“Hả? Ý của cậu là, cô ấy cho phép cậu mang người phụ nữ khác đến sống cùng với hai người dưới một mái nhà?” Cổ Dương há to miệng sửng sốt.
“Uh huh.”
Tôi dựa vào, phục cậu rồi! Cổ Dương không nhịn được vung tay quạt sang, mà Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng nghiêng người né được.
“Sao mà chuyện tốt gì cũng đều rơi vào cậu thế hả! Liệu có gạt được cha mẹ cậu không?” Cổ Dương vô cùng nghi ngờ nhìn bạn đang cười đắc ý.
“Yên tâm đi! Ha ha, Cổ, tôi bây giờ đột nhiên phát hiện kết hôn thật ra rất tốt! Tôi thực rất hưởng thụ cuộc hôn nhân này!” Lôi Tuấn Vũ dõng dạc nói.
Cổ Dương không khỏi không nhắc nhở bạn mình: “Cậu cũng đừng đắc ý quá sớm!”
Anh không đừng được việc nghĩ đến Lãnh Tử Tình, hiện tại nếu bảo anh mô tả cô thì dường như không có nhiều ấn tượng lắm. Đó thực sự là một cô gái rất bình thường, dáng vẻ có thể xem là thanh tú, nhưng cũng không đẹp đến mức kinh diễm khiến cho anh phải nhớ kỹ. Hiện giờ điều duy nhất anh nhớ chính là “chiếc vòng” bầm tím trên cổ tay cô và bộ dạng quýnh quáng trong bộ áo ngủ. Về phần dung mạo thực sự là không nhớ rõ lắm. Cổ Dương không khỏi lắc đầu, haizzz! Đối với cô mà nói, cuộc hôn nhân này căn bản chỉ là diễn trò! Mà chẳng lẽ thái độ với hôn nhân của cô cũng giống Lôi Tuấn Vũ?! Sao lại có thể thế được! Làm gì có người con gái nào không có tuổi xuân? Mà cũng làm gì có người phụ nữ nào gặp được tên đàn ông xuất sắc như Lôi Tuấn Vũ lại không thấy động lòng?! Chậc chậc, đúng là một cô gái đáng thương!
Trong lúc hai người đang vui vẻ cười nói, Cổ Dương vô tình nhìn xuống tầng dưới, miệng đang húp canh suýt chút nữa thì phun ra ngoài! “Vũ! Cậu xác định là cậu đang rất hưởng thụ cuộc hôn nhân sao?” Cổ Dương chế nhạo hỏi.
Lôi Tuấn Vũ ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt anh, không khỏi nheo mắt lại. Dưới tầng một của quán, tại vị trí sát cửa sổ, một nam một nữ đang nói chuyện với nhau rất vui. Người nam mặc trang phục nhàn nhã, nhưng khí chất thanh lịch, vừa nhìn đã biết là người có học thức. Còn người nữ mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, bên dưới là chân váy để lộ ra cặp đùi thon dài, nhìn từ đây trông hết sức quyến rũ. Trên cổ tùy ý phối hợp một chiếc khăn quàng cổ càng làm nổi bật hơn vẻ xinh đẹp dịu dàng. Khuôn mặt nhìn nghiêng thấy lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, xem ra là cười rất vui vẻ! Cô gái này không phải ai khác, chính là người bọn họ vừa mới gặp mặt, Lãnh Tử Tình, người vợ Lôi Tuấn Vũ mới kết hôn chưa đầy hai ngày!
“Tử Tình?” Lôi Tuấn Vũ không kìm nổi bật thốt ra. Làm thế nào cô lại xuất hiện ở đây? Người đang ngồi đối diện kia là ai? Bọn họ đang nói chuyện gì?! Lòng tự tôn của đàn ông khiến anh có chút không thoải mái! Mới kết hôn có hai ngày, chẳng phải là cô không nên quá vội vàng như vậy chứ?! Có phải là cũng nên suy nghĩ đến mặt mũi của anh một chút hay không?! Ít nhất bọn họ cũng đã có thỏa thuận về những trường hợp ở nơi công cộng rồi mà!
Cổ Dương đột nhiên cười trêu chọc: “Chậc chậc, Vũ! Đã bảo cậu đừng có đắc ý sớm quá mà! Cậu xem, chỉ sợ là vợ cậu càng hưởng thụ tình trạng hôn nhân này thôi!”
Được! Rất khá! Một cô gái bình thường như vậy cũng dám đối đầu với Lôi Tuấn Vũ, có khí phách! Cổ Dương không khỏi đối với diễn biến tiếp theo của cuộc hôn nhân này đặc biệt “xem trọng”!
Lôi Tuấn Vũ chớp mắt nhìn cảnh dưới lầu, mạnh miệng nói: “Hai người chúng tôi đã có giao ước, không can thiệp vào chuyện cá nhân và đời sống riêng tư của nhau.”
“A! Chẳng trách, bà chị dâu lại táo bạo như vậy, vừa mới kết hôn ngày thứ hai đã…” Cổ Dương cố ý ngồi bên thêm mắm thêm muối, anh cũng không tin Lôi Tuấn Vũ có thể ngồi yên được! Nói gì thì hiện tại hai người cũng là vợ chồng hợp pháp!
“Được rồi! Cổ, cậu đang cố tình phải không? Không phải người phụ nữ của tôi, tôi không muốn lãng phí thời gian và năng lượng. Cậu nên bớt nói mà tập trung vào việc ăn đi!” Lôi Tuấn Vũ múc một bát canh, uống vài ngụm hết sạch. Trong lòng thầm nghĩ: Cô nàng chết tiệt! Ngoài mặt ra vẻ thanh thuần lắm, nhưng thực ra là cũng không chịu cô đơn!
Chương 26: Ngày 2 tháng 1 – Biết rõ như lòng bàn tay
Ở trên mạng, anh không nhất thiết phải lấy thân phận thật để xuất hiện, vì vậy anh cũng không thể yêu cầu người khác nói với mình tất cả trăm phần trăm sự thật! Giống như cô, chẳng phải lúc ấy vẫn lấy nick là Tử Dạ đấy ư…
“Vậy được rồi!” Lãnh Tử Tình có chút ngại ngùng nói, “Hoa Bá, anh xác định tôi có thể làm tốt công việc chủ biên của nhà xuất bản sao? Dù sao thì các anh vẫn xem trọng nhất là lợi nhuận…”
Hoa Bá mỉm cười: “Tử Dạ! Em không tự tin vào chính bản thân mình à?”
Lãnh Tử Tình lập tức liền phủ nhận: “Tôi đương nhiên là rất tin tưởng vào bản thân, chỉ là tôi lo lắng…”
“Không cần lo lắng! Toàn bộ các tác phẩm của em tôi đều đã có vinh dự đọc qua. Tuy rằng tốc độ sáng tác rất chậm, nhưng tất cả đều là tinh phẩm. Em dưới tư cách là biên tập viên tiểu thuyết và quản lý bình luận đều làm rất tốt, quan điểm độc đáo, lời nói sắc bén, tôi thực sự đánh giá cao!” Hoa Bá đột nhiên nghiêm túc nhìn Lãnh Tử Tình nói.
“Cái gì? Anh nói là, các tác phẩm của tôi… anh toàn bộ đều đã đọc qua?” Chuyện này làm sao có thể?! Cô từ khi mười lăm tuổi đã bắt đầu sáng tác. Mà đến bây giờ cũng đã có hai mươi mấy tác phẩm! Anh ta nói đã đọc hết toàn bộ rồi?! Sao có chuyện ấy được?! Trong số đó còn có hơn mười bộ là tiểu thuyết tình cảm, một đại nam nhân thế này sẽ đọc thể loại đó sao?! Lãnh Tử Tình liếc nhìn anh nghi ngờ. Anh ta không phải là vì muốn thu hút mà giả bộ đi. Không thể không thừa nhận, làm giám đốc Hoa Bá, anh thực sự là có chuẩn bị mới đến!
Hoa Bá đột nhiên bật cười. Sau đó lập tức thu nụ cười lại, nghiêm trang nói: “Tử Dạ, tác phẩm đầu tiên của em là “Nắng mai”, viết về tình yêu tuổi học trò, ngây thơ trong sáng, lúc ấy bút danh của em là “Tiểu Hàn”…” Hoa Bá thuộc như lòng bàn tay, bắt đầu liệt kê.
“Trong hơn hai mươi mấy bộ tác phẩm của em thì tiểu thuyết tình cảm chiếm chủ yếu. Trong đó, xuất sắc nhất phải kể tới cuốn em viết cách đây ba năm “Trật bánh”, nói về tình yêu công sở. Cá nhân tôi rất thích nhân vật nữ chính trong truyện đó, tên là Hứa Phi Nhi. Cô ấy luôn bị vây quanh bởi những mối quan hệ phức tạp giữa cấp trên và cấp dưới trong công ty, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có thể giữ được chuẩn mực đạo đức của bản thân mình. Gần đây nhất em vừa mới kết thúc “Nữ giám đốc Lạnh”, lại là một cô gái kiên cường, dũng cảm, thông minh mà thiện lương, đã làm xúc động hàng ngàn độc giả. Riêng cá nhân tôi cực kỳ thích…” Đang nói, Hoa Bá đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhìn Lãnh Tử Tình có chút ngạc nhiên giật mình, trên môi nở nụ cười ái muội: “Riêng cá nhân tôi cực kỳ thích… những lời nói, hành động trong tình yêu do em miêu tả, có một lần khiến tôi… khi đang đọc mà… kìm lòng không nổi…” Ánh mắt Hoa Bá nhìn Lãnh Tử Tình có chút nóng rực, khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt.
“Anh… Anh… Ôi trời!” Anh ta sao có thể nói được như vậy chứ?! Không có khả năng! Cô nghĩ rằng trong thế giới ảo này, sẽ không có ai quan tâm đến sự tồn tại của cô. Mặc dù cô đã được công nhận bởi một lượng độc giả lớn, với số người theo dõi ngày càng tăng. Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý có một người hiểu sâu như thế về mình. Anh ta vậy mà lại rất hiểu cô!
“Tử Dạ! Tôi biết rõ khả năng của em, có lẽ vị trí chủ biên tôi đề nghị này đối với năng lực của em là không tương xứng lắm. Thế nhưng, tôi tin tưởng, hợp tác cùng với tôi tại Hoa Bá, tôi sẽ giúp em nhìn thấy giá trị lớn hơn nữa của mình. Niềm đam mê của em cần có tôi giúp phát huy!” Lời nói của Hoa Bá rất có sức cuốn hút, trong ánh mắt còn hàm xúc ý tứ sâu không lường được!
Tim Lãnh Tử Tình đột nhiên đập nhanh. Tựa hồ như đã động lòng! Cô sẽ chấm dứt cuộc sống tự do làm việc trên mạng, thực sự làm một nhân viên văn phòng sao? Không biết cái cơ thể đã được quen nuông chiều này có thích ứng được với những hoàn cảnh bị người khác phân công, sắp xếp hay không?!
Tim Lãnh Tử Tình đột nhiên đập nhanh. Tựa hồ như đã động lòng! Cô sẽ chấm dứt cuộc sống tự do làm việc trên mạng, thực sự làm một nhân viên văn phòng sao? Không biết cái cơ thể đã quen được nuông chiều này có thích ứng được với những hoàn cảnh bị người khác phân công, sắp xếp hay không?!
“Sao anh lại biết rõ về tôi vậy? Cho dù Hoa Bá có muốn tuyển người, có vẻ như cũng không cần thiết phải tìm hiểu kỹ về tôi như thế đi?” Lãnh Tử Tình có chút xấu hổ nói. Lúc này, khuôn mặt cô đã đỏ như gấc chín! Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó, sẽ có một người đàn ông ngồi trước mặt cô nói lên cảm nhận của mình về những cuốn sách cô viết, đặc biệt là về những miêu tả của cô trong tình yêu! Trời ạ! Chuyện này… ngoài chữ xấu hổ ra không còn từ nào để nói nữa.
Hoa Bá đột nhiên im lặng. Anh cúi đầu uống cà phê. Lãnh Tử Tình nhìn đầu anh hơi có chút rung rung, chợt có ảo giác, dường như là anh đang cười. Giống như rất cố gắng để nén cười!
“Anh không sao chứ? Hoa Bá?” Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng cúi xuống xem xét kỹ hơn, muốn xác định chắc chắn điều mình nhìn thấy.
Đột nhiên, Hoa Bá ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Tin tôi đi. Tôi là Hoa Bá, cũng là Elaine!” Ánh mắt quỷ dị khiến cho người nghe lập tức giật mình.
“Khụ khụ!” Lãnh Tử Tình đột ngột ho sặc. Hơn nữa lại còn bởi chính nước bọt của cô!
Cái gì? Anh ấy là… Elaine?! Ôi! Có lầm hay không?! Khó trách anh ta biết hết mọi chuyện về mình! Anh như thế hóa ra lại là Elaine, người đã khuyến khích cô sáng tác từ hơn mười năm trước đến giờ? Người mà cô nghĩ là một độc giả nữ trẻ tuổi trung thành? Người mà cô đã từng cùng thảo luận về thời kỳ kinh nguyệt, về mẫu người yêu lý tưởng của phụ nữ…
“Không phải là nữ sao?” Trời đất! Có lầm hay không?
Hoa Bá buồn cười nhìn bộ dáng giật mình của cô, còn tốt bụng lấy tay vỗ vỗ lưng giúp cô đỡ ho. Trông giống như con mèo nhỏ trên phim, ăn vụng cá bị mắc nghẹn vậy.
“Anh quá đáng thật!” Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình.
“Ha ha ha! Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói tôi là nữ, là em tự nghĩ như vậy thôi!” Biểu tình vô tội của Hoa Bá càng làm cho Lãnh Tử Tình thêm buồn bực.
“Nhưng mà anh cũng đâu có phủ nhận? Anh cứ để cho tôi hiểu nhầm như vậy mãi! Lại còn cùng tôi thảo luận về…” Ôi trời! Xấu hổ chết mất! Cô còn nhớ rõ đã mấy năm rồi, hàng tháng mỗi lần đến kỳ, Elaine đều chu đáo nhắc nhở cô chịu khó nghỉ ngơi, không nên thức đêm, chú ý giữ gìn sức khỏe. Cô còn nhắc anh cũng phải chú ý như vậy. Chuyện này… Ôi, thật là! Cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống!
“Ha ha… Tử Dạ, đừng nghĩ nhiều! Hôm nay tôi hẹn gặp em chẳng qua là đúng dịp thôi. Nhưng tôi cũng hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn tri kỷ như trước! Em cứ coi tôi là Elaine như trong cảm nhận của em từ trước tới giờ!” Hoa Bá chân thành nói.
Lãnh Tử Tình đảo tròn mắt. Làm sao có thể?! Trong lòng cô rõ ràng Elaine là một cô gái trẻ! Cô ấy còn từng hỏi qua cô có kinh nghiệm gì trong chuyện nam nữ hay không! Mà chính cô còn có lần lớn tiếng dạy bảo, cảnh báo cô ấy nhất định phải đem lần đầu tiên quý giá của mình dành cho người đàn ông mình yêu nhất! Toàn những lời vớ vẩn! Sắc mặt Lãnh Tử Tình càng ngày càng khó coi hơn. Cô như thế nào cảm thấy bản thân mình như đang bị lột trần đứng trước mặt Hoa Bá? Anh ta sao có thể như thế… Trời ạ! Lãnh Tử Tình rầu rĩ không thôi, cúi đầu uống trà, hận không thể đứng lên chạy trốn khỏi đây ngay lập tức.
“Em sao vậy, Tử Dạ? Giận à?” Hoa Bá đột nhiên ngưng cười, dè dặt nhìn sắc mặt Lãnh Tử Tình…
“Không phải là tôi cố ý đâu! Em cũng biết, mười năm trước, tôi vẫn còn chưa có kinh doanh Hoa Bá mà! Là văn phong xuất sắc của em làm tôi nảy ra ý tưởng này trong đầu. Mà hôm nay, tôi sẵn sàng mạo hiểm mất đi một người bạn… một người bạn tri kỷ thế này, là một tổn thất rất lớn, tôi nói thật đấy! Tôi chỉ muốn chân thành đối diện với em! Tử Dạ, có thể cho Hoa Bá một cơ hội hay không? Cũng là cho em một cơ hội! Tôi tin tưởng, có sự gia nhập của em, Hoa Bá nhất định sẽ càng phát triển hơn, trở thành công ty đứng đầu trong ngành!”
Lãnh Tử Tình cảm động. Đúng vậy! Nếu Hoa Bá muốn lừa gạt cô, anh hoàn toàn có thể không nói cho cô thân phận thật của mình. Vả lại, chính mình cũng có cái gì tốt lắm đâu?! Vừa định nói chuyện, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gọi:
“Chị dâu! Trùng hợp quá!”
Lãnh Tử Tình ngạc nhiên, đột ngột quay người, bất ngờ phát hiện khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Cổ Dương đã đi đến bên cạnh mình, không nhìn thấy Hoa Bá hơi nhíu mày. Cô vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Anh Cổ, xin chào! Thật đúng là trùng hợp!”
Cổ Dương cố ý đi lên trước, cẩn thận quan sát Hoa Bá kỹ hơn, sau đó quay lại nhìn Lãnh Tử Tình, dường như có ý hỏi.
“A”, Lãnh Tử Tình nhanh chóng giới thiệu, “Anh Cổ, đây là bạn của tôi, Hoa… tiên sinh!” Lãnh Tử Tình dừng một chút, lựa chọn cách xưng hô này, cô nghĩ không muốn để cho người khác biết mình đang làm gì. Xấu hổ cười cười, Lãnh Tử Tình lại chỉ vào Cổ Dương, hướng về phía Hoa Bá giới thiệu: “Anh Hoa, đây là bạn của… chồng tôi, Cổ tiên sinh!”
Trong mắt Hoa Bá ánh lên một tia nhìn tinh tế, không dễ phát hiện, anh chủ động vươn tay đến bắt tay với Cổ Dương. Hai người đàn ông mỉm cười hàm xúc, khuôn mặt bí hiểm.
“Cổ tiên sinh, anh đã ăn chưa? Có muốn ngồi cùng ăn với chúng tôi không?” Hoa Bá thành ý mời nói.
“Không được rồi, tôi vừa ăn xong. Chính là nhìn thấy chị dâu ở đây, theo lễ nên qua chào hỏi một chút thôi. Được rồi, chị dâu, hai người nói chuyện đi! Buổi tối gặp lại!” Nói xong, Cổ Dương khoát tay, xoay người đi lên lầu.
Lãnh Tử Tình đưa mắt nhìn theo Cổ Dương đi lên mấy bậc cầu thang, sau đó liếc nhìn trên lầu, số lượng bàn có khách không nhiều, đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt. Trời ạ! Tuấn Vũ?! Anh ta ở đây?!
Hoa Bá kéo tay Lãnh Tử Tình đang đứng sững sờ tại chỗ, ra hiệu cô ngồi xuống. Lãnh Tử Tình có chút không yên lòng. Tuy rằng vừa rồi Lôi Tuấn Vũ cũng không có nhìn cô, nhưng mà thật giống như cô bị bắt được nhược điểm gì, có chút hơi căng thẳng. Sao lại có việc tình cờ thế này?! Không phải là anh ta đi họp sao?!
Hoa Bá đột nhiên hỏi: “Tử Dạ, em kết hôn? Khi nào vậy?”
Tay Hoa Bá khuấy cà phê dừng lại, sau đó lại tiếp tục, tiếng nói trầm ấm lại vang lên: “Không nghe em nhắc gì đến chuyện đó.”
“À.” Lãnh Tử Tình nhàn nhạt cười, trả lời qua loa, “Chúng tôi là bạn từ nhỏ.”
Như vậy nha, Hoa Bá vừa xong lấy hai thân phận tiếp xúc với mình, một là Hoa Bá, hai là Elaine! Kết hôn chuyện lớn như vậy, cô như thế nào lại không nói với Elaine được? Thực sự là trong cảm nhận của cô, đây căn bản không thể xem như hôn nhân đúng nghĩa. Nếu không phải vừa rồi nhắc đến Cổ Dương, cô căn bản cũng quên chính mình đã kết hôn! Quên mất trên danh nghĩa mình đã có một người chồng.
Hoa Bá còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nữa, hai người rơi vào trầm mặc mấy phút đồng hồ. Mà ánh mắt Lãnh Tử Tình lại quay hướng lên lầu. Nếu về nhà anh ta hỏi, cô sẽ phải giải thích thế nào đây? Được rồi, đã nói là gặp gỡ một người bạn, sau đó nói chuyện phiếm, cùng ăn một bữa cơm. Cũng đã nói là Hoa tiên sinh, qua loa có lệ như vậy chắc cũng không sao đi. Kỳ thực cũng chẳng có gì phải lo lắng, bọn họ đã có thỏa thuận, hai người không can thiệp vào chuyện riêng của nhau. Cô chẳng qua cũng chỉ ăn một bữa cơm cùng với Hoa Bá thôi nha!
Hoa Bá tò mò nhìn cô đang nhíu chặt mày, làm sao mà vị Cổ tiên sinh kia vừa xuất hiện, cô liền có vẻ suy nghĩ gì đó rất mông lung…
Hoa Bá tò mò nhìn cô đang nhíu chặt mày, làm sao mà vị Cổ tiên sinh kia vừa xuất hiện, cô liền có vẻ suy nghĩ gì đó rất mông lung…
“Tôi…” Hai người đồng thời cùng mở miệng.
“Anh/Em nói trước đi!” Lại lần nữa đồng thanh!
“Ha ha, ưu tiên phụ nữ trước.” Hoa Bá bày ra bộ dáng quý ông, chăm chú lắng nghe.
“Tôi… muốn đi về trước…”
“A? Vậy được rồi! Tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ về lời đề nghị của tôi.”
“Được, tôi sẽ cho anh câu trả lời sớm nhất có thể! Hoa Bá, rất vui được biết anh, cũng rất cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi!” Lãnh Tử Tình đứng dậy, trong mắt tràn đầy ý cười, gật đầu nói.
“Được rồi, cùng đi ra thôi! Tôi tiễn em!” Hoa Bá cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế, dẫn bước đi ra phía cửa.
Lãnh Tử Tình lại đưa mắt nhìn lên trên lầu, chợt phát hiện người trên lầu đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Trong lòng không khỏi giật mình một chút. Bọn họ rời đi lúc nào mà cô lại không biết.
Đúng lúc đi ra đến ngoài hiên của quán thì phía sau có tiếng gọi: “Tử Tình!”
Lãnh Tử Tình lập tức dựng tóc gáy, ngay cả Hoa Bá cũng nghe thấy tiếng gọi, ngạc nhiên nhìn ánh mắt khác thường của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tử Dạ, người đàn ông ở phía sau đang gọi em à?”
Lãnh Tử Tình nở một nụ cười có chút cứng ngắc, chậm rãi xoay người, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tuấn Vũ? Sao anh cũng ở đây à?”
Cổ Dương theo sau đuổi kịp đến, cười xấu xa giống như đang chờ xem trò hay, làm cho Lãnh Tử Tình càng thêm có chút căng thẳng, bất an. Cô nhanh chóng ra vẻ trấn định nói: “Tuấn Vũ, đến đây giới thiệu một chút. Đây là bạn của em, Hoa tiên sinh, đúng bữa trưa thì gặp được. Anh Hoa, đây là chồng tôi, Lôi Tuấn Vũ.”
Lần đầu tiên vừa nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ, Hoa Bá liền nhận ra ngay thân phận của anh, đáy mắt chợt có một tia sáng không dễ nhận biết. Anh không nghĩ đến chồng của Tử Dạ thế nhưng lại xuất sắc như vậy! Không ngờ lại là chủ tịch tập đoàn Kiêu Dương! Trong lòng bỗng có một tiếng nói nhắc nhở, đối thủ này rất mạnh!
Hai người đàn ông lịch sự bắt tay, chào hỏi đôi câu. Sau đó, Lôi Tuấn Vũ lập tức bắt đầu phát huy vị trí làm chủ, bá đạo nói: “Tử Tình, để Cổ Dương đưa em về đi! Cậu ta mới từ Mỹ về, trước mắt ở lại nhà mình một thời gian. Em không ngại chứ?”
“Sao lại ngại được… Được rồi, vậy thì làm phiền anh Cổ nhé!” Lãnh Tử Tình có chút không hiểu, ở công ty không phải anh ta đã nói một lần rồi sao, làm gì còn phải nhấn mạnh lại lần nữa? Cho là cô bị lãng tai à!
Hoa Bá lập tức thức thời nói: “Tổng giám đốc Lôi! Như vậy tôi xin đi trước! Sau này gặp lại!” Ánh mắt có chút thâm ý khác nhìn Lãnh Tử Tình. Nghe cô hai lần giới thiệu mình, dường như là không muốn để cho người khác biết Hoa Bá anh làm cái gì. Anh hiểu. Tính cách của cô anh biết rất rõ! Trong lòng tham vọng mạnh mẽ, nhưng xử sự lại trầm thấp, luôn luôn độc đáo, không thích những người bên cạnh biết được tài năng xuất sắc của cô, một mình tận hưởng loại niềm vui đạm bạc này. Đây cũng chính là điều anh thưởng thức ở cô bao năm qua.
Lôi Tuấn Vũ gật đầu ứng câu, nhìn Hoa Bá rời Thiên Phủ. Người đàn ông này thực sự không phải tầm thường, vừa rồi anh ta vừa gọi mình là tổng giám đốc Lôi, vậy nghĩa là anh ta biết thân phận của anh. Có lẽ Lãnh Tử Tình sớm đã đề cập với anh ta về mình. Thế nhưng anh ta lại có thân phận thế nào đây? Lôi Tuấn Vũ không khỏi xoay người liếc Lãnh Tử Tình, lạnh lùng hỏi: “Hoa cái gì?”
Lãnh Tử Tình sửng sốt, cái gì hoa cái gì? Liền lặp lại: “Cái gì hoa cái gì?”
Tức giận không biết làm thế nào phát ra, Lôi Tuấn Vũ ngữ khí cao hơn: “Bạn của em, em không biết tên là Hoa cái gì?!”
“A, anh ấy hả!” Lãnh Tử Tình trong cái khó ló cái khôn, “Anh ấy tên Hoa Tiên Sinh, họ Hoa, tên Tiên Sinh!”
Lôi Tuấn Vũ khóe miệng co giật. Hoa Tiên Sinh? Tên gì như vậy? Có quỷ mới tin! Chẳng muốn quan tâm tới cô nữa, không hiểu ra làm sao! Sợ anh làm thịt cái tên tiểu tử kia chắc?!