 |
|

11-08-2008, 10:45 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Trò chơi đố chữ
CÆ¡n mưa đầu tiên trong năm áºp đến đột ngá»™t, nối chiá»u và o tối. Bãi đất cá»§a những thân cây nhá» gầy guá»™c biến thà nh khu rừng xanh thẳm. Thỉnh thoảng, đôi mắt ngÆ¡i nghỉ cần rá»i khá»i mà n hình PC, tôi đứng cạnh cá»a sổ nhìn sang bên kia đại lá»™. Má»™t trạm xe bus má»›i xuất hiện tháng trước. Và i xe bus hai tầng cao lênh khênh chạy qua tuyến đưá»ng nà y, trông như chiếc há»™p tá»a sáng, Ä‘i như trôi, đựng trong lòng nó những con ngưá»i bé nhá», ngồi co ro, mệt nhoà i sau má»™t ngà y là m việc. Má»i thứ Ä‘ang bước Ä‘i, theo đúng thứ tá»± cá»§a chúng, chẳng có gì trục trặc muá»™n phiá»n. Cả cuá»™c sống ngoà i kia, cả chÃnh tôi trong cái văn phòng tiện nghi nà y. Tôi hé mở má»™t cánh cá»a. Mùi mưa hằn rõ trong không khÃ. Vệt gió là m chóp mÅ©i nhiá»…m lạnh co lại...
Mùa hè tôi là m luáºn văn cao há»c. Tôi thá»±c táºp ngay tại đây, công ty nghiên cứu thị trưá»ng quốc tế. Quản lý trá»±c tiếp cá»§a tôi, má»™t ông trung niên ngưá»i Äức khó chịu, luôn ngá» vá»±c các nhân viên dưới quyá»n Ä‘ang bà y trò chÆ¡i khăm hay tránh né công việc. Tôi là m cáºt lá»±c, hy vá»ng kiếm được bản nháºn xét hoà n hảo. Và nếu tốt hÆ¡n nữa, sau khi tốt nghiệp, tôi có thể vỠđây là m việc chÃnh thức. Nghá» nghiên cứu thị trưá»ng rất có triển vá»ng. Nhiá»u dá»± án mở rá»™ng, các cÆ¡ há»™i huấn luyện nghiệp vụ đầy hấp dẫn vá»›i má»™t gã má»›i 25 như tôi. Tôi thưá»ng ở lại công ty là m việc đến đêm, thống kê số liệu, dịch sang tiếng Anh những bản báo cáo. Thỉnh thoảng, Ä‘iện thoại trên bà n rungù khẽ. Linh, bạn gái cá»§a tôi sẽ gá»i lá»i nhắn khÃch lệ nhẹ nhà ng, khiến ná»—i mệt má»i tan biến. Từ ngà y đầu tiên quen biết, mối quan hệ giữa tôi và Linh diá»…n tiến êm ả. Chúng tôi vững tin cả hai là lá»±a chá»n tốt nhất cá»§a nhau. Linh há»c rất giá»i, Ä‘á»c nhiá»u sách, cách cư xá» cá»§a cô tuyệt vá»i đến mức chẳng ai có thể tìm thấy Ä‘iá»u gì đáng để phà n nà n. Yêu Linh và được cô yêu hình như là may mắn rất lá»›n mà tôi được nháºn. Äá»u đặn buổi tối cuối tuần, chúng tôi gặp nhau, ngồi café, Ä‘i xem má»™t bá»™ phim má»›i hoặc cùng Ä‘i nhà sách. Các ngà y khác, má»i việc nói qua Ä‘iện thoại. Không nên là m ảnh hưởng há»c hà nh và những dá»± định nghiêm túc bởi các hà nh động không cần thiết. Tôi phải có bằng cao há»c loại giá»i, Ä‘i là m tại công ty lá»›n, tu nghiệp nước ngoà i, thăng tiến trong nghá» nghiệp. Dá»± định cá»§a Linh là được giữ lại trưá»ng đại há»c là m nghiên cứu, rồi há»c lên cao hÆ¡n. Những bá»™ phim và quyển sách lãng mạn thưá»ng phức tạp tình yêu. Cuá»™c sống đơn giản hÆ¡n nhiá»u. CÅ©ng như Linh, tôi tin chắc như váºy.
Tôi khép cá»a sổ, ngồi và o bà n hoà n tất bản báo cáo dang dở. Ngẩng lên thì đã gần 9h30. Ngoà i trá»i tối om. Mưa vẫn nặng hạt. Tôi tắt hết máy móc, đóng cá»a, chạy xuống nhà . Ông bảo vệ trá»±c đêm khuyên tôi không nên chạy xe máy. Äô thị Ä‘ang xây dá»±ng, nhiá»u khu vá»±c chưa có cống thoát, nước dâng lênh láng như dòng sông. Tốt nhất là đón xe bus và o trung tâm thà nh phố, từ đó tháºt dá»… dà ng trở vá» nhà . Tôi băng qua đưá»ng. Cái ô Ä‘en mượn cá»§a ông bảo vệ cứ chá»±c cuốn thốc theo các đợt gió mạnh. Bảng sÆ¡ đồ tuyến đưá»ng xe bus là cái há»™p đèn toả sáng. Vẫn còn má»™t chuyến cuối ngà y già nh cho tôi. Các ống kim loại được thiết kế thà nh băng ghế trạm chá» cÅ©ng ướt sÅ©ng. Thay vì thiết kế mái che tá» tế, ngưá»i ta lại là m má»™t cái vòm lượn sóng bằng sắt và trồng dây hoa leo lên. Những cái lá á»§ rÅ© ướt mưa má»›i thảm hại là m sao. Váºy đấy, ý tưởng đẹp đẽ lãng mạn thưá»ng chẳng Ãch lợi gì trong cuá»™c Ä‘á»i nà y. Äôi già y da cá»§a tôi óc ách nước vì Ä‘oạn đưá»ng ngáºp ngụa. Äà nh phải ngồi xuống băng ghế, tháo già y ra. Chiếc tất len sÅ©ng nước khiến ngón chân tôi tái nhợt Ä‘i. Äang loay hoay cởi luôn đôi tất, luồng sáng bất ngá» là m tôi loá mắt. Như má»™t con váºt khổng lồ có bước chạy êm ru, cái xe bus hai tầng trá» và o trạm. Äóng vá»™i cái dù, má»™t tay xách laptop, má»™t tay xách đôi già y, tôi cuống cuồng nhảy lên xe, trước khi cánh cá»a tá»± động khép lại. Và i đôi mắt nhìn bá»™ dạng tôi, tò mò đượm chế giá»…u. Tôi Ä‘i nhanh vá» phÃa cầu thang.
Tầng trên vắng lặng. ánh đèn sáng trắng lóa. Tôi ngồi xuống băng ghế giữa xe. Kiểu xe bus hai tầng má»›i đưa và o chạy kể ra cÅ©ng thú vị. Tầm nhìn mở rá»™ng qua các tấm kÃnh lá»›n. Con đưá»ng xanh thẳm. Bên dưới, vô số xe lá»›n nhá» tham gia cuá»™c Ä‘ua bất táºn. Thà nh phố rầm rì như má»™t tổ ong, lấp lánh trong mưa. Cảnh váºt hà ng ngà y tôi vẫn Ä‘i vá», nhưng giỠđây từ góc nhìn khác, chúng mở ra khác lạ. Tôi tá»±a hẳn và o lưng ghế má»m, thở dà i khoan khoái. Bá»—ng, phÃa sau tôi ai đó Ä‘ang láºt những trang giấy, cà u nhà u nho nhá». Ai cÅ©ng được, miá»…n đừng dÃnh dấp đến mình! Tôi định chợp mắt 20 phút cho đến khi xuống trạm. Má»™t hÆ¡i thở phá»›t qua trán. Cảm giác ấm khô chạm và o cánh tay. Tôi giáºt mình mở choà ng mắt. Ngay trước mặt tôi, má»™t cô gái nhá» Ä‘ang cúi xuống, rất gần. Khoảng 19 tuổi, hoặc có thể Ãt hÆ¡n nữa, trông cô ta hết sức kỳ quặc vá»›i các lá»n tóc xoăn kẹp chặt trên đỉnh đầu, vầng trán dô bướng bỉnh, nhất là đôi mắt to tướng, lấp lánh các vệt sáng nâu băn khoăn. Tôi né sang má»™t bên, đưa tay giữ chặt cái laptop. Chỉ có Chúa má»›i biết được kẻ gian ẩn nấp sau bá»™ dạng nà o.
- Anh ngá»§ à ? - Giá»ng cô gái như cá»§a trẻ con.
- Không! Tôi thức. Cô thấy đấy - Tôi đáp, ngá»› ngẩn chẳng kém - Việc gì váºy?
- Tiếng Äức từ hạnh phúc viết như thế nà o? - Câu há»i đột ngá»™t.
- Frohlichkeit! - Như má»™t cái máy, tôi trả lá»i.
Chìa mẩu giấy mà u hồng và bút chì gắn cục gôm đầu thá», cô nhóc đỠnghị:
- Hi, anh viết giùm em ra giấy đi!
Tôi đà nh hà hoáy là m theo yêu cầu cá»§a ngưá»i lạ. Cầm lại mẩu giấy, cô gái chăm chú đếm chữ, cái trán dô trắng muốt cau lại.
- Sai rồi, không thể nhiá»u chữ như thế. Anh có biết hạnh phúc tháºt không?
- Tôi không biết tiếng Äức! - Tôi đáp thà nh tháºt.
- Cái từ anh viết cho em rất giống tiếng Äức mà ! - Cô nhóc kêu lên phẫn ná»™.
- Sếp tôi ngưá»i Äức. Ông ta có quyển sách Khách hà ng hạnh phúc. Và tôi Ä‘oán nó được viết như thế! - Tôi muốn chấm dứt câu chuyện để chợp mắt.
- Anh há»i ông ấy ngay bây giỠđược không? Em cần gấp, tháºt sá»± đấy! Cái từ mà em cần tìm chỉ có năm chữ cái thôi...
- Tôi có thể há»i giúp cô và o sáng mai, khi đến công ty. Còn bây giá», tôi không muốn là m phiá»n ngưá»i khác bằng các câu há»i vá»› vẩn! - Tôi trả lá»i lạnh nhạt.
Cô nhóc ngồi xuống cái ghế dãy bên kia, mặt buồn thiu. Cô ta đang chơi giải ô chữ trong một quyển tạp chà mà u sắc sặc sỡ của nước ngoà i, dà nh cho giới teen. Vẻ ủ dột khiến tôi thoáng động lòng.
- Thôi được, đưa tôi số handphone. Sáng mai, tôi sẽ gá»i lá»i giải bằng tin nhắn!
Äôi mắt to tướng ngước lên. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy má»™t nụ cưá»i như thế. Äó là má»™t nụ cưá»i bằng ánh sáng, dâng lên từ đáy mắt nâu trong veo, tươi tắn đầy tin cáºy. Tôi và cô gái nhá» trao đổi số Ä‘iện thoại. “Em tên San!†- Cô nhóc nói, rụt rè. Tôi gáºt, chẳng buồn quan tâm gì thêm. CÆ¡n ngá»§ Ä‘ang cháºp chá»n thì má»™t lần nữa, ngón tay nhá» lại chạm và o vai tôi. San chìa ra má»™t cuá»™n vải tròn kẻ sá»c, to bằng nắm tay.
- Gì thế? - Tôi mở mắt, là u bà u.
- Anh mang vớ chân và o đi. Nhìn kìa, anh đang đi đất. Vớ len của em dà y lắm, anh sẽ không thấy khó chịu vì đôi già y ướt đâu! Giữ được chân ấm, sẽ không bị cảm.
- Cảm ơn, tôi không cần! - Tôi gạt tay cô nhóc ra, bất thần hắt hơi mạnh.
- Anh dùng đi, đừng xấu hổ. Già y em khô ráo, em không mang vớ cũng được!
Lại má»™t cú hắt hÆ¡i nữa. Không khéo tôi ốm tháºt rồi. Tôi đà nh cầm đôi tất cá»§a San, xá» và o chân. Äôi tất dà y và ấm, nhìn tháºt buồn cưá»i vá»›i hai cái tai bé xÃu gắn hai bên mắt cá, cà ng buồn cưá»i hÆ¡n khi ngưá»i mang nó lại là tôi. Tôi ngồi im, nhìn ra ngoà i đưá»ng. Dãy ghế bên kia, San ôm trước bụng cái ba-lô mà u da cam, tay cầm lá» nhá» nhốt con côn trùng gì đó, ngoẹo cổ ngá»§ ngon là nh, tá»±a đầu và o kÃnh lạnh. Tôi xuống xe bus ở trạm dừng gần nhà . Äoạn đưá»ng Ä‘i bá»™, mấy cái tai gấu cứ cá» nhẹ và o hai cổ chân. San đã nhưá»ng cho tôi đôi tất, chẳng dè dặt hay nghÄ© ngợi lâu la gì. Cô gái bé bá»ng có cẳng chân gầy và đầu gối tròn xoe. Chiếc già y buá»™c dây dÃnh đầy bùn đất. Và trò chÆ¡i đố chữ tình cá»...
* * * * *
ở văn phòng, khi nghe tôi há»i từ hạnh phúc, sếp trả lá»i ngay: “Frohlichkeit!â€. “Không, hình như còn má»™t từ nà o khác nữa!â€. HÆ¡i khá»±ng lại, rồi sếp gáºt: “Äúng váºy, đó là gluck. Vì sao chú mà y quan tâm mấy từ nà y?â€. “Chỉ là má»™t trò chÆ¡i đố chữ mà thôi, ông ạ!†- Tôi đáp. Ông sếp bá»—ng mỉm cưá»i, khác hẳn thưá»ng ngà y: “Váºy mà tôi tưởng cáºu bắt đầu suy nghÄ© nghiêm túcâ€. “Có gì nghiêm trá»ng ư?â€. Ông ta nhún vai: “Ồ, nếu cáºu hà i lòng vá»›i cuá»™c sống hiện tại, thì đừng nghÄ© ngợi ý nghÄ©a cá»§a chữ hạnh phúc. Còn nếu cáºu suy nghÄ©, chắc chắn đó là má»™t từ đầy nguy hiểm!â€. Tháºt khôi hà i, là m sao nguy hiểm lại ẩn náu sau má»™t từ ngữ đơn giản?
Tôi gá»i từ gluck cho San. Cô nhóc cảm Æ¡n trả lá»i ngay, cùng vá»›i ký hiệu cá»§a má»™t nụ cưá»i. Ngà y là m việc trôi qua dá»… chịu. Linh gá»i tin nhắn, nhắc tôi đăng ký há»c thêm má»™t chương trình quản lý sắp khai giảng. Buổi chiá»u, mưa lất phất má»™t lúc rồi ngá»›t. Bất chợt, tôi không sao táºp trung và o cái phần má»m Ä‘iá»u tra SPSS được nữa. Có má»™t Ä‘iá»u gì đó khác thưá»ng, ban đầu chỉ là cái chấm rất bé, rồi cứ lá»›n dần lên. Cuối cùng, nó định hình. Äó là gương mặt San. Không thể chịu được, tôi mở handphone, dò số cá»§a cô nhóc, gá»i Ä‘i. Dù sao, tôi cÅ©ng cần trả lại cô ta đôi tất. Äó là cái cá»› khả dÄ© để có cuá»™c Ä‘iện thoại bất chợt. San trả lá»i ngay. Không mấy rụt rè cô nhóc cho biết sau giá» há»c có thể gặp tôi. Giá»ng cô nhóc tươi vui: “Em biết công ty anh. Ở đối diện má»™t bãi đất trống. Em sẽ chá» anh ngay trạm xe bus!â€.
Vẫn cái ba-lô da cam khoác sau lưng và cái lá» thá»§y tinh cầm khư khư trong tay, San kiên nhẫn ngồi trên băng ghế kim loại, dưới vòm hoa dây leo. Thấy tôi, cô nhóc cưá»i rạng rỡ. Sinh viên mỹ thuáºt năm nhất, San Ä‘ang có bà i táºp ghi chép hoa lá và côn trùng. Cô nhóc vẫy vẫy cái lá» trước mÅ©i tôi :
- Em đã vẽ ong, cà o cà o, dế, bá» ngá»±a, chuồn chuồn... Nhiá»u lắm. Nhưng em còn muốn vẽ Ä‘om đóm nữa! Anh Ä‘i bắt và i con vá»›i em không?
- Tại sao phải là đom đóm? - Tôi ngạc nhiên.
- ÄÆ¡n giản lắm, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u hình dung vá» Ä‘om đóm như má»™t đốm sáng. Còn em muốn nhìn thấy nó, má»™t cách tháºt sá»±.
- Có gì hay ho trong việc nhìn thấy một con sâu biết bay và toả sáng chứ?
- á»’, em không biết! - Cô nhóc nhăn nhó, gãi những lá»n tóc xoăn xù lên - Chuyện nà y hÆ¡i giống từ hạnh phúc. Ngưá»i ta ao ước ánh sáng cá»§a nó, nhưng Ãt ai nghÄ© tháºt kỹ xem khi nhìn gần, hình dáng rõ rà ng cá»§a nó sẽ như thế nà o...
Cách so sánh mÆ¡ hồ khiến tôi bối rối. Nhưng trong Ä‘iá»u San nói, có gì đó đúng đắn. Hình như tôi cÅ©ng như bao ngưá»i khác, luôn vững tin vá»›i và i sá»± lá»±a chá»n chá»›p nhoáng, được quy ước sẵn. Chẳng bao giá» tôi suy nghÄ© nghiêm túc xem mình ao ước gì trong cuá»™c Ä‘á»i nà y. CÅ©ng chưa bao giá» tôi tá»± há»i mình có hạnh phúc không, thá»i gian cá»§a cuá»™c sống có được sá» dụng tốt hay không... Chẳng chú ý vẻ buồn bã cá»§a tôi, San áp chai thá»§y tinh và o gò má: “Bây giá» thì hÆ¡i sá»›m. Trá»i tối chút nữa, má»›i bắt được Ä‘om đóm anh ạ!â€. Tôi và cô nhóc Ä‘i bá»™ và o khu đô thị má»›i. Con đưá»ng sạch sẽ. Các ngôi nhà yên ả sau hà ng rà o gá»— trắng. Hoà ng hôn buông xuống bên kia con sông đà o. ánh sáng đỠthẫm nhúng vạn váºt và o thứ nước quả dầm đặc sánh. “Cô muốn ăn chút gì không?†- Tôi há»i. San gáºt ngay: “Ôi, em Ä‘ang đói meo!â€. Ngồi trong quán ăn nhanh Lotteria, cô nhóc ngoạm ngon là nh từng miếng lá»›n shrimburger, hút sạch cốc trà chanh, sau đó chống cằm nhìn tôi, gương mặt tái xanh tươi tỉnh hẳn lên :
- Ngồi đây không bị mưa ướt hay gió lạnh. ÄÆ°á»£c những tấm kÃnh lá»›n che chắn. Nhìn thấy thế giá»›i ngoà i kia, biết tất cả, nhưng mình không là m gì cÅ©ng không sao!
- Cô có thÃch được an toà n như thế nà y mãi không? - Tôi hồi há»™p. Câu trả lá»i cá»§a San đột nhiên trở nên quan trá»ng vá»›i tôi siết bao.
- Không anh ạ! - Cô nhóc lắc mạnh, cưá»i - Như thế thì chán lắm. Em má»›i 19 tuổi. Em muốn khám phá má»i thứ, lao và o nó, không chỉ nhìn và tưởng tượng. Hy vá»ng là em đủ can đảm.
Cô nhóc nhất định thanh toán má»™t ná»a bữa ăn vá»›i tôi. “Ồ, phải công bằng chứ!†- San kêu lên, cưá»i vui vẻ. Bá»—ng dưng, cô nhóc xa lạ trở nên gần gÅ©i khác thưá»ng, hệt như tôi đã biết cô từ rất lâu. Hệt như bao nhiêu ngà y tháng qua, cô vẫn nằm yên bên trong tôi, để đến hôm nay bước ra, cưá»i tươi, chạy trên vỉa hè, giữ mãi trong đầu ý định tìm bắt những con Ä‘om đóm...
San và tôi chạy ra lại bãi đất cá»§a những thân cây nhá» gầy guá»™c. Lần theo tiếng nước mưa chảy âm vang khe khẽ trong lòng đất, chúng tôi tìm được những bụi cá» dại má»c um tùm quanh cái miệng cống xây bằng gạch. Có má»™t vÅ©ng đất hõm xuống, Ä‘á»ng đầy nước. Mấy chục con Ä‘om đóm quần tụ, bay ngang dá»c như các tia lá»a nghịch ngợm. Chẳng khó khăn gì, tôi bắt được và i con Ä‘om đóm, cất và o chai thá»§y tinh, cà i nắp lại, đưa cho San. Tôi bá» thêm và o đó và i nhánh cá». Cho đến khi tiá»…n San lên cái xe bus hai tầng, hình ảnh con côn trùng nhá» bám trên cá»ng cá» dại, toả sáng lá» má» là m tôi buồn khá»§ng khiếp. Cô nhóc áp cái trán dô và o kÃnh xe, nhìn hút theo tôi.
Tôi chia tay vá»›i Linh và o mùa hè đó, chẳng có nguyên cá»› nà o rõ rà ng. Tôi không thể giải thÃch cho cô ấy vá» cảm giác hạnh phúc mà tôi đã tìm thấy. Niá»m vui được chạm tay và o ước mÆ¡ cá»§a chÃnh tôi, chứ không do ai khác nhà o nặn ra. Lao đầu là m việc, cái luáºn văn cao há»c rồi cÅ©ng hoà n tất. Má»i thứ thay đổi hết so vá»›i kế hoạch hoà n hảo trước kia. Tôi Ä‘i là m cho má»™t công ty má»›i mở, chưa có tiếng tăm, nhưng cÆ¡ há»™i thá» thách thú vị và đáng giá. Äôi khi buổi tối tôi nằm má»™t mình trên mái nhà . Tôi nghÄ© vá» những tên gá»i khác nhau cá»§a hạnh phúc và tình yêu, vá» lÅ© Ä‘om đóm bay trong bóng đêm như các tia lá»a, vỠđôi tất có tai, và cô gái nhá» Ä‘eo trên vai cái ba-lô Ä‘i khắp nÆ¡i. Nhưng mà không nên nghÄ© nhiá»u quá. Sáng mai, tôi sẽ chạy đến trưá»ng tìm San, nói hết vá»›i cô những gì Ä‘ang khiến tôi ứa nước mắt. Tôi biết mình can đảm.
|

11-08-2008, 10:46 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Vé đêm Jazz
Hoan - Lạc đà cô độc
11 giỠđêm. Xe bus chuyến chót cá»§a ngà y và o trạm. Vị khách cuối cùng bị tống cổ khá»i cá»a xe. Tôi lếch thếch Ä‘i bá»™ xuyên qua Ä‘oạn đưá»ng vắng ngắt dà i dằng dặc. Trên cao, giữa các vòm cây cổ thụ sẫm Ä‘en, đèn cao áp hắt xuống từng luồng sáng lạnh lẽo vô cảm.
Tôi co ro hai tray trước ngá»±c, lạnh gáy. Trùm jacket lên đầu, tôi guồng chân chạy. Nhưng cÅ©ng chỉ được non ná»a đưá»ng. Sau má»™t ngà y chìm lỉm trong công việc, sáng nghe lịch sá» nghệ thuáºt trên giảng đưá»ng, chiá»u vẽ trang trà tại lá»›p, tối là m âm thanh ánh sáng ở quán bar, sức lá»±c hoà n toà n rá»i bá» tôi. Vừa lết chân uể oải, tôi vừa thở dốc như má»™t con lạc đà ngu ngốc. Tôi vừa nói gì nhỉ? À, đúng, tôi rất giống loà i lạc đà : Äôi mắt to quá khổ trên gương mặt nhá» thó, mái tóc ngắn bù xù hÆ¡i ngáºt ra phÃa sau trên cái cổ còm nhom. Äể che giấu cánh tay và đôi chân gầy kheo khư, trang phục quen cá»§a tôi là chemise lùng thùng, quần jeans dà y cá»™p, bạc phếch ở mông và đầu gối. Mặc dù là cô gái 20, nhưng tôi chẳng hỠảo tướng sức hấp dẫn cá»§a mình. Tôi đãng trÃ, óc hà i hước Ä‘i vắng. Do quá nhút nhát, má»—i khi hiện diện giữa chốn đông ngưá»i, hoặc im lặng, hoặc tôi sẽ phun ra và i câu nói ngá»› ngẩn là m đám đông im lặng Ä‘i vì ngạc nhiên, rồi sau đó há»c sẽ cưá»i rá»™ lên như má»™t cánh rừng đầy khỉ. Dù gượng nhẹ vá»›i kẻ kém cá»i, ngưá»i nhà vẫn nháºn xét vá» tôi má»™t cách buồn rầu: “Ngà y nà o đó, nếu má»™t chà ng trai để mắt đến nhá» Hoan, tất cả chó mèo trong thà nh phố sẽ mặc quần đùi!â€. Hồi đầu năm há»c thình lình xảy ra má»™t chuyện bất thưá»ng. á»’, chưa có chà ng trai nà o để ý đến tôi hết ráo. Mà tôi chÃnh là tôi đã để mắt tá»›i má»™t chà ng trai.
Äó là buổi sáng mưa lạnh, tôi đến trưá»ng sá»›m. Ngoà i sân trá»i âm u. Sau khi chuẩn bị giá vẽ, tôi ngồi co ro giữa những cuá»™n giấy trong góc lá»›p, ngá»§ thiếp Ä‘i. Trong giấc ngá»§ bồng bá»nh, bá»—ng tôi ngỡ như mình Ä‘ang gối đầu lên đám mây xốp má»m, êm ái. Má»™t đám mây phảng phất mùi thÆ¡m dìu dịu cá»§a gá»— và cá». Äám mây chạm phá»›t qua trán tôi, như má»™t ngón tay ấm áp. Tất nhiên là dù ngá»§ mÆ¡, tôi vẫn quá» tay, giữ đám mây thần kỳ ở lại bên mình. Vẳng đến tai tôi tiếng cưá»i trầm khẽ. Mở choà ng mắt. Äông Ä‘ang cúi xuống bên tôi. Gương mặt cáºu ấy rất gần, đến mức tôi có thể thấy rõ mấy đốm sáng trong đôi mắt nâu nhạt. Há»c cùng lá»›p đến gần hai năm, thú tháºt chưa bao giá» tôi đứng gần Äông quá 2 mét. Biết nói thế nà o nhỉ, uh, huh, cáºu ta thuá»™c vá» thế giá»›i hoà n toà n khác biệt. Má»™t thế giá»›i cá»§a những ngưá»i hoà n hảo, nụ cưá»i hạnh phúc luôn nở rá»™ng trên hà m răng trắng bóng, mặc quần áo đắt tiá»n, Ä‘i xe cá»™ lạ lẫm, trong đầu luôn có những vô số bà máºt thú vị. Và xung quanh cáºu ấy, cÆ¡ man các cô nà ng tháºt xinh tươi... Äôi khi, tôi nhìn trá»™m cáºu ấy từ xa, mÆ¡ má»™ng chút Ãt. Chẳng ai biết tôi Ä‘ang nghÄ© gì đâu. Má»™t đôi lần, Äông bắt gặp mắt tôi. Cáºu ta quay đầu, đổi nhìn sang hướng khác ngay. Thế mà lúc nà y, Äông lại quỳ, bà n tay ân cần Ä‘ang kê cho tôi gối đầu trên chiếc áo khoác thÆ¡m và ấm.
Hoảng hốt, tôi ngồi chồm dáºy, chá»™p cái áo, đưa trả cho Äông. Cáºu ấy mỉm cưá»i, chẳng nói gì. Khi đã hoà n hồn tôi chợt nháºn ra trong phòng há»c còn má»™t ngưá»i nữa. Huy, Anh ta má»›i theo gia đình từ nước ngoà i vá», theo há»c dạng dá»± thÃnh. Huy lạnh lùng và xa cách đến mức hồi đầu, tôi ngỡ anh ta quên béng tiếng Việt. Anh ta hay Ä‘i cùng Äông, hoặc ngồi má»™t mình, chăm chú vá»›i cái ebook. Ngay cả lúc nà y anh ta cÅ©ng chẳng chú ý đến tôi mảy may. Nhưng kệ kẻ xa lạ ấy. HÃt má»™t hÆ¡i dà i, tôi bối rối nhìn Äông vẫn đứng trước mặt tôi, há»i ngô nghê: “Có việc gì nữa không?â€. Äôi mắt nâu nhạt lấp lánh: “À... Äông Ä‘ang muốn nhá» Hoan má»™t việc nhá». Nhưng mà thôi...â€. “Việc gì thế, Äông nói Ä‘i. Hoan là m ngay!†- Tôi kêu lên. Cáºu ấy Ä‘ang kiếm cặp vé xem nhóm Jazz Hà Lan diá»…n ở nhạc viện và o cuối tháng. Vé cá»±c hiếm. Chỉ dân trong nghá» má»›i có cá»a đến xem chương trình nà y mà thôi. Nhưng tôi Ä‘oan chắc vá»›i Äông, thế nà o tôi cÅ©ng tìm được cặp vé quý giá ấy.
ChÆ¡i piano chá»§ lá»±c trong quán bar tôi là m việc là sinh viên năm cuối nhạc viện. Má»™t mẫu ngưá»i táo vát và rà nh mạch như cá»— máy đếm tiá»n. Chị ta cho biết đừng mÆ¡ xin vé má»i. Muốn có thì mua lại giá cao. “Bao nhiêu hả chị?†- Tôi nuốt nước bá»t. “500 ngà n!â€. Bằng má»™t tháng lương là m việc ở quán. Tôi quyết định nhanh: “Em sẽ lấy má»™t cặp!â€. Chị ta thản nhiên: “Okay, váºy đưa má»™t triệu!â€. Tôi im sững. Pianist dưá»ng như bắt được ta bà ng hoà ng trong tôi, mỉm cưá»i trấn an: “Má»™t cặp vé Ä‘i vá»›i ngưá»i yêu, không bao giá» là quá đắt, phải không?â€. Có lẽ váºy. ÄÆ°á»£c nghe Jazz hiện đại, thứ nhạc tôi yêu thÃch nhất. Rồi Ä‘i cùng Äông. Hệt như má»™t giấc mÆ¡. Tôi gáºt đầu: “Ngà y mai, chị ký luôn tháng lương cá»§a em nhé. Em đưa luôn chiếc xe đạp leo núi má»›i mua. Nó trị giá đúng 500 ngà n!â€. Cá»— máy tÃnh tiá»n mỉm cưá»i: “Em di chuyển bằng gì, nếu không có xe đạp nữa?â€. “Em Ä‘i xe bus!â€. “Chà ng trai được Ä‘i cùng em nếu không biết được giá trị tấm vé, và không biết giá trị cá»§a em, đó chỉ là gã vứt Ä‘i!â€. Tôi nÃn thinh, hÆ¡i rụt cổ. Vì là má»™t con lạc đà ngốc nghếch tôi không biết nói sao trước nháºn xét kỳ lạ ấy.
... Gần Ä‘oạn vá» nhà . Dù mệt má»i, bên trong tôi nở nụ cưá»i rạng rỡ. Äôi vé ước mÆ¡ nằm trong túi áo khoác. Mai, tôi sẽ đứng trước Äông, tá»± nhiên và bình thản nhất, nói vá» hai chiếc vé đã có. Cáºu ấy lặng Ä‘i mất thôi. Cáºu ấy sẽ má»i tôi Ä‘i cùng. Tôi sẽ mặc gì cho đúng kiểu nhỉ? Cái váy dà i xám khói và áo len ngắn hồng tro. Tôi có nên tô chút son không? Chao ôi, tôi chẳng dám nghÄ© xa hÆ¡n... Có âm thanh nhè nhẹ từ đâu đó. Má»™t vệt đèn xe lướt qua rồi mất hút. Vệt sáng không đẩy dạt bóng tối, mà chỉ là m mà n đêm căng má»ng hÆ¡n. Và i bóng cây Ä‘en sẫm, dà i bất táºn. Gió rầm rì luồn trong cá» dại, âm thanh khuếch đại lên nắp cống. Tốt nhất không nên ngoảnh phÃa sau. Tôi bước men theo vỉa hè, lắng nghe cảm giác hy vá»ng bà máºt. Äá»™t nhiên, đôi chân tôi đá lên tháºt nhẹ nhà ng. Äiệu nhảy ngẫu hứng, bất thần nở ra trong tôi nhịp Ä‘iệu trần đầy hạnh phúc. Dù chỉ là má»™t mình thôi.
Äông - Äừng nhìn và o mắt lạc Ä‘Ã
Bá» quách hai tiết đầu, tôi ngồi caffee khuất sau góc hà nh lang. Khung cảnh yên tÄ©nh. Nắng xuyên qua các ô gạch. Tôi Ä‘ang Ä‘á»c Nắng tháng tám cá»§a Faulkner, bản tiếng Anh. Từ dạo đánh bạn vá»›i Huy, tôi bất đầu mượn và i quyển trong tá»§ sách khổng lồ cá»§a cáºu ta tha vá» từ khắp nÆ¡i, Ä‘á»c thá». Và i quyển khó nhằn. Nhưng quyển nà y thì tháºt tuyệt. Những trang sách gợi lên cảm giác hoang dã, bất chấp, bị ám ảnh, đầy khả nghi vá» những mưu mẹo cá»§a chÃnh mình. Mấy Ä‘iá»u đó tháºt gần vá»›i con ngưá»i tôi.
Äôi khi, tôi cÅ©ng hÆ¡i chán ngán cuá»™c sống. Ba má tôi báºn kinh doanh nên thu xếp, đặt tôi và o hoà n cảnh tốt đẹp nhất. Má»i thứ đến vá»›i tôi dá»… dà ng. Từ việc há»c hà nh, bạn bè, cho đến những cô gái. Chưa bao giá» tôi có ý định gắn bó lâu dà i vá»›i bất cứ Ä‘iá»u gì. Chiếc xe máy dù hà i lòng đến mấy, khi chán, tôi bán phứt, táºu cái khác hay hÆ¡n. Và i tháng má»™t lần, tôi đổi số mobile. Những cô gái ngốc nghếch hết chá»— nói. Há» luôn tin rằng tôi cần má»c ra trách nhiệm vá»›i há». Mà trách nhiệm là gì? Là những cuá»™c trò chuyện lê thê và o cuối má»—i tối. Là chỠđợi đón đưa sau giá» há»c. Cháºc, tôi có thể má»i má»™t nà ng Ä‘i chÆ¡i, tiêu tốn kha khá cho và i món quà , nhưng xâm hại tá»± do cá»§a tôi thì đừng hòng. Tuy nhiên, tôi cà ng tá» ra phá»›t lạnh, các cô gái lại cà ng bá»§a vây nhiá»u hÆ¡n. Biết sao được, trong chuyện nà y, tôi chẳng há» cố ý. Tuy váºy, phải đến khi Hoan, cô nà ng má» nhạt nhất khoa Thiết kế, tình cỠđể lá»™ ra cô ấy cÅ©ng lưu tâm tôi, thì tình thế tháºt sá»± khôi hà i. Bá»—ng dưng, tôi muốn dá»±ng lên má»™t trò đùa, tháºt Ä‘iên rồ.
Tôi vẫn nhá»› buổi sáng mưa hôm đó, Huy chở tôi đến trưá»ng bằng xe hÆ¡i nhà cáºu ta. Cáºu bạn nà y không thể hiểu được. Vẻ ngoà i cá»§a Huy giản dị, không mảy may phô trương. Chẳng hạn chốc nữa, cáºu ta sẽ kiếm bãi gá»i xe cách trưá»ng hà ng trăm mét, chứ không đánh xe và o giữa sân như và i thằng Ä‘iên ti toe. Nhưng, những gì cáºu ta biết, cách cáºu ta nghÄ© luôn khiến tôi giáºt mình. Má»™t dạng ngưá»i thông minh đáng sợ. Nghe tôi ba hoa tình cảm “thầm kÃn†Hoan hướng vá» tôi, cáºu ta cau mà y khó chịu: “Cô bé ấy không phải túyp dà nh cho cáºu đâu!â€. Tôi cưá»i phá lên: “Chỉ cần tá»› nhìn và o mắt, cô nà ng sẽ tan ra như miếng fromage ném và o chảo nóng!â€. Huy đạp thắng gấp, khiến tôi suýt nhà o vá» phÃa trước. Rồi xe lại lân bánh êm ái trên đưá»ng.
Và o lá»›p tháºt ngẫu nhiên, tôi và Huy bắt gặp cô nà ng lạc đà ngá»§ gáºt trong góc phòng vẽ. Bá»™ dạng Hoan y hệt đứa bé thÆ¡ ngây, nhưng cÅ©ng tháºt giống má»™t kẻ kiệt sức vì là m việc quá tải. Huy cởi áo khoác, xếp vuống vức, đặt nhẹ dưới đầu lạc đà . Tháºt ngá»™ nghÄ©nh, cô nà ng mỉm cưá»i trong mÆ¡, cánh mÅ©i trắng bé xÃu hÃt thở nhè nhẹ. Chấm tay và o há»™p pastel đó để quên, tôi lại gần định quyệt mấy vệt râu trên mặt Hoan. Bất thần, cô nà ng choà ng dáºy. Tôi giấu vá»™i bần tay. Tưởng áo khoác cá»§a tôi, Hoan trả lại, mặt đỠá»ng. Tôi liến thoắng vá» cặp vé Jazz vá»› vẩn, nhá» lạc đà tìm giúp. Cô nà ng sáºp bẫy tức khắc. Chứng kiến tất cả những Ä‘iá»u ấy, Huy hoà n toà n im lặng.
... Äã đến giá» giải lao. Những chá»— ngồi trong quán đông dần. Má»™t cái bóng rụt rè đổ xuống trang sách. Hoan đứng trước mặt tôi, bối rối vặn ngón tay.
- Có việc gì không, lạc... à Hoan? - Suýt nữa thì tôi buột miệng.
- Äã có vé nghe Jazz Hà Lan tối nay! - Hoan nói khẽ, đưa ra chiếc vé nhá»
- À được đấy! - Tôi đưa tay cầm vé há» hững , nhìn lướt qua, há»i cho có chuyện - Kiếm vé má»i khó không?
- Cũng không khó lắm... - Hoan thì thầm, như muốn nói gì thêm.
- Cảm Æ¡n nhé. Tôi sẽ há»i xem ai thÃch nghe Jazz, tối nay rá»§ Ä‘i cùng kẻo uổng vé má»i - Tôi nói nhanh, chấm dứt câu chuyện vô vị.
Trong khoảng khắc ngắn, đôi mắt to tướng cá»§a Hoan nhìn thẳng và o mắt tôi, chết sững, rồi hóa thà nh hai tấm kÃnh lá»›n chao đảo dữ dá»™i. Chà đừng bao giá» nhìn mắt những cô nà ng ngốc nghếch. Sẽ rất khó chịu. Tôi thoát ra khá»i cảm giác khổ sở đó bằng cách quay trở lại quyển sách Ä‘á»c dở. Huy cầm cái ebook Ä‘i ngang qua, không dừng lại. Bóng cáºu ta khuất ngay giữa nắng.
Huy - Nụ hôn trên trán lạc Ä‘Ã
Suốt buổi chiá»u, tôi không sao táºp trung và o bản thiết kế trên máy Mac. Tôi nhìn lên trần nhà , nghÄ© vá» lạc đà bé bá»ng. Tháºt kỳ dị, má»—i khi hình dung gương mặt Hoan, rồi dáng vẻ ngây thÆ¡ vụng vá» cá»§a cô, tôi xúc động thắt tim. Trên Ä‘á»i nà y, có má»™t số Ãt ngưá»i tháºt đặc biệt. Há» cất giữ mối dây hạnh phúc cá»§a bạn. Há» gợi lên trong bạn bao nhiêu ký ức tốt là nh. Má»™t cách mÆ¡ hồ, bạn biết, phÃa sau vẻ bình thưá»ng và vụng dại kia, chÃnh là bà máºt cá»§a những gì mà bạn muốn tìm kiếm: Lòng tốt sáng trong, tình cảm nhiệt thà nh, niá»m vui sống dịu dà ng, vô bá» bến. Bạn yêu quý ngưá»i ấy, nhưng bạn chỉ dám dõi theo từ xa thôi. Tôi Ãt phê phán kẻ khác. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có những lý do khác nhau. Nhưng cái cách Äông nói vá» Hoan thưá»ng là m tôi phát Ä‘iên lên. Tuy nhiên, là m tôi Ä‘au nhất, chÃnh là tình cảm chân thà nh lạc đà bé bá»ng dà nh cho cáºu bạn Ãch ká»· chết tiệt ấy. Tôi không sà nh sá»i lắm tâm lý cá»§a các cô gái. Lạc đà bé bá»ng đã chá»n Äông, như váºy tôi chẳng có tà teo hy vá»ng nà o trong mắt cô gái kỳ diệu ấy, phải váºy không?
Hình ảnh Hoan cứ ám ảnh tôi như thế. Äến mức, rất nhiá»u buổi tối, tôi phóng xe máy đến quán nhạc, nÆ¡i cô là m Ä‘iá»u chỉnh âm thanh ánh sáng. Ngồi khuất trong góc, đội mÅ© lưỡi trai che mặt, tôi chăm chú dõi theo cô là m việc. Äôi mắt to tướng thi thoảng hướng và o má»™t Ä‘iểm nhìn vô hình nà o đó mỉm cưá»i vá»›i những suy nghÄ© thoáng qua trong đầu. Äến quán nhiá»u lần tôi cÅ©ng quen ngưá»i chÆ¡i piano. Chị ta hÆ¡i khó chịu, hÆ¡i ranh ma, nhưng là ngưá»i sòng phẳng có thể chấp nháºn được. HÆ¡i phức tạp má»™t chút, tôi cÅ©ng mua được cặp vé hạng nhất nghe Jazz Hà Lan, từ ngưá»i chÆ¡i piano nà y. Khi giao vé cho tôi, chị ta cà u nhà u: “Cáºu rá»§ ai Ä‘i cùng? Cô nà ng nà o mà may mắn thế nhỉ? Hừm, tôi biết có má»™t ngưá»i bá» cả má»™t tháng lương và chiếc xe đạp để được Ä‘i cùng anh chà ng cô ta thầm yêu từ lâu...â€. Dù biết Hoan hÆ¡i khá» khạo, nhưng nghe Ä‘iá»u ấy từ miệng kẻ khác, hệt như tôi bị đấm mạnh và o khoang bụng. Tôi hôm qua, sau khi quán bar đóng cá»a, tôi lặng lẽ chạy theo sau xe bus. Nhìn Ä‘iệu nhảy ngá»™ nghÄ©nh cá»§a lạc đà bé bá»ng trên vỉa hè, tôi đã mỉm cưá»i vui mãi không thôi.
Äiện thoại, Äông uể oải há»i tôi có muốn Ä‘i nghe jazz không. Cáºu ta sắp và o xem má»™t bá»™ phim Mỹ, sẽ cho tôi vé nhạc. Tôi quyết định gặp Äông. Trước cá»a rạp ciné, cáºu bạn đứng vá»›i mấy cô gái. Há» cưá»i đùa khá ồn à o. Nhìn thấy tôi, Äông rút hai chiếc vé quăn queo trong túi áo, vá»™i vã dúi và o tay tôi. “Sao cáºu không dùng cặp vé nà y?†- Tôi há»i lạnh nhạt. Äông khá»±ng lại, rồi cưá»i toáng lên: “Jazz chán ngấy. Tá»› không muốn là m mà u tối nay. Vá»›i lại mấy cái vé má»i rẻ bèo kiểu nà y kiếm đâu chả được!â€. Äá»™t nhiên vụt ra ngoà i tầm kiểm soát cá»§a chÃnh tôi, cánh tay tôi túm chặt ngá»±c áo cáºu bạn: “Cáºu là đồ khốn, biết không?â€. Vùng mạnh ra, Äông nhìn tôi bằng cặp mắt nâu rá»—ng tuếch, miệng cưá»i nhạo báng: “Thôi nà o, cáºu uống say hay sao mà phát Ä‘iên lên thế!â€. Tôi quay lưng bá» Ä‘i.Ừ, có lẽ tôi cÅ©ng Ä‘iên tháºt. Tranh cãi vá»›i má»™t kẻ như Äông thì có Ãch gì.
Tôi nhìn đồng hồ. Gần 7 giá» tối. Tối nhét hai vé và o túi, phóng xe đến quán bar. Hoan Ä‘ang lá»§i thá»§i bước qua cá»a, không nhìn ai. Bị chặn ngang lối Ä‘i, cô gái ngước nhìn tôi, mà mắt sưng đỠvì khóc. Tôi nói vắn tắt: “Xin nghỉ là m tối nay. Äi cùng tôi!â€. “Äi đâu?†- Câu há»i sợ hãi. “Nghe jazz Hà Lan!†- Tôi chạm nhẹ bà n tay và o vai lạc đà bé bá»ng.
Chúng tôi và o khán phòng bằng cặp vé cá»§a Hoan. Äôi vé tôi mua, tặng lại cho đôi tình nhân Ä‘ang tuyệt vá»ng trước cá»a nhạc viện. Hoan nhìn tôi bà ng hoà ng, mỉm cưá»i, thì thầm: “Giống như phép thần tiên trong phim hoạt hình Shrek ấy!â€. Chúng tôi ngồi sâu và o ghế chìm đắm trong biến tấu không ngừng cá»§a những bản nhạc. Thế giá»›i chung quanh bá»—ng lùi xa, nhẹ bổng, trà n đầy cảm xúc dịu dà ng. Trong dòng chảy âm nhạc mê hoặc ấy, dưá»ng như má»i thứ Ä‘á»u bay lên, má»i cằn cá»—i, tÃnh toan được tha thứ. Trái tim bá»—ng rá»™ng mở, đầy hy vá»ng và sướng vui khi nhá»› rằng ngay cạnh đây, là ngưá»i mà ta chỠđợi từ rất lâu, để thương yêu.
Tôi đưa Hoan vá» nhà , sau đêm nhạc. ÄÆ°á»ng vắng lặng. Bóng đêm. Gió. Tôi dừng lại, lấy áo cất dưới cốp xe cho Hoan. Cô đăm đăm nhìn cái áo khác, thì thà o: “Là anh ư, Huy?â€. Chẳng biết nói sao, tôi đặt nụ hôn lên trán lạc đà .
|

11-08-2008, 10:48 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Táºp truyện ngắn "Chuyện nắng"
Chuyện nắng
Cánh cá»a sổ khép hỠđể lá»t và o căn phòng tối chùm tia sáng và ng nhạt. Thi thoảng gió luồn qua lá vưá»n là m những vết bóng trên vách đông đưa. Äâu đây, lẫn và o nhau mùi đất ẩm và hương lá kho gần rụng. Châu trở mình kéo lại chăn, á»§ nóng cái cặp nhiệt độ để chốc nữa ông và o xem sẽ nghÄ© rằng nó vẫn còn sốt. Äã và i lần nó vỠốm - vi tÃnh ma mãnh hÆ¡n là do ý lừa dối. ÄÆ¡n giản chỉ để nằm co mÆ¡ ước vẩn vÆ¡ và được chén nhiá»u hÆ¡n những món ăn vô bổ bây giá» dá»… được là m thá»a mãn. Nuốt chá»ng và i viên kẹo khi nó khám lưỡi. Châu nhăn nhó lên: “Cháu Ä‘au táºn trong óc đấy ông ạ!â€. Ông cụ đặt lên trán nó, chẳng mấy tin tưởng: “Ngưá»i ta sẽ Ä‘au như thế khi trong Ä‘au có má»™t đà n quá»· sứ tinh quái luôn nhảy nhót không ngừngâ€. Niá»m vui trốn há»c thêm má»™t buổi chiá»u tan biến nhưá»ng chá»— cho hình ảnh thằng bạn đáng ghét má»›i bị xếp ngồi chung bà n bắt đầu cháºp chá»n. Trùm kÃn trong chăn, nó nghÄ© mình cứ như chú Cuá»™i đã đến thá»i gian đầy ải, mà bị đà y trên má»™t vầng trăng khuyết.
Ngà y trước thằng Phan ngồi ở cuối phòng, cô độc trong góc lá»›p nên khi nà o có ai khen bà i nó được Ä‘iểm cao thì Phan sẽ rụt cổ lại, mắt nhá»›n nhác nhìn quanh như má»™t tá»™i đồ. Và i đứa đã thá» thó cái mÅ©i đỠca rô độc đáo cá»§a Phan nhằm mục Ä‘Ãch trưng diện, nhưng sau đó đã tốt bụng hoà n trả ngay vì không muốn ngưá»i nhà tưởng lầm đã đến lúc phô trương mốt đội trên đầu quả cà chua dáºp. Tất nhiên cây chổi rÆ¡m vẫn yên vị nÆ¡i góc nên nó không má»™t lần đứng lén Ä‘á»c bà i trên bảng má»™t cách nhăng nhÃt trong giá» cô chá»§ nhiệm. Cô giáo gần như kinh hãi: “Phan, em là m sao thế?â€. Nó cúi mặt: “Thưa, em cáºn thịâ€. Cô ngạc nhiên há»i: “Sao không Ä‘eo kÃnh?â€. Túng quẫn, nó buá»™t miệng: “Thưa, em sợ xấu!â€. Lá»›p nổ tung lên cưá»i và i phút rồi nÃn lặng. Cô vẫn Ä‘iá»m nhiên: “Cáºu lên bà n đầu. Chá»— ấy chỉ có má»™t ngưá»i và cáºu ngồi luôn ở đó!â€. Phan lá»§i thá»§i ôm sách vở Ä‘i lên theo tiếng trống bà n vá»— báºp bùng. Châu quay sang nhìn vị khách rụt rè mặt lấm tấm tà n nhang. Bá»—ng dưng, nó òa khóc.
Lá»›p há»c trên tầng ba ngang tầm vòm me xanh biếc. Vá»›i đám há»c trò luôn tìm cá»› để thoái thác việc chú tâm, sá»± kiện má»™t con chim lạc lối và o lá»›p lượn lá» hẳn sẽ là m hÆ¡n bốn mươi đôi mắt treo lên trần nhà hà ng giây và khi chú chim tìm được con đưá»ng thoát thân thì khắp nÆ¡i lao xao tiếng thở dà i khổ não. Phan há»c giá»i, nó hiếm khi ngước đầu nghiêng ngó tứ tung, phần do báºn là m bà i, phần vì chẳng muốn mình thà nh bia táºp ngắm cho các bác thợ lò đạn giấy. Phan lên chá»— má»›i đã hÆ¡n má»™t tuần, ngưá»i cùng bà n vẫn giữ nguyên thái độ không Ä‘i đến đà m phán. Mấy hôm đầu, Châu cẩn tháºn vạch phấn chia đôi bà n ghế, thế nhưng thấy đối thá»§ không xâm lấn cái biên giá»›i cụ thể nà y, nó cÅ©ng quên luôn. Thỉnh thoảng, Phan lén nhìn nó thăm dò và mỉm cưá»i e ngại. NghÄ© đến con cún ở nhà không đến ná»—i xấu tệ khi tức tối. Châu cÅ©ng nhe hà m răng sứt ra dá»a nạt, lòng thầm mong vì hoảng sợ mà tên xâm lược sẽ rút quân. Cuối tháng Phan mua kÃnh, giáo viên chá»§ nhiệm vẫn để nó ngồi bà n trên và bá»™ mặt lá»›p há»c sáng láng hẳn lên khi có đôi kÃnh trà tuệ phÃa trước. Hết mùa mưa bão, nhà nh me lá»›n tá»± bao giá» bất ngá» nghiêng nghiêng tay và o cá»a sổ gần chá»— Châu ngồi. Nó hái mấy mảnh lá non xanh nhâm nháp, vị chua dịu gợi nhá»› tuổi nà o chân lang thang. Phan đóng nắp bút, nói má»™t mình: “Ở quê mùa nà y má»›i đẹpâ€, nó ngân nga nho nhá», chẳng để ai nghe.
Ba má Châu nhân việc xa, gá»i nó vỠông bà ná»™i từ thá»i nó diện cái áo thun và ng chóe chạy khắp nhà . Nếu vui thì không sao, phải lúc Ä‘ang viết sách nghe đà n voi dáºm đùng đùng, ông nó thò đầu ra khá»i phòng, quát lá»›n: “Châu, mang sợi dây xÃch con chó Cún và o đây!â€, nó hoảng hốt: “Chi váºy ông?â€. Trước vẻ hoang mang cá»§a đứa cháu, ông cÅ©ng dịu giá»ng: “Äừng là m ồn nữa, không thì ông buá»™c và o cá»™t đấyâ€. Dẫu luôn che giấu tá»™i lá»—i cá»§a nó vá»›i ông, nhưng bà ná»™i đã từng dá»a mua cá»§ nâu vá» nhuá»™m lại các bá»™ cánh lòe loẹt kia. Nhưng lúc đó, nó nằm chèo queo trên mấy chiếc ghế gá»—, tá»± cho mình là bất hạnh trên Ä‘á»i. Nhưng sá»± thÃch thú gặm nhấm ná»—i Ä‘au đớn chẳng bao lâu, ông ná»™i nhanh chóng tìm ra chá»— nó trốn và bắt nó ngồi và o bà n há»c, kèm lá»i Ä‘e dá»a sẽ đánh quắn Ä‘Ãt nếu cuối há»c kỳ có môn nà o dưới tám phẩy không. Nó gò lưng há»c, cuối tháng mang vá» bảng Ä‘iểm khá cao. Tuy nhiên, ông bà không ngỠđược động cÆ¡ là há»c xong trở thà nh kẻ tìm và ng tà i ba. Khi ấy sẽ chẳng có chổi lông gà nà o là m hoảng sợ má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a bắn súng.
Sau mấy báºn cầu thân bất thà nh vá»›i con nhá» ngồi bên. Phan Ä‘em và o lá»›p cái Walkman bé tÃ. Äến giá» chÆ¡i nó gắn head-phones và o tai, Ä‘iá»m nhiên giải toán và không đếm xỉa tá»›i chung quanh nữa. Châu nhìn ngón tay kia gõ nhịp dồn dáºp trên bà n, tò mò đến đó sẵn lòng đổi và i Ä‘iểm mưá»i để được nhét và o tai hai cái nút Ä‘en huyá»n diệu. Giả bá»™ loay hoay, Châu vứt tá»t cục tẩy dưới chân chá»§ nhân máy hát. Qua mấy phút quan sát, nó rón rén khá»u tay Phan. Như má»™t tên Ä‘iếc, ngưá»i nghe nhạc nói rất to “Gì thế?†và giáºt bắn mình nháºn ra đứa khÆ¡i chuyện. Châu là nhÃ: “Bên ấy nhặt dùm Châu cục gômâ€. Phan Ä‘eo kÃch chui xuống gầm bà n mò mẫm, tìm trả viên tẩy. Con nhỠđánh liá»u há»i tiếp: “Bên ấy nghe gì váºy?â€. Thằng kia mắt ngỡ ngà ng, cưá»i “ Dân ca đấy, bên ấy thÃch nghe không?†Châu gáºt đầu. Suốt giá» chÆ¡i còn lại, con nhá» ri rỉ hát theo “Bắc Kim Thangâ€, không nháºn biết mình đã “xuống thang†trước đối thá»§. Cuối buổi, Phan há»i e dè: “Dân ca hay chứ?†Châu đồng ý rồi bảo thêm: “ Châu thÃch cả rock nữaâ€. “Thứ ấy mình nhiá»u lắm - Phan cưá»i tươi - mai mình cầm theoâ€. Theo thá»i khóa biểu ấn định, ngà y chẵn thưởng thức nhạc trẻ, còn ngà y lẻ - máy Walkman phát chương trình dân ca và nhạc cổ truyá»n. Ở nhà , sau lúc hoà n tất bà i vở, con nhá» ca hát vá»›i nhiệt tâm chẳng kém việc hăng say chạy khắp nhà như ngà y xưa. Ông sáng suốt hÆ¡n nên mua vá» cái cassette, yêu cầu nó luyện ngoại ngữ thay cho việc trá»™n lẫn nhạc kim cổ má»™t cách kỳ khôi.
Nhà Phan cách sông má»™t bá» cá» dại. Ngồi từ hà ng rà o đổ nhìn ra sông nắng, những con thuyá»n loáng thoáng sau hoa cá» trôi lặng lá» như trong cÆ¡n mÆ¡. Châu Ä‘i xe sang nhà Phan ôn táºp. Thoảng khi gió chạy qua phà đem theo mùi hương xứ thượng nguồn mà sông chở xuống. Con nhỠđóng nắp bút, lắng tai nghe tiếng đà n dây tấu lên bản nhạc đồng quê yên ả. Không dám thở mạnh, Phan cuối đầu xuống nhìn những ngón tay, bá»—ng dưng nhá»› mùa nà y ở quê cam đã chÃn và các cá»™t mai già lá thẫm xanh. Bất giác Châu há»i: “Bên ấy có bao giá» qua sông chưa?†và nó nhăn mặt khi thằng kia lắc đầu: “Thế há»c bà i xong bên ấy là m gì?â€. Phan bối rối: “Mình có bá»™ sưu táºp ảnh ca sÄ© nước ngoà i. Mình cÅ©ng chÆ¡i tem nữaâ€. Äôi khi Phan thoáng xấu hổ vì bá»—ng kể chuyện vá» mình. Vá»›i Châu, các sưu táºp cá»§a Châu tháºt kỳ diệu, nó lạ lẫm soi kÃnh lúp nhìn những bức ảnh John Lennon bé hÆ¡n móng tay, và có giấc mÆ¡, nó thấy mình cùng Phan cầm con tem lênh đênh trên đại dương xanh biếc. Gần đến kỳ thi giữa năm, hai đứa há»c nhóm chiá»u cho tá»›i khi vãn nắng. Má»—i lúc dắt xe ra cổng há»™ con nhá», Phan chẳng nói gì chỉ cưá»i lặng lẽ. Và Châu nháºn ra đôi mắt thằng kia óng ánh, rất dịu dà ng.
Cuối năm ba má Châu biên thư hẹn qua Tết má»›i vá» thà nh phố. Nó cầm phong thư xuống bếp vá»›i bà thá»§ thỉ: “Bà ạ, Tết con không mặc áo dà i đâuâ€. “á»i trá»i!â€. Giá»ng bà hốt hoảng. Nó vá»™i vã tiến công: “Bà mua cho con cái áo thun đỠviá»n xanh hén, con được há»c sinh gỉá»i mà â€. “Äể con trông như quả dưa hấu ấy hả - rồi bà chuyển cương quyết - Không được, bà sắm vải lụa hồng rồiâ€. Chiá»u, nó đèo chiếc lồng nhốt con gà trống tồ sang cho Phan, ngạc nhiên thấy gương mặt tà n nhà n cá»§a cây chổi rụng rÆ¡m hóa đỠđẫn, ngẩn ngÆ¡. Châu giải thÃch: “Bên ấy nuôi Ä‘i. Mai mốt nó lấy vợ đẻ con đầy bá» sông vui lắmâ€. Thằng kia cưá»i, tai á»ng Ä‘á»: “Bây giá» bên ấy không còn con gà đẻ nuôi sao?â€. Châu lắc mạnh Ä‘uôi tóc hoe, rầu rÄ©: “Chẳng cần, mình chả thiết gì đâu!â€. Phan lo lắng: “Bên ấy sao thế. Mình biết được không?â€. Con nhá» mÃm môi: “Mình sợ Tết mặc áo dà i, thế là khá»i Ä‘i đâu nữaâ€. Nó bá» vá» nhà , tá»± há»i khi nà o sá»± khác nhau vá» thẩm mỹ giữa ông bà và nó má»›i thay đổi, dù chỉ là má»™t tẹo.
Thảm lá mai trải dà y còn ấm nắng dưới chân Châu. Những chiếc lá năm cÅ© lúc rÆ¡i cánh, con nhẩm đếm các búp xanh, nhá»› rằng ba má hứa sẽ gá»i thêm cà nh đà o phương bắc. Mấy hôm trước bắt đầu kỳ nghỉ, hai đứa nó đạp xe dá»c bá» sông, trông theo ngoà i xa những con thuyá»n chở hoa rá»±c rỡ. Gió cuối đông còn se lạnh mà ngưá»i ta đã thôi mặc áo ấm rồi. Châu rầm rì hát lại bà i nhạc cÅ©, nghiêng đầu nhìn nắng trong gió lạnh và ng ươm. Ngoà i cồng Phan đến từ lúc nà o, nó gá»i khẽ “Châu Æ¡iâ€. Con nhá» dắt bạn và o sân thoáng lo khi thấy Phan đến đột ngá»™t “Có chuyện gì sao?â€. Phan đặt và o tay con nhá» gói giấy tròn, nói vá»™i “cá»§a bên ấy nèâ€, rồi chụp cái mÅ© đỠlên đầu quay xe chạy biến. Châu và o phòng riêng, bà ng hoà ng rút ra cái áo thun in hoa Ä‘á». Nó nhá»› bá»™ sưu táºp ảnh các ngôi sao nhạc Rock ở nhà Phan mấy hôm nay không còn ở trên tá»§, nhá»› gương mặt bạn đã từng rạng rỡ biết chừng nà o má»—i khi lần giở các trang ảnh cùng Ä‘i má»™t quãng tuổi thÆ¡. Ngồi yên lúc đầu, nó hé cá»a nhìn xuống phố. Dưới kia chú bán kem vẫn rá»™n rã rung chuông như má»i buổi chiá»u. Chỉ có nhà ai đưa cháºu cảnh vá» sá»›m, mùi hoa ngÆ¡ ngác trong tiết cuối năm.
Phan hẹn mùng hai tụi nó theo thuyá»n ngưá»i Ä‘i lá»… qua phÃa bên sông. Bên ấy là ng hoa nụ còn đơm, chỠđến tháng giêng những mùa lá»… há»i. Châu xòe đôi bà n tay nãy giá» khum kÃn, bên trong nhá» nhắn hai nụ hoa đà o phÆ¡n phá»›t mà u. Phan nói nhá»: “Bên ấy biết mình bắt đầu sưu táºp hoa đấy ư?â€. Châu không đáp. Nó quấn và o ngón tay lá»n tóc hoe. Vì nắng óng lên ánh cầu vồng. Và ngoà i xa, nắng từ trá»i Ä‘ang Ä‘i trẩy há»™i trên sông.
|

11-08-2008, 10:50 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Ngưá»i quanh bà n
Nhà có hà ng cây má»c lổn nhổn vây bốn bên, lá rụng và cà nh mục chìm trong máng nước nghẹt, Ä‘ong đầy thứ nước mưa lưu cữu sánh mà u hổ phách. Bức tưá»ng rà o thấp ngoà i cùng cÅ©ng quét chung mà u vôi cá»§a nhà , và ng ệch và rạn ẩm.
Chá»§ nhà đón bà mẹ già vỠở chung, há»i thêm lÅ© cháu ồn à o lúc nhúc: “Äứa nà o ưng theo tao vá» nhà má»›i?†- Cả bá»n im lặng. Ông quát to: “Hiên đâu?â€. Äứa con gái - bất ngá» vì được chá»n - nhô lên sau bức vách ngăn. Hiên biết cáºu không muốn thuê ngưá»i chăm sóc bà ngoại lẫn cẫn nên đưa nó Ä‘i cùng. Nó lÃu rÃu theo ngưá»i nhà ra xe, đội trên đầu há»™p carton dà i đựng tranh ảnh, rồi thấy có vẻ quê mùa, nó chuyển xuống ôm trong tay. Nghe nói ngôi nhà mà u và ng cáºu mua có cây piano què chân chá»§ cÅ© bá» lại, sà n nhà thì rất bóng, má»i thứ in xuống như gương. Hiên ngồi lút cái ghế nệm má»m nhẽo vứt sau thùng xe tải, ngá»a mặt cưá»i. Và bụi đưá»ng thốc lên, hút khô lưỡi nó. Mặt trá»i chẳng mấy khi chiếu và o nhà . Những cái lá cây bụi bẩn, xen nhau, lá»c qua các ô kÃnh vỡ ánh sáng nhuá»™m xanh đùng đục. Nhiá»u phòng bá» không, từng mảng vôi quét trần rÆ¡i rụng, bay lá» Ä‘á». Cáºu không mua đồ đạc má»›i, chỉ thỉnh thoảng tha vá» món đồ gá»— công dụng tầm thưá»ng nhưng hình dạng cổ quái. Những bữa cÆ¡m tối Hiên nấu mừng thứ tiện nghi má»›i được cáºu tán thưởng bằng cách thì thà o vá» lai lịch món hà ng. Bà ăn xong chén cÆ¡m dá»±a đầu và o ghế ngá»§ nháºp chá»n, khi choà ng tỉnh thế nà o cÅ©ng nhầm lẫn các hạt cúc áo. Hiên nhịn ăn dà nh tiá»n mua sách cÅ©. Nó cóp nhặt những quyển bìa vẽ, các dòng chữ sin sÃt nhau trên giấy nhà u nhÄ© mà u và ng. Má»—i khi ngồi trên cà i ghế nhiá»u chân, nó buông rÆ¡i quyển sách lên ô cá»a, hÃt nhè nhẹ mùi cá» cây ảo não. Ở nhà cÅ©, đám chị em há» thấy Hiên vá» Ä‘á»u dò há»i: “Mà y chÆ¡i dương cầm được không?â€. Nó nói bừa: “Tao gò mãiâ€. Bá»n kia tái mặt. Nhưng má»™t đứa bảo thêm: “Mai kia cáºu lấy vợ thì mà y cút ra đưá»ngâ€. Hiên lếch thếch vá» nhà , uể oải vì những lá»i nhạo báng. Äoạn rẽ đầu phố có tốp ngưá»i Ä‘i sát nhau trên hè, mặt hò dà i và trắng. Cảnh giống bìa quyển sách nó mua được hồi lâu. Nó mở cổng và o, đạp dép lên lá cây rụng ướt đẫm. Ngưá»i nhà sắp ngá»§. Chốc nữa, dưới gốc vá» và trong các lá»— gách vỡ, lÅ© côn trùng sẽ cất giá»ng gá»i nhau suốt đêm, là m mấy bức tưá»ng má»ng và từng hồi rung lên khe khẽ. Cáºu Ä‘i vắng từ chiá»u, bá» trên bà n lá»i dặn dò vắn tắt. Hiên ghé mắt vô buồng trong, thấy bà ngá»§ trên cái giưá»ng đơn chạm trổ cầu kỳ đầy lá»— má»t như má»™t công chúa già nua. Hiên và o bà n há»c láºt sách dịch bà i chuẩn bị ngà y mai. Lúc nó bá» lướt câu chữ, lúc lại tẩn mẩn dịch kỹ từng dòng, rồi để tâm trà rong Ä‘uổi qua những con đưá»ng và thảo nguyên nước Nga. Nhưng thưá»ng khi và o khoảnh khắc không lưá»ng được, hiện ra tiếng vỡ rạn mÆ¡ hồ và mÆ¡ má»™ng tiêu tan. Lâu dần, các ước vá»ng hão huyá»n - cÅ©ng như mùi nhà cá»a meo mốc - thấm và o những ngà y thưá»ng cá»§a Hiên. Nó đồng ý vá»›i cáºu sống nÆ¡i đây tháºt dá»… chịu, và chăm sóc cho bà ngoại má»™t cách thản nhiên.
Äang giữa mùa mưa, các bức tưá»ng cÅ© bong lá»›p vữa trát ngoà i, lá»™ ra hà ng gạch nâu cÅ©ng bắt đầu chuệch choạc. Buổi sáng, Hiên cầm cá»§i khô Ä‘i đà o và i cái rãnh con dẫn nước ra đưá»ng. Có ai đấy đứng bất động dưới mái che cá»a sổ. Nó khẽ gá»i: “Nà y, ai vô nhà tôi váºy?â€. Ngưá»i lạ quay lại, giá»ng nói không tá» lá»™ chút gì: “Là tôi. Tôi đến đây hôm khuya, lúc cháu Ä‘ang ngá»§â€. Tia chá»›p sáng suốt chạy ngang đầu Hiên: “Vợ cáºu!â€. Nó vòng đến cuối mảnh sân hẹp, vạch trên đất những đưá»ng kẻ sâu hoắm, cong queo. Lúc cúi lưng, nó lén nhìn chân ngưá»i má»›i, những móng chân thẳng mịn, không giống cá»§a ai ở nhà . Hiên đâm chết con giun đất hồng bò loe ngoe. Ngưá»i lạ bá» vô trong, dấu chân nước kéo đầy. Trưa há»c vỠđầu phố, nó nghe tiếng đà n vang động má»™t khúc đưá»ng, thi thoảng những nốt cao rÃt lên tá»±a hÆ¡i thở ngưá»i bệnh suyá»…n. Nó quay phắt bước mải miết, không thể nà o dừng chân. Và khi sá»± hoảng loạn được thay thế bởi cảm giác rầu rÄ© hà ng ngà y, nó lê gót vá» nhà . Cáºu chưa dặn, nhưng nó dà nh bữa chiá»u nấu bữa tối thịnh soạn bằng nhiá»u trứng giấu ở gáºm giưá»ng. Bà n bốn ngưá»i cháºt chá»™i. Cáºu nói: “Con Hiên vẫn ở đây cáºu nuôi. Mợ là há»a sÄ© nên không là m việc vặtâ€. Nó hÃt má»™t hÆ¡i dà i, thoáng sung sướng. Mưá»i giá», cáºu lấy Ä‘inh búa đóng tranh ngưá»i lạ lên tưá»ng mặc ngôi nhà cÅ© kỹ run lên bần báºt. â€œÄÆ°á»£c rồi†- Cô ta lạnh nhạt. Hôm sau thức sá»›m, nó rùng mình trước những con sâu to tướng mà u mạ non trong tranh treo hai bên tưá»ng phòng lá»›n. Mợ nói thong thả rằng đêm qua ai đó Ä‘i trong nhà , xô đồ đạc. Vắng ngưá»i, cáºu đưa nó lá» thuốc, nhắc “Má»—i tối cho bà viên thuốc ngá»§â€. Hiên đếm thuốc, nao nao nghÄ© đến cái dáng má» mẫm trong tối như đứa trẻ sÆ¡ sinh cá»§a bà .
Äôi lúc Hiên nghÄ© ngôi nhà nó sống ở ngoà i bìa thế giá»›i, nÆ¡i hầu như khách không thể vãng lai. Khi mùa mưa dông tà n dần, bầu trá»i trở nên khô, sáng trắng, gợi nhá»› mấy mùa hè cÅ© đơn Ä‘iệu và má»i mệt. Mợ sai nó bóc những tá» giấy xi măng dán đầy tấm kÃnh lá»›n ngăn gió. Nó chùi sạch bóng, kÃn đáo dõi theo mợ dùng cá» và vẽ lên tấm kÃnh ấy các hình mảng chói chang. Mợ thấy nó khi tấm kÃnh đã phá»§ kÃn mà u trong buổi hôm sau: “Mà y thấy đẹp chứ?â€. Cáºu sẽ không bằng lòng đâu. Cái gì loè loẹt cÅ©ng là m cáºu bá»±c†- Nó lưỡng lá»±, nhá»› mấy cái áo cá»§a nó nhạt mà u may vụng, hÆ¡i ghen tị trước vẻ sinh động cá»§a cô ta. Mợ cưá»i khùng khục, xuống giá»ng: “Mà y là mà y! Hay là cáºu mà y? Cút vá» phòng Ä‘i!â€. Hiên lẩn và o góc tối. Nó Ä‘un nước tắm cho bà , chăm chú cá» hà ng móng chân bà bở ra trong hÆ¡i nóng, nhá»› đến những cái móng sáng bóng đến từ thế giá»›i xa lạ cá»§a mợ ấy. Nó nói chuyện vá»›i bà cụ mất trà nhá»›, hòa tan cảm giác bất an và o các lá»i nói vô nghÄ©a cá»§a mình.
Phòng ngoà i, mợ ngồi co, dang khô cứng như đã trút hết những gì má»m mại và o bức tranh. Lâu sau bữa ăn, cáºu vẫn nói vá» vẻ đẹp cá»§a tấm tranh kÃnh. Mợ không góp lá»i, chỉ thỉnh thoảng thở dà i và chùi tay lên cái mÅ©i dà i có vân xanh nhợt. Suốt tối nó cạo đốm sÆ¡n mợ rÅ© tranh rÆ¡i trên sà n. Nó nghÄ© khi nà o bà chết nó sẽ bá» Ä‘i, đơn giản như nhổ má»™t cây Ä‘inh trên cá»a. Bất giác má»™t giá»t nước mắt rÆ¡i xuống sà n. Mợ đứng dưới cái chụp đèn tá»± bao giá», cất tiếng: “Cháu đừng trẻ con. Tôi sống đây ná»a năm đã bắt đầu quen. Rồi ngà y nà o cháu sẽ lại quen tôiâ€.
Hiên im lặng. Thá»±c ra quanh nó chẳng thay đổi nhiá»u, chỉ có từ khi cá» xát vá»›i những phán Ä‘oán khắc nghiệt cá»§a mợ, nó biết nó chỉ là cái bóng cá»§a bà hay cá»§a cáºu, nhưng cái bóng ngà y cà ng giống những chá»§ nhân cá»§a nó.
Mùa lạnh năm đó tá»›i trong dáng vẻ mà Hiên mong đợi. Cây quanh nhà trút xuống những lá khô, phá»§ kÃn đất ẩm. Mợ bảo Hiên đừng quét vưá»n để từ cá»a sổ trông ra còn chá»— dừng mắt. Con đưá»ng trước nhà lâu ngà y không ai sá»a hiện ra và i hố nhá», buổi sáng xe hà ng ngà y chạy qua rung lên canh cách, gợi nên không khà bình yên. Ngưá»i vợ tÃnh khà thất thưá»ng cá»§a cáºu cÅ©ng dịu lại, dần dà ăn nháºp vá»›i thần thái ngôi nhà . Mợi thôi gõ mải mốt lên cây đà n cáºu dà nh riêng cho như món quà tặng, thôi giá»…u cợt Hiên chÃnh xác bất ngá». Trên thà nh cá»a sổ, cái máy hát tá»a ra các bà i hát vá» mà u lá rụng, vá» cuá»™c chia tay. Và những Ä‘iá»u dị dà ng ấy cất lên từ giá»ng nam trầm thư thái, nghe thêm u buồn. Báºn bịu là m các hà m răng giả, cáºu dần bá» mặc mợ, khác hẳn vá»›i những tán dương năm ngoái. Há»c năm thứ hai, Hiên gầy gá»c Ä‘i. Có bữa mợ nói: “Dạo nà y mệt lắm sao, tóc má»c tua tá»§a kìa Hiênâ€. Nó lắc đầu: “Chả sao cả. Bốn ngưá»i ngồi sát nhau, mùi ngưá»i át cả mùi lá» cồn gần đấyâ€. Mợ bảo thêm: “Chốc nữa tôi cắt tóc choâ€. Nó ngồi yên cho mợ xén Ä‘i từng lá»n tóc, rùng mình vì ngón tay mợ lạnh khô luồn và o đầu nó như sục và o rÆ¡m rạ. Thi thoảng mợ cầm sách cá»§a Hiên vá» Ä‘á»c nhẩn nha, khi trả thưá»ng nói vá»›i nó dăm nháºn xét tinh tế. Tưởng chừng mợ và nó lúc ấy đến gần nhau hÆ¡n. Có lần mợ nói: “Tôi khổ là tại tôiâ€, xen lá»i than vãn cho nếp nhăn hiện ra quanh mép. Hiên há»i: “Mợ không thÃch cáºu mà sao chịu vỠở chá»— nà y?â€. Mợ cưá»i khan: “Mà y thông minh nhỉ!â€. Nó nghÄ©, tháºt là tồi tệ. Rất lâu sau mợ thì thầm: “Ngoà i cáºu cháu tôi chẳng lấy được ai. Vá»›i lại tôi cần chá»— nương náu cho mìnhâ€. Hiên ngá»a cổ nhìn bầu trá»i tối sá»›m, buốt chân tóc vì sá»± hé lá»™ cá»§a má»™t cuá»™c sống khác.
Mợ Ä‘i vẽ phong cảnh xa cùng mấy ngưá»i bạn cÅ©. Nhà vắng vẻ, Hiên ra và o ngôi nhà , vạch phấn lên cá»a tá»§ các từ má»›i dà i ngoằng, không nghe cáºu phà n nà n. Bà ngoại uống nhiá»u thuốc thà nh quen, đánh mất hẳn tiếng nói, chỉ còn ngá»§ hoà i trong giưá»ng hẹp. Nó chùi nhà , lôi ra trong cái ghế rá»—ng kê trước đà n cá»§a mợ táºp thư viết trên giấy xanh. Nó cặm cụi Ä‘á»c hết những dòng chữ ná»a nháºt ký ná»a thư tình chưa bao giỠđược gá»i rồi bá» và o chá»— cÅ©, không ngỡ ngà ng hệt như đã từng đợi má»™t Ä‘iá»u giống váºy. Äem vá» những bức tranh và ký há»a, mợ cất chúng trong kho, chẳng khi nà o ngó đến nữa. Hiên nhìn mợ chải lại đưá»ng ngôi tóc, nghe há»i: “Có bao giá» cháu chán bản thân mình chưa?â€. Rồi mợ nằm váºt ra giưá»ng, cái mÅ©i dà i á»§ dá»™t. Mợ nằm váºy nhiá»u ngà y, có lúc gá»i Hiên: “Không ai đến rá»§ tôi Ä‘i vẽ sao?â€. Nó tưởng tượng ngưá»i đà n bà hÆ¡n nó và i tuổi ấy là má»™t con chim Ä‘en trụi lông, chỉ còn có thể Ä‘i trên cánh đồng gặt xong bằng đôi chân nhá» khẳng khiu. Và vì bá»™ dạng kỳ quặc đó, chẳng ai muốn cùng cô ta Ä‘i vẽ.
Bà ngoại mất sau đợt ấy Ãt lâu, quãng thá»i Hiên chìm ngáºp và o bà i vỡ chuyển giai Ä‘oạn. Nhà có ngưá»i chết, những tiếng thì thầm trong đêm nổi rõ hÆ¡n, cá»§a cá» cây, côn trùng và ngưá»i. Hiên há»c bà i rồi Ä‘i lang thang qua các phòng trong nhà , không còn ai để chăm sóc. Nó khám phá ra rằng sá»± phẳng lặng đã thá»±c sá»± phá»§ lên căn nhà nà y, sá»± trống rá»—ng thì có thể chạm tay và o được. Cái rương bằng da có Ä‘ai sắt hồi nà o mợ mang đến được lôi ra ngoà i kho, khi chất đầy đồ đạc, khi trống không như mợ Ä‘ang soạn sá»a má»™t chuyến Ä‘i trong vá»ng tưởng. Mợ bắt đầu những buổi chiá»u vắng nhà , trở vá» rất muá»™n so vá»›i giá» hẹn. Nó nghe cáºu lầm rầm trong bữa ăn: “Dạo nà y mình hay Ä‘i chÆ¡i tối?â€. “Tôi không chịu được không khà trong nhà . Hình như tôi sợ Ä‘iá»u gì đó!â€. Mợ đáp lá»i cáºu, nhưng nhìn sâu và o mắt Hiên. Nó gấp những ngón tay, bá» ra vưá»n đứng lặng lẽ. Chốc sau cáºu cÅ©ng Ä‘i ra, há»i nó: “Thi cá»a thế nà o?â€. “Qua rồi cáºu!†- Nó chá»›p mắt trước sá»± quan tâm bất thưá»ng. Ông cáºu sá»›m già cá»§a nó móc trong túi áo sâu hoắm má»™t cái khuyên tròn, bảo: “Cho mà y!â€. Hiên Ä‘eo và o cổ tay chiếc vòng cáºu nó tỉ mỉ là m từ những nước răng giả, cô thản nhiên: “Äáng lẽ nó là cá»§a mợ!â€. Cáºu là m thinh. Mợ vẫn chưa vá». Nó và o phòng có cây đà n què chân, tìm đưa cáºu những lá thư mà u xanh nằm im trong ghế.
Mợ bá» Ä‘i. Các đồ váºt có dáng hình kỳ quặc trong phòng mợ trở nên vô chá»§, trông ảm đạm. Hiên nhá»› đôi mắt trong suốt cá»§a mợ nhìn tất cả lần cuối lúc nó so vai co rúm bên cá»a lá»›n. Các bức tranh bị bóc Ä‘i, để lại và i ô chữ nhợt nhạt hÆ¡n mà u tưá»ng. Duy chỉ có tấm tranh kÃnh vẫn còn chá»— cÅ©, nắng chiá»u chiếu và o rá»±c rỡ, hắt đầy mà u sắc xuống sà n như má»™t dấu tÃch tốt đẹp nhá» nhoi cá»§a mợ. Có lúc nó sợ thót tim, oán ghét mình đã xua mợ khá»i chá»— ẩn náu cuối cùng. Nhưng lâu ngà y, cái ý nghÄ© cắn rứt khó chịu ấy hẳn sẽ nhạt má».
Hiên ra vưá»n quét lá mục, những giá»t nước tù Ä‘á»ng trên óng máng nhá» xuống đỉnh đầu nó, buốt lạnh. Hiên đứng dưới những giá»t nước không ngừng, tá»± nghÄ© mình giống ngưá»i quản gia nhá» choát già sá»m. Nó mua vôi quét trắng ngôi nhà , rụt rè há»i cáºu xem có ai vá» nữa không? Má»™t chiá»u, nó bắc ghế tháo nước trong ống máng. Dòng nước mà u hổ phách trút xuống đất ẩm, ngắn ngá»§i, nhưng bá» lại trên đất má»™t lõm sâu.
|

11-08-2008, 10:52 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Là ng nổi
Nó sinh cùng ngà y vá»›i tôi. Nó vừa lá»t lòng thì mẹ nó chết. Thương con đỠhá»n khát sữa, bà tôi bồng nó vá» cho má tôi nuôi. Äến ngà y nó lẫm chẫm biết Ä‘i, cha nó ở là ng cá ra xin đưa nó xuống nhà bè. Hồi đó tôi còn nhá» chẳng biết gì. Chỉ đến khi nghe chuyện thì đã thấy ngưá»i trong vùng gá»i tôi và nó là hai trẻ sinh đôi. Tôi tên Hương. Cha nó chẳng hiểu sao trong lúc quẫn trà lại gá»i nó là con Bần. Bà tôi cúng quẩy đổi Bần thà nh Bân - má»™t cái tên là nh hiá»n, dìu dịu. Bấy nhiêu năm, nó gắn bó vá»›i tôi bởi mối tình thân kỳ lạ - không là bạn bè cÅ©ng chẳng phải là chị em.
Cha con nhà Bân sống ở cái là ng trên nước. Mùa khô, những căn nhà bằng gá»—, cá ở vá»›i ngưá»i trôi dạt ra giữa lòng hồ, đợi mùa nước vá» lại thả neo gần bến. Thỉnh thoảng cha nó lá»c cá»c đèo nó trên cái xe đạp cổ lá»— và o thị xã thăm bà tôi, không quên cà i và o tay lái má»™t cái bị cói nước nhá» tong tá»ng, bên trong lèn chặt và i con cá béo ụ bị ướp đá. Mặc dù ăn không biết chán món canh cá nấu chua thế nhưng lần nà o Bân vô, tôi cÅ©ng ôm cứng cây cá»™t nhà , khăng khăng không ra chÆ¡i vá»›i nó. Chỉ đến lúc cha nó dắt xe vá», tôi má»›i từ sau lưng má mình lấm lét ngó theo vệt áo vải nhuá»™m nâu bé bá»ng ngất ngưởng trên xe, biết rằng lát nữa bà vá»›i má sẽ giáºn tôi, rất lâu.
Há»c hết lá»›p má»™t tôi bắt đầu biết Ä‘á»c sách. Suốt ngà y, tôi như con chó luẩn quẩn theo chân ngưá»i nhà , bắt tất cả phải lắng nghe những câu chuyện ngá»› ngẩn in bằng chữ to tướng. Ngán ngẩm và nắm thóp cái tÃnh cấc láo cá»§a tôi, má đưa tôi ra là ng trên nước. Ở đấy tôi đã bầy chữ cho con em sinh đôi cá»§a mình.
Sống trong nhà bè bằng gá»— cô quạnh ở cuối là ng nổi, Bân là má»™t đứa hiếm lá»i, cả buổi lầm lụi trong bếp lo thức ăn cho lÅ© cá dưới bè. Những ngà y mưa gió dầm dá», há»c bà i xong, nó lại co ro nÆ¡i góc nhà . Gầy còm và đen thá»§i, nó trông giống cá»§a tam thất mà bà tôi quý báu cất kỹ trong rương. Äến bữa nó đâm má»™t chén muối á»›t đỠbầm, đặt trước mặt cha nó. Cha nó chiêu từng chung rược nhá», báºp và i hÆ¡i thuốc, đôi mắt trầm ngâm nhìn và o ngá»n lá»a. Nó đẩy vá» phÃa tôi chén canh cá. Gió từ đâu vá» Ä‘ong đưa căn nhà gá»—, là m sóng sánh chén canh Ä‘ang bóc khói má». Sau mưa, trá»i nước thẫm Ä‘en. Nó thắp má»™t ngá»n đèn dầu ở ngoà i bè, đợi cho tôi Ä‘á»c những mẩu chuyện vá» gà và cáo, cây tre và sá» dừa... Trong ánh sáng yếu á»›t run lên bần báºt, mắt nó đôi khi loé lên rồi lại âm ỉ như hai cục than trong hốc mắt. PhÃa là ng trên, dăm ba căn nhà đốt đèn măng sông, ánh sáng và ng nhợt hắt xuống mặt hồ. Nhiá»u năm sau, dù nó đã há»c thông được sách, nhưng những ngà y tôi được vá» nhà nó, hai đứa lại thắp đèn. Bằng giá»ng là o thà o khà n đục vì lạnh, tôi kéo nó váºt vá» lang bạt trên khắp thế gian. Trá»i đầy sao để nước cÅ©ng đầy sao. Hai đứa sinh đôi nằm ở ngoà i hè, nghe dưới kia cá Ä‘ang quẫy nước. Trong nhà , cha nó ngồi vá»›i Ä‘iếu thuốc vấn bẹp má»™t đầu, thỉnh thoảng lại chấm và o khuya những chấm đỠláºp lòe. Sáng dáºy múc nước rá»a mặt tôi bá»—ng quay quắt nhá»› câu ca dao hồi nà o tôi há»c vá»›i Bân: “Mẹ Æ¡i chum nước nhà ta. Äêm qua có bóng Hằng Nga soi mìnhâ€. Gần mé nước, Bân vừa băm xong má»› tép tôm là m thức ăn cho cá. Nó chỉ tay vá» phÃa xa tắp hừng đông, có lẽ hôm nay trá»i sẽ xanh đến chóng mặt đây.
Tôi Ä‘i há»c trên thà nh phố, nhá»› nhà thì Ãt, nhá»› những con thuyá»n gấp bằng giấy gói bánh rán loáng mỡ trôi lá»nh bá»nh trên nước thì nhiá»u. Hè vá» là ng nổi, sau đợt bán cá, Bân dắt tôi Ä‘i chợ. Hai đứa khuân vá» và i bó chăn mà n, Ãt dầu Ãt gạo, không quên cái chai đựng rượu cho ba nó. Tôi trách Bân vì mấy bá»™ áo nâu xẩm già trước tuổi, nó cưá»i rồi cho tôi xem những ngón tay nhăn nheo, bợt bạt vì ngâm nước là m cá. Cha nó mua cái thuyá»n gá»— nhá». Chiá»u chiá»u, hai đứa trèo thuyá»n lên mạn hồ trên câu cá. Nhiá»u hôm vui tay để thuyá»n trôi xa, tôi bần thần cả buổi chiá»u chỉ vì mấy bụi hoa và ng chung chiêng giữa các khe đá mốc rêu. Biết ý tôi, nó cÅ©ng buông tay chèo, đăm đắm nhìn lòng hồ sâu. Có hôm Ä‘i xa bất thần sóng lá»›n, hai đứa cáºp và o bỠđá ngồi đợi mấy tiếng đồng hồ. Vốn mê tÃn, tôi thả hết chá»— các câu được. Thấy váºy Bân chỉ cưá»i. Cà ng lá»›n, nó cà ng khô khan Ãt nói. Tối khuya hai đứa bắc nồi cháo xì xụp cùng nhau.
Cha Bân má»—i dạo tôi vá» thấy thêm gầy yếu. Ông nhìn tôi thương yêu, nụ cưá»i heo héo: “Con lại vá» hả Hương?â€. Lần ấy nó bảo riêng tôi: “Cha tao yếu lắm rồi. Bao nhiêu việc dở dang chưa là m được. Giá» cha tao cÅ©ng như con rùa láºt ngá»a mà thôiâ€. Tôi không dám nhìn và o đôi mắt ná»a còn cháy bá»ng ná»a như tắt ngấm cá»§a nó. Sá»± tháºt để yên thì vẫn váºy, nói lên thà nh lá»i sao tôi thấy có gì bất nhẫn. Nước và o mùa cạn, nhà được kéo ra gần giữa hồ, vốn đã xa là ng nay lại xa thêm.
Tôi nghỉ hè vá» nhà được mấy ngà y. Bà tôi lầm rầm kể lại cho tôi nghe vá» cái đám ma buồn thảm cá»§a cha Bân cách đây mấy tháng. Biết tôi vá», nó đạp xe và o thị xã đón tôi ra nhà bè như những năm tháng cÅ©. Nghe tiếng xe lóc cóc trên đưá»ng, tôi thót tim ngỡ như mình Ä‘ang rất bé. Nó nhảy xuống dắt xe và o ngõ. Äi qua tuổi thiếu nữ mà dáng nó vẫn nhá» thó, gầy còm.
Mấy ngà y liá»n tôi vá»›i nó dá»n nhà . Tần ngần mãi rồi hai đứa cÅ©ng phải gỡ những mẩu thuốc lá ngà y nà o cha nó hút xong dán đầy trên vách. Bân nhẩm tÃnh ngà y gá»i ngưá»i và o bán cá. Giữa trá»i nước mênh mông, viá»…n ảnh nó mồ côi má»™t mình trong căn nhà gá»— ám Ä‘en tháºt ghê rợn. Tôi bảo nó vá» vá»›i bà tôi trong thị xã cho đỡ quạnh hiu. Nó nhìn tôi mà như không nghe thấy. Khuya, nó thắp ngá»n nhang nÆ¡i đầu bè. Nằm ngá»§, tôi nghe nó khóc, khóc rất thầm.
Hết hè, tôi vá» trưá»ng. Bân chở tôi ra bến xe. Nó hẹn :
- Khi nà o mà y vỠtao lại đón mà y ra nhà tao chơi, nghen!
- Mà y không ở vá»›i bà tao sao? - Tôi cuống quÃt.
- Không. Nhà tao trên nước lâu rồi. Sống một mình cực nhưng cũng phải quen. Với lại cha tao nếu có vỠthăm chắc cũng chỉ ra đó... - Nó quay đi, buông lơi câu nói dở dang.
Tôi lên chuyến xe đò cuối cùng của ngà y trở vỠthà nh phố.
Trân châu và mắt cá giống nhau - giống nhau như hai chị em sinh đôi váºy. Thế nhưng trân châu khiến ngưá»i Ä‘á»i nâng niu bởi cái ánh sáng trong bá»n bỉ cá»§a riêng mình. Hình như ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó.
|
 |
|
| |