"Ồ, ngươi là người luyện Huyền Minh Quyển phải không?" Tử Ngọc một tay ôm eo Tử Hoàng, nghiêng đầu, nhìn Phong Vân Vô Kị , trên mặt đầy vẻ hưng phấn: "Huyền Minh Quyển, cho ta mượn xem được không?"
Thần tình ấy thật khiến người không nhẫn tâm cự tuyệt, nam nhân áo tím tên gọi Tử Hoàng sủng ái vỗ vỗ đầu Tử Ngọc, lắc lắc đầu, nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Ngón giữa búng một cái, Phong Vân Vô Kị rất thoải mái đưa Huyền Minh Quyển vứt sang: "Muốn xem phải không, cho nàng."
Sự thoải mái của Phong Vân Vô Kị làm ba người cật kinh, như vậy là dễ dàng lấy được Huyền Minh Quyển!
Tử Hoàng nhận lấy Huyền Minh Quyển, nghi hoặc nhìn qua, sau đó đưa cho Tử Ngọc, Tử Ngọc cười hi hi nhận lấy, lập tức mở sách ra, tử tế coi xét.
"Tử Hoàng, tên khốn này cũng giống chàng." Nữ nhân xinh đẹp tên gọi Đông Hậu thỏ thẻ bên tai Tử Hoàng, cười nói.
"Sao lại giống nhau?",Tử Hoàng vẻ mặt hoang mang.
Người đẹp ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Một dạng nói láo và vô sỉ."
"Tử Ngọc, sao rồi?" Nữ nhân áo đỏ truy hỏi.
"Đông Hậu tỉ tỉ,quyển sách này chỉ có quyển hạ,muội không nhìn ra là thật hay giả." Nữ nhân áo tím ngẩng đầu,nhẹ giọng nói.
"Biết ngươi sẽ giở trò!" Nữ nhân áo đỏ tên gọi Đông Hậu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bật tới, một cánh tay duỗi ra thành trảo hướng tới cổ Phong Vân Vô Kị .
"Làm sao, lại muốn đánh hả?" Phong Vân Vô Kị trong lòng đầy phẫn nộ, ống tay áo dài khẽ vung, tiện trượt về phía sau.
"Bằng vào hai tay ngươi,đừng mong thoát khỏi tay ta.Thiên Sơn Chiết Mai Thủ!" Tay phải Đông Hậu khẽ rung,một điểm sáng đỏ từ ngón út phát ra,đâm thẳng tới trước mặt Phong Vân Vô Kị .
Phong Vân Vô Kị chỉ thấy trước mặt một ánh sáng đỏ, trong mờ ảo,vài điểm màu đỏ không ngờ bắt đầu to dần lên,từng bông hoa hiện ra,ẩn ước có hương hoa mai truyền lại,trong lòng khẽ run, không dám coi thường, toàn lực sử dụng Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp , thân thể nghiêng đi cách tay Đông Hậu ba xích, trôi về phía sau.
"Ngươi thật cho rằng ta không thể làm gì ngươi sao?" Đông Hậu đại nộ, một khoảng sắc đỏ diện tích mười trượng vuông bừng sáng, bao trùm Phong Vân Vô Kị bên trong.
"Thiên Ma khí tràng." Lờ mờ, Phong Vân Vô Kị nghe thấy nữ nhân ấy kêu lên, ngay sau đó chân khí trong cơ thể chuyển động hỗn loạn, thất kinh bát mạch không chịu sự điều khiển, Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp theo đó bị phá giải.
Một bàn tay trắng như ngọc nhanh như chớp tóm lấy cổ Phong Vân Vô Kị , trong tai truyền lại âm thanh nhu mì của Đông Hậu nhưng trong tai Phong Vân Vô Kị lại vô cùng khủng bố: ""Lần này, ta xem ngươi đỡ như thế nào."
Rắc!Băng vụn tung toé!Một cây kiếm băng nát vụn dưới tay Đông Hậu, Phong Vân Vô Kị vội vàng trong khoảnh khắc tạo thành một cây trường kiếm án giữa cổ mình và tay Đông Hậu,thế bản thân qua được một kiếp.
Phong Vân Vô Kị chân phải điểm một cái,thân thể bay về phía sau với tốc độ tối đa.Đối với nữ nhân tên Đông Hậu, trong lòng Phong Vân Vô Kị thêm chút sợ hãi,sát na vừa rồi,y chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể hỗn loạn trong chốc lát,những việc khác y không hay biết gì.
"Đó là võ công gì?Thiên Ma khí tràng?Sao lại có thể như vậy?Ta cách nàng ta còn một đoạn cự li, nàng ta làm thế nào vậy, đột nhiên làm chân khí trong cơ thể ta tán loạn, thật quá mạnh!" Ý niệm trong đầu Phong Vân Vô Kị nhanh chóng xoay chuyển, mới thấy nữ nhân ấy lại muốn động thủ, vội vàng ngăn cản nói: "Từ đã!"
"Ồ,ngươi còn di ngôn gì muốn nói sao?" Nữ nhân áo đỏ Đông Hậu,trên mặt lạnh như băng.
"Quyển Huyền Minh Quyển này, là thứ duy nhất ta có.Tiến bộ của võ công bản thân ta,cùng Huyền Minh Quyển này không có quan hệ gì.Tin hay không là do ngươi!"
"Được rồi, Đông Hậu,lần này chúng ta đến đây, nguyên không phải Huyền Minh Quyển gì, trong tay Tử Ngọc đã có Thái Huyền Kinh, không cần võ công khác nữa. Thái cổ này, người trong kiếm đạo càng lúc càng ít, người này là một cao thủ, để y lại sẽ hữu dụng." Lúc này,Tử Hoàng đã cất tiếng, y mở rộng hai tay, ôm lấy Đông Hậu từ phía sau, vẻ lạnh băng trên mặt Đông Hậu cũng đã tan ra.
"Thiếp đâu có định giết hắn, chỉ là muốn xem y có đủ tư cách gia nhập Nam thăng Bắc đẩu kiếm phái chúng ta hay không thôi!" Đông Hậu cười hi hi nói, quay đầu lại hôn nhẹ một cái lên mặt Tử Hoàng.
"Không được,muội cũng muốn hôn." Tử Ngọc quăng Huyền Minh Quyển đi , chạy lại, thơm một cái trên mặt Tử Hoàng.
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, thật không rõ quan hệ của bọn họ là thế nào.
"Gia nhập Nam thăng bắc đẩu kiếm phái của bọn ta không?" Nam nhân tên gọi Tử Hoàng ngưỡng đầu ,nhìn Phong Vân Vô Kị ,cười nói, nam nhân này tướng mạo phổ thông, nhưng một nụ cười này, làm người khác sinh ra cảm giác rực rỡ như ánh mặt trời .
"Ha ha,ý tốt cuả Nam thăng bắc đẩu kiếm phái, thu thiếu niên này vào trong phái, rồi từ từ hỏi nơi giấu của Huyền Minh Quyển thật, a thật là một kế hay." Một tiếng cười lạnh từ trên trời vọng lại,mọi người ngưỡng đầu lên nhìn,ngay dưới một đám mây, một người đàn ông thân hình cao hơn hai thước, đang khoanh tay đứng trên không.Người đàn ông này trên người mặc một bộ huyền thiết khải giáp, gương mặt tục tằn hung tợn, da đen đúa, cổ ngắn ngủn, sau lưng một áo choàng trong không trung tung bay.Nơi duy nhất làm người khác cảm thấy quái dị là đôi mắt của y,ngay cả khi trời còn chưa tối hẳn,nhưng đôi mắt của y trông sáng như bó đuốc.
"Nam nhân này, Ma vực bọn ta cũng cần, Nam thăng bắc đẩu kiếm phái. Tốt nhất đừng có nhúng tay vào!" Âm thanh ồm ồm của người đàn ông ấy trong không trung vọng lại,tiếng vừa dứt,đột nhiên cả vùng, từ trên không rơi xuống hoa lửa đầy trời, ở chính giữa, một hoả cầu lớn từ trên trời rơi xuống.
"Hừ!Hoả ma Xích Luyện Tông!Dám trước mặt Tử Hoàng ta xưng cuồng,là ngươi tự vào tử lộ!" Chưởng môn Nam thăng bắc đẩu kiếm phái Tử Hoàng lạnh giọng nói, lãnh ý trong lời nói làm người nghe kinh hãi.
Phong Vân Vô Kị nghe tiếng quay nhìn sang Tử Hoàng,chỉ thấy Tử Hoàng ngưỡng đầu nhìn hoa lửa đầy trời,trong mắt vẫn đầy trầm tư, bóng người màu tím trước mắt Phong Vân Vô Kị từ từ mờ dần, trên không truyền lại một tiếng kêu thảm!Sau đó bóng người màu tím lại rõ trở lại.Trên tay y không biết từ khi nào đã có một thanh trường kiếm màu tím, trên chuôi kiếm có treo một ngọc bội màu tím,lưỡi kiếm có một giọt máu đỏ thuận theo thân kiếm màu bạc, từ từ rơi xuống.
Bốp!
Một cánh tay thô tráng từ trên không rơi xuống,rơi cách Phong Vân Vô Kị không xa,trên cánh tay hỏa diễm bốc lên,do vết thương, máu màu đỏ rực chảy ra,làm hoả diễm bốc cao lên, lúc lâu không giảm.
Hoả cầu rơi vào giữa đám người Nam thăng bắc đẩu kiếm phái, nổ tung, ép vài chục cao thủ của Nam thăng bắc đẩu kiếm phái bay ra, sau đó,một bóng người đỏ rực từ trong hoả diễm bắn ra, trên không hiện hình ra, chính là kẻ tên gọi Hoả ma Xích Luyện Tông,lúc này hắn đang ôm chặt bả vai tay trái,tay trái hắn đã đứt hẳn, máu đỏ rực không ngừng chảy ra.
Ầm Ầm!Sét đánh,sấm nổ,gió mạnh nổi lên,một con rắn bạc ngoằn nghèo trên không,dưới bầu trời,từ bốn phương tám hướng kéo đến vài cơn lốc xoáy, mưa lớn trong giây lát từ trên trời rơi xuống, dưới mưa ngoài trăm xích không nhìn rõ mặt người.
"Ma vực ngũ tướng, đều vì Huyền Minh Quyển mà đến hả?..." Tử Hoàng bình tĩnh nói, trong tiếng nói không thấy một chút chấn động.
Ma vực ngũ tướng, Phong ma, Lôi ma, Thuỷ ma, Thổ ma, thêm Hoả ma đã mất một tay, Ma vực ngũ tướng vì Huyền Minh quyển mà toàn bộ đều đã xuất động.
Phong ma đứng dưới đám mây, tay mở ra, vài chục đạo lốc xoáy từ bốn phía kéo lại dừng tiến tới, chầm chầm chuyển động tại chỗ.
"Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái quả nhiên thực lực rất mạnh, lần này ngay cả thần bí chưởng môn Tử Hoàng cũng đã xuất động.Bọn ta bốn người tự thấy không thể đánh nổi ngươi, nhưng nếu muốn đối phó thuộc hạ của ngươi, chắc là không có vấn đề." Phong ma cao giọng nói.
"Không sai, nếu Tử Hoàng chưởng môn hiện tại hối hận còn kịp. Bằng không, a ha...bốp bốp!" Bên trái Phong ma một nữ nhân thân người kiều diễm,vẻ mặt dâm đãng cười nói, khẽ vỗ tay, tiếng vỗ tay không to, nhưng trong trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này,không ngờ có thể nghe thấy rõ ràng.
Cộp cộp cộp!
Tiếng chân bước chỉnh tề từ bốn phía truyền lại ,chớp mắt,từ trên trời dưới đất, cùng với sau những ngọn núi xuất hiện vô số bóng người,những người này cùng mặc một bộ khải giáp màu đen, một luồng khói nâu lưu chuyển bên ngoài cơ thể,như một dòng thuỷ lưu.
Người trong Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái do Tử Ngọc dẫn theo, trong chốc lát, đã bị người Ma vực bao vây lại.Từng cặp mắt hung tợn độc ác trừng trừng nhìn vào người Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái bên dưới.
"A ha ha..." Tử Hoàng bắt đầu mỉm cười, "Bằng vào những kẻ này, cũng dám huênh hoang trước mặt Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái chúng ta?"
Tiếng cười từ nhỏ đột nhiên biến thành to,Tử Hoàng bắt đầu cười lớn,Đông Hậu, Tử Ngọc cũng cười đến lăn bò ra, Tử Ngọc còn khoa trương đến mức bắt đầu ôm bụng kêu đau.
"Mấy vị đế quân của Ma vực các ngươi chưa từng nói cho các ngươi,nếu đối diện với chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái thì ngàn vạn lần không được thử chiến thuật biển người sao," Nụ cười của Tử Hoàng chợt tắt,biểu tình lạnh lẽo nhìn lên trời.
"Hừ hừ,nói cho các ngươi biết,chỉ cần một mình y cũng có thể giết toàn bộ các ngươi." Tử Ngọc bộ dạng dương dương đắc ý chỉ vào Ma vực ngũ tướng nói.
Tử Ngọc cười đến hoa chi loạn thoán (*) , biểu tình đáng yêu trên mặt, thật làm người khác khó tin câu nói vừa rồi của nàng ta .Nhưng Ma vực ngũ tướng cùng Phong Vân Vô Kị trong lòng dâng lên một trận hàn ý.
Ánh mắt PHong Vân Vô Kị nhìn quanh bốn phía, phát hiện người của Ma vực ít nhất không dưới vài nghìn, hơn nữa võ công mỗi người không yếu, thấp nhất cũng đã có vài chục vạn năm công lực.Kẻ mạnh có đến vài trăm vạn năm công lực.Một kẻ muốn giết sạch từng này người, y là thần sao?
"Tử Hoàng, người thật quá nhiều, võ công của muội chỉ có thể giết từng người, ngay cả tốc độ có nhanh hơn cũng mất một khoảng thời gian, lần này muội không ra tay nữa, một mình chàng lo toàn bộ bọn chúng đi.Tất cả đều giết hết!"Vui vẻ cười hi hi nói, nội dung trong lời nói làm người khác phát lạnh, nữ nhân này coi mạng người như cỏ rác, thần tình này, chỉ có đã giết người nhiều vô số mới có thể có.
"Minh nhi,mấy người các ngươi bảo vệ Tử Ngọc,người của Nam Thăng Bác Đẩu kiếm phái nghe đây,không cần nhúng tay vào, các ngươi toàn bộ ngồi xuống, niệm nội công tâm quyết của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái chúng ta!"Tiếng của Tử Hoàng truyền đi tứ phương, y như đã sắp ra tay, mọi môn nhân của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái gương mặt hưng phấn, nghe xong không do dự ngồi xuống, từ từ vận chuyển công pháp của Nam Thăng Bắc Đẩu phái, một luồng khí màu tím từ cơ thể bọn họ phát ra.
Tử Hoàng ngửa đầu, nước mưa rơi trên trán y theo tóc dài trôi xuống, trong mắt y chỉ còn biểu tình trầm tư.
"Vong Ngã Sát Cảnh!"Âm thanh lạnh lùng của Tử Hoàng vang trong không gian, ngũ ma nghe thấy sắc mặt đại biến.
"Từ đã!..."Thuỷ ma là nữ giới duy nhất trong ngũ ma sắc mặt đại biến,vội vàng muốn ngăn Tử Hoàng lại , nhưng đã muộn, một luồng không khí kì dị bao phủ cả bầu trời,mặt đất.Một cỗ sát ý cường tuyệt bao trùm trời đất, bầu trời như càng thêm u ám, mây đen thêm dày.
Phong Vân Vô Kị cảm thấy một cây tuyệt thế sát kiếm đang chém tới,là một cây hung kiếm đã trải qua vô số lần giết chóc mới luyện thành, khí tức hung ác lạnh lẽo vô cùng, làm người ta muốn phát điên, làm người ta muốn rút kiếm ra tay.
Ầm ầm!Trên trời rắn bạc ngoằn nghèo, một ánh chớp giật,bốn phía đột nhiên sáng bừng,pvvk giật mình phát hiện vô số thanh vũ khí kì lạ trôi nổi trên không, trong ánh chớp phát ra ánh sáng sắc nhọn.
Đoàng!
Lại một đạo thiên lôi,vũ khí kì lạ đầy trời càng nhanh chóng từ trên không bắn xuống, tiếng kêu thảm từ bốn phía truyền tới liên miên bất tuyệt, ẩn ước có tiếng vật nhọn đâm chém cơ thể bằng máu thịt.
Lôi điện đột nhiên dừng lại, mây đen trên trời cũng đã tan, mặt đất sáng dần lên, nhưng nước mưa vẫn lộp bộp rơi.
Ánh mắt của PHong Vân Vô Kị nhanh chóng từ người Tử Hoàng rời đi, nhanh chóng quét qua bốn phía bên dưới, kinh hoàng! Vô cùng kinh hoàng!Trên các ngọn núi, chu vi xung quanh vô số người Ma vực bị đâm xuyên bởi chính vũ khí bản thân, đóng chặt vào núi, máu chảy như suối làm cả ngọn núi đỏ hồng, dọc theo sườn núi xác người chất như núi.
Trên núi, trên mặt đất, tràn đầy xác người, mỗi người đều mắt mở trừng, bọn họ chỉ có một biểu tình duy nhất là kinh khủng.
"Đó là võ công gì vậy, tại sao bọn họ chết vì binh khí của chính mình, tại sao vừa rồi ta cảm thấy chân khí trong cơ thể như không chịu khống chế, muốn phá cơ thể ra ngoài?...Bao nhiêu người, trong chốc lát đã bị giết,sao có thể như vậy!!!"Trong lòng PHong Vân Vô Kị đầy nghi vấn, Tử Hoàng, Đông Hậu, Tử Ngọc, những người này trong mắt y đều trong một lớp mây mù đầy thần bí, võ công của những người này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức truyền thống của y về võ công.
"Ngươi không ngờ giết bọn họ!..."Thuỷ ma giận dữ nói,Ma vực ngũ tướng mắt mở trừng nhìn thi thể đầy trên mặt đất, trong mắt như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Chúng ta đi!Núi Nam Thăng Bắc Đẩu hôm nay quyết máu chảy thành sông!"Phong ma hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Tử Ngọc ngoan ngoãn giúp Tử Hoàng khoác một chiếc áo ngoài bằng da màu tím, hai tay ôm chặt eo lưng Tử Hoàng, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói với ngũ ma:"Tử Hoàng đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải vậy, các ngươi sớm giống bọn chúng, nằm trên mặt đất rồi, uy lực Vong Ngã Sát Cảnh của Nam Thăng Bắc Đẩu các ngươi căn bản không thể chống cự được.A.. ha..."
"Tử Hoàng, hay muội đem bọn chúng giết sạch đi nhé,..à.,không ngờ dám uy hiếp chúng ta."Đông Hậu cười hi hi nói, không nhanh không chậm lấy từ trong ngực áo ra một đôi găng tay tím biếc, từ từ đeo lên.
"A,được rồi, bọn chúng chỉ là tiểu nhân vật, không đáng cho chúng ta ra tay!Tạm tha mạng cho bọn chúng đi!"Lời của Tử Hoàng bình hoà, nhưng hơn Đông Hậu càng khiến ngũ ma cảm thấy khuất nhục, nhưng nghĩ đến một bên chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái ,một bên chỉ là Ma vực ngũ tướng, hai bên chênh lệch về địa vị cũng là chênh lệch về thực lực.
"Chúng ta đi thôi, lần này tuy không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn,võ công của chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái không ngờ cường hãn cùng quỷ dị như vậy, lần này thu hoạch cũng không nhỏ. ...Lần này là kinh nghiệm đáng nhớ,lần sau mọi người không nên coi thường môn phái do phi thăng giả hợp thành nữa."
Hoả ma nhặt cánh tay đứt trên mặt đất, nhanh chóng theo sau tứ ma bỏ đi, trước khi bỏ đi còn nhìn lại một cách hung ác, lần này đi thật không cam tâm.
Phong Vân Vô Kị hiện không quan tâm đến ngũ đại ma tướng của Ma vực, ngay cả phiền phức lớn trên người hắn cũng quên mất.Người mạnh trong Thái cổ nhìn thấy trước đến nay, từng người hiện ra trong não, khi hình ảnh của hai người hiện qua trong đầu Phong Vân Vô Kị thì, thời gian như dừng hẳn lại.
Tây Môn Y Bắc , người này kiếm đạo đã đạt đến một cực chí, kiếm y dùng, không trọng chiêu thức, chỉ trọng tốc độ. Như y từng nói, y chỉ cần một chiêu, chỉ xuất một kiếm.Một kiếm xuất ra, vạn người tuyệt không đỡ nổi.Nhưng Phong Vân Vô Kị cảm nhận được võ công người này có sơ hở rất lớn.Nghĩ đi nghĩ lại, không làm sao nghĩ ra. Cảm giác này vô cùng khó chịu, rõ ràng sắp bắt được , nhưng lại trở lên mơ hồ.
Một cái cực chí khác của kiếm đạo,là vị Tử Hoàng chưởng môn kiếm phái trước mắt.Tử Hoàng,thân pháp người này như đạt đến tốc độ xuất kiếm của Tây Môn Y Bắc , đi ngàn vạn dặm, nhưng nguyên địa vẫn lưu lại tàn ảnh, chính xác mà nói, rất khó phân biệt ảo ảnh thật giả. Phong Vân Vô Kị thậm chí không dám khẳng định, hai người con gái kia, một là Đông Hậu, một là Tử Ngọc lúc ôm y, là ôm chân chính y, hay là ảo ảnh của y. Người này có thể nói là đã hoàn mĩ, 'Vong Ngã Sát Cảnh' đặc thù của y, vừa quỷ dị lại mạnh.Nhưng cũng như thế, Phong Vân Vô Kị cũng có một cảm giác, y như cũng có một sơ hở nào đó mình chưa nắm được, là một cảnh giới không hoàn mĩ.
Tây Môn Y Bắc , Tử Hoàng, một người lạnh lùng, một người ánh mắt tư lự, hai người này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phong Vân Vô Kị , hai người như đều cùng bắt đầu vung kiếm trong não Phong Vân Vô Kị . Khi Phong Vân Vô Kị trong lúc vô ý cho hai người đụng độ, trong đầu 'Ong' một cái , sau đó như đã có một thứ gì đó được mở ra.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ làm Tử Hoàng cùng Ma vực ngũ tướng kinh tỉnh , Ma vực ngũ tướng đang muốn bỏ đi trong lòng khẽ động, quay đầu lại , nhìn về hướng đám người Tử Hoàng đứng.
Trong vài người, tu vi kiếm đạo tối cao là Tử Hoàng, trước khi cỗ kiếm ý nổ ra, Tử Hoàng trong lòng đã có cảm giác, một tay ôm Đông Hậu, chân điểm một bước, như chậm mà cực nhanh rời xa Phong Vân Vô Kị .
"Ta đã hiểu rồi", trong lòng Phong Vân Vô Kị vui mừng phát cuồng: "Kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc , trọng kiếm nhưng không trọng thân,do vậy, kiếm cuả y đã đạt đến cực khoái. Kiếm đạo của Tử Hoàng, trọng thân không trọng kiếm, hoặc có thể nói là trọng sát, kiếm đạo của hai người đều là kiếm thuộc sát đạo, xuất kiếm tất có máu chảy, nhưng không hoàn toàn như nhau. Tây Môn Y Bắc không có tốc độ của Tử Hoàng, Tử Hoàng cũng không có tốc độ xuất kiếm của Tây Môn Y Bắc .!"
Phong Vân Vô Kị hiểu được điều này, trong não không ngừng vận chuyển công pháp, một vùng thông suốt . Kiếm ý hai người này trong não không ngừng thu phóng, Ý niệm kiếm thể đại pháp của Phong Vân Vô Kị không giống với người khác, hoàn toàn không nhìn vào hình thức biểu hiện của kiếm đạo đối phương, chỉ nhìn qua một lần,một đặc tính khác của Ý niệm kiếm thể đại pháp đã hiện ra.Hấp thụ kiếm ý của người khác!
Trong lúc bất tri giác, Phong Vân Vô Kị bắt đầu vận chuyển kiếm ý của Ý niệm kiếm thể đại pháp , kiếm ý dưới sự thúc đẩy của kiếm ý của Tây Môn Y Bắc và Tử Hoàng, do bác kiếm ở đệ nhất tầng trong quá khứ không ngừng đề thăng, đột phá lên Địa ma kiếm kiếm ý, chưa tiến lên được đệ nhị trọng thiên đệ nhị tầng--Thiên ma kiếm.
Dưới sự thúc đẩy của kiếm ý, chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kị bạo tăng!Bằng mắt thường có thể thấy thiên địa nguyên khí với tốc độ như sóng lớn tràn tới nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , áo choàng trên người Phong Vân Vô Kị dưới sự trùng kích của nguyên khí tung bay phấp phới, ngay cả tóc trên đầu cũng như xà bàn vũ động(*).
"Tử Hoàng, người này cũng tu kiếm đạo, chàng xem y làm sao vậy?" Đông Hậu chỉ Phong Vân Vô Kị cùng với những luồng khí đang chuyển động bên dưới hỏi.
Tử Hoàng thở dài một tiếng, quay đầu liếc qua Tử Ngọc, sau đó trên miệng lộ ra một nụ cười khổ: "Thiên tư của người này, theo ta thấy, sợ rằng không dưới Tử Ngọc. Nghĩ lúc chúng ta vì muốn nhận được một thân công lực như hiện tai, tốn không biết bao nhiêu ngày đêm. Trước đây, ta còn nghĩ cao thủ là luyện công không ngừng nghỉ trong ngày tháng tịch mịch , khi người khác hưởng thụ tình ái, tình thân, thì chúng ta đổi lấy tự tu. Bây giờ cuối cùng ta cũng biết, trên đời này còn có loại người này, bọn họ không giống chúng ta cùng trầm nhập vào tự tu không ngừng, chỉ cần một khi ngộ ra, thực lực liền bạo tăng. Tử Ngọc như vậy, người tên Phong Vân Vô Kị này cũng như vậy!"
"Tử Hoàng, chàng nói là y cũng thông minh giống muội?" Tử Ngọc không phục nhìn Phong Vân Vô Kị bên dưới nói.
Tử Hoàng sủng ái vỗ vỗ đầu nàng ta, không nói gì.
Trong mắt Đông Hậu sát khí nổi lên, "Tử Hoàng, nếu thiếp nhìn không nhầm, trong kiếm ý hiện tại của hắn, không ngờ có kiếm ý Bắc Lạc Tử Tiêu của chàng! Người này lưu lại là một đại hoạ, không bằng giết y đi!"
"Nàng đố kị hắn sao?" Tử Hoàng khôi phục biểu tình thờ ơ, nhìn Đông Hậu không phủ nhận, nói tiếp: "Ta cũng đố kị hắn, điểm này ta không phủ nhận. Nhưng, chúng ta nếu cứ thấy một người thiên tư vượt chúng ta, lại giết một người, như thế , chắc cần giết hơn nửa số người ở Thái cổ này mới xong. A, kì thật ai cũng biết, tư chất của chúng ta rất bình thường. Với việc giết y , không bằng cho y một chút nhân tình, thiên tư của người này, ngày sau không kém mấy vị vực chủ của Đao vực , Ma vực. Ngày hôm nay , nhân y công lực còn thấp, không bằng quan hệ tốt với y , ngày sau Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái của chúng ta cũng tính là thêm một bằng hữu, thêm một phần giúp sức."
"Hừ!Chàng cho là ta không biết sao, nói cái gì mà đường hoàng như thế," Đông Hậu liếc qua Tử Hoàng, riễu cợt nói: "Nhìn y bây giờ, công lực trong thời gian ngắn bạo tăng, thêm vào thân pháp cổ quái của y, nếu không dùng Thiên Ma khí tràng làm loạn chân khí trong cơ thể y, ngay thiếp cũng không làm gì được y, hà huống, y lần này rõ ràng đã đột phá bình cảnh, muốn đánh bại chúng ta là chuyện không thể, nhưng nếu y muốn chạy trốn, bằng vào thân pháp cổ quái của y, ta với chàng cũng không làm gì được y. Hơn nữa, sớm nghe nói, lúc U Minh Phong Phá Diệt đạo chủ bức bách y quỳ xuống, y từng nghiến răng nói, ngày sau quyết rửa sạch mối nhục hôm đó. Lần này tuy nói, Nhiều người vì Huyền Minh Quyển mà đến, nhưng tin Huyền Minh Quyển trên người y, là do PHá Diệt đạo chủ truyền ra.Không kể việc này là thật hay giả, trên người y có thứ gì đó làm Phá Diệt đạo chủ cực kỳ cố kị, bằng vào thân phận của Phá Diệt đạo chủ, mà phải như vậy, vì một kẻ phi thăng chưa được nổi 3 năm, làm chuyện như thế."
"Nàng tóm lại thông minh hơn ta," Tử Hoàng nắm chặt tay Đông Hậu, có chút lo lắng hỏi: "Ý của nàng là, chuyện Huyền Minh Quyển, chỉ sợ là giả?"
"Chưa hẳn, nhưng không loại bỏ khả năng Phá Diệt đạo chủ tá đao sát nhân!"
"Đã thế, chúng ta càng không thể hạ thủ với Phong Vân Vô Kị ! Lần này tuy đảy lùi được Ma vực ngũ tướng nhưng nhân vật cấp cao thủ trọng yếu của Ma vực chưa xuất hiện." Tử Hoàng nhìn xuống bên dưới, nói: "Bảo vật như Huyền Minh Quyển, chỉ sợ Ma vực không dễ bỏ qua, không quản là thật hay giả, chỉ cần có khả năng, Ma vực tuyệt đối không bỏ qua, hà huống lần này, là có khả năng là thật cao nhất.Duy có lần này!"
A!
Phong Vân Vô Kị vung hai tay lên, kiếm ý bàng bạc như thuỷ triều từ trong cơ thể phát ra, đằng sau lưng y như có một bàn tay khổng lồ, nhấc y vứt lên vùng trời sau lưng y, như một cánh chim lớn, bay thẳng lên không, đến khi nhập vào một đám mây....
Trong vô tận kiếm ý , thế như triều dâng, Phong Vân Vô Kị từ trên cao không, thấy bên dưới, từ mặt đất đến không trung, ngoại trừ người trong Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái, còn có một vài bóng người mờ nhạt, lúc này thấy y bay trên trời cao, lần lượt ngưỡng đầu lên nhìn.
"Hừ!Các người đều cho rằng ta đã tu luyện Huyền Minh Quyển chân chính, là của Thương Khung chủ Minh vực , đã như vậy, các ngươi nếu muốn biết chỗ kỳ diệu trong đó, hãy tự xem lại phân lượng bản thân trước đã." Phong Vân Vô Kị đã tự thừa nhận, có những kẻ một khi đã nhận định, cho dù người khác nói thế nào, đều không nghe, nếu không kết thúc với những kẻ đó chỉ là tự kiếm thêm phiền phức, không như mượn cơ hội này, uy hiếp một lượt, ít nhất,để chúng thấy bản thân cũng là cao thủ. Ngoài ra, Phong Vân Vô Kị tính Huyền Minh Quyển chỉ có quyển hạ, tác dụng căn bản không lớn, nhưng đối với mình thì không như thế, một ngày không nói ra, những kẻ mạnh mà tham lam tuyệt không dám giết mình.
Khi Phong Vân Vô Kị nói ra, tứ phía người người cật kinh, ngay cả ba người Tử Hoàng cũng kinh ngạc không kém, không hiểu tại sao y lại điên cuồng nói ra những lời ấy.
"Mang khẩu quyết của Huyền Minh Quyển chân chính ra!" Vài người từ trên núi bay lên, như những cánh chim lớn hướng Phong Vân Vô Kị lao tới.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kị lạnh lẽo, quát to một tiếng: "Các người thật coi ta như miếng thịt nằm trên thớt sao, tiếp Thiên Ma kiếm của ta!"
Hét to một tiếng, lúc này Phong Vân Vô Kị đã bằng tốc độ nhanh nhất chui vào trong các đám mây, trên trời một tiếng sấm nổ vang, thân người Phong Vân Vô Kị , bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chuyển dần sang màu đen, cuối cùng cả thân hình Phong Vân Vô Kị đã không thể nhìn thấy, triệt để cùng màu đen xung quanh dung thành một thể.
Một luồng gió mạnh từ trên không thổi xuống, tiếng gió rít kêu gào trên không, im lặng, im lặng tuyệt đối, ngay những kẻ đang lao tới chỗ Phong Vân Vô Kị cũng đã bị hiện tượng quái dị làm cho đờ đẫn , cẩn thận bên dưới đám mây, quan sát một khoảng trời đột nhiên biến thành đen kịt.
Một cỗ kiếm khí hùng hậu từ trong không trung nổ ra, dưới sự tấn công của vô tận kiếm ý , mọi người đều phải cố gắng toàn lực vận chuyển công lực chống lại cỗ kiếm ý này, chỉ có Tử Hoàng vẫn thản nhiên, chỉ vào lúc ngưỡng đầu lên, đôi mắt dưới mái tóc dài lộ ra màu sắc kinh ngạc.
Thân hình Phong Vân Vô Kị dần từ trong vùng hư không hiện lên, y như đã biến thành một người khác, toàn thân bao trùm trong một làn khói màu tro, thần sắc lạnh lùng , cuồng ngạo, hai tay dần mở ra, đột nhiên chỉ nghe y hét lên một tiếng, một đạo kinh thiên trường kiếm từ trong thân thể y ló ra, bằng tốc độ như thiểm điện đánh xuống hướng đám người đang tấn công lên.
Thân thể Phong Vân Vô Kị hoàn toàn bị thanh kiếm lớn đen xì che kín, lưỡi kíếm kéo dài vô hạn, nơi nó đi qua không gian bị phá toái, những làn khói đen từ các vết nứt không gian bay lên.
"Điêu trùng tiểu kĩ!" Mặt đất bên dưới, một vũ giả áo đen phi lên, như sao sa bay tới nghênh đón thanh kiếm đang hạ xuống với tốc độ ánh sáng, hét to một tiếng 'Vô Cực Ma Quyền'!
Quyền phải với uy thế vô thượng đánh thẳng tới Thiên Ma kiếm! Vô Cực Ma Thần, thành đạo đã hơn năm trăm vạn năm, một bài Vô Cực Ma Quyền kinh thế hãi tục, trong chớp mắt đã đánh ra vài trăm quyền, mỗi quyền đánh ra đều có sấm sét đi theo. Người này vừa ra tay, mọi người đèo thở phào nhẹ nhõm.
Phong Vân Vô Kị có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng vượt năm trăm vạn năm khổ tu của Vô Cực Ma Thần.Chính vào lúc mọi người đang yên lặng chờ kết quả , bên thân nổ ầm một tiếng, toàn thân nát vụn, sau đó không còn biết gì nữa.
Từ hướng khác nhìn, có thể nhìn thấy một bức tranh vô cùng quỷ dị, hơn trăm nghìn quyền của Vô Cực Ma Thần đánh ra không ngờ xuyên thẳng qua đạo kiếm ảnh, lao tới Phong Vân Vô Kị , nhưng thanh kiếm khổng lồ kia như không gặp trở ngại gì , xuyên qua quyền kình, thẳng hướng những vũ giả đang mang lòng tham đánh tới.
Tử Ngọc mồm mở to, nghiêng đầu,khó tin đối với Tử Hoàng nói: "Sao có thể như thế?!Tử Hoàng chàng không phải trộm dạy cho hắn đặc hiệu xuyên thấu của chúng ta chứ.....nhưng không phải a!Cố gắng xuyên thấu không thể ngoài tấn công bình thường có hiệu quả !"
Tử Hoàng gật gật đầu,nhìn lên trời, nói:"Thiên Ma kiếm của hắn, tuyệt đối không thể có đặc tính xuyên thấu, cách giải thích duy nhất là, Thiên Ma kiếm chúng ta nhìn thấy là ảo ảnh, Thiên Ma kiếm thật sự, đã sớm đánh xuống bên dưới trước khi Vô Cực Ma Thần lao lên.
Dưới Thiên Ma kiếm, vài ngọn núi cao hơn nghìn trượng chốc lát sụp đổ, vài chục vũ giả có lòng tham mà công lực không bằng Phong Vân Vô Kị hoá thành tro bụi.
Một kiếm vừa xuất, Phong Vân Vô Kị cũng không nhìn quyền kình do Vô Cực Ma Thần xuất ra như sao băng đang lao tới,dưới chân ngưng kết tạo thành một thanh băng tinh trường kiếm, vận ngự kiếm chi thuật, cưỡi mây bay đi. Cả thiên hạ, đạp bộ hư không chi thuật không dưới ngàn vạn, nhưng cao minh hơn ngự kiếm chi thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vài nghìn người bên dưới, tốc độ ngang Phong Vân Vô Kị không quá hai chục người, có thể đuổi kịp Phong Vân Vô Kị , trừ chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái thì không còn ai khác, nhưng đối với người này, Phong Vân Vô Kị nắm chắc chắn , y tuyệt đối không đuổi theo.
"Tử Hoàng,đã nợ ngươi một nhân tình rồi!" Phong Vân Vô Kị trong lòng tự nhủ, y đã sớm phát hiện ba người Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái, Đông Hậu, Tử Ngọc , Tử Hoàng ba người do Tử Hoàng dẫn đầu, nhưng Tử Hoàng đối với y không có sát niệm, do vậy không hề lo lắng.
Ma vực ngũ tướng vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Kị ngự kiếm bỏ đi, nhưng người Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái như không có ý đuổi theo, trong lòng đại hỉ, vội vàng theo hướng Phong Vân Vô Kị đuổi theo, ở đằng sau, vài chục bóng người tranh nhau bay lên, xem chừng, hấp dẫn của Huyền Minh Quyển không thể dễ dàng tiêu trừ. Biểu hiện của Phong Vân Vô Kị càng mạnh, lòng tham càng cháy bỏng.
Tu vi của Ma vực ngũ tướng so ra Phong Vân Vô Kị không thể bằng, nhưng chớp mắt, Ma vực ngũ tướng giật mình phát hiện, nguyên Phong Vân Vô Kị còn vừa thấy phía chân trời, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, chuyện này sao có thể không làm bọn chúng giật mình. Các vũ giả đang theo sát phía sao Ma vực ngũ tướng cũng đã phát hiện điểm này.
"Hắn chưa thể chạy xa!" Thuỷ ma lạnh giọng nói: "Các người đều xuống dưới đi tìm!Hắn chạy lần này, là tự tìm cái chết."
Đằng sau, một vũ giả áo trắng khoảng ba bốn chục tuổi đang bay đến, sau lưng Ma vực ngũ tướng không xa lền dừng lại, sau đó quay đầu, cùng những vũ giả tự dọ hệ phái đàm luận. Mọi người đang bàn không biết sao Phong Vân Vô Kị bằng không biến mất , trong lòng vô cùng lạ lùng.Vũ giả áo trắng đàm luận vài câu, liên tục nói phải, sau đó liền bỏ đi.
Trong sát na gã quay người, không ai nhìn thấy, một nụ cười đắc ý xuất hiện trên môi gã.......
Sức mạnh. Phong Vân Vô Kị phát hiện, hình như tất cả võ giả trên Thái cổ đều si mê điên cuồng sức mạnh, đối với võ học có tính kĩ xảo, bọn họ như không muốn mất quá nhiều tinh lực, cũng chưa có ai coi trọng nó. Yêu cầu duy nhất, chỉ là võ học mạnh. Có thể mang đến các loại võ học bí kíp càng mạnh hơn nữa.
Thuật dịch dung, đó là võ học có tính kĩ xảo. Sớm từ trước khi phi thăng, không biết bao nhiêu võ giả mang võ học đắc ý nhất của bản thân, tìm đến kiếm thần Phong Vân Vô Kị , mong y có thể trên võ học chỉ điểm cho bọn họ. Thuật dịch dung chính từ trên thân một võ giả lấy được.
Thuật dịch dung, trước khi phi thăng thì về mặt nào đó, đối với người học yêu cầu rất cao. Trước tiên cần đạt đến thuật súc cốt dịch cân đại thành, yêu cầu người sử dụng bằng vào ý nghĩ, mượn công lực thay đổi cơ nhục tại bộ phận tuỳ ý trên cơ thể.Trước khi phi thăng, chưa dùng được thuật dịch dung, nhưng sau khi phi thăng, trong sát na nhận được trăm vạn năm công lực của uvt, điều này đã không còn là vấn đề.
Đạo của võ học không có giới hạn, võ học Liễu Nhứ Tuỳ Phong thân pháp do tự sáng tạo thành công ở Thái cổ, do Phong Vân Vô Kị mở ra một cánh của khác.Tức là, làm sao trước tình huống sức mạnh có hạn,có thể cố gắng hết mức đánh bại kẻ mạnh hơn mình, ít nhất cũng có thể chạy giữ được mạng.
Thiên Ma kiếm vừa xuất ra, Phong Vân Vô Kị không dám dừng lại, sau lưng các luồng khí tức mạnh mẽ không ngừng kéo lại gần, trong lòng Phong Vân Vô Kị đã rõ, bản thân đã thành vật săn của nhiều người. Phi thường xảo diệu lợi dụng một đám mây, khi thân người Phong Vân Vô Kị bên trong, dùng dịch dung, tức khắc thân cao đến khoảng hai trượng, khuôn mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
"Sao rồi, có nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đâu không?" Phong Vân Vô Kị lướt qua một vũ giả thuộc tự do phái hệ, tuỳ miệng hỏi thăm.
Gã này ngạc nhiên nhìn Phong Vân Vô Kị , vội lắc đầu.Trong lòng nhủ thầm: "Tên này là thằng ngu sao?Đồ như Huyền Minh Quyển, một khi có tin tức, đương nhiên không thể nói cho người khác, tốt nhất là một mình độc hưởng." Sau đó nhanh chóng bay đi, trên không trung dò xét.
Phong Vân Vô Kị mỉm cười, sau đó cũng ở bên dưới giả giống như đang tìm kiếm một lượt. Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái cùng những người khác thuộc tự do phái hệ, sau khi tìm kiếm hồi lâu không thu được gì lần lượt giải tán, từng người quay lại chỗ cũ. Phong Vân Vô Kị cũng không muốn ở lại đây, chỉ sợ khi bỏ đi, dẫn tới sự chú ý của người khác. Nhưng tại sát na trước khi bỏ đi, Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng chân, quay người lại.
Nhìn bốn phía một hồi, không thấy ai chú ý y, vội vàng chạy lại, trên chỗ phồng ở ngực áo của một người mặc y phục Đao vực, cho tay vào lục lọi, từ hình dáng vật phồng lên, Phong Vân Vô Kị đoán rất có khả năng là một quyển sách, chính xác ra mà nói thì có thể là một quyển bí kíp.
Sự thật đã chứng minh phỏng đoán của Phong Vân Vô Kị , quyển sách màu xanh trên bìa có vài chữ cổ nhìn rõ dị thường "Đao đạo chú giải".
Quyển sách này đã có một nửa bị dính máu, Phong Vân Vô Kị xem qua một lượt, trong lòng vui sướng, vội cúi đầu cho quyển 'Đao Đạo Chú Giải' này vào trong ngực áo.
Người không thể quá tham lam! Phong Vân Vô Kị lấy được quyển 'Đao Đạo Chú Giải' , sau đó tìm lại một lượt , rồi bỏ đi ngay, đúng như y suy đoán, những kẻ cùng suy nghĩ với y không chỉ một hai người, đúng sau khi y bỏ đi, đã có vài người tự do phái hệ không khác khí bắt đầu từ trên các tử thi ở bốn phía nhặt nhạnh, nhưng ở không xa, một đám người trên ngực áo thêu ký hiệu của Đao vực, người mặc bạch y, khí tức mạnh mẽ đang nhanh chóng bay đến.
Phong Vân Vô Kị thẳng đường hướng đông, không dám dừng lại, đi thẳng hơn ngàn dặm , cảm thấy bốn phía không có khí tức người khác, mới dám dừng lại. Xung quanh y lúc này là những dãy núi cao nghìn trượng, dài hàng trăm dặm. Phong Vân Vô Kị cố đào trên núi một hang động chứa được một người, sau đố trốn bên trong, như vậy, có thể mượn ánh sáng từ cửa động xem xét cẩn thận quyển "Đao đạo chú giải", cũng có thể quan sát động tĩnh vũ giả qua lại xung quanh, một khi có gì khả nghi, có thể lập tức chạy trốn.
'Đao đạo chú giải' Chỉ là võ công của hạng võ sĩ trong Đao vực, tự nhiên không thể quá cao siêu, nhưng Phong Vân Vô Kị đối với quyển đao đạo chú giải trọng thị như vậy, hoàn toàn bắt đầu từ một chủ ý tuyệt diệu trong đầu.
Người thiên hạ biết Huyền Minh Quyển mà Phong Vân Vô Kị luyện là kiếm đạo.Nhưng người trong kiếm đạo cả thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, như thế ,muốn tìm Phong Vân Vô Kị , phạm vi nhỏ đi nhiều. Nhưng nếu Phong Vân Vô Kị chuyển sang tu luyện đao đạo thì sao?
Ánh sáng ngoài hang không thật sáng, nhưng hoàn toàn có thể nhìn rõ chữ trên quyển 'Đao Đạo Chú Giải'. Chỉ là như tên sách, đây là một quyển luận về võ học dùng đao, trong sách toàn nói về đạo lý của đao đạo. Gần cuối sách, Phong Vân Vô Kị tìm được thứ y muốn tìm, một đoạn nội công khẩu quyết đao pháp.
Phong Vân Vô Kị bắt đầu cẩn thận nghiên cứu, một khi thấy tâm đắc, liền bắt đầu tu luyện,. Nhưng nghĩ là một chuyện , làm lại là chuyện khác. Đao ư cùng kiếm ý trùng đột, điểm này Phong Vân Vô Kị đã sớm biết , nhưng y không ngờ hai thứ trùng đột lại kịch liệt thế này, đến mức thuỷ hoả bất dung. Chỉ cần một chút đao khí trong cơ thể vừa hình thành, liền bị kiếm khí trong cơ thể tấn công, lập tức đã nuốt chửng một ti đao khí mới hình thành do đao đạo khẩu quyết sinh ra.
Liêng mấy ngày, Phong Vân Vô Kị đều không ngừng nghiên cứu quyển 'Đao Đạo Chú Giải' để suy nghĩ biện pháp tạo thành đao khí trong cơ thể. Nhưng kết luận cuối cùng làm y chán nản vô cùng. Theo đường hành công của nội công khẩu quyết trên quyển 'Đao Đạo Chú Giải' , gần như không có khả năng trong cơ thể tạo thành đao đạo chân khí, nếu có thể sinh ra, thì đợi đến khi đao khí cùng kiếm khí mạng ngang nhau, trùng đột của hai bên làm cả hai bên cùng bị tê liệt.
"Không thể nào, đao khí cùng kiếm khí thật không thể cùng tồn tại sao?" Phong Vân Vô Kị tự suy nghĩ, không tiếp tục luyện đao quyết trong cơ thể, nhưng trong não đang suy nghĩ tình huống vận chuyển đao quyết cùng kiếm quyết.
"Có thể Ý niệm kiếm thể đại pháp của ta quá bá đạo, hoàn toàn không cho phép một chút đao khí nào tồn tại." Phong Vân Vô Kị ngĩ một hồi lâu, cuối cùng tìm ra một lí do khả dĩ, nhưng cái lí do ấy lại càng làm y chán nản.
Phong Vân Vô Kị chưa chịu bỏ qua, không ngừng suy nghĩ, tìm cách giải quyết. Kiểu tự nghiên cứu cùng sáng tạo của truớc khi phi thăng lại một lần nữa xuất hiện trên người y,xưa khi trong hang động trong lòng núi, trong Quan Thương Trúc chống lại gió bão, Phong Vân Vô Kị ngộ ra Liễu Nhứ Tuỳ Phong thân pháp , lần này, cũng trong hang động trong lòng núi, Phong Vân Vô Kị lại một lần nữa có cảm giác sắp thành công.
Đao khí cùng kiếm khí trùng đột, nhân vì hai bên trong phương diện vận hành kinh mạch có đan xen vào nhau, một khi hai bên hợp thành một thể, làm sao có thể để yên được ?Nếu theo khẩu quyết trên đao đạo chú giải vận hành, hai bên xung đột là điều tất nhiên. Một khi nghĩ ra mấu chốt vấn đề, vấn đề còn lại đơn giản hơn.Còn không phải là tạo ra một đao quyết mới, để hai bên kiếm khí cùng đao khí không còn xung đột.
Hơn mười ngày sau, Phong Vân Vô Kị cuối cùng trên cơ sở của khẩu quyết đao đạo chú giải tạo ra một đao pháp mới, nói đúng ra, là một bài đao đạo nội công khẩu quyết không giống với bất kỳ đao pháp nào khác. Nơi đặc biệt, thể hiện tại, đường vận hành của đao quyết chỉ qua một đường kinh mạch, là một mạch tả thủ thiểu dương. Điều kinh mạch này là nơi duy nhất kiếm quyết không dùng đến.
Không nghi ngờ gì, đao quyết trong vài chục ngày này không hoàn mĩ, chỉ là một thành phẩm thô, nhưng càng là một thành phẩm thô, lại dễ hiện ra uy lực mạnh mẽ của nó. Độc luyện một đường kinh mạch không nghi ngờ gì, so với cần luyện kinh mạch toàn thân dễ dàng hơn nhiều. Cũng càng dễ đại thành, hơn nữa Phong Vân Vô Kị có cảm giác ,uy lực bài đao pháp tuyệt đối vượt mức tưởng tượng.
Nhưng khuyết điểm của bài đao pháp này cũng rõ ràng, đao đạo theo đường tắt, uy lực có thể mạnh, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến vũ cảnh tối cao của đao đạo.Nhưng dù như vậy, Phong Vân Vô Kị đã cực kỳ hài lòng, dù sao y không thật sự muốn đổi kiếm đạo sang tu đao đạo.