Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: Tiểu Kim
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
- Ông nội, ông sẽ về với cháu chứ? Trong nhà ai cũng nhớ ông cả.
- Ông không thể quay về.
Đôi mắt Mã Chính Phong hiện lên vẻ đau đớn:
- Cháu không biết tình huống trong này, người tu đạo một khi đã vào đây thì rất khó đi ra ngoài. Trừ khi là ngũ phương lệnh chủ công bố ngũ phương thiên lệnh, nếu không chúng ta không thể tự do qua lại giữa Huyền cảnh và bên ngoài được.
Mã Hiểu Mai nghe vậy thì vội vàng hỏi:
- Không phải là chỉ có hắc ám tu chân mới có thể…
Mã Chính Phong cười khổ:
- Ám hắc tu chân cón thể lợi dụng huyết tế tà ác để làm thông đạo, nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể nô dịch quỷ vật làm việc cho chúng, chính bọn chúng cũng không thể quay về.
- Vì sao?
- Nguyên nhân cụ thể ông cũng không biết, chỉ biết ngàn năm trước, ngũ phương lệnh chủ dùng vô thượng thần thông chế dịnh ra một nguyên tắc, nếu không giữ ngũ phương lệnh thì khi rời khỏi Huyền cảnh sẽ bị hồn phi phách tán, không thể siêu sinh.
- Ngũ phương lệnh chủ là ai?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
- Anh tỉnh rồi? tỉnh khi nào thế…
Mã Hiểu Mai liền đầy Long Vũ ra, đôi mặt trừng lên, khuôn mặt có chút đỏ.
Long Vũ cười khan, nhớ lại khi đầu mình dựa vào bộ ngực ấm áp, co dãn, hơn nữa lại có mùi thơm xông vào mũi liền nói:
- Mùi hương trên người cô thật thơm…( ta mà như hắn thì giả ngất thêm lát nữa)
- Phi, miệng chó không mọc được ngà voi.
Mã Hiểu Mai gắt một tiếng, quay đầu đi, không thèm chú ý Long Vũ.
Mã Chính Phong cười lớn, con ngươi chuyển sang Long Vũ, cười hì hì hỏi:
- Tên nhóc, dễ chịu a, dám ăn đậu hũ của cháu gái trước mặt lão hủ.
- Con nói thật mà.
Long Vũ ngồi nghiêm chỉnh, lại nói:
- Cô ấy rất thơm mà, chẳng lẽ nói người cô ấy hôi?
- Ha ha, tên nhóc này có ý tứ.
Mã Chính Phong cười một tiếng, lại nói tiếp:
- Huyền cảnh chia làm năm thế lực, long quật, phượng sào, dục giới, huyền linh thiên, đại thiên thế giới. Mỗi một chủ nhân của một phương gọi là lệnh chủ. Chỉ có bọn họ mới có thể tự do đi lại giữa Huyền cảnh và bên ngoài. Nhưng ba trăm năm nay, không hề có tin tức nào của họ cả, ai cũng chưa gặp bọn họ.
- Chủ nhân, hỏi tiếp đi, tôi cần thu thập hoàn cảnh của Huyền cảnh từ trên người này.
Long Vũ nghe vậy thì hỏi tiếp:
- Ông à, ông có thể nói rõ tình huống của năm thế lực này không?
Mã Chính Phong giúp Long Vũ giải độc nên đạo lực hao tổn, cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể phục hồi. Hắn gật đầu:
- Cũng được, các con còn năm ngày, ông cũng không vội, vậy nói về tình hình ở đây vậy.
- Năm thế lực chia làm long quật. Phượng sào. Dục giới. Huyền linh thiên. Đại thiên thế giới... trong long quật tập trung long tộc, lệnh chủ là Long Hoàng, Phượng sào là nơi của ngũ thải kim phượng, lệnh chủ là Phượng hậu. Hai nơi này chính là dân cư bản địa của Huyền cảnh, ngoài ra còn có các loại tinh quái khác, là lực lượng cường đại nhất. Mà ba nơi còn lại đều là nơi nhân loại tụ tập. Trong đó dục giới chủ yếu là Ám hắc tu chân, lệnh chủ là Hắc thiên mà thần. Nghe nói lực lượng chỉ thấp hơn Long Hoàng, Phượng hậu. Huyền Linh Thiên là nơi tu chân chính phái tụ tập, lệnh chủ là cửu huyền nhân hoàng. Về phần đại thiên thế giới chủ yếu là phật gia, có tốt có xấu, có hòa thượng, ni cô… lệnh chủ là bồ đề kim phật. tu vi lai lịch không rõ, là lệnh chủ thần bí nhất.
Mã Chính Phong nhìn Long Vũ cùng cháu gái:
- Nơi này là huyết quật sơn mạch của huyền linh thiên, ma thú ở đây tuy cấp bậc không cao, nhưng với những người như hai đứa thì cũng đủ nguy hiểm rồi. À, khu rừng mà hai đứa vừa đi qua gọi là tử vong sâm lâm, bên trong ma thú hoành hành, cho dù là người tu chân như chúng ta cũng phải cẩn thận… Nói thật, hai đứa có thể đi qua một cách an toàn có thể xem như kỳ tích a.
Mã Hiểu Mai nghe vậy thì hít một hơi, lập tức nhìn Long Vũ với ánh mắt thâm thúy. Nghĩ lại, bọn họ có thể đi tới đây an toàn đều là công lao của tên lưu manh này.
Long Vũ hiểu ý, cười cười, hắn biết, công lao này đều là của La Lâm, nếu không phải do La Lâm đưa bản đồ, bọn họ không thể nào tránh né được đám ma thú hung ác này.
Long Vũ ý thức được tầm quan trọng của La Lâm.
Đương nhiên, nàng cũng không phải là vạn năng, nếu không phải Mã Chính Phong đến kịp thì bọn họ giờ này đã nằm trong bụng dơi rồi.
Dừng lại, Long Vũ lại hỏi:
- Ông à, ông làm cách nào mới đưa được bọn cháu ra khỏi đây.
- Đây là ông của tôi, anh gọi lung tung gì thế?
Mã Hiểu Mai bất mãn nói:
- Phải gọi là ông Mã, nhớ chưa…
- Kêu ông Mã nghe xa lạ quá, kêu ông có vẻ thân thiết hơn. Ông à, ông nói đi?
- Ha ha!
Mã Chính Phong cười ha hả:
- Gọi ông tốt hơn, tên nhóc, con cứ gọi như Hiểu Mai đi.
- Hừ!
Mã Hiểu Mai hừ lạnh, quay đầu không thèm nhìn Long Vũ.
Dừng một chút, Mã Chính Phong giải thích:
- Tuy rằng sau khi vào Huyền cảnh thì không thể đi ra, nhưng các con không phải là người Huyền cảnh cho nên vẫn có thể đi ra ngoài, chuyện này để cho ông đi.
- Chủ nhân, ta có cách
Đột nhiên, thanh âm của La Lâm lại xuất hiện trong đầu của Long Vũ:
- Theo như tính toán của tôi, ngọc bội trên cổ của Mã Chính Phong có thê mang chúng ta trở ra… Nó có thể là phượng hoàng lệnh của phượng sào.
Long Vũ nghe vậy thì hỏi lại:
- Có chắc chắn không, nếu là Phượng hoàng lệnh thì tôi nên làm cái gì?
- Có lẽ ngay cả Mã Chính Phong cũng không biết đó là phượng hoàng lệnh, cậu nếu có được nó, tôi có biện pháp kích hoạt nó, mang chúng ta trở về.
Đối với phân tích vủa La Lâm, Long Vũ không hề nghi ngờ chút nào. Hắn liền đưa mắt nhìn vào cổ của Mã Chính Phong, nhãn châu nhìn thẳng vào khối ngọc bội mà Mã Chính Phong đang đeo.
- Anh nhìn cái gì đấy?
Mã Hiểu Mai vừa quay lại liền thấy Long Vũ nhìn chằm chằm vào cổ của ông nội liền quát lên.
Mã Chính Phong nghe vậy mới chú ý đến ngọc bội trên cổ của mình.
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: cuongle
Biên Tập: cuongle
Nguồn: 4vn.eu
- Ha ha.
Cười khan một tiếng, Mã Chính Phong tháo miếng ngọc bội xuống, đưa cho Long Vũ:
- Thứ này cũng không đáng giá, nếu con thích, ông tặng cho con là được.
Miếng ngọc này được Mã Chính Phong nhặt được trên một cây ngô đồng. Màu sắc hỗn tạp, hình dáng xấu xí. Lúc đó, hắn nhất thời hứng thú liền đeo lên trên cổ. Không phải hôm nay Long Vũ nhìn chằm chằm trên cổ của hắn, hắn đã sớm quên mất miếng ngọc bội này rồi.
Long Vũ vô thức nhận lấy ngọc bội, trong lòng cực kỳ kích động. Hắn hận lúc này không thể quỳ xuống hướng đến Mã Chính Phong dập đầu mấy cái, biểu đạt lòng cảm kích của mình.
- Cám ơn ông.
Long Vũ cố nén tâm tình kích động trong lòng, nói lời cám ơn. Lúc này hắn không thể giải thích tác dụng của Phượng Hoàng lệnh, đợi La Lâm phân tích xong rồi nói sau.
- Thằng nhóc này… Đã gọi bằng ông rồi, miếng ngọc vứt đi này mà còn khách khí với ông…
Mã Chính Phong hoàn toàn không chút để ý.
- Da mặt so với tường thành còn dày hơn.
Mã Hiểu Mai thở phì phì nói:
- Mới có lần đầu gặp mặt mà đã yêu cầu đủ điều.
- Là chính ông tặng cho tôi.
Long Vũ trả lời một tiếng.
- Ha ha.
Mã Chính Phong khẽ cười, từ trong bao vải lấy ra một thanh đoản kiếm màu xanh, đưa cho cháu gái:
- Đây là Hồng Tụ kiếm, trong lúc vô tình ông lấy được, nghe nói nó từng được kiếm tiên tiền bối sử dụng. Hiện tại, ông tặng cho con, hy vọng lúc con trở lại thế giới thực dùng kiếm này tru tà phục ma…
Mã Hiểu Mai nhận lấy đoản kiếm, vội vàng nói cám ơn. Đạo lực vừa phát động, lập tức tại mũi kiếm xuất ra đạo kiếm dài ba thước sắc bén, thực sự là một thanh bảo kiếm hiếm thấy.
…………………………………
…………………………………
Sau một lúc nghỉ ngơi, trời đã bắt đầu hửng sáng. Nhóm người Mã Chính Phong cưỡi trên Kim Phượng ngũ sắc hướng tới thành Đoan Mộc.
Chỉ có ở nơi nay, Mã Chính Phong mới có thể nghĩ biện pháp làm cho cháu gái cùng Long Vũ trở về.
Đương nhiên, cái giá hắn phải bỏ ra cũng là rất lớn.
Dọc đường đi, Long Vũ luôn miệng hỏi lung tung. Cũng giống như một đứa cháu tò mò, Mã Chính Phong cũng không một chút chán ghét, trả lời tất cả, hai người rất hợp nhau. Mã Hiểu Mai thấy tên lưu manh Long Vũ cùng với ông nội mình thân thiết, nàng tức giận cắn chặt răng.
La Lâm lúc này đang vận hành với tốc độ cao nhất, không ngừng phân tích Phượng Hoàng lệnh. Hy vọng có thể mau chóng tìm được phương pháp trở về.
Tốc độ của Kim Phượng ngũ sắc rất nhanh, chỉ một thời gian ngắn đã đi tới vùng ngoại ô Đoan Mộc. Thật không may lúc này thành Đoan Mộc đang xảy ra đại sự, bị giới nghiêm. Trong vòng ba ngày bất luận là ai cũng không được ra vào.
Bất đắc dĩ, Mã Chính Phong liền sắp xếp cháu gái cùng Long Vũ tại một chỗ trong rừng vùng ngoại ô, tự mình dựa vào mối quan hệ nhanh chóng tiến vào thành tìm hiểu tin tức. Thời gian còn lại chỉ là bốn ngày, thật sự không thể chậm trễ.
Trong lúc nghỉ ngơi, La Lâm truyền lại một tin tức tốt lành:
- Chủ nhân, phân tích đo lường đã hoàn thành. Nếu tôi có đầy đủ đạo lực, có thể mở ra không gian trận pháp trong Phượng Hoàng lệnh, đưa chúng ta trở về.
- Thật sao?
Long Vũ thật sự vui mừng, theo bản năng hắn nhìn sang Mã Hiểu Mai đang lo lắng chờ đợi ở cách đó không xa, vội vàng dùng ý niệm hỏi:
- Nói đi, bây giờ tôi cần phải làm gì?
- Tôi cần đạo lực cường đại hơn nữa làm nguồn năng lượng… Nói đơn giản hơn một chút, tôi muốn lấy đạo lực từ trong đan điền của cậu. Trong lúc đó sẽ có một chút đau đớn…
La Lâm liền giải thích.
Long Vũ một hồi buồn bực, hỏi:
- Không còn biện pháp nào khác à.
- Biện pháp khác tất nhiên là có… Nhưng mà không kịp thời gian. Lúc này, phương pháp trực tiếp nhất, đơn giản nhất, chính là lấy đạo lực từ trong đan điền của cậu.
La Lâm giải thích:
- Nếu lần này thành công, sau này chúng ta dựa vào Phượng Hoàng lệnh có thể tự do trở lại Huyền Cảnh cùng với thế giới thật. Lần này đạo lực tổn thất của cậu, sẽ rất nhanh được bổ sung.
Long Vũ cắn răng, trả lời:
- Được rồi, tôi đáp ứng.
Được chủ nhân chấp nhận, La Lâm chuẩn bị kỹ lưỡng nhiệm vụ. Lập tức từ trong đan điền của Long Vũ lấy nguồn đạo lực, bổ sung năng lượng cho mình.
Lúc vừa mới bắt đầu, có một chút đau đớn rất nhỏ. Nhưng càng đến lúc cuối, cảm giác đau đớn càng lớn dần, nhất là nhiều chỗ kinh mạch giống như là bị đốt cháy, khiến cho Long Vũ nhiều lần muốn ngất xỉu.
- Xong rồi.
Ngay lúc Long Vũ sắp không chịu đựng nổi, La Lâm rốt cuộc dừng việc lấy đạo lực. Lúc này, sắc mặt Long Vũ tái nhợt, ánh mắt vô hồn giống như quỷ mỵ bình thường.
- Hấp tinh nữ vương.
Long Vũ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng phàn nàn một tiếng.
- Chủ nhân, sau mười phút nữa tôi có thể khởi động không gian trận pháp của Phượng Hoàng lệnh…
La Lâm truyền lại tin tức.
Long Vũ nghe thấy vậy, những buồn bực trong lòng liền tan biến. Nếu như thân thể không vô lực, hắn đã sớm nhảy dựng lên.
- Này, chúng ta có thể quay về…
Giữ cho tâm tình bình tĩnh lại, Long Vũ liền nói với Mã Hiểu Mai một tiếng. Mã Hiểu Mai nghe tiếng Long Vũ, liền theo bản năng quay lại nhìn. Khi nàng phát hiện sắc mặt Long Vũ tái nhợt, vẻ mặt uể oải lập tức chấn động. Vừa rồi còn rất tốt, tại sao trong chớp mắt lại biến thành bộ dạng như thế.
- Anh…. Anh…. Anh làm sao thế?
Vẻ mặt Mã Hiểu Mai kinh ngạc, nàng đi quanh người Long Vũ, vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại trở thành như vậy?
- Tôi không sao….
Long Vũ nghiêm mặt nói:
- Lời tôi nói là sự thật. Sau mười phút nữa chúng ta có thể rời khỏi Huyền Cảnh trở lại thế giới thật.
- Tên ngốc.
Mã Hiểu Mai để lại cho Long Vũ một lời mỉa mai, xoay người nhìn về phía xa xa. Nàng hi vọng ông nội có thể trở về sớm một chút.
Long Vũ buồn bực, hắn nói sự thật nàng lại không tin. Bất đắc dĩ, hắn liền khắc lên cây to bên cạnh vài chữ: “Ông, chúng cháu trở về, có cơ hội sẽ gặp lại…”
- Chủ nhân, mọi việc đã được hoàn thành. Trận pháp không gian sắp được mở ra, chuẩn bị rời khỏi Huyền Cảnh.
La Lâm nhắc nhở
Long Vũ nghe thấy vậy, nhìn bóng lưng Mã Hiểu Mai. Đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy nàng. ( Không biết thằng này hai tay nó để ở chỗ nào nhỉ ). Hắn dùng ý thức ra lệnh cho La Lâm mở ra trận pháp. ( Không đợi cái lão già kia cho hắn về cùng ).
Một tia ánh sáng trắng chói lọi phát ra từ đồng hồ điện tử, trực tiếp bắn thẳng vào Phượng Hoàng lệnh trên cổ Long Vũ. Ngay lập tức, từ Phượng Hoàng lệnh phát ra những ánh sáng nhiều màu, bao vây lấy hai người. Mã Hiểu Mai bị Long Vũ ôm chặt, cực kỳ hoảng sợ vội vàng giãy giụa. Nhưng lúc này xuất hiện một lực hút cường đại truyền đến, làm cho nàng không thể nhúc nhích được.
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: Tiểu Kim
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
Vừa dứt lời, hai người liền cảm thấy tối sầm, sau đó mất đi ý thức.
Lúc Mã Chính Phong trở lại đã là nửa giờ sau, lúc đó hai người Long Vũ đã rời đi. Hắn cẩn thận quan sát thì thấy được lời nhắn mà Long Vũ để lại:
- Ông à, tụi con về trước, có cơ hội sẽ gặp lại.
- Trở về?
Mã Chính Phong đưa tay xoa xoa đầu, tựa hồ có chút không tin. Hắn không thể tưởng tượng nổi làm sao bọn chúng lại về được, đến tột cùng là làm thế nào?
Để xác định sự thật, hắn liền thả linh tê chỉ hạc ra, để nó đi tìm cháu gái trong ba ngày, nếu không tìm được thì chứng tỏ bọn chúng đã trở về.
Nhìn thấy lời nhắn của Long Vũ, Mã Chính Phong cũng hy vọng có thể gặp lại cháu gái của mình.
Ban đêm, trăng cao gió nhẹ, Tuyết Cơ đứng một mình bên cạnh hồ Linh Trạch, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào mặt hồ, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
- Tiểu Vũ, em đã đi đâu rồi?
Đã hai ngày Tuyết Cơ chưa gặp Long Vũ. Theo như điều tra ban ngày thì hắn chưa hề xuất hiện ở trường, bạn bè cũng không thấy. Vì vậy, Tuyết Cơ có chút lo lắng, và nơi đầu tiên nàng nghĩ đến là hồ Linh Trạch
- Ai?
Khi Tuyết Cơ đang trầm tư thì có tiếng bước chân truyền từ xa đến.
- Tuyết Cơ tiên tử, là ta, Mã Ngọc…
Người đến dường như nhận biết Tuyết Cơ, chủ động chào hỏi.
Tuyết Cơ tập trung nhìn, người đến là một nam tử, khuôn mặt như ngọc, sắc mặt hồng hào, con ngươi sáng ngời, trên người mặc một bộ âu phục màu lam. Người này nàng đã từng gặp, là gia chủ của thông linh Mã gia.
- Ra là gia chủ của thông linh Mã gia, anh tới đây làm gì…
Tuyết Cơ nhíu mày hỏi:
- Hay là anh đến hồ Linh Trạch bắt quỷ? Đáng tiếc, quỷ vật nơi này đã trốn đi rồi…
- Tuyết Cơ tiên tử, thực không giấu diếm, Mã Ngọc đến đây để tìm người…
Tuyết Cơ là cao nhân trong Huyền Môn, cùng với Mã gia coi như là đồng đạo cho nên hắn không giấu diếm, vội vàng nói:
- Mã Ngọc đến đây để tìm khuê nữ, hai ngày trước, nàng mang theo hạnh hoàng kỳ đến đây khu quỷ, từ đó liền mất liên lạc, ngay cả linh tê chỉ hạc cũng tìm không được.
- Thật không? Tiểu Vũ của tôi cũng mất tích hai ngày rồi, cũng không hề có tin tức gì cả, hay là bọn họ đi cùng nhau?
- Bùm!
Ngay khi Mã Ngọc muốn nói gì đó thì trên mặt hồ hiện lên một đạo ngũ thải hà quang. Sau đó có hai bóng người rơi xuống hồ.
Tuyết Cơ cùng Mã Ngọc thấy rất rõ ràng, hai nhân ảnh kia chính là Long Vũ và Mã Hiểu Mai mà họ đang bàn luận. Mã Ngọc há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc, nữ nhi lại bị tên nhóc đó ôm chặt, nhất là đôi tay, dường như còn đang ôm lấy ngực nữ nhi, thật là quá phận.
Tuyết Cơ thì không lo lắng, vấn đề là bọn họ xuất hiện ở đâu, ngũ thải quang hà nọ là cái gì?
Vừa rơi xuống hồ, bị nước trong hồ kích thích, hai người đang hôn mê liền tỉnh lại. Long Vũ lại không biết bơi, đành phải liều mạng ôm lấy Mã Hiểu Mai. Mã Hiểu Mai phát hiện Long Vũ đang ôm lấy ngực mình, trong lòng vừa sợ vừa giận, muốn bơi lại không bơi được. Thân thể hai người bắt đầu chìm xuống.
- Buông tay!
- Tôi không biết bơi…
Con người khi ở trong nước một thời gian sẽ có một loại sợ hãi theo bản năng, Long Vũ không là ngoại lệ. nhất là hắn vừa từ Huyền cảnh trở về, lực đạo trong cơ thể cạn kiệt. Hắn bây giờ còn yếu hơn cả một người bình thường, vì thế, hắn chỉ còn cách ôm chặt lấy Mã Hiểu Mai.
Tuyết Cơ cùng Mã Ngọc thấy vậy liền phi thân đến, cứu hai người lên.
Đến lúc này mà tay của Long Vũ vẫn đang ôm lấy bộ ngực của Mã Hiểu Mai, không hề có ý muốn thả ra.
Thấy mặt của Mã Ngọc đã xanh mét, Tuyết Cơ liền mắng:
- Còn chưa chịu buông tay!
Sau đó, Long Vũ mới kịp phản ứng, vội vàng buông tay ra, nằm xuống bãi cỏ thở hổn hển.
Mã Hiểu Mai trợn mắt lên, thở phì phì nhìn Long Vũ, đột nhiên vung tay tát một phát:
- Lưu manh.
- Càn rỡ!
Mã Ngọc thấy nữ nhi động thủ đánh người nhất thời mắng một tiếng:
- Xin lỗi, nói xin lỗi ngay lập tức.
Nếu Mã Hiểu Mai đánh người thường thì hắn sẽ không nói, nhưng hắn biết Tuyết Cơ bao giờ cũng bao che khuyết điểm, vạn nhất nàng muốn lý luận với mình thì lại phiền.
Đương nhiên, nữ nhi cũng có chút thiệt, trồng lê mười mấy năm lại bị tên nhóc này hái mất, quả khiến kẻ khác tức giận.
Nhưng Mã Ngọc là một người rất hiểu chuyện, nếu cứ đòi truy cứu chuyện này thì có vẻ không hay lắm.
- Con, dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi hắn.
Mã Hiểu Mai bị sờ ngực, lại bị cha giáo huấn, cảm thấy ủy khuất liền khóc thút thít.
Long Vũ bị Mã Hiểu Mai tát một phát, hắn rất giận, nhưng khi thấy vẻ mặt đầy ủy khuất của nàng thì lại mềm xuống, cũng không thèm truy cứu.
- Quên đi, Tiểu Vũ cũng không đúng, Mã Ngọc, chuyện này coi như xong.
Tuyết Cơ trừng mắt nhìn Long Vũ, vội vàng giải vây cho Mã Hiểu Mai. Tuyết Cơ hay bao che, rất bất mãn khi Mã Hiểu Mai đánh Long Vũ, nhưng xem xét lại thì Long Vũ cũng lời, cho nên bỏ qua.
Sáng sớm, tia nắng ban mai vừa lộ diện, Long Vũ đã rời giường ngồi xếp bằng trên ban công, hấp thu thiên địa tinh hoa. Cái giá để trở về có vẻ quá lớn, hấp tinh nữ vương La Lâm thiếu chút nữa là đã hấp hết lực đạo của hắn. Thật vất vả mới có chút tiến triển, bây giờ lại quay về như cũ.
Bất quá, Long Vũ cũng không nhụt chí, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt. lần này tổn hao đạo lực, mười ngày nửa tháng sẽ khôi phục, hơn nữa, đã có kinh nghiệm thành công, chỉ cần Phượng Hoàng lệnh, hắn có thể tự do xuất nhập Huyền cảnh.
Nhớ lại sự chênh lệch thời gian giữa hai bên thì Long Vũ lại hưng phấn. Thời gian của lão tử còn nhiều hơn so với người khsc, hắn không tin không vượt qua được.
Đương nhiên, chuyện đi lại giữa Huyền cảnh và thế giới thực cho dù có Phượng Hoàng lệnh cũng không dễ dàng. Căn cứ vào phân tích của La Lâm, trận pháp ở trong Phượng Hoàng lệnh chỉ dùng được khi tu luyện đến tụ linh cảnh. Bây giờ Long Vũ chỉ là cảnh giới màu cam, đến cảnh giới màu vàng còn xa chứ chưa nói đến tụ linh. Nếu thể chất của hắn không thay đổi được thì cả đời hắn cũng đừng mơ đến tụ linh cảnh.
Cho nên, sử dụng Phượng Hoàng lệnh đối với Long Vũ là việc khó có thể với tới.
Cũng may có La Lâm, trải qua tính toán phân tích đã có thể bắt chước đạo lực để khởi động trận pháp, lúc này mới dùng được Phượng Hoàng lệnh.
Nhưng Long Vũ lại phải cung cấp một lượng đạo lực rất lớn.
Với tình hình hiện tại, Long Vũ chỉ có thể chấp nhận bị hút đạo lực mà thôi.
Hơn nữa, còn một vấn để mà La Lâm chưa thể giải quyết.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 2
Chương 1: không gian pháp trận trong Phượng Hoàng lệnh.
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: Tiểu Kim
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
Căn cứ vào phân tích mới nhất của La Lâm, Phượng Hoàng lệnh có thể đi lại giữa hai bên là do bên trong có không gian pháp trận và một lượng lớn không gian tọa độ. Số liệu đề cập đến là cực kỳ lớn, với trạng thái trước mắt của La Lâm thì muốn nắm giữ hoàn toàn Phượng Hoàng lệnh thì còn phải cần một thời gian nữa.
Sở dĩ thành công trở về đó là do hơi thở của thông đạo giữa hồ Linh Trạch và Huyền cảnh còn chưa có tiêu tán.
Nếu không, Long Vũ và Mã Hiểu Mai không có khả năng trở về điểm xuất phát được.
Đây là sự trùng hợp, mà cũng là vận khí.
Long Vũ muốn vào Huyền cảnh thì phải chờ thêm một thời gian nữa.
Hơn nữa, thế giới thật linh khí quá thiếu hụt, hơn nữa lại có tạp khí quá nhiều, vì thế, mỗi khi thở ra, Long Vũ để phun ra một ngụm trọc khí.
Đoạn thời gian này, hắn càng thêm cần cù, muốn La Lâm tăng tốc thì phải có đạo lực cường đại làm hậu thuẫn.
Ngồi trước mặt Long Vũ là Tuyết Cơ đang nhàn nhã ăn sáng, nhìn Long Vũ đang nghiêm túc tu luyện mà nở nụ cười vui mừng.
Về hành trình đi Huyền cảnh của Long Vũ, Tuyết Cơ rất thắc mắc và kinh ngạc. Nàng cảm thấy tên phế vật Long Vũ đang dần dần thay đổi.
Truyền thuyết về Huyền cảnh Tuyết Cơ cũng nghe qua, ngay cả Huyền môn cũng có mấy vị trưởng lão đã đi vào trong đó, nghe nói, nơi đó như là tiên cảnh, tu vi ở trong đó thấp nhất cũng là tụ tinh cảnh. Nhưng Long Vũ chỉ có cảnh giới màu đỏ lại có thể tiến vào thành công, hơn nữa lại còn đi ra được.
Chuyện này chính là một kì tích.
Càng khiến nàng ngạc nhiên hơn nữa là tu vi của Long Vũ đã tiến nhập cảnh giới màu cam. Nhưng lại có dấu hiện tiến vào cảnh giới màu vàng.
Một cỗ ánh sáng thần bí bao phủ trên đầu của Long Vũ.
Khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng mặt đất. Long Vũ đột nhiên mở mắt ra, trong hai con mắt hiện lên một tia sáng màu vàng. Tuy chỉ thoáng qua nhưng nó cũng tiết lộ một tin tức, chỉ vài ngày nữa thôi là hắn có thể tiến nhập cảnh giới màu vàng.
- Ối! Quỷ!
Khi Long Vũ mở mắt ra thì thấy một mỹ nữ đứng trước mặt liền hô lên.
- Có cậu mới là quỷ á, mới sáng sớm đã hét loạn lên, cậu có thấy con quỷ nào đẹp như chị của cậu chưa?
Tuyết cơ bĩu môi, hừ nhẹ:
- Đồ vô lương tâm, mới sáng sớm người ta đã đưa bữa sáng đến cho cậu mà lại nói chị là quỷ, chẳng lẽ chị rất khó coi, rất giống quỷ?
Long Vũ có thể cảm thấy được một tia u oán trong giọng nói của Tuyết Cơ. Hắn cười khan, nhìn lại Tuyết Cơ, đồ trang sức trang nhã, môi son tươi đẹp, ướt át khiến người khác muốn âu yếm. Đôi mắt dễ thương đầy phong tình, lúc nàng mỉm cười, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền diễm lệ say lòng.
Nếu là bộ đồ mà nàng thích mặc nhất thì hiện vẻ đoan trang, hôm nay, nàng mặc váy dài, nhìn rất duyên dáng. Gió nhẹ thổi qua, làn váy khẽ bay lên( bay lên cao nữa đi váy ơi) phối hợp với khí chất của nàng thì chẳng khác gì tiên tử.
- Tiểu Vũ, nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?
Tuyết Cơ đưa tay điểm nhẹ lên đầu của Long Vũ:
- Đừng có thể hiện cái bộ mặt đầy say đắm ấy, chị là cô giáo của cậu đấy, phải tỏ vẻ tôn kính. À, em vẫn chưa nhớ ra là trở về bằng cách nào à?
- Chi tiết cụ thể thì không nhớ, nhưng chắc là ông nội của Mã Hiểu Mai đưa hai đứa về.
Long Vũ vỗ ót, ra vẻ thống khổ:
- Nghĩ lại cũng quái, từ khi trở về thì trí nhớ càng ngày càng mơ hồ, nhiều chuyện càng nghi càng không ra.
Sau khi trở về, Long Vũ không hề nói tỉ mỉ cho Tuyết Cơ về hành trình ở Huyền cảnh. Ngay cả chuyện Phượng Hoàng Lệnh cũng giấu đi. Không phải hắn không tin Tuyết Cơ, nhưng chuyện này mà lộ ra thì sẽ có chuyện lớn nên hắn không muốn ai biết. nhất là Phượng Hoàng Lệnh. Nó chính là tín vật của Phượng Sào, thế lực thứ hai của Huyền cảnh, nếu để người khác biết sẽ không tốt. chẳng phải có câu hoài bích kỳ tội đó sao.
Thấy vẻ mặt thống khổ của Long Vũ, Tuyết Cơ vội vàng nói:
- Quên đi, đừng nghĩ nữa, dù sao về được là tốt rồi, Tiểu Vũ, vài ngày nữa chị sẽ mang cậu đi tham gia Huyền môn tụ hội, lúc đó, chỉ cần tu vi của cậu tiến nhập cảnh giới màu vàng thì đám gia hỏa này còn dám giễu cợt cậu nữa không.
Nghe Tuyết Cơ nói vậy thì Long Vũ lại nhớ đến lần tụ họp trước.
- Ta thề, lúc này phải rửa được nhục.
Long Vũ nắm chặt tay, âm thầm nghĩ, bây giờ tuyệt đối không được trở thành tên bị cười nhạo nữa.
- Nghĩ gì thế?
Tuyết Cơ tựa hồ thấy được suy nghĩ của hắn:
- Tiểu Vũ, cậu yên tâm, lần này chị sẽ không để bọn họ nhạo báng cậu nữa. bọn họ nói cậu cả đời cũng không thể đột phá cảnh giới màu đó, lần này cậu lại đột phá cảnh giới màu vàng thì bọn họ sẽ nói thế nào.
- Uhm, em sẽ cố gắng.
Tuyết Cơ cảm thấy không khí có chút nặng nề, liền chuyển đề tài:
- Tiểu Vũ, phải đóng tiền nhà rồi, còn ba tờ phù chú kia nữa, tổng cộng ba nghìn rưỡi.
Long Vũ hiện nay đang thuê ở căn phòng này, mà nó lại là của Tuyết Cơ, theo như ước định thì Long Vũ phải trả theo giá thị trường.
Long Vũ buồn bực, thì ra chị ta đến sớm thế là để đòi nợ.
- Hiện em chả có xu nào, chị chờ vài hôm nữa đi.
Long Vũ đi làm còn chưa lời một xu nào, nếu sự kiện bắt quỷ không hoàn thành, một xu Văn Diệp cũng không đưa cho hắn.
- Chị chỉ nhắc cậu một chút, cũng không phải cần ngay. Như vậy đi, chuyện bắt quỷ cứ từ từ, chị giới thiệu cho cậu đi xem phong thủy. Gần đây có mấy người quen mời chị đi, nhưng chị chả muốn đi, liền nói cậu là cao đồ của chị, cho cậu đi, thù lao toàn bộ là của cậu hết, chị không lấy xu nào.
Cao đồ? Long Vũ nhức đầu, đọc một quyển sách phong thủy lậu có thể trở thành cao đồ.
- Chị chắc chắn là em có thể làm?
Long Vũ vẻ mặt hoài nghi.
- Đương nhiên, hiện tại, những người đi xem phong thủy bất quá chỉ là để an ủi tâm lý mà thôi, hơn nữa với danh tiếng của chị, muốn lừa bọn họ cũng chẳng có vấn đề gì cả. cậu cứ chuẩn bị đi, mấy ngày nữa họ sẽ liên hệ thôi.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kim Thái Dương
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: Tiểu Kim
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
- Còn nữa, chuyện ma quỷ ở hồ Linh Trạch cậu không phải nhúng tay vào, thông linh Mã gia muốn xử lý chuyện này.
- Vậy là không lấy được tiền? Long Vũ nhíu mày hỏi.
- Tiền à, Mã Ngọc đã nói là nữ quỷ ở hồ Linh Trạch có địa vị rất cao, có khả năng có quan hệ với Ám Hắc tu chân, chuyện này đã vượt qua phạm vi năng lực của cậu.
Tuyết Cơ tối qua vừa nhận được thông tri của Mã Ngọc, hy vọng Tuyết Cơ cùng Long Vũ cẩn thận một chút.
Lúc xế chiều, LONG VŨ nhận được điện thoại của nữ cảnh sát Hàn Duyệt. Nàng muốn gặp hắn ở quán cà phê gần trường có chuyện trọng yếu muốn nói.
Long Vũ đoán Hàn Duyệt tìm mình về chuyện ma quái ở hồ Linh Trạch. Hắn muốn từ chối, nhưng Hàn Duyệt lại không cho hắn cơ hội từ chối vừa nói xong đã cúp máy.
Từ khi Tuyết Cơ nói cho Long Vũ biết là không cần phải tham gia vào sự kiện ma quái ở hồ Linh Trạch thì hắn đã quyết định sẽ bỏ qua. Nhưng hôm nay Hàn Duyệt lại chủ động liên hệ với hắn, vì phải thể hiện hắn là người lịch sự cho nên đã hẹn uống cà phê với Hàn Duyệt.
Nói tới quán cà phê này thì cả đại học Thiên Hải không ai xa lạ, bởi vì nơi này là nơi khá tốt để các sinh viên trong trường chém gió với nhau. Sau tám giờ tối thì nơi này chủ yếu là sinh viên của đại học Thiên Hải. Long Vũ đã từng nghe Đại Ngưu kể về quán cà phê này nhưng mà chưa đến đây lần nào cả. Ai bảo hắn là một tên rất thuần khiết, đến cả tay của con gái cũng chưa được cầm một lần.
Đương nhiên là không tính đến chuyện sờ ngực của Mã Hiểu Mai vì đó là có nguyên nhân, mặc dù là ôm trọn lấy bộ ngực của Mã Hiểu Mai nhưng hắn không kịp hưởng thụ.
Long Vũ đẩy cửa đi vào, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy không phải một đôi thì là một cặp, mà mỹ nữ cũng không ít.
- Bên này!
Ngay lúc này thì Long Vũ nghe được thanh âm của Hàn Duyệt. Long Vũ quay đầu lại thì thấy Hàn Duyệt đang ngồi cách cửa sổ không xa, lúc này đang vẫy tay với hắn.
Sau khi đi tới thì Long Vũ thấp giọng nói thầm:
- Củ cải tốt lúc nào cũng bị heo vây quanh…
Hàn Duyệt nghe vậy thì ý cười hiện lên hai bên má. Nàng nhìn Long Vũ một cách hứng thú:
- Không nghĩ là tiểu thiên sư của chúng ta cũng ghen tị với người khác a. Thế nào, có muốn tìm bạn gái thì pm chị đây, chị giới thiệu cho vài em. Nếu cậu làm tốt chuyện hồ Linh Trạch thì bà chị này sẵn sàng giới thiệu vài cô xinh xinh trong đội cảnh sát cho cậu, đảm bảo hàng ngon… Mà thôi, quay lại chuyện ma quái ở hồ Linh Trạch, theo như những gì mà tôi điều tra đc thì mười năm trước có một cô gái tên là Lưu Phỉ Phỉ chết ở đó. Hơn nữa, tôi còn biết được một vài sự tình về ma quỷ, nghe nói, người sau khi chết có thể biến thành quỷ là do oán niệm trước khi chết. Loại ác linh như Lưu Phỉ Phỉ trước khi chết đã gặp phải thống khổ cực lớn cho nên mới biến thành ác linh. Để đối phó với ác linh này thì phải bắt đầu từ nguyên nhân cái chết của cô ấy, đáng tiếc, việc điều tra không được thuận lợi, lãnh đạo không muốn tôi đi điều tra vụ án này.
Theo như tư liệu mà Hàn Duyệt thu được thì năm đó, Lưu Phỉ Phỉ không phải tự sát, mà là bị giết, bởi vì có liên quan đến một vị lãnh đạo ở thành phố Thiên Hải cho nên công việc điều tra mới gặp trở ngại. Chẳng những khiến nàng ngừng điều tra mà hồ sơ vụ án năm đó cũng không còn, theo như mấy người ở đó kể lại thì hình như là bị mất trộm.
Hàn Duyệt không hề tin bọn họ.
Nếu phán đoán của nàng là đúng thì Lưu Phỉ Phỉ chính là bồ nhí của một lãnh đạo nào đó.
Càng như thế, Hàn Duyệt càng cảm thấy có vấn đề.
Vụ án hồ Linh Trạch là vụ đầu tiên mà Hàn Duyệt nhận sau khi gia nhập đội cảnh sát cho nên nàng không muốn bỏ dở, cho dù cục cảnh sát hạ lệnh khiến nàng không thể điều tra thì nàng cũng không buông tay.
Hôm nay, nàng hẹn Long Vũ ra đây chủ yếu là hy vọng có thể mượn tên thiên sư này để tìm ra chân tướng của sự việc.
Long Vũ nghe Hàn Duyệt nói về nguồn gốc của quỷ cho mình thì cảm thấy hứng thú. Hắn bật cười, ngay cả nữ cảnh sát cũng biến thành thần côn mất rồi, nhưng nói đi thì nói lại, những điều mà Hàn Duyệt nói đều tồn tại.
Nhưng bây giờ Long Vũ lại không có hứng nhúng tay vào chuyện này.
Chuyện này liên can đến Ám hắc tu chân, người bình thường không thể đối phó được.
- Hàn cảnh quan, tôi muốn nói vài câu!
Từ khi gặp nhau, Long Vũ còn chưa có mở miệng nói một câu nào. Hàn Duyệt thì như ăn được Viagra, hưng phấn nói một mình mà không chán.
- Chuyện gì?
- Là vậy, vụ án hồ Linh Trạch tôi không muốn tham gia vào nữa.
Long Vũ nói.
- Vậy là có ý gì?
Hàn Duyệt nhíu mày:
- Tại sao cậu lại làm vậy? Sao lại bỏ dở giữa chừng?
- Long Vũ nghiêm mặt nói:
- Hàn cảnh quan, thực không dám giấu, chuyện hồ Linh Trạch quá phức tạp, tuyệt không phải người như chúng ta có thể xem vào, cho nên tôi cũng đề nghị cô nên bỏ đi, nếu không tính mạng sẽ nguy hiểm đấy.
- Ý của cậu là cậu cũng không có năng lực tham gia vào chuyện này? Cậu chắc chắn cậu sẽ mặc kệ?
Hàn Duyệt bất mãn nói.
- Đúng vậy!
Long Vũ trả lời một cách kiên quyết.
- Hừ, sớm đã biết cậu chỉ là một tên thần côn chuyên lừa đảo.
Hàn Duyệt tìm được đáp án liền xoay người bỏ đi.
- Con bà nó, năm nay chỉ cần nói thật liền bị người khác khinh bỉ. Đồng chí cảnh sát, cô tự thu xếp đi vậy.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đường, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua. Trong thời gian này, ngoại trừ học tập thì thời gian của Long Vũ chủ yếu là để tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài. Trải qua bao nhiêu cố gắng thì động tác thứ sáu của bộ hỗn độn xà đã đạt tiêu chuẩn, hiện hắn đang rèn luyện động tác thứ bảy. Cũng giống với động tác thứ sáu, động tác thứ bảy cũng có một bộ pháp môn thổ nạp. tuy không giống bộ thứ sáu là kinh mạch nghịch lưu nhưng cũng phải chịu khổ sở ngang hàng.
Mỗi lần tập động tác kia thì đan điền lại bị đau đớn mãnh liệt.
La Lâm càng ngày càng có thiên phú làm cô giáo, mỗi khi Long Vũ vì đau đớn mà lười biếng thì nàng liền phê bình giáo dục, lải nhải bên tai Long Vũ khiến hắn không thể không tập luyện.
Long Vũ chỉ biết nghe lời La Lâm, nếu người khác không biết thì còn nghĩ rằng La Lâm mới là chủ, còn Long Vũ là nô bộc. Cũng may, Long Vũ biết La Lâm làm thế là tốt cho hắn nên cũng không so đo, cắn răng kiên trì.
Với tiến độ hiện tại thì muốn hoàn thành triệt để động tác thứ bay của hỗn độn xà thì hắn còn cần một ít thời gian.
Buổi sáng, lúc soi gương, Long Vũ phát hiện hình xăm con rắn trên trán đã nhạt đi rất nhiều, nếu không chú ý kỹ càng thì khó có thể thấy đc.