Quyển 2. Chương 25
Không gian ma pháp: Thất lạc (nhị)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
"Hảo!" Tác Lý không nhịn được vỗ vổ tay nói, " Quá tuyệt vời, ta thề, đây là lần đầu tiên được nghe về trình bày và phân tích không gian, ngươi nghĩ ra như thế nào vậy.”
Bĩu môi khinh thường, Lâm Thanh Hàn tùy ý dựa lưng vào một chiếc ghế, “Bây giờ không phải ngươi nên nói cho ta cụ thể cái gì ư?”
“Vừa mới ngu ngốc lừa dối ta, không cho ngươi biết vài tính chất dao động của không gian, thì ngươi thật sự coi lão tử là thái điểu ( chim giẻ cùi – ba hoa vô tích sự) rồi, mẹ ôi”
Giống như dự đoán của Mạt Tây, Tác Lý khi chứng kiến giấy xác nhận của Mạt Tây trong tay Lâm Thanh Hàn, xém bỏ đi. Hắn cực kỳ không kiên nhẫn ném một quyển lý luận cơ bản của không gian hệ cho Lâm Thanh Hàn. Rồi yêu cầu chuẩn bị cho đến khi nào biết không gian ma pháp là gì rồi hẵng tìm đến hắn một lần nữa.
Đây rõ ràng là làm cho có lệ rồi, thậm chí Lâm Thanh Hàn có thể cảm giác được Tác Lý căn bản không có ý định dạy dỗ mình trong đầu.
Quan hệ với Tác Lý không thể giống với Mạt Tây. Đối với Mạt Tây, Lâm Thanh Hàn có thể lười để ý, dù sao hắn với mình cũng không có quan hệ gì. Nhưng Tác Lý thì không giống, nếu đã xác định sau này mình theo hắn học ma pháp, nếu hắn dạy lấy lệ thì thật không ổn.
Được rồi, ta thừa nhận, Lâm Thanh Hàn ta thoạt nhìn là một tên ăn chơi trác táng không có việc gì làm, nhưng thực chất ta đến đây để nâng cao khả năng thực lực ma pháp của mình. Nếu không ta chạy đến nơi này làm gì?
Muốn thay đổi tên Tác Lý này cũng không phải chuyện dễ dàng. Ít nhất Lâm Thanh Hàn không định tiêu tốn mấy tháng thời gian để chậm rãi thay đổi ấn tượng của hắn. Cho nên, giờ phản kích phải bắt đầu rồi ...
“Ta cho rằng không gian cùng thời gian không thể phân chia. Từ trước đến nay, lý luận về thời gian và không gian hoàn toàn sai lầm rồi. Đối với không gian, ta cho phải có bốn chiều. Nga, xin lỗi, ta quên ngươi không biết chiều là gì. Ta giải thích từ đầu. Bình thường ta coi không gian này là không gian ba chiều, cũng chính là cái các ngươi thường gọi chiều dài, chiều rộng, chiều cao.
Mọi chiều đều được cấu thành bởi thời gian. Không có thời gian sẽ không có không gian. Cho dù là không gian cơ bản nhất, không gian một chiều. Đây là một lời giải thích tốt, bởi vì không có thời gian, không gian tồn tại một mình sẽ không có bất cứ nghĩa lý gì. Bởi vì thời không bản thân chính là một chỉnh thể không thể tách rời.” Nói đến đây, Lâm Thanh Hàn rốt cục ngừng việc tràng giang đại hải (buổi nói chuyện dài với nhiều chương), rồi rút ra tính chất tổng quát, “Tóm lại, đây chính là nhận thức về không gian của ta.”
“Đồ giẻ cùi kia, lão tử đem thuyết không gian bốn chiều của Anh-xtanh ra, cũng không tin không lừa được ngươi! Tốt mã giẻ cùi ah, bố mi thật không tin mi lại có thể so sánh với Anh-xtanh!”
Đây cũng chính là khởi nguồn của tình cảnh phía trên.
"Đương nhiên không thành vấn đề." Tác Lý hưng phấn nói, “Xin lỗi, mong ngươi hiểu cho, trên người ngươi không có chút dao động của ma pháp cùng đấu khí. Điều đó khiến ta nghĩ ngươi là loại ăn chơi trác tàng, ta rất xin lỗi.”
Dừng một chút, Tác Lý tiếp tục nói, "Các lý luận về không gian, ta biết kỳ thật cũng không tính là nhiều. Ngươi có thể xem qua một chút, trước tiên là đống tư liệu này. Đây là bút ký của ta, ngươi cầm xem một chút, nói không chừng có thể có chút thu hoạch.”
Thái độ của Tác Lý trước và sau chuyển biến một trăm tám mươi độ. Bộ dáng, mặt mày hớn hở nọ, quả thực khiến người ta liên tưởng đến một số ý nghĩ kỳ quái…
“Ừ, được rồi, đây là phương pháp rèn luyện tinh thần lực của không gian hệ.” Tác Lý đột nhiên không biết nghĩ gì, lấy từ chỗ nào một quyển cổ thư đưa cho Lâm Thanh Hàn nói, “ Phương pháp rèn luyện tinh thần lực này đề cao tinh thần lực cực kỳ khủng khiếp.
Bất quá khuyết điểm rõ ràng là người tu luyện nhất định phải hao phí đại lượng thời gian cùng tinh lực. Hơn nữa trong cơ thể có càng nhiều nguyên tố ma pháp thì hiệu quả càng kém. Điều này khiến ta cực kỳ khó hiểu. Bây giờ vừa nghe ngươi nói như vậy, ta đột nhiên nghĩ đến, có lẽ tinh thần lực tự thân nó cũng chính là một loại nguyên tố ma pháp. Hừ, nhân tiện cái năng lượng mà ngươi nói đó lại liên hệ cùng thời gian. Điều này thực sự vượt quá sự tưởng tượng của ta. Tóm lại, ta có thể giúp ngươi cũng không nhiều, dù sao ta cũng không phải không gian hệ ma pháp sư chính thức”.
“Ta hiểu rồi.” Lâm Thanh Hàn gật đầu nói, " Những thứ này đã đủ với ta rồi.”
Do dự một chút, Tác Lý mở miệng một lần nữa nói, “Ma pháp không gian hệ đã thất lạc rất nhiều năm rồi. Ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được. Không hấp thu ma pháp nguyên tố thì đột phá đến thánh vực kiểu gì. Ngươi thật sự xác định ngươi học tập ma pháp không gian hệ sao? Có cân nhắc học ma pháp hỏa hệ với ta không?”
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Tác Lý đã nảy sinh lòng yêu mến với Lâm Thanh Hàn. Không gian ma pháp đã thất truyền rất nhiều năm rồi. Cho dù Lâm Thanh Hàn có lĩnh ngộ cùng thiên phú cực cao cũng chưa chắc là có thể thành công. Nếu bỏ lỡ giai đoạn tốt nhất để cảm thụ nguyên tố. Sau này muốn học tập ma pháp một lần nữa cơ hồ là hoàn toàn không có khả năng.
“Đa tạ, bất quá, ta đã quyết rồi." Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Đã có những bậc tiền bối sáng tạo ra ma pháp không gian hệ thì ta cũng tương tự có thể tìm những ma pháp không gian hệ đã thất lạc tìm trở về!”
“Học tập hệ ma pháp khác? Ngươi không nghĩ cho ta sao? Ta chẳng thể cảm thụ được nguyên tố ma pháp. Theo ngươi học vài ngày, ngươi còn không đá ta ra đường hả! Ách, nói đến đây tựa hồ cũng nên cân nhắc một chút ma pháp các hệ khác đây. Dù sao ta cũng chỉ muốn nguyên tố ma pháp vào trong khẩu súng là được.”
“…” Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Hàn xoay người rời đi, tâm tình Tác Lý đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. Mình năm đó cũng không phải hăng hái thế này sao?
Chỉ là trên người mình có nhiều gánh nặng quá, không thể sống như mình mong muốn mà thôi.
Từ bỏ không gian hệ ma pháp để học tập ma pháp chính thống. Muốn sáng tạo đường hướng riêng cần sự can đảm rất lớn.
Sự hào hiệp cùng tự tin như vậy của hắn … Ài, chính mình tựa hồ không bằng hắn sao?
“Nếu như không có gánh nặng, mình có thể đạt được mong muốn không? Hay là trì trệ tại Cửu cấp cảnh giới lâu như vậy có phải bởi vì gánh nặng trên lưng không? Buông bỏ hoàn toàn sao, có thể đạt được không? Bất quá, có lẽ mình cả đời sẽ không đạt được mất.”
“Vậy thì, hắn có thể đạt được ước nguyện của hắn chứ? Hoặc là nói, hắn có thể kiên trì bao lâu đây?"
Quyển 1.Chương 26 Không gian ma pháp: Thất lạc (3).
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Gập lại quyển sách trên tay, trên mặt Lâm Thanh Hàn không khỏi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nếu như nói trước đây còn không hiểu, thì bây giờ là hoàn toàn tự tin.
Khép nhẹ đôi mắt bắt đầu minh tưởng đem tinh thần lực phóng ra, cuồn cuộn xoắn lại cùng một vị trí, trông như một cái đinh ốc không ngừng xoay tròn vậy.
Dạng rèn luyện tinh thần lực như vậy đương nhiên không cần dùng đến súng lục biến dị để hỗ trợ rồi. Hơn nữa không biết tại sao mà Lâm Thanh Hàn có cảm giác loại phương pháp rèn luyện này lại có thể làm cho tinh thần lực tăng vọt, không chậm chạp như trong bút ký của Tác Lý ghi lại.
Hơn nữa, càng đáng khen ngợi chính là, Lâm Thanh Hàn thậm chí còn mơ hồ cảm giác được có dòng năng lượng yếu ớt đi theo tinh thần lực được nâng cao, không ngừng xâm nhập vào trong thân thể mình.
Song cụ thể hiện tại Lâm Thanh Hàn không hiểu được nhiều, cũng may Lâm Thanh Hàn không phải là một khoa học cuồng nhân muốn mọi cái đều phải hoàn toàn hiểu rõ. Có nhiều lúc thì chỉ cần có công hiệu là đủ rồi.
Mặt khác, khiến cho Lâm Thanh Hàn có chút mừng rỡ chính là khi ngưng thần rèn luyện tinh thần lực có trạng thái rất giống trạng thái kỳ lạ lúc quyết chiến cùng Xích Huyết. Hay nói cách khác là suy nghĩ và phương hướng coi như đã tìm được rồi.
Mặc dù bây giờ chưa có cách nào xâm nhập vào loại trạng thái như vậy, nhưng Lâm Thanh Hàn tin tưởng khi tinh thần lực của mình được đề cao, tất nhiên sẽ thành công tiến vào loại trạng thái này.
Thời gian, chỉ cần có đủ thời gian, Lâm Thanh Hàn tin tưởng thực lực của mình sẽ được nâng cao một cách đáng kể, chính mình sẽ một lần nữa chạm tới đỉnh cao thế giới này!
Ngày qua ngày cuộc sống cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày cứ thế lần lượt trôi đi, đảo mắt cái đã là hai tháng sau rồi.
Tử tước phủ thì Khải Sắt XII cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho hắn. Hơn nữa còn cân nhắc đưa Lâm Thanh Hàn đến học tại học viện đế quốc, còn tìm cho hắn một dãy phòng ở ngay gần trường, mặc dù không dám nói xa hoa, nhưng cũng tuyệt đối được coi là rất thanh nhã rồi.
Điều duy nhất làm Lâm Thanh Hàn buồn bực chính là Khải Sắt XII không thu xếp cho hắn vài thị nữ xinh đẹp tới hầu hạ. Ngoại trừ mấy bà thiếm sồn sồn ra thì chỉ có một lão giả lạnh lùng trang nghiêm, đối với bọn họ Lâm Thanh Hàn đương nhiên sẽ không có một chút hứng thú. Trong thời gian hai tháng an nhàn này, Lâm Thanh Hàn rõ ràng không buồn nhớ đến tên bọn họ.
Trên thực tế, nếu như không phải thật sự lười đi ra ngoài, hơn nữa trên người cũng không có bao nhiêu tiền, thì Lâm Thanh Hàn đã sớm đem những người này nhanh chóng đổi lại rồi!
Đương nhiên, điều này chỉ là vấn đề thời gian. Không biết những người khác gặp phải tình huống này sẽ phản ứng như thế nào, nhưng ít ra với Lâm Thanh Hàn tuyệt đối không có dũng khí cùng lão bà, lão ông chung sống thời gian lâu dài đâu.
Suốt hai tháng trời không những chẳng đi ra ngoài để đổi thị nữ, thậm chí ngay cả đến đế quốc Học viện Lâm Thanh Hàn cũng không thèm đến. Dù sao có Khải Sắt XII phía sau nâng đỡ, nên không phải lo lắng sẽ bị khai trừ.(đuổi học)
Phương pháp tu luyện đã có rồi, cho dù mỗi ngày lại gặp Tác Lý căn bản cũng không hề có tác dụng gì mấy.
Mặc dù cứ như thế thì cuộc sống khó tránh khỏi buồn chán tẻ nhạt. Nhưng mà, đồng thời thu hoạch cũng thật lớn lao. Trong hai tháng trời, Lâm Thanh Hàn đã tạo ra kỳ tích khi đem tinh thần lực của chính mình nâng cao tới cấp sáu.
Như vậy nói nếu nói ra ngoài, tuyệt đối bị người khác xem như mắc bệnh thần kinh. Nhưng mà, sự thật kì tích dị thường đó lại xẩy ra trước mắt với Lâm Thanh Hàn – chính mình thật sự đã đạt tới.
Mặc dù chưa có thí nghiệm qua, nhưng Lâm Thanh Hàn lại biết chắc chắn rằng, thực lực của chính mình tuyệt đối đã được đề cao mấy bậc, không phải nói đến uy lực của viên đạn, mà là nói tới một loại lực khống chế.
Bất luận là tốc độ bắn hay tính chuẩn xác đều cao hơn quá khứ rất nhiều. Điều này bình thường có lẽ không thể hiện rõ ràng, nhưng trong thực chiến cùng cao thủ đích thực có thể rõ ràng hiện ra.
Chỉ có điều làm Lâm Thanh Hàn buồn bực chính là, đúng như dự đoán, rèn luyện tinh thần lực như vậy cũng không thể đề cao uy lực của đạn. Nói cách khác, chỉ có thể đề cao được tố chất chính mình, mà không đề cao được uy lực của súng.
Thời gian dài, thực lực đề cao không thể nghi ngờ sẽ rất thực tế, rất mạnh mẽ. Nhưng trong thời gian ngắn mà lực công kích không nâng cao được trên thực tế thì ít nhất nếu như bây giờ cho Lâm Thanh Hàn một lần nữa tái chiến cùng Xích Huyết. Trừ phi hắn có vận may một lần nữa tiến vào trạng thái kỳ dị, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lo lắng một chút, Lâm Thanh Hàn quyết định đi gặp Tác Lý tìm xem có phương thức tu luyện ma pháp khác không phải cho chính mình, mà là để nâng cao uy lực của súng lục. Như vậy cơ hội sống sót của chính mình mới lớn hơn.
Sau này gặp cao thủ, cũng có thể nắm chắc bảo vệ được tính mạng.
Chẹp. Nếu như may mắn thuận lợi gặp được mấy bé mỹ nữ, lúc đấy những câu chuyện tình ca lâm li bi đát phát sinh thì không còn gì tốt hơn thế nữa rồi.
Về phần lý do, nói đi tham khảo một chút các hệ ma pháp khác để hoàn thiện lý luận không gian ma pháp, hẳn là sẽ không bị phát hiện ra cái gì là không đúng.
Bất quá, nói đến đây, không gian hệ ma pháp rốt cuộc là như thế nào? Mặc dù sử dụng lý luận của Einstein đối với Tác Lý, nhưng Lâm Thanh Hàn vẫn cố gắng tận lực để làm rõ ràng hơn, nhưng hàm nghĩa chính thức của nó vẫn không thể hiểu rõ được.
Hắn là tay súng chứ không phải là giáo sư nghiên cứu khoa học, làm sao có thể thật sự hiểu được tương đối về mấy loại biến thái gì đó này cơ chứ.
Lắc đầu, cố gắng gạt hết những ý tưởng không thực tế sang một bên, Lâm Thanh Hàn đứng dậy hoạt động thân thể, xoay người đi ra phía ngoài.
“Được rồi, thuận tiện đổi hết cái đám này” Nghĩ đến mấy lão bà cùng lão đầu cứng nhắc, Lâm Thanh Hàn hạ quyết tâm trong đầu.
“Này này. Tất…cả, các người đều bị sa thải.” Liếc mắt ra chỗ lão đầu lạnh lùng quê kệch, Lâm Thanh Hàn mở miệng kéo dài giọng mà nói.
“Tử tước đại nhân, ngài nói cái gì?” Lão đầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, chậm rãi nói như lầm tưởng Lâm Thanh Hàn hỏi xem buổi tối ăn gì.
“Ta nói, các ngươi có thể rời đi, đến từ nơi nào thì có thể về đó. Từ nay tử tước phủ không cần các ngươi nữa.” Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói: “Ngươi đi thông tri cho bọn họ, quyết toán tiền công rồi có thể trực tiếp ra đi.”
“Oh, biết rồi.” Lão đầu tùy ý gật gật đầu, “Tiền công cũng không cần, bệ hạ đã thanh toán hết rồi”
“…………”
“Mấy tên này xem ra hoàn toàn không hồi báo lại cho Khải Sắt XII? Lão cũng không có thời gian quản những việc như vậy, còn tên Kiệt Phất Tốn nữa? Đại thần phụ trách tài chính, hắc hắc hắc…”
Quyển 1.Chương 27 Tái Ngộ Nhược Lâm Cùng…Thi Đấu Đối Kháng Ma Pháp. (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
“ Ngươi chuẩn bị xong chưa? Hôm nay phải tiến hành thi đấu ma pháp đối kháng.”
“ Ta đang muốn hỏi ngươi đây, nghe nói lần này Thiến Phỉ cũng muốn tham gia, bọn hỗn đản này điên hết rồi à.” Tiểu nữ sinh nghiến răng nghiến lợi nói, “ Đáng chết, cuối tuần này cũng đừng mong ta để ý hắn nữa.”
“ Đúng vậy…”
Chuyện hai tiểu nữ sinh nói cũng không có gì, bị phạt cuối tuần không thèm nói chuyện cùng hắn mà không gọi là xui xẻo thì ngay cả long đản (trứng rồng) cũng không tính là gì, có điều Lâm Thanh Hàn lại thấy được điểm đầu mối hữu dụng.
Đầu tiên, hôm nay sẽ cử hành thi đấu ma pháp đối kháng, nếu không có gì bất ngờ, người thuộc ma pháp hệ đều tham gia.
Tốt rồi, mặc dù Lâm Thanh Hàn không có ý tứ tham gia thi đấu ma pháp đối kháng, nhưng cũng đồng nghĩa với việc Tác Lý Đa hơn phân nửa sẽ không có thời gian dạy mình trụ cột hỏa hệ ma pháp rồi, vậy mình hôm nay đến đây rồi về tay không sao?
Tiếp theo, cái người gọi là Thiến Phỉ là ai? Nghe khẩu khí nữ hài lúc nãy nói có lẽ là một mỹ nữ?
Chậc… được rồi, ta thừa nhận Lâm Thanh Hàn của chúng ta cũng không phải tốt đẹp gì, bất quá, tính hiếu kỳ cũng đâu phải phái nữ độc quyền đúng không?
Ít nhất tin tức về mỹ nữ như hoa như ngọc này có thể khiến cho đại đa số nam đồng bào cảm thấy hiếu kì rồi?
Cái gì? Ngươi không có hiếu kì sao? Được rồi, ngươi xác định là ngươi không có ư?
Tình huống như thế này, tiếp tục tới chỗ Tác Lý Minh là không sáng suốt, hay là trở về đi? Vậy mình tới đây làm gì? Nếu về tay không thì không phải phong cách của Lâm Thanh Hàn rồi.
“Phải, ta thừa nhận là ta tìm cớ. Bất quá, thi đấu ma pháp đối kháng, tựa hồ có chút ý tứ đây.”
Hỏi đường?
Không nên a, mặc dù không biết thi đấu ma pháp đối kháng ở đâu, thậm chí không biết bố cục Học viện, bất quá, có một điều chắc chắc ---- đi theo dòng người là xong.
Rất đơn giản! Hoạt động như vầy đương nhiên thu hút đa số đệ tử, như vậy cần gì ra sức tìm đường đi?
Lâm Thanh Hàn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi đến địa điểm tốt chức thi đấu cũng phải hít một hơi, xung quanh sân thi đấu không còn chỗ đứng nữa chứ nói chi chỗ ngồi, mọi người thi nhau chen lấn kiếm chỗ tốt, nhìn sơ qua cũng thấy có cả vạn người, xung quanh chỉ có một từ có thể hình dung --- Xa xỉ!
“Sặc, vụ gì đây? World Cup hả?”
Nhìn đám người đen nghịt chen lấn nhau, Lâm Thanh Hàn chửi thầm trong bụng. Mẹ nó ngay cả chỗ ngồi cũng không có thì xem cái quái gì!
Mỹ nữ cái nỗi gì chứ, xa như thế mà nhận ra là nữ cũng đã hay lắm rồi, chứ đừng nói tới chuyện tiếp xúc, bộ được hay sao?
“Là ngươi?” Đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, nhất thời đem ý định chen lấn vừa hiện lên trong đầu vơi đi không ít.
Nhìn trước mắt mái tóc dài quen thuộc, Lâm Thanh Hàn không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, mỉm cười nói, “Đúng vậy, ngươi như thế nào lại ở đây?”
Nhược Lâm, cô nàng không biết phải gọi là quan hệ như thế nào dĩ nhiên lại xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Hàn lần nữa, mặc dù đã đoán trước thế nào cũng gặp lại nhưng gặp lại như này thì Lâm Thanh Hàn làm sao đoán được.
“Ta cũng là đệ tử ở đây a.” Nhược Lâm nhìn Lâm Thanh Hàn chậm rãi nói, “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Khải Đức sẽ không bỏ qua cho ngươi, sao ngươi lại …”
Khóe miệng nở ra nụ cười thản nhiên, Lâm Thanh Hàn nhún vai tỏ vẻ không sao, “Nếu hắn bỏ qua cho ta, ta mới cảm thấy kì quái đó.”
Hoàng thất chiêu lãm Lâm Thanh Hàn, trừ một số người nắm quyền, hầu như không có ai biết nữa.
Lâm Thanh Hàn rõ ràng đã giết Xích Huyết, sớm đã bị Hoàng thất dấu nhẹm, địa vị của Nhược Lâm không đủ tiêu chuẩn để biết đến chuyện này.
Không đợi Nhược Lâm hỏi tiếp, Lâm Thanh Hàn nói, “Tốt lắm, không nên nhắc tới tên điên kia nữa, ít nhất bây giờ hắn không dám bắt ta.”
Mặc dù không biết Lâm Thanh Hàn tại sao lại tự tin như vậy, bất quá Nhược Lâm rất sang suốt bảo trì trầm mặc, có nhiều chuyện không biết mới là tốt.
“Ngươi cũng đến xem thi đấu ma pháp đối kháng?” Nhược Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Uhm, bây giờ ta phân nữa cũng là đệ tử ở đây, vậy nên đi xem náo nhiệt, bất quá hình như không có chỗ nào ngồi.” Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.
“Đi theo ta đi.” Nhược Lâm lắc đầu, mang theo Lâm Thanh Hàn đi về trước.
Ngồi xuống ghế, Nhược Lâm lạnh nhạt giải thích, “Mặc dù ta không có thiên phú ma pháp, bất quá tốt xấu gì cũng là con gái hầu tước, muốn đi vào nơi này cũng không khó.”
Lạnh nhạt gật đầu, Lâm Thành Hàn miễn cưỡng tựa lên ghế, tầm mắt chậm rãi đảo qua chung quanh, cũng không đáp lời.
“Con gái Hầu tước ư? Sợ rằng chưa đủ tiền vốn để có quyền lợi này a? Hay là vì Khải Đức thiếu gia đây? Quả nhiên a, đối với phụ nữ, xinh đẹp chính là tiền vốn, đáng tiếc…”
Cười tự giễu một cái, Nhược Lâm lạnh nhạt nói, “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, không sai, ta có thể ngồi đây, thậm chí mang ngươi lại đây, đích thực là nhờ quyền lực mấy người kia, nói trắng ra, ta chỉ là một nữ nhân mà thôi, bọn họ chiếm được ta, sau khi chơi chán chê rồi, cũng là lúc ta bị vứt bỏ.”
Khẽ thở dài, Lâm Thanh Hàn như cũ vẫn không nói gì, thực ra, hắn cũng không có gì để nói.
“Ta không biết bản thân còn có thể sống tốt được bao lâu, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày mốt… Ta cũng từng thử thay đổi vận mệnh của chính mình, đáng tiếc ta không có khả năng này.” Thần sắc nàng vẫn bình tĩnh như cũ, song, bên dưới sự bình tĩnh là trái tim lạnh lùng băng giá, hờ hững trước sự đời.
Lần nữa đem tầm mắt dời lên người Nhược Lâm, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng.
Bản thân thế giới này vốn đã bất công!
“Ngươi sau này định làm gì?” Nhược Lâm đột nhiên cười cười đổi đề tài.
“Việc làm trước tiên là…”Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng đáp, “Củng cố chút ma pháp và đấu khí, như vậy nắm chắc khả năng sống sót nhiều hơn?”
Quyển 1.Chương 28 Tái Ngộ Nhược Lâm Cùng…Thi Đấu Đối Kháng Ma Pháp. (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Một vòng sáng ma pháp huyễn lệ lóe sáng, trong nháy mắt bao phủ cả trận đấu, làm cho những tiếng động xung quanh giờ khắc này hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy ma pháp chói lọi này Lâm Thanh Hàn mới minh bạch cái gì gọi là “tư duy theo quán tính hại chết người mà”
Hắn trước đây luôn cười người khác là tư duy theo quán tính, không có đầu óc, bây giờ thì đến lượt mình rồi.
Trong một cái sân rộng không có khả năng nhìn thấy rõ một người bằng mắt thường. nhưng với hiệu quả của ma pháp thì lại là một khái niệm khác hoàn toàn.
Vòng sáng ma pháp chầm chậm mở rộng ra vô số lần, nhìn rõ từ dưới đất cho đến không trung, hơn xa so với loại truyền hình màn ảnh rộng của kiếp trước
Sờ sờ cái mũi, cười khổ sỡ. Lâm Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu “Không có văn hóa thật đáng sợ.”
“Tốt lắm, như mọi người mong đợi, thi đấu ma pháp đối kháng mỗi năm một lần sẽ nhanh chóng bắt đầu. Vậy hãy cho ta xem thực lực của các ngươi đi, cho ta xem đến tột cùng các ngươi là thiên tài hay xuẩn tài đây.” Âm thanh của Khăn Tây hữu lực vang vọng
Không thể không nói, những lời khai mạc ngắn gọn này rất có động lực.
Có thể vào được địa phuong này, ngoài một số ít dựa vào quan hệ cùng thế lực, còn lại đều là những thiếu niên có thiên phú cực cao. Dù không kích động thì cũng không có ai nguyện ý làm một xuẩn tài, hơn nữa, những lời trào phúng này càng làm cho tính hiếu thắng của họ dâng lên, đã nóng lòng muốn thử lắm rồi.
Thiên tài?
Có thể đến nơi này có ai mà không phải là người cực kỳ tự phụ cơ chứ? Có ai lại nguyện ý bị người khác mắng là xuẩn tài đây? Nhân bất khinh cuồng uổng thiểu niên! (Làm người không quậy uổng thiếu niên)
Tại đây, những lời này không thể nghi ngờ là đã có được hiệu quả cao nhất.
Rất nhanh đã có hai thân ảnh xuất hiện trên đài, đơn giản thi lễ một cái rồi bắt đầu thử công kích đối phương.
Thẳng thắn mà nói, thực lực như vậy trong mắt Lâm Thanh Hàn cũng không tính là cái gì. Nói cho cùng thì học sinh tham gia thi đấu kì này củng chỉ là ngũ cấp, lục cấp, nhưng cái mà Lâm Thanh Hàn cảm thấy hứng thú lại là phương thức công kích của họ.
Sau khi đi tới thế giới này, dù cũng đã trải qua it nhiều chiến đấu nhưng lại không thể phủ nhận sự hiểu biết của Lâm Thanh Hàn về phương thức chiến đấu của ma pháp lẫn đấu khí hết sức là tệ hại. Có thể cũng không là vấn đề gì nhưng nếu gặp phải một cao thủ chân chính, sự thiếu hiểu biết này của hắn có thể đem lại cho hắn một nhược điểm trí mạng.
Đồng dạng, làm đệ tử của học viện đế quốc luận trên thực lực cũng không tính là quá cường hãn, nhưng xét về tính sáng tạo và ứng dụng ma pháp cũng đã có thể làm cho người ta cảm thán.
Ma pháp của bản thân mình cũng tràn ngập vô số điều không thể tưởng tượng nỗi rồi
Trận đầu đánh hết sức đặc sắc, Lâm Thanh Hàn chăm chú xem, không phát giác thời gian trôi nhanh qua, những trận đấu buổi sáng cũng đã gần kết thúc rồi.
“Tổ tuyển thủ cuối cùng hôm nay, phong hệ Phỉ Phổ Tư và hỏa hệ Thiến Phỉ”. Chủ trì trận đấu cùng với những đệ tử khối ma pháp đồng dạng như nhau, khi Thiến Phỉ ra sân đấu họ cực kỳ kích động.
"Thiến Phỉ! Thiến Phỉ! Thiến Phỉ!"
Nhất thời, cả sân thi đấu mọi người đều điên cuồng ầm ĩ la hét lên. Tiếng la rung trời như muốn đem cả thi sân thi đấu ném đi vậy.
“Thiến Phỉ sao?” Lâm Thanh Hàn đột nhiên nhớ đến những lời đồn đãi đã nghe được khi đi trên đường về Thiến Phỉ, loại bầu không khí này làm Lâm Thanh Hàn đối với vị Thiến Phỉ chưa ra sân thi đấu này thêm vài phần hứng thú.
Nháy mắt, một người trên thân mặc hồng y chậm rãi bay vào giữa sân. Mái tóc dài màu lam tùy ý khoát trên vai, khóe miệng mang theo tia cười nhạt. Mặc dù không nói lên bất cứ điều gì nhưng loại khí chất này cũng đã đủ để ảnh hưởng đến mỗi một người chung quanh rồi.
Thậm chí không cần nhìn rõ hình dạng của nàng, chỉ cần một thân ảnh như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho vô số người điên lên.
Lâm Thanh Hàn cũng không khỏi lộ ra sắc thái rung động.
“Con mẹ nó cái thế giới này bộ dư mỹ nữ lắm hay sao vậy?”
Lâm Thanh Hàn cảm giác được mình như sắp điên rồi, trước đây Nhược Lâm cũng đã làm cho hắn có cảm giác kinh diễm rồi, nhưng mà, bây giờ Thiến Phỉ không ngờ so với Nhược Lâm lại còn xinh hơn tới ba phần. Hơn nữa cái loại khí chất không nói nên lời này càng khiến cho nàng khoác thêm một dáng vẻ thần bí bên ngoài, làm cho người khác si mê.
Nữ nhân như vậy thực là làm cho người ta có cảm giác không đúng rồi.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn cũng đã rõ ràng được tại sao lại có nhiều người vì nàng mà điên cuồng đến như vậy.
Dục vọng!
Lâm Thanh Hàn trong lòng bỗng nhiên nỗi lên một trận dục vọng khó mà ức chế được.
Đè nén sự hỗn loạn trong lòng xuống, Lâm Thanh Hàn ánh mắt kiên định trở lại, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
“Oh yeah ĐKM nó, dù lên trời hay xuống đất, vô núi đao xuống biển lửa, lão tử kiếp này định chắc cưng trong tay rồi!”
Từ khi tiến vào thế giới này Lâm Thanh hàn luôn có một cảm giác không đúng, không có mục đích gì cả, chỉ có thể nói qua được thì qua. Mà lúc này, một thiếu nữ như thế rốt cuộc cũng làm cho Lâm Thanh Hàn thấy rõ hắn đã có mục tiêu để theo đuổi.
Làm một nữ nhân xinh đẹp đến một mực độ nhất định, tuyệt đối có thể khiến cho nam nhân không cần lý do mà điên cuồng. Cũng giống như chúng ta xem một ít những cái bình hoa nữ diễn viên vậy, mặc dù không có tiếp xúc, cũng không hiểu rõ cuộc sống cùng tính cách của đối phương, nhưng là bởi vì họ xinh đẹp nên đã đủ để cho chúng ta thích thú.
Lại nói đây lại chỉ là một cơ hội tiếp xúc, ngươi có thể hình dung, khi một người nữ nhân như vậy xuất hiện, đẹp hơn tất cả các nữ nhân ở đây, ngươi sẽ phản ứng ra sao?
Hơn nữa khi ngươi có đầy đủ thực lực lẫn thời gian, loại dục vọng này cơ bản là không thể kiềm nén được.
“Ta thật không biết là ta bất hạnh hay may mắn đây nữa!”. Phỉ Phổ Tư nhìn đối thủ trước mặt cười khổ nói.
“Học trưởng khách khí rồi, Thiến Phỉ bất quá chỉ là người bình thường thôi, học trưởng không cần cố kỵ, cứ thẳng tay công kích.” Thiến Phỉ lắc đẩu mỉm cười nói.
“Ngươi cứ công kích ta, chỉ cần ngươi có thể đột phá phòng ngự của ta, coi như là ngươi thắng.” Phỉ Phổ Tư chậm rãi lắc đầu nói.
Nói giỡn ah! Trước mặt nhiều người như vậy công kích Thiến Phỉ, thua cũng mất mặt mà thắng xem ra còn thảm hơn. Cả ngày đều phải chờ những người theo đuổi Thiến Phỉ đến làm phiền.
Cho dù không có trực tiếp trả thù, nhưng chỉ cần những chuyện sau lưng thôi cũng đủ làm ngươi phiền toái rồi. Còn chưa nói trước mặt một mỹ nữ như vậy ngươi có thể xuống tay sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thiến Phỉ cũng không biết nói lại như thế nào, trước một đối thủ không công kích mình, vung nhẹ pháp trượng trong tay nhẹ nhàng nói, “Học trưởng cẩn thận.”
Quyển 1.Chương 29 Thiên tài cùng... Một phát súng phong tình
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Liệt Diễm Tình thiên, Thất cấp hỏa hệ ma pháp có thể xưng là cơn ác mộng của phòng thủ.
Những cơn mưa lửa đổ xuống đầy trời, chỉ riêng nhiệt độ cao kinh khủng như vậy cũng đủ để làm cho người bình thường tử vong trong nháy mắt rồi.
Điều càng kinh khủng nằm ở phạm vi công kích tuyệt đối của ma pháp này. Cho dù là chiến sĩ có thân thủ nhanh nhẹn muốn tránh né cũng còn rất khó thì nói gì đến loại pháp sư như Phỉ Phổ Tư.
Muốn thoát ra khỏi phạm vi công kích?
Nói đùa chắc, một ma pháp sư hành động chậm chạp thì dù di chuyển thế nào trong phạm vi công kích thì không thể nghi ngờ là tự tìm tử lộ. Có khi ngươi còn không kịp chạy ra khỏi phạm vi công kích thì đã bị đối phương tóm mất rồi.
Nói đại khái là khi lâm vào loại tình huống này thì hoặc chủ động phóng ra ma pháp vào cùng lúc đối phương làm phép để trực tiếp giết chết đối phương, hoặc là từ bỏ việc tiếp tục công kích mới là cử chỉ sáng suốt. Song hết lần này tới lần khác Phỉ Phổ Tư sớm nói rõ rồi, hắn chỉ có thể bị động phòng ngự.
Khi mà Thất cấp ma pháp này được phóng ra thì khiến cho rất nhiều học sinh ở đây rùng mình lạnh xương sống.
Có thể dễ dàng phóng ra một Thất cấp ma pháp như vậy thì ít nhất thực lực cũng phải đạt tới đỉnh cao của Thất cấp. Phải biết rằng ở đế quốc Học viện, mặc dù đều là giáo sư thì cũng chỉ có thực lực đạt tới Thất, Bát cấp mà thôi.
Nếu như lúc trước còn có người cho rằng Thiến Phỉ chỉ như bông hoa trang điểm thì bây giờ Thất cấp ma pháp này không khác bằng chứng phản bác trực tiếp nhất!
Bình hoa? Ngươi đui à, đã bao giờ ngươi thấy bình hoa làm được Thất cấp ma pháp sư chưa? Nếu đến thế này cũng coi là bình hoa, thì trên thế giới này liệu còn được bao nhiêu nữ nhân không bị coi là bình hoa? Huống chi cũng phải biết rằng, nàng bây giờ vẫn chưa qua tuổi mười tám mười chín mà thôi.
Chứng kiến điều này, Lâm Thanh Hàn không khỏi hài lòng gật đầu. Mặc dù hắn cũng không cần đến thực lực của Thiến Phỉ. Nhưng mà biểu hiện như vậy không thể nghi ngờ càng gia tăng thiện cảm của hắn đối với Thiến Phỉ.
Có điều nếu muốn nói đến người hài lòng nhất thì tuyệt đối không phải là Lâm Thanh Hàn mà là Tác Lí rồi.
Làm giáo sư hỏa hệ mà có thể dạy dỗ một đệ tử như Thiến Phỉ thì không thể nghi ngờ là một loại vinh dự lớn lao. Lão hưng phấn vuốt một dúm ria mép, khi đó hai mắt Tác Li dường như tít lại thành đường thẳng vì cười rồi.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng trận tỷ thí này sẽ chấm dứt thì Phỉ Phổ Tư lại dùng hành động của mình một lần nữa khiến cho mọi người phải chấn động.
"Phong Chi Khinh Ngâm!"
Cũng vẫn là Thất cấp ma pháp, nhưng mà Phỉ Phổ Tư lại rất khác thường biến ma pháp này từ công kích trở thành để phòng ngự.
Bình thường thì Phong Chi Khinh Ngâm khi dùng chỉ nhẹ nhàng phe phẩy qua khiến cho đối thủ trong lúc lơ đãng mà chịu nếm đòn trầm trọng. Cũng bởi vì đặc tính vô hình không tiếng nên nó làm cho đối phương rất khó phòng ngự.
Song bây giờ Phỉ Phổ Tư lại dùng nó để hành động rõ ràng như muốn chứng minh với mọi người là ma pháp Phong Chi Khinh Ngâm này không chỉ có thể dùng để công kích, mà cũng có thể dùng để phòng ngự.
Dạng công kích đi đâu cũng lọt như vậy lại dùng để phòng ngự tuyệt vời không chê vào đâu được!
Thiên tài!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thấy trong đầu hiện lên hai chữ này.
"Bản chất của ma pháp là có thể làm việc không có giới hạn. Chỉ có ngươi không nghĩ ra chứ không có việc mà ma pháp không làm được!" Những lời nói này của Thánh ma đạo sư Huyết Phong thì dường như tất cả ma pháp sư đều biết.
Nhưng mà trên thực tế thì số người có thể làm được cũng tuyệt đối là rất ít, không có bao nhiêu.
Khả năng sáng tạo, lời này nói thì đơn giản, nhưng mà muốn làm được cũng tuyệt đối khó như lên trời.
Xem ra chuyện mở đường lớn thì mỗi người đều có thể làm được, nhưng mà mở mang thêm một lối đi nhỏ thì cũng tuyệt đối phải là thiên tài kinh người rồi.
Nếu như nói sự phô trương lúc trước của Thiến Phỉ làm cho người ta rung động thì cách xử lí bây giờ của Phỉ Phổ Tư như vậy căn bản đã làm cho người ta sợ hãi đến than cũng không được rồi. Thiên tài, chỉ có hai chữ này mới có thể đủ để hình dung ra hắn.
Nhẹ nhàng như gió cuốn mây trôi, phảng phất như một người thân sĩ thanh lịch, hắn dùng những động tác tao nhã nhất để hóa giải rất đơn giản sự công kích sắc bén như vậy.
Hoàn mỹ!
Đến khi ngọn lửa cuối cùng biến mất trong không trung thì làn gió nhẹ nhàng cũng đồng thời tiêu tan. Phảng phất như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở đó.
Thậm chí trên mặt Phỉ Phổ Tư vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thoáng làm một động tác xin mời thủ thế, Phỉ Phổ Tư lịch thiệp ý bảo Thiến Phỉ tiếp tục.
Chứng kiến sự biến hóa vừa rồi của "Phong Chi Khinh Ngâm", Thiến Phỉ cũng không biến sắc mặt. Nhưng mà vẫn không hề từ bỏ ý chí chiến đấu.
Nàng ngưng thần rồi hơi vung cây pháp trượng, rốt cục cũng bắt đầu chậm rãi ngâm pháp chú.
Những chú ngữ ma pháp mộc mạc cổ xưa trong giọng nói thánh thót càng làm hiện ra một vẻ mị lực đặc biệt.
"Hủy Diệt Liệt Diễm!"
Khi lời ngâm xướng cuối cùng chấm dứt, ma pháp đã được chuẩn bị hồi lâu rốt cục cũng phô ra uy lực của nó cho mọi người!
Nhiệt độ cao đến nóng rực dường như không khí cũng bị đốt cháy, ngọn lửa vốn màu đỏ nay vì nhiệt độ cao mà ngược lại hiện ra màu trắng chói mắt!
Hủy diệt! Cũng chẳng nói gì khác hơn là phạm vi công kích, nhưng mà uy lực so với Liệt Diễm Tinh thiên thì cao hơn hàng chục lần rồi.
Bát cấp ma pháp, Hủy Diệt Liệt Diễm!
Điên rồi, dcm nó chứ, thế giới này cũng điên hết rồi!
Trong nháy mắt, trong đầu mọi người đồng thời xuất hiện một ý niệm như vậy. Bát cấp pháp sư cũng khó mà dễ dàng phóng ra được Hủy Diệt Liệt Diễm như vậy. Nếu chỉ nói về công kích thì thậm chí cũng không thua kém mấy so với Cửu cấp ma pháp rồi.
Có điều một ma pháp cường hãn như vậy lại do một cô gái không tới hai mươi tuổi phóng ra từ trong tay sao?
Đến thế mà vẫn là đệ tử sao? Chỉ sợ ngay cả người cũng được xem như một giáo sư cũng không chắc có thể làm ra đến mức như vậy?
Đồng thời, một vấn đề cũng cùng lúc nổi lên trong lòng mọi người, liệu Phỉ Phổ Tư còn có thể lùi lại được sao? Hoặc là nói, dưới dạng công kích như vậy mà còn có thể sống được sao?
Tình thế bây giờ có thể nói đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi khống chế rồi, có người không chịu nổi có thể sẽ dẫn đến tử vong rồi.
Đám người Khăn Tây và Tác Lí dường như đồng thời đứng lên. Song có muốn cứu viện cũng đã tuyệt đối không còn kịp nữa rồi.
Tốc độ con người không thể so với sự nhanh chóng của ma pháp đã xuất ra.
Dường như là sắc mặt của Phỉ Phổ Tư cuối cùng cũng thay đổi, công kích như vậy cũng có nghĩa đã vượt qua khả năng ngăn chặn cực hạn của nàng rồi.
"Long Quyển phong!"
Cũng vẫn là Thất cấp ma pháp, nhưng mà lần này lại đã là ma pháp công kích rồi.
Mặc dù sớm nói không công kích, nhưng dưới tình huống như vậy không phải do hắn gây ra nữa. Nếu vẫn tiếp tục phòng ngự nữa thì chỉ có đường chết mà thôi. Mà mặc dù nói là công kích thì đối diện với một ma pháp kinh khủng như vậy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể là cố gắng làm suy yếu sự công kích của đối phương mà thôi.
Chuyện sinh tử đã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế rồi.