Converter : Thương Long
Dịch giả: AloneStar
Biên tập :AloneStar
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Tầng hai của biệt thự đang trống vắng, không thể so sánh với phòng luyện võ nhỏ của võ quán Cực Hạn khu Nghi An Dương Châu.
"Quán chủ" Khi Giang Niên bước lên tầng hai thì lập tức cung kính chào.
"Hử?"
La Phong hơi kinh hãi, giáo quan Giang Niên cho dù là gặp Tổng giáo quan 'Ô Thông' ở hội quán Dương Châu hay gặp những người khác thì cũng chưa bao giờ cung kính đến như vậy.
"Giang Niên, chàng trai này chính là La Phong đó sao." Một âm thanh hòa nhã vang lên.
"Đúng vậy, Quán chủ" Giang Niên cung kính đáp.
La Phong nhìn kỹ, có năm người đứng bên canh lão giả Bạch bá tóc hoa râm.
Trong số đó bốn người đều mặc âu phục màu trắng. Lúc này bốn người nam nữ mặc âu phục màu trắng cung kính đứng sau một người mặc trang phục Hoa hạ màu đen. Trung niên mặc đồ Hoa hạ dáng người gày gò, mũi ưng, hai mắt có vẻ ôn hòa tươi cười, cả người có một cảm giác hòa thuận kín đáo.
Giang Niên lập tức đưa mắt nhắc nhở La Phong. Lúc này La Phong mới bừng tỉnh, liền nói: "Khấu kiến Quán chủ"
"Ừ"
Trung niên mặc trang phục Hoa hạ khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Lão Bạch, các ngươi bắt đầu đi. Kiểm tra một lượt xem thực lực chàng trai này như thế nào."
"Vâng" Bạch bá cũng cung kính đáp.
La Phong thấy thế không khỏi tự nhủ thầm: "Giáo quan khi gặp Tổng giáo quan 'Ô Thông' cũng không cung kính như vậy. Cả Bạch bá chắc cũng có địa vị rất cao trong Tổng hội quán Cực hạn. Nhưng trước mặt đại nhân Quán chủ thì lão cũng rất cung kính... Vị đại nhân Quán chủ này rốt cuộc là có thân phận gì?"
Cho dù là như thế nào thì vị Quán chủ này hiển nhiên là người quyền cao chức trọng.
"Tích!"
Tất cả các công tắc của máy đo lực quyền, máy đo tốc độ đều được bật lên.
"Ô ~~ "
Tất cả camera các thiết bị ghi hình trong phòng luyện võ tầng hai đều được bật lên. Hiển nhiên để ghi hình toàn bộ đợt kiểm tra La Phong để sau này dùng đến. Còn bốn người nam nữ trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng cũng lập tức hành động. Hoặc là cầm máy tính trong tay, hoặc là tự mình đi xem xét tình trạng các thiết bị kiểm tra đã được tinh chỉnh đúng chưa.
"Bạch bá, dụng cụ không có vấn đề gì" Cô gái trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng lên tiếng báo lại.
"Được" Bạch bá nhìn về phía La Phong: "La Phong, bắt đầu kiểm tra nào. Đầu tiên là đo lực quyền"
La Phong hít sâu một hơi rồi đi đến máy đo lực quyền. Lúc này không kể là Giang Niên, Bạch bá, hay bốn người trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng cho tới Quán chủ cao cao tại thượng, ánh mắt mọi người đều dồn vào trên người La Phong. Chỉ thấy thân thể vốn có vẻ rất thả lỏng của La Phong trong khoảnh khắc bùng phát, phảng phất như con báo bật lên vồ mồi.
"Kịch!" Một cú đấm nặng mang theo âm thanh sắc gọn nện lên đầu đo của máy kiểm tra lực quyền.
La Phong lập tức nhìn lên màn hình —— '3110kg' .
"Tiểu tử, không tệ" Đại nhân Quán chủ cho đến lúc này vẫn điềm đạm bây giờ mới mỉm cười gật gật đầu: "Tiếp tục bài kiểm tra sau"
Kiểm tra tốc độ, khảo sát phản ứng thần kinh cũng nhanh chóng cho ra kết quả.
Thành tích kiểm tra tốc độ ——58m/s.
Kiểm tra phản ứng thần kinh —— chiến sĩ sơ cấp hoàn hảo, chiến sĩ trung cấp ưu tú!
"Phù."
La Phong đi từ vòng tòn đỏ của máy đo phản ứng thần kinh đi tới, khi nhìn thấy thành tích vẫn đạt mức như mọi khi thì lúc này mới thở phào một hơi: "Hoàn hảo, vào lúc mấu chốt kết quả không bị giảm sút” Giáo quan Giang Niên đứng cạnh La Phong cũng bình tĩnh lại. Dù sao có người đến lúc quan trọng thì dưới áp lực tâm lý lớn rất dễ rơi vào tình trạng không phát huy được thực lực thông thường.
"Trong ba tố chất thân thể thì phản ứng thần kinh so với hai thứ còn lại có tốt hơn một chút." Trung niên mặc đồ Hoa hạ mỉm cười gật đầu.
"Mới mười tám tuổi, vẫn trong khoảng cho phép"
Trung niên mặc đồ Hoa hạ nhìn Giang Niên mỉm cười nói: "Khu Nghi An các ngươi có một thiên tài như vậy. Giang Niên, công của ngươi không thể bỏ qua được"
Giang Niên không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: "Chủ yếu vẫn là do tiểu tử La Phong này tự mình cố gắng."
"Ừ"
Trung niên mặc đồ Hoa hạ nhìn La Phong trịnh trọng nói: "La Phong, bây giờ cậu có bằng lòng gia nhập võ quán Cực Hạn chúng ta hay không? Tin tưởng rằng những điều kiện thì Giang Niên cũng đã nói cho cậu"
"Tôi nguyện ý gia nhập." La Phong không hề do dự.
"Tốt lắm."
Trung niên mặc đồ Ha hạ cười vỗ tay một cái: "Dựa theo quy củ xưa nay, cậu có thể lựa chọn một căn biệt thự để ở tại thành Dương Châu hoặc là trong khu tổng bộ đô thị. Cậu có quyền ở nhưng không có quyền bán nó đi. Sống trong tiểu khu biệt thự của võ quán Cực Hạn chúng ta nhất định phải là Võ giả của Võ quán"
"Ngoài cái đó ra còn có số tiền ban đầu là hai ngàn vạn đồng! Còn có ba bộ bí tịch thân pháp, thuật Đạo dẫn, Công kích pháp giá cả không vượt qua năm nghìn vạn đồng ( năm mươi triệu)" Người trung niên mỉm cười nói: "Ta nói có đúng không?"
"Đúng vậy." La Phong gật gật đầu.
Trung niên mặc đồ Hoa hạ nhìn về phía cô gái mặc âu phục trắng bên cạnh: "Đi soạn một bản hợp đồng, dựa theo quy củ xưa nay ... Có điều là phải sửa một điều khoản trong đó. La Phong có thể lựa chọn bí tịch thân pháp, thuật Đạo Dẫn, công kích phương pháp có trị giá trong vòng một trăm triệu, cũng miễn phí. Từ tài khoản của ta”
"Vâng, đại nhân Quán chủ" Cô gái mặc âu phục trắng kinh ngạc nhìn thoáng qua La Phong, không dám nhiều lời lập tức đi lập hợp đồng .
"Quán chủ ..." La Phong lắp bắp kinh hãi.
Lúc trước mới nói đến ưu đãi là ba bản bí tịch trị giá không vượt qua năm nghìn vạn đồng. Hiện tại lập tức tăng lên đến một trăm triệu, lại do đại nhân Quán chủ trả hộ số chênh lệch.
"La Phong, cậu cũng không tệ" Trung niên mặc đồ Hoa hạ mỉm cười nói: "Ta rất xem trọng cậu, đừng có để ý khoản nho nhỏ đó"
"Tiền còm?" Trong lòng La Phong thất kinh.
Năm mươi triệu giờ tăng lên thành một trăm triệu. Nói cách khác, vị Quán chủ này đã bỏ ra cho mình đến mấy ngàn vạn, mà lại còn là tiền còm? E là đến Võ giả cấp chiến tướng cũng không đến mức xa xỉ như vậy được.
"Tạ ơn Quán chủ" La Phong cũng cảm tạ mà nói.
Trung niên mặc đồ Hoa hạ mỉm cười, sau đó đóng dấu lên bản hợp đồng đã được mang tới. Chỉ thấy trung niên mặc đồ Hoa hạ tiếp nhận hợp đồng và bút rồi nhanh chóng ký tên. Cô gái trẻ tuổi mặc âu phục trắng lại đưa hợp đồng và bút cho La Phong: "Chỗ này, ở đây, ký nốt vào đây là được rồi"
La Phong nhìn thoáng qua hợp đồng. Điều kiện của hợp đồng vô cùng rõ ràng gọn ghẽ, mấy điều khoản viết thực minh bạch, căn bản không có thuật ngữ chuyên nghiệp khiến người ta phải đau đầu. La Phong lập tức ký tên.
"La Phong, hoan nghênh cậu gia nhập đại gia đình võ quán Cực Hạn!" Trung niên mặc đồ Hoa hạ mỉm cười đưa tay bắt.
La Phong cũng đưa tay, rồi bắt tay với Quán chủ.
"Từ hôm nay trở đi, cậu có thể dọn đến ở trong tiểu khu biệt thự Võ giả" Trung niên mặc đồ Ha hạ mỉm cười nói: "Còn số tài chính ban đầu và việc lựa chọn bí tịch thì chờ sau khi cậu chính thức trở thành Võ giả. Có được quyền hạn Võ giả thì mới có tư cách vào bên trong mạng internet của võ quán Cực Hạn để tiến hành lựa chọn bí tịch. Tài chính ban đầu cũng sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản Võ giả riêng cho cậu."
La Phong gật gật đầu.
"A, được rồi, tên ta là Gia Cát Thao. Tiểu tử chớ quên." Trung niên mặc đồ Hoa hạ mỉm cười nói rồi lập tức dẫn bốn nam nữ trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng đi khỏi tòa biệt thự.
Lầu hai của biệt thự lại trống vắng, chỉ còn lại có ba người Bạch bá, Giang Niên cùng với La Phong.
"Phù, vừa rồi Quán chủ đến đây làm ta hít thở cũng hơi căng thẳng" Giang Niên cười ha hả.
"Ta cũng không nghĩ là Quán chủ sẽ đến." Bạch bá cảm khái nói.
La Phong nghi hoặc hỏi: "Huấn luyện viên, Bạch bá. Vị Quán chủ này rốt cuộc là ai vậy?"
"Ha ha, tiểu tử, vận may của cậu cũng không tệ. Quán chủ nhìn thấy cậu có tiềm lực nên tiện tay gia tăng mức lựa chọn bí tịch cho cậu nhiều hơn hạn mức tối đa năm nghìn vạn, đạt tới hẳn một trăm triệu." Bạch bá nhìn La Phong, chấn động nói: "Hơn nữa điều làm cho ta kinh ngạc chính là không ngờ Quán chủ lại nói ra tên mình cho cậu! Xem ra Quán chủ đích thực rất xem trọng cậu"
"Nói tên?" La Phong căn bản không ý thức được, việc Quán chủ lại tự mình nói cho đối phương biết tên thì có ý nghĩa gì.
Lúc nghe thấy tên Gia Cát Thao thì La Phong không có cảm giác chấn động, có điều trong lòng cũng khen ngợi ... Họ Gia Cát này rất ít gặp được.
"La Phong, theo như chúng ta thấy thì Quán chủ ở trong võ quán Cực Hạn
Giang Nam chúng ta là một trong số bốn Ông Trùm" Giang Niên mỉm cười nói.
"Bốn Ông Trùm?" La Phong rùng mình.
Bạch bá trừng mắt liếc nhìn Giang Niên rồi nói nhỏ: "Mấy cái này đều là nói lén thôi. Tổng hội quán Cực hạn chúng ta ở Giang Nam thì địa vị cao nhất chính là Hội trưởng, sau đó là ba vị Đại Quán chủ! Hội trưởng cùng ba Đại Quán chủ được phần đông Võ giả ngầm gọi là bốn Đại Ông trùm! Mỗi người đều có quyền hạn rất cao. Muốn làm Quán chủ, đầu tiên thực lực phải đạt tới cấp độ 'Chiến tướng cao cấp', đồng thời Giá trị cống hiến đối với Võ quán rất lớn, hơn nữa cũng được đủ số lượng cường giả cấp Chiến Thần ủng hộ!"
"Ái chà?" La Phong thất kinh.
Trở thành Quán chủ có ba điều kiện lớn? Thực lực, giá trị cống hiến cùng với được đủ số lượng cường giả cấp Chiến Thần ủng hộ?
(DG : oài, mem nào 18 tuổi mơ làm giám đốc sở thì giơ chân nha)
"La Phong, đối với Quán chủ mà nói thì năm nghìn vạn đích xác không tính là nhiều" Giang Niên hạ giọng nói: "Theo ta thấy, Quán chủ sở dĩ coi trọng cậu ... Là vì thấy cậu còn trẻ. Mới vẻn vẹn mười tám tuổi! Lão nhận định sau này cậu có hi vọng, có khả năng đạt đến cấp Chiến Thần, cho nên hôm nay đầu tư năm nghìn vạn giúp cậu một phen."
La Phong gật gật đầu.
Bên cạnh Bạch bá cười nói: "Chẳng qua, La Phong, cậu cũng đừng lơ là. Tài năng của cậu không tệ, nhưng muốn trở thành cấp Chiến Thần thì rất, rất khó khăn ! Quán chủ cũng chỉ cho rằng cậu có một chút hy vọng, có thế mà thôi."
"Chỉ vì một chút khả năng mà bỏ ra năm nghìn vạn để giúp mình?" La Phong thầm than.
Qyi tắc của Võ quán Cực Hạn rất nghiêm khắc. Điều kiện qui tắc nội bộ cấp cho La Phong thì ba bản bí tịch có hạn mức cao nhất là năm nghìn vạn. Cho dù là Quán chủ, cũng không thể thay đổi quy định. Lão chỉ có thể trên cơ sở năm nghìn vạn bỏ thêm tiền từ túi mình để giúp người. Mà vào lúc Võ giả vừa mới phát triển thì bí tịch tốt đích thực có tác dụng rất lớn.
"La Phong, cậu đừng nghĩ Quán chủ coi trọng cậu vài phần là chỉ có chỗ tốt mà không một điểm nào có hại. Quan hệ của Quán chủ thì vô cùng rộng rãi. Trong quân đội, giữa hàng ngũ cường giả cấp Chiến Thần, chính phủ, các đại gia tộc ... Quán chủ đều có người quen của mình. Đó mới là những nhân vật lớn của thượng tầng xã hội Giang Nam, là những nhân vật cỡ Ông Trùm đó" Giang Niên nhịn không được mà cảm khái.
La Phong gật gật đầu.
Việc Quán chủ đối với mình có thiện cảm hẳn là chuyện tốt, cần gì phải nghĩ nhiều hơn. Một khi người ta đã giúp mình, đến khi mình có cơ hội thì cũng báo đáp lại công ơn là được rồi.
"La Phong, chuẩn bị khi nào thì chuyển nhà đây. Đến tiểu khu Võ giả thành Dương Châu? Hay sang khu chủ quản ở nội thành bên này?" Giang Niên hỏi.
La Phong hơi chần chừ...
Bạn bè của bố mẹ hầu như đều ở thành Dương Châu. Bạn bè quen thuộc của mình phần lớn cũng đều ở tại thành Dương Châu.
"Vậy đến tiểu khu Minh Nguyệt thôi" La Phong trả lời.
Converter : Thương Long
Dịch giả: AloneStar
Biên tập :AloneStar
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Giữa trưa cùng ngày, huấn luyện viên Giang Niên kéo theo La Phong cùng với một số Võ giả ở tổng bộ vui vẻ ăn cơm. Mãi cho đến chạng vạng tối thì La Phong mới trở về thành phố Dương Châu.
----------
Đến lúc chập choạng tối, đèn đường ở tiểu khu nam Ngạn đã được thắp sáng nhan nhản ở khắp nơi.
Trên một con đường nhỏ bên trong tiểu khu này, có ba trung niên toàn thân đầy mồ hôi đang cười nói bước đi, thoáng tới gần thì có thể ngửi được mùi gỗ xẻ, mùi sơn bốc lên từ người họ.
“Thắt lưng của ta thật là đau đớn khó chịu quá đi. Có lẽ tối nay đi ngủ chỉ có thể nằm sấp mà thôi!” Một trung niên cao lớn trong số đó đưa tay ấn vào thắt lưng, có chút đau đớn bất đắc dĩ nói: “Lại còn tuyến tiền liệt cũng đau đớn khó chịu nữa chứ, kiểu này thì khi nào rảnh phải đến bệnh viện khám qua một chút. Hix, lại chuẩn bị tốn tiền rồi.”
“Lão Điền, nếu như vậy thì tốt nhất là lão nên nói với ông chủ một tiếng, xin nghỉ phép hai ngày. Chờ khi nào tình trạng sức khỏe tốt hơn thì lại đi làm tiếp mà!” Phụ thân La Hồng Quốc của La Phong mở miệng nói.
“Đúng vậy, lão Điền à. Làm việc đến mức thân thể đau đớn mệt mỏi muốn chết thì quả thật là không đáng mà.” Một người hơi to béo đang đi bên cạnh cũng cất lời khuyên.
“Uhn, để xem thế nào đã. Thôi, ta về nhà trước đây!” Dứt lời, trung niên có thân hình cao to này liền chuyển hướng về phía một tòa nhà chung cư mà đi tới. Còn người to béo kia sau khi ta thán cùng với La Hồng Quốc mấy câu cũng tách ra đi về phía một tòa nhà khác.
Dưới ánh sáng yếu ớt lay lắt của chiếc đèn đường, La Hồng Quốc cũng chậm rãi bước về phía căn nhà của mình.
“Những ba hai tầng!” La Hồng Quốc đứng ở tầng một ngẩng đầu nhìn cầu thang. Hiện giờ, đối với mọi người bình thường mà nói, thì chuyện đi bộ lên tầng thứ ba hai là một việc rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng mà La Hồng Quốc sau khi trải qua một ngày lao động vất vả mà nói, thì vấn đề leo lên được ba hai tầng này cũng khá là mệt mỏi “Cái cổ cùng với cả thắt lưng của mình cũng có chút đau đớn, có lẽ sắp tới cũng nên xin nghỉ một thời gian thôi.”
La Hồng Quốc từng bước từng bước tiến lên cầu thang, cuối cùng cũng lên được tầng thứ ba hai.
“Kính cong! Kính cong!” La Hồng Quốc đứng trước cửa căn nhà của mình rồi ấn lên chuông cửa, đến rút chìa khóa cửa ra mà lão cũng chẳng buồn làm.
“Cạch!”
Cánh cửa được mở ra, lão vừa liếc mắt vào bên trong, liền thấy được một chiếc bàn ăn với những món ăn cực kỳ thịnh soạn hệt như một bữa tiệc vậy. Trên bàn có mười mấy món ăn, cho dù là bữa ăn tất niên của gia đình lão cũng không hề xa xỉ đến như vậy.
“Có chuyện gì vậy, tại sao lại làm nhiều món ăn ngon thế này?” La Hồng Quốc tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng trên miệng vẫn nở ra một nụ cười mà bước vào trong nhà.
“lạch cạch lạch cạch ~~” La Hoa đang ngồi trên chiếc xe lăn liền hô lớn “Chào bố, mừng bố đã về đến nhà!”
“Chào bố ạ!” La Phong ở bên cạnh liền ngoan ngoãn bưng một tách trà nóng đưa đến trước mặt phụ thân, đồng thời nói: “Từ hôm nay trở đi, bố sẽ không cần phải làm những công việc vất vả mệt nhọc như vậy nữa!”
“Hả?” La Hồng Quốc sửng sốt.
“Bố La này!” Cung Tâm Lan đang bưng một bát cơm vừa bước ra, liền cươi tủm tỉm với La Hồng Quốc, “Con trai chúng mình vừa mới kí kết hợp đồng với Cực hạn võ quán. Sau khi nó thông qua được khảo hạch Võ giả thực chiến, thì liền lập tức nhận được hai ngàn vạn đồng tạm ứng ban đầu. Đồng thời hiện tại nó đã được phân cho một tòa biệt thự trước rồi, kể cả chìa khóa của tòa biệt thự đó, con mình cũng đã mang về đây này!”
“Cái gì?” La Hồng Quốc liền sửng sốt, “Tâm Lan, em nói gì vậy?”
“Bố, bố xem đi này.” La Phong mang bản hợp đồng vừa mới ký kết xong, đưa đến trước mặt La Hồng Quốc.
La Hồng Quốc liền tiếp lấy, cẩn thận chăm chú đọc từ chữ trong bản hợp đồng, từ câu đầu tiên đến tận dòng cuối cùng, lão cũng không hề bỏ sót qua một chỗ nào cả… Giống hệt như năm đó, lão cẩn thận xem xét tờ giấy kết hôn kia vậy. Nhưng mà bây giờ không phải là giấy kết hôn của lão, mà là bản hợp đồng của con trai mình. Mọi điều khoản trong hợp đồng đều được ghi chép một cách hết sức rõ ràng rành mạch.
“Nhưng mà… Chuyện ký kết hợp đồng với Võ quán, chẳng phải là phải chờ đến sau khi con vượt qua được khảo hạch Võ giả thực chiến cơ mà?” La Hồng Quốc không thể tin được, “Hơn nữa, như thế nào lại có số tiền hai ngàn vạn tạm ứng ban đầu cơ chứ?”
Lúc trước, sau khi La Phong vượt qua được khảo hạch chuẩn Võ giả, thì bản thân La Hồng Quốc cũng đã cẩn thận tìm hiểu hỏi han một lần.
Một khi Võ giả chấp nhận gia nhập Võ quán, thì tiền tạm ứng chỉ có một trăm vạn mà thôi.
“Cha, điều này là do anh La Phong là một thiên tài mà!” La Hoa cười hắc hắc quái dị nói: “Thời đại bây giờ cái gì là quý báu nhất? Đương nhiên là thiên tài trong Võ giả là đáng trân trọng nhất rồi!”
“Tòa biệt thự độc lập này gia đình chúng ta có thể chuyển vào đó sinh sống sao?” La Hồng Quốc nhìn về con trai La Phong của mình.
Cung Tâm Lan đang đứng bên cạnh liền cười nói: “Nếu anh muốn ở, thì lập tức có thể chuyển đến đó ở mà!”
“Ha ha…” La Hồng Quốc căn bản không thể kìm nén tâm trạng được nữa, ở khóe mắt đã có chút ươn ướt. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, lão vì cái gia đình này đã phải vất vả khổ cực hơn nửa đời người, nhưng mà với cái công việc chân tay nặng nhọc kia, thì cho dù là lão có làm cả đời đi chăng nữa, cũng không bao giờ có được cơ hội để mà vươn lên. Mà hiện tại, mọi thứ đã thay đổi! Hơn nữa, lập tức liền có thể chuyển đến sinh sống ở một tòa biệt thự độc lập trong truyền thuyết!
Đúng vậy, một tòa biệt thự độc lập, đối với đại đa số bá tánh bình dân như lão mà nói, được sinh sống trong đó thì chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Sau thời kỳ Đại Niết Bàn, một căn cứ thành thị sẽ phải nuôi sống hơn hai triệu dân cư, còn đất đai thì chính là quý hơn cả vàng! Một tòa biệt thự độc lập bởi vì chiếm diện tích đất đai quá xa xỉ, cho nên có tiền cũng khó mà mua được.
Cho dù là một tòa biệt thự độc lập cực kỳ nhỏ bé đi chăng nữa, những người có quyền thế, có tiền bạc sinh sống ở đó, thì cũng phải nộp một số tiền thuế cực kỳ xa xỉ.
“La Hồng Quốc ta đây, cuối cùng cũng có được một ngày được vào sống trong một tòa biệt thự độc lập rồi!!!” La Hồng Quốc nhịn không được liền cười rộ lên, “Ha ha, kể cả ông chủ của chúng ta, cũng còn không có được cái loại ưu đãi như vậy.”
“Vâng!” La Hoa ngồi trên xe lăn cũng kích động nói theo, “Về sau, gia đình của chúng ta, sẽ có một chiếc cửa sổ sát đất cực kỳ to lớn, có một chiếc bồn tắm vô cùng rộng rãi, có một chiếc phòng khách thoáng mát, hiện đại! Còn nữa, tivi trong nhà… cũng đều được điều khiển bằng âm thanh nữa, màn hình tivi tối thiểu cũng phải là loại 200 inch a! Giường chiếu thì rộng rãi đến mức có thể lăn lộn tùy thích trên đó nữa chứ!”
“Có thể lăn lộn thoải mái trên giường, là điều mà con mong muốn từ rất lâu rồi!” La Hoa hưng phấn nói. (Ho ho, ta cũng vậy, nhưng mà ta hẻm mún lăn lộn một mình đâuJ)
La Phong trông thấy bộ dáng vui vẻ của cha và em trai, trong lòng cũng vô cùng thoải mái.
“Chờ cha đi tắm một cái đã!” La Hồng Quốc cười nói ha ha, “Về sau…ta sẽ không bao giờ làm những công việc như thế này nữa, gọi điện thoại cho ông chủ xin nghỉ việc thôi!”
----------
Một đêm này, gia đình La Phong hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui trước nay chưa từng có.
Căn nhà chỉ có 36 m2, vậy mà lại có tới bốn người đã sinh sống nhiều năm như vậy. Tuy rằng khiến cho trong lòng mọi người rất bất mãn, tỷ như cha mẹ phải ngủ ở trên ghế sofa, một năm ánh sáng mặt trời chiếu vào trong nhà là rất hiếm hoi, phòng vệ sinh và tắm rữa đều rất nhỏ bé và bất tiện…còn có rất nhiều vấn đề chua xót nữa.
Nhưng mà…thời điểm phải rời đi, trong lòng tất cả thành viên gia đình La Phong lại có một chút luyến tiếc, bởi vì nơi đây chất chứa rất nhiều kỷ niệm của bọn họ.
Bất quá con người luôn muốn vươn lên!
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe chuyển nhà liền dừng ở dưới lầu, gia đình La Phong bắt đầu chuyển đồ đạc trong nhà xuống xe.
“Ông La à, sao lại thế này, như thế nào lại chuyển đồ đi vậy?”
“Hả, chị Lan, sáng sớm mà đã định đi đâu vậy?”
Những bạn bè hàng xóm rất thân thuộc với bọn họ, khi đi qua đều rất tò mò hỏi han La Hồng Quốc và Cung Tâm Lan.
“Ha ha, Tiểu Phong nhà chúng ta đã gia nhập Cực hạn Võ quán rồi, cho nên cả nhà sẽ chuyển đến Minh Nguyệt tiểu khu sinh sống đây!” La Hồng Quốc trả lời rất hợp tình hợp lý, “Vương tam à, về sau gia đình ta sẽ mở tiệc rượu để mừng tân gia, ông nhất định phải đến dự đó!”
Tất cả những người dân ở nơi đây đều đã phải sống ở trong những căn phòng cho thuê giá rẻ này, ai ai mà không mong muốn chờ đợi một ngày nào đó mà vươn lên cơ chứ?
La Hồng Quốc đã thay đổi! Chính là dựa vào con trai của lão!
“Lão La có một đứa con thật là tài giỏi mà, trẻ như vậy mà đã gia nhập Cực hạn võ quán rồi!”
“Thật lợi hại! Gia đình của ta một ngày nào đó mà cũng có đứa con tài giỏi như vậy, cho dù là phải làm việc vất vả đến chết, thì ta cũng sẽ vẫn mỉm cười! Ông La hiện giờ đã vươn lên rồi, quả là đại cát đại vận!”
Hàng xóm xung quanh lập tức bàn tán về chuyện này, một đồn mười, mười đồn trăm.
Rất nhanh chóng, cả tiểu khu phía Nam này, thậm chí là một số tiểu khu phòng thuê giá rẻ xung quanh, cũng đều biết được rằng ở tiểu khu phía Nam, gia đình La Hồng Quốc có một đứa con gia nhập cực hạn võ quán, rồi cả gia đình lão liền chuyển đến Minh Nguyệt tiểu khu mà sinh sống. Đây quả thật là một chuyện đại hỷ sự khó lường trước được, cũng làm cho rất nhiều thiếu niên trong các gia đình phổ thông đều khát vọng có được một ngày như vậy.
“ Văn, khi nào muốn gặp mình, thì hãy trực tiếp mà đi đến Minh Nguyệt tiểu khu nha. Bất quá trước khi đi đến thì hãy gọi điện báo trước cho mình một tiếng, mình sẽ nhắc nhở cho bảo vệ tiểu khu!” La Phong nói với bạn tốt Ngụy Văn như vậy.
“Okie!” Ngụy Văn kích động ôm lấy La Phong, “Ta biết mà, La Phong ngươi sẽ có một ngày vươn lên, kỳ thi Cao đẳng bị trượt thì cũng tính làm cái gì, cho dù là sinh viên sau khi tốt nghiệp, kể cả là từ trường quân sự mà ra đi chăng nữa, thì một trên một vạn người trong đó có thể có bản lĩnh sinh sống trong một tòa biệt thự độc lập hay sao? Mịa nóa, vài ngày nữa, ta nhất định sẽ ghé qua nhà ngươi chơi. Từ khi sinh ra tới nay, ta cũng chưa hề được nhìn qua biệt thự độc lập là như thế nào đâu!”
Rất nhanh…
Các gia đình hàng xóm xung quanh, từ lớn đến nhỏ, từ trai đến gái, đều chăm chú quan sát một nhà La Phong, gia đình La Phong cũng từ từ bước lên chiếc xe, thả chiếc rèm che xuống, đồng thời cũng bỏ lại khá nhiều vật phẩm đồ đạc không thích hợp ở lại.
Gia đình La Phong rời khỏi tiểu khu phía Nam, chuyển đến sinh sống trong Minh Nguyệt tiểu khu – tiểu khu giành riêng cho Võ giả và gia đình Võ giả.
Buổi sáng, trước cổng chính của Minh Nguyệt tiểu khu, sáu gã quân nhân được trang bị súng đạn võ trang đầy đủ, đứng thẳng tắp ở hai bên đại môn, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
“Dừng xe!” Một gã quân nhân trong đó lập tức giương khẩu súng báng gập trong tay lên, nòng súng ngắm ngay về phía tài xế đang điều khiển một chiếc xe đang đi tới.
“Két!” Chiếc xe lập tức dừng lại.
Gia đình La Phong liền bước xuống, mà trong phòng trực ban của Minh Nguyệt tiểu khu lập tức có một lão giả đầu tóc hoa râm đi ra, cười nói: “Là La Phong, có đúng không? Ngay từ khi ta gặp cậu ở đợt khảo hạch chuẩn Võ giả lần trước, là ta biết ngay cậu có tiền đồ vô lượng mà! Không nghĩ tới nhanh như vậy, liền tiến vào sinh sống trong này. Hôm qua cấp trên đã thông báo trước cho chúng ta rồi. Mau mau chuyển đồ đạc vào trong đi nào!”
“La Phong à, việc chuyển đồ này sẽ do người của chúng ta phụ trách, cho nên nhân viên của công ty chuyển nhà sẽ không được phép đi vào trong.” Lão giả đầu tóc hoa râm này cười nói.
“Chúng ta cũng biết mà!” La Hồng Quốc gật đầu, cũng cười đáp lại.
Lập tức, bảy tám gã quân nhân trong tiểu khu liền chạy đến, vô cùng nhanh nhẹn hỗ trợ chuyển đồ đạc vào bên trong. Một lúc sau, dưới ánh mắt hâm mộ của những nhân viên thuộc công ty chuyển nhà, gia đình La Phong liền tiến vào Minh Nguyệt tiểu khu.
“Minh Nguyệt tiểu khu!”
La Phong nhìn thấy tòa nhà Cực hạn hội quán ở trung tâm kia, lại nhìn những dòng nước chảy nhè nhẹ trong một con sông nhân tạo, đến cả những hòn giả sơn, những hồ nước, rồi đến những tòa biệt thự độc lập đang nằm trùng trùng điệp điệp bên cạnh dòng nước quanh co, “Từ hôm nay trở đi, gia đình của mình sẽ sinh sống ngay tại nơi này!” La Phong quay đầu nhìn về phía cha mẹ cùng với em trai đang ngồi trên chiếc xe lăn kia, trong giờ phút này, tất cả bọn họ đều đang hết sức kích động mà quan sát khắp nơi trong tiểu khu này.
“La Phong tiên sinh, căn biệt thự của tiên sinh là ở phía trước kìa!” Vài gã quân nhân đang chuyển đồ đạc vào trong đó, đồng thời một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang cầm trong tay một phần tài liệu bước tới và nói: “Căn nhà số 119 phía trước, chính là biệt thự của tiên sinh. Căn biệt thự này tổng cộng có 3 tầng, còn có thêm 1 tầng ngầm nữa, ngoài ra, trên tầng thượng thứ 3 cũng có một lan can vô cùng rộng rãi. Tổng diện tích của tòa nhà này là 512 m2, nếu như tính cả tầng ngầm, đình viện, sân thượng thì chiếm diện tích là gần 800 m2.”
Cả nhà La Phong liền nhìn nhau…
Vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên bức tường màu hồng của chiếc biệt thự xa xỉ hào hoa này, vừa thầm nghĩ, nơi này từ nay về sau chính là nhà của bọn họ rồi …
“36 m2? Gần 800 m2?” La Hoa đang ngồi trên xem lăn, không nhịn được mà thở dài ra một hơi.
Tập 2: Võ Giả
Chương 8: Võ giả thực chiến khảo hạch.
Converter : Thương Long
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập : Hunter_vn
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Ngày 31 tháng 7, đêm khuya, tại biệt thự số 199, Tiểu khu Minh Nguyệt, tầng hai của tòa biệt thự này tổng cộng có bốn phòng rất rộng rãi, phân ra bao gồm: phòng ngủ, phòng giải trí ( dùng để nghe nhạc, xem phim..), phòng khách và cuối cùng là một phòng luyện võ cực lớn. Phòng luyện võ có tổng diện tích khoảng gần 120 mét vuông, gần như chiếm hơn phân nửa diện tích của cả tầng 2.
Vào lúc này, ánh đèn trên những con đường trong Tiểu khu Minh Nguyệt, qua những ô cửa kính của biệt thự,chiếu sáng tận vào trong phòng luyện võ ở trên tầng hai.
Trên người mặc mộ bộ quần áo luyện võ rộng thùng thình, La Phong đang khoanh chân yên lặng ngồi trên sàn nhà, hai đạo lưu quang ( hai điểm sáng) đang không ngừng bay lượn cực nhanh xung quanh người hắn, sau đó cảm giác giống như đôi chim đang vui đùa bay lượn khắp cả phòng luyện võ, lúc bay lên, lúc lại lao xuống, đôi khi bay ngược trở lại, vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt.
Một lúc sau, tốc độ của chúng chậm lại rồi dừng hẳn, lơ lửng ở phía trước La Phong, có thể nhìn thấy rõ ràng là hai thanh phi đao.
"Hiện tại, năng lực cách không khiển vật của ta cũng đã tiến bộ, có thể một lúc điều khiển được hai thanh phi đao (nhất tâm nhị dụng). Nếu như ta điều khiển bốn, năm phi đao . . . khi đó tốc độ, uy lực của chúng đều sẽ giảm mạnh." Trong khoảng thời gian gần một tháng vừa qua, ngoại trừ việc thường xuyên luyện tập khống chế chính xác toàn bộ sức mạnh của bản thân khi ra đòn, thời gian còn lại La Phong chủ yếu tập trung vào việc nâng cao trình độ của mình về mặt tinh thần lực.
Thời gian gần một tháng này, bởi vì La Phong sinh sống tại Tiểu khu Minh Nguyệt, nên quen biết thêm nhiều Võ giả khác, và cũng nhờ nói chuyện thường xuyên với nhau, La Phong cũng xác định được chính xác một chuyện — hắn biết rõ năng lực điều khiển vật thể từ xa của mình chính là tinh thần niệm lực!
"Ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra Võ giả thực chiến, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."
La Phong nghĩ vậy lập tức đứng dậy mở cánh cửa kính, đi vào phòng ngủ.
*********
Buổi sáng mùng 1 tháng 8, dưới sự hướng dẫn của một Võ giả thuộc Hội quán Cực Hạn, La Phong, Dương Võ cùng với hơn ba mươi chuẩn Võ giả nữa đi về phía nhà ga.
"Xình xịch…… xình xịch….. " không lâu sau đoàn tàu lăn bánh, tiếng ma sát rất nhỏ của bánh xe, hòa cùng với tiếng động cơ rất lớn của cả đoàn tàu, trên đoàn tàu này, toàn bộ các toa đều bịt kín, không có một ô cửa kính nào để có thể quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này trong mỗi toa xe, trên màn hình lớn bố trí bên trong , đồng thời xuất hiện một bóng người.
Trong mỗi toa xe, có rất nhiều chuẩn Võ giả đang ngồi.
"Chào các vị, những người sắp sửa trở thành Võ giả, ta đến từ Liên minh HR." Trên màn hình lớn trong toa tàu ngay lập tức hiện lên một người trung niên đang cất tiếng nói chuyện: "Chắc rằng mọi người cũng đã nghe nói qua về liên minh HR! Trên thế giới này, liên minh của chúng ta có thực lực mạnh nhất, giàu có nhất và có nhiều Võ giả tham gia nhất! Mọi người cũng thường gọi liên minh HR của chúng ta theo một cái tên quen thuộc - Liên minh ngầm!"
Những chuẩn Võ giả trong toa tàu dần dần trật tự trở lại.
La Phong cùng Dương Võ ngồi cạnh nhau, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
"La Phong, ngươi có biết gì về cái Liên minh này không?" Dương Võ hắc hắc cười nói: "Đây là một Liên minh vô cùng giàu có ! Trên thế giới này đây là tổ chức giàu có nhất, nếu so với một quốc gia còn giàu hơn nhiều."
"Ta biết."
La Phong cười, trong gần một tháng sống tại Tiểu khu Minh Nguyệt, từ những Võ giả trong Tiểu khu hắn biết được thêm rất nhiều tin tức. Ở thời kì Đại Niết Bàn trước, nước Mỹ hay các quốc gia Châu Âu, ở sau lưng bọn họ đều có một siêu cấp gia tộc khống chế thông qua một chính đảng nào đó. Ví dụ như như gia tộc Morgan, Rockefelle, Aonaxisi. . .
Những gia tộc, trước đây gần như nắm trong tay hơn một nửa tổng số tài sản toàn thế giới.
Nhưng đến thời kì Đại Niết Bàn, do chiến tranh với quái thú nổ ra, có rất nhiều nước nhỏ bị tiêu diệt hoàn toàn, các nước lớn cũng chẳng giúp đỡ được gì, căn bản bọn họ còn chẳng lo được cho bản thân - “ốc còn không mang nổi mình ốc” còn nghĩ gì tới chuyện của các nước khác, quân đội chính quy trước đó cũng chẳng mạnh mẽ gì. Hơn thế nữa, khi đó tất cả những đại gia tộc trên thế giới, vì lo lắng sẽ bị chính phủ các nước cho quân đội tiêu diệt. Cho nên họ liên minh với nhau, tạo thành một tổ chức toàn cầu - Liên minh HR, hay còn được gọi là Tổ chức nhân quyền thế giới.
Tổ chức này, tên gọi của nó thoạt đầu nghe rất hay. Nhưng trên thực tế là đó là một tổ chức được lập ra nhằm mục đích củng cố, bảo vệ quyền lợi của những siêu cấp gia tộc của tổ chức này mà thôi. Vì vậy những Võ giả gọi nó là Tổ chức ngầm.
" Liên minh chúng ta, đó chính là võ đài giao lưu lớn nhất của Võ giả trên toàn thế giới! Trở thành một thành viên của liên minh, các ngươi sẽ được trả thù lao vô cùng hậu hĩnh.
" Liên minh của chúng ta,ở bất kì quốc gia nào trên thế giới đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn! Gia nhập liên minh, trở thành người của chúng ta, bất kể bọn ngươi đi đến đâu, như Hoa Kỳ, các quốc gia Châu âu, hay một quốc gia nào đó, các ngươi đều sẽ được giúp đỡ, hỗ trợ ở mức cao nhất có thể."
"Liên minh của chúng ta, có một lực lượng quân đội hung mạnh, cả mặt chính trị cũng không kém, gia nhập chúng ta. . ."
. . .
Trên mành hình trong toa tàu, người trung niên kia diễn thuyết khoảng chừng mười năm phút đồng hồ.
"Chào những Võ giả tương lai."
Trên màn hình lúc này, lại hiện ra khuôn mặt nghiêm nghị của một người đàn ông khác, "Xin tự giới thiệu một chút, ta họ Lưu, phó Cục trưởng cục an toàn của thành phố Giang Nam. Ở quốc gia chúng ta, không cần bàn cãi, có thể khẳng dịnh một điều, quân đội chính quy chính là lực lượng mạnh nhất! Vào quân đội, ở bất cứ nơi nào trên lãnh thổ nước ta, tuyệt đối các ngươi đều sẽ được Nhà nước giúp đỡ tốt nhất."
. . .
"Các vị." Một lúc sau trên màn hình của toa tàu lại hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông khác: "Ta là Chủ quản của Tổng hội quán Lôi điện toàn thành phố Giang Nam, ta họ Vương. Võ quán Lôi Điện chúng ta, được thành lập bởi Lôi Thần – một Võ giả mạnh nhất, nhanh nhất thế giới, bất kể là nơi đâu đều có Võ quán Lôi Điện, phân thành. . ."
. . .
"Xin chào những Võ giả tương lai, ba người trước ta cũng đã giới qua. Bản thân ta không muốn nhiều lời, như mọi người đã biết, ta là đại diện của Cực Hạn Võ quán!" Trên màn hình một người đàn ông khác lại xuất hiện, "Ta họ Gia Cát! Cực Hạn võ quán chúng ta. . . Võ quán chúng ta là một trong số những Võ quán lớn nhất thế giới, được thành lập bởi một trong số Võ giả mạnh nhất của thế giới! Võ quán của chúng ta, chính là Võ quán có lực lượng mạnh nhất toàn cầu. . ."
. . .
Sau khi bốn người thuyết trình xong làm cho cả đám chuẩn Võ giả trong toa tàu sôi nổi bàn luận.
"Nhị ca, sau khi trở thành Võ giả, ngươi dự định gia nhập bên nào? Ta dự định gia nhập Cực Hạn võ quán."
"Gia nhập Tổ chức ngầm kiếm tiền dễ nhất, ha ha."
"Võ quán Lôi Điện, đãi ngộ giành cho Võ giả, so với Võ quán Cực Hạn thì tốt hơn một chút. Gia nhập Võ quán Lôi Điện cũng được."
Khắp nơi trong toa tàu, tiếng bàn luận của đám Chuẩn Võ giả vang lên không ngừng.
La Phong và Dương Võ cũng hạ giọng bàn bạc: "Tiểu Phong, giáo quan của chúng ta, và trước đó là sư huynh cũng đều đã gia nhập Cực Hạn Võ quán, hay là bây giờ ngươi cũng gia nhập Cực Hạn Võ quán đi. Về phần ta cũng sẽ giống như thế! Mặc dù gia nhập Cực Hạn Võ quán, nhưng vẫn có thể nhận nhiệm vụ của Tổ chức ngầm, vì thế những giao dịch diễn ra tại Cực Hạn Võ quán, đều có thể tiến hành ở Tổ chức ngầm."
" Cực Hạn Võ quán , Lôi Điện võ quán, Tổ chức ngầm, quân đội chính quy. . ." La Phong đều nắm rõ.
Trên lãnh thổ một quốc gia, quân đội chính là lực lượng mạnh nhất.
Kế đến sẽ là Tổ minh ngầm, là liên minh của tất cả các siêu cấp gia tộc trên toàn thế giới, cho dù là các quốc gia cũng không dám đắc tội, bởi vì Tổ chức này nắm trong tay gần như toàn bộ nền kinh tế thế giới!
Thứ ba là Lôi Điện Võ quán, Cực Hạn Võ quán đứng vị trí cuối cùng.
Nhưng mà gia nhập hai đại Võ quán này, cũng đồng nghĩa với việc Võ giả sẽ tự do hơn!
"Dương ca, ngươi đoán xem trên đoàn tàu này, tổng cộng có bao nhiêu chuẩn Võ giả?". La Phong quan sát xung quanh, chỉ trong toa tàu của mình cũng đã có hơn trăm người rồi.
"Rất nhiều." Dương Võ bĩu môi: "Vừa rồi ta nghe được người khác bàn tán, bọn họ nói một năm thường có hai lần kiểm tra Võ giả thực chiến, trong mỗi lần như vậy, toàn bộ thành phố Giang Nam cũng có hơn một nghìn chuẩn Võ giả tham gia."
"Hơn một nghìn người?" La Phong giật mình.
Bởi vì, cả Giang Nam có khoảng hai trăm triệu dân, còn thành phố Dương Châu có khoảng mười triệu dân, nếu chia đều ra thì mới có được hơn 10 chuẩn Võ giả mà thôi.
Một lúc sau….
"Các vị, đoàn tàu đang tiến vào ga, xin mời mọi người hãy mau chóng chuẩn bị xuống tàu!". Chiếc loa trong toa tàu vang lên tiếng thông báo, ngay sau đó tốc độ đoàn tàu giảm dần, cho đến khi dừng lại.
Ồn ào.... ngay lập tức cửa toa tàu được mở ra, các chuẩn Võ giả lần lượt xuống tàu
Ngay sau đó, cả đám Võ giả dự bị ùn ùn đi vào trong một doanh trại quân đội rất lớn, quân doanh chiếm một diện tích cực rộng, đặc biệt, phía bên ngoài quân doanh có thể dễ dàng quan sát thấy một lượng lớn các loại vũ khí tầm nhiệt hạng nặng, ở phía trước, bên ngoài quân doanh đặt một dãy pháo. Phần lớn các quân nhân của đều được trang bị những vũ khí tối tân nhất.
La Phong và những chuẩn Võ giả, tất cả đều đưa mắt quan sát xung quanh.
"Nhìn bên ngoài doanh trại kìa". Dương Võ hưng phấn chỉ về phía xa xa.
La Phong quan sát cẩn thận, chỉ thấy bên ngoài giới tuyến của quân doanh, có vài quái thú đơn lẻ đang đi kiếm mồi, thỉnh thoảng những tiếng gầm rú lại vang lên. Tuy vậy bọn chúng vẫn không dám tiến sát quân doanh.
"Quác… "
Một tiếng kêu chói tai vang lên, tất cả chuẩn Võ giả gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời xanh lam, hơn trăm con quái thú họ chim đang gầm gào, ồ ạt bay qua bầu trời quân doanh.
"Trong sách có nói qua, rời khỏi phạm vi an toàn của thành phố, tùy ý có thể bắt gặp các loại quái thú. Quả nhiên đúng như thế". La Phong hai mắt sáng lên:"Con người chỉ có thể sinh hoạt trong các thành phố mà thôi. Hoặc là tập trung trong các quân doanh như thế này. Nếu muốn một mình đi lại ở những nơi khác, chiến đấu cùng với những quái thú lợi hại, chỉ có Võ giả mới có thể làm được!".
"Mọi người…. "
Một âm thanh vang dội truyền vào tai các chuẩn Võ giả: "Hoan nghênh tất cả đã tới quân khu phía bắc của thành phố Giang Nam, hiện tại, các ngươi có tổng cộng 1680 người tham gia kiểm tra Võ giả thực chiến lần này, tiến hành ở quân quân khu phía bắc của chúng ta. Ta hy vọng phần lớn trong số các ngươi sẽ vượt qua kiểm tra, đồng thời ta cũng hy vọng tất cả các ngươi có thể sống sót(:00 (73)::00 (73):) sau lần kiểm tra này!".
:00 (9)::00 (9):
Last edited by Tiểu Ngọc; 04-08-2010 at 03:50 AM.
Đã có 109 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Ngọc
Converter : Hunter_vn
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập : Hunter_vn
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Trong quân doanh vô cùng náo nhiệt, đồng thời một bữa cơm trưa thịnh soạn cũng đang được chuẩn bị cho những chuẩn Võ giả vừa tới tham gia kiểm tra lần này.
Buổi chiều.
Tất cả 1680 chuẩn võ giả đều tập trung tại một quảng trường trống trải trong quân doanh, trên bục cao trước quảng trường là toàn bộ lãnh đạo cao cấp của quân khu phía bắc thành phố Giang Nam, đồng thời có thêm một vài nhân vật cao cấp đại diện của Lôi điện võ quán, Cực hạn võ quán.
"Tất cả chú ý, mọi người lần lượt báo danh, bắt đầu nhận trang phục cùng binh khí chiến đấu."
"Nghiêm Chuyết."
"Hạ Phong."
"Vương Binh Giang."
...
Phía trên quảng trường mười sĩ quan đang gọi tên của những dự bị Võ giả, lần lượt những người được gọi tên đi lên nhận trang phục và vũ khí của mình.
"La Phong."
Một âm thanh vang dội truyền tới, thoáng nghe thấy tiếng gọi, La Phong lập tức bước lên phía trước.
"Đây là trang phục chiến đấu của ngươi, một đôi ủng( chiến ngoa), một thanh Huyết ảnh chiến đao cấp 2 mà ngươi đề nghị, đây là chiến đao nặng nhất quân doanh có thể chuẩn bị được - 98 kg, nặng hơn nữa không có." Gã sĩ quan đưa cho La Phong thêm một ít đồ vật nữa nói: "Đây là đồng hồ đeo tay dùng để truyền tin, có cả chức năng định vị, nhận gửi thư điện tử. Còn đây là tấm khiên sáu cạnh."
Hắn vừa nói xong, trong ánh mắt nhìn La Phong đã xuất hiện một tia nghi hoặc... Mới chỉ là Dự bị Võ giả, thế mà lại yêu cầu một thanh Huyết ảnh chiến đao nặng như vậy làm gì, đúng là quái sự.
La Phong chỉ mỉm cười, hai tay ôm một đống vật phẩm nặng gần .
200 kg nhanh chóng dời đi.
...
Ở trên quảng trường, tất cả1680 Dự bị Võ giả đều đã nhận được trang phục chiến đấu rất vừa vặn, cùng với loại vũ khí mà bản thân đã yêu cầu, mọi người đều sử dụng vũ khí thông thường (đao, kiếm…). Đây là quy định từ lâu của Võ giả thực chiến khảo hạch, trong quá trình tham gia Võ giả thực chiến khảo hạch không được dùng vũ khí nóng (chắc là súng ống). Sau khi được phát vật dụng xong, mọi người đều quay về nơi nghỉ ngơi của mình, thay đổi trang phục, giày dép, và chờ đợi.
************
Trên quảng trường rộng rãi vang lên tiếng cười.
Bây giờ La Phong, chân mang đôi ủng làm từ hợp kim, trên người mặc một chiếc quần dài chuyên dụng và một chiếc áo, phía sau lưng có thêm một tấm bảo hộ được chế tạo từ một loại hợp kim đặc biệt, đồng thời mang theo tấm khiên sáu cạnh cùng Huyết ảnh chiến đao, hắn đang vui vẻ nói chuyện với những người xung quanh.
"Cả người trang bị thế này, nếu muốn mua toàn bộ, chắc tối thiểu cũng phải mất bảy tám chục vạn." Một gã thanh niên thấp bé hưng phấn đích chỉ vào chiến phục trên người nói: "Chiếc quần, tấm bảo vệ lưng này, tuy không phải là trang bị cấp cho một Võ giả. Chỉ là cho chúng ta mượn tạm khi tiến hành Võ giả thực chiến khảo hạch. Nhưng mà, có thể đỡ được móng vuốt của quái thú yếu nhất cấp H, cũng như áo chống đạn dùng trong thành phố, những viên đạn bình thường không thể xuyên thủng, đồng dạng như vậy móng vuốt của quái thú cấp H không thể làm rách được nó, mặc dù nó được chế tạo từ gỗ mà thôi."
"Đúng, không thể xé rách!"
Đứng bên cạnh một gã có khuôn mặt lạnh lùng , một thiếu nữ cười lạnh một tiếng:"Có thể móng vuốt của chúng không thể làm rách chiến phục, nhưng nếu ngươi để trúng đòn, với sức mạnh của chúng có thể làm cho xương cốt ngươi gãy nát, nội tạng trọng thương."
"Anh đây cũng không yếu như vậy đâu." Thanh niên thấp bé vui cười nhìn sang bên cô gái nói: "Hay là…. cô em, quay lại tìm chỗ nào kín đáo anh cho em thử một chút?"
"Bớt nói nhảm đi." La Phong nhíu mày nói.
"Vâng, La ca, em không dám nữa." Tên này vui vẻ nghe lời.
Chuyện La Phong gia nhập Cực Hạn võ quán đã sớm truyền đi ở trong giới dự bị Võ giả, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh tất cả đều biết. Năm nay có rất nhiều dự bị Võ giả tham gia kiểm tra - 1680 người, nhưng mà sớm được Cực Hạn võ quán, Lôi Điện võ quán tuyển chọn tổng cộng mới có ba người! Tất những việc này các dự bị Võ giả đều biết, đồng thời họ cũng hiểu cả ba người này tương lai khẳng định sẽ khác xa họ.
"La Phong, La Phong." Xa xa truyền đến tiếng gọi, đó là tiếng của Tổng giáo quan Cực Hạn hội quán Dương Châu - Ổ Thông.
"Ổ Thúc."
La Phong đang đứng cười đùa cùng Dương Võ và vài người xung quanh, nghe thấy tiếng gọi, liền lập tức chạy lại. Gần một tháng qua, La Phong ở trong Tiểu khu Minh Nguyệt, vì vậy cùng với Tổng giáo quan Ổ Thông, hiện cũng sinh sống trong Tiểu khu Minh Nguyệt quan hệ rất gần gũi, thân cận, xưng hô cũng không giống như trước nữa, bình thường đều gọi là Ổ thúc.
"La Phong, đi theo ta." Ổ Thông vừa nói, vừa đi trước dẫn đường.
La Phong không hiểu mô tê gì cả nhưng cũng chẳng nhiều lời cất bước theo sau, rất nhanh đã đi lên tầng hai của một ngôi nhà nhỏ, trong phòng khách của tầng hai, đang có mấy ngươi ngồi đợi sẵn, La Phong vừa nhìn... Trong số mấy người này, hắn chỉ nhận ra một người, người đó chính là Gia Cát Thao - Một trong bốn Đại đầu sỏ của Cực Hạn hội quán thành phố Giang Nam!
"Chủ quản." La Phong cất tiếng chào.
"Ừ, La Phong à, cùng với Ổ Thông ngồi xuống bên kia." Gia Cát Thao mặc một bộ quần màu đen ẩn hiện ánh bạc cười nhẹ nói.
"Lão Gia Cát, đây là tên La Phong mà ngươi từng nói? Ta xem, so với người mà Lôi Điện võ quán chúng ta tuyển chọn, cũng không tốt hơn là bao." Ngồi đối diện với Gia Cát Thao là một người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo màu xám, khi hắn nói chuyện, âm thanh giống như được phát ra từ trong lồng ngực vậy:" Chúng ta - Lôi Điện võ quán lần này đã sớm tuyển chọn được hai người, một người tố chất thân thể không kém so với La Phong, người còn lại là một thiên tài về súng ống."
Hắn vừa giới thiệu vừa nhìn sang hai thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh, hai người này nghe vậy liền lập tức đứng lên.
"Ta là Vạn Đông." Thanh niên trên mặt có một bớt tím, ánh mắt âm trầm lên tiếng giới thiệu.
"Ta là Mã Hiểu." Tên thanh niên còn lại mim cười tự xưng tên, dáng người cao to, cân đối, xinh đẹp! Nói như vậy không sai, chính xác có thể dùng hai từ “xinh đẹp” để hình dung về người thanh niên này, nếu hắn mà là nữ nhân, chỉ sợ sẽ là loại nữ nhân hại dân hại nước (họa quốc ương dân) mất.
La Phong mỉm cười gật đầu: "La Phong, chắc các ngươi cũng đã biết tên rồi."
"La Phong." Tên thanh niên vẻ mặt thâm trầm mở miệng nói: "Ngươi có gan cùng ta thử sức một lần không? Buổi tối hôm nay, khi diễn ra võ giả thực chiến khảo hạch, ta và ngươi thi đua xem ai là người giỏi nhất!" Khi hắn nói, trong mắt ẩn hiện tia sáng, một thứ ánh sáng vô cùng phổ biến của tuổi trẻ, đó là khát vọng thể hiện mình.
"Không có hứng." La Phong lắc đầu đáp.
Tên thanh niên kia ngẩn ra, sau đó cười lạnh một tiếng, im lặng không nói thêm nữa.
Bên cạnh bọn họ, Gia Cát Thao và người đàn ông vạm vỡ của Lôi Điện võ quán thấy vậy đều nở nụ cười: "Lão Gia Cát, tên tiểu tử này của ngươi có điểm thú vị nha, tối thiểu là đủ điềm tĩnh, dù bị khiêu chiến như thế mà vẫn khôn nổi nóng a! Ta bắt đầu thấy có chút thích hắn rồi đó. La Phong, có muốn gia nhập Lôi Điện võ quán của ta ko..."
"Ha, ha, té đi." Họ Gia Cát thao trừng mắt liếc hắn một cái.
"Đùa tí thôi, nổi nóng làm giề, ngươi làm ta mất cả hứng." Người đàn ông vạm vỡ cất tiếng cười vang.
Gia Cát Thao liếc mắt xuống dưới sân: "Chúng ta cũng đi thôi, chỉ lát nữa là bắt đầu tiến hành Võ giả thực chiến khảo hạch rồi!"
**************
La Phong và những Dự võ giả được sự hướng dẫn của các quân nhân, sau nửa giờ đi bộ, ùn ùn tiến vào ngoại ô của một trấn nhỏ, bây giờ đã là lúc chạng vạng tối, mặt trời cũng sắp lặn.
"Rống ….. "
"Ngao… "
Liên tiếp nhưng tiếng kêu của quái thú trong trấn truyền ra, cả khu vực bên ngoài của trấn nhỏ này đều được lưới sắt bao quanh, có rất nhiều binh lính cầm súng trên tay đang đi tuần xung quanh.
"Nhanh lên nào, trong trấn còn ít quái thú lắm, khoảng 1200 con Thiết mao lợn rừng, 300 con Ảnh Miêu, còn lại là 500 con Hổ và Ngao Khuyển( chó ngao)." Một loạt âm thanh truyền đến, bọn La Phong cũng không phải đợi lâu, đã thấy một đoàn xe tải cỡ lớn, trên mỗi xe tải đều truyền đến từng đợt tiếng rống phẫn nộ của quái thú.
La Phong cùng các Dự bị Võ giả đang đứng chờ đều chăm chú quan sát...
Chỉ thấy trên mỗi xe tải, đều có rất nhiều cũi, ở trong mỗi chiếc cũi đều nhốt quái thú, chúng không ngừng phẫn nộ rống lên, làm cho cả đám dự bị Võ giả chưa từng cũng quái thú chém giết trong lòng run lên.
"La Phong a."
Tổng giáo quan Ổ Thông đang đứng ở bên cạnh La Phong cười nói: "Tố chất thân thể tốt, đao pháp giỏi, không có nghĩa là có thể giết được quái thú! Dù sao có một vài người vừa thấy máu, hoặc giữa cái sống chết, cả mười thành công lực cũng chẳng phát huy được tẹo nào (không khéo sợ tè cả ra quần, còn đánh đấm giề). Sở dĩ tiến hành kiểm tra Võ giả thực chiến, mục đích chủ yếu chính là tôi luyện nghị lực và lòng can đảm của Dự bị Võ giả. Ngươi phải tập thích nghi với quá trình chiến đấu sống chết cùng quái thú, không được nương tay."
"Đã hiểu ạ." La Phong gật đầu.
"Tốt... Những quái thú này thực lực đều là yếu nhất cấp H. Tương đương với Võ giả là “Sơ cấp chiến sĩ”." Ổ Thông nói thêm:" Nhược điểm của chúng chính là trí tuệ rất thấp. Bất quá chúng có ưu thế là điên cuồng hiếu sát, tấn công không biết mệt mỏi. Vì vậy mỗi lần tiến hành kiểm tra, luôn luôn có Dự bị Võ giả bị chết, nhẹ hơn thì tàn phế."
La Phong gật đầu, nếu quả thực cùng quái thú chém giết, khả năng an toàn 100 phần trăm là ko có.
.......
Sau khi chuyển thêm vào trấn một ít quái thú yếu nhất cấp H, số lượng quái thú trong trấn đã đạt tới một con số kinh người.
"Mọi người."
Âm thanh vang dội truyền vào tai các Dự bị Võ giả, La Phong cùng toàn bộ số người còn lại đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gã sĩ quan đang đứng trên nóc của một tòa nhà nhỏ ba tầng cũ nát trong trấn cất tiếng nói: "Lần này kiểm tra thực chiến, quy định vẫn như cũ! Sáu giờ hơn sẽ bắt đầu. Đến sáu rưỡi sáng ngày mai thì kết thúc!"
"Giết càng nhiều quái thú, thứ hạng càng cao. Sau khi giết được một quái thú, cắt lấy tai trái của chúng làm thành quả."
"Nhớ kỹ, nghiêm cấm Dự bị Võ giả chém giết lẫn nhau, mọi hành động của các ngươi đều được theo dõi, người vi phạm quy định trực tiếp bị xử bắn!"
"Các ngươi tổng cộng có 1680 Dự bị Võ giả, 60% trong tổng số người có thành tích tốt nhất sẽ trở thành Võ giả! Còn lại 40% coi như bị loại, phải đợi lần Võ giả thực chiến khảo hạch tiếp theo." Gã sỹ quan lạnh lùng nói tiếp, "Nói cách khác, trong số 1680 người các ngươi, chỉ có 1008 người sẽ vượt qua, còn 672 người sẽ bị loại!"
Những Dự bị Võ giả ở bên dưới lắng nghe, ngay lập tức tất cả đều bàn tán xôn xao, có tới 40% số người tham gia sẽ bị loại.
"Nhắc nhở các ngươi một câu, nếu như các ngươi giết được ba quái thú là có thể đạt yêu cầu rồi. Nếu chỉ giết được hai con quái thú, lúc đó tùy vào may mắn thôi." Âm thanh của tên sĩ quan tiếp tục vang lên: "Nếu thành tích như nhau, sẽ căn cứ vào thời gian dùng để giết quái thú, mức độ thụ thương để xếp hạng từng người. Ghi nhớ, sau khi đã giết được một số lượng quái thú nhất định, các ngươi phải nhanh chóng ra khỏi trấn."
"Nhớ kỹ, nếu như các ngươi bị thương nặng, không được di chuyển, ấn nút cầu cứu trên đồng hồ đeo tay. Sẽ có người lập tức tới cứu các ngươi... Thế nhưng điều đó cũng có nghĩa là cuộc kiểm tra của các ngươi đã chấm dứt ." Tên sỹ quan nhất thời nhảy lên.
Vụt!
Hắn trực tiếp từ mái của ngôi nhà trong thị trấn nhảy xuống, bay lên cao thêm hơn mười mét nữa, liên tiếp lắc mình hai cái, bay ra ngoài trấn.
"Tất cả chuẩn bị xuất phát, đi vào trong trấn." Tên sĩ quan vung tay hô lớn.
1680 Dự bị Võ giả giống như sóng biển cuồn cuộn, nhanh chóng, hung dung đi vào trong trấn.
"Đóng cổng!" Tên sĩ quan ra lệnh một tiếng.
"Ầm… ầm… ". Cửa vào trấn duy nhất từ từ đóng lại.
Võ giả thực chiến khảo hạch, chính thức bắt đầu!
Đã có 152 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Ngọc
Tập 2: Võ Giả
Chương 10: Lần đầu tiên giết quái thú.
Converter : Hunter_vn
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập : Hunter_vn
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
"Dương ca, bây giờ ngươi phải một mình đi vào tiểu trấn này thôi?". Hai người La Phong và Dương Võ đang đứng gần bờ tường đổ của một ngôi nhà hoang trong tiểu trấn, Dương Võ cũng tỏ ra nghiêm túc gật đầu nói: "Tiểu Phong, Võ giả thực chiến khảo hạch lần này không có đơn giản như tên gọi của nó, mục đích chính lần kiểm tra này là rèn luyện lòng can đảm, gan dạ! Bởi vì trong tương lai, sau khi trở thành Võ giả chúng ta sẽ một mình xông pha vào những nơi nguy hiểm hơn cả nghìn lần thế này. Nếu như ngay cả việc đi vào một cái tiểu trấn có thêm một ít quái thú yếu ớt mà cũng phải nhờ ngươi hỗ trợ, sau này còn làm ăn giề?"
La Phong gật đầu: "Đúng vậy, Dương ca ngươi phải cẩn thận một chút."
"Được, Tiểu Phong, ngươi cũng vậy." Dương Võ nhắc nhở thêm: " Quái thú trong tiểu trấn này, toàn bộ đều là quái thú yếu nhất cấp H, trong tương lai tìm đâu một cơ hội tốt như vậy cho chúng ta luyện đao nữa".
"Ta hiểu, đây đúng là cơ hội hiếm có để luyện đao." La Phong mỉm cười gật đầu.
"Tốt, hẹn gặp lại vào sáng sớm ngày mai ngoài trấn nhá." Dương Võ nói xong cẩn thận quan sát xung quanh, vù một tiếng đã chạy nhanh vào trấn.
Ngay sau đó La Phong cũng nhanh chóng khuất vào trong bóng đêm.
************
Màn đêm buông xuống, phía bên ngoài hàng rào bảo vệ quanh tiểu trấn đang có không ít đèn pha cực lớn đang rọi vào bên trong, phía bên trong tiểu trấn có nhiều nơi được chiếu sáng hoàn toàn, tuy nhiên cũng có những nơi đèn pha không thể rọi tới nên vô cùng tối tăm.
"Theo như lời giới thiệu của Võ giả, tất cả quái thú trong trấn này đều có cấp bậc rõ ràng, bao gồm quái thú bình thường, cấp Tướng và cấp Chiến thần. Phân biệt tương ứng với các cấp Võ giả của con người: cấp chiến sĩ, cấp Chiến tướng và cấp Chiến thần." La Phong tay trái đeo chiếc khiên 6 cạnh, còn tay phải cầm Huyết ảnh chiến đao im lặng đứng trong một con hẻm đổ nát đầy bụi.
"Quái thú cấp H có thực lực yếu nhất - Sơ cấp thú binh. Thực lực tương đương với Sơ cấp chiến sĩ của nhân loại."
"Quái thú trong trấn dù nhiều, nhưng có thể chia ra ba nhóm chính, theo thứ tự là: quái thú họ Mèo tốc độ chiến đấu nhanh nhất- Ảnh Miêu; quái thú có lực lượng phòng thủ mạnh nhất - Thiết mao lợn rừng, loại cuối cùng là Hổ Ngao khuyển – cả tốc độ lẫn sức mạnh chiến đấu đều vô cùng đáng sợ." La Phong ánh mắt đảo qua.
Bỗng nhiên, phía xa xa trên tầng 2 một tòa nhà nhỏ đã đổ nát nhiều chỗ, lờ mờ nhìn thấy có một bóng đen đang chậm rãi đi tới, với thị lực của La Phong bây giờ rất nhanh đã nhìn rõ, đây là một con quái thú toàn thân bao phủ một bộ lông tua tủa như những chiếc châm nhọn hoắt, nó cao chừng 1.5 mét, trong chiếc miệng rộng hoác chìa ra hai chiếc răng nanh vô cùng lớn và sắc bén, chúng phản xạ ánh sáng đèn pha từ xa chiếu đến, ánh lên từng đợt hàn quang, làm cho người ta nhìn thấy run sợ không thôi.
Những con lợn bình thường con người vẫn ăn thịt, tất cả kích thước đều như nhau, chỉ cao khoảng 60-70 cm mà thôi.
Nói một cách khác, con quái thú này so với nhưng con lợn bình thường cao hơn hai lần, cả người trông chẳng khác gì một chiếc xe hơi loại nhỏ(bốc phét ).
"Thiết mao lợn rừng? Ngươi sẽ là con mồi đầu tiên của ta." La Phong cẩn thận quan sát con Thiết mao lợn rừng này, nó trực tiếp đang từ trong con hẻm nhỏ đi ra, không bao lâu toàn bộ hình dạng của nó đã xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt.
"Hống… "
Thiết mao lợn rừng nhìn chằm chằm tên nhân loại trước mắt, hai tay phân biệt đang cầm một tấm khiên sáu cạnh và một thanh chiến đao, nó rống lên từng hồi, âm thanh nghe vô cùng quái dị, trong nháy mắt bốn chân chạy nhanh trên nền xi măng mang theo một cơ thể to lớn ầm ầm lao tới, mặt nền xi măng trở lên bụi mù, trong không khí nổi lên một trận gió mạnh mang theo một mùi vô cùng tanh tưởi. Nhìn con quái thú đang lao về phía mình, La Phong cảm giác giống như là cả một chiếc xe con hung hãn cực nhanh đánh tới.
Hai răng nanh rất to và sắc bén đưa lên cao , giống hai thanh loan đao to lớn sắc nhọn, đang theo đà đâm tới.
"Vù!" Trước thế công của con Ở Thiết mao lợn rừng đang xông tới, thân thể La Phong cực nhanh né tránh, hắn lắc mình sang bên cạnh của con quái thú, đang lao đến với tốc độ cực nhanh, con Thiết mao lợn rừng căn bản không kịp dừng lại. Sau đó, trong hai mắt La Phong lóe lên tia nhìn lạnh, sức mạnh toàn thân bỗng nhiên bạo phát trực tiếp truyền vào cánh tay cầm đao, không chút lưu tình, Huyết Ảnh chiến đao chém mạnh một đao xuống! Lưỡi của Huyết ảnh chiến lạnh lẽo chém ngang cổ của Thiết mao lợn rừng!
Phốc!
Đầu của Thiết mao lợn rừng bắn tung lên, máu tươi từ vết chém trên cổ phun ra xối xả, phần cơ thể còn lại vẫn còn theo đà chạy thêm hơn mười thước nữa mới ầm ầm đổ xuống, thân thể nằm trên đất co giật một lúc nữa, mới hoàn toàn chết hẳn.
"Phù, phù." La Phong hít sâu hai lần, nhìn cảnh máu tươi trên cổ của quái phun ra xối xả, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút run rẩy.
Giết quái thú...
Lần đầu tiên giết quái thú, thật đúng làm cho người ta phải rung động.
"Thảo nào Ổ thúc cũng nói, có rất nhiều dự bị Võ giả lần đầu tiên nhìn thấy máu, cả mười thành sức lực cũng chẳng phát huy nổi một thành." La Phong bình tĩnh trở lại, qua lần chém giết vừa rồi hắn thầm nghĩ:"Ban đầu tất cả đều diễn ra suôn sẻ, nhưng sau đó... Một đao vừa rồi trực tiếp chém đứt đầu của Thiết mao lợn rừng nhưng cũng tổn hao quá nhiều sức lực. Nếu là những dự bị Võ giả bình thường, căn bản không có khả năng một đao chém rơi đầu Thiết mao lợn rừng."
Khả năng phòng ngự của Thiết mao lợn rừng đúng là rất mạnh, quả nhiên giống với những gì mà đám dự bị Võ giả từng bàn luận.
Thực lực của La Phong hôm nay, đã tương đương với Trung cấp chiến sĩ, nhưng là Trung cấp chiến sĩ mạnh nhất. Cùng con Thiết mao lợn rừng này chém giết, đơn giản chỉ là đồ sát nó mà thôi.
"Theo như lời của những Võ giả trong Tiểu khu Minh Nguyệt đã nói, khi chém giết với quái thú, không thể chủ quan được. Phải nhanh chóng tìm được nhược điểm của chúng."
"Mặt khác, bản thân ta khi nhìn thấy cảnh máu tươi từ chiếc cổ bị chém đứt của Thiết mao lợn rừng phun ra xối xả, lênh láng trên đất trong lòng cũng có một cảm giác run sợ. Mình phải cố gắng làm quen với những tình huống kiểu này thôi! Trong tương lai ta sẽ thường xuyên chém giết cùng quái thú, chiến đấu giữa ranh giới sống chết. Trong thời khắc quyết định như vậy, mà bản thân lại không giữ được bình tĩnh, như vậy chết chắc." La Phong lúc này cũng hiểu được một điều quan trọng, trong chiến đấu sinh tử, ở những giây phút quyết định càng phải lạnh lùng, quyết đoán, hạ thủ không lưu tình.
Đúng như vậy, suy nghĩ của La Phong hoàn toàn chính xác, dù sao đây cũng mới là lần đầu tiên hắn giết được một quái thú, biểu hiện như vậy của La Phong cũng làm cho người khác không thể nghĩ đến.
La Phong bước về chiếc đầu lợn rừng, vung dao lên ……
Xoẹt…!
Một đao cắt gọn chiếc tai bên trái của Thiết mao lợn rừng, bỏ vào trong ba lô đeo sau lưng:"Cái đầu tiên! Tiếp tục nào!" Thân thể La Phong chợt lóe liền nhanh chóng mất hút tại ngã tư, ở đó chỉ còn lại trơ trọi thi thể không đầu của Thiết mao lợn rừng, máu tươi chảy lênh láng dần dần nhuộm đỏ mặt đường.
...
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong mọi ngóc ngách của tiểu trấn không ngừng diễn ra những cuộc chiến đấu đẫm máu! Mặc dù biết rằng sức mạnh của những quái thú cấp H này so với các dự bị Võ giả không có chênh lệch bao nhiêu, nhưng bản thân các dự bị Võ giả lại có một ưu điểm cực lớn, đó là trí tuệ! Mà nhược điểm chí mạng của nhưng quái thú này cũng chính là trí tuệ, ưu điểm duy nhất của chúng có lẽ chỉ là sự điên cuồng, tính hiếu sát mà từ lâu đã là bản năng không thể tách rời của chúng mà thôi.
Hơn 8 h tối.
Trên mái của một ngôi nhà 6 tầng cũ kĩ, xuất hiện hai bóng đen đang điên cuồng lao vào nhau công kích.
Rẹt!
Một đạo hàn quang lóe lên, La Phong ngồi trong tư thế nửa quỳ trên sân thượng, trên lưỡi của Huyết ảnh chiến vẫn còn lưu lại một vệt máu tươi. Bóng đen còn lại vô lực ngã xuống, nằm xóng xoài trên sân thượng, một dòng máu từ từ chảy ra.
"Ảnh miêu này tốc độ quả nhiên rất nhanh, xứng đáng đứng đầu trong toàn bộ quái thú cấp H, tốc độ ước chừng cũng phải đạt tới 40m/s." La Phong đứng dậy đi tới bên xác của nó, trên mặt đất bây giờ là xác của một con Ảnh miêu có bộ lông toàn thân màu xám, kích thước cũng không gọi là lớn, chỉ dài hơn nửa thước mà thôi. Hiện tại, trên bụng của nó có thể nhìn thấy một vết thương rất kinh người, toàn bộ nội tạng của nó cũng bị một đao của La Phong chém đứt đoạn.
"Đối với những dự bị Võ giả thực lực bình thường, con Ảnh miêu sẽ là một mối nguy hiểm không nhỏ. Nhưng nó gặp phải ta thì coi như xong đời”( tự sướng hehe).La Phong lắc đầu thầm nghĩ, đồng thời Huyết đao trong tay cũng cắt luôn cái tai trái của nó.
Hiện tại tốc độ của La Phong so với Ảnh miêu đã nhanh hơn rất nhiều lần.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, gặp phải La Phong nó chỉ có con đường chết, thực lực của La Phong bây giờ đã là Trung cấp chiến sĩ, hơn nữa so với những Trung cấp chiến sĩ khác, hắn chính là một đỉnh phong rồi.
"Một em nữa."
La Phong đem chiến lợi phẩm vừa có cất kỹ đi:"Nếu có thể giết được ba con quái thú, hầu như trăm phần trăm đã qua khảo hạch rồi. Ta đã giết năm con là thừa chỉ tiêu rồi! Như vậy... Bây giờ mình sẽ luyện tập đao pháp và thân pháp vậy." Lúc trước giết chúng cũng chỉ là hoàn thành chỉ tiêu vượt qua khảo hạch mà thôi, hiện tại không cần để ý tới điều này nữa.
"Ta hiện tại sẽ chỉ sử dụng quyền lực 1000 kg, tốc độ giảm còn 30m/s. Từ lúc này mới thực sự cùng quái thú sinh tử chém giết đây."
Lúc trước căn cứ vào thực lực của La Phong mà nói, đơn giản là đồ sát quái thú, hai bên không có cùng một đẳng cấp.
Mà hiện tại, La Phong áp chế thực lực của chính mình để thực lực hai bên ngang bằng, có như thế mới gọi là tôi luyện được. Dù sao tương lai khi xông pha chiến đấu, muốn có thêm một lần thoải mái chém giết cùng những quái thú yếu như thế này cũng không được.
"Bắt đầu!"
La Phong đứng trên nóc một tòa nhà sát với hàng rào bảo vệ, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hay! Mục tiêu đầu tiên!". La Phong liếc mắt liền đã thấy dưới chân một tòa ba tầng đổ nát đằng kia, đang có một con Hổ ngao khuyển trên người lấm tấm nước, La Phong lập tức nhẹ nhàng phóng đi, sau đó từ trên sân thượng đang đứng bay vọt một cái, trực tiếp bay qua khoảng cách hơn mười thước, rơi vào tầng trên cùng của tòa nhà đổ nát kia, gây lên một trận rung động rất mạnh.
La Phong cả người lăn tròn trên đất, hóa giải toàn bộ phản lực khi tiếp đất, sau đó bật dậy lao về phía con Hổ ngao khuyển.
"Gào….." Hổ ngao khuyển cũng không chần trừ phi thẳng tới.
...
Một tên thanh niên vẻ mặt lạnh lẽo, trên người có đầy vết máu, trong tay cầm một thanh Nguyệt đao quái dị, vô cùng kiêu ngạo, nghênh ngang đi ở ngã tư đường.
"Không biết tên La Phong đã giết được bao nhiêu quái thú rồi nhỉ?" Tên thanh niên trong lòng tự hỏi, hắn đúng là một trong số 1680 dự bị Võ giả tham gia khảo hạch, cũng là người duy nhất có thực lực gần bằng La Phong, đồng thời cũng là một trong hai thiên tài được Lôi Điện võ quán thu nhận sớm, tên là Vạn Đông. Tuy rằng trong lần khảo hạch này, số Dự bị Võ giả tham gia rất nhiều nhưng tổng cộng chỉ có ba người sớm được hai Võ quán lớn thu nhận.
Nhưng một trong ba người này thì có một người được gọi là thiên tài súng ống nên lực lượng của cơ thể của hắn cũng không quá mạnh.
La Phong và tên thanh niên Vạn Đông này mới chính là hai người có tố chất cở thể được xếp vào dạng kỳ tài hiếm có.
"Sao?" Vạn Đông nhìn về một phía xa.
Chỉ thấy có một bóng người đang liên tục chiến đấu cùng hai con Ảnh, hai con quái thú không ngừng gào thét, tốc độ của chúng nhanh đến kinh người, những móng vuốt sắc bén không ngừng tấn công người kia. Nhưng mà bóng người kia cũng rất linh hoạt, tránh né không ngừng, cùng hai đầu quái thú chém giết ác liệt.
"La Phong! Giết hai con Ẩnh miêu mà vật vã vậy sao? Ngươi làm ta thất vọng quá". Vạn Đông cất tiếng cười chế nhạo, hô lớn.
"Xoẹt!" "Xoẹt!"
Nhanh như chớp, Huyết chiến đao trong tay La Phong chém ra hai lần, hai con Ảnh miêu lập tức rơi xuống đất, không cựa quậy thêm một chút nào nữa.
"Mịa nó, nhanh thật."(:00 (9)::00 (9):)Vạn Đông bị dọa cho sợ nhảy dựng lên, trong lòng giật thót: "Đao pháp vô cùng liền mạch, chém vào chỗ yếu hại của hai con quái thú vô cùng chuẩn xác." Vạn Đông nhìn thấy La Phong hạ hai con Ảnh miêu mới có cảm giác, tên La Phong này không thể khinh thường.(:00 (73)::00 (73):)
"Đang định cùng các ngươi đùa thêm chút nữa, luyện tập thêm một chút thân pháp của ta." La Phong nhìn xác hai con Ảnh miêu bất động trên đất thầm nhủ: "Tại tên đáng ghét kia xuất hiện nên ta cũng không muốn thằng đó thấy đao pháp và thân pháp mà ta đang luyện." La Phong vung đao cắt lấy tai bên trái của hai con Ảnh miêu, bỏ vào trong ba lô, cũng chẳng thèm liếc tên Vạn Đông kia lấy một cái, cả người nhanh chóng biến mất.
Last edited by Tiểu Ngọc; 06-08-2010 at 05:09 AM.
Đã có 122 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Ngọc