Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 08-04-2008, 08:06 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Cô Gái Nghĩa Hiệp

Dịch Giả : Trần Thị Băng Thanh
Thư sinh há» Cố ngưá»i Kim Lăng, há»c rá»™ng tài hoa, nhưng nhà rất nghèo, lại vì có mẹ già không nỡ rá»i dưới gối, nên hàng ngày chỉ vẽ thuê viết mướn kiếm ăn.
Ãã hai mươi lăm tuổi mà vẫn phòng không lạnh lẽo.
Trước cửa nhà chàng là một ngôi nhà bỠhoang từ lâu, một hôm có một bà già cùng một cô gái đến thuê để ở.
Vì thấy không có đàn ông, nên chàng cÅ©ng chưa tiện thăm há»i gốc tích cá»§a há».
Má»™t hôm tình cá» từ ngoài vá», chàng gặp cô gái trong phòng mẹ Ä‘i ra, tuổi chừng mưá»i tám mưá»i chín, xinh đẹp, thanh tú, trên Ä‘á»i ít có ngưá»i sánh kịp.
Gặp chàng, cô không tránh mặt nhưng có vẻ nghiêm lạnh.
Chàng vào nhà há»i mẹ, bà bảo:
- Ãó là cô gái ở nhà trước cá»­a, sang mượn thước và kéo may.
Cô vừa cho biết nhà cũng chỉ có một con một mẹ.
Trông cô có vẻ không phải con nhà nghèo.
Há»i sao không lấy chồng, đáp vì còn mẹ già.
Ãể mai mẹ sang chào bà cụ, nhân tiện dò xem sao.
Nếu ước vá»ng cá»§a há» không cao xa quá thì con có thể phụng dưỡng mẹ già thay nàng .
Hôm sau bà qua nhà cô gái, thấy mẹ nàng là một bà lão điếc.
Nhìn trong nhà, tịnh không còn má»™t bữa gạo cho ngày mai; há»i cách sinh sống thì chỉ trông nhá» vào hai bàn tay cô gái. Dần dà mẹ chàng Ä‘em chuyện kết thân giữa hai nhà ra ướm há»i; bà cụ như ý cÅ©ng bằng lòng, nhưng còn quay sang bàn bạc vá»›i cô gái; nàng nín lặng, xem chừng không được .
Mẹ vá», kể lại cho con nghe và tỠý ngá» vá»±c nói :
- Hay là cô ấy ngại nhà mình nghèo chăng? Tính tình nghiêm nghị không nói không cưá»i, xinh như đào mận mà lại lạnh lùng như sương tuyết, thật là ngưá»i kỳ lạ!
Mẹ con than tiếc một lúc rồi cũng bỠqua.
Một hôm chàng ngồi ở phòng, bỗng có một thiếu niên đến nhỠvẽ tranh.
Chàng ta dung nhan đẹp đẽ nhưng ý tứ thì khá buông tuồng.
Há»i ở đâu đến, đáp là ở thôn quê.
Sau đó vài ba ngày lại đến một lần.
Lâu dần thành quen, cưá»i đùa cợt nhã.
Chàng suồng sã ôm choàng lấy, cÅ©ng không chống cá»± gì lắm, liá»n tư thông vá»›i nhau.
Từ đấy đi lại rất thâng
Gặp khi cô gái Ä‘i ngang, thiếu niên đưa mắt nhìn, há»i là ai, chàng đáp:
- Cô hàng xóm.
Thiếu niên nói:
- Ãẹp thì đẹp thật, mà sao thần sắc đáng sợ thế!
Lát sau chàng vào nhà trong, mẹ bảo:
- Vừa rồi cô gái sang xin gạo, nói đã hai ngày bếp không đỠlửa.
Cô gái thật có hiếu nhưng nhà nghèo quá, kể cÅ©ng đáng thương, ta cÅ©ng nên chu cấp ít nhiá»u.
Chàng nghe lá»i, mang đấu gạo sang, gõ cá»­a nói lại ý mẹ.
Cô gái nhận gạo cũng không cảm tạ .
Hàng ngày nàng sang nhà, thấy mẹ chàng may vá, cũng vá áo xâu kim giúp mẹ.
Ra vào trong nhà, làm lụng má»i việc như con dâu.
Chàng càng thêm biết Æ¡n nàng, má»—i khi có ai biếu xén thức gì Ä‘á»u chia ra biếu lại mẹ nàng.
Cô gái vẫn không hé răng nói má»™t lá»i cảm tạ.
Bá»—ng nhiên mẹ chàng má»c cái nhá»t ở chá»— kín, đêm ngày kêu khóc.
Cô gái thưá»ng xuyên đến tận giưá»ng chăm sóc, rá»­a mụn bôi thuốc cho bà, ngày ba bốn bận.
Mẹ rất áy náy nhưng cô không nỠhà chuyện bẩn thỉu.
Mẹ nói:
- Ôi, làm sao có một nàng dâu như con trông nom mẹ lúc tuổi già, để chết cho mát mẻ đây!
Nói xong, buồn bã nghẹn ngào.
Cô gái an ủi bà rằng:
- Anh nhà là ngưá»i con chí hiếu, còn hÆ¡n cảnh nhà cháu mẹ goá con côi gấp trăm lần.
Mẹ nói:
- Tá»›i lui hầu hạ bên giưá»ng, nào phải là việc ngưá»i con trai hiếu làm nổi đâu. Vả lại, thân này cÅ©ng đã xế chiá»u, hôm trái nắng trở trá»i chẳng biết thế nào nên rất khắc khoải vá» má»™t ngưá»i nối dõi.
Ãang nói thì chàng vào, mẹ khóc bảo:
- Mẹ mang Æ¡n nương tá»­ nhiá»u lắm, con chá»› quên báo đáp.
Chàng cúi đầu vái tạ.
Cô gái nói:
- Chàng kính trá»ng mẹ tôi, tôi không vái tạ, chàng vái tạ làm gì?
Do đấy chàng càng thêm kính yêu, nhưng cá»­ chỉ nàng rắn rá»i, không đằm thắm, nên mảy may chẳng sàm sỡ được.
Má»™t hôm cô gái ra khá»i cá»­a, chàng đăm đăm nhìn theo.
Nàng bá»—ng quay đầu lại cưá»i tươi tắn.
Chàng mừng rỡ vì việc xảy ra đến ngoài muốn, bèn chạy theo sang nhà; chá»c ghẹo cÅ©ng không kháng cá»±, vui sướng cùng giao hoan.
Xong xuôi, nài
- Việc này chỉ một lần, không có lần thứ hai đâu nhé!
Chàng không đáp, ra vá».
Hôm sau, lại hẹn, thì nàng nghiêm nét mặt, không ngoái nhìn, đi thẳng.
Ngày ngày nhiá»u lần qua lại, thưá»ng gặp nhau luôn, nhưng nàng không há» làm bá»™ tươi cưá»i hay dùng lá»i đưa đẳy; hÆ¡i đùa cợt má»™t chút đã nghe những câu lạnh ngưá»i.
Má»™t hôm, nhân chá»— vắng ngưá»i, nàng chợt há»i:
- Chàng thiếu niên hàng ngày vẫn đến là ai thế?
Chàng kể tình đầu; nàng bảo:
- Ãã nhiá»u lần y có những cá»­ chỉ, thái độ vô lá»… vá»›i thiếp rồi.
Vì là chỗ thân quen với chàng nên thiếp đành bỠqua.
Nhá» chàng chuyển lá»i; nếu còn tái phạm tức là không muốn sống nữa đấy!
Ãến tối, thiếu niên tá»›i, chàng nói lại, rồi dặn thêm:
- Anh phải cẩn thận, ngưá»i ấy không đụng đến được đâu!
Thiếu niên nói:
- Không đụng đến được, sao anh lại đụng được?
Chàng chối là không có chuyện ấy, thiếu niên nói:
- Nếu không có gì sao những lá»i thô lá»— cợt nhả kia lá»t vào tai anh được?
Chàng không còn biết nói thế nào.
Thiếu niên nói:
- CÅ©ng phiá»n anh chuyển lá»i há»™: Cô nàng đừng giả vá» nghiêm nghị nữa. Nếu không tôi nói toạc ra cho má»i ngưá»i cùng biết.
Chàng rất giận, đỠmặt tía tai; Thiếu niên bèn bỠđi.
Má»™t đêm, chàng Ä‘ang ngồi má»™t mình, bá»—ng nhiên cô gái tìm đến, cưá»i bảo:
- Em vá»›i chàng tình duyên chưa dứt, lẽ nào không phải là số trá»i?
Chàng mừng cuống lên, ôm nàng vào lòng.
Ãá»™t nhiên, nghe tiếng giày lá»™p cá»™p, hai ngưá»i giật mình nhổm dậy, thì thiếu niên đã xô cá»­a bước vào.
Chàng kinh hải há»i:
- Cậu làm gì vậy?
Anh ta cưá»i đáp:
- Tôi đến để xem con ngưá»i trinh trắng đấy thôi.
Rồi ngoái nhìn nàng nói:
- Hôm nay không chê trách ngưá»i khác nữa ư?
Cô gái đỠlừng gò má, lông mày dá»±ng đứng lên, không nói má»™t lá»i.
Nàng hất mạnh vạt áo, để lộ một chiếc bao da, thuận tay rút phắt ra một con dao găm sáng loáng, dài chừng một thước.
Thiếu niên trông thấy, sợ hãi bỠchạy.
Ãuổi theo ra đến cá»­a, nhìn quanh, thì đã mất hút.
Nàng cầm dao găm ném vào khoảng không, chỉ nghe một tiếng rạt đã thấy hiện ra một luồng sáng rực rỡ như cầu vồng.
Lát sau nghe tiếng một con hồ trắng, đầu và mình mỗi thứ văng một nơi, nhìn mà thất kinh.
Cô gái nói:
- Anh bạn đẹp trai của chàng đó.
Tôi đã dằn lòng tha thứ, nhưng hắn nhất định không muốn sống thì biết làm thế nào?
Rồi nàng cất dao vào bao.
Chàng cố kéo trở vào phòng, nàng bảo:
- Vừa rồi yêu quái làm mất cả hứng, xin để đêm mai.
Nói đoạn ra cửa đi thẳng.
Ãêm sau, quả nhiên cô gái lại đến, bèn cùng nhau ân ái.
Há»i vá» kiếm thuật, nàng đáp:
- Ãó không phải là Ä‘iá»u chàng nên biết. Hãy giữ kín, nếu lá»™ ra, e tai vạ đến chàng.
Lại bàn chuyện hôn nhân, cô gái nói:
- Ãã chung chăn gối, lại lo liệu việc nhà, không phải vợ thì còn là gì? Ãã là vợ chồng hà tất phải nói đến cưới há»i.
Chàng há»i:
- Hay là chê tôi nghèo?
Nàng đáp:
- Chàng đã đành là nghèo, nhưng thiếp giàu sao? Sum vầy đêm nay, chính là thương chàng nghèo đấy thôi.
Khi chia tay lại dặn:
- Việc làm cẩu thả này không thể thưá»ng luôn được.
Lúc nên đến, thiếp sẽ tự đến, không nên đến thì ép buộc nhau có ích gì!
VỠsau mỗi lần gặp gỡ, hễ chàng nói chuyện riêng tư là cô gái lại tránh đi.
Tuy nhiên, việc vá may nấu nướng vẫn má»™t tay nàng quán xuyến, không khác gì ngưá»i vợ chính thức.
ÃÆ°á»£c mấy tháng, mẹ nàng chết, chàng dốc sức lo việc ma chay.
Từ đó, nàng ở nhà một mình.
Chàng nghÄ© phòng không bóng chiếc có thể tính chuyện chung chạ được, bèn nhảy qua tưá»ng mà vào, đến bên cá»­a sổ gá»i mãi, nhưng rốt cuá»™c chẳng má»™t ai thưa.
Bèn lại cửa chính nhòm vào thì nhà trống không mà cửa vẫn cài.
Trộm ngỠcô gái có nơi hò hẹn nào khác.
Ãến đêm, lại tá»›i, vẫn y như vậy, bèn tháo viên ngá»c vẫn Ä‘eo bên mình để lại trên cá»­a sổ rồi Ä‘i.
Hôm sau gặp nhau ở buồng mẹ.
Khi chàng đi ra, cô gái theo sau,nói:
- Chàng ngá» thiếp ư? Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có tâm sá»± riêng, không thể nói hết vá»›i ngưá»i khác.
Nay dẫu muốn chàng hết ngá» cÅ©ng đâu có được. Nhưng có má»™t việc phiá»n chàng lo liệu gấp.
Há»i việc gì, đáp:
- Thiếp có mang đã tám tháng rồi, e sinh nở nay mai.
Nhưng danh phận cá»§a thiếp chưa rõ ràng, chỉ có thể sinh con cho chàng chứ không thể nuôi con cho chàng được. Chàng hãy thưa riêng vá»›i mẹ lo tìm má»™t ngưá»i vú nuôi, nói dối là con xin được chứ đừng nói là con do thiếp sinh ra.
Chàng nhận lá»i, vá» kể lại vá»›i mẹ, bà cưá»i bảo:
- Con bé này kỳ thật! Há»i cưới thì không chịu, mà lại ăn vụng vá»›i con mình.
Bà vui mừng làm theo nàng và chỠđm
Lại cách hơn một tháng, có đến mấy ngày cô gái không sang.
Mẹ lấy làm ngá», đến cá»­a nhòm xem thì cá»­a đóng mà nhà vắng lặng.
Gõ cửa hồi lâu mới thấy cô gái đầu bù tóc rối, mặt mũi không rửa, từ trong buồng bước ra, mở cửa cho bà vào xong, đóng lại ngay.
Vừa vào trong nhà đã nghe tiếng trẻ khóc oe oe trên giưá»ng.
Bà kinh ngạc há»i:
- Con sinh từ bao giỠvậy?
Nàng thưa:
- Ãã ba ngày.
Giở tã lót ra xem thì là đứa bé trai, má bụ bẫm trán rộng, bà vui mừng nói:
- Con đã vì già mà nuôi cháu; một mình lênh đênh, rồi sẽ nương tựa vào ai?
Cô gái nói:
- Ãiá»u con canh cánh trong lòng, chẳng dám phÆ¡i bày cùng mẹ.
Ãợi lúc đêm hôm vắng vẻ sẽ cho cháu vá» vá»›i bà.
Mẹ vỠnói chuyện với con trai, cũng thầm cho là lạ.
Ãến đêm, bế đứa trẻ vá».
Lại mấy đêm sau, vào khoảng ná»­a đêm, cô gái bá»—ng gõ cá»­a, bước vào, tay xách chiếc túi da cưá»i nói:
- Việc lớn của thiếp đã xong rồi. Từ nay xin vĩnh biệt!
Chàng vá»™i há»i duyên cá»›, nàng nói:
- Công ơn nuôi mẹ thiếp vẫn khắc sâu trong dạ.
Trước đây từng nói Chỉ một lần thôi, không có lần thứ hai không phải có đem việc chung đụng gối chăn ra để báo đáp.
Chỉ vì chàng nghèo không thể lấy được vợ nên gắng sinh cho chàng một đứa con để nối dõi.
Những mong chỉ một lần là thành, chẳng ngỠlại thấy có kinh nên phải phá giới lần thứ hai.
Nay Æ¡n chàng đã Ä‘á»n, chí thiếp đã toại, chẳng còn gì ân hận nữa .
Há»i:
- Trong túi có vật gì đấy?
Ãáp:
- Ãầu kẻ thù!
Hé ra cho nhòm, thì râu tóc bắt vào nhau mà máu loang nhoà nhoẹt.
Chàng sợ muốn đứt hÆ¡i, lại há»i kỹ thêm.
Nàng nói:
- Trước đây không dám nói với chàng, vì sợ nếu chuyện không giữ kín được sẽ lộ ra.
Nay việc đẫ xong, kể chàng nghe cũng chẳng hại gì.
Thiếp vốn ngưá»i Chiết Giang, cha làm quan Tư Mã bị kẻ thù hãm hại, nhà cá»­a bị tịch biên.
Thiếp phải cõng mẹ già đi trốn, ấn giấu hỠtên, chôn vùi tung tích đã ba năm rồi.
Sở dĩ không báo thù ngay chỉ vì mẹ đang còn sống .
Ãến khi mẹ mất, lại vướng khối thịt Ä‘ang mang trong bụng. Vì thế cứ nấn ná mà thành lâu.
Ãêm hôm ná» Ä‘i vắng, chẳng có duyên có gì khác, chỉ vì đưá»ng sá cổng ngõ chưa thông thuá»™c, sợ có sá»± nhầm lẫn mà thôi.
Nói xong, ra cửa, lại dặn rằng:
- Ãứa con thiếp sinh ra, hãy chăm sóc cẩn thận! Chàng phúc má»ng, chẳng sống lâu được, con rồi sẽ làm rạng rỡ cá»­a nhà.
Ãêm khuya đừng làm kinh động đến mẹ, thiếp Ä‘i đây!
Chàng Ä‘ang rầu rÄ©, toan há»i Ä‘i đâu thì nàng đã vụt Ä‘i nhanh như chá»›p, chỉ nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Chàng than tiếc, đứng sững như kẻ mất hồn.
Sáng hôm sau kạ lại với mẹ, hai mẹ con cứ tấm tắc là chuyện lạ lùng.
Ba năm sau quả nhiên chàng mất.
Ãứa con mưá»i tám tuổi đỗ Tiến sÄ©, phụng dưỡng bà nôi cho đến hết tuổi già.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #27  
Old 08-04-2008, 08:06 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Ãại Nam

Dịch Giả : Cao Xuân Huy
Hạ Thành Liệt là má»™t sÄ© nhân ở Thành Ãô. Có má»™t vợ và má»™t thiếp.
Ngưá»i thiếp há» Hà, tiểu tá»± là Chiêu Dung.
Ngưá»i vợ chết sá»›m, bèn lấy vợ kế há» Thân, tính đố kỵ nhau, ngược đãi .
Ngưá»i thiếp há» Hà sinh được má»™t con trai đặt tên là Ãại Nam.
Hạ lâu nay không trở vá», Thân gạt Hà ra, không thổi cÆ¡m chung, cứ ngày ngày Ä‘ong phần thóc cấp cho.
Ãại Nam lá»›n dần, thóc ăn không đủ nữa.
Hà phải dệt vải để phụ vào phần ăn, không dám xin thêm.
Ãại Nam thấy ở trưá»ng há»c, trẻ con ngâm nga Ä‘á»c sách, cÅ©ng muốn Ä‘i há»c.
Mẹ cho là hãy còn bé quá, nhưng cÅ©ng dắt đắn trưá»ng cho há»c thá»­, để con chán phải bá».
Ãại Nam sáng dạ, sức há»c gấp đôi các trẻ khác.
Thầy làm lạ, tình nguyện không đòi tiá»n há»c.
Hà bèn cho con theo há»c thầy, biếu lá»… chút đỉnh.
ÃÆ°á»£c hai, ba năm đã há»c thông kinh sách. Má»™t hôm, Ä‘i há»c vá» nói vá»›i mẹ rằng:
- Trong trưá»ng có năm sáu đứa Ä‘eo lấy cha xin tiá»n mua quà bánh, sao con lại không có cha?
Mẹ nói:
- ChỠlúc nào con lớn lên, mẹ sẽ cho con biết.
Ãại Nam há»i:
- Con nay đã bảy, tám tuổi, bao giỠmới là lớn?
Mẹ bảo:
- Con đến trưá»ng Ä‘i qua miếu đức quan Thánh thì nên vào lạy, ngài sẽ phù há»™ cho chóng lá»›n.
Ãại Nam tin lắm, ngày hai buổi Ä‘i qua Ä‘á»u vào lạy.
Mẹ biết thế, há»i:
- Con khấn Ä‘iá»u gì?
Cưá»i đáp:
- Chỉ xin sang năm ngài cho con lá»›n bằng đứa mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi.
Mẹ cưá»i.
Song Ãại Nam sức há»c và hình vóc Ä‘á»u lá»›n như nhau, má»›i mưá»i tuổi mà như mưá»i ba mưá»i bốn tuổi; những văn bài cậu làm, bài nào văn chương cÅ©ng trôi chảy.
Một hôm, nói với mẹ rằng:
- Trước kia mẹ nói, con lớn lên mẹ sẽ cho biết cha ở đâu, bây giỠđã đến lúc rồi đấy!
Mẹ bảo:
- Chưa đâu, chưa đâu!
Lại hÆ¡n má»™t năm nữa, đã như ngưá»i lá»›n hẳn hoi, càng gạn há»i luôn luôn.
Mẹ bèn thuật lại ngành ngá»n.
Ãại Nam nghe nói, thương cảm khôn xiết, muốn Ä‘i tìm cha.
Mẹ nói:
- Con hãy còn non trẻ quá, cha còn hay mất chưa biết, làm sao tìm được ngay?
Ãại Nam không nói gì mà bá» Ä‘i, đến giữa trưa không vá», bàn đến há»i ở trưá»ng, thì thầy nói sau giá» cÆ¡m sá»›m chưa trở lại trưá»ng.
Mẹ cả kinh cho là Ãại Nam bá» há»c, bá» tiá»n ăn ra thuê ngưá»i Ä‘i tìm kiếm khắp nÆ¡i mà không có tung tích gì.
Ãại Nam ra khá»i cá»­a, mù má» chẳng biết nên Ä‘i đâu, cứ thẳng đưá»ng mà Ä‘i miết.
Gặp má»™t ngưá»i Ä‘ang định Ä‘i Quỳ Châu, nói mình há» Tiển. Ãại Nam ăn xin và Ä‘i theo.
Tiển bá»±c Ä‘i chậm quá, thuê cho má»™t con lừa, tiá»n lưng cạn hết.
Ãến Quỳ, cùng nhau ngồi ăn, Tiển lén bá» thuốc vào thức ăn, Ãại Nam mê man bất tỉnh.
Tiển chở đến má»™t ngôi chùa lá»›n, giả thác là con mình, không may bị ốm giữa đưá»ng, hết tiá»n ăn, muốn Ä‘em bán cho nhà chùa.
Tăng đồ thấy mặt mÅ©i khôi ngô khác thưá»ng, tranh nhau mua.
HỠTiển lấy được vàng rồi ra đi.
Tăng chúng đổ thuốc cho Ãại Nam, dần dần tỉnh.
Sư cụ trụ trì biết tin đến xem, thấy tướng mạo rất lạ, gạn há»i ngá»n ngành, lại càng thương, bảo các tăng giúp tiá»n bạc rồi cho Ä‘i.
Có thư sinh há» Tưởng ở Lô Châu, Ä‘i thi trượt trở vá», trên đưá»ng gặp há»i biết duyên cá»›, khen là hiếu, kết làm bạn đồng hành.
Ãến Lô Châu, cho ở trong nhà mình hÆ¡n má»™t tháng, gặp ai cÅ©ng há»i.
Có ngưá»i mách rằng trong đám thương nhân Ä‘i Mân có ngưá»i há» Hạ, bèn từ biệt há» Tưá»ng để Ä‘i Mân.
Tưởng giúp cho áo quần giày dép, xóm làng cÅ©ng góp nhau giúp tiá»n ăn.
Trên đưá»ng gặp hai khách buôn vải Ä‘i Phúc Thanh, má»i cùng kết bạn đưá»ng.
ÃÆ°á»£c vài ngày, khách dòm được tiá»n trong đãy cá»§a Ãại Nam, bàn Ä‘em đến chá»— vắng, trói tay trói chân, cướp hết mà Ä‘i.
Vừa có ông cụ há» Trần ngưá»i VÄ©nh Phúc Ä‘i qua đấy, cởi trói, dìu lên xe, chở vá» nhà mình.
Ông cụ là má»™t nhà cá»± phú, thương nhân các trấn phần lá»›n Ä‘á»u từ cá»­a nhà cụ mà ra.
Cụ dặn các khách buôn Nam Bắc há»i dùm tin tức cá»§a Hạ, và giữ Ãại Nam ở lại làm bạn Ä‘á»c sách vá»›i các con mình. Ãại Nam bèn ở lại, không Ä‘i đây Ä‘i đó nữa, từ đó nhà càng xa, tin tức càng nghẽn.
Hà Chiêu Dung sống cô quạnh ba bốn năm, Thân thị xén bá»›t phần ăn, đè nén đũ Ä‘iá»u, bắt phải tái giá.
Hà tự làm lấy mà ăn, chí không lung lay.
Thân ép bán cho một lái buôn Trùng Khánh.
Lái buôn bắt cóc đem đi.
Ãến đêm, Hà lấy dao cứa cổ.
Lái buôn không dám bức, chá» cho vết thương lành lặn, Ä‘em bán lại cho má»™t khách buôn ở Diêm Ãình.
Ãến Diêm Ãình, Hà tá»± xẻ lồng ngá»±c, lá»™ rõ phá»§ tạng.
Ngưá»i khách buôn hốt quá, lấy thuốc ra buá»™c vết thương; khá»i rồi, chỉ muốn làm vãi.
Ngưá»i khách buôn nói :
- Tôi có ngưá»i bạn buôn, không có bá»™ phận cá»§a đàn ông, chỉ muốn tìm ngưá»i may vá trong nhà, ở vá»›i ngưá»i ấy cÅ©ng không khác gì làm bà vãi, mà lại cÅ©ng có thể bù lại chút vốn tôi bá» ra.
Hà nghe theo.
Ngưá»i khách buôn cho xe đưa Ä‘i.
Ãến cá»­a, chá»§ nhân chạy ra, thì là chàng Hạ.
Số là Hạ đã bỠnghiệp nho mà đi buôn.
Ngưá»i bạn buôn thấy không có vợ bèn Ä‘em Hà thị tặng cho. G
ặp nhau kinh ngạc, buồn thương, kể lại những nỗi khổ sở.
Hạ má»›i biết là mình đã có con, Ä‘i tìm cha chưa vá».
Hạ bàn dặn các quán trá», dò há»i tin tức Ãại Nam, mà Chiêu Dung tá»± phận thiếp nay trở thành chính thất.
Nhưng trải qua nhiẳu bước gian truân, yếu Ä‘au lắm bệnh, không thể gánh vác được má»i việc, bèn khuyên chồng lấy vợ lẽ, Hạ trông gương tai hoạ lúc trước, không chịu nghe theo. Hà nói:
- Nếu thiếp là kẻ tranh giành ngôi thứ ở nÆ¡i giưá»ng chiếu, thì trong mấy năm nay đã theo ngưá»i ta mà đẻ con rồi, có còn được Ä‘oàn tụ vá»›i nhau như ngày nay nữa đâu! Vả chăng cái ách mà ngưá»i ta đặt lên cổ mình, còn Ä‘au đớn âm á»· ở trong lòng, lẽ nào tá»›i phiên mình mình lại Ä‘em đặt lên cổ ngưá»i khác!
Hạ bèn dặn bạn khách buôn mua cho má»™t cô ngưá»i thiếp già, tuổi hÆ¡n ba mươi.
Qua ná»­a năm, khách quả mua được thiếp Ä‘em vá».
Khi vào cá»­a, thì lại chính là ngưá»i vợ há» Thân.
Ngưá»i nào ngưá»i nấy nhìn nhau lạ lùng, kinh hãi.
Trước đó, Thân thị ở má»™t mình được má»™t năm, ngưá»i anh tên là Bao khuyên tái giá.
Thân nghe theo, duy ruộng nương thì bị con cháu trong hỠngăn không cho bán.
Chỉ bán các vật sở hữu, tích cóp được mấy trăm đồng vàng, đem vỠnhà anh.
Có ngưá»i lái buôn ở Bảo Ninh, nghe nói thị giàu, có cả má»™t hòm tư trang, bèn lót nhiá»u tiá»n cho Bao để lừa phỉnh thị mà cưới làm vợ.
Nhưng ngưá»i lái buôn thì già khụ và tàn phế, chẳng còn sức làm đàn ông nữa.
Thân oán giận anh mình, không yên phận làm vợ, hết doạ thắt cổ trên giưá»ng, lại Ä‘e gieo mình xuống giếng, quấy nhiá»…u không chịu nổi.
Lái buôn giận, lục soát tiá»n bạc lấy hết, định Ä‘em bán làm thiếp, nhưng ai cÅ©ng chê đã lỡ thì rồi.
Lái buôn ta Ä‘i Quỳ Châu, Ä‘em thị Ä‘i cùng, gặp ngưá»i khách buôn cùng má»™t cá»­a hiệu vá»›i Hạ, vừa may lại trúng ý định, bèn mua mà mang Ä‘i.
Ãến khi gặp Hạ thì vừa thẹn, vừa sợ, nói không ra má»™t tiếng.
Hạ há»i lại ngưá»i khách buôn cùng cá»­a hiệu cÅ©ng biết đại khái, bàn nói :
- Nếu gặp ngưá»i đàn ông khoẻ mạnh, thì đã ở lại Bảo Ninh, đâu có gặp nhau ở đây nữa! Âu cÅ©ng là số cả! Nhưng nay ta mua thiếp chứ không phải cưới vợ, vì thế, trước hết hãy vào lạy Chiêu Dung để đúng lá»… vợ cả vợ bé đã!
Thân lấy làm xấu hổ, Hạ nói:
- Xưa kia còn làm vợ cả thì như thế nào?
Hà khuyên nên miễn cho thị, nhưng Hạ không chịu, cầm gậy đứng trước mặt cưỡng ép.
Thân bất đắc dĩ cũng phải lạy, nhưng trước sau vẫn không chịu hầu hạ, chỉ làm lụng ở phòng khác.
Hà Ä‘á»u khoan dung cho hết, cÅ©ng chẳng nỡ xét nét siêng năng hay lưá»i biếng.
Má»—i khi chuyện trò yến ẩm cùng Chiêu Dung, Hạ cứ gá»i Thân thị đến hầu hạ bên cạnh.
Hà muốn thay thế bằng một con hầu, Hạ không nghe.
Gặp lúc quan huyện lệnh há» Trần tên Tá»± Tông, đến nhậm chức ở Diêm Ãịnh.
Hạ có việc tranh chấp nhá» vá»›i ngưá»i làng, há» bèn kiện Hạ tá»™i cưỡng bức vợ cả làm vợ lẽ.
Trần Công không xét, quát mắng đuổi ra.
Hạ mừng lắm, nói riêng với Hà, ca ngợi ông huyện nhân đức.
Một đêm, canh đã khuya, tiểu đồng gõ cửa vào báo quan huyện lệnh đến.
Hạ hốt quá, vội vàng mặc áo xỠgiày, thì quan đã vào nhà trong, lại càng hoảng, không biết làm thế nào.
Hà nhìn kỹ, vội vàng đi ra, nói rằng: Con ta đây mà! Rồi khóc lên.
Trần Công bàn sụp xuống đất, nức nở nghẹn ngào.
Số là Ãại Nam từ khi theo há» cá»§a cụ Trần đến nay đã nên quan.
Lúc ông má»›i từ kinh đô chuyển đến, có vòng đưá»ng Ä‘i qua cố hương, má»›i biết hai mẹ Ä‘á»u đã cải giá, gục đầu thương cảm.
Ngưá»i trong há» biết Ãại Nam đã là quan sang, Ä‘em nhà ruá»™ng trả lại cả.
Ông cho đầy tá»› ở lại để sá»­a sang, xây cất, mong có ngày cha lại trở vá».
Rồi được bổ nhiệm ở Diêm Ãình, lại muốn bá» quan để tìm cha.
Cụ Trần ra sức khuyên can. Vừa gặp lúc có ngưá»i thầy bói bàn xin má»™t quẻ.
Thầy bói nói:
- NhỠthành lớn, thiếu thành trưởng, tìm trống được mái, tìm một được hai; quẻ này đi làm quan thì tốt.
Trần Công bàn đi nhậm chức.
Vì không tìm được hai thân, nên làm quan mà không dám ăn mặn, uống rượu.
Ngày hôm ấy, nhận được đơn kiện cá»§a ngưá»i làng, thấy nói đến há» Hạ, có ý ngá», lén sai ngưá»i tâm phúc Ä‘i há»i han, quả đúng là cha, bèn thừa lúc đêm tối, Ä‘i ra theo kiệu vi hành ; gặp lại mẹ chàng tin thầy bói là thần kỳ.
Khi trở vá», dặn chá»› tiết lá»™, đưa hai trăm đồng vàng, bảo bố sá»­a soạn hành trang trở vá» làng cÅ©.
Bố tìm đến nÆ¡i thì nhà cá»­a má»›i mẻ, nuôi thêm hai ngưá»i hầu ngá»±a cưỡi, nghiá»…m nhiên là má»™t đại gia .
Thân thị thấy Ãại Nam giàu sang thịnh vượng thì lại càng hổ thẹn.
Ngưá»i anh là Bao nghe tin, đâm đơn lên quan, muốn giành lại ngôi vợ cả cho em mình.
Quan Ä‘iá»u tra được thá»±c tình. Giận nói:
- Ãã tham cá»§a, khuyên em tái giá hai lần đổi chồng, còn mặt mÅ©i nào mà tranh giành cả lẽ như ngày xưa?
Bàn truyá»n Ä‘em Bao ra đánh roi rất nặng.
Từ đó, danh phận rõ ràng, Thân cam phận bé má»n thá» Hà như chị, thì Hà cÅ©ng lấy nghÄ©a mợ cả đối xá»­ vá»›i Thân như em, quần áo, ăn uống không má»™t thức gì tranh phần dùng riêng.
Trước kia, Thân vẫn sợ Hà phục thù, đến đây lại càng thẹn thùng, hối hận.
Hạ cÅ©ng quên Ä‘iá»u ác ngày xưa cá»§a thị, cho phép ngưá»i nhà gá»i bằng thái mẫu, chỉ có phong tặng là không được mà thôi.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #28  
Old 08-04-2008, 08:07 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Thư Sinh Há» Ãổng

Dịch Giả : Nguyá»…n Ãức Lân
Thư sinh há» Ãổng, tên tá»± là Hà Tư, ngưá»i ở ấp Tây đất Thanh Châu.
Vào tháng đông, trá»i gần tối, trải chăn ra giưá»ng và đốt mẻ than dưới gầm.
Ãang định thắp đèn lồng thì vừa có ngưá»i bạn má»i Ä‘i uống rượu, bèn đóng cá»­a mà Ä‘i.
Ãến chá»— bạn, thấy trong bàn tiệc có má»™t thầy lang sành xem mạch thái tố, chẩn mạch cho khắp má»i ngưá»i.
Sau cùng, nhìn đến thư sinh Vương Cá»­u Tư và chàng Ãổng, ông thầy nói:
- Tôi xem cho ngưá»i đã nhiá»u, chưa thấy ai có mạch lạ như hai ông; mạch thì sang mà có Ä‘iểm hàn, mạch thá» mà có Ä‘iểm yếu. Thật bỉ nhân chẳng dám hiểu ra sao nữa.
Mà riêng ông Ãổng lại càng lạ lắm.
Má»i ngưá»i cùng kinh ngạc nhao lên há»i.
Ông lang đáp:
- Thuật cá»§a tôi chỉ biết đến đấy là cùng rồi, không dám Ä‘oán liá»u nữa. Chỉ xin hai ông tá»± mình cẩn trá»ng mà thôi.
Hai ngưá»i má»›i nghe sợ lắm, sau rồi cùng nghÄ© là câu nói nước đôi mÆ¡ hồ, nên bá» qua chẳng để tâm nữa.
Ná»­a đêm, Ãổng ra vá», thấy cá»­a nhà há»c khép há», ngá» quá.
Trong cơn say, cố nhớ lại, tất là khi đi vội vã, quên khoá cửa.
Vào phòng, chưa kịp đốt đàn lên, hãy đưa tay sỠvào trong chăn trước xem có ấm hay không.
Vừa má»›i thá»c tay vào, đụng ngay da thịt mịn màng cá»§a ai Ä‘ang nằm sẵn, kinh ngạc hết sức, vá»™i rụt tay lại.
Ãốt gấp đèn lên, thì ra má»™t cô em tuyệt mỹ, mặt sáng sá»§a, tuổi còn non, không khác gì thần tiên.
Mừng cuống cuồng, đùa bỡn, đưa tay xuống phần dưới cơ thể, thì xù xì một nắm lông đuôi.
Hốt hoảng quá định chạy, thì cô gái đã tỉnh dậy, đưa tay ra nắm lấy cánh tay há»i:
- Chàng định đi đâu?
Ãổng càng sợ, ngưá»i run lên, năn nỉ xin ngưá»i tiên tha cho.
Cô gái cưá»i, nói:
- Thấy cái gì mà cho ngưá»i ta là tiên?
Ãổng đáp:
- Tôi chẳng sợ phần đầu mà sợ phần đuôi.
Cô gái lại cưá»i bảo:
- Ãuôi đâu mà Ä‘uôi? Anh lầm rồi.
Ãoạn cầm tay Ãổng kéo vào cho sá» lại, thì thịt ở đùi má»m mại như mỡ, chá»— xương cụt nhẵn thín.
Cô gái cưá»i nói:
- Thế nào? Rượu say mê mẩn, chẳng biết thấy gì đâu đâu mà lại vu cho ngưá»i ta như vậy?
Ãổng vốn thấy ngưá»i đẹp đã thích rồi, nay hết sợ lại càng mê mẩn, nghÄ© lại tá»± trách mình là lầm.
Nhưng vẫn còn Ä‘iá»u nghi ngá», không hiểu nàng vì sao mà đến.
Nàng đáp:
- Anh không nhá»› cô bé tóc vàng nhà hàng xóm phía Ãông sao?
Bấm đốt ngón tay, từ lúc dá»i Ä‘i nÆ¡i khác, đến nay đã được mưá»i năm rồi.
Lúc ấy tôi chưa cài trâm, mà anh cũng còn để tóc trái đào cơ đấy.
Ãổng chợt nhá»› ra, há»i:
- Thế em là cô Toả nhà hỠChu đấy ư?
Nàng đáp:
- Phải đấy.
Ãổng nói:
- Bây giá» em nói, anh má»›i mang máng nhá»› lại. Mưá»i năm không gặp, thế mà đã thành ngưá»i yểu Ä‘iệu thế này rồi đấy! Nhưng sao mà lại đến được đây?
Cô gái nói:
- Thiếp lấy phải thằng chồng đần, được đâu bốn, năm năm, cha mẹ chồng theo nhau qua Ä‘á»i, lại chẳng may chồng cÅ©ng vừa má»›i mất, còn lại má»™t mình thiếp, bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nương tá»±a. Nhá»› lại ngưá»i quen biết thuở nhá» chỉ còn có mình chàng, nên cố gượng tìm đến gặp. Vừa tá»›i cổng thì trá»i tối, xảy lại có ngưá»i đến má»i chàng Ä‘i uống rượu, bèn lén nấp để đợi chàng vá».
Ãợi đã lâu, chân lạnh cóng, nổi cả da gà lên, nên phải nhá» cái chăn cho ấm ngưá»i lên má»™t chút, xin chá»› ngá» nhau.
Ãổng mừng, cởi áo cùng ngá»§, lấy làm đắc ý
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t tháng, ngưá»i gầy rá»™c hẳn Ä‘i.
Ngưá»i nhà lấy làm lạ, thì nói là cÅ©ng không biết tại sao.
Càng lâu mặt mũi càng gầy võ.
Má»›i đâm hoảng, vá»™i Ä‘i tìm ông thầy chẩn mạch giá»i hồi trước, nhá» chẩn cho.
Thầy lang đáp:
- Ãây là mạch bị yêu quái ám rồi. Cái Ä‘iá»m chết ngày trước, nay quả đã nghiệm. Bệnh không thể làm gì được nữa.
Ãổng khóc hu hu không chịu Ä‘i.
Thầy lang bất đắc dĩ phải châm cho ở tay, đốt ngải cứu cho ở rốn, rồi đem thuốc tặng cho, dặn rằng:
- Nếu có gặp ai đấy thì phải gắng mà dứt đi.
Ãổng cÅ©ng tá»± biết nguy hiểm. VỠđến thư trai, cô gái cưá»i cợt đứng đón.
Chàng tức mình nói:
- Ãừng dan díu vá»›i nhau nữa.
Tôi sắp chết rồi đây.
Nói rồi bước đi không ngoái lại.
Cô gái xấu hổ quá, cũng tức lên mà nói:
- Mày còn muốn sống nữa ư?
Ãến đêm, Ãổng uống thuốc rồi ngá»§ má»™t mình.
Vừa mới chợp mắt, đã thấy giao hợp cùng cô gái, tỉnh dậy thì tinh đã xuất ra rồi.
Càng sợ, bèn dá»i giưá»ng vào nhà trong, vợ con đốt đèn canh giữ.
Nhưng vẫn mơ thấy như cũ.
Lén nhòm cô gái thì không thấy đâu nữa.
ÃÆ°á»£c mấy hôm, Ãổng thổ ra hÆ¡n má»™t đấu huyết mà chết.

Vương Cá»­u Tư Ä‘ang ở trong phòng há»c, thấy má»™t cô gái tìm đến, mê thích vì sắc đẹp nên ăn nằm cùng nàng.
Há»i ở đâu đến thì đáp:
- Thiếp là láng giá»ng nhà Hà Tư.
Anh ấy trước thân thiắt với thiếp lắm, không ngỠbị hồ mê hoặc mà chết.
Cái giống yêu quái ấy thật đáng sợ. Phàm ngưá»i đã Ä‘á»c đến sách vở, phải nên cẩn thận đỠphòng.
Vương càng phục, bèn ân ái vui vầy với nhau.
ÃÆ°á»£c vài hôm, đâm mê hoảng, gầy ốm.
Chợt má»™ng thấy Ãổng vá» bảo:
- Kẻ Ä‘ang cùng anh mặn nồng là hồ đấy. Giết hại tôi rồi, nó lại còn muốn giết hại cả bạn tôi nữa. Tôi đã kiện nó ở dưới Âm ty, để rá»­a mối há»n. Trong vòng bảy hôm, cứ đêm đêm anh nên thắp hương ở bên ngoài phòng ngá»§ nhà mình đừng có quên.
Tỉnh dậy, lấy làm lạ, nói với cô gái:
- Tôi ốm lắm, e sắp bá» thân nÆ¡i ngòi rãnh đến nÆ¡i, có ngưá»i khuyên nên kiêng chuyện chung chạ.
Cô gái đáp:
- Mệnh đáng thá», dẫu gần đàn bà vẫn sống, mệnh không thá» thì không gần đàn bà vẫn chết.
Lại ngồi ká» bên mà cưá»i đùa.
Vương kìm lòng không đậu lại cùng nàng mây mưa.
Xong rồi thì hối, nhưng vẫn không sao dứt hẳn được.
Ãến tối, cắm hương ở trên cá»­a.
Cô gái đến, nhổ vứt đi.
Ãêm lại má»™ng thấy Ãổng vá», trách sao làm trái lá»i dặn.
Ãêm hôm sau, ngầm dặn ngưá»i nhà chá» lúc mình vá»›i ả ngá»§ rồi hãy lén đốt hương lên.
Cô gái Ä‘ang ở trên giưá»ng bá»—ng hoảng hốt nói:
- Lại đốt hương nữa đấy à?
Vương đáp:
- Không biết.
Nàng vội trở dậy tìm thấy hương bẻ dụi tắt đi, rồi trở vào nói:
- Ai xúi anh làm như vậy?
Vương đáp:
- Có thể là đàn bà con gái trong nhà lo tôi Ä‘au ốm, tin lá»i thầy bói, thắp hương để trừ tà đấy thôi.
Cô gái bối rối không vui. Ngưá»i nhà lén dòm thấy hương tắt, lại đốt nén khác.
Cô gái chợt thở dài, bảo:
- Phúc trạch nhà anh còn dầy thật. Tôi đã lầm lỡ giết Hà Tư rồi lại chạy đến với anh, thật đúng là lỗi của tôi.
Tôi sắp phải cùng anh ta đến đối chất trước toà án Âm ty.
Nếu anh không quên chút tình cÅ©, xin chá»› làm há»ng mất cái túi da cá»§a tôi.
Nói xong, rụt rè bước xuống giưá»ng, ngã lăn ra đất mà chết.
Ãốt lá»­a soi, đã thành má»™t con chồn.
Còn sợ nó sống lại, vá»™i gá»i ngưá»i nhà lá»™t da, treo lên.
Bệnh Vương rất nặng, thấy hồ hiện vỠnói:
- Tôi đã kêu oan ở pháp toà. Pháp toà bảo chàng Ãổng thấy gái mà mê, chết là đáng tá»™i.
Nhưng cÅ©ng buá»™c tá»™i tôi mê hoặc ngưá»i không đúng, thu mất viên kim Ä‘an, rồi lại cho sống lại.
Vậy bộ da của tôi ở đâu ?
Ãáp:
- Ngưá»i nhà không biết đã Ä‘em lá»™t mất rồi.
Hồ thảm đạm nói rằng:
- Ta giết ngưá»i đã nhiá»u, nay chết kể cÅ©ng đã muá»™n. Nhưng anh thật nhẫn tâm thay!
Há»n giận mà bá» Ä‘i
Vương ốm tưởng nguy, ná»­a năm má»›i khá»i.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #29  
Old 09-04-2008, 11:25 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Nhan thị

Dịch Giả : Nguyá»…n Ãức Lân
Thuận Thiên Má»— Sinh , nhà nghèo , gặp phải năm đói kém theo cha Ä‘i đất Lạc kiếm ăn . Tánh chàng rất độn , mãi 17 tuổi má»›i viết chữ thành hàng lối , nhhưng được bá»™ mặt lịch sá»± trai , khéo pha trò , tài nghá» viết thư từ , cho nên ai cÅ©ng tưởng là chàng há»c giá»i lắm , nhhưng không dè bên trong rá»—ng tuếch .
Không bao lâu , cha mẹ kế tiếp qua Ä‘á»i , chàng trÆ¡ trá»i má»™t mình , phải làm nghá» gõ đầu trẻ ỡ Lạc , để kiếm ăn độ nhá»±t .
Lúc đó trong xóm có ngưá»i con gái mồ côi , há» Nhan , dòng dõi má»™t nhà há»c giá»i . Khi ngưá»i cha còn , thưá»ng dạy nàng há»c , chỉ Ä‘á»c qua má»™t lượt là nhá»› nằm lòng . Ngoài mưá»i tuổi , há»c làm thÆ¡ , ngưá»i cha nói :
- Nhà ta có nữ há»c sÄ© , tiếc không được đội mÅ© thôi .
Vì thế ông rất má»±c yêu quí , chỉ mong kén được má»™t ngưá»i chồng quý hiển cho con . Sau lúc ông qua Ä‘á»i , bà mẹ nàng vẫn ôm cái chí lá»›n đó . Nhưng Ä‘eo Ä‘uổi ba năm cÅ©ng chẳng toại nguyện , kế bà ấy cÅ©ng mất . Có ngưá»i khuyên nàng lấy chồng há»c trò , nàng cÅ©ng đồng ý , nhưng cÅ©ng chưa kén được ai .
Vừa lúc mụ hàng xóm leo tưá»ng qua , nói chuyện vá»›i nàng , trong tay cầm má»™t giấy viết chữ gói chỉ thêu , nàng mỡ ra xem , thì là chữ cá»§a Má»— Sinh viết gởi bạn ở lối xóm . Nàng xem Ä‘i xem lại , khen ngợi chữ tốt . Mụ ná» dòm biết ý tứ , nói nhá» :
- Ấy là một chàng đẹp trai , cũng mồ côi như cô , tuổi ngang như cô, nếu cô bằng lòng thì tôi mách chàng cậy mối đến là xong .
Nàng lẳng lặng không nói chi .
Mụ ná» vá» ngỠý vá»›i chồng . Ngưá»i bạn lối xóm vốn chÆ¡i thân vá»›i chàng , Ä‘em chuyện ấy nói , chàng bằng lòng lắm , nhân có chiếc vòng vàng cá»§a mẹ để lại , bèn cậy ngưá»i Ä‘em đến làm lá»… vấn danh và xin cưới liá»n .
Vợ chồng như cá nước duyên ưa , hết sức vui vẽ . Ãến bá»­a được thấy văn bài chồng làm , nàng phì cưá»i và nói :
- Văn vá»›i minh dưá»ng như hai ngưá»i , thế này biết Ä‘á»i kiếp nào thi đổ ?
Từ đó sá»›m hôm khuyên đốc chàng há»c , nghiêm khắc như thầy đối vá»›i há»c trò . Tối đến , nàng chăm đèn ngồi , tá»± cất tiếng há»c ê a , há»c trước để làm gương cho chồng ; há»c mãi đến canh ba má»›i nghÄ© .
Như vậy được hơn một năm , văn chương thi cử của chàng đã hơi thông , nhưng đi thi khoa nào cũng rớt . Thân danh lận đận , sinh sống lại nghèo , tự nghĩ tình cảnh buồn tênh , bất giác hu hu khóc lóc .
Nàng phát cáu , mắng nhiếc to tiếng :
- Trá»i để cho mình làm đàn ông thật uổng . Nếu để cho tôi bá» khăn yếm , thay đổi làm con trai , thì tôi coi sá»± thi đổ dá»… như trò chÆ¡i vậy .
Chàng đang buồn rầu héo gan héo ruột , nghe vợ nói khoác như vậy , quắc mắt giận nói :
- Mình là đàn bà , chưa được bước chân đến chổ thi cá»­ bao giá» , má»›i tưởng công danh phú quí như chuyện xuống bếp múc nước hay nấu cháo vậy . Nếu cho mình được làm đàn ông thì rồi cÅ©ng lận đận rá»›t lên rá»›t xuống như ai , chứ tài giá»i gì ?
Nàng cưá»i :
- Mình đừng nên giận , tôi nói thiệt đó . Ãến khoa thi này , tôi sẽ cải trang mà đội tên mình vô trưá»ng thi , nếu quả thật tôi cÅ©ng lận đận rá»›t lên rá»›t xuống như mình thì xin khoét mắt không dám coi rẻ thiên hạ nữa .
Chàng cÅ©ng cưá»i và nói :
- Khanh chưa biết nổi cay đắng bên trong ra sao , nên muốn nếm thá»­ . Ãã muốn vậy thì cứ làm , nhưng tôi chỉ sợ chân tướng lá»™ ra bị làng xóm cưá»i chê mà thôi .
Nàng trả lá»i :
- Tôi nhất định làm thiệt không phải giả bá»™ đâu . Còn nhá»› thưá»ng ngày mình nói tổ tiên có nếp nhà cÅ© ở đất Yên , vậy tôi xin cải trang làm con trai Ä‘i theo mình vỠở đó , giả làm em mình , làng xóm biết đấy là đâu .
Chàng nghe theo . Nàng liá»n vô buồng bịt khăn mặc áo nam tá»­ Ä‘i ra há»i chồng :
- Mình xem tôi có làm con trai được không nào ?
Chàng nhìn vợ quả thật là má»™t thiếu niên đẹp trai , trong lòng mừng rỡ , lập tức Ä‘i chào lá»›i xóm để vá» cố hương . Những ngưá»i chÆ¡i thân Ä‘á»u có quà tặng , mua má»™t con ngá»±a đở chân , cùng vợ lên đưá»ng .
Ngưá»i anh con nhà bác cá»§a chàng còn sống thấy hai em vá» , cùng trẻ đẹp , hết sức vui mừng sá»›m hôm chăm nom giúp đở . Lại thấy hai em thức khuya dậy sá»›m chăm chỉ há»c hành , lòng thêm yêu quí , thuê má»™t thằng bé để hầu hạ riêng . Nhưng buổi tối , chàng Ä‘uổi thằng bé vá» .
Má»—i khi trong làng có đám cưới đám giổ gì má»i thÄ©nh , duy có anh (anh đây tức là chàng) ra mặt , còn em chỉ ngồi há»c trong buồng , đến nổi vá» làng đã nữa năm mà ít ngưá»i được trông thấy mặt .
Có ngưá»i nào ân cần xin cho giáp mặt thì anh từ chối há»™ . Ngưá»i ta xem văn bài cá»§a em hay quá , lấy làm kinh hải . Có kẻ xông vào tận nÆ¡i thì em chỉ cái chào qua loa , rồi ẩn mặt ngay .
Những ngưá»i được thấy dung nhan , Ä‘á»u hâm má»™ tán dương , vì thế tiếng tăm vang dậy , mấy nhà quyá»n quí tranh nhau , muốn gã con gái cho . Ngưá»i anh con bác Ä‘em chuyện ấy bàn tính , em chỉ nhoẻn cưá»i , cố nài ép thì nói :
- ThỠlập chí trèo lên mây xanh , không thi đậu thì không lấy vợ .
Gặp kỳ thi hạch tại tĩnh , anh em cùng đi thi . Anh lại rớt . Em đậu số một , rồi thi Hương đậu Cử nhơn thứ tư , qua năm sau đậu luôn tấn sĩ .
Trào đình bổ Ä‘i tri huyện Ãồng thành , việc cai trị giá»i dang , lần lần thăng Chưởng Ấn Ngá»± Sữ ở Hà Nam , giàu có ngang bậc vương hầu . Rồi viện cá»› bệnh tật xin vá» quê quán hưu dưỡng . Quan khách đến thăm đầy ngá» , Ä‘á»u từ tạ không tiếp .
Từ lúc há»c trò cho tá»›i khi quý hiển , không há» nói tá»›i sá»± cưới vợ , khiến ai cÅ©ng lấy làm lạ . Sau khi vá» hưu , dần dà có nuôi thị nữ hầu hạ . Ngưá»i ta nghi chắc có sá»± tòn ten vá»›i mấy ả này , nhưng ngưá»i chị dâu để ý dò xét , tuyệt nhiên không có sá»± gì ám muá»™i .
Minh trào mất ngôi , trong nước đại loạn ,bấy giỠmới tự thú với chị dâu :
- Thú thiệt vá»›i chị , em không phải là đàn ông , mà chính là vợ cá»§a Tiểu lang đó . Vì thấy chồng há»c lôi thôi thi mãi chẳng đậu , em phát cáu tá»± làm cho biết tay . Bấy lâu giấu diếm hồi há»™p , chỉ lo đở bể ra , bị nhà vua triệu vô tra há»i thì thiên hạ cưá»i chết .
Chị dâu không tin . Bèn tháo giày vớ đưa bàn cẳng cho xem , bấy giỠchị mới chưng hửng , nhìn trong giày thấy lót đầy bông gòn và vải . Từ đó , nàng trở lại làm đàn bà , còn chức hàm của vợ thì chàng lãnh lấy .
Hồi nào tá»›i giá» , nàng không há» chá»­a đẻ , bèn ra tiá»n mua hầu cưới thiếp cho chồng , và nói :
- Phàm ai làm nên giàu sang cÅ©ng mua hầu có thiếp để tư phụng cho sướng thân . Riêng tôi làm quan trải mưá»i năm , chỉ vò vá» má»™t mình , thế thôi . Mình phước gì mà được hưỡng hầu non gái đẹp như vầy chá»› ?
Chàng cưá»i và nói bỡn :
- Thì mình lá»±a chá»n lấy ít cậu đẹp trai để chúng hầu hạ , như kiá»…u SÆ¡n Âm công chúa , em Tống phế đế ngày xưa vậy , có sao ? Xin mình cứ việc .
Ngưá»i đồn nhau câu chuyện ấy làm má»™t trò cưá»i .
Lúc ấy , cha mẹ chàng được Æ¡n vua truy tặng mấy lần . Các hàng văn thân đến mừng , Ä‘á»u tôn chàng là quan Thị ngá»± , nhưng chàng hổ thẹn vá» sá»± nhận chức hàm do vợ làm nên , cho nên suốt Ä‘á»i cam làm anh há»c trò tầm thưá»ng , Ä‘i ra chưa từng dùng võng lá»ng bao giá» .
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #30  
Old 09-04-2008, 11:29 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
dịch giả: Äàm Quang Hưng

LÀM RỂ THẦN NHÂN

(truyện THẦN NỮ)
Phác lậu y quan ngạnh giới thân
Xa trung úy tặng diệc tiá»n nhân
Vị khanh túc dạ mông sương lộ
Bất tich châu hoa trì dữ nhân

Huyện Tấn Giang, tỉnh Phúc Kiến có hai anh em há» Má»…. Ngưá»i anh tên Ãại Thành, là má»™t nhà buôn, tính tình rất má»±c hiá»n lành chất phác, đã có vợ. Ngưá»i em tên Ãá»™ Tân, là má»™t nho sinh, văn chương cÅ©ng chỉ thưá»ng thưá»ng bậc trung, còn độc thân. Ngưá»i nào cÅ©ng được cha mẹ để lại cho má»™t ngôi nhà và mươi mẫu ruá»™ng. Hai anh em thương yêu nhau lắm.
Má»™t hôm, Ãá»™ Tân từ làng lên huyện có việc. Xong việc, ghé vào quán ăn uống rồi má»›i ra vá». Vì quá chén, Ãá»™ Tân say lảo đảo, áo quần xốc xếch. Lát sau, qua cổng má»™t ngôi nhà, thấy có tiếng nhạc inh á»i từ trong nhà vá»ng ra, Ãá»™ Tân thích lắm, bèn đứng lại nghe. Nhìn vào sân, thấy vắng hoe, chẳng má»™t bóng ngưá»i, Ãá»™ Tân bèn chạy sang nhà hàng xóm phía đông, làm quen vá»›i chá»§ nhà là Minh ông, rồi há»i:"Hàng xóm phía tây nhà túc hạ là gia đình ai thế?" Minh ông đáp:"Gia đình má»™t ông lão!" Há»i:"Há» từ đâu tá»›i đây cư ngụ?" Ãáp:"Bỉ nhân không biết!" Há»i:"Há» tá»›i đây cư ngụ đã lâu chưa?" Ãáp:"CÅ©ng má»›i được chừng ba tháng nay!" Há»i:"Há» Ä‘ang làm gì mà trá»—i nhạc inh á»i như thế?" Ãáp:"Các con trong nhà Ä‘ang làm lá»… thượng thá» cho cha!" Nảy tính hiếu kỳ, muốn được vào coi, Ãá»™ Tân liá»n cáo biệt Minh ông, chạy ra tiệm tạp hóa đầu đưá»ng mua lá»… vật, đính kèm danh thiếp cá»§a mình, Ä‘em vào đặt ở hành lang trước cá»­a phòng khách, gõ cá»­a báo cho ngưá»i trong nhà biết, rồi ra ngoài cổng đứng chá». Minh ông nhìn thấy Ãá»™ Tân trở lại, Ä‘em lá»… vật vào nhà hàng xóm thì lấy làm lạ, bèn chạy ra há»i:"Túc hạ quen biết vá»›i ông lão trong nhà như thế nào?" Ãáp:"Bỉ nhân có quen biết chi đâu!" Nói:"Nếu chẳng quen biết chi thì tại sao lại Ä‘i làm cái chuyện Ä‘iên rồ như thế? Vả lại, áo quần Ä‘ang xốc xếch như thế này mà lại xin vào dá»± lá»… thượng thá» nhà ngưá»i ta thì kỳ cục lắm!" Nghe thấy thế, Ãá»™ Tân đâm ra hối hận, toan chạy vào lấy lại lá»… vật thì bá»—ng thấy có ngưá»i từ trong nhà mở cá»­a bước ra hành lang, bưng lá»… vật vào. Ãá»™ Tân đành đứng ở ngoài cổng để chá» xem sao.
Lát sau, có hai thiếu niên ăn mặc sang trá»ng, phong thái thanh nhã, từ trong nhà mở cá»­a bước ra cổng, vái chào Ãá»™ Tân, má»i vào phòng khách. Ãá»™ Tân liá»n theo vào. Tá»›i hành lang, hai thiếu niên mở cá»­a phòng khách, má»i Ãá»™ Tân vào, rồi khép cá»­a lại, đứng ở bên ngoài.
Vào trong, Ãá»™ Tân thấy má»™t bức bình phong bằng ngá»c lưu ly ngăn đôi phòng khách. Ở phần ngoài, trên bệ cao, có má»™t ông lão cùng tám vị khách, dáng vẻ quý phái, ngồi trên ba chiếc chiếu hoa, quay mặt vá» hướng nam. Dưới bệ thấp, có chừng hai chục khách khác ngồi trên năm chiếc chiếu lá»›n. Ãá»™ Tân thầm nghÄ© chắc phần trong được dành cho ná»™i quyến cá»§a ông lão ngồi nghe nhạc. Ãá»™ Tân vừa bước vào phòng thì bá»—ng tiếng nhạc ngưng hẳn rồi má»i ngưá»i cùng đứng dậy thi lá»…. Ông lão cÅ©ng chống gậy đứng dậy. Ãá»™ Tân cúi đầu đáp lá»… thì má»i ngưá»i lại ngồi xuống rồi tiếng nhạc lại trá»—i lên. Ãá»™ Tân thầm nghÄ© chắc sắp có ngưá»i tá»›i má»i mình đến chiếu ngồi, song chá» mãi cÅ©ng chẳng thấy ai. Ãá»™ Tân ngạc nhiên lắm, đành đứng tại chá»— mà nghe nhạc. Bá»—ng hai thiếu niên mở cá»­a bước vào phòng rồi tiếng nhạc lại ngưng. Má»™t thiếu niên tiến tá»›i chá»— Ãá»™ Tân, nói:"Vì gia nghiêm già yếu, chẳng thể xuống đây má»i cao hiá»n lên bệ được, vậy xin cao hiá»n thứ lá»—i cho. Bỉ nhân xin thay mặt gia nghiêm mà cảm tạ cao hiá»n đã cho quà và tá»›i dá»± lá»…!" Rồi chắp tay vái Ãá»™ Tân. Ãá»™ Tân kinh hãi quá, nghiêng mình tránh né, chẳng dám nhận vái. Thiếu niên kia bèn Ä‘i lấy thêm chiếu, trải nối vào chiếc chiếu bên trái ông lão, má»i Ãá»™ Tân lên ngồi. Rồi cả hai thiếu niên cùng tá»›i ngồi ở má»™t chiếc chiếu trải dưới bệ thấp. Tiếng nhạc lại trá»—i lên. Ãá»™ Tân lên tiếng há»i chuyện mấy vị khách ngồi cạnh song chẳng vị nào nghe thấy gì vì tiếng nhạc inh á»i.
Khi tiếng nhạc vừa dứt, hai thiếu niên liá»n đứng dậy, lấy hai chồng chén và hai bình rượu Ä‘i má»i khắp lượt. Thấy mình còn say, Ãá»™ Tân không muốn uống song vì thấy khách nào cÅ©ng nhận chén nên Ãá»™ Tân chẳng dám chối từ. Trong khoảnh khắc, má»i ngưá»i Ä‘á»u cạn chén. Bất đắc dÄ©, Ãá»™ Tân cÅ©ng phải cạn chén theo. Hai thiếu niên lại lấy hai bình rượu má»›i, Ä‘i má»i lượt nữa. Vì say quá, Ãá»™ Tân chối từ rồi xin cáo biệt.
Ãá»™ Tân vừa quay ngưá»i, toan bước ra cá»­a thì bị má»™t thiếu niên nắm vạt áo kéo lại. Ãá»™t nhiên, Ãá»™ Tân ngã lăn xuống chiếu, nằm ngá»§ li bì. Khi bị nước lạnh dá»™i vào mặt, Ãá»™ Tân má»›i tỉnh. Vùng dậy, nhìn quanh, thấy ông lão cùng khách khứa Ä‘á»u đã biến hết, chỉ còn má»™t thiếu niên Ä‘ang đứng cạnh mình, tay cầm chiếc bình không, Ãá»™ Tân ngượng quá, chẳng biết phải hành động thế nào. Chợt thấy thiếu niên tá»›i khoác tay mình dìu ra cổng, Ãá»™ Tân bèn cúi đầu chào cáo biệt.
Ba tháng sau, má»™t hôm Ãá»™ Tân lại có việc phải lên huyện. Xong việc, tá»›i thăm ngôi nhà cÅ©, thấy cổng ngõ im lìm, Ãá»™ Tân bèn sang nhà Minh ông há»i thăm thì được biết gia đình ông lão đã dá»n Ä‘i được hÆ¡n hai tháng.
Trên đưá»ng vá», qua chợ huyện, bá»—ng Ãá»™ Tân thấy má»™t khách lạ từ trong chợ chạy ra, gá»i:"Má»… huynh! Ãi đâu đấy? Hãy vào đây ngồi uống vá»›i chúng đệ mấy chén đã!" Thấy mình chưa há» quen biết khách, Ãá»™ Tân lấy làm lạ, há»i:"Sao túc hạ lại biết đệ?" Khách há»i lại:"Thế túc hạ không nhận ra đệ hay sao?" Ãá»™ Tân đáp:"Thưa không!" Khách há»i:"Túc hạ còn nhá»› cách đây ba tháng, chúng ta cùng vào nhà Phó lão tiên sinh dá»± lá»… thượng thá» hay không?" Vỡ lẽ, Ãá»™ Tân gật đầu, há»i lại:"Hôm ấy túc hạ ngồi ở đâu?" Khách đáp:"Ãệ ngồi ở chiếu dưới! Khi hai công tá»­ mở cá»­a phòng khách má»i túc hạ vào thì đệ thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng dậy nên đệ nhá»› mặt túc hạ, rồi há»i thăm được quý danh!" Ãá»™ Tân bèn há»i:"Thế quý danh túc hạ là gì?" Khách đáp:"Ãệ há» Chư, tên Yến!" Há»i:"Túc hạ làm nghá» chi?" Ãáp:"Ãệ làm nghá» mài gương mài kính ở trong chợ!" Ãá»™ Tân bèn theo Chư Yến vào chợ. Tá»›i bàn rượu, Ãá»™ Tân má»›i biết rằng Chư Yến Ä‘ang ngồi vá»›i má»™t ngưá»i làng mình, há» Bảo, tên Trang. Ba ngưá»i bèn cùng yến ẩm. Gần tối, Ãá»™ Tân xin cáo biệt.
Ãêm ấy, Bảo Trang bị giết chết ở dá»c đưá»ng. Vì chiá»u hôm trước, có kẻ nhìn thấy Bảo Trang ngồi uống rượu vá»›i Ãá»™ Tân cùng má»™t khách lạ ở trong chợ nên tá»›i mách cho cha Bảo Trang biết. Cha Bảo Trang chẳng biết khách lạ là ai nên chỉ làm đơn kiện Ãá»™ Tân đã giết con mình. Quan tể cho khám nghiệm thi thể Bảo Trang thì thấy có nhiá»u vết dao đâm. Quan liá»n sai lính Ä‘i bắt Ãá»™ Tân vá» huyện đưá»ng tra khảo. Ãá»™ Tân trình bày việc Chư Yến má»i mình vào quán uống rượu tay ba và khai rằng mình chẳng há» giết ngưá»i. Quan không tin, cứ kết tá»™i Ãá»™ Tân giết Bảo Trang. Ãá»™ Tân má»™t má»±c kêu oan. Quan chẳng nghe, cứ lá»™t mÅ© áo nho sinh, tịch thu gia sản Ä‘em bán cho dân làng, rồi khép án tá»­ hình. Tuy nhiên, vì luật pháp triá»u đình ấn định rằng các quan tể phải chá» các quan tuần phương tá»›i phúc thẩm, y án, rồi má»›i được Ä‘em tá»­ tù ra hành hình, nên Ãá»™ Tân chỉ bị tống giam.
Năm sau, triá»u đình cá»­ má»™t quan tuần phương tá»›i Phúc Kiến phúc thẩm các án tá»­ hình. Khi xét tá»›i vụ án Bảo Trang, quan tuần phương phán là Ãá»™ Tân bị hàm oan rồi ra lệnh phóng thích. Ãá»™ Tân vá» làng, thấy nhà cá»­a ruá»™ng vưá»n cá»§a mình đã thuá»™c vá» ngưá»i khác, bèn tá»›i nhà ngưá»i anh, xin ở nhá». Ãại Thành thương em lắm, bảo vợ dá»n riêng má»™t phòng cho em ở. Thấy quan tuần phương đã phán là mình vô tá»™i, Ãá»™ Tân bèn quyết định lên dinh há»c sứ xin lại mÅ© áo nho sinh.
Tháng sau, Ãá»™ Tân khăn gói lên huyện. ÃÆ°á»ng xa, trá»i tối, má»i mệt, Ãá»™ Tân ngồi bệt xuống vệ đưá»ng nghỉ chân. Chợt thấy má»™t cá»— xe ngá»±a chạy qua chá»— mình ngồi rồi đột nhiên dừng lại, Ãá»™ Tân chú mục nhìn thì thấy má»™t tì nữ từ trên xe tụt xuống, đứng thò đầu vào xe như để nghe lệnh, rồi chạy tá»›i chá»— mình, há»i:"Có phải tú tài há» Má»… không?" Ãá»™ Tân kinh ngạc, chẳng hiểu tại sao tì nữ lại biết lai lịch mình, song cÅ©ng đáp:"Phải" Há»i:"Sao tú tài lại nghèo khổ thế này?" Ãáp:"Vì năm ngoái bỉ nhân bị quan tể kết tá»™i oan, lá»™t mÅ© áo nho sinh, tịch thu hết gia sản. Tháng trước, quan tuần phương tá»›i phúc thẩm, phán là vô tá»™i rồi thả cho vá»!" Há»i:"Bây giá» tú tài định Ä‘i đâu?" Ãáp:"Bỉ nhân định lên dinh há»c sứ xin lại mÅ© áo nho sinh!" Tì nữ bèn chạy vá» xe, trình lại. Lát sau, tì nữ lại chạy tá»›i chá»— Ãá»™ Tân, nói:"Nương tá»­ tiểu tì má»i tú tài tá»›i cạnh xe nói chuyện!" Hiếu kỳ, Ãá»™ Tân bèn bước theo tì nữ. Tá»›i xe, tì nữ đưa tay vén rèm lên thì Ãá»™ Tân sững sá» kinh ngạc vì thấy trong xe có má»™t nữ lang tuyệt sắc. Nữ lang nói:"Hiá»n lang chẳng may bị tai há»a bất ngá», thiếp nghe chuyện cÅ©ng thấy ngậm ngùi. Nay hiá»n lang muốn vào dinh há»c sứ xin lại mÅ© áo nho sinh, mà Ä‘i vá»›i hai bàn tay trắng, chẳng có tiá»n hối lá»™ cho lính canh thì làm sao mà vào? Thiếp muốn biếu hiá»n lang chút tiá»n song dá»c đưá»ng chẳng Ä‘em theo nên cÅ©ng đành chịu!" Rồi như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, nữ lang nói tiếp:"À thôi! Ãể thiếp biếu đỡ hiá»n lang vật này vậy! Cứ Ä‘em lên huyện bán cÅ©ng được trăm đồng, đủ tiá»n hối lá»™ đó! Cất kỹ Ä‘i!" Nói xong, nữ lang đưa tay lên đầu, rút đóa hoa ngá»c cài trên mái tóc, trao cho Ãá»™ Tân. ÃÆ°á»£c ngưá»i đẹp trao tặng đóa hoa trang sức, Ãá»™ Tân vá»™i đón nhận rồi nói:"Tiểu sinh xin Ä‘a tạ nương tá»­!" Ãá»™ Tân toan lên tiếng há»i vá» tính danh và thân thế cá»§a nữ lang thì cá»— xe đã vụt chạy như bay. Ãá»™ Tân đành đứng tần ngần nhìn theo cho tá»›i khi cá»— xe mất hút. Thấy đóa hoa có gắn nhiá»u hạt minh châu, Ãá»™ Tân biết là bảo vật nên cất kỹ vào túi rồi tiếp tục lên đưá»ng.
Sáng sau, Ãá»™ Tân tá»›i dinh há»c sứ, xin lính canh cho vào. Lính đòi tiá»n hối lá»™, Ãá»™ Tân không có, lính không cho vào. Chợt nhá»› tá»›i đóa hoa trang sức cá»§a ngưá»i đẹp cho mình, Ãá»™ Tân vá»™i ra chợ tìm tiệm kim hoàn để bán. Sau khi ngã giá, Ãá»™ Tân rút đóa hoa ra trao cho chá»§ tiệm thì bá»—ng thấy tiếc rẻ nên lại thôi không bán nữa, cất vào túi. Biết rằng không nạp tiá»n hối lá»™ thì chẳng sao vào được dinh há»c sứ nên Ãá»™ Tân quyết vá» nhà anh, ôn lại bài vở để Ä‘i thi khoa đồng tá»­ hầu lấy lại mÅ© áo nho sinh.
Năm sau, ở huyện Tấn Giang có mở khoa thi đồng tá»­ vào ngày rằm tháng ba. Ãá»™ Tân lên huyện sá»›m ít bữa để chá» ngày ứng thí. Gặp tiết thanh minh, thấy thiên hạ Ä‘ua nhau Ä‘i ngoạn cảnh, Ãá»™ Tân cÅ©ng Ä‘i theo rồi lạc vào má»™t dãy núi vì không thuá»™c đưá»ng. Chợt thấy má»™t đám tì nữ áo xanh cưỡi ngá»±a theo hầu má»™t cá»— xe, Ãá»™ Tân chú mục nhìn thì nhận ra ngưá»i ngồi trong xe chính là nữ lang năm ngoái. Nữ lang nhìn thấy Ãá»™ Tân thì vá»™i ra lệnh cho tì nữ dừng xe, rồi há»i Ãá»™ Tân:"Hiá»n lang Ä‘i đâu thế?" Ãá»™ Tân đáp:"Tiểu sinh Ä‘i dá»± khoa thi đồng tá»­!" Nữ lang kinh ngạc, há»i:"Thế ra hiá»n lang vẫn chưa xin lại được mÅ© áo nho sinh hay sao?" Ãá»™ Tân ngượng ngùng, thò tay vào túi, rút đóa hoa trang sức ra, nói:"Vì tiểu sinh chẳng nỡ bán ká»· vật này nên bây giá» phải Ä‘i thi lại khoa thi đồng tá»­" Nữ lang chợt á»­ng hồng đôi má, nói:"Hiá»n lang đừng Ä‘i đâu cả, cứ ngồi đây mà chá» má»™t lát!" Rồi ra lệnh cho tì nữ phóng xe Ä‘i. Ãá»™ Tân theo lá»i dặn, ngồi chỠở bên đưá»ng. Lát sau, má»™t tì nữ phóng ngá»±a trở lại, trao cho Ãá»™ Tân má»™t túi lá»›n, nói:"Nương tá»­ tiểu tì nói vì bây giá» dinh há»c sứ loạn như cái chợ bán chữ nên nương tá»­ tiểu tì tặng tú tài hai trăm lạng vàng, dặn tú tài hãy dùng vàng này mà tiến thân!" Ãá»™ Tân không nhận, nói:"Nương tá»­ đã cho bỉ nhân đóa hoa ngá»c rồi! Bây giá» nương tá»­ lại cho vàng thì bỉ nhân chẳng dám nhận nữa! Sở dÄ© bỉ nhân chẳng chịu bán đóa hoa ngá»c là vì bỉ nhân tá»± lượng sức mình có thể Ä‘i thi để lấy lại mÅ© áo nho sinh! Chỉ xin tiểu nương cho bỉ nhân biết danh tánh nương tá»­ là chi để bỉ nhân vá» vẽ tranh mà thá», thắp hương mà khấn cÅ©ng đã là mãn nguyện lắm rồi!" Tì nữ chẳng thèm nói chi thêm, cứ quẳng túi vàng xuống cạnh Ãá»™ Tân rồi quất ngá»±a phóng Ä‘i. Ãá»™ Tân đành nhặt túi vàng Ä‘em vá».
Tá»›i nhà, Ãá»™ Tân chia túi vàng làm hai, biếu ngưá»i anh má»™t ná»­a, còn ná»­a kia thì Ä‘em Ä‘i chuá»™c lại nhà cá»­a ruá»™ng vưá»n và mua gia nhân. Sau đó, Ãá»™ Tân lên huyện dá»± khoa thi đồng tá»­, lấy lại được mÅ© áo nho sinh. Ba tháng sau, Ãá»™ Tân lại trúng tuyển khoa thi nhập há»c trưá»ng huyện. Ãại Thành giá»i buôn bán, dùng vàng em cho để Ä‘i buôn, kiếm được rất nhiá»u lá»i. Ba năm sau, Ãại Thành chuá»™c lại được hết các sản nghiệp cá»§a ông cha. Vì thế, hai anh em cùng trở thành cá»± phú ở trong làng.
Năm ấy, triá»u đình cá»­ ngưá»i anh thúc bá cá»§a Ãại Thành và Ãá»™ Tân, là Má»… công, vá» làm tuần vÅ© tỉnh Phúc Kiến, thay tuần vÅ© cÅ© hồi hưu. Má»… công sai lính Ä‘em quà vá» làng tặng hai anh em. Hai anh em bèn nhá» lính chuyển lá»i cám Æ¡n tá»›i Má»… công. Hôm sau, Ãại Thành rá»§ vợ và em cùng mình lên dinh tuần vÅ© để xin vào chào mừng và thăm há»i Má»… công. Ãá»™ Tân vốn không ưa việc tá»›i lui nÆ¡i quyá»n quý nên từ chối. Vì thế chỉ có hai vợ chồng Ãại Thành lên dinh tuần vÅ© mà thôi.
Ná»­a năm sau. Má»™t hôm, có khách mặc áo cừu, cưỡi ngá»±a bạch, tá»›i gõ cổng nhà Ãá»™ Tân. Gia nhân ra coi, thấy là khách lạ, vá»™i chạy vào báo. Ãá»™ Tân ra coi thì nhận ra là má»™t trong hai công tá»­ mà mình đã gặp trong buổi lá»… thượng thỠở nhà Phó lão tiên sinh. Ãá»™ Tân bèn mở cổng má»i khách vào nhà. Hai ngưá»i tay bắt mặt mừng, ngồi hàn huyên đủ chuyện. Ãá»™ Tân sai gia nhân bày tiệc thì khách từ chối, nói thác là mình có việc bận, cần phải Ä‘i ngay, nhưng rồi lại cứ ngồi hàn huyên vá»›i Ãá»™ Tân chứ chẳng chịu xin cáo biệt. Gia nhân bày tiệc xong, chạy ra trình báo. Ãá»™ Tân đứng dậy, má»i khách vào nhập tiệc. Ãá»™t nhiên, khách quỳ xuống trước mặt Ãá»™ Tân mà lạy. Ãá»™ Tân kinh ngạc, nghiêng mình tránh né, rồi há»i:"Công tá»­ có chuyện chi nghiêm trá»ng thế?" Khách buồn rầu, đáp:"Gia nghiêm vừa mắc má»™t đại há»a, chỉ có cao hiá»n má»›i cứu được thôi!" Nói:"Xin công tá»­ nói rõ cho nghe!" Ãáp:"Vì gia nghiêm sắp bị lâm vào vòng lao lý mà chỉ có quan tuần vÅ© má»›i cứu được nên hôm nay bỉ nhân tá»›i đây để xin cao hiá»n lên nói vá»›i quan tuần vÅ© giùm cho!" Nghe thấy thế, Ãá»™ Tân liá»n từ chối, nói:"Tuy quan tuần vÅ© vá»›i tiểu sinh là chá»— anh em thúc bá song tiểu sinh đã quyết tâm là chẳng khi nào lên nhá» vả quan tuần vÅ© má»™t việc gì cả!" Khách cứ nằm lăn ra đất mà khóc lóc van xin. Ãá»™ Tân giận quá, nghiêm sắc mặt, nói:"Công tá»­ vá»›i tiểu sinh chẳng qua chỉ là chá»— sÆ¡ giao! Thế thì tại sao công tá»­ lại Ä‘i táng thất danh tiết để ép tiểu sinh phải làm má»™t việc mà tiểu sinh chẳng thể nào làm được?" Nghe thấy thế, khách ngượng quá, vá»™i vùng dậy, chắp tay vái chào Ãá»™ Tân, rồi chạy ra sân, tháo ngá»±a phóng Ä‘i.
Tối sau, Ãá»™ Tân Ä‘ang ngồi trong phòng Ä‘á»c sách thì chợt thấy bóng dáng lá» má» cá»§a má»™t cô gái lui cui buá»™c ngá»±a ở góc sân. Ãá»™ Tân chú mục nhìn theo thì thấy cô gái bước lên thá»m, tá»›i gõ cá»­a phòng. Ãá»™ Tân vá»™i chạy ra mở thì nhận ra là tì nữ hầu cận cá»§a nữ lang đã cho mình đóa hoa trang sức. Chỉ lo tì nữ tá»›i báo cho mình má»™t hung tin vá» nữ lang, Ãá»™ Tân toan cất tiếng há»i thì tì nữ đã há»i trước:"Tú tài đã quên đóa hoa ngá»c cá»§a nương tá»­ tiểu tì trao tặng rồi sao?" Ãá»™ Tân đáp:"Bỉ nhân đâu có dám quên!" Tì nữ nói:"Nếu thế thì tiểu tì báo cho tú tài má»™t tin!" Ãá»™ Tân kinh hãi, dồn dập há»i:"Tin gì? Tin gì?" Tì nữ đáp:"Phó công tá»­ hôm qua tá»›i đây chính là bào huynh cá»§a nương tá»­ tiểu tì đó!" Nghe thấy thế, Ãá»™ Tân má»›i hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm, chuyển lo thành mừng. Tuy nhiên, Ãá»™ Tân vẫn làm ra vẻ chẳng tin, nói:"Tiểu nương nói vậy thì bỉ nhân cÅ©ng biết vậy chứ bỉ nhân thấy khó tin quá! Nếu nương tá»­ đích thân tá»›i đây xác nhận Ä‘iá»u đó thì bỉ nhân sẽ tin ngay! Lúc ấy nương tá»­ có bảo bỉ nhân nhảy vào đống lá»­a, bỉ nhân cÅ©ng xin tuân hành. Còn nếu nương tá»­ không tá»›i thì bỉ nhân nghÄ© rằng chắc là tiểu nương đặt chuyện!" Tì nữ tức giận, chẳng nói má»™t lá»i, quay phắt xuống sân, tháo ngá»±a phóng Ä‘i.
Chừng má»™t giá» sau, Ãá»™ Tân lại nghe có tiếng gõ cá»­a. Ra mở thì thấy tì nữ trở lại, nói:"Nương tá»­ tiểu tì đã tá»›i đây này!" Ãá»™ Tân mừng quá, còn Ä‘ang luýnh quýnh chưa biết phải hành động ra sao thì chợt thấy nữ lang bước vào phòng, quay mặt vào tưá»ng mà khóc, chẳng nói má»™t lá»i. Ãá»™ Tân chắp tay vái chào nữ lang rồi lắp bắp: "Nếu chẳng được nương tá»­ giúp đỡ thì tiểu sinh đâu có ngày nay? Bây giá» nương tá»­ sai bảo Ä‘iá»u chi, tiểu sinh cÅ©ng xin tuân hành ngay lập tức, chẳng dám chối từ!" Nữ lang nói:"Kẻ phải Ä‘i cầu cạnh ngưá»i thì hay sợ hãi ngưá»i. Kẻ được ngưá»i tá»›i cầu cạnh thì hay làm cao vá»›i ngưá»i. Bình sinh thiếp chưa há» phải Ä‘i cầu cạnh ai bao giá»! Bây giá» ná»­a đêm phải Ä‘i cầu cạnh ngưá»i thì còn biết nói năng chi?" Ãá»™ Tân nói:"Khi tiểu sinh được biết Phó công tá»­ là lệnh huynh thì tiểu sinh đã tin ngay, song vì nghÄ© mình khó có dịp được diện kiến nương tá»­ nên má»›i lập kế để mong nương tá»­ cho gặp mặt. Bây giá» nghÄ© lại má»›i thấy là mình đã đắc tá»™i vá»›i nương tá»­ vì đã làm cho nương tá»­ phải ná»­a đêm lặn lá»™i sương tuyết mà tá»›i đây!" Nói xong, Ãá»™ Tân bước tá»›i nắm lấy ống tay áo nữ lang để má»i ngồi. Thừa cÆ¡, Ãá»™ Tân ngầm gãi vào lòng bàn tay nữ lang. Nữ lang liá»n biến sắc mặt, nói:"Thấy ngưá»i khác bị lâm nguy, đã chẳng sốt sắng giúp đỡ, lại còn manh tâm lợi dụng, thì quả là kẻ tồi bại!" Nói xong, nữ lang quay phắt ngưá»i qua phía tì nữ, ra lệnh:"Ãi!" rồi chạy lên xe. Tì nữ vá»™i chạy theo, nhảy lên ngồi cầm cương. Ãá»™ Tân kinh hãi quá, cÅ©ng vá»™i chạy ra sân, quỳ xuống đất mà van lạy:"Tiểu sinh đã trót dại, xin nương tá»­ tha cho!" Tì nữ cÅ©ng nhá» nhẹ khuyên:"Xin nương tá»­ hãy nghÄ© tá»›i lão công mà bá»›t giận, tha tá»™i cho tú tài!" Lúc đó, nữ lang má»›i hÆ¡i nguôi. Ãá»™ Tân cứ quỳ ở giữa sân mà lên tiếng:"Xin nương tá»­ sai bảo!" Nữ lang ngồi trong xe, nói vá»ng ra:"Nói thá»±c cho hiá»n lang biết thiếp chẳng phải là ngưá»i mà là con gái vị thần nhân mà hiá»n lang đã tá»›i dá»± lá»… thượng thá». Gia nghiêm được Thượng Ãế đặc cá»­ giữ chức vụ Nam Nhạc Ãô Lý Ty. Vì gia nghiêm có chuyện xích mích vá»›i vị thổ thần địa phương nên bị vị này vu tấu lên Thượng Ãế. Gia nghiêm đã trần tình song Thượng Ãế chẳng tin, bắt phải có lá sá»› vàng vá»›i dấu ấn cá»§a quan tuần vÅ© địa phương để làm bằng, nếu không thì sẽ mắc vòng lao lý. Nếu hiá»n lang chưa quên ân nghÄ©a cÅ© thì hãy lấy má»™t lá sá»› vàng, lên thỉnh cầu quan tuần vÅ© đóng dấu ấn cho rồi Ä‘em vá» trao cho thiếp để thiếp Ä‘em Ä‘i cứu gia nghiêm!" Nói xong, nữ lang chẳng chá» cho Ãá»™ Tân nói chi thêm, vá»™i ra lệnh cho tì nữ quất ngá»±a, phóng xe Ä‘i. Ãá»™ Tân vô cùng lo sợ, bèn đứng dậy, vào nhà nằm. Suốt đêm ấy, Ãá»™ Tân trằn trá»c, chẳng sao ngá»§ được.
Sáng sá»›m hôm sau, Ãá»™ Tân sá»­a soạn hành trang, Ä‘em theo nhiá»u tiá»n bạc, cưỡi ngá»±a lên tỉnh, tá»›i dinh tuần vÅ©, xin vào thăm Má»… công. Sau khi chào há»i, Ãá»™ Tân nói:"Kính thưa đại ca, ở vùng núi quê nhà có nhiá»u tà ma quấy nhiá»…u dân lành. Hôm nay tiểu đệ lên đây xin đại ca má»™t lá sá»› vàng có đóng dấu ấn để Ä‘em vá» vùng núi quê nhà mà làm phép trừ tà ma cho dân chúng!" Má»… công cưá»i, nói:"Chuyện tà ma là chuyện hoang đưá»ng! Hiá»n đệ chá»› nên mê tín mà làm như vậy!" Ãá»™ Tân kinh hãi quá, vá»™i vàng vâng vâng dạ dạ rồi xin phép ra vá».
Ra ngoài, Ãá»™ Tân chạy Ä‘i dò há»i xem ai là kẻ tâm phúc cá»§a Má»… công để mình có thể lo hối lá»™, nhá» xin má»™t lá sá»› vàng có dấu ấn tuần vÅ©. Khi được biết kẻ tâm phúc cá»§a Má»… công là ngưá»i há» Kế, tên Phục, Ãá»™ Tân liá»n chạy Ä‘i tìm Kế Phục, Ä‘em tiá»n bạc ra biếu rồi năn nỉ xin Kế Phục giúp mình. Kế Phục nhận lá»i rồi bảo Ãá»™ Tân cứ ra quán trá» Mai Hoa mà chá». Ãá»™ Tân bèn ra quán trá» nằm chá», song chá» suốt ngày mà chẳng thấy Kế Phục tá»›i.
Sáng sau, chẳng được tin tức gì, Ãá»™ Tân chán nản, bèn trả phòng trá», lên ngá»±a vá» làng. Vừa vá» tá»›i nhà, Ãá»™ Tân đã thấy tì nữ Ä‘ang đứng ở cổng, tay cầm cương. Thấy Ãá»™ Tân vá», tì nữ há»i:"Có được việc gì không?" Ãá»™ Tân lắc đầu buồn bã, đáp:"Không!" rồi thuật lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Nghe xong, tì nữ lạnh lùng, chẳng nói má»™t lá»i, nhảy lên lưng ngá»±a, phóng Ä‘i. Ãá»™ Tân hốt hoảng, vá»™i nói vá»›i theo:"Nhá» tiểu nương vá» thưa giùm vá»›i nương tá»­ rằng nếu tối mai mà bỉ nhân chẳng làm xong công việc nương tá»­ giao phó thì bỉ nhân sẽ xin tá»± vẫn!" Tì nữ chẳng thèm ngoái cổ lại, cứ phóng ngá»±a như bay. Ãá»™ Tân cho ngá»±a vào chuồng rồi lên nhà nằm. Suốt ngày hôm ấy, Ãá»™ Tân chỉ thở dài. Suốt đêm hôm ấy, Ãá»™ Tân cứ trằn trá»c.
Tá» má» sáng hôm sau, Ãá»™ Tân Ä‘em đóa hoa ngá»c cùng tiá»n bạc lên lưng ngá»±a, phóng lên tỉnh. Vừa tá»›i dinh tuần vÅ©, gặp Kế Phục ở cổng dinh, Ãá»™ Tân vá»™i há»i:"Có tin tức gì cho bỉ nhân không?" Kế Phục đáp:"Có! Ãang Ä‘i tìm túc hạ đây!" Ãá»™ Tân mừng quá, vá»™i há»i:"Tin gì thế?" Kế Phục đáp:"Quan tuần vÅ© có ngưá»i ái thiếp là Bối cÆ¡. Bối cÆ¡ rất mê bảo ngá»c, hiện Ä‘ang tìm mua. Nếu túc hạ có bảo ngá»c mà Ä‘em biếu thì thế nào Bối cÆ¡ cÅ©ng lén lấy ấn cá»§a quan tuần vÅ© mà đóng dấu vào lá sá»› vàng cho!" Ãá»™ Tân mừng quá, vá»™i móc túi lấy đóa hoa ngá»c ra trao cho Kế Phục, nhá» Ä‘em vào biếu Bối cÆ¡ giùm. Kế Phục cầm đóa hoa rồi bảo Ãá»™ Tân cứ ra quán trá» Mai Hoa mà chá».
Bối cÆ¡ được đóa hoa ngá»c thì mừng lắm, vá»™i vào phòng ngá»§ cá»§a Má»… công, lén lấy ấn tuần vÅ© đóng dấu vào má»™t lá sá»› vàng rồi trao cho Kế Phục. Ãá»™ Tân nằm ở quán trá» mà trong lòng cứ bồn chồn, hồi há»™p. Bá»—ng nghe có tiếng gõ cá»­a, Ãá»™ Tân vá»™i nhá»m dậy, chạy ra mở. Thấy Kế Phục, Ãá»™ Tân mừng quá, trống ngá»±c đánh thình thình. Kế Phục mỉm cưá»i, nói:"Ãã làm xong việc cho túc hạ rồi!" Nói xong, Kế Phục móc túi, lấy lá sá»› vàng ra trao cho Ãá»™ Tân. Ãá»™ Tân mừng quá, chỉ thốt được hai tiếng cám Æ¡n rồi giÆ¡ tay đón nhận lá sá»›, gấp làm tư, cất vào túi. Ãá»™ Tân ra trả tiá»n phòng, rồi nhảy ngay lên ngá»±a phóng vá» làng.
Vừa vá» tá»›i cổng nhà thì thấy tì nữ cÅ©ng vừa phóng ngá»±a tá»›i. Ãá»™ Tân vá»™i lên tiếng:"May mà hôm nay bỉ nhân chẳng làm nhục mệnh cá»§a nương tá»­! Mấy năm trước đây, bỉ nhân nghèo túng, phải Ä‘i ăn nhỠở đậu mà vẫn chẳng chịu bán đóa hoa ngá»c cá»§a nương tá»­ ban cho. Hôm nay, vì nương tá»­ mà bỉ nhân phải Ä‘em nó tặng lại ngưá»i khác. Ném vàng Ä‘i, bỉ nhân chẳng tiếc, song mất đóa hoa ngá»c thì bỉ nhân tiếc lắm. Nhá» tiểu nương vá» xin vá»›i nương tá»­ thưởng cho bỉ nhân má»™t đóa hoa khác, giống như thế!" Sau đó, Ãá»™ Tân thuật lại việc mình trao đóa hoa ngá»c cho Kế Phục, nhá» Ä‘em Ä‘i tặng Bối cÆ¡ để xin lá sá»› vàng. Thuật xong, Ãá»™ Tân móc túi lấy lá sá»› ra trao. Tì nữ nhận lá sá»›, cám Æ¡n Ãá»™ Tân rồi quay ngá»±a, phóng như bay.
Ba hôm sau, Ãá»™ Tân Ä‘ang ngồi trong nhà thì thấy Phó công tá»­ cưỡi ngá»±a bạch tá»›i thăm. Sau khi chào há»i, công tá»­ đưa biếu Ãá»™ Tân má»™t túi vàng lá»›n, gồm trăm lạng. Ãá»™ Tân nghiêm nét mặt, nói:"Sở dÄ© tiểu sinh giúp được lệnh tôn là vì lệnh muá»™i đã ban cho tiểu sinh má»™t ân huệ. Nếu chẳng vì ân huệ ấy thì dù công tá»­ có cho tiểu sinh vạn lạng vàng, tiểu sinh cÅ©ng chẳng thể Ä‘em danh tiết cá»§a mình ra mà đánh đổi được!" Công tá»­ cứ năn nỉ mãi để Ãá»™ Tân nhận cho. Ãá»™ Tân càng nghiêm sắc mặt, cương quyết chối từ. Công tá»­ ngượng quá, đành phải Ä‘em túi vàng lên ngá»±a mà cáo biệt. Trước khi vá», công tá»­ nói:"Ân nghÄ©a cá»§a cao hiá»n, gia đình bỉ nhân chưa trả xong đâu!" rồi vái chào Ãá»™ Tân, phóng ngá»±a Ä‘i.
Hôm sau, tì nữ lại cưỡi ngá»±a tá»›i. Vào nhà, tì nữ lấy ra má»™t túi minh châu gồm trăm hạt, đặt lên bàn, nói: "Nương tá»­ sai tiểu tì Ä‘em túi minh châu này tá»›i để Ä‘á»n Æ¡n tú tài. Tú tài nghÄ© trăm hạt minh châu này đã đủ để Ä‘á»n bù lại đóa hoa ngá»c chưa?" Ãá»™ Tân đáp:"Ãóa hoa ngá»c là đóa hoa ngá»c chứ chẳng phải là trăm hạt minh châu. Dù nương tá»­ có ban cho bỉ nhân trăm vạn lạng vàng thì bỉ nhân cÅ©ng chỉ trở thành má»™t phú nhân thôi chứ chẳng thể trở thành kẻ có cái diá»…m phúc được giữ đóa hoa ngá»c làm ká»· vật! Bỉ nhân cam phận nghèo chỉ vì muốn được làm kẻ có cái diá»…m phúc ấy. Nương tá»­ là ngưá»i thần, bỉ nhân đâu dám ước mÆ¡ chuyện phu thê mà chỉ muốn được giữ đóa hoa ngá»c làm ká»· vật thôi! Bây giá», tuy đã mất đóa hoa ngá»c nhưng lại báo được hồng ân cá»§a nương tá»­ thì bỉ nhân cÅ©ng chẳng tiếc. Thá»±c tình mà nói, nếu phải mất mạng để báo đáp được hồng ân cá»§a nương tá»­ thì bỉ nhân cÅ©ng chẳng tiếc, huống hồ là chỉ mất có đóa hoa ngá»c? Xin tiểu nương Ä‘em túi minh châu này vá» trình lại vá»›i nương tá»­ như thế cho!" Tì nữ cứ để túi minh châu trên bàn rồi chào từ biệt. Ãá»™ Tân gá»i giật lại, nói:"Xin tiểu nương làm Æ¡n Ä‘em túi minh châu này vỠđể cho tâm hồn bỉ nhân được thanh thản!" Bất đắc dÄ©, tì nữ phải Ä‘em túi minh châu lên ngá»±a, ra vá».
Ba hôm sau, Phó công tá»­ lại cưỡi ngá»±a tá»›i thăm, lần này có dắt theo má»™t đầu bếp giá»i. Ãá»™ Tân sai gia nhân bày tiệc. Công tá»­ nói:"Hôm nay bỉ nhân có dắt theo má»™t đầu bếp tá»›i để nấu nướng cho chúng ta say sưa má»™t bữa!" rồi sai đầu bếp xuống bếp làm tiệc vá»›i gia nhân nhà Ãá»™ Tân. Tiệc bày xong, Ãá»™ Tân má»i công tá»­ nhập tiệc. Ãá»™ Tân có má»™t vò rượu quý cá»§a ngưá»i bạn thân biếu đã từ lâu, song còn để dành, chưa mở. Hôm ấy, Ãá»™ Tân sai gia nhân khui vò rượu ra để cùng công tá»­ yến ẩm.
Hai ngưá»i yến ẩm, đàm luận, thân mật như anh em má»™t nhà. Công tá»­ uống rất hào, uống hết trăm chén mà vẫn chưa say, mặt chỉ hÆ¡i Ä‘á». Thấy rượu quá ngon, công tá»­ khen: "Thá»±c tình, bình sinh bỉ nhân chưa từng được uống thứ rượu nào ngon như thế này bao giá»!" Tiệc gần tan, đột nhiên công tá»­ nói:"Cao hiá»n là má»™t kẻ sÄ© trinh giá»›i. Huynh đệ bỉ nhân chẳng hiểu được cao hiá»n sá»›m hÆ¡n nên thẹn mình chẳng bằng giá»›i quần thoa. Gia nghiêm cảm cái công Æ¡n cá»§a cao hiá»n đã tận tình giúp đỡ, chẳng biết lấy chi báo đáp, nên hôm nay sai bỉ nhân tá»›i đây để đỠnghị vá»›i cao hiá»n má»™t chuyện!" Ãá»™ Tân vá»™i há»i: "Lệnh tôn muốn sai bảo tiểu sinh chuyện chi?" Công tá»­ đáp: "Gia nghiêm muốn Ä‘em gia muá»™i gả cho cao hiá»n làm chính thất song lại sợ cao hiá»n e ngại việc phối ngẫu giữa ngưá»i trần thế vá»›i ngưá»i u minh nên phải sai bỉ nhân tá»›i đây dò ý cao hiá»n trước!" Ãá»™ Tân sung sướng quá, lặng ngưá»i Ä‘i hồi lâu, chẳng nói được lá»i nào. Lát sau Ãá»™ Tân má»›i lên tiếng: "Nếu quả vậy thì dù tiểu sinh có phải chết ngay bây giá» tiểu sinh cÅ©ng đã mãn nguyện lắm rồi!" Công tá»­ cưá»i, nói: "Nếu vậy thì đêm mai, mồng chín tháng bảy, đúng lúc trăng má»c, là ngày lành giá» tốt, xin cao hiá»n chuẩn bị sẵn sàng cho!" Ãá»™ Tân há»i: "Tại sao lệnh tôn lại chá»n ngày giỠđó?" Ãáp: "Vì đó là ngày giá» mà xưa kia má»™t Ä‘iệt nữ cá»§a Thượng Ãế đã xuống trần gian, kết nghÄ©a phu thê vá»›i ngưá»i trần thế!" Ãáp xong, công tá»­ kêu đầu bếp sá»­a soạn yên cương, rồi xin cáo biệt.
Tối sau, Ãá»™ Tân sá»­a soạn đủ má»i nghi thức hôn lá»…. Ãúng vào lúc trăng má»c, quả nhiên có má»™t Ä‘oàn xe há»™ tống nữ lang tá»›i. Ãá»™ Tân bèn cùng nữ lang làm lá»… giao bái, thành thân.
Vá» nhà chồng, nữ lang hành xá»­ chẳng khác chi má»™t nàng dâu trần thế. Nữ lang rất hiá»n thục, ai thấy cÅ©ng phải kính yêu. Ba ngày sau, nữ lang ban thưởng tiá»n bạc cho tất cả má»i gia nhân lá»›n nhá» trong nhà, ai cÅ©ng có phần. Hôm sau nữa, nữ lang theo chồng tá»›i chào ngưá»i anh và chị dâu chồng, biếu toàn những phẩm vật quý giá. Vì mẹ chồng đã mất, nữ lang đối xá»­ vá»›i chị dâu chồng, kính cẩn lá»… độ như đối xá»­ vá»›i mẹ chồng vậy. Tuy chung sống vá»›i Ãá»™ Tân song tuyệt nhiên nữ lang chẳng sanh nở.
Ba năm sau. Má»™t hôm nữ lang khuyên Ãá»™ Tân nên lấy vợ lẽ để có con nối dõi tông đưá»ng. Ãá»™ Tân cương quyết từ chối. Nữ lang cÅ©ng đành thôi. Ba năm sau nữa, má»™t hôm nữ lang lại khuyên Ãá»™ Tân nên lấy vợ lẽ. Ãá»™ Tân lại từ chối. Nữ lang tá» vẻ buồn. Thấy thế, Ãá»™ Tân đành thuận lấy vợ lẽ để chiá»u lòng vợ cả. Nữ lang mừng lắm, bèn nhá» ngưá»i anh và chị dâu chồng để ý tìm kiếm vợ lẽ cho chồng.
Năm sau, Ãại Thành Ä‘i buôn ở Giang Hoài. Thấy má»™t ngưá»i rao bán má»™t tiểu cÆ¡, há» Cố, tên Bác SÄ©, tướng mạo đẹp đẽ, tính tình hiá»n thục, Ãại Thành liá»n bá» tiá»n ra mua, Ä‘em vá» cho em làm vợ lẽ. Nữ lang mừng lắm. Ãá»™ Tân cÅ©ng hòa hợp vá»›i Cố thị.
Năm sau nữa, vào dịp Tết nguyên đán, Ãá»™ Tân tá»›i phòng Cố thị ngồi nói chuyện. Cố thị Ä‘em há»™p nữ trang ra ngồi trước gương, chá»n vật cài tóc. Thấy Cố thị chá»n má»™t đóa hoa ngá»c, giống hệt đóa hoa mà nữ lang đã tặng mình ngày trước, Ãá»™ Tân lấy làm lạ, bèn bảo Cố thị đưa cho mình coi. Thấy đúng là vật cÅ© cá»§a nữ lang, Ãá»™ Tân vô cùng kinh ngạc, há»i:"Nàng lấy đóa hoa này ở đâu ra?" Cố thị đáp:"Nguyên đóa hoa này là cá»§a ái thiếp Bối cÆ¡ cá»§a quan tuần vÅ© Má»… công. Cách đây hÆ¡n ba năm, khi Bối cÆ¡ mất, tì nữ thân tín đánh cắp đóa hoa này Ä‘em ra chợ bán. Gia nghiêm thấy giá rẻ thì mua Ä‘em vá». Thiếp thấy đẹp thì thích, cứ đòi coi suốt ngày. Gia nghiêm thấy thế bèn cho hẳn thiếp vì gia nghiêm chỉ có má»™t mình thiếp là con. Ãt lâu sau, khi gia nghiêm mất, di mẫu thiếp Ä‘em thiếp vá» nuôi. Thấy đóa hoa quý, di mẫu thiếp thích lắm, muốn bán Ä‘i để lấy tiá»n tiêu. Thiếp uất ức nhảy xuống giếng tá»± tá»­ song chẳng chết. Lúc đó di mẫu thiếp má»›i chịu trả lại đóa hoa cho thiếp nên đóa hoa má»›i còn tá»›i ngày nay!" Ãá»™ Tân bèn Ä‘em đóa hoa vá» phòng nữ lang, thuật lại câu chuyện. Nghe xong, nữ lang nói:"Vật cÅ© lưu lạc đã mưá»i năm, nay lại hoàn cố chá»§, âu cÅ©ng là số mệnh!" Nói xong, nữ lang mở há»™p nữ trang, lấy ra má»™t đóa hoa ngá»c giống hệt như thế, nói:"Má»—i đóa hoa này đã phải xa vật phối ngẫu cá»§a nó lâu ngày, nay má»›i được Ä‘oàn tụ!" Rồi nữ lang cho gá»i Cố thị lên phòng, tặng luôn cả đóa hoa cá»§a mình cho Cố thị, tá»± tay cài cả hai đóa lên mái tóc cho Cố thị. Cố thị cảm tạ nữ lang mà lui. Cố thị xuống nhà, thì thầm há»i thăm gia nhân vá» lai lịch cá»§a nữ lang song ai cÅ©ng lắc đầu, chẳng ai dám nói Ä‘iá»u chi.
Tối ấy, Cố thị má»i Ãá»™ Tân ra chá»— vắng ngưá»i, nói: "Thiếp thấy nương tá»­ nhà ta là ngưá»i thần chứ chẳng phải là ngưá»i phàm trần!" Ãá»™ Tân há»i:"Sao nàng biết?" Cố thị đáp:"Vì thiếp thấy vẻ mặt cá»§a nương tá»­ có thần khí! Lúc nương tá»­ cài hai đóa hoa lên mái tóc cho thiếp, thiếp được đứng gần nương tá»­, thấy vẻ đẹp cá»§a nương tá»­ toát ra cả làn da. Ngưá»i phàm trần làm sao có được vẻ đẹp ấy?" Ãá»™ Tân chẳng nói chi, chỉ mỉm cưá»i. Cố thị lại nói:"Thiếp có cách thá»­ xem nương tá»­ có phải là ngưá»i thần hay không?" Ãá»™ Tân há»i:"Cách nào?" Cố thị đáp: "Thiếp nói vá»›i lang quân song xin lang quân chá»› thuật lại vá»›i nương tá»­!" Ãá»™ Tân gật đầu. Cố thị nói:"Nương tá»­ có tài thêu bít tất thá»±c khéo. Thiếp thích những đôi bít tất ấy lắm, song chẳng dám xin. Ãể khuya nay, thiếp thắp hương trong phòng riêng, cầu khấn nương tá»­ cho thiếp má»™t đôi. Nếu nương tá»­ là ngưá»i thần thì thế nào nương tá»­ cÅ©ng biết việc thiếp thắp hương cầu khấn, xin bít tất!" Ãá»™ Tân lại cưá»i, rồi vá» phòng nữ lang mà nghỉ.
Sáng sau, khi ngá»§ dậy, đột nhiên Ãá»™ Tân thấy nữ lang gá»i tì nữ vào phòng, đưa cho má»™t đôi bít tất má»›i thêu, nói:"Hãy Ä‘em tá»›i phòng Cố thị, nói rằng cá»§a ta cho!" Tì nữ vừa cầm đôi bít tất ra khá»i phòng thì Ãá»™ Tân phá lên cưá»i. Nữ lang há»i:"Tại sao lại cưá»i?" Ãá»™ Tân bèn thuật chuyện Cố thị nói vá»›i mình. Nghe xong, nữ lang cÅ©ng cưá»i, nói:"Con nhá» này thông minh lắm!" Từ đó, nữ lang lại càng thương mến Cố thị hÆ¡n. Tuy được nữ lang thương mến song lúc nào Cố thị cÅ©ng giữ má»±c cung kính. Sáng nào, Cố thị cÅ©ng tá»± tay nấu nước thÆ¡m bưng lên phòng để nữ lang gá»™i đầu.
Năm sau, Cố thị sanh đôi, được hai trai. Nữ lang chăm sóc hai hài nhi, coi như hai đứa con do chính mình sanh ra vậy. Ba vợ chồng chung sống trong cảnh tương đắc, đầm ấm, dưới cùng một mái nhà.
Năm mươi năm sau.
Vào dịp sinh nhật cá»§a Ãá»™ Tân, nữ lang ra lệnh cho gia nhân sá»­a soạn lá»… thượng thá» tám mươi cho Ãá»™ Tân. Trong buổi lá»…, ai cÅ©ng phải lấy làm lạ rằng nữ lang trông vẫn còn trẻ như má»™t thiếu nữ chưa xuất giá.
Cuối năm ấy, Ãá»™ Tân lâm trá»ng bệnh. Nữ lang cho gá»i thợ má»™c tá»›i nhà đóng má»™t cá»— quan tài rá»™ng gấp đôi cá»— quan tài bình thưá»ng.
Mấy hôm sau, Ãá»™ Tân mất. Nữ lang chẳng há» than khóc má»™t tiếng, chỉ ra lệnh cho gia nhân làm lá»… tẩm liệm. Rồi nữ lang cho gá»i đông đủ con cháu và gia nhân lên phòng quàn làm lá»… phát tang. Lá»… xong, nữ lang ra lệnh cho tất cả má»i ngưá»i dá»i khá»i phòng. Rồi nữ lang bước vào linh cữu, nằm xuống cạnh Ãá»™ Tân, nhắm mắt mà mất.
Lát sau, con cháu lén lên phòng quàn coi. Thấy nữ lang nằm cạnh Ãá»™ Tân mà mất, con cháu cùng kinh ngạc. Thế rồi toàn gia bèn làm lá»… phát tang chung cho cả Ãá»™ Tân và nữ lang, mai táng hai ngưá»i trong cùng má»™t linh cữu.
Tá»›i nay, dân chúng trong vùng vẫn gá»i ngôi má»™ chung cá»§a Ãá»™ Tân và nữ lang là Ãại Tài Trá»§ng, nghÄ©a là ngôi má»™ có quan tài lá»›n.
Tài sản của XuyVuu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
4vn lieu trai chi di, êîíäèöèîíåð, èíôîðìàòèêà, ïåðåâîäîâ, ïðàçäíèêîâ, liêu trai chí dị, lieu trai chi di 4vn, lieu trai chi duc, ðîññèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™