13-09-2008, 11:13 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 026
Trong há»™p, ngoà i đống giấy trên ra hình như không còn cái gì khác, nhưng tôi vẫn cố lục lá»i, hy vá»ng. Má»™t lúc lâu, váºt hiện ra trước mắt tôi là má»™t xâu chuá»—i ngá»c mà u lục tháºt đẹp. Má»—i hạt Ä‘á»u to gần bằng viên bi cá»§a trẻ con, hai mươi bốn há»™t tất cả. Äây là má»™t váºt đắt tiá»n, tại sao cha không nhá»› mình con xâu ngá»c quý giá nà y. Äặt xâu chuá»—i xuống tôi xem còn gì khác nữa không, nhưng chỉ thấy má»™t tấm hình đã hoen mà u. Äó là tấm ảnh má»™t thiếu nữ ngồi tá»±a lưng trên ghế dá»±a tròn, trên tay là má»™t chiếc đà n tỳ bà . Thiếu nữ tuyệt đẹp nhưng khuôn mặt trông tháºt quen. Nhìn đôi mắt to âu sầu tôi tưởng chừng mình đã gặp ở đâu rồi. NghÄ© ngợi má»™t lúc, tôi giáºt mình. Äúng là đôi mắt cá»§a mẹ, nhưng chắc chắn đây không phải hình mẹ. Tôi Ä‘oán thế, vì nhìn y phục thiếu nữ mặc trong hình, lối trang sức cổ lá»— cá»§a những thiếu nữ thá»i bốn, năm mươi năm vá» trước. Váºy ngưá»i trong hình là ai? Tôi thắc mắc, láºt ngược tấm hình, nÆ¡i mặt sau có những hà ng chữ:
Mưa rÆ¡i từ trá»i cao
Nước rơi là m sao nhặt
Chuyện buồn bao giỠvơi.
Lòng buồn vẫn buồn mãi
Khúc hát không thà nh tiếng
Äà n cho vÆ¡i cÆ¡n sầu
Sầu chỠngà y tao ngộ.
Buồn nà y bao giỠnguôi
Tôi Ä‘oán chắc xâu chuá»—i ngá»c và bức hình thiếu nữ nhất định phải có má»™t sá»± liên hệ nà o. Ngưá»i con gái nà y chắc chắn có liên hệ vá»›i cha. Phải chăng đây là má»™t ngưá»i tình, má»™t ngưá»i yêu quý, nên ngưá»i má»›i giữ ảnh và váºt lưu liệm cá»§a nà ng? Nhưng không lẽ cha lại nặng tình như váºy được sao?
Äầu óc tôi rối rắm, tôi không muốn tìm hiểu thêm. Äặt má»i váºt và o vị trà cÅ©, tôi khóa lại, xong đứng dáºy Ä‘em chìa khóa nhét xuống dưới gối cha. Cha vẫn ngá»§ mê, tôi bước ra khá»i phòng tháºt nhẹ
Dặn dò cô Lan xong tôi bước ra ngoà i. Lúc bước qua phòng Như Bình tôi khép nhẹ cá»a lại, nhưng mắt không dám nhìn và o trong. VỠđến nhà tôi tiếp má»™t cô khách bất ngá»
- Phương Dụ Tôi không còn tâm trà đâu để tiếp đãi niá»m nở. Tôi rót má»™t ly trà , nốc cạn. Mẹ tiến đến cạnh tôi nói:
- Y Bình, có lẽ con bị trúng nắng rồi đấy, mặt con sao tái xanh thế? Tôi ngồi báºt xuống thảm, đầu tá»±a lên thà nh giưá»ng, bao nhiêu biến cố dồn dáºp, là m sao tôi không thất thần! Tôi đã hoà n tất công việc má»™t cách chu đáo. Bây giá» vá» nhà , tôi cảm thấy mệt má»i chi lạ, tôi muốn khóc, khóc má»™t tráºn cho đã Ä‘á»i.
Phương Du bước tới cạnh, đưa tay sỠmặt tôi:
- Y Bình, chuyện gì thế? Ai là m mà y buồn hả? Mẹ lo lắng:
- Có phải con lại cãi nhau với Thư Hoà n không? Tôi lặng lẽ lắc đầu, ấp úng một lúc mới thốt lên được:
- Như Bình chết rồi! Mẹ nắm vai tôi lắc mạnh:
- Cái gì? Con nói sao? Con có mê không? Tôi đáp:
- Không, không, con tỉnh lắm. Như Bình chết tháºt rồi, nó bắn súng và o đầu tá»± tá». Mẹ khụy chân xuống đất, lẩm bẩm:
- Trá»i! Sá»± tháºt đấy à ? Có phải đó là sá»± tháºt không con?
- Tháºt đấy mẹ ạ! Mẹ há»i:
- Tại sao váºy? Tôi òa khóc, những giá»t nước mắt như nước lÅ© vỡ đê, tôi xoay lại, úp mặt và o thà nh giưá»ng. Phương Du bước tá»›i vòng tay qua vai tôi, vá»— vá»:
- Thôi đừng khóc nữa Y Bình, sống chết có số cả mà ! Tôi vẫn khóc:
- Có số à ? Mà y là m sao hiểu được, mạng sống của Như Bình nằm trong tay tao, thế mà ... Phương Du tao đã giết Như Bình! Phương Du nói:
- Dù sao chuyện đó cÅ©ng đã xảy ra rồi, khóc có Ãch lợi gì, nó còn là m cho mình bình thản lại được đâu? Y Bình đừng khóc nữa. Như Bình chết được là có phước lắm rồi! Tôi ngẩng đầu lên:
- Mà y nói thế là thế nà o?
- Con ngưá»i ở Ä‘á»i có hai chữ: Sống và chết. Mà y biết cái nà o má»›i đưa con ngưá»i tá»›i hạnh phúc Ä‘Ãch thá»±c không? Như Bình đã được giải thoát, ná»—i buồn khổ ngưá»i sống phải nháºn. Ai khổ hÆ¡n ai? Tại sao chúng ta cứ xem chết như là má»™t việc bi thảm? Trong khi ngưá»i chết nằm duá»—i chân không còn biết đến ná»—i buồn khổ sầu lo gì nữa. Váºy thì há» là kẻ đáng được chúng ta chia vui hÆ¡n là chia buồn Y Bình ạ.
- Lá»i cá»§a mà y chẳng giống ai cả.
- Nhưng đó là chân lý tìm ra được trong tuyệt đỉnh Ä‘au thương đấy mà y ạ. Tôi yên lặng. Giữa cái sống và cái chết có má»™t khoảng cách tháºt dà i nhưng cÅ©ng tháºt ngắn. Tôi ngồi nghÄ© mông lung. Phương Du không biết đã bá» Ä‘i từ lúc nà o Trá»i tối dần... Ngồi giữa khung trá»i tan tóc tôi không buồn nghÄ© ngợi gì nữạ Mẹ đến gần, ngưá»i nói vá»›i tôi má»™t và i câu gì đó, nhưng đầu óc hư vô, tôi không nghe gì cả. Mãi đến lúc Thư Hoà n đến, thân xác mệt nhá»c rã rá»i, khuôn mặt xanh mét, trông chà ng tháºt tá»™i.
- Anh định chôn cất Như Bình tỠtế.
- Tại sao?
- Vì chỉ có cách đó mới giữ cho Như Bình một khoảng không gian bất diệt để nà ng yên nghỉ. Tôi áy náy:
- Nhưng... anh Hoà n, anh cÅ©ng biết là ... cha em đã hết tiá»n rồi.
- Chuyện đó để tôi lo Thư Hoà n nói, giá»ng nói cá»§a chà ng bình thản, mắt chà ng nhìn vá» phÃa nệm giưá»ng, chà ng không nhìn tôi. Không khà trong phòng ngưng Ä‘á»ng lại và tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi tháºt vá»i vợi. Khoảng cách đó tuy không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nháºn được. Chà ng vẫn đứng đấy nhưng xa lạ là m sao! Sá»± sợ hãi đánh tan cÆ¡n buồn ban nãy, tôi nhìn Hoà n nói:
- Cha lại bệnh rồi! Hoà n chau mà y, hình như chà ng vẫn còn nghĩ ngợi chứ chưa trở lại thực tại.
- Sao?
- Cha bệnh và bác sÄ© bảo cần phải đưa ngưá»i và bệnh viện.
- hả? Mắt chà ng lướt nhẹ qua mặt tôi. Giá»ng nói lạnh như ngưá»i ngoà i cuá»™c. Tôi buồn bã:
- Bác sĩ bảo cha bị trúng gió nặng lắm, có thể đưa đến tình trang bán thân bất toại.
- À! Hoà n à má»™t tiếng, rồi móc trong túi ra xấp giấy bạc, để lên cái tá»§ nhỠđặt cạnh giưá»ng cá»§a tôi:
- Cứ lấy dùng Ä‘i, ngà y mai tôi đưa thêm. Tôi đỠcả mặt, lòng sượng sùng. Nhưng Ä‘iá»u muốn nói đâu phải thế? Tôi đâu có định xin tiá»n chà ng? Thái độ cá»§a Hoà n tháºt xa lạ, đứng bên nhau mà chẳng bao giá» nhìn thẳng và o mặt tôi. Tim tôi nhói Ä‘au Anh Hoà n, anh đừng bá» em. Anh Hoà n! Tôi gà o trong tim. Em cần anh, cần anh lắm! Em Ä‘ang cô độc. Tôi muốn van xin. Nhưng chà ng đã đứng thẳng ngưá»i lên, như má»™t nhà buôn vừa thanh toán xong món hà ng, quà y quả bá» ra cá»a
- Tôi phải vá». Suốt má»™t ngà y không vá» nhà rồi. Má»™ cá»§a Như Bình, tôi đã chá»n miếng đất ở núi Lục Trương Lệ Trá»i lúc nà y nóng, không thể để lâu được, ba ngà y nữa phải hạ huyệt! Tim tôi rối bá»i:
- Anh đi ngay bây giỠsao?
- Vâng, sáng mai tôi sẽ mang thêm tiá»n đến cho cô
Tiá»n... tiá»n... không lẽ giữa chúng ta chỉ có tiá»n thôi sao? Theo chà ng ra tá»›i táºn cá»a, tim tôi như bị dao cắt
- anh Hoà n, đừng Ä‘i anh! đừng bá» em Ä‘i anh! Tim tôi van cầu, nhưng sao chà ng vẫn bất động, thản nhiên như ngưá»i không quen biết, Äến cá»a, chà ng đứng lại nhìn tôi:
- Thôi anh vá». Tá»±a cá»a đưa mắt nhìn theo bóng chà ng khuất dần trong mà n đêm tim tôi tan nát. Chà ng đã Ä‘i mất, và sẽ không bao giá» trở lại nữa. Äứng chết lặng nÆ¡i cá»a tôi không biết phải là m gì bây giá». Äến lúc mẹ gá»i trở và o tôi má»›i sá»±c nhá»› ra trá»i đã tối
Ä‚n má»™t bữa cÆ¡m tối vô vị rồi tôi trở vá» phòng. Bước tá»›i chiếc đà n dương cầm ngồi xuống, úp mặt và o nắp đà n. Mẹ bước tá»›i vịn vai tôi, há»i
- Y Bình, cha con bệnh rồi à ?
- Vâng.
- Bệnh gì?
- Yếu tim và áp huyết cao
- Nặng không?
- Nặng. Mẹ yên lặng ngồi xuống cạnh giưá»ng tôi. Không khà trong phòng tháºt nặng ná», tôi nghe cả tiếng tim Ä‘áºp trong lồng ngá»±c. Mở nắp đà n ra, nhấn nhẹ lên phÃm, má»™t và i âm thanh rá»i rạc vang lên là m tôi muốn khóc Hình như có ngưá»i gõ cá»áº¡ Ai váºá»· tôi bước ra mở cá»áº¡ Ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a tôi: Thư Hoà n! chà ng má»›i bá» Ä‘i sao trở lạỉ tôi sung sướng
- Thư Hoà n anh vá» rồi đấy à ? Sau cùng rồi anh cÅ©ng trở lại. Tim tôi reo vui, nhưng miệng tôi mở không rạ Mở rá»™ng cá»a đón chà ng. Khi bước chân chà ng đặt lên thá»m tôi má»›i trông thấy vẻ héo hắt trên mặt chà ng. Ngồi xuống ghế Thư Hoà n hai tay ôm đầu, không nói má»™t tiếng. Tôi ngồi đối diện chà ng. Má»™t lúc Hoà n ngẩng mặt lên. Khuôn mặt Ä‘iểm những giá»t lệ, tôi gá»i:
- Anh Hoà n!
- Y Bình! em có biết trước khi tá»± tá», Như Bình đã đến đâu không? Tôi lắc đầu:
- Cô ấy đến nhà anh, trong lúc anh báºn đến em, Như Bình đã để lại lá thư rồi quay vá» nhà , có lẽ sau đó má»›i tá»± tá».
- Một lá thư à ?
- Vâng! Thư Hoà n móc trong túi ra má»™t bức thư nhà u nát, chà ng đưa cho tôi xem, xong bỠđến cá»a sổ nhìn ra ngoà i.
"Anh Thư Hoà n
Cầm bút lên, tôi không phải viết gì cho anh. Bây giỠđêm đã khuya, trăng bên ngoà i tháºt tá». Còn nhá»› cách đây chẳng lâu chúng ta đã dạo chÆ¡i dưới ánh trăng nà y trên đưá»ng Tân Sanh Nam. tối hôm ấy, anh đã há»i tôi có muốn là m vợ anh không? Nhưng, bây giá», anh Hoà n, anh ở đâu? anh có còn nhá»› tá»›i tôi không?
Tôi không trách cÅ©ng không giáºn anh, so vá»›i Y Bình tôi chỉ là má»™t đứa con gái nhá» nhoi, tầm thưá»ng. Vì váºy tôi nghÄ© rằng nếu phải chá»n giữa tôi và Y Bình. thì có lẽ tôi là ngưá»i không mảy may hy vá»ng. Ngay từ buổi đầu khi anh biết tôi, rồi gặp Y Bình, thì tôi đà hiểu rằng số trá»i đã định, nên cố nguôi ngoai. Nhưng khi bóng hình cá»§a anh vừa tà n trong tôi thì anh lại quay trở lại. Anh có biết lúc ấy tôi đã sung sướng thế nà o không? Tôi cứ tưởng là ná»—i nhá»› nhung cá»§a mình đã động lòng Trá»i Pháºt nên ngưá»i bảo anh trở vá» vá»›i tôi. Tôi như phát Ä‘iên vì vui sướng, yêu anh đến độ muốn cúi xuống hôn chân anh. Anh Hoà n! chắc anh không ngá» tôi lại yêu anh đến độ nà y phải không? Lúc anh bảo anh định cưới tôi, tôi choáng váng khao khát đã lâu bây giá» sắp thà nh hình. Tôi cắn tháºt mạnh và o ngón tay để biết là đây không phải là chuyện nằm mÆ¡. Nhưng cảnh đẹp chóng tà n, Y Bình đến, không cần nói má»™t câu gì anh cÅ©ng tung cánh bay Ä‘i không má»™t luyến lưu. Tôi chưa kịp vui cái vui bất ngá» là đã rÆ¡i trở lại ná»—i tuyệt vá»ng không lối thoái.
Nhưng anh Hoà n, tôi không trách anh, cÅ©ng không giáºn anh, có Ä‘iá»u lạ tôi hÆ¡i buồn là tại sao anh lại xem tôi như má»™t trò đùa? Anh lừa dối tôi? Äã yêu Y Bình, anh còn quay sang tôi chi váºy? Anh là ngưá»i cứng rắn, anh mạnh mẽ khó lay chuyển. Còn tôỉ tôi chỉ là má»™t con bé yếu á»›t, tại sao anh Ä‘em tôi ra diá»…u cợt như thế.?
ChÃnh anh! phải chÃnh anh là ngưá»i đã là m cho tôi mất Ä‘i tình thương cá»§a mẹ, vì mẹ cho rằng việc tôi để mất anh là má»™t chuyện nhục nhã, nhưng đối vá»›i tôi chuyện đó không có nghÄ©a lý gì. có Ä‘iá»u, ông trá»i tai ác tháºt, chỉ trong vòng có mấy hôm mà tôi vừa mất anh, vừa mất mẹ, váºy thì tôi còn sống là m gì nữa.
Tôi không bao giá» có ý tranh chấp tình yêu vá»›i Y Bình, tôi thÃch Y Bình vì nó cương nghị và dÅ©ng cảm, bị cha đánh mà vẫn không biến sắc. Tôi phục Y Bình chá»— đó và tôi không trách Y Bình. Có Ä‘iá»u tôi buồn anh, vì anh nỡ Ä‘em tôi ra là m trò đùa, tại sao thế hở anh Hoà n?
Tôi không giáºn anh đâu, tôi chỉ buồn má»™t chút thôi! mẹ đã bá» Ä‘i, anh cÅ©ng bá» Ä‘i... Anh Hoà n, tôi yếu Ä‘uối quá, phải chi tôi có được má»™t chút cứng rắn cá»§a Y Bình chắc anh sẽ nghÄ© đến tôi nhiá»u hÆ¡n, phải không anh? Anh Hoà n, tôi buồn anh nếu tháºt tình anh chẳng yêu tôi, anh nên nói cho tôi biết, còn hÆ¡n là để tôi khổ thế nà y
Trăng đã lặn, trá»i tối sầm lại, tôi không can đảm viết thêm, xin dừng bút ở đây và hy vá»ng kiếp sau chúng ta sẽ hiểu nhau nhiá»u hÆ¡n.
Chúc anh gặp nhiá»u hạnh phúc
Như Bình "
Äá»c hết bức thư tôi nhìn lên, Thư Hoà n tay trong túi, Ä‘ang ngó mông ra cá»a. Tôi đến đưa thư cho chà ng, Hoà n nói:
- Y Bình chuyện báo thù của em cộng thêm việc là m của anh đã đưa Như Bình và o cõi chết, chúng ta là hai kẻ sát nhân, em thấy có đúng không
Tôi vịn tay lên cá»a, không đáp. Hoà n tiếp:
- Y Bình, chúng ta Ãch ká»· quá!
- Vâng.
- Y Bình, em hãy nhìn xem kìạ Hoà n nói mắt chà ng đăm đăm nhìn vá» phÃa trước
- Anh có cảm giác Như Bình đang đứng bên ngoà i, gương mặt đầy máu, đang buồn bã nhìn chúng ta.
Tôi nhìn theo, ngoà i cá»a, ngoà i những ngá»n đèn đưá»ng và nhà cá»a, tôi không nhìn thấy gì khác. Thư Hoà n vẫn tiếp:
- Äó, Như Bình đứng đấy, lúc nà o đôi mắt cá»§a nà ng cÅ©ng theo dõi chúng ta
Chà ng đăm đăm nhìn ra ngoà i, tôi chợt cảm thấy trong bóng đêm hình như có đôi mắt buồn bã, trách há»n cá»§a Như Bình Ä‘ang đăm đăm nhìn vá» phÃa chúng tôi.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
13-09-2008, 11:14 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 027
Hôm ấy chúng tôi mai táng cho Như Bình. Buổi sáng nắng tốt, nhưng khi đến nghÄ©a địa thì trá»i bá»—ng u ám lạ thưá»ng. Mưa gió bất thưá»ng là chứng bệnh cá»§a mùa hạ Những nhánh cây trương tư thưa thá»›t run rẩy theo từng cÆ¡n gió. Ngưá»i đến tiá»…n Như Bình lần cuối cùng chỉ gồm ngưá»i trong gia đình. Mẹ tôi, Thư Hoà n, tôi và Bi Bi. Cha thì nằm liệt giưá»ng nên không đến được. Tôi đã nhắn tin Hảo trên báo, nhưng nay vẫn chưa thấy đến. Chúng tôi không đăng cáo phó cho Như Bình vì xét thấy chẳng Ãch lợi gì. Lúc sống Như Bình chẳng được ai quan tâm đến, thì khi chết Ä‘i cÅ©ng không cần phải rầm rá»™ là m chi. Vả lại chúng tôi cÅ©ng không biết mình là bạn hay là thù cá»§a Như Bình nữạ Do đó chúng tôi chỉ bước lặng sau quan tà i cho mãi đến khi hạ huyệt.
Mẹ là ngưá»i đầu tiên ném hòn đất xuống huyệt. Những xẻng đất cá»§a những ngưá»i đạo tì là m nên những âm thanh khô như xác định khoảng cách âm dương. Tôi buồn bã nhìn cho mãi đến lúc chiếc hòm khuất hẳn trong lòng đất lạnh. Gió thổi tốc bay phần pháºt áo tôi, con Bi Bi cứ lẩn quẩn dưới chân tôi kêu "ứ ứ" nho nhá». Tim tôi nặng như Ä‘eo đá. Tôi muốn khóc, nhưng không khóc được. Không khóc được là phải, vì Như Bình chắc chắn không cần những giá»t nước mắt cá»§a tôi, cả cá»§a tất cả những ngưá»i có mặt ở đâỵ Nằm giữa lòng đất lạnh, dù cô đơn, dù lạnh giá, nhưng nà ng đã hết khổ Ä‘au sầu thảm bằng lúc ở trong gia đình há» Lục nà ỵ Gió đến mang Ä‘i hết niá»m vui. Tôi cắn nhẹ môi, tay vẫn giữ chặt sợi dây da tròng ngang cổ Bi Bi. Như Bình! Như Bình trốn lánh cuá»™c Ä‘á»i hay Như Bình muốn trả thù tôỉ Dù sao Ä‘i nữa tôi cÅ©ng thấy Như Bình sung sướng hÆ¡n, tháºt tình như váºá»µ
- Thôi mình Ä‘i! Không biết ai lên tiếng. Tôi giáºt mình. Vâng, bây giá» ta phải Ä‘i. Như Bình đâu còn cần thiết sá»± hiện diện cá»§a mình ở đây. Lúc sống tôi đã không Ä‘em lại tình bằng hữu, Thư Hoà n chối từ tình yêu, thì bây giá», đứng đây có Ãch lợi gì cho nà ng? Nhìn nà ng má»™t lần cuối tôi quay lưng lại. Hình như mẹ Ä‘ang khóc, tôi bước tá»›i dìu ngưá»i Ä‘i, cách tay yếu gầy cá»§a mẹ bấu trên vai tôi, tôi không dám nhìn thẳng mẹ, vì trong đôi mắt cá»§a ngưá»i hình như có sá»± trách cứ tôi. chúng tôi lặng lẽ xuống đồi, không má»™t ai lên tiếng.
Xuống tá»›i núi, chiếc xe cá»§a hãng tống táng vẫn còn chá». Xe đưa chúng tôi vỠđến táºn nhà tôi, tôi là đứa mở miệng trước nhất:
- Và o nhà nhé? Hoà n đứng bất động, chà ng nhìn tôi tháºt lạ lùng, má»™t không khà bất thưá»ng là m tôi lo lắng.
- Anh không và o nhà à ? Hoà n chống tay lên cổng nhìn thẳng và o mặt tôi không nói lá»i nà o cả. Gió tháºt lá»›n, mưa lất phất bay, bóng mây Ä‘en âm u cả bầu trá»i. Im lặng má»™t lúc, chà ng nói:
- Y Bình anh có chuyện muốn nói với em.
- Gì váºy anh? Tôi ngẩng lên nhìn bầu trá»i giăng mây xám và linh cảm má»™t chuyện chẳng hay sắp đến. Giá»ng Hoà n trầm buồn:
- Y Bình! chúng ta đã là m má»™t việc tà y trá»i! tôi cắn môi, chà ng tiếp
- Y Bình, anh mong rằng má»™t tá»™i ác. Giết chết má»™t mạng ngưá»i! Y Bình! Giả sá» lúc xưa nếu em không Ä‘oái hoà i tá»›i anh, anh vẫn yêu em. Nhưng tại sao chúng ta phải đóng kịch để má»™t ngưá»i con gái phải bá» mạng oan uổng như váºy. Nhiá»u lúc anh bi. ám ảnh, anh cứ nghÄ© rằng mình chÃnh là thá»§ phạm trong cái chết cá»§a Như Bình. Anh nghÄ© rằng có lẽ suốt khoảng Ä‘á»i còn lại cá»§a anh, anh sẽ bị giam hãm mãi trong hối háºn ăn năn. Anh muốn trốn thoát anh muốn tìm má»i cách để lãng quên.. Và anh mong rằng tâm hồn mình sẽ được bình thản hÆ¡n. Hoà n ngưng lại, bà n tay chà ng đặt lên cánh tay cá»§a tôi:
- Y Bình, em hiểu ý anh chứ?
- Em hiểu Tôi đưa lưỡi liếm mép, liếm môi khô héo. Thá»i gian như ngưng Ä‘á»ng. Sá»± nặng ná» vây quanh.
- Y Bình, anh yêu em nhiá»u! Lá»i cá»§a chà ng là m tôi xúc động, mắt tôi bắt đầu ướt, nhưng tôi cố gắng ngăn lại:
- Anh định....
- Anh định cuối năm nay anh Ä‘i Mỹ vá»›i Ä‘iá»u kiện là thá»§ tục sẽ hoà n tất nhanh chóng. Hình như lúc trước anh đã có cho em biết là anh được má»™t há»c bổng toà n phần chứ?
- Vâng.
- Y Bình, em có buồn anh không?
- Buồn à , không đâu Tôi đáp như cái máy, Hoà n lắc đầu:
- Em phải hiểu cho anh, Bình ạ! Anh không thể nà o đối diện vá»›i em, vì má»—i lần trông thấy em là hình ảnh Như Bình vá»›i các chết thảm thương ám ảnh anh. Anh không chịu nổi là m sao chúng ta có đủ can đảm để bước chân đến hôn nhân. Y Bình, anh khổ quá, anh muốn trốn thoát, xa lánh má»i ám ảnh, hối háºn, bứt rức.
- Dạ..........
- Äó là má»™t việc bất đắc dÄ©, em hiểu chứ?
- Vâng! em hiểu
- Anh có lá»—i vá»›i em nhiá»u, em tha thứ cho anh. Má»™t câu nói tháºt khách sáo, tháºt xa lạ, tôi đưa mắt nhìn đám mây Ä‘en trên trá»i cao trở vá», rồi tôi nhìn chà ng. Má»™t khuôn mặt quen thuá»™c nhưng xa lạ. Äôi mắt ngáºm đầy ná»—i thống khổ. Äây có phải là Thư Hoà n không? má»™t Thư Hoà n mà tôi hằng yêu say mể mất tất cả rồi, nhắm mắt lại, tôi thở dà i:
- Anh không cần xin lá»—i, em đã hiểu. Có phải anh định nói là chúng ta phải xa nhau không? Chà ng buồn bã nhìn tôi không nói. Tôi cưá»i cay đắng:
- Cũng được, có bao giỠbè hợp mãi mà không tan đâu Hoà n cúi đầu nhìn xuống. Một lúc chà ng ngước nhìn lên thì lệ đã nhòa
- Y Bình, em can đảm một cách dễ thương.
Can đảm à ? tôi cảm thấy ngứa ngáy, có ai biết rằng chiếc vá» cứng bên ngoà i che Ä‘áºy má»™t sá»± yếu Ä‘uối bên trong. Anh Hoà n, anh đừng bá» em, anh Hoà n! tim tôi gà o, lòng tôi van xin, anh Hoà n, anh bá» em, em sẽ cô độc và đau khổ biết chừng nà o! Anh không quên được Như Bình thì em có hÆ¡n gì đâu! Tôi cắn chặt môi, để những lá»i van xin không thoát ra ngoà i được:
Thư Hoà n cứi mặt nhìn xuống:
- Lần Ä‘i nà y, có lẽ má»™t, hai năm nữa má»›i có cÆ¡ há»™i trở vá». Và lúc bấy giá» có lẽ em đã có gia đình êm ấm. Tôi cưá»i buồn:
- Vâng, có thể em sẽ má»i anh vá» nhà , lúc ấy có lẽ em đã con cái đỠhuá»! Thư Hoà n cưá»i, nụ cưá»i nhếch môi, giá»ng nói bắt đầu thay đổi:
- Anh sẽ sung sướng vô cùng nếu được Y Bình má»i, anh sẽ đến để chia vui vá»›i hạnh phúc cá»§a em chứ... Tôi cÅ©ng cưá»i, tai sao chúng tôi lại nói đến những Ä‘iá»u ấm a ấm á»› như váºy? Tôi cố là m ra vẻ bình thản:
- Bao giỠthì anh đi?
- Khoảng tháng chÃn hay tháng mưá»i.
- Nghĩa là còn một hoặc hai tháng nữa anh đi chứ gì?
- Vâng.
- Có lẽ lúc ấy em không đến tiá»…n anh được nên xin chúc mừng anh trước. Hoà n nhìn tôi, đột nhiên chà ng có vẻ xúc động mạnh, bà n tay giữ lấy tôi xiết chặt hÆ¡n, chà ng định nói gì? đôi môi mở rá»™ng rồi đóng kÃn. Má»™t lúc chà ng quay sang nÆ¡i khác, nói:
- Em có cần anh giúp chi không?
- Äá»§ rồi anh ạ, cám Æ¡n anh nhiá»u lắm! Chúng tôi như Ä‘ang diá»…n mà n kịch chia ly. Mắt Hoà n đỠhoe:
- Sẽ không bao giá» anh quên em, Y Bình ạ! Äến bao giá» thế giá»›i hết thù háºn, bao giá» bóng dáng cá»§a dì Tuyết và Như Bình không còn ám ảnh anh, lúc đó anh sẽ trở vá», chúng ta sẽ lại yêu nhau...
- Biết có ngà y đó hay không?
- Biết đâu!
- Nhiá»u lúc thá»i gian sẽ gá»™i rá»a dÄ© vãng, hà n gắn vết thương lòng phải không anh?
- Có thể! Tôi nhìn chà ng cưá»i buồn, Hoà n móc trong túi ra xấp giấy bạc, trao cho tôi:
- Em sắp phải cần đến tiá»n nhiá»u hÆ¡n.
- Thôi anh ạ, giữa chúng ta không còn nợ tình cảm, thì cÅ©ng không nên nợ thêm tiá»n bạc, chia tay rồi, em không muốn phải dÃnh dấp thêm vá»›i anh má»™t cái gì nữa
- Nhưng bây giá» em Ä‘ang cần tiá»n, em cần phải đưa cha em và o bệnh viện.
- Äiá»u đó, em lo liệu được.
- Y Bình, em đừng cố chấp, đây là thiện ý sau cùng của anh.
- Nhưng em cÅ©ng mong anh để cho em giữ má»™t chút tá»± ái còn lại. Hoà n bá» tiá»n và o túi:
- Thôi được rồi, bao giỠem cần, em cứ bảo anh, anh sẽ cố hết sức giúp em. Cũng như lúc anh đi rồi, có chuyện gì cần em cứ đến nhà anh.
- Chắc anh cũng hiểu là chẳng bao giỠcó chuyện đó, chia tay nhau rồi, em không muốn để anh bân tâm gì vỠem nữa Mẹ lo lắng:
- Chuyện gì nữa thế con?
- Äá»i ngưá»i bao giá» cÅ©ng váºy, có hợp thì phải có tan, hoa nở để rồi tà n, có khởi đầu phải có kết thúc phải không mẹ
- Chúng bay trẻ con tháºt, có khùng không mà gây gổ nhau hoà i thế? Tôi cưá»i buồn, úp mặt và o lòng mẹ, nước mắt thấm ướt áo mẹ. Mưa gió dồn dáºp những hình ảnh cÅ© xưa hiện rạ Khuôn mặt cá»§a Thư Hoà n, cá»§a Như Bình, Má»™ng Bình, Hảo, Kiệt, dì Tuyết, cá»§a Cha và cả mẹ lần lượt hiện lên, nháºp nhòe như những bóng ma trÆ¡i.
Tráºn mưa tháºt to kéo dà i từ chiá»u tối đến sáng hôm sau. Khi ánh nắng thấp thoáng ngoà i cá»a, tôi nằm yên không muốn ngồi dáºy, nhưng còn quá nhiá»u công việc phải giải quyết. Tôi miá»…n cưỡng ngồi dáºy thay áo và ăn sáng vá»›i chú chó Bi Bi. Dưới má»™t hoà n cảnh bắt buá»™c không thể để nó bÆ¡ vÆ¡ tôi đà nh mang vá» nhà . Nhá»› lại cách đây ná»a năm, tôi đã mÆ¡ ước có má»™t chú chó nhỠđể nuôi, bây giỠđã có, nhưng.... Tôi thở dà i, dặn dò mẹ và i Ä‘iá»u xong tôi đến đằng kia
Ra khá»i cá»a, nắng tháºt tốt, cái nắng cá»§a "sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng" Cô Lan vừa ra mở cá»a đã lên tiếng:
- Cô ơi, em không là m nữa đâu, mỗi lần hầu hạ ông chủ là bị quát mắng, em sợ quá, thôi em không là m nữa được đâu có cho em vỠnhà em.
Tôi bực mình:
- Thôi đừng ồn, tối nay tôi sẽ tÃnh tiá»n Äến phòng cha, cha Ä‘ang nằm trên giưá»ng, mắt ngó trông ra cá»a, vừa trông thấy tôi là cha hét lên:
- Y Bình! bộ con định giết cha à ? Tôi bước tới, cầm lấy cánh tay khô cằn:
- Có chuyện gì thế hở chả Cha vung mạnh đôi tay:
- Tao không muốn con đà y tớ ngu ngốc đó chăm sóc cho tao, thứ gì ngu như bò! không biết là m cái gì cả.
- Thôi được rồi, để con cho cô ấy nghỉ việc. Chân cha hôm nay cỠđộng được không?
- Hôm qua còn cỠđộng được, không hiểu tại sao hôm nay lại không. Y Bình con cho cha biết, cha bị bệnh gì? Tôi không dám nói sá»± tháºt:
- Con cũng không rõ, để con đưa cha đến bệnh viện nhé!
- Không! cha hét lên
- Không bao giỠtao chịu nằm bệnh viện, nhất định không. Tôi nhẫn nại:
- Cha, nếu cha chẳng chịu đến bệnh viện, con e rằng cha phải nằm mãi trên giưá»ng. Trong bệnh viện lúc nà o cÅ©ng sẵn có ngưá»i chăm sóc thuốc men cho cha, ở nhà thiếu ngưá»i như thế nà y lấy ai chăm sóc? Cha lại không thÃch cô Lan, con biết là m sao?
- Tại sao con không mang mẹ con đến ở đây cho tiện? Tôi khép mắt lại, lá»a giáºn hừng lên tim:
- Khi cha khá»e mạnh, già u sang, sung sướng cha lại Ä‘uổi mẹ con ra khá»i nÆ¡i nà y, bây giá» già yếu bệnh táºt cha má»›i cho gá»i mẹ con vỠđể hầu hạ cha! Cha bừng giáºn nhưng trong thoáng chốc gương mặt di. u xuống:
- Thôi được rồi. Y Bình, cứ xem như lá»i con nói có lý.
- Váºy để con gá»i Ä‘iện thoại cho bệnh viện, để há» mang xe đến rước cha! Tôi ra trạm Ä‘iện thoại ở đầu hẻm. Tháng nà y là mùa viêm nhiệt, tất cả các bệnh viện công Ä‘á»u cháºt nÃch bệnh nhân. Gá»i bao nhiêu nÆ¡i chỉ nghe câu trả lá»i "hết phòng" Tôi quýnh quáng cả lên, nhưng sau cùng rồi cÅ©ng tìm được má»™t chá»— trống trong bệnh viện cá»§a giáo há»™i. Há» hứa sẽ mang xe đến rước ngaỵ Trở vá» nhà , tôi bảo cô Lan sắp xếp cho cha má»™t va li quần áo
Xe ở bệnh viện đến, cha được cáng ra xe, tôi xách va li theo sau, Khi bước ngang phòng khách tôi chợt rùng mình khi liên tưởng đến hình ảnh cá»§a Như Bình cÅ©ng nằm trên cáng và i hôm trước đây. Má»™t thứ linh cảm là m tôi kinh hoà ng. Cha đã lên xe, tôi dặn dò cô Lan xem nhà cẩn tháºn xong rồi theo cha đến bệnh viện.
Ở bệnh viện sau khi xem mạch kê toa, tôi đưa trước má»™t số tiá»n phòng. Số tiá»n Thư Hoà n đưa mấy hôm chỉ đủ để chi phà cho phòng hạng ba thôi. Hai chiếc phòng gồm mưá»i giưá»ng, cha không quen vá»›i cái không khà ồn à o chung đụng vá»›i nhiá»u ngưá»i nên ngưá»i quát tháo ầm Ä© không chịu nằm giưá»ng sắt, đòi đổi giưá»ng câỵ Tôi phải đến nà i nỉ vá»›i y tá xin đổi nhưng không được đà nh trở vá» khuyên cha hãy cố gắng chịu đựng. Cha lại có táºt hút thuốc, nhưng vì lý do vệ sinh y tá không bằng lòng để cha phì khói cho cả chÃn ngưá»i xung quanh phải chịụ Bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra, cho đến lúc cha mệt má»i quá má»›i ngá»§ yên. Bấy giá» tôi má»›i rá»i bệnh viện, không phải để vá» nhà tôi mà trở vỠđằng kia.
Bây giá» thì không là m sao giữ cô Lan lại được rồi. Theo lá»i bác sÄ© cha không thể rá»i bệnh viện sá»›m được. Thanh toán tiá»n công cho Lan xong. Nhìn theo bóng nà ng xách gói ra Ä‘i mà lòng tôi bùi ngùi. Gian nhà rá»™ng chỉ còn có tôi là sinh váºt sống, gian nhà thiếu hÆ¡i ngưá»i là m tôi rùng mình.
Chiếc radio phá»§ má»™t lá»›p bụi má». Hai, ba ngà y qua cô Lan chắc không quét dá»n chỉ cả nên bà n ghế tá»§ sách... tất cả trông tháºt lạnh lẽo. Tôi cố gắng hồi tưởng đến những lúc gian phòng ngáºp đầy tiếng nhạc, tiếng cưá»i nói vui vẻ. Nhưng hình ảnh đó xa vá»i rồi. Ngồi má»™t lúc không khá»i bứt rứt tôi đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa hà nh lang. Tiếng gót già y nện khô trên ná»n gạch, như má»™t độc thoại cô đơn vang rá»n khắp ngôi nhà , bước nhanh qua cá»a phòng Như Bình, tôi nổi gai ốc khắp ngưá»i. Và o phòng cha, ngồi xuống ghế, tôi nghÄ© đến những rắc rối sắp tá»›i.
Cha nằm bệnh viện dì Tuyết, Hảo... phiêu bạt ở đâu không rõ. Má»™ng Bình bị bá» rÆ¡i ở bệnh viện không ai Ä‘oái hoà i đến. Rồi đây phải lo tiá»n phòng cho cha và cái ăn ở nhà bằng cách nà o đây? Tôi ngắm nghÃa ngôi nhà , chỉ còn má»™t cách duy nhất là bán quách nó cho xong.
Nhưng bán nhà đi rồi, còn đồ đạc thì tÃnh sao? à , phải rồi những rương áo quần sẽ mang vá» nhà tôi, còn tá»§ ban ghế thì bán luôn theo căn nhà . NghÄ© xong tôi đứng dáºy sắp dá»n lại váºt dụng trong nhà , nhưng khà rá»› tay và o việc, thì tôi lại không biết nên bắt đầu từ đâu Sau má»™t phút suy nghÄ©, tôi bước và o phòng cha lấy chìa khóa mở tá»§ áo sắp xếp hết tất cả và o rương. Quần áo nhiá»u quá, đụng tay và o má»›i thấy không là m xuể. Công việc báºn rá»™n bắt đầu xua Ä‘uổi sợ hãi. Tôi quên hết bao nhiêu phiá»n nhiá»…u bá»§a vây suốt ngà y qua
Có tiếng động nhẹ ở cá»a, Tôi ngừng tay lắng nghẹ tiếng già y nên trên ná»n xi măng, hình như đã và o đến hà nh lang. Tôi rùng mình, bây giá» trá»i vẫn còn sáng, nhưng không khà chung quanh quá nặng ná». Khuôn mặt vá»›i giòng máu đỠcá»§a Như Bình bá»—ng xuất hiện. Tôi đứng nhanh lên ôm chầm lấy áo quần cá»§a cha đặt lên ngá»±c, mắt mở lá»›n nhìn thẳng ra cá»a đón chá». Và ... má»™t bóng dáng cao lá»›n bước và o, má»™t đôi mắt lạnh nhìn tôi... Tôi thở phà o nhẹ nhõm.
- Anh Hảo! Ngưá»i mất tÃch mấy hôm liá»n nay đã trở vá», nhìn đống áo quần dưới đất, Hảo há»i tôi:
- Chuyện gì thế?
- Anh không hay chuyện gì đã xảy ra ư? Hảo đưa mắt nhìn tôi nghi ngá»:
- Äá»c báo tôi hay tin mẹ tôi bá» Ä‘i. Thế còn cha tôi đâu?
- Tôi má»›i đưa ngưá»i và o nhà thương sáng naỵ Äôi mắt Hảo chau lại. Äôi mà y sáºm cá»§a giòng há» Lục.
- Bệnh gì thế?
- Bác sĩ bảo bệnh tim mà áp huyết lại cao.
- Có nặng lắm không?
- Có thể. Mắt Hảo chớp mấy cái rồi ngẩng lên:
- Còn những ngưá»i khác, Như Bình, cô Lan đâu? Tôi ngáºp ngừng má»™t chút, má»›i nói tránh:
- Cô Lan nghỉ việc rồi!
- Còn Như Bình. Tôi đánh á»±c nước bá»t trong miệng:
- Như Bình.. chết rồi!
Hảo mở to mắt:
- Cái gì?
Tôi máy móc láºp lại:
- Như Bình chết rồi, nó lấy súng cá»§a cha tá»± sát. Tôi vá»›i anh Hoà n Ä‘em mai táng tại thá»a đất Lục Trương Lệ
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:16 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 028
Hảo chết điếng, đôi môi run rẩy, ánh mắt sáng quắt:
- Cô nói láo Tôi lắc đầu, sóng lưng tôi lạnh cứng:
- Không, đó là sá»± tháºt, Như Bình đã lấy súng cá»§a cha tá»± sát chết rồi
Mắt Hảo trừng tôi, đôi mắt cá»§a những ngưá»i má»i ăn thịt ngưá»i trong phim chiếc bóng. Bất giác tôi ôm chặt áo cha và o ngá»±c, cái lạnh chạy từ sóng lưng lên óc. Hảo đứng bất động trong tư thế đó má»™t lúc tháºt lâu, rồi anh chà ng hiểu ra rằng Ä‘iá»u tôi nói là sá»± tháºt, đôi tay Hảo buông thõng xuống, nét mặt Ä‘au đớn pha lẫn căm há»n đâm mạnh tim tôi.
- Y Bình, cô đã giết chết Như Bình! tôi biết em tôi, nó yếu Ä‘uối lắm, má»™t con kiến nó còn không dám giết thì là m gì có chuyện tá»± sát. Y Bình, cô đã là m gì? Tại sao cô hại em tôi như váºy?
Hảo bước tá»›i trước hai bước, tôi hoảng hốt lùi ra saụ Bà n tay Hảo vung lên Ä‘e dá»a:
- Y Bình! Tại sao cô tà n nhẫn như váºy? Nếu Như Bình linh thiêng nó phải giúp tôi giết cô! Tôi phải giết cô để em gái tôi hả dạ.
Tôi đứng bất động. Nếu Hảo thá»±c tâm muốn giết tôi tôi sẽ đứng yên để hắn giết vì phản kháng cÅ©ng không Ãch lợi gì. Ngôi nhà nà y ngoà i tôi và hắn không còn ai nữa cả. Có la có hét chắc cÅ©ng chẳng ai nghe thấy. Hảo tiến tá»›i, tay chụp và o ngá»±c áo tôi (Sá»± tháºt áo hắn nắm là phần áo cá»§a cha mà tôi đã ôm và o lồng ngá»±c ban nãy) má»™t tay hắn nắm lấy cổ tôi có lẽ định bóp chết tôi. Tôi nhắm mắt lại đợi chá». Môi tôi bắt đầu khô, cổ há»ng tôi rát bá»ng. Sá»± ham sống là m cho trái tim tôi Ä‘áºp mạnh. Nhưng đợi mãi mà tôi chẳng thấy Hảo phản ứng gì cả. Tôi hồi há»™p từ từ hé mắt. Hảo đứng chết sững, tuy đôi mắt tóe lá»a cá»§a anh ta vẫn còn, nhưng nét cương quyết trên gương mặt đã biến thà nh Ä‘au khổ. Tôi có thể nhìn thấy trong mắt Hảo sá»± căm há»n đã di. u xuống, bà n tay trên cổ tôi lÆ¡i dần. Sau cùng Hảo buông thõng tay xuống.
Chiếc áo trên ngá»±c tôi là chiếc áo lụa cá»§a cha hằng mặc, Hảo nắm lấy ngắm nghÃa, vẻ khổ sở vẫn lãng đãng trên mặt, sau cùng hắn thở dà i nói:
- Có lẽ... có lẽ cha không còn sống bao lâu nữa, phải không? Cổ há»ng tôi hÆ¡i nghẹn lại, tôi không biết nói gì. Hình như Hảo cÅ©ng không cần nghe câu trả lá»i cá»§a tôi, hắn nhìn chiếc rương, há»i:
- Cô là m gì đấy
- Tôi định bán ngôi nhà nà y anh ạ.
- Bán nhà ? tại sao phải bán?
- Bán để trả tiá»n phòng, tiá»n thuốc cho cha
Không khà căng thẳng giữa chúng tôi ban nãy đã biến mất, nhưá»ng lại là má»™t sá»± cảm thông. Tôi bắt đầu thấy xúc động. Hảo ngưá»i anh em cùng cha khác mẹ cá»§a tôi, bây giá» không còn là kẻ thù cá»§a tôi nữa
- Bán Ä‘i cÅ©ng được! Bán để khá»i thấy ngôi nhà lúc nà o cÅ©ng ngáºp đầy thù háºn, Ãch ká»·, xấu xa, tôi cÅ©ng không muốn trở vỠđây nữa! Tôi yên lặng. Hảo nói xong, quay lưng lại định bá» Ä‘i, tôi gá»i giáºt lại:
- Anh Hảo, anh không đến bệnh viện thăm cha sao? Hảo quay đầu lại nhìn tôi, anh chà ng bi. ray rứt bởi chữ hiếu và lòng sợ sệt:
- Tôi không thể đến đấy được. Y Bình cÅ©ng biết là hôm đó tôi không cố tình chống cha, tôi chỉ muốn ngăn cha và cứu mẹ tôi, chÃnh vì thế mà tá»± ái cá»§a cha bị thương tổn. Y Bình, chắc Y Bình cÅ©ng hiểu tÃnh cha chứ.... Khi đã là m cha giáºn thì khó mà là m cho ngưá»i quên được, tôi là m sao dám và o đấy thăm cha?
Vâng, đấy là sá»± tháºt. Hảo nhìn ra ngoà i thở dà i:
- Má»›i ná»a năm mà gia đình đã tan nát. Y Bình có quyá»n là m những gì Y Bình thÃch. Äịnh mệnh cay nghiệt tháºt! Như Bình là đứa con gái yếu Ä‘uối, không ngá» lại chết thê thảm thế nà y, tá»™i quá!
Má»™t câu nói mà Thư Hoà n đã láºp Ä‘i láºp lại nhiá»u lần, tim tôi chợt nhói Ä‘au. Không khà yên lặng vây trùm chung quanh. Má»™t lúc, Hảo lại thở dà i:
- Cuá»™c Ä‘á»i đối vá»›i những anh hùng mạt váºn bao giá» cÅ©ng tháºt khắc khe Câu nói cá»§a Hảo khiến tôi hiểu rõ Hảo hÆ¡n.
Hảo là con cá»§a cha chứ không phải con cá»§a dì Tuyết, hắn yêu và hiểu cha hÆ¡n! Hắn cÅ©ng biết suy tưởng thế mà lúc xưa tôi lại xem thưá»ng hắn.
- Bây giỠanh ở đâu?
- Ở trá» nhà cá»§a má»™t ngưá»i bạn. Tôi đã tìm được việc là m rồi. Má»—i mùa hè tôi có thể kiếm đủ tiá»n cho niên há»c má»›i. Tôi do dá»± má»™t chút, nói:
- Tốt nhất anh cho tôi biết địa chỉ cá»§a anh, để khi bán được nhà rồi sẽ mang đến cho anh má»™t ná»a? Anh có đến thăm Má»™ng Bình thưá»ng xuyên không? tiá»n thuốc tiá»n phòng ở đấy cÅ©ng không phải nhá», tôi cÅ©ng không còn bao nhiêu tiá»n, vì váºy chỉ còn cách cuối cùng là bán nhà .
Hảo gáºt đầu, viết địa chỉ trao cho tôi, tôi tiếp tục công việc và soạn má»™t va li áo quần cá»§a Má»™ng Bình đưa cho Hảo:
- Bao giá» Má»™ng Bình ra bệnh viện anh nên mang cô ấy theo anh thì hÆ¡n. Hảo tay xách va li, tay mang sách vở, bước ra cá»a, anh nói vá»ng lại:
- Cô thu dá»n đồ đạc xong nhá»› khóa cổng lại. Lúc nãy tôi và o cổng không khóa Tôi gáºt đầu, Hảo Ä‘i mấy bước lại há»i:
- Thư Hoà n lúc nà y thế nà o
- Chúng tôi đã chia tay!
- Tại sao
- Vì Như Bình! Tôi đáp tháºt nhá», Hảo nhìn tôi không nói thêm, ngước mắt lên nhìn trá»i, xong bước nhanh ra cá»a. Tôi nhìn theo đến khi bóng Hảo khuất ngoà i cá»a má»›i ra đóng cá»a lại. Hương thÆ¡m cá»§a hoa thoảng nhẹ trong vưá»n, mắt tôi chợt cay vá»›i bao nhiêu giá»t lệ.
Công việc thu xếp đồ đạc trong nhà kéo dà i đến ba ngà y má»›i xong, má»™t phần váºt dụng như máy hát, máy thu thanh.... được bán rẻ cho tiệm Ä‘iện, còn những váºt nà o có thể lưu lại được thì giữ nguyên. Va li áo quần được mang vá» nhà tôi. công việc đã hoà n tất. Tôi khép kÃn đôi cổng lại, dán mảnh giấy hồng vá»›i hai chữ "Nhà bán" tháºt to lên đó.
Tôi đứng lặng nơi cánh cổng. Một gia đình êm ấm chỉ trong vòng không đầy một năm là tan nát, một chuyện khó tin đến độ bà ng hoà ng. Nguyên nhân nà o đã đưa đến thảm trạng nà y? Có phải chăng tại vì tôi.
Bệnh cá»§a cha cà ng ngà y cà ng nặng hÆ¡n, tôi hiểu rõ ngà y cha bá» Ä‘i sẽ không còn xa nữa. Trong bệnh viện, bản tÃnh nóng nảy cá»§a cha là m má»i ngưá»i khó chịu, y tá cÅ©ng như bệnh nhân cùng phòng Ä‘á»u có vẻ không ưa. Chứng bệnh tê liệt lan bất trị. Ngưá»i nằm yên như trở thà nh gá»— đá, chỉ có miệng là nhai nhóp nhép được.
Nhà đã ngã giá 1000. Thá»±c ra thì giá có thể cao hÆ¡n 200, nhưng vì cần tiá»n, vả lại ngưá»i mua cÅ©ng biết việc tá»± sát cá»§a Như Bình nên khó bán được giá cao. Giữ đúng lá»i hứa, tôi mang 50 ngà n đến cho Hảo Gian nhà cá»§a anh chà ng ở là má»™t ngôi nhà lụp xụp cất bất hợp pháp. Khi tôi đến thì hắn lui cui nấu cÆ¡m. Tôi bước và o, trao tiá»n cho Hảo Hảo cho tôi biết hắn Ä‘ang cần tiá»n lắm. Má»™ng Bình đúng ra đã được xuất viện nhưng vì chưa có tiá»n để thanh toán nên phải nằm lại trong ấỵ Tôi đưa mắt ngắm ngôi nhà lụp xụp ẩm thấp, đột nhiên nghÄ© tá»›i Má»™ng Bình, từ đây nà ng sẽ sinh sống ra sao?
Hôm nay, khi Ä‘em súp mẹ nấu và o bệnh viện cho cha, tôi má»›i thấy ngưá»i tiá»u tụy nhiá»u lắm. Ngưá»i yên lặng nhìn tôi. Hôm nay không ai còn nghe thấy cha la hét ầm Ä© nữạ Äiá»u nà y khiến tôi không vui và linh cảm thấy có Ä‘iá»u gì buồn Ä‘ang đến.
- Y Bình!
- Dạ.
- Con ngồi lại gần đâỵ Tôi ngồi xuống cạnh giưá»ng, mắt cha không rá»i khuôn mặt tôi.
- Y Bình, cha không có gì để lại cho con ngoà i căn nhà ở đưá»ng Tân Sanh Nam, thôi thì coi như cá»§a hồi môn cá»§a con vá»›i thằng Hoà n váºá»µ Tôi quay mặt Ä‘i để dấu hai hà ng nước mắt. Thư Hoà n? Căn nhà ở đưá»ng Tân Sanh Nam? Cá»§a hồi môn? Tất cả chỉ là những chuyện xa vá»i. Bây giá» Hoà n ở đâu? Ngưá»i con gái từng âu yếm cùng Hoà n nắm tay nhau trên đưá»ng dà i, Bây giỠở đâu. Cha là m sao biết được chuyện chia tay giữa tôi vá»›i Hoà n, cha cÅ©ng là m sao biết được ngôi nhà kia đã phát mại rồi. Tôi nhìn cha ái ngại:
- Thôi đừng nói đến chuyện đó bây giá», đợi bao giá» cha là nh rồi sẽ tÃnh sau
Cha có vẻ buồn:
- Y Bình, con cÅ©ng bắt chước há» dối cả cha nữa sảo Cha hiểu mình mà , cha đâu còn sống bao lâu nữa Sá»± thú nháºn vá» sức khoẻ cá»§a cha khiến tôi xúc động. Tôi chỉ biết yên lặng vì có nói gì thì cÅ©ng vô Ãch. Cha nói:
- Chết thì đâu có nghÄ©a lý gì, ai lại chẳng má»™t lần phải chết, có Ä‘iá»u như cha đây mà phải chết trên giưá»ng bệnh thì quả đáng buồn. Nước mắt tôi bắt đầu ứa ra, tôi cúi đầu xuống yên lặng. Cha thở dà i tiếp:
- Có Ä‘iá»u cha buồn là mình không thể chÃnh tay giết mụ Tuyết khốn nạn!.. Bằng khoán nhà cá»a cha để ở trong há»™c tá»§ giữa, con đến lấy Ä‘i, còn má»™t chiếc há»™p bá»c gấm nữa, bên trong có....
Cha đột nhiên ngưng nói, đưa mắt nhìn ra khung cá»a như chết lặng Ä‘i vá»›i hình ảnh xa vá»i nà o bên ngoà i. Má»™t khoảng thá»i gian dà i trống vắng... Tôi tằng hắng để mang cha trở lại thá»±c tại
-.. Trong chiếc há»™p đó có chuá»—i ngá»c mà u lục, cha cho con đấy, nhưng con phải hứa vá»›i cha là dù trong bất cứ hoà n cảnh nà o, dù có túng quẫn đến đâu, cÅ©ng không bán Ä‘i, con hứa nhé!
- Vâng.
- Ngoà i xâu chuá»—i ngá»c ra, bên trong còn có tấm hình, bao giá» chạ. "Ä‘i" rồi, con nhá»› bá» và o túi áo cho cha, để tấm hình đó Ä‘i theo cha, con nhé!
Tôi yên lặng, tôi sợ nhất là phải nghe những lá»i trăn trối đó. Cha quay mặt vá» phÃa khung cá»a, ngưá»i như có tâm sá»± gì. ngưá»i nhắm mắt lại, có lẽ cha lại ngá»§. tôi phá»§ chăn lên mình ngưá»i, đột nhiên tôi nghe rõ hai câu thÆ¡ "buồn đến bao giá» hết, sầu như lá mùa thu" Tôi ngỡ ngà ng, câu đó quá quen thuá»™c, tôi không nhá»› ở đâủ Äúng rồi, ở mặt sau tấm ảnh hoen mà u...
- Cha, cha Ä‘á»c cái gì thế? bức ảnh đó là cá»§a aỉ Cha mở to mắt nhìn tôi:
- Bức ảnh cá»§a má»™t ngưá»i con gái. Mấy mươi năm vá» trước khi cha còn là má»™t cáºu thiếu niên chăn ngá»±a cho cha nà ng... Nà ng thÃch cưỡi ngá»±a lắm, và cha là ngưá»i đỡ chân nà ng lên ngá»±a. ChÃnh nhá» nà ng mà cha biết chữ, hai ngưá»i cùng tuổi nên dá»… thân nhau, có lúc cha đã hôn trá»™m nà ng khiến má»™t hôm cha nà ng trông thấy... Sau má»™t tráºn đòn, cha bị Ä‘uổi Ä‘i. Äến khi vang danh thiên hạ má»›i vá». Phải, mãi mưá»i lăm năm sau, mưá»i lăm năm sau khi cha mang quân trở vá», thì nà ng đã lấy chồng!
Câu chuyện cảm động và lãng mạn đến như váºy sao? Sao lại có má»™t mối tình lãng mạn như tiểu thuyết đối vá»›i má»™t ngưá»i ương ngạnh như chả cha vẫn tiếp tục kể:
- Chuá»—i ngá»c mà u lục kia là cá»§a nà ng tặng cho cha, còn bức ảnh thì gá»i lại sau đó khi nà ng không đợi cha. Khi cha đưa quân trở lại, cha đã tìm kiếm khắp nÆ¡i, đến khi gặp thì nà ng chỉ rưng rưng nước mắt nói rằng lệnh cha nà ng nà ng không dám cãi nên đà nh lá»—i hẹn. Rồi ngay đêm ấy nà ng nhảy xuống giếng tá»± tá». Khi hay tin, giáºn quá, cha đã nổ súng giết hết cả nhà nà ng. Bắt đầu từ đó cha xá» dụng súng ống má»™t cách bừa bãi. Äi đến đâu, cha gây chết chóc đến đấỵ Thế lá»±c cá»§a cha cà ng ngà y cà ng mạnh và cha bắt đầu hồi tưởng đến ngưá»i yêu ban đầu cá»§a mình. Chỉ cần ngưá»i con gái nà o có đôi mà y, có cặp mắt, có đôi môi hay sống mÅ©i giống nà ng là cha bắt vá» là m thiếp ngay. Äám thê thiếp cá»§a cha thì rất nhiá»u, nhưng không có má»™t ngưá»i nà o giống nà ng má»™t cách trá»n vẹn.
Tôi bị lôi cuốn và o câu chuyện. Hèn gì đôi mắt trong ảnh giống hệt đôi mắt cá»§a mẹ, có lẽ vì đôi mắt đó mà mẹ đã được cha yêu quý má»™t thá»i gian. còn dì Tuyết? Dì Tuyết giống ở khuôn mặt và đôi mi. Cha tôi, má»™t ngưá»i từng có hà ng tá thê thiếp, má»™t ngưá»i mà bấy lâu nay tôi vẫn nghÄ© là trái tim cứng như gá»— đá không ngá» lại là ngưá»i có má»™t tâm hồn dá»… xúc động như váºy!
Nhìn khuôn mặt nhăn nheo mệt má»i cá»§a cha tôi nghÄ© nếu không phải chÃnh miệng cha thốt ra có lẽ suốt Ä‘á»i tôi, tôi không bao giá» có thể ngá» rằng có chuyện đó.
- Thôi cha nghỉ đi! Tôi nói, nhưng cha vẫn mở mắt nhìn tôi.
- Y Bình con đừng tưởng chỉ có mình con má»›i có tình cảm, cha cÅ©ng có váºá»µ Có Ä‘iá»u, cha khuyên con, bây giá» có tình yêu phải ráng giữ lấy, đừng để nó bay mất, đến khi tiếc nuối thì chuyện đã lỡ là ng.
Nước mắt trà n ra mi, tim tôi nhói đau
- Cha! Tôi chỉ kêu lên được một tiếng, rồi tắt nghẹn. Tình đã mất, ngà y và ng son đã trôi qua, tôi chỉ còn lại những hối tiếc dở dang.
"Äà n kia đã đứt dây rồi
Là m sao nối lại hỡi ngưá»i tình chung?
Những câu thÆ¡i tan vỡ... tôi gạt nước mắt quay đầu lại, mắt cha đã khép, ngưá»i có vẻ mệt má»i sau câu chuyện vừa kể. Má»™t lúc ngưá»i mở mắt ra nhìn tôi, tiếp:
- Nà ng há» Äặng, tên là Bình Bình. Tâm Bình rất giống nà ng! Cha bắt đầu thiêm thiếp ngá»§, tôi đứng dáºy kéo chăn đắp lên ngá»±c cho ngưá»i, xong ngồi bên cạnh suy tưởng. Hèn gì, lâu nay cha tôi đã chá»n cho chị em tôi những cái tên có chữ Bình. Cha cÅ©ng là ngưá»i chung thá»§y lắm đấy chứ.
Bệnh cha tôi kéo dà i, cà ng lúc cà ng nguy kịch. Äến trung tuần tháng mưá»i thì tôi phải ở suốt ngà y bên chạ Sá»± báºn rá»™n là m tôi quên hẳn Thư Hoà n. Tuy thế sá»± mất ngá»§ cÅ©ng là m tôi ốm gầy Ä‘i. Thấy mẹ lo lắng cho tôi, lòng tôi tháºt xót xa... chuyện cÅ© như giấc mÆ¡ không còn trở lại. Bao nhiêu đêm dà i, bao nhiêu giá»t nước mắt gá»i tên ngưá»i yêu dấu. Tiếng động ở cá»a phòng là m tim tôi Ä‘áºp mạnh, nhưng đó chỉ là má»™ng ảo. Cha rất chú ý đến vẻ phiá»n muá»™n cá»§a tôi. Má»™t hôm há»i:
- Tại sao lâu quá không thấy Thư Hoà n đến thăm chả
- Anh ấy... Anh ấy... Tôi lúng túng không tìm ra được lý do che Ä‘áºy
- Anh ấy có chuyện xuôi vá» miá»n Nam nên không hay tin!
Mắt cha nhìn thẳng và o mặt tôi, tôi hiểu ngưá»i đã Ä‘oán biết được phần nà o câu chuyện. Sá»± nhắc nhở cá»§a cha mang tôi vá» vá»›i buồn tá»§i. Thư Hoà n, bây giá» có lẽ anh đã xuất ngoại. Khoảng cách giữa chúng ta xa quá, má»™t mối tình đã chết như mÆ¡!
Má»™t hôm đến bệnh viện như thưá»ng lệ, khi vừa bước và o phòng là tôi đã thấy mấy ông cảnh sát vây quanh nÆ¡i giưá»ng cha. Tôi bước tá»›i, và được nghe những lá»i mừng vui cá»§a cha:
- Mấy ông.... Mấy ông đã bắt được nó rồi à ... Cứ bắn chết nó Ä‘i... Mấy ông có hiểu tôi nói gì không? Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, há»i:
- Có chuyện gì thế hở ông? Viên cảnh sát quay sang nhìn tôi:
- Cô là ai? Chỉ và o cha, tôi nói:
- Tôi là con ông nà y.
- Bà Tuyết là gì của cô?
- Không là gì của tôi cả, bà ấy là vợ lẽ của cha tôi. Nhưng có chuyện gì thế? Cha có vẻ sung sướng chen và o:
- Nó đã bị bắt rồi con ạ. Tôi chợt hiểu:
- Mấy ông bắt được bà ấy rồi à ?
- Váºy chá»› cô không có xem báo sao? Chúng tôi khám phá được má»™t ổ buôn láºu. Bà Tuyết là má»™t trong những ngưá»i có liên quan đến tổ chức đó, chúng tôi Ä‘ang Ä‘iá»u tra đây. Bên cạnh bà Tuyết có má»™t cáºu bé, cô là m Æ¡n cho biết đó có phải là em trai cô không?
- Không. Cáºu bé đó không phải là em trai tôi, nó là con riêng cá»§a bà Tuyết.
- Nghĩa là sao
- Nó là con riêng của dì Tuyết và gã hỠNgụỵ Mấy ông có bắt được gã không? Viên cảnh sát có vẻ bực mình:
- Cô mua báo Ä‘á»c sẽ rõ tất cả. Mấy ông cảnh sát Ä‘i rồi, tôi má»›i láºt chồng báo cÅ© ra. Mấy hôm liá»n vì quá báºn rá»™n công việc đến tôi không có theo dõi báo chÃ. Láºt tá» báo hôm trước ra, tôi thấy nÆ¡i trang ba có in:
"Khám phá má»™t ổ buôn láºu tại thương cảng CÆ¡ Long. Tất cả hà ng láºu gồm vải vóc, xa xỉ phẩm và độc chất Ä‘á»u bi. tịch thu".
Tôi Ä‘á»c phá»›t qua và thấy hà ng tÃt nhá» hÆ¡n.
"Kết quả số hà ng láºu bị tịch thu lên đến hÆ¡n triệu bạc. ChÃnh phạm Ngụy Quang Hùng, Lý Thiên Minh và cả tổ chức Ä‘á»u bị bắt trá»n"
Sau khi Ä‘á»c mấy cái tÃt trên, tôi má»›i bắt đầu Ä‘á»c kỹ tin chi tiết. Không có gì rõ rà ng cả, vì hình như há» còn Ä‘ang phối kiểm. Trong bản tin không thấy nhắc tá»›i tên dì Tuyết, chỉ biết sÆ¡ lược là sáng hôm trước nữa, cảnh sát mai phục trên đưá»ng tải hà ng láºu đã tóm được trá»n ổ vá»›i những tang váºt tri. giá cả bạc triệu. Tin tức cÅ©ng không nhắc đến cảnh sát đã dá»±a theo tin tình báo cá»§a ai cung cấp. Tôi an tâm, bá» tá» báo hôm qua xuống, lấy tá» nháºt báo hôm nay Ä‘á»c tiếp. Quả nhiên nÆ¡i trang ba có tin tiếp theo: "Vụ buôn láºu to tát bị khám phá hôm trước đã đưa đến má»™t khám phá má»›i: số tiá»n xá» dụng trong cuá»™c là do bà vợ cá»§a ông LCH lấy cá»§a nhà trốn mang Ä‘i". Tôi đặt tá» báo xuống, lòng bà ng hoà ng. Dì Tuyết đã bị bắt! Pháp luáºt trừng tri. Như Bình chết, gia đình tan nát. Äến bây giá», bao nhiêu lá»i thá» cá»§a tôi trong đêm mưa gió đã thà nh sá»± tháºt. Nhìn gương mặt tiá»u tụy cá»§a cha, đột nhiên tôi muốn khóc.
- Y Bình! Cha lên tiếng gá»i, tôi quay sang. Mắt cha đăm đăm nhìn lên trần nhà , ngưá»i nói:
- Dì Tuyết con bị bắt rồi, cha dù có chết cÅ©ng yên tâm. Tôi bà ng hoà ng khi mắt cha nhắm lại. Thân thể ngưá»i bất động như má»™t xác chết. Tôi quay mặt Ä‘i như sợ phải nhìn thấy cảnh Ä‘au lòng...
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:17 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 029
Vụ án buôn láºu đã kết thúc, phiên tòa trung tuần tháng mưá»i má»™t đã tuyên án Ngụy Quang Hùng mưá»i lăm năm khổ sai, dì Tuyết bẩy năm tù ở. Báo chà chỉ tưá»ng thuáºt bấy nhiêu nên tôi không rõ thằng Kiệt ra sao? Riêng vá» số tiá»n dì Tuyết Ä‘oạt cá»§a cha dÄ© nhiên là không là m sao thu hồi lại được. Tôi cÅ©ng không lấy thế là m buồn. Tất cả công việc chăm sóc cho cha chiếm trá»n ngà y dà i cá»§a tôi, tôi không rảnh rá»—i nhiá»u để nghÄ© ngợi vá» chuyện đó.
Công việc cá»§a tôi cà ng ngà y cà ng mệt nhá»c, từ đầu tháng mưá»i má»™t, bệnh cha trở nặng đến độ cứng lưỡi, ngưá»i không nói được nữa. Má»—i lần tức bá»±c chuyện gì, hay định tâm sá»± Ä‘iá»u chi vá»›i tôi không được, ngưá»i chỉ uất ức tròn xoe mắt giáºn nhìn tôi trông thấy tá»™i.
Má»—i ngà y cáºn ká» bên giưá»ng bệnh, nhìn sá»± sống tà n tạ theo thá»i gian, tôi bắt đầu cảm nháºn sá»± khốn khổ cá»§a Ä‘á»i. Tôi không nhẫn tâm nhìn cha uất háºn. Äá»i sống kéo dà i mãi trong trạng thái nà y thì tháºt là tà n nhẫn.
Cuối tháng mưá»i má»™t, cha ốm chỉ còn da bá»c xương, đôi mắt tháºt sâu, cả thân hình chỉ còn là má»™t xác thân cá»§a ngưá»i đói lâu ngà y. Hắc báo Lục Chấn Hoa, ngưá»i đã từng là m nổi phong ba trên chiến trưá»ng, ngưá»i đã từng uy danh lừng lẫy, bây giá» lại bất động nằm chá» chết!
Nếu đưá»ng cùng cá»§a Ä‘á»i sống mà phải trải qua giai Ä‘oạn nà y thì tháºt tà n nhẫn. ý thức và tư tưởng trở thà nh má»™t kẻ thù cay nghiệt, chÃnh nó đã hà nh hạ cha nhiá»u quá. Suốt ngà y tôi chỉ nhìn thấy cha hết xoe tròn mắt là lại thở dà i. Phải chăng ngưá»i Ä‘ang hồi tưởng vá» chuá»—i ngà y thÆ¡ ấy má»™ng mở hồi tưởng vá» thá»i thanh niên vùng vẫy. Hoặc những khốn khổ cá»§a tuổi già ? Ä‘á»i sống quả tháºt chỉ là má»™t cái nợ khốn nạn....
Má»™t hôm, tôi ngồi cạnh giưá»ng cha Ä‘á»c quyển "Cướp bể" khi tôi Ä‘á»c hết cốt truyện đột nhiên từ nhân váºt trong truyện tôi liên tưởng đến hình ảnh cá»§a cha, má»™t con ngưá»i từng vang danh má»™t cõi, cứng đầu chống trả vá»›i bao nhiêu trở ngại trên Ä‘á»i, nhưng vẫn chịu thua trước định mệnh.
Có lần mắt cha xoe tròn, tôi tưởng ngưá»i cần nước nên mang ly nước lá»c đến, nhưng mắt cha lá»™ vẻ giáºn dữ, tôi biết mình đã lầm cúi xuống há»i cha:
- Cha cần gì? Cặp mắt cha chá»›p nhanh, cha định nói gì vá»›i tôi, tôi cố gắng tìm hiểu. Nhưng khoảng cách giữa má»™t ngưá»i nói được và má»™t ngưá»i không nói được là giòng sông rá»™ng. Tư tưởng không thể bắc cầu cảm thông.
- Cha có Ä‘iá»u gì buồn hay khó chịu? Mắt cha trợn trừng lên, sá»± á khẩu là m cho ngưá»i bá»±c tức, tôi chau mà y, há»i tiếp:
- Cha muốn biết tình hình bên ngoà i à ? để con kể cho cha nghe nhé! Thế là tôi Ä‘em tất cả những chuyện mình biết, từ chuyện dì Tuyết bị kêu án bẩy năm, chuyện Má»™ng Bình đã khá»i bệnh, Hảo vừa há»c vừa là m... Ngá»ai trừ những chuyện buồn, như nhà đã bán, Thư Hoà n đã xa xôi... còn tôi kể hết cho cha nghe, nhưng không hiểu sao khi tôi ngừng kể, mắt cha vẫn xoe tròn, ngưá»i có vẻ chưa hà i lòng.
Dừng bên cạnh giưá»ng, yên lặng nhìn cha. Ngưá»i định nói gì vá»›i tôi má»™t giá»t nước mắt ở ven mi. Tôi bà ng hoà ng. Không, tôi đã lầm, là m gì có chuyện đó. Hắc Báo Lục Chấn Hoa không bao giá» khóc được! Tôi xúc động gá»i:
- Cha! Cha mở mắt, đôi mắt lấp lánh qua mà n lệ, đôi mắt vẫn đẹp! đôi mắt cá»§a Hảo cho biết mắt cha buổi thiếu thá»i. Bức tưá»ng thà nh ngăn cách không còn tôi bắt đầu thấy mình gần gÅ©i cha hÆ¡n.
Buổi tối, mang thân xác mệt má»i trở vá» nhà vừa bước cổng, tôi đã nghe tiếng đà n vá»ng ra. Tiếng đà n piano! Nhưng những âm thanh rá»i rạc không phải cá»§a mẹ. Tôi gõ mạnh cá»a, ngưá»i ra mở là Phương Dụ Má»™t sá»± ngạc nhiên lạ.
- Lâu quá không thấy mà y đến chÆ¡i! Phương Du cưá»i, chúng tôi bước lên thá»m, Phương Du tá»±a lưng và o thà nh đà n, nói:
- Y Bình, chắc mà y ngạc nhiên lắm khi biết tao đã trở thà nh nữ tu! Tôi ngạc nhiên:
- Tháºt à ?
- Vâng, chúa nháºt sau, tại nhà thỠở đưá»ng Tân Sanh Nam, tao sẽ được phép rá»a tá»™i, mà y đến vá»›i tao nhé!
- Mà y điên rồi, Phương Du ạ!
- Không chắc!
- Còn vấn đỠhá»c.
- Tại sao váºy?
- Sống trên Ä‘á»i ta phải chá»n cho mình má»™t con đưá»ng, đúng không? Tao đã chá»n và cảm thấy rất hà i lòng vá» con đưá»ng mình chá»n. Từ đây sẽ được bình yên không còn phải buồn rầu, ghen tức, Ä‘au khổ vì tham vá»ng nữa
Tôi hét lớn:
- Mà y Ä‘i tu chẳng phải vì tin đạo, mà là vì muốn trốn thoát muốn che Ä‘áºy má»™t quả tim Ä‘ang nổi loạn cá»§a mà ỵ
- Có lẽ thế! Tôi nắm lấy tay bạn, xúc động:
- Phương Du, tao nghĩ đó đâu phải là một giải pháp tốt đâu?
- Theo mà y thì thế nà o má»›i là giải pháp tốt? Tôi cứng mồm. Äá»i sống trống rá»—ng con ngưá»i sinh ra là cô đơn, tôi là m sao có thể giải quyết được vấn đỠquan trá»ng thế chứ?
- Tao cÅ©ng không biết! Tôi Ä‘au đớn thú nháºn, Phương Du há»i tiếp:
- Mà y lúc nà y cÅ©ng nghÄ© rằng mà y chÃn chắn hÆ¡n ngưá»i, thế tao há»i mà y, việc cá»§a mà y, mà y đã giải quyết xong chưa? Tôi lắc đầu, Phương Du nói:
- Mà y chỉ giá»i là m cho việc trở nên rối rắm thêm thôi
- Biết đâu mà y chẳng như tao? Phương Du cưá»i, tôi tiếp:
- Phương Du, tao nghÄ© mà y không nên hà nh động như váºy, hãy tiếp tục hết báºc đại há»c!..
- Ở đại há»c, tao sẽ được thêm cái gì? Tôi nóng mÅ©i:
- Thế còn ở tu viện, mà y sẽ có thêm gì chứ? Trong khi mà y chỉ là một đứa thất tình...
- Äó là vấn đỠxa xưa rồi. Bây giá» tao đã hiểu được chân lý cá»§a Ä‘á»i.
- Tao dám chắc ở tu viện chỉ tổ.... Tôi chưa kịp nói hết câu, Phương Du đã kêu lên:
- Y Bình! Tôi nhìn nó, tôi chợt hiểu. Không còn cách nà o để thay đổi ý chà của Phương Du, một chút yên lặng, tôi nắm lấy tay bạn, nói:
- Tao mong mà y sẽ sung sướng...
- Tao cÅ©ng cầu mong mà y được như váºy. Phương Du nói, chúng tôi nhìn nhau cưá»i. Và tôi cÅ©ng hiểu thêm là kể từ giá» phút nà y, không bao giá» chúng tôi tìm được nguồn vui nữạ Chiếc lưới đã tung ra, đã vây chặt và không bao giá» chúng tôi quên lãng được buồn phiá»n.
Sáng hôm sau đến bệnh viện, trên đưá»ng Ä‘i tôi cứ mãi nghÄ© đến Phương Dụ Tại sao lại bá» dở chương trình đại há»c để Ä‘i là m nữ tá»§ Rồi lại nghÄ© đến mình, nghÄ© đến cha, lòng bà ng hoà ng vá»›i bao nhiêu sầu khổ. Bước và o phòng, tôi vẫn nghÄ© miên man, khi đến trước giưá»ng cha nằm, không khà xa lạ là m tôi ngÆ¡ ngác. Chiếc giưá»ng cha nằm hÆ¡n bốn tháng, hôm nay sao lại trống vắng thế nà y
- Chà o cô! Má»™t cô y tá trẻ bước đến, đặt tay lên vai tôi như má»™t an á»§i. Tôi vẫn đứng bất động, đầu óc trống rá»—ng lạ thưá»ng
- Cô Bình, cô đừng buồn, dù thế nà o Ä‘i nữa thì chuyện cÅ©ng đã qua! Lá»i cá»§a cô y tá như gió thoảng bên tai, dù thế nà o Ä‘i nữa, chuyện gì đến thì cÅ©ng phải đến. Cha đâu? Chiếc giưá»ng trống trÆ¡n thế nà y? Tôi đã hiểu. Nó đã đến, và chả Cha đã Ä‘i hết quãng đưá»ng Ä‘á»i, cha phải ra Ä‘i!
Tôi đứng yên, cô y tá vẫn vá»— vá».
- Cô Bình à ! Tôi lắc đầu, tôi đã ý thức được sá»± tháºt, cắn môi, tôi nghe giá»ng nói mình trở nên xa lạ.
- Cha tôi Ä‘i lúc nà o váºy cô?
- Ba giá» khuya hôm rồi, ngưá»i Ä‘i tháºt yên. Có tháºt như váºy không? Là m sao biết được cha ra Ä‘i rất bình thản. Trong lúc ngưá»i sắp lâm chung, là m gì có ngưá»i hiểu được ngưá»i đã Ä‘i không Ä‘au đớn chứ? Nước mắt lăn chảy qua mi, là m má» cả mắt, tôi yên lặng bước tá»›i. Bây giá», giưá»ng đã thay nệm thay chăn má»›i, nhưng tôi vẫn có cảm giác như cha vẫn còn nằm trên ấy. Ngồi xuống cạnh giưá»ng, đưa tay sá» nhẹ lên gối. Gối chăn lạnh lùng, tôi khẽ gá»i:
- Cha Æ¡i, cha! Ba tiếng cha Æ¡i, cha, vừa thoát ra khá»i miệng là tôi không ngăn được sá»± xúc động nữa, tôi khóc to lên, bao nhiêu ẩn ức từ lâu trong ngưá»i khoát ra mắt. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi má»›i cảm thấy mến cha, má»i cảm thấy mất cha là cả má»™t sá»± mất mát to lá»›n. Không phải chỉ khóc cho cha thôi mà còn khóc cho ná»—i buồn cá»§a mình, cha bá» tôi ra Ä‘i, Thư Hoà n vá»›i mối tình đổ vỡ, cái chết cá»§a Như Bình... Tất cả như má»™t bản án trên vai:
Tôi khóc mãi, tôi muốn khóc mãi, hình như tiếng khóc cá»§a tôi sẽ không bao giá» dứt. Bây giá» thì... không hiểu sao tôi lại muốn cha lên tiếng, chỉ cần má»™t, hai câu thôi là tôi mãn nguyện rồi... Tôi muốn có cÆ¡ há»™i, không phải cần đến cÆ¡ há»™i nữa mà ngay bây giá» nếu cha sống lại tôi sẽ ôm chầm lấy ngưá»i tuyên bố là tôi yêu ngưá»i, tôi không còn háºn ngưá»i nữa
- Cô Bình, dù sao ngưá»i đã chết rồi, khóc cÅ©ng không là m sao sống lại được, cô đừng buồn quá rồi sinh bệnh nữa thì khổ.
Khóc không Ãch lợi gì, tôi biết.. Bây giá» dù có hối háºn thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng vô Ãch. Khóc tuy chẳng Ãch lợi gì, nhưng nó có thể là m cho tôi vÆ¡i bá»›t bao nhiêu sầu khổ, bao nhiêu âu lo. NhỠđến ngà y qua, nhá»› đến hình ảnh cha muốn nói vá»›i tôi mà thốt chẳng nên lá»i, tim tôi Ä‘au nhói. Cha định nói gì vá»›i tôỉ Tại sao suốt khoảng thá»i gian dà i mà tôi vẫn chẳng hiểu được ngưá»á»‰ Quẹt ngang nước mắt, tôi há»i cô y tá:
- Tôi có thể nhìn mặt cha tôi lần cuối không? Khi cô y tá đưa tôi đến khu nhà trệt, tôi nghe tiếng thở dà i của bệnh nhân cùng phòng cha:
- Tá»™i nghiệp, con bé có hiếu tháºt! Má»™t con bé có hiếu Äúng thế không? Quả tháºt là chuyện hoang đưá»ng nhục nhã.
Cha nằm yên trong nhà xác, gương mặt lạnh, bình thản cá»§a ngưá»i chẳng báºn tâm vá»›i Ä‘á»i. Ngà y hôm qua, đôi mắt còn xoe tròn nhìn tôi. Nhưng hôm nay, tất cả chẳng còn gì nữạ Chết là hết, má»™t lần tà n lụi khổ Ä‘au, không còn biết buồn vui sầu khổ, nằm trÆ¡ như đá, mặc ai muốn là m gì thì là m. Dục vá»ng danh tiếng lẫy lừng rồi cÅ©ng tan theo tro, theo đất.
Tôi đứng bất động, vị y tá láºt tấm vải, Ä‘áºy xác cha lại, rồi dìu tôi ra khá»i phòng. Nước mắt đã cạn, tôi xuống lầu đến phòng quản lý thanh toán tiá»n phòng và tiá»n thuốc còn lại cá»§a cha
Trả tiá»n xong, túi tôi chỉ còn vá»n vẹn hÆ¡n mưá»i ngà n. Không hiểu có đủ để là m đám táng không. Mẹ sau khi hay tin cha mất, vẫn giữ được yên lặng. Suốt má»™t Ä‘á»i sầu khổ vì chồng, sá»± ra Ä‘i kia chắc chắn phải khiến ngưá»i buồn phiá»n.
Buổi tối, tôi ngồi trong bóng đêm thổn thức:
- Cha Æ¡i! cha! Suốt đêm dà i không ngá»§ tôi buồn tháºt nhiá»u trong ná»—i ăn năn. Sau nhiá»u giá» suy tÃnh, tôi quyết định sẽ chôn cha bên cạnh má»™ Như Bình.
Hôm cá» hà nh lá»… mai táng, tôi đăng má»™t cáo phó nhá» trên báo. Suốt má»™t Ä‘á»i vùng vẫy, tôi nghÄ© là ngưá»i thù cá»§a cha sẽ nhiá»u hÆ¡n là bạn, chắc chắn không ai chia buồn vá»›i ngưá»i, ngoà i những ngưá»i trong gia đình. Vì váºy, tôi định sẽ không là m lá»… theo nghi thức cÅ©, chỉ cho đăng má»™t cáo phó nhá» thông báo ngà y giá» và địa Ä‘iểm hà nh lá»…, đồng thá»i viết má»™t lá thư vắn tắt cho Hảo là được.
Äó là những ngà y cuối cá»§a tháng mưá»i má»™t, gió lạnh như cắt dạ Äứng trước má»™ nhìn quanh quả nhiên chỉ có mẹ con tôi bên má»™, ngưá»i sống là cả má»™t thá»i và ng son, nhưng chết Ä‘i rồi chỉ còn má»™t nấm mồ và ng đất vụn.
Äứng má»™t lúc Hảo và Má»™ng Bình đến, lâu lắm rồi không gặp cô bé, bây giá» gặp lại, cô ta có vẻ trưởng thà nh hÆ¡n, trầm lặng hÆ¡n. Hảo và Má»™ng Bình Ä‘á»u không mặc áo tang, đến bên tôi, Hảo nói:
- ÄÆ°á»£c tin trá»… quá không may áo tang kịp. Mắt tôi ướt Ä‘i:
- Thôi cần gì, miá»…n có lòng là được cần gì cái hình thức. Chỉ tá»™i má»™t Ä‘iá»u là cha chết buồn quá, không má»™t ai đến đưa tiá»…n. Má»™ng Bình đứng đấy, mắt thâm quầng, nét mặt xanh xạo Tôi muốn nói chuyện vá»›i cô bé, nhưng nó đã quay vá» phÃa khác. Nấm mồ cá»§a Như Bình bên cạnh, giỠđã xanh cá». Má»™ng Bình Ä‘ang háºn tôi, tôi biết! nhưng.. Tôi chỉ yên lặng.
Mẹ là ngưá»i đầu tiên ném hòn đất xuống má»™. Bốn tháng trước chúng tôi đã mai táng Như Bình bây giỠđến phiên cha. Äất vô tình vùi chôn cuá»™c Ä‘á»i tà i hoa. Chúng tôi đứng đấy yên lặng. Giá»t nước mắt đầu tiên rÆ¡i xuống má»™, không hiểu đó là cá»§a tôi hay cá»§a mẹ. Có Ä‘iá»u tôi hiểu là mẹ Ä‘ang thổn thức.
Má»™ đã đắp xong, má»™t Ä‘á»i ngưá»i đã trôi qua. Ká» vai mẹ định bước vá» nhà , nhưng má»›i Ä‘i được mấy bước, là tôi chùn chân lại. Trước mắt tôi dưới gốc cây Ä‘a, má»™t bóng ngưá»i trong bá»™ y phục Ä‘en Ä‘ang đứng yên như tượng đồng. Äôi chân tôi đột nhiên như rã rá»i, cánh tay trên vai mẹ nhẹ buông thõng xuống như chiếc máy tôi bước vá» phÃa chà ng.
- Anh Hoà n, không ngá» anh cÅ©ng đến. Tôi run giá»ng nói, chà ng nhìn tôi:
- Äá»c báo hay tin...
- Thế mà tôi cứ tưởng anh đã xuất ngoại rồi!
- Thá»§ tục bị cháºm trá»… nên tôi chưa Ä‘i được. Giá»ng chà ng nhạt nhẽo như ngưá»i xa lạ.
- Thế bao giỠmới đi.
- Mưá»i lăm tháng sau
- Bằng phi cơ à ?
- Vâng. Tôi cắn nhẹ môi, không còn gì để nói thêm một phút yên lặng.
- Như thế có kịp niên há»c không?
- Không kịp, nhưng tôi định Ä‘i là m ná»a năm để kiếm thêm sở phà đến đầu niên há»c sau và o há»c cÅ©ng không trá»… gì.
Tôi gáºt gù không há»i thêm. Mẹ đến bên cạnh lúc nà o không hay, ngưá»i nhìn Hoà n, run giá»ng.
- Thư Hoà n trước khi đi nhớ đến nhà tôi chơi, để chúng tôi là m bữa tiệc nhỠtiễn chân. Hoà n khách sáo:
- Cám Æ¡n bác, tôi nghÄ© là khá»i cần phải nhá»c lòng bác như váºá»µ Mẹ nà i ép:
- Chìu tôi một lần cuối đi mà .
- Tháºt tiếc... Hoà n nói, nhưng mắt chà ng đăm đăm nhìn vá» phÃa má»™ cá»§a Như Bình. Tôi hiểu mẹ Ä‘ang cố gắng giúp tôi nối lại cuá»™c tình, nhưng chuyện đã qua rồi. Bây giá» giữa tôi vá»›i Thư Hoà n không còn má»™t liên hệ tình cảm nà o nữa. Chuyện cÅ© như khói mây đã tan rồi. Bóng hình cá»§a Như Bình là cả má»™t giòng sông ngăn cách, tôi buồn buồn nhìn Hoà n. Dáng dấp tiá»u tụy cá»§a chà ng như nhắc nhở tôi những ngà y vui đã qua, những nụ hôn nồng cháy đã hết. Mẹ vẫn còn đứng đấy, tôi hiểu ngưá»i sắp là m má»™t thà nghiệm cuối cùng, tôi không muốn để cảnh ngỡ ngà ng tái diá»…n, nên vá»™i nói:
- Thôi chà o anh, có lẽ ngà y anh lên đưá»ng, tôi không thể tiá»…n được, váºy sẵn đây xin có lá»i cầu chúc cho anh gặp nhiá»u may mắn.
- Cám ơn Y Bình
- Mong rằng sau nà y... Tôi nghẹn lá»i
- chúng ta còn gặp lại nhau Äôi môi Hoà n run run:
- Tôi nghĩ rằng, chắc chắn sẽ có ngà y đó. Thế à ? ngà y dó sẽ ra sao? Thư Hoà n từ ngoà i nước trở vỠđùm đỠvợ con. Còn tôỉ tôi có được một mái ấm gia đình chăng? Mắt tôi mỠlệ, tôi không dám nhìn thẳng và o mặt chà ng nữa
- Thôi chà o anh.
- Chà o bác, chà o Y Bình. Giá»ng nói chà ng tháºt nhẹ, tôi tưởng chừng như gió thoảng bên tai. Ká» vai mẹ tôi bước nhanh như trốn chạy. Hình như Hảo Ä‘ang bắt tay Thư Hoà n. đôi bạn lâu ngà y xa nhau, sau bao nhiêu phiá»n muá»™n, tình bằng hữu rồi sẽ nối lại như xưa chăng? Mặc, tôi không cần biết, tôi cần phải trốn lánh má»i sá»± Gió thu lạnh cóng, những chiếc lá và ng rÆ¡i lững lá». Rồi đây cha tôi sẽ cô độc nÆ¡i hiu quạnh nà y.
Xe vẫn còn đợi dưới chân đồi. Mẹ bước và o trước, tôi vẫn còn ngoái cổ lại nhìn lên đồi, Hảo và Mộng Bình đi xuống theo. Hoà n đâu chẳng thấỵ Khi đến gần tôi, Hảo nói:
- Rất tiếc là tôi không giúp gì được cho chị
Tôi hiểu hắn muốn ám chỉ vỠviệc chuẩn bị đám táng, nên vội nói:
- Không có chi cả! Hảo ạ, tôi cÅ©ng không là m gì cho rưá»m rà . Ngưá»i chết Ä‘i rồi là kể như không còn gì nữa, có là m rầm rá»™ cÅ©ng thế thôi.
- Vâng. Hảo đáp, tôi há»i.
- Dì Tuyết bây giỠra sao?
- Vẫn còn kẹt trong tù, thằng Kiệt thì vẫn còn nằm ở cô nhi viện, tôi không biết là m sao hÆ¡n được. Tôi gáºt đầu:
- Thôi chà o anh. Hảo vừa quay Ä‘i thì Má»™ng Bình bước tá»›i, cô bé nói vá»›i tôi vá»›i tất cả sá»± hằn há»c.
- Y Bình, cô vừa ý chưa? Cô sung sướng lắm thì phảỉ Nhà chúng tôi tan nát, mẹ tôi bị Ä‘uổi Ä‘i, cha tôi chết, tôi nghÄ© là cô đã thà nh công. Cô đừng tưởng rằng tôi không biết ai là ngưá»i đã cung cấp tà i liệu cho cảnh sát để đưa mẹ tôi và o tù, cho em tôi phải vô cô nhi viện... Cô độc lắm, tôi biết! Cô tà n nhẫn lắm chỉ trong vòng má»™t năm mà cô đã khiến cho gia đình chúng tôi bị tan nát, chúng tôi phải bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nương tựạ Tôi khác vá»›i anh tôi, tôi không bao giá» cúi đầu chấp nháºn định mệnh, cô nên nhá»› là ân trả ân và oán bao giá» cÅ©ng trả oán. Cho cô biết tôi không dá»… dà ng bá» qua đâu, tôi sẽ trả thù... Cô phải đỠphòng, trước khi chết tôi phải trả mối thù nà y, bây giá» chưa được, nhưng sẽ có ngà y đó. Hảo kéo Má»™ng Bình lên xe:
- Thôi Ä‘i em! Má»™ng Bình vừa Ä‘i vừa quay đầu lại nguyá»n rá»§a tháºm tệ.
- Y Bình! cô là con quỷ, là rắn độc! tôi sẽ không bao giỠtha thứ cô, nếu có chết đi hồn tôi cũng sẽ mãi theo báo thù cô... cô đừng tưởng rằng dễ hiếp đáp con nà y, cô ráng chống mắt mà xem.
HỠđã bước và o xe, những bánh xe lăn dà i, nhưng khuôn mặt thù hằn cá»§a Má»™ng Bình vẫn còn ngoái lại nhìn tôi. Những lá»›p bụi mù cuốn lên, những lá»i nguyá»n rá»§a vẫn chưa tan.
- Y Bình, cô nên nhá»› là món nợ giữa chúng ta chưa thanh toán đâu, bà n tay vấy máu cá»§a cô rồi sẽ có ngà y Ä‘á»n tá»™i!
Xe hỠđã khuất xa, tôi má»›i lên xe, trên đưá»ng sá»± yên lặng vây phá»§ nặng ná». Những lá»i nguyá»n cá»§a Má»™ng Bình mẹ đã nghe rõ cả.
Tôi bà ng hoà ng nhìn qua khung kÃnh, lá»›p bụi mù che khuất má»i váºt "Món nợ giữa chúng ta chưa thanh toán" Mối thù sẽ kéo dà i đến bao giá»? má»™t ngà ỷ má»™t tháng hay má»™t năm? "Bà n tay vấy máu cá»§a cô" Tay tôi vấy máu tháºt sảo Tôi đã là m gì mà đến ná»—i ghê gá»›m thế?
Mẹ đặt tay lên tay tôi, ngưá»i quay lại chăm chú nhìn và o mắt tôi. Khuôn mặt mẹ trông tháºt hòa nhã. Trái tim cá»§a mẹ vá»›i lòng khoan dung như thế thì là m gì có thù háºn? Tôi quay mặt Ä‘i, đột nhiên tôi thấy mình yếu Ä‘uối như trẻ thÆ¡
- Mẹ, con mong mình sẽ dược bình yên như Như Bình. Mẹ xiết chặt tay tôi, ngưá»i không nói gì cả.
VỠđến nhà , bước và o phòng tôi thấy chú Bi Bi Ä‘ang nằm trước đà n đưa đôi mắt biếc nhìn tôi, con chó gợi nhá»› Như Bình! Tôi ngồi xuống... Như Bình, Má»™ng Bình, Y Bình... Tên chúng tôi liên hệ nhau như má»™t định mệnh, giòng máu chảy Ä‘á»u trong châu thân.. "Món nợ chúng ta chưa thanh toán xong"... Tôi rùng mình... Giữa tôi và Má»™ng Bình dù sao cÅ©ng còn ná»a giòng máu giống nhau!
Hà ng chữ trên nắp đà n Ä‘áºp mạnh và o mắt:
"Cho con gái yêu thương của tôi
LỤC CHẤN HOA"
Tôi đưa tay sá» nhẹ hà ng chữ nổi "con gái yêu quý" tá»±a đầu lên nắp đà n. Nắp đà n cứng lạnh. Nhắm mắt lại, tôi khẽ gá»i:
- Cha ơi! cha ơi!
Nhưng bây giá» cha có nghe được con gá»i không?
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:18 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 030
Ngồi trong giáo đưá»ng trang nghiêm, tôi theo dõi phép rá»a tá»™i cá»§a Phương Dụ Chiếc áo tu mà u trắng choà ng lên ngưá»i nà ng trong tháºt thánh thiện. Dưới giá»ng kinh buồn cá»§a cha chá»§ lá»…, bản thánh ca êm Ä‘á»m cá»§a đám chá»§ng sinh, buổi lá»… đã diá»…n ra má»™t cách trang nghiêm, bình lặng. Gương mặt Phương Du không hằn lên nét buồn nà ỠBuổi lá»… chấm dứt, Phương Du và hai cô gái cùng chà hướng yên lặng nối Ä‘uôi nhau bước và o bên trong giáo đưá»ng. Tôi nhìn theo vá»›i đôi mắt má» lệ.
Mẹ Phương Du Ä‘ang ngồi đằng kia thút thÃt khóc, cha Phương Du thì yên lặng như pho tượng. Còn Phương Dá»§ Má»™t ngưá»i con gái có má»™t khoảng thá»i gian dà i sầu khổ, buồn bã, tư lá»± vá»›i mối tình đã chết, mệt má»i vá»›i bao nhiêu váºt vã cá»§a Ä‘á»i... nay đã chá»n được con đưá»ng... Nhưng liệu là con đưá»ng đó có đúng không? Tôi không biết, có Ä‘iá»u từ đây... Phương Du sẽ không buồn bã như tôi.
Tôi cÅ©ng hiểu mình sẽ không bao giá» chá»n con đưá»ng Phương Du đã Ä‘i, vì tôi không đồng ý vá»›i sá»± lá»±a chá»n đó. Nhưng tôi cÅ©ng hiểu cho bạn. Nếu từ đây, Phương Du tìm được bình thản cho tâm hồn mình thì đó cÅ©ng là má»™t cách chá»n đúng, nói theo ngôn ngữ tôn giáo, thì Phương Du đã được cứu rá»—i.
Äám ngưá»i dá»± lá»… đã tan, tôi bước ra khá»i giáo đưá»ng, lòng bà ng hoà ng như vừa mất mát má»™t cái gì. Con đưá»ng trước mặt vẫn tấp náºp vá»›i bao nhiêu ngưá»i qua lại, nhưng hồn tôi sao nặng trÄ©u. Äá»i sống tại sao lắm buồn rầu và mâu thuẫn thế nà y? Bao nhiêu cạn bẫy, boa nhiêu oan trái, tôi phải chá»n má»™t hướng Ä‘i nà o đây
Hình như có ngưá»i nà o kéo lấy áo tôi, tôi quay lại thì ra là mẹ cá»§a Phương Du, đôi mắ già đau khổ, miệng mếu máo:
- Y Bình, cháu là bạn của Phương Du, cháu là m ơn cho bác biết tại sao Phương Du nó phải đến thế nà y? Bác tuy là mẹ nó, nhưng vẫn không là m sao hiểu nó được.
Tôi không biết nên trả lá»i thế nà o, ngáºp ngừng má»™t lúc, tôi nói:
- Có lẽ Phương Du muốn chá»n má»™t Ä‘á»i sống bình thản.
- Không lẽ không là m nữ tu là không bình thản được à ? Bình thản là do tâm sinh ra chứ đâu phải cần hình thức bá» ngoà i? Chiếc áo đâu là m nên nhà tu? Äá»™t nhiên, tôi như bừng tỉnh, lá»i cá»§a bác đầy ý nghÄ©a, tôi yên lặng bước vá»›i bao ý nghÄ© trong đầu. Bé Kỳ nắm lấy tay tôi nói:
- Chị Bình, bao giá» chi. vá»›i cái anh hôm trước đến nhà em chÆ¡i? Bao giá» Ã ? ngà y ấy chắc không bao giỠđến... NghÄ© lại hình ảnh ngà y nà o tôi, Phương Du, Thư Hoà n cùng bé Kỳ đến Viên Thông Tư... Nghe tiếng chuông chiá»u, ngắm trăng khuya vá»›i bảnđồng dao vui vẻ... "Hết hát ngược ta lại hát xuôi, đá dưới lòng sông trèo lên dốc..." Ai là m sao biết được... Má»™t ngà y nà o đó đá sẽ lăn lên bá» dốc. Trên Ä‘á»i nà y không có chuyện gì là không có thể xảy ra được.
Mẹ cá»§a Phương Du và bé Kỳ đã bá» Ä‘i lúc nà o không biết, tôi đứng bất động bên lỠđưá»ng... Gió lạnh thổi đến, kéo cao cổ áo, tôi chợt nhá»› đến Hoà n. "Chẳng bao giá» thấy em nhá»› mang theo khăn quà ng..." Sá» nhẹ lên cổ áo, hình như hÆ¡i ấm cá»§a chiếc khăn quà ng ngà y nà o vẫn còn vương vấn...
Mùa mưa đã bắt đầu. Trá»i tháng mưá»i hai ở Äà i Bắc thưá»ng hay có mưa phùn. ÄÆ°á»ng phố ngá»™t ngạt, ngưá»i Ä‘i đưá»ng không thể rá»i chiếc dù và áo tÆ¡i. Mưa... mưa mãi không dứt. Những đêm dà i buồn tênh, tôi thưá»ng cảm thấy lạc lõng trong những con ngõ hẹp... Trá»i hôm nay lại mưa... Tôi tá»±a ngưá»i bên đà n, ánh đèn tá»a nhẹ khắp phòng. Buổi chiá»u tháºt buồn... Bên góc nhà , chiếc va li cÅ© cá»§a cha mang từ đằng ấy đến vá»›i tấm thẻ bà i hai nhạt "Hà nh lý cá»§a ông Hoa" có lẽ nó đã được cá»™t dÃnh và o va li từ ngà y rá»i Hoa lục sang Äà i Loan. Äăm đăm nhìn chiếc rương cÅ©, mùi mốc tá»a nhẹ ra, đột nhiên tôi cảm thấy... hình như cha Ä‘ang phảng phất có mặt trong phòng.
- Y Bình! Có tiếng gá»i là m tôi giáºt mình. Quay đầu lại, tôi Ä‘iếng ngưá»i, cha Ä‘ang đứng cạnh cá»a, đăm đăm nhìn tôi. Äá»™t nhiên đầu óc tôi rối loạn hẳn. Cha chưa chết ư? Tại sao lại đứng đây? Tôi nhìn ngưá»i, ánh mắt kia như ngáºp đầy bao nhiêu câu nói cần tâm sá»±.
- Cha... cha... đến đây có việc chi? Cha không trả lá»i, vẫn đưa mắt nhìn, tôi lấy hết can đảm bước tá»›i.
- Cha... cha vỠđây rồi... sao cha không ngồi xuống ghế Ä‘i? Äá»™t nhiên, tôi cảm thấy mình muốn nói rất nhiá»u vá»›i chạ Äúng rồi, cha đã đến đây... có nghÄ©a là ngưá»i có rất nhiá»u Ä‘iá»u cần tâm sá»±... Tôi bước thêm má»™t bước, tay vịn chặt và o thà nh đà n để giữ cho đôi chân khá»i quỵ xuống... Con có rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i cha... Nhiá»u u ẩn cần tá» bà y... Tôi mở miệng, nhưng đã má»™t lúc tháºt lâu tôi vẫn không nói được, ngoà i hai tiếng gá»i:
- Cha Æ¡i! Nhưng... không hiểu sao cha không thèm nhìn tôi nữa... Ngưá»i cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa cá»a
- Cha định Ä‘i đâu? Con có nhiá»u chuyện muốn nói lắm, cha đừng Ä‘i! đừng Ä‘i cha! tôi gá»i theo
Hình như cha không há» nghe tiếng gá»i, ngưá»i tiếp tục bước tá»›i trước, tôi há»›t hải:
- Cha... cha... cha đừng Ä‘i, hãy đợi con... Con, có nhiá»u Ä‘iá»u cần tâm sá»± vá»›i cha lắm.
Nhưng... không còn nữa, bóng cha đã biến mất bên ngoà i trá»i. Tôi hét to:
- Cha... cha... cha đừng bá» con... Cha, con nói cha nghe nà y... Trong lúc hốt hoảng, tôi nhảy tá»›i trước, định chụp lấy vạt áo cá»§a cha... Tôi nắm được áo ngưá»i, hét to:
- Cha... cha... cha Nhưng ngưá»i được tôi giữ chặt vạt áo lại là má»™t khuôn mặt xanh xao vá»›i đôi mắt buồn bã. Tôi giáºt mình, thụt lùi ra saụ Không phải cha, mà là Như Bình, Như Bình! tôi lùi đần vá» phÃa bà n, lắp bắp:
- Như Bình... Như Bình... Äá»™t nhiên, Như Bình bước tá»›i, đôi mắt buồn vẫn nhìn tôi. Như Bình! Như Bình định là m gì thế? Tôi đã mất Thư Hoà n rồi, Như Bình còn đến đây đòi lại nữa sao, tôi cắn môi, run rẩy... Như Bình đột nhiên bước tá»›i gần tôi hÆ¡n:
- Y Bình! Y Bình cứng cá»i hÆ¡n tôi, Y Bình hÆ¡n tôi quá nhiá»u... Tôi không trách Y Bình, có Ä‘iá»u tôi... khổ quá.
- Như Bình!
- Y Bình! tôi không trách Y Bình đâu, Y Bình coi tôi như chị em ruá»™t, Y Bình tốt vá»›i tôi quá. Chúng ta lúc nà o cÅ©ng vẫn là chị em nhé! Tôi cắn môi, cắn tháºt chặt, tháºt Ä‘au:
- Như Bình!
- Có Ä‘iá»u tôi khổ quá, tôi chịu không được... tại sao mấy ngưá»i Ä‘em tôi ra là m trò đùa? Tại sao? Như Bình từ từ tiến tá»›i tôi, khuôn mặt xanh xao vá»›i dòng máu đỠchảy dà i từ thái dương xuống mặt. Những giá»t máu đỠcà ng lúc cà ng ká» gần. Tôi hét to lên. Tất cả biến mất. Trước mặt tôi không có cha, cÅ©ng không có Như Bình, mà chỉ có má»™t ngưá»i không ngỠđến... là Thư Hoà n.
Tôi thở phà o toà n thân mêm nhÅ©n, những giá»i mồ hôi lấm tấm trên trán, đẫm ướt trên lưng. Thư Hoà n bằng xương thịt Ä‘ang đứng trước mặt tôi
- Anh... anh... anh cÅ©ng đến nữa à ? Äá»™t nhiên, Thư Hoà n nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i khinh bỉ.
- Phải, tôi đến đây tôi đến để xem dưới khuôn mặt đẹp đẽ cá»§a cô còn chất chứa bao nhiêu mưu mô thâm độc, trái tim cô tà n nhẫn đến độ nà o... Bây giá» tôi đã hiểu rõ cá»™ Cô độc tháºt, cô đã đánh mất tình ngưá»i, cô tà n nhẫn như loà i thú dữ... Tôi đã hiểu rõ cô, cô đừng hòng gạt tôi nữa. Tôi run rẩy:
- Anh Hoà n... anh Hoà n em! Không bao giá» như thế, anh đừng hiểu lầm... Thư Hoà n ngước mặt lên cưá»i to:
- Ha! ha! ha! không ngỠThư Hoà n nà y lại bị sắc đẹp là m mù cả mắt!
- Äừng! đừng nghÄ© váºy anh Hoà n!
- Y Bình! cô đừng tưởng, cô đã là m nhục tôi, tôi sẽ trả lại các nhục đó cho cô!
- Anh Hoà n! Anh Hoà n! Tôi chỉ biết kêu lên, tim tôi tan nát, tuyệt vá»ng, nước mắt chảy như mưa, tôi lắc đầu váºt vã:
- Anh Hoà n! anh Hoà n! anh Hoà n! Có ngưá»i lay mạnh vai tôi, rồi tiếng gá»i:
- Y Bình! tỉnh dáºy Ä‘i Y Bình! con là m sao thế nà y? Tôi giáºt mình, mở mắt ra, đèn trong phòng vẫn sáng tá». Mẹ Ä‘ang đứng trước mặt. Còn tôi không hiểu mình đã tỉnh rồi hay vẫn còn nằm mÆ¡. Tay mẹ tháºt ấm, còn tay tôi Ä‘ang lạnh.
- Y Bình, tại sao con ngá»§ ở đây Trá»i lạnh quá, vá» giưá»ng ngá»§ con nhé? Äầu tôi vẫn còn nặng trÄ©u. Nhìn mẹ, tôi nói:
- Thư Hoà n đâu mẹ?
- Y Bình! Mẹ gá»i tên tôi, rồi úp đầu tôi và o ngá»±c ngưá»i. Lòng mẹ tháºt, nhưng... tôi chợt đứng dáºy lắng tai nghẹ Mẹ há»i:
- Con là m gì thế, Y Bình?
- Có ngưá»i Ä‘ang gá»i tên con.
- Ai?
- Thư Hoà n. Mẹ nắm lấy tay tôi:
- Y Bình, con mệt quá rồi phải không? Bây giá» là má»™t giá» khuya rồi, và o giưá»ng ngá»§ Ä‘i chứ.? Nhưng tôi không và o giưá»ng, ngược lại, tôi chạy vá» phÃa cá»a sổ. Bên ngoà i, những giá»t mưa rÆ¡i trên tà i lá chuối, tạo nên má»™t bản hợp tấu trầm buồn. Trụ cá»™t đèn xa xa đứng bất động trong mưa trông tháºt cô độc. Mưa gió là m cả khoảng trá»i cô liêụ Tá»±a ngưá»i và o cá»a sổ tôi nhìn ra đưá»ng... Má»™t chiếc xe nhà chạy vụt qua, đồng thá»i tiếng còn xe há»a vá»ng lại như tiếng thét dà i trong đêm. Mẹ bước tá»›i lo lắng nhìn tôi:
- Y Bình, con là m gì thế? Tôi không trả lá»i, đêm buồn là m tôi cảm động, lắng tai nghe, ngoà i tiếng mưa rÆ¡i ra, tôi nghe hình như còn có tiếng gì khác. Nhè nhẹ đẩy mẹ qua má»™t bên, tôi bước vá» phÃa cá»a, mẹ Ä‘uổi theo há»i:
- Con định đi đâu thế hở Bình?
- Anh Hoà n Ä‘ang đứng đợi con ngoà i cá»a Má»™t sức mạnh vô hình đẩy tôi vá» phÃa cá»áº¡ Bước đến thá»m, tôi máy móc mang già y và o, tôi như kẻ má»™ng du. Mẹ bước theo, ngưá»i có vẻ xúc động:
- Khuya lắm rồi, bên ngoà i mưa, trá»i lạnh lắm, con Ä‘i ra ngoà i ấy là m chi thế? Vâng, ngoà i trá»i mưa Ä‘ang rÆ¡i, gió rất lạnh. Băng ngưá»i qua sân nhá», mưa phá»§ vây quanh. Mở rá»™ng cổng, gió lạnh cắt da, tôi co ro trong chiếc áo ngá»§ không đủ ấm, đứng yên nhìn ra ngoà i.
Dưới ngá»n đèn đưá»ng, cÅ©ng như ngà y nà o. Thư Hoà n như tượng đá đứng đấy, chà ng không có áo mưa, má»™t chiếc áo blouson khoác trên vai, má»™t tay thá»c sâu trong túi. Dưới ánh đèn, hình như những giá»t mưa Ä‘ang lấp lánh trên đầu chà ng. Tôi không biết nên khóc hay nên cưá»i.
Khoảng cách giữa tôi và chà ng chỉ hÆ¡n năm bước. Sương khuya và mưa tạo nên má»™t mà n khói cách ngăn tôi và Thư Hoà n. Tôi bước tá»›i đứng cạnh Hoà n. Má»™t giá»t mưa lăn nhẹ từ trán chà ng rÆ¡i xuống ngưng lại trên cằm... Và bà n tay chà ng... Bà n tay chà ng đưa ra vòng ngang ngưá»i tôi, tôi không còn giữ vững mình được nữa, tôi ngã và o lòng chà ng. Äôi mắt chà ng ngáºp đầy Ä‘au khổ và xót xa... hình như Ä‘ang tìm kiếm cái gì trên khuôn mặt tôi. Chà ng cúi xuống hôn lên mắt lên má tôi... Nụ hôn trÆ¡n nhẹ trên da và ngừng lại bên tai.
- Y Bình! Tôi run lên cổ há»ng nghẹn lại không biết phải nói gì. Hoà n không hôn lên môi tôi, đôi tay chà ng nâng cằm tôi lên:
- Y Bình! em ra đây là m chi váºá»·
- Em nghe tiếng anh gá»i em.
- Thế à ? Vâng, anh có gá»i, nhưng là m sao em nghe được? Tôi không đáp. Không hiểu tại sao tôi nghe được tiếng gá»i thầm cá»§a chà ng, có Ä‘iá»u... Hoà n có ở đây, tháºt sá»± hiện diện nÆ¡i đây. Vâng tôi nghe, nghe tháºt mà ! Anh Hoà n, em yêu anh biết chừng nà o, không lẽ yêu anh thế mà vẫn phải xa anh sao? Ngẩng mặt lên nhìn chà ng, tôi không thốt lên được những lá»i Ä‘ang thổn thức trong tim. Chúng tôi cứ thế yên lặng nhìn nhau, mặc cho gió mưa tầm tã, mặc cho bao chuyện đổi dá»i. Má»™t lúc, đột nhiên chà ng đẩy mạnh tôi ra, buồn bã nói:
- Tại sao ta không thể quên được hình bóng đó váºy? Sao nó cứ mãi ám ảnh anh thế? Tôi hiểu chà ng dùng chữ hình bóng đó để chỉ ai. Äúng rồi lúc nà o chiếc bóng kia cÅ©ng ám ảnh bên chúng tôi và là m cho chúng tôi bị chia lìa Ä‘au khổ. Những giá»t mưa rÆ¡i trên mặt, thấm và o cổ áo Lạnh tháºt. Bà n tay Thư Hoà n đã rá»i khá»i thân tôi, chà ng buông thõng má»™t câu vá»›i lá»i chúc tụng khách sáo:
- Y Bình, mong rằng em sẽ được sung sướng. Chà ng xoay lưng lại, bước nhanh ra khá»i hẻm, tôi nhìn theo, bóng chà ng xa dần. Cắn chặt môi, tôi thu hết can đảm để khá»i phát ra tiếng hét:
- Anh Hoà n! Anh Hoà n! đừng bỠem! Nhưng, chà ng đã đi mất.
Mái tóc cá»§a mẹ Ä‘á»ng những hạt mưa lóng lánh, ngưá»i chạy ra cháºm rãi dìu tôi và o nhà . Tôi ngồi xuống thá»m, hai tay ôm lấy mặt mệt má»i. Hôm nay là ngà y mưá»i bốn tháng mưá»i hai. Phải rồi, chà ng đến để chà o giã từ... Phi cÆ¡ sẽ mang chà ng vượt Thái Bình Dương đến vùng trá»i xa tÃt. ngà y mai... mưá»i lăm tháng mưá»i hai!
Tôi khoác áo Ä‘i mưa, đội thêm chiếc nón, ra khá»i nhà . Bầu trá»i xám xịt, những hạt mưa phùn lất phất bay, tôi leo lên xe buýt để đến Tòng SÆ¡n. Phòng khách phi trưá»ng, cháºt nÃch ngưá»i đưa tiá»…n. Những chiếc áo Ä‘i mưa đủ mà u, những cánh dù khoe sắc, Ä‘i đến đâu cÅ©ng chỉ thấy toà n là hạt lệ trá»i... Thư Hoà n Ä‘ang đứng đấy, yên lặng giữa đám ngưá»i vây quanh. Chà ng mặc bá»™ âu phục mà u xám nhạt, thắt cà vạt xanh sá»c trắng. Dù ngưá»i có ồn à o, dù cảnh có huyên náo như há»™i chợ, Thư Hoà n vẫn đứng cô độc như má»™t cánh chim lạc đà n. Tôi đứng yên nhìn chà ng, khoảng cách tuy ngắn nhưng tháºt xa vá»i. Chung quanh Hoà n, anh chà ng, mẹ chà ng cùng những ngưá»i thân Ä‘ang... Hình như có cả ngưá»i con gái có khuôn mặt tròn... Má»™t vòng hoa mà u đỠchoà ng lên vai chà ng, những tiếng cưá»i, những lá»i chúc tụng cá»§a bạn bè... Hình như Thư Hoà n cưá»i, tôi thấy nÆ¡i môi chà ng nụ cưá»i ẩn hiện. Mắt chà ng... vì đứng hÆ¡i xa nên tôi không thấy rõ được, dù tôi rất muốn nhìn xem bây giá» mắt chà ng có còn xanh như ngà y nà o nữa không?
Chiếc loa trên trần nhà thông báo cho hà nh khách chuẩn bi. đến phòng quan thuế để kiểm soát hà nh lý. Thư Hoà n chạy theo đám đông vá» phÃa phòng kiểm soát, bây giá» bóng chà ng đã vuá»™t khá»i tầm mắt tôi.
Bước đến khung cá»a kÃnh, nhìn cánh chim sắt phÆ¡i mình trong mưa, chỉ còn ná»a tiếng đồng hồ nữa thôi nó sẽ mang Hoà n vượt đại dương Ä‘i vá» phương trá»i lạ, khoảng cách giữa tôi và chà ng sẽ trở nên ngà n trùng.
Hoà n đã ra khá»i phòng quan thuế. Äám đông trà n ra khá»i hà ng lan can sắt, há» vẫy tay chà o kẻ ra Ä‘i. Tôi vẫn đứng bất động bên trong khung cá»a kÃnh. Chắc không ai nhìn thấy tôi đâu. Hà nh khách đã trèo lên phi cÆ¡, hình như Hoà n chỉ quay mặt lại có má»™t lần rồi thôi. Tôi không nhìn thấy rõ nữa, mắt tôi thấy cảnh trước mặt lá» má».
Máy bay cất cánh. Trong cÆ¡n mưa, bóng con tà u cà ng lúc cà ng nhá» dần rồi mất hút. Lòng tôi man mác vá»›i bao ná»—i xót xa. Äám ngưá»i đưa tiá»…n tan dần, để lại trên sân bay má»™t khoảng trống buồn hiu vá»›i bầu trá»i Ä‘en kịt
"Ngà y mai xa cách nhau rồi
Cuá»™c Ä‘á»i hai ngả cho ngưá»i nhá»› nhung"
Tháºt ra thì từ lúc Hoà n chưa Ä‘i, giữa chúng tôi cÅ©ng đã có má»™t bức tưá»ng ngăn cách rồi. Phòng khách bây giá» vắng lạnh, chỉ còn má»™t mình tôi trong phòng.
- Anh Hoà n, em đến tiá»…n anh đây nà y! Tôi thì thầm, cổ tôi tắt nghẹn, những giá»t nước mắt trà n ra khá»i mi. Tôi cháºm rãi quay Ä‘i bước ra khá»i phi trưá»ng. NÆ¡i bến xe không còn bóng má»™t chiếc taxi nà o cả. Tôi là kẻ ra trá»… nên không còn xe đợi. Cho hai tay và o túi áo tôi lầm lÅ©i Ä‘i trong mưa. Gió lạnh lất phất bay, nón Ä‘i mưa không buồn đội, cứ thế tôi bước trên đại lá»™ dà i. Hình như tôi đã có lần bắt gặp hình ảnh nà y... Lúc ấy... đúng rồi, Hoà n đã bá» tôi để trở vá» vá»›i Như Bình... cÅ©ng má»™t lần tôi đã Ä‘i trong mưa vá» phÃa hồ BÃch Äầm... Bây giá» Hoà n sẽ không con trở lại vá»›i tôi nữa, chà ng không còn diù tôi vá» nhà ... Ngà y gặp nhau, chắc còn xa lắm
- "Nếu cuá»™c Ä‘á»i không thù háºn, không có dì Tuyết, không có Như Bình, thì có lẽ tình yêu chúng ta sẽ không bao giá» tan vỡ"
Lá»i nói cá»§a chà ng, như cÆ¡n lốc xoáy trong tim
Lê thân xác mệt má»i trở vá» nhà , vừa đến cổng tôi nghe tiếng đà n vá»ng ra tháºt quen thuá»™c. Tiếng đà n cá»§a mẹ. Tá»±a lưng và o cá»a tôi thẫn thá». Lại bản "Long long ago" (ngà y nà o năm xưa)... Phải rồi, đã lâu rồi... lâu lắm rồi... không biết ở thá»i xa xưa kia, mẹ cÅ©ng có những ưu tư cho má»™t cuá»™c tình đã vỡ chăng?...
"Nói chi nhiá»u, nhắc chi nhiá»u đến lá»i thá» xưa cho lòng tan nát
Chuyện đã qua rồi... bao giá» tìm lại được ngưá»i Æ¡i..."
Vâng chuyện đã qua rồi là m sao tìm được. Chiếc thuyá»n con trên hồ BÃnh Äầm, ánh đèn mà u trong vÅ© trưá»ng, bà i hát ngà y nà o cá»§a Hoà n... "Sợ rồi ngà y xuân chóng qua, mưa gió u sầu hoa sẽ tà n... Em Æ¡i hãy nhá»›, ngà y dà i rồi cÅ©ng qua, tình ngưá»i rồi cÅ©ng trôi theo ngà n mây"
Buổi tối tôi ngồi dưới ánh đèn tư lá»±. Mưa vẫn rÆ¡i, nước vẫn Ä‘á»ng trên giây Ä‘iện, đèn vẫn sáng... Cảnh cÅ© cá»§a má»™t ngà y nà o... Nhưng bây giá» không còn, "đằng kia" nữa rồi, vì tôi đã phá nát, đã xóa nhòa hết vá»›i lòng thù háºn. Äầu tôi trống rá»—ng, tim tôi rối bá»i... Tôi không còn là tôi cá»§a năm xưa
- Y Bình, Ä‘i ngá»§ Ä‘i con! Nghe tiếng mẹ gá»i, tôi đáp nhanh.
- Vâng, con sẽ Ä‘i ngay! Bốn bá» yên lặng, yên lặng má»™t cách lạ lùng. Hình như mẹ Ä‘ang trở mình trên giưá»ng vá»›i tiếng thở dà i. Tôi tắt đèn, leo lên giưá»ng. Hai tay gối đầu nghe mưa rÆ¡i trên lá, tiếng mưa đơn Ä‘iệu, bản nhạc trầm buồn như kéo dà i từ ngà y nà y qua ngà y khác. Trong tiếng mưa tôi trở vá» vá»›i dÄ© vãng vá»›i cảnh lẻ loi trên sân baỵ Tương lai tôi sẽ mi. t mù như đêm mưa nà y chăng? tim tôi rã rá»i theo giòng nước cuốn.
"Ngưá»i ngồi bên cá»a buâng khuâng
Mưa rơi trên lá hay trong lòng mình"
Mưa vẫn rơi, là m sao không tỉnh lại đi hở Y Bình? Ngà y tháng rồi sẽ trôi đi bao nhiêu tình sầu... Hối tiếc gì, chuyện sẽ và o dĩ vãng.
Chiá»u lại đến, buổi chiá»u có mưa tháºt buồn, tôi nhá»› đến má»™t câu nói trong má»™t quyển sách nà o đó "Mưa khóa chặt cá»a, ta sợ hoà ng hôn, sao hoà ng hôn lại dà i mãi thế nà y"
Tôi cÅ©ng ở trong trạng thái đó. Buồn mà ở mãi trong nhà thì chỉ tổ buồn thêm. Bây giá» tháºt rá»—i rảnh, không còn những buổi hẹn hò vá»›i Thư Hoà n, không còn phải háºn thù khi nghÄ© đến "đằng kia" cÅ©ng không còn phải đến bệnh viện để chăm sóc cha, những tháng ngà y cá»§a tôi là những khoảng thá»i gian trống vắng.
Mẹ lại đà n, cÅ©ng bản nhạc cÅ©, ngà y nà o năm xưa... Tiếng nhạc thánh thót cô đơn như khÆ¡i động đám tro tà n. Chuyện cÅ© đã qua rồi, sao mãi nhá»› thế nà y? Tôi bước đến cạnh đà n, ngồi xuống yên lặng nhìn mẹ Lúc nà y mẹ có vẻ gầy và xanh xao. Những ngón tay nhăn nheo lướt nhanh trên phÃm ngà . Mái tóc bạc trắng nhưng mắt vẫn còn sáng long lanh. Äôi mắt đẹp, đẹp như mắt cá»§a ngưá»i trong ảnh. Phải rồi! Ngưá»i con gái mà cha đã mang theo xuống tuyá»n đà i. Lúc mẹ còn trẻ, chắc mẹ đẹp lắm. Chuyện đã rồi... Mẹ Æ¡i! mẹ cÅ©ng có dÄ© vãng Ä‘au buồn lắm phải không mẹ?
Äá»™t nhiên, mẹ quay sang nhìn tôi:
- NghÄ© gì thế, Y Bình! Tôi ngáºp ngừng má»™t chút, nói:
- Con nghÄ© đến mẹ, con không hiểu tại sao mẹ lại chỉ đà n có má»™t bản nà y thôi váºy Mẹ yên lặng bà n tay ngưá»i lướt nhẹ trên phÃm, má»™t thoáng ưu sầu hiện lên mắt
- Không vì sao cả, mẹ thÃch là đà n thế thôi.
- Thế thuở xưa mẹ đã yêu ai chưa? Hình như có má»™t lần, mẹ đã nói vá»›i con việc đó... Mẹ mỉm cưá»i trốn lánh:
- Thế à ? mẹ quên mất rồi.
- Con còn nhá»› hình như mẹ có bảo là mẹ yêu má»™t ngưá»i. Ai đấy mẹ? Mối tình đó chắc cÅ©ng bi đát lắm hở mẹ?
- Con Ä‘á»c tiểu thuyết nhiá»u nên lắm tưởng tượng Mẹ cúi đầu xuống, má»™t khúc nhạc khác lướt nhanh, bản "Khúc nhạc hái hoa" cá»§a Debussy.
- Mẹ, mẹ kể cho con nghe đi!
- Kể gì chứ?
- Kể lại câu chuyện tình cá»§a mẹ. Mẹ ngưng đà n, đóng nắp lại, ngưá»i yên lặng nhìn tôi. Thái độ ngưá»i tháºt lạ lùng, mắt trà n ngáºp khổ Ä‘au.
- Mẹ không có chuyện gì để kể. Y Bình, Ä‘á»i cá»§a mẹ bình thản lắm, bình thản đến độ không thể kết thà nh chuyện. Ủ, mẹ cÅ©ng có yêu má»™t ngưá»i, chỉ má»™t ngưá»i duy nhất mà con đã biết. Tôi kinh ngạc kêu lên:
- Mẹ không lẽ...
- Ủ! đấy là cha con. Mẹ bình thản đáp, ngưá»i thở dà i, nhắm mắt lại
- trước khi gặp cha con, chưa há» có má»™t ngưá»i đà n ông nà o Ä‘i qua Ä‘á»i mẹ Mẹ còn nhá»› lúc ở Cáp NhÄ© Tân, ngay trước cá»a giáo đưá»ng, cha con trên lưng ngá»±a cúi xuống nhìn mẹ, lúc ấy vóc dáng ngưá»i tháºt oai nghi... Thuở xưa cha con đẹp lắm, đôi mắt bén đã thu hồn mẹ từ đấy... Sau đó, cha con cho ngưá»i đến bắt mẹ vá» là m thiếp, mẹ sợ và khóc suốt ngà y, nhưng cha con vẫn nhẫn nại vá»— vá». Thái độ đó khiến mẹ cảm động... đó chÃnh là những chuá»—i ngà y đẹp nhất, hạnh phúc nhất... Cha con đã cưng chiá»u mẹ như cưng chiá»u má»™t đứa trẻ. Cha con hà o phóng vui vẻ và đa tình, lúc ấy mẹ nghÄ© rằng mẹ Ä‘ang tháºt sá»± ôm hạnh phúc trong vòng tay... Chỉ có sau nà y cha con bá»—ng đổi tÃnh, ngưá»i trở nên nóng nảy khó chịu. Mẹ biết cha con Ä‘ang rối lòng. Nhưng dù sao, đối vá»›i mẹ, cha con vẫn là má»™t ngưá»i chồng tốt!
Tôi ngÆ¡ ngác. Sá»± tháºt chỉ có thế thôi à ? Mẹ yêu cha? khó tin tháºt. Tôi lắc đầu:
- Thế đến bây giá»... Mẹ vẫn còn yêu cha ư?
- Ủm!
- Nhưng mà ... Con không hiểu gì cả.
- Äó là sá»± tháºt, cha con là ngưá»i đà n ông duy nhất trong Ä‘á»i mẹ. Mẹ láºp lại như để xác định lá»i nói cá»§a mình, tôi vẫn ngạc nhiên.
- Thế mà con tưởng mẹ thù cha lắm, vì cha đã tìm hết cách để cưỡng đoạt rồi bỠrơi mẹ.
- Chuyện tình cảm là m sao nói được hở con, mẹ lúc nà o cÅ©ng mong má»i má»™t ngà y nà o đó cha con sẽ hiểu được ná»—i oan ức và rước mẹ con ta vá», để gia đình Ä‘oà n tụ vui vẻ, nhưng không ngá»... Mẹ thở dà i, lắc đầu nói tiếp
- Không ngá» cha con lại quá cố chấp, hoặc cÅ©ng có thể là cha con đã quên mẹ, quên Ä‘i chuá»—i ngà y vui đã qua... Sá»± tháºt thì mẹ cÅ©ng không mong má»i gì hÆ¡n, mẹ chỉ ao ước được như váºy...
Lá»i cá»§a mẹ Ä‘á»u Ä‘á»u bên tai. Tôi chết lặng, tôi muốn ngất xỉu ngay tại chá»—. Mẹ mong ước Ä‘oà n viên cùng cha á» Mẹ yêu cha đến thế à ? Sá»± tháºt như váºy sảo Thế mà tôi nghÄ© rằng mẹ phải căm thù cha lắm. Tôi quả tháºt hồ đồ! Nhá»› lại lúc cha đỠnghi. mẹ con tôi trở vá» chung sống, tôi đã khẳng khái cá»± tuyệt, tháºt là ngu! Tháºt là hồ đồ! Tại sao tôi trả lá»i như váºá»· Tôi quả tháºt là dại! thế mà cứ tưởng mình thông minh, cái gì cÅ©ng biết. Mẹ tiếp tục thở dà i.
- Nếu có mẹ chăm sóc, chắc cha con không đến ná»—i mất sá»›m như váºy đâu... Tôi đứng thẳng lên, bước Ä‘i lảo đảo như ngưá»i say rượu, rồi ngồi xuống giưá»ng yên lặng. Mẹ bước tá»›i đặt tay lên vai tôi há»i:
- Con là m sao thế hở Y Bình? Tôi cố gắng chấn tĩnh lại.
- Mẹ, bây giỠcon mới thấy con hư đốn hơn con tưởng, là m việc gì cũng không suy nghĩ trước sau...
Äầu óc tôi vẫn rối loạn, không hiểu mẹ có hiểu được ý câu nói cá»§a tôi không? Cha đã nằm yên trong lòng đất lạnh, không thể sống lại được xum há»p vá»›i mẹ. Niá»m mong má»i duy nhất cá»§a mẹ cÅ©ng bị chôn theá» Ngẩng đầu lên, nhìn đôi bà n tay lạnh, tôi chợt nhá»› đến lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a Má»™ng Bình:
"Y Bình, bà n tay vấy máu cá»§a cô rồi sẽ có ngà y Ä‘á»n tá»™i".
Tôi nhắm mắt lại không dám nhìn thêm, cái lạnh len và o xương sống tôi rùng mình.
- Y Bình, con không khá»e phải không?
- Dạ không có chi cả mẹ. Tôi đáp rồi đứng dáºy, buá»™c lại mái tóc, tôi định ra cá»a thì mẹ bước theo
- Y Bình con Ä‘i đâu đấy Bước tá»›i thá»m nhà , mang già y vô chân tôi đáp.
- Con muốn Ä‘i ra ngoà i má»™t chút. Khoác áo mưa bước ra ngõ. Mưa bay lất phất trên lá»™ Tân Sanh Nam. Bước ngay qua cổng trưá»ng đại há»c sư phạm, tôi Ä‘i vá» phÃa đồi Lục Trương Lê, những cà nh cây cô độc rá»i rạc nằm trên đồi, phÆ¡i mình trong gió mưạ Trá»i lạnh tháºt. ÄÆ°a tay sá» lên má»™ bia cá»§a cha, tôi nhắm mắt lại vá»›i bao nhiêu thổn thức. Tiếng hát cá»§a mẹ ngà y nà o vang trong tim tôi.
Nước mắt trà n ra má, hòa lẫn vá»›i mưa là m buốt lạnh khuôn mặt. Mà n đêm cà ng lúc cà ng bao trùm quanh má»™. Gió thổi tốc áo mưa lên, chiếc áo ấm mà u Ä‘en bên trong đẫm nước. Bốn bá» yên lặng như chết, tôi đứng yên quên cả không gian lẫn thá»i gian. Tôi thấy mình tháºt lạc lõng trong vÅ© trụ nà y. Mưa cà ng lúc cà ng to. Những núi đồi lân cáºn bắt đầu khuất má» trong đêm tối. Mưa đẫm ướt cả mái tóc, nước chảy dà i xuống cổ.
- Bao giá» em cÅ©ng quên mang khăn quà ng... Ai vừa thốt lên tiếng nói? tôi quay mặt nhìn quanh, nhưng chỉ đối diện vá»›i đêm tối. Trá»i đã khuya rồi, tôi không thể đứng đây mãi được, tôi phải xuống đồi. Bùn lầy trÆ¡n trượt là m tôi muốn vấp ngã. Phải cố gắng đứng vững, đừng để vấp nữa
Xa xa hình như có ánh đèn, tôi Ä‘i vá» phÃa đó. Äến gần má»›i biết là chiếc quán quen thuá»™c trong nghÄ©a địa. Äi khá»i Ä‘oạn đưá»ng nà y sẽ đến khu phố bên cạnh. Tôi là ngưá»i từ cõi chết trở vá». Äịa pháºn cá»§a ngưá»i sống trước mặt. Chen chân giữa đám ngưá»i ồn à o, tôi nghÄ© đến ngà y mai. Ngà y mai sẽ ra sao? Tôi phải cố sống, cố gắng đối diện vá»›i thá»±c tại. Nếu ngà y mai nà y vẫn chưa tìm ra việc là m thì phải cố mà hạ mình xuống... cha không còn nữa, ai sẽ cung cấp chi phà cho Ä‘á»i sống, cho mẹ con tôi? Ngà y mai... rồi ngà y mai sẽ đến.
Tôi trở vá» trong cÆ¡n mưa đêm. Má»™t lá thư mà u xanh nằm trên bà n viết. Trá»i! Anh Hoà n! tôi không ngá» lại nháºn được thư anh. Bây giá» phải ngấu nghiến từng chữ cho quên ná»—i buồn. Trong thư Hoà n chỉ nói đến Ä‘á»i sống ở nước ngoà i ra sao, váºt giá mắc má» thế nà o... Chỉ có Ä‘oạn cuối thư má»›i là những giòng chữ quen thuá»™c ngà y nà o.
"... đến Nữu Ước đã hÆ¡n tháng, sống ở thà nh phố to nhất thế giá»›i, nhìn nhà cá»a cao ngất, xe cá»™ dáºp dìu như mắc cá»i nhưng lòng anh vẫn cô đơn. Y Bình! chúng ta là những con ngưá»i khốn nạn nhất trên Ä‘á»i phải không em? Nhiá»u lúc anh nghÄ© là định mệnh an bà i như váºy. Lá»i nói cá»§a em cÅ©ng đúng phần nà o. Thá»i gian biết đâu lại chẳng chưa là nh vết thương? Mong rằng, và i năm sau, khi ta quên được hết phiá»n muá»™n biết đâu... trá»i lại chẳng giúp ta hạnh phúc..."
Lá thư rá»i khá»i tay tôi. Tôi ngước đôi mắt nhòa lệ nhìn ra ngoà i trá»i. Ngà y ấy sẽ đến hay không? là m sao biết được.
Bên ngoà i trá»i vẫn mưa như trút...
Hết
Tà i sản của quykiemtu