Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 26: Kết quả tuyệt sát.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi vị trí vừa rồi của mình. Hắn vừa mới rời khỏi không lâu thì một mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn đã cắm phập vào gốc cây vừa ẩn thân khiến một đám gỗ vụn bắn lên tung tóe. Động năng kinh khủng của mũi tên còn xuyên thấu qua hai cây đại thụ nữa rồi mới dừng lại.
Cấp bậc của Hồng Mi Ưng cốt tiễn còn cao hơn cả Vân Tước cốt tiễn. Ngoại trừ trọng lượng nặng hơn một chút khiến xạ trình có giảm đi thì mọi mặt khác đều vượt xa Vân Tước cốt tiễn. Phối hợp với Thập nhị thạch cung trong tay vị võ sư cấp bốn kia quả thật là sắc bén không thể chống đỡ.
Nhạc Vũ bây giờ đang rất khổ sở, cũng thấy hối hận vì quyết định vừa rồi của mình.
Rõ ràng là trong tình huống tình báo chưa đủ, ở tiền thế cũng học qua đạo lý “Biết người biết ta trăm trận không nguy” của binh pháp Tôn Tử nhưng vẫn không thể khống chế được sự nóng đầu của mình.
Tiễn thuật của vị võ sư cấp bốn này rất cao, đã đến cảnh giới tùy tâm. Cũng không cần nhắm chuẩn, trong vòng ba trăm thước không hề sai trượt ép cho Nhạc Vũ cơ hồ không cách nào phản kích. Còn có một gã võ sư cấp hai khác kém hơn một chút nhưng cho dù không thể đả thương đối thủ nhưng che chở cho đồng bọn thì dư sức.
Điều duy nhất khiến Nhạc Vũ có thể duy trì là vị trí của Nhiễm Lực cũng chưa bị hai người kia phát hiện. Cũng bởi vì cố kỵ sự tồn tại của cây thạch cung này mà tên võ sư cấp bốn kia cũng không dám lại gần quá mức.
Trong khoảng khắc lướt trên thảm lá rụng, chuẩn bị trốn vào một cây đại thụ, Nhạc Vũ vẫn kịp bắn ra một mũi tên. Trong một sát na này, hệ thống phụ trợ trí năng đã tính toán quỹ đạo cùng với tư thế tác xạ tốt nhất mà hắn cần. Mũi Vân Tước tiễn vút ra như điện, xuyên qua rừng cây bắn về phía trước mấy trăm bước.
Sau khi trốn vào sau gốc cây, Nhạc Vũ mơ hồ có thấy nhân ảnh vừa rồi đã nhoáng lên một bên, cây cung trong tay đang giương lên cũng chệch đi.
Quan trọng nhất là lực chú ý của đối phương cũng chệch đi, trong sát na đó Nhạc Vũ liền lăn một vòng, lần nữa thay đổi chỗ ẩn thân.
Điều này cũng là không có biện pháp, uy lực mũi tên của đối phương quả thật quá lớn. Mặc dù nấp sau một gốc cây ba người ôm cũng không an toàn. Thập nhị thạch cung cung phối hợp với Hồng Mi Ưng cốt tiễn vẫn có thể dễ dàng xuyên thấu. Cũng chỉ có thừa dịp sự chú ý của đối phương dời đi nơi khác, chuyển nơi ẩn nấp mới có thể tạm thời bảo đảm an toàn.
Tuy nhiên tối đa cũng chỉ có thể cho hắn mười mấy giây đến nửa phút để khôi phục thể lực. Tên võ sư cấp bốn ở ngoài mấy trăm thước kia tùy thời cũng có thể thông qua trao đổi với đồng bọn để xác định lại vị trí của hắn.
Điều nguy hiểm nhất lúc này chưa phải là tiễn thuật của người kia.
Nhạc Vũ đang giấu kỹ thân hình khẽ chạm vào hai cánh tay của mình. Trừ lúc ban đầu cùng lúc bắn ra ba mũi tên, hiện giờ hắn đã tổng cộng bắn ra mười mũi. Lúc này trong bao tên của hắn còn có mười bảy mũi Vân Tước tiễn, cùng với sáu mươi mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn thu được của tên võ sư vừa bị đánh chết.
Nếu như có thể bắn hết số tên này, mặc dù không thể giải quyết hai người phía sau nhưng để bảo đảm an toàn của mình thì cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là hai cánh tay của Nhạc Vũ đã xuất hiện dấu hiệu bủn rủn, mũi tên vừa rồi hắn đã dường như không thể kéo được dây cung.
Nhạc Vũ lúc trước từng thử qua, bắn ra mười lăm mũi tên đã là cực hạn của hắn, thậm chí nếu như không có hệ thống ký sinh phụ trợ giúp hắn điều trị trạng thái thân thể thì con số này còn có thể nhỏ hơn.
Cười khổ một tiếng, Nhạc Vũ lấy một viên Bổ khí hoàn đã sớm chuẩn bị nuốt vào trong bụng, sau đó bắt đầu nhanh chóng phân tích. Trong lúc viên thuốc đang bắt đầu phân giải trong dạ dày hắn thì Nhạc Vũ đột nhiên chuyển vị trí. Hắn đã cảm giác được kết cấu của cây đang bị nhanh chóng phá hư .
Đúng như hắn dự đoán, chỉ sau một khắc bên tai hắn đã truyền đến một tiếng soạt nhỏ rồi một mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn lòi ra, tạo thành một cái lỗ có đường kính ít nhất ba mươi ly.
Vẫn chưa dừng lại, sau một khắc nữa, tiếp tục có một mũi tên khác xuyên thấu cây khô, phương vị chỉ cách mũi đầu tiên không quá nửa thước. Liên tiếp bốn mũi tên gần như phá hủy hoàn toàn cây khô khiến Nhạc Vũ quả thực không cách nào náu thân.
Trong khoảnh khắc thay đổi chỗ ẩn thân, Nhạc Vũ cũng chỉ biết than thầm. Theo sự tính toán của hắn, vị võ sư cấp bốn kia đã bắn ra gần bốn mươi bảy mũi tên nhưng có thể thấy uy lực vẫn không hề suy giảm, vẫn ổn định ở tốc độ cao đến mức làm người ta tuyệt vọng.
Nếu như không có biến hóa nào khác, Nhạc Vũ thật sự không dám bảo đảm mình, có thể sống đến khi đối phương bắn hết tên mang theo. Hắn cũng nhìn thấy số tên còn lại của vị võ sư cấp ba vừa chết đi đã được hai người kia thu hồi.
Như vậy tiếp theo hắn sẽ còn phải chịu đựng năm mươi đến tám mươi mũi tên. Dĩ nhiên với thể lực cùng chân khí của đối phương, rất không có khả năng cường hãn đến trình độ biến thái như thế. Song dù sao Nhạc Vũ vẫn phải dự trù tình hình xấu nhất.
Điều Nhạc Vũ duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có Nhiễm Lực cùng với một số an bài lúc trước phát huy hiệu quả, hiện giờ cũng đã gần đến lúc.
Đột nhiên phía bên phải mọi người vang lên một tiếng động. Sau đó hai người kia đang lắp tên đồng thời cùng cảnh giác nhìn qua. Ở bên trái vị võ sư cấp hai chỉ cách khoảng trăm bước có một mũi tên đột nhiên bắn ra.
Không hổ là cường giả cấp võ sư, người nọ trong tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị nhưng vậy vẫn có thể làm ra động tác tránh né chính xác. Cùng lúc với động tác cúi người tránh tên, vị võ sư cấp hai này đã kịp lắp tên giương cung hướng về phía mũi tên vừa đột kích.
Chẳng qua là bố trí của Nhạc Vũ há lại có thể đơn giản như vậy? Trên thực tế, nguy cơ chân chính giờ mới đến.
Lại nghe tiếp một tiếng bật dây cung, lần này vẫn là một mũi Vân Tước cốt tiễn, bất quá phương vị thu hẹp xuống còn khoảng chín mươi bước. Đúng lúc tên võ sư cấp hai kia ngạc nhiên quay đầu lại thì dưới chân của hắn đột nhiên có một chiếc thòng lọng đang nhanh chóng co rút lại.
“Không!”
Nhạc Hữu Thành gầm lên giận dữ. Lúc bắt đầu lão cũng đã phát hiện có cái gì đó không đúng, chỉ nghe tiếng bật dây cũng cũng biết, người tập kích căn bản không phải thập thạch cung của Nhiễm Lực mà là thập nhất thạch cung của Nhạc Hữu Lợi bên cạnh mất tích.
Song Nhạc Hữu Thành còn chưa kịp nhắc nhở thì đã tận mắt nhìn thấy kết quả của cuộc tuyệt sát. Vị tộc đệ có tên là Nhạc Hữu Phong đã tiếp tục tránh thêm một mũi Vân Tước cốt tiễn rồi bạt đao để chém đứt sợi dây thòng lọng. Nhưng đợi đến khi xử lý xong thì một cây cự phủ mang theo lực lượng kinh nhân đã gào thét vụt đến, Nhạc Hữu Thành cũng thấy rõ ràng sự tuyệt vọng trong mắt vị tộc đệ.
Nhạc Hữu Thành vừa kinh vừa giận, theo bản năng muốn giương cung chỉ vào hướng Nhiễm Lực đã lộ ra thân hình. Nhưng Nhạc Vũ đã từ lâu không phản kích đã sớm lắc mình ra khỏi chỗ ẩn thân, bắn ra liên tục ba tên.
Mũi tên đầu tiên nhắm vào trái tim lão, Nhạc Hữu Thành đành phải lắc mình sang bên phải. Bất quá rất nhanh lão liền phát hiện đây là bẫy rập,hệt như đã sớm dự liệu phương vị né tránh của đối phương, hai mũi tên kế tiếp của Nhạc Vũ kế tiếp, một mũi nhắm vào ngực lão còn một mũi đổi hướng bắn vào chỗ trống. Song chờ khi lão tránh ra thì nó trúng ngay câu thập nhị thạch trường cung làm nó gãy lìa.
Khi nguy hiểm qua đi, Nhạc Hữu Thành nhìn lại về phía sau thì đã thấy vị tộc đệ của mình đã bị thanh cự phủ bổ làm hai đoạn.
Nhạc Hữu Thành trợn mắt như sắp nứt cả khóe, một cảm giác bi thương trào lên trong ngực, đồng thời trái tim cũng bị một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao phủ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 27: Trực diện cường địch.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Vũ khẽ lắc cánh tay bủn rủn, thống khổ phát hiện trong vòng một canh giờ nữa đừng nói là bắn tên, chỉ sợ kéo dây cung cũng không làm được.
Lần chiến đấu này đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn của hắn. Vừa rồi trong lúc né tránh tổng cộng hắn đã bắn ra mười bảy mũi tên, đó là số lượng mà trước đây Nhạc Vũ chưa bao giờ đạt tới.
Bất quá cũng may ảnh hưởng đối với lần chiến đấu kế tiếp không phải là rất lớn.
Nhạc Vũ nghe nói trong thế giới này, khi chân khí đột phá tới Tiên Thiên thì có thể tạo thành một tầng lực phòng ngự tương đương với cương khí trọng giáp. Bất quá bây giờ trước mặt hắn chỉ là một võ sư cấp bốn.
Nói cách khác, chỉ cần là cầm lấy binh khí là có thể chém vào bộ vị không có áo giáp phòng hộ của người này. Dùng ba đến bốn mười cân khí lực, cùng nghìn cân lực, cũng không có gì quá khác biệt.
Hiện giờ cơ nhục của cánh tay trái Nhạc Vũ mặc dù đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi nhưng hắn vẫn có thể cầm đao, vẫn có thể dùng tới chút ít lực đạo cùng chân khí.
Cảm giác được nội tức trong cơ thể mình dưới tác dụng của Bổ khí hoàn đã khôi phục ước chừng sáu thành chừng . Nhạc Vũ rút một mũi tên từ bao tên ra rồi tiến về hướng vị võ sư cấp bốn kia.
- Hữu Thành thúc! Cháu thật sự không nghĩ tới lần này tới đây để giải quyết cháu lại là thúc!
Lúc khoảng cách của hai người chỉ còn gần trăm bước, khuôn mặt Nhạc Hữu Thành hiện rõ trong mắt Nhạc Vũ. Hắn biết rõ lão vì đây là người mà mấy tháng qua nhiều lần thường lui tới nhà hắn làm thuyết khách với mấy tên khác, trong cái đêm cách đây nửa tháng, lão cũng là một trong mấy tên có mặt trong đó.
Thật sự thì Nhạc Vũ ngay từ lúc mới bắt đầu đã nhận ra lão. Chẳng qua là khi đó gương đồng, dù sao có chút mơ hồ. Còn hệ thống phụ trợ trí năng trong đầu Nhạc Vũ cũng chưa chắc không mắc lỗi ở thời điểm chữa trị.
Ngoài ra vị Hữu Thành thúc này, bình thường cũng là một trong vài người hiếm hoi trong đó mà hắn thấy tương đối hòa khí.
- Ta và Tấn Húc có cảm giác không nhìn lầm ngươi?
Nhạc Hữu Thành thở sâu một hơi, nhất thời điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó tự giễu cười một tiếng:
- Ta thật sự không bao giờ có thể nghĩ đến, một kẻ ta cho là tiểu tử phế vật lại có thủ đoạn như thế. Theo ta thấy, trong tất cả các tiểu bối của Nhạc gia, nếu bàn về nhân tài, lúc này lấy ngươi cầm đầu mới đúng.
Nhạc Hữu Thành nhìn về thiếu niên đang từ từ tiến đến, ánh mắt phức tạp tới cực điểm.
Chưa kể đến cục diện mai phục chu đáo chặt chẽ mà tinh xảo vừa rồi, chỉ riêng tiễn thuật tinh chuẩn đã đủ để không thể nói Nhạc Vũ là phế vật, ngược lại là nhân tài mà hiện giờ trong Nhạc gia thành cần nhất mới đúng.
Song điều làm Nhạc Hữu Thành kiêng kỵ nhất là sự ẩn nhẫn của thiếu niên này. Có thể giương lục thạch cung, tu vi ít nhất cũng là võ sĩ cấp năm. Nhưng điều làm người ta khó có thể tin là một thiếu niên vẫn chưa tới mười hai tuổi lại có thể nhẫn nhịn được trước sự chê cười của người bên cạnh, ẩn dấu được thực lực của mình.
Nhạc Hữu Thành thậm chí nghĩ tới lúc nửa năm trước, khi đó Nhạc Vũ từ trên núi đá rơi xuống. Tuy hắn bị thương tổn ở gáy, ở lưng nhưng những bộ phận trọng yếu thì không hề sướt sát. Lão vốn cho đây là vận khí bên mình không tốt nhưng hiện giờ lại bắt đầu hoài nghi đây thật sự không phải là trùng hợp.
- Đệ nhất trong đám tiểu bối? Ha hả! Hữu Thành thúc quá khen, tiểu chất không đáng được khen như thế!
Nhạc Vũ nhẹ giọng cười một tiếng, cuộc đời của hắn kinh nghiệm không tính là phong phú, bản lĩnh sát ngôn quan sắc cũng không quá lợi hại. Bất quá vẻ mặt kiêng kỵ rõ ràng của Nhạc Hữu Thành thì dùng gót chân đi đoán cũng có thể đại khái đoán ra đối phương đang suy nghĩ gì.
Nhạc Vũ cũng không phải để ý là đối phương xem mình là một kẻ âm hiểm. Dù sao hắn là đang lo những thực lực này của mình sau khi bộc lộ sẽ không thể giải thích với người khác.
- Ngươi đảm đương không nổi, vậy thì không ai làm được!
Nhạc Hữu Thành lắc đầu, vẻ mặt cảm khái:
- Có thể giấu diếm được ta coi như cũng thôi, ngay cả Tấn Húc cũng dấu diếm được, vậy thì thật không đơn giản rồi! Bất quá ngươi cũng đã biết, ngươi bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
- Ta sao có thể không rõ ràng?
Nhạc Vũ lắc đầu, tiếp tục cất bước đến cách Nhạc Hữu Thành khoảng hơn bốn mươi bước:
- Tộc quy có định, tàn sát đồng tộc sẽ bị hình phạt ngàn đao. Người giống như ngài trong tộc bất quá chỉ hơn năm mươi vị, nếu tộc trưởng cùng những trưởng lão kia biết chắc sẽ đem băm ta thành vạn mảnh. Nhưng vấn đề ta sẽ không để cho bọn họ biết chuyện này là ta làm.
Nói tới đây, Nhạc Vũ dừng lời, thu lại cung tiễn rồi rút đao bên hông bước tới.
Lúc đối diện với Nhạc Vũ, thần tình Nhạc Hữu Thành ngưng trọng, chuyện ngày hôm nay nếu đổi bản thân là đối phương chắc chắn cũng sẽ không để cho người khác biết được.
Ngay sau đó, Nhạc Hữu Thành trợn mắt, lóe lên một tia kinh dị.
Điều khiến lão kiêng kỵ nhất từ đầu đến giờ là tiễn thuật của Nhạc Vũ. Lúc trước lão từng thuận tay xem xét qua thi thể của Nhạc Hữu Lợi, trên đó có ba vết thương, chắc là bị đánh lén trên đường trở về. Một cây thập thạch cung chủ công, một cây lục thạch cung phụ trợ. Song nguyên nhân trí mạng dẫn đến cái chết của Nhạc Hữu Lợi chính là một mũi Vân Tước cốt tiễn cắm vào cổ họng.
Lực đạo của mũi tên này có chút chưa đầy, thậm chí chưa hoàn toàn đánh nát xương cổ của Nhạc Hữu Lợi tinh chuẩn dị thường, cắm đúng động mạch chủ chỗ khí quản làm tộc đệ của lão ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không làm được.
Còn có thủ hạ của Tấn Húc chính là vị võ sư cấp ba kia, Nhạc Vũ ở ngoài trăm bước bắn liền ba mũi tên, cơ hồ phong kín tất cả không gian né tránh bên người. Nói cách khác, vô luận hắn tránh né như thế nào, kết cục không phải là tử vong thì cũng sẽ bị thương nặng.
Nhạc Hữu Thành thật sự khó có thể hiểu, thiếu niên trước mắt này, tại sao lại buông bỏ vũ khí lợi hại nhất của mình.
Chẳng lẽ nói hắn đã không còn chút sức lực nào sao?
Nhạc Hữu Thành hơi nhíu mày, nếu thật sự là thế thì là một tin tức tốt. Nhưng điều này lại không cách nào giải thích, Nhạc Vũ vì sao vẫn có thể chậm rãi nhưng cương quyết bước về phía lão.
Vừa suy nghĩ, ánh mắt của Nhạc Hữu Thành liếc sang Nhiễm Lực đang ở cách đó mười mấy bước.
Lúc trước, lão cũng không phải là không có suy nghĩ qua, trước hết đi xử lý mối uy hiếp này. Song tiểu tử kia cũng cơ mẫn dị thường, không vội vã cầm cây phủ lên mà tiếp tục giương cây thập thạch cung lên chiã vào lão, cho đến giờ vẫn không có chút động tĩnh.
Nhạc Hữu Thành cũng không sợ hãi chuyện này, điều lão chân chính lo lắng là Nhạc Vũ. Bất quá bây giờ, cũng là một cơ hội.
Ánh mắt loạn chuyển một hồi, Nhạc Hữu Thành cuối cùng bỏ qua ý niệm dụ người này. Lão không thể xác định đây có phải là một cái bẫy hay không. Huống chi, cho dù là Nhiễm Lực trời sinh thần lực, có thể giương thập thạch cung bao lâu?
Cả quá trình cân nhắc hơn thiệt này chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành. Khi Nhạc Hữu Thành một lần nữa trấn định lại thì kinh ngạc phát hiện Nhạc Vũ đã tiến tới chỉ cách khoảng mười bước, với khinh công của lão cơ hồ có thể một bước nhảy đến.
- Hữu Thành thúc, không cần nhiều lời nữa. Dù ngươi khen ta thế nào thì ta cũng không cảm thấy cao hứng!
Nhạc Vũ rốt cục dừng bước, dùng tay trái chĩa trường đao ra, trên khuôn mặt vẫn còn nét non nớt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Cuối cùng hỏi một câu nữa, ngài còn có di ngôn gì muốn khai báo?
- Tên tiểu tử này, cũng là rất có tự tin.
Nhạc Hữu Thành rên lên một tiếng, trong khoảng thời gian vừa rồi, lão đã cẩn thận quan sát quanh thân, ít nhất trong khoảng hai mươi bước tuyệt đối không thể có bẫy rập tồn tại. Trong tay hai tiểu tử này cũng không thể cây cường cung thứ tư.
- Di ngôn bản thân ta là không có, ta chỉ là kỳ quái. Ở vào tuổi ngươi nếu đã có thể đạt đến trình độ cấp năm, lại có tiễn thuật kinh người như thế vậy thì làm sao phải che giấu, dẫn tới nhiều người có dụng ý khác như vậ?
- Ha ha! Lời này hỏi rất hay, nhưng vấn đề là ta nếu không che dấu, nếu không chẳng phải chết nhanh hơn sao?
Nhạc Vũ lắc đầu:
- Chút ít điền sản của nhà ta sở dĩ bị nhìn trộm, vấn đề không phải là xuất phát từ thiên tư của ta, mà là từ quan hệ huyết thống trực hệ. Đã vậy thì cần gì nói tới nhân tài đúng không? Nói ngay như Hữu Thành thúc ngươi, có bằng lòng bỏ qua cho ta hay không?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 28: Hào tình võ giả.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Hữu Thành nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khổ rút kiếm ra khỏi vỏ. Thật sự là lão cũng không chắc có thể bỏ qua cơ hội có được điền sản này dù có phải mạo hiểm chịu sự tức giận của trưởng lão bên trong tộc.
Chuyện nếu như thế, vậy cũng chớ cần bàn lại!
Trong lòng của Nhạc Vũ lúc này cũng tràn đầy bất đắc dĩ. Tiểu Nhạc Vũ thật sự tư chất kém cỏi, nhưng vấn đề là hắn vĩnh viễn không có khả năng giải thích những thứ này với người bên cạnh.
Bất quá giờ hắn cũng không còn quá nhiều thời gian để dây dưa. Trong nháy mắt, toàn bộ tâm thần của hắn đã bị một vầng bạch quang chói mắt đột nhiên lóe lên trước mặt hấp dẫn.
Tốc độ của Nhạc Hữu Thành nhanh hơn một chút so với hắn tưởng tượng. Chỉ một nhịp chân phải lão đã ở trước mặt hắn, trường kiếm trong tay cũng đã hóa thành một luồng sáng trắng mà mắt thường không thể nào phân biệt được đâm vào cổ hắn.
Nhạc Vũ có thể xác định, một kiếm này của Nhạc Hữu Thành ít nhất dùng tới tám phần thực lực của lão trở lên. Sở dĩ còn giữ lại chẳng qua bởi vì đề phòng biến số, cùng với Nhiễm Lực đang nhìn vào chằm chằm bên mình mà thôi.
Chắc chắn nếu không có những yếu tố này thì vị lão nhân niên kỉ đã cao này sẽ dốc toàn lực để tru diệt hắn!
Nhạc Vũ không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn nhè nhẹ. Chính diện giao thủ với cường giả cấp võ sư chính là điều mà hắn mong đợi đã lâu, tốt hơn nữa chính là giao đấu với một võ sư trung cấp!
Não bộ Nhạc Vũ phần lớn chú tâm vào Nhạc Hữu Thành, những chi tiết bao gồm cấp bậc chân khí, lực lượng bạo phát đều xuất hiện trong giao diện của hệ thống phụ trợ trí năng. Cùng lúc đó, nhiều tia chân khí lưu động bị hắn quán thâu xuống dưới chân. Sau đó đem địa hình trong vòng mười thước tạo thành mô hình lập thể trong đầu.
Sau khi đem tất cả các thông số vào tính toán, thân hình Nhạc Vũ đồng thời lách sang một bên, trường đao vung xéo lên.
Các khớp ngón tay trái của Tiểu Nhạc Vũ cũng giống như tay phải, vô cùng linh hoạt, cơ nhục cánh tay dài hơn thường nhân nửa phân, bất quá lại thích hợp với Tru Thần Đao mà hắn sáng tạo.
Bởi vì cấu tạo thân thể hắn ở tiền thế cũng giống như thế, không hề có một chút khác biệt!
Thật ra thì đối với chuyện này, Nhạc Vũ lúc vừa tỉnh lại cũng cảm thấy nghi ngờ. Trong lòng hắn từng suy đoán, có thể chính là bởi vì thân thể này phù hợp nên linh hồn của mình mới có thể trọng sinh vào đây. Bất quá cũng chỉ là suy đoán mà không hề có một chút căn cứ.
Chỉ là có một điểm có thể xác định, đó chính là vũ kỹ đao pháp mà hắn sáng tạo kiếp trước thì lấy thân thể của tiểu Nhạc Vũ sử dụng vẫn có thể hoàn toàn phát huy!
Lúc đại Hỗn Nguyên chân khí cấp năm quán chú vào trong đao, Nhạc Vũ có thể thấy rõ một tia kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Nhạc Hữu Thành.
Cơ tay dài cố nhiên làm cho cơ nhục thu lực không đủ, dẫn đến lực đạo trên đao thấp hơn thường nhân. Song tốc độ vung đao cũng nhanh hơn thường nhân mấy phần. Một đao của Nhạc Vũ vung xéo lên kia lại đúng vào biến hướng của trường kiếm Nhạc Hữu Thành. Trước khi kiếm khí chém trúng đầu Nhạc Vũ thì đao khí đã sát vào bụng của Nhạc Hữu Thành. Mặc dù cuối cùng không đánh trúng, nhưng cũng khiến cho lão phải hồi kiếm tự cứu, thân hình lắc về phía sau mấy bước.
- Không trách được khẩu khí lớn như vậy, thì ra là thật sự chính là có chút bản lãnh đấy!
Nhạc Hữu Thành lặng lẽ hừ lạnh một tiếng, thân hình mới vừa hạ xuống đất đã lại tiếp tục nhào tới. Kiếm khí màu băng cũng phun ra dài thêm một tấc.
Tâm pháp tu luyện của lão chính là nội công tâm pháp Càn băng quyết trung đẳng trong tộc. Lúc nãy lão toàn lực xuất ra chân khí mười ba cấp, chẳng những kiếm khí dài đến hai tấc, mà nhiệt độ trong vòng một trượng cũng hạ xuống băng điểm.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, nỗ lực trấn áp bất an mơ hồ trong nội tâm, hắn biết kiếm khí băng lam này súc tích uy lực, chỉ cần chạm vào là có thể dẫn đến kết cục tử vong.
Chân chính đáng sợ, cũng không phải là kiếm khí sắc bén, mà là những tia nhỏ đang phát ra hàn ý xung quanh.
Ước chừng ba tháng trước, Nhạc Vũ may mắn đã từng gặp một vị võ sư cấp một bên trong tộc biểu diễn Càn băng quyết cấp mười tại luyện võ tràng. Lúc ấy chẳng qua là nhẹ nhàng một chưởng, đã đem một mộc nhân dùng để luyện kiếm đông lạnh thành khối băng, sau đó vỡ vụn từng khúc.
Một võ sư cấp thấp, còn có thể đem Càn băng quyết phát huy ra uy thế như thế, dĩ nhiên có thể tưởng tượng uy lực của đối phương hiện giờ.
Cho nên chiến đấu kế tiếp e là hắn không thể có một sơ xuất nhỏ nào.
Bất quá khi nhìn thân ảnh màu đen trước đang lao tới nhanh như điện, Nhạc Vũ đột nhiên bật cười một tiếng.
Nhạc Hữu Thành cũng không biết là kiêng kỵ cái gì, liên tục hai lần công kích đều không phải là chính diện mà là vẽ ra trong không trung một đường cong nho nhỏ. Vốn Nhạc Vũ còn tưởng rằng sở học thân pháp của lão nhân này có đặc tính như thế. Song ở lần thứ hai hắn đã nhìn ra độ cong hình cung này còn có đường ra, Nhạc Hữu Đức làm như vậy quả thật ngoài dự liệu!
Mặc dù như vậy đối với lần chiến đấu kế tiếp của hắn cũng không có gì trợ giúp quá lớn, thậm chí còn tăng thêm khó khăn nhất định cho việc tính toán của hệ thống phụ trợ trí năng. Song Nhạc Vũ lại có cảm giác tâm trạng dễ chịu hơn một chút. Hắn nắm chặt thanh đao, nhớ lại hình ảnh hào hùng của mình trước kia trong quân đội, một người một đao khuất nhục anh kiệt tam quân. Lý trí vẫn bảo tồn mấy phần tỉnh táo dần bị chiến ý ăn mòn.
Đây chính là thực lực chân chính của võ sư cấp bốn?
Từng tia hưng phấn và chiến ý dâng lên trong lòng Nhạc Vũ, lúc này hắn bỏ qua những chi tiết phân tích trong giao diện của hệ thống phụ trợ. Phạm vi quan sát chỉ còn lão nhân lục tuần trước mắt và thanh trường kiếm đang đâm tới.
Nhạc Vũ đầu tiên cúi thấp thân thể, sau đó như một con báo lùi về bên trái. Không hề suy nghĩ, cũng không có sự trợ giúp của hệ thống trí năng, song võ cảm của Nhạc Vũ theo bản năng đã phán đoán được phương vị sinh cơ!
Cùng lúc thanh đao đang hoành ngang trong tay Nhạc Vũ lại lóe lên chém vào cổ họng của đối phương. Nếu như nói kiếm thế của Nhạc Hữu Thành như sóng dữ cuồn cuộn không thể chống đỡ thì đao của Nhạc Vũ chính là hải yến bay ngược trong cuồng phong bạo vũ, như một tia chớp màu bạc phá vỡ mây đen.
Nhạc Hữu Thành hừ một tiếng, mạnh mẽ đình chỉ thân hình đang lao về phía trước.
Nhạc Vũ không hề cảm thấy bất ngờ, vừa rồi đối phương cho dù là né tránh hay chọn cách vượt qua cũng sẽ yếu thế hơn. Cho dù là bản thân hắn, đối mặt với một đao này cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp dừng lại.
Theo một đao lóe lên, thân hình của Nhạc Vũ cũng lướt qua Nhạc Hữu Thành. Bất quá thế công của Nhạc Vũ không hề dừng lại, hắn lấy đùi phải làm trục, thân hình nghiêng sang trái, lợi dụng tấm thảm lá dưới chân làm giảm xóc để biến hướng. Sau đó cả người cơ hồ là dán trên mặt đất trượt đi, thanh đao trong tay thuận thế chém vào chân Nhạc Hữu Thành.
Lần này, Nhạc Hữu Thành còn chật vật hơn, tiếp tục lùi nhanh về sau mới thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên một đao này vẫn chém đứt vạt áo của lão. Nếu không phải là lão phản ứng kịp thời thì có thể cả bắp chân cũng sẽ bị Nhạc Vũ chém rụng.
Trong mắt của Nhạc Hữu Thành lúc này đã không chỉ là kinh dị, còn có một tia rung động. Nhạc Vũ trượt ra không quá hai bước đã dừng lại. Sau đó cả người lần nữa tiến về trước né tránh kiếm phong của lão trong gang tác, áp sát đối phương. Lão vội vàng tránh qua thoát được một đao đồng quy ư tận nhưng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đao thế rõ ràng không tính là sắc bén, tốc độ cũng chỉ có thể coi là bình thường nhưng mỗi lần đều làm cho đối phương chỉ có thể tránh né.
Cuối cùng lão cũng cảm nhận được sự biến hóa khí chất của Nhạc Vũ. Nhạc Hữu Thành thậm chí sinh ra một loại ảo giác, phảng phất lúc này đứng trước mặt lão không phải là một thiếu niên chưa đầy mười ba tuổi mà là một vũ giả tuyệt thế thân kinh bách chiến, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 29: Tiến thoái đều mất.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Vũ càng đánh càng hưng phấn, vị lão nhân trước mặt hắn tuyệt không phải là người yếu, lúc bắt đầu còn không kịp đề phòng hoặc là có chút chật vật, song dần dần thích ứng phong cách của hắn nên đã ổn định trận cước, nhờ vào kiếm phong hình thành một hồi cương phong hộ thân ngăn cản hắn tiếp cận. Khí thế của lão cũng dần đề thăng, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, nhiệt độ chung quanh một trượng lại càng giảm thấp.
Đối thủ mạnh mẽ như thế, ở kiếp trước hắn chưa từng thấy qua. Song điều này lại càng khiến chiến ý của Nhạc Vũ bốc cao. Thậm chí trong lúc bất tri bất giác Sát thần đao pháp của hắn đã bắt đầu lột xác. Đao pháp càng thêm đơn giản, cũng càng thêm sắc bén, mỗi một đao huơ ra đều làm cho Nhạc Vũ có một loại cảm giác sảng khoái làm hắn không nhịn được muốn hú dài để phát tiết sự kích động trong lòng.
Nhiễm Lực đang đứng cách xa mười mấy bước quan chiến cũng há hốc mồm miệng. Mặc dù lúc này chính là lúc không thể phân thân nhưng lúc thấy Nhạc Vũ vung đao hào tình lẫm liệt thì gã bất giác nhớ lại lúc mấy tháng trước đã bại dưới ba chiêu đao của thiếu gia ở bên bờ suối dưới sau núi.
Song khi đó, đao của Nhạc Vũ tuy vẫn biến ảo khó dò nhưng tuyệt không khí phách huy hoàng như hôm nay.
Cảnh này khiến gã toát mồ hôi lạnh. Vốn là Nhiễm Lực cảm thấy, gần đây thực lực bản thân hình như đã tăng cường không ít nên trong lòng bắt đầu vọng động, chuẩn bị tìm một cơ hội khiêu chiến tả thủ đao của Nhạc Vũ. Song nhìn tình hình hiện giờ, gã đúng là không thể xác định bản thân có qua được một chiêu hay không.
Cùng lúc, cặp mắt của Nhiễm Lực dần dần có chút mê man. Từ trước tới giờ, hắn vẫn được giáo dục là lực lượng áp đảo hết thảy, nếu không đủ nội tức thì vũ kỹ có khá hơn cũng chỉ là bèo trôi trong nước. Nhưng hiện giờ kinh nghiệm lâu dài đó đã bị triệt để phá vỡ.
Sự chênh lệch hơn tám cấp đã bị Nhạc Vũ dùng bộ pháp và đao thuật như ảo mộng, cơ hồ hoàn toàn san bằng. Thậm chí theo hắn thấy, hiện giờ tuy Nhạc Vũ nhìn như đang ở hạ phong, song tiến thối hết sức thoải mái. Chân chính rơi vào khốn cảnh lại là vị lão nhân trên tay áo có thêu bốn đường chỉ bạc mà trước kia khi nhìn xa hắn luôn cảm thấy sợ hãi!
Nhiễm Lực bất đắc dĩ buông thập nhị trường cung trong tay xuống gãi đầu. Cũng không phải tay gã bủn rủn đến mức không giữ được cung nữa, Nhiễm Lực tự tin lực lượng của mình còn đủ trong ba phút. Chân chính làm hắn buông cung là lúc này căn bản không thể nào hoàn thành nhiệm vụ kìm chế Nhạc Hữu Thành. Gã có thể nhìn ra được, vị lão nhân kia đã sớm toàn lực ứng phó, không còn tinh lực chú ý đến gã. Điều khiến cho người ta cảm thấy vô lực là động tác trong lúc giao đấu của hai người hết sức mau lẹ, thân hình chuyển đổi nhanh đến mức không thể dùng mắt thường để nhận biết. Gã thật sự không thể nắm chắc với xạ thuật nhị lưu của mình sẽ bắn mà không đả thương đến Nhạc Vũ.
Bất quá tâm tư của Nhiễm Lực vẫn không hề buông lỏng đi lấy thanh cự phủ lúc nãy vừa ném đi. Tầm mắt của gã bây giờ vẫn dán chặt vào hai người đang giao đấu, háo hức ghi nhớ mọi tư thế. Nhiễm Lực theo bản năng nhận thấy, lần quan chiến này mang lại chỗ tốt trong tương lai không thể nào lường được.
Không chỉ có Nhiễm Lực mới toát mồ hôi lạnh, Nhạc Hữu Thành. Từ từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ chỉ mới một khắc nhưng tâm trạng của lão cũng đã trải qua từ nặng nề, kinh dị, rồi cuối cùng là sợ hãi.
Đối với thiếu niên ẩn nhẫn này, Nhạc Hữu Thành lúc bắt đầu cũng không thể bảo là không trọng thị, trong lòng cũng chưa bao giờ có ý niệm nương tay cùng thương hại. Song không thể không thừa nhận là chỉ sợ cho dù lão toàn lực ứng phó thì cũng không thể giết được Nhạc Vũ. Vị trí và bộ pháp xảo diệu của tiểu tử này gần như đạt đến trình độ hoàn hảo. Bất quá càng khiến người ta kinh hãi hơn là năng lực nhận biết của hắn, bất kỳ sơ hở nào trong kiếm pháp và thân pháp của mình đều bị hắn nhìn rõ, cho dù là rất nhỏ cũng sẽ bị lợi dụng.
Còn có bộ Tả thủ đao pháp này, Nhạc Hữu Thành trước đây chưa từng thấy qua, trong tàng thư lâu cũng không cất giữ. Mặc dù không là vũ kỹ đỉnh cấp, kích phát chân khí có thuộc tính nhưng bàn về tính thực dụng và ý cảnh thì đã vượt xa những loại trên.
Nếu quả thật nó là do Nhạc Vũ sáng chế, như vậy thiếu niên trước mắt này quả thật là thiên tài, về thiên phú vũ kỹ chỉ sợ rằng đã vượt qua tưởng tượng của lão.
Điều duy nhất khiến Nhạc Hữu Thành khó hiểu là biểu hiện của Nhạc Vũ trong chiến đấu cực kỳ lão luyện. Mới vừa rồi, mấy lần lão cố ý giả vờ sơ hở để dẫn dụ Nhạc Vũ tiến vào, tuy nhiên cách xử lý trong nguy cơ của hắn cực kỳ tỉnh táo. Điều này tuyệt đối không thể là do một tân thủ có thể làm được, càng không thể nói là lấy thiên tư xuất chúng bổ khuyết.
- Hữu Thành thúc, ngài làm sao vậy? Nóng lòng muốn đi sao? Chẳng lẽ sợ vãn bối như ta?
Nhạc Vũ vừa cười chế nhạo sau đó một đao phạt ngang hạ bàn Nhạc Hữu Thành, đây cũng không phải là vị trí yếu hại gì, nếu bị thương cũng không ảnh hưởng gì. Song thần sắc Nhạc Hữu Thành xanh mét, lập tức thu hồi cước bộ.
Nhạc Vũ nở nụ cười có vẻ ngộ ra điều gì đó:
- Thì ra là như vậy, Hữu Thành thúc, nội tức của ngài chưa đủ nên có chút khó khăn?
Chân chính mà nói thì tình cảnh hiện giờ của Nhạc Vũ cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Hắn di chuyển trong kiếm ảnh, quanh người gió rét lạnh thấu xương, kiếm quang lấp lánh, nói là khiêu vũ trên mũi đao tựa hồ còn nhẹ. Loại cảm giác đùa giỡn với tử vong này mỗi lúc đều khắc sâu vào tiềm thức hắn.
Song dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đả kích tâm cảnh cùng khí thế đối thủ cũng đều là một nội dung quan trọng trong chiến đấu. Cho nên dù tình huống bản thân khốn đốn thế nào thì ngoài miệng vẫn không thể thua.
Nhạc Hữu Thành xanh mặt không dám nói lại một từ, cảm giác thất bại dần hiện rõ trong tâm trí. Xui xẻo là câu nói vừa rồi của Nhạc Vũ nói trúng tim đen của lão, mới vừa rồi đúng là lão có thối ý nhưng nội tức trong cơ thể cũng đúng là không đủ.
Điều khiến lão sợ hãi nhất là phương thức dùng đao của Nhạc Vũ vì lão chưa bao giờ thấy qua. Mặc dù tu vi chưa đủ nhưng thiếu niên này luôn với lực đạo và chân khí nhỏ nhất để giao tranh, không hề lãng phí một phân khí lực. Mưu đồ của lão định làm hắn kiệt sức theo thời gian hoàn toàn sụp đổ, ngược lại bản thân lâm vào cảnh có sức mà không dùng được.
Bàn về đến thuật cận chiến, Nhạc Hữu Thành tự thấy kém xa Nhạc Vũ. Hiện giờ lão chỉ dựa vào tố chất thân thể cao nhân nhất đẳng , càn băng quyết mười ba cấp và kiếm khí trung đẳng thuộc tính hàn Băng ảnh vân lân kiếm, mới có thể áp chế tiểu tử này.
Song Càn băng kiếm khí dài đến hai tấc, đòi hỏi tiêu hao chân khí rất lớn. Cơ hồ là như một động không đáy hút cạn nội tức của lão, làm ngày càng khó mà trụ nổi.
Nhưng vấn đề là mặc dù bản tâm Nhạc Hữu Thành cũng là muốn sớm dừng phương thức chiến đấu như vậy, thậm chí co rút lại mấy phần kiếm khí cũng có thể. Song đao của Nhạc Vũ lại càng áp tới khiến lão không thể dừng lại, thậm chí hoài nghi nếu mình vừa lỏng tay sẽ chết dưới đao ‘Phế vật’ này.
Một kiếm lần nữa đem Nhạc Vũ bức lui, Nhạc Hữu Thành nhìn trộm nhìn bốn phía, chiến đấu còn tiếp tục như vậy thì lão nhất định không thắng chỉ bại. Chỉ sợ dù thế nào cũng phải tận dụng thời cơ, không thể để tên tiểu tử này lớn lên, nếu không thì ngay cả tính mạng cũng không giữ được.
Song kết quả nhìn chung quanh lại khiến Nhạc Hữu Thành chợt lạnh. Nhiễm Lực lại một lần nữa kéo cung, bất quá không nhằm vào lão mà nhằm vào mấy đường lui tốt nhất của lão.
Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở chỗ này?
Nhạc Hữu Thành âm thầm hoảng sợ, nhớ lại mấy đứa con gái còn nhỏ của mình. Sau đó chẳng qua trong nháy mắt, Nhạc Hữu Thành cảm thấy mọi hoảng sợ tan biến, chiến ý lại bốc lên rừng rực. Mấy chục năm nay lão coi như là thân kinh bách chiến, biết lúc này chỉ có tử chiến mới có một đường sinh cơ.
Bất quá sau một khắc, lão lại chợt sững lại. Trong mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng và kinh khủng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 30: Hủy thi diệt tích.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thấy Nhạc Hữu Thành kinh hoàng thất thố, Nhạc Vũ phát ra một tiếng than nhẹ. Mặc dù trong lòng tiếc hận dị thường, song trong từ điển của hắn vẫn còn chưa có bốn chữ ‘Hạ thủ lưu tình’!
Dùng một loại bộ pháp nhanh như điện lướt tới bên cạnh Nhạc Hữu Thành, thanh đao trong tay của Nhạc Vũ đầu tiên là chém vào chân phải đang là duy nhất chống đỡ thân hìn. Thanh đao vẽ lên một quỹ đạo màu trắng mang theo một luồng máu tươi vọt lên, sau đó như chim yến chao liệng vụt đến sau gáy Nhạc Hữu Thành rồi một chiếc đầu có mái tóc trắng xóa bay lên.
Nhạc Vũ hoành đao sang bên cạnh, khẽ lắc để mấy giọt máu tươi vướng vào chảy hết, sau đó không nhìn tới cắm đao vào vỏ. Binh khí thời đại này cũng không biết là làm bằng kim loại gì mà cường độ và sắc bén tùy tùy tiện tiện cũng thắng được một số danh đao ở tiền thế. Nhạc Vũ chỉ cần hơi dùng sức thì thân đao đã sạch sẽ.
Làm xong hết thảy, sắc mặt của Nhạc Vũ không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn có chút ảm đạm. Hắn dẫm mạnh chân một cái làm tầng lá dày nửa thước bay tán loạn để lộ ra mặt đất.
Theo như hiển thị của bản đồ lập thể trong đầu Nhạc Vũ thì dưới chỗ mà Nhạc Hữu Thành vừa đứng là một hố nông sâu chừng hai thước, đó là nguyên nhân mà lúc nãy vị lão nhân đang trong lúc kịch đấu lại bị hẫng đi.
Nếu như lúc đó lão vẫn ở trạng thái chăm chú thì cho dù hẫng chân cũng chỉ là một phiền toái nhỏ không đáng nói. Song vào lúc đó, Nhạc Hữu Thành hết lần này tới lần khác thất thần, hơn nữa đối thủ của lão có thực lực ngang ngửa, có thể trong chớp mắt nắm lấy cơ hội nhỏ nhoi.
Nhạc Vũ bất giác tiếc nuối. Thật ra thì trước đó, hắn cũng suy nghĩ đến số lượng các loại thủ đoạn chiến thuật ứng đối Nhạc Hữu Thành, ví dụ như bố trí một loại cơ quan không dễ phát giác dưới đám lá rụng, hay là làm tầng lá bay lên che mắt đối phương, lợi dụng ưu thế hệ thống phụ trợ trí năng.
Song Nhạc Vũ cuối cùng lựa chọn phương thức đường đường chính chính khiêu chiến, dùng thực lực phân định cao thấp. Nhưng hắn không thể ngờ là chiến đấu đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế. Một võ sư cấp bốn mà chết đi như vậy, đúng là làm người ta thổn thức không thôi.
Bất quá điều này là nói vận may của hắn cũng nói không chừng.
Từ tình hình chiến đấu vừa rồi cũng không phải rất lạc quan. Vũ kỹ thế giới này mặc dù rất phát triển nhưng trên phương diện cận chiến thì còn khá lạc hậu. Nhưng điều này cũng không thể nói là hắn có thể tung hoành không cố kỵ rồi, ngược lại Nhạc Vũ bây giờ đối càng cảm thấy kính sợ những vũ giả cao cấp kia.
Với thực lực của Nhạc Hữu Thành đã đủ để ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, như vậy thực lực ở trên lão, chừng cấp năm cấp sau, thậm chí tiên thiên cường giả trong truyền thuyết sẽ kinh khủng như thế nào?
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi chiến đấu, Nhạc Vũ cảm thấy rõ ràng linh khí thuộc tính hàn đang nhanh chóng từ mọi phương hướng ùa vào Nhạc Hữu Thành. Rất hiển nhiên vị lão võ sư này chắc là còn tụ tập chân khí để đánh ra sát chiêu.
Nhạc Vũ đã từng đọc thấy trong sách truyền thuyết về các cường giả tuyệt thế thậm chí có thể khai sơn phá thạch, hóa hồ thành băng băng, đốt núi nấu biển. Lúc trước hắn vẫn bán tín bán nghi, nhưng với những gì chứng kiến hôm nay thì chưa hẳn lại không thể làm được.
Trước lực lượng vô cùng, đao thuật và kỹ xảo cận chiến của hắn chẳng qua là chút tài mọn mà thôi. Cuộc chiến ngày hôm nay cũng khiến cho hắn hiểu thêm một bước.
- Thiếu gia, ngươi lại có thể giết lão?
Nhiễm Lực đã thu hồi cung tên, cất bước đi tới, trợn tròn mắt nhìn thi thể dưới chân, cả chiếc đầu lâu còn chưa nhắm mắt kia.
Bản thân gã cũng ý thức được mình đang nói một câu vô nghĩa nhưng nếu không như thếkhông đủ để biểu đạt sự chấn động của gã.
Vốn gã không hề tán đồng lần phục sát này, song Nhạc Vũ không để ý ý kiến của gã, cứ thế triển khai hành động nên không thể không tham dự vào.
Nguyên tưởng rằng lần này mặc dù không chết, cũng sẽ lột da, vậy mà hiện giờ bốn võ sư có thực lực cao không thể chạm tới đã đền tội mà hai người bọn họ không hề tổn hao một cọng tóc.
Ánh mắt hiện giờ của gã nhìn Nhạc Vũ cực kỳ quái dị. Tiểu chủ nhân của gã chẳng những to gan lớn mật mà còn tâm tư cẩn thận, bản lĩnh cường hãn, hết thảy tạo nên một yêu nghiệt.
- May mắn mà thôi!
Nhạc Vũ cười khổ lắc đầu, lấy tay phủi những mảnh băng ngưng kết bám vào trên y phục. Những lời của hắn là thật, lúc chiến đấu thì hắn tự tin mười phần nhưng sau khi xong mới thấy quả thật mạo hiểm.
May nhờ chính là ở tiền thế bởi vì muốn gom chút tiền vốn để gia nhập đám lính đánh thuê nên trong quân đội đã nghiên cứu qua mấy hạng mục chuyên dùng trong mai phục, đặt bẫy, cũng có chút bản lĩnh.
Trong lúc đánh với Nhạc Hữu Thành một trận, dưới áp lực của nguy cơ, đao pháp cũng càng có tinh tiến.
Nhiễm Lực bĩu môi, cho đây là Nhạc Vũ khiêm tốn. Trong con mắt của gã, Nhạc Hữu Thành cùng ba người kia từ đầu đến cuối đều bị nắm mũi dẫn đi, bất quá gã cũng không có tâm tư tranh cãi.
- Vậy chuyện hôm nay có cần gạt chủ mẫu không?
- Ngươi nói sao?
Nhạc Vũ liếc xéo Nhiễm Lực, phát hiện gã lần đầu tiên nhướng mày lộ vẻ khổ sở.
- Thiếu gia, ta thấy hay là nói cho chủ mẫu biết. Đã chết một võ sư cấp bốn, làm không tốt sẽ dẫn đến một số trưởng lão trong tộc nổi điên. Nếu như bị phát hiện ra là chúng ta thì chỉ e chịu không được đâu!
Nhiễm Lực cũng không phải là người thật thà gì, chẳng qua là chuyện ngày hôm nay, thật sự vượt qua phòng tuyến tâm lý của gã. Nếu có chuyện gì xảy ra, vừa có lỗi với chủ mẫu lẫn không còn mặt mũi đi gặp phụ mẫu dưới suối vàng.
- Vậy ngươi còn muốn ăn Bồi Nguyên hoàn không?
Nhạc Vũ lạnh lùng nhếch miệng:
- Có phải sau này ta nghiên cứu ra loại thuốc nào nữa, ngươi cũng không muốn nữa rồi?
Nhiễm Lực lại nhăn nhó, trong lòng không ngừng đấu tranh, rốt cuộc ân tình lão gia cùng chủ mẫu trọng yếu hay là mấy hoàn thuốc mà Nhạc Vũ luyện chế phân lượng nặng hơn. Mấy câu kế tiếp của Nhạc Vũ đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của gã.
- Ngươi cho rằng ta mạo hiểm chạy tới Hắc Vân Lĩnh này làm gì, còn không phải là vì tìm chút dược liệu thích hợp, chuẩn bị chế luyện Dịch tủy hoàn cho chúng ta?
Nhìn thần sắc động tâm của Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cười hắc hắc, ném thêm một viên đường:
- Hơn nữa chuyện này nếu nói cho mẫu thân ta biết thì có thể có ích lợi gì? Ngươi chẳng lẽ muốn sau này bà suốt ngày lo lắng cho hai chúng ta?
Nhiễm Lực gãi đầu, cảm giác không phản bác được. Quả thật đúng như Nhạc Vũ nói, cho dù là lấy nhân mạch cùng năng lực của Nhạc Trương Thị thì cũng không thể xuất lực ở chuyện này.
Sau đó thái độ của Nhiễm Lực biến đổi, bắt đầu vô cùng tích cực dưới sự sai khiến của Nhạc Vũ xóa hết các loại dấu vết. Ở phương diện này Nhạc Vũ cũng là đại hành gia, lúc trước hắn từng làm lính đánh thuê đã trải qua không ít những chuyện tương tự. Bất quá ánh mắt Nhiễm Lực lại lần nữa tròn xoe tìm kiếm sơ hở để nhắc nhở Nhạc Vũ.
Sau khi hoàn toàn dọn dẹp vết máu và dấu vết chiến đấu cũng đã là hơn một giờ sau, lúc này ngay cả Nhiễm Lực cũng không thể nói ra điểm gì không ổn. Trên hiện trường chỉ còn lại bốn thi thể và binh khí, cung tên bọn chúng lưu lại. Về phần thân thể thì xử lý đơn giản, trực tiếp ném cho đám yêu thú ăn hết coi như xong chuyện. Về phần lý do, Nhạc Vũ tính toán tạo ra có xâm nhập từ bên ngoài Hắc Vân Sơn. Hắn lấy ít máu của mấy người, dùng dược vật để tạm thời chống đông kết, chuẩn bị để bày nghi trận, làm thành cảnh tượng giả chiến đấu với yêu thú. Về phần những người bên trong tộc chịu trách nhiệm điều tra tin hay không tin cũng không quan hệ đến hắn. Dù sao từ góc độ nào để xem xét thì thực lực của hai người bọn hắn quá chênh lệch với bốn vị võ sư.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào