Sau khi Lưu Vĩ Đông trở về, bỗng nhiên trở nên gió êm sóng lặng, không còn có người đến tìm Lưu Vĩ Hồng, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có ai gọi. Sau đó Lưu Vĩ Hồng chỉ ở trên báo nhìn thấy vài bài văn bác bỏ.
Giống như Lưu Vĩ Đông nói, bác bỏ hắn đều là những lý luận gia nổi tiếng cả nước, giáo viên của Viện Khoa học Xã hội và phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương. Bài văn bác bỏ, cũng đăng trên những tờ báo lớn nổi tiếng cả nước, sức ảnh hưởng lớn, thậm chí còn hơn cả “Tiếng kèn”
Nhưng đến đây là dừng.
Sau giữa tháng 5 thì không còn thấy những bài viết bác bỏ ở trên báo nữa.
Lưu Vĩ Hồng rất rõ, không phải là chuyện này đã ổn, mà vì đã xảy ra chuyện càng trọng đại hơn. Toàn quốc đều đi vào một bầu không khí khẩn trương.
Ở chỗ Lưu Vĩ Hồng, ngược lại rất thanh tĩnh.
Lưu Vĩ Đông về thủ đô không lâu, Lưu Vĩ Hồng nhận được thư từ thành phố Giang Khẩu.
Là Quý Tiểu Xuyên gửi tới.
Ba y cuối tháng trước được thả ra từ bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố Giang Khẩu, không vào thường ủy. Ba của Quý Tiểu Xuyên là Quý Thụy Lâm tương đối mà nói vô cùng trẻ tuổi, vừa mới ngoài 40, trước kia ở bộ và uỷ ban trung ương quốc gia đảm nhiệm cán bộ cấp Vụ. Quan hệ giữa Quý gia và Lưu gia xưa nay rất tốt, Quý Thụy Lâm và Lưu Thành Gia còn từng là chiến hữu. Đương nhiên Lưu Thành Gia nhập ngũ sớm hơn Quý Thụy Lâm, hai người ở một bộ đội, Lưu Thành Gia rất chiếu cố Quý Thụy Lâm. Mà Quý Tiểu Xuyên, từ nhỏ đã theo đuôi Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng dặn dò y sau khi tới thành phố Giang Khẩu thì viết thư cho hắn, Quý Tiểu Xuyên tự nhiên không dám quên, mới vừa ở thành phố Giang Khẩu dàn xếp xong, liền khẩn trương viết lá thư này cho hắn.
Nhìn ra được là Quý Tiểu Xuyên có vài phần bất ngờ. Hoá ra thành phố Giang Khẩu không như y tưởng tượng là một làng chài nhỏ, mà là một thành phố lớn có trình độ hiện đại hóa khá cao, chí ít là có hình thức ban đầu của thành phố lớn. Quý Tiểu Xuyên ở thủ đô lâu rồi, luôn cảm thấy những thành phố khác của cả nước đều là nông thôn, bây giờ tình hình của thành phố Giang Khẩu ngoài dự đoán, tính trẻ con của y tự nhiên vui mừng.
Quý Tiểu Xuyên nói với Lưu Vĩ Hồng, y đã được cha mẹ đồng ý, liền đăng ký thi vào đại học Hoa Nam, không về thủ đô học, nếu không ngoài dự đoán, nửa năm sau sẽ đi học ở trường đại học Hoa Nam.
Thành tích của Quý Tiểu Xuyên cũng tốt, cộng thêm bối cảnh dầy như vậy, đến đại học Hoa Nam là chuyện ván đã đóng thuyền.
Xem ra Quý Thụy Lâm suy xét đến bản thân một khi thả ra ngoài, có thể phải công tác ở địa phương vài năm, con trai thì đi học đại học ở gần cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung. Thành phố Giang Khẩu và thành phố của trường đại học Hoa Nam chẳng qua chỉ có lộ trình khoảng 200km, một hai tiếng thì có thể đi lẫn về.
Quan trọng là Quý Thụy Lâm có chút không yên tâm đứa con trai này, nghịch ngợm gây sự, nếu một mình ở lại thủ đô, không có cha mẹ quản thúc, trời biết nó sẽ gây ra họa gì.
Lưu Vĩ Hồng lập tức viết một lá thư cho Quý Tiểu Xuyên, bảo y một hai tháng tiếp theo, ngoan ngoãn ở nhà, chớ nên đi góp vui. Có những cuộc vui có thể tham gia, có những cuộc vui là không thể tham gia. Thời kỳ mẫn cảm, nếu dính vào, cho dù y là con cháu dòng chính của Quý gia, đến lúc đó cũng khó tránh khỏi liên quan.
Cũng lá thư như vậy, Lưu Vĩ Hồng còn viết mấy lá, đều là gửi cho đám “Bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ” của hắn, những đứa này, đa số còn đang học đại học, không thể kích động mà đi góp vui.
Gửi xong những lá thư này, Lưu Vĩ Hồng thở phào một hơi, dường như hoàn thành một việc vô cùng quan trọng, lập tức thoải mái rất nhiều.
Kế tiếp, hắn quả thật không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi.
Ngày hôm đó, văn phòng trường gọi điện thoại đến, gọi Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Chu muốn tìm hắn nói chuyện. Lưu Vĩ Hồng cười cười, không có vội vã đến văn phòng, mà là trở về ký túc xá một chuyến, cầm hai gói thuốc lá hiệu panda vàng bỏ vào trong túi áo.
Hai gói panda vàng này là Lưu Vĩ Hồng cố gắng “cắt xén” từ Lưu Vĩ Đông. Đây là thuốc lá chuyên cung cấp cho cán bộ lãnh đạo cấp phó trở lên, ông cụ có cung ứng, nhưng ông cụ lớn tuổi, bác sĩ bảo vệ sức khoẻ khống chế rất nghiêm lượng thuốc hút, nên tiện cho Lưu Vĩ Đông. Về phần Lưu Thành Thắng, tuy rằng chức vụ chưa đến ngưỡng đó, lại tự có được, không cần ăn bớt ở chỗ ông cụ.
Lưu Vĩ Hồng đời trước nghiện thuốc lá không ít, sau khi tái sinh cũng không bỏ thuốc, nhưng hút không nhiều.
Hắn biết hiệu trưởng Chu muốn tìm hắn nói chuyện gì.
Văn phòng của trường Nông nghiệp mới xây dựng, khá khí phái, có thể nói là tòa nhà khí phái nhất trong vòng 20 dặm gần đó, tổng cộng có 4 tầng, kiến trúc thép xi măng, mới tinh, uy phong vô cùng.
Tới văn phòng Hiệu trưởng Chu, Lưu Vĩ Hồng rất thản nhiên, không hề rón rén.
- Ha ha, Vĩ Hồng đến rồi, đến đây, qua đây ngồi!
Chu Kiến Quốc bật cười ha hả, tiếp đón Lưu Vĩ Hồng, nhưng không có đứng dậy, cứ như vậy ngồi trên ghế dựa, rất tùy ý. Lãnh đạo đều là như vậy, càng là người thân cận trong lòng lãnh đạo, lãnh đạo càng không khách sáo với anh.
Chu Kiến Quốc tuổi lớn gấp đôi Lưu Vĩ Hồng cũng không chừng, làm như vậy rất là bình thường.
Văn phòng của Chu Kiến Quốc khá rộng rãi, đương nhiên chỉ là một phòng, không hề giống như văn phòng của lãnh đạo đời sau, làm thành một phòng sang trọng.
- Hiệu trưởng, mời thầy hút loại mới!
Lưu Vĩ Hồng đi đến trước bàn làm việc của Chu Kiến Quốc, cũng không khách khí, đặt mông ngồi ở ghế dựa, từ trong túi áo lấy ra hai gói panda vàng, đặt trước mặt Chu Kiến Quốc.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là ngạo mạn, mà là thấy người nào thì nói chuyện như thế.
Chu Kiến Quốc có kinh nghiệm đi lính, trên người còn giữ lại dấu vết từng đi lính, không phải tính cách cáo già, thích người có tính sảng khoái.
- Thứ tốt gì?
Chu Kiến Quốc lập tức bị hai gói panda vàng hấp dẫn.
- Panda vàng, thuốc đặc biệt, chuyên cung cấp cho thủ trưởng lớn trung ương, lần trước người bạn của tôi tới đây, đem cho tôi hai gói.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng giải thích nói, thần thái và giọng điệu đều rất là tùy ý.
- A, đây đúng là thứ tốt…Ha ha, tôi không thể lấy hết, lấy một gói thử trước.
Chu Kiến Quốc cười rộ lên, rất ngạc nhiên mà cầm lấy một gói thuốc lá, cẩn thận đánh giá, miệng chậc chậc có tiếng.
- Hiệu trưởng, thầy cứ lấy hết đi, thầy cũng biết, tôi hút thuốc chỉ là hút chơi, thuốc tốt như vậy, tôi hút chỉ lãng phí.
Thấy Lưu Vĩ Hồng nói chân thành, Chu Kiến Quốc cũng không khách sáo nữa, cười ha hả mà nhận lấy hai gói thuốc lá, có vẻ rất quý, lập tức nói:
- Vĩ Hồng, hôm nay mời cậu đến, coi như là trên tổ chức chính thức tìm cậu nói chuyện đi. Trước kia tôi từng đồng ý với cậu, chỉ cần cậu lấy được giải nhất cuộc thi bóng rổ, tổ trưởng bộ môn động vật chính là cậu. Lão Chu tôi nói là làm, tuyệt đối không nuốt lời. Ngày mai để cho phòng Giáo vụ công bố bổ nhiệm này.
- Cảm ơn hiệu trưởng!
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Chu Kiến Quốc lập tức liền nhìn ra không đúng, hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Sao thế, Vĩ Hồng, hình như cậu không vui?
- Hiệu trưởng, không phải không vui. Ý của cá nhân tôi, tổ trưởng bộ môn này, hay là mời lão Lương đảm đương đi. Ông ta lớn tuổi, tư cách lão luyện, kinh nghiệm cũng phong phú, ông ta làm tổ trưởng bộ môn này thích hợp hơn.
Lưu Vĩ Hồng cũng không do dự nhiều, lập tức nói ra ý của mình.
Chu Kiến Quốc liền không kìm nổi đánh giá hắn:
- Ha ha, tiểu Lưu, tôi cũng thật sự không nhìn ra, phong cách của cậu cũng khá cao.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi vốn phong cách cao.
- Ha hảa, cậu đừng ăn nói lung tung với tôi. Nói đi, có phải chê tổ trưởng bộ môn quá nhỏ, không muốn làm?
Chu Kiến Quốc cũng không dễ che giấu như vậy, tuy rằng trên mặt còn đang cười, ánh mắt lại hơi trở nên nghiêm túc. Cho dù chỉ là một tổ trưởng bộ môn nho nhỏ, không coi là quan gì, nhưng cũng đại diện trên tổ chức tín nhiệm và bồi dưỡng cậu Lưu Vĩ Hồng, cậu lại xem thường?
Người trẻ tuổi, tầm mắt cao quá không tốt đâu, vẫn là làm đến nơi đến chốn, một bước một dấu chân mà đi.
- Hiệu trưởng, tôi muốn hỏi thầy một chuyện.
Lưu Vĩ Hồng lấy điếu thuốc ra, kính cho Chu Kiến Quốc một điếu.
Chu Kiến Quốc tiếp nhận, Lưu Vĩ Hồng châm lửa cho ông, Chu Kiến Quốc hút hai hơi, như cười như không mà nhìn hắn, nói:
- Tốt, hôm nay toàn bộ đảo lộn, rốt cuộc là tổ chức tìm cậu nói chuyện, hay là cậu tìm tổ chức nói chuyện? Cậu còn có vấn đề sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiệu trưởng, nếu thầy đi làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, thầy có dự định dẫn tôi qua đó hay không?
Chu Kiến Quốc sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi.
Trước đó không lâu địa khu đã tuyên bố bổ nhiệm, lão Lý trường Trung cấp Công thương toại nguyện được ngồi lên ngai vàng Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục địa khu, chuyện này là tâm bệnh của lão Chu, Lưu Vĩ Hồng như vậy là nhắc đến vấn đề mà ông không muốn nhắc đến.
- Hiệu trưởng, thầy cũng đừng giận, tôi có một cách, báo cáo với thầy, nếu thầy cảm thấy không có đạo lý thì cứ việc phê bình.
Lưu Vĩ Hồng không hề luống cuống, tiếp tục khẽ cười nói.
- Được, cậu nói đi, tôi đang nghe
- Hiệu trưởng, theo tôi, chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, e rằng thật sự không đáng để mắt tới.
Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, liền tuôn ra những lời lẽ kinh người.
Chu Kiến Quốc lập tức mở to hai, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ vào mũi của Lưu Vĩ Hồng, cười mắng:
- Tốt, giọng điệu của cậu không nhỏ. Thế nào, chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục mà cậu còn không để mắt tới, cậu muốn làm gì? Chủ tịch Địa khu hay là bí thư?
- Chủ tịch Địa khu hay bí thư, tôi không dám nghĩ tới. Nhưng mà, với kinh nghiệm lý lịch, trình độ và đối nhân xử thế của Hiệu trưởng Chu, lấy chức quan như Cục trưởng cục Nông nghiệp, Chủ tịch huyện, tôi thấy không phải vấn đề lớn.
- Ha ha, hoá ra cậu là cố tình đến an ủi tôi sao? Tiểu Lưu, tôi biết cậu có ý tốt. Tôi cũng không phải thật sự thích chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, chỉ là thua cho lão Lý nên trong lòng hơi tức giận. Dựa vào cái gì? Ông ta dựa vào cái gì chạy trước tôi?
Hiệu trưởng Chu miệng nói không cần Lưu Vĩ Hồng an ủi, nhắc tới chuyện này, lại không kìm nổi thở phì phì, sắc mặt cũng đen hơn. Chuyện này quả thật đã trở thành tâm bệnh của Hiệu trưởng Chu.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nhìn ly trà trước mặt Hiệu trưởng Chu, liền đứng dậy rót đầy nước trà cho ông, cũng thành thật không khách khí rót cho bản thân một ly, tiếp tục ung dung ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Hiệu trưởng Chu.
- Hiệu trưởng, tôi nghe nói, Hiệu trưởng Lý cấu kết với Bí thư Địa ủy Thái, có phải vậy không?
- Tiểu Lưu, việc này cậu nghe ai nói?
Hiệu trưởng Chu rất cảnh giác mà liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nghiêm túc hỏi, trên mặt cũng có chút hiếu kỳ.
Người thanh niên này, thật đúng là không tầm thường đâu.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 27: Quân sư
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Việc này, gần như tất cả mọi người trong trường đều biết, chí ít là tất cả giáo viên đều biết. Lúc đó mọi người đều nói thầy phải đi, trong lòng rất sốt ruột. Thầy đối với mọi người đều tốt, mọi người đều ghi nhớ. Nếu thầy đi rồi, đổi một hiệu trưởng mới tới đây, ai biết sẽ thế nào? Chắc chắn không bằng thầy.
Cao thủ nịnh bợ thật sự, không phải nói ra lời nói nịnh bợ, mà là tạo ra một “không khí nịnh bợ” nồng hậu, khiến người được nịnh bợ vô tình theo lối suy nghĩ của anh mà suy nghĩ vấn đề.
Việc này cần kỹ xảo rất cao.
Lưu Vĩ Hồng chưa tới mức độ lô hỏa thuần thanh, nhưng dùng để đối phó với cấp trên tính cách sảng khoái như Chu Kiến Quốc thì có thừa.
Chớ thấy điều ác nhỏ mà làm, chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm.
Câu nói mà tổ tông dạy bảo, dùng trên quan trường kỳ thật cũng là linh nghiệm như nhau. Đừng tưởng rằng nịnh bợ nhất định phải đối với quan lớn, mấu chốt phải xem đối phương và mình đều ở vị trí như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng nếu không muốn mượn lực lượng của gia tộc, nhanh chóng trầm ổn gót chân trên cơ sở, Hiệu trưởng Chu trước mắt chính là đối tượng “đầu tư” đầu tiên của hắn!
Bởi vì hắn biết Hiệu trưởng Chu về sau phải chủ quản một huyện.
Quả nhiên, Hiệu trưởng Chu nhẹ nhàng chấp nhận Lưu Vĩ Hồng nịnh bợ, gật đầu, nói:
- Điều này là thật, lão Chu tôi chuyện khác không dám ba hoa, đối với đám đồng nghiệp thì thật tâm thành ý, muốn vì mọi người làm chút chuyện thật sự.
- Đúng như thế, cho nên mọi người đều rất mâu thuẫn. Một hiệu trưởng quan tâm đến mọi người như thầy, mọi người đều không muốn thấy thầy đi. Nhưng lại hy vọng thầy có thể thăng quan, người tốt được báo đáp tốt.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục phát huy.
- Ha ha, Vĩ Hồng, cảm ơn cậu nói những lời này với tôi, được các đồng chí chấp nhận, trong lòng tôi cũng rất vui.
Hiệu trưởng Chu mở miệng rộng mỉm cười.
Từ trong cách xưng hô của ông đối với Lưu Vĩ Hồng, có thể nhìn ra được, ấn tượng của ông đối với Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng tốt. Lưu Vĩ Hồng cự tuyệt làm tổ trưởng bộ môn, ngược lại biến thành việc rất nhỏ.
Người khác nói những lời này với ông, Hiệu trưởng Chu không nhất định có thể hoàn toàn nghe lọt tai, nhưng Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi, xem ra đều là nói thật.
- Hiệu trưởng, chúng ta phân tích một chút đi. Thầy là bạn học đại học của Chủ tịch Địa khu Lục, Chủ tịch Địa khu Lục khẳng định là hướng về thầy. Nhưng chuyện của địa khu Thanh Phong chúng ta, nhất là sử dụng cán bộ, vẫn là Bí thư Thái định đoạt. Lão Lý chính là nhìn trúng điều này, cho nên mới có thể đoạt trước thầy, làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục. Nói thật, hiệu trưởng, thầy thua cho ông ta không oan, bởi vì cho dù thầy biết trước dự định của lão Lý, thầy cũng không ngăn được ông ta. Thầy cũng không thể đi con đường của Bí thư Thái.
Lưu Vĩ Hồng theo trình tự mà tiếp tục, từng chút từng chút triển khai sự tình trước mặt Chu Kiến Quốc.
Có thể Chu Kiến Quốc từng nghĩ đến chuyện này, cũng có thể chưa từng nghĩ tới, nhưng cũng không quan trọng. Mấu chốt là Lưu Vĩ Hồng hắn phải nói ra những lời này trước mặt Chu Kiến Quốc. Chỉ dựa vào chơi giỏi bóng rổ là không đủ.
- Vì sao?
Chu Kiến Quốc nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt nhấp nháy, hoàn toàn bị lời nói của Lưu Vĩ Hồng thu hút. Ông thua lão Lý, trong lòng sớm đã xoay chuyển vấn đề này vô số lần, cũng có được kết luận, nhưng ông cũng muốn nghe xem ý kiến của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Bởi vì thầy là bạn học của Chủ tịch Địa khu Lục.
Đúng vậy, bởi vì ông là bạn học của Chủ tịch Địa khu Lục, cho nên không thể đi con đường của Bí thư Thái. Bằng không đã sớm đắc tội với Chủ tịch Địa khu Lục. Đến lúc đó, con đường của Bí thư Thái đi không xong, bạn học bây giờ cũng xa lánh, hai bên đều không thành.
- Cho nên, không phải thầy thua Hiệu trưởng Lý, là Chủ tịch Địa khu Lục thua Bí thư Thái.
Lưu Vĩ Hồng hạ kết luận.
- Haizzz, đây cũng là không có cách. Ai bảo Đại Dũng kinh nghiệm lý lịch nông cạn, anh ta lại còn là cấp dưới cũ của Bí thư Thái, chuyện như vậy, là không thể tranh với Bí thư Thái.
Hiệu trưởng Chu thở dài, tràn đầy đồng cảm.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng mỉm cười.
Theo câu cảm thán này của lão Chu, ít nhất hắn nghe rõ hai chuyện. Chuyện thứ nhất, Chu Kiến Quốc quả thật có quan hệ rất tốt với Lục Đại Dũng, câu nói “Đại Dũng” vừa rồi là thốt ra, không có trải qua che dấu. Thứ hai, chính là Chu Kiến Quốc vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào quan trường. Bằng không, lời nói như thế tuyệt đối sẽ không nói ra trước mặt hắn.
Lưu Vĩ Hồng tạm thời vẫn chưa coi là thân tín của Chu Kiến Quốc.
Đó là một chuyện tốt, càng là như thế này, Chu Kiến Quốc càng cần một "Quân sư"
Không có quay ngược thời gian, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không đủ tư cách làm quân sư như vậy, nhưng hiện tại hết thảy đều thay đổi. Hắn chẳng những có tiên tri, còn có thêm 20 năm kinh nghiệm sống. Hai thứ này đều là tài sản rất đáng giá.
- Vĩ Hồng, cậu còn có cách gì, nói đi, nói tiếp đi, hôm nay chúng ta nói cho xong!
Chu Kiến Quốc có hứng thú mà nhìn Lưu Vĩ Hồng, thúc giục nói.
Người thanh niên này, thật sự không giống bình thường, là mầm giống tốt.
- Kỳ thật, đây cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Chuyện này, trong lòng Chủ tịch Địa khu là có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với bạn học. Ha ha, chỉ cần ông ta có cách nghĩ này là tốt…Hiệu trưởng, thầy hẳn là nghe qua, địa khu Thanh Phong chúng ta sắp phải tách ra, có phải hay không?
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục, không vội vàng không hấp tấp nói.
Đây cũng là một chuyện lớn của địa khu Thanh Phong. Tước đó không lâu trong tỉnh đã truyền ra phong thanh, dự định tách địa khu Thanh Phong thành hai khu, rồi từ địa khu Hạp Khẩu lân cận tách ra hai, ba huyện, thành lập một địa khu mới.
Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, đây không phải tin đồn vô căn cứ, ở đời trước của hắn, địa khu Hạo Dương mới chính là thành lập không lâu sau đó, mà bí thư mới địa khu Hạo Dương chính là Lục Đại Dũng.
- A, chuyện như vậy cậu cũng nghe nói sao?
Hiệu trưởng Chu càng thêm dũng cảm, nói:
- Đúng vậy, là có nghe đồn như vậy, nói rằng trong tỉnh dự tính tập trung lại hai địa khu có nhiều than đá và mấy huyện có khoáng sản khác, thành lập một địa khu mới, chuyên môn quản lý những tài nguyên khoáng sản này, làm căn cứ tài nguyên ở tỉnh, thống nhất quản lý.
- Vậy thì đúng rồi. Địa khu mới thành lập, chính là tổ chức lại bộ máy hoàn chỉnh, Địa ủy, ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, tất cả cơ cấu trực thuộc, không thể thiếu cái nào. Ha ha, hiệu trưởng, thầy nói xem, đây cần bổ sung bao nhiêu cán bộ? Chỉ là nhân vật số một chính huyện cấp Cục, e rằng cần đến vài chục người rồi chăng!
Chu Kiến Quốc mỉm cười:
- Vĩ Hồng, cậu thật là không đơn giản, tuổi còn trẻ, phân tích đến việc này, không ngờ rất có trình tự rõ ràng hợp lý!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiệu trưởng, tôi cũng là múa rìu qua mắt thợ thôi. Trước kia tôi ở thủ đô học trung học, rất nhiều bạn học hiện còn ở lại thủ đô học, đi làm, tôi cũng thường nghe họ nói về những chuyện trên chính trị, nghe đi nghe lại, ít nhiều cũng hiểu được chút.
- Không chỉ một chút, không chỉ một chút...
Hiệu trưởng Chu liên tục nói
- Địa khu mới là lấy địa khu Thanh Phong làm chủ phân ra mấy huyện, trên nguyên tắc, lãnh đạo chủ yếu của địa khu mới, hẳn là từ địa khu Thanh Phong điều qua đó. Bí thư Thái khẳng định sẽ không động rồi, ông ta cũng sắp tới tuổi về hưu rồi, lúc này sẽ không muốn chạy tới địa khu mới nữa, nhiệm vụ công tác quá nặng, thân thể của ông cũng chưa hẳn có thể chịu đựng được. Cho nên, Chủ tịch Địa khu Lục là rất có khả năng điều qua đó làm nhân vật số một. Chủ tịch Địa khu Lục tuổi trẻ, có bằng cấp, tinh lực tràn đầy, nhiệt tình mười phần, ông ta điều qua đó làm nhân vật số một của địa khu mới là thích hợp nhất. Địa khu mới có thể nhanh chóng bắt đầu vận tác, tôi nghĩ lãnh đạo trong tỉnh, cũng nhất định sẽ từ góc độ có lợi cho việc triển khai công tác mà suy xét vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng rất nghiêm túc nói.
Chu Kiến Quốc giơ ngón tay cái với hắn.
Quả thật, trước đó không lâu ông và Lục Đại Dũng cùng uống rượu, Lục Đại Dũng cũng phân tích như vậy, chỉ có điều không nói được thấu triệt như thế. Dù sao thân phận địa vị của Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng không giống nhau, lại là nói đến bản thân Lục Đại Dũng, tự nhiên phải chú ý dùng từ một chút. Nhưng ý cũng rất rõ ràng, căn bản giống như Lưu Vĩ Hồng phân tích.
Chu Kiến Quốc thầm giật mình.
Lục Đại Dũng có thể phân tích ra những chuyện này thì không kỳ lạ, chung quy người ta có thân phận là Chủ tịch Địa khu, không phải đùa. Nhưng Lưu Vĩ Hồng chẳng qua ngoài 20 tuổi, vừa tốt nghiệp ở trường chưa đến 1 năm, không ngờ cũng có kiến thức như vậy, thật là rất giỏi.
- Cho nên nói, vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, thầy cũng thật sự không đáng xem trọng. Đừng thấy hiện tại Hiệu trưởng Lý sáng chói, đợi Bí thư Thái về hưu, Bí thư mới nhậm chức, còn không biết ông ta thế nào. Nếu thầy theo Chủ tịch Địa khu Lục tới địa khu mới, ha ha, chí ít trong ba, năm năm hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng nói ra kết luận của mình.
Chu Kiến Quốc cười ha ha.
Quả nhiên là như thế này, tuổi tác của ông và Lục Đại Dũng tương đương, khi Lục Đại Dũng về hưu, ông cũng về hưu. Bởi vậy chỉ cần Lục Đại Dũng không ngã đài, ông vốn không có sầu lo, chỉ cần làm tốt quan hệ với Lục Đại Dũng là được.
- Không tồi, không tồi! Vĩ Hồng, không thể tưởng được cậu văn võ song toàn, trường Trung cấp Nông nghiệp chúng ta, không ngờ có con thiên lý mã như vậy, rất giỏi!
Chu Kiến Quốc lại vươn ngón tay cái.
Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói:
- Hiệu trưởng, tôi cũng là đoán lung tung, không chuẩn được. Thầy là bề trên, bình thường lại quan tâm tôi như vậy, tôi cứ nghĩ sao thì nói như thế, nói sai, mong thầy đừng trách.
Sự khiêm tốn này cũng là tất yếu, không cộng thêm một câu như vậy, Hiệu trưởng Chu người ta sẽ nói hắn kiêu ngạo tự mãn. Trước khi góp lời phải lên giọng, sau khi góp lời phải khiêm tốn, đạo lý này, Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ.
- Hay lắm, hay lắm…
- Hiệu trưởng, chức tổ trưởng bộ môn kia, xin mời lão Lương làm đi. Tôi còn trẻ, không tiện lên giọng như vậy. Hơn nữa, nếu chẳng may ngày nào đó thầy lên chức, hiệu trưởng mới tới như thế nào, còn phải xem lại, không chắc chắn cũng giống như thầy quan tâm tới tôi như vậy!
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Đừng lo, Vĩ Hồng, không cần lo lắng.
Hiệu trưởng Chu vung tay lên, rất không để ý mà nói.
- Tổ trưởng bộ môn vẫn là cậu làm! Thật sự có ngày nào đó tôi rời khỏi, chỉ cần không phải về hưu, tôi đi tới đâu cũng dẫn theo cậu, cậu có thể yên tâm, lão Chu tôi nói được làm được.
Khi hiệu trưởng Chu nói lời này, vẻ mặt rất là thành khẩn.
Lưu Vĩ Hồng liền cười rộ lên.
- Cảm ơn hiệu trưởng!
Có phải làm tổ trưởng bộ môn hay không, Lưu Vĩ Hồng không quan tâm. Mục đích hôm nay của hắn đã hoàn toàn đạt được. Con đường sau này nên đi thế nào, hắn cũng đại khái đã có kế hoạch.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 28: Thay đổi bất ngờ
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thời gian tiến vào tháng sáu, không khí trường học trở nên vô cùng khẩn trương. Nhất là nhóm lãnh đạo trường học, cả ngày người nào người nấy đều nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng theo thường lệ lên lớp, thời gian rảnh thì đọc sách, đánh bóng rổ, kể chuyện cho Đường Thu Diệp, nhìn thấy vô cùng trấn tĩnh. Kỳ thật trong lòng sông cuộn biển gầm. Đời trước từng trải qua gió lốc chính trị cực lớn, giờ đã tái diễn.
Vận mệnh Lưu gia có phải có thể thay đổi hay không, phải xem lần này.
Những gì có thể làm được, hắn cũng đã làm.
Hiện giờ chỉ có thể chờ kết quả.
Ngày hôm đó, Lưu Vĩ Hồng dự định tổ chức học sinh trường Nông nghiệp tới trạm lai giống xem phối giống. Học nghề nông đều phải xem cái này, bất luận nam nữ. Không biết phối giống là gì sao có thể gọi là học sinh trường nông nghiệp?
Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ đã được bổ nhiệm làm tổ trưởng bộ môn động vật học, gây nên không ít phản ứng trong trường. Từ xưa tới nay, trường nông nghiệp chưa từng có tổ trưởng bộ môn trẻ tuổi như vậy. Có người nói, đây đều là hưởng vinh quang từ bóng rổ. Xem ra sở trường này là có lợi.
Chỉ có Đường Thu Diệp là cao hứng phấn chấn.
Theo cô thấy, đây gọi là bản lĩnh. Những người nói xấu Lưu Vĩ Hồng, đều là ghen tị.
Các người có năng lực, sao không thấy mấy người được quán quân? Sao không thấy mấy người được làm tổ trưởng bộ môn?
Lưu Vĩ Hồng không mấy để ý những lời nói gở này. Đời trước, hắn ở viện Khoa học Nông nghiệp, có gì chưa thấy qua? Mức độ phức tạp trong cơ quan, ở trường nông nghiệp là không thể nào so sánh được. Đã trải qua hoàn cảnh như vậy, những lời nói xấu ở trường, quả thật có thể coi như nghe nhạc.
Tuy nhiên trong tổ động vật học, lại không có người nói xấu
Lý luận cơ sở của Lưu Vĩ Hồng chính là vững chắc, cứng rắn. Đây không phải có thể học từ 4 năm đại học Nông nghiệp Sở Nam mà có được, Lưu Vĩ Hồng ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam bao nhiêu năm nay, dựa vào bản lĩnh mà lên làm phó nghiên cứu viên.
Trở lại 22 năm trước, mân mê cái tổ bộ môn của trường nông nghiệp cũ kỹ, chẳng đáng là gì.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng rất biết đối nhân xử thế, đối đãi với người khác nho nhã lễ độ, nhanh chóng tạo được uy vọng trong tổ bộ môn, những giáo viên già bốn, năm mươi tuổi đều rất khách sáo với hắn.
Trường Trung cấp Nông nghiệp không có xe buýt, chỉ có một chiếc xe jeep, là xe chuyên dụng của hiệu trưởng Chu và mấy vị lãnh đạo trường, Lưu Vĩ Hồng dẫn học sinh tới trạm lai giống, đành phải ngồi xe taxi, hơn nữa có xin kinh phí trước từ phòng Tài chính Kế toán. Những báo cáo cần tiền, dù là bao nhiêu tiền đều phải thông qua Hiệu trưởng Chu phê duyệt. Trường nông nghiệp chẳng phải là đơn vị có tiền, kinh phí phải xem rất kỹ.
Hiệu trưởng Chu thấy báo cáo này, nhíu mày lại, gọi điện thoại qua đó, bảo Lưu Vĩ Hồng lập tức tới văn phòng ông một chuyến.
Lưu Vĩ Hồng hơi không hiểu ra sao cả, mang theo chút nghi ngờ tới văn phòng hiệu trưởng. Chẳng lẽ đi xem lai giống cũng có vấn đề?
- Vĩ Hồng, đến đây, ngồi đi!
Hiệu trưởng Chu vẫn là vô cùng nhiệt tình với hắn, cười ha ha chào hỏi.
Lưu Vĩ Hồng đi qua đó, lập tức ngồi đối diện bàn làm việc của Hiệu trưởng Chu, thuận tay đưa một điếu thuốc cho Hiệu trưởng Chu. Đương nhiên không thể nào là hiệu panda vàng, nhưng cũng là thuốc tốt. Hắn biết Hiệu trưởng Chu nghiện thuốc lá. Hiệu trưởng Chu tiện tay nhận lấy, Lưu Vĩ Hồng lại châm lửa cho ông. Cả một “quy trình” vô cùng suôn sẻ, dường như giữa họ đã có được sự ăn ý.
Lưu Vĩ Hồng biết rõ, đây là một bước vô cùng quan trọng. Anh có thể đi vào lòng lãnh đạo hay không, có thể trở thành tâm phúc của lãnh đạo hay không, từ trong những động tác nhỏ này thì có thể phán đoán ra được. Chuyện lớn, lãnh đạo luôn rất cẩn thận. Trong trường hợp công khai, đều coi trọng hình tượng, cũng chính là đeo mặt nạ giả. Duy nhất trong cuộc sống ngày thường như vậy, mặt nạ của lãnh đạo thỉnh thoảng sẽ gỡ xuống. Mặc kệ thế nào, lãnh đạo cũng là người, cũng có thói quen và nhu cầu của người bình thường, cả ngày nghiêm mặt, mệt!
Hiệu trưởng Chu hút thuốc, tiện tay cầm lấy báo cáo, nói:
- Vĩ Hồng,tôi thấy chuyện lai giống, chậm lại một chút, không gấp!
- Vì sao?
Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ quái.
Hiệu trưởng Chu liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Uổng cho cậu là người thủ đô, không xem tin tức sao? Trước mắt, những hoạt động tập thể thế này đều phải dừng lại
Lưu Vĩ Hồng bừng tỉnh, không khỏi âm thầm trách mình không lanh lợi.
Đây là sao?
Bản thân không phải từ sáng đến tối đều chú ý thế cục của thủ đô sao? Sao tới trước mắt mình, ngược lại mất đi cảnh giác? Nói ra cũng không lạ, những ngày này trong đầu Lưu Vĩ Hồng đều là bốc lên thay đổi bất ngờ của lãnh đạo tầng cao, suy đoán về bài văn của hắn, rốt cuộc trong lúc mấu chốt có phải có tác dụng hay không. Địa khu Thanh Phong vẫn gió êm sóng lặng, hắn liền có chút tê liệt sơ suất.
Chu Kiến Quốc dù cho không biết trước, không rõ thay đổi của lãnh đạo tầng cao, lại có tính nhạy cảm trời sinh của cán bộ cơ sở đối với chính trị, từ một việc nhỏ thì có thể thể hiện ra được.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên cảm thấy, chính mình cho dù xuất thân từ gia đình đời đời làm chính trị, có ưu thế cực lớn biết trước 20 năm, lại không chắc rằng có thể hiểu được thủ pháp thao tác của chính trị cơ sở. Xem ra bài học này còn phải cố gắng rèn luyện thêm. Hắn có bối cảnh, Lưu gia có cho hắn ủng hộ bao nhiêu, những kinh nghiệm cơ sở như vậy là không thể dạy được, phải dựa vào bản thân hắn tìm tòi từng chút một.
Mà cửa cơ sở, trên quan trường bất kỳ một nhân vật lớn nào làm được việc đều không thể tránh khỏi, đều phải trải qua.
- Hiệu trưởng nói có lý, tôi đã sơ suất rồi.
Lưu Vĩ Hồng hơi khom lưng, rất kính cẩn nói.
Chu Kiến Quốc gật gật đầu, rất vừa lòng đối với biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng. Người thanh niên này, có tài hoa, có bằng cấp, việc mấu chốt là một chút liền hiểu rõ, còn khiêm tốn cẩn thận, không có một chút kiêu ngạo.
Trong một thế giới từ từ mạnh mẽ, điểm này vô cùng hiếm có.
Là một tài năng có thể bồi dưỡng!
- Vĩ Hồng, trong khoảng thời gian này, có gọi điện cho những bạn học của cậu ở thủ đô hay không?
Hiệu trưởng Chu như là rất tùy ý hỏi han, trên mặt lại hiện lên một chút thần sắc tò mò. Thế cục khó bề phân biệt như thế, Hiệu trưởng Chu cũng muốn nhận được một chút “tin tức bên lề”
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
- Hiệu trưởng, điện thoại thì có gọi, nhưng họ không dám nói gì cả. Họ nói với tôi, lúc này tôi ở nông thôn là an toàn nhất. Bảo tôi đừng hỏi lung tung!
Hiệu trưởng Chu đột nhiên kinh ngạc, liên tục gật đầu.
Bạn học của Lưu Vĩ Hồng bảo hắn đừng hỏi lung tung, Chu Kiến Quốc ông có thể hỏi lung tung sao? Trên trường hợp như vậy, Chu Kiến Quốc ông là cán bộ cấp huyện đoàn, hoàn toàn không có khác biệt gì với dân chúng bình thường, thậm chí còn không bằng. Chí ít dân chúng bình thường sẽ không bị chú ý. Chuyện như vậy vẫn là không nên tùy tiện thăm dò thì tốt hơn. Vừa mới dạy bảo Lưu Vĩ Hồng, trong nháy mắt, chính mình cũng phạm sai lầm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng có phải cố ý nói như thế để nhắc nhở bản thân hay không?
Hiệu trưởng Chu lại liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng vài lần, trong lòng càng nảy sinh thêm cảm giác thần bí đối với hắn
…
Không lâu sau, trường Trung cấp Nông nghiệp tuyên bố nghỉ hè trước thời hạn để học sinh đều trở về nhà giúp gia đình làm việc nông. Chẳng những trường Trung cấp Nông nghiệp làm vậy, các trường Trung cấp như trường Trung cấp Công thương, trường Trung cấp Vệ sinh môi trường đều nghỉ hè trước thời hạn.
Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp ở lại, nhiệm vụ của họ là giữ trường, không để dân làng gần đó chạy vào mượn gió bẻ măng đem tài sản của trường về nhà.
Ngày tháng nghỉ hè là rất nhàn rỗi. Lưu Vĩ Hồng mỗi ngày kiên trì sáng sớm rèn luyện. Đây là thói quen dưỡng thành ở đội võ thuật thủ đô, nhiều năm như vậy, vẫn luôn kiên trì, không có từ bỏ.
Chờ hắn tập luyện xong, Đường Thu Diệp đã sớm làm xong bữa sáng, gọi hắn cùng ăn.
Bình thường là luộc mì, chiên thêm 1 cái trứng ốpla.
Đường Thu Diệp tay nghề rất giỏi, Lưu Vĩ Hồng ăn rất hài lòng.
- Đi, đi tuần tra!
Ăn xong bữa sáng, Đường Thu Diệp dọn dẹp một chút, khoảng 9 giờ thì từ trong ký túc xá bên cạnh đi ra, nói.
Đường Thu Diệp rất có trách nhiệm. Thời buổi này người có trách nhiệm không ít. Không giống thế kỷ 21, muốn tìm một người có trách nhiệm còn khó hơn tìm người sao hỏa. Từ nay về sau hơn 20 năm, thời đại thay đổi kịch liệt, thịnh hành theo chủ trương tôn thờ đồng tiền, tín ngưỡng thiếu thốn cũng là tất nhiên.
Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi mà ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái. Cho dù là buổi sáng sớm, mặt trời đã như quả cầu lửa treo trên bầu trời, phát ra ánh sáng và hơi nóng mãnh liệt.
Quay ngược lại 22 năm, cũng chính là trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, khiến hắn đi tuần dưới trời nắng gắt thế này, điều đó quả thật khó mà tưởng tượng được. Một lưu manh trung niên hơn 40 tuổi, nhân sinh sớm đã sa sút đến nỗi rối tinh rối mù.
Hiện tại đương nhiên khác, Lưu Vĩ Hồng không có chút do dự, cười gật gật đầu.
Nếu đã tái sinh thì phải điều chỉnh tâm tính, hòa nhập cho tốt vào cuộc sống “mới”. Vừa được phân tới trường nông nghiệp, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng chưa là thanh niên nhiệt huyết, ít ra không làm biếng, cũng không sợ phơi nắng.
Lúc ấy không cảm thấy, nhưng mà sau này nhớ lại, Lưu Vĩ Hồng vô cùng hoài niệm ngày tháng ở trường nông nghiệp cùng Đường Thu Diệp. Nhiều năm sau, trải qua bao nhiêu lần thất bại và suy sụp trên tình cảm, ký ức này của Lưu Vĩ Hồng vẫn vô cùng mãnh liệt.
Nhưng ở lúc ấy, cảm tình gút mắc mông lung giữa hắn và Đường Thu Diệp là hoàn toàn không được người đời chấp nhận, bao gồm cả bản thân Lưu Vĩ Hồng. Cho dù Lưu Vĩ Hồng biết, cuộc hôn nhân của Đường Thu Diệp không hề hạnh phúc.
Chồng cô là một người trí tuệ kém phát triển, theo thông thục mà nói, là một thằng ngốc, Đường Thu Diệp sao có thể hạnh phúc?
Cho nên, trong thời gian nghỉ hè, Đường Thu Diệp kỳ thật là không cần ở lại giữ trường, cô có gia đình, có chồng, có đầy đủ lý do không ở lại trường. Là bản thân cô chủ động yêu cầu ở lại. Lãnh đạo của trường cũng đồng ý.
Ai cũng biết chồng cô là người thiểu năng, cũng rất thông cảm cho cô.
Lưu Vĩ Hồng đi ở phía trước, Đường Thu Diệp hơi lùi ra sau hắn.
Người phụ nữ này rất giữ quy củ, là loại quy củ điển hình “trọng nam khinh nữ”. Rõ ràng là tuổi của cô tương đương với Lưu Vĩ Hồng, ngày thường cô chăm sóc Lưu Vĩ Hồng như em út, nhưng một khi giáp mặt, cũng không tranh trước, luôn rất tự giác mà lễ phép nhường Lưu Vĩ Hồng đi trước.
Tuy nhiên trong ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp chỉ là giữ quy củ “trọng nam khinh nữ” với mình hắn, ở trước mặt người khác, cô rất hung dữ, rất ít có người có thể ức hiếp được cô.
Lưu Vĩ Hồng năm đó không hiểu tâm tính này, trải qua rèn luyện hơn 20 năm trên xã hội, đến nay tự nhiên sẽ hiểu. Đường Thu Diệp thích hắn mới chăm sóc hắn mọi chuyện, nhường nhịn hắn, cho hắn đủ thể diện đàn ông. Sự hung dữ ở trước mặt người khác lại là làm ra cho người ta xem. Cho dù thế nào, cô thuộc loại người bị hại của cuộc hôn nhân ép duyên, lấy một người chồng như vậy, không có người phụ nữ nào thật sự có thể trở nên kiên cường. Đường Thu Diệp càng thể hiện giống con nhím ở trước mặt mọi người, càng chứng minh nội tâm yếu ớt của cô.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 29: Xem cũng cho anh xem hết rồi.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
g:
Kiếp trước sa sút bốn mươi mấy năm, Lưu Vĩ Hồng không học được gì khác, phân tích tâm lý của người khác lại học rất tốt. Bình thường hắn không có gì làm thì tìm tòi cái này, nói cách khác, ngoại trừ tìm tòi cái này, hắn cũng không có chuyện gì khác đáng để tìm tòi.
Một cán bộ nhỏ của viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, cái gọi là phó nghiên cứu viên, ở thế kỷ 21, thật đúng là không có nhiều chuyện đàng hoàng để làm.
Hai người yên lặng mà đi như vậy.
Kỳ thật nhiệm vụ giữ trường rất thoải mái, về căn bản cũng không có cần thiết lắm. Thôn xóm gần đó, tuy rằng dân phong dũng mãnh, tương đối mà nói, cũng còn khá thuần phác, chuyện trộm cắp không dám làm. Trong trường Nông nghiệp cũng không có gì thứ đáng để họ trộm.
Tuy nói là trường nông nghiệp, ngay cả trạm lai giống cũng không có. Nếu có thì còn có mấy con gia súc đáng để trộm.
- À, anh nói gì đi.
Sau khi đi được một đoạn, Đường Thu Diệp bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả? Nói gì?
Lưu Vĩ Hồng chỉ lo yên lặng mà nghĩ về tâm tư của mình, tuy rằng đã tái sinh hai, ba tháng, mục tiêu đại khái đã định, cũng đã bắt đầu thực hiện, nhưng nhất thời muốn hoàn toàn làm theo ý nghĩ cũng không thể nào. Chỉ là những chuyện hoang đường mà kiếp trước trải qua cũng đủ để Lưu Vĩ Hồng hồi tưởng nhiều ngày. Những chuyện hoang đường như vậy, chính là Lưu Vĩ Hồng hối hận không ngừng, vẫn luôn không có cơ hội bù đắp.
Quay ngược thời gian, cơ hội đã tới rồi!
- Kể chuyện! Kể cho em nghe chuyện về thành phố lớn của các anh.
Đường Thu Diệp có chút không vui. Bình thường vào lúc không có việc, Lưu Vĩ Hồng đều nói những chuyện mới mẻ, cô nghe ngon lành. Chuyện của thành phố lớn, e rằng là chuyện lông gà vỏ tỏi cũng rất có hứng thú. Hôm nay sao tỉnh tỉnh mê mê, giống như trúng tà vậy.
Lưu Vĩ Hồng giật mình.
Trong ký ức nhiều năm phủ đầy bụi trần, quả thật là có một “hạng mục” như vậy.
Sau khi hắn được phân tới làm ở trường Nông nghiệp, Đường Thu Diệp rất chiếu cố hắn. Hắn ngoại trừ phải trả công “ăn cơm”, còn phải trả một công lao khác – kể chuyện xưa!
Đường Thu Diệp đặc biệt thích nghe hắn kể chuyện mới của thành phố lớn, cũng thích nghe hắn “kể chuyện xưa”. Người đàn ông này, biết rất nhiều chuyện, tính tình lại tốt, trên mặt luôn mỉm cười. Nụ cười đó, Đường Thu Diệp không biết nên hình dung thế nào. Nếu như trình độ văn hóa của cô cao hơn chút, có lẽ cô có thể tìm được một từ hình dung thật hay, ví dụ như “bất cần đời”. Đường Thu Diệp chỉ là cảm thấy, Lưu Vĩ Hồng cười lên nhìn rất đẹp, rất thú vị.
Điểm này, cũng là vô cùng giống với cảm giác mà Lưu Vĩ Hồng đối với cô.
Suy xét đến các phương diện giữa hai người thì khoảng cách rất xa, tuyệt đối không có khả năng có tình ý gì với nhau. Cho nên để hai người họ ở lại giữ trường, lãnh đạo đều rất yên tâm.
Đương nhiên, trong trường học cũng có những giáo viên khác. Một trường lớn như thế, cũng không thể chỉ dựa vào hai người họ canh giữ. Tuy nhiên họ là chủ yếu, thật sự có tình hình gì thì gọi những giáo viên khác giúp đỡ.
Buổi tối Đường Thu Diệp ngẫu nhiên cũng sẽ về nhà ở, số ngày ở trường và ở nhà, coi như là 50-50
Lưu Vĩ Hồng vừa đi trước, vừa kể chuyện cho Đường Thu Diệp. Hắn kể chuyện của hắn, nhưng tên của nhân vật chính chắc chắn đổi rồi. Có lẽ bởi vì sự tái sinh thình lình xảy ra, làm cho Lưu Vĩ Hồng tâm tình kích động, nóng lòng tìm người nói ra tâm sự của mình.
Đây giống như một người nghèo đột nhiên trúng giải thưởng 5 triệu, không la to một phen, cho dù thế nào cũng không đủ để bộc phát sự kích động và mê muội của bản thân.
Lưu Vĩ Hồng kể về sự phản nghịch của hắn, sự mâu thuẫn của gia đình, kinh nghiệm yêu đương của hắn. Đương nhiên kinh nghiệm yêu đương này là xảy ra ở kiếp trước, kiếp này vẫn chưa bắt đầu. Nhưng hắn cố ý nói không rõ thời gian, Đường Thu Diệp cũng nghe không ra, Lưu Vĩ Hồng kỳ thật là đang nói “thế giới tương lai” cho cô nghe.
Câu chuyện này vừa mở đầu đã thu hút Đường Thu Diệp, nghe rất say mê, không kìm lòng nổi mà đeo sát Lưu Vĩ Hồng, không ngừng truy hỏi hắn:
- Sau đó thì sao? Sau đó thế nào? Anh nói mau…
Đường Thu Diệp chỉ có thể coi như thính giả tốt một nửa. Thính giả tốt thật sự, thông thường đều là lặng yên mà nghe không lên tiếng, chỉ có trong lúc mấu chốt mới lộ ra vẻ lo lắng, truy hỏi sau đó thế nào. Đường Thu Diệp không làm được như vế trước, nhưng có thể làm được như vế sau, không ngừng truy hỏi, khiến người kể chuyện có tình cảm mãnh liệt mà nói tiếp.
Hai người đi sát nhau, thân thể đầy đặn của Đường Thu Diệp thỉnh thoảng lại chạm vào tai và bộ phận khác của Lưu Vĩ Hồng. Sự đàn hồi và khí nóng hừng hừng kinh người đó, làm cho Lưu Vĩ Hồng mấy lần suýt chút nói sai.
Lưu Vĩ Hồng rất tự giác mà kéo xa khoảng cách với cô.
Tuy rằng trong trường không có ai, dù sao là giữa ban ngày ban mặt, nên chú ý thì vẫn phải chú ý.
Vô tình, sắc trời trở nên u tối, gió nổi lên.
- A, sắp mưa rồi. Chúng ta về đi, về rồi kể!
Đường Thu Diệp ngẩng đầu liếc nhìn mây đen trên trời, nói.
- Được!
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên tim đập nhanh.
Hắn nhớ rất rõ, đời trước cũng là một ngày như vậy, 2 người đi tuần tra, sau đó trời mưa, liền chạy về ký túc xá của Đường Thu Diệp, tiếp tục nói chuyện phiếm. Sau đó liền xảy ra một số chuyện, làm cho Lưu Vĩ Hồng hối hận hai mươi mấy năm.
Lịch sử dường như lại đang tái diễn rồi.
Nếu không can thiệp thêm, vẫn sẽ vận hành theo quỹ đạo trước kia, Lưu Vĩ Hồng vẫn sẽ hối hận hai mươi mấy năm.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng của hiện tại vẫn là Lưu Vĩ Hồng trước kia sao?
Một người sống đến bốn mươi mấy tuổi, trải qua thế kỷ 21 thời đại ồn ào náo động mạnh mẽ, chịu rèn luyện rất nhiều, Lưu Vĩ Hồng trở lại 22 năm trước, mọi thứ còn giống y như lúc đầu sao?
Hai người bước nhanh trở về ký túc xá.
Ký túc xá tổng cộng 5 tầng, họ ở lầu 2, ở 2 phòng gần phía tây nhất.
Lưu Vĩ Hồng tới phòng của Đường Thu Diệp. Đây cũng là thói quen, phòng của Đường Thu Diệp sạch sẽ hơn phòng của hắn nhiều. Nam thanh niên độc thân chưa kết hôn, ký túc xá có thể sạch sẽ đến đâu?
Đường Thu Diệp rót cho hắn một ly trà trước, lạnh lạnh, sau đó tùy tiện ngồi xuống ghế mây đối diện Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Anh tiếp tục kể đi, em thích nghe…
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, khẽ cười nói:
- Anh kể lâu rồi, miệng cũng khô luôn. Nghỉ một chút, em kể đi.
- Em kể? Em có gì để kể?
Đường Thu Diệp mở to hai mắt, dường như cảm thấy đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng rất cổ quái. Khi người phụ nữ này mở to mắt giống như lúc cô cười, nhất là nhìn lâu, bộ dạng rất là ngây thơ, rất thú vị.
- Tùy em, anh thích nghe.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục cười, lộ ra một hàm răng đều đặn trắng tinh. Lúc đó, hắn cũng không hút thuốc nhiều, không uống rượu nhiều, răng rất trắng.
Đường Thu Diệp lập tức bị nụ cười này làm mê mẩn đến nổi có chút choáng váng, vì thế liền kể. Người phụ nữ này kỳ thật không hề nói ít, khi ở cùng với những cô gái trẻ và người vợ trẻ, cười cười nói nói, còn rất to gan, dám nói những tiết mục ngắn. Đừng thấy là những cô gái trẻ và người vợ trẻ của trường Nông nghiệp, nói ra cũng là ở dưới nông thôn, khi nói tới chuyện “giới tính”, cũng không có kiên kỵ nhiều. Nhất là một số phụ nữ đã kết hôn sinh con, càng dễ nói ra miệng.
Đường Thu Diệp cũng không muốn bị người ta xem thường.
Cứ thế mà nói, Đường Thu Diệp đã nói tới cuộc hôn nhân bất hạnh của cô, nước mắt liền ào ào rơi xuống, một chân cũng nhấc lên, đạp lên gánh ngạnh phía dưới của chiếc ghế mây, chiếc váy hoa co rút tới trên đùi. Cô ngồi trên chiếc ghế mây này, cao hơn chiếc ghế mà Lưu Vĩ Hồng ngồi, như thế, cái đùi trắng nõn của cô và phong cảnh dưới chiếc váy, Lưu Vĩ Hồng gần như nhìn thấy không sót một cái gì.
Nhiều năm trước kia, cũng là tại ký túc xá này, cũng là ngày trời mưa, Đường Thu Diệp bày ra tư thế như vậy, cùng Lưu Vĩ Hồng nói về bất hạnh của cô, nước mắt rơi ròng ròng.
Lúc ấy Lưu Vĩ Hồng cái gì cũng nghe không lọt tai, đôi mắt không biết nên nhìn vào đâu, giả vờ trấn tĩnh mà nhìn mặt của Đường Thu Diệp, ánh mắt luôn không tự giác mà liếc xuống.
Quần lót của Đường Thu Diệp cũng không phải loại quần thô to mà phụ nữ nông thôn lúc bấy giờ thường mặc, mà là loại quần tam giác khá sành điệu. Loại quần lót này rất nhỏ, không có cách nào hoàn toàn che hết những bộ phận quan trọng. Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hiện tại, Đường Thu Diệp lại một lần nữa nửa ẩn nửa hiện mà để lộ ra chỗ thần bí nhất của cô trước mặt hắn.
Bản thân Đường Thu Diệp dường như không nhận thấy được.
Kể gần hai mươi mấy phút, Đường Thu Diệp đã trở thành mặt mèo, nước mắt trên mặt chảy thành hàng. Nhớ lại mấy năm trước, Lưu Vĩ Hồng chính là hoang mang đứng dậy đi lấy khăn cho cô lau mặt, Đường Thu Diệp không nhận lấy, trực tiếp đưa mặt tới, ra hiệu hắn lau cho cô.
Lưu Vĩ Hồng lúc ấy mặt đỏ bừng, lắp bắp, dường như là nói một câu "Không tốt lắm".
Đường Thu Diệp cũng rất khinh bỉ nhìn hắn, nói:
- Làm sao không tốt lắm? Nhìn cũng cho anh nhìn hết rồi!
Lưu Vĩ Hồng đứng lên, cầm một cái khăn lông, đến bên cạnh Đường Thu Diệp, đưa qua đó.
Đường Thu Diệp không khóc nữa, trừng to hai mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nhìn ra được, kỳ thật cô rất khẩn trương, bộ ngực cực lớn phập phồng vô cùng gấp gáp, chỉ là ra vẻ điềm tĩnh.
Sau đó, một màn “kinh điển” vô số lần quanh quẩn trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng lại tái hiện.
Đường Thu Diệp đưa mặt tới gần, ra hiệu Lưu Vĩ Hồng lau mặt cho cô.
Ma xui quỷ khiến, Lưu Vĩ Hồng nói một câu:
- Không tốt lắm đâu…
Giống y như trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, trong mắt Đường Thu Diệp lộ ra khinh bỉ vẻ mặt, còn kèm theo một tia hoảng sợ và nổi giận, hung tợn nói:
- Làm sao không tốt lắm? Nhìn cũng bị anh nhìn hết rồi!
Đời trước, sự tình ở đây xuất hiện hoàn toàn biến chuyển. Lưu Vĩ Hồng quẳng cái khăn vào trong lòng cô, giống như con thỏ bị sợ hãi, chạy mất. Chạy về phòng mình, “loảng xoảng” một tiếng đóng lại cánh cửa gỗ cũ kỹ, nằm trên giường thở hổn hển rất lâu, mới coi như bình tĩnh trở lại.
Hắn không phải không có thiện cảm với Đường Thu Diệp, nhưng lúc đó hắn mới là chàng trai 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đối với chuyện giữa nam và nữ, còn tràn đầy cảm giác thần bí. Hơn nữa, quan trọng nhất là Đường Thu Diệp là đàn bà đã có chồng.
Cho dù chồng cô là thiểu năng, nhưng đây không phải trọng điểm.
Sự giáo dục trong gia đình mà Lưu Vĩ Hồng nhận được, quyết định hắn không thể phát triển thêm một bước với Đường Thu Diệp. Hắn có thể phản nghịch, có thể nhiều năm không về gia đình lớn uy phong hiển hách cả nước, nhưng những giới hạn cơ bản nhất, hắn vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Từ đó về sau, Đường Thu Diệp không còn nói chuyện với hắn, nhìn thấy hắn thì giống như chuột thấy mèo, tránh mà đi, cố gắng không đối mặt với hắn. Không bao lâu, Đường Thu Diệp bị điều đi.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 30: Cần hay không cần?
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng là Đường Thu Diệp bảo người ông là Cục trưởng cục Nông nghiệp giúp điều động đơn vị, nhằm không ở chung một trường Nông nghiệp với hắn, không còn muốn nhìn thấy hắn nữa. Có lẽ Đường Thu Diệp không có nhiều văn hóa, cũng không mấy nhìn thấy sự đời, nhưng sự tự tôn và rụt rè của phụ nữ khiến cô không cách nào đối mặt. Hay có lẽ biết rõ không có hy vọng, Đường Thu Diệp liền không muốn lúc nào cũng dày vò bản thân.
Cô lấy cách đó để “quyến rũ” Lưu Vĩ Hồng hoặc bày tỏ tình yêu với hắn, dường như đã vượt ra khỏi giới hạn đạo đức của cô, cũng không biết cô thầm đặt bao nhiêu quyết tâm mới quyết định làm vậy.
Có chút ý nghĩ được ăn cả ngã về không.
Bởi vì theo quan điểm thế tục, cô muốn tốt với Lưu Vĩ Hồng, cho dù thế nào bên trong cũng có chút ý “ăn mày đòi ăn xôi gấc”. Cô dựa vào điểm nào có thể xứng đôi với Lưu Vĩ Hồng?
Chỉ có điều chuyện giữa nam nữ là rất khó nói rõ.
Sau này, Lưu Vĩ Hồng liền mất đi tin tức của Đường Thu Diệp. Sau nhiều năm, mới trên một buổi hội tụ giáo viên học sinh của trường Nông nghiệp, thỉnh thoảng nghe được tin đồn vụn vặt. Nghe nói Đường Thu Diệp sống không tốt, mấy lần muốn ly dị với người chồng thiểu năng của cô, không biết nguyên nhân gì, cũng không ly dị thành công. Sau này ông của cô bị trúng gió, chết rồi. Những anh chị em khác chia hết phần lớn tài sản, chỉ để lại cho họ một ít. Càng nhiều tin tức hơn, người khác cũng nói không rõ. Nghe những người gặp qua cô, Đường Thu Diệp rất tiều tụy, người ba mươi mấy tuổi, có thể nhìn như bốn mươi mấy tuổi, sớm đã không còn phong thái cô gái hung dữ lúc đầu. Mà vẫn không có sinh nở, cũng không biết còn ở với ông chồng thiểu năng hay không.
Nghe xong lời này, lúc đó Lưu Vĩ Hồng trong lòng rất không thoải mái.
Trong lịch trình sinh mạng của hắn, Đường Thu Diệp là người con gái đầu tiên khiến hắn động lòng. Bởi vì quy tắc của thế tục, hắn đã “bỏ chạy”. Trong những năm tháng sau này, vô số lần nghĩ lại quyết định lúc đó của mình, nhất là khi nghe nói cuộc sống của Đường Thu Diệp không tốt, Lưu Vĩ Hồng lại mơ hồ có ý hối hận.
Mà hiện tại, mọi thứ đều làm lại từ đầu, Đường Thu Diệp lại một lần nữa ở trước mặt hắn, nói ra câu “kinh điển” đó.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, rất nhạt, nếu không phải Đường Thu Diệp cùng hắn gần trong gang tấc, chỉ sợ cũng phát hiện không được.
Vẻ tươi cười này, lập tức khiến tâm trạng khẩn trương của Đường Thu Diệp trầm tĩnh lại, nhưng kế tiếp cũng càng thêm khẩn trương, hai tay không kìm nổi mà nắm thành nắm tay, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Lưu Vĩ Hồng.
Khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tựa như giọt mưa rơi xuống hoa lê, có vẻ rất khổ sở đáng thương.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng kỳ thật đã có quyết định.
Hắn đi tới, giơ tay ra, ôm lấy cổ của Đường Thu Diệp, khiến đầu của cô cứ thế mà tựa vào khuỷu tay hắn, sau đó cầm lấy khăn lông, rất cẩn thận mà lau đi nước mắt trên mặt cô.
Giờ khắc này, Đường Thu Diệp hoàn toàn mơ hồ, cả người cứng ngắc, ngơ ngác để hắn lau, đôi mắt to một mảnh mờ mịt.
Cùng với Lưu Vĩ Hồng!
Ý nghĩ này không biết ở trong lòng Đường Thu Diệp xoay chuyển bao nhiêu lần. Giờ đây đột nhiên biến thành sự thật, hay là nói đã trở thành ranh giới của sự thật, Đường Thu Diệp ngược lại lại bị dọa đến sợ, chân tay luống cuống.
Lưu Vĩ Hồng lau rất cẩn thận, trên mặt mang theo vẻ mặt yêu thương hơn người.
Thần thái này là không thể giả bộ, trong lòng hắn nếu không có Đường Thu Diệp, trong ánh mắt sẽ không có nhục dục, không có tình yêu. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Vĩ Hồng, nhìn một cái là có thể nhìn ra được, Đường Thu Diệp lớn hơn phụ nữ bình thường 1 số, không phải là tinh xảo, nhưng tuyệt đối là báu vật thượng đẳng nhất. Người phụ nữ có tính cách và thân hình như vậy, lên trên giường là biết lấy mạng đàn ông nhất. Cô sẽ không quá chủ động, chỉ cần cắn môi xấu hổ mà cười thì có thể kích thích đàn ông quên hết tất cả.
Tuy nhiên hiện tại, là Đường Thu Diệp bị vẻ mặt yêu thương của Lưu Vĩ Hồng kích thích cả người nóng bỏng, không kìm lòng nổi mà run rẩy không ngừng, cũng không biết một luồn khí từ đâu tới, đột nhiên từ trên ghế mây nhảy lên, dùng sức ôm lấy Lưu Vĩ Hồng, ôm thật chặt, cặp ngực to lớn vô cùng, ép tới Lưu Vĩ Hồng gần như không thở nổi.
Cô cứ như vậy ôm chặt, vẫn không nhúc nhích, dường như là có chút không biết nên tiến hành tiếp như thế nào.
Trong nháy mắt, Lưu Vĩ Hồng trong lòng sinh ra một chút nghi hoặc.
Đường Thu Diệp không phải đã kết hôn bốn năm sao?
Chẳng lẽ còn không rõ "quy trình"?
Đường Thu Diệp nhìn qua, là thật không rõ "quy trình", thở rất gấp, miệng cô ép sát bên tai của Lưu Vĩ Hồng, hô hấp kịch liệt giống như máy xé gió. Lồng ngực mỗi lần phập phồng, cũng khiến Lưu Vĩ Hồng có cảm giác “say tàu”!
Rộng lớn mạnh mẽ!
Là thật sự rộng lớn mạnh mẽ!
Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, lúc này, bất kể hắn muốn làm gì, Đường Thu Diệp đều tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp với hắn, ta cần ta cứ lấy. Cô là thích hắn như vậy!
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng bắt buộc chính mình phải điềm tĩnh.
Bây giờ còn không phải lúc.
Thời cơ quá nhạy cảm, hắn không thể đi sai nửa bước.
Nếu trước khi quay ngược thời gian, không sao cả, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng có thể vượt qua cái gọi là “giới hạn đạo đức” của chính mình, hơn hai mươi năm trước, Đường Thu Diệp là của hắn rồi. Không ai để ý, cho dù là lúc Bắc Kinh đấu tranh chính trị kịch liệt nhất, cũng sẽ không có người nhớ tới hắn. Hắn chỉ là treo bảng cháu ruột của Lưu gia, ai cũng không xem trọng hắn. Một giáo viên nhỏ nhoi của trường Nông nghiệp địa khu Thanh Phong tỉnh Sở Nam, cho dù thế nào cũng không ảnh hưởng lớn.
Đời trước, sau khi Lưu gia hoàn toàn suy sụp, cũng không ai tìm hắn nói chuyện, dường như ai cũng quên Lưu gia còn tồn tại một đứa cháu ruột như vậy. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng an phận thủ thường, không muốn làm quan, không muốn phát tài thì sẽ không ai để ý tới hắn.
Hắn quả thật cũng khiến cho mấy lãnh đạo tầng cao rất yên tâm.
Một người như vậy, khi ông cụ Lưu gia qua đời, cũng không ai xem trọng hắn. Ông cụ mất đi, cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông cùng rơi đài, càng không thể làm được gì.
Nhưng mọi thứ lật đổ làm lại, Lưu Vĩ Hồng sẽ không còn là người không quan trọng như thế.
Chỉ là bài văn phát biểu trên “Tiếng kèn” đã thể hiện ra tầm quan trọng của hắn. Tuy rằng trước mắt bên Bắc Kinh không có tin tức gì, Lưu Vĩ Hồng cũng không có chủ động đi hỏi thăm, nhưng hắn tin tưởng vững chắc, một cái giá quan trọng như vậy, trong lúc mấu chốt, không thể không có tác dụng. Về phần cuối cùng có thể có tác dụng lớn thế nào, thì quyết định bởi trí tuệ chính trị của ông cụ cùng với biểu hiện cụ thể của hai cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông trong khoảng thời gian này.
Bất kể như thế nào, hắn đã vì họ chuẩn bị tốt vũ khí hữu lực nhất.
Cho nên, Lưu Vĩ Hồng phải cẩn thận, nếu chẳng may có người phải ra tay với hắn, đó cũng là có khả năng.
- Thu Diệp...
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Thu Diệp, thanh âm rất dịu dàng.
Người phụ nữ này, ngay cả lưng cũng cho người ta cảm giác rất cứng rắn.
- Ừ…
Đường Thu Diệp ghé vào lỗ tai hắn đáp giống như tiếng rên rỉ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Đường Thu Diệp, hai tay nâng lấy hai má nóng bỏng của cô, khoảng cách giữa mắt, mũi, miệng của hai người không hơn 3cm.
- Thích anh không?
Lưu Vĩ Hồng thấp giọng hỏi.
- Ừ…
Đường Thu Diệp liên tục gật đầu, biên độ rất lớn, dường như không như vậy thì không đủ để biểu đạt tình cảm yêu thích trong lòng cô.
- Anh cũng vậy!
Lưu Vĩ Hồng trên mặt lại hiện lên vẻ dịu dàng.
Đường Thu Diệp vừa giống như kinh hô vừa giống như rên rỉ kêu một tiếng, đứng bằng mũi chân, đưa miệng tới. Cho dù Đường Thu Diệp xem như là thân hình cao to trong số phụ nữ, nhưng so với Lưu Vĩ Hồng vẫn là thấp hơn nửa đầu, cần phải đứng bằng mũi chân mới có thể hôn được.
Qua khỏi giai đoạn bối rối lúc đầu, cuối cùng cô biết bước tiếp theo nên làm gì.
Môi của Đường Thu Diệp hơi khô, nóng bỏng, đây là do kích động mà tạo thành.
Khi môi tiếp xúc, bộ phận ngực cảm giác được sự mềm mại kinh người và sức nóng mênh mông, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên có phản ứng sinh lý bình thường. Ở độ tuổi sinh lý của hắn, chính là lúc nhu cầu mạnh nhất, Lưu Vĩ Hồng gần như khống chế không được.
Tuổi tâm lý 40 tuổi kết hợp với cơ thể cường tráng 20 tuổi sẽ khiến người ta hỗn loạn.
Đường Thu Diệp hôn rất nhập tâm, không suy nghĩ gì mà đem đầu lưỡi duỗi vào miệng Lưu Vĩ Hồng, ra sức quấy, dường như muốn hút hết tim gan phèo phổi của Lưu Vĩ Hồng. Cô cũng cảm giác được biến hóa trên cơ thể của Lưu Vĩ Hồng, trước hết là bản năng hơi nhích cái mông hướng về trước một chút, sau đó liền dính sát vào nhau. Từ ngực tới bụng, không có một khe hở.
Tay của Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi mà di chuyển đến bộ phận nhạy cảm. Tay của hắn di chuyển từng gang tấc, Đường Thu Diệp thì mềm liệt từng chút một, cả người đều bám trên cổ của hắn.
- Thu Diệp!
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên kêu một tiếng, lui mạnh hai bước.
Nước mắt lập tức trào ra hốc mắt của Đường Thu Diệp.
Cô đứng ở đó, cả người run rẩy, gắt gao nhìn Lưu Vĩ Hồng, môi cắn lại, từ trong kẽ răng phát ra tiếng:
- Anh…anh xem thường em…em, em là sạch sẽ, không…không ai đụng qua…
Lưu Vĩ Hồng lập tức hơi choáng váng.
- Anh ta…anh ta là thằng ngốc, không phải anh không biết!
Đường Thu Diệp gần như kêu lên.
Một luồng nhu tình mãnh liệt không thể ngăn chặn mà tràn ra ở trong lòng Lưu Vĩ Hồng, thần sắc trên mặt hắn càng thêm dịu dàng, nói:
- Thu Diệp, em đừng kích động, anh không có khinh thường em, một chút cũng không có!
- Anh chính là xem thường em! Nếu anh xem trọng em, tại sao…tại sao không cần em…
Đường Thu Diệp cảm xúc vô cùng kích động, vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ cúc áo:
- Em… em cho anh xem, có phải em sạch sẽ hay không…
Giống như bị uất ức rất lớn.
Lưu Vĩ Hồng biết, chính mình phải ngăn cản cô. Mặc cho tình thế phát triển, sự đề phòng vốn vô cùng yếu đuối của chính mình, lập tức sụp đổ.
Không phải mỗi người đều có cơ hội tái sinh.
Hơn nữa đối với hắn Lưu Vĩ Hồng mà nói, hắn không thể lãng phí cơ hội này nữa!
Hắn lãng phí không nổi!
Vì chính hắn, cũng vì Lưu gia, hiện tại hắn không thể đi sai nửa bước.
- Thu Diệp, em hãy nghe anh nói…
- Em không nghe, em không nghe…
Đường Thu Diệp liều mạng lắc đầu, tóc hất lung tung, động tác trên tay nhanh hơn chút. Bây giờ cô không phải bị tình yêu kích thích, mà là dồn nén uất ức vô cùng, nhất định phải lấy sự thật chứng minh cho người đàn ông này, bản thân là trong sạch, không có một chút dơ bẩn!
Cô không thể khiến hắn xem thường!
Hai cái cúc áo trên cùng của chiếc áo đã cởi ra, lộ ra làn da trắng như tuyết và một đường khe sâu. Tuy rằng chỉ là một góc băng sơn, nhưng cũng đồ sộ vô cùng, làm cho Lưu Vĩ Hồng choáng váng hoa mắt.