Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 26: Ta đến tuyển hậu
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Thương Tuyệt Lệ nhìn ánh mắt tóe lửa của Bối Bối, điểm duy nhất lộ ra, các bộ phận khác trên khuôn mặt cơ hồ đều bị quả hồng che đậy. Hắn cố giữ khuôn mặt nghiêm túc nén cười, chịu đựng đến mặt mày nhăn nhó , sau cùng rốt cục nhịn không được phì cười ra.
Cô Ngự Hàn thấy nàng phát cáu, lập tực đưa tay ra sau đỡ nàng, môi cong càng lúc càng lớn: “Không cần kích động không cần kích động, mọi người khi ngã, chỉ cần đứng lên sẽ không có việc gì.”
“Ngươi còn nói, ngươi còn nói! Ngươi… Oa… Ngươi khi dễ ta, oa…” Bối Bối đột nhiên khóc lớn, khóc đến long trời lở đất. Khóc lớn không hề báo động trước làm Cô Ngự Hàn trở tay không kịp, hắn dường như đùa hơi quá đáng?
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta không nói nữa , ngoan nào, đừng khóc nữa.” Cô Ngự Hàn ôm nàng vào lòng dỗ dành, không thèm để ý nước quả hồng trên đầu nàng làm bẩn áo trắng của hắn.
“Ô ô ô… Ngươi khi dễ ta, ngươi là kẻ đáng ghét, là người đáng ghét nhất trên thế giới này, ô ô ô…” Bối Bối lúc lắc đầu, cố ý làm nước hồng dây vào áo trắng của hắn.
“Được rồi mà, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta đáng ghét. Chỉ cần nàng không khóc, ta sẽ làm theo ý nàng như vậy có được hay không?” Cô Ngự Hàn liền thương lượng.
Nghe vậy, Bối Bối đang khóc liền thoáng dừng lại, ánh mắt giấu ở hắn trong ngực trong nháy mắt mở ra, sáng long lanh , một giọt nước mắt cũng không có. Trong nháy mắt, lại tiếp tục khóc: “Ô ô ô… Ngươi chỉ biết gạt ta, ô ô ô…”
“Lần này ta cam đam không gạt nàng.” Cô Ngự Hàn hiện tại chỉ nghĩ đến việc làm sao cho nàng đừng khóc nữa, nàng khóc thật đúng là kinh thiên động địa.
“Thật chứ?” Bối Bối sụt sịt xác nhận .
Với màn kịch tự biên tự diễn của Bối Bối ngay từ đầu thấy hết, loàng thoáng có cảm giác điều gì đó không đúng, hắn cau mày chìn chăm chú Bối Bối đang nằm trong lòng Vương nói : “Vương, không được tùy tiện hứa hẹn, vua không nói đùa…”
Cô Ngự Hàn chỉ là tiếp tục trấn an Bối Bối: “Thật mà, ta cam đoan!”
“Ta đây muốn giúp ngươi tuyển vương hậu!” Bối Bối to giọng tuyên bố, giả đò lau nước mắt, sau đó đẩy ra hắn.
Lời của nàng nói ra, Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ đồng thời ngẩn ngơ.
Cô Ngự Hàn nhìn Bối Bối với ánh mắt nghiêm khắc, con ngươi đen càng trở nên thâm thúy, mơ hồ hỗn loạn, thăm dò ý tứ hàm xúc.
Với kỹ năng của mình trong nháy mắt, hắn trên mặt lại một lần nữa lơ đãng tràn ngập gian tà, cười nhẹ như gió: “Tốt, vậy phiền tiểu Bối Bối hao tâm tốn sức tuyển ra tốt nhất người .”
“Vậy đưa danh sách đến đây đi.” Bối Bối không thể chờ đợi được đưa tay qua hắn lấy tấu chương , nụ cười sáng lạn, chẳng còn dấu tích của bộ dạng khóc đến chết đi sống lại lúc nãy. Đọc qua tấu chương, nàng phát huy đầy đủ bản lĩnh đọc nhanh như gió .
“Không có, không có, không có…” Nàng càng xem càng cao hứng nhếch môi. Không để ý gì đến những lời mình nói ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn lóe ra vẻ nghi hoặc, đáy mắt như thẫm lại, đối với vẻ tìm kiếm ngây ngô của nàng, nàng dường như đang tìm tên của ai?
Thương Tuyệt Lệ khóc không ra nước mắt nhìn vương tùy ý để Tô Bối Bối náo loạn, xem Bối Bối cầm tấu chương vốn để trình lên Vương, trong đầu hắn Tô Bối Bối ba chữ này làm hắn phát bệnh.
“Tiểu Bối Bối, chọn được vương hậu cho ta chưa?” Cô Ngự Hàn thanh âm khàn cắt đứt hành động tự ngược đãi mắt của nàng.
Bối Bối đưa tấu chương lên trời, không cho hắn cùng nhìn, sau đó nói xạo: “Cũng nhanh , Aha, ngươi nhìn biểu diễn đặc sắc phía dưới kia đi, chúng ta cứ quan sát, quan sát các mỹ nữ ấy có phù hợp với những miêu tả không rồi quyết định cũng không muộn mà.
“Xem biểu diễn thì cũng được, tuy nhiên nàng nên đi tắm rửa cho sạch sẽ đã, chậc chậc, nếu không rửa sạch xác hồng thì nó sẽ có dòi đó.” Cô Ngự Hàn đưa tay gạt bớt xác hồng trên đầu nàng, cái lạnh từ những đầu ngón tay khiến hắn cau mày.
“Đi thôi, tắm sạch sẽ rồi từ từ tuyển cũng được.” Hắn kéo cổ tay của nàng, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt liền kéo nàng rời đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 27: Đại ấm lô*!
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*đại ấm lô : cái lò đốt lửa trong phòng để sưởi ấm !
**đại soái ca : boss trùm
Bị mang vào một gian sương khói lượn lờ trong cung điện, một hàng cung nữ đứng nghênh đón, hướng về nàng mà quanh vây quanh.
“Uy uy uy, các ngươi sẽ làm gì đối với ta?” Bối Bối la hét đẩy …những cung nữ muốn cởi y phục của nàng ra, hai tay ôm chặt lấy thân, lui ra thật xa, trơ mắt nhìn Cô Ngự Hàn đang nghênh ngang ngồi ở một bên uống trà.
“Công tử, chúng tôi phụng mệnh đại vương hầu hạ ngài tắm rửa ạ.” Một cung nữ hiền lành nói, cả bọn cùng gật đầu rồi lại tiến gần tới Bối Bối.
“Dừng dừng dừng… Không được lại đây!” Bối Bối khẽ kêu, sau đó trừng mắt hướng về kẻ háo sắc bại hoại đang ngồi thảnh thơi.
“Cô Ngự Hàn, ngươi đi ra ngoài ngay.”
Chậm rãi đặt chén trà xuống, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng nhìn nàng một chút, ngắm nàng trang phục toàn thân xốc xếch, liếc mắt …. cười gian: “Sợ cái gì, chúng ta đều là nam nhân, cùng nhau tắm rửa có gì là không thể.”
“Cùng nhau tắm rửa? Ngươi nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta á, không có cửa đâu!” Bối Bối hừ hừ, ánh mắt trừng trừng, hắn nhất định là cố ý ! Biết rõ nàng là nữ nhân!
Cô Ngự Hàn đứng dậy, hướng về phía nàng đi tới, cung nữ yên lặng lùi nhường đường.
“Tiểu Bối Bối, ngươi xác định là ta chiếm tiện nghi của ngươi ư, mà không phải là ngươi chiếm tiện nghi của ta ?” Hắn để sát vào nàng bên tai, cảm giác vành tai nàng …nhiệt độ tăng cao, hắn cười gian trá.
Bối Bối cảm giác bên tai nóng lên bừng bừng, hơi thở của hắn phun trên cổ, càng thêm nóng…
“Nói chuyện thì nói chuyện, không đứng dựa vào gần như vậy, ta không có nghễnh ngãng.” Bối Bối lúng túng nói, che dấu khuôn mặt, thật muốn tránh xa, lại nhiều lần nhượng bộ đại soái ca** tiếp cận mình vừa kích thích lại… Thật không có ý tứ gì sao.
“Ha ha ha… Mau làm bản thân sạch sẽ, ta còn chờ ngươi thay ta tuyển vương hậu hiền lương thục đức.” Cô Ngự Hàn đi ra ngoài cười khoái trá, tiểu nữ nhân vừa xấu hổ cũng thật vừa lớn mật!…
Thật vất vả đem đám cung nữ đuổi ra ngoài, Bối Bối tự do thả mình trong bồn tắm ấm áp do suối nước nóng tạo thành.
Vuốt làn nước ấm áp, nàng nhớ ra Cô Ngự Hàn trước khi rời đi nói, có chút bực mình lẩm bẩm: “Tuyển hậu tuyển hậu, đã nghĩ đến mỹ nhân của ngươi, như vậy thích mỹ nhân thì ta tuyển cho ngươi một đám lớn.”
★
Khi trở lại, Cô Ngự Hàn đã sớm ngồi ở đó, lần này chỉ có một mình hắn, Thương Tuyệt Lệ đã chẳng biết đi đâu.
Thấy nàng lại đây, hắn hướng về nàng ngoắc tay: “Tiểu Bối Bối, tắm xong rồi à, lại đây xem xem có còn vị thối hay không.”
Bối Bối niết niết môi, trong lòng muốn đối nghịch với hắn, thân thể cũng rất tự nhiên đã bị hắn ôm qua, được rồi, hiện tại trời rất lạnh, thân thể của hắn rất ấm, nhưng đại soái ca lại để nàng trên đùi, nàng để hắn tạm thời thay nàng gữi ấm.
Xoa xoa tay, hai ba bước bò lên hắn ngồi trên ghế mềm, nàng rất tự nhiên hướng vào trong lòng hắn mà ngồi, vù vù, thật sự là ấm thật thoải mái, không hổ danh là “Đại ấm lô”. ( Th0 :à cái này ở chap trước Cô Ngự Hàn tên anh = đại ấm lô vì hàn = lạnh mà ngự = chống, chống lanh chả phải đại ấm lô thì là rì )
“Cô ngự Hàn, ngươi nhắm mắt lại.” Nàng ngẩng đầu lên hướng về hắn yêu cầu.
Cô Ngự Hàn dựa vào ghế mềm, hưởng thụ hương thơm mềm mại của nàng từ trong lòng, ngón tay chơi vòng quanh sợi tóc lộ ra khỏi mũ len trắng của nàng, tiếng nói cũng trở nên lười biếng: “Ấy? Tại sao? Không phải muốn xem biểu diễn sao?”
“Ta xem là được, ngươi là… Đại vương quý giá hãy nghỉ ngơi một chút, chuyện tuyển hậu giao cho ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi tuyển chọn ra vương hậu đẹp nhất, tốt nhất cho ngươi.” Bối Bối vừa nói vừa gật đầu rất nghiêm túc, hừ, nàng sẽ tuyển ra người kém cõi nhất … trong số những…người này!
“Ai da, nhanh lên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nha, Đại vương tôn quý. Ngươi tỉnh sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ta, ngươi không phải nói để cho ta tới chọn sao? Quân vô hý ngôn***!” Nàng không ngừng cố gắng, vươn tay bịt kín ánh mắt của hắn.
Bắt bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn ôm nàng một chút, cảm giác nàng mềm mại, mảnh mai, để sát trong ngực, thật làm cho cả người ngứa ngáy khó chịu! Hắn nheo mắt lại gian xảo: “Hôn ta một cái.”
***Quân vô hý ngôn : Nhà vua không nói đùa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 28 - Hôn
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Nhìn hắn chìa cặp môi hoàn mỹ tới, Bối Bối cảm giác ngực nóng bừng, trong lòng gào to, thật sự là lớn lên hại nước hại dân! Hại nàng ngón trỏ đại động ni, nhớ… lại mấy nụ hôn trước.
“Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta a, không có cửa đâu. ” Bối Bối miệng nói cao ngạo, thế nhưng lại thoáng rụt rè.
Cô Ngự Hàn buông nàng ra, hai tay giang rộng, bày ra trạng thái mặc người xâm lược, nháy mắt mấy cái, đuôi lông mày mị hoặc câu hồn: ” Thế cho ngươi chiếm tiện nghi của ta, được không?”
Nhìn hắn – “Kiều thái”, Bối Bối nhịn không được xì một tiếng bật cười, mắt ngọc mày ngài – nụ cười lóng lánh như một tia sáng nhỏ lóe lên giữa ngày tuyết rơi.
Đưa tay túm túm mũ nhung, nàng trưng ra một cái vẻ mặt rất miễn cưỡng : “Xem ngươi coi như có chút thuận mắt, đại gia liền yêu thương thương ngươi cái.”
Nàng chu môi hướng tới hắn, sau đó hôn nhẹ lên môi hắn, rồi thối lui rất nhanh, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn: “Hôn xong.”
“Vậy thôi hả?” Cô Ngự Hàn trong lòng chưa toại nguyện vươn đầu lưỡi thoáng liếm môi, lưu luyến tìm kiếm mùi vị nhạt nhòa của nàng.
“Không phải thế, ta sẽ hôn ngươi, trước hết ngươi nhắm mắt lại.” Bối Bối quyệt quyệt miệng, ánh mắt chỉ trích hắn không thủ tín, nhắm mắt lại nhanh lên một chút, tốt nhất ngủ thẳng bất tỉnh nhân sự, như vậy nàng mới có thể thần không biết quỷ không hay tìm cách cho cái tên Khả Y biến mất được.
Cô Ngự Hàn lắc đầu, không hài lòng với cái hôn nhẹ của nàng, bực bội nói: “Ta không phải đã dạy ngươi hôn ta như thế nào sao? Thêm một lần nữa, nếu như ta không hài lòng ta nhất quyết không đi ngủ.”
Nghe vậy, con ngươi Bối Bối đảo vòng, hắn thích nụ hôn đêm đó sao chứ, hắc hắc…
Nàng ghé sát mặt của hắn, vươn đầu lưỡi liếm lên môi của hắn một cái, sau đó bỏ lại trên mặt hắn một đám nước miếng ! (Kotoko : ^_^ bẩn quá !!—Th0 : Đồng ý ! mọi thật…nó làm em nhớ khiết phích thiếu gia quá… gì chứ đảm bảo Bối Bối không có khả năng vào gần anh Tả Ý trong 100m =))!)
Cô Ngự Hàn mày kiếm nhướng lên, hai tay vòng lại ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khóe môi nhếch lên gian xảo: “Ngươi thật sự không ngoan.”
Vừa nói, hắn không khách khí chụp lên môi nàng, không cho nàng tiếp tục tác quái.
“Ngô…” Bối Bối đành để cho hắn hôn đến đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa hít thở không thông tê liệt ngã xuống.
Một lúc lâu, hắn mới buông…ra, vẫn còn chưa thỏa mãn, lại hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại, nhìn hai tròng mắt trong suốt như nước của nàng, hắn cười tà ác: “Hôn là như vậy, tiểu Bối Bối.”
Bối Bối thật vất vả mới hoàn hồn được từ nụ hôn của hắn, môi bị hắn hôn đến sưng đỏ cố gắng chu ra, giả vờ không có việc gì: “Hôn xong mau nhắm mắt lại ngủ.”
“Được rồi, phiền tiểu Bối Bối giúp ta tuyển ra người tốt nhất.” Cô Ngự Hàn mới nói xong, liền nhắm mắt lại, rất thoải mái mà dựa vào đệm mềm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ sảng khoái như thế làm Bối Bối choáng váng…
★
Nghiêm túc nhìn lại tấu chương có danh sách mỹ nhân, Bối Bối nghiên cứu thật sự chăm chú, nhưng thủy chung không thấy tên Khả Y, kỳ quái, tập tuyển phi tử phía sau cũng không thấy, chẳng lẽ cũng không ai phát hiện sao?
Mặc kệ , sơ hở là tốt!
Cầm lấy danh sách, Bối Bối lắng nghe lão già tóc trắng xoá phía dưới không ngừng báo lên đài biểu diễn những cái tên rất hoa mỹ, nàng so sánh rồi ghi lại lại lời bình trên tấu chương, trong lòng nói thầm, người nào cũng đẹp tựa thiên tiên, có tài năng có dung mạo, Cô Ngự Hàn thật đúng là đầy diễm phúc!
Nàng quay đầu lại, trừng mắt liếc về phía vị nam tử tuấn mỹ đang ngủ say.
Nhìn hắn như tuấn mỹ như ngọc, nàng nuốt nuốt nước miếng, yêu nghiệt a, liền tư thế ngủ cũng lộ ra dụ dỗ trí mạng, những mỹ nữ biểu diễn trên đài thế nào cũng không thấy tương xứng.
Nàng buồn bực quay nhìn cảnh hắn ngủ bất mãn: ” Tuyển cho một đống, để cho ngươi bị nữ nhân cầm chân, gây ồn ào phiền nhiễu mà tức chết !”
Nắm cán bút, nàng xem thử một chút rồi ôm lấy tấu chương ghi tên, nghiến ngấu hạ bút, như tiết chế bớt cơn giận trong lòng.
Hoàn thành với sự giúp đỡ của Kotoko~ yêu ss!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 29 - Ta Tuyển Hậu Cho Ngươi
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Tuyển hậu đại hội kết thúc, Bối Bối không thể chờ đợi được liền đi thăm giai nhân liên quan.
Mới đi đến cửa hậu cung, vừa vặn gặp Thương Tuyệt Lệ, nàng làm bộ không thấy muốn vòng qua đi, lại bị Thương Tuyệt Lệ vội vàng ngăn cản: “Từ từ, nơi này là hậu cung trọng địa, nam nhân hầu hạ không thể đi vào.”
Bối Bối đưa tay chụp được cánh tay Thương Tuyệt Lệ, ngẩng đầu lên ngang ngạnh cãi lý: “Ta không phải loại người hầu hạ, ta chính là phụng lệnh vua ngự tuyển hậu phi, so với ngươi thì lý do còn tốt hơn”
Nàng nhìn hắn cau mày, không thích cái ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo cảm giác cực kỳ không tốt và khinh miệt. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không khách khí đối với hắn, nàng luôn luôn là người không đánh ta thì ta không đánh người, bất quá đừng hy vọng nàng ôm cái gương người vợ nhỏ nhẫn nhục chịu đựng.
Thương Tuyệt Lệ từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống Bối Bối, nhất định không cho nàng đi vào, mặc dù hắn biết lần tuyển hậu này đối với vương là bức thượng Lương Sơn, nhưng cũng không đến phiên cái kẻ nhân loại trước mắt này đến nhúng tay vào chuyện ở xà giới bọn họ, huống chi đường đường là chuyện tuyển hậu đại sự của Xích Diễm quốc.
“Đừng tưởng rằng vương tín nhiệm cho ba phần màu đã tính nhuộm kín cả căn phòng, vương bất quá chỉ thuần túy lợi dụng ngươi tới hỗ trợ xử lý những chuyện thường tình mà hắn không thích xử lý thôi.” Thương Tuyệt Lệ nói châm chọc.
Bối Bối – sắc mặt thay đổi, kiễng chân lên ngang hàng với hắn: “Ai, người ta nói ngươi như thế này là vô lễ đó, ngươi đã biết là vương nhà ngươi giao quyền cho ta hỗ trợ xử lý chuyện này, vậy phải biết lễ tiết một chút mà đối xử với ta cho đúng thân phận khâm sai của đại vương.”
Thương Tuyệt Lệ – trợn to mắt tỏ ý không phục, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn: “Ngươi…”
“Ta, ta thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Bối Bối ưỡn ngực, ra vẻ rất thấu tình đạt lý đối với Thương Tuyệt Lệ mắt bốc hỏa.
Tìm không được lý do phản bác, Thương Tuyệt Lệ buồn bã hừ hừ, sau đó lướt qua Bối Bối rời đi.
Bối Bối hướng bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, sau đó nghênh ngang đi vào.
…
Lén lút trốn ở lại phía sau cây cột ở đại viên, nàng ngắm nhìn những người trong phòng, tuy mỗi người một vẻ nhưng đều tuyệt mỹ làm người ta không khỏi thán phục.
“Ủa, Đây không phải Mã Giai Tuệ Nhàn sao? Càng nhìn gần càng xinh đẹp !” Bối Bối tấm tắc than thở.
Mặt khác, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
“Mã Giai tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta đồng thời bị chọn trúng, không biết phút cuối còn có thể cùng nhau không?” Mỹ nữ Thượng Quan thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, bao hàm trong đó khá nhiều ý tứ.
“Vương hậu chỉ có một vị, Thượng Quan tiểu thư, ngươi tự tin lắm ư ?” Mã Giai Tuệ Nhàn không đáp mà hỏi ngược lại với vẻ rất tự tin.
“Không sai, Vương hậu chỉ có một vị, bất quá… Quý phi – vị trí đó không phải chỉ có một vị, có thể hay không nắm giữ được trái tim của vương, cái danh hão vương hậu chưa chắc đã bảo đảm.” Một khác danh mỹ nữ xen lời.
Bối Bối vểnh tai, muốn nghe thử xem các mỹ nhân đang nói chuyện gì, càng nghe thân thể càng ngả về phía trước, cả người từ phía sau cây cột lộ ra lúc nào không biết.
Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của Bối Bối: “Ngươi là ai?”
“Đúng vậy, ngươi không biết nam nhân không thể chạy lung tung đến bên này sao? Muốn nhìn trộm hả, đúng là gan to tày trời nhỉ!” Thượng Quan khinh thường nhìn Bối Bối.
Bối Bối con ngươi đảo vòng, khẽ hắng giọng, bình tĩnh ra vẻ đứng đắn đạo mạo: “Ta phụng mệnh Đại vương đến an bài các vị mỹ nhân hầu hạ vương.”
Ngay lập tức vừa nghe thấy, trên mặt các nàng lập tức trở nên ôn nhu nhỏ nhẹ đáp : “Nguyên lai là nội thị thần*, tiểu nữ tử xin ra mắt .”
Nội thị thần? Bối Bối ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại đây, xem ra nội thị thần này nhất định phải chuyên môn xử lý Cô Ngự · Hàn – tình yêu ! Hừ hừ, còn có người đặc biệt an bài mỹ nữ cho hắn, chỉ việc hưởng thụ!
Đã như vầy… Nàng sẽ để cho hắn hưởng thụ thật tốt, cho hắn nếm mùi chảy máu mũi.
*nội thị thần : á ko biết ở đây có phải thái giám không ta ?
Cảm ơn ss Kotoko! tốc độ quá đỉnh! *chụt*
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Màn đêm buông xuống, bóng đêm sáng tỏ, hương hoa rất thơm.
Bối Bối dò dẫm đi vào đại sảnh, thấy Cô Ngự Hàn đang cùng Thương Tuyệt Lệ nói cái gì đó, nàng lùi lại, chờ đợi…
Thật vất vả đợi đến lúc Thương Tuyệt Lệ rời đi, Bối Bối cười híp mắt đi vào: “Cô Ngự Hàn, ta tới hầu hạ ngươi đi ngủ .”
Cô Ngự Hàn giả vờ kinh ngạc: “Rốt cục nhớ ra ta là chủ nhân của ngươi sao? Ta đây là một chủ nhân mà cả ngày tìm không được người hầu của bản thân na!”
“Ha hả a… Ta đây không phải tới rồi sao? Vương ngài tha thứ ta đi, ta cam đoan chiều nay sẽ hầu hạ ngài.” Bối Bối cười ha ha, vừa cúi người vừa khoát tay thỉnh tội.
Hắn gõ đầu của nàng : “Ngươi cũng thật lắm trò .”
“Vương, mời.” Bối Bối cố chịu đau, nói rất ra vẻ.
Điều này làm Cô Ngự Hàn cảm giác được có gì đó kỳ quặc, hắn nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, môi nhướng lên khinh bạc: ” đi thôi.”
Hắn bắt đầu chờ mong tiểu nữ nhân này tới cùng muốn làm gì, đã vậy còn bày trò lễ nghĩa nữa chứ.
Bối Bối thấy hắn dẫn đầu đi về hướng tẩm cung, cười gian xảo mấy tiếng, để cho ngươi phun máu mũi, để cho ngươi chịu đủ ân ái của mỹ nhân!
…
Đi vào tẩm cung, Cô Ngự Hàn bị cảnh tượng trang hoàng trước mắt làm cho choáng váng, thoáng cái, tẩm cung của hắn như thế nào trở nên hữu tình như vậy ? Trên trần nhà sa mỏng phất phới, đèn dạ minh cũng không giống như bình thường, mà tỏa ra ánh sáng nhu hòa mờ ảo, khiến không khí trong phòng ngủ thật sự có chút mập mờ.
Đầu tiên, nghi hoặc thoáng qua, sau đó, đôi mắt phượng kiều mỵ hơi nheo lại toát ra thứ ánh sáng mờ ám: “Tiểu Bối Bối, ngươi trang trí phòng ngủ của chúng ta thật đẹp, chúng ta đi ngủ đi.”
Vừa nói, hắn đưa tay qua nàng, làm cho nàng né tránh nhanh như chớp: “Đây là tẩm cung của ngươi! Ngươi là Đại vương, tự nhiên sẽ có người cùng ngươi ngủ.”
Cô Ngự Hàn chưa phản ứng kịp, Bối Bối cười thần bí một tiếng, đồng thời vỗ vỗ tay, chỉ một thoáng âm nhạc thanh thuý đã tràn ngập phòng ngủ của hắn, vừa nhẹ, vừa nhanh, đưa người chìm vào không gian, ngay sau đó, mấy người mỹ nữ mặc sa mỏng từ nơi nào đó đột ngột xuất hiện vừa múa vừa tiến ra, cực kỳ mị hoặc.
Bối Bối len lén ngắm Cô Ngự Hàn, không biết đến lúc nào hắn sẽ chảy máu mũi, tinh ranh lùi lại phía sau.
Nhìn từng mỹ nữ lướt qua trước mặt hắn, liếc hắn một cái mê hồn, sắc mặt Cô Ngự Hàn liền sầm xuống vài phần, thì ra đây là của nàng hầu hạ, Hừ!
Lửa giận bùng cháy trong ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi trơ mắt nhìn kẻ đang say mê nhìn: “Tô, Bối, Bối!”
ha ha ha……thương thay Hàn ca ca!
Thanks ss koko!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào