Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 25: Thôn phệ kỳ bảo
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nắm bức tượng ‘Bạch Ngọc Quan Âm’ bé bé xinh xinh trong tay, Nhật Vũ cảm thấy thật khó tin. Kể từ lúc sở hữu ‘Đại Trí Tuệ’ của nhân loại, hắn vẫn mãi luôn suy nghĩ về con đường tu luyện cho mình. Như vị công tử sư phụ kia của hắn đã nói, chỉ cần ‘Ngộ’ ắt sẽ đại thành. Phải rồi, như Kim Thiền Tử(1) sư huynh của hắn phải mất hơn 9 kiếp người, mãi đến khi chuyển thế thành Đường Tam Tạng mới tu luyện đến cảnh giới Bất Diệt, sau đó đánh bại Tôn Ngộ Không rồi mới bắt đầu hành trình bất diệt của mình. Chẳng lẽ bây giờ cũng bắt hắn phải bò từ từ như vậy sao?
Lắc đầu thở dài, chuyện này tạm gác qua một bên đi đã. Trước mắt phải giải quyết cho xong mấy cái phiền phức nhỏ nhặt rồi hẵn hay.
Rời khỏi nhà của Lợi mập, Nhật Vũ và Phùng ca cùng vài đứa anh em khác lôi ba cái xác kia về, tuy nhiên không ngờ rằng vẫn còn một đứa thoi thóp, đó chính là gã đồng tính đã bị Nhật Vũ lên gối đến nát cả hàm răng.
Thôi thì đã làm phải làm cho trót…
“Nè, còn sống không mày, mở mắt ra nhìn cho kỹ đây. Tao biết là có người sai tụi bây đoạt thứ trên tay của tao.”
Nói rồi hắn phe phẩy bức tượng trước ánh mắt tràn ngập ham muốn của Jack:
“Giờ tao thả mày, về bảo ông chủ của mày đến đây đàm phán với tao, rõ chưa. Cũng đừng kiếm chuyện với gia đình thằng cha Nguyễn Kim Lợi nữa, có gì thì kiếm tao đây này.”
Và anh chàng đồng tính đẹp trai của chúng ta liều mạng gật đầu, không giết đã là may lắm rồi, đã vậy lại còn tha về nữa chứ. Úi đcm, hắn có lúc đã tưởng mình sẽ bị cả đám nam nhân to cao dày vò đến hoa tàn ngọc nát luôn đấy chứ, nay được ân xá thì khác nào lôi hắn từ địa ngục lên thiên đường.
-o0o-
Ngày hôm sau, Phùng ca đi Lào, Nhật Vũ cũng thông báo với gia đình cô bé Lê Linh là sẽ dọn ra ngoài sống, ăn nhờ ở đậu mãi cũng kỳ, vả lại cha mẹ cô ta cũng sắp về rồi, nghe đâu còn dẫn về một người họ hàng xa ở bên Mỹ nữa chứ, cả cái biệt thự cũng đầy ắp người rồi còn gì, mình lượn nhanh cho nước nó trong.
May mà lúc trước hắn có mua một cái nhà ở ngoại thành, thích hợp cho việc lánh đời vô cùng.
Theo như những gì Nguyễn Kim Lợi đã nói, bức tượng này đứng thứ 99 trong số 100 kỳ bảo của thế giới, hoàn toàn vô giá đó. Đồn rằng đã được truyền từ thời nhà Thanh bên Tàu cho đến nay cũng hơn mấy trăm năm có thừa.
Lần đầu tiên nhìn thấy thì Nhật Vũ đã thông qua kho tri thức của Đại Trí Tuệ mà nhận biết được vật này, nhưng thứ làm hắn kinh ngạc nhất chính là luồng linh khí nhàn nhạt bao quanh nó, tuy là rất yếu nhưng hắn vẫn cảm nhận được đó là ba động của Mộc hệ nguyên lực.
Nhật Vũ nhẹ nhàng vuốt ve lên bức tượng, tinh thần hắn dao động, một chút Phật lực nhỏ nhoi vốn có từ chữ Vạn trên ngực truyền đến dẫn nhập vào bức tượng màu trắng trên tay.
Dị biến xảy ra, hấp thụ… dòng chân nguyên Phật lực đó điên cuồng hấp thụ Mộc hệ nguyên lực, cả quá trình diễn ra chưa đến một phần mười giây đồng hồ. Sau đó… bức tượng Bạch Ngọc Quan Âm đã vỡ tan ra thành tro bụi.
Quá tuyệt, không ngờ là lại còn cách này.
Thôn phệ (hấp thụ) là cách tốt nhất để tịnh tiến công lực, hay chính xác hơn là làm môn công pháp Bát Nhã Ba La Mật Đa tiến hóa.
“Danh sách 100 kỳ bảo trong thiên hạ sao? Ta sẽ thôn phệ cho bằng hết.”
Nhật Vũ cười như điên như dại, may mà trong nhà chỉ có mình hắn, bằng không lại khéo có người tưởng rằng hắn bị động kinh không chừng.
(1): Kim Thiền Tử chính là Đường Tam Tạng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 26: Sát tinh đến
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Mày nói là hai đứa nó đều đã chết.”
Jack nhìn lão đại của mình khẽ gật đầu.
“Không ngờ ở đó lại có cao thủ. Qua lời thằng Jack kể, hai đứa bây có đoán ra chút lai lịch nào của tay đó không?”
Vị lão đại này nhìn về phía góc phòng, một bóng người đáp lại: “Chỉ nghe kể thì rất khó đoán ra, phải tận tay giao thủ mới có thể rõ ràng được.”
“Ba anh em nhà J là do một tay ngươi đào tạo, quyền thuật của ngươi gần như là đứng đầu trong giới hắc đạo, lấy cớ gì mà bọn nó bị đánh cho không có cơ hội trả đòn là thế nào?”
Giọng nói của vị hắc bang lão đại này có vẻ hơi nóng lên rồi, tuy nhiên bóng người đứng trong góc phòng vẫn hờ hững đáp:
“Đạt đến cảnh giới cao nhất thì ‘Vạn Võ Quy Tông’, Karate cũng vậy, võ cổ truyền Trung Quốc cũng thế, ngay cả Wrestling cũng không ngoại lệ đâu. Võ thuật cơ bản là để giúp thân thể con người tiếp cận với cực hạn và tiến hóa. Theo như những gì Jack thuật lại thì gã này có thể dễ dàng nâng cả chiếc xe máy gần 200kg lên mà ném như vậy thì rất có thể hắn đã tiến vào ‘Tiềm Lực Khu’.”
“Ta không có ý trách các ngươi, nhưng phải nghĩ cách đoạt lại bức tượng ngay đi, khách hàng đang hối thúc chúng ta đó.”
“Lần này ta sẽ ra tay, tiện thể dẫn theo lão Tam và lão Tứ cùng xuất binh, cả ba cao thủ Tiềm Lực Khu phối hợp ta không tin là hắn vẫn chiếm thế thượng phong.”
Vị lão đại vô cùng hài lòng phất tay bảo tất cả lui đi, sau đó cả căn phòng đều trở lại khoảng không gian yên tĩnh vốn có của nó.
Bọn họ gọi là băng Ám Thập Tự, lão đại là anh cả, kế đến là lão Nhị cho đến lão Tứ. Lão Nhị cũng chính là bóng người trong góc phòng lúc nãy, đồ đệ của hắn chính là ba anh em nhà J đã bị Nhật Vũ đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Ngoại hiệu của hắn là Hắc Quyền Chi Vương, thành tích bất bại trong giới Hắc Đài (võ đài thế giới ngầm). Từ nhỏ đã luyện tập Karate, Triệt Quyền Đạo, Nhu Thuật và vật tự do, sau khi đoạt được chức quán quân thế giới giải K-1(1) thì lao đầu vào nghiên cứu võ cổ truyền Trung Quốc cùng các kỹ thuật đối chiến của quân đội. Năm 40 tuổi tiến vào Tiềm Lực Khu, trở thành một trong 10 siêu nhân có thật trên thế giới đứng hàng thứ 5.
Lão Tam là một sát thủ bậc thầy, rất giỏi cận chiến và kỹ thuật ám sát, thân truyền của Ninja phái Iga nhất mạch truyền đời của Hattori Hanzo(2). Cũng đã tiến nhập tiềm lực khu và đứng thứ 6.
Lão Tứ có biệt hiệu là Súng Thần. Có khả năng sử dụng tất cả các loại súng và phản xạ thần kinh vô cùng đáng sợ. Với thành tích gần như và vô địch thì hắn đứng thứ 3 trong 10 siêu nhân.
Lúc này Nhật Vũ vẫn không hề biết rằng hắn đã vô tình động đến ba sát tinh đáng sợ vô cùng.
(1): K-1 là 1 giải đấu tự do, vậy thôi.
(2): Hattori Hanzo thì quá nổi tiếng rồi
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 27: Tập bay
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đã hơn 3 ngày rồi nhưng Nhật Vũ đang rất cố gắng tập luyện… chính xác là tập bay.
Theo như những gì lão thiên thần mập mập Morgan đó nói thì thân thể của Bán Tiên vẫn có khả năng phi thiên độn địa, nhưng khoan nói đến việc chui xuống đất đi, dưới đó vừa dơ vừa tối nên chẳng ai thèm xuống đâu.
Bay, đơn giản chỉ là đem chân nguyên lực phân đều ra toàn thân, tản mác ra xung quanh phối hợp với linh khí của thiên địa làm thân thể trôi nổi.
“Đơn giản cái cục c*t.”
Đó là nguyên văn những gì Nhật Vũ đã chửi khi đọc quyển sách hướng dẫn tập bay trong túi Càn Khôn.
Cũng khoan nói đến kỹ thuật bay lượn, hiện giờ chân nguyên lực trong thân thể của hắn ít đến thảm thương. Người ta tuyện võ công tích tụ chân nguyên làm to kinh mạch để chứa chân nguyên ra mất gần mấy chục năm thậm chí là cả trăm năm, Nhật Vũ chỉ tình cờ sở hữu võ công của Đạt Ma và dùng Đào tiên cải tạo thân thể nên dù biên độ thân thể đã tiến vào Tiềm Lực Khu nhưng kinh mạch và nguyên thần thì vẫn như cũ mà thôi.
Cũng giống như một bộ đội đặc chủng và một thằng du côn cùng xài súng vậy. Uy lực thì như nhau nhưng trình độ và kỹ thuật thì hoàn toàn khác biệt.
Nếu đụng phải cao thủ nội gia thì đảm bảo chỉ sau vài hiệp là Nhật Vũ sẽ bị xử đẹp ngay thôi, đó chính là sự chênh lệch của kẻ nhờ trúng số mà giàu với kẻ giàu từ hai bàn tay trắng và chính sức lực của mình.
Thế nên hi vọng cuối cùng của Nhật Vũ chính là công pháp Bát Nhã Ba La Mật Đa sẽ tiến hóa, chỉ cần đột phá vào cảnh giới Phục Hoại thì nhất định chân nguyên lực trong người sẽ dồi dào vô cùng.
“30cm.”
Đó là giới hạn cuối cùng mà Nhật Vũ có thể duy trì được, lơ lửng trên không trung 30cm, nghe thì có vẻ khá là ổn rồi đó nhưng cứ đứng đực ra đó thì làm được cái đếch gì đâu.
Kỹ thuật bay, đẩy chân nguyên xuống lòng bàn chân hoặc tụ lại làm thành một đôi cánh.
Lại là chân nguyên, ta thì lại không có nhiều đến vậy đâu.
Vậy mới nói bay chính là một khát vọng, nó khiến chàng Vũ nhà ta nhớ đến bài hát ‘bay không cần cánh (Flying without wings)’ của nhóm ‘cuộc sống miền tây (Westlife)’.
Thế nhưng sự thật vẫn luôn phũ phàng như thế đấy, con người vẫn luôn khát vọng đến bầu trời cao vợi, họ làm ra máy bay, và rồi khi họ nhận ra rằng họ vốn có thể bay thì lại bất lực nhìn bản thân mình không đủ Pin để mà bay.
…
Thế nhưng rất nhiều năm sau đó, trong quyển hồi ký của một vị Đại Tiên có đoạn chép rằng:
“Lúc đó bổn tọa chỉ đành biết bất lực nhìn mình lơ lửng trên không 30cm mà không cách chi cải thiện được. Tuy vậy nhưng để thỏa mãn khát vọng bay của mình nên ta vẫn cố chấp đi mua một cây quạt và để nó thổi đẩy ta bay đi. Cứ coi như ta đang tự sướng tinh thần cũng được, âu cũng là vì tuổi trẻ bồng bột.”
Quyển hồi ký đó liên tục đứng trong hàng ngũ những quyển kỳ thư nổi tiếng toàn tu chân giới, người người đều đọc, nhà nhà nghiền ngẫm. Nhưng không ai cười vị Đại Tiên đó cả, họ đều cho rằng ông ta rất thông minh và vô cùng kiên định, vì ước mơ bay lượn mà sẵn sàng cầm theo cả bình sạc điện cùng một cây quạt máy mà không sợ quê chút nào, thực quả là một người đàn ông đích thực.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 28: Trần Thế Thành
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trần Thế Thành, cháu đích tôn của Trần gia đã đóng binh ở Sài Thành từ sau cách mạng tháng 8 đến nay. Gia đình rất có thế lực và giàu có, lại nói Thế Thành từ khi sinh ra đã được nhận định là kỳ tài trăm năm có một. Lớn lên đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao cũng phi thường lợi hại cho nên rất được các cô gái hâm mộ, đặc biệt là võ thuật.
Hắn là bạn thân của Lê Linh, cùng thi vào một trường đại học. Sáng hôm nay khi đang trong bữa ăn sáng, cả nhà của hắn đã phải tiếp ba người khách nước ngoài lạ mặt. Cha của Thế Thành có quan hệ sâu rộng với hắc bang của nước ngoài cho nên họ tìm đến tận nhà cũng chẳng có gì làm lạ.
Theo như những gì họ nói thì họ đến Việt Nam để tìm một người, khi đưa tấm ảnh của người đó ra thì Thế Thành hết sức ngạc nhiên, đây chẳng phải là cái tên ngốc Nhật Vũ đó sao?
Thế Thành thích Lê Linh, cái đó thì ai cũng biết, thế nhưng cô nàng suốt ngày bám lấy cái tên ngốc mất trí nhớ đó mà đòi hắn dạy võ công. Tuy là hắn cũng thật sự rất có bản lĩnh, một người đánh cả đám nhưng mà Thế Thành vẫn không cam tâm chút nào. Gã quyết tâm phải cua cho bằng được Lê Linh.
“Hình như tôi biết người này.”
Trần Thế Thành căn bản là chẳng quan tâm đến lí do tại sao họ tìm Nhật Vũ. Nếu là người quen thì đem hắn đi càng xa càng tốt, nếu là kẻ thù thì tiện tay chém chết giùm đi ta đốt pháo ăn mừng.
-o0o-
“Linh nè, em biết anh Vũ dọn đi đâu rồi không?”
“Nghe hắn nói là ra ngoại thành, có dịp chúng ta rủ cả đám xuống thăm hắn. Trong điện thoại hắn nói là gần đây nhớ ra được một số chuyện nên tình trạng có vẻ khả quang hơn rồi.”
Thế Thành hít sâu một hơi, trong lòng thầm rủa: “Lại còn điện thoại cho nhau nữa chứ, gian phu dâm phụ.”
“Chi bằng giờ đi luôn đi, nghe nói anh Vũ giỏi võ lắm, ba anh mới quen được 3 ông bạn cũng thuộc hàng khủng, dẫn sang cho bọn họ giao lưu một chút cũng vui.”
Lê Linh vô cùng sùng bái đánh nhau, mấy cái thứ náo nhiệt đó sao thiếu nàng được.
“Ok! Đi ngay cho nóng.”
Trần Thế Thành ngoài mặt thì tươi cười nho nhã nhưng trong lòng thì cười lớn ơi là lớn, hắn đắc ý vô cùng. Sở dĩ hắn dám cam đoan rằng ba thằng cha này sẽ đập Nhật Vũ ra cám là bởi vì trông nét mặt của họ chẳng giống đi thăm người ta chút nào, đã vậy lại liên tưởng đến vết thương trước ngực của hắn mấy tháng trước là đủ biết tình hình nghiêm trọng thế nào rồi.
“Đây rõ ràng là hắc bang thanh toán lẫn nhau, chết đi cho đỡ phiền phức.”
Trần Thế Thành, một tên công tử mặt trắng rất đáng tán thưởng, tâm cơ cũng không tệ chút nào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi