Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 26: Thời gian đắc ý nhất trong trường.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Triệu Trường Phong nuốn vào Đảng đơn giản là vì thời điểm phân phối tốt nghiệp, với thân phận đảng viên hoặc là đảng viên dự bị sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn so với sinh viên bình thường.
Nhưng Triệu Trường Phong có thể nghĩ vậy, một vài người khác cũng nghĩ như vậy. Các sinh viên có ai không nghĩ tới việc vào Đảng chứ? Nhưng hàng năm trong khoa chỉ có chỉtiêu chuẩn hai đảng viên dự bị. Người nhiều cháo ít, Triệu Trường Phong hoàn toàn không có quan hệ lẫn bối cảnh, làm sao có thể tranh nhận bánh hương trái cây này? Cho nên tuy rằng mắt nhìn thấy thèm, nhưng Triệu Trường Phong lại hoàn toàn chết tâm đối với thân phận của đảng viên dự bị.
Lúc này Vương Hướng Đông đột nhiên hỏi đến, Triệu Trường Phong sao có thể không rõ được hàm ý bên trong? Triệu Trường Phong đã sớm đoán được Cuộc điện thoại của Lưu Quang Huy đã có thể thay đổi cuộc sống hắn. Chỉ có điều hắn tuyệt đối không ngờ được sự thay đổi này tới nhanh chóng dồn dập khiến người ta không kịp suy nghĩ.
- Vương đạo viên, quả thật em rất muốn vào Đảng, chỉ là sợ mình không đủ tư cách.
Triệu Trường Phong nuốt nước bọt, cố làm bớt sự khô khốc trong cổ họng.
- Trường Phong đồng học, có đủ tư cách hay không không phải dựa vào lời nói của cậu, cũng không phải dựa vào lời nói của tôi. Chỉ có lời nói của tổ chức mới là quan trọng.
Vương Hướng Đông nghiêm túc nói:
- Cậu không đi thử, vĩnh viễn không biết mình có đủ tư cách hay không.
Trong lòng Triệu Trường Phong không cho rằng lý do thoái thác của Vương Hướng Đông là đúng. Thuần túy là chó má! Chính bởi vì mình biết không có tư cách cho nên mới lười đi thử. Trong việc này, người có tư cách, không cần thử đã biết mình có tư cách! Bất quá trên, ngôn ngữ Triệu Trường Phong vẫn muốn phụ họa Vương Hướng Đông một chút nói:
- Vương đạo viên, là lỗi của em! Người theo đuổi tư tưởng cầu tiến nên dũng cảm thử.
- Vậy là được rồi.
Vương Hướng Đông nở nụ cười.
- Còn nữa, có phải nên viết đơn xin gia nhập Đảng hay không? Trường Phong, hôm nay cậu bỏ thời gian ra viết đơn xin gia nhập Đảng. Buổi tối đưa đến phòng làm việc của tôi.
Nói xong Vương Hướng Đông lấy từ trong túi ra một quyển sổ gì đó:
- Này, đây là mẫu xin gia nhập Đảng do những người trước kia đã viết. Cậu có thể tham khảo một chút.
- Cám ơn Vương đạo viên!
Triệu Trường Phong nhận lấy mấy tờ đơn xin gia nhập Đảng do Vương Hướng Đông đưa qua, trong lòng có một chút kích động. Triệu Trường Phong biết, bắt đầu từ giờ phút này, cuộc sống hắn đã hoàn toàn khác so với trước kia.
* * * * * * * *
Chuyện tốt lũ lượt theo nhau tới.
Triệu Trường Phong vừa mới giao đơn xin gia nhập Đảng qua, lão sư bên Đoàn ủy và sinh viên trường học đã hẹn Triệu Trường Phong qua, hỏi Triệu Trường Phong có đồng ý tới hội sinh viên nhậm chức hay không.
Đương nhiên Triệu Trường Phong hiểu được mang danh hiệu là cán bộ của hội sinh viên trường không chỉ tăng thêm khả năng được phân vào chỗ tốt sau khi hắn tốt nghiệp, mà quan trọng hơn là, hắn có thể mượn được danh hiệu cán bộ hội sinh viên trường học kết bạn với những phần tử tinh anh trong đại học Hoa Bắc.
Những phần tử tinh anh này, sau khi bước vào xã hội sau tất nhiên cũng sẽ phát triển trở thành cường thế. Sau khi Triệu Trường Phong tốt nghiệp, mối quan hệ chặt chẽ với những người này sẽ tạo thành sự giúp đỡ lớn.
Nhưng Triệu Trường Phong cẩn thận cân nhắc một chút vẫn nhẹ nhàng từ chối lòng tốt của lão sư văn phòng Đoàn ủy và sinh viên.
Triệu Trường Phong từ chối đến hội sinh viên không phải vì tự cao tự đại, cũng không phải muốn thể hiện rõ ràng sựthanh cao không giống người thường. Ngược lại, hắn đã cân nhắc tới thực tế.
Ví dụ như giao đơn xin gia nhập Đảng, tranh thủ trở thành đảng viên dự bị, điều này đối Triệu Trường Phong mà nói là có thể tiếp nhận được. Bởi vì theo quy định chung của trường đại học, đảng viên dự bị đều là bắt đầu từ năm thứba. Lúc này khoa tài chính vừa bắt đầu tiếp nhận các sinh viên công tác tích cực trong khóa 90 gia nhập Đảng.
Nói cách khác, là sinh viên đại học năm thứ ba, tất cả mọi người đều có cơ hội như nhau. Tối thiểu trên danh nghĩa bọn họ có cơ hội ngang nhau. Đảng viên dự bị là mục tiêu mà tất cả mọi người đều muốn tranh thủ. Chưa đến giây phút quyết định cuối cùng, không ai biết người nào sẽ thắng trong cuộc cạnh tranh ở trường.
Có thể nói, bất cứ kẻ nào cũng có thể chiến thắng. Nếu như vậy, cuối cùng Triệu Trường Phong cướp được vị trí đảng viên dự bị, sẽ khiến một vài người khó chịu, khiến một vài người đố kị, nhưng lại không kết thù kết oán với bọn họ.
Dù sao đảng viên dự bị chỉ là ở trên danh nghĩa, hầu như không thể thuộc về bọn họ. Hiện tại cho dù thuộc về người khác, tuy rằng bọn họ cảm thấy đáng tiếc nhưng tuyệt đối sẽ không quá khó chịu. Bởi vì bọn họ chưa bao giờ từng thật sự sở hữu nó.
Điều này giống với việc buôn bán. Có người mời anh chung vốn cộng tác cùng kinh doanh với gã. Một khi thành công, anh có thể có được lợi nhuận mười nghìn đồng trong đó. Nhưng trước khi chung vốn, người này đột nhiên thay đổi chủ ý. Thay vào đó lại mời người khác hùn vốn đầu tư. Như vậy, mười nghìn đồng này sẽ do người khác kiếm được.
Theo lý thuyết mà nói, anh đã tổn thất mười nghìn đồng. Loại kết quả này tuy rằng khiến anh khổ sở, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến anh cảm thấy quá bi thương. Bởi vì mười nghìn đồng này chỉ là tồn tại trong khái niệm, anh chưa từng thật sự có được nó.
Đổi lại một ví dụ, anh lấy ra mười nghìn đồng hùn vốn đầu tư với người khác. Kết quả việc kinh doanh bị thua lỗ. Tất cả bị lỗ mất mười nghìn đồng. Lúc này anh nhất định sẽ đau lòng muốn chết, có cảm giác đau như đứt da đứt thịt. Theo lý thuyết mà nói, giống với ví dụ trước đó, anh đều tổn thất mười nghìn đồng.
Nhưng đều là tổn thất mười nghìn đồng nhưng vì sao ở trường hợp sau lại khiến anh cảm thấy đau lòng khó chịu hơn rất nhiều chứ? Rất đơn giản, bởi vì mười nghìn đồng này là do anh tự tay lấy ra. Anh cảm nhận được sự sở hữu rõ ràng không gì sánh được. Hiện tại mất đi, tất nhiên cảm giác khó chịu sẽ tăng gấp đôi.
Trở lại trường hợp của Triệu Trường Phong. Vì sao Triệu Trường Phong lại dùng lời nói nhẹ nhàng từ chối lòng tốt của lão sư ở văn phòng Đoàn ủy và sinh viên trường? Bởi vì hắn cảm thấy nếu hắn đồng ý, nhất định sẽ khiến người khác nảy sinh lòng oán hận, thậm chí kết thù kết oán sâu sắc.
Nói như vậy, những người từng học qua đại học đều biết, sinh viên năm thứ nhất và sinh viên năm thứ hai chỉ là vị trí chân chạy. Các chức vụ các bộ chủ yếu đều do các sinh viênđại học năm thứ ba đảm nhiệm. Về phần sinh viên năm thứ tư, thì bận các việc như... Thực tập, viết luận văn tốt nghiệp và công tác phân phối, đã sớm rút lui khỏi hội sinh viên.
Hiện tại đã là giữa tháng mười trung tuần, ứng cử viên cho cán bộ hội sinh viên đã sớm được xác định, đồng thời đềuđã đảm nhiệm hơn một tháng. Lúc này nếu Triệu Trường Phong qua hội sinh viên để nhậm chức, tất nhiên sẽ có người mất đi chức vị cán bộ trong hội sinh viên.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 27: Cha mẹ thất nghiệp.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Một thứ đó hoặc là một vật đã có được lại mất đi và cảm giác một thứ mờ ảo vuột khỏi tay chính mình lại hoàn toàn khác nhau. Triệu Trường Phong không nghĩ bởi vì sự xuất hiện của mình sẽ khiến người nào đó mất đi vị trí, do đó vô duyên vô cớ thậm chí chẳng hiểu tại sao lại kết thù với người nào đó. Điều này không phù hợp với tác phong xử thếcủa Triệu Trường Phong.
Lão sư bên Đoàn ủy và hội học sinh thấy Triệu Trường Phong từ chối đến hội học sinh để đảm nhiệm chức cán bộ, không khỏi vừa giật mình lại vừa tò mò. Việc tốt như vậy nếu là sinh viên khác tranh nhau vỡ đầu còn không được, vì sao hiện tại bọn họ chủ động đưa tới cửa cho Triệu Trường Phong, Triệu Trường Phong ngược lại còn từ chối như vậy?
Đối mặt với câu hỏi của lão sư Đoàn ủy và sinh viên, Triệu Trường Phong nói ra lo lắng của mình. Hắn không muốn có người dưới tình huống không có bất kì sai sót nào nhưng bởi vì hắn xuất hiện mà mất đi chức vụ trong hội học sinh viên của trường.
Nếu trong tình huống như vậy mà hắn đến hội sinh viên nhậm chức, chẳng những sẽ ảnh hưởng tới sự đoàn kết của các cán bộ trong hội sinh viên trường, còn ảnh hưởng tới uy tín của các bộ môn có liên quan của trường, càng làm tư tưởng hắn mang một gánh nặng lớn. Về phần những lý do sâu bên trong, Triệu Trường Phong sẽ không nói ra.
Hai lão sư có mặt trong văn phòng Đoàn ủy và sinh viênđều nở nụ cười. Bọn họ nói cho Triệu Trường Phong biết, không cần có lo lắng như vậy. Bởi vì trước đó bọn họ đã cân nhắc tới tình huống này. nếu Triệu Trường Phong nguyện ýđến hội sinh viên rèn luyện một chút, như vậy văn phòngĐoàn ủy và sinh viên sẽ cân nhắc cố ý tăng thêm một chức vụ cán bộ hội sinh viên cho Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong lập tức mặt đỏ tai hồng. Hắn vốn tưởng rằng tâm tư của mình đủ kín đáo, cân nhắc chuyện vô cùng toàn diện. Hắn thật sự không ngờ được mình trước mặt các giáo sư ở văn phòng Đoàn ủy và sinh viên lại có vẻ ngây thơ như thế.
Khi bọn họ quyết định việc này nhất định đã cân nhắc tới các mặt. Bởi vậy mới có thể cố ý vì Triệu Trường Phong tăng thêm một chức vụ cán bộ sinh viên. Cách làm như vậy sẽ không tổn thương bất kỳ lợi ích của người nào.
Vì thế Triệu Trường Phong lập tức đáp ứng lời mời của lão sư văn phòng Đoàn ủy và sinh viên. Tuy rằng Triệu Trường Phong cảm thấy hắn cần kiểm tra xung quanh, tâm tư kínđáo, nhưng rất nhiều chuyện chỉ dựa bằng vào tâm tư kínđáo mà suy nghĩ trong đầu lại không có gì là không được. Vậy chẳng khác gì lý luận suông.
Chỉ có không ngừng tôi luyện trong cuộc sống thực tế và trong công tác, mới có thể thật sự nâng cao được năng lực bản thân. Mà đến công tác trong hội sinh viên của trường, không thể nghi ngờ chính là cung cấp một cơ hội tốt đểTriệu Trường Phong một rèn luyện năng lực của mình.
- Hai vị lão sư, không biết trường học sắp xếp cho em làm chức vụ gì trong hội sinh viên trường vậy?
- Phó chủ tịch hội sinh viên của trường.
Ngày 21 tháng 10 năm 1992, hội sinh viên trường ra thông cáo, mới bổ sung thêm một phó chủ tịch hội sinh viên. Chức vụ này sẽ do Triệu Trường Phong, sinh viên khoa tài chính khóa 92 đảm nhiệm.
Ngày 25 tháng mười, Đảng khaa tài chính chính thức thảo luận thông qua, thu nạp sinh viên Triệu Trường Phong làmđảng viên dự bị.
Ngày 5 tháng 11, Triệu Trường Phong được bầu làm sinh viên ưu tú của đại học Kinh tế tài chính Hoa Bắc.
Tháng mười hai cùng năm đó, Triệu Trường Phong là người duy nhất được đại học Kinh tế tài chính Hoa Bắc đề cử, tham gia bình chọn làm sinh viên đại biểu của tỉnh Trung Nguyên trong năm 93.
…
Các loại vinh dự ùn ùn kéo đến. Triệu Trường Phong gần như chỉ trong một đêm từ một một sinh viên bình thường không có tiếng tăm gì trở thành ngôi sao trường đại học Hoa Bắc, chạm vào thể bỏng tay.
Nhưng ngay khi con đường làm quan ở trường đại học của Triệu Trường Phong rộng mở, trong nhà lại truyền tới một tin tức bất hạnh, nhà máy cơ khí Hồng tinh nơi cha mẹ hắn làm việc đã phá sản, đóng cửa.
Cha mẹ Triệu Trường Phong đều là nhân viên chính thức của nhà máy cơ khí Hồng Tinh. Nếu lùi lại mười năm, loại gia đình có hai bên cha mẹ đều là công nhân chính thức vẫn có thể khiến người ta hâm mộ. Thậm chí trên xã hội còn có một danh từ chuyên dụng, gọi gia đình vì "Vợ chồng công nhân viên".
Nhưng hào quang của vợ chồng công nhân viên lại không ngừng phai màu trong làn sóng cải cách. Độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, các loại danh từ mới không ngừng xuất hiện. Lúc ấy Chính phủ đẩy xí nghiệp vềphía xã hội, đẩy về phía thị trường. Những xí nghiệp quen với cảnh quốc gia thu mua, quốc gia tiêu thụ ngày càng ngày càng không duy trì được. Nhà máy cơ khí Hồng Tinh cũng là một trong những xí nghiệp bị vây trong hoàn cảnh khốn khó này.
Chỉ là cho dù nhà máy cơ khí Hồng Tinh đang từng gặp khó khăn, tiền lương của cha mẹ Triệu Trường Phong cũng có hơn bốn trăm đồng. Tuy rằng số tiền này không thểkhiến cuộc sống của bọn họ trở nên giàu có, nhưng chỉ cần nhà máy cơ khí Hồng Tinh không đóng cửa, mỗi tháng hơn bốn trăm đồng, ngoại trừ có thể khiến hai người đủ đểchi tiêu cho hai miệng ăn, hoàn toàn có thể gánh vác được chi phí sinh hoạt một tháng hơn một trăm đồng của Triệu Trường Phong.
Nhưng nhà máy cơ khí Hồng Tinh lại đóng cửa! Cha mẹ Triệu Trường Phong cùng thất nghiệp. Nói cách khác, trong gia đình Triệu Trường Phong hoàn toàn không có một khoản thu nhập nào.
Họa vô đơn chí! Sức khỏe của mẹ Triệu Trường Phong vốn không tốt, bởi vì nhà xưởng đột nhiên đóng cửa, khiến bà bị đả kích quá lớn, cho nên bị bệnh nặng không dậy nổi. Cứnhư vậy, không chỉ trong nhà không có một khoản thu nhập nào, còn phải chi ra một số lượng lớn tiền thuốc men.Điều này khiến vốn gia đình ở trong tình trạng trứng chọiđá càng thêm quẫn bách.
Tết nguyên đán năm 93, Triệu Trường Phong nghỉ học vềnhà thì biết được tin tức này. Hắn vốn tính về nhà nói cho cha mẹ hắn biết tình hình ở trường học, để cha mẹ vui mừng. Nhưng vừa tiến vào cửa, Triệu Trường Phong liền kinh ngạc đến ngây người.
Mẹ hắn nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt vàng như nến, gầy gần như thành xương bọc da. Cha chợt già đi rất nhiều. Ngày xưa sống lưng thẳng đứng giờ đã còng xuống. Khuôn mặt luôn tươi cười đã có vô số nếp nhăn. Một mái tóc đầuđen bóng rậm rạp cũng đã trở nên thưa thớt. Mái tóc nhuộm màu muối tiêu.
Cha Triệu Trường Phong nói cho hắn biết, bắt đầu từ tháng mười hai, nhà máy cơ khí Hồng Tinh đã đóng cửa. Mẹ hắnđã bị bệnh từ lúc đó. Bà sợ ảnh hưởng đến việc học tập của Triệu Trường Phong, vẫn ép cha hắn không được nói tin tức này cho Triệu Trường Phong biết.
Triệu Trường Phong hầu hạ mẹ ở trước giường bệnh tròn ba ngày. Hắn vốn đang muốn tiếp tục hầu hạ, nhưng ngày nghỉ đã hết. Mẹ hắn vội vàng ép hắn trở lại trường. Bà khóc nói, trong nhà liều sống liều chết mới có được một sinh viên như hắn. Không phải chỉ để thấy hắn tương lai làm rạng rỡ tổ tông, khiến cha mẹ được vẻ vang sao? Nếu Triệu Trường Phong bởi vì bệnh của bà mà chậm trễ việc học hành, hắn bảo bà làm sao có thể sống yên ổn đây?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 28: Có khách tới chơi.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Rơi vào đường cùng, Triệu Trường Phong không thể làm gì khác hơn là rời nhà trở về trường học.
Trước khi đi, cha Triệu Trường Phong nhét vào trong tay hắn tám mươi đồng. Trên mặt ông đầy vẻ hổ thẹn, thậm chí mắt không dám nhìn Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, cha không tiền đồ, ngay cả một sinh viên cũng nuôi không nổi. Cha rất xin lỗi con! Tám mươi đồng này, con cầm tạm, coi như tiền sinh hoạt tháng này. Số tiền còn lại cha sẽ tìm cách.
Triệu Trường Phong không nhận tiền của cha. Hắn lấy từtrong túi ra giấy khen sinh viên ưu tú được trường phát, nhìn cha nhìn:
- Cha, con quên nói cho cha biết. Lần này con đã nhà trường bầu thành sinh viên ưu tú. Trường học còn phát hai trămđồng tiền thưởng. Số tiền này đủ con dùng đến kỳ nghỉđông. Cha đừng lo lắng cho con.
Cũng mặc kệ cha mình có tin hay không, Triệu Trường Phong nhanh chân bỏ chạy. Cha hắn vội vàng đuổi theo phía sau Triệu Trường Phong, trong miệng không ngừng lo lắng gọi tên hắn. Triệu Trường Phong không quay đầu lại vẫn liên tục chạy về phía trước. Gió mùa đông lạnh buốt giống như dao cắt ở trên mặt hắn, đau đến mức nước mắt hắn tràn mi.
* * *
Sau khi trở lại trường học, Triệu Trường Phong bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống chính mình.Đầu thập niên 90, mặc dù có công việc làm ngoài giờ, nhưng sinh viên thật sự muốn tìm một công việc có thểnuôi sống chính mình lại vô cùng khó.
Cho dù ở phía sau đã lưu hành sinh viên đại học đi dạy kèm, nhưng trong lúc đó Triệu Trường Phong vẫn rất ít thấy. Do giới hạn trong điều kiện kinh tế lúc đó, đa số gia đìnhđều không dư dả. Ai sẽ bỏ ra một khoản tiền để mời gia sư dạy cho con mình đây? Thêm vào đó, đại học Kinh tế tài chính Hoa Bắc lại nằm ở vùng ngoại thành của thành phố Trung Châu. Xung quanh đều là nông dân trồng trọt các loại lương thực.
Những gia đình chấp nhận mời gia sư cho con mình thật sựhiếm giống như lông phượng sừng lân. Cho nên lúc ấy ở Đại học Hoa Bắc, công việc gia sư muốn gặp mà không thể cầu. Trừ phi là cơ hội đột nhiên tìm đến anh, nếu chủ động đi bên ngoài tìm công việc gia sư, mười có mười đều phải thất bại.
Đối Triệu Trường Phong mà nói, ít nhất theo tình trạng lúc này mà xem xét, con đường gia sư này là không thể thực hiện được. Như vậy còn có công việc gì nữa? Đơn giản làđến các quan hàng vỉa hè ở khu vực gần đó để rửa chénđĩa. Nếu thân phận của Triệu Trường Phong bình thường thì việc rửa chén đĩa này cũng dễ làm.
Nhưng với thân phận của Triệu Trường Phong hiện tại, tuyệtđối không thể làm công việc rửa chén đĩa này. Suy đi ngẫm lại, Triệu Trường Phong khổ tâm xây dựng đi ra một tình thếcó lợi đối với hắn như thế, không riêng rất nhiều lãnh đạo và lão sư trong trường học đều biết Triệu Trường Phong và vị lãnh đạo nào đó ở tỉnh có quan hệ mật thiết, mà toàn bộ những sinh viên trong trường học nhanh nhạy với thông tin cũng biết Triệu Trường Phong là một người có bối cảnh vô cùng tốt. Hiện tại người có bối cảnh có hậu trường như vậyđột nhiên đi rửa chén đĩa kiếm tiền, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Người thực sự có thân phận sẽ đi làm những công việc như vậy không? Nếu chẳng may để kẻ có tâm chú ý, đặc biệtđến thành phố Sơn Dương điều tra một chút về gia thế của hắn, sẽ lập tức liền sẽ hiểu rõ kỳ thật hắn và Triệu Phó tỉnh trưởng một chút quan hệ cũng không có! Kể từ đó, tình thếthuận lợi do Triệu Trường Phong khổ tâm xây dựng rất có thể sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước. Thời gian rời trường. hi vọng sau khi tốt nghiệp được sở phân công tác tới một đơn vị tốt, chắc chắn sẽ rời khỏi hắn.
Triệu Trường Phong lập tức lâm vào lựa chọn lưỡng nan. Nếu đi làm công việc đó, vậy sau khi tốt nghiệp được phân phối gì cũng không cần suy nghĩ. Rất có thể bị trường học tùy tiện sung quân đến một đơn vị xa xôi nào đó; không đi làm công, sẽ gặp phải tình trạng không gạo dưới nồi. Không nguồn thu nhập để chi phí cho sinh hoạt thường ngày, chẳng phải hắn sẽ lập tức phải đói chết?
Ngay khi Triệu Trường Phong bó tay không có biện pháp, lại có người đột nhiên tìm tới cửa đưa tiền cho Triệu Trường Phong. Người này ra tay vô cùng lớn, thoáng cái liền cho hai vạn!
…
Vừa qua tết Nguyên đán, tất cả sinh viên đều bắt đầu tập trung học tập. Đã sắp đến kỳ thi cuối kỳ. Tâm tư của Triệu Trường Phong lại không thể tập trung vào việc học tập. Hắn cần tìm được một công việc làm ngoài giờ để giải quyết vấn đề sinh hoạt phí rất lớn của sinh viên trong năm học tiếp theo. Đây là vấn đề cấp bách mà hiện tại Triệu Trường Phong đang phải đối mặt.
Buổi chiều sau khi tan học, Triệu Trường Phong đang định rời khỏi, Bí thư Lịch Trình Sinh lại giữ hắn lại, bảo hắn buổi tối đến nhà ăn cơm. Trong lòng Triệu Trường Phong cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ Lịch bí thư biết tin hắn không có sinh hoạt phí, ngày trôi qua rất khó khăn, cho nên mới mời hắnđến nhà để cải thiện một chút thức ăn sao?
Mặc kệ là nguyên nhân gì đi, có thể cải thiện một chút thức ăn là tốt rồi. Nhất là vừa cải thiện thức ăn đồng thời còn bớt chi phí một lần ăn của Triệu Trường Phong.
Sáu giờ ba mươi tối, Triệu Trường Phong đúng hẹn tới nhà Lịch bí thư. Nằm ngoài dự kiến của hắn chính là, trong nhà Lịch bí thư còn có một người xa lạ. Người này mặc toàn thân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn có chút đắt tiền. Nhìn hắn ước chừng hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng trầm ổn.
Lịch bí thư giới thiệu với Triệu Trường Phong, người này họ Trình, là đồng hương của Lịch bí thư. Hiện tại hắn đang là Phó bí thư Huyện ủy ở một huyện, thành phố cấp 3 nào đó của tỉnh Trung Nguyên.
- Chào Trình Bí thư!
Triệu Trường Phong vừa chào hỏi Trình Bí thư, vừa cảm thấy phải cân nhắc dụng ý của Lịch bí thư. Hắn giới thiệu Trình Bí thư cho mình biết là có ý gì vậy?
Triệu Trường Phong đang phân vân, thần thái có chút rụt rè, nhìn thấy Trình Bí thư gật đầu một cái.
Nhưng cuối cùng Triệu Trường Phong không làm rõ được rốt cuộc Lịch bí thư sắp xếp hắn gặp mặt Trình Bí thư là có ý gì. Bởi vì sau khi chào hỏi xong, Lịch bí thư liền không nói gì thêm, mà bắt đầu tiếp rượu cho Triệu Trường Phong và Trình Bí thư. Trình Bí thư cũng không nói gì. Ngoại trừ nhiệt tình khuyên Triệu Trường Phong uống rượu ra, cũng không có lời gì khác.
Sau khi uống hết hai bình rượu đế, Lịch bí thư mới chủ động yêu cầu dừng lại. Hắn từng chứng kiến tửu lượng của Triệu Trường Phong, biết nếu không dùng tới kỹ xảo đổi rượu thành nước trắng, chỉ sợ hôm nay hắn và Trình Bí thư đều phải thua trong tay Triệu Trường Phong.
Vợ Lịch bí thư bưng món chính lên. Triệu Trường Phong ăn liền hai chén cơm lớn. Khi hắn buông chén xuống, mới phát hiện hai người Lịch bí thư và Trình Bí thư căn bản không ăn, lập tức cảm thấy hơi ngại.
Trình Bí thư cười tủm tỉm nói:
- Có gì phải ngại? Người trẻ tuổi lúc cơ thể phát triển, ăn cơm nhiều là chuyện rất bình thường. Lúc trước khi tôi bằng tuổi của Tiểu Triệu bây giờ, một bữa cơm có thể ăn tới tám cái bánh màn thầu nóng.
Lúc này Triệu Trường Phong mới không cảm thấy xấu hổ nữa.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 29: Mời ăn.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Bất quá Lịch bí thư quá nhiệt tình muốn xới cho hắn một chén nữa, Triệu Trường Phong liền kiên quyết từ chối. Tuy rằng liên tục ba ngày cũng không có bữa cơm nào no, nhưng ở trước mặt Lịch bí thư thì không thể thất thố như vậy. Bằng không làm sao giống với người thân thích của một Phó tỉnh trưởng?
Sau khi dùng qua cơm chiều, Lịch bí thư không giữ Triệu Trường Phong lại. Hắn đứng dậy tiễn Triệu Trường Phong xuống dưới lầu. Triệu Trường Phong vốn tưởng rằng Lịch bí thư sẽ mượn cơ hội tiễn hắn xuống dưới lầu nói với hắn vàiđiều. Nhưng không. Sau khi Lịch bí thư tiễn hắn xuống đến dưới lầu, chỉ đơn giản dặn dò hắn một chút về kỳ thi cuối kỳ sắp tới. Hắn muốn hắn ôn tập thật tốt. Đại khái là những lời nói không có ý nghĩa. Sau đó lại dặn dò vài câu như buổi tối không thấy rõ đường, bảo Triệu Trường Phong đi đứng cẩn thận, sau đó liền vẫy tay từ biệt.
Ở trên đường trở về, Triệu Trường Phong hoang mang không thôi. Chẳng lẽ hắn quá nhạy cảm? Mục đích của Lịch bí thư chỉ đơn giản như thế, chính là tính mời hắn ăn bữa cơm liên giao lưu tình cảm một chút mà thôi? Nhưng, nhưng ngườiđồng hương xuất hiện trong nhà Lịch bí thư thì thế nào? Hay là trước đó Lịch bí thư cũng không biết vị Phó bí thư Huyện ủy này đến thăm. Cho nên hắn mới hẹn Triệu Trường Phong. Mà Trình Bí thư lúc này chẳng qua chỉ là may mắn gặp dịp?
Trực giác của Triệu Trường Phong nói cho hắn biết chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng Lịch bí thư và Trình Bí thư làm vậy là có ý gì. Vì sao bọn họ lại không nói bất kỳ điều gì?
Triệu Trường Phong một bụng buồn bực trở lại phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Triệu Trường Phong chỉ có hai tiết học. Hắn vốn nghĩ sau khi hai tiết học này kết thúc, hắn sẽ tranh thủđến trung tâm nội thành, xem thử có cơ hội tìm được công việc làm ngoài giờ hay không. Nhưng hắn vừa mới đi ra khỏi cửa phòng học, liền bị một người thanh niên ngăn cản.
- Cậu chính là sinh viên Triệu Trường Phong phải không?
Người thanh niên nho nhã lễ độ hỏi.
- Chính là tôi. Xin hỏi anh là ai?
Triệu Trường Phong nghi hoặc quan sát người thanh niên xa lạ đang đứng trước mắt, không biết anh ta tìm mình có chuyện gì.
- À, tôi họ Trương, là thư ký của Trình Bí thư.
Người thanh niên mỉm cười nói:
- Trình Bí thư bảo tôi qua mời cậu cùng ăn cơm trưa. Không biết cậu có vui lòng đi ăn hay không?
Lúc này Triệu Trường Phong mới hiểu được, Trình Bí thư tuyệt đối là có việc tìm hắn. Ngày hôm qua Lịch bí thư chỉbắt đầu làm công tác xe chỉ luồn kim giới thiệu hai người biết nhau. Nhưng chuyện cụ thể lại chưa nói ra.
Có lẽ Trình Bí thư cảm thấy chuyện này không tiện để Lịch bí thư biết được. Có lẽ bản thân Lịch bí thư cảm thấy không cần phải biết nhiều tin tức. Tóm lại, ngày hôm qua chỉ đơn giản là gặp mặt. Về phần mục đích thật sự khiến Trình Bí thư tìm Triệu Trường Phong, thì bữa cơm hôm nay mới công bố.
Có đi hay là không đây? Trong lúc nhất thời Triệu Trường Phong có chút bàng hoàng. Đối với lý do vì sao Trình Bí thư tìm hắn, trong lòng Triệu Trường Phong đã có thể suy đoán ra một hai phần. Không bởi vì chuyện gì khác, nhất định là Trình Bí thư từng nghe Lịch bí thư nói qua về việc Triệu Trường Phong là một người vô cùng có bối cảnh. Nếu không, một Phó bí thư Huyện ủy, không cần phải thông qua cách thức quanh co này để qua tìm hắn.
Nhưng bản thân Triệu Trường Phong biết về gia thế nhà mình. Cái gọi là bối cảnh và quan hệ của hắn, chẳng qua chỉlà do một loại ảo giác do hắn cô gắng xây dựng lên. Hiện tại nếu để hắn lại nhìn thấy Triệu Cường Phó tỉnh trưởng, hắn khẳng định có thể nhận ra Triệu Phó tỉnh trưởng. Nhưng Triệu Cường Phó tỉnh trưởng có thể nhận ra hắn hay không, thật sự không thể đảm bảo. Nếu Trình Bí thư thật sự bởi vì biết giữa Triệu Trường Phong và Triệu Cường có mối "Quan hệ" nào đó nên mới tới tìm Triệu Trường Phong. Chỉ sợ hắn sẽ thất vọng ra về.
- Trương thư ký, thật sự rất xin lỗi. Sáng nay tôi còn có chuyện, chỉ sợ không thời gian ăn cơm với Trình Bí thư.
Cuối cùng, Triệu Trường Phong vẫn quyết định từ chối lời mời của Trình Bí thư.
Trương thư ký thoáng kinh hãi. Chẳng trách Trình Bí thư nói Triệu Trường Phong này có bối cảnh. Xem ra bối cảnh của hắn quả nhiên đủ lớn. Không ngờ ngay cả lời mời của Phó bí thư Huyện ủy cũng không để vào mắt.
- Trường Phong đồng học, cậu có thể tạm thời gác chuyệnđó lại, cùng với tôi đi ăn một bữa cơm với Trình Bí thư được không?
Thái độ của Trương thư ký vô cùng khẩn khoản.
- Trình Bí thư chúng tôi đã đi ô tô hết mấy trăm km từngoại thành tỉnh thành quả thật không dễ dàng. Hơn nữa ăn cơm cũng không chiếm của cậu quá nhiều thời giờ. Chỉkhoảng một hai giờ đã đủ rồi.
Triệu Trường Phong lắc đầu, cười nói:
- Trương thư ký, thật hết sức xin lỗi.
Sau đó, hắn xoay người muốn đi.
- Trường Phong đồng học, xin chờ một chút.
Trương thư ký vội vàng chạy vài bước đuổi theo Triệu Trường Phong:
- Nếu buổi trưa cậu không có thời gian, vậy buổi tối có thểbớt chút thời gian gặp Trình Bí thư một lát được không?
- Rất xin lỗi, buổi tối tôi cũng không có thời gian!
Cho dù Trương thư ký là người biết kiềm chế, nhưng trong lòng cũng cảm thấy tức giận. Nhưng anh ta không thểkhông kìm chế tức giận trong lòng, tỏ ra vô cùng tội nghiệp nói:
- Trường Phong đồng học, cậu xem trong một hai ngày tới cậu có thời gian nào rảnh không? Đến lúc đó tôi sẽ đến trường học đón cậu. Quả thật Trình Bí thư thật lòng thật dạmuốn mời cậu. Ông ấy yêu cầu tôi bất kể thế nào đều phải mời cậu qua bằng được. Phải chắc chắn là cậu vui lòng tới, bằng không tôi rất khó ăn nói khi trở về gặp Trình Bí thư.
Triệu Trường Phong mềm lòng, không muốn nhìn thấy người khác phải khó xử. Trương thư ký xuất ra công phu giả vờđáng thương đúng lúc đánh trúng điểm yếu của Triệu Trường Phong. Rơi vào đường cùng hắn không thể làm gì khác hơn là đồng ý:
- Được rồi! Vậy trưa hôm nay đi. Tôi sẽ đi gặp Trình Bí thư của các anh một lát cũng được!
Lần này, Trình Bí thư đến tỉnh Trung Châu đã ở lại một khách sạn quốc tế, mà không phải khách sạn Trung Nguyên mà trước kia hắn thường chọn. Nếu luận về điều kiện phương tiện, hai khách sạn gần như nhau. Nhưng làm sao lựa chọn nên ở bên nào bỏ bên nào giữa hai khách sạn, lại khiến Trình Bí thư rất khổ tâm.
Khách sạn Trung Nguyên xây dựng từ những năm năm mươi, là nơi tỉnh Trung Nguyên chuyên đón tiếp các cán bộ của đơn vị phía dưới đến thành phố Trung Châu, thuộc sựquản lý của văn phòng tiếp khách của Chính phủ tỉnh. Bình thường cán bộ Chính phủ tỉnh Trung Nguyên từ các thành phố cấp dưới đến thành phố Trung Châu công tác, đều lựa chọn ngủ lại khách sạn Trung Nguyên. Điều này khiến khách sạn Trung Nguyên trên thực tế trở thành một loại ký hiệu, trở thành một tượng trưng cho thân phận.
Khách sạn quốc tế Trung Châu là khách sạn ngoại giao xa hoa nhất của thành phố Trung Châu, chủ yếu dùng để tiếpđón các khách du lịch đến tỉnh Trung Nguyên ngắm cảnh. Cán bộ Chính phủ rất ít có người nào lựa chọn đến nơi đây ở.
Như vậy vì sao lần này Trình Bí thư lại bỏ Trung Nguyên khách sạn mà lấy khách sạn quốc tế Trung Châu?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 30: Cậu biết Triệu Phó tỉnh trưởng?
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Bởi vì lần này Trình Bí thư đến thành phố Trung Châu xử lý chuyện riêng, không thể để cho người khác biết được. Ngoại trừ tâm phúc của hắn là Trương thư ký ra, trong huyện không có bất cứ kẻ nào biết được mục đích thật sựcủa Trình Bí thư khi đến thành phố Trung Châu. Hắn lựa chọn đến ở tại khách sạn quốc tế Trung Châu, đã có thểtránh phải xấu hổ khi gặp phải người quen. Mà không phải bởi vì phương tiện của khách sạn quá kém, làm mất thân phận của Phó bí thư Huyện ủy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Trường Phong tới một khách sạn sang trọng như vậy. Trước đó, hắn cũng chính ở tại một nhà nghỉ nhỏ tốn tám đồng một ngày. Nhưng đi theo phía sau Trương thư ký, thần thái Triệu Trường Phong tựnhiên, hoàn toàn không có vẻ quẫn bách và xấu hổ của người lần đầu tiên tiến vào một nơi sang trọng như vậy.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Triệu Trường Phong vẫn bị mứcđộ sang trọng trong phòng của Trình Bí thư làm hoảng sợ. Bước qua cửa chính là một phòng khách có diện tích rất lớn, rất cao, rất rộng.
Trên vách tường đối diện với cửa phòng có gắn một bức tranh lớn. Nữ thần Venus trần truồng với một đám thiên sứbảo vệ xung quanh. Phía dưới chính một cái vỏ sò rất lớnđang dâng lên. Trên nền đất có trải mộ tấm lông dê đắt tiền, gần như có thể bao phủ bàn chân. Bộ sô pha cổ kínhđồ sộ được làm bằng gỗ hồng bọc lớp da thật. Thoạt nhìn có mùi vị khác lạ.
Một mặt khác của phòng khách, là một cửa sổ rất lớn sátđất, hầu như đã chiếm lấy toàn bộ diện tích của bức tường. Trên cửa số có một tấm rèm cửa bằng nhung vàng thêu thiên nga che hết một nửa. Ánh mặt trời mùa đông rọi vào. Bên cạnh cửa sổ, là bức tường gỗ khắc rỗng với hoa tiên lục và cây cảnh trang trí. Qua khe hở xuyên qua tường gỗ, có thể thấy bên trong có một loại quầy bar nhỏ tinh tế. Đèn treo bằng thủy tinh với trong suốt. Ngăn ngoài cùng có một tủ rượu nhỏ, còn đặt năm sáu bình rượu ngoại.
Ngửi mùi thơm thoang thoảng trong không khí, trong lòng Triệu Trườnqg Phong khiếp sợ không thôi. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn chưa từng nghĩ phòng khách trong một khách sạn không ngờ có thể trang hoàng sang trọng tới như thế. Bài trí như vậy, cho dù ở trên màn ảnh phim truyền hình cũng không thấy nhiều lắm. Xem ra đây chính là cái lợi khi làm quan. Một Phó bí thư Huyện ủy ở một khách sạn, không ngờ phòng còn sang trọng như thếnày.
Trong lòng Triệu Trường Phong cảm thán, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, vẫn lộ vẻ thản nhiên.
Trình bí thư nhiệt tình đã sớm đón qua đón. Hắn cầm chặt tay Triệu Trường Phong lắc lắc vài cái, miệng thân thiết kêu lên:
- Trường Phong, Trường Phong lão đệ, rốt cục đã mời được cậu tới đây.
Triệu Trường Phong lui về phía sô pha to lớn ở giữa. Trình bí thư thân thiết ngồi ở bên cạnh Triệu Trường Phong. Trương thư ký đi tới tủ lạnh để trong góc phòng khách góc, lấy ra hai bình nước khoáng Pháp đặt ở trên bàn đá cẩm thạch. Sau đó anh ta nhìn Trình bí thư nói:
- Trình bí thư, buổi trưa ăn cơm Tây hay dùng đồ ăn Trung Quốc?
Trình bí thư cười ha ha, nói:
- Vẫn để Trường Phong lão đệ quyết định đi.
Triệu Trường Phong chưa bao giờ từng ăn cơm Tây. Hắn biết khi dùng cơm Tây cần có rất nhiều quy tác. Tuy rằng hắn cũng từng xem tạp chí tìm hiểu qua về một vài quy tác ăn cơm Tây một ít quy củ, nhưng trong lòng lại không nắm chắc nếu chỉ dựa vào trí nhớ. Nếu cùng Trình bí thư ăn cơm Tây gây ra cảnh tượng buồn cười, vậy chẳng phảiđã làm hỏng vai diễn của Triệu Trường Phong rồi sao?
- Ha hả, Trình bí thư, ăn đồ ăn Trung Quốc đi.
Triệu Trường Phong thản nhiên cười nói.
- Nếu luận về bác đại tinh thâm của văn hóa ẩm thực, vẫn là thức ăn Trung Quốc của chúng ta. Những người tây dương ở nước ngoài mới từ trên cây xuống không lâu, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi thói quen ăn tươi nuốt sống, sao hiểuđược cái gì là văn hóa ẩm thực? Cơm Tây thi thoảng ăn một lần cũng được. Nếu thường xuyên ăn, tôi lại không chấp nhận được.
- Đúng đúng đúng, Trường Phong lão đệ nói không sai. Nhìn bộ dạng người ngoại như đại tinh tinh mới thoát khỏi cuộc sống từ trên cây xuống, bọn họ sao hiểu được cái gì gọi là ăn?
Trình bí thư nhìn Trương thư ký phân phó nói:
- Vẫn ăn đồ ăn Trung Quốc đi. Cậu đến lầu ba đặt một phòng riêng đi.
Trương thư ký nhận lệnh ra ngoài.
Trình bí thư nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong lão đệ, hiện tại thời gian còn sớm, tôi nhờcậu một chuyện. Chờ một lát nữa đến lúc ăn cơm, trương thư ký sẽ qua gọi chúng ta đến đó.
Triệu Trường Phong mỉm cười, nói:
- Trình bí thư, cũng không nên vòng vo. Ngài có việc gì cần tìm tôi cứ nói ra đi.
Trình bí thư cười ha ha, luôn miệng khen Triệu Trường Phong thông minh, không trách được có thể thi đậu đại học ở đây. Thật sự cao minh hơn gấp trăm lần so với hắn xuất thân quê mùa tham gia quân ngũ. Hắn vốn định chơi trò anh tôi với Triệu Trường Phong một lúc, thật sự không ngờđược Triệu Trường Phong liếc mắt một cái đã hiểu rõ.
Triệu Trường Phong không nói chuyện, mở bình nước khoáng ra, uống một cái miệng nhỏ, dựa lưng vào sô pha, hai tay gối đầu, thản nhiên nhìn Trình bí thư, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.
Trình bí thư khen ngợi Triệu Trường Phong hai tiếng, thấy Triệu Trường Phong không nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
- Được rồi, Trường Phong lão đệ, nếu cậu đã thẳng thắn như vậy, tôi sẽ nói thẳng. Không biết có phải lão đệ quen với Triệu Phó tỉnh trưởng hay không?
Triệu Trường Phong lập tức ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Trình bí thư hỏi:
- Trình bí thư, ngài nghe ai nói?
Trình bí thư cười gượng hai câu, nói:
- Nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là có phải Trường Phong lão đệ có biết Triệu Phó tỉnh trưởng không?
Kỳ thật Triệu Trường Phong không hỏi cũng biết, ngoại trừđồng hương của Trình bí thư, Tổng bí thư Đảng của khoa Triệu Trường Phong, Bí thư Lịch Trình Sinh, còn ai sẽ nói cho Trình bí thư biết nữa?
- Không sai, tôi biết Triệu Phó tỉnh trưởng.
Triệu Trường Phong lại dựa vào trên sô pha, thản nhiên nói. Hắn thật sự biết Triệu Phó tỉnh trưởng. Nhưng Triệu Phó tỉnh trưởng có biết hắn hay không, vậy thì khó nói được.
Trình bí thư vui mừng liên tục gật đầu, nói:
- Quả nhiên đúng là như vậy!
Hắn dịch thân thể to béo của mình tới bên cạnh Triệu Trường Phong, thân thiết nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong lão đệ, cậu có thể hay không giúp tôi một chuyện, khiến Triệu Phó tỉnh trưởng nói giúp tôi vài câuđược không?
- Ha ha.
Triệu Trường Phong khoát tay, nhìn Trình bí thư nói:
- Trình bí thư, ngài tìm nhầm người thì phải? Để Triệu Phó tỉnh trưởng nói chuyện giúp ngài, chuyện như vậy hẳn là ngài nên đi tìm người khác, vì sao lại tới tìm tôi chứ?
Thấy Triệu Trường Phong không đáp ứng, Trình bí thư lập tức liền nóng nảy. Hắn giữ chặt tay Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong lão đệ, nếu anh đây có phương pháp khác, còn có thể đến phiền cậu không? Trường Phong lão đệ, hiện tại tôi đã cùng đường. Trường Phong lão đệ, bất kể thế nào cậu cũng phải giúp tôi chuyện này!
...
Trình bí thư vốn tên là Trình Lục Đồng, năm nay năm mươi ba tuổi, tuy rằng hắn lớn tuổi nhất trong chính Uỷ viên thường vụ huyện ủy, nhưng vị trí lại nằm ở giữa. Hắn xếp hạng thứ năm.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.