Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 11: Thông mạch linh dược
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tất cả đều ở Vọng Sơn biệt viện trụ, nhưng chỗ của Tôn Lập ở đông khu, đông khu cứ hai, ba phòng chung một sân, chật nhất là như của Tôn Lập: bốn phòng chung một khoảng sân.
Chu Chí Quốc hiện tại ở tây khu, điều kiện sống ở đây tốt hơn nhiều, tệ nhất cũng như Chu Chí Quốc. Chỗ có sân riêng như của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm cũng ở tây khu.
Với kiểu cố tình chia đẳng cấp này, Tôn Lập vẫn coi thường: tây khu cao cấp sao? Chỉ là các ngươi tự nhận, cũng chỉ bây giờ thôi.
Gã về phòng đóng cửa, lấy bàn ra chèn rồi cài cửa sổ, dán giấy kỹ càng.
Đốt lá tùng và lá dâu lên, Tôn Lập bắt đầu "luyện đơn" lầnđầu.
Nếu đấy cũng được coi là luyện đơn.
Trong ba ngày, trừ trông coi dược lô, La Hoàn và Võ Diệu còn giao nhiệm vụ khác: khắc họa trận pháp.
Tôn Lập thực tế đã đạt mức tích lũy nhiều cần bạo phát, chỉvì đột nhiên thụ thương nên dừng tiến bộ.
Chỉ cần uống linh dược của La Hoàn, đả thông kinh mạch, là gã sẽ hướng tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng!
Tư chất của gã bình thường, không có ngoại lực khó mà thành công. Trận pháp này là "ngoại lực" La Hoàn và Võ Diệu chuẩn bị sẵn.
Trận pháp này do Võ Diệu đích thân thiết. Lần trước y thiết kế trận pháp bảo tồn linh khí có phần thất bại, Võ tổ lão nhân gia không chịu được nên lần này dốc sức thực hiện một trận pháp tinh túy.
Võ Diệu giảng nội dung trận pháp, Tôn Lập ngần ngừ: "Chỉtiểu tử có làm được không?"
"Có một phần phải đi khi ngươi thông kinh mạch mới làmđược nhưng phần lớn có thể bố trí ngay."
Trận pháp trước đó đều đơn giản, vì thực lực của Tôn Lập và nguồn lực hữu hạn.
Lần này, La Hoàn và Võ Diệu dặn gã lúc bán Thất tử thủ ô thì mua ba thứ nguyên liệu. Tôn Lập khi đó chưa hiểu vì sao, Võ Diệu liền giải thích.
"Thất tinh mặc ngọc cho vào đầy trận nhãn, hiệu quả gấpđôi linh thạch, linh ngọc."
"Ngọc hương kim sa cho vào mấy nét khắc chủ yếu nhất, thiên địa linh khí sẽ tăng gấp ba lượng đi qua đó."
"Tử cực đoạn nê làm thành vỏ, bọc ngoài linh thạch cho vàođầy trận pháp kết điểm, hiệu quả hơn đơn thuần sử dụng linh thạch ba phần."
Tôn Lập bội phục: "Hóa ra bố trận cũng phức tạp thế."
Võ Diệu nói: "Ngươi tưởng bố trận là khắc mấy nét rồi nhét vào mấy khối linh thạch? Trừ hiểu biết về bản thân trận pháp thì vận dụng thiên địa linh khí, phối hợp các loại nguyên liệu cũng cực kỳ cao thâm."
Tôn Lập hoàn toàn không biết.
Thực tế không thể trách gã, cách sử dụng nguyên liệu bố trận thì chưa đạt trận pháp đại gia thì không mấy ai nghiên cứu, cũng không đủ tư cách nghiên cứu.
Dù là trận pháp đại gia, về phương diện này cũng cẩn thận, vì thành phần các nguyên liệu khác xa nhau, sai biệt một chút sẽ khiến cả trận pháp nổ tung khi kích phát.
Chỉ có yêu nghiệt như Võ Diệu mới thực hiện nổi.
Vừa trông dược lô, vừa bố trí trận pháp.
Ba ngày không hẳn là dài, cũng không hẳn là ngắn.
Tôn Lập bế quan đến ngày thứ hai, Sùng Bá đã chữa lành thương, quay lại thư viện, y tu luyện sát phạt chi đạo, khí huyết tinh vượng, khôi phục nhanh hơn Sùng Dần.
Thư viện tạm thời chưa học lại, Sùng Bá nhàn rỗi vô liêu,đi dạo trong sơn môn. Nhưng đệ tử gặp y đều tránh đi, không chỉ đệ tử mới nhập môn, cả ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử cũng e dè, sợ bị chiến đấu cuồng nhân này lôi rađánh.
Tôn Lập xin nghỉ, Chu Chí Quốc cẩn thận báo cho Sùng Bá, Sùng Bá chi rẽ qua Vọng Sơn biệt viện một chút là nghe thấy đủ lời đồn đại.
Tôn Lập kinh mạch ứ trệ?! Sùng Bá nhíu mày, lòng dậy sóng chứ không bình tĩnh như bề ngoài.
"Hài tử này đúng là nhiều kiếp nạn..."
Kinh mạch ứ trệ là gì, Sùng Bá quá rõ, dù được chân nhân lão tổ coi trọng cũng vô dụng, Vạn niên đoạn tục không dễtìm, chân nhân lão tổ cũng bó tay.
Sùng Bá và Sùng Dần liều mạng đi xin chân nhân lão tổ, không ngờ kết quả lại thế.
Y cay đắng: lẽ nào nhân lực không thể thay đổi?
Bất tri bất giác đến chỗ Tôn Lập, y ngạc nhiên phát hiện, cửa sổ bốc khói!
"Tiểu tử này làm gì?" Sùng Bá lẩm bẩm, gã đang bế quan, y không quấy nhiễu, nghi hoặc quay về.
...
Ba ngày sau, thuốc đã nấu thành chất đen đặc sệt, sôi ùng ục dưới ngọn lửa.
Lúc đặc lại như cháo, mỗi cái bong bóng đều bốc mùi khó ngửi!
Tôn Lập bịt mũi: "Là sao hả!"
La Hoàn thong thả: "Mùi này chứng tỏ ngươi không luyện hỏng."
Tôn Lập ôm chút hi vọng: "Đây chỉ giai đoạn giữa hả? Lúc xong sẽ không có mùi này chứ? Tiểu tử nghe nói linh dượcđều thơm lừng..."
La Hoàn dập tắt hi vọng của gã: "Là mùi này! Tri túc đi, dược thảo hạng bét này mà có thể đả thông kinh mạch, ngươi còn mong gì nữa? Bịt mũi vào mà dùng đi."
Nấu thành bánh, mùi càng tệ hơn!
Tôn Lập bó tay, vừa bịt mũi uống vừa nôn khan.
Gã dùng xong, Võ Diệu chợt nói: "Sao ta lại nhớ rằng chỉcần cho thêm Lộc nhĩ thảo, không những không khó ngửi mà thơm ngọt, lại không ảnh hưởng đến dược hiệu?"
La Hoàn cố ý: "Thật sao? Sao không nhắc ta? Đúng, là ngươi cố ý!"
Võ Diệu cũng nói: "Ngươi tất nhiên là cố ý quên!"
Cả hai cười ha hả.
Tôn Lập nổi đóa: "Hai kẻ không có tiết tháo!?"
"Ha ha ha..."
Ăn dược cao bốc mùi đó không lâu thì dược hiệu phát huy, Tôn Lập mặc kệ hai lão yêu quái, vội xếp bằng, dược hiệu không cần dẫn đạo, từ đơn điền tỏa đi, đả thông kinh mạch dọc đường, huyệt đạo được thần hóa lại rực tinh quang!
Tôn Lập mở lại kinh mạch, không vội xuất quan, mà hoàn thành trận pháp.
Giá trị của trận pháp khiến gã tặc lưỡi: tới một trăm tám mươi trận pháp kết điểm!
Tôn Lập nghi hoặc: "Làm gì mà tốn linh thạch thế hả?"
Võ Diệu giải thích: "Càng đột phá lên càng cần nhiều linh khí. Hiện tại ngươi sử dụng phổ thông linh thạch là được nhưng khi đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì linh thạch này đẳng cấp e hơi thấp."
"Hà huống lần này không có linh dược phụ trợ, hoàn toàn dựa vào trận pháp nên để đảm bảo cần cho thêm mấy khối linh thạch."
Tôn Lập làm tất cả vì đại đạo. Trước mắt là tới khi nhập môn thất khảo kết thúc sẽ đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
Đừng nói linh thạch, dù dốc hết gã cũng không hề do dự.
Một trăm tám mươi khối linh thạch cho vào trận pháp, Tôn Lập nghèo đi nhanh chóng, vốn gã có hai trăm hai mươi bốn khối linh thạch, giờ chỉ còn bốn mươi.
Trận pháp này tính tổng số đầu tư thi ít nhất cũng ba trăm linh thạch!
"Chuẩn bị xong chưa?"
Tôn Lập gật đầu, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” công pháp, lần thứ hai vượt ải!
...
Qua Lam phường gần đây đông người lui tới, đều là Hiền nhân cảnh cường giả trở lên. Bất quá các điếm chủ quanh đó chỉ biết ghen tị, vì họ nhắm tới Côn Bằng thương hiệu.
Côn Bằng thương hiệu hơn nửa tháng trước đến Qua Lam phường thị, lão bản Lưu Minh Kiến là kỳ hoa của thương trường tu chân giới nên rất nổi danh.
Ai cũng biết y là người thế nào nên không thấy Côn Bằng thương hiệu có gì uy hiếp.
Sau đó quả thật các điếm chủ mừng thầm: nửa tháng không có nổi một sinh ý một, có thương nhân nào thất bại hơn?
Nhưng không ai ngờ y lại tìm được một nhánh Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô!
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô tại đỉnh cấp phường thị không quá ghê gớm, chỉ là hàng quý mà thôi, nhưng ở đây thì là siêu cấp trấn điếm chi bảo.
Qua Lam phường thị sững sờ.
Hiền nhân cảnh cường giả chỉ ra ra vào vào Côn Bằng thương hiệu.
Các điếm chủ quanh đó ghen tị vô kể, không biết Lưu Minh Kiến làm sao mà may mắn thế.
Lưu Minh Kiến đưa ra cái giá năm trăm linh thạch cho nhánh Thất tử thủ ô, cao hơn lưỡng bách niên linh dược thông thường.
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô hiếm có, tính kỹ thì nhánh này đã hai trăm ba mươi năm hỏa hậu.
Tuy giờ ít người biết của nhưng vẫn có, các Hiền nhân cảnh cường giả cũng thấy giá này hợp lý, chỉ là không dễ mua.
Linh thạch khó kiếm, người không cần Thất tử thủ ô thì không cố mua, đi dạo trong tiệm của Lưu Minh Kiến, liền có hảo cảm với nơi bán hàng thật giá thật này, mua bán vài thứ rồi đi, khẩu bi dần tốt lên.
Thất tử thủ ô không bán được, Lưu Minh Kiến cũng không vội, ngược lại còn được lợi nhất! Có hộp ngọc đó không cần lo lắng linh dược tan linh khí.
Các Hiền nhân cảnh cường giả quen ngông nghênh rồi, đến Qua Lam phường thị thì không giữ quy củ, lao thẳng vào,đáp xuống cửa Côn Bằng thương hiệu.
Nhưng hôm đó có hai người ăn vận bình thường đến, không thấy linh quang lấp lánh gì mà đi bộ vào Qua Lam phường thị, tìm đúng Côn Bằng thương hiệu, khách khí hỏi: "Hỏa kế, nghe nói ở đây có lưỡng bách niên Thất tử thủ ô?"
Lưu Minh Kiến nghe thấy thì đi ra, tích tắc thấy hai người thì ngẩn người, ôm quyền vái: "Lưỡng vị tiền bối giá lâm, Côn Bằng thương hiệu thơm lây!"
Các điếm chủ khác tu vi kém không nhận ra, Lưu Minh Kiến là Hiền nhân cảnh cường giả, biết hai vị này tệ nhất cũng là Chân nhân cảnh lão tổ!
Cả hai rất hiền lành, không ngạo nghễ như cường giả bình thường, khẽ mỉm cười xua tay: "Không cần khách khí, bọn lão phu đến mua đồ. Thất tử thủ ô đó bán chưa?"
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 12: Kim Phong Tế Vũ lâu
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Người ta nói không cần khách khí, Lưu Minh Kiến không thể, cung kính mời vào rồi lấy Thất tử thủ ô ra, đồng thời nói rõ: năm trăm linh thạch.
Lão giả cao gầy quan sát Thất tử thủ ô thủ rồi nói: "Hai trăm ba mươi năm hỏa hậu, giá tốt, lão phu mua."
Y trả Thất tử thủ ô về hộp, định lấy linh thạch. Thất tử thủ ô lạc vào hộp thì lão giả ngây ra, tay dừng lại trên hộp quên cả thu về!
Lưu Minh Kiến thở phào, biết mình đã gặp người hiểu biết. Các Hiền nhân cảnh cường giả đều không nhận ra hộp ngọc này đặc biệt.
Sự thực Lưu Minh Kiến không mong họ nhận ra, từ lúc biết hộp ngọc bất phàm thì y đã biết là bảo vật!
Nghĩ xem nếu có thiên niên linh dược, linh khí mất đi phần nào là tổn thất phần ấy. Nhưng có hộp ngọc thì tránhđược tổn thất này, thiên niên linh dược vẫn giữ được dược hiệu!
Dùng hộp ngọc này cho Thất tử thủ ô quả là lãng phí.
Dùng cho thiên niên linh dược trở lên mới đáng.
Nên tu sĩ dưới Chân nhân cảnh không thể "tiêu thụ" .
"Lục huynh, sao hả?" Đồng bạn nhận ra lão giả ngạc nhiên nên hỏi.
Lão giả cao gầy thu tay lại, cực kỳ ngưng trọng: "Lão Từ, lại xem, vật này... mỗ không cầm nổi!"
"Huynh cũng không cầm được..." Y không nói gì nữa, nhìn hộp ngọc.
Trận pháp trừ dày hơn thì không có gì đặc biệt. Lưỡng vịchân nhân lão tổ nhìn là ra.
Kể cả trận pháp này cũng chỉ dùng được một tháng.
"Xoạt!"
Cả hai hít hơi lạnh: "Chuyện, chuyện này không phải thật chứ?"
Lưu Minh Kiến cười cười đứng một bên.
Lão giả kích động: "Không ngờ, câu đố làm khó tu chân giới mấy vạn năm đã được giải quyết."
Lão từ nhìn Lưu Minh Kiến với ánh mắt có phần kính trọng: "Xin hỏi hộp ngọc là do tôn giá luyện chế?"
Lưu Minh Kiến vội xua tay: "Không phải."
"À." Nét kinh trọng của lão Từ tan ngay.
"Là người bán Thất tử thủ ô luyện chế." Lưu Minh Kiến không nói rằng y biết người đó chỉ tu vi Phàm nhân cảnh, không dám xác định người đó đích thân luyện chế ra hay không. May mà y còn nợ năm chục khối linh thạch, sớm muộn gì người đó cũng quay lại để cho y hỏi rõ.
Lão giả cao gầy cầm hộp ngọc lên xem, khen không ngớt. Bộ phận kết cấu cho thêm có vể đơn giản, nhưng y không thể phá giải!
Hồi lâu, lão nhân đặt xuống khen: "Không thể tin, không thể tin nổi! Thiết kế ra trận pháp này là tuyệt thế thiên tài!"
Lão Từ gật đầu, lại hỏi Lưu Minh Kiến: "Lão bản, không biết có thể đưa tin cho người chế tác hộp ngọc là bọn lão phu muốn đến bái kiến, mong được nể mặt."
Lưu Minh Kiến giật mình, đây là chân nhân lão tổ, ở Đại Tùy, dù thất đại phái thực lực hùng hậu nhất thì cũng là nhân vật cỡ tổ tông, vậy mà khách khí muốn bái kiến, mong người ta nể mặt!
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, người có thể phá giải giá thiên cổ nan đề, đáng cho hai người này tôn kính.
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Tại hạ sẽ tận lực giúp lưỡng vị tiền bối chuyển đạt, bất quá vị đó đồng ý hay không thì vãn bối không dám chắc."
Hai lão nhân gật lia lịa: "Chỉ cần lão bản chuyển đạt làmđược. Lão bản, cho giá hộp ngọc đi."
Cả hai nhận ra trong hộp ngọc, chỉ cần không cho linh dược vào, trận pháp sẽ không hao tổn. Lưu Minh Kiến lấy được Thất tử thủ ô đã bảy ngày, cộng thêm Tôn Lập chần chừ một ngày, hộp ngọc còn dùng được hai mươi hai ngày.
Lưu Minh Kiến đã nghĩ sẵn giá: "Một nghìn năm trăm linh thạch."
Hai người cực kỳ thống khoái: "Thành giao!"
Trả linh thạch xong, lão Từ trước khi đi còn dặn Lưu Minh Kiến: "Lão bản, dù vị tiền bối đó không chịu gặp, chỉ cần có hộp ngọc này thì lão bản cứ đến Kim Phong Tế Vũ lâu tìm, báo danh hiệu của lão từ này là vào được, có bao nhiêu bọn lão phu mua bấy nhiêu!"
Lưu Minh Kiến tròn mắt, cả hai đã đi mà y quên tiễn chân.
Chả trách chân nhân lão tổ thường thì trăm năm không dễthấy lại đi cùng nhau, hai nghìn linh thạch đều không coi ra gì, hóa ra là từ Kim Phong Tế Vũ lâu!
Tôn Lập có ở đây cũng không biết Kim Phong Tế Vũ lâu, từđâu gã đã bị bọn Sùng Trọng nhồi sọ quan niệm "Đại Tùy là thiên hạ của thất đại phái".
Thực tế, Đại Tùy tổng cộng có thập đại tu chân thế lực, thất đại phái chỉ mạnh so với nhưng thế lực tầm thường, nhưng trên nữa còn "Nhất lâu, song môn".
Theo xếp hạng, "song môn" gòm Đô Vũ môn, Cổ Kiếm môn, thực lực đều hơn thất đại phái, còn "Nhất lâu" thực lực hơn hẳn Đô Vũ môn và Cổ Kiếm môn, "nhất lâu" là Kim Phong Tế Vũ lâu.
So với Kim Phong Tế Vũ lâu, thất đại phái chỉ là bất nhập lưu. Nếu Kim Phong Tế Vũ lâu là Đại Tùy đế kinh, thất đại phái cũng lắm chỉ là huyện thành.
Vốn việc về hộp ngọc, Lưu Minh Kiến không vội gì, định từtừ sẽ tính. Nhưng đột nhiên có quan hệ với lưỡng vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu, sớm mở cửa được thị trường này thì y như sôi lên, ngày nào cũng không ngồi yên, mông như mọc châm, liên tục nhìn ra cửa, ta còn nợ tiền, sao huynh không đến?
...
Tôn Lập đang được Lưu Minh Kiến mong ngóng chợt mở mắt, tinh quang trong con ngươi hình thành một vũng xoáy bạc từ từ chuyển động ba lần mới tắt.
Tiếng thở gã như trâu rống, hồn hậu sâu xa nhưng không vang vọng. Linh khí tỏa tơ bạc từ miệng phun ra sáu thước, rực rỡ xán lạn, sau ba tích tắc mới quay lại miệng.
Thiên Trung huyệt và Cưu Vĩ huyệt đã thần hóa, trong haiđại huyệt tinh quang xán lạn, thần thức dồn vào thì nhưđứng trong tinh hải!
Lần thứ hai thần hai huyệt vị, Tôn Lập đột phá thành công Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng!
Lúc gã nhập môn không được ai coi trọng! Mới qua hai tháng gã đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cách mức đệ tam trọng của ngoại môn đệ tử không nhiều, mục tiêu tưởng xa vời vợi hiện tại tựa hồ ở ngay trước mắt!
Tôn Lập hơi kích động, mỗi lần cảnh giới đột phá, với gãđều là đi được một bước trên con đường đại đạo chông gai.
Gã theo đuổi đại đạo, chính là ở trước dấu chân đó, xa xôi vô vàn, nhưng nhìn rõ được phương hướng.
Gã tựa hồ thấy dấu chân của mình để lại trên đại đạo có chứa mồ hôi, máu, thống khổ, khuất nhục, ấm ức, và cả... bạo phát!
Lúc này cảm giác hoan hỉ xen lẫn may mắn, Tôn Lập cúi nhìn trận pháp giá trị ba trăm linh thạch đã bị hủy, linh khí trong mỗi viên đều bị ép ra, nét khắc trận pháp dưới đất cùng nguyên liệu bố trí trận pháp gần như tan thành bột khi Tôn Lập thành công đột phá.
"May quá!"
Tôn Lập thầm thở phào.
Lúc trước gã còn thấy Võ Diệu bố trí ngần ấy linh thạch trong trận pháp là thừa, không ngờ xung kích Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, rõ ràng tưởng thành ngay lại thất bại liền ba lần!
Trận pháp tỏa ngưng tụ thiên địa linh khí suýt cạn hết.
Ở lần thứ tư, Tôn Lập đột phá thành công, tiêu hao linh khí của cả trận pháp, nếu chậm hơn một tích tắc là thất bại.
Võ Diệu nói: "Đấy là tu hành, mê vụ trùng trùng, hiểm quan vô cùng. Những thứ người tưởng xong chắc cũng có thể liên tiếp thất bại, thiên đạo vô thường, có ai biết rõđược?"
La Hoàn tựa hồ có cảm xúc: "Được, dù ngươi chuẩn bịhoàn hảo, tuyệt đối bất không sai lầm thì lúc thực hiện vẫn có thể xuất hiện mọi tình huống, đấy là thiên đạo!"
Tôn Lập qua lần may mắn thành công này thì chút xốc nổi chìm hẳn, cung kính: "Tiểu tử thụ giáo!"
...
"Tôn Lập, nhập môn thất khảo sắp bắt đầu kỳ thứ hai, không ra là không có thành tích đâu..." Tiếng gõ cửa vang lên gấp gáp cùng giọng Tô tiểu muội.
Tôn Lập mở cửa, Tô Tiểu Mai hiển nhiên chạy tới, mũi lấm tấm mồ hôi.
"Ngươi xuất quan rồi? Tốt quá, mau đi thôi, không thì ta cũng muộn."
Tôn Lập bị kéo đi nhanh, gã vừa đột phá, toàn thân là môi hôi, không biết Tô Tiểu Mai không ngửi thấy hay không quan tâm.
Lại một tháng từ kỳ thi trước trong nhập môn thất khảo.
Sùng Dần xuất quan, thư viện lại học tiếp, nghe nói Tôn Lập bế quan, y không đến xem, nhưng lúc Tôn Lập luyện dược xong thì không thấy Sùng Bá lo lắng nhìn vào cửa sổ bốc khói.
Người cho thi đầu tiên là Sùng Trọng, y chỉ muốn thấy thành quả của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm vì có liên quan đến việc y lấy lòng Vọng Thanh sư thúc.
Nếu không vì lo lắng quá vội sẽ bị nhận ra, Sùng Trọng đãđến phòng Điền Anh Đông kiểm tra năm nhánh Thất tử thủ ô.
Tôn Lập bị Tô Tiểu Mai kéo đến khảo trường, nhận quyển thi mà gã uể oải, không nhớ những gì Sùng Trọng dạy, dù chỉđể thi cho xong.
Tùy tiện đáp cho xong, Tôn Lập lại giao quyển.
Chỉ là gã lấy làm lạ vì hôm nay Sùng Trọng lúc chấm càng tỏ vẻ cuống quít, tựa hồ chỉ mong mọi đệ tử kết thúc.
Thư viện mới quy mô hơn hẳn, giáo thất đủ cho cả bốn nhóm đệ tử, nên cùng thi.
Đến giờ, Sùng Trọng thu quyển: "Được rồi, hiện tại về lấy Thất tử thủ ô đến đây, lần này thi quyển chiếm nửa thành tích, năm nhánh Thất tử thủ ô đó chiếm một nửa."
Tôn Lập tròn mắt!
Gã quên mất việc đó.
Nhưng Thất tử thủ ô gã trồng đã ngang mức bách niên linh dược, không thể giao cho Sùng Trọng. Trong khi mọi đệ tửvề Vọng Sơn biệt viện thì gã ngồi bất động.
Sùng Trọng vốn thấy gã không thuận mắt, giờ càng nổi giận: "Tôn Lập, còn ngồi đấy làm gì, không về lấy đi hả!Đến Diễn võ trường tập hợp."
Tôn Lập sờ mũi: "Giảng tập, năm nhánh Thất tử thủ ô củađệ tử chết rồi..."
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 13: Quỷ sơn huyết nguyệt
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Vì không biết giấu hành tung nên mấy lần con mồi chạy mất, cũng may tất cả tu đạo đã nhập môn, thân thủ nhanh nhẹn, phối hợp lại thì bắt được mấy con thỏ hoang. Tôn Lập nấu cơm rồi đốt lửa nướng, lúc ở Liên Hoa Đài thôn gã thường làm nên tay nghề rất khá, chúng nhân được no nê.
Chung Lâm cười ha hả với Tôn Lập: "Tôn sư huynh, nhờ vào huynh!"
Đệ tử mãn cạnh đó xua tay: "Cảm tạ gì hả? Tương lai chúng ta thành chân nhân, nâng đỡ y một chút là được."
Những đệ tử khác cũng không thấy gì không ổn, như thể ăn đồ của Tôn Lập là gã may mắn lắm.
Tôn Lập thầm lắc đầu, gã đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, các đệ tử này chưa ai đột phá Phàm nhân cảnh, gã không hiểu họ vì sao lại có tự tin cao cao tại thượng như thế?
Chung Lâm cười xin lỗi, Tôn Lập khẽ lắc đầu, không muốn so đo chút việc vặt.
Ăn uống no nê, có người tu luyện có người nghỉ ngơi. Tôn Lập và Bạch Cửu Minh canh gác đến nửa đêm, tiếp đó trao lại đêm trăng mờ ảo cho Chung Lâm và Vương Điệp Nhi.
Đại Tùy thường có hung thú, bất quá tuyệt đại bộ phận bị tu chân giả đuổi vào mấy bí cảnh, không dễ xuất hiện. Dù tản mát các nơi cũng chỉ là cấp thấp, trí tuệ và chiến lực không cao, phàm nhân cũng vây giết được.
Đại Tùy không có ma tu, nên không có gì nguy hiểm.
Tối đó quả nhiên qua đi bình thường, sáng hôm sau Tôn Lập nấu cháo loãng, ăn xong Vọng Kiếp thu đồng tiền ngọc đứng dậy, dùng ngọc điểu hoàng quang tiếp tục lên đường.
Túc Lan từ đầu đến cuối không nói với Tôn Lập câu nào, nhưng thể chưa từng quen, khác hẳn với phong cách tiếu diện hổ thường thấy.
Hôm sau, Vọng Kiếp đi liền một nghìn ba trăm dặm, cách Quỷ sơn chỉ trăm dặm nữa, thoáng thấy làn sương đen phía trên núi.
Vọng Kiếp không đi nữa vì trời tối dần, giờ vào Quỷ sơn sẽ là ban đêm, chi bằng cắm trại lại ở đây, ngày mai vào núi.
Ban đêm vẫn do bọn Tôn Lập canh gác, Tôn Lập không thấy gì, nhưng Bạch Cửu Minh hơi bất mãn, lẩm bẩm suốt. Đằng nào cũng không nhắm vào mình, Tôn Lập mặc kệ.
Nửa đêm, trăng trong vòi vọi, Tôn Lập ngồi xếp bằng cảm thụ chu thiên tinh lực, chép chép miệng tiếc rẻ, tiếc cho thời gian tu luyện bị lãng phí.
Mấy hôm nay rỗi rãi, La Hoàn giảng giải đơn đạo và phù lục cho gã, không đến nỗi buồn chán.
Quỷ sơn cách trăm dặm khuất vào màn đên, Tôn Lập ngẩng nhìn trời đem chợt nhíu mày. Vầng trăng trong chuyển sang màu đỏ!
Ban đầu chỉ là một góc nhỏ rồi lớn dần, màu đỏ như sắt rỉ, lại như máu khô lại đã mấy ngày, bao lấy vầng trăng.
Vẻ đẹp trong trẻo ban nãy không còn, thay vào là màu đỏ sậm quỷ dị đáng sợ!
"Huyết nguyệt!"
Trong óc Tôn Lập, La Hoàn và Võ Diệu cũng quát. Võ Diệu gần như nói ra một chuỗi truyền thuyết không lành về huyết nguyệt.
Tôn Lập chợt có cảm ứng ngoái lại, Vọng Kiếp đang tu luyện không hiểu từ lúc nào mở mắt ra, nhìn huyết nguyệt trên không, không hiểu nghĩ gì.
Tựa hồ nhận ra mục quang Tôn Lập, Vọng Kiếp cúi nhìn gã, Tôn Lập thấy như bị độc xà nhìn, huyết dịch toàn thân cứng lại!
Cũng may Vọng Kiếp lại nhắm mắt, bỏ qua mọi việc bên ngoài.
Huyết nguyệt lần này không lâu, chừng nửa canh giờ, màu đỏ sậm khiến người ta bất an tan dần, ánh trăng lại trong trẻo, như chưa có gì xảy ra.
Đi hay đến đều vô thanh vô tức. Trừ Tôn Lập và Vọng Kiếp thì cả Bạch Cửu Minh cạnh gã cũng không nhận ra.
Huyết nguyệt lui đi, Tôn Lập chợt thấy tầng không Quỷ sơn dấy lên sương đen.
Vốn gã không thấy nhưng lúc này không hiểu vì sao lại nhìn rõ. Sương đen lan dần, dưới ánh trăng hóa thành hình hắc ám phượng hoàng rồi tan đi.
Võ Diệu cất tiếng: "Tiểu tử, tình hình không ổn..."
Huyết nguyệt mọc lên, phượng hoàng quỷ dị, nói không có vấn đề gì Tôn Lập cũng không tin!
Nhưng biết cũng đã muộn, ngày mai sẽ vào Quỷ sơn, Tôn Lập không kịp chuẩn bị. Hà huống Vọng Kiếp cạnh đó, dù La Hoàn hiện tại truyền thụ cho gã linh phù mới thì gã cũng không dám vẽ.
Tôn Lập lòng nặng trịch đổi ca cho Chung Lâm, Vương Điệp Nhi. Đêm đó qua bình tĩnh.
Sáng ngày thứ ba, Vọng Kiếp đợi các đệ tử thu dọn xong mới đứng dậy, quãng đường trăm dặm chỉ nửa canh giờ là tới.
Đại Lương thành nằm sâu trong Quỷ sơn, lần đầu tiên thấy núi mờ sương đen, các đệ tử phần nào kinh hãi. Vọng Kiếp nhạt giọng: "Chỉ là sương chứkhông có gì nguy hiểm, cẩn thân theo sau ta, tất cả cùng vào."
Hắc vụ khiến họ bất tiện, lao vào có khi va vào núi, Vọng Kiếp đành đưa tất cả vào.
Quỷ sơn là núi đá, vòng ngoài còn đỡ, chỉ là nên trải đầy đá vụn. Đi vào, Tôn Lập liền thấy không thoải mái, bầu không khí quỷ dị cùng sương đen bao trùm ngọn núi.
Đi trên đá vụn, dưới chân vang tiếng lạo xạo, các đệ tử đều im lặng.
Không biết ai đó chợt nói: "Thanh âm này như tiếng quỷ ăn thịt người mà bà kể cho ta nghe lúc nhỏ..."
"A!" Vương Điệp Nhi dù gì cũng là con gái, cực kỳ mẫn cảm với việc này nên ré to.
Vọng Kiếp bức tức quay lại, thấy Chung Lâm đan an ủi Vương Điệp Nhi thì nén giận, lạnh giọng: "Không được nói lung tung! Đại Lương thành này Tố Bão sơn cứ ba năm lại phái người tới, chưa từng gặp nguy hiểm! Sao lại có quỷ quái?"
Lời Vọng Kiếp khiến tất cả có lòng tin trở lại.
Tiểu đội đi tiếp, Tôn Lập đi được hai bước thì một viên đá chui vào giày, gã cúi xuống nhặt thì trong đống đá trước mặt có hình mặt quỷ thò ra cười!
Tôn Lập rùng mình lùi lại, tai chợt nghe thấy tiếng cười lạnh thê lương, ngoái sang thì trên đỉnh núi bên mé, sương đen khẽ rung, lộ ra gương mặt người đỏ máu!
Tôn Lập hú vang, các đệ tử vốn run như cầy sấy, tức thì càng sợ: "Sao hả, sao hả..."
Đội hình hỗn loạn, Vọng Kiếp nổi giận quay lại lao tới, khí thế như ngọn trùy giáng vào ngực Tôn Lập, gã lùi liền ba bước ngồi phệt xuống.
Vọng Kiếp dựng đứng mái tóc bạc, trán bắn ra tia máu như mở thụ nhãn, phẫn nộ: "Ngươi gào cái gì!"
Tôn Lập nhìn lại gương mặt quỷ, rõ ràng là đống đá, đá vỡ cỡ nắm tay sắc như dao, cơ hồ cắt vụn thinh không.
Đỉnh núi đã sập đã sập quá nửa, gương mặt màu máu mất bóng.
Tôn Lập nghi hoặc: gã nhìn nhầm? Nhưng tiếng cười lạnh là sao?
"Hừ!" Vọng Kiếp hừ giận dữ, quay đi, cuồng phong ràn rạt.
"Đi mau!"
Các đệ tử nghi hoặc nhìn Tôn Lập, Tôn Lập không nói gì, theo gót.
Cúi nhìn đá vụn đầy đất, phảng phất như đoạn kiếm sắc lẹm, sẵn sàng xé xác người ta bất cứ lúc nào.
Đi sâu thêm, chừng ba phần các đỉnh núi nứt vỡ, như bị thiên lôi kích giáng vào, khiến người ta cho rằng có vào thời viễn cổ hồng hoang có ai đó nghịch thiên ứng kiếp phi thăng ở đây nên thiên lôi giáng xuống, nơi này mới tan hoang.
Những đỉnh núi lở trông có vẻ quỷ dị đáng sợ, mười mấy người đi trong núi lại càng nhỏ bé như kiến bò dưới đất, càng khiến họ bất an.
Vọng Kiếp đi đầu, hạnh hoàng sắc bát quái đạo bào phiêu phiêu đãng đãng, thoáng có phong phạm tiền bối cao nhân khiến các đệ tử sau lưng an tâm.
Vọng Kiếp dừng lại ở một thung lũng, chỉ vào một ngọn núi cao trước mặt: "Ở kia, Đại Lương thành ở chân núi."
Chúng đệ tử hoan hô.
"Ầm!"
Tiếng nổ kinh thiên vang trên đầu, tiếp theo mặt đất rung rinh.
"Ầm, ầm, ầm..."
"Ầm! Ầm! Ầm..."
Tiếng động liên hồi, núi hai bên tan vỡ, hóa ra tiếng động lạ lùng là tiếng núi lở, tiếng đùng đục là tieéng đá lăn!
"A..."
Nhìn ba ngọn núi lở quanh đó, đá nặng vạn cân lăn tựa tuyết, chúng đệ tử cả kinh thất sắc. Vọng Kiếp đã quen, nhạt giọng: "Quỷ sơn vẫn thường như thế, các ngươi cũng thấy, không ít ngọn núi đã sập."
Y thong thả dùng ngọc điểu hoàng quang cuốn đệ tử lên không, bay chưa được bao lâu thì vô số đá tảng đã lấp đầy thung lũng vừa đứng!
Bụi ba mù mịt, sóng khí ào ào.
Vô số đá vụn bắn xuống, không ít đệ tử bị đá quét vào mặt rướm máu.
Chúng đệ tử sợ hãi, nếu không có Vọng Kiếp sư thúc, e đã bị đá chôn sống.
Chung Lâm cẩn thận hỏi: "Sư thúc, có nên kiểm tra không? Ba ngọn núi cùng lở, đệ tử cũng thấy cổ quái."
Nếu đệ tử khác dám hỏi thế, Vọng Kiếp tất lấy mạng rồi nhưng là Chung Lâm thì y vui vẻ đáp: "Cũng được, chúng ta qua xem."
Điều khiển ngọc điểu, chúng đệ tử cùng hướng về một ngọn núi lở.
Tôn Lập thầm gật đầu, một chuỗi sự việc quá quỷ dị, hôm nay vào núi lại thế, gã cũng thấy nên kiểm tra.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 14: Vạn cổ sát cơ
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Vọng Kiếp dẫn các đệ tử đi một vòng quanh ba ngọn núi lở, nham thạch đan nhau như quái thú há miệng, trông cực kỳ đáng sợ nhưng không có chỗ nào dị thường.
Tôn Lập cũng thấy trong ngọn núi sập có nhiệt khí. Bất quá đấy cũng là hiện tượng bình thường.
"Tất cả an tâm chưa?" Vọng Kiếp hỏi nhưng lại nhìn Chung Lâm. Chung Lâm biết y biết rõ thân phận mình nên gật đầu: "Đa tạ sư thúc, chắc không sao."
"Được, tiếp tục xuất phát, tất cả cẩn thận."
Vọng Kiếp đáp xuống, chúng nhân đi bộ.
May mà sau chút kinh hãi thì không còn gì đáng sợ, thêm hai canh giờ, đúng lúc chính ngọ thì Đại Lương thành xuất hiện trước mắt.
Ngôi thành cổ không biết xây dựng từ năm nào, tuy giờ đã thành phế khư, nhưng còn mơ hồ thấy được hình hài tường thành.
Mé đông và tây phương khá dài, me nam và bắc lại hẹp, tường thành theo lối chữ nhật, các kiến trúc, đường xá trong thành không còn, chỉ còn lại vàiđống đá lớn, hoặc đôi chỗ còn trụ đá, xà đá.
Nam môn hiển nhiên là chính môn, quy mô hơn xa những cửa thành khác, bọn Tôn Lập đang ở phía bắc Đại Lương thành nên sẽ vào qua bắc môn.
Vọng Kiếp ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Đi thôi, tối nay qua đêm tại Đại Lương thành."
Các đệ tử theo y, chạy xuống một con dốc lớn, cách Đại Lương thành không còn xa. Đại Lương thành có nhiều dấu tích chiến tranh. Quỷ sơn là núiđá, quanh Đại Lương thành toàn là nền nham thạch, hiếm thấy đất cát. Dấu tích trên nham thạch qua nghìn vạn năm vẫn giữ được, dù bị mưa gió bào mòn nên có phần dâu bể.
Mặt đất còn những khe sâu dài hoặc những hố lớn, chắc năm xưa do đạo đạo pháp thuật kinh nhân tạo thành.
Nhưng vài bước lại có một lỗ đen, tuy phần lớn chỉ cỡ trứng chim câu nhưng dày đặc, chắc là do chiến sĩ thời cổ đại ném thương để lại.
Ngần đấy lỗ khiến Tôn Lập kinh hãi, Đại Lương thành khi xưa có bao nhiêu chiến sĩ tí lực kinh nhânđể khi ném thương mới xa được như thế.
Vọng Kiếp đi trước, chúng đệ tử rợn tóc gắy với dấu tích từ viễn cổ thời đại, không ai muốn một mình ở lại thượng cổ chiến trường thảm liệt này, vội theo gót Vọng Kiếp, chỉ mong sớm vào Đại Lương thành.
Đứng trên tường mới cảm nhận được ngôi cổ thành này hùng vĩ thế nào!
Dù chỉ còn là phế khư, tường Đại Lương thành vẫn cao hai mươi trượng – tường bao của Đại Tùy đế kinh cũng chỉ mười lăm trượng.
Qua di chỉ Đại Lương thành thì tường thành chỉ là một phần cơ bản...
Cửa thành hoang tan, chỉ còn lại một lỗ thủng lớn. Vọng Kiếp dẫn đệ tử vào, Tôn Lập nhìn quanh, tường thành tường còn dấu tích rõ ràng, gã kinh ngạc: "Cửa thành bị một chiêu đánh vỡ!"
Võ Diệu ơ hờ: "Ngươi giờ mới thấy? Một chiêu đánh nát cửa thành có là gì, có lẽ thế giới này..."
La Hoàn mắng: "Võ Diệu!"
Võ Diệu tựa hồ biết nói hớ nên im lặng, một lúc sau, Võ Diệu không cam lòng, lại nói: "Dạ Ma Thiên, chuyện này có gì đâu?"
Dạ Ma Thiên vẫn trầm mặc.
La Hoàn khẽ thở dài.
Mọi vết tích trên lỗ thủng ở tường thành đều hướng vào trong, Tôn Lập tưởng tượng được tuyệt thế cường giả công thành năm xưa một đòn đánh nát cửa thành, gạch đá cùng thi thể và máu của người giũ thành bắn vào trong!
Đại Lương thành tan hoang, nơi nào cũng là đổ nát, nhưng còn dấu tích điêu khắc từ thời thượng cổ. Có cự thú, thần điểu, có mây bay, cổ sơn, Vọng Kiếp quen lối, dẫn chúng nhân đi qua phế khư.
Tôn Lập nghi hoặc, những công trình đổ nát này hình như quá lớn?
Dọc đường gã thấy trụ đá gãy làm mấy khúc nhưng còn to hơn căn phòng, công trình hùng vĩ cỡ nào mới cần xà như thế?!
"Phía trước." Vọng Kiếp chợt lên tiếng: "Theo ta, không được lạc bước, chỗ có Bạch ngọc linh tương được tổ sư gia bày mê trận, vạn nhất lạc trongđó, muốn ra rất khó."
"Đệ tử tuân mệnh." Chúng đệ tử vâng lời, theo sát Vọng Kiếp hơn.
Trước mắt vẫn là phế khư bình thường, Vọng Kiếp dẫn họ đi mấy bước thì đứng im, lật hai tay, linh quang ngưng tụ trong lòng tay, giữa quang cầu là linh văn kỳ dị.
Vọng Kiếp đẩy khẽ song chưởng, quang cầu tan vào hư không, phế khư hỗn loạn chợt mở ra một con đường mòn.
Vọng Kiếp dẫn tất cả vào, mỗi lần đi được bốn chín bước lại dừng chân phát linh văn.
Lặp lại bảy lần, cảnh vật chợt thay đổi, phế khư hỗn loạn tan biến, xuất hiện trước mắt tất cả là thần điện sập quá nữa.
Thần điện cực kỳ cao rộng, từng hàng trụ đá cả mười người mới ôm vừa, dù thần điện hiện tại chỉ còn cao ba trượng, nhưng Tôn Lập tưởng tượngđược năm xưa hùng vĩ thế nào.
Chính giữa thần điện phế khư đã được dọn sạch, là một đàn tế hình tròn.
Đàn tế thường nhô lên khỏi mặt đất nhưng tòa này lại lõm xuống, chung quanh còn bậc thang dẫn xuống.
Chính giữa là một bàn đá hình chữ nhật, điêu khắc một cái chén đá lớn.
Trong chén đựng nhũ bạch sắc dịch thể sáng lên như ngọc thạch.
Không cần nói cũng biết là mục tiêu chuyến này: Bạch ngọc linh tương.
Vọng Kiếp hầm hừ: "Còn gì đáng sợ đâu? Đã bảo chuyên này không có nguy hiểm. Nơi này được chúng ta khai phát mấy trăm năm, có nguy hiểm cũng đã bị tiền bối cao nhân bài trừ."
Y đi tới một mình, định lấy Bạch ngọc linh tương.
Chúng đệ tử nhìn nhau, tựa hồ nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành quá dễ dàng.
Cạnh Tôn Lập chợt xuất hiện một người: Túc Lan.
Vì ghen tị, dọc đường Túc Lan không nói câu nào với gã, nhưng giờ đột nhiên xuất hiện khiến Tôn Lập hơi bất ngờ.
Bất quá gã nhận ra điều khác lạ, ánh mắt Túc Lan sáng lên cuồng nhiệt.
Tôn Lập nhíu mày: Bạch ngọc linh tương thôi mà, tại “Thiên hạ kỳ vật chí” chỉ xếp hàng cửu phẩm hạ, là đê cấp linh vật, thường dùng luyện chế vài loại đơn dược, dùng trực tiếp vị tất có bao nhiêu hiệu quả. Tố Bão sơn chiếm chỗ này vì sản lượng Bạch ngọc linh tương ổn định. Nhưng nhiều đếnđâu thì cửu phẩm hạ là cửu phẩm hạ, không đến mức khiến Túc Lan cuồng nhiệt thế chứ?
Gã nghi hoặc, chuẩn bị ngầm lưu tâm thì bên tai vang lên giọng nói như muỗi kêu: "Tôn Lập, hiện tại theo ta còn kịp."
Tôn Lập nhìn quanh, chỉ có Túc Lan đứng cạnh.
Gã nghi hoặc, Túc Lan cười lạnh cao cao tại thượng: "Không sai, là ta."
Tôn Lập nhíu mày: "Ngươi vừa nói gì?"
Túc Lan lạnh giọng: "Nên nhớ, ngươi chỉ có một cơ hội, lỡ mất sẽ hối hận cả đời!"
Tôn Lập ngạc nhiên, Túc Lan lấy đâu ra tự tin như thế?
Túc Lan nhìn gã, lại cười lạnh, thân hình lao về phía đàn tế.
Y đi mấy bước, đệ tử quanh đó mới phát hiện. Vọng Kiếp ở bên dưới đàn tế đã lấy Bạch ngọc linh tương.
Chung Lâm chưa kêu lên kịp, biến cố đột ngột nảy sinh!
Bạch ngọc linh tương vừa bị Vọng Kiếp lấy hết thì đĩa đá rực linh quang, nhanh chóng chạy quanh hoa văn kỳ dị rồi kêu ầm ầm, tế đàn chợt lật lại!
Vọng Kiếp dù gì cũng là Hiền nhân cảnh cường giả, tuy đột nhiên nhưng vẫn gầm lên, lao vọt tới, không ngờ bên trên tế đàn xuất hiện một tấm lưới ánh sáng, người lập cơ quan mai phục này đã tính trước, chụp Vọng Kiếp ném vào.
"Ầm!"
Tế đàn lật lại, sau lưng khảm chín cái vòng nham thạch lớn, hất Vọng Kiếp vào thì các vòng đá chuyển động nghịch hướng, tốc độ khác hẳn rồi dướiđất vang lên tiếng cách cách, tựa hồ thứ gì đó bị khóa chặt.
Sau sáu tiếng nổ, chín cái vòng nham thạch dừng chuyển động.
Tất cả xảy ra quá nhanh, các đệ tử không kịp phản ứng, Vọng Kiếp đạo trưởng đã bị trấn áp. Túc Lan tựa hồ tảo biết trước, lùi đến bậc đá dưới cùng, trong lúc chúng đệ tử kinh ngạc, y nhìn nhanh nền đá của dãy bậc thang sáu lần, sau cùng tìm được một khối có vẻ rỗng, không hề do dự tung quyền, trên vách đá của không gian nhỏ như ban thờ phật trong đó có một khe rãnh đặc biệt.
Túc Lan lấy từ tay áo ra một ngọc bội xỏ dây đỏ, ấn lên rãnh, vừa hay thích hợp!
"Két, két, két..."
Tiếng động ghê răng vang lên, ba hàng bậc đá lùi đi, cạnh Túc Lan hiện ra một khung cửa đen đủ cho một người chui vào.
Túc Lan đứng ở cửa, ngoái nhìn Tôn Lập: "Ngươi sẽ hối hận!" Đoạn lao vào.
"Đuổi theo mau!" Chung Lâm kêu vang lao theo, không ngờ vừa thò chân vào thì thấy một tảng đá rơi xuống, đành rụt lại.
"Cốp!"
Mặt đất rung lên, tảng đá suýt nghiến y nát bét.
Chung Lâm chưa kết kinh hồn, Vương Điệp Nhi vội bước lên: "Không sao chứ?"
Chung Lâm lắc đầu, chúng đệ tử vây lại, chỉ còn Tôn Lập ở trên.
Bạch Cửu Minh nhìn qua, Tôn Lập quay lưng lại nhìn đến xuất thần! Bạch Cửu Minh vốn trong tâm trạng tồi tệ liền nổi đóa: "Tôn Lập, ngươi nhìn cái gì, mau nghĩ cách cứu sư thúc!"
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 15: Bát quỷ vây khốn
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tôn Lập bất động, Chung Lâm thấy không ổn, dùng cả tay lẫn chân bò lên. Chúng nhân bám theo, từ thì ngẩn người.
Con đường trước mắt xám xịt, không nhìn rõ thứ gì, sương đen vô cùng vô tận từ thinh không rót xuống, chậm nhưng không ngăn được, đổ vào Đại Lương thành.
Vào thành là bao lấy thần điện họ đang đứng theo hình xoáy ốc, trong sương liên tục có hung thú hư ảo, nhe nanh múa vuốt gầm gào, khiến họ không lạnh mà run!
"Chuyện này... chúng ta không thoát được sao?" Chung Lâm hơn run giọng. Y còn tiền đồ rỡ ràng, tuyệt không cam lòng bị khốn ở đây.
Niềm tuyệt vọng lan tỏa trong các đệ tử, Vương Điệp Nhi nhợt nhạt mặt mày, hai chân mềm nhũn.
Trước đó ai cũng cho là không ổn sẽ quay về tìm cứu binh, họ chỉ là đệ tử mới nhập môn, thực lực kém cỏi, không ai trách tội lâm trận thoát đào. Nhưng giờ không có cả đường lui!
"Chúng, chúng ta nên làm gì?" Bạch Cửu Minh hoảng hồn. Chúng nhân chỉ còn Tôn Lập lãnh tĩnh.
"Đại mê ảo bách quỷ dạ hành trận!" Trong óc Tôn Lập, La Hoàn mắng: "Đại Lương thành bị trận pháp này bao trùm. Bất quá trận pháp đã tàn khuyết, cùng lắm còn ba phần là hoàn chỉnh. Phế khư quá nhiều, cộng thêm môn phái hạng bét của ngươi vẽ rắn thêm chân, bày mê trận ở trên làm bọn ta không nhìn ra."
Tôn Lập trầm giọng: "Có cách phá giải không?"
La Hoàn im lặng, Tôn Lập lại hỏi: "Thật ra có cách phá giải hay không?"
La Hoàn ngượng ngùng: "Việc này hỏi Võ Diệu."
"Hừ!" Võ Diệu hừ lạnh: "Ngươi không phải ghê gớm lắm hả, không gì không biết sao, không phải thích thể hiện hả? Có bản lĩnh thì tìm cách phá trậnđi, sao không nói nữa?"
Tôn Lập phi thường khẳng định, La Hoàn lúc này có cùng ý nghĩ: mỏ nhọn!
Võ Diệu phát tiết rồi nhạt giọng: "Không có trận không phá được, chỉ là trận pháp này bố trí theo địa hình, giờ bị phá hoại nên khó phá hơn trận pháp hoàn chỉnh. Hơn nữa sức ngươi hiện tại quá tệ."
Y tổng kết: "Đến đâu hay đến đó."
Chúng đệ tử đang tuyệt vọng, tế đàn sau lưng vang lên tiếng động kỳ quái.
"Cốp, cốp, cốp..."
Thanh âm trầm đục, càng lúc càng gần! Tựa hồ dưới đất có hung thú đáng sợ đang đi lên!
Vương Điệp Nhi sợ hãi tóm vai Chung Lâm. Bạch Cửu Minh biến sắc: "Cái gì đấy?"
Chỉ có Tôn Lập cười: "May mắn..."
Chưa dứt lời thì một đạo thanh bạch sắc quang mang chém vào đàn tế bay lên, trong quang mang, Vọng Kiếp đạo nhân lao ra!
"Sư thúc!" Chúng đệ tử hớn hở xô tới.
Vọng Kiếp hơi nhếch nhác, hạnh hoàng sắc bát quái đạo bào thủng mấy chỗ, mái tóc bạc chỉnh tề rối bù, trán đẫm mồ hôi, mắt như bốc lửa!
Thanh bạch sắc quang mang cực kỳ mãnh liệt, bắn lên mấy chục trượng mới giảm đà rơi xuống, hóa thành lợi phủ lấp lánh hàn quang thước lơ lửng trên đầu Vọng Kiếp.
"Sư thúc!" Vọng Kiếp thoát khốn, chúng đệ tử tìm được chỗ dựa dẫm. Họ vốn tưởng chết chắc, lại dấy lên hi vọng.
Vọng Kiếp liếc tất cả, biến sắc: "Sao lại thiếu mất một người?"
Chung Lâm kể lại, Vọng Kiếp nổi giận: "Khốn kiếp, còn giở trò với lão đạo, ra ngoài tất không thể tha y!"
"Sư thúc, chúng ta thoát được sao?" Chung Lâm chỉ lên thinh không ngoài xa, sương đen hình thành vũng xoáy.
Trong sương, hung thú hư ảo liên tục hiện lên gào rú, hung hãn vô cùng.
Vọng Kiếp gật đầu: "Chắc không thành vấn đề, Đại Lương thành này Tố Bão sơn đã..." Nhưng lời lúc trước suýt tuôn ra nhưng y nén lại được. Ngước nhìn thinh không ngoài xa, y nhạt giọng nhưng tự tin: "Có lão đạo, bảo đảm các ngươi an toàn rời Đại Lương thành!"
Chúng đệ tử như đã uống định tâm hoàn, dễ chịu hẳn.
Tôn Lập lại nhíu mày.
Đại mê ảo bách quỷ dạ hành khiến Võ Diệu cũng thấy phiền thì uy lực mười phần đáng sợ. Vọng Kiếp tuy là Hiền nhân cảnh cường giả nhưng so với Võ Diệu không khác nào so kiến với thần long.
Võ Diệu nói trong óc: "Cẩn thận, dù thứ gì cũng nhìn rõ, ta sẽ quyết, cùng lắm rời khỏi đám, hai chúng ta sẽ giữ cho ngươi an toàn..."
Vọng Kiếp quan sát kỹ, không phát hiện nguy hiểm nên phất tay: "Tất cả cẩn thận, theo ta."
Chúng đệ tử không ai để ý xem Túc Lan sống chết thế nào mà theo chân Vọng Kiếp. Đi gần trăm bước, đến gần màn sương đen, không gió mà sương lao động như mây.
Liên tục có hung thú hoặc lệ quỷ hư ảo lao tới, thò trảo ra nhưng rồi sau cùng tan biến.
Vọng Kiếp dừng lại, rực đạm thanh sắc quang mang, chặn hết sương đen. Các đệ tử trốn sau lưng, Vọng Kiếp tập trung che chở Chung Lâm, còn người khác thì kệ.
Vọng Kiếp quan sát một lúc vẫn không thấy gì nguy hiểm, từ từ trải linh quang nhãn vào trong màn sương. Hắc vụ cuồn cuộn giao phong với linh quang nhưng Vọng Kiếp nhận ra không có gì uy hiếp, chỉ trông đáng sợ mà thôi.
Hai lần xác định, y thở phào: "Chắc là ảo thuật do thượng cổ cấm chế để lại, không sao, chúng ta đi."
Y vẫn cẩn thận, trước khi vào trong sương là phát ngọc điểu, hoàng sắc linh quang vao trùm mọi đệ tử, gần Tôn Lập thì hoàng quang cực kỳ mỏng, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Tôn Lập đã có tính toán nên im lặng.
Trong sương đen liên tục có các loại hung thú lệ quỷ hư ảo lao vào hoàng quang, nhưng rồi đều tan tành. Chúng các đệ ban đầu còn bất an, thấy thếlà thở phào.
Tôn Lập hỏi thầm: "Hiện tại tình huống ra sao?"
Võ Diệu không hề khách khí: "Nhờ phúc vị sư thúc ngu xuẩn của ngươi, chúng ta đang vào chỗ nguy hiểm nhất của Đại mê ảo bách quỷ dạ hành trận, ta mà điều khiển trận pháp giờ sẽ nói: hoan nghênh tới nộp mạng!"
Tôn Lập giật mình: "Lão nhân gia đã biết, vì sao không nói sớm?"
Võ Diệu nhạt giọng: "Vì ta nghĩ ra một cách phá trận nhưng phải vào chỗ chết tìm đường sống, với thực lực hiện tại của ngươi, đây là cách duy nhất."
Tôn Lập tựa hồ nghe ra: "Tiểu tử? Còn những người khác?"
Võ Diệu không đáp.
La Hoàn hiếm có nhất trí cùng Võ Diệu: "Ai có mệnh nấy, kiếp số tới thì khó cứu vãn. Họ có cơ duyên thì sẽ thoát khốn, không có cơ duyên thì... Tôn Lập, ngươi khó giữ mình, lẽ nào còn định xả thân cứu nhưng kẻ chèn ép, coi thường mình?"
Tôn Lập im lặng, gã không vĩ đại nhưng không đến mức đó, dù gì cũng là mạng người!
Gã nhớ đến câu của Võ Diệu: đương do ngươi chọn, quyết định rồi thì không hối hận.
Đi thêm một tuần hương, Vọng Kiếp sau rốt cũng thấy không ổn, bảo chúng dừng lại, giơ tay lên đỡ, hoàng quang trải ra, chiếu sáng mấy nghìn trượng.
Sương đen tan đi, trước mặt họ là một đầu quỷ hung hãn, sừng nhọn hoắt, mồm đầy răng đen há ra đợi!
Chỉ là cái miệng cao mấy chục trượng.
"A!"
Các đệ tử giật mình, định chạy thì phát hiện, sau lưng cũng có đầu quỷ đáng sợ, tám con quỷ vây họ vào giữa!
"Sao chúng ta lại ở đây!" Có người hô lên kinh hãi, cả Vọng Kiếp cũng bất ngờ, không đợi chúng nhân nghĩ ra đối sách, trong tám cái đầu quỷ, đôi mắt đỏ máy phía trước sáng lên, lực hút khủng khiếp hình thành một vũng xoáy đỏ không thể chống nổi, chúng nhân bị hút vào!
"A -"
Chúng đệ tử rống lên thê thảm, lăn xuống.
"Đừng đỡ." Võ Diệu nói nhanh, Tôn Lập lỏng chân lăn theo.
...
Trong nham động nóng bỏng, vách đá lưu ly phản xạ hỏa diễm hồng quang. Dung nham bên dưới liên tục nổi ngọn lửa lớn, nham tương hồ không khác nào nồi cháo sôi, mọc bong bóng rồi vỡ tan, hắc sắc khí thể tràn ra theo hoa lửa rồi tan biến.
Đỉnh động khảm một khối hồng sắc thủy tinh, không hiểu vì sao lúc đó bề mặt thủy tinh gợn lên như mặt nước rồi bật ra một người đã gần hôn mê, từmấy chục trượng rơi xuống hỏa sơn nham thạch cứng đanh, máu đổ khắp.
Tiếp đó liên tục có người từ thủy tinh bị nhổ ra, ngã xuống đất, có người va vào ngươi rơi trước, xui xẻo hơn thì rơi xuống nham tương hồ, không kịp kêu đã thành tro.
Mạng người có lúc rất quý, có lúc mất đi rất dễ.
Mười hai ngươi lăn dưới đất, một đạo bào lão giả gầm lên, toàn thân linh quang bạo phát, đôi mắt vằn tơ máu nhìn quanh.
Các đệ tử sau cùng thở phào, đỡ nhau đứng lên.
Tôn Lập đã chuẩn bị, nên không thụ thương, bất quá biểu hiện như tất cả.
Chúng đệ tử quan sát, nham tương hồ cực kỳ rộng, tới hơn mười mẫu. Nhưng chỗ có thể đặt chân không nhiều, nơi họ rơi xuống rộng nhất, không thì tất cả đã lăn xuống nham tương.
Tôn Lập hỏi thầm: "Hiện tại nên làm gì?"
Võ Diệu đáp: "Đi tới, qua nham tương hồ sẽ thấy vực lửa, đến đó sẽ thoát được."
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.