Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 26: Âm mưu
Dịch: KuKhoai.
Biên: Matcodon.
Nguồn: TTV
Ực!"
Diệp Quân Sinh nằm lại trên giường một lúc lâu mới nuốt xuống được một ngụm nước bọt, căn phòng yên tĩnh bỗng dưng có chút tà dị. Diệp Quân Sinh đang rối loạn đến nỗi chả nghĩ thêm được cái gì. Lúc nãy vừa nghe lão Ngưu mở miệng cất tiếng nói, trong đầu hắn liền loé lên một cảnh trong phim (Đại Thoại Tây Du): Nhị Đương Gia nghe thấy con trâu của Ngưu Lan nói chuyện thì bị doạ đến té đái, sự thực "yêu ma loạn vũ" hiển hiện khiến hắn khiếp sợ phải chạy trối chết.
Một lúc sau thì Diệp Quân Sinh đã bình tĩnh lại, dù gì trước đó hắn đã nghĩ đến chuyện lai lịch của lão Ngưu không tầm thường. Bất quá suy nghĩ cũng chỉ là trong đầu, còn hiện thực lại diễn ra ngay trước mắt vẫn làm hắn sợ hãi.
Khi sự sợ hãi qua đi, hắn bỗng có một ý tưởng buồn cười: không lẽ ta đã là "Ngưu Lang" được trâu thần bảo hộ?
Ca khinh, ca tuyệt đối không làm Ngưu Lang.
Ngoài cửa sổ, mưa gió vẫn rì rào trong màn đêm hun hút.
Nếu mùa đông đã tới có nghĩa là mùa xuân cũng không còn xa rồi nhỉ?
Mùa đông đến nhanh hơn dự tính, ngày hôm sau hắn vừa rời khỏi giường đã cảm thấy khí lạnh ập vào người, phải mặc thêm quần áo ấm mới chịu nổi.
Diệp gia nghèo khó nên thiếu thốn quần áo ấm, huynh muội Diệp Quân Sinh đều phải mặc chồng thêm quần áo lên người, trông giống như một cái bánh chưng vuông vắn, như vậy mới có thể giữ ấm được.
Sáng sớm, Diệp Quân Mi liền đi ra ngoài.
Diệp Quân Sinh đứng dưới mái hiên quan sát Đại Thánh.
Sau đêm đó, Đại Thánh dường như có chút biến đổi kỳ diệu, thân thể xương cốt vẫn bình thường nhưng lớp da lông lại bóng loáng trong suốt như vừa mới thay một tầng khác, khác xa vẻ xơ xác bệnh tật của ngày trước.
Con trâu này đang phản lão hoàn đồng...
Diệp Quân Sinh lập tức nghĩ đến chuyện tối hôm qua nó nhai nuốt đốm ma trơi.
Đại Thánh có thể là ngưu yêu; mà đã là yêu tinh thì không thể giống với loài trâu bình thường ăn cỏ xanh lá cây. Cỏ xanh lá cây chỉ để đầy bụng một chốc mà thôi.
Chỉ là nếu nó đi theo chủ nhân A Vĩnh nhiều năm như vậy tại sao lại không hiển linh một hai lần gì đó để cải thiện hoàn cảnh? Chẳng lẽ A Vĩnh kia không để ý? Hay là Đại Thánh sợ vừa mở miệng sẽ hù chết A Vĩnh?
Xét ra, thấy con trâu mình đang nuôi đột nhiên biết nói, người bình thường chỉ sợ không thể tiếp nhận nổi, nếu không bị hù chết thì cũng sẽ chạy đi báo quan xử lý.
Con trâu này nhất định là có một quá khứ không tầm thường, chỉ là không biết nó có quen hồ tiên thần bí kia không?
Tâm tư vừa đảo một vòng, ánh mắt Diệp Quân Sinh như sáng quắc lên.
Đại Thánh bỗng ngẩng đầu, hai con mắt to lớn nhìn hắn một chút rồi lại lười biếng nằm xuống, mi mắt sụp lại.
Diệp Quân Sinh muốn mở miệng nhưng lại thôi. Có những chuyện phải đợi đến thời cơ hợp lý mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.
"Ca ca, ca ca mau tới nhanh!"
Giữa trưa, Diệp Quân Mi chạy vào sân kêu lớn.
Diệp Quân Sinh tưởng rằng đã có chuyện liền mau chóng chạy ra, thấy muội muội trong sân đang hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới nắng trưa.
"Làm sao vậy?"
"Ca ca, ta giúp ngươi tìm được việc làm rồi."
"Ừm? Việc làm gì?"
"Viết câu đối!"
Diệp Quân Mi mở giọng giòn giã, hưng phấn nói ra sự tình đã tìm hiểu: nguyên lai năm mới sắp đến, nhà nhà đều phải thay câu đối mới, đây là tập tục rất quan trọng. Thế giới này chưa có máy in ấn, toàn bộ câu đối đều phải viết tay; mà muốn có câu đối mới thì người ta chỉ có thể mua hoặc đem theo lễ vật biếu tới nhà người đọc sách để thỉnh câu đối.
Ở Thiên Hoa triều, người có thể dạy học không có nhiều, rất khan hiếm.
Vì vậy vào dịp cuối năm có không ít thư sinh nghèo vào chợ dựng sạp viết câu đối, kiếm chút đỉnh phí trang trải cuộc sống.
Đây cũng là một việc làm.
Diệp Quân Sinh không phải kẻ ngu, ngay lập tức đã nghĩ thông suốt, vỗ bắp đùi một cái: thiếu chút nữa đã quên việc này!
Diệp Quân Mi nói: "Muội đã hỏi qua, trong phạm vi hai ba làng đều không có ai đọc sách biết chữ, hằng năm họ phải đến những nơi khác để mua câu đối. Nếu có ca ca, họ có thể nhờ viết câu đối đổi lấy một số nhu yếu phẩm"
Thư sinh thông thường viết câu đối đương nhiên giá không cao, muốn dựa vào nghề này để phát tài là chuyện mơ mộng viễn vông, nhưng có thể đổi lấy một ít vật phẩm thiết yếu hằng ngày như củi gạo dầu diêm vẫn được.
Thế là đủ rồi.
Diệp gia hiện tại thiếu rất nhiều nhu yếu phẩm.
"Được, ca sẽ làm công việc này."
Sau khi đã xác định mục tiêu, Diệp Quân Sinh chạy về huyện thành, hắn tốn hai mươi văn tiền mua một xấp giấy hồng chuyên dùng để viết câu đối.
Chất lượng giấy hồng này không được tốt, thuộc về loại kém nhất, rất thô ráp.
Không còn cách nào khác vì muốn mua giấy tốt phải tốn nhiều tiền. Huống chi lấy giấy tốt đem viết câu đối mà giá trị không cao sẽ bị lỗ, không cần phải làm chuyện vô ích.
Dân quê họ không để ý chất lượng giấy tốt xấu.
Có giấy, có văn chương, tất cả đã đầy đủ, ngay lập tức có thể bắt đầu công việc.
Diệp Quân Mi ăn nói lanh lợi trở thành "Nhân viên chào hàng", cầm một bản mẫu câu đối ca ca viết, chạy đi mời chào từng nhà.
Gần như không phí bao nhiêu công sức, nhiều nhà đã đồng ý. Dù sao nhu cầu luôn có, nếu như không phải đều là người nghèo đói đến nỗi không có cả cái nồi thì đã sớm dán câu đối mới để cầu phúc đầu năm. Mà chữ của Diệp Quân Sinh viết rất tốt, giá cả cũng hợp lý vô cùng, thôn dân sao lại không hài lòng?
Mới có mấy ngày công phu Diệp Quân Sinh đã viết ra bốn mươi ba đôi câu đối. Đồng thời thu được hai mươi lăm cân gạo, hai cân sáu lạng thịt, một cân ba lạng chín chỉ bông, một con gà mẹ, thêm một ít tiền. . .
Có lời đồn truyền ra nói nhà tổ Hoàng gia vốn bị yêu ma quấy nhiễu, thế nhưng từ khi huynh muội Diệp Quân Sinh vào ở lại không có động tĩnh gì nữa, chuyện này không đơn giản nha, dán lên câu đối Diệp Quân Sinh viết còn có thể trừ tà nữa này.
Sau khi lời đồn truyền khắp thôn Quảng Bình, rất nhiều người mộ danh tìm tới tận cửa. Bỗng chốc, Diệp Quân Sinh có thêm vài phần danh khí, công việc càng phát đạt.
Diệp Quân Sinh tươi cười rạng rỡ, viết câu đối như mây trôi nước chảy không một chút trì trệ. Những loại câu đối xuân có ý cát lợi kiểu như "Thiên tăng tuế nguyệt nhân tăng thọ" gần như không cần động não mà viết ra một mạch.
"Ca ca, lời đồn đãi kia là ngươi truyền ra phải không?"
Thức ăn đêm nay vô cùng phong phú, có thịt có rau, lại thêm một con cá. Diệp Quân Mi vui vẻ vô cùng, vừa ăn vừa hỏi, trên mép cong lên nụ cười lanh lợi.
Diệp Quân Sinh nở nụ cười hì hì: "Công việc chúng ta làm tuy rằng chỉ là buôn bán nhỏ, nhưng vẫn cần phải quảng cáo."
Chuyện tung ra lời đồn thu được lợi lớn làm hắn vô cùng cao hứng. Việc quỷ ám nhà tổ Hoàng gia mặc kệ thật giả đã ăn sâu vào tâm trí người dân nơi đây. Từ khi bọn họ vào ở nhà tổ Hoàng gia thì gió yên sóng lặng. Thổi phồng thoáng một chút là ma quỷ sợ bọn hắn, vì vậy không dám tới quấy phá. Lại thêm chút mắm muối liên tưởng căn nhà đến chữ viết của hắn. Ngay lập tức kết hợp thành tin đồn chữ Diệp Quân Sinh viết có thể trừ tà.
Thủ đoạn tuyên truyền như có như không này tại xã hội hiện đại chả có gì là lạ. Diệp Quân Sinh tiện tay dùng cũng đem lại hiệu quả vô cùng tốt.
Làm quảng cáo?
Diệp Quân Mi không hiểu lắm ý nghĩa của từ này nhưng nhất định là thứ tốt, nàng cười đến híp cả mắt: từ khi ca ca thông suốt giống như đã thay da đổi thịt, luôn có những tư tưởng kỳ diệu.
Cứ chiếu theo đà này sinh hoạt cuối năm sẽ rất thoải mái.
Tốt, thật tốt!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 27: Đá bay
Dịch: KuKhoai.
Biên: Matcodon.
Nguồn: TTV
“Lão gia, ta đã nghe ngóng ra kẻ làm việc này chính là một thư sinh được Hoàng tú tài nhờ trông coi nhà cũ. Danh tiếng tiểu tử này vô cùng xấu, là tên mọt sách Diệp gia nổi tiếng ngu đần ở Bành Thành huyện, nếu không sao hăn dám ở trong căn nhà kia.”
Trong một gian phòng lớn, một người trung niên đang ngồi chiễm chệ trên ghế bành, lắng nghe tin tức mà tên quản gia đang bẩm báo.
Người trung niên giận dữ: “Thật đáng giận, một thằng nhãi ngu đần mà cũng dám chạy đến Quảng Bình hương của ta viết câu đối lấy tiền, chẳng phải là tát thẳng vào mặt ta hay sao?"
Hắn họ Tô tên "Chi Nguyên", Bởi vì là tú dài duy nhất trong vùng nên trong phạm vi cả ba thôn rộng mấy chục dặm này, hắn có danh tiếng vô cùng lớn.
Năm trước, người dân các thôn vẫn đến Tô gia nhờ viết câu đối. Đương nhiên Tô tú tài rất ít khi tự mình viết mà đa số đều dành cho đệ tử luyện tập.
Sự tình làm quen tay đến nỗi coi như chuyện bình thường, Tô gia đã sớm chiếm việc viết câu đối mỗi năm ở ba thôn từ lâu. Không ngờ năm nay lại chui ra một tên Diệp Quân Sinh còn chưa đến thăm hỏi lần nào đã tuỳ tiện gây dựng sự nghiệp ở Quảng Bình hương. Nếu như chỉ giúp vài gia đình lận cận thì nói làm gì, mấu chốt là hắn càng viết càng phát đạt, ngoại trừ Quảng Bình hương ra còn có dân ở thôn Ốc Sơn ùn ùn chạy tới, uy tín ngày càng tăng.
Việc viết câu đối giúp thôn dân thực ra chỉ thu được chút bạc lẻ, Tô Chi Nguyên căn bản không thèm để ý. Vấn đề là thể diện, bị người ta đánh vào thể diện rất khó chịu.
Giường của mình lại bị người khác bò lên ngủ, sao có thể nhịn?
Nếu như người ta ai cũng đi kiếm Diệp Quân Sinh viết câu đối, vậy thì cái danh tú tài của hắn xem như bị vứt mất rồi.
Quản gia hô lên: "Lão gia, tiểu tử kia thật không biết trời cao đất dày, chúng ta phải dạy dỗ hắn một trận nhớ đời."
Tô Chi Nguyên hớp ngụm trà, chậm rãi nói: "Lão Vương, việc này ngươi giải quyết đi. Phải nhớ xử lý cho sạch sẽ, không thể phạm sai lầm!"
Quản gia vội vàng: "Lão gia yên tâm."
Nói xong hắn liền cáo lui ra ngoài, đã sớm quyết định cần phải làm gì: chuyện nhỏ nhặt này giao cho mấy tên lưu manh trong thôn là được, mặc kệ chém đứt tay hay chặt đứt đùi, chỉ cần không chết người là ổn thoả.
...
"Tân xuân phú quý niên niên hảo, giai tuế bình an bộ bộ cao!"
Diệp Quân Sinh viết bức câu đối này hơn chục lần đã rất quen thuộc, một bút viết rất trôi chảy. Những câu đối quay đi quay lại chỉ có mấy bản, thôn dân chọn xong thì hắn viết ngay.
Con mọt sách ngồi lì trong thư phòng bế quan “tu luyện” hơn mười năm đâu phải chỉ ngồi chơi. “Si" - nếu giải thích rõ nghĩa là cực kì tập trung vào một lĩnh vực nào đó, có như vậy mới xem được tới bản chất vấn đề. Chỉ vì trước kia hắn quá gàn dở mà chôn vùi một thân tài hoa.
Những thứ khác thì chưa biết nhưng riêng cái ngón nghề viết chữ này dư sức đưa hắn vào hàng ngũ danh gia.
Đương nhiên thể loại tranh chữ này không chỉ cần bản lĩnh mà còn phải có danh tiếng. Danh tiếng không thể nói chơi mà có được.
Thật ra Diệp Quân Sinh tại Bành Thành cũng có chút danh tiếng nhưng lại là xú danh. Nếu hắn dám bày sạp viết câu đối trong Bành Thành e là không ma nào tới. Người dân thôn quê ở đây vốn không quan tâm tới những thứ này, nhưng sự tích về mọt sách thì ai cũng biết.
Một bộ câu đối cuối cùng vừa viết xong, hong khô rồi giao cho khách. Diệp Quân Sinh đã xong việc ngày hôm nay, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời gần tới hoàng hôn mà ngẫm nghĩ Diệp Quân Mi dắt Đại Thánh ra suối uống nước sao vẫn chưa về.
Thời tiết rét đậm rét hại, Diệp Quân Sinh khẩn trương thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài đi tìm muội muội.
Trời đông giá rét âm u, gió phương Bắc phần phật, từng tầng bụi cỏ sớm đã khô vàng, phóng mắt ra xa chỉ thấy một mảnh tiêu điều lặng lẽ.
Một lúc sau hắn đã đến bờ suối. Mùa này, dòng suối đã cạn rất nhiều lộ ra từng viên đá cuội dưới đáy.
Đi một đoạn dọc theo con suối, phía trước bỗng nhiên vọng tới một tiếng sáo du dương, làn điệu thanh thoát như hòa cùng thiên nhiên.
Diệp Quân Sinh suy nghĩ một chút liền bước nhanh đến, đi qua một khúc ngoặt đã nhìn thấy Diệp Quân Mi cùng Đại Thánh đang ở phía trước.
Diệp Quân Mi cưỡi trên lưng trâu, hai tay hờ hững cầm một thanh sáo trúc để ngang môi. Tiếng sáo du dương lay động làm đất trời u ám phải bừng sáng.
Thật không ngờ muội muội còn có tài nghệ này.
Diệp Quân Sinh sững người đắm chìm trong tiếng sáo, mặt lộ ra vẻ ngây ngốc.
Đường cũng không quá xa nên Đại Thánh lững thững đi một lát đã tới trước mặt Diệp Quân Sinh.
"Ca ca, ngươi sao lại tới đây?"
Diệp Quân Mi vui vẻ đặt cây sáo xuống.
Diệp Quân Sinh cười nói: "Hôm nay viết câu đối xong cảm thấy hơi mệt mỏi cho nên ca đi ra ngoài một chút."
"Ừm, ngồi quá lâu đối với thân thể không tốt, cần hoạt động một chút."
Diệp Quân Sinh con mắt híp híp vỗ nhẹ lên đầu trâu, nói: "Đại Thánh mấy ngày này trông rất tốt nha."
Quả thật, từ cái đêm nuốt trọn đốm ma trơi, lão Ngưu như được ăn thuốc bổ trẻ lại, da lông nay đâu còn như xưa mà có một màu xanh toả ra sức sống mạnh mẽ; một cặp mắt trâu sáng ngời rất có thần.
Òòò…!
Đại Thánh kêu khẽ kêu một tiếng rồi cọ chân, xem ra rất thư thái.
"Về nhà thôi."
Diệp Quân Mi vẫn ngồi trên lưng trâu để Diệp Quân Sinh nắm dây dắt đi. Trong quang cảnh mênh mông bỗng xuất hiện một trâu hai người tạo nên một bức tranh sinh động.
"Hì hì, cô nương xinh đẹp muốn đi chỗ nào mau nói cho ca biết!"
Bỗng dưng có hai tên lưu manh từ đâu đi ra chặn giữa đường. Bọn hắn khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc quần áo bó sát, trong đó một tên đặc biệt cởi phanh ngực lộ lông lù xù chứng tỏ ta đây không sợ lạnh.
Diệp Quân Sinh gương mặt trầm xuống, nói: "Các ngươi là ai?"
Lưu manh cười cười: "Ngươi không cần quan tâm chúng ta là ai, biết điều thì cút cho nhanh miễn cho vướng chân vướng tay làm hỏng chuyện tốt của đại gia."
Vừa nói xong hắn liền đi tới vươn tay muốn ôm Diệp Quân Mi lại, coi Diệp Quân Sinh như không khí không thèm quan tâm.
Diệp Quân Mi kinh hãi né tránh, trốn phía sau Đại Thánh.
Tên lưu manh sớm bị nhan sắc thiếu nữ làm cho thần trí điên đảo: "Muội muội đừng sợ, chút nữa đại gia ôm vào lòng sẽ làm muội muội sung sướng muốn chết... ha ha"
Bồng!
Nhanh đến mức không kịp thấy, chân trước của Đại Thánh tung lên đá liên hồi vào ngực của tên lưu manh, mạnh mẽ như đang gõ một cái trống trận.
Lưu manh không kịp phản ứng, cũng chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả người đã bay lên rơi ầm xuống suối, cơn đau xen lẫn cơn lạnh làm hắn hộc máu không ngừng.
Tên lưu manh kia đang chắp tay đứng nhìn Diệp Quân Sinh, chỉ cần Diệp Quân Sinh hơi động thì hắn sẽ ra tay ngay. Không ngờ tên bạn đã bị một con trâu đá cho bay mất, còn nhanh hơn cả tia chớp. Hắn lồng lên giận dữ mócra một con dao từ bên hông nhắm thẳng vào giữa hai sừng trâu, muốn một dao đem nó thọc cho chết tươi.
"Òòò…!"
Đại Thánh kêu một tiếng rồi vung chân lên, đá một phát nhanh không gì sánh nổi tựa như Vô Ảnh Cước tung ra -- giờ phút này nó không còn là một con trâu nữa rồi.
Nó không phải là một con trâu!
Á á!
Lưu manh kêu la thảm thiết, con dao còn không biết rơi phương nào nhưng người thì rơi tõm xuống nước, đi tắm suối cùng tên bạn của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 28: Giết người
Dịch: KuKhoai.
Biên: Matcodon.
Nguồn: TTV
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xong.
Diệp Quân Mi mừng rỡ nhảy cẫng lên vuốt đầu Đại Thánh, quan sát tỉ mỉ: "Thật không ngờ lão Ngưu nhìn không có gì đặc biệt lại có bản lĩnh thật cao — không biết ca ca mua nó từ đâu về?"
Đã nhặt được bảo bối rồi.
Diệp Quân Sinh nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên lưu manh đang giãy dụa dưới nước.
Con suối không sâu, Đại Thánh đã lưu tình nên hai tên lưu manh không bị thương quá nặng, bọn chúng chồm người bò dậy chạy trối chết về phía bờ bên kia. Hai tên hốt ha hốt hoảng, một tên đang chạy thì bị ngã rách cả da đầu; tên kia phải vừa chạy vừa dìu hắn, lâu lâu còn quay đầu nhìn lại, sợ Diệp Quân Sinh dắt trâu điên đuổi theo.
Diệp Quân Sinh không định đuổi theo, trầm ngâm một lát rồi mỉm cười: “Quân Mi, chúng ta trở về thôi.”
"Dạ. . ."
Lần này nàng không cưỡi trên lưng trâu mà sóng vai cùng ca ca trở về nhà. Sau khi buộc chắc Đại Thánh, Quân Mi liền xuống bếp nấu cơm tối.
Diệp Quân Sinh chợt có chút suy tưởng, hắn vào nhà bếp lấy một miếng thịt khô đặt trước mặt Đại Thánh quan sát xem nó sẽ làm gì.
Chỉ thấy Đại Thánh ngửi qua, lưỡi liếm liếm nhưng không ăn như hùm như sói mà ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Sinh, đôi mắt trâu ánh lên vẻ mong chờ.
"Ồ?"
Diệp Quân Sinh bất chợt nghĩ đến một khả năng khác, liền mang chút tiền lên xã trên mua một cân rượu gạo trở về.
Rượu này đương nhiên không phải là rượu ngon nhưng hương rượu cực đậm, màu rượu trong suốt.
Rượu đổ vào một cái chén lớn đặt bên cạnh miếng thịt khô, Đại Thánh quả nhiên hưng phấn không ngớt, nó hớp một ngụm rượu xong liền cắn một miếng thịt, tựa như một gã giang hồ thô lỗ liên tục một tay bưng chén một tay bỏ thịt vào mồm nhai ngồm ngoàm. Đại Thánh sảng khoái đánh chén một phen như gió cuốn mây ngàn, đem rượu thịt ăn uống hết sạch.
Diệp Quân Sinh nhìn thấy liền sững sờ: chuyện này… đây còn là một con trâu sao?
Cả một màn đều bị Diệp Quân Mi nhìn thấy, đầu óc nàng cũng rất linh hoạt, ngạc nhiên mà quên đi sợ hãi chạy tới hỏi: “Ca ca, tại sao Đại Thánh lại ăn thịt uống rượu?”
Diệp Quân Sinh cười ha ha : "Bởi vì nó không phải là một con trâu bình thường."
Diệp Quân Mi khẽ gật đầu xoay người đi lấy thêm thịt, nghe đồn có vài con tuấn mã mang thiên phú dị thường, nghiện rượu như mạng. Đại Thánh to lớn mạnh mẽ như vậy ăn rượu thịt cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Diệp Quân Sinh vỗ vỗ sừng trâu, chậm rãi nói: "Đại Thánh, ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, cho nên ngươi nếu như có việc gì cần có thể trực tiếp nói ra."
"Òòò...!"
Đại Thánh lại mở miệng nhưng không nói tiếng người mà vô tư lự kêu một tiếng.
Diệp Quân Sinh chưa muốn tra hỏi nhiều, thời cơ chưa đến thì không cần nóng vội. Đại Thánh nguyện ý tung móng đá bay hai tên lưu manh gây sự cho thấy nó đã chung một chiến tuyến với mình.
Có Đại Thánh ở bên cạnh như có một tên hộ vệ thực lực mạnh mẽ canh gác, khi ngủ rất yên tâm.
Lúc này Diệp Quân Mi lại cầm một miếng thịt khô đi ra. Nàng nghĩ : hiện tại điều kiện sinh hoạt đang khá dần, cũng cần báo đáp ân tình của Đại Thánh.
. . .
"Cái gì, các ngươi bị một con trâu đá bay xuống suối?"
Trong một cái sân hẻo lánh, lão Vương quản gia ngạc nhiên nhìn hai tên lưu manh đang vô cùng thê thảm.
Hai tên lưu manh quần áo ướt sũng chưa kịp thay, vết máu loang lổ, nhìn qua đâu còn gì dáng vẻ vô lại? Trông rất đáng thương.
Một người cười khổ nói: "Không phải, con trâu kia có chút quái dị. . ."
“Quái dị cái rắm!"
Lão Vương quản gia nhảy dựng lên chỉ tay vào mũi hắn chửi ầm lên: "Ô Tam, trước đó ngươi nói cái gì, bây giờ ngay cả một con trâu cũng không đối phó được, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta cười cho rụng răng.”
Tên lưu manh kia nén giận, cắn răng nói: “Vương quản gia, là do chúng ta sơ ý. Ngươi yên tâm, đêm nay chúng ta sẽ đột nhập vào nhà tổ họ Hoàng làm cho bọn hắn nếm chút đau đớn.”
Lão Vương quản gia hừ một tiếng: "Vậy là hay nhất, đừng quên các ngươi đã cầm tiền. Ta không cần biết các ngươi làm gì nhưng tuyệt đối không được giết người, rõ chưa?"
"Đã rõ."
Hai người xin cáo lui ra ngoài. Ô Tam hơi ngập ngừng hỏi: “Trương ca, chúng ta phải làm thế nào?”
Một trận gió lạnh thổi đến làm cho Trương ca vốn có thói quen phanh rộng ngực khoe chùm lông không khỏi rùng mình một cái, hắn nắm vạt áo thật chặt rồi gằn giọng: “Còn phải hỏi, tối nay chúng ta sẽ tới nhà chúng, trước tiên làm thịt con trâu điên, rồi cắt đứt tay chân tên thư sinh, còn cô em gái thì đè nàng xuống mà hưởng lạc. Ngươi nên nhớ là ta phải hưởng nàng trước”.
Ô Tam cười: "Chuyện nhỏ, Trương ca cứ chơi đùa chán chê, tiểu đệ chơi sau cũng không sao."
Trương ca rất hài lòng, vung tay lên: "Đi, đi thay quần áo trước đã."
Đêm nay gió khá lớn, bóng đêm mờ mịt không thấy trăng sao, đúng là nguyệt hắc phong cao.
Trong đêm, hai bóng người một trước một sau tựa như hai bóng ma bay nhanh, xuyên qua màn đêm, bên hông bọn hắn lộ ra hai thanh đao bén nhọn sáng loáng, toả ra ánh kim lạnh lẽo.
Bọn hắn hiển nhiên rất quen thuộc địa hình, đi thật nhanh không một lời trao đổi, phút chốc đã tới bên ngoài nhà tổ họ Hoàng.
Căn nhà này nằm hiu quạnh lẻ loi, cách khu nhà khác khá xa.
Hai người vừa đến chân tường thì gật đầu ăn ý rồi trèo lên, tay chân linh hoạt nhảy một cái đã vào trong, sau khi ổn định thân thể thì đao nhọn cũng sẵn sàng.
Mây đen giờ phút này dần trôi đi để lộ vài tia sáng chiếu xuống, có thể thấy rõ gần đó có một con trâu già đang cuộn người nằm ngủ say sưa.
Hai người đưa đao lên thủ thế, một trái một phải tiến về phía lão Ngưu với ý đồ vây lại —— bọn họ lúc nhàn rỗi đã quen việc trộm gà bắt chó của thôn dân, cũng đã từng giết trộm mấy con trâu bán thịt lấy tiền, nên chuyện này cũng có chút kinh nghiệm và thủ đoạn.
Hai tên đi rón rén, gần đến chỗ con trâu thì giơ cao đao nhọn.
Vù vù!
Một trận gió thổi qua, lão Ngưu đang nằm yên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh sáng xanh phát ra từ đôi mắt nó trông vô cùng quỷ dị.
Ong!
Hai người vừa bị ánh mắt xanh nhìn vào một cái bỗng cảm giác rùng mình, trong nháy mắt hồn xiêu phách lạc, sau đó hai tên như hai cái xác không hồn đi ra ngoài, chìm vào trong bóng đêm thăm thẳm....
Đêm đó, ở Bình Phương hương xảy ra một vụ án làm dân tình vô cùng phẫn nộ, hai tên lưu manh vô lại cầm đao xông vào nhà Tô Chi Nguyên lão gia, trước giết chết lão quản gia họ Vương, sau đó lại nhảy vào phòng ngủ Tô Chi Nguyên đâm hắn chết tươi.
Chờ toàn bộ gia đinh Tô phủ chạy tới thì lão Vương cùng Tô lão gia đã chết phơi thây rồi. Bọn gia đinh phẫn nộ đánh chết hai hung thủ tại chỗ…
Tin tức vụ trọng án truyền ra khiến cả ba xã đều hoang mang, Hồ huyện lệnh phái Bộ đầu dắt một đội nha dịch từ Bành Thành huyện đến điều tra án. Tình huống vô cùng rõ ràng, hung thủ cũng đã chết. Chỉ có thể bắt vài tên lưu manh cắc ké thẩm vấn cho người dân an tâm…
“Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ, lão Ngưu đương phù nhất đại bạch!"(*)
(* "Đêm mây đen gió lớn giết người, lão Ngưu thấy sảng khoái!")
Trong một sân nhỏ nào đó, một con trâu già đang thì thầm bằng tiếng người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 29: Trở lại Bành Thành
Dịch: puccagaru
Biên: Thần Nam
Nguồn: TTV
Ngưng thần, đề khí, ý động, xuất thủ
Vút!
Một âm thanh nhỏ bé nhưng có phần chói tai vang lên, nan trúc mỏng manh nhanh chóng điểm ra giữa một đám lá rụng. Đám lá nhanh chóng bị cắt nát, hóa thành đám bột phấn bé nhỏ rơi xuống đất.
Diệp Quân Sinh buông lỏng nan trúc, chỉ nghiêng xuống đất, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Hắn cũng không có vội lau mồ hôi mà nhắm chặt hai mắt, tập trung lĩnh hội và cảm ngộ ý cảnh "Điểm Bút Kiếm Ý" vừa nãy tùy ý xuất ra.
“Vĩnh Tự Bát Kiếm” có tổng cộng tám đạo kiếm ý "Điểm Hoành Thụ Phiết, Nại Chiết Câu Đề".
Hiện tại hắn chỉ có thể xuất ra hai đạo kiếm ý, chính là "Điểm Bút Kiếm Ý" cùng "Hoành Bút Kiếm Ý". Tuy rằng hắn có thể sử dụng nhưng uy lực của kiếm ý chỉ có thể phát huy ra nửa thành mà thôi, ngay cả một thành cũng không được. Cảm giác như vậy rất khó chịu, phảng phất như trên người mang bảo vật mà không dùng được.
Cho tới nay, đối với “Vĩnh Tự Bát Kiếm” tham ngộ tu luyện, Diệp Quân Sinh chưa từng lười biếng chút nào, nước chảy thì đá mòn, hắn tin rằng sẽ có lúc thu hoạch lớn.
"Điểm Bút Kiếm Ý" chính là đâm; "Hoành Bút Kiếm Ý" tức là quét, đâm muốn chuẩn một đòn là trúng; quét muốn mạnh quét ngang ngàn quân.
Chỉ khi nắm giữ được tinh túy trong đó ta mới có thể phát huy uy lực kiếm ý mạnh mẽ hơn.
Nhưng cái gì cũng có nguồn gốc của nó, cái gì cũng lấy thân thể làm cơ sở; tu luyện "Vĩnh Tự Bát Kiếm" đồng thời còn có thể rèn luyện thân thể. Luyện thể về sau mà nói yêu cầu đối với việc ăn uống là rất cao. Nếu như cả ngày cơm canh đạm bạc ắt không theo kịp tiến độ, sẽ gây cản trở cho việc luyện thể.
Rõ ràng việc Diệp Quân Sinh viết câu đối kiếm tiền trước đây có chút khó khăn, việc đó có thể đảm bảo cơm no nhưng không có thịt để ăn. Về phương diện dinh dưỡng mà nói thì việc chỉ ăn cơm khô là phi thường đạm bạc.
Vấn đề này nhất định phải giải quyết triệt để từ trên mới được.
Ở Thiên Hoa triều, xã hội thời này thuộc chế độ "quan bản vị"(*), chỉ cần được làm quan, lập tức sẽ có quyền tài đi theo bên mình. Hơn nữa điều này cũng phù hợp với định hướng kiếp trước của tên mọt sách, học được nhiều văn hay mà không đi thi khoa cử làm quan, thực sự là điều lãng phí. Huống chi làm người "xuyên việt" như hắn cũng có chút ưu tư trong lòng với quanh cảnh uy thế của quan.
(*"Quan bản vị" là chỉ quốc gia này giá trị xã hội quan là lấy "Quan" đến định vị, quan lớn thì giá trị xã hội cao, quan nhỏ thì giá trị xã hội tự nhiên sẽ nhỏ...
Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây: http://www.honvietquochoc.com.vn/bai...n-ban-vi-.aspx)
Không nắm quyền hành thì sao làm được điều tốt cho thiên hạ được?
"Lần thi Đồng Tử này chính là cơ hội tốt. . ."
Nghĩ như vậy, nan trúc lần thứ hai xuất ra, nhưng lần này là một chiêu quét ngang - "Hoành Bút Kiếm Ý".
Vù vù!
Bị khí thế mạnh mẽ chấn nhiếp lá rụng nát tan tành, bắt đầu có cuồng phong mạnh mẽ quét sạch lá rụng. Diệp Quân Sinh trong lòng cảm thấy vui vẻ, hắn có chút trải nghiệm mới với đạo kiếm ý này.
Sau khi luyện tập khoảng một canh giờ, Diệp Quân Sinh rời khỏi khu rừng nhỏ hẻo lánh này rồi trở về nhà tổ của họ Hoàng. Tính toán qua cũng sắp đến thời hạn cùng Hoàng tú tài viết trong khế ước, ít ngày nữa là hắn có thể trở về thành. Mà trải qua quãng thời gian mài mực múa bút trước đây, câu đối cũng viết gần đủ rồi; mấy ngày gần đây có rất ít người tới cầu câu đối. Có thể nói, nghề này ở đây đã đến hồi kết.
Kết thúc thì kết thúc đi, dù sao mình cũng đã kiếm đủ. Hiện nay của cải sinh hoạt được cũng đảm bảo quá một năm "no đủ".
Đương nhiên, cái gọi "no đủ" này là tương đối mà thôi, so với gia đình giàu có tất nhiên là kém xa không ít, nhưng so với tình cảnh ngày xưa mà nói, có quần áo mới mặc, mỗi một bữa đều có thịt ăn, đó cũng là những ngày tốt đẹp rồi.
Cùng trải qua những ngày tốt đẹp này còn có Đại Thánh. Lão ngưu hiện tại mỗi ngày có thịt ăn, có rượu uống, nghiễm nhiên thành đại gia. Việc này là do Diệp Quân Sinh yêu cầu cung cấp, lúc mới bắt đầu Diệp Quân Mi có chút không bằng lòng, nhưng cũng không có phản đối bởi vì lời ca ca nói: "Đại Thánh không phải là một con trâu bình thường!"
Ăn uống rượu thịt vào, cơ thể Đại Thánh càng ngày càng tốt hơn, mơ hồ có mấy phần "Phản lão hoàn đồng", thể trạng dần dần đầy đặn lên, da lông cũ thay đổi hơn nửa, bây giờ khắp toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh, quả thực là một con trâu xanh đẹp mà.
"Ca ca, cuối cùng ca cũng trở về , muội mới vừa định đi ra ngoài tìm ca đấy, muội đã chuẩn bị xong bữa trưa ngon lành rồi ca à."
"Ha ha, vừa ngửi thấy mùi cơm ngon là ca nhanh chóng chạy về ngay." Diệp Quân Sinh trêu ghẹo nói.
Lúc ăn cơm, hắn nói: "Muội muội, qua hai đến ba ngày nữa là chúng ta có thể trở về nhà rồi."
Nghe vậy, Diệp Quân Mi vui mừng cười nói: "Hay quá, muội cũng muốn về nhà sớm, trong nhà không có ai ở nên muội thấy không yên tâm."
Diệp Quân Sinh thầm than một tiếng: lần này trở về chỉ sợ không được bình yên như bề ngoài, nói không chắc sẽ trải qua một số chuyện sóng gió khó có thể dự đoán. . . Chỉ là hiện tại có thêm Đại Thánh giúp đỡ, còn có gì phải sợ?
Sau ba ngày, vừa đến ngày ước định, Hoàng tú tài phái người tới thay, là một người làm dẫn theo một tên đầy tớ già.
Người hầu kia cười nói tủm tỉm với Diệp Quân Sinh: "Diệp thư sinh, lão gia dò tiểu nhân dẫn người đến thay các vị."
Hai huynh muội Diệp gia ở nhà tổ họ Hoàng một tháng, các sự kiện kỳ dị không có xảy ra, không có chút sợ hãi nào, khi chuyện ma quái ám ảnh không còn nữa thì việc tìm người đến trông coi trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Được rồi."
Diệp Quân Sinh đáp một tiếng, rồi giao phó tất cả cho đối phương.
Diệp Quân Mi sốt ruột về nhà nên đã sớm thu thập xong đồ đạc, tràn đầy hai bao lớn rồi để Đại Thánh thồ, nàng đi trước dắt nó.
Diệp Quân Sinh cười nói: "Quân Mi, muội cũng leo lên trên ngồi đi thôi."
Diệp Quân Mi chớp mắt mấy mắt, sờ sờ đầu trâu: "Đại Thánh, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Òòò!"
Đại Thánh vốn hiểu tính người, chân trước gập xuống, hạ thấp thân thể cho Diệp Quân Mi ngồi lên.
Diệp Quân Mi cười tươi như hoa, nói với Diệp Quân Sinh: "Ca ca, ca cũng lên đi, chắc Đại Thánh cũng vui vẻ thôi."
"Òòò!"
Âm thanh này rõ ràng tâm tình có chút ủy khuất, tuy nhiên Đại Thánh không có biểu hiện sự chống cự ra ngoài.
Đi, Diệp Quân Sinh cùng Diệp Quân Mi đều ngồi vững vàng trên lưng trâu. Đại Thánh vẫn nhớ đường, tốc độ không chậm, hừng hực tiến về huyện Bành Thành.
Dọc đường đi, người người thấy tình hống như thế đều quay ra nhìn: mục đồng cưỡi trâu chẳng có gì là lạ nhưng như Diệp gia huynh muội cưỡi trâu chạy đi như vậy, quả thực ít khi gặp.
Lấy trâu làm ngựa, có thể dạo khắp thiên hạ!
Diệp Quân Sinh có chút phấn chấn tiêu sái: nhớ lại năm đó, Lão Tử cưỡi trâu xuất quan, được lưu lại là truyền thuyết thứ nhất trong lịch sử, không phải hắn cũng cưỡi một con trâu đen sao?
Tới bên ngoài Bành Thành, hai người mới xuống trâu, dắt vào thành, đi thẳng về nhà. Rời đi một tháng nhưng tòa nhà không có quá nhiều thay đổi, sau khi dắt Đại Thánh vào trong chuồng Diệp Quân Mi vội vàng thu dọn đồ đạc xuống.
Diệp Quân Sinh vừa ngồi một lúc, La đại thẩm ở nhà bên tìm đến, kêu hắn đi ra ngoài nói chuyện. Một lát sau, Diệp Quân Sinh trở về với vẻ mặt không có nhiều thay đổi.
"Ca ca, La đại thẩm tìm ca có chuyện gì vậy?" Diệp Quân Mi hiếu kỳ hỏi.
Diệp Quân Sinh nở nụ cười: "Không có chuyện gì đâu, La đại thẩm chỉ nói chút chuyện phiếm thôi, tiện thể ta cũng cảm ơn đại thẩm.”
"À, ca muốn cảm ơn đại thẩm đã hỗ trợ trông nom nhà cửa."
Diệp Quân Mi không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục dọn dẹp.
"Đúng là bám dai như đỉa . . ."
Cho Đại Thánh ăn một ít rượu thịt, Diệp Quân Sinh trở lại ngồi vào chỗ của mình ở trong phòng, hắn cau mày, trong đôi mắt thoáng hiện hàn ý: “cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, nhưng cây này cũng không phải là mặc cho ngươi thổi”. Nếu không thuận theo, hắn tuyệt đối không ngại đón đầu phản kích, dành cho đối phương một cái kết cục thống khoái.
Lại nghĩ đến Tô gia đột nhiên xuất hiện thảm án, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Hôm nay là mồng một tết, tiết trời rất lạnh, đến giữa trưa thì mây đen giăng đầy trời, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện những bông tuyết lấm tấm rơi đầy trời.
Tuyết rơi rồi.
Huynh muội Diệp gia mặc áo ấm mới ngồi ăn sủi cảo ở trong phòng. Do chỉ có hai người bọn họ nên bầu không khí ở trong phòng có phần quạnh quẽ. Từ khi gia cảnh lụn bại, thân thích cũng ít đến thăm.
Như thế này cũng tốt, hai người được tự do hơn. Đối với Diệp Quân Sinh mà nói, hắn thà nói chuyện với Đại Thánh còn hơn là phải đối mặt với đám bạn bè thân thích ở đâu chui ra kia.
Hai người đang ăn qua sủi cảo thì chợt có khách đến thăm, ra ngoài xem thì thấy là Giang Tri Niên đến.
"Giang gia gia, ông đến ạ!"
Giang Tri Niên hào sảng nở nụ cười: "Quân Sinh, chẳng lẽ cháu không hoan nghênh ông sao?"
"Sao lại có chuyện đó? Ông mau vào ngồi xuống đi!"
Giang Tri Niên phất tay ra hiệu tùy tùng đặt lễ vật xuống, bản thân thì ngồi xuống không chút khách khí rồi mở miệng nói: "Quân Sinh, lão phu nói thẳng, lần này ta đến đây, trước là chúc tết, sau là muốn mời cậu tham gia hội thơ mừng xuân mới năm nay."
Diệp Quân Sinh ngẩn ra: "Hội thơ mừng xuân mới?"
Trong tiềm thức Diệp Quân Sinh còn giữ chút ấn tượng về một hội thi thơ như thế này. Triều đại Thiên Hoa lập quốc đến nay đã được trăm năm. Ngày nay thiên hạ thái bình, văn phong cường thịnh. Cứ đến ngày hội là nhiều nơi lại lập văn đàn tổ chức hội thơ. Đặc biệt là ở Giang Nam, cứ đến những ngày như tết Nguyên Tiêu, Thất Tịch [2], Trung Thu, tết xuân là lại tổ chức hội thơ long trọng, bút mực tung hoành, thơ phú đầy sông, cực kỳ náo nhiệt.
Hội thơ chính là ngày lễ long trọng của những văn nhân, thi sĩ. Những hoa khôi thanh lâu, tiểu thư khuê các nhân dịp này đưa ra những phần thưởng khích lệ càng làm hội thơ đặc sắc hơn. Biết đâu được trong lúc đó đám thư sinh lại bất ngờ gặp được giai nhân rồi để lại những câu chuyện tình yêu mà ai cũng hâm mộ.
Chỉ tiếc là huyện Bành Thành ở phương bắc, lại là một huyện nhỏ nên lẽ tất nhiên là không tổ chức nổi một thi hội cho ra dáng. "Hội thơ mừng xuân mới" thực chất là do phủ Đạo An đứng ra tổ chức, do đó nó còn có tên gọi khác là "hội thơ Đạo An".
"Quân Sinh à, hội thi năm nay được tổ chức trên Thông giang, ngồi thuyền hóng gió, tiêu dao biết mấy. Lão phu đã có thiếp mời, chẳng qua thời gian gần đây Giang gia chú trọng kinh doanh, không am hiểu thi từ ca phú là mấy cho nên ta đặc biệt đến đây mời cậu tham gia, để cậu áp trận."
Thông giang là một con sông lớn chảy ngang qua Ký châu, thuộc về một nhánh của sông Hoàng Hà, sóng lớn mãnh liệt, khí thế bất phàm.
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Giang Tri Niên, Diệp Quân Sinh trầm ngâm một lát rồi mở miệng đáp ứng tham gia hội thơ. Hội thơ là nơi để những thư sinh có tài nhưng không gặp thời bộc lộ tài năng, là cơ hội để bọn họ được nổi tiếng nên có rất nhiều người tranh nhau muốn tham gia. Bây giờ, Giang Tri Niên đã đến tận nhà mời thì hắn cũng không cần phải giả bộ. Mình đi một chuyến mở mang tầm mắt âu cũng là chuyện tốt.
Giang Tri Niên nghe vậy vui vẻ cười lớn nói: "Tốt lắm! À, hội thơ bắt đầu ngày mồng tám cho nên mồng sáu chúng ta sẽ xuất phát. Đến hôm đó, ông sẽ phái xe ngựa đến đón cậu. Nếu như Quân Mi thích thì có thể đi cùng."
Diệp Quân Mi nhìn sang ca ca.
Diệp Quân Sinh cười mỉm: "Vậy thì cùng đi chứ, để muội ở nhà một mình, ca cũng không yên lòng."
Diệp Quân Mi chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: "Còn Đại Thánh thì sao ca?"
Diệp Quân Sinh khẽ chau mày, chậm rãi nói: "Ca sẽ an bài riêng."
Giang Tri Niên liền hỏi: "Đại Thánh là ai?"
Diệp Quân Mi trả lời: "Đó là con trâu nhà chúng cháu nuôi."
Giang Tri Niên nghe vậy thì hiểu ra, lại nhớ tới một số lời đồn dạo gần đây, nhất thời dở khóc dở cười nói: "À..." Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp với ý vị sâu xa: "Quân Sinh này, ông nói chứ cậu thân là người đọc sách, nhà lại không có ruộng đất sao lại đi nuôi trâu? Chẳng lẽ cậu định nuôi béo nó rồi bán lại cho người khác với giá cao sao?"
"Ùm... bò...!"
Trong sân chợt truyền ra một tiếng kêu to, rõ ràng là tiếng trâu rống. Xem ra tai con trâu này rất là thính.
Diệp Quân Sinh vội hỏi: "Giang gia gia có chỗ không biết, con trâu này có ân cứu mạng huynh muội bọn cháu. Tuy nó là vật nuôi trong nhà nhưng bọn cháu không thể không báo ân, nuôi nó đến khi chết thì thôi."
Giang Tri Niên choáng váng cả người. Nuôi một con trâu đến khi nó chết già thì thôi! Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?! Ông chẳng biết phải nói gì thêm. Diệp Quân Sinh vốn là một thằng ngốc, tuy giờ đã khôn ra nhiều nhưng không thể tránh khỏi còn xót lại chút ngờ nghệch sẵn có trong người. Đây thực ra cũng là căn bệnh chung của nhiều kẻ đọc sách. Nghe nói có bậc đại Nho tự xưng "Mai thê hạc tử", ý tức là lấy hoa mai làm vợ, nuôi hạc làm con, thanh cao tao nhã, người thường không thể hiểu được.
Nếu đem so sánh thì chuyện Diệp Quân Sinh nuôi trâu dưỡng già để báo ân cũng không tính là quái dị.
Giang Tri Niên ở lại trò chuyện thêm một lát rồi cáo từ rời đi.
"Ca ca, nếu như chúng ta đi hết thì ai sẽ chăm sóc Đại Thánh đây, hay là muội không đi nhé!"
Diệp Quân Mi đưa ra ý kiến.
Chuyện này quả thực khó giải quyết. Họ cũng không thể cưỡi trâu đến tham gia hội thơ được, như vậy quá phô trương rồi.
Diệp Quân Sinh trầm ngâm một lát rồi cất giọng nói: "Từ từ rồi tính, rồi ca sẽ nghĩ ra biện pháp ổn thỏa."
Nói xong hắn đem ít rượu thịt qua cho Đạ Thánh.
Người có tết thì Đại Thánh cũng phải có. Hôm nay, chế độ ăn uống của nó cao hơn ngày thường rất nhiều.
o0o
Tết đến phố xá rộn ràng, người người qua lại tấp nập. Hai bên đường phố xếp đầy hàng tết, những em nhỏ nô nức cười đùa, tay cầm xâu kẹo xâu mứt đủ loại, vừa chạy vừa lắc rộn vang tiếng cười.
Ở Hải Thiên lâu, Chu Loạn Sơn ngồi dựa bên khung cửa sổ, trên bàn xếp đầy những món ngon mà hắn lại chẳng ăn lấy một miếng, nhìn khung cảnh phồn hoa dưới lầu mà trong lòng lại buồn phiền không thôi.
"Mình đi cũng được hai tháng rồi mà vẫn không phát hiện được gì, mấy hôm trước sư tôn gửi thư đến có ý trách mắng nữa, buồn thật."
Hắn giơ chén rượu lên uống sạch một hơi, đôi mắt không giấu nổi lo lắng: "Sư tôn nói nàng là một con hồ ly tinh, nhiều năm trước bị thương rất nặng, thích sống ẩn dật ở nơi thôn dã. Nếu nàng không để lộ hành tung thì sao mình tìm ra được đây? Biển người mênh mông, mò kim đáy biển, thực là khó giải quyết."
"Cũng may được sư tôn khai sáng, ban cho một lá bùa để mình thi triển bí pháp. À, mình phải tìm một nơi thích hợp để làm phép, kiểm tra xem có yêu ma nào tồn tại trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây không. Chỉ cần đối phương còn ở lại đây, tất khó thoát khỏi lưới phép."
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nảy ra một chủ ý: "Đúng rồi! Ở ngoại ô phía bắc của thành có một tòa Độ Vân phong, thế núi cao, rất thích hợp để làm phép. Ừm, chọn nơi đó đi."
Có nơi để đi, hắn cũng không ăn uống nữa, bỏ lại một nén bạc rồi đi thẳng xuống lầu, nhanh chân ra khỏi thành.
Khoảng hơn một canh giờ sau, hắn đã đến dưới chân Độ Vân phong. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, tuy không tính là nơi nổi tiếng gì nhưng cũng có chút đặc thù. Giây phút này, trên núi lại có tiếng chuông ngân vang lên khiến cho tinh thần sảng khoái.
Chu Loạn Sơn khẽ nở nụ cười, không chần chừ thêm nữa, bước như bay lên núi. Chẳng bao lâu sau, hắn đã đến bên ngoài Độ Vân tự. Hắn thân là một đạo nhân mà lại xuất hiện tại nơi Phật tự dĩ nhiên để cho rất nhiều khách hành hương dừng lại ngắm nghía.
Chu Loạn Sơn chẳng để tâm để những người này mà xông thẳng vào trong miếu.
"Ngài là đạo nhân từ đâu tới, cớ sao lại vô lễ xông loạn vào đây?"
Hòa thượng phụ trách công việc tiếp khách ở trong miếu nhìn thấy hắn xông loạn đến thì nhanh chóng bước đến xua đuổi.
Xưa nay đạo - tăng bất đồng, thờ phụng khác nhau. Hai bên xem như là đối thủ cạnh tranh. Hắn thân là đạo nhân, lại không mời mà tới, nghênh ngang xông vào Phật tự như vậy chẳng khác nào gây loạn nơi này.
Chu Loạn Sơn cười hì hì: "Trụ trì các người đang ở đâu, gọi hắn ra gặp ta!"
Thái độ của hắn không hề khách khí, kiêu căng lớn lối vô cùng.
Sắc mặt của nhà sư tiếp khách kia trở nên rất khó coi, hắn quát to: "Tên đạo sĩ lỗ mãng ngươi chớ có làm càn!" Hắn vén tay áo lên, hai bàn tay to chộp tới định đẩy tên đạo sĩ kia ra ngoài.
Người này tuy là hòa thượng nhưng có tập qua võ công, từng được trụ trì Liễu Không đại sư truyền thụ qua. Công phu Hổ Trảo Thủ cũng tu luyện được mấy phần hỏa hầu. Nếu sử dụng công phu này với những người bình thường thì chẳng khác nào mãnh hổ bắt dê, dễ như trở bàn tay.
"Ôi chao!"
Hòa thượng này đang tính toán xem nên dùng mấy phần lực đạo để đẩy tên đạo nhân này ra ngoài đã thấy đối phương nhẹ nhàng hất tay áo lên. Trong giây phút đó, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh truyền lên người, không tự chủ được bản thân mà ngã xuống lăn ba vòng trên mặt đất, đến lúc này, sức mạnh quái dị kia trong cơ thể mới tan đi.
Chu Loạn Sơn cười khẩy, nói: "Mau đi gọi trụ trì của ngươi ra đây cho ta!"
Hòa thượng này biết mình gặp phải cao nhân nên không dám thất lễ, nhanh chóng đứng dậy đi bẩm báo Liễu Không đại sư.
(1) Nguyên văn: Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ, xuân phong tống noãn nhập đồ tô.
Trích trong bài Nguyên đán của Vương An Thạch
Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ
Xuân phong tống noãn nhập Đồ Tô
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật
Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
Dịch thơ:
Hết năm pháo nổ đón giao thừa
Hơi rượu ấm nồng gió thoảng đưa
Vạn hộ ngán nhà đều thắp sáng
Thẻ đào năm mới tiễn năm xưa.