[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 25::......
Chương 25: "Hắc hắc, có la khản cả cổ thì cũng không có ai đến cứu ngươi đâu!".
Nếu thấy phông chữ bị lỗi thì đổi sang dùng trình duyệt Chrome hay Firefox bản mới nhất nhé. Xin lỗi vì bất tiện này!
Chị Kim nhà ta quơ tay, túm lấy những gì có thể quăng mà tấn công Quang Nghi tới tấp, làm hắn vừa lảo đảo đứng dậy đã ăn nguyên cái đồng hồ báo thức vào mặt. Nhưng kế tiếp chuyện lạ lại phát sinh, khi Kim Yên với tay túm tới "thanh gậy đen" trên giường thì đột nhiên, ánh sáng chợt loé, Kim Yên theo bản năng nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì nàng há hốc miệng kinh ngạc, "thanh gậy đen" không biết từ khi nào lại trở thành một thanh kiếm.
Thân gậy là chỗ tay cầm, đầu gậy hình lăng trụ tứ giác lại tách ra một khe, lưỡi kiếm là mọc ra từ đây, mỏng, dài và sắc bén. Cầm thanh kiếm trong tay mà nàng lại không thể tin được 'Đây là sự thật ư?', bao nhiêu nghi vấn cứ ùa vào trong đầu làm nàng có cảm giác hoang mang. Sững người trong chốc lát, nàng dần trở lại bình tĩnh, thì sao nào, trước đây nàng cũng gặp một vài trường hợp lạ lùng, dù đã cố nhưng lại không thể giải thích được. Nàng lại không dám nói chuyện này với mẹ mình, huống chi ngày hôm qua mẹ nàng đã gây cho nàng sợ hãi, nàng lờ mờ nhận ra, trong này chắc chắn ẩn chứa một bí mật nào đó.
Lắc lắc đầu vài cái, đánh bay đi mấy cái suy nghĩ lung tung, nàng trở về với hiện tại, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, điều quan trọng trước mắt là phải "xử" cái tên này đã. Kim Yên chậm rãi ngẩng đầu lên, tay phải nắm chắc thanh kiếm, ánh mắt sắc bén liếc sang Quang Nghi, khé môi nhếch lên một nụ cười ma quỷ, chậm rãi bước đến.
Khi trông thấy nụ cười xẹt qua trên khuôn mặt ma nữ kia, Quang Nghi không nhịn được rét run một trận, sợ hãi lết về phía sau.
"Này . . . này . . . cô đừng bước qua đây, nếu . . . nếu không tôi sẽ la lên đấy?"
"Hắc hắc, la đi, có la khản cả cổ cũng không có ai tới cứu ngươi đâu!"
Khinh miệt nhìn Quang Nghi một cái, Kim Yên theo quán tính tung ra một câu đáp lại, có điều khi nói xong câu này nàng lại cảm thấy quen quen, giống như trong phim mấy thằng con trai trước khi "cưỡng hiếp" cô gái hay nói vậy. Bỗng nàng chợt nhận ra, nói vậy không phải bảo mình chuẩn bị "cưỡng hiếp" hắn sao, tâm hồn trong sáng của nàng bị đã kích trầm trọng. Sắc mặt Kim Yên trầm xuống, thét dài một tiếng "Đồ vô sỉ!", vung tay phóng luôn thanh kiếm về phía Quang Nghi.
"Phập!"
Mồ hôi lộp bộp rơi xống. Quang Nghi cẩn thận cuối đầu nhìn thanh kiếm đang cắm vào tường chỉ cách cái cổ yêu dấu của mình không đến 1cm mà lạnh người. Âm thầm cảm tạ trời đất về sự nhanh trí của mình, Quang Nghi cuống cuồng bỏ chạy trong khi chị Kim đang đằng đằng sát khí bước tới. Và chuyện kế tiếp thì như mọi người đã biết, khi bị dồn vài đường cùng anh Nghi nhà ta đành phó thác sinh mạnh cho cái sịp +12 của mình, và cuối cùng thì hắn cũng thắng, mặc dù không quang mình lắm.
¤¤¤
Kim Yên đúng là vừa thẹn vừa giận, cái tên đáng khinh kia lại dám lấy chỗ đó ra đỡ kiếm của nàng, dù đã đánh đập chửi bới xối xả nhưng nộ khí của nàng vẫn chưa nguôi, còn đầy một bụng. Lại đạp hắn thêm một phát, Kim Yên hai tay chống hông đứng đó mà thở hồng hộc. Mặc dù là người đánh nhưng nàng lại tốn sức như người bị đánh, tay chân bây giờ vẫn còn đau âm ỉ, lúc nãy đánh hăng quá nên không biết, bây giờ thì nỗi đau ập đến, không kìm được khoé mắt rưng rưng.
Không khóc thì thôi chứ đến khi khóc rồi thì nàng lại muốn khóc thật lớn, mười sáu năm gìn giữ tấm thân, mười sáu năm không để cho tên con trai nào chạm vào mình, đã cố gắng mười sáu năm. Vậy mà không ngờ chỉ mới hai ngày đã bị chạm hai lần, lại còn bị chạm vào chỗ đó nữa chứ. Kim Yên có cảm giác mất mác, tấm thân trong sáng của mình đã bị vấy bẩn, mọi cố gắng của nàng giờ đã trở thành vô ích.
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 26::......
Chương 26: Yếu đuối.
Nếu thấy phông chữ bị lỗi thì đổi sang dùng trình duyệt Chrome hay Firefox bản mới nhất nhé. Xin lỗi vì bất tiện này!
Mẹ nàng từng rất yêu thương nàng nhưng giờ lại lạnh nhạt với nàng. Mọi ủy khuất cứ như vậy tràn lên, Kim Yên rốt cuộc không kìm được nước mắt rơi lả chả, quăng luôn thanh kiếm, vô lực ngồi xuống ôm đùi, úp mặt khóc. Tiếng khóc nghe ai oán, thương tâm làm sao, giận trời, giận đời và giận chính mình.
Quang Nghi đang nhăn mặt nhíu mày gắng gượng bò ra từ đống "đổ nát", khi nghe thấy tiếng nức nở này bất chợt cũng ngừng động tác lại, không hiểu sao hắn lại cảm thấy lòng mình đâu nhói. Nhìn những giọt nước mắt long lanh lăn dài trên đôi chân đang run rẩy, ánh nắng ban mai hy hữu trong ngày bão chiếu vào qua khung của sổ làm nó như tỏa hào quang nhàn nhạt, khiến Quang Nghi có cảm giác như đây là những viên pha lê xinh đẹp dễ vỡ, trong mắt hắn xẹt qua một tia thanh tỉnh.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn những tia nắng dần dần bị những áng mây đen bao phủ, Quang Nghi vô lực thở dài, đây là cô gái thứ hai mà hắn cảm thấy có lỗi. Trời muốn sưởi ấm nàng nhưng không được, vậy hãy để cho ta. Bước đến sau lưng Kim Yên, hắn ngồi xuống dang rộng cánh tay ôm nàng vào lòng. Hắn không hiểu sao mình lại làm như vậy nhưng hắn biết, cô gái này cần như vậy. Nàng cần một chỗ dựa, cần được bảo vệ, cần một nơi để thổ lộ và cần một nơi để được sưởi ấm, một nơi cho nàng cảm giác bình yên và an toàn.
Kim Yên giảy dụa vài cái rồi thôi, nàng đã không con cái gì để bảo vệ, chỗ không được thấy đã thấy rồi, chỗ không được chạm đã chạm rồi, vậy thì còn quan tâm làm gì nữa. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trước mặt, trong mắt nàng là một mảng hỗn độn, có căm ghét, có hận thù, có đau thương, có mất mác, có vô lực . . .
Nàng kéo cánh tay hắn, há miệng cắn mạnh một phát, ngậm chặt không buông. Đây có thể là cách trả thù của nàng, nàng hiện tại đã không còn sức và cũng không muốn sử dụng sức lực, nhưng nàng lại không thể bỏ qua như vậy được. Máu đã chảy, dù hắn có thể khiến mình không bị thương nhưng Quang Nghi không thể làm vậy đối với cô gái này, cơn đau từ cánh tay truyền đến vẫn chưa đủ làm để xoa dịu nàng.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy đến khi Kim Yên thôi không khóc nữa, hơi thở dần đều trở lại, vô lực dựa vào Quang Nghi, không biết đã ngủ từ lúc nào, nhưng miệng vẫn ngậm chặt cánh tay hắn.
'Con gái đúng là một loài động vật khó hiểu!' lắc đầu cười khổ mấy cái, Quang Nghi ngạc nhiên phát hiện mình lại trở về chính "mình", hắn không khỏi nghi hoặc nhìn Kim Yên: 'Cô gái này có thể làm mình thức tỉnh ư! Thú vị thật'.
Cảm thán vài câu, Quang Nghi bắt đầu nhẹ nhàng tách miệng Kim Yên, gỡ cánh tay ra, khi nhìn thấy dấu răng in máu trên cánh tay trái, ánh mắt hắn suy tư. Xốc Kim Yên lên bế lại giường, Quang Nghi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, dùng khăn lau lại khuôn mặt, kéo chăn lên đắp rồi mới rời đi. Khi ngang qua căn phòng bừa bộn thì hắn suy nghĩ một chút rồi dừng lại, chậm rãi nâng cánh tay phải lên, miệng nhẩm chú ngữ. Từ lòng bàn tay hắn xuất hiện một quang cầu màu trắng ngà chớp động, hắn nắm lấy quang cầu bóp vỡ, từ trong quang cầu lan ra một làn sóng mờ ảo, gợn sóng này đi đến đâu thì mọi thứ đã trở lại bình thường.
Sau khi hài lòng gật đầu, Quang Nghi xoay người nhìn Kim Yên, thân ảnh hắn mờ dần rồi biến mất. Trong lúc đó, Kim Yên nhẹ nhàng mở mắt, không biết nàng nghĩ cái gì rồi nhắm mắt lại, thiếp đi. Trong mơ, nàng thấy mình đang bay lượn trên bầu trời, nhưng phía sau luôn tồn tại một bóng người, dù đã cố gắng nhưng bóng người ấy cứ như hư ảo, không muốn cho nàng chạm vào . . .
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 27::......
Chương 27: "Địa ngục là ở trần gian a!".
Nếu thấy phông chữ bị lỗi thì đổi sang dùng trình duyệt Chrome hay Firefox bản mới nhất nhé. Xin lỗi vì bất tiện này!
"Anh có thể đi nhanh một chút không, làm gì mà lề mề quá vậy!"
Bầu trời trên cao thật là trong xanh, khác hẳn với cái vẻ u ám ngày hôm qua, những áng mây trắng đang bay lửng thửng dường như trông rất thoải mái, cơn gió nhẹ của mùa hè kèm theo chút hơi lạnh sương sớm làm rung động tâm hồn. Những con chim nhỏ nhảy nhót vui đùa trên những tán cây cũng vậy, mọi sinh linh đã bắt đầu được hồi sinh sau cơn bão đầu mùa, nhưng dường như vẫn có người không được may mắn cho lắm.
Quang Nghi quăng luôn cái "núi" trên lưng xuống, cả người ngã ra nằm dài trên đất. Thở như chưa từng được thở, chẳng còn hơi đâu tranh cãi với con nhỏ này. Hắn thật sự không nghĩ rằng có một ngày mình lại bị cái thứ gọi là "hành lí" này hành hạ đến sống dở chết dở như vậy. Mấy cái gì mà "Đi xa là một cách bồi dưỡng tình cảm tốt nhất", ta khinh, toàn là một lũ "trâu bò", nếu để hắn biết ai là người viết cuốn "Nghệ thuật cưa gái" thì hắn thật muốn kiểm tra xem tên đó có phải là Ngưu Ma Vương đầu thai không.
À, các bạn thấy lạ là tại sao đột nhiên cái tên "ngu" bẩm sinh này lại biết nhiều như vậy phải không, thật ra thì không có gì. Cái cuốn "Nghệ thuật cưa gái" này là hắn trộm trong phòng của Kim Yên, cô ả có chống chế là đọc để cho biết những cái bẫy dành cho con gái này để tránh, nhưng khi hắn đọc qua thì phát hiện có mấy chỗ được dùng bút dạ khoanh tròn, bên dưới còn ghi "Ước gì mình được như cô ấy!", ta choáng. Còn lúc hắn rảnh rỗi không có gì làm, chạy ra giành coi TV với Kim Hy, kết quả là chống không lại cái khuôn mặt cực kì ướt át, đành lủi thủi ngồi một bên coi ké. Nhưng cũng không tệ lắm, lúc phim đến những cái cảnh sinh ly tử biệt thì Kim Hy không kìm được nhào vào lòng Quang Nghi khóc sướt mướt, làm hắn lâu lâu lại được ăn đậu hủ mà sướng rên, cái tên Ngưu Ma Vương là khi coi Hồng Hài Nhi biết đến, giờ hắn vẫn còn buồn bực tại sao phim lại có ít cảnh ướt át quá, làm hắn không có hưởng xái gì được.
Kim Yên thấy hắn lơ mình không trả lời thì bỉu môi, xì một tiếng cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, nàng thật là vạn phần cảm khái. Khi biết được thân phận của Quang Nghi và mẹ mình, nàng vẫn không thể nào tin được, dù trước đó nàng đã mơ hồ nghĩ đến vấn đề này cho đến khi Kim Hy biến thân, hóa thành một cô gái xinh đẹp thì nàng mới xác nhận mọi thứ là thật. Và sau đó nàng lại biết được một tin tức động trời hơn, đó là tháng sau nàng cũng sẽ trở thành thần, một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết. Dù chỉ là Thiên Nữ thực lực không cao nhưng đãi ngộ lại cao vời vợi, được tự do làm những gì mình thích, chỉ nghĩ thôi thì nàng đã thấy ngây ngất rồi. Từ lúc đó thái độ của nàng đối với Quang Nghi dịu dàng hơn làm cho hắn được yêu quá mà cảm thấy kinh sợ.
"Tôi nói nè chị hai, chúng ta là đi làm việc chứ không phải đi chơi, có cần phải vác theo cái đống này không?"
Sau khi hồi phục được chút sức lực, Quang Nghi ngao ngán nhìn "ngọn núi" bên cạnh, kể lể với Kim Yên. Sau khi đi xe buýt đến đây thì hắn đã phải vác cái đống hành lí này, mới đầu thì hắn cũng không cảm thấy gì, có điều sau khi leo được 1/5 ngọn núi thì hắn mới biết, mọi việc không như mình tưởng tượng. Theo lịch trình thì hôm nay sẽ dừng lại ở một khách sạn giữa núi nghỉ ngơi, nhưng xem ra để hắn vác cái này tới đó không mệt chết thì cũng mệt sắp chết.
Kim Yên đối với việc này không cho là đúng, đây là chuyện quan trọng, phải chuẩn bị cho thật kĩ càng chứ, nàng còn tính mang theo bồn tắm cho việc "tẩy trần" nữa cơ, có điều bị phản đối dữ quá nên đành bỏ lại. Hiện tại Kim Yên đang tràn ngập chờ mong, mệt mỏi với nàng giờ cũng xem như không đáng, vội lôi cổ cái tên "chết nhát" này vậy, Kim Yên mặt lạnh như băng mà chỉ tay vào đống hành lí, thề chết cũng không nhượng bộ. Quang Nghi cũng đành bất lực thở dài:
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
Quyển 2: Âm mưu hé lộ.
......::Kỳ 1::......
Chương 28: Gặp lưu manh.
Sau khi được nằm trên nệm êm chăn ấm, Quang Nghi nhất quyết không chịu rời giường, dù cho Kim Yên có khóc lóc sướt mướt cầu xin thì hắn cũng mặc kệ, coi như không thấy. Anh đây đã mắc sai lầm nhiều lần rồi, đừng tưởng có thể đưa anh vào con đường "tội lỗi" nữa.
Lay mãi mà hắn không chịu nhúc nhích, Kim Yên mất hứng hừ một tiếng. Chủ yếu là sau khi hắn "lết" lên tới khách sạn thì nằm luôn một đống, đánh đập hăm dọa cỡ nào cũng không chịu dậy. Tính ra ngọn núi này cũng là một trong số những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, mỗi ngày người vào ra nườm nượp, cũng may là trước đó mẹ nàng có đặt sẵn phòng nếu không có lẽ nàng giờ này phải dầm sương ăn gió bên ngòai rồi.
Nàng quả thật đối với nơi đây có hứng thú khá lớn, tính sang rủ Quang Nghi đi dạo thì hắn lại bày ra tư thế có chết cũng không đi, nàng quả thật là hết cách. Nếu không phải sợ đi một mình thì nàng chẳng phải ở đây ăn cái cục lơ to tướng này. Giận dỗi dậm chân xoay người trở về phòng, Kim Yên quyết định sẽ không để ý đến hắn nữa. Quang Nghi thấy vậy trong mắt hiện lên một tia giải thóat, rên dài một tiếng thả lỏng người nằm trên giường, chỉ hận là không thể ở mãi như thế này thôi. Thế là ngủ luôn lúc nào không biết.
Sau khi đánh một giấc, "tinh" lực no đủ thì hắn mới cảm thấy "thực" lực không đủ, dù muốn dù không cũng phải qua phòng Kim Yên mà kêu cô nàng ra ăn cơm chiều, nhưng gõ cửa vài lần rồi mà vẫn không thấy trả lời, Quang Nghi không khỏi nghĩ thầm: 'Không lẽ còn giận à, lớn rồi mà cứ như con nít vậy'. Cười cười vài cái liếc trái liếc phải, thấy không có người, Quang Nghi liền vận dụng năng lực của mình xuyên tường đi vào phòng.
Có điều làm hắn không ngờ tới là trong phòng lại không có ai, quái lạ, cô nàng này không biết đi đâu rồi. Nghi hoặc rời phòng, trong đầu Quang Nghi vẫn hiện lên dấu chấm hỏi to tướng. Nói hắn với nàng không hợp nhau cũng không sai nhưng nếu xét theo khía cạnh khác thì hắn vẫn phải có nghĩa vụ bảo vệ nàng, việc Kim Yên đột nhiên mất tích cũng khiến hắn lo lắng.
Có điều sự lo lắng của hắn là thừa, sau khi được tiếp tân thông báo, Quang Nghi thở phào một hơi nhẹ nhỏm, do Kim Yên cuối cùng cũng không chịu nỗi "tịch mịch" mà đã lén ra ngòai đi dạo, thời gian đã lâu nên chắc cũng sắp về. Trong khi chờ cô nàng trở lại cùng ăn thì Quang Nghi quyết định tạt ngang qua đài quan sát trên sân thượng khách sạn một chút, chủ yếu là muốn chọn lựa một khu vực thích hợp để phụ thể. Hắn cũng thật không ngờ ngọn núi mà hắn chọn lại là một nơi du lịch nổi tiếng như vậy, cũng vì đợt trước do cơn bão nên hắn không thấy có người.
Ngọn núi này tên là Gia Lao, tính ra cũng khá lớn, gồm hai ngọn núi nhỏ chồng lên nhau. Ngọn phía dưới đã được quy họach thành khách sạn và các khu vui chơi, mọi người phần lớn là tập trung ở đây. Ngọn còn lại thì cao hơn, địa thế khá hiểm trở, hiển nhiên có rất ít người đi tới nơi này, chủ yếu họ đến là muốn chinh phục ngọn núi thôi.
Sau một hồi tìm tòi quan sát, Quang Nghi cuối cùng cũng đã chọn được một nơi ưng ý, tuy không tính là vắng vẻ nhưng lúc đó đặt thêm cái kết giới nữa là ok. Đang tính xuống xem thử Kim Yên về chưa thì có chuyện lại xảy ra.
"Hắc, hắc, cô em, đi một mình à, có cần bọn anh đi chung không, đảm bảo sẽ khiến cho em thỏai mái . . . !".
Hai chữ "thỏai mái" được cái tên thấp lùn, bụng bự, đầu trọc kéo dài ra, dù là người chỉ mới tiếp xúc với cái xã hội này như Quang Nghi cũng hiểu hắn đang nói về cái gì. Phía sau tên lùn có ba bốn tên khác cũng lên tiếng phụ họa, không khó để nhận ra chúng cùng một bọn, nhìn sơ sơ thì chắc là đầu gấu khu này. Có điều ai cũng không ngờ được lần trêu chọc này lại là lần cuối cùng của bọn chúng.
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
Quyển 2: Âm mưu hé lộ.
......::Kỳ 2::......
Chương 29: Bang Đông Nai
Quang Nghi thấy vậy cũng không quá để ý, cái bọn này ở đâu mà chẳng có, trêu ghẹo con gái cũng là một trong số những sở thích của chúng, chỉ cần không lên tiếng thì sau khi bọn chúng chán sẽ bỏ đi, bọn này chỉ được cái to mồm thôi.
Quang Nghi cũng học theo mọi người xung quanh, tránh xa cái nơi "thị phi" này, mặc dù cũng có vài anh chàng đứng ra làm "anh hùng cứu mỹ nhân" nhưng kết cục chỉ có một thôi, trở thành bao cát cho tụi nó làm nóng tay chân. Hắn rất là khinh bỉ mấy tên này, thân mình lo còn chưa xong mà cũng học đòi làm anh hùng.
Mới đầu thì Quang Nghi cũng tính ở lại xem náo nhiệt một chút, có điều thấy mấy tên không có đầu óc làm cho hắn mất hứng, xoay người tính đi. Nhưng vừa quyay lưng thì phía sau vang lên tiếng va chạm "bịch" "bịch", còn có tiếng như vật nặng rơi xuống, mọi người xung quanh cứ như được uống thuốc kích thích mà chồm lên reo hò ầm ĩ. Quang Nghi thấy thế cũng hiếu kì nhìn lại, không ngờ tình huống đã có phát sinh thay đổi.
Cái tên thấp lùn hồi nãy giờ lại nằm dưới gót chân của một cô gái, bốn tên còn lại thì chỏng vó ở phía sau. Nhìn kĩ lại thì không ngờ đây là cô gái mà lúc nãy bọn chúng chọc ghẹo, đúng là "thọt" nhầm ong vò vẽ mà.
"Đánh tốt lắm!"
"Đánh cho tụi nó ba má nhận không ra lun đi . . . !"
"Thật đáng đời . . ."
Xung quanh vang lên âm thanh cổ vũ, có người còn thừa dịp ra đạp tụi nó vài cái coi như trả thù vụ hồi nãy. Quang Nghi thấy vậy âm thầm lắc đầu, tốt rồi, lúc trước còn cứu vãn được chứ giờ thì hết, bọn chúng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Lưu manh với du côn là cái bọn vừa thù vặt lại thù dai mà. Đầu gấu khu du lịch thì chắc chắn không phải tay vừa, phải có máu mặt mới có thể giũ nơi này làm địa bàn được, ít nhất cũng thộc băng đảng nào đấy. Mấy người khác thì chắc chúng sẽ không nhớ nổi mặt nhưng cô gái này thì sẽ không được may mắn như vậy.
"Mày . . . mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không, mày chết chắc rồi . . . ha ha ha . . . !"
"Mày chết chắc rồi, đại ca tao chính là đàn chủ bang Đông Nai, nắm khu này trong tay, mày chỉ cần vẫn còn ở trong khu này, vậy thì hãy chờ bị bắt đi, ha ha ha"
Lời vừa nói ra đã làm xung quanh vang lên một trận xao động, nghe gì chưa, là bang Đông Nai đó, là một trong sáu bang hắc đạo lớn nhất cả nướic, tỉnh Đông Nai này là đều nằm trong tay bọn họ, mọi người không tự chủ được mà lùi về sau vài bước.
Tên đầu trọc thấy vậy thì rất đắc ý, hoàn toàn quên mất bộ dáng của mình khi nãy, mấy tên phía sau cũng lồm cồm bò dậy bày ra bộ dáng "hung thần ác sát" nhìn cô gái này. Theo như bọn chúng nghĩ thì khi nãy con nhỏ này hạ được bọn chúng là do đánh lén lúc chúng sơ ý thôi, chứ thật ra cũng chẳng có gì, giờ thì đảm bảo có thêm hai ba con nhỏ nữa thì cũng sẽ bị bọn chúng "chơi" chết.
"Giờ thì lấy cái chân của cô em ra, hảo hảo mà làm tụi anh vui vẻ một đêm, biết đâu tụi anh chán thì sẽ tha cho em."
"Ha ha ha . . . !"
Cái đám phía sau nghe vậy thì cười càn rỡ, không hề quan tâm đến mọi người xung quanh, chuyên tâm dùng ánh mắt dó xét khắp người cô gái, bộ dáng rất là vô sỉ.
Cô gái nghe vậy mày liễu khẽ nhíu, nàng thật không ngờ chỉ vô tình đụng chạm mà lại dính vào cái bang Đông Nai này. Nàng cũng biết chúng, không chỉ ở khu Đông Nai mà là cả nước, chỉ cần nghe danh thôi cũng đủ để làm người ta sợ mất mật, cái này gọi là tiếng xấu đồn xa, không việc ác nào mà không làm.
Biết thì biết nhưng nàng quả thật không sợ chúng, ngay cả bang chủ của bọn họ khi nói chuyện với nàng cũng phải nể mặt ba phần, không ngờ có ngày nàng lại rơi vào tay bọn tép riu này. Nhưng xô xát diễn ra cũng không phải là điều mà nàng muốn, hiện tại nàng không thể để cho người khác biết nàng đang ở đây được.
Căm hận nhìn bọn chúng, nàng quyết định nhượng bộ, chỉ cần đừng chạm vào nàng nữa thì được. Nhấc chân xoay người tính đi, nhưng vẫn có một bàn tay giữ chân nàng lại.
"Này cô em, sao lại bỏ đi như vậy, em hại mấy anh ra nông nổi này mà không xin lỗi gì sao?"
Chúng sắp giở ra cái thủ đoạn ỷ đông hiếp ít rồi, sau khi thông báo danh tính đã không còn tên nào "thiếu não" xen vô nữa, xem ra đỡ phải ngứa mắt vì bọn này. Quang Nghi một bên hứng thú quan sát, hắn chẳng quen biết gì cô gái này, lại đang mang nhiệm vụ trên người, không có hứng cứu. À mà cũng bởi vì cô nàng không cho hắn xem mặt, từ đầu tới cuối chỉ xoay cái lưng về phía Quang Nghi làm hắn không thể lôi cái chủ nghĩa "thề chết bảo vệ gái đẹp . . . à nhầm, cái đẹp" ra được.
Mặc nguyên cái áo khoác dài tay ống rộng có nón trùm đầu màu đen viền vàng, vày ka ki ngắn thời trang cũng đen vàng nốt. Túm lại là cả người cô này chỉ lòi ra được có hai đoạn da trắng bóc chỗ đùi trước khi bị đôi ủng da vàng đen che hết. Ngất mất, nếu không phải xì-tai của Quang Nghi là đen đỏ thì hắn quả thật muốn lại nhận bà con rồi.
Quang Nghi đang nhăn mặt nhíu mày cố nhớ thử coi hắn có chị em cùng cha khác mẹ nào không thì "xoẹt...!", sững người trong chốc lác, động tác dần trở lại bình thường. "Có sát khí a!" dù chỉ là chợt lóe nhưng với cảm quan nhạy bén của hắn thì vẫn có thể nhận ra. Nó phát ra từ một nhóm năm người mặc đồ tây đứng gần thang máy phía sau, dựa theo ánh mắt thì họ đang nhìn thẳng sang đây.
Sát khí này không phải nhắm vào Quang Nghi, chỉ vì hắn đang đứng trên đường đi của nó thôi, để xem mục tiêu của ánh mắt này là . . .