12-06-2008, 09:52 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 26
Cầu Phong Yêu, nói lóng đưa tình kÃn
Quán Tiêu Tương xuân buồn tỠnỗi riêng
Sau ba mươi ngà y tÄ©nh dưỡng, Bảo Ngá»c không những ngưá»i đã khá»e, mà vết thương trên mặt cÅ©ng khá»i hẳn, lại vỠở vưá»n Äại Quan.
Gần đây, khi Bảo Ngá»c ốm, Giả Vân Ä‘em ngưá»i nhà đến trông nom, ngà y đêm ở luôn đấy. Hồng Ngá»c cùng bá»n a hoà n cÅ©ng đến ở đấy trông nom Bảo Ngá»c. Hai bên ngà y ngà y trông thấy nhau, lâu dần thà nh quen. Hồng Ngá»c thấy Giả Vân tay cầm cái khăn lụa giống hệt khăn cá»§a mình đánh mất ngà y trước, muốn há»i nhưng sợ không tiện. Từ ngà y hòa thượng và đạo sÄ© đến, không cần nhiá»u đà n ông hầu nữ, Giả Vân lại Ä‘i trồng cây. Việc nà y Hồng Ngá»c muốn bá» khuây Ä‘i, nhưng không sao bá» nổi, muốn há»i lại sợ ngưá»i ngá» vá»±c. ÄÆ°Æ¡ng lúc dùng dằng suy nghÄ©, tâm trà bà ng hoà ng, bá»—ng nghe ngoà i cá»a sổ có ngưá»i há»i: "Chị Hồng có ở nhà không?"
Hồng Ngá»c nghe há»i, đứng trong cá»a sổ trông ra, té ra Giai Huệ, má»™t a hoà n nhá» cùng ở trong nhà nà y, liá»n trả lá»i: "Có nhà , em và o đây".
Giai Huệ chạy và o, ngồi ngay lên giưá»ng, cưá»i nói:
- Thá»±c may quá! Em Ä‘ang ở trong nhà rá»a đồ đạc, thì cáºu Bảo sai đưa chè sang cho cô Lâm, chị Hoa giao cho em mang Ä‘i. May gặp lúc cụ cÅ©ng sai ngưá»i đưa tiá»n sang cho cô Lâm, và đang chia cho các chị bên ấy. Thấy em đến, cô Lâm bốc hai nắm cho em, không biết bao nhiêu, chị giữ há»™ em.
Nó giở khăn lụa, đổ tiá»n ra. Hồng Ngá»c đếm rà nh rá»t số tiá»n, rồi cất Ä‘i.
Giai Huệ há»i:
- Mấy hôm nay trong bụng chị thế nà o? Cứ như ý em, chị nên vá» nhà ở và i ngà y, má»i thầy lang đến xem, uống và i thang thuốc thì khá»i đấy.
Hồng Ngá»c nói:
- Em nói gì thế? Chị vẫn khá»e, vá» nhà là m gì?
- Em nghÄ© ra rồi, cô Lâm thưá»ng ốm yếu, hay uống thuốc, chị nên xin thuốc cá»§a cô ấy mà uống cÅ©ng được.
- Em nói nhảm! Thuốc có phải là của uống bừa được đâu?
- Chị nghÄ© như váºy không phải là cách lâu dà i, cứ lưá»i uống thuốc sau nà y sẽ nguy đấy!
- Sợ gì? Thà chết sớm đi cho rảnh.
- Äang yên là nh sao lại nói những câu ấy?
- Em biết đâu tâm sự của chị!
Giai Huệ gáºt đầu nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Chẳng trách được, chá»— nà y khó ở lắm. Hôm ná» cụ bảo, mấy ngà y cáºu Bảo ốm, ngưá»i hầu Ä‘á»u vất vả cả. Bây giá» cáºu ấy đã khá»i, Ä‘i lá»… tạ các nÆ¡i rồi, nên thưởng tiá»n cho các ngưá»i phục dịch. Như em còn bé, không được thưởng, cÅ©ng chẳng oán trách gì. Còn chị sao lại không được liệt và o hạng thưởng? Em chẳng phục tà nà o. Như chị Táºp Nhân dù được thưởng cả mưá»i phần cÅ©ng đáng, chẳng nên tức bá»±c là m gì. Nói thẳng ra, ai bì được vá»›i chị ấy? Chưa nói ngà y thưá»ng chị ấy hết lòng phục dịch cáºu Bảo, mà nếu chẳng phục dịch, cÅ©ng không bỠđược chị ấy. Äáng tức là bá»n Tình Văn, á»¶ Hà lại được liệt và o hạng thưởng phần thứ nhất, chỉ vì chúng nó có vai có vế, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u tâng bốc chúng nó lên. Chị tÃnh thế có đáng tức không?
- Việc gì mà phải tức. Tục ngữ nói "Rạp dù là m dà i đến nghìn dặm, cÅ©ng không có tiệc nà o là tiệc không tà n". Có ai ăn Ä‘á»i ở Ä‘á»i vá»›i nhau mãi đâu? Chẳng qua độ dăm ba năm, má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i ngả, còn ai nhìn ngó đến ai nữa?
Mấy câu nà y là m cho Giai Huệ lòng rất cảm động, mắt đỠngầu lên, nhưng vô cá»› mà khóc cÅ©ng không tiện, nó đà nh phải gượng cưá»i nói:
- Chị nói rất phải. Thế mả hôm ná» cáºu Bảo còn bảo: nà o là thu xếp buồng ở, nà o là may quần áo má»›i, như là câu chuyện còn đầm ấm lâu dà i hà ng mấy trăm năm nữa!
Hồng Ngá»c nghe xong cưá»i nhạt, đương muốn nói nữa, thì má»™t a hoà n chưa để tóc(#1) chạy lại, tay cầm các mẩu hoa và hai tá» giấy, nói:
- Chị vẽ kiểu hoa nà y và o giấy giúp em.
Nói xong nó vứt cho Hồng Ngá»c, rồi quay ngưá»i chạy Ä‘i ngaỵ Hồng Ngá»c gá»i vá»›i, há»i:
- Ai bảo mà y mang đến đây? Chưa nói đã chạy! Ai nướng bánh chỠmà y, mà mà y vội và ng thế! Mà y sợ bánh nguội đi chăng?
A hoà n nhỠở ngoà i cá»a sổ nói vá»›i má»™t câu:
- Chị Ỷ Hà bảo mang đến cho chị đấy.
Nó lúng búng nói những gì rồi rảo cẳng chạy đi ngay.
Hồng Ngá»c bá»±c mình, ném mẩu hoa và o má»™t chá»—, rồi mở ngăn kéo tìm bút. Tìm mãi, chỉ thấy toà n những bút cùn, liá»n nói:
- Có cái bút má»›i hôm trước vứt đâu mất rồi? Sao nghÄ© mãi không rả - Vừa nói, Hồng Ngá»c vừa để ý ngẫm nghÄ©, rồi cưá»i nói: - Phải rồi, chiá»u hôm ná» Oanh Nhi mang vá».
Rồi bảo Giai Huệ:
- Em đi lấy hộ chị nhé.
- Chị Hoa còn đương chá» em Ä‘i lấy cái hòm cho chị ấy, thôi chị Ä‘i mà lấy váºy.
- Chị ấy chỠem mà từ lúc nãy đến giỠem vẫn còn ngồi nói chuyện lau láu đấy à ? Nếu chị không bảo em đi, là m gì có chuyện chị Hoa chỠem? Con ranh nà y hư lắm!
Nói xong, Hồng Ngá»c Ä‘i ngay ra viện Di Hồng, đến thẳng phòng Bảo Thoa. Vừa đến cạnh đình Thấm Phương, thấy vú Lý cá»§a Bảo Ngá»c Ä‘i đến. Hồng Ngá»c đứng lại cưá»i nói:
- Vú Lý! Vú ở đâu đến đây? Sao lại đến chỗ nà y?
Vú Lý đứng lại vỗ tay nói:
- Nà y xem, bá»—ng dưng vô cá»› lại vẩn vÆ¡ nghÄ© đến cáºu Vân, cáºu "VÅ©" nà o đó, bắt tao phải Ä‘i tìm ngaỵ Ngà y mai mà trên nhà biết, thì còn ra gì nữa?
Hồng Ngá»c cưá»i nói:
- Váºy vú cÅ©ng theo lá»i cáºu ấy mà đi gá»i ngưá»i ta sao?
- Không theo lá»i thì là m thế nà o?
- Nếu ngưá»i ấy biết Ä‘iá»u đừng đến là phải.
- Nó không phải là đứa ngốc, việc gì nó chẳng đến?
- Nếu ngưá»i ấy đến tháºt, thì vú đừng nên cùng Ä‘i vá»›i ngưá»i ta; để mặc má»™t mình hắn ta lại đây xem sao!
- Tao đến bảo hắn thôi, chứ hơi đâu cùng đi với hắn! Tao vỠsai một đứa a hoà n nhỠhay một bà già nà o đưa hắn đến là đủ rồi.
Nói xong, chống gáºy Ä‘i ngay.
Hồng Ngá»c nghe nói đứng ngẩn ra má»™t lúc, chạy vá»™i Ä‘i lấy bút.
Má»™t chốc, má»™t a hoà n nhá» chạy đến, trông thấy Hồng Ngá»c đứng đấy, liá»n há»i:
- Chị Lâm đứng đây là m gì thế?
Hồng Ngá»c ngẩng lên, thấy a hoà n nhá» tên là Trụy Nhi, liá»n há»i:
- Mà y đi đâu đấy?
- Tôi đưa cáºu Vân đến đây.
Nói xong, nó chạy đi ngay.
Hồng Ngá»c vừa má»›i Ä‘i đến trước cầu Phong Yêu, thấy Trụy Nhi dẫn Giả Vân đến. Giả Vân vừa Ä‘i vừa đưa mắt nhìn Hồng Ngá»c. Hồng Ngá»c giả là m bá»™ nói chuyện vá»›i Trụy Nhi, nhưng mắt vẫn liếc nhìn Giả Vân. Bốn mắt thình lình gặp nhau, Hồng Ngá»c đỠmặt lên, né mình và o má»™t chá»—, rồi Ä‘i đến Hà nh Vu uyển.
Bấy giá» Giả Vân theo Trụy Nhi Ä‘i quanh co đến viện Di Hồng. Trụy Nhi và o trình trước, rồi má»›i dẫn Giả Vân và o. Giả Vân nhìn lên, thấy trong sân lÆ¡ thÆ¡ có mấy ngá»n núi đá, trên trồng chuối, có hai con hạc đứng rỉa cánh ở dưới gốc cây thông. Trên thá»m treo mấy cái lồng đẹp, trong có nhiá»u thứ chim lạ, xung quanh có năm gian nhà nhá», cánh cá»a chạm các thứ hoa má»›i đẹp, trên treo má»™t cái biển có bốn chữ lá»›n: "Di hồng khoái lục". Hắn nghÄ© bụng: "Vì có bốn chữ nà y, thảo nà o má»›i gá»i là "viện Di Hồng". ÄÆ°Æ¡ng nghÄ© thì phÃa trong bức lụa che cá»a sổ có tiếng cưá»i nói: "Má»i và o. Hai ba tháng nay ta quên bẵng cháu!" Giả Vân nghe đúng là tiếng Bảo Ngá»c, vá»™i và ng chạy và o, ngẩng đầu nhìn thấy và ng ngá»c, tranh ảnh chói lá»i rá»±c rỡ, nhưng không thấy Bảo Ngá»c ở đâu. Ngoảnh lại thấy bên trái có má»™t cái giá gương, má»™t đôi a hoà n độ mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi ở đằng sau gương Ä‘i ra nói: "Má»i cáºu Hai và o ngồi chÆ¡i nhà trong".
Giả Vân vá»™i vã đáp lá»i, mắt không dám nhìn thẳng, đến gần má»™t cái tá»§ che bằng lụa biếc, có cái giưá»ng nhá» vẽ sÆ¡n, trên giăng cái mà n mà u đỠthêu hoa và ng. Bảo Ngá»c mặc quần áo thưá»ng, chân Ä‘i già y, ngồi tá»±a trên giưá»ng xem sách. Thấy Giả Vân và o, Bảo Ngá»c bá» sách xuống cưá»i đứng dáºy. Giả Vân vá»™i chạy lại há»i thăm sức khá»e. Bảo Ngá»c má»i ngồi trên ghế, cưá»i há»i:
- Tháng trước gặp cháu, ta hẹn đến thư phòng chÆ¡i, nhưng báºn việc luôn, thà nh ra quên mất.
Giả Vân cưá»i nói:
- Tháºt là không may cho cháu, lại gặp lúc chú khó ở, bây giá» chú đã khá»e hẳn chưa?
- Khá»e lắm rồi. Chú nghe nói mấy hôm đó cháu cÅ©ng vất vả lắm!
- Pháºn sá»± cháu đáng phải vất vả, nay chú được khá»e, thá»±c phúc cho cả nhà ta.
Má»™t a hoà n bưng nước trà lại má»i uống. Giả Vân mồm nói chuyện vá»›i Bảo Ngá»c, mắt cứ lấm lét nhìn trá»™m a hoà n. Ngưá»i nà y dáng dong dá»ng cao, mặt trái xoan, mặc cái áo mà u hồng nhạt, vai khoác khăn lụa xanh, quần nhiá»…u trắng. Chẳng phải ai xa lạ, mà chÃnh là Táºp Nhân. Khi Bảo Ngá»c ốm, Giả Vân đến ở đây phục dịch luôn mấy ngà y, nên đã nhá»› được má»™t ná»a tên những ngưá»i ở trong nhà . Hắn cÅ©ng biết Táºp Nhân được coi thân hÆ¡n so vá»›i tất cả những ngưá»i hầu trong buồng Bảo Ngá»c. Nay thấy chị ta pha trà đưa lên má»i, lại có Bảo Ngá»c ngồi bên cạnh, hắn liá»n đứng dáºy cưá»i nói:
- Sao chị lại pha nước cho tôi uống? Tôi đến nhà chú không phải là khách, để tôi rót lấy cũng được.
Bảo Ngá»c nói:
- Cháu cứ ngồi yên đấy. Bá»n a hoà n ở đây chỉ cốt có việc ấy thôi.
Giả Vân cưá»i nói:
- Tuy chú nói thế, nhưng đối với các chị Ở trong nhà chú đây, khi nà o cháu dám vô lễ?
Nói xong hắn ngồi xuống uống nước.
Bảo Ngá»c cùng Giả Vân nói mấy câu chuyện phiếm, nà o con hát nhà ai hát hay, vưá»n hoa nhà ai đẹp, a hoà n nhà ai lịch sá»±, tiệc tùng nhà ai linh đình, nhà ai có cá»§a báu, nhà ai có váºt lạ. Giả Vân chỉ lá»±a lá»i nói xuôi chiá»u mà thôi. Nói chuyện má»™t lúc, thấy Bảo Ngá»c có vẻ uể oải, hắn liá»n xin vá». Bảo Ngá»c giữ lại qua loa má»™t tà rồi nói:
- Hôm nà o rỗi cháu cứ đến chơi.
Rồi lại sai a hoà n là Trụy Nhì đưa ra.
Giả Vân Ä‘i ra khá»i viện Di Hồng, thấy xung quanh không có ai, liá»n Ä‘i thong thả, tiếng nhá» tiếng to, há»i chuyện Trụy Nhi:
- Em bao nhiêu tuổi? Tên há» là gì? Cha mẹ em là m gì? Em ở nhà chú Bảo được mấy năm rồi? Má»™t tháng được bao nhiêu tiá»n lương? Trong nhà chú Bảo có tất cả bao nhiêu a hoà n?
Trụy Nhi cứ theo từng câu há»i má»™t trả lá»i. Giả Vân lại há»i:
- Ngưá»i vừa nói chuyện vá»›i em có phải là Tiểu Hồng không?
- Äúng tên chị ấy là Tiểu Hồng đấy. Cáºu há»i là m gì?
- Vừa rồi nghe chị ấy há»i em chiếc khăn lụa nà o đó. Ta có nhặt được má»™t chiếc.
- Mấy lần chị ấy há»i em có trông thấy chiếc khăn lụa không. Em không có hÆ¡i đâu mà nghÄ© đến chuyện ấy. Hôm nay chị ấy lại há»i, lại bảo em cố tìm được, chị ấy sẽ tạ Æ n. Vừa rồi, chị ấy nói ở trước cá»a Hà nh Vu Uyển, cáºu cÅ©ng nghe thấy đấy. Không phải em nói dối cáºu đâu. Cáºu Æ¡i, cáºu đã nhặt được thì cho lại em, để xem chị ấy tạ Æ n em thế nà o.
Nguyên tháng trước Giả Vân đến đây trồng cây, có nhặt được chiếc khăn lụa, biết là ngưá»i trong vưá»n nà y đánh rÆ¡i, nhưng không rõ cá»§a ai. Nay nghe Hồng Ngá»c há»i Trụy Nhi, Giả Vân biết là khăn cá»§a cô ta, trong lòng xiết bao mừng rỡ. Bây giá» lại thấy Trụy Nhi há»i xin, Giả Vân nghÄ© ngay má»™t kế, liá»n rút cái khăn ở trong tay áo ra đưa cho Trụy Nhi và bảo:
- Tôi cho em, nếu em được tạ Æ n thì không nên giấu tôi.
Trụy Nhi vâng lá»i, cầm lấy khăn, đưa Giả Vân ra, rối vá» tìm Hồng Ngá»c.
Sau khi tiá»…n Giả Vân vá», Bảo Ngá»c có vẻ má»i mệt, lÆ¡ mÆ¡ nằm nghiêng trên giưá»ng. Táºp Nhân chạy lại, ngồi bên cạnh giưá»ng, lay Bảo Ngá»c nói:
- Lại chá»±c ngá»§ đấy à ? Nếu buồn, cáºu Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i có hÆ¡n không?
Bảo Ngá»c cầm lấy tay Táºp Nhân cưá»i nói:
- Tôi muốn đi chơi, nhưng không thể xa em được.
- Dáºy Ä‘i thôi.
Táºp Nhân vừa nói vừa kéo tay Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c nói:
- Äi chÆ¡i chá»— nà o bây giá»? Buồn lắm!
- Cáºu cứ Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i tá»± khắc vui, chứ cứ nghÄ© những chuyện vụn vặt cà ng thêm buồn thôi.
Bảo Ngá»c buồn rầu, đà nh phải nghe lá»i Táºp Nhân, ra khá»i cá»a phòng, đứng trên hà nh lang ngắm chim má»™t lúc, rồi ra ngoà i sân. Äến khe Thấm Phương, xem đà n cá và ng. Lại thấy sưá»n núi bên kia có hai con hươu nhá» chạy rất nhanh, Bảo Ngá»c không thể hiểu ra sao. ÄÆ°Æ¡ng lúc thÆ¡ thẩn, thấy Giả Lan ở đằng sau, tay cầm cái cung nhá» chạy đến. Trông thấy Bảo Ngá»c, Giả Lan đứng lại, cưá»i nói:
- Thế ra chú ở nhà , cháu cứ tưởng chú đi chơi rồi.
- Mà y lại nghịch dại rồi. Tự nhiên vô cớ bắn nó là m gì?
- Hôm nay cháu không há»c, ngồi rá»—i biết là m gì? Vì thế cháu táºp bắn cung.
- Coi chừng đấy, có ngã gãy răng, đến lúc ấy mới kinh.
Bảo Ngá»c nói xong, luôn chân Ä‘i đến trước cá»a má»™t ngôi nhà , thấy Ä‘uôi phượng ve vẩy, sáo rồng vi vu(#2). Ngước mắt nhìn lên, đó là quán Tiêu Tương. Tiện bước chạy và o, trông thấy rèm tương rá»§ xuống, tiếng ngưá»i vắng tanh. Äến trước cá»a sổ, thấy ở trong mà n the thoảng ra má»™t mùi hương êm dịu. Bảo Ngá»c ghé mắt sát và o cá»a sổ nhìn, nghe tiếng thở dà i khe khẽ và hát câu: Suốt ngà y mê mẩn bồi hồi, tình riêng chán ngắt... (#3). Bảo Ngá»c nghe xong, tá»± nhiên trong lòng rạo rá»±c, nhìn kỹ thì Äại Ngá»c đương nằm ngả lưng trên giưá»ng. Bảo Ngá»c ở ngoà i cá»a sổ cưá»i nói:
- Sao lại hát câu ấy?
Rồi vén rèm đi và o.
Äại Ngá»c biết mình vô ý, tá»± nhiên mặt đỠbừng lên, liá»n lấy tay áo che, rồi quay và o phÃa trong giả cách ngá»§. Bảo Ngá»c đến định lay gá»i Äại Ngá»c, thấy bà vú và hai bà già chạy đến nói:
- Cô tôi đương ngá»§, chốc nữa tỉnh dáºy cáºu hãy đến.
Vừa nói xong thì Äại Ngá»c quay mình lại ngồi dáºy cưá»i nói:
- NÃ o ai ngá»§?
Bá»n bà già thấy Äại Ngá»c dáºy, cưá»i nói:
- Thế mà chúng tôi tưởng cô đã ngủ rồi.
Và gá»i Tá» Quyên:
- Cô dáºy rồi, Ä‘i lên hầu.
Äại Ngá»c ngồi trên giưá»ng, giÆ¡ tay sá»a lại tóc, rồi cưá»i há»i Bảo Ngá»c:
- Ngưá»i ta đương ngá»§, anh đến đây là m gì?
Bảo Ngá»c thấy Äại Ngá»c mắt hÆ¡i lim dim, mặt hÆ¡i Ä‘á», tâm thần tá»± nhiên xiêu xiêu, ngồi ngả trên cái ghế tá»±a cưá»i nói:
- Vừa rồi cô nói gì thế?
- Tôi có nói gì đâu?
- Tôi lại cho cô má»™t cái "búng"(#4) bây giá»! Tôi nghe hết cả rồi.
Hai ngưá»i đương nói chuyện thì Tá» Quyên đến, Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Mang thứ trà ngon của nhà chị ra đây pha cho tôi uống.
TỠQuyên nói:
- Nhà chúng tôi đây là m gì có trà ngon, muốn uống trà ngon thì chá» chị Táºp Nhân đến.
Äại Ngá»c nói:
- Mặc kệ anh ấy, em hãy đi múc nước cho tôi đã.
TỠQuyên nói:
- Cáºu ấy là khách, nên pha nước cho cáºu ấy uống trước đã rồi hãy Ä‘i múc nước.
Nói xong Ä‘i pha nước, Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị a hoà n nà y tốt đây! "Nếu tôi được cùng tiểu thư đa tình sum vầy phượng loan, quyết chẳng để chị trải nện quạt mà n"(#5).
Äại Ngá»c nổi ngay cÆ¡n giáºn lên, cúi gằm mặt xuống há»i:
- Anh Hai, anh nói gì thế?
- Tôi có nói gì đâu!
Äại Ngá»c liá»n khóc nói:
- Bây giá» anh lại giở trò, Ä‘i ra ngoà i há»c những câu đầu đưá»ng xó chợ, rồi Ä‘em vá» lặp lại cho tôi nghe. Anh xem những tiểu thuyết nhảm nhÃ, rồi Ä‘em tôi ra là m trò cưá»i. Tôi là má»™t cái đồ chÆ¡i giải buồn cho các ngưá»i à !
Vừa khóc vừa nhảy xuống giưá»ng, chá»±c chạy ra ngoà i.
Bảo Ngá»c sợ quá, vá»™i cản lại nói:
- Em Æ¡i, anh lỡ lá»i đáng chết, xin em đừng mách ai. Nếu anh còn dám nói câu ấy nữa, mồm sẽ lên Ä‘inh râu và sẽ thối lưỡi.
Giữa lúc ấy, Táºp Nhân chạy đến nói:
- Ông gá»i cáºu đấy, vá» mặc quần áo ngay Ä‘i.
Bảo Ngá»c nghe nói, như sét đánh bên tai, không nghÄ© gì đến việc khác nữa, cắm đầu cắm cổ chạy vá» thay quần áo.
Ra khá»i vưá»n, thấy Bồi DÃnh chá»±c ở cá»a ngoà i, Bảo Ngá»c há»i:
- Ông gá»i tao có việc gì, mà y có biết không?
Bồi DÃnh nói:
- Cáºu Ä‘i mau lên, đến đó sẽ biết.
Vừa nói vừa giục Bảo Ngá»c.
Äi qua buồng khách, trong bụng Bảo Ngá»c vẫn nghi ngá», bá»—ng nghe thấy bên góc tưá»ng có tiếng cưá»i khanh khách, ngoảnh lại thấy Tiết Bà n vá»— tay nhảy xổ lại cưá»i nói:
- Nếu không nói là dượng gá»i thì khi nà o anh lại chịu ra ngay.
Bồi DÃnh cÅ©ng cưá»i, rồi quì xuống. Bảo Ngá»c đứng ngẩn ngưá»i má»™t lúc, má»›i biết là Tiết Bà n đánh lừa mình. Tiết Bà n vá»™i vái chà o nháºn lá»—i và nói:
- Xin đừng quở phạt thằng bé nà y. Việc nà y là do tôi nhỠnó đi đấy.
Bảo Ngá»c đà nh chịu, không biết là m thế nà o, chỉ cưá»i há»i:
- Anh đánh lừa tôi cÅ©ng được, nhưng việc gì phải mượn tiếng cha tôi? Tôi sẽ đến mách dì, để ngưá»i xá» cho việc nà y, liệu có nên không?
Tiết Bà n vội nói:
- Vì tôi muốn anh đến mau, nên quên hẳn những câu kiêng kỵ, sau nà y anh muốn đánh lừa tôi, cũng lại mượn tiếng cha tôi, thế là xong chuyện.
- á»i chà , nói câu ấy lại cà ng đáng chết nữa!
Rồi Bảo Ngá»c quay sang Bồi DÃnh bảo:
- Giống phản chủ nà y còn quì mãi là m gì đây?
Bồi DÃnh vá»™i đứng dáºy lạy tạ.
Tiết Bà n nói;
- Nếu không phải việc cần, tôi không dám là m phiá»n anh như thế. Chỉ vì ngà y mai, mồng ba tháng năm, là ngà y sinh cá»§a tôi, không biết lão Trình Nháºt Hưng ở hà ng bán đồ cổ tìm đâu được những ngó sen tươi vừa to vừa dà i, lại trắng muốt; những quả dưa hấu rất to; má»™t con cá tươi rất dà i và con lợn Xiêm đã được xông hương cây bách là cá»§a nước Xiêm La Ä‘em đến cống(#6). Anh xem, bốn thứ nà y đã dá»… tìm đâu cho rả Cá và lợn tuy là món quÃ, chỉ khó tìm thôi, còn ngó sen và dưa hấu, không biết há» là m thế nà o mà có được! Trước hết tôi Ä‘em dâng mẹ tôi, rồi cho Ä‘em biếu bà và dì, bác. Còn để lại má»™t Ãt, nếu tôi ăn má»™t mình sợ tổn phúc. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, ngoà i tôi ra chỉ có anh là đáng ăn thôi. Vì thế, tôi đặc biệt đến má»i anh. May sao lại có má»™t phưá»ng hát má»›i đến, chúng ta cùng chÆ¡i vui má»™t hôm, anh nghÄ© thế nà o?
Hai ngưá»i vừa nói vừa Ä‘i và o thư phòng, thấy bá»n Thiá»m Quang, Trình Nháºt Hưng, Hồ Tư Lai, Äan SÃnh Nhân và phưá»ng hát Ä‘á»u đã ở đấy rồi. Thấy Bảo Ngá»c và o, má»i ngưá»i đứng dáºy chà o há»i má»™t lượt. Uống nước trà xong, Tiết Bà n sai bà y tiệc rượu. Bá»n hầu trai vá»™i và ng Ä‘i bà y tiệc rồi má»i ngưá»i và o ngồi.
Bảo Ngá»c trông thấy dưa hấu và ngó sen Ä‘á»u là cá»§a lạ, cưá»i nói vá»›i Tiết Bà n:
- Tôi chưa có gì mừng anh mà lại đến quấy thế à ?
- Thế ngà y mai anh định mang thứ gì đến mừng?
- Tôi chẳng mang cái gì cả. Nói đến tiá»n bạc hay đồ ăn đồ mặc, thì toà n không phải là cá»§a tôi. Chỉ có má»™t tá» giấy viết chữ hay là má»™t bức vẽ má»›i đúng là cá»§a tôi đáng Ä‘em đến mừng.
- Anh nói đến bức vẽ, tôi lại nhá»› tá»›i hôm nỠỞ má»™t nhà kia, có bức vẽ xuân cung rất đẹp, trên có viết nhiá»u chữ, nhưng tôi không xem kỹ, chỉ thấy chá»— lạc khoản hình như chữ canh hoà ng gì ấy, trông đẹp quá chừng.
Bảo Ngá»c nghe xong, trong bụng ngá» ngợ, liá»n nói:
- Những bức vẽ xưa nay tôi Ä‘á»u đã được xem qua, chẳng có nhà danh há»a nà o tên là Canh Hoà ng cả.
NghÄ© má»™t lúc, phì cưá»i lên, sai ngưá»i lấy bút viết hai chữ và o lòng bà n tay rồi há»i Tiết Bà n:
- Anh chắc hai chữ ấy là canh hoà ng đấy chứ?
- Sao lại không chắc?
Bảo Ngá»c xòe bà n tay ra cho hắn xem và nói:
- Có phải hai chữ nà y không? Thực ra hai chữ nà y không khác chữ canh hoà ng là mấy.
Má»i ngưá»i xem thì ra hai chữ ÄÆ°á»ng Dần(#7), Ä‘á»u cưá»i nói:
- Chắc là hai chữ nà y rồi, lúc đó cáºu Tiết có lẽ mắt hoa nên không thấy rõ, cÅ©ng chưa biết chừng.
Tiết Bà n nghÄ© thấy cụt hứng, cưá»i nói:
- Nà o ai biết nó là "đưá»ng" hay là "kẹo".
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì đứa hầu nhá» và o trình: "Cáºu Phùng lại chÆ¡i". Bảo Ngá»c biết ngay là Phùng Tá» Anh, con quan Thần VÅ© tướng quân Phùng ÄÆ°á»ng. Bá»n Tiết Bà n bảo má»i và o. Nói chưa dứt lá»i, đã thấy Phùng Tá» Anh tươi cưá»i bước và o. Má»i ngưá»i vá»™i đứng dáºy má»i ngồi. Phùng Tá» Anh nói:
- Tốt lắm! Chả cần phải đi đâu nữa, cứ ở nhà vui thú với nhau là được.
Bảo Ngá»c, Tiết Bà n Ä‘á»u cưá»i, nói:
- Lâu lắm không gặp được anh. Bác nhà có được mạnh khá»e không?
TỠAnh đáp:
- Cha tôi vẫn khá»e mạnh, chỉ có mẹ tôi gần đây bị phong hà n, có nhá»c và i hôm.
Tiết Bà n thấy trên mặt Tá» Anh có vết thương hÆ¡i tÃm, cưá»i há»i:
- Lại đánh nhau với ai mà có vết thương trên mặt?
Phùng Tá» Anh cưá»i nói:
- Từ khi đánh con ông đô úy há» Cừu bị thương, tôi đã hối háºn và nhá»› mãi việc ấy, không dám nóng nẩy, thì còn đánh nhau vá»›i ai? Vết thương ở trên mặt là tại hôm ná» tôi Ä‘i săn ở núi Thiết Võng, bị con chim ưng Ä‘áºp cánh trúng đấy.
Bảo Ngá»c há»i:
- Bao giỠthế?
- Äi từ hôm hai mươi tám tháng ba đến hôm qua má»›i vá».
- Thảo nà o hôm mồng ba mồng tư vừa rồi tôi đến dá»± tiệc nhà anh Thẩm không thấy anh. Tôi định há»i, nhưng lại quên mất. Anh Ä‘i má»™t mình hay cả bác cÅ©ng Ä‘i?
- Vì cha tôi Ä‘i, tôi không thể từ chối được, nên phải cùng Ä‘i Chứ tôi có phải hóa rồ đâu. Ở nhà mấy anh em cùng nhau uống rượu nghe hát, chẳng vui hÆ¡n sao, tá»™i gì mà lại chuốc lấy sá»± bá»±c tức vất vả và o ngưá»i. Chuyến Ä‘i nà y trong sá»± không may lại gặp sá»± rất may.
Bá»n Tiết Bà n thấy hắn uống nước rồi, Ä‘á»u nói: "Xin má»i và o tiệc, có chuyện gì sẽ nói sau". Tá» Anh nghe xong đứng dáºy nói:
- Cứ lẽ ra, tôi phải ở lại hầu rượu các anh là đúng, nhưng hiện giỠcó việc rất cần, tôi phải đi, xong đó quay vỠtrình cha tôi ngay, thực không thể ở lại được.
Tiết Bà n, Bảo Ngá»c khi nà o chịu nghe, cố sống cố chết giữ lại không cho Ä‘i. Tá» Anh cưá»i nói:
- Lạ quá, chúng ta sống vá»›i nhau trong bấy nhiêu năm, khi nà o lại có cái đối xá» vá»›i nhau như thế? Thá»±c tôi không thể theo lá»i được. Nếu nhất định giữ tôi, xin mang cốc lá»›n ra đây tôi uống hết hai cốc là được.
Má»i ngưá»i nghe nói, đà nh thôi không nà i nữa. Tiết Bà n cầm chai, Bảo Ngá»c cầm cốc, rót đầy hai cốc tá» Tá» Anh đứng dáºy uống má»™t hÆ¡i hết. Bảo Ngá»c nói:
- Anh hãy nói hết cái chuyện "không may lại gặp may" cho chúng tôi nghe đã, rồi mới được đi.
Tá» Anh cưá»i nói:
- Bây giá» không thể nà o nói hết được. CÅ©ng vì việc ấy, tôi muốn sá»a má»™t bữa tiệc, má»i các anh đến chÆ¡i nói chuyện và còn có việc nhỠđến các anh nữa.
Nói xong, chắp tay chà o rồi đi.
Tiết Bà n nói:
- Cà ng nói cà ng là m cho ngưá»i ta sốt ruá»™t lên, không thể nhịn được! Bao giá» anh má»›i nói rõ cho ngưá»i ta đỡ mong.
TỠAnh nói:
- Lâu thì mưá»i ngà y, chóng thì tám ngà y nữa.
Vừa nói vừa chạy ra ngoà i cá»a, cưỡi ngá»±a Ä‘i.
Má»i ngưá»i trở vá», theo thứ tá»± ngồi lại uống rượn, má»™t lúc má»›i tan tiệc.
Bảo Ngá»c vá» trong vưá»n, Táºp Nhân ở nhà đương băn khoăn không biết Bảo Ngá»c sang hầu Giả ChÃnh, là nh dữ ra sao. Bá»—ng thấy Bảo Ngá»c vá», say lướt khướt, há»i duyên cá»›, Bảo Ngá»c kể hết đầu Ä‘uôi. Táºp Nhân nói:
- Ngưá»i ta đương sốt lòng sốt ruá»™t chỠđợi. Cáºu cứ mải vui, chẳng nghÄ© gì cả. Cáºu cÅ©ng nên sai ngưá»i vá» báo tin má»›i phải!
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi vẫn định cho ngưá»i vá» báo tin, nhưng gặp anh Phùng Tá» Anh đến, nên trót quên mất.
Nói xong thấy Bảo Thoa chạy đến cưá»i nói:
- Anh ăn trước những thứ gì ngon lạ Ở bên nhà tôi đấy?
Bảo Ngá»c cưá»i ná»›i:
- Nhà chị có thứ gì ngon lạ, tất nhiên là để dà nh cho chúng tôi trước.
Bảo Thoa lắc đầu cưá»i nói:
- Hôm qua anh tôi má»i riêng tôi, tôi không ăn, bảo để dà nh lại biếu ngưá»i khác. Tôi tá»± nghÄ© mình kém phúc, không đáng ăn những thứ ấy.
Nói xong a hoà n pha nước uống, rồi nói chuyện phiếm.
Äại Ngá»c nghe nói Giả ChÃnh gá»i Bảo Ngá»c, suốt ngà y không thấy vá», trong bụng cÅ©ng áy náy lo thay cho cáºu tạ Sau bữa cÆ¡m chiá»u, nghe nói Bảo Ngá»c đã vá», Äại Ngá»c định đến há»i xem có xảy việc gì không? Äang lững thững Ä‘i, thấy Bảo Thoa cÅ©ng Ä‘i và o vưá»n. Äại Ngá»c liá»n chạy theo sau. Vừa đến cầu Thấm Phương, thấy các giống thá»§y cầm(#8) đương tắm trong ao, không nháºn ra được giống gì, toà n những mà u sắc lóng lánh, trông đẹp lạ thưá»ng. Äại Ngá»c đứng dừng lại xem má»™t lúc rồi Ä‘i đến viện Di Hồng, thì cá»a đã đóng, Äại Ngá»c liá»n gõ cá»a.
Không ngá» Tình Văn và BÃch Ngân đương cãi nhau. Thấy Bảo Thoa đến, Tình Văn liá»n giáºn lây cả cô ta, lá»§ng bá»§ng nói ở trong nhà : "Lúc báºn cÅ©ng như lúc rá»—i, cứ đến ngồi lì ra đấy, là m cho ngưá»i ta mãi ná»a đêm gà gáy cÅ©ng chưa được Ä‘i ngá»§". Chợt lại nghe có tiếng ngưá»i gõ cá»a, Tình Văn lại cà ng cáu lên, chẳng há»i là ai, nói ngay:
- Ngủ cả rồi, ngà y mai hãy đến.
Äại Ngá»c xưa nay vẫn biết thói quen cá»§a đám a hoà n hay mải chÆ¡i, có lẽ chúng nó không nháºn được tiếng cá»§a mình, cho là đứa a hoà n nà o gá»i, nên không mở cá»a. Vì thế lại gá»i to:
- Tôi đây! Sao không mở cá»a ngay?
Tình Văn vẫn không nghe rõ, lại gắt lên:
- Chị là ai cÅ©ng mặc kệ, cáºu Bảo đã dặn tôi nhất thiết không để ngưá»i nà o và o!
Äại Ngá»c nghe nói, đứng ở ngoà i cá»a tức lắm, định quát to nhưng lại nén giáºn, tá»± nghÄ©: "Tuy nhà cáºu cÅ©ng như nhà mình, nhưng mình vẫn là khách. Bây giá» bố mẹ chết rồi, không có chá»— nương tá»±a, mình phải đến ở nhỠđây, có giáºn cÅ©ng vô Ãch". Äại Ngá»c nghÄ© váºy, nước mắt chảy xuống ròng ròng, vá» không tiện, đứng cÅ©ng không tiện. ÄÆ°Æ¡ng lúc phân vân, nghe ở trong nhà có tiếng cưá»i nói, lắng tai mãi thì ra tiếng Bảo Ngá»c và Bảo Thoa. Äại Ngá»c cà ng giáºn, nghÄ© quanh nghÄ© quẩn, sá»±c nhá»› tá»›i việc sáng hôm nay: "Có lẽ vì anh ấy giáºn ta, cho là ta Ä‘i mách anh ấy. Nhưng khi nà o ta lại mách! Anh ấy không chịu nghe ngóng kỹ, lại giáºn ta đến ná»—i nà y à ! Hôm nay không cho ta và o, liệu ngà y mai không gặp mặt được sao?" Cà ng nghÄ© cà ng Ä‘au xót, thôi thì mặc kệ rêu xanh sương lạnh, đưá»ng hoa gió lùa, má»™t mình thÆ¡ thẩn, đứng dưới bóng cây bên góc tưá»ng, rầu rầu thổn thức, nức nở nghẹn ngà o!
Äại Ngá»c vẫn sẵn dáng Ä‘iệu tuyệt vá»i, nhan sắc hiếm có. NgỠđâu tráºn khóc nà y là m chim chóc đương Ä‘áºu trên cà nh liá»…u, khóm hoa gần đấy, cÅ©ng xà o xạc bay xa, không nỡ nghe những tiếng khóc than ai oán. Thá»±c là :
Hoa choáng hồn lên buồn tẻ bấy;
Chim bừng mắt dáºy ngẩn ngÆ¡ đâu!
Váºy có bà i ca rằng:
Cô Tần tà i sắc tuyệt vá»i,
Một mình hiu quạnh ra ngoà i buồng thêu.
Giá»ng than chưa ngá»›t nghẹn ngà o,
Hoa tÆ¡i bá»i rụng, chim xà o xạc bay.
Äại Ngá»c đương lúc than khóc, chợt nghe thấy kẹt má»™t tiếng, cánh cá»a mở, có má»™t ngưá»i Ä‘i ra.
Chú thÃch:
(1-). Äá»i Thanh con gái còn nhá» thì cạo quanh đầu, chỉ để chá»m giữa. Äến khi lá»›n má»›i để tóc.
(2-). Äuôi phượng là hình dung lá trúc, sáo rồng là hình dung tiếng gió thổi qua lá trúc.
(3-). Câu ớ Tây Sương Ký.
(4-). Ngà y xưa ngưá»i Trung Quốc trai gái đùa nhau, thưá»ng lấy ngón tay cái và ngón tay giữa nhÃp lại, xát nhau cho bá»±t ra thà nh tiếng.
(5-). Mượn lá»i trong truyện Tây Sương, Trương Sinh nói vá»›i Tiểu Hồng là đầy tá»› cá»§a Thôi Oanh Oanh.
(6-). Sự thực chỗ nà y chưa rõ, xin dịch đúng nguyên văn, đợi nghiên cứu sau.
(7-). Tên má»™t nhà danh há»a Ä‘á»i Minh, cÅ©ng hÆ¡i gÃống như chữ "canh hoà ng". Tiết Bà n vì dốt nên Ä‘á»c sai.
(8-). Thá»§y cầm: như các giống vịt, ngá»—ng, le, cốc v.v... thÃch ở dưới nước.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 03:18 PM .
13-06-2008, 10:27 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 27
Äình TrÃch Thúy, Dương Phi đùa bướm trắng
Mộ Mai Hương, Phi Yến khóc hoa tà n
Äại Ngá»c đương lúc than khóc, chợt cá»a mở, Bảo Thoa ở trong bước ra, bá»n Bảo Ngá»c, Táºp Nhân Ä‘á»u tiá»…n ra cá»a. Äại Ngá»c muốn chạy đến há»i Bảo Ngá»c, nhưng lại sợ ngưá»i ta biết, là m cho Bảo Ngá»c xấu hổ, vì thế Äại Ngá»c đứng né ra má»™t bên để cho Bảo Thoa Ä‘i. Äợi Bảo Ngá»c đóng cá»a rồi, Äại Ngá»c má»›i trở lại nhìn và o cá»a gạt nước mắt, cảm thấy không còn thú vị gì, liá»n lá»§i thá»§i quay vá» cởi đồ trang sức ra.
Ngà y thưá»ng, bá»n Tá» Quyên, Tuyết Nhạn vẫn biết tÃnh nết Äại Ngá»c; lúc rá»—i ngồi buồn, không cau mà y cÅ©ng thở dà i, nhiá»u khi bá»—ng Ä‘ang yên là nh, không biết vì sao cÅ©ng rÆ¡m rá»›m nước mắt. Trước còn có ngưá»i khuyên ngăn, hoặc cho là cô ta nhá»› bố mẹ, nhá»› quê hương hay bị Oan ức Ä‘iá»u gì, nên há» tìm lá»i an á»§i. Nhưng sau hà ng năm hà ng tháng lúc nà o cÅ©ng thế, má»i ngưá»i lâu dần cÅ©ng quen Ä‘i, chẳng ai để ý đến nữa, vì thế há» mặc kệ cho cô ta ngồi buồn má»™t mình, cứ lẻn ra ngoà i chÆ¡i.
Äại Ngá»c tá»±a và o bao lan giưá»ng, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt già n giụa, ngồi ngây như má»™t pho tượng, mãi đến canh hai má»›i Ä‘i nằm.
Hôm sau là ngà y hai mươi sáu tháng tư, đến giá» mùi, là sang tiết Mang chá»§ng. Theo tục cổ, đến ngà y nà y, các nÆ¡i bà y lá»… váºt cúng tiá»…n hoa thần. Vì rằng sau đó sang mùa hạ, các thứ hoa Ä‘á»u tà n, thần hoa lui vá», nên phải là m lá»… tiá»…n, nhất là trong khuê các lại cà ng náo nức hÆ¡n. Vì thế các ngưá»i ở trong vưá»n Äại Quan ai nấy Ä‘á»u dáºy sá»›m. Bá»n con gái nhá» hoặc lấy bông hoa cà nh liá»…u bện thà nh kiệu, ngá»±a, hoặc dùng gấm vóc, the lụa xếp thà nh cá» quạt tà n lá»ng, cái nà o cÅ©ng buá»™c bằng chỉ ngÅ© sắc, treo trên từng ngá»n cây, từng cà nh hoa. Trong vưá»n giải thêu phất phá»›i, cà nh hoa chá»n vá»n. Các chị em Ä‘á»u tô son Ä‘iểm phấn, là m cho đà o thẹn hạnh nhưá»ng, yến ghen oanh tá»§i, vẻ tươi đẹp không thể tả hết được. Bấy giá» chị em bá»n Bảo Thoa, Nghênh Xuân, Thám Xuân, TÃch Xuân, Lý Hoà n, Phượng Thư và cháu Äại Thư, Hương Lăng cùng bá»n a hoà n Ä‘á»u đến chÆ¡i đùa cả ở trong vưá»n, riêng Äại Ngá»c không thấy đâu cả. Nghênh Xuân há»i:
- Sao không thấy em Lâm? Cô bé nà y lưá»i quá! Bây giá» hãy còn ngá»§ à ?
Bảo Thoa nói:
- Chị em hãy ngá»i chỠđây, để tôi Ä‘i bắt cô ấy đến.
Nói xong rẽ má»i ngưá»i ra, Ä‘i thẳng đến quán Tiêu Tương.
Trong khi Ä‘i, gặp bá»n Văn Quan tất cả mưá»i hai cô bé cùng Ä‘i đến, bèn đứng lại chà o há»i, nói mấy câu chuyện rồi Ä‘i. Bảo Thoa quay lại bảo:
- HỠđang ở trong kia kìa, đến đấy mà tìm. Ta đi tìm cô Lâm rồi vỠngay.
Nói xong Ä‘i quanh đến quán Tiêu Tương. Ngẩng đầu nhìn, thấy Bảo Ngá»c Ä‘i tá»›i. Bảo Thoa đứng lại cúi đầu ngẫm nghÄ©: "Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c từ bé cùng ở má»™t nÆ¡i, anh em há» nhiá»u lúc không biết tránh sá»± hiá»m nghi, cưá»i đùa không giữ ý, vui giáºn bất thưá»ng; vả chăng Äại Ngá»c tÃnh nết nhá» nhen, lại hay ghen ghét, bây giá» mình đến đấy, má»™t là không tiện cho Bảo Ngá»c, hai là Äại Ngá»c sinh ngá», chi bằng ta trở vá» là hÆ¡n". NghÄ© xong, Bảo Thoa định quay Ä‘i tìm chị em khác, thì trước mặt có má»™t đôi bướm trắng to bằng cái quạt, con xuống con lên, theo gió bay lượn, rất là đẹp mắt. Bảo Thoa muốn bắt để chÆ¡i, liá»n lấy cái quạt ở trong tay áo ra, định Ä‘áºp xuống đất. Không ngỠđôi bướm cứ lên lên xuống xuống, lượn lượn bay bay, rồi chúng luồn qua khe hoa, khóm liá»…u, chá»n vá»n định bay qua sông, là m cho Bảo Thoa cứ rón rén Ä‘uổi theo mãi đến đình TrÃch Thúy ở bên ao. Bấy giá» mồ hôi đầm đìa, hÆ¡i thở hổn hển, Bảo Thoa đà nh thôi không Ä‘uổi nữa. Quay vá», nghe trong đình có tiếng ngưá»i nói rì rầm. Nguyên cái đình nà y xây ở trong hồ, bốn mặt Ä‘á»u có lan can chạm trổ, chung quanh dán giấy kÃn. Bảo Thoa đứng lại, lắng tai nghe, thấy nói:
- Chị xem cái khăn lụa nà y nếu quả là cá»§a chị đánh rÆ¡i, thì chị giữ lấy; nếu không phải, tôi sẽ Ä‘em trả lại cáºu Vân.
- Sao lại không phải cá»§a tôi! ÄÆ°a đây cho tôi xin.
- Thế thì chị thưởng cho tôi cái gì nà o? Lẽ nà o tôi lại đưa không cho chị?
- Tôi đã hứa với em, không khi nà o tôi lại đánh lừa em.
- Tôi đưa giả chị, chị tạ Æ n tôi đã đà nh rồi, còn ngưá»i bắt được, chị không tạ ngưá»i ta à ?
- Em đừng nói nhảm, ngưá»i ta là chá»§ nhà , bắt được cái gì cá»§a chúng ta thì phải trả lại, còn đòi tạ Æ n à ?
- Nếu chị không tạ, thì tôi trả lá»i ngưá»i ta thế nà o? Vả chăng, cáºu ấy dặn tôi ba bốn lần, nếu chị không tạ Æ n thì không được lấy khăn lại.
- Thôi được, cầm cái nà y vá» cho ngưá»i ta, tức là tôi tạ Æ n đấy. Nhưng phải thá» Ä‘i, em có nói chuyện nà y vá»›i ai không?
- Tôi mà nói với ai thì mồm sẽ lên đinh, ngà y sau sẽ chết điêu chết đứng.
Lại nghe có ngưá»i nói:
- Chúng ta cứ mải nói chuyện, khéo không ở ngoà i có ngưá»i nghe trá»™m đấy. Chi bằng mở toang cá»a sổ ra, có ai trông thấy chúng ta ở trong nà y, há» sẽ cho là chúng ta nói chuyện tếu vá»›i nhau thôi. Khi hỠđến gần đây, chúng ta trông thấy sẽ thôi không nói nữa.
Bảo Thoa đứng ngoà i nghe váºy, giáºt mình nghÄ© bụng: "Xưa nay những đứa gian dâm trá»™m cướp, bụng dạ Ä‘á»u ra trò cả! Nếu mở cá»a, thấy ta ở đây, lẽ nà o chúng nó không hổ thẹn? Vả lại nghe tiếng hệt như tiếng con Hồng ở phòng Bảo Ngá»c, nó xưa nay vẫn to gan, không coi ai ra gì. Nó là đứa a hoà n Ä‘iêu ngoa, quỉ quái bá»±c nhất. "Ngưá»i cùng là m phản, chó cùng nhảy qua tưá»ng". Nay ta biết được sá»± xấu xa cá»§a nó, nếu không cẩn tháºn, không những thêm chuyện, mà ta cÅ©ng chẳng hay ho gì. Bây giá» lánh Ä‘i má»™t nÆ¡i thì không kịp, chi bằng dùng lối "kim thiá»n thoát xác"(#1) má»›i được". Bá»—ng nghe kẹt má»™t tiếng, Bảo Thoa liá»n cố ý Ä‘i nặng bước, cưá»i há»i:
- Chị Tần, tôi xem chị trốn đi đâu nà o?
Vừa nói vừa cố ý đi rảo bước.
Hồng Ngá»c và Trụy Nhi ở trong đình, vừa mở cá»a sổ ra, đã thấy Bảo Thoa nói thế, rồi rảo bước Ä‘i lên, hai ngưá»i Ä‘á»u sợ hãi. Bảo Thoa ngoảnh lại cưá»i há»i:
- Các chị giấu cô Lâm ở đâu?
Trụy Nhi nói:
- Tôi có thấy cô Lâm đâu.
Bảo Thoa nói:
- Tôi vừa má»›i ở bên kia hồ, trông thấy cô Lâm ngồi đấy quấy nước chÆ¡i, tôi muốn lẳng lặng đến để cô ấy giáºt mình, nhưng chưa tá»›i ná»›i, cô ấy đã trông thấy, liá»n Ä‘i rẽ sang phÃa đông rồi mất hút. Có lẽ cô ấy nấp ở trong nà y?
Bảo Thoa cố ý và o tìm, lại quay ra, miệng lẩm bẩm:
- Nhất định cô ta nấp ở trong hang núi nà y. Nếu gặp phải rắn nó cắn cho má»™t cái thì xong Ä‘á»i.
Vừa nói vừa Ä‘i, trong bụng cưá»i thầm: "Thế là ta nói quanh che giấu đã trôi, chẳng biết chúng nó nghÄ© thế nà o".
Hồng Ngá»c nghe váºy, tin là thá»±c, đợi Bảo Thoa Ä‘i xa, liá»n kéo tay Trụy Nhi lại bảo:
- Thôi há»ng rồi ! Cô Lâm núp ở trong nà y, nhất định nghe thấy những câu chuyện cá»§a chúng ta.
Trụy Nhi nghe nói ngồi thừ ra má»™t lúc, Hồng Ngá»c lại há»i:
- Thế thì bây giỠlà m thế nảo?
- Nghe thấy thì nghe, chứ có động chạm gì đến ai! Ngưá»i nà o lo việc ngưá»i ấy là xong.
- Cô Bảo nghe thấy chẳng sao, chứ cô Lâm miệng hay xoi bói, bụng hay khe khắt, nghe thấy mà đi nói tung ra thì là m thế nà o?
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện, thấy bá»n Văn Quan, Hương Lăng, Tư Kỳ, Thị Thư Ä‘i đến. Hai ngưá»i nói lảng ra chuyện khác rồi cưá»i đùa vá»›i bá»n nà y.
Phượng Thư ở bên kia sưá»n núi vẫy tay gá»i. Hồng Ngá»c vá»™i và ng bá» má»i ngưá»i chạy đến, cưá»i há»i:
- Mợ gá»i cháu có việc gì?
Phượng Thư ngắm nghÃa má»™t lúc, thấy Hồng Ngá»c sạch sẽ nhanh nhẹn, ăn nói có duyên, liá»n cưá»i há»i:
- Hôm nay bá»n a hoà n cá»§a ta không Ä‘i theo hầu. Ta nhá»› ra má»™t việc, muốn sai mà y Ä‘i, không biết mà y có là m nổi không? Nói năng có được rà nh mạch không?
- Mợ có việc gì xin cứ bảo, nếu cháu nói không rà nh mạch, là m há»ng việc, mợ cứ trách phạt.
- Mà y ở nhà cô nà o? Äể khi ta sai Ä‘i, có ai đến tìm, ta sẽ nói há»™.
- Cháu ở nhà cáºu Bảo.
- Thế ra mà y ở nhà cáºu Bảo đấy à ? Thảo nà o! Thôi được, nếu cáºu ấy đến há»i thì ta nói há»™. Mà y vá» nhà ta bảo chị Bình: dưới cái giá mâm sứ Nhữ Châu để trên cái bà n ở nhà ngoà i, có má»™t gói bạc má»™t trăm hai mươi lạng, là để trả tiá»n công thợ thêu. Khi nà o vợ Trương Tà i đến thì cân ngay trước mặt, đưa cho chị ta mang Ä‘i. Lại còn việc nữa: lấy cái túi nhỠở đầu giưá»ng mang đến đây cho ta.
Hồng Ngá»c nghe xong, vâng lá»i Ä‘i ngaỵ Má»™t lúc trở lại, không gặp Phượng Thư ở trên sưá»n núi nữa. Thấy Tư Kỳ ở trong hang núi ra, đương đứng thắt lưng, Hồng Ngá»c chạy lại há»i:
- Chị có biết mợ Hai ở đâu không?
- Tao không biết.
Hồng Ngá»c quanh Ä‘i tìm các nÆ¡i, gặp Thám Xuân, Bảo Thoa Ä‘ang ngồi xem cá ở bên hồ. Hồng Ngá»c lại gần cưá»i nói:
- Thưa hai cô, có biết mợ Hai đi đâu không?
Thám Xuân nói:
- Äến nhà mợ Cả mà tìm.
Hồng Ngá»c đến thôn Äạo Hương, thấy bá»n Tình Văn, á»¶ Hà , BÃch Ngân, Tá» Tiêu, Xạ Nguyệt, Thị Thư, Nháºp Há»a, Oanh Nhi cùng Ä‘i lại. Tình Văn trông thấy Hồng Ngá»c nói ngay:
- Con nà y động điên sao? Không tưới hoa ngoà i sân, không cho chim ăn, không pha trà , chỉ chạy nhông thôi.
Hồng Ngá»c nói:
- Hôm qua cáºu Hai bảo: sáng nay không cần tưới hoa nữa, cứ cách má»™t ngà y tưới má»™t lần. Chim thì tôi cho ăn lúc chị còn đương ngá»§ kia.
BÃch Ngân nói:
- Còn nước trà thì sao?
Hồng Ngá»c nói:
- Hôm nay không phải phiên cá»§a tôi, có trà hay không, đừng há»i đến tôi.
Ỷ Hà nói:
- Chị nghe miệng nó nói đấy! Thôi các chị đừng há»i nữa, mặc kệ cho nó Ä‘i chÆ¡i.
Hồng Ngá»c nói:
- Các chị thá» há»i xem, tôi có Ä‘i chÆ¡i không? Mợ Hai vừa bảo tôi Ä‘i lấy cái nà y đây.
Nói xong, nó đưa cái túi cho má»i ngưá»i xem, ai nấy nÃn lặng, không nói gì nữa, rồi bá» Ä‘i cả.
Tình Văn cưá»i nhạt:
- Thảo nà o! Thế ra nó đã trèo lên được cà nh cao, nên má»›i coi thưá»ng chúng tạ Không biết nó đã ăn đã nói được những câu gì? Äã ai biết tên biết tuổi nó là gì, mà nó vênh mặt lên như thế? Lần nà y không há» gì, chứ lần sau thì liệu đấy! Thôi từ nay trở Ä‘i nó có giá»i thì ra khá»i cái vưá»n nà y, cứ ngồi được mãi ở trên cà nh cao ấy,má»›i cho là tà i.
Tình Văn vừa nói vừa đi.
Hồng Ngá»c nghe nói, không tiện cãi lại, chỉ cố nén giáºn Ä‘i tìm Phượng Thá»± Äến buồng há» Lý, quả gặp Phượng Thư đương ngồi nói chuyện ở đấy. Hồng Ngá»c và o trình:
- Chị Bình nói: khi mợ đi, chị ấy đã cất gói bạc rồi. Vợ Trương Tà i đến lấy, chị ấy đã cân trước mặt và giao cho mang đi rồi.
Hồng Ngá»c lại đưa cái túi ra, thưa:
- Chị Bình bảo tôi đến trình mợ: Vừa rồi Lai Vượng đến há»i xem mợ có truyá»n bảo gì, để nó còn phải sang bên kia; chị Bình đã theo ý mợ bảo nó Ä‘i rồi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Nó theo ý ta như thế nà o mà bảo Lai Vượng đi?
- Chị Bình bảo: mợ tôi nhắn lá»i há»i thăm mợ bên ấy. Cáºu Hai không có ở nhà . Dù có cháºm và i hôm, xin mợ cứ yên lòng. Khi nà o mợ Năm khá»e, mợ tôi sẽ cùng mợ Năm sang thăm. Hôm trước mợ Năm sai ngưá»i đến nói: bà mợ có nhắn tin há»i thăm sức khá»e cá»§a mợ, lại muốn nhá» cô bên ấy tìm há»™ mấy viên thuốc "duyên niên thần nghiệm vạn toà n Ä‘an". Nếu có thì mợ sai ngưá»i mang đến đưa cho mợ tôi. Sau có ngưá»i Ä‘i, sẽ tiện đưá»ng Ä‘em sang cho bà mợ.
Hồng Ngá»c nói chưa dứt lá»i, Lý Hoà n cưá»i nói:
- Ô chà ! Tao không hiểu mà y nói gì, cứ "mợ, mợ, "cáºu, cáºu" lôi ra má»™t trà ng.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chả trách chị không hiểu là phải. Äó là câu chuyện bốn năm gia đình khác nhau.
Rồi quay lại Hồng Ngá»c cưá»i nói:
- Con bé nà y khá đấy, mà y nói cÅ©ng rà nh mạch, chứ không như những đứa khác cứ ấp a ấp úng, nói lý nhà như muá»—i kêu ấy. Chị không biết, bây giá» trừ mấy a hoà n và bà già hầu tôi ra, tôi không muốn nói vá»›i ai cả: Má»™t câu nói cá»§a mình, há» kéo dà i ra là m hai ba Ä‘oạn, đứt quãng từng chữ từng câu, lai nhai ấp úng, chỉ tổ là m cho mình nóng tiết lên, chứ há» có biết gì đâu. Bình Nhi nhà tôi trước cÅ©ng thế đấy. Tôi thưá»ng bảo nó có phải nói như tiếng muá»—i má»›i gá»i là mỹ nhân đâu? Tôi dạy nó nhiá»u lần, nên bây giá» nó má»›i khá đấy.
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Có phải ai cÅ©ng láu lỉnh như thÃm đâu!
Phượng Thư nói:
- Con bé nà y cÅ©ng khá đấy. Vừa rồi hai lần nói chuyện, tuy không nhiá»u mấy, nhưng lá»i nói cÅ©ng gãy gá»n.
Nói xong quay lại Hồng Ngá»c cưá»i bảo:
- Ngà y mai mà y sang hầu tao, tao sẽ nháºn là m con nuôi, tao trông nom cho, sau nà y mà y sẽ nên ngưá»i.
Hồng Ngá»c nghe nói báºt cưá»i. Phượng Thư nói:
- Mà y cưá»i gì? Mà y cho tao còn trẻ, hÆ¡n mà y mấy tuổi, lại chá»±c là m mẹ mà y à ? Mà y mÆ¡ ngá»§ hay sao! Mà y xem có những ngưá»i lá»›n hÆ¡n mà y nhiá»u, cứ chá»±c gá»i tao là mẹ, tao cÅ©ng chẳng thèm nhìn. Thế nà y là tao cất nhắc mà y đấy!
Hồng Ngá»c cưá»i nói:
- Không phải cháu cưá»i thế đâu. Cháu cưá»i là cưá»i mợ nháºn nhầm thứ báºc đấy thôi. Mẹ cháu đã là con nuôi mợ rồi, bây giá» mợ lại nháºn cháu là m con nuôi.
Phượng Thư nói:
- Mẹ mà y là ai?
Lý Hoà n cưá»i nói:
- ThÃm không nháºn được nó à ? Nó là con gái Lâm Chi Hiếu đấy.
Phượng Thư nghe xong rất lấy là m lạ, nói:
- Thế ra con gái nó đấy à ? - Lại cưá»i nói: - Hai vợ chồng Lâm Chi Hiếu đần độn thế, suốt ngà y không ai cạy mồm nó nói má»™t câu. Ngà y thưá»ng tôi vẫn bảo: hai ngưá»i nà y lấy nhau thá»±c là tốt đôi, má»™t ngưá»i Ä‘iếc, má»™t ngưá»i câm. Ai ngá» lại đẻ ra được đứa con sắc sảo nhanh nhẹn thế nà y! Mà y mưá»i mấy tuổi?
- Cháu mưá»i bảy tuổi.
- Tên là gì?
- Nguyên trước là Hồng Ngá»c, vì trùng tên vá»›i cáºu Bảo, nên đổi là Tiểu Hồng.
Phượng Thư nghe nói, cau mà y lại, ngoảy đầu một cái rồi bảo:
- Rõ chán tháºt! ÄÆ°á»£c ngá»c có lẽ sướng lắm hay sao, ngưá»i nà y cÅ©ng "ngá»c", ngưá»i kia cÅ©ng "ngá»c".
Rồi quay sang nói với Lý Hoà n:
- Chị không biết, tôi đã bảo mẹ nó: vợ Lại Äại bây giá» lắm việc, chẳng còn biết ai vá»›i ai trong phá»§ nà y nữa. Tôi nhá» mụ ấy tìm há»™ hai a hoà n, mụ ấy chỉ nháºn lá»i cho xong, rồi không những không Ä‘i tìm, lại còn đưa con Ä‘i hầu chá»— khác. Hay là con nó đến hầu tôi không được tá» tế chăng?
Lý Hoà n cưá»i nói:
- ThÃm Ä‘a nghi lắm. Con ngưá»i ta Ä‘i hầu đã lâu rồi, đến giá» thÃm má»›i bảo, thì còn trách gì mẹ nó?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Äã thế thì ngà y mai tôi sẽ nói vá»›i chú Bảo tìm ngưá»i khác thay cho con bé nà y đến ở vá»›i tôi. Nhưng liệu mà y có bằng lòng không?
Hồng Ngá»c cưá»i nói:
- Bằng lòng hay không, cháu không dám nói. Nhưng nếu được hầu mợ thì cháu há»c được cách ăn ở lui tá»›i, há»c được việc lá»›n việc nhá», sẽ khôn biết ra nhiá»u.
Bá»—ng có a hoà n cá»§a Vương phu nhân lại má»i, Phượng Thư cáo từ Lý Hoà n ra vá». Hồng Ngá»c cÅ©ng vá» viện Di Hồng.
Äêm qua vá», Äại Ngá»c ngá»§ không được, sáng nay dáºy muá»™n, nghe nói chị em ở trong vưá»n đương mở há»™i tiá»…n hoa. Sợ ngưá»i ta cưá»i là lưá»i, Äại Ngá»c rá»a mặt chải đầu xong, vá»™i và ng Ä‘i ngaỵ Má»›i ra ngoà i sân, thấy Bảo Ngá»c Ä‘i và o cưá»i nói:
- Hôm qua em có mách gì việc anh không? Anh áy náy cả đêm.
Äại Ngá»c liá»n quay đầu lại bảo Tá» Quyên:
- Dá»n nhà đi, buông cá»a sổ xuống, xem con chim yến đã vá» chưa, bá» rèm xuống, cháºn cái đôn đá sư tá» lại, đốt lò hương rồi Ä‘áºy nắp lại.
Nói xong đi ra.
Bảo Ngá»c thấy quang cảnh ấy, chỉ cho là vì việc trưa hôm qua, có biết đâu lại còn cả cái tá»™i buổi tối nữa? Bảo Ngá»c cứ đứng chắp tay vái chà o. Äại Ngá»c vẫn không thèm nhìn, bá» Ä‘i ra, tìm các chị em.
Bảo Ngá»c buồn bá»±c, nghÄ© bụng:
- Cứ xem bá»™ dạng nà y, thì không phải là vì việc buổi trưa hôm quạ Nhưng buổi chiá»u ta vá» nhà đã muá»™n, không gặp cô ta, còn va chạm vá»›i cô ấy và o lúc nà o?
Vừa nghĩ vừa đi theo sau.
Thấy Bảo Thoa và Thám Xuân ngồi xem hạc múa, Äại Ngá»c cÅ©ng đến đó. Ba ngưá»i cùng đứng nói chuyện. Sau thấy Bảo Ngá»c đến, Thám Xuân cưá»i nói:
- Anh Bảo có khá»e không? Suốt ba hôm nay em không được gặp.
Bảo Ngá»c cưá»i há»i:
- Em có được mạnh không? Hôm ná» anh gặp chị Cả, có há»i thăm em.
Thám Xuân nói:
- Anh lại đây, em há»i chuyện.
Bảo Ngá»c nghe nói, từ giã Bảo Thoa và Äại Ngá»c đến ngồi ở dưới cây thạch lá»±u. Thám Xuân há»i:
- Mấy hôm nay cha có gá»i anh không?
- Không gá»i.
- Hôm ná» em thoáng nghe như cha gá»i anh.
- Chắc ngưá»i ta nghe nhầm đấy, cha có gá»i anh đâu.
- Mấy tháng nay em có dà nh dụm được mưá»i quan tiá»n, anh cầm lấy, khi nà o ra chÆ¡i phố, thấy có bức chữ hay vẽ đẹp, hoặc đồ chÆ¡i xinh xắn, anh mua há»™ mang vá» cho em.
- Thỉnh thoảng anh cÅ©ng có Ä‘i qua các nhà , các miếu ở trong thà nh, ngoà i thà nh, chẳng thấy cái gì má»›i lạ, xinh xắn cả, chỉ có những đồ và ng, ngá»c, đồng, sứ, và những thứ đồ cổ không có chá»— vất; rồi đến các thứ vóc, nhiá»…u và các đồ ăn thức mặc thôi.
- Ai cần gì đến những thứ ấy! Như lần trước anh mua cái lẵng hoa bằng cà nh liá»…u, há»™p phấn bằng rá»… trúc, cái lồng ấp bằng đất thó, trông rất đẹp, em thÃch lắm. Mà chị em ai cÅ©ng thÃch cả. Há» coi những thứ nà y như cá»§a báu, có cái nà o là cướp mất cái ấy.
- Nếu em thÃch những cái ấy, thì chẳng đáng mấy đồng tiá»n, cứ cho ngưá»i nhà mang mấy quan tiá»n Ä‘i, sẽ mua được hà ng xe.
- Bá»n ngưá»i nhà biết gì? Anh Ä‘i chá»n lấy cái gì má»™c mạc mà không tục, thì mua nhiá»u vá» cho em. Em sẽ thêu cho anh má»™t đôi già y như lần trước mà còn tỉ mỉ kỹ cà ng hÆ¡n, anh nghÄ© có được không?
Bảo Ngá»c cưá»i nôi:
- Em nói đến đôi già y, anh lại nhá»› câu chuyện trước. Có lần anh Ä‘i đôi già y ấy, gặp cha, ngưá»i lấy là m khó chịu, há»i già y nà y ai thêu chá» Anh không dám nói là em thêu, chỉ nói mợ cho trong dịp sinh nháºt anh. Cha thấy thế, không nói gì, má»™t lúc má»›i phà n nà n: "Tá»™i gì mả hao tốn sức ngưá»i, phà phạm nhiá»…u lụa, để thêu cái thứ ấy!" Sau vá» anh nói chuyện vá»›i Táºp Nhân, Táºp Nhân nói: "Như thế đã đà nh, dì Triệu lại còn oán là khác. Dì ấy bảo, anh em ruá»™t già y rách đằng già y, tất rách đằng tất, chẳng ai thèm nhìn đến, lại Ä‘i thêu những thứ ấy!"
Thám Xuân nghe nói, sa sầm nét mặt xuống, nói:
- Anh xem, câu nói hồ đồ biết chừng nà o! Em có phải lả hạng ngưá»i chỉ để thêu già y đâu. Em Hoà n không có phần riêng cá»§a nó sao? Ão quần có phần áo quần, già y tất có phần già y tất, gái hầu, bà già cÅ©ng đầy cả nhà , sao lại thở ra những câu oán trách ấy? Äịnh nói cho ai nghe đấy! Chẳng qua lúc rá»—i em muốn thêu má»™t đôi chÆ¡i, trong đám anh em, thÃch ai thì cho; đó là tùy bụng em, chứ ai bắt buá»™c? Thá»±c là dì ấy ghen quà ng!
Bảo Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
- Em không biết, bụng ngưá»i ta lại nghÄ© khác kia.
Thám Xuân nghe nói, cà ng cáu lên, ngoảy đầu nói:
- Anh cÅ©ng hồ đồ nốt. Dì ấy nghÄ© thế đấy, nhưng chẳng qua là ý nghÄ© cá»§a hạng ngưá»i hèn má»n mà thôi. Mặc dì ấy, muốn nghÄ© thế nà o thì nghÄ©, chứ em chỉ biết bà và cha thôi, ngoà i ra em không cần ai hết. Ngay trong đám anh chị em, ai tốt vá»›i em, thì em tốt giả, bất cứ là con nà ng hầu, vợ lẽ. Äáng ra em không nên nói dì ấy, nhưng vì dì ấy u mê quá chừng! Lại có má»™t chuyện đáng buồn cưá»i nữa: lần trước em đưa tiá»n nhá» anh mua đồ chÆ¡i há»™ em, và i hôm sau gặp em, dì ấy kêu túng kêu thiếu. Em mặc kệ, chẳng để ý đến. Sau khi bá»n a hoà n ra rồi, dì ấy quay lại trách móc em, bảo em để dà nh tiá»n chỉ đưa cho anh thôi, không đưa cho thằng Hoà n. Nghe dì ấy nói thế, vừa buồn cưá»i vừa bá»±c mình, em chạy ngay đến chá»— mẹ.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì Bảo Thoa ở đằng kia cưá»i nói:
- Chuyện xong chưa, lại đây. Thế má»›i rõ ra là anh em vá»›i nhau bá» hết cả má»i ngưá»i, Ä‘em nhau Ä‘i nói chuyện riêng, chúng tôi nghe không được hay sao?
Thám Xuân, Bảo Ngá»c Ä‘á»u cưá»i chạy lại.
Không thấy Äại Ngá»c ở đấy, Bảo Ngá»c biết ngay là cô ta tránh Ä‘i chá»— khác. Rồi nghÄ©: "Hãy để cháºm và i hôm, chá» cô ta bá»›t giáºn, mình sẽ đến". Nhân cúi đầu nhìn thấy nhiá»u thứ hoa phượng tiên, thạch lá»±u, như ná»n gấm giải rụng từng chùm xuống đất, Bảo Ngá»c than thở:
- Hẳn là cô ta trong bụng còn tức giáºn, nên không nhặt những hoa rụng nà y. Äể ta nhặt Ä‘i, ngà y mai sẽ lại há»i cô ấy.
Bảo Thoa rá»§ cả bá»n Ä‘i vá» phÃa sau chÆ¡i. Bảo Ngá»c nói:
- Tôi sẽ đến sau.
Chá» cho hai ngưá»i Ä‘i xa, Bảo Ngá»c má»›i nhặt những hoa rụng, rồi trèo non lá»™i nước, qua cây luồn hoa, Ä‘i đến chá»— cùng Äại Ngá»c chôn hoa đà o hôm trước. Gần đến nÆ¡i, còn ở bên kia dốc núi, đã nghe tiếng nghẹn ngà o, khóc than kể lể, ai nghe cÅ©ng phải Ä‘au lòng. Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: "Không biết a hoà n nhà ai có Ä‘iá»u gì oan ức, lại chạy đến đây mà khóc thế?" Vừa nghÄ© vừa dừng bước lại, nghe thấy những lá»i than khóc như sau:
Hoa bay hoa rụng ngáºp trá»i,
Hồng phai hương lạt ai ngưá»i thương hoa?
Äà i xuân tÆ¡ rá»§ la đà ,
Rèm thêu bông khẽ Ä‘áºp qua bên ngoà i.
Kìa trong khuê các có ngưá»i,
Tiếc xuân lòng những ngáºm ngùi vẩn vÆ¡.
Vác mai rảo bước bước ra,
Lòng nà o nỡ giẫm lên hoa thế nà y?
VỠdu tơ liễu đẹp thay,
Mặc cho đà o rụng, lý bay đó mà .
Sang năm đà o lý trổ hoa,
Sang năm buồng gấm biết là còn ai?
Tháng ba tổ đã xây rồi,
Trên xà há»i én quen ngưá»i hay không?
Sang năm hoa lại đâm bông,
Biết đâu ngưá»i vắng, lầu hồng còn trÆ¡?
Ba năm sáu chục thoi đưa,
Gươm sương dao gió những chỠđâu đây.
Tốt tươi xuân được mấy ngà y,
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.
Nở rồi lại rụng đi đâu,
Ngưá»i chôn hoa nhÄ©mg rầu rầu đòi cÆ¡n.
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cà nh trụi hãy còn máu rơi.
Chiá»u hôm quyên lặng tiếng rồi,
Vác mai vỠđóng cá»a ngoà i buồn tênh!
Ngả ngưá»i trước ngá»n đèn xanh,
Ngoà i song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
Mình sao vơ vẩn từng cơn?
Thương xuân chi nữa lại há»n xuân chi?
Thương khi đến, há»n khi Ä‘i,
Äến lừ đừ đến, Ä‘i lỳ lỳ Ä‘i.
Ngoà i sân tiếng khóc rầm rì,
Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.
Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
Chim cà ng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng.
Thân nà y muốn vẫy vùng đôi cánh,
NÆ¡i chân trá»i liệng cảnh hoa chÆ¡i!
Nà o đâu là chá»— chân trá»i,
Nà o đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
Sẵn túi gấm đà nh ta nhặt lấy,
Chá»n nÆ¡i cao che Ä‘áºy hương tà n.
Thân kia trong sạch muôn và n,
Äừng cho rÆ¡i xuống ngáºp trà n bùn nhÆ¡.
GiỠhoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giá».
Chôn hoa ngưá»i bảo ngẩn ngÆ¡,
Sau nà y ta chết, ai là ngưá»i chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tà n,
Cũng là khi khách hồng nhan vỠgià .
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tà n ngưá»i vắng ai mà biết ai!
Bảo Ngá»c nghe xong, bất giác đứng ngẩn ngưá»i ra, ngã váºt xuống đất.
Chú thÃch:
(1-). Con ve lá»™t xác, nghÄ©a là biến đổi thân hình mình để ngưá»i khác không trông thấy[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 02:48 PM .
15-06-2008, 10:04 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 28
Ngá»c Hà m tặng thắt lưng, gợi được mối tình
Bảo Thoa cởi chuỗi thơm, lộ ra vẻ thẹn
Chỉ vì việc tối hôm trước, Tình Văn không chịu mở cá»a, Äại Ngá»c ngá» rằng chá»§ ý cá»§a Bảo Ngá»c. Hôm sau lại gặp ngay kỳ "tiá»…n hoa", đương lúc tâm hồn u uất, chưa thoát ra được, lại thêm gợi lòng thương xuân, mối buồn rưá»i rượi, vì thế cô ta nhặt lấy tất cả những cánh hoa rÆ¡i rụng, Ä‘em Ä‘i chôn cất để cám cảnh cho hoa và thương xót cho mình. Äại Ngá»c khóc lên mấy tiếng, rồi ngâm luôn mấy câu thợ Không ngá» Bảo Ngá»c đứng bên kia nghe thấy, lúc đầu chỉ gáºt đầu than thở, sau nghe rõ bốn câu:
Chôn hoa ngưá»i bảo ngẩn ngÆ¡,
Sau nà y ta chết ai là ngưá»i chôn?
... Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tà n ngưá»i vắng ai mà biết ai!
Bảo Ngá»c thương cảm quá, thình lình ngã váºt trên sưá»n núi, bao nhiêu hoa rụng nhặt được ở trong tay rÆ¡i vãi cả ra đất. Bảo Ngá»c nghÄ© ngay đến Äại Ngá»c sắc đẹp như hoa, mặt trong như trăng, sau nà y ắt cÅ©ng có lúc không thể tìm thấy nữa, lẽ nà o chả đứt ruá»™t nát gan! Äại Ngá»c đã có lúc không thể tìm thấy, cứ thế suy ra, những ngưá»i như Bảo Thoa, Hương Lăng, Táºp Nhân, cÅ©ng Ä‘á»u thế cả. Bá»n Bảo Thoa đã váºy thì thân mình sẽ ở đâu? Thân mình còn chả biết ở đâu, Ä‘i đâu, thì nÆ¡i nà y, vưá»n nà y, hoa nà y, liá»…u nà y, biết thuá»™c vá» ai? Bảo Ngá»c suy nghÄ© miên man hết chuyện nà y sang chuyện khác, không biết đến giá» phút ấy, muốn là m váºt xuẩn ngốc, không hiểu má»™t tà gì, trốn vòng tạo hóa, thoát khá»i lưới trần, liệu có thể gỡ nổi mối Ä‘au thương ấy không. Thá»±c là :
Bóng hoa đâu vẫn bên mình,
Tiếng chim đâu vẫn rà nh rà nh bên tai.
Äại Ngá»c đương lúc thương cảm, chợt nghe sưá»n núi bên có tiếng than khóc, trong bụng nghÄ©: "Ai cÅ©ng cưá»i ta có bệnh si, chăng lẽ lại có ngưá»i si nữa hay sao?" Ngẩng đầu nhìn thì ra Bảo Ngá»c. Äại Ngá»c liá»n phỉ thui nói:
- Hừ? Ngỡ ai, hóa ra lại là anh chà ng thâm độc chết non!
Vừa nói đến hai tiếng "chết non", Äại Ngá»c bưng miệng thở dà i, rồi chạy biến Ä‘i mất.
Bảo Ngá»c đương khi Ä‘au xót, thấy Äại Ngá»c chạy, biết cô ta trông thấy mình rồi trốn đì. NghÄ© nông ná»—i tháºt buồn tênh, Bảo Ngá»c lom khom trở dáºy, xuống núi theo đưá»ng cÅ© trở vá» viện Di Hồng. May sao trông thấy Äại Ngá»c chạy đằng trước, Bảo Ngá»c vá»™i và ng Ä‘uổi theo, nói:
- Cô hãy đứng lại, tôi biết rằng bây giỠcô không thèm nhìn đến tôi nữa. Nhưng tôi xin nói một câu rồi chúng ta sẽ chia tay.
Äại Ngá»c ngoảnh lại, thấy Bảo Ngá»c, định kệ thây, nhưng lại nghe: "Chỉ xin nói má»™t câu rồi sẽ chia tay", Äại Ngá»c đà nh phải đứng lại:
- Câu gì xin anh cứ nói.
- Xin cho và i câu, cô có thèm nghe hay không?
Äại Ngá»c liá»n quay đầu chạy, Bảo Ngá»c theo sau than:
- Biết nông nỗi ngà y nay, thì thà đừng gặp nhau từ trước.
Äại Ngá»c nghe váºy, đà nh phải đứng lại, há»i:
- Trước là thế nà o? Mà nay là thế nà o?
Bảo Ngá»c nói:
- Ãi chà ! Khi cô má»›i đến đây, có phải ngà y ngà y chúng ta cùng chÆ¡i đùa vá»›i nhau không? Thứ gì tôi thÃch, cô cÅ©ng thÃch, thì cô cứ việc lấy Ä‘i; thứ gì tôi thÃch ăn, thấy cô cÅ©ng thÃch ăn, tôi cất cẩn tháºn để phần cá»™ Hai đứa ăn má»™t bà n, ngá»§ má»™t giưá»ng. Cái gì bá»n a hoà n chưa nghÄ© chu đáo, tôi sợ cô giáºn, nên Ä‘á»u tÃnh trước há»™ bá»n há». Tôi cho rằng: anh em ta từ nhỠđến lá»›n, gần gụi nhau, thân thiết nhau, thì cÅ©ng nên hòa thuáºn vá»›i nhau hÆ¡n hẳn các ngưá»i má»›i phải. NgỠđâu cô lá»›n lên lòng khác hẳn, không coi tôi và o đâu, ba ngà y chẳng thèm nhìn, bốn ngà y chẳng thèm gặp, chỉ để ý những ngưá»i xa lắc xa lÆ¡, như chị Bảo, chị Phượng gì đó. Tôi chẳng có anh chị em ruá»™t thịt nà o cả. Tuy có đấy, nhưng cô đã chẳng biết là con khác mẹ hay sao? Tôi vá»›i cô Ä‘á»u là con má»™t, chắc chúng ta cÅ©ng cùng má»™t ý nghÄ©, ngỠđâu phà cả tấm lòng, tháºt là có oan khôn đưá»ng bà y tá»?
Nói xong, nước mắt ròng ròng nhỠxuống.
Äại Ngá»c tai nghe mắt thấy trước câu nói và quang cảnh ấy, bất giác lòng dịu hẳn Ä‘i, nước mắt tá»± nhiên nhá» xuống ròng ròng, cúi đầu không nói gì. Bảo Ngá»c thấy tình thế như váºy, nói luôn:
- Tôi biết rồi, giá» tôi cÅ©ng chẳng tốt gì! Nhưng dù sao, tôi cÅ©ng không dám có Ä‘iá»u gì lầm lá»—i vá»›i cá»™ Nếu có, cô cÅ©ng nên bảo tôi, răn tôi, hoặc mắng tôi mấy câu, đánh tôi mấy cái, tôi không dám má»§i lòng. NgỠđâu cô không thèm nhìn đến tôi, để tôi nghÄ© mãi, chẳng biết đầu Ä‘uôi ra sao, lắm phen phải kinh hồn mất vÃa! Nếu tôi chết Ä‘i, cÅ©ng là con quỉ chết oan, dù nhá» các vị cao tăng, cao đạo Ä‘á»c kinh sám hối, cÅ©ng chẳng có thể siêu sinh được; chỉ có cô, nói rõ ngà nh ngá»n cho, may ra tôi má»›i được hóa kiếp!
Äại Ngá»c nghe xong, câu chuyện tối qua tá»± nhiên bay đâu hết sạch, liá»n nói:
- Anh đã nói thế, thì tại sao tối hôm qua tôi đến, anh lại không cho a hoà n mở cá»a?
Bảo Ngá»c kinh ngạc nói:
- Chuyện ấy ở đâu mà rả Nếu tôi có là m thế thì tôi chết ngay!
Äại Ngá»c phỉ thui:
- Vừa má»›i sáng sá»›m đã nói chết vá»›i sống, không kiêng à ! Có nói là nói, không nói là không, việc gì mà anh phải thá».
Bảo Ngá»c nói:
- Tối hôm qua, thực không thấy em đến, chỉ có chị Bảo Thoa đến một lúc rồi vỠthôi.
Äại Ngá»c nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Phải rồi. Chắc là bá»n a hoà n lưá»i không muốn dáºy, đâm ra nói bừa, gắt báºy. Chuyện ấy cÅ©ng có thể có được.
- Chắc thế, để anh vá» há»i xem đứa nà o, phải răn bảo chúng má»›i được.
- Anh cÅ©ng nên răn bảo các cô ấy, cứ lẽ ra tôi không đáng nói. Nhưng lần nà y có lá»—i vá»›i tôi là chuyện nhá», chứ lần sau không may có lá»—i vá»›i cô Bảo, cô "Bối" nà o đấy, tất xảy chuyện to.
Nói xong, nhoẻn miệng cưá»i. Bảo Ngá»c nghe xong, nghiến răng bá»±c bá»™i, sau lại cưá»i phá lên.
Hai ngưá»i đương nói chuyện, thấy a hoà n đến má»i Ä‘i ăn cÆ¡m, há» liá»n Ä‘i ngaỵ Vương phu nhân thấy Äại Ngá»c, há»i:
- Cô Lâm uống thuốc của ông lang hỠBảo có khá không?
Äại Ngá»c thưa:
- Cũng vẫn thế thôi. Bà còn bảo cháu uống thuốc của thầy lang hỠVương nữa.
Bảo Ngá»c thưa:
- Mẹ không biết bệnh cô Lâm là chứng nội thương, tiên thiên kém lắm, không chịu nổi sương gió! Chỉ nên uống và i thang sơ tán phong hà n, rồi uống thuốc viên mới tốt.
Vương phu nhân nói:
- Hôm nỠthầy thuốc có nói tên một thứ thuốc viên, nhưng ta quên mất.
Bảo Ngá»c thưa:
- Con biết rồi. Thuốc ấy gá»i là nhân sâm dưỡng vinh hoà n.
- Không phải.
- Hay là bát trân Ãch mẫu hoà n, tả qui, hữu qui, nếu không phải thì lại là bát vị địa hoà ng hoà n.
- Äá»u không phải cả. Ta nhá»› có hai chữ "kim cương" gì ấy.
Bảo Ngá»c vá»— tay cưá»i nói:
- Xưa nay chưa nghe thấy có tên "kim cương hoà n" bao giá». Nếu có kim cương hoà n tất nhiên phải có bồ tát hoà n.
Câu ấy là m cả nhà cưá»i ầm lên. Bảo Thoa mỉm cưá»i:
Có lẽ là thiên vương bổ tâm đan thì đúng hơn.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- ChÃnh là tên ấy đấy, bây giá» ta đâm ra hồ đồ! Bảo Ngá»c nói:
- Mẹ không hồ đồ đâu, chỉ tại ngưá»i gá»i là kim cương hay là bồ tát là m cho mẹ hồ đồ đấy thôi.
- Mà y định chá»c cả mẹ mà y à ? Coi chừng cha mà y lại cho mà y ăn đòn đấy.
- Chắc cha con cũng không vì việc ấy mà đánh con đâu!
Vương phu nhân lại nói:
- Äã có thứ thuốc ấy, ngà y mai bảo Ä‘i mua má»™t Ãt vá» mà uống.
Bảo Ngá»c nói:
- Thuốc ấy chẳng ăn thua gì đâu. Mẹ cứ cho con ba trăm sáu mươi lạng bạc, con sẽ là m cho cô ấy má»™t tá»… thuốc viên, chắc nhắn chưa uống hết tá»… thuốc bệnh sẽ khá»i.
- Mà y chỉ nói báºy. Thuốc gì mà đắt đến thế?
- Tháºt thế, thuốc ấy khác hẳn các thuốc khác. Tên thuốc nà y rất lạ, nói má»™t lúc không thể hết được. Chỉ nói nhau đà n bà đẻ con so, nhân sâm có lá ba trăm sáu mươi lạng cÅ©ng chưa đủ. Lại còn hà thá»§ ô lá»›n như con rùa, phục linh đởm ở rá»… cây tùng nghìn năm; những thứ thuốc như thế cÅ©ng chưa lấy gì là m lạ, còn phải chá»n thứ thuốc đầu vị nữa. Nói ra là m ngưá»i ta phải rùng mình. Trước kia anh Tiết Bà n có xin con đơn thuốc ấy, hai ba năm sau con má»›i cho, anh ấy mang Ä‘i tìm đến hai ba năm nữa, tốn hết hÆ¡n má»™t nghìn lạng bạc má»›i chế xong. Mẹ không tin, cứ há»i chị Bảo sẽ biết.
Bảo Thoa cưá»i, xua tay nói:
- Tôi không biết, tôi cÅ©ng chẳng nghe thấy ai nói chuyện ấy bao giá». Anh đừng bảo dì há»i tôi.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Con bé Bảo tốt đấy, nó không hay nói dối.
Bảo Ngá»c nghe váºy quay ngay lại, vá»— tay nói:
- Con nói thá»±c đấy, thế mà mẹ lại bảo con nói dối. Nói xong, Bảo Ngá»c ngoảnh lại nhìn, thấy Äại Ngá»c đương ngồi ở sau lưng Bảo Thoa mỉm cưá»i, rồi lấy ngón tay vẽ và o mặt ra hiệu chế diá»…u Bảo Ngá»c.
Phượng Thư đương ở nhà trong, trông nom ngưá»i bà y bà n, nghe váºy, liá»n chạy lại cưá»i nói:
- Việc nà y có tháºt đấy. Chú Bảo không nói dối đâu. Hôm ná», anh Tiết có đến nhá» con tìm há»™ hạt trân châu, con há»i, anh ấy nói là để chế thuốc. Anh ấy còn phà n nà n: "Thà chẳng chế cho xong, biết đâu lại có nhiá»u chuyện rắc rối!" Con há»i thuốc gì, anh ấy nói là đơn thuốc cá»§a chú Bảo chá» Anh ấy còn nói nhiá»u thứ nữa kia, con không nhá»› hết, anh ấy lại nói: "Nếu không thì tôi mua ở đâu chả được mấy hạt trân châu, chỉ vì cần những hạt đã giắt ở trên đầu, nên phải đến đây tìm thÃm, không có thì lấy những hạt Ä‘Ãnh ở cà nh hoa cÅ©ng được. Sau nà y tôi sẽ Ä‘em những hạt khác tốt hÆ¡n giả lại thÃm". Con đà nh phải lấy hai hạt đương cà i trên đầu đưa cho anh ấy. Lại còn phải dùng má»™t Ä‘oạn lụa hồng dà i ba thước, rồi lấy bát sữa nghiá»n nhá», Ä‘em trá»™n vá»›i bá»™t má»›i được.
Phượng Thư nói má»™t câu, Bảo Ngá»c niệm Pháºt má»™t câu. Sau đó nói: "Có mặt trá»i chứng giám". Phượng Thư nói xong, Bảo Ngá»c lại nói:
- Bây giá» mẹ nghÄ© xem, chẳng qua là là m gượng đấy thôi, cứ theo đúng cách thức trong đơn, thì phải lấy những châu ngá»c ở trong ngôi má»™ cá»§a những ngưá»i già u sang cà i đầu ngà y xưa khi chết Ä‘em chôn theo má»›i haỵ Nhưng bây giá» không lẽ vì đơn thuốc lại Ä‘i đà o bá»›i ngưá»i ta lên sao tiện. Vì thế chỉ dùng những thứ cá»§a ngưá»i sống Ä‘eo cÅ©ng được.
Vương phu nhân nghe rồi nói:
- A di đà Pháºt! Ai nỡ là m thế! Ngưá»i ta chết mấy trăm năm rồi, lại còn đà o thây bá»›i xương lên để là m thuốc, thì còn linh nghiệm gì.
Bảo Ngá»c quay lại nói vá»›i Äại Ngá»c:
- Em có nghe không? Lẽ nà o chị Phượng cũng theo anh mà nói dối em à ?
Bảo Ngá»c ngoảnh mặt lại há»i Äại Ngá»c, nhưng mắt lại liếc sang bên Bảo Thoa.
Äại Ngá»c liá»n kéo Vương phu nhân nói:
- Mợ xem, chị Bảo không chịu và o hùa vá»›i anh ấy, thà nh ra anh ấy lại Ä‘i há»i cháu.
Vương phu nhân nói:
- Bảo Ngá»c cứ hay bắt nạt em mà y.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Mẹ không biết nguyên do việc nà y. Chị Bảo khi trước ở nhà , anh Tiết là m việc gì chị ấy cÅ©ng không biết. Bây giá» lại sang ở bên nà y, tất nhiên cà ng không biết nữa. Cô Lâm ngồi ở đằng sau, cho là con bịa chuyện ra nói dối, nên cưá»i giá»…u con.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì a hoà n ở buồng Giả mẫu đến má»i Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c vỠăn cÆ¡m. Äại Ngá»c không đợi Bảo Ngá»c, liá»n đứng dáºy kéo a hoà n Ä‘i. A hoà n nói:
- Hãy chá» cáºu Bảo cùng Ä‘i má»™t thể.
- Anh ấy không ăn đâu. Chúng ta đi thôi. Tôi đi trước đây.
Nói xong, Äại Ngá»c Ä‘i ra ngay.
Bảo Ngá»c nói:
- Hôm nay con ăn cơm với mẹ.
Vương phu nhân nói:
- Thôi, thôi, hôm nay ta ăn chay, con vỠbên ấy mà ăn.
- Con cũng ăn chay.
Nói xong Bảo Ngá»c bảo a hoà n Ä‘i vá» rồi chạy đến ngồi và o bà n ăn. Vương phu nhân cưá»i bảo bá»n Bảo Thoa:
- Các cháu cứ đi ăn, mặc kệ nó.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Ăn hay không, anh cũng nên đi với cô Lâm mới phải; bụng cô ta đang khó chịu đấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Mặc kệ cô ta, chốc nữa là xong hết.
Ä‚n xong, Bảo Ngá»c phần thì sợ Giả mẫu mong, phần cÅ©ng nhá»› Äại Ngá»c, vá»™i và ng bảo lấy nước súc miệng. Thám Xuân, TÃch Xuân Ä‘á»u cưá»i:
- Anh Hai sao lúc nà o cÅ©ng vá»™i vã thế? Ä‚n uống mà cÅ©ng láºt Ä‘áºt như váºy.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Anh ấy ăn xong rồi còn phải đi thăm cô Lâm, chứ ở đây là m gì?
Bảo Ngá»c uống nước xong, sang ngay nhà phÃa tây. Äi đến phòng Phượng Thư, thấy Phượng Thư Ä‘ang đứng ghếch chân trên ngưỡng cá»a cầm cái ngoáy tai gợi răng và trông mưá»i đứa hầu nhá» vần mấy cháºu hoa. Thấy Bảo Ngá»c đến, Phượng Thư cưá»i nói:
- May quá, chú lại viết hộ chị mấy chữ.
Bảo Ngá»c đà nh phải theo và o buồng. Phượng Thư sai ngưá»i Ä‘em bút giấy ra nói:
- Chú viết: Bốn mươi tấm Ä‘oạn trÆ¡n mà u Ä‘á», bốn mươi tấm Ä‘oạn thêu rồng, má»™t trăm tấm the hạng tốt đủ các mà u, vòng cổ bằng và ng bốn chiếc.
- Thế nà o? Không phải sổ mua bán, cũng không phải là giấy kê đồ lễ, viết thế nà y để là m gì?
- Chú cứ viết, miễn sao chị hiểu là được.
Bảo Ngá»c nghe nói, đà nh phải viết váºy.
Phượng Thư vừa cầm tá» giấy, vừa cưá»i nói:
- Còn Ä‘iá»u nà y nữa, không biết chú có bằng lòng không? Bên nhà chú có con a hoà n tên là Hồng Ngá»c, tôi muốn lấy nó sang đây, ngà y mai tôi sẽ cho đứa khác sang thay nó, liệu có được không?
- Bên nhà tôi nhiá»u ngưá»i lắm, chị thÃch đứa nà o, cứ việc lấy, cần gì phải há»i tôi.
- Nếu thế thì tôi gá»i nó vá» nhé.
- ÄÆ°á»£c, chị cứ việc gá»i.
Nói xong, Bảo Ngá»c chá»±c Ä‘i ngaỵ Phượng Thư nói:
- Chú hãy đứng lại, tôi còn nói câu nà y nữa.
- Bà đang gá»i tôi, có việc gì khi vá» sẽ hay.
Bảo Ngá»c sang bên phòng Giả mẫu, đã thấy ăn xong cả rồi. Giả mẫu há»i:
- Ăn cơm bên mẹ cháu có gì ngon không?
- Chả có gì ngon cả, nhưng cháu lại ăn thêm được một bát.
Rồi há»i:
- Cô Lâm ở đâu?
Giả mẫu nói:
- Ở trong nhà kia kìa.
Bảo Ngá»c Ä‘i và o, thấy má»™t a hoà n đương ngồi dưới đất quạt bà n là , hai a hoà n ngồi trên giưá»ng xe chỉ, Äại Ngá»c Ä‘ang cúi xuống cầm kéo cắt cái gì. Bảo Ngá»c chạy đến cưá»i nói:
- Ãi chà ! Em là m gì đấy, vừa ăn xong đã cúi gằm đầu xuống, khéo lại nhức đầu thôi.
Äại Ngá»c không trả lá»i, cứ ngồi maỵ Bá»—ng có má»™t a hoà n nói:
- Góc miếng lụa nà y còn nhăn, phải là lại mới được.
Äại Ngá»c vứt kéo xuống nói:
- Mặc kệ nó, một chốc nữa là xong.
Bảo Ngá»c nghe nói, sinh ra buồn rầu. Bá»—ng bá»n Bảo thoa, Thám Xuân đến, nói chuyện vá»›i Giả mẫu. Má»™t lúc, Bảo Thoa và o nhà trong, há»i: "Em là m gì đấy?". Thấy Äại Ngá»c đương cắt may, Bảo Thoa cưá»i nói:
- Giá»i quá nhỉ. Em biết cả việc may cắt rồi đấy.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äó chẳng qua là câu chuyện lừa dối ngưá»i thôi.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tôi kể cho cô nghe câu chuyện buồn cưá»i: Vừa rồi chỉ vì tôi bảo không biết gì đến việc thuốc, nên anh Bảo cÅ©ng lấy là m khó chịu đấy.
Äại Ngá»c nói:
- Mặc kệ anh ấy, một chốc là xong hết.
Bảo Ngá»c gá»i Bảo Thoa:
- Bà muốn đánh xúc xắc, không có ai, chị ra mà đánh váºy.
- Thế ra tôi chỉ vì đánh xúc xắc mà đến đây à ?
Nói xong Bảo Thoa đi ngay.
Äại Ngá»c nói:
- Thôi anh cũng đi đi, ở đây có con hùm, khéo nó cắn cho đấy.
Bảo Ngá»c thấy Äại Ngá»c vẫn cúi xuống cắt, không để ý đến mình, đà nh phải cưá»i nói:
- Em nên ra đi dạo chơi, rồi vỠkhâu cũng chưa muộn.
Äại Ngá»c vẫn không trả lá»i. Bảo Ngá»c liá»n há»i đám a hoà n:
- Ai bảo cô ấy khâu thế?
Äại Ngá»c thấy Bảo Ngá»c há»i bá»n a hoà n, liá»n nói:
- Ai bảo tôi khâu thì mặc tôi, việc gì đến cáºu Hai!
Bảo Ngá»c muốn nói nữa, thấy có ngưá»i đến báo: "Bên ngoà i có ngưá»i má»i cáºu", liá»n đứng dáºy ra ngay.
Äại Ngá»c ngoảnh ra ngoà i nói:
A di đà Pháºt! Khi anh trở vá», tôi có chết cÅ©ng xong.
Bảo Ngá»c ra ngoà i, thấy Bồi DÃnh chạy lại nói:
- Ngưá»i nhà cáºu Phùng đến má»i.
Bảo Ngá»c biết ngay là câu chuyện hôm ná», liá»n bảo: "Mang quần áo ra đây". Rồi quay và o thư phòng.
Bồi DÃnh và o ngay cá»a thứ hai đứng đợi ngưá»i hầu. Thấy má»™t bà già đi ra. Bồi DÃnh nói:
- Cáºu Bảo đương ở thư phòng, chá» lấy quần áo Ä‘i chÆ¡i, bà vỠđưa tin ngay cho há» biết.
- Con mẹ mà y! Cáºu Bảo đứng ở ngoà i vưá»n, những ngưá»i hầu Ä‘á»u theo ra đó cả, mà y lại và o đây đưa tin à ?
- Bà mắng là phải, tôi thực là hồ đồ.
Bồi DÃnh chạy và o cá»a thứ hai phÃa đông, gặp bá»n hầu nhỠđương đá cầu ở con đưá»ng trước cá»a. Bồi DÃnh báo cho chúng biết. Má»™t đứa chạy ngay Ä‘i, má»™t chốc mang bá»c quần áo đến, đưa cho Bồi DÃnh Ä‘em vá» thư phòng.
Bảo Ngá»c thay quần áo xong, sai ngưá»i thắng ngá»±a và cho bốn đứa tiểu đồng là Bồi DÃnh, Sừ Dược, Song Thụy, Song Thá» theo hầu. Há» Ä‘i thẳng đến nhà Phùng Tá» Anh. Có ngưá»i và o báo, Tá» Anh ra cá»a má»i và o. Tiết Bà n cÅ©ng đã đến đấy từ lâu Lại có cả bá»n con hát nhá» và ngưá»i hay đóng vai nữ là Tưởng Ngá»c Hà m cùng kỹ nữ ở viện Cẩm Hương là Vân Nhi nữa. Chà o nhau xong, má»i ngưá»i ngồi uống nước.
Bảo Ngá»c cầm chén nước trà cưá»i nói:
- Hôm ná» anh nói việc "may trong không may" là m cho tôi ngà y đêm nghÄ© ngợi, không biết là việc gì? Hôm nay cho gá»i, tôi phải đến ngay.
Phùng Tá» Anh cưá»i nói:
- Các anh thá»±c thà quá. Chẳng qua tôi đặt lá»i ra đấy thôi. Nguyên tôi thà nh tâm sá»a má»™t tiệc rượu má»i các anh, nhưng sợ các anh từ chối, nên tôi bịa ra như thế, ngỠđâu các anh lại tin là thá»±c.
Má»i ngưá»i nghe xong cưá»i ầm lên. Tiệc bà y ra theo thứ tá»± má»i ngồi. Phùng Tá» Anh trước hết bảo bá»n con hát trẻ đến rót rượu, rồi bảo Vân Nhi má»i ba chén.
Tiết Bà n mới uống mấy chén, bụng đã xiêu xiêu, cầm tay Vân Nhi nói:
- Cô có khúc nà o mới lạ, hát cho tôi nghe, tôi sẽ uống hết một vò rượu, thế có được không?
Vân Nhi nghe nói, gẩy đà n tì bà rồi hát:
Oan nghiệt đôi nhà , khó mà gỡ ra, nhá»› khi Ä‘i khá»i, vẫn áy náy đến ngưá»i xạ Trai lÆ¡ sắc sảo, ai mà vẽ hệt được dáng Ä‘iệu đôi tạ Nhá»› đêm trước thì thà o ở dưới rặng hoa trà , chị thì lấm lét, anh cố lân la, trước tam tà o Ä‘em ra tra, thôi chối sao được mà !
Hát xong cưá»i nói:
- Tôi hát xong rồi, cáºu uống cả vò Ä‘i.
Tiết Bà n cưá»i nói:
- Chưa đáng uống. Hát bà i nà o hay hơn kia!
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Hãy nghe tôi nói đã: cứ uống bừa Ä‘i như thế, dá»… say mà chẳng có thú gì. Tôi uống trước má»™t chén lá»›n, rồi ra má»™t cái lệnh má»›i, há»… ai không theo, phải phạt mưá»i chén lá»›n, Ä‘uổi ra ngoà i tiệc, bắt rót rượu má»i má»i ngưá»i.
Phùng Tá» Anh và Tưởng Ngá»c Hà m Ä‘á»u nói:
- Phải đấy, phải đấy!
Bảo Ngá»c cầm ngay chén lá»›n uống má»™t hÆ¡i hết, rồi nói:
- Bây giá» phải nói bốn chữ: "bi", "sầu", "hỉ", "lạc"(#1), nhưng phải tả ra thân pháºn ngưá»i con gái, và nói rõ cá»› gì mà có bốn chữ ấy. Xong rồi uống má»™t chén rượu. Khi uống, phải hát má»™t bà i má»›i, đến cuối, phải tức khắc Ä‘á»c má»™t câu gì, hoặc là câu sẵn có ở trong tứ thư, ngÅ© kinh, hoặc là câu thÆ¡ câu đối cÅ©.
Tiết Bà n không chá» nói hết, đứng ngay dáºy, gạt Ä‘i:
- Tôi không dá»± cuá»™c ấy đâu, đừng có tÃnh và o đấy. Các anh định đùa tôi chứ gì!
Vân Nhi đứng dáºy đẩy hắn ngồi xuống, cưá»i nói:
- Sợ cái gì? Ngà y ngà y cáºu chỉ biết rượu chè thôi, chẳng lẽ lại thua cả tôi nữa à ? Tôi cứ việc nói. Nói phải thì thôi, không phải, chịu phạt mấy chén là cùng, có say đã chết ai? Bây giá» cáºu trái lệnh, phải uống mưá»i chén lá»›n rồi đà nh chịu Ä‘i rót rượu má»i ngưá»i ta à ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vá»— tay khen hay quá! Tiết Bà n không là m thế nà o được, đà nh phải ngồi xuống, nghe Bảo Ngá»c nói:
Gái nà y thương, buổi đương xuân, trÆ¡ trá»i trong buồng;
Gái nà y buồn, tham hầu, chà ng phải xa vắng luôn!
Gái nà y mừng, buổi sớm soi gương đẹp quá chừng;
Gái nà y vui, áo xuân má»ng mảnh đánh Ä‘u chÆ¡i.
Má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u khen "hay"! Chỉ có Tiết Bà n vênh mặt lắc đầu:
- Không hay, đáng phạt!
Má»i ngưá»i há»i:
- Sao lại đáng phạt?
Tiết Bà n nói:
- Anh ấy nói tôi chẳng hiểu gì cả, sao lại không đáng phạt?
Vân Nhi liá»n dúi Tiết Bà n má»™t cái, cưá»i nói:
- Cứ ngồi yên, nghÄ© sẵn câu cá»§a mình Ä‘i. Äến lượt mà không nói được thì phải phạt đấy.
Rồi Vân Nhi gẩy đà n theo, Bảo Ngá»c hát:
Bao giá» hết, giá»t lệ tương tư rÆ¡i đỠngòm,
Bao giỠnở, xuân vỠhoa liễu trước lầu son,
Nằm trằn trá»c, song the, mưa gió buổi hoà ng hôn.
Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
Nuốt không trôi, rượu và ng gạo ngá»c nà o biết ngon,
Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
Nét ngà i cau cau lại, giá»t đồng hồ dồn dáºp hÆ¡n.
Chao ôi! Nà o khác gì: trôi đi, nước biếc dòng man mác,
Dừng lại, non xanh bóng cháºp chá»n.
Hát xong, má»i ngưá»i khen hay, chỉ có Tiết Bà n nói:
- Chẳng hay gì cả.
Bảo Ngá»c uống chén rượu đầu, rồi cầm miếng lê và đá»c má»™t câu: Hoa lẽ mưa đẫm cá»a cà i then. Thế là xong má»™t lệnh.
Äến lượt Phùng Tá» Anh nói:
Gái nà y thương, chà ng mắc bệnh nặng nằm trên giưá»ng,
Gái nà y sầu, gió thổi lầu tranh sáºp đổ nhà o.
Gái nà y mừng, đầu lòng sinh đôi sướng quá chừng,
Gái nà y vui, lẻn bước ra vưá»n đà o để chÆ¡i.
Nói xong cầm chén rượn hát:
Mình là hạng thông minh,
Mình là kẻ đa tình,
Mình là giống ma quỉ kỳ quái yêu tinh.
Mình là báºc thần tiên, nhưng phép không linh.
Äây bảo mình, mình cứ là m thinh,
Thấy nói đến nơi nà o vắng vẻ, dò xét cho rà nh.
Mới biết là đây thương hay không thương mình!
Hát xong, uống chén rượn, rồi Ä‘á»c câu: "Trăng tá» lá»u tranh nhá»™n tiếng gà ". Thế là xong lệnh.
Rồi đến lượt Vân Nhi nói:
Gái nà y thương, sau nà y nà o biết chốn tựa nương?
Tiết Bà n cưá»i nói:
- Con Æ¡i! Äã có bố Tiết mà y đây, sợ gì?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Äừng phá đám! Äừng phá đám!
Vân Nhi lại nói:
Gái nà y buồn, cái mụ dầu kia đánh mắng luôn!
Tiết Bà n nói:
- Hôm nỠtao gặp mẹ mà y, tao đã bảo mụ ấy không được đánh mắng mà y kia mà .
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Còn nói nữa, sẽ phạt mưá»i chén rượu.
Tiết Bà n vội tự vả và o mồm, nói:
- Không có tai à ! Cấm không được nói nữa!
Vân Nhi lại nói:
Gái nà y mừng, trong nhà ở với bạn tình chung,
Gái nà y vui, buông tay tiêu sáo gảy đà n chơi.
Nói xong liá»n hát:
Tháng ba Ä‘áºu má»›i trồi hoa,
Sâu kia đâu đã lân la đục rồi.
Äục và o cÅ©ng uổng công thôi,
Trên hoa tấp tểnh lên ngồi đánh đu.
Khen cho mi cũng gan to,
Ta không nở nữa, đục rau được nà o?
Hát xong uống chén rượu, rồi Ä‘á»c câu: "Hoa đà o mÆ¡n mởn". Thế là xong lệnh.
Äến lượt Tiết Bà n. Hắn nói:
- GiỠtôi nói nà y: Gái nà y thương...
Rồi ngừng lại, không nói được. Phùng Tá» Anh cưá»i nói:
- Thương cái gì? Nói nhanh lên.
Tiết Bà n mắt trợn tròn nói:
- Gái nà y thương...
Rồi cứ ho gằn mãi mới nói được một câu:
- Gái nà y thương, thân nà y lấy phải anh chà ng "rùa đen"(#2).
Má»i ngưá»i nghe xong, cưá»i ầm lên. Tiết Bà n nói:
- Cưá»i cái gì? Tôi nói thế không phải à ? Ngưá»i con gái lấy phải thằng chồng mất dạy, thì chả Ä‘au ruá»™t hay sao?
Má»i ngưá»i cưá»i rÅ© rượi:
- Anh nói phải đấy, thôi Ä‘á»c câu dưới Ä‘i.
Tiết Bà n lại trợn mắt nói:
- Gái nà y buồn... - rồi tắc tị, không nói được.
Má»i ngưá»i há»i:
- Buồn cái gì?
Tiết Bà n Ä‘á»c tiếp:
- Gái nà y buồn, phòng thêu gấu ngựa nó luồn chạy ra.
Má»i ngưá»i cưá»i ầm lên:
- Äáng phạt, đáng phạt! Câu trước còn có thể tha được, câu nà y không thông má»™t tà nà o.
Nói xong toan rót rượu phạt.
Bảo Ngá»c nói:
- Nhưng mà ghép vần cũng khá đấy.
Tiết Bà n nói:
- Quan giữ lệnh đã cho được rồi, các anh còn nhắng lên gì!
Má»i ngưá»i nghe thấy má»›i thôi.
Vân Nhi cưá»i nói:
- Äến hai câu dưới cà ng khó đấy, tôi nói há»™ cáºu nhé.
Tiết Bà n đáp:
- Báºy nà o! Thế ra ta không mở miệng được à ? Nghe nà y: Gái nà y mừng, Ä‘uốc hoa trá»i đã sáng trưng còn nằm.
Má»i ngưá»i nghe Ä‘á»c, Ä‘á»u lấy là m lạ há»i nhau:
- Sao câu nà y lại nhã thế?
Tiết Bà n lại nói:
- Gái nà y vui, con cu nghà ngoáy định chui ngay và o.
Má»i ngưá»i nghe xong, Ä‘á»u quay đầu nói:
- Äáng chết, đáng chết! Thôi hát Ä‘i!
Tiết Bà n liá»n hát:
- Một con muỗi kêu vo vo vo.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nói:
- Khúc hát gì đấy?
Tiết Bà n lại hát:
- Hai con nhặng kêu vù vù vù.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Thôi, thôi đi!
Tiết Bà n nói:
- Các anh thÃch nghe không, đó là khúc má»›i đấy, gá»i là khúc hát vo vá» Nếu các anh không buồn nghe thì cả lượt cuối cÅ©ng xin miá»…n.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Thôi tha cho, đừng là m nhỡ cả ngưá»i khác.
Rồi đến Tưởng Ngá»c Hà m Ä‘á»c:
Gái nà y thương, xa nhau biá»n biệt mong chà ng vá» ngay,
Gái nà y buồn, muốn mua dầu quế, nhưng còn tiá»n đâu.
Gái nà y mừng, nhụy hoa đèn đã nối chằng và o nhau,
Gáà nà y vui, xướng tùy giỠđã sánh đôi thuáºn hòa.
Nói xong hát:
Khen thay vẻ đẹp trá»i sinh,
Khác nà o tiên ở bồng doanh xuống trần.
Tuổi nà y vừa độ thanh xuân.
Phượng loan tìm bạn, trăm phần khéo khôn.
á»i chà ! Sông Ngân dá»i, trống canh dồn,
Khêu đèn ta khẽ mà n loan cùng và o.
Hát xong uống chén rượu, cưá»i nói:
- ThÆ¡ từ tôi không biết mấy, may hóm ná» thấy đôi câu đối, tôi chỉ nhá»› được má»™t vế, nay gặp trên bà n tiệc nà y cÅ©ng có váºt ấy.
Nói xong, uống cạn chén rượn, cầm cái hoa quế lên Ä‘á»c: Mùi hoa buổi sá»›m ấm ran cả ngưá»i(#3).
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cho là được. Thế là xong lệnh.
Tiết Bà n nhảy lên la hét ầm ĩ:
- Không được, không được! Phải phạt! Phải phạt! Trong tiệc nà y là m gì có bảo bối, sao lại nói đến bảo bối?
Tưởng Ngá»c Hà m ngÆ¡ ngác nói:
- Có bảo bối nà o đâu?
Tiết Bà n nói:
- Anh còn chối à ! ThỠnói lại xem.
Tưởng Ngá»c Hà m Ä‘á»c lại má»™t lần nữa. Tiết Bà n nói:
- Hai chữ "táºp nhân" không phải "bảo bối" là gì? Các anh không tin, thá» há»i anh ấy xem.
Nói xong giÆ¡ tay trá» và o Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c rất khó chịu, đứng dáºy nói:
- Anh Tiết đáng phạt bao nhiêu?
Tiết Bà n nói "đáng phạt, đáng phạt!". Sau đó cầm chén rượu uống một hơi hết.
Phùng Tá» Anh và Tưởng Ngá»c Hà m há»i duyên cá»› vì sao. Vân Nhi liá»n nói cho há» biết. Tưởng Ngá»c Hà m vá»™i đứng dáºy nháºn lá»—i. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ngưá»i không biết thì không bắt lá»—i.
Má»™t chốc, Bảo Ngá»c ra ngoà i Ä‘i giải, Tưởng Ngá»c Hà m theo ra. Hai ngưá»i đứng ở dưới thá»m, Tưởng Ngá»c Hà m lại xin lá»—i má»™t lần nữa. Bảo Ngá»c thấy hắn má»m mại nhu mì, liá»n nắm chặt lấy tay nói:
- Lúc nà o rá»—i sang chÆ¡i tôi nhé. Tôi muốn há»i má»™t Ä‘iá»u, trong ban hát ta có má»™t ngưá»i tên là Kỳ Quan, nổi tiếng nhất thiên hạ, tiếc tôi vô duyên, không được gặp.
Ngá»c Hà m cưá»i đáp:
- Äó là tên tục cá»§a tôi đấy.
Bảo Ngá»c mừng lắm, giáºm chân cưá»i nói:
- Thực là may, thực là may! Quả nhiên tiếng đồn không sai. GiỠmới gặp lần đầu, biết là m thế nà o đây.
NghÄ© má»™t lúc rồi lấy cái quạt ở trong tay áo ra, cởi viên ngá»c ở dây quạt đưa cho Kỳ Quan và nói:
- Váºt nhá» nà y không đáng bao nhiêu, gá»i là tá» mối tình ngà y hôm nay.
Kỳ Quan cầm lấy, cưá»i nói:
- Tôi không có công gì, đâu đáng nháºn đồ tặng. Nhưng thôi, tôi cÅ©ng có má»™t váºt lạ, sáng hôm nay má»›i thắt và o ngưá»i, hãy còn má»›i nguyên, xin tặng lại cáºu, để tá» lòng quý mến cá»§a tôi.
Nói xong hắn vén áo lên, cởi cái thắt lưng lụa mà u hồng, thắt trong áo lót, đưa tặng Bảo Ngá»c và nói:
- Cái thắt lưng nà y là đồ cống cá»§a nữ quốc vương nước Phiến Hương, mùa hè thắt và o, da thịt thÆ¡m nức, không có mồ hôi. Hôm ná» Bắc TÄ©nh vương cho, tôi vừa má»›i thắt và o ngưá»i. Tôi không bao giỠđịnh tặng ai. Xin cáºu cởi cái thắt lưng cá»§a cáºu ra cho tôi.
Bảo Ngá»c nghe nói mừng quá, vá»™i nháºn ngay, và cởi thắt lưng mà u hoa tùng cá»§a mình đưa cho Kỳ Quan. Hai ngưá»i vừa thắt xong, nghe thấy tiếng kêu to: "Ta bắt được rồi".
Tiết Bà n ở đâu nhảy ra kéo hai ngưá»i lại nói:
- Hai ngưá»i nà y bá» rượu không uống, trốn tiệc ra ngoà i, định là m trò gì đây? ÄÆ°a ngay ra đây cho ta xem!.
Hai ngưá»i Ä‘á»u chối không có cái gì cả. Tiết Bà n không nghe. Phùng Tá» Anh thấy váºy ra can má»›i thôi. Má»i ngưá»i vá» chá»—, uống rượu đến chiá»u má»›i tan.
Bảo Ngá»c vỠđến trong vưá»n, cởi áo, uống nước. Táºp Nhân thấy mất viên ngá»c Ä‘eo ở quạt, liá»n há»i:
- Vứt đâu mất rồi?
- Äi ngá»±a đánh rÆ¡i mất.
Táºp Nhân cÅ©ng không há»i lại nữa. Äến lúc Ä‘i ngá»§, thấy Bảo Ngá»c thắt cái thắt lưng đỠnhư máu, Táºp Nhân đã Ä‘oán ra được tám chÃn phần, bèn nói:
- Cáºu có cái thắt lưng đẹp nhỉ. Thôi, giả cái thắt lưng cá»§a tôi đây.
Bảo Ngá»c nghe nói má»›i nhá»› ngay cái thắt lưng trước là cá»§a Táºp Nhân, đáng ra không nên Ä‘em cho ngưá»i khác má»›i phải, bụng rất hối háºn, nhưng không tiện nói ra, đà nh phải tươi cưá»i:
- Thôi tôi xin Ä‘á»n chị cái khác váºy.
Táºp Nhân nghe nói, cúi đầu than thở:
- Tôi biết cáºu vẫn hay giở trò ấy. Từ nay, cáºu không nên lấy cái cá»§a tôi Ä‘em cho bá»n đốn mạt nà o. Cáºu tháºt chẳng suy nghÄ© gì cả.
Táºp Nhân muốn nói mấy câu nữa, nhưng lại sợ Bảo Ngá»c đương say phát cáu, nên đà nh phải Ä‘i ngá»§.
Hôm sau dáºy, Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äêm qua chị mất trá»™m mà không biết, thá» nhìn xuống quần xem.
Táºp Nhân cúi đầu, thấy cái thắt lưng cá»§a Bảo Ngá»c tá»± nhiên lại thắt và o mình. Táºp Nhân biết rằng ban đêm Bảo Ngá»c đánh tráo, vá»™i và ng cởi ngay ra và nói:
- Tôi không thèm cái nà y, vứt ngay nó đi.
Bảo Ngá»c thấy thế, liá»n dịu dà ng khuyên giải. Táºp Nhân không biết là m thế nà o, đà nh phải thắt váºy. Sau đó Bảo Ngá»c Ä‘i ra ngoà i, Táºp Nhân má»›i cởi ra, vứt và o cái hòm không, rồi lại thắt cái thắt lưng cá»§a mình.
Bảo Ngá»c cÅ©ng không để ý đến việc ấy nữa. Nhân há»i:
- Hôm qua ở nhà có việc gì không?
Táºp Nhân nói:
- Mợ Hai sai ngưá»i đến gá»i Hồng Ngá»c sang bên ấy. Nó muốn chá» cáºu vá», nhưng tôi nghÄ© việc nà y cÅ©ng không quan trá»ng, nên đã cho nó sang rồi.
- Thôi cũng được. Việc ấy tôi đã biết rồi, không cần phải chỠtôi nữa.
- Hôm qua Qúy phi cho Hạ thái giám Ä‘em má»™t trăm hai mươi lạng bạc vá», bảo phải đến quán Thanh Hư là m lá»… cầu an trong ba ngà y, từ mồng má»™t đến mồng ba và bảo ông Trân dẫn cả nhà ra đấy dâng hương lá»… Pháºt. Lại còn đồ thưởng vá» tết Äoan ngá» nữa.
Nói xong, sai đứa hầu bé Ä‘em các đồ váºt ra; má»™t đôi quạt hạng nhất trong cung, hai chuá»—i hạt châu xạ hương, hai tấm là , má»™t bức mà nh phù dung.
Bảo Ngá»c thấy những váºt ấy thÃch lắm, há»i Táºp Nhân:
- Những ngưá»i khác cÅ©ng được thế nà y chứ?
- Cụ được thêm má»™t cây như ý thÆ¡m, má»™t cái gối mã não. Bà và dì Tiết má»—i ngưá»i được thêm má»™t cây như ý. Cáºu vá»›i cô Bảo bằng nhau. Cô Lâm và cô Hai, cô Ba, cô Tư má»—i cô được má»™t cái quạt và và i hạt châu, không có gì nữa. Mợ Cả, mợ Hai má»—i ngưá»i hai tấm the, hai tấm lụa, hai cái túi thÆ¡m, hai thoi thuốc.
- Thế là nghĩa là m sao? Sao lại không cho cô Lâm mà cho cô Bảo bằng tôi? Hay là nghe nhầm đấy?
- Hôm qua mang ra xem, phần nà o phần nấy có biên thẻ cả, sao lại nhầm được? Phần cáºu gởi ở phòng cụ, để tôi đến lấy. Cụ dặn đến sá»›m mai, trống canh năm, cáºu phải và o tạ Æ n.
- Phải và o mới được chứ.
Nói xong Bảo Ngá»c bảo Tá» Quyên:
- Chị mang những cái nà y đưa cho cô lâm, bảo là phần cá»§a tôi đấy, cô ấy thÃch cái gì, cứ để lại mà dùng.
TỠQuyên đem đi, một chốc vỠnói:
- Cô Lâm bảo hôm qua cô ấy cÅ©ng đã có phần rồi, cáºu cứ để lại mà dùng.
Bảo Ngá»c nghe nói, sai ngưá»i cất những thứ ấy Ä‘i. Rá»a mặt xong, Bảo Ngá»c sang chà o Giả mẫu, thấy Äại Ngá»c từ đầu kia Ä‘i lại. Bảo Ngá»c chạy ngay lại cưá»i nói:
- Anh bảo em chá»n lấy những thứ cá»§a anh mà dùng, sao em không lấy?
Äại Ngá»c quên hết những chuyện há»n giáºn Bảo Ngá»c hôm ná», chỉ nghÄ© đến việc lúc nà y thôi, liá»n nói:
- Nhà em Ãt phúc, không đáng dùng những thứ ấy. Chúng em chẳng qua chỉ là hạng cá» rác thôi, so đâu được vá»›i cô Bảo là ngưá»i "và ng" ngưá»i "ngá»c".
Nghe thấy Äại Ngá»c nhắc đến hai chữ "và ng", "ngá»c", Bảo Ngá»c đâm ra ngá», liá»n nói:
- Ngưá»i ngoà i nói "và ng, "ngá»c" thế nà o mặc há», chứ bụng anh mà nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, thì trá»i tru đất diệt, muôn kiếp không được là m ngưá»i!
Äại Ngá»c nghe váºy, biết ngay là Bảo Ngá»c có ý nghi ngá», vá»™i cưá»i nói:
- Tháºt chán chưa! Cứ thá» vá»›i bồi? Ai để ý đến "và ng", "ngá»c" là m gì?
- Khó nói cho em biết tâm sá»± cá»§a anh, sau nà y em sẽ hiểu. Anh xin thá» rằng, trừ bà và cha mẹ anh ra, thì em là ngưá»i thứ tư cá»§a anh đấy. Không còn có ngưá»i thứ năm nảo nữa.
- Anh không cần phải thá», em biết bụng anh vẫn nghÄ© đến "cô em", nhưng khi nà o gặp "cô chị" lại quên khuấy "cô em" Ä‘i.
- Em hay Ä‘a nghi, anh không phải hạng ngưá»i thế đâu.
- Hôm ná» cô Bảo không hùa theo những câu nói dối cá»§a anh, vì cá»› gì anh lại quay sang há»i em? Nếu phải là em, thì không biết anh đối xá» như thế nà o?
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì Bảo Thoa từ phÃa trước Ä‘i đến, hai ngưá»i má»›i rá»i nhau ra, Bảo Thoa trông thấy rõ rà ng, nhưng giả lá» như không, cứ cúi đầu Ä‘i quạ Bảo Thoa sang bên Vương phu nhân ngồi má»™t lúc, rồi sang bên Giả mẫu, đã thấy Bảo Ngá»c ngồi đấy rồi.
Bảo Thoa nhá»› lại trước kia mẹ mình nói chuyện vá»›i Vương phu nhân vá» việc vị sư cho cái khóa và ng, bảo chá» ngà y sau ai có ngá»c má»›i kết hôn, vì thế chỉ muốn tìm cách tránh xa Bảo Ngá»c. Hôm ná» Nguyên Xuân lại cho các thứ cÅ©ng như Bảo Ngá»c, trong lòng cà ng thêm áy náy khó nghÄ©. May sao Bảo Ngá»c lại hay quấn quÃt vá»›i Äại Ngá»c, lúc nảo cÅ©ng tâm tâm niệm niệm đến Äại Ngá»c, nên Bảo Thoa cÅ©ng không để ý đến việc ấy Chợt đâu Bảo Ngá»c cưá»i nói: "Chị Bảo cho tôi xem cái chuá»—i há»™t thÆ¡m cá»§a chị nà o?" Lúc nà y Bảo Thoa Ä‘ang Ä‘eo chuá»—i há»™t thÆ¡m ở cánh tay bên trái, thấy Bảo Ngá»c há»i, đà nh phải tháo ra.
Nhưng vì Bảo Thoa da thịt nõn nà , máºp mạp, tháo mãi không được. Bảo Ngá»c đứng bên cạnh thấy bắp thịt trắng muốt, đâm ra thèm muốn, nghÄ© thầm: "Nếu cái bắp tay nà y mà ở và o ngưá»i cô Lâm, may ra có lúc được mó má»™t cái; nhưng lại ở và o tay cô Bảo thì ta thá»±c là kém phúc". Chợt nghÄ© đến chuyện và ng và ngá»c, Bảo Ngá»c ngắm nghÃa đến dáng Ä‘iệu Bảo Thoa, thấy da mặt nõn nà , khóe mắt long lanh, không đánh sáp mà là n môi vẫn Ä‘á», không kẻ mà y mà nét ngà i vẫn xanh, so vá»›i Äại Ngá»c lại có vẻ phong lưu thùy mị riêng, Bảo Ngá»c bất giác đứng ngẩn ngưá»i ra. Äến khi Bảo Thoa đưa chuá»—i hạt, Bảo Ngá»c quên Ä‘i không buồn cầm lấy.
Bảo Thoa thấy thế, cảm thấy ngượng ngùng, liá»n vứt chuá»—i hạt xuống, toan quay ngưá»i Ä‘i, thấy Äại Ngá»c đứng ở bá»±c cá»a, ngáºm cái khăn lụa cưá»i. Bảo Thoa nói:
- Chị không chịu được gió, sao lại ra đứng trước ngá»n gió là m gì?
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi má»›i ở trong buồng ra đấy, chỉ vì nghe thấy trên trá»i có tiếng chim kêu, chạy ra nhìn, thì ra là "con nhạn ngá»› ngẩn"(#4).
Bảo Thoa nói:
- "Con nhạn ngớ ngẩn" ở đâu? Cho tôi xem với.
Äại Ngá»c ná»›i:
- Tôi vừa đến nơi, nó vụt bay mất.
Nói xong cầm cái khăn ném thẳng và o mặt Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c không biết, tá»± nhiên thấy khăn tay tạt và o mặt, liá»n kêu "ái chà " má»™t tiếng.
Chú thÃch:
(1-). Thương, buồn, mừng, vui.
(2-). Dùng để chế anh chồng cho vợ đi ngoại tình.
(3-). Nguyên văn là "hoa khà táºp nhân tri trú noãn". Hai chữ "táºp nhân" trùng vá»›i tên Táºp Nhân, a hoà n cá»§a Bảo Ngá»c, nên Tiết Bà n má»›i lấy đó để chế nhạo Bảo Ngá»c.
(4-). Dùng để chế giá»…u ngưá»i ngốc.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 03:15 PM .
15-06-2008, 10:06 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 29
Ngưá»i hưởng phúc, phúc nhiá»u, còn cầu xin thêm phúc
Gái si tình, tình nặng, cà ng luẩn quẩn vì tình
Bảo Ngá»c đương ngÆ¡ ngẩn đứng nhìn, chợt Äại Ngá»c ném khăn và o mặt, giáºt mình há»i "Ai thế?", Äại Ngá»c lắc đầu cưá»i nói:
- Xin lỗi! Vì chị Bảo muốn xem "con nhạn ngớ ngẩn", tôi ra hiệu cho chị ấy, không ngỠlỡ tay ném phải anh.
Bảo Ngá»c dụi mắt, định nói nữa, nhưng không tiện.
Má»™t lúc Phượng Thư đến nói: "Mồng má»™t nà y sê là m chay ở quán Thanh Hư". Và hẹn bá»n Bảo Thoa, Bảo Ngá»c, Äại Ngá»c đến xem hát. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Thôi, thôi! Trá»i nóng thế nà y, vở hát gì cÅ©ng xem cả rồi, tôi không Ä‘i đâu.
Phượng Thư nói:
- Chá»— ấy cÅ©ng mát, hai bên lại có lầu. Chúng ta định Ä‘i xem, thì trước đó và i hôm, tôi sai ngưá»i đến bảo bá»n đạo sÄ© dá»i Ä‘i chá»— khác, rồi quét lầu sạch sẽ, che thêm rèm, không cho ngưá»i ngoà i và o miếu, như thế cÅ©ng tốt đấy! Việc nà y tôi đã trình mẹ rồi, nếu các cô không Ä‘i, má»™t mình tôi cÅ©ng Ä‘i. Mấy hôm nay buồn chết Ä‘i được. Ở nhà có hát tôi cÅ©ng chẳng được thư thái ngồi xem.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Äã thế thì ta cÅ©ng Ä‘i xem vá»›i cháu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Bà đi cà ng haỵ Nhưng cháu lại không được thoải mái.
- Hôm ấy ta sẽ ngồi ở lầu giữa, cháu ngồi ở lầu bên. Cháu không cần phải giữ phép tắc đứng bên cạnh ta, như thế có được không?
- Nếu thế thì tháºt là bà thương cháu quá.
Giả mẫu lại dặn Bảo Thoa:
- Hôm ấy cháu cũng nên đi, bảo cả mẹ cháu đi nữa. Ngà y dà i nhà n rỗi thế nà y ở nhà cũng chỉ ngủ thôi.
Bảo Thoa đà nh phải vâng lá»i.
Giả mẫu lại sai gá»i ngưá»i Ä‘i má»i Tiết phu nhân, tiện đưá»ng đến thưa vá»›i Vương phu nhân cho cả bá»n chị em cùng Ä‘i má»™t thể. Vương phu nhân má»™t là ngưá»i không được khá»e, hai là sá»a soạn tiếp đãi ngưá»i cá»§a Nguyên Xuân sai ra, nên đã cáo trước không Ä‘i. Nay nghe Giả mẫu bảo thế, cưá»i nói:
- Bà đã cao hứng, thì cứ sai ngưá»i và o trong vưá»n bảo ai muốn Ä‘i chÆ¡i thì Ä‘i.
Tin đó truyá»n ra, ngưá»i khác không nói, chứ bá»n a hoà n hà ng tháng không được ra khá»i cá»a, nghe váºy ai mà chẳng muốn Ä‘i, dù chá»§ có lưá»i, há» cÅ©ng tìm hết cách giục Ä‘i cho được. Vì thế bá»n Lý Hoà n Ä‘á»u nháºn lá»i cả. Giả mẫu lại cà ng vui, liá»n sai ngưá»i Ä‘i quét dá»n sắp xếp công việc.
Äến mồng má»™t, trước cá»a phá»§ Vinh, xe kiệu nhá»™n nhịp, ngưá»i ngá»±a tấp náºp, những ngưá»i giữ việc trong phá»§ biết là Qúi phi là m lá»… cầu phúc, Giả mẫu thân hà nh đến lá»… Pháºt, vả lại mồng má»™t đầu tháng, lại sắp đến tết Äoan dương, nên các đồ đạc cần dùng Ä‘á»u được sắp đặt gá»n gà ng đâu đấy, khác hẳn ngà y thưá»ng.
Má»™t lúc, bá»n Giả mẫu Ä‘i ra. Giả mẫu ngồi má»™t cái kiệu tám ngưá»i khiêng; Lý Hoà n, Phượng Thư, Tiết phu nhân, má»—i ngưá»i ngồi má»™t kiệu bốn ngưá»i khiêng; Bảo Thoa, Äại Ngá»c ngồi chung má»™t cái xe bát bảo, cho che tà n xanh, chung quanh Ä‘Ãnh chân chỉ hạt bá»™t; Nghênh Xuân, Thám Xuân, TÃch Xuân ngồi chung cái xe bánh sÆ¡n Ä‘á», có che tà n hoa. Rồi đến bá»n a hoà n cá»§a Giả mẫu: Uyên Ương, Anh VÅ©, Hổ Phách, Trân Châu; a hoà n cá»§a Äại Ngá»c là Tá» Uyên, Tuyết Nhạn, Anh Kha; a hoà n cá»§a Bảo Thoa là Oanh Nhi, Văn Hạnh; a hoà n cá»§a Nghênh Xuân là Tư Kỳ, Tư Quất; a hoà n cá»§a Thám Xuân là Thị Thư, Thúy Mặc; a hoà n cá»§a TÃch Xuân là Nháºp Há»a, Thái Bình; a hoà n cá»§a Tiết phu nhân là Äồng Há»·, Äồng Quý; lại mang theo cả Hương Lăng và a hoà n là Trân Nhi; a hoà n cá»§a Lý Hoà n là Tô Văn, BÃch Nguyệt; a hoà n cá»§a Phượng Thư là Bình Nhi, Phong Nhi, Tiểu Hồng. Hai a hoà n cá»§a Vương phu nhân là Kim Xuyến, Thái Vân cÅ©ng theo đến đó. Ngưá»i vú ẵm Äại Thư ngồi riêng má»™t xe. Lại còn bá»n a hoà n là m việc nặng và đám vú già cùng bá»n đà n bà theo hầu. Xe đỗ đặc nghịt cả quãng đưá»ng.
Kiệu Giả mẫu đã Ä‘i quãng xa, đằng sau vẫn chưa ngồi xong. Ngưá»i ná» nói: "Tao không Ä‘i chung vá»›i mà y". Ngưá»i kia nói: "Mà y ngồi bẹp cả túi cá»§a mẹ tao". Xe nà y ngưá»i nói: "Cái hoa cá»§a tôi rÆ¡i đâu mất". Xe kia ngưá»i kêu: "Cái quạt cá»§a tôi gẫy rồi". Cưá»i cưá»i nói nói ầm Ä© cả lên.
Vợ Chu Thụy thấy váºy, chạy Ä‘i chạy lại nói:
- Các cô! Ở ngoà i đưá»ng phải coi chừng, ngưá»i ta cưá»i cho đấy.
Nói hai ba lần hỠmới chịu im.
PhÃa trước, các đồ chấp sá»± bà y đến quán Thanh Há»± Bảo Ngá»c cưỡi ngá»±a Ä‘i trước kiệu Giả mẫu để dẫn đưá»ng. Ngưá»i trên phố Ä‘á»u đứng hai bên xem. Gần đến quán, tiếng chiêng tiếng trống nổi lên, đạo sÄ© há» Trương mặc lá»… phục, cầm hương dẫn các đạo sÄ© đứng bên đưá»ng đón tiếp. Vừa đến cá»a, nhìn thấy la liệt những tượng bản thổ, thà nh hoà ng, Giả mẫu liá»n xuống kiệu. Giả Trân dẫn con cháu đến đón. Phượng Thư đến từ trước cÅ©ng mang bá»n Uyên Ương ra đón. Thấy Giả mẫu xuống kiệu, Phượng Thư vá»™i chạy lại đỡ. Chợt có má»™t đạo sÄ© nhỠđộ mưá»i hai, mưá»i ba tuổi, cầm cái kéo cắt nến, muốn nhân dịp lẩn Ä‘i chá»— khác, không ngỠđâm và o ngưá»i Phượng Thá»± Phượng Thư giÆ¡ tay tát nó má»™t cái, là m thằng bé ngã lá»™n nhà o, Phượng Thư mắng:
- Giống khốn nạn nà y, mà y chạy đi đâu?
Äạo sÄ© nhá» không kịp nhặt kéo, định tháo chạy, lại gặp ngay bá»n Bảo Thoa xuống xe, những vú già và ngưá»i nhà vây kÃn xung quanh. Khi đạo sÄ© nhá» chạy ra, má»i ngưá»i Ä‘á»u hét ầm lên "Bắt! Bắt! Äánh Äánh!". Giả mẫu nghe váºy há»i việc gì. Giả Trân vá»™i và ng lại há»i. Phượng Thư Ä‘i lên đỡ Giả mẫu và nói:
- Có má»™t đạo sÄ© nhá» Ä‘i cắt tà n nến, không chịu tránh ra chá»— khác, cứ đâm bừa và o ngưá»i.
Giả mẫu nghe nói liá»n bảo:
- Dẫn nó lại đây, đừng là m thằng bé sợ. Nó là con nhà thưá»ng dân, xưa nay được nuông chiá»u quen, đã bao giá» trông thấy những cảnh rầm rá»™ như thế nà y? Nếu là m nó sợ thì tháºt đáng thương! Cha mẹ nó thấy thế, lẽ nà o không Ä‘au xót.
Nói xong, bảo Giả Trân dắt đứa bé ấy lại. Thấy nó tay cầm cải kéo cắt tà n nến quì xuống đất run lẩy bẩy, Giả mẫu sai Giả Trân đỡ nó dáºy, bảo đừng sợ, rồi há»i nó bao nhiêu tuổi. Äứa bé không nói ra lá»i. Giả mẫu nói: "Thằng bé thá»±c đáng thương!" Lại bảo Giả Trân: "Cháu dẫn nó ra cho nó Ãt tiá»n ăn quà và đừng ai nạt ná»™ nó!" Giả Trân vâng lá»i dẫn nó ra.
Giả mẫu dẫn má»i ngưá»i Ä‘i lá»…, lần lượt xem phong cảnh các nÆ¡i. Äám hầu nhỠđứng ngoà i, thấy bá»n Giả mẫu Ä‘i và o cá»a thứ hai, lại thấy Giả Trân gá»i ngưá»i dẫn đạo sÄ© nhá» ra, cho nó mấy trăm đồng tiá»n, dặn không được dá»a nạt nó. Ngưá»i nhà nghe váºy liá»n dắt nó Ä‘i.
Giả Trân đứng ở bên thá»m há»i: "Quản gia đâu?" Bá»n hầu nhá» gá»i ra ngoà i: "Gá»i quản gia!" Lâm Chi Hiếu láºp tức sá»a lại mÅ©, chạy lên, đứng trước mặt Giả Trân. Giả Trân bảo:
- NÆ¡i nà y rá»™ng rãi, hôm nay lại có nhiá»u ngưá»i. Những anh cần sai đến thì cho há» và o cả trong nhà . Ngưá»i nà o không cần thì cho sang ở nhà bên kia. Anh cho mấy đứa bé đứng chá»±c sẵn ở cá»a thứ hai và cá»a nách hai bên, để chá» xem có cần truyá»n bảo gì, đã nghe ra chưa? Hôm nay các cô các mợ Ä‘á»u chÆ¡i ở đây, không được cho má»™t ngưá»i ngoà i nà o và o cả.
Lâm Chi Hiếu vâng vâng dạ dạ luôn mồm.
Giả Trân nói:
- Thôi cho lui.
Lại há»i:
- Thằng Dung đâu sao không thấy?
Nói chưa dứt lá»i, đã thấy Giả Dung tay cà i khuy áo, ở trong gác chuông chạy ra. Giả Trân nói:
- Mà y xem tao ở đây không thấy nóng, mà mà y lại đi hóng mát à .
Rồi truyá»n cho ngưá»i nhà mắng Giả Dung.
Biết Giả Trân là ngưá»i khó tÃnh, không thể trái ý được, má»™t đứa hầu nhá» chạy ngay lên xì và o mặt Giả Dung. Nhưng thấy Giả Trân trừng mắt nhìn, nên lại phải mắng Giả Dung lần nữa:
- Ông còn chả sợ nóng, nữa là cáºu, lại dám Ä‘i hóng mát à ?
Giả Dung đà nh cứ buông thõng tay đứng yên, không dám nói má»™t câu nà o. Trông thấy thế, không những bá»n Giả Vân, Giả Bình, Giả Cần run lên; ngay đến bá»n Giả Liá»…n, Giả Biá»n, Giả Huỳnh cÅ©ng Ä‘á»u sợ hãi. Ngưá»i nà o cÅ©ng lẻn và o mé tưá»ng, lần lượt chuồn Ä‘i hết.
Giả Trân quay lại bảo Giả Dung:
- Mà y còn đứng là m gì đấy? Sao không lấy ngựa vỠnhà bảo mẹ con nhà mà y rằng: cụ và các cô, các mợ đã đến cả rồi, phải đến hầu ngay.
Giả Dung nghe nói, chạy ra gá»i luôn mấy tiếng: "Äem ngá»±a lại đây". Rồi lẩm bẩm: "Sáng sá»›m ra chẳng chịu là m gì, bây giá» lại cứ hạch sách mình!" Lại quay mắng đứa hầu: "Tay mà y bị trói đấy à ? Sao không dắt ngá»±a lại?" Hắn muốn sai đứa hầu nhá» Ä‘i, nhưng lại sợ có ai mách chăng, nên đà nh phải tá»± mình Ä‘i lấy.
Giả Trân sắp Ä‘i, thấy Trương đạo sÄ© đứng ở bên cạnh cưá»i nói:
- Cứ lẽ ra, tôi không như ngưá»i khác, phải ở trong nhà hầu hạ là phải; nhưng vì trá»i nóng, các vị tiểu thư Ä‘á»u đến đấy cả, tôi không dám thiện tiện và o, xin ông cho phép. Nếu cụ há»i đến, hoặc ngưá»i muốn Ä‘i xem chá»— nà o, đã có tôi đứng chá» sẵn ở đây.
Giả Trân biết Trương đạo sÄ© là ngưá»i thế mạng(#1) cá»§a Vinh Quốc công ngà y trước, lại được đức tiên hoà ng gá»i là "Äại Ảo tiên nhân", giá» Ä‘ang giữ ấn ty Äạo lục, được phong là "Chung liá»…u chân nhân". Các vị vương công, các quan phiên trấn Ä‘á»u tôn là thần tiên, không ai dám khinh nhá»n. Vả chăng ông ta thưá»ng Ä‘i lại trong hai phá»§, các bà các cô Ä‘á»u biết cả. Thấy ông ta nói thế, Giả Trân cưá»i bảo:
- Chúng ta là chá»— ngưá»i nhà vá»›i nhau, sao ông lại như váºy. Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ vặt râu đấy. Thôi, hãy Ä‘i theo tôi.
Trương đạo sÄ© cưá»i ha hả, theo Giả Trân Ä‘i lên.
Äến trước Giả mẫu, Giả Trân nghiêng mình cưá»i nói:
- Cụ Trương và o hầu bà .
Giả mẫu nghe nói vá»™i bảo "má»i và o". Giả Trân dắt Trương đạo sÄ© và o. Trương đà o sÄ© cưá»i ha hả nói:
- Äức Pháºt sống lâu! Ngưá»i vẫn mạnh khá»e bình yên đấy chứ? Xin chúc các mợ, các cô vui mạnh luôn. Äã lâu không được và o phá»§ thăm, nay xem khà sắc cụ hÆ¡n trước nhiá»u.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Lão thần tiên, ngưá»i có được mạnh khá»e không?
- Nhá» phúc lá»™c cá»§a cụ, tiểu đạo vẫn được mạnh khá»e. Ngưá»i khác không kể, riêng chỉ nhá»› cáºu Hai thôi. Không biết lâu nay cáºu ấy có được khá»e luôn không? Hôm hai mươi sáu tháng tư, ở đây có là m lá»… thánh đản Già thiên đại vương. Ngưá»i đến lá»… không đông lắm, nên các thứ Ä‘á»u giữ được sạch sẽ, tôi có cho ngưá»i má»i cáºu ấy đến ngoạn cảnh, sao lại bảo cáºu ấy không có ở nhà ?
- Cháu nó không có ở nhà thực.
Rồi Giả mẫu quay lại gá»i Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c vừa Ä‘i giải và o, vá»™i chạy đến chà o Trương đạo sÄ©. Trương đạo sÄ© ôm lấy, há»i han, rồi quay lại Giả mẫu cưá»i nói:
- Cáºu Hai xem ra cà ng ngà y cà ng phát phúc.
Giả mẫu nói:
- Bá» ngoà i thì khá»e, nhưng trong ngưá»i nó vẫn phiá»n vì ná»—i cha nó cứ bắt nó há»c nhiá»u, là m thằng bé cà ng ốm thêm.
Trương đạo sĩ nói:
- Hôm ná» tôi qua thăm mấy nÆ¡i, thấy chữ cáºu ấy viết rất tốt, thÆ¡ là m rất hay, sao ông nhà lại còn phà n nà n là cáºu ấy lưá»i há»c? Cứ ý tiểu đạo nà y thì đừng nên bắt cáºu ấy há»c quá sức
Trương đạo sĩ lại than thở:
- Tôi xem cáºu ấy bóng dáng, nói năng, Ä‘i đứng, giống hệt đức Quốc công nhà ta ngà y trước váºy.
Nói xong hai mắt rưng rưng. Giả mẫu cũng nước mắt ròng ròng, nói:
- Tháºt thế, bao nhiêu con cháu nhà nà y chẳng được đứa nà o giống ông cháu cả, chỉ có cháu Ngá»c là giống thôi.
Trương đạo sĩ lại quay sang Giả Trân nói:
- Bóng dáng đức Quốc công nhà ta ngà y trước, các cáºu không biết đã đà nh Ä‘i rồi, có lẽ ngay ông Cả, ông Hai cÅ©ng không nhá»› rõ thì phải.
Ông ta lại cưá»i ha hả:
- Hôm ná» tôi đến chÆ¡i má»™t nhà , thấy má»™t vị tiểu thư năm nay độ mưá»i lăm tuổi, dáng Ä‘iệu rất đẹp. Tôi nghÄ© cáºu em cÅ©ng nên dạm vợ Ä‘i thôi. Nói đến cô ta, ngưá»i đẹp, tư chất thông minh, lại con nhà gia thế, thá»±c là xứng đôi. Không biết ý cụ nghÄ© thế nà o? Tiểu đạo nà y không dám đưá»ng đột. Mong ngưá»i cho biết má»›i dám nói đến.
Giả mẫu nói:
- Trước kia có má»™t nhà sư bảo số thằng bé nà y không nên lấy vợ sá»›m, chá» lá»›n lên hãy haỵ Ngưá»i cứ thăm dò há»™ xem, không cần nhà già u sang, cốt tìm đứa có dung mạo là được. Có thế nà o ngưá»i đến nói cho tôi biết. Dù nhà há» có nghèo, thì giúp cho Ãt bạc là xong. Chỉ có dáng dấp và tÃnh nết con ngưá»i là khó tìm thôi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cụ Trương, cụ chưa đổi bùa cho con cháu tôi à ? Thế mà hôm ná» cụ còn trâng tráo cho ngưá»i đến xin tấm Ä‘oạn và ng? Tôi không đưa lại sợ mất thể diện.
Trương đạo sÄ© cưá»i vang lên nói:
- Xem kìa, mắt tôi má» rồi, không trông thấy mợ Ở đây, nên không cám Æ¡n. Bùa ký danh đã có sẵn rồi. Hôm nỠđịnh mang đến, không ngá» có các lệnh bà đến đây là m lá»… cầu phúc, nên tôi quên mất. Äạo bùa vẫn đặt ở trước bà n thá» Pháºt kia, để tôi lại lấy.
Nói xong Trương đạo sÄ© chạy lên Ä‘iện chÃnh, má»™t lúc bưng cái khay xuống, trên có đặt má»™t cái túi vóc Ä‘á». Trương đạo sÄ© rút bùa ra đưa cho vú nuôi cá»§a Äại Thá»± Trương đạo sÄ© chá»±c bế Äại Thư, Phượng Thư cưá»i nói:
- Ngưá»i cầm bùa đưa cÅ©ng được, việc gì phải đặt lên khay?
Trương đạo sĩ nói:
- Tay không được sạch, cầm sao được? Äặt và o khay thì thanh tịnh hÆ¡n.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Ngưá»i bưng cái khay ra, là m tôi giáºt mình. Tôi không biết là ngưá»i đưa bùa, cứ tưởng ngưá»i đến xin bố thÃ!
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i ầm lên. Giả Liá»…n cÅ©ng không nhịn được cưá»i. Giả mẫu quay lại bảo:
- Con khỉ kia, mà y không sợ sa xuống địa ngục phải cắt lưỡi à ?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chá»— ông cháu vá»›i nhau không há» gì. Vì sao ông ấy cứ thưá»ng bảo cháu lo gom góp âm công, nếu cháºm thì sẽ chết non?
Trương đạo sÄ© cÅ©ng cưá»i nói:
- Tôi mang cái khay ra là có ý dùng cả hai việc, không phải để nháºn bố thÃ, mà muốn mượn viên ngá»c cá»§a cáºu Hai đặt và o đó Ä‘em ra cho chúng bạn và con cháu há»c trò ở xa đến xem.
Giả mẫu nói:
- Việc gì ngưá»i phải láºt Ä‘áºt chạy Ä‘i chạy lại, cứ dắt cháu Bảo ra ngoà i ấy cho ngưá»i ta xem, rồi bảo nó và o cÅ©ng được.
Trương đạo sĩ nói:
- Cụ không biết: tiểu đạo đã hÆ¡n tám mươi tuổi, nhá» phúc dư cá»§a cụ, vẫn còn khá»e mạnh; ở ngoà i ấy nhiá»u ngưá»i hôi hám khó chịu, vả lại trá»i nóng ná»±c, cáºu ấy không chịu quen, lỡ ra bị cảm thì phiá»n lắm.
Giả mẫu nghe nói, liá»n bảo Bảo Ngá»c tháo viên ngá»c "thông linh" ra, đặt và o khaỵ Trương đạo sÄ© cẩn tháºn bá» trong túi vóc bưng ra.
Giả mẫu đưa má»i ngưá»i Ä‘i ngoạn cảnh các nÆ¡i rồi lên lầu. Giả Trân trình:
- Trương đạo sÄ© đã mang ngá»c vá».
Trương đạo sÄ© bưng cái khay bước lên lầu cưá»i nói:
- Nhá» có tiểu đạo nà y, má»i ngưá»i má»›i được xem ngá»c cá»§a cáºu Hai, thá»±c là hiếm có. Há» không có gì kÃnh biếu, gá»i có mấy đồ pháp giá»›i cá»§a há» Ä‘em đến là m lá»… mừng. Tuy nó không quà hóa gì, nhưng cáºu cÅ©ng có thể giữ lấy mà chÆ¡i, hoặc thưởng cho ngưá»i khác cÅ©ng được.
Giả mẫu nghe nói, nhìn và o khay, thấy có bốn năm mươi thứ, cái là ngá»c hoà ng, cái là ngá»c quyết, cái thì khắc sá»± sá»± như ý, cái thì khắc tuế tuế bình an, Ä‘á»u nạm giát bằng châu báu và ng ngá»c cả, liá»n nói:
- Ngưá»i khéo bà y vẽ, há» là những ngưá»i xuất gia, ở đâu có cái nà y. Sao lại là m như thế? Tôi không thể nháºn được.
Trương đạo sÄ© cưá»i nói:
- Äó là lòng thà nh cá»§a há», tiểu đạo nà y không thể ngăn được Nếu cụ không nháºn, thì há» cho tiểu đạo nà y là hạng hèn hạ, không phải môn hạ cá»§a quà phá»§.
Giả mẫu đà nh bảo ngưá»i nháºn. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Thưa bà , cụ Trương đã nói thế, không tiện từ chối, nhưng cháu cÅ©ng không dùng những thứ nà y, chi bằng đưa cho ngưá»i hầu cá»§a cháu, phân phát cho những ngưá»i nghèo túng.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Phải đấy.
Trương đạo sĩ vội ngăn lại:
- Cáºu Hai muốn là m phúc đấy, nhưng thứ nà y dầu chẳng đáng quà báu gì, chỉ là đồ dùng thôi. Nếu phân phát cho ngưá»i nghèo, há» không biết dùng, cÅ©ng vô Ãch, sẽ là m hư phà đi. Cáºu muốn giúp đỡ ngưá»i nghèo, sao không phát tiá»n cho há»?
Bảo Ngá»c nghe nói liá»n sai cất Ä‘i, và dặn mang tiá»n đến phát cho ngưá»i nghèo.
Nói chuyện xong, Trương đạo sĩ đi ra.
Giả mẫu cùng má»i ngưá»i lên lầu, ngồi ở gian giữa. Bá»n Phượng Thư ngồi ở gian phÃa đông. Bá»n a hoà n đứng hầu ở gian phÃa tây. Má»™t lúc Giả Trân lên trình: "Äã gắp thăm trước bà n thá» thần, vở thứ nhất là Bạch xà ký".
Giả mẫu há»i:
- Là tÃch gì?
- TÃch vua Cao Tổ nhà Hán chém rắn trắng nước khi khởi binh(#2). Vở thứ hai là "Hốt đầy giưá»ng"(#3).
Giả mẫu gáºt đầu nói:
- Hát vở thứ hai cÅ©ng được. à Pháºt đã thế, chúng ta đà nh phải theo.
Lại há»i đến vở thứ bạ Giả Trân nói:
- Vở "Nam kha mộng"(#4).
Giả mẫu yên lặng không nói gì. Giả Trân lui xuống, đi ra ngoà i đốt sớ, đốt và ng mã, rồi bắt đầu hát.
Bảo Ngá»c ngồi cạnh Giả mẫu, sai đứa bé bưng cái khay lúc nãy lại, Ä‘eo viên ngá»c và o ngưá»i rồi lục tìm các thứ, đưa từng cái cho Giả mẫu xem. Giả mẫu thấy má»™t con kỳ lân bằng và ng, trên đầu có Ä‘Ãnh lông chìm trả, liá»n cầm lấy cưá»i nói:
- Hình như ta đã trông thấy con cái nhà ai đeo con nà y rồi.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cô SỠcó một con, nhưng bé hơn.
Giả mẫu nói:
- Thế ra cháu Vân cũng có à ?
Bảo Ngá»c nói:
- Khi cô ấy đến, sao cháu không trông thấy.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Chị Bảo thực hay để ý, cái gì cũng nhớ được.
Äại Ngá»c cưá»i nhạt:
- Việc khác thì chị ấy để ý Ãt thôi, chỉ có váºt ngưá»i ta Ä‘eo trên ngưá»i là chị ấy để ý đến nhiá»u.
Bảo Thoa nghe nói ngoảnh đi, vỠnhư không nghe thấy.
Nghe nói Sá» Tương Vân cÅ©ng có váºt nà y, Bảo Ngá»c liá»n cầm con kỳ lân giấu và o trong ngưá»i. Sau lại nghÄ©: "ngưá»i ta sẽ cho mình biết cô Sá» có, nên má»›i giữ lại váºt nà y". Bảo Ngá»c tay cầm con kỳ lân, mắt vẫn lấm lét nhìn xung quanh. Má»i ngưá»i không để ý đến, chỉ có Äại Ngá»c liếc mắt nhìn rồi gáºt đầu, như có ý khen ngợi. Thấy váºy, Bảo Ngá»c bối rối khó chịu, liá»n bá» con kỳ lân ra, nhìn Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Con nà y đẹp đấy, tôi lấy hộ em. Khi vỠem sẽ lấy dây đeo nó có được không?
Äại Ngá»c lắc đầu:
- Tôi không thÃch.
- Em không thÃch thì tôi lấy váºy.
Nói xong Bảo Ngá»c lại cầm lấy. Ngay lúc đó Vưu thị là vợ Giả Trân, Hồ thị là vợ kế Giả Dung, hai mẹ chồng, nà ng dâu cÅ©ng đến chà o Giả mẫu. Giả mẫu nói:
- Các cháu đến đây là m gì? Ta rỗi việc nên đi chơi một lúc thôi.
Bá»—ng thấy má»™t ngưá»i và o báo: "Ngưá»i nhà Phùng tướng quân đến".
Nghe tin phá»§ Giả ra miếu là m chay, Phùng Tá» Anh sai ngưá»i sắm sá»a các thứ dê, lợn, chè, hương đến lá»…. Phượng Thư vá»™i và ng sang lầu giữa vá»— tay cưá»i nói:
- Ãi chà ! Cháu không dè chừng việc nây. Chỉ nghÄ© là bà cháu ta rá»—i việc đến đây chÆ¡i thôi. Thế mà ngưá»i ta lại cho là là m chay, đưa đồ lá»… đến. Việc nà y là tại bà cả. Cháu có mang sẵn tiá»n thưởng gì đâu?
Nói xong thấy hai ngưá»i đà n bà nhà há» Phùng trèo lên lầu. Hai ngưá»i nà y chưa Ä‘i, lại có ngưá»i nhà quan thị lang há» Triệu mang lá»… đến. Thế rồi hết nhà nỠđến nhà kia, nghe nói đà n bà con gái phá»§ Giả ra miếu là m chay, há» xa, bạn gần Ä‘i lại xưa nay, Ä‘á»u đưa lá»… đến cả.
Giả mẫu bấy giỠmới thấy băn khoăn, nói:
- Chẳng qua rá»—i, ta Ä‘i chÆ¡i, chứ có phải trai tiếu gì đâu, lại là m phiá»n cho má»i ngưá»i.
Giả mẫu xem hát đến chiá»u thì vá». Hôm sau không muốn Ä‘i nữa.
Phượng Thư nói:
- "Äã trót thì phải trét"(#5), đã là m kinh động ngưá»i ta, thì ngà y mai lại cứ Ä‘i chÆ¡i cho vui.
Bảo Ngá»c từ lúc nghe Trương đạo sÄ© nói vá»›i Giả mẫu vá» chuyện mách mối vợ, trong lòng rất khó chịu. Vá» nhà đâm ra cáu kỉnh, bá»±c bá»™i, nói luôn miệng: "Từ giá» trở Ä‘i, không thèm nhìn mặt lão Trương nữa". Má»i ngưá»i không biết duyên cá»› vì sao. Äại Ngá»c lại bị cảm nắng. Vì hai lẽ đó nên hôm sau Giả mẫu không Ä‘i. Phượng Thư dẫn má»i ngưá»i cùng Ä‘i.
Bảo Ngá»c thấy Äại Ngá»c ốm, trong bụng không yên, cÆ¡m cÅ©ng biếng ăn. Thỉnh thoảng lại đến há»i thăm, chỉ lo Äại Ngá»c không biết là nh dữ thế nà o. Äại Ngá»c nói:
- Anh đi mà xem hát, ở nhà là m gì?
Bảo Ngá»c nhân việc hôm qua Trương đạo sÄ© mách mối, bụng đã khó chịu. Giá» thấy Äại Ngá»c nói thế, lại nghÄ©: "Ngưá»i khác không biết bụng ta còn có thể tha thứ được. Không ngá» cả Äại Ngá»c cÅ©ng hắt há»§i mình!" Vì thế cà ng bá»±c tức bá»™i phần. Nếu như ngà y thưá»ng, ai nói câu ấy cÅ©ng không đến ná»—i nà o, nhưng nay chÃnh Äại Ngá»c nói, lại có má»™t ý nghÄ©a khác. Thế là Bảo Ngá»c sa sầm nét mặt, nói:
- Tôi tháºt đã nháºn nhầm cô! Thôi, thôi!
Äại Ngá»c cưá»i nhạt nói:
- Anh nháºn nhầm gì tôi? Tôi có gì đáng sánh vá»›i ngưá»i ta.
Bảo Ngá»c chạy ngay đến táºn mặt Äại Ngá»c nói:
- Cô nói gì? Thế là cô đà nh lòng rá»§a tôi bị trá»i tru đất diệt rồi.
Äại Ngá»c chưa hiểu ra sao, Bảo Ngá»c lại nói:
- Hôm ná» chỉ vì việc ấy mà tôi phải thá». Hôm nay cô lại cho tôi má»™t câu nữa. Nếu tôi bị trá»i tru đất diệt thì liệu có Ãch gì cho cô không?
Äại Ngá»c nghe đến đây, má»›i nhá»› hôm trước, mình đã lỡ lá»i, vừa tức vừa thẹn, liá»n nức nở khóc và nói:
- Nếu tôi nỡ lòng rá»§a anh thì tôi cÅ©ng bị trá»i tru đất diệt!... Vì đâu có câu chuyện nà y? Tôi biết hôm qua Trương đạo sÄ© nói đến chuyện dạm vợ, anh sợ tôi là m ngăn trở mối duyên là nh cá»§a anh, trong bụng anh bá»±c tức, nên mang tôi ra già y vò.
Nguyên Bảo Ngá»c từ bé vẫn có chứng si tình hẹp hòi, lại luôn luôn ở bên cạnh Äại Ngá»c, hai bên gần nhau, kẽ tóc chân tÆ¡, tâm tình tương đắc. Bây giá» Bảo Ngá»c đã hÆ¡i biết mùi Ä‘á»i, được xem nhiá»u sách nhảm nhÃ, được gặp nhiá»u cô gái phong lưu trong các nhà bạn thân và há» hà ng xa, Ä‘á»u không ai bằng Äại Ngá»c cả. Vì thế Bảo Ngá»c đã ôm sẵn ná»—i niá»m tâm sá»±, nhưng chưa tiện nói ra, nên má»—i khi Äại Ngá»c hoặc mừng, hoặc giáºn, Bảo Ngá»c Ä‘á»u tìm hết cách thăm dò kÃn đáo. Äại Ngá»c cÅ©ng có bệnh si tình ấy, lại cÅ©ng dùng lối vá» vẫn để thăm dò: "Vì nếu anh đã tìm cách che giấu ná»—i lòng chân tháºt cá»§a anh thì tôi cÅ©ng tìm cách che giấu ná»—i lòng chân thá»±c cá»§a tôi". Hai bên cứ vá» vẫn thăm dò nhau. Như váºy hai cái giả gặp nhau, nhất định sẽ lòi cái thá»±c. Ngoà i ra, còn những việc lặt vặt xảy ra không tránh khá»i lá»i qua tiếng lại.
Lúc nà y Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: "Ngưá»i khác không biết bụng mình còn có thể tha thứ được, lẽ nà o Äại Ngá»c lại không biết trong lòng ta, trong mắt ta lại chỉ có có ấy thôi à ? Cô ấy không gỡ ná»—i buồn cho ta thì chá»›, lại còn đưa ra những câu lấp há»ng ta, lòng ta giá» nà o, phút nà o cÅ©ng nghÄ© đến cô ấy, nhưng có bao giá» cô ấy nghÄ© đến ta đâu". Bảo Ngá»c nghÄ© váºy, nhưng không nói được ra lá»i. Äại Ngá»c thì nghÄ©: "Vẫn biết bụng anh bao giá» cÅ©ng để ý đến tôi, tuy có câu "và ng ngá»c sánh đôi", nhưng khi nà o anh lại tin lá»i nhảm nhà ấy mà không yêu quà tôi? Tôi dù có nhắc đến chuyện "và ng và ngá»c", anh cÅ©ng nên lá» Ä‘i như không nghe thấy, thế má»›i thá»±c là anh yêu quà tôi, không có mảy may gì giả dối cả. Nhưng má»—i khi tôi gợi đến chuyện "và ng và ngá»c", anh lại cứ cuống cuồng lên, đủ biết bụng anh lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến chuyện "và ng và ngá»c". Anh sợ tôi ngá» vá»±c, cố ý là m ra vẻ sá»ng sốt để đánh lừa tôi".
Xem ra, hai ngưá»i vốn má»™t ý nghÄ©, nhưng có những khÃa cạnh khác nhau.
Trong bụng Bảo Ngá»c lại nghÄ©: "Tôi thì thế nà o cÅ©ng được, chỉ cần cô vui thôi, dầu vì cô mà phải chết ngay tôi cÅ©ng bằng lòng. Äiá»u nà y cô biết hay không cÅ©ng mặc, chỉ cốt ở lòng tôi thôi. Như thế má»›i là cô gần tôi, không phải xa tôi".
Äại Ngá»c lại nghÄ©: "Anh chỉ nên lo phần anh là hÆ¡n. Anh tốt tá»± nhiên tôi cÅ©ng tốt. Cá»› gì anh lại vì tôi mà mang lá»—i. Có biết đâu lá»—i ở anh chÃnh là lá»—i ở tôi. Thế là anh không muốn cho tôi gần anh, mà lại có ý là m cho tôi phải xa anh đấy".
Như váºy há» muốn gần nhau lại hóa ra xa nhau. Những ý nghÄ© riêng tây ấy ấp á»§ trong ngưá»i há» từ lâu khó mà nói hết, chẳng qua chỉ hình dung bên ngoà i mà thôi.
Bảo Ngá»c lại nghe thấy Äại Ngá»c nói đến ba chữ "mối duyên là nh", trái hẳn ý nghÄ© cá»§a mình, lại cà ng héo hon trong dạ, nói chẳng ra lá»i, liá»n cáu tiết, dứt viên "ngá»c thiêng" ở cổ ra, nghiến răng vứt phăng xuống đất, nói:
- Cái đồ chết tiệt nà y! Tao Ä‘áºp tan mà y Ä‘i là xong chuyện.
Nhưng viên ngá»c nà y rắn chắc lạ thưá»ng, vứt thế nà o nó cÅ©ng vẫn y nguyên không há» gì. Bảo Ngá»c thấy không vỡ, định quay lại tìm cái Ä‘áºp. Äại Ngá»c thấy thế, liá»n khóc:
- Là m gì lại Ä‘em Ä‘áºp cái cá»§a câm ấy? Anh Ä‘áºp nó, chẳng thà đáºp tôi còn hÆ¡n!
Thấy hai ngưá»i cãi nhau, bá»n Tá» Quyên, Tuyết Nhạn vá»™i lại khuyên ngăn. Sau thấy Bảo Ngá»c cố sống cố chết Ä‘áºp viên ngá»c, liá»n chạy lại cướp lấy, nhưng không cướp được.
Thấy tráºn cãi nhau nà y kịch liệt hÆ¡n má»i lần trước nhiá»u, chúng đà nh phải Ä‘i gá»i Táºp Nhân. Táºp Nhân vá»™i và ng chạy đến, cướp lấy viên ngá»c. Bảo Ngá»c cưá»i nhạt:
- Tôi Ä‘áºp cái cá»§a tôi, việc gì đến các chị?
Táºp Nhân thấy Bảo Ngá»c mặt xám lại, mắt đỠngầu lên, chưa bao giá» giáºn đến như thế, liá»n kéo tay lại cưá»i nói:
- Cáºu cãi nhau vá»›i cô ấy, việc gì mà lại Ä‘áºp viên ngá»c ra. Nếu nó vỡ thì cô ấy đà nh lòng thế nà o được.
Äại Ngá»c đương khóc, nghe thấy câu nói đúng đáy lòng mình, liá»n cho rằng Bảo Ngá»c còn kém cả Táºp Nhân, lại cà ng Ä‘au lòng khóc to lên. Vì buồn bá»±c quá đỗi, nên nước thuốc hương nhu giải thá» vừa má»›i uống và o, đã không cầm được, á»e má»™t cái, nôn ra hết. Tá» Quyên vá»™i chạy đến, lấy cái khăn lụa đỡ lấy, Äại Ngá»c á»e luôn mấy lần, thuốc thấm hết cả cái khăn. Tuyết Nhạn vá»™i đến vuốt ngá»±c. Tá» Quyên nói:
- Dù tức giáºn đến thế nà o nữa, cô cÅ©ng nên giữ gìn sức khá»e. Vừa má»›i uống được má»™t nước thuốc, giá» vì cãi nhau vá»›i cáºu Bảo, nôn ra hết cả, nếu sinh ốm, liệu cáºu Bảo có đà nh tâm được không?
Bảo Ngá»c nghe câu nói trúng tim Ä‘en mình, lại cho Äại Ngá»c không bằng Tá» Quyên. Äại Ngá»c khi ấy mặt đỠnhừ, đầu nặng trÄ©u, vừa khóc vừa thở, nước mắt, mồ hôi chảy xuống đầm đìa, ngưá»i cà ng ẻo lả. Bảo Ngá»c thấy thế hối háºn: "Mình không nên bắt bẻ cô ấy. Bây giá» xảy ra nông ná»—i nà y, mình lại không thể chịu thay cho cô ấy được." Trong bụng nghÄ© thế, nước mắt cÅ©ng tá»± nhiên nhá» xuống.
Táºp Nhân đương trông nom Bảo Ngá»c, thấy hai ngưá»i Ä‘á»u khóc, trong bụng cÅ©ng đâm ra chua xót, liá»n nắm lấy tay Bảo Ngá»c, thấy lạnh như tiá»n, muốn khuyên Bảo Ngá»c đừng khóc, nhưng má»™t là sợ Bảo Ngá»c có Ä‘iá»u gì uất ức trong lòng, hai là sợ pháºt lòng Äại Ngá»c, không bằng cùng khóc cả là há» sẽ buông tha nhau. Vì váºy, Táºp Nhân cÅ©ng chảy nước mắt khóc theo. Tá» Quyên vừa thu dá»n những nước thuốc, vừa khe khẽ quạt cho Äại Ngá»c. Thấy cả ba ngưá»i Ä‘á»u khóc, chẳng nói chẳng rằng, Tá» Quyên đâm ra thương cảm, cÅ©ng lấy khăn lụa chùi nước mắt.
Bốn ngưá»i ngồi nhìn nhau khóc, chẳng nói năng gì. Sau Táºp Nhân gượng cưá»i bảo Bảo Ngá»c:
- Cáºu không cần nhìn cái gì khác, cứ nhìn cái dây Ä‘eo ngá»c, thì cÅ©ng không nên cãi nhau vá»›i cô Lâm nữa.
Äại Ngá»c nghe nói, không nghÄ© gì đến mình đương ốm, chạy ngay lại cướp lấy cái dây, tiện tay cầm kéo cắt nát ra. Táºp Nhân và Tá» Quyên muốn giáºt lại, nhưng đã đứt là m mấy Ä‘oạn rồi.
Äại Ngá»c khóc:
- Ta thá»±c uổng công, anh ấy không cần đâu, đã có ngưá»i khác Ä‘eo cho cái dây đẹp hÆ¡n kia.
Táºp Nhân vá»™i cầm lấy viên ngá»c nói:
- Là m gì như thế? Äây cÅ©ng là lá»—i tá»± tôi hay bép xép.
Bảo Ngá»c bảo Äại Ngá»c:
- Cô cứ việc cắt Ä‘i, tôi không Ä‘eo ngá»c cÅ©ng chẳng sao.
Mấy ngưá»i chỉ lo cãi nhau ở trong nhà , ngỠđâu bá»n bà già thấy Äại Ngá»c nôn má»a, khóc ầm lên. Bảo Ngá»c lại Ä‘áºp viên ngá»c, không biết sinh chuyện đến thế nà o. Há» vá»™i và ng sang trình Giả mẫu và Vương phu nhân. Giả mẫu và Vương phu nhân Ä‘á»u không biết vì duyên cá»› gì, liá»n cùng nhau sang vưá»n xem. Thấy thế, Táºp Nhân thì oán Tá» Quyên tại sao lại cho cụ và bà lo sợ. Tá» Quyên thì oán Táºp Nhân cho là tá»± Táºp Nhân sai ngưá»i Ä‘i trình.
Giả mẫu và Vương phu nhân đến nÆ¡i, thấy Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c Ä‘á»u chẳng nói năng gì, há»i ra cÅ©ng chẳng có chuyện gì cả, liá»n buá»™c tá»™i cho Táºp Nhân và Tá» Quyên:
- Tại sao chúng mà y không hầu hạ cẩn tháºn, bây giá» xảy ra chuyện cãi nhau ầm Ä© như thế, chúng mà y lại bá» mặc đấy à ?
Rồi răn mắng má»™t tráºn. Hai ngưá»i chỉ đà nh đứng im không dám nói lại má»™t câu. Giả mẫu dắt Bảo Ngá»c Ä‘i ra, má»›i êm chuyện.
Äến hôm sau, mồng ba là ngà y sinh nháºt cá»§a Tiết Bà n. Trong nhà bà y rượu chè hát xướng. Má»i ngưá»i trong phá»§ Giả Ä‘á»u đến cả. Bảo Ngá»c từ ngà y xẩy chuyện vá»›i Äại Ngá»c, chưa lúc nà o giáp mặt nhau, đâm ra hối háºn, buồn rầu, còn bụng dạ nà o Ä‘i xem hát nữa. Nên cáo ốm không Ä‘i.
Hôm trước Äại Ngá»c bị trúng nắng qua loa thôi, không đến ná»—i nặng, nay nghe thấy Bảo Ngá»c không Ä‘i, nghÄ© bụng "Anh ấy xưa nay là ngưá»i thÃch uống rượu nghe hát, thế mà hôm nay lại không Ä‘i, chắc vì hôm trước giáºn tạ Nếu không phải thế thì chắc là anh ấy thấy ta không Ä‘i, nên cÅ©ng không có bụng dạ nà o Ä‘i má»™t mình. Hôm ná» ta cắt cái dây Ä‘eo ngá»c, tháºt không nên tà nà o. Chắc là anh ấy không Ä‘eo ngá»c nữa, ta phải xâu lại, anh ấy má»›i chịu Ä‘eo". NghÄ© thế trong bụng Äại Ngá»c lại hối háºn trăm phần.
Giả mẫu thấy hai ngưá»i giáºn nhau, cho là hôm nay Ä‘i xem hát, chúng gặp nhau, thế là xong chuyện. Không ngá» cả hai ngưá»i Ä‘á»u không Ä‘i cả. Giả mẫu liá»n than thở: "Già nà y chẳng hiểu vì oan nghiệt từ Ä‘á»i nà o để lại, sinh ra hai đứa oan gia ngá»› ngẩn kia, không ngà y nà o là chúng không là m cho ta phải báºn lòng. Tục ngữ nói rất đúng: "Không phải oan gia không há»p mặt". Bao giá» ta nhắm mắt tắt hÆ¡i, tha hồ cho hai đứa chúng mà y cãi nhau, khi đó mắt ta không trông thấy, lòng ta không biết buồn rầu, thế là xong chuyện. Nhưng nà o nó đã tắt hÆ¡i cho đâu!"
Giả mẫu tự trách mình rồi khóc.
Chuyện nà y không ngỠđến tai Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c. Xưa nay hai ngưá»i chưa từng nghe câu tục ngữ "không phải oan gia không há»p mặt" bao giá». Nay nghe thấy, há» Ä‘á»u như ngưá»i được ngá»™ đạo, Ä‘á»u cúi đầu nghiá»n ngẫm ý nghÄ©a câu ấy, rồi nước mắt lã chã lưng tròng. Hai ngưá»i tuy không gặp mặt, nhưng má»™t ở quán Tiêu Tương, đứng trước gió gạt lệ, má»™t ở viện Di Hồng, ngắm mặt trăng thở dà i! Thá»±c là "ngưá»i ở hai nÆ¡i, tình chung má»™t mối".
Táºp Nhân khuyên Bảo Ngá»c:
- Bao nhiêu chuyện không phải, Ä‘á»u tá»± cáºu cả. Ngà y thưá»ng ở trong nhà , bá»n hầu trai có cãi cá» vá»›i các chị em, hoặc là hai bên tranh già nh Ä‘iá»u gì, há»… nghe thấy, cáºu mắng ngay bá»n há» là ngu xuẩn, không biết thể tất bụng dạ ngưá»i con gái. Thế mà bây giá» cáºu lại tá»± mình gây chuyện như thế? Ngà y mai là tết mồng năm, nếu cáºu và cô Lâm đối vá»›i nhau còn như kẻ thù, thì cụ cà ng thêm buồn, nhất định cả nhà không được yên. Theo ý tôi, cáºu nên nuốt giáºn Ä‘i, đến xin lá»—i cô ấy, rồi lại đối xá» vá»›i nhau như trước, như váºy chẳng tốt hay sao?
Chú thÃch:
(1-). Ngà y xưa. những ngưá»i quan quà không tá»± mình Ä‘i tu được, kiếm ngưá»i khác tu thay, để được phúc hoặc chuá»™c tá»™i. Ngưá»i ấy gá»i là thế mạng.
(2-). Lưu Bang trước khi khởi nghÄ©a, chém chết con rắn trắng. Äêm ấy có ngưá»i đà n bà đến khóc: "Con rắn trắng nà y là con Bạch Äế, bị con XÃch Äế (tức Lưu Bang) chém chết". Sau quả nhiên Lưu Bang giết được Hạng VÅ©, lên là m vua tức vua Cao Äế nhà Hán.
(3-). Hốt bầy đầy giưá»ng; chép chuyện Quách Tá» Nghi Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, có bảy con trai và tám chà ng rể Ä‘á»u là m quan cao và sống lâu.
(4-). Tên vở kịch do Thang Hiển Tổ Ä‘á»i Minh soạn, tả việc Thuần Vu Phần, Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng. Thuần nhân ngà y sinh nháºt, uống rượu say nằm ngá»§ ở dưới cây hòe, vá» bên phÃa Nam cạnh nhà , má»™ng thấy đến nước Äại Hòe An lấy công chúa, là m quan thái thú quáºn Nam Kha hai mươi năm. đẻ được năm trai hai gái, Ä‘á»u hiển quà cả, sau đánh nhau vá»›i giặc bị thua, phải cách chức, công chúa đã chết. Lúc tỉnh dáºy, mặt trá»i chưa lặn. chén rượu hãy còn nguyên ở bà n. Khi ra gốc cây hòe, thấy có tổ kiến, ông ta cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i phút chốc, công danh cÅ©ng như giấc má»™ng váºy, liá»n bá» nhà lên núi há»c đạo, chẳng thiết gì việc Ä‘á»i nữa.
(5-). Nguyên văn: "Äắp tưá»ng phải lá»… thổ thần" nghÄ©a cÅ©ng như trên.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 01:00 PM .
15-06-2008, 10:07 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 30
Bảo Thoa mượn cái quạt, nói cạnh cả hai bên
Linh Quan vạch chữ "tưá»ng", là m ngây ngưá»i ngoà i cuá»™c
Äại Ngá»c từ hôm cãi nhau vá»›i Bảo Ngá»c, trong bụng hối háºn, nhưng không lẽ tá»± mình đến là m là nh trước, vì thế ngà y đêm buồn rầu, bâng khuâng như mất cái gì, Tá» Quyên Ä‘oán biết tâm lý ấy, liá»n khuyên nhá»§:
- Việc hôm ná» là tá»± cô nóng nảy quá. Ngưá»i khác không biết rõ tÃnh nết cáºu Bảo, chứ chúng ta lẽ nà o lại cÅ©ng không biết hay sao? Chỉ vì viên ngá»c, đến ná»—i cãi nhau mấy lần rồi.
Äại Ngá»c gắt:
- Thôi! Mà y lại đến đây bá»›i móc tá»™i cá»§a ta há»™ ngưá»i à ? Thế nà o là ta nóng nảy?
Tá» Quyên cưá»i nói:
- Tá»± nhiên vô cá»›, sao cô lại cắt cái dây Ä‘eo ngá»c đỉ Thế chả phải lá»—i cáºu Bảo chỉ có ba phần, mà lá»—i cô những bảy phần hay sao? Tôi xem ngà y thưá»ng cáºu ấy đối vá»›i cô rất tốt, chỉ vì cô khó tÃnh thưá»ng vặn vẹo cáºu ấy, nên đến ná»—i váºy.
Äại Ngá»c muốn nói lại, chợt ngoà i sân có tiếng gá»i cá»a, Tá» Quyên lắng tai nghe, cưá»i nói:
- Thôi tiếng cáºu Bảo rồi, chắc lại đến xin lá»—i đấy.
Äại Ngá»c bảo không được mở cá»a. Tá» Quyên nói:
- Cô lại không phải rồi. Trá»i nóng ná»±c thế nà y, không mở cá»a, để cáºu ấy đứng bêu mãi ngoà i nắng thì chịu thế nà o được?
Nói xong liá»n ra mở cá»a, thì quả là Bảo Ngá»c. Tá» Quyên vừa má»i và o vừa cưá»i nói:
- Tôi cứ tưởng là cáºu không thèm đến nhà nà y nữa, ai ngá» bây giá» lại đến.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Việc bé mà các chị lại cứ xé ra to, ngại gì mà ta chẳng đến? Ta có chết chăng nữa, hồn ta má»™t ngà y Ãt ra cÅ©ng đến đây trăm lần! Thế nà o? Cô em đã khá»e hẳn chưa?
- Ngưá»i khá»e đấy, nhưng bụng vẫn bá»±c tức khó chịu.
- Ta biết rồi, việc gì mà phải bực tức!
Bảo Ngá»c cưá»i Ä‘i và o, thấy Äại Ngá»c đương ngồi trên giưá»ng khóc.
Äại Ngá»c trước vẫn không khóc. Từ lúc thấy Bảo Ngá»c đến, trong bụng đâm ra thương cảm, không thể cầm được nước mắt. Bảo Ngá»c đến gần giưá»ng cưá»i nói:
- Em Æ¡i! Ngưá»i đã khá chưa?
Äại Ngá»c chỉ gạt nước mắt, không trả lá»i.
Bảo Ngá»c liá»n ngồi ghé và o cạnh giưá»ng cưá»i nói:
- Anh vẫn biết rằng em không giáºn anh, nhưng nếu anh không đến, ngưá»i ta thấy thế, sẽ cho anh em ta lại cãi nhau. Nếu phải chá» hỠđến khuyên giải thì chẳng hóa ra anh em ta không có tình thân máºt hay sao? Chi bằng, ngay bây giá» em muốn đánh, muốn mắng anh thế nà o tùy em, nhưng chỉ thiết tha xin em đừng lá» anh Ä‘i thôi.
Nói xong lại gá»i "em Æ¡i" mấy tiếng.
Trong bụng Äại Ngá»c vẫn định bá» lá» Bảo Ngá»c Ä‘i, nhưng bấy giá» nghe thấy câu: "Nếu để ngưá»i ngoà i biết là chúng ta cãi nhau thì chẳng hóa ra anh em ta không có tình thân máºt" má»›i thấy rõ mình vá»›i Bảo Ngá»c thân hÆ¡n ngưá»i khác. Vì thế Äại Ngá»c không nhịn được, liá»n khóc:
- Anh không cần phải lừa tôi! Từ giá» trở Ä‘i, tôi không dám thân cáºn vá»›i cáºu Hai nữa. Xin cứ coi như tôi đã ra khá»i nhà nà y rồi.
- Thế em định đi đâu?.
- Tôi vỠnhà tôi.
- Anh cũng đi theo.
- Thế ngộ tôi chết thì sao?
- Em mà chết thì anh đi tu.
Äại Ngá»c vừa nghe thấy câu ấy, mặt sầm ngay lại há»i:
- Anh muốn chết à ? Sao nói dại thế? Nhà anh có bao nhiêu chị em, má»™t ngà y kia há» Ä‘á»u chết cả, liệu thân anh xẻ ra là m mấy mảnh để Ä‘i tá»§ Mai đây tôi sẽ mang câu nà y kể lại cho ngưá»i ta biết, để xem há» nói ra là m sao!
Bảo Ngá»c tá»± biết mình nói câu ấy hấp tấp quá, hối không kịp, mặt đỠbừng lên, cúi đầu không dám nói gì.
Khi đó trong nhà không có ai. Äại Ngá»c hai mắt trừng trừng nhìn Bảo Ngá»c má»™t lúc, tức quá, hừ má»™t tiếng, rồi không nói được câu gì. Thấy mặt Bảo Ngá»c tÃm bầm lại, Äại Ngá»c liá»n nghiến răng, lấy ngón tay dà và o trán Bảo Ngá»c má»™t cái, nói:
- Anh tháºt là ...
Chỉ nói lên được hai tiếng, liá»n thở dà i má»™t cái, lại lấy khăn lụa, lau nước mắt.
Bảo Ngá»c lúc bấy giá» ná»—i lòng chan chứa, vì trót lỡ lá»i, nên trong bụng rất là hối háºn. Sau thấy Äại Ngá»c dà má»™t cái, không nói ra lá»i, đà nh chỉ ngáºm ngùi than khóc. Trong bụng thương cảm, Bảo Ngá»c lại nước mắt ròng ròng chảy xuống, muốn lấy khăn lau nước mắt, nhưng lại quên không mang Ä‘i, liá»n lấy ống tay áo lau.
Äại Ngá»c đương khóc, thấy Bảo Ngá»c lấy vạt áo the cải hoa sen má»›i toanh ra lau nước mắt, liá»n vừa lau nước mắt, vừa quay Ä‘i lấy khăn lụa ở trên gối vứt và o lòng Bảo Ngá»c, không nói má»™t câu, rồi lại che mặt khóc. Bảo Ngá»c thấy Äại Ngá»c vứt cho cái khăn, liá»n cầm lấy chùi nước mắt rồi xÃch lại gần, giÆ¡ tay kéo má»™t tay Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Ruột gan anh nát nhừ ra cả rồi, em còn cứ khóc là m gì mãi? Thôi đi đi, chúng ta cùng đến thăm bà .
Äại Ngá»c hất tay ra nói:
- Ai kéo co vá»›i anh! Bây giá» lá»›n rồi, anh cứ giở cái thói cợt nhả ấy ra, không biết Ä‘iá»u gì cả.
Nói chưa dứt lá»i, đã thấy có tiếng the thé ở ngoà i: "Khá nhỉ!" Trong lúc bất ngá», hai ngưá»i Ä‘á»u giáºt nẩy mình, quay lại nhìn, thấy Phượng Thư đã đến, cưá»i nói:
- Bà đương kêu trá»i kêu đất kia kìa, bảo chị lại xem các em đã là m là nh vá»›i nhau chưa? Chị bảo không cần, chỉ độ và i hôm là há» lại tá» tế vá»›i nhau đấy thôi. Bà mắng chị, bảo chị lưá»i. Bây giá» chị đến, quả nhiên đúng như lá»i chị nói. Chị chẳng thấy các em có Ä‘iá»u gì đáng cãi nhau cả, thế mà cứ ba ngà y yêu quà nhau, lại hai ngà y giáºn dá»—i nhau, cà ng lá»›n cà ng quá trẻ con. Bây giá» cầm tay nhau mà khóc, thế thì hôm ná» tại sao lại như hai con gà chá»i ấy? Thôi các em hãy theo chị sang thăm bà để cụ già được yên tâm.
Phượng Thư liá»n kéo Äại Ngá»c Ä‘i.
Äại Ngá»c quay lại gá»i bá»n a hoà n, nhưng chẳng thấy ngưá»i nà o.
Phượng Thư nói:
- Lại gá»i chúng nó là m gì? Äã có tôi hầu cô đây.
Liá»n kéo Äại Ngá»c Ä‘i. Bảo Ngá»c chạy theo sau.
Há» ra khá»i vưá»n, đến thẳng nhà Giả mẫu, Phượng Thư cưá»i nói:
- Cháu đã bảo không cần phải lo nghÄ© há»™ há», tá»± há» sẽ tá» tế vá»›i nhau. Bà không tin, nhất định bắt cháu phải Ä‘i dà n hòa, khi cháu đến nÆ¡i, đã thấy hai ngưá»i ngồi xúm lại má»™t chá»—, xin lá»—i lẫn nhau, há» giữ chặt lấy nhau như móng chân diá»u hâu quắp gà con váºy. Thế thì còn cần ai đến dà n hòa nữa?
Câu nói ấy là m cho cả nhà cưá»i ầm lên.
Bấy giá» Bảo Thoa đương ngồi đấy. Äại Ngá»c không nói má»™t câu gì, ngồi nhÃch lại gần Giả mẫu. Bảo Ngá»c cÅ©ng không biết nói gì, liá»n quay lại nói vá»›i Bảo Thoa:
- Hôm sinh nháºt anh Cả, tôi không được khá»e, lại không có gì Ä‘em đến mừng, cả đến cúi đầu chà o cÅ©ng không có. Anh Tiết không biết tôi ốm, lại tưởng tôi tìm cá»› thoái thác. Chị có gặp anh ấy, nhá» nói há»™ cho tôi.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Khéo hay vẽ chuyện. Dù anh có đến được cÅ©ng không dám là m phiá»n, huống chi ngưá»i anh lại không được khá»e? Chá»— anh em cùng ở vá»›i nhau mà lại cứ để bụng những việc vặt ấy, thà nh ra xa nhau mất.
- Chị thể tất cho tôi được như thế là tốt rồi. Sao chị không ở lại nghe hát?
- Tôi sợ nóng, nghe được hai khúc, muốn đi ra, nhưng khách vẫn còn ngồi đông, nên tôi phải kiếu ốm, rồi đi ngay.
Bảo Ngá»c nghe nói, tá»± nhiên thấy hÆ¡i ngượng, vá»™i buá»™t miệng cưá»i nói:
- Chị ngưá»i đẫy đả, thảo nà o há» cứ và chị vá»›i Dương quà phi.
Bảo Thoa nghe nói, bá»±c lắm, định nói lại, nhưng không tiện; nghÄ© má»™t chốc, mặt đỠbừng lên, liá»n cưá»i nhạt:
- Tôi giống Dương quà phi, nhưng không có ngưá»i anh em nà o giá»i, có thể là m được Dương Quốc Trung.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì đứa hầu nhá» là TÄ©nh Nhi tìm không thấy cái quạt, cưá»i há»i Bảo Thoa:
- Chắc là cô giấu cái quạt của cháu, xin cô cho lại cháu.
Bảo Thoa trỠvà o mặt đứa hầu, quát mắng:
- Mà y liệu hồn đấy! Mà y đã thấy tao đùa vá»›i ai chưa? Mà y hãy Ä‘i mà há»i những cô nà o ngà y thưá»ng cứ hay tà toét cưá»i đùa vá»›i mà y ấy!
Tĩnh Nhi nghe xong, chạy mất.
Bảo Ngá»c biết mình lại nói lỡ lá»i, bấy giỠđứng trước mặt nhiá»u ngưá»i, cà ng thấy trÆ¡ trẽn, khó coi hÆ¡n là lúc va chạm vá»›i Äại Ngá»c, liá»n lảng ra bắt chuyện vá»›i ngưá»i khác.
Äại Ngá»c thấy Bảo Ngá»c chế giá»…u Bảo Thoa, trong bụng lấy là m đắc ý, muốn nhân đó nói châm và o cho buồn cưá»i, không ngá» TÄ©nh Nhi tìm quạt, bị Bảo Thoa mắng cho mấy câu, Äại Ngá»c liá»n đổi giá»ng há»i:
- Chị Bảo, chị nghe hai khúc hát gì thế?
Bảo Thoa trông thấy Äại Ngá»c ra vẻ đắc ý, Ä‘oán ngay là vừa rồi Äại Ngá»c thÃch chà thấy Bảo Ngá»c chế giá»…u mình, liá»n cưá»i đáp:
- Tôi xem vở Lý Qùi mắng Tống Giang, sau lại đến xin lỗi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị há»c rá»™ng, chuyện cÅ©, chuyện má»›i hiểu nhiá»u, sao vở nà y chị lại không biết, nói ra má»™t trà ng như thế? Vở nà y gá»i là vở Phụ kinh thỉnh tá»™i(#1) đấy.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Thế ra vở nà y là Phụ kinh thỉnh tá»™i à ? Các ngưá»i há»c rá»™ng má»›i biết Phụ kinh thỉnh tá»™i, chứ tôi thì biết sao được?
Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c có táºt giáºt mình, nghe chưa hết câu, mặt đã đỠbừng lên.
Phượng Thư tuy không hiểu tại sao, thấy nét mặt ba ngưá»i, cÅ©ng đã Ä‘oán được má»™t phần, liá»n cưá»i nói:
- Trá»i nóng thế nà y, ai lại ăn gừng sống thế?
Má»i ngưá»i không hiểu, nói:
- Có ai ăn gừng sống đâu.
Phượng Thư cố ý lấy tay sỠlên má, tỠvẻ ngơ ngác:
- Không ai ăn gừng sống, là m sao lại nóng ran thế nà y?
Bảo Ngá»c, Äại Ngá»c nghe thấy lại cà ng khó chịu. Bảo Thoa còn muốn nói nữa, nhưng thấy Bảo Ngá»c đổi hẳn nét mặt, xem ra quá hổ thẹn, nên không tiện nói thêm, đà nh chỉ cưá»i xòa má»™t cái cho xong chuyện. Những ngưá»i khác không hiểu ý bốn ngưá»i nà y nói chuyện gì, cÅ©ng Ä‘á»u cưá»i theo.
Má»™t lúc, Bảo Thoa và Phượng Thư Ä‘i rồi, Äại Ngá»c nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Anh lại đụng phải con ngưá»i ghê gá»›m hÆ¡n tôi rồi. Có ai dốt nát vụng vá» như tôi, cứ tha hồ cho ngưá»i ta nói?
Bảo Ngá»c thấy Bảo Thoa hay để ý, bụng đã khó chịu rồi, giá» lại thấy Äại Ngá»c cÅ©ng hay chấp nhặt, nên đà nh nÃn nhịn, buồn rầu Ä‘i ra.
Lúc nà y trá»i nóng, lại vừa ăn cÆ¡m sáng xong, các nÆ¡i cả thầy lẫn tá»› Ä‘á»u thấy má»i mệt trong quãng ngà y dà i. Riêng có Bảo Ngá»c cứ chắp tay sau lưng Ä‘i loanh quanh, đến nÆ¡i nà o cÅ©ng thấy lặng lẽ không má»™t tiếng động. Từ nhà Giả mẫu ra, Bảo Ngá»c rẽ sang phÃa tây, Ä‘i qua xuyên đưá»ng, đến sân nhà Phượng Thá»± Thấy cá»a ngoà i đóng, biết là thói quen cá»§a Phượng Thư, há»… đến mùa ná»±c, buổi trưa là phải nghỉ má»™t lúc, nên không tiện Ä‘i và o, Bảo Ngá»c rẽ sang cá»a bên, và o buồng Vương phu nhân, thấy mấy đứa a hoà n đương cầm kim chỉ ngá»§ gáºt. Vương phu nhân thì Ä‘ang nằm ngá»§ ở giưá»ng mát trong nhà ; Kim Xuyến ngồi bên cạnh bóp đùi cho bà ta, mắt cÅ©ng Ä‘ang lim dim. Bảo Ngá»c rón rén Ä‘i đến trước mặt nó, nắm cái hạt châu Ä‘eo tai và giáºt nhẹ má»™t cái. Kim Xuyến mở bừng mắt nhìn. Bảo Ngá»c khẽ cưá»i há»i:
- Buồn ngủ quá thế kia à ?
Kim Xuyến mÃm môi cưá»i, hất tay Bảo Ngá»c ra, lại nhắm mắt lại. Bảo Ngá»c trông thấy Kim Xuyến, có ý quyến luyến không muốn rá»i, liá»n ngoái đầu nhìn Vương phu nhân, thấy vẫn nhắm mắt. Bảo Ngá»c mở cái túi ở trong mình, lấy má»™t viên thuốc hương huyết nhuáºn tân(#2) ra, đút và o mồm Kim Xuyến. Kim Xuyến cÅ©ng không mở mắt, ngáºm mồm lại.
Bảo Ngá»c lại gần nắm lấy tay Kim Xuyến khẽ cưá»i nói:
- Ta sẽ nói với bà xin chị vỠđể chúng ta cùng ở chung với nhau.
Kim Xuyến không trả lá»i. Bảo Ngá»c lại nói:
- Chá» bà dáºy, ta sẽ nói.
Kim Xuyến mở mắt đẩy Bảo Ngá»c má»™t cái, cưá»i nói:
- Việc gì mà phải vá»™i thế. Tục ngữ có câu: "Cái trâm và ng rÆ¡i xuống giếng, đã vá» ai thì chỉ là cá»§a ngưá»i ấy thôi". Chả lẽ cáºu còn chưa hiểu sao? Tôi bảo cáºu việc nà y hay hÆ¡n: cáºu Ä‘i sang nhà bên đông mà bắt cáºu Hoà n và chị Thái Vân.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Há» là m gì mặc há». Chúng ta chỉ nói việc chúng ta thôi.
Bá»—ng Vương phu nhân trở mình dáºy, tát và o mặt Kim Xuyến má»™t cái và mắng:
- Con ** hèn hạ nà y! Các cáºu nhà nà y Ä‘á»u bị chúng mà y là m hư há»ng cả!
Bảo Ngá»c thấy Vương phu nhân dáºy, chạy biến mất.
Kim Xuyến má»™t bên má đỠá»ng lên, không dám nói câu gì. Bá»n a hoà n thấy Vương phu nhân dáºy, Ä‘á»u chạy đến.
Vương phu nhân liá»n gá»i Ngá»c Xuyến đến bảo:
- Gá»i mẹ mà y đến mang chị mà y vá».
Kim Xuyến nghe thấy nói thế, vội quì xuống khóc:
- Từ rà y con không dám thế nữa, xin bà cứ việc đánh, cứ việc chá»i, nhưng đừng Ä‘uổi con như thế, thì con đội Æ¡n bà như trá»i như bể. Con theo hầu bà đã mưá»i năm nay, bây giá» bà đuổi con vá», con còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ngưá»i ta nữa?
Vương phu nhân vốn ngưá»i hiá»n là nh, chưa từng đánh a hoà n bao giá», nay thấy Kim Xuyến là m việc vô sỉ, giáºn quá, không nén được, liá»n tát nó má»™t cái, mắng nó mấy câu. Kim Xuyến van xin cÅ©ng không cho ở lại, cuối cùng bắt mẹ nó là bà già há» Bạch mang nó vá». Kim Xuyến đà nh phải ngáºm há»n nuốt tá»§i Ä‘i ra.
Bảo Ngá»c thấy Vương phu nhân dáºy, cụt hứng, chạy vá» vưá»n Äại Quan, thấy ánh nắng chói trá»i, bóng cây rợp đất, chung quanh im lặng, chỉ nghe tiếng ve kêu mà thôi. Äi đến dưới già n tưá»ng vi, có tiếng ngưá»i thổn thức, Bảo Ngá»c nghi hoặc, đứng lại lắng nghe, quả nhiên thấy má»™t ngưá»i ngồi đó. Bấy giá» khoảng giữa tháng năm, cây tưá»ng vi Ä‘ang hoa lá tốt tươi. Bảo Ngá»c khe khẽ đứng ngoà i nhìn và o, thấy ở dưới già n hoa má»™t cô gái bé đương ngồi xổm, tay cầm cái trâm cà i đầu vạch xuống đất, lặng lẽ chảy nước mắt. Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: "Không có lẽ con bé thÆ¡ dại nà y cÅ©ng há»c cô Tần chôn hoa chăng?" Rồi lại than thở: "Nếu quả tháºt nó cÅ©ng chôn hoa, thì khác nà o nà ng Äông Thi bắt chước nhăn mặt(#3) không những chẳng có gì lạ, lại đáng chán là khác!" NghÄ© xong liá»n gá»i cô con gái kia bảo:
- Cô đừng nên bắt chước cô Lâm nhé!
Nói chưa dứt lá»i, ngoảnh lại nhìn kỹ, thấy ngưá»i nà y lạ mặt, không phải a hoà n, mà là ngưá»i trong đám mưá»i hai cô há»c hát. nhưng không rõ đóng vai "nam" hay "nữ", "lão" hay "há»".
Bảo Ngá»c lè lưỡi, bịt mồm lại, nghÄ© bụng: "May mà mình không hấp tấp. Hai lần trước cÅ©ng vì hấp tấp là m cho cô Tần tức giáºn, Bảo Thoa nghi ngá». Bây giá» mình còn mắc lá»—i vá»›i bá»n há», lại cà ng thêm khó xá»". Vừa nghÄ© vừa bá»±c mình, không nháºn ra được ngưá»i đó là ai. Lại để ý ngắm kỹ, thấy ngưá»i nà y mà y xanh như núi mùa xuân, mắt sáng như sóng mùa thu, mặt nõn nà , lưng thon thon, vẻ ngưá»i óng ả thướt tha, không khác gì Äại Ngá»c. Bảo Ngá»c không nỡ rá»i bước, đứng ngây ngưá»i ra, thấy nó đương cầm cái trâm và ng, không phải là đà o đất chôn hoa, mà là vạch chữ.
Bảo Ngá»c nhìn kỹ cái trâm đưa đẩy từng vạch, từng chấm từng móc, tÃnh tất cả là mưá»i tám nét; liá»n lấy ngón tay theo thế viết và o trong lòng bà n tay mình để Ä‘oán ra chữ gì? NghÄ© mãi má»›i biết nó viết chữ "tưá»ng" cá»§a hoa tưá»ng vị Bảo Ngá»c lại nghÄ©: "Nhất định nó Ä‘ang là m thÆ¡ là m từ gì đây. Bây giá» nó trông thấy hoa, lòng cảm xúc, trong khi cao hứng, nẩy ra mấy vần, lại sợ quên, nên vạch xuống đất để đắn Ä‘o cân nhắc, cÅ©ng chưa biết chừng! Ta hãy chá» xem nó còn viết thêm những chữ gì". Vừa nghÄ© vừa nhìn, thấy cô nà y vạch Ä‘i vạch lại, quanh quẩn vẫn là chữ "tưá»ng".
Má»™t ngưá»i thì ngồi ngây ra vạch chữ "tưá»ng", vạch Ä‘i vạch lại đến mấy mươi lần; má»™t ngưá»i đứng ngoà i cÅ©ng ngây ra, hai mắt chòng chá»c nhìn cái trâm đưa đẩy. Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: "Con bé nà y nhất định có tâm tư thầm kÃn gì đây. Nhìn bá»™ dạng nà y, chắc nó có bao Ä‘iá»u buồn bá»±c nấu nung! Ngưá»i nó má»ng mảnh yếu á»›t như thế, thì chịu sao được những sá»± dằn vặt ấy? Tiếc rằng ta không thể chịu đỡ được cho nó má»™t phần".
Vá» mùa nà y, mưa nắng thất thưá»ng, há»… má»™t đám mây nhá» kéo đến là có thể mưa ngaỵ Bá»—ng đâu cÆ¡n gió nổi lên, tráºn mưa ầm ầm như trút nước. Bảo Ngá»c trông thấy cô bé bị những giá»t mưa từ trên nhá» xuống, quần áo ướt đẫm, liá»n nghÄ©: "Thân hình nó thế kia, chịu sao nổi tráºn mưa rà o bắn xói và o ngưá»i?" Không thể nÃn được, Bảo Ngá»c gá»i ngay:
- Thôi đừng viết nữa, ngưá»i ướt hết cả rồi.
Cô bé nghe nói giáºt mình, ngẩng đầu nhìn, thấy ngưá»i bảo đừng viết ấy đương đứng ngoà i già n hoa. Má»™t là vì Bảo Ngá»c nét mặt xinh đẹp; hai là vì hoa lá um tùm, chỉ hở có má»™t ná»a mặt, nên ngưá»i con gái cho là má»™t chị a hoà n nà o, chứ không biết là Bảo Ngá»c. Nó liá»n cưá»i nói:
- Cảm ơn chị nhắc bảo chỠNhưng không lẽ ngoà i ấy lại có cái gì che mưa chăng?
Bảo Ngá»c tỉnh ngưá»i, kêu má»™t tiếng, má»›i thấy lạnh buốt toà n thân. Cúi đầu nhìn mình, cÅ©ng ướt hết, liá»n kêu: "Há»ng rồi!" Rồi chạy má»™t mạch vá» viện Di Hồng, trong lòng vẫn áy náy vá» con bé ấy không có chá»— tránh mưa.
Hôm sau là tiết Äoan dương, mưá»i hai cô hát trong bá»n Văn Quan Ä‘á»u được nghỉ há»c, ra vưá»n chÆ¡i. Bảo Quan đóng vai nam, Ngá»c Quan vai nữ, Ä‘á»u đến chÆ¡i đùa vá»›i Táºp Nhân ở viện Di Hồng. Gặp mưa, má»i ngưá»i đóng cá»a lại, lấp các cống cho nước Ä‘á»ng đầy sân, rồi Ä‘uổi bắt le vịt, khâu cánh, thả ở sân chÆ¡i. Táºp Nhân thì ngồi ở ngoà i hiên cưá»i đùa.
Bảo Ngá»c thấy cá»a đóng, liá»n lấy tay đấm. Ngưá»i trong nhà đang mải cưá»i đùa, không ai để ý đến. Má»™t lúc lâu, trong nhà nghe thấy tiếng Ä‘áºp cá»a thình thình, ai nấy Ä‘á»u cho là không khi nà o Bảo Ngá»c lại vá» lúc nà y. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Ai lại gá»i cá»a bây giá»? Không mở được.
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi đây.
Xạ Nguyệt nói:
- Hình như tiếng cô Bảo.
Tình Văn nói:
- Nói báºy! Cô Bảo đến là m gì?
Táºp Nhân nói:
- Äể tôi ra khe cá»a nhìn xem, đáng mở thì mở, không nên để cho há» phải dầm mưa.
Nói xong liá»n theo đưá»ng hà nh lang nhìn ra ngoà i, thấy Bảo Ngá»c ướt như chuá»™t lá»™t, Táºp Nhân vừa hoảng sợ, vừa buồn cưá»i, vá»™i ra mở cá»a, cúi lưng, vá»— tay nói:
- Ai biết đâu bây giá» cáºu vá»? Sao mưa to thế mà cÅ©ng Ä‘i?
Bảo Ngá»c trong bụng Ä‘ang bá»±c tức, chỉ định có ngưá»i ra mở cá»a là đá cho mấy cái. Cá»a vừa mở, Bảo Ngá»c không cần nhìn xem ai, cứ tưởng là má»™t a hoà n nà o, liá»n đá má»™t cái và o cạnh sưá»n. Táºp Nhân kêu "á»i chà !" má»™t tiếng. Bảo Ngá»c còn mắng thêm:
- Äồ hèn mạt! Ngà y thưá»ng tao đối đãi tá» tế, chúng mà y nhá»n quen, cà ng ngà y cà ng mang tao ra là m trò cưá»i!
Nói xong, nhìn xuống, thấy Táºp Nhân khóc, má»›i biết mình đá nhầm, vá»™i cưá»i nói:
- á»i chà ! Chị đấy à ? Tôi đá phải chá»— nà o đấy?
Xưa nay Táºp Nhân chưa bị đánh mắng lần nà o; nay thấy Bảo Ngá»c phát cáu trước mặt má»i ngưá»i, đá mình má»™t cái, thì vừa xấu hổ vừa tức giáºn, lại vừa Ä‘au. Muốn sinh chuyện, nhưng lại nghÄ©: chưa chắc Bảo Ngá»c đã định tâm đá mình, nên đà nh nén bụng nói: "Cáºu có đá trúng tôi đâu, sao cáºu không vá» thay áo quần đỉ"
Bảo Ngá»c và o buồng, cưá»i nói:
- Tôi từ bé đến giá», lần nà y má»›i là lần đầu phát cáu đánh ngưá»i, không ngá» lại đánh nhầm phải chị!
Táºp Nhân cố chịu Ä‘au, Ä‘i thay quần áo cho Bảo Ngá»c, cưá»i nói:
- Tôi là ngưá»i đầu, thì bất cứ việc lá»›n nhá», hay dở, Ä‘á»u tá»± tôi mà ra. Nhưng cáºu cÅ©ng đừng nghÄ© đánh được tôi rồi sau nà y quen tay Ä‘i cứ đánh bừa.
- Vừa rồi quả tôi không chủ ý nà o.
- Ai bảo cáºu chá»§ ý? Xưa nay việc đóng cá»a, mở cá»a vẫn giao cho bá»n hầu nhá». Chúng nó há»—n láo quen, nhiá»u lần là m cho ngưá»i ta phải tức lên, thế mà chúng nó chẳng biết sợ hãi là cái gì. Nếu chÃnh chúng nó ra mở cá»a, cáºu đá cÅ©ng lả phải. Nhưng vừa rồi vì tôi dở hÆ¡i, không để cho chúng nó ra mở.
Trá»i tạnh mưa, bá»n Bảo Quan, Ngá»c Quan Ä‘á»u vá» cả, Táºp Nhân thấy Ä‘au ở cạnh sưá»n, trong lòng rá»™n rá»±c, liá»n bá» bữa cÆ¡m chiá»u không ăn. Äến tối, cởi quần áo ra, thấy bên cạnh sưá»n có má»™t chá»— tÃm to bằng cái bát, Táºp Nhân giáºt mình sợ hãi, nhưng không tiện nói ra, đến lúc Ä‘i ngá»§ vẫn thấy Ä‘au. Trong khi mÆ¡ mà ng, thỉnh thoảng lại thốt ra má»™t tiếng kêu "ối chà !"
Bảo Ngá»c thấy Táºp Nhân ra dáng mệt má»i, trong bụng không đà nh. Äến ná»a đêm, lại nghe tiếng kêu, biết Táºp Nhân bị đá mạnh quá, Bảo Ngá»c trở dáºy, khẽ cầm đèn lại soi. Äến cạnh giưá»ng, thấy Táºp Nhân ho lên hai tiếng, nhổ ra má»™t cục Ä‘á»m, rồi lại kêu "ối chà ". Táºp Nhân mở mắt nhìn, thấy Bảo Ngá»c, giáºt mình há»i:
- Cáºu là m gì thế?
- Trong khi ngủ, chị cứ kêu luôn, tất là bị đá đau lắm,để tôi xem thế nà o.
- Tôi nhức đầu lắm, cổ há»ng lại lá»m lợm có mùi tanh, cáºu thá» soi xuống đất xem.
Bảo Ngá»c nghe nói, cầm đèn soi, thấy má»™t cục máu tươi, sợ hãi nói:
- Thôi thế nà y thì nguy mất.
Táºp Nhân thấy thế, lạnh Ä‘i má»™t ná»a ngưá»i.
Chú thÃch:
(1-). Mang roi đến chịu tá»™i. Äá»i Chiến quốc, Liêm Pha mang roi từ nhà đến xin lá»—i Lạn Tương Như.
(2-). Má»™t viên thuốc trắng và thÆ¡m để thấm nhuần nước bá»t.
(3-). Äá»i Chiến quốc có nà ng Tây Thi, nhan sắc tuyệt vá»i, khi nhăn mặt lại cà ng đẹp. Ở phÃa đông trong là ng có má»™t ngưá»i con gái rất xấu, thấy thế cÅ©ng bắt chước. Nhưng khi cô ta nhăn mặt, ngưá»i già u trông thấy phải đóng cá»a, không dám nhìn, ngưá»i nghèo trông thấy phải Ä‘em cả vợ con trốn Ä‘i nÆ¡i khác.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 12:42 PM .