Ngõa Nhi lại mặc kệ, nói với Lỹ Vĩnh Xương
- Bác làm gì dữ thế?
Quan Doãn kéo Ngõa Nhi, đúng mực nói
- Phó Bí thư Lý, tôi làm sai chỗ nào, ngài cứ việc phê bình.
Lời Quan Doãn tuy đơn giản, lại bỗng chốc khiến Lãnh Phong thay đổi sắc mặt, ông ta không khỏi lại lần nữa ngấm ngầm đánh giá Quan Doãn vài lần. Vốn cho rằng Quan Doãn xưng hô với mình là Chủ tịch Huyện, khi xưng hô với người khác, cũng là chỉ xứng với chức vụ mà không thêm họ, không ngờ, Quan Doãn chỉ xưng hô đặc biệt như thế với mình ông ta.
Sao lại có thể? Quan Doãn chẳng lẽ nhìn ra lai lịch của ông ta? Lãnh Phong trong lòng lóe lên tia nghi vấn đi không được, không thể nào! Sơ yếu lý lịch của Quan Doãn giống như tờ giấy trắng, từ huyện Khổng từng bước đi đến đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp đại học xong quay về huyện Khổng, hắn trừ Bắc Kinh và huyện Khổng ra, chưa có đi qua chỗ khác.
Đối với việc theo ông ta nửa năm trời làm thông tín viên, Lãnh Phong tự nhiên tuy có cảm thấy quen thuộc với Quan Doãn, nhất cử nhất động của Quan Doãn tuy kính cẩn mà khiêm tốn, nhưng khí chất học sinh vẫn chưa giải thoát, ít nhiều có thể nhìn ra được, tuy nhiên giống như kết luận của ông ta về Quan Doãn, Quan Doãn là một thể tổng hợp đầy mâu thuẫn.
Đúng vậy, Quan Doãn điềm đạm hơn so với người cùng lứa tuổi, nhưng trong trụ sở Huyện ủy, so sánh với nhau, trên phương diện điềm đạm và lễ phép, Quan Doãn không thể hiện nhiều, nhưng lực quan sát tiểu tiết đối với quan trường và lực lãnh ngộ đối với đại cục của Quan Doãn, lại có trí tuệ vượt xa lứa bạn cùng tuổi bình thường.
Tiểu tiết quyết định sự thành bại của một việc, mà lãnh ngộ đại cục, cái quyết định chính là tương lai, Lãnh Phong càng tò mò đối với Quan Doãn, mặc dù ông ta một tay đề bạt Quan Doãn, nhưng bây giờ ông ta bỗng nhiên phát hiện, khi ông ta giao lưu sâu với Quan Doãn, ông ta càng ngày càng không nhìn thấu được Quan Doãn, trước không nhắc đến sự kiện đập nước sông Lưu Sa mà Quan Doãn đột nhiên đề nghị, Quan Doãn đã bình tĩnh ứng phó tình cảnh khó khăn hơn một năm nay ở Huyện ủy, khiến ông ta xem trọng hắn thêm ba phần rồi. Một người tuổi trẻ mới ra đời, phải chịu khốn khổ đầu tiên trong đời người mà chỉ vì vô ý sai phạm tạo thành, thế mà vẫn luôn kiên trì vững tâm, vẫn tả xung hữu đột bất khuất, thật không đơn giản.
Mà Quan Doãn trả lời Lý Vĩnh Xương có chút trí tuệ quan trường, hắn không biện giải trước, cũng không hỏi sai ở đâu, trực tiếp nhận phê bình của Lý Vĩnh Xương, tương đương chiến thuật dựa vào lùi mà tiến, cho dù Quan Doãn làm việc gì khiến Lý Vĩnh Xương nổi xung lên, Lý Vĩnh Xương cũng không dễ phê bình hắn điều gì, hơn nữa, Quan Doãn… dù sao cũng là thông tin viên của ông ta.
Thông tín viên của Chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy không biết ngại mà phê bình trước mặt Chủ tịch huyện sao? Lý Vĩnh Xương có là rắn địa phương ở huyện Khổng, y cũng không dám kiêu ngạo như thế, không hiểu quy tắc như thế.
Lãnh Phong khép mắt, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ, Quan Doãn ở trong tình cảnh khó khăn không rối loạn không sợ hãi, trong tình thế phức tạp vẫn duy trì tỉnh táo, dưới đả kích lớn trong đời người, không hề từ bỏ hy vọng, chẳng lẽ nói, hắn giống như các vị quan lớn từ cấp tỉnh bộ trở lên, sau lưng có cán bộ tham mưu cao cấp ẩn mình?
Sao có thể chứ? Lãnh Phong lập tức phủ nhận phán đoán của mình, đừng nói huyện Khổng nhỏ bé này có cán bộ tham mưu cao cấp gì, cho dù có, làm gì có cán bộ tham mưu cao cấp nào chịu thiệt ở sau lưng một thông tin viên chứ? Nghĩ lại cũng không thể nào.
Lý Vĩnh Xương vết thương trên đầu bị dính nước mưa, đau đến toát mồ hôi lạnh, y vào văn phòng nghe thấy Ngõa Nhi quát tháo Vương Xa Quân, liền vội vàng lại giảng hòa cũng vì muốn an ủi Vương Xa Quân, việc lựa chọn chức Phó phòng đối với Vương Xa Quân thực sự đả kích rất lớn, y quá hiểu Vương Xa Quân, mặt mũi tốt, lại mạnh mẽ, không ngờ vừa vào cửa phát hiện Vương Xa Quân tinh thần xa sút như thế, trong lòng vừa tức vừa lo, đầu đau thêm lòng đau, dưới tình thế cấp bách, y liền quát lớn với Quan Doãn.
Lời vừa nói ra liền ý thức được không đúng, ánh mắt đảo quá, Lãnh Phong đang ngồi ở chỗ Quan Doãn. Tuy nói rằng y tôn kính với Lãnh Phong chỉ là chức vụ, ở huyện Khổng này, lời nói của một Chủ tịch huyện trong hoàn cảnh xấu còn chưa chắc có lời của gã trong đó, nhưng trong vấn đề dự án đập nước sông Lưu Sa, Lãnh Phong trước mắt còn nắm quyền chủ động, trước khi danh sách thành viên trong tổ lãnh đạo chưa chính thức thông qua nghị quyết Huyện ủy, y nhất định phải tôn trọng Lãnh Phong, để tránh y bất ngờ không được chọn.
- Chủ tịch Lãnh, ngài cũng có mặt àh?
Lý Vĩnh Xương gật đầu với Lãnh Phong, xem như là có thăm hỏi, lại quay đầu nhìn Quan Doãn nói
- Cậu không chăm sóc tốt Ngõa Nhi, làm Ngõa Nhi tức giận, cậu nói xem có phải lỗi của cậu không?
Kỳ thực Lý Vĩnh Xương muốn chất vấn trước mặt Quan Doãn Lưu Bảo Gia ở đâu, vết thương trên đầu y có phải là chuyện do Lưu Bảo Gia làm không, nói ra mồm, lại biến thành Ngõa Nhi.
- Vâng, là lỗi của tôi
Quan Doãn thành thật nhận phê bình, hắn không thể giải thích hắn làm chuyện này là vì Lãnh Phong, có vấn đề tự mình gánh lấy, trong mắt lãnh đạo sáng lên, trong lòng sẽ ghi nhớ.
- Ngõa Nhi, Bí thư Lý có chút việc đi không được, cháu đi cùng Quan Doãn trước đi, Xa Quân không chăm sóc cháu được, cũng không biết nói chuyện, cháu đừng tức giận
Lý Vĩnh Xương chịu đau nhẫn nại, nói tốt vài câu với Ngõa Nhi, lại gật đầu với Lãnh Phong, cùng Vương Xa Quân đi ra khỏi phòng thư ký.
Mưa gió vẫn to như thế, Vương Xa Quân ra khỏi cửa liền hắt hơi một cái, toàn thân lạnh phát run, Vương Xa Quân yêu quý nhìn y, lại oán giận nói
- Đừng không lịch sự như thế, chẳng qua là chức Phó phòng, nhiều lắm nửa năm sau lại có, đến lúc đó cháu chắc chắn có thể lên.
Vẻ mặt Vương Xa Quân biến tím, toàn thân phát lạnh, môi rét run, bộ dạng lòe loẹt trước đây đã không còn nữa, chỉ còn lại bộ dạng chật vật và uể oải, gã bây giờ hiện đi đến trụ sở Huyện ủy, không có ai nhận ra gã chính là người tâm phúc bậc nhất ở Huyện ủy như mặt trời buổi trưa - Vương Xa Quân.
- Chính trị, chính là thuật cân bằng, Bí thư Lý làm thế, cũng là có chỗ khổ, cháu nên làm thế nào thì làm thế đó, không thể để lộ bất kỳ tia bất mãn nào trước mặt lãnh đạo, nghe rõ chưa?
Lý Vĩnh Phong nhấn mạnh giọng điệu, y thấy Vương Xa Quân bộ dáng không gượng dậy được sau một lần đả kích, nghĩ đến Quan Doãn một năm gần đây ở Huyện ủy mặc kệ khó khăn thế nào cũng chống chọi vượt qua, bây giờ mới biết để ý so sánh tố chất tâm lý giữa Vương Xa Quân và Quan Doãn chênh lệch không nhỏ, trên quan trường, tố chất tâm lý khác biệt một chút có khi cần phải trả giá hành động gấp trăm lần mới có thể bù lại được.
- Cháu không phục
Vương Xa Quân đột nhiên đá một chậu hoa ven đương, thiếu chút nữa đá vỡ chậu hoa
- Quan Doãn dựa vào cái gì mà đè đầu cháu chứ? Hắn dựa vào cái gì chứ? Chắc chắn là hắn sau lưng hại cháu rồi,cháu muốn tìm hắn tính sổ!
Vừa nghĩ đến Ôn Lâm người gã thích nhất thế mà từ trước tới giờ không có đáp lại, còn lúc Ôn Lâm nhìn Quan doãn với ánh mắt ẩn tình đưa đẩy, căn bản trông cậy lên chức Phó phòng làm nhục Quan Doãn một phen, khiến Ôn Lâm hồi tâm chuyển ý mà xem trọng mình chút, ai ngờ đến trước thành còn gà luộc giờ thì ướt sũng như chó, thật là mất mặt quá.
Một năm rồi, cả một năm gã đều muốn đè đầu Quan Doãn, khiến Quan Doãn một cao tài sinh ở đại học Bắc Kinh ở trước mặt gã không thể ngẩng đầu được! Tại sao sau khi Ngõa Nhĩ đến, sau khi dự án đập nước sông Lưu Sa cuối cùng lại được thông qua, khi thế cục có biến lớn ở Huyện ủy, Lãnh Phong càng thêm cô lập, Quan Doãn ngược lại được mở mày mở mặt, tại sao chứ?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Từ phòng thư ký đến văn phòng Lý Vĩnh Xương chỉ cách vài bước chân, Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân đi một mạch về phòng. Vào phòng, Lý Vĩnh Xương đột nhiên đóng cửa lại, "Loảng xoảng " một tiếng, tiếng kêu như sét đánh, y vịnh đầu, đau đến độ gương mặt vặn vẹo biến dạng:
- Bắt Lưu Bảo Gia, chỉ cần Lưu Bảo Gia nói ra Quan Doãn là người sai khiến phía sau vụ đánh người, có thể làm Quan Doãn bị lỗi nặng! Phó phòng... Phó phòng thì là cái gì, một lỗi nặng là đủ cho hắn mang tiếng xấu cả đời!
Vương Xa Quân ánh mắt lập tức sáng lên:
- Cậu, người đánh cậu thật sự là Lưu Bảo Gia?
- Tám chín phần mười.
Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng uy phong nhiều năm, chưa từng chịu quá cái nhục như vậy, vừa rồi dính nước mưa, miệng vết thương đau đến muốn chết, càng làm cho y hận thấu xương Lưu Bảo Gia và Quan Doãn. Nếu nói trước kia còn nể tình đồng hương ngẩng đầu không cúi đầu thấy, cũng chỉ là chèn ép và xa lánh Quan Doãn, không cho hắn đi lên là được rồi, nhưng hiện tại Quan Doãn thành tâm phúc của Lãnh Phong, lại âm thầm sai khiến người đánh cho y đầu rơi máu chảy, y không tiêu diệt Quan Doãn, y sẽ không là đệ nhất huyện Khổng - Lý Vĩnh Xương .
- Mẹ ôi, hắn phản rồi. Cậu, cần khẩn trương gọi điện thoại cho đồn công an thị trấn, trước cứ bắt Lưu Bảo Gia, bất chấp tất cả, cứ đánh cho hắn một trận, đảm bảo sẽ khai hết.
Vương Xa Quân bỗng nhiên cảm giác trên người không lạnh, xoa tay, dường như đã thấy được tình cảnh Quan Doãn ủ rũ vì bị lỗi nặng.
Trưởng đồn công an Tiền Ái Lâm là thân tín một tay Lý Vĩnh Xương đề bạt, lời Lý Vĩnh Xương nói chính là thánh chỉ, y nói bắt ai, Tiền Ái Lâm liền gật đầu lập tức đi bắt, cực kỳ nghiêm túc.
Lý Vĩnh Xương nắm lên điện thoại, vừa mới bấm hai số, lại buông xuống:
- Trước cứ từ từ đã, hiện tại vấn đề sông Lưu Sa đang gay gắt, không thể làm phức tạp thêm, chờ cậu ngồi vào vị trí phụ trách dự án đập nước sông Lưu Sa, lúc đó tính sổ với Quan Doãn không muộn. Không cần nản lòng, Xa Quân, cậu sẽ nói chuyện với bí thư Lý, cho cháu vào dự án đập nước sông Lưu Sa cùng phụ trách, dự án đập nước sông Lưu Sa là dự án lớn nhất từ khi xây dựng huyện Khổng tới nay, béo bở cũng rất nhiều, hiện tại cháu cũng không nhỏ, nên làm cơ sở kinh tế.
- Vẫn là cậu tốt với cháu.
Vừa nghe có tiền kiếm, Vương Xa Quân tâm tình mới giãn ra vài phần, cười đến rất thần bí.
- Chủ tịch huyện Lãnh cứ như vậy buông tay mặc kệ, sẽ không muốn từ dự án đập lớn mà kiếm chác sao? Hắn thực sự hào phóng như vậy?
- Lãnh Phong không phải hào phóng, mà là không muốn phiền toái, Lý Dật Phong cũng giống vậy, sẽ không nhúng tay dự án đập lớn. Thành công, là công trình chiến tích của bọn họ, thất bại, cùng lắm chỉ là quyết sách sai lầm, sẽ không bị tra ra có tham nhũng gì ở đó. Lãnh Phong và Lý Dật Phong giống nhau, huyện Khổng chỉ là ván cầu của bọn hắn, không phải điểm đến cuối cùng
Lý Vĩnh Xương biết tính lâu dài hơn so với Vương Xa Quân.
- Huyện Khổng là điểm cuối của cậu, cũng là sân khấu của cậu, dù cho ai làm diễn viên chính lên đài, đều thay đổi không được một sự thật...
- Cậu mới là tổng đạo diễn!
Vương Xa Quân đúng lúc vỗ một câu nịnh bợ, đừng nhìn Lý Vĩnh Xương là cậu gã, nhưng ngoài thân phận là cậu, dù sao vẫn là Phó bí thư huyện ủy, người trong quan trường, bất cứ lúc nào đều thích nịnh hót.
- Cháu cứ cảm thấy sau lưng Quan Doãn có cao nhân chỉ điểm, nếu không hắn làm thế nào đột nhiên cùng Lãnh Phong thân cận như vậy?
Vương Xa Quân nhớ tới chỗ kỳ quái của Quan Doãn, nói ra nghi vấn của mình:
- Lãnh Phong không phải vốn không tín nhiệm Quan Doãn? Gần đây thế cục huyện Khổng biến hóa quá nhanh, cháu có chút nhìn không rõ. Quan Doãn như thế nào lại thành chó ngáp phải ruồi? Tuy nhiên cho dù hắn là chó ngáp phải ruồi cũng vô dụng, không có bối cảnh, chỉ có ba phần vận khí, việc sẽ không thành đâu.
- Cao nhân? Cao nhân cái gì? Huyện Khổng có cao nhân sao?
Lý Vĩnh Xương tự đắc mà cười,
- Muốn nói đến cao nhân thực sự ở huyện Khổng, thì chỉ có một...
Vương Xa Quân ngầm hiểu mỉm cười:
- Cậu mới là cao nhân lợi hại nhất huyện Khổng.
- Cao nhân gì cũng đều là lời nói suông, chỉ trong tay có quyền mới là lẽ phải.
Lý Vĩnh Xương trầm ngâm trong chốc lát.
- Quan Doãn quả thật là chó ngáp phải ruồi, tuy nhiên hắn may mắn cũng chỉ đến đó thôi, dự án đập lớn mà khởi công, Lãnh Phong sẽ ăn không ngồi chờ. Lãnh Phong ngồi ghếẻ lạnh, Quan Doãn cũng chỉ có thể đứng ở phía sau Lãnh Phong ăn không khí.
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Vương Xa Quân vẫn vô cùng nghẹn khuất, làm sao lại để cho Quan Doãn lấy được thứ nhất, về sau gã làm sao có thể ở tòa nhà huyện ủy mà nghênh ngang bày ra thái độ là người tâm phúc số một Huyện ủy? Càng nghĩ lòng càng khó chịu, liền lại cảm thấy hàn khí nhập thể, liên tục hắt xì, hỏng rồi, bị cảm lạnh thật.
Vương Xa Quân bị cảm, trên đầu Lý Vĩnh Xương thì vết thương nhiễm trùng, một trận mưa to vì hoa mầu mùa thu mang đến sung túc, cũng khiến tòa nhà huyện ủy sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân còn lâm bệnh, thế là thế cục Huyện ủy vừa mới đại biến lại tăng thêm chủ đề để bàn luận lúc nhàn rỗi.
Phòng thư ký Văn phòng Huyện ủy, Lãnh Phong đứng dậy nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, đến văn phòng tôi một chuyến.
Vừa rồi phát sinh một cảnh tượng khiến Quan Doãn trong lòng vòng vo mấy lượt, hiểu rõ một việc, nếu Lý Vĩnh Xương đầu bị thương mà nghĩ là do hắn làm, Vương Xa Quân lại xem vấn đề Phó phòng đề trở thành độc thủ của hắn, tóm lại hắn và Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân xem như thù lớn, không có khả năng hòa giải.
Tuy nhiên cũng không có biện pháp, việc trong quan trường chính là như thế, dù cho quan hệ bình thường, khi tranh đoạt một vị trí, dù là bằng hữu cũng sẽ trở mặt thành thù, huống chi hắn và Vương Xa Quân vốn không phải bằng hữu! Thôi đi, nếu kế hoạch của hắn và Lãnh Phong tiến hành thuận lợi, đến cuối cùng hắn chẳng những không có một chút khả năng giải hòa với Vương Xa Quân, hơn nữa còn có khả năng trở thành đối thủ không đội trời chung.
Nói không chừng vẫn là cục diện không chết không ngừng.
- Anh Quan, Vương Xa Quân nói, anh và chú Lãnh liên hợp đối phó ba em, có phải sự thật hay không?
Trong phòng chỉ còn lại có Quan Doãn và Ngõa Nhi, Ngõa Nhi liền đột ngột hỏi một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hồn nhiên nhìn Quan Doãn, có chút chờ mong, cũng có bất an.
- ...
Quan Doãn không biết nói cái gì cho phải, Ngõa Nhi còn nhỏ, không biết chính trị là cái gì, hắn yêu quý Ngõa Nhi, nhưng phải làm thế nào đây? Hắn sẽ không thể vì tốt với Ngõa Nhi mà vứt bỏ lập trường chính trị của mình, đồng dạng, Lý Dật Phong cũng sẽ không bởi vì ý của Ngõa Nhi mà thân cận với hắn, trong quan trường, tình cảm không thể thay thế chính trị.
- Em với anh đã ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi!
Ngõa Nhi nóng nảy.
- Anh không được gạt em, anh Quan, anh nhất định phải nói thật với em.
Lời nói ngoéo tay, một trăm năm không được đổi còn ở bên tai, Quan Doãn lại thật sự không có cách nào đáp ứng Ngõa Nhi, chỉ cân nhắc trả lời như thế nào mới có thể khiến Ngõa Nhi không tức giận, Ôn Lâm đã trở lại.
Ôn Lâm thay một bộ quần áo, vẫn là váy, vừa bị ướt nước mưa là váy màu lam, hiện tại là váy màu tím nhạt. Quan Doãn chú ý tới, gần đây Ôn Lâm dường như thích mặc váy, dường như mỗi chiếc váy đều có thể hiển lộ hết đường cong và dáng người của cô. Ngẫm lại cũng có thể hiểu, đúng là tuổi thanh xuân, thích chưng diện là thiên tính, nhất là với một cô gái xinh đẹp phong nhã hào hoa.
Vừa thấy bộ dáng ủy khuất của Ngõa Nhi, Ôn Lâm liền cười:
- Làm sao vậy Quan Doãn, anh ức hiếp Ngõa Nhi? Nói, Ngõa Nhi bị ủy khuất gì, để chị thay em thu thập anh Quan.
Ngõa Nhi vốn đang ra vẻ kiên cường, Ôn Lâm nói một câu, nước mắt của cô liền trào ra ngoài:
- Chị Ôn, anh Quan không tốt, là tên bại hoại.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ôn Lâm hoảng sợ:
- Anh ta làm gì em hả?
Trong ánh mắt đầy thâm ý liếc Quan Doãn một cái.
Quan Doãn nghĩ thầm rằng, Ôn Lâm tức giận gì chứ, ánh mắt của cô rõ ràng là hoài nghi hắn động tay động chân với Ngõa Nhi, phụ nữ thật sự là tưởng tượng còn hơn nhiều so với nam nhân
- Vương Xa Quân nói, anh Quan và chú Lãnh liên hợp đối phó ba em.
Ngõa Nhi thở phì phì trừng mắt nhìn Quan Doãn, dường như Quan Doãn đã thành người đáng ghét nhất trong tưởng tượng của cô.
Ôn Lâm vừa cười vừa liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, đem Ngõa Nhi kéo sang một bên, nhỏ giọng nói vài câu gì đó, Ngõa Nhi lập tức tươi cười rạng rỡ, vui vẻ chạy đến trước mặt Quan Doãn, lấy ra một viên kẹo đưa tới tay Quan Doãn:
- Anh Quan, ngoan thì sẽ có kẹo ăn.
Quan Doãn dở khóc dở cười, nhận kẹo của Ngõa Nhi đưa cho, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Ôn Lâm. Ôn Lâm cười, mắt nhấp nháy, ý tứ là bí mật, không nói cho anh.
Không nói cho thì thôi, Quan Doãn bây giờ còn không có công sức hầu tiếp, hắn đem kẹo cho vào túi, sờ sờ đầu Ngõa Nhi:
- Ngõa Nhi ngoan, anh đi báo cáo công tác trước, em chơi với chị Ôn nhé.
- Vâng!
Ngõa Nhi gật gật đầu cười tủm tỉm.
- Buổi tối phải cùng nhau ăn cơm, được không? Em và chị Ôn chờ anh.
Quan Doãn càng thêm nghi hoặc, Ngõa Nhi ngay từ đầu không thích Ôn Lâm, ngay cả ở cùng một chỗ với Ôn Lâm cũng không muốn, sao một câu của Ôn Lâm đã khiến cô gọi chị Ôn rất thân thiết? Lại nhìn Ôn Lâm cười đến thần bí mà vui vẻ, hắn cũng liền ha hả cười:
- Được, buổi tối nếu Chủ tịch huyện Lãnh không có việc, anh nhất định cùng hai người đẹp Ngõa Nhi và Ôn Lâm ăn tối.
Quan Doãn chân trước vừa mới đi, Ngõa Nhi sau lưng liền đóng cửa phòng, nhỏ giọng mà thần bí hỏi han:
- Chị Ôn, lời chị vừa nói là thật chứ?
Ôn Lâm gật đầu:
- Đương nhiên là thật, Vương Xa Quân vừa ghen tị bộ dạng đẹp trai của Quan Doãn, lại ghen tị bằng cấp Quan Doãn hơn hắn, cho nên hắn luôn thích nói xấu Quan Doãn khắp nơi
Ngõa Nhi vẻ mặt hưng phấn, hai tay ôm má:
- Vậy... Hắn có ở trước mặt chị có nói xấu anh Quan không?
- Đương nhiên nói chứ.
Ôn Lâm nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút.
- Chẳng những nói, mà còn nói rất nhiều.
- À, em hiểu rồi.
Ngõa Nhi vẻ mặt như bừng tỉnh lại.
- Vương Xa Quân ở trước mặt em nói xấu anh Quan, là muốn em chán ghét anh Quan, không cho em thích anh Quan. Như vậy hắn ở trước mặt chị nói xấu anh Quan, khẳng định cũng là không muốn chị thích anh Quan, chị Ôn, chị thích anh Quan, hay là không thích anh Quan?
Cô bé có tâm mắt, không hỏi Ôn Lâm là thích Quan Doãn hay là Vương Xa Quân, mà lại hỏi cô có thích Quan Doãn hay không, tương đương là một cái bẫy cho cô tự nhảy vào
Ôn Lâm thật đúng là thiếu chút nữa mắc mưu, bật thốt lên nói ra đương nhiên là thích Quan Doãn... Tuy nhiên vẫn còn may, cuối cùng lời nói trong miệng vòng vo liền biến thành:
- Đương nhiên không thích Vương Xa Quân.
Ngõa Nhi trừng mắt nhìn cô, giảo hoạt mỉm cười.
Quan Doãn không biết sau khi hắn đi khỏi phòng Thư ký lại xảy ra sự tình gì, hắn bước chân thoải mái tâm tình sung sướng đi tới văn phòng Lãnh Phong. Phó phòng tới tay, Lãnh Phong trọng dụng, có thể nói song hỷ lâm môn, hắn không có lý do gì không vui. Ẩn nhẫn cũng đến một năm, rốt cục bắt lấy cơ hội bước qua cánh cửa quan trường, dù là ai cũng sẽ mở cờ trong bụng.
Nếu nghe lời ông cụ Dung sớm một chút thì tốt rồi, có lẽ không cần chờ cho tới hôm nay, nói không chừng nửa năm có thể dựa thế mà lên, Quan Doãn hồi tưởng hoàn cảnh khi hắn mới quen Ông cụ Dung, lúc ấy hắn nghe ông cụ kể chuyện chỉ là nghe thế thôi, không có liên tưởng đến tình cảnh bản thân, cũng không có nghĩ đến nghĩa rộng là thế cục huyện Khổng.
Tuy nhiên lại nói, trở về hoàn cảnh như lúc trước, hắn đảm nhiệm thông tín viên cho Lãnh Phong, giống như ông cụ Dung vì hắn mà giảng lịch sử phần lớn là nghỉ ngơi dưỡng sức, vận sức chờ phát động chuyện xưa, chỉ khi hắn có cơ hội đến gần Lãnh Phong, nội dung chuyện của Ông cụ Dung mới có nhiều ám chỉ cho hắn.
Chẳng lẽ là nói, ông cụ Dung đã sớm nhận định hắn có thể từ huyện Khổng phá vây mà ra, điểm mấu chốt vẫn là ở trên người Lãnh Phong? Hay đúng hơn là ông cụ Dung và hắn, cảm thấy Lãnh Phong rất có triển vọng?
Dựa bóng mát đại thụ, điều kiện tiên quyết là, nhất định phải tìm được một đại thụ gốc cây rễ sâu lá sum xuê, nếu không sau khi dựa vào mới phát hiện là một gốc cây nhỏ, sẽ phải ngửa mặt hướng lên trời mà chịu nắng.
Cũng quái lạ, trong ấn tượng ông cụ Dung vốn không bước vào Huyện ủy một bước, nhưng chẳng những hiểu rõ cơ cấu Huyện ủy mà tính danh và quê quán mỗi một lãnh đạo dường như đều rõ như lòng bàn tay, mà tính cách và lai lịch mọi người, cũng có biết một phần, hơn nữa ba người Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương, đều nhận xét rất rõ rang.
Quen biết ông cụ Dung càng lâu, Quan Doãn càng thêm hiếu kỳ về ông cụ, cảm giác trên người Ông cụ Dung bí mật rất nhiều. Ông cụ Dung tựa như một bảo tàng sâu không lường được, có lẽ có một ngày hắn sẽ phát hiện báu vật vô giá.
Thế thì Lãnh Phong có phải là một bảo tàng hay không?
Lãnh Phong đang ngồi ở sau bàn làm việc, trong tay cầm một cây bút, bút ở giữa không trung, dường như phải hạ xuống, lại do dự mà không biết viết từ nơi đâu. Ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, ra hiệu Quan Doãn ngồi xuống, sau đó buông bút, cầm tách trà sứ, uống một hớp lớn mới nói:
- Tiểu Quan, trận mưa này, sông Lưu Sa lượng nước sung túc, thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành sẽ không vì vấn đề nước tưới mà phát sinh tranh cãi.
Lời Lãnh Phong nói ám chỉ rất sâu, vấn đề đập nước sông Lưu Sa, chính là tranh cãi nước dùng giữa thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành, dần dần bay lên trở thành chủ đề đọ sức giữa bí thư và Chủ tịch huyện. Hiện tại dự án đập lớn chính thức thông qua hội nghị thường vụ, sắp khởi công, lại thêm trời giáng mưa to. Mưa lớn một chút, không còn kêu ca, dự án đập lớn chẳng phải thành việc làm vô bổ?
Đương nhiên, Quan Doãn cũng rõ Lãnh Phong vừa hỏi, cũng không phải phủ định dự án đập lớn, nếu đã thông qua hội nghị thường vụ, hơn nữa sau lưng có rất nhiều lực lượng thúc đẩy, khẳng định trong cuộc họp. Nhưng sau đó sẽ phát sinh cái gì, dù là kết quả gì, trong lòng Lãnh Phong thiếu tự tin.
Trong lòng thiếu tự tin nguyên nhân vẫn là việc Lãnh Phong đối với việc nắm trong tay huyện Khổng còn lơi lỏng, quá ít thân tín ở huyện Khổng.
- Tranh cãi chỉ là tạm thời, trời mưa cũng là tạm thời, sau khi mưa thì trời quang, không đến nửa tháng, tranh cãi lại tiếp tục.
Quan Doãn vô cùng chắc chắc nói.
- Cậu chắc chắn như vậy chứ?
Lãnh Phong ngón tay nhẹ nhàng gõ tách trà, lại lộ ra dấu vết ngón tay sau khi tháo nhẫn kết hôn ra.
- Cậu là người thị trấn Phi Mã đúng không?
- Tôi là người thị trấn Phi Mã, ở thị trấn Phi Mã học, vì Phi Mã là thị trấn, nên mấy cấp học thì toàn bộ các học sinh giỏi các xã của huyện, thị trấn đều tụ tập tới huyện Khổng, bạn học của tôi trải rộng toàn bộ huyện, bạn học ở xã Cổ Doanh Thành cũng không ít.
Quan Doãn trả lời cũng khéo léo, vừa giải đáp nghi ngờ của Lãnh Phong, lại ám chỉ hắn đã làm tốt bố trí.
Lãnh Phong thong thả gật gật đầu:
- Ngày mai họp nghiên cứu vấn đề thành viên tổ lãnh đạo đập nước sông Lưu Sa, tôi và bí thư Lý hội ý, ý kiến bước đầu là do Lý Vĩnh Xương đảm nhiệm tổ trưởng, Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm phó tổ trưởng, toàn quyền phụ trách dự án xây dựng đập nước sông Lưu Sa, dựa theo quy định, cậu có thể gia nhập tổ lãnh đạo, phụ trách làm việc liên lạc với ngân hàng...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Quan Doãn không định nhúng tay vào dự án xây dựng đập nước sông Lưu Sa, hắn cũng đoán được Lãnh Phong nói câu này sợ là cũng có ý thử hắn, liền nói:
- Chủ tịch huyện, tôi luôn đi theo bên cạnh ngài, làm tốt công việc của một nhân viên thông tin là được. Chuyện công trình xây dựng tôi không hiểu lắm, nếu can dự vào chuyện này, nói không chừng còn gây trở ngại cho công tác của người khác.
Lãnh Phong nhìn Quan Doãn đầy thâm ý, sau một lúc lâu không nói gì, một tay ông ta bưng cốc trà, một tay để sau lưng, đi qua đi lại ở trong phòng mấy bước, đột nhiên hỏi:
- Quan Doãn, làm sao cậu lại phát hiện tôi thích người khác gọi tôi là Chủ tịch huyện mà không phải là Chủ tịch huyện Lãnh? Dường như toàn bộ Huyện ủy, chỉ có mình cậu chú ý tới điểm này.
Câu nói này thật quá thẳng thừng, thiếu chút nữa khiến Quan Doãn đứng đờ người tại chỗ.
Cũng may Quan Doãn ở cùng ông cụ Dung đã lâu, cũng học được không ít bản lĩnh vui cười giận mắng của ông cụ. Sau khi hắn hơi kinh hãi, chợt khôi phục lại sự bình tĩnh, đáp:
- Toàn bộ Huyện ủy, cũng chỉ có mình tôi là nhân viên thông tin của Chủ tịch huyện thôi. Về phần làm thế nào phát hiện thói quen này của Chủ tịch huyện, cũng không có gì bí mật, chính là có mấy lần nhìn thấy Chủ tịch huyện xưng hô với Bí thư Lý là Bí thư, tôi liền để ý...
- Ồ...
Lãnh Phong gật đầu từ chối cho ý kiến, ông ta bỗng chột dạ, phát hiện trước kia ông ta thật đúng là sơ sót đối với Quan Doãn, chỉ lo đọ sức với Lý Dật Phong, cũng quá để ý có người thả ra tin tức mà đã bỏ qua bên người hoá ra còn có một nhân tài hiếm có. Nếu không phải vấn đề đập nước sông Lưu Sa càng lúc càng náo loạn, nếu không phải Quan Doãn chủ động đệ trình một phương án, thì ông ta thật đúng là làm mất một người có khả năng giúp ông ta phát triển rộng lớn về sau.
Tuy nhiên cho dù như thế nào, tầm nhìn của Quan Doãn rất tốt, có thể trở thành một người duy nhất trong Huyện ủy chú ý tới thói quen mà ông ta cố ý dấu diếm, nhãn lực của Quan Doãn vẫn là ngoài dự đoán của ông ta, khiến ông ta giật mình không nhỏ. Vấn đề xưng hô là vấn đề nhỏ, nhưng đối với ông ta mà nói là một chuyện riêng tư muốn dấu diếm, không muốn để lộ, người biết được càng ít càng tốt.
Quan Doãn làm thế nào có thể quan sát tỉ mỉ được như vậy, hay là vẫn luôn cố ý tìm hiểu lai lịch của ông ta? Với tuổi tác của Quan Doãn, thì lòng dạ tính toán cũng không thể sâu xa qúa mức. Lại nghĩ đến bằng cấp của Quan Doãn, Lãnh Phong lại bình thường trở lại, là người có thể thi vào trường đại học Bắc Kinh đứng đầu cả nước, khẳng định sẽ có bản lĩnh không giống người bình thường, có lẽ sở trường của Quan Doãn chính là cẩn thận tỉ mỉ.
- Quan Doãn, sông Lưu Sa là một con sông rất nhỏ nằm trong đất liền, tuy nhiên nói không chừng cũng có thể gây nên sóng to gió lớn...
Lãnh Phong lại đầy thâm ý dẫn dắt đề tài quay về với sông Lưu Sa. Quả thật, ông ta nhượng bộ trong vấn đề sông Lưu Sa không phải là nhận thua toàn diện ở huyện Khổng, mà là có mưu đồ khác. Nhưng nếu không lo xử trí vấn đề sông Lưu Sa, cuối cùng có khả năng sau khi đập lớn xây dựng xong, con đập lớn thành tấm bia to của Lý Dật Phong, sông Lưu Sa lại vây chết ông ta ở huyện Khổng.
Rồng bị vây ở chỗ nước cạn... Cũng không phải không có khả năng, mà là có khả năng lớn. Có không ít ví dụ về những người xung quanh mà ông ta đã biết, thậm chí còn có nhân vật có bối cảnh và lai lịch mạnh mẽ hơn so với ông ta, nhưng vẫn bị lật thuyền trong mương.
Cho nên, muốn thành công làm nên công trạng ở huyện Khổng, vừa phải làm một số chuyện thực lòng vì dân chúng, vừa có khả năng làm tăng chiến tích và lý lịch kinh nghiệm cho chính mình, ông ta nhất định phải dùng người hợp lý. Hơn nữa nói thật, việc ở huyện Khổng cũng liên quan đến chuyện lâu dài của ông ta sau này. Nếu thất bại ở huyện Khổng, sinh mạng chính trị của ông ta tuy rằng không đến mức kết thúc, nhưng khẳng định là một vết nhơ rất lớn. Nhớ tới những năm tháng tuổi trẻ từ phía nam xuống nông thôn, ở huyện An tỉnh Yến cùng với người kia đã lấy rượu để hẹn ước hùng tráng, hai người đều phải tự mở ra vùng trời tại một phương.
Huyện Khổng muốn thành nơi cất cánh cho ông ta, mà không phải là nơi lật thuyền, thì công việc tiếp tục của đập nước sông Lưu Sa... nhất định phải vô cùng cẩn thận!
Cũng không biết đôi vai non nớt của Quan Doãn có thể gánh vác sự phó thác của ông ta hay không.
Quan Doãn biết Lãnh Phong lo lắng, có lẽ Lãnh Phong không hiểu nhiều về hắn, nhưng hắn tin tưởng, hắn hiểu biết Lãnh Phong hơn xa so với Lãnh Phong tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa hắn cũng biết rõ một điểm, Lãnh Phong mặt lạnh, tính cách kiên định này là người duy nhất hiện tại trong phạm vi cho phép có thể dẫn hắn thoát khỏi cảnh khốn cùng ở huyện Khổng, hắn giúp Lãnh Phong mở ra cục diện ở huyện Khổng, chính là đang giúp chính mình.
Còn có một điểm, Quan Doãn nhận định Lãnh Phong chẳng những có bối cảnh sâu không lường được, hơn nữa có nhân phẩm đáng tin cậy, là một lãnh đạo đáng để đi theo.
- Chủ tịch huyện, tôi từ nhỏ lớn lên ở sông Lưu Sa, nước sông không sâu, cá nhỏ tép nhỏ không ít, nhưng chưa từng có sóng to gió lớn bao giờ, đương nhiên, chuyện người ta ngẫu nhiên mà chết đuối vẫn thường có. Nếu cho tôi nói, cho dù ở thượng lưu xây dựng một con đập lớn, thì sông Lưu Sa vẫn là sông Lưu Sa, lượng nước lúc nhiều lúc ít, sẽ không thay đổi được sự thật căn bản, sông Lưu Sa vẫn là một con sông nhỏ.
- Quan Doãn, cha mẹ cậu làm nghề gì?
Lãnh Phong đột nhiên hỏi tới vấn đề khác.
- Cha mẹ tôi đều là giáo viên.
- Nghe nói cậu còn có một cô em gái à?
- Đúng vậy, năm nay mười sáu tuổi, sang năm sẽ thi vào trường cao đẳng.
- Hình như tôi nghe nói em của cậu không phải họ Quan, mà là họ Dung à?
Lãnh Phong và Quan Doãn nói việc nhà, cũng là Lãnh Phong lần đầu tiên phá lệ nói chuyện phiếm với người khác sau khi đến huyện Khổng.
- Em gái là con nuôi, khi nhận con nuôi, có thấy một tờ giấy, trên giấy viết họ Dung, vì tôn trọng ý nguyện của cha mẹ thân sinh em ấy, nên vẫn để em mang họ Dung.
Quan Doãn không nói chân tướng cho Ngõa Nhi, lại nói thật với Lãnh Phong.
- Cha mẹ cậu là người khá tiến bộ đó.
Lãnh Phong gật đầu, còn nói tới chuyện phong thổ của huyện Khổng cùng với một số cảm nhận của ông ta sau khi đến huyện Khổng. Tóm lại, không giống như lần thảo luận bí mật trước giữa ông ta và Quan Doãn, lúc này chẳng những nói chuyện đi sâu hơn nhiều, đề tài cũng không chỗ nào mà không đề cập đến, từ thế cục ở Huyện ủy nói tới chuyện gia đình cá nhân, đồng nghĩa với một lần tâm sự thật lòng. Nếu nói trước đây sự tín nhiệm mà Lãnh Phong dành cho Quan Doãn chỉ giới hạn trong quan hệ công việc, như vậy lúc này đây sau khi nói chuyện, giữa ông ta và Quan Doãn mới xem như bước đầu thành lập cảm tình cá nhân.
- Chủ tịch huyện, tôi có một ý tưởng, cũng không biết có đúng hay không, muốn xin ngài góp ý.
Quan Doãn vui mừng đến trong lòng nhảy nhót, so với một bước tiến vào cánh cửa Phó phòng, thì hắn thắng được thêm một bước tín nhiệm của Lãnh Phong mới càng đáng được ăn mừng. Đến tận đây, hắn chính thức hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch ba bước thoát khỏi huyện Khổng.
Nhưng trước khi thoát khỏi vòng vây, hoàn toàn còn có thể tiếp tục bố cục lâu dài ở huyện Khổng.
- Là chuyện gì?
Lãnh Phong hứng thú hỏi một câu, trải qua một hồi nói chuyện dài, hiện tại ông ta chẳng những có ấn tượng sâu sắc đối với Quan Doãn, còn càng có nhiều thiện cảm hơn. Trong lòng tự nhiên cảm thấy mất mát và hối hận, ông ta vẫn luôn rất ít hối hận, nhưng vì chuyện lạnh nhạt với Quan Doãn, quả thật trong lòng ông ta khá buồn phiền. Nếu sớm trọng dụng Quan Doãn, cũng không đến mức hiện tại bị động như thế, còn làm hại Đạt Hán Quốc phải rời khỏi huyện Khổng, sinh mạng chính trị cũng đồng thời coi như bị một dấu chấm tròn.
Từ trước đến nay ông ta vẫn luôn giữ tính cách độc hành đặc biệt, đã khi nào từng cúi đầu trước áp lực đâu? Đều là theo tâm lý mù quáng mà hại người, lần trước khi đi tỉnh gặp lão lãnh đạo, lão lãnh đạo vô tình nhấn mạnh nhắc tới Quan Doãn, nói là Quan Doãn bị một nhân vật ở Bắc Kinh rất không thích, người nọ không hy vọng Quan Doãn có thể bước ra khỏi huyện Khổng. Lúc ấy ông ta liền ghi tạc trong lòng, thứ nhất là ghi nhận ám chỉ mà lão lãnh đạo thuận miệng nói ra, thứ hai là e dè quyền thế của người nọ, theo bản năng liền loại trừ Quan Doãn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Hiện tại mới hiểu được, bài xích Quan Doãn rồi, người đó có ghi nhớ cái tốt của hắn còn là hai chuyện khác nhau, hắn chính là tự mình đánh cuộc con đường của mình, mất nhiều hơn được nha, con đường trên quan trường, có đôi khi thật sự là sương mù dày đặt, hơi chút không để ý là có khả năng bị lạc phương hướng. Hơn nữa có khả năng sau khi lạc lối anh mới phát hiện, hoá ra chính là người khác tung ra mây mù, căn bản là không can hệ tới anh
- Cháu muốn nhận thầu núi Bình Khâu
Quan Doãn lớn mật nói ra suy nghĩ trong lòng, một bản kế hoạch hoàn toàn mới ở trong lòng hắn phác thảo thành hình. Hắn tin lời nói của ông cụ Dung, ông cụ Dung nói, huyện Khổng một sông một núi, xuống sông dễ dàng dìm chết người, lên núi lại có thể một bước lên mây.
Núi Bình Khâu vẫn là ngọn núi vô chủ
Giống như sông Lưu Sa, núi Bình Khâu đứng sừng sững trong lãnh thổ huyện Khổng, nào giờ chưa từng được cụ thể phân bố cho ban ngành nào quản hạt, sông Lưu Sa còn đỡ, có thể tưới tiêu cây trồng, có thể đánh cá, thôn dân hai bên bờ sông tự phát dẫn nước sông chảy vào phần đất của mình tạo thành hậu viện nhà mình, mà núi Bình Khâu ngoại trừ phong cảnh ra, cũng không có nhiều tài nguyên có thể lợi dụng, đối với nhóm người vật lộn kiếm tiền mà nói, chỉ có người rảnh rỗi mới có thể thưởng cảnh. Cho nên núi Bình Khâu ở trong cảm nhận dân chúng huyện Khổng, là thứ vô dụng
Lãnh Phong cảm thấy khó hiểu:
- Nhận thầu núi Bình Khâu? Làm cái gì?
- Khai thác, phát triển du lịch!
Quan Doãn đón nhận ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc của Lãnh Phong, vẻ mặt cười nhạt
Lãnh Phong càng thêm tò mò:
- Núi Bình Khâu quá nhỏ, lại không có danh tiếng, giao thông huyện Khổng cũng không phát đạt, suy nghĩ của cậu không tồi, nhưng không thực tế, tính hiện thực lại không nhiều
- Tôi muốn thử một lần
Quan Doãn nghĩ xong hết rồi, núi Bình Khâu không cao danh tiếng không có, nhưng hắn tin một câu, núi không phải xem cao hay thấp, có thần tiên thì sẽ thành danh, hơn nữa hắn cũng biết, nhận thầu núi Bình Khâu phí tổn sẽ thấp, gần như có thể không cần tính đến. Vậy thì thử một lần có sao nào
Lãnh Phong trầm ngâm một lát, đồng ý:
- Nhận thầu có thể, nhưng không thể ảnh hưởng đến công tác bình thường, hơn nữa cậu cũng không thể trực tiếp ra mặt.
- Tôi biết rồi
Quan Doãn trong lòng ấm áp, lời Lãnh Phong nói, tương đương là sự quan tâm và trân trọng đối với hắn
- Tôi đã nghĩ đâu vào đó, một mặt là cùng Ôn Lâm hùn vốn nhận thầu, mặt khác đã tìm xong nhân công
- Cùng Ôn Lâm hùn vốn?
Lãnh Phong lông mi giương lên,
- Ôn Lâm tốt nghiệp đại học tài chính và kinh tế, có đầu óc kinh tế, cùng cô ta hợp tác cũng không phải là không thể được, nhưng phải chú ý không quá thân cận, Ôn Lâm sẽ không ở luôn huyện Khổng đâu…
Lãnh Phong lời này, vừa có ám chỉ lại có nhắc nhở, Quan Doãn yên lặng gật đầu, đối với quan hệ giữa hắn và Ôn Lâm, hắn sớm đã có định vị, cho dù Lãnh Phong không nói, hắn cũng trong lòng biết rõ
Từ văn phòng Lãnh Phong đi ra, không biết khi nào bên ngoài đã trời quang mưa tạnh, ánh chiều tà chiếu rọi, khiến trụ sở huyện ủy hoàng hôn sau cơn mưa chiếu sáng như bức tranh. Quan Doãn ở Huyện ủy một năm, nào giờ chưa thấy cảnh sắc trụ sở huyện ủy xinh đẹp như vậy, cành liễu sau cơn mưa đón gió lay động, cành hoa hồng xinh tươi, hết thảy hết thảy, liền như vẻ đẹp núi Bình Khâu chưa được người phát hiện, bất chợt, có cảm giác đẹp không sao tả xiết
Quan Doãn tâm tình tốt, con đường đã trải sẵn đó, kế tiếp thì xem hắn đi như thế nào, suốt một năm, tâm tình của hắn chưa từng khoan khoái như hiện tại, đang muốn ngâm nga vài câu ca thích nhất, lại phát hiện Lý Dật Phong đi tới trước mặt
Lý Dật Phong chắp tay sau lưng, mặt chau mày nhíu, dường như đang suy tư nan đề không giải được gì đó, y cúi đầu nhìn vũng nước dưới chân, không phát hiện Quan Doãn. Mặt đất trụ sở huyện ủy không phải mặt xi măng, là lót gạch vuông, một khi mưa xuống sẽ tụ nước, nhất định phải nhìn rõ dưới chân mới đặt chân, nếu không sẽ bắn tung tóe một thân bùn.
Khi đi đến một lối đi nhỏ chỉ đủ hai người đi, Lý Dật Phong thiếu chút nữa đụng phải một người, không khỏi nhất thời tức giận, ở Huyện ủy huyện Khổng, còn có người giành đường với y sao, thật không hiểu quy củ
Vừa thấy là Quan Doãn, lại càng tức hơn, Quan Doãn mới đề lên Phó phòng, mới được Lãnh Phong tiếp nhận, sao mới chút vậy mà đã vểnh đuôi, ý chí cũng quá nông. Lý Dật Phong ngược lại không đi nữa, mặc dù Quan Doãn đứng ở vị trí không đúng, chỉ chiếm một phần ba, y có thể nghiêng người lách qua, nhưng y đường đường là Bí thư huyện ủy, nếu ở trước mặt Quan Doãn nghiêng người thì chẳng khác nào nhường đường cho Quan Doãn, chuyện này không thể được.
Lý Dật Phong rất để ý chi tiết, một vấn đề văn phòng thôi y cũng đã nâng cấp lên thành vấn đề lớn ai chủ ai thứ, thế thì vần đề đường đi cũng là sẽ không nhượng bộ, y đứng lại trước mặt Quan Doãn, lộ ra vẻ mặt từng như cười như không thường thấy:
- Quan Doãn, tôi nên cảm ơn cậu đã chăm sóc Ngõa Nhi
- Xin đừng khách khí, bí thư Lý, là việc tôi nên làm. Ngõa Nhi chịu đi với tôi, là may mắn của tôi, hơn nữa Ngõa Nhi vừa đáng yêu, lại thông minh, ai cũng sẽ thích cô bé
Quan Doãn cung kính khen Ngõa Nhi vài câu, cũng là lời thực tâm của hắn, cách nói vừa thành khẩn lại thản nhiên.
Lý Dật trong lòng thoải mái hơn nhiều, so với việc người khác nịnh bợ mình, hầu hết người làm cha làm mẹ càng thích người khác khen ngợi con cái của mình hơn, y nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lập tức lại cảm thấy Quan Doãn không đến nỗi đáng ghét như vậy, liền gật gật đầu nói:
- Vất vả cho cậu
Mượn lúc nói chuyện, y hơi nghiêng người, lướt qua sát bên Quan Doãn, có hết sức để thân mình ở giữa, để hiển thị y không hề nhường đường cho Quan Doãn, sau khi lướt qua, trong lòng y vẫn còn thấy kỳ kỳ, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lần nhìn này thì không đáng lo, nhưng lập tức khiến trong lòng y khơi dậy gợn sóng không nhỏ!
Quan Doãn vẫn còn đứng tại chỗ chưa đi, vẫn là vẻ mặt cười yếu ớt tiễn bước y, nếu nói cái chăm chú vì lễ của Quan Doãn, không đủ để khiến y cảm nhận được Quan Doãn tử chỗ nhỏ nhặt tỏ vẻ tôn kính đối với y, như vậy khi ánh mắt y rơi xuống dưới chân Quan Doãn, phát hiện Quan Doãn đứng ở trong một vũng nước, vừa lúc thay y chặn một bước chân bước vào vũng nước, thì đã khuấy động đến chỗ mềm yếu trong lòng y
Có thể nói từ lúc y theo chính trị tới nay, gặp qua vô số hạ cấp nịnh hót và xu nịnh muôn hình muôn vẻ, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mục đích không có gì khác là muốn y nhớ kỹ ân tình, thậm chí rất nhiều người còn nói ngoa, phô bày công lao vất vả, chưa từng có người nào như Quan Doãn, chỉ yên lặng đứng đó cản vũng nước đọng cho y, không giải thích, không khoe khoa, nếu y không quay đầu lại xem, còn có thể khiến y hiểu lầm hành động của hắn là biểu hiện không hiểu chuyện.
Quan Doãn… Rốt cuộc là một chàng thanh niên như thế nào? Lý Dật Phong lần đầu tiên đối với Quan Doãn sinh ra thiện cảm không thể ức chế, y không có cách nào không thay đổi ấn tượng của Quan Doãn, Ngõa Nhi vui vẻ, Lãnh Phong nhượng bộ, không một chỗ nào không có bóng dáng Quan Doãn trong đó.
Trước kia đối với Quan Doãn có phải là quá hà khắc hay không? Hắn dù sao cũng chỉ là một tahnh niên mới ra đời, lại không phạm quanh sai lầm lớn gì, cần gì phải khiến hắn hủy trong tay mình? Trở lại văn phòng, Lý Dật Phong vừa mới ngồi vào chỗ của mình, còn đang hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, điện thoại liền đột ngột vang lên một cách chói tai
Là đường dây lãnh đạo Thành ủy, trong lòng Lý Dật Phong liền tim đập thình thịch, vội vàng cầm lấy điện thoại, vừa mới “A lô”, bên trong liền truyền đến một thanh âm thản nhiên mà không mất phần uy nghiêm.
- Dật Phong, vừa mới nghe Diệp Lâm nói, Quan Doãn đã đề Phó phòng?
Tới nhanh thật, Lý Dật Phong trong lòng căng thẳng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius