Triển Nhược Trần trừng mắt, gân trên trán nổi lên, trầm giọng:
– Đoạn Nhĩ Sinh, Triển mỗ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, ngươi ấn định đi!
Đoạn Nhĩ Sinh bỗng cất giọng cười ha hả, sau đó kéo Đoạn Phương Cô đến gần, nụ cười vẫn không dứt...
Đoạn Phương Cô đã kinh nộ kêu lên:
– Cha, cha thọ thương rồi!
Cô ta quay đầu ném ánh mắt phẫn nộ nhìn Triển Nhược Trần, quát:
– Tính Triển kia, lại là ngươi!
Triển Nhược Trần vẫn không thay đổi nét mặt, cất giọng:
– Vì ngươi, nên ta không giết phụ thân ngươi!
Đoạn Phương Cô cuồng nộ hét lên:
– Sao không nói là vì Kim quả phụ? Ngươi nếu giết chết cha ta, ngươi biết ta thề giết Kim quả phụ...
Đoạn Nhĩ Sinh chợt cất cao giọng:
– Các huynh đệ Cô Lâu Bang, chúng ta đi!
Bọn đại hán áo tro như gió cuốn mây lùa chỉ trong nháy mắt đã kéo nhau đi mất không còn một người!
Người của Kim Gia Lâu tập trung đứng trước lồng sắt. Triển Nhược Trần mở lồng sắt ra, thấy Kim Thân Vô Ngân hai chân bị đùng dây sắt quấn quanh, hai tay cũng bị treo lên hai bên lồng.
Triển Nhược Trần mở dây đưa tay đỡ, Kim Thân Vô Ngân vội lắc đầu bảo:
– Hài tử, mẹ ngồi trong lồng này mười hai ngày, tay chân đã tê liệt khó cử động được, trước hết đi kiếm cái kiệu, nhanh trở về Kim Gia Lâu!
Triển Nhược Trần căm hận nói:
– Mẹ, Trần nhi quyết không tha lão tính Đoạn kia!
Lúc này có người vào trong động lấy ra một bầy ngựa, cũng có người vội kết giá kiệu trên lưng ngựa, Triển Nhược Trần ôm Kim Thân Vô Ngân lên đặt nằm trên kiệu.
Đưa tay dụi mắt, Kim Thân Vô Ngân nhìn quanh, than:
– Trường Xuân Sơn ta ở mấy mươi năm lại không biết ở Hắc Phong Khẩu thuộc lân cận lại có địa động như thế này!
Triển Nhược Trần nói:
– Chính vì không biết, mới để cho mẹ chịu khổ nửa tháng, hài nhi đáng chết!
Kim Thân Vô Ngân liền hỏi:
– Lần này các huynh đệ thương vong bao nhiêu?
Tăng Tú Hùng lập tức đáp:
– Thạch Viễn và Tề Đại Sơn đều chết, Nghê Dũng bị thương nhẹ, các huynh đệ tử thương ba mươi mốt người!
Kim Thân Vô Ngân bảo lên đường ngay, nhìn những thi thể trên đất, bà mím chặt miệng lại...
Mười dặm đường không xa lắm, chưa đầy một giờ sau họ đã về tới Kim Gia Lâu.
Lúc này tin tức đã truyền vào Đại Kim Lâu, Phan Đắc Thọ và bọn Thân Vô Kỵ lập tức chạy ùa ra đại sảnh.
Vô Tình Báo Phí Vân không đợi Kim Thân Vô Ngân vào chính sảnh, liền quỳ xuống trước hành lang, nói lớn:
– Thuộc hạ canh giữ không chu tường, khiến cho phòng vệ xảy ra sơ hở, thuộc hạ thỉnh tội!
Nhóm Phi Long Bát Vệ cũng quỳ xuống trước hành lang thỉnh tội!
Không đầy phút sau, trên hành lang quỳ đầy người thỉnh tội!
Quy củ của Kim Gia Lâu rất nghiêm cẩn, quyền uy của Kim Thân Vô Ngân vẫn là chí cao vô thượng, lời của bà ta phát ra tợ như thánh chỉ, tổ chức của Kim Gia Lâu lớn và nghiêm mật, giữa thượng hạ tôn ty đều không được tùy tiện.
Hiện tại, có hai tỳ nữ ngồi một bên xoa bóp, Kim Thân Vô Ngân dần dần khôi phục uy nghi trở lại, xua xua tay, nói với Phan Đắc Thọ ở cạnh bên:
– Bảo họ đứng dậy!
Phan Đắc Thọ nghiêm túc nói:
– Đương gia xá tội các người, mọi người chuẩn bị tề tâm hiệp lực đối phó với bọn ác ma đó!
Triển Nhược Trần vội bước lên, mở lời:
– Mẫu thân, mười hai ngày nay bị giày vò khốn khổ, mẫu thân nhanh vào Cửu Xương Các để điều dưỡng.
Kim Thân Vô Ngân đưa ngang tay ra nói:
– Ở trong thạch động họ đã thương nghị quyết định hôm nay đúng ngọ tấn công Kim Gia Lâu, ta muốn ngồi ở đây để xem họ tấn công bằng cách nào!
Triển Nhược Trần và Phan Đắc Thọ cùng nhìn nhau...
Phan Đắc Thọ vết thẹo trên trán đỏ rực lên, nói giọng uy nghiêm:
– Bảo họ tới đây, cho họ có đi không về, cũng chính là cơ hội rửa hận báo thù cho Lâu chủ!
Vô Tình Báo Phí Vân lập tức tập trung bốn vị Đại Bảo Đầu cấp chữ Tinh Nguyệt Lôi Điện ở chính sảnh.
Kim Thân Vô Ngân đã thấy bọn Thân Vô Kỵ từ Cửu Xương Các chạy lại.
Ngoài Thân Vô Kỵ ra, còn có phu phụ Kim Thúc Nghĩa và Đoan Lương, tỷ muội Thân Vô Mộ, Thân Vô Cầu, Thụy Ngũ Hùng và Thi Gia Gia đều đến đủ cả.
Thân Vô Kỵ đứng trước mặt bà ta, đôi mắt rướm lệ, nói giọng tắc nghẽn:
– Đại muội, bọn họ hành hạ muội quá thảm rồi!
Kim Thân Vô Ngân nói:
– Sống được để trở về, đã là may mắn rồi!
Bà ta vỗ về trên đầu Thi Gia Gia, nói giọng nhỏ nhẹ:
– Gia nhi, ta mừng cho con có một người chồng tốt, Nhược Trần không những bản lĩnh kiên cường, chí khí cao, mà còn ngạo cốt thiết đảm, dám hành động, lần này nếu như không có sự quả quyết của nó, sự tình e rằng càng tồi tệ hơn!
Triển Nhược Trần vội mở lời khiêm tốn:
– Hài nhi hổ thẹn, mẫu thân quá khen rồi!
Kim Thân Vô Ngân thay đổi nét mặt, nói với Phan Đắc Thọ:
– Nhị Đương Gia, làm sao để cho địch nhân một trận đáng đời, thậm chí đánh một trận diệt sạch bọn họ, do lão toàn quyền chỉ huy!
Phan Đắc Thọ đứng dậy, đáp:
– Thuộc hạ quyết tận lực hành động, quả là mong Đương gia đi giá đến Cửu Xương Các để điều dưỡng!
Thân Vô Kỵ cũng gật đầu giục:
– Đại muội, muội kể cả chiếc áo cũng chẳng lành lặn, hay là nhanh trở về Cửu Xương Các đi, ở đây đã có Nhị Đương Gia chỉ huy, muội khổ gì phải ngồi mãi nơi này?
Thi Gia Gia đưa tay đỡ Kim Thân Vô Ngân, nói:
– Mẹ, để Gia nhi dìu đi!
Thở một hơi sâu, Kim Thân Vô Ngân nói:
– Cũng được, ta đi tắm rửa xong sẽ quay lại ngay!
Đã biết đúng ngọ địch nhân tấn công, Phan Đắc Thọ lập tức điều khiển nhân mã, lão quyết định đặt chiến tuyến ở cách phía trước Kim Gia Lâu từ ba đến năm dặm, đó là một dãy đồi, bốn bề rậm rịt, tuy ban ngày, nhưng ẩn nấp trong đó địch nhân cũng khó phát hiện ra.
Người của Kim Gia Lâu lập tức chiếu theo kế hoạch phân bố phòng ngự, vội vã kéo ra mai phục ở sau dãy đồi.
Nhìn ra xa, Kim Gia Lâu vẫn một bề yên tĩnh vắng lặng, thấy không có chút gì là mùi bạt sát!
Thế nhưng, những người ẩn nấp trong dãy đồi, lại nghe được mùi huyết tanh không bình thường!
Quả nhiên...
Mặt trời đứng bóng, từ xa vang lên tiếng kèn đồng inh tai, âm thanh đó khiến người ta nổi da gà!
Triển Nhược Trần biết đây không phải là một lần đánh lén lút, mà là một trận xáp mặt công kích. Loại công kích này không dựa vào mưu xảo, mà hoàn toàn dựa vào thực lực, đương nhiên, loại bạt sát này cũng dẫn đến thảm kịch tàn khốc nhất!
Tiếng kèn đồng vọng lại, người của Kim Gia Lâu lập tức mang mặt nạ và bao tay vào, song nhẫn phủ và ngưu giác đoản đã cầm sẵn trên tay, nín thở chờ đợi...
Phan Đắc Thọ ngồi dưới một lùm cây thấp, lão ta vẫn nhắm hai mắt, nhưng lại chậm rãi nói với Triển Nhược Trần ở cạnh bên:
– Bọn hắn đã kéo đến đầu địa phận Kim Gia Lâu, phải cho người giết ngay mấy tên thổi kèn đó mới được!
Triển Nhược Trần hé môi cười, nói:
– Nhị Đương Gia, bọn thổi kèn không trọng yếu, trọng yếu là mấy tên cầm đầu, tôi tin rằng chỉ cần thanh toán được bọn hắn, số còn lại không đáng phải lo!
Phan Đắc Thọ nhíu mày tiếp lời:
– Nói vậy cũng phải, tuy nhiên loại âm thanh đó có tác dụng cổ vũ sĩ khí, hạ được họ, là đánh trực tiếp vào sĩ khí của địch phương!
– Lời của Nhị Đương Gia rất khó kiến giải, việc này sẽ do Công Tôn Hướng Nguyệt trong Bát Vệ đi lo liệu!
Cùng đi theo với Triển Nhược Trần là nhóm Phi Long Bát Vệ, lúc này Nguyễn Nhị không đợi Triển Nhược Trần bảo, liền nói với Công Tôn Hướng Nguyệt:
– Huynh đệ, ngươi nghe rõ rồi, khi động thủ, do ngươi thu thập mấy tên thổi kèn đó!
Công Tôn Hướng Nguyệt đáp:
– Yên tâm, để bọn đó cho tôi!
Đột nhiên, trong tiếng kèn đồng inh ỏi, lại vang lên tiếng quát tháo dậy trời!
Phan Đắc Thọ và Triển Nhược Trần ló đầu nhìn trên đường, thật kinh khủng!
Thấy một đoàn nhân mã mà xám đông đến bốn năm trăm người. Phan Đắc Thọ nhận ra người cưỡi ngựa đi đầu chính là Khấp Vương Qua Siêu Sinh. Đi cạnh bên Qua Siêu Sinh có người được nhận ra, đó là Đông Phong đường chủ Âm Dương Trảo Bộ Tiểu Kiều và hai phó đường chủ Triệu Cảm và Hồ Hiên!
Nhìn lui sau, người vận áo bào màu đỏ cưỡi ngựa đi chính giữa là Hấp Tủy Xích Ma Đoạn Nhĩ Sinh, Đoạn Phương Cô theo sau lão ta.
Triển Nhược Trần cả kinh, nhỏ giọng:
– Ở lân cận Kim Gia Lâu ẩn nấp đến đông người như vậy, chúng ta lại không phát hiện ra, thật quá lạ lùng!
Bọn đại hán áo tro nhìn Kim Gia Lâu đình đài nguy nga, la hét cuồng lên, vung khô cốt trảo xông về phía trước...
Phan Đắc Thọ nhìn Triển Nhược Trần, hai người gật đầu... Vì thế, Phan Đắc Thọ phất mạnh tay...
Một quả pháo hoa bắn vọt lên trời, người của Kim Gia Lâu ẩn phục hai bên đồi phân thành bốn mũi hò hét xông ra...
Ở bên trái phía trước là sáu vị Bảo Đầu cấp chữ Lôi, họ dẫn sáu bảy mươi hắc y đại hán xông thẳng vào bên phải phía trước địch phương.
Bên trái phía sau là sáu vị Bảo Đầu cấp chữ Điện, do Uyên Ương Cước Vũ Lục dẫn gần tám mươi hai tay đại hán đánh tấp vào bên phải phía sau của địch phương.
Hai phía còn lại là do Vu Hoành Đạt và Tăng Tú Hùng, cùng với tám vị Bảo Đầu dẫn hơn một trăm tay đại hán tấn công thẳng vào địch nhân.
Đây là một vùng đồi rộng lớn, song phương vừa xáp mặt, đã xông xả vào chém giết loạn xạ...
Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ lộn người trên không trung mấy vòng, đáp xuống chắn ngang trước mặt Qua Siêu Sinh, cười hắc hắc trầm giọng:
– Tiểu tử kia, lão phu đợi đến ngày nay đã phiền lắm rồi!
Khấp Vương Qua Siêu Sinh buông tiếng khóc nhưng không thấy nước mắt, nói:
– Hảo hảo, ngươi sẽ được toại nguyện, ta cho ngươi sớm lên đường như ý nguyện!
Hai chiếc đầu lâu nằm ở tay, chưa thấy thân hình di động, Qua Siêu Sinh đã đáp người xuống đất.
Đứng trước mặt Phan Đắc Thọ, gã ta nói giọng ồm ồm:
– Phan Đắc Thọ, ngươi sống không lâu nữa đâu, ngươi phải lập tức rời khỏi thế giới hoa lệ này, đục xuống âm ty địa phủ. Khục, khục...
Phan Đắc Thọ nghiến răng nói:
– Qua Siêu Sinh, loại nửa người nửa quỷ như các ngươi khi hiếp kẻ lương thiện, hù dọa dân tình còn có thể được, còn Kim Gia Lâu không xem bọn ngươi ra gì, hôm nay gặp nhau đây, bọn ngươi còn sống được mấy giờ nữa?
Động tác của Phan Đắc Thọ cực nhanh, cặp vòng đao lớn, một loại lợi khí sát nhân thuộc bá đạo, cùng một phương hướng quật nhanh về phía đối phương!
Động tác kỳ quái, Qua Siêu Sinh vung chéo cặp đầu lâu, người đã bay sang một bên, chỉ nghe “coong” một tiếng gỏn gọn!
Phan Đắc Thọ rất quen thuộc đối với loại âm thanh đó, bật người nghiêng sang hướng tả ba xích, nghe “vèo” một tiếng bên tai, hai mũi khô cốt đinh đã bay lui phía sau!
Phan Đắc Thọ đại nộ, nói lớn:
– Đã cách mười mấy ngày, ngươi vẫn cậy vào mấy loại độc tà môn đó, nó đã không có tác dụng gì đối với ta nữa!
Qua Siêu Sinh quay người, tay trái đưa cao chiếc đầu lâu, trầm giọng:
– Ngươi cũng chẳng hơn gì!
Giọng nói đang vang, gã ta vung chéo cặp đầu lâu về phía trước.
Cặp vòng đao của Phan Đắc Thọ hợp lại một, khi cặp đầu lâu của đối phương vụt tới nửa chừng, bỗng nghe “keng” một tiếng, đánh bật ngược cặp đầu lâu. Liền lúc đó, cặp vòng đao múa vùn vụt áp đảo Qua Siêu Sinh tránh tả né hữu, không kịp phát ra ám khí được!
Phan Đắc Thọ muốn chiếm tiên cơ khống chế địch, không để cho đối phương có thời gian nhắm chuẩn xác để tung ám khí.
Hai chiếc đầu lâu vung cuồng chống trả, Qua Siêu Sinh phát ra tiếng khóc tợ báo tang, lập tức thi triển chiêu Xuyên Vân Tung vọt xuyên qua khoảng hở độ hai xích giữa cặp vòng đao và đỉnh đầu của Phan Đắc Thọ một cách xảo diệu!
Đó là một hiểm chiêu, dễ lòi ruột như chơi, nhưng gã ta vẫn an toàn đáp xuống sau lưng Phan Đắc Thọ cách độ năm xích, Phan Đắc Thọ cũng ngầm thán phục gã tính Qua to gan!
Xoay người, Qua Siêu Sinh vung cặp đầu lâu đánh ngược trở lại, miệng hét lên:
– Phải cho ngươi biết lợi hại!
Tiếng “hại” vừa dứt, chiếc đầu lâu trên tay phải gã ta đã phát ra độc đinh, người bay ngược lên trên...
Phan Đắc Thọ lãnh tĩnh như thường, hai vòng đao hoa lên đón đỡ làm ám khí, miệng gọi:
– Tô Kiệt, chuẩn bị lấy đầu tên này!
Qua Siêu Sinh lại phát ra tiếng cười quái dị...
oOo Lúc này...
Vô Hình Đao Cổ Ung dẫn sáu vị Bảo Đầu cấp chữ Tinh của Kim Gia Lâu đánh thẳng vào Đông Phong đường chủ Âm Dương Trảo Bộ Tiểu Kiều. Bên cạnh Bộ Tiểu Kiều còn có hai vị phó đường chủ Hồ Hiên và Triệu Cảm.
Vô Hình Đao Cổ Ung thấy Bộ Tiểu Kiều niên kỷ độ hai mươi, gương mặt trắng nõn, đôi mày thanh và dài, chỉ có cái miệng khá dài, khi cô ta ngậm miệng lại trông giống như muốn khóc, Cổ Ung cười nhạt nói:
– Thật là một con điếm, ta làm thịt ngươi!
Bộ Tiểu Kiều hừ một tiếng, quét ngang khô cốt trảo, giọng rít lên:
– Để xem ai lên đường trước!
Keng một tiếng chóe lửa, khảm đao của Cổ Ung bị bật ngược ra ba xích, khiến cho lão ta không thể không đề cao cảnh giác đối với nữ nhân này!
Một bên, phó đường chủ Hồ Hiên cho rằng cơ hội hiếm có, bất ngờ vung cặp khô cố trảo một dài một ngắn đánh vào phía sau lưng Cổ Ung, không ngờ Bài Đao Chùy Giáp Lạc Đại Hành hét một tiếng lao người tới, khô cốt trảo chưa đánh trúng người đối phương, đã bị Lạc Đại Hành trỏ ngọn chùy đánh bay ngược lui sau, Thành Đại Quang Nhân lúc này lách người lên, vung ba ngọn búa liên tiếp, Hồ Hiên đã a một tiếng, ném khô cốt trảo ở tay trái, lộn ngược người lui sau...
Phía bên kia, Tăng Tú Hùng đã quát bảo:
– Huyền Tiểu Hương, lão không nhanh đi chi viện Kim Tương Ngọc? Ta nơi này không cần lão! Ạ.
Thấy Tây Phong đường chủ Hô Diên Cửu Tử và Tăng Tú Hùng đều máu đỏ cả áo, mặt của Hô Diên Cửu Tử nhừ như cháo thịt, trước ngực rách toang, máu thịt bầy nhầy, còn Tăng Tú Hùng sau lưng rách một đường lòi thịt, chiến mạn che mặt bị khô cốt trảo quét bay mất đi khi nào không hay...
Lúc này...
Song phương tàn sát lẫn nhau khốc liệt, máu tuôn đầy trời, tiếng quát tháo và tiếng kêu la chỗ này lắng xuống chỗ khác vang lên, thịt người từng mảng bay tung tóe, binh khí rơi ngổn ngang, một trận chiến đẫm máu bạo tàn!
Triển Nhược Trần lao vút người lên, thân pháp kỳ dị, lướt qua trên đầu mười đại hán áo tro, đáp xuống trước mặt Đoạn Nhĩ Sinh.
Thân pháp của chàng, Đoạn Nhĩ Sinh lập tức nhận ra ngay, dù chàng có mang mặt nạ và bao tay. Lão quát:
– Triển Nhược Trần, là ngươi?
Hừ một tiếng trầm lãnh, Triển Nhược Trần nói:
– Chính ta!
Đoạn Nhĩ Sinh phẫn nộ nói lớn:
– Triển Nhược Trần, ngươi phải cẩn thận cho ta!
Triển Nhược Trần cười nhạt:
– Đối phó ngươi, hoặc đối phó bất cứ một địch nhân nào khác, ta vẫn luôn thận trọng, không dám khinh suất!
Đoạn Nhĩ Sinh từ từ xuống ngựa, Đoạn Phương Cô cũng xuống ngựa theo.
Đoạn Phương Cô nghiến răng ném ánh mắt hằn học nhìn Triển Nhược Trần, đanh giọng:
– Triển Nhược Trần, ta muốn nhìn thấy ngươi gục chết dưới chân phụ thân ta!
Triển Nhược Trần cười lạnh nhạt tiếp lời:
– Vết thương còn đó, đã chứng minh rõ ràng ai sẽ hạ gục ai!
Đoạn Nhĩ Sinh trên người bảy vết đao, tuy không sâu, nhưng da mặt đã đổi.
Lão hằm hằm tức giận nói:
– Triển Nhược Trần, ngươi không nên đắc ý quá sớm, chuyện thắng bại không phải do ở miệng, mà do ở thủ đoạn của mỗi người, và ngươi, sẽ lập tức kêu cuồng thảm thiết, hóa thành một vũng máu tanh!
Triển Nhược Trần gằn giọng:
– Đoạn Nhĩ Sinh, mấy độc vật trên người ngươi chẳng còn đáng để ta đặt mắt tới đâu!
Đoạn Nhĩ Sinh luôn miệng kêu lên những tiếng kỳ quái, Đoạn Phương Cô nói:
– Phụ thân, còn đợi gì nữa? Ra tay thu thập tên súc sinh cuồng ngôn đó đi!
Triển Nhược Trần cười ha ha cất giọng:
– Có người lại nhất tâm muốn làm vợ của súc sinh này. Ha ha...
Đoạn Phương Cô chửi mắng:
– Triển Nhược Trần, ngươi không phải là người...
Triển Nhược Trần vẫn không thua kém:
– Chí ít vẫn có mùi người hơn so với bọn quỷ các ngươi!
Đoạn Phương Cô chỉ thẳng vào mặt Triển Nhược Trần, giọng the thé:
– Phụ thân, ra tay đi, nhanh giết hắn ta...
Đáp lại tiếng kêu của Đoạn Phương Cô là thân hình của Đoạn Nhĩ Sinh, lão ta bật người lên cao ba trượng, tợ như con hạc hồng từ trên trời bay xuống, hai chiếc đầu lâu phát ra vô số độc đinh, bay rào rào xuống người Triển Nhược Trần...
Triển Nhược Trần hú một tiếng dài, hai vai xoay nhanh, Sương Nguyệt Đao tỏa ra rợp trời, hai tay dang ra, lập tức giống như bình địa nổi phong ba, thân hình chàng hóa thành vòng tròn xoáy hình xoắn ốc màu xanh, ánh đao đan chéo thành từng vòng tròn, dựng lên như một ngôi tháp, hào quang lóe lên rực trời...
Đúng là Nhẫn Lũy Phù Đồ!
Trong rừng đao dày đặc vang lên những tiếng “keng keng cạch cạch”, bóng hình màu hồng luồn qua ánh đao đáp xuống ra xa, vô số làn độc đinh bị tầng đao đánh bay tứ phía.
Tầng đao càng tỏa ra lớn hơn, Đoạn Nhĩ Sinh từ xa đã cất giọng cười hắc hắc không ngớt...
Triển Nhược Trần kinh ngạc bởi loại U phù thân pháp của Đoạn Nhĩ Sinh, liền biết lão ta hút lấy tinh tủy của thiếu nữ để luyện thành U phù tọa vân đại pháp, loại võ công đó rất tàn bạo mới luyện thành!
Ánh đao vừa tắt, Đoạn Nhĩ Sinh đã vung chiếc đầu lâu khác lên không trung, miệng hét lên:
– Tính Triển kia, Nhẫn Lũy Phù Đồ của ngươi cũng mất linh rồi, giờ ngươi phải chết!
Giọng lão ta còn vang vọng giữa không gian, từng luồng độc phấn đã phụt ra...
Độc phấn lùa theo ngọn gió bay tản về phía tây!
Triển Nhược Trần tức tốc lao vút người lên cao, thấy làn độc phấn màu hồng bay cuộn qua dưới chân, từ xa đã vang lên tiếng kêu la thảm não, không ít hắc y đại hán hai tay bưng lấy mắt, kêu cuồng lên:
– Mắt, mắt của ta!
Có mấy tên đại hán áo tro cũng bị trúng độc phấn, họ không đeo mặt nạ, lập tức thịt trên mắt chảy lóc ra, ôm mặt lăn đùng trên đất kêu gào đau đớn!
Đoạn Phương Cô đã đứng ở đầu hướng gió, giọng lanh lảnh:
– Triển Nhược Trần, ngươi không thoát được đâu!
Đáp xuống đất rồi búng người lên tiếp, Triển Nhược Trần cất giọng:
– Thoát không được chính là bọn ngươi!
Theo tiếng quát, ánh đao tầng tầng lớp lớp bạt về phía địch phương!
Đoạn Nhĩ Sinh rống lên một tiếng, vung cặp đầu lâu nghênh tiếng, hai bóng người đột ngột phân ra, rồi hợp lại...
Bỗng từ xa có tiếng kêu vang lên hãi hùng!
Tiếng kêu vọng lại phía bên này, khiến mọi người dự cảm trận kình phong huyết vũ này càng thảm khốc hơn!
Biến hóa đột ngột, đã làm phân cách Triển Nhược Trần và Đoạn Nhĩ Sinh ra. Triển Nhược Trần lùi ra bảy tám bước, còn Đoạn Nhĩ Sinh hú một tiếng, bay người ra ngoài ba trượng!
Bất chợt, Đoạn Phương Cô kinh ngạc kêu lên:
– Kim Thân Vô Ngân! Ngươi...
Không sai, Kim Thân Vô Ngân đến rồi, bên cạnh bà ta còn có Phí Vân và Thân Vô Kỵ!
Kim Thân Vô Ngân sau khi thoát qua một lần nạn kiếp, lại khôi phục uy nghi vốn có của bà ta!
Lúc này, trên khuôn mặt thon gầy và trắng, đôi mắt phượng hàm nộ, đôi mày đen nhíu sát lại một, miệng phát ra tiếng hừ lạnh lùng.
Bà ta vừa xuất hiện, bọn đại hán lập tức reo hò dữ dội!
Nhìn một đống thi thể và hơn hai mươi huynh đệ của Kim Gia Lâu bị mù mắt, Kim Thân Vô Ngân lạnh giọng:
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi đáng chết!
Đoạn Nhĩ Sinh bất giác toàn thân phát run, sắc mặt thấy càng đỏ hơn, lão đưa cặp đầu lâu lên, nói:
– Kim quả phụ, người khác còn sợ ngươi, chứ bản bang chủ không bao giờ sợ. Ta thả ngươi đi, là muốn đối mặt cùng ngươi quyết một trận phân cao thấp.
Giờ ngươi đến đây, ta cũng đỡ phải phí công!
Kim Thân Vô Ngân trầm giọng:
– Ngươi tự xưng chủ của một bang, chẳng nghĩ gì đến quy củ võ lâm, đạo nghĩa của giang hồ, các người dùng thủ đoạn vô cùng thấp hèn bắt ta vào đại động, phải nói là một chuyện làm ta vô cùng căm hận, bởi vậy bị các ngươi ngày ngày lăng nhục đánh đập, ta chẳng muốn mở mắt ra, miệng càng không nói, vì các ngươi không cùng với ta nói chuyện phân trường đoản, thì nói gì đến chuyện điều kiện.
Đoạn Nhĩ Sinh phẫn nộ lớn tiếng:
– Bắt ngươi, chỉ là một thủ đoạn, không giết ngươi, chính là lòng nhân từ của bọn ta. Kim quả phụ, như hôm nay song phương sáp trận, nói nhiều bằng thừa!
Vô Tình Báo Phí Vân quát:
– Ngươi là thứ gì, cũng dám muốn tiếp chiêu với Đương gia bọn ta hả? Hừ!
Đoạn Nhĩ Sinh đôi mắt sâu lõm chớp động liên tục, bỗng quay phắt người, rống lên:
– Ta phải cho bọn ngươi biến thành cát bụi!
Lão bay người lên không trung, kêu lớn:
– Chúng ta cùng chết!
Tiếng kêu vừa dứt, thấy một luồng khói hồng dày đặc như sương mù tỏa ra tứ phía. Tiếp theo, không ít bọn đại hán áo tro kêu cuồng lên đâm đầu chạy toán loạn, mặt đất nghe những tiếng róc róc, thật khủng khiếp, cũng không biết lão ta dùng loại độc dược gì, thấy những thi thể trên đất co rút lại, cây cỏ cũng khô rụi nằm rạp xuống!
Đoạn Nhĩ Sinh bay lướt người đi, mọi người hốt hoảng chạy dạt ra tứ phía, chỉ có Triển Nhược Trần lại vung Sương Nguyệt Đao bay thẳng lên cao năm trượng, đuổi bám theo lão ta, miệng quát:
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi chạy không thoát, nạp mạng đây!
Theo tiếng quát, ánh đao tỏa ra tợ như màng sương dày đặc phủ xuống, Đoạn Nhĩ Sinh hú lên một tiếng dài, cánh tay bên phải bị chém đứt từng khúc rơi xuống đất, máu xịt ra như cái vòi phun nước, lão ta đáp xuống ở đầu hướng gió, kéo tay Đoạn Phương Cô, kêu cuồng lên:
– Chúng ta thoát nhanh!
Lão ta thoắt người lao đi, để lại trên mặt đất những khúc ngón tay và bàn tay vung vãi, và dòng máu tươi chạy dài hơn ba trượng...
Triển Nhược Trần vòng ngược lại định đuổi theo, Kim Thân Vô Ngân đã cất cao giọng:
– Không cần đuổi nữa!
Chàng phẫn nộ quét ánh mắt nhìn xung quanh, thấy bọn đại hán áo tro chạy trốn thục mạng!
Trên triền đồi, Âm Phong Trảo Bạch Tự Tại hai cánh tay đầy máu, phát hiệu ra lệnh:
– Nhạc đâu? Thổi khúc thoái lùi!
Huyền Tiểu Hương đứng trên mỏm đá cạnh đó, mắng mỏ:
– Thổi nhạc đưa đám bọn ngươi thì phải!
Lão múa đao xông tới phía Bạch Tự Tại.
Bạch Tự Tại chợt nghĩ ra bốn tay thổi nhạc đã bỏ mạng đương trường!
Gã ta liền hô:
– Các huynh đệ, rút nhanh!
Huyền Tiểu Hương hô:
– Huynh đệ Kim Gia Lâu, truy sát cho ta!
Hơn hai trăm hắc y đại hán hò hét đuổi theo chém giết bọn Cô Lâu Bang...
Quả nhiên, binh bại như núi đổ, Đại Mạc Cô Lâu Bang không ngờ rằng nội trong một ngày lại thất bại bi thảm như vậy!
Hắc y đại hán của Kim Gia Lâu cũng thật hung hăng, đuổi theo chém giết đến ngoài hai mươi dặm mới chịu thôi, vừa nhìn theo vừa chửi mắng bọn Cô Lâu Bang đè nhau chạy trốn!
Đây là một trường bạt sát chính diện, người của song phương tử thương khá nặng nề!
Đại Mạc Cô Lâu Bang ngoài Đoạn Nhĩ Sinh và Đoạn Phương Cô đâm đầu chạy thoát ra, những nhân vật chủ yếu còn có Âm Phong Trảo Bạch Tự Tại, Tây Phong đường chủ Hô Diên Cửu Tử, còn bọn đại hán áo tro cũng chỉ sống sót lại một nửa!
Kim Gia Lâu cũng tử thương khá nặng.
Phan Đắc Thọ ngồi một chỗ, máu me đầy người. Cổ Tự Ngạn và Bình Úy trong Phi Long Bát Vệ cũng bị lãnh mấy đòn trảo.
Trong bốn cấp Lôi Điện Tinh Nguyệt cũng có ba người bị trọng thương. Các huynh đệ bỏ mạng cũng gần một trăm người, có hơn hai mươi người bị trúng hỏa diệm xích độc của Đoạn Nhĩ Sinh phân thây toái cốt mà chết!
Triển Nhược Trần bước lên trước mặt Kim Thân Vô Ngân, thần tình sục sôi nghĩa khí, nói:
– Mẹ, mẹ khỏe hẳn rồi!
Kim Thân Vô Ngân buông tiếng cười một tràng dài...
Nắm lấy tay Triển Nhược Trần, Kim Thân Vô Ngân cố đè nén dòng lệ nóng nhưng vẫn cứ tuôn trào, giọng nói xúc động:
– Nhược Trần, hảo hài tử của ta, họ ... họ đã nói với ta về hành động của con trong mấy ngày qua. Hài tử ... khổ cho con, lụy cho con ... ta thêm một lần nữa được hãnh diện về con ...
Triển Nhược Trần nói giọng nghẹn ngào:
– Mẹ, Trần nhi bắt ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh từ Đại Mạc về, nhưng lại càng bị lão ta đánh lừa, nhắc đến thêm hổ thẹn mà thôi!
Kim Thân Vô Ngân lắc đầu nói:
– Hài tử, Đoạn Phương Cô hoàn toàn không trọng yếu, Đoạn Nhĩ Sinh là một con xích ma, lão ta sau khi biết Đoạn Phương Cô bị con bắt về Liêu Bắc, đã dùng kế để lừa con mắc bẫy, chuyện này chính tai ta nghe thấy. Bấy giờ lão tính Đoạn kia còn phán một lời độc địa đối với Qua Siêu Sinh:
cứu được thì cứu, nếu không thì thà phải chiếm lấy Kim Gia Lâu, còn ái nữ thì nghe theo mệnh trời vậy!
Triển Nhược Trần phẫn uất nói:
– Thật ác, Đoạn Nhĩ Sinh là người cuồng!
Kim Thân Vô Ngân gật đầu tiếp lời:
– Bởi vậy ta nói con bắt Đoạn Phương Cô là không trọng yếu, quan trọng chính là con đã giết được bọn Vưu Nô Nô, Thương Hoằng, Hách Đại Son, Thiết Bưu... Con nên biết, những người này đều là đối đầu với Kim Gia Lâu, nếu họ liên thủ lại, thì trận chiến hôm nay thắng hay bại rất khó nói được!
Cạnh bên, Phan Đắc Thọ lên tiếng:
– Lời của Đương gia rất phải, lần này thật may thiếu chủ đi Đại Mạc, nếu ác bà Vưu Nô Nô cũng dẫn quân tới, chuyện thắng bại không những khó nói được, mà thương vong của phía ta cũng tăng lên gấp bội!
Vòng qua dãy đồi, bỗng nghe tiếng chuông ở Đại Kim Lâu ngân vang, mọi người cùng Kim Thân Vô Ngân trở về reo hò vang dội!
Ở phía Đại Kim Lâu, thấy đi ra hơn một trăm tay hắc y đại hán. Đi trước toán đại hán này là Thân Vô Kỵ, phu phụ Thụy Lương, tỷ muội Thân Vô Cầu... Số người này trấn giữ Đại Kim Lâu, sau khi nghe tin đánh dẹp được bọn Cô Lâu Bang, liền nhảy vọt reo hò như sấm dậy. Đến khi Kim Thân Vô Ngân cùng mọi người trở về, bèn lập tức gióng chuông mừng thắng lợi!
Kim Thúc Nghĩa và Thân Vô Kỵ chạy ra trước nghênh đón, Thân Vô Kỵ rạo rực niềm vui, nói:
– Chúng ta thắng rồi, Kim Gia Lâu đắc thắng, Cô Lâu Bang thất bại, vậy chứng minh được quy củ giang hồ vẫn giữ, đạo nghĩa võ lâm vẫn lưu. Đại muội, chúng ta càng vững bền, ha ha...
Lúc này Thi Gia Gia cũng chạy lại, lệ rơi thánh thót, kêu lên:
– Mẹ, chúng ta thắng rồi, mối hận mười hai ngày bị tù cũng đã báo thù được!
Kim Thân Vô Ngân rạng rỡ niềm vui, cất giọng cười vang, lau nước mắt còn đọng trên má, nói:
– Truyền lời của ta, Kim Gia Lâu mở tiệc mừng ba ngày, mỗi người tăng lương bổng một tháng!
Lời bà ta vừa nói ra, tiếng reo hò vang dội cả đất trời!
Đoạn Nhĩ Sinh bang chủ Cô Lâu Bang giảo hoạt ác độc, sau khi thất bại rút quân về, lão ta điểm lại nhân mã chỉ còn không đến một trăm người. Trong đó ngoài Đoạn Phương Cô và Hô Diên Cửu Tử không bị thương ra, số nhân vật trọng yếu còn lại đều đã tử thương. Thất bại thảm hại như vậy, khiến Đoạn Nhĩ Sinh cười lên ha ha như một kẻ cuồng...
Cánh tay phải bị đứt mất bàn tay đưa cao lên, ở vết thương vì đắp một loại thuốc kỳ quái nên chảy ra nước bầy nhầy như tương, Đoạn Nhĩ Sinh cười xong, cất cao giọng:
– Mối hận mất tay khó tiêu trừ, nội trong hai năm ta phải luyện thành “Đoạt Mệnh Độc Phong”, giết sạch lũ ngông cuồng Kim Gia Lâu!
Lời lão ta vừa dứt, bọn thuộc hạ lập tức vung hai tay hô lớn:
– Bang chủ vạn tuế, Cô Lâu Bang vạn tuế!
Đoạn Nhĩ Sinh nhìn Đoạn Phương Cô, hai người cùng hiện nụ cười đầy mãn ý!
Lúc này...
Trước mặt là con sông trong xanh, sông tuy rộng chỉ có hai mươi trượng, nhưng mực nước ở giữa cũng sâu đến hơn một trượng.
Người của Cô Lâu Bang kéo nhau đi một đoàn, vừa đến nơi này, Đoạn Phương Cô bỗng chú mắt về con thuyền nhỏ ở xa xa, trên mặt cô ta lập tức phủ lên một lớp sương lạnh!
Nhìn thấy chiếc thuyền liền nghĩ đến Từ Tiểu Hà, tất cả những điều bất hạnh xảy ra, hoàn toàn là do bàn tay của Từ Tiểu Hà gây nên. Nếu Từ Tiểu Hà không theo Triển Nhược Trần đến Đại Mạc, nếu không có cô ta kịp thời cứu Triển Nhược Trần, thì hôm nay cũng sẽ không có Triển Nhược Trần trên đời, đương nhiên, Kim quả phụ cũng đừng mong thoát chết. Như vậy, thảm bại hôm nay sẽ thuộc về Kim Gia Lâu chứ không phải Đại Mạc Cô Lâu Bang.
Phẫn nộ quay mạnh đầu lại, Đoạn Phương Cô nghiến răng nói:
– Phụ thân, Cô nhi cho rằng thất bại của chúng ta là đều do con nữ tặc ở trên chiếc thuyền nhỏ đó!
Đoạn Nhĩ Sinh ngẩng đầu nhìn về chiếc thuyền, buông giọng:
– Phương Cô, con đem sự tình nói rõ cho ta nghe!
Đoạn Phương Cô liền kể rõ về chuyện Từ Tiểu Hà đẩy cửa động cứu Triển Nhược Trần ra...
Đoạn Nhĩ Sinh đôi mắt chớp động, mặt đỏ rực lên, cất giọng:
– Cũng được, ta đang muốn hút tủy người để bồi bổ tổn thương thân thể của ta!
Lão ta liền gọi:
– Tây Phong đường chủ đâu?
Tây Phong Đường chủ Hô Diên Cửu Tử cất cao giọng:
– Thuộc hạ có mặt!
Đoạn Nhĩ Sinh chỉ về phía chiếc thuyền,...
[mất một hàng]...
Hô Diên Cửu Tử đáp:
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Gã ta nắm khô cốt trảo xông về phía chiếc thuyền...
Trên chiếc thuyền, một thiếu nữ đang ngồi, chỉ vì thiếu nữ đó đang dựa vào khoang thuyền thả hồn suy tư, suy tư đến xuất thần, nên hoàn toàn không phát giác đối với gã áo tro đột ngột xuất hiện dưới rặng liễu. Đến khi nghe tiếng bước chân “sột soạt” sắp đến bên thuyền, cô ta bất chợt kêu lên:
– Nhược Trần ca!
Rồi lập tức quay đầu lại!
Cô ta – Từ Tiểu Hà, khi cô ta vừa nhìn thấy nhân vật vừa xuất hiện, liền biết ngay là người của Cô Lâu Bang.
Phẫn nộ đứng vụt dậy, Từ Tiểu Hà đã nhìn thấy toán người áo tro ở dưới hàng liễu. Cô ta hai tay chống eo trừng nhìn Hô Diên Cửu Tử, hỏi:
– Ông muốn gì?
Nhe hàm răng vàng ra, Hô Diên Cửu Tử lướt nhìn người Từ Tiểu Hà một lượt, cất giọng:
– Được mắt lắm, cũng chính là người mà bang chủ ta cần!
Từ Tiểu Hà biết chuyện Đoạn Nhĩ Sinh hút tủy thiếu nữ, liền hừ một tiếng, nói:
– Thứ không biết mở to mắt mà nhìn, ra xem ngươi đang tìm cái chết đấy!
Cười hắc hắc, Hô Diên Cửu Tử trầm giọng:
– Ngoan ngoãn theo ta? Hay là muốn đại gia lên thuyền ôm đi?
Từ Tiểu Hà lạnh giọng:
– E phiền cho ngươi!
– Đại gia rất muốn vậy!
Dứt lời, Hô Diên Cửu Tử đã bay người lên không trung, chưa đáp xuống thuyền, khô cốt trảo ở tay phải vung liên tiếp mười một đường.
Từ Tiểu Hà búng người lên cao, lộn ba vòng, khi chân vừa đáp xuống đỉnh thuyền lại vọt người về phía mũi thuyền, chân tung nhanh, suýt tí nữa đạp trúng vùng hậu đầu của địch nhân!
Hô Diên Cửu Tử lập tức phát hiện khinh công của nữ nhân này cao tuyệt, vừa đứng vững, gã ta nhìn chòng chọc vào Từ Tiểu Hà đang đứng ở mũi thuyền, nói:
– Thảo nào ngươi dám đột nhập Đại Mạc, khinh công khá tuyệt!
Từ Tiểu Hà cười nhạt:
– Tàm tạm thôi!
Hô Diên Cửu Tử bỗng quát lên một tiếng, khô cốt trảo quật vùn vụt vào đầu và mặt Từ Tiểu Hà...
Từ Tiểu Hà hét lên, vung mạnh hai tay phát ra một lần, luồn xuyên qua ngọn trảo của đối phương...
Không gian tĩnh lặng không có âm thanh, lại nghe Hô Diên Cửu Tử phát ra tiếng hú quái dị, ngã người xuống thuyền. Khô cốt trảo chưa thoát khỏi tay, nhưng trên cánh tay phải gã ta bị rạch một đường dài đến nửa xích!
“ÔLan Chỉ Xuyên Tâm” Từ Tiểu Hà tay cầm mũi dùi sắt hình tam giác có độc, đứng trên thuyền, cười gằn nhìn địch nhân đau đớn run lẩy bẩy bên bờ, bỗng phát hiện có một bóng hình màu xám bay lướt tới bên cạnh Hô Diên Cửu Tử.
Đúng là Đoạn Phương Cô đến rồi!
Từ Tiểu Hà cười nhạt, cất giọng:
– Một lần thất bại không đủ để chứng tỏ thất bại vĩnh viễn. Từ Tiểu Hà, bọn ta sẽ quay lại, chỉ có điều, ngươi sẽ không nhìn thấy được ngày đó, vì... hừ...
Từ Tiểu Hà nét mặt lạnh lại, nói:
– Vì ngươi muốn giết ta, đúng không?
– Không sai, vì ngươi vô tri, vì ngươi rước họa cho tên tính Triển kia, ta cần phải giết ngươi!
Từ Tiểu Hà hừ một tiếng, lạnh giọng:
– Bằng vào ngươi ư? Gọi cả lão già của ngươi đến đây, bản nương tiếp luôn một thể!
Đoạn Phương Cô cười lạnh hạo bước cận về phía Từ Tiểu Hà, trầm giọng:
– Một mình ta cũng đủ rồi!
Dứt lời, người đã bay lên trên không, Từ Tiểu Hà đang định lao vào tiếp chiêu bỗng thấy Đoạn Phương Cô hai tay đưa ngang, ngón cái áp lên ngón giữa bắn ra hai vệt độc phấn màu vàng.
Từ Tiểu Hà xoay vụt người, vừa tránh qua độc phấn của địch nhân. Không ngờ khi Đoạn Phương Cô hai chân vừa đáp xuống thuyền, nghe vèo một tiếng, Từ Tiểu Hà còn chưa đứng vững, đã phát hiện độc phấn dính trên người. Cô ta thừa biết lợi hại của độc phấn, chưa dứt tiếng kêu, đã lao đầu xuống dòng sông...
Cười gằn mấy tiếng, Đoạn Phương Cô nhìn Từ Tiểu Hà trôi lềnh bềnh bất động giữa dòng sông, nói:
– Ngươi bíến thành nước trôi chảy theo dòng sông, thật ý vị vô cùng. Hắc hắc...
Đoạn Phương Cô nhảy xuống khỏi chiếc thuyền, đột nhiên Hô Diên Cửu Tử rống lên một tiếng, hai mắt chảy máu lồi ra khỏi tròng, gục chết bên mỏm đá!
Đoạn Phương Cô cũng phải thất kinh, không ngờ Từ Tiểu Hà cũng là người thi độc, thật không xem thường cô ta được!
oOo Hiện tại, trong Kim Gia Lâu ở Trường Xuân Sơn tràn ngập những tiếng hân hoan vui mừng, khiến cho những người thọ thương cũng reo hò hát ca!
Ở Đại sảnh của Đại Kim Lâu, Kim Thân Vô Ngân nói với Triển Nhược Trần đang ngồi một bên:
– Đợi qua những ngày này, ta muốn gặp mặt cô nương có tên “Lan Chỉ Xuyên Tâm” Từ Tiểu Hà đó!
Triển Nhược Trần chỉ biết lắc đầu, đáp:
– Cô ta là người sống trong lý tưởng, tự đặt mình trong bức thành trì tư tưởng của mình, cô ta sống rất an lạc, chỉ e cô ta sẽ không tới đây!
Thi Gia Gia ngồi cạnh bên cười tiếp lời:
– Nếu muội đích thân đi mời cô ta thì sao? Cô ta cũng không đến ư?
Triển Nhược Trần nói:
– Cô ta cũng sẽ không đến, nhân vì cô ta vì hạnh phúc của chúng ta, nên càng không muốn xen vào giữa chúng ta, cô ta là một cô nương sống vì người khác!
Kim Thân Vô Ngân liền mỉm cười, nhẹ lời:
– Một con người như vậy ta càng muốn gặp cô ta, cô ta đang ở đâu?
Triển Nhược Trần bỗng nhiên mặt biến sắc, khoảnh khắc sau, chàng chống bàn đứng dậy, kêu lên:
– Mẫu thân, không ổn rồi, Trần nhi lo lắng...
Ngồi xung quanh còn có Phan Đắc Thọ và bọn Thân Vô Kỵ, nghe Triển Nhược Trần phát ra lời đó, bất giác sửng người ngạc nhiên!
Kim Thân Vô Ngân nói:
– Nhìn dáng con cấp hoảng khẩn trương, lẽ nào...
Triển Nhược Trần nhìn về phía hư vô, trong hư vô có hiện lên hình bóng đẹp của Từ Tiểu Hà, chàng buông giọng nặng nề:
– Những nguyện trời có mắt, thiên vạn lần chớ gặp bọn họ!
Thi Gia Gia đang choàng tay bên chàng, vội hỏi:
– Chuyện gì vậy, chàng nói nhanh ra đi!
Triển Nhược Trần đôi mày nhíu sát lại, nói:
– Từ cô nương ở trên chiếc thuyền nhỏ bên sông Thanh Hà, phía đó là nơi qua lại của người Đại Mạc, bọn Cô Lâu Bang kéo về, Đoạn Phương Cô nhất định sẽ không bỏ qua cô ta, nếu lâm vào nguy khốn, ta sợ rằng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành đối với cô ta...
Kim Thân Vô Ngân gật gật đầu, buông giọng:
– Rất có khả năng!
Triển Nhược Trần nghe vậy càng hoảng hốt hơn, vội bước đi, nói:
– Tôi lập tức đuổi đến đó xem sao!
Không có ai ngăn cản chàng!
Kim Thân Vô Ngân không can ngăn, Thi Gia Gia cũng đồng ý cho chàng đi!
Lúc này, con tuấn mã lao nhanh trên quan đạo đi về phía tây, Triển Nhược Trần vỗ ngựa liên tục, miệng quát tháo không ngừng, như muốn cưỡi mây mà bay!
Bóng hoàng hôn đã phủ kín không gian, mặt nước sông Thanh Hà lấp lánh muôn ngàn ánh sao, con thuyền nhỏ vẫn cắm sào đậu ở bên bờ!
Triển Nhược Trần không đợi ngựa dừng lại, lập tức gọi lớn:
– Tiểu Hà, Tiểu Hà muội!
Trên con thuyền vẫn vắng lặng, mà trong lòng chàng càng cuồn cuộn rối bời!
Nhảy lên thuyền, Triển Nhược Trần phát hiện có vết máu, phẫn nộ vén cửa khoang thuyền lên, thấy bên trong ngăn nắp gọn gàng, hai chiếc gối để ngang nhau, một bộ áo quần nam nhân để ngay ngắn, chàng biết đó là hình giả của mình, và cũng là một vật để tự an ủi tinh thần Từ Tiểu Hà, chàng bất giác cảm thấy con tim đau nhói!
Vụt đứng thẳng người dậy, Triển Nhược Trần kêu lên như một kẻ cuồng:
– Tiểu Hà, muội ở đâu?
Chàng lội theo dòng sông, vừa đi vừa gọi khản cả cổ họng!
Đột nhiên, bên những mỏm đá ở ven bờ, một bộ quần áo màu xanh có cục đá đè ở trên, trong nước sông trôi chảy thấy lấp loáng một bóng hình, Triển Nhược Trần lập tức lao người tới, bất giác đứng sửng người!
Chàng đưa tay cầm bộ áo quần lên, không sai, đây chính là bộ áo quần của Từ Tiểu Hà. Triển Nhược Trần đau buồn tột độ, lấy tay đập vào đầu, đôi mắt nhỏ lệ, kêu lên:
– Tiểu Hà muội, muội chết thật thảm!
Nên biết rằng hóa cốt độc phấn của Cô Lâu Bang nếu trúng vào người lập tức biến thành nước mà chết, hình hài tiêu thất, xương đầu cũng biến thành phấn.
Lúc này Triển Nhược Trần run rẩy cầm bộ áo quần của Từ Tiểu Hà, ngẩng mặt lên trời kêu gào:
– Tiểu Hà muội, Triển Nhược Trần thề giết chết cha con Đoạn Nhĩ Sinh để báo thù cho muội!
Chàng cầm bộ áo quần của Từ Tiểu Hà vội vã quay đi về phía chiếc thuyền, bay người lên ngựa, đi về phía Long Tuyền Trấn...
Tới trên đồi dốc cách Long Tuyền Trấn không xa, chàng quả nhiên đuổi kịp bọn Cô Lâu Bang.
Cho ngựa vọt lên phía trước, Triển Nhược Trần chặn đứng cha con Đoạn Nhĩ Sinh và gần một trăm bọn đại hán áo tro.
Đoạn Phương Cô nhìn thẳng vào mặt Triển Nhược Trần, quát:
– Triển Nhược Trần, ngươi đuổi theo tới đây, chẳng lẽ muốn giết hết sao?
Triển Nhược Trần phẫn nộ ném bộ áo quần Từ Tiểu Hà xuống, quát:
– Thứ thật tàn ác, các ngươi kể cả một cô nương cũng không bỏ qua, hôm nay, hãy xem chuyện của các ngươi làm!
Đoạn Phương Cô không cần nhìn cũng biết đó là bộ áo quần của Từ Tiểu Hà, bèn cười hì hì nói:
– Triển Nhược Trần, bọn ta lần này tổn thất hơn một nửa, phải nói là tổn thương nguyên khí lớn, nếu truy căn cứu để chính là bại hoại dưới tay Từ Tiểu Hà, bọn ta thu thập cô ta là phải lẽ, lẽ nào bọn ta không đáng?
Triển Nhược Trần giận quá, phát cười, cất giọng:
– Kim Gia Lâu ta cũng tổn thất không ít, các ngươi hôm nay giết hại Từ cô nương, tạo thành mối hận suốt đời của ta. Đoạn Phương Cô, ngươi đã không tha Từ Tiểu Hà, ta cũng không tha cho cha con các ngươi!
Một giọng cười khục khục vang lên, Đoạn Nhĩ Sinh nằm trên kiệu bật người dậy, chỉ vào mặt Triển Nhược Trần, nói:
– Tính Triển kia, ngươi không nên cho rằng chặt đi cánh tay phải của bản bang chủ là thắng được ta, nếu thật sự giao đấu, ai thắng ai bại còn rất khó nói!
Hai tay thả xuống, đôi mắt nhìn thẳng, Triển Nhược Trần cất giọng:
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi còn đợi gì?
Đoạn Phương Cô kêu lên:
– Triển Nhược Trần, ngươi thật sự muốn sát tuyệt sao? Để phụ thân ta đi, Từ Tiểu Hà là do ta giết, muốn giao đấu, ngươi ta quyết một trận sống còn!
Triển Nhược Trần thêm một lần đau nhói trong lòng, chàng nghĩ lại cảnh đánh chết Hoàng Huyên, như hôm nay lại phải ra tay đối với một thiếu nữ khác – Đoạn Phương Cô!
Chính ngay lúc này, bỗng nhiên ánh trăng tối sầm lại, một bóng hình màu hồng phủ xuống đầu, Đoạn Nhĩ Sinh đã hô lớn:
– Sát!
Đoạn Nhĩ Sinh tay trái đưa cao, chiếc đầu lâu phát ra vèo vèo liên tiếp, một làn độc đinh phóng thẳng tới Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần xoay người, vệt sáng hình cầu vồng vạch lên giữa không trung, phủ lấy quanh chàng, những tiếng kêu khô khốc vang lên liên tiếp, vô số đinh độc bị gạt bay, không xuyên qua được làn đao.
Nhanh chưa đầy một chớp mắt, vệt sáng xanh lè chóe lên như điện, Sương Nguyệt Đao vấy lên một đường máu. Đoạn Nhĩ Sinh “hự” một tiếng rơi xuống đất, máu từ yết hầu lão ta phun ra ồng ộc, miệng lão ta lại kêu “hự hự” liên tục, lão ta hình như có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng không nói ra được!
Đoạn Phương Cô căm phẫn hét lên:
– Các huynh đệ Cô Lâu Bang, hãy báo thù vì bang chủ vĩ đại của các người!
Gần một trăm tay đại hán áo tro ùa cào như đàn ong vây kín Triển Nhược Trần, khí thế và hung mãnh, như một bầy sói vây lấy một con sư tử!
Vâng, hảo hán chống không nổi đông người, lúc này Triển Nhược Trần có nghĩ như vậy!
Sương Nguyệt Đao tỏa ra một mảng vật sáng xanh dày đặc, Triển Nhược Trần gầm lên:
– Sát!
Có năm tay đại hán rống lên một tiếng lộn ra vòng ngoài, máu tươi đã dính đầy trên áo Triển Nhược Trần. Bọn đại hán càng lao vào liều lĩnh hơn, có mấy tên liều mạng xông vào ôm lấy chàng, lại bị ngọn đao chém bay đầu!
Đoạn Phương Cô ôm lấy cái đầu đầy máu của phụ thân, miệng gào lên:
– Làm thịt hắn ta, các người đông như thế vây giết một mình tên tính Triển kia, hắn chạy không thoát đâu, xông vào giết hắn ta đi!
Tiếng quát gần như cuồng dại, khiến cho bọn đại hán hung hăng xông vào vây giết Triển Nhược Trần...
Máu chảy tràn cả mặt đất, thịt bay đầy trời, Triển Nhược Trần vung đao chém giết đến đôi mắt đỏ kè, bọn đại hán cũng quên cả sống chết là gì!
Ngay lúc này, đột nhiên, từ phía Long Tuyền Trấn bỗng vang lên tiếng hò hét dậy trời, một đoàn nhân mã đông nườm nượp vung đao ào tới như nước lũ cuồn cuộn...
Triển Nhược Trần cả kinh, lẽ nào một toán người khác của Cô Lâu Bang kéo tới hay sao? Lúc này, nơi này, ngoài liều mạng ra không còn nghĩ gì hơn!
Bất ngờ, một giọng nói của nữ nhân vang lên:
– Là Nhược Trần ca!
Giọng nói rất quen thuộc, đó không phải chính là tiếng nói của Hoàn Nhan Tình sao?
Lại có giọng của một người khác gọi lớn:
– Triển tráng sĩ, Hô Diên Liệt của Tế Hãn tộc đến rồi!
Hô Diên Liệt, chính là người đã dẫn chàng tìm tới tiểu trấn bị cát che lấp!
Tiếp đó, giọng của Hoàn Nhan Tình vang lên:
– Huynh đệ các tộc Khắc Lỗ Luân Hà, hôm nay chính là lúc chúng ta tiêu diệt bọn Cô Lâu Bang gieo bao tai hại ở Đại Mạc, giết!
Trong bóng đêm xông ra hơn bốn trăm tráng sĩ, nào là cung đao trường mâu và kiếm... vây kín bọn đại hán Cô Lâu Bang.
Quá đột ngột, bọn đại hán Cô Lâu Bang lập tức quay lại chống trả, nhưng vốn sức cùng lực kiệt, lại địch đông ta ít, làm sao chống đỡ nổi, chỉ trong thoáng chốc đã hình thành cục diệnn bốn năm người vây đánh một người, chính là muốn chạy trốn cũng khó!
Đây thật sự chính là một cuộc tàn sát không thể tưởng tượng nổi!
Nửa giờ trôi qua, trường bạo sát cũng gần kết thúc!
Nửa giờ trôi qua, phương đông đã ửng màu hồng!
Hoàn Nhan Nghĩa cùng muội muội Hoàn Nhan Tình bước lên cạnh bên Triển Nhược Trần, Hoàn Nhan Tình tươi cười nói:
– Triển đại ca, chàng vẫn khỏe!
Triển Nhược Trần thấy người mình toàn cả máu, cười gượng tiếp lời:
– Nhưng cũng rất hung dữ, đúng không?
Lúc này Hô Diên Liệt bước tới, nói với Triển Nhược Trần:
– Sau khi tráng sĩ đi rồi, các trưởng lão Tế Hãn tộc bọn tôi lập tức đồng ý liên hợp với các huynh đệ ở hai bờ Khắc Lỗ Luân Hà, chuẩn bị quyết chiến với Cô Lâu Bang. Mấy hôm trước bọn tôi mới tiêu hủy Địa ngục thành của họ, rồi kéo về Liêu Bắc, chuẩn bị hiệp trợ với người của Kim Gia Lâu, không ngờ lại gặp ở đây, cũng là một chuyến đi không. Ha ha...
Hoàn Nhan Tình tay kéo Triển Nhược Trần, nói trong nước mắt:
– Đi thôi, theo bọn tôi về Khắc Lỗ Luân Hà đi!
Triển Nhược Trần mỉm cười tiếp lời:
– Trần mỗ sẽ đi, có điều, không phải bây giờ!
Hoàn Nhan Nghĩa nói giọng chân thực:
– Bọn tôi rất thành ý mời tráng sĩ, Triển tráng sĩ, huynh lẽ nào...
Triển Nhược Trần đáp lời:
– Thịnh ý của hiền huynh muội, Triển Nhược Trần không dám xem thường, nhưng Triển mỗ trước hết phải trở về Kim Gia Lâu, để nghĩa mẫu khỏi trông chờ.
Ngày sau có dịp, Triển mỗ sẽ đến Khắc Lỗ Luân Hà bái phỏng!
Trời đã sáng hẳn, Triển Nhược Trần tìm ngựa, lại nhìn thấy Đoạn Phương Cô. Cô ta chết rồi, tay phải ôm lấy xác phụ thân – “Hấp Tủy Xích Ma” Đoạn Nhĩ Sinh, tay phải nắm thanh đoản đao, cả lưỡi đao găm lút trong bụng cô ta, trên mặt còn mang nét đầy thống khổ!
Triển Nhược Trần trầm mặc lắc lắc đầu, đoạn ôm quyền chào huynh muội Hoàn Nhan Tình và Hô Diên Liệt:
– Hiền huynh muội, chúng ta hẹn ngày gặp lại!
Hoàn Nhan Tình những giọt nước mắt đầy thất vọng chảy dài, người sững sờ, gục đầu vào vai Hoàn Nhan Nghĩa khóc nghẹn ngào!
Phía sau vang lên một loạt tiếng hô, bọn tráng sĩ Khắc Lỗ Luân Hà đưa cao hai tay, bày tỏ lòng kính mộ đối với Triển Nhược Trần!
oOo Cho ngựa đi chậm rãi qua sông Thanh Hà. Triển Nhược Trần ngưng ánh mắt nhìn chiếc thuyền nhỏ ven sông, thầm khấn cầu:
– Tiểu Hà, yên nghỉ đi! Kiếp này không được kết duyên, sẽ đợi đến kiếp sau đi!
Rời khỏi sông Thanh Hà, lúc này, Triển Nhược Trần thúc ngựa đi nhanh.
Trường Xuân Sơn tràn ngập ánh nắng chan hòa, dưới rừng tùng xanh tươi, chàng nhìn thấy đình đài lâu các nguy nga. Nhưng chàng chưa tới nơi, phía trước tự nhiên xuất hiện hai người, là hai nữ nhân!
Vì thế Triển Nhược Trần phát kinh gần như ngã người xuống ngựa!
Chàng lắp bắp thốt lên:
– Muội... muội... muội không chết, đúng không?
Đúng là “Lan Chỉ Xuyên Tâm” Từ Tiểu Hà, cùng nắm tay đi với Từ Tiểu Hà, chính là hiền thê của Triển Nhược Trần – Thi Gia Gia!
Triển Nhược Trần nhảy xuống ngựa chạy lại, kêu lên:
– Vậy là sao?
Thi Gia Gia tươi cười đáp lại:
– Chàng đi rồi, mẫu thân nghĩ đến cô ta, bèn đích thân dẫn Bát Vệ đến bên bờ Thanh Hà. Trời đã là canh hai, mẫu thân đích thân lên thuyền, thì gặp Từ Tiểu Hà muội đang ngủ. Nghĩ đến cô ta dành trọn cả tình yêu đối với chàng, liền dùng “thủ đoạn cứng rắn” để “bắt” cô ta về. Như vậy chàng nên cao hứng chứ?
Triển Nhược Trần bật cười, nói:
– Kỳ quái thật, ta cũng đến bên sông Thanh Hà, lội dưới sông tìm được bộ áo quần của Tiểu Hà muội, lúc đó ta đã...
– Chàng đã khóc rồi chứ gì? – Thi Gia Gia vừa nói vừa cười.
Triển Nhược Trần không hề giấu giếm:
– Còn hơn cả khóc nữa...
Bấy giờ, Từ Tiểu Hà buông tiếng cười tràn đầy niềm vui!
Lát sau, cô ta ngưng nụ cười, nói:
– Muội thật sự bị trúng hóa cốt độc phấn của Đoạn Phương Cô, nhưng muội cũng là một người chuyên sử dụng độc, chỉ cần không bị trúng vào da thịt, muội sẽ không sợ. Vì thế muội lập tức nhảy xuống sông, giả làm như người bị trúng độc, trôi nổi theo dòng sông. Để được an toàn, ở trong nước muội liền cởi áo quần ra, tạm thời lẩn tránh vào trong một thạch động ngủ một giấc, đợi đến canh hai, muội mới vội vã trở về thuyền. Hi hi... cũng vừa mới ngủ, thì lâu chủ, à không, là mẹ, đến trên thuyền rồi...
Triển Nhược Trần càng trố mắt ngạc nhiên, hỏi:
– Mẹ cũng nhận muội làm nữ nhi của mẹ sao?
Từ Tiểu Hà dí dỏm đáp lại:
– Không, là nhi tức phụ!
Triển Nhược Trần trợn to mắt ra, một lâu sau vẫn nói không ra lời!
Ở đại sảnh Đại Kim Lâu, Triển Nhược Trần kể rõ cho Kim Thân Vô Ngân nghe về chuyện bọn Cô Lâu Bang bị diệt trừ tận gốc.
Kim Thân Vô Ngân chậm rãi nói:
– Trải qua một lần gian nguy, càng thể hiện được điều đáng qúy của thái bình, những mong sao Kim Gia Lâu chúng ta từ nay vĩnh viễn yên ấm thái bình!
– Vâng, thái bình yên ấm là điều đáng qúy nhất đối với cuộc sống con người!
Kim Thân Vô Ngân gọi Từ Tiểu Hà ngồi cạnh bên, tươi cười nói:
– Hà nhi, mong sao sang năm vào lúc này, con và Gia Gia đều sinh cho ta đứa trẻ trắng mập xinh đẹp, biết chưa?
Từ Tiểu Hà lặng lẽ cúi đầu, Triển Nhược Trần và Thi Gia Gia cùng nhìn nhau cười trong không khí đầm ấm chan hòa!
Hết