Ma thú Thiết bối bạo hùng này thường thường một lần sẽ sinh ra hai tới 3 con non, do cạnh tranh sinh tồn tàn khốc, bạo hùng mẹ chỉ có thể nuôi dưỡng 1 đứa con, con non nhỏ yếu bệnh tật sẽ bị bỏ rơi!
Rất rõ ràng, con thú non này có 1 vận mệnh bi thảm. Nếu không chữa trị cho nó kịp thời, này con bạo hùng non này tuyệt đối không sống được tới ngày mai!
Tần Thắng trong mắt hiện lên một tia trầm tư, trong nháy mắt quyết định cứu nó.
Lấy ra 1 bình ngọc, Tần Thắng đổ ra 1 giọt chất lỏng trong suốt, tựa như bảo châu. Đây chính là “ma luyện dược thuỷ”.
Ma luyện dược thuỷ là một loại thuốc từ viễn cổ, do luyện kim thuật sĩ vận dụng mấy trăm loại nguyên liệu cực kỳ trân quý, thông qua luyện chế phức tạp mà ngưng tụ thành.
Nghe nói loại dược thủy thần bí này chính là hơn mười ngàn năm trước, một luyện kim thuật sĩ vĩ đại phát minh ra.
Thuật sĩ kia chẳng những là một luyện kim đại tông sư, lại còn là một vị thánh vực pháp sư thực lực cường đại. Một lần ngẫu nhiên, hắn phải lòng một nữ tử bình phàm.
Mặc dù hai người thân phận chênh lệch, nhưng tình yêu kỳ diệu không thể tư nghị, một khi lâm vào không thể tự kềm chế.
Bất quá, làm một người đứng đầu thánh vực, nếu không bị thương tổn ngoài ý muốn, hắn sẽ có thể sống tới ngàn năm.
Chính là, một nữ tử loài người bình phàm, nàng sống bao lâu đây chứ.
Thống khổ chuyện thấy người yêu chậm rãi già đi, chết đi, nhưng lại vô năng thay đổi.
Luyện kim thuật sĩ bế quan một lúc lâu, tốn hao ba mươi năm khổ tâm nghiên cứu chế ra loại dược thủy có thể làm cho người ta trường sanh bất lão, chỉ tiếc cuối là thất bại trong gang tấc.
Đương nhiên, loại ma luyện dược thuỷ không phải là toàn vô dụng. Đầu tiên là chữa thương, trừ phi là trí mạng thương tổn, nếu không có thể rất nhanh hồi phục thương thế, vết thương tự động khép lại.
Tiếp theo, người uống loại dược này, mặc dù không sống lâu hơn, nhưng lại có thể bảo trì dung mạo, cho dù là đến chết cũng sẽ không biến đổi.
Loại dược thủy này khi được phát hiện, cố nhiên phi thường thần kỳ, nhưng đối với đại đa số người, lại là cái gân gà khó nuốt.
Rất nhanh trị liệu thương thế, loại hiệu quả này tại Thiên Khung đại lục có thể tìm được rất nhiều phương thức thay thế, dụng bí ngữ chiến ca cùng ma pháp trị liệu......đều có thể đạt tới hiệu quả này.
Về phần dung mạo, mặc dù đối với nữ tử sinh ra lực hấp dẫn trí mạng, nhưng là không có bao nhiêu người có thể tiêu phí kim tệ mà mua nổi.
Càng huống chi, luyện chế Ma luyện dược thuỷ, cho dù là luyện kim cấp tông sư cũng không có thể cam đoan một lần tựu luyện chế thành công. Hơn nữa phải hao phí đại lượng nguyên liệu trân quý vô cùng, một ít vật thậm chí đã sớm tuyệt tích tại Thiên Khung đại lục.
Bất quá, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, đối với ma thú tựa hồ có một loại tác dụng “Kích phát ma lực” kỳ diệu, ma thú ăn một ít Ma luyện dược thuỷ, sẽ phát sinh một ít biến hóa kỳ dị, trở thành ma thú cường đại.
Trong tay Tần Thắng đúng là loại Ma luyện dược thuỷ giá trị liên thành. Nó vốn được cất kỹ mấy trăm năm trong giới chỉ của vị siêu cấp cao thủ La Cách, Tần Thắng bây giờ chuẩn bị dùng nó cứu con bạo hùng non trước mắt.
Phảng phất ngửi được mùi thơm của ‘Ma luyện dược thuỷ”, tiểu thú kia đột nhiên nhúc nhích thân thể, mở ra cái miệng béo mập nhỏ nhắn, hướng về phía miệng bình kêu “Xích xích” vài tiếng.
“ Hắc hắc......”, nhìn bộ dáng của tiểu thú. Tần Thắng khóe miệng mỉm cười, cẩn thận đem ‘Ma luyện dược thuỷ’ đổ vào miệng nó. Một lát sau, tiểu thú nằm trong lòng bàn tay ấm áp của Tần Thắng, từ từ ngủ say.
Xuân đi đông đến, hoa nở hoa tàn, đảo mắt đã qua một năm, Tần Thắng được mười ba tuổi.
Bóng đêm mông lung, trăng sáng nhô lên cao.
“ Ngao ngao, ngao ngao......”
Trong túi áo trước ngực Tần Thắng, 1 tiểu hùng trắng to bằng nắm tay trẻ con, đột nhiên từ bên trong vươn ra.
Kêu một tiếng, Tiểu Bạch hùng lẻn đến trước người Tần Thắng, hai cái tiểu móng vuốt màu bạc ôm chặt lấy đùi phải Tần Thắng, trong miệng phát ra tiếng kêu vui sướng.
Tần Thắng hai tay nhẹ nhàng sờ bộ lông nó. Tiểu Bạch hùng đáng yêu không có một điểm tránh né, ngược lại trong miệng thoải mái phát ra tiếng ngáy, hình như đang hưởng thụ cảm giác này!
Con Tiểu Bạch thú đáng yêu này tự nhiên là con thiết bối bạo hùng non mà Tần Thắng một năm trước phát hiện mang về. Dù sao, có tiểu thú làm bạn, Tần Thắng lúc tu luyện cũng sẽ không cảm giác quá mức cô tịch.
Bất quá, sau khi được “ Ma luyện dược thuỷ” tẩy lễ, bạo hùng được kích phát ma lực ẩn chứa. Trong thân thể xảy ra một ít kỳ dị tiến hóa, tiến giai trở thành thất cấp ma thú” Tử văn phi hùng”.
Tiểu tử có chút thay đổi, bộ lông trắng, tiểu móng vuốt cũng hoàn toàn biến thành màu trắng.
Có thể bởi vì vừa mới ngủ say tỉnh lại, tiểu tử kia có vẻ đặc biệt hưng phấn.
“Tiểu tử kia, ngươi rốt cục tỉnh ngủ a!”
Lời còn chưa dứt, Tần Thắng túm cổ tử văn phi hùng, một lần nữa đem nó nhét vào trong lòng.
An trí tiểu tử kia xong, Tần Thắng chậm rãi đứng dậy, bắt đầu từ đỉnh núi bước đi.
Nhìn xa xa loáng thoáng hiện ra đường lớn trống trải, Tần Thắng đi tốc độ rất nhanh theo hướng nam. Trên đường, bình dân cùng thương lữ lui tới càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn đi ngang một ít sơn thôn nhỏ!
Cuối cùng, vài ngày sau, Thú nhân thành thị đầu tiên dần dần xuất hiện trong mắt Tần Thắng.
Dặm Tư thành tường cao hơn mười thước, mặc dù không thể nói khí thế bức người, nhưng thành trì thật lớn đứng ở trên mặt đất, làm cho người ta một loại cảm giác hùng tráng!
Tần Thắng trực tiếp từ đại môn mà vào, trang phục hắn giống như dân chúng nên hơn mười tên thú nhân binh sĩ gác thành căn bản không hề hỏi, để hắn dễ dàng tiến vào trong.
Trong thành, hai bên đường tửu điếm, cửa hàng tấp nập làm kẻ khác không khỏi hoa cả mắt, nhìn qua có vẻ thập phần phồn hoa.
Tần Thắng chậm rãi đi dạo 1 lúc mới chọn lựa một tửu điếm để đặt chân và thuê phòng trọ.
Ăn uống và thu xếp hành lý xong, Tần Thắng khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường tại khách phòng, hai ngón cái, hai ngón giữa, hai ngón út tề thụ hợp nhất, đặt ở trước ngực, lẳng lặng tu luyện lực lượng tinh thần......
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời vừa lên, Tần Thắng chậm rãi đi ra khỏi tửu điếm, trải qua một đêm nghỉ ngơi hắn đã khôi phục trạng thái tốt nhất. Trên ngã tư đường, người đi đường nối liền không dứt, trong thành tửu quán kỹ viện, sòng bạc sầm uất, khắp nơi tràn ngập một mảnh phồn hoa huyên náo.
Tần Thắng bây giờ muốn đi tới 1 địa phương, đó là tòa nhà cao nhất trong thành —— Thú nhân đế quốc tế tự thần miếu!
Trăm ngàn năm qua, loài người cùng Thú nhân phát sinh mâu thuẫn không ngừng, Thú nhân không có ma pháp thiên phú giống như loài người. Tại chiến trường, đối với thân thể thú nhân mà nói, ma pháp vĩnh viễn là một loại nguy hiểm trí mạng. Bởi vậy, năng lực phóng thích chiến ca tế tự vô cùng trọng yếu, nó giúp Thú nhân có thể chống lại cùng ma pháp sư loài người. Tế tự có thể đề cao tính miễn dịch ma pháp và tăng cường lực chiến đấu cho Thú nhân.
Cho nên, tại Thú nhân đế quốc, không thể thiếu lực lượng quân sự cùng tông giáo, cơ hồ mỗi một tòa thành thị cùng bộ lạc có một tòa tế tự thần miếu. Hơn nữa có Thú nhân tế tự phụ trách duy trì thần miếu.
Ngoài bồi dưỡng tế tự cùng tuyên truyền giáo nghĩa ra, tế tự thần miếu tác dụng chủ yếu nhất là chủ trì các loại nghi thức hiến tế, giúp phát hiện năng lực thiên phú của các chủng tộc cùng truyền thừa văn minh.
Mỗi một con dân thần thú, lúc trưởng thành sẽ tiến hành nghi thức Giác Tỉnh thiên phú, bởi vì chỉ có lúc này thân thể mới có thể đủ thừa nhận lực phản chấn của “Thiên phú Giác Tỉnh”.
Nhưng cũng có không ít ngoại lệ, thiên tài có thực lực vượt xa người thường, thân thể cùng lực lượng tinh thần cường hãn, đương nhiên sẽ không bị hạn chế tuổi. Bởi vậy, càng sớm có thiên phú dị năng, đối với Thú nhân là càng tốt.
Tần Thắng coi như là không có “thiên phú dị bẩm”. Đúng ra là, có một thân bảo tàng, nhưng là không biết như thế nào khai thác, bây giờ hắn thiếu nhất là thời gian. Trong lòng sớm đã có một phần kế hoạch, học nhiều điều sẽ cũng cố năng lực cùng thực lực, do đó càng trở nên an toàn. Tuy nói là hắn thuộc ‘diên vĩ hoa’ gia tộc hệ, nhưng là nếu bây giờ trở về sợ rằng cũng không biết là chết như thế nào, sau này thực lực cường đại, trở về gia tộc hắn sẽ có thể làm được nhiều việc hơn.
Tế tự thần miếu đặt tại phía đông thành, khoảng cách từ tửu điếm Tần Thắng ở trọ tới cũng không có rất xa, cho nên Tần Thắng đi bộ 1 lúc đã tới.
Đi tới thần miếu phía trước, Tần Thắng cũng bị khí thế khổng lồ của thần miếu làm cho sửng sốt.
Phía trước Thần miếu là một sân rộng, có rất nhiều đội Thú nhân tuần tra, mặc nhuyễn giáp đặc chế. Chung quanh thần miếu an tĩnh dị thường, không người nào dám ở trước cung phụng thần thú điện lớn tiếng ồn ào.
Tần Thắng có thể cảm thấy rõ ràng từ trên người Thú nhân thủ vệ một cổ áp lực rất lớn, còn có một hơi thở tràn ngập máu tanh. Bọn họ hẳn là chiến sĩ tinh anh đã qua chiến đấu giết chóc, lúc này, lại không hề có 1 câu oán hận đi bảo vệ an toàn cho tế tự thần miếu, từ đó có thể nhìn ra địa vị thần miếu tại thú nhân quốc.
Tần Thắng xuyên qua sân rộng đi tới thần miếu phía trước, đối với thú nhân mà nói, mỗi một gã tế tự đều là thay mặt thần thú hành sự, không có Thú nhân nào dám ở chỗ này gây chuyện.
Đại môn thần điện cao lớn, ít nhất cao đạt 5 thước, có treo 3 cái phù điêu. Mặt trên phù điêu khắc họa một ít văn tự kỳ quái màu vàng, 1 con hung thần ác sát cự hùng, 1 mỹ nữ xà dung mạo diễm lệ, còn có một pho tượng là một đầu hào trư ma thú.
Phù điêu điêu khắc trông rất sống động, như là thật sự có tánh mạng bình thường.
Tần Thắng biết, 3 phù điêu màu vàng lai lịch có chút bất phàm, dung mạo diễm lệ mỹ nữ xà là mỹ đỗ toa nhất tộc, cự hùng uy mãnh bất phàm là bỉ hùng tộc, về phần hào trư nọ là trư diện thánh thú, bọn họ đồng dạng cũng là ma sủng thần thú của ‘Khảm mạt tư’.
2 bên đại môn đứng hơn mười vị tế tự dùng tế tự học đồ, bọn tiếp đãi các loại Thú nhân đến thần điện, xem bộ dáng hẳn là thần điện tiếp đãi viên.
Tần Thắng mới vừa đi vào đại môn thì có một tế tự học đồ trực tiếp đi tới trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không.”
“ Ta đến để xin khai mở thiên phú.”
Người nọ đánh giá Tần Thắng một chút, hoài nghi hỏi: “Tiên sinh, người chắc chắn vậy sao?”
Tần Thắng nói “Đương nhiên, ta đến để xin khai mở thiên phú.” Tần Thắng biết hắn tại sao hỏi như vậy, bởi vì thoạt nhìn Tần Thắng chưa phải là 1 người chánh thức trưởng thành.
“Ách, tốt lắm, ngươi theo ta đến đây đi.” Tên tế tự kia mang Tần Thắng đi vào trong thần điện.
Đi theo tế tự học đồ, Tần Thắng chậm rãi bước vào thần điện, là lần đầu tiên đi tới Thú nhân tín ngưỡng điện, Tần Thắng trong lòng tự nhiên khó tránh khỏi có chút tò mò, không khỏi cẩn thận đánh giá chung quanh.
Cả đại điện rộng mở sáng ngời, tạo cho Tần Thắng 1 cảm giác rất phức tạp, có một chút tang thương, có một chút trầm trọng, có một chút thần bí, lại có một điểm uy nghiêm, các loại cảm giác đan vào cùng một chỗ, hình thành một loại cảm giác kỳ diệu, rất khó dùng ngôn ngữ nói rõ.
Thú nhân phong cách kiến trúc rất thô lậu, tế tự thần điện cấu tạo có vẻ đơn giản mà rất thật dụng, không có 1 loại kiến trúc xa hoa lãng phí. Bốn phía trên vách tường cơ bản không có gì trang sức, chỉ có hai ngọn đèn không ngừng phát ra một loại tiếng vang ‘chi chi’ kỳ dị.
Tần Thắng đi theo tế tự học đồ, đi tới trước một phòng không lớn. Học đồ bảo Tần Thắng chờ bên ngoài một chút, để đi vào bẩm báo một tiếng, Tần Thắng nhàm chán xem chuyện xưa khắc trên vách tường.
1 lúc sau, tế tự học đồ mang theo một vị hồ tộc tế tự cao tuổi đi ra, tế tự học đồ bảo Tần Thắng nộp phí kim tệ, nói là hiến cho thần linh. Đương nhiên, ngẫm lại cũng đúng, muốn nuôi sống đội ngũ tế tự khổng lồ như vậy, không có kim tiền căn bản là không có khả năng.
Phí mở ra thiên phú dị năng mất trăm ba mươi mai kim tệ, Tần Thắng nhờ kho tàng để lại của La Cách, coi như là 1 phú ông không lớn không nhỏ, số tiền này hắn chẳng để vào mắt. Nộp tiền xong, hắn được tế tự mang vào phòng.
Tác giả: Huo Lie 火烈
Quyển 1
Chương 32: Nghi thức Giác Tỉnh thiên phú.
Dịch: namlong405
Nguồn: TTV
Đi vào phòng, bên trong là một không gian không lớn không nhỏ, chung quanh trên mặt đất khắc đầy phù đồng cùng phù chú hoa văn phối xứng hợp thành một đồ án phức tạp, Tần Thắng có thể rõ ràng cảm nhận được đồ án ẩn chứa lực lượng khổng lồ, có thể đoán đây là 1 pháp trận kỳ dị.
Lão tế tự quay về Tần Thắng nói: “ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Tần Thắng gật đầu, lão tế tự đem Tần Thắng mang tới tế đàn trên cao.
Lúc đó, tế tự học đồ, từ bên ngoài tiến đến, trong tay dẫn theo con nhất cấp ma lang, Tần Thắng nghi hoặc, không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Lão tế tự thoáng gật đầu, từ trong tay tế tự học đồ tiếp nhận ma lang, không biết từ nơi này xuất ra một thanh thạch đao đen nhánh, trên thạch đao che kín hoa văn cùng phù chú, có vẻ quỷ dị dị thường.
Ma lang hình như đã cảm giác được tánh mạng tới hồi cuối, bắt đầu giương nanh múa vuốt, kịch liệt giãy dụa. Song, cho dù như vậy cũng không có thể cứu lại vận mệnh của nó, lão tế tự cầm trong tay thạch đao, gọn gàng chặt đứt đầu mãnh thú, máu tươi phun ra như suối, chảy trên mặt đất, nhất thời, trong cả phòng tràn ngập vị máu tanh nồng đậm làm Tần Thắng không khỏi nhíu mày.
Vốn mặt trên tế đàn chỉ có 1 chút ánh sáng, lúc này máu tươi phún trên tế đàn, lập tức một loại huyết quang đáng sợ phát ra.
Lão tế tự sắc mặt vui vẻ, không dám trì hoãn, tay niết ấn quyết, trong miệng bắt đầu cao giọng ngâm xướng chiến ca, cái đầu thú đã được chặt bỏ kia cư nhiên phát ra một tiếng tru bạo ngược, hình thể hư ảo của ma lang bắn nhanh vào trong tế đàn.
Tất cả phù đồng cùng đồ án bắt đầu phát ra hồng quang nhàn nhạt, đem cả tòa đại điện nhiễm thành màu đỏ.
Trong miệng lão tế tự, bí ngữ chiến ca phát ra dồn dập, trong đại điện nổi lên trận trận âm phong.
Mặt ngoài Tế đàn, quang mang màu đỏ càng ngày càng thịnh, phảng phất có tánh mạng giãy dụa quấn quanh người Tần Thắng, hắn cảm nhận được một cổ lực lượng vô hình đang cố gắng xâm nhập thân thể, đang muốn vận chuyển đấu khí chống cự, đột nhiên nhớ tới lời lão tế tự nói, hắn mặc cho cổ lực lượng này tiến vào trong cơ thể.
Lực lượng thần bí vừa tiến vào trong cơ thể, bắt đầu chạy chung quanh, Tần Thắng ngạc nhiên phát hiện, khi cổ lực lượng vô hình điên cuồng dũng mãnh tiến vào, không gian ý thức của mình vốn cũng đã lớn vô cùng, cư nhiên lại một lần nữa mau lẹ khuếch trương.
Tần Thắng chỉ cảm thấy mơ màng buồn ngủ, mệt mỏi cực kỳ, ý thức phảng phất cùng thân thể hoàn toàn chia lìa, tứ chi cũng không có quyền khống chế, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng nổi.
Rốt cục, chiến ca bí ngữ vút lên cao, Tần Thắng cảm thấy thần kinh phảng phất đã bị xé thành vô số đoạn, trong nháy mắt thật sự đau đớn.
Trong đôi mắt Tần Thắng, một điểm vầng sáng kỳ dị từ đồng tử chậm rãi khuếch tán ra, ngay lập tức mở rộng chiếm hết cả đồng tử.
Thống khổ thật lớn, tới cũng nhanh, trôi qua cũng nhanh!
Thân thể Tần Thắng rất nhanh khôi phục bình thường.
Giờ phút này, lão tế tự giống như là đã trải qua một hồi bệnh nặng, vẻ mặt thảm đạm.
Hai mắt lão tế tự gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thắng, trên mặt khô héo chợt lộ ra nét tươi cười khi thấy đại công cáo thành.
Nghi thức chấm dứt, tinh thần lực khổng lồ của Tần Thắng chậm rãi thu hồi, mở hai mắt, lưỡng đạo bạch quang chợt lóe, đây là thiên phú mở ra sau khi năng lượng phát tiết ra ngoài, bất quá tốc độ rất mau, ngay cả lão tế tự cũng chưa phát hiện.
“Tế tự đại nhân tôn kính, thiên phú nghi thức hoàn thành chưa?” Tần Thắng thoáng cung kính hỏi, mặc dù Tần Thắng không quá tin tưởng lão, nhưng chứng kiến lão tế tự sắc mặt tái nhợt vì khai khởi thiên phú dị năng, khẳng định tiêu hao không ít năng lượng, lần này Tần Thắng cảm tạ là phát ra từ nội tâm.