Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 16-04-2008, 09:35 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 25

Porthos.



Äáng lẽ vá» thẳng nhà D Artagnan lại xuống ngá»±a trước cá»­a nhà ông De Treville, leo vá»™i lên cầu thang, lần này, chàng quyết định kể cho ông nghe tất cả những gì vừa diá»…n ra. Chắc chắn, ông sẽ cho chàng những lá»i khuyên tốt trong toàn bá»™ vụ này.
Rồi, vì ông De Treville hầu như gặp Hoàng hậu hàng ngày, biết đâu ông lại chẳng thể moi được ở Hoàng hậu tin tức nào đấy vá» ngưá»i đàn bà tá»™i nghiệp mà nữ chúa cá»§a nàng hẳn phải Ä‘á»n đáp lòng tận tụy cá»§a nàng vá»›i mình.
Ông De Treville lắng nghe câu chuyện chàng trai kể vá»›i mức độ nghiêm trá»ng chứng tỠông nhìn thấy má»™t cái gì khác vá»›i chuyện dan díu yêu đương, trong toàn bá»™ cuá»™c phiêu lưu này.
Rồi khi, D Artagnan đã kể xong, ông nói:
- Hừm, tất cả chuyện này, cách xa một dặm cũng đã ngửi thấy mùi của Giáo chủ.
- Nhưng phải làm gì? - D Artagnan há»i.
- Không làm gì hết, tuyệt đối không, lúc này, chỉ có rá»i khá»i Paris như ta đã bảo anh đó, càng sá»›m càng tốt. Ta sẽ gặp Hoàng hậu, ta sẽ kể lại má»i tình tiết vá» sá»± biến mất cá»§a ngưá»i phụ nữ tá»™i nghiêp, chắc bà còn chưa biết gì, những tình tiết ấy sẽ dẫn dắt bà phải làm gì vá» phía bà, và khi anh trở vá», có thể ta sẽ có má»™t tin tốt lành nào đó để nói vá»›i anh. Cứ yên tâm ở ta.
D Artagnan biết rằng, dù là dân Gátxcông, ông De Treville không có thói quen hứa hẹn và khi tình cỠông đã hứa, thì ông còn giữ lá»i hứa hÆ¡n đã ngá». Chàng liá»n chào ông, đầy lòng biết Æ¡n cả trong quá khứ lẫn vá»›i tương lai, và ông đại úy đáng kính vá» phần mình cÅ©ng cảm thấy má»™t mối thiện cảm mãnh liệt đối vá»›i chàng trai đến là can trưá»ng và kiên định, và trìu mến bắt tay chúc chàng lên đưá»ng may mắn.
D Artagnan quyết định thá»±c hiện ngay lúc này những lá»i khuyên cá»§a ông De Treville, rẽ vỠđưá»ng Phu đào huyệt, lo việc gói ghém quần áo. Vá» tá»›i gần nhà, chàng nhận ra lão Bonacieux trong quần áo buổi sáng, Ä‘ang đứng ở ngưỡng cá»­a. Tất cả những gì mà gã Planchet cẩn tắc đã nói vá»›i chàng đêm trước vá» tính tình nham hiểm cá»§a lão chá»§ nhà lúc này lại hiện ra trong đầu. D Artagnan Ä‘ang nhìn lão chăm chú hÆ¡n bao giá» hết. Thật quả, ngoài cái màu nhợt nhạt vàng nhá» bệnh hoạn chỉ rõ mật thấm tràn trong máu, mà cÅ©ng có thể chỉ là ngẫu nhiên, D Artagnan còn nhận ra má»™t cái gì đó tráo trở nham hiển nÆ¡i những nếp nhăn trên mặt lão. Má»™t tên bịp bợm không cưá»i giống như má»™t ngưá»i thật thà, má»™t kẻ đạo đức giả không khóc bằng những giá»t nước mắt cá»§a ngưá»i trung thá»±c. Má»i giả tạo Ä‘á»u là má»™t cái mặt nạ, và cho dù cái mặt nạ có làm khéo đến đâu, chỉ cần hÆ¡i chú ý, ngưá»i ta vẫn phân biệt được vá»›i mặt thật.
Vá»›i D Artagnan, hình như lão có Ä‘eo má»™t cái mặt nạ thật và lại là cái mặt nạ khó coi nhất. Do đó, không thoát ra khá»i sá»± ghê tởm đối vá»›i con ngưá»i đó, chàng Ä‘ang định Ä‘i qua trước mặt mà không nói gì, thì giống như đêm trước, lão Bonacieux gá»i chàng:
- Ê này, chàng trai trẻ - lão nói vá»›i chàng - Hình như đêm qua chúng ta ngá»§ mòng mắt? Bẩy giá» sáng rồi, khỉ thật! Tôi thấy hình như ông hÆ¡i đảo lá»™n những thói quen cÅ©, ông trở vá» nhà vào lúc ngưá»i khác ra Ä‘i.
- Ngài Bonacieux ạ, ngưá»i ta sẽ không thể trách ngài như vậy - chàng trai nói - vì ngài là mẫu má»±c cho những con ngưá»i ná»n nếp mà. Äúng là khi ngưá»i ta có má»™t cô vợ trẻ đẹp, ngưá»i ta cần gì phải tìm hạnh phúc ở đâu. Chính hạnh phúc tá»± khắc nó tìm đến mình có phải không ngài Bonacieux?
Bonacieux tái ngưá»i Ä‘i như má»™t xác chết, nhăn nhó cưá»i:
- Chà, chà! Ông là một tay vui tính đấy. Nhưng đêm vừa rồi ông chạy nhông đi đâu thế, hở chú mình? Hình như đi ngang vỠtắt là không hay đâu đấy.
D Artagnan cúi xuống nhìn đôi á»§ng đầy bùn cá»§a mình, nhưng đồng thá»i cÅ©ng nhìn luôn giầy tất lão hàng xén. Có thể nói chúng cùng chung má»™t giuá»™c, cá»§a chàng và cá»§a lão Ä‘á»u vấy bẩn cùng má»™t thứ bùn.
Thế là đột nhiên má»™t ý nghÄ© Ä‘i xuyên qua đầu chàng. Cái lão tóc hoa râm lùn tịt, to bè, má»™t loại ngưá»i hầu, mặc sẫm màu, bị bá»n Ä‘eo gươm Ä‘i há»™ tống đối xá»­ miệt thị đích thá»±c là Bonacieux chứ còn ai nữa. Tên chồng đã chá»§ mưu việc bắt cóc vợ mình.
D Artagnan tá»± nhiên thèm muốn khá»§ng khiếp nhảy chồm lên cổ há»ng lão hàng xén bóp hắn chết ngay, nhưng, như đã nói, chàng là má»™t chàng trai rất thận trá»ng nên kìm giữ được. Tuy nhiên sá»± đảo lá»™n diá»…n ra trên mặt chàng vẫn cứ lồ lá»™ khiến Bonacieux hoảng và định thá»­ lùi lại, nhưng lão lại ở ngay trước cá»­a mà cánh cá»­a lại đóng, khiến lão buá»™c phải đứng nguyên tại chá»—.
- Ra thế đấy. Nhưng con ngưá»i tá»­ tế ạ, ông lại đùa rồi - D Artagnan nói - Tôi thấy hình như nếu đôi á»§ng cá»§a tôi cần phải lau chùi thì giầy, tất cá»§a ông cÅ©ng đòi bàn chải giúp đấy. Vá» phần mình, chắc ngài cÅ©ng lang thang phải không ngài Bonacieux? Chà, Mẹ kiếp! Như thế thì không thể nào tha thứ cho má»™t ngưá»i ở vào lứa tuổi ông, thêm nữa lại có má»™t ngưá»i vợ trẻ đẹp như vợ ông.
- Ôi, lạy Chúa, không phải thế - Bonacieux nói - mà hôm qua tôi đã ở Thánh Măngđê để nắm được tin tức vá» má»™t con ở, không có nó tuyệt đối không được, và vì đưá»ng sá quá tồi, nên tôi đã tha cả đám bùn này vá» mà chưa có thì giá» làm sạch.
Äịa Ä‘iểm mà Bonacieux chỉ ra là lão đã Ä‘i đến đấy, lại là bằng chứng má»›i làm cho những nghi ngá» cá»§a D Artagnan thêm vững vàng. Bonacieux nói đến Thánh Măngđê, bởi vì Thánh Măngđê ngược lại hoàn toàn phía Saint-Clu.
Khả năng xảy ra như thế làm chàng vơi dịu đi một phần. Nếu Bonacieux biết vợ mình hiện đang ở đâu vẫn có thể dùng những biện pháp cực đoan cậy răng lão hàng xén để tìm ra bí mật. Chỉ còn việc biến khả năng đó thành tất yếu.
- Xin lỗi, ông Bonacieux thân mến, nếu tôi xử sự với ông hơi khiếm nhã - D Artagnan nói - nhưng không gì khát bằng đêm không được ngủ, tôi đang khát phát điên đây, vậy cho phép tôi vào uống cốc nước trong nhà ông nhé, ông cũng rõ, giữa hàng xóm với nhau, việc đó cũng tự nhiên thôi.
Và chẳng đợi chá»§ nhà cho phép, D Artagnan cứ vào và liếc mắt nhanh nhìn cái giưá»ng, cái giưá»ng vẫn phẳng phiu.
Bonacieux không nằm ngá»§, vậy là lão chỉ vừa má»›i vá» nhà được má»™t hai giá» thôi. Lão đã bám theo vợ lão đến tận nÆ¡i ngưá»i ta dẫn vợ lão đến, hoặc ít nhất cÅ©ng đến trạm đầu tiên.
D Artagnan vừa uống cạn cốc nước vừa nói:
- Cám ơn ngài Bonacieux nhé. Tôi chỉ cần ở ông có thế thôi. Bây giỠtôi vỠnhà tôi đây. Tôi sẽ bảo Planchet đánh ủng cho tôi, khi nào nó làm xong, nếu ông muốn, tôi sẽ sai nó sang đánh giầy cho ông.
Và chàng rá»i nhà tay hàng xén còn Ä‘ang hết sức ngỡ ngàng vá» sá»± chia tay kỳ lạ đó và tá»± há»i có phải đã đâm đầu vào bẫy cá»§a chính mình không.
Lên đến trên thang gác, chàng thấy Planchet đang hốt hoảng. Thoạt trông thấy chủ mình, gã đã kêu lên:
- Ôi, ông chủ, lại có chuyện rồi, mà tôi thấy ông vỠmuộn quá đấy?
- Có chuyện gì vậy - D Artagnan há»i.
- Ồ, tôi cho ông chủ đoán một trăm, không, cho hẳn một nghìn lần đấy xem tôi đã thay ông khi vắng mặt tiếp ai đến thăm nào?
- Khi nào?
Nửa giỠtrước đây, khi ông còn ở nhà ông De Treville ấy.
- Vậy là ai đến, thôi nói đi nào.
- Ông De Cavoa.
- Ông De Cavoa ư?
- Äích thân ông ấy.
- Ông đại úy cận vệ cá»§a Äức ông?
- Chính ông ấy.
- Äến bắt ta?
- Tôi nghÄ© vậy, thưa ông, mặc dầu vẻ má»m má»ng cá»§a ông ta.
- Mi bảo lão ta má»m má»ng?
- Nghĩa là như mật ong luôn, thưa ông.
- Äúng thế chứ?
- Ông ta nói mình đến là do Äức Giáo chá»§ phái đến, có nhã ý má»i ông theo ông ta đến Hoàng cung.
- Thế mi trả lá»i thế nào?
- Là việc ấy không thể được, vì ông có ở nhà đâu, ông ta có thể thấy đấy.
- Thế lão ta bảo sao?
- Rằng, ná»™i nhật hôm nay, ông đừng quên đến nhà ông ấy, rồi còn ghé tai nói thêm: "Bảo vá»›i chá»§ anh là Äức ông hoàn toàn biệt đãi chá»§ anh, tương lai tốt đẹp cá»§a chá»§ anh có lẽ phụ thuá»™c vào cuá»™c tiếp kiến này".
- Cái bẫy cá»§a Giáo chá»§ hÆ¡i vụng vá». - Chàng mỉm cưá»i nói.
- Thì tôi cÅ©ng thấy đó là cái bẫy chứ, và tôi trả lá»i khi ông trở vá» chắc ông sẽ tiếc lắm. "Thế ông ấy Ä‘i đâu?" ông De Cavoa há»i tôi. Tôi trả lá»i: "Äi Troa vùng SămpanhÆ¡", "Ông ấy Ä‘i bao giá»? " "Tối hôm qua".
- Planchet, anh bạn cá»§a ta - D Artagnan ngắt lá»i - mi thá»±c sá»± là cá»§a quý cá»§a ta đấy.
- Ông biết không, tôi nghĩ nếu ông muốn gặp ông De Cavoa ông cứ việc bảo rằng ông chẳng đi đâu cả, rằng tôi nói dối đấy thôi, vẫn còn kịp chán, vì tôi không phải là nhà quý tộc, tôi có thể nói dối mà.
- Yên tâm Ä‘i, Planchet, mi sẽ giữ được danh tiếng má»™t con ngưá»i chính trá»±c. Mưá»i lăm phút nữa chúng ta sẽ Ä‘i.
- Tôi cũng đang định khuyên ông chủ như vậy. Nhưng ta đi đâu tôi không quá tò mò đấy chứ?
- Mẹ kiếp! Cứ đi ngược lại phía mi nói ta đã đi ấy. Vả lại, chắc mi không kém sốt ruột biết tin vỠMousqueton, Grimaud và Bazin như ta muốn biết xem Athos, Porthos và Aramis ra sao chứ?
- Muốn quá chứ - Planchet nói. - Ông muốn lúc nào là tôi đi ngay. Không khí ở tỉnh nhỠtôi tin là tốt hơn cho chúng ta ở Paris. Vậy nên…
- Vậy thì, gói ghém áo quần Ä‘i, Planchet và ta Ä‘i. Ta sẽ Ä‘i trước, hai tay đút túi, để đừng ai nghi ngá». Mi sẽ Ä‘uổi kịp ta ở dinh trại cận vệ. À, Planchet này, ta tin mi nói đúng vá» lão chá»§ nhà đấy, chắc hẳn lão là má»™t tên vô lại kinh tởm rồi.
- á»’, xin ông chá»§ cứ tin tôi, khi tôi nói vá»›i ông Ä‘iá»u gì, tôi là thầy tướng đấy.
D Artagnan xuống trước như đã thá»a thuận, và để khá»i phải băn khoăn Ä‘iá»u gì, chàng rẽ tá»›i nhà ba bạn mình lần cuối nhưng cÅ©ng chẳng nhận được tin gì. Chỉ có má»—i má»™t bức thư thÆ¡m nức và chữ viết rất nhá» và bay bướm gá»­i cho Aramis. D Artagnan nhận chuyển thư bá»™. Mưá»i phút sau, Planchet Ä‘uổi kịp chàng ở chuồng ngá»±a dinh trại cận vệ. Äể khá»i mất thì giá», D Artagnan tá»± đóng lấy yên cương.
- Tốt lắm - chàng bảo Planchet, khi gã đã buộc gói quần áo vào túi hành trang - Bây giỠđóng yên cương cho ba con ngựa rồi ta đi.
- Ông tin má»—i ngưá»i hai ngá»±a, ta sẽ Ä‘i nhanh hÆ¡n ư? - Planchet há»i, sẽ tinh quái.
- Không, thưa ông đùa tồi - D Artagnan trả lá»i - nhưng vá»›i bốn con ngá»±a, chúng ta có thể Ä‘em ba ông bạn cá»§a ta vá», nếu ta tìm thấy há» còn sống.
- Nếu như thế sẽ là quá may đấy - Planchet trả lá»i - nhưng rất cuá»™c không nên thất vá»ng ở sá»± nhân từ cá»§a Thượng đế.
- Amen! - D Artagnan nói và phốc lên ngựa.
Và cả hai ra khá»i dinh trại cận vệ, đến đầu phố, tách nhau ra, ngưá»i Ä‘i trước, qua trạm Vi-lét, và ngưá»i kia qua trạm Mông Mac ra khá»i Paris rồi ra ngoài gặp lại nhau ở Saint-Denis, má»™t phương sách chiến lược được thá»±c hiện cùng độ chính xác, đáng được khen thưởng vì kết quả tốt đẹp. D Artagnan và Planchet cùng vào Piefit má»™t lúc.
Phải nói Planchet ban ngày can đảm hÆ¡n ban đêm. Tuy nhiên tính thận trá»ng tá»± nhiên chẳng rá»i gã má»™t phút. Gã không quên bất kỳ sá»± cố nào trong cuá»™c du hành lần trước, và luôn coi tất cả những ai gã chạm trán ở trên đưá»ng là kẻ thù. Việc đó dẫn đến gã không rá»i chiếc mÅ© trong tay khiến cho D Artagnan sợ do sá»± lá»… phép thái quá cá»§a ngưá»i hầu, ngưá»i ta coi mình là ngưá»i tầm thưá»ng, nên đã quở trách Planchet thậm tệ.
Tuy nhiên, quả thật hoặc những ngưá»i qua đưá»ng cảm động vì sá»± nhã nhặn cá»§a Planchet, hoặc lần này chẳng có ai rình rập trên đưá»ng, hai ngưá»i tá»›i Săngtily không gặp bất trắc gì và xuống ngá»±a ở lữ quán Saint-Martin lá»›n, vẫn cái lữ quán hỠđã dừng chân chuyến Ä‘i trước.
Chá»§ quán thấy má»™t chàng trai, theo sau có má»™t tên hầu tay dắt hai ngá»±a, liá»n trịnh trá»ng tiến ra ngưỡng cá»­a. Mà vì đã Ä‘i được mưá»i má»™t dặm, nên D Artagnan cho là nên nghỉ, dù Porthos có còn trong quán hay không còn đấy nữa. Rồi có thể sẽ là thiếu thận trá»ng nếu chưa chi đã há»i xem chàng ngá»± lâm kia ra sao, nghÄ© vậy, D Artagnan xuống ngá»±a, giao ngá»±a cho ngưá»i hầu rồi vào má»™t phòng dành cho những ai muốn ngồi riêng, gá»i má»™t chai vang loại thượng hạng và má»™t bữa Ä‘iểm tâm càng ngon càng tốt, làm tăng thêm thiện cảm cá»§a chá»§ quán vốn là đã có từ lúc má»›i gặp lữ khách.
Vì thế, D Artagnan được phục vụ nhanh chóng lạ kỳ.
Binh Ä‘oàn cận vệ tuyển má»™ trong số đệ nhất quý tá»™c cá»§a vương quốc, và D Artagnan vá»›i má»™t ngưá»i hầu theo sau, lại Ä‘i du hành vá»›i bốn ngưá»i ngá»±a đẹp, mặc dầu bá»™ đồng phục giản dị vẫn không khá»i khiến ngưá»i ta trá»ng nể. Chá»§ quán muốn đích thân phục vụ. Thấy thế D Artagnan bảo mang ra hai chiếc cốc và gợi chuyện.
- Thật tình, ông chá»§ thân mến ạ - D Artagnan rót đầy hai cốc và nói - tôi đã gá»i loại vang hảo hạng cá»§a ông, và nếu ông lừa tôi, ông sẽ bị trừng phạt ở chá»— ông mắc tá»™i, vì tôi ghét uống má»™t mình, ông sẽ uống cùng tôi. Ông hãy nâng cốc và ta cùng uống. Ta uống chúc cái gì nhỉ, ở cái gì không phật lòng ai được nhỉ? À ta uống cho sá»± thịnh vượng cá»§a lữ quán ông.
- Quý ông làm cho tôi vinh dá»± quá - chá»§ quán nói - tôi xin thành thá»±c cảm Æ¡n lá»i chúc cá»§a ông.
- Nhưng xin ông đừng nhầm đấy - D Artagnan nói - trong lá»i chúc cá»§a tôi, nó nhuốm màu ích ká»· nhiá»u hÆ¡n là ông nghÄ© đấy.
- Có những quán làm ăn thịnh vượng, khách hàng được tiếp đón chu đáo, trong những lữ quán Ä‘ang sa sút, tất cả Ä‘á»u rối tinh lên, và khách trá» thành nạn nhân cá»§a sá»± lúng túng cá»§a ngưá»i chá»§. Mà tôi lại Ä‘i du hành nhiá»u, nhất là trên con đưá»ng này, tôi muốn thấy tất cả các ông chá»§ quán Ä‘á»u làm ăn phát đạt.
- Quả thật - chủ quán nói - hình như đây không phải lần đầu tiên tôi có vinh dự được gặp ngài.
- á»’, tôi qua Săngtily có lẽ tá»›i chục lần rồi ấy chứ và trong số chục lần ấy, ít ra tôi cÅ©ng dừng lại ở quán ông ba bốn lần. Ông nhá»› chứ, tôi vừa ở quán này cách đây mưá»i hai ngày gì đó. Tôi dẫn đưá»ng cho mấy ngưá»i bạn tôi, mấy ông ngá»± lâm quân, rồi má»™t ông cậy mình là ngá»± lâm quân cãi lá»™n vá»›i má»™t ngưá»i lạ, ngưá»i này chẳng biết kiếm cá»› gì gây sá»± vá»›i ông ấy.
- À, thôi đúng rồi! - Chủ quán nói - Tôi nhớ hết chuyện đó.
- Có phải là ông Porthos quý ngài muốn nói với tôi không?
- Äúng, đấy là tên ngưá»i bạn đồng hành cá»§a tôi. Lạy Chúa, ông chá»§ thân mến, nói cho tôi biết nào, bạn tôi có gặp chuyện không may gì không?
- Nhưng quý ngài chắc đã rõ ông ấy không thể tiếp tục lên đưá»ng.
- Quả vậy, ông ấy có hứa đuổi kịp chúng tôi, nhưng chúng tôi không gặp lại.
- Ông ấy đã cho chúng tôi cái vinh dự là ở lại đây.
- Sao? Ông ấy đã cho ông vinh dự ở lại đây?
- Vâng, thưa ông, trong lữ quán này. Chúng tôi còn rất lo ngại nữa.
- VỠchuyện gì?
- VỠcác khoản chi dùng của ông ấy.
- Nhưng ông ấy dùng gì thì ông ấy sẽ trả chứ.
- Ôi, thưa ông, ông đúng là bôi cao xoa vào máu tôi rồi! Chúng tôi đã ứng trước những khoản lá»›n, và sáng nay nữa, nhà phẫu thuật tuyên bố vá»›i chúng tôi, nếu ông Porthos không trả tiá»n ông ấy, chính tôi phải chịu phạt, bởi vì chính tôi cho ngưá»i Ä‘i tìm ông ấy.
- Nhưng Porthos bị thương ư?
- Thưa ông, tôi không thể nói ra với ông.
- Sao, ông không thể nói với tôi? Ông chắc phải biết rõ hơn ai hết chứ.
- Vâng, nhưng trong tình trạng hiện thá»i cá»§a chúng tôi, chúng tôi không nói tất cả những gì mình biết được thưa ông, nhất là khi ngưá»i ta đã báo trước tai cá»§a chúng tôi đảm bảo cho lưỡi cá»§a chúng tôi.
- Vậy tôi có thể gặp Porthos không?
- ÄÆ°á»£c chứ, thưa ông. Ông hãy theo cầu thang lên tầng má»™t gõ cá»­a phòng số 1. Có Ä‘iá»u ông phải báo trước là chính ông.
- Sao, tôi báo trước là chính tôi?
- Vâng, bởi ông có thể gặp chuyện rủi.
- Chuyện rủi nào xảy đến với tôi?
- Ông Porthos có thể tưởng lầm ông là ngưá»i nhà này, và trong lúc tức giận, có thể đâm cho ông má»™t mÅ©i gươm xuyên qua ngưá»i hoặc bắn vỡ sỠông.
- Thế ông đã làm gì ông ấy?
- Chúng tôi chỉ đòi tiá»n ông ấy thôi.
- Ôi đồ quá»·! Tôi hiểu chuyện rồi. Äòi tiá»n trong khi không còn nữa thì Porthos luôn bậy bả rồi. Nhưng tôi biết chắc là ông ấy còn nhiá»u tiá»n kia mà.
- Thì tôi cũng nghĩ như thế, thưa ông. Nhà hàng chúng tôi vốn rất quy củ, tính toán hàng tuần, được khoảng tám ngày chúng tôi đưa ông ấy hóa đơn, nhưng hình như chúng tôi đưa không đúng lúc, vừa mới nói được câu đầu vỠchuyện thanh toán, ông ấy đã chửi vang lên, đúng là đêm trước ông ấy đánh bạc thật.
- Thế nào, đánh bạc đêm trước. Với ai?
- Ôi, Chúa ơi, ai biết được? Với một quý ông đi qua, và ông Porthos ngỠý chơi bạc với ông kia.
- Thế là kẻ khốn khổ nhẵn túi?
- Luôn cả con ngá»±a nữa thưa ông, vì khi ngưá»i lạ mặt sắp ra Ä‘i, tôi thấy ngưá»i hầu cá»§a ông ta đóng yên vào con ngá»±a cá»§a ông Porthos. Lúc đó chúng tôi cÅ©ng đưa ra nhận xét vá»›i ngưá»i khách lạ, nhưng ngưá»i này trả lá»i chúng tôi đừng dây vào chuyện không liên quan đến mình, và con ngá»±a đó là cá»§a ông ta. Chúng tôi cÅ©ng đã báo ngay cho ông Porthos Ä‘iá»u gì vừa xảy ra, nhưng ông ấy bảo chúng tôi là đồ xấc láo má»›i Ä‘i nghi ngá» lá»i nói cá»§a má»™t nhà quý tá»™c và rằng má»™t khi ông ta đã nói con ngá»±a ấy là cá»§a ông ta, ắt nó là cá»§a ông ta.
- Tôi thừa biết Ä‘iá»u đó rồi! - D Artagnan lẩm nhẩm.
Ông chủ quán tiếp tục:
- Thế là tôi cho ngưá»i đến nói vá»›i ông ấy rằng vì hình như chúng tôi không thể Ä‘i đến má»™t thá»a thuận nào vá» việc thanh toán, tôi hy vá»ng ít nhất ông cÅ©ng tá» ra biết Ä‘iá»u, bạn cho đồng nghiệp cá»§a tôi ở lữ quán Chim Phượng hoàng cái ân huệ đón ông sang bên đó. Nhưng ông Porthos đáp lại rằng, vì quán cá»§a tôi tốt nhất, ông muốn lưu lại đây. Câu trả lá»i quá tâng bốc ấy khiến tôi không dám vật nài ông Ä‘i nữa. Tôi chỉ dám giá»›i hạn xin ông trả lại căn phòng là phòng đẹp nhất lữ quán, vui lòng lên căn phòng xinh xắn ở tầng ba. Nhưng ông Porthos nói lúc nào ông cÅ©ng ngóng đợi ngưá»i tình cá»§a ông là má»™t trong những phu nhân quyá»n quý nhất triá»u đình, tôi đành phải hiểu rằng căn phòng mà ông Ä‘em lại cho tôi vinh dá»± là đã cư trú ở đấy chắc còn tồi tàn hÆ¡n nhiá»u đối vá»›i má»™t nhân vật như thế. Tuy nhiên, dù nhận ra Ä‘iá»u ông nói là hoàn toàn có thật tôi vẫn cứ vật nài ông, nhưng rồi chẳng thèm bàn cãi gì vá»›i tôi ông vá»› luôn khẩu súng ngắn đặt lên bàn ngá»§ và tuyên bố chỉ cần nói ướm má»™t câu vá» việc chuyển phòng dù sang phòng khác hay quán khác, ông sẽ bắn vỡ sá» kẻ nào dại dá»™t Ä‘i xen vào chuyện chỉ liên quan đến ông, vì thế, từ lúc đó, không ai dám vào phòng ông, nếu không phải tên đầy tá»› cá»§a ông.
- Vậy Mousqueton cũng ở đây?
- Vâng thưa ông, hắn Ä‘i đâu đó năm ngày rồi trở vá» mặt mÅ©i cau có. Hình như trong chuyến Ä‘i hắn cÅ©ng gặp những chuyện bá»±c bá»™i. Khốn thay, hắn nhanh nhẹn tháo vát hÆ¡n chá»§ hắn cho nên cái gì cần cho chá»§ là hắn lục tung lên bằng được, vì nghÄ© nếu há»i có thể lại bị từ chối, hắn cứ lấy phứa mà chẳng há»i ai.
- Thật ra - D Artagnan trả lá»i - tôi luôn nhận thấy ở Mousqueton má»™t lòng tận tụy và trí thông minh rất cao.
- Có thể đúng đấy, thưa ông, nhưng giả thử mà mỗi năm hắn đến tìm tôi bốn lần thì sau khi tiếp xúc với trí thông minh và lòng tận tâm ấy, chắc chắn tôi sẽ khuynh gia bại sản.
- Không, Porthos sẽ trả ông.
- Hừm! - Chá»§ quán tá» vẻ nghi ngá».
- Porthos là ngưá»i được má»™t vị đại phu nhân yêu quý, bà ta sẽ không để ông ấy trong tình trạng lúng túng và khốn khó Ä‘ang mắc vá»›i ông đâu.
- Nếu như tôi dám nói ra Ä‘iá»u tôi tin trong chuyện này…
- Ông tin thế nào?
- Còn hơn là tin, mà là biết.
- Äiá»u mà ông biết?
- Mà còn biết chắc chắn nữa.
- Nhưng ông biết chắc chắn Ä‘iá»u gì?
- Tôi nói là tôi biết cái bà đại phu nhân ấy.
- Ông?
- Vâng, tôi.
- Thế làm thế nào ông biết được?
- Ồ, thưa ông, liệu tôi có thể tin được tính kín đáo của ông không?
- Ông nói Ä‘i, xin thá» danh dá»± cá»§a ngưá»i quý tá»™c, ông sẽ không phải hối tiếc vá» sá»± tin cậy cá»§a ông đâu.
- Äó, ông xem, sá»± lo lắng cÅ©ng làm được khối việc đấy chứ.
- Ông đã làm được những việc gì?
- á»’, chẳng có gì ngoài việc má»™t chá»§ nợ có quyá»n làm.
- Rốt cuộc là cái gì?
- Ông Porthos trao cho chúng tôi má»™t bức thư cho bà nữ Công tước đó, và dặn chúng tôi bá» vào hòm thư. Gã đầy tá»› cá»§a ông ấy chưa vá». Vì ông ấy không thể rá»i khá»i phòng mình, ông ấy phải nhá» chúng tôi.
- Rồi sao?
- Äáng lẽ bá» thư vào hòm thư, việc ấy không bao giá» chắc chắn cả, nhân má»™t tên hầu bàn cá»§a tôi có việc phải Ä‘i Paris, tôi ra lệnh cho nó mang thẳng bức thư đến tận tay bà Công tước.
- Như thế là làm tròn ý định của ông Porthos đã hết sức tin cậy trao cho chúng tôi bức thư, có phải không?
- Gần như thế.
- Thế ông có biết cái bà đại phu nhân ấy là thế nào không?
- Không, tôi có được nghe Porthos nhắc đến, có thế thôi.
- Ông có biết cái bà tá»± nhận là nữ Công tước ấy là ngưá»i thế nào không?
- Tôi xin nhắc lại, tôi không quen biết bà ta.
Äó là bà biện lý(1) già ở SatÆ¡lê, tên là bà Coquenard, bà ta ít nhất cÅ©ng năm mươi tuổi và vẫn có vẻ còn ghen tuông ghê lắm.
- Tôi thấy Ä‘iá»u đó khá lạ lùng, má»™t nữ Quận chúa mà lại cư trú ở phố LÅ© gấu.
- Làm sao ông biết chuyện đó?
Bởi vì bà ta nổi cơn tam bành khi nhận bức thư, và nói rằng ông Porthos là một kẻ thay lòng đổi dạ, rằng lại vì một con mụ nào nữa mà xơi nhát gươm kia.
Nhưng ông ấy bị xơi một nhát gươm thật à?
- Ôi, lạy Chúa! Tôi vừa nói gì đấy nhỉ?
- Ông nói là Porthos bị xơi một nhát gươm.
- Vâng, nhưng ông ấy cấm ngặt tôi không được nói.
- Tại sao vậy?
- Sao ư? Thưa ông, tại vì ông ấy đã huênh hoang sẽ đâm xiên qua cái ngưá»i lạ mặt mà ông để mặc cho tranh cãi nhau ấy, và rồi chính cái ngưá»i lạ mặt kia, trái lại, đã cho ông Porthos lăn ká»nh ra đất, bất chấp má»i thói anh hùng rÆ¡m(2) cá»§a ông ấy. Mà vì ông Porthos là má»™t ngưá»i quá tá»± phụ, nên trừ đối vá»›i bà nữ Công tước mà ông tưởng làm bà ta thích thú bằng việc kể những chuyện phiêu lưu cá»§a mình, ông không muốn thú nhận vá»›i bất kỳ ai rằng ông đã xÆ¡i má»™t nhát gươm.
- Như thế, tức là má»™t nhát gươm khiến ông ta nằm liệt giưá»ng?
- Và một nhát gươm bậc thầy, tôi xin cam đoan với ông như vậy. Chắc linh hồn bạn ông phải đóng chốt trong thể xác ông ấy.
- Ông có mặt ở đây à?
- Thưa ông, tôi đi theo hỠlà do hiếu kỳ, thành thử tôi được nhìn thấy trận đấu, còn các đấu sĩ lại không nhìn thấy tôi.
- Thế trận đấu diễn ra thế nào?
- á»’! Không lâu đâu, tôi đảm bảo như thế. Há» Ä‘á»u giữ thế thá»§, ngưá»i lạ mặt làm má»™t đòn nhá»­, rồi doãi chân, tất cả quá nhanh đến ná»—i ông Porthos má»›i định đỡ thì gần má»™t gang tay sắt đã găm vào ngá»±c ông rồi. Ông ngã ngá»­a ra đằng sau. Ngưá»i lạ mặt gí ngay mÅ©i gươm vào há»ng ông. Ông Porthos thấy mạng mình đã trong tay địch thá»§, liá»n xin thua. Ngưá»i lạ há»i tên ông và khi biết tên ông là Porthos chứ không phải D Artagnan, liá»n đỡ ông ấy dậy dìu vá» lữ quán, rồi lên ngá»±a và biến mất.
- Như thế tức là D Artagnan má»›i là ngưá»i hắn ta thù hận?
- Hình như thế.
- Và ông có biết hắn ta thế nào rồi không?
- Không, cho đến khi ấy, tôi chưa bao giỠthấy ông ta, và từ bấy, tôi chưa hỠgặp lại.
- Tốt lắm, tôi đã biết được Ä‘iá»u tôi muốn biết. Ông bảo hiện thá»i ông Porthos Ä‘ang ở phòng số 1 tầng má»™t?
- Vâng, phòng đẹp nhất quán trá», đáng lẽ tôi đã cho thuê chục lần rồi ấy chứ.
- Thôi được, ông cứ yên tâm - D Artagnan vừa cưá»i vừa nói - Porthos sẽ trả ông bằng tiá»n cá»§a nữ Công tước Coquenard.
- Ôi thưa ông, bà biện lý hay bà công tước cÅ©ng được, miá»…n là bà ta ná»›i dải buá»™c túi tiá»n. Nhưng bà ấy đã trả lá»i dứt khoát là bà ấy chán những đòi há»i và sá»± không chung thá»§y cá»§a ông Porthos lắm rồi, và sẽ không gá»­i cho ông ta má»™t xu nào nữa.
- Và ông nói lại với vị khách trỠcủa mình chứ?
- Chúng tôi phải giữ chứ, nếu không ông ấy sẽ biết chúng tôi chuyển thư bằng cách nào.
- Và ông ấy cứ thoải mái đợi tiá»n?
- Ồ, lạy Chúa, vâng! Mới hôm qua, ông ta lại viết, nhưng lần này là tên đầy tớ bỠvào thùng thư.
- Và ông nói bà biện lý già và xấu ư!
- Ãt nhất năm mươi tuổi, và chẳng đẹp chút nào, theo như Patô nói.
- Nếu thế, thì ông yên tâm Ä‘i, bà ta chả thoát khá»i má»m lòng, vả lại, Porthos không thể nợ ông nhiá»u lắm.
- Sao, không nhiá»u lắm ư? Hai chục đồng vàng rồi đấy, chưa tính tiá»n thuốc. Ôi, ông ấy chẳng chịu từ bá» thứ gì, quen sống thoải mái rồi mà.
- Không sao đâu! Nếu tình nhân của ông ta bỠrơi ông ta, ông ta sẽ tìm, được các bạn bè, tôi đảm bảo như vậy. Như thế, ông chủ quán thân mến ạ, đừng lo ngại gì cả, ông cứ tiếp tục cung ứng cho ông ấy tất cả những gì đang cần thiết đi.
- Ông đã hứa với tôi là không nói gì vỠbà biện lý và không nói ra một câu nào vỠvết thương rồi đấy nhé.
- Äã thá»a thuận thế rồi, tôi đã hứa mà.
- Ông phải biết, ông ấy sẽ giết tôi đấy!
- Ông đừng sợ, ông ấy không đến nỗi hung dữ như bộ dạng ông ấy đâu.
Vừa nói, D Artagnan vừa leo lên cầu thang, để lại ông chá»§ quán đã hÆ¡i yên tâm vá» hai Ä‘iá»u ông ta hình như hết sức quan tâm: món nợ và mạng sống cá»§a ông ta.
Phía trên cầu thang, chiếc cá»­a dá»… nhận ra nhất ở hành lang, trên cá»­a kẻ chữ số 1 khổng lồ bằng sÆ¡n Ä‘en, D Artagnan gõ má»™t tiếng, bên trong có tiếng má»i cứ vào, và chàng bước vào.
Porthos Ä‘ang nằm và Ä‘ang chÆ¡i bài vá»›i Mousqueton để luyện tay chÆ¡i, trong khi đó má»™t xiên gà gô Ä‘ang quay trên lá»­a và ở má»—i góc cá»§a má»™t lò sưởi lá»›n, là hai cái chảo trên hai bếp lò Ä‘ang sôi sùng sục tá»a ra thÆ¡m lừng mùi thá» nấu sốt vang và cá om. Ngoài ra, trên bàn và trên mặt đá hoa chiếc tá»§ ngăn kéo, đầy vá» chai.
Nhìn thấy bạn, Porthos reo lên mừng rỡ và Mousqueton kính cẩn đứng lên nhưá»ng chá»— cho chàng, lui ra kiểm tra hai cái chảo.
- Ôi, Mẹ kiếp! Là cậu ư - Porthos nói với D Artagnan - Rất mừng là cậu đã đến, nhưng xin lỗi nếu như mình không ra đón cậu được. Nhưng Porthos vừa nhìn D Artagnan vừa nói tiếp - cậu biết chuyện gì xảy với mình chứ?
- Không.
- Chủ quán không nói gì với cậu à?
- Tôi há»i thăm anh rồi lên thẳng đây thôi.
Porthos thở phào nhẹ nhõm. D Artagnan tiếp tục há»i:
- Thế có chuyện gì xảy ra với anh ư, Porthos thân mến?
- Xảy ra vá»›i mình khi mình nhoài ngưá»i vá» phía địch thá»§ mà mình đã xỉa cho hắn ba nhát rồi đấy chứ, mình định kết liá»…u hắn bằng nhát thứ tư, thế là chân mình giẫm lên má»™t hòn đá, và mình bị trẹo gối.
- Thật thế ư?
- ThỠdanh dự mà! Cũng may cho thằng đểu ấy, chứ không mình đã cho nó chết toi tại chỗ rồi, mình đảm bảo với cậu như vậy.
- Và rồi nó ra sao?
- Ồ, mình cũng chẳng biết gì hết. Nó bị thế là đủ lắm rồi. Nó chuồn mất mà không dám đòi những gì còn lại.
- Bị trẹo gối - D Artagnan tiếp tục - đến ná»—i không ra được khá»i giưá»ng ư?
- Ờ Lạy Chúa, thế thôi. Mấy lại chỉ mấy ngày nữa là mình lại đi được mà.
- Tại sao lúc đó anh không để ngưá»i ta khênh mình vá» Paris? Ở đây chắc anh phải buồn dữ dá»™i.
- Äấy là ý định cá»§a mình. Nhưng, bạn thân mến ạ, mình phải thú nhận vá»›i cậu má»™t chuyện.
- Chuyện gì?
- Chính vì mình buồn dữ dá»™i như cậu nói và lại có trong túi bẩy nhăm đồng vàng mà cậu chia cho, để giải sầu, mình đã cho má»i má»™t tay quý tá»™c Ä‘i qua đây và đã đỠnghị chÆ¡i xúc xắc vá»›i hắn, hắn nhận lá»i và không thể ngỠđược cả chá»— bẩy nhăm đồng vàng trong túi mình chuyển hết sang túi hắn không kể con ngá»±a cá»§a mình, hắn cÅ©ng dắt mất. Còn cậu, D Artagnan thân mến?
- Anh Porthos thân mến, anh muốn gì nữa, ngưá»i ta không thể cái gì cÅ©ng gặp may được - D Artagnan nói - Anh hẳn biết câu châm ngôn: "Äen bạc, đỠtình". Anh quá may trong tình trưá»ng không tránh được canh bạc nó trả thù, nhưng cần cóc gì cái vận rá»§i! Chẳng phải má»™t tay bợm gái may mắn như anh không có má»™t nữ Công tước không thể quên được việc đến giúp anh sao?
Porthos trả lá»i, vẻ thoải mái nhất Ä‘á»i:
- Ấy đấy, D Artagnan thân mến ạ, chẳng qua mình gặp vận Ä‘en nên má»›i phải viết thư bảo gá»­i cho mình khoảng năm mươi đồng vàng mình tuyệt đối cần trong tình cảnh hiện thá»i.
- Rồi sao?
Rồi thì, chắc mụ ta tịch rồi hay sao không thấy trả lá»i.
- Thật thế ư?
- Không, vì thế, hôm qua mình lại tống cho một thư nữa thúc ép hơn thư trước. Nhưng còn cậu, bạn rất thân của mình, nói vỠcậu đi nào. Mình xin thú thực với cậu mình bắt đầu thấy lo lo cho cậu rồi đấy.
- Nhưng mà chá»§ quán có vẻ đối xá»­ tốt vá»›i anh ghê nhỉ, anh Porthos? - D Artagnan vừa nói vừa chỉ cho ngưá»i ốm, những chảo đầy và những vá» chai rá»—ng.
- CÅ©ng được được? - Porthos trả lá»i - Cách đây ba bốn ngày cái tên xấc xược đó đưa bảng thanh toán cho mình, thế là mình tống hết ra khá»i cá»­a, cả tên chá»§ lẫn bảng thanh toán, thành thá»­ mình ở đây vá»›i tư cách ngưá»i chiến thắng, kẻ chinh phục. Vì vậy, cậu thấy đấy, mình phải vÅ© trang đến tận răng, vì luôn sợ bị buá»™c phải rá»i khá»i cương vị chiến thắng ấy.
- Tuy nhiên - D Artagnan vừa nói vừa cưá»i, chỉ mấy cái chảo và những vá» chai - Thỉnh thoảng hình như anh vẫn xuất ngoại đấy chứ.
- Khốn nạn thay, không phải mình! - Porthos nói - cái trò trẹo xương khốn nạn đó giữ chặt mình ở giưá»ng, nhưng Mousqueton Ä‘i lang thang khắp nÆ¡i và mang thá»±c phẩm vá».
- Mousqueton, anh bạn của ta - Porthos tiếp - Mi xem, chúng ta có viện trợ rồi, phải bổ sung thức nhắm thôi.
- Mousqueton - D Artagnan nói - Ta cần anh gíúp một việc.
- Việc gì thưa ông.
- Là truyá»n cho Planchet cái bảo bối cá»§a anh. Äến lượt ta, cÅ©ng có thể bị bao vây lắm chứ, lúc đó ta ắt sẽ không bá»±c mình vì hắn cÅ©ng làm cho ta được hưởng từng này lợi ích giống như anh bạn thưởng cho chá»§ anh ấy.
- Ôi, trá»i Æ¡i, thưa ông - Mousqueton nói vẻ khiêm tốn - không gì dá»… hÆ¡n. Chỉ cần khéo léo má»™t chút, thế thôi. Tôi lá»›n lên ở thôn quê, và cha tôi, những lúc nhàn rá»—i, đôi khi cÅ©ng săn bắn trái phép.
- Thá»i gian còn lại ông ấy làm nghá» gì?
- Thưa ông, cha tôi thực hành một công nghệ mà tôi thấy cũng tươm lắm.
- NghỠgì?
- Vì đó là thá»i chiến tranh giữa ngưá»i CÆ¡ đốc giáo và giáo phái Canvanh, và ông thấy những ngưá»i CÆ¡ đốc giáo tàn sát những ngưá»i phái Canvanh, và những ngưá»i phái Canvanh lại tàn sát ngưá»i CÆ¡ đốc giáo, bên nào cÅ©ng nhân danh tôn giáo, ông cụ liá»n tá»± cho phép mình tín ngưỡng cả hai, lúc thì CÆ¡ đốc giáo, lúc lại Canvanh. Ông cụ thưá»ng súng khoác vai, lang thang sau nước rào giậu bỠđưá»ng và khi thấy má»™t ngưá»i CÆ¡ đốc Ä‘i má»™t mình liá»n nổi máu Tin lành ngay tức khắc. Ông hạ súng hướng vá» phía lữ khách, rồi khi chỉ còn cách mươi bước chân, ông vào đỠđối thoại và hầu như luôn kết thúc bằng việc ngưá»i kia bá» lại túi tiá»n để thoát lấy mạng mình. Ông Ä‘i không nói má»™t lá»i khi thấy má»™t ngưá»i Canvanh Ä‘ang tá»›i, ông lại nổi máu CÆ¡ đốc rất dữ dá»™i đến ná»—i chẳng hiểu tại sao má»›i mưá»i lăm phút trước đây ông lại có thể có những nghi ngá» vá» sá»± siêu đẳng cá»§a tôn giáo thần thánh chúng ta. Bởi vì tôi, thưa ông, tôi theo CÆ¡ đốc giáo, cha tôi, trung thành vá»›i những nguyên tắc cá»§a ông, bắt anh cả tôi là dân Canvanh.
- Cuối cùng con ngưá»i đáng kính ấy thế nào? - D Artagnan há»i.
- Ôi, thưa ông, má»™t cách khốn nạn nhất. Má»™t hôm ông cụ bị túm trên má»™t con đưá»ng trống vắng giữa má»™t ngưá»i Canvanh và má»™t ngưá»i CÆ¡ đốc giáo đã từng mắc chuyện vá»›i ông cụ, cả hai Ä‘á»u nhận ra ông, thế là há» há»p lại vá»›i nhau chống lại và treo cổ ông cụ lên má»™t cái cây, rồi há» lại đến huyênh hoang vá» cái việc quá ư liá»u lÄ©nh hỠđã làm, trong má»™t tá»­u quán ở ngôi làng chợt đến mà anh tôi và tôi cÅ©ng Ä‘ang uống ở đó.
- Rồi các anh làm gì? - D Artagnan há»i.
- Chúng tôi để mặc cho chúng nói - Mousqueton tiếp - Thế rồi, ra khá»i cái quán đó, má»—i tên Ä‘i vá» má»™t phía trái ngược nhau, anh tôi Ä‘i phục ở con đưá»ng gã CÆ¡ đốc Ä‘i, và tôi phía gã Tin lành. Hai giá» sau, thế là xong, chúng tôi ai nấy tính sổ xong vá»›i chúng, và hết sức khâm phục tính lo xa cá»§a ông bố đáng thương cá»§a chúng tôi đã đỠphòng nuôi dạy chúng tôi má»—i ngưá»i má»™t tôn giáo khác nhau.
- Quả thật, như anh nói ấy, Mousqueton, bố anh hình như từng là má»™t ngưá»i rất thông mình. Và anh nói, lúc nhàn rá»—i, con ngưá»i tá»­ tế ấy lại là tay săn bắn trá»™m?
- Vâng, thưa ông, chính ông cụ đã dạy tôi cách buá»™c bẫy chim muông và đặt dây câu ngầm. Kết quả là khi thấy lão chá»§ quán ty tiện nuôi chúng tôi bằng đống thịt bạc nhạc chỉ hợp vá»›i bá»n quê mùa và không thích hợp chút nào vá»›i hai cái dạ dày yếu á»›t như cá»§a chúng tôi, tôi đành xoay xở đôi chút vá»›i cái nghá» cÅ© cá»§a mình. Lang thang trong khu rừng nhá» cá»§a vị Hoàng thân, tôi giăng bẫy trên các lối Ä‘i, ngá»§ bên bá» nước cá»§a Äiện hạ, tôi luồn dây câu xuống dưới ao hồ. Thành thá»­ nhá» trá»i, giỠđây chúng tôi chẳng thiếu những gà gô, thá», cá chép, lươn, tất cả các loại thức ăn lành và dá»… tiêu, thích hợp vá»›i ngưá»i bệnh, ông có thể coi xem có đúng không.
- Nhưng còn rượu vang - D Artagnan nói - ai cung cấp rượu vang? - chủ quán chứ?
- Nghĩa là đúng và không.
- Äúng và không là thế nào?
- Äúng là ông ta cung cấp, nhưng ông ta không biết mình có cái vinh dá»± ấy.
- Giải thích xem nào, Mousqueton, câu chuyện cá»§a anh đầy những Ä‘iá»u bổ ích đấy.
- Thế này, thưa ông. Tình cá» xui khiến tôi gặp được má»™t ngưá»i Tây Ban Nha, trong những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i xa, anh ta từng thăm nhiá»u nước trong đó có cả Tân thế giá»›i.
- Tân thế giới thì có liên quan gì đến những chai vang trên bàn giấy và trên cái tủ ngăn kia?
- Bình tĩnh nào, thưa ông, đâu sẽ có đấy mà.
- Äúng vậy, Mousqueton. Ta tin và vẫn nghe anh đây.
- Ngưá»i Tây Ban Nha ấy có má»™t ngưá»i hầu Ä‘i theo sang Mêhicô. Ngưá»i hầu ấy lại là đồng hương cá»§a tôi, thành thá»­ chúng tôi liên kết vá»›i nhau rất nhanh vì giữa chúng tôi còn rất hợp nhau vá» tính cách nữa. Cả hai chúng tôi Ä‘á»u yêu săn bắn trên hết má»i thứ, thành thá»­ hắn kể cho tôi nghe những thổ dân đã săn hổ và bò tót trong những đồng cỠở Nam Kỳ vá»›i những thòng lá»ng quăng vào cổ những con vật kinh khá»§ng ấy như thế nào. Lúc đầu, tôi không muốn tin ngưá»i ta lại có thể đạt tá»›i trình độ khéo léo, cách xa hai ba mươi bước quăng đầu thòng lá»ng đúng nÆ¡i mình nhằm. Bạn tôi đặt má»™t cái chai cách ba mươi bước và lần nào cậu ấy quăng cÅ©ng giật được chai trong thòng lòng. Trước bằng chứng ấy, phải nhận câu chuyện là có thật thôi. Tôi cÅ©ng lao vào luyện tập, và vì trá»i phú cho chút ít nàng khiếu, bây giá» tôi quăng thòng lá»ng giá»i ngang vá»›i bất kỳ ai. Thế là, ông có hiểu không? Chá»§ quán có má»™t hầm chứa đầy rượu và lão ta không bao giá» rá»i chìa khóa. Có Ä‘iá»u hầm rượu có lá»— thông hÆ¡i. Thế là, qua lá»— thông hÆ¡i đó tôi quăng thòng lá»ng và giỠđây thì tôi đã biết được góc nào lấy tốt rồi, và cứ nÆ¡i ấy tôi kéo. Äó, thưa ông. Tân thế giá»›i có liên quan đến những chai vang trên bàn giấy và tá»§ ngăn như thế đấy. Bây giỠông hẳn muốn nếm thá»­ rượu vang cá»§a chúng tôi và đừng có thành kiến, ông cho biết uống thấy thế nào.
- Cám ơn, anh bạn của ta, cám ơn, nhưng thật không may ta vừa ăn điểm tâm xong.
- Dào ôi! - Porthos nói - Bày bàn Ä‘i, Mousqueton và trong khi chúng ta ăn Ä‘iểm tâm, D Artagnan sẽ kể cho chúng ta nghe mưá»i ngày xa chúng ta, cậu ấy ra sao.
- Xin sẵn sàng - D Artagnan nói.
Trong khi Porthos và Mousqueton ăn Ä‘iểm tâm vá»›i vẻ ngon lành cá»§a ngưá»i ốm ăn giả bữa, và cá»§a tinh thần huynh đệ cá»§a những con ngưá»i xích lại gần nhau trong cÆ¡n hoạn nạn, D Artagnan kể Aramis bị thương và buá»™c phải nằm ở lại Vỡ Tim thế nào, rồi D Artagnan phải bá» Athos lại ở Amiêng mặc Athos chống chá»i giữa bốn tên buá»™c tá»™i chàng là tên làm bạc giả ra sao, và chính D Artagnan đã buá»™c phải đâm xuyên qua bụng Bá tước De Wardes để sang được nước Anh thế nào.
Nhưng đến đây, việc tâm sá»± cá»§a D Artagnan dừng lại, chàng chỉ thông báo ở nước Anh vá», chàng mang theo bốn con ngá»±a đẹp lá»™ng lẫy, má»™t con cho chàng, và đồng đội má»—i ngưá»i má»™t con. Rồi chàng kết thúc bằng việc báo cho Porthos biết con ngá»±a dành cho Porthos đã được đưa vào chuồng ngá»±a cá»§a lữ quán.
Äúng lúc đó, Planchet vào và báo cho chá»§ biết rằng lÅ© ngá»±a đã được nghỉ ngÆ¡i đầy đủ và có thể đến ngá»§ ở Clécmông.
Vì D Artagnan đã gần yên tâm vá» Porthos và chàng thấy nóng lòng muốn có tin tức cá»§a hai ngưá»i bạn kia, chàng đưa tay cho ngưá»i bệnh và báo cho biết chàng sắp lên đưá»ng tiếp tục tìm kiếm. Vả lại, vì chàng dá»± tính sẽ trở vá» theo con đưá»ng này, nếu trong vòng bảy tám ngày nữa, Porthos vẫn còn ở lữ quán lá»›n Saint-Martin, chàng sẽ ghé qua đón bạn.
Porthos trả lá»i, cái chá»— xương bị trẹo hoàn toàn có thể không cho phép chàng rá»i khá»i lữ quán. Vả lại chàng phải ở lại ở Săngtily để đợi nữ Công tước cá»§a chàng trả lá»i.
D Artagnan chúc Porthos mau nhận được sá»± trả lá»i và má»™t sá»± trả lá»i tốt đẹp. Và sau khi đã nhá» Mousqueton lần nữa trông nom Porthos, trả tiá»n các khoản cho chá»§ quán, chàng lại cùng Planchet lên đưá»ng, giảm bá»›t được má»™t con ngá»±a dắt theo.
Chú thích:
(1) Nguyên văn: Procureuse: bà biện lý. cũng có nghĩa trùm nhà thổ tú bà nữa. Tác giả có ý chơi chữ ở đây với anh chàng Porthos bạt tử chăng?
(2)Nguyên văn: bất chấp thói Rodomontades của ông ấy - Rút từ tính cách huênh hoang khoác lác của vua Rodomont nước Algérie, một nhân vật trong Orlando Furioso của Tasso.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #27  
Old 16-04-2008, 09:37 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 26

Luận văn của Aramis



D Artagnan không nói gì vá»›i Porthos vá» vết thương, cÅ©ng chẳng nói đến bà biện lý. Chàng Bearn dù còn rất trẻ nhưng lại rất khôn ngoan, để giả bá»™ tin hết má»i Ä‘iá»u mà anh chàng ngá»± lâm quân hão huyá»n kể cho mình, vì tin chắc không có tình bạn nào trụ vững trước má»™t bí mật bị lật tẩy, nhất là bí mật ấy lại quan thiết đến lòng kiêu hãnh, rồi thêm nữa ngưá»i ta thưá»ng luôn nhìn xuống đối vá»›i những ngưá»i mình biết rõ Ä‘á»i tư. Mà trong những dá»± định mưu toan sắp tá»›i, D Artagnan đã quyết định sẽ biến ba ngưá»i đồng đội thành công cụ cho hạnh vận cá»§a mình, và vui vẻ túm trước lấy những sợi dây vô hình mà nhá» chúng chàng tính chuyện Ä‘iá»u khiển há».
Tuy nhiên, suốt dá»c đưá»ng, má»™t ná»—i buồn sâu sắc xiết lấy trái tim chàng, chàng nghÄ© tá»›i bà Bonacieux trẻ và xinh đẹp thật xứng đáng vá»›i lòng tận tụy cá»§a chàng. Nhưng phải nói ngay rằng ná»—i buồn đó xuất phát từ niá»m tiếc nuối hạnh phúc đã mất ở chàng ít hÆ¡n là ná»—i sợ hãi chàng cảm thấy tai há»a giáng xuống ngưá»i phụ nữ đáng thương. Vá»›i chàng, không còn nghi ngá» gì nữa nàng là nạn nhân cá»§a sá»± báo thù cá»§a Giáo chá»§ và như đã biết, sá»± báo thù cá»§a Äức ông thì thật là khá»§ng khiếp. Làm sao chàng có thể tin được sá»± tha thứ trước mắt ngài Thá»§ tướng, đó là Ä‘iá»u chính bản thân chàng cÅ©ng không biết được, há»a chăng chỉ có ông De Cavoa má»›i có thể tiết lá»™ cho chàng nếu viên đại úy cận vệ đó tìm thấy chàng ở nhà.
Không có gì khiến thá»i gian trôi mau, và rút ngắn bá»›t con đưá»ng bằng má»™t ý nghÄ© hút hết má»i khả năng suy nghÄ© cá»§a ngưá»i ta. Sá»± tồn tại bá» ngoài lúc đó giống như má»™t giấc ngá»§ mà ý nghÄ© đó như là má»™t cÆ¡n mÆ¡. Do ảnh hưởng cá»§a nó, thá»i gian không Ä‘o được nữa, không gian không còn khoảng cách. Ngưá»i ta Ä‘i từ má»™t nÆ¡i và đến ở má»™t nÆ¡i, có thế thôi. Từ chặng đưá»ng Ä‘i qua, chẳng còn gì hiện rõ trong ký ức ta ngoài má»™t lá»›p sương mù mỠảo, trong sương, hàng nghìn hình ảnh mÆ¡ hồ cá»§a cá» cây, sông núi, cảnh vật tá»± xóa Ä‘i. Bị đàm chìm trong cái ảo giác đó mà D Artagnan cứ mặc cho ngá»±a chạy, chả mấy chốc đã vượt qua bẩy tám dặm đưá»ng từ Săngtily đến Vỡ Tim, và khi đến làng này chàng chẳng còn nhá»› được Ä‘iá»u gì mình đã gặp trên dá»c đưá»ng.
Chỉ đến đây, trí nhớ mới trở lại, chàng làc đầu nhận ra cái quán mà chàng đã để lại Aramis, và thúc ngựa đi nước kiệu tới dừng ở trước cửa.
Lần này không phải ông chủ mà là bà chủ quán ra đón chàng. D Artagnan biết xem tướng nên chỉ nhìn qua bộ mặt đầy đặn tươi tỉnh của nữ chủ nhân, chàng đã hiểu không cần phải giấu giếm bà ta, và chả có gì đáng sợ đối với bộ mặt vui tươi đến thế.
- Bà chá»§ phúc hậu Æ¡i - D Artagnan há»i - bà có thể nói cho tôi biết má»™t ngưá»i bạn mà tôi buá»™c phải bá» lại ở đây, cách đây khoảng mưá»i hai ngày ra sao rồi không?
- Má»™t ngưá»i đàn ông trẻ đẹp, chừng hăm ba, hăm bốn tuổi, hiá»n lành, dá»… mến, chững chạc?
- Äúng thế.
- Còn thêm bị thương ở vai?
- Äúng vậy.
- Ồ, thưa ông, ông ấy vẫn ở đây.
D Artagnan nhảy ngay xuống, ném dây cương vào tay Planchet nói:
- Chết thật! Bà chủ thân mến, bà cứu sống tôi rồi. Anh ấy ở đâu, anh Aramis yêu quý của tôi ấy, để tôi ôm hôn anh ấy, bởi vì tôi thú thực với bà, tôi phát sốt vì muốn gặp anh ấy đây.
- Nhưng tôi xin lỗi, thưa ông, tôi không tin ông ấy có thể gặp ông lúc này.
- Tại sao thế? Ông ấy Ä‘ang ở vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà ư?
- Jêsuma! Ông nói gì vậy, chàng trai tội nghiệp! Không, thưa ông, ông ấy không ở với một phụ nữ.
- Vậy thì với ai?
- Với ông mục sư Môđiđiê và ông giáo trưởng dòng Tên của Amiêng.
- Lạy Chúa? D Artagnan kêu lên - Bệnh tình anh ấy nậng hơn ư?
- Không đâu, trái lại ông ạ, nhưng sau trận ốm, được Chúa ban phúc, ông ấy đã quyết định thụ giới.
- Äúng thế - D Artagnan nói - tôi quên kuấy anh ấy chỉ là ngá»± lâm quân tạm thá»i.
- Vâng, ông vẫn muốn gặp ông ấy ư?
- Hơn bao giỠhết.
- ÄÆ°á»£c thôi! ông cứ việc theo cầu thang bên phải ở ngoài sân, lên tầng hai, phòng số 5.
D Artagnan lao theo hướng đã chỉ, tìm thấy má»™t chiếc cầu thang ngoài mà ngày nay ta còn thấy ngoài sân những quán trá» cổ lá»—. Nhưng không thể Ä‘i như thế đến chá»— ông tu viện trưởng tương lai, những lối Ä‘i ngoắt ngoéo đến phòng Aramis được canh giữ không hÆ¡n không kém những khu vưá»n cá»§a Aramis(1).
Bazin đóng chốt ở hành lang ngăn không cho chàng Ä‘i qua, càng táo tợn hÆ¡n sau những năm thá»­ thách cuối cùng Bazin thấy mình sắp Ä‘i đến cái kết quả vẫn hằng hy vá»ng.
Thật vậy, mÆ¡ ước cá»§a Bazin tá»™i nghiệp vẫn luôn là được phục vụ má»™t nhà tu hành, và gã vẫn sốt ruá»™t đợi chá» cái khoảnh khắc không ngừng hé mở trong tương lai Aramis, cuối cùng vứt bá» chiếc áo đồng phục ra bụi rậm thay bằng chiếc áo thày tu. Lá»i hứa ông chá»§ trẻ tuổi hằng ngày nhắc lại rằng cái khoảnh khắc đó cÅ©ng không lâu nữa đâu là Ä‘iá»u duy nhất đã giữ gã lại phục vụ má»™t ngá»± lâm quân, thứ công việc theo như gã bảo nhỡ ra có thể làm gã mất linh hồn.
Vì vậy Bazin tràn trá» vui sướng. Lần này, hoàn toàn có khả năng chá»§ gã không sai lá»i. Sá»± kết nối Ä‘au đớn thể xác vá»›i Ä‘au đớn tinh thần đã tạo ra hiệu quả vẫn hằng khao khát từ lâu Aramis vừa Ä‘au đớn thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng đã dừng đôi mắt và ý nghÄ© cá»§a mình lại ở nÆ¡i tôn giáo và chàng coi cái tai há»a kép đã xảy đến vá»›i chàng, nghÄ©a là sá»± biến mất đột ngá»™t cá»§a ngưá»i lính và vết thương trên vai, như má»™t sá»± cảnh tỉnh cá»§a trá»i cao.
Có thể hiểu được, trong tình thế hiện nay, không gì khó chịu cho Bazin bằng việc D Artagnan đã đến và lại có thể ném chá»§ gã vào trong xoáy lốc cá»§a những ý tưởng phàm thế đã từng lôi cuốn chá»§ gã quá lâu rồi. Vì vậy gã quyết định bảo vệ can trưá»ng chiếc cá»­a, và vì đã bị bà chá»§ quán phản bá»™i rồi, gã không thể nói rằng Aramis Ä‘i vắng, gã cố tá» ra cho kẻ má»›i đến biết thật là vô cùng bất nhã định đến quấy rầy chá»§ gã Ä‘ang trong má»™t cuá»™c há»™i thảo thành kính bắt đầu từ buổi sáng và theo Bazin nói không thể kết thúc trước buổi tối.
Nhưng D Artagnan chẳng buồn chú ý đến bài diá»…n văn hùng biện cá»§a thầy Bazin, và cÅ©ng chẳng hÆ¡i đâu Ä‘i lý sá»± vá»›i ngưá»i hầu cá»§a bạn mình, chàng chỉ đơn giản lấy tay gạt gã ra và tay kia vận núm cá»­a phòng số 5.
Cửa mở, và D Artagnan vào trong phòng.
Aramis mặc áo ngoài Ä‘en, đầu đội má»™t loại mÅ© tròn và bẹt khá giống loại mÅ© chá»m đầu, Ä‘ang ngồi trước má»™t cái bàn hình bầu dục phá»§ đầy những cuá»™n giấy và những cuốn sách khổ đôi khổng lồ, bên phải là ông giáo trưởng dòng Tên, và bên trái là ông mục sư MôngÄ‘iÄ‘iê. Những tấm rèm cá»­a chỉ vén ra má»™t ná»­a để lá»t vào má»™t thứ ánh sáng huyá»n bí thích hợp vá»›i sá»± mÆ¡ màng má»™ đạo. Má»i vật dụng thá»i lưu có thể đập vào mắt khi bưôc vào phòng chàng trai trẻ và nhất là chàng trai lại là ngá»± lâm quân Ä‘á»u biến mất như có phép mầu, và chắc sợ nhìn thấy những thứ ấy chá»§ mình lại hướng đến những ý nghÄ© cá»§a thế giá»›i trần tục, Bazin đã dá»n sạch gươm súng, mÅ© cài lông, các đồ thêu, ren các kiểu các loại.
Nhưng thay vì thấy những thứ đó, D Artagnan tưởng như nhìn thấy ở má»™t góc tối má»™t thứ gì đó giống như chiếc roi hành xác treo trên má»™t cái Ä‘inh ở trên tưá»ng.
Nghe tiếng D Artagnan mở cá»­a Aramis ngẩng đầu lên và nhận ra bạn mình. Nhưng Ä‘iá»u làm D Artagnan hết sức ngạc nhiên là việc chàng xuất hiện hình như chẳng tạo nên má»™t ấn tượng lá»›n nào đối vá»›i chàng lính ngá»± lâm này, chừng như đầu óc anh ta đã tách rá»i khá»i má»i vật nÆ¡i trần thế.
- Xin chào D Artagnan thân mến - Aramis nói - xin anh tin là tôi vui sướng được gặp anh.
- Tôi cũng vậy - D Artagnan nói - cho dù tôi còn chưa tin có phải tôi đang nói với anh Aramis không.
- Với hắn ta đấy, bạn ạ, với chính hắn đấy! Nhưng ai có thể làm cho anh nghi ng�…
- Tôi đã sợ là tôi nhầm phòng và lúc đầu tôi cứ tưởng là tôi vào phòng của một vị tu hành nào đó, rồi tôi lại mắc thêm một cái nhầm nữa khi thấy anh đang cùng với các vị đây.
Hai ngưá»i mặc đồ Ä‘en kia hiểu rõ ý đồ cá»§a D Artagnan, liếc nhìn chàng có vẻ như hăm dá»a, nhưng chàng không há» tá» ra sợ
- Có thể tôi làm phiá»n anh, anh Aramis - D Artagnan tiếp tục - Bởi vì theo những gì tôi thấy, tôi đành phải tin rằng anh Ä‘ang xưng tá»™i vá»›i các vị đây.
Aramis thoáng đỠmặt:
- Anh mà làm phiá»n tôi ư? á»’, hoàn toàn trái lại, bạn thân mến ạ, tôi xin thá» vá»›i anh đấy, và coi như bằng chứng Ä‘iá»u tôi vừa nói là anh hãy cho phép tôi được vui mừng thấy anh được bình an vô sá»±.
"A, thế mới phải chứ?" D Artagnan nghĩ thầm "chưa đến nỗi nào?".
- Bởi vì ông đây là bạn tôi, vừa má»›i thoát khá»i má»™t mối nguy khốc liệt - Aramis vừa tiếp tục nói giá»ng cảm động vừa trá» D Artagnan giá»›i thiệu vá»›i hai vị giáo chức kia.
- Xin ông hãy tạ Æ¡n Chúa Ä‘i? - Hai ngưá»i đồng thanh đáp và nghiêng mình.
D Artagnan vỠphần mình cũng nghiêng mình đáp lễ.
- Thưa các vị đáng kính, tôi đã không quên đâu.
- D Artagnan thân mến - Aramis nói - Anh đến thật đúng lúc, anh tham gia vào cuá»™c tranh luận Ä‘i, góp ý kiến làm sáng tá» vấn Ä‘á». Ngài giáo trưởng xứ Amiêng, ngài mục sư MôngÄ‘iÄ‘iê và tôi, chúng tôi Ä‘ang tranh luận má»™t số vấn đỠthần há»c mà chúng tôi đã quan tâm từ lâu, tôi sẽ rất vui được biết ý kiến cá»§a anh.
D Artagnan bắt đầu lo ngại trước sá»± đổi hướng cá»§a má»i chuyện, chàng trả lá»i:
- à kiến cá»§a má»™t kẻ võ biá»n thì còn đâu ra trá»ng lượng, xin hãy tin tôi, anh có thể yên tâm vá» trình độ khoa há»c cá»§a các vị đây.
Hai ngưá»i mặc áo Ä‘en lại đáp lá»….
- Trái lại - Aramis lại tiếp - ý kiến của anh sẽ rất quý với chúng tôi. Vấn đỠlà thế này, ông giáo trưởng tin rằng bản luận văn nhất thiết phải có tính giáo lý và giáo huấn.
- Bản luận văn! Vậy ra anh làm một luận văn?
- Hẳn rồi, - vị giáo sÄ© dòng Tên trả lá»i - vá»›i kỳ sát hạch trước khi thụ phong, bản luận văn là nhất thiết phải có.
- Thụ phong? - D Artagnan kêu lên, chàng không thể tin nổi vào cái Ä‘iá»u mà bà chá»§ quán và Bazin kế tiếp nhau nói vá»›i chàng – Lá»… thụ phong.
Và chàng đưa mắt hoang mang nhìn ba nhân vật Ä‘ang ngồi trước mặt chàng. Còn Aramis thì chá»…m chệ trên chiếc ghế bành ở tư thế duyên dáng như thể vẫn trong phố hẻm, ngắm nghía thá»a thích bàn tay trắng trẻo và mÅ©m mÄ©m như bàn tay đàn bà cá»§a chàng rồi giÆ¡ tay lên cho khá»i bị dồn máu và nói:
- D Artagnan này, như anh đã nghe thấy đấy, ông giáo trưởng muốn bản luận văn của tôi có tính giáo lý, trong khi tôi lại muốn nó duy lý. Chính vì vậy mà tại sao ông giáo trưởng lại đỠnghị với tôi cái chủ đỠcòn chưa hỠđược lý giải trong đó tôi nhận thấy có vấn đỠcho những sự phát triển rực rỡ: Utraque manus in benedicendo clerieis inferioribus necessaria est.
D Artagnan mà chúng ta đã biết rõ sự uyên bác của chàng đến đâu, chả buồn chau mày trước câu trích dẫn này hơn câu ông Treville đã trích dẫn vỠcác món quà mà ông cho là chàng đã nhận của ông De Buckingham.
Äể D Artagnan hoàn toàn dá»… hiểu, Aramis lại tiếp:
- Câu ấy có nghĩa: Hai bàn tay rất cần thiết cho các tu sĩ cấp thấp, khi hỠban phúc lành.
- Äá» tài tuyệt vá»i! - vị tu sÄ© dòng Tên kêu lên.
- Tuyệt vá»i và giáo lý nữa! - Ông mục sư nhắc lại, tiếng Latinh cá»§a ông ta chắc cÅ©ng đại khái như D Artagnan, cho nên ông theo dõi chăm chú ông giáo sÄ© dòng Tên để bắt chước và lặp lại những lá»i ông này nói như má»™t loại tiếng vá»ng mà thôi.
- Còn D Artagnan chàng hoàn toàn thỠơ trước nhiệt tình của hai ông áo đen.
- Vâng tuyệt vá»i! Prorsù admirabile!(2) - Aramis tiếp tục - nhưng đòi há»i má»™t sá»± nghiên cứu uyên thâm cá»§a cha và Kinh thánh. Tôi đã thú nhận vá»›i các vị giáo sÄ© thông thái này vá»›i tất cả sá»± kém cá»i cá»§a tôi rằng những đêm tuần canh cá»§a bá»™ đội vệ binh và việc phục vụ nhà Vua khiến tôi lÆ¡ là việc nghiên cứu: Vì vậy tôi thấy thoải mái hÆ¡n facilius natans(3) trong má»™t đỠtài do tôi lá»±a chá»n, và sẽ là những vấn đỠthần há»c hóc búa, giống như vấn đỠđạo lý đối vá»›i siêu hình há»c trong triết há»c ấy.
D Artagnan chỉ thấy vô cùng chán ngán và ông mục sư cũng vậy.
- Äã thấy nhập đỠtuyệt chưa! - Ông dòng Tên kêu lên.
- Exordium(4) ông mục sư lặp lại cho ra vẻ.
- Quem ad… modum inter coelorum imnrensitatem(5).
Aramis liếc nhìn D Artagnan và thấy bạn mình Ä‘ang ngáp đến sái quai hàm, liá»n nói vá»›i ông giáo trưởng dòng Tên:
- Thưa cha, ta nói tiếng Pháp thôi, ông D Artagnan sẽ thưởng thức những ý kiến của chúng ta nhiệt tình hơn.
- Vâng tôi mệt má»i khi Ä‘i đưá»ng - D Artagnan nói - và má»i thứ tiếng Latinh ấy tuá»™t Ä‘i hết.
- Äồng ý - Ông dòng Tên hÆ¡i khó chịu nói, trong khi đó ông mục sư thấy dá»… chịu hẳn lên, quay lại nhìn D Artagnan vá»›i đầy lòng biết Æ¡n. - Äồng ý để xem cách giải thích ấy Ä‘i đến Ä‘iá»u gì.
- Môixe(6) kể tôi đòi cá»§a Chúa… Ông ta chỉ là kẻ tôi đòi, các vị hiểu chứ? Môixe ban phúc bằng hai bàn tay, để mặc má»i ngưá»i đỡ hai tay, trong khi ngưá»i HêbrÆ¡ đánh Ä‘uổi quân thù, vậy là ông ban phước bằng hai bàn tay. Vả lại kinh Phúc âm nói thế này, Imponite manus chứ không manum: Äánh lên hai bàn tay chứ không phải bàn tay.
- Với thánh Pie, mà kế vị ngài là các giáo hoàng, thì trái lại - ông giáo sĩ dòng Tên tiếp - Porrige digitas. Hãy chìa các ngón tay ra, bây giỠcác vị đã hiểu chưa?
Aramis rất thoải mái trả lá»i:
- Nhất định thế rồi, nhưng vấn đỠrất tinh tế.
- Những ngón tay! - Ông giáo sĩ tiếp - Thánh Pie ban phúc bằng những ngón tay. Vì vậy giáo hoàng cũng ban phúc bằng những ngón tay. Và ngài ban phúc bằng bao nhiêu ngón tay?
- Với ba ngón, một vị Cha, một vị con, một vị Thánh thần.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u làm dấu. D Artagnan cho là phải bắt chước theo.
Giáo hoàng là ngưá»i kế vị Thánh Pie và đại diện cho ba quyá»n lá»±c cá»§a cõi thiêng, còn lại ordines inferiores (những chức danh cấp thấp - ND) cá»§a đẳng cấp giáo chức, ban phúc nhân danh các thánh đại thiên sứ và thiên sứ. Những giáo chức tầm thưá»ng nhất, như các trợ tế, các ngưá»i coi đồ thánh thì ban phúc bằng những vòi phun giả vá» như vô tận những ngón tay ban phúc. Thế là đỠtài đã được đơn giản hóa Argumentum ommi denu datum ornamento(7)- Ông giáo sÄ© dòng Tên tiếp - Tôi sẽ triển khai thành hai tập khổ như tập này.
Và trong lúc đang hứng khởi ông ta đấm tay lên cuốn Thánh Crixếtxtôn khổ to, làm võng cả mặt bàn dưới sức nặng của nó.
D Artagnan rùng ngưá»i.
- Äúng vậy rồi, Aramis nói - Tôi xin trả lại sá»± đúng đắn cho những vẻ đẹp cá»§a luận thuyết đó, nhưng đồng thá»i tôi cÅ©ng nhận ra nó nặng nỠđối vá»›i tôi. D Artagnan thân mến, tôi đã chá»n cái tên bài này, anh cho biết liệu anh có thích không: Non inutile est desiderium in oblatone hoặc thế này thì hay hÆ¡n. Còn hÆ¡i luyến tiếc thì không hợp vá»›i lá»… vật dâng lên Chúa.
- Dừng lại đi? - Giáo sĩ dòng Tên to tiếng - bởi cái luận đỠấy sa vào tà giáo. Có một đỠthuyết gần giống như vậy trong cuốn Ôgúttinutx của tên dị giáo Jăngxêniuytx, mà sớm muộn gì cuốn sách đó cũng bị đốt bởi bàn tay đao phủ. Coi chừng, ông bạn trẻ, ông đang ngả vỠnhững tà thuyết đấy, ông có nguy cơ đấy!
- Ông có cÆ¡ nguy đấy! - Ông mục sư vừa nói vừa lắc đầu Ä‘au đớn. Ông Ä‘ang đến sát cái quan Ä‘iểm trứ danh cá»§a tá»± do ý chí nó là má»™t má»m đá ngầm đó. Ông Ä‘ang đến gần ká» những lối bóng gió cá»§a bá»n Pêlagiêng và ná»­a Pêlagiêng(8).
- Nhưng thưa đức cha… - Aramis nói sau loạt lý sự đổ lên đầu mình như mưa đá.
Vị thầy tu dòng Tên không để chàng kịp nói tiếp:
- Làm sao ông có thể chứng minh được ngưá»i ta lại luyến tiếc trần gian khi hiến thân dâng Chúa? Hãy nghe cái quan Ä‘iểm hai mặt này: Chúa là chúa và trần gian là quá»· dữ, luyến tiếc trần gian là luyến tiếc quá»· dữ; đó là kết luận cá»§a tôi.
- Cũng là của tôi nữa - Ông mục sư nói.
- Nhưng làm ơn… - Aramis nói tiếp.
- Desideras diabolum(9) hÆ¡i con ngưá»i bất hạnh! - Giáo sÄ© dòng Tên kêu lên.
- Ông ta luyến tiếc quỹ dữ! Chà, ông bạn trẻ - Ông mục sư rên rỉ nói - đừng luyến tiếc quỷ dữ làm gì, tôi van ông đấy.
D Artagnan không buồn nghe thứ tiếng nhố nhăng ấy nữa. Chàng cảm thấy như Ä‘ang trong má»™t ngôi nhà cá»§a lÅ© Ä‘iên, và chàng cÅ©ng sắp phát Ä‘iên như há». Có Ä‘iá»u chàng buá»™c phải im miệng, vì chẳng hiểu gì vá» cái thứ tiếng Ä‘ang nói trước mặt mình.
- Nhưng các vị hãy nghe tôi đã nào - Aramis nói tiếp vá»›i vẻ lá»… độ nhưng đã bắt đầu lá»™ ra đôi chút bá»±c bá»™i. - Tôi không nói là tôi luyến tiếc - Không, tôi không bao giá» Ä‘á»c lên cái câu không chính giáo ấy…
Giáo sÄ© dòng Tên giÆ¡ hai tay lên trá»i, ông mục sư cÅ©ng làm theo:
- Không, nhưng ít nhất ông cũng phải công nhận rằng thật chẳng ra gì khi chỉ đem hiến dâng cho Chúa những gì mà mình đã hoàn toàn phát ngán. Tôi nói có đúng không, D Artagnan?
- Ừ, thì đúng! - D Artagnan nói to.
Ông mục sư và ông giáo sÄ© bật ngưá»i lên. Aramis nói:
- Tam Ä‘oạn luận là xuất phát Ä‘iểm cá»§a tôi, thế gian không thiếu sức cám dá»—, tôi rá»i bá» thế gian, vậy là tôi đã hy sinh. Thánh kinh nói má»™t cách tích cá»±c hÆ¡n: Hãy hy sinh cho Chúa.
- Äiá»u đó đúng! - Những ngưá»i đối lập nói.
- Và rồi - Aramis vừa tiếp tục - vừa bấm vào tai cho đỠlên và vung vẩy hai tay cho trắng lên - Và rồi tôi đã làm má»™t Ä‘oản khúc vá» vấn đỠđó, năm ngoái tôi đã đưa cho ông Voatuya xem và ông ta đã hết lá»i khen ngợi.
- Một đoản khúc! - ông mục sư lắp lại như cái máy.
- Äá»c Ä‘i! Äá»c Ä‘i! D Artagnan nói to - May ra nó thay đổi không khí má»™t chút.
- Không thay đổi gì đâu, bởi nó vẫn là tôn giáo - Aramis trả lá»i - Äó là thần há»c viết thành thÆ¡.
- Chết cha ngưá»i ta! - D Artagnan nói.
- Nó đây - Aramis nói với vẻ hơi khiêm tốn không ngoại trừ đượm màu đạo đức giả.
Anh khóc thương quá khứ đầy mê hoặc
Và gánh chịu những ngưá»i bất hạnh kia
Má»i ná»—i Ä‘au rồi cÅ©ng sẽ xa lìa
Khi dâng hiến lệ mình riêng cho Thượng đế
Ôi anh đang khóc thương như thế.
D Artagnan và ông mục sư tỠvẻ khoái lỗ tai lắm. Còn giáo sĩ dòng Tên vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình.
- Ông hãy cẩn thận vá»›i các sở thích phàm tục trong văn phong thần há»c. Thật quả, thánh Augustin đã nói thế nào nhỉ? Severussti Clericsorum sermo.
- Vâng, phải để lá»i thuyết giáo được rõ ràng. - Ông mục sư nói.
Thấy ngưá»i phụ tá cá»§a mình lạc Ä‘á», giáo sÄ© dòng Tên vá»™i ngắt lá»i:
- Những luận đỠcủa ông sẽ làm đẹp lòng các quý bà, có thế thôi. Nó sẽ có được thành tích như một bài biện hộ của thầy cãi - Patru(10).
- Cầu trá»i, phù há»™! - Aramis tràn trá» vui sướng reo lên.
- Ông thấy đấy nhé! - Tu sÄ© dòng Tên nói to - Trần tục hãy còn cất cao tiếng nói trong ông. Altisima voce (tiếng Latinh: cao giá»ng) ông theo thế tục, ông bạn trẻ ạ, và tôi sợ rằng Æ¡n cứu rá»—i không có chút hiệu quả nào.
- Xin đức cha tôn kính yên tâm, tôi xin đảm bảo vỠtôi.
- Má»™t giá»ng tá»± phụ phàm tục!
- Thưa cha, tôi hiểu mình chứ, quyết định của tôi là bất di bất dịch.
- Vậy ông vẫn bướng bỉnh theo đuổi luận đỠđó?
- Tôi tá»± cảm thấy mình được kêu gá»i xá»­ lý luận đỠđó chứ không bất kỳ luận đỠnào khác, vậy tôi sẽ tiếp tục, và ngày mai, tôi hy vá»ng cha sẽ thá»a mãn vá» những Ä‘iá»u tôi sẽ sá»­a lại theo ý kiến cha.
- Ông cứ làm từ từ thôi - Ông mục sư nói - chúng tôi sẽ để cho ông được chuẩn bị tốt nhất.
Giáo sĩ dòng Tên nói:
- Phải, đất Ä‘ai đã được gieo hạt khắp rồi và chúng ta không có gì để sợ má»™t phần hạt bị rÆ¡i xuống đá, má»™t phần rÆ¡i vãi dá»c đưá»ng và phần còn lại Chúa trá»i ăn nốt, aves coeli comederumt illam.
D Artagnan nói:
- Cho ôn dịch bóp chết cái tiếng Latinh của ngươi đi!
- Xin chào, con trai, hẹn đến mai - Ông mục sư nói.
- Hẹn đến mai, chàng trai táo tợn - tu sÄ© dòng Tên nói - Ông hứa sẽ thành má»™t trong những vầng sáng cá»§a nhà thá», cầu trá»i cho vầng sáng ấy không thành má»™t vầng lá»­a ngốn ngấu.
D Artagnan suốt một tiếng đồng hồ gặm móng tay sốt ruột bắt đầu gặm cả vào thịt.
Hai ngưá»i mặc đồ Ä‘en đứng dậy chào Aramis và D Artagnan rồi tiến ra phía cá»­a. Bazin vẫn đứng đó lắng nghe cuá»™c cãi lý vá»›i vẻ hân hoan sùng kính, liá»n lao vá» phía hỠđỡ lấy quyển kinh, Ä‘i trước để dẫn đưá»ng cho há».
Aramis ra tiễn tới tận chân cầu thang rồi lên ngay với D Artagnan đang mơ màng.
- Còn lại mình há», hai ngưá»i bạn thoạt tiên vẫn giữ im lắng lúng túng nhưng rồi cÅ©ng phải có má»™t trong hai ngưá»i phá tan sá»± im lặng đó, và D Artagnan có vẻ muốn nhưá»ng vinh dá»± đó cho bạn mình:
- Anh thấy đấy, - Aramis nói - Anh thấy tôi trở vỠvới những ý tưởng căn bản của mình.
- Phải, ơn cứu rỗi đã tiếp xúc với anh rồi, như các ông ấy vừa rồi đã nói đó.
- Ồ, kế hoạch rút lui đã hình thành từ lâu, và anh đã từng nghe tôi nói, có phải không, bạn tôi?
- Hẳn vậy, nhưng tôi xin thú thực tôi tưởng anh chỉ đùa thôi.
- Äùa vá»›i những loại chuyện như vậy ư? Ôi, anh D Artagnan!
- Mẹ kiếp! Äùa cả vá»›i cái chết ấy chứ?
- Và ngưá»i ta đã nhầm, D Artagnan ạ, bởi cái chết chính là cá»­a ải, dẫn đến sá»± ngá»™ nan hoặc cứu rá»—i.
- Äồng ý, nhưng làm Æ¡n Ä‘i, đừng nói vá» thần há»c vá»›i nhau nữa, Aramis, anh chắc còn khối thì giỠđể nghÄ© đến chuyện đó, còn tôi, tôi xin thú thật, tôi gần như quên hết má»™t tí vốn Latinh mà tôi chẳng bao giá» hiểu cả, tôi cÅ©ng xin thú thật vá»›i anh, từ mưá»i giá» sáng nay, tôi chưa ăn uống gì cả và tôi Ä‘ang đói chết cha đây.
- Chúng ta sẽ ăn trưa ngay thôi, bạn thân mến ạ, có Ä‘iá»u mong anh nhá»› cho, hôm nay thứ sáu, mà trong những ngày này, tôi không thể nhịn cÅ©ng không thể ăn thịt được. Nếu anh hài lòng ăn trưa vá»›i tôi, thì bữa ăn chỉ có rau tứ giác luá»™c vá»›i trái cây thôi.
- Rau tứ giác là loại gì vậy? - D Artagnan lo lắng há»i.
- Là rau dá»n ấy mà - Aramis nói tiếp - nhưng vá»›i anh tôi sẽ thêm trứng và đấy là phạm luật nghiêm trá»ng rồi, vì trứng là thịt, vì trứng nở ra gà con.
- Bữa tiệc này chẳng ngon lành gì, nhưng cóc cần, để ở lại với anh, tôi chịu được hết.
- Tôi rất biết ơn anh vỠsự hy sinh ấy - Aramis nói - Nhưng nếu như nó không có lợi gì cho thể xác anh, nó sẽ có lợi cho tâm hồn anh, xin anh hãy tin chắc như vậy.
- Như thế, Aramis, tức là anh dứt khoát đi tu rồi. Bạn bè chúng ta sẽ nói sao, ông De Treville sẽ nói ra sao? HỠsẽ coi anh là kẻ đào ngũ tôi xin báo trước cho anh như vậy.
- Tôi không Ä‘i tu, tôi trở lại việc tu hành. Chính là vì trần thế mà tôi đã đào ngÅ© khá»i nhà thá», bởi anh cÅ©ng biết rằng tôi đã tá»± ép buá»™c mình khoác áo ngá»± lâm quan.
- Tôi, tôi chẳng biết cái gì cả?
- Anh không biết tôi đã rá»i bá» tu viện.
- Hoàn toàn không.
- Äây là chuyện cá»§a tôi. Vả lại Thánh kinh nói: "Các con hãy sám hối vá»›i nhau". Vậy tôi xin sám hối vá»›i anh, D Artagnan.
- Và tôi tôi xá tội cho anh trước, anh thấy tôi nhân từ chưa.
- Xin đừng đùa với những chuyện của thánh thần, bạn tôi ạ.
- Vậy anh nói đi tôi nghe đây:
"Tôi vào tu viện từ năm chín tuổi. Tá»›i khi ba ngày nữa tôi tròn hai mươi tuổi, tôi sắp thành tu viện trưởng. Má»™t việc đã được ấn định rồi. Má»™t tối, theo thói quen tôi Ä‘i đến má»™t ngôi nhà vẫn thích thú lui tá»›i. Khi ngưá»i ta trẻ, ngưá»i ta thưá»ng yếu Ä‘uối, làm thế nào được. Má»™t viên sÄ© quan nhìn tôi bằng con mắt ghen tuông khi thấy tôi Ä‘ang Ä‘á»c cuốn "Những cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Thánh nhân" cho nữ chá»§ nhân ngôi nhà nghe, liá»n bất thình lình xá»™c vào nhà không báo trước. Äúng buổi tối hôm ấy tôi đã dịch má»™t mẩu chuyện cá»§a Juyđít và tôi cÅ©ng vừa đưa mấy câu thÆ¡ cho nữ chá»§ nhân xem, bà ta hết lá»i khen ngợi và ngả vào vai tôi để cùng Ä‘á»c vá»›i tôi. Cái tư thế ấy có đôi chút hÆ¡i buông thả, tôi phải thú nhận như vậy và đã làm viên sÄ© quan tổn thương, gã không nói gì nhưng khi tôi Ä‘i ra, hắn cÅ©ng ra theo và Ä‘uổi kịp tôi.
- Thưa ông tu viện trưởng - hắn nói - Ông có thích ăn đòn không?
- Tôi không thể nói Ä‘iá»u ấy được, thưa ông - tôi đáp - vì không ai dám cho tôi bao giá» cả.
- Vậy nghe đây, ông tu viện trưởng, nếu ông còn trở lại ngôi nhà, mà tôi đã gặp ông tối nay, thì tôi dám đấy.
- Tôi tin là tôi cÅ©ng sợ, tôi tái hẳn ngưá»i Ä‘i, cảm thấy như chân mình không còn nữa, tôi tìm má»™t câu trả lá»i mà không được, tôi đành im.
Viên sÄ© quan đợi câu trả lá»i đó và thấy mãi không có, hắn phá lên cưá»i, quay lưng lại phía tôi và trở vào ngôi nhà. Tôi trở vá» tu viện.
Tôi là nhà quý tá»™c dòng dõi, và tôi có bầu máu nóng, như anh đã có thể nhận thấy, D Artagnan thân mến, sá»± lăng mạ thật là khá»§ng khiếp mặc dầu chẳng ai biết chuyện đó, tôi vẫn cảm thấy nó sống động trong đáy tim tôi. Tôi tuyên bố vá»›i các bá» trên cá»§a tôi rằng tôi cảm thấy chưa chuẩn bị đầy đủ cho việc thụ phong và theo yêu cầu cá»§a tôi, ngưá»i ta lui lá»… lại má»™t năm.
Rồi tôi xin thày dạy gươm bậc nhất ở Paris, đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i ông má»—i ngày há»c má»™t bài đấu gươm và cứ như thế tôi há»c trong vòng má»™t năm. Rồi tá»›i ngày ká»· niệm má»™t năm tôi bị lăng nhục, tôi treo áo thày tu lên, mặc má»™t bá»™ đồng phục kỵ sỹ, rồi tôi đến má»™t vÅ© há»™i do má»™t quý bà, bạn tôi tổ chức và tôi biết con ngưá»i kia cá»§a tôi thế nào cÅ©ng có mặt. VÅ© há»™i ở phố Những thị dân tá»± do cạnh ngay phố Sức mạnh.
Quả nhiên viên sÄ© quan cá»§a tôi có mặt. Tôi lại gần hắn, lúc hắn Ä‘ang vừa hát má»™t ca khúc ngắn vá» tình yêu vừa trìu mến nhìn má»™t phụ nữ và tôi ngắt lá»i hắn giữa Ä‘iệp khúc thứ hai. Tôi bảo hắn:
- Thưa ông, ông vẫn không hài lòng khi tôi quay lại ngôi nhà ở phố Payen và ông không còn cho tôi xÆ¡i đòn nữa, nếu như tôi nảy ra ý nghÄ© kỳ quặc không tuân lá»i ông đấy chứ?
Viên sĩ quan nhìn tôi ngạc nhiên rồi nói:
- Ông muốn gì tôi thưa ông? Tôi không quen biết ông.
- Tôi là viên tu viện trưởng nhá» Ä‘á»c cuốn "Cuá»™c Ä‘á»i các Thánh nhân" và dịch Juyđít thành thÆ¡ ấy mà.
- À, à… Tôi nhớ ra rồi - Viên sĩ quan chớt nhả - Ông muốn gì tôi nào?
- Tôi muốn ông có chút thì giỠnhàn rỗi đi dạo một vòng với tôi.
- Sáng mai, nếu ông muốn, và sẽ không gì làm tôi vui bằng.
- Không sáng mai gì cả, yêu cầu ông ngay lập tức.
- Nếu ông dứt khoát đòi như vậy.
- Phải, tôi đòi thế đấy.
- Vậy, ra thôi; thưa các quý bà - Viên sÄ© quan nói - xin cứ tá»± nhiên. Äá»§ thì giỠđể giết ông đây thôi và tôi sẽ quay lại hoàn tất Ä‘iệp khúc cuối hầu các quý bà.
Chúng tôi đi ra.
- Tôi dẫn hắn đến phố Payen, đúng địa điểm một năm trước, đúng đến cả giỠhắn đã chúc mừng tôi, mà tôi vừa kể đó. Trăng sáng tuyệt đẹp, chúng tôi cầm gươm và ngay miếng đầu tiên, tôi đâm hắn chết tươi.
- Khiếp nhỉ! - D Artagnan nhận xét.
Aramis tiếp tục:
- Thế rồi, vì các quý bà không thấy ca sÄ© cá»§a mình trở lại, và ngưá»i ta tìm thấy xác hắn ở phố Payen vá»›i má»™t nhát gươm rất đậm xuyên qua ngưá»i, ngưá»i ta nghÄ© chính tôi đã dính vào chuyện đó, và sá»± việc trở thành bê bối. Vì vậy tôi buá»™c phải cởi bá» chiếc áo thày tu ít lâu. Athos mà tôi làm quen thá»i kỳ đó và Porthos là ngưá»i đã dạy tôi thêm vài ngón gươm giang hồ ngoài những bài đấu gươm tôi đã há»c, cả hai quyết định tôi xin vào ngá»± lâm quân. Nhà Vua rất yêu quý cha tôi bị chết trong trận vây Arát nên đã ban chiếc áo ngá»± lâm quân cho tôi. Bây giá», anh chắc hiểu đã đến lúc tôi phải trở lại trong sá»± nâng niu che chở cá»§a nhà thá».
- Và tại sao hôm nay chứ không hôm qua hoặc ngày mai? Hôm nay cái gì đã xảy ra với anh, khiến anh có những ý nghĩ dữ tợn đến như vậy?
- D Artagnan thân mến ạ, vết thương này đã là má»™t lá»i cảnh cáo cá»§a Thượng đế đối vá»›i tôi.
- Vết thương ư? Chết tiệt? Nó đã gần khá»i rồi. Tôi tin chắc không phải nó làm anh Ä‘au đớn nhất.
- Thế thì cái gì? - Aramis đỠmặt há»i.
- Nó ở trong tim anh cÆ¡! Aramis, má»™t vết thương sâu và đẫm máu hÆ¡n, má»™t vết thương do má»™t ngưá»i đàn bà kia.
Mắt Aramis long lanh lên ngoài ý mình, chàng giấu xúc động của mình dưới vẻ giả vỠhững hỠvà nói:
- Äùng nói vá» những chuyện ấy nữa! Tôi mà lại Ä‘i nghÄ© đến những chuyện ấy ư? Lại có những sầu muá»™n tình yêu ư? Vanitas Vanitatum!(11) vậy theo ý anh, đầu óc tôi đã bị đảo lá»™n rồi ư? Và vì ai? Vì con bé lam lÅ© lẳng lÆ¡ nào, hay cô ả hầu phòng nào mà tôi đã tán tỉnh trong trại lính ư? Xì!
- Xin lỗi, Aramis thân mến, nhưng tôi tin anh hướng lên tầm cao hơn kia.
- Cao hÆ¡n? Và tôi là ai mà lại Ä‘i có tham vá»ng đến thế? Má»™t gã ngá»± lâm quân khốn khổ vô cùng quẫn bách, và hết sức tối tăm, căm ghét sá»± quỵ lụy và cảm thấy quá ư lạc lõng trong thế giá»›i thá»i lưu.
- Aramis Æ¡i là Aramis Æ¡i! - D Artagnan vừa kêu lên vừa nhìn bạn mình vá»›i vẻ nghi ngá».
- Cát bụi, tôi trở vá» cát bụi. Cuá»™c Ä‘á»i là biển nhục, là bể khổ, chàng tiếp tục và sầm mặt lại - Má»i sợi dây gắn kết hạnh phúc vá»›i cuá»™c Ä‘á»i lần lượt bị đứt gãy trong bàn tay con ngưá»i nhất là những sợi dây bằng vàng - Ôi, D Artagnan thân mến cá»§a tôi - Aramis vừa tiếp tục vừa Ä‘em đến má»™t vẻ cay đắng nhẹ nhàng cho giá»ng nói cá»§a mình - hãy tin tôi, hãy giấu kín những vết thương, Ä‘i nếu anh có. Sá»± im lặng là niá»m vui cuối cùng cá»§a những con ngưá»i bất hạnh, hãy giữ đừng để bất kỳ ai biết được dấu tích cá»§a những Ä‘au khổ cá»§a anh, những kẻ tò mò sẽ bâu vào hút nước mắt anh như lÅ© ruồi bâu vào hút máu má»™t con hoẵng bị thương vậy.
- Than ôi! Aramis thân mến! - D Artagnan đến lượt mình cũng thở dài nói - Chuyện anh nói cũng chính là chuyện của bản thân tôi đấy!
- Làm sao?
- Phải, má»™t ngưá»i đàn bà tôi yêu, tôi tôn thá», vừa bị dùng bạo lá»±c bắt cóc. Tôi không biết hiện giá» nàng ở đâu, ngưá»i ta dẫn nàng tá»›i đâu, nàng có thể là tù binh, cÅ©ng có thể nàng đã chết.
- Nhưng ít ra anh cÅ©ng có được niá»m an á»§i để tá»± bảo rằng nàng đã không tá»± nguyện rá»i bá» anh, rằng nếu anh không có được chút tin tức nào cá»§a nàng, chính vì má»i thông tin vá»›i anh Ä‘á»u bị ngăn cấm, trong khi…
- Trong khi…
- Không - Aramis tiếp - không có gì.
- Như vậy, anh mãi mãi từ bỠtrần thế, một quyết định dứt khoát rồi chăng?
- Hoàn toàn mãi mãi. Hôm nay anh là bạn tôi. Ngày mai anh chỉ còn là một cái bóng với tôi mà thôi, hoặc hơn nữa, anh không tồn tại nữa. Còn thế gian, đó chính là một phần mộ chứ không phải cái gì khác.
- Quá»· sứ Æ¡i! Äiá»u anh nói vá»›i tôi thật quá thảm sầu!
- Anh còn muốn gì? Thiên hướng của tôi cuốn hút tôi, và bắt tôi đi!
D Artagnan mỉm cưá»i và không trả lá»i. Aramis tiếp tục:
- Tuy nhiên, chừng nào tôi vẫn còn trên trái đất này, tôi vẫn muốn nghe nói vỠanh, vỠcác bạn của chúng ta.
- Và tôi - D Artagnan nói - tôi lại muốn nói vá»›i anh vá» chính anh, nhưng tôi thấy anh đã quá tách mình ra khá»i tất cả. Những mối tình, anh không thèm nữa, bạn bè là những cái bóng, thế giá»›i là má»™t phần má»™.
Aramis thở dài:
- Than ôi! Rồi chính anh cũng sẽ thấy như vậy.
- Thôi không nói vỠnhững cái ấy nữa - D Artagnan nói - và ta đốt quách bức thư, chắc chắn, chỉ có thông báo cho anh biết một sự phụ bạc mới của một ả lẳng lơ hoặc một cô hầu phòng của anh mà thôi.
- Thư nào? - Aramis vá»™i reo lên há»i.
- Một bức thư gửi đến cho anh, anh vắng mặt, nên nhỠtôi chuyển cho anh.
- Nhưng bức thư của ai?
- À, cá»§a má»™t hầu gái khóc lóc, má»™t ả lam lÅ© lẳng lÆ¡ Ä‘ang thất vá»ng nào đó, có thể là cô gái hầu phòng cá»§a bà De Chevreuse cÅ©ng nên, cô ta buá»™c phải trở lại thành Tours vá»›i nữ chá»§ nhân cá»§a mình, và để làm ra vẻ tao nhã đã dùng giấy thÆ¡m và đã niêm phong thư cá»§a mình bằng con dấu cá»§a nữ Công tước.
- Anh bảo sao cơ?
- Xem nào hay tôi đánh mất rồi! - D Artagnan tinh quái vừa nói vừa giả vá» tìm - May sao thế gian là má»™t phần má»™, những ngưá»i đàn ông, do đó cả những ngưá»i đàn bà nữa Ä‘á»u là những cái bóng, và tình yêu là thứ tình cảm mà anh không thèm nữa!
- A, D Artagnan ơi là D Artagnan? - Aramis kêu lên - Cậu làm tớ chết mất thôi?
- A, nó đây rồi! - D Artagnan nói. Và chàng rút bức thư ra khá»i túi.
Aramis chồm đến giật lấy bức thư bóc ra Ä‘á»c, đúng hÆ¡n là ngốn ngấu, mặt bừng sáng lên.
- Hình như ả hầu gái văn phong hay lắm! - Ngưá»i đưa thư uể oải nói.
- Cám ơn D Artagnan! - Aramis sướng mê lên rối rít - Nàng buộc phải trở lại thành Tours. Nàng không phụ bạc mình. Lại đây, lại đây cho mình ôm hôn bạn. Mình đến ngất vì sung sướng mất!
Và hai ngưá»i bạn ôm lấy nhau nhảy múa xung quanh cuốn kinh Thánh Critxtôm giẫm đạp má»™t cách can trưá»ng lên những trang luận văn lăn lóc trên sàn nhà.
Äúng lúc đó, Bazin bước vào cùng vá»›i rau dá»n và trứng rán.
Aramis ném cái mÅ© chá»m thầy tu vào mặt gã hét lên:
- Tếch Ä‘i, đồ khốn kiếp? Từ đâu đến hãy xéo vỠđấy! Mang hết những thứ rau hãi hùng và món phụ ghê tởm này Ä‘i! Gá»i má»™t thá» rừng nấu chua, má»™t gà thiến béo, má»™t đùi cừu ướp tá»i và bốn chai Buốcgô lâu năm cho ta.
Bazin ngơ ngác nhìn chủ chả hiểu gì vỠsự thay đổi ấy cả, rầu rĩ mặc cho trứng rớt xuống rau và rau rớt xuống sàn.
D Artagnan thấy vậy nói:
- GiỠđây là lúc cống hiến Ä‘á»i anh cho Äức Vua cá»§a các Nhà vua, nếu anh còn định giữ chút lá»… nghÄ©a vá»›i ngưá»i. Non inutile desderium in oblatione.
- Vứt mẹ nó thứ tiếng Latinh của cậu cho quỷ sứ đi!
- D Artagnan thân mến. Chúng ta hãy uống! Mẹ kiếp! Uống tươi uÆ¡ng sống! Uống thật nhiá»u vào, và kể cho mình nghe ngưá»i ta làm gì ở đó Ä‘i?
Chú thích:
(1) Rút từ "Jêrudalem giải phóng" anh hùng ca cá»§a nhà thÆ¡ à Torquato Tasso (1544-1595). Má»™t nhân vật có sắc đẹp quyến rÅ© nhất cá»§a Jêrudalem đã giữ chân ngưá»i anh hùng Rinaldo lạỉ trong khu vưá»n được phù phép. Thưá»ng dùng vưá»n Aramis để chỉ việc dùng sắc đẹp quyến rÅ© và làm Ä‘iên đảo các tu mi nam tá»­.
(2) Tiếng Latinh có nghÄ©a: hoàn toàn tuyệt vá»i.
(3) Bơi dễ dàng hơn.
(4) Nhập Ä‘á», vào Ä‘á»
(5) Äúng như sá»± bao la cá»§a thượng giá»›i.
(6) Môixe, theo Cá»±u ước. má»™t chiến binh má»™t chính khách. ngưới giải phóng, nhà đạo đức, nhà lập pháp cá»§a dân tá»™c HêbrÆ¡, vốn chỉ là má»™t đứa bé do má»™t ngưá»i đàn bà ở bá»™ tá»™c Lévi bá» rÆ¡i trên sông Nile.
(7) Tiếng Latinh có nghÄ©a: Lá»i tranh cãi được chuyển hoàn toàn thành lá»i hoa mỹ hoặc lá»i giải thích cặn kẽ
(8) Giáo phái xuất xứ thá»i BrÆ¡tông, thế ká»· 5, phá»§ nhận tác dụng cá»§a sá»± cứu rá»—i và tá»™i truyá»n kiếp.
(9) Tiếng Latinh: Sự thèm muốn quỷ dữ
(10) Olivier Patru - một luật sư nổi tiếng thế kỷ 17.
(11) Tiếng Latinh: Phù phiếm cả mà thôi!
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #28  
Old 16-04-2008, 09:38 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 27

Ngưá»i vợ cá»§a Athos



Sau khi đã kể cho chàng Aramis lanh lợi biết rõ má»i việc diá»…n ra ở kinh đô từ khi há» ra Ä‘i và má»™t bữa trưa thịnh soạn làm cho ngưá»i thì quên Ä‘i bản luận văn, ngưá»i thì quên hẳn ná»—i mệt nhá»c, D Artagnan nói:
- Bây giỠviệc còn lại là phải biết tin tức vỠAthos.
- Cậu tin anh ấy gặp bất hạnh ư? - Aramis há»i - Anh Athos rất chi lạnh tính, rất can trưá»ng và là tay gươm rất giá»i kia mà.
- Hẳn thế rồi, và không ai biết rõ hÆ¡n tôi vá» lòng can đảm và tay gươm tuyệt vá»i cá»§a Athos. Nhưng tôi thích gươm tôi đấu vá»›i giáo hÆ¡n là vá»›i gậy. Tôi sợ rằng anh Athos sẽ bị bá»n gia nhân quần cho tÆ¡i bá»i, mà lÅ© gia nhân thì chúng đánh dữ và dai lắm. Vì vậy mà tôi phải thú thật vá»›i anh, tôi muốn lại ra Ä‘i ngay càng sá»›m càng tốt.
- Mình sẽ cố Ä‘i cùng vá»›i cậu - Aramis nói - cho dù mình cảm thấy chưa đủ sức lên ngá»±a mấy. Hôm qua, mình đã thá»­ dùng cái roi hành xác treo trên tưá»ng đó, và Ä‘au quá mình không thể tiếp tục được cái bài tập thành kính ấy.
- Chính thế đấy, bạn thân mến, chả ai bao giá» thấy việc thá»­ chứa má»™t phát đạn há»a mai bằng vụt roi vào ngưá»i cả. Nhưng anh còn ốm, và ốm Ä‘au làm cho đầu óc không tỉnh táo, tôi bá» qua cho anh. Mai, sá»›m tinh mÆ¡. Äêm nay anh cứ ngá»§ cho thật tốt vào, và ngày mai, nếu anh có thể, chúng ta sẽ cùng Ä‘i.
- Vậy để đến mai - Aramis nói - vì dù có xương đồng da sắt đi nữa, cậu cũng cần phải nghỉ ngơi.
Hôm sau, khi D Artagnan bước vào phòng Aramis, đã thấy Aramis ở cá»­a sổ, D Artagnan há»i:
- Anh nhìn gì ở đó thế?
- Thú thật! Tôi Ä‘ang chiêm ngưỡng ba con ngá»±a đẹp lá»™ng lẫy mà bá»n trai coi ngá»±a Ä‘ang giữ cương. Cưỡi những con ngá»±a đó mà Ä‘i du hành thì sướng như ông hoàng.
- Thế thì anh Aramis thân mến của tôi ơi, anh hãy sướng đi bởi vì một trong mấy con ngựa đó là của anh.
- Thật không? Thế con nào?
- Con anh thích nhất trong ba con ấy, tôi thì con nào cũng thế thôi.
- Và cả tấm thảm đắt giá phủ lưng ngựa cũng là của tôi?
- Chắc chắn rồi.
- Cậu định giỡn tôi chắc, D Artagnan?
- Từ lúc anh nói tiếng Pháp, tôi không còn giỡn anh nữa.
- Cả những bao súng ngắn mạ vàng, tấm nhung phủ hông ngựa, bộ yên ghim đinh bạc cũng là của tôi?
- Của chính anh, cũng như con ngựa đang dậm chân là của tôi và cái con đang nhảy nhót kia là của Athos.
- Mẹ kiếp! Äúng là ba con ngá»±a tuyệt luân?
- Tôi rất mừng vì chúng hợp với sở thích của anh.
- Vậy là nhà Vua đã ban tặng cậu món quà đó ư?
- Chắc chắn không phải của Giáo chủ rồi. Nhưng anh đừng bận tâm chúng từ đâu đến, hãy nghĩ một trong ba con thuộc của anh thôi.
- Mình lấy cái con thằng hầu tóc hung đang giữ ấy.
- Cừ lắm!
- Thượng đế muôn năm! - Aramis reo lên - Thế này thì còn Ä‘au ở đâu cÅ©ng sẽ hết. Ba mươi phát đạn vào ngưá»i, mình vẫn sẽ phi nó cho mà xem. Ôi, thá» trên linh hồn mình đó, những cái bàn đạp má»›i đẹp tuyệt chứ! Ê, nào, Bazin đâu, đến đây ngay tức khắc Ä‘i!
Bazin rầu rÄ© và héo úa ngưá»i Ä‘i, hiện ra trước cá»­a.
- Lau chuốt thanh gươm của ta, nắn lại mũ, chải lại áo khoác và nạp đạn thuốc vào mấy súng ngắn cho ta.
D Artagnan ngắt lá»i:
- Không cần lá»i dặn cuối đâu. Äã có sẵn súng ngắn nạp thuốc rồi trong các bao súng.
Bazin thở dài.
- Thôi nào, thầy Bazin, yên tâm Ä‘i - D Artagnan nói - - Ngưá»i ta có thể đến được vương quốc cái thiên thần trong má»i hoàn cảnh mà.
- Ông chá»§ đã từng là má»™t nhà thần há»c tài ba! - Bazin nói mà rưng rưng nước mắt - Ông ấy có thể trở thành giám mục hoặc hồng y Giáo chá»§ ấy chứ.
- Thôi nào! Bazin khốn khổ cá»§a ta Æ¡i, đừng nghÄ© ngợi làm gì. Là ngưá»i tu hành thì làm được cái gì, ta xin anh đấy. Mà tu hành thì có tránh ra trận được đâu. Anh thừa biết Giáo chá»§ ra trận lần đầu vá»›i cái mÅ© bình thiên và ngá»n giáo trong tay. Còn ông Nôgarê đỠla Valét, anh nói thế nào? Ông ta cÅ©ng là Giáo chá»§ đấy. Thá»­ há»i lính hầu cá»§a ông ta xem bao nhiêu lần phải băng bó cho ông ta?
- Ôi! Bazin thở dài - tôi cÅ©ng biết thế, thưa ông, ngày nay má»i chuyện trong thế giá»›i Ä‘á»u lá»™n tùng phèo hết.
Trong khi đó, hai chàng trai trẻ và gã ngưá»i hầu khốn khổ cùng Ä‘i xuống. Rồi Aramis nói:
- Giữ bàn đạp cho ra, Bazin.
Rồi Aramis nhẹ nhàng, duyên dáng nhảy tót lên yên ngá»±a như má»i khi, nhưng chỉ sau mấy lần con ngá»±a quý nhảy cỡn và chồm lên, chàng kỵ sÄ© cá»§a nó cảm thấy Ä‘au không chịu nổi, tái ngưá»i Ä‘i và lảo đảo. D Artagnan đã tiên liệu tai nạn đó, nên vẫn không rá»i mắt, liá»n chạy băng tá»›i, đỡ xuÆ¡ng và dẫn bạn mình vá» phòng rồi bảo:
- Tốt rồi, Aramis thân mến, anh cứ chữa trị đi, tôi sẽ đi một mình tìm Athos.
- Cậu đúng là má»™t con ngưá»i thép - Aramis nói.
- Không, tôi may hÆ¡n, có thế thôi. Nhưng trong khi đợi tôi, anh sẽ sống ra sao? Không còn những lá»i chú giải vá» số ngón tay ban phúc và những lá»i ban phúc nữa chứ, hả?
Aramis mỉm cưá»i, nói:
- Mình sẽ làm thơ.
- Phải đấy, những vần thÆ¡ thÆ¡m nức mùi nước hoa bức thư ngắn cá»§a ả hầu bà De Chevreuse. Anh hãy dạy âm vận thÆ¡ cho Bazin Ä‘i, cái đó sẽ an á»§i gã. Còn con ngá»±a, hàng ngày cưỡi nó má»™t chút để Ä‘iá»u khiển nó cho quen Ä‘i.
- Ồ vỠchuyện đó, cậu cứ yên tâm - Aramis nói - Khi trở lại cậu sẽ thấy mình đã sẵn sàng theo cậu rồi.
HỠchào tạm biệt nhau, và sau khi đã ủy thác bạn mình cho Bazin và bà chủ quán, D Artagnan cho ngựa đi nước kiệu vỠphía Amiêng.
Chàng sẽ tìm Athos thế nào đây và liệu có tìm thấy không? Chàng đã để bạn mình lại trong tình thế hiểm nghèo. Ngưá»i bạn thở dài khiến chàng buông khẽ những lá»i thá» báo hận.
Trong tất cả số bạn bè, Athos là ngưá»i nhiá»u tuổi nhất, và bá» ngoài ít gần vá»›i sở thích và tình cảm cá»§a chàng nhất. Tuy nhiên, chàng lại ưa thích con ngưá»i quý tá»™c ấy rõ rệt nhất. Phong thái cao quý và thanh lịch cá»§a anh ấy, tầm lá»›n lao cá»§a anh thỉnh thoảng lại lóe sáng từ vùng bóng tối mà anh tá»± nguyện giấu mình vào, tính tình Ä‘iá»m tÄ©nh không suy suyển khiến anh là ngưá»i bạn dá»… dãi nhất trên Ä‘á»i, niá»m vui bất đắc dÄ© và cay đắng, sá»± can trưá»ng có thể gá»i là mù quáng nếu không phải là kết quả cá»§a sá»± bình tÄ©nh hiếm hoi nhất, bấy nhiêu phẩm chất ấy cá»§a anh khiến chàng hết lòng ngưỡng má»™ và còn hÆ¡n cả chỉ là quý trá»ng và bạn bè thân thiết vá»›i anh.
Quả thật, Ä‘em so sánh ngay vá»›i ông De Treville, má»™t triá»u thần tao nhã và cao quý, Athos trong những ngày anh vui vẻ, anh còn có phần hÆ¡n. Vóc ngưá»i tầm thước, nhưng thân hình lại quá ư cân đối, và tuyệt đẹp, mà, nhiá»u lần trong những cuá»™c đấu sức anh đã quật đổ Porthos, gã khổng lồ mà sức mạnh thể xác đã trở thành huyá»n thoại trong ngá»± lâm quân. Khuôn mặt vá»›i đôi mắt sắc, mÅ©i thẳng, vá»›i chiếc cằm như tượng tạc kiểu cằm cá»§a Brutus(1); má»™t tính cách cao thượng và duyên dáng khó xác định; đôi bàn tay không há» chăm chút nhưng vẫn làm cho Aramis phải thất vá»ng mặc dầu chàng ra sức chăm sóc tay mình bằng kem hạnh nhân và dầu thÆ¡m; giá»ng nói cá»§a anh nghe thấm thía lại du dương, và rồi, cái khó xác định trong ngưá»i Athos, ngưá»i luôn luôn tá» ra thấp kém và lu má», cái đó chính là cái khoa há»c vá» thá»i lưu và vá» những lá» thói cá»§a cái xã há»™i sáng giá nhất, cái thói quen cá»§a má»™t nhà dòng dõi tá»± lá»™ ra mà không há» hay biết trong những hành động nhá» nhặt nhất cá»§a mình.
Vá» mặt ăn uống, Athos đặt ăn giá»i hÆ¡n bất kỳ ai, xếp khách ăn đúng chá»— và đúng ngôi thứ mà tổ tiên hoặc chính bản thân hỠđã tạo ra cho mình. Vá» khoa huân huy chương, Athos thông thạo má»i gia tá»™c quý phái trong vương quốc, phả hệ cá»§a há», sá»± liên minh giữa các dòng há», gia huy và nguồn gốc gia huy. Vá» nghi thức anh biết đến từng chi tiết. Anh biết rõ quyá»n lợi cá»§a các đại Ä‘iá»n chá»§ là thế nào. Anh biết sâu sắc cách săn bắn bằng chó và chim ưng, và má»™t hôm nhân đàm đạo vá» cái nghệ thuật lá»›n này, anh làm Vua Louis XIII phải ngạc nhiên, trong khi đó, bản thân nhà Vua thuá»™c lại bậc thầy.
CÅ©ng như các đại lãnh chúa thá»i ấy, anh cưỡi ngá»±a và sá»­ dụng vÅ© khí thuá»™c loại thiện nghệ. Thêm nữa việc há»c hành cá»§a anh không má»™t chút xao lãng, ngay cả trong lÄ©nh vá»±c kinh viện há»c rất hiếm thấy trong giá»›i quý tá»™c, anh chỉ mỉm cưá»i khi Aramis phun ra mấy câu Latinh cụt ngá»§n, còn Porthos thì ra vẻ hiểu. Vài ba lần khi Aramis để lá»™ ra má»™t sai lầm sÆ¡ đẳng nào đó, đặt động từ không đúng thá»i, má»™t danh từ không đúng cách, Athos đã sá»­a lại trước sá»± ngạc nhiên vô cùng cá»§a các bạn. Ngoài ra, tính chính trá»±c cá»§a anh là không thể lay chuyển được trong cái thế ká»· mà các quân nhân quá dá»… dàng coi nhẹ tôn giáo và lương tâm cá»§a mình, các tình nhân quá dá»… dàng coi nhẹ sá»± tế nhị nghiêm ngặt cá»§a thá»i đại chúng ta, và những ngưá»i nghèo coi nhẹ dá»… dàng đối vá»›i Ä‘iá»u răn thứ bẩy cá»§a Chúa. Vì vậy, Athos quả là má»™t con ngưá»i rất phi thưá»ng.
Và tuy vậy cái bản tính quá ưu việt, cái sinh linh quá tốt đẹp cái khí chất quá tinh tế ấy quay lại má»™t cách vô cảm vá»›i cuá»™c sống vật chất, cÅ©ng như các cụ già quay lại vá»›i sá»± ngây ngô vá» thể xác và tinh thần. Athos trong những giá» phút thiếu thốn đó, mà những giá» phút đó lại khá thưá»ng xuyên đã tá»± tắt trong cái phần tá»a sáng cá»§a mình và cái mặt ngá»i ngá»i cá»§a anh bị biến mất trong đêm trưá»ng sâu thẳm.
Thế là phần bán thần tàn lụi, anh chỉ còn gần như má»™t con ngưá»i. Äầu gằm xuống, mắt lÆ¡ mÆ¡, lá»i nói nặng ná» và khó khăn. Athos nhìn hàng mấy giá» liá»n hoặc cái chai và chiếc cốc, hoặc Grimaud, kẻ đã quen vâng lá»i bằng tín hiệu và Ä‘á»c được trong con mắt vô sắc cá»§a chá»§ mình cả tá»›i những ước muốn tầm thưá»ng nhất để thá»a mãn chá»§ ngay tức khắc. Giá như bốn ngưá»i bạn tụ há»™i vào nước lúc như thế, hết sức cố gắng thất ra được má»™t lá»i để góp vui vào câu chuyện cÅ©ng là hết mức đối vá»›i Athos rồi. Äổi lại, Athos má»™t mình uống bằng bốn ngưá»i và tuy uống như thế, nhưng anh tá»±a như không có gì thay đổi ngoài sá»± cau mày lá»™ liá»…u hÆ¡n và ná»—i buồn sâu sắc hÆ¡n.
D Artagnan như ta đã biết, vốn có óc xét Ä‘oán và sắc sảo, dù có đôi chút quan tâm để thá»a mãn tính hiếu kỳ cá»§a mình vá» chuyện đó, cÅ©ng vẫn không thể gán cho nó bất kỳ nguyên nhân nào, hoặc xác định được do hoàn cảnh nào đã dẫn đến tình trạng suy sụp đó cá»§a Athos. Không bao giá» Athos nhận được thư từ, cÅ©ng chẳng bao giá» tiến hành má»™t việc gì mà các bạn không biết.
Không thể nói rượu Ä‘em lại cho anh ná»—i sầu muá»™n đó, trái lại anh chỉ uống để dẹp ná»—i buồn sầu mà phương thuốc đó càng làm thêm u uất hÆ¡n. CÅ©ng không thể gán cho cái vẻ u sầu thái quá ấy do thua bạc vì trái hẳn vá»›i Porthos tùy theo lúc đỠđen thưá»ng hát ca hay chá»­i rá»§a, Athos dù thua dù được vẫn bình thản như không. Ngưá»i ta đã từng thấy anh tại câu lạc bá»™ ngá»± lâm quân má»™t tối được má»™t nghìn đồng vàng, rồi lại thua hết, và mất cả chiếc Ä‘ai lưng thêu sợi vàng dùng trong ngày há»™i, rồi lại được tất cả cá»™ng thêm má»™t trăm đồng vàng louis nữa, mà đôi lông mày đẹp và Ä‘en nhánh cá»§a anh không há» dướn lên hay cúp xuống, mà đôi bàn tay anh không há» mất Ä‘i vẻ ngà ngá»c, và việc chuyện trò vui vẻ tối đó không vì thế mà không bình tÄ©nh và thoải mái.
Càng không phải, như những ngưá»i láng giá»ng Anh quốc do ảnh hưởng cá»§a khí hậu mà sầm tối mặt mày, bởi ná»—i sầu muá»™n đó càng thấm đậm hÆ¡n vào những ngày đẹp trá»i trong năm.
Tháng sáu và tháng bảy là những tháng khá»§ng khiếp cá»§a Athos. Äối vá»›i cuá»™c sống hiện tại, anh không có gì buồn phiá»n, anh nhún vai khi ngưá»i ta nói vá»›i anh vá» tương lai. Bí mật cá»§a anh đã thuá»™c vá» quá khứ, như ngưá»i ta đã nói má»™t cách mÆ¡ hồ vá»›i D Artagnan.
Cái sắc dạng bí ẩn nhuốm màu trên khắp ngưá»i anh, khiến cái con ngưá»i trong lúc say sưa túy lúy nhất, đôi mắt và cái miệng cÅ©ng không bao giá» hé ra Ä‘iá»u gì dù những câu há»i dò xét được đưa ra khéo léo nhất, càng được ngưá»i ta mến má»™ hÆ¡n.
D Artagnan lẩm bẩm giỠnày Athos tội nghiệp có khi đã chết rồi, mà chết do lỗi của ta, bởi chính ta đã lôi anh vào việc này, mà anh lại không biết gốc gác, chẳng rõ kết quả, và cũng chẳng được lợi lộc gì.
- Chưa kể, thưa ông - Planchet trả lá»i - Chúng ta sống có lẽ là nhỠông Athos. Ông có nhá»› ông ấy đã kêu lên: "Chạy Ä‘i, D Artagnan, tôi bị tóm rồi". Và sau khi đã nổ hai phát súng ngắn, tiếng gươm vun vút cá»§a ông ấy má»›i khá»§ng khiếp làm sao!
- Có thể nói đến hai chục ngưá»i, đúng hÆ¡n là hai chục quá»· dữ Ä‘ang Ä‘iên dại!
Những lá»i nói ấy làm tăng gấp bá»™i bầu máu nóng cá»§a D Artagnan, chàng thúc ngá»±a, mà con ngá»±a thì chẳng cần phải thúc cÅ©ng đã mang ngưá»i kỵ sỹ cá»§a mình phi nước đại rồi.
Khoảng mưá»i má»™t giá» sáng thì trông thấy Amiêng, và mưá»i má»™t rưỡi, hai ngưá»i đã tá»›i trước cá»­a cái quán trỠđáng nguyá»n rá»§a.
D Artagnan vẫn thưá»ng luôn suy tính đến má»™t cuá»™c trả thù thích đáng tên chá»§ quán Ä‘iên đảo này há»a chăng má»›i thá»a lòng chàng. Chàng kéo mÅ© dạ sụp xuống che mắt, tay trái giữ chuôi gươm tay phải quất roi ngá»±a vun vút bước vào quán trá».
- Ông còn nhớ tôi chứ? - chàng nói với chủ quán đang tiến ra để chào khách.
- Thưa quý ông, tôi không có được cái vinh dá»± ấy - gã trả lá»i, mắt còn Ä‘ang lóa lên vì Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a quý giá xuất hiện cùng vá»›i chàng.
- Chà, ông lại không biết ta ư?
- Không, thưa quý ông.
- Thôi được! Chỉ mấy câu há»i là làm ông nhá»› hết thôi. Ông đã làm gì nhà quý tá»™c cách đây khoảng mưá»i lăm ngày, đã bị ông cả gan buá»™c tá»™i làm bạc giả?
Chá»§ quán xanh mặt, bởi D Artagnan tá» thái độ hăm Ä‘á»a dữ tợn nhất, và Planchet cÅ©ng làm y như chá»§ mình.
- Ôi thưa Äức ông, xin đừng nói vá»›i tôi vá» chuyện ấy, - tên chá»§ quán kêu lên bằng má»™t giá»ng muốn khóc - Ôi! Thưa đại nhân, tôi đã phải trả giá đắt chừng nào vá» cái lá»—i lầm này. Ôi, khốn nạn cái thân tôi!
- Nhà quý tá»™c, ta há»i ông, bây giá» ra sao?
- Xin Äức ông nghe tôi nói, và xin đại lượng từ bi, xin làm phúc hãy ngồi xuống đã nào.
D Artagnan giận và lo không nói được ra lá»i, ngồi xuống, hầm hầm như má»™t quan tòa. Planchet ngạo nghá»… tá»±a lưng vào ghế bành cá»§a mình.
- Thưa Äức ông, chuyện là như thế này - chá»§ quán run như cầy sấy nói tiếp - vì lúc này tôi đã nhận ra ngài rồi, ngài là ngưá»i đã Ä‘i mất khi tôi mắc vào cái chuyện rắc rối khốn khổ vá»›i nhà quý tá»™c mà ngài nói.
- Phải, chính ta, như vậy, ông thừa biết, ông đừng mong ta tha tội, nếu ông không nói toàn bộ sự thật cho ta!
- Vậy mong hãy nghe tôi, và ngài sẽ rõ tất cả.
- Ta nghe đây.
- Tôi đã được nhà đương cục báo trước má»™t tên làm bạc giả trứ danh sẽ đến quán trá» tôi vá»›i mấy tên đồng bá»n tất cả Ä‘á»u cải trang dưới trang phục cận vệ hoặc ngá»± lâm quân. Ngá»±a, ngưá»i hầu và hình dạng các vị Ä‘á»u được miêu tả cho tôi rõ.
D Artagnan nhận ra ngay do đâu có sá»± chỉ Ä‘iểm chính xác đến như thế. Chàng há»i:
- Rồi sao nữa? Sao nữa?
- Vậy là được nhà đương cục phái đến sáu ngưá»i tiếp viện, và ra lệnh cho tôi, tôi đã sá»­ dụng những biện pháp mà tôi cho là khẩn cấp để bắt giữ kỳ được mấy ngưá»i bị mạo danh làm bạc gia.
Nghe mấy tiếng làm bạc giả. D Artagnan nóng rực tai lên:
- Lại vẫn nói thế hả?
- Xin Äức ông tha thứ, vì đã chót nói ra những Ä‘iá»u như vậy, nhưng đây thật ra chỉ là cái cá»› cá»§a tôi thôi. Nhà cầm quyá»n làm tôi sợ và ngài cÅ©ng biết má»™t chá»§ quán thì phải biết làm theo nhà cầm quyá»n.
- Nhưng má»™t lần nữa ta há»i đây, nhà quý tá»™c ấy ở đâu? Ông ấy ra sao? Còn sống hay đã chết?
- Thưa Äức ông, xin hãy kiên nhẫn má»™t chút, tôi nói ngay bây giỠđây. Vậy là xảy đến cái Ä‘iá»u ngài đã biết, mà việc ra Ä‘i đột ngá»™t cá»§a ngài - chá»§ quán nói thêm vá»›i vẻ ranh ma không lá»t khá»i con mắt cá»§a D Artagnan - việc ra Ä‘i ấy dưá»ng như đã cho phép có lối thoát. Nhà quý tá»™c, bạn ngài chống cá»± tuyệt vá»ng.
- Ngưá»i hầu cá»§a ông ấy chẳng may vô tình gây sá»± vá»›i các nhân viên cá»§a nhà chức trách cải trang làm bồi coi chuồng ngá»±a.
- Chà, quân khốn kiếp! - D Artagnan hét lên - tất cả bá»n ngươi đã đồng lõa vá»›i nhau, ta không hiểu vì cái gì mà chưa giết sạch lÅ© ngươi!
- Ôi, không, thưa Äức ông, chúng tôi không đồng lõa cả lÅ© vá»›i nhau đâu, rồi Äức ông sẽ thấy ngay thôi. Ngài bạn cá»§a Äức ông (tôi xin lá»—i vì không biết tên) sau khi đã loại khá»i vòng chiến hai ngưá»i bằng hai phát súng ngắn, vừa đánh chống đỡ để rút lui bằng lưỡi gươm cá»§a mình, rồi đâm què thêm má»™t ngưá»i nữa cá»§a tôi và dùng mặt gươm quật tôi bất tỉnh.
- Nhưng, tên đao phủ kia, mi có chấm dứt đi không? - D Artagnan nói - Athos, ông Athos ra sao kia?
- Vừa đánh vừa lùi, như tôi đã nói vá»›i ngài, ông ấy thấy phía sau mình cầu thang cá»§a hầm rượu và vì cá»­a Ä‘ang mở, ông ấy rút chìa khóa cất Ä‘i và chặn lại từ bên trong, vì ngưá»i ta tin chắc có thể tìm lại ông ấy, hỠđể mặc cho ông ấy tá»± do.
- Phải - D Artagnan nói - ngưá»i ta chưa định giết ông ấy nên má»›i chỉ tìm cách cầm tù ông ấy thôi.
- Trá»i Æ¡i. Cầm tù ông ấy ư, thưa Äức ông? Ông ấy tá»± cầm tù thì có, tôi xin thỠđấy. Lúc đầu ông ấy đã làm má»™t việc khốc liệt: má»™t ngưá»i bị chết tươi và hai bị thương nặng. Ngưá»i chết và hai ngưá»i bị thương được đồng đội khênh Ä‘i và tôi chẳng còn nghe thấy nói năng gì vá» ngưá»i này, ngưá»i khác trong bá»n há» nữa. Bản thân tôi khi tỉnh lại, tôi đến gặp ông trấn thá»§ kể lại má»i chuyện và há»i tôi phải làm gì vá»›i ngưá»i tù. Nhưng ông trấn thá»§ như rÆ¡i từ trên mây xuống, ông nói hoàn toàn chẳng hay biết gì Ä‘iá»u tôi muốn nói, và những mệnh lệnh đến vá»›i tôi không phải do ông ban ra, và nếu tôi vô phúc nói ra vá»›i bất kỳ ai là ông có chút dính dáng đến cuá»™c xung đột này. Ông sẽ cho treo cổ tôi.
- Thưa ông, có vẻ như tôi đã bắt giữ nhầm ngưá»i này thay cho ngưá»i khác và ngưá»i đáng ra phải bị bắt đã trốn thoát.
Thấy nói nhà cầm quyá»n bá» mặc câu chuyện, D Artagnan càng sốt ruá»™t gấp bá»™i và hét lên:
- Nhưng còn Athos? Athos ra sao?
- Tôi vá»™i sá»­a chữa ngay những sai lầm cá»§a tôi đối vá»›i ngưá»i tù - chá»§ quán tiếp - tôi đến hầm rượu và định thả ông ra. Ôi! Thưa ông, không phải má»™t con ngưá»i nữa mà là má»™t con quá»·. Vá» việc đỠnghị thả, ông tuyên bố đấy là má»™t cái bẫy giăng ra bắt ông và trước khi ra, ông buá»™c phải tuân theo các Ä‘iá»u kiện cá»§a ông. Tôi hạ mình hết mức nói vá»›i ông rằng tôi sẵn sàng tuân chịu những Ä‘iá»u kiện cá»§a ông, bởi tôi chẳng giấu cái tình cảnh tồi tệ tôi tá»± chuốc lấy vì đã dám ra tay vá»›i má»™t ngá»± lâm quân cá»§a Hoàng thượng. Thế rồi ông bảo tôi: "Trước hết, ta muốn trả ngưá»i hầu được trang bị vÅ© khí cho ta".
Chúng tôi vội tuân lệnh ngay, bởi vì ngài thừa hiểu, chúng tôi bị đặt vào tình thế phải làm tất cả những gì bạn ngài muốn.
Ông Grimaud, ông ấy đã nói tên ra, và chỉ thế thôi, được đưa xuống hầm, vẫn đầy mình thương tích. Thế rồi, ông chá»§ nhận ngưá»i hầu xong lại chặn cá»­a lại và ra lệnh cho chúng tôi cứ ở trong cá»­a hàng.
- Nhưng rốt cuộc - D Artagnan lại hét lên - Ông ấy ở đâu? Athos ở đâu rồi?
- Trong hầm rượu, thưa ông.
- Sao, đồ khốn kiếp, mi giữ ông ấy trong hầm rượu từ bấy đến nay ư?
- Trá»i đất quá»· thần Æ¡i! Äâu có, thưa ngài. Chúng tôi mà lại giữ được ông ấy trong hầm! Vậy ngài không biết ông ấy làm gì trong hầm ư? Ôi, nếu ngài có thể làm ông ấy chịu ra, tôi sẽ suốt Ä‘á»i biết Æ¡n ngài, tôi xin thá» ngài như vị thánh tổ cá»§a tôi.
- Nghĩa là ông ta vẫn ở đó? Ta sẽ tìm lại được ông ta ở đó?
- Chắc chắn rồi, thưa ngài, ông ấy cứ khăng khăng ở lại. Hàng ngày, phải đưa bánh và thịt bằng má»™t cái xỉa qua lá»— thông hÆ¡i khi ông yêu cầu. Nhưng than ôi! Không phải bánh và thịt là khoản tiêu thụ lá»›n nhất cá»§a ông. Má»™t bữa, tôi cùng hai gã hầu bàn định thá»­ xuống hầm nhưng ông liá»n nổi giận khá»§ng khiếp.
- Tôi nghe thấy tiếng ông ấy nạp đạn vào súng ngắn và Grimaud nạp đạn vào súng trưá»ng. Rồi vì là chúng tôi há»i các ông có ý định gì, ông chá»§ trả lá»i rằng thầy trò ông ấy có bốn chục viên đạn và sẽ bắn đến phát cuối cùng còn hÆ¡n cho phép bất kỳ ai trong chúng tôi đặt chân xuống hầm. Thưa ông, thế là tôi lại đến kêu vá»›i ông trấn thá»§, ông trả lá»i rằng thế má»›i đáng kiếp cho tôi, và việc đó sẽ dạy cho tôi biết thế nào là lăng nhục các vị đại nhân đáng kính đến trỠở quán tôi.
- Thành ra từ lúc đó… - D Artagnan không thể nhịn cưá»i trước bá»™ mặt thiểu não cá»§a chá»§ quán, liá»n há»i.
- Từ lúc đó, thưa ngài, Ä‘á»i sống chúng tôi trở nên cá»±c kỳ bi đát, bởi vì ngài phải biết rằng tất cả nguồn thá»±c phẩm cá»§a chúng tôi Ä‘á»u ở dưới hầm, nào là vang chai, vang thùng, bia, dầu, gia vị, mỡ, và xúc xích, và vì bị cấm được xuống, chúng tôi buá»™c phải từ chối lữ khách tá»›i trá» gá»i uống, gá»i ăn đến ná»—i ngày nào lữ quán chúng tôi cÅ©ng mất khách. Bạn ngài chỉ ở thêm má»™t tuần lá»… nữa dưới hầm là chúng tôi phá sản.
- Thế má»›i công bằng, đồ vô lại ạ? Nhìn dáng bá»™ chúng ta lại không biết chúng tôi là những con ngưá»i danh giá chứ không phải đồ giả mạo hay sao?
- Vâng, thưa ông, ông nói đúng - chủ quán nói - Nhưng, xem nào, xem nào, ông ấy lại nổi giận đấy.
- Chắc hẳn lại quấy rầy ông ấy chứ gì? - D Artagnan nói.
- Nhưng đành phải quấy rầy ông ấy thôi. - Chá»§ quán nói - vì má»›i có hai vị quý tá»™c ngưá»i Anh đến quán chúng tôi.
- Thì sao?
- Thì thế đấy! Bá»n ngưá»i Anh thích vang ngon như ông biết đấy. Bá»n hỠđòi loại thượng hạng. Vợ tôi chắc có lẽ đến van xin ngài Athos cho phép xuống hầm để thá»a mãn các vị kia. Và ông ấy chắc đã từ chối như thưá»ng lệ, ôi trá»i đất Æ¡i, tiếng la hét, mắng nhiếc lại tăng lên gấp bá»™i.
Quả nhiên, D Artagnan cÅ©ng nghe thấy tiếng ầm ầm cạnh hầm rượu. Chàng liá»n đứng dậy, Ä‘i trước là chá»§ quán vừa Ä‘i vừa vặn vẹo hai tay, và theo sau là Planchet cầm theo súng trưá»ng đã nạp đạn, đến gần chá»— xảy ra cảnh náo loạn.
Hai nhà quý tá»™c Anh Ä‘ang nổi cáu, hỠđã Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng dài và Ä‘ang sắp chết đói và chết khát.
- Nhưng như thế là bạo hành quá đáng! - Bá»n há» hét lên bằng tiếng Pháp rất chuẩn, tuy có hÆ¡i lÆ¡ lá»› giá»ng nước ngoài - Cái lão Ä‘iên này lại không cho những con ngưá»i tốt này sá»­ dụng rượu vang cá»§a há». Äã thế thì chúng tôi sẽ phá cá»­a mà vào và nếu hắn Ä‘iên quá, chúng tôi giết béng hắn Ä‘i thế là xong.
- Äứng lại các vị! - D Artagnan vừa nói vừa rút hai khẩu súng ngắn ở Ä‘ai lưng ra. Các vị sẽ không giết ai hết, xin vui lòng vậy - Tốt thôi, tốt thôi! - Tiếng cá»§a Athos bên sau cánh cá»­a bình tÄ©nh phát ra - cứ để bá»n ăn thịt trẻ con ấy vào thá»­ má»™t chút xem sao nào.
Có vẻ rất can trưá»ng thế đấy, nhưng hai nhà quý tá»™c ngưá»i Anh nhìn nhau ngại ngùng. Ngưá»i ta đồn trong hầm rượu có má»™t con quá»· đói, gã khổng lồ trong huyá»n thoại dân gian mà không ai vào trong hang cá»§a nó mà không bị trừng phạt. Lặng Ä‘i má»™t lúc, cuối cùng ngưá»i Anh sợ lùi sẽ xấu hổ, và gã bẳn tính hÆ¡n bằng hai bước đã xuống năm sáu bậc thang và đập mạnh vào cá»­a tưởng đến vỡ cả tưá»ng.
- Planchet - D Artagnan vừa nói vừa lên đạn hai khẩu súng ngắn - ta đảm nhiệm tên đứng trên, còn anh thằng phía dưới.
- Này các vị, các vị muốn giao chiến! Thế thì ngưá»i ta đến để giao chiến vá»›i các vị!
- Trá»i Æ¡i! - Giá»ng trầm sâu cá»§a Athos hét toáng lên - Hình như ta nghe thấy tiếng D Artagnan.
- Äúng đấy - D Artagnan cÅ©ng cao giá»ng nói vá»ng vào - chính tôi đây, bạn ạ.
- A, tốt lắm, - Athos nói - Ta quần cho cái bá»n phá cá»­a này má»™t trận chứ.
Mấy ngưá»i quý tá»™c kia đã lăm lăm tay gươm, nhưng há» thấy mình giữa hai làn đạn nên lừng chừng thêm má»™t lát, nhưng cÅ©ng như lần trước lòng kiêu hãnh đã thắng và thêm má»™t cái đạp chân làm vỡ cánh cá»­a suốt từ trên xuống.
Athos kêu lên:
- Tránh ra, D Artagnan, tránh ra đi, tôi bắn đấy.
- Các vị! - D Artagnan nói, - hãy kiên nhẫn đã các vị tá»± nhiên đâm đầu vào má»™t chuyện tồi tệ, và chỉ tổ nát ngưá»i. Tôi và ngưá»i hầu cá»§a tôi đây sẽ nã vào các vị ba phát và cÅ©ng ngần ấy phát từ trong hầm rượu tương ra các vị. Rồi chúng tôi lại còn gươm nữa chứ, mà tôi xin đảm bảo vá»›i các vị tôi và bạn tôi sá»­ dụng cÅ©ng kha khá. Vậy hãy để tôi thu xếp việc cá»§a các vị vá»›i việc cá»§a tôi. Tôi xin hứa danh dá»± chỉ chốc nữa các vị sẽ được uống ngay thôi.
- Nếu như còn rượu - giá»ng Athos làu bàu giá»…u cợt.
Gã chá»§ quán cảm thấy má»™t dòng mồ hôi lạnh chạy dá»c xương sống.
- Sao, nếu như còn rượu ư? - Gã lẩm bẩm.
- Con khỉ ạ? Sẽ còn tôi - D Artagnan tiếp - cứ bình tÄ©nh nào, có hai ngưá»i làm sao uống hết cả hầm rượu, còn các vị, tra gươm vào vá» Ä‘i. Thế thì ông cÅ©ng cài súng vào Ä‘ai lưng Ä‘i!
- Xin sẵn sàng.
Và D Artagnan làm gương trước. Rồi quay lại phía Planchet, chàng ra hiệu tháo đạn súng trưá»ng.
Bá»n ngưá»i Anh đã tin chắc, làu bàu tra gươm vào vá». Ngưá»i ta kể lại cho há» chuyện Athos bị cầm tù. Và vì há» là những nhà quý tá»™c đứng đắn nên há» cho lá»—i là ở tại chá»§ quán.
- Bây giá» thưa các vị - D Artagnan nói - xin má»i các vị trở vá» phòng mình, và trong mưá»i phút, tôi đảm bảo ngưá»i ta sẽ mang tá»›i cho các vị tất cả những gì các vị muốn.
Bá»n ngưá»i Anh chào và Ä‘i ra.
- Bây giỠcòn lại có mình tôi - D Artagnan nói - Anh Athos thân mến ạ, mở cửa cho tôi đi, tôi xin anh đấy.
- Mở ngay đây - Athos nói.
- Thế là ngưá»i ta nghe thấy tiếng rầm rầm cá»§a những thanh gá»— đập vào nhau và cá»§a những dầm nhà kêu kẽo kẹt. Äó là những ụ chống và pháo đài cá»§a Athos, mà bản thân kẻ bị vây hãm Ä‘ang phá há»§y.
Một lát sau cái cửa rùng rùng chuyển động, bộ mặt xanh xao của Athos hiện ra và đảo mắt rất nhanh dò xét xung quanh.
D Artagnan nhảy lên bá cổ và ôm hôn trìu mến Athos. Rồi khi chàng định lôi anh ra khá»i nÆ¡i trú ngụ ẩm thấp, thì chỉ đến lúc đó chàng mói thấy anh Ä‘ang lảo đảo:
- Anh bị thương ư? - Chàng há»i.
- Tôi ư? Không Ä‘á»i nào. Chỉ bí tỉ, thế thôi. Và chả có ai bao giá» lại có thể say hÆ¡n như thế. Chúa trá»i muôn năm, chá»§ quán Æ¡i! Riêng phần tôi, ít nhất cÅ©ng phải uống đến má»™t trăm năm chục chai đấy.
- Khốn nạn thân tôi! - chá»§ quán kêu lên - Nếu ngưá»i hầu cá»§a ông chỉ uống bằng phân ná»­a chá»§ mình thì tôi cÅ©ng đến phá sản mất.
- Grimaud là má»™t ngưá»i hầu dòng dõi thế gia, không cho phép mình tầm thưá»ng như tôi đâu. Hắn chỉ uống ở thùng thôi. Xem nào, tôi tin là hắn quên đóng nắp lá»— thùng. Các ông nghe thấy không? Nó Ä‘ang chảy đấy.
D Artagnan cưá»i phá lên làm cho cÆ¡n run rẩy cá»§a chá»§ quán thành cÆ¡n sốt nóng.
Cùng lúc đó Grimaud đến lượt mình cÅ©ng hiện ra sau ông chá»§, súng trưá»ng trên vai, đầu lắc lư như những kẻ dâm đãng say sưa trong những tranh cá»§a Rubens(2). Ngưá»i hắn cả đằng trước lẫn đằng sau ướt đẫm má»™t thứ nước nhá»n mà chá»§ quán nhận ra đó là loại dầu ô-liu hảo hạng.
Äoàn ngưá»i trịnh trá»ng Ä‘i xuyên qua đại sảnh và đến trụ tại má»™t phòng sang nhất lữ quán mà D Artagnan đàng hoàng chiếm lấy.
Trong khi đó, vợ chồng chủ quán cầm đèn nhảy bổ xuống căn hầm đã khá lâu bị cấm và một cảnh tượng đáng sợ đang chỠhỠở đó.
Phía sau những thành lÅ©y mà Athos đã phá há»§y để Ä‘i ra, bao gồm đòn, ván, bó que, thùng rá»—ng đã được chất xếp hoàn toàn theo những quy tắc chiến thuật phòng thá»§, ngưá»i ta thấy đây đó xương thừa cá»§a đùi lợn muối đã ăn rồi như Ä‘ang bÆ¡i trong những vÅ©ng dầu và rượu vang, trong khi má»™t đống vá» chai vỡ ngổn ngang ở góc trái căn hầm và má»™t thùng lá»›n, vòi không đóng, Ä‘ang chảy nốt những giá»t máu cuối cùng cá»§a nó. Hình ảnh cá»§a tàn phá và chết chóc nói như nhà thÆ¡ cổ Ä‘ang ngá»± trị trên bãi chiến trưá»ng.
Năm mươi xâu xúc xích treo trên dầm nhà còn lại chưa đầy mưá»i xâu.
Thế là tiếng kêu khóc cá»§a vợ chồng chá»§ quán như thể chá»c thá»§ng cả vòm hầm khiến chính D Artagnan cÅ©ng phải má»§i lòng. Còn Athos thì không cả ngoảnh đầu lại.
Nhưng cÆ¡n Ä‘iên dại kế tiếp ná»—i Ä‘au. Chá»§ quán vÅ© trang má»™t cái Ä‘inh ba, trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, lao vào căn phòng mà đôi bạn đã lui vỠđấy.
- Rượu ư!- Athos thấy chá»§ quán liá»n nói.
- Rượu đấy! - Chá»§ quán la lên rụng rá»i - Rượu đấy! Ông đã uống cá»§a tôi mất hÆ¡n má»™t trăm đồng vàng rồi, ông làm tôi phá sản, nguy khốn, tiêu vong rồi!
- Thế à? = Athos nói - Nhưng chúng tôi đã lúc nào hết khát đâu.
- Nhưng giá các ông chỉ chịu uống thôi đã đỡ, lại còn đập hết các vỠchai.
- Tại ông đẩy tôi vào cái đống ấy nó má»›i đổ vỡ đấy chứ. Äấy là lá»—i cá»§a ông.
- Dầu ăn của tôi mất hết!
- Dầu là loại cao bôi thần diệu chửa trị các vết thương cho nên gã Grimaud tội nghiệp phải lấy để xoa bôi những vết thương ông gây ra cho gã chứ.
- Má»i xâu xúc xích cá»§a tôi bị gặm hết.
- Trong hầm rượu có vô số chuột cống.
Chủ quán nổi khùng kêu lên:
- Ông sẽ phải trả tiá»n tôi tất cả những thứ đó.
- Quân ba Ä‘á»i vô lại! - Athos vừa nói vừa đứng dậy. Nhưng chàng liá»n ngã xuống. Chàng đã kiệt sức rồi.
D Artagnan chạy lại đỡ chàng, và vung roi ngựa lên.
Chủ quán lùi lại một bước và òa lên khóc. D Artagnan nói:
- Äiá»u đó sẽ dạy cho ông biết cách đối xá»­ lịch sá»± hÆ¡n vá»›i những khách trá» mà Chúa đã gá»­i tá»›i cho ông.
- Chúa ư? Quỷ sứ thì có.
- Ông bạn thân mến - D Artagnan nói - Nếu ông còn làm rách màng nhĩ chúng tôi, cả bốn chúng tôi lại tự nhốt vào hầm và chúng tôi sẽ coi xem sự thiệt hại có thật sự to lớn như ông nói không.
- Thôi được! Vâng, thưa các ngài tôi xin thú nhận tôi sai - Chá»§ quán nói - Nhưng tá»™i nào cÅ©ng phải được lòng nhân đức xá cho và các ngài Ä‘á»u là các bậc quyá»n quý, còn tôi chỉ là gã chá»§ quán khốn khổ, xin các ngài rá»§ lòng thương.
- A, nếu nhà ngươi nói như thế - Athos nói - ngươi làm ta đến tan nát trái tim mất, rồi nước mắt ta cũng lại chảy như rượu chảy từ thùng ra. Cũng không đến nỗi là quỷ như cái vẻ bỠngoài đấy nhỉ. Nào, lại đây ta nói chuyện.
Chủ quán lại gần vẻ lo lắng:
- Lại đây, ta bảo rồi, đừng sợ - Athos tiếp tục - Lúc định trả tiá»n ngươi, ta có đặt túi tiá»n cá»§a ta lên bàn.
- Vâng, thưa Äức ông.
- Trong túi có sáu mươi đồng vàng. Äâu cả rồi?
- Chuyển lên phòng lục sá»±, thưa Äức ông. Há» bảo đó là tiá»n giả.
- Thế à, vậy đi mà đòi lại và giữ lấy sáu chục đồng vàng.
- Nhưng Äức ông biết thừa là phòng lục sá»± chẳng nhả ra cái gì há» giữ đâu. Nếu đó là tiá»n giả, may ra còn đòi được, nhưng khốn ná»—i lại là tiá»n thật cả.
- Vậy ngươi Ä‘i mà thu xếp vá»›i há», con ngưá»i tá»­ tế ạ, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta, mà ta cÅ©ng có còn xu nào đâu.
- Này - D Artagnan nói - Con ngựa cũ của Athos ở đâu?
- Ở chuồng.
- Äáng giá bao nhiêu?
- Năm mươi đồng vàng là hết nước.
- Nó đáng giá tám mươi đấy - Hãy giữ lấy con ngựa. Coi như xong.
- Sao, cậu bán ngựa của mình - Athos nói - cậu bán con Badadê của tôi ư? Tôi sẽ cưỡi gì để ra trận? Cưỡi lên thằng Grimaud ư?
D Artagnan nói:
- Tôi mang đến cho anh một con khác rồi.
- Con khác?
- Và tuyệt đẹp? - Chủ quán tấm tắc.
- Thế thôi, nếu quả có một con ngựa khác đẹp hơn, ít tuổi hơn, thì ngươi cứ giữ lấy con ngựa cũ đi và cho uống đi thôi.
- Loại nào ạ? Chá»§ quán há»i, mặt mÅ©i đã tươi tỉnh lên.
- Loại ở cuối hầm gần đống ván má»ng ấy. Chá»— ấy vẫn còn hai nhăm chai đấy, những chai khác bị vỡ hết lúc ta bị ngã rồi. Äem sáu chai lên đây.
- Loại ngưá»i này đúng là lưu linh tái thế đấy! - Chá»§ quán nói vá»›i riêng mình - Chỉ cần hắn ở lại đây mưá»i lăm ngày nữa, và uống đến đâu trả đến đấy, ta sẽ phục hồi lại được công việc làm ăn.
- Và đừng quên - D Artagnan nói tiếp - mang bốn chai cùng loại cho mấy vị ngưá»i Anh.
- GiỠthì - Athos nói - trong khi chỠđợi hỠmang rượu lên.
- D Artagnan cậu hãy kể cho mình những ngưá»i kia thế nào.
D Artagnan kể lại mình đã tìm thấy Porthos nằm liệt giưá»ng vì bị trẹo đầu gối như thế nào, và Aramis trước cái bàn giữa hai nhà thần há»c. Chàng vừa kể xong cÅ©ng là lúc chá»§ quán quay lại vá»›i những chai rượu đã gá»i và má»™t cái đùi lợn may sao cho hắn lại ở ngoài hầm.
Athos rót đầy cốc mình và cốc bạn rồi nói:
- VỠPorthos và Aramis thế là ổn rồi, còn cậu, cậu thế nào, có chuyện gì xảy ra với riêng cậu không? Tôi thấy cậu có vẻ gặp tai ương thì phải.
- Than ôi! - D Artagnan nói - Chính tôi má»›i là kẻ khốn khổ nhất trong mấy ngưá»i chúng ta.
- Cậu khốn khổ ư, D Artagnan! - Athos nói - Thế cậu khốn khổ ra sao nào? Nói tôi nghe đi.
- Äể sau đã, - D Artagnan nói.
- Äể sau đã! Tại sao phải để sau? Vì cậu tưởng tôi say ư, D Artagnan? Hãy nhá»› lấy Ä‘iá»u này: tôi không bao giá» có được những ý tưởng minh bạch hÆ¡n trong rượu nhé. Vậy hãy nói Ä‘i, tôi chú ý nghe đấy.
D Artagnan kể lại cuộc phiêu lưu tình ái của mình với bà Bonacieux.
Athos lắng nghe không cau mày, khi chàng kể xong, Athos nói:
- Äau khổ cả mà thôi - Athos nói - Chỉ Ä‘au khổ thôi!
Äó là từ Athos ưa dùng.
- Anh luôn luôn nói Ä‘au khổ, anh Athos thân mến cá»§a tôi? - D Artagnan nói - Äiá»u đó không hợp vá»›i anh, ngưá»i không bao giá» yêu cả.
Con mắt lạc hồn của Athos bỗng rực sáng lên, nhưng chỉ như một tia chớp, nó lại trở lại mỠđục và mơ hồ như trước.
- Äúng thế - Chàng bình tÄ©nh nói - tôi chưa bao giá» yêu cả.
- Vậy anh hẳn thấy, trái tim sắt đá Æ¡i - D Artagnan nói - Anh đã sai khi tá» ra cứng rắn vá»›i những trái tim má»m yếu như chúng tôi chứ.
- Trái tim má»m yếu - Athos nói - là trái tim bị đâm xuyên.
- Anh nói sao?
- Tôi nói, tình yêu chỉ là trò xổ số, mà kẻ nào trúng, trúng luôn cái chết. Cậu không trúng thế là phúc đấy. Tin tôi Ä‘i, D Artagnan thân mến, và nếu tôi có lá»i khuyên cậu thì là khuyên luôn luôn không trúng.
- Nàng có vẻ quá chi là yêu tôi?
- Nàng mới có vẻ thôi.
- Ô, nàng yêu tôi.
- Trẻ con! Chẳng có ngưá»i đàn ông nào lại không tin như cậu rằng ngưá»i tình cá»§a mình yêu mình, và chẳng có ngưá»i đàn ông nào lại không bị ngưá»i tình cá»§a mình lừa dối.
- Trừ anh chứ, Athos, vì anh đã bao giỠcó đâu.
- Äúng vậy - Athos nói sau má»™t lúc lặng Ä‘i - tôi chưa bao giá» có cả, đúng vậy. Ta uống thôi!
- Vậy thì là một triết gia - D Artagnan nói - Anh hãy dạy tôi, nâng đỡ tôi. Tôi cần hiểu biết và cần được an ủi.
- An ủi cái gì?
- Nỗi đau khổ của tôi.
- Ná»—i Ä‘au khổ cá»§a cậu làm tôi buồn cưá»i - Athos nhún vai nói - Tôi tò mò muốn biết cậu sẽ nói thế nào nếu tôi kể cho cậu nghe má»™t chuyện tình.
- Xảy ra với anh?
- Hoặc vá»›i má»™t ngưá»i bạn tôi, thì đã sao!
- Nói đi, Athos, anh nói đi.
- Uống đã, sẽ thú vị hơn.
- Vậy anh uống và kể đi.
Athos uống cạn một cốc, rót đầy cốc nữa rồi nói:
- ÄÆ°á»£c thôi, vừa uống vừa kể là hay nhất.
- Tôi nghe đây - D Artagnan nói.
Athos như Ä‘ang nhá»› lại, và càng nhá»› lại, D Artagnan thấy Athos càng tái Ä‘i. Anh Ä‘ang nhá»› tá»›i cái giai Ä‘oạn trong cÆ¡n say mà những kẻ uống tầm thưá»ng, thưá»ng gục ngã và ngá»§ thiếp Ä‘i, còn anh, anh vẫn mÆ¡ màng, lá»›n tiếng mà không ngá»§. Cái trạng huống má»™ng du say sưa ấy có má»™t cái gì đó thật hãi hùng.
- Cậu muốn nghe thật chứ! - Athos há»i.
- Tôi xin anh đấy - D Artagnan nói.
- Vì vậy đã muốn thì phải kể thôi. Má»™t ngưá»i bạn tôi, má»™t trong số những bạn tôi, cậu hiểu chứ, chứ không phải tôi - Athos ngừng lại má»™t lát vá»›i má»™t nụ cưá»i u tối. Má»™t trong những Bá tước ở tỉnh tôi, nghÄ©a là ở Bery, dòng dõi cao quý như má»™t Äăngđôlô(3) hoặc má»™t Môngmôrăngxi(4) năm hăm nhăm tuổi si mê má»™t thiếu nữ mưá»i sáu tuổi, xinh đẹp như bản thân tình yêu.
Một tâm hồn nồng cháy biểu hiện trong vẻ ngây thơ của tuổi trẻ, không phải một tâm hồn phụ nữ, mà là tâm hồn của nhà thơ.
Nàng không làm ngưá»i ta thích mà làm ngưá»i ta si mê. Nàng sống ở má»™t thị trấn nhá» cạnh ngưá»i anh là má»™t mục sư. Cả hai Ä‘á»u là ngưá»i nÆ¡i khác đến đấy sinh sống. Không ai biết há» từ đâu đến. Nhưng thấy nàng quá xinh đẹp và anh nàng quá sùng đạo ngưá»i ta cÅ©ng chẳng nghÄ© đến việc há»i há» từ đâu tá»›i. HÆ¡n nữa, ngưá»i ta nói há» xuất thân từ gia đình tá»­ tế, bạn tôi lúc ấy là lãnh chúa xứ này lẽ ra có thể quyến rÅ© nàng hoặc cưỡng Ä‘oạt nàng theo sở thích, vì chàng là chúa tể ở đây. Ai sẽ đến bảo vệ hai kẻ xa lạ, hai kẻ vô danh? Khốn ná»—i chàng là má»™t ngưá»i lương thiện, chàng cưới nàng hẳn hoi - Má»™t kẻ dại dá»™t, ngá»› ngẩn, ngu đần?
- Nhưng tại sao lại thế, vì chàng yêu nàng cÆ¡ mà? - D Artagnan há»i.
- Khoan đã nào - Athos nói - chàng đưa nàng vỠlâu đài của mình và đưa nàng lên hàng đệ nhất phu nhân của tỉnh. Nhưng công bằng mà nói, nàng tỠra xứng đáng với địa vị ấy.
- Rồi sao nữa? - D Artagnan há»i.
- Rồi má»™t hôm nàng Ä‘i săn vá»›i chồng - Athos tiếp tục giá»ng nhá» hÆ¡n và nói rất nhanh - nàng bị ngã ngá»±a và ngất Ä‘i. Bá tước lao đến cứu, do nàng bị ngá»™t ngạt trong bá»™ quần áo Ä‘i săn, chàng bèn lấy dao găm rạch áo nàng ra để hở vai nàng. D Artagnan cậu thá»­ Ä‘oán xem nàng có cái gì trên vai nào? - Athos nói và cưá»i phá lên.
- Tôi có thể biết là cái gì không? - D Artagnan há»i.
- Một bông huệ - Athos nói - Nàng bị đóng dấu sắt nung phạm tội.
Và Athos uống một hơi cạn cốc rượu trên tay.
- Khủng khiếp quá! - D Artagnan kêu lên - Anh nói gì với tôi thế?
- Sự thật. Bạn thân mến, thiên thần là quỷ dữ. Cô thiếu nữ tội nghiệp đó đã ăn cắp.
- Và Bá tước tính sao?
- Bá tước là má»™t đại lãnh chúa, chàng có quyá»n xét xá»­ các vụ án cấp thấp và cấp cao. Chàng xé nốt quần áo cá»§a nữ Bá tước, trói quật tay ra sau lưng và treo cổ nàng trên cây.
- Trá»i Æ¡i, Athos! Má»™t vụ sát nhân! - D Artagnan la lên.
- Äúng, má»™t vụ giết ngưá»i, không hÆ¡n không kém - Athos tái ngưá»i Ä‘i như má»™t cái xác không hồn - Nhưng hình như thiếu rượu cho tôi rồi đấy.
Và Athos túm lấy cổ chai rượu cuối cùng còn lại, đưa vào tận miệng và tu thẳng má»™t hÆ¡i cạn chai rượu, như bình thưá»ng cạn má»™t cốc rượu.
Rồi chàng gục đầu lên hai bàn tay, D Artagnan ngồi trước mặt chàng rùng mình kinh hoảng.
- Chuyện đó đã chữa khá»i bệnh đàn bà đẹp, thÆ¡ má»™ng và Ä‘a tình cho tôi - Athos vừa nói vừa đứng lên không nghÄ© tá»›i việc tiếp tục câu chuyện có tính chất ngụ ngôn vỠông Bá tước - Cầu chúa cho cậu cÅ©ng được khá»i bệnh như vậy - Thôi ta uống Ä‘i!
- Thế là nàng đã chết? - D Artagnan ấp úng.
- Cho chết! - Athos nói - Nhưng nâng cốc lên chứ. Äùi lợn đâu, quân đê tiện - Athos hét lên - chúng ta không thể uống được nữa!
- Thế còn anh nàng? - D Artagnan rụt rè há»i thêm.
- Anh nàng ư? - Athos lặp lại.
- Ừ, ông linh mục ấy?
- À, tôi đã cho dò tìm để đem treo cổ cả hắn, nhưng hắn đã phòng xa, bỠchức mục sư từ đêm trước.
- Ãt nhất cÅ©ng phải biết tên khốn khiếp ấy là ai chứ?
- Chắc chắn đó là ngưá»i tình đầu tiên và kẻ đồng lõa cá»§a ngưá»i đẹp, má»™t ngưá»i danh giá đã đóng giả mục sư để cưới ngưá»i tình cá»§a mình và đảm bảo thân phận cá»§a nàng. Rồi cÅ©ng sẽ bị xé xác ra thôi, tôi cho là như vậy.
- Ôi! Lạy Chúa? Lạy Chúa! - D Artagnan kêu lên và choáng váng hết cả ngưá»i vì câu chuyện hãi hùng đó.
- Ä‚n miếng đùi lợn này Ä‘i, D Artagnan, tuyệt vá»i đấy, - Athos vừa nói vừa xẻo má»™t lát đặt vào đĩa cá»§a bạn - Thật không may trong hầm lại không có bốn cái đùi lợn này, chỉ cần có thế, có lẽ tôi đã uống thêm năm mươi chai rượu nữa.
D Artagnan không thể chịu nổi cuộc trò chuyện này nữa, vì nó có thể khiến chàng phát điên. Chàng để gục đầu lên hai bàn tay và giả vỠngủ thiếp đi.
Athos nhìn chàng thương hại nói:
- Bá»n trẻ không biết uống nữa rồi. Tuy nhiên, cậu này vẫn cứ là loại cừ nhất!
Chú thích:
(1) Marcus Junius Brutus (sinh năm 85 trước công nguyên) nổi giận vì những tham vá»ng cá»§a bạo chúa Xêda, bị kich động thêm vi những thư vắn bí mật gá»­i cho mình: "Brutus, mi Ä‘ang ngá»§ và Rôma Ä‘ang trong xiá»ng xích" cùng Catxiútx âm mưu giết Xêda - Sau bị Antoine và Octave truy Ä‘uổi. Theo Plưtác, sau khi cất lá»i than cay đắng: "Ôi đức hạnh! Mi chỉ là má»™t ngôn từ!" Brutus lao mình vào gươm cá»§a bạn mình tá»± sát (năm 42 trước công nguyên).
(2) Pierre Paul Rubens: Há»a sÄ© ngưá»i xứ Flandre (1577-1640).
(3) Má»™t dòng hỠở VÆ¡nidÆ¡ đã có tá»›i bốn ngưới làm thá»§ lÄ©nh cá»§a ná»n cá»™ng hòa.
(4) Má»™t dòng hỠở nước Pháp có nhiá»u nhân vật danh tiếng như nguyên soái. thống chế. quốc vương. từ triá»u đại Louis VII thế ká»· 12. ngưá»i cuối cùng là quốc vương Henri XI chết vì bì phóng má»™t mÅ©i thương vào mắt trong cuá»™c cưỡi ngá»±a đấu thương vá»›i Montgome.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #29  
Old 16-04-2008, 09:40 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 28

Trở vá».



D Artagnan vẫn choáng váng vá» câu chuyện tâm tình cá»§a Athos, tuy nhiên còn khá nhiá»u Ä‘iá»u hình như vẫn còn mập má» trong sá»± bá»™c lá»™ ná»­a vá»i đó. Trước hết là chuyện do má»™t ngưá»i hoàn toàn say túy lúy kể cho má»™t ngưá»i ná»­a tỉnh ná»­a say, và mặc dầu hÆ¡i men cá»§a vài ba chai rượu BuốcgônhÆ¡ làm mịt mù cả đầu óc D Artagnan, sáng hôm sau khi thức dậy, vẫn thấy má»—i lá»i Athos nói còn in trong ký ức như thể ra khá»i miệng bạn đến đâu, là in vào tâm trí chàng đến đấy. Tất cả ná»—i nghi ngỠấy chỉ khiến chàng càng khao khát mạnh hÆ¡n Ä‘i đến má»™t sá»± tưá»ng tận, và chàng sang phòng bạn vá»›i ý đồ quyết tâm nối lại cuá»™c trò chuyện đêm qua, nhưng chàng thấy Athos thần trí hoàn toàn ổn định, nghÄ©a là con ngưá»i tinh tế và bí hiểm nhất.
HÆ¡n nữa, ngưá»i lính ngá»± lâm đó sau khi bắt tay chàng, đã đón trước được ý nghÄ© cá»§a chàng.
- Hôm qua tôi say quá, D Artagnan thân mến ạ - Athos nói - Sáng nay tôi vẫn còn cảm thấy cÆ¡n say ở đầu lưỡi tôi, nó vẫn cứ bì bì, và mạch tôi vẫn còn đập mạnh lắm. Tôi cược rằng tôi đã nói muôn vàn Ä‘iá»u bậy bạ lăng nhăng.
Vừa nói, Athos vừa nhìn bạn mình chằm chằm khiến D Artagnan bối rối.
- Nhưng không phải thế đâu - D Artagnan cãi lại - và nếu như tôi nhá»› không nhầm thì anh chẳng nói gì ngoài những chuyện thưá»ng tình.
- Ồ, cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, tôi nghĩ tôi đã kể cho cậu nghe một chuyện thương tâm nhất.
Và anh nhìn chàng trai trẻ như muốn Ä‘á»c thấu tâm can cá»§a bạn mình. D Artagnan nói:
- Thật tình, hình như tôi còn say hÆ¡n cả anh, vì tôi chẳng nhá»› được Ä‘iá»u gì hết.
Athos chẳng thèm để ý đến câu nói ấy, và anh tiếp tục:
- Cậu không phải là không nhận thấy, bạn thân mến ạ, má»—i ngưá»i có má»™t kiểu say, buồn hay vui. Tôi say kiểu buồn, mà má»™t khi tôi đã say, tôi có cái thói kể ra má»i chuyện tang thương mà bà vú nuôi ngá»› ngẩn cá»§a tôi đã khắc vào trí não tôi. Äó là tật xấu cá»§a tôi, tật xấu cÆ¡ bản, tôi đồng ý như vậy. Nhưng ngoài tật đó, tôi là tay uống cừ.
Athos nói ra Ä‘iá»u đó, quá tá»± nhiên, khiến cho niá»m tin cá»§a D Artagnan bị lung lay. Chàng cố nắm bắt lại sá»± thật và nói:
- á»’, thì ra là như thế, quả thật tôi cÅ©ng nhá»› ra là như thế, vả lại nó giống như ta nhá»› lại má»™t giấc mÆ¡ ấy mà, tôi nhá»› chúng ta đã nói vá» những ngưá»i bị treo cổ.
- À cậu biết đấy - Athos vừa nói vừa tái ngưá»i Ä‘i tuy nhiên vẫn cố cưá»i - Tôi cam Ä‘oan những ngưá»i bị treo cổ là cÆ¡n ác má»™ng cá»§a tôi, cá»§a chính tôi.
- Phải phải, - D Artagnan nói tiếp - tôi nhớ ra rồi - Phải, chuyện đỠcập đến… khoan đã nào… đỠcập đến một phụ nữ…
- À, đấy là má»™t chuyện hay nhất cá»§a tôi - Athos trả lá»i, mặt xanh Ä‘i - vá» má»™t ngưá»i đàn bà tóc hoe vàng và khi tôi kể chuyện đó là lúc tôi Ä‘ang say muốn chết.
- Phải, chính thế - D Artagnan nói - chuyện vỠmột phụ nữ tóc vàng hoe, cao lớn và đẹp, có đôi mắt xanh.
- Phải, và bị treo cổ.
- Bởi ngưá»i chồng là má»™t vị lãnh chúa quen biết anh - D Artagnan vừa tiếp tục nói vừa nhìn thẳng vào mặt Athos.
- á»’, cậu thấy đấy, trong khi ngưá»i ta không còn biết mình Ä‘ang nói gì nữa, thì ngưá»i ta có thể làm tổn hại đến phẩm giá má»™t con ngưá»i lắm chứ - Athos vừa nói vừa nhún vai như thể mình Ä‘ang thương hại chính bản thân mình - Nhất định là tôi không muốn say nữa, D Artagnan? Äó là má»™t thói quen quá xấu.
D Artagnan im lặng không nói gì.
Rồi Athos chuyển phắt sang đỠtài khác, và nói:
- Nhân tiện, xin cảm ơn cậu vỠcon ngựa mà cậu đã mang đến cho tôi.
- Có hợp vá»›i anh không? - D Artagnan há»i.
- Hợp, nhưng đó không phải là một con ngựa dai sức.
- Anh nhầm rồi. Tôi đã cưỡi nó chạy mưá»i dặm trong má»™t tiếng rưỡi đồng hồ mà cứ như thể má»›i chạy vòng quanh quảng trưá»ng Saint-Sulpice ấy.
- Thế à? Thế thì cậu làm cho tôi tiếc mất rồi.
- Tiếc cái gì?
- Tiếc vì tôi bán nó mất rồi.
- Thế là thế nào?
- Là thế này. Sáng nay tôi thức dậy lúc sáu giá», cậu vẫn ngá»§ như chết, tôi chả biết làm gì, tôi vẫn còn ngẩn ngÆ¡ vá» việc quá chén cá»§a chúng ta hôm qua, tôi bèn Ä‘i xuống đại sảnh và thấy má»™t trong hai ngưá»i Anh Ä‘ang mặc cả mua má»™t con ngá»±a vá»›i ngưá»i lái ngá»±a, ngá»±a cá»§a hắn bị chết hôm qua vì bị trúng gió.
- Tôi lại gần hắn và vì thấy hắn đang trả một trăm đồng vàng con tuấn mã màu tía. Tôi bảo hắn: "Này nhà quý tộc, tôi cũng có một con muốn bán".
- Và còn rất đẹp nữa - hắn nói - tôi thấy hôm qua rồi, ngưá»i hầu cá»§a bạn ông Ä‘ang dắt nó.
- Ông thấy nó đáng một trăm chứ?
- Vâng và ông muốn bán cho tôi với giá ấy à?
- Không, tôi chơi bạc nó với ông.
- Ông chơi bạc với tôi?
- Äúng.
- Chơi loại gì?
- Xúc xắc. Nói sao làm vậy, và tôi mất con ngựa, à nhưng mà, - Athos tiếp tục tôi đã gỡ lại được bộ đồ trang sức trên mình ngựa.
D Artagnan tỠra rất bực.
- Trái ý cậu lắm à? - Athos nói.
- Chứ sao, tôi thú thật với anh - D Artagnan nói tiếp - Con ngựa đó là để chúng ta nhận ra nhau khi xung trận, đó là một tín vật, một kỷ niệm. Athos, anh sai rồi.
- Ôi, bạn thân mến, cậu hãy ở vào địa vị tôi - ngưá»i lính ngá»± lâm nói tiếp - tôi buồn muốn chết, thêm nữa, tôi thá» danh dá»± đấy, tôi không thích ngá»±a Anh. Mà nếu chỉ để nhận ra nhau thôi thì cái yên là đủ, nó có thể nhận ra lắm chứ. Còn con ngá»±a, ta sẽ tìm má»™t cá»› gì đó để biện giải cho việc nó biến mất. Mà đếch gì! Nó chết, ngá»±a nào mà chả chết, cứ coi như con cá»§a tôi bị chết vì xổ mÅ©i hoặc lở loét.
D Artagnan vẫn cau có.
- Äiá»u đó làm tôi áy náy lắm - Athos tiếp tục - vì cậu quan tâm đến những con vật ấy đến thế, vì tôi đã kể hết chuyện đâu.
- Thế anh còn làm những gì nữa?
- Sau khi đã mất con ngá»±a cá»§a tôi, chín Ä‘iểm thua mưá»i, cậu thấy ức không, tôi bèn nảy ra ý nghÄ© chÆ¡i con cá»§a cậu.
- Ờ, nhưng tôi mong mới chỉ dừng lại ở ý nghĩ của anh thôi.
- Không đâu, tôi thực hiện ngay lúc ấy.
- À! Hay thật đấy! - D Artagnan kêu lên lo lắng.
- Tôi chơi và thua.
- Thua con ngựa của tôi?
- Con cá»§a cậu, bẩy chá»i tám, thua có má»™t Ä‘iểm… Cậu biết câu ngạn ngữ …
- Athos, tôi xin thỠlà anh không tỉnh rồi!
- Bạn thân mến, đấy là hôm qua, khi tôi kể cho cậu nghe những chuyện vớ vẩn, tôi phải nói như vậy, chứ không phải sáng nay. Tôi thua hết cả ngựa lẫn yên cương.
- Thế thì ghê tởm quá?
- Khoan đã nào cậu đã nghe hết đâu. Tôi sẽ là má»™t tay chÆ¡i sành sá»i nếu tôi không cay cú, nhưng tôi lại cay cú, giống như khi tôi uống ấy, tôi cÅ©ng cay cú…
- Nhưng làm sao anh còn chơi nổi nữa, anh có còn cái gì đâu?
- Có chứ? Có quá đi chứ, anh bạn ạ! Chúng ta vẫn còn cái nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay cậu mà tôi đã thấy hôm qua.
- Cái nhẫn kim cương này ư? - D Artagnan kêu lên và đưa tay giữ chặt lấy cái nhẫn.
- Và vì tôi là kẻ sành chơi, và cũng đã từng có mấy chiếc trong tài sản riêng, tôi ước lượng nó phải có giá một nghìn đồng vàng.
D Artagnan chết Ä‘iếng ngưá»i vì kinh hãi nghiêm nghị nói:
- Tôi hy vá»ng anh chưa động gì đến chiếc nhẫn kim cương cá»§a tôi đấy chứ?
- Trái lại đấy, bạn Æ¡i. Chiếc nhẫn kim cương là tài sản duy nhất cá»§a chúng ta. Vá»›i nó, tôi có thể gỡ lại được yên cương, ngá»±a, và thêm nữa, tiá»n lá»™ phí.
- Athos, anh làm tôi run lên đây này? - D Artagnan kêu lên.
- Vậy là tôi nói vá» cái nhẫn kim cương vá»›i con bạc cá»§a tôi. Hắn cÅ©ng đã để ý thấy cái nhẫn. Mà quá»· ạ, cậu Ä‘eo ở ngón tay cậu má»™t ngôi sao trên trá»i lại muốn ngưá»i ta không chú ý ư? Không thể được?
- Nói nốt đi, ông bạn quý, nói nốt đi! - D Artagnan nói- Bởi vì thỠdanh dự đấy! Với sự bình tĩnh của anh, anh làm tôi chết mất đấy?
- Thế là chúng tôi chia cái nhẫn kim cương ra làm mưá»i phần, má»—i phần má»™t trăm đồng vàng.
- À anh định đùa và thử tôi đấy à? - D Artagnan nói, mà cơn giận bắt đầu túm lấy tóc chàng giống như thần Minéc túm lấy Akin trong Iliát(1).
- Không, tôi không đùa đâu, mẹ kiếp! Tôi chỉ muốn biết cậu sẽ ra sao trong tình cảnh ấy thôi? Äã mưá»i lăm ngày tôi không được giáp mặt ai và cứ ở đó đàm đạo vá»›i những chai rượu cho đến trì độn ngưá»i Ä‘i.
- Äó không phải là lý do Ä‘em nhẫn kim cương cá»§a tôi ra chÆ¡i bạc, thế đó! - D Artagnan vừa trả lá»i vừa nắm chặt tay lại, thần kinh co giật bắn ngưá»i lên.
- Vậy cậu, nghe nốt đã. Mưá»i phần, má»—i phần má»™t trăm đồng vàng, má»—i phần chÆ¡i làm mưá»i ván, không chÆ¡i gấp thiếc để gỡ, mưá»i ba ván tôi thua tất. Mưá»i ba ván, con số 13 luôn luôn xúi quẩy vá»›i tôi, đó là ngày mưá»i ba tháng bẩy mà…
- Mẹ kiếp! - D Artagnan la lên và đứng lên khá»i bàn, chuyện lúc này khiến chàng quên cả chuyện đêm qua.
- Kiên nhẫn nào - Athos nói - tôi có má»™t kế hoạch. Tên ngưá»i Anh là má»™t tay độc đáo, sáng nay tôi thấy hắn trò chuyện Grimaud, và Grimaud báo vá»›i tôi là hắn đỠnghị vá»›i Grimaud phục vụ hắn. Tôi đánh luôn vá»›i hắn bằng Grimaud và cÅ©ng chia Grimaud ra làm mưá»i phần.
- Trá»i, lại còn thế nữa? - D Artagnan không giữ nổi phá lên cưá»i.
- Chính bản thân gã Grimaud, cậu hiểu không nào? Và vá»›i mưá»i phần cá»§a Grimaud mà tất cả cÅ©ng chưa đáng má»™t Ä‘ucatông vàng tôi gỡ lại cái nhẫn kim cương. Giá» thì cậu thá»­ nói xem lòng kiên nhẫn có phải là má»™t đức hạnh không?
- Thật tình, tôi chỉ thấy quái gở! - D Artagnan đã khuây khá»a, vừa nói vừa ôm bụng cưá»i.
- Cậu hiểu chứ, thấy mình Ä‘ang vận Ä‘á», tôi lại chÆ¡i tiếp ngay bằng nhẫn kim cương.
- Ôi quỷ sứ! - D Artagnan nói và lại sa sầm mặt lại.
- Tôi đã gỡ lại được yên cương cá»§a cậu, rồi ngá»±a cá»§a cậu rồi yên cương cá»§a tôi, ngá»±a cá»§a tôi, rồi lại thua. Tóm lại tôi lấy lại được yên cương cá»§a cậu, rồi cá»§a tôi. Äó, bây giá» chúng ta chỉ có thế. Äó là má»™t ván chÆ¡i tuyệt đẹp, vì vậy tôi dừng ở đó thôi.
D Artagnan thở phào như thể ngưá»i ta vừa cất bá» cả cái lữ quán này đè lên ngá»±c chàng.
- Rốt cuá»™c, tôi vẫn còn nhẫn kim cương chứ? - D Artagnan rụt rè há»i.
- Nguyên si! Bạn thân mến ạ. Thêm nữa là những bộ yên cương của con chiến mã của cậu và của tôi.
- Nhưng chúng ta sẽ làm gì với những yên cương mà không có ngựa?
- Tôi đã có ý kiến vỠchúng đây.
- Athos, anh làm tôi run đấy.
- Nghe đây, D Artagnan, đã lâu rồi cậu không chơi có phải không?
- Nhưng tôi không thèm chơi chút nào cả.
- Äừng có vá»™i tuyên bố như thế - Từ lâu rồi, cậu không chÆ¡i, cậu chắc chắn sẽ gặp may cho mà xem.
- Thế thì sao?
- Thế thì tên ngưá»i Anh và bạn hắn vẫn còn ở đây. Tôi nhận thấy hắn tiếc mấy bá»™ yên cương lắm. Còn cậu, cậu có vẻ tiếc con ngá»±a cá»§a cậu. Ở địa vị cậu tôi sẽ chÆ¡i bá»™ yên cương lấy con ngá»±a.
- Nhưng hắn sẽ không muốn một bộ thôi đâu.
- Thì chÆ¡i cả hai, mẹ kiếp! Tôi không phải là ngưá»i ích ká»· như cậu đâu.
- Anh chơi thật chứ? - D Artagnan ngần ngừ nói, sự tin tưởng của Athos đã bắt đầu làm chàng xiêu lòng.
- Chơi một ván thôi, thỠdanh dự đấy.
- Nhưng chính vì đã mất mấy con ngựa, tôi lại càng muốn giữ lấy mấy bộ yên cương.
- Thế thì chơi bằng nhẫn kim cương vậy.
- á»’, cái đó lại là chuyện khác, không bao giá», không bao giá» cả.
- Mẹ kiếp! - Athos nói - Tôi muốn đỠnghị cậu chÆ¡i bằng thằng Planchet lắm, nhưng cách đó đã làm rồi, thằng ngưá»i Anh có lẽ không muốn nữa đâu.
- Này Athos thân mến - D Artagnan nói - tôi thích tốt nhất là đừng có liá»u nữa làm gì.
- Äáng tiếc đấy! - Athos lạnh lùng nói - Thằng ngưá»i Anh đó có rất nhiá»u tiá»n vàng. Trá»i Æ¡i! Cứ thá»­ má»™t cái. Má»™t ván thôi mà!
- Và nếu tôi thua?
- Cậu sẽ thắng.
- Nhưng nếu tôi thua?
- À thì… Coi như cậu cho nó mấy bộ yên cương.
- Thì làm một ván - D Artagnan nói.
Athos liá»n Ä‘i tìm gã ngưá»i Anh và thấy hắn ở chuồng ngá»±a Ä‘ang ngắm nghía mấy bá»™ yên cương bằng con mắt thèm khát.
- Thật đúng dịp. Athos đặt Ä‘iá»u kiện: Hai bá»™ yên ăn má»™t con ngá»±a hay má»™t trăm đồng vàng, tùy ý chá»n. Tên ngưá»i Anh tính toán rất nhanh: hai bá»™ yên cương đáng giá ba trăm đồng vàng, hắn bằng lòng ngay.
D Artagnan vừa run vừa ném mấy con xúc xắc và đạt ba Ä‘iểm. Chàng tái ngưá»i Ä‘i khiến Athos đâm sợ lây, đành vui vẻ nói:
- Một ván xúi quẩy rồi, ông bạn. Ông đến có lũ ngựa yên cương đầy đủ mất thôi.
Tên ngưá»i Anh đắc chí, chẳng bá» công xóc quân xúc xắc, ném luôn ra bàn không thèm nhìn, tin chắc phần thắng thuá»™c vá» mình. D Artagnan quay mặt Ä‘i để giấu vẻ bá»±c tức.
- Khoan, khoan, khoan đã. - Athos nói bằng má»™t giá»ng Ä‘iá»m tÄ©nh - má»™t ván xúc xắc cá»±c kỳ lạ lùng, và tôi chỉ thấy bốn lần trong Ä‘á»i đấy: hai con má»™t!
Tên ngưá»i Anh nhìn vô cùng kinh ngạc, D Artagnan cÅ©ng nhìn và rất đỗi vui mừng.
- Phải, - Athos tiếp tục - chỉ bốn lần thôi: một lần ở nhà ông De Crêquy, một lần ở nhà tôi, ở vùng thôn quê, tại lâu đài… khi tôi còn chiếc lâu đài, lần thứ ba ở nhà ông De Treville, làm cả lũ chúng ta phải ngạc nhiên, cuối cùng lần thứ tư ở một quán rượu, lần này giã đúng vào tôi, khiến tôi thua một trăm đồng louis vàng và một bữa nhậu tối.
- Thế là ông gỡ lại được con ngá»±a cá»§a mình rồi - gã ngưá»i Anh nói.
- Hẳn rồi - D Artagnan nói.
- Không chơi gỡ ư?
- Chúng ta đã giao hẹn là không chơi gỡ. Ông nhớ chứ?
- Äúng vậy, con ngá»±a sẽ trả lại cho ngưá»i hầu cá»§a ông.
- Khoan chút đã - Athos nói, - xin phép cho tôi nói với bạn tôi một câu.
- Ông cứ tự nhiên.
Athos kéo D Artagnan ra một chỗ. D Artagnan nói:
- Thế nào! Anh muốn gì nữa ở tôi, hỡi tên cò mồi, anh muốn tôi chơi nữa, có phải không?
- Không, tôi muốn cậu suy nghĩ thôi.
- VỠcái gì?
- Cậu định lấy lại con ngựa có phải không?
- Hẳn rồi.
- Cậu nhầm rồi, tôi lấy một trăm đồng vàng cơ.
- Thôi đi, tôi lấy con ngựa.
- Và cậu nhầm rồi, tôi xin nhắc lại như vậy. Làm gì được vá»›i má»™t con ngá»±a cho hai ngưá»i chúng ta, tôi không thể cưỡi lên mông ngá»±a và chúng ta có vẻ như hai con trai nhà Âymông (2) bị chết. Cậu cÅ©ng không thể Ä‘ang tâm cưỡi tuấn mã để tôi Ä‘i bá»™ bên cạnh được. Tôi, không cân nhắc lôi thôi gì cả, tôi lấy má»™t trăm đồng vàng, chúng ta Ä‘ang cần tiá»n để trở vá» Paris.
- Athos, tôi vẫn muốn lấy ngựa.
- Ôi cậu nhầm rồi, bạn Æ¡i. Má»™t con ngá»±a Ä‘i vòng kiá»ng, má»™t con ngá»±a vấp chân, trẹo gối, má»™t con ngá»±a ăn chung máng vá»›i con ngá»±a sổ mÅ©i, đó má»™t con ngá»±a như thế chỉ có mất toi má»™t trăm đồng vàng. Rồi lại còn chá»§ thì phải nuôi ngá»±a, đằng này trái lại, má»™t trăm đồng vàng nó nuôi chá»§.
- Nhưng chúng ta trở vỠthế nào?
- Trên lÅ© ngá»±a cá»§a bá»n ngưá»i hầu cá»§a chúng ta. Mẹ kiếp!
- Ngưá»i ta nhìn hình dạng chúng ta sẽ thấy ngay chúng ta là những ngưá»i gặp phải hoàn cảnh không may.
- Cái bộ dạng đẹp đẽ của chúng ta trên lưng hai con nghẽo, còn Porthos và Aramis thì tưng tưng trên hai con ngựa chứ!
- Aramis, Porthos ư! - Athos la lên và bật cưá»i.
- Cưá»i gì? - D Artagnan há»i, chàng chẳng hiểu tại sao bạn mình lại hô hố cưá»i.
- Không có gì đâu, ta tiếp tục thôi - Athos nói.
- Như thế, ý kiến của anh?…
- Là lấy một trăm đồng vàng, D Artagnan ạ, với một trăm đồng vàng, chúng ta sẽ phè phỡn cho đến cuối tháng, chúng ta đã trải qua bao nhiêu gian lao vất vả, cậu thấy không, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt chứ.
- Tôi nghỉ ngÆ¡i ư? á»’, không, Athos, đến Paris má»™t cái là tôi lập tức Ä‘i tìm ngưá»i đàn bà tá»™i nghiệp ấy ngay.
- ÄÆ°á»£c rồi! Thế cậu tưởng con ngá»±a cá»§a cậu sẽ có ích cho cậu trong việc đó hÆ¡n là những đồng vàng quý giá ư? Cậu hãy lấy má»™t trăm đồng vàng ấy Ä‘i! bạn ạ, hãy lấy má»™t trăm đồng vàng.
D Artagnan chỉ cần má»™t lý do để đầu hàng. Lý lẽ này có vẻ xuất sắc Vả lại chống chá»i mãi, chàng sợ mình có vẻ ích ká»· trong con mắt Athos. Chàng gật đầu, và chá»n má»™t trăm đồng vàng gã ngưá»i Anh đếm ngay tại chá»—.
Rồi hỠchỉ còn nghĩ tới việc ra đi. Hòa ước đã ký ngoài con ngựa già của Athos phải trả thêm sáu đồng vàng cho chủ quán.
D Artagnan và Athos chiếm lấy ngá»±a cá»§a Planchet và Grimaud, hai ngưá»i hầu đội hai bá»™ yên lên đầu và Ä‘i bá»™ theo.
Dù cưỡi ngá»±a tồi, đôi bạn vẫn vượt trước hai ngưá»i hầu và đến Vỡ Tim. Từ xa hỠđã gặp Aramis Ä‘ang âu sầu tá»±a cá»­a sổ, và giống như chị Anne tôi, nhìn bụi rắc phía chân trá»i(3).
Äôi bạn hô vang lên:
- Ê này! Aramis, cậu đang làm cái quái gì thế?
- À, cậu đấy ư, D Artagnan, và anh nữa, Athos - chàng trai trẻ nói - Tôi Ä‘ang nghÄ© cá»§a cải trên Ä‘á»i sao nó ra Ä‘i nhanh đến thế và con ngá»±a Anh cá»§a tôi cÅ©ng Ä‘i xa và vừa biến mất trong lốc bụi, đối vá»›i tôi là má»™t hình ảnh sinh động vá» sá»± mong manh cá»§a má»i vật trên Ä‘á»i. Cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng vậy, có thể quy lại bằng ba từ "Erat, est, fuit"(4).
- Thật ra thế nghÄ©a là thế nào? - D Artagnan há»i và bắt đầu nghi ngá» sá»± thật.
- NghÄ©a là tôi vừa bị lừa má»™t quả sáu mươi đồng louis vàng lấy má»™t con ngá»±a mà chỉ nhìn cách nó di chuyển thôi cÅ©ng Ä‘oán ra nó phi nước kiệu năm dặm má»™t giá».
D Artagnan và Athos phá lên cưá»i.
- D Artagnan thân mến - Aramis nói - đừng giận tôi quá nhé, tôi xin cậu đấy, vì nhu cầu thì bất chấp luật lệ. Vả lại, trước hết tôi đã bị trừng phạt rồi, vì cái tên lái ngá»±a bất lương ấy đã xoáy mất cá»§a tôi ít nhất năm mươi louis vàng. Mà các vị cÅ©ng là những ngưá»i Ä‘iá»u hành giá»i đấy chứ, các vị đến đây bằng ngá»±a cá»§a bá»n hầu và bắt bá»n hầu dắt tay những con ngá»±a quý cá»§a các vị, nhẹ nhàng, từng quãng má»™t.
CÅ©ng vào lúc ấy má»™t xe chở hàng từ phía Amiêng đã hiện ra được má»™t lúc bây giỠđã tá»›i nÆ¡i và dừng lại, rồi Planchet và Grimaud ra khá»i xe vá»›i bá»™ yên cương đội trên đầu.
Chiếc xe chở hàng Ä‘i không vá» Paris, và hai chàng hầu ta đã Ä‘iá»u đình cho Ä‘i nhá» xe và sẽ đãi ngưá»i đánh xe giải khát suốt dá»c đưá»ng.
- Thế là thế nào? - Aramis thấy cung cảnh vừa diá»…n ra liá»n há»i - Sao lại chỉ có má»—i yên thôi?
- Bây giỠcậu hiểu rồi chứ? - Athos nói.
- Các bạn tôi ơi, thế thì đúng như tôi rồi. Tôi cũng giữ lại yên cương, theo linh tính thôi. Ê này, Bazin! Mang bộ yên cương mới của ta xếp cạnh những bộ của mấy ông đây.
- Và anh làm thế nào vá»›i mấy vị mục sư cá»§a anh? - D Artagnan há»i.
- À, hôm sau tôi má»i hỠăn trưa - Aramis nói - Ở đây có loại vàng hảo hạng, đại khái như thế. Tôi cho há» uống say khướt cò lả. Thế là lão mục sư liá»n chống lại tôi rá»i bỠđồng phục ngá»± lâm, còn ông giáo sÄ© dòng Tên thì lại yêu cầu tôi xin giúp ông ta vào ngá»± lâm quân.
- Súp món luận văn đi! - D Artagnan hô lên - Súp luận văn đi? Tôi yêu cầu bãi bỠluận văn đấy.
- Từ khi ấy - Aramis tiếp tục - tôi sống thoải mái. Tôi bắt đầu làm má»™t thi khúc má»™t vần. CÅ©ng khó khăn đấy. Nhưng giá trị cá»§a má»i thứ là trong sá»± khó khăn. Tính cách bài thÆ¡ có đôi chút khuynh nữ. Tôi sẽ Ä‘á»c khổ đầu cho các bạn nghe, có tất cả bốn trăm câu và chỉ kéo dài má»™t phút.
D Artagnan ghét thi ca hầu như ngang vá»›i tiếng Latinh liá»n bảo:
- Thật tình, anh Aramis thân mến ạ, hãy thêm giá trị cá»§a sá»± ngắn gá»n vào cái giá trị cá»§a sá»± khó khăn, anh sẽ tin chắc ít nhất thÆ¡ anh sẽ có hai giá trị.
- Rồi các bạn sẽ thấy. - Aramis tiếp tục - Nó toát ra những niá»m đắm say chân thá»±c - Æ  kìa, các bạn, chúng ta quay vỠđến Paris rồi ư? Hoan hô, mong mãi đây. Thếlà chúng ta lại sắp gặp Porthos rồi. Thế má»›i tuyệt. Các bạn không thể tưởng được tôi nhá»› cái tay đại ngô nghê này thế nào đâu. Hắn có nhẽ không bán ngá»±a như cánh ta đâu cho dù giá má»™t vương quốc. Tôi những muốn thấy hắn Ä‘ang ngồi trên yên ngá»±a. Tôi tin chắc sẽ giống như Äại đế Môgôn(5).
Há» dừng lại má»™t tiếng đồng hồ cho ngá»±a nghỉ. Aramis thanh toán tiá»n cho Bazin lên ngồi xe hàng cùng vá»›i các bạn rồi lại tiếp tục lên đưá»ng để gặp lại Porthos.
Má»i ngưá»i thấy chàng Ä‘ang đứng, đỡ xanh xao hÆ¡n D Artagnan gặp lần trước, rồi thấy ngồi vào bàn ăn dù dá»n cho má»™t mình chàng, cÅ©ng có thể hình dung ra má»™t bữa trưa cho cả bốn ngưá»i, má»™t bữa trưa gồm thịt nấu nướng rất ngon, rượu nho kén chá»n và quả cây tuyệt ngon.
- À, mẹ kiếp! - Chàng vừa đứng lên vừa nói - Các bác đến thật tuyệt, tôi mới chỉ đụng đến món xúp, ăn trưa với tôi thôi.
- á»’, ồ, - D Artagnan nhận xét - Không phải Mousqueton dùng thòng lá»ng quăng những chai rượu này chứ - Lại còn thịt bá»c mỡ nướng và thăn bò nữa…
- Tôi đang ăn trả bữa mà - Porthos nói - tôi ăn trả bữa.
- Không gì làm suy yếu bằng cái món trẹo xương chết tiệt đó, anh đã bị trẹo xương bao giỠchưa, Athos?
- Chưa bao giá». Chỉ có tôi nhá»› trong cuá»™c há»—n chiến ở phố Fréjus ngày nào, tôi bị má»™t nhát gươm, cÅ©ng phải mất mưá»i lăm mưá»i tám ngày gì đó, khiến tôi bị ốm yếu hệt như cậu ấy.
- Nhưng bữa trưa này không phải dá»n cho má»™t mình anh đấy chứ Porthos? - Aramis nói.
- Không - Porthos đáp - Tôi đợi mấy nhà quý tộc quanh đây nhưng hỠvừa đến bảo là không đến được, các bác thay hỠvậy, vẫn thế cả thôi mà. Ê này, Mousqueton? Ghế đâu, và mang gấp đôi rượu ra đây.
- Các cậu có biết chúng ta ăn gì ở đây không? Chừng mươi phút sau, Athos há»i má»i ngưá»i.
- Mẹ kiếp! - D Artagnan trả lá»i - tôi ăn thịt bê nấu chua vá»›i tá»§y và rau cácđông.
- Và tôi thăn cừu non - Porthos nói.
- Còn tôi lưá»n gà - Aramis nói.
- Các vị nhầm tất - Athos nghiêm nghị nói - các vị ăn ngựa đấy.
- Ngựa thì ngựa! - D Artagnan nói.
- Thịt ngá»±a ư! - Aramis cau mặt lợm giá»ng nói.
Porthos ngồi im không trả lá»i.
- Phải, ăn ngựa? Có phải không, Porthos chúng ta đang ăn ngựa? Có khi ăn cả yên cương cũng nên!
- Không đâu, các bác ạ, yên cương thì tôi giữ lại - Porthos nói.
- Thì ra chúng ta kẻ tám lạng, ngưá»i ná»­a cân cả. - Aramis nói - Cứ như ta bàn trước vá»›i nhau ấy.
- Biết làm thế nào - Porthos nói - con ngựa ấy làm cho mấy vị khách của tôi phải xấu hổ, mà tôi thì lại không muốn làm hỠxấu hổ!
- Rồi lại thêm cái bà nữ Công tước của anh vẫn cứ ở vùng suối nóng, có phải không? - D Artagnan nói tiếp.
- Vẫn thế - Porthos trả lá»i - Mà thật tình cái lão trấn thá»§ tỉnh này, má»™t trong những vị quý tá»™c tôi má»i ăn trưa hôm nay ấy cứ thèm con ngá»±a quá cÆ¡, cho nên tôi đã cho lão ta.
- Cho ư? - D Artagnan kêu lên.
- á»’, trá»i Æ¡i, phải cho lão! Äấy là cách nói thôi! - Porthos nói - bởi giá con ngá»±a phải đến má»™t trăm năm mươi louis vàng và cái tên bá»§n xỉn ấy chỉ muốn trả tôi có tám mươi.
- Không yên chứ? - Aramis nói.
- Ừ, không yên.
- Các vị nhận thấy chưa - Athos nói - Hóa ra Porthos lại bán được giá hơn tất cả chúng ta.
- Thế là tất cả phá lên cưá»i hô hố làm cho Porthos cứ ngây ngưá»i ra. Nhưng má»i ngưá»i giải thích cho chàng ngay lý do má»i ngưá»i cưá»i, khiến chàng ầm Ä© chia sẻ ngay theo thói quen cá»§a mình.
- Thành thá»­ má»i ngưá»i chúng ta Ä‘á»u sẵn vốn cả? - D Artagnan há»i.
- Mình thì không - Athos nói - Mình thấy món rượu nho Tây Ban Nha cá»§a Aramis ngon quá, thế là mình cho chất sáu mươi chai lên chiếc xe hàng cá»§a bá»n ngưá»i hầu, thành ra nhẵn túi rồi.
- Còn tôi - Aramis nói - các bạn thá»­ tưởng tượng xem tôi đã cúng đến đồng xu cuối cùng cho nhà thá» MôngÄ‘iÄ‘iÆ¡ và cho các giáo sÄ© dòng Tên ở Amiêng, ngoài ra tôi có những cam kết buá»™c phải giữ những lá»… misa cho tôi và cho các vị mà tôi tin chắc nhá» thế, chúng ta mạnh khá»e may mắn hÆ¡n.
- Và tôi, - Porthos nói - cái chá»— trẹo gối cá»§a tôi, các anh tưởng không tốn kém hay sao? Không kể thương tích cá»§a Mousqueton mà tôi buá»™c phải má»i thầy giải phẫu đến má»—i ngưá»i hai lần, lão ta bắt tôi phải trả tiá»n thăm khám gấp đôi viện cá»› cái tên Mousqueton ngu ngốc ấy đã để cho má»™t viên đạn bắn trúng vào chá»— mà ngưá»i ta thưá»ng chỉ cho thầy thuốc xem thôi. Cho nên tôi đã phải căn dặn nó kỹ càng lần sau đừng để bị thương ở chá»— ấy nữa.
Athos cưá»i nháy vá»›i D Artagnan và Aramis rồi nói:
- Chà, chà, tôi thấy cậu xá»­ sá»± vá»›i gã hầu tá»™i nghiệp quá hào phóng đấy. Äúng là má»™t ông chá»§ tốt.
- Tóm lại - Porthos tiếp tục - trả hết má»i khoản chi tiêu, chắc chắn tôi chỉ còn ba mươi êqui vàng.
- Và tôi chừng mươi đồng - Aramis nói.
- Xem nào, - Athos nói - hình như chúng ta Ä‘á»u là những vua Crésus cả(6) Má»™t trăm đồng pítxtôn vàng cá»§a cậu còn bao nhiêu hở D Artagnan?
- Một trăm của tôi ư? Trước hết, tôi đã cho anh năm chục rồi.
- Cậu tin vậy ư?
- Mẹ kiếp!
- À đúng, tôi nhớ ra rồi.
- Rồi tôi trả sáu đồng cho chủ quán.
- Cái tên chủ quán chó má ấy ư! Tại sao cậu lại cho nó sáu đồng.
- Thì chính anh bảo tôi cho nó còn gì.
- Äúng là tôi quá tốt vá»›i nó. Tóm lại, còn bao nhiêu?
- Còn hai nhăm đồng - D Artagnan nói.
- Và tôi Athos vừa nói vừa móc túi ra mấy xu lẻ - tôi…
- Anh, sạch sành sanh.
- Thú thực, ít quá, chẳng bõ góp vào của chung.
- Bây giá», ta tính thá»­ xem còn bao nhiêu tất cả nào?
- Porthos?
- Ba mươi đồng êqui.
- Aramis?
- Mưá»i đồng pítxtôn.
- Còn cậu D Artagnan?
- Hai mươi lăm.
- Tất cả là bao nhiêu? - Athos nói.
- Bốn trăm bẩy nhăm đồng livrÆ¡! - D Artagnan, tính toán giá»i như Acsimét nói.
- Äến Paris, có lẽ chúng ta còn chừng bốn trăm, lại còn yên cương nữa - Porthos nói.
- Nhưng những con ngựa kỵ binh của chúng ta thì sao đây? - Aramis nói.
- Thế này nhé! bốn con ngá»±a cá»§a bá»n ngưá»i hầu, ta sẽ lấy hai con cho chá»§ bằng cách gắp thăm. Số bốn trăm livrÆ¡ ta sẽ lấy má»™t ná»­a mua má»™t con cho má»™t cậu chưa có ngá»±a, rồi còn bao nhiêu ta sẽ vét túi đưa cho D Artagnan, cậu ấy mát tay, để chÆ¡i luôn ngay ở sòng bạc ta gặp. Thế đó.
- Thôi ăn đã, - Porthos nói - Nguội hết cả rồi.
Bốn ngưá»i bạn từ lúc đó tạm yên tâm vá» những ngày sắp tá»›i, liá»n ăn uống thá»a thuê, chá»— còn thừa dành cho các vị Mousqueton, Bazin, Planchet và Grimaud.
Äến Paris, D Artagnan thấy má»™t bức thư cá»§a ông De Treville báo cho chàng biết, thể theo lá»i cầu xin cá»§a ông, nhà Vua vừa má»›i gia ân cho chàng được xung vào ngá»± lâm quân.
Vì đó là tất cả những gì D Artagnan mong ước ở trên Ä‘á»i, đã đành chưa kể sá»± khao khát được gặp lại bà Bonacieux, chàng sướng run ngưá»i chạy đến nhà các bạn vừa má»›i chia tay nhau được ná»­a tiếng đồng hồ, và chàng thấy há» Ä‘á»u rất buồn và rất ưu tư. Há» há»p bàn ở nhà Athos, Ä‘iá»u đó luôn luôn chỉ rõ những tình thế nghiêm trá»ng nào đó Ä‘ang xảy ra.
- Ông De Treville cũng vừa báo cho hỠbiết quyết định dứt khoát của Hoàng thượng là mở chiến dịch vào ngày một tháng năm. HỠphải lập tức chuẩn bị quân trang.
Bốn triết gia sửng sốt nhìn nhau, ông De Treville không đùa vỠmặt quân kỳ.
- Các anh thá»­ tính xem những bá»™ quân trang ấy mất bao nhiêu tiá»n? - D Artagnan nói.
- á»’, chẳng có gì để nói cả - Aramis trả lá»i - chúng ta vừa má»›i tính toán chi ly chặt chẽ rồi, và má»—i ngưá»i chúng ta phải có má»™t nghìn năm trăm đồng livrÆ¡.
- Bốn lần mươi lăm là sáu mươi, tức sáu nghìn livrơ - Athos nói.
- Tôi thấy hình như chỉ vá»›i má»™t nghìn livrÆ¡ má»—i má»™t ngưá»i…
D Artagnan nói - Äúng là tôi không nói theo kiểu chặt chẽ mà theo kiểu biện lý(7)
Cái tiếng biện lý làm thức tỉnh Porthos. Chàng nói:
- Thôi được, tôi sá»±c nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u.
- Hẳn là má»™t Ä‘iá»u hay ho rồi, còn như tôi, thậm chí má»™t ná»­a Ä‘iá»u cÅ©ng không xong - Athos lạnh lùng nói - còn như D Artagnan thưa các vị, hạnh phúc từ nay được là dân ngá»± lâm như chúng ta làm cho hắn phát Ä‘iên. Má»™t nghìn livrÆ¡ ư! Tôi tuyên bố riêng tôi thôi, tôi cần phải hai nghìn.
Aramis liá»n nói tiếp:
- Bốn lần hai thành tám. Vậy cần phải tám nghìn livrÆ¡ cho chúng ta để mua sắm quân trang. Äúng là chúng ta má»›i chỉ có yên cương.
- Thêm nữa - Athos vừa nói vừa chá» D Artagnan Ä‘i cám Æ¡n ông De Treville, rồi đóng cá»­a lại - Thêm nữa, cái nhẫn kim cương tuyệt đẹp lấp lánh ở ngón tay anh bạn chúng ta. Mẹ kiếp D Artagnan là ngưá»i bạn quá tốt không thể để anh em trong cÆ¡n túng quẫn khi hắn Ä‘eo ở ngón giữa má»™t món tiá»n có thể chuá»™c được cả má»™t ông vua.
Chú thích:
(1) Nữ thần Minéc, còn gá»i là nữ thần Palátx, nữ thần Atêna, con gái cá»§a thần Já»›tx, nữa thần cá»§a sá»± thông thái và nghệ thuật Trong Iliat, cÆ¡n giận khá»§ng khiếp cá»§a Akin là do Atêna hay Minéc giật tóc.
(2) Bốn con trai nhà Âymông trong tiểu thuyết võ hiệp thế kỷ 12 gồm 14.489 cảu thơ, là Rơnô, Ghitxca, Ala và Rítsa, cả bốn cùng cưỡi trên một con ngựa thần kỳ Baya chống lại Hoàng đế Charlesma.
(3) Trong truyện cổ tích con yêu Râu xanh cá»§a Perault. Anne là chị cá»§a ngưá»i vợ cuối cùng cá»§a con yêu Râu xanh. Con yêu báo giá» tận số cá»§a ngưá»á»‰ vợ này vì phạm tá»™i hở chuyện. Anne đứng trên đỉnh tháp. Cô em gá»i "Chị Anne Æ¡i, chị không thấy ai đến ư?". "Chị chẳng thấy ai mà chỉ thấy mặt trá»i Ä‘ang rắc bụi sáng và cá» má»c xanh rá»n!".
(4) Tiếng Latinh có nghĩa: sẽ sinh ra, tồn tại, biến mất. Ở đây Dumas có lẽ định dùng từ Erit (sẽ tồn tại) chứ không phải Erat (đã từng tồn tại, tức biến mất rồi).
(5) Äại đế Môgôn (1483-1530) triá»u đại do BaberÆ¡, chắt cá»§a Taméclan dòng dõi Thành Cát Tư Hãn sáng lập bao gồm cả Thổ NhÄ© Kỳ và xứ Hindu.
(6) Crésus: quốc vương cuối cùng cá»§a LyÄ‘i vùng Tiểu Ã, nổi tiếng vá» những tài nguyên là cát có lẫn hạt vàng ở Pắc tôn. Sau bị Xyarút đánh bại và bị bắt làm tù binh. kinh đô bị đốt (thế ká»· 6, trước công nguyên)
(7) Procureur - biện lý, cÅ©ng gá»i là kiểm sát trưởng - nghÄ©a ở đây là kiểm sát nhưng ở đây còn có sá»± chÆ¡i chữ nữa là Procurcuse - bà biện lý, cÅ©ng có nghÄ©a là tú bà, trùm ** (trên đã chú thích)
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #30  
Old 16-04-2008, 09:41 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 29

Săn tìm quân trang.



Ngưá»i băn khoăn lo lắng nhất trong số bốn ngưá»i bạn chắc chắn phải là D Artagnan, cho dù vá»›i tư cách cận vệ quân(1) chàng dá»… trang bị hÆ¡n là mấy tướng ngá»± lâm quân, Ä‘á»u là các lãnh chúa nhưng chàng thá»±c tập sinh cận vệ Gátxcông vốn tính lo xa đến mức keo cú đồng thá»i lại huênh hoang chẳng thua gì Porthos. Cùng vá»›i mối bận tâm xuất phát từ tính phù phiếm, lúc này còn có cả má»™t sá»± lo âu ít vị ká»· hÆ¡n. Chàng đã hết sức Ä‘i thăm dò tin tức bà Bonacieux mà vẫn biệt tăm hÆ¡i. Ông De Treville đã nói chuyện này vá»›i Hoàng hậu. Hoàng hậu cÅ©ng không biết bà vợ trẻ ông hàng xén ở đâu và hứa sẽ cho tìm.
Nhưng lá»i hứa thật mÆ¡ hồ và chẳng làm D Artagnan yên tâm mấy.
Athos không ra khá»i phòng mình. Chàng kiên quyết chả tá»™i gì phải Ä‘i đâu để trang bị cho mình. Chàng nói vá»›i bạn bè:
- Chúng ta còn mưá»i lăm ngày nữa phải không? Nếu trong mưá»i lăm ngày ấy, tôi không tìm thấy gì hoặc đúng hÆ¡n là không có gì đến tìm tôi, vì tôi vốn rất ngoan đạo, không thể dùng súng ngắn tá»± bắn vỡ đầu mình, tôi sẽ tìm cách gây sá»± khéo vá»›i bốn tay cận vệ cá»§a Äức Giáo chá»§ hoặc tám thằng ngưá»i Anh, đánh nhau cho đến khi có má»™t đứa giết chết tôi, chúng đông thế, Ä‘iá»u đó chắc không tránh khá»i. Lúc đó ngưá»i ta sẽ nói tôi chết vì nhà Vua, thành ra tôi vẫn phục vụ mà không cần trang bị gì.
Porthos, hai tay sau lưng, tiếp tục đi đi lại lại và gật gù nói:
- Ta sẽ làm theo cái cách của ta.
Aramis thì lo lắng, đầu tóc rối bù và chẳng nói gì.
Qua những chi tiết thảm hại ấy, có thể thấy được một cảnh não nỠđang ngự trị cái cộng đồng này.
Những ngưá»i hầu vá» phía mình, giống như những con chiến mã cá»§a Hypôlít(2) cÅ©ng chia sẻ ná»—i buồn phiá»n cá»§a chá»§.
Mousqueton làm lương khô. Bazin vẫn luôn luôn má»™ đạo không rá»i khá»i các nhà thá». Planchet nhìn ruồi bay và Grimaud mà sá»± quẫn bách nói chung không thể quyết định gã phá vỡ sá»± yên tÄ©nh mà chá»§ gã đã thiết lập, chỉ thốt lên những tiếng thở dài khiến đá cÅ©ng phải má»m ra.
Ba ngưá»i bạn, vì Athos đã thá» không rá»i má»™t bước chân để trang bị cho mình, má»™t buổi sá»›m đã ra khá»i nhà và trở vá» rất muá»™n. Há» lang thang trên các đưá»ng phố, nhìn từng viên đá lát đưá»ng xem liệu ai đó khi Ä‘i qua có đánh rÆ¡i túi tiá»n nào không.
Äi đến đâu há» cÅ©ng chăm chăm chú chú như thể Ä‘ang bám theo dấu chân ai vậy. Khi gặp nhau, há» nhìn nhau thất vá»ng như muốn nói: đằng ấy có vá»› được cái gì không?
Tuy nhiên, vì Porthos đã tìm cho mình má»™t ý tưởng riêng và vì chàng kiên trì theo Ä‘uổi nó, chàng là ngưá»i đầu tiên bắt tay hành động. Má»™t hôm D Artagnan bắt gặp chàng Ä‘i vá» phía nhà thá» Thánh LÆ¡, theo bản năng liá»n bám theo chàng. Chàng bước vào đất Thánh sau khi đã vuốt ria mép vểnh lên và vuốt mượt râu cằm, Ä‘iá»u đó luôn luôn báo hiệu chàng Ä‘ang có những ý đồ chinh phục rõ rệt nhất. Vì D Artagnan đã có ý phòng ngừa khá»i bị lá»™ mặt, nên Porthos tin rằng không ai thấy mình, D Artagnan vào theo sau. Porthos đến tá»±a lưng vào má»™t chiếc cá»™t. D Artagnan vẫn không để bị bắt gặp, tá»±a lưng vào chiếc cá»™t khác.
Äúng lúc Ä‘ang có má»™t bài thuyết giáo, khiến trong nhà thá» có rất đông ngưá»i. Porthos lợi dụng tình thế ấy để liếc nhìn phụ nữ. Nhá» sá»± chăm sóc chu đáo cá»§a Mousqueton, mã ngoài cá»§a chàng cách xa sá»± cùng quẫn bên trong. MÅ© dạ tuy có hÆ¡i sởn thật, lông mÅ© có đôi chút bạc màu, các đưá»ng thêu đã hÆ¡i mở, những tua ren đã rạn, nhưng ở nÆ¡i tranh tối tranh sáng, má»i thứ lặt vặt ấy Ä‘á»u tiêu biến, và Porthos vẫn cứ là chàng Porthos bảnh bao.
D Artagnan nhận thấy trên chiếc ghế dài kê gần chá»— Porthos và chàng tá»±a cá»™t nhất, má»™t thứ sắc đẹp đã chín nẫu hÆ¡i ngả vàng, hÆ¡i khô héo, nhưng giương giương kiêu kỳ dưới những lá»›p khăn mÅ© Ä‘en. Äôi mắt cá»§a Porthos lén lút nhìn xuống ngưá»i đàn bà đó, rồi chập chá»n liệng dần ra xa tá»›i gian giữa cá»§a giáo đưá»ng.
Vá» phần mình, vị phu nhân đó thỉnh thoảng lại đỠmặt lên, liếc nhanh như ánh chá»›p vá» phía chàng Porthos chấp chá»›i, và ngay tức khắc đôi mắt cá»§a Porthos càng lượn lá» giận dữ. Rõ ràng đây là má»™t trò ma mãnh cốt chá»c tức phát Ä‘iên bà trùm đồ Ä‘en, bởi vì bà ta cắn môi đến bật máu, gãi sống mÅ©i và cứ loay hoay má»™t cách tuyệt vá»ng trên chá»— ngồi cá»§a mình.
Thấy thế, Porthos lại vê ngược ria mép, và vuốt râu cằm và bắt đầu ra hiệu vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà đẹp ngồi cạnh dàn đồng ca, không những là má»™t phu nhân kiá»u diá»…m, mà còn chắc chắn là má»™t bậc mệnh phụ, bởi vì bà ta có má»™t thằng bé da Ä‘en bưng theo má»™t chiếc nệm gối để mình quỳ và má»™t thị nữ cầm má»™t chiếc túi thêu gia huy đựng sách lá»… để Ä‘á»c kinh.
Bà đội khăn mũ đen theo dõi cái nhìn đảo đi đảo lại của Porthos và nhận thấy con mắt chàng dừng lại ở vị phu nhân có nệm gối nhung, có thị đồng, thị nữ theo hầu.
Trong khi ấy, Porthos chÆ¡i riết hÆ¡n, thôi thì đủ thứ, mắt chấp cha chấp chá»›i, ngón tay để lên môi, những nụ cưá»i ná»­a miệng sát nhân và thá»±c tế Ä‘ang sát hại ngưá»i đẹp bị khinh miệt.
Vì vậy dưới danh nghÄ©a mêâ culpâ(3) bà ta đấm ngá»±c thốt lên má»™t tiếng "hừm" to đến ná»—i má»i ngưá»i kể cả ngưá»i đàn bà có nệm gối đỠđá»u quay lại phía bà ta Porthos vẫn trÆ¡ trÆ¡. Tuy chàng thừa hiểu. Nhưng chàng làm như Ä‘iếc.
Ngưá»i đàn bà có nệm gối đỠvì quá đẹp nên đã tác động mạnh đến bà đội khăn mÅ© Ä‘en khi thấy ở con ngưá»i kia má»™t mối cừu địch thá»±c sá»± đáng sợ, cÅ©ng tác động mạnh đến Porthos khi thấy nàng xinh đẹp hÆ¡n bà đội khăn mÅ© Ä‘en rất nhiá»u, còn tác động mạnh đến cả D Artagnan khi nhận ra đó là ngưá»i đàn bà Măng, ở Cale và ở ÄuvrÆ¡ mà kẻ ngược đãi chàng, có sẹo mặt, đã chào bằng cái tên Milady.
D Artagnan không rá»i mắt khá»i ngưá»i đàn bà có đệm gối Ä‘á», vẫn tiếp tục theo dõi trò ma cá»§a Porthos khiến chàng rất thích thú. Chàng Ä‘oán chắc ngưá»i đàn bà đội khăn mÅ© Ä‘en chính là bà biện lý ở phố LÅ© Gấu, mà nhất định như thế vì nhà thá» Thánh LÆ¡ không xa phố ấy lắm.
Bằng suy luận D Artagnan Ä‘oán Porthos Ä‘ang tìm cách trả thù cho lần thất bại ở Săngtily, lúc đó bà biện lý đã tá» ra quá cứng rắn vá» túi tiá»n.
Nhưng giữa tất cả đám ngưá»i đó, D Artagnan cÅ©ng nhận thấy không có má»™t gương mặt nào tương xứng vá»›i những lối bướm hoa cá»§a Porthos, chỉ là những quái tượng và ảo tưởng mà thôi. Nhưng đối vá»›i má»™t tình yêu đích thá»±c, má»™t sá»± ghen tuông thật sá»±, liệu có hiện thá»±c nào khác vá»›i những ảo tưởng và những quái tượng không?
Bài thuyết giáo kết thúc. Bà biện lý tiến lại chậu nước phép.
Porthos đã đến trước và đáng lẽ chỉ nhúng má»™t ngón tay, lại nhúng cả bàn tay. Bà biện lý mỉm cưá»i tưởng rằng vì bà mà Porthos trở nên quá bối rối nhưng bà ta đã nhận ra ngay mình đã nhầm má»™t cách tai hại. Khi bà ta chỉ còn cách chàng không quá ba bước chân, chàng đã quay mặt nhìn không chá»›p vào ngưá»i đàn bà có nệm gối đỠcÅ©ng đã đứng lên và tiến gần lại, theo sau là thằng bé da Ä‘en và cô gái hầu phòng.
Khi ngưá»i đàn bà này đến sát Porthos, chàng liá»n rút bàn tay ướt đẫm nước thánh ra. Ngưá»i đẹp má»™ đạo chấm bàn tay thon thả cá»§a mình vào bàn tay to lá»›n cá»§a Porthos, rồi vừa mỉm cưá»i vừa làm dấu thánh và ra khá»i nhà thá».
- Thật là quá quắt đối vá»›i bà biện lý. Bà ta không nghi ngá» gì nữa là ngưá»i đàn bà kia và Porthos đã tống tình nhau. Nếu bà ta là má»™t mệnh phụ thì bà sẽ ngất mất. Nhưng vì bà chỉ là má»™t bà biện lý(4), bà đành nén giận nói vá»›i chàng lính ngá»± lâm:
- Này, ông Porthos, ông không biếu tôi nước thành à?
Nghe giá»ng nói ấy, Porthos làm như giật nảy mình, như thể má»™t ngưá»i vừa thức dậy sau má»™t giấc ngá»§ trăm năm.
- B…à... bà đấy à! - Chàng kêu lên - Äúng là bà đấy ư? - Ông chồng bà, ông CÆ¡kÆ¡na yêu quý ấy có được khá»e không? Ông ấy vẫn cứ keo cú như xưa đấy chứ? Không biết mắt tôi để đâu mà suốt hai tiếng đồng hồ thuyết pháp tôi lại không nhìn thấy bà đấy nhỉ?
- Thưa ông, tôi ở cách ông hai bước chân thôi - ngưá»i đàn bà trả lá»i - nhưng ông không thấy được tôi vì ông chỉ để mắt ông đến ngưá»i đàn bà đẹp mà ông vừa cho nước thánh ấy.
Porthos giả vỠbối rối:
- À, ra bà cũng để ý…
- Có mà mù mới không trông thấy.
- Vâng - Porthos hỠhững nói - đó là một nữ công tước trong số các bà bạn tôi mà tôi phải vất vả lắm mới gặp được vì thói ghen tuông của ông chồng, và bà ấy đã báo trước cho tôi hôm nay sẽ tới đây, chỉ cốt để gặp tôi trong cái nhà thỠnhỠbé ở cái khu phố khuất vắng này.
- Ông Porthos này - bà biện lý nói - liệu ông có lòng tốt cho tôi được khoác tay trong dăm phút không? Tôi sẵn sàng trò chuyện với ông đây.
- Sao lại thế được thưa bà - Porthos vừa nói vừa nháy mắt vá»›i chính mình như má»™t tay chÆ¡i bạc Ä‘ang cưá»i vì nước bạc bịp mình sắp đánh.
Trong khi đó, D Artagnan đang bám theo Milady. Chàng liếc nhìn vỠphía Porthos và thấy cái nháy mắt đắc thắng ấy.
"Ề, á», - chàng vừa tá»± nhá»§ vừa lý giải theo hướng cá»§a thứ đạo lý dá»… dãi lạ lùng cá»§a cái thá»i đại bướm ong ấy - cứ kiểu này thì sẽ có má»™t tên có thể trang bị đúng thá»i hạn được đây".
Porthos đành chịu cho cánh tay cá»§a bà biện lý níu xuống như má»™t con thuyá»n chịu theo tay lái, Ä‘i đến nhà tu kín Thánh Magloa, má»™t lối Ä‘i ít ngưá»i qua lại, hai đầu khép lại bằng hai cá»­a quay, ở đây, ban ngày chỉ thấy ăn mày Ä‘ang ăn hoặc trẻ con Ä‘ang chÆ¡i đùa.
Bà biện lý thấy yên tâm vì không có bất cứ ngưá»i xa lạ nào ngoài đám dân thông thưá»ng cá»§a địa phương có thể trông thấy hoặc nghe thấy, liá»n kêu lên:
- Ôi, ông Porthos! Có vẻ như ông là một tay đại thắng rồi!
- Tôi ư, thưa bà! - Porthos vừa nói vừa vênh váo - Mà tại sao lại thế được?
- Thì chốc chốc lại ra hiệu, và nước thánh ấy? Nhưng ít nhất cũng phải là một Quận chúa, cái bà với thằng bé da đen và cô gái hầu phòng ấy!
- Bà nhầm rồi, lạy Chúa, không- Porthos trả lá»i - chỉ là má»™t nữ Công tước thôi mà.
- Thế còn tên hầu chạy theo đợi ngoài cửa và cỗ xe với tên đánh xe mặc quần áo xà ích ngồi đợi trên ghế đánh xe?
Porthos chẳng há» nhìn thấy tên hầu chạy theo xe cÅ©ng chẳng nhìn thấy cá»— xe, nhưng cứ nhìn ngưá»i đàn bà Ä‘ang ghen tuông này, chàng biết bà Coquenard đã nhìn thấy hết.
Porthos đâm tiếc ngay lúc đầu đã không tâng ngưá»i đàn bà có đệm gối đỠlên hàng Quận chúa.
- À, thế là ông thành con cưng cá»§a các ngưá»i đẹp rồi, ông Porthos! - Bà biện lý thở dài nói tiếp.
- Nhưng - Porthos trả lá»i - Bà cÅ©ng hiểu vá»›i cái tướng mạo tạo hóa phú cho tôi, tôi thưá»ng hay gặp vận may mà.
- Lạy Chúa! Sao cái giống đàn ông há» chóng quên đến thế! - Bà biện lý vừa than vừa ngước mắt nhìn lên trá»i.
- Tôi lại thấy, còn không chóng bằng đàn bà đâu - Porthos trả lá»i - bởi thưa bà, rất cuá»™c, tôi có thể nói chính tôi từng là nạn nhân cá»§a bà, khi bị tá»­ thương, bị bá»n thầy phẫu thuật bá» rÆ¡i, tôi, hậu duệ cá»§a má»™t dòng há» danh tiếng, kẻ đã từng tin cậy vào tình bạn cá»§a bà, thế mà tôi suýt chết trước hết vì thương tích, tiếp đến vì đói, trong má»™t quán trá» tồi tàn ở Săngtily, đã thế lại còn chẳng thèm trả lá»i những bức thư cháy bá»ng tôi viết cho bà.
- Nhưng ông Porthos Æ¡i - Bà biện lý thầm thì và cảm thấy nếu phán xét theo cách xá»­ sá»± cá»§a các bậc mệnh phụ thá»i bấy giá» thì bà quả đã sai.
- Tôi, ngưá»i đã vì bà mà hy sinh cả nữ Nam tước…
- Tôi biết quá chứ.
- Rồi nữ Bá tước…
- Ông Porthos, đừng trách cứ tôi thêm nữa.
- Và nữ Công tước…
- Ông Porthos, hãy đại lượng nào?
- Bà nói đúng, thưa bà, và tôi sẽ không nói nốt ra đâu.
- Nhưng vì ông chồng tôi ông ấy không muốn nghe nói đến chuyện vay, mượn…
- Bà Coquenard - Porthos nói - bà có nhớ bức thư đầu tiên bà đã viết cho tôi mà tôi vẫn ghi khắc trong ký ức không?
Bà biện lý thốt ra một tiếng kêu rên. Bà nói:
- Nhưng cÅ©ng vì món tiá»n ông há»i mượn hÆ¡i quá lá»›n.
- Bà Coquenard ạ, tôi đã thích há»i bà hÆ¡n. Chứ tôi chỉ việc biên thư cho bà nữ Công tước… Tôi không muốn nói tên bà ấy ra, bởi tôi không biết làm tổn hại đến danh giá má»™t phụ nữ nghÄ©a là thế nào. Nhưng Ä‘iá»u tôi biết là tôi chỉ việc viết cho bà ấy mấy chữ là bà ấy gá»­i ngay cho tôi má»™t nghìn năm trăm đồng.
Bà biện lý rÆ¡i má»™t giá»t nước mắt. Bà nói:
- Ông Porthos ạ, tôi xin thỠlà ông đã trừng phạt tôi nặng lắm rồi và nếu như mai sau ông gặp phải cảnh ngộ tương tự, ông cứ việc nói cho tôi biết.
- Thôi Ä‘i, thưa bà? - Porthos làm ra vẻ bá»±c bá»™i nói - Thôi đừng nói đến chuyện tiá»n bạc nữa, tôi xin bà, nhục nhã lắm.
- Như thế là ông không yêu tôi nữa rồi! - Bà biện lý chậm rãi và buồn rầu nói.
Porthos im lặng một cách oai vệ.
- Ông trả lá»i tôi như thế ư? Than ôi! Tôi hiểu rồi.
- Bà hãy nghĩ đến việc bà đã xúc phạm tôi, nó vẫn còn ở đây này - Porthos vừa nói vừa để tay lên trái tim mình và vừa ấn thật mạnh.
- Tôi sẽ sửa chữa. Thôi nào, ông Porthos thân mến của tôi!
- Vả lại, nào tôi đòi há»i bà gì nào. - Porthos Ä‘ai lại bằng má»™t động tác đầy vẻ chất phác - chỉ vậy thôi chứ có gì khác đâu. Dẫu sao, tôi đâu phải má»™t kẻ cố cùng. Tôi biết bà không giầu, bà Coquenard ạ, và tôi biết là chồng bà phải hút máu(5) cá»§a dân khiếu kiện đáng thương để bòn rút lấy mấy đồng êqui quèn. Ôi, nếu như bà là nữ Bá tước, Hầu tước hay Công tước thì lại là chuyện khác và sẽ không thể tha thứ được.
Bà biện lý tự ái, nói:
- Ông phải biết rằng, ông Porthos ạ, cái két sắt cá»§a tôi, cứ cho là két sắt cá»§a bà biện lý Ä‘i, có khi còn chứa nhiá»u hÆ¡n két sắt cá»§a má»i mụ đàn bà õng ẹo hư há»ng cá»§a ông đấy.
- Thế là bà lại xúc phạm gấp đôi tôi rồi - Porthos vừa nói vừa gỡ cánh tay của bà biện lý dưới cánh tay mình ra - Bởi vì bà giầu, bà Coquenard, thế thì việc bà chối từ tôi là không thể tha thứ nữa.
- Khi tôi nói giầu - bà biện lý nói chữa lại vì thấy chót đã đi quá xa - không nên hiểu theo nghĩa đen của từ ấy - Tôi rõ ràng là không giàu. Tôi chỉ dễ chịu thôi.
- Thôi nào bà - Porthos nói - ta không nói vá» việc ấy nữa, tôi xin bà đấy. Bà không hiểu tôi rồi. Má»i tình cảm giữa chúng ta đã tắt!
- Ông là đồ bội bạc!
- A, tôi khuyên bà cứ việc oán trách đi! - Porthos nói.
- Vậy thì ông đi luôn với cái bà nữ Công tước xinh đẹp của ông đi! Tôi không giữ ông nữa đâu.
- Này, tôi tin bà ta chưa đáng bị giày vò thế đâu!
- Thế thì, thưa ông Porthos, một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, ông có còn yêu tôi nữa không?
- Than ôi! Thưa bà - Porthos nói bằng má»™t giá»ng bi ai nhất mà chàng có thể tạo được - khi chúng tôi sắp bước vào chiến dịch, trong má»™t chiến dịch mà những linh cảm cá»§a tôi bảo tôi rằng tôi sẽ bị giết.
- Ôi, xin ông đừng nói những chuyện như thế - Bà biện lý òa lên nức nở.
- Má»™t Ä‘iá»u gì đó nói vá»›i tôi - Porthos tiếp tục má»—i lúc càng bi ai hÆ¡n.
- Thà ông cứ nói ông có một mối tình mới còn hơn.
- Không đâu. Tôi thành thá»±c nói vá»›i bà đấy. Không có má»™t đối tượng nào khiến tôi động lòng và tôi vẫn còn cảm thấy ở đây, trong đáy lòng tôi, má»™t cái gì đó nói cho bà. Nhưng chỉ trong mưá»i lăm ngày nữa như bà đã biết hoặc có khi bà không biết cÅ©ng nên, cái chiến dịch tàn khốc vẫn cứ mở ra! Tôi sắp phải lo lắng ghê gá»›m vá» món quân trang cá»§a tôi. Rồi, tôi sắp phải khởi hành vá» gia đình tôi ở mãi cuối vùng BrÆ¡tanhÆ¡ để thá»±c hiện món tiá»n cần thiết cho việc tòng chinh.
Porthos nhận thấy trận chiến cuối cùng giữa tình yêu và tình keo kiệt đang diễn ra.
- Và vì - chàng tiếp tục - nữ công tước mà bà vừa thấy ở nhà thá», có những đất Ä‘ai cạnh đất Ä‘ai cá»§a nhà tôi, chúng tôi sẽ cùng khởi hành. Những cuá»™c hành trình, bà biết đấy, khi ta Ä‘i có đôi, hình như nó cÅ©ng đỡ dài hÆ¡n.
- Vậy ông không có ai là bạn bè ở Paris ư, ông Porthos? - bà biện lý há»i.
- Tôi cứ tưởng là mình cũng có - Porthos vừa nói vừa làm ra vẻ sầu não - nhưng tôi thấy rõ tôi đã lầm.
- Ông có đấy, ông Porthos, ông có đấy - Bà biện lý lắp lại trong cÆ¡n bốc đồng khiến chính bà ta cÅ©ng phải ngạc nhiên - Ngày mai ông cứ đến nhà - Ông sẽ là con trai cá»§a cô tôi do đó là anh há» tôi. Ông từ Noayông đến PicaÄ‘y. Ông có nhiá»u việc kiện tụng ở Paris mà lại không có biện lý. Ông nhá»› tất cả những Ä‘iá»u đó chứ?
- Rất nhớ, thưa bà.
- Ông đến vào giỠăn trưa.
- Rất tốt.
- Và phải vững trước chồng tôi, mặc dầu đã bẩy sáu tuổi, nhưng vẫn tinh quái lắm.
- Bẩy mươi sáu! Chết tiệt! Tuổi vàng đấy!
- Ông Porthos, ông muốn nói tuổi cao chứ gì. Cho nên, con ngưá»i tá»™i nghiệp thân yêu đó bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể để tôi góa bụa - bà biện lý vừa ném cái nhìn đầy ý nghÄ©a vá» phía Porthos vừa nói tiếp - May sao hôn ước cá»§a chúng tôi là chuyên hết cá»§a cải cho ngưá»i còn sống.
- Chuyển tất cả? - Porthos há»i.
- Tất cả?
- Bà đúng là loại đàn bà biết lo xa, tôi thấy ngay mà, bà Coquenard thân mến của tôi ạ - Porthos vừa nói vừa trìu mến siết tay bà biện lý.
- Thế là chúng ta lại giải hòa với nhau xong rồi, có phải không ông Porthos? - bà biện lý vừa nói vừa õng ẹo.
- Äến trá»n Ä‘á»i - Porthos đáp lại cÅ©ng vá»›i dáng Ä‘iệu ấy.
- Vậy tạm biệt, kẻ phản bội của tôi.
- Tạm biệt, nàng dễ quên của tôi.
- Mai nhé, thiên thần của em.
Mai nhé, ngá»n lừa cá»§a Ä‘á»i anh.
Chú thích:
(1) Ở đây tác gíả có sự nhầm lẫn, vì ngay cuối chương trước, tác giả đã cho ông De Treville báo cho D Artagnan biết đã được nhà Vua gia ân cho xung vào ngự lâm quân chứ không còn là cận vệ quân nữa.
(2) Hypôlít - Nữ chúa của các nữ chiến binh dân Amazôn vùng Tiểu à rất thiện chiến (Thần thoại Hy Lạp)
(3) Meâ Culpâ: tôi có tội
(4) procurcuse ngoài nghĩa bà biện lý còn có nghĩa trùm nhà thổ. mụ tú bà
(5) Ở đây có sá»± chÆ¡i chữ sangsurer hút máu, đồng âm vá»›i censurer kiểm duyệt, khiển trách. à nói đến việc làm không trong sáng cá»§a ông biện lý, còn gá»i là viện trưởng kiểm sát và cá»§a ngành tư pháp nói chung!
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíåãäîòû, âîäîíàåâà, çàêàç, êàðòèíêè, ïåðåâîä÷èê, ïîãîäû, ïîçäðàâëåíèå, îíëàéí, ñîëÿðèé, ôåäåðàëüíàÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™