Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 45 + 46: Vân tụ kiếm pháp
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Làm đệ tử chân truyền hiển nhiên không chỉ cần tăng thực lực của mình mà còn các mặt khác. Đệ tử chân truyền đều là rường cột tương lai cho Bắc phong, sau này phải một mình đảm đương một phía, cần học hỏi rất nhiều thứ, ví dụ như chỉ đạo đệ tử. Gần đây Lục Nguyên bị phái làm một nhiệm vụ, là chỉ đạo kiếm thuật cho đệ tử bình thường.
Chỉ đạo kiếm thuật, rất nhiều đệ tử chân truyền thích nhiệm vụ này.
Đệ tử bình thường bình thường rất nhiều người không có sư phụ chỉ học theo mọi người, số ít có sư phụ thì cũng là cửu đại trưởng lão, nhưng cửu đại trưởng lão không phải ai cũng là tinh anh, có một số lăn lộn qua ngày, bản thân kiếm thuật không được tốt lắm, càng đừng nói đến dạy đệ tử.
Giống như Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu là đệ tử bình thường mà có sư phụ kiếm tiên cỡ như Tư Mã Trường Bạch thì không nhiều bao nhiêu, là số ít trong cực ít.
Kết quả là trình độ của đệ tử bình thường thành vấn đề.
Chẳng qua giống như Bắc phong lục kiếm tiên đều là sức lực có hạn, hơn nữa nhận giáo dục tinh anh, mọi người tự mình tăng thực lực, cầu trường sinh còn ngại không đủ thời gian, rảnh đâu đặt thời gian vào đệ tử bình thường. Những đệ tử bình thường vốn chỉ là ngôi sao làm nền cho vầng trăng mà thôi, là đốm sao le lói không chút bắt mắt.
Kết quả là khiến các đệ tử chân truyền đi chỉ đạo kiếm thuật.
Làm loại chỉ đạo kiếm thuật thế này có thể rèn luyện năng lực chỉ điểm của các đệ tử chân truyền. Dù sao có rất nhiều người nhìn ra đượ khuyết điểm nhưng không thể nói cụ thể được. Thông qua chỉ đạo kiếm thuật thì có thể tăng cường điều này. Cùng lúc đó còn rèn luyện ánh mắt các đệ tử chân truyền, dù sao mỗi đệ tử bình thường có khuyết điểm kiếm thuật khác nhau. Cứ thế thì ánh mắt đệ tử chân truyền phải tốt, phải nhanh chóng tìm ra khuyết điểm đệ tử bình thường rồi sửa đổi.
Đây không phải việc dễ làm.
Nhưng thập đại đệ tử chân truyền trừ Lục Nguyên ra, chín vị khác cơ bản đều rất có hứng thú với việc này. Trong lúc chỉ dẫn kiếm thuật thì rèn luyện ánh mắt của mình, rèn luyện ngôn ngữ, năng lực biểu đạt, mấy thứ này chỉ là bình thường, quan trọng nhất là có thể lôi kéo lòng người.
Bố cục của Bắc phong là như vầy, trưởng lão đỉnh cấp như Bắc phong lục kiếm tiên, bên cạnh họ đều có một ít trưởng lão ủng hộ.
Hiện tại đời đệ thập này mọi người đều muốn lôi kéo chút đệ tử bình thường, mượn sức lòng người thêm.
Lôi kéo lòng người mới có lợi cho mình trong tương lai.
Trừ Lục Nguyên.
Cho đến nay Lục Nguyên luôn lười làm chuyện này, bình thường uống rượu, ăn thịt, ngủ, ngày qua thoải mái. Không có việc gì đi dạy người khác kiếm thuật làm chi, hơn nữa hắn không có ý nghĩ kéo bè kết phái, kết quả lúc này lại bị phái đi chỉ đạo kiếm thuật.
Chẳng phải là kiếm thuật của hắn tốt chút, vượt xa mấy đệ thập đại đệ tử chân truyền khác sao? Làm gì rảnh quá kéo hắn tới chỉ đạo kiếm thuật làm chi?
Thật là vớ vẩn.
Dù hắn oán thầm nhưng nói thật, bên trên đã truyền xuống thì chỉ có nước thành thật đi chỉ đạo kiếm thuật.
Bình nguyên Bắc phong.
Bình nguyên Bắc phong là nơi rộng rãi trống trải hiếm có của Bắc phong, vùng đất cực kỳ rộng, sợ rằng tới mấy chục dặm, ở giữa sườn núi Bắc phong. Đệ tử bình thường không có sư phụ chỉ đạo, hoặc là trình độ sư phụ không được tốt lắm bình thường sẽ luyện kiếm tại đây. Đối với đệ tử bình thường mà nói, Bắc phong có khóa sáng và khóa chiều. Khóa sáng là ở trong ánh rạng đông luyện kiếm, khóa chiều là ở ánh chiều tà luyện kiếm. Đương nhiên ngày mưa thì ngoại lệ, ngày mưa không có khóa sáng hay chiều.
Lúc này Lục Nguyên đã đến bình nguyên Bắc phong.
Nhiều người thật.
Bình thường chỉ thấy thập đại đệ tử chân truyền, lần này thấy không ít người. Đệ tử bình thường đời này của Bắc phong sợ rằng tới gần ngàn người. Nhiều người như vậy tập trung tại bình nguyên Bắc phong, dù chỗ này có rộng lớn bây giờ cũng hơi chật chội.
Trên bình nguyên Bắc phong có một khối đá xanh, chỉ đạo kiếm thuật chính là trên tảng đá này, có thể khiến đệ tử bình thường bốn phương tám hướng trông thấy rõ.
Bây giờ bình minh đang lên.
Một vị cửu đại trưởng lão dẫn Lục Nguyên leo lên tảng đá. Vị cửu đại trưởng lão này không dám lên mặt ta đây là cửu đại trưởng lão. Gã chỉ là cửu đại trưởng lão bình thường, địa vị trong Bắc phong kỳ thực gần bằng đệ tử chân truyền, nhưng kỳ thực là không bằng đệ tử chân truyền. Họ chỉ là trưởng lão bình thường không có quyền thế, đệ tử chân truyền tương lai sẽ càng lên cao hơn, sẽ trở thành như Bắc phong lục kiếm tiên hiện nay. Đối với đệ tử chân truyền, các cửu đại trưởng lão bình thường tự động thấp đi một bậc, càng đừng nói bây giờ Lục Nguyên nổi bật trong đệ tử chân truyền, không dám đắc tội, khúm núm nịnh nọt nhiều.
Cửu đại trưởng lão kia nói:
- Lục sư điệt, mời.
- Sư thúc khách sáo.
Lục Nguyên tùy tiện đáp một câu, đã đứng trên đá xanh.
Cửu đại trưởng lão đi theo lên, quát to:
- Yên lặng chút, yên lặng chút! Lần này chỉ đạo kiếm thuật cho các ngươi chính là Lục Nguyên sư điệt, cũng là lục sư huynh của các ngươi!
Kỳ thực đệ tử bình thường tại Bắc phong cũng có xếp hạng, chẳng qua đều là hạng từ mấy chục đến mấy trăm, thậm chí là trên ngàn, ai mà rảnh nhớ. Còn đệ tử chân truyền xếp mười hạng đầu thì ai đều nhớ kỹ.
Nghe nói là lục sư huynh Lục Nguyên, các đệ tử bên dưới lập tức lặng đi. Nếu như là lục sư huynh trước kia thì bọn họ không thèm để ý. Lục sư huynh trước kia chẳng qua là đại danh từ, hơn nữa vì tuổi thọ sư phụ hắn, Lý Nguyên Bạch sư bá sắp hết, có khả năng hắn tùy thời rơi xuống đệ tử bình thường.
Nhưng bây giờ lục sư huynh rất nổi bật, không khả năng bị rớt xuống đệ tử bình thường, cộng thêm thực lực mạnh mẽ, nghe nói gần đây còn lấy một địch nhiều người, đánh bại mấy đệ tử chân truyền.
Nổi bật đến nước này thì có thể nói là trội một phương.
Lục Nguyên lên đài, nhìn mặt dưới biến yên tĩnh, gật đầu. Nếu đã đến làm chỉ đạo kiếm thuật vậy hãy làm tốt một lần đi.
Hắn nói:
- Đúng rồi, lần khóa sáng này nói về kiếm pháp gì?
Hắn vừa nói vậy lập tức khiến cửu đại trưởng lão đứng cạnh yên lặng, lau mồ hôi trán. Bình thường đệ tử chân truyền đến chỉ đạo kiếm thuật đều chuẩn bị xong chương trình, đâu như Lục Nguyên lên đài mới hỏi hôm nay nói kiếm pháp gì?
Cửu đại trưởng lão lập tức đáp:
- Hôm nay giảng Vân Tụ kiếm pháp.
- Vân Tụ kiếm pháp hả? Lấy đến coi thử.
Lục Nguyên chưa từng luyện bộ kiếm pháp kia, đệ tử bình thường luyện kiếm pháp kém xa đệ tử chân truyền luyện. Cửu đại trưởng lão lần thứ hai câm nín, qua một lúc mới đưa ra Vân Tụ kiếm pháp. Các đệ tử bình thường bên dưới cũng ngậm miệng, vị này tài thật, chân chính lên đài mới xem lần này giảng là kiếm pháp gì.
Loại tài đến trình độ này khiến người không thể không khâm phục.
Tiếp theo, hắn giảng được kiếm pháp không? Thật khiến nhiều người nghi ngờ.
Nhưng những đệ tử bình thường nghi ngờ Lục Nguyên rất nhanh câm miệng, bởi vì hắn lập tức giảng dạy kiếm pháp, vội vàng lật một lần rồi dạy nguyên bộ kiếm pháp, còn dạy khá trôi chảy, so với những người khác giảng tốt hơn nhiều, không phải lung tung xà ngầu.
Nghe xong Lục Nguyên giảng dạy kiếm pháp, lần này cửu đại trưởng lão bên cạnh lấy làm lạ hỏi:
- Lục sư điệt, ngươi thật sự bắt đầu mới xem bộ kiếm pháp kia?
Gã có chút khó hiểu. Gã có luyện qua Vân Tụ kiếm pháp, kết quả vừa rồi Lục Nguyên giảng dạy thì phát hiện gã lĩnh ngộ Vân Tụ kiếm pháp không sâu bằng hắn. Nếu Lục Nguyên sớm làm chuẩn bị thì gã chấp nhận được, nhưng cố tình vừa mới lấy kiếm phổ bộ kiếm pháp gã đưa qua, cho nên gã không thể không thấy lạ. Rõ ràng hắn chỉ mới xem bộ kiếm pháp, làm sao lĩnh ngộ còn sâu hơn gã chứ?
Lục Nguyên gật đầu nói:
- Đúng vậy, bộ kiếm pháp kia rất dễ, học một cái liền hiểu.
Bộ Vân Tụ kiếm pháp rất dễ dàng, chỉ là lấy một mặt vân tụ trong vân kiếm ý hóa thành bộ kiếm pháp này, bàn về độ phức tạp, độ thâm ảo đều cực thấp, tương ứng càng dễ học chút, uy lực yếu đi rất nhiều.
Hắn nói rất đơn giản, học một lát liền hiểu, cửu đại trưởng lão bên cạnh rơi lệ đầy mặt. Cái này cũng quá khoa trương đi? Mình luyện bộ Vân Tụ kiếm pháp vài chục năm, kết quả không sâu bằng Lục Nguyên ngươi tùy tiện liếc vài cái liền lĩnh ngộ kiếm pháp. Cái này gọi cửu đại trưởng lão sao không muốn khóc chứ.
Mặt trời mọc hướng đông, trời nhuộm ráng đỏ.
Bắc phong bị bao trùm trong ánh đỏ ấy.
Bình nguyên Bắc phong.
- Vân Thải Tụ!
- Loạn Vân Tập!
- Đôi Thiên Biến!
Gần ngàn đệ tử bình thường cùng thi triển ra từng chiêu từng thức trong Vân Tụ kiếm pháp. Lúc này Lục Nguyên đứng trên tảng đá to nhìn các đệ tử bình thường bên dưới luyện kiếm. Lục Nguyên không thừa nhận cũng không được, những đệ tử bên dưới tuy kiếm pháp vụng về nhưng đùng là nhiều người cùng thi triển một kiếm chiêu, tình hình khá là đồ sộ.
Hiển nhiên làm chỉ đạo kiếm thuật không phải chuyện dễ, tiếp theo hắn còn phải xuống chỉ dẫn cho những đệ tử bình thường khuyết điểm trong kiếm pháp. Tất nhiên cửu đại trưởng lão cũng theo cùng.
Lục Nguyên đi tới trước mặt một người, nhìn gã thi treeirn kiếm thuật, chỉ hơi xem liền nhìn thấu kiếm pháp của gã.
Hắn nói:
- Kiếm pháp của ngươi quá cứng, vân hệ kiếm pháp không cần cứng rắn.
Sau đó hắn đi tới trước mặt đệ tử khác, nói:
- Kiếm pháp của ngươi quá mừng mềm nhẹ, vân nhu và nhu của ngươi cách biệt rất xa.
- Kiếm pháp của ngươi bên trên kèm quá nhiều pháp lực, cơ bản đem toàn bộ pháp lực phóng thích vào kiếm. Kỳ thực dùng sáu phần pháp lực là được rồi. Vân hệ kiếm pháp chú ý là phóng ra pháp lực mà như không phóng, nắm bắt ở chỗ đó.
- Pháp lực của ngươi quá mức chú trọng kiếm chiêu, quá cương cứng, người không thể quá cứng.
- Kiếm pháp của ngươi có chút cứng nhắc.
………
- Kiếm pháp của ngươi quá nhanh, tốc độ dùng kiếm không cần nhanh như vậy. Nếu ngươi luyện là thủy hệ kiếm pháp thì tốc độ này tạm được. Nhưng đừng quên, ngươi luyện là vân hệ kiếm pháp.
Lục Nguyên chỉ cần vừa nhìn kiếm pháp liền lập tức có thể chỉ ra khuyết điểm, một đường đi qua không biết chỉ điểm bao nhiêu thiết sót trong kiếm pháp của đệ tử.
Đẳng cấp kiếm thuật cao quá nhiều.
Hắn thật là như nhìn xuống đám người, bởi vì đang nhìn xuống nên có thể thấy ra cao thấp, khuyết điểm kiếm thuật của họ, vân vân và vân vân.
Bên cạnh cửu đại trưởng lão bình thường thì trợn mắt há hốc mồm. Gã là cửu đại trưởng lão, tu kiếm vìa chục năm gần trăm năm nhưng cũng không cách nào giống Lục Nguyên, chỉ liếc sơ vài mắt là lập tức chỉ ra chỗ sơ hở kiếm thuật của các đệ tử. Hơn nữa coi như là trong thập đại đệ tử chân truyền, hai vị xếp hàng đầu Vân Dật, Vân Bình đến đây thì sợ rằng cũng không có bản lĩnh như thế. Chính vì vậy mà vị cửu đại trưởng lão này xem trợn mắt há hốc mồm.
Cứ vậy chỉ dẫn chỉ dẫn, hắn bỗng ngây ra.
Phía trước đứng chính là Tư Đồ Tả, bên cạnh còn có mấy người là Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm. Bốn người này dù là thân binh của Tư Mã Trường Bạch nhưng kỳ thực chỉ là đệ tử bình thường. Lần trước tại Bắc phong đại tái họ còn muốn hại hắn một phen, kết quả bị hắn đánh bại.
Bây giờ thấy hắn, biểu tình trên mặt bốn người khó coi.
Lục Nguyên thuận miệng nói:
- A, sao vậy? Biểu tình bốn vị là sao thế? Muốn khiêu chiến với ta?
Nếu bốn người này dám đáp là phải thì hắn không để ý lại dạy dỗ chúng một lần. Lúc Bắc phong đại tái hắn có thể thắng bốn người, bây giờ càng đơn giản hơn. Dù sao hắn luôn tiến bộ, tốc độ bước tiến khá dài.
Đương nhiên bốn người liên tục lắc đầu. Chúng là thuộc hạ của Tư Mã Trường Bạch, tất nhiên hiểu gần đây thực lực của Lục Nguyên lại có tiến bộ, trận tại Vân Vụ sơn cốc đánh thật quá đẹp, khiến người khâm phục. Bây giờ chúng không có can đảm lại khiêu chiến Lục Nguyên.
- Đúng rồi, sao Tư Mã Hạo không đến?
Lục Nguyên liếc bốn người bộ dáng suy sút, không có ý động tay thì cũng lười làm gì. Dù sao ra tay tại chỗ này không hợp quy tắc, dù hắn không để ý quy tắc nhưng đó là con người đặt ra, do các đời tổ tiên Bắc phong đặt ra, hiện giờ hắn chưa có lực lượng chống đối quy tắc này.
Vậy nên hắn tạm thời bỏ qua, thuận miệng hỏi Tư Mã Hạo.
Bốn người Tư Đồ Tả sắc mặt lúng túng. Tư Mã Hạo nghe nói lần này chỉ đạo kiếm thuật là Lục Nguyên thì đương nhiên sẽ không đến rồi.
Tiếp theo tập thể im lặng, Lục Nguyên không rảnh đi chỉ dẫn mấy người này, tự nhiên đi qua.
Khi ráng màu thiêu đốt núi tây, rốt cuộc hắn hoàn thành chỉ đạo kiếm thuật lần này. Lục Nguyên mệt đến thở không nổi, rốt cuộc xong rồi, chỉ đạo kiếm thuật lần này coi như xong. Lần này thật là mệt, tuy chỉ đạo mỗi người dùng thời gian cực kỳ ngắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tổng hợp lại chỉ dẫn gần ngàn người, mất thời gian khá dài, mất cả ngày trời, may là rốt cuộc xong rồi. Đệ tử chân truyền khác làm công việc chỉ đạo kiếm thuật nghe nói đều cần phải mất mấy ngày, hắn coi như tiết kiệm được thời gian nghỉ ngơi.
Hắn trở về Trường Xuân Cư nơi cư ngụ, tiện tay đọc một quyển sách.
Quyển sách này là mới rồi có đệ tử bình thường đưa cho, nghe nói thống kê nhân vật nổi tiếng cửu đại, thập đại Bắc phong lục kiếm tiên hiện nay.
Dù sao bây giờ hắn rảnh qua, tùy tiện xem chơi.
Mở sách ra liền thấy một bức tranh, là tranh vẽ chủ Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân, có vài phần giống. Bên trên viết: Nguyên Nguyên Thượng Nhân, chủ Bắc phong, phối kiếm: Nguyên Thủy Linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Nguyên Thủy kiếm pháp. Không sai, trên phi kiếm một cấp là linh kiếm. Chỉ cỡ kiếm tiên mới có được linh kiếm. Trên linh kiếm một cấp là tiên kiếm. Tiên kiếm cực kỳ thưa thớt, khó thể tìm kiếm, ngẫu nhiên mới có người chiếm được.
Lật trang thứ hai là tranh vẽ Tư Mã Trường Bạch. Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch. Phối kiếm, Đại Nhật linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Đại Nhật kiếm pháp.
Trang thứ ba là tranh Độc Cô Diệp. Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp. Phối kiếm, Nhất Diệp linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Tri Lai kiếm pháp.
Trang thứ tư là tranh Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho. Phối kiếm, Hạo Nhiên linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Quân Tử kiếm pháp.
Trang thứ năm vẽ Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung. Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung. Phối kiếm, Dương Viên linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Viên Dung kiếm pháp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 47 + 48: Triều đình đại Tấn
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Trang thứ sáu là tranh sư phụ Lý Nguyên Bạch. Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch. Phối kiếm, Thùy Mộ linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Thùy Mộ kiếm pháp.
Trang thứ bảy là tranh Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi. Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi. Phối kiếm, Phi Thiên linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Trùng Thiên Cửu Linh kiếm pháp.
Trang thứ tám đến thứ mười là ba trưởng lão đệ cửu đại xuất danh. Từ trang mười một thì là giới thiệu các đệ thập đại đệ tử chân truyền.
Đại đệ tử Vân Dật. Phối kiếm: Trung Chính kiếm.
Đến cấp đệ tử chân truyền là dùng phi kiếm chứ không phải linh kiếm.
Cửu đệ tử Diệp Phương. Phối kiếm: Phương Chính kiếm.
Thập đệ tử Diệp Viên. Phối kiếm: Họa Viên kiếm.
……..
Ngọn đèn mờ ảo.
Trong ngọn đèn mờ ảo, Nguyên Nguyên Thượng Nhân vuốt chòm râu hoa râm của mình, trước mặt lão đứng cửu đại trưởng lão ban ngày đi cùng Lục Nguyên.
Lục Nguyên nheo mắt nói:
- Lục Nguyên không thừa dịp lôi kéo đệ tử bình thường, xem ra vị này không có lòng muốn hấp dẫn thế lực, có thể yên tâm.
Cửu đại trưởng lão tất nhiên biết chủ Bắc phong nói yên tâm là gì. Vốn hai người Vân Dật, Vân Bình tranh hùng giờ Lục Nguyên mạnh mẽ nổi bật. Tuy hiện giờ Lục Nguyên còn chưa biểu hiện ra thực lực có thể đối địch với Vân Dật, Vân Bình nhưng tiềm lực kinh người, chỉ sợ tương lai có thể đối kháng với hai người này.
Bây giờ là Sở Hán tranh hùng, tương lai có khả năng thành tam quốc tranh bá.
Nhưng nay xem ra tính tình của Lục Nguyên sợ rằng sẽ không nhúng tay vào trong.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân gật đầu, nói:
- Tính tình của Lục Nguyên đích thực lười biếng, vậy cũng tốt, trong môn phái cần một ít người lười. Đối với một môn phái thì nội bộ hài hòa mới là quan trọng nhất. Được rồi, ngươi có thể đi xuống, lão phu đã biết sự việc lần này.
Cửu đại trưởng lão vội vàng lui ra.
Dưới ngọn đèn mờ, Nguyên Nguyên Thượng Nhân vuốt râu, thì thào:
- Xem ra sau này không cần sắp xếp cho Lục Nguyên chỉ đạo kiếm thuật.
- Lười cũng có chỗ tốt của lười, như vậy thì giữ cho nội bộ môn phái hài hòa dễ dàng rất nhiều.
*Oành!*
Một tiếng sấm vang lên. Trên cột nhà thư phòng Nguyên Nguyên Thượng Nhân có hai chữ ‘hài hòa’ rồng bay phượng múa.
Hai chữ này dường như vô cùng huyền bí.
Vân Vụ Cung.
Vân Long Điện.
Kinh vũ lôi điện!
Ngày hôm qua bầu trời còn sáng sủa thì đột nhiên mưa giật sấm chớp, bao phủ cả Hoa Sơn trong mưa sấm. Lúc này ngoài Vân Long Điện mưa to đầy trời đem phía xa cung điện gần, gần chút cột trụ bàn long bị che mờ, trời đất bện thành lưới mưa.
Mưa to như trút nước!
Lúc nào trong Vân Long Điện, Bắc phong lục kiếm tiên đều đến đủ, cộng thêm Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi.
Bảy người ngồi trước bài dài vân hoạt thạch trong Vân Long Điện.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tay cầm một phần cấp báo, nói:
- Phần cấp báo này là mới rồi Diệp sư đệ đưa ta.
Diệp sư đệ đương nhiên chính là nói Diệp Dương Dung. Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung ở trong Bắc phong lục kiếm tiên quản lý tình báo, tất cả tình báo đều phải qua tay gã rồi chỉnh lý đưa lên phong chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Bắc phong lục kiếm tiên mỗi người đều có phạm vi quản lý của mình.
- Nội dung trong cấp báo là tại Đông Bình tỉnh Đông Đạo phủ dưới quyền chúng ta xuất hiện yêu ma dưới đất.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:
- Hơn nữa lần này không phải một con mà là một môn phái yêu ma dưới đất.
- Cái gì!?
Bên cạnh sáu vị kiếm tiên đều kinh nghiệm chiến trận dày dạn nhưng lúc này phải biến sắc.
Một môn phái yêu ma dưới đất, đó là khái niệm gì? Yêu ma dưới đất có tổ chức nhất định, giống như môn phái tiên môn. Chẳng qua môn phái yêu ma dưới đất khác với tiên môn trên mặt đất. Môn phái yêu ma dưới đất chủ yếu là chế độ đào thải, hở chút là các đệ tử trong môn phái đấu đá nhau, ai mạnh thì sống, phép tắc hoang dã cực kỳ thảm khốc.
Một yêu ma dưới đất môn phái khá là đáng sợ.
Cho nên sáu vị kiếm tiên kinh nghiệm chiến trận gió tanh mưu máu đều biến sắc mặt.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân lắc đầu, nói:
- Không phải môn phái yêu ma dưới đất đại hình như mọi người tưởng, chỉ là loại nhỏ yêu ma dưới đất tổ thành môn phái, tên gọi Nguyệt Ma Môn.
Nghe nói là môn phái loại nhỏ yêu ma dưới đất tổ thành thì mấy vị kiếm tiên có mặt thở ra hơi dài, yên lòng. Môn phái cũng chia ra môn phái đại hình, trung hình, tiểu hình. Thế giới dưới đất cũng thế. Thế giới dưới đất giống như thế, Hoa Sơn Tiên Môn là môn phái đại hình, một khi có đại hình môn phái yêu ma dưới đất xâm nhập thì thật bất hạnh, chiến trận sẽ lan tràn toàn Đại Tấn quốc, tiên ma đại chiến, sẽ hóa thành sát kiếp thảm án. Coi như là kiếm tiên có mặt trong này tự hiểu chưa chắc sống sót qua khỏi sát kiếp đó. May là chỉ môn phái tiểu hình xâm nhập.
Môn phái nhỏ yêu ma dưới đất tổ thành không mạnh lắm.
Trên cơ bản khổng lồ giống Hoa Sơn Tiên Môn có thể dễ dàng nghiền nát môn phái nhỏ yêu ma dưới đất.
Chỉ là môn phái nhỏ như vậy, mấy vị kiếm tiên thế mới yên lòng.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân lại nói:
- Sở sư đệ, vốn quyết định giao việc yêu ma dưới đất thường xuyên xuất động cho ngươi, giờ xem ra vẫn là do ngươi giải quyết.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi gật đầu đáp:
- Vâng!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân lại sai bảo:
- Chỉ là môn phái tiểu hình mà thôi, ngươi mang theo hết thập đại đệ tử chân truyền đi, luyện tay chân.
Thập đại đệ tử chân truyền chắc chắn phải xuống núi trải qua mưa gió, không qua mưa gió thì sẽ không trưởng thành được. Ngươi không qua thực chiến thì coi như dùng linh dược bồi dưỡng thực lực đệ tử chân truyền có nhiều hơn nữa cũng không tác dụng là bao.
Sở Phi gật đầu:
- Vâng!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:
- Thập đại đệ tử chân truyền đều hành động, ngươi phải cẩn thận chút.
Sở Phi lại gật đầu:
- Vâng!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói
- Đông Lục huyện là tại Đông Bình tỉnh Đông Đạo phủ, nơi này dù là khu vực chúng ta cai quản nhưng kỳ thực còn có một phong khác trong Hoa Sơn ngũ phong là Nam phong Lạc Nhạn Phong cai quản khu vực gần bên đó. Chỗ ấy cơ bản coi như chỗ giao giới vùng chúng ta và Nam phong cai quản. Chắc Nam phong cũng sẽ phái người đi ra.
Đại Tấn quốc mặt ngoài là triều đình Đại Tấn quản lý.
Kỳ thực triều đình Đại Tấn chỉ là đại diện mà thôi.
Tài nguyên tốt nhất trong Đại Tấn quốc thật là đều nằm trong tay ngũ đại tiên môn, mảnh đất phì nhiêu nhất thích hợp trồng dược liệu, khoáng sản nhiều tài nguyên nhất, mọi thứ đều thuộc về ngũ đại tiên môn. Coi như là chỗ khác món nhỏ cho triều đình Đại Tấn đại diện, cái lớn thì ngoan ngoãn giao lên ngũ đại tiên môn.
Chiếm tài nguyên, chiếm quyền lợi thì tất nhiên phải có nghĩa vụ. Ở đâu xuất hiện yêu ma, trừ phi đặc biệt dễ dàng, nếu không thường là người ngũ đại tiên môn ra tray.
Ngũ đại tiên môn phải cai quản tốt địa phương toàn Đại Tấn quốc, tất nhiên phải chia khu quản lý, vùng nào do môn phái nào quản, vùng nào do môn phái phụ trách, nếu không thì dễ lộn xộn. Cái gọi là quản lý cũng đơn giản, bình thường tùy tiện sai đệ tử bình thường đóng tại đó, chờ xảy ra vấn đề thì điều động cao thủ chân chính qua.
Ví dụ lần này Đông Bình tỉnh, Đông Đạo phủ, Đông Lục huyện xảy ra vấn đề, đó là khu giao giới Bắc phong, Nam phong Bắc phong quản lý, cho nên Bắc phong sẽ sai người đi, Nam phong cũng sẽ sai người đi, hai bên đều phái người đến.
Độc Cô Diệp nửa cười nửa không lên tiếng:
- Nam phong, thật là phiền phức đây.
……….
Mưa do chưa ngừng.
Nhưng Bắc phong có một đám người đã lên đường.
Làm đệ tử chân truyền tiên môn, không có cái gì chiều chuộng, cái gì trời mưa không thể chạy đi. Lần này đầu lĩnh là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, thập đại đệ tử chân truyền thì chỉ tám người đi, đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình không theo. Hai người họ có nhiệm vụ khác, thực lực của hai người thâm sâu, có rất nhiều nhiệm vụ, bình thường sẽ không tham gia nhiệm vụ có tính chất rèn luyện như thế này, dù sao họ đã sớm rèn luyện xong rồi. Tám đệ tử chân truyền mặt sau đều mới hai mươi tuổi, còn cần rèn luyện.
Lục Nguyên đội mũ mặc áo tơi, nước mưa giăng đầy, cùng nhau chạy đi. Trong đệ tử chân truyền ai quan hệ tốt thì tụm lại cùng nhau, có quan hệ tốt với Lục Nguyên chính là Diệp Phương và Diệp Viên. Lục Nguyên có chút hâm mộ Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi sư thúc, đến đẳng cấp như họ, pháp lực trải rộng toàn thân, căn bản không sợ cái gì gió mưa, sẽ không bị nước mưa làm ướt đồ.
Lúc này Diệp Phương nói:
- Lần này Đông Lục huyện xuất hiện yêu ma.
- Đúng thế.
Diệp Viên gật đầu nói:
- Ta chưa từng đấu với yêu ma.
Hai người có chút sợ, dù sao chưa từng đấu với yêu ma, bất giác phập phồng lo sợ. Ngũ đại tiên môn giáo dục khiến họ sớm hiểu thế giới yêu ma dưới đất mới là đối thủ thật sự của ngũ đại tiên môn.
Lục Nguyên nói:
- Thật ra không có gì, yêu ma cũng chỉ thế thôi.
Lần trước hắn đấu một lần với Tu La, phát hiện yêu ma cũng chẳng có gì nên không mấy để bụng.
Diệp Phương xì một tiếng, nói:
- Đó là ngươi thôi. Bây giờ pháp lực, kiếm thuật của ngươi cao, tất nhiên không sợ. Sao ta không đột nhiên ngộ đạo, ngộ ra kiếm ý chứ!
Diệp Phương rơi lệ hâm mộ Lục Nguyên may mắn. Gã không cho rằng Lục Nguyên có tu vi kiếm thuật như hiện nay là kết quả cố gắng. Gã biết rõ Lục Nguyên quá mà, chắc chắn do may mắn thôi.
Diệp Viên đột nhiên xen vào một câu:
- Đúng rồi, nói đến kiếm thuật giỏi, lần này người Nam phong sẽ hợp tác cùng chúng ta là kiếm tông, kiếm thuật của họ chắc là khá cao, không biết so với lục sư huynh ngươi thì thế nào.
Hoa Sơn ngũ phong, Đông phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong, Tây phong Liên Hoa Phong, Trung phong Ngọc Nữ Phong, Bắc phong Vân Đài Phong. Trong năm phong này Đông phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong chú trọng về kiếm, cho rằng kiếm thuật là quan trọng nhất, kiếm thuật vô địch thì tất nhiên gì cũng vô địch. Trung phong Ngọc Nữ Phong, Tây phong Liên Hoa Phong thì trọng về khí, cho rằng pháp lực đến trình độ nhất định thì có thể tiêu diệt tất cả, kiếm thuật cái gì không quan trọng.
Chỉ có Bắc phong Vân Đài Phong là cho rằng kiếm khí quan trọng, kiếm khí đều quan trọng.
Kết quả là Triêu Dương Phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong kiếm thuật rất tốt nhưng pháp lực thì yếu.
Trung phong Ngọc Nữ Phong, Tây phong Liên Hoa Phong hai phong pháp lực mạnh nhưng kiếm thuật thì yếu.
Bắc phong Vân Đài Phong là kiếm khí cùng quan trọng, pháp lực bình bình, kiếm thuật bình bình, xem như trung bình. Tất nhiên trung bình chưa bao giờ đại biểu là yếu cả.
Năm ngàn năm trước tổ sư Hoa Sơn Tiên Môn sáng lập ra Hoa Sơn Tiên Môn, lúc ấy không có chia ra ngũ phong cái gì. Đệ tử của tổ sáng tạo phái Thông Hiểu Chân Nhân không ai là không xuất sắc cả. Lúc đó Hoa Sơn Tiên Môn chân chính trọng tâm kiếm khí xung tiêu đường, nhưng cũng là kiếm khí xung tiêu đường gây họa.
Kiếm khí xung tiêu đường, kiếm khí xung tiêu đường, là kiếm ở trước. Nhưng hiển nhiên đệ tử của Thông Hiểu Chân Nhân lúc đó cho rằng là phi kiếm ở trước cho nên phải là khí đằng trước. Lại có đệ tử cho rằng là kiếm đằng trước. Thế là có hai phe, một phe khí tông, một phe là kiếm tông. Mắt thấy hai tông kiếm khí sắp xảy ra trận tranh đấu.
Vào lúc này, đệ nhị đại tổ sư Bắc phong Vân Tiêu Dao trọng kiếm khí, trở thành cao thủ đệ nhất Đại Tấn quốc, đệ nhất tông sư, đệ nhất đầu lĩnh.
Chủ trương lúc ấy của đệ nhị đại tổ sư Bắc phong Vân Tiêu Dao là:
- Các ngươi muốn chính yếu kiếm tông, chính yếu khí tông, bây giờ đấu với nhau tất nhiên tổn thương thực lực bổn môn. Dù sao Hoa Sơn nhiều núi, sao kiếm tông, khí tông không chọn một núi ở, lưu truyền mấy trăm năm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm, đến khi đó lại xem rốt cuộc là khí tông thắng hay kiếm tông thắng.
Đương nhiên khi đệ nhị đại tổ sư Bắc phong Vân Tiêu Dao nói ra câu này thì ông đã là đệ nhất cao thủ Đại Tấn quốc, lời nói có sức nặng.
Sau đó Hoa Sơn Tiên Môn chia làm năm.
Hai kiếm tông.
Hai khí tông.
Một xem trọng cả kiếm khí.
Thành ra tình hình Hoa Sơn ngũ phong hiện nay.
Mưa như trút nước, mặt đất lầy lội.
Rừng trúc xung quanh không ngừng bị mưa to đánh xuống.
Mặt đầy có không ít lá trúc bị mưa to đập rơi rụng.
Lúc này trừ Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi ra, tám đệ tử chân truyền đi theo không ai không đầy chân dính bùn. Chuyến hành trình không cưỡi ngựa mà là đi bộ, nghe nói vì để rèn luyện ý chí. Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, gần đây thời tiết làm sao thế nhỉ, không lẽ là ngân hà nghiêng? Ngân hà đổ làm thời tiết cứ mưa to suốt ngày.
Sở Phi nói:
- Tám người các ngươi luôn ở Bắc phong chắc không tiếp xúc nhiều với người Đông phong. Đông phong Triêu Dương Phong chính là một kiếm tông Hoa Sơn Tiên Môn. Kiếm tông học kiếm pháp càng cường đại hơn chúng tra, họ không quá nghiên cứu về pháp lực mà để ý kiếm pháp đáng sợ. Năm ngàn năm qua kiếm tông sáng chế ra không ít kiếm pháp cường đại kỳ lạ.
- Người kiếm tông đối với Bắc phong chúng ta chú trọng kiếm khí thì không tốt lắm, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý đi.
Sở Phi nói:
- Đương nhiên nếu họ làm quá đáng thì không chút do dự đánh trả, Bắc phong chúng ta không phải ăn chay.
- Vâng!
Tám vị đệ tử chân truyền đều là thanh niên huyết khí nóng nảy, không ai hiền lành gì, tất nhiên là liên tục đồng ý.
Lại đi chốc lát, tuy vẫn là đường núi nhưng phía trước có thể thấy toàn Đông Lục huyện thành.
Đông Lục huyện thành trong mưa nhìn không quá rõ ràng.
Mưa to mênh mông.
Đột nhiên một kiếm đâm xuyên màn mưa, nhát kiếm kia bỗng đâm rách màn mưa khiến người bất giác bị hấp dẫn. Nhát kiếm ở trong mưa múa may, dần ẩn đi, biến mất trong mưa, dung nhập vào mưa, giống như chính là mưa to mà không phải kiếm như mưa.
Có thể cùng nước mưa hợp thành một thể, kiếm pháp như vậy đã rất tuyệt.
Lăng Ngọc Châu thầm kinh sợ, nàng bản năng cảm giác người dùng kiếm pháp này đứng trên mình. Nàng tuyệt đối không làm được kiếm và mưa hợp thành một, kiếm pháp người đó ở trên nàng, vậy tức là cũng trên sáu đệ tử chân truyền khác, ước chừng chỉ có kiếm pháp của lục sư đệ mới ngang tay với người này.
Lục Nguyên đội mũ, người mặc áo tơi, nhìn kiếm pháp dung nhập vào nước mưa thì nheo mắt lại. Kiếm pháp người này đúng là khá nhưng chỉ vậy thôi, tới tầng hai kiếm thuật, kiếm chiêu chết người là sống, con người không cần bó buộc kiếm chiêu, hơn nữa có nghiên cứu sâu về tầng thứ hai kiếm thuật.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 49: Đông Lục huyện thành
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng chỉ thế mà thôi.
Tầng thứ hai kiếm thuật chỉ cần tư chất trung đẳng, cố gắng chút là tới được. Đừng nhìn hiện nay đám đệ tử chân truyền Hoa Sơn Bắc phong đa phần chưa đến tầng thứ hai kiếm thuật, nhưng nếu qua vài năm thì họ rồi sẽ đến.
Tầng thứ ba kiếm thuật cấp kiếm ý khó hơn tầng thứ hai rất nhiều, chỉ có thiên tài mới lên được.
Có thể nói kiếm thuật của Lục Nguyên vượt xa người đột nhiên xuất hiện này.
Cho nên Lục Nguyên không mấy để ý người đó.
Người kiếm pháp dung nhập vào nước mưa chậm rãi thu kiếm. Sau khi gã thu kiếm mọi người mới thấy rõ, người múa kiếm pháp dung nhập vào nước mưa là thanh niên cỡ hai mươi tuổi, khá trẻ. Trẻ tuổi như vậy mà có được kiếm pháp như thế đích thực không tệ, tất nhiên lúc này mọi người cố ý quên đi Lục Nguyên. Giống Lục Nguyên mười bảy tuổi luyện đến cấp kiếm ý là quá yêu nghiệt rồi.
Thanh niên kiếm pháp dung nhập vào nước mưa thu kiếm lại, cười cười nói:
- Nam phong đệ thập đại đệ tử chân truyền bát đệ tử Cố Mê, xin chào các vị Bắc phong.
Thanh niên tên Cố Mê sắc mặt cuồng vọng nói:
- Nghe nói các vị Bắc phong đến nên cố ý tới thỉnh giáo. Không biết các vị Bắc phong có ai chịu làm đối thủ của ta không?
Lần này khó rồi.
Người kiếm tông giai đoạn đầu chủ trương vào kiếm pháp, tiến cảnh cực nhanh.
Dù là kiếm tông hay chú trọng cả kiếm khí về mặt tu hành giai đoạn đầu không phải đối thủ kiếm tông.
Hiện nay kiếm tông Nam phong thập đại đệ tử chân truyền đệ bát Cố Mê chạy tới đây khiêu chiến, thật khiến người khó xử.
Sở Phi có thể chắc chắn Cố Mê luyện chắc là vũ thủy kiếm pháp Bắc phong. Bộ vũ thủy kiếm pháp này bình thường uy lực không lớn bao nhiêu, nhưng vào ngày mưa sử dụng thì uy lực mạnh đến không thể tưởng tượng. Tam đệ tử Lăng Ngọc Châu, tứ đệ tử Phương Đạm, ngũ đệ tử Tư Mã Bác đi lên thì thua chắc rồi.
Lúc này Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi bất giác cảm thán, may là Bắc phong ra một vị cấp yêu nghiệt, Lục Nguyên. Kiếm pháp so với bên kiếm tông càng khoa trương, mười bảy tuổi đã luyện thành cấp kiếm ý đặt ở kiếm tông Đông phong, Nam phong, hai phong này chắc chắn không bao nhiêu người dám tin. Nếu không phải là Lục Nguyên có mặt thì lần này đúng là gã khó ra quyết định.
Nếu Lục Nguyên đã ở thì dễ làm nhiều.
Sở Phi chưa bao giờ là người dễ khi dễ.
Người Nam phong giờ có người tới cửa xin chỉ giáo, nếu không đáp lễ một phen thì chẳng phải là khiến người Nam phong cho rằng họ bất lực, sẽ khiến khí thế Nam phong vọt lên trời. Làm sao Sở Phi không biết lần này Nam phong đệ bát đệ tử chân truyền Cố Mê tiến đến khiêu chiến, mặt sau có bóng dáng đệ cửu đại trưởng lão Nam phong.
Nếu thật sự bị Cố Mê đánh thắng thì gã mất mặt, Bắc phong cũng không còn mặt mũi.
Sở Phi làm bộ suy tư một lúc, nói:
- Vậy đi, thanh niên đọ sức một phen là nên. Thôi thì Lục Nguyên, ngươi lên đi.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Tuân lệnh.
Hết cách, trưởng bối đã mở miệng, hắn làm vãn bối chỉ có thể thực hành nhiệm vụ, ai kêu Sở sư thúc là trưởng bối đâu. Ngũ đại tiên môn, danh môn chính phải giảng là tôn sư trọng đao, không đi theo đường thí sư phản môn của ma đạo.
Lúc này bên tai hắn vang giọng Sở Phi truyền âm:
“Thắng đẹp chút. Nam phong muốn dùng đệ tử chân truyền Cố Mê khiêu chiến chúng ta, tát mặt Bắc phong, ngươi phải đánh trả thật mạnh vào.”
…….
Trong mưa to.
Nam phong đệ bát đệ tử chân truyền Cố Mê nhìn Lục Nguyên.
Gã nói:
- Thì ra là lục sư huynh luôn thích ăn ngon uống rượu. Cuộc tỷ thí này ta sẽ không nương tay, ta ra chiêu đây!
Cố Mê hành kiếm lễ xong đã triển khai vũ thủy kiếm pháp của mình. Một khi thi triển ra vũ thủy kiếm pháp thì sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong mưa to.
Trong cơn mưa lớn như vậy, ngươi sắp không thấy được kiếm của gã tại đâu. Lúc này, bảy đệ tử chân truyền khác lòng thầm kinh ngạc, thầm nghĩ nếu đổi thành mình đứng ở vị trí Lục Nguyên, đối mặt kiếm pháp như vậy chỉ sợ không cách nào phá được. Nếu đấu với Cố Mê, sợ rằng họ sẽ thua trong tay gã. Kiếm pháp khó dò như thế, Lục Nguyên làm cách nào đối phó?
Lục Nguyên đang quan sát kiếm chiêu của đối thủ. Vừa rồi lúc Cố Mê biểu diễn kiếm pháp của mình thì hắn đã quan sát kỹ rồi. Kiếm ý bộ kiếm pháp kia tựa như nước mưa, đáng tiếc bộ vũ thủy kiếm pháp kỳ thực giống mê mông tế vũ, giờ mưa tầm tã, kiếm ý và mưa to hiện tại không quá hài hòa, cho nên không thể phối hợp hoàn mỹ.
Mới rồi Sở Phi đã dặn phải thắng đẹp chút, hết cách, vậy thì thắng đẹp đi. Tất nhiên Lục Nguyên hiểu Nam phong đột nhiên phái một đệ tử chân truyền đến là muốn Bắc phong mất mặt, lại bị Sở Phi dặn, thế thì dốc sức một lần vậy.
Bởi vì mới rồi hắn đã quan sát kiếm pháp người này nên giờ không cần xem nữa, vừa ra tay liền tấn công ngay.
‘Cuồng Phong Quá Cảnh’ là chiêu thứ nhất. Chiều này trước lấy gió mạnh vô biên thổi tan thế công kiếm chiêu của đối phương, cũng thổi loạn mưa to bốn phía. Lập tức tiếp theo chiêu ‘Phong Loạn Vân Loạn’. Lúc này gió mây tán loạn, bốn phía nước mưa bị Cuồng Phong Quá Cảnh phá hỏng, giờ thêm Phong Loạn Vân Loạn thì mưa càng loạn.
Bây giờ thân hình Cố Mê, kiếm ảnh của gã bị buộc ra khỏi nước mưa. Kỳ thực vũ thủy kiếm pháp của gã giờ đã bị phá hủy, bị buộc hiện hình trong nước mưa tức là đã phá vũ thủy kiếm pháp.
Lục Nguyên không chút khách sáo thừa thắng xông lên.
‘Vân Ý Miên Miên’, ‘Đại Phong Trọng Trọng’, ‘Vân Triền Kiếm Nhiễu’, ‘Đại Phong Khởi Hề’, ‘Phong Bất Khả Truy’. Đến chiêu Phong Bất Khả Truy thì mũi kiếm Dưỡng Ngô kiếm đã chỉ vào cổ họng Cố Mê.
Lục Nguyên cười cười nói:
- Cố sư đệ, chịu thua đi.
Lúc này mặt Cố Mê trắng bệch, bảy chiêu đã thua Lục Nguyên, điều này sao có thể!
Bảy chiêu, chỉ vẻn vẹn bảy chiêu mà thôi.
Trước không nói hai phong kiếm tông Đông phong, Nam phong sơ kỳ tiến cảnh nhanh nhất. Bình thường thực lực người kiếm tông sơ kỳ thắng ba phong khác.
Thứ hai, bây giờ là trời mưa to, đặc biệt có lợi cho Cố Mê thi triển vũ thủy kiếm pháp.
Thứ ba, Lục Nguyên thường nổi tiếng là hết ăn lại nằm, bình thường lười vô cùng, nghe nói gần đây biểu hiện tốt chút nhưng không biết cường đến mức này.
Rất nhiều nhân tố kết hợp khiến Cố Mê không cách nào chấp nhận mình thua.
Đừng nói là Cố Mê, coi như tiền bối kiếm tiên Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi cũng có chút không thể chấp nhận. Dù gã biết Lục Nguyên rất yêu nghiệt, rất lợi hại, lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng hắn nhìn ra kiếm ý kiếm pháp khác thì tốc độ hơi quá nhanh đi? Nhanh như vậy đã đánh bại đối thủ, coi như tiền bối kiếm tiên Sở Phi cũng ngoài ý muốn.
Gã kêu Lục Nguyên thắng đẹp chút nhưng không ngờ hắn sẽ thắng tuyệt như vậy!
Coi như là Sở Phi cũng không biết nói gì hơn.
Bảy đệ tử chân truyền Bắc phong khác cảm thấy bình thường thôi. Họ đều thua Lục Nguyên, lần đó hắn một đấu bảy mà họ còn thua, cho nên giờ thì cảm thấy rất bình thường.
Đông Lục huyện thành.
Nơi này có tiệm gạo Hoa thị. Tiệm gạo Hoa thị là tiệm gạo lớn nhất Đông Lục huyện, hơn nữa lịch sử lâu đời. Nhà họ Hoa đời này đến đời khác đều mở tiệm gạo tại đây, có một số người nhìn trúng gạo đem đến món lợi lớn, muốn gây chuyện với tiệm gạo Hoa thị, nhưng cuối cùng đám người muốn rây rắc rối đều chết không rõ ràng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 50: Ngoại lệ
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Tiệm gạo Hoa thị chính là một trong các cơ sở ngầm của Hoa Sơn Tiên Môn tại đây.
Hoa Sơn Tiên Môn thống trị Đại Tấn quốc, ở các nơi đều bày ra cơ sở ngầm.
Lúc này hậu viện tiệm gạo Hoa thị tụ tập người Hoa Sơn Bắc phong, người Hoa Sơn Nam phong.
Hoa Sơn Bắc phong thì đương nhiên không cần nói, đệ cửu đại Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi dẫn theo tám vị đệ thập đại đệ tử chân truyền, một hàng tổng cộng chín người.
Người Hoa Sơn Nam phong thì cũng không phải không có người quen, là do đệ cửu đại Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi, mang theo bảy đệ thập đại đệ tử chân truyền, một hàng bảy người.
Đội ngũ hai phong không có ân oán to lớn gì, chẳng qua người kiếm tông bình thường kiêu ngạo chút, tự kiêu chút, không phải không thể nhịn. Nói cụ thể là Bắc phong Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, Nam phong Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi, hai vị này có ân oán. Hai người ngoại hiệu đều có chữ ‘phi’, tên cũng một chữ ‘phi’, kiếm pháp một người là Phi Thiên kiếm pháp, một người là Phi Nhạn kiếm pháp, đều thiên hướng nhẹ nhàng uyển chuyển. Có thể nói họ sớm bởi vì điều này là so sánh, bình thường quan hệ khá xấu.
Không ngờ Bắc phong phái ra Sở Phi.
Nam phong thì phái Cố Phi.
Thật là chuyện quá sức buồn cười.
Đương nhiên dù nói rất buồn cười nhưng hai người tốt xấu là tiền bối kiếm tiên đệ cửu đại, ở trước mặt mười mấy hậu bối họ phải lo mặt mũi tiền bối chứ, không khả năng vung tay đánh.
- A, đây chẳng phải là Sở Phi sư đệ ư?
- Đây không phải là Cố Phi sư đệ sao?
Hai người đều gọi đối phương là sư đệ, tuyệt đối không chịu chút thiệt thòi về mặt này.
- Không ngờ Sở Phi sư đệ bị phái chấp hành nhiệm vụ này.
- Đúng thế, cũng không ngờ là Cố Phi sư đệ người làm nhiệm vụ này.
Quan hệ hai vị cực xấu đang làm bộ làm tịch.
Cố Phi nói:
- Đúng rồi, Sở Phi sư đệ, nghe nói phong của các người trong đệ thập đại ra một tinh anh kiếm thuật Lục Nguyên, một chiêu liền đánh bại Cố Mê đệ tử của ta.
Sở Phi nói:
- Đâu có đâu có, Lục Nguyên kiếm thuật chỉ không tệ chút thôi, là may mắn mới thắng được Cố Mê sư điệt một chiêu. Ăn may ăn may.
……….
Sở Phi và Cố Phi, hai vị kiếm tiên tiền bối đều đang giả bộ cười cợt, làm bộ làm tịch bắt chuyện vài câu. Tám đệ tử chân truyền Bắc phong, bảy đệ tử chân truyền Nam phong thì không có chuyện gì để nói. Họ chỉ hỏi một câu ai là Lục Nguyên, đối với người có thể một chiêu đánh bại Cố Mê, đệ tử chân truyền Nam phong rất chú ý.
Dù sao kiếm pháp của Cố Mê không tệ, hơn nữa lúc giao đấu là trong mưa, có thể nói gã chiếm hết thiên thời địa lợi, kết quả vậy mà còn thua.
Điều này chứng minh Lục Nguyên Bắc phong kiếm thuật chắc rất khá, dáng giá người Nam phong bọn họ chú ý chút.
Tuy họ luôn xem thường kiếm pháp Bắc phong nhưng Lục Nguyên này đáng giá họ chú trọng.
Lập tức chưởng quỹ tiệm gạo Hoa thị đã chuẩn bị tốt tiệc rượu. Tiệc rượu lần này gồm hai mươi tám món. Tây hồ cá giấm chua, bạch thiêu hoàng áp bảo, ma bà đậu ngũ, ngũ hương tương thịt bò, sườn nướng tỏi, tỏi giã thịt luộc, trứng chiên ớt, hổ bì thanh tiêu, cộng thêm hai món canh ngon miệng.
Đúng là một bàn mỹ thực.
Đương nhiên đa số tu tiên giả đối với mỹ thực không mấy hứng thú, càng đừng nói sắp trảm yêu trừ ma, mọi người chỉ ăn vài miếng cho có.
Nhưng mà, có ngoại lệ.
Ngoại lệ đó tất nhiên là Lục Nguyên.
Lục Nguyên mặc kệ tất cả, chính mình ăn no đã. Một là đồ ăn ngon hai là rượu ngon, giờ không ăn cho đã thì chẳng phải là lãng phí ư? Mấy người khác chỉ nếm vài ngụm, Lục Nguyên thì mất hết hình tượng ăn lấy ăn để. Đặc biệt là ngũ hương tương thịt bò, hắn xuất thân Đông Dã huyện thật ra cách Đông Lục huyện không bao xa. Lúc nhỏ có nghe danh tiếng ngũ hương tương thịt bò rồi mà chưa từng ăn, giờ coi như được nếm thử. Ngũ hương tương thịt bò mùi thịt không tệ, thịt bò mềm vào miệng liền tan, theo chuyên gia mỹ thực như hắn phán đoán thì đây tuyệt đối là thịt bê chưa đến một năm, nếu không thì không mềm được như vậy.
Nếu không thì thịt bò sẽ không mềm đến thế.
Đúng rồi, Tây Hồ cá giấm chua làm cũng không tệ.
Đáng tiếc rượu kém chút, không có rượu ngon.
Lục Nguyên không coi ai ra gì ăn ngốn nghiến, khiến đám tu tiên giả bên cạnh nhìn ngây ngẩn. Hai tên Diệp Phương, Diệp Viên thầm buồn bực, bọn họ cũng muốn mồm to ăn, nhưng trước mặt người kjhacs phải giữ hình tượng. Dù sao muốn tiêu sái như lục sư huynh thật là quá khó khăn.
Cố Mê cũng trợn tròn mắt, gã thua vào tay kẻ tham ăn như vậy, nhìn ngược nhìn xuôi đều là không thể nào. Gã cố gắng mỗi ngày luyện kiếm, kết quả thua tên tham ăn, còn là chỉ đón sáu chiêu, tới chiêu thứ bảy liền thua, làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi hở trời.
Đương nhiên nếu Cố Mê biết thời gian mỗi ngày Lục Nguyên luyện kiếm ít đến đáng thương thì chắc sẽ càng chịu không nổi, khóc ròng.
Nhiều người nhìn chằm chằm mà Lục Nguyên vẫn không để ý, vẫn ăn ngấu nghiến.
……….
Hoa Sơn Bắc phong.
Lúc này sấm sét ầm ầm.
*Oành!*
Lại là một tiếng sét vang lên.
Sét nổ tung chiếu sáng cảnh sắc bên dưới, cùng chiếu sáng thư phòng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, chiếu sáng treo trên vách tường rồng bay phượng múa hai chữ ‘hài hòa’. Lúc này Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang viết chữ, đứng một bên có trong Hoa Sơn lục kiếm tiên Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tay cầm bút lông, trong tiếng sấm ầm ầm lão viết viết xuống tờ giấy trắng tinh một chuỗi chữ như long xà bò. Diệp Dương Dung ở một bên nhìn, pjhast hiện hàng chữ đó là ‘Kinh lôi chấn thì xà hóa long’.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân dừng bút, nói:
- Tám đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta trước kia chưa từng đối phó yêu ma dưới đất. Nhưng yêu ma dưới đất là đối thủ chân chính của ngũ đại tiên môn chúng ta, dù thế nào cũng phải đối mặt. Lần này chúng đụng phải rèn luyện, là rắn hay rồng, là kinh lôi chấn thì xà hóa long, hay kinh lôi chấn thì xà hóa trùng, tất cả phải xem chính bọn chúng.
Diệp Dương Dung mỉm cười, trên khuôn mặt tròn trĩnh đầy thịt mỡ, cười liền giống như gã thương nhân.
Gã nói:
- Ta xem ra không chỉ như thế. Đông Lục huyện đó là chỗ giao giới Bắc phong ta và Nam phong. Nam phong sẽ phái người ra, chắc chắn giống như chúng ta phái một trưởng lão dẫn chút đệ tử chân truyền. Nam phong là một trong hai phong kiếm tông. Người Nam phong luôn hiếu chiến, ta thấy ý định của ngươi là muốn đệ tử chân truyền Bắc phong ta cùng đệ tử chân truyền Nam phong so đấu một lần, xem coi bên nào càng ghê gớm hơn.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân chắp tay sau lưng, nói:
- Bùa hộ mệnh phòng thân không còn bao lâu, đệ thập đại Bắc phong chúng ta hơi yếu, phải để chúng thấy đệ tử chân truyền phong khác, sau này khiến chúng cố gắng hơn chút.
- Đạo hài hòa là phải khiến chúng hiểu có ngoại địch rất cường đại bên ngoài, thế thì nội bộ tất nhiên dễ dàng hài hòa.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười cười chỉ vào hai chữ hài hòa treo trên vách tường.
Đông Bình tỉnh, Đông Đạo phủ, Đông Lục huyện.
Gần đây mưa to tầm tã, người ta không muốn đi ra ngoài, ngay cả bộ khoái trong huyện nha cũng không muốn. Nhưng gần đây huyện liên tục có vụ án mười mấy người mất tích, khiến đám bộ khoái không thể không hành động.
- Ngày đáng ghét thật!
Một bộ khoái hùng hổ nói:
- Thời tiết như vậy còn xảy ra vụ án mười mấy người mất tích, xui quá là xui!
Một bộ khoái khác nói:
- Đại ca, vụ án một hơi mất tích mười mấy người không giống việc con người làm, ngươi nói có phải là yêu ma không?
Bộ đầu bị gọi là đại ca nhún vai nói:
- Chúng ta đã sớm bao lên trên, đang chờ mặt trên sai người xuống. Bây giờ chúng tra chỉ là làm việc theo phép thôi.
Trong mưa to, tiệm gạo Hoa thị.
Hậu viện Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp.
Nha hoan đã thu dọn, bưng xuống chén đĩa, lại có nha hoàn thanh tú bưng lên chè xanh. Mọi người ăn uống no đủ, có thể bàn việc rồi. Tuy nói cửu đại trưởng lão Bắc phong Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi và cửu đại trưởng lão Nam phong Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi có mâu thuẫn khá lớn.
Nhưng mâu thuẫn về mâu thuẫn, cuối cùng vẫn là một môn phái. Dù là Sở Phi hay Cố Phi, hai người đều biết đạo lý lớn, không phải người biết chuyện thì không khả năng tại Bắc phong, Nam phong leo cao như vậy. Tu tiên đại phái giao trách nhiệm cho người thì thực lực là chỉ tiêu quan trọng, nhưng về mặt khác như năng lực lãnh đạo, năng lực phối hợp đều cần khảo sát. Thậm chí có lúc năng lực lãnh đạo, năng lực phối hợp trên cả sức chiến đấu cá nhất. Chỉ luôn biết giết giết giết giết giết không khả năng chân chính giết ra một môn phái khổng lồ.
Tại tu tiên giới lưu truyền một câu thế này: Thế sự hiểu rõ là tu vi, nhân tình tạo đời tất kiếm thuật.
Chuyện thế gian, quan hệ nhân tình, mấy thứ này quan trọng như là kiếm thuật vậy.
Bây giờ nếu hai người Sở Phi, Cố Phi làm lớn chuyện thì sợ rằng tới lúc đó ngư ông đắc lợi chính là Nguyệt Ma Môn, sẽ khiến yêu ma dưới đất cười chết.
Bây giờ tới lúc chấp hành nhiệm vụ rồi.
- Lần này đi ra chỉ là môn phái nhỏ yêu ma dưới đất Nguyệt Ma Môn, không phải chuyện quá lớn.
Sở Phi nói:
- Việc này không tính chuyện lớn, nên chủ yếu là khiến các ngươi rèn luyện. Nay đã tra rõ, tại thị trấn có năm con đường đi hướng lòng đất, tới lúc đó các ngươi có thể chia đội tiến vào điều tra.
- Nhưng mỗi người phải lấy một bùa hộ mệnh phòng thân theo.
Sở Phi nói:
- Bùa hộ mệnh phòng thân này khi các ngươi gặp nguy hiểm sẽ phòng ngự một đoạn thời gian, ta và Cố sư thúc của các ngươi có thể cảm giác được. Ta và Cố sư thúc các ngươi là kiếm tiên nổi danh về tốc độ, trăm dặm ngự kiếm lập tức đuổi kịp, có thể bảo vệ các ngươi thoát thân, không đến mức bỏ mạng bên trong.
Lần này là muốn các đệ tử chân truyền môn hạ học hỏi kinh nghiệm, giao đấu với yêu ma dưới đất. Không trải qua mưa gió, cuối cùng không trưởng thành cây to được, việc này là dĩ nhiên.
Nhưng mỗi một đệ tử chân truyền đều là vất vả cực khổ lắm mới bồi dưỡng ra, bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, muốn bồi dưỡng một cái không phải chuyện dễ.
Vậy nên có thể không hao tổn thì cố gắng tránh cho.
Đây là cách tiên môn bồi dưỡng đệ tử tinh anh.
Giống như môn phái ma đạo thì đơn giản rất nhiều. Tàn sát lẫn nhau, không để ý bất cứ nhiệm vụ nào, chỉ cần ngươi sống sót thì ngươi chính là cường giả. Nếu ngươi chết thì ngươi là kẻ yếu. Kẻ có thể sống sót tuyệt đối cường đại, nhưng cách đào thải đó quá mức tàn khốc.
Vậy nên ban đầu khi xuống núi thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã lấy mười mấy bùa hộ mệnh phòng thân giao cho Sở Phi. Bây giờ Sở Phi đem những bùa hộ mệnh phòng thân chia ra. Bên cửu đại trưởng lão Nam phong Cố Phi cũng phát ra mười mấy cái bùa hộ mệnh phòng thân.
Lục Nguyên nhận lấy bùa hộ mệnh phòng thân. Bùa hộ mệnh phòng thân này cỡ nửa bàn tay, màu xanh biếc, bên trên khắc chữ ‘hộ’ rất to. Tuy tu tiên giới chủ yếu là kiếm thuật nhưng có một số không đi con đường bình thường kiểu như phù chú sư. Ví dụ triều đình Đại Tấn cung dưỡng không ít phù chú sư, có thể dùng phù chú phong lại thế giới dưới đất và con đường đi thông nó.
Trừ điều đó ra phù chú sư còn có thể chế tác phù chú, ví dụ như loại bùa hộ mệnh.
Lúc này đã điều tra rõ, tổng cộng năm lối vào thông hướng thế giới dưới đất, nên tiếp theo sẽ do Nam phong, Bắc phong tổng cộng mười lăm đệ tử chân truyền tự tổ đội tiến lên đối phó yêu ma dưới đất. Mười lăm đệ tử chân truyền không phải cưỡng ép tổ đội mà khiến đám người tự do lập đội. Dù sao quan hệ tốt thì phối hợp sẽ tốt hơn chút.
Đám đệ tử chân truyền lập tức xuất phát.
Tất nhiên trong tiệm gạo Hoa thị còn ngồi hai cửu đại kiếm tiên Sở Phi, Cố Phi. Hai vị này ngồi tại chỗ không động đậy, một khi cảm ứng đệ tử nào gặp nguy thì lập tức ngự kiếm đi ngay.
Cố Phi nhìn hướng Sở Phi, nói:
- Sở sư đệ, chúng ta ngồi ở đây cũng buồn, không bằng vầy đi, chúng ta đánh đổ một ván, xem xem lần này đệ tử của chúng ta rốt cuộc bên nào biểu hiện tốt chút.
Sở Phi gật đầu đáp:
- Cố sư đệ nói cũng được, giờ cá cược một trận đi.
Người ta đã tới cửa khiêu khích, không đánh trả sao được. Lần này phải xem biểu hiện của Lục Nguyên rồi. Mang theo tám vị đệ tử chân truyền chỉ Lục Nguyên là yêu nghiệt nhất, đệ tử chân truyền khác kém xa.
Sở Phi phát hiện càng nhìn đệ tử Lục Nguyên thì càng vừa mắt.
………..
Thế giới dưới đất, sắp đi đến thế giới dưới đất rồi.
Lục Nguyên bất giác nổi lên hứng thú.
Tuy lúc trước ở Quảng Diệp sơn Đông Dã huyện cách chỗ này không xa hắn có giết một con Tu La luyện khí kỳ đệ lục tầng, nhưng hắn chưa từng đến thế giới dưới đất. Từ khi tham gia vào Hoa Sơn Tiên Môn không lâu sau ngày nào cũng nhận giáo dục miêu tả thế giới dưới đất, nhưng đó giờ hắn chưa từng thấy, hôm nay coi như có thể kiến thức thế giới dưới đất rồi, trong lòng bất giác có chút hưng phấn.
Đồn rằng thế giới dưới đất tràn đầy lạ lùng, vô cùng nguy hiểm, mình có thể mở mang tầm mắt.
Hai người bên cạnh hắn tất nhiên là Diệp Phương và Diệp Viên. Bình thường quan hệ ba người không tệ, bây giờ tất nhiên cùng tổ đội. Nhưng Diệp Phương, Diệp Viên không bình tĩnh như Lục Nguyên, họ đang kích động xen lẫn sợ hãi, dù sao hai người không từng đụng đến thế giới dưới đất, không từng đấu với thế giới yêu ma dưới đất, căng thẳng là đương nhiên.
Ba người Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên đã đến trước một miếu sơn thần. Vào miếu sơn thần chỉ thấy trong miếu thờ sau lưng tượng phật có cái hố đen rất to. Hố đen này không tỏa ra ánh sáng lắm, kéo dài xuống lòng đất, bên dưới chính là thế giới dưới đất.
- Được rồi, vào thôi.
Lục Nguyên là người thứ nhất tiến vào thế giới dưới đất. Lúc đi vào tay hắn cầm ngọn đuốc, thế giới dưới đất tối đen như mực, yêu ma dưới đất đa số có thể nhìn thấy vật trong bóng tối nhưng tu tiên giả thì không được, ở trong bóng đen thấy không rõ ràng, phải cầm cây đuốc tiến vào.
Diệp Phương và Diệp Viên cũng lần lượt nhảy xuống.
Rốt cuộc bắt đầu bước đầu tiên vào thế giới dưới đất.
Sắp tiến vào địa vực u ám, thế giới yêu ma.
Đây là một đường hầm âm u, ánh sáng ngọn đuốc mờ ảo chiếu sáng vách tường bên cạnh. Lục Nguyên đi tới gần mũi dán sát vào ngửi, đây là đất mới đaoà không lâu. Tại Hoa Sơn Tiên Môn phải học rất nhiều thứ, không chỉ là công pháp và kiếm thuật, còn có các loại kiến thức về thế giới dưới đất.
Thế giới dưới đất vô cùng nguy hiểm, những thứ này là nhất định phải dạy, nếu không thì rất dễ chết tại thế giới dưới đất.
Mới rồi Lục Nguyên cẩn thận xem xét, phát hiện chỗ này đều là đất mới, biểu hiện đào không bao lâu. Đường hầm hướng xuống lòng đất hiển nhiên mới được đào ra không lâu. Tiếp tục đi xuống thì phát hiện đường hầm không rộng lắm, có thể chứa bốn, năm người sóng vai đi. Độ cao đường hầm cỡ hai người, ai kêu chiều cao của yêu ma dưới đất hơn nhân loại bình thường rất nhiều, tất nhiên phải đào đường hầm cao chút.
Đường hầm đi hướng lòng đất là sườn dốc chậm rãi nghiêng xuống.
Ba người Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên tiếp tục đi xuống.
Đi không biết qua bao lâu, đằng trước vẫn là tối đen như mực.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang giọng cười khặc khặc quái dị:
- Thú vị, thú vị. Tiểu bối Hoa Sơn Tiên Môn lại dám xâm nhập lãnh địa Nguyệt Ma Môn ta, thật là muốn tìm chết mà. Thế thì, ngoan ngoãn chịu chết đi!
Trong bóng tối dần đi ra một yêu ma khá cao.
Yêu ma đó toàn thân đen thui, làn da như có tầng xác cứng mọc đầy vảy, đầu có hai cái sừng nhọn, bộ dạng khá giống nhân loại nhưng lớn hơn con người nhiều, cơ bản là gấp rưỡi con người. Chỗ khớp xương đều có mũi nhọn hoắc như là đao kiếm, lóe tia sáng lạnh, thoạt trông còn sắc bén hơn đao kiếm bình thường, chỉ sợ nhanh hơn phi kiếm.
Tu La!
Quái vật dưới đất Tu La!
Hơn nữa Lục Nguyên cảm giác ra con Tu La này có thực lực khá mạnh, mạnh hơn nhiều so với lần trước tại Đông Dã huyện hắn gặp con kia, chắc là pháp lực cỡ luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí lăng thể. Lục Nguyên lập tức cảm giác ra pháp lực của đối phương, mà Diệp Phương thì không cảm giác được. Dù sao pháp lực của gã chỉ là luyện khí kỳđệ tứ tầng kỳ kinh bát mạnh, kém đối phương quá xa, pháp lực xa đến không cách nào đoán trắc. Diệp Phương đã cầm chắc trường kiếm, kiếm chiêu chỉ hướng đối thủ, thi triển là Quân Tử kiếm pháp một chiêu ‘Cương Trực Công Chính’. Chiêu kiếm pháp này Diệp Phương thi triển càng lúc càng rành rẽ, lờ mờ mang theo chút chính khí.
Diệp Phương cũng có tiến bộ, chỉ nhìn một kiếm chiêu này là biết ngay. Nhưng đáng tiếc đụng phải là Tu La, Tu La pháp lực luyện khí thất tầng. Con Tu La cười khặc khặc quái dị, tùy tiện vỗ một chưởng, đột nhiên vỗ vào Phương Chính kiếm của Diệp Phương. Diệp Phương chỉ thấy sức mạnh ập đến, gã chưa kịp phản ứng thì kiếm đã bay, người như bay văng ra ngoài.
Diệp Viên vừa lúc đứng cạnh Diệp Phương, sợ Tu La truy sát gã nên lập tức hướng sang bên cạnh chắn. Tu La lại đánh một chưởng, vừa lúc đánh vào Họa Viên kiếm của Diệp Viên. Diệp Viên tuy vận dụng Viên Dung tâm pháp sư phụ Diệp Dương Dung dạy cho muốn triệt tiêu sức mạnh đó nhưng làm sao triệt tiêu cho nói. *Bộp* một tiếng, cùng Diệp Phương chồng lên nhau.
Một chiêu đã chấn thương Diệp Phương, Diệp Viên.
Lúc này Diệp Phương, Diệp Viên đều biết Tu La khá là lợi hại.
Chết tiệt!
Mới tiến vào thế giới dưới đất mà thôi, không lẽ đã bị buộc phải sử dụng hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý sao, rồi bị Sở sư thúc cứu ra, tiếp đó đánh mất cơ hội rèn luyện. Lần này hành trình đi thế giới dưới đất sẽ kết thúc như vậy sao? Con Tu La cười khặc khặc đột nhiên vọt hướng Diệp Phương, Diệp Viên.
Tu La thích uống máu ngươi, giống Diệp Phương và Diệp Viên đều là tu tiên giả khí huyết dồi dào là Tu La thích nhất.
Nhưng lúc này, một kiếm từ hướng tây đâm đến.
Nhát kiếm đến thật xảo quyệt, vừa lúc tới gần cổ Tu La. Nếu Tu La tiếp tục tiến lên thì sẽ bị một kiếm đâm xuyên cổ.
Tu La đột nhiên quay đầu nói:
- Lại là một tiểu bối Hoa Sơn Tiên Môn, cũng được, cũng được, hôm nay để ngươi biết cái gì kêu yêu ma!
Tu La lao nhanh hướng Lục Nguyên, định trước hết giải quyết tiểu bối này.
Toàn thân Tu La đều là vũ khí, dù là khuỷu tay hay tay, chân đều là binh khí của nó. Tu La vẫn cảm thấy khuỷu tay của mình tiện lợi hơn kiếm của nhân loại rất nhiều. Lần giao đấu này nó nghĩ một hậu bối tiên môn bình thường là việc dễ như trở bàn tay thôi. Kết quả nó phát hiện đã sai lầm rồi.
Kiếm pháp của nhân loại hậu bối này chỉ có thể dùng tinh diệu để hình dung.
Hàng loạt kiếm chiêu thi triển ra, từng kiếm chỉ hướng nhược điểm của Tu La, khiến nó ngay cả việc ra chiêu cũng không làm được, bình thường mới phát nửa chiêu liền bị chiêu sau tạp chết. Sơ hở bị chỉ, nó cảm thấy toàn thân đều bị kiếm chiêu chỉ vào, khá là khó chịu.
Lúc này Tu La đã phát hiện pháp lực của mình trên nhân loại hậu bối một chút, nhưng lại bởi vì kiếm pháp đáng chết của hậu bối nhân loại quá kỳ lạ, quái tinh diệu, tùy tiện một kiếm chỉ hướng sơ hở của nó khiến nó hoàn toàn bị động. Dần dần Tu La phát hiện nó hoàn toàn ở thế bị động, tiết tấu chiến đấu đã bị hậu bối nhân loại nắm giữ.
Chết tiệt! Đây là sao!? Tại sao Hoa Sơn ra một thiếu niên kiếm thuật tinh diệu như vậy, không lẽ vị thiếu niên này là kiếm tông? Nghe nói Hoa Sơn kiếm tông thiên hướng kiếm thuật tinh thuần. Nhưng cho dù kiếm thuật Hoa Sơn kiếm tông tinh diệu thì cũng hiếm khi tuyệt đến mức này, đã quá đáng sợ rồi.
Đây đâu giống là kiếm pháp của thiếu niên mà nên là kiếm thuật của kiếm tiên xuất sắc trong đệ cửu đại.
Tu La vốn cho rằng đã phát hiện ba miếng mồi ngon, ba đệ tử chân truyền trẻ tuổi khí huyết dồi dào. Bây giờ mới phát hiện nó đụng phải vách tường, còn là đập vào vách tường rất cứng.
Đấu kiếm với Lục Nguyên nếu đã rơi vào lưới kiếm muốn muốn trốn thoát thì rất khó. Lưới kiếm của Lục Nguyên càng lúc càng chặt, con Tu La có thể hoạt động phạm vi ngày càng thu hẹp, hơn nữa trên người thường bị thương, máu chảy ngày càng nhiều, càng nhiều. Rốt cuộc…
*Rầm* một tiếng, con Tu La ngã gục dưới kiếm của Lục Nguyên.
Phút chốc máu chảy đầy đất, toàn là máu của Tu La.
Lúc này Diệp Phương, Diệp Viên đều ngây như phỗng, hai người tất nhiên sớm biết kiếm thuật của Lục Nguyên tinh diệu, là đứng đầy đệ thập đại Bắc phong, nhưng trước kia dù là Bắc phong đại tái hay tại Vân Vụ sơn cốc Lục Nguyên chỉ tùy tiện ra kiếm, không sử dụng quá nhiều bản lĩnh.
Bây giờ, lần này đối mặt Tu La về pháp lực cao hơn hắn một chút, cơ bản dùng hết kiếm thuật, khiến Diệp Phương, Diệp Viên quan sát một phen kiếm thuật của Lục Nguyên. Tựa như bay trên trời, không bó buộc vào chiêu thức, hơn nữa từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối phương, đây là kiểu đánh kỳ lạ gì vậy, tùy tiện một kiếm là có thể chỉ vào sơ hở đối phương! Chỉ bằng kiếm thuật đem kẻ có pháp lực trên hắn một bậc, Tu La của Tu La tộc nổi tiếng chiến đấu bị giết chết.
Diệp Phương, Diệp Viên vốn cho rằng đã thấy qua Bắc phong đại tái, thấy qua Vân Vụ sơn cốc, đã rất hiểu kiếm thuật của Lục Nguyên, bây giờ mới phát hiện hai người hoàn toàn không biết gì cả, bất giác kiếm thuật của lục sư huynh đã đến trình độ này.
Dựa vào kiếm thuật! Cứng rắn khiêu chiến vượt cấp, thắng Tu La pháp lực cường địa như vậy!
Còn Lục Nguyên lúc này không rảnh để ý Diệp Phương, Diệp Viên nghĩ làm sao, bây giờ hắn nên đi cướp đoạt chiến lợi phẩm. Con Tu La này là luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể, so với con Tu La trước mạnh hơn, chắc chiến lợi phẩm sẽ nhiều chút. Lục Nguyên ôm ý nghĩ như vậy đi qua lục tìm, kết quả vô cùng tiếc nuối phát hiện con Tu La không tùy thân mang thiêu cái gì cả.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 51 + 52: Nguyệt Nga môn
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Xem ra phải tiêu diệt Nguyệt Ma Môn mới có thể lục ra chiến lợi phẩm.
Nhưng có một chiến lợi phẩm tuyệt đối không thể quên, đó là đầu Tu La. Đầu Tu La đặt ở Hoa Sơn thì có thể báo công, đặt ở triều đình Đại Tấn cũng có thể báo công, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua rồi.
………..
Lúc này trên mặt đất.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi nhíu mày nói:
- Có người dùng hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý.
Gã đạp ngự kiếm bay đi giải cứu đệ tử chân truyền gặp nguy hiểm. Phi Thiên kiếm quang như có linh tính hóa thành ánh sáng trắng chớp mắt biến mất.
Bên này Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi bật cười. Bên đệ tử chân truyền của Sở Phi trước tiên gặp rắc rối, phải nhờ gã cứu viện, thế này mới bắt đầu rèn luyện mà đã bước ra một lần tỷ thí giữa Nam phong và Bắc phong, đây tất nhiên là chuyện tốt. Kết quả Cố Phi chưa cười xong thì phát hiện bên mình cũng cần cứu người.
- Không phải chứ? Lần này Nguyệt Ma Môn có nhiều cao thủ thế sao?
Cố Phi chớp mắt bay lên, kiếm hóa vệt sáng, người kiếm hợp nhất, một luồng sáng đen xông xuống lòng đất.
Hang động tối đen, đường hầm xâm nhập lòng đất.
Hang động tối đen này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, luôn ở trong hoàn cảnh tối tăm, đám yêu ma dưới đất đã sớm quen với nó, có thể nhìn thấu bóng đêm thì tất nhiên không cần lửa. Nhưng nhân loại tu tiên giả vào trong đó cần phải có lửa.
Có thể nói hoàn cảnh tối tăm, đường không quen thuộc là một nguyên nhân quan trọng cho đến nay ngũ đại tiên môn vẫn không tiêu diệt yêu ma dưới đất.
Hắc ám tồn tại không biết bao nhiêu năm đột nhiên bị đánh vỡ.
Ba bó đuốc đốt sáng xung quanh. Kỳ thực tu tiên giả tiến vào thế giới dưới đất thì sẽ mang theo nhiên tinh thạch. Loại nhiên tinh thạch này bình thường nhìn giống như bảo thạch, nhưng chỉ cần đưa vào pháp lực là sẽ tỏa ánh hào quang. Nhưng nhiên tinh thạch giá cả xa xỉ nên tu tiên giả vẫn thường dùng đuốc đã, đợi đốt cháy hết rồi mới dùng nhiên tinh thạch.
Lửa bập bùng.
Dưới ánh sáng ngọn đuốc chiếu rọi bốn phía sáng sủa, cũng chiếu ra thân hình ba người. Ba người này đều là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu niên dẫn đầu bộ dáng lười biếng. Bên cạnh một người gầy ốm, người kia hơi lùn nhưng rất mập.
Sau lưng ba người đều cõng bao to, thiếu niên chính giữa cõng bao to nhất, căng phồng. Hai thiếu niên cõng bao thì hơi rỗng, chỉ đầy phân nửa.
- Lục sư huynh, ngươi nói tới chừng nào ta có thể bỗng nhiên luyện thì đột phá kiếm ý hả? Đáng thương kiếm thuật của ta còn lòng vòng ở tầng thứ nhất kiếm thuật.
Diệp Viên có chút nức nở nói. Vốn kiếm thuật của gã cỡ này sư phụ Diệp Dương Dung sẽ không sớm cho gã biết về các tầng kiếm thuật, dù sao bây giờ dạy không phải lúc. Có vài thứ dạy quá sớm sẽ khiến đệ tử mơ tưởng viễn vông, dạy đệ tử nên là từng bước một. Nhưng vì ra yêu nghiệt Lục Nguyên, mà Diệp Phương, Diệp Viên có quen hệ với hắn khá tốt, thường ở chung một chỗ, sẽ hỏi chút liên quan đến kiếm thuật nên Diệp Dương Dung trực tiếp nói cho Diệp Viên đẳng cấp kiếm thuật luôn.
Không sai, người chính giữa là Lục Nguyên, hai người bên cạnh là Diệp Phương, Diệp Viên.
Ba người bây giờ còn đang ở trong thế giới dưới đất.
Lấy thực lực của Lục Nguyên muốn sinh tồn trong thế giới dưới đất, địa bàn Nguyệt Ma Môn khống chế thì không mấy khó khăn. Dù sao Nguyệt Ma Môn chỉ là một môn phái tiểu hình, không có nhiều cao thủ. Thực lực Diệp Phương, Diệp Viên muốn sinh tồn ở địa bàn Nguyệt Ma Môn khống chế thế giới dưới đất thì khó khăn rất nhiều, may là họ chung đội với Lục Nguyên.
Còn cái bao to sau lưng ba người là chứa đầu yêu ma. Một khi cầm yêu ma đã dù là tại Hoa Sơn hay triều đình Đại Tấn đều có thể thu được rất nhiều phần thưởng. Những cái đầu bị bỏ vào trong bao là Lục Nguyên giết nhiều yêu ma nhất nên bao phồng căng. Diệp Phương, Diệp Viên dù bởi vì đi theo Lục Nguyên thu hoạch được vài đầu yêu ma nhưng chỉ vẻn vẹn vài con thôi. Tuy nhiên Diệp Phương, Diệp Viên không có gì bất mãn, dù sao nếu không phải chung đội với Lục Nguyên, lúc đụng tới Tu La cường đại mới đầu thì đã dùng bùa hộ mệnh phòng thân rút lui khỏi lần rèn luyện này.
Đương nhiên mặt sau đụng yêu ma không cường bằng con thứ nhất, mặt sau đa số là yêu ma luyện khí kỳ tam tầng, tứ tầng, ngũ tầng.
Coi như là Nguyệt Ma Môn cũng không có bao nhiêu yêu ma luyện khí kỳ thất tầng.
Trong lần rèn luyện này Diệp Phương, Diệp Viên càng thấy rõ kiếm thuật của lục sư huynh Lục Nguyên, vốn ở Bắc phong đại tái, Vân Vụ Cung chiến đấu nhanh chóng kết thúc, giờ mới phát hiện kiếm thuật của lục sư huynh cao cường như vậy, cũng ác độc đến thế, từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối phương, luôn chỉ vào nhược điểm đối thủ.
Cái này cần ánh mắt cao minh, tu vi kiếm thuật cao cỡ nào.
Đối với điều này, Diệp Phương, Diệp Viên chỉ có thể khâm phục.
……….
Đi trong con đường tối đen, Diệp Viên thì thào nói:
- Nếu có một ngày ta cũng có thể đột nhiên ngộ đạo thì tốt quá rồi.
Gã đang nằm mơ. Cơ bản của tính tình Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên khá giống nhau, đồ là ăn ngon uống đã, lười biếng. Chỉ vì Diệp Phương bái dưới Quân Tử Kiếm Tiên, ở trước mặt người khác phải giả bộ tiểu quân tử nếu không thì sẽ bị sư phụ Phương Nho dạy dỗ thê thảm.
Kiếm thuật!
Tu vi kiếm thuật!
Lúc này, một con Tu La bỗng nhảy ra.
Lục Nguyên tay động, Dưỡng Ngô kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành thu thủy chớp mắt đâm hướng sườn phải đối thủ. Nó từ bên trái nhào ra lộ nhược điểm sườn phải. Con Tu La vốn định lao tới ai ngờ sườn phải bị kiếm chỉ vào, nếu không đổi hướng thì sợ rằng sẽ bị một kiếm đâm thủng, bất đắc dĩ giơ lên vuốt sắc bén cứng rắn chặn Dưỡng Ngô kiếm.
*Ầm!*
Đối phương chắc là pháp lực luyện khí đệ ngũ tầng, Lục Nguyên chớp mắt làm ra phán đoán.
Hắn nói:
- Con Tu La này để ta đối phó!
Tùy tay một kiếm đâm hướng sơ hở đối phương, lúc này Lục Nguyên không vội chấm dứt Tu La pháp lực không bằng mình, chiêu thức biến hóa càng kém xa. Hắn rơi vào suy tư, mới rồi dường như bắt được chút linh cảm, nhưng rốt cuộc là linh cảm gì đây.
Linh cảm tồn tại vốn chính là tia sáng chợt lóe, không bắt được thì sẽ trôi qua.
Lúc này, lại một tia sáng lóe qua, Lục Nguyên hiểu ra.
Bây giờ mặt kiếm thuật hắn có thể một kiếm chỉ vào sơ hở đối phương, nhưng có thể khống chế đối thủ được không? Nói đơn sản là thông qua xuất kiếm phong kín động tác nhất định của đối phương, khiến đối phương chỉ làm ra động tác cố định. Đối thủ từng bước một nằm trong tính toán của mình.
Nói cách khác vốn chỉ hướng nhược điểm đối phương giờ thông qua trường kiếm buộc đối phương chỉ có thể đi như vậy, điều này yêu cầu kiếm pháp càng cao chút, nhưng hắn cảm giác có thể làm được điều này. Hắn lập tức luyện tập, không tệ, vẫn là từng chiêu chỉ hướng nhược điểm đối thủ.
Chẳng qua bắt đầu thích hợp buộc đối phương đi hướng mình muốn, ví dụ một kiếm phong này hướng trái thì nó chỉ có thể chạy bên phải.
Kiếm phong này lên trên thì đối phương chỉ có thể xuống dưới.
Đương nhiên lúc mới luyện tập thì không quá thuận tay, từ chỉ hướng sơ hở đối phương đến buộc từng chiêu từng thức của đối thủ toàn do trường kiếm mình khống chế, trong đó chỗ khó khăn không cần nói cũng biết. Giống như chơi cờ, lúc trước chỉ cần thắng đối phương, bây giờ chẳng những phải thắng còn là thắng như thế nào, dùng cách gì, bao nhiêu nước mới thắng phải tính kế từng bước.
Cái này khó khăn cao đến cực điểm. Lúc mới luyện xuất hiện không ít sai lầm, may là đối thủ chỉ là Tu La luyện khí ngũ tầng, thực lực yếu hơn mình chút, coi như có phạm sai lầm thì lập tức lấp lại được. Dần dần, Lục Nguyên chìm trong biến hóa kiếm thuật.
Con Tu La luyện khí ngũ tầng trước giờ chưa đánh nhục nhã như vậy. Đối mặt kẻ có thể giết mình nhưng vẫn chỉ chơi đùa mình, hơn nữa thường dùng kiếm chiêu khiến người khó chịu đến cực điểm, thật là quá độc. Nhưng đánh tới đánh lui, con Tu La rốt cuộc mất máu quá nhiều gục ngã dươis kiếm Lục Nguyên.
Lúc này Lục Nguyên còn đang suy tư cái gì.
Lát sau, Diệp Phương cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Lục sư huynh, ngươi làm sao vậy? Lần chiến đấu này dường như hoàn toàn không giống phong cách trước kia.
- Ta đang luyện kiếm.
Lục Nguyên đang suy tư nói:
- Kiếm pháp của ta vốn là từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối thủ, nhưng chỉ có thể khiến đối thủ thua thôi. Bây giờ ta muốn làm là đối thủ phải hành động theo suy nghĩ của ta, đối thủ thua như thế nào phải do ta khống chế. Cái này khó giải thích chút. Nói đến chơi cờ đi, vốn ta có thể làm chỉ là thắng đối phương, giờ ta muốn làm vẫn là thắng nhưng cần dẫn dắt hoặc nên nói là buộc đối phương đi theo suy nghĩ của ta, thắng bao nhiêu nước, dùng cách gì thắng. Tóm lại dưới kiếm của ta thì đối phương như con rối.
Diệp Phương, Diệp Viên nghe líu lưỡi, đều cảm thấy loại cảnh giới này không khả năng thực hiện được.
……..
Lúc này Lục Nguyên không hay biết.
Thiên hạ có ba ngàn kiếm ý, mỗi loại có chia ra sơ lĩnh ngộ, trung kỳ lĩnh ngộ, hoàn toàn lĩnh ngộ. Sơ lĩnh ngộ như là trạng thái tại Bắc phong đại tái, đó là kiếm ý sơ lĩnh ngộ. Trung kỳ lĩnh ngộ là từng kiếm chỉ hướng sơ hở đối phương, đây là đã nắm giữ kiếm ý thành thạo mới có thể tùy ý một kiếm là chỉ vào nhược điểm đối thủ. Hoàn toàn lĩnh ngộ là như bây giờ hắn định làm, dùng kiếm ý hoàn mỹ khống chế đối thủ dưới trường kiếm của mình, muốn làm cái gì cũng không được. Thân thể ngươi muốn sang phải nhưng trường kiếm buộc ngươi chỉ có thể hướng trái.
Tất nhiên loại lĩnh ngộ này là loại hoàn toàn lĩnh ngộ khó nhất trong kiếm ý. Sau này những kiếm ý bởi vì có loại kiếm ý thứ nhất chỉ đạo, chỉ cần kiếm ý thứ nhất có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, kiếm ý mặt sau muốn hoàn toàn lĩnh ngộ không phải việc quá khó.
Bây giờ Lục Nguyên muốn làm là loại thứ nhất, thứ hai kiếm ý hoàn toàn lĩnh ngộ.
Phong kiếm ý! Vân kiếm ý!
Tính tình Lục Nguyên đại khái là như thế này.
Bình thường khá là vô hại, bộ dạng ăn nằm chờ chết. Nếu có người hơi xúc phạm thì cơ bản không so đo, coi như là người tốt trong Bắc phong. Dù ai thấy đều sẽ cười giỡn, đùa vài câu cũng không sao, các ngươi ai muốn trêu chọc thì tùy.
Nhưng một khi bị chọc giận quá, tới giới hạn thì hoàn toàn biến thành người khác. Tin tưởng đối với điều này, thuộc hạ dưới trướng Tư Mã Trường Bạch nên cảm nhận rõ ràng. Một hệ Tư Mã Trường Bạch chọc hắn, kết quả tại Bắc phong đại tái bị Lục Nguyên điên cuồng tát vào mặt, đánh đến Tư Mã Trường Bạch không còn mặt mũi. Cái này coi như còn đỡ, dù sao Hoa Sơn Tiên Môn là danh môn chính phái, không cho phép tàn sát lẫn nhau, nếu không thì nói không chừng Lục Nguyên sẽ làm ra chuyện gì nữa, tính tình của hắn vốn chính là vậy.
Mặt khác đừng xem thường Lục Nguyên bình thường lười biếng, một khi nghiêm túc thì khác hẳn. Khi hắn nghiêm túc lên, trừ luyện kiếm ra quên hết mọi thứ, tập trung chìm đắm trong cảnh giới luyện kiếm. Một khi chìm trong cảnh giới này thì tốc độ luyện kiếm đặc biệt nhanh, tăng cao khá lớn, mà không chỉ như vậy thôi.
Trước kia chỉ Lý Nguyên Bạch mới thấy mặt này của đồ nhi. Diệp Phương, Diệp Viên chưa thấy qua Lục Nguyên mặt đó, chỉ thấy bộ dạng thường ngày lười nhác, ăn nằm chờ chết.
Bây giờ hai người Diệp Phương, Diệp Viên đã thấy mặt này của Lục Nguyên. Tính tình Diệp Phương, Diệp Viên đều gần như nhau, bình thường thích đùa giỡn, tất nhiên không thể thiếu Lục Nguyên. Nhưng mấy ngày nay Lục Nguyên luôn chìm đắm trong kiếm pháp, không tham gia với hai người.
Bây giờ Diệp Phương, Diệp Viên đã hiểu, thì ra Lục Nguyên thành công không hoàn toàn là may mắn, nhân tố lớn nhất là bản thân hắn.
Tất nhiên Lục Nguyên thành công cũng có phần may mắn.
Lại đến một con Tu La.
Con Tu La này rất nhanh, mau lẹ lao tới, chớp mắt tăng tốc.
Diệp Phương, Diệp Viên biết bây giờ Lục Nguyên muốn luyện kiếm pháp nên không ra tay, mặc kệ hắn làm.
Dưỡng Ngô kiếm rút ra, kiếm quang sáng như nước ở trong đường hầm tối đen lóe lên. Một kiếm đã cuốn Tu La vào trong kiếm pháp. Con Tu La ấy thực ra muốn ra tay với Diệp Viên béo mập, nhưng bất đắc dĩ kiếm pháp kai vòng lấy thì đã bị cuốn vào, như có khí lưu vô hình buộc nó phải vào trong đó. Con Tu La có chút bực mình.
Tu La muốn tấn công Lục Nguyên, nhưng lúc này Dưỡng Ngô kiếm nhoáng lên, kiếm thế sắc bén buộc Tu La không thể không né sang trái.
Tốt lắm, kiếm thế biến lại biến, Tu La tiếp tục né trái.
……..
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Không biết chiến đấu bao lâu, con Tu La đột nhiên phát hiện mình luôn né trái, không thể bước một bước sang phải, hơn nữa hướng trái cơ bản bị cố định, điều này sao có thể được! Tu La liền muốn né phải một lần, nhưng nghênh đón là mũi kiếm Dưỡng Ngô kiếm cực kỳ sắc lạnh.
Bất đắc dĩ nó lại né sang phải, chạy tới nơi định sẵn.
…….
Con Tu La này đến lúc chết không một lần tránh sang phải, ở dưới kiếm Lục Nguyên không ngừng né trái tránh trái.
Giờ phút này Lục Nguyên hiểu ra, mình muốn Tu La hướng chỗ nào, làm ra động tác nào đều được cả.
Bất giác nảy ra cảm giác sống chết kẻ địch nằm trong tay mình.
Thanh kiếm nơi tay, khống chế trong tay.
Chính là cảm giác này.
Lục Nguyên đột nhiên nhìn trường kiếm, ngây người nhìn chằm chằm Dưỡng Ngô kiếm. Ngẩn ngơ một lát, ánh mắt si mê đột nhiên biến vô cùng rạng rỡ.
Hắn bỗng hét lên:
- Ta hiểu rồi!
Lục Nguyên rốt cuộc hiểu làm sao đạt được hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, điều này huyền diệu khó giải thích nhưng nói rõ là dùng trường kiếm buộc đối thủ đi vị trí mình muốn, làm động tác mình muốn đối thủ làm.
Chỉ cần có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, có thể nói đối thủ trong mắt mình kỳ thực như con rối.
Bây giờ chỉ cần là đối thủ pháp lực không vượt trên mình quá nhiều, cơ bản mình thắng chắc rồi.
Đây chính là hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý!
Đương nhiên điều này không phải nói về mặt lĩnh ngộ kiếm ý Lục Nguyên đã đi đến cực hắn. Hắn chỉ là lĩnh ngộ được điều này, tiếp theo trong chiến đấu hoàn thiện là được.
Lý Nguyên Bạch năm đó ở một trăm mười sáu tuổi lĩnh ngộ ra kiếm ý, mất tám mươi bốn năm, lúc hai trăm tuổi hoàn toàn lĩnh ngộ mộ kiếm ý. Bây giờ Lục Nguyên mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý, mất một năm, ở dưới đất hoàn toàn lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, nếu để Lý Nguyên Bạch biết được thì không biết sẽ phản ứng ra sao, chắc là dở khóc dở cười.
Nhưng nói tóm lại chắc là ông rất vui mừng.
Diệp Phương, Diệp Viên biểu tình hia người không biết làm sao. Họ chính mắt nhìn Lục Nguyên hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, giờ cảm thấy loại tu vi kiếm thuật này quá đáng sợ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius