Tài liệu không ít, Chu Dật Trần mở ra, lập tức phát hiện bên trong có vấn đề.
Trường đại học Trường Kinh có tất cả đến sáu mươi các đoàn hội, chỗ này nhiều nhất chỉ được đến một nửa mà thôi, những tài liệu quan về hoạt động của các đoàn hội quan trọng căn bản là không có.
Phát hiện này, khiến tinh thần của y trở nên vô cùng phấn chấn.
- Tiêu Bân, cậu bị sao đó hả? Rất nhiều tư liệu về hoạt động của các đoàn hội vì sao lại không có?
Chu Dật Trần có vẻ rất nghiêm khắc, trực tiếp chất vấn Tiêu Bân. Mấy tên ‘tay sai’ cũng bắt đầu nhìn về phía Tiêu Bân, chuẩn bị bắt đầu gây khó dễ.
Quở mắng Tiêu Bân xong, Chu Dật Trần lập tức quay sang Trương Dương:
- Còn cậu nữa, Trương Dương, thân là một trưởng ban thư ký, cậu giám sát công việc của cấp dưới như thế nào đấy?
Tiêu Bân trừng to đôi mắt lên, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Tiêu Bân là trợ lý của ban thư ký hội sinh viên, công việc chủ yếu là liên hệ với các đoàn hội, còn Trương Dương là trưởng ban. Chu Dạt Trần nói như vậy cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng điều đáng nói ở đây chính là việc Trương Dương ở ban thư ký này gần như không có quyền lợi gì.
Ngoại trừ việc Tiêu Bân có chút nghe lời hắn ra, những người khác căn bản chẳng thèm để ý đến hắn, mà bọn họ đều đã bị Chu Dật Trần lôi kéo về phía mình rồi.
Chu Dật Trần lần này chính xác là nhắm đúng vào nhược điểm của Tiêu Bân. Tuy rằng mọi người đều biết là Chu Dật Trần đang cố ý chơi khó cậu ta, nhưng việc Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn là sự thật.
Sau khi hỏi xong, Chu Dật Trần có vẻ đắc ý nhìn Trương Dương, cục tức cố nín nhịn hôm nay, rút cục giờ cũng đã có thể phát tiết ra một chút.
- Lần này đúng là Tiêu Bân làm không tốt.
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi nói. Sắc mặt Tiêu Bân lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng Trương Dương lại đi chủ động thừa nhận sai lầm như vậy.
- Chỉ một câu không làm tốt là xong sao?
Chu Dật Trần lạnh lùng cười, trong lòng âm thầm cảm thấy vui sướng. Y híp mắt lại, giống như một người giành chiến thắng đang nhìn Trương Dương vậy.
- Mặc dù cậu ấy làm không tốt, nhưng đã cố gắng hết sức rồi. Bắt đầu từ sáng nay, cậu ấy không ngừng tiến hành liên hệ với các đoàn hội. Tôi nghĩ mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ. Buổi sáng hôm nay cậu ấy còn có giờ học mà có thể thu thập được đến một nửa tài liệu, thì là một sự đầy nỗ lực rồi.
Trương Dương vẫn mang giữ nguyên nụ cười như ban nãy, nói nhẹ nhàng. Lời nói của hắn giống như đang biện bạch vậy.
Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, Chu Dật Trần trong lòng càng thêm đắc ý. Trước khi giao cho Tiêu Bân nhiệm vụ này, Chu Dật Trần đã sớm nghĩ đến việc Trương Dương sẽ dùng lý do này, cho nên y đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi. Vì thế, y liền nói:
- Những cái này tôi biết, nhưng trước kia khi bố trí công việc chúng tôi cũng nói rồi, ban thư ký không phải chỉ có mỗi mình Tiêu Bân. Cậu ta có thể phân mấy người khác hỗ trợ cơ mà.
Ban thư ký có tất cả 5 người, trừ Trương Dương và Tiêu Bân thì vẫn còn đến ba người nữa. Nếu như những người này cùng làm thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong sáng nay.
Vấn đề là, ba người này đến Trương Dương bọn họ còn chẳng coi ra gì thì liệu có thể nghe theo Tiêu Bân không?
Câu trả lời rõ như ban ngày rồi. Tiêu Bân cũng biết điều này, cho nên căn bản là không đi tìm bọn họ.
Về phần nhờ Trương Dương hỗ trợ thì Tiêu Bân càng không nghĩ đến. Bởi làm như vậy uy nghiêm của Trương Dương sẽ để đâu chứ? Tiêu Bân cũng không phải kẻ ngốc, biết Chu Dật Trần dụng tâm hiểm ác, cho nên mới không làm như vậy.
- Lần này là do tôi làm không tốt.
Tiêu Bân chậm rãi đứng lên, có vẻ tủi hổ nói. Còn Trương Dương thì vẫn kèm theo nụ cười thản nhiên như ban nãy.
- Có công phải thưởng, nhưng có lỗi thì cũng phải phạt. Nếu Tiêu Bân đã thừa nhận sai lầm rồi thì mọi người nghĩ xem nên phạt gì cậu ta cho thích hợp nhỉ?
Chu Dật Trần đợi mãi những lời tự thừa nhận sai lầm của Tiêu Bân. Giờ đây khi Tiêu Bân đã nhận rồi, thì y lập tức nói tiếp lời.
- Chủ tịch Chu nói rất đúng, có công phải thưởng, có lỗi phải phạt. Lần này Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ, tôi đề nghị cho tạm dừng tất cả công việc của cậu ta ở ban Thư ký.
Khi mà đám ‘đệ tử’ của Chu Dật Trần còn chưa lên tiếng thì Trương Dương đã mở miệng trước. Lúc này đây, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
Tiêu Bân càng tỏ ra khó hiểu. Cậu ta không ngờ, người lên tiếng đình chỉ công việc của mình lại là Trương Dương.
Tuy rằng công tác ở đây chẳng có lương lậu gì, nhiều nhất thì cũng chỉ là chút phụ cấp mà thôi. Nhưng dù sao đây cũng là công tác của hội sinh viên, đối với việc rèn luyện của cậu ta thì cũng đem lại những lợi ích nhất định.
Tiêu Bân không muốn mất công việc ở hội sinh viên.
- Nếu Trưởng ban Trương đã nói như vậy rồi thì cứ làm như thế đi.
Chu Dật Trần cũng có chút mơ hồ, y không biết Trương Dương đang có ý đồ gì. Có được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là y sẽ không bỏ qua. Bất kể nói như thế nào, hạ được Tiêu Bân thì đã đạt được mục đích của y rồi.
- Còn nữa, Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ được phân công, tôi là trưởng ban thư ký cũng có phần trách nhiệm. Tôi xin nghỉ chức này, đồng thời đề cử bạn Vương Quốc Hoa lên đảm nhiệm công tác này.
Trương Dương cười nói.
Lúc này, từng lời của hắn giống như những trái bom vậy, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối.
Ban thư ký của Trương Dương tuy rằng bị mất quyền lực nhiều, nhưng dù sao cũng là cán bộ trọng yếu của hội sinh viên. Ban thư ký này cũng có quyền giám sát rất quan trọng trong hội sinh viên, quyền lợi này cũng không nhỏ chút nào.
Trước đó không ít người cũng mong được ngồi vào vị trí này. Từ lâu Chu Dật Trần đã muốn hạ gục Trương Dương, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có lý do gì để ra tay.
- Trương Dương, cậu xin tự rút lui?
Chu Dật Trần vội hỏi một câu, giọng nói của y không khỏi run run vì kích động.
Trưởng ban thư ký là một cán bộ quan trọng của hội sinh viên. Cho dù là Chủ tịch hội cũng không có quyền bãi nhiệm. Hơn nữa, Trương Dương là thành viên trong đoàn chủ tịch, nên việc bãi nhiệm chức vụ của hắn phải do tập thể đoàn chủ tịch quyết định. Trương Dương vẫn có tiếng nói nhất định trong hội. Dù sao thời gian Chu Dật Trần tiếp nhận vị trí Chủ tịch hội này còn ngắn, nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không dám phát động đoàn chủ tịch bãi nhiệm Trương Dương.
Đương nhiên, Trương Dương tự động xin rút thì là việc chưa có tiền lệ.
Cho nên mới khiến cho mọi người phải kích động như thế.
Còn có một người khác kích động nữa, đó chính là Vương Quốc Hoa- người mà Trương Dương vừa nhắc tới. Vương Quốc Hoa hiện là trưởng ban Văn nghệ, cũng là một cán bộ cao cấp của hội sinh viên, tuy nhiên ban Văn nghệ kia không thể nào so sánh với ban Thư ký được.
Ban thư ký có thể giám sát tất cả bộ phận và các đoàn hội. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ hấp dẫn nhiều người rồi.
Trước giờ vị trí này bị Trương Dương chiếm, Vương Quốc Hoa nói không ghen tị thì đó là nói dối. Tuy nhiên cậu ta cũng hiểu, tuy rằng Trương Dương có thua Chu Dật Trần thật, nhưng bản thân hắn cũng có năng lực nhất định. Vị trí này không phải cứ muốn ngồi lên mà được.
Hôm nay nghe được lời tự rút lui của Trương Dương, lại còn đề cử mình lên nữa. Tim cậu ta lập tức đập nhanh hơn, đồng thời với sự kích động đó cũng có cút cảm kích đối với Trương Dương.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tiêu Bân vội vang kêu lên một tiếng. Trước kia cậu ta vào được hội sinh viên, cũng là do có Trương Dương giúp đỡ. Hoàn cảnh gia đình Tiêu Bân khó khăn, lúc mới vào hội sinh viên Trương Dương đã giúp cậu ta không ít, còn giúp cậu ta xin được học bổng nữa.
Cho đến này, Tiêu Bân đối xử với Trương Dương giống như với một ân nhân, cho nên mới từ chối sự lôi kéo của Chu Dật Trần.
Cậu ta là một người trọng tình trọng nghĩa. Chu Dật Trần cũng không có cách nào đối với cậu ta. Chỉ có thể dùng biện pháp khác để đẩy cậu ta ra mà thôi.
Hiện tại Tiêu Bân cảm thấy không ngờ, vì bản thân mình mà đã làm liên lụy đến Trương Dương.
- Mọi người thấy việc Trương Dương từ chức thế nào?
Chu Dật Trần cũng tỏ ra không hiểu. Nhưng y biết, việc Trương Dương chủ động thối lui này là một cơ hội hiếm có, y nhất định phải nắm lấy.
Còn về mục đích của Trương Dương, xong rồi suy nghĩ cũng không muộn.
- Tôi đồng ý.
Hồ Đào lập tức lên tiếng. Người này là cán bộ trong ban Thể thao. Tuy nhiên có sự ủng hộ của Chu Dật Trần cho nên lời nó càng ngày càng có trọng lượng hơn. Về sau trở thành trưởng của một ban mới thì cũng không phải không có khả năng.
Lần này họp, trưởng ban Thể dục là Lưu Trường lại không có mặt.
- Tôi cũng đồng ý.
Vương Quốc Hoa vội vàng nói một câu, cậu ta là người tán thành ý kiến này nhất.
Vương Quốc Hoa cũng là người kỳ cựu trong hội sinh viên, cậu ta là người mà Chu Dật Trần kéo lên từ sau khi y nhậm chức. Chu Dật Trần đối với cậu ta tuy không thân thiết bằng đám ‘đệ tử’ kia, nhưng vẫn thân hơn đám cán bộ trung lập kia.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Quốc Hoa kích động nhất. Trương Dương đã đề cử cậu ta, Chu Dật Trần không có quyền phản đối. Cứ như vậy, chỉ cần sau khi Trương Dương từ chức thành công thì vị trí kia chắc chắn sẽ thuộc về cậu ta.
Đương nhiên, những quá trình bắt buộc thì vẫn phải đi, nhưng những việc này đều là việc nhỏ.
Hội sinh viên thật ra cũng là một quan trường thu nhỏ. Tuy rằng nó rất nhỏ, nhưng cũng có sự lừa gạt lẫn nhau, cạnh tranh nhau vô cùng kịch liệt.
Có câu nói rằng: Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ. Hội sinh viên cũng thế, mỗi người đều muốn giành nhiều lợi ích về cho bản thân mình.
- Tôi đồng ý.
- Đồng ý.
Rất nhiều người đều tỏ thái độ đồng ý. Đây vốn là cuộc họp cán bộ một lần. Việc mà được những người này cùng thông qua thì tương tương đó là kết quả cuối cùng.
Chu Dật Trần còn chưa lên tiếng, Trương Dương lại nói:
- Mọi người đồng ý là tốt rồi, thế còn việc tôi đề ngị bạn Vương Quốc Hoa lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký, mọi người thấy như thế nào?
Trương Dương nói rất nhẹ nhàng, Vương Quốc Hoa chỉ hận một nỗi là không thể đi lên mà thơm vào má hắn mấy cái.
Cậu ta chưa bao giờ phát hiện, Trương Dương lại có mặt đáng yêu như thế.
Một số công việc ở ban Thư ký Trương Dương không dễ làm, nhưng đối với Vương Quốc Hoa thì khác, bởi vì cậu ta là người đứng về phía Chu Dật Trần.
Cậu ta tin tưởng rằng, mình có thể hạ được mấy người ở ban Thư ký.
Nếu không hạ được, thì sẽ đuổi những người này đi. Chu Dật Trần cũng sẽ không nói giúp bọn họ, dù sao tầm quan trọng của mình còn lớn hơn bọn họ nhiều.
Những người khác lúc này chỉ nhìn nhau mà không ai nói gì.
Điều này khiến cho Vương Quốc Hoa có chút gấp rồi. Trong lòng đang thầm mắng đám người này. Bình thường thì xưng huynh gọi đệ, tỏ ra thân thiết lắm, nhưng đến thời khắc mấu chốt như thế này thì chẳng ai thèm lên tiếng ủng hộ.
- Chủ tịch Chu, cậu thấy đề nghị của tôi như thế nào?
Thấy mọi người không đáp lại, Trương Dương trực tiếp hỏi Chu Dật Trần, vẻ mặt của hắn vẫn kèm theo nụ cười.
Đối với nụ cười này của Trương Dương, Chu Dật Trần cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Tuy nhiên, lúc này y bắt buộc phải trả lời Trương Dương, cũng bắt buộc phải đồng ý đề nghị này.
Nếu như không đồng ý, thì Vương Quốc Hoa nhất định sẽ phản bội mình. Cái giá như vậy là quá lớn.
- Tôi cảm thấy đề nghị của cậu rất hay.
Chu Dật Trần rốt cục cũng lên tiếng, y chỉ cảm thấy không tệ. Điều này, khiến cho Vương Quốc Hoa cũng có chút mất hứng.
Tôi đã là người của anh rồi, giờ người khác cho tô cơ hội, anh vẫn ngăn cản, đây rút cuộc là ý gì chứ? Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi chẳng là gì hay sao?
Kỳ thật Chu Dật Trần cũng không phản đối Vương Quốc Hoa đảm nhiệm Trưởng ban Thư ký.
Vương Quốc Hoa bất kể nói như thế nào thì cũng là người đứng trong đội của mình. Hơn nữa, bây giờ không có người khác thích hợp hơn để đảm nhiệm vị trí này. Chỉ có điều, đề nghị này là của Trương Dương nói ra, cho nên theo bản năng y đã thấy khó ưa rồi.
Nhưng y không biết rằng, y đã gieo vào trong lòng Vương Quốc Hoa một loại mầm mống bất mãn rồi.
- Hôm nay mọi người đều đến đông đủ cảm tôi đề nghị biểu quyết một chút đi, đầu tiên là chỗ tôi thông qua.
Trương Dương nhẹ nhàng cười. Chu Dật Trần muốn.
Vương Quốc Hoa liếc mắt nhìn Trương Dương với vẻ cảm kích. Lúc này tâm tình của cậu ta cũng bắt đầu có sự thay đổi. Trước kia, cậu ta đứng về phía Chu Dật Trần chủ yếu là vì y là Chủ tịch hội, phần nữa là cảm thấy bất mãn với Trương Dương.
Trương Dương trước kia, dường như là một người rất cao ngạo, trong lúc vô tình đã từng đăc tội với Vương Quốc Hoa.
Tuy nhiên, bây giờ sự bất mãn này hoàn toàn biến mất, Vương Quốc Hoa chỉ cảm thấy rằng Vương Quốc Hoa là người đáng yêu nhất trên đời này mà thôi.
- Tôi đồng ý.
Một Trưởng ban khác bình thường có quan hệ khá tốt với Vương Quốc Hoa rốt cục cũng bày tỏ thái độ rồi. Thái độ này của cậu ta, khiến rất nhiều người ủng hộ theo. Dần dần tất cả đều ủng hộ Vương Quốc Hoa lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban Thư ký này.
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Chu Dật Trần.
Nhiều người như vậy đã đồng ý rồi, y muốn phản đối cũng lo được, chỉ có thể ho khan một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này. Cứ như vậy, cơ bản là đã được thông qua rồi, Vương Quốc Hoa chỉ cần đi thêm một đoạn đường ngắn nữa là có thể ngồi lên được vị trí này rồi.
Sau khi xác đinh xong, Vương Quốc Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trương Dương một cái.
- Trưởng ban Cao của ban Xã đoàn là người rất có tài hoa. Trong buổi dạ hội tân sinh viên, cậu ấy độc tấu một bài sáo đã để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người. Sau khi bạn Vương Quốc Hoa đi thì còn trống vị trí này, tôi đề nghị để cho Trưởng ban Cao lên đảm nhiệm.
Trương Dương lại tiếp tục đề cử. Ban Xã đoàn này nhiệm vụ có chút trùng hợp với ban Thư ký. Mà rất nhiều việc đều phải cần có sự đồng ý của Trưởng ban Thư ký mới có thể làm được. Đến cả quyền phê duyệt, hiện tại cũng bị ban Thư ký ‘cướp’ mất.
Cứ như vậy, ban Xã đoàn liền biến thành một bộ phận có thể có hoặc không. Sự tồn tại của nó thực ra chính là để phục vụ cho các đoàn thể mà thôi.
Những hội trưởng của các đoàn thể này, bình thường cũng chẳng thèm coi vị Trưởng ban Xã đoàn này ra gì. Khi có việc gì thì trực tiếp lên tìm trưởng ban Thư ký luôn.
Trưởng ban Cao kia tên đầy đủ là Cao Kiệt, cũng là một lão làng của hội sinh viên. Cậu ta là một người trung lập, vốn nghĩ sẽ đảm nhiệm vị trí này cho đến lúc tốt nghiệp, không ngờ còn có cơ hội được điều chỉnh như vậy.
Đề nghị này của Trương Dương vừa nói ra, Cao Kiệt lập tức ngồi thẳng lưng, con ngươi không ngừng chuyển động.
Ai mà không muốn có được quyền lợi tốt hơn chứ. Và đương nhiên cậu ta cũng không ngoại lệ rồi. Ban Văn nghệ vốn không thể so sánh được với ban Thư ký, nhưng còn hơn nhiều so với vị trí cũ của cậu ta, ít nhất là kinh phí hoạt động nhiều hơn. Lúc này đây, cậu ta cũng tỏ ra vô cùng cảm kích Trương Dương. Tuy nhiên cũng trộm liếc mắt nhìn Chu Dật Trần một cái, để biết xem phản ứng của Chu Dật Trần ra sao.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Nụ cười trên mặt Chu Dật Trần biến mất rồi, vẻ mặt âm trầm hẳn xuống.
Cái tên Trương Dương chết tiệt, lại là Trương Dương, Trương Dương liên tục biểu hiện, khiến y không còn cảm giác sảng khoái khi được bắt bí Trương Dương như lúc nãy nữa, không biết tại sao, trong lòng y như có một cây gai, cảm giác rất không thoải mái.
Phải biết rằng, điều chỉnh cán bộ của hội sinh viên là công việc của y, Trương Dương nhiều nhất chỉ có quyền kiến nghị, nhưng bây giờ như thể đã biến thành công việc của Trương Dương rồi, điều này đương nhiên là làm cho rất khó chịu.
Chu Dật Trần khó chịu, còn có người khác cũng cảm thấy khó chịu.
Người này chính là Cao Kiệt, Trương Dương đưa ra sự điều chỉnh công tác, như thể là đang trêu ngươi gã. Chẳng ai bằng lòng cả đời làm quản gia để phục vụ cho người khác, đặc biệt là ở những đoàn hội căn bản là không có kinh phí này.
Hội Văn nghệ thì có thể khác một chút, thường thường được tổ chức những hoạt động như: Đêm hội tân sinh viên, dạ hội các ngày lễ, đại hội thể dục thể thao ở trường…Các loại hoạt động quy mô lớn đều là hội văn nghệ đến sắp xếp.
Kinh phí hoạt động cũng vì vậy mà nhiều hơn các đoàn hội khác.
Bọn họ đều là sinh viên, căn bản là không có tham ô hay biển thủ gì, nhưng có kinh phí thì khi nói chuyện cũng có thể lớn tiếng một chút, cũng có thể làm được nhiều việc hơn
Trong thâm tâm của Cao Kiệt , vẫn rất muốn đến hội văn nghệ, mà vẻ mặt của Chu Dật Trần kia, giống như không muốn cho mình đi, điều này càng làm cho y thêm bất mãn.
Có cùng tâm tư với Cao Kiệt, còn có mấy phần tử trung lập khác nữa.
Bọn họ sở dĩ có thể trung lập, là vì vị trí không quá rõ ràng, Chu Dật Trần không cần thiết phải mượn hơi bọn họ. Hơn nữa hiện tại đang đối phó với Trương Dương, nên trước tiên cứ buông tha cho bọn họ cái đã.
Hiện tại bọn họ cho rằng Chu Dật Trần không muốn điều công việc của Cao Kiệt , thì đều đã nghĩ đến chính mình, tự nhiên trong lòng đều có chút không thoải mái.
Trương Dương vẫn mỉm cười, tất cả những biểu hiện trên mặt mọi người, đều được hắn quan sát kỹ.
Những sinh viên này, vẫn là quá non nớt, căn bản là không thể so sánh được với những ‘lão làng rồi’.
Ở bệnh viện, lúc các trưởng khoa mở cuộc họp, những biểu hiện trên mặt bọn họ hoàn toàn không như vậy, căn bản là không thể nhìn ra đâu là suy nghĩ thật của bọn họ.
Trương Dương cười nhạt, nhìn Vương Quốc Hoa một cái, nhỏ giọng hỏi:
- Trưởng ban Vương này, thời gian cậu làm ở ban Văn nghệ dài, cũng lên lão làng rồi. Cậu cho rằng bạn Cao Kiệt đây có thích hợp đến thay thế vị trí của cậu không?
Một tiếng ‘Trưởng ban Vương’ vang lên, khiến cho Vương Quốc Hoa cảm thấy vô cùng sung sướng. Cậu ta càng ngày càng ‘thuận mắt’ với Trương Dương hơn. Lúc này cậu ta khẽ gật đầu một cái.
- Hội trưởng Cao rất có tài năng, cậu ấy thể hiện ở đêm hội tân sinh viên thì không cần tôi phải nói nhiều nữa. Đối với sự giúp đỡ của hội trưởng Cao trước kia tôi vô cùng cảm kích. Tôi cảm thấy, để cậu ấy làm hội trưởng ban Văn nghệ là rất thích hợp rồi.
Nghĩ ngợi một chút, Vương Quốc Hoa chậm rãi nói. Giờ mình đã được lên làm trưởng ban thư ký rồi, còn là đề nghị của Trương Dương nữa. Lúc này, Trương Dương muốn đề cử Cao Kiệt vào vị trí hội trưởng ban Văn nghệ, thì chẳng có lý do gì để mình lại phản đối cả.
Đây gọi là ông bỏ con gà, bà thò chai rượu rồi. Chỉ là thâm ý ở trong đó cậu ta không nghĩ, mà nghĩ cũng chẳng ra.
Sắc mặt của Chu Dật Trần càng trở nên khó coi hơn, đang định lên tiếng thì Trương Dương lại nói:
- Trưởng ban Diệp, cậu thấy bạn Cao Kiệt là người như thế nào?
Người mà Trương Dương gọi ở đây chính là Diệp Triển, là trưởng ban Kỹ thuật, là người có quan hệ tốt nhất với Cao Kiệt, và cũng là một trong những thành phần trung lập.
Trương Dương hỏi cậu ta, thì đương nhiên cậu ta sẽ không phản đối rồi, lập tức nói:
- Cao Kiệt là một người rất có tài nghệ, cũng rất có năng lực, tôi thấy để cậu ấy đảm nhiệm vị trí trưởng ban Văn nghệ là hoàn toàn hợp lý.
- Mọi người...
Chu Dật Trần không nhịn được nữa rồi, muốn lên tiếng, nhưng đáng tiếc y mới thốt ra được hai từ thì lại bị Trương Dương cắt ngang:
- Chủ tịch Chu có cho rằng bạn Cao Kiệt là rất thích hợp không. À đúng rồi, vừa nãy tôi có hơi thiếu sót, không hỏi ý kiến của Chủ tịch Chu. Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa muộn, mọi người, chúng ta hãy nghe ý kiến của lãnh đạo cao nhất rồi nói sau.
Trương Dương cười tủm tỉm, Chu Dật Trần hận một nỗi là không thể xông lên mà đấm cho hắn một trận.
Y muốn phản đối, chỉ nhìn Cao Kiệt thôi là trong lòng y đã thấy không thích rồi.
Trong mắt Cao Kiệt, đều là một sự hy vọng, ngay cả những thành viên trung lập khác cũng đang nhìn y. Lúc này, nếu như phản đối thì đồng nghĩa với việc để cho mấy thành viên trung lập kia đứng về phía Trương Dương.
Trương Dương tuy nói là tự động từ chức, nhưng vẫn chưa rời khỏi hội sinh viên. Đồng thời hắn vẫn còn là thành viên của đoàn Chủ tịch, cho nên hắn muốn mở lời ‘gây sự’ thì không phải không có khả năng.
Nhẫn nhịn...nhẫn nhịn. Đây là suy nghĩ duy nhất của Chu Dật Trần lúc này.
- Tôi cảm thấy bạn Cao Kiệt rất có năng lực, ban Văn nghệ mà vào tay cậu ấy thì nhất định sẽ càng ngày càng tốt lên.
Những lời này của Chu Dật Trần chính là tỏ thái độ ủng hộ, hơn nữa còn là sự ủng hộ rất lớn.
Nếu y đã không còn lựa chọn khác rồi, thì cứ ủng hộ đi cho xong. Nói những lời dễ nghe thì rất đơn giản, như vậy mới có thể hy vọng sau này lôi kéo được Cao Kiệt.
Suy nghĩ của y là tốt, nhưng đáng tiếc rằng khi người ta bức xúc thì rất dễ phạm sai lầm.
Y nói như vậy, lại khiến cho Vương Quốc Hoa cảm thấy không vui rồi. Nói như vậy, ban Văn nghệ trong tay Cao Kiệt sẽ tốt hơn thì chẳng phải nói năng lực của cậu ta hơn mình sao?
Đã là người cùng phía với nhau, nhưng anh lại nói những lời đó trước mặt tôi thì liệu tôi biết giấu mặt vào đâu? Đây không phải đồng nghĩa với việc trong mắt anh, tôi lại không bằng Cao Kiệt sao?
Trong lòng Vương Quốc Hoa cảm thấy không vui, nhưng chỉ cúi đầu mà không dám nói gì.
Nhìn Vương Quốc Hoa lúc này, Trương Dương càng cảm thấy nực cười.
- Nếu Chủ tịch Chu cũng đồng ý rồi, thì hôm nay quyết định việc này luôn đi, để lần sau đỡ phải họp. Nhà nước bây giờ cũng đề xướng việc nâng cao hiệu suất rồi, chúng ta cũng phải thực hiện theo, đem hiệu suất làm việc đi lên mới được.
Trương Dương chậm rãi nói, rất nhiều người cũng gật đầu ủng hộ theo.
Có chuyện của Vương Quốc Hoa rồi, thì lời đề nghị này của Trương Dương thì mọi người cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ có một người có ý kiến, đó chính là Chu Dật Trần.
Nhưng đáng tiếc y cũng không có cách nào phản đối, bởi vì vừa nãy y còn mở lời khen người ta, giờ không thể phủ nhận được, ép thì lại càng không thể.
Vừa biểu quyết xong, Trương Dương lại nói tiếp.
- Năng lực của bạn Hồ Đào mọi người cũng biết rồi, trước đây từng làm ở ban Xã đoàn. Tôi thấy, để cho cậu ấy giữ chức Trưởng ban Xã đoàn đi.
Trương Dương vừa nói xong, sắc mặt Hồ Đào liền thay đổi ngay, cậu ta liên tục xua tay, nói to:
- Không, không được đâu.
Hồ Đào từng làm ở ban Xã đoàn, nhưng hiện tại cậu ta là người của ban Thể thao, hơn nữa còn hy vọng được quản lý ban Thể thao này. So với ban Thể thao thì ban Xã đoàn không thể so sánh được. Đương nhiên, cậu ta không muốn bỏ vị trí trưởng ban Thể thao kia rồi.
- Bạn Trương Dương, chuyện này để sau đi.
Chu Dật Trần không nhịn được nữa, phát hỏa rồi, liền từ từ nói ra từng câu một. Biểu hiện của Trương Dương hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, cũng khiến cho y hoàn toàn không hiểu nổi.
- Ban Thư ký và ban Văn nghệ đều đã định rồi, nếu như không thèm để ý đến ban Xã đoàn thì bạn Hồ Đào sẽ không đồng ý. Chi bằng cứ để mọi người đề nghị đi, xem ai đến ban Xã đoàn thích hợp nhất.
Trương Dương cười, nhìn mọi người một cái nói. Rất nhiều người đều cúi gằm mặt xuống, chẳng ai lên tiếng cả.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Chủ tịch Chu, cậu là người to nhất ở đây, cậu cảm thấy ai thích hợp nhất?
Không có ai lên tiếng, Trương Dương liền đẩy cho Chu Dật Trần, khiến cho y tức đến nỗi nghiến chặt răng. Hận là không thể giết chết được hắn.
Ai cũng biết rằng, quyền lợi của Chủ tịch hội sinh viên của trường đại học Trường Kinh là rất lớn. Ban Xã đoàn chẳng qua chỉ là hình thức, còn phải thường xuyên đi ‘hầu hạ’ người khác, chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút thì đều muốn tránh xa.
- Chuyện này, có thể để sau hẵng nói.
Chu Dật Trần muốn tránh trả lời câu hỏi này, tuy nhiên Trương Dương liền lắc đầu nói:
- Chủ tịch Chu, vừa nãy không phải đã nói rồi sao. Bây giờ nhà nước cũng chú trọng đến việc nâng cao hiệu suất làm việc, một việc thì cần gì phải chia làm hai lần chứ.
Nhìn Tiêu Bân một cái, Trương Dương tiếp tục nói:
- Vừa nãy chủ tịch Chu cũng nói rồi, có công thì phải thường mà có lỗi thì phải phạt. Tôi thấy bạn Tiêu Bân làm việc ở hội sinh viên rất chăm chỉ, thật thà. Tuy rằng hôm nay có phạm chút lỗi nhỏ, nhưng ai mà chẳng có lúc sai lầm. Trước kia công lao của cậu ấy không nhỉ, nhưng chẳng được thưởng cái gì cả. Tôi thấy chi bằng hãy để cậu ấy đến tiếp nhận vị trí trưởng ban Xã đoàn này đi.
Chu Dật Trần ngẩng đầu lên, nhìn Trương Dương một cách kinh ngạc.
Muốn để cho Tiêu Bân đến làm Trưởng ban Xã đoàn thì cần gì phải lôi việc trước đây của Tiêu Bân ra chứ. Phải biết rằng việc mà Tiêu Bân làm ở hội sinh viên là ‘phục vụ’ người khác, cả ngày đều phải chạy lên chạy xuống. Nhưng ở ban Xã đoàn thì cũng đâu khá gì hơn, Tiêu Bân đến đây thì cũng chỉ ‘phục vụ’ người khác mà thôi. Mặc dù có thăng cấp một chút, trở thành Trưởng ban Xã đoàn.
Chu Dật Trần muốn phản đối, nhưng y đang định mở miệng thì Cao Kiệt lên tiếng trước:
- Đề nghị của Trương Dương rất hay, ban Xã đoàn đã nhiều lần nhận được sự giúp đỡ của bạn Tiêu Bân. Mọi người cũng biết đấy, Tiêu Bân không còn xa lạ với ban Xã đoàn nữa, cậu ấy đã sớm trở thành một người bạn của ban Xã đoàn chúng tôi rồi. Tôi cho rằng cậu ấy rất có năng lực, hoàn toàn đủ tư cách để làm trưởng ban.
Cao Kiệt vừa nói xong, tuy Chu Dật Trần rất muốn phản đối, nhưng cũng chỉ biết hút đầy một bụng khói và nhìn Cao Kiệt với ánh mắt mang hình viên đạn mà thôi.
Bởi vì Cao Kiệt không đủ tư cách. Vừa mới được đề nghị chuyển đến ban Văn nghệ xong là đã bắt đầu đi theo Trương Dương rồi. Phải biết rằng Chu Dật Trần đây mới là chủ tịch của hội sinh viên.
Đáng tiếc rằng Cao Kiệt không hiểu suy nghĩ của Chu Dật Trần lúc này.
Cậu ta giúp Tiêu Bân, chỉ đơn giản là vì cảm kích mà thôi. Trương Dương đã ủng hộ cậu ta như vậy, thì hôm nay nhất định không thể để Trương Dương đơn độc được.
Cao Kiệt vừa nói xong, Trưởng ban Kỹ thuật Diệp Triển cũng bày tỏ thái độ ủng hộ. Còn những thành viên trung lập khác thì cũng lần lượt gật đầu để ủng hộ Cao Kiệt.
Huống hồ, sự thay đổi về chức vụ của Cao Kiệt cũng giúp họ nhìn thấy được hy vọng.
- Trưởng ban Vương, Tiêu Bân đã không còn ở ban Thư ký nữa rồi, tuy nhiên tôi vẫn phải hỏi ý kiến của cậu một chút. Cậu cảm thấy thế nào?
Trương Dương quay đầu lại trực tiếp hỏi Vương Quốc Hoa, mà chẳng thèm đếm xỉa đến Chu Dật Trần.
Tiếng Trưởng ban Vương vang lên, lại khiến cho Vương Quốc Hoa ‘lên mây’ một lần nữa. Thêm vào thái độ khi hỏi rất ‘lễ phép’ của Trương Dương, khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng hài lòng, và cảm tình với Trương Dương cũng tăng lên không ít.
- Năng lực và thái độ đối với vông việc của Tiêu Bân mọi người cũng rất rõ ràng. Trước đây đúng là cậu ấy có rất nhiều công lao, nhưng từ trước đến giờ chẳng được phần thưởng gì để khích lệ cả. Và điểm quan trọng hơn nữa là Tiêu Bân đã quá quen với ban Xã đoàn rồi. Tôi thấy bạn Trương Dương đề nghị rất đúng, để Tiêu Bân làm Trưởng ban Xã đoàn là một lựa chọn rất đúng đắn.
Vương Quốc Hoa nói.
Trương Dương khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Bạn Hồ Đào, bạn thấy thế nào?
Lần này hắn lại hỏi một ‘đàn em’ cốt cán nhất của Chu Dật Trần. Hồ Đào gần như ngẩn người bởi vì không ngờ Trương Dương lại đột nhiên hỏi mình như vậy.
Hồ Đào tỏ ra có chút lo lắng, vội gật đầu, nói:
- Tôi không có ý kiến gì, tuy nhiên tôi cảm thấy bạn Tiêu Bân đến ban Xã đoàn là rất thích hợp, cậu ấy quen công việc ở ban Xã đoàn rồi.
Hồ Đào tán thành, đơn giản là vì cậu ta không muốn đến ban Xã đoàn mà thôi.
Cậu ta rất sợ Trương Dương sẽ đề nghị chuyển mình đến đó. Nếu như là lúc bắt đầu cuộc họp thì cậu ta cũng không tin sẽ có chuyện này, nhưng giờ nhìn thấy Trương Dương đã cho Vương Quốc Hoa làm trưởng ban Thư ký, lại để cho Cao Kiệt làm Trưởng ban Văn nghện, cho nên rất sợ sẽ bị hắn cho đến ban Xã đoàn.
Chu Dật Trần rất không hài lòng nhìn Hồ Đào một cái, nhưng Trương Dương chẳng thèm đếm xỉa đến y, tiếp tục hỏi ý kiến những người khác.
Tất cả mọi người, đều tán thành để Tiêu Bân làm trưởng ban Xã đoàn, còn Tiêu Bân thì xúc động đến mức không nói nên lời. Cậu ta vốn cho rằng mình chỉ là người thừa của hội sinh viên, thậm chí có thể sẽ bị đá khỏi hội, nhưng không ngờ lúc này đây mình lại được trở thành Trưởng ban.
- Chủ tịch Chu, anh thấy thế nào?
Hỏi xong tất cả mọi người, Trương Dương mới nhìn Chu Dật Trần một cái, chẳng thèm để ý đến hai con mắt hau háu như muốn ăn thịt người của Chu Dật Trần, lạnh nhạt hỏi một câu.
- Tôi không đồng ý.
Chu Dật Trần cắn răng gằn ra từng tiếng, những người xung quanh đều ngẩn người.
Đến bọn họ cũng mơ hồ cảm thấy bị ảnh hưởng, đều không chú ý đến việc lần này Chu Dật Trần vẫn chưa phát biểu ý kiến.
- Chủ tịch Chu, đây chính là đề nghị chung của mọi người, hơn nữa còn là một đề nghị rất hay, tôi muốn biết lý do tại sao anh lại không đồng ý.
Trương Dương vẫn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi một câu.
- Tôi thấy không thích hợp, cho nên không đồng ý.
Chu Dật Trần nói thẳng, y thật sự giận quá rồi, cho nên không thèm suy nghĩ nhiều mà thẳng thắn cự tuyệt đề nghị của Trương Dương luôn.
Trong phòng họp, đám Vương Quốc Hoa, Cao Kiệt đều cảnh giác nhìn Chu Dật Trần. Chu Dật Trần không đồng ý đề nghị chung của mọi người, cũng đồng nghĩa với việc không chấp nhận bọn họ tất cả bọn họ, đây là điều mọi người không thể chấp nhận được.
Trước kia Chu Dật Trần tuy cứng rắn nhưng vẫn còn hỏi ý kiến của mọi người, ít ra bề ngoài còn tỏ vẻ tôn trọng, nhưng hiện tại thì đều khiến cho mọi người cảm thấy bất mãn.
- Chủ tịch Chu, anh độc đoán quá rồi đấy. Hội sinh viên đâu phải là của riêng mình anh chứ. Anh không đồng ý cũng được thôi, tôi sẽ báo lên đoàn chủ tịch, xin mở cuộc họp đoàn chủ tịch, để tiến hành xét duyệt.
Trương Dương chậm rãi nói, lần này vẻ mặt cũng trở nên rất nghiêm túc.
Cao Kiệt, thậm chí là cả Vương Quốc Hoa đều gật đầu. Trương Dương từ đó cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của bọn họ, bọn họ cũng không muốn có một chủ tịch độc đoán như vậy.
Chỉ có đám Hồ Đào là muốn phản đối, nhưng đối mặt với Trương Dương, bọn họ đều không dám mở miệng.
Chu Dật Trần thấy áp lực như vậy, trong lòng cũng có chút hốt hoảng.
- Bạn Trương Dương, ý tôi chỉ là muốn thảo luận lại một chút, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?
Y không nghĩ rằng, việc mình phát tiết lại tạo điều kiện để cho Trương Dương bắn ngược lại như vậy. Điều quan trọng nhất là, cán bộ cao cấp ở đây đều không phản đối, đấy mới là điều khiến y sợ hãi nhất.
Cũng may phản ứng của y rất đúng lúc, vội vàng cười cười, giọng nói cũng dịu dàng đi không ít.
- Việc mà tất cả mọi người đã đồng ý rồi thì còn cần phải thảo luận nữa sao?
Trương Dương không để ý đến sự xuống nước của Chu Dật Trần, tiếp tục hỏi ép. Y bị Trương Dương nhìn khiến trong lòng khẽ run lên, cuối cùng không thể không gật đầu.
- Tôi cho rằng đề nghị của Trương Dương rất hay, bạn Tiêu Bân quả thật rất thích hợp với vị trí trưởng ban Xã đoàn.
Chu Dật Trần nói xong câu đó, như muốn nằm thẳng xuống ghế, trong lòng y dâng lên một cảm giác thất bại.
Đối mặt với Trương Dương, lần đầu tiên y có cảm giác như vậy.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Một khi đã như vậy, chuyện này cũng biểu quyết một chút đi!
Trương Dương cười nhạt một tiếng nói. Chu Dật Trần ánh mắt tóe lửa, chỉ hận không thể xé xác Trương Dương ra được, không thể không gật đầu đồng ý với đề nghị của Trương Dương.
Tiêu Bân vừa mới mất đi quyền lợi công tác ban Thư ký, thế nào mà lại bất ngờ trèo lên được cái ghế Trưởng Xã đoàn. Quá trình như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không biết là Trương Dương đã dùng biện pháp gì mà có thể kéo mình vào ban Xã đoàn chỉ trong nháy mắt, lại còn làm Trưởng ban nữa chứ.
Sau khi thông qua, Tiêu Bân vẫn còn có chút sững sờ, có cảm giác như đang nằm mơ.
Tuy nói tính chất công việc không khác mấy nhưng cấp bậc và chế độ đãi ngộ là hoàn toàn khác nhau. Trưởng ban là cán bộ cao cấp của Hội sinh viên, dù cho Chu Dật Trần đều muốn đối phó với mình, tóm được mình cũng không dễ dàng như trước.
Hơn nữa có danh hiệu Trưởng ban này, khi tốt nghiệp rời khỏi trường sau này và đi vào xã hội tìm việc làm, mình cũng sẽ có ưu thế hơn. Biết đâu mười năm sau, vừa tốt nghiệp đã có mười mấy vị Phó chủ tịch đến, sinh viên bây giờ có trình độ chưa phải là điều gì to tát.
Giờ này khắc này, Tiêu Bân cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ biết cảm động nhìn Trương Dương.
- Trưởng ban Tiêu, còn không mau cảm ơn sự ủng hộ của Chủ tịch Chu?
Trương Dương cười tít cả mắt nói. Tiêu Bân hơi ngây người ra, lập tức bật dậy, trịnh trọng cảm ơn Chu Dật Trần. Song Chu Dật Trần lại tức điên trong lòng.
Lời cảm tạ của Tiêu Bân như cái vả thẳng vào mặt, cũng là đánh dấu sự thất bại hoàn toàn trong cuộc giao tranh giữa Chu Dật Trần và Trương Dương.
- Hy vọng sau khi mấy vị Trưởng Ban điều chỉnh công xong sẽ nỗ lực cố gắng làm việc thật tốt. Chủ tịch Chu, có chuyện tôi cần nói riêng với anh một chút.
Trương Dương lại nói bồi thêm một câu khiến Chu Dật Trần càng tức điên lên.
Cái gì mà sau khi mấy vị Trưởng Ban điều chỉnh công xong sẽ nỗ lực cố gắng làm việc thật tốt? Đây là những lời mà Trương Dương được nói ra hay sao? Đây chính là quyền lợi của Chủ tịch như y cơ mà. Hôm nay Trương Dương hoàn toàn áp đảo cầm trịch, cơ bản là không xem y ra gì.
Khi cơn tức của Chu Dật Trần vẫn chưa nguôi thì phản ứng của mấy Trưởng ban cấp dưới càng đổ thêm dầu vào lửa tức giận đang bùng cháy trong y.
Cao Kiệt, Tiêu Bân đều gật đầu đồng ý, mà ngay cả Vương Quốc Hoa cũng gật đầu theo cái rụp.
Mấy người này rõ ràng cũng không xem Chủ tịch như y ra gì mà.
- Chuyện gì?
Chu Dật Trần nói rắn như đá. Yn dù sao cũng là người thâm hiểm nên chưa đến nỗi hoàn toàn mất đi lý trí.
- Chủ tịch Chu, anh xem, tôi đã không còn làm ở Trưởng ban Thư ký rồi. Dù sao anh cũng nên sắp xếp việc cho tôi làm, tôi không thể nhàn rỗi như thế mãi được. Anh sắp xếp cho tôi một công việc đi!
Lời nói của Trương Dương khiến ánh mắt mạnh mẽ Chu Dật Trần tắt ngấm, suýt chút nữa không biết nhìn đi đâu nữa.
Trương Dương đã tự động rút lui, không ngờ lại mọc ra một công việc mới. Y coi Chu Dật Trần y là cái gì? Thời điểm này, Chủ tịch Chu hận chỉ không nghiền Trương Dương ấy thành cám được.
- Chủ tịch Chu, bạn Trương Dương vẫn rất có năng lực, để cho bạn ấy nhàn rỗi như vậy rất lãng phí, nên sắp xếp cho bạn ấy một công việc mới!
Cao Kiệt lập tức đi nói hùa theo một câu.
Chỉ là đưa ra một đề nghị thôi, gã cũng không sợ Chu Dật Trần nghĩ nhiều cái gì. Hơn nữa gã cũng nhận ra nếu thế lực của Chu Dật Trần càng ngày lớn thì nhất định sẽ có ngày đến áp đảo mình.
Gã này hoàn toàn không có dũng khí và thực lực để chống đối Chu Dật Trần. Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có Trương Dương là thích hợp nhất, tuyệt đối không thể để Trương Dương rời khỏi Hội sinh viên.
Trương Dương có thể tặng cho Chu Dật Trần một sự đả kích không nhỏ. Ngang bướng trong hội nghị của Hội sinh viên, biểu diễn trên địa bạn của anh, lại còn vào hùa với nhau để ‘ép người’ nữa, điều này khiến cho Chu Dật Trần không thể nuốt tiêu được.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Cao!
Lời phát biểu ý kiến này chính là của Vương Quốc Hoa. Vừa nãy khi Chu Dật Trần trực tiếp từ chối thông qua đề nghị của tất cả mọi người cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với y.
Cách nghĩ của y và Cao Kiệt không khác nhau là mấy. Tuy rằng y quy phục Chu Dật Trần nhưng không có nghĩa là cái gì y cũng phải nghe theo Chu Dật Trần.
Sau khi hai người bày tỏ thái độ, lại có mấy người thể hiện sự đồng tình với thái độ của mình, Chu Dật Trần lạnh lùng nhìn những người này. Toàn thân y sắp sôi máu lên vì lửa giận.
- Tôi cũng thấy rằng bạn Trương Dương là một nhân tài, không thể cứ để lãng phí như vậy được.
Hồ Đào bất ngờ bật lên một câu. Chu Dật Trần sửng sốt quay đầu trừng mắt lườm gã chăm chăm.
Tiêu Bân, Cao Kiệt, thậm chí cả Vương Quốc Hoa ủng hộ Trương Dương, y đều có thể nhẫn nhịn được. Riêng có Hồ Đào a dua theo là y không thể nhịn nổi. Hồ Đào là do một tay y cất nhắc lên và còn là tay chân y tin tưởng nhất. Nói như thế chẳng khác nào y đã phản lại y.
Không đợi Chu Dật Trần đặt câu hỏi, Hồ Đào lại tiếp tục nói:
- Bộ phận đối ngoại vẫn trong tình trạng thiếu người. Bạn Trương Dương rất có thực lực, tôi đề nghị để bạn Trương Dương đảm nhận Bộ phận đối ngoại để cống hiến nhiều hơn cho Hội sinh viên chúng ta.
- Bộ phận đối ngoại?
Chu Dật Trần hơi sững sờ, khóe miệng từ từ nở nụ cười.
Hồ Đào nhìn lấy lòng y một cái, thấy vẻ hài lòng của Chu Dật Trần nên cũng yên lòng, liền gật đầu cười nịnh với Chu Dật Trần.
Những người khác sau khi nghe Hồ Đào đề nghị đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bộ phận đối ngoại là một bộ phận đặc biệt của Hội sinh viên, ít nhất là đối với một trường đại học như đại học Trường Kinh.
Những bộ phận khác không có quyền lợi thì thôi, ít nhất cũng không có áp lực gì lớn. Bộ phận đối ngoại thì khác, bọn họ có áp lực tài trợ rất lớn.
Điểm này, Hội sinh viên từ khi bắt đầu đã như thế rồi.
Công việc chủ yếu của Bộ phận đối ngoại là liên hệ với Hội sinh viên của trường khác hoặc là liên hệ với có sinh viên khác để tiến hành tổ chức các hoạt động hay làm công tác tiếp đãi khác.
Làm những công việc như vậy sẽ rất nổi tiếng trong trường Đại học. Nhưng trường Đại học Trường Kinh lại chỉ là một trường học thông thường, bình thường rất ít khi giao lưu với các Tổ chức sinh viên của các trường Đại học khác nên căn bản là chẳng có việc gì để làm, càng không phải đón tiếp ai cả.
Ngoài điều đó ra thì còn một số trận thi đấu quan trọng giữa các trường Đại học, chẳng hạn như cuộc thi CUBA, vân vân cũng do Bộ phận đối ngoại phụ trách. Điều đáng tiếc là các đội thi đấu của trường Đại học Trường Kinh chưa từng đi đấu ngoài trường nên cũng không cần đến Bộ phận đối ngoại.
Chủ tịch đời thứ nhất của Hội học sinh thấy bộ phận này cả ngày không có việc gì làm nên đã giao nhiệm vụ tìm nhà tài trợ.
Liên hệ không được, tiếp đãi không được, các anh phải đi mà lôi kéo các nhà tài trợ vậy.
Kết quả là nhiệm vụ này gây nhiều áp lực khiến họ rất khổ sở. Sinh viên thì có thể kêu gọi nhà tài trợ gì được? Nhiệm vụ hai mươi nghìn tệ mỗi học kỳ chẳng khác gì bản án tử làm khó các thành viên của Bộ phận đối ngoại. Cuối cùng khi học kì một kết thúc, đến khoản tài trợ hai nghìn tệ cũng không tìm được.
Năm 98 mà có được hai mươi nghìn tệ đã gây sửng sốt lắm rồi, có thể đủ tiền mua một căn hộ ở huyện nhỏ rồi.
Chủ tịch đời trước cũng là người khái tính, ban đầu đã ra quy định thưởng phạt rõ ràng. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì phải lập tức rút lui khỏi Bộ phận đối ngoại, chức vụ Trưởng ban kia cũng thế, anh không làm được thì đừng làm nữa, dù sao anh cũng không làm nổi.
Sau đó lại bổ nhiệm một Trưởng ban, kết quả là chưa đầy ba tháng đã chủ động xin từ chức vì áp lực thật sự là quá lớn.
Cuối cùng đã thay đến Trưởng ban đời thứ ba. Người này càng “khá khẩm” hơn, chưa đến thời gian một tháng đã kéo theo một thành viên của Bộ phận đối ngoại rút khỏi Hội sinh viên, còn tuyên bố đây căn bản không phải là công tác mà con người có thể làm được.
Từ đó về sau, Bộ phận đối ngoại liền trở thành Bộ phận địa ngục của Hội sinh viên khiến cho người ta thà rút khỏi Hội sinh viên cũng không muốn vào Bộ phận này.
Cứ như vậy đến nay, Bộ phận đối ngoại vẫn bỏ trống, sau khi Chu Dật Trần tiếp nhận chức vụ Chủ tịch cũng không có điều chỉnh gì đối với Bộ phận đối ngoại, cũng không có hủy bỏ nhiệm vụ mà Chủ tịch đã định ra nên Bộ phận đối ngoại tất nhiên vẫn không có người.
Hồ Đào đề nghị cử Trương Dương vào Bộ phận đối ngoại, căn bản không phải là có lòng tốt mà muốn đẩy Trương Dương vào hố lửa.
- Trương Dương, để bạn vào Bộ phận đối ngoại, bạn thấy thế nào?
Chu Dật Trần đã hiểu ý tứ của Hồ Đào, lập tức nói theo luôn. Đề nghị này của Hồ Đào khiến y rất hài lòng. Y vẫn chưa có thời gian đi tổ chức lại Bộ phận đối ngoại, vừa hay lợi dụng được cục diện rối rắm mà Chủ tịch đời trước để lại đem ra chỉnh Trương Dương.
- Được thôi, tôi không ý kiến. Chủ tịch Chu đã ưu ái như vậy, tôi sẽ tiếp nhận vị trí Trưởng Bộ phận đối ngoại này. Tuy nhiên Bộ phận đối ngoại đã không còn ai rồi, tôi muốn tự tuyển thêm hai thành viên nữa tới trợ giúp tôi. Yêu cầu này không có gì quá đáng chứ?
Trương Dương cười ha hả, gật đầu, lập tức đồng ý.
Thực ra nếu Hồ Đào không nói thì chính y cũng sẽ chủ động đến Bộ phận đối ngoại. Từ lúc rời khỏi ban Thư ký, mục tiêu của y chính là hướng tới Bộ phận đối ngoại. Người khác sợ áp lực tìm nguồn tài trợ, riêng Trương Dương thì không hề lo lắng dù chỉ là một chút.
Hắn có y thuật, chỉ cần chữa cho vài bệnh nhân là có thể kéo về cả núi tài trợ, quan trọng nhất là Bộ phận đối ngoại có một số quyền lợi đặc thì càng khiến hắn thoải mái. Chỉ cần hắn muốn, những ngày tháng sau này của Chu Dật Trần sẽ chẳng dễ chịu gì..
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương