- Đáng tiếc, hiện tại ta không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh, cho dù ta nói ra, cũng không có ai sẽ tin tưởng, hơn nữa, cả hai đều là huynh đệ ruột thịt, tại sao hắn lại làm như vậy, vì tài sản thừa kế sao. Nếu quả thật vì vậy mà nói, hắn còn tán tận thiên lương hơn tên Trần Thanh Đế trước kia.
Những năm này Trần Phong Nhiên biểu hiện không chê vào đâu được, tuyệt đối là một quai bảo bảo nghe lời điển hình. Thử nghĩ thoáng một phát, chẳng lẽ sẽ có người tin tưởng một người cặn bã, mà đi hoài nghi một quai bảo bảo sao?
Thanh danh của Trần đại thiếu thật sự là quá cặn bả a.
- Dùng tu vi Luyện Khí tầng một, muốn giết Trần Phong Nhiên dễ như trở bàn tay.
Trên mặt Trần Thanh Đế tràn đầy tự tin:
- Coi như là làm được thần không biết quỷ, cũng không phải là sự tình không được, quyết định không có bất luận kẻ nào hoài nghi đến trên đầu của ta.
Trần Phong Nhiên dùng Trần Thanh Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Trần Thanh Đế lại là một siêu cấp củi mục, cho dù Trần Phong Nhiên đột nhiên bị giết, ai sẽ hoài nghi đến trên người Trần Thanh Đế?
Có tiếng xấu, cũng là có chỗ tốt của tiếng xấu đấy.
- Bất quá...
Hai con ngươi của Trần Thanh Đế hiện lên một đạo âm độc chi sắc:
- Như thế liền giết hắn đi, thật sự là quá tiện nghi hắn rồi, hắn nhiều lần tính kế, không coi trọng thủ túc, quyết đưa huynh đệ vào chỗ chết, hơn nữa ta cũng chẳng phải là anh của hắn.
- Lại để cho hắn lộ ra nguyên hình, đó mới có ý tứ, mới có thể giải hận.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, lướt qua trên người Trần Hương Hương ở dưới lầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Tam muội, Trần Hương Hương là mấu chốt...
Muốn dùng vũ lực diệt trừ Trần Phong Nhiên, Trần Thanh Đế là có thể đơn giản làm được, bất quá, hắn lại không thể khinh địch tiện nghi Trần Phong Nhiên như vậy, đây không phải tính cách của Trần Thanh Đế.
Chỉ là không muốn dùng vũ lực giết Trần Phong Nhiên, vạch trần mặt nạ che mặt của Trần Phong Nhiên, để cho hắn lộ ra diện mục dữ tợn chân thật, hiển nhiên không có dễ dàng như vậy, có thể nói là phi thường khó.
Dù sao, hiện tại Trần Phong Nhiên ở Trần gia có thể nó là phi thường được hoan nghênh, mà vị trí kế thừa của Trần Thanh Đế, ẩn ẩn cũng có xu thế bị Trần Phong Nhiên kéo qua.
Nếu như không phải Trần lão gia tử một mực che chở Trần Thanh Đế, quyền kế thừa của Trần Thanh Đế đã sớm đổi chủ. Hết cách rồi, thanh danh củaTrần Thanh Đế thật sự là quá rác rưởi, quả thực là tên xấu rõ ràng.
Thanh danh của Trần Thanh Đế thối, thối không ngửi được, là vịn không dậy nổi a, mà Trần Phong Nhiên lại rất được xem trọng. Dùng thanh danh của Trần Thanh Đế như thế, muốn lật đổ Trần Phong Nhiên, nói dễ vậy sao?
Cho nên, Trần Thanh Đế cần mượn lực, mà cái lực này, là Trần Hương Hương.
Trần Hương Hương là người mà Trần đại thiếu tội ác chồng chất, tên xấu rõ ràng, lấn nam bá nữ, chuyện xấu làm tuyệt, cũng không dám trêu chọc a.
Đây là vi sao?
Còn không phải bởi vì, phụ thân của Trần đại thiếu Trần Chấn Hoa cho là mình đối với Trần Hương Hương thua thiệt quá nhiều, muốn đền bù, cho nên đối với Trần Hương Hương phi thường sủng ái, tín nhiệm.
Người khác tín nhiệm!
Hiện tại đúng là đồ vật thiếu thốn nhất của Trần Thanh Đế, mà Trần Hương Hương đã có. Nếu như, lại để cho Trần Hương Hương đến vạch trần Trần Phong Nhiên, kéo mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia xuống, còn có ai sẽ hoài nghi?
Bất quá, muốn lôi kéo Trần Hương Hương tới, nhất định trước phải giải trừ hiểu lầm, chứng minh chuyện trước kia không phải Trần đại thiếu gây nên, mà là bị hãm hại.
Giải trừ hiểu lầm, nói dễ dàng, chính thức muốn làm được, rất khó a.
- Khá tốt đây hết thảy, thật không phải là tên khốn kia làm, bằng không thì...
Trần Thanh Đế cảm thấy may mắn, may mắn vốn là Trần đại thiếu, còn không có thật sự đã đến tình trạng táng tận thiên lương.
May mắn qua đi, Trần Thanh Đế lại khổ cười:
- Tối hôm qua xem hết Lâm Tĩnh Nhu, tuy cũng là hiểu lầm, nhưng mà..., Lâm Tĩnh Nhu là khuê mật hảo hữu của tiểu muội, cái này thật sự là... sự tình vô liêm sỉ a.
- Đại ca, chúng ta đi thôi?
Lúc này, Trần Phong Nhiên từ trong phòng đi tới, hai gã người hầu mang một cái túi lớn ít nhất cũng có hơn 100 cân theo sát phía sau.
Không cần hỏi, trong túi chính là 500 vạn tiền mặt.
- Phong Nhiên, em muốn đi theo không?
Trần Thanh Đế ra vẻ tò mò hỏi.
- Tiểu đệ là người ủng hộ trung thực của đại ca, đại ca đi đua xe với người khác, với tư cách tiểu đệ, ở đâu có đạo lý không đi? Tiểu đệ đi trợ uy cho đại ca.
Trần Phong Nhiên mỉm cười, lộ ra dáng tươi cười nho nhã, giá giá quả đấm, vẻ mặt kiên định.
- Phong Nhiên muốn đi, vậy thì đi, đi nhanh lên a.
Viên Cầu liên tục thúc giục, đây chính là cứu mạng đó a. Trần đại thiếu một khắc không tới, Viên Cầu tâm vẫn treo cao a.
Nói xong, cục thịt Viên Cầu đã không thể chờ đợi được 'lăn' đi xuống cầu thang. Trần Thanh Đế lắc đầu, cũng không trì hoãn, chậm rãi đi xuống thang lầu.
Trần Thanh Đế còn thật muốn biết, Trần Phong Nhiên muốn lợi dụng thiết cục này, đối phó hắn như thế nào. Đương nhiên, thuận tiện lợi nhuận chút tiền mua thảo dược, đó cũng là phi thường tốt.
Hiện tại, Trần Thanh Đế chỉ còn lại chừng ba trăm vạn, chừng ba trăm vạn nhìn như không ít, kì thực không nhiều lắm. Hết cách rồi, thảo dược Trần Thanh Đế cần giá cả đều quá đắt, hơn nữa càng là sau này, dược liệu cần thiết lại càng hi hữu, cũng càng quý.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 27: Đi theo
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Không có tiền, vậy thì đi kiếm thôi a?
- Lâm Tĩnh Nhu như thế nào còn chưa đi?
Viên Cầu cố gắng mở hai mắt ra, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nhịn không được rùng mình một cái, thịt mỡ toàn thân như là gợn sóng cao thấp quay cuồng.
- Khá tốt... Khá tốt Lâm Tĩnh Nhu không có tức giận, thật sự là hù chết ca ca rồi.
Cẩn thận vượt qua Lâm Tĩnh Nhu, Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Hôm nay Lâm Tĩnh Nhu làm sao rồi hả? Đột nhiên trở nên thân mật như vậy? Vậy mà không có làm khó ta, hắc hắc, loại cảm giác này thật tốt. Phi, về sau không nên tới gần nàng là tốt nhất.
- Đứng lại!
Ngay thời điểm Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên lạnh giọng quát.
- A!
Viên Cầu phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sợ tới mức là hồn bất phụ thể.
Trước kia, Viên Cầu đã nhận lấy một cước của Lâm Tĩnh Nhu cũng không có làm sao, nhưng suýt nữa bị hai chữ 'Đứng lại' này làm cho sợ tới mức té ngã trên đất, trên mặt béo đổ mồ hôi lạnh, đồng dạng cùng không cần tiền, ào ào chảy xuống.
- Lâm... Lâm Tĩnh Nhu, ta... Ta vừa rồi... Vừa rồi thật không phải là cố ý... Thật sự...
Viên Cầu cực kỳ cẩn thận quay đầu, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi.
- Ách? Không phải là nói ta?
Đương Viên Cầu quay đầu, thình lình phát hiện, Lâm Tĩnh Nhu vậy mà ngăn Trần Thanh Đế, cùng hắn nửa xu quan hệ cũng không có. Con mẹ nó, khi hô sao không nói Trần Thanh Đế đứng lại, chỉ nói hai chữ sau cùng làm cho lão tử sợ hết hồn.
- Ngươi lại muốn làm gì?
Trần Thanh Đế cười khổ không thôi.
- Ngươi đi đâu, làm gì?
- Đừng nói vừa rồi ngươi không nghe thấy.
- Ta chính là không nghe thấy, ngươi đến cùng đi làm gì?
- Đi đua xe.
- Ở đâu?
- Cửu Loan thi đấu.
- Ta cũng muốn đi.
- Không được.
- Không được cũng phải đi.
- Vậy ngươi còn hỏi cái rắm? Ngươi đã cố ý muốn đi, ta không cho ngươi đi được sao?
- Ta muốn ngồi xe của ngươi.
- Cái này kiên quyết không được.
- Hừ, thực không được sao?
- Được rồi, sợ ngươi rồi.
- Chị Tĩnh Nhu muốn đi, ta cũng muốn đi.
Trần Thanh Đế vừa đồng ý để cho Lâm Tĩnh Nhu đi, Tam muội Trần Hương Hương lại không an phận, không thể nghi ngờ nói.
- Tốt, đều đi, mẹ nó, đều đi, nhìn xem ca ca ta đại sát tứ phương như thế nào, thắng hai tạp chủng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát kia.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, quyết đoán đồng ý.
Muốn lột mặt nạ của Trần Phong Nhiên, tiểu muội Trần Hương Hương là mấu chốt, phải lôi kéo tới mới được. Muốn lôi kéo, phải giải trừ hiểu lầm dĩ vãng, dựng nên hình tượng chính diện.
Về phần Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế là hết cách rồi, ai bảo tối hôm qua hắn xem hết người ta? Ai bảo Lâm Tĩnh Nhu là khuê mật hảo hữu của Trần Hương Hương?
Còn có nữa là, nếu như chọc giận Lâm Tĩnh Nhu, nàng bất thình lình cho Trần Thanh Đế một cước, Trần Thanh Đế khóc cũng không có chỗ khóc a.
- Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát là tạp chủng, ngươi cũng không phải vật gì tốt.
Lâm Tĩnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, sau đó lại ôn nhu nói:
- Hiện tại ta đói bụng, muốn ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng lại đi. Trần Thanh Đế, ngươi không muốn đợi ta, thì tự mình đi trước đi?
- Viên mập mạp, ngươi một đêm không ngủ, có lẽ cũng không có ăn cái gì, trước ăn ít đồ ăn đi.
Trần Thanh Đế vẻ mặt chính khí nói:
- Viên đại thiếu tới nhà của ta làm khách, ngay cả chén nước cũng không có uống, cũng không thể nào nói nổi.
- Coi như ngươi thức thời.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Nhu quét qua, nhìn Viên Cầu nhanh chóng không ngừng đổ mồ hôi, nói ra:
- Viên đại thiếu, ngươi có ý kiến gì không? Nếu ngươi có ý kiến, vậy ngươi đi trước đi.
- Không có... Không có, ta một chút ý kiến cũng không có.
Viên Cầu thiếu chút nữa dọa đái trong quần.
Ở trước mặt cô nãi nãi này, cho dù ý kiến của ta có lớn thế nào, ta dám nói có sao? Hơn nữa, ta là đến tìm Trần đại thiếu, Trần đại thiếu không đi, ta trở về có rắm dùng a?
- Không nghe thấy chị Tĩnh Nhu đói bụng sao? Còn không tranh thủ thời gian làm thức ăn.
Trần Phong Nhiên ra lệnh một tiếng, lập tức vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói ra:
- Chị Tĩnh Nhu, bữa sáng lập tức sẽ có, chúng ta tới phòng ăn ngồi đi.
Viên Cầu sốt ruột, Trần Phong Nhiên cũng gấp, hắn hận không thể lập tức để cho Trần Thanh Đế đi đua xe. Trong mọi người, không vội nhất chính là Trần Thanh Đế rồi.
Viên Cầu ngồi ở bên cạnh Trần Thanh Đế, một bên vuốt mồ hôi lạnh, một bên thấp giọng kêu khổ nói:
- Trần đại thiếu, Lâm Tĩnh Nhu là người gì ngươi cũng không phải không biết, chúng ta trốn cũng tránh không kịp, ngươi... ngươi lại cho nàng đi theo, cái này... Đây là sự tình gì a.
- Khục khục...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 28: Ta là Xe Thần
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, hạ giọng nói:
- Bởi vì cái gọi là, hảo nam không đấu cùng nữ, nàng muốn đi thì đi chứ sao. Hơn nữa, ngươi có thể ngăn trở sao? Không cho nàng đi, nàng cũng không đi sao? Trừ khi chúng ta ai cũng đừng muốn đi.
- Cái này... thật sự như thế a.
Viên Cầu toàn thân vô lực, thân thể suy sụp rơi xuống, một thân thịt cũng chồng chất đến cùng một chỗ, không tiếp tục nói chuyện.
Gấp?
Gấp có rắm dùng? Đối mặt Lâm Tĩnh Nhu cho dù lại gấp, ngươi cũng phải nhịn, thành thành thật thật chờ người ta ăn xong bữa sáng, lo lắng suông đó là không có bất kỳ tác dụng.
Trong cả tỉnh, người nào không biết Lâm Tĩnh Nhu là khắc tinh hoàn khố hàng thật giá thật? Ăn chơi thiếu gia nào gặp được Lâm Tĩnh Nhu mà không đi đường vòng?
Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu, đây tuyệt đối là lớn nhất, Siêu cấp hoàn khố số một, ngay cả bọn hắn cũng e sợ tránh Lâm Tĩnh Nhu không kịp, chớ nói chi là ăn chơi thiếu gia khác.
- Viên đại thiếu, ngươi như thế nào không ăn? Không hợp khẩu vị của ngươi sao?
Lâm Tĩnh Nhu mỉm cười, nói ra:
- Viên đại thiếu, ngươi vẫn là ăn nhiều một chút, bằng không thì ngươi đói gầy sẽ không tốt.
Đói gầy?
Sợ một Siêu cấp mập mạp nặng bốn năm trăm cân đói gầy? Lời này cũng chỉ có Lâm Tĩnh Nhu mới dám nói ra.
- Ta... Ai!
Hiện tại Viên Cầu nào có tâm tình gì ăn uống, chỉ là miễn cưỡng gắp một đũa thức ăn mà ngay cả hắn cũng không nhìn kỹ là món gì, sau đó nhai nhai khổ sở. Chút thức ăn đó ngay cả nhét kẻ răng của hắn cũng không đủ, vậy mà Viên đại thiếu nói mình đã no.
- Cô nãi nãi của ta, ngươi... ngươi ăn nhanh một chút dùm ta a.
Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, đi đến trong sân biệt thự, cố gắng chui vào một chiếc Ford MPV màu đen. Khục khục, không gian xe quá nhỏ, cho không có vẻ chật với Viên đại thiếu.
Ford E350 giá trị hai trăm vạn, đối với Viên đại thiếu mà nói căn bản là không coi vào đâu. Bất quá, chỉ là phí tổn làm xe đã vượt qua giá cả bản thân chiếc xe, mục đích của hắn chỉ là vì có thể thoải mái một ít.
Hơn nữa... Viên đại thiếu còn đang không ngừng cố gắng tiến hành cải tiến, hướng phương hướng càng thêm thoải mái tiến tới. Không ngừng cải tiến, không ngừng nâng cấp, đây chính là có tiền không có chỗ dùng.
Chỉ cần cho Viên đại thiếu đầy đủ thời gian, hắn có thể biến chiếc xe của hắn có giá trị gấp vạn lần giá gốc.
Trần Thanh Đế điều khiển chiến xa của hắn, Audi CCXR bất đắc dĩ chở Lâm Tĩnh Nhu, một đường chạy như bay. Trải qua một phen thí nghiệm, dùng tu vi Luyện Khí tầng một kết hợp cùng điều khiển, kết quả để cho Trần Thanh Đế rất hài lòng.
Xe Thần chính thức cứ như vậy sinh ra đời rồi.
Khục khục... Cái Xe Thần này tuy là thông qua ăn gian làm ra. Bất quá, ai bảo Trần Thanh Đế là Tu Chân giả, còn là Luyện Khí tầng một, có điều kiện ăn gian chứ? Những người khác, đứng sang bên cạnh a.
Trần Thanh Đế chỉ lo thí nghiệm ăn gian, cũng không có phát hiện, Lâm Tĩnh Nhu ngồi ở ghế phụ hai mắt sáng lên, không nghĩ tới kỹ thuật điều khiển của Trần đại thiếu lợi hại như vậy.
- Dùng kỹ thuật điều khiển của Trần Thanh Đế, làm sao có thể cho tới bây giờ không có thắng qua? Chẳng lẽ người khác lợi hại hơn? Không có khả năng.
Trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu rất là nghi hoặc, phải biết rằng, Lâm đại tiểu thư cũng là một người yêu thích đua xe nghiệp dư a.
- Thắng, có lẽ không có vấn đề gì quá lớn rồi.
Trần Thanh Đế thí nghiệm tốt rồi, cũng quen thuộc chiếc xe này, sau đó rút linh khí về trong cơ thể, điều khiển bình thường.
Dùng linh khí ăn gian, đây chính là tiêu hao, hơn nữa tốc độ tiêu hao còn không chậm.
- Không nghĩ tới kỹ thuật điều khiển của ngươi lợi hại như thế, vì cái gì một mực thua, còn chưa có thắng qua lần nào? Ngươi một mực che dấu?
Lâm Tĩnh Nhu rốt cục nhịn không được nói ra.
- Che dấu? Che dấu cái gì?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế nhảy dựng, chỉ lo luyện tập mà quên Lâm Tĩnh Nhu còn ở trong này, trầm ngâm một tiếng, rất là 'trang bức' nói:
- Ta là Xe Thần.
- Vậy sao?
Lâm Tĩnh Nhu nhướng mí mắt, vẻ mặt nghi ngờ.
- Tốt... Được rồi.
Trần Thanh Đế bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Trước kia ta đích thật là Xe Thần, bất quá, là Xe Thần chỉ có thua không thể thắng. Ta cũng không biết là vì cái gì, hôm nay cảm giác điều khiển phi thường tốt, chẳng lẽ...
Nói đến đây, Trần Thanh Đế quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Nhu, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là bởi vì ngươi ngồi ở trong xe, làm cho vận khí của ta thay đổi tốt hơn? Phải biết rằng, ở dĩ vãng, rất nhiều kỹ thuật ta chỉ là hiểu được lý luận, lại làm không được, hôm nay lại làm ra hết.
Vốn Trần đại thiếu cũng không phải một chút tác dụng cũng không có, đối với đua xe, tuyệt đối là một chúa tể lý luận ngưu bức hò hét. Biết rõ nên làm như thế nào, lại làm không được.
Trần Thanh Đế là mượn nhờ lý luận trong trí nhớ, dùng linh khí ăn gian, hoàn mỹ làm được.
- Khanh khách, nguyên lai là ta mang đến vận khí cho ngươi, trách không được kỹ thuật điều khiển của ngươi đột nhiên trở nên tốt như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 29: Ngọc bội chứa linh khí
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc ửng đỏ, vui vẻ nở nụ cười, cũng không có hoài nghi.
Đây không phải nói Lâm Tĩnh Nhu dễ gạt gẫm, không phải nói nàng ngốc, hoàn toàn là vì, trước kia Trần đại thiếu đích thật là thua Xe Thần, căn bản không có khả năng có kỹ thuật lái xe cao như vậy.
Một Xe Thần chỉ có thua không thể thắng, kỹ thuật lái xe đột nhiên biến đến lợi hại, ngoại trừ vận khí ra, còn có giải thích gì khác? Huống chi, vận khí này vẫn là Lâm Tĩnh Nhu mang đến, nàng càng sẽ không hoài nghi, đương nhiên đã tiếp nhận.
Hừ hừ, vận khí của ta là một mực đều rất tốt. Lâm Tĩnh Nhu nắm chặc đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt ngọc ửng đỏ, lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.
Đem Lâm Tĩnh Nhu hồ lộng qua rồi, Trần Thanh Đế âm thầm thở ra, chuyên tâm lái xe.
Một giờ sau, ba chiếc xe, một đường chạy như bay, đi tới địa phương rất có ít người, đây là đường Cửu Loan thi đấu. Trên đường, Trần Thanh Đế đã đem tình hình giao thông trên Cửu Loan thi đấu sửa sang lại rất rõ ràng, hơn nữa hấp thu.
Đối với tình hình giao thông trên Cửu Loan thi đấu, Trần Thanh Đế coi như là rõ như lòng bàn tay. Hết cách rồi, vốn là Trần đại thiếu ưa thích đưa tiền cho người khác tại Cửu Loan thi đấu.
- Trần đại thiếu đã đến, nhanh đem đồ thế chấp trả lại cho ta.
Xe vừa ngừng, Viên Cầu không thể chờ đợi được mở cửa xe, liền xông ra ngoài.
Tựa ở thân xe, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đã sớm chờ không kiên nhẫn, nhìn thấy Trần Thanh Đế quả nhiên đã đến, trước mắt nhất thời sáng ngời. Bất quá... khi bọn hắn chứng kiến Lâm Tĩnh Nhu xuống xe, lập tức sắc mặt kịch biến, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Vị cô nãi nãi này như thế nào cũng tới?
Lâm Tĩnh Nhu là người nào? Đây chính là khắc tinh hoàn khố a, Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu đủ ngưu bức đi à nha? Tuyệt đối là siêu cấp hoàn khố, dù vậy, nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu cũng phải đường vòng mà đi, chớ nói chi là Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát.
Hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, ở trước mặt Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu, cũng chỉ là một tiểu hoàn khố mà thôi.
- Ân?
Trần Thanh Đế vừa xuống xe, trong lòng run lên, ánh mắt quét qua, kích động nhìn một khối ngọc bội trên ngực Lữ Hậu Tích:
- Linh khí, trong ngọc bội kia vậy mà ẩn chứa linh khí, lại còn không ít.
- Trong khối ngọc bội kia ẩn chứa linh khí, ít nhất có thể làm cho ta ở trong thời gian cực ngắn đột phá đến Luyện Khí tầng hai, phải nghĩ cách lấy tới tay.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế kích động, âm thầm hạ quyết định, coi như là đoạt cũng phải đoạt đến.
Đồ vật ẩn chứa linh khí, ở địa cầu, ngoại trừ Đan Dương quả hơn một tháng trước, cái này là cái thứ hai Trần Thanh Đế gặp được, hơn nữa, hàm lượng linh khí còn không ít.
Nhiều đến mức để cho Trần Thanh Đế vô cùng động tâm.
Đương nhiên, nếu như đặt ở thế giới trước kia của Trần Thanh Đế, ngọc bội ẩn chứa chút linh khí ấy, vứt trên đường cũng không ai thèm nhặt. Hết cách rồi, hiện tại tình cảnh bất đồng, linh khí trên địa cầu thật sự là quá mỏng manh, mỏng manh đến mức có thể xem nhẹ.
Linh khí trong khối ngọc bội này, đối với địa cầu mà nói đã phi thường hùng hậu.
- Không nghĩ tới, trên địa cầu này còn có đồ vật ẩn chứa linh khí, tuy so với Linh Thạch chênh lệch quá nhiều, nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại mà nói, đây tuyệt đối là thứ tốt.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, trong lòng thầm nghĩ:
- Ân, về sau tu luyện, không thể chỉ cực hạn ở dược liệu, các loại ngọc bội ẩn chứa linh khí, cũng phải trọng điểm chú ý, đại lực tìm kiếm.
Lại là một đầu phát ra linh khí, để cho Trần Thanh Đế phát hiện.
- Như thế nào? Hai người các ngươi dùng loại ánh mắt này xem ta, các ngươi không chào đón ta sao?
Lâm Tĩnh Nhu cười lạnh không thôi, đối với hai tiểu hoàn khố như Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, nàng là một điểm hảo cảm cũng không có.
- Không có... Không có không chào đón.
Hai chân Lữ Hậu Tích không ngừng run rẩy, liên tục cười làm lành, nói ra:
- Ngươi có thể tới, thật sự là vinh hạnh của chúng ta, là vinh hạnh của chúng ta...
- Không nên nói nhãm nhiều như vậy, mau đem vật thế chấp trả lại cho ta.
Viên Cầu cũng mặc kệ nhiều như vậy, Trần đại thiếu hắn đã mời tới, hiện tại hắn quan tâm nhất là những vật thế chấp kia rồi.
- Đó là đương nhiên.
Lữ Hậu Tích móc ra hai tờ giấy, ném cho Viên Cầu. Mặc dù nói, trên nửa đường giết ra một Lâm Tĩnh Nhu, nhưng vẫn là dựa theo kế hoạch trước kia của bọn hắn bắt đầu tiến hành.
Trần Thanh Đế đã đến, là được.
Viên Cầu tiếp nhận bằng chứng, nhìn thoáng qua, đúng là bằng chứng thế chấp mình viết, lập tức nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh xé nát.
Bằng chứng thế chấp tồn tại, đối với Viên Cầu, Viên đại thiếu mà nói, quả thực là bùa đòi mạng, hiện tại tất nhiên phải hủy thi diệt tích.
- Trần đại thiếu, ta nghĩ Viên Cầu đã nói với ngươi, lái xe của ta rất muốn thi đấu một hồi cùng ngươi.
Lữ Hậu Tích nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Vốn điều kiện là, đợi đến lúc ngươi đáp ứng đua xe cùng lái xe của ta, mới có thể trả bằng chứng thế chấp lại cho Viên Cầu. Bất quá, dùng danh hào Xe Thần của Trần đại thiếu, ta nghĩ Trần đại thiếu sẽ không cự tuyệt?
Nếu như không phải Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên xuất hiện, Lữ Hậu Tích như thế nào sẽ dễ dàng lấy bằng chứng thế chấp ra như thế? Tất nhiên sẽ đợi đến lúc Trần Thanh Đế bắt đầu đua xe, hắn mới có thể giao cho Viên Cầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Vậy thì phải nhìn các ngươi có bao nhiêu tiền mặt rồi, nếu như quá ít, bổn thiếu gia không có hứng thú.
- Trần đại thiếu, không biết 1500 vạn tiền mặt phải chăng đã đủ?
Trong hai tròng mắt của Lữ Hậu Tích hiện lên một đạo hàn mang, trên mặt lại bảo trì dáng tươi cười.
Nếu như không phải nhiệm vụ tại thân, Lữ Hậu Tích hắn nơi nào sẽ cùng Trần Thanh Đế nói nhiều như vậy.
So sánh với Trần Thanh Đế, Lữ Hậu Tích là tiểu hoàn khố không sai, bất quá, tiểu hoàn khố Lữ Hậu Tích này cho tới bây giờ vẫn luôn xem thường Trần Thanh Đế, còn phi thường khinh bỉ.
Ở Lữ Hậu Tích xem ra, hắn là một ăn chơi thiếu gia có đầu óc, thông minh, mà Trần đại thiếu là một bao cỏ, toàn bộ ỷ vào Trần gia sau lưng mà thôi.
- 1500 vạn? Dựa vào, cái này cũng quá ít một chút? Bất quá được rồi, con ruồi cũng là thịt, ít thì lấy ít. Ân, bổn thiếu gia lấy 500 vạn đánh bạc 1500 vạn của ngươi.
Trần Thanh Đế như rất là tham tiền nhìn Lữ Hậu Tích, nhắc nhở:
- Chúng ta cần phải nói trước, bổn thiếu gia thắng, 1500 vạn kia của ngươi sẽ là của ta.
- Đó là đương nhiên.
Trong nội tâm Lữ Hậu Tích cười lạnh không thôi, nói ra:
- Nếu như Trần đại thiếu thua, 500 vạn kia của Trần đại thiếu sẽ thành của ta.
- Thua?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ hai tiếng, rất là khinh thường nói:
- Bổn thiếu gia thất bại? Hừ hừ, bổn thiếu gia là Xe Thần, Xe Thần há có thể thua?
- Xe Thần? Không tệ, Trần đại thiếu là Xe Thần.
Khóe miệng Lữ Hậu Tích co giật thoáng một phát, nói ra:
- Trần đại thiếu, chúng ta chừng nào thì bắt đầu?
Xe Thần?
Nói ngươi là Xe Thần, ngươi thật cho mình là Xe Thần rồi hả? Thật sự là một đại bao cỏ.
- Tùy thời có thể... Ồ, đợi một chút.
Ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trước ngực Lữ Hậu Tích, nói ra:
- Khối ngọc bội kia của ngươi không tệ, bổn thiếu gia rất ưa thích, cũng lấy ra đánh bạc. Bổn thiếu gia thắng, 1500 vạn cộng thêm khối ngọc bội này đều là của bổn thiếu gia.
Ngọc bội!
Ngọc bội dày đặc linh khí kia, mới là Trần Thanh Đế chính thức muốn lấy.
Đương nhiên, vì không làm cho người khác chú ý, Trần Thanh Đế quyết đoán giả bộ như hiện tại mới phát hiện, thuận miệng gia nhập tiền đặt cược. Cho người khác một ý nghĩ, Trần đại thiếu hắn cũng là bởi vì hiếu kỳ, mà không phải thật sự coi trọng ngọc bội của Lữ Hậu Tích.
Trong lúc nói chuyện, Trần Thanh Đế đưa thay sờ sờ ngọc bội của Lữ Hậu Tích, cảm thụ được linh khí ẩn chứa trong ngọc bội, trong lòng chấn động, càng thêm kiên định phải lấy được tới tay.
- Đã có khối ngọc bội này, tối đa 3-5 ngày thời gian, ta sẽ có thể đột phá đến Luyện Khí tầng hai.
Trần Thanh Đế có chút không bỏ buông lỏng ngọc bội ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Nhất định phải lấy tới tay.
Dùng tu vi hiện tại của Trần Thanh Đế, muốn tu luyện tới Luyện Khí tầng hai, chỉ là mua sắm dược liệu, ít nhất cũng phải tốn hao một nghìn vạn.
Tiền, đối với Trần Thanh Đế mà nói căn bản là không coi vào đâu, quan trọng nhất là lãng phí thời gian.
Căn cứ Trần Thanh Đế sơ bộ đoán chừng, coi như là có đại lượng dược liệu trợ giúp, trong hoàn cảnh linh khí địa cầu mỏng manh đến cơ hồ có thể không cần tính, không có hai ba tháng thời gian, thì đừng nghĩ đột phá đến Luyện Khí tầng hai.
Nhưng mà, khối ngọc bội này của Lữ Hậu Tích lại có thể để cho Trần Thanh Đế trong vòng ba đến năm ngày đột phá.
Do đó có thể thấy được, khối ngọc bội này của Lữ Hậu Tích đối với Trần Thanh Đế mà nói, cũng không chỉ là giá trị hơn một nghìn vạn đơn giản như vậy, đây chính là rút ngắn thời gian a.
- Cái này...
Lữ Hậu Tích lập tức khó xử, rất là không nỡ.
Khối ngọc bội trước ngực Lữ Hậu Tích này, đó cũng không phải là ngọc bội tầm thường, là bùa hộ mệnh mang từ nhỏ, giá trị đắt đỏ không nói, chủ yếu là ý nghĩa sâu nặng.
Nếu như thua khối ngọc bội này, sau khi Lữ Hậu Tích trở về, vậy sẽ rất phiền toái.