04-09-2008, 11:35 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 25
BÃm tóc đánh lừa
VỠđến nhà rồi, GoÄ‘ard vừa thay quần áo khô xong và ngồi trong phòng sách dưới ánh đèn thân máºt, là chà ng đâm ra nghÄ© ngợi và ngạc nhiên vá»›i nghi hoặc hoà i, chỉ có tiếng gầm quái gở vá»›i tiếng kêu khóc tuyệt vá»ng cá»§a Swanhild mà chà ng còn nhá»› cho chà ng tin rằng lúc nãy không phải là chuyện chiêm bao.
Cả thái độ cư xá» cá»§a chà ng cÅ©ng thấy không thể hiểu được. Äáng lẽ chà ng bảo ngay cho Oliver biết và bắt buá»™c hai ngưá»i đà n bà đem việc giữ kÃn ra nói vá»›i chà ng má»›i phải chứ? Äáng lẽ chà ng có trăm ngà n Ä‘iá»u là m mà chà ng đã bá» qua.
Äến lúc chà ng bình tÄ©nh dẹp được sá»± bối rối suy xét, nháºn ra rằng thái độ cá»§a chà ng như thế là phải. Swanhild và Luna không việc gì, hai ngưá»i hứa vá»›i chà ng sẽ không là m lại việc kia má»™t mình nữa, váºy thì chà ng phải yên lòng mà tin lá»i hai ngưá»i.
Chà ng lại nghÄ©: ở trần gian nà y liệu có giống nà o đã rú lên được những tiếng mà chà ng nghe thấy chăng? Những truyá»n ngôn cÅ© lại hiện đến trà chà ng: nà o ông tổ truyá»n kiếp, nà o giống váºt ná»a ngưá»i ná»a thú cách Ãt lâu lại thác sinh trong dòng há» nhà Hammond và bị nhốt và o căn phòng kÃn, nà o những ngưá»i chết, sống lại, thà nh những giống trùng hút máu ngưá»i… ChÃnh miss Bartendale cÅ©ng nói đến má»™t sá»± thá»±c đáng ghê sợ không xa những chuyện phao đồn kia lắm. Còn vá» việc vong hồn hiển hiện thì chà ng là ngưá»i rất thiết thá»±c, không há» tin.
Má»™t Ä‘iá»u khiến chà ng để tâm là Luna vá»›i con quái váºt Ä‘á»u ra khá»i phòng trong cái thì giá» chà ng phải qua cái ngạch nước thông dưới trưá»ng. Con quái váºt biến Ä‘i hay sao? Cái tiếng “xuất ngoại tinh chất†lướt đến ý nghÄ© chà ng. Miss Bartendale liệu có phải dùng đến cách nà y để là m xuất hiện váºt hư ảo chăng? Chà ng không nghe tiếng Luna trong lúc có tiếng rú: hay lúc ấy nà ng đã ra ngoà i phòng rồi?
Sau nữa, chà ng lại không biết thế nà o mà đoán vá» cái câu Swanhild reo lên: “GÃa anh đến sá»›m được 10 phút nhỉ!†Mà Luna cÅ©ng đồng ý mong má»i nà y.
Bấy nhiêu Ä‘iá»u có vẻ trái ngược nhau. Nhưng rút lại chỉ có Ä‘iá»u sau nà y, chà ng thấy quan hệ hÆ¡n cả: hai ngưá»i đà n bà liệu có được vô sá»± trong lâu đà i Dannow không? Má»™t sá»± nhầm lẫn cá»§a miss Bartendale hay bất cứ má»™t sá»± rá»§i ro nà o cÅ©ng vẫn có thể xảy ra được.
GoÄ‘ard gá»i Ä‘iện cho Oliver xin lá»—i đã là m phiá»n chà ng và há»i chà ng vá» những công việc ngà y hôm sau. Trong lúc nói chuyện, GoÄ‘ard cho len và o câu há»i mà chà ng vẫn băn khoăn nghÄ© ngợi mãi, thì Oliver cho chà ng biết rằng Swanhild vá»›i Luna mệt nhoà i vì cả má»™t ngà y là m việc vất vả. Sau bữa cÆ¡m tối, trong chà ng ngồi nói chuyện vá»›i bà Yorke, thì em gái chà ng rá»§ Luna và o nhà kho, rồi lúc trở ra thì nà ng mặt mà y xanh như sắp ngất.
GoÄ‘ard không lấy là m lạ. Ngưá»i thiếu nữ bị khuynh động dữ dá»™i và sá»± hoảng loạn cá»§a nà ng đủ để cho chà ng hiểu cái lẽ quyên sinh cá»§a những ngưá»i đã trông thấy con quái váºt. Nhưng đã thế, thì sao nà ng lại tiếc ra rằng GoÄ‘ard không được gặp thấy nó? Dù sao, trong và i ba hôm nữa chà ng sẽ biết rõ. Và i ba hôm nữa! Từ nay tá»›i đó biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra được! Cả cái tiếng mà miss Bartendale nhắc đến cÅ©ng khiến chà ng nghÄ© ngợi hoà i: có phải nà ng tưởng đến cái tiếng thiếu mất ở đầu câu thứ ba trong bà i hát chăng ?
GoÄ‘ard định tâm tìm trong tá»± Ä‘iển tất cả các tiếng sáu chữ bắt đầu bằng chữ C, G, O, Q và chữ cuối cùng là L hay là Z. chà ng chắc hẳn sẽ không buồn ngá»§ được và tức khắc khởi công tìm. Nhưng chà ng là má»™t gã trai trẻ, ngưá»i khá»e mạnh, không phải lo lắng vá» phần Swanhild lắm nữa, mà má»™t quyển tá»± Ä‘iển thì không còn gì là m đỠđẫn ngưá»i hÆ¡n. Dần dần, đầu chà ng gục lên táºp sách dầy. Chá» mãi đến sáng ngà y, nghe thấy con chó cà o mãi cá»a phòng sách, chà ng má»›i thức dáºy.
Trống ngá»±c Ä‘áºp rõ, chà ng tức khắc gá»i Ä‘iện thoại đến lâu đà i Dannow. Tiếng nói bình tÄ©nh rõ rà ng cá»§a Oliver cho chà ng biết không có gì đáng ngại hết, duy có Swanhild là thấy bối rối má»™t cách lạ lùng. Bốn ngưá»i ở đằng ấy Ä‘ang lại khởi công lục lá»i các bản cảo cÅ© và chà ng rá»§ GoÄ‘ard đến giúp má»™t taỵ Nhưng GoÄ‘ard chối từ, chà ng muốn soát lại má»™t và i Ä‘iá»u trước khi Ä‘em những Ä‘iá»u chà ng dò tìm được cho má»i ngưá»i biết.
ÄÆ°á»£c những tin vững tâm kia, sau lúc tắm gá»™i và ăn Ä‘iểm tâm rồi, chà ng thấy khoan khoái, phấn khởi: chà ng không áy náy như trước nữa,. Miss Bartendale mà bình tÄ©nh được đến thế trong căn phòng kÃn cả trong lúc cầm cái bà n tay ướp kho, tất hẳn là vì nà ng có thể trấn áp được những tà lá»±c hung ác đó. Nhưng cứ phải ngồi mà chỠđợi những Ä‘iá»u ngưá»i ta sẽ nói cho chà ng biết thì không thể giải thÃch lấy má»™t mình.
Qúa trưa, gặp má»™t Ä‘oạn khó khăn khá lá»›n bắt chà ng ngừng lại., GoÄ‘ard Ä‘i dạo bên ngoà i má»™t lát và gặp Swanhikd cÅ©ng muốn hưởng má»™t lúc trá»i quang. Nà ng giáºt mình khi chà ng tiến gần lại. Swanhild gượng gạo há»i:
- Hullo(#1) , Gođard!
Giá»ng đổi khác cá»§a nà ng nháºn thấy cÅ©ng dá»… dù ở trong tiếng chà o vồn vã. Trông nà ng như già đi, nhá»c nhằn hết cả hÆ¡i sức.
- á»’, Swanhild! Rõ may mắn chưa! Anh chắc hai ta cùng muốn chuyện trò vá»›i nhau má»™t lúc trước khi gặp mặt bá»n kia.
- Em… ấy, … À anh… anh tưởng…
Nà ng liếc mắt, không dám nhìn thẳng chà ng:
- Em nghÄ© rằng ta tránh gặp nhau trong Ãt lâu thì hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c, cái đó anh xin tùy em. Có lẽ như thế tốt hÆ¡n thá»±c.
- Anh Gođard! (Nà ng vừa nói vừa âu yếm cầm lấy tay chà ng). Anh bao giỠcũng hiểu lòng em!
Không có gì khác thưá»ng trong vẻ ngưá»i cá»§a nà ng, duy chỉ thấy đôi mắt quầng thâm, trong đó lá»™ ra má»™t sá»± thất vá»ng ghê gá»›m. Song má»›i từ hôm trước đến hôm nay mà nà ng già hẳn Ä‘i đến mưá»i năm trá»i!
Chà ng xót thương bảo nà ng:
- Em ạ, anh hiểu em là vì anh yêu em. Nhưng anh chắc rằng cái Ä‘iá»u miss Bartendale, giữ kÃn là má»™t sá»± nguy hiểm.
- Không bao giá» xảy ra việc gì được, nếu Oliver cứ giữ đúng lá»i hứa tránh xa khu rừng và căn phòng kÃn.
- Nhưng cứ cấm Ä‘oán như thế suốt Ä‘á»i được sao!
- Äà ng thế. Dẫu sao Luna vá»›i em đợi và i ba hôm nữa đã, còn thì nhất định không nói má»™t Ä‘iá»u gì cho anh ấy biết vá»™i. Vá» phần anh, anh cÅ©ng đừng nói gì hết nhé!
- ÄÆ°á»£c, anh nghe rồi. Nhưng em cÅ©ng nên biết anh áy náy đến chừng nà o!
Nà ng ngượng ngùng nhìn bạn:
- GoÄ‘ard Æ¡i, vá» việc nhân duyên cá»§a đôi ta em muốn nói cho anh biết trước Ä‘iá»u nà y: nếu có ai bị buá»™c và o tá»™i ám sát cô Kate, nếu Oliver vá»›i em phải nói rõ sá»± thá»±c, thì…
Nà ng ngưng bặt, Ä‘uối nhược quá, đôi mắt chứa đầy vẻ kinh hoảng. Chà ng tái hẳn ngưá»i Ä‘i, đón há»i:
- Thì em trả lại lá»i giao ước cho anh sao? Thế ra cá»› sá»± kia ghê gá»›m đến thế kia ư?
- Vâng ghê tởm hết sức! Các báo sẽ gây thà nh một vụ vỡ lở nhục nhã vô cùng!
- Thôi, em đừng nói nữa. Vá» phần em, anh không muốn em sẽ phải theo má»™t cuá»™c sum vầy vá»™i vã, nhưng nếu tình thế bắt buá»™c thì anh sẽ xin má»™t phép giá thú đặc biệt. Anh muốn có quyá»n được công nhiên chia sẻ ná»—i lo buồn vá»›i em: anh lại cho rằng Luna mà bá» Oliver giữa đưá»ng thì thá»±c là hèn lắm.
Swanhild ngá»ng phắt đầu lên:
- GoÄ‘ard, em cấm anh không được nói thế đấy! Hai ngưá»i ấy không thể còn mong gì vá»›i nhau được nữa.
- Sao váºy? Äôi bên vẫn mến nhau kia mà …
- Từ đêm vừa rồi thì tình thế đổi khác hẳn.
Chà ng khẽ nói:
- Trừ có em với anh.
Hai ngưá»i đã bỠđưá»ng rá»™ng Ä‘i tá»›i má»™t chá»— có bóng cây tá» Swanhild gieo ngưá»i ngồi lên má»™t thân cây để úp mặt và o hai bà n taỵ GoÄ‘ard đến ngồi bên cạnh nà ng. Má»™t lúc lâu, nhá» có sá»± âu yếm thầm lặng kia phấn khởi lòng, nà ng má»›i nói:
- Giá em mà có thể nói được hết má»i Ä‘iá»u vá»›i anh thì cÅ©ng cam.
- Thôi, không nhắc đến chuyện đó nữa. Anh đố em biết em đã tìm được gì rồi nà o.
Nà ng khẽ reo lên:
- Láºp cảo cá»§a Culpeper!
Chà ng lắc đầu:
- Phải, nhưng ta không nên mừng vá»™i. Bản thuáºt lại việc cụ Pháp sư khai ngôi má»™ cổ vá»›i các việc do đó mà xảy ra, nhưng bản ấy không cho thấy má»™t tia sáng nà o vá» con quái váºt cả.
- Thế thì Luna nói đúng đấy. Äi, ta vá» nói chuyện nà y cho chị ấy biết Ä‘i!
- Thì anh đến cÅ©ng để nói việc ấy. Nhưng anh chỉ sợ rằng chúng ta lại bị những “bÃm tóc và ng ánh†kia đánh lừa thôi.
Chú thÃch:
(1-) Hullo: Tiếng chà o há»i thân máºt lúc gặp nhau.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:28 AM .
06-09-2008, 12:24 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 26
Äầu nối các manh mối: 1520 _ 1651
Và o tá»›i gian Holbein, trong đó Oliver, bà Yorke vá»›i cô cháu gái cá»§a bà đang nói chuyện, việc thứ nhất cá»§a GoÄ‘ard là đưa mắt nhìn bức chân dung cá»§a Warlock treo trên tưá»ng.
Luna vẫn giữ thái độ thưá»ng ngà y; dịu dà ng và vô tư lá»±. Tuy thế, chà ng cÅ©ng nháºn thấy má»™t vết nhăn sâu vừa xuất hiện ăn ngang trên vùng trán nà ng.
Oliver bảo chà ng:
- Buổi sáng nay chúng tôi không tìm được cái gì đáng để ý cả, Swan chắc cũng chẳng nói chuyện cho anh biết rồi.
Gođard:
- Tôi thì may mắn hÆ¡n đôi chút. Tôi đã dò được má»™t bà i thuáºt sá»± dà i (chà ng ngoảnh nói vá»›i Luna) mà có lẽ cô thấy có ẩn má»™t nghÄ©a kÃn: đó là bà i kể thuáºt lại việc cụ Magnus khai ngôi má»™.
Ồ! Thế à ?
Bà Yorke với Oliver đồng thanh kêu lên, trong khi đôi mắt của miss Bartendale lóng lánh sáng. Nà ng nói:
- Hay lắm đó. Ông Ä‘em táºp cảo tá»›i đó phải không?
- Tôi đã chắp, dán từng Ä‘oạn ở nguyên bản lên má»™t tá» giấy bóng, nhưng khó Ä‘á»c lắm. Vì thế tôi má»›i biên thà nh má»™t bản tóm tắt để Ä‘á»c cho cô nghe. Rồi sau cô dò xét ở nguyên bản cÅ©ng được.
Oliver cố gắng hết sức, đem kéo ghế quây quần lấy chung quanh chà ng. Gođard nói:
- Culpeper thoạt tiên trình bà y cái việc nó đã khiến ông ta để công tra xét. Hình như nhà quý phái ở Dannow, là Sir Gilbert Hammond, má»™t đêm kia đã cùng ngưá»i con trai nhá» tuổi nhất, Ä‘i từ Dannow hạ thôn trở vá» nhà . Nhưng chỉ có má»™t trong hai con ngá»±a trở vá» lâu đà i cổ và bị cà o xéo rất kinh khá»§ng, mà trên lưng không có ngưá»i cưỡi. Tức thì ngưá»i ta chia các ngả Ä‘i tìm và thấy trong khu rừng cáºu Hammond, má»™t cáºu con trai mưá»i ba tuổi nằm chết và bị ăn mất nhiá»u chá»— ở mình. Thi thể Sir Gilbert Hammond vá»›i xác con ngá»±a thì nằm ở đưá»ng cái, ngay chá»— núi Beacon thoải xuống. Theo các Ä‘iá»u nháºn thấy thì biết rằng ngưá»i ngá»±a Ä‘á»u bị hại vì chống nhau vá»›i con quái váºt, vì cạnh sưá»n con ngá»±a bị cà o nát. Ông Culpeper má»›i đến Dannow xem vì có lá»i má»i cá»§a bạn ông là Reginald, con trưởng cụ Gilbert; Reginald hồi ấy có tư tưởng bảo hoà ng nên phải ẩn má»™t nÆ¡i, không dám ra mặt. Äây, tôi Ä‘á»c cho mấy ngưá»i nghe những Ä‘oạn rút ở má»™t “bức thư cá»§a Nicholas Culpeper, viết ở nhà hà ng Sư Tá» Ä‘á», Spitafield Lenden, gá»i cho ông Reginald Hammond, không rõ địa chỉ, ngà y tháng mưá»i hai năm 1651. dòng đầu thư bị cụt mất, đây tôi Ä‘á»c những hà ng tiếp theo:
“… câu chuyện ngưá»i ta kể lại rằng há» Hammond là má»™t dòng giống trùng hút máu. Và nếu má»™t ngưá»i trong chi há» chết non thì thuở sinh thá»i y đã đúng tuần cữ, hút được máu ngưá»i sống nhiá»u chừng nà o là y có thể sống mãi trong má»™ được lâu chừng nấy. Äó là những lá»i má»i ngưá»i kể lại ngụ ý chỉ đại huynh cá»§a ngà i là ông Oliver,(#1) bá» mình trong tráºn Wecester và an táng ở đấy hai tháng vá» trước.
“Tôi khởi cuá»™c Ä‘iá»u tra và o hồi trăng tròn, xét rằng như thế hợp Ãch cho công việc. Tôi chá»§ tâm ghi lấy đúng những ngà y nà o giá» nà o con quái váºt xuất hiện từ xưa đến ngà y nay, để có thể nhá» phương pháp thần bà cá»§a khoa chiêm tinh mà tìm ra được má»™t phép linh nghiệm ngõ hầu Ä‘á»i gìn giữ được ngà i, hỡi Reginald quý hữu, rồi những ngà i chá»§ nhân sau nà y cá»§a đất Dannow khá»i gặp những tà ma, vong linh, hiện hồn, yêu tinh quá»· quái và các linh hồn khácâ€
Gođard phải ngừng lại để thở. Chà ng giảng giải:
- Äến chá»— nà y có má»™t khoảng lá»›n bị rách mất. Mà cái Ä‘oạn mở đầu vừa rồi tôi cÅ©ng không được rõ nghÄ©a lắm.
Luna…
- Rõ đấy chứ. Culpeper là má»™t nhà chiêm tinh há»c có tiếng, ông trông ở khoa há»c ấy để định rõ được căn nguyên con quái váºt, cÅ©ng như tôi vẫn nhỠđến khoa khảo cổ há»c và thôi miên há»c ấy mà . Ông Ä‘á»c tiếp Ä‘i.
- Từ đoạn nà y, tôi chép thà nh lối văn mới cho tiện.
“Tôi đã Ä‘iá»u tra các trưá»ng hợp khi cụ tổ ba Ä‘á»i nhà ông gặp thầy con quái váºt. Theo những cảo cÅ© nhà ông thì cụ gặp nó ngà y mưá»i tháng Mưá»i Má»™t năm 1556. Ông cụ thân sinh ra cụ đã gặp nó từ ngà y tám tháng hai năm 1526, còn giá» nà o thì không thấy nói đến, ở lần trước cÅ©ng như lần sau. Sau khi được nghe má»™t câu cá»§a thân mẫu ông nói cho biết má»i Ä‘iá»u, tôi Ä‘i há»i các ngưá»i lân cáºn nhà ông ở Dannow, ở Danny và ở Newtimber và sau cùng tôi biết rằng ở Steying vẫn còn sống má»™t ngưá»i tên là Jos Blount, lão khoe rằng ngà y còn trẻ đã quen thân vá»›i John Slinfold là con đồng cá»§a Magnus Pháp sá»± Ngưá»i tên là Blount nà y, là m nghá» thầy lang, vẫn nhất định không bao giá» chịu nói gì vá» những Ä‘iá»u Slinfold đã kể lại vá»›i lão. Nhưng tôi cÅ©ng cứ đến Steying tìm lão và được Mr. Willian Blount, má»™t ngưá»i đà n ông trạc tuổi tôi, đón tiếp nhã nhặn, Willian Blount cÅ©ng là m nghá» thầy lang.
Willian dẫn tôi đến nhà cụ tổ ba Ä‘á»i cá»§a ông ta, má»™t cụ già sá»m, bé choắt, nhưng đôi mắt còn giữ được vẻ tinh anh trẻ trung lạ thưá»ng. Ngưá»i cháu nói tên tôi vá»›i cái mục Ä‘Ãch tôi đến thăm cho ông cụ biết, rồi ra.
- ChÃnh phải đó, ông Culpeper ạ (đó là lá»i ông cụ Jos Blount bảo tôi) chÃnh tôi đã há»c táºp ở nhà ông John Slinfold trước đây chÃn mươi năm rồi đó. Äến lá»… Dâng (mồng hai tháng Hai) sang năm tôi sẽ đúng má»™t trăm linh chÃn tuổi, con trai tôi thì lại chết già từ ngà y lá»… Saint Martin rồi.
Tôi nói:
- Cụ Blount ạ, tôi chỉ sợ là m phiá»n vô Ãch. Vì cái việc tôi muốn biết đây đã lâu quá mất rồi.
- Không, ông đừng tưởng thế. Äá»i ngưá»i như má»™t vở kÃch khéo đóng mà ngưá»i ta chỉ nhá»› có Ä‘oạn mở đầu vá»›i lúc hạ mà n thôi. Äến nay lão vẫn nhá»› được cái mùi kẹo ngáºm vá»›i bánh bá»™t hạnh nhân hồi còn bé váºy mà lão ăn những gì hôm qua lão đã quên mất rồi! Lão có thể kể lại cho ông nghe đúng từng lá»i mà ông Slinfold đã nói vá»›i lão năm 1559. Hồi ấy Slinfold bắt được lão Ä‘ang Ä‘á»c trá»™m má»™t cuốn sách Ảo thuáºt, ông ấy nổi giáºn và cấm lão không được Ä‘á»c nữa. Ông ấy bảo lão thế nà y… “Từ bảo thạch trà ng sinh ngưá»i ta bị lôi kéo dần đến tà thuáºt, tôi có thể lấy ngay cái gương mẫu cá»§a ông cố chá»§ tôi là Sir Magnus Hammond kể cho anh coi. Sir Magnus là má»™t vị quý tá»™c can đảm và đức hạnh đã là m danh dá»± cho nước Anh và xứ Sussex; váºy mà tên cá»§a ngưá»i chỉ vì những sá»± dại dá»™t cá»§a ngưá»i mà thà nh nguyên do bao nhiêu khá»§ng khiếp cho con cháu vá» sauâ€. Lão năn nỉ ông Slinfold kể chuyện cho lão nghe. Ông ta kể:
“Sir Magnus không chè rượu, không bao giá» nhìn má»™t ngưá»i đà n bà nà o khác ngoà i vợ mình, ngà i coi rẻ vinh hoa, phú quÃ. Là m tướng có ra tráºn, ngà i chiến đấu oanh liệt ở Beswerth. Vua Harry Richmond ý rất muốn vá»›i ngà i thá»§ chứa trong triá»u nhưng Sir Magnus ưa sống ở Dannow hÆ¡n và chuyên tâm Ä‘á»c sách khảo cứu.
“Hồi ấy tôi mồ côi, nên Sir Magnus Ä‘em tôi vá» nuôi nấng, rồi trong bao năm trá»i tôi là m con đồng Ä‘á»c những trang triệu hung cát trong thiên lý kinh cho ngà i. Ban đầu, công việc cá»§a ngà i thá»±c vô hại: ngà i chỉ tìm đá luyện trưá»ng sinh cho vua Harry thôi, riêng phần ngà i, ngà i mong tìm được trưá»ng sinh dược tá»u. Suốt năm suốt tháng ngà i sống giữa những dược cao, bình cất, những gà nuôi bằng rắn độc và cho uống dấm, vá»›i bao nhiêu cái dị kỳ. Khi tôi không ở vá»›i ngà i nữa thì hình như ngà i Ä‘ang chuyên há»c hắc thuáºt và cúng tế ma quá»· cÅ©ng như giáo chá»§ Retz bên Pháp, nhưng ta không có gì là m bằng. Tôi biết là biết những việc ngà i là m trong má»™ các đạo sÄ© Chá»§ tế ngà y xưa kia!
“Theo lá»i đồn từ xưa, trong mồ nà y có má»™t kho cá»§alá»›n, kẻ thì bảo là có Bò Và ng cá»§a Aaron, kẻ thì bảo là những bình tế lá»… cá»§a các Äao sÄ©. Khi Sir Magnus gá»i tôi, đến bà n việc ngà i muốn khai mồ thì tôi có nhắc ngà i nhá»› rằng con quá»· giữ ở trong mồ xưa nay vẫn không để ai phạm được tá»›i. Nhưng Sir Magnus liá»n cưá»i mà bảo tôi rằng: “- Nà y Jack, ta tìm được bao nhiêu và ng ở trong đó Ä‘á»u cho mi hết để Ä‘á»n công mị Phần ta, ta chỉ tìm cái bảo bối vá»›i câu bùa để khiến những tâm linh hiện lên hay biến Ä‘i theo ý muốn cá»§a ta thôiâ€. Rồi hai mắt lóng lánh lên, ngà i lại nói: “Thế nà o ta cÅ©ng thà nh công Jack ạ, mà ta sẽ dùng những quá»· thần ấy má»™t cách khôn ngoan hÆ¡n thầy Faust nữa(#2) kia! Ta sẽ sai khiến há» lấy dâng ta luyện thạch bảo bối và thuốc trưá»ng sinh. Äến lúc ấy thì không má»™t vị đế vương nà o là không sẵn lòng Ä‘em hết cá»§a cải để đổi lấy phép bất tá». Mà ta thì sẽ là m hoà ng đế cả thế giá»›i. Rồi biết đâu đấy, độ và i ba thế ká»· nữa, đến năm 1800 chẳng hạn hay sang năm 1900, những sứ thần các nước chư hầu có lẽ sẽ đến bái chúc ta trong những căn phòng hèn hạ Ở lâu đà i Dannow nà y. Thế rồi há» ban tước lá»™c không biết bao nhiêu mÃ
GoÄ‘ard ngừng lại lần nữa và bao nhiêu con mắt Ä‘á»u bất giác nhìn vá» bức chân dung cá»§a Magnus. Oliver tấm tắc nói:
- Sống muôn Ä‘á»i… Là m chúa tể Trái Äất! Có quyá»n kiểm sát thế gian và quá»· thần! á»’! Chỉ vì lòng ham muốn đáng sợ kia xúi giục ông cụ khai tìm trong ngôi má»™!
Luna gắt đáp:
- Phải! Thế rồi ông cụ phải đến nước van xin háºu thế cầu nguyện cho linh hồn mình. Ông Ä‘á»c nữa Ä‘i, ông Corvert.
- “Nhưng dám bẩm cụ lá»›n (tôi dịu lá»i thưa vá»›i Sir Magnus thế) là m thế nà o mà cụ lá»›n lại biết rằng câu thần chú ấy giấu ở trong Thunder's Barrow? ÄÆ°á»£c, để ta giảng giải cho mi biết. Nhá» có cuá»™c Ä‘á»i hãm mình trong kham khổ, cụ Ẩn tu, cụ tổ nhà ta, đã luyện được phép giam giữ con quái váºt trong mồ. Vì thế, từ ngà y cụ mất, con quái váºt không còn quấy nhiá»…u dòng há» nhà ta nữa. Má»™t linh váºt lâu Ä‘á»i như nó và cái quyá»n hư nó thì là m cách nà o mà xÃch lại được nếu không nhá» có phép yểm thế cá»§a Salomon là đấng đã cai quản được các thần linh vá» bên chÃnh cÅ©ng như bên tà ? Vì thế ta má»›i muốn tìm trong má»™ những dấu hiệu và cái câu thần chú giữ ở đó.
- Nhưng lỡ đánh xổng con quái váºt thì sao?
- Không sợ, vì ta sẽ không thay đổi động chạm đến váºt gì trong đó. Ta chỉ vẽ lấy má»™t bức há»a rất cẩn tháºn để Ä‘em vá» nhà bình tÄ©nh dò xét thôi.
- Tôi chưa chịu ngay, há»i thêm nữa.
- Bẩm, trước kia ngưá»i ta cÅ©ng đã tìm tòi trong mồ nhiá»u lần rồi. Con quá»· kia không để ngưá»i ta thấy có gì trong ấy hết.
- Sir Magnus cưá»i:
- Ta có những thứ bảo vệ giá»i hÆ¡n các tiá»n bối cá»§a ta: ta sẽ mang theo má»™t bà n tay danh vá»ng.
- Thế ra là tà thuáºt rồi sao?
- Jack! Ta là chá»§ nhân, ta sẽ chịu trách nhiệm vá» má»i sá»±.
“Äến đêm, Sir Magnus đến chá»— cá»™t hà nh hình dá»±ng ở trên núi ngưá»i khổng lồ và cắt má»™t bà n tay cá»§a Will Stredwick là ngưá»i bị xá» giảo ba hôm trước vì tá»™i giết ngưá»i…â€
Gođard nói:
- Äoạn nà y ngừng lại chá»— nà y, còn Ä‘oạn sau bắt đầu ở giữa câu:
“… và ở đầu những ngón tay thầy trò chúng tôi gắn những mồi nến là m bằng mỡ nấu ở cái xác cá»§a Will. Xong đâu đấy, thầy trò chúng tôi đến Thunder's Barrow đêm đầu tháng Hai, mang theo cái bà n tay, má»™t cái xẻng và má»™t cái cuốc. Ông chá»§ tôi nháºn lấy việc xách đèn và vác má»™t bao lá»›n đầy những đất đã là m phép lấy ở nghÄ©a trang. Má»—i ngưá»i Ä‘eo má»™t vòng kết bằng cá» hái ngà y lá»… Saint Jean để ma quá»· sợ, vá»›i những nhánh tá»i giắt ở thắt lưng. Con chó săn lá»›n cá»§a Sir Magnus cÅ©ng Ä‘i theo. Tá»›i má»™, thầy trò chúng tôi rải đất thà nh ra má»™t bên rồi Sir Magnus lấy túi gươm vạch xuống đó má»™t hình sao ngÅ© giác. Ngà i bảo tôi rằng đứng trong những vạch ấy thì ta không lo tai nạn gì. Nhổ báºt được mấy thân cây thì thấy đến má»™t lần đá phấn, rồi đến má»™t phiến đá lát. Ngà i không thấy trên mặt đá có ấn hiệu cá»§a Salomon nên lại để và o nguyên chá»— rồi lại đà o thêm. Giữa lúc đó, những mồi nến cháy gắn trên bà n tay danh vá»ng tất cả, là m thầy trò chúng tôi phải ngừng taỵ Hai ngưá»i đến gần sáng má»›i trở vá» nhà để nghỉ ngÆ¡i và đúc những mồi nến khác.
“Äêm thứ ba, gió thổi mạnh. Thá»i tiết đóng giá và trên trá»i lấp lánh đầy sao. Phải đà o má»™t lá»— há»m ở trong vạch huyệt để cho ngá»n lá»a khá»i bị tắt. Và o khoảng ná»a đêm hai thầy trò chúng tôi đà o thấy má»™t hình tượng lá»›n mà thoạt trông tưởng ngay là Bò Và ng…â€.
Oliver vỗ tay nói:
- Ồ! Miss Bartendale! Cô thực đã đoán được hết tất cả!
Bà Yorke bảo:
- Ông Covert, ông Ä‘á»c nốt Ä‘i. Cái nhà ông cụ ngưá»i cổ kia, cÅ©ng lạ lùng lắm đó.
Chú thÃch:
(1-) Oliver: Trùng tên vá»›i Oliver, anh Swanhild bây giá»
(2-) Thầy Faust: Má»™t nhân váºt kỳ dị, ngưá»i Äức, bán linh hồn cho quá»· Mephisteles để đổi lấy phú quà và hạnh phúc, kể cho Jack Slinfold, vị thá»§ tướng bất tá» cá»§a đức Magnus Hammond, hoà ng đế bất tá» cá»§a Trái đất, cá»§a Cuá»™c Ä‘á»i và Thá»i Gian vÄ©nh viá»…n.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:28 AM .
06-09-2008, 12:28 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 27
Äầu nối cá»§a những manh mối: 1651 _ 19…
“Rồi sau thầy trò chúng tôi đà o thấy một mặt ván, Sir Magnus thấy không có dấu hiệu gì trên đó mới sai tôi bẩy ván lên. Tôi kinh sợ lắm nhưng Sir Magnus nói cho tôi vững tâm rằng không việc gì mà sợ, vì con chó không tỠvẻ gì là lo sợ cả.
“Ngà i tìm má»™t khe ván ghép, lách mÅ©i cuốc và o đó rồi hết sức ấn xuống. Äể có rá»™ng chá»—, ngà i bảo tôi lên khá»i huyệt. Mấy mồi lá»a nến được kÃn gió nên cháy thẳng ngá»n, trong khi ấy gió bao vây quấn lấy ngưá»i tôi dồn lăn những tiếng cà nh gẫy và bụi cây xà o xạc. Sau cùng Sir Magnus náºy lên được má»™t tấm ván. Má»™t hÆ¡i gió tù hãm hôi thối ở dưới hố xông ùa lên khiến tôi quay đầu Ä‘i và là m tắt những mồi nến.
“Tôi mê mẩn tâm thần đi mất một lát. Bỗng nhiên tiếng hét lên của Sir Magnus là m tôi tỉnh lại:
- Nó đến đấy! Nó đến đấy! Cút ngay, Satan nhân danh Cha và Con Thánh Thần! Phải coi cừng đấy, Jack! Äứng và o chá»— đất thánh kia, mau!
“Tiếng thét lá»›n cá»§a ngà i đưa từ dưới huyệt lên, the thé chẳng kém gì tiếng kêu cá»§a đà n bà . Con chó bắt đầu rá»n rÃt. Thốt nhiên thoát ra má»™t thứ tiếng kêu không phải là cưá»i, không phải là khóc, không phải tiếng ngưá»i, không phải là thú, hay tiếng quá»· quái mà là có đủ thứ các thứ tiếng kia. Thoắt má»™t bước, tôi nhảy và o giữa chá»— đất phép, nắm lấy quai đèn và đứng lặng ở đó, mấy nhánh tá»i lăm lẳm trong taỵ Tiếng gầm quái gở kia vẫn từ dưới huyệt đưa lên, lẫn vá»›i tiếng con chó cứ rÃt. Rồi tôi thấy Sir Magnus lên khá»i huyệt trước má»™t tia sáng cá»§a ngá»n đèn., ngà i quay mình lại vung cái gáºy lá»›n cứ nhè nhè phÃa sau mà phang. Ngà i đứng được má»™t lúc thì quỵ xuống, ngã gục trên đám đất thánh, ngay bên cạnh tôi, tôi lại vạch má»™t hình ngÅ© giác nữa quanh hai thầy trò tôi; trong khi ấy thì ngà i thở cho lại sức. Rồi hai thầy trò má»—i ngưá»i ngồi cạnh má»™t phÃa đèn, ánh sáng chiếu lên hai bá»™ mặt kỳ dị và kinh khiếp. Sir Magnus thì nước mắt tầm tã, quần áo rách mướp, máu me nhá»… nhại, bà n tay vá»›i cánh tay đầy những vết thương. Ngà i hầm hầm lẩm bẩm nói:
- Nó chạy mất rồi! Ta không biết nó hình thù thế nà o, cÅ©ng không biết nó đến như thế nà o. Chỉ thấy như sá»± gì tiến lại gần ngay khi mồi nến vụt tắt, rồi trong vừng tối tăm hung Ä‘á», ta cứ như ngưá»i nhắm mắt mà chống cá»±, cà o cấu vung lên. Thế rồi ta trông thấy ánh sáng đèn.
- Bẩm, thế còn con chó thì sao?
- Thì nó cũng chống cự như ta.
“Tôi nhìn ra thì thấy con chó tá»™i nghiệp ấy nằm ở phÃc trước mặt tôi; nó chết rồi, mình bị xé nát trông rất kinh sợ. Äầu con chó gần như bị rứt đứt. Thấy cảnh tượng ấy, Sir Magnus thở ngắn than dà i mãi rằng con chó bị hại chỉ vì đã trung thà nh vá»›i chá»§. Ngà i kéo con váºt lại chá»— hai ngưá»i chúng tôi để thi thể cá»§a nó không bị phạm đến nữa. Rồi ngà i lại vẽ lại cái hình ngÅ© giác mà nét vạch hÆ¡i bị xóa nhòa…â€
- Hay đấy! (Lá»i Oliver) cá» chỉ kia đủ để chứng rằng Magnus chưa hẳn đã quá hư há»ng. Phải thế không, miss Bartendale?
Luna nhìn chà ng má»™t vẻ lạnh lùng. Swanhild thì cau mà y. GoÄ‘ard lại Ä‘á»c tiếp:
- Bẩm, bây giá» thì ta là m gì ạ? (Tôi vừa há»i vừa soi mói nhìn vừng đêm Ä‘en tối trong đó kẻ thù có lẽ Ä‘ang ngồi rình)
- Äợi cho trá»i sáng.
Ngà i trả lá»i rồi đưa ngá»n đèn cẩn tháºn chiếu sáng chung quanh. Äèn vẫn sáng mãi đến lúc giải trá»i ban mai lá» má» hiện sau vừng cây cối. Thầy trò tôi tưởng chừng như ngồi đó chỠđợi đã cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Ngà i bảo tôi:
- Jack ạ, thầy trò ta Ä‘i và o huyệt xem xét xem có những gì Ä‘i. Cái váºt xổng mất đêm vừa rồi không thể tác hại được khi có ánh sáng ban ngà y nữa. Ná»™i hôm nay ta phải xong việc má»›i được.
“Thầy trò chúng tôi khai má»™t ngôi má»™ ra xem: dưới má»™t tấm ván, má»™t bá»™ xương nằm an giấc trong bá»™ áo giáp, đầu quay vá» hướng tây. Bá»™ giáp bằng da gò có Ä‘eo những khuy bằng sắt hay bằng sừng Ä‘áºp dẹt. Sir Magnus lúc đánh nhau vá»›i con quái váºt đã dẫm gẫy má»™t xương đùi và đã rải rác ra chung quanh những mảnh giáp chân và đôi giầy. PhÃa trên bá»™ giáp có má»™t cái mÅ© trụ bằng đồng dát và ng, trong mÅ© thò ra hai bÃm tóc lá»›n mà u hung nâu. Má»™t cái khiên tròn mang dấu tháºp tá»± cá»§a tướng hiệu Ä‘áºy lên bÃm tóc tay trái, má»™t thanh gươm lá»›n và to bản, đã hoen rỉ hết, thì đặt chéo đè lên bÃm tóc tay phải. Ngang trên đùi, má»™t cái búa chiến; giữa hai chân, má»™t cái cán tay gươm mạ và ng và chạm trổ, vá»›i má»™t miếng đồng lá»›n đúc theo hình má»™t chiếc lá gẫy là m ba Ä‘oạn.
Sir Magnus mơ mà ng khẽ nói:
- Ta biết rằng ngà y xưa đã có má»™t thá»i các vị quà tá»™c vẫn mang bÃm tóc. Tiếc thay! Con quái váºt từ nay đã xổng, mà sá»± tai hại đã gây nên mất rồi! Váºy ta có thể mang được thanh kiếm và ng rất đẹp nà y vá», vì có những chữ khắc trên đó xem chừng ta đã biết quạ Phải đó là nhá» vong linh vị tổ tiên cá»§a ta ở đây mách bảo ta chăng? Mà ta biết chắc chắn rằng ta Ä‘ang đứng trên sà n má»™t chiếc hải thuyá»n, ta lai biết rằng cái hình tượng kia là má»™t thứ hình ở đầu mÅ©i. Jack ạ, tại sao ta lại biết được những Ä‘iá»u ấy nhỉ?
Oliver vá»™i ngắt lá»i:
- Tôi cũng đã biết như thế.
Luna bảo chà ng:
- Những ký ức tổ truyá»n ở ông cÅ©ng là những ký ức ở cụ Pháp sư đó.
Gođard nói:
- Bản đại lược cá»§a tôi đến đây là hết. Äoạn tiếp theo, tôi chỉ dò xét qua loa thôi. Sir Magnus vá»›i Slinfold vá» sau lấy đất nghÄ©a trang phá»§ lên bá»™ xương khô rồi trả lên mặt ván sau khi đã Ä‘áºy lại nguyên chá»—, rồi sau cùng lấp kÃn huyệt lại. Cụ Warlock nói cam quyết vá»›i ngưá»i thợ giúp cụ rằng cụ không trông thấy con quái váºt má»™t lúc nà o, mà nhá» có Ä‘iá»u ấy, cụ má»›i khá»i chết. Ngay sau việc nà y, Slinfold mất hẳn cái khiếu xem thiên lý kinh và xin và o há»c nghỠở nhà má»™t thầy lang. Hắn chắc rằng cụ Pháp sư lấy con trai cụ là m con đồng và trong má»™t phiên phụ đồng con quái váºt thình lình hiện đến. Lòng hối háºn đã để nó xổng đẩy Sir Magnus đến sá»± quyên sinh. Bản cảo từ đây trở Ä‘i không thể nà o Ä‘á»c được nữa, thà nh thá» ta không biết Cukpeper kết luáºn ra sao. Äáng bá»±c mình thá»±c (vừa nói chà ng vừa xếp lại táºp giấy)vì ông Culpeper nà y cÅ©ng chẳng cho ta biết được Ä‘iá»u gì lạ lắm.
Luna đáp:
- Không, ông lầm. Những tà i liệu không được việc cho ông Culpeper ba trăm năm vá» trước lại rất có Ãch cho tôi ngà y nay đó. Thôi, bây giá» tối rồi, chắc những bá»n tò mò đã không còn trên gò nữa. Váºy ai muốn đến Thunder's Barrow tìm cho tôi phiến đá trên có khắc những cổ tá»± nà o?
GoÄ‘ard há»i:
- Thế nà o? Lấy Ä‘em vá»â€¦
- Phải, lấy phiến đá mà lúc tìm thấy cụ Pháp sư đã bá» quạ Ông không nhá»› những lá»i cụ nói sao?
- Ông cụ nói rằng cái dấu Salomon không có trên phiến đá…
Nhưng vừa nói thế Gođard đã ngừng bặt: chà ng chợt hiểu hết ý nghĩa của câu vừa rồi.
- Ừ nhỉ, tại sao ông cụ không nói ngay là phiến đá nhẵn mặt, mà lại nói thế nhỉ?
- Ấy đó! Là vì tuy không có cái dấu yểm phép nhưng mặt đá có khắc chữ. Phiến đá hẳn có trong khoảng ta tìm tòi. Ông vá»›i Swanhild có thể tìm thấy dá»… lắm; còn ông Hammond sẽ giúp hai ngưá»i mang vá».
Má»i ngưá»i liá»n lên xe hÆ¡i Ä‘i cùng vá»›i hai cái xẻng và má»™t giá» sau phiến đá đã đặt nằm trên mặt cá» trên gò. Phiến đá bá» dà i cÅ©ng bằng má»™t tấm bia má»™ thưá»ng, nhưng dầy gấp đôi và bá» ngang chỉ bằng má»™t ná»a. Luna đã Ä‘em theo hai cái chổi quét sÆ¡n và má»™t bản sao chép những chữ cổ trên thanh gươm. Nà ng quỳ xuống, chải sạch đất ở những chữ đục sâu trên mặt phiến đá. Rồi nà ng bắt đầu ra hiệu cho Swanhild và đưa mắt cho nà ng ra vẻ đắc thắng. Những chữ khắc kia thấy đúng in như những chữ trên đốc gươm.
Oliver há»i:
- Có phải chÃnh là cái cô vẫn ước ao tìm được đó không?
- Tôi chưa thể nói gì chắc chắn bây giỠđược, ông Hammond ạ. Phiến đá nà y ta không thể giao cho sở há»a xa được. Váºy tôi lấy máy ảnh chụp rồi gá»i má»™t bản cho giáo sư Meikellin theo chuyến xe lá»a thứ nhất và o sáng mai.
Oliver trách:
- Ô! Nhưng mà cô hứa ở lại đến chiá»u mai kia mà !
Nà ng cưá»i.
Thấy GoÄ‘ard có vẻ hoà i nghi, nà ng há»i:
- Ông thấy tôi cho việc tìm ra được phiến đá nà y quan trá»ng sao? Không có má»™t sá»± gắng công nà o là vô Ãch hết, ông ạ. (Nà ng nói thêm, vì thấy đôi mắt Swanhild lóng lánh vẻ mừng rỡ) nhưng ta cÅ©ng nên coi chừng, chá»› nên hy vá»ng sá»›m quá. Ta còn có cả má»™t ngà n năm bà máºt nữa để khám phá cho ra.
Äêm hôm đó, GoÄ‘ard lại tìm trong tá»± Ä‘iển đủ các tiếng bắt đầu có những chữ C, G, O, Q, và S, thầm mong rằng lần trước đã bá» sót mất cái tiếng ở câu vè. Nhưng công toi. Mà câu chuyện do Slinfold thuáºt lại thì cà ng là m cho chà ng không biết đưá»ng nà o mà suy nghÄ© nữa.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:29 AM .
06-09-2008, 12:29 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 28
Vẫn cái chuyện tìm chữ: ? ? ? hammond
Sáng hôm sau Luna và bà Yorke ra ga từ sá»›m. GoÄ‘ard đưa hỠđến Hassock rồi ở lại nói chuyện vá»›i Oliver và Swanhild đến hết ngà y. Cái tin đồn vá» việc khai thác ngôi má»™ ại quyến thêm má»™t là n sóng: những phóng viên nhà báo và những ngưá»i hiếu sá»± lại ùa đến ám Dannow.
Oliver đưa ra cho bạn má»™t bức ảnh chụp những câu vè khắc trong căn phòng kÃn. GoÄ‘ard vừa xem đến đã thấy mình được Ä‘á»n công lại sá»± cố gắng ban đêm: chà ng tưởng nhá»› lại lúc Luna xem xét những câu khắc trên đá. Nà ng Ä‘á»c tá»›i giữa chừng câu: “Under satrs sans…†thì ngừng ngay lại. Cái tiếng “sans†Pháp Lan nà y chà ng vẫn thưá»ng thấy dùng trong Anh ngữ hồi trung cổ, cÅ©ng như bao nhiêu tiếng mượn ở Pháp ngữ khác. Váºy cái tiếng mất ở đầu câu vè kia có phải cÅ©ng là má»™t tiếng Pháp chăng?
Chà ng vá» nhà tra tìm trong quyển tá»± Ä‘iển dùng hồi Ä‘i há»c, nhưng không ăn thua gì, chà ng má»›i rắp tâm hôm sau sẽ Ä‘i London mua má»™t quyển khác đầy đủ hÆ¡n, lại có cả những tiếng cổ ngữ.
Ngà y thứ năm, bá»n phóng viên lại đổ đến nhiá»u thêm. Trưa hôm ấy, má»™t bức Ä‘iện tÃn cá»§a Luna đánh vá»: chữ trên phiến đá đêm vừa rồi đã dò được, nà ng muốn má»i cả nhà chiá»u nay đến nhà nà ng ở London để dá»± má»™t buổi thôi miên nữa.
GoÄ‘ard để ý ngay đến sá»± đổi khác ở Luna trong hai hôm nay: má»™t đưá»ng nhăn lá»›n ăn sâu ngang trán nà ng, và hai tay nà ng luôn luôn run rẩy. Xem chừng nà ng khó tá»± chá»§ được tâm thần, cả đến bà Yorke – bà ra chiá»u không muốn có những buổi thôi miên – hình như cÅ©ng không được bình tÄ©nh.
Miss Bartendale không chịu cho xem bản dịch những chữ cổ tự. Nà ng chỉ giở ra hai tỠgiấy đánh máy và bảo Oliver:
- Lúc nà o ông bị giấc thôi miên, ông Covert sẽ Ä‘á»c cho ông nghe má»™t tá» và ghi lấy những tiếng nà o hoặc câu nà o mà ông nháºn ra. Lúc tỉnh dáºy, ta sẽ cùng thá» là m theo cách ấy vá»›i tá» giấy thứ hai rồi ta sẽ Ä‘em hai lần trả lá»i cá»§a ông ra so sánh.
- Thế sao cô không Ä‘á»c lấy?
- Vì lỡ vô tình dằn giá»ng ở má»™t tiếng có thể là má»™t dấu chỉ dẫn cho ông biết trước mất. Chúng tôi lại Ä‘i ra cả, để má»™t mình ông lại vá»›i ông Covert để tránh sá»± truyá»n giao tư tưởng bất cứ cá»§a ngưá»i nà o trong lúc vô tâm, vì bà cô tôi và cô Swanhild Ä‘á»u biết chuyện như tôi cả.
Bây giá» thì Luna chỉ đưa tay qua má»™t cái cÅ©ng khiến Oliver bị thôi miên được. Ở lại má»™t mình vá»›i chà ng, GoÄ‘rad lấy thế là m khó chịu hết sức. Vừa xong việc, chà ng gá»i ngay bá»n đà n bà và o.
Tay run, mắt lấp lánh, Luna xem xét những câu há»i. Nà ng đưa má»™t liếc mắt đầy ngụ ý cho Swanhild lúc đó đứng Ä‘á»c sau vai mình. Nà ng khẽ nói:
- Cũng khá đó chứ!
Rồi đánh thức Oliver dáºy. Nà ng bảo chà ng:
- Ông Hammond, ông Ä‘á»c mảnh giấy nà y Ä‘i trong lúc chúng tôi xếp đặt chá»— ngồi.
Má»i ngưá»i ngồi quây quần lai trước lò sưởi, thì Oliver Ä‘á»c những câu há»i trên:
- Những cái sau nà y ông có biết là gì không: Salvator, Rosa, Rattoska, Hvareno, Vishnu Siranguan… (chà ng lẩm bẩm nói tiếp) lạ chưa! Những tên hỗn độn kì dị quá!
Luna:
- Là vì tôi để những tên chÃnh lẫn và o những tên vu vÆ¡ đó.
- Tôi hiểu ra rồi: cô muốn xem tôi có phân biệt được những tên nà o là tên đúng không, chứ gì? Thế thì đây: Salvator Rosa là má»™t nghệ sÄ© Vishnu là má»™t vị thần Ấn Äá»™. Những tên khác thì tôi không biết. À mà có, có má»™t tên tôi quen biết đã lâu, biên ở dưới những cái tên ấy, là :Odin.
- Odin nhắc ông nhớ đến chuyện gì?
- Tôi tưởng tượng thấy tôi ngồi bên chân giưá»ng Swanhild hồi chúng tôi má»›i lên sởi vừa khá»i và đang Ä‘á»c những truyện cổ tÃch Bắc Âu cho em tôi nghe.
Chà ng lại nháºn thêm được mấy tên cổ Ä‘iển nữa và giải thÃch má»™t và i tên:
- Thor là má»™t vị thần khác cá»§a xứ Bắc Âu, Baldur cÅ©ng váºy. Teste David cum Sybilla là má»™t bà i hát mà tôi không thuá»™c lá»i, nhưng Ä‘iệu thì thế nà y:
Chà ng đâp tay lên đùi đánh nhịp điệu Dies Iroe(#1).
Ngẫm nghĩ một lát, chà ng lại nói:
- Assir Lok cÅ©ng giống như Loki: tôi chắc đó là thằng gian tặc trong truyện cổ tÃch tôi Ä‘á»c hồi lên sởi. Sigmund là tên trong bản tuồng Wagner, Miolner thì tôi nhá»› lá» má» thôi…
Chà ng đã xem hết tỠgiấy. Luna bảo cho chà ng biết:
- Ông vừa tìm ra được năm tiếng đáng chú ý đó. Lúc nãy, trong giấc thôi miên, ông đã nháºn được năm tiếng khác: Rattotskar, Ygdrasil, JormunÄ‘gander, Einheirar và Fimbulveter.
- Nhưng tôi không biết gì vỠnhững tên ấy.
- Những tên ấy là do ký ức tổ truyá»n cá»§a ông nhắc cho ông nói ra đó. Những tên ấy Ä‘á»u là tên trong Ä‘iển chế tôn giáo cổ miá»n Bắc Âu đó. Dòng dõi nhà ông má»›i theo đạo CÆ¡ Äốc được nghìn năm trở lại đây, nhưng trước kia, hà ng bao nhiêu thế ká»·, tổ tiên nhà ông còn thá» những thần thánh khác. Nhưng hoà i niệm phảng phất vá» các Ä‘iá»u tin tưởng cá»§a các cụ vẫn còn sót lại trong trà não ông và vẫn có thể nổi lên khi ông bị thôi miên đó.
Nà ng xem lại những chỗ Gođard ghi trên giấy.
- Ông chỉ nhá»› lá» má» rằng Sigmund là má»™t vị anh hùng oai vệ, nhưng ông mô tả Odin như vị chúa cả muôn váºt; Thor ông coi là vị chá»§ nhân cái búa thần Miolner. Baldur là thần Mùa xuân, Lok là yêu quái, Ygdrasil là cây thiêng. Einheirars là những anh hùng hiển thánh, Yormundgander nhắc tưởng đến má»™t váºt dà i và tròn, còn Fimbulveter là cuá»™c tranh đấu cùng táºn.
Oliver ngẩn ngưá»i ra vì ngạc nhiên. Chà ng nói:
- Ồ! Thế ư? Nhưng tôi đã bảo rằng tôi không hỠbiết những chuyện đó kia mà !
Luna giảng giải vắn tắt cho chà ng hiểu rằng JormunÄ‘gander là con rắn lá»›n giữ nước bể lại chung quanh trái đất. Dưới bóng cây ô-liu thần, hồn bá»n Einheirars ăn mừng để đợi cuá»™c tranh đấu vô cùng táºn. Há» Ä‘i qua cầu Vồng hay Băng kiá»u để giúp sức Odin và các thần khác thắng được lÅ© quá»· Helmein. Nà ng nói tiếp:
- Ta Ä‘i lên xa quá những việc Ä‘ang tra xét hiện nay nhỉ, có phải không? Nhưng rồi ông sẽ thấy cái Ä‘oạn đưá»ng trưá»ng từ con quái váºt truyá»n kiếp nhà ông đến cái ngà y Phán Ä‘oán sau cùng cá»§a dân Äan Mạch cổ, không phải là xa cách đến thế đâu.
Khi trở vá» nhà , GoÄ‘ard lại cắm cúi và o việc tra quyển tá»± Ä‘iển chữ Pháp. Gần ná»a đêm chà ng má»›i thấy được cái tiếng chà ng có ý tìm và đến gần sáng chà ng vẫn mải mê xem xét các ý nghÄ©a cá»§a tiếng ấy. Má»™t và i nghÄ©a giải thÃch chà ng không hiểu tá»›i được, nhưng cái nghÄ©a ghê gá»›m phÅ© phà ng thì rõ rệt. Luna nói phải: chỉ sáu chữ cái là đủ cắt nghÄ©a được hết má»i Ä‘iá»u, là đủ cho biết vì sao cụ Reginald Hammond và cụ Pháp sư quyên sinh, vì sao mà những ngưá»i khác phải chết vì buồn phiá»n và vì sao mà Swanhild không thể nói vá»›i chà ng má»™t Ä‘iá»u nà o được.
Hà ng mấy ngà n năm đã cách biệt Oliver và Swanhild vá»›i tay hải khấu torng mồ mà hai ngà y trước đây hỠđã quấy rối giấc an nghỉ vÄ©nh viá»…n. Cái mảnh đồng kia lại hình như chứng minh rằng thá»i dÄ© vãng ấy đã bắt đầu từ thá»i đại kim khÃ. Không biết bao nhiêu thế hệ cá»§a dòng há» Hammond đã kế tiếp nhau và vẫn Ä‘á»i Ä‘á»i bị con quái váºt truyá»n kiếp theo dõi.
Theo dõi truyá»n kiếp! Nhá» trá»i, chỉ có Oliver phải chịu tai ương đó thôi. Nhưng nếu cuá»™c Ä‘iá»u tra các nhà chuyên trách láºp ở cái quán trong là ng kia mà buá»™c tá»™i lầm hai anh em tên đánh bẫy ná» thì cái nhục nhã kỳ quái cá»§a nghìn Ä‘á»i kia tất sẽ phÆ¡i bà y trên khắp các mặt báo. Trước mặt cả toà n cầu.
Chú thÃch:
(1-) Nhịp điệu Dies Iroe: điệu hát lễ cầu cho linh hồn kẻ vừa chết.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:30 AM .
06-09-2008, 12:32 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 29
Hồn thá»i đại ghi má»™t Ä‘iểm
Hôm ấy thứ sáu: GoÄ‘ard dáºy sá»›m. Sau hai ngà y sụt sùi mưa, buổi sáng đó trá»i tạnh ráo và gió thổi mạnh. Giá băng đóng lại trên các miá»n cao, có ánh mặt trá»i chiếu nhẹ.
Cà ng bước gần tá»›i lâu đà i chà ng thấy cái sá»± thá»±c kinh khiếp như cà ng thêm hà khắc. Má»™t ý muốn chợt đến dun dá»§i bước chà ng và o xem bức hình nổi trong nhà thá». Thiếu chút nữa chà ng vấp phải Oliver: cá» chỉ đầu tiên cá»§a chà ng là trốn chạy, chà ng lùi ngay lại trước hiện thân linh hoạt cá»§a cái tiếng ghê gá»›m mà từ nãy chà ng đã biết rồi.
- á»’ nà y! GoÄ‘! (lá»i Oliver). Sao giáºt thót mình lên như thế! Không khà nhà thá» là m anh dá»… hoảng lắm nhỉ.
Gođard lảng chuyện:
- Tôi định và o xem bức hình…
Chà ng không tìm được câu nà o khác. Chà ng sợ không giữ kÃn được vì cái cá» chỉ không tá»± chá»§ được vừa rồi, hoặc sợ không thể chịu nổi đôi mắt nhìn thẳng thắn cá»§a bạn. Trong má»™t thoáng chà ng tưởng lại cái anh chà ng nhã nhặn mà mình vẫn quen biết xưa nay, cái anh chà ng bao giá» cÅ©ng đáng mến. Sao chiến tranh để chà ng còn sống lại là m gì!
Oliver há»i:
- Anh có tìm ra Ä‘iá»u gì má»›i nữa không?
- Không.
Miss Bartendale đã nháºn được thư trả lá»i những Ä‘iá»u cô ấy há»i: cô ấy không ngá» sá»›m được đến thế và đã má»i Swanhild đến Chelsea từ sáng sá»›m. Hai ngưá»i tối nay sẽ cùng vỠđây vá»›i bà Yorke để thiết láºp má»™t buổi phụ đồng trong phòng bà máºt. Cô ấy muốn rằng anh cÅ©ng dá»± và o buổi đó. Váºy anh ăn cÆ¡m tối vá»›i chúng tôi nhé.
- Xin vui lòng.
- Tôi phải đến Steying có việc đây, độ bốn giỠtôi trở vỠqua nhà sẽ rủ anh cùng đi nhé.
- CÃ ng hay.
Lúc đó má»™t chiếc xe chở khách chạy qua phá»§ lên hai ngưá»i trong má»™t vừng mây bụi trắng và khói dầu xăng. Những tiến chỉ dẫn oi ói đưa đến tai hai ngưá»i. Ngưá»i lái xe lắng nhắng hét:
- Kia kìa, chÃnh trong khu rừng các ngà i trông thấy kia đó! Hắn ta không ăn thịt con bé tá»™i nghiệp đâu. Các ngà i không Ä‘á»c báo Daily Post vá»›i lá»i khai cá»§a mấy ông bác sÄ© sao? Thá»±c đáng thương quá! Tôi thì tôi cứ nghÄ© bụng: hai ngưá»i là m gì trong ấy, giữa lúc đêmkhuya…
Những câu sau nghe không rõ. Oliver hầm hầm mắng:
- Äồ ngu!
Chiá»u hôm ấy, trá»i rét thêm lên. Từng khối mây lá»›n phá»§ trên từng không, dồn lai bởi những hÆ¡i gió buốt da thịt. Má»›i sáu giá» mà trá»i đã gần tối sẫm. Miá»n thung lÅ©ng lẫn biến trong sương mù, còn khu rừng, úa đỠvà um Ä‘en, trông có vẻ ná»™ nạt hÆ¡n bao giá» hết. Lúc chui và o xe hÆ¡i cá»§a Oliver đến rá»§, GoÄ‘ard lo ngay ngáy sẽ gặp má»™t đêm thuáºn tiện cho con quái váºt hiện vá».
Ngồi xe trên đưá»ng Dannow, hai ngưá»i im tiếng. Tá»›i chá»— quặt thẳng đến trước lâu đà i, Oliver bá»—ng nói:
- Ta vá» muá»™n quá, mấy ngưá»i đà n bà hẳn vá» trước tạ (Không thấy tiếng trả lá»i, chà ng há»i) kìa, GoÄ‘! Ngá»§ đấy à ?
Äang trầm ngâm trong suy nghÄ©, GoÄ‘ard giáºt mình: chà ng vừa nghÄ© bụng rằng sá»± thá»±c lại còn kinh khá»§ng hÆ¡n hết cả bao nhiêu chuyện hoang đưá»ng đặt ra vá» con quái váºt.
- Ê! Nà y! Ai Ä‘i kìa! (Oliver lá»›n tiếng há»i).
Ngưá»i chà ng vừa trông thấy là Will Cadorole, lúc ấy Ä‘ang trở vá» nhà , lưng cúi gò xuống ghi đông xe đạp. Mặt tái xanh vẻ khiếp sợ, hắn ta đạp hối hả má»™t tay giữ lấy mÅ© trên đầu. Oliver hãm xe lại. Hắn he hé lên mách Oliver:
- Ông Hammond Æ¡i! Há» giết chết bà ta mất, thá»±c thế nếu không có ai can thiệp ngaỵ Ở trong rừng ấy ông ạ. ChÃnh tôi nghe thấy bà ta kêu…
Oliver:
- Thế nà o? Anh nói cái gì?
- Ngưá»i đà n bà đi và o rừng vá»›i cái ông vẫn chụp ảnh đăng nháºt báo ấy! Bá»n há» nhiá»u ngưá»i cùng ngồi má»™t chiếc xe hÆ¡i lá»›n. Tôi đã theo hút há» mãi, nhưng bà ta kêu lên dữ quá, tôi đà nh phải quay ngay vá».
Hắn bị ngắt hÆ¡i, ngừng lại. Oliver há»i:
- Anh đừng cuống lên thế. Anh vừa bảo rằng má»™t ngưá»i đà n bà sắp bị hại, phải không?
- Thưa ông vâng. Äứng đây cÅ©ng trông thấy được ánh đèn xe hÆ¡i cá»§a há».
Ở chá»— ấy má»™t hà ng dáºu cây ăn khuất khu rừng, Oliver vá»›i GoÄ‘ard trên xe nhảy xuống rồi chạy đến má»™t chá»— trống. Bên kia miá»n thung lÅ©ng, ở cuối đưá»ng ngang, há» thấy má»™t ánh lá»a đỠở ven rừng. Oliver cáu kỉnh vừa bước lên xe vừa nói:
- GiỠnà y không ai còn việc gì được và o trong rừng hết.
Gođard giữ tay chà ng lại:
- Anh đừng và o! Anh phải nhá»› lá»i anh đã hứa má»›i được.
Oliver sẵng tiếng đáp:
- Má»™t ngưá»i đà n bà bị nạn phải có ngưá»i cứu giúp má»›i được. Miss Bartendale cÅ©ng sẽ đồng ý vá»›i tôi.
Gođard cũng trèo lên xe:
- Thế thì anh cứ ở đây. Äể tôi Ä‘i cho.
- Không anh ạ. Việc ấy chỉ liên quan đến tôi thôi.
- Oliver! Anh không hiểu! Chỉ có anh là có thể gặp tai nạn được… Chỉ có…
Chà ng ngưng bặt, thấy Will đứng bên đưá»ng Ä‘ang tò mò nghe chuyện. Xe mở máy, GoÄ‘ard vá»™i kêu lên:
- Äừng Ä‘i! Trá»i Æ¡i, anh đừng Ä‘i!
Chà ng ôm chặt lấy ngưá»i Oliver, nhưng bạn chà ng đẩy được dá»… dà ng như gỡ má»™t đứa trẻ, GoÄ‘ard bị hất xuống bên kia mép đưá»ng, ngã lăn xuống chân bá» dáºu. Chà ng khó nhá»c gỡ được những gai góc chằng chịt thì thấy ánh đèn sau xe biến xa và o bên ngoà i phÃa xóm là ng. Không nói ná»a lá»i, chà ng chá»™p lấy cái xe đạp cá»§a Will, nhảy lên rồi cắm cổ đạp. Nhưng ánh đèn chà ng Ä‘uổi theo má»—i lúc má»™t thêm nhá», rồi biến hẳn lúc chiếc xe rẽ và o đưá»ng dãy phố chÃnh, đến chá»— rẽ ngang cứ tá»± nhiên rẽ vá» má»™t nẻo, rồi xông bừa và o đám sương thung lÅ©ng mịt mù. Trước mắt chà ng nhảy cháºp chá»n những chữ mà chà ng đã tìm ra được.
GoÄ‘ard trên xe đạp nhảy xuống phÃa sau chiếc xe hÆ¡i nhá» cá»§a Oluver lúc đó đỗ cạnh má»™t chiếc xe lá»›n năm chá»— ngồi, rồi đưa mắt nhìn thoáng chung quanh. Chà ng trông thấy lấp ló má»™t ngá»n lá»a trong khoảng âm u cá»§a cây lá và nghe thấy gió đưa vang lại má»™t thứ giá»ng đà n bà . Vâng theo má»™t ý tưởng mÆ¡ hồ chà ng lấy khoác lên vai tấm chăn cá»§a Oliver để lại trên xe, rồi bước vá» phÃa ánh lá»a chiếu ra hình như từ khoảng rừng quang rá»™ng. Trong khi tiến lên, chà ng nháºn thấy có những câu nói chen lẫn vá»›i những tiếng than vãn và tiếng kêu giáºt giá»ng. Hốt nhiên chà ng đứng dừng lại để tránh má»™t váºt gì Ä‘ang bò phÃa trước chà ng. Chà ng nháºn ra bạn chà ng lúc đó ẩn sau má»™t bụi cây.
- Oliver! May quá!
- À Gođard đấy ư?
- Thôi, đi vỠvới tôi đi! Anh cũng biết rằng anh không nên ở đây mới phải.
Oliver cà u nhà u:
- ChÃnh bá»n kia má»›i không được ở trong nà y. ChÃnh cái thằng quấy rầy nói giá»ng Oxford đầu bù lối nghệ sÄ© kia, cái thằng quá»· quái mà miss Bartendale đã…
Chà ng uất lên vì cÆ¡n giáºn cố nén. GoÄ‘ard năn nỉ:
- Anh đã hứa vá»›i cô ấy rằng sẽ không và o rừng ban đêm rồi. Thôi anh vá» Ä‘i, để mình tôi đối phó vá»›i há».
- Không, anh ạ, đây là đất của tôi.
Má»™t thứ cung Ä‘iệu chầu hát đưa đến tai chà ng. GoÄ‘ard kiá»…ng chân lên nhìn: má»™t cái đèn xe hÆ¡i đặt trên má»™t thân cây để soi và o ngưá»i Curtiss, phóng viên tá» báo Post Ä‘ang đứng dá»±a lưng và o má»™t gốc cây, tay cầm sổ và bút chì, mắt nhìn cây thông sét đánh. Cái hôm cây đã bị những ngưá»i tÃch ká»· váºt đục khoét vÆ¡ vét hết nhẵn. Má»™t ngưá»i đà n bà đứng ngay giữa hõm, chung quanh có ba ngưá»i đà n bà nữa cầm tay nhau quây thà nh vòng. Cả bá»n đà n bà cùng cất tiếng cầu: “Hỡi ánh sáng tốt là nh hãy dẫn đưá»ng chúng ta!†Oliver bảo bạn:
- Thì ra chỉ là một buổi phụ đồng. Cứ nghe mà xem.
Ngưá»i đà n bà trong hốc cây liá»n nói lên má»™t giá»ng trầm trầm nghe ghê rợn:
- Hỡi vong hồn Katherine Stringer, hồn có đây chăng?
Im má»™t lát rồi má»™t ngưá»i đà n bà trong bá»n the thé kêu: đó là cô hồn lên tiếng, cô hồn lấy giá»ng mÅ©i bắt chước giá»ng nói cá»§a ngưá»i bị nạn và rá»n rÄ©:
- Katherine Stringer đang ở chốn nà y.
Oliver lớn tiếng nói:
- Anh buông tôi ra, tôi không muốn nghe thêm nữa. Thằng nói láo ấy lại dám đến táºn chá»— cô Kate bị giết mà lôi thôi à ! Äà n bà hay chẳng đà n bà , cÅ©ng không cần nhã nhặn vá»›i há» nữa.
Chà ng từ chá»— ẩn nhảy xổ ra. GoÄ‘ard ra theo không nghÄ© ngợi. Chà ng khổ tâm hết sức, cảm thấy tai há»a sắp đến, nhưng lại sợ má»™t sá»± can ngăn vụng chỉ khiến cho nó đến mau thêm. Chưa hiểu thấu đầy đủ được các Ä‘iá»u, chà ng chẳng biết xá» sá»± ra sao. Chà ng đà nh phải đợi xem và thầm mong má»™t thế lá»±c bất ngá» nà o đến là m cho con quái váºt phải gá»m sợ.
Oliver tiến và o khoảng ánh sáng đèn và đứng lại trước mặt Curtiss. Chà ng sừng sá»™ há»i:
- Ông là m gì ở đây?
Ngưá»i phóng viên ngạc nhiên quá, chưa tìm được lá»i phân giải, chỉ đáp:
- Là m phóng sự.
Vừa nói Curtiss vừa lùi lại cái bóng hiển hiện bất thình lình kia. Oliver lại nói:
- Äây là đất nhà tôi, ông biết không?
Rồi túm lấy da cổ anh chà ng trong nắm tay dữ tợn, Oliver lắc rất mạnh ngưá»i phóng viên. Cô hồn lúc đó há miệng ngừng bặt ná»a chừng câu, còn những ngưá»i đà n bà khác thì đỠngưá»i ra vì kinh dị. Há» cùng kêu lên:
- Con quái váºt đấy!
Thì Oliver ôn tồn bảo ngay:
- Không phải đâu, các bà ạ, tôi không phải là con quái váºt, mà chỉ là chá»§ nhân cá»§a khu rừng nà y thôi. Xin các bà là m Æ¡n ra khá»i rừng nà y cho.
Chà ng buông Curtiss ra để cúi nhặt cái khăn quà ng cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà đánh rÆ¡i và nhã nhặn đưa cho ngưá»i ấy. Chà ng mỉm cưá»i bảo ngưá»i đà n bà :
- Con đưá»ng rặng thông kia là lối ngắn nhất để các bà trở vá» chá»— đỗ xe đó.
Curtiss chững chạc nói:
- Tôi rất lấy là m ân háºn vì đã phiá»n ông, ông Hammond ạ, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao ông đối xá» vá»›i tôi má»™t cách thô bạo thế! Chúng tôi đến đây chỉ cốt khám phá ra sá»± bà máºt cá»§a những việc xảy ra ở đây thôi, mà bà Robinson đây, ông hẳn cÅ©ng đã biết tiếng bà …
Oliver ghìm giá»ng bục tức, ngắt lá»i:
- Ông bước ngay Ä‘i! Äừng để tôi phải nổi giáºn. CÅ©ng chỉ vì có các bà kia ở đây nên tôi má»›i tha cho ông má»™t tráºn đấy!
Gođard cũng nói và o:
- Phải đấy, ông ạ, tôi van ông, ông Ä‘i Ä‘i! Ông không biết được ông Ä‘ang nhúng tay và o việc nguy hiểm đến bá»±c nà o đâu, mà rồi có xảy ra chuyện gì Ä‘á»u là tại ông cả đấy.
Curtiss vẫn nói cứng:
- Xin lỗi ông. Tự tôi, tôi không nghĩ ra việc xét nghiệm nà y là m gì, đây là tôi chỉ theo lệnh của nhà báo phải là m thôi.
Oliver cà u nhà u:
- Nà y, ông đừng có cãi cỠlôi thôi, chỉ thêm trái lè ra thôi!
Chà ng đặt cái đèn chiếu và o táºn tay ngưá»i phóng viên: thế là anh chà ng liá»n hết bướng. Ngưá»i cô hồn cÅ©ng vừa kéo tay Curtiss rồi cùng má»i ngưá»i lảng xạ GoÄ‘ard luôn tay khoác cánh tay bạn, định dìu chà ng theo bá»n kia, nhưng Oliver nói:
- Khoan đã. Äể há» Ä‘i khá»i hãy hay.
Mặc dầu trá»i rét, GoÄ‘ard cÅ©ng toát mồ hôi lo sợ, lòng bị dầy vò khổ sở bởi sá»± hiểu biết bỡ ngỡ cá»§a mình.
- Chả nhẽ ta cứ đứng mãi đây cho đến lúc bá»n ngốc kia ra khá»i rừng sao?
Oliver mỉm cưá»i trong ánh sáng cuối cùng cá»§a ngá»n đèn xe và đáp:
- Tôi không muốn lại phải mắng và o mặt há» má»™t tráºn nữa. Kìa sao anh lại run lên thế nà y?
Ãnh sáng đã khuất hẳn, hai ngưá»i chìm trong vừng bóng tối dà y đặc. GoÄ‘ard nghe ngóng má»™t lát rồi lại kêu:
- Trá»i Æ¡i, tôi van anh! Äừng ở đây nữa! Tôi, tôi thấy kinh sợ quá.
- Thì nà o có việc gì đâu mà sợ! Mà sao anh lại khoác tấm chăn kia thế?
- Tôi… À, cứ khoác bừa, thế thôi. Anh ạ, tôi nói thực đấy, tôi sợ lắm.
- Rõ khéo cái thằng cha GoÄ‘ard nà y! Lại Swanhild giao cho anh phải coi giữ tôi, chứ gì? Nhưng tôi đã bảo rằng không việc gì hết kia mà . Chỉ có tôi là gặp nạn được thôi, mà tôi cÅ©ng biết nhiá»u Ä‘iá»u kia!
GoÄ‘ard kinh dị há»i:
- Anh biết con qúai váºt là ai rồi ư?
- Không, nhưng tôi biết phải nói lá»i gì để xua Ä‘uổi được con quái váºt, cái ký ức tổ truyá»n cá»§a tôi đã mách tôi Ä‘iá»u ấy. Váºy nếu nó đến thì phải hét lên Heysaa!… Heysaa!… Tại sao mà … Gì thế nà y… (chà ng quát lên), GoÄ‘ard nó đến đấy!!!
Lá»i nói chà ng rú lên ở tiếng sau rốt.
Chạy Ä‘i! Trốn ngay Ä‘i, chạy, chạy mau lên, GoÄ‘ard. Äã bảo nó đến đấy mà !…, Heysaa… a… a!!!
Tiếng thét thoạt cất bằng giá»ng ngưá»i, sau phá lên chuyển thà nh tiếng trống quái gở dị kỳ mà GoÄ‘ard đã nghe thấy đưa ra từ trong phòng bà máºt.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:31 AM .