Vì cái chết của Vưu Tuấn, Yến Thanh phẫn uất vô cùng.
Lâu lắm Liễu Hạo Sanh mới trở về thực tế, buông giọng căm hận.
- Nếu không giết được Mã Cảnh Long tại hạ thề chẳng làm người !
Điền Vũ Long hỏi :
- Trang chủ cho rằng chính Mã Cảnh Long gây ra thảm trạng này ?
Liễu Hạo Sanh hừ một tiếng :
- Không lão ta thì còn ai khác nữa ? Lão nhờ Yến đại hiệp đến mách tin với tại hạ là Kỷ Tử Bình chết, lão định quyết là thế nào tại hạ cũng mắc kế điệu hổ ly sơn của lão và kết quả là Hồng Diệp Trang biến thành đống tro tàn.
Yến Thanh nghỉ cũng có thể như vậy lắm.
Chàng hỏi :
- Trong Hồng Diệp Trang nơi nào cũng có đồ trận, người ngoài không dễ gì vào lọt, mà người trong nhà cũng chẳng quán thông với đối phương. Thiên Ma Lịnh Chủ đã thực nghiệm sáu lần mà lần nào cũng thất bại thế thì tại sao lần này lọt vào trận được ?
Điền Vũ Long phụ họa :
- Phải rồi ! Tại sao lão huy động lực lượng vào lọt ? Nơi nào cũng có lửa, lửa cháy cùng một lợt như thế thì phải có nhiều người hành động một lúc và con số người chết đó phải do nhiều người hạ thủ chứ ! Hơn nữa thời gian lại cấp bách một mình Thiên Ma Lịnh Chủ không làm sao hoàn thành một công tác vỉ đại như thế nổi !
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Trong các phân đàn của Thiên Ma Giáo thì Kim Lăng là cơ sở có lực lượng hùng hậu nhất. Ngoài Thập Kiệt ra còn có Thập Cầm Thập Thú, tất cả đều thuộc về nhất lưu cao thủ... Yến Thanh chận lời :
- Nhưng Vưu Tuấn là người của họ thì tại sao lại phải chết vì Xuyên Tâm Tiêu ?
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Cái chết của Vưu Tuấn có lẽ những người khác cha biết !
Điền Vũ Long lẩm bẩm :
- Còn Phương Thiên Kích Tiết Y ! Lão là bạn sanh tử chi giao của trang chủ mà !
Tại sao lão nỡ hủy diệt trang viện của trang chủ ?
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Đối trận với nhau thì Tiết Y có thể nương tình và chỉ nương tình riêng với tại hạ thôi. Lão cần gì cố ky người khác ? Khi Thiên Ma Lịnh Chủ ra lịnh rồi thì lão chỉ còn cách là tuân hành thôi !
Yến Thanh thốt :
- Việc này do phân đàn Kim Lăng gây ra hay không thiết tưởng muốn điều tra cũng không khó lắm. Với tại hạ riêng hai vị tiền bối Tiết Y và Đinh Hoàng rất có cảm tình với tại hạ. Tại hạ chỉ cần đem đến cho họ cái tin Vưu Tuấn chết và bằng vào thần thái biểu hiện của họ tại hạ sẽ đoán được ngay chân tướng.
Điền Vũ Long tiếp nối :
- Phải ! Trang chủ cũng có thể làm một cuộc điều tra, tại Hàng Châu trang chủ có đặt tai mắt khắp nơi, nếu hỏi bọn tai mắt đó thì sẽ hiểu được hành tung của bọn phân đàn Kim Lăng tại Hàng Châu trong mấy hôm sau này. Vấn đề trước tiên là tìm hiểu đối phương làm cách nào lọt được vào trong trang. Nếu không rõ biến hóa trên các trận đồ thì nhất định là địch không vào lọt !
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Cái đó thì hẳn rồi ! Bọn nữ nhân trong trang không bao giờ tiếp xúc với ngoại nhân thì bọn ấy quyết không thông đồng với địch. Nhưng chẳng lẽ chính Vưu Tuấn lại chỉ dẫn đường lối cho địch !
Yến Thanh lắc đầu :
- Vưu Tuấn không hèn hạ như vậy đâu ! Tại hạ dám bảo chứng !
Điền Vũ Long đồng ý :
- Đúng vậy ! Chính Vưu Tuấn cũng bỏ mạng vì một mũi Xuyên Tâm Tiêu kia mà !
Liễu Hạo Sanh lạnh lùng :
- Sứat nhận diệt khẩu là thói quen của Thiên Ma Lịnh Chủ !
Điền Vũ Long kêu lên :
- Còn một người trang chủ quên sao ? Người đó chẳng những vào trang mà còn ở lại đến một ngày một đêm. Nếu y có dụng ý gì thì trước khi đến đây thì hẳn là y phải quan sát tình hình trang viện, thu thập mọi chi tiết cần thiết !
Liễu Hạo Sanh cười mỉa :
- Long huynh muốn nói đến Mạt Tử ? Hắn mà làm nên trò trống gì ? Bất quá hắn chỉ là một kẻ tầm thường, gần như vô dụng !
Điền Vũ Long tiếp :
- Tuy vậy trừ Vưu Tuấn ra chỉ có một Mạt Tử là đáng chú ý bởi đâu có kẻ thứ ba ? Vưu Tuấn là người do Tiết Y dẫn tiến vào hội mà Tiết Y là bạn thâm giao của trang chủ, Tiết Y lại còn bảo chứng cho Vưu Tuấn trước mặt trang chủ thì tự nhiên Vưu Tuấn không đáng nghi. Trong hai người bỏ ra một còn một chẳng lẽ trang chủ không thấy như vậy ?
Yến Thanh giật mình :
- Có thể như lời Long huynh vừa nói đó lắm trang chủ. Huynh Đệ Tiêu Cục tại Kim Lăng nhiều năm qua giữ thái độ bất hợp tác với Long Võ Tiêu Cục biết đâu họ chẳng tuân theo một sự an bày của Long Võ ? Bây giờ tại hạ mới thức ngộ là họ có ẩn tình sao đó ! Bởi chính họ đến Giang Nam tìm tại hạ, họ còn rủ rê tại hạ cướp hàng do Long Võ Tiêu Cục hộ tống, chẳng lẽ họ to gan đến độ dám trêu vào Mã Bách Bình ?
Họ dám làm thế hẳn là họ có thông đồng với Mã Bách Bình, được Mã Bách Bình đồng ý ! Mà cũng không chừng do kế hoạch của Mã Bách Bình.
Liễu Hạo Sanh lắc đầu đáp :
- Anh em họ Mạt là bọn vô dụng ! Tại hạ thấy chúng chẳng đáng cho mình quan tâm.
Điền Vũ Long lắc đầu cải :
- Trang chủ sai rồi ! Phàm kẻ khôn giả vờ ngu, kẻ gian thường giả vờ lưương thiện, chúng lợi dụng chỗ mà không ai chú ý để âm thầm tác quái, chúng đáng sợ hơn ai hết !
Yến Thanh thốt :
- Tại hạ phải lập tức trở lại Kim Lăng mở cuộc điều tra xem sao. Vưu tuấn chết vì tay Thiên Ma Lịnh Chủ đó là điều tại hạ không thể bỏ qua được !
Liễu Hạo Sanh trầm giọng :
- Phần tại hạ cũng tức khắc ra lịnh triệu tập toàn thể huynh đệ, nhất định phải biến Kim Lăng thành biển máu !
Yến Thanh khoát tay :
- Làm như vậy là lỗ mảng đó trang chủ ! Vạn nhất sự việc không do phân đàn Kim Lăng gây ra thì đúng là trang chủ mắc kế mợn đao giất người của Thiên Ma Lịnh Chủ rồi ! Cứ theo tại hạ nhận thấy thì Mã Bách Bình không tuân phục Thiên Ma Lịnh Chủ cho lắm. Hãy đề phòng trường hợp một viên đó bắn chết hai chim do Thiên Ma Lịnh Chủ an bày đấy !
Liễu Hạo Sanh cau mày :
- Vậy tại hạ phải làm sao ?
Yến Thanh đáp :
- Cứ triệu tập các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng chờ thời cơ phát động thế công.
Tại hạ và Điền huynh kẻ trước người sau đến Kim Lăng, một công khai một âm thầm điều tra xong sẽ thông báo kết quả về cho trang chủ. Lúc đó chúng ta sẽ có thái độ... Liễu Hạo Sanh suy nghỉ một lúc :
- Được ! Chúng ta cứ theo kế hoạch đó mà làm. Tại hạ sẽ triệu tập toàn bộ huynh đệ gấp để đề phòng Thiên Ma Lịnh Chủ xuống tay trước gây thiệt hại cho một số người !
Điền Vũ Long nhắc :
- Trang chủ đừng quên Thiên Ma Lịnh Chủ ngoài Xuyên Tâm Tiêu ra còn có cái món Hàm Sa Xưa. ảnh nữa đấy. Tại hạ có một một đơn thuốc chuyên đối phó với chất độc Hàm Sa Xưa. ảnh. Trang chủ hãy chiếu theo đơn phối chế sẵn cho mỗi người uống một hoàn trước khi giao đấu. Uống hoàn thuốc đó rồi là Hàm Sa Xưa. ảnh cầm như vô hiệu !
Y luôn miệng kê khai mấy vị thuốc nói rõ số lượng, chỉ dẫn cách chế luyện rành rẻ đoạn lên ngựa cùng Yến Thanh trực chỉ Kim Lăng.
Dọc đường Điền Vũ Long thốt :
- Có thể Liễu Hạo Sanh tránh khỏi hiềm nghi đó Yến lão đệ ạ. Lúc Vưu Tuấn bị hạ sát thì y ở chung với chung ta một chỗ. ít nhất điều đó cũng chứng minh được y không phải là Thiên Ma Lịnh Chủ !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Cha hẳn vậy đâu Long huynh ! Mã Bách Bình có cho tiểu đệ biết Thiên Ma Lịnh Chủ có vô số hóa thân và tất cả đều là cao thủ chuyên nghiệp. Tiểu đệ có xem kỷ vết thương trên xác của Vưu Tuấn và so sánh với vết thương của Kỷ Tử Bình. Cả hai đồng bị Xuyên Tâm Tiêu sát hại song thủ pháp phóng tiêu lại bất đồng hunh thủ.
Hung thủ giết Vưu Tuấn cao hơn hung thủ giết Kỷ Tử Bình một bậc sự kiện đó chứng tỏ chẳng phải một người duy nhất phóng tiêu.
Điền Vũ Long kinh ngạc :
- Vậy là lão đệ vẫn nghi ngườ Liễu Hạo Sanh ?
Yến Thanh gật đầu :
- Có nhiều lý do buộc phải nghi ngườ y. Nhưng khi cha nắm được chứng cớ rõ rệt thì tiểu đệ phải lờ đi, chỉ giữ thái độ trung lập.
Điền Vũ Long cau mày :
- Nếu y là Thiên Ma Lịnh Chủ thì tại sao hủy đi một sản nghiệp to tát như Hồng Diệp Trang ?
Yến Thanh đáp :
- Tiểu đệ không chỉ trng ra nguyên nhân nhưng có thể y hy sinh một phần nào sản nghiệp để cho chúng ta nặng tin tưởng Mã Cảnh Long là Thiên Ma Lịnh Chủ. Nếu đạt mục đích thì y sá gì một thiệt hại nhỏ ?
Điền Vũ Long hỏi :
- Tại sao tiểu đệ không nói toạt ra để dằn mặt y ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Tiểu đệ không muốn biểu lộ quá mức sự tinh minh của mình.
Điền Vũ Long tiếp :
- Ngưu huynh vẫn cha tin hẳn nên muốn trở lại ngôi nhà đó kiểm soát xem quả thật có cơ quan hay không. Nếu không có ngu huynh sẽ có cách đối phó với y.
Yến Thanh lắc đầu :
- Bây giờ thì muộn rồi Điền huynh ơi !
Chàng đưa tay chỉ.
Ngôi nhà đang phát hỏa dữ dội.
Điền Vũ Long bất giác thở dài cúi đầu không nói chi nữa.
Yến Thanh tiếp :
- Điền huynh đừng nản chí ! Liễu Hạo Sanh đốt trang trại là không muốn chúng ta đến đó điều tra. Điền huynh truyền cho y phương thuốc giải độc Hàm Sa Xưa. ảnh là do lòng xung động cực độ quên mất dè dặt. Từ nay Điền huynh cố gắng giữ bình tĩnh trước mọi tình thế nào. Tuyệt đối không nên để cho y biết Điền huynh là Tạo Hóa Thủ đấy ! Nếu có sơ xuất là bao nhiêu công trình trải mấy năm qua cầm như buông trôi theo dòng nước đổ !
Điền Vũ Long lại thở dài.
Yến Thanh trở về Huynh Đệ Tiêu Cục, việc trước tiên là thăm dò tin tức và Mạt Tử.
Huynh Đệ Tiêu Cục ngày nay đã lấy lại phong quang thịnh vượng của ngày xa.
Dĩ nhiên là phải có một số công nhân phục dịch tại tiêu sở.
Chàng hỏi chúng, chúng đáp là Mạt Tử cha về.
Tự nhiên chàng phải lấy làm lạ bởi Mạt Tử ly khai Hồng Diệp Trang trước chàng.
Tại sao y cha về đến Kim Lăng ? Chẳng lẽ y là người tâm phúc bí mật của Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Anh em họ Mạt có nhà riêng tại Kim Lăng, chàng nhờ một tên nhân công trong tiêu sở đưa đến nhà họ Mạt tìm Mạt Tạng.
Ngôi nhà đó rất cũ kỷ, nằm tại đường Đơn Phụng, rất rộng lớn lại có chiều sâu, có thể chứa rất nhiều người.
Tên nhân công đó là lão Tiền từng phục dịch tại Huynh Đệ Tiêu Cục qua nhiều năm rồi, từ lúc phụ thân họ Mạt còn chấp chưởng cơ sở.
Quan sát các nơi trong ngôi nhà đó qua một vòng mắt thấy có mấy người khách chàng lấy làm lạ hỏi lão Tiền :
- Những người này là thân thích của họ Mạt chăng ?
Lão Tiền lắc đầu đáp :
- Không phải ! Chủ nhân rất ít thân thích. Đại chủ nhân có gia đình rồi chỉ sanh được một trai còn nhị chủ nhân đến nay vẫn sống độc thân.
Yến Thanh hỏi :
- Thế sao có rất nhiều người trong nhà họ ?
Lão Tiền đáp :
- Lúc lão nhân còn sanh tiền thì cuộc sống rất sung túc, nuôi nhiều gia nhân nên khếch trương cơ sở rộng thênh thang. Rồi lão chủ nhân tạ thế đại chủ nhân và nhị chủ nhân tiếp nối nghiệp nhà sinh hoạt đều. Bất ngườ bảy năm trước đây họ Mã mở hai tiêu cục Long Võ và Cảnh Thái giành hết các mối sinh ý do đó Huynh Đệ Tiêu Cục sa sút dần dần, cuối cùng phải đóng cửa đình chỉ nghiệp vụ. Công nhân lần lần ly khai, do vậy gia phí rút lần vốn liếng. Đại chủ nhân phải cho thuê các gian phòng đó mới có thể chi trì nếp sống trong mức khiêm tốn.
Yến Thanh hỏi :
- Người cũ ngày trước còn lại bao nhiêu ?
Lão Tiền đáp :
- Đi hết ! Từ sau ngày tiêu cục đóng cửa chỉ còn lại có mỗi mình tôi. Khi tổng tiêu đầu về đây tiêu cục sinh hoạt trở lại nên gọi thêm mấy người song toàn là những gương mặt mới.
Yến Thanh hỏi :
- Nhân huynh đã lập gia đình cha ?
Lão Tiền lắc đầu :
- Nghèo quá một mình không kiếm đủ cái sống làm sao dám nuôi hai miệng ăn !
Tuy nhiên từ ngày có tổng tiêu đầu tiêu cục làm ăn thịnh vượng trở lại, lưương tăng thưởng hậu nên tôi nghỉ có lẽ rồi cũng phải kiếm một bà hú hí canh chầy đêm tựa.
Yến Thanh nhìn quanh các dảy phòng rồi hỏi :
- Những người này thuộc hạng nào trong xả hội ?
Lão Tiền lắc đầu :
- Không biết được ! Họ là nhóm người rất khá giả, mỗi gia đình đóng mỗi tháng mời bốn lượng tiền thuê, hơn hai mươi gia đình đóng tổng cộng trên ba trăm lượng.
Một số tiền không nhỏ giúp họ Mạt sống nhàn.
Qua khỏi dảy phòng đến một bức tướng chắn ngang. Tường có cửa hẹp, bên trong tường có một ngôi nhà biệt lậpl Cửa tường đóng.
Lão Tiền gõ cửa.
Lâu lắm mới có một lão phụ chường mặt ra, thấy lão Tiền mụ cau mày hỏi :
- Lão Tiền ! Sao ngươi không ở tại tiêu sở, đến đây làm chi ?
Lão Tiền đáp :
- Yến tổng tiêu đầu có việc cần muốn gặp đại chủ nhân nên nhờ tôi đưa đến đây đó Phí đại nương !
Lão phụ nhìn Yến Thanh thốt :
Chủ nhân không có mặt tại nhà ! Có lẽ người đến tiêu cục !
Yến Thanh cất tiếng :
- Tại hạ từ tiêu cục đến đây có thấy chủ nhân đâu. Xin đại nương cho tại hạ gặp Mạt đại tẩu.
Lão phụ lắc đầu :
- Đại nương tử không hề quan tâm đến sự việc tại tiêu cục, có gặp cũng vô ích.
Xin tổng tiêu đầu trở lại tiêu cục tìm đại chủ nhân là hơn !
Yến Thanh cố kèo này :
- Tại hạ cùng Mạt huynh tình đồng thủ túc nên cái lý là phải bái kiến tẩu phu nhân mới đúng lễ cho. Ngoài ra tại hạ còn có việc khẩn yếu cần báo cáo gấp !
Lão phụ lạnh lùng :
- Xin lỗi cho vậy ! Đại nương tử không được khỏe trong mình. Tổng tiêu đầu hãy để ngày khác sẽ đến.
Thốt xong mụ đóng ập cửa lại trước lỗ mũi Yến Thanh và lão Tiền.
Lão Tiền gọi to :
- Phí đại nương ! Phí đại nương ! Yến tổng tiêu đầu là khách quý của tiêu cục đó !
Lão phụ không đáp.
Lão Tiền quay qua Yến Thanh cười khổ thốt :
- Mụ ấy theo hầu đại nương tử từ ngày đại nương tử vu quy nên ỷ trượng oai thế của chủ nhân, ngang ngược không chịu nổi ! Tổng tiêu đầu không nên trách mụ ta làm gì !
Yến Thanh đảo mắt nhìn quanh một lợt rồi bước ra cửa, vừa đi vừa thốt :
- Chẳng sao đâu ! Tại hạ Ở đây chờ, nhân huynh về tiêu cục đi xem chủ nhân đã về cha.
Nếu cha về thì nhân huynh đánh một vòng quanh phố tìm !
Lão Tiền cau mày :
- Thế tổng tiêu đầu về tiêu cục đợi không tốt hơn sao ?
Yến Thanh trầm gương mặt :
- Không được ! Việc này có quan hệ trọng đại đến tiêu cục mà cũng có thể liên lụy đên người nhà của Mạt huynh nữa đấy nên tại hạ phải ở đây chờ.
Lão Tiền biến sắc vội hỏi :
- Việc chi thế tổng tiêu đầu ?
Yến Thanh gạt ngay :
- Tại hạ không cần phải cho nhân huynh biết làm gì. Nếu gặp Mạt huynh nhân huynh bảo trở về đây gấp. Tại hạ đang chờ.
Lão Tiền hấp tấp bước đi.
- Yến Thanh bước tới đi lui theo đường phố một lúc rồi vào một tiệm tạp hóa mua bốn cân yến sào, gói làm bốn gói viết bốn địa chỉ giao hết cho chủ tiệm bảo :
- Cho nhân công mang đến những địa chỉ này !
Chủ hiệu trông thấy các địa chỉ thoáng giật mình thốt :
- Xin quý khách vào trong phòng kia ngồi chờ một lúc. Yến tốt ở đây còn không bao nhiêu để bổn tiệm đến chi nhánh lấy thêm cho đủ.
Yến Thanh trầm giọng :
- Lấy ở đâu thì cứ lấy rồi gửi đến các địa chỉ đó. Cần chi là phải ở đây chờ ?
Chủ hiệu giải thích :
- Hàng hóa thuộc loại quý trọng nên khách phải trông thấy tận mắt để sau này không trách bổn hiệu làm ăn dối trá được !
Yến Thanh cau mày :
- Đợi bao lâu ?
Chủ hiệu đáp :
- Không lâu lắm đâu ! Hiệu nhánh cách đây một con đường thôi !
Yến Thanh không làm sao hơn đành theo chủ hiệu vào phòng trong.
Chợt chàng bảo :
- Xem chừng phía sau lưng có ai dòm ngó không ?
Chủ hiệu đáp :
- Yên trí ! Đã có kẻ xem chừng hộ rồi !
Yến Thanh trầm giọng :
- Cứ ra đó xem đi, ta muốn biết hiện tại mình có bị theo dõi hay không ?
Chủ hiệu vừa ra, một lão nhân tiến vào.
Yến Thanh giật mình kêu lên :
- Sử lão tiền bối ! Tiền bối đến đây ?
Sử Kiếm Như mỉm cười :
- Hiệu buôn của lão phu mà !
Yến Thanh a lên một tiếng.
Sử Kiếm Như tiếp :
- Lão đệ đến đây là ai ai cũng hiểu sự việc như thế nào rồi. Che dấu hành tung được như vậy là khéo lắm đó. Ba chiêu kiếm Đạt Ba làm lão phu mơ hồ hết sức dù lão phu biết Trần Tam Bạch không có truyền nhân. Lão đệ giết Đào Hoàng lão phu cố hết sức che chở bởi cho rằng lão đệ là người cùng phe. Nhưng lão đệ cự tuyệt không vào Thiên Ma Giáo làm lão phu lo sợ rối lên, cứ tưởng là mình lầm lẫn. Lão phu định hỏi Cửu Lão Hội trong một ngày gần đây !
Yến Thanh đáp :
- Sứau lần trước vì gia nhập Thiên Ma Giáo mà sáu người bỏ mạng. Lần này tiểu điệt thay đổi phương pháp không đánh thẳng vào mặt địch mà do phía hông đánh vào.
Sử Kiếm Như càu nhàu :
- Trong hội không cho ai biết gì cả làm lão phu muốn điên cái đầu !
Yến Thanh tiếp :
- Tại tiểu điệt muốn như vậy đó lão tiền bối ! Tiểu điệt phát hiện ra Mã Bách Bình và Kim Tử Yến đều có ý phản Thiên Ma Giáo. Nếu tiểu điệt gia nhập thì mời phần chắc chín là họ sẽ tìm cách làm khó dễ ! Do đó tiểu điệt đứng ngoài vòng rồi từ hông mà đánh vào.
Sử Kiếm Như thốt :
- Về Mã Cảnh Long thì khó biết như thế nào lắm ! Chuyến đi Hàng Châu vừa qua thật là một chuyến lắm việc !
Rồi lão hỏi :
- Việc gì phát sanh ở Hàng Châu ?
Yến Thanh với giọng xúc động :
- Kỷ Tử Bình và Vưu Tuấn đều chết ! Chết vì Xuyên Tâm Tiêu.
Sử Kiếm Như kinh hãi :
- Hai người đó chết rồi ? Họ đâu có đáng tội chết ? Nhất là Kỷ Tử Bình đã lập được rất nhiều công lao cho Thiên Ma Giáo kia mà ! Còn Vưu Tuấn là một tên dọ thám đắc lực cho tổng đàn... Yến Thanh cười khổ :
- Không ! Vưu Tuấn là người của mình đấy !
Sử Kiếm Như giật mình :
- Người của mình ? Tiểu tử đó đóng kịch khéo lạ !
Yến Thanh tiếp :
- Kỷ Tử Bình chết là phải, chết vì y quá lộ liễu hành động nên đối phương phải giết y để diệt khẩu ! Còn Vưu Tuấn thì quả thật chết oan ! Hắn chẳng phát hiện được cái gì rõ rệt... Hắn chỉ lưu lại Hồng Diệp Trang vô tình thấy được cái điều không nên thấy. Đúng hơn thấy cái người không nên thấy !
Sử Kiếm Như hỏi :
- Ai ?
Yến Thanh đáp :
- Hiện tại tiểu điệt cha dám xác định. Chờ người ngoài cửa vào cho biết ra sao rồi mới có thể nói.
Vừa lúc đó người ngoài cửa bước vào thốt :
- Có Trần lão tam ở xéo cửa chúng ta đến đây hỏi Yến đại hiệp mua cái chi.
Yến Thanh hỏi :
- Xéo cửa hiệu này là nhà họ Mạt ?
Chủ hiệu buôn gật đầu.
Yến Thanh gật gù :
- Vậy là không lầm rồi ! Thảo nào mà họ chẳng muốn giết Vưu Tuấn. Mạt Tử đến Hồng Diệp Trang không tưởng là Vưu Tuấn lưu lại đó với tiểu điệt. Tự nhiên Mạt Tử giết Vưu Tuấn vì không muốn Vưu Tuấn ở đó !
Sử Kiếm Như kinh hãi :
- Mạt Tử ? Em Mạt Tạng tại huynh đệ tiêu cục ?
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Ngoài hắn ra không còn ai vào Hồng Diệp Trang cả !
Sử Kiếm Như cau mày :
- Anh em họ Mạt là Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Yến Thanh chỉnh sắc mặt :
- Chắc như vậy rồi ! Dù không là Thiên Ma Lịnh Chủ thì cũng là người tâm phúc của Lịnh Chủ.
Sử Kiếm Như lắc đầu :
- Hai gã đó tầm thường quá ! Không thể là Lịnh Chủ được.
Mà cũng chẳng phải là người tâm phúc. Có ai dùng làm tâm phúc những kẻ bất tài vô lượng như thế !
Yến Thanh thở dài :
- Sử tiến bối biết rõ anh em họ chăng ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Chúng là con của Mạt Thiên Trì. Mạt Thiên Trì có cái hiệu là Thiên Địa Tiên bất quá chỉ là một tiêu sư hạng nhì. Anh em họ Mạt tuy xng là Thần Tiêu Song Kiệt, kể về tiên pháp thì chúng cũng khá lắm. Tiêu cục của chúng trước kia thân phụ chúng đặt là Mạt Thị Tiêu Cục. Vì có mấy việc xảy ra sao đó nên Mạt Thiên Trì phá sản, anh em Mạt Tạng tiếp nối cơ nghiệp đổi tên là Huynh Đệ Tiêu Cục.
Yến Thanh gật đầu :
- Vì cái chỗ sa sút đó mà sống kham khổ an phận nên chẳng ai chú ý đến họ.
Tiền bối biết chân công phu của họ như thế nào chăng ?
Sử Kiếm Như lắc đầu :
- Ngoài tiên pháp của chúng lão phu chẳng biết gì khác. Tuy vậy chúng ít khi sử dụng roi, bởi vì sau Mã đại ca thì Mã Bách Bình tiếp nối Kim Tiên và Ngân Tiên nổi tiếng trên giang hồ. Còn tiên nào của ai nữa mà dám xng thần xng thánh ! Từ ngày có Mã Bách Bình họ Mạt không dùng roi nữa.
Chủ hiệu chen vào :
- Cả ngôi nhà thờ họ Mạt cũng đem cho thuê thì còn dám cao mặt nhìn ai nữa !
Yến Thanh hỏi :
- Bọn nào thuê nhà của họ ?
Chủ hiệu đáp :
- Chừng như là thượng khách thời thường xuất ngoại, có sinh ý ở phương xa nên họ để gia quyến tại Kim Lăng thỉnh thoảng trở về thăm viếng.
Yến Thanh hỏi :
- Lai lịch ?
Chủ hiệu lắc đầu :
- Có ai dư công tìm hiểu lai lịch hạng con buôn !
Yến Thanh trách :
- Sử lão tiền bối sơ xuất quá đấy ! Tiểu điệt chỉ với một chuyến đi Hàng Châu vừa rồi mà phát hiện ra sự tình. Toàn là những sự bất tầm thường cả ! Rồi về đây lại phát hiện thêm nhiều điều lạ ! Trong nhà họ Mạt có cả nam lẫn nữ phỏng độ hơn hai mươi gia đình nhưng tuyệt nhiên chẳng có một đứa con nít nào. Đương nhiên chẳng phải mỗi gia đình đều phải có trẻ nít song trong hơn hai mươi gia đình làm gì lại chẳng có một đứa tiểu nhi ? Có phải là lạ lùng chăng ?
Sử Kiếm Như và chủ hiệu giật mình.
Sử Kiếm Như kêu lên :
- Đúng rồi ! Lạ lùng thật !
Lão quay qua chủ hiệu trách :
- Vậy mà người chẳng lưu ý ! Không lưu ý thì còn phát hiện được cái quái gì nữa!
Chủ hiệu lộ vẻ khổ sở :
- Đại bá xét cho ! Bọn đó chẳng một ai biết võ công !
Sử Kiếm Như hừ một tiếng :
- Chúng có võ công ngươi cũng không biết được ! Phàm những người chân chánh cao thủ không ai biểu hiện công phu lộ liễu. Cứ lấy Yến lão đệ đây làm một ví dụ, nếu Yến lão đệ mặc y phục thường ngươi có nhận ra là một bậc đại hiệp chăng ? Còn nhưng ơi đó, có ai biết được người từng tập luyện võ công hơn mời sáu năm trời chăng ?
Yến Thanh chớp mắt :
- Thì ra vị huynh đài này là nội diệt của Sử tiền bối !
Sử Kiếm Như thốt :
- Hắn tên là Sử Quang Siêu ! Con trai của người em thứ ba lão phu. Năm nay hắn được hai mươi bốn tuổi rồi, nó luyện kiếm pháp đạt được tám phần mời hỏa hầu của lão phu.
Yến Thanh tán :
- Đạt được mức đó chẳng phải dễ đâu. Nhất là thời gian kỷ lục mời sáu năm !
Sử huynh đệ quả thật có phẩm chất đặc biệt đó.
Sử Kiếm Như tiếp :
- Thấy hắn thông minh lão phu bắt hắn đến đây vừa để chiếu cố cửa hiệu vừa lưu ý đến hành động của Thiên Ma Giáo. Ngườ đâu hắn u mê cực độ, có mắt không tròng, vấn đề ở ngay trước cửa mà hắn chẳng thấy chi hết.
Yến Thanh mỉm cười :
- Điều đó chẳng đáng trách tiền bối ạ. Chẳng qua Sử huynh đệ cha sống kiếp giang hồ thì làm sao có kinh nghiệm giang hồ ? Mà bọn kia thì đương nhiên là những tay lão luyện rồi. Bọn chúng giữ bí mật thì Sử huynh đệ trong nhất thời làm sao khám phá được ?
Rồi chàng hỏi :
- Ở đây tiền bối có được bao nhiêu người sai sử ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Sứau tên ! Toàn là bọn non nớt, tiểu đồ như Sử Quang Siêu.
Yến Thanh lắc đầu :
- Vậy là không dùng được.
Nếu họ sơ xuất thì có ảnh hưởng tai hại đến tiền bối làm cho tiền bối không hoạt động dễ dàng trong Thiên Ma Giáo như trước.
Mục đích của chúng ta là ai lo phần hành nấy, nhưng trong trường hợp này tiểu điệt bắt buột phải tìm một số viện thủ bởi tiểu điệt phát hiện ra người trong nhà họ Mạt rất đông, một mình tiểu điệt vô phương đối phó !
Sử Kiếm Như lắc đầu :
- Không có gì đáng ngại cả ! Bọn tiểu đồ tuy non nớt song có thể dùng chúng được.
Còn như ảnh hưởng tai hại cho lão phu thì lão đệ cứ yên trí vì không ai biết cửa hiệu này do lão phu dựng lên và đứng khai thác cả. Nếu cần bảo ban gì thì lão phu đến hiệu trà bên cạnh đặng giải khát rồi chờ dịp ung dung sang đây nói vài câu với Sử Quang Siêu. Vừa rồi lão phu do cửa hậu hiệu trà sang đây chẳng ai trông thấy cả. Nếu lão đệ cần dùng chúng thì cứ bảo cho chúng biết, tùy thời tùy lúc do lão đệ quyết định ! Tài nghệ của chúng suýt soát với Vưu Tuấn đó !
Yến Thanh trầm ngâm một lúc :
- Ngôi nhà của họ Mạt nếu không phải là cơ sở của Thiên Ma Lịnh Chủ thì cũng là tổng đàn của Thiên Ma Giáo, như vậy bọn đó toàn là cao thủ. Sợ người của Sử lão tiền bối không đủ dùng đâu.
Sử Kiếm Như cau mày :
- Như vậy thì làm sao ? Lão phu khả dĩ tín nhiệm Trần Lượng và Cừu Mai Phong, chỉ có hai người đó thôi. Tuy họ không là người của Cửu Lão Hội song họ rất bất mãn Thiên Ma Giáo. Có thể nhờ họ tiếp sức. Còn kẻ khác thì thôi đi, đừng hòng kêu gọi đến họ cho thêm phiền phức.
Yến Thanh bàn :
- Tiền bối tìm cách lôi cuốn Đinh Hoàng và Tiết Y thử xem ! Hai người đó nghe Vưu Tuấn chết về Xuyên Tâm Tiêu hẳn là phải phẫn uất vô cùng và sẵn sàng tiếp trợ chúng ta !
Sử Kiếm Như toan hỏi song lại thôi.
Yến Thanh biết là lão vấp phải quy củ của Cửu Lão Hội nên không thể hỏi han nhiều.
Chàng tiếp :
- Vưu Tuấn là người do Tiết Y dẫn đến thì thân phận của lão như thế nào chúng ta khỏi cần tìm hiểu cũng biết như thế nào rồi. Còn Đinh Hoàng thì chúng ta cha dám xác định lão ra sao ! Nhưng lão được ở chỗ là tánh tình bộc trực, không bao giờ dùng thủ đoạn. Tiểu điệt đoán lão không phải là người tâm phúc của Thiên Ma Giáo, mình có thể thuyết phục lão tiền bối ạ.
Sử Kiếm Như thốt :
- Hay là mình thông tri với Mã Cảnh Long ?
Yến Thanh khoát tay la :
- Ngàn vạn lần không nên ! Liễu Hạo Sanh cho biết con người đó đáng nghi nhất ! Kỷ Tử Bình chết tám phần mời là do lão hạ thủ !
Nhưng rồi chàng biết mình nói quá đáng.
Bởi Liễu Hạo Sanh cũng đáng nghi ngườ như thường, chàng làm sao tin lời của y được mà chuyển mục tiêu sang Mã Cảnh Long ?
Chàng tiếp :
- Thông tri với lão cũng được.
Nhân dịp này mình gạn lọc giữa lão và Liễu Hạo Sanh để loại bớt một người thu hẹp phạm vi do thám. Tuy nhiên chỉ sợ thân phận của Sử lão tiền bối nhân việc này mà bị bại lộ... Sử Kiếm Như cưương quyết :
- Nhiều người đã chết trong công cuộc khám phá Thiên Ma Giáo trừ hại cho đời thì lão phu sao lại không thể hy sinh như họ ? Hà huống ở tại Kim Lăng từ nhiều năm qua tuy Cửu Lão Hội có ủy thác cho một vài nhiệm vụ song lão phu nào có thu hoạch được gì hữu ích cho hội đâu ? Nếu dịp này chết để đem lại một vài tiện ích cho Cửu Lão Hội thì lão phu khẳng khái hy sinh đó.
Yến Thanh gật đầu :
- Lần này thế nào chúng ta cũng thu hoạch nhiều tiện ích lắm đó lão tiền bối. Dù không trực tiếp đụng chạm với Thiên Ma Lịnh Chủ ít nhất chúng ta cũng trừ diệt được một phần vây cánh đắc lực của y. Thinh thế của y sẽ giảm sút dần dần... Sử Kiếm Như hỏi :
- Lão đệ quan sát kỷ bọn người trong ngôi nhà đó ?
Yến Thanh gật đầu :
- Tay nào cũng có võ công cực cao và tất cả là khách giang hồ lão luyện. Khi họ thấy tiểu điệt vào người nào cũng bắt kiếm quyết, do thói quen phản ứng chứ lúc đó họ không cầm kiếm. Như vậy đủ biết họ thường chiến đấu mà người thường chiến đấu thì đâu phải hạng con buôn ? Cao thủ giang hồ thì có lý do gì thuê nhà ở chung một chỗ quá động như vậy ? Mà lại thuê dài hạn ? Thương buôn gì mà đến nữ nhân cũng có võ công cao ? Hẳn họ phải thuộc một tổ chức nào đó. Giang hồ không có nhiều tổ chức, ngoài Cửu Lão Hội ra chỉ còn Thiên Ma Giáo mà thôi.
Sử Kiếm Như mỉm cười :
- Có thói quen bắt kiếm quyết là cha được trầm ổn tâm khí, công lực tu vi không được dày lắm. Phàm người cao siêu thì chẳng hề động tịnh thần sắc, thần thái bình tịnh như mặt nước ao.
Yến Thanh cải :
- Không phải họ kém tu vi mà là kém kinh nghiệm giang hồ đó. Vì một lý do gì Thiên Ma Lịnh Chủ không cho họ thường xuyên có mặt trên giang hồ nên họ không có dịp tiếp xúc với cao thủ trong thiên hạ do vậy kém kinh nghiệm rõ ràng, cha động thủ mà họ đã hờm hờm rồi !
Bỗng chàng hỏi :
- Vợ của Mạt Tạng là con người như thế nào ?
Sử Quang Siêu nói :
- Tiểu đệ không được rõ. Nàng ấy có đến đây mua mấy món hàng, nói chuyện năm ba câu với tiểu đệ rồi đi. Mường tượng nàng không biết võ công.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Chỉ sợ huynh đệ nhận xét lầm.
Chàng hỏi tiếp :
- Còn cái mụ họ Phí theo vợ Mạt Tạng từ ngày vu quy, mụ ấy ra sao ?
Sử Quang Siêu lắc đầu :
- Về mụ ấy thì tiểu đệ mù tịch. Chẳng hề thấy qua lần nào và cũng chẳng hề nghe ai nói đến !
Yến Thanh tiếp :
- Mụ ấy vào tuổi trên dưới bảy mươi, có nội lực rất thâm hậu, lúc mụ đóng cửa kình phong phát xuất bức người nhưng lại không có tiếng động, điều này chứng tỏ mụ phát hay thu nội kình tùy tâm, khỏi phải vận dụng lực như tay thường.
Sự xuất hiện của mụ làm cho tại hạ thêm nghi ngườ anh em họ Mạt đó Sử huynh đệ ạ ! Vì thuộc lớp hậu sinh tại hạ không hiểu nhiều về những vị cao niên trưởng bối thành danh từ mấy mời năm qua. Chắc Sử lão tiền bối có thể đoán mụ ấy là ai ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Những kẻ thành danh trong Thiên Ma Giáo đều được an trí tại các phân đàn để làm một lực lượng ngoại phòng. Còn những người ở tại tổng đàn đều thuộc hạng ẩn tích mai danh nên ít ai biết đến.
Yến Thanh tiếp :
- Nhất định mụ ấy phải là tay hữu danh cho nên mụ không dám chường mặt sợ người ta nhận biết. Anh em họ Mạt ở đây lâu lắm rồi, còn cửa hiệu này Sử lão tiền bối khai trương từ lúc nào ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Được sáu năm rồi. Khi Cửu Lão Hội quyết định thành lập tổ chức bí mật chống đối Thiên Ma Giáo thì lão phu gọi bọn Sử Quang Siêu đến đây mở cửa hiệu này để tiện bề liên lạc với Cửu Lão Hội.
Yến Thanh gật đầu :
- Phải rồi ! ít nhất cũng từ sáu năm nay mụ không hề ra khỏi nhà chỉ vì sợ người ta nhận diện ! Điều đó chứng minh ngày trước mụ ta cũng là một tay oanh liệt, từng gây chấn động trên giang hồ.
Sử Kiếm Như trầm ngâm một lúc :
- Nữ nhân thành danh trên giang hồ tính ra chẳng có bao nhiêu mà thuộc cỡ tuổi trên dưới bảy mươi lại càng ít. Trong cái số ít ỏi đó lại không có họ Phí.
Sử Quang Siêu chen lời :
- Sưao lại không có đại bá ! Hai mươi năm trước Phí Cẩn ngoại hiệu Phí Thiên Dạ Xoa đã từng tung hoành khắp bốn phương. Nếu bà ấy còn sống đến ngày nay thì tuổi bà ta cũng suýt soát bảy mươi !
Sử Kiếm Như lắc đầu :
- Nhưng Phí Thiên Dạ Xoa Phí Cẩn đã chết rồi. Bà ấy chết nơi tay trang chủ Bách Kiếm Sơn Trang tại Hoa Sơn. Trang chủ là đệ nhất thế gia tại Hoa Sơn họ Hoa tên Hạc Hiên, ngoại hiệu Kiếm Thần.
Yến Thanh trầm giọng :
- Ngày trước Hoa lão hiệp đánh bà ấy rơi xuống hố Thiên Nguyệt nhưng chắc gì bà ta đã chết ? Nơi lòng hố có một ngọn suối, lúc đó không có ai xuống hố kiểm điểm xem có thi hài của bà ta hay không. Người ta cứ đề quyết một cách tắc trách là bà ta đã chết rồi.
Sử Kiếm Như hỏi :
- Sưao lão đệ biết việc đó ?
Yến Thanh đáp :
- Tiểu điệt nghe người trong trong Cửu Lão Hội thuật lại đoạn cố sự đó. Vì tiếp nhận mạng lịnh tra cứu Thiên Ma Giáo nên tiểu đệ cần phải hiểu biết qua về các nhân vật thành danh ngày trước.
Sử Kiếm Như thốt :
- Giả như lúc đó Phí Thiên Dạ Xoa cha chết thì có thể mụ Phí ngày nay là bà ấy lắm ! Yêu phụ họ Phí luyện được kiếm pháp đến mức thượng thừa trừ Kiếm Thần Hoa Hạc ra thì hiện nay trên giang hồ không ai là địch thủ của mụ. Tiếc thay Hoa lão hiệp đã quy tiên mà hai con trai thì vì việc nhỏ mọn lại sanh xung đột với nhau, người lớn là Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình vì hiểu lầm gây thương tổn cho người em, nhân việc đó mà bỏ nhà đi mất tích. Họ Hoa từ đó cầm như diệt tộc. Bây giờ nếu Phí Thiên Dạ Xoa xuất hiện thì trên đời này còn ai chế phục nổi bà ta nữa ?
Yến Thanh kích động vô cùng song cố trấn định tâm thần điềm nhiên đáp :
- Cha hẳn vậy đâu tiền bối ! Tiểu điệt muốn thử xem cho biết !
Sử Kiếm Như lắc đầu :
- Lão đệ đừng khinh thường mụ ấy ! Lịnh sư xuất thân từ môn phái nào lão phu không hiểu rõ lắm chứ còn Phí Thiên Dạ Xoa thì có kiếm pháp Náo hãi gồm mời tám chiêu, cực kỳ lợi hại. Trong thiên hạ chỉ có kiếm pháp Kinh Thiên của họ Hoa là khắc chế được mà thôi ! Họ Hoa đã tuyệt tộc rồi thì mụ ta cầm như vô địch !
Yến Thanh mỉm cười :
- Họ Hoa tại Hoa Sơn là một trong số người phát khởi Cửu Lão Hội. Tuy toàn gia gặp biến cố song kiếm pháp vẫn còn lưu truyền, một vài người người nhớ ít nhiều về kiếm pháp đó. Tiểu điệt có dịp học qua tuy không tin tường lắm song cũng biết đại khái những điểm tuyệt diệu biến hóa. Nếu lão phụ đó là Phí Thiên Dạ Xoa thì tiểu điệt tin chắc mình có thể chế phục được !
Sử Kiếm Như trầm ngâm một chút đoạn thốt :
- Nếu lão đệ học được kiếm pháp họ Hoa thì có thể thử tài với mụ ấy !
Yến Thanh tiếp :
- Dù không không thủ thắng cũng cứ đánh với mụ một phen bởi đâu phải dễ dàng phăng được một manh mối, nên gặp là phải chụp ngay bỏ qua sao được ? Vừa rồi tiểu điệt vào đó đối phương tất đã bắt đầu chú ý đến tiểu điệt cho nên mới phái người theo dõi dọ thám hành động của tiểu điệt. Nếu chúng ta dần dà có thể chúng di chuyển toàn bộ cơ cấu đến địa phương khác.
Sử Kiếm Như gật đầu :
- Lão đệ đã có chương trình hoạt động cha ?
Yến Thanh ngng trọng thần sắc :
- Theo tiểu điệt thì nên như thế này. Trước tiên tiểu điệt trở lại đó điều tra một lợt nữa, một mình tiểu điệt vào thôi. Ở bên ngoài tiền bối cho các viện thủ biết, nếu trong một giờ tiêu diệt không trở ra thì tiền bối huy động toàn bộ lực lượng xông vào vì chúng ta gặp đúng sào huyệt của Thiên Ma Giáo rồi đó.
Sử Kiếm Như cau mày :
- Vào một mình thì đơn độc yếu kém quá... Yến Thanh lắc đầu :
- Không đáng ngại đâu tiền bối vì thân phận của tiểu điệt cha bại lộ mà ! Vả lại tiểu điệt có thể mợn việc Liễu Hạo Sanh làm lý do cho cuộc tiếp cận với chúng, chắc là không có gì nguy hiểm đâu.
Quay qua Sử Quang Siêu chàng tiếp :
- Về phần Sử huynh đệ thì sau khi tại hạ vào nhà rồi thì Sử huynh đệ gia tăng việc giám thị. Giả như có người từ trong đó đi ra thì Sử huynh đệ đừng hấp tấp hành động chỉ âm thầm bám sát xem người đó đi liên lạc với ai.
Sử Quang Siêu đáp :
- Yến đại hiệp yên trí, bọn tiểu đệ hiểu và sẽ hành động như đại hiệp chỉ bảo.
Yến Thanh dặn dò đợt nữa rồi ra khỏi cửa trở lại nhà họ Mạt.
Gần đến nhà họ Mạt Yến Thanh thấy Mạt Tạng cỡi ngựa từ xa chạy tới vẻ gấp rút. Song phương gặp nhau Mạt Tạng nhảy xuống ngựa liền. Yến Thanh vội hỏi :
- Mạt nhị huynh về đến cha ? Mạt Tạng lắc đầu :
- Chưa !
Đi gấp vậy mà Mạt Tạng vẫn tỉnh táo như thường, không có vẻ gì là mệt nhọc, chỉ có con ngựa là thở hồng học mồ hôi ướt đẩm mình. Phải là con người có công phu thâm diệu mới bảo dưỡng được thần sắc bình thản như vậy. Thế ra từ lâu chàng đánh giá họ Mạt quá thấp. Và cả Liễu Hạo Sanh, Mã Bách Bình, Vưu Tuấn lẫn Sử Kiếm Như cũng xem thường anh em họ Mạt. Anh đã vậy thì em đâu quá kém ? Cả hai đã đạt đến mức thượng thừa là cái chắc. Tài nghệ của họ ít ra cũng ngang ngửa với Thập Kiệt. Y hỏi lại :
- Chẳng lẽ có chuyện chẳng lành xảy ra trong chuyến đi Hàng Châu ? Yến Thanh không đáp hỏi luôn :
- Mạt huynh có gặp người trong Long Võ Tiêu Cục cha ? Mạt Tạng kinh ngạc :
- Tại hạ suy tính thời gian cho rằng tổng tiêu đâu không thể nào về sớm được !
Trong khi chờ đợi có người mời đến hồ Mạt Sầu uống rợu tại hạ đi liền. Nghe tổng tiêu đầu trở về và cần gặp gấp tại hạ nên bỏ bạn tại đó lật đật chạy về đây. Làm gì có việc gặp người của Long Võ Tiêu Cục ? Chẳng hay có chuyện chi xảy ra ? Yến Thanh tự hỏi trong tiêu cục có cuộc sinh ý quan trọng và đầy nguy hiểm nhvậy tại sao y có tâm tình đi uống rợu như người vô sự nhàn hạ được ? Y là tiêu cục trưởng kia mà !
Tuy nhiên việc y đến hồ Mạt Sầu không phải là giả. Chân ngựa còn vấy bụi đất đỏ rõ ràng. Quanh hồ Mạt Sầu là vùng đất đỏ. Bằng hữu nào mời đi uống rợu ? Hay là y đến hồ Mạt Sầu có mục đích khác hơn là thủ ứng với bạn bè ? Chàng phải dọ thám quanh vùng đó mới được. Chàng đáp :
- Về chuyến bảo tiêu thì chẳng có vấn đề gì, mọi việc đều diển tiến thuận lợi, dù tại hạ phải trải qua vô cùng nguy hiểm !
Chàng tóm lợt sự tình quanh chiếc mão của vương tộc Hồi Cưương và cho biết nhờ có Long Võ Tiêu Cục trợ giúp nên mới thành công. Mạt Tạng a lên một tiếng :
- Mà việc gì xảy ra làm cho tổng tiêu đầu lo lắng cần gặp tại hạ gấp ? Y làm ra vẻ nóng nảy muốn biết việc gì như người cha biết gì. Nhưng Yến Thanh thừa kinh nghiệm để thức ngộ là y vờ vỉnh, thực ra y đã hiểu rồi. Thức ngộ điều đó Yến Thanh giữ được bình tĩnh thản nhiên thốt :
- Việc dài dòng lắm, tuy nhiên điểm quan trọng là Mạt nhị huynh cha trở về đây. Nhị huynh rời Hồng Diệp Trang sớm hơn tại hạ đáng lẽ phải có mặt tại Kim Lăng rồi mới phải !
Mạt Tạng đáp :
- Có thể xá đệ gặp việc chi đó dọc đường làm chẩm trễ thời gian... Yến Thanh trầm giọng :
- Sự chậm trễ thời gian đó có thể mang đến cái họa diệt môn cho Mạt huynh đấy!
Mạt Tạng kêu lên một tiếng kinh hải. Yến Thanh tiếp :
- Vào nhà đi Mạt huynh ! Mình sẽ nói chuyện sau !
Mạt Tạng lộ vẻ khó khăn :
- Mình nên trở về tiêu cục nói chuyện là hơn tổng tiêu đầu ạ ! Tiện nội không phải là người trong giới giang hồ, không biết võ công, kém can đảm nên chỉ sợ nghe chuyện rồi lại khiếp xỉu đấy !
Yến Thanh lắc đầu :
- Không được ! Làm sao cũng phải vào nhà ! Qúy xá hiện giờ cầm như bị nguy cơ mai phục bốn phía, tùy thời khác phát động rất hãi hùng. Tại hạ về đến Kim Lăng là chạy lại đây ngay, ở đây chờ Mạt huynh cả hôm đó, chẳng dám rời đi nữa bước !
Bởi tại hạ lo sợ người của Liễu Hạo Sanh kéo đến gấp sanh sự !
Mạt Tạng trố mắt :
- Liễu Hạo Sanh ? Việc gì mà y lại tiến đến tại hạ chứ ? Yến Thanh giục :
- Vào nhà rồi hãy nói chuyện !
Mạt Tạng còn dây da cha chịu vào ngaỵ Yến Thanh nắm tay y tiếp :
- Hồng Diệp Trang phát hỏa, Vưu Tuấn chết tại đó. Liễu Hạo Sanh đề quyết là Mạt nhị huynh gây nên cớ sự nên đã phát động các huynh đệ của y định đối phó với Mạt huynh đó !
Mạt Tạng không còn thoái thác được nữa đành bước theo Yến Thanh, vừa đi vừa hỏi :
- Có... có thể như vậy sao ? Yến Thanh đáp :
- Tại hạ cho rằng không phải nhưng Liễu Hạo Sanh nắm được chứng cớ sao đó. Tại hạ nói với y, xin về Kim Lăng trước để điều tra hưthực, nghe hay không là quyền của ỵ Bất quá có mặt tại hạ Ở đây thì ít nhất y cũng phải nể nang, dù muốn làm gì cũng không hấp tấp làm, cho nên tại hạ phải lưu lại đây chờ gặp Mạt huynh rồi hãy tính !
Chàng thốt oang oang, đám người thuê nhà đều nghe lọt. Có mấy người lộ vẻ khẩn trương, Yến Thanh trông thấy nhưng cứ lờ đi. Chàng và Mạt Tạng đến cửa tường. Mạt Tạng gõ cửa có ám hiệu rõ rệt, gõ bốn lần mỗi lần hai tiếng. Mụ họ Phí mở cửa thấy Yến Thanh cùng đi với Mạt Tạng mụ hết sức kinh dị. Mạt Tạng lên tiếng trước :
- Phu nhân khỏe cha Phí đại nương ? Phí đại nương lắc đầu :
- Đại nương tử không được khỏe ? Vị khách nhân này mới đây có đến song lão nói không dám tiếp !
Mạt Tạng bảo :
- Vào gọi gấp phu nhân ra tiếp khách. Yến tổng tiêu đầu là khách quý của bọn tạ Còn việc này nữa, Nhị lão gia tại Hàng Châu gây hiểu lầm sao đó nên chỉ sợ đối phương kéo đến gây sự. Đại nương hãy cho những người thuê ngụ Ở phía trước đó tản đi nơi khác để tránh liên lụy. Phí đại nương đáp ứng quay mình đi liền. Mạt Tạng đưa Yến Thanh đến khách sảnh. Gian khách sảnh rất rộng, đồ vật trang trí rất cũ tạo nên cái không khí trầm trầm, khó thở. Nền sảnh lát thảm lông, nhưng lông đã xẹp lếp. chứng tỏ có nhiều người đứng trên đó, và đứng rất lâu, người đứng hầu như thường xuyên, ngày này qua ngày khác. Thuộc hạ đứng chờ lịnh ? Và ai ra lịnh ? Gian khách sảnh chỉ có bốn chiếc ghế ngồi, trước mỗi ghế có một chiếc bàn thấp. Như vậy là có bốn nhân vật ngồi trên những chiếc ghế đó, bốn nhân vật ra lịnh. Ai ? Anh em Mạt Tạng là hai, Phí đại nương là người thứ bạ Còn người thứ tư ? Ngồi xong Yến Thanh thốt :
- Chỉ mong Mạt nhị huynh có những bằng chứng xác đáng trng ra. Nếu không thì sự tình cha biết sẽ diển tiến ra sao mà nói !
Mạt Tạng thở dài :
- Phải đó ! Phải tìm chứng cứ đưa ra cho sự tình kết liễu êm đẹp. Tại hạ nghĩ Mạt Tử có gan bằng trời cũng chẳng dám sinh sự như thế. Bỗng có âm thanh nữ nhân vang lên :
- Nhị thúc đã làm gì ? Một phụ nhân bước ra, da mặt vàng, dáng yếu đuối. Tác trung niên, dung mạo tầm thường. Mạt Tạng giới thiệu :
- Tiện nội đấy, tên là Liên Khiết Tâm. Tại hạ từng nói với tiêu đầu là nàng có cái ơn khởi tử hoàn sanh đối với tại hạ. Liên Khiết Tâm !
Con gái của vị đại hào Liên Thiên Hạc ngoại hiệu Thần Tiêu Truy Hồn, thinh danh lừng lẩy tại đất giang nam ? Lúc Yến Thanh còn thở ấu chàng có theo phụ thân đến Liên bảo chúc thọ cho Liên Thiên Hạc khi họ Liên ăn mừng lục tuần. Lần đó chàng có thấy mặt Liên Khiết Tâm. Tại đất Giang Nam cũng như khắp bốn phương trời đất nước có ai chẳng biết Liên Thiên Hạc là một cao thủ thượng đẳng chuyên phóng tiêu với một thủ pháp thần diệu. Đến năm sáu mươi lăm tuổi Liên Thiên Hạc không bịnh mà chết. Nếu cần suy gẩm về Xuyên Tâm Tiêu thì người ta phải nghỉ đến Liên Thiên Hạc, cũng như Yến Thanh đã nghĩ đến Liễu Hạo Sanh. Nhưng Liên Thiên Hạc đã ra người thiên cổ ! Lão lại chẳng có truyền nhân. Nghe nói Liên Khiết Tâm không học võ và hai tháng sau khi Liên Thiên Hạc quy tiên, Liên bảo đã phát hỏa trong trường hợp vô cùng kỳ quái, lửa thiêu rụi cả một cơ nghiệp, tàn diệt tất cả số gia nhân không một ai sống sót. Người ta định chừng là cừu nhân gây ra vụ hỏa hoạn đó nhưng thủy chung không ai biết được hung thủ. Và cũng chẳng ai nghi ngườ Liên Khiết Tâm còn sống sót sau trận hỏa hoạn đó. Chẳng những thế người ta cũng chẳng biết tên hay biết mặt bà vì khi phụ thân bà còn sinh tiền bà chẳng hề xuất ngoại rời khỏi phòng khuê một bước. Bất quá người ta chỉ biết mang máng là Liên Thiên Lạc có một người con gái mà thôi, con duy nhất của lão. Lúc đó Yến Thanh còn là Hoa Vân Đình và đã được năm tuổi, ăn no rồi ngủ ngay tại tiệc nên người ta đưa chàng vào phòng Liên tiểu thơ để nàng chăm sóc cho chàng nghỉ. Tuy tuổi còn nhỏ chàng đã biết đọc rồi, thấy bên chiếc gối có chiếc khăn tay thêu hai chữ Khiết Tâm. Nhờ thế mà hiện tại chàng mới biết được lai lịch của bà qua lời giới thiệu gọn của Mạt Tạng. Thiên Ma Giáo thành hình và hoạt động từ mấy mươi năm qua nhưng Xuyên Tâm Tiêu chỉ bắt đầu gây sóng gió từ mời mấy năm thôi. Liên Thiên Hạc chết hai mươi lăm năm rồi, năm năm sau cuộc lễ khán hạ lục tuần của lão. Từ đó đến nay là hai mươi lăm năm đúng. Hai mươi lăm năm trước Liên Khiết Tâm được mời bảy tuổi, có gương mặt tròn, thân hình tròn, tánh khí ôn hòa. Bà có đôi mắt đen to, nơi miệng có nột ruồi duyên, trông bà rất xinh xắn dễ mến. Có thể Liên Khiết Tâm này là Liên Khiết Tâm của hai mươi lăm năm về trước, tuy bà biến dạng thành một người khác hoàn toàn. Khác dung mạo và vóc dáng nhưng đôi mắt và nốt ruồi nơi khóe miệng vẫn còn đó. Nhìn qua Yến Thanh nhận ra ngaỵ Nhưng hai điểm đó vẫn cha đủ để chứng minh hai người xa và nay là một. Chàng tự hỏi có phải Liên Khiết Tâm năm xa chăng ? Chàng lưởng lự, cho rằng phải mà cũng không dám quả quyết là phải. Bởi nốt ruồi ngày xa màu xanh, bây giờ biến đen rồi. Ngày trước chính mắt Yến Thanh trông thấy rõ ràng bà ta tô đen nốt ruồi xanh đó lúc chàng vào phòng bà ta mà ngủ, khi thức dậy thấy bà ta vừa lấy kính soi mặt vừa tô đen. Hẳn bà ta không thích có nốt ruồi màu xanh. Thoạt đầu chàng không để ý đến màu sắc của nốt ruồi. Khi lớn lên chàng có đọc qua sách tướng lại có nghe một người xem tướng số nói cho biết mới hiểu là người có nốt ruồi xanh tuy mặt rất hiền nhưng lòng rất độc ngấm ngầm mà lại còn bất đắc kỳ tử. Gia đình nào có con cái mang thứ nốt ruồi đó thì trước sau gì cũng chuốc lấy cái họa diệt môn. Sau đó không lâu nghe Liên bảo gặp đại họa, chàng mới tin khoa tướng số. Nhớ lại chuyện xa, gặp người này, Yến Thanh không còn nghi ngườ lâu. Nhất định Liên Khiết Tâm ngày nay là Liên Khiết Tâm ngày trước. Liên Khiết Tâm thấy chàng rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trung gian. Bà có cái vẻ chửng chạc, oai vệ. Cái vẻ của một người từng phát lịnh cho thuộc hạ.
Bà ngồi tại trungương, ngôi vị chính trong khách sảnh, ngó ngay tới trước.
Khi cần nói với người bên cạnh bà liếc mắt sang phía đó.
Bây giờ bà quay qua phía Yến Thanh cất tiếng :
- Gia tình sa sút mấy năm qua vừa được sung túc mấy hôm sau này là nhờ Yến đại hiệp về hợp tác với chúng tôi. Đáng lẽ tôi phải tìm đến Yến đại hiệp để bái tạ thịnh ân chớ không đợi Yến đại hiệp đến đây hội kiến. Song tôi thường đau yếu, thuốc uống nhiều hơn cơm ăn thành thử khiếm lễ với đại hiệp xin đại hiệp thứ cho !
Toàn thân bà mùi thuốc bốc nồng nặc.
Ngửi mùi thuốc đó Yến Thanh giật mình.
Không phải thứ thuốc thường dùng chửa bịnh mà là một thứ độc dược.
Cũng không phải là loại độc dược hại người.
Đó là một loại độc dược tẩm vào mình có công hiệu phát động tiềm năng nội lực làm cho da thịt cứng rắn. Cái lợi là thế nhưng cái hại còn hơn vì độc dược đó làm cho người yểu thọ và ốm gầy như thọ bịnh.
Người trong võ lâm chê, dần dần bỏ đi không ai dùng đến nữa.
Rất ít người nhận thức được thứ thuốc đó, may ra chỉ còn có một vài vị cao niên trên giang hồ, từng học qua y thuật mới biết được mà thôi.
Nhưng Yến Thanh lại biết.
Vả lại chàng có gặp Liên Khiết Tâm ngày trước, so với Liên Khiết Tâm ngày nay chàng thấy ngay sự biến đổi.
Hiện tại chàng đã hiểu phần lớn của sự biến đổi đó, là do công hiệu của loại thuốc độc tẩm mình.
Nhìn qua tư thái, thói quen của Liên Khiết Tâm, Yến Thanh thấy rõ bà là người có quyền trên hết trong ngôi nhà này.
Giả như nơi đây là tổng đàn của Thiên Ma Giáo, nếu bà không là Lịnh Chủ thì cũng là tay có thế lực lớn trong tổ chứ, thuộc bộ phận trungương.
Để dọ dẩm sự tình Yến Thanh xoay câu chuyện về Mạt Tử.
Chàng thuật lại sự việc từ lúc vào Hồng Diệp Trang và cho biết Liễu Hạo Sanh sinh tâm hoài nghi với những chứng cớ như thế nào.
Lúc thuật chàng cố ý nhìn ngay Mạt Tạng chứ không trực tiếp với bà.
Chừng như điều đó làm Liên Khiết Tâm khó chịu lắm.
Nên bà vuột miệng hỏi không để cho Mạt Tạng đối thoại với Yến Thanh.
- Cái gã đó thật là vô lý ! Nhị thúc của chúng tôi chỉ đến nhà gã có một lần thôi sao gã lại sinh tâm nghi ngườ, toan trút trách nhiệm lên đầu người ta !
Yến Thanh đáp :
- Khó trách được Liễu Hạo Sanh lắm. Trong Hồng Diệp Trang nơi nào cũng có trận đồ, bố trí vừa chu đáo vừa bí mật mà từ nhiều năm qua chỉ có mỗi nhị huynh là ngoại nhân vào lọt trong trang.
Liên Khiết Tâm trầm giọng :
- Sưao nhị thúc là người duy nhất được chứ ? Còn Yến đại hiệp ? Còn họ Điền ?
Hai vị không vào trang à ?
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Song trường hợp của tại hạ và họ Điền thì khác. Bọn tại hạ luôn luôn ở bên cạnh Liễu Hạo Sanh nên mọi hành động đều được Liễu Hạo Sanh chứng kiến.
Liên Khiết Tâm thốt :
- Như Yến đại hiệp không bị hiềm nghi là phải. Nhưng gã họ Điền kia ai mà tin gã được ? Gã cũng có thể thông tin tức ra ngoài được lắm chứ ? Ai bảo đảm là gã không bảo đồng lỏa hành động ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Điền Vũ Long là người tin cậy nhất của Liễu Hạo Sanh. Nếu y muốn tiêu diệt Hồng Diệp Trang thì đã làm từ lâu đâu cần phải chờ đến ngày hôm nay ?
Liên Khiết Tâm bĩu môi :
- Không ai có thể nhất định như vậy ! Hành động sớm hay muộn là tùy gã, gã có lý do của gã. Chúng ta đâu phải là gã mà hiểu lý do chân chính của gã ? Đại hiệp nói vậy chứ còn tôi thì tôi đoán như thế này, sở dĩ trước đó gã không hạ thủ là vì chỉ có một mình gã biết được đường đi lối bước trong trang, nếu gã hành động là đường nhiên phải bị nghi ngườ thì dại gì gã làm gấp, làm sớm ! Gã phải chờ có người thứ hai, thứ ba vào thì lúc đó mới làm cho sự việc phát sinh để những kẻ đến sau gã lãnh đủ trách nhiệm.
Yến Thanh cải :
- Trận đồ bố trí trong Hồng Diệp Trang luôn luôn thay đổi, người am tường phải đích thân hướng dẫn kẻ bên ngoài mới xâm nhập được một cách an toàn, chứ vẻ đồ hình đưa cho kẻ khác hành sự thì thất bại là cái chắc. Hà huống còn có một chứng cớ trong nhiều chứng cớ khiến cho Mạt nhị huynh đáng bị hiềm nghi hơn ai hết !
Liên Khiết Tâm vội hỏi :
- Chứng cớ gì ?
Yến Thanh đáp :
- Bên xác của Vưu Tuấn có chữ Mạt viết bằng máu.
Mạt Tạng kêu lên :
- Không thể được !
Liên Khiết Tâm lạnh lùng :
- Tại sao ông cho là không thể ?
Mường tượng là Mạt Tạng biết mình nói hớ nên vội chửa :
- Ngưu huynh muốn nói là Mạt lão nhị không hề biết dùng ám khí thì mũi Xuyên Tâm Tiêu đó không phải do nhị đệ phóng ra ?
Liên Khiết Tâm hừ một tiếng :
- Cạnh thi thể có chữ Mạt bằng máu thì rõ ràng là nạn nhân viết trước khi chết.
Tự nhiên người ta phải nghi ngườ !
Mạt Tạng cau mày :
- Biết đâu chẳng có người giá họa cho nhị đệ ?
Liên Khiết Tâm hừ một tiếng :
- Ông nên nhớ anh em ông chẳng phải là người danh vọng, lại nghèo xơ nghèo xác thì còn ai lưu ý đến anh em ông mà hòng giá họa ?
Mạt Tạng hấp tấp hỏi :
- Vậy Liên muội cho rằng nhị đệ đáng nghi ?
Liên Khiết Tâm hừ một tiếng :
- Lúc bình thường tôi không muốn phá hoại tình cảm của anh em ông nhưng bây giờ việc phát sinh rồi thì tôi không thể không nói. Trong mấy năm sau này nhị thúc thay đổi lạ lùng lắm. Thường thường xuất ngoại lắm lúc năm ba hôm cha về nhà.
Hiện tại việc tày trời đã xảy ra như vậy đó, ông liệu cách nào thu xếp thì liệu đi !
Mạt Tạng bối rối :
- Liên muội nghĩ sao ?
Liên Khiết Tâm bĩu môi :
- Cứ tìm nhị thúc bảo đi mà giải quyết với người ta !
Mạt Tạng luýnh quýnh :
- Ngưu huynh biết nhị đệ đâu mà đi tìm ?
Liên Khiết Tâm trầm giọng :
- Biết em không ai bằng anh. Tôi tin ông có cách tìm ra nhị thúc !
Bỗng có người bên cạnh cất tiếng :
- Đại gia cứ đến bến Tần Hoài dọ hỏi thử xem, có thể nhị gia đang sởi ấm trong lòng một cô nương nào đó.
Liên Khiết Tâm phụ họa :
- Phải đó ! Tôi quên nói cho ông biết là mỗi lần trở về đây nhị thúc đều mang cái ve rợu lừ nhừ, quanh mình thì chỗ dính phấn trắng, chỗ dính son hồng... Người bên cạnh tiếp nối :
- Nhị gia lớn rồi mà không chịu lập gia thất cứ long nhong ăn chơi mãi ! Nhà thì nghèo, có bao nhiêu gian cho thuê hết bấy nhiêu. Sinh hoạt khó khăn, tiền không đủ sống, thừa đâu mà phung phí ! Phận tôi là kẻ dưới không dám nói năng gì song cũng thấy buồn vì thấy không hy vọng, nhà mình ngày càng bật chật. Bây giờ lại gây ra tai ác, họa thêm thì chịu làm sao thấu ! Đại nương tử lại mang bịnh đầy mình, thật là khổ chồng thêm khổ !
Chính là Phí đại nương !
Chỉ có mụ ta mới được dự thính cuộc đàm thoại. Bà vào lúc nào chẳng ai hay biết.
Yến Thanh giật mình khi nghe mụ chen lời, song lấy ngay bình tĩnh, giữ vẻ thản nhiên.
Chứng kiến tài khinh công của mụ Yến Thanh càng tin mụ là Phí Thiên Dạ Xoa ngày trước.
Mạt Tạng lo lắng đến đổ mồ hôi hột ròng ròng.
Theo khẩu khí của Liên Khiết Tâm thì tựa hồ bà ta định hy sinh Mạt Tử vậy.
Y trầm ngâm một lúc đoạn đáp :
- Ngưu huynh không thể làm như vậy. Dù sao Mạt Tử cũng là em ruột.
Yến Thanh thốt :
- Mạt đại huynh ! Trong trường hợp này không thể cố đến tình huynh đệ được nữa ! Giả như vấn đề phát xuất từ Mạt nhị huynh thì cứ bảo nhị huynh nên tìm đến Liễu Hạo Sanh mà giải quyết. Huống chi y lại giết luôn Vưu Tuấn gây khó khăn cho tại hạ, tại hạ biết làm sao ăn nói với Long Võ Tiêu Cục đây ? Bởi chính tại hạ hỏi mợn Vưu Tuấn ngay nơi Mã Bách Bình !
Liên Khiết Tâm xẳng giọng :
- Ông thấy đó ! Cả Yến đại hiệp là người ngoài mà cũng nói thế nữa là huống hồ chúng ta là người trong nhà ! Chẳng lẽ ông muốn toàn gia bị tiêu diệt ? Em của ông chẳng ra cái quái gì cả. Họ Vưu xuất lực cho tiêu cục của chúng ta mà nhị thúc lại hãm hại người ta để làm cái gì chứ ?
Yến Thanh tiếp :
- Liễu Hạo Sanh và Mã Bách Bình vốn không ưa gì nhau song sau cái vụ này họ dám liên kết lại với nhau lắm đó. Mà Vưu Tuấn thì ăn ở rất được lợi, nhiều người và mấy lão nhân trong Cảnh Thái và Long Võ Tiêu Cục rất mến thương y. Chúng ta cố tránh xâm phạm với họ là hơn Mạt đại huynh ạ !
Liên Khiết Tâm thốt :
- Phiền Yến đại hiệp đi cùng với Mạt lão đại tìm lão nhị bảo y giải quyết thẳng vấn đề với người ta sao đó thì làm chứ đừng để cả gia đình phải chịu liên lụy. Phần chúng tôi dù có ra sao cũng còn được đi nhưng đám thuê phòng kia, họ vô can đâu có thể để cho họ bị vạ lây, tội nghiệp cho người ta chứ !
Yến Thanh suy nghĩ một lúc :
- Cũng được ! Tại hạ có ý kiến này, đại tẩu nghĩ đúng hay không. Những gian phòng đó mình thu hồi lại, đừng cho ai thuê nữa. Hiện tại tiêu cục phát đạt rồi, lợi tức dồi dào... Liên Khiết Tâm vội chận lối :
- Yến đại hiệp nói phải đấy. Ngày trước vì gia cảnh sa sút, nhà thì trống rổng, người thì ít ở không hết phải bỏ hoang như vậy thì phí quá cho nên chúng tôi bắt buộc phải cho thuê, trước có chút đỉnh tiền chi phí trong gia đình, sau đó đỡ phần quạnh quẻ. Nhưng gần đây tiêu cục sinh hoạt trở lại mà cái nghề này dễ gây ân oán giang hồ. Tôi sợ khi đắc tội với hào kiệt võ lâm họ sẽ kéo nhau đến đây gây sự làm cho liên lụy đến kẻ vô can. Do đó tôi đã nghĩ đến việc thu hồi mấy gian phòng ấy, bảo đám người thuê tìm chỗ khác mà ở !
Yến Thanh tán :
- Đại tẩu quá cao kiến. Tại hạ sẽ thông tri lại với Điền Vũ Long bảo y tìm cách ngăn chặn Liễu Hạo Sanh bạo động ! Đồng thời chúng ta phải tìm cho được Mạt nhị huynh... Liên Khiết Tâm gật đầu :
- Bắt được y đại hiệp đưa về đây, tôi sẽ trói y lại giao cho người ta để y tranh biện với người ta, mình không còn lo ngại gì nữa !
Yến Thanh tiếp :
- Thực ra chúng ta không nên bức Mạt nhị huynh quá độ. Gây nên một đại họa như vậy sức lực một người không thể nào làm nổi. Phải có ai tiếp trợ Mạt nhị huynh đó là cái chắc. Chúng ta nên tra cứu kẻ nào chủ sử Mạt nhị huynh.
Liên Khiết Tâm lắc đầu :
- Cái đó tôi không cần biết. Khỏi phải tra cứu gì cả. Y làm nên tội thì tự y chịu lấy còn chúng tôi vô can. Miễn sao chúng tôi không bị họa lây là đủ !
Yến Thanh đứng lên hướng qua Mạt Tạng thốt :
- Chúng ta đi Mạt đại huynh ! Đại huynh tìm lịnh đệ còn tại hạ tìm Điền Vũ Long. Ngoài ra tại hạ cũng còn cần gặp Mã Bách Bình nữa đấy.
Mạt Tạng không làm chi hơn được, đành phải đứng lên theo.
Yến Thanh tiếp :
- Đại tẩu ! Sau khi bọn tại hạ đi rồi đại tẩu nên tìm nơi nào đó mà ẩn náu tạm thời đề phòng Liễu Hạo Sanh. Rất có thể y đến bất ngườ đó.
Liên Khiết Tâm trừng mắt :
- Kim Lăng đâu phải là xứ rừng rú vô pháp luật ? Y có ba đầu tám tay cũng cha chắc là dám tự tác tự tung.
Yến Thanh cười thầm.
Nói chuyện vương pháp với Thiên Ma Giáo thì chính mình là người rừng rú mới phải ! Chỉ có những người rừng rú mới không hiểu được luật pháp là thừa với bọn khát máu.
Tuy nhiên chàng cũng buông một câu :
- Đại tẩu ơi ! Bọn ấy là đồ vong mạng, luật trời chúng còn chẳng ngán thì nói chi đến luật đời. Dù sao thì đại tẩu cũng phải dè dặt.
Phí đại nương chen vào :
- Đại nương tử ! Chúng ta là nữ lưu làm sao mà đường đầu được với đám cường đạo hiếu sát ? Yến đại hiệp nói phải đó, mình nên ẩn mặt là hơn đại tẩu ạ.
Hướng qua Mạt Tạng mụ tiếp :
- Đại gia ! Già và đại nương tử tạm thời qua nhà ông cậu ẩn tránh hai hôm chờ cho sự việc dàn xếp xong sẽ trở về đây.
Mạt Tạng gật đầu, đoạn cùng Yến Thanh bước ra ngoài. Họ không cỡi ngựa nhưng lại dẫn theo.
Cả hai đi ngang cửa hiệu tạp hóa của Sử Quang Siêu.
Sử Quang Siêu bước ra gọi :
- Yến gia ! Có vị họ Điền muốn gặp !
Yến Thanh cau mày :
- Điền đại gia ? Tại hạ không quen biết người đó !
Sử Quang Siêu tiếp :
- Y nói vừa từ Hàng Châu đến đây.
Yến Thanh a lên một tiếng :
- Thế là Điền Vũ Long ! Mạt huynh chúng ta cũng vào gặp y đi ! Nói rõ sự tình cho y biết là không việc gì liên quan đến Mạt huynh. Tại hạ bảo chứng điều đó !
Mạt Tạng do dự.
Yến Thanh trấn an :
- Mạt huynh yên trí. Trốn tránh họ không phải là biện pháp tốt. Thà nói thẳng ra thì có thể Liễu Hạo Sanh còn để cho mình yên bởi họ Liễu cũng là tay biết điều.
Chàng lôi luôn họ Mạt vào cửa hiệu bất chấp y bằng lòng hay không.
Vừa lúc đó có một đại hán chạy đến kêu to :
- Mã đại gia ! Phí lão bà có việc gấp cần nói với đại gia ! Xin đại gia trở về.
Yến Thanh khoát tay :
- Chúng ta có việc quan trọng cần giải quyết gấp hơn. Ngươi trở về bảo bà ấy chờ một lúc.
Mạt Tạng toan vùng khỏi tay chàng để lùi lại nhưng Yến Thanh vận công bám, bấm ngón tay. Mạt Tạng nhũn người liền, mất hết khí lực !
Đoạn Yến Thanh lôi đi luôn vào cửa hiệu.
Đại hán đó thấy thế biến sắc mặt, cấp tốc rút lui.
Đưa Mạt Tạng vào tận cửa hậu của cửa hiệu, Yến Thanh phong trụ các huyệt đạo của y rồi mới bảo Sử Quang Siêu :
- Huynh đệ đuổi gấp theo gã đó nói cho gã biết là Mạt đại gia có lời nhắn gởi về nhà là Mạt đại gia không thể ngơ mắt nhìn người em ruột hy sinh một cách oan uổng như vậy. Do đó đại gia quyết tâm không về nhà nữa.
Mạt Tạng tuy bị điểm huyệt không cử động được nhưng còn nghe, còn nói được như thường.
Y kêu lên :
- Yến tổng tiêu đầu nói cái chi thế ?
Yến Thanh bất chấp, cứ tiếp tục bảo Sử Quang Siêu :
- Ở đây có nhiều người sẵn sàng chăng ? Phải đề phòng họ đến đánh cướp đấy !
Sử Quang Siêu đáp :
- Đại hiệp yên trí ! Điền lão gia và Mã tổng tiêu đầu đã mai phục viện thủ quanh đây rất đông và Liễu trang chủ cũng sắp đến nơi với một lực lượng hùng hậu.
Yến Thanh thốt :
- Cũng còn phải ngăn chận chúng ! Biết đâu chúng không đến đây mà lại triệt thoái ? Cần phải có thật nhiều người phân công thành hai toán, một toán nghinh chiến còn một toán chận đường rút lui của bọn chúng !
Sử Quang Siêu cau mày :
- Nếu phân tán ra thì số người của chúng ta quá ít, sợ không đủ.
Yến Thanh tiếp :
- Chỉ cần bám sát Mạt đại nương và Phí đại nương thôi ! Chính huynh đệ làm việc đó nhé ! Hai người ấy bản lỉnh cực cao, đừng khinh thường họ mà phải thất bại !
Tốt hơn hết Sử huynh đệ hãy xuất phát trước đón chận tại hồ Mạt Sầu, nhất định là họ phải đi qua con đường đó. Cứ xem họ vào nhà nào rồi trở về đây chứ đừng vọng động !
Sử Quang Siêu đáp ứng đi liền.
Mạt Tạng biến sắc kêu lên :
- Cái gì vậy Yến huynh ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Mạt huynh phải hiểu rành hơn tại hạ chứ, cần gì hỏi !
Chàng lôi luôn Mạt Tạng vào gian mật thất.
Nơi đó có bốn người.
Mã Bách Bình, Kim Tử Yến, Sử Kiếm Như và Điền Vũ Long.
Thấy Yến Thanh đưa Mạt Tạng vào Mã Bách Bình hỏi liền :
- Kết quả như thế nào Yến huynh ?
Yến Thanh đáp :
- Ngôi nhà của họ Mạt đúng là nơi chứa cọp dấu rồng nhưng có phải là tổng đàn của Thiên Ma Giáo hay không thì chúng ta còn phải chờ Mạt đại hiệp xác nhận.
Mạt Tạng vội hỏi :
Yến huynh ! Thực sự Yến huynh muốn nói gì ?
Yến Thanh cười lạnh :
- Còn dấu diếm nhau làm gì nữa Mạt huynh ! Lịnh đệ đã để lộ hành tung rồi nên lệnh phu nhân định hy sinh y. Vừa rồi tại hạ phái Sử huynh đệ đi báo tin đó, chỉ sợ bây giờ tôn phu nhân cũng dám hy sinh luôn cả Mạt huynh nữa đó ! Theo chỗ quan sát của tại hạ thì tôn phu nhân đối với Mạt huynh không trọn vẹn mặn nồng tình nghĩa vợ chồng đâu !
Mạt Tạng cúi đầu thểu não.
Lâu lắm y mới hỏi :
- Các vị là người trong Cửu Lão Hội ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Chỉ mội một mình lão phu là phải. Mã lão đệ và Kim cô nương là người trong Thiên Ma Giáo, còn Điền huynh là bạn sinh tử chi giao của Liễu Hạo Sanh. Bất quá hiện tại tất cả đều đứng trong một trận tuyến, quyết tâm đối phó với Thiên Ma Giáo !
Mạt Tạng nhìn Yến Thanh một lúc hỏi :
- Còn Yến đại hiệp ? Đại hiệp là đại biểu của Cửu Lão Hội phải không ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Không ! Tại hạ là một lãng tử thích gánh vác việc đời không hề bị ràng buộc bởi một tổ chức nào cả.
Mạt Tạng thở dài :
- Vậy là bọn tại hạ lầm. Bọn tại hạ đinh ninh đại hiệp là đại biểu của Cửu Lão Hội cũng như sáu thanh niên ngày trước.
Do đó bọn tại hạ mới tìm cách tiếp cận đại hiệp để truy cứu vị chủ trì của Cửu Lão Hội.
Yến Thanh mỉm cười :
- Các vị lầm to ! Tuy nhiên dù không thuộc Cửu Lão Hội nhưng tại hạ vẫn là kẻ có nhiệt tâm nhất phản đối Thiên Ma Giáo.
Mạt Tạng thốt :
- Kết quả ra sao tại hạ không dám đoán định nhưng so sánh thực lực song phương tại hạ thấy nếu không có Cửu Lão Hội chi trì thì các vị khó thành công ngoại trừ các vị có một phép màu nào đó ! Các vị chỉ có la tha mấy người... Sử Kiếm Như thăm dò :
- Lão phu là người do Cửu Lão Hội phái đến Kim Lăng để điều hành công tác giao liên với bổn hội. Các hạ yên trí, nếu các hạ chịu cung cấp mọi tin tức cần thiết thì lão phu có thể bảo đảm là các hạ sẽ được an toàn.
Mạt Tạng lắc đầu :
- Tại Kim Lăng Sử lão có bao nhiêu người ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Nếu cần thì chỉ trong một ngày thôi lão phu có thể điều động toàn bộ chủ lực tập trung về Kim Lăng. Bởi vì bổn hội nhận thấy Thiên Ma Lịnh Chủ mấy lúc sau này thường xuất hiện quanh vùng phụ cận Kim Lăng cho nên từ từ di chuyển các bộ phận xung kích về đây, chuẩn bị khai trường huyết chiến.
Mạt Tạng sáng mắt lên :
- Một ngày ! Chậm lắm ! Khi các viện thủ của Sử lão đến thì Thiên Ma Giáo đã di tản đi nơi khác hết rồi.
Mã Bách Bình thốt :
- Trước khi chủ lực của Cửu Lão Hội tập trung đầy đủ thì đã có toàn lực lượng của hai phân đàn Kim Lăng và Hàng Châu ứng trực. Thiết tưởng hai lực lưương đã thừa sức ngăn chận Thiên Ma Giáo triệt thoái !
Mạt Tạng cười lạnh :
- Mã lão đệ tự tin thái quá ! Người trong phân đàn Kim Lăng Mã lão đệ khống chế hết được chăng ? Mã lão đệ đừng quên mình cũng là người của Thiên Ma Giáo đó nhé !
Mã Bách Bình đáp :
- Quên sao được điều đó ! Trong phân đàn Kim Lăng cũng có ít nhất một nữa số người tại hạ không tin được.
Tuy nhiên những kẻ ấy đã bị chế trụ hết rồi. Ngoài ra còn có số huynh đệ của Liễu Hạo Sanh giúp sức.
Mạt Tạng hỏi :
- Liễu Hạo Sanh liên quan mật thiết với Thiên Ma Giáo. Y chịu giúp sức Mã lão đệ sao ?
Điền Vũ Long đáp :
- Trước kia không chắc nhưng từ sau ngày Hồng Diệp Trang phát hỏa thì y quyết trở cờ. Bởi y thấy rõ Thiên Ma Giáo muốn khống chế y hoàn toàn như một thuộc viên.
Mạt Tạng tiếp :
- Mã lão đệ chế trụ bao nhiêu người trong phân đàn Kim Lăng song vẫn còn sót một người.
Còn người đó là phân đàn Kim Lăng cha dám làm phản !
Mã Bách Bình cười lạnh :
- Mạt huynh muốn nói đến gia phụ ?
Mạt Tạng trố mắt :
- Mã lão đệ hiểu ?
Mã Bách Bình cười mỉa :
- Đương nhiên ! Gia phụ không dấu diếm việc gì với tại hạ cả ! Người là đệ tam hộ pháp tổng giám trong Thiên Ma Giáo phụ trách phạm vi hoạt động trọn khu vực Giang Nam, tại hạ thanh trừ số nhân viên bất thuận trong phân đàn là do sự chỉ danh từng tên một của gia phụ đó. Thành thử cuộc gạn lọc không thể có một sơ xuất nhỏ.
Hiện tại số nhân viên còn lại trong phân đàn đều quyết tâm ly khai Thiên Ma Giáo.
Mạt Tạng trầm giọng :
- Lịnh tôn không sợ kẻ làm con tin trong tay Thiên Ma Giáo bị hãm hại ?
Mã Bách Bình lạnh lùng :
- Gia phụ cho biết người có một đứa con gái. Lúc nó còn nhỏ bị Thiên Ma Giáo bắt làm con tin để uy hiếp gia phụ, bắt buộc người phải hết lòng phục vụ Thiên Ma Giáo. Gia phụ nhân việc đó thống hận Thiên Ma Giáo cực độ nên quyết tâm tận diệt các vị cho kỳ được !
Mạt Tạng lộ vẻ kinh dị :
- Vậy là lịnh tôn biết được tung tích của người con gái đó ? Lịnh tôn có nhận diện được người con gái đó chăng ?
Mã Bách Bình căm hờn gằn giọng :
- Gia phụ không nhận diện được mãi đến gần đây mới rõ. Gia phụ theo dõi Kỷ Tử Bình đến ngôi nhà trong trang trại cạnh bìa rừng bàng của Liễu Hạo Sanh đúng lúc Thiên Ma Lịnh Chủ hạ thủ sát hại Kỷ Tử Bình để diệt khẩu. Gia phụ có ý báo động cho Thiên Ma Lịnh Chủ hoảng kinh do vậy Lịnh Chủ phóng Xuyên Tâm Tiêu một cách vội vàng thành ra không giết chết ngay được lão Kỷ. Còn chút hơi thở nhờ mũi tiêu lệch đích lão Kỷ sống sót đến phút gia phụ vào. Lão đem điều bí mật về em gái của tại hạ tố cáo với gia phụ và cho biết xá muội hiện giờ ở đâu.
Mạt Tạng hỏi :
- Ở đâu ?
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Bên cạnh tại hạ đây, cùng tại hạ đồng chấp chưởng phân đàn Kim Lăng !
Kim Tử Yến giật mình :
- Mã tổng tiêu đầu nói tôi ?
Mã Bách Bình vô cùng khích động :
- Phải ! Chính hiền muội đó ! Thực ra gia gia không muốn cho ngu ca nói rõ cho hiền muội biết bởi lão nhân gia tự xét rất thẹn vì thiếu bổn phận đối với hiền muội.
Nhưng vì tình ruột thịt ngu ca đâu có thể câm lặng mãi mãi được ! Thật là bọn ấy tàn độc, chọn cái nghề hèn hạ bắt hiền muội phải làm !
Kim Tử Yến rung người.
Mã Bách Bình cầm tay nàng tiếp :
- Cũng may ngu ca rất quý trọng hiền muội chứ nếu không thì anh em chúng ta đã phạm tội loạn luân rồi ! Mới đây Thiên Ma Lịnh Chủ còn ra lịnh bắt ngu ca phải sớm kết hôn với hiền muội nữa đấy ! Ngưu huynh không tham luyến nữ sắc lại bận lo việc lớn nên không lưu ý đến cái lịnh tàn nhẫn đó. Nhờ thế chúng ta được tròn vẹn như hiện tại.
Kim Tử Yến sa mình vào lòng Mã Bách Bình khóc nức nở !
Bao nhiêu người hiện diện kinh hãi trước một phát hiện động trời.
Không ai tưởng nổi Thiên Ma Lịnh Chủ tàn độc đến độ dụ con người vào tội loạn luân !
Yến Thanh hỏi :
- Thật vậy hả Mạt huynh ?
Mạt Tạng gật đầu :
- Đúng vậy ! Tại hạ không đủ tư cách dự thính vào những sự cơ mật nhưng có nghe tiện nội đàm thoại với Phí đại nương, hai người có đề cập đến việc đó.
Mã Bách Bình buông Kim Tử Yến ra cao giọng hỏi :
- Thiên Ma Lịnh Chủ là ai ? Tôn phu nhân hay mụ họ Phí ?
Mạt Tạng đáp :
- Cả hai đều phải mà cũng đều không phải. Họ đảm nhận phần việc hóa thân cho Lịnh Chủ, họ biết thủ pháp phóng Xuyên Tâm Tiêu. Họ chỉ là những hóa thân chứ không phải là lịnh chủ chân chánh.
Mã Bách Bình lại hỏi :
- Thế Lịnh Chủ là ai ?
Mạt Tạng đáp :
- Nhạc phụ của tại hạ song tại hạ không biết mặt lão nhân gia thành ra chẳng biết được là ai !
Mã Bách Bình hừ một tiếng :
- Nghĩa tế mà không biết mặt nhạc phụ kể cũng lạ thật !
Mạt Tạng cười khổ :
- Sự thật là vậy đó Mã lão đệ ! Tại hạ chỉ biết tiện nội tên là Liên Khiết Tâm thôi.
Y thị là con gái của Thiên Ma Lịnh Chủ. Từ lúc kết hôn với tiện nội tại hạ không hề nhìn thấy tận mặt nhạc phụ bởi lúc nào lão nhân gia cũng bao kín mặt.
Mã Bách Bình cau mày :
- Tôn phu nhân không hề cho Mạt huynh biết ?
Mạt Tạng thở dài :
- Trước mặt người ngoài tại hạ là chồng nhưng sau lưng thiên hạ thì là nhân viên hạ cấp, tiện nội là thượng tỷ. Nhà họ Mạt là tổng đàn của Thiên Ma Giáo, tại hạ và xá đệ còn kém xa Phí đại nương về địa vị trong giáo hội. Các vị có biết bà ấy là ai chăng ?
Sử Kiếm Như đáp :
- Mụ ấy là Phí Thiên Dạ Xoa Phí Cầm, năm xa tại Hoa Sơn bị Hoa lão hiệp Hao Hạc Hiên đánh rơi xuống hố Thiên Nguyệt. Không ngườ mụ ta còn sống và ẩn núp trong Thiên Ma Giáo hành tung tác quái !
Mạt Tạng kinh hãi :
- Các vị biết bà ấy là ai rồi thì có thể bắt nguồn từ bà ấy mà phanh lần manh mối về thân phận của Thiên Ma Lịnh Chủ. Trừ tiện nội ra chỉ có mỗi mình bà ta biết được mà thôi !
Sử Kiếm Như tiếp :
- Bao nhiêu năm giữ nếp sống âm thầm không hề xuất ngoại chẳng ai còn biết mụ ấy còn sống. Hôm nay bất chợt Yến lão đệ vào đó trông thấy mụ về đây tả lại hình dáng nên lão phu mới đoán được là mụ ta !
Yến Thanh vụt hỏi :
- Mạt huynh kết hôn bao lâu rồi ?
Mạt Tạng đáp :
- Được mời mấy năm rồi ! Có lẽ trước kia Thiên Ma Lịnh Chủ quen biết sao đó với tiên phụ, ngôi nhà thì do Lịnh Chủ xuất tiền ra để cho tiên phụ Ở. Lúc lâm chung tiên phụ cho anh em tại hạ biết là người đảm trách một chức vụ trong yếu trong Thiên Ma Giáo. Người tán dưương Thiên Ma Lịnh Chủ là bậc cái thế anh hùng, lại mong muốn anh em tại hạ theo khuôn phò tá Thiên Ma Lịnh Chủ lập nên nghiệp lớn. Đồng thời tiên phụ có đề cập đến cuộc đính hôn giữa tại hạ và tiện nội.
Yến Thanh thốt :
- Thế là bắt đầu từ đó anh em Mạt huynh nhậm chức trong Thiên Ma Giáo ?
Mạt Tạng gật đầu :
- Phải ! Trong Thiên Ma Giáo anh em tại hạ nhận lãnh chức vị rất cao, nhờ có tiện nội dìu dắt nên anh em tại hạ về mặt võ công tiến bộ phi thường.
Tuy nhiên trên giang hồ anh em tại hạ cha có chút thinh danh gì hết, bất quá chỉ là hai gã tiêu stầm thường.
Bù lại anh em tại hạ nắm quyền sanh sát đối với các nhân vật hữu danh nhất trong võ lâm.
Yến Thanh gật gù :
- Do đó hai vị đâm ra thích phục vụ cho một tổ chức điên loạn đến tàn ác !
Mạt Tạng thở dài :
- Phàm người học võ có ai không muốn mình trở nên người hùng bằng cách này hay cách khác ! Lúc mới vào đời võ công kém nên anh em tại hạ chịu sự lấn hiếp của đồng đạo võ lâm thì khi có thế lực rồi tự nhiên phải nghĩ đến việc báo hận ! Nếu có dịp tác oai tác phúc thì bọn tại hạ không hề bỏ qua !
Yến Thanh lắc đầu :
- Nhưng Thiên Ma Giáo hoạt động như ma, không hề công khai tranh đấu giữa giang hồ thì dù hai vị có thế lực cũng chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm, có ai biết đến đâu ! Thì làm gì có thể tạo cho mình một cái danh rền vang như sấm ! Chung quy cũng chỉ là một nhóm vô danh !
Mạt Tạng trầm gương mặt :
- Yến đại hiệp nói đúng ! Xng hùng âm thầm mãi cũng chẳng thú vị gì. Anh em tại hạ vô cùng thất vọng. Dù vậy bọn tại hạ vẫn còn nuôi mộng là một ngày nào đó Lịnh Chủ quy tiên, lúc đó đại quyền qua tay bọn tại hạ thì bọn tại hạ sẽ quật khởi cuộc hành trình để giành quyền bá chủ võ lâm !
Yến Thanh cười lạnh :
- Chỉ sợ cái quyền lãnh đạo Thiên Ma Giáo không bao giờ vào tay nhị vị !
Mạt Tạng thở dài :
- Tương lai thì cha biết ra sao nhưng hiện tại thì xá đệ sơ suất tại Hồng Diệp Trang nên tiện nội định hy sinh hắn. Điều đó làm cho tại hạ chạnh lòng cho nên tại hạ quyết nói hết những gì mình biết !
Yến Thanh hỏi :
- Thiên Ma Giáo Chủ ở tại Mạt Sầu Hồ ?
Mạt Tạng gật đầu :
- Phải ! Trong ngôi nhà họ Ngô, một quan viên tại triều đình dựng lên chờ ngày trí sỉ quy điền. Nơi đó là bộ phận trungương chánh thức của Thiên Ma Giáo.
Yến Thanh hỏi :
- Chính lịnh đệ phóng hỏa thiêu hủy Hồng Diệp Trang ?
Mạt Tạng đáp :
- Phải ! Tuy liên minh với Thiên Ma Giáo song Liễu Hạo Sanh không hề chấp nhận cho người trong giáo tiến vào trang. Lịnh Chủ bất mãn quyết tâm hủy diệt Hồng Diệp Trang. Thoạt tiên Lịnh Chủ sai Kỷ Tử Bình đến dọ thám song lão Kỷ không được Liễu Hạo Sanh tiếp đón. Lịnh Chủ xoay qua lợi dụng sự liên quan giữa Liễu Hạo Sanh và Yến đại hiệp, chế tạo ra cuộc tranh giành mối sinh ý quanh chiếc mão ngọc của dân Hồi.
Yến Thanh kinh ngạc :
- Thế ra vụ giành mối bảo tiêu là do Thiên Ma Giáo cố ý an bày ?
Mạt Tạng lắc đầu :
- Không hẳn là vậy ! Vụ chiếc mão truyền thống của dân Hồi là có thật. Cả Vương thúc lẫn Thái Tử đều có yêu cầu Thiên Ma Giáo trợ lực song lịnh chủ chỉ đáp ứng một bên thôi và đưa đến Kim Lăng chặng cuối đường, sau đó bỏ rơi luôn. Thành thử họ mới kêu gọi Huynh Đệ Tiêu Cục hộ tống đến Thiên Trúc Sơn đó. Nhờ vậy xá đệ mới có lý do đến Hồng Diệp Trang gặp Liễu Hạo Sanh.
Yến Thanh thở dài :
- Vậy là chính tại hạ hại Liễu Hạo Sanh ! Còn lịnh đệ hiện giờ ở đâu ?
Mạt Tạng đáp :
- Tại hồ Mạt Sầu. Tại hạ từ vừa nơi đó trở về. Bọn tại hạ thiêu hủy Hồng Diệp Trang rồi đinh ninh là Liễu Hạo Sanh phải khiếp sợ ngườ đâu y càng phẫn uất, quyết tâm phản kháng. Lịnh Chủ không tiên liệu trường hợp ấy nên mu đồ không đem lại kết quả mỷ mản. Tại hạ cảm thấy tình hình khẩn cấp nên đưa Yến đại hiệp vào nhà hội kiến với tiện nội xem y thị có kế hoạch gì đối phó chăng. Nếu không thì làm gì Yến đại hiệp lọt vào nhà được !
Yến Thanh gật gù :
- Tốt ! Điều gì tại hạ muốn biết thì đã biết hết rồi. Bây giờ vấn đề là các vị có quyết tâm tử chiến với lão ma đầu đó hay không !
Mã Bách Bình đáp nhanh :
- Đương nhiên là quyết tâm ! Không giết được lão tặc đó tiểu đệ thề chẳng làm người !
Sử Kiếm Như thốt :
Bây giờ mà muốn đi tìm y thì lão phu thấy hơi muộn. Nếu y không muốn tranh thư hùng với giang hồ một cách công khai ngay trong lúc này thì nhất định là y bỏ trốn đi nơi khác rồi !
Yến Thanh lắc đầu :
- Có trốn đi lão cũng không tránh khỏi chúng ta ! Tiểu điệt xin cùng đi với Mạt huynh đến đó nhất định là cầm chân lão ta được ! Bởi vì tiểu điệt đã biết lão là ai, lão có trốn đi cũng chẳng còn chỗ dung thân. Dù không giết được lão ít nhất chúng ta cũng có thể bức lão phải công khai xuất đầu lộ diện. Và như vậy là ai cũng dễ dàng đối phó với lão.
Mã Bách Bình hỏi gấp :
- Y là ai ?
Yến Thanh điểm một nụ cười :
- Hiện tại tiểu đệ cha tiện tuyên bố lai lịch của lão. Hãy chờ tiểu đệ khuyến cáo, nếu lão chịu giải tán Thiên Ma Giáo, ngng mọi hành động ngông cuồng thì tiểu đệ sẽ dấu lai lịch của lão luôn, giúp lão sống yên ổn chuổi ngày tàn.
Mã Bách Bình hừ một tiếng :
- Chắc gì lão chịu nghe lời khuyến cáo của Yến huynh ?
Yến Thanh đáp :
- Nghe hay không là tùy lão ! Hiện tại tiểu đệ viết một tờ giấy tố cáo trao cho Sử lão gìn giữ. Tiểu đệ vào ngôi nhà cạnh Mạt Sầu Hồ, nếu sau hai giờ mà không trở ra là có cuộc đàm phán quyết liệt ở bên trong rồi đó. Các vị cứ tùy tiện hành động. Ngược lại nếu lão có ý hối cải thì tiểu đệ trở ra lấy tờ giấy tố cáo lại. Bảo tồn vĩnh viễn bí mật về thân thế của lão.
Mã Bách Bình trầm giọng :
- Con người đó nhúng tay vào máu ngàn vạn lần rồi, không thể dung thứ được Yến huynh !
Yến Thanh chỉnh sắc mặt :
- Mã huynh ! Nếu tận diệt Thiên Ma Giáo thì chúng ta phải sát hại một số người không nhỏ, như thế là chúng ta cũng nhúng tay vào máu như Lịnh Chủ Thiên Ma ! Và như thế chúng ta còn trách lão làm sao được ! Dù sao chúng ta cũng phải tránh đa sát cho nên việc thù oán riêng tư chúng ta nên bỏ qua một bên !
Mạt Tạng thốt :
- Trong Thiên Ma Giáo hiện tại có trên một trăm người mà người nào cũng là tuyệt đỉnh cao thủ. Mã lão đệ thừa hiểu điều đó. Võ công của Mã lão đệ rất cao nhưng trong Thiên Ma Giáo ít nhất cũng có trên dưới ba mươi người ngang ngửa với lão đệ.
Hãy thận trọng Mã lão đệ !
Yến Thanh gật đầu :
- Đừng nói chi ai khác ! Chỉ cần đề cập đến mỗi Mạt đại tẩu thôi ! Trong mời vị lão nhân tại Kim Lăng không có một vị nào là đối thủ của đại tẩu !
Mã Bách Bình vẫn cố chấp :
- Vì xá muội tiểu đệ quyết không dung tha lão ma đầu !
Yến Thanh thốt :
- Đành là Tử Yến có bị bức bách làm nghề hạ tiện song bù lại nàng được huấn luyện thành một tay hữu dụng, sở đắc võ học của nàng không phải là không quan trọng. Không trực tiếp thì cũng gián tiếp Thiên Ma Lịnh Chủ vẫn có ơn đối với họ Mã. Nếu không tỵ hiềm thì tiểu đệ xin cầu hôn với nàng !
Mã Bách Bình trố mắt :
- Yến huynh muốn kết hôn với xá muội ?
Yến Thanh gật đầu :
- Lịnh muội có đầy đủ đức tính, ngoan, hiền, thông minh. Lấy được vợ như lịnh muội là có phúc khí vô cùng !
Mã Bách Bình rất cảm động :
- Trái lại chính xá muội mới có phúc khí lấy được tấm chồng cỡ Yến huynh. Cái mối hôn nhân này tiểu đệ tán đồng gấp !
Kim Tử Yến thẹn đỏ mặt.
Mã Bách Bình tiếp :
- Yến huynh mạo hiểm một mình vào hang cọp vạn nhất có điều bất trắc... Yến Thanh chận lời :
- Tiểu đệ tin chắc mình sẽ được an toàn, Mã huynh không nên lo ngại. Bởi chính tiểu đệ đủ hiểu đối phương là ai thì tự nhiên phải có cách đối phó. Lão ấy không sát hại nổi tiểu đệ đâu. Nếu lão hạ thủ mà không đắc thủ thì Xuyên Tâm Tiêu của lão không đủ oai lực khiếp dọa được ai nữa. Chẳng những thế lai lịch của lão sẽ bị tiết lộ khắp sông hồ thì thiết tưởng lão không ngu gì làm một điều vô lợi hữu hại !
Đoạn chàng lui vào một góc nhà viết hai mãnh giấy niêm phong riêng biệt. Trao một phong cho Sử Kiếm Như còn một phong chàng cất vào mình.
Chàng thốt :
- Sử lão là người trong Cửu Lão Hội, tiểu điệt tin tưởng nơi tư cách của tiền bối vậy tiêu diệt xin lão tiền bối trước khi sự tình kết liễu thỏa đáng đừng mở phong bì này ra xem !
Yến Thanh là đại biểu chính thức của Cửu Lão Hội, có toàn quyền quyết định nên lời nói đó cầm như một mạng lịnh, Sử Kiếm Như đời nào dám vi phạm !
Mã Bách Bình kèo nài :
- Yến huynh ! Để một mình Yến huynh đi tiểu đệ không yên tâm chút nào. Tiểu đệ xin đi theo để vạn nhất có động thủ thì mình ứng chiếu lẫn nhau !
Điền Vũ Long cũng yêu cầu :
- Ngưu huynh cũng xin đi theo Yến lão đệ. Mã lão đệ là đại biểu của phân đàn Kim Lăng thì ngu huynh cũng có thể là đại biểu cho phân đàn Hàng Châu được vậy.
Ngưu huynh cần có mặt để gây một áp lực cho lão ma đầu.
Yến Thanh thốt :
- Hai vị phải ở ngoài để chủ trì đại cuộc chứ !
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Gia phụ đã ra mặt rồi, lại bắt liên lạc với Liễu trang chủ thì tiểu đệ có vắng mặt cũng chẳng sao !
Kim Tử Yến cũng đòi đi :
- Cho tôi theo với !
Yến Thanh lắc đầu :
- Cô nương hãy về bái kiến lịnh tôn đi, hẳn là lịnh tôn muốn thấy mặt cô nương sớm đó. Cha con cách biệt nhau qua một thời gian quá dài !
Mã Bách Bình phụ họa :
- Phải đó ! Hiền muội về an ủy cha già. Ngưu ca bảo đảm là không để mất vị hôn phu của hiền muội đâu !
Kim Tử Yến cả thẹn... Điền Vũ Long mỉm cười :
- Còn tại hạ xin bảo đảm cho vị ca ca của cô nương ! Cô nương cứ an tâm trở về với lịnh tôn.
Yến Thanh tiếp nối :
- Có Điền huynh hứa cô nương không cần phải lo ngại nữa. Nhất định mọi người sẽ được an toàn.
Mạt Tạng trầm giọng :
- Tại hạ xin nói câu này ! Đến Mạt Sầu Hồ rồi không ai có thể đảm bảo cho ai cả.
Điền Vũ Long mỉm cười :
- Tại hạ có bí quyết ! Lão ma thấy tại hạ là chấp thuận ngay với điều kiện quan trọng hơn vấn đề an toàn của hai thanh niên này !
Mạt Tạng hoài nghi.
Điền Vũ Long giục :
- Không nên chậm trễ ! Chúng ta cần tranh thủ thời gian !
Yến Thanh giải huyệt cho Mạt Tạng, bốn người rời cửa hiệu lên ngựa đi liền, thẳng đến Mạt Sầu Hồ !
Dọc đường có nhiều nam nữ nhìn họ.
Mạt Tạng thốt :
- Những người đó là thuộc hạ của Thiên Ma Giáo đấy !
Mã Bách Bình hỏi :
- Mạt huynh phỏng độ bao nhiêu người ?
Mạt Tạng đáp :
- ít nhất cũng vài mươi !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Cho Mạt huynh biết trong số đó có ít nhất mời bốn mời lăm người của tại hạ.
Luôn luôn bọn tại hạ chiếm đa số !
Mạt Tạng hỏi :
- Họ từ đâu đến ?
Mã Bách Bình đáp :
- Gia phụ từ sớm có ý thoát ly Thiên Ma Giáo nên từ nhiều năm qua đã lập vây cánh rồi. Đám người này do các vị bằng hữu của gia phụ huấn luyện, họ rập theo khuôn sáo của Thiên Ma Giáo để dễ bề hành động. Gia phụ viện cớ già nua, không đảm trách nổi công vụ tại phân đàn nên ẩn cư để âm thầm tạo hậu thuẩn.
Điền Vũ Long nối lời :
- Ngoài ra còn có đám hào kiệt kết giao mật thiết với Liễu Hạo Sanh, lực lượng của Cửu Lão Hội ! Thiên Ma Lịnh Chủ thấp trí lắm mới để cho lịnh đệ phóng hỏa thiêu hủy Hồng Diệp Trang ! Có bao nhiêu cừu nhân y bức dồn tất cả vào một mặt trận liên minh ! Dù muốn hay không thì y cũng khó tránh được phiền phức to tát !
Mạt Tạng nín lặng.
Độ nữa giờ sau họ thấy một tòa trang viện lộ hình xa xa.
Sử Quang Siêu giả làm một người bán tàu hủ ở bên cạnh đường.
Yến Thanh xuống ngựa đến gần hắn, hắn báo cáo :
- Có một cỗ xe và mời mấy ky sỉ đi kèm, tất cả đều vào trang viện họ Ngô.
Yến Thanh gật đầu :
- Tại hạ biết ! Sử huynh đệ an bày cách sao đó ?
Sử Quang Siêu đáp :
- Đã tập trung các viện thủ rồi. Trong một giờ nữa là có thể khai chiến nếu cần.
Yến Thanh đáp :
- Nhanh đó !
Sử Quang Siêu tiếp :
- Cửu Lão Hội cũng bắt được tin rồi. Theo liên lạc viên cho biết thì họ đang bố trí một mặt trận lớn quanh vùng phụ cận.
Yến Thanh mỉm cười :
- Tốt lắm ! Huynh đệ khỏi cần ở đây nữa, hãy về báo tin cho Sử lão biết đi !
Sử Quang Siêu đi ngay.
Lên ngựa trở lại Yến Thanh thốt :
- Tiểu đệ nghĩ Mã huynh và Điền huynh nên ở ngoài điều động nhân lực để bao vây tòa trang viện đừng để ai thoát là hơn !
Mã Bách Bình và Điền Vũ Long không đồng ý, Yến Thanh phải phân tích lợi hại mãi họ mới đồng ý.
Yến Thanh quay qua nói với Mạt Tạng :
- Mạt huynh ! Trông đó, Thiên Ma Giáo hành động tuy bí mật song cũng không tránh khỏi bại lộ hình tích. Mạt huynh nên cân nhắc lợi hại, ức lượng tình hình để có một thái độ dứt khoát !
Mạt Tạng cười khổ :
- Tại hạ còn biết chọn thái độ nào nữa. Thiên Ma Giáo không còn dùng đến tại hạ là cái chắc. Tiện nội với tại hạ không có cảm tình sâu đậm... Yến Thanh tiếp :
- Nhưng hai người đã có con với nhau thì dù sao tôn phu nhân cũng còn có ít nhiều tình hoài chứ !
Mạt Tạng lắc đầu :
- Con của bà ấy nào phải của tại hạ ! Từ lúc nó sanh ra bà đưa nó đi xa độ mời hai năm rồi tại hạ không hề biết mặt mũi con cái như thế nào cả, mà cũng chẳng biết hiện chúng ở đâu !
Yến Thanh tặc lưỡi :
- Nếu vậy có lẽ đứa con trai của Mạt huynh sẽ là truyền nhân của Thiên Ma Giáo !
Mạt Tạng thở dài không nói gì nữa.
Hai người đến trước cổng trang viện bị hai đại hán ngăn chận.
Mạt Tạng thốt :
- Vào báo với Phí tổng giám là ta dẫn người đến đây để đàm phán !
Y vừa dứt lời thì Phí Cẩn xuất hiện nhìn qua hai người rồi hừ một tiếng hỏi :
- Mạt Tạng ! Ngươi đã nói hết rồi ?
Mạt Tạng trầm giọng :
- Nói hay không nói cũng thế thôi. Người ta đã giám thị địa phương này từ trước lâu rồi !
Phí Cẩn cười lạnh :
- Lịnh Chủ đã tiên liệu điều đó ! Hãy vào đi !
Bà đưa hai người vào trang đến đại sảnh.
Hai bên đại sảnh có vô số người cầm vũ khí đứng dàn thành hàng.
Chính giữa, một người bao mặt ngồi trên ghế.
Liên Khiết Tâm đứng bên cạnh.
Người bao mặt hừ một tiếng gằn giọng :
- Mạt Tạng ! Ngươi dám phản ta ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Các hạ bất tất trách cứ lịnh tế ! Y biết việc của các hạ không nhiều hơn tại hạ lắm đâu !
Liên Khiết Tâm nổi giận :
- Nói nhảm ! Nếu y không nói thì làm sao các ngươi biết nơi đây mà đến ?
Yến Thanh lạnh lùng :
- Mạt Tử phóng hỏa thiêu hủy Hồng Diệp Trang, sát hại Vưu Tuấn thành ra để lộ hành tích. Tại hạ tìm đến nhà họ Mạt thì Phí lão bà đóng cửa vội và, bởi hấp tấp nên để lộ nguồn nội lực cực kỳ thâm hậu. Do đó tại hạ mới chú ý.
Người bao mặt lên tiếng :
- Phí tổng giám ! Ta biết là tổng giám đã để lộ sơ hở mà ! Phép Phản Phác Quy Chân của bà còn kém mức độ tu vi quá !
Phí Cẩn kêu lên :
- Lịnh Chủ ! Nếu cần trách cứ thì nên trách lão Tiền mới đúng. Bỗng dng lão đưa Yến Thanh đến nhà, thuộc hạ chẳng biết gì hết nên mở cửa. Thuộc hạ từng cảnh cáo lão ấy là tuyệt đối không nên đưa bất cứ ai tại tiêu cục không liên quan đến giáo đến nhà riêng của họ Mạt.
Yến Thanh cười mỉm :
- Lão Tiền cũng chẳng đáng trách. Người đáng trách chính là Lịnh Chủ đó. Nếu Lịnh Chủ không có ý ràng buộc tại hạ vào Huynh Đệ Tiêu Cục thì làm gì tại hạ biết được Thần Tiên Song Kiệt mà truy ra Thiên Ma Giáo !
Người bao mặt cười lạnh :
- Yến Thanh ! Cho ngươi biết cũng chẳng quan hệ gì. Cửu Lão Hội của các ngươi trước kia có phái mấy tên đến theo dõi ta song đều chết vì Xuyên Tâm Tiêu của ta ! Ngươi tài gì vượt khỏi thông lệ đó ?
Yến Thanh đáp :
- Tại hạ không phải là người của Cửu Lão Hội. Tại hạ chỉ là một lãng tử phiêu lưu khắp tứ hãi ngũ hồ, vô hình trung lại bị lôi cuốn vào vòng, rồi càng lúc càng bị bao vây chặc chẻ, muốn rút lui cũng hết phương rút ! Thành thử phải đi hết đoạn đường và đây là nút chặng cuối cùng, là lối thoát !
Người bao mặt trầm giọng :
- Trần Tam Bạch là một trong số sáng lập viên của Cửu Lão Hội, ngươi là đệ tử của lão sao lại nói là không phải người trong hội ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Đệ tử của Cửu Lão Hội vị tất là người của hội ! Không có điều lệ nào bắt buộc như vậy cả. Cửu Lão Hội chỉ là một tổ chức quy tụ một số đồng chí rất hạn chế, chuyên đối phó với Thiên Ma Giáo, xong nhiệm vụ rồi là giải tán ngay !
Người bao mặt bật cười ha hả :
- Trong thiên hạ làm gì có người đủ tài ba làm nổi việc đó ?
Rồi lão hừ một tiếng, tiếp nối với vẻ cao ngạo :
- Lão phu thiết lập Thiên Ma Giáo từ ba mươi năm rồi, tay nắm nữa số nhân vật giang hồ, nữa số còn lại lão phu tùy thời mà thao túng. Còn kẻ nào đủ bản lãnh bắt lão phu phải giải tán Thiên Ma Giáo chứ !
Yến Thanh thốt :
- Lịnh Chủ ỷ trượng Xuyên Tâm Tiêu lại hoạt động âm thầm nên có phần nào thành công ! Tuy nhiên sự thành công đó chỉ là vấn đề giai đoạn, tạm thời do nơi xuất kỳ bất ý phát động mà có. Giá như một ngày nào đó có người tuyên bố công khai lai lịch thân thế của Lịnh Chủ trên giang hồ thì hào kiệt võ lâm biết được chân tướng của Lịnh Chủ, biết được sở học của Lịnh Chủ rồi người ta sẽ có cách phá được Xuyên Tâm Tiêu của Lịnh Chủ. Lúc ấy liệu lịnh chủ có còn cao mặt tự tác tự tung nữa được chăng ? Cái mộng bá quyền của Lịnh Chủ rồi cũng phải vỡ tan như bọt nước đầu gành !
Người bao mặt cười dòn :
- Nhưng trên đời này có ai biết ta là ai ?
Yến Thanh đáp :
- Có ! Chính tại hạ đây ! Tại hạ biết đến tam đại của Lịnh Chủ. Chẳng phải chỉ một đời mà thôi !
Chàng lấy chiếc phong bì trong người ra trao cho Lịnh Chủ rồi bảo :
- Lịnh Chủ hãy đọc !
Đọc xong Lịnh Chủ giật mình thấy rõ , còn như có biến sắc hay không thì chẳng ai thấy được vì lão bao kín mặt.
Lão hỏi gấp :
- Ai cho ngươi biết ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Mạt đại tẩu ! Lịnh ái đó !
Liên Khiết Tâm nổi giận :
- Nói nhảm ! Đến trượng phu của ta cũng chẳng biết được thì sao ta lại đi tiết lộ với ngươi ?
Yến Thanh lại cười :
- Tại lịnh tôn đấy ! Lịnh tôn tuy độc nhưng không thâm. Đáng lẽ trong cuộc hỏa hoạn ngày trước lịnh tôn để cho đại tẩu chết cháy luôn thì ngày nay còn ai nhận được ra được đại tẩu ! Biết đại tẩu là con của Lịnh Chủ là biết ngay lai lịch của Lịnh Chủ.
Cái đó dễ hiểu quá !
Người bao mặt kêu lên :
Tiểu tử ! Thực sự ngươi là ai ?
Yến Thanh điềm nhiên đáp :
- Lãng Tử Yến Thanh ! Một lãng tử phiêu lưu khắp bốn biển năm hồ !
Qua mảnh vải che mặt Lịnh Chủ quắc mắt nhìn Yến Thanh.
Chàng thản nhiên nhìn lại không hề nao núng.
Lịnh Chủ bật cười hỏi :
- Năm nay các hạ được bao nhiêu tuổi rồi ?
Yến Thanh suy nghĩ một chút :
- Hai mươi sáu tuổi !
Với dung mạo hiện nay chàng còn trẻ lắm, do vậy chàng giảm thiểu năm tuổi mà Lịnh Chủ không nghi ngườ.
Với số tuổi giả của chàng Lịnh Chủ không thể truy ra chàng là người của gia thế họ Hoa tại Hoa Sơn được.
Bằng mọi giá chàng phải dấu lai lịch. Bởi cuộc hội kiến hôm nay sẽ quyết định tất cả những gì chàng đeo đuổi qua sáu lần hóa thân, và sau lần thứ bảy này chắc chắn là không còn lần nào nữa.
Cuộc hội kiến hôm nay biết đâu chẳng đưa chàng đến cảnh tử chiến ?
Ai thắng... Ai bại ?
Bằng mọi giá chàng phải dấu thân phận một Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình.
Chừng như Lịnh Chủ tin số tuổi bịa đó.
Lão điểm một nụ cười thốt :
- Con gái của lão phu rất ít người biết mặt. Hai mươi năm trước lúc gia cư lão phu bị hỏa hoạn thì ngươi chỉ có sáu tuổi, như vậy làm sao biết được con gái của lão phu ?
Yến Thanh cười nhẹ, buông cách ung dung :
- Các hạ cha hỏi quê quán của tại hạ !
Lịnh Chủ giật mình :
- Ngươi sinh trưởng tại đâu ?
Yến Thanh đáp :
- Tại Phan Bảo, thuộc huyện Giang Tâm ! Đồng hương lý với các hạ !
Lịnh Chủ hừ một tiếng :
- Vô lý ! Người trong bảo của lão phu đều chết hết, chẳng một ai sống sót !
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Và trong số người chết đó có gia huynh ! Trước cuộc hỏa hoạn một năm tại hạ có đến quý bảo thăm gia huynh. Trong dịp đó tại hạ có trông thấy đại tẩu. Đến nay tại hạ vẫn còn một ấn tượng rõ rệt về đại tẩu !
Chàng bịa chuyện rất khéo, như có thật.
Lịnh Chủ bất giác giật mình, liếc qua Liên Khiết Tâm thốt :
- Khiết Tâm ! Đáng lẽ năm xa cha để cho con chết cháy luôn ! Cha biết tướng mạo của con rất dễ bị người ta nhận ra, nhất là cái nốt ruồi của con !
Liên Khiết Tâm lạnh lùng :
- Đâu phải con muốn có nốt ruồi đó ! Năm xa con có đề nghị với phụ thân là giết hết người trong bảo cha đủ mà phải giết hết người thân quyến của họ Ở ngoài bảo nữa kìa ! Phụ thân không chịu sợ phiền phức !
Lịnh Chủ trầm giọng :
- Chứ không phải phiền phức à ! Người trong bảo kể có hơn trăm rồi. Người nào lại chẳng có thân nhân, quyến thuộc bên ngoài. Nếu giết luôn cả trong lẫn ngoài thì con số tử vong đó sẽ là bao nhiêu ?
Liên Khiết Tâm hừ một tiếng :
- Gia gia sợ việc giết người à ?
Lịnh Chủ cau mày :
- Cha không sợ việc giết người mà chỉ sợ giết không hết người thôi ! Bỏ sót là một cái hại ! Hơn thế cha còn sợ tạo nghi ngườ cho người đời ! Người trong bảo bị giết chúng ta còn có thể đổ cho cừu nhân. Thân quyến của gia nhân sống bên ngoài bảo cũng bị giết luôn, thế nghĩa là gì ? Cừu nhân đâu có thừa thời giờ làm việc đó ! Cừu nhân nào mà lại thù hận cả những thường dân ? Mình làm như vậy có khác nào tự tố cáo tội ác của mình ?
Liên Khiết Tâm bĩu môi :
- Rồi bây giờ gia gia trút hết trách nhiệm lên đầu con ?
Lịnh Chủ lạnh lùng bảo :
- Nhưng tai họa do gã chồng quý báu của con gây ra. Nếu gã đừng đưa tiểu tử họ Yến vào nhà thì làm sao hắn phăng mối giây mà tìm ra căn cội !
Liên Khiết Tâm cải :
- Đâu phải vậy ! Tại kế hoạch của gia gia không tinh vi đó ! Nếu gia gia không sai phái Mạt Tử đi đốt nhà người ta thì sự tình đâu có phát sinh được !
Người bao mặt mà cũng là Lịnh Chủ Thiên Ma thốt suy nghĩ một lúc đoạn thốt :
- Dù sao đi nữa thì sự việc cũng đã xảy ra rồi, không nên trách ai làm chi. Hãy lo giải quyết gấp vấn đề là hơn !
Quay qua Yến Thanh lão hỏi :
- Ngươi đã tố cáo thân phận của lão phu với ai cha ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Cha !
Lịnh Chủ gật gù :
- Tốt lắm ! Lão phu cứ giết quách ngươi là xong. Ngươi chết rồi thì chẳng còn ai biết lão phu là ai nữa mà sợ !
Mạt Tạng kêu lên :
- Không được đâu Lịnh Chủ !
Lịnh Chủ trừng mắt :
- Tại sao hả Mạt Tạng ? Ngươi định bênh vực cho tiểu tử nên biện hộ cho hắn phải không ? Cái gì cũng do chính ngươi cả, chính ngươi là kẻ gây rối cho Thiên Ma Giáo đó. Nếu ngươi không đưa Yến Thanh đi thì làm sao hắn biết được đây là tổng đàn ?
Mạt Tạng đáp :
- Không thể trách cứ thuộc hạ được.
Chính Khiết Tâm tự tiết lộ hành tung, y thị dẫn người triệt thoái về đây bị đối phương theo dõi !
Lịnh Chủ quở :
- Khiết Tâm ! Con sơ ý quá !
Liên Khiết Tâm trầm gương mặt :
- Việc đó can chi đến con ? Tại sao gia gia không hỏi Phí lão bà kia ? Bà ta là người giám thị con, gia gia bảo nhất nhất việc gì con cũng phải tuân theo lời của bà kia mà !
Lịnh Chủ quay sang Phí Cẩn :
- Nói phải đó Phí tổng giám ! Khiết Tâm từ lúc nào đến giờ không hề bước chân ra khỏi cửa nhưng bà là một tay lão luyện giang hồ sao lại sơ ý quá độ đến như vậy ?
Phí Cẩn điềm nhiên :
- Yến Thanh dẫn Mạt lão đại sang tiệp tạp hóa trước cửa nhà nên thuộc hạ nghĩ không cần phải che dấu hành tung nữa vì sớm muộn gì Mạt lão đại cũng khai hết sự thật !
Lịnh Chủ gật đầu :
- Phải ! Thế này thì Khiết Tâm phải tìm một tấm chồng khác rồi đó !
Liên Khiết Tâm lắc đầu :
- Không đâu !
Lịnh Chủ giật mình :
- Tại sao ? Con không thể quên được hắn ?
Liên Khiết Tâm lại lắc đầu :
- Con thương yêu gì hắn mà quên được với không quên được.
Đối với con có một người chồng bên cạnh là thừa. Gia gia muốn giết muốn tha hắn tùy ý. Tuy nhiên giết hắn rồi gia gia đừng bắt con lấy chồng khác.
Lịnh Chủ bật cười ha hả :
- Tốt ! Vậy mới xứng đáng là con gái của lão phu !
Lão hỏi :
- Ai muốn hạ thủ ?
Liên Khiết Tâm ứng tiếng :
- Để cho con ! Mời mấy năm qua cứ ngày ngày nghe hắn gọi là mình mình, bà ởi bà hởi mãi làm con bực muốn chết vậy đó. Tự hận là không thể cho hắn một đao, một kiếm cho hắn bỏ mạng luôn !
Dừng lại một chút y thị gằn giọng tiếp :
- Dới gầm trời này không một nam nhân nào có tư cách xứng đáng làm chồng của con !
Lịnh Chủ cười vang :
- Tốt ! Tốt ! Thì con cứ hạ thủ cho hả hận đi !
Mạt Tạng điềm nhiên hỏi :
- Khiết Tâm ! Thật sự ngươi muốn giết ta ?
Liên Khiết Tâm đáp :
- Phải ! Xuyên Tâm Tiêu không phải là vô địch, nó chỉ hại được người là khi nào người ta không phòng bị, không biết nó xuất phát từ đâu, bằng một thủ pháp như thế nào. Nếu để ngươi sống, ngươi sẽ tiết lộ bí mật đó thì Xuyên Tâm Tiêu không còn khống chế toàn bộ Thiên Ma Giáo được nữa. Mà rồi ngươi cũng có thể dám phanh phui thân thế của ta dù rằng ngươi biết không nhiều. Từ lâu ta dấu ngươi vì lẽ đó, bây giờ ta thấy cần phải giết ngươi để được an tâm mãi mãi !
Mạt Tạng trầm giọng :
- Giết ta ngươi chẳng thu hoạch được một lợi ích gì. Nhưng ngươi cũng không thể giết Yến Thanh bởi y còn một tờ giấy tố cáo thứ hai do một người khác gìn giữ.
Nếu y không trở ra ngoài thì tờ giấy tố cáo đó sẽ được công bố khắp nơi.
Liên Khiết Tâm kinh hãi :
- Thật vậy ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Thật vậy ! Nếu không có một sự kiện nào làm hậu thuẩn thì tại hạ dại gì vào đây nạp mình cho các vị ? Tại hạ chỉ mới có hai mươi sáu tuổi thôi nên còn yêu đời lắm đó đại tẩu !
Mạt Tạng tiếp :
- Đã không thể giết Yến Thanh thì ngươi cũng không cần gì phải giết ta !
Lịnh Chủ suy nghĩ một lúc bỗng giật vuông vải bao mặt xuống bày ra một khuông mặt già nua, rồi lão hỏi :
- Khiết Tâm ! Ngươi biết ý tứ của lão phu cha ?
Liên Khiết Tâm lùi lại hai bước, trố mắt kêu lên :
- Ông !... Ông không phải là gia gia tôi ! Ông là ai vậy ?
Lão nhân bật cười ha hả :
- Đương nhiên lão phu không phải là gia gia ngươi ! Nhưng lão phu là Thiên Ma Lịnh Chủ, cái đó thì chắc lắm rồi !
Liên Khiết Tâm lộ vẻ nghi hoặc hỏi :
- Còn gia gia tôi ?
Thiên Ma Lịnh Chủ đáp :
Gia gia ngươi đã thành ma từ lâu ! Lão ấy chết trong trận hỏa hoạn hai mươi năm trước !
Liên Khiết Tâm rung chuyển toàn thân :
- Tại sao chết ? Ông nói cho tôi biết đi ! Nói cho biết đi !
Lịnh Chủ điểm một nụ cười :
- Liên Thiên Lạc là một bộ thuộc của lão phu. Lão ấy giúp lão phu sáng lập Thiên Ma Giáo. Trước khi có cuộc hỏa hoạn lão ấy xuất hiện trên giang hồ với thân phận Lịnh Chủ Thiên Ma, mãi đến một hôm, cách đây hai mươi năm lão phu chợt cảm thấy lão cần rút lui... Liên Khiết Tâm hỏi :
- Tại sao ông mạo nhận gia gia tôi ?
Lịnh Chủ tiếp :
- Tại vì lão phu cần phòng bị có một ngày như hôm nay ! Lão phu biết sẽ có một ngày nào đó người ta sẽ đến tận cổng nhà lão phu để hỏi chuyện. Nhưng ta không ngườ là cái ngày đó đến quá chậm, mãi đến hôm nay !
Quay qua Yến Thanh lão tiếp :
- Tiểu tử ! Lão phu cảm tạ ân ngươi giúp lão phu làm cho các tay đối lập của lão phu đều tin rằng kẻ đã chết là Liên Thiên Lạc chính là Lịnh Chủ Thiên Ma Giáo !
Người ta cho rằng Thần Tiêu Truy Hồn của Liên Thiên Lạc ngày xa là Xuyên Tâm Tiêu ngày nay !
Lão gật gù ra vẻ đắc ý vô cùng.
Liên Khiết Tâm căm hận :
- Hai mươi năm nay ông một mực lợi dụng tôi !
Lịnh Chủ cười nhẹ :
- Phải ! Cho nên lão phu cho ngươi lấy chồng để trước mặt ngươi lão phu không vất vuông bao mặt bởi lão phu không phải là gia gia của ngươi !
Liên Khiết Tâm sững sờ.
Lịnh Chủ tiếp :
- Sưở dĩ lão phu để cho ngươi sống sót là do hai nguyên nhân. Thứ nhất, ngươi có một nốt ruồi xanh ở nơi mép miệng, một dấu vết rõ ràng dễ nhìn, vĩnh viễn không hề cải biến, ai thấy ngươi một lần là sẽ nhớ suốt đời. Giả như ngươi chết nhìn vào xác là sẽ nhận ra là ai ngay ! Người ta biết ngươi là con của Liên Thiên Hạc ngay ! Mà ngươi là con gái của Thiên Ma Lịnh Chủ như vậy Thiên Ma Lịnh Chủ là hóa thân của Liên Thiên Lạc !
Lão cười khoái trá rồi tiếp :
- Thứ hai là vấn đề tướng cách. Phàm nữ nhân sinh ra với nốt ruồi đó tất phải có lòng dạ ác độc, tàn khốc, hiếu sát. Nếu ngươi như vậy là rất thích hợp với mu đồ của lão phu. Cho nên lão phu tạo tựu ngươi thành một sát thủ chuyên nghiệp, lão phu đặt ngươi vào ngôi vị trọng yếu trong Thiên Ma Giáo, thay thế lão phu hoàn thành nhiều sự việc.
Lão tỏ vẻ luyến tiếc tiếp :
- Lão phu phải công nhận ngươi giúp việc rất đắc lực nhưng hôm nay Liên Thiên Lạc đã lộ chân tướng rồi thì lão phu đành phải hy sinh ngươi !
Dần dần Liên Khiết Tâm trấn định tâm thần.
Quay qua Phí Cẩn nàng hỏi :
- Phí tổng giám có biết các việc đó chăng ?
Phí Cẩn gật đầu :
- Biết ! Ta trách cứ ngươi u mê quá, sao chẳng thấy gì hết ? Đã là cha con với nhau thì cha cần gì phải đặt giám thị bên cạnh con để theo dõi mọi hoạt động ? Chỉ cần trường hợp giả cha giả con mới có sự giám thị đó được !
Liên Khiết Tâm nghiến răng :
- Hai người gạt gẩm tôi suốt hai mươi năm dài ! Hừ !
Lịnh Chủ cười nhẹ :
- Không ! Ngươi tính sai thời gian ! Phải là hai mươi lăm năm mới đúng. Năm năm đầu gia gia người giúp lão phu lường gạt ngươi. Còn hai mươi năm sau mới thực sự là lão phu lừa ngươi. Gia gia ngươi nuôi kỳ vọng về ngươi quá cao. Lão phu đáp ứng là sẽ bồi tài cho ngươi trở thành một người thừa kế Thiên Ma Lịnh đời thứ hai, lão ấy đồng ý do đó lão mới bày giải cách thức tổ chức Thiên Ma Giáo và kế hoạch phát triển như thế nào cho ngươi biết hầu ngày sau lúc tiếp nhận ngôi vị thì nắm vững đại cưương trong tay, không đến đổi ngượng ngập, chỉ vì... Liên Khiết Tâm chận lời :
- Chỉ vì tiên phụ không ngườ là mình bị lợi dụng !
Lịnh Chủ mỉm cười :
- Lão phu thấy ngươi thông minh hơn gia gia ngươi đó ! Phải, lão ta không ngườ mình bị lợi dụng !
Liên Khiết Tâm thở ra :
- Tôi nhận bại ! Âu cũng là số mạng ! Bây giờ tôi muốn hỏi Lịnh Chủ hai vấn đề!
Lịnh Chủ gật đầu :
- Cứ hỏi ! Lão phu ghi ơn ngươi giúp đỡ suốt hai mươi năm qua nên đáp ứng thỉnh cầu của nhà ngươi cho ngươi chết không ấm ức !
Liên Khiết Tâm trầm giọng :
- Lịnh Chủ là ai ?
Lịnh Chủ cau mày :
- Là ai ? Chính lão phu cũng quên mất mình là ai ? Trong mấy năm gần đây lão phu chỉ biết mình là Lịnh Chủ Thiên Ma, còn tên họ, danh hiệu thì đã chìm sâu trong ký ức mất rồi !
Liên Khiết Tâm tiếp :
- Lịnh Chủ không chịu nói thì thôi vậy ! Và đây là vấn đề thứ hai. Con của tôi đâu ? Lịnh Chủ đưa nó đến phương trời nào ? Nó còn sống hay đã chết rồi ?
Lịnh Chủ đáp :
- Nó còn sống và mạnh khỏe như thường.
Nó ở tại một nơi có nhiều danh sư giáo huấn nó, trong tưương lai nó sẽ là người kế vị lão phu ! Nó sẽ là Thiên Ma Lịnh Chủ đời thứ hai.
Mạt Tạng chen vào :
- Nếu Lịnh Chủ giết thuộc hạ thì nó sẽ không tuân theo sự chỉ sử của Lịnh Chủ đâu.
Lịnh Chủ cười lớn :
- Nó vẫn nghe như thường ! Lão phu cho nó học thành tài, đủ tư cách thừa kế Thiên Ma Lịnh rồi sẽ cho nó biết là cha mẹ nó bị lão phu sát hại và cho phép nó giết lão phu để báo cừu. Sau đó nó sẽ nhất tâm nhất trí thừa kế sự nghiệp của lão phu.
Mạt Tạng trầm giọng :
- Cừu nhân của nó không phải là cá nhân của Lịnh Chủ mà là cái hội quỷ quái do Lịnh Chủ lập ra. Thuộc hạ không tin là nó sẽ dốc toàn tâm toàn lực phát triển Thiên Ma Giáo !
Lịnh Chủ cười mỉa :
- Mạt Tạng ! Ngươi tin tưởng con của ngươi quá. Vì phẩm chất của nó không thừa thọ của ngươi bao nhiêu trái lại nó giống tánh của mẹ nó vô cùng. Năm nay nó được mời bốn tuổi rồi, ngươi biết nó đã giết bao nhiêu người rồi chăng ?
Lão tiếp luôn :
- Mới ngần tuổi đó mà nó đã hạ sát chín người rồi đấy nhé ! Hẳn là ngươi không tin nhưng sự thật là như vậy !
Mạt Tạng hừ một tiếng :
- Chín mạng người ! Có bao nhiêu ! Nó còn kém Lịnh Chủ xa, quá xa !
Lịnh Chủ cười hì hì :
- Chín người đó đâu phải thuộc hạng tầm thường ! Đến lão phu đây cũng cha bằng họ đấy ! Họ là những sư phụ của nó, nó học xong võ công của người nào là dùng ngay chiêu thức của người đó để giết chết người đó luôn ! Hắn bảo là hắn không muốn sư phụ của hắn truyền nghề cho người thứ hai ngoài hắn !
Lão cười lớn tiếp :
- Có một đứa con như vậy hẳn là ngươi phải hảnh diện chứ Mạt Tạng !
Mạt Tạng giận rung người, cơ hồ suýt nhảy tới quật ngã lão để đấm tơi bời mới hả !
Nhưng Yến Thanh đứng bên cạnh thấy thế sợ y làm liều vội nắm tay giữ lại.
Chàng khuyên :
- Đừng nóng Mạt huynh ! Tại hạ cho rằng không thể có việc như vậy được ! Bởi hắn quá hung hăng thì còn ai dám nhận truyền nghề cho hắn nữa !
Lịnh Chủ mỉm cười :
- Người nêu ra điểm đó cũng đúng song lão phu đã an bày kỷ rồi. Trừ lão phu ra chẳng ai biết sự việc như thế ! Lão phu công nhận hắn là một thiên tài, sự tiến bộ của hắn nhanh không thể tưởng nổi. Từ nữa tháng trở lên, ba tháng trở xuống thì hắn đã học hết võ công của một vị sư phó. Mỗi lần hắn giết người là mỗi lần có lão phu bên cạnh, hắn dùng tuyệt kỷ đã học được quật lại chính người đã dạy hắn thật là công bình ! Người chết không thể oán hận hắn được.
Lão phu đã trng cầu chín mươi sáu cao thủ tuyệt đỉnh thuộc đủ các môn phái trong võ lâm để huấn luyện hắn, với nhịp độ tiến của hắn thì trước khi hắn tròn hai mươi tuổi hắn sẽ giết chết chín mươi sáu cao thủ chỉ điểm hắn. Lúc đó thì Thiên Ma Lịnh Chủ thừa tài năng tung hoành khắp chốn, chẳng còn sợ ai nữa mà phải hoạt động âm thầm và sự giết người không còn giới hạn bằng một thủ pháp duy nhất là Xuyên Tâm Tiêu như lão phu nữa.
Liên Khiết Tâm bình tĩnh thốt :
- Tôi hết sức cảm kích Lịnh Chủ tài bồi cho con trai của tôi thành một nhân vật siêu việc !
Lịnh Chủ lắc đầu :
- Lão phu không nhận câu khách sáo đó ! Tài bồi cho đứa bé là lão phu tự nghĩ đến mình, lo cho sự nghiệp sau này vào tay của kẻ thừa kế đủ tài trí bảo vệ và phát triển chứ nào phải vì ngươi đâu mà ngươi cảm tạ !
Liên Khiết Tâm vẫn điềm nhiên :
- Tuy vậy tôi vẫn cảm kích Lịnh Chủ như thường.
Lịnh Chủ hỏi :
- Nói như vậy là ngươi tự nguyện chịu chết ?
Liên Khiết Tâm gật đầu :
- Phải ! Vì con tôi tôi tự nguyện chịu chết. Chẳng những như thế trước khi chết tôi còn muốn xuất lực cho Lịnh Chủ một lần cuối cùng. Tôi sẽ thay thế Lịnh Chủ giết hai mạng người.
Y thị đưa tay chỉ Mạt Tạng và Yến Thanh.
Chừng như Lịnh Chủ không ngườ y thị có ý đó nên hỏi :
- Ngươi muốn giết chúng ?
Liên Khiết Tâm đáp :
- Muốn chứ ! Bởi hai kẻ đó còn sống là bất lợi cho con trai tôi trong tưương lai, họ sẽ là những chướng ngại trên bước đường tiến của nó !
Lịnh Chủ mỉm cười :
- Ngươi hà tất phải phí lực ! Thân thế của lão phu đã bị chúng phanh phui rồi thì khi nào lão phu lại để cho chúng sống sót mà ngươi cần phải ra tay ! Tất cả những ai biết được thân thế của lão phu đều phải chết.
Liên Khiết Tâm lắc đầu :
- Lịnh Chủ không nên quá tự tin ! Mạt Tạng đã biết lối phóng tiêu của Lịnh Chủ thì đường nhiên y phải có cách phòng bị, y sẽ bảo vệ luôn cho tiểu tử họ Yến. Chắc gì Lịnh Chủ đắc thủ !
Lịnh Chủ vẫn cười :
- Nói đùa ! Trong thiên hạ không ai tránh khỏi một mũi Xuyên Tâm Tiêu của lão phu !
Liên Khiết Tâm trầm giọng :
- Bỏ Yến Thanh ra, bọn tôi người nào cũng tránh được mũi tiêu của Lịnh Chủ.
Nhất là tôi vì tôi đã học được hết sáu mươi bốn cách phóng tiêu của Lịnh Chủ, mà Mạt Tạng cũng từng nghiên cứu các thủ pháp đó. Lịnh Chủ đừng tưởng y quá ngu mà lầm ! Huống chi bên ngoài cường địch đã mai phục khắp bốn phía ! Nếu chúng thoát ly nơi này là sẽ có người tiếp trợ chúng ngay, lịnh chủ đừng hòng đuổi theo mà sát hại chúng !
Thiên Ma Lịnh Chủ bĩu môi :
- Chúng có thể thoát ly được sao ? Quanh khách sảnh này có trên trăm người của lão phu mai phục. Liệu chúng xung phá nổi vòng vây đó chăng ?
Liên Khiết Tâm trầm giọng :
- Lịnh Chủ đừng ỷ trượng vào số người đó, họ toàn là một lũ vô dụng cả. Người chân chánh có khả năng bắt được Yến Thanh chỉ có Lịnh Chủ và Phí tổng giám hai vị thôi ! Mạt Tạng thừa hiểu tình hình ở đây, y thừa hiểu tổng đàn có hai lối thông bí mật, y sẽ hướng dẫn Yến Thanh chạy đi. Vậy Lịnh Chủ và Phí Tổng giám mỗi người trấn giữ một lối còn việc thu thập chúng Lịnh Chủ để tôi đảm trách cho !
Lịnh Chủ hỏi :
- Ngươi đủ sức hạ chúng không ?
Liên Khiết Tâm đáp :
- Cái đó thì tôi không chắc chắn lắm bất quá Mạt Tạng đối với tôi không thành vấn đề chỉ có Yến Thanh thì tôi cha rõ thực tài của hắn như thế nào. Mà dù sao thì cũng khó tránh được một cuộc chiến, tôi giao thủ nếu cần thì Lịnh Chủ vào tiếp trợ có muộn gì đâu ! Cần gì Lịnh Chủ phải ra tay sớm ?
Lịnh Chủ lắc đầu :
- Thôi để cho Phí tổng giám thu thập chúng tiện hơn.
Liên Khiết Tâm trầm giọng :
- Mạt Tạng dù phải chết song chỉ có tôi mới được quyền giết y bởi y là chồng tôi.
Tánh khí của tôi là vậy đó, mong Lịnh Chủ thành toàn ý nguyện của tôi một lần cuối cùng.
Lịnh Chủ nhìn qua Phí Cẩn.
Phí Cẩn gật đầu.
Lịnh Chủ còn do dự.
Liên Khiết Tâm giục :
- Sự tình khẩn cấp Lịnh Chủ phải giải quyết gấp đừng để cho địch tập trung lực lượng đầy đủ bao vây bên ngoài càng lúc càng chặc chẻ. Chỉ sợ lúc đó thì Lịnh Chủ cũng khó thoát thân nữa đấy !
Lịnh Chủ trầm ngâm một lúc đoạn đáp :
- Được rồi ! Ngươi xuất thủ đi !
Liên Khiết Tâm vung trường kiếm tấn công Mạt Tạng ngay.
Mạt Tạng rút roi nghinh chiến liền.
Thoạt đầu y đánh rất hăng nhưng dần dần kém thế trước kiếm pháp linh diệu của Liên Khiết Tâm.
Yến Thanh nhìn vào cuộc chiến công nhận Liên Khiết Tâm là một tay kiếm phi thường, tài của y thị trên Sử Kiếm Như ít nhất là một bậc.
Bất thình lình Liên Khiết Tâm hất vẹt ngọn roi của Mạt Tạng ra ngoài rồi giáng luôn một nhát kiếm.
Chiêu kiếm xuất phát cực kỳ thần tốc, Mạt Tạng dù nhanh nhẹn đến đâu cũng không phương tránh né kịp.
Y cầm chăc cái chết nơi tay !
Nhưng Yến Thanh đứng bên ngoài khi nào để cho y thọ hại !
Chàng tuốt kiếm xông vào, từ dưới đánh hất lên.
Một tiếng xoảng kinh hồn vang lên, lửa bắn tung tóe, thanh kiếm của Liên Khiết Tâm bật dội trở lại.
Cả hai cũng lùi một bước.
Nhanh như chớp họ tiến lên đánh vùi với nhau độ hai mươi chiêu.
Bỗng Yến Thanh nghe văng vẳng bên tai như cánh muỗi vo ve :
- Tôi sắp giở chiêu Phóng Dao Tàn Mai đây, đại hiệp liệu cách thọc kiếm vào vầng kiếm quang của tôi khi hai thanh kiếm giao chéo nhau như chiếc kéo rồi đại hiệp đánh nhẹ vào người tôi một chưởng nhẹ, sau đó chạy theo tôi liền. Có như vậy mới thoát khỏi vòng vây của chúng.
Thinh âm của Liên Khiết Tâm.
Yến Thanh thức ngộ hội ý ngay.
Liên Khiết Tâm vung kiếm quét một vòng tròn. Kiếm quang người lên như vạn cánh hoa mai bạc chớp chớp.
Lập tức Yến Thanh sử dụng chiêu Du NgưBát Bình thọc mũi kiếm vào vùng hoa ảnh, đồng thời tiến tới một bước đánh ra một chưởng nhẹ.
Gió phớt ngang ngực của Liên Khiết Tâm, nàng hự một tiếng rồi nhún chân vọt khỏi vòng chiến, chạy luồn ra cửa phía hậu.
Yến Thanh và Mạt Tạng không chậm trễ chạy theo liền.
Ra đến bên ngoài Liên Khiết Tâm đụng đầu với Phí Cẩn.
Nhưng Phí Cẩn đâu có biết sự tình, nhường lối cho nàng vòng ra phía hậu, còn bà thì tiến lên chận bọn người Yến Thanh.
Cùng một lợt Yến Thanh và Mạt Tạng vung vũ khí tấn công Phí Cẩn.
Phí Cẩn cử chiếc quảy đánh bật tất cả vũ khí trở lại.
Bỗng một vệt sáng từ tay Liên Khiết Tâm bay vụt vào lưng Phí Cẩn.
Vệt sáng đó vừa chạm lưng bà ta liền bay trở về tay Liên Khiết Tâm.
Phí Cẩn không kịp kêu lên một tiếng ngã nhào.
Yến Thanh nhìn lưng bà ta thấy một lỗ hổng !
Xuyên Tâm Tiêu xuất hiện ! Do Liên Khiết Tâm phóng ra !
Xuyên Tâm Tiêu có đường giây, người phát ra, khi tiêu trúng đích thu hồi về lập tức !
Không để mất một giây, Liên Khiết Tâm gọi :
- Chạy theo tôi !
Cả ba cùng chạy thẳng ra phía hậu.
Nhưng Thiên Ma Lịnh Chủ đã được cấp báo đuổi theo kịp đến nơi.
Lão mắng oang oang :
- Yêu phụ to gan dám lừa cả lão phu !
Bọn Yến Thanh cứ chạy chỉ có Liên Khiết Tâm dừng chân quay mình lại đối diện với lão cười lạnh đáp :
- Kẻ biết mình sắp chết tới nơi thì còn sợ gì nữa mà to với bé gan ! Này lão quỷ !
Lão gạt tôi suốt hai mươi năm dài nay tôi chỉ mới gạt lão lại một lần thì thấm thía gì mà lão phát cáu ?
Lịnh Chủ nổi giận :
- Ngươi tưởng chạy như vậy là thoát khỏi tay lão phu à ?
Liên Khiết Tâm ngẩng cao mặt :
- Khỏi hay không cũng chạy, còn phút nào cầu may phút nấy ! Vả lại tôi đối diện với ông, ông nhút nhít là tôi thấy liền dễ gì ông giết được tôi !
Lịnh Chủ hừ một tiếng :
- Ngươi hãy khoan đắc ý vội ! Lão phu sẽ bắt được hết cả ba ngươi ! Hãy chờ xem !
Liên Khiết Tâm không đáp, đứng tại sân lộ thiên nhìn lão chòng chọc.
Bỗng bọn Yến Thanh dừng chân.
Phía trước có bốn người vận y phục đen, mặt bao kín tay, tay cầm trường kiếm ngăn chăn.
Lịnh Chủ cười lớn :
- Các ngươi liệu có vượt qua nổi bốn vị kiếm sư của lão phu chăng ?
Liên Khiết Tâm không dám quay đầu nhìn lại xem bọn nào cản đường vì sợ Lịnh Chủ xuất thủ bất ngườ.
Y thị chỉ gọi :
- Yến đại hiệp, oan gia và các vị ! Cố gắng hạ bọn đó mà chạy đi đừng lo ngại gì, về phía hậu đã có tôi giám thị lão ma đây ! Nếu tôi quay mình là lão phóng tiêu chết cả lủ !
Yến Thanh tuốt kiếm đánh tới.
Bốn người đó bao vây bốn phía, vồng vây hơi rộng. Chàng đánh ra hai người đón đỡ, họ dùng một môn kiếm pháp đặc biệt chỉ đỡ thôi nhưng lại phong trụ thanh kiếm của Yến Thanh dễ dàng.
Ngoài ra họ còn bức dồn chàng một bước.
Chàng đánh một chiêu là bị dồn một bước.
Đánh liên tiếp ba chiêu chàng phải lùi ba bước.
Chàng lùi lại bốn người đó tiến ! Vòng vây càng lúc càng thu hẹp.
Lạ thay, chàng đánh họ đỡ, chàng không đánh họ bất động không tấn công.
Ba chiêu kiếm của chàng là Đạt Ba Tam Thức, đối phương chừng như hiểu rành rẻ về kiếm pháp đó nên hóa giải dễ dàng, hơn thế lại còn gây khó khăn cho chàng nữa.
Không làm sao được chàng dừng tay.
Bốn kiếm thủ đừng yên tại chỗ nhìn chàng.
Mường tượng là họ không có nhiệm vụ hạ sát chàng mà chỉ ngăn chặn chàng thoát đi thôi, đồng thời dồn chàng dần dần trở lại chung chỗ với Liên Khiết Tâm để cho Lịnh Chủ Thiên Ma tùy tiện xử trí.
Chàng gọi Mạt Tạng hỏi :
- Mạt huynh biết họ là ai chăng ?
Mạt Tạng lắc đâu :
- Chỉ biết họ dùng kiếm trận Huyền Võ của phái Võ Đương thôi chứ không biết họ là ai !
Yến Thanh lại gọi Liên Khiết Tâm :
- Đại tẩu biết không ?
Liên Khiết Tâm đáp :
- Tôi làm sao quay lại nhìn được họ mà biết là ai ? Đại hiệp hãy cố gắng tìm biện pháp thoát nhanh đi !