Đứng trên lưng chừng núi ở độ cao 1000m, gió hú đập rát cả mặt, Sử nhìn về hướng Cổng không gian, nó giờ là một điểm nhỏ chớp sáng, xung quanh màu đen là bầy zombie. So với cả dãy núi trùng điệp, đồ sộ kéo dài tít tắp thì quần zombie này đúng là không có gây sóng gió gì lớn.
Trí năng chỉ huy mọi người cùng rô bốt lắp đặt ba khẩu lựu pháo và hai mươi khẩu pháo phòng không, còn khoét lõm vào núi dựng Trụ sở chỉ ló ra một phần, để sau đó thủ Zombie chim. Trí năng từ thông tin ra đa tính toán, hướng dẫn điều chỉnh hướng góc cho pháo, chứ bọn chiến sĩ tiểu đội Nông Dân dù đã được đào tạo rồi, thì cũng không tự tin mà tính.
Út Lé, Bé Đẹp, Bé Xinh thì dùng ba khẩu LG-105 MkIII, mỗi người 1 khẩu; Bé Tám, Bé Ba thì giúp tiếp đạn; Sử với Út Điệu dùng pháo linh năng; Ở trong Trụ Sở có đặt sẵn bảy khẩu pháo phòng không.
3 giờ chiều, mọi việc chuẩn bị hoàn tất. Giờ G đã điểm, Trí năng hô :
“Chuẩn bị, bắn .”
“Uỳnh,… Uỳnh…” – Tiếng pháo gầm thét.
Mọi người nhìn vào màn hình camera quan sát. Pháo đến khá chính xác, năm phát nổ mạnh trên Quảng trường tạo thành từng hố cạn đường kính 100m. Zombie văng tung toé, máu thịt vỡ vụn. Bọn cấp thấp thì tan xương nát thịt, không phải bàn. Bọn to con trong vòng bán kính 10 mét thì không tránh khỏi số phận như bọn đàn em; Số khác bị hất tung, thương tích đầy mình. Zombie chim đậu xung quang nhao nhao bốc lên, bay loạn, kêu gào, chúng chưa xác định được tai hoạ đến từ đâu.
“Chỉnh pháo .” – Trí năng hô, sau đó nó cùng lúc truyền lệnh chỉ huy đến từng tai mỗi người riêng biệt.
Bọn họ nhanh chóng điều chỉnh, rồi tiếp tục bắn. Cứ thế 5s là Sử và Út Điện nã một phát, ba người còn lại phải mất 10s một phát.
Sau 5 phút hoảng loạn bị nhận gần 100 quả pháo, bầy Zombie có xu hướng lui về đường núi, bọn chim cũng bắt đầu hướng về phía tiểu đội bay qua. Trí năng hô lớn :
“ Ta kích hoạt bom nhé .”
“Ùynh,…Ùynh.”
Hai tiếng nổ kinh hồn phá nát đoạn đường núi, cắt đứt hai tuyến đường lui của quân zombie. Đây là 2 quả Bom mà Bé Ba phải cố hết sức điều khiển hai con zombie cấp 3 mang ra đặt.
Zombie chim chúng bay không nhanh, ước tính phải 10 phút mới tới được nơi đây. Bọn chúng gần năm ngàn con, nhỏ thì sải cánh 2 - 3m to thì 15 – 20 m, chúng như đám mây nhỏ đang tiếp cận và to dần. Bọn họ tiếp tục nã pháo xuống Quảng Trường. Khi bọn chim, vào tới khoảng cách hai ngàn mét, đám mây chim đã thành đen rợp trời, hai mươi khẩu pháo phòng không bắt đầu nhả đạn. Đám mây đen nổi lên hoa lửa, tiếng nổ “ầm ì”, ánh sáng chói mắt, và chim rụng như sung.
Tiểu đội ráng dớt thêm 2 đợt pháo, rồi bỏ chạy vào Trụ Sở, Sử lấy Máy Dịch Chuyển thu ba khẩu LG-105 vào. Mọi người vào vị trí pháo phòng không của mình, nhắm lên đám mây zombie nã đạn như mưa. Vì đây là trong Trụ Sở, nó được chế tạo để làm một lô cốt, một căn cứ phòng thủ hiện đại, nên bảy khẩu pháo cùng khai hoả thì người bên trong cũng chịu được. Chứ như căn phòng bình thường thì có mà chết.
Hai mươi khẩu pháo còn bị bỏ bên ngoài cũng hết đạn, bị zombie hất đổ, lăn xuống núi. Zombie bay lượn vần vũ cố tiếp cận Trụ sở, nhưng chúng không vào được khoảng cách 100m. Có tầm hai trăm con dơi khổng lồ, chúng có thể bắn những loạt đạn lửa đen công kích Trụ sở. Mặt ngoài Trụ sở trúng đạn, tiếng “Bùm, Bùm” vang liên tục. Nòng pháo trúng phải lửa đen là hỏng, các đội viên phải thay nòng. Bảy khẩu pháo vừa thay đạn, thay nòng, thì cùng một lúc chỉ có ba khẩu bắn. Hoả lực giảm bớt làm Zombie tiếp cận Trụ sở. Chúng xung phong liều chết, lao thẳng vào, húc đùng đùng lên vách phòng. Các chiến sĩ cũng chẳng thể nào tiếp tục bắn pháo mà chuyển qua dùng súng năng lượng.
Nói là súng trường năng lượng bắn ra viên linh năng thì nghe cao cấp. Chứ thật ra uy lực nó chỉ như súng Đại Liên M2 bắn đạn 12mm7 thôi. Mà tốc độ bắn còn không bằng, chỉ được cái gọn nhẹ, không ồn. Dù vậy, một con zombie ăn trăm phát đạn thì cũng rụng ầm ầm xuống núi.
Thật sự thì Tiểu đội bây giờ có tiền, nên đánh tiêu hao làm sao có thể thua được. Ba giờ đồng hồ bọn họ bắn tới mỏi tay, cuối cùng phi đoàn zombie cũng rụng sạch sẽ. Đám mây đen che kín trời cũng tan tành rơi xuống thành máu thịt phũ đen một vùng dốc núi.
Zombie thợ săn khổ cực bám vách leo núi, trên đường trượt ngã bỏ mạng hơn hai ngàn con, thì cũng đã có con dẫn đầu thành công tiếp cận đích đến trong vòng 300m. Cái đích này bắt đầu ban cho chúng nó cái chết. Bắn rụng bọn leo núi không khó đối vợi các chiến sĩ của tiểu đội, vì chúng muốn né đạn chỉ còn nước nhãy núi mà thôi.
Mọi người mất thêm ba giờ bắn tỉa hết 10 ngàn zombie thợ săn. Cả tiểu đội cũng đã mỏi mệt rã rời. Trên thân thể, mặt mũi họ nám đen thuốc súng. Nhưng giờ không ai màng tắm rửa gì, cùng ngồi ngồi vào bàn ăn tối.
Món cháo lươn, cộng thêm trứng gà dinh dưỡng rất cao, rất dễ hấp thu, có lợi cho những người mệt mỏi. Sau khi húp cháo thì bọn Sử ngồi nghỉ ngơi, ăn trái cây : chuối, xoài, nho, xem tình hình zombie trên màn hình rộng trên vách phòng.
Đợt pháo kích buổi chiều nay quá ngắn, nên số zombie chết chỉ khoảng 100 ngàn con, tức là 10%. Hiện giờ trên Quãng trường zombie vẫn tấn công cầm chừng Cổng không gian, đa phần chúng đang ăn xác chết và tinh hạch của đồng bọn, cảnh tượng máu me ghê tởm.
Bọn zombie còn lại hiện giờ như cá nằm trên thớt. Mọi người còn có một ngày rưởi nữa để pháo kích chính thức. Buổi chiều nay chủ yếu là bọn họ đối phó với Không quân và Thợ săn.
Ban đêm, dưới sự hướng dẫn của Trí Năng, Tiểu đội Nông dân tiếp tục chầm chậm pháo kích bầy zombie cho đến 5 giờ sáng mới tạm ngưng vì hết đạn. Mà zombie chết trên quãng trường đã hơn 2/3, thây chúng không phải chất chồng nữa mà đã nát thành tương sền sệt cao tới đầu gối. Bọn còn sống cũng què quặt lê lết loạn xạ không có mục tiêu. Chúng gào thét um trời đất như đang chửi rủa bọn địch nhân nhát gan sao không dám ló mặt ra đấu tay đôi. Chúng đã bỏ mặt cái Cổng không gian không thèm tấn công nữa.
Sử hô :
“Mọi người mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Tui trở về mua đạn pháo. 7 giờ chúng ta tiếp tục xong rồi ngủ một ngày luôn.”
Nói rồi, hắn thu trụ sở vác lên vai chạy theo đường hầm lẻn về Trái Đất.
………….
Ngồi trên ghế sofa, trong Trụ sở, Sử hô :
“Quản gia, liên hệ Hệ thống, báo cáo quân công Tiểu đội.”
“Yes, sir. Bíp…bíp …” – Nó trả lời, rồi bắt đầu liện lạc.
Một lát sau Sử nghe hệ thống thông báo :
“Tiểu đội (Người Nông Dân Cầm Súng) ghi nhận : 2,1 triệu quân công.
Ngươi nhận được : 462 ngàn quân công. Thăng hàm Trung sĩ.”
Sử xem xét quân công các đội viên đều từ 200 ngàn đến 300 ngàn không đều. Nhưng tất cả đều đã đạt cấp bậc Trung sĩ. Hắn bèn mở cửa hàng thì thu được Quân hàm Trung sĩ, bèn lấy đeo vào vai ngay cho nó oai. Hắn cũng không quên dùng quyền đội trưởng lấy giúp mọi người quân hàm.
Sau đó thì Sử lại bán thêm 500 thùng linh thạch thô được bảy triệu đồng. Hắn mua đạn dược cùng năng lượng; mười con rô bô Ong hái quả, chúng to cở cái thùng phuy, có chong chóng trên lưng, sáu cái chân có thể thao tác tỉ mỉ, được dùng để hái quả hoặc thu lượm ở các nơi bọn Rô Bô Kẽ Thu Lượm không tới được. ( Nhưng mà Kẽ Thu Lượm thì có thể thu thập, chứa, vận chuyển vật to và nặng hơn .)
Giờ đây cấp bậc và tiền cũng đủ, Sử dùng năm triệu nâng cấp lần nữa cho Trụ sở. Trụ sở vẫn là cấp 2, nhưng được hắn gắn cho nó thêm option di chuyển đường bộ. Dưới đáy có thêm một tầng máy móc cao 3m, nó chứa động cơ cùng hệ thống truyền động … có 8 cái bánh xe to xếp vòng tròn có thể quay lái 180 độ. Bánh xe ẩn trong tầng máy khi cần thì thò ra. Động cơ thì dùng năng lượng bán ở Cửa Hàng hoặc linh thạch cũng được. Nó có cả truyền động cho bánh xe và cả đuôi phản lực. Khi Trụ Sở di chuyển từ phòng máy một mũi xe được đẩy ra liên kết cả phần thân trên Trụ Sở, tạo thành mũi nhọn như mũi con cá kiếm, giúp cho xe xé gió. Còn phòng ngủ của Sử bị cải tạo thành phòng chỉ huy kiêm phòng lái, màn hình ra đa, thiết bị thông tin cũng ở trong này. Sử thì dọn qua phòng mấy con vợ chưa cưới ở luôn. Phòng ngủ mở thêm cửa hông qua phòng chỉ huy.
Cuối cùng hắn dùng 1 triệu gắn cho phòng vũ trang trên đỉnh một hệ thống 12 súng laze tự động. Nó có thiết bị liên kết với rađa cảnh giới và bắn chết mục tiêu cấp 5 trong khoảng cách 2000 m.
Sử không nghỉ lại ở Trái Đất mà lập tức quay lại khu mỏ, hội hợp với đồng bọn.
7 giờ sáng, tiểu đội tiếp tục một vòng pháo kích mới, Sử thả ra mười con Ong Hái Quả cho bọn chúng thu nhặt tinh hạch của bọn zombie chim và Thợ săn bị giết trước đó.
Tới trưa zombie trên Quảng Trường chỉ còn lát đát 100 ngàn con tàn phế, Tiểu đội cũng ngưng bắn. Pháo kích giờ hiệu quả đã không còn cao. Cả bọn vào Trụ sở làm cơm, ăn uống. Ngồi trên bàn ăn Sử nói :
“ Sau ăn xong chúng ta sẽ trở vào quảng trường. Bây giờ Trụ sở đã có khả năng di chuyển và hệ thống cảnh giới, chúng ta sẽ ở trong kết liễu tụi thương binh. Có thêm 12 khẩu laze tự động, đến tối nay trận này sẽ kết thúc. Mọi người cố gắng chịu đựng. Tối tụi mình về Trái Đất ngủ .”
Út Lé ngáp nói :
“ Ờ, mong tới tối về ngủ một giấc. Đúng là đi lính mệt hơn chăn vịt nhiều .”
Mấy đứa khác cũng gật gù đồng ý.
Thế là buổi chiều, chiếc xe Trụ Sở, bây giờ đã được Sử đặt là Mai Rùa, lăn bánh ra ngoài vòng bảo vệ của Cổng không gian 10m rồi dừng lại. Các chiến sĩ bắt đầu khai hoả, 19 khẩu súng phóng đạn vào bầy zombie tàn phế.
Mười Kẻ Thu lượm và hai con Người Nhặt rác được thả ra công tác dưới sự yểm hộ của mọi người.
Khi cuộc chiến tàn thì đã quá 10 giờ đêm, Sử thu đội nhặt rác, chuẩn bị trở về thì Trí năng chợt báo :
“Sếp, có tín hiệu lạ liên lạc. Chúng ta có trả lời không ?”
Sử giật mình hỏi :
“ Ngươi có thể xác định vị trí của nó không ?”
“Có thể, tín hiệu từ thánh phố phía dưới, cách chúng ta khoảng 7 km về phía phải .”
Sử vào phòng chỉ huy xem màn hình ra đa thể hiện một điểm đỏ nhấp nháy. Hắn mới nói :
“Ngươi liên lạc đi. Hỏi bọn họ là ai? Muốn gì? Hỏi càng nhiều càng tốt .”
Trí năng bắt đầu liên lạc, bên kia Sử nghe một giọng nữ nói bằng ngôn ngữ xa lạ đối đáp với Trí Năng. Bon họ xí xô xí xào một hồi, Trí năng cắt liên lạc, quay ra nói :
“Bên kia nói: bọn họ dân thành phố dưới kia, họ có 105 người trốn trong một căn hầm ở nông trại ngoại ô gần một năm nay. Họ không tiết lộ có vũ trang hay không. Họ hỏi chúng ta là ai, từ đâu tới, có lương thực và thuốc men không, có thể cứu họ không ?”
Sử nhíu mày hỏi nó:
“Rồi ngươi nói sao ? Mà bọn họ từ nơi đó có thấy được chúng ta không ?”
Nó trả lời :
“Họ nói thấy chiếc xe của chúng ta. Ta không có trả lời họ, chỉ nói đợi hỏi ý kiến chỉ huy .”
Hắn gật gật, bảo :
“Ừ, ngươi nói chúng ta là các Chiến Sĩ Tinh Hà đến từ vũ trụ. Cái này không phải xe, là phi thuyền vũ trụ. Bảo họ: nếu muốn được giúp đở thì trưa mai cử đại diện đến đây nói chuyện .”
“Yes, sir .” – Nó trả lời hắn xong lại liên lạc và xí xô xáo xào một hồi nữa.
Chờ nó im Sử mới hỏi :
“Sao ?”
Trí năng đáp :
“Bọn họ nói ngày mai sẽ tới. Bây giờ Sếp nên mua con Rệp do thám, chúng ta điều tra sẽ biết tình hình của họ thôi.”
Hắn gật đầu :
“ Tốt, bây giờ chúng ta trở về, khuya nay lại trở qua điều tra .”
Mọi người trong Tiểu Đội đều bất ngờ và lo ngại, họ không nghĩ sẽ gặp người trong thế giới này, mà hiện thực họ lại gắp quá nhanh nên chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại mọi người rất mệt nên cũng mặc kệ, có gì thì mai tính.
Bây giờ Trụ sở đã có bánh xe, mọi người không còn phải lội bộ nữa. Họ cứ ở trong phòng tắm rửa, chuẩn bị cơm nước. Mà Trụ sở thì chầm chậm vượt qua cổng không gian về Trái Đất. Sử bán đi tinh hạch thu nhặt được ngày nay, cộng với tiền còn dư trước đó tiểu đội có 5 triệu đồng. Hắn chia tiền để mọi người có mà tiêu xài. Rồi hắn mua 10 con Rệp do thám, mua thêm một cái giường kê trong phòng ngủ lớn của bọn con gái, thêm một số đồ linh tinh cá nhân, cũng không quên đổi quân hàm vì hắn bây giờ đã là Thượng Sĩ.
Tiền bây giờ có, Sử chưa có nghĩ dùng gì, cứ để dành vài hôm chuyển hết kho linh thạch rồi tính. Mà linh thạch cũng không phải vô hạn à, hắn chuyển mới hơn một ngàn thùng mà cũng hết 1/10 kho rồi. Muốn làm cho cái Mai Rùa này bay lên, hắn cần đạt cấp Thiếu uý, cộng với 5 triệu cho nó nâng lên cấp 3, rồi thêm 30 triệu cho nó bay !
“Sau này phải khôi phục khai thác mỏ mới được .” – Ngồi trên giường Sử lẩm bẩm.
Hắn uống vào một ống ‘Hoá Tiên’, nhắm mắt lại bỏ tạp niệm, vận công tu luyện.
………………………
Bốn giờ sáng, Sử kêu Trí Năng kết hợp trả hết 20k để dùng hệ thống cửa hàng, hắn học cấp tốc ngôn ngữ của dân Tinh Cầu Lam ( Ở đó người ta gọi vậy .)
Năm giờ sáng, trong khi sáu đứa đội viên trong Tiểu đội vẫn tu luyện, Mai Rùa lại từ từ lăn bánh về bên kia thế giới. Nó dừng trong vòng bảo vệ Cổng không gian. Sử thả ra mười con Rệp Do Thám nhỏ như con ruồi. Trí năng thì hướng dẫn chúng bay về nơi trú ẩn của đám người địa phương.
Trên màn hình quan sát, hình ảnh tối mờ, một căn nhà hai tầng nằm chơ vơ giữa cánh đồng hoang cỏ rậm. Trong nhà không có chút ánh sáng. Hình ảnh thay đổi vào trong nhà rồi xuống hầm dưới mặt đất. Hình ảnh trở nên sáng sủa và rõ ràng. Sử nhìn thấy một hành lang dài có ánh đèn chiếu sáng, hai bên là các dãy cửa phòng. Cuối hành lang là một căn phòng, rồi lại có lối đi xuống tầng khác. Tầng hầm sâu phía dưới chứa đủ thứ đồ linh tinh, không có người ở. Lúc này trong căn phòng vẫn có bốn người, hai người đàn ông và hai phụ nữ, họ đang trò chuyện về cái Cổng không gian và bọn Sử. Hắn nghe một hồi câu chuyện, cũng không nghe ra được thông tin đáng giá gì, chỉ là lộ ra rằng họ rất lo lắng không biết ‘bọn người lạ’ là kẻ tốt người xấu ra sao. Họ có vẻ ốm yếu, mệt mỏi. Trong phòng có chứa hai con cơ giáp nhỏ như con Sử lấy được và một con cơ giáp thật to. Vì con cơ giáp to đang ngồi, tưởng tượng nếu nó đứng thẳng phải cao hơn năm mét, một tay nó có súng nòng xoay, trên vai có ống pháo. Ngoài ra vũ khí của họ chỉ có mấy chục khẩu súng trường.
Sử cho bọn Rệp toả ra các phòng. Tổng cộng có hai mươi phòng ở và có tới 410 người, 160 nam cùng 250 nữ. Bọn họ đa số nhìn trẻ tuổi, chỉ có khoảng 10 người trung niên. Hắn cũng nhìn ra được họ đã ở nơi này một thời gian dài. Cũng không thấy cảnh nam bắt nữ làm nô lệ tình dục như trong truyện.
Xem một hồi cũng chán, Sử để Trí năng giám sát bọn người kia. Hắn thả bọn rô bô ra ngoài tiếp tục thu lượm và quét dọn chiến trường, bò về kho linh thạch càn quét núi linh thạch thô vào Trụ sở.
Thực sự thì hắn không muốn tiếp xúc với họ vì ngại phiền phức. Nhưng bây giờ hắn muốn tránh cũng không được. Nếu cho bọn họ về Trái Đất, họ sẽ phải huấn luyện Tân Binh, sau đó tốt nghiệp rồi sao? Lại cho họ về Lam Tinh, rồi khi nào họ cần lại cho họ qua Trái Đất à ? Vậy hắn phải canh ở đây ‘làm mọi’ cho họ rồi. Bằng không thì đợi khi họ tốt nghiệp cho họ gia nhập tiểu đội à ? Phiền.
Ở đây kiếm cái ăn cũng không khó, chỉ là phải quét dọn hết zombie, nên bọn họ cứ ở đây là được rồi. Nhưng còn mỏ linh thạch này, hắn quét xong zombie giúp họ, họ có ngoan ngoản để hắn khai thác hay giúp hắn khai thác không ? Ài, nghĩ chi cho nhức đầu, không chịu ta cứ lấy.
Nếu sau một năm nữa, Cổng không gian đã ổn định thì hắn cũng không sợ ‘quân chính quy zombie’ quay về đây. Cổng không gian thời gian thu năng lượng càng dài sẽ càng vững chắc.
……………..
Gom hết cả kho linh thạch được 9200 thùng, hắn mang về bán, chia tiền ra. Tiền Quỹ giờ có tới 26 triệu, Sử thì hơn 41 triệu, mà mỗi đội viên cũng có hơn 10 triệu đồng. Thấy vậy nhiều vậy, thực cũng không là bao, Gía một chiếc xe tăng hay trực thăng xịn cũng tới tiền triệu chứ đâu ít.
……………..
Trời đã sáng, mọi người lục đục thức dậy, vệ sinh, rồi ăn sáng. Sử nói với tụi đội viên tình hình nhóm người bên kia. Xong hắn lại bảo :
“Bây giờ nguy cơ Cổng không gian đã được giải quyết xong. Trong túi cũng có tiền, mọi người cứ ở lại bên này nghỉ ngơi, học tập, tu luyện vài hôm. Trưa nay tui qua bên đó xem chừng mấy con Nhặt rác, với gặp bọn người kia. Sau đó chúng ta mới tính tiếp .”
Bé Ba nói :
“Anh nhớ cẩn thận. Anh đứng trong Cổng nói chuyện, đừng đi ra ngoài nhe .”
Sử vuốt đầu nó, cười cười :
“Biết rồi. Anh đâu có ngu .”
Út Lé chen vô :
“Ai biết được !?”
Sử lườm nó, rồi nói :
“Mọi người cũng phải thay phiên qua đó gác. Lát mày trực ca sáng. Nhớ là ngồi trong cổng à, đừng thấy gái dụ rồi theo nó ra ngoài coi chừng nó bắt, nó thẻo cục thịt dư, tao cứu không kịp nhe .”
Sau đó thì giải tán, Sử vào phòng, liên hệ cửa hàng. Hôm nay hắn muốn học ba kỹ năng dùng tới năng lượng Chân nguyên, đó là : Lôi thiểm, Lôi Kích và Lôi cầu.
Kỹ năng Lôi Thiểm khi được vận dụng bình thường, tốc độ di chuyển tăng gấp đôi, chạy 100m hết 2s, mỗi giây tốn 10 đơn vị năng lượng. Sử bây giờ cấp 6, hắn có 4000 đơn vị năng lượng chỉ duy trì được hơn 6 phút. Khi bùng nổ cực hạn, hai chân xẹt điện, người như tên lửa, Sử có thể vượt 10m trong 0.05s , mỗi lần tốn 200 đơn vị, hiện tại hắn chỉ dùng được tối đa 20 lần là hết năng lượng, mà mỗi lần phải nghỉ 2-3 phút, chứ cơ thể không chịu nỗi.
Về sau hắn lên cấp cao hơn thì cơ thể cho phép vận dụng năng lượng nhanh và nhiều hơn, tốc độ sẽ nâng cao và khi bùng nổ có thể nhanh như điện chớp.
Học xong Lôi thiểm trong cửa hàng, Sử vào Vườn Sinh Vật chạy thử, làm heo gà tán loạn, la um sùm hết cả. Chưa đầy 5 phút là cạn năng lượng, Sử lại phải ngồi xuống vận công hấp thu linh khí hết cả tiếng đồng hồ, rồi lại dợt tiếp. Được mấy lần thì cũng tới trưa.
Còn chưa kịp học kỹ năng Lôi cầu, hắn cũng không mang theo Mai Rùa mà tự lội bộ qua bên quảng trường mỏ linh thạch.
………………..
Út Lé ôm súng ngồi trên đống đá gần Cổng. Phía ngoài 50m, Con cơ giáp lớn mà hồi sáng Sử thấy qua màn hình đang đứng đó. Nó cứ nói bô bô qua loa phóng thanh, mà thằng Út thì ngồi ngó lơ, giả điếc. Sử đi ra, thằng Út đứng lên nói :
“Nó tới nãy giờ, tao kêu nó ra ngoài nói chuyện mà nó không chịu .”
Sử nhìn nó :
“Mày nói bằng tiếng việt hả ?”
Nó nhăn răng cười, Sử nói :
“Tối về tao kêu Trí Năng dạy tụi mày ngoại ngữ .”
Quay sang con Cơ giáp, Sử nói bằng tiếng Lam Tinh :
“ Ai ở trong đó xuống cơ giáp nói chuyện .”
Một hồi lâu, khoang bụng con cơ giáp mở ra, một người phụ nữ trẻ nhảy xuống. Phía trong vẫn còn một người ngồi, cửa cơ giáp đóng lại. Cô gái kia khoảng 20 tuổi, cao tầm 1m75, da trắng, mắt xanh, tóc nâu, mũi cao, môi đỏ, khuôn mặt rất đẹp, nhìn cứ như minh tinh điện ảnh. Cô ta mặc một bộ đồ da bó sát người màu đen, làm nổi bật hình thể, ngực to, eo nhỏ, còn phía sau thì Sử chưa thấy nhưng cũng đoán được tuyệt đối là dư chuẩn.
Con cơ giáp dọn xác zombie ra một lối đi. Cô ta tiến lên cách vòng năng lượng 5m rồi dừng lại. Sử cũng tiến lại gần, hai người cách nhau 15m. Cô gái mở lời :
“ Chào ngài, tôi tự giới thiệu, tôi là Lena Eliza. Tôi đại diện nhóm chúng tôi tỏ lòng cảm kích tới các ngài. Hôm qua các ngài đã anh dũng chiến đấu, tiêu diệt bầy zombie tại đây, đã giúp chúng tôi thấy được hy vọng có thể sống và dành lại vùng đất sinh tồn. Xin mạn phép cho tôi được biết tên ngài ?”
Sử cười tươi trả lời :
“Cô cứ gọi tôi là Mr. Sử. Tôi là tổng chỉ huy của chiến dịch đánh chiếm, xin lỗi…lộn, là giải cứu Lam tinh này. Chúng tôi là các Chiến Sĩ Tinh Hà thuộc Quân Đoàn Trái Đất vừa đổ bộ xuống. Các cư dân còn lại của Lam tinh có nghĩa vụ phối hợp cung cấp, trợ giúp chúng tôi về vật chất, ý tôi là năng lượng, kim loại quý để chúng tôi có thể tiêu diệt zombie giúp các bạn.”
Cô gái lại hỏi :
“Xin cho hỏi, Quân đoàn các ngài đến đây có bao nhiêu Dũng sĩ. Còn có phía sau ngài có phải là cửa của phi thuyền tàng hình của các ngài không ?”
Sử gật :
“Đúng, đúng. Nó là phi thuyền tàng hình. Quân đoàn chúng tôi còn ở ngoài không gian quan sát. Tôi chỉ mang tiểu đội thăm dò thôi. Mà bọn zombie quá yếu chỉ cần một tiểu đội là có thể diệt hết được rồi. Vấn đề là chúng tôi phải có năng lượng, thật nhiều năng lượng, tinh thạch để chiến đấu, cô hiểu không ?”
Hắn lại tiếp :
“Các cô có cơ giáp kia, sao không đi giết zombie mà phải trốn ?”
Cô gái trả lời :
“Đại quân zombie đã rút đi. Lúc trước chúng rất đông, rất mạnh. Thành phố chúng tôi cũng đã chống trả, nhưng chúng tôi không có nhiều cơ giáp cùng pháo, nên vẫn là bị huỷ diệt. Một số ít người dùng máy bay, phi thuyền trốn đi. Nhóm tôi còn sót lại chỉ có con cơ giáp này, nên chúng tôi không dám ra ngoài. Phía trong Thành phố zombie vẫn còn rất nhiều. Hiện tại thực phẩm dự trữ của chúng tôi cũng sắp hết, nên nếu có thể xin ngài trợ giúp một ít thực phẩm và thuốc. Tôi biết trong Thành phố có các kho gia công dự trữ nhiều tinh thạch cao giai, ở mỏ chì là tinh thạch thô chưa chuyển đi thôi .”
Sử cũng mừng trong bụng nói :
“Tốt, Lena, cô vào đây chúng ta ngồi uống café tâm sự thêm .”
Rồi hắn quay qua Út Lé nãy giờ đứng kế bên, đang nhìn chằm chằm Lena, miệng chảy nước miếng, nói :
“Út Lé, đừng làm mất mặt Chiến sĩ nhe mậy. Mày về bên kia lấy ít thực phẩm, thuốc men bỏ vào ba lô Bé Thảo mang qua đây cho tao. Kêu Bé Tám pha tao bình cà fê với ít bánh ngọt tao đặng tao tiếp khách nhe. Nhớ mày mang qua đừng cho mấy đứa con gái mang qua nhe .”
Út Lé hiểu ý, gật lia lịa :
“Yên tâm, tao mang qua .”
Lena nghe Sử mời cũng hơi chần chờ, sau khi vào cơ giáp thương lượng với cô gái còn lại ở trong, một lúc đi ra rồi tiến vào vòng năng lượng. Trong khu vực được bảo vệ này, chỉ có bảy người trong tiểu đội có quyền cho phép người khác tiến vào và cổng không gian thì cần Sử cho phép mới được thông qua.
Cũng không lâu sau Út Lé tất tả mang ba lô sang. Sử lấy ra bàn trà nhỏ, mấy cái ghế dựa, cùng cà fê, thuốc lá, bánh ngọt, trái cây bày đầy một bàn mời Lena ngồi. Sử rót ca fê và mời bánh, Lena củng không khách sáo, ăn như hổ đói. Một lúc sau mới thoả mãn, nhấp cà phê và bắt chước Sử châm một điếu thuốc lá, ngồi chéo chân, hút thuốc phì phèo. Lúc này Sử mới hỏi :
“Tôi nói thật tình nhe. Hôm qua cô còn sợ nên không nói thật về số người … Tôi cũng không trách. Nhưng sau này các cô muốn chúng tôi giúp thì phải thật tình và khi cần còn phải chịu sự sắp xếp của tôi. Thật ra cô cứ nghĩ đi, các cô có cái gì để mà sợ chúng tôi. Nếu muốn thì ở đây chúng tôi cái gì cũng lấy được, cô thấy đúng không ?”
Lena cũng gật gật đầu vẻ biết lỗi, Sử lại nói :
“Mà trong nhóm cô không có đàn ông sao, sao lại để hai phụ nữ tới nơi có thể gặp nguy hiểm ?”
Lena có vẻ hơi ngạc nhiên sau đó mới nói :
“Ở chỗ chúng tôi phụ nữ làm chủ, làm các công việc quan trọng, đàn ông chỉ làm công việc lặt vặt hoặc khi được cưới về họ chỉ làm việc nhà thôi. Khắp thế giới đều như vậy mà. Khi gặp ngài tôi cũng hơi bất ngờ. Nhưng chắc chúng ta có khác nhau hoặc ngài là một người đàn ông mạnh mẽ, kiệt xuất.”
Sử ngớ người :
“Ồ, vậy việc nặng nhọc ai làm ? Mà đàn ông ở đây được cưới về à ?”
Lena nói :
“Vâng, việc nặng thì có máy móc rồi. Mà phụ nữ ở đây vẫn mạnh hơn đàn ông. Tôi không phải nói ngài, chứ đàn ông ở đây họ to con chứ yếu xìu hà , hí hí .”
Rồi cô ta nhìn Sử cười cười nói tiếp :
“ Tôi thấy ngài dẫn đầu một Đoàn Dũng Sĩ thì ngài quả là một người đàn ông mạnh mẽ, thật đặc biệt, thật hấp dẫn. Tôi xin mạn phép hỏi ngài đã có ai cưới chưa ? Tôi xin giới thiệu tôi cũng chưa hề có tìm hiểu ai và chưa cưới chồng, ha ha .”
Sử cũng đỏ mặt vội nói :
“À, tôi chưa có vợ. Nhưng chỗ chúng tôi ngược lại, đàn ông cưới phụ nữ, đàn ông trong nhà cưới nhiều phụ nữ, còn phụ nữ chỉ có một chồng thôi .”
Lena nghe xong, nói :
“Ồ, tôi cũng không ngại, miễn là người đàn ông đủ sức khoẻ .”
Sử vội nói cho qua :
“Được chúng ta sau này còn thời gian tìm hiểu. Bây giờ tôi sẽ cho cô thực phẩm cùng thuốc, ngày mai tôi muốn cô tới đây cùng nghiên cứu tình hình zombie phía dưới thành phố và các nơi có linh thạch. Cô về bàn với nhóm của cô, chúng tôi sẽ cung cấp thức ăn cho mọi người trong vài tháng tới và các thiết bị, để các cô khôi phục lại việc sản xuất lương thực tự cung cấp, và còn phải khôi phục khai thác linh thạch, cung cấp cho chúng tôi chiến đấu, được chứ ?”
Lena gật đầu nói :
“Vâng thưa ngài, rất cám ơn ngài trợ giúp. Tôi sẽ nói với những người khác và tôi chắc họ sẽ rất vui mừng được phục vụ các chiến sĩ .”
Sau đó Lena lên cơ giáp, cõng 3 m3 hàng thực phẩm bò xuống núi.
Út Lé đứng ngóng theo tiếc nuối, Sử nhìn nó đeo cặp kính đen che mắt, ôm bụng cười khặc khặc. Nó quay qua nói :
“Tao nói cho mày biết: tao mà lên tới cấp 5 là con mắt của tao trở lại đẹp tự nhiên như xưa. Lúc đó rồi mày coi gái ở đây nó theo cua tao hay mày nhe. Hứ”
Nó bỏ về Trái Đất, Sử chui vào lều của Bé Ba ngồi tu luyện.
Tới chiều, Trí Năng xem xét lại hình ảnh giám sát nhóm người, rồi báo cáo không có gì đáng lo ngại, nhìn chung bọn họ rất vui mừng vì được cứu. Sử thu đội Rô bốt Thu Lượm và bọn Ong Hái Quả, chúng cũng đã hoàn thành công việc, rồi trở về.
Tài khoản chung lại được cộng thêm 24 triệu đồng. Chia ra, Tiền Quỹ có gần 32 triệu, mà Sử có gần 46 triệu đồng.
Sau giờ ăn uống, xem phim giải trí…
Đến tối mọi người lại về phòng học tập, Sử chọn học kỹ năng Lôi kích trước. Nó đơn giản là làm người ta phóng điện từ thân thể ra. Sử dùng tay phóng một đòn Lôi kích ra xa thân thể không quá 3m, năng lượng tối đa chuyển hoá không quá 400 đơn vị. Nếu đánh vào một con Zombie Lực Sĩ cấp 5 có thể làm nó tê cứng 10s, hai ba đòn thì nó chết.
Kỹ năng này có thể dùng với vũ khí lạnh phát ra uy lực cao hơn, có thể phát ra dòng điện mạnh hơn bao nhiêu là tuỳ phẩm chất vũ khí. Nhưng không phải vũ khí thép như Kiếm Nhật của hắn có thể dùng được. Các Vũ khí Lạnh có thể phối hợp kỹ năng thì Cửa Hàng có bán. Trong Cửa Hàng giới thiệu thì vũ khí có các cấp Phàm, Pháp, Linh, Bảo, Thánh, Thần. Trong các cấp lại chia từ một đến năm sao. Để triển khai được kỹ năng thì phải là vũ khí từ Pháp Khí trở lên, thực tế cửa hàng chỉ mới có bán Pháp Khí. Giá một thanh pháp khí một sao rẽ nhất cũng 100k, tới năm sao rẽ nhất là 800k.
Sử chỉ mua một cây búa cầm một tay, Pháp khí một sao, hết 100k dùng thử. Kỹ năng lôi kích uy lực tăng lên 1,5 lần, năng lượng dùng cho một kích mất 600 đơn vị. Hiện tại hắn học và tập luyện để làm quen với kỹ năng, chứ thực ra uy lực như vậy không thể so với súng ống.
Luyện tập tới khuya cũng đã mệt, Sử đành bỏ cái kỹ năng Lôi cầu để sau lại học. Hôm nay hắn có hẹn với Út Lé, hai thằng lên Mạng Liên Minh xem người thế giới bên ngoài.
Cái Cổng kết nối Mạng của riêng Sử, bây giờ được hắn bố trí phía trên giường, cứ như vòi sen phun nước tắm, khi kết nối nó toả ánh sáng bao trùm cả người hắn.
………………..
Vào trong Đại sảnh quen thuộc mà Sử thường vào chọn mua Kỹ Năng, Công Pháp, Sử đi tới một cánh cổng ghi Trung Tâm thương mại – giải trí Địa Cầu. Hắn yêu cầu vào cửa thì cô gái hiện ra nói với hắn :
“Thượng Sĩ Trần Luận Sử, chúc mừng ngài đạt điều kiện vào Thế giới ảo Liên Minh.
Lần đầu tiên ngài đăng nhập, ta xin giới thiệu:
Phí vào cổng là 100 đồng / ngày, tương đương một giờ hiện thực. Từ nơi này ngài cói thể vào Trung Tâm Thương Mại của Căn Cứ Địa Cầu, nơi đây có khu buôn bán tự do, ngài có thể trao đổi buôn bán với người khác, hệ thống chỉ thu thuế 10% và sẽ chuyển hàng giúp các ngài giao dịch. Ngài cũng có thể thuê phòng mở shop trên các con đường. Hàng tháng hiện thực, trung tâm có mở kỳ đấu giá, ngài có thể trả phí tham gia.
Nơi đây có các câu lạc bộ, quán rượu, quán cà phê… nơi đó mọi người giao lưu gặp gở, làm quen, tâm sự…
Có các nhà hát, rạp chiếu phim, sòng bạc, trung tâm trò chơi với đủ thứ trò chơi…
Và một nơi quan trọng , mà lúc nào cũng sôi động là khu Đấu Trường. Trong đó có rất nhiều sàn đấu cho mỗi hạng cấp. Mọi người có thể mướn sàn đấu và tự do đánh nhau. Quan trọng là ngài có thể đăng ký làm Đấu Sĩ của Đấu Trường, Đấu Trường sẽ thường xuyên sắp xếp cho ngài các trận đấu, Đấu sĩ cũng có thể tự thách đấu. Thắng bại sẽ có xếp hạng. Hàng tháng, hàng năm Đấu Trường vinh danh và có các phần thưởng hấp dẩn cho các Đấu sĩ hàng đầu. Mọi người có thể mua vé xem các trận chiến và tham gia cá cược .
Đấu sĩ có chia các hạng : Hạng Ruồi, dưới cấp 10 ; Hạng gà, dưới cấp 15; Hạng Lông, dưới cấp 20; Hạng nhẹ, dưới cấp 25; Hạng Trung, dưới cấp 30; Hạng nặng, dưới cấp 35 và cuối cùng Hạng Siêu, dưới cấp 40.
Từ Trung Tâm của Căn Cứ Địa Cầu ngài có thể sang Trung Tâm Khu Vực. Trung Tâm Khu vực này kết nối 9 Căn Cứ. Thông thường mỗi Khu Vực có khoảng trên dưới 10 Căn Cứ. Sau đó là các Trung Tâm Xã có 10 Khu Vực, Trung Tâm Huyện có 10 Xã, Trung Tâm Tỉnh có 10 Huyện Và Cuối cùng Trung Tâm Liên Minh có 10 Tỉnh .
Muốn sang Trung tâm cấp cao hơn thì ngài phải trả phí càng nhiều, mỗi cấp tăng 10 lần. Tức là ở Trung Tâm cấp Liên Minh một ngày phải trả 10 triệu đồng.
Thông thường mọi người chỉ giao lưu tới cấp Huyện của mình là cao rồi, vì thực ra mỗi Căn Cứ cũng là nơi tập họp quản lý của vài hành tinh cho đến vài chục hành tinh có nhân loại xung quanh. Số lượng người rất đông.”
Cô gái nói một lèo xong dừng lại cho Sử tiêu hoá, sau đó nói tiếp :
“ Bây giờ mời ngài chọn Nickname đăng nhập .”
Sử gật đầu, nói :
“Cô đăng ký cho tôi tên Kẻ Hủy Diệt được không ?”
Cô gái trả lời :
“ Được, bây giờ nickname của ngài là Kẻ Huỷ Diệt .”
Sử hỏi lại :
“Ủa, Vậy không trùng tên à ?”
Cô gái trả lời :
“Không thưa ngài, vì ngài là người Địa Cầu đầu tiên đăng ký. Vã lại tên (Kẽ Huỷ Diệt) của ngài phát âm và phiên âm bằng tiếng Việt, nên không trùng với các nơi khác .
Xin hỏi ngài có nhu cầu sửa lại dung mạo không ?”
Sử suy nghĩ chút rồi từ chối, giao nộp 100 đồng và bướt vào khu Trung Tâm Thương Mại.
…………………..
Vào tới bên trong, Sử xuất hiện trên một quảng trường lớn hình tròn, xung quanh có công viên cây xanh bao quanh và có nhà cửa, công trình kiến trúc dọc theo các con đường dẫn đến quảng trường. Ở giữa quảng trường là hồ nước có đài phun nước, có đồng hồ bốn mặt, trên đồng hồ ghi là : Quảng Trường Số 1 : Quảng Trường Mùa Xuân.
Cả khu rất đẹp, tầm nhìn trống trải, rộng lớn, nhưng xung quanh vắng lặng không bóng người nào khác. Sử ngó quanh quất khắp nơi một hồi, thì gần đài phun nước chớp lên ánh sáng, hiện ra một người mặc đồ Vest trắng, đeo kính đen. Người kia cũng nhìn ngó xung quanh rồi chạy về phía Sử, vẫy tay kêu :
“ Ê, tao nè .”
Sử hết hồn :
“ Moá, mày hả Út Lé .”
Nó tới gần gở cặp kiếng xuống :
“Mày nhìn coi, bộ mày lé hả sao thấy tao lé .”
Ô, trước mắt Sử là một anh chàng công tử đẹp trai, đúng là Út Lé, nhưng giờ mắt nó bình thường . Nó nghểng mặt cười đắc chí :
“ Ha ha, đẹp trai mù mắt mày chưa con ? Giờ còn ai dám chê tao xấu. khửa… khửa .”
Sử bực bội nói :
“ Sống ảo hả mậy ? Sửa hình thôi mà đắc chí .”
Nó chống nạnh nói :
“Nhìn kỹ đi, anh mày chỉ sửa mắt thôi. Còn hớt tóc lại kiểu tài tử, không hề phẫu thuật chỉnh hình nhe .”
Sử nhìn nó, ờ thằng này nói đúng, nó binh lên cũng khá đó chứ. Sử mới nói :
“Bây giờ vô đây có ma cho mầy làm le. Tụi mình qua bên Khu Vực xem đi.”
Sử xem bản đồ trên đồng hồ đeo tay (vô đây ai cũng có một cái) xác định cửa qua bên Khu Vực, rồi định đi qua đó. Thằng Út xem đồng hồ, ngẩng lên, gọi :
“Nè, hay đi đăng ký ở Đấu trường trước đi. Muốn qua Đấu Trường Khu Vực thi đấu hạng Ruồi, phải trong top 100 triệu của Căn Cứ .”
Sử nghe vậy mới nhớ :
“ Ừ, tao quên. Bây giờ chỉ có tao với mày. Đấu nhau một trận, tao hạng nhất, mày hạng nhì. Tiếc là không có thưởng, chứ có người xem thì thằng thắng được 10% tiền vé, thằng thua được 2% , kiếm bộn.
Đấu xong tao với mày qua bên Khu Vực.”
Vậy là hai thằng qua Đấu Trường đăng ký làm Đấu Sĩ Hạng Ruồi. Đấu Trường liền sắp xếp cho hai thằng đấu luôn. Thằng Út có nickname là Công Tử Cần Thơ, nó cấp 4.
Đấu trường có thể lựa chọn dùng vũ khí lạnh đều là Pháp Khí một sao như nhau. Nhưng Sử cũng không chọn vũ khí. Hắn cấp 6 đấu với Út Lé mà còn dùng vũ khí thì cho nó chưởi.
Sân Đấu có thể lựa chọn các địa hình khác nhau, như trong Thành Phố, Sa mạc, Vùng núi, Rừng rậm … nhưng với hạng ruồi giới hạn đường kính sân là 200m. Khi hai Đấu Sĩ không thống nhất địa hình thì Đấu Trường sẽ cho ngẫu nhiên. Vậy là Sử và Út Lé ngẫu nhiên vào một vùng sa mạc.
Vừa xuất hiện Út Lé nhanh chóng nhào về hướng Sử. Trên làn da mặt, da tay của nó có ánh kim loại. Sử đứng im đợi nó. Khi nó vào đến khoảng cách 5 m, thủ nắm đấm, tăng tốc phóng vọt tới thật mau, tung cú đấm xé gió thì Sử động. Hắn vận kỹ năng Lôi Thiểm xẹt ngang 10m, rồi bọc hậu thằng Út đang đánh hụt bị lở đà, tung một đòn Lôi kích. Thằng Út lưng nổ một mãng đen, thân cứng đờ, treo máy. Trận đấu kết thúc.
Sử thắng đứng hạng nhất Căn Cứ, còn thằng Út dĩ nhiên là hạng nhì.
Hai thằng dẫn nhau đi qua Cổng Khu Vực, nộp mỗi thằng 1000 đồng, rồi được cho qua.
Cả hai xuất hiện trong một quảng trường mới, ở đây rộng hơn quảng trường của Căn Cứ, người cũng khá đông đúc, nhộn nhịp. Người ở đây hình thể nhìn chung 90% cũng như người Địa Cầu. Có người cao lớn tới trên 2m, có người lùn có 1m 2. Có người chân tay dài, có người tai hơi dài chút, có người mũi to, có người mắt to. Màu da thì đa dạng hơn: có màu xanh lá, xanh lơ, màu tím, màu cam… Lông tóc cũng vậy, có đủ thứ màu, có lông rậm, có không lông. Họ ăn mặc thì hoa cả mắt: có dày, có mỏng, có kim, có cổ, có cả ở trần quần chip… là phụ nữ đó.
Sử với Út Lé dắt nhau tới hồ nước quảng trường ngồi, tròn mắt nhìn mọi người qua lại.
Sử ngồi nhìn ra đại lộ dài tít tắp, bên kia hình như cũng có quảng trường khác. Từ quảng trường này có bốn đại lộ như thế. Hắn mở bản đồ xem thì thấy quảng trường nhiều lắm, nối nhau chằng chịt như mạng lưới. Xung quanh mỗi cái đều có các công trình công cộng như Đấu Trường và nhà Đấu giá, Sòng bạc… Thực chất chúng là thống nhất, vào ở đâu cũng như nhau. Chỉ có trên các con đường có người khác nhau bán hàng rong khác nhau. Dọc theo đường có các cửa hàng to nhỏ khác nhau.
Thằng Út khều Sử nói nhỏ :
“Ê, có con nít nữa mậy.”
Sử buột miệng nói :
“ Người lùn đó Pa ơi .”
Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì đúng không phải người lùn, là con nít thiệt, mà cũng đâu có ít. Chúng có đi theo người lớn, có đi một mình, có tụ năm tụ ba chơi đùa trong công viên. Ở phía xa trên Đại lộ trước một cửa hàng lớn có bảng hiệu Thế Giới Đồ Chơi, con nít tụ tập rất nhiều, ra vào tấp nập.
Sử hỏi đồng hồ hướng dẫn thì được trả lời là : Các căn cứ khác hình thành lâu đời, không có quy định Hạ Sĩ như địa cầu mới được vào Mạng. Những nơi đó đời sống ổn định, phát triển cao hơn. Mọi người giàu có, khoẻ mạnh hơn và họ có đủ nghề nghiệp khác nhau, không phải ai cũng là Quân Nhân. Nên quy định khác Địa Cầu. Thậm chí trẻ em cũng hiểu biết, mạnh mẽ hơn người Địa Cầu nhiều. Chúng còn có thể tham gia Đấu Trường nữa kìa.
“Ủa, còn có lò dạy võ nữa kìa .” – Sử ngạc nhiên. Có hiệu buôn nguyên liệu, hiệu thuốc, tiệm vũ khí,… thì hắn không thấy lạ, chứ mà có Lò Võ, Võ Quán, Võ Đường,… chẳng phải học võ ở Cửa Hàng là xong sao !?”
Đáp án là các thứ học trong Cửa Hàng đều được các võ sư biên soạn chương trình và bán. Cùng một loại võ, kỹ năng, công pháp, võ sư khác sẽ dạy khác. Các học phần đều là cơ bản và khá máy móc. Nên khi ngươi muốn chuyên sâu tinh thông hơn cần cần cù huấn luyện thêm nhiều hơn. Nếu ai tự tìm hiểu và thực chiến nhiều thì giỏi hơn người khác. Nhưng nếu có thầy hướng dẫn thì lại càng tốt. Nên mới có các Lò Võ, tới nơi đó học thêm sẽ tiến bộ nhanh hơn là tự huấn luyện. Rồi mỗi Lò Võ đều có các môn Tuyệt Kỹ chuyên môn khác nữa.
Ngồi thêm một lúc mới quen với hoàn cảnh mới, hai thằng dẫn nhau về Đấu Trường tham quan.
Sảnh Đấu Trường, người ra vào nhộn nhịp, nhưng ít có ai dừng lại, mọi người thường đi vào thẳng một trong tám cái cổng khác nhau là của bảy hạng Đấu Sĩ và còn một cửa là thách đấu tự do. Trong sảnh chỉ có bảy bức tượng to gấp ba người thường là hình tượng của bảy vị Đương Kim Vô Địch bảy hạng Đấu Trường. Sử thấy Bức tượng của Vô Địch hạng ruồi là hình một thằng nhóc nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, làm hắn phải chắc lưỡi thầm hô vũ trụ rộng lớn, thiên tài như sao.
Vào cửa hạng ruồi, Sử lại tới một Sảnh khác. Ở giữa Sảnh có một đài cao mấy chục mét hình chóp trên đỉnh lại là tượng thằng nhóc kia, trên thân hình chóp từ cao xuống thấp theo hình xoắn ốc có các bậc thang, mỗi bậc có một tượng người. Tất cả 100 bức, mà toàn là trẻ em !! Nhìn xung quanh cũng toàn trẻ em. Hai thằng giật mình tưởng vào nhầm Cung Thiếu Nhi rồi.
Lúc này, đồng hồ trên tay Sử kêu ‘tít, tít”, báo tín hiệu. Hắn bật màn hình xem thì nó hỏi : có báo danh vào Đấu Trường Khu Vực hạng Ruồi không? Hắn xác nhận báo danh, rồi nhận được tin tức hắn xếp hạng 800.000.001, bên kia Út Lé cũng có hạng 800.000.002 .
Luật thi đấu có vài điểm chú ý :
• Mỗi đấu Sĩ phải thi đấu ít nhất 10 trận mỗi tháng (một tháng đây có 24 ngày, một ngày có 24 giờ: nên một tháng tương đương một này hiện thực của Sử), nhiều nhất không hạn chế.
• Được bảo lưu thứ hạng không cần tiếp chiến 24 tháng, nếu có lý do được đấu trường chấp nhân, ví dụ : phải ra chiến trường.
• Chỉ được khiêu chiến Đấu sĩ trên mình nhiều nhất 100 hạng.
• Phải chấp nhận kiêu chiến ít nhất 5 người phía dưới mỗi tháng.
• Khi khiêu chiến thắng người hạng cao hơn thì dành được thứ hạng của người đó.
• Khiêu chiến thua thì trong tháng không được khiêu chiến Đấu Sĩ đó nữa.
Về thông tin các Đấu Sĩ, Đấu trường có ghi thứ hạng, cấp, số trận thắng thua và ghi hình các trận đấu có thể trả phí xem được.
Sử lại chuyển sang xem lịch thi đấu, thì thôi mù mắt. Lịch xếp trong một tháng có vài tỷ trận. Mỗi giờ không biết có bao nhiêu trận đang diễn ra. Mỗi trận đều có tỷ lệ cá cược và bán vé xem trực tiếp. Giá vé từ 50 đồng cho đến 100 ngàn đồng đều có. Mà bán vé không phải chỉ cho Đấu Sĩ mà là cho toàn bộ mọi người vào Mạng.
Hai thằng rủ nhau coi một trận giá 1000 đồng, hai Đấu Sĩ hạng ruồi xếp thứ 10.000 và thứ 10.010. Hai thằng bị chuyển vào một Sân Đấu. Khán đài rất cao có thể nhìn rõ toàn bộ Sàn Đấu. Còn 5 phút trận đấu bắt đầu, trên khán đài có thể chứa 500 ngàn người, lúc này chỉ thưa thớt khoảng chục ngàn.
Sàn đấu là sân kim loại phẳng, không có địa hình gì đặc biệt. Hai Đấu Sĩ cũng đã ra sân, là một bé gái khoảng 10 tuổi cao khoảng 1m2, da xanh lam nhợt, tai nhọn và một cậu bé hơn 15 tuổi, da nâu, hai tay dài lực lưỡng. Cô bé cấp 9, còn cậu bé thì cấp 10.
Trận đấu bắt đầu, thì nhóc tay dài rống to một tiếng cầm hai cây chuỳ kim loại múa tít, tiến tới áp sát Bé gái. Mà Bé gái lùi thật nhanh, thân thể đung đưa nhẹ nhàng như không trọng lượng, vòng quanh sân đấu, tay thì múa múa một thanh kiếm ngắn màu bạc, linh khí vờn quanh. Thằng nhóc tăng tốc xoay vòng theo, tay múa chuỳ xé gió, ảnh chuỳ bay đầy mấy mét xung quanh nó, rồi từ đó ào ào phóng ra từng luồng năng lượng hình chuỳ màu nâu vàng bắn về Bé gái. Con nhóc lắc người né tránh, nhưng đạn chuỳ càng ngày càng nhiều, không gian né tranh càng ít. Nó bị dồn về góc. Tình thế vô cùng nguy kịch, chợt thân hình nó phóng lên xẹt qua đầu thằng nhóc, vọt ra xa hơn 20m. Nó xoay người, vung ra thanh kiếm. Một luồng năng lượng xanh hình trăng khuyết xẹt ra cực nhanh chém về thằng nhóc. Mà Thằng Nhóc lúc này vừa xoay thân lại, thấy thế, hốt hoảng chỉ kịp đưa hai cây chuỳ lên chắn. Nguyệt Nhận đánh bật hai tay cầm chuỳ , thằng bé cũng văng ngửa ra sau. Con Bé nhanh chóng bồi thêm một phát Nguyệt Nhận, nhưng đối thủ kia dù thất thế cũng lắt mình né được khỏi kết quả bị cắt đầu, chỉ để rớt mất một cánh tay.
Nó gầm lên không cam lòng, ngồi dưới đất, tay còn lại vận sức cùng năng lượng phóng luôn quả chuỳ còn lại về phía Con bé. Quả chuỳ sáng lên ánh nâu vàng bay như đạn pháo chạm vào luồng Nguyệt Nhận thứ ba cách ở khoảng giữa hai đứa rồi nổ tung. Tiếng ầm ầm vang vọng khán đài.
Sau đó thì không còn gì đáng kể, thằng bé bị nổ lại tung, bay ra thêm vài mét, ngồi dậy không nỗi. Con kia chạy lại bồi một dao, cầm chiến thắng.
Khán giả ào ào bàn luận. Chỉ có hai thằng Đấu Sĩ Trái Đất là im lặng, mặt mày hơi thất lạc.
Thấy bên cạnh có anh chàng chừng hai mấy tuổi đang reo hò hớn hở, Sử cười làm quen :
“Huynh cũng là Đấu Sĩ hạng ruồi hả ?”
Anh ta trợn mắt :
“ Ta là vào cá độ, ở đây ai không vậy, bộ anh bạn vào làm Đấu Sĩ à ?”
Sử lắc đầu nguây nguẩy :
“Lẽ nào lại thế, tui vào cá độ .”
Anh bạn kia nhìn nhìn rồi nói :
“Ờ, chứ có ai hơn hai mươi tuổi chưa qua cấp mười đi đăng ký làm Đấu Sĩ Khu Vực chi cho mang nhục !”
…………..
Bị truyền tống về Sảnh đợi, Sử với Út Lé lại giở danh sách Đấu Sĩ ra nghiên cứu. Toàn là cấp 10 cả, rất ít cấp 9. Thằng Út chép miệng lắc đầu :
“Điệu này hay quên Vụ Đấu Sĩ đi mày ơi .”
Sử không cam tâm, chẳng qua là mình xuất phát quá chậm thôi. Hắn chợt nhớ còn có mục Thách Đấu Tự Do nữa. Sử kéo Út Lé, hai đứa tất tả chạy qua bên cửa Đấu Trường Tư Do. Vào tới sảnh đường hắn tra thông tin, có tới vài trăm tỷ người đăng ký, mà online cũng có vài tỷ người. Võ Sĩ có thông tin trên mạng, ai thích thì cứ thách đấu, mà người bị thách đấu thích thì nhận không thích thì thôi. Người thắng có ba điểm, hoà một điểm, thua thì không điểm. Tích lũy lâu dài, người điểm cao cũng rất có danh tiếng, khi chiến đấu sẽ có nhiều người mua vé xem và cá cược, sẽ kiếm được nhiều tiền.
Sử sáng mắt, lựa chọn một hồi, chọn được một thằng nhóc mập, chừng 8 tuổi, mới cấp 5, mà lại toàn thua 20 trận:
“ Đành xin lỗi các em thiếu nhi thôi, coi như các em làm kế hoạch nhỏ cống hiến, giúp cho các Chiến Sĩ nghèo nơi tiền tuyến.”
Hắn giấu luôn Avata, nhắn tin khiêu khích :
“Mập ***, ra cho anh làm thịt .”
Thằng nhóc chấp nhận khiêu chiến ngay. Sử đòi cá 2 ngàn, nó chịu luôn.
Vèo, Sử bị đưa vào sân đấu, thằng Út mua vé hết 50 đồng, nhào theo. Trước khi vào sàn đấu, Sử lựa một cây búa, pháp khí một sao, giấu sau lưng .
Ra sân, Sử thấy thằng nhóc đang đứng đằng trước. Nó mặt mày giận dỗi, còn cầm cây kem mút dở. Sử cười cười chắp tay sau đít, chầm chầm đi tới. Thằng nhỏ ngạc nhiên hỏi :
“Chú là ai, chú là Trọng tài hả ? Thằng khiêu chiến đâu ?”
Sử cười tươi, lại gần nói với nó :
“Ờ, Bé chờ một chút, chú tới báo là nó đau bụng đi toilet, một chút nó ra .”
Khoảng cách hai người còn 2m, Sử rút cây búa sau lưng, tung nhanh một đòn Lôi Kích. Thằng nhỏ hứng trọn, rồi bị bồi thêm một búa, vỡ thành ánh sáng biến mất.( với nhi đồng dưới 12, nhận đau đớn nhận được chỉ có 10%)
Sử cũng trở về Sảnh đường, mà ở đây không có thằng nhóc kia, chắc nó trong quảng trường khác. Cũng nhanh đồng hồ báo tin, Sử xem thấy ngoài một đống người thách đấu, còn có thằng nhóc nhắn tin chưởi, hẹn tháng sau tái đấu.
“Khà, khà. Tháng sau nhớ chuẩn bị tiền. Muốn đấu với ta phải có 50k .” – Sử nhắn nó.