Khi hai người Sở Hi Thanh đi xuống, ven đường thoải mái hơn nhiều, bọn họ chỉ gặp một đội tộc binh Long gia.
Cũng kỳ quái, đầu mục đội này mạnh hơn mấy tên trước, tu vi đã đến cửu phẩm thượng, nhưng sau khi bị Lục Loạn Ly giết thì Sở Hi Thanh không được điểm võ đạo nào. Nếu nói có gì khác nhau thì hiện trường chiến đấu hẻo lánh, Long gia hiện giờ còn chưa phát hiện thi thể đội tộc binh này.
Sở Hi Thanh nhớ lại quá trình kể từ khi vào Hỏa Cốt quật, còn có khi ở tàng thư lâu bắt đầu dần hiểu ra. Hắn muốn được điểm võ đạo thì chỉ thắng người mạnh hơn không đủ, còn phải để người khác biết nữa.
Ở ngày thí luyện nội môn, Diệp Tri Thu nói trước mọi người giúp hắn thức tỉnh hệ thống, danh vọng tăng lên cửu phẩm (hư).
Điều này nói rõ cũng không nhất định phải giết người mới có thể thu được điểm võ đạo, được những nhân vật như Diệp Tri Thu tán thành cũng giúp hắn tăng danh vọng. Đây là vì Diệp Tri Thu có uy vọng, có năng lực nói phục người khác!
Chẳng lẽ hạt nhân của hệ thống nằm ở một chữ “tin”? Chỉ cần mọi người tin hắn có võ lực mạnh mẽ, hắn sẽ thu được điểm võ đạo?
Nghĩ đến đây Sở Hi Thanh không khỏi nhoẻn miệng cười, hắn đã bắt đầu thăm dò được cơ chế hệ thống, tiếp theo là bắt đầu thí nghiệm kiểm tra.
Đến khi Sở Hi Thanh ngừng suy tư thì phát hiện Lục Loạn Ly đang lén lút xé trang phục. Nàng không chỉ kéo ống quần, ống tay, còn hơi mở trang phục, đặt một bùa chú màu xanh bên người.
Khi Sở Hi Thanh nhìn sang, Lục Loạn Ly sắc mặt ửng đỏ, hai tay nắm vạt áo trước ngực:
- Ngươi nhìn cái gì? Ta đang dùng thanh lương phù, dưới này nóng quá.
Lấy tu vi của nàng vốn không đến nỗi lo nóng, chủ yếu là vì liên tục vận động và giết người nên đổ mồ hôi.
Sở Hi Thanh nhưng nhíu mày lại, trong động quật ánh sáng lờ mờ vốn không coi rõ được vật nhưng hắn có ưng nhãn, dù cho là ban đêm cũng có thể thấy được hoàn cảnh quanh ba mươi trượng.
Lúc này Lục Loạn Ly đã ửng hồng, trang phục toàn thân vì lấm tấm mồ hôi nên bám chặt lấy người nàng, tôn lên đường cong rõ ràng. Còn có hương thơm lẫn mùi mồ hôi của thiếu nữ nữa, ý nghĩ kì quái mê người ập đến.
Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt, chóp mũi theo bản năng hít hít.
Lục Loạn Ly càng thêm đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Ngươi ngửi loạn cái gì?
Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn nàng rồi đến phía sau nàng, từ trong khe hở vách đá lấy ra một nhánh cỏ nhỏ xanh đen.
Lục Loạn Ly nhận ra đấy là đoạn tâm thảo, một phần trong bí dược lên cấp nguyên công, dùng để trung hòa dược tính dương dương thảo, sắc mặt nàng cứng lại thêm chút lúng túng.
- Đi thôi. Đã đến đây rồi thì vừa vặn tìm kiếm dược liệu dưỡng nguyên công cần.
- Ngươi ẩn núp ở võ quán ba tháng, hẳn phải biết phối chế bí dược? Ngươi là thuật sư mà, nghĩ biện pháp giúp ta đi.
Lục Loạn Ly tâm tình vô cùng phức tạp, nàng ban đầu từ theo Sở Hi Thanh giám sát thuận tiện giải sầu, giờ thì biến thành bảo tiêu và đàn em, xong còn kiêm cả cu li nữa! Sở Hi Thanh thân thể yếu kém, mấy cái túi đeo trên người đã chuyển hết sang cho Lục Loạn Ly.
Nhưng nàng quả thật có biện pháp giúp Sở Hi Thanh. Pháp thuật ghét kim loại, nàng ném thanh đao cho Sở Hi Thanh, hai tay ngắt linh quyết, miệng lẩm bẩm.
Giây lát sau, linh khí màu trắng hội tụ hóa thành một chú chim tinh xảo. Chú chim trắng sau khi được ngưng tụ thì nhìn quanh bốn phía, khẽ ngửi xung quanh rồi vỗ cánh bay đi.
Lục Loạn Ly một tay nắm quyết duy trì pháp thuật, không nhanh không chậm đi theo chim trắng.
- Đây là thuật linh điêu bí truyền của gia tộc chúng ta, có thể chuẩn xác tìm đến dược thảo trong năm mươi trượng, khuyết điểm là không phân biệt được loại dược thảo, nên được loại nào hoàn toàn xem ở vận may.
Sở Hi Thanh bỗng cảm thấy phấn chấn, tiến lên theo Lục Loạn Ly. Vị trí bọn họ thật ra đã bị càn quét gần hết bởi những người hái thuốc rồi. Chim trắng Lục Loạn Ly gọi ra vô cùng thông linh, gần như năm mươi sáu mươi bước có thể tìm thấy một nhánh dược thảo ở nơi khó tìm.
Sở Hi Thanh theo sau một canh giờ, túi thuốc đã phình lên kha khá, phụ dược đã tìm đủ, chỉ còn thiếu dương dương thảo thôi.
Lục Loạn Ly hơi chần chừ nhưng vẫn dẫn Sở Hi Thanh đi sâu vào Hỏa Cốt quật. Nơi này mới là khu vực chính, có nhiều dược thảo nhất nhưng cũng nguy hiểm bốn bề. Ở nơi sâu trong lòng đất có đến cả hàng ngàn, hàng vạn tà vật. Chúng nó đại đa là tinh khí tàn linh của cự thần, kết hợp với âm sát uế khí dưới lòng đất tạo thành, cũng có chút dị thú bởi hoàn cảnh đặc thú bị biến đổi.
Rất nhiều người hái thuốc võ lực mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú cũng bỏ mình ở nơi này. Dù cho nàng thuật võ song tu đều đạt thất phẩm cũng không thể không cẩn thận. Đây cũng là lý do vì sao một nhánh dương dương thảo lại đến cả 100 ma ngân.
Nhưng vào lúc này, chim trắng bỗng ngẩng mặt lên mũi khẽ hít sau đó như ánh sáng lao nhanh đi.
Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng kinh ngạc nhìn nhau rồi theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau, đi được chừng 200 trượng, ánh mắt Lục Loạn Ly ngưng đọng, nàng nhìn thấy một vệt đen lao đến.
Đó là một con hắc xà to như cánh tay, đang từ bóng tối lao ra, nó há rộng miệng lộ ra hai cái răng nanh trắng sắc bén.
Lục Loạn Ly không khỏi nhíu mày, nàng giết con rắn đen này rất dễ nhưng khó là duy trì pháp thuật này không thể phân tâm.
Ngay khi Lục Loạn Ly chuẩn bị tản đi “linh điêu tầm dược thuật” thì ánh đao trắng xuất hiện, vô cùng chuẩn xác chém vào răng nanh con rắn, rồi thuận thế chém đầu nó. Lục Loạn Ly nhờ thế yên tâm lại, tên phía sau đao pháp không kém, thị lực cũng tốt, phản ứng mau lẹ, đáng tin cậy.
Sở Hi Thanh thì vội nhét thi thể con rắn vào trong bọc. Bọn họ rất may, con rắn này không bị uế khí ô nhiễm, có thể bán được mấy ma ngân, túi chứa độc, xà đảm của nó đều là dược liệu.
Hai người lại đi thêm hơn 100 trượng nữa mới dừng lại.
Lúc này bọn họ đã chạy đến khoảng rừng đá dày đặc, hai bên là măng đá cao vót, bên trên cũng nhỏ xuống thạch nhũ, đan xen nhau như răng lược, chỉ để lại lối rất nhỏ để đi qua.
Hai người cố gắng đi vào sâu trong rừng đá, nhìn thấy chim trắng đứng trong một góc, bay quanh một bóng đen.
Sở Hi Thanh không khỏi ngẩn ngơ nhìn Lục Loạn Ly:
- Con chim trắng này không phải để tìm dược à?
Bóng đen trước mắt họ là một người. Đấy là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, thân thể khôi ngô cường tráng, tóc ngắn dựng đứng, mặt vuông tai to, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, hôm mê bất tỉnh, trên trang phục loang lổ vết máu.
- Đương nhiên là để tìm linh dược, chim trắng tìm tới đây là vì trên người hắn có linh dược.
Lục Loạn Ly cầm lấy bọc hành lý của trung niên, vừa mở ra đã thấy có rất nhiều dược liệu.
Con ngươi Sở Hi Thanh co rút lại, hắn trông thấy trong túi có hai nhánh dương dương thảo.
Lục Loạn Ly thì đăm chiêu nhìn trung niên trên đất:
- Ta nhận ra người này, đây hẳn là phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang – Thiết Tiếu Sinh!
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D
Bên trong rừng đá, Sở Hi Thanh thanh tẩy vết thương cho Thiết Tiếu Sinh, Lục Loạn Ly thì cho Thiết Tiếu Sinh uống dược thủy.
Nếu như là thế giới hiện tại, Sở Hi Thanh chắc chắn cho rằng nàng là loại bịp bợm vặt. Nhưng ở thế giới này quả thật có những sức mạnh thần kỳ, vừa uống dược thủy xong, tình huống Thiết Tiếu Sinh tốt hơn không ít, bắt đầu hạ sốt.
Sở Hi Thanh thì chặt một cây măng đá, dùng đao tạc thành bát đá, bắt đầu chế thuốc. Hắn để hết phụ dược vào trong, nghiền nát, sau đó không chút do dự bỏ dương dương thảo trong bao tay của Thiết Tiếu Sinh vào.
Tuy lấy mà không báo là không đúng nhưng việc gấp phải có cách xử lý. Sở Hi Thanh nếu tăng được tu vi thì có thêm sức mạnh, cũng có thêm cơ sở bảo vệ tính mạng đối phương.
Chờ đến khi Thiết Tiếu Sinh tỉnh lại, Sở Hi Thanh trả ma ngân cũng chưa muộn.
Khi dương dương thảo cũng bị nghiền vụn, bát đá bỗng bốc lên đám lửa nhỏ. Dương dương thảo mang tính chí dương, sau khi hỗn hợp cùng phụ dược tỏa ra nhiệt độ kinh người.
Ngay khi Sở Hi Thanh lo lắng thuốc này sẽ đốt cháy hắn thì ngọn lửa dần thu lại, lộ ra nước thuốc óng ánh như hồng ngọc, tỏa hương thơm nhẹ nhàng.
Sở Hi Thanh thì nhìn về hướng dòng chữ “dưỡng nguyên công” trong màn hình ảo. Một dòng tin tức mới xuất hiện: ngươi đã nắm giữ bí dược lên cấp nhưng công pháp chưa đầy, có muốn dùng 2 điểm võ đạo làm đầy?
Sở Hi Thanh không chút do dự lựa chọn đồng ý. Chớp mắt sau, một luồng nguyên lực ấm áp sinh sôi trong cơ thể hắn. Vốn cần bốn ngày tu luyện nữa hắn mới viên mãn, nhưng chốc lát này hắn đã đủ tăng cảnh giới.
Trong đầu Sở Hi Thanh lại xuất hiện thông báo: xin mời dùng bí dược.
Hắn bưng bát thuốc lên uống sạch, chốc lát đó, Sở Hi Thanh cảm giác nguyên lực lại một lần nữa dâng trào. Trái tim của hắn “ầm ầm” vang lên, như là đang run vậy, một thân huyết dịch như muốn trào ra, nóng bỏng đến kỳ lạ.
Sở Hi Thanh cảm giác xương cốt toàn thân ngứa ngáy, như thể có món đồ gì thoát ra từ xương hắn vậy, hòa vào hỗn hợp cùng chân nguyên.
- Hả?
Lục Loạn Ly vốn đang bình tĩnh đả tọa khôi phục linh lực thì đầy kinh ngạc nhìn Sở Hi Thanh. Đấy là dấu hiệu thức tỉnh huyết thống, tên này rõ ràng còn thiếu chút mới đủ, sao giờ lại đột phá chứ? Cũng may đây là chuyện tốt với hai người. Đao của Sở Hi Thanh rất nhanh, một khi đột phá dưỡng nguyên công, sức mạnh hắn tăng thêm, đao tốc và phản ứng cũng theo đó tăng lên.
Nàng lúc này lắc mình đi tới hộ pháp cho Sở Hi Thanh.
- Huyết mạch của ngươi đang mở phong ấn, tốt nhất là duy trì vận công, bình tâm tĩnh khí, nhẫn nại trải qua là được.
Sở Hi Thanh thì thấy đau đớn trong xương ngứa ngáy đến lạ, làm hắn khó mà chịu nổi, một ngày như kéo dài cả năm vậy. Hắn không chỉ nhẫn nại đau đớn mà còn phải duy trì vận chuyển dưỡng nguyên công. Cũng may đau đớn không kéo dài lâu, chỉ chừng nửa khắc sau, Sở Hi Thanh từ từ khôi phục.
Lúc này, màn hình ảo bên trong hắn có thay đổi.
Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: cửu phẩm hạ (siêu)
Võ đạo: truy phong đao pháp tàn thức (tầng 2)
Võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng 2)
Điểm võ đạo: 30
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (cấp 1)
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú, nhai tí.
Tuổi thọ: 29 ngày.
Ngoài dưỡng nguyên công ra, truy phong đao của Sở Hi Thanh cũng lên tầng 2, tuổi thọ lên đến 29 ngày. Sở Hi Thanh đã hiểu đao chiêu, luyện cũng đủ thuần thục, chỉ là bị giới hạn bởi cảnh giới nên theo dưỡng nguyên công lên cấp, truy phong đao của hắn cũng lên cấp theo.
òn về tuổi thọ tăng lên hẳn là nhờ lực lượng thuần dương trong cơ thể Sở Hi Thanh tăng lên. Đáng tiếc cũng không tăng là bao, hiện giờ còn chưa được một tháng tuổi thọ.
Sở Hi Thanh đợi khi đau đớn tan biến hết, hắn mới rút đao múa đao. Truy phong đao tầng 2 quả nhiên nhanh hơn không ít, nhanh hơn trước chừng sáu phần mười. Sức mạnh của hắn cũng tăng lên, nhưng tăng bao nhiêu thì Sở Hi Thanh không có cách tính toán.
Sở Hi Thanh đầy thỏa mãn thu đao vào vỏ. Hắn nhìn về phía dòng võ ý. Chỉ cần mười điểm võ đạo, hắn có thể tăng võ ý bản thân lên tầng 2 nhưng sau khi cân nhắc lợi hại thì hắn từ bỏ ý tưởng này. Võ ý nhai tí rất mạnh nhưng cũng tiêu hao lực lượng tinh thần của hắn, tăng lên có lợi cũng có hại.
Sở Hi Thanh định chờ thêm chút, còn hai canh giờ nữa là mồng 1 tháng 8, đến thời điểm kho báu làm mới.
- Chúng ta đi thôi, nghe nói không thể ở lâu một chỗ trong Hỏa Cốt quật, nếu không sẽ hấp dẫn tà ma.
Sở Hi Thanh nâng lên Thiết Tiếu Sinh, dẫn theo đối phương đi, đây là một nam nhân, không thể nhờ Lục Loạn Ly được.
Lục Loạn Ly thì hừ một tiếng:
- Ngươi còn định dẫn hắn theo, hai chúng ta chạy ra đã khó rồi còn định mang theo phiền toái sao.
Long gia sở dĩ dùng nhiều người phong tỏa Hỏa Cốt quật như này là vì hắn đấy.
Sở Hi Thanh bất đắc dì cười, nhìn người phía sau:
- Ta lấy dược của hắn, không thể thấy chết không cứu được. Hơn nữa hắn là phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang, hắn sống sót có tác dụng rất lớn với chúng ta.
Hắn hiện tại đã là không chết không thôi với Long gia rồi. Nếu huynh muội bọn họ còn muốn ở lại Tú Thủy quận thì cần một thế lực mạnh mẽ đến chống đỡ Long gia.
Sở Hi Thanh cho rằng không dựa thế cẩm y vệ được, dù sao bọn họ là nằm vùng, cẩm y vệ sẽ không đứng ra tự làm lộ.
Vì thế hắn vẫn muốn mang theo Thiết Tiếu Sinh ra ngoài. Long gia nếu không tiếc đánh đổi để vây giết người này thì nghĩa là đối phương có lực uy hiếp rất lớn đối với Long gia.
Ý nghĩ của Sở Hi Thanh là mượn Thiết Kỳ bang uy hiếp Long gia, để Long gia không thể dùng quá nhiều sức mạnh nhắm vào huynh muội bọn họ.
Lục Loạn Ly thật ra cũng không quá để ý đến mang theo tên này, dù sao bọn họ vốn định trốn trong động quật mấy ngày. Nếu không cần chiến đấu thì mang thêm một chút phiền toái cũng không sao.
Nàng chỉ là không nỡ nhìn Sở Hi Thanh gánh nặng thôi, thân thể Thiết Tiếu Sinh như gấu lớn thế kia, chí ít nặng gấp đôi người thường. Với thân thể yếu đuối của tên kia, mấy ngày này sợ là mệt đến cực khổ rồi.
Sở Hi Thanh không biết tâm tư của Lục Loạn Ly, hắn cõng theo Thiết Tiếu Sinh rời khỏi rừng đá. Người này quả là nặng, hắn cứ đi được nghìn bước là lại phải dừng lại nghỉ lấy hơi.
Lục Loạn Ly đã thu hồi pháp thuật, tay cầm đao hộ vệ bên người Sở Hi Thanh. Nàng tập trung tinh thần, cảnh giác quan sát xung quanh.
Sở Hi Thanh cõng theo một người, phản ứng chậm chạp, nếu như có biến cố gì thì Sở Hi Thanh không phản ứng kịp.
Cũng vào lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng suối róc rách. Hai người nhìn nhau một chút, vẻ mặt vui mừng đi về hướng tiếng nước.
Có người nói mạch nước nóng trong Hỏa Cốt quật có sức mạnh kỳ dị, để đám tà vật không dám tới gần, bọn họ nếu đến đó có thể nghỉ ngơi một hồi.
Nhưng khi hai người tới gần thì sắc mặt Lục Loạn Ly trầm lại.
Phía trước bọn họ quả thật có mạch nước nóng, bốc hơi nước trắng mờ mịt nhưng ở đầu kia có hơn hai mươi tên người mặc giáp, đi sau một tên thanh niên cầm kiếm.
Để Lục Loạn Ly lưu ý là thanh niên cầm trường kiếm kia, còn có ba kẻ mặc thiết giáp, khuôn mặt giấu trong giáp.
Thanh niên đeo kiếm khi thấy bọn họ cũng rất bất ngờ, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười:
- Thật may a, nhiệm vụ chính và phụ đều hoàn thành.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D
Thanh niên đeo kiếm còn đang nói thì đám tộc binh Long gia đã nhào tới, giáp trụ binh khí bọn họ vang lên leng keng từng tiếng.
Sắc mặt Sở Hi Thanh vô cùng khó coi. Nếu như là ở nơi khác thì bọn họ không rơi vào cảnh nguy hiểm như vậy. Đám tộc binh Long gia này khi bước đi mảnh giáp va chạm chan chát, dù cho các cả dặm cũng có thể nghe thấy nhưng tiếng suối chảy nơi này ngăn trở tiếng vang.
- Ngươi chạy trước, ta cố gắng chặn họ lại!
Lục Loạn Ly nghiêm túc xách ngược trực đao nói, thân phận nằm vùng của nàng xác định đã bị lộ.
Sở Hi Thanh không chút chần chừ, cõng Thiết Tiếu Sinh chạy. Hắn và Thiết Tiếu Sinh ở lại chỉ làm phiền Lục Loạn Ly thôi. Đặc biệt là tên nằm úp trên lưng hắn, chắc chắn sẽ chết!
Lục Loạn Ly khi thấy cảnh này thì không khỏi mếu dở. Ngươi trước khi đi không thể bỏ lại Thiết Tiếu Sinh à! Tên nhà ngươi bình thường thông minh, sao không tự biết bản thân vậy? Rõ ràng là một kẻ yếu đuối chạy có chút cũng thở dốc, mà còn định cõng lấy một người nặng 250 cân chạy trốn, có thể trốn thoát à?
Nàng đã không dám phân tâm nữa vì thanh niên đeo kiếm đã lướt đến. Tay phải đối phương cầm kiếm, lao lên cao như phi ưng lao xuống, mũi kiếm nhắm hướng phần lưng Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly không chút chậm trễ, đao trong tay chém về ngực bụng đối phương, keng một tiếng, thanh niên đeo kiếm bị ép lùi lại, trên lưng hắn cũng có chút vết máu.
Đây là vết thương nhỏ, không chút ảnh hưởng đến hắn, hắn chỉ nhíu mày kinh dị nhìn nữ tử trước mặt:
- Hảo đao pháp, võ cảnh ít nhất thất phẩm! Hóa ra là như vậy, thảo nào không đến một khắc chém giết hơn hai mươi người chúng ta. Bảo sao, ta vẫn hiếu kỳ Sở Hi Thanh kia đao pháp nhanh hơn nữa thì cũng không giết được nhiều người như vậy, xem ra người ra tay là ngươi.
Lục Loạn Ly cũngkhông trả lời, ánh đao phong tỏa, chém ra đao cương không chỉ giết hai người mà còn ép lùi tộc binh Long gia.
Thanh niên đeo kiếm không chút để ý đến hai thi thể tộc binh Long gia mà nhìn trực đao trong tay Lục Loạn Ly, chuẩn xác mà nói là vết mẻ nhỏ trên đao. Đây là vết tích khi hai người giao chiến.
- Đáng tiếc, đao của ngươi còn kém chút, không xứng với đao pháp.
Thanh niên đeo kiếm khẽ nhếch môi, trường kiếm trong tay liên tiếp đâm ra, trực tiếp va chạm với trực đao của Lục Loạn Ly. Mục tiêu của hắn không phải là Lục Loạn Ly mà là đao trong tay nàng, muốn ép gãy cây đao kia.
Lục Loạn Ly không thể không lấy ra một lá bùa màu bạch kim, vỗ lên trên thân đao. Đây là “canh nguyên phù”, tăng cường độ kiên cố của binh khí.
- Các hạ là thuật võ song tu?
Thanh niên đeo kiếm càng thêm kinh ngạc, hắn sau đó khẽ cười khẩy, không ngờ thế gian này còn người ngu xuẩn như vậy. Pháp thuật ghét kim loại, linh lực rất khó hòa cùng chân nguyên võ đạo, thuật võ song tu trước tứ phẩm rất khó phát huy tác dụng, có thể nói là mất không thiên phú.
Đang lúc này, Lục Loạn Ly tay phải đột nhiên vung lên, nổi lên gió to trong động. Đao của nàng cung xen lẫn trong gió ập về phía đối phương.
Thanh niên đeo kiếm theo bản năng muốn né tránh, nhưng phát hiện thân pháp bản thân khó linh xảo trong gió lớn, tạm thời không thể chuyển đổi như ý.
Đao của Lục Loạn Ly phá tan phòng ngự ánh kiếm của hắn, để lại một vết thương trên tay hắn.
- Ngươi tu luyện là Thần Ưng kiếm.
Lục Loạn Ly ánh mắt lạnh lẽo, ánh đao liên tiếp chém xuống:
- Vấn đề là ưng xuống hồ thì còn năng lực xưng bá bách điểu không?
Thanh niên đeo kiếm sắc mặt âm trầm, nỗ lực chống lại. Thần ưng kiếm của hắn nhất định phải có khoảng trống thi triển thân pháp, mới phát huy được uy lực lớn nhất. Ở nơi địa thế chật hẹp như này, sức chiến đấu của hắn không còn lại bảy phần mười, nhưng trong tầm mắt của hắn, đã có mười mấy tộc binh Long gia tránh thoát cô gái ngăn chặn, lao về hướng Sở Hi Thanh chạy trốn.
*****
Sở Hi Thanh chạy được hai trăm trượng thì không chạy nổi nữa. Miệng hắn há lớn thở hổn hển như trâu, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này một thanh âm yếu nhỏ vang lên bên tai hắn:
- Huynh đệ thả ta xuống đi.
Sở Hi Thanh sợ hết hồn, chốt lát mới phát hiện là Thiết Tiếu Sinh lên tiếng. Người này mới tỉnh lại, hơi thở mong manh, sắc môi trắng bệch:
- Ân cứu mạng của huynh đệ ta khắc ghi không quên, nhưng giờ ngươi để ta xuống còn có hy vọng chạy thoát.
Sở Hi Thanh nghe vậy nở nụ cười, nhìn ngó bốn phía, sau đó đặt Thiết Tiếu Sinh xuống một góc bí ẩn. Sau đó hắn quay lại đứng giữa đường, đầy bệ vệ.
Thiết Tiếu Sinh thì kinh ngạc sững sờ nhìn Sở Hi Thanh. Người này sao lại không trốn chứ? Chẳng lẽ hắn định lấy sức một người đối kháng tộc binh Long gia? Tu vi người này mới đến cửu phẩm hạ, khả năng mới đột phá không lâu, chân nguyên còn không ổn định, sao lại liều lĩnh vậy chứ?
Sở Hi Thanh cầm chặt cương đao dự bị, nỗ lực bình ổn khí tức, mặt không cảm xúc nhìn màn hình ảo.
Điểm võ đạo của hắn đã xuống còn 28 điểm. Quả nhiên cốt lõi của hệ thống là chữ “tin”, khi mọi người không tin nữa thì điểm võ đạo của hắn cũng giảm. Đám tộc binh Long gia khi thấy Lục Loạn Ly thì đã nghĩ những người kia không phải do hắn giết.
Hắn cũng không quá để ý, đầu tiên là mở kho báu võ đạo, đổi một viên thần lực đan. Viên thuốc này vừa xuống bụng, Sở Hi Thanh cảm giác bản thân tràn ngập lực lượng.
Tác dụng của thần lực đan là lâm thời tăng lên hai lần sức mạnh, sáu phần mười tốc độ, sáu phần mười phản ứng, duy trì hai mươi canh giờ, không thể bội số.
Sau đó Sở Hi Thanh lẳng lặng chờ đợi.
Hắn đã trông thấy mười mấy tên tộc binh mặc giáp da đang chạy về phía hắn. Khi những tên này còn cách năm trượng, đôi bên đã có thể trông thấy nhau thì màn hình ảo trước mặt Sở Hi Thanh biến đổi.
Giờ đã là giờ tý bốn khắc, vừa đúng 12h đêm ở thế giới hiện đại, là lúc kho báu võ đạo làm mới!
Ánh mắt Sở Hi Thanh nhanh chóng lướt qua, ánh mắt lóe lên tia vui sướng.
Ý nghĩ của hắn là nếu xuất hiện thứ tốt thì trực tiếp đổi. Nếu như không có thứ tốt nào thì dùng điểm võ đạo tăng lên truy phong đao và nhai tí đao ý của bản thân nhưng lần làm mới này làm hắn vui mừng không thôi.
Thuần dương lôi thể (tầng 1) – vĩnh cửu tăng năm phần mười chân nguyên, năm phần mười sức mạnh, hai phần mười tốc độ, hai phần mười lực phản ứng, hai phần mười sức chịu đựng, hai phần mười lực đánh, trong cơ thể sinh ra lực thuần dương và sấm sét. Cần 25 điểm võ đạo đổi.
Tinh di điện xế túc (Tầng 1): có thể làm người đi như lưu tinh, thân như chớ giật, tăng gấp đôi tốc độ thân pháp, gấp đôi lực nhảy. Cần 20 điểm võ đạo đổi.
Sở Hi Thanh không chút do dự lựa chọn dùng 25 điểm võ đạo đổi thuần dương lôi thể. Tinh di điện xế túc cũng rất tốt nhưng lúc này hắn cần tăng sức mạnh và tốc độ xuất thủ.
Khi hắn đổi xong thì những tộc binh Long gia đã đến rất gần, hai bên có thể nghe thấy tiếng của nhau.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D
Ngay lúc chạm mặt, toàn bộ tộc binh Long gia chen lấn mà lên, đầy mặt là tham lam và chiến ý. Đại công tử hạ trọng thưởng cho đầu Sở Hi Thanh, lên đến cả 200 ma ngân và một phần bí dược. Đấy là chưa kể phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang – Thiết Tiếu Sinh phía sau người này nữa, mức thưởng của đối phương phải gấp hai mươi lần Sở Hi Thanh. Ở trong mắt những tộc binh này, đây đã là công huân đến bên mép rồi.
Trước mặt bọn họ là một thiếu niên yếu đuối, ỷ vào thiếu nữ kia mới cáo mượn oai hùm được, giờ đã lộ rõ rồi, đối phương vốn chỉ là một tên tu vi cửu phẩm hạ, chạy mấy trăm bước đã thở hồng hộc rồi. Đao của hắn có thể rất nhanh nhưng bọn họ phòng bị tốt thì giết dễ như ăn cháo!
Ngay chớp mắt này, Sở Hi Thanh rút đao ra. Ra tay vẫn là chiêu không có lửa mà lại có khói, chiêu thức hắn am hiểu nhất!
Ba tên tộc binh lao lên đầu tiên chỉ thấy ánh đao như lôi đình, sau đó phát hiện tầm nhìn lăn lộn, lăn phát thấy ba bộ thi thể không đầu, thân thể họ còn vô ý thức lao tới trước.
Sở Hi Thanh tiếp tục múa đao, càn quấy giữa đám người. Đây là chiêu quần chiến duy nhất của hắn – theo gió vượt sóng! Lưỡi đao như gió mạnh thổi không chỗ lọt, vô tình lướt về phía trước.
Ở trong mắt tộc binh Long gia, đao và tay Sở Hi Thanh đều nhanh đến không thấy rõ. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì lại thêm hai người bị chém đứt cổ, ba người ngực bụng bị chém. Đao Sở Hi Thanh chẳng những nhanh như gió chớp mà sức mạnh đầy đủ, giáp da trên người bọn họ không đủ để phòng ngự.
Lúc này ở phía sau Sở Hi Thanh, Thiết Tiếu Sinh ánh mắt trừng lớn. Tên này đao thật nhanh! Tu vi tuy chỉ có cửu phẩm hạ nhưng vô cùng có thiên phú khoái đao. Theo hắn thấy thì khoái đao này phải ngang cửu phẩm đỉnh cao!
Lúc này Sở Hi Thanh như cắt rau gọt dưa, đã giết chín người, chỉ là thể lực của hắn có chút không đủ, sau khi giết chín người thì tốc độ cũng chậm lại, nhưng sức chiến đấu vẫn đầy đủ làm thịt bốn tên còn lại. Không tới mười lăm hô hấp sau, Sở Hi Thanh đã thịt nốt bốn tên.
Lúc này trước mặt hắn, ở ngoài hai mươi trượng, có ba tên đang mặc thiết giáp lao đến.
Thiết Tiếu Sinh nhận ra đấy là thành viên trong “hành môn thập bát kỵ” của Long Hành. Bọn họ tuy tu vi cao hơn, sức mạnh lớn hơn nhưng vì mặc thiết giáp rẩt nặng nên tốc độ không theo kịp đám tộc binh Long gia bình thường mặc giáp da kia.
Trong lòng Thiết Tiếu Sinh bỗng sinh ra tia hi vọng. Hắn đã hiểu mục đích Sở Hi Thanh dẫn hắn tới đây, đấy là vì chế tạo khoảng cách trong đội tộc binh Long gia, tìm kiếm cơ hội chia để thịt!
Người này hữu dũng hữu mưu!
Nhưng tên này có thể đỡ được ba kẻ mặc thiết giáp sao? Ba kẻ kia người mặc thiết giáp, rất ít kẽ hở, thực lực vô hạn tiếp cận bát phẩm. Ưu thế của Sở Hi Thanh là tốc độ nhưng hắn không hẳn phá giáp được ba người này. Trong hạng động chật hẹp cũng không thích hợp chiến thuật chạy đánh mà thể lực của tên này cũng không thể đánh lâu được.
Sở Hi Thanh đang há miệng lớn, nỗ lực thở mạnh, trên trán nhỏ xuống mồ hôi lấm tấm. Vừa nãy ra đao toàn lực làm hắn tiêu hao lượng lớn thể lực. Lục âm hoàn hồn chú có xu thế phát tác.
Sở Hi Thanh nỗ lực điều tức, vẻ mặt thong dong nhặt trường đao lên. Những tộc binh Long gia này mang theo bách luyện khinh cương đao, giống với đao của hắn.
Hắn xách ngược trường đao, chờ đợi ba vị thiết giáp đến, vừa nhìn màn hình ảo trước mặt.
Ngay khi hắn giết liên tục chín người, pháo hoa nổ vang. Danh vọng của hắn đã tăng đến cửu phẩm thượng (hư), điểm võ đạo cũng từ 2 lên 8.
Vấn đề là nơi này không có mấy người. Chỉ có 3 tên thiết giáp và Thiết Tiếu Sinh trông thấy hắn giết người.
Sở Hi Thanh hiểu thêm được kha khá.
Thiết Tiếu Sinh tu vi lục phẩm, là cao thủ chính cống, ba tên thiết giáp đối diện cũng đến gần bát phẩm. Tu vi càng mạnh thì tác dụng càng lớn. Chỉ bốn người này đã đủ so với những bình dân xem hắn và Long Thịnh so tài!
Sở Hi Thanh nhanh chóng thu lại tâm tình, nhìn lướt bảo khố võ đạo, tìm thứ có thể giúp bản thân.
Trong bảo khố lần này cũng có thần lực đan, nhưng đan dược này không thể dùng cùng lúc. Tiếc nuối là lần này có không ít đồ tốt nhưng hoặc là không giúp được, hoặc là hắn không đủ điểm võ đạo.
Sở Hi Thanh thu lại màn hình ảo, sau đó cầm đao hạ thấp trọng tâm, chăm chú vào đối phương. Giờ hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ngay ở chốc lát đó, ba người đã tới trước mặt hắn.
Bọn họ là vũ trang tận răng, ngay cả bộ mặt cũng giấu sau giáp, trong tay thì cầm trọng đao dài bốn thước. Ba vị này ánh mắt ngưng trọng, cẩn thận phối hợp hình thành thế vây công.
Sở Hi Thanh cùng bọn họ va mấy nhịp nhưng không tìm được kẽ hở nào. Hắn bị lưỡi đao đối diện ép lùi lại hai mươi bước, đã đến gần Thiết Tiếu Sinh.
Lúc này con người Sở Hi Thanh lóe lên tia ranh mãnh, bách luyện khinh cương đao trong tay đột nhiên chém ra.
Keng!
Theo lưỡi đao va chạm, hai thanh trọng đao hai bên bị Sở Hi Thanh đẩy ra, để lộ tên ở giữa.
Sở Hi Thanh đã từng thử, sau khi dùng thần lực đan và nắm giữ thuần dương lôi thể, sức mạnh hắn không kém hai người đối phương. Chỉ cần toàn lực ra tay, dùng hữu tâm tính vô tính, hắn hoàn toàn có thể đẩy lùi hai tên thiết giáp.
Ngay khi đẩy được hai người hai bên này, Sở Hi Thanh bỗng nhiên đạp bước tiến lên, trực tiếp vào giữa, ánh đao kỳ ảo nhắm hướng yết hầu đối phương.
Thiết Tiếu Sinh thấy cảnh này thì trái tim đột ngột đập mạnh, lo lắng không thôi.
Bởi vì hai người hai bên khi bị đẩy ra thì ánh mắt hung hãn, đang múa đao quay lại.
Đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn một đường, trực tiếp lướt qua khe hỡ giữa giáp mặt và ngực của người đối diện.
Lúc này, tên bên phải đã quay lại chém vào vai trái Sở Hi Thanh.
Thiết Tiếu Sinh gần như tưởng tượng được cảnh Sở Hi Thanh nát ngực, nhưng tình cảnh tiếp theo làm hắn ngây người bất ngờ.
Sở Hi Thanh dưới lực đao mạnh mẽ bay ngược lại, giáp da vai hắn tuy tổn hại nghiêm trọng nhưng chỉ có một vết máu nhẹ, không đến nỗi nghiêm trọng như Thiết Tiếu Sinh tưởng.
Thiết Tiếu Sinh cẩn thận quan sát thì thấy dưới lớp giáp da lấp lánh tia vàng. Hẳn là kim ti nội giáp chất lượng rất tốt!
Thiết Tiếu Sinh không khỏi nở nụ cười, xem ra Sở Hi Thanh đã dự định lấy thương đổi thương từ đầu.
Sau khi chém giết được một tên, cục diện trước mặt Sở Hi Thanh đã rất khác.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D
Sở Hi Thanh khi bị đao lực xung kích thì ngã nhào xuống đất nhưng hắn vội bật lên, tay cầm đao ánh mắt chăm chú nhìn hai tên thiết giáp. Lúc này hắn bị thương không nhẹ, tuy có kim ti nội giáp nhưng cũng không thể hòa tan tất cả sức mạnh được, nhát chém kia đã đập đứt xương quai xanh của hắn. Tay trái tuy không ảnh hưởng sức chiến đấu nhưng đau nhức liên tục ập đến.
Sở Hi Thanh thì như không cảm xúc, bình tĩnh nhìn phía trước. Bách luyện khinh cương đao trong tay hắn tùy ý vung vẩy, tựa như không dùng sức chút nào, cũng không có bất kỳ kết cấu nào nhưng hai giáp sĩ đối diện bắt đầu sợ hãi. Đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn bọn họ tưởng tượng, cũng đủ sức mạnh, mà phản ứng tốt hơn bọn họ!
Mỗi lần Sở Hi Thanh vung đao đều như có sát cơ, làm bọn họ cảm thấy uy hiếp trí mạng, không thể không đối phó. Hai người dưới ánh đao chèn ép dần lùi lại, cả hai vung đao toàn lực, bện ra ánh đao dày đặc phòng thủ. Bọn họ phối hợp ăn ý, ánh đao múa nước chảy không lọt.
Sở Hi Thanh thì vẫn một bộ tùy ý, thỉnh thoảng phát lực, thỉnh thoảng lướt qua, khẽ chạm là lùi về. Hắn như là con mèo vờn chuột vậy, liên tục đưa móng vuốt ra đè ép, thong dong tự nhiên.
Sau mỗi lần thăm dò của Sở Hi Thanh, hai người càng cố gắng bện màn đao, cố gắng ngăn cản Sở Hi Thanh lại.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cả hai đã mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, bọn họ bắt đầu ý thức được không ổn. Chốc lát này, bọn họ múa đao gấp đôi Sở Hi Thanh, lại dùng toàn lực, không chút giữ lại. Thêm vào trọng giáp nữa, bọn họ tiêu hao thể lực gấp năm lần đối phương.
Sở Hi Thanh vốn vẫn thở hổn hển nhưng hơi thở dần ổn định lại, thể lực đang phục hồi dần.
Một vị thiết giáp không chút do dự xé đi ngực giáp bản thân. Trọng giáp giờ đã không thể bảo vệ bọn họ, đã trở thành phiền toái lớn, sơ hở trí mạng rồi!
Sở Hi Thanh khóe môi khẽ nhếch, người này cũng coi như thông minh, nhưng giờ mới cởi giáp thì chậm rồi!
Chỉ chốc lát này, đối phương đã múa đao hơn 200 lần, đao tốc của bọn họ đã chậm dần, chỉ còn chừng tám phần mười.
Sở Hi Thanh không chút chậm trễ, nghiêng người áp sát, bách luyện khinh cương đao đánh úp đến.
Hai người đối diện gào thét một cực lực đón đỡ, một chém về hướng cổ Sở Hi Thanh.
Đao của Sở Hi Thanh quá nhanh, vừa vặn chém cổ một tên, rồi còn kịp thu đao lại đỡ đại đao kẻ còn lại.
Lực oanh kích mạnh mẽ hất Sở Hi Thanh lùi lại ba bước.
Đến khi Sở Hi Thanh đứng vững thì tên giáp sĩ may mắn còn sống sót đã xoay người chạy trốn. Sở Hi Thanh không khỏi cười khẽ, kẻ này coi như học được ít thuật chạy trốn đi nhưng mặc trọng giáp thế kia thì chạy làm sao? Hắn nhanh chóng đuổi theo, chỉ sau 27 bước đã chém giết đối phương!
Lúc này pháo hoa lại nổ tung, điểm võ đạo của hắn đã lên 10 điểm.
Thiết Tiếu Sinh phía sau khen hay:
- Hay lắm! Đao chuẩn, nhanh tay, càng đáng khen là trí dũng song toàn!
Mười sáu tên tinh nhuệ Long gia này sức chiến đấu có thể sánh với một phân đàn của Thiết Kỳ bang, nhưng lại bị người này dùng chiến thuật và khoái đao làm thịt.
Sở Hi Thanh cũng ung dung, ý niệm căng thẳng cũng được cởi bớt, hắn cười nhìn Thiết Tiếu Sinh:
- Đại thúc, ta xem người tạm thời không nên nói chuyện, vết thương sẽ vỡ ra đấy.
Thiết Tiếu Sinh thấy buồn cười, tình huống của hắn quả thật không tốt, nói chuyện cũng làm vết thương rung lên. Khi nghe thấy hai chữ “đại thúc”, hắn càng thêm thưởng thức thiếu niên trước mắt.
Sở Hi Thanh thu lại bách luyện khinh cương đao, sau đó dùng vải vụn kéo xuống từ những thi thể kia băng bó lại vai trái bản thân. Khi hắn chăm chú chiến đấu thì cảm giác đau không quá mãnh liệt, nhưng khi vừa thư giã thì lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.
Sau khi xử lý xong vết thương, Sở Hi Thanh lại thuận tiện vơ vét một phen. Hắn đầy lòng chờ mong nhưng cuối cùng chỉ vơ vét được 30 ma ngân. Hắn không khỏi thầm mắng một lũ quỷ nghèo!
Thật ra binh khí của những người này rất đáng giá, đặc biệt là đại đao và trọng giáp của 3 tên thiết giáp, ít nhất cũng 150 ma ngân nhưng những thứ đó rất nặng, Sở Hi Thanh không thể một mình vác hết được. Hắn chỉ cầm thêm một thanh bách luyện khinh cương đao tốt mà thôi.
Sở Hi Thanh lại cõng theo Thiết Tiếu Sinh đi về phía suối nước ngầm. Lục Loạn Ly là thuật võ song tu thất phẩm, Sở Hi Thanh tin tưởng nàng dù không thắng thì cũng có thể an toàn rút lui, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng muốn qua xem.
Kết quả là Sở Hi Thanh mới đi được nửa đường, đã gặp Lục Loạn Ly, sắc mặt của nàng có vẻ không ổn, nhìn như đang sa sút chán chường.
Nhưng khi nàng thấy Sở Hi Thanh thì vui mừng, cười khẽ:
- Ngươi sao lại quay lại? Đám người Long gia kia đâu, bọn họ không đuổi theo sao?
Nàng không nhìn thấy đám thi thể kia nhưng từ hai thanh bách luyện khinh cương đao, máu tươi trên người Sở Hi Thanh, nàng đã mơ hồ có đáp án. Chẳng lẽ những tên tộc binh Long gia kia đều bị làm thịt rồi? Lục Loạn Ly phát hiện mình hình như đánh giá hơi thấp Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh chỉ mấy vết thương trên người, cười khổ:
- Ài, mới đột phá cửu phẩm hạ, vừa vặn thức tỉnh một loại thiên phú, may mắn giết ngược đám người kia nhưng trả giá cũng không nhỏ.
Hắn vừa nói xong thì pháo hoa trong màn hình ảo lại nổ, hắn được thêm 2 điểm võ đạo. Sở Hi Thanh nghĩ thì ra là như vậy, đây chính là cách tăng điểm võ đạo. Lục Loạn Ly là cao thủ thất phẩm, giờ nàng mới biết nên giờ mới được thêm điểm.
Hắn đồng thời đánh giá trên dưới Lục Loạn Ly, thấy nàng không chút vết thương nào, nhưng sao trông bộ dạng ban nãy ủ rũ như vậy, hay là bị nội thương? Nội thương quả thật không thể thấy rõ từ bên ngoài.
Sở Hi Thanh đầy hoài nghi hỏi:
- Tên Long gia kia đâu, ngươi thắng bại như nào?
- Còn phải hỏi thắng bại, một con ưng không bay lên được, sao có thể là đối thủ của ta chứ.
- Nhưng hắn trốn được, tên kia có một ngọc phù ngũ phẩm, chạy trốn nhanh quá ta không đuổi theo kịp.
Ngọc phù là một loại bùa chú, nhưng dùng bạch ngọc chế tạo. Loại bùa chú này võ tu cũng dùng được chỉ là giá rất cao, gấp ba mươi lần bùa chú cùng cấp.
Sở Hi Thanh lúc này hiểu ra, có người sống nghĩa là thân phận nằm vùng của Lục Loạn Ly đi tong.
Sau đó hắn thấy nàng chìa tay ra với hắn:
- Đưa đây!
Sở Hi Thanh thì trừng mắt lại, giả bộ ngu ngơ:
- Cái gì cơ?
- Đương nhiên là tiền đặt cọc, ta đặt cọc 15 ma ngân để ngươi im lặng giúp ta một tháng.
- Nhưng thân phận của ta giờ lộ rồi, ta không đòi tiền bảo tiêu thì thôi, ngươi còn không định trả lại tiền sao?
Sở Hi Thanh vẻ mặt ngượng ngùng, hắn quả thật định không trả nhưng Lục Loạn Ly nói có lý, hắn cũng không phản bác được.
Vào lúc này, thanh niên đeo kiếm, chạy vội, đã cách xa bọn họ bảy dặm. Trước ngực hắn bị Lục Loạn Ly chọc một lỗ máu, thanh niên đeo kiếm thống khổ không thôi, miệng thỉnh thoảng tràn ra bọt máu.
Thanh niên đeo kiếm khẽ ho khan, mắt lộ vẻ hung dữ, chỉ cần hắn rời khỏi Hỏa Cốt quật, chắc chắn để đôi cẩu nam nữ kia trả giá thật lớn.
Bỗng hắn trông thấy phía trước có một thân ảnh gầy nhỏ, đội mũ trùm đi tới.
Thanh niên đeo kiếm nhíu chặt mày, nắm chắc trường kiếm đầy phòng bị. Mọi người đều biết, dưới Hỏa Cốt quật nguy hiểm nhất không phải là tà vật mà là lòng người! Người trước mắt này hắn nhìn không thấu!
Lúc này, người kia bỗng lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ưng kiếm Đô Hồng?
Đây là giọng nữ, âm thanh trong trẻo như suối nước mát.
Thanh niên đeo kiếm không chút buông lỏng:
- Là tại hạ, xin hỏi các hạ là?
Ngay lúc này, bóng đen loáng lên, như khói như sương đến trước người thanh niên đeo kiếm, sau đó đầu hắn nổ tung như dưa hấu vỡ. Hắn từ đầu đến cuối dù nắm kiếm nhưng không kịp rút kiếm.
Bóng người Sở Vân Vân tiếp tục lóe lên, không nhiễm chút máu tươi nào, nàng nhìn thi thể ưng kiếm Đô Hồng một cái rồi đi tiếp.
Chóp mũi nàng khẽ hít, theo mùi máu tanh một đường tìm tới suối nước ngầm.
Khi Sở Vân Vân đến thì thấy Sở Hi Thanh đang để trần ngồi bên suối nước, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ xinh xắn. Hai người ngồi rất gần, không biết đang làm gì.
Sở Vân Vân tâm tư xao động, bàn tay vịn vách đá bỗng “ầm” một tiếng, lún cả vào vách đá.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃