Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 26: Cướp.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Bách hóa Tân Phổ có đến sáu, bảy tầng là tiệm trang sức, ở đây hội tụ tất cả các nhãn hàng nổi tiếng trong và ngoài nước, tiền thuê địa điểm ở đây có thể khiến mấy cửa hàng nhỏ không dám lui tới.
Thang máy đưa Đỗ Thừa lên thẳng tầng sáu khu bách hóa, vừa mửa cở thang máy, đập ngay vào mắt Đỗ Thừa là biết bao tiệm trang sức cùng các thiết bị xa xỉ làm Đỗ Thừa hoa cả mắt.
“Xem ra tôi phải về thay quần áo rồi mới có thể quay lại đây…”
Tựa hồ như mỗi tiệm trang sức đều có nhiều đồ xa xỉ, thoạt nhìn rất tráng lệ mà trên người Đỗ Thừa lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường với chiếc quần bò, trông có chút nghèo túng.
Lúc này cũng đã là thời tiết giữa tháng 5, chất liệu Pais thế gia dùng có chút dầy nên ban ngày mặc xem ra rất nóng.
Nhưng Đỗ Thừa chỉ nói đùa vậy, hắn cũng không phải vì thế mà quay về thay quần áo, nên sau khi lướt nhìn một lượt, Đỗ Thừa bước đến một tiệm ở trung tâm có tên là tiệm vàng bạc đá quý Bảo Thi Long Châu.
Vì là một nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, diện tích cửa hàng rất lớn lại nằm ở trung tâm, hơn 100 mét vuông. Cửa hàng lớn như vậy trong bách hóa cũng không thấy nhiều.
Đứng trước cửa hàng là hai người tiếp tân mặc lễ phục màu trắng, thái độ rất nhẹ nhàng hòa nhã, nhìn thấy Đỗ Thừa, hai người đều mỉm cười rất lịch sự. Tuy mỉm cười rất lịch sự nhưng chỉ cần chú ý một chút, Đỗ Thừa có thể cảm nhận được một chút khinh thường ẩn sâu trong đôi mắt ấy.
Đỗ Thừa cũng không quan tâm, hắn bước vào bên trong cửa hàng.
Lúc này là hơn 2h chiều, trong cửa hàng không có nhiều khách nhưng những cô bán hàng mặc đồng phục bó sát để lộ đôi chân thon dài thì khá nhiều, hai vị tiếp tân đứng ngoài cổng chắc là bảo vệ.
Đỗ Thừa bước vào hút hết sự chú ý của các cô bán hàng. Định tới bên Đỗ Thừa chào hỏi nhưng chợt nhìn thấy cách ăn mặc của Đỗ Thừa nên lại thôi, sự nhiệt tình bỗng chốc biến đâu mất. Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, một cô đứng lên mỉm cười lịch sự.
Vì là nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng, giá trang sức của Bảo Thi Long Châu thật khiến người khác giật mình, ít nhất cũng là gần một vạn, nhiều nhất có thể lên đến 10 vạn hoặc thậm chí là trăm vạn nên khách ở đây thường là những người giàu có. Bộ dạnng của Đỗ Thừa hôm nay giống như người nghèo túng, hơn nữa tuổi tác cũng tính là trẻ, khách như vậy rất hiếm thấy hoặc là đi nhầm cửa.
Đỗ Thừa chỉ mỉm cười. Trước khi bước vào cửa hàng, Đỗ Thừa đã được Hân nhi nói trước về giá cả ở đây rồi, đắt không mua nổi. Nhưng vài vạn đối với Đỗ Thừa khi sắp là một đại gia lúc này thì chẳng thấm vào đâu.
Nhìn lướt qua một lượt bốn phía, cửa hàng rất lớn nhưng đồ trang sức không nhiều. Đối với hãng trang sức hàng đầu như thế này, chỉ chú trọng chất lượng chứ không chú trọng số lượng. Vậy nên giá đồ trang sức ở đây vẫn cứ cao mà không giảm.
Cuối cùng, ánh mắt Đỗ Thừa bị cuốn hút bởi sản phẩm mới nhất. từ phong cách tráng lệ của Paris thế gia đến kiểu sống hoa lệ, thiết kế linh hoạt, khắc họa hình tượng người phụ nữ hiện đại, xinh đẹp và hòa vào tự nhiên, với ngọc boucheronfleursfatales đính phía trên.
Nhưng giá của nó thì khiến người khác phải giật mình, nhưng dù là hình thức hay giá tiền đều trong điều kiện cho phép của Đỗ Thừa, nên sau khi nhìn thấy hắn liền đi tới chiếc giá bày.
Đó là đôi khuyên tai lấy hoa thủy tiên làm chủ đề, với ngọc phỉ thúy làm cánh hoa, ở giữa là một viên chân châu làm nhụy, bên cạnh còn khảm những con thiên nga bằng đá cẩm thạch hồng, nhìn rất cao quý mà lại phóng khoáng, tinh xảo mà không thô kệch, rất phù hợp với khí chất của Cố Tư Hân, lại rất hợp với chiếc váy violet của cô.
“Xin hỏi đôi hoa tai “Lời của hoa thủy tiên” này giá bao nhiêu tiền?”
“Lời của hoa thủy tiên” là tên tiếng trung dịch ra, giá niêm yết so với giá Hân nhi nói với Đỗ Thừa có khác một chút, 30.600, đắt hơn gần 8.000 tệ, Đỗ Thừa vẫn muốn mua.
“Anh định mua đôi hoa tai này?”
Lúc Đỗ Thừa đi tới, cô bán hàng trắng trẻo nhìn chăm chăm bộ dạng của Đỗ Thừa, vỗn dĩ cho rằng sau khi nghe xong giá, Đỗ Thừa có thể giật mình mà đi chỗ khác, nào ngờ Đỗ Thừa thậm chí còn có ý định mua.
“Ừm” Đỗ Thừa gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Chiếc hoa tai này là hàng mới về hôm trước, giá của nó có thể không đúng như niêm yết, để tôi giúp ngài hỏi lại một chút, ngài vui lòng chờ tôi một lát” Tuy người phục vụ có chút ngoài sức tưởng tượng nhưng vẫn rất lịch sự nói với Đỗ Thừa rồi đi về phía quầy thu ngân nơi người quản lí đang tiến hành kiểm tra xử lý.
Khoảng mười mấy giây sau, cô cùng người quản lý bước về phía Đỗ Thừa.
“Chào ngài, rất xin lỗi, đôi hoa tay này là hàng mới nên chúng tôi chỉ có một đôi nhưng đã có người đặt mất rồi, ngài có thể vui lòng xem kiểu dáng khác được không?”
Người quản lý nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt áy náy rồi khách khí nói với anh.
Tuy nhìn cách ăn mặc của Đỗ Thừa rất bình thường nhưng người quản lý biết hắn không phải người tầm thường. Trong thần sắc của Đỗ Thừa có thể thấy, có chút hoài nghi nhưng cuối cùng Đỗ Thừa hoàn toàn có thực lực để mua đôi hoa tai nên thái độ mới như vậy.
“Đã có người đặt rồi sao các người vẫn bày ở đây?” Đỗ Thừa trong lòng có chút thất vọng hỏi.
“Đây là lỗi từ phía cửa hàng, thành thật xin lỗi, chi bằng ngài xem kiểu dáng khác? Nếu như tìm được kiểu dáng nào ưa thích, chúng tôi sẽ chiết khấu, ngài thấy thế nào?” Người quản lý vội vàng cười thiện ý, thái độ hết sức thành khẩn, khiến Đỗ Thừa không thể giận nổi.
“Đừng đắt quá tôi mua không nổi”.
Đỗ Thừa không muốn mua cái khác, phù hợp thì chỉ có đôi hoa tai thủy tiên ấy thôi, không biết giá cả thế nào, nếu mang trên người Cố Tư Hân thì vô cùng thích hợp.
Cho nên, sau khi nghĩ một hồi, Đỗ Thừa nói với người quản lý: “Hay thế này đi, mấy người có thể gọi điện cho vị khách đã đặt đôi khuyên tai này, đôi khuyên tai này tới đã mấy ngày mà họ vẫn chưa đến lấy, nếu không gấp, họ có thể nhường cho tôi không?”
“Ừm, được, vậy ngài vui lòng chờ một chút, tôi thử gọi điện thoại xem sao” Yêu cầu của Đỗ Thừa rất hợp lý nên người quản lý không thể từ chối. Gật đầu đồng ý một tiếng rồi người quản lý đi về phía quầy điện thoại.
Mà lúc này, một người phụ nữ dáng dong dỏng cao, đi bên cạnh là một người đàn ông, cùng bước vào cửa hàng.
Vén mái tóc dài đen nhánh đến chiếc cổ trắng ngần, người phụ nữ kia cũng chẳng kém Lý Ân Tuệ về dung mạo đến nhan sắc, xem ra cùng vô cùng cao quý, mặc trên người bộ trang phục bó sát cùng các đồ trang sức, lộ ra thân hình thon thả ba vòng rõ nét, bộ ngực thon nhỏ, cùng đôi chân trắng nõn thon dài, càng làm rõ nhưng đường cong hoàn mỹ.
Bước đi từng bước chậm rãi, ổn định cộng thêm trang phục trên người, rõ ràng là túyp nhân vật có phong cách.
Người đàn ông đi bên cạnh xem tướng mạo cũng không phải bình thường. Vẻ ngoài anh tuấn, trên người vận một bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, thần thái hơn người, đối với hầu hết phái nữ, người đàn ông có một sức thu hút mãnh liệt, mà trong lúc này, người đàn ông giống như sứ giả đi bên cạnh bảo vệ, hơi có chút gì đó như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Người quản lý định gọi điện thoại thì nhìn thấy người phụ nữ đó bước vào nên vội vã buông điện thoại xuống, nhìn người phụ nữ giọng điệu vô cùng nhiệt tình: “Cố tiểu thư, tôi đang định gọi điện thoại cho tiểu thư, không ngờ cô lại đến đây rồi, đôi hoa tai thủy tiên cô thích đã tới rồi, mời cô đi cùng tôi”.
Vừa nói, người quản lý vừa chỉ tay về phía Đỗ Thừa đang đứng, sau đó dẫn người đàn ông và người phụ nữ bước tới.
Đi đến giá bày, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người phụ nữ chuyển hướng sang nhìn chỗ Đỗ Thừa, chỉ liếc qua rồi lạnh lùng nhìn đi nơi khác, nơi để đôi khuyên tai hoa thủy tiên.
“Thưa ngài, đây là hai vị khác đã đặt trước đôi hoa tai, nếu ngài thực sự thích đôi hoa tai này, ngài có thể thương lượng với hai vị đây xem sao” Người quản lý đi tới cạnh Đỗ Thừa rồi chỉ người phụ nữ họ Cố nói.
Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó ánh mắt anh nhìn cô tiểu thư họ Cô kia, hết sức thành khẩn, anh nói: “Cố tiểu thư, xin chào, hôm nay là sinh nhật một người bạn của tôi, tôi muốn tặng cô ấy đôi hoa tay này, nếu cô không gấp thì có thể nhường cho tôi lấy trước được không?”
“Không được, đôi hoa tai này hôm nay tôi cũng cần dùng, anh chọn cái khác đi” Vị tiểu thư họ Cố trả lời rất thẳng thắn, đầy vẻ lạnh lùng.
Đỗ Thừa không ngờ đối phương thẳng thắn đến vậy, hoàn toàn không để cho anh một con đường nào mà lạnh lùng từ chối, trong lòng có chút thất vọng lẫn một chút tức giận. Bản thân anh đã thành khẩn đề nghị thế mà trả lời một cách lạnh lùng như vậy.
Từ chối thỉnh cầu của Đỗ Thừa xong, tiểu thư họ Cố quay sang nói với người quản lý: “Quản lý Hàn, giúp tôi gói đôi hoa tai này lại, giờ tôi muốn lấy”.
Nói xong Cố tiểu thư rút ra một thẻ tín dụng màu đen đưa cho quản lý Hàn.
“Giai Nghi, để anh trả đi, hôm nay là sinh nhật em gái em, coi như quà anh tặng”.
Người đàn ông đẹp mã bên cạnh vội giữ tay mỹ nhân họ Cố rồi lấy thẻ tín dụng trong túi mình ra đưa cho người quản lý.
Cố Giai Nghi khẽ cau mày vì bị người đàn ông giữ tay lại, cô quay lại nói với người đàn ông vẻ lạnh lùng: “Hồng Sĩ Thành, đấy là quà sinh nhật tôi tặng em gái tôi, nếu như anh muốn tặng, anh chọn cái khác đi”.
Nghe Cố Giai Nghi nói, Đỗ Thừa trong lòng thầm than, chắc chỉ có thể lấy mỹ nhân băng giá để hình dung người phụ nữ không bình thường này, nghĩ vậy nên mọi tức giận của Đỗ Thừa đối với người đẹp đã tan biến.
Người đàn ông cao to đẹp mã bị Cố Giai Nghi từ chối thì không lộ vẻ tức giận mà chỉ có chút lúng túng, sau đó đi về hướng quầy trưng bày để chọn một cái khác làm quà cho cô em Cố Giai Nghi vừa nói.
Nhưng vừa lúc quản lý họ Hàn lấy chiếc thẻ tín dụng từ tay Cố Giai Nghi thì bỗng có tiếng thét dữ dội từ ngoài cửa vọng vào, ngay lập tức có bốn gã mặc trang phục màu đen bịt kín mặt nhanh chóng tiến vào bên trong cửa hàng với tốc độ rất nhanh, trong đó có hai tên cầm một khẩu súng ngắn, một tên cầm khẩu súng trường.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Đỗ Thừa đã biết có chuyện không ổn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 27: Lựa chọn.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Cướp, Đỗ Thừa dự đoán không sai, không phải diễn trò mà là sự thật.
Tổng cộng có 5 tên, ngoài trừ bốn tên vào trước, lúc sau có một tên cao to lực lưỡng gần hai mét bước vào, hai bên tay dẫn theo hai người khác, ấy là hai người bảo vệ đứng bên ngoài cửa.
Hai người bảo vệ đứng sững sang một bên, họ được huấn luyện đối phó với lưu manh thì được, nhưng đối mặt với bọn cướp hung tợn này thì chẳng bao giờ là đủ, nên hai người bảo vệ ngồi xuống đất ôm đầu, không dám nhúc nhúc nửa phân.
“Tất cả không được động đậy. Đứa nào dám báo cảnh sát thì sẽ là đứa bị bắn chết đầu tiên”.
Kẻ nắm trong tay khẩu súng trường chắc là kẻ cầm đầu, cầm súng quét qua một lượt, hắn quát lớn, giọng tràn đầy sát khí.
Những cô bán hàng là nữ nhìn tên cầm đầu đằng đằng sát khí mà sợ hãi đứng núp sang một bên.
Người quản lý họ Hàn đứng bên Đỗ Thừa bị dọa cho đến toàn thân run lên, Người đàn ông cao to tên là Hồng Sĩ Thành chẳng biết tốt đến mức nào, có vẻ trấn tĩnh đứng trước mặt Cố Giai Nghi để bảo vệ cô, nhưng Đỗ Thừa có thể thấy rõ toàn thân anh ta cũng đã run run.
Trái lại, Cố Giai Nghi hoàn toàn khác, cô rất bình tĩnh, chỉ khẽ nhíu mày.
Đỗ Thừa cũng không dám động đậy. Đối phương có súng, Đỗ Thừa tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, với lại anh cũng chẳng phải là siêu nhân, tinh thần trượng nghĩa cũng không tràn lan đến mức lúc này hành hiệp trượng nghĩa.
Sau khi không thấy động tĩnh gì, tên cầm súng trường quay sang nhìn tên cao to đang uy hiếp hai người bảo vệ, hắn quát lớn: “Thiết Tháp, đóng cửa lại, dọn sạch ở đây rồi nói sau”.
“Không thành vấn đề, đại ca”.
Tên cao to cười ha ha rồi tự tay kéo cánh cửa sắt của tiệm vàng xuống, chỉ để chừa một lỗ nhỏ quan sát bên ngoài.
Bọn họ có thể nói là vào hang hổ rồi, lúc này chạy trốn là không thể được, dựa theo hành động của bọn chúng, nếu có ý định chạy trốn thì đã không đóng cửa.
Mà ba tên còn lại, hai tên cầm dao dồn mấy cô bán hàng vào một bên, một tên cầm súng đi về phía Đỗ Thừa.
“Đi, chúng mày cút về phía đằng kia cho tao”.
Tên to cao cầm súng chỉ về hướng mấy cô bán hàng đang núp, nhìn mấy người Đỗ Thừa quát. Nói xong hắn tiến về phía quản lý Hàn, cười ha ha nói: “Không phải chạy, mau mở hết các tủ bày ra, không thì ông mày cho một phát súng”.
Rất rõ bọn này đã có kế hoạch hết rồi, mục tiêu cũng rất rõ ràng.
Người quản lý họ Hàn nào dám chống lại vì kết cục chết rất thê thảm, hơn nữa rõ ràng đây đều là bọn liều mạng lưu manh, mà anh chỉ là người làm thuê.
“Nhanh lên, chân tay cụt hết rồi à? Nhanh đem hết đồ trang sức bọc lại, đừng lãng phí thời gian” Tên cầm đầu to con có vẻ không hài lòng với sự chậm trễ của đồng bọn nên không ngừng bên cạnh thúc giục.
Mà Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi và người tên là Hồng Sĩ Thành đang đi hướng về phía mấy cô bán hàng, đứng cạnh uy hiếp là một tên đồ đen, bất cứ động tác nhỏ nào cũng không qua nổi mắt hắn.
“Giai Nghi, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em”.
Lúc này, Hồng Sĩ Thành còn chút dũng cảm, ngồi trước Cố Giai Nghi, chỉ là giọng điệu có chút run rẩy, hiển nhiên là không đủ dũng cảm.
“Cảm ơn”.
Cố Giai Nghi tuy lạnh lùng như núi băng nhưng trước lời động viên của Hồng Sĩ Thành, cô cũng nói một tiếng cảm ơn.
Tuy Đỗ Thừa không có bất kỳ một động tác nào nhưng anh đã ngầm thương lượng với Hân Nhi trong đầu.
“Hân Nhi, hệ thống phản kích phòng ngự có thể tránh đạn không?”
Đây là điều Đỗ Thừa quan tâm nhất, vì trong lòng Đỗ Thừa hết sức rõ, nếu không có súng thì năm tên kia dù có to con đến mấy đối với anh cũng chẳng là gì ghê góm, ghê gớm là vì trong tay chúng cùng lúc có súng trường và súng ngắn.
“Tốc độ viên đạn rất nhanh, chỉ khi chúng ta có thành công bước đầu mới có thể tránh được một trăm phần trăm, với tốc độ của ngài hiện tại, tỉ lệ thành công chỉ hơn 50%”.
Hân Nhi trả lời rất khách quan, hơn nữa cô cũng có kiến nghị: “Đỗ Thừa, đối phương có cả súng ngắn lẫn súng trường, trừ khi cấp bách, không thì ngài đừng xuất đầu lộ diện”.
Ở tình huống thế này, Hân Nhi cũng khó có thể chăm chú.
“Tôi biết, nhưng tôi lo tình hình có chút rắc rối…” Trong lòng Đỗ Thừa có chút lo lắng, dựa vào sự tiến triển của sự việc, sợ rằng thân phận hắn rất nhanh biến thành con tin, đến lúc đó vấn đề không phải là xuất đầu hay không mà là sự an toàn của tính mạng rồi.
“Quan sát trước rồi nói sau đi, xem có cơ hội thích hợp không”.
Hân Nhi gật gật đầu, lúc này cứ cho là cô muốn giúp Đỗ Thừa thì cũng phải chờ cơ hội.
Trong lúc Đỗ Thừa và Hân Nhi đang thương lượng, bọn cướp đã thu thập hết đồ trang sức trong tủ bày vào chiếc túi đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng lúc này đội bảo vệ bách hóa Tân Phổ đã vây kín bên ngoài, chỉ chờ cảnh sát tới.
Nhưng bọn cướp cũng không có ý định ra ngoài ngay lập tức, không ngoài tính toán của Đỗ Thừa, mấy người bọn họ đã trở thành con tin của bọn cướp.
Phía bên ngoài càng ngày càng ồn ào mà bên trong tiệm vàng thật yên tĩnh.
Hai tên cướp hành động chưa đầy 3 phút đã khoắng hết toàn bộ tiệm vàng.
Nhưng bọn cướp không hề có ý định dừng lại. Một tên cầm súng dí vào đầu quản lý Hàn, chuyển hướng đi vào kho của cửa hàng, chắc chắn trong đó vẫn còn thứ mà bọn chúng muốn.
Bên ngoài sảnh, ngoài tên thủ lĩnh, chỉ có tên gọi là Thiết Tháp và một tên đang nhìn chằm chằm Đỗ Thừa.
Đó là tên có dáng người nhỏ nhất trong bọn, tuy che mặt nhưng ánh mắt gian xảo vẫn đảo tới đảo lui, không ngừng đảo qua nơi mấy cô bán hàng ngồi xổm lộ ra những đôi chân dài thon thả đến mê người, trên nét mặt hiện rõ vẻ bỉ ổi.
Nhưng lúc ánh mắt hắn dời đến Cố Giai Nghi thì bất chợt dừng lại, dù che mặt nhưng có thể dễ dàng nhận ra vẻ ham muốn tràn đầy trong ánh mắt.
Lúc đó bộ dạng của Cố Giai Nghi vô cùng mê người, vốn dĩ cách ăn mặc cũng khiêu khích, dáng người có chút ngạo mạn cộng thêm đôi mông tròn căng, chiếc váy ngắn để lộ đôi tất chân ôm lấy cặp đùi thon dài vô cùng cuốn hút.
“Tươi ngon quá, khà khà…” Tên cướp cười gian tà rồi bước tới phía Cố Giai Nghi, ai cũng đều có thể nhìn ra mục tiêu của hắn là Cố Giai Nghi.
“Mày định làm gì, không được qua đây” Đứng trước Cố Giai Nghi là Hồng Sĩ Thành nói khi thấy tên cướp đang bước tới, chỉ là giọng điệu có chút run sợ, trong lòng chắc chắc rất hoảng loạn rồi.
“Cút, ông làm gì không liên quan gì đến mày” Tên cướp vỗn dĩ không thèm để ý đến Hồng Sĩ Thành, hắn bước tới đạp anh ta sang một bên.
Dáng Hồng Sĩ Thành so với tên cướp kia cao hơn nhiều nhưng căn bản không dám phản kháng, nghĩ tránh né cũng không kịp nên bị tên cướp đạp lăn ra đất, thân thể gập lại, rõ ràng tên cướp đạp rất mạnh.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Hồng Sĩ Thành, tên cướp càng hào hứng, cầm dao dí vào mặt Hồng Sĩ Thành: “Ông đây muốn chơi mỹ nhân này một lát, sao? Mày có ý kiến à?”
Một chúc lòng dũng cảm còn sót lại của Hồng Sĩ Thành đã sớm bị phát đạp của tên cướp đạp phăng đi mất rồi, nhìn con dao sáng loáng tên cướp cầm trong tay, anh vẻ mặt sợ hãi nói: “Cái mấy người cần là tiền đúng không, hãy để yên cho cô ấy, tôi sẽ đưa các người 100 vạn được không?”
“Một trăm vạn? Mày tưởng chúng ông là ai? Cứ cho là có 1.000 vạn thì đối với ông cũng chẳng là gì” Tên cướp nói với giọng điệu hết sức khinh bỉ, nói xong hắn lại đạp một phát nữa vào người Hồng Sĩ Thành rồi giọng ranh mãnh: “Xem ra mày là người bảo hộ của bông hoa này hả? Ông sẽ cho mày một cơ hội, ông đưa con dao này cho mày, mày mà đâm được ông thì ông tha cho nó, thế nào?”
Nói xong, tên cướp đúng thật đưa con dao cho Hồng Sĩ Thành, hơn nữa lại buông lỏng chân để Hồng Sĩ Thành có cơ hội đứng lên.
Nhìn tên cướp như vậy, trong mắt Cố Giai Nghi chợt lóe lên mộn tia hy vọng. Tuy bên ngoài rất trấn tĩnh, thậm chí phải dùng từ lạnh lùng để hình dung cô lúc này nhưng trong lòng nhất định đã rất sợ hãi, nhưng Cố Giai Nghi không muốn thể hiện sự sợ hãi trước mặt bất cứ người nào.
Đỗ Thừa tò mò không biết Hồng Sĩ Thành sẽ chọn thế nào, Đỗ Thừa có thể thấy rõ ánh mắt của Cố Giai Nghi, chỉ cần Hồng Sĩ Thành dũng cảm một chút là có thể lấy được lòng người đẹp rồi.
Không chỉ có Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi đang chăm chăm nhìn Hồng Sĩ Thành mà mấy cô bán hàng cùng hai tên cướp còn lại cũng đang nhìn anh, tất nhiên là muốn xem Hồng Sĩ Thành chọn phương án nào.
Hồng Sĩ Thành đứng dậy một cách khó khăn, toàn thân đang run lên bần bật, bàn tay cầm dao cũng không ngừng rung rung, trong ánh mắt cũng không có chút gì ý chí chiến đấu liều mạng, ngược lại là sự khiếp đảm, sợ hãi.
“Đến đây, đến đây mà chém, chém một nhát là mày thắng rồi”.
Tên cướp lộ rõ vẻ khinh thường Hồng Sĩ Thành, hơn nữa còn tự tay cầm bàn tay đang cầm dao của anh đặt vào cổ hắn, vô cùng kiêu ngạo nói.
“Mày đừng ép tao…” Bị đối phương khiêu khích, Hồng Sĩ Thành nhìn tên cướp rồi quay sang nhìn Cố Giai Nghi, giọng run run.
“Ép mày? Làm gì có chuyện ấy, hay là thế này, tao muốn thử xem mày chém thế nào”.
Tên cướp rõ ràng nghĩ Hồng Sĩ Thành không dám làm, vừa nói hắn vừa kề dao vào cổ, cổ hắn lúc này nằm ngay dưới lưỡi dao của Hồng Sĩ Thành.
Hai tên cướp bên cạnh nhìn thấy vẻ điên rồ của đồng bọn cũng chẳng có ý định can ngăn, hơn nữa lại còn nhìn Hồng Sĩ Thành vẻ mặt rất khinh thuờng, rõ ràng chúng biết hắn không dám ra tay.
Mà trên thực tế, bọn chúng đã đoán đúng rồi, Hồng Sĩ Thành đúng là không dám chém, hơn nữa còn bị ép lùi lại mấy bước.
“Thằng vô dụng” Bọn cướp hiển nhiên chỉ muốn chơi đùa một chút, sau khi cướp lại con dao từ tay Hồng Sĩ Thành, tên cướp lại đạp Hồng Sĩ Thành một phát nữa, hơn nữa còn cười vô cùng khinh bỉ.
Cảnh tượng như vậy khiến trong mắt Cố Giai Nghi lộ một tia thất vọng.
Trong lòng Đỗ Thừa cũng âm thầm thở dài, điều này cũng không thể trách Hồng Sĩ Thành, trong tình huống này, nếu Hồng Sĩ Thành dám ra tay thì chỉ có đường chết, vì Đỗ Thừa đã nhìn thấy rất rõ, tên cầm đầu đã lăm lăm súng quan sát con dao trong tay Hồng Sĩ Thành, chỉ cần hắn cử động một phát thì e rằng viên đạn vô tình đã xuyên qua cơ thể hắn.
Nhưng những điều đó cũng chẳng quan trọng, vì tên cướp đã hướng về phía Cố Giai Nghi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 28: Cơ hội.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
“Cô em, tốt nhất là đừng phản kháng, anh chỉ muốn vui một chút, chỉ cần em làm anh vui, anh sẽ thả em đi ngay, nếu không thì…” Tên cướp lè lưỡi liếm con dao sắc bén rồi cười một cách dâm đãng.
“Mày không được tới, tới là tao cắn lưỡi tự tử” Cố Giai Nghi nói một cách lạnh lùng, đó là lựa chọn duy nhất của cô.
“Cô em, cô em đang uy hiếp đấy à?”
Không phải vì thế mà tên cướp thôi không giở trò, ngược lại hắn lại càng có vẻ kích động hơn: “Nhưng anh lại rất thích tính cách thế này, thế mới có mùi vị, ha ha ha, cô em nghĩ chết thì có thể dọa được anh à? Anh đây càng thích cô em, hiểu chưa?”
Chỉ nghe những gì tên cướp nói cũng đã khiến sắc mặt Cố Giai Nghi trở nên tái nhợt, trong lời nói của hắn khiến cô cảm giác rất rõ, chỉ sợ rằng cứ cho cô có cắn lưỡi thật thì cũng không thoát được.
Lúc này bộ dạng lạnh lùng băng giá của Cố Giai Nghi cũng trở nên vô cùng sợ hãi rồi, nhưng vì tính cách như vậy nên càng sợ Cố Giai Nghi càng tỏ ra lạnh lùng.
“Con khỉ háo sắc, mày muốn vui vẻ thì nhanh lên, đừng có mà lề mề, bên ngoài bọn cớm cũng sắp đến rồi, nhanh nhanh còn làm việc chính”.
Tên cầm đầu đứng bên cạnh không có ý định ngăn cản, rõ ràng hắn hiểu tên háo sắc kia đã có hứng thú rồi, sau khi giục một tiếng, hắn đi về phía cửa sổ hai bên sảnh lớn rồi kéo rèm lại.
Lúc đó tên tên là Thiết Tháp cũng kéo cổng lại, vì bên ngoài cảnh sát đang lục tục kéo đến đang bao vây xung quanh cửa hàng.
Tên háo sắc thấy tên thủ lĩnh không có ý định ngăn cản thì càng bạo dạn hơn, cái dao trong tay đưa qua đưa lại trên làn da trơn mượt của khuôn mặt lạnh lùng, vừa cười vừa nói: “Cô em đừng có động đậy, nếu không ông không cẩn thận lại rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp này…”
Chiếc dao sáng loáng lướt qua khuôn mặt Cố Giai Nghi, tựa như lo sợ chiếc dao vô tình làm khuôn mặt cô bị thương, cả người không dừng nghiêng về phía sau, trong ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng nhưng cũng đầy phẫn nộ, nhưng cũng chẳng có cách nào chống trả.
Tên cướp cười dâm đãng, động tác của Cố Giai Nghi càng kích thích hắn, chiếc dao trong tay đã tuồn xuống cổ áo rồi nhẹ nhàng cắt đứt chiếc cúc đầu tiên.
Lưỡi dao sắc bén nhanh chóng khiến cổ áo cô nới rộng ra, tựa hồ có thể nhìn thấy xuân sắc ẩn hiện bên trong, tên cướp háo sắc càng hưng phấn, chỉ cần bung chiếc cúc thứ hai thì lập tức lộ ngay căp ngực tròn căng sợ rằng càng khiến tên cướp kích thích.
Tựa hồ ánh mắt những người ở đó đều hướng về tên quỷ háo sắc và Cố Giai Nghi, không ai chú ý đến Đỗ Thừa đã cử động nhẹ, vốn dĩ đang ngồi thẳng bỗng Đỗ Thừa ngồi hơi nghiêng nghiêng.
Tên cướp háo sắc đứng ngay phía trước Đỗ Thừa, cách Đỗ Thừa không tới ba bước chân, vừa lúc đó ánh mắt Đỗ Thừa bắt gặp ánh mắt của tên cầm đầu.
Thấy trong ánh mắt của tên cướp có ý cắt tiếp chiếc cúc thứ hai của Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa vẫn y nguyên vị trí mà không có bất cứ hành động nào.
Chiếc dao trong tay tên cướp lại trượt xuống, chiếc dao sắc bén đã cắt phăng chiếc cúc thứ hai của Cố Giai Nghi, chiếc vạt áo không giữ nổi bộ ngực đầy đặn của Cố Giai Nghi, phút chốc đã mở ra hết.
Nhưng trong lúc tên cướp đang mải mê ngắm nhìn bộ ngực căng tròn trắng nõn của cô, trong ánh mắt Cố Giai Nghi bỗng hiện rõ một tia quyết liệt, thừa lúc hắn không chú ý, cô lấy chân đạp thật mạnh vào chỗ bí mật của tên háo sắc.
Toàn bộ sự chú ý của tên háo sắc đang dồn vào cặp ngực nõn nà, vỗn dĩ hắn không nghĩ một người con gái như Cố Giai Nghi có thể phản kháng, lại thêm khoảng cách gần như vậy, Cố Giai Nghi rất có ưu thế nghiêng về phía sau, đạp một cái thật mạnh vào chỗ hiểm của tên háo sắc.
Các đạp của Cố Giai Nghi không nhẹ, cảm giác đau đớn ở chỗ hiểm khiến tên cướp quằn quại trên sàn, mà nơi hắn ngã vừa hay trước mặt Đỗ Thừa.
Trước cảnh tượng bất ngờ như vậy, mọi người không ai có phản ứng gì, nhưng ngay lúc đó. Đỗ Thừa đã động rồi.
“Khởi động mô thức phản kích phòng ngự, tiến vào trạng thái mô thức khống chế thần kinh”.
Tiếng Hân Nhi cơ giới hóa trong đầu Đỗ Thừa, chỉ thấy thân thể Đỗ Thừa lao về phía trước, anh vụt qua tên cướp háo sắc rồi cướp con dao trong tay hắn, thân hình mạnh mẽ lao lên phía trước, thuận chân anh đạp cho hắn một phát lăn một đoạn.
Tên cướp háo sắc cảm thấy đau đớn ở chỗ hiểm, toàn thân tê liệt rồi bất tỉnh.
Đồng tử tên thủ lĩnh co rút lại nhanh chóng, hắn không ngờ lại xảy ra một cảnh tượng ngoài dự đoán như vậy, ánh mắt biểu lộ sự tức giận, vì con quỷ háo sắc mà làm hỏng việc, hắn nhanh chóng chĩa súng về phía Đỗ Thừa.
Pằng…
Tiếng súng vang lên, có trong tay mấy người thì giết một người đối với bọn chúng chẳng là gì.
Nhưng tốc độ của Đỗ Thừa rất nhanh, hắn lao vụt về phía trước nên tựa hồ viên đạn sượt qua người hắn nhưng không trúng.
Trong mắt tên cầm đầu hiện lên một tia bất ngờ vẻ không thể tin, khoảng cách giữa hai người chỉ chưa đến 10 mét, trong một khoảng cách ngắn như vậy mà hắn lại bắn trượt.
Nhưng Đỗ Thừa không để hắn có cơ hội nổ súng lần thứ hai, lăm lăm chiếc dao trong tay Đỗ Thừa lao như bay tới phía tên cầm đầu đang đứng.
Tên cầm đầu chỉ có cảm giác có một tia sáng vụt qua rất nhanh, ngay sau đó là cảm giác như lưỡi dao lướt qua tay khiến hắn văng mất súng một quãng xa.
“Thiết Tháp, bắt lấy nó, nhanh lên”.
Trong lòng tên cầm đầu có chút hoang mang, hắn quát lớn một tiếng với tên to cao rồi bất chấp tay đang bị thương, hắn lao tới nơi khẩu súng bị quăng đi.
Nhưng Đỗ Thừa nhất định không để tên cầm đầu có cơ hội lấy lại khẩu súng, chỉ nhìn thấy toàn thân Đỗ Thừa như một chiếc cung tên và anh phóng đi như một mũi tên chớp nhoáng hướng về phía tên cầm đầu.
Tên cao to lực lưỡng thấy vậy bèn vội vã lao tới bắt Đỗ Thừa, nhưng Đỗ Thừa linh hoạt như một con cá, nhanh lẹ luồn lách phía sau lưng hắn.
Vì bị trở ngại nên khoảng cách giữa Đỗ Thừa và tên cầm đầu đã khá xa, lúc này khẩu súng chỉ cách tay với của tên thủ lĩnh chưa đầy hai mét mà cách Đỗ Thừa lại gần ba mét.
Tốc độ của Đỗ Thừa nhanh hơn hắn một chút, nên trong một khoảng cách ngắn như vậy thì rõ ràng không có cách nào vượt qua.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 29: Liêu âm thoái dương oai.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Lúc tên quỷ háo sắc định giở trò với Cố Giai Nghi thì Đỗ Thừa biết cơ hội đã tới rồi.
Cho nên khi tên háo sắc đứng chắn tầm nhìn của tên cầm đầu với Đỗ Thừa thì hắn đã bí mật ra ám hiệu với Cố Giai Nghi.
Vốn dĩ Đỗ Thừa chỉ định để Cố Giai Nghi từ từ lui về đằng sau, anh cũng không ngờ mỹ nhân băng giá Cố Giai Nghi lại không vừa như vậy, nhớ đến phát đạp của Cố Giai Nghi khiến Đỗ Thừa cảm thấy rờn rợn.
Vì có hành động của Cố Giai Nghi mà Đỗ Thừa có cơ hội, rồi nhanh chóng khởi động hệ thống phản kích phòng ngự, đem tất cả đều giao cho Hân Nhi tiến hành khống chế.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Hân Nhi, Đỗ Thừa không hề lo lắng, cứ cho là tên cầm đầu có trong tay súng đi chăng nữa thì Đỗ Thừa cũng không lo lắng.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Đỗ Thừa và tên thủ lĩnh.
Cho dù là trong ánh mắt Cố Giai Nghi hay mấy cô bán hàng, hay đến tên bị đạp sang một bên Hồng Sĩ Thành đều tràn đầy sự hy vọng pha lẫn chút bất ngờ không tưởng tượng nổi.
Động tác dứt khoát và nhanh lẹ của Đỗ Thừa khiến tất cả mọi người càng thêm tia hy vọng.
Lúc này, một tay của tên cầm đầu đã với được khẩu súng.
Nhưng đối với một người thuận tay phải mà phải dùng tay trái để làm một việc gì đó chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm, tên cầm đầu đã với được khẩu súng nhưng lại dùng bằng tay không thuận nên không có cách nào nhắm trúng Đỗ Thừa.
Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hân Nhi, đối với cảnh tượng có thể mười phần khả năng xảy ra, Hân Nhi đã trù liệu chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Hân Nhi vốn không để cho tên cầm đầu có một cơ hội nào, khống chế cơ thể Đỗ Thừa, cô trực tiếp dùng chân hắn phi như bay tới đá vào tay cẩm súng của hắn, lại một lần nữa khẩu súng bị đá văng đi.
Cùng lúc đó, Đỗ Thừa lao hết sức về phía ngực tên thủ lĩnh huých một cú thật mạnh, còn chân cũng nhanh chóng đá vào chỗ hiểm của hắn. Ngay lập tức mặt hắn đỏ bừng, rồi chuyển sang tái nhợt, thân thể mềm nhũn ngã xuống sàn.
Trong lòng Đỗ Thừa không biết nói gì, những gì Hân Nhi dạy trước mặt Cố Giai Nghi đều đã vận dụng cả rồi.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vì lúc này Hân Nhi đang khống chế cơ thể hắn, lập tức hắn hướng về phía tên Thiết Tháp thân thể to lớn.
Tuy rằng hình thể có sự chênh lệch rất lớn nhưng động tác nhanh lẹ và dứt khoát của Hân Nhi khiến Đỗ Thừa không biết nói gì.
Chỉ bằng một chiêu đơn giản nhưng là một chiêu chí mạng, Đỗ Thừa khiến cho tên Thiết Tháp cao to lực lưỡng, thân hình tráng kiện kia không kịp có một chút phản kháng nào, cứ thế mà ngã xuống đất ôm hạ bộ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng không thể không phủ nhận, Hân Nhi công kích đối với hắn là chiêu chí mạng, cho dù là tên cầm đầu hay là tên Thiết Tháp đều không phải là hạng lưu manh bình thường với sức phản kháng và công kích như vậy. Nhưng nếu như vậy sức mạnh và tốc độ công kích vào chỗ hiểm của Đỗ Thừa có thể dễ dàng giành thắng lợi nhưng cần một chút thời gian.
Đỗ Thừa không muốn lãng phí thời gian, vì lúc này vẫn còn có hai tên đang ở trong kho, trong đó có một tên cầm súng, sự uy hiếp càng lớn nếu để hắn kịp thời lao tới thì đối với Đỗ Thừa, sợ rằng có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên sau khi đánh bại tên Thiết Tháp, Hân Nhi khống chế thân thể Đỗ Thừa lao như bay đến cánh cửa dẫn đến nhà kho.
Những người còn lại gồm Cố Giai Nghi và mấy cô bán hàng nhanh chóng đứng lên, tiến đến chỗ cửa nơi tên Thiết Tháp ngã lăn.
Tiếng động bên ngoài khiến hai tên cướp chú ý nhưng Đỗ Thừa đã trốn ở cánh cửa lớn của sảnh, đợi tên có trong tay khẩu súng bước tới, Hân Nhi khống chế cơ thể Đỗ Thừa quét một đường khiến hắn ngã nhoài, dùng con dao trong tay đâm một nhát khiến hắn bất tỉnh.
Chỉ còn sót lại một tên, quả là rất đơn giản rồi, tuy trong tay hắn có cầm một con dao nhưng đối với Hân Nhi chỉ như một bữa ăn sáng.
Toàn bộ quá trình hành động của Đỗ Thừa từ khi bắt đầu đến kết thúc chưa đầy 30 giây, nhưng trong vòng 30 giây đó, 5 tên cướp không có lấy một cơ hội nhúc nhích, ba tên bị đánh bất tỉnh, toàn bộ bọn chúng đều không có khả năng phản kháng.
***
Là một trong những tập đoàn hàng đầu, chủ tịch tập đoàn bách hóa Tân Phổ, Hoàng Phổ Đông vừa bước qua tuổi năm mươi, thân hình hơi mập một chút nhưng dáng đứng thẳng khiến người ta cảm giác được vẻ ngoài uy nghiêm.
Bách hóa Tân Phổ là một trong ba tập đoàn hút vốn đầu tư rất mạnh, có thể nói bách hóa này là tâm huyết của Hoàng Phổ Đông. Sau khi xây dựng xong bách hóa Tân Phổ này, nơi đây không biết bao nhiêu nhãn hàng nổi tiếng trong ngoài nước đều tụ hội về đây, trong đó có cả những nhãn hàng trong nước chỉ có duy nhất một địa chỉ là ở đây, tiền đồ của bách hóa có thể không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên trong buổi họp hội đồng quản trị, Hoàng Phổ Đông nghe nói về vụ cướp, mặt ông tái xanh.
Nhưng là một thương nhân trầm tĩnh và trí tuệ hơn người, Hoàng Phổ Đông không hề biểu hiện ra điều gì, mà ông bình tĩnh rút điện thoại ra thực hiện các cuộc sắp xếp, một bên thông báo cho bên cảnh sát, một bên sắp xếp khơi thông công việc ở bách hóa Tân Phổ.
Đã xảy ra như vậy thì giảm thương vong là điều quan trọng, nếu như có vấn đề liên quan đến mạng người thì tiền đồ của bách hóa Tân Phổ e rằng khó nói.
Nhưng điều khiến Hoàng Phổ Đông không nghĩ tới là khi ông tới bách hóa Tân Phổ thì sự việc đã được giải quyết rồi.
“Diệp Đội trưởng, mấy tên tội phạm đã bị bắt chưa?”
Hoàng Phổ Đông hỏi đội trưởng đội cảnh sát khi cùng ông bước vào khu cửa hàng trang sức đã bị niêm phong.
Năm tên cướp bị còng tay ngồi xổm một bên, bên cạnh mấy người cảnh sát đang hỏi quản lý Hàn về diễn biến, tất nhiên là có cả Cố Giai Nghi và Hồng Sĩ Thành.
Lúc này Đỗ Thừa đang đứng bên cạnh Hoàng Phổ Đông và người được gọi là Diệp Đội trưởng.
Người được gọi là Diệp Đội trưởng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, vẻ mặt cương nghị khiến người ta có cảm giác thiết diện vô tư.
-“Đều đã bị bắt rồi, tổng cộng có 5 tên, đều là tái phạm, trong đó có ba tên đã có tiền án rồi” Nói xong, Diệp Đội trưởng chỉ Đỗ Thừa rồi nói với Hoàng Phổ Đông: “Hoàng Chủ tịch, lần này ông nhất định phải cảm ơn người thanh niên này, nếu như không có sự hành động của anh ấy e rằng chúng tôi không bắt được năm tên này, mà sự việc lần này có thể vô cùng phức tạp rồi”.
Nói xong, Diệp Đội trưởng nói qua về diễn biến vụ việc cho Hoàng Phổ Đông một lượt.
Nghe Diệp Đội trưởng nói xong, trong mắt Hoàng Phổ Đông biểu lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Tuy chỉ là sự tường thuật sơ lược nhưng hành động mạo hiểm như vậy khiến người bình thường cũng khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa bản thân Hoàng Phổ Đông cũng là người từ trong quân đội ra, chỉ cần nhìn qua là biết thân thủ của mấy tên cướp ra sao vậy mà nhìn người thanh niên gầy gò lại có thể khống chế được năm tên cướp, hơn nữa trong tay lại có súng và dao, sự việc khiến Hoàng Phổ Đông không thể nào tưởng tượng nổi.
Người thanh niên như vậy khiến Hoàng Phổ Đông không thể không muốn kết giao bạn hữu, cho nên khi bắt tay Đỗ Thừa, ông rất cảm kích nói: “Người anh em, lần này thực sự phải cảm ơn rồi”.
“Không cần phải khách sáo, tôi cũng vì phải bảo vệ bản thân mình mà ra tay thôi” Đỗ Thừa chỉ nói sự thực, vì nếu hắn không ra tay, hắn chắc chắn trở thành con tin của bọn chúng, lúc đó thì sự việc càng rắc rối.
“Không thể nói thế được, không cần biết nguyên do là gì, lần này anh bạn giúp Hoàng Phổ Đông tôi thì Hoàng Phổ Đông nợ anh bạn một món nợ ân tình”.
Hoàng Phổ Đông nói hết sức thẳng thắn. Bình thường ông không phải là người muốn nợ người khác món nợ ân tình, chỉ cần nợ một khoản là ông hết sức bồi hoàn.
Ánh mắt của Diệp Đội trưởng bên cạnh bỗng sáng lên, vì hắn biết ý câu nói của Hoàng Phổ Đông là gì.
Nghe Hoàng Phổ Đông nói vậy, trong ánh mắt Đỗ Thừa bỗng lóe lên một tia mà người khác không thể nhận ra, cứ cho là trước mặt anh là Hoàng Phổ Đông và Diệp Đội trưởng đi chăng nữa thì họ cũng không có cách nào nhận ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 30: Kết giao.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Hoàng Phổ Đông là một nhân vật khá bí ẩn. Đỗ Thừa nhớ lại khi hắn đang học cấp ba, trong giờ ngữ văn thầy giáo đều lấy những sự tích liên quan đến Hoàng Phổ Đông để giảng, hơn nữa trên bản tin, Đỗ Thừa cũng đã nhìn thấy vài lần, nên Hoàng Phổ Đông đối với Đỗ Thừa không có chút gì lạ lẫm.
Có của Hoàng Phổ Đông một món nợ ân tình càng khiến Đỗ Thừa lưu tâm.
“Ông ta muốn kết giao với mình” Trong lòng Đỗ Thừa ngay tức khắc nghĩ đến ý định của Hoàng Phổ Đông, nếu như không phải muốn kết giao thì ngay tại hiện trường ông ta chỉ cảm ơn vài câu rồi sau đó đưa mình tiền là xong, nhưng món nợ ân tình thì chắc không đơn giản.
Trong lòng Đỗ Thừa rất rõ, nếu bản thân có sự đi lại với Hoàng Phổ Đông thì đối với sự phát triển sau này của mình hết sức có lợi, đối với bản thân mình mà nói, đây là một cơ hội.
Nhưng Đỗ Thừa không đồng ý ngay mà lắc đầu nói: “Ân tình thì không nhất thiết, chủ tịch Hoàng, đội trưởng Diệp, tôi chỉ mong các ngài đừng lan truyền chuyện này rộng ra, tôi chỉ là một người đang đi học, nếu truyền rộng ra, tôi sợ đồng bọn của bọn cướp tìm tới, ảnh hưởng tới sự an toàn việc học tập của tôi”.
“Ừm, tất nhiên điều này là chắc chắn rồi, đội trưởng Diệp, vấn đề này thì phải phiền anh rồi, hy vọng các anh có thể giữ bí mật” Hoàng Phổ Đông nhìn Đỗ Thừa không có một chút kiêu ngạo, ngược lại lại rất cảnh giác và tỉ mỉ, trong lòng càng vô cùng ngưỡng mộ, liền vội vã nói với đội trưởng Diệp.
“Đây là công việc của cảnh sát chúng tôi mà, ngài yên tâm, không được sự cho phép của anh Đỗ đây, chúng tôi cũng không dám để sự việc lan rộng” Đội trưởng Diệp gật đầu, trả lời giọng rất khẳng định.
“Vậy là tốt rồi”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, hắn thực sự không lo có mấy tên đồng lõa của bọn cướp hay không, có sự trả thù hay không mà là một lý do trì hoãn, có một số sự việc không nên tự mình nói ra, như vậy tính chất đã khác rồi.
“Tốt rồi đội trưởng Diệp. Người anh em đây chắc sẽ không có vấn đề gì chứ hả?” Thấy sự tình như vậy, trong lòng rất muốn làm quen Đỗ Thừa, một người thanh niên kì lạ, Hoàng Phổ Đông quay sang hỏi đội trưởng Diệp.
Đội trưởng Diệp lắc đầu, nói: “Không vấn đề gì, diễn biến thế nào đều đã ghi chép lại rồi, có việc gì tôi sẽ liên hệ bằng điện thoại”.
“Ừm” Hoàng Phổ Đông đáp lại một tiếng rồi ánh mắt quay sang nhìn Đỗ Thừa, “Đã như vậy rồi, nếu người anh em không ngại thì để Hoàng Phổ Đông tôi biểu đạt lòng cảm ơn một chút”.
“Ngại quá, chủ tịch Hoàng, tối nay là sinh nhật một người bạn của tôi”.
Đỗ Thừa nhìn thoáng thời gian, dù trong lòng rất muốn kết giao cùng Hoàng Phổ Đông nhưng Đỗ Thừa cũng không quên việc của Cố Tư Hân, hơn nữa hắn lại chưa mua được món quà nào.
Nhưng Đỗ Thừa chưa nói hết thì bị Hoàng Phổ Đông ngắt lời, ông vừa cười vừa nói: “Không sao, bây giờ mới là 3h, vẫn còn thời gian, đến giờ tôi sẽ để người anh em đi là được chứ gì”.
“Thế cũng được”Hoàng Phổ Đông đã nói vậy thì Đỗ Thừa cũng không thể làm kiêu mà từ chối được, nên hắn gật đầu.
Nhưng lúc Đỗ Thừa cùng Hoàng Phổ Đông rời cửa hàng thì người quản lý họ Hàn sau khi ghi chép lại toàn bộ diễn biến sự việc vội bước nhanh tới chỗ Đỗ Thừa, “Đỗ tiên sinh, xin ngài hãy đợi một lát”.
“Quản lý Hàn, có việc gì sao?” Đỗ Thừa hỏi vẻ không hiểu.
Quản lý Hàn đưa tay ra, trong tay là một hộp gấm, vô cùng cảm kích nói: “Đỗ tiên sinh, may mà lần này có ngài giúp đỡ nên bọn cướp không thực hiện được ý đồ, nếu không thì Bảo Thi Long Châu lần này không biết thiệt hại bao nhiêu, nên đây là chút quà cảm tạ, mong ngài nhận”.
“Không cần đâu, nếu như mọi người muốn cảm ơn thì lần sau tôi tới giảm giá cho tôi là được rồi” Đỗ Thừa mỉm cười từ chối ý tốt của quản lý Hàn, món quà này Đỗ Thừa không hề nghĩ sẽ nhận.
Nói xong Đỗ Thừa cũng không nói gì thêm nữa mà quay người như thể muốn rời đi.
Hoàng Phổ Đông đứng bên cạnh nhìn sự việc như vậy, trong lòng càng đánh giá cao Đỗ Thừa. Món hàng của Bảo Thi Long Châu đều vô cùng cao quý, món quà này chắc chắn không phải rẻ mà nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa thì không phải là gia đình giàu có, có thể thẳng thắn từ chối như vậy chắc hẳn là một người vô cùng có khí phách.
“Đỗ tiên sinh, ngài không xem đó là gì sao?” Quản lý Hàn có chút vội vã liền mở chiếc hộp đang cầm trong tay, bên trong là đôi “Lời nói của hoa thủy tiên”.
“Lời nói của hoa thủy tiên”.
Đỗ Thừa sửng sốt, hắn không nghĩ tới quản lý Hàn lại tặng hắn món quà này, có chút khó hiểu hắn hỏi: “Quản lý Hàn, đôi hoa tai này không phải là cô tiểu thư họ Cố đã lấy rồi sao? Sao lại tặng cho tôi?”
“Cố tiểu thư đã đồng ý rồi, cô ấy cũng nhờ tôi gửi lời cảm ơn anh” Quản lý Hàn vội vàng giải thích, hơn nữa lại chỉ về phía xa xa Cố Giai Nghi đang đứng.
Cố Giai Nghi cũng đang nhìn về phía này, nhưng nhìn thấy quản lý Hàn chỉ tới, cô vội quay đầu đi.
Rõ ràng đôi hoa tai này thay cho lời xin lỗi của người đẹp, nhưng cô không thể mở miệng được nên nhờ quản lý Hàn chuyển giúp.
“À, cảm ơn thì không cần, nhưng đôi hoa tai này tôi mua là được rồi, vì tôi định tặng đôi hoa tai này cho người bạn tối nay sinh nhật làm quà, nên tôi muốn tự bỏ tiền ra mua” Đối với đôi khuyên tai hoa thủy tiên này, Đỗ Thừa hết sức có hứng thú vì nó quá hợp với khí chất của Cố Tư Hân, nhưng Đỗ Thừa không có ý định lấy không nên hắn rút thẻ ngân hàng trong túi ra, mỉm cười nói với quản lý Hàn: “Đương nhiên giá của cửa hàng cao một chút, các vị giảm giá cho tôi một chút cũng được rồi”.
“Tất nhiên là như vậy rồi, như thế đi, tôi theo giá của đôi hoa tai bán cho ngài” Tất nhiên người quản lý họ Hàn không định lấy tiền của Đỗ Thừa, nhưng Đỗ Thừa nói vậy thì cũng không thể từ chối, cho nên đón lấy chiếc thẻ ngân hàng của Đỗ Thừa rồi đi về phía quầy thu ngân.
Chờ quẹt thẻ xong, Đỗ Thừa cùng Hoàng Phổ Đông bước ra khỏi cửa hàng.
Rời bách hóa Tân Phổ, Đỗ Thừa ngồi trên chiếc Audi A81 bóng loáng của Hoàng Phổ Đông, tuy Audi A81 không có độ xa xỉ bằng các hãng xe Bently, Rolls-Royce nhưng đối với đẳng cấp như Hoàng Phổ Đông thì Audi A81, trầm ổn, đường hoàng, rất phù hợp với khí chất.
Lái xe là tài xế riêng của Hoàng Phổ Đông, một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới 40 tuổi, thân hình to lớn, chỉ nhìn qua là biết không phải là người có thân thế bình thường, nhất định là lái xe kiêm vệ sĩ.
Sau khi Hoàng Phổ Đông lên xe, chỉ nói gọn một câu: “Câu lạc bộ Hoàng Phố”.
Cỗ xe gần 300 vạn tệ Audi A81 dần chuyển bánh hướng về phía hội sở Hoàng Phố.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào