NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 26: Chỉ lấy ba trăm
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Cừu Vãn Tình lần đầu tiên gặp người như Mạc Ngôn.
Nàng thậm chí có thể nhìn ra được, trong mắt Mạc Ngôn có cảm giác cái thản nhiên và chán ghét. Mặc dù phần lớn là bởi vì Trương Trường Thanh, nhưng có một phần là hướng tới chính mình.
Cừu Vãn Tình không biết loại chán ghét này vì sao mà đến, nhưng cũng biết, nếu không phải Mạch Tuệ kiên trì, người đàn ông này chắc chắn sẽ không đứng ra.
Để cho nàng kinh ngạc chính là Mạc Ngôn còn đưa ra phí dịch vụ...
Gặp qua quá nhiều người, nàng tự nhiên nhìn ra được, cái gọi là phí dịch vụ này chỉ là cái bảng quảng cáo. Mạc Ngôn chính là dùng phương thức này mà nói với mình, hắn sở dĩ đứng ra, hoàn toàn là vì thể diện Mạch Tuệ. Sự tình kết thúc mọi người hai bên không thiếu nợ nhau. Nếu có phiền toái gì, cũng đều là tự giải quyết.
Loại hành vi này nhìn như có chút hoang đường, thậm chí có chút vô lễ, nhưng kỳ thật lại là một loại khinh bỉ.
Một loại khinh bỉ do tầng lớp thấp và cao cấp!
Đối mặt khinh bỉ như vậy, nếu như nói trong lòng Cừu Vãn Tình không nổi giận, đây là tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà lúc này, nàng thật sự thực cần Mạc Ngôn trợ giúp.
Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi:
- Cậu nói cái giá đi.
Mạc Ngôn nhìn thoáng qua Mạch Tuệ, cười nói:
- Giá bạn bè, ba trăm.
Cừu Vãn Tình ngẩn ngơ, nàng nghĩ Mạc Ngôn sẽ cố ngoạm lấy, không ngờ cuối cùng khai ra giá phí tổn lại chỉ gần bằng một bữa điểm tâm sáng. Nhưng, nàng rất nhanh liền hiểu được. Nếu như vừa rồi nói phí dịch vụ là vẻ khinh bỉ, như vậy thản nhiên một câu 'Ba trăm' này, chính là trào phúng trần trụi!
Những lời này ý ngầm chính là, ân oán nhà giàu các ngươi này, ở trong mắt ta cũng chỉ giá trị đến ba trăm tệ thôi.
Giá cả đưa ra rồi, mặc dù Cam Lam là người tâm tư đơn thuần nhất mơ hồ cũng phát giác được những thứ gì.
Nàng mờ mịt nhìn Mạc Ngôn, nhìn nhìn lại dì mình, thật sự không rõ ràng, trong lời nói hai người này rốt cuộc bao hàm mấy ý tứ...
Mạch Tuệ cũng có chút mờ mịt, tuy rằng nàng thông minh, nhưng dù sao thiếu kinh nghiệm sống, hơn nữa cũng không có thân thế và bối cảnh như Cừu Vãn Tình, cho nên nàng có thể cảm giác được vài thứ gì, nhưng không giống Cừu Vãn Tình, cảm thụ sâu sắc như vậy. Nàng chỉ loáng thoáng cảm thấy được, Mạc Ngôn thực không ưa đối với những việc gọi là nhà giàu có ân oán này, không chỉ có một loại thản nhiên và chán ghét. Ngay tiếp theo đối với chuyện của Cừu Vãn Tình tựa hồ cũng có chút không thiện cảm.
- Tôi trả ba vạn!
Cừu Vãn Tình nhìn Mạc Ngôn, nói một con số.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, nói :
- Tôi chỉ lấy ba trăm!
Nàng không biết thân thế Mạc Ngôn, đương nhiên cũng không hiểu được Mạc Ngôn chán ghét đối với cái gọi là thế gia hay nhà giàu có.
Lúc này, Trương Trường Thanh rốt cục nhịn không được, chỉ vào Mạc Ngôn, lắc đầu nói:
- Ngươi … đầu óc tuyệt đối có bệnh, Vãn Tình, em nhìn lại em đi, quen biết những người này à? Được rồi, anh còn có việc, đến đây chấm dứt đi.
Hắn vung tay lên, nói với hai người mặc đồ đen :
- Tôi muốn hắn một tuần không xuống giường được... Mặt khác, giúp hắn gọi một chiếc xe cứu thương.
Hai người kia gật gật đầu, sau đó mặt vô cảm đi đến hướng Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn lại nhìn mà như không thấy, cười cười, nói chuyện với Cừu Vãn Tình:
- Nhớ kỹ, phí dịch vụ của tôi là ba trăm. Mạch Tuệ biết thẻ ngân hàng của tôi, chị có thể chuyển khoản qua ngân hàng...
Tên khốn, ba trăm đồng còn muốn lão nương chuyển khoản?
Lúc này, Cừu Vãn Tình đã sắp nói không nên lời tâm trạng mình là như thế nào ...
Nàng cảm giác mình hẳn là rất giận, nhưng kỳ quái chính là, khi Mạc Ngôn che ở trước người của nàng, lòng của nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Lúc này, trong lòng lo lắng nhất đúng là Mạch Tuệ.
Lòng bàn tay của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm, vài lần muốn kéo Mạc Ngôn trở về, không muốn hắn cậy mạnh. Nhưng mỗi lần muốn vươn tay thời gian, lại bất lực hạ xuống. So với bất luận kẻ nào nàng đều hiểu Mạc Ngôn nhất, biết người đàn ông này quyết định chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.
Nói là làm, đi là đi, người này vốn là một người đàn ông sống yên vị, nhưng cũng là một loại tôn nghiêm. Nàng sẽ không ngốc đứng ra lúc này, khuyên Mạc Ngôn làm một người nhu nhược.
Đương nhiên, nếu không phải vừa rồi biết Mạc Ngôn còn có thân phận 'Cao thủ', nàng nhất định sẽ đứng ra ngăn cấm, thậm chí là lôi kéo Mạc Ngôn trốn chạy. Chông dù bởi vậy đắc tội Cừu Vãn Tình, nàng cũng sẽ không tiếc. Bất kể nói thế nào, Trương Trường Thanh và Cừu Vãn Tình cũng đã đính hôn, hơn nữa hai nhà đều có thân phận gia tộc, dù làm thế nào, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đổ máu. Cho nên, nàng cảm giác mình lôi kéo Mạc Ngôn bứt ra, không có bất kỳ chuyện gì thực có lỗi với Cừu Vãn Tình ...
Hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn bình tĩnh đứng ở nơi đó, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.
Người đàn ông bên tay phải Mạc Ngôn bỗng nhiên nhanh bước hơn, cách Mạc Ngôn ước chừng một mét, chân phải đột bay lên, đá vào mặt Mạc Ngôn.
Đây là một kiểu lên chân rất chuẩn, dồn dập, sắc bén.
Chân trái Mạc Ngôn co rụt lại về sau, lui được 10 cen-ti-mét, lại vừa đúng tránh được một cước này.
Lúc này, người bên trái đã vào vị trí của mình, tay phải hung hăng đánh về phía khuôn mặt Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn bất động như núi, vẫn đợi cho nắm tay đối phương mang theo sức kình phong sắc bén sắp chạm đến mũi, mới hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ ngàng tránh một quyền này.
Hai người mặc đồ đen một cước, một quyền, tốc độ cực nhanh, hơn nữa phối hợp lẫn nhau phóng ra, mang theo một loại tiết tấu độc đáo. Đối mặt loại tấn công kiểu này, mặc dù là cao thủ được huấn luyện đánh nhau nghiêm chỉnh, cũng sẽ có cảm giác trở tay không kịp. Nhưng Mạc Ngôn đứng ở nơi đó cơ hồ không nhúc nhích, liền nhẹ nhàng hóa giải thế công lần đầu tiên của hai người.
Một công một thủ này, hoàn thành trong không trung, ngoài Mạc Ngôn cùng hai người nọ, những người khác ở đây đều không hiểu được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Hai người mặc đồ đen một cước một quyền kia, bọn hắn thấy rất rõ ràng, nhưng Mạc Ngôn làm thế nào tránh thoát được, lại không người nào có thể nói ra căn nguyên.
Ở trong mắt bọn họ, Mạc Ngôn đứng ở đó căn bản là không nhúc nhích, mà quyền cước hai người nọ liền như bị trúng ma pháp, thực quỷ dị rơi vào trong không khí.
Mạc Ngôn đã đứng với cái cọc, luyện qua khí, hiểu được một ít kỹ thuật, nhưng chưa bao giờ chân chính đi nghiên nghiền ngẫm.
Bởi vì đối với người như hắn mà nói, kỹ thuật võ công bình thường đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bản chất kỹ thuật võ nói đến cùng chính là tranh thủ không gian, cùng với tốc độ.
Hai người mặc đồ đen xu thế tiến công, như là một loại khống chế và tranh thủ với không gian, tốc độ của hai người cũng là cực nhanh, siêu việt hơn xa người thường. Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, đây không có bất cứ ý nghĩa gì. Khi ý thức bản ngã bao phủ xuống, tốc độ hai người đó so với ốc sên không hơn bao nhiêu, liền giống như động tác pha quay chậm trong phim. Đối mặt công kích như vậy, hắn thậm chí có thể đợi khi nắm tay đối phương chạm đến lông tơ của mình mới né tránh...
Đây là lần đầu tiên hai người công kích, cũng là một lần công kích cuối cùng.
Một quyền hiện lên bên tay trái, Mạc Ngôn thuận thế tiến lên, tay phải vỗ nhè nhẹ ở dưới xương sườn đối phương, lập tức chân trái đi nhanh về phía trước, vừa mới đối mặt người bên tay phải, sau đó mỉm cười, lại một chưởng vỗ vào dưới xương sườn đối phương...
Không có bất kỳ hiệu quả âm thanh nào, hai người đàn ông đó liền giống như bị chạm phải điện, nháy mắt bay lên, sau đó giống hai cái bao bông cực lớn nhẹ nhàng bay về phía sau, ước chừng bay bốn năm mét, mới bịch một tiếng rơi xuống đất!
Mạc Ngôn phản kích tốc độ cực nhanh, không ai có thể thấy rõ đến tột cùng là hắn làm như thế nào.
Ở trong mắt bọn họ, sau khi hai người đàn ông đều tự chém ra một cước một quyền, liền giống như đột nhiên bị điện giất, vù một tiếng bay đi ra ngoài!
Đang đóng phim sao?
Trương Trường Thanh trợn mắt há hốc mồm, nếu hai người đàn ông không phải là thủ hạ của mình, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là trước đó từng diễn tập!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 27: Dọa sợ
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Trương Trường Thanh có chút phát điên ...
Hai người thủ hạ này của hắn không phải bảo tiêu bình thường, bọn hắn không chỉ là quân nhân xuất ngũ, hơn nữa đều từng được đấu quyền anh. Luận thân thủ, chưa chắc là tốt nhất, nhưng hợp lại, tuyệt đối là nhất lưu.
Nhưng lúc này, hai người có thể nói bảo tiêu hạng nhất, lại giống như hai mảnh lá cây bất lực, bị người ta nhẹ nhàng thổi, liền động đậy nằm ở trên mặt đất...
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt trừng lên như chuông đồng ... Người này biết ma pháp sao?
Kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi...
Người có nhiều cảm xúc không chỉ là Trương Trường Thanh, Mạch Tuệ, Cừu Vãn Tình, Cam Lam đều bị cảnh tượng trước mắt này làm cả kinh nháy mắt hóa đá.
Trong kinh ngạc Mạch Tuệ còn mang theo kinh hỉ, Cừu Vãn Tình cũng như thế, chỉ có Cam Lam là trong khiếp sợ mang theo một tia cuồng nhiệt.
Nàng biết Mạc Ngôn là một cao thủ, tuy rằng không thấy tận mắt, nhưng nàng tin tưởng, bọn họ sẽ không lừa gạt mình. Nhưng, mặc cho nàng có óc tưởng tượng hơn nữa, cũng không thể tưởng tượng ra cảnh tượng trước mắt này.
Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mạc Ngôn, thầm nói, người này quả nhiên là cao thủ, giống như đóng phim vậy.
Ba nữ nhân không hẹn mà cùng lấy tay che miệng lại, dùng động tác này biểu đạt nội tâm rung động.
Hình tượng Hai người bảo tiêu lúc này có thể nói chật vật, nhưng trên thực tế, Mạc Ngôn cũng không gây tổn thương cho bọn hắn.
Hai chưởng đánh ra chính là thoáng vận chuyển chân khí, bắn hai người đi ra. Ở mặt ngoài thấy hiệu quả kinh người, nhưng trên thực tế, ngoài cảm giác đau đớn kịch liệt khi chân khí tiến vào cơ thể người mang đến đó, hai người bảo tiêu cũng không bị thương tổn nặng.
Đây là lần đầu tiên Mạc Ngôn đem chân khí dùng vào thực tế chiến đấu, hiệu quả thật bất ngờ.
Hai chưởng vỗ nhè nhẹ ra, ước chừng tiêu hao nửa phần chân khí. Nói cách khác, trình độ đối kháng loại này, chỉ dựa vào chân khí, hắn ít nhất có thể đồng thời ứng phó ba bốn mươi người.
Nhưng, hắn hiển nhiên đánh giá thấp năng lực phản công và kháng cự đau đớn của hai bảo tiêu.
Hai người này đau đớn đến toàn thân phát run, sắc mặt dữ tợn, nhưng không kêu ra tiếng. Không chỉ có như thế, một người trong đó còn chậm rãi đứng dậy, tay phải chậm rãi đưa về sau lưng. Một người khác cũng nửa quỳ đứng dậy, tay phải cũng đưa về sau lưng...
Người bảo tiêu đứng lên trước mang theo sát khí âm tàn, giống con sói nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.
Người bảo tiêu kia lại nhìn về phía Trương Trường Thanh, trong ánh mắt mang theo trưng cầu.
Trương Trường Thanh tựa hồ có chút do dự, nhưng rất nhanh liền nhẹ gật gật đầu.
Mạc Ngôn thấy thế, không khỏi lắc lắc đầu, nói :
- Tôi khuyên các anh tốt nhất không cần lấy ra dao nhọn sau lưng ... Nói thực ra, các anh cũng là người làm công, tôi không muốn gây tổn thương các anh. Nếu không mà nói, các anh hiện tại không chỉ là nằm trên mặt đất đâu!
Hai người bảo tiêu sắc mặt đồng thời bị khựng lại, liền giống như đã gặp ma quỷ.
Có thể đoán ra sau lưng bọn hắn ẩn dấu hung khí không có gì giỏi lắm, nhưng Mạc Ngôn kêu lên Dao nhọn, lại thật sự hù sợ bọn hắn.
Người nầy có thể nhìn thấu sao?
Hai người nhìn thoáng lẫn nhau, trong mắt ngoài kinh ngạc, còn có một tia sợ hãi hiếm thấy!
Sau lưng của bọn hắn đều có dấu hai thanh dao nhọn, đây là một loại hung khí chế tạo từ dao găm thay đổi cho tiện mang theo. Bình thường giấu ở trong áo khoác, chuôi hướng xuống, cần dùng thì đặt tay nắm chặt, thực dễ dàng liền rút ra.
Loại dao ngắn này không hề nghi ngờ thuộc loại hung khí bị cấm, bình thường bọn hắn cũng rất ít dùng, ngoài Trương Trường Thanh, cơ hồ không ai thấy.
Nhưng là hiện tại, lại bị Mạc Ngôn nói lên!
Hơn nữa vừa rồi đã bị đòn đả kích không thể tưởng tượng, trong lòng hai người đồng thời nổi lên một tia sợ hãi.
Nhưng, bọn hắn dù sao cũng là xuất thân quân nhân, trong quyền anh cũng đã gặp máu me. Cho nên, dù trong lòng đã có khiếp sợ, nhưng huyết khí đàn ông lại làm cho bọn họ chậm rãi đi về hướng Mạc Ngôn!
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, chỉ vào cameras ven đường, nói :
- Nơi đó có cameras, các anh không sợ...
Lời còn chưa dứt, Trương Trường Thanh liền cười lạnh nói:
- Tao không biết là mày có năng lực xem được tư liệu ghi hình, mày vừa rồi cũng nói đúng, tôi là một người có quyền thế!
Bảo tiêu đứng gần Mạc Ngôn nhất cũng cười lạnh nói:
- Hơn nữa tôi cũng không cho rằng anh có năng lực tiếp tục đánh bại chúng tôi ... Bất kể nói thế nào, nắm tay có nhanh nữa, so ra sắc bén cũng kém vũ khí lạnh!
Mạc Ngôn không khỏi lắc lắc đầu, nói thực ra, hắn thật sự không có hứng thú nói nhiều với mấy tên này.
Nói đến cùng, đây chỉ là việc tư của người khác, không hiểu ra sao cả liền bị liên lụy vào, thật sự là một chuyện làm cho người ta bất mãn.
Chuyện duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là mang theo ba người con gái mau chóng rời đi, rời xa những kẻ không hiểu chuyện này.
Việc đã đến nước này, phương pháp duy nhất có thể mau chóng đi khỏi nơi này chính là thể hiện ra thực lực tuyệt đối, khiến những người này biết khó mà lui.
Hắn không phải người sợ phiền toái, nhưng hắn thật sự không thích phiền toái, nhất là như hôm nay, phiền phức không hiểu ra sao cả...
Dưới chân Mạc Ngôn có một đống đá vụn.
Hắn hơi hơi cúi đầu, sau đó chân bay nhanh ra ...
Trên mặt đất , đá vụn giống như chớp điện, vù bay lên, xẹt qua sát khuôn mặt Trương Trường Thanh, sau đó 'Phanh' một tiếng đánh trúng kính chắn gió cỗ xe sịn của Trương Trường Thanh!
Thanh âm này trầm thấp, nhưng lại vô cùng rõ ràng!
Kính chắn gió của xe vỡ ra như mạng nhện...
Trương Trường Thanh vuốt mặt, ngơ ngác nhìn xe mình.
Trên gương mặt của hắn có một tia đỏ, hiển nhiên đó là bị cục đá xẹt qua làm trầy da.
Lúc này nội tâm của hắn hoàn toàn bị rung động, không kịp phẫn nộ, thậm chí mất đi năng lực tự vấn ...
Hai người đàn ông mặc đồ đen nháy mắt cũng hóa đá, đứng ở nơi đó trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Làm vệ sĩ chuyên nghiệp, bọn hắn có thể hiểu biết sự khủng bố của hòn đá vụn hơn so với những người khác!
Hai người nhìn lẫn nhau, trong lòng đồng thời toát ra một ý niệm, lực đánh vào nó, chỉ sợ cũng không kém viên đạn là bao nhiêu?
Còn ba người con gái, bởi vì khuyết thiếu tri thức chuyên nghiệp, nên không cảm thấy được có nhiều rung động.
- Tốt lắm, chúng ta có thể đi rồi...
Đối với lần này Mạc Ngôn rất hài lòng, Trương Trường Thanh có tiền có thế là thật, nhưng hắn dù sao không phải đế vương, dưới sự giận dữ cũng không làm được chém giết. Mà chính mình thì có cơn giận của người bình thường, một cục đá có thể lấy máu tươi của hắn trong năm mét. Đối với thân đầy thịt mỡ như Trương Trường Thanh mà nói, không nên trêu chọc người bình thường như ta chứ?
Mạc Ngôn nhìn thấy Cừu Vãn Tình còn đang đờ ra, nói :
- Chị Cừu, bây giờ có thể đi rồi.
Cừu Vãn Tình như tỉnh lại ở trong mộng, không ngừng gật đầu, nói :
- A... Ừ, ừ.
Cam Lam thì đã chạy tới, bắt lấy cánh tay Mạc Ngôn liều mạng lắc lắc, nhảy nhót nói :
- Cao thủ, từ hôm nay trở đi anh là thần tượng của em, không... Không phải thần tượng, từ hôm nay trở đi, anh chính là sư phụ của em. Anh đã đồng ý với em, phải dạy em võ công! Đúng không, đúng không, nhớ ra rồi hả? Hì, anh thật biết giữ lời, anh sẽ không đổi ý bây giờ chứ?
Mạc Ngôn cười khổ nói:
- Tiếp tục lắc đi, cánh tay anh sẽ cho em tha hồ kéo !
- Cam Lam, không nên vô lễ như vậy ...
Cừu Vãn Tình đứng ra ngăn cấm Cam Lam, không để ý nha đầu kia chu miệng tức giận, thật sự nhét nàng vào ô tô. Sau đó nhìn về phía Mạc Ngôn, thành khẩn nói :
- Mạc tiên sinh, cám ơn cậu!
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Không có gì cần cảm ơn, lấy tiền làm việc mà thôi.
Cừu Vãn Tình nhíu nhíu mày, nói :
- Mạc tiên sinh, tôi cảm thấy …
Mạc Ngôn lập tức cắt đứt lời của nàng, nói :
- Chị Cừu, lên xe đi, tôi sẽ đi theo sau...
- Em ngồi xe chị Cừu đi, không cần lo lắng, anh sẽ luôn luôn đi theo sau mọi người!
Mạch Tuệ rất thông minh, biết Mạc Ngôn là đang đề phòng Trương Trường Thanh có thể trả thù, thật biết điều gật gật đầu.
Mạc Ngôn không vội vã lên xe, mà là chờ Cừu Vãn Tình lái xe đi cách khá xa, mới thản nhiên lên xe, chậm rãi đi theo.
... Nhìn thấy hai chiếc xe chạy nhanh đi xa xa, Trương Trường Thanh mới thanh tỉnh lại từ trong trạng thái mộng mị.
Không thể không nói, thành công chưa từng có may mắn liên tiếp, Trương Trường Thanh có thể trổ hết tài năng ở Trương gia, trở thành người phát ngôn trẻ tuổi nhất của Trương gia, đương nhiên có chỗ hắn hơn người khác.
Hắn rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, hơi trầm ngâm một lát, nói với hai bảo tiêu bên người nói:
- Lão Hắc, hai chuyện, thứ nhất, phải làm rõ ràng tên Mạc Ngôn này. Thứ hai, phải làm rõ ràng điểm dừng chân của Cừu Vãn Tình, lần này cô ấy tới Uyển Lăng, nhất định sẽ có một điểm dừng chân lâu dài.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Còn nữa, Mạc Ngôn … người này có chút không bình thường, các anh không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đúng rồi, lão Hắc, tôi nghe nói trong bộ đội cũng có kỳ nhân tương tự vậy, hai người các anh là quân nhân xuất ngũ, có gặp qua người giống như Mạc Ngôn chưa?
Lão Hắc là người bảo tiêu bên cạnh nhíu nhíu mày, nói :
- Lúc đầu tôi đi lính chỉ đóng quân ở chỗ bình thường, chưa bao giờ nghe nói qua loại người này.
Lão Hắc nghĩ nghĩ, lại nói:
- Bản thân tôi cũng nghe một người chiến hữu nói qua, bộ đội đặc chủng bọn họ, có thể sử dụng kim khâu quần áo xuyên thấu ba tầng thủy tinh 5 millimet ở trong khoảng cách mười mét. Dựa vào lực đó mà nói, khẳng định Mạc Ngôn này hơi khoa trương, nhưng tôi cảm thấy lực sát thương tuyệt đối không kém cỏi.
Có chút dừng lại, hắn hỏi:
- Cậu chủ, không phải cậu muốn tìm người như vậy để đối phó Mạc Ngôn chứ?
- Làm sao có thể...
Trương Trường Thanh lắc lắc đầu, nói :
- Tôi cảm thấy tò mò mà thôi, Mạc Ngôn có biết đánh nhau, cũng không ngăn được một viên đạn, không cần phải phiền toái như vậy. Đương nhiên, cũng không phải tôi nói muốn đi tìm tay súng đối phó hắn. Trương gia không phải phản động, cũng không sa đọa đến tình trạng này. Hai người các anh nhớ kỹ, ngẫu nhiên động thủ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nhất định không nên đi sử dụng súng ống. Ở nơi này, anh có thể dùng mưu kế giết người, có thể dùng dư luận giết người, có thể dùng pháp luật giết người, nhưng không thể dùng súng đi giết người!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 28: Biến cố tái diễn
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Mạc Ngôn lái xe đi theo xe Cừu Vãn Tình, hộ tống thẳng đến Ngọa Long sơn trang.
Cừu Vãn Tình thuê một nhà trọ ở trong này, Mạch Tuệ thân là người chủ trì tổ tiết mục của nàng, đương nhiên ở cùng nàng. Cam Lam từ nhỏ liền dính lấy Cừu Vãn Tình, như cái đuôi nhỏ. Sau khi xuống xe, không đợi Cừu Vãn Tình đồng ý, liền chọn một phòng, mặt dày mày vào ở. Nàng năm nay năm thứ hai, cha mẹ đều ở ngoại tỉnh công tác, tính tự do có thể nói cực cao. Cừu Vãn Tình sẽ không để ý nàng ở hay không, trên thực tế, trước khi đến Uyển Lăng, chị của Cừu Vãn Tình, cũng chính là mẹ Cam Lam, đã dặn dò nàng chăm sóc Cam Lam – đứa con gái bướng bỉnh không sợ trời không sợ đất.
Sau khi đưa mấy người đến Ngọa Long sơn trang, Mạc Ngôn lười xuống xe, chỉ ở trong xe hạ cửa kính xe tạm biệt Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ rất thông minh, Mạc Ngôn không muốn nói chuyện với Cừu Vãn Tình, cho nên chỉ nói vài câu đơn giản, cũng hẹn buổi tối tiếp tục tán gẫu. Còn thời gian nào lại rãnh rỗi, nàng cũng không thể xác định. Công việc của tổ tiết mục rất nhiều, để có thể làm thành công tiết mục lần này, bao gồm cả Mạch Tuệ, toàn bộ thành viên tổ tiết mục đều cần nỗ lực. Ít nhất trong một tháng kế tiếp, Mạch Tuệ sẽ ít có thể có thời gian nhàn rỗi.
- Có thể đi ăn một bữa cơm không, không mất bao nhiêu thời gian đâu!
Mạc Ngôn nói.
Mạch tuệ gật gật đầu, nói:
- Em sẽ cố gắng đi... Chỉ cần ở thành phố Uyển Lăng, hẳn là có thể đi được!
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ em còn muốn đi nơi khác?
Mạch Tuệ bất đắc dĩ nói:
- Khách mời của tiết mục đến bây giờ còn chưa xác định được đâu, tiết mục kỳ đầu nhất định phải tốt, khách mời dĩ nhiên là quan trọng nhất. Đến bây giờ có nhiều kế hoạch, nhưng luôn luôn không làm được. Một khi xác định được khách, em và chi Cừu Vãn Tình còn phải tự mình tới mời. Chị Cừu Vãn Tình quen biết rất rộng, em làm biên tập hai năm qua, cũng tích góp được một chút quan hệ, Nhưng cho dù như vậy, cũng không dám khẳng định người ta nhất định sẽ đến. Dù sao là cách trở nam bắc, dựa theo danh sách cần mời. Trên thực tế, tổ tiết mục đã dự định buổi sáng đặt vé bay đi Trữ Hải, nếu buổi tối hội nghị có kết quả, sáng mai em sẽ rời khỏi Uyển Lăng!
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Chú ý sức khỏe, đừng quá mệt mỏi. À... Cũng đừng mất vọng mắt, công việc là chung, không nên lo nghĩ một mình. Nếu dành ra được thời gian, nhất định phải quyết đoán, hiểu được không?
Mạch Tuệ lườm hắn một cái, nói:
- May mắn tổ tiết mục chúng em không có người như anh, nếu không, em thực mệt chết đi được.
Cừu Vãn Tình đứng ở trước nhà trọ, mỉm cười nhìn hai người tạm biệt, không bước đến.
Mãi đến khi Mạc Ngôn chuyển động tay lái sắp rời khỏi thì nàng mới cười phất tay cùng Mạc Ngôn nói tạm biệt.
- Thật là một người thông minh...
Mạc Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng nghĩ như vậy.
Trong kính chiếu hậu, Mạch Tuệ và Cừu Vãn Tình đang kề tai nói nhỏ, khanh khách cười, cực kỳ thân mật.
Mạc Ngôn không muốn biết quan hệ đằng sau Cừu Vãn Tình, không có nghĩa là hắn có ý kiến gì với Cừu Vãn Tình. Vừa rồi Cừu Vãn Tình một mực chờ Mạch Tuệ ở cửa nhà trọ, không tùy tiện quấy rầy, khiến cho Mạc Ngôn sinh ra thiện cảm nhất định đối với nàng. Đồng thời, cũng chứng minh người này cực kỳ thông minh. Nàng có thể nhìn ra Mạc Ngôn thờ ơ lãnh đạm, cũng chỉ có thể chậm rãi hóa giải.
Nhiệm vụ đón người thuận lợi hoàn thành, lúc này, đã là chạng vạng.
Mạc Ngôn lái xe ra khỏi Ngọa long sơn trang, trong lòng suy nghĩ tìm một chỗ nghỉ chút, chờ sau khi trời tối, đi đến Đạm Thủy sơn trang nhìn một cái.
Đây là nhịêm vụ uỷ thác đầu tiên của hắn, tuy rằng cũng còn nhiều thời gian, nhưng hắn vẫn muốn hoàn thành sớm một chút.
Từ Ngọa Long sơn trang đến Đạm Thủy sơn trang, lộ trình là gần 40km, còn xuyên qua cả nội thành.
Mạc Ngôn đi vào chỗ đường rẽ Đạm Thủy sơn trang thì cũng đã sắp tám giờ.
Hắn tìm một nhà ăn ven đường, gọi hai bát mì, một chai bia, ngồi xuống nhàn nhã thưởng thức.
Tỉnh Sảnh. Tứ Hào lâu.
Dù ban ngày hay là đêm tối, bảy ngọn đèn vĩnh viễn không tắt.
Đối với mọi người ở đây mà nói, chưa từng có khái niệm không thể, chức quyền bao gồm phạm vi 6 tỉnh nhìn như lừng lẫy, nhưng trên thực tế, đây là một trách nhiệm làm cho người ta thở không nổi. Cả bảy phòng ban bận rộn, nhất là phải kể tới phòng khoa kỹ thuật, khoa chia làm sáu tổ, cơ hồ hàng ngày mỗi tổ cần nhận cao tới hơn mười giấy đề nghị từ 6 tỉnh đưa đến.
Ngoài phòng kỹ thuật, kế tiếp bận rộn nhất đúng là phòng do trưởng phòng Trịnh tự mình đảm nhiệm, Đỗ Tiểu Âm phụ trách tổ sách lược công tác cụ thể.
Tổ này tồn tại có điểm tương tự như kết hợp giữa bộ Tổng tham mưu cùng bộ hậu cần trong quân đội, không chỉ có phải lên các loại kế hoạch, còn cần phân phối nhân lực cùng vật lực hợp lý, như vậy mới có thể khiến năng lực Thất Xử thể hiện mạnh nhất.
Đỗ Tiểu Âm ngồi ở trước máy vi tính, đang sửa sang lại một bản báo cáo.
Bản báo cáo này đúng là về mấy tai nạn xe cộ ngày trước đó.
Lúc ấy hai cảnh sát gặp nạn ở trong tai nạn xe đều không phải là thành viên chính thức của Thất Xử, mà là từ cục cảnh sát địa phương lâm thời điều động. Thành viên Thất Xử phần lớn là kỹ thuật viên, nhân viên làm việc bên ngoài cũng không nhiều. Cho nên, người làm việc bên ngoài thường thường sẽ căn cứ nơi phát ra vụ án, điều tạm cảnh sát phương làm thành viên lâm thời.
Trên thực tế, những vụ án đáng để phái người làm việc bên ngoài cũng không nhiều, ý nghĩa Thất Xử tồn tại chính, phần lớn là vì cung cấp kỹ thuật hậu thuẫn cho 6 tỉnh.
Vụ tai nạn trên đường quốc lộ 113 đã sắp quy án cho lái xe được, căn cứ khẩu cung của hắn cung, có thể nói cả quá trình hoàn toàn ăn khớp với suy luận của Mạc Ngôn.
Đỗ Tiểu Âm nhẹ nhàng đánh bàn phím, đánh lên một cái dấu chấm tròn cuối cùng ở trên báo cáo.
Sau khi lưu lại báo cáo, nàng nhẹ nhàng duỗi cái lưng mệt mỏi.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ngoài nhẹ nhàng đẩy vào, một cái đầu từ cửa dò xét ngó vào.
Đỗ Tiểu Âm ngẩng đầu vừa nhìn, cười nói:
- Không chăm chỉ làm việc, lại chạy tới chỗ chị để làm gì?
Người vừa tới chính là Nhạc Duyệt, nàng thần bí nói:
- Chị Tiểu Âm, nói cho chị biết một sự kiện, vụ án khu Hoa Nam bên kia xảy ra vấn đề...
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Xạo... Hoa Nam bên kia tình hình ổn mà, em định nói vụ nào?
Nhạc Duyệt nói:
- Còn có thể là vụ nào, đương nhiên là án giết người liên hoàn liên quan đến bức tranh …
Đỗ Tiểu Âm nhíu mi nói:
- Án giết người liên hoàn? Chúng ta không phải mới vừa giải được manh mối sao? Chẳng lẽ... Mạc Ngôn tìm ra manh mối không đúng?
Nhạc Duyệt lắc đầu nói:
- Manh mối không sai, bên Hoa Nam căn cứ dãy số chứng minh chúng ta cung cấp, chỉ tốn nửa giờ tìm được người. Nhưng mà... Người đã bị hại, hơn nữa ngay trước khi cảnh sát tới một giờ!
Đỗ Tiểu Âm kinh ngạc nói:
- Sao có thể? Vụ án này sát thủ mỗi lần gây án đều là cách nhau ba tháng, lần này bỗng nhiên thay đổi phong cách? Hơn nữa sớm không hạ thủ, muộn không hạ thủ, chẳng lẽ lại đột nhiên có người mật báo cho hắn xuống tay trước khi cảnh sát tìm được người bị hại, hay là... Hắn có năng lực nắm được tin tức của cảnh sát Hoa Nam?
Nhạc Duyệt nói:
- Cũng có thể... nhưng vụ án này chúng ta cũng không nắm được tình huống cụ thể lắm, chị Tiểu Âm, chị nói những điều đó cũng chỉ là đoán.
Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, đang muốn nói, lại nghĩ tới một chuyện, nói:
- Nha đầu chết tiệt, việc này ngay cả chị cũng không biết, em làm sao…?
Nhạc Duyệt cười:
- Ha ha, nghe được thôi...
Đỗ Tiểu Âm trừng mắt nhìn nàng một cái, nói:
- Em lại đi nghe lén chỗ Trịnh lão sao?
Nhạc Duyệt hiển nhiên là từng có tiền án, bị Đỗ Tiểu Âm trừng mắt, nhớ tới lần trước nghe lén bị phạt quét đại viện một tuần, lập tức thè lưỡi, nói:
- Nào có, chính là vừa rồi đi qua, nghe thấy chút thôi... Cũng không phải cố ý, cửa ban công Trịnh lão không đóng, ông ấy lại nói lớn, thanh âm cứ chui váo trong lỗ tai người ta, em không còn cách nào!
Đỗ Tiểu Âm nhịn không được cười nói:
- Nha đầu thối, lúc nào cũng có thể tìm ra lý do!
Có chút dừng lại, lại nói:
- Em còn nghe được những gì? Dựa theo thói quen của sát thủ, hiện trường lần này có phải lại lưu lại một bức họa hay không?
Nhạc Duyệt lắc đầu nói:
- Chuyện này thật em không nghe được... nhưng em đoán chừng, bên Hoa Nam kia khẳng định còn phải tìm chúng ta hỗ trợ.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Có lẽ vậy... Nhưng chúng ta bên này cũng rất bận, cứ chờ bọn họ tìm rồi nói sau.
Nhạc Duyệt nói:
- Chị Tiểu Âm, vụ án này đã sắp được hai năm , chị không muốn tự mình ra tay?
Đỗ Tiểu Âm cười cười, nói:
- Nói không muốn nhất định là giả, nhưng vụ án này không thuộc trong phạm vi quyền hạn của chúng ta, cũng không thể tùy tiện đi làm thay được mà? Hơn nữa, bên Hoa Nam kia che đậy đối với vụ án này thật sự nhanh, không chỉ có đối với truyền thông, đối với chúng ta cũng là như thế. Chị chỉ biết đại khái tình hình vụ án, khâu nhỏ thì không biết, chính là muốn giúp, cũng chưa biết bắt tay từ đâu.
Ánh mắt Nhạc Duyệt chuyển động, nói:
- Không hẳn, bây giờ liền có một manh mối.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Em nói là xem giấy chứng minh?
Nhạc Duyệt dùng sức gật đầu, nói:
- Chỉ cần đập xuống bàn phím có thể biết người nọ là ai, hay là chúng ta thử xem?
Đỗ Tiểu Âm lắc đầu nói:
- Hay là quên đi... Manh mối này cho tới bây giờ chỉ là một chút nhỏ, dựa theo đó mà mò xuống, cuối cùng vẫn là không tránh được người của khu Hoa Nam. Chúng ta không cần phải uổng công, vẫn nên chờ bọn họ tới xin giúp đỡ đi.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 29: Đánh cược
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Khi Đỗ Tiểu Âm Đỗ tới một bãi đỗ xe cách Đạm Thủy sơn trang ước chừng 0.5km thì Mạc Ngôn đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
Lúc này đã hơn 10 giờ, hắn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chạy đến chỗ mình, cũng đoán là Đỗ Tiểu Âm đến đây.
Đỗ Tiểu Âm mở cửa xe đi ra, Mạc Ngôn kinh ngạc phát hiện, xe thương vụ này có thiết bị bảo vệ. Bên trong xe lắp kín các loại trang bị, một cô gái đeo tai nghe ngồi ở trước màn hình, đang nháy mắt với mình. Cô bé này hắn ban ngày gặp qua, tính cách hoạt bát đúng là Nhạc Duyệt. Trong xe còn hai người, một nam một nữ. Tuy rằng đều là thường phục, nhưng lộ ra cái vẻ cho dù là người thường cũng có thể dễ dàng nhìn ra.
Mạc Ngôn nghĩ Đỗ Tiểu Âm đến một mình, không nghĩ tới lại có thể đến đây một đám người.
Hắn có chút dở khóc dở cười, hỏi:
- Làm sao nhiều người tới như vậy?
Hắn nghĩ, hệ thống theo dõi của Đạm Thủy sơn trang tuy rằng rất chặt chẽ, nhưng không cần đến nhiều người như vậy. Nói đến cùng, hắn làm nghề này và làm tặc không có gì khác nhau, mấu chốt ở chỗ không bị người khác phát hiện, từ góc độ này nói, người càng ít lại càng tiện. Nếu không phải đã hứa với Đỗ Tiểu Âm, hắn kỳ thật rất muốn tự mình một mình hành động. Hiện tại ngược lại, không chỉ có một đám người đến đây, ngay cả trang bị đều kéo đến rồi.
Đỗ Tiểu Âm không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, thản nhiên nói:
- Không cần phải để ý bọn họ, Nhạc Duyệt là tới lấy kinh nghiệm, hai người khác là đồng sự tổ công tác bên ngoài, nhiệm vụ chủ yếu là tiếp ứng. Nếu cậu không có chuyện không may, thậm chí bọn họ không cần xuống xe.
Mạc Ngôn hiếu kỳ nói:
- Nếu có chuyện không may?
Đỗ Tiểu Âm mỉm cười, nói :
- Vậy bọn họ liền xông vào, lấy danh nghĩa vây bắt tội phạm truy nã mang cậu đi ra!
Mạc Ngôn dở khóc dở cười, nói :
- Các cô thường xuyên làm như thế?
Đỗ Tiểu Âm nhìn hắn, cười cười, nói :
- Vâng, có thể nói như vậy, mỗi khi hành động, chúng tôi đều chuẩn bị phương án loại này. Nhưng khiến cho tôi vui mừng chính là, phương án như vậy chưa bao giờ được thi hành.
Ngụ ý của nàng không chỉ có nói vì Mạc Ngôn mà chuẩn bị, hơn nữa là phải đặc biệt chuẩn bị. Các kế hoạch của Thất Xử tuy rằng luôn có chuẩn bị dự án bảo hộ, nhưng ít ra chưa bao giờ thực sự thi hành.
Mạc Ngôn nhịn không được liếc mắt, nói :
- Hãy tin tôi, phương án của các cô ít nhất sẽ không được thực hiện vì tôi!
- Tự tin như vậy sao?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Như vậy cũng có thể nói cho tôi biết, anh tính toán làm như thế nào không ?
Mạc Ngôn tức giận nói :
- Đi vào, tìm được người, sau đó chụp tấm hình...
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Được rồi, đừng chọc giận tôi. Loại người lý trí như anh, không có khả năng không có kế hoạch, nói một chút nghe xem, có lẽ tôi còn có thể giúp cậu làm ban tham mưu.
Mạc Ngôn thực thà nói :
- Tôi không đấu khẩu với cô, kế hoạch của tôi chính là đi vào, tìm được người, sau đó chụp tấm hình.
Đỗ Tiểu Âm trừng to mắt nói :
- Không phải anh đang nói đùa đấy chứ?
Mạc Ngôn nói :
- Đương nhiên không phải nói giỡn, kế hoạch của tôi chính là như vậy.
Đỗ Tiểu Âm tức giận, nói :
- Nếu là như vậy, hành động lần này hủy bỏ đi. Trong sơn trang nơi nơi đều là máy quay, anh cho là mình là người tàng hình à?
Mạc Ngôn lần đầu tiên thấy Đỗ Tiểu Âm tức giận.
Dưới bóng đêm, ở dưới ngọn đèn mờ ám của bãi đỗ xe, cô gái trừng mắt nhìn Mạc Ngôn, cắn môi, bộ ngực nhẹ nhàng phập phồng...
Dáng vẻ tức giận rất đáng yêu ... Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Đừng quên chúng ta từng có thỏa thuận, hành động lần này tôi quyết định. Hơn nữa, không phải cô đã muốn chuẩn bị phương án dự phòng sao? Vạn nhất tôi thất thủ, cô có thể xông vào lôi tôi ra!
Có chút dừng lại, hắn cảm thấy được như vậy rất khó thuyết phục Đỗ Tiểu Âm, vì thế lại nói:
- Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc. Nếu tôi bình yên đi ra, hơn nữa có được chứng cớ chứng minh Lâm Yến ở bên cạnh Triệu Việt, cô mời tôi ăn cơm. Nếu tôi thất thủ, được mọi người cho rằng bắt tội phạm truy nã lôi ra, tôi cam đoan từ nay về sau mặc cho cô sai bảo, cam tâm làm một con bò già của Thất Xử, mặc cô phái đi đâu, tuyệt không ý kiến khác.
Đỗ Tiểu Âm nghe xong lời này, thật là có chút động lòng.
Ở trong mắt nàng, Mạc Ngôn tài hoa không cần nói thêm, dùng người như vậy rất tốt, lời nói khách sáo, tuyệt đối có thể tạo tiếng tăm. Đáng tiếc, người có tài hoa thường thường cậy tài khinh người, Mạc Ngôn tựa hồ cũng không ngoại lệ. Nếu lần này hắn thật sự thất thủ, có lẽ sẽ động cỏ dọa rắn, khiến Triệu Việt thêm cảnh giác. Nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này thu phục người này, tựa hồ không tồi.
Sau một lát trầm ngâm, Đỗ Tiểu Âm đồng ý đánh cuộc, nói :
- Ok, tôi đồng ý với cậu, nhưng vì an toàn để... cậu phải mang theo bộ đàm!
Nói xong, nàng đi ra xe thương vụ, nói với Nhạc Duyệt:
- Cho cậu ta một cái bộ đàm …
Loại yêu cầu này, Mạc Ngôn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn mà cự tuyệt, bỏ áo khoác ra, tùy ý cho Nhạc Duyệt giúp chính mình trang bị bộ đàm cỡ nhỏ.
Sau khi lắp xong, Nhạc Duyệt đeo tai nghe, bắt đầu thử âm, nói :
- Anh đẹp trai, hát một bài nghe xem!
Mạc Ngôn cười khổ nói:
- Ca hát không thành vấn đề, chỉ sợ hù cô sợ ...
Hai người thử âm, Đỗ Tiểu Âm đi đến bên cạnh, nói chuyện với Lâm Tú và Đại Lý - người của tổ công tác bên ngoài, nói :
- Hai người các anh nhạy bén một chút, người này không đáng tin lắm, đến lúc đó động tác cần phải nhanh lên.
Đại Lý năm nay chưa đến 30 tuổi, thân hình khôi ngô, nói :
- Yên tâm đi, giao cho tôi, đến lúc đó cam đoan người này không tổn hao gì lông tóc.
Lâm Tú nói :
- Người này hào hoa phong nhã, mà lá gan lại rất lớn.
Đại Lý nhún vai, nói :
- Cái gì mà gan lớn, đều là tai họa, tôi đang nghĩ chính là anh hùng trong phim đang tác quái. Thật sự là không hiểu ra sao cả, cảnh sát dễ làm như vậy làm sao? Nhất là loại hình như chúng ta, có đôi khi thậm chí là lấy mạng mà đánh cuộc. Người này nhất định là đã xem nhiều phim ảnh, cảm giác mình cũng có thể giống nhân vật chính trong phim, chính là rất uy phong. Hanh ha, cái này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là chỉ thấy kẻ gian được ăn thịt, không thấy kẻ gian bị đánh. Chờ coi đi, không đến nửa giờ, chúng ta phải xông vào cứu người!
Nghe hai người nghị luận, Đỗ Tiểu Âm cười cười, nói :
- Đại Lý , lời này của anh có chút phiến diện, có lẽ người ta là có tướng đấy!
Mạc Ngôn ở bên cạnh xe thử âm, cái lỗ tai lại đã nghe thấy toàn bộ nghị luận của mấy người, bất đắc dĩ cười cười, cũng không để bụng.
Thử hoàn xong, Đỗ Tiểu Âm đi tới, nói :
- Lên xe đi, đến cổng Đạm Thủy sơn trang tôi thả anh xuống dưới.
Mạc Ngôn không hề dị nghị, trực tiếp ngồi xuống chỗ tay lái phụ.
Đại Lý nổ máy xe ô tô, hướng vè phía Đạm Thủy sơn trang mà đi.
Lộ trình nửa Km giây lát đã đến, xe dừng lại, Đỗ Tiểu Âm nói :
-Chúng ta không nói chuyện nữa, anh hãy cẩn thận.
Mạc Ngôn gật gật đầu, mở cửa xe đi xuống.
Hắn cũng không vội vã tiến vào Đạm Thủy sơn trang, dựa vào cửa xe hút điếu thuốc, ở trong đầu bắt đầu nhớ lại phần tài liệu mà La Á giao cho hắn.
Trong tư liệu có bản đồ địa hình Đạm Thủy sơn trang, nhìn trên bản đồ, chỗ ở của Triệu Việt ở phía nam sơn trang, từ cổng vào nơi này, phải đi qua hai cửa. Cái này cũng chưa tính cái gì, phiền toái nhất chính là, trên đoạn đường này trang bị bốn mươi hai cái cameras, cơ hồ hoàn toàn theo dõi hết khu vực này.
Nhất định phải thừa nhận, về trình độ thể lực cùng chuyên nghiệp mà nói, công ty Phương Chính đúng là có chỗ độc đáo.
La Á đưa ra tấm bản đồ này, không chỉ có kể vẽ lại địa hình cùng đường đi, hơn nữa cả hệ thống theo dõi của sơn trang cũng rõ ràng. Ngoài chừng đó ra, thậm chí còn có vẽ lại bản đồ cống thoát nước. Đối với một công ty tư nhân mà nói, loại năng lực này có vẻ có chút khủng bố...
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng là hợp tình lý.
Vô luận năng lực công ty Phương Chính mạnh bao nhiêu, nó vẫn bị khống. Từ quan hệ giữa họ và Thất Xử mà hắn thấy, liền đủ thấy manh mối.
Huống chi đây vốn là Thất Xử đưa tới, nói không chừng ngay cả tấm bản đồ này cũng là Thất Xử cung cấp... Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người trong xe.
Đỗ Tiểu Âm thấy hắn đứng yên không nhúc nhích, hỏi:
- Làm sao vậy?
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Cửa chính nhiều người lắm, tôi quyết định đi vào từ cửa sau.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 30: Tôi là Hoàng Hà
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Tiểu Âm cũng không để ý Mạc Ngôn đi vào từ chỗ nào, gật gật đầu, nói :
- ok, tự anh hãy lo liệu.
Mạc Ngôn vứt tàn thuốc xuống, cười cười với mấy người khác bên trong xe, chuẩn bị rời đi.
Nhạc Duyệt lúc này lại quơ nắm tay khuyến khích Mạc Ngôn, nói :
- Anh đẹp trai, cố lên.
Mạc Ngôn cười cười, nói :
-Cám ơn, đến lúc đó lãnh đạo của em mời cơm, anh mời em đi cùng ...
Đỗ Tiểu Âm nhịn không được liếc mắt, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.
Nàng có thể nhịn được, Đại Lý lại nhịn không được, nói :
- Anh bạn, đừng nói tôi không nhắc nhở anh. Tai tôi không tốt lắm, sau khi cậu bị người ta phát hiện, nhớ rõ khi kêu cứu mạng cần kêu to một chút!
Lời này có chút nham hiểm, Lâm Tú cùng Nhạc Duyệt cười thành một tràng.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười, hắn không sợ tranh cãi, nhưng cũng không có bản lĩnh như Gia Cát Lượng tiên sinh khẩu chiến, nhìn thấy bọn người của Thất Xử, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh của hắn biến mất ở trong bóng đêm, Đỗ Tiểu Âm hạ cửa kính xe, nói :
- Nhạc Duyệt, bắt đầu!
Nhạc Duyệt đeo tai nghe, nói :
- Vâng …
Xe thương vụ này của Thất Xử ngoài cái bề ngoài, bên trong đã bị thay đổi gần như hoàn toàn, hoàn toàn thành một phòng theo dõi nhỏ.
Mạc Ngôn đeo bộ đàm không chỉ là dùng để thông tin, đồng thời cũng có công năng xác định vị trí.
Nhạc Duyệt khởi động dụng cụ, rất nhanh ngay trên các màn hình tìm được điểm đỏ đại biểu vị trí Mạc Ngôn.
Đỗ Tiểu Âm ngồi vào bên cạnh Nhạc Duyệt, nhìn các màn hình, nói :
- Người này tốc độ cũng rất nhanh đấy ...
Trên các màn hình nhỏ xuất hiện không chỉ là điểm đỏ đại biểu Mạc Ngôn, mà ngay cả địa hình khu vực phụ cận bên trong Đạm Thủy sơn trang đều có thể vừa xem là hiểu ngay.
Mười phút sau, Đỗ Tiểu Âm thấy Mạc Ngôn tiếp cận cửa sau sơn trang, nói :
- Nhạc Duyệt, lại thử âm, bảo đảm chắc chắn không sơ hở.
Nhạc Duyệt gật gật đầu, nói nhỏ với microphone, nói :
- Anh đẹp trai, anh đẹp trai, có thể nghe thấy em nói không? Nghe được hãy đáp.
Bộ máy lập tức truyền đến thanh âm của Mạc Ngôn, nói :
- Em gái xinh đẹp, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên dùng biệt hiệu Trường Giang và Hoàng Hà hay hơn, có cảm xúc.
Nhạc Duyệt cười khanh khách nói :
- Ok, Hoàng Hà, Trường Giang đã nghe được, xin giữ liên lạc.
Đại Lý bỗng nhiên bu lại đây, nói với microphone:
- Hoàng Hà, Hoàng Hà, tôi là Đại Hà, kêu cứu mạng nhớ sử dụng Anh ngữ, help, help... Như vậy cũng có cảm xúc!
Câu này khiến ngay cả Đỗ Tiểu Âm cũng nhịn không được bật cười lên, Mạc Ngôn trầm mặc một lát, thâm trầm nói :
- Làm Mẫu Hà mảnh đất này, tôi từ chối sử dụng Anh ngữ!
Trong xe thương vụ nhất thời cười thành một giàn, Nhạc Duyệt dùng sức vỗ vỗ ghế ngồi, cười đến thở không nổi, thiếu chút nữa rơi xuống từ trên ghế ngồi.
Đại Lý cười nói:
- Được, người này còn hài hước hơn so với tôi, nói thật, chỉ tính cách này, tôi cảm thấy được nói không chừng không cần chúng ta phải đi cứu người.
Đằng sau cửa sau Đạm Thủy sơn tranglà một ruộng lúa.
Tối nay không trăng, ngoài mấy cái đèn đuốc trên đường lớn, có thể nói đưa tay không thấy được rõ năm ngón. Nhất là những ruộng lúa, bờ ruộng dọc ngang tung hoành, thỉnh thoảng có hố đất hoặc là rãnh nước vắt ngang ở phía trước. Mạc Ngôn đi ở bờ ruộng, lại thấy rất rõ, giống con sói hoang ung dung mà đi...
Giống như đại đa số khu du lịch, Đạm Thủy sơn trang chiếm diện tích thật lớn, xây từ Sơn Thủy, phong cảnh Điền Viên.
Nhưng đứng ở trong bóng đêm nhìn lại, lúc này Đạm Thủy sơn trang cũng như là nông trang lớn một chút.
Cuối ruộng lúa là một rừng cây nhỏ, sau khi đi xuyên qua, Mạc Ngôn rốt cục nhìn thấy ngọn đèn đầu tiên đến từ Đạm Thủy sơn trang.
Chỗ ngọn đèn chính là cửa sau Đạm Thủy sơn trang, nơi này lực lượng bảo vệ cũng không nhiều, trong phòng an ninh quạnh quẽ chỉ có một người gác cổng đang buồn ngủ...
Mạc Ngôn thoáng nghỉ chân, sau khi có thể tin chắc chung quanh phòng an ninh không có cameras, nghênh ngang đi vào.
Người gác cổng kê cao chân, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ cảm thấy được mắt trước chợt có một trận gió nhẹ lướt qua.
Hắn đang muốn mở mắt, đã có một cảm giác buồn ngủ vô cùng từ sâu trong đáy lòng vọt tới, lúc này đầu vừa nghiêng, nằm ở ghế trên ngủ thật say.
Tay Mạc Ngôn thu hồi từ sau gáy người gác cổng chỗ huyệt ngủ yên lại ...
Hắn đem một luồng chân khí mỏng nhập vào huyệt ngủ yên của bảo vệ, có thể khiến vị bảo vệ này ngủ say, trừ phi có người gọi tỉnh lại, nếu không trong vòng năm sáu giờ tuyệt đối sẽ không tự mình tỉnh lại. Mặt khác, sau khi bảo vệ này tỉnh lại, sẽ cảm thấy được thần khí sung túc, toàn thân sảng khoái, thậm chí nhu cầu ở phương diện nào đó sẽ đặc biệt mãnh liệt.
- Xem như một chút phúc lợi cho tiểu nhân đi...
Mạc Ngôn cười cười, không khỏi nhớ tới chuyện trước đây.
Mới trước đây, hắn và trẻ con thôn Mạc gia thường xuyên chơi trò chơi cảnh sát bắt tên trộm, hắn đều không ngoại lệ, luôn sắm vai tên trộm, hơn nữa nhiều lần thực hiện được, trở thành Thông Thiên đạo tặc tà ác nhất trong thôn Mạc gia. Mà mỗi lần hắn sắm vai tên trộm, bị hại luôn là Nhị Cẩu... Lúc này cũng coi như ôn lại chuyện xưa, Mạc Ngôn không khỏi nghĩ thầm, không biết Nhị Cẩu hiện tại thế nào. Năm kia nghe nói mở cửa hàng ăn, thật ra cũng thỏa mãn chí nguyện to lớn trước đây của hắn. Theo như tuổi của hắn, hiện tại có lẽ ngay cả tiểu Nhị Cẩu cũng có rồi?
Sau khi xử lý xong người gác cổng, Mạc Ngôn không vội rời đi, mà là mở tủ quần áo phòng an ninh.
Không ngoài dự kiến, ở trong tủ quần áo, hắn tìm được mấy bộ trang phục bảo vệ.
Tùy tay rút, hắn tìm ra một bộ đồ bảo vệ, khoa tay múa chân một chút cảm thấy được cỡ này với thân hình của mình không khác lắm, vì thế hắn liền thay.
Thay xong quần áo, hơi chút sửa sang lại với gương trên tường, sau đó hắn nghênh ngang đi ra khỏi phòng an ninh, đi đến khu vực trung tâm sơn trang.
Phía nam Đạm Thủy sơn trang, có một biệt thự độc lập.
Lúc này, ngoài một đèn sáng ở đại sảnh cùng lầu hai biệt thự, các nơi khác đều tối đen.
Trong đại sảnh trên ghế sa lon, hai người đàn ông đang ngồi, một người gác chân ở trên bàn trà, đang chợp mắt. Tên còn lại cầm di động, đang bất chơi trò chơi.
Trên tầng hai thỉnh thoảng có tiếng khắc khẩu truyền đến, thỉnh thoảng còn có thanh âm của cái gì bị đập vỡ.
Hai người trên ghế sa lon cũng chẳng quan tâm, thích ngủ gà ngủ gật thì cứ ngủ gà ngủ gật, thích chơi trò chơi thì cứ chơi trò chơi, tựa hồ đó là chuyện thường xảy ra.
Trong phòng khách tầng hai, Triệu Việt ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Lâm Yến ngồi đối diện, thần sắc âm trầm.
Lâm Yến ngồi ở trên sàn nhà, đầu tóc rối bời, mồm há to thở hổn hển, một đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lửa giận, hung tợn trừng mắt lên nhìn Triệu Việt.
Ở trên sàn nhà trước mặt nàng, một khối Bạch Ngọc hình ngựa giá trị xa xỉ bị ném vụn nát...
- Triệu Việt, anh không phải người!
Sau khi hơi thở Lâm Yến thoáng ổn định lại, lại mắng Triệu Việt.
Triệu Việt sắc mặt âm trầm như trước, cho Lâm Yến tức giận mắng, vẫn luôn luôn duy trì trầm mặc.
- Triệu Việt, anh còn có phải là đàn ông hay không? Nếu anh là đàn ông, hãy nói cho tôi biết, vì sao anh phải làm như vậy!
Nửa giờ trước, Lâm Yến vẫn cảm thấy mình thực hạnh phúc, bởi vì giữa trưa ngày mai, Triệu Việt cùng nàng xuất ngoại, sau đó kết hôn ở giáo đường nào đó ở Âu Châu. Tuy rằng hôn lễ này nhất định không được cha mẹ chúc phúc, nhưng nàng không oán không hờn. Nàng nghĩ, mâu thuẫn giữa cha mẹ và Triệu Việt không phải là không thể hòa giải. Sau khi mình kết hôn, sinh con, tình thân trước mặt, cha mẹ chung quy sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân của mình.
Hạnh phúc là phải dựa vào chính mình đấu tranh ... Trước khi rời khỏi nhà bỏ đi, nàng đã khuyến khích mình như vậy.
Nhưng mà, nửa giờ trước, Triệu Việt sang phòng tắm tắm rửa, lại quên tắt đi Computer của mình.
Bởi vì sắp xuất ngoại, Lâm Yến nhìn thấy không tắt máy Computer, tính toán gửi cho một người bạn của mình một mail, nhờ nàng có thời gian rảnh chăm sóc cha mẹ của chính mình. Nhưng mà không may, trong lúc nàng gửi xong mail, trong lúc vô ý mở ra một file, lại phát hiện bên trong đầy ảnh khỏa thân của mình.
Những ảnh chụp đó phần lớn là cảnh tượng hoan ái, độ rõ ràng cực cao, có thể nói rất rõ ràng.
Đối với vợ chồng mà nói, ảnh chụp như vậy rất bình thường, thậm chí có thể nói là một loại niềm vui.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Lâm Yến căn bản không biết rằng những ảnh chụp đó có tồn tại!
Từ trong tấm ảnh đó có thể thấy được, hai mắt của nàng khoái cảm cực độ, thậm chí có chút dại ra, trên mặt cũng có chứa nào đó đỏ hồng không bình thường.
Đây là hai đặc thù sau khi say rượu cùng hút ma túy ... Bởi vậy có thể chứng minh, ảnh chụp này là quay chụp sau khi nàng mất đi tri giác.
Nếu sự tình chỉ có như thế, Lâm Yến chưa chắc sẽ phẫn nộ.
Chân chính khiến nàng cảm thấy sợ hãi chính là, từ góc độ thủ pháp ảnh chụp cùng quay phim mà xem, Triệu Việt cũng không phải là người quay chụp, mà là một người hoàn toàn khác!
Nàng không dám tưởng tượng, khi chính mình cùng Triệu Việt bày ra tư thế hoan ái đáng kín đáo nhất thì bên giường lại có những người bình tĩnh đứng xem...
Đây cũng không phải cái gọi là niềm vui, mà hoàn toàn là một loại hành vi xấu xa biến thái!
Bất luận người quay chụp đó là nam hay là nữ, Lâm Yến đều không thể chấp nhận.
- Cô thật sự thực muốn biết... vì cái gì tôi làm như vậy?
Triệu Việt châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu. Hắn nhìn Lâm Yến, trong mắt bỗng nhiên hiện ra một nét trào phúng.
Nhìn thấy trào phúng thản nhiên trong mắt Triệu Việt, không biết tại sao, trong lòng Lâm Yến bỗng nhiên có một cảm giác xấu...