Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 025: Nhận lời mời
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Tại sao chứ?
Trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Nhược Khê mới thốt lên ba chữ.
- Cái gì tại sao?
Dương Thần hỏi ngược lại.
Lâm Nhược Khê ném chiếc áo cầm trên tay đến trước mặt Dương Thần, cô muốn hỏi tại sao đột nhiên lại khoác áo cho mình, lại còn mang cơm cho mình nữa, có điều những lời thốt ra đều cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành hỏi:
- Tại sao lại không gọi tôi dậy.
- Em nói gì vậy, anh không biết.
Dương Thần làm ra vẻ vô tội.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ “con người này vẫn vô lại như vậy”:
- Anh có biết là tôi rất vội không hả, cho dù anh thấy tôi ngủ thì cũng nên gọi tôi dậy, muộn giờ làm thì biết làm thế nào!
- Anh nói rồi, anh không biết em đang nói gì.
Dương Thần nhả ra một làn khói, cố gắng kiềm chế, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Rơi vào đường cùng rồi, Lâm Nhược Khê cũng không tiện nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nói:
- Không được sự đồng ý của tôi thì không được bước vào thư phòng và phòng ngủ của tôi, không thì chuyển đi chỗ khác đi.
- Ha ha...
Dương Thần vui vẻ nói
- Chuyển đi? Từ trước đến giờ anh có nói là muốn chuyển đến đâu, là em để anh chuyển đến đấy chứ, sao lại giống như là anh cầu xin em để được chuyển đến vậy? Này, bà xã ngoan, điều này em nói có vẻ hơi không ra làm sao đấy.
- Anh ...
Lâm Nhược Khê định phản bác, nhưng đột nhiên nhớ ra là đều là do mình chủ động mời hắn chuyển đến ở, còn chuẩn bị phòng mua đồ dùng sinh hoạt cho hắn, lúc này lại chẳng tiện nói năng gì, chỉ nhìn Dương Thần với ánh mắt căm phẫn:
- Không tranh cãi với tên vô lại như anh nữa, nhớ ngày mai bắt đầu đi tìm việc đi.
Nói rồi, bước lên cầu thang cuốn theo một cơn gió thơm.
Đi đến nửa cầu thang, lại nghe thấy Dương Thần ở dưới lầu lãnh đạm nói:
- Nhớ ăn cơm đấy.
Lâm Nhược Khê dừng bước, một cái gì đó ấm áp đang chảy trong trái tim cô, quay đầu lại nhìn cái bóng đang ngồi xem tivi hút thuốc, có cái gì đó xuất thần, bao nhiêu năm rồi, ngoài vú Vương nhìn mình lớn lên ra, người mẹ và bà nội đã mất, chưa có người nào cho mình một gia đình ấm áp như vậy, săn sóc quan tâm, đặc biệt đối phương lại là một người đàn ông, khiến cho Lâm Nhược Khê không kịp thích ứng.
Lại nghĩ tới ban ngày Dương Thần ở ngay trước mặt mình, đánh cho người mà mình không đáng phải gọi là cha Lâm Khôn kia choáng váng đầu óc, vì mình mà tức giận, không khỏi có những bộ dạng ngượng ngùng.
Trên thực tế, vừa lúc nãy khi Dương Thần khoác áo cho cô, Lâm Nhược Khê đã tỉnh rồi, chỉ là trời sinh ra tính khí đã lạnh lùng như vậy nên cô không biết phải thể hiện bất cứ cảm xúc nào, cũng không dám mở mắt đối diện với sự việc này, chỉ đành tiếp tục giả vờ ngủ.
Giờ phút này khi nghe Dương Thần vẫn không quên nhắc mình ăn cơm, mặc dù trong lòng có chút cảm động nhưng khuôn mặt vẫn lãnh đạm như cũ, trả lời một câu:
- Không cần anh quản.
Rồi nhanh chân bước về phía thư phòng.
Vú Vương vừa đi ra từ trong bếp, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng khấp khởi mừng thầm.
Trụ sở chính của Quốc Tế Ngọc Lôi ở trung tâm thành phố Trung Hải, có tất cả hơn bốn mươi tầng làm việc, hai chữ “Quốc Tế” cũng chẳng phải là thổi phồng, có thể mở cửa ở ba thị trường Châu Âu, Mĩ, Nhật Bản, và trở thành thời trang thời thượng của Trung Quốc, nằm trong top mười công ty hàng đầu của ngành hóa mỹ phẩm, là điều hiển nhiên.
Chỉnh thể của tòa nhà Ngọc Lôi giống như một đóa hoa tuylip màu xám bạc yêu kiều. Những đường cong thanh thoát và sự trang trí thanh nhã khiến cho người vừa bước vào tòa nhà đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Trong không khí ngập tràn mùi nước hoa dìu dịu, các loại cỏ cây hoa lá được đặt một cách rất thú vị, trang trí thêm cho sắc trắng của tòa nhà, đem đến một cảm giác rất tự nhiên.
Tuy nhiên, điều nổi tiếng nhất của Quốc Tế Ngọc Lôi, không phải là phong cách trang trí, mà lại là muôn hình muôn vẻ các nhân viên nữ mặc đồ của OL.
Dù sao thì cũng là ngành thời trang và mĩ phẩm, cho nên nhân viên nữ chiếm đại đa số, hơn thế nữa thông báo tuyển dụng của Quốc Tế Ngọc Lôi rất chú trọng đến hình tượng, hễ là nhân viên được tuyển vào công ty, thì nhan sắc của mọi người cũng không tệ đều là những người đẹp có tiếng của thành phố, nếu không thì cũng phải là nam thanh nữ tú đối với những người mẫu hợp tác hay các công ty làm ăn, thì đây lại càng là niềm mơ ước của hàng nghìn, hàng vạn người.
Cho nên, những người đàn ông thành thị cô đơn cứ xoay như chong chóng bên ngoài Quốc Tế Ngọc Lôi cả ngày, tất cả đều muốn có thể bắt được một người phụ nữ trong đấy, nhưng, có thể thành công là cực kì nhỏ.
Trong hoàn cảnh như vậy, có thể bước vào Quốc Tế Ngọc Lôi nhậm chức, tất nhiên đã trở thành lựa chọn tốt nhất của vô số người đàn ông, có thể thấy, lúc Quốc Tế Ngọc Lôi phát quảng cáo, bộ phận quan hệ xã hội tuyển người, trận chiến đăng kí của những người đàn ông quyết liệt đến mức độ nào.
Kết quả là, trong thông báo tuyển dụng của Quốc Tế Ngọc Lôi, đề ra những yêu cầu rất đặc biệt đối với nam giới đến ứng tuyển:
Yêu cầu thứ nhất, nam giới phải có bằng tốt nghiệp đại học chính quy của trường top năm mươi trên thế giới trở lên.
Yêu cầu thứ hai, nam giới phải tinh thông ít nhất hai loại ngoại ngữ.
Khi đặt ra điều kiện như thế này, những tên đàn ông muốn đục nước béo cò, đều cảm thấy choáng váng, người đàn ông có điều kiện như thế này, ai lại đến Quốc Tế Ngọc Lôi làm ở bộ phận quan hệ xã hội làm gì nữa, không phải là quản lí cấp cao thì cũng là đội ngũ tinh anh trong doanh nghiệp, người đẹp mặc dù quan trọng, nhưng có được tiền rồi thì ngươi đẹp sao mà ít được.
Kết quả, bước vào văn phòng làm việc của Quốc Tế Ngọc Lôi để tiến hành bước phỏng vấn cuối cùng thì có mười người, đàn ông thì không đến mười người, hơn nữa những người này, tất cả đều chỉ là đống quần áo cộng với cơ thể, tỏ vẻ kiêu căng không chịu nổi, hiên nhiên là bất cần đời, tự cho mình là “ bố đời”, mục đích của bọn họ, nói là đến phỏng vấn, chẳng bằng là nói vô vị đến tìm niềm vui, đến tìm phụ nữ.
Lúc này còn kém năm phút nữa là bắt đầu hai vòng trắc nghiệm cuối cùng, đầu tiên là các câu hỏi trên giấy, thứ hai là trả lời câu hỏi của nhà tuyển dụng, đại sảnh chỉ còn lại ba mươi người cuối cùng, nữ giới đều cảm thấy căng thẳng, trong khi bảy tám người đàn ông còn lại thì đều cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.
Ngồi trong đại sảnh rộng rãi hình quạt, ngồi bên cạnh Dương Thần là một tên hơi phấn son lòe loẹt,kính mắt mị tô, toàn thân mặc một bộ Armani.
- Này, ông anh, đã nhìn thấy đóa hoa nào chưa?
Tên béo cười tủm tỉm ghé sát vào hỏi một cách đáng khinh.
Dương Thần ngờ vực nói:
- Cái gì mà nhìn thấy đóa hoa gì chứ?
- Còn giả bộ.
Tên béo cuời bỡn cợt nói:
- Ông anh không phải buồn bực như vậy, cùng lắm thì tôi nói trước, tôi đã thấy được trưởng bộ phận quan hệ xã hội Mạc Thiện Ny, được rồi, đến lượt anh nói.
Dương Thần đối với tên béo thẳng thắn này đúng là không còn gì để nói, cười nói:
- Tôi chỉ đến đây để dự tuyển, tôi có vợ rồi.
- Đi chết đi, nói thế thì ai tin.
Tên béo nhìn Dương Thần với ánh mắt vô cùng khinh bỉ:
- Người ngay thẳng không nói chuyện đen tối, những anh em ngồi đây có ai mà không phải là có tiền nhàn rỗi mới đi tìm đàn bà chứ? Cậu mặc bộ sưu tập mới nhất mùa hè năm nay của CK đến dự tuyển một bộ phận nhỏ, cậu cho tôi là thằng ngốc hay là cậu ngốc đây? Lại còn có vợ nữa chứ...cậu nói có mười cô bồ tôi còn tin chứ, ai rỗi hơi mà lại đi lấy vợ về để quản mình chứ?
Dương Thần kinh ngạc, yên lặng thở dài lắc đầu:
- Trong nước như thế này sao mà so với được nước ngoài.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 26: Tôi có thói quen làm gì là làm tới nơi tới chốn
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Dương Thần ngẩng đầu nhìn xung quanh, Mạc Thiện Ny với dáng người thon thả đi thẳng đến trước mặt mọi người, và cầm loa phóng thanh lên.
Chỉ nhìn lướt qua, Dương Thần đã hiểu tên béo và đám đàn ông kia tại sao lại si mê cái cô Mạc Thiện Ny này đến vậy.
Đây đích thị là một cô gái đẹp, thân hình thon thả, khuôn mặt thanh thoát trắng trẻo, nếu đem ra so sánh với Sắc Vi thì cũng một chín một mười, nhưng có điều Sắc Vi có nét đẹp hoang dã, và gợi cảm, còn cái cô Mạc Thiện Ny này lại đầy tự tin và vẻ đẹp trí thức.
Hiển nhiên, cái đám đàn ông chơi chán những thứ phàm tục, đối với nét đẹp nổi trội của gái công sở, thật khó mà có thể làm ngơ.
- Xin mọi người giữ trật tự.
Mạc Thiên Ny mỉm cười và nhỏ nhẹ nói:
- Tiếp theo là bài thi năng lực ngôn ngữ, với công việc phải tiếp xúc với nhiều đối tượng khách hàng khác nhau, thì đối với Quốc Tế Ngọc Lôi của chúng ta mà nói, cơ hội tiếp xúc với khách quốc tế là rất nhiều. Nếu sau này không thể giao tiếp một cách lưu loát, để giúp công ty sinh lời, thì đó sẽ được coi là một hành động vô trách nhiệm. Căn cứ vào tư liệu đăng kí của các vị, chúng tôi đã chuẩn bị các bài thi liên quan đến các loại ngôn ngữ sau: tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Italia, người đạt sáu mươi phần trăm tổng số điểm ở phần thi này, được tiếp tục tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng. Do vậy, yêu cầu mọi người làm bài cẩn thận, chúng tôi chuẩn bị phát bài thi, thời gian làm bài là một giờ đồng hồ, xin cám ơn.
Vừa dứt lời, Mạc Thiện Ny ra hiệu cho mấy trợ lý, bốn người trợ lý sinh đẹp đi tới bốn góc và bắt đầu phát bài thi từ chỗ xa nhất phát lại.
Ngoại ngữ của đa phần những người có mặt tại đây không phải là bắt đầu học từ nhỏ, khi đi học bắt đầu học cách sử dụng tiếng Anh hoặc một ngôn ngữ gần giống với tiếng Anh như tiếng Tây Ban Nha, hoặc là học một vài câu đơn giản tiếng Nhật, do vậy khi lựa chọn đề thi, đề tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha được chọn nhiều nhất.
Dương Thần ngồi ở gần chính giữa phòng thi, khi người trợ lý hỏi muốn đề thi gì, thì Dương Thần phân vân không biết chọn đề gì, cuối cùng ngượng ngùng nói:
- Tùy cô, đưa cho tôi hai đề thi khác nhau là được rồi.
Cô trợ lý xinh đẹp ngây người ra tự hỏi:
- Cái anh chàng này ruốt cuộc là ngốc hay là thực sự lợi hại, lẽ nào anh ta biết đến sáu ngoại ngữ!?
Dưới con mắt cô ta, Dương Thần là anh chàng tự cho mình tài giỏi, có tình gây khó khăn, liền lấy từ dưới hai bài thi tiếng Đức và tiếng Italia, hai thứ tiếng mà chưa có ai trong phòng thi lựa chọn!
Tuy lần thi này chỉ cần đạt được sáu mươi phần trăm tổng số điểm, nhưng yêu cầu càng thấp thì cũng có nghĩa yêu cầu của bài thi càng cao.
Dương Thần không thèm để ý, cầm bài thi xong liền kí tên và xoạch xoạch viết.
Không khí trong phòng chỉ im lặng trong vòng năm phút đầu, vì có vài người anh chàng dự thi không hài lòng với nội dung bài thi, vì đa phần nội dung câu hỏi đều liên quan đến mĩ phẩm và quần áo của phụ nữ, những kiến thức đó, cho dù là tiếng Trung thì đối với họ cũng chưa chắc đã biết —— bỡn cợt phụ nữ thì họ biết, còn phụ nữ thì họ chẳng hiểu gì!
Khi từng từ ngữ chuyên môn về thành phần của mĩ phẩm, hay những từ ngữ thiết kế miếng dán ngực, áo lót, quần lót không ngừng được đưa ra, thì làm cho các anh chàng này phát điên lên!
Không đầy mười phút sau, trong phòng thi phải có đến bảy, tám anh chàng ném bút xuống bỏ dở, và có đến bốn anh bỏ ra về, trước khi rời khỏi phòng thi còn tham lam liếc nhìn cái thân hình gợi cảm của Mạc Thiện Ny một cái, rồi ra về với vẻ không cam tâm.
Cái tên béo ngồi bên cạnh Dương Thần toàn thân toát mồi hôi, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Thời gian trôi qua khoảng mười năm phút, Dương Thần nhìn bài thi, nhăn mày, giơ tay nói:
- Giám thị.... có vấn đề.
Mạc Thiện Ny vẫn giữ nụ cười nghiêm nghị, nhìn Dương Thần rồi gật đầu, nhanh chóng tiến lại phía Dương Thần:
- Anh có vấn đề gì?
Khi đứng gần, Mạc Thiên Ny toát lên vẻ gợi cảm của gái công sở, trên người phảng phất mùi thơm của nước hoa Chanel, hòa quyện với nét tinh hoa của đôi mặt trái xoan.
Tên béo ngồi bên cạnh vỗn đang đầy sự quyết tâm cũng đã bỏ bút xuống, nhìn Mạc Thiện Ny với con mắt thẫn thờ, miếng nuốt nước miếng ừng ực.
Co lẽ , Dương Thần đã tiếp xúc với quá nhiều người con gái đẹp, bây giờ lại có Sắc Vi, Lý Tinh Tinh, hơn nữa là cô vợ Lâm Nhược Khê, đều có nét đẹp hơn Mạc Thiện Ny một bậc, Dương Thần nhìn rõ Mạc Thiện Ny không mấy nhiệt tình từ đôi mắt của cô ta, nhưng anh ta chỉ nói về bài thi tiếng Đức của mình¸ Dương Thần nói:
- Các cô khi ra đề hình như đã đánh sai cái từ Vereiturn trong câu này, đáng ra phải là Vereitern. Thực tế nếu nói Tback thì dễ phát sinh viêm nhiễm bộ phận sinh dục của phụ nữ, chỉ cần dùng cái phần eitern đằng sau là được rồi, vừa đơn giản vừa chính xác.
Dương Thần không cố tình nói nhỏ, chỉ là nhẹ nhàng trình bày, khi nói xong, cả đám người xung quanh đều nhìn anh ta với con mắt kinh ngạc. Có vài cô gái đỏ mặt thẹn thùng, nghe thấy một thằng con trai nói về vùng kín của phụ nữ, có vẻ không được tự nhiên.
Mạc Thiện Ny ngây người ra, cô ta không ngờ tới vấn đề mà Dương Thần nói, không phải anh ta, mà chính là đề thi có vấn đề, cô ta nhìn Dương Thần với con mắt kinh ngạc, và yêu cầu trợ lý lập tức lên mạng kiểm tra lại.
Rất nhanh, tìm kiếm qua từ điển tiếng Đức, người trợ lý nói cho Mạc Thiện Ny cái từ “viêm nhiễm” quả thật đã đánh sai, cái này là do sơ xuất.
Kể từ đó, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Dương Thần lập tức thay đổi, từ hoài nghi sang kinh ngạc, lập tức biến thành sùng bái, đố kị, không ít nhân viên nữ của Quốc Tế Ngọc Lôi bắt đầu xì xầm, ánh mắt nhìn Dương Thần đã thay đổi và trở lên có hứng thú hơn.
Cái tên béo ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ câu chuyện, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
- Chà!quả nhiên là cao thủ sát gái giả nai ăn thịt hổ!
Mạc Thiện Ny mỉm cười:
- Anh chàng này quả nhiên là nhân tài, cám ơn đã chỉ ra chỗ sai sót của chúng tôi, tiếp tục làm bài thôi.
- Làm bài?
Dương Thần mỉm cười cầm hai bài thi lên và nói:
- Giám thị, tôi làm bài xong rồi, đang chuẩn bị nộp bài đây!
“Oa....”
Tiếng xì xầm từ bốn phía vọng lại, tất cả những người có mặt trong phòng thi đều lác mắt, cái thằng cha này là người như thế nào!? Mới thi được mười năm phút, không những tìm ra được lỗi sai trong bài thi khó nhất, mà còn hoàn thành xong hai bài thi và nộp bài!?
Cái nét mặt điềm tĩnh của Mạc Thiện Ny cuối cùng cũng thay đổi, lộ ra vài phần kinh ngạc và hoan hỉ:
- Anh có chắc muốn nộp bài không? Vẫn còn hơn bốn mươi phút, không kiểm tra lại chút sao?
- Tôi có thói quen làm gì là làm cho đến nơi đến chốn.
Dương Thần lắc đầu từ chối ý tốt của Mạc Thiện Ny.
- Được rồi, chúng tôi sẽ chấm bài thi ngay tại đây!.
Mạc Thiện Ny cũng không nói nhiều, cầm lấy bài thi của Dương Thần đưa cho người trợ lý, tiếp tục đi giám sát các thi sinh khác. Nhưng lúc lúc lại liếc nhìn Dương Thân, hiển nhiên là đã có vài phần hiếu kì.
Dương Thần có chút tẻ nhạt, muốn hút điếu thuốc nhưng lại nhớ ra ở đây cấm hút thuốc, liền giơ tay xin phép:
- Giám thị, tôi muốn đi vệ sinh.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 027: Bohemian
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Sau khi Dương Thần đứng dưới lầu Ngọc Lôi hút một điếu thuốc thì chỉ thấy một vài ứng viên lục tục đi từ trong ra, người nào người nấy mặt mày ủ rũ, khó coi, trong đó có cả gã béo kia nữa.
Gã béo nhìn thấy Dương Thần nét mặt lộ vẻ buồn bực:
- Người anh em này, cái đầu cậu làm bằng cái gì vậy, đề khó như vậy mà cậu cũng làm được, cái phần tiếng Anh kia tôi đọc cũng chỉ hiểu được có tám phần, còn phần tiếng Pháp thì đúng là không hiểu gì luôn.
- Ô, ăn may ăn may thôi.
Dương Thần không thể nói với gã rằng vì bản thân mình cũng luyện được một vài chiêu độc, đầu óc có khả năng học hỏi nhanh nhạy khác thường. Dựa vào cái khả năng nhìn qua là nhớ của hắn thì học ngoại ngữ chỉ cần thuộc từ điển là đủ.
Gã mập nhụt chí nói:
- Thôi thôi bỏ qua đi, cũng chỉ có cái đầu óc kì lạ của cậu mới có thể vào được công ty quốc tế Ngọc Lôi, những người anh em khác đều trượt cả rồi, cậu phải giữ thể diện cho cánh mày râu, phải trụ đến cùng đấy.
- Gì cơ? Trong đó không còn gã đàn ông nào sao?
Dương Thần hỏi.
- Ai mà cả ngày không có việc gì ngồi nghiên cứu Pháp văn chuyên dùng tiếng La Tinh hay từ vựng tiếng Tây Ban Nha?
Tên béo lắc lắc đầu.
- Xem ra đám đàn bà trong đó thêm cả cậu nữa chắc không quá năm người.
Dương Thần buồn bực sờ đầu, thực ra hắn cảm thấy vòng thi này không khó, nhưng sau khi nghe gã béo nói vậy cậu lại cảm thấy mình viết lộ quá, lẽ ra nên cố ý làm sai vài câu nếu không e là thành tích lại nổi trội quá, không đúng với ý hắn.
Gã béo thở dài một tiếng rồi vỗ vai Dương Thần:
- Thôi, tôi cùng mấy đồng chí bị trượt đi uống mấy cốc, nếu không mấy người chúng tôi thấy xấu hổ lắm.
Nói xong, gã cùng mấy người cũng bộ dạng ủ rũ khó coi đi tới bãi đỗ xe.
Dương Thần có phần buồn bực lững thững đi vào sảnh trường thi, quả nhiên nhận ra bên trong chỉ còn ba cô gái có sắc mặt tương đối tốt, cộng thêm bản thân gã nữa mới là bốn người.
Dương Thần vừa bước vào cửa, Mạc Thiện Ny cùng những giám khảo cuộc thi tuyển của công ty quốc tế Ngọc Lôi đều nhìn cậu với ánh mắt kì lại như thể nhìn thấy quái vật.
Mạc Thiện Ny chung quy sóng to gió lớn đều đã trải qua, chỉ một lát sau cô lập tức nói một hơi dài
- Xin chúc mừng anh Dương, anh là người đàn ông duy nhất còn trụ lại đến vòng phỏng vấn trực tiếp cuối cùng, cũng là người đạt điểm cao nhất trong phần test ngoại ngữ, anh đã đạt điểm tuyệt đối.
Nghe Mạc Thiện Ny nói chuyện tự nhiên mà thái độ lại tôn kính như vậy, Dương Thần mới tin chắc là mình đã không cẩn thận để lộ quá rồi. Năng lực tiếng Đức, tiếng Ý của mình đang làm cho đám người này kinh ngạc.
Cười bối rối, Dương Thần ngồi vào chỗ, đợi đến lượt phỏng vấn cuối cùng.
Bởi vì chỉ còn lại bốn người nên Mạc Thiện Ny cũng không cần dùng đến micro mà chỉ cười nói:
- Bốn vị có thể vượt qua vòng thi ngoại ngữ gian nan, có thể thấy cái vị đây đều là những người có thực tài và có học vấn thực sự để đến được vòng phỏng vấn cuối cùng này. Tôi chỉ muốn thử xem mức độ hiểu biết và năng lực giám sát của quý vị đối với doanh nghiệp hiện đại như thế nào.
Mọi người đều biết, thiết kế trang phục của Công ty Quốc tế Ngọc Lôi chúng ta mỗi năm đều có những thay đổi lớn về phong cách, vì vậy việc nhận diện trang phục của chính công ty đối với nhân viên công ty mà nói cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Lát nữa sẽ có mười người mẫu của công ty mặc những bộ trang phục được thiết kế hoàn thiện trong năm nay để trình diễn cho bốn vị, trong vòng năm phút, các vị hãy chọn ra bộ trang phục không phải của Quốc tế Ngọc Lôi. Hãy nhớ kỹ lời tôi nói, chỉ có một cơ hội chỉ ra thiết kế không phải của Ngọc Lôi. Người lựa chọn chính xác sẽ được kí hợp đồng thử việc hai tháng.
Dương Thần nhíu mày, nói thật ra thì hắn cũng không mấy để ý đến việc ăn mặc, hiểu biết về ngành thời trang cũng hạn chế. Những bộ quần áo mà hắn đã mặc thì luôn có một đám người cung cấp nên cũng chưa hề tiếp xúc với các thương hiệu khác.
Cùng lúc đó, tầm rèm trong trường thi được mở ra, tất cả mười người mẫu trẻ đẹp bước ra phía trước, rạng rỡ xuất hiện trước mặt bốn người.
Ba cô gái nét mặt không có chút biểu hiện nào ngạc nhiên, con gái vốn có bản tính thích làm đẹp, nhìn thấy trước mặt mười bộ trang phục cắt may cầu kỳ, phong cách đa dạng, kiêu dáng nữ tính thì đều có những suy nghĩ riêng của mình, bắt đầu công việc thẩm định.
Dương Thần trước tiên lướt qua vài lượt bộ ngực của mười người mẫu, sau đó mới mắm môi nhìn trang phục của họ.
Mười cô người mẫu này quần áo đủ loại, có bộ váy họa tiết da báo, váy liền hình nụ hoa, có váy voan mỏng, váy dây màu hồng phấn, còn có trang phục công sở tao nhã và đặc biệt là không một bộ nào có thể nhìn thấy dấu vết của nhãn hiệu nào.
Đến hạn chót thời hạn quan sát, Dương Thần hơi bần thần chút rồi vội vàng, không do dự ghi đáp án của mình trên tờ giấy được phát.
Năm phút đồng hồ trôi qua nhanh như chớp mắt, Mạc Thiện Ny vỗ tay một tiếng, một vị trợ lý nhanh chóng thu lại mảnh giấy trên tay mỗi người, nộp lại cho Mạc Thiện Ny.
Chỉ nhìn qua một chút, Mạc Thiện Nhi lộ ngay vẻ bất ngờ, sau đó là có phần tò mò nhìn Dương Thần, cô hé miệng cười nói
- Đã có kết quả, tôi xin thay mặt toàn thể nhân viên của Ngọc Lôi nhiệt liệt chào đón đồng sự mới của chúng ta – anh Dương Thần.
Nói xong cô liền vỗ tay đầu tiên, tiếp đó là những nhân viên nữ bên cạnh cũng sinh lòng hiếu kì về người con trai này, xong các cô cũng đều đồng loạt vỗ tay vui mừng.
Ba cô gái cùng lọt vào vòng đó có vẻ thấy như không thể chấp nhận được, không ngờ, không lẽ mắt mình lại thua một cậu trai có vẻ thô tục, một người trong số hộ hỏi vẻ không hài lòng:
- Giám khảo, có thể cho chúng tôi biết đáp án chính xác không?
Mạc Thiện Ny ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, nhìn cô gái đó mỉm cười rồi lại nhìn Dương Thần nói:
- Anh Dương, hãy nói một chút suy nghĩ của anh về đáp án chính xác đi.
Mặc dù không để tâm mọi người nhìn thế nào nhưng cũng không thể chống đối cấp trên tương lai trước mặt người người như vậy, Dương Thần thở dài, giơ tay chỉ vào cô người mẫu số mười nói:
- Tôi chọn cô này.
Ba cô gái kia bỗng nhiên sửng sốt rồi cùng nhìn về phía cô người mẫu số 10.
Cô gái này mặc bộ váy dài mang hơi hướng Châu Âu cổ điển theo phong cách Bohemian, bởi vì phong cách này thể hiện có phần phức tạp và khó nắm bắt, các loại tua cờ, trang sức đều cần tỉ mỉ, tương xứng. Người Gypsy tự do phóng khoáng có phần thần bí, trang phục của họ không phải thứ mà các cô gái hiện đại có khả năng nắm bắt được, cho nên loại váy dài này từ trước đến nay không được xem trọng.
Nhưng cũng chính là loại váy dài này làm cho ba cô gái sau khi quan sát đều loại ra khỏi danh sách, các cô không tin rằng trước đấy bắt các cô làm đề thi ngoại ngữ khó đến thế lại để hở ra một lỗ hổng lớn đến như vậy, mặc dù bộ áy theo phong cách Bohemian này rất nổi bật đến mức đập vào mắt nhưng các cô chỉ cho rằng đây là một cái bẫy.
Dương Thần cũng không để ý đến ba cô gái giật mình và hối hận chỉ thản nhiên giải thích:
- Nếu tôi nhìn không lầm thì bộ váy dài cô người mẫu số 10 mặc là tác phẩm được làm thủ công của một nghệ nhân người Ý, tua rua buộc thắt lưng và những mặt trang sức đều là pha lê được gia công cầu kì tạo thành, cũng chính là vụn kim cương Nam Phi. Tôi nghĩ rằng công ty Quốc tế Ngọc Lôi mặc dù nằm trong top 10 doanh nghiệp thời trang trong nước cũng không làm được bộ váy với nhiều kim cương tự nhiên chất lượng cao như vậy.
Lúc này đây không chỉ có ba ứng viên mà toàn thể nhân viên nữ của Quốc tế Ngọc Lôi đều tỏ ra kinh ngạc. Ban đầu bọn họ nghĩ rằng Dương Thần chỉ có thể nhìn ra bộ váy này có giá trị chế tác xa xỉ, nhưng không ngờ được Dương Thần còn nắm rõ nguồn gốc xuất xứ của bộ váy.
Chỉ có điều mà tất cả mọi người ở đây không biết là Dương Thần đang vui như mở cờ trong bụng. Nhà thiết kế bộ váy này chính là người trước kia chuyên may lễ phục cho mình tự tay làm.Tự mình mặc lâu như vậy chẳng lẽ còn không nhận ra phong cách ấy, sự xa xỉ ấy, là bút tích của ai chứ? Cả thế giới này không có ai hiểu phong cách của người này bằng hắn cả.
Nhìn bộ váy phong cách Bohemian thanh lịch trang nhã trước mắt, ánh mắt Dương Thần lộ ra nét hoài niệm, trong lòng tự cất tiếng nói:
- Ron, ông già mắt kém lại không chịu đeo kính này vẫn khỏe chứ?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 28: Tôi tự hào tôi bán thịt dê
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Biểu hiện vô cùng xuất sắc của Dương Thần đã nhận được sự chú ý của toàn bộ nhân viên của công ty Quốc tế Ngọc Lôi. Không ít nhân viên nữ trong công ty đều lấy nam nhân viên bác học này ra làm đề tài đàm đạo trong các cuộc tụ tập tán phét. Vẫn chưa chính thức công tác, Dương Thần đã được đại đa số nhân viên biết đến.
Sau khi kí hợp đồng thử việc ngay lúc đó, Dương Thần được Mạc Thiên Ny dẫn vào ban quan hệ xã hội ở tầng 18 lầu Ngọc Lôi, cả tầng lầu đều là địa bàn của ban Quan hệ xã hội.
Vừa tiến vào khu làm việc, không ít người đã đứng dậy vỗ tay hoan nghênh sự có mặt của Dương Thần. Dù sao thì tuyệt đại đa số họ đều là nhân viên nữ, có thể có một đồng nghiệp nam vào công ty thì các cô đều lấy làm vui mừng.
Sau khi để Dương Thần giới thiệu sơ qua, Mạc Thiện Ny để anh đi vào văn phòng của trưởng phòng.
Phòng làm việc ngòai mấy chậu lan quân tử cắt tỉa tỉ mỉ được bài trí đơn giản thì không còn gì khác, bàn làm việc gọn gàng, không cầu kỳ cùng với bức tường treo đầy các loại bảng biểu cùng tiến trình công việc đều tỏ ra chủ nhân nơi này có tố chất làm việc tốt cùng tác phong làm việc hiệu quả cao.
Dương Thần vẫn rất ngưỡng mộ cấp trên của mình, người phụ nữ này biểu hiện mỹ miều ưu tú, nhưng chủ yếu là sự tự tin và trí tuệ làm cho người ta không thể nảy sinh tư tưởng xem thường, có thể thấy với tuổi đời còn trẻ như thế đã ngồi ở vị trí cao như vậy của một công ty lớn cỡ này, không chỉ cần xinh đẹp là có thể.
- Mời ngồi, anh muốn uống chút gì không?
Mạc Thiện Ny cười ôn hòa.
- Không cần, tôi không khát.
Dương Thần lắc đầu.
Mạc Thiện Ny nhìn anh cười lắc lắc đầu rồi đi đến bình nước rót một cốc nước đem lại cho anh ta.
- Tôi hỏi anh muốn uống chút gì không phải là để anh giải khát mà ý là muốn chuẩn bị nói chuyện với anh. Anh nói anh không khát chẳng phải là từ chối nói chuyện với tôi sao? Sau này anh sẽ là một nhân viên của ban Quan hệ xã hội chúng ta rồi, ám hiệu đơn giản này không thể mơ hồ được đâu.
Dương Thần có chút bối rối, vừa đến công ty đã bị cấp trên phủ đầu liền cười có phần ngượng ngập:
- Việc này, cô Mạc, tôi là người thô lỗ, chạy vặt hay gì đó cũng được, còn những việc bàn công chuyện hay gì gì đó thì đúng là không biết.
- Tôi không tin tinh thông tiếng Ý, tiếng Đức và có thể liếc mắt đã nhận ra tác phẩm thủ công của nhà thiết kế bậc thầy người Ý một cách không do dự lại có thể là người thô cục.
Đôi mắt đẹp của Mạc Thiện Ny sáng ngời nhìn thẳng Dương Thần dựa nửa người vào bàn làm việc, dáng người lả lướt thướt tha.
- Chuyện này…
Dương Thần không có cách nào phản bác lời nói sắc bén của Mạc Thiện Ny mà chỉ mân mê tay đáp:
- Cô Mạc, không biết là cô có tin hay không, tôi chỉ đến tìm việc, thực tế là đến quan hệ xã hội là gì tôi cũng không được rõ, bây giờ hợp đồng đã ký tôi sẽ cố gắng để làm, tôi chỉ nói thật vài lời như vậy thôi.
Mạc Thiện Ny nhìn vẻ mặt Dương Thần không giống giả bộ liền thay đổi chủ đề:
- Tôi vừa xem qua hồ sơ của anh, hồ sơ anh cung cấp rất ít. Chỉ có một bằng thạc sỹ quản lý marketing của trường đại học Harvard, thế nhưng trong số tất cả ứng viên, chỉ có anh có bằng thạc sỹ của liên minh nên anh được đặc cách đưa vào danh sách phỏng vấn sau cùng. Nhưng theo như đến hôm nay thì chúng tôi cũng không nhầm lẫn, ít nhất thì về lĩnh vực ngoại ngữ và trang phục thì anh cũng vô cùng xuất sắc.
- Do may mắn, may mắn thôi
Nghe những lời của vị sếp xinh đẹp như loạt pháo tấn công, cho dù là Dương Thần có đầy đạn quanh đầu cũng không tránh khỏi đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Mạc Thiên Ny có chút không hải lòng với lý do có phần thô thiển của Dương Thần, ngồi ở ghế của mình trầm mặc một lúc mới hỏi dò:
- Dương Thần, dù anh nói là không hiểu công việc của ban quan hệ xã hội vậy tại sao vẫn đến ứng tuyển?
- Nói thật?
- Không lẽ anh cảm thấy tôi muốn nghe nói dối sao?
- Tôi cảm thấy có thể cô sẽ thích nghe nói dối, nói thật sợ cô chịu không nổi.
Dương Thần có vè hơi ngượng ngùng mở miệng.
- Nói thật, tôi muốn nghe nói thật.
Mạc Thiện Ny có phần tức giận, nhân viên này không có vẻ gì là kính sợ cấp trên cả.
Dương Thần hít sâu một hơi:
- Được rồi, thực ra tôi đến ứng tuyển nguyên nhân chính là vì bà xã tôi muốn tôi kiếm một công việc văn phòng có chút thể diện.
- Vợ anh muốn anh tìm công việc có thể diện?
Mạc Thiện Ny cũng cảm thấy choáng, nhíu mày hỏi;
- Công việc trước kia của anh là gì?
- Ah, thực ra tôi bán thịt dê xiên nướng, chính là ở khu chợ phía Tây, không biết cô đã từng gặp tôi hay chưa, tôi mở sạp hàng cũng được nửa năm rồi.
Dương Thần có phần thật thà cười ha hả.
Mạc Thiện Ny cảm thấy muốn phát điên rồi, bán thịt dê xiên nướng? Lựa chọn chán chê từ một đám người tinh anh để chọn ra một người đủ tư chất, cuối cùng lại là một gã bán thịt dê xiên nướng?
- Tôi không thấy đây là một chuyện đáng cười, Dương Thần, tôi mong anh đừng lường gạt tôi, đó chỉ là lừa gạt bản thân anh thôi.
Mạc Thiện Ny cố gắng nói chuyện một cách hòa nhã.
Dương Thần nghe cũng thấy có phần buồn bực, chuyện này sao lại có thể là lường gạt, anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói
- Cô Mạc, cô có thể coi thường công việc của tôi nhưng cô không thể coi thường nhân cách của tôi, mặc dù tôi chỉ là người bán thịt dê xiên nướng, nhưng tôi không có lí do gì để vô duyên vô cớ lấy công việc của mình ra để làm trò đùa, tôi bán thịt dê, tôi tự hào.
Gương mặt xinh đẹp của Mạc Thiện Ny bỗng nhiên trắng bệch, cô nghiến răng nghiến lợi:
- Anh vẫn còn nói là không lừa gạt tôi? Người đàn ông bằng Thạc sỹ tốt nghiệp đại học Harvard, tinh thông hơn hai ngoại ngữ, có thể nhìn ra sản phẩm chế tác thủ công của Ý lại có thể là người bán thịt dê xiên nướng? Vậy những ứng viên khác, những người khác trong xã hội bọn họ làm gì? Không lẽ đều là những người bán hàng rong bán rau sao?
Không ngờ vừa nói xong, Dương Thần bỗng nhiên phải suy nghĩ, cúi đầu trầm ngâm một lúc sau bèn trả lời:
- Cô Mạc, liệu bọn họ đã từng bán rau hay bán hàng rong chưa thì tôi không biết, nhưng cô cũng có thể hỏi bọn họ.
- Anh, anh…
Mạc Thiện Ny chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, gã đứng trước mặt cô đầu óc để làm gì, hắn thật sự là người trái đất sao?
Nhìn thấy sếp đột nhiên khí huyết dâng lên, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, Dương Thần biết mình đã gây chuyện rồi. Chưa chính thức làm việc đã làm cho sếp giận như vậy, nhưng Dương Thần thực sự không biết làm thế nào mới được, tự mình nói dối thì người ta không buồn nghe, chỉ đành đương đầu chịu trận không nói năng gì.
Mạc Thiện Ny cũng được coi là nữ trung hào kiệt, mặc dù tức nhưng cũng còn điều tiết được, không để bộc phát, chỉ có điều nhìn ánh mắt nhìn Dương Thần không còn thiện chí như trước nữa, rõ ràng nhìn Dương Thần như một công tử chơi bời chỉ muốn làm cho cô vui mừng mới nghĩ ra những chiêu này, Mạc Thiện Ny cười nhạt:
- Được rồi, tôi không nhiều lời với anh nữa, bàn làm việc của anh ở phía ngòai cùng bên phải dãy thứ ba, đã thu xếp xong xuôi cho anh rồi, sẽ có người chuyên trách bàn giao công việc cho anh, anh có thể đi ra ngòai được rồi.
- Ồ, cảm ơn cô Mạc, tôi xin phép ra ngoài trước.
Dương Thần như vừa trút được gánh nặng, vừa đứng dậy lại như chợt nhớ ra điều gì đó bèn quay người lại cầm lấy chén nước trên bàn ngửa đầu uống ực một hơi cạn sạch rồi mới dùng tay áo chà miệng đi ra khỏi văn phòng.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy cảnh này lại một lần nữa trợn mắt nhíu mày, chỉ cảm thấy không muốn nhìn thấy Dương Thần thêm chút nào nữa, nhưng chỉ nghĩ đến việc đã ký hợp đồng, nếu muốn sớm thanh lý hợp đồng với Dương Thần thì bắt buộc phải bồi thường một khỏan lớn, việc này bắt buộc phải nhận được sự đồng ý của chủ tịch mới được. Dù gì cũng là thời gian thử việc, lại là nhân viên của tổng công ty, không thể giống với các công ty con được.
Ngẫm nghĩ một chút, Mạc Thiện Ny vẫn quyết định gọi một cuộc điện thoại.
- Alo
Đầu dây bên kia một giọng nữ dịu dàng.
Mạc Thiện Ny do dự một lúc rồi nói:
- Chủ tịch, tôi muốn đuổi việc người hôm nay mới tuyển vào phòng quan hệ xã hội, hắn có vấn đề nghiêm trọng về thái độ, sự thành thực và năng lực, nguyên nhân cụ thể rất nhiều, tôi hi vọng có thể được chủ tịch phê chuẩn.
Người được gọi là chủ tịch trầm mặc một lát mới nói:
- Cô làm việc từ trước đến nay đều rất cẩn thẩn, nếu đã ký hợp đồng rồi vì sao lại hối hận nhanh vậy, cô hãy đưa tài liệu của gã đó cho tôi xem, xem xong tôi sẽ kết luận sau.
- Vâng thưa chủ tịch.
Mạc Thiện Ny gác máy sau có phần bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới mở kho hồ sơ, dùng mạng nội bộ của công ty gửi hồ sơ của Dương Thần đến phòng làm việc của chủ tịch.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 29: Rộn rã khắp ban quan hệ xã hội
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Dương Thần vừa chào hỏi những người đồng sự nhiệt tình vừa đi từ từ về chỗ làm việc của mình rồi mới ngồi xuống, xung quanh lại xuất hiện một vài cô nàng tạo mẫu với bộ dạng xinh tươi nổi bật, người nào người nấy ánh mắt nhìn hắn chằm chằm.
- Anh chàng đẹp trai, làm quen chút đi, tôi là Triệu Hồng Yến.
Đây là một cô gái tóc quăn mặc bộ vest màu vàng nhạt, đôi mắt xếch mê hoặc, lúc đó giơ bành tay trắng nõn về phía Dương Thần tự giới thiệu.
- Chị Hồng Yến, đồng nghiệp mới đến chị đã giơ tay như vậy không sợ dọa người ta sợ phát khiếp sao?
Một cô khác mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, mặt hơi trong, dáng người có vẻ hơi đầy đặn cười nói:
- Anh tên là Dương Thần có phải không? Về sau ở phòng quan hệ xã hội chúng ta người anh phải đề phòng cẩn thận nhất chính là chị Hồng Yến trước mặt anh đó, chị ta ăn thịt đàn ông không chừa lại xương đâu.
Triệu Hồng Yến cũng không đỏ mặt hừ một tiếng giơ tay nhéo co nàng vừa nói:
- Trương Thái, cô nói ít thôi, ai chẳng biết cô là yêu cầu lớn nhất, ban đêm không có đàn ông thì không ngủ được.
- Hứ, còn lâu nhé, chị Hồng Yến chị nhìn xem, chị Minh Ngọc của chúng ta đến bây giờ chưa lập gia đình, chúng ta có tranh giành thế nào cũng không lại được chị ấy đâu.
Theo ánh mắt Trương Thái, Dương Thần nhìn về người phụ nữ không lên tiếng ngồi sau cùng, cô gái cao gầy mặc bộ váy màu hồng nhạt, mái tóc ngắn gợn sóng hơi nhuộm light tím, năm giác quan tinh xảo toát ra nét thu hút thú vị.
Lưu Minh Ngọc thản nhiên cười:
- Các cô tranh giành cái gì, tôi hoanh nghênh đồng nghiệp mới đến chứ không có thô lỗ như các cô đâu.
Nói rồi giơ bàn tay ngọc ngà nói:
- Dương đệ, không ngại bắt tay chứ?
- Ồ đương nhiên.
Dương Thần tự nhiên không ngần ngại tiếp xúc với cử chỉ thân mật này. Còn nếu như có thể giống như Hồng Yến vừa mới làm với Trương Thái thì đúng là không thể.
Vừa bắt tay với Lưu Minh Ngọc xong, Dương Thần liền có cảm giác ngón tay út của Lưu Minh Ngọc đang gãi nhẹ lòng bàn tay mình, ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên cô nàng đang nháy mắt cười khẽ.
Động tác ám hiệu đơn giản như vậy làm cho Dương Thần có phần bay bổng, chẳng trách bao nhiêu gã đàn ông bon chen cúi đầu để vào làm ở công ty Quốc tế Ngọc Lôi, tố chất của những cô nàng ở đây đã rất cao mà điều nguy hiểm nhất chính là “nhiệt tình”.
Theo sát sự chào đón của ba cô gái, không ít nhân viên nữ trong phòng làm việc đều vui vẻ tiến đến chào đón Dương Thần, đương nhiên cũng không thể thiếu được những lời nói bông đùa kia.
Đến hơn mười phút sau, Dương Thần mới nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trong đám đồng nghiệp, đó là một gã mặc sơ mi trắng, dáng người thấp bé trắng trẻo, xem ra có vẻ giống như một nam sinh, nét mặt còn có chút nét ngại ngùng.
Dương Thần nhìn thấy người đồng nghiệp nam duy nhất chưa đến chào hỏi mình, lại còn là một bộ dạng như vậy trong lòng thấy buồn cười, sao một người đàn ông lại còn không thoải mái bằng đám phụ nữ kia, cuối cùng anh chàng bèn tiến lên trước chủ động giơ tay:
- Tôi là Dương Thần, xem ra ở trong phòng này chỉ có anh là nam đồng sự duy nhất thôi, hi vọng sau này sẽ hòa hợp tốt.
Người con trai thanh tú nhẹ nhàng bắt tay Dương Thần, sắc mặt có chút ửng hồng cúi đầu nói:
- Tôi, tôi tên là Trần Bác, hoan nghênh anh đến phòng.
Trần Bác? Thần Bột? Cái tên này mà cũng có thể đặt được, nhưng cái bộ dạng này thì có gì là không thể.
Dương Thần buồn cười nói:
- Tên cậu rất thú vị, rất đàn ông.
Trần Bác vừa nghe lập tức thẹn thùng cúi thấp đầu khẽ khàng:
- Cám ơn!
Đúng vậy, anh ta thấy xấu hổ. Gọi “Trần Bột” thì nghe như có vẻ giống con gái đang e thẹn quá mức.
Mấy cô gái xung quanh đều vây lại đó, cô gái đầy đặn tên Trương Thái cười nói:
- Dương Thần anh không biết chứ trước khi anh đến thì phòng quan hệ xã hội chúng ta có mỗi cậu ấy là độc đinh đấy.
- Bây giừo thì tốt rồi, anh Dương vừa tới, ban quan hệ xã hội của chúng ta cũng coi như được điều hòa phần nào rồi.
Một cô gái trẻ bắt đầu gọi anh Dương Thần.
Dương Thần và mấy cô gái cười đùa một lát rồi cũng không làm mất nhiều thời gian rồi cũng tự giác về chỗ ngồi bắt đầu dọn dẹp các văn kiện và dụng cụ trên bàn.
Ngồi gần bàn Dương Thần nhất chính là chỗ của cô gái đầu tiên xông đến đòi bắt tay Triệu Hồng Yến, Triệu Hồng Yến cười lớn hỏi han:
- Anh chàng đẹp trai có cần giúp đỡ không? Có gì không hiểu thì cứ nói nhé.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Thần thẹn hùng như vậy cũng có thể làm quan hệ xã hội sao? Ban quan hệ chẳng phải thường xuyên gặp gỡ khách hàng trao đổi công việc, còn phải tiếp đãi khách hàng nữa? Cậu ta có cởi mở được không?
Triệu Hồng Yến sửng sốt không ngờ Dương Thần lại hỏi điều này liền nhỏ giọng:
- Tiểu Trần nghe nói là nhờ có quan hệ mới vào đây được, mọi người nhìn cậu ta có vẻ rất thẹn thùng như vậy cũng giao cho cậu ta ít việc văn phòng, còn bàn công việc thì thường không để cậu ta làm.
Dương Thần gật gật đầu có vẻ hiểu.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó Dương Thần lại cười nham hiểm:
- Thực ra tôi cũng không phải biết nói chuyện lắm, cũng chẳng hiểu gì về đàm phán kinh doanh, xem ra sau này các cô cứ giao cho tôi làm mấy việc vặt vãnh là được.
Kiêm trợ lý Ngô Nguyệt bước vào
- Chủ tịch muốn gặp anh, anh hãy đi với tôi một chuyến.
Chủ tịch? Ngày đầu tiên đi làm đã vào phòng chủ tịch làm gì? Dương Thần buồn bực đứng dậy, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo Ngô Nguyệt rời khỏi bàn làm việc.
Dương Thần vừa mới đi khỏi toàn bộ ban quan hệ xã hội bèn sôi nổi hẳn lên, mọi người đều cảm thấy đây là sự việc khá kì lạ. Trong văn phòng của trưởng phòng, Mạc Thiện Ny nhìn thấy cảnh tượng bên ngòai nét mặt cũng lộ ra vài phần nghi hoặc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin