 |
|

06-08-2008, 10:33 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Poirot gặp lại hai ngưá»i trên đưá»ng vá» nhà . Ngưá»i thứ nhất là ông Jefferson Cope.
- Ông Hercule Poirot ? tên tôi là Jefferson Cope.
Hai ngưá»i đà n ông bắt tay xã giao chà o nhau.
Sau khi đã thả bá»™ cùng Poirot, ông Cope má»›i giải thÃch :
- Má»i ngưá»i xung quanh nói ông Ä‘ang tiến hà nh công việc thẩm vấn xung quanh cái chết cá»§a ngưá»i bạn cÅ© cá»§a tôi là bà Boynton. Äó tháºt là má»™t cú sốc lá»›n. Tất nhiên, ông cÅ©ng thấy, bà ấy lẽ ra không bao giá» nên tham dá»± và o má»™t chuyến Ä‘i mệt má»i như váºy. Nhưng mà bà ta rất cứng đầu, ông Poirot ạ. Cả gia đình bà ta chẳng thể là m gì được bà ấy đâu. Bà ta là chúa trong cái gia đình ấy, mà tôi Ä‘oán là không phải má»›i bây giỠđâu, mà từ lâu lắm rồi. Hay nói chÃnh xác hÆ¡n là những gì mà bà ta muốn thì phải được thá»±c hiện ! Äúng váºy, thưa ngà i, sá»± tháºt là thế đấy.
- Cả hai cùng im lặng một lúc.
- Tôi chỉ muốn nói vá»›i ông rằng, thưa ông Poirot, tôi là má»™t ngưá»i bạn vong niên cá»§a gia đình Boynton. Theo lẽ đương nhiên, cả gia đình há» rất bối rối vá»›i việc xảy ra, há» lo lắng vì những chuyện vụn vặt và mặt khác há» cÅ©ng nữa, vì thế nếu cần có má»™t sá»± thu xếp nà o đó. Và dụ như những thá»§ tục cần thiết, thu xếp đám tang, chuyển xác bà ta tá»›i Jerusalem thì tại sao tôi lại khoanh tay ngồi nhìn được nhỉ ? Chỉ cần gá»i cho tôi má»™t cú là tôi sẽ là m bất cứ việc gì giúp há».
- Tôi dám chắc vá»›i ông là gia đình hỠđánh cao những lá»i đỠnghị cá»§a ông, - Poirot nói. Tôi cho rằng ông là má»™t ngưá»i bạn đặc biệt cá»§a bà Nadine Boynton.
Ông Cope hơi đỠmặt.
- Äúng váºy, nhưng chúng ta sẽ không nói nhiá»u tá»›i chuyện nà y chứ, ông Poirot? Tôi nghe nói là ông đã có cuá»™c thẩm vấn vá»›i bà Lennox Boynton sáng nay và bà ấy có thể đã tiết lá»™ cho ông đôi chút vá» việc xảy ra giữa chúng tôi, nhưng má»i chuyện bây giỠđã chấm hết rồi. Bà Boynton là má»™t ngưòi phụ nữ tốt bụng và bà ấy cảm thấy nghÄ©a vụ đầu tiên cá»§a mình là phải ở cạnh chồng trong lúc anh ta bị mất Ä‘i má»™t ngưá»i thân thiết.
Ông Cope ngừng lá»i. Poirot tiếp nháºn thong tin đó bằng những cỠđộng tinh tế cá»§a cái đầu. Sau đó ông nói:
- Mong ước cá»§a đại tá Carbury là có được những lá»›i khai rõ rà ng vá» cái buổi chiá»u hôm bà Boynton chết. Liệu ông có tiết lá»™ gì vá» buổi chiá»u hôm đó không?
- Tại sao không, chắc chắn rồi. Sau khi ăn bữa trưa và nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, chúng tôi bắt đầu má»™t cuá»™c Ä‘i dạo rất thân máºt. Tôi rất vui mà nói rằng, chúng tôi đã thoát được cái tên phiên dịch đến là khó chịu. Hắn ta phát cuồng lên vì cái chá»§ đỠngưá»i Do Thái. Tôi thấy anh ta đã tá» thái quá ở Ä‘iểm đó. Rồi chúng tôi xuất phát. ChÃnh và o dịp đó thì tôi má»›i có cÆ¡ há»™i nói chuyện vá»›i Nadine. Sau đó cô ấy mong muốn được ở lại má»™t mình để thảo luáºn má»™t số vấn đỠvá»›i ông chồng. Tôi Ä‘i má»™t mình, cháºm rãi quay trở lại khu trại. Khoảng được ná»a đưá»ng thì tôi gặp hai quý bà ngưá»i Anh cùng Ä‘i trong chuyến tham quan buổi sáng. Tôi biết má»™t ngưá»i trong há» là có dòng dõi quý tá»™c.
Poirot nói rằng đó má»›i là điểm chÃnh mà ông quan tâm.
- À, bà ta là má»™t ngưá»i phụ nữ rất hay, có hiểu biết và rất có trà tuệ. Còn ngưá»i kia tôi thấy, dưá»ng như là cô em yếu á»›t cá»§a bà ta. Trông cô ta như sắp chết vì mệt má»i váºy. Chuyến thăm quan buổi sáng hôm ấy thá»±c ra là quá sức đối vá»›i má»™t ngưá»i như bà Boynton, nhất là vì bà ấy không chịu nổi độ cao. Vâng, tôi Ä‘ang nói gì nhỉ, tôi gặp hai quý bà và câu chuyện cá»§a chúng tôi là vá» những ngưá»i Nabatean. Chúng tôi Ä‘i lòng vòng má»™t lúc nữa rồi quay vá» khu trại và o khoảng sáu giá». Bà Westholme cứ khăng khăng đòi uống trà và tôi lấy là m vinh dá»± được cùng uống trà vá»›i bà ấy dù thứ trà đó hÆ¡i loãng nhưng lại có mùi vị rất thÆ¡m ngon. Sau đó, những ngưá»i phục vụ bà y bà n ăn và được cá» Ä‘i má»i bà Boynton, và ngưá»i ta tìm thấy bà ấy đã ngồi chết trong ghế từ bao giá» rồi.
- Lúc trên đưá»ng quay trở vá» trại, anh có để ý đến bà Boynton không?
- Tôi chỉ để ý thấy là bà ấy vẫn ngồi nguyên như cÅ©, chá»— mà chiá»u tối nà o bà ấy cÅ©ng ngồi, nhưng mà tôi không chú ý lắm vì lúc đó tôi Ä‘ang giải thÃch cho bà Westholme tình hình cá»§a cuá»™c khá»§ng hoảng trước đó. Tôi cÅ©ng phải để ý đến cả cô Pierce nữa. Cô ta mệt má»i đến ná»—i chỉ có thể lê bước Ä‘i mà thôi.
- Xin cảm Æ¡n ông Cope. Tôi vô phép xin được há»i, liệu có phải là bà Boynton để lại má»™t tà i sản kếch xù không?
- Rất đáng kể. Tuy váºy cÅ©ng phải nói má»™t cách nghiêm túc rằng, số tà i sản đó không phải là do bà ta để lại. Bà ta chỉ được hưởng lợi tức từ số tà i sản khi còn sống mà thôi. Và nếu bà ta chết Ä‘i thì số tà i sản sẽ được chia Ä‘á»u cho các con cá»§a ông Elmer Boynton quá cố. Do váºy, từ bây giá» trở di há» có thể sống thoải mái rồi.
- Tiá»n bạc tạo ra nhiá»u khác biệt, - Poirot nói, - Vì nó mà ngưá»i ta gây ra biết bao nhiêu tá»™i ác!
Ông Cope nhìn Poirot hơi hoảng hốt.
- ChÃnh thế đấy, tôi cÅ©ng cho là như váºy, - ông ta thừa nháºn.
Poirot mỉm cưá»i rất ngá»t ngà o rồi nói:
- Nhưng mà giết ngưá»i cÅ©ng vì rất nhiá»u động cÆ¡, phải không? Xin cám Æ¡n ông, ông Cope vì sá»± hợp tác cá»§a ông.
- Rất hân hạnh được phục vụ cho ông, - ông Cope nói : - Tôi vừa nhìn thấy cô King ngồi kia cơ mà ? Tôi đi gặp và nói chuyện với cô ấy đây.
Poirot tiếp tục đi bộ xuống chân đồi.
Ông gặp cô Pierce đang run rẩy leo ngược lên.
Cô ta chà o ông, gần như là không thể thở nổi nữa.
- á»’, ông Poirot, tôi rất vui vì gặp ông. Tôi vừa nói chuyện vá»›i cái cô con gái rất kỳ quặc nhà Boynton xong, cái cô trẻ nhất ấy. Cô ta toà n nói những chuyện gì gì ấy. Nà o là kẻ thù , nà o là những tù trưởng muốn bắt cóc cô ta và nà o là xung quanh cô ta toà n là dá» thám. Nhưng thá»±c ra nghe những chuyện đó cÅ©ng có vẻ lãng mạn đấy! Bà Westholme nói là tất cả những chuyện như váºy là vô nghÄ©a và bà ấy có má»™t con hầu gái tóc hoe đỠcÅ©ng toà n nói láo kiểu như thế. Nhưng mà theo ý tôi, thì bà Westholme nhiá»u lúc tá» ra cứng rắn quá. Những chuyện đó có thể là có tháºt lắm chứ, phải không ông Poirot? má»™t và i năm trước tôi có Ä‘á»c thấy rằng , má»™t trong số những ngưá»i con gái cá»§a Nga hoà ng đã không bị giết trong cuá»™c Cách mạng Nga mà ngược lại đã bà máºt trốn thoát tá»›i Mỹ. Ngưá»i đó tôi tin rằng chÃnh là quáºn chúa Taniana. Nếu quả đúng là như váºy, thì cô ta chắc hẳn chÃnh là con gái cá»§a Taniana? Ở cô ấy, có phảng phất vẻ quý tá»™c và ông có thấy cái nhìn cá»§a cô gái ấy không? Còn hai cái gò má nữa chứ, rõ là dân XlavÆ¡. Trông chúng má»›i đáng sợ là m sao?
Trông cô Pierce lúc nà y tháºt sôi nổi. Poirot lên tiếng triết lý:
- Sá»± tháºt thì cuá»™c Ä‘á»i nà y có quá nhiá»u Ä‘iá»u lạ kỳ.
- Sáng nay tôi không định phán xét xem ông là ngưá»i như thế nà o đâu đấy nhé, - cô ta nói, hai tay xiết lại vá»›i nhau. - Tất nhiên rồi, ông là má»™t thám tá» rất nổi tiếng! Tôi đã Ä‘á»c toà n bá»™ vụ án A.B.C. Tháºt là rùng rợn. Lúc Ä‘á»c vá» vụ án đó thì tôi Ä‘ang dạy há»c gần Doncaster.
Poirot lẩm nhẩm Ä‘iá»u gì đó trong khi cô Pierce vẫn tiếp tục nói, giá»ng má»—i lúc má»™t thêm xúc động.
- ChÃnh vì thế mà tôi cảm thấy có lẽ … có lẽ là mình đã nhầm …chuyện buổi sáng nay. Trong khi má»™t ngưòi phải luôn luôn nói ra tất cả, thì tại sao những ngưá»i khác lại không thể? tháºm chà cả vá»›i má»™t chi tiết nhá» nhất, tuy nhiên chuyện nà y dưá»ng như là không có liên quan gì lắm. Bởi vì, nếu ông mà xem xét chuyện nà y, thì tất nhiên ông sẽ cho rằng bà Boynton tá»™i nghiệp hẳn đã bị hại chết. Bây giá» thì tôi thấy rõ rồi! Tôi cho rằng ông Mad Mood, tôi không tà i nà o nhá»› chÃnh xác tên cá»§a ông ta, cái ngưá»i phiên dịch ấy, tôi không thể nghÄ© ông ta là má»™t gián Ä‘iệp cá»§a Bôn xê vÃch được? hay tháºm chà là cô King? Tôi tin chắc rằng rất nhiá»u cô gái được dạy dá»— chu đáo trong các gia đình danh giá cuối cùng lại trở thà nh ngưá»i cá»§a cánh tả? Chắc ông hiểu, bất cứ ai khi nhìn thấy chuyện nà y sẽ thấy nó là hÆ¡i kỳ cục, chÃnh vì thế mà tôi rất băn khoăn nên tôi buá»™c phải nói ra vá»›i ông.
- ChÃnh xác, - Poirot nói – Và vì váºy bà sẽ kể cho tôi biết tất cả má»i chuyện.
- Vâng, tháºt ra thì chuyện nà y cÅ©ng không quan trá»ng lắm đâu. Chỉ có là và o má»™t buổi sáng sau hôm bà Boynton chết, tôi dáºy khá sá»›m. Tôi nhìn ra ngoà i lá»u xem ánh nắng ban mai, ông cÅ©ng biết lúc đó ánh nắng chẳng đẹp gì lắm đâu bởi vì lúc đó mặt trá»i đã má»c được hÆ¡n má»™t tiếng rồi. Tuy váºy cÅ©ng vẫn còn sá»›m…
- Vâng, vâng, thế bà nhìn thấy gì?
Má»™t việc rất kỳ lạ, dù rằng nó tá» ra là không phải thế. Tôi nhìn thấy cô con gái nhà Boynton bước ra khá»i lá»u và quăng bừa má»™t váºt gì đó xuống suối. Tất nhiên là tôi chẳng biết trong đó có gì, nhưng mà nó ánh lên trong nắng mặt trá»i? Khi nó được tung lên, tôi thấy nó lóng lánh.
- Cô con gái nà o nhà Boynton váºy?
- Tôi nghÄ© đó chÃnh là cái cô mà há» gá»i là Carol; má»™t cô gái rất xinh xắn, anh trai cá»§a cô ta cÅ©ng váºy. Tháºt ra trông há» cứ như là hai anh em sinh đôi váºy. Vâng, nhưng mà đó cÅ©ng có thể là cô trẻ nhất. Tôi bị ánh nắng mặt trá»i chiếu và o mặt nên không thể nhìn rõ được. Nhưng tôi không cho rằng tóc cá»§a cô mà u đỠmà là mà u đồng. Tôi rất thÃch mái tóc mà u đồng đó! Vá»›i tôi thì tóc mà u đỠtrông như mà u cà rốt váºy, - Cô Pierce cưá»i khúc khÃch.
- Cô ta ném má»™t váºt mà u sáng lấp lánh à ? – Poirot há»i:
- Vâng, như ban nãy tôi vừa nói đấy thôi, là lúc đó tôi không hỠđể ý. Nhưng lúc sau khi Ä‘i dạo dá»c theo con suối thì là lúc đó tôi thì cÅ©ng vừa gặp cô King. Và trong số vô và n những váºt linh tinh đó, kể cả đồ bằng thiếc, tôi nhìn thấy má»™t cái há»™p sắt nhá». Không hẳn là hình vuông, đại hoại trông như hình chữ nháºt, ông hiểu ý tôi nói chứ …
- Vâng, tôi hiểu rõ lắm. Thế váºt đó dà i khoảng bao nhiêu?
- À, vâng, ông tháºt là thông minh đấy ! Tôi tá»± nhá»§ đó chắc là váºt mà cô gái nhà Boynton đã nhém xuống, nhưng đó lại là má»™t cái há»™p rất xinh. Và vì tò mò tôi nhặt cái há»™p đó lên. Bên trong đó có má»™t cái sy – lanh, đúng y như cái mà hỠđã châm và o tay tôi khi tôi Ä‘i tiêm chá»§ng bệnh thưá»ng hà n. Tôi tò mò không hiểu tại sao lại ném nó Ä‘i vì trông nó chẳng có vẻ gì là bị gãy hay bị là m sao cả. Khi tôi Ä‘ang băn khoăn như váºy thì cô King lên tiếng, cô ta đứng ngay sau lưng tôi mà tôi không há» nghe tiếng cô ta đến. Cô ta nói là « Ôi, cám Æ¡n bà . Äây là há»™p kim tiêm cá»§a tôi. Tôi tìm nó suốt ». Tôi đưa cái há»™p lại cho cô ta và cô ta quay trở vá» lá»u mang luôn theo cái há»™p.
Cô Pierce ngừng lại một chút rồi lại vội vã nói tiếp :
- Tất nhiên là tôi hy vá»ng trong chiếc há»™p đó không có gì cả. Duy chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i tò mò má»™t chút là Carol Boynton lại ném chiếc há»™p cá»§a cô King Ä‘i. Tôi muốn nói là chuyện nà y là kỳ lạ, ông hiểu ý tôi chứ. Nhưng dù sao tôi cÅ©ng hy vá»ng há» sẽ có những lá»i giải thÃch đúng đắn vá» chuyện nà y.
Cô ta ngừng nói, nhìn Poirot chứa chan hy vá»ng.
Khuôn mặt Poirot rất nghiệm nghị.
- Xin cảm Æ¡n cô rất nhiá»u. Những gì cô vừa kể vá»›i tôi nghe không có vẻ gì là quan trá»ng cả, nhưng mà tôi phải nói vá»›i cô thế nà y ! Nó dã giúp tôi hoà n thà nh vụ án ! Tất cả má»i chuyện giỠđây đã quá rõ rà ng và rất hợp lệ.
- á»’, tháºt váºy sao ? – Cô Pierce đỠbừng cả mặt lên và trông hoan hỉ như má»™t đứa trẻ.
Poirot đưa cô ta vỠkhách sạn.
Quay trở lại và o phòng là m việc, ông viết và o cuốn sổ tay ghi nhá»› cá»§a mình má»™t dòng chữ : - Äiểm thứ mưới : Ta sẽ không bao giá» quên. Hãy nhá»› Ä‘iá»u đó, ta không bao giá» quên Ä‘iá»u gì cả …
Ông gáºt gáºt đầu .
- Mais oui, - ( nhưng mà có chứ), - Ông nói :
- Bây giá» má»i việc đã hoà n toà n sáng tá» !
|

06-08-2008, 10:36 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 15
- Má»i sá»± chuẩn bị cá»§a tôi đã hoà n tất, - Hercule Poirot nói.
Khẽ thở dà i, ông bước lùi lại và i bước và ngắm nghÃa những thứ đã sắp sẵn trong má»™t căn phòng bá» trống cá»§a khách sạn.
Äại tá Carbury, ngả ngưá»i bừa trên chiếc giưá»ng đã được đẩy và o sát chân tưá»ng khẽ mỉm cưá»i và rÃt má»™t hÆ¡i thuốc tẩu.
- Poirot, anh không định là m trò cưá»i đấy chứ ? – Ông há»i : - Cứ như là anh Ä‘ang sắp, xếp sân khấu kịch váºy.
- Có thể là đúng thế đấy, - viên thám tá» nhá» bé thừa nháºn. – Nhưng , thá»±c ra công việc nà y không được là m bởi sá»± Ä‘am mê môn kịch. Nếu má»™t ngưá»i muốn đóng kịch, thì trước tiên anh ta phải dá»±ng cảnh đã.
- Äây là má»™t vở hà i kịch sao ?
- Nếu nó có là má»™t vở bi kịch thì cÅ©ng vẫn phải váºy thôi, bối cảnh phải luôn luôn đúng.
Äại tá Carbury nhìn Poirot tò mò.
- Thôi được, - ông nói ; - Má»i việc là do anh quyết định ! Tôi không hiểu là anh định lái câu chuyện nà y tá»›i đâu, Dù váºy, tôi công nháºn là anh đã có má»™t Ä‘iá»u gì đó.
- Tôi lấy là m vinh hạnh được trình bà y vá»›i ngà i Ä‘iá»u mà ngà i đã yêu cầu ở tôi. Äó là sá»± tháºt !
- Anh nghĩ là chúng ta có thể tuyên án rồi sao ?
- Chuyện đó, ông bạn của tôi ơi, tôi không hỠhứa với ông.
- Äúng váºy. Nhưng có lẽ tôi sẽ lấy là m vui hÆ¡n nếu anh không tìm ra Ä‘iá»u gì cả. Vì chuyện nà y còn phụ thuá»™c và o nhiá»u yếu tố khác.
- Những kết luáºn cá»§a tôi được rút ra chá»§ yếu từ các yếu tố tâm lý, Poirot nói.
Äại tá Carbury thở dà i.
- Tôi e là như váºy.
- Nhưng chúng sẽ thuyết phục được ông đấy, - Poirot trấn an ông đại tá. - á»’, Äúng váºy, chúng sẽ thuyết phục được ông. Cái sá»± tháºt mà tôi luôn luôn nghÄ© tá»›i, nó rất đẹp và rất lỳ lạ.
Äại tá Carbury đế thêm :
- Và đôi khi, nó còn loại bỠđược những Ä‘iá»u khó chịu.
- Không không, - Poirot sốt sắng trả lá»i. – Ngà i đại tá, ông Ä‘ang đỠcáºp tá»›i câu chuyện nà y trên quan Ä‘iểm cá nhân cá»§a mình. Ngược lại, ông hãy xem xét nó từ những dá»± kiện rá»i rạc và trừu tượng Ä‘i, rồi ông sẽ thấy má»™t lô gÃc rõ rà ng, mạch lạc giữa các sá»± kiện đó.
- ÄÆ°á»£c rồi tôi sẽ thá» nhìn nháºn vấn đỠtheo cách đó xem sao, - Äại tá trả lá»i.
Poirot liếc nhìn đồng hồ Ä‘eo tay. Äó là má»™t chiếc đồng hồ mà u sáng bạc to, và rất thô.
- Äồ gia truyá»n à ? - Äại tá thÃch thú há»i.
- Vâng, tháºt ra nó là cá»§a ông ná»™i tôi.
- Tôi cũng nghĩ như thế.
- Thôi, đã đến lúc chúng ta bắt đầu rồi đấy, - Poirot nói.
- Ngà i đại tá, ông sẽ ngồi ở đây đằng sau cái bà n nà y, đúng ở vị trà nà y.
- Ồ, được thôi, - Carbury lẩm bẩm. – Anh không cần tôi mặc đồng phục và o đấy chứ ?
- Không, không cần đâu. Nếu ông cho phép tôi sẽ kéo cái cà vạt thẳng ra một chút.
Vừa nói, Poirot vừa đưa tay kéo lại cái cà vạt cá»§a đại tá. Äại tá Carbury khẽ ừ hừ gì đó và ngồi xuống chiếc ghế mà Poirot đã chỉ cho ông, và chỉ má»™t lúc sau đó, gần như là vô thức, ông đưa tay kéo lệch chiếc cà vạt cá»§a mình chếch vá» phÃa dưới tai trái như cÅ©.
- Còn đây, Poirot nói và nhẹ nhà ng di chuyển vị trà cá»§a những chiếc ghế, chúng ta để gia đình Boynron ngồi đây, còn ở đằng nà y, - ông nói tiếp, - Là ba vị khách có liên quan đến vụ án. Tiến sÄ© Gerard, ngưá»i đã đưa ra các chứng cá»› rất cần thiết cho vụ án. Cô Sarah King, ngưá»i có hai mối quan tâm khác nhau trong cùng má»™t vụ án, má»™t mang tÃnh chất cá nhân, còn má»™t vá»›i tư cách là bác sÄ©. Và ông Jeffreson Cope, ngưá»i có mối quan hệ thân máºt vá»›i gia đình Boynton và có thể miêu tả ông ta là má»™t ngưá»i rất vô tư.
Poirot bỗng ngừng lại, rồi kêu lên.
- A, hỠđến đây rồi.
Ông bước ra mở cá»a cho Ä‘oà n ngưá»i bước và o.
Lennox Boynton cùng vợ Nadine Boynton bước và o đầu tiên. Tiếp theo là Raymond và Carol. Ginevra Ä‘i má»™t mình, trên môi vẫn nở nụ cưá»i nhợt nhạt, lúc nà o cÅ©ng xa vắng. Tiến sÄ© Gerard và Sarah King Ä‘i đà ng sau. Còn ông Jefferson Cope tá»›i muá»™n và i phút, ông ta vừa bước và o phòng vừa xin lá»—i rối rÃt.
Khi ông Cope đã yên vị. Poirot bước lên, trịnh trá»ng lên tiếng:
- Thưa tất cả quý ông, quý bà , - ông nói: - đây hoà n toà n là má»™t cuá»™c gặp mặt có tÃnh chất thân máºt. Câu chuyện vá» bà Boynton xảy ra rất tình cỠđúng lúc tôi có mặt ở Amman nà y. Äại tá Carbury đã cho tôi cái vinh dá»± được quan tâm tá»›i vụ án nà y …
Câu nói cá»§a Poirot bị đột ngá»™t cắt ngang bởi má»™t giá»ng nói cất lên từ phÃa những ngưá»i mà Poirot không nghÄ© rằng sẽ có phản ứng. Lennox Boynton đột ngá»™t cất giá»ng gây gá»—:
- Tại sao? Thế quái quá»· nà o khiến ông ta lại đưa ông dÃnh dáng và o chuyện nà y?
Poirot bình tĩnh khoát tay.
- Tôi luôn luôn bị triệu táºp trong những vụ đột ngá»™t như thế nà y.
Lennox Boynton tiếp tục:
-Các bác sÄ© đã để cho ông Ä‘iá»u tra ngay cả khi ngưá»i đó chết vì bệnh tim sao?
Bệnh tim là má»™t khái niệm rất rá»™ng và không khoa há»c. – Poirot nhẹ nhà ng trả lá»i anh ta.
Äại tá Carbury hắng giá»ng. Äó là má»™t tiếng động duy nhất trong căn phòng lúc đó. Ông trịnh trá»ng lên tiếng:
- Tốt hÆ¡n cả là nên là m rõ rà ng má»i chuyện. Hoà n cảnh xảy ra cái chết đã được báo lên chá»— chúng tôi. Má»i việc xảy ra dưá»ng như là rất tá»± nhiên. Thá»i tiết nóng ná»±c bất thưá»ng, chuyến Ä‘i đầy thá» thách đối vá»›i má»™t ngưá»i phụ nữ lá»›n tuổi mà sức khoẻ lại kém. Má»i chuyện có vẻ như rất rõ rà ng. Tuy nhiên, tiến sÄ© Gerard lại đến gặp tôi và tình nguyện nói ra má»™t chuyện …
Ông đưa mắt nhìn Poirot vẻ dò há»i. Poirot gáºt đầu đồng tình.
- Tiến sÄ© Gerard là má»™t con ngưá»i tà i ba, danh tiếng cá»§a ông lẫy lừng cả thế giá»›i. Bất kỳ câu nói nà o cá»§a ông má»™t khi đã được tuyên bố ra sẽ khiến tất cả má»i ngưá»i chú ý. Và câu nói cá»§a tiến sÄ© Gerard như sau: Và o buổi sáng sau hôm bà Boynton chết, ông nháºn ra rằng má»™t lượng lá»›n độc dược có tác dụng tá»›i tim đã bị đánh cắp từ túi thuốc cá»§a ông. Còn và o buổi chiá»u hôm trước, thì ông nháºn thấy má»™t chiếc sy – lanh đã biến mất. Nhưng ông lại tìm thấy nó và o ngay đêm đó. Äiểm cuối cùng, đó là trên cổ tay cá»§a ngưá»i chết có má»™t vết tương đương vá»›i vết kim tiêm.
Äại tá Carbury ngừng lá»i.
- Trong hoà n cảnh như váºy, tôi nháºn thấy rằng đó là nghÄ©a vụ cá»§a những ngưá»i có trách nhiệm như tôi cần phải xem xét chuyện nà y. Ông Hercule Poirot đây là khách cá»§a tôi và ông đã rất tháºn trá»ng tiến hà nh các biện pháp chuyên môn cá»§a mình. Tôi giao cho ông ấy toà n quyá»n tiến hà nh các cuá»™c Ä‘iá»u tra mà ông ấy thấy cần. Còn bây giá», tất cả chúng ta có mặt ở đây để nghe ông ấy báo cáo vá» những gì mà ông ấy đã tìm ra.
Những lá»i nói cá»§a ngà i đại tá kết quả là đã gây ra má»™t sá»± im lặng. Má»™t sá»± im lặng nặng nỠđến ná»—i dưá»ng như ngưá»i ta có thể nghe được cả tiếng chiếc kim khâu bị đánh rÆ¡i váºy. Nhưng tháºt ra ai đó ở phòng bên cạnh đã đánh rÆ¡i má»™t váºt, hình như là má»™t chiếc giầy.
Trong cái không khà tĩnh lặng như thế, một tiếng động nhỠnghe cũng giống như tiếng đại bác.
Poirot đưa mắt liếc nhìn nhóm nhá» ba ngưá»i Ä‘ang ngồi bên phải cá»§a ông, sau đó ông quay sang nhìn nhóm năm ngưá»i ngồi túm tụm bên phÃa trái cá»§a mình. Há» ngồi đó, những ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Poirot nghiêm nghị nói:
- Khi đại tá Carbury nói vá»›i tôi vá» chuyện nà y, vá»›i tư cách là má»™t chuyên gia trong lÄ©nh vá»±c nà y, tôi cÅ©ng đã trình bà y vá»›i đại tá ý kiến cá»§a mình. Tôi có nói vá»›i ông ấy rằng có thể không cần phải đưa ra chứng cá»› tức là những chứng cá»› có giá trị trước tòa mà tôi hoà n toà n tin chắc rằng mình sẽ tìm ra được sá»± tháºt chỉ đơn giản là bằng cách thẩm vấn những ngưá»i có liên quan. Vì váºy, tôi xin trình bà y vá»›i các vị, những ngưá»i bạn cá»§a tôi như thế nà y, để Ä‘iá»u tra ra má»™t tá»™i ác thì chỉ cần để cho tên tá»™i phạm, hay những kẻ phạm tá»™i tá»± nói ra. Bao giá» cÅ©ng váºy, cuối cùng thì há» cÅ©ng phải nói ra tất cả những gì mà các bạn muốn biết!
Ông ngừng lá»i má»™t chút.
- Vì thế trong trưá»ng hợp nà y, cho dù các vị ở đây, tất cả Ä‘á»u đã nói dối tôi, nhưng các vị cÅ©ng đã vô tình nói ra má»™t sá»± tháºt.
Ông nghe có tiếng thở dà i não ná», tiếng kéo ghế ken két vang lên từ phÃa bên phải, nhưng ông không há» quay sang nhìn. Ông vẫn tiếp tục nhìn thẳng vá» phÃa các thà nh viên trong gia đình Boynton.
- Äầu tiên, tôi kiểm tra các khả năng cho rằng bà Boynton đã chết má»™t cái chết tá»± nhiên, và tôi đã quyết định là không phải như váºy. Má»™t lượng thuốc, má»™t cái sy –lanh bị mất và trên tất cả, là thái độ cá»§a gia đình bà ta đã thuyết phục tôi rằng cái giả thuyết trên là hoà n toà n không đúng.
- Không những bà Boynton bị giết má»™t cách có chá»§ tâm, mà con cái cá»§a bà ta cÅ©ng nháºn biết được chuyện nà y! Và hỠđã xá» sá»± như những kẻ tá»™i phạm váºy.
- Nhưng mức độ phạm tá»™i cÅ©ng lại khác nhau. Tôi đã kiểm tra các chứng cá»› má»™t cách cẩn tháºn vá»›i quan Ä‘iểm là để biết chắc rằng vụ giết ngưá»i. Vâng, đó có phải là má»™t vụ giết ngưá»i do các thà nh viên trong gia đình bà Boynton cùng tiến hà nh hay không?
- Tôi có thể nói rằng má»™t lý do nổi báºt trong vụ án nà y là tất cả, không trừ má»™t ai trong gia đình Boynton Ä‘á»u được hưởng lợi từ cái chết cá»§a bà mẹ. Má»™t mặt là vá» tà i chÃnh vì há» ngay láºp tức sẽ được độc láºp vá» tà i chÃnh và hoà n toà n có thể sung sướng mà hưởng thụ sá»± già u có. Mặt khác, há» sẽ hoà n toà n thoát khá»i cái mà đã trở thà nh má»™t sá»± áp đặt gần như là không thể chịu đựng nổi cá»§a bà mẹ.
- Tôi xin nói tiếp; tôi đã quyết định, gần như là ngay láºp tức, rằng những láºp luáºn vá» má»™t kế hoạch chung cá»§a cả gia đình để giết bà mẹ đã không thể đứng vững được. Những lá»i khai cá»§a gia đình Boynton đã hoà n toà n không ăn khá»›p vá»›i nhau và không má»™t chứng cá»› ngoại phạm khả thi nà o được sắp đặt sẵn. Mà các chứng cá»› dưá»ng như nói lên má»™t Ä‘iá»u, rằng má»™t mà cÅ©ng có thể là hai thà nh viên trong gia đình Boynton đã là m việc ấy và rằng những ngưá»i khác trong gia đình bị biến thà nh tòng phạm theo các chứng cá»› đó mà thôi.
- Tiếp đó tôi xem một thà nh viên hay những thà nh viên cụ thể nà o trong gia đình mà theo các chứng cớ là đã là m việc đó. Và ở đây, tôi phải nói là mình đã có khuynh hướng thiên vỠnhững chứng cớ mà chỉ một mình tôi được biết.
Và Hercule Poirot kể lại những gì ông nghe đưá»c ở Jerusalem.
- Rõ rà ng là câu chuyện nà y đã là m tôi nghÄ© rằng chÃnh Raymond Boynton là kẻ tình nghi đầu tiên trong vụ án. Nghiên cứu kỹ gia đình Boynton, tôi Ä‘i đến kết luáºn rằng ngưá»i có khả năng tiếp thu cái nghị lá»±c cá»§a Raymond đêm hôm đó, không ai khác chÃnh là em gái anh ta, Carol. Há» hết sức giống nhau cả vá» bá» ngoà i lẫn tÃnh nết, vì thế chắc chắn há» sẽ dá»… dà ng thông cảm vá»›i nhau hÆ¡n, vì há» Ä‘á»u có chung má»™t tâm trạng căng thẳng dá»… nổi loạn, sẵn sáng chấp nháºn má»™t hà nh động như váºy. Còn có má»™t Ä‘iá»u khiến há» biến cái kế hoạch giết ngưá»i cá»§a mình trở nên hợp lý đó là vì những động cÆ¡ không há» mang lợi Ãch cá nhân. Há» muốn giải phóng cho cả gia đình, mà đặc biệt là cho cô em út.
Poirot ngừng lá»i.
Raymond Boynton mở miệng toan nói Ä‘iá»u gì đó, nhưng rồi lại thôi. Äôi mắt anh nhìn Poirot chăm chú, trong đó có cả ná»—i thống khổ không thốt lên lá»i.
- Trước khi và o phần buá»™c tá»™i Raymond Boynton, tôi xin phép Ä‘á»c cho quý vị sanh sách những Ä‘iểm đáng lưu ý mà tôi đã tóm lược ra và đã trình cho đại tá Carbury xem chiá»u nà y.
NHá»®NG ÄIỂM ÄÃNG LƯU Ã
1- Bà Boynton đã tiêm một hỗn hợp thuốc có chứa chất digitalin.
.......
10 - Tiến sĩ Gerad mất một sy –lanh tiêm.
11 – Bà Boynton rất thoải mái khi cho phép con cái mình vui chÆ¡i vá»›i những ngưá»i khác.
12 – Bà Boynton, và o buổi chiá»u hôm đó, khuyến khÃch con cái mình Ä‘i chÆ¡i, mà không cần phải lo lắng gì cho bà ta.
13 – Bà Boynton là ngưá»i có bệnh vá» thần kinh.
14 - Khoảng cách từ lá»u lá»›n tá»›i chá»— bà Boynton ngồi là (xấp xỉ), hai trăm thước.
15 –Lennox Boynton lúc đầu nói là không biết quay trở vá» khu trại lúc mấy giá», nhưng sau đó lại nháºn là có chỉnh lại thá»i gian ở chiếc đồng hồ Ä‘eo tay cá»§a mẹ anh ta.
16 - Tiến sÄ© Gerard và cô Ginevra Boynton sống ở hai chiếc lá»u cạnh nhau.
17 – Lúc sáu giá» ba mươi, khi bữa tối đã dá»n sẵn, má»™t ngưá»i hầu được cá» Ä‘i má»i bà Boynton tá»›i.
Mặc dù đã đánh số riêng rẽ các Ä‘iểm đáng lưu ý trên, nhưng đôi khi chúng lại dấu ngoặc đôi và o vá»›i nhau. Và dụ như ở hai Ä‘iểm lưu ý đầu tiên: Bà Boynton đã sá» dụng má»™t há»—n hợp thuốc có chứa chất digitalin. Tiến sÄ© Gerard bị mất má»™t sy – lanh kim tiêm. Hai Ä‘iểm nà y là hai Ä‘iểm đầu tiên là m tôi lưu ý tá»›i vụ án nà y, và tôi xin nói vá»›i quý vị rằng tôi đã thấy chúng rất khác thưá»ng và hoà n toà n có liên quan tá»›i nhau. Các vị không hiểu ý tôi phải không? Không sao cả. Tôi sẽ quay trở lại vần đỠnà y ngay đây. Các vị chỉ cần hiểu là tôi đã chú ý tá»›i hai Ä‘iểm đó vì chúng là điểm nghi vấn cần phải có lá»i giải đáp thá»a đáng.
- Bây giá», tôi sẽ kết luáºn việc Ä‘iá»u tra vá» khả năng phạm tá»™i cá»§a Raymond Boynton. Sau đây là các dá»± kiện:
- Anh ta đã bị phát hiện khi Ä‘ang bà n bạc kế hoạch giết bà Boynton. Anh ta ở trong tình trạng thần kinh bị kÃch thÃch cá»±c độ. Và anh ta đã … xin cô thứ lá»—i, - ông cúi đầu vá» phÃa Sarah, - anh ta vừa trải qua má»™t đợt khá»§ng hoảng tinh thần rất trầm trá»ng. Äó là vì, anh ta Ä‘ang yêu. Sá»± rung động đó có thể dẫn dắt anh ta hà nh động theo má»™t trong số cách sau. Má»™t là anh ta có thể sẽ trở nên vui vẻ và sẽ tá» ra dịu dà ng vá»›i tất cả má»i ngưá»i xung quanh, kể cả vá»›i bà mẹ kế cá»§a mình. Hai là anh ta sẽ trở nên can đảm, và cuối cùng sẽ trở nên coi thưá»ng bà mẹ kế và muốn rÅ© bá» má»i ảnh hưởng cá»§a bà ta hoặc cÅ©ng có thể anh ta sẽ tìm thêm được nghị lá»±c để biến cái tá»™i ác vốn dÄ© chỉ tồn tại trên lý thuyết cá»§a mình trở thà nh hà nh động tháºt sá»±. Äó chÃnh là phương pháp tâm lý há»c! Còn bây giá» chúng ta sẽ xem xét các dá»± kiện có liên quan tá»›i Raymond.
- Raymond Boynton rá»i khu trại Ä‘i dạo cùng vá»›i má»i ngưá»i lúc 3giá» 15. Bà Boynton lúc đó vẫn còn sống và hoà n toà n bình thưá»ng. Trước đó Raymond và Sarah King đã có cuá»™c nói chuyện tête à tête (riêng vá»›i nhau). Sau đó thì anh ta bá» vá» trước. Theo như lá»i anh ta nói, anh ta vỠđến khu trại lúc 6 giá» kém mưá»i phút. Anh ta đến thẳng chá»— mẹ mình, há»i thăm và i câu, sau đó thì Ä‘i vá» liá»u cá»§a mình và cuối cùng là đi xuống lá»u lá»›n. Anh ta nói rằng và o lúc sáu giá» kém mưá»i bà Boynton vẫn còn sống và bình thưá»ng.
- Còn bây giá» chúng ta sẽ xem xét đến má»™t dá»± kiện Ä‘i ngược lại hoà n toà n vá»›i những gì anh ta nói. Lúc sáu giá» ba mươi phút. Má»™t ngưá»i phục vụ phát hiện ra cái chết cá»§a bà Boynton. Cô King má»™t ngưá»i đã có bằng vá» y khoa; đã khám nghiệm cho bà ta và cho dù không chú ý mấy đến thá»i gian xảy ra cái chết, lúc đó cô ấy vẫn dứt khoát thá» rằng cái chết đã xảy ra chắc chắn là trước đó độ má»™t tiếng (mà cÅ©ng có thể lâu hÆ¡n thế nhiá»u).
- Ở đây, các vị thấy có hai lá»i khai hoà n toà n mâu thuẫn vá»›i nhau không? Hãy khoan chưa tÃnh tá»›i khả năng cô King có thể đã nhầm lẫn…
Sarah đột ngột cắt ngang lới Poirot:
- Tôi không há» nhầm lẫn. Mà nếu có nhầm lẫn thì tôi sẽ thừa nháºn.
Cô cứng cá»i nói to rõ rà ng như thế.
Poirot cúi đầu lịch thiệp vá» phÃa cô.
- Thế thì chỉ có hai khaả năng. Cả ông Raymond Boynton và cô Sararh King Ä‘á»u Ä‘ang nói dối! Chúng ta hãy xem xét những lý do để ông Raymond Boynton là m như váºy. Và chúng ta hãy giả định là cô King không nhầm lẫn và không cố tình nói dối. Váºy thì sá»± liên tục cá»§a các sá»± kiện nà y là gì? Raymond Boynton trở vá» khu trại, thấy mẹ mình Ä‘ang ngồi trước cá»a lá»u, anh ta Ä‘i tá»›i chá»— mẹ mình đã chết. Thế anh ta là m gì? Anh ta có gá»i ai tá»›i giúp không? Anh ta có ngay láºp tức thông báo cho khu trại biết vá» việc xảy ra không? Không, anh ta đợi thêm má»™t và i phút, rồi Ä‘i vá» lá»u cá»§a mình, sau đó tá»›i ngồi cùng vá»›i những ngưá»i khác trong gia đình ở lá»u lá»›n và chẳng nói Ä‘iá»u gì cả. Má»™t hà nh động như váºy có là hết sức kỳ quặc không?
Raymond trả lá»i ông bằng má»™t giá»ng nói lo lắng nhưng sắc sảo:
- Tất nhiên, tháºt ngu xuẩn. Äáng ra phải chỉ cho ông thấy rằng mẹ tôi còn sống và bình thưá»ng. Cô King đã quá hoang mang, bối rối nên đã nhầm lẫn.
- Má»™t ngưá»i phải tá»± há»i mình, - Poirot Ä‘iá»m tÄ©nh nói – xem liệu có khả năng nà o đó biện minh cho má»™t hà nh động như váºy không chứ? Bá» ngoà i, có vẻ như là Raymond Boynton là không há» có tá»™i, bởi vì ngưá»i ta chỉ thấy có má»—i má»™t lần anh ta tá»›i chá»— mẹ mình chiá»u hôm ấy, mà ta ta thì đã chết trước dó má»™t thá»i gian rồi. Vì thế, giả dụ như bây giá» Raymond Boynton vô tá»™i, chúng ta sẽ giải thÃch hà nh động cá»§a anh ta như thế nà o?
Tôi cho rằng chúng ta sẽ giải thÃch được câu há»i đó dá»±a trên giả thuyết là anh ta không phạm tá»™i! Vì tôi có nhá»› má»™t Ä‘oạn trong câu chuyện mà tôi nghe được đó là : “Em cÅ©ng biết rằng bà ta đáng bị giết chết đúng không?â€. Anh ta Ä‘i dạo vá» và thấy mẹ mình đã chết và cái tư tưởng tá»™i lá»—i cá»§a anh ta ngay láºp tức dá»± tÃnh ra má»™t khả năng. Cái kế hoạch mà anh ta dá»± tÃnh đã được thá»±c hiện. Nhưng không phải do anh ta mà do ngưá»i đồng mưu vá»›i anh ta. Tout simplement, tất cả Ä‘á»u rất đơn giản. Anh ta ngá» rằng em gái mình, Carol Boynton là ngưá»i đã là m việc đó.
- Äiá»u đó là dối trá, - Raymond kêu lên bằng má»™t giá»ng trầm run rẩy.
Poirot nói tiếp :
- Còn bây giá» chúng ta sẽ xem xét khả năng Carol Boynton là kẻ giết ngưá»i. Những chứng cá»› nà o chống lại cô ta ? Thần kinh cá»§a Carol Boynton cÅ©ng luôn căng thẳng, sá»± căng thẳng đó có thể dẫn cô ta tá»›i chá»— là m má»™t việc mà đã được tô vẽ rằng đó sẽ là má»™t cá» chỉ anh hùng. ChÃnh Carol là ngưá»i mà Raymond Boynton đã cùng nói chuyện và o cái đêm ở Jerusalem. Carol Boynton quay trở vá» khu trại lúc năm giá» mưá»i phút. Theo như lá»i khai cá»§a cô ta thì cô ta đến thẳng chá»— mẹ mình nói chuyện. Không ai trông thấy cô ta là m việc đó. Khu trại hoà n toà n vắng vẻ. má»i ngưá»i phục vụ Ä‘á»u đã Ä‘i ngá»§. Bà Westholme, cô Pierce và ông Cope Ä‘ang Ä‘i khám phá những hang động rất xa khu trại. Chẳng há» có má»™t ai chứng thá»±c cho hà nh động đó cá»§a Carol. Thá»i gian cÅ©ng rất phù hợp. Vì thế khả năng cho rằng Carol Boynton là kẻ giết ngưá»i hoà n toà n có thể.
Ông ngừng lá»i. Carol đã ngá»ng đầu lên. Äôi mắt cô nhìn ông nghiêm nghị mà buồn bã.
- Còn má»™t Ä‘iểm đáng lưu ý nữa. Và o buổi sáng hôm sau, ngay từ rất sá»›m ngưá»i ta đã nhìn thấy Carol Boynton ném má»™t váºt gì đó xuống suối. Do đó có lý do để tin rà ng cái váºt mà Carol đã ném xuống suối là má»™t sy-lanh.
- Comment,( Sao cÆ¡ )? - Tiến sÄ© Gerard nhìn ông kinh ngạc, nhưng chiếc sy –lanh cá»§a tôi đã được Ä‘em trả lại rồi mà . Äúng thế, bây giá» tôi Ä‘ang cầm nó đây nà y.
Poirot gáºt đầu mạnh mẽ.
- Äúng, chiếc sy –lanh thứ hai, tháºt lạ lùng mà cÅ©ng rất thú vị. Theo như tôi được biết thì chiếc sy – lanh đó thuá»™c vá» cô King, có đúng không ạ ?
Sarah im lặng.
Carol vội vã nói:
- Äó không phải là chiếc sy – lanh cá»§a cô King, - Cô nói.- Nó là cá»§a tôi.
- Cô thừa nháºn là đã ném nó Ä‘i đúng váºy không. Thưa cô?
Carol hơi lưỡng lự.
- Vâng, tất nhiên rồi, tại sao tôi lại không dám nháºn chứ?
- Carol! Äó là tiếng kêu cá»§a Nadine. Cô vươn ngưá»i ra phÃa trước, mắt mở to, Ä‘au đớn. – Carol. á»’, tôi chẳng hiểu gì cả?
Carol quay đầu lại nhìn Nadine. Trong mắt cô hiện lên vẻ thù địch rõ rệt.
- Chẳng có gì cần phải hiểu ở đây cả! Tôi ném chiếc sy-lanh cũ của mình đi. Tôi chưa bao giỠđụng tới chất độc.
Sarah báºt kêu lên.
- Ông Poirot, những gì mà cô Pierce nói vá»›i ông là hoà n toà n đúng. Äó là chiếc sy-lanh cá»§a tôi.
Poirot mỉm cưá»i.
- Tháºt là khó hiểu quá nhỉ. Chuyện chiếc sy-lanh nà y. Tuy váºy tôi nghÄ© là vẫn có thể giải thÃch được. À, thế là chúng ta đã là m rõ được hai chuyện rồi nhé. Má»™t là chuyện Raymond Boynton vô tá»™i và hai là tá»™i lá»—i cá»§a em gái anh ta. Carol Boynton. Nhưng mà tôi lại là má»™t ngưá»i rất công bằng. Tôi luôn luôn xem xét má»™t vấn đỠtừ hai phÃa. Nà o chúng ta hãy xem liệu cái gì xảy ra nếu như Carol Boynton.
- Cô ta trở vá» khu trại, Ä‘i thẳng tá»›i chá»— bà mẹ, và cô ta thấy – nói như thế nà o nhỉ - Rằng bà ta đã chết! Váºy cô ta sẽ nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì đầu tiên? Cô ta sẽ nghi ngá» rằng chÃnh anh trai mình là Raymond Boynton có thể đã giết bà ta. Cô ta không biết là m gì cả. Vì váºy mà cô ta cÅ©ng chẳng nói gì. Và ngay sau đó, khoảng má»™t tiếng sau, Raymond Boynton quay trở vá» khu trại và có lẽ là đã nói chuyện vá»›i mẹ mình. Anh ta cÅ©ng chẳng nói gì vá» chuyện không hay đó cả. Các vị không nghÄ© rằng những nghi ngá» cá»§a cô ta sau nà y đã trở thà nh Ä‘iá»u chắc chắn sao? Có thể là cô đã tá»›i lá»u cá»§a anh trai mình và đã tìm thấy má»™t chiếc sy –lanh. Và cô ấy đã hoà n toà n tin chắc chắn rằng anh trai mình đã là m việc đó! Rất nhanh nhẹn, cô ta cầm lấy chiếc sy-lanh và giấu Ä‘i. Và o sáng sá»›m hôm sau, cô ta cố ném nó Ä‘i tháºt xa.
- Còn có má»™t chứng cá»› nữa chứng minh sá»± vô tá»™i cá»§a Carol Boynton. Cô ta đã quả quyết vá»›i tôi rằng; khi tôi thẩm vấn cô ta, rằng cô ta và anh trai mình chưa bao giá» có ý định nghiêm túc là sẽ tiến hà nh kế hoạch cá»§a mình cả. Tôi yêu cầu cô ta phải thá» và cô ta thá» ngay láºp tức vá»›i má»™t vẻ trang nghiêm rằng cô ta không há» tá»™i! Các vị thấy đấy, đó là cái cách cô ta chứng tá» mình vô tá»™i. Cô ta không thá» rằng há» vô tá»™i. Mà cô ta chỉ thá» là cô ta vô tá»™i chứ không phải plà anh trai cô ta vô tá»™i và cô ta cho rằng tôi sẽ không chú ý tá»›i chi tiết đó.
- Et bien, vâng được rồi, đó là việc chứng minh cho sá»± vô tá»™i cá»§a Carol Boynton. Còn bây giá» chúng ta sẽ quay lại má»™t chút để xem xét lại. Lần nà ykhông phải là sá»± vô tá»™i mà là khả năng phạm tá»™i cá»§a Raymond. Chúng ta hãy giả sá» rằng Carol đã nói sá»± tháºt, rằng và o lúc năm giá» mưá»i phút, bà Boynton vẫn còn sống và mạnh khoẻ. Trong hoà n cảnh như váºy, có thể nà o Raymond Boynton là kẻ phạm tá»™i không? Chúng ta cÅ©ng giả sá» rằng anh ta tiến hà nh việc giết bà mẹ lúc sáu giá» kém mưá»i khi mà anh ta tá»›i chá»— bà ấy nói chuyện. Ngưá»i phục vụ ở khắp xung quanh khu trại, Ä‘iá»u đó là sá»± tháºt, nhưng lúc đó trá»i cÅ©ng Ä‘ang bắt đầu tối. Cứ cho rằng là anh ta đã cố gắng là m Ä‘iá»u đó, nhưng thế có nghÄ©a là cô King nói dối. Các vị hãy nhá»› rằng cô King chỉ vá» sau Raymond có 5 phút. Và từ xa cô ta cÅ©ng có thể thấy rõ là Raymond Ä‘ang tiến vá» chá»— mẹ mình. Sau đó, khi phát hiện ra bà ta đã chết, cô King nháºn ra rằng Raymond đã giết bà ta, để tá»± cứu mình, và cô ta nói dối. Cô ta biết rằng tiến sÄ© Gerard Ä‘ang lên cÆ¡n sốt và không thể phát hiện ra sá»± nói dối cá»§a cô ta!
- Tôi không hỠnói dối! Sarah nói rõ rà ng.
- Còn có má»™t khả năng nữa. Cô King, như tôi đã nói ở trên, vá» tá»›i khu trại chỉ và i phút sau Raymond. Nếu như Raymond thấy mẹ mình còn sống, thì chỉ có thể là chÃnh cô King là ngưá»i đã chÃch cái mÅ©i tiêm chết ngưá»i đó mà thôi. Cô ta tin rằng bà Boynton là má»™t con quá»·. Cô tá»± cho mình là má»™t ngưá»i Ä‘ao phá»§ chân chÃnh. Äiá»u đó cÅ©ng có thể giải thÃch rõ rà ng chuyện cô ta nói dối vá» thá»i gian cái chết đã xảy ra.
Khuôn mặt Sarah đã trở nên tái xanh. Cô trầm giá»ng nói :
- Sá»± tháºt là tôi đã nói rằng cái chết cá»§a má»™t ngưá»i sẽ cứu vá»›t những ngưá»i khác. Trong tôi đã nảy ra cái ý nghÄ© đó khi đứng ở NÆ¡i tế lá»…. Nhưng mà tôi xin thá» vá»›i ông rằng tôi chưa bao giá» là m hại tá»›i ngưá»i đà n bà đáng ghê tởm đó cÅ©ng như là chưa bao giá» trong tôi xuất hiện cái ý tưởng như váºy !
- Tuy váºy – Poirot nhẹ nhà ng nói - má»™t trong hai ngưá»i chắc hẳn đã nói dối.
Raymond Boynton cá»±a quáºy trên ghế. Anh báºt kêu lên dữ dá»™i.
- Vâng, ông đã thắng, ông Poirot! Tôi chÃnh là kẻ nói dối. Mẹ tôi đã chết khi tôi tá»›i gần bà ta. Chuyện đó … chuyện đó đã là m tôi rất sá»ng sốt. Ông biết đấy, tôi đã định tá»›i để nói ra tất cả vá»›i bà ta. Äể nói vá»›i bà ta rằng từ nay trở vá» sau tôi là má»™t con ngưá»i tá»± do. Ông hiểu là tôi định nói như váºy. Nhưng mà bà ta ngồi đó … đã chết! Tay bà ta lạnh và má»m nhÅ©n. Và tôi đã nghÄ© … nghÄ© Ä‘iá»u giống như ông vừa nói đấy. Tôi đã nghÄ© có thể là Carol đã là m chuyện nà y. Ông biết là trên cổ tay cá»§a bà ta có vết kim đâm.
Poirot nói nhanh:
- Äó là má»™t Ä‘iểm mà tôi chưa thể chứng minh má»™t cách rõ rà ng được. Cái phương pháp mà các anh định tiến hà nh là gì ? Anh đã có má»™t phương kế và nó có liên quan tá»›i chiếc sy-lanh. Tôi biết chắc là như váºy. Nếu anh muốn tôi tin anh, thì anh phải nói vá»›i tôi tất cả.
Raymond hối hả nói :
- Äó chÃnh là cái cách mà tôi Ä‘á»c được trong sách, má»™t cuốn truyện trinh thám cá»§a Anh. Tiêm má»™t chiếc sy-lanh trống rá»—ng và o má»™t ngưá»i và nó sẽ đánh lừa được má»i ngưá»i. Má»i việc nghe có vẻ rất khoa há»c. Tôi … tôi nghÄ© rằng chúng tôi sẽ là m theo cách đó.
- A, - Poirot nói. – Tôi hiểu rồi. Và anh đi mua một chiếc sy-lanh ?
- Không, tháºt ra chúng tôi đã lấy cá»§a Nadine.
Poirot đưa mắt liếc nhìn Nadine.
- Chiếc sy-lanh đó Ä‘ang để trong va li cá»§a bà ở Jerusalem cÆ¡ mà ? – ông há»i.
Khuôn mặt ngưá»i phụ nữ trở nên nhợt nhạt.
- Tôi …tôi không chắc lắm tại sao lại như váºy, - cô nói.
Poirot lẩm bẩm :
- Bà lanh trà lắm, thưa bÃ
|

06-08-2008, 10:38 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 16
Im lặng, Poirot hắng giá»ng rồi nói tiếp :
- Bây giá» chúng ta đã giải quyết xong bà máºt cá»§a cái mà tôi gá»i là chiếc sy-lanh thứ hai. Chiếc sy-lanh đó là cá»§a bà Lennox Boynton, bị Raymond Boynton lấy Ä‘i trước khi rá»i Jerusalem, rồi lại bị Carol Boynton lấy Ä‘i từ tay Raymond sau khi phát hiện ra cái chết cá»§a bà , và chÃnh Carol là ngưá»i đã cố ném nó Ä‘i nhưng lại bị cô Pierce phát hiện, rồi sau đó cô King tá»± nháºn đó là sy-lanh cá»§a mình. Tôi Ä‘oán cô King là ngưá»i bây giá» Ä‘ang giữ nó.
- Äúng, tôi Ä‘ang giữ nó đây, - Sarah trả lá»i.
- Bây giá» cô nói chiếc sy-lanh đó là cá»§a cô. Váºy thì lúc nãy cô đã nháºn là đã là m má»™t việc mà cô không há» là m. Cô đã nói dối.
Sarah bình tÄ©nh trả lá»i Poirot :
- Äó là má»™t lá»i nói dối kiểu khác. Nó không phải …nó không phải là má»™t lá»i nói dối theo đúng nghÄ©a.
Tiến sÄ© Gerad gáºt đầu vẻ tán thà nh.
- Äúng, chÃnh Ä‘iểm đó là tôi hiểu hÆ¡n vá» cô đấy, thưa cô.
- Xin cảm ơn ông – Sarah nói.
Poirot lại hắng giá»ng lần nữa.
- Còn bây giá» chúng ta sẽ xem xét tá»›i bảng thá»i gian sau đây :
Gia đình Boynton và ông jefferson Cope rá»i trại: 3:05 ( xấp xỉ)
Tiến sÄ© Gerard và Sarah King rá»i trại : 3 :15 ( xấp xỉ)
Bà Westholme và cô Pierce rá»i trại : 4:15 (xấp xỉ)
Tiến sĩ Gerard quay trở vỠtrại 4 :20 (xấp xỉ)
Lennox Boynton vỠtrại 4 :35
Nadine Boynton vỠtrại và nói chuyện với bà Boynton : 4 :40
Nadine Boynton từ chá»— mẹ chồng Ä‘i tá»›i lá»u lá»›n : 4 :50 (xấp xỉ)
Carol Boynton quay vỠtrại 5 :10
Bà Westholme, cô Pierce và ông Jefferson Cope vỠtrại 5 :40
Raymond Boynton vỠtrại 5 :50
Sarah King quay vỠtrại 6:00
Phát hiện ra ngưá»i chết 6:30
- Các vị có thể thấy ở đây có khoảng 20 phút thá»i gian bị bá» trống trong khoảng từ 4 giá» 50 lúc Nadine Boynton rá»i mẹ chồng mình để Ä‘i dạo tá»›i lúc 5 giá» 10 lúc Carol quay trở vá» khu trại. Vì thế mà nếu như Carol Ä‘ang nói sá»± tháºt, thì bà Boynton chắc hẳn là đã bị giết trong khoảng thá»i gian là 20 phút đấy.
- Ai là ngưá»i có thể giết bà ta? Và o lúc đó cô King và Raymond Ä‘ang ở bên nhau. Ngà i Cope hoà n toà n ngoại phạm (có thể thấy rất rõ là ông ta chẳng có lý do gì để phải giết bà Boynton cả). Ông ta lúc đó Ä‘ang Ä‘i cùng vá»›i bà Westholme và cô Pierce. Lennox Boynton cùng vợ mình ở lá»u lá»›n. Tiến sÄ© Gerard thì Ä‘ang phải váºt lá»™n vá»›i cÆ¡n sốt trong lá»u cá»§a mình. Khu trại vắng vẻ, ngưá»i phục vụ thì Ä‘ang ngá»§. Äó là thá»i Ä‘iểm thÃch hợp cho má»™t tá»™i ác chăng ? Liệu có ai đó có thể khẳng định được Ä‘iá»u nà y không ?
Äôi mắt đầy suy tư cá»§a ông chuyển hướng nhìn sang phÃa Ginevra Boynton.
- Chỉ có má»™t ngưá»i thôi. Binevra Boynton đã ở trong lá»u cá»§a mình suốt buổi chiá»u hôm ấy. Chúng ta cÅ©ng đã được nói như thế nhưng tháºt ra đã có chứng cá»› chỉ ra rằng cô ta không hỠở trong lá»u cá»§a mình má»™t phút nà o cả. Ginevra Boynton đã nói má»™t câu nói rất đáng chú ý. Cô ta nói rằng tiến sÄ© Gerard, trong lúc lên cÆ¡n sốt đã gá»i tên cô ta. Trong khi đó tiến sÄ© Gerard cÅ©ng nói vá»›i chúng tôi rằng trong khi lên cÆ¡n sốt, ông ta đã mÆ¡ tá»›i khuôn mặt cá»§a Ginevra Boynton. Nhưng đó không há» là má»™t giấc mÆ¡! mà sá»± tháºt là đúng là cô ta mà tiến sÄ© Gerard đã nhìn thấy, đứng cạnh giưá»ng ông. Tiến sÄ© cho rằng đó là do ảnh hưởng cá»§a cÆ¡n sốt gây ra nhưng đó là sá»± tháºt. Ginevra đã ở trong lá»u cá»§a tiến sÄ©. Váºy liệu có khả năng chÃnh cô ta là ngưá»i đã Ä‘em chiếc sy-lanh trở vá» chá»— cÅ© sau khi đã dùng đến nó không ?
Ginevra Boynton ngẩng lên, mái tóc đỠóng ánh và ng cá»§a cô như má»™t chiếc vương miện trùm quá đầu. Äôi mắt đẹp mở to nhìn Poirot không chá»›p. Äôi mắt ấy đỠđẫn đến khác thưá»ng. Cô trông giống như má»™t nữ thần huyá»n ảo váºy.
- Ah, ça non- Không thể như thế được ! - Tiến sÄ© Gerard báºt kêu to.
- Äiá»u đó là hoà n toà n không thể nà o, nếu xét theo khÃa cạnh tâm lý ? Poirot.
Ngưá»i đà n ông Pháp cụp mắt xuống.
Äến lượt Nadine Boynton lạnh lùng nói :
- Không thể có chuyện đó được !
Ãnh mắt cá»§a Poirot ngay láºp tức chuyển sang nhìn Nadine.
- Không thể sao, thưa bà ?
- Äúng váºy, - Cô ngừng lá»i, cắn nhẹ môi, rồi nói tiếp- Tôi sẽ không nghe thêm bất kỳ má»™t lá»i buá»™c tá»™i vô lý nà o chống lại em chồng tôi đâu. Chúng tôi, tất cả chúng tôi Ä‘á»u biết rằng chuyện đó hoà n toà n vô lý.
Ginevra Boynton hÆ¡i cá»±a quáºy trên ghế. Hai khóe miệng cô nhếch lên tạo thà nh má»™t nụ cưá»i, má»™t nụ cưá»i thÆ¡ ngây, trống vắng, và đầy cảm xúc cá»§a má»™t cô gái còn rất trẻ.
Nadine lại nhắc lại lần nữa :
- Không thể là như thế !
Khuôn mặt vốn dịu dà ng cá»§a cô giá» hằn lên má»™t vẻ quyết tâm mãnh liệt. Äôi mắt mà Poirot nhìn và o Ä‘ang toát lên vẻ mạnh mẽ, quyết không chùn bước.
Poirot trưá»n ngưá»i ra trước trong má»™t tư thế như thể Ä‘ang cúi đầu.
- Thưa bà , bà là má»™t ngưá»i rất thông minh, - ông nói.
Nadine bình thản há»i :
- Ông nói thế ý là gì váºy, thưa ông Poirot ?
- Tôi muốn nói là , thưa bà , ngay từ đầu tá»›i giá» tôi đã nháºn ra rằng bà có má»™t thứ mà tôi gá»i là má»™t « đầu óc tuyệt vá»i ».
- Ông đang tâng bốc tôi đấy.
- Tôi không cho là như váºy. Suốt từ đầu tá»›i giá» bà đã rất bình tÄ©nh và nhìn bao quát và o tình hình. Bá» ngoà i bà luôn chứng tá» rằng quan hệ cá»§a bà vá»›i mẹ chồng rất tốt đẹp, bà muốn tá» ra rằng bà đã là m được cái Ä‘iá»u tốt đẹp nhất, nhưng bên trong thì bà đã phán xét và lên án bà ta. Tôi nghÄ© rằng chỉ má»™t thá»i gian ngắn trước đây thôi bà đã nháºn ra rằng chỉ có má»™t cÆ¡ há»™i duy nhất là m cho chồng mình hạnh phúc đó là phải thúc giục anh ta bá» nhà ra Ä‘i, tá»± xoay xở lấy, không lo lắng gì cuá»™c sống có thể sẽ rất khó khăn túng thiếu. Bà đã muốn mạo hiểm và bà đã rất ná»— lá»±c gây ảnh hưởng tá»›i chồng mình chÃnh xác là để là m việc đó. Nhưng bà đã thất bại, thưa bà . Lennox Boynton đã không còn cái ý định muốn Ä‘uợc tá»± do nữa rồi. Anh ta chịu để bị chìm đắm và o trong trạng thái u uất thá» Æ¡.
- Bây giá», thưa bà tôi chẳng còn Ä‘iá»u gì để nghi ngá» nữa, chỉ trừ má»™t Ä‘iá»u là bà còn yêu chồng bà . Cái quyết định rá»i xa anh ta cá»§a bà không phải bắt nguồn từ chuyện bà đem lòng yêu má»™t ngưá»i đà n ông khác mãnh liệt hÆ¡n. Mà theo tôi đó là má»™t cuá»™c mạo hiểm đầy tuyệt vá»ng được tiến hà nh để già nh lại má»™t hy vá»ng cuối cùng. Má»™t ngưá»i phụ nữ ở và o địa vị như bà chỉ có thể là m được ba việc. Bà sẽ ra sức khẩn cầu. Äiá»u đó, như tôi vừa nói, đã thất bại. Bà dá»a sẽ bá» rÆ¡i anh ta. Nhưng tháºt sá»± ra ngay cả dá»a dẫm cÅ©ng không thể là m cho Lennox Boynton rung động. Mà nó còn là cái cá»› để anh ta chìm sâu hÆ¡n nữa và o phiá»n muá»™n chá»› không thể kÃch thÃch sá»± nổi loạn ở con ngưá»i anh ta. Thế thì chỉ còn có má»™t phương cách cuối cùng thôi. Bà sẽ ra Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông khác. Ghen tuông và ý thức sở hữu là hai bản năng cÆ¡ bản ăn sâu bám rẽ và o ngưá»i đà n ông. Bà đã chứng tá» sá»± thông thái cá»§a mình bằng cách cố gắng chạm tá»›i cái bản năng nguyên thá»§y, bà ẩn và sâu xa đó. Nếu Lennox để cho bà ra Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông khác mà không má»™t lá»i nà i ép thì Ä‘Ãch thá»±c là không má»™t ngưá»i nà o có thể giúp anh ta được nữa và lúc đó bà có thể bắt đầu lại cuá»™c sống má»›i cho riêng bà ở má»™t nÆ¡i khác.
- Nhưng chúng ta hãy giả sá» là tháºm chà ngay cả cái phương pháp tuyệt vá»ng cuối cùng đó cÅ©ng thất bại nốt. Chồng bà rất bối rối trước cái quyết định đó cá»§a bà , nhưng cho dù là như thế thì anh ta cÅ©ng sẽ không phản ứng theo như cái cách mà má»™t ngưá»i đà n ông bình thưá»ng sẽ là m vá»›i cái bản năng sở hữu vốn có cá»§a há» như bà đã hằng mong đợi. Váºy thì cuối cùng Ä‘iá»u gì có thể cứu vá»›t chồng bà thoát ra khá»i tình trạng suy sụp nhanh chóng ? Chỉ còn có má»™t Ä‘iá»u thôi. Nếu như bà mẹ kế cá»§a anh ta chết Ä‘i, má»i việc sẽ không còn là quá muá»™n nữa. Anh ta sẽ có thể bắt đầu lại cuá»™c sống má»›i vá»›i tư cách là má»™t con ngưá»i tá»± do, tá»± mình tạo cho mình sá»± độc láºp và má»™t phong độ đà n ông.
Poirot ngừng lá»i rồi nhẹ nhà ng nhắc lại :
- Nếu như bà mẹ kế của cô chết đi …
Äôi mắt cá»§a Nadine vẫn Ä‘ang nhìn ông chăm chú. Cô lạnh lùng há»i :
- Có phải ông Ä‘ang ám chỉ rằng chÃnh tôi là ngưá»i dã châm ngòi cho chuyện đó xảy ra phải không ? Nhưng thưa ông Poirot, ông không thể thà nh công được đâu. Sau khi đã nói ra vá»›i bà Boynton cái ý định ra Ä‘i cá»§a tôi, tôi đã Ä‘i thẳng vá» lá»u lá»›n và ngồi cùng Lennox ở đó. Tôi không há» rá»i khá»i chá»— đó mãi cho tá»›i lúc ngưá»i ta tìm thấy mẹ chồng tôi đã chết. Có thể là tôi có tá»™i trong cái chết cá»§a bà ta, nếu nói rằng tôi đã là m cho bà ta bị sốc và tất nhiên có thể giả định là cú sốc đó đã gây ra cái chết cá»§a bà ấy. Nhưng nếu như theo lá»i ông nói (mặc dù là cho tá»›i lúc nà y ông chưa có má»™t bằng chứng cụ thể nà o vá» chuyện đó và cÅ©ng không thể có được cho đến khi ngưá»i ta giải phẩu tá» thi) rằng bà đã bị giết có bà i có bản, thì tôi cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i để là m chuyện đó.
Poirot há»i :
- Cô không há» rá»i khá»i lá»u lá»›n mãi cho tá»›i lúc ngưá»i ta phát hiện ra cái chết cá»§a mẹ chồng cô sao ? Äó là điá»u mà cô vừa má»›i nói xong. Bà Boynton là má»™t trong những Ä‘iá»u tôi thấy lạ trong vụ án nà y.
- Ông muốn nói gì ?
- Äây nà y trong danh sách cá»§a tôi có ghi. Äiểm số chÃn. Lúc 6 giá» 30 phút, khi bữa tối đã sẵn sà ng, má»™t ngưá»i phục vụ cá» Ä‘i báo cho bà Boynton biết.
Raymond nói :
- Tôi chẳng hiểu có gì lạ ở đây cả.
Carol nói chen thêm và o:
- Tôi cÅ©ng váºy.
Poirot đưa mắt nhìn từ ngưá»i nà y sang ngưá»i kia rồi nói.
- Cả hai ngưá»i không thấy sao? Má»™t ngưá»i phục vụ được cá» Ä‘i má»i. - Tại sao lại là má»™t ngưá»i phục vụ? Không phải là chÃnh các vị, cả hai vị đây Ä‘á»u rất siêng năng ở bên cạnh phục vụ bà mẹ như má»™t quy định chung đó sao? Không phải là má»™t trong hai ngưá»i luôn luôn Ä‘i kèm bên cạnh bà ấy tá»›i bà n ăn đấy chứ? Bà ta ốm yếu. Và bà ta rất khó nhá»c nếu muốn đứng dáºy khá»i ghế nếu không có sá»± trợ giúp. Bao giá» cÅ©ng là má»™t trong hai ngưá»i luôn kè kè bên bà ta. Tôi thá» Ä‘oán thế nà y, khi bữa tối được dá»n ra, thì má»™t Ä‘iá»u tá»± nhiên là ngưá»i nà y hoặc ngưá»i khác trong gia đình phải Ä‘i má»i và đưa bà mẹ tá»›i bà n ăn. Nhưng mà hôm đó không má»™t ai trong số các vị muốn là m chuyện đó cả. Tất cả Ä‘á»u ngồi má»™t chá»—, bất động nhìn nhau và có thể là đã băn khoăn tá»± há»i tại sao những ngưá»i khác không Ä‘i nhỉ.
Nadine sắc sảo trả lá»i:
- Tất cả những chuyện đó tháºt là vá»› vẩn, thưa ông Poirot. Chiá»u hôm đó, tất cả chúng tôi Ä‘á»u rất mệt má»i. Tôi thừa nháºn là đáng lẽ chÃnh chúng tôi phải Ä‘i má»i mẹ tá»›i ăn tối, nhưng mà …và o buổi chiá»u hôm đó … chúng tôi lại không là m như váºy!
- ChÃnh xác. ChÃnh xác. Chỉ riêng và o cái buổi chiá»u hôm đấy! Vâng, thưa bà , chÃnh bà có lẽ là ngưá»i mong đợi bà mẹ nhất đấy. Äó là má»™t trong những nhiệm vụ mà bà đã nháºn má»™t cách máy móc. Nhưng mà buổi chiá»u hôm đó bà lại không há» tỠý muốn Ä‘i má»i và giúp bà ta tá»›i dùng bữa. Tại sao ư? Äó cÅ©ng chÃnh là điá»u mà tôi Ä‘ang tá»± há»i đây. Tại sao? Còn bây giá» tôi sẽ nói cho bà câu trả lá»i nhé. Bởi vì bà biết rõ là mẹ chồng mình đã chết…
- Không, không,- Xin bà đừng ngắt lá»i tôi. – Ông sôi nổi vung má»™t cánh tay lên. – Bà sẽ nghe tôi. – Hercule Poirot nói – Äã có ngưá»i chứng kiến cuá»™c nói chuyện cá»§a bà vá»›i bà mẹ chồng. Những nhân chứng nà y chỉ có thể nhìn chứ không thể nghe được! Bà Westholme và cô Pierce lúc đó Ä‘ang ở xa. Há» thấy rất rõ là bà có nói chuyện vá»›i mẹ chồng mình, nhưng chứng cá»› cá»§a việc đó là thế nà o? Thay và o đó tôi xin đỠxuất má»™t chút suy luáºn cá»§a mình như thế nà y. Bà có đầu óc lắm thưa bà . Giả sá» bà đã quyết định yên lặng và không vá»™i vã tiến hà nh – Tôi có thể mạn phép nói đó là việc trừ khá» bà mẹ chồng chứ? – Thì bà sẽ là m việc đó bằng má»™t trà thông minh và bằng những sá»± chuẩn bị chu đáo. Bà đã và o lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard trong lúc ông ta Ä‘i thăm quan và o buổi sáng. Bà đã hoà n toà n chắc chắn rằng bà sẽ tìm được loại thuốc phá»§ hợp. Kỹ năng y tá mà bà từng há»c đã giúp bà lúc đó. Bà chá»n chất digilalin, má»™t loại thuốc có dạng giống như loại thuốc mà bà Boynton Ä‘ang dùng. Bà cÅ©ng lấy theo luôn cả chiếc sy- lanh cá»§a ông ấy, vì bà sợ là chiếc sy-lanh cá»§a bà đã biến mất. Bà hy vá»ng là sẽ đặt chiếc sy-lanh trở vá» chá»— cÅ© trước khi ngà i tiến sÄ© kịp nháºn ra là nó bị mất.
Trước khi tiến hà nh cái kế hoạch cá»§a mình, bà đã cố gắng thá» kêu gá»i chồng mình hà nh động má»™t lần cuối. Bà nói vá»›i ông cái ý định cá»§a mình là sẽ lấy ông Jefferson Cope. Cho dù chồng bà có tá» ra rất là bối rối, anh ta cÅ©ng không phản ứng như bà đã mong đợi vì thế mà bà buá»™c phải tiến hà nh cái kế hoạch giết ngưá»i cá»§a mình. Bà quay trở vá» khu trại và trên đưá»ng vá» bà có nói chuyện má»™t cách rất tá»± nhiên vá»›i bà Westholme và cô Pierce. Bà đi thẳng tá»›i chá»— mà bà mẹ chồng Ä‘ang ngồi. Trong chiếc sy-lanh bà dã bÆ¡m đủ thứ thuốc mà bà cần. Äể giữ được tay bà già nà y quá là dá»… và bằng vá»›i vẻ rất thà nh thạo vì bà đã được há»c qua nghá» y tá, bà đã tiêm thuốc. Việc đó đã diá»…n ra rất nhanh trước khi mẹ chồng bà có nháºn ra sá»± việc. Từ phÃa xa dưới thung lÅ©ng, những ngưá»i khác chỉ có thể thấy bà đang nói chuyện vá»›i mẹ mình Ä‘ang cúi xuống bên mẹ mình mà thôi. Rồi má»™t cách rất tháºn trá»ng, bà đi kiếm và mang tá»›i má»™t cái ghế và ngồi xuống đó, rõ rà ng là đang nói chuyện rất thân máºt vá»›i mẹ chồng trong và i phút. Cái chết đã xảy ra gần như ngay tức thá»i. Bà đã ngồi nói chuyện vá»›i má»™t xác chết, nhưng mà ai có thể Ä‘oán ra được chuyện đó cÆ¡ chứ? Sau đó thì bà đặt cái ghế và o chá»— cÅ© và đi xuống lá»u lá»›n, bà thấy chồng mình Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách ở đó. Và bà đã tháºn trá»ng không bước ra khá»i lá»u lá»›n nữa! Bà hoà n toà n tin chắc cái chết cá»§a bà Boynton sẽ được coi là bởi bệnh tim gây ra (mà thá»±c tế ra là bởi vì bệnh tim tháºt). Duy chỉ có má»™t Ä‘iá»u là bà chưa là m được theo đúng kế hoạch cá»§a mình. Äó là bà không thể dem đặt trả lại cái sy-lanh và o lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard bởi vì ngà i tiến sÄ© Ä‘ang ở trong lá»u, Ä‘ang váºt vã vá»›i căn bệnh sốt rét và cho dù là bà không biết chuyện nà y, thì ông ấy cnÅ©g đã mất chiếc sy-lanh đó rồi. Äó, thưa bà , đó là má»™t sai lầm trong má»™t cái kế hoạch giết ngưá»i mà có thể nói là rất tuyệt hảo.
Im lặng. Má»™t khoảng khắc im lặng chết chóc rồi Lennox Boynton đứng phắt dáºy.
- Không, - Anh ta gà o lên. – Äó là những lá»i nói dối chết tiệt. Nadine chẳng là m gì cả. Cô ấy không thể là m như thế. Mẹ tôi … mẹ tôi đã chết rồi.
- A! – Ãnh mắt Poirot nhìn anh tháºn trá»ng. - Váºy thì, cuối cùng, chÃnh ông là ngưá»i đã giết bà ta, phải váºy không , ông Boynton.
Lại một khoảng khắc im lặng rồi Lennox Boynton thả mình nặng nỠxuống ghế và đưa đôi tay đang run rẩy lên ôm lấy mặt.
- Vâng … đúng váºy … chÃnh tôi đã giết bà ấy.
- Ông đã lấy chất digitalin từ lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard phải váºy không?
- Vâng.
- Khi nà o?
- Như …như ông đã nói … và o buổi sáng.
- Thế còn chiếc sy-lanh thì sao?
- Chiếc sy-lanh ? À, vâng.
- Tại sao anh lại giết bà ta ?
- Ông còn phải há»i sao ?
- Tôi Ä‘ang há»i ông đấy, ông Boynton !
- Nhưng mà ông cÅ©ng biết rằng vợ tôi sẽ rá»i bá» tôi để ra Ä‘i cùng vá»›i Cope.
- Äúng, tôi biết thế, nhưng mà ông chỉ biết được Ä‘iá»u đó và o buổi chiá»u thôi cÆ¡ mà !
Lennox nhìn ông chằm chằm
- Tất nhiên, khi chúng tôi đi dạo …
- Nhưng mà ông lại lấy thuốc độc và chiếc sy-lanh và o buổi sáng - trước khi ông biết quyết định của vợ mình kia mà ?
- Cái quá»· quái gì khiến khiến ông cứ mè nheo tôi vá»›i những câu há»i váºy ? Anh ngừng lá»i và đưa má»™t cánh tay run rẩy lên quệt ngang trán. - Chuyện đó thì có quan trá»ng gì nà o ?
- Chuyện đó có ý nghÄ©a rất lá»›n. Tôi khuyên ông, ông Lennox Boynton, hãy nói hết vá»›i tôi sá»± tháºt Ä‘i.
- Sá»± tháºt à ?
Lennox lại nhìn ông không chớp mắt.
Nadine bá»—ng đột ngá»™t đúng dáºy khá»i ghế và nhìn thẳng và o mặt chồng nói :
- Những gì em nói Ä‘á»u là sá»± tháºt.
- Váºy thì nhân danh Chúa, tôi sẽ nói.- Lennox bá»—ng nhiên nói – Nhưng mà tôi không hiểu là ông có chịu tin tôi không. – Anh hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu và bắt đầu. Buổi chiá»u hôm đó, khi tôi bá» Nadine Ä‘i rồi, trái tim tôi như tan ra từng mảnh. Tôi chưa bao giá» nghÄ© tá»›i chuyện cô ấy sẽ bá» tôi ra Ä‘i cùng vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông khác. Tôi đã gần như phát Ä‘iên lên ! Tôi cảm thấy mình như má»™t kẻ say rượu hay là má»™t ngưá»i vừa thoát khá»i cÆ¡n bệnh trầm trá»ng.
Poirot gáºt đầu. Ông nói :
- Tôi có ghi lại những lá»i bà Westholme có mô tả dáng Ä‘i lảo đảo cá»§a ông khi ông Ä‘i ngang qua bà ấy. Vì thế mà tôi biết rằng vợ ông đã không nói sá»± tháºt khi nói vá»›i tôi rằng cô ấy đã thông báo cho ông biết cái quyết định cá»§a mình sau khi cả hai đã quay trở vá» khu trại. Ông nói tiếp Ä‘i ông Boynton.
- Tôi khó co thể nháºn biết là mình Ä‘ang là m gì … Nhưng khi cà ng vá» gần tá»›i khu trại, trà óc tôi cà ng tá» ra tỉnh táo. Có má»™t ý tưá»ng lướt qua đầu tôi rằng chỉ có tôi là kẻ có lá»—i ! Tôi là má»™t kẻ sâu bá» khốn khổ ! Äáng lẽ tôi phải phản kháng lại bà mẹ kế và phải ra Ä‘i từ nhiá»u năm trước rồi. và tôi chợt nảy ra ý nghÄ© rằng má»i việc đến táºn bây giá» có thể sẽ vẫn chưa là quá muá»™n. Và bà ta đây, con mụ quá»· quyệt, bà ta Ä‘ang ngồi đó trông như má»™t bóng ma ghê tởm in hình vách núi Ä‘á». Tôi tiến thẳng tá»›i chá»— bà ta để nói ra tất cả. Tôi định nói vá»›i bà ta tất cả những gì tôi nghÄ© và thông báo vá»›i bà ta rằng tôi sẽ ra Ä‘i. Tôi đã có má»™t ý nghÄ© rằng tôi sẽ biến Ä‘i ngay láºp tức buổi chiá»u hôm đó, sẽ Ä‘i cùng vá»›i Nadine ngay đêm đó sẽ bằng má»i cách Ä‘i cà ng xa mụ ta cà ng tốt.
- Ồ, Lennox, Lennox, anh yêu của em …
Có tiếng thở dà i cá»§a ai đó khi Lennox nói như váºy.
Lennox Boynton tiếp tục :
- Vì thá» mà , ôi lạy Chúa tôi, ngà i đã giáng cho tôi má»™t cú đấm ra trò đấy ! Bà ta đã chết. Vẫn Ä‘ang ngồi nhưng mà đã chết ; Tôi …tôi không biết phải là m gì cả- Tôi không thể nói được gì cả …tôi sá»ng sốt quá. tất cả những gì mà tôi định là m là thét tháºt to và o mặt bà ta tất cả những gì Ä‘ang chất chứa táºn đáy lòng mình đã trở thà nh vô nghÄ©a. Tôi không thể giải thÃch nổi nữa … Tôi cảm thấy không khà trở nên nặng ná». Tôi đã là m má»™t việc tháºt máy móc là cầm cái đồng hồ Ä‘eo tay cá»§a bà ta lên (lúc đó nó được đặt trong lòng bà n tay bà ) và đeo nó lại và o cổ tay cho bà . Cái cổ tay đã chết, đã má»m nhÅ©n ra, kinh khá»§ng quá.
Lennox khẽ rùng mình.
- Lạy Chúa tôi ! Sau đó thì tôi loạng choạng bước Ä‘i tá»›i thẳng lá»u lá»›n. Äáng lý ra tôi phải gá»i má»™t ai đó giúp đỡ - nhưng mà tôi không thể. Tôi chỉ ngồi yên lặng, láºt hết trang báo nà y đến trang báo ná» và chỠđợi…
Lennox ngừng lá»i.
- Ông không há» tin tôi phải váºy không ? Tại sao tôi lại không gá»i má»™t ai đó ? hay là nói vá»›i Nadine chẳng hạn ? Tôi cfÅ©ng không thể hiểu nổi.
Äến lượt tiến sÄ© Gerard hắng giá»ng nói.
- Những lá»›i thú nháºn cá»§a ông quả là rất thuyết phục, thưa ông Boynton, - Ông nói. – Ông rất căng thẳng. Cùng má»™t lúc ông phải nháºn cả hai cú sốc khá»§ng khiếp, Ä‘iá»u đó đủ để đẩy ông và o trạng thái thần kinh mà ông vừa miêu tả. Äó là má»™t loại phản ứng được giá» là Weissenhater. Có thể minh há»a má»™t cách đầy đủ nhất như thế nà y : má»™t con chim đã đâm đầu và o cá»a sổ và tháºm chà là ngay cả khi đã bình phục rồi, thì theo bản năng, nó tá»± kiá»m chế mình đối vá»›i má»i loại hà nh vi tá»± nó tạo ra cho mình má»™t khoảng thá»i gian đủ để Ä‘iá»u chỉnh lại các trung tâm thần kinh. Tôi không thể diá»…n ra hết bà ng tiếng Anh được, nhưng tất cả những gì tôi muốn nói là : Anh đã không thể hà nh động như những gì anh nói được. Bất kỳ má»™t hà nh động có ý nghÄ©a quyết định nà o và thuá»™c loại nà o Ä‘i nữa thì cÅ©ng là điá»u không thể đối vá»›i anh ! Anh Ä‘ang ở trong má»™t giai doạn được gá»i là trạng thái tê kiệt thần kinh.
Và ông quay lại phÃa Poirot nói :
- Ông bạn cá»§a tôi, tôi xin đảm bảo vá»›i ông là như váºy đấy !
- á»’, tôi không há» nghi ngá» gì vá» Ä‘iá»u đó cả, Poirot nói- Tôi có lưu ý má»™t dá»± kiện dù là nó rất nhá» thôi. Dá»± kiện đó là ông Boynton đã Ä‘eo lại chiếc đồng hồ cho mẹ mình. Äiá»u đó có thể diá»…n giải theo hai cách. Má»™t, đó có thể là cái vá» bá»c cho hà nh động tháºt cá»§a ông ta. Hai là hà nh động đó đã bị quan sát và đã bị bà Lennox Boynton hiểu lầm. Bà Boynton quay trở vá» khu trại chỉ năm phút sau chồng mình. Và vì thế mà bà ấy chắc chắn đã nhìn thấy hà nh động cá»§a chồng mình. Khi bà ta tá»›i gần mẹ chồng và nháºn ra là bà ta đã chết rồi trên cổ tay có má»™t vết kim tiêm, thì bà ta tức khắc sẽ kết luáºn rằng chÃnh chồng mình đã là m cái việc đó và rằng chÃnh cái thông báo sẽ ra Ä‘i cá»§a bà ấy đã khiến cho chồng bà ta là m việc đó. Má»™t việc hoà n toà n khác xa so vá»›i những gì mà bà đang mong đợi. Nói tóm lại. Nadine Boynton tin chắc rằng chÃnh bà ta là nguyên nhân thúc đẩy việc chồng bà ta giết ngưá»i.
Ông nhìn Nadine.
- Có đúng thế không, thưa bà ?
Nadine cúi đầu.
Rồi cô há»i :
- Ông tháºt sá»± nghi ngá» tôi phải không, ông Poirot ?
- Tôi cho rằng bà là một khả năng, thưa bà .
Cô vươn ngưá»i ra phÃa trước rồi nói.
- Thế bây giỠthì sao ? Thực tế là chuyện gì đã xảy ra ông Poirot.
|

06-08-2008, 10:38 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 17
Tháºt sá»± chuyện gì đã xảy ra à ? Poirot nhắc lại. Ông đưa tay ra phÃa sau kéo lên má»™t chiếc ghế và ngồi xuống đó. Giá»ng nói cá»§a ông trở nên thân máºt – và thoải mái hÆ¡n.
- Äây có phải là má»™t câu há»i không ? Cho tất cả những gì đã diá»…n ra : chất digitalin bị đánh cắp, chiếc sy-lanh bị mất và còn má»™t vết chÃch trên cổ tay cá»§a bà Boynton.
- Chỉ và i ngà y nữa thôi là chúng ta sẽ biết rõ rà ng sá»± tháºt. Cuá»™c xét nghiệm tá» thi sẽ cho chúng ta rõ liệu có phải là bà Boynton đã chết vì ữ dụng quá liá»u chất digitalin hay không. Nhưng mà lúc đó có thể sẽ là quá muá»™n ! Tốt hÆ¡n cả là hãy tìm ra sá»± tháºt và o tối nay khi mà kẻ giết ngưòi còn Ä‘ang ở trong tay cá»§a chúng ta.
Nadine ngẩng phắt đầu lên và nói.
- Và ông vẫn tin rằng đó là má»™t ngưá»i trong số chúng tôi Ä‘ang ngồi đây – Nadine mệt má»i nói.
Poirot Ä‘ang gáºt gù Ä‘iá»u gì đó.
- Sá»± tháºt thì đó là bởi vì tôi đã hứa vá»›i đại tá Carbury. Và vì váºy, để là m rõ chuyện má»i chuyện thì chúng ta quay lại vá»›i luáºn Ä‘iểm mà vì nó mà sáng nay tôi đã đến từ rất sá»›m để liệt kê những dá»± kiện nà y và ngay láºp tức đã nháºn ra có hai dá»± kiện hoà n toà n mâu thuẫn vá»›i nhau.
Lần đầu tiên từ đầu tá»›i giá», đại tá Carbury má»›i lên tiếng :
- Chúng ta cùng nghe xem đó là cái gì chứ ? – Ông gợi ý.
Poirot nghiêm trang nói :
- Tôi sẽ nói cho các vị rõ đây. Chúng ta sẽ cùng xem lại má»™t lần nữa hai dá»± kiện đầu tiên trong bảng lưu ý cá»§a tôi. Bà Boynton đã dùng má»™t há»—n hợp thuôc có chứa Digitalin và tiến sÄ© Gerard bị mất má»™t ống tiêm. Xem xét hai dá»± kiện nà y và so sánh chúng vá»›i má»™t sá»± việc hiển nhiên mà tôi phải Ä‘iá»u tra ngay láºp tức. Äó là gia đình Boynton đã chứng tá» những hà nh vi tá»™i lá»—i má»™t cách rất rõ rà ng. Do váºy chắc chắn má»™t ngưá»i trong gia đình Boynton hẳn phải là ngưá»i gây ra tá»™i ác ! Tuy nhiên, hai dá»± kiện trên lại Ä‘á»u không phù hợp vá»›i cái nháºn định vừa rồi. Các vị thấy đấy, tháºt là thông minh khi ai đó đã nghÄ© ra cái cách dùng má»™t lượng digitalin Ä‘áºm đặc, bởi vì bà Boynton cÅ©ng Ä‘ang phải dùng loại dược phẩm nà y. váºy thì má»™t ngưá»i trong gia đình Boynton đã là m gì ? Ah ma foi –A, chắc là thế nà y ! Chỉ cần là m có má»—i má»™t việc thôi. Cho chất độc và o lá» thuốc cá»§a bà ta ! Äó là những gì mà bất kỳ ai, những ngưá»i có ý định là m việc đó và những ngưá»i có khả năng tiếp cáºn được vá»›i thứ thuốc đó. Chác chắn sẽ là m như váºy !
- Không sá»›m thì muá»™n, bà Boynton sẽ uống thuốc và chết và cho dù ngưá»i ta có phát hiện chất digitalin trong lá» thuốc thì nó cÅ©ng có thể được cho là lá»—i cá»§a ngưá»i dược sÄ© đã pha chế ra lá» thuốc. Chắc chắn là ngưá»i ta sẽ chẳng thể chứng minh được Ä‘iá»u gì !
- Váºy thì, ai là kẻ đã đánh cắp chiếc sy-lanh tiêm ?
- Chỉ có thể giải thÃch theo hai hướng như thế nà y thôi hoặc là tiến sÄ© Gerard đã tìm kiếm chiếc sy –lanh khắp má»i nÆ¡i mà nó lại chưa há» bị đánh cắp, hoặc là má»™t chiếc sy-lanh khác đã bị lấy mang Ä‘i và kẻ giết ngưá»i không hỠđụng tá»›i thuốc. Äiá»u đó có nghÄ©a là , kẻ giết ngưá»i không phải là má»™t ngưá»i trong gia đình Boynton. Hai Ä‘iểm lưu ý đầu tiên đã chỉ ra má»™t khả năng ná»—i trá»™i, rằng chỉ có thể là má»™t ngưá»i bên ngoà i đã là m việc đó !
- Tôi hiểu Ä‘iá»u đó nhưng như tôi vừa nói đấy, tôi bị bối rối bởi có những chứng cá»› rất rõ rà ng rằng chÃnh gia đình Boynton đã phạm tá»™i. Váºy thì liệu có khả năng những ngưá»i trong gia đình Boynton là vô tá»™i không cho dù đã có những chứng cá»› vể khả năng phạm tá»™i cá»§a há» ? Tôi chuyển sang hướng chứng minh nhưng không phải là chứng minh tá»™i lá»—i mà là sá»± vô tá»™i cá»§a những con ngưá»i nà y !
- Äó chÃnh là điểm mà chúng ta Ä‘ang xem xét đây. Vụ án mạng là do má»™t ngưá»i ngoà i gia đình Boynton tiến hà nh hay là vụ án mạng do má»™t ngưòi không thân quen lắm vá»›i bà Boynron đã và o lá»u cá»§a bà ta hoặc là đã đưa cho bà ta lá» thuốc.
Ông ngừng lá»i má»™t chút.
- Nghiêm túc mà nói thì trong căn phòng nà y có ba ngưá»i không phải là ngưòi nhà Boynton nhưng Ä‘á»u là những ngưá»i có liên quan trá»±c tiếp tá»›i vụ án.
Äầu tiên chúng ta sẽ nói tá»›i ông Cope, ngưá»i mà từ lâu nay đã có mối quan hệ rất máºt thiết vá»›i gia đình Boynton. Chúng ta hãy xem liệu có thể khám phá ra có động cÆ¡ hay cÆ¡ há»™i vá» phÃa ông ta không ? Dưá»ng như là không. Cái chết cá»§a bà Boynton đã có những ảnh hưởng bất lợi tá»›i ông ta bởi vì nó đã là m tan vỡ những hy vá»ng cá»§a ông ấy. Trừ phi cái động cÆ¡ giết ngưòi cá»§a ông Cope là má»™t khát khao được Ä‘em lại lợi Ãch cho má»™t ai đó, thì chúng ta má»›i có thể tìm ra lý do ông ta muốn bà Boynton chết. Và dÄ© nhiên là nếu có má»™t động cÆ¡ thì cho đến nay chúng ta cÅ©ng hoà n toà n chưa biết gì vá» nó cả. Chúng ta không biết Ä‘iá»u mà ông Cope muốn ở gia đình Boynton là gì ?
Ông Cope đau khổ nói :
- Thưa ông Poirot, chuyện đó đối vá»›i tôi hình như là hÆ¡i cưá»ng Ä‘iệu quá chăng ? Ông phải nhá»› rằng, tôi hoà n toà n không có lấy nổi má»™t cÆ¡ há»™i để là m chuyện đó, và dù sao Ä‘i nữa, tôi có những quan Ä‘iểm rõ rà ng vá» sá»± thiêng liêng cá»§a tÃnh mạng con ngưá»i.
- Và o địa vị cá»§a ông thì chắc chắn là không thể phạm tá»™i rồi, Poirot nghiêm nghị nói : - Nhưng nếu như là trong tiểu thuyết, thì ông rõ rà ng là ngưá»i bị nghi vấn trong vụ nà y. Ông hÆ¡i ngá» nguáºy trên ghế rồi nói.
- Còn bây giá» chúng ta chuyển sang cô King có má»™t và i động cÆ¡ rất rõ rà ng và cô ta có má»™t kiến thức y há»c cần thiết và là má»™t con ngưá»i có tÃnh cách và lòng quyết tâm, nhưng kể từ khi cô ấy Ä‘i dạo cùng vá»›i những ngưá»i khác trước ba giá» năm mươi phút và không há» quay trở vá» mãi cho tá»›i lúc sáu giá», thì hoá ra lại rất khó để có thể nói rằng cô ấy có cÆ¡ há»™i để là m việc đó.
- Lát nữa chúng ta sẽ xem xét tá»›i tiến sÄ© Gerard. Còn bây giá» chúng ta phải xem lại vụ giết ngưá»i xảy ra chÃnh xác là và o lúc nà o. Theo như lá»i khai má»›i nhất cá»§a ông Lennox Boynton, thì mẹ ông ta đã chết lúc 4 gá» 35. Còn theo lá»›i bà Westholme và cô Pierce, thì và o lúc 4 giá» 15, tức là khi há» bắt đầu Ä‘i dạo, thì bà Boynton vẫn còn sống. Váºy, thì không biết chuyện gì xảy ra trong vòng 20 phút đấy. Và khi hai quý bà đó đã Ä‘i xa khá»i khu trại, thì há» gặp tiến sÄ© Gerard Ä‘i ngược lại. Không ai biết tiến sÄ© Gerard đã là m gì khi ông ta vá» tá»›i khu trại bởi vì hai quý bà đang Ä‘i quay lưng lại vá»›i khu trại. Há» Ä‘ang Ä‘i ra khá»i khu trại. Vì váºy hoà n toà n có khả năng rằng tiến sÄ© Gerard chÃnh là ngưá»i đã gây ra tá»™i ác. Vì là má»™t bác sÄ©, nên ông ta có thể dá»… dà ng giả vá» là bị lên cÆ¡n sốt rét. Äó có thể nói là má»™t động cÆ¡ đấy. Tiến sÄ© Gerard có thể đã mong muốn cứu giúp má»™t ngưá»i nà o đó cụ thể trong gia đình, ngưá»i mà (còn sống mà cÅ©ng như chết) Ä‘ang gặp nguy hiểm và có thể là tiến sÄ© đã nghÄ© tá»›i việc thà hy sinh má»™t cuá»™c Ä‘á»i đã già nua tà n héo cho má»™t cuốc sống khác còn hÆ¡n !
- Những ý tưởng cá»§a ông tháºt là tuyện vá»i ! Gerard lên tiếng.
Ông mỉm cưá»i nhã nhặn vá»›i Poirot.
Chẳng há» tá» ra quan tâm tá»›i những lá»i nói cá»§a tiến sÄ© Gerard, Poirot tiếp tục những suy luáºn cá»§a mình.
- Nhưng nếu mà như váºy, thì tại sao Gerard lại cố tình là m ngưá»i ta chú ý tá»›i cái trò chÆ¡i gian láºn cá»§a mình ? Chuyện đó là hoà n toà n có thể vì chÃnh ông ta đã nói vá»›i đại tá Carbury rằng cái chết cá»§a bà Boynton cÅ©ng có thể là bởi vì những nguyên nhân hoà n toà n tá»± nhiên. Nhưng cÅ©ng chÃnh tiến sÄ© Gerard là ngưá»i đầu tiên đặt giả thuyết rằng đó có thể là má»™t vụ giết ngưá»i. Váºy thì, thưa các bạn, - Poirot nói - chuyện đó là không bình thưá»ng !
- Chuyện đó có vẻ không bình thưá»ng tháºt, - đại tá Carbury nói cụt ngá»§n.
Ông đưa mắt nhìn Poirot vẻ tò mò.
- Vẫn còn có giả thuyết nữa. – Poirot nói tiếp. – Bà Lennox Boynton hiện Ä‘ang cá»±c lá»±c phản đối chuyện cô em chồng cá»§a bà ấy là có tá»™i. Sức mạnh cá»§a sá»± phản đối cá»§a bà ấy là nằm ở chá»— bà ta biết rằng mẹ chồng mình, lúc đó, đã chết. Nhưng xin các vị hãy nhá»› cho rằng : Ginevra Boynton đã ở lại khu trại cả buổi chiá»u hôm đó. Và đã có má»™t lúc …cái lúc mà bà Westholme và cô Pierce đã Ä‘i ra khá»i khu trại và trước lúc tiến sÄ© Gerard quay trở lại khu trại …
Ginevra chuyển mình nhẹ trên ghế. Cô vươn ngưá»i ra trước, nhìn chằm chặp và o Poirot bằng má»™t cái nhìn bối rối, thÆ¡ ngây và lạ lẵm.
- Tôi đã là m chuyện đó ? Ông cho rằng chÃnh tôi đã là m chuyện đó ư ?
Rồi bá»—ng nhiên rất nhanh cô đứng dáºy và bước Ä‘i vá»›i vẻ quyến rÅ© không ngá», cô Ä‘i ngang qua căn phòng và quỳ xuống bên cạnh tiến sÄ© Gerard, cô bám chặt lấy ông và nhìn ông cầu khẩn.
- Không, không ! Äừng để há» nói như thế ! Há» lại Ä‘ang dá»±ng lên những bức tưá»ng bao quanh tôi ! Chuyện đó là không đúng ! Tôi chưa bao giá» gây ra chuyện gì cả ! Há» là kẻ thù cá»§a tôi. Há» muốn tống cổ tôi và o nhà tù để bắt tôi phải im lặng. Anh phải giúp tôi ! Anh phải giúp tôi !
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, cô gái bé bá»ng cá»§a tôi, - tiến sÄ© đưa tay dịu dà ng vuốt tóc cô gái. Rồi ông quay sang phÃa Poirot và nói.
- Tất cả những gì ông nói Ä‘á»u vô nghÄ©a. tháºt ngá»› ngẩn.
- Äó có phải là những ảo giác cho rằng mình bị hà nh hạ không ? Poirot há»i.
- Äúng váºy, nhưng chưa bao giá» cô ấy tá» ra như thế cả. Và nếu chÃnh cô ấy là ngưá»i đã là m việc đó, thì ông chắc hẳn đã nháºn ra, rằng cô ấy là m việc đó má»™t cách bá»™c phát hung bạo hay phải là má»™t cái gì đó phải khoa trương, phải ngoạn mục chứ không phải là bằng thứ lô gÃc bình thản, lạnh lùng nà y ! Các bạn cá»§a tôi Æ¡i, tôi khẳng định sẽ là như váºy đấy. Äây là má»™t tá»™i ác đã được dà n xếp sẵn má»™t tá»™i ác đã được tÃnh toán sẵn.
Poirot mỉm cưá»i. Và rất đỗi ngạc nhiên ông nghiêng đầu nói :
- Je suis entierement de votre avis – Tôi hoà n toà n đồng ý vá»›i ngà i như váºy, - ông nói trôi chảy.
|

06-08-2008, 10:39 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 18
- Tiếp tục chứ, - Hercule Poirot nói, - Chúng ta vẫn còn phải Ä‘i tiếp má»™t chặng nhá» nữa ! Tiến sÄ© Gerard vừa rồi đã viện dẫn chứng tâm lý. Vì thế mà bây giá» chúng ta sẽ xem xét đến khÃa cạnh tâm lý cá»§a vụ án nà y. Chúng ta đã xem xét đến khÃa cạnh tâm lý cá»§a vụ án nà y. Chúng ta đã xem xét các dá»± kiện, chúng ta đã láºp lên được sá»± nối tiếp nhau vá» thá»i gian cá»§a các sá»± kiện, chúng ta đã láºp lên được sữ nối tiếp nhau vá» thá»i gian cá»§a các sá»± kiện, chúng ta cÅ©ng đã nghe các chứng cá»›. Bây giá» thì còn có yếu tố tâm lý mà thôi. Và cái chứng cá»› tâm lý quan trá»ng nhất liên quan đến ngưá»i phụ nữ đã chết. Äó là trạng thái tinh thần cá»§a chÃnh bà ta và đó cÅ©ng là điểm quan trá»ng nhất trong vụ nà y.
- Hãy xem những dá»± kiện bà và bốn trong bảng những Ä‘iểm đáng lưu ý cá»§a tôi. Bà Boynton đã tá» ra rất thoải mái để cho các con mình được vui vẻ vá»›i những ngưá»i khác. Bà Boynton, và o cái buổi chiá»u hôm đó, đã khÃch lệ cho con cái mình Ä‘i chÆ¡i và để bà ta ở lại …
- Hai dá»± kiện nà y, chúng hoà n toà n mâu thuẫn vá»›i nhau ! Tại sao và o cái buổi chiá»u đặc biệt đó, bà Boynton bá»—ng dưng lại thay đổi các cách cư xá» thông thưá»ng hà ng ngà y cá»§a mình ? Có phải tá»± dưng bà ta cảm thấy trái tim mình ấm áp, muốn hướng tá»›i lòng nhân từ ? Từ tất cả những gì mà tôi đã được nghe, thì chuyện đó khó mà có thể xảy ra được ! Tuy váºy, chắc chắn là phải có má»™t nguyên nhân. Cái nghuyên nhân đó là gì ?
- Chúng ta hãy xem xét kỹ lưỡng tÃnh cách cá»§a bà Boynton. Ở con ngưá»i bà ta tÃnh cách được thể hiện rất khác nhau. Bà ta là má»™t con ngưòi ká»· kuáºt đến bạo ngược. Bà ta là má»™t con quá»· sa tăng, bị bệnh thần kinh. Bà ta là hiện thân cá»§a quá»· dữ. bà ta Ä‘iên khùng. Trong những quan niệm đó thì cái nà o đúng ?
- Tá»± bản thân tôi nghÄ© rằng Sarah King đã tiếp cáºn được gần nhất vá»›i sá»± tháºt khi mà chỉ trong má»™t thoáng cảm hứng ở Jerusalem cô ấy đã nháºn ra bà ta là má»™t ngưá»i tháºt đáng khinh. Nhưng không chỉ đáng khinh thôi đâu mà bà ta còn là phù phiếm.
- Nếu có thể, chúng ta hãy tá»± mình nghÄ© vá» trạng thái tâm lý cá»§a bà Boynton. Má»™t con ngưá»i được sinh ra vá»›i má»™t tham vá»ng quá lá»›n, vá»›i má»™t khát khao được thống trị và muốn áp đặt tÃnh cách cá»§a mình vá»›i ngưá»i khác. Bà ta không chế ngá»± được sá»± thèm muốn quyá»n lá»±c đó mà cÅ©ng không tìm cách chế ngá»± nó. Không, mesdames and messieur – thưa quý ông và quý bà mà bà ta nuôi dưỡng nó ! Nhưng rồi cuối cùng thì xin các vị hãy nghe cho kỹ đây nhưng rồi cuối cùng, chuyện đó là để là m gì ? bà ta không phải là má»™t quyá»n lá»±c tối thượng ! Má»i ngưá»i không sợ bà ta mà trái lại còn rất căm ghét bà ta ! bà ta là bạo chúa trong má»™t gia đình tách biệt ! Và khi tiến sÄ© Gerard nói vá»›i tôi rằng bà ta cÅ©ng giống như những bà già khác đã chán ngấy sở thÃch cÅ© cá»§a mình và tìm cách mở rá»™ng các hoạt động cá»§a mình và để mua vui cho chÃnh mình, và là m như thế là bà ta đã là m cho cái thế thống trị cá»§a mình cà ng trở nên dá»… bị lung lay hÆ¡n ! Nhưng chuyện đó lại dẫn tá»›i má»™t khÃa cạnh hoà n toà n khác trong vụ nà y ! Vá»›i chuyến Ä‘i ra nước ngoà i nà y, lần đầu tiên bà ta đã nháºn ra là mình chẳng có ý nghÄ©a gì cả !
- Còn bây giá» chúng ta sẽ Ä‘i thẳng tá»›i Ä‘iểm thứ mưá»i. Những lá»i nói cá»§a bà ta vá»›i cô Sarah King ở Jerussalem. Như các vị thấy đấy, cô Sarah King đã đặt được má»™t ngón tay lên sá»± tháºt. Cô King đã không nhân nhượng khám phá ra má»™t cách đầy đủ nhất sá»± phù phiếm tá»›i mức đáng khinh bỉ trong sá»± tồn tại cá»§a bà Boynton ! Còn bây giá» xin các vị hãy nghe cho kỹ, chÃnh xác những gì bà ta đã nói vá»›i cô King, cô King đã nói rằng bà Boynton nói chững Ä‘iá»u nà y vá»›i « má»™t vẻ cay độc, tháºm chà còn không thèm nhìn và o tôi nữa. – Còn đây chÃnh là những gì mà bà ta nói – « Ta chưa bao giá» quên má»™t Ä‘iá»u gì cả. Bất cứ má»™t hà nh động, má»™t cái tên, hay má»™t khuôn mặt ».
- Những từ ngữ đó đã để lại má»™t ấn tượng sâu sác đối vá»›i cô King. Bà ta đã nói những từ như váºy, bằng cái giá»ng to khà n khà n cá»§a bà ta vá»›i má»™t sá»± căng thẳng khác thưá»ng ! Tôi nghÄ© rằng cô King đã bị quá ấn tượng đến ná»—i không há» nháºn ra sá»± quan trá»ng khác thưá»ng cá»§a chúng !
- Có ai trong số các vị thấy những lá»i nói đó là quan trá»ng không ? – Ông đợi má»™t chút rồi nói tiếp – Có vẻ như là không… Nhưng, mes amis – thưa các bạn cá»§a tôi, các các vị có thấy là những lá»i nói đó hoà n toà n không phải là má»™t câu trả lá»i hợp lý vá»›i những gì mà cô King đã nói vá»›i bà ta không. – Ta chưa bao giá» quên Ä‘iá»u gì cả. Má»™t hà nh động, má»™t cái tên, má»™t khuôn mặt, Câu nói đó chẳng có ý nghÄ©a gì cả ! nếu như bà ta trả lá»i rằng : Ta sẽ không bao giá» quên sá»± xấc láo đó, hay đại loại là như thế thì còn có lý nhưng không, đà ng nà y bà ta lại nói là má»™t khuôn mặt …
- A ! – Poirot kêu lên, Ä‘áºp hai tay và o vá»›i nhau. - Bởi vì nó Ä‘áºp và o mắt bà ta ! Những lá»i nói đó có vẻ như là nhắm và o cô King, nhưng là lại không há» nhắm và o vô King chút nà o cả ! Nó ám chỉ má»™t ngưá»i khác Ä‘ang đứng đà ng sau cô King.
Poirot ngừng lá»i, ghi nháºn cảm xúc cá»§a những ngưá»i ngồi nghe.
- Äúng váºy, nó Ä‘áºp và o mắt bà ta ! Äó là thá»i Ä‘iểm thÃch hợp nhất trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà Boynton ! Bà ta đã tá»± bá»™c lá»™ bản chất cá»§a mình trước má»™t cô gái trẻ thông minh ! Má»™t cÆ¡n thịnh ná»™ lan khắp ngưá»i bà ta và và o chÃnh lúc đó bà ta nháºn ra má»™t ai đó. Má»™t khuôn mặt cá»§a quá khứ. Má»™t nạn nhân do chÃnh bà n tay bà nhà o nặn lên.
- Các vị thấy đấy, chúng ta lại quay trở lại vá»›i chuyện những ngưá»i bên ngoà i gia đình Boynton ! Còn bây giá» nguyên nhân cá»§a việc bà Boynton bá»—ng dưng trở nên thân ái vá»›i má»i ngưá»i và o cái buổi chiá»u hôm bà ta chết đã rõ rà ng. Bà ta muốn từ bá» gia đình bởi vì … có thể diá»…n đạt má»™t cách nôn na là bà đã có má»™t công việc khác quan trá»ng hÆ¡n ! Bà ta muốn quang cảnh nÆ¡i bà ta sẽ nói chuyện vá»›i nạn nhân má»›i phải gá»n ghẽ, quang đãng…
- Còn bây giá», từ quan Ä‘iểm má»›i nà y, chúng ta sẽ xem xét các sá»± việc xảy ra và o buổi chiá»u hôm đó ! Gia đình Boynton Ä‘i hết cả. Còn bà Boynton thì ngồi trước cá»a lá»u cá»§a mình. Bây giá» chúng ta sẽ xem xét kỹ lưỡng các chứng cá»› cá»§a bà Westholme và cô Pierce. Cô Pierce là má»™t nhân chứng không đáng tin cáºy, cô ta là ngưá»i không mấy khi chịu quan sát, ngưá»i khác luôn quan sát tỉ mì và và rất rõ rà ng y như những chứng cá»› mà bà ta cung cấp. Cả hai quý bà nà y Ä‘á»u nhất quán vá»›i nhau ở má»™t Ä‘iểm ! Má»™t ngưá»i à ráºp, là má»™t trong số những ngưòi phục vụ, đến gần chá»— bà Boynton và đã là m thế nà o đó để bà ta nổi giáºn và đã phải vá»™i và ng bá» Ä‘i. Bà Westholme khẳng định rõ rà ng trước tiên, ngưá»i phục vụ đó Ä‘i và o lá»u cá»§a Ginevra Boynton, nhưng các vị nhá»› lại cho, lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard ở ngay cạnh lá»u cá»§a Ginevra. Do đó có khả năng ngưá»i à ráºp đó đã và o trong lá»u cá»§a tiá»n sÄ© Gerard chứ không phải cá»§a Ginevra …
Äại tá Carbury há»i chen và o :
- Ông định nói rằng má»™t trong những ngưòi à ráºp cá»§a tôi đã giết bà già đó bằng cách tiêm cho bà ta má»™t mÅ©i đấy chứ ? tháºt là tuyệt !
- Xin đợi cho má»™t chút, ngà i đại tá Carbury, tôi còn chưa nói xong mà . Chúng ta hãy đồng ý vá»›i nhau rằng ngưá»i phục vụ à Ráºp đó có thể là đã Ä‘i ra từ lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard chứ không phải là cá»§a Ginevra Boynton. Chuyện gì tiếp theo ? Cà hai quý bà đá»u đồng ý rằng há» nhìn mặt anh ta không được rõ lắm vì thế không thể nháºn mặt anh ta được và rằng há» không nghỉ được là bà Boynton và anh ta đã nói gì vá»›i nhau. Chuyện nà y cÅ©ng dá»… hiểu thôi. Khonảg cách giữa lá»u lá»›n và vách núi là khá»ang hai trăm thước Anh. Tuy váºy bà Westholme lại có thể mô tả anh ta rất chi tiết, từ chiếc quần ống túm rách rưới cá»§a anh ta tá»›i cái cách anh ta quấn xà cạp má»™t cách cẩu thả.
Poirot nghiêng ngưá»i ra phÃa trước ;
- Các bạn cá»§a tôi, chuyện đó là hết sức kỳ lạ ! Bởi vì, nếu như bà ta không thể nhìn rõ mặt ngưá»i à Ráºp cÅ©ng như không thể nghe được Ä‘iá»u gì, thì là m sao bà ta có thể chú ý từng chi tiết như thế tá»›i chiếc quần ống túm và cái xà cạp cá»§a anh ta được ! Từ khoảng cách tá»›i hai trăm thước !
- Các vị thấy đấy, đó là má»™t sai lầm ! Sai lầm nà y gợi cho tôi má»™t ý tưởng tò mò. Tại sao há» cứ nhấn mạnh và o đặc Ä‘iểm chiếc quần ống túm bị rách và chiếc xà cạp quấn cẩu thả. Có thể đó là bởi vì chiếc quần không há» bị rách và chuyện chiếc xà cạp là không có chăng ? Cả bà Westholme và cô Pierce Ä‘á»u nhìn thấy ngưá»i đà n ông đó nhưng từ cái chá»— mà há» Ä‘ang ngồi thì há» không thể gặp nhau được. bởi vì chÃnh bà Westholme đã khai rằng bà ta Ä‘i tá»›i lá»u cá»§a cô Pierce để xem côi ta còn thức không và thấy cô ta Ä‘ang ngồi trước cá»a lá»u.
- Trá»i Æ¡i, - đại tá Carbury nói bá»—ng dưng ngồi thẳng lên, - Anh Ä‘ang ám chỉ rằng …
- Tôi biết chắc chắn là cô Pierce – nhân chứng duy nhất có vẻ như là còn thức lúc đó) Ä‘ang là m gì vì thế mà tôi muốn ám chỉ rằng chÃnh bà Westholme đã quay trở vá» lá»u cá»§a mình, mặc chiếc quần ống túm cưỡi ngá»±a, Ä‘i á»§ng và o, khoác thêm cái áo vải kaki và tá»± là m lấy má»™t chiếc khăn trùm đầu cá»§a phụ nhữ à ráºp bằng tấm vải kẻ ca rô và má»™t cuá»™n len và vá»›i bá»™ trang phục như váºy, bà ta Ä‘i thẳng tá»›i lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard, lúc túi thuốc cá»§a tiến sÄ©, chá»n ra má»™t loại thuốc phù hợp, cầm lấy chiếc sy-lanh và tiêm và o đó đầy thuốc, rồi lại Ä‘i thẳng tá»›i chá»— nạn nhân cá»§a mình …
- Bà Boynton có thể lúc đó Ä‘ang ngá»§ gà gáºt. Bà Westholme rất nhanh nhẹn. Bà ta cầm lấy cổ tay bà Boynton và tiêm và o đó. Bà Boynton đã cố kêu lên, cố vùng đứng dáºy, nhưng rồi lại ngồi phịch xuống. « Ngưá»i à ráºp » đó chạy ngay Ä‘i, ra cái vẻ xấu hổ ; luống cuống. Bà Boynton lắc lắc cây gáºy, cố nâng nó lên, nhưng rồi lại phải rÆ¡i ngưá»i xuống ghế .
- Sau đó năm phút, thì bà Westholme gặp lại cô Pierce và bình luáºn cái chuyện mà bà ta vừa được chứng kiến, cố gắng thêm thắt tạo ấn tượng cho ngưá»i nghe …Sau đó thì há» Ä‘i dạo, rồi dừng lại ở phÃa dưới vách núi và bà Westholme kêu tháºt to gá»i bà Boynton. Bà Westholme không thể nghe thấy lá»i đáp lại bởi vì bà Boynton đã chết nhưng bà ta quay lại và nói vá»›i cô Pierce như thế nà y « Tháºt là thô lá»— khi bà ta cứ khụt khịt mÅ©i vá» phÃa chúng ta như thế ! » Cô Pierce đồng ý ngay vá»›i lá»i gợi ý trên bởi vì cô ta thưá»ng hay nghe thấy bà Boynton sụt sịt mÅ©i như váºy và cô ta chắc chắn sẽ rất thà nh tháºt mà thá» khi thấy cần thiết rằng thá»±c tế là cô ta đã nghe thấy tiếng sụt sịt cá»§a bà Boynton. Bà Westholme ngồi há»p vá»›i những ngưá»i kiểu như cô Pierce thưá»ng xuyên đến ná»—i bà ta biết Ä‘Ãch xác địa vị và cá tÃnh hách dịch cá»§a mình có thể gây ảnh hưởng tá»›i hỠđến mức nà o. Chỉ có má»™t Ä‘iểm duy nhất mà từ đó cái kế hoạch cá»§a bà ta bị đổ bể đó là việc Ä‘em trả lại chiếc sy-lanh. Sá»± quay trở vá» cá»§a tiến sÄ© Gerard chẳng mấy chốc đã là m cho kế hoạch cá»§a bà bị đảo lá»™n. Bà ta đã hy vá»ng là tiến sÄ© sẽ không chú ý mấy đến việc chiếc sy-lanh bị biến mất, và vì bà ta có thể đã nghÄ© rằng tiến sÄ© Gerard đã tìm chiếc sy-lanh khắp má»i nÆ¡i nên và o ban đêm bà ta Ä‘em đặt trả nó và o chá»— cÅ©.
Poirot ngừng lá»i.
Sarah cất tiếng há»i :
- Nhưng mà tại sao ? Tại sao bà Westholme lại muốn giết bà Boynton ?
- Không phải là chÃnh cô đã nói vá»›i tôi rằng, bà Westholme đã đứng rất gần cô khi cô nói chuyện vá»›i bà Boynton ở Jerusalem đó sao ? ChÃnh bà Westholme là ngưá»i mà bà Boynton muốn ám chỉ tá»›i. « Ta chưa bao giá» quên chuyện gì cả. Má»™t hà nh động, má»™t cái tên, má»™t khuôn mặt ». Hãy xem xét chúng vá»›i má»™t thá»±c tế là bà Boynton đã từng là má»™t cai ngục ở má»™t nhà tù và từ đó cô có thể rút ra lá»™t lý thuyết hay ho nà o đó vá» sá»± tháºt cá»§a vụ án nà y. Ngà i Westholme gặp gỡ phu nhân cá»§a mình trong má»™t chuyến Ä‘i biển từ nước Mỹ trở vá». Bà Westholme, trước khi lấy chồng, đã từng là má»™t tá»™i phạm và đã từng phải thụ án.
- Cô đã hiểu cái thế tiến thoái lưỡng nan cá»§a bà ta chưa ? Công danh, tham vá»ng, địa vị xã há»™i. Tất cả Ä‘á»u Ä‘ang bị Ä‘e dá»a ! Chúng tôi chưa biết vì phạm tá»™i gì mà bà ta phải ngồi tù (sá»›m hay muá»™n gì thì chúng tôi cÅ©ng biết cả thôi) nhưng chắc hẳn phải có má»™t ai đó có thể là m cho sá»± nghiệp chÃnh trị cá»§a bà ta tan thà nh mây khói nếu chuyện đó bị bêu riếu công khai. Và hãy nhá»› Ä‘iá»u nà y, bà Boynton không phải là má»™t kẻ tống tiá»n tầm thưá»ng đâu nhé. Bà ta không cần tiá»n. Cái bà ta cần là có được thú vui, được tra tấn nạn nhân cá»§a mình và sau đó thì bà sẽ vui vẻ mà tiết lá»™ cái sá»± tháºt đó ra theo má»™t cách rất ngoạn mục ! Không, bà Boynton còn sống ngà y nà o, thì bà Westholme sẽ không yên ổn ngà y ấy. Bà Westholme tuân theo chỉ dẫn cá»§a bà Boynton tá»›i gặp bà ta ở Petra (tôi cho chuyện nà y là hÆ¡i lạ bởi vì má»™t ngưá»i phụ nữ ý thức được tầm quan trá»ng cá»§a mình như bà Westholme lại chịu Ä‘i du lịch như má»™t lữ khách tầm thưá»ng), nhưng trong lòng bà ta lại, hiển nhiên là luôn dằn vặt suy xét tiến hà nh vụ giết ngưá»i bằng cách nà o và như thế nà o. Bà ta nháºn thấy cÆ¡ há»™i cá»§a mình và tiến hà nh tá»™i ác má»™t cách táo bạo. Bà ta chỉ để xảy ra có hai sÆ¡ suất nhá». Má»™t là nói quá nhiá»u. Sá»± mô tả má»™t cách quá chi tiết tá»›i cái quần ống túm bị rách là điá»u đầu tiên là m tôi chú ý tá»›i bà ta, và hai là khi bà ta và o nhầm lá»u cá»§a tiến sÄ© Gerard và trước tiên là nhìn và o chá»— mà Ginevra Ä‘ang nằm ná»a thức, ná»a ngá»§. Vì thế mà câu chuyện cá»§a cô gái vá» má»™t tá»™c trưởng cải trang má»™t ná»a là đúng, má»™t ná»a là bịa. Cô gái tá»± cho má»i thứ xung quanh mình Ä‘á»u rất khá»§ng khiếp, tuân theo bản năng cá»§a mình để bóp méo hiện tháºt bằng cách là m cho chúng trở nên bi thảm, nhưng những biểu hiện bên ngoà i cá»§a cô ta rất quan trá»ng đối vá»›i tôi.
Ông nghỉ một chút rồi nói tiếp.
Nhưng sá»›m muá»™n gì thì chúng ta cÅ©ng biết cả thôi. Hôm nay tôi đã lấy được dấu vân tay cá»§a bà Westholme mà không để cho bà ta biết. Nếu những dấu vân tay nà y được gá»i tá»›i nhà tù mà bà Boynton đã từng là m cai ngục để so sánh vá»›i những tà i liệu lưu lại tại đấy, thì chẳng bao lâu chúng ta sẽ biết được sá»± tháºt thôi.
Ông ngừng lá»i.
Một tiếng gì đó sắc lạnh vang lên trong bầu không khà tĩnh lặng chốc lát đó.
- Cái gì thế nhỉ ? - Tiến sÄ© Gerard há»i.
- Nghe cứ như là má»™t phát súng, - Äại tá Carbury nói nhanh chân đứng phắt dáºy. - Ở phòng bên cạnh. Ai ở phòng đó nhỉ, Ä‘i đưá»ng nà o đây ?
Poirot khẽ nói :
- Tôi có má»™t suy nghÄ© nho nhá», đó là phòng cá»§a bà Westholme …
|
 |
|
| |