Đi tới chỉ có một người, hơn nữa lại che mặt. Đàm phong lặng lẽ đánh mắt cho một tên thuộc hạ có ý bảo ra ngoài trông chừng. Chỗ này là nơi bí mật, sao lại bị người khác phát hiện, người này lại không rõ lại lịch, có thể là địch thủ không khéo sẽ bị cắt đứt mọi đường làm ăn.
Người tới chính là Tiêu Tân. Hắn chậm rãi lại gần, đột nhiên tung ra một quyền hạ ngục một tên thuộc hạ của Ngũ Long bang . Vừa rồi, khi hắn tìm kiếm chung quanh đây còn chưa thu hoạch được gì, thân ảnh tiểu Đông đột nhiên xuất hiện, vì thế hắn đi theo sau tới.
“Ngươi là ai?” Đàm phong hỏi, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Tiêu tân cũng không trả lời, sắc mặt lạnh lung ra mệnh lệnh:“Thả đứa bé ra.”
Tên thuộc hạ kia tất nhiên sẽ không nghe lệnh của hắn, ngược lại còn bồi cho tiểu Đông một cước.
“Ngươi tm......?” Tên thuộc hạ kia đang muốn mở miệng mắng to, thì trên đùi phải truyền đến cảm giác đâu nhức. Ngay sau đó thân thể lập tức bay lên trời, té mạnh trên mặt đất.
Đàm phong nhất thời chấn động. Vừa rồi, hắn chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh của người kia lóe lên, còn chưa kịp phản ứng, thuộc hạ của mình đã bị đánh ngã nằm dưới đất , nam hài lì lợm kia cũng bị hắn cứu đi.
“Chân của ta gẫy rồi!” Tên thuộc hạ kia nằm trên mặt đất la lớn lăn lộn, đau đến toát mồ hôi lạnh. Tiêu Tân đã dùng một cước đã gẫy chân của hắn thành mười khúc, cho dù được chữa trị kịp thời, cũng không có cách nào hội phục như trược, nữa đời còn lại hắn chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn.
“Ngũ Long Ban chúng ta đã đắc tội gì với huynh đệ, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” Đàm phong lớn tiếng hỏi, dưới ánh đèn mở ảo khuôn mặt trông có vẻ rất dữ tợn. Thân bang chủ Ngũ Long Bang, hắn không thể để người khác làm càng như thế . Nơi này cùng có hơn hai mươi mấy thuộc hạ, người đông thế mạnh hắn không việc gì phải lo . Muốn đứng vững trên giang hồ, thứ nhất phải dựa vào thực lực, thứ hai là huynh đệ, solo có thể đánh không lại, nhưng đối phương cũng không thể đánh lại với nhiều người.
“Tiểu đông, ngươi mau ra ngoài đi, đừng có đi quá xa. Lát sau ta sẽ gặp ngươi.” Tiêu tân hướng tiểu Đông dặn dò, lại nói nhỏ thêm thứ gì đó vào tai đứa nhỏ.
Tiểu đông nghe được lời Tiêu Tân, sắc mặt lập tức vui mừng, nhỏ giọng nói:“Đại ca ca, anh phải cẩn thận.” Nói xong, thân hình nhỏ bé chạy vội đến miệng đường ống ngầm chui ra ngoài.
Thấy Tiểu Đông an toàn rời đi, Tiêu Tân yên lòng. Chỉ ở trong trại giam một khoảng thời gian ngắn, tâm tìm của hắn đã trở nên cứng rắn dị thường, đối với tương lại phía trước của bản thân đã có một ít định hướng. Trên thế giới này, chỉ có cường giả chân chính, mới có thể được người khác tôn trọng. Cái này gọi là pháp luật đạo đức, khuôn phép chỉ dánh cho những kẻ yếu.
“Ngươi tên gì? Ngũ Long bang có quan hệ gì với ngươi?” Tiêu Tân lạnh giọng nói.
“Ngươi -- nghĩ muốn -- làm gì?” Thấy ánh mắt đối phương dừng lại trên người mình, Đàm Phong cảm thấy trái tim như bị đình chỉ, nói chuyện cũng lắp bắp. Lúc này, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác kinh sợ: Đối phương tuy rằng chỉ có một người, nhưng mọi người nơi đây cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của hắn. Vô luận có phản kháng hay không đều gặp phải tai ương.
Tên răng vàng a Không thấy tình thế không ổn, ở phía sau thấp giọng nhắc nhở Đàm Phong:“Lão Đại, để các huynh đệ cầm chân hắn, chúng ta nhân cơ hội trốn đi.”
Tất nhiên Đàm Phong cầu còn không được. thấy Đàm Phong gật đầu, A Khôn hét lớn:“Các huynh đệ, đừng nói lời vô nghĩa với hắn. Mọi người cùng nhau tiến lên đập chết tiểu tử này.”
Đám thủ hạ chính là những tên tiểu đệ đáng thương, bản thân sắp chết lại không biết mình đã thành vật hy sinh, ngu ngốc bán mạng cho tên bang chủ. Nghe được lời kích động của a Khôn, cùng rút vũ khí đeo bên hông tiến lên vây Tiêu Tân vào giữa.
Hôm nay tuy là lần đầu tiên Tiêu Tân đối mặt với nhiều địch nhân như vậy nhưng trong lòng hắn không chút nào nao núng. Hắn từ nhỏ tập võ, nên rất tự tin đối với võ công của bản thân, gần đây lại có thêm dị năng, tuy chưa thể khống chế tùy ý, nhưng chỉ cần dựa vào lực lương kinh người trong hai nắm đấm, hắn cẳn bản không đem đám ô hợp này để vào mắt.
Ngay tức khắc, tiếng đánh nhau vang lên liên tiếp, theo đó là những tiếng la hét thảm thiết. Người bịt mặt ra tay chưa đến một phút đã đánh ngã hơn một nửa trong số hai mươi mấy tên tiểu đệ, trong lòng Đàm Phong thầm kêu không ổn.
“Lão Đại, còn không mau đi!” A Khôn phía sau hét lên một tiếng, nhanh chân chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Đàm phong khôm dám chậm trễ, nhanh chóng chạy theo A Khôn đến chỗ hắn đã nói. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ, phía trên miệng đường ống ngầm đã bị một vật nặng chặn lại.
“Nguy rồi, mặt trên bị chặn bởi một vật nặng, không đẩy ra được.” A khôn lớn tiếng la lên, sắc mặt trắng bệch. Hắn tự cho mình thông minh, nhưng không ngờ tới đối phương đã chặn mất đường lùi.
“Làm sao bây giờ?” Đàm phong nhất thời kinh sợ. Lúc này, cách đó không xa tiếng đánh nhau nhỏ dần, qua thêm một lát, đám tiểu đệ toàn quân đã bị tiêu diệt. Trời ạ, hai mươi mấy người không chống đỡ nổi đến ba phút, tên kia là thần thánh phương nào? Ra tay thì cực kỳ tàn nhẫn, giống như ma quỷ.
Ánh mắt a Khôn xoay tròn, lập tức có chủ ý:“Phải chạy thẳng về phía trước mời có đường sống. Bên trong cái hắc động , hắn nhất định sẽ không truy tới đó.”
Vì thế, bọn họ men theo con sông, hướng về nơi đen tối phía trước chạy như điên. Nhưng hai người chạy còn chưa được bao xa, sau lưng lại truyền đến cơn đau nhức, đồng thời nghe được một giọng nói lạnh lùng --“Từ hôm nay trở đi, trên thế giới sẽ không còn tồn tại cái tên Ngũ Long Bang.”
※※※※※※
Lúc Tiêu Tân quay lại kí túc xá đã là mười giờ tối. Bên trong chỉ còn một người là Mạnh Hiểu Dượng. Vị phóng viên tương lại này làm việc không giống những người khác, hắn đang ngồi trước computer chiến đấu kịch liệt.
“Lão Đại, sao hôm qua ngươi không quay về?” thấy Tiêu Tân đi vào, Mạnh Hiểu Dương thuận miệng hỏi.
Tiêu Tân đang nghĩ một lý do để biện hộ, không ngờ Mạnh Hiểu Dương đang ngồi máy tính quay đầu lại, vẻ mặt mờ ám:“Lão Đại, nhanh thành thật nói ra, có phải ngươi đi đánh mánh lẻ đúng không? Ăn bận quần áo này thì chắc hẳn không sai!”
Tiêu tân bị đối phương hỏi đến mù mờ, lại nghe Mạnh Hiểu Dương tiếp tục:“Ngươi còn không thừa nhận! Vừa rồi, ta nhận được hai cú điện thoại tìm ngươi, do hai nữ sinh khác nhau gọi đến . Giọng nói rất ngọt ngào, chắc chắn là mỹ nữ, diễm phúc của ngươi thật sâu đó!”
Việc này cũng đúng a! Mỹ nữ? lại còn hai người! Trong đầu Tiêu Tân hiện lên hai dấu hỏi, chưa nghĩ ra được đáp án. Hoa phỉ nhi, Hà Viên Tuyết, hay là Mộ Dung lão sư? Hoặc là......
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, mạnh hiểu dương cầm lấy microphone hỏi một câu, sau đó lại kêu lên:“Lão Đại, có một mỹ nữ gọi đến!”
Tiêu tân tiếp nhận microphone mới alo một tiếng, bên trong truyền đến một tiếng nói:“Tiêu tân, ta là Hà Viên Tuyết, sao hôm nay ngươi không đi học?”
“Này!” Tiêu tân trầm ngâm một chút, không biết trả lời thế nào cho phải, đành nói dối:“Nga, có một bằng hữu cần ta giúp đỡ nên hôm nay ta không tới. Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Âm thanh trong điện thoại của Hà Viên Tuyết vẫn ngọt ngào như củ, ôn nhu nói:“Cũng không có chuyện gì? Chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi, nhắc lại cho ngươi nhớ, hôm nay là thứ hai, buổi dạ tiệc hôm thứ sáu ngươi đừng quên, bảy giờ rưỡi chính thức bắt đầu, phải có mặt trước nữa tiếng.”
Tiêu tân thuận miệng đáp ứng, thấy không còn gì để nói, hướng đến đối phương tạm biệt một tiếng, sau đó cúp máy.
“Hừ, Tiêu Tân đáng chết, lại dám cúp điện thoại của ta. Lời ta nói còn chưa xong cơ mà!” Ở đầu bên kia của điện thoại, Hà Viên Tuyết tức giận dẫm chân, phẫn nộ nửa ngày, cũng đành phải cho qua.
Nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Tân không để ý đến sự trêu chọc của Mạnh Hiểu Dương, cầm khăn và xà phòng đi tắm. Buổi chiều đã tắm qua ở Hoa Phủ, nhưng là sau đó lại vận động nhiều, ra một thân mồ hôi. Hắn cuối cùng hạ thủ lưu tình, Ngũ Long bang không chết người nào, nhưng toàn bộ đều bị hắn đánh tàn phế, không thể tiếp tục làm việc ác. Sau đó hắn còn tốn một ít công phu, lần nữa đem Tiểu Nguyệt vào bệnh viện, đưa cho Tiểu Đông ít tiền để chiếu cố, còn hiểu rõ hơn một chút về hai đứa nhỏ. Về phần sau này an bài cho hai đứa nhóc như thế nào, chỉ có thể chờ Tiểu Nguyệt tỉnh lại!
Tắm rữa xong, hắn đang chuẩn bị lên giường đọc sách, chuông điện thoại lại vang lên.
“Lão Đại, ngươi bắt máy đi! Nhất định là của ngươi a.” Mạnh hiểu dương mười phần khẳng định.
Tiêu tân cầm lấy microphone, quả nhiên là tìm hắn , nhưng khi nghe xong được hai câu, khuôn mặt hắn lại lộ ra vẻ lãnh đạm.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Hạ Uyển Như là người thứ hai gọi điện tới, làm Tiêu Tân có chút ngoài ý muốn.
“Tiểu Tiêu lão sư, ta là Hạ Uyển Như. Không biết bây giờ cậu có thể nói chuyện cùng ta hay không? Ta muốn nói chuyện một mình với cậu.” Giọng nói Hạ Uyển Như vẫn nhẹ nhàng như cũ.
“Có chuyện gì thì nói luôn trong điện thoại đi?” Tiêu Tân hít sâu một hơi, tận lực kiềm chế giọng nói của mình cho bình tĩnh.
“Vậy cũng được!” Dường như Hạ Uyển Như đã sớm đoán được phản ứng của Tiêu Tân, nói tiếp:“Tiểu tiêu, chuyện hồi chiều ta thật sự có lỗi, ta thấy có việc cần giải thích với cậu.”
Tiêu Tân lạnh nhạt :“Bá mẫu, người quá khách khí rồi! Bà là chủ, có quyền quyết định có việc thuê ta làm gia sư cho con gái bà hay không. Về phần cảm giác của ta, bà không cần quá chú ý.”
Hạ Uyển Như nghe được từ trong giọng nói của Tiêu Tân có một tia oán giận, không khỏi thở dài một hơi:“Ta là mẹ của Phỉ Nhi, tất cả chuyện này là việc cần thiết, hy vọng cậu có thể hiểu được.”
Hiển nhiên thái độ của Tiêu Tân càng lạnh nhạt:“Ta hiểu được, cũng không ý kiến gì. Nếu kết cục của chuyện này đã được định, bá mẫu không cần phải nhiều lời!”
Những lời này đã làm cả cuộc nói chuyện trở nên vô nghĩa , Hạ Uyển Như á khẩu không nói được gì nữa
Nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Tân trở lại giường đọc sách, lập tức đem chuyện vừa rồi để sau lưng. Thân là thầy dạy kèm tại nhà, hắn chưa có ý gì với Hoa Phỉ Nhi. Chỉ là vị Hạ bá mẫu này chị dựa vào cảm giác mà đã lập tức cự tuyệt hắn, thật làm cho người khác thất vọng. Quên đi, sự tình đã qua, không nên phiền lòng. Hay cho câu nói kia: ta được là do số mệnh, không được là do hạnh phúc, bỏ qua ta là tổn thất của các ngươi.
※※※※※※
Sáng hôm sau, Tiêu Tân vẫn như cũ rời giường lúc 6h sáng, mặc đồ thể dục, ra ngoài luyện công. Ba tên bạn cùng phòng vẫn nằm trên giường thở mạnh, tiếng ngáy vang lên liên tiếp.
Đại học Z có diện tích rất lớn. Mỗi lần Tiêu Tân tập luyện buỗi sáng đều chạy ở sân thể dục vài km, sau đó tìm một nơi yên lặng để luyện quyền. Hôm nay lại cực kỳ quái lạ, trên sân thể dục có không ít gương mặt xa lạ. Hỏi một chút mới biết được là cuối tuần toàn trường sẽ mở một đại hội thể thao. Vì muốn lấy được vị trí tốt, nên những học sinh này làm nóng thân thể một chút để khôi phục lại trạng thái của bản thân. Đương nhiên, việc muốn tranh tài trong đại hội thể thao có một nguyên nhân rất quan trọng là lúc đó sẽ có rấ nhiều MM ở bên cạnh cổ vũ a, có thể đạt được vị trí đầu thì tuyệt đối sẽ rất cool a! Nói không chừng còn có thể thu hoạch được một hoạch được một vườn tình yêu.
Trên sân thể dục có rất nhiều người, Tiêu Tân không muốn chen chúc, vì thế hắn chạy bộ bên ngoài rìa của sân tập. Lúc này đang đầu thu, đêm qua lại có gió to, trên lối mòn của sân trường được phủ đầy lá rụng, dẫm lên trên có cảm giác xốp xốp. Mặt trời lúc này còn chưa mọc, không khí trong rừng tất nhiên rất mát mẻ, khi hít thở tạo cảm giác rất sảng khoái.
Tiêu Tân chạy trên đường mòn một lát, cảm thấy thân thể hơi có chút nóng lên, vì thế từ từ dừng chân lại. Lúc này, hắn phát hiện đang ở một nơi rất xa lạ, trước đây chưa từng tới, không biết có phải khu vực thuộc học viện? Giương ánh mắt quan sát, thật sự là một nơi xinh đẹp. Miếng đất trước mặt lộ ra một cái hồ nhỏ chừng 1 mẫu, mặt hồ trong vắt như gương, sáng sớm gió nhẹ lướt qua làm nổi lên vài gợn sóng; Hai bờ hồ đều làm hai hàng liễu rũ phất phơ, mặc dù không có lá xanh, nhưng lại dạt dào ý thu.
Tiêu Tân nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ vài nơi xa xa có thấy thấp thoáng vài bóng người, những vùng phụ cận không có người quấy rầy, trong lòng không khỏi mừng thầm. Tiêu Tân không thích mặc áo khi luyện quyền, vì thế cởi áo khoác làm lộ ra bộ ngực cường tráng, tức thời thân thể to lớn hướng đến một cây liễu xuất quyền.
Các quyền pháp gia truyền, Tiêu Tân vẫn thích nhất là nam quyền, giống Vĩnh Xuân quyền và Thái Lý Phật quyền đều được hắn luyện rất tốt, về phần quyền pháp bên ngoài, ví dụ như Thiếu Lâm trường quyền, ngũ tổ quyền hắn cũng có học sơ qua. Trước đây lúc còn đi học, có vị sư phụ là cao thủ cước pháp, tiêu tân học tập với đối phương nữa năm, cuối cùng ở cước pháp cũng có chút thành tựu.
Hôm nay, Tiêu Tân luyện tập là một bộ nam quyền. Phỏng theo đặc điểm và sở thích của bản thân, hắn tổng hợp tất cả quyền pháp học được sau đó lại sáng tạo cải biến, thành một loại phù hợp cho bản thân. Đương nhiên, loại quyền pháp này của Tiêu Tân không thể đủ tiêu chuẩn để lập môn phái, nhưng trong giới cao thủ trẻ tuổi của gia tộc coi như là nổi tiếng .
Đem bộ quyền pháp đánh ra, mười phần uy lực và mạnh mẽ. Tiêu Tân không còn cố ý che dấu lực đạo nữa, uy lực của quyền được xuất ra mạnh mẽ hơn bình thường gấp mấy lần.
Đang lúc tiêu tân tăng tốc độ ra quyền, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người. quyền xuất ra như điện, hắn căn bản không thu về được, mắt thấy nắm tay sắp đánh lên người đối phương, thân hình người này đột nhiên loáng lên một cái, tiến sát bên cạnh người Tiêu Tân. Ngay sau đó, Tiêu Tân cảm thấy mình bị đối phương túm lấy ném lên, lập tức đằng vân giá vũ bay ra ngoài .
“Đánh đông!” Tiêu nghĩ là mình sẽ té rất thảm, nhưng sau khi rơi xuống đất, ngoại trừ có chút đau nhức bên ngoài, còn lại không bị thương tích gì .
Trong lòng Tiêu Tân giật mình, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh bại sau khi rời khỏi Vũ Giáo. Tất nhiên hắn không tự cho mình là thiên hạ vô địch, nhưng bị đối thủ dễ dàng đánh bại như thế, tròng lòng cũng có chút bất ngờ. Hắn rất rõ tốc đồ và lực đạo của quyền vừa rồi, mà đối phương có thể dễ dàng tránh thoát, ngoại trừ tốc độ so với bản thân hắn cao hơn, nhất định còn có một ít chiêu thức và bộ pháp độc đáo.
Sau một lúc kinh hoàng, Tiêu Tân nhanh chóng đứng dậy. Giương mắt vừa thấy, cách đó không xa có một lão nhân, tay đang vê chòm râu dài tươi cười nhìn hắn. Hiển nhiên, vừa rồi chính là người này đánh ngã mình.
“Vị lão tiên sinh này, vừa rồi thiếu chút nữa vãn bối đã lỡ tay, thật sự xin lỗi!” Tiêu Tân hướng đối phương hành lễ, cung kính nói.
Vị lão giả này mặc một bộ võ phục màu trắng, mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc trắng, làm cho người có cảm giác tiên phong đạo cốt. Làm người khác kỳ quái là làn da của lão như trẻ con, sắc mặt hồng nhuận, dường như ở tuổi trung niên, căn bản không thể nhìn ra tuổi tác thật.
Lão giả mỉm cười nói:“Nam quyền của vị tiểu huynh đệ này rất hoa mỹ a! Là cao đồ của gia tộc nào?”
Tiêu Tân gãi đầu, ngượng ngùng nói:“Trước kia ở quê hương có tham gia vào Vũ Giáo, nhưng còn rất kém! Bằng không sao lại không đỡ được một chiêu từ tay của tiền bối.”
Vẻ mặt của lão giả có chút kỳ quái, cẩn thận đánh giá Tiêu Tân:“Nếu cho ngươi thử lại lần nữa, ngươi có chắc kết quả sẽ khác?”
Tiêu Tân hồi tưởng lại lần giao thủ vừa rồi. qua một lúc lâu, mới tự tin nói:“Cho ta một tuần thời gian, nhất định ta sẽ không bại dưới một chiêu này.”
“A, khẩu khí của tiểu huynh đệ cũng không nhỏ!” Lão giả mỉm cười nói.
Tiêu Tân vừa rồi nói như vậy cũng không phải là nói khoác . Trong thời gian ở Vũ Giáo, cách học võ của hắn rất khác với người khác. Đa số những người khác đều là vùi đầu khổ luyện, chú ý vào đấu luyện nên ít đạ được sự tiến bộ. Nhưng mà, Tiêu Tân lại không giống vậy. Mỗi khi học được một bộ quyền pháp, hắn luôn ngồi suy nghĩ lại, cho đến khi thấu hiểu từng chiêu thức hắn mới chịu bỏ qua. Nói cũng kỳ quái, phương pháp này của hắn lại mang đến hiệu quả thật thần kỳ. Tuy thời gian luyện tập ít hơn người khác, nhưng hiểu quả lại rõ rệt, hắn tiến bộ cực nhanh.
Tiêu Tân biết rõ vị lão giả này chính là cao thủ đương đại, thân thủ sâu không lường được. Chỉ là một chiêu vừa rồi, muốn phá giải cũng không phải chuyện dễ. Nhưng hắn lại cự kỳ tin tưởng thiên phú cùng lĩnh ngộ của mình, nên chỉ nói một tuần.
Chứng kiến bộ dạng hoài nghi của lão giả, trong lòng Tiêu Tân động một chút, bỗng nhiên nói:“Tiền bối, không bằng chúng ta đánh cược.”
Tiêu Tân thấy đối phương hưởng ứng, chớp lấy cơ hội rèn sắt khi còn nóng nói:“Nếu sau một tuần ta có thể pháp giải chiêu này , tiền bối phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Lão giả hình như hiểu được ý của Tiêu Tân, nhưng không nói ra, mỉm cười nói:“Nếu ngươi không thể phá giải?”
Tiêu Tân lập tức hồi đáp:“Đương nhiên vãn bối cũng sẽ đáp ứng một điều kiện của ngài.”
Lão giả tiếp tục hỏi:“Nội dung điều kiện hai bên như thế nào?”
Tiêu Tân không chút do dự nói:“Đương nhiên sẽ nói sau. Bất kỳ người thắng đưa ra điều kiện gì bên bại phải nghe theo.”
Đột nhiên lão giả cười to lên, nhìn Tiêu Tân một cái thật sâu, tiện thể xoay người.
“Cuối tuần sẽ gặp lại!” Một âm thanh trầm mạnh từ xa truyền đến.
Mắt thấy thân hình lão giả từ từ biến mất, Tiêu Tân đứng như trời trồng tại chỗ. Đột nhiên hắn có cảm giác kỳ dị, cái nhìn lúc gần đi của lão giả như hai lưỡi đao vô hình bắn thẳng vào tim của hắn, phảng phất khoảnh khắc đó như có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Vị lão giả này là người nơi nào? Lợi hại đến như vậy?
Đối mặt với siêu cấp cao thủ như thế, trong lòng Tiêu Tân đột nhiên mất tin tưởng đối với lần giao thủ sắp tới.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Thời gian trôi qua như bay, đảo mắt một cái đã là thứ sáu.
Mấy ngày nay, Hà Viên Tuyết cũng không ngại phiền phức bên ngoài, đến giục Tiêu Tân bỏ ra ít thời gian để tập luyện. Nhưng mà Tiêu Tân lại luôn phớt lờ, làm cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nữ lớp trưởng tức giận đến chu lên. Nếu ngày đó nàng và Mộ Dung lão sư không nghe được tiến đàn của Tiêu Tân, trước mặt ban lãnh đạo của học viện vỗ ngực cam đoan, sợ rằng tiết mục này đã sớm chết từ lâu.
Mấy ngày nay, ngoại trừ đi học như thường, trong đầu Tiêu Tân luôn nghĩ đến phương pháp phá giải chiêu thức của lào già áo trắng kia. Không phải là hắn sợ thua đến không dậy nổi, cũng không phải lo lắng điều kiện từ đối phương, mà hy vọng nhân cơ hội khó gặp này, thực hiện được việc đi vào cánh của võ thuật . Hắn có thể thấy được lão giả áo trắng kia chính là siêu cấp nhất lưu cao thủ, trừ phi có biện pháp đặc biệt ra, hắn không thể nào động được tới đối phương. Về kết quả cuối cùng nhử thế nào, chỉ có thể trông vào duyên số, làm hết khả năng, nghe theo mệnh trời. Cùng có câu: được là vận của ta, mất cũng là hạnh phúc của ta: Cũng hoặc đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh. Tâm tình Tiêu Tân rất thản nhiên, thắng không vui, bại không buồn.
Phút ngẩn ngơ qua đi, cuối cùng Tiêu Tân cũng khôi phục lại tin tưởng, bắt đầu tìm kiếm phương pháp phá giải. May thay, trí nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều so với người thường, nhưng một cuốn phim được ghi lại đem quá trình giao thủ ngày ấy, nhớ lại không chút sai xót. Bởi vậy, trong đầu hắn có thể tưởng tượng ra một loại chiến đấu ảo. Bất kể ở chỗ nào, hắn cũng có thể tùy ý thực hiện.
Vì thế, vài người bạn chung phòng hay chung lớp thấy được một hiện tượng kỳ quái: Một con người hiếu học như Tiêu Tân lại bần thần, khi đi học cũng đãng trí. Có khi trong lớp, miệng của hắn cằn nhằn, lẩm bẩm, trong tay cầm một cây bút máy vẽ vẽ trên giấy. Mà ngay cả lúc đi đường cũng như thế, thỉnh thoảng tay lại đám ra một quyền, hai tay múa may, chặt, chém, né tránh, tung cước, xoay, bẻ được thực hiên linh tinh. Tới khi đi ngủ càng thái quá, trong miệng luôn nói mớ những lời kì quái, có khi còn hét lớn, đem nửa đám người Mạnh Hiểu Dương nữa đêm đi nhà cầu sợ chết khiếp.
“Thần khinh Tiêu Tân xảy ra vấn đề!” Sáng ra, lớp trưởng Hà Viên Tuyết hướng đến Mộ Dung lão sư báo cáo nghiêm túc, hơn nữa còn miêu tả lại triệu chứng kỳ quái của Tiêu Tân.
Phảu ứng đầu tiên của Mộ Dung Thanh Tư là “chuyện này thật không hay”. Thật trùng hợp là hai ngày nay nàng có chuyện phải nghỉ phép, không nghỉ tới khi xong việc lại gặp phải tình huống này. Tối hôm nay diễn ra buổi văn nghệ của tân sinh viên. Nếu Tiêu Tân có chuyện gì, việc thay đổi tiết mục sẽ không kịp.
Chẳng lẽ là do chuyện xảy ra mấy hôm trước? Ai, học trò xảy ra chuyện, thân là sự phụ sao có thể làm ngơ! Lúc ấy nên khuyên bảo hắn một chút thì tốt rồi. Suy nghĩ đến đây, Mộ Dung Thanh Tư áy náy không thôi.
Hai phút sau, Mộ Dung Thanh Tư bước vào phòng học, lôi Tiêu Tân đang ngồi ngẩn ngơ ra ngoài.
“Có chuyện gì không Mộ Dung lão sư?” vẻ mặt thất thần, Tiêu Tân hỏi han. Lúc này, tâm tình của hắn rất buồn bực, bị đối phương một chiêu đánh ngã, vừa nghĩ ra được một phương pháp hay để hóa giải lại quên mất.
Trong lòng Mộ Dung That Tư rất sốt ruột, kéo áo của tên học sinh đi thẳng đến văn phòng, lúc này mới phát hiện tay hai người đang nắm nhau, nhất thời hoảng sợ.
Mộ Dung Thanh Tư giả vờ suy nghĩ rút tay phải lại, khuôn mặt nhỏ mềm mại có chút ửng đỏ. Bất quá, lão sư vẫn là lão sư, luôn đem học sinh đặt lên hàng đầu. Sau một lát, Mộ Dung lão sư đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu quan sát và tìm “Triệu chứng của bệnh tâm thần”.
Đầu tiên, cô nàng cảm thấy vui mừng là trong vài ngày nay Tiêu Tân dường như lại có biến hóa , màu da của khuôn mặt cơ bản đồng đều, nếu không nhìn kỹ, cũng không còn vấn đề gì quá lớn. Bất quá, da cũng quá thô ráp, lại còn đen sì, hiển nhiên chất sừng đã sếp tầng quá nhiều, sắc tố đen đã tích đọng lại, phải tiến hành xử lý thỏa đáng.
Tiếp theo, là các phản ứng về thần kinh. Trong ánh mắt có ít hoang mang, nhưng ánh mắt trong suốt, nói năng rõ ràng, dường như không nhìn ra dị tật gì.
“Học sinh Tiêu Tân, hai ngày này trong lòng ngươi có chuyện gì phiền não sao?”
Mộ Dung Tư Thanh quyết định tiến hành giúp đỡ tâm lý cho Tiêu Tân. Làm giáo viên bên hệ hướng dẫn, về vấn đề tâm lý học thì nàng chỉ là nghiệp dư, đối với một ít vấn đề tâm lý bình thường, nàng cự kỳ tin tưởng . Bất quá, bình thường nàng đều giúp đỡ tư vấn cho nam sinh, thực tế giọt nước trong dòng sông.
Nhưng câu trả lời của Tiêu Tân thật bất ngờ lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Mộ Dung Thanh Tư.
“Mộ Dung lão sư, ngươi thật lời hại a? Việc này cũng có thể nhìn ra được.” hai mắt Tiêu Tân mở trừng, lớn tiếng nói.
Trong lời chứa đựng sự khen ngợi, tình huống hình như không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Tảng đá trong lòng mỹ nữ lão sư lập tức rơi xuống một nữa, thậm chí còn có chút ít đắc ý:“Đó là đương nhiên! Nói đi, ngươi phiền não chuyện gì? Ta giúp ngươi giải quyết.”
Tiêu Tân liếc nhìn lão sư cảm thấy kỳ quái, thuận miệng nói:“Mộ Dung lão sư, chỉ sợ việc này ngươi không thể giải quyết được!”
Mộ Dung Thanh Tư thấy được đối phương rõ ràng có vấn đề, vì thế tiếp tục khoét sâu:“Ngươi còn chưa nói sao biết ta không thể giải quyết? Ta là giáo viên của ngươi.”
“Lão sư cũng không thể giải quyết được chuyện này!” Tiêu tân không muốn nói thật, rõ ràng đang nói lòng vòng cùng đối phương.
Có lẽ là do biến chuyển trong tâm tình, tình cảm của Tiêu Tân đã tăng trở lại, trong khi nói chuyện cũng đồng thời quan sát mỹ nữ lão sư một chút. Cuối cùng đưa ra được kết luận: Mộ Dung Thanh Tư rất đẹp, cử chỉ tao nhã, gia thế không tồi, được giáo dục nghiêm chỉnh, trong hơi thở cũng mạng mùi hương của Hoa Lan, đúng là một cực phẩm mỹ nữ. Nghĩ đến đây, trong tim hắn hơi động đậy.
Chẳng biết tại sao, Mộ Dung thanh tư cảm thấy mình có chút buồn bực, còn tưởng rằng là do thời tiết , miễn cưỡng kiềm chế nói:“Giáo viên đương nhiên không phải vạn năng , chắc chắn sẽ có chuyện không giải quyết được. Bất quá, ta tin rằng có thể giải quyết được vấn đề của ngươi .”
“Thật vậy sao?” Trên mặt Tiêu Tân lộ ra vẻ vui mừng và sợ hãi, sau đó thốt ra một câu.
“Lão sư, ngươi thật tốt! Phiền não của ta chính là đã đem lòng yêu thương ngươi , nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.”
Thấy được vẻ mặt ngây ngốc của đồi phương, tiêu tân lặp lại :“Ta lặp lại lần nữa, I—Love-You!”
Nói xong câu đó, Tiêu Tân bước ra khỏi phòng cũng không them quay đầu lại. May mắn trong phòng làm việc không còn giáo viên khác, bằng không mọi người sẽ điên mất.
Mộ Dung thanh tư ngây người nữa ngày, sau một hồi bừng tỉnh lại, phát giác bản thân đã bị học trò đùa giỡn .
“Tên này lại còn nói yêu ta!”
“Tiêu tân, ngươi dám nói dối với ta!”
Từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, Mộ Dung Thanh Tư liền xông ra ngoài.
Kết quả có thể nghĩ. Tất nhiên Mộ Dung Thanh Tư không thể tìm được Tiêu Tân, trong phòng học không có, trong sân trường không có, phòng ở trong ký túc xá không có, tìm chung quanh hơn nữa ngày cũng không thấy được hình dáng. Trên thực tế, tất cảu phản ứng của mỹ nữ lão sư đều nằm trong dự đoán của Tiêu Tân. Là một người thông minh, hắn làm sao có thể ngồi yên một chỗ mặc cho lão sư xâm phạm. Bởi vậy, hắn lựa đường trốn đi.
Nhưng mà, ngoài ý muốn của Mộ Dung Thanh Tư, hai tiếng sau, đột nhiên Tiêu Tân lại tìm đến cửa.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Chương 29: Ngươi kính ta một thước, ta khính ngươi một trượng!
Dịch: Boẹap
Nguồn: Kiếm Giới
“Mộ Dung lão sư, ta về rồi!”
Tiêu tân đẩy cánh cửa văn phòng ra, hướng về đối phương bắt chuyện làm như chưa xảy chuyện gì, sau đó kéo ngăn tủ thủy tinh lấy cho mình một chén trà, tự rót cho bản thân một chén trà nóng. Không tệ, sự thưởng thức của Mộ Dung lão sư rất độc đáo, là loại Vân Nam phổ nhỉ mà người địa phương rất ít uống. hương vị của lọa trà này lúc mới uống có chút kỳ lạ, nếu khi quen thuộc , sẽ thấy được dư hương trong miện rất khó tan.
Thấy Tiêu Tân đi vào, Mộ Dung thanh tư đang muốn nổi bão lên, đột nhiên phát hiện trong phòng làm việc lúc này có thềm vài lão sư, đành phải đè nén cục tức trong lòng xuống, thấp giọng hỏi:“Không phải ngươi có bản lĩnh chạy trốn sao? Sao bây giờ lại quay về rồi?”
Nói xong, nàng vươn cánh tay nhỏ muốn đánh lén, không nghĩ tới tiêu tân sớm có phòng bị, không thể thành công.
“Tròn Tiêu Tân, mau ngồi xuống đi!” khuôn mặt Mộ Dung Thanh Tử ráng rặn nụ cười, nghiến răng .
Biệu hiện của Tiêu Tân lại nằm ngoài dự kiến của nàng, đột nhiên khom người vái một cái thật sâu, trịnh trọng nói:“Mộ Dung lão sư, thật sự xin lỗi, ta xin giải thích hành vi vừa rồi. Ta không nên lợi dụng sự quan tâm của ngài để làm trò đùa như vậy. Vừa rồi, ta gặp được lớp trưởng, mới biệt được lý do ngài tìm ta. Kỳ thật, thần kinh của ta không có vấn đề, chỉ là mấy ngày qua phải suy nghĩ một chuyện rất quan trọng, tinh thần không được tập trung, làm cho các ngài và các bạn khác hiểu lầm!”
Nghe được Tiêu Tân thành khẩn như thế, Mộ Dung Thanh Tư cũng đè nén cơn giận trở lại. Nhưng bị đối phương chiếm tiện nghi lớn như vậy, nàng không ccam lòng chút nào, nên hếch bản mặt lên nói:“Chuyện này ta có thể cho qua, nhưng phải đem chuyện của ngươi nói rõ ràng ra.”
Tiêu tân nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói:“Lão sư, đây là chuyện riêng của ta có thể không nói được không?”
“Phải nói cho ta biết!” Tất nhiên Mộ Dung Thanh Tư sẽ không đáp ứng. Đúng là chuyện cười, học trò lại dám trêu đùa giáo viên như vậy, chắc chắn sẽ có trừng phạt . Nếu không đào ra được bí mật của ngươi, ta sẽ không mang họ Mộ Dung, mà mang họ Tiêu của ngươi.
Sở dĩ Tiêu Tân quay lại, tất nhiên là đã có đối sách, vì thế làm ra dáng vẻ thần bí, sau đó nhỏ giọng nói:“Lão sư, chúng ta có thể thay đổi đia phương nói chuyện không?”
“Được rồi!” Họ Mộ Dung thanh tư gật đầu đồng ý. Trốn được hòa thượng, nhưng không thể thoát khỏi chùa, trừ phi ngươi không còn học tập trong trường. thì nên thành thật sẽ có được khoan hồng.
Lát sau, hai người đi lên tầng thượng của dãy phòng học. Đưa mắt trông về phía xa, toàn bộ khuôn viên của đại học Z được thu vào trong mắt, hồ nước trong phẳng, phong cảnh nơi này tuyệt đẹp.
“Giờ ngươi có thể nói!” Mộ Dung thanh tư lạnh lùng nói, ra vẻ nghiêm túc
Lúc này Tiêu Tân mới nói:“Lão sư, thật ra mấy ngày nay ta đang luyện nội công, cho nên hành vi có chút quái dị.”
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh Tư không tin nói:“Trên thế giới này làm gì có nội công? Ta thấy hơn nữa là ngươi lại nói dối, hoặc nên sớm dừng lại, cẩn thận không bị tẩu hỏa nhập ma.” Xem ra, trước đây mỹ nữ lão sư chắc chắn rất thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, bằng không làm sao biết “những từ ngữ chuyên nghiệp”. Xem tính cách của nàng, nếu ở trong thời cổ đại, không chừng sẽ là một nữ hiệp trong giang hồ.
Tiêu Tan dấu đi một nữa, khẳng định đối phương sẽ nghi ngờ, dù sao dị năng hay nội công cũng không thể phân định rõ. Vì thế, hăn móc trong túi ra một cây đinh đã chuẩn bị từ trước, đưa cho đối phương.
“Ngươi đưa cây đinh cho ta làm gì?” Mộ Dung thanh tư thấy kỳ quái.
“Ngươi kiểm tra một chút, có phải là thật hay không.” Tiêu tân trịnh trọng nói.
Mộ Dung thanh tư dùng sức đập đập, lại dùng cái đinh vạch một đường màu trắng trên tường xi-măng, khẳng định cậy đinh này là hàng thật, vì thế trả lại cho tiêu tân, nhưng vẫn không rõ cuối cùng đối phương muốn làm gì.
“Không có vấn đề gì à!” Tiêu tân hỏi, thấy đối phương gật đầu, sau đó dùng ngón cái vào ngón trỏ của một tay năm hai đầu của chiếc đinh, chậm rãi dùng sức. Chỉ thấy cái đinh từ từ cong lại thành một góc chín mươi độ, sau đó dụng lực kéo ra, cái đinh lại thẳng ra như củ.
“Không thể nào!” Mộ Dung thanh tư thực sự không thể tin vào mắt mình, tưởng bản thân sinh ra ảo giác. Nàng đoạt lấy cái đinh kiểm tra cẩn thận, chính giữa cây đinh ngây cả điểm gấp khúc cũng không thấy.
“Ngươi tin lời ta nói chưa!” Tiêu tân hỏi.
Ai ngờ phản ứng của Mộ Dung Thanh Tư lại hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn:“Oa, ngươi thật lợi hại, lại còn biết cả ảo thuật. Mau nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể biến ra như vậy ? Ta thấy tiếc mục này có thể báo danh biểu diễn trong tối nay.”
Tiêu tân nhất thời buồn bực !
Điều vừa rồi làm thật thừa , đem chiếc đinh bẻ cong còn không đủ, lại đem nó làm thành như cũ !
Cuối cùng, Tiêu Tân phải mất một đống nước miếng, biểu diễn lại một lần nữa, còn làm thêm “Một ngón tay đâm xuyên vách tường”, rốt cuộc cũng làm cho Mộ Dung thanh tư tin tưởng.
Nhất thời, ánh mắt của mỹ nữ lão sư lấp lánh ánh sao, hoàn toàn tiến vào sự sung bái. Nguyên lai nhưng điều nói trong tiểu thuyết lại có thật, thế giới này thật sự có nội công, võ lâm cao thủ ở ngay bên cạnh mình.
“Trò Tiêu Tân, ngươi có thể dạy ta nội công hay không?”
Nghe được yêu cầu của mỹ nữ lão sư, Tiêu Tân lại buồn bực .
Dưới sự năn nỉ của Mộ Dung Thanh Tư, cuối cùng Tiêu Tân cũng đồng ý. Bất quá, cách này chỉ có thể ứng phó tạm thời. Ngay cả Tiêu Tân cũng không biết nội công được luyện như thế nào, làm sao có thể dậy người khác.
Nhưng mà việc nhốn nháo này thật ra cũng có chỗ tốt. Ví dụ như: Mỹ nữ lão sư lại thành đệ tử, không chỉ việc gì sẽ không tìm Tiêu Tân gây phiền toái, bình thường có thể chiếu cố nhiều hơn. Chỉ là thân phận cao thấp như thế này, có chỗ hỗn loạn.
Nhân dịp quan hệ hai người tiến triển, Tiêu Tân liền đề nghị ăn cơm với mỹ nữ lão sư. Lần trước, đem Tiêu Tân từ trại giam ra ngoài chính là đại ân. Mặt khác, lúc trước lại trêu chọc quá mức, thật sự có lỗi. Tiêu tân không phải là người chợt nhã, chẳng qua bị hiểu sai thì hỏng hêt, bản thân cũng thất rất kỳ quái.
12h30 trưa, tại quán cà phê mưa bụi.
Mọi người ngàn vạn lần đừng tưởng rằng quán cà phê chỉ có cà phê hoặc đồ uống, đặt ra câu hỏi như vậy cũng chỉ có nhưng người già ở quê. Lúc Tiêu Tân ngồi xuống tay cầm thực đơn, thấy được quán cà phê này trang trí không những đẹp đẽ mà đồ ăn cũng cực kỳ phong phú, không chỉ có các món ăn chính của Trung Quốc, mà tứ đại tử điển món ăn đều có, còn có các loại thức ăn phương Tây, hơn nữa giá cả rất mắc. Chứng kiến từng con số phía sau món ăn, hắn cảm thấy kinh hãi không ít. Hắn vốn định tìm một quán ăn nhỏ, nhưng không ngờ Mộ Dung lão sư lại không khách khí giới thiệu nơi này. Nguy rồi, trong ví không đủ tiền mặt. Cho dù là xài thẻ, cũng làm cho đau lòng a!
“Tiêu tân, sao ngươi không gọi món ăn?” Mộ Dung thanh tư ra vẻ không biết hỏi han. Thấy được sắc mặt xanh lè của Tiêu Tân, nàng cực kỳ vui vẻ. Không cần biết ngươi có thành ý mời khách hay không. Chỉ cần một lần này, ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ một năm.
Tiêu tân gượng cười:“Ưu tiên cho nữ. Ngươi thích ăn cái gì cứ việc gọi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tiêu tân lập tức hối hận , bởi vì Mộ Dung thanh tư không chút khách khí gọi liên tiếp 8 món ăn, thêm một chai van đỏ của Pháp. Vị đại tiểu thư hiển nhiên là khách quen đối với nơi này, gọi món ăn căn bản cũng không cần thực đơn, mở miệng gọi, tên món ăn Tiêu Tân chưa từng nghe qua lần nào. Hắn trộm liếc thực đơn một tí, anh mắt nhất thời trợn lên . Trời ạ, rẻ nhất cũng là 200 tệ. Má ơi, bữa cơm này sẽ tốn bao nhiêu tiền đây?
Tục ngữ nói: Người không thấy hàng, qua giá cả sẽ biết chất lượng. Tuy đồ ăn nơi này đắt, nhưng quả nhiên , mỗi món ăn đều có sự hài hòa giữa hương, sắc, vị, chỉ cần nhìn thấy tay sẽ tự động, con trùng trong dạ dày sẽ tỉnh giấc.
Trong bữa cơm, vẻ mặt của Mộ Dung Thanh Tư khi ăn rất hớn hở, tiêu tân ngồi bên sầu mi khổ kiểm. Bình thường khi dùng cơm hắn ăn như lang hỏ bị đói, hôm nay lại trông nhã nhặn khác thường, rất có hong đọ của thận sĩ. Ngược lại, một thân thục nữ Mộ Dung Thanh Tư lại rộng mở cái bụng ăn đến văng cả nước bọt, khi ăn trông rất vui vẻ. Đồ ăn trên bàn tám chín phần mười đền chui vào bụng nàng, chai van đỏ cụng bị uống hơn nữa chai. Tuy rằng số lượng đồ ăn trên bàn cũng vừa phải, nhưng là sức ăn của nàng như vậy cũng khiến người khác giật mình.
“Mộ Dung lão sư, ngươi ăn uống thật khỏe, chẳng lẽ không sợ béo sao?” Tiêu tân thấy Mộ Dung lão sư ăn cực nhiều , lại còn đang sử lý một chén chè ngọt, nhịn không được hỏi.
Mộ Dung thanh tư vuốt cái bụng căng tròn, cười duyên nói:“Ngươi yên tâm, ta thuộc loại người có ăn nhiều hơn nữa cũng không béo được, đúng là làm người khác hâm mộ a!”
“Quỷ mới hâm mộ ngươi!” Tiêu Tân mắng thầm một câu, bắt đầu tính cách trả tiền. Đại tiểu thư ngươi no bụng, nhưng ta lại thê thảm! Bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền đây, nếu tiền trong thẻ ta không đủ tình làm sao bây giờ? Thậm chí Tiêu tân bắt đầu lo lắng, có phải làm công trả nợ ở đây không.
Mắt thấy Mộ Dung Đại tiểu thư đem dao nĩa để trên bàn, cầm lấy khăn tay lâu miệng. Tiêu tân không thể kiên trì, lớn tiếng gọi tính tiền, cặp mắt trông về vị quản lý trên tay cầm hóa đơn đang từng bước hướng phía mình đi tới.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010
Thấy trên trán Tiêu Tân toát ra mồ hôi lạnh, Mộ Dung thanh tư ra vẻ quan tâm hỏi han:“Tiêu tân, ngươi sao vậy? Trong người có chỗ nào khó chịu sao?”
Nhưng Tiêu Tân lại không nghe thấy, nắm chặt thẻ trong tay, thấy quản lý của đại sảnh cầm hóa đơn trong tay của bồi bàn, nhưng lại trực tiếp đi đến bên cạnh Mộ Dung Thanh Tư. Mộ Dung thanh tư cũng không them nhìn qua, cầm cây bút kí tên vào tờ hóa đơn.
“ Mộ Dung tiểu thư, hoan nghênh người lần sau lại tới.” Quản lý đại sảnh cung kính, khiêm tốn hành lễ nói.
“Ân!” Mộ Dung thanh tư gật đầu, hướng Tiêu Tân cười ngọt ngào:“Còn ngồi ngây ở đây làm gì?”
“Đây là quán cà phê do nhà ngươi mở ?” Tiêu Tân có chút ngập ngừng.
“Nếu không ngươi cho là gì? Ăn cơm ở nhà mình chẳng lẽ còn phải trả tiền? Cho nên lần này không tính, ngươi vẫn thiếu ta một bữa ăn.” Mộ Dung thanh tư tự nhiên nói, cười khanh khách.
Lúc này Tiêu Tân cuối cùng cũng yên lòng. Có phải tất cả mỹ nữ đều thích làm người khác cực khổ , hoa phỉ nhi như thế, Mộ Dung lão sư cũng không ngoại lệ. Nhưng mà cũng rất may mắn, nếu vừa rồi để hắn trả tiền, phỏng chừng nữa năm tiền ăn sẽ vỗ cánh bay đi . Xem ra, nhà của Mộ Dung Thanh Tư rất giàu, sao lại còn đi dạy học trong trường?
“Xem ra, ta lợi hại hơn tiểu biểu muội. Lần này ta thắng!” Họ Mộ Dung thanh tư tràn ngập đắc ý.
“Ngươi thắng cái gì?” Tiêu Tân cảm thấy lạ hỏi.
Mộ Dung thanh tư nhìn hắn trừng mắt, giọng nói mang tiếu ý:“Đây là bí mật của hai tỷ muội chúng ta.”
Ách, Tiêu Tân hoàn toàn không còn gì để nói. Xem ra, trước đây bản thân vẫn coi thường vị mỹ nữ lão sư này. Hai tỷ muội này quả nhiên là “Người một nhà”.
Rời khỏi quán cà phê mưa bụi, hai người lại lên xe.
Chiếc xe BMW đi còn chưa xa, tiêu tân thấy đường đi không phải:“Mộ Dung lão sư, này hình như đường này không về trường học? Ngươi có đi ngược đường không?”
Họ Mộ Dung thanh tư xem thường, tức giận nói:“Cuối cùng là ngươi lái xe hay ta lái, nói nhiều lời thừa như thế làm gì! Chốc nữa tới nơi ngươi sẽ biết!”
Nói xong, nhịn không được hai mắt nàng lại nhìn Tiêu Tân, trong lòng lại đắc ý. Hắc, vẻ mặt bây giờ của ngươi khiến người khác rất chờ đợi a!
※※※※※※
Hai mươi phút sau, chiếc xe Jeap dừng lại trước một tòa nhà. Tiêu tân nhìn lên tầng một thấy một tấm biển “Nơi tạo hình dáng cho phái nữ Lệ Na”, trong lòng sinh ra cảm giác nghi ngờ.
Sau một lát, cuối cùng Tiêu Tân cũng hiểu đây là địa phương gì. Lầu một nơi làm tóc, lầu hai là thẩm mỹ viện, hay cho cái tên “Nơi tạo hình dáng”, tên này quả thật rất chính xác. Nhưng Tiêu Tân chú ý nhất là hai chữ “Phái nữ” , nói cách khác nơi này chỉ giới hạn phục vụ cho nữ. Nhưng mà vị mỹ nữ lão sư kia dẫn mình tới đây làm gì, chẳng lẽ......
“Tiêu tân, sao ngươi lại không vào? Thân là một nam nhi có việc gì phải sợ .” Mộ Dung Thanh Tư thấy Tiêu Tân đứng im trước cửa, rõ ràng là đang khích tướng.
Tiêu tân tất nhiên là một nam nhân, lá gan cũng rất lớn, nhưng khi hắn tiến vào nơi làm việc này, lập tức cảm thấy là đến nhầm nơi.
Mọi người có thể tưởng tượng một chút. Một nam nhân vừa bước vào cửa, lập tức bị vô số ánh mắt của nữ nhân vây quanh. Thậm chí, đa sô lại còn là khủng long, người béo, kẻ gầy, tướng mạo khác nhau, tính tình không thuần nhất. Đối diện với một đám MM chỉ trỏ như vậy, thậm chí trong đó có người ánh mắt sáng rực, vẻ mặt ám muội, cho dù là “Đạo Soái” Sở Lưu Hương của Cổ Long tiên sinh đến đây, cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi, sau đó xoay người chạy dài.
Nhưng Tiêu Tân lại không thoát được, vì bên cạnh hắn còn có Mộ Dung Thanh Tư. Khi hắn chuẩn tìm cơ hội để chuồn, một mỹ nữ đã đi tới.
“Thanh tư tỷ, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua đây?” Mỹ nữ kéo cánh tay nhỏ bé của Mộ Dung Thanh Tư, chào hỏi hết sức thân mật.
Mộ Dung Thanh Tư nói rất nhiều chuyện, sau đó thì thầm bên tai mỹ nữ kia hai câu. Nhất thời, hai mỹ nữ cười ngắc ngẽo, làm cho Tiên Tân cảm thấy lạnh sống lưng.
Qua một hồi tiếng cười cũng dừng lại, mỹ nữ hướng đến Mộ Dung thanh tư nói:“Thanh tư tỷ, ngươi cứ việc giao hắn cho ta! Cam đoan sau hai giờ, sẽ trả lại cho ngươi một chàng đẹp trai.”
Họ Mộ Dung thanh tư nhớ tới một chuyện, bổ sung nói:“Đúng rồi, lệ na, tối nay hắn phải tham giai biễu diễn cho tiếc mục trong trường, ngươi không cần làm hắn quá đẹp, chỉ cần nhìn thuận mắt là được rồi.”
Giọng nói mỹ nữ nhỏ nhẹ, cười :“ok, Vậy thì vấn đề càng đơn giản!”
Nói xong, Mộ Dung Thanh Tư đi theo một người phục vụ làm mát-xa thân thể, Tiêu Tân đành chịu đựng đi theo mỹ nữ kia lên lầu.
Lúc này, Tiêu Tân biết được tên của người đẹp kia là viên lệ na, người này vừa là nhân viên phục vụ nhưng cũng là lão bản của nơi này. Người đẹp này quả thật người cũng như tên, ngoại hình có vài phần tư sắc, đôt mắt hình trái hạnh rất hút hồn người khác, giọng nói có vài phần phong tình nhộn nhạo.
Đương nhiên, Tiêu Tân không phải là một nam nhân tầm thường, người đẹp thế này cũng không thể đã động tâm trí hắn. Nhưng mà, lúc hai người đi riêng vào một phòng, Viên Lệ Na ra lệnh cho hắn nằm lên một chiếc giường làm đẹp, ý chí Tiêu tân như muốn hỏng mất.
“Lệ na tỷ, ta có thể không làm việc này không?” Tiêu Tân cầu xin. Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu được đối phương muốn làm gì. Đắp mặt nạ , trên mắt một nam nhân lại bôi một lớp bột thật dày. Loại hình ảnh này nghĩ sao cũng thấy chút quái dị.
“Chuyện này không được!” Viên Lệ Na sẵn giọng , mặc dù ngữ khí không giống Mộ Dung Thanh Tư nhưng vẫn chứ sự bắt buộc, đồng thời một đôi tay nhỏ bé tiến gần tới bộ ngực lại càng tăng thêm tính sát thương.
Vì để tránh tiếp xúc cùng đối phương, tiêu tân đành phải nằm xuống. Ngửi được mùi hương từ người đẹp bay ra, trong đầu ong lên một cảm giác choán váng. Tuy Tiêu Tân đã trãi qua một mối tình đầu, nhưng chỉ giới hạn ở việc nắm tay, ở những việc khác của nam nữ hắn vẫn là trai tân, chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy. Nếu không thể cự tuyệt, đành phải tự giác tiếp nhận.
Cũng may Viên Lệ Na cũng không làm thêm một hành động nào quá phận. Qua một hồi kiểm tra làn da, nàng xoay người đi ra ngoài; Lát sau, nàng bưng một chậu nước cùng với một cái chén trong xuốt bên trong chứa một thứ màu đen như keo dán tiến vào.
Tiếp theo Viên Lệ Na lấy đâu ra một cái bao bằng vãi cứng, mở sợi dây cột trên miệng bao ra, đặt xuống cái bàn bên cạnh, trong cái bao không ngờ là một loạt ngân châm dài ngắn khác nhau.
Kế tiếp, nàng ra lênh cho Tiêu Tân nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:“Da của ngươi hình như đã chịu thương tổn quá nghiêm trọng, vì vậy ta phải dùng một phương pháp chuyên trị về màn da. Để làn da tăng tính hấp phụ, theo đó sẽ tạo hiệu quả tốt nhất cho phương pháp chữa trị, đầu tiên ta muốn châm cứu trên mặt của ngươi để kích thích sự hoạt động của tế bào da.”
Lúc này, Tiêu Tân đành phải nghe lời, không nói tiếng nào, mặc người khác thích làm gì thì làm.
Viên lệ na thật sự có bản lĩnh trong việc châm cứu, bàn tay mền mại hoạt động liên tục, ngoại trừ những chỗ trọng yếu, trên mặt Tiêu Tân cắm đầy ngân châm. Một lát sau, nàng vươn cánh tay nhỏ bé trắng noãn, cầm cây châm cuối cùng không ngừng vê vê , thỉnh thoảng đổi một cậy khác, liên tục lặp lại mấy lần mới đem ngân châm rút ra.
Lúc sau, trên mặt Tiêu tân bị đỗ đầy thứ màu đen như bùn. Không biết thành phần là gì, chỉ ngữi được một làn hương thoát ra. Lúc bắt đầu, trên mặt có cảnh giác lạnh lạnh, nhưng chỉ vài phút đồng hồ sau, đột nhiên trở nên nóng rực. May mắn cũng không quá nóng, trong phạm vi hắn có thể chịu được.
“Đắp chiếc mặt nạ này tốn một giờ, ta sẽ mát-xa toàn thân cho ngươi có được không?” Viên lệ na nhẹ nhàng hỏi, không đợi đối phương trả lời, đôi tay mềm mại đã lướt trên người Tiêu Tân xoa bóp.
Thủ pháp mát-xa của Viên Lệ Na rất chuyên nghiệp, khi thì ôn nhu như nước, khi thì lặp lại như đánh trống. Dưới thủ pháp chuyên nghiệp của nàng, Tiêu Tân từ từ buông lỏng, mí mắt kéo xuống, chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.
Không biết qua bao lâu, bên tai hắn truyền đến tiếng gọi, mang hắn từ giấc ngủ sâu tỉnh lại. Lúc này, hắn thấy mặt nạ đã được lột ra, Viên Lệ Na thì đứng bên cạnh, khuôn mặt mỉn cười nhìn hắn.
“Lệ na tỷ, thật sự là thật có lỗi. Vừa rồi ta đột nhiên lại ngủ gật.” Tiêu tân gãi gãi đầu, cảm thấy thật khó xử.
Thấy động tác của một chàng trai đã lớn như thế, vẻ mặt Viên Lệ Na có chút cổ quái, sao đó giãn khuôn mặt ra cười:“Không có gì, bây giờ ngươi theo ta xuống lầu! Ta muốn làm lại tóc cho ngươi!”
Bị một người đẹp đùa giỡn lâu nhu vậy, trong lòng Tiêu Tân đã từ từ thích ứng được. Nhưng khi hắn đi xuống, lại lâm vào cảnh được nữ nhân vậy quanh, khắp người vẫn cảm thấy không chút nào tự nhiên.
“Ai Za! Lệ na tỷ, tiểu bạch kiểm này là ai thế? Sao có làn da đẹp như vậy?” Một vị thiếu phụ mở miệng đầu tiên, giọng nói rất lẳng lơ.
Có người bắt đầu, tự nhiên những người khác sẽ lần lượt tiến lên. Nhất thơi, toàn bộ chỗ làm tóc ở lầu một trở nên náo nhiệt, những câu hỏi không ngừng truyền đến, làm cho đầu Tiêu Tân muốn nổ tung ra .
Từ từ, vừa rồi thiếu phụ gọi ta là cái gì? tiểu bạch kiểm! Không thể nào, tuy rằng đã dần dần hồi phục, nhưng bị người khác gọi là tiểu bạch kiểm thì có vẻ hơi quá , có lẽ là thói quen phát ra từ miệng các nàng!
Nhưng lúc này, ánh mắt Tiêu Tân đột nhiên dừng lại ở tấm gương, nhất thời hai mắt mở to.
Không thể nào! Vừa rồi Lệ Na tỷ đã dùng cái gì lau mặt của ta?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của soiden1010