 |
|

18-09-2008, 12:25 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
T
hấm thoát mà ngà y chục thá» vua Cà n Long đã đến. Cả hoà ng cung nhá»™n nhịp hẳn lên. Ngay từ sáng sá»›m, các vị đại thần, thân vương, hoà ng tá»™c, sứ thần, a ca... Tuần tá»± đến chúc thá» nhà vua. Quà tặng quý hiếm được dịp trưng bà y lên để tá» lòng thà nh. Từ những chén dÄ©a cổ xưa tinh xảo, những bức tranh tuyệt tác. Ãồng hồ phương tây, châu ngá»c như ý, đến các món thuốc quý như linh chi ngà n năm, kỳ hoa dị thảo Ä‘á»u được trưng bà y. Nhưng tháºt ra, những thứ đó hầu như nhà vua đã thấy qua cả. Chuyện chúc tụng thì năm nà o cÅ©ng váºy, lá»i chẳng có ý má»›i. Vì váºy sinh nháºt đến mà nhà vua cÅ©ng chẳng thấy vui. Mãi đến khi Ä‘oà n hát mở mà n, ngưá»i má»›i thấy có cái gì đó má»›i mẻ cuốn hút.
Nhà vua ngồi cái ghế đầu ở giữa, thái háºu, hoà ng háºu, lệnh phi và các cung phi khác lần lượt và o đúng vị trà cá»§a mình mà ngồi. Sau đó má»›i đến các a ca, cát cát, thân vương. Tịnh Nhi thì đương nhiên ngồi cạnh thái háºu.
Trên sân khấu đèn đuốc sáng choang, kết hoa đủ mà u với một chữ thỠto tướng ở giữa.
Lúc đầu, vua ngồi xem có vẻ không hà i lòng vì trong dãy ghế dà nh cho a ca và cát cát. Ngưá»i chẳng nhìn thấy bóng dáng cá»§a Tá» Vy, Tiểu Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, ngay cả NhÄ© Khang cÅ©ng vắng mặt, Không lẽ bữa nay là ngà y chúc thá» vua mà há» chẳng quan tâm? Ngoà i ra ở bên dãy ngồi cá»§a các cung phi, vua cÅ©ng không thấy Hà m Hương đâu cả.
Lúc đó, trên sân khấu Ä‘ang biểu diá»…n mà n “song sư hiếu thụy†(đội lân mừng thá») mà n nà y diá»…n ra khá linh động. Ãá»™i lân diá»…n rất có hồn, hai con lân lúc nhảy cao, lúc phục dưới đất, hòa hợp nhịp nhà ng, dáng vẻ hùng dÅ©ng, khiến má»i ngưá»i nÃn thở theo dõi.
Thái háºu nói:
- Ta đã từng xem nhiá»u Ä‘oà n lân múa. Äây là lần đầu tiên ta được xem má»™t mà n múa đẹp, múa hay thế nà y, hay tháºt!
- Có khi để mừng thá» hoà ng thượng nên há» má»›i khổ tâm táºp luyện thế.
Thái háºu há»i:
- Không biết ai nghÄ© ra tiết mục nà y. Äầy hoa dạng lắm chứ?
Lệnh phi nghe khen rất vui không dằn lòng được nói:
- Bẩm lão pháºt gia, nghe nói là cá»§a Phước Luân và NhÄ© Khang sắp đặt đấy ạ.
- Thế à ?
Thái háºu nói rồi liếc nhanh vá» phÃa Tịnh Nhi, tiếp:
- Cha con hỠđúng là rưá»ng cá»™t cá»§a hoà ng thượng!
Hoà ng háºu muốn lấy lòng thái háºu nói:
- Bẩm lão pháºt gia, NhÄ© Khang đứng là má»™t nhân tà i xuất chúng. Chỉ tiếc là hoà ng thượng lại chỉ hôn cho má»™t cát cát dân dã tháºt không tương xứng.
Tịnh Nhi tảng lá» nhìn lên sân khấu, như chẳng ai nghe thấy lá»i bình cá»§a hoà ng háºu. Trong khi lệnh phi lại nói:
- Thần thiếp lại không nghÄ© như váºy, Tá» Vy cát cát là má»™t cô gái hiá»n háºu, nhu mì, lại giá»i cầm kỳ thi há»a, sao lại gá»i là không xứng vá»›i NhÄ© Khang. Há» má»›i đúng là đôi trai tà i gái sắc.
Trong khi thái háºu lại nói:
- Lá»i cá»§a hoà ng háºu nói đúng đấy chứ? Bây giá» mà muốn tìm má»™t nhân tà i như NhÄ© Khang nà o dá»…? Lệnh phi, đấy là sá»± hãnh diện cá»§a dòng há» ngươi đấy chứ. Bên nhà cô quả là có rất nhiá»u ngưá»i tà i.
Hoà ng háºu sa sầm nét mặt, Không ngá» Ä‘iá»u mình muốn nói lại phản tác dụng. Lệnh phi lại được khen.
Lúc đó Tịnh Nhi chợt kéo vạt áo thái háºu nói:
- Lão pháºt gia hãy nhìn lên sân khấu xem kìa!
Má»i ngưá»i nhìn lên, chỉ thấy hai con lân Ä‘ang múa chợt nhiên dừng lại. Ngưá»i lân phá»§ phục sát đất, còn hai chiếc đầu thì ngẩng lên cao như chà o vua.
Nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở đấy. Một chiếc bóng mà u ngũ sắc to từ trên hạ dần xuống. Hai con lân lại nhảy lên già nh bóng, trống dục rôm rả, hai chú lân xoay tròn theo bóng.
Vua Cà n Long mê mẩn ngắm nhìn, không ngá»›t khen ngợi tiếng vá»— tay bên dưới à o lên như sóng vá»— dồn dáºp.
Tiếp đó má»™t con lân chợt đứng thẳng ngưá»i lên rồi từ trong miệng lân, má»™t tấm lụa nhiá»…u hồng chạy dà i xuống vá»›i dòng chữ“lão ngô lão dữ cấp nhân chi lãoâ€. Rồi con lân kia đứng lên, cÅ©ng mảnh lụa đỠvá»›i câu đối“ấn ngô ấn dữ cấp nháºn chi ấn.†vua Cà n Long còn Ä‘ang kinh ngạc thì quả bóng nổ tan để khói mà n tá»a ra. Rồi hai cô gái xuất hiện trong khói mà u cầm má»™t lá cá» dà i, trên viết mấy chữ“trạch phá»§ bầu trá»i, Æ¡n đầy thiên hạâ€. hai cô gái đó đứng bên hai chiếc đầu lân chẳng ai khác là Hà m Hương và Yến Tá».
Má»i ngưá»i ồ lên ngạc nhiên, Vua Cà n Long thì quá xúc động. Ngay lúc đó trống lại nổi lên, hai con lân lại tiếp tục tỉnh giấc vươn cao lên cho thấy ngưá»i cầm đầu lân chẳng ai khác hÆ¡n là VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang.
Vua tròn mắt.
- Thì ra là bá»n nà y!
Nhưng vua còn chưa hết ngạc nhiên thì tiếng trống ngừng, thay và o đó là tiếng đà n réo rắt. Ãám thái giám dẹp hết các vải lụa, rồi Kim Tá»a dẫn má»™t hà ng cung nữ Ä‘i ra. Tất cả Ä‘á»u mặc áo Ä‘á», lượn má»™t vòng như cÆ¡n sóng Ä‘á». Tá» Vy xuất hiện trên bục cao, tay khảy đà n. VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Hà m Hương, Tiểu Yến TỠđứng hai bên. Má»i ngưá»i dá»±a trên tiếng đà n cùng hát.
Uy nghi Trung quốc, thiên hạ vĩ công.
Thiên hạ vui mừng, ca tụng Cà n Long.
Trẻ có cơm ăn, già được chăm sóc.
Ngưá»i góa không buồn, ngưá»i ngưá»i ngợi ca.
Æ n trá»i khắp chốn, lúa không sâu rầy.
Bốn biển một tâm, hướng vỠCà n Long.
Nhân từ quảng đại, ân uy đủ cả.
Hy sinh cho Ä‘á»i, chỉ có Cà n Long.
Bà i hát vừa dứt Tá» Vy đứng dáºy nắm tay Hà m Hương và Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang thì bước ở sau. Tất cả năm ngưá»i, cÅ©ng quỳ trước vua, Tá» Vy bẩm tấu:
- Bẩm Hoà ng a ma, tất cả chúng con Ä‘á»u đội Æ¡n ngưá»i, Æ¡n kia như biển, nói không đủ, kể không hết. Chúng con chỉ biết cùng chúc ngưá»i vạn thá» vô cương
Kim Tá»a cùng đám cung nữ phá»§ phục phÃa sau, đồng loạt hô to:
- Hoà ng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Vua Cà n Long nhìn Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Yến Tá» rồi Hà m Hương ngưá»i vô cùng xúc động. Trong cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i đã được tặng biết bao lá»… váºt xem qua biết bao mà n biểu diá»…n, nghe đầy tai lá»›i chúc tụng. Nhưng chưa bao giá» ngưá»i lại được những phút giây cảm động thế nà y. Ông sung sướng đến độ chẳng biết phải phản ứng ra sao, mãi má»™t lúc sau má»›i lên tiếng.
- Trẫm tháºt không ngá» các ngươi lại bà y ra được má»™t tiết mục sống động thế nà y, khiếm trẫm vui vẻ quá. Các ngươi quả rất đáng yêu vì đã mang đến cho trẫm má»™t niá»m vui bất ngá»,
Rồi ông cưá»i lá»›n, tiếp:
- Ha ha ha! Trong Ä‘á»i trẫm, lần đầu tiên nháºn được má»™t món quà “chúc thá»â€ quý giá thế nà y. Trẫm sẽ không bao giá» quên!
Các vương tôn đại thần vỗ tay tán thưởng, đồng hô to:
- Hoà ng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Thái háºu có vẻ xúc động quá! Cảm động quá, nếu hoà ng thượng chẳng rá»™ng lượng hải hà , yêu quý há» thì há» là m sao dá»±ng được cảnh hay thế nà y để báo đáp? Cách báo hiếu như váºy quả quý lắm thay!
Hoà ng háºu thì lại thấy ganh tỵ, quay qua nhìn lệnh phi nói nữa:
- Ãừng có cảm động sá»›m như váºy. Hãy suy nghÄ© kỹ rồi hãy nói, có biết ai giáºt dây ở phÃa sau không? Chắc chắn là Hương phi đó váºy thì không thể coi là báo hiếu được.
Tịnh Nhi thì nhìn TỠVy xúc động quá:
- Không cần biết có ai giá»±t dây ở phÃa sau hay không nhưng mà n hoạt cảnh nà y rõ là rất nhiá»u công sức, khiến ngưá»i ngưá»i cảm động.
Hoà ng háºu nghe váºy nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải bá» nhiá»u công sức, có Ä‘iá»u ở đây bá» ra hÆ¡i quá đáng đấy.
Thái háºu thì ngỡ ngà ng nhìn bá»n năm đứa trên sâu khấu mà thà nh kiến dã lung lay.
o0o
Tối hôm ấy ở ngá»± hoa viên, giăng hoa kết đèn, đèn Ä‘uốc sáng choang. Vua Cà n Long cùng thái háºu và các phi tần, a ca, cát cát Ä‘á»u ra đấy xem đốt pháo bông.
Sau tiếng nổ bông pháo bay lên cao, tá»a sáng má»™t góc trá»i vá»›i muôn hình đủ dạng. Má»i ngưá»i vừa xem vừa vá»— tay tán thưởng. Lần đầu tiên, Hà m Hương má»›i được xem đốt pháo bông nên vô cùng thÃch thú.
- á»’! Những chấm sáng đó là m sao tá»a ra rồi rÆ¡i xuống váºy? Äẹp tuyệt! Äẹp tuyệt!
Tiểu Yến TỠnhìn pháo hoa, vừa chỉ trỠvừa hét:
- Xem kìa! Xem kìa! Lại thêm một cái! Một cái nữa.
- Äầy trá»i đấy, như những đóa hoa xòe ra.
Kim Tá»a nói, Tá» Vy chợt nãy má»™t ý nói vá»›i Tiểu Yến Tá»:
- Ta ra má»™t câu đối mấy ngưá»i đối thá» xem nhé!“bay lên bay lên, bay dá»c bay ngang, chá»›p chá»›p, tắt, tắt, bay xuống bay xuống. Äố là gì.â€
Tiểu Yến TỠnói ngay:
- Ta đâu có ngu quá độ đâu? Ãấy chẳng qua là pháo hoa thôi.
Tá» Vy cưá»i.
- Sai rồi, đó là đom đóm đấy.
Tiểu Yến TỠngẩn ra nhưng không phục nên nói:
- Tôi cÅ©ng có má»™t câu đó các ngưá»i lại đây.“phÃa trên ở trên, phÃa dưới ở dưới, bên phải phÃa phải, bên phải phÃa trái, ở giữa chÃnh giữa. Äố là gì.â€
Vua Cà n Long đứng cạnh đó nghe váºy cÅ©ng tham gia.
- Ãố vui ư? Trẫm cÅ©ng thÃch chÆ¡i trò nà y lắm.
Rồi há»i Tiểu Yến Tá»:
- Ãồ váºt phải không?
Tiểu Yến TỠlắc đầu.
- Không cho biết đâu, đã nói đố mà ?
Nhĩ Khang nói:
- Tiểu Yến TỠmà ra câu đố thì hẳn không có gì sâu xa lắm đâu!
Tiểu Yến TỠnói:
- Ãừng coi thưá»ng tôi nhé! Váºy thì cứ Ä‘oán Ä‘i!
Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi:
-“PhÃa trên ở trên, phÃa dưới ở dưới, bên phải phÃa phải, bên trái phÃa trái.†Cái gì kỳ cục váºy ta?
Má»i ngưá»i nghÄ© tá»›i nghÄ© lui nghÄ© mãi không ra, chỉ có Tịnh Nhi là cưá»i nói:
- Có phải là món “gãi ngứa†không?
Tiểu Yến TỠngạc nhiên.
- Tại sao chị biết váºy?
Tịnh Nhi cưá»i.
- Có gì lạ đâu, chuyện đó má»—i ngà y tôi phục vụ lão pháºt gia mà , nên đầy kinh nghiêm.
Má»i ngưá»i suy nghÄ© rồi cưá»i ồ. Thái háºu cÅ©ng cưá»i theo, nhìn Tịnh Nhi vá»›i cái nhìn trìu trìu mến.
Vua Cà n Long cũng nổi hứng, nhìn Tiểu Yến TỠnói:
- Trẫm cũng có một câu đố nà y, coi thỠai đố được nhé.“Tiểu Yến TỠlà m văn chương như đánh trống trên núi. Xa trăm dặm vẫn nghe.†đố là gì? Tượng thanh từ?
Tiểu Yến Tá» nghe vua Ä‘á»c, kêu lên:
- Hoà ng a ma Ä‘em con ra là m câu đố ư? Váºy thì con phải giải má»›i được? Cái gì? Cái gì cà ? Ta là m văn chương mà như trống đánh trên núi. Ãánh trống trên núi là gì cà ?
Tá» Vy cưá»i nói:
- Trá»i Æ¡i váºy mà không biết, thì đánh trống đấy, ngươi hãy tưởng tượng xem tiếng trống đánh trên núi nghe thế nà o?
NhÄ© Khang cÅ©ng đã Ä‘oán ra được, cưá»i nói:
- Tiếng trống mà đánh trên núi. Từ xa nghe có phải là “bất thông, bất thông†không?
Vua Cà n Long thấy đã Ä‘oán đúng, cưá»i lá»›n:
- Ãúng đấy! Äúng đấy!
Tiểu Yến TỠthì nhún vai.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi! má»i ngưá»i Ä‘em tôi ra là m trò cưá»i, dù gì tôi cÅ©ng la kho cưá»i mà .
Rồi chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, Tiểu Yến Tá» nói:
- Tôi còn có má»™t câu đố nữa nè. Các ngưá»i hãy thá» Ä‘oán xem“con gì có tám chân, hai cánh, lên trá»i thì biết bay, xuống nước biết bÆ¡i, còn trên bá» biết chạy?â€
Má»i ngưá»i nghe ngẩn ra, con gì kỳ cục quá? Ngưá»i Ä‘oán thế nà y, ngưá»i Ä‘oán thế kia. Vua Cà n Long không kiên nhẫn, nói:
- Con gì lạ váºy, ta chịu thua, ngưá»i nói ra xem nà o?
Tiểu Yến Tá» cưá»i hà hà , nói:
- Con cũng chịu thua, không biết là con gì nữa.
TỠVy đưa tay đấm Tiểu Yến TỠthùm thụp.
- Ngươi tháºt là tinh nghịch.
Má»i ngưá»i vỡ lẽ ra cùng cưá»i, thái háºu cÅ©ng cưá»i. Ãiá»u nà y là m cho hoà ng háºu, Dung ma ma tức giáºn kéo Tháºp Nhị a ca đứng qua má»™t bên giả vá» như chỉ chăm chú xem pháo.
Tháºp Nhị a ca tên là VÄ©nh cÆ¡. Năm nay má»›i tròn chÃn tuổi, trẻ con nên rất thÃch xem đốt pháo bông. Trong khi lệnh phi lại có vá»›i vua ba ngưá»i con, trong đó Lục cát cát tròn tám tuổi, Thất cát cát tròn sáu tuổi, cÅ©ng Tiểu a ca.
Vĩnh Kỳ lúc đó cũng vừa nghĩ ra một câu đố, nói:
- Tôi cÅ©ng có má»™t câu đố đấy, “Cái gì mà đầu đội trá»i, chân chạm đất, nhét cứng cà n khôn không cục cá»±a?â€
Má»i ngưá»i còn chưa Ä‘oán ra thì Tiểu Yến Tá» nói:
- Khoan đã anh hãy cố Ä‘oán câu đố tôi trước rồi tôi má»›i giải đáp câu cá»§a anh “Cái gì mà đầu hướng tây, Ä‘uôi hướng đông, nhét cứng cà n khôn không cục cá»±a?â€
- Cái gì mà lợi hại váºy?
Vĩnh Kỳ suy nghĩ rồi lắc đâu.
- Tôi chịu thua, giải thÃch Ä‘i.
Tiểu Yến Tá» cưá»i nói:
- Ha ha! Váºy mà cÅ©ng không biết, đó là cái mà anh đố đấy. Tôi để nằm xuống, đầu hướng tây, Ä‘uôi hướng đông, chẳng phải là ...
Vua Cà n Long và má»i ngưá»i nghe váºy cưá»i ồ biết là Tiểu Yến TỠđố mẹo.
Vua Cà n Long lắc đầu nói:
- Tiểu Yến Tá» há»c thì dốt, mà mẹo vặt thì nhiá»u.
o0o
Pháo hoa vẫn tá»a sáng trên cao, má»i ngưá»i ai nấy tiếp tục theo dõi, chợt nhiên NhÄ© Khang trông thấy má»™t bóng ngưá»i lúc ẩn lúc hiện sau hòn giả sÆ¡n. NhÄ© Khang cảnh giác la lá»›n:
- Ai đó?
Tất cả má»i ngưá»i nghe váºy giáºt mình. NhÄ© Khang không chần chá» phóng ngay vá» phÃa hòn giả sÆ¡n. Trong bóng tối lá» má» chà ng phát hiện má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en Ä‘ang co chân phóng chạy vá» phÃa hà nh lang cung đình. Khang hét:
- Ai đó! Ãứng lại!
Tiểu Yến TỠkhông chần chừ đuổi theo.
- Có thÃch khách! Ta không để ngươi thoát đâu.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy cÅ©ng phóng chân theo.
- Tiểu Yến Tá»! Ở yên đó! Ãể anh Ä‘uổi hắn.
Chớp mắt Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến TỠđã đuổi bén gót tên lạ mặt.
Thái háºu, vua Cà n Long và các phi tần, a ca, cát cát thẩy Ä‘á»u xanh mặt. Dung ma ma vá»™i lên tiếng:
- Ngưá»i đâu! Ngưá»i đâu! Hãy gắng bảo vệ hoà ng thượng! gắng bảo vệ lão pháºt gia, và các a ca cát cát.
Và chỉ trong tÃc tắc, các cao thá»§ trong đại ná»™i cùng thị vệ đã chạy đến che kÃn vua.
Nhĩ Khang đuổi theo gần sát tay mặc áo đen. Tiểu Yến TỠvà Vĩnh Kỳ bén gót theo sau.
- Kẻ địch thÃch khách kia, hãy đứng lại nghe! Dám và o táºn cung phá rối à ?
Tiểu Yến TỠnói, nhưng Vĩnh Kỳ đã khoát tay.
- Tiểu Yến TỠhãy vỠđi, chuyện nà y để anh và Nhĩ Khang cùng đám thị vệ, em ở đây là m vướng tay vướng chân thôi.
Nhưng Tiểu Yến TỠkhông dừng chân.
- Ai nói anh? Tôi phải bắt cho được tay thÃch khách nà y không để hắn thoát được!
Vĩnh Kỳ đà nh để Tiểu Yến TỠđuổi theo.
Ãám thị vệ cÅ©ng đã đến. Tay thÃch khách chạy quanh co cuối cùng chạy đến Thấu Phương Trai.
Lúc đó cá»a Thấu Phương Trai mở lá»›n. Trong khi Tiểu Äặng, Tiểu Trác mãi lo xem pháo bông mà quên cả khép cá»a lại. Thế là tên thÃch khách xông đến, chỉ má»™t chưởng đã hạ cả hai, rồi xông và o nhà .
NhÄ© Khang Ä‘uổi theo. Cao Äạt, và Cao Viá»…n cÅ©ng từ trong nhà chạy ra. NhÄ© Khang ra lệnh.
- Cao Ãạt! Cao Viá»…n! Hãy mau Ä‘i bắt thÃch khách!
- Vâng!
Cao Ãạt, và Cao Viá»…n vá»™i dẫn đám thị vệ xông và o nhà Tiểu Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ cÅ©ng vừa đến. Tiểu Yến Tá» nói:
- Dám chạy và o Thấu Phương Trai thì quả là to gan tháºt, phải bắt cho được tên nà y.
Tiểu Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ xông và o, NhÄ© Khang cÅ©ng xem xét từng căn phòng má»™t vẫn không trông thấy bóng tên thÃch khách đâu. Äiá»u đó là m NhÄ© Khang lạ lùng vì vá»›i chà ng Thấu Phương Trai là nÆ¡i khá quen thuá»™c. Chà ng biết rõ từng ngõ ngách váºy mà tên thÃch khách đã chạy đâu?
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ Tiểu Yến Tá», Trại Hoa, Trại Quảng, Cao Äạt, Cao Viá»…n cùng chia nhau lục soát vẫn không có kết quả.
Cao Äạt nói:
- Lạ tháºt! Thấy hắn chạy và o rõ rà ng mà , sao lại mất tiêu?
Nhĩ Khang nói:
- Chúng ta đông ngưá»i thế nà y mà chỉ má»™t tay thÃch khách lại bắt không được, tháºt đáng xấu hổ.
Tiểu Yến TỠnói:
- Tay thÃch khách nà y thân pháp cá»±c kỳ nhanh nhẹn chắc hẳn phải thuá»™c hà ng cao thá»§.
Vĩnh Kỳ thắc mắc:
- Lạ tháºt, Thấu Phương Trai nà y lại không có cá»a háºu, chẳng lẽ tay thÃch khách đã tà ng hình? Hay là thừa lúc bá»n ta xông và o cá»a chẳng để ý đã lẻn được ra ngoà i?
Nhĩ Khang nói:
- Không thể được! Tôi đã xem xét rất kỹ, hắn mà thoát được chỉ có nước là tà ng hình thôi.
VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang nhìn nhau lo lắng. Hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a vua, kẻ nà o lại to gan váºy định thÃch khách hoà ng thượng ư? Mà tay nà y là ai váºy? Sao lại có võ công cao cưá»ng thế?
Bấy giá» vua Cà n Long, thái háºu, lệnh phi, Hà m Hương, Tịnh Nhi, Tá» Vy, Kim Tá»a và các cung nữ khác đã chạy đến.
Vua Cà n Long há»i:
- Sao? Äã bắt được tên thÃch khách kia chưa?
Nhĩ Khang bối rối nói:
- Khải bẩm hoà ng thượng, thần Ä‘uổi hắn đến Thấu Phương Trai, thấy rõ là tên thÃch khách chui và o đây mà không hiểu sao lại biến mất váºy.
Thái háºu nhìn NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ.
- Các ngươi bảo hắn là thÃch khách, thế là m sao các ngươi biết hắn là thÃch khách? Hắn đã là m gì chưa chứ?
NhÄ© Khang nghe há»i giáºt mình, phân vân.
- Vâng, sá»± việc lạ quá. Chỉ có má»™t ngưá»i, mà võ nghệ hắn không phải dở. Hắn đơn thân độc mã và o táºn cung đình. Váºy có phải là quá táo bạo không? Nhưng mà ... tại sao hắn lại chỉ đánh ngã Tiểu Ãặng, Tiểu Trác? Lại đánh rất nhẹ? Cái tay nà y hình như chỉ và o cung để dò la. Không may bị phát hiện, nên không chống trả mà chỉ bá» chạy. Tháºt là ...
NhÄ© Khang vừa nghÄ© đến đó, chợt nghÄ© ngay đến má»™t ngưá»i. Mông Äan! Hay là Mông Äan?
Vì nghÄ© thế nên Khang quay qua nhìn VÄ©nh Kỳ, VÄ©nh Kỳ vừa thấy cái nhìn cá»§a NhÄ© Khang, chợt hiểu ra. Mông Äan! Và không hẹn NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ quay qua nhìn Hà m Hương. Cái nhìn là m Hà m Hương tái mặt, Hà m Hương lại nắm lấy tay Tá» Vy. Như váºy má»i ngưá»i Ä‘á»u cả quyết, đấy là Mông Äan.
Khang nghÄ©, có lẽ vì Mông Äan không dằn được, nên đã trà trá»™n và o cung xem thá»±c hư. Chẳng ngá» bị bại lá»™ tông tÃch nên đã chạy đến Thấu Phương Trai. Nhưng mà tại sao anh ta lại biết đây là Thấu Phương Trai chứ? Có lẽ trong lúc tán gẫu, má»i ngưá»i vui miệng đã nói Ä‘iá»u đó ra.
Ãám NhÄ© Khang Ä‘á»u căng thẳng, chỉ có Yến Tá» là không biết gì nên hét lá»›n:
- Thế nà y thì hắn quả là xem thưá»ng bá»n ta rồi? Coi hoà ng cung nà y như chốn không ngưá»i ư? Muốn đến thì đến muốn Ä‘i thì Ä‘i à ?
Tá» Vy kéo tay Hà m Hương Ä‘i đến gần Yến Tá» lay nhẹ Yến Tá» má»™t cái. Yến Tá» quay qua nhìn VÄ©nh Kỳ, chợt bắt gặp ánh mắt cá»§a NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ giáºt mình, chẳng lẽ đấy là sư phụ Mông Äan ư?
Nhĩ Khang quay qua vua.
- Bẩm hoà ng thượng, gã thÃch khách nà y chỉ có má»™t ngưá»i. Hắn chẳng là m gì được đâu, thần sẽ cho ngưá»i Ä‘i thẩm xét tất cả hoà ng cung, để mang lại sá»± an toà n cho má»i ngưá»i. GiỠđây đêm đã khuya, xin má»i hoà ng thượng và lão pháºt gia hãy vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i ạ.
VÄ©nh Kỳ phụ há»a.
- Dạ, đúng đấy. Hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a Hoà ng a ma đừng để kẻ trá»™m vặt phá rối mất vui. Chuyện an ninh trong ná»™i cung, Hoà ng a ma hãy để con và NhÄ© Khang lo cho.
Hoà ng háºu quay qua thái háºu nói:
- Thần thiếp cảm thấy có cái gì không ổn, tại sao ở Thấu Phương Trai nà y, chỉ có đưá»ng và o không có được ra, mà má»™t tay thÃch khách và o lại biến mất. Không lẽ há» chạy và o chá»— Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» ngá»§. Nếu tay đó mà chui và o đó thì sao? rất nguy hiểm cho cát cát, tốt nhát là nên xem xét cẩn tháºn. Coi chừng dưới gầm giưá»ng, trong tá»§ đứng, trần nhà ... chá»— nà o có thể núp được là phải soát cả.
Thái háºu gáºt đầu.
- Hoà ng háºu nói phải đấy!
Vua Cà n Long bèn ra lệnh.
- Trại Hoa, Trại Quảng, mau mau lục soát, không được bỠqua một góc nà o cả.
- Vâng!
Trại Hoa, Trại Quảng vá»™i vã xông và o. NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tiểu Yến Tá», Hà m Hương, Tá» Vy cÅ©ng Ä‘i theo.
Tiếp đó là má»™t mà n căng thẳng. Các quân sÄ© dùng kiếm đâm thẳng và o từng ngóc ngách trong nhà , vẫn không thấy. Bây giá» chỉ còn phòng riêng cá»§a Tá» Vy, bá»n thị vệ Ä‘i và o cÅ©ng dùng kiếm đâm đủ chá»—. Má»—i lần há» lia kiếm và o các góc kẹt là Tá» Vy, Tiểu Yến Tá» và Hà m Hương Ä‘á»u muốn thót tim.
Vua Cà n Long cũng có vẻ rất quan tâm đến sự an nguy của hai cô cát cát.
Yến TỠđợi một lúc có vẻ không còn nhẫn nại nói:
- Thôi váºy là được rồi, phòng sạch sẽ chẳng có dấu vết gì là tên tá»™i phạm trốn trong đó.
Nhưng bất chợt Cao Viễn nói:
- Mấy phòng kia đã khám rất kỹ, phòng nà y không thể khám sơ sà i được, phải tìm lại một lần nữa xem.
Hoà ng háºu, lệnh phi, vua Cà n Long, thái háºu cùng đứng yên quan sát. Tá» Vy nghe nói phòng mình là phòng cuối cùng, nên e là Mông Äan trốn trong đấy, nên đưa tay ngăn cản:
- Phòng nà y bà i trà đơn giản, chỉ nhìn sÆ¡ là thấy ngay không có gì, là m sao có ai trốn được. Các ngưá»i đừng là m quá mà đổ bể đồ đạc cá»§a ta.
Tiểu Yến TỠcũng nói:
- Ãúng đấy! Ãúng dấy! Ta có nuôi má»™t con mèo, coi chừng các ngưá»i đâm phải nó bây giá».
Vua Cà n Long cảm thấy thái độ của Yến TỠvà TỠVy có cái gì đó khác lạ, nên hạ lệnh:
- Các ngươi phải tìm cho tháºt kỹ. Sá»± an nguy cá»§a hai cát cát là trên hết đấy nhé.
Cao Viễn lục lạo khắp nơi lắc đầu.
- Khải bẩm hoà ng thượng, chẳng có gì cả ạ.
Cao Viá»…n nói đến đó chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, bước tá»›i bên giưá»ng, giở tháºt nhanh tấm chăn lên, má»™t cái gì đó rÆ¡i ra. Ãám Yến Tá» thẩy Ä‘á»u giáºt mình, váºt rÆ¡i ra lại chăng phải là ngưá»i mà là má»™t con búp bê dà i khoảng ba tất. Tá» Vy, Yến Tá» thấy không phải là Mông Äan thở phà o nhẹ nhõm.
Nhưng thái háºu lại nghi ngá» bảo:
- Cái đó là cái gì váºy? Dung ma ma, hãy mang đến cho ta xem nà o?
Dung ma ma bước tới cầm con búp bê lên nói:
- Bẩm lão pháºt gia, má»™t con búp bê ạ. Không ngá» hai cô cát cát lá»›n thế kia mà lại còn mê chÆ¡i búp bê.
Tá» Vy ngạc nhiên nhìn Yến Tá» há»i:
- Con búp bê bằng vải ư? Có phải của ngươi không?
Yến TỠnhún vai.
- Giỡn chÆ¡i hoà i. Tôi mà lại chÆ¡i búp bê à ? Chắc cá»§a Kim Tá»a phải không?
Kim Tá»a lắc đầu.
- Ãẩu phải cá»§a nô tà i!
Thái háºu nghi ngá» hÆ¡n bảo:
- Nà o mang con búp bê đó đến cho ta xem.
Dung ma ma láºp tức đưa sang, nhưng chợt rút tay lại, nói:
- Ủa kỳ quá! Tại sao lại có kim nữa nè.
Vua Cà n Long, thái háºu, hoà ng háºu, lệnh phi, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ cùng xúm và o xem. Chỉ thấy búp bê là m bằng vải gấm trắng loại tốt, trên ngưá»i búp bê có viết mấy chữ “tân mão canh ngá» Ä‘inh, ká»·, bÃnh thìn.†Còn khắp ngưá»i búp bê lại găm kim đầy cả.
Thái háºu vừa cầm con búp bê lên đã tái mặt cắt không giá»t máu.
Tá» Vy thì không hiểu, há»i:
- Hoà ng a ma, có chuyện gì váºy? Con búp bê nà y từ đâu tá»›i, nó có nghÄ©a gì thế?
Vua Cà n Long không đáp, chỉ quay sang nhìn TỠVy và Yến TỠvới cái nhìn ngạc nhiên.
Thái háºu thì nhìn con búp bê vá»›i cái nhìn chầm chầm. Cà ng nhìn cà ng xanh mặt, như phát hiện ra Ä‘iá»u gì đó. Bà nghÄ© bà đã hiểu thì ra hai con ngưá»i gá»i là “cát cát dân dã†kia đã tìm má»i cách để trà trá»™n và o cung, chỉ vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch đó là muốn giết vua Cà n Long!
Bà đưa mắt giáºn dữ nhìn Yến Tá» rồi Tá» Vy xong ra lệnh:
- Trại Hoa, Trại Quảng, Cao Viá»…n, Cao Äạt đâu. Các ngươi láºp tức Ä‘em tất cả những con ngưá»i trong nhà nà y bất luáºn là chá»§ hay tá»›, Ä‘á»u nhốt lại cho ta!
- Vâng!
Trại Hoa ứng lệnh ngay. Thế là bá»n thị vệ xông tá»›i, Ä‘em hết Tá» Vy, Yến Tá», Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà , Tiểu Ãặng, Tiểu Trác Ä‘á»u đưa Ä‘i.
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ hoảng hốt, vội vã quỳ xuống, trước mặt vua.
- Bẩm Hoà ng a ma. Sá»± việc nà y có nhiá»u Ä‘iá»u mỠám, xin Hoà ng a ma minh xét.
Nhĩ Khang cũng nói:
- Bẩm hoà ng thượng, Tá» Vy và Yến Tá» không thể là m sá»± việc nà y. Rõ rà ng là há» không biết gì cả. Xin ngưá»i cẩn tháºn coi chừng trúng kế. Chuyện xảy ra tối nay, rõ là có nhiá»u Ä‘iá»u kỳ lạ. Lão pháºt gia và hoà ng thượng cần phải xem rõ để không oan ngưá»i.
Yến Tá» bị Trại Hoa giữ chặt, giáºn quá hét:
- Hoà ng a ma! Tại sao lại có chuyện thế nà y xảy ra váºy. Khi không rồi bắt giữ bá»n con? Chúng con có là m Ä‘iá»u gì sái quấy đâu?
Vua Cà n Long thì quá bất ngá» Ä‘ang bà ng hoà ng. Ông không ngá» là hai đứa con gái mà ông tin yêu nhất lại có ý muốn hại ông. Có thể như váºy được sao? Ban nãy chẳng phải là chúng đã lên sân khấu hát lá»i chúc thá» mình? Những lá»i chúc thá» vô cùng cảm động, váºy sao bây giá» lại xuất hiện váºt gá»›m ghiếc kia? Thế nà y là thế nà o? Ông cảm thấy vô cùng rối rắm, nên yên lặng.
Hoà ng háºu thì ngẩng cao đầu, nói:
- Tôi đã biết sá»›m là sẽ có chuyện nà y mà , chúng nó hai đứa Ä‘á»u lý lịch bất minh, là m sao biết được tâm địa ra sao? Dám mang trò tà ma yêu thuáºt và o cả cung đình.
Rồi bà ta nhìn thẳng Tá» Vy và Yến Tá».
- Hoà ng thượng đã yêu quý hai ngưá»i như váºy, lúc nà o cÅ©ng che chở cho các ngươi, dà nh cho các ngươi nhiá»u đặc ân. Váºy mà ngươi lại không biết cảm Æ¡n, còn định mưu hại hoà ng thượng. Rõ là không có lương tâm tháºt đáng chê trách.
Thái háºu cà ng nghe cà ng giáºn, lá»›n tiếng:
- Tất cả hãy cho và o ngục. Trại Hoa nà y, nam nhốt theo nam, nữ nhốt theo nữ. Tạm thá»i và o đại lao để đợi hoà ng thượng minh xét.
- Vâng! Tuân mệnh!
Thế là đám cao thá»§ giải Tá» Vy, Yến Tá»... Ä‘i ra ngoà i. Yến Tá» tức quá vùng vẫy, hét:
- Hoà ng a ma! Sao ngưá»i chẳng nói năng gì cả. Chẳng lẽ ngưá»i cÅ©ng tin là chúng con định mưu hại ngưá»i tháºt ư? Ngưá»i đừng có nghÄ© váºy, đừng... con không muốn và o tù đâu... Con không muốn...
TỠVy hoà n toà n kinh ngạc, không phản ứng được gì cả, mặc ai muốn kéo đi đâu thì kéo.
Kim Tá»a khóc lóc:
- Tiểu thÆ¡ Æ¡i tiểu thÆ¡, thế nà y là thế nà o đây? Tại sao chúng ta lại phải ngồi tù. Buổi sáng không phải chúng ta má»›i chúc thá»c ngưá»i sao? Bây giá» lại bị nhốt? Vô lý váºy?
Vĩnh Kỳ thì quỳ xuống trước mặt vua.
- Bẩm Hoà ng a ma!
Hà m Hương cũng quỳ xuống.
- Bẩm hoà ng thượng! Ngưá»i không thấy sáng nay hai cô cát cát đã bà y tá» lòng thà nh vá»›i ngưá»i thế nà o ư? Sao bây giá» lại cho nhốt và o ngục thế.
Lệnh phi cũng quỳ xuống.
- Bẩm hoà ng thượng! xin hãy minh xét rõ rà ng rồi nhốt và o ngục cũng không muộn ạ.
Nhĩ Khang quỳ xuống.
- Bẩm hoà ng thượng, đừng nên để bi kịch tái diá»…n, hãy ngăn bá»n há» lại.
Nhưng thái háºu đã lên tiếng.
- Hoà ng đế nà y, đừng để bá»n chúng nói lá»i mê hoặc, bằng chứng đã rà nh rà nh váºy còn chối cãi gì?
Vua Cà n Long lắc đầu, khoác tay.
- Thôi thì cứ nhốt chúng nó lại Ä‘i rồi tÃnh sau.
Thế là Tá» Vy, Yến Tá», Kim Tá»a... bị lôi Ä‘i. Tiểu Yến Tá» phẫn uất nói:
- Hoà ng a ma Æ¡i... Con không muốn và o tù đâu con không thÃch. Tại sao Hoà ng a ma lại nhẫn tâm như váºy? Äã nhốt bá»n con má»™t lần trong Tông Nhân phá»§ rồi còn chưa đủ sao.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ chỉ biết đưa mắt nhìn theo. Bởi vì há» biết sá»± việc con búp bê kia có tÃnh chất vô cùng nghiêm trá»ng chứ không phải tầm thưá»ng.
o0o
Tá» Vy, Yếu Tá», Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà đá»u bị nhốt chung trong nhà lao đại ná»™i. Gá»i là nhà lao, chứ tháºt ra nó chẳng kiên cố đáng sợ gì cho lắm. Nó chỉ là nÆ¡i dùng để nhốt bá»n nô tà i khi phạm tá»™i.
Bá»n thị vệ đẩy cả năm và o phòng giam, không má»™t chút nhân nhượng, khiến cả năm té nhà o lên ổ rÆ¡m, rồi khóa cá»a lại bá» Ä‘i, Yến Tá» vừa khóc vừa nói:
- Chúng ta có là m gì sai đâu nà o? Con búp bê bằng vải kia là cái gì trò gì chứ? Mà tại sao há» lại tìm thấy nó trong phòng bá»n ta? rồi tất cả chúng ta phải bị nhốt trong tù thế nà y?
Kim Tá»a cÅ©ng vừa khóc vừa nói:
- Hoà ng thượng chẳng phải là đã nhìn tiểu thÆ¡ là con rồi ư? Tại sao giáºn má»™t tà là nhốt và o đỠlao thế nà y? Tiểu thÆ¡, hãy nói Ä‘i! Tôi thì tôi thấy sợ quá. Biết rồi có thêm má»™t tên Lương đại nhân nà o nữa không? Hắn đánh dữ ta sẽ chết mất.
Minh Nguyệt, Thể Hà mãi lúc đó vẫn còn sợ, ôm nhau mà khóc, Thể Hà nói:
- Liệu há» có chém đầu bá»n mình không? Nhà tôi còn có cha già , không biết trước khi chết có còn được trông thấy mặt ngưá»i không?
Minh Nguyệt nghe sợ quá.
- Há» sẽ chém đầu ta ư? Là m gì có chuyện đó? Äừng có dá»a em.
Tá» Vy lúc đó đã bình tâm lại. Nhìn bốn phÃa chỉ thấy vách tưá»ng cao, không gian u ám vá»›i mùi ẩm mốc. PhÃa trước là song sắt, bên ngoà i là hà nh lang dà i vá»›i mấy ngá»n Ä‘uốc láºp lòe trước gió. Những chiết bóng đầy Ä‘e dá»a, khiến Tá» Vy liên tưởng ngay đến những vong hồn bị bức tá» oan. Tá» Vy nghÄ© ngợi má»™t chút nói:
- Rõ là chúng ta bị há» bà y kế hãm hại rồi. Hãy nghÄ© xem, chuyện thÃch khách và con búp bê vải kia, hỠđã chuẩn bị sẵn. Ãây là má»™t mà n kịch, thÃch khách thì tìm cách dẫn dụ hoà ng thượng đến Thấu Phương Trai rồi sẵn dịp đó há» mang con búp bê vải kia ra, nhân chứng váºt chứng đủ cả.
Kim Tá»a thắc mắc:
- Nhưng mà má»™t con búp bê vải như váºy có nghÄ©a lý gì, mà khiến lão pháºt gia và hoà ng thượng phải biến sắc như váºy?
TỠVy buồn bã nói:
- Tại em không biết, chứ ngay từ thá»i Hán, ngưá»i ta đã truyá»n tụng chuyện “ma thuáºt†có thể dùng hình ná»™m để hãm hại ngưá»i. Ngưá»i Trung quốc ta lại tin dị Ä‘oan nên vấn đỠmá»›i nghiêm trá»ng như váºy.
Yến Tá» nghe không hiểu, vừa khóc vừa há»i:
- Tà thuáºt gây há»a thế nà o? Có phải bá»n mình lại gặp xui xẻo nữa không? Chắc bà hoà ng háºu lại bà y trò quá»· nữa chứ gì? Bà ta định giết bá»n mình. Äúng không?
Tá» Vy ôm lấy Yến Tá» vá»— vá»:
- Ãừng khóc, Yến Tá»! Bá»n mình đã từng gặp bao nhiêu sóng to gió lá»›n, nhưng vẫn vượt qua được mà ? Biết đâu lần nà y cÅ©ng thế? NgÅ© a ca và NhÄ© Khang sẽ tìm cách cứu bá»n mình ra khá»i đây thôi. Còn Hoà ng a ma là ngưá»i thông minh như váºy, bình tÄ©nh mà phân tÃch, hẳn cÅ©ng thấy ra đây là quá»· kế định diệt chúng mình thôi.
Kim Tá»a nghi ngá».
- Liệu có được váºy không? Em thấy ông ấy giáºn xanh cả mặt trừng mắt nhìn Yến Tá» mà phát sợ.
Yến Tá» dụi mắt, rồi nhìn quanh, bá»±c dá»c nói:
- Tôi sá»›m biết là không nên là m bà i thÆ¡ “bước và o má»™t căn phòng, bốn bên Ä‘á»u là vách†rồi mà . Ngưá»i ta nói là m thÆ¡ linh ứng lắm. Trách gì tôi cứ bị nhốt hết ngục nà y đến ngục khác. Nếu sá»›m biết váºy, tôi đã là m bà i thÆ¡ là “bước và o má»™t căn phòng, bốn bên Ä‘á»u là cá»a†rồi. Nhảy cá»a sổ dù gì cÅ©ng dá»… hÆ¡n là đà o tưá»ng. Bây giá» không có má»™t cái cá»a nà o cả, là m sao đây?
Thể Hà mệt quá nói:
- Em thì bây giá» chỉ muốn được là “bước và o má»™t căn phòng, trong có má»™t chiếc giưá»ng†là tuyệt!
Minh Nguyệt lại nói:
- Tôi lại muốn “bước và o má»™t căn phòng, trong có bà mẹ già .â€
TỠVy nói:
- Hay quá! Váºy thì mình cứ tưởng tượng Ä‘i. Trong phòng nà y có cả cá»a sổ, cả giưá»ng nằm và cả mẹ nữa.
Yến TỠnói:
- Chỉ e là “bước và o một căn phòng, gặp một con chó sói†thì chết.
Kim Tá»a nói:
- Ồ! Ở trong phòng là m sao có chó sói được chứ?
Yến TỠvẫn nói:
- Sao lại không? Con ngưá»i số Ä‘en như tôi, dá»… dầu gì mà có được cái phòng vừa có cá»a sổ, có giưá»ng nằm, lại có mẹ. Có chẳng chỉ toà n là gặp sói dữ.
Tá» Vy nghe Yến Tá» nói, mà không nhịn được cưá»i. Thấy Vy cưá»i, má»i ngưá»i cưá»i theo, tạm quên Ä‘i ná»—i sợ hãi.
Và tối hôm ấy, năm chị em đã ôm nhau ngủ. Tuy là lại gặp nạn, nhưng có bạn đồng hà nh cũng đỡ cô đơn.
Tá» Vy nghÄ© đúng, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang chắc chắn phải tìm má»i cách để cứu hai ngưá»i. Vì váºy khi cả bá»n Yến Tá», Tá» Vy nằm khóc trong đỠlao thì NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ cùng đến Từ Ninh cung trần tình vá»›i thái háºu và vua. NhÄ© Khang nói:
- Bẩm lão pháºt gia, bẩm hoà ng thượng. Chuyện tối nay, má»i thứ hết sức rõ rà ng. Ãó là có ngưá»i muốn ám hại Yến Tá» và Tá» Vy, con búp bê đó không phải là cá»§a Tá» Vy. Quý vị suy nghÄ© thá» xem, tại sao thÃch khách lại cố tình xuất hiện trước mặt hoà ng thượng mà không hà nh động rồi khi phát hiện bá» chạy ngay. Hắn cố tình dẫn dụ má»i ngưá»i đến Thấu Phương Trai. Khi đến Thấu Phương Trai rồi chuyện lục soát chỉ là động tác giả, còn chuyện lấy con búp bê kia ra má»›i là chÃnh. Hoà ng thượng! xin ngưá»i hãy minh xét, đừng để oan các cô cát cát.
Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Cái chuyện ma thuáºt kia con nghÄ© vá»›i má»™t ngưá»i ngây thÆ¡ chÆ¡n chất như Yến Tá» không thể nà o là m được đâu. Ãó chưa nói tấm lòng cá»§a hỠđối vá»›i hoà ng thượng đã quá rõ rà ng. Ngay cái mà n trình diá»…n ban sáng, Hoà ng a ma có biết ai là ngưá»i đã nghÄ© ra không? Yến TỠđấy. Còn bà i hát là cá»§a Tá» Vy. Há» thương yêu hoà ng thượng như váºy chẳng lẽ lại muốn mưu hại ngưá»i?
Vua Cà n Long thắc mắc:
- Nhưng mà lúc tối, khi má»i ngưá»i lục soát Thấu Phương Trai thì thái độ cá»§a Tá» Vy và Yến Tá» sao lại kỳ cục váºy? Những cá» chỉ ngăn cản đó chÃnh ta cÅ©ng trông thấy mà ?
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ giáºt mình, NhÄ© Khang nói
- HỠnà o có sự cản trở nà o. Chẳng qua hỠlà m một cách vô tâm, còn hoà ng thượng vì nghi hoặc nên mới ngỠvực.
Thái háºu lắc đầu nói:
- Các ngưá»i chẳng cần nói gì cả, chuyện nà y đương nhiên là phải tra xét rõ rà ng. Nếu tháºt sá»± Tá» Vy và Yến Tá» mà bị oan thì cÅ©ng tìm được ra ngay. Các ngưá»i từ sá»›m đến tối bên cạnh há» mà chẳng có má»™t chút tin tình báo nà o cả, hay là các ngươi có ý bao che? Hoặc đồng mưu? Chuyện đó ta phải Ä‘iá»u tra kỹ, vì váºy tốt nhất là các ngươi hãy yên lặng, vá» Ä‘i ngà y mai tÃnh sau nhất là các ngưá»i hãy yên lặng vá» Ä‘i ngà y mai tÃnh sau.
NhÄ© Khang nghe thái háºu kết tá»™i bá»±c tức.
- Bẩm lão pháºt gia, là m gì có chuyện bao che hay đồng đảng ở đây? Cái mà đáng lên án nhất là ác ý chụp mÅ© má»™t tấm lòng trung thá»±c, sá»± việc đó lịch sỠđã từng diá»…n ra. Bao nhiêu trung thần đã vì nó mà phải bá» mạng oan ức.
Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, coi như tất cả những Ä‘iá»u trước đây ngưá»i đã quên cả. Thì chuyện xảy ra ngà y hôm nay, ngưá»i cÅ©ng phải bình tÄ©nh mà phân tÃch má»™t chút. Xem thá» xem chân giả thế nà o chứ?
Vua Cà n Long lòng đầy rối rắm, ông lắc đầu:
- Bất luáºn con búp bê kia là cá»§a ai là m, cá»§a ai mang bá» và o phòng Tá» Vy. Nhưng chuyện có ngưá»i định ám hại trẫm thì rõ là có tháºt. Trẫm chỉ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó thôi là đã thấy lòng nặng trÄ©u. Chuyện nà y quả là má»™t đòn mạnh đánh và o trẫm. Hãy để trẫm nghÄ© ngợi má»™t chút đã.
NhÄ© Khang lòng như lá»a đốt, nói vá»›i vua:
- Hoà ng thượng, có thể cái hình ná»™m kia ý không phải là nhắm và o hoà ng thượng mà và o Yến Tá» hay Tá» Vy thì sao? Hiện có rất nhiá»u ngưá»i muốn há» chết. Bệ hạ không nhá»› đến chuyện trước kia Tá» Vy đã từng bị kim đâm khắp ngưá»i, bị lương đại nhân dùng nhục hình ư?
Thái háºu trừng mắt nhìn NhÄ© Khang:
- NhÄ© Khang, đừng chỉ nghÄ© đến chuyện bảo vệ cho Tá» Vy mà chÄ©a mÅ©i dùi vá» ngưá»i khác đánh lạc hướng. Tà thuáºt là má»™t thứ ghê gá»›m vô cùng, hai cô cát cát kia suốt ngà y cứ ra ngoà i, hà nh động úp úp mở mở tháºt kỳ quặc, đáng nghi cả hoà ng cung nà y. Chỉ có há» má»›i có thể là m cái chuyện đó, nếu không phải là bá»n há» thì là bá»n cung nữ thái giám ở Thấu Phương Trai là thá»§ phạm cÅ©ng có thể là chá»§ mưu cá»§a cả táºp thể đó.
VÄ©nh Kỳ nghe là biết ngay thái háºu cả quyết chuyện đó là Yến Tá» là m nên vá»™i nói:
- Hoà ng a ma! Nếu lão pháºt gia ngá»™ nháºn Yến Tá» thì còn có thể chấp nháºn được vì ngưá»i nà o đã chứng kiến được những chuyện sóng gió trước đây. Còn Hoà ng a ma chẳng lẽ ngưá»i cÅ©ng để cho sá»± việc ngô nháºn váºy ư?
Nhĩ Khang cũng chen và o:
- Bẩm hoà ng thượng, những chuyện trước đây hẳn hoà ng thượng chưa quên. Tá» Vy đã vì hoà ng thượng mà bị trúng Ä‘ao, nếu các cô ấy chá»§ tâm muốn hại hoà ng thượng thì cô ta là m váºy là m gì?
Vua Cà n Long nhìn NhÄ© Khang rồi nhìn VÄ©nh Kỳ. Tháºt ra thì những Ä‘iá»u há» nói vua Ä‘á»u thấy là hữu lý nhưng bấy giá» tâm trạng cá»§a vua rối mò, không thể quyết định gì cả, nên khoát tay:
- Chuyện hai con a đầu kia, có thế nà o thì vẫn là nghi phạm. Các ngươi cứ vá» Ä‘i, đừng nói gì cả, trẫm sẽ cứu xét việc nà y, Ä‘Ãch thân cứu xét!
NhÄ© Khang, và VÄ©nh Kỳ chẳng còn cách nà o khác đà nh rút lui. Trước kia Ä‘i Khang nhìn Tịnh Nhi, Tịnh Nhi cÅ©ng có vẻ phân vân cùng cá»±c nên lắc đầu ý nói là chẳng giúp Ãch được gì.
Vua Cà n Long nói thêm:
- Các ngươi cẩn tháºn đấy. Ở ngục đại ná»™i trẫm đã cho quan binh canh phòng nghiêm ngặt. Ãừng có giở trò phá ngục mà háºu quả khó lưởng, đừng để trẫm thất vá»ng vì các ngưá»i.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ giáºt mình, biết là má»i thứ đã bố phòng nghiêm ngặt, không thể hà nh động tùy tiện như trước.
o0o
Tối hôm đó ở Há»c SÄ© phá»§, sá»± việc cÅ©ng rối không kém ông Phước Luân và bà phước tấn quýnh quáng cả lên. Hai ngưá»i nghÄ© là chuyện NhÄ© Khang, Tá» Vy coi như đã an định, chuyện Ä‘au và o đó, NhÄ© Khang sẽ là Phò mã vua nay mai, chẳng ngá» sá»± việc lại xảy ra ngoà i tưởng tượng, há»a gần như trên trá»i rÆ¡i xuống. Ông Phước Luân nhìn NhÄ© Khang á»§ rÅ© quay vá» nói:
- NhÄ© Khang, sá»± việc lần nà y vô cùng nghiêm trá»ng, vì nó liên hệ đến hoà ng thượng nên là má»™t vấn đỠhết sức mẫn cảm. Cách xá» lý cá»§a vua lúc nà o cÅ©ng váºy thà giết oan trăm ngưá»i hÆ¡n là thả lầm má»™t ngưá»i.
Nhĩ Khang buồn bã nhìn cha và mẹ.
- Chuyện nà y... Con phải cầu xin mẹ cha, hãy liệu mà giúp con giải cứu cho há», sá»± việc lần nà y rất là nghiêm trá»ng. Nhưng rõ rà ng là đám Yến Tá», Tá» Vy bị oan. Nhìn qua đã biết là há» bị hoà ng háºu hãm hại nữa. Có Ä‘iá»u lão pháºt gia lại nghe theo hoà ng háºu má»›i khổ, mà trong chuyện nà y, chẳng hiểu sao hoà ng thượng lại chẳng chịu nghe bá»n con. Nếu để sá»± việc mà kéo dà i thế nà y, e là nguy hiểu đến tÃnh mệnh cá»§a Tá» Vy và Yến Tá».
Bà phước tấn đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ.
- TỠVy số sao khổ thế nà y? Muốn là m cát cát cũng phải trải qua bao nhiêu gian nan, bây giỠlại gặp chuyện thế nà y nữa.
Bà quay sang nhìn chồng há»i:
- Chúng ta còn cách nà o không? Liệu lệnh phi nói và o có tác dụng không?
- Tháºt khó lắm, bà nghÄ© thá» xem. Lão pháºt gia là mẹ ruá»™t cá»§a hoà ng đế, mà ngưá»i mẹ nà o lại không yêu con? Nhìn thấy cái hình ná»™m kia là bà đã hồn phi phách tán. Bà ấy đã có thà nh kiến rồi nói và o đâu để lá»t. Dù có biết là bị oan, nhưng thà là xá» oan hÆ¡n là dung túng mối Ä‘e dá»a trong cung. Từ nà o đến giá» lão pháºt gia cÅ©ng nà o có yêu quý Tá» Vy vá»›i Yến Tá» bao giá»?
Nhĩ Khang xót ruột.
- Cha phân tÃch như váºy có nghÄ©a là Tá» Vy và Yến Tá» coi như hết hy vá»ng rồi ư? Nhưng cái con búp bê kia chỉ là má»™t thứ hình ná»™m không hÆ¡n không kém, có là m gì ai được chứ? Con cÅ©ng có thể là m hà ng trăm con như váºy, tất cả viết lên đó ngà y sinh tháng đẻ cá»§a con, để lão pháºt gia xem thá» con chết được không cho biết.
Bà phước tấn nghe váºy giáºt mình:
- Con đừng có hà nh động rồ dại như váºy.
- Chẳng lẽ cả cha mẹ cũng tin được chuyện nhảm nhà thế ư?
NhÄ© Khang há»i, bà phước tấn nói:
- NhÄ© Khang, chuyện quá»· thần không thể đùa bỡn được, con cần phải nhá»› là con còn cha mẹ già . Cha mẹ sẽ không chịu nổi những cú sốc quá mạnh đâu. Con cÅ©ng cần biết là từ ngà y con quen vá»›i Tá» Vy đến giá», mẹ chẳng có chút nà o yên ổn. Bây giá» lại xảy ra chuyện nà y nữa, con cần phải tháºt trá»ng đừng có là m gì mà không nghÄ© suy. Mẹ biết con yêu Tá» Vy, nhưng con phải nhá»› là mình còn có cha mẹ già .
NhÄ© Khang buồn phiá»n.
- Con biết, con đã để cha mẹ nhá»c tâm, đó là điá»u không phải. Nhưng hiện nay lòng con Ä‘ang rối lắm, chỉ nghÄ© đến chuyện Tá» Vy bị nhốt trong nhà lao tối tăm. Cuá»™c Ä‘á»i đầy bất hạnh, không biết ngà y mai sẽ ra sao nữa, là m con khổ sở vô cùng. Nhưng con lại Ä‘ang bất lá»±c, chẳng biết phải thế nà o để cứu cô ấy ra khá»i nÆ¡i khốn khổ đó.
Ông Phước Luân suy nghĩ nói:
- Con đâu thể nóng nảy như váºy? Suốt trong cái sá»± việc xảy ra đó, con ở tại hiện trưá»ng mà ? Váºy thì hãy bình tÄ©nh suy nghÄ©, phân tÃch. Chỉ có cách vạch mặt kẻ định mưu hại Tá» Vy ra thì không có cách nà o cứu được Tá» Vy cả.
- Kẻ định mưu hại Tá» Vy chÃnh là hoà ng háºu chứ còn ai? Chắc chắn là bà ấy, nhưng là m sao tìm được bằng chứng?
Bà phước tấn trợn mắt:
- Con nói nhỠtiếng một chút được không? Phải nhớ là tuy trong nhà mình, nhưng tai vách mạch rừng con ạ.
Ông Phước Luân nhìn Khang nói:
- Cha sẽ láºp tức và o cung xem có thể giúp gì con được không? Riêng phần con, con cÅ©ng cần Ä‘i Ä‘iá»u tra, cái tay thÃch khách kia là nhân váºt nà o. Nếu nó chạy và o Thấu Phương Trai là biến mất ngay thì con phải nhá»› xem lúc con đến, có tay thị vệ nà o từ trong chạy ra không. Còn nữa, ai là ngưá»i đã láºt chăn lên để phát hiện hình ná»™m? Những ngưá»i đó Ä‘á»u đáng khả nghi cả.
Nhĩ Khang nghe cha nói như choà ng tỉnh, nhảy dựng lên:
- á»’! Cha chẳng hổ danh là đại há»c sÄ©!
Nói xong Nhĩ Khang bỠchạy ra ngoà i.
o0o
Trá»i má»›i tá» má» sáng NhÄ© Khang đã tá»›i gặp VÄ©nh Kỳ, hai ngưá»i tiếp tục phân tÃch, rồi láºp tức vá»i Cao Viá»…n và Cao Ãạt và o Cảnh Dương Cung.
NhÄ© Khang nhìn Cao Viá»…n, Cao Äạt.
- Hai ngươi hãy khai tháºt vá»›i ta, các ngươi đã là m gì ta Ä‘á»u biết cả. Có phải là bá»n bây đã giả là m thÃch khách, rồi dẫn dụ má»i ngưá»i đến Thấu Phương Trai. Sau đó thay đổi áo rồi chạy ra cùng má»i ngưá»i bắt thÃch khách, rồi giả vá» dở chăn ra để nhặt con búp bê. Các ngươi quả là to gan, dám qua mặt cả lão pháºt gia, hoà ng thượng, NgÅ© a ca, và cả ta nữa. Gan tháºt!
Cao Viá»…n, Cao Äạt quỳ xuống nhìn nhau. Cao Viá»…n dáºp đầu nói:
- Oan ức cho bá»n tôi! Phước đại gia ạ, bá»n nô tà i là kẻ thân tÃn là m sao dám là m chuyện động trá»i đó?
Cao Äạt tiếp lá»i:
- Vâng, Hoà n Châu cát cát và Tá» Vy cát cát đối vá»›i bá»n thần ân sâu tá»±a biển. Bá»n nô tà i mang Æ¡n không hết là m sao dám hại. Xin đại gia tháºn trá»ng cứu xét, đừng để các cát cát bị oan, cÅ©ng đừng vì muốn chạy tá»™i cho cát cát mà oan uổng bá»n thần.
Vĩnh Kỳ hét lớn:
- Còn dám chối tá»™i nữa ư? Ngoà i chúng bây ra chẳng có ai có thể chạy và o Thấu Phương Trai rồi lại biến mất nhanh váºy. Rõ rà ng là bá»n bây đóng kịch, váºy mà còn chưa khai tháºt ra ngưá»i chá»§ mưu chuyện nà y. Không lẽ đợi tao đưa sang Bá»™ Hình tra khảo, má»›i nói tháºt ư?
- NgÅ© a ca! Phước đại gia! Hôm nay mà các vị có mang bá»n thần đến Bá»™ Hình, thì bá»n thần cÅ©ng khai váºy thôi, chẳng có lá»i thứ hai đâu. Hai anh em bá»n thần, từ nhỠđã là m việc trong cung, không những thế ba Ä‘á»i nay Ä‘á»u phục vụ tốt không há» là m Ä‘iá»u gì thương thiên hại lý. Bá»n thần quan minh chÃnh đại không sợ tra xét đâu.
Cao Äạt cÅ©ng dáºp đầu nói:
- Vâng, nếu NgÅ© a ca, và phúc đại gia nghi ngá» bá»n thần thì cứ đưa đến Bá»™ Hình. Chúng tôi được phân công đến Thấu Phương Trai, lòng trung vẫn đó. Bây giá» các vị nghi ngá» bá»n nô tà i cÅ©ng thấy thất vá»ng. Phước đại gia, và NgÅ© a ca mà tìm được bằng chứng là bá»n nô tà i, thì sẵn lòng chịu tá»™i ngay.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ thấy hai đứa cương quyết như váºy, chỉ đưa mắt nhìn nhau, NhÄ© Khang nói:
- ÃÆ°á»£c rồi Cao Viá»…n, ngươi khăng khăng bảo là ngươi không há» là m chuyện đó. Váºy thì tại sao lúc và o ngươi lại biết mà đến mở chăn? Có phải là có ngưá»i bảo ngươi là m chuyện đó? Giưá»ng thì chăn nệm má»ng váºy. ÃÆ°Æ¡ng nhiên ngươi biết là là m gì có ngưá»i trốn váºy mà đến giở lên. Có phải là vô lý không? Nếu không dá»± phần và o việc nà y sao ngươi là m thế? Váºy thì cứ khai tháºt ra bá»n ta sẽ tha ngươi.
- Oan uổng quá! Nô tà i tháºt sá»± nghÄ© là tên thÃch khách kia chỉ có thể trốn ở nÆ¡i chiếc giưá»ng kia thôi. Tất cả sá»± việc là m đó Ä‘á»u vì sá»± an nguy cá»§a cát cát chứ nà o có ý gì? Bởi vì má»i nÆ¡i khách đã xét rất kỹ rồi, có nÆ¡i đó là chưa...
- Váºy thì khi ta Ä‘uổi tên thÃch khách chạy và o Thấu Phương Trai. Ngươi lại từ trong đó chạy ra mà sao không nhìn thấy hắn? Ãiá»u đó là không thể tin được.
- Tháºt tình nô tà i chẳng trông thấy gì cả. Nếu Phước đại gai cứ suy Ä‘oán kiểu đó thì bất cứ má»™t thị vệ nà o cÅ©ng có thể giả dạng, đâu cần phải là nô tà i? Tại sao Phước đại gia chẳng nghi ngá» má»™t ai khác mà chỉ nghi ngá» nô tà i thôi?
NhÄ© Khang bị há»i không trả lá»i được, lúc đó VÄ©nh Kỳ bước tá»›i kéo NhÄ© Khang đến bên cá»a sổ nói:
- Ãừng vì những hà nh vi trùng khá»›p đó mà nghi ngá» má»—i ngưá»i, rồi oan cho ngưá»i ta. Ta đã bá»±c chuyện oan ức cá»§a Tá» Vy và Yến Tá», thì cÅ©ng không nên nghi há» khi chưa có đủ bằng chứng.
NhÄ© Khang gáºt đầu:
- Ngũ a ca nói phải.
o0o
Lúc Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ còn chưa tìm được cách cứu TỠVy và Yến TỠthì trong ngục đã có chuyện xảy ra.
Vừa hết canh năm, cai ngục đã đến ngục, mở khóa. Năm cô gái suốt đêm bị nhốt trong ngục lạnh run, Ä‘ang co ro che cho nhau thì cá»a mở, Yến Tá» là ngưá»i đứng dáºy mau nhất.
- Có phải là Hoà ng a ma sau một đêm đã nghĩ ra sự việc?
Ngay lúc đó mấy tay cai ngục chỉ rao:
- Có lệnh gá»i Tá» Vy cát cát.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình đứng dáºy, Yến Tá» ngăn lại:
- Tại sao chỉ gá»i má»™t mình Tá» Vy cát cát? Bá»n ta năm ngưá»i, có gá»i phải gá»i cùng lúc chứ?
Nhưng mấy tên cai ngục chỉ kéo TỠVy đi.
- Lệnh chỉ gá»i má»™t Tá» Vy cát cát thôi.
TỠVy phản kháng.
- Các ngưá»i định đưa tôi Ä‘i đâu chứ? Tại sao không gá»i Ä‘i cùng.
- Chuyện đó ngươi không được há»i.
Thế là Tá» Vy bị đẩy ra, cá»a sắt khóa lại. Kim Tá»a đứng trong cá»a gá»i theo.
- Tiểu thơ! Tiểu thơ!
Yến Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà cÅ©ng gá»i, nhưng bá»n lÃnh vẫn mặc. ÃÆ°a Tá» Vy đến Từ Ninh cung.
Ãến Từ Ninh cung, Tá» Vy bị đưa thẳng và o máºt thất. Vy kinh hoà ng nhìn quanh, chỉ thấy mấy tay thái giám, bước tá»›i lôi Tá» Vy đến má»™t cái giá rồi chẳng nói chẳng rằng, cá»™t nà ng lên đó theo hình chữ “đạiâ€. Tá» Vy hoảng hốt há»i:
- Các ngươi định là m gì ta thế?
Bá»n thái giám chẳng trả lá»i, kéo thẳng bà n tay Vy ra cho và o những chiếc kẹp sắc, Vy Ä‘au quá kêu lên:
- Ui da! Äừng! Äừng là m thế!
Rồi có những bước chân dồn dáºp Ä‘i và o. Tá» Vy nhìn lên chỉ thấy thái háºu, hoà ng háºu đứng trước mặt. PhÃa sau lưng hai ngưá»i là Dung ma ma và Quế ma ma, phÃa sau lưng còn lá»§ khá»§ mấy bà ma ma khác.
Tá» Vy thấy có hoà ng háºu và đám ma ma kia là biết sá»± việc đã không hay.
Ngay lúc đó thái háºu lên tiếng há»i:
- Tá» Vy! Ngươi hãy khai thiệt chuyện cái hình ná»™m hôm qua Ä‘i. Ãể khá»i bị nhục hình. Nà o nói! Ngươi đã mang cái hình ná»™m đó và o cung từ bao giá»? Tại sao lại muốn hãm hại Hoà ng a ma, ai bảo ngươi là m. Khai ra mau!
TỠVy bị kẹp đau quá nói:
- Bẩm lão pháºt gia! Con xin thá» vá»›i trá»i đất, con từ nà o đến giá» chưa thấy qua hình ná»™m đó, chỉ má»›i thấy hôm qua. Con cÅ©ng không ngá» là nó lại nằm dưới giưá»ng con nữa.
Hoà ng háºu quay lại nói vá»›i thái háºu:
- Thần thiếp đã biết là thế nà o nó cÅ©ng chối biến cả tá»™i mà , con nhá» nà y cao tay lắm. Ngay từ đầu, nó không phải qua tuyển chá»n cá»§a Ná»™i vụ phá»§ là đã được và o là m cung nữ ngay, tiếp đó nó mê hoặc hoà ng thượng, để hoà ng thượng dẫn theo Ä‘i tuần thú, rồi là m ra mà n kịch đỡ Ä‘ao, để nhảy lên địa vị hiện nay. Lão pháºt gia hãy nghÄ© xem, má»™t đứa con gái nhá» nhắn như váºy mà phép thuáºt lại như thế thì chỉ có thể là yêu nữ thôi ạ.
Thái háºu ngẫm nghÄ© hình như cÅ©ng có cùng ý nghÄ© nên nói:
- TỠVy, nếu ngươi không khai, thì bắt buộc phải dùng hình phạt đấy. Nói đi.
TỠVy kêu lên:
- Bẩm lão pháºt gia, đối vá»›i Hoà ng a ma con xem ngưá»i như thần tượng, đó là cha con là m sao con lại dám mưu hại ngưá»i. Lão pháºt gia, con biết là ngưá»i không tin, cÅ©ng không ưu thÃch gì con, nhưng xin ngưá»i hãy hiểu sá»± chân thà nh, chứ nghi oan con thế nà y thì tháºt là tà n nhẫn.
Hoà ng háºu lá»›n tiếng:
- Ngươi đừng có ngoan cố chạy tá»™i, váºt kia rõ rà ng là nằm trong giưá»ng ngươi, má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn thấy táºn mắt, ngươi còn nói gì nữa chứ.
Tá» Vy nhìn thái háºu:
- Bẩm lão pháºt gia! Con bị oan, có ngưá»i định hãm hại con, xin lão pháºt gia minh xét cho.
Thái háºu nói:
- Thì ngươi cứ khai tháºt Ä‘i! Có phải ngươi là cá»§a Bạch Liên giáo không. Nếu không phải là ngươi thì hẳn là Yến Tá». Ai chỉ huy bá»n bây, nói ngay.
Tá» Vy giáºt mình kêu lá»›n:
- Cái gì mà Bạch Liên giáo. Trá»i Æ¡i bá»n con là m gì biết ma thuáºt? Ai lại há»c chi ba chuyện đó.
Thái háºu chụp ngay cái chữ “ma thuáºt†cá»§a Tá» Vy nói:
- Ngươi bảo rằng ngươi không biết đó là “ma thuáºt†tức là ngươi đã biết.
TỠVy hoảng hốt.
- Bẩm lão pháºt gia, con biết đó là ma thuáºt không có nghÄ©a là con đã là m được.
Dung ma ma ká» tai thái háºu nói nhá»:
- Con a đầu nà y cứng đầu lắm không tra khảo nó không chịu nháºn đâu.
Thái háºu nói:
- Có nghĩa là ngươi muốn ta sỠdụng hình phạt?
- Lão pháºt gia có giết con, thì con cÅ©ng không thế nháºn việc mà mình không há» là m.
Thái háºu bèn ra lệnh.
- Tra tấn!
Láºp tức mấy chiếc kẹp tay xiết mạnh. Tá» Vy có cảm giác như cả mưá»i đầu ngón tay mình bị bẻ gẫy cả, Ä‘au quá kêu lên:
- Ui da! Ui da! Lão pháºt gia Æ¡i! Hãy cứu mạng! Cứu tôi vá»›i.
Hoà ng háºu lạnh lùng.
- Có chịu khai hay là không?
TỠVy nói:
- Nếu bây giá» tôi vì Ä‘au quá mà nháºn lá»i, rồi Hoà ng a ma tưởng tháºt ngưá»i sẽ Ä‘au lòng biết bao. Tôi đã bảo là không có... không có mà .
Dung ma ma lại khoát tay, đôi ká»m cà ng xiết chặt hÆ¡n.
TỠVy mồ hôi vã ra như tắm, đau quá kêu lên:
- á»i! Lão pháºt gia, ngưá»i hãy nghÄ© đến Pháºt Bồ Tát mà buông tha con, cứu con... Tại sao ngưá»i lại có thể cư xá» vá»›i con như váºy? Xin hãy từ bi má»™t chút chứ?
Thái háºu giáºn dữ:
- Vá»›i má»™t kẻ muốn mưu hại hoà ng đế thì là m sao ta từ bi được, là m sao cứu ngươi đươc. Nếu ta từ bi vá»›i ngươi là chẳng biết thương hoà ng đế, nếu tháºt sá»± ngươi bị oan thì hẳn là trong phòng ngươi mấy con a đầu kia là thá»§ phạm, hiểu chưa. Ngươi không khai, thì ta sẽ cho tra khảo tất cả, thế nà o cÅ©ng có má»™t đứa khai.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình. Trá»i Æ¡i, như váºy là thái háºu rồi sẽ tra tấn tất cả, rồi bá»n chúng là m sao chịu nổi. Ãang nghÄ© đến lúc đó thì chiếc kẹp lại xiết chặt hÆ¡n. Tá» Vy Ä‘au quá kêu lên:
- Thôi được, tôi khai, tôi khai, xin đừng tra tấn nữa. Chuyện đó tôi là m đấy! Một mình tôi là m mà thôi.
Thái háºu trừng mắt nhìn Tá» Vy.
- Tháºt ngươi là m ư? Yến Tá» có giúp ngươi, còn bá»n a đầu kia có giúp ngươi không?
- Không! Không! Không! Chỉ có má»™t mình tôi thôi! Bá»n há» chẳng biết gì cả.
Thái háºu ngạc nhiên:
- Tại sao ngươi lại là m như váºy? Hoà ng thượng đã phong ngươi là m cát cát rồi, còn chỉ hôn ngươi vá»›i NhÄ© Khang, còn gì mà ngươi không hà i lòng, ngươi lại muốn mưu hại hoà ng thượng?
Tá» Vy bà ng hoà ng không biết nói sao cứ mở mắt Ä‘au đớn nhìn thái háºu.
Dung ma ma lại ra lệnh cho kẹp, kẹp mạnh má»™t lần nữa. Tá» Vy Ä‘au quá hét lên chỉ mong má»i việc nhanh chóng kết thúc, nên nói:
- Ui da... phải rồi... tôi khai... tôi là m như váºy là để trả thù cho mẹ tôi... Hoà ng a ma đã để cho mẹ tôi phải đợi cả Ä‘á»i, háºn cả Ä‘á»i... nên tôi báo thù... báo thù.
Hoà ng háºu đưa mắt nhìn thái háºu gáºt đầu:
- Ãúng rồi đấy!
o0o
Khi Tá» Vy thá» hình, sống dở sống chết thì cÅ©ng là lúc Vua Cà n Long và ông Phước Luân nói chuyện. Suốt đêm vua đã không ngá»§ được, cứ suy nghÄ© mãi chuyện “dùng hình ná»™m ếm hại†nên trá»i vừa sáng, ông Phước Luân sang là vá»™i vã xuống giưá»ng tiếp chuyện.
- Hoà ng thượng, trẫm biết chuyện trong cung “bị ếm†đã khiến cho hoà ng thượng bà ng hoà ng không Ãt, nhưng chuyện tà thuáºt đó không cần công đã phá, Bởi vì cái hình ná»™m nhá» kia đã chẳng là m được gì, thần không muốn nhắc đến. Rõ rà ng là trước mắt, hình ná»™m có đó mà hoà ng đế thì thế nà o? Vẫn bình chân như vại, thần trà vẫn minh mẫn, nếu có tác động được thì nà o được như váºy, ngưá»i bà y ra đó sẽ chỉ tá»± gây phiá»n cho bản thân, xin hoà ng thượng suy xét.
Vua Cà n Long gáºt đầu, nhưng vẫn yên lặng, Phước Luân tiếp:
- Còn nữa, trong sá»± việc nà y nếu muốn thần tin là Tá» Vy cát cát hay Yến Tá» mà muốn ám hại hoà ng thượng, thì dứt khoát là không tin. Vì nếu muốn như váºy thì cần gì hỠđợi mãi đến giá», hỠđã hết sức muốn bảo vệ hoà ng thượng. Thần sẵn sà ng lấy đầu mình ra bảo đảm chuyện đó.
Vua gáºt đầu nói:
- Tháºt ra thì trẫm cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Tá» Vy và Yến TỠđối vá»›i trẫm ân tình thân thiết, há» giống như tay mặt, và tay trái cá»§a trẫm. Mà như váºy thì đâu thể tay mà hại thân vì váºy giá» phút nà y mà nói, trẫm không chút nghi ngá» là há».
- Hoà ng thượng rõ là anh minh.
- Nhưng bây giá» má»i chứng cứ lại xuất hiện ở Thấu Phương Trai. Trẫm nghÄ© đến sá»± việc mà không khá»i chạnh lòng. Nếu muốn bứt mây chắc chắn động rừng. Nếu thẳng thừng mà tra xét e là sẽ còn khám phá ra nhiá»u bà máºt nữa, Rồi sẽ là m liên lụy đến nhiá»u ngưá»i Nhưng không thể không Ä‘iá»u tra. Chắc chắn là hoà ng cung sẽ phải trải qua nhiá»u sóng gió.
Ông Phước Luân nhìn vua, hiểu ra, Vua tiếp:
- Hiện giá» trong đám cung tần cá»§a trẫm chắc chắn là cÅ©ng chia năm xẻ bảy. Lão pháºt gia đương nhiên cÅ©ng tÃn cẩn và thiên vị má»™t số ngưá»i. Nếu những ngưá»i nà y phạm lá»—i mà trẫm phạt thì cÅ©ng khiến tình cảm mẹ con sứt mẻ, rồi mất Ä‘oà n kết. Kẻ phạm tá»™i thừa cÆ¡ tháo thân, ngưá»i không tá»™i bị thanh toán, Trẫm chÄ© nghÄ© đến vụ án “hình ná»™m ếm ngưá»i†thá»i Hán Võ Äế mà rùng mình vì đã là m hại hà ng vạn sinh linh.
Ông Phước Luân cúi đầu.
- Thì ra hoà ng thượng cÅ©ng đã nghÄ© ngợi thấu đáo váºy.
- Vì váºy, ngoà i chuyện tìm được bằng chứng xác đáng, tin cáºy má»›i có thể kết tá»™i, không thể hà nh động hà m hồ. Hôm qua ta còn nghi ngá», nhưng hôm nay nghÄ© lại thấy lo lắng cho Yến Tá» và Tá» Vy. Thấu Phương Trai mặc dù có VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang thưá»ng xuyên ở đấy, nhưng bá»n cao thá»§ vẫn xuất hiện như chá»— không ngưá»i, thì tÃnh mệnh há» muốn lấy Ä‘i lúc nà o chẳng được. Hay là , chá»— ngục tù biết đâu là nÆ¡i an toà n nhất để há» dung thân? Vì váºy khanh nên khuyên VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khanh đừng có hà nh động nóng vá»™i mà không tốt.
Ông Phước Luân hiểu ra, cảm động.
- Hoà ng thượng tháºt anh minh, nói chuyện vá»›i hoà ng thượng, thần má»›i được sáng tá», nhưng mà hai cô cát cát kia dù gì cÅ©ng là thân gái, để hỠở trong tù lạnh lẽo thế kia, liệu há» có chịu nổi không hay là sẽ bệnh hoạn?
Vua Cà n Long gáºt đầu nghÄ© ngợi, ông Phước Luân lại nói thêm:
- Còn nữa, hoà ng thượng tuy là không tin chuyện ma thuáºt, nhưng lão pháºt gia thì lại tin. Rồi vì tình sâu giữa mẹ và con, để bảo vệ hoà ng thượng, biết đâu khi chúng ta còn chưa là m sáng tá» sá»± việc, thì thái háºu đã ra tay trước trừ háºu hoạn, lúc đó có muốn can thiệp e không còn kịp.
Vua nghe váºy như nhá»› sá»±c ra, vá»™i đứng dáºy.
- ÃÆ°á»£c rồi! Bây giá» thượng triá»u, sau đó sẽ tiến hà nh ngay sá»± việc!
o0o
Lúc Tá» Vy được đưa trả vỠđỠlao thì hai tay đã sưng vù, ngưá»i đầy thương tÃch, vừa bị đẩy và o song sắt đã té nhà o xuống. Tiểu Yến Tá», Kim Tá»a, Thể Hà , Minh Nguyệt nhà o tá»›i, Kim Tá»a ôm chồm lấy Tá» Vy, gà o lên.
- Tiểu thÆ¡! Tiểu thÆ¡! HỠđã là m gì tiểu thÆ¡ váºy?
Yến Tá» nhìn những ngón tay sưng vù cá»§a Tá» Vy giáºn dữ.
- Tá» Vy, có phải hỠđã tra tấn ngươi không! Ta sẽ giết hết tất cả bá»n chúng má»›i được.
Minh Nguyệt, Thể Hà cởi áo khoác ngoà i ra khoác lên ngưá»i Tá» Vy.
- Cát cát, cát cát hãy tỉnh dáºy! Ông trá»i Æ¡i! Pháºt Æ¡i sao không phò há»™ ngưá»i là nh?
Nhưng ngay lúc đó cai ngục đã kéo tay Yến Tá».
- Bây giỠtới phiên Hoà n Châu cát cát.
Yến TỠvùng vẫy:
- Ta không Ä‘i! Không Ä‘i! Bá»n ngưá»i rồi sẽ giết chết ta.
Nhưng nguyên một đám thị vệ đã dà n hà ng ngang nói:
- Xin cát cát Ä‘i cho, đừng để bá»n nô tà i phải động thá»§.
Yến Tá» ngang bướng đâu có nghe, thế là tay vung quyá»n chân quét ngang, nhưng các thị vệ phái đến Ä‘á»u có võ nghệ cao cưá»ng, nên chỉ má»™t thoáng là Yến Tá» bị khống chế ngay. Yến Tá» vẫn vùng vẫy.
- Tôi không đi! Tôi không đi!
Nhưng Tá» Vy cố gượng dáºy nói:
- Yến Tá», tôi đã nháºn tá»™i rồi. Chị đừng có đỠbị há» tra tấn nữa.
Nhưng Yến Tá» báºn hét nên nà o có nghe thấy.
Cô nà ng bị đưa tá»›i trước mặt thái háºu, hoà ng háºu các ma ma y như Tá» Vy.
Bá»n thái giám xông lại định cá»™t y lại như đã cá»™t Tá» Vy. Yến Tá» nói:
- Các ngươi không cần cá»™t lại, muốn há»i gì ta trả lá»i cho nghe.
Thái háºu nhìn chầm chầm Yến Tá».
- Yến Tá», ban nãy Tá» Vy đã khai cả rồi, cái hình ná»™m kia do chÃnh nó là m ra. Nó cÅ©ng thừa nháºn cả bá»n là Bạch Liên giáo, đúng không?
Yến TỠtrừng mắt:
- Bạch Liên giáo ư? Ai bảo? Ta là Hồng Liên giáo cơ mà ?
Dung ma ma lại ká» tai thái háºu nói:
- Lão pháºt gia, cái con a đầu nà y hay giương đông kÃch tây lắm. Nó muốn là m ta bị cuốn theo ý nó lắm, hãy coi chừng.
Thái háºu lá»›n tiếng:
- Tá» Vy, đã khai rồi, ngươi còn nói gì nữa. Hãy nói tháºt Ä‘i, có phải ngươi và Tá» Vy, cùng phe đảng không?
Yến Tá» nhìn thái háºu, rồi nhìn hoà ng háºu nghiến răng nói:
- Tá» Vy khai nháºn là vì các ngưá»i tra khảo, dùng cá»±c hình bức cung nó, nên nó không thể khai khác Ä‘i. Các ngưá»i tháºt tà n nhẫn, tháºt vô lương tâm.
Nói xong ngẩng cao đầu lên, đầy hà o khà nói:
- Nói tháºt cho các ngươi biết, cái đó là do ta là m đấy. Các ngưá»i đừng có ăn hiếp Tá» Vy nữa cô nà ng yếu Ä‘uối không có sức khá»e váºy mà còn bị các ngưá»i ká»m kẹp. Má»™t con búp bê bằng vải thì nghÄ©a lý gì? Ta là m đó! Ta có thể là m cả đống đó. ÃÆ°á»£c chưa.
Vừa nói, Yến TỠvừa vỗ ngực tiếp:
- Má»™t mình ta đã là m tất cả, muốn chặt đầu cứ chặt! Ãừng có bà y chuyện hết đánh đứa nà y lại khảo đứa kia. Các ngưá»i giết ta thôi, còn tất cả Tá» Vy và đám nô tà i kia hãy thả hết cho ta.
Thái háºu nhìn thẳng Yến Tá».
- Mi nháºn cái đó là do mi tạo ra ư?
- Vâng, tôi khai rồi đó. Tôi một mình là m, chẳng liên can gì đến ai cả.
Thái háºu há»i:
- Thế tại sao ngươi lại định mưu hại hoà ng thượng?
Câu há»i nà y là m Yến Tá» ngắc ngứ chá»±ng lại, rồi nói:
- Bà nghÄ© lý do gì thì tại lý do đó váºy, bởi vì tôi chưa nghÄ© ra nên có nói cÅ©ng không rõ.
- Thế ở trên ngưá»i con búp bê kia viết những chữ gì ngươi nhá»› không?
- Chữ ư? á»’ đại khái là “ma ma mi mi cấp cấp như luáºt lệnh.â€
Hoà ng háºu vá»™i ká» tai thái háºu nói:
- Lão pháºt gia đừng để nó tung đòn há»a mù, nó rất giá»i thá»§ thuáºt nà y đấy, là má»™t trong những đầu sỠở Thấu Phương Trai, lại biết yêu thuáºt. Theo thần thấy thì cả cái Thấu Phương Trai chúng tư thông nhau cả, Ä‘á»u là đồng bá»n cá»§a nhau.
Dung ma ma đứng gần cÅ©ng phụ há»a.
- Nô tà i cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Yến TỠlớn tiếng:
- Hoà ng háºu nương nương, Dung ma ma các ngưá»i rất thÃch là m bạn vá»›i ong phải không? Có muốn ta là m yêu thuáºt, để sai chúng đến cho các ngưá»i sưng mặt lần nữa không? Coi chừng đấy, tối nay các ngưá»i trèo lên giưá»ng là sẽ có hà ng trăm ngà n hà ng ngà n con rắn độc bò lên cắn các ngưá»i tÆ¡i tả.
Dung ma ma nghe nói sợ quá, nói vá»›i thái háºu:
- Lão pháºt gia! Hẳn đã nghe thấy rồi đấy, bây giá» nó còn định giở trò ma thuáºt nữa. Lần trước tôi và hoà ng háºu bị ong Ä‘uổi cả hoà ng cung Ä‘á»u biết chuyện mà , bây giá» hắn dá»a cả mang rắn độc đến. CÅ©ng có thể là là m tháºt đấy.
Yến Tá» ngước mặt cưá»i lá»›n:
- Ha ha ha! Không phải chỉ có rắn độc mà còn cả rÃt, bò cạp, rồi kiến và ng nà y. Chúng sẽ bò đầy lên giưá»ng ngươi, bá» và o tóc và o lá»— tai ngươi nữa.
Hoà ng háºu nghe nói rùng mình, còn thái háºu thì giáºn xanh cả mặt.
- Dám đứng đây mà rá»§a, thóa mạ hoà ng háºu như váºy thì không phải yêu tinh thì cÅ©ng là phưá»ng bất trị, thôi hãy mang nó Ä‘i Ä‘em cả đồng bá»n còn lại đến.
Yến TỠbị đưa đi.
Ãến lượt Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà , Tiểu Äặng, Tiểu Trác bị gá»i lên.
Kim Tá»a bị đẩy đến trước mặt thái háºu, vá»™i vã quỳ xuống.
- Bẩm lão pháºt gia, xin ngưá»i đừng tin lá»i tiểu thÆ¡ con. Chẳng qua là vì ngưá»i muốn che chở cho bá»n nô tà i, má»›i thừa nháºn việc là m đó, chá»› còn con búp bê kia là do chÃnh nô tà i đây là m, chẳng dÃnh dáng gì đến tiểu thÆ¡ con cả. Xin ngưá»i hãy tha tiểu thÆ¡ và chỉ trừng phạt con.
Minh Nguyệt, Thể Hà Tiểu Äặng, Tiểu Trác nhìn thấy những dụng cụ tra tấn bà y đầy ra đó thẩy Ä‘á»u sợ hãi.
Thể Hà quỳ xuống nói:
- Bẩm lão pháºt gia! Xin hãy rá»™ng lượng khai ân. Hai vị cát cát kia tâm địa tốt, yêu quý bá»n nô tà i. Cái con búp bê mà lần trước lão pháºt gia đã nhìn thấy đó, chÃnh là do nô tà i là m ra đấy. Chẳng qua các cát cát thương nô tà i má»›i tá»± nháºn thôi.
Minh Nguyệt thấy Thể Hà nháºn tá»™i cÅ©ng vá»™i nói:
- Bẩm lão pháºt gia, con búp bê đó tháºt ra cá»§a nô tà i đấy ạ.
Tiểu Äặng thấy ba ngưá»i con gái đầy nghÄ©a khà như váºy cÅ©ng không chịu kém.
- Bẩm lão pháºt gia, cái đó không phải là cá»§a mấy cô đó, mà là cá»§a nô tà i đấy ạ. Con thấy búp bê đẹp dá»… là m nên táºp là m chÆ¡i không ngá» lại gây đại há»a.
- Còn tôi! Tôi nữa! Tiểu Trác bước tá»›i dáºp đầu, cái đó cá»§a tôi mà sao ai cÅ©ng già nh váºy? Xin lão pháºt gia tá»™i nô tà i tháºt đáng chết. Xin lão pháºt hãy trừng phạt nô tà i, tha cho hai cát cát tốt nhất thiên hạ kia.
Thái háºu thấy mấy nô tà i ai cÅ©ng già nh hết, vừa vô cùng cảm động, vừa bức rức, Dung ma ma lại ká» tai thái háºu tấu nhá».
- Ãấy lão pháºt gia thấy chưa? Nếu hai cát cát kia chẳng có ma thuáºt là m sao lại khiến đám nô tà i nà y tuân phục dữ váºy? Cả chuyện bị chém đầu vẫn không sợ, nháºn tá»™i thay, quả tháºt là chuyện khác thưá»ng.
Hoà ng háºu cÅ©ng chen và o:
- Mặc cho thế nà o thì cả đám Thấu Phương Trai, chúng thẩy Ä‘á»u nháºn tá»™i. Nếu tháºt sá»± con búp bê kia chẳng liên can gì đến bá»n chúng thì tá»™i gì mà chúng nháºn chứ? Trong đám nà y chắc chắn có má»™t đứa là chá»§ mưu, những đứa còn lại là đồng lõa.
Hoà ng háºu Ä‘ang nói đến đó, thì bên ngoà i có tiếng thái giám rao:
- Hoà ng thượng giá lâm! Ngũ a ca đến! Phước đại gia đến!
Thái háºu, hoà ng háºu Ä‘á»u thay đổi sắc diện, chuẩn bị đón vua và o.
Thì ra, vua Cà n Long vừa bãi triá»u, thì NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ đã đón ngay. Báo là được tin sáng nay thái háºu đã Ä‘em Tá» Vy, Yến Tá» và đồng bá»n ra xét há»i. Vua vừa nghe đã giáºt mình, cùng hai chà ng trẻ tuổi đến ngay Từ Ninh cung.
Thái háºu, hoà ng háºu và các Dung ma ma Ä‘á»u ra nghênh đón. Vua Cà n Long nhìn thấy hoà ng háºu và các ma ma Ä‘á»u có mặt ở đấy, chợt chau mà y. Vừa ngồi xuống, vua đã nói:
- Nghe nói mẹ ngay từ sáng sá»›m đã phải xét xá» hai con a đầu kia. Tháºt là nhá»c lòng trẫm đã nói chuyện nà y để chÃnh trẫm xét cÆ¡ mà ? Tại sao không đợi trẫm.
Thái háºu nói:
- Chỉ sợ hoà ng đế lòng còn nhân háºu, không tìm ra được manh mối, nên ta má»›i phụ hoà ng đế là m việc nà y, đỡ tốn thá»i gian.
Vua Cà n Long há»i:
- Thế mẹ đã tìm ra được manh mối gì chưa?
- Tất cả bá»n chúng đã nháºn tá»™i cả rồi.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ giáºt mình:
- Nháºn tá»™i rồi ư?
Hoà ng háºu đắc ý chen và o:
- Hoà ng thượng biết không, cả Thấu Phương Trai Ä‘á»u nháºn lá»—i cả. Chuyện yêu thuáºt nà y là công trình cá»§a cả bá»n chúng, may mà lão pháºt gia anh minh, nên má»i chuyện sáng tá».
VÄ©nh Kỳ nghe váºy hét lên:
- Là m gì có chuyện đó? Tại sao há» lại nháºn tá»™i? Phải có má»™t lý do gì đó bắt há» nháºn tá»™i chứ?
NhÄ© Khang cÅ©ng bị kÃch động tá»™t độ:
- Hoà ng thượng! Tá» Vy thưá»ng và o sinh ra tá» vì hoà ng thượng thì là m sao có thể là m chuyện nà y được chứ? Xin hoà ng thượng minh xét.
Vua Cà n Long nói:
- Bây đâu, hãy mang tất cả bá»n chúng ra đây, để ta há»i cho ra lẽ.
Và chỉ Ãt phút sau, Tá» Vy, Kim Tá»a, Yến Tá», Thể Hà , Minh Nguyệt, Tiểu Äặng, Tiểu Trác Ä‘á»u được đưa ra.
Vừa nhìn thấy vua má»i ngưá»i Ä‘á»u phá»§ phục xuống.
Vua Cà n Long trông thấy dáng dấp tiá»u tụy cá»§a Tá» Vy ngạc nhiên.
- Tá» Vy, ngươi là m sao váºy?
Tá» Vy còn chưa kịp trả lá»i, thì Yến TỠđã nói:
- Hoà ng a ma sao nhẫn tâm váºy. Hôm qua bá»n con còn ca hát mừng thá» cho ngưá»i, rồi lúc đốt pháo bông còn ra câu đố vui vẻ vô cùng. Con hạnh phúc muốn Ä‘iên lên, váºy mà không ngá», vừa vui đó đã bị nhốt và o ngục. Tá» má» sáng Tá» Vy đã bị bắt Ä‘i dùng cá»±c hình tra khảo.
Vua Cà n Long, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ không hẹn cùng kêu lên:
- Dùng cực hình ư?
Vua vội vã quay sang TỠVy:
- TỠVy! Ai đã tra tấn con? HỠdùng cực hình gì? ở đâu nà o? Cho trẫm xem con có bị thương nặng không?
Tá» Vy dáºp đầu nước mắt như mưa:
- Hoà ng a ma! Ngưá»i đã há»i con những Ä‘iá»u đó, cho thấy là ngưá»i còn quan tâm đến con. Thế nà y lả đủ rồi, con có chết cÅ©ng yên lòng, Con đã nháºn rồi đấy, búp bê do con là m, chẳng liên can gì đến ai cả. Chà tá» má»™t mình con thôi, còn ngoà i ra hãy tha chết cho tất cả.
Yến Tá» nghe váºy giáºm chân nói:
- Tôi đã nháºn tá»™i rồi, hãy trừng phạt tôi, má»™t mình tôi thôi. Tôi không sợ chết đâu.
Kim Tá»a vá»™i dáºp đầu.
- Hoà ng thượng anh minh, xin hãy minh xét, không phải hai cô cát cát là thủ phạm mà là con, một mình con là m đó. Hãy tha cho tiểu thơ con, cô ấy vô tội.
Minh Nguyệt, Thể Hà , Tiểu Äặng, Tiểu Trác cÅ©ng quỳ xuống:
- Tôi mới là thủ phạm!
- Con mới là thủ phạm!
- Nô tà i mới là thủ phạm.
Vua Cà n Long thấy cảnh trước mặt mà bà ng hoà ng quay qua nhìn thái háºu.
- Thưa mẹ! Ãiá»u mà mẹ nói là “thú tá»™i†là thế nà y đây ư? Váºy mà mẹ cÅ©ng tin được à ?
Thái háºu bấy giá» má»›i nhìn ra có gì không phải, nên nói:
- Váºy thì theo hoà ng đế thấy, phải thế nà o?
NhÄ© Khang nhìn dáng dấp tiá»u tụy cá»§a Tá» Vy lòng Ä‘au như cắt, vá»™i quỳ xuống trước mặt vua nói:
- Bẩm hoà ng thượng, Tá» Vy chỉ vì muốn nhìn cha mà phải chịu biết bao Ä‘iá»u Ä‘au đớn. Váºy thì xin đừng có dùng nhục hình ép cung nữa. Hãy để cho lòng trung hiếu cá»§a cô ấy tá» sáng. Còn nếu cứ vô cá»› kết tá»™i thế nà y, thì tình cảm còn gì?
Hoà ng háºu thấy tình hình đã đổi chiêu nên nói lá»›n tiếng.
- NhÄ© Khang, ngươi tháºt là to gan, ngươi dám nói lão pháºt gia là vô cá»› kết tá»™i ư?
Ngay lúc đó Tịnh Nhi chợt bước ra, trên tay là con búp bê và má»™t mảnh gấm tuyết, Tịnh Nhi quỳ xuống cháºm rãi nói:
- Bẩm lão pháºt gia, hoà ng thượng, hoà ng háºu nương nương. Tịnh Nhi có mấy Ä‘iá»u thấy là không thể yên lặng. Cái con búp bê nà y tối qua Tịnh Nhi đã nhặt Ä‘em vá» nghiên cứu cái vải để may búp bê nà y rõ rà ng là loại gấm tuyết, là thứ hà ng mà lần trước ở Tô châu dâng tặng và o cung. Má»™t loại gấm đặc biệt ở ngoà i không có, váºy thì con búp bê nà y là do trong cung là m, ngưá»i trong cung là m ra. Tịnh Nhi còn nhá»›, lần đó lão pháºt gia chỉ để lại má»™t Ãt cho mình xà i, còn lại đã Ä‘em phân phát cho và i ba nương tá» yêu quý thôi, chứ không có phát cho Thấu Phương Trai. Chuyện nà y chỉ cần qua phòng KÃnh Sá»± tra xét là biết ngay đã cho ai.
Lá»i cá»§a Tịnh Nhi là m má»i ngưá»i giáºt mình, hoà ng háºu và Dung ma ma tái mặt.
Thái háºu không tin há»i lại:
- Tịnh Nhi lá»i cá»§a ngươi chÃnh xác chứ?
Tịnh Nhi dâng cả hai thứ lên:
- Con búp bê ở đây, gấm tuyết cÅ©ng ở đây. Xin lão pháºt gia xem thá».
Thái háºu vá»™i cầm lên so sánh.
Yến TỠđược dịp trút cơn thịnh nộ:
- Váºy thì Hoà ng a ma ngưá»i hãy ra lệnh bắt hết mấy bà nương nương kia nhốt lại, lấy kẹp sắt kẹp tay như đã kẹp Tá» Vy là bảo đảm sẽ có hà ng đống tay tá»™i phạm đấy.
Vua Cà n Long giáºt mình:
- Dùng kẹp sắt kẹp ư? Tá» Vy con bị kẹp ở đâu? ÃÆ°a tay ta xem nà o?
TỠVy giấu cả đôi tay nói:
- Thôi! Hoà ng a ma xem là m gì?
Yến TỠđâu yên, kéo đôi tay TỠVy ra đưa cho vua xem nói:
- Ãây nà y! Äây nà y! Hoà ng a ma hãy xem Ä‘i, sưng húp thế nà y, không biết bên trong xương cốt có bị gãy không? Nếu bị gãy, chẳng biết sau nà y ai sẽ gãy đà n cho Hoà ng a ma nghe, ai đánh cá» vá»›i Hoà ng a ma nữa.
Má»i ngưá»i nhìn xuống chỉ thấy mưá»i ngón tay cá»§a Tá» Vy sưng đỠnhư mưá»i cá»§ cải, NhÄ© Khang nhìn mà lòng Ä‘au như cắt.
Vua Cà n Long giáºn dữ nói:
- NhÄ© Khang, mau truyá»n lệnh cho KÃnh Sá»± phòng tra xét ngay.
Nhĩ Khang mắt đỠngầu nói:
- Vâng, thần tuân chỉ!
NhÄ© Khang đứng dáºy định Ä‘i thì Tá» Vy ngăn lại:
- NhÄ© Khang! Äợi đã.
Nhĩ Khang đứng lại, TỠVy bò đến quỳ trước mặt vua:
- Xin Hoà ng a ma hãy bá»›t giáºn. Từ thá»i Tần hán đến nay chuyện ma thuáºt đã gây liên lụy cho biết bao nhiêu ngưá»i. Khiến bao nhiêu nguá»i đã chết oan vì chuyện đó. Nó còn khiến cả hoà ng cung lúc nà y cÅ©ng sống trong kinh hoà ng. Nếu Hoà ng a ma tin là Tá» Vy nà y bị oan ức. Yến Tá» cÅ©ng váºy, thì vụ án nà y xin xếp lại ở đây. Tá» Vy tin là Hoà ng a ma hồng phúc đầy trá»i, má»™t cái hình ná»™m búp bê kia sẽ chẳng là m gì được Hoà ng a ma đâu. Còn nếu Hoà ng a ma mà cứ tiếp tục Ä‘iá»u tra, thì sá»± Ä‘au đớn vá»›i Hoà ng a ma, vá»›i lão pháºt gia, đối vá»›i hoà ng thất nà y sẽ vô cùng nghiêm trá»ng, Thôi thì hãy ngưng lại Ä‘i, đừng nghÄ© đến nữa.
Lá»i cá»§a Tá» Vy là m vua vô cùng cảm động.
Tịnh Nhi cũng bước tới một bước, quỳ xuống trước mặt vua nói:
- Lá»i cá»§a Tá» Vy nói đúng đấy. Chuyện nà y bất luáºn là ai là m đương nhiên là đã thấy háºu quả cá»§a nó. Nếu bây giá» Tá» Vy và Yến Tá» không muốn hoà ng thượng Ä‘iá»u tra, thì có nghÄ©a là mặc nhiên há» phải biết là hỠđã nợ Tá» Vy và Yến Tá» vì đã tha thứ cho há». Tá» Vy nghÄ©, con ngưá»i dù gì cÅ©ng là da thịt. Ai lại không biết cảm động. Hà nh vi cá»§a hai cô cát cát còn có tác dụng mạnh hÆ¡n là đem há» Ä‘i chém đấy.
TỠVy nghe Tịnh Nhi nói thay cho mình, lòng hết sức ngỡ ngà ng, đưa mắt nhìn Tịnh Nhi.
Trong khi hoà ng háºu nghe Tịnh Nhi nói mà mặt tái xanh cả, Dung ma ma cÅ©ng váºy.
Thái háºu nhìn Tá» Vy lòng cÅ©ng thấy ray rức, nói:
- Váºy đâu có được, nếu có ngưá»i định là m hình ná»™m để hại hoà ng đế, đổ lá»—i cho cát cát, thì rõ là đại ác, là m sao có thể buông tha được. Nếu buông tha, tá»™i ác lại tái diá»…n như váºy, có phải là còn hại nhiá»u ngưá»i không?
Hoà ng háºu nghe thái háºu nói rùng mình, vua Cà n Long nhìn thẳng và o mặt hoà ng háºu nghiến răng nói:
- Ãúng, phải bắt lôi ra ánh sáng rồi ngÅ© mã phân thây, như váºy má»›i xứng vá»›i tá»™i ác.
Hoà ng háºu và Dung ma ma sợ hãi vô cùng.
|

18-09-2008, 12:26 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Vua Cà n Long tuy miệng bảo là láºp tức truy xét nhưng sá»± việc lại chẳng tiến hà nh ngay. Còn hoà ng háºu và Dung ma ma rút lui vá» Khôn Ninh cung. Khi hoà ng háºu vỠđến, nÆ¡i nà o phòng đóng kÃn cá»a lại, hoà ng háºu bá»±c dá»c trách.
- Sao ngươi lại vô tâm thế? Lấy gấm tuyết là m búp bê chi váºy?
Dung ma ma thở ra.
- Ãó là sÆ¡ sót cá»§a nô tỳ, lúc đầu cÅ©ng nà o để ý, chỉ lấy đại má»™t mảnh vải trong đống vải vụn. Tấm vải đó cÅ©ng chắng thấy gì xuất sắc, đâu ngá» nó lại là tuyết gấm chứ? Cứ tưởng là tấm vải thưá»ng, tháºt tá»™i nô tà i đáng chết?
- Chuyện đã như váºy rồi, đừng có than thở gì cả, có nói cÅ©ng vô dụng thôi. Bây giá» phải nghÄ© xem phải là m sao đây? Hoà ng thượng và lão pháºt gia hình như cương quyết phải là m rõ việc, ngươi nhắm mình có thể thoát được không?
Dung ma ma cố trấn tĩnh nói:
- Trước tiên nương nương đừng có tá» ra hoảng hốt. Nô tà i nghÄ© nếu phòng KÃnh Sá»± mà có ghi chép lại thì cái loại vải đó, đâu phải chỉ có riêng má»™t mình ta. Mà sẽ có rất nhiá»u ngưá»i liên lụy, nô tà i nghÄ© chưa hẳn há» tìm ra được đâu. Mà chưa hẳn ngưá»i có gấm tuyết là có tá»™i? Bằng chứng đâu chứ?
Hoà ng háºu gáºt đầu.
- Phải, Ä‘iá»u tra đến số gấm tuyết là cùng, chẳng chứng minh được Ä‘iá»u gì.
- Vâng, nếu lão pháºt gia mà nghi ngỠđến nương nương, thì nương nương cứ kêu oan, còn nô tà i thì sẽ sắp đặt, để tất cả các cung ná»™i Ä‘á»u có gấm đó.
Hoà ng háºu mừng rỡ.
- Nhưng nhá»› sắp xếp thế nà o cho kÃn đáo, đừng để sÆ¡ sót đấy.
- Chuyện đó cứ giao cho nô tà i. Yên tâm đi, lần nà y không để để sơ sót nữa.
- Còn bá»n thị vệ? Ngươi đã trám kÃn miệng chúng chưa? Cao Äạt, Cao Viá»…n còn tin cáºy được không?
- Nếu chuyện đã bại lá»™, cả nhà nó sẽ gặp đại há»a. Nương nương thá» nghÄ© xem, tay chúng đã lỡ nhúng chà m rồi, chỉ còn cách tuân theo. Ãâu có ai dám Ä‘em sinh mệnh mình ra đùa chứ?
Hoà ng háºu gáºt đầu có vẻ yên tâm phần nà o. Nhưng mà Dung ma ma ngẫm nghÄ©, lại nói:
- Nhưng mà tình hình lúc nà y có vẻ hÆ¡i thất lợi, vì váºy bá»n ta nên để yên hai con a đầu đó tạm thá»i cho chúng lên mây. Riêng nương nương trước mặt lão pháºt gia cần phải giữ ý tứ. Ở đó Tịnh Nhi con bé rất ranh mãnh. Nương nương đừng để lá»™ má»™t chút tâm sá»± gì cá»§a mình ra, cÅ©ng đứng khÃch bác hai con a đầu đó nữa.
Hoà ng háºu chỉ gáºt đầu.
- Nhưng mà ngươi có nắm chắc là lần nà y bá»n ta lại thoát nạn không?
- Chỉ cần nương nương quyết phá»§ nháºn thì có ai kết tá»™i nương nương được. Vả lại nương nương dù gì cÅ©ng là hoà ng háºu. Vị trà cao quý gấp mấy lần mấy con a đầu đó. Nếu chuyện nổ to, không phải là triá»u đình sẽ bị chấn động, tá»™c há» cá»§a nương nương cÅ©ng không để yên đâu.
Hoà ng háºu gáºt đầu, tháºt ra thì vẫn còn lo. Dung ma ma phải nói thêm:
- Nô tà i nghÄ©, vạn tuế gia tuy là nghi ngá» hoà ng háºu, nhưng sá»± việc nà y có tÃnh cách quan trá»ng nên cÅ©ng không muốn là m to chuyện đâu. Vì váºy nương nương cứ ngẩng cao đầu, chẳng có gì phải lo lắng cả.
Hoà ng háºu nghÄ© ngợi, ná»—i lo vÆ¡i Ä‘i má»™t ná»a.
o0o
Vua Cà n Long không thể là m dữ hoà ng háºu ngay vì ông báºn ở Thấu Phương Trai, Tá» Vy ngồi trên giưá»ng, đôi tay sưng húp. Thái y Ä‘ang giúp thoa thuốc và băng bó lại mấy ngón tay. Vua Cà n Long, lệnh phi, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Yến Tá» Ä‘á»u Ä‘ang đứng căng thẳng chỠđợi kết quả. Trong khi bá»n cung nữ nô tà i thì lăng xăng tá»›i lui lấy thuốc lấy nước rá»a vết thương.
- Ui da! Ui da!
Tá» Vy không dám rên lá»›n dù rất Ä‘au đớn, NhÄ© Khang thấy váºy nói:
- Xin thái y nhẹ nhẹ cho.
- Không còn cách nà o khác hÆ¡n, cát cát phải gắng chịu Ä‘au má»™t chút váºy. Chỉ có bó thuốc đúng vị trà thế nà y, có Ä‘au má»™t chút nhưng sau nà y những ngón tay má»›i sá» dụng được, bằng không sẽ thà nh táºt đấy.
Tá» Vy đà nh cắn răng chịu Ä‘au, mồ hôi vã ra như tắm. Vua Cà n Long nghe thái y nói giáºt mình.
- Thái y nói sao? Những ngón tay có thể thà nh táºt không sá» dụng được à ? Sao lại nghiêm trá»ng thế?
- Bẩm tấu hoà ng thượng, tuy là những đốt xương tay không bị bể nhưng phần cốt đã bị tổn thương, đốt tay cÅ©ng bị lệch. Nếu không chữa trị đúng, e là sẽ để lại dị táºt.
Vua Cà n Long giáºn tá»™t độ.
- Váºy thì ngươi phải dùng thuốc tháºt tốt lo cho cát cát nghe không?
Thái y vá»™i vã gáºt đầu.
- Vâng, vâng ạ, thần tuân mệnh.
Thái y lại tiếp tục công việc. Kim Tá»a lăng xăng lau mồ hôi cho Vy. NhÄ© Khang lo lắng, còn Yến Tá» vừa khóc vừa nói:
- Tại tôi cả! Phải lúc bá»n thị vệ kéo Tá» Vy Ä‘i, tôi cÅ©ng Ä‘i theo, thì có lẽ sá»± việc đã không như váºy. Tôi sẽ quyết đấu vá»›i bá»n há».
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Ãừng có tá»± trách mình, lúc đó thị vệ được lệnh chỉ dẫn má»™t mình Tá» Vy Ä‘i thôi, em Ä‘i theo cÅ©ng nà o có được?
Rồi thái y cũng băng bó cho TỠVy xong.
- Xin lá»—i Tá» Vy cát cát, thần cÅ©ng biết là rất Ä‘au, vì thần kinh ở mưá»i đầu ngón tay Ä‘á»u nối vá»›i tâm, nên không có cái Ä‘au nà o Ä‘au bằng. Bây giá» thần sẽ Ä‘i bốc thuốc, cho cát cát uống và o sẽ đỡ ngay.
Vua Cà n Long dục.
- Thôi đi ngay đi!
Rồi quay sang TỠVy.
- Con cảm thấy thế nà o?
TỠVy nhịn đau nói:
- Dạ. Bẩm Hoà ng a ma, không sao, không sao cả.
Vua Cà n Long nói:
- Tá» Vy, tháºt trẫm không ngá» tá»›i, con lại phải Ä‘au đớn như váºy, nếu biết thế trẫm đâu cho nhốt tụi con và o đỠlao.
Yến TỠvừa lau nước mắt vừa nói:
- Tại Hoà ng a ma chẳng tin tưởng bá»n con, chỉ má»™t con búp bê bằng vải thôi mà đã nhốt bá»n con và ngục, để Tá» Vy má»™t lần nữa bị nhục hình Ä‘au đớn. Tụi con đã khẩn thiết van xin, mà Hoà ng a ma vẫn không thèm nghe. Ngưá»i tháºt tà n nhẫn từ rà y sắp lên con không thèm nghe ngưá»i, không thèm tin ngưá»i nữa đâu.
Lệnh phi vội bà o chữa.
- Yến Tá», con không được nói Hoà ng a ma như váºy. Cái tình trạng hôm qua đâu phải như hôm nay. Nhân chứng váºt chứng Ä‘á»u đủ cả, bao nhiêu ngưá»i táºn mắt chứng kiến. Hoà ng a ma là m sao là m khác Ä‘i được, nhưng mà sao khi đã biết rõ, con không thấy là đã thả ngay bá»n con ra ư?
Yến TỠcãi:
- Nếu không có Tịnh Nhi, e là chúng con Ä‘á»u bị gãy nát các ngón tay như Tá» Vy cả.
Vua Cà n Long bức rức nhìn hai cô cát cát.
- Yến Tá», Tá» Vy nà y, các ngưá»i đừng buồn nữa. Trẫm cÅ©ng có những việc chẳng đặng đừng.
Nói xong vua quay qua Nhĩ Khang.
- NhÄ© Khang, ngươi vá» nhà liệu lá»i mà nói vá»›i cha ngươi, rồi nhá» ngưá»i giải thÃch cho hai cát cát rõ.
- Vâng.
Vua lại quay qua TỠVy.
- Tá» Vy, thôi hãy nằm nghỉ Ä‘i. Trẫm tin là vá»›i những đứa con biết Ä‘iá»u như con, trá»i sẽ giúp đỡ sẽ biết yêu quý con. Trẫm bảo đảm vá»›i con, những chuyện thế nà y đến đây là chấm dứt, chẳng có Ä‘iá»u gì bất lợi xảy ra vá»›i con nữa.
Tá» Vy nói nhá».
- Xin cảm ơn hoà ng thượng.
Vua thở dà i.
- Ãừng cảm Æ¡n trẫm, là má»™t vua cá»§a cả nước rá»™ng lá»›n. Có thể hô phong hoán vÅ©, váºy mà lại không thể bảo vệ má»™t đứa con yêu quý cá»§a mình. Trẫm cảm thấy rất buồn, trẫm lấy là m ân háºn vá»›i các con.
Lá»i cá»§a vua là m cả Tá» Vy và Yến Tá» cảm động.
TỠVy nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, Tá» Vy nà y rất hiểu, xin Hoà ng a ma đừng trách mình nữa, con rồi sẽ biết tá»± lo thân, chắc chắn má»™t thá»i gian nữa con có thể hầu cá» Hoà ng a ma được mà .
Vua Cà n Long nhìn đôi tay sưng húp nói:
- Vâng trẫm rất muốn đánh cá» vá»›i con, váºy thì hãy cố mà dưỡng thương. Má»™t thá»i gian nữa, thế nà o cha con ta cÅ©ng quyết đấu được cÆ¡ mà .
Lệnh phi thấy NhÄ© Khang như có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i Tá» Vy, nên quay sang vua.
- Bẩm hoà ng thượng, suốt đêm qua hình như ngưá»i đã không ngá»§, sáng nay lại báºn chuyện triá»u chÃnh. Váºy bây giá» hãy vá» mà nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, để cả Thấu Phương Trai nà y cÅ©ng được nghỉ ngÆ¡i theo.
Vua Cà n Long nghe váºy đứng dáºy.
- Thôi được trẫm đi đây.
- Thần thiếp đi cùng hoà ng thượng ạ.
Lệnh phi cùng vua bước ra cá»a, chợt quay lại há»i:
- Cơ cấu an ninh của Thấu Phương Trai, các ngươi có sắp xếp nhân sự lại chưa?
Nhĩ Khang nói:
- Khải bẩm hoà ng thượng, thần và NgÅ© a ca đã thẩm vấn Cao Äạt, Cao Viá»…n. Rõ rà ng là kẻ thÃch khách ban tối là ngưá»i ở ná»™i cung nà y, mà cÅ©ng là má»™t cao thá»§. Thần nghÄ©, thị vệ đóng trong cung đương nhiên là phải có mối dây liên hệ nà o đó. Vì váºy Cao Viá»…n và Cao Äạt có tÃnh cách khả nghi rất cao, có Ä‘iá»u cả hai Ä‘á»u chối tá»™i. Chúng con cÅ©ng sợ nghi oan cho há», nên chỉ đà nh thả ra. Nhưng ná»™i cái chuyện chúng chẳng tròn trách nhiệm bảo vệ Thấu Phương Trai là cÅ©ng có tá»™i. Vì váºy thần đã tá»± ý quyết định, cách chức và đưa sang Ãông Lăng là m nhiệm vụ giữ má»™ thôi ạ.
- ÃÆ°á»£c đấy, tối qua trẫm nằm nghÄ© suốt đêm cÅ©ng thấy tay thị vệ nà y rất đáng nghi ngá». Váºy thì từ đây chuyện an ninh ở Thấu Phương Trai ta giao lại cho ngươi và VÄ©nh Kỳ. Các ngươi có thể tá»›i lui Thấu Phương Trai má»™t cách tá»± nhiên không cần phép tắc. Lão pháºt gia có há»i thì nói đó là lệnh cá»§a trẫm. Sá»± an ninh là tối quan trá»ng, còn quy cách lá»… liếc gì cÅ©ng tạm bá» qua má»™t bên.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ bất ngỠnói:
- Cảm ơn ân điển hoà ng thượng.
Vua Cà n Long vừa bá» Ä‘i, thì NhÄ© Khang đã xông ngay và o phòng Tá» Vy. VÄ©nh Kỳ thấy váºy kéo Yến Tá» ra ngoà i.
- Chúng ra đi ra đi!
Yến Tá» hiểu ý gáºt đầu. Kim Tá»a cÅ©ng Ä‘i ra, trước khi Ä‘i còn dặn dò NhÄ© Khang.
- Cẩn tháºn đấy, coi chừng tay Ä‘au cá»§a tiểu thÆ¡.
NhÄ© Khang đợi má»i ngưá»i ra hết, khép cá»a lại. Tá» Vy thấy thái độ bồn chồn cá»§a Khang, gượng cưá»i nói:
- Ãừng buồn, em vẫn khá»e cÆ¡ mà , mấy ngón tay chỉ có lúc băng bó là đau còn bây giá» hết rồi.
NhÄ© Khang nghe váºy ngồi xuống cạnh giưá»ng, cẩn tháºn nâng tay Vy lên, bất giác rÆ¡i lệ.
TỠVy rất xúc động nói:
- Anh Khang, đừng thế, em hết đau rồi mà .
- Hình như em rất ưa nói câu đó vá»›i anh. Chẳng Ä‘au, chẳng sao đâu, đừng lo lắng quá, chẳng có chuyện gì cả mà ... Nhưng thá»±c sá»± lại trái ngưá»i hẳn. Em cứ bị hà nh hạ, Ä‘au đớn, hết lần nà y đến lần khác. Tại sao lại để em khổ thân như váºy? Lúc trước rõ là ta đã tÃnh sai nước cá» má»›i đưa em và o cung. Chuyện nháºn được cha hay không, được là m cát cát hay không, được chỉ hôn hay không. CÅ©ng nà o có ý nghÄ©a lý gì? Rõ là tÃnh sai.
TỠVy dịu dà ng.
- Sao lại tá»± trách mình như váºy. Chuyện nháºn được cha, được chỉ hôn vá»›i em Ä‘á»u vô cùng quan trá»ng. Em rất đồng ý phải trả cái giá đó. Hoà ng a ma nói đúng, trá»i vẫn còn thương em. Anh thấy không, ngưá»i đã ban cho em hai ngưá»i rất dá»… thương. Ãấy là anh và cha, em khổ mà có được cả hai cÅ©ng đáng chứ?
- Tá» Vy đừng nói váºy, chẳng đáng đâu. Anh thấy anh nà y, tháºt là đáng ghét, không thể bảo vệ ngưá»i yêu, không thể cưới ngay rồi đưa em Ä‘i. Váºy mà còn là nam nhi cái chá»— nà o, anh không thể để tháng ngà y cứ khổ sở thế nà y mãi. Bao giá» em là nh bệnh, anh sẽ đưa em Ä‘i, còn tất cả những gì ở hoà ng cung nà y, ta vứt lại hết. Cuá»™c Ä‘á»i lúc nà o cÅ©ng có sá»± lá»±a chá»n, em đã nhìn được cha, có cha, váºy là đủ rồi. Còn cuá»™c sống ở trong hoà ng cung nà y, đâu có thÃch hợp vá»›i em? CÅ©ng không thÃch hợp vá»›i anh. Anh đã tá»± hứa vá»›i lòng là sẽ không bao giỠđể em phải chịu khổ nữa. Nhưng thá»±c sá»± anh không ngá» chuyện lại xảy ra như váºy. Thấy em bị bá»n thị vệ dẫn Ä‘i, mà chỉ trÆ¡ mắt ngó, không can thiệp được gì cả. Bây giá» tay em băng bó thế nà y, chuyện Ä‘au đớn không chỉ riêng em, anh cÅ©ng rất Ä‘au lòng. Anh phải là m sao đây? Anh tháºt thấy tức mình.
Tá» Vy nghe váºy quên cả tay Ä‘au định nắm tay Khang an á»§i nhưng vừa đưa tay lên đã hét:
- Ui da!
NhÄ© Khang giáºt mình, cầm cánh tay Vy.
- Em định là m gì váºy? Tại sao lại động tay chi cho Ä‘au. Có sao không?
TỠVy thở dà i:
- Anh cứ phiá»n muá»™n thế nà y, là m sao em vui được chứ? NhÄ© Khang thú tháºt vá»›i anh em bị Ä‘au lắm. Bây giá» tốt hÆ¡n anh nên nói gì cho em bá»›t Ä‘au Ä‘i được không?
Nhĩ Khang vội nói:
- ÃÆ°á»£c rồi, được rồi để anh nói. Em có còn nhá»› chuyện ở thung lÅ©ng tình yêu không? Bao giá» em khá»e, chúng mình sẽ đến đó má»™t lần nữa... Mình sẽ cỡi ngá»±a dá»c theo sông, bá» hết tất cả chuyện phiá»n muá»™n ở lại. Cứ thế chúng mình sẽ Ä‘i mãi Ä‘i mãi, Ä‘i đến nÆ¡i táºn cùng trái đất. Không còn nhá»› đến mưu mô xảo quyệt xấu xa tranh già nh trong cung. Chúng mình kiến tạo má»™t thế giá»›i riêng cho chÃnh mình, ở dó không còn Ä‘au khổ, không còn chuyện mỠám. Chỉ có ánh sáng, hoa, cá» may anh và em những giấc mÆ¡ đẹp.
Tá» Vy nghe nói rất cảm động, nhưng vết thương ở tay vẫn là m nà ng Ä‘au nhức. Cái Ä‘au cà ng lúc cà ng gia tăng. Lúc đó Kim Tá»a mang thuốc và o nói:
- Nhĩ Khang thiếu gia xin hãy tránh sang bên cho TỠVy tiểu thơ uống thuốc, vì thái y dặn là phải cho uống thuốc ngay mới được.
Nhĩ Khang đỡ thuốc nói:
- Ngươi ra đi, chuyện cho uống thuốc để tôi lo.
Rồi Kim Tá»a bước ra, NhÄ© Khang dùng thìa múc thuốc lên, thổi bá»›t nóng rồi má»›i đưa và o miệng Tá» Vy.
- Ãắng quá!
Vy nói. Thuốc vừa và o miệng lại ói cả ra ngoà i. Vy chồm ngưá»i dáºy. Chợt nhiên ngá»±c như bị cháºn lại ngá»™p thở vô cùng vất vả.
- Anh Nhĩ Khang! Cứu em!
Nhĩ Khang thấy thái độ của Vy lạ quá đặt chén thuốc xuống, quay qua đỡ Vy, thì mắt Vy đã trợn trắng.
- Tá» Vy! Tá» Vy sao váºy! bá»› ngưá»i ta! Yến Tá», Kim Tá»a đâu mau và o xem Tá» Vy là m sao nà y!
Má»i ngưá»i nghe tiếng hét cá»§a Khang chạy vá»™i và o. Kim Tá»a há»i:
- Sao váºy? Sao váºy? Tiểu thÆ¡ Æ¡i! Tỉnh lại Ä‘i.
Yến TỠthấy Vy nằm bất động mếu máo nói:
- Chắc TỠVy chết rồi quá! Chắc cô ấy chết rồi!
VÄ©nh Kỳ nghe váºy hoảng quá, chạy bay ra ngoà i.
- Tiểu Äặng, Tiểu Trác! Mau cho má»i Tuyên thái y, Lý thái y, Chung thái y, Äá»— thái y cùng đến đây ngay!
o0o
Vua Cà n Long khi rá»i khá»i Thấu Phương Trai là đi thẳng ngay đến Khôn Ninh cung. Vừa trông thấy hoà ng háºu, là vua đã sa sầm nét mặt.
- Ngươi đã là m con búp bê vải đó từ bao gi� Khai rõ cho trẫm biết ngay!
Hoà ng háºu nghe váºy giáºt mình, Dung ma ma núp sau hoà ng háºu không dám hó hé. Nhưng thấy hoà ng háºu háºu yên lặng, nên đà nh bước ra đỡ đòn cho hoà ng háºu.
- Bẩm Vạn tuế gia. Xin ngưá»i đừng nghi oan cho nương nương. Trong lòng hoà ng háºu nương nương lúc nà o cÅ©ng chỉ có hoà ng thượng. Ngà y đêm cứ tưởng nhá»› hoà ng thượng thì là m sao lại hãm hại ngưá»i được chứ?
Vua Cà n Long giáºn dữ phóng má»™t đá lên ngưá»i Dung ma ma quát to:
- Ngươi là thứ vô liêm sỉ, bá»™ ngươi tưởng là trẫm chẳng biết gì cả ư? ChÃnh vì ngươi ở phÃa sau giáºt dây mà hoà ng háºu má»›i hà nh động xấu xa như váºy, ngươi còn kêu oan là gì? Ta phải giết ngươi trước rồi tÃnh sau.
Dung ma ma bị đá má»™t cái Ä‘au Ä‘iếng, sợ hãi vá»™i và ng lồm cồm ngồi dáºy phá»§ phục trước mặt vua.
- Xin vạn tuế gia khai ân! Xin vạn tuế gia tha mạng!
Vua Cà n Long hét:
- Câm mồm ngay!
Rồi quay sang hoà ng háºu, vua nghiến răng nói:
- Hoà ng háºu! Nếu không muốn há»a và o thân thì tốt hÆ¡n chá»› nên hại ngưá»i. Những chuyện gì ngươi đã là m hẳn tá»± biết. Trẫm hôm nay đến đây, chỉ đến má»™t mình, đấy là vì trẫm còn nghÄ© đến tình cảm phu thê. Muốn già nh cho ngươi má»™t con đưá»ng sống, nếu ngươi vẫn cứ giấu sá»± tháºt, không khai báo thì bất cứ má»™t cái tá»™i nà o, cÅ©ng có thể phế ngươi được. Không để ngươi mãi mãi ngồi ở ngôi mẫu nghi thiên hạ đâu.
Hoà ng háºu váºy, nhìn vua run rẩy:
- Hoà ng thượng đừng nói váºy oan cho thiếp, thần thiếp dù có can đảm gấp trăm lần, cÅ©ng không dám mưu hại hoà ng thượng đâu!
Vua Cà n Long vỗ bà n
- Ngươi mà không dám ư? Không dám mà lại là m toà n chuyện động trá»i, toà n chuyện xấu xa, mà còn dám chối. Tháºt ngươi không muốn khai phải không? Muốn dợi trẫm Ä‘em con búp bê kia ra Hình bá»™ Ä‘iá»u tra má»›i khai?
Hoà ng háºu đã tÃnh trước, nên ưỡn ngá»±c:
- Thì hoà ng thượng cứ mang ra Bá»™ Hình Ä‘i, thần thiếp trước sau vẫn như má»™t. Tại sao hoà ng thượng chỉ dá»±a và o tấm gấm tuyết đó mà cả quyết là cá»§a thần thiếp là m? Chẳng lẽ lệnh phi nương nương chẳng có gấm tuyết? Chẳng lẽ các nương nương khác cÅ©ng không có? Ngay cả như lá»i Tịnh Nhi nói thì cả lão pháºt gia cÅ©ng có gấm tuyết cÆ¡ mà ?
- Nói báºy! Ngươi còn muốn vu oan là chuyện nà y do lão pháºt gia là m ư?
- Nếu hoà ng thuợng còn không tin thần thiếp, thì bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác thẩy Ä‘á»u đáng nghi cả. Biết đâu cả hai cô cát cát kia cÅ©ng có gấm tuyết. Rồi còn lệnh phi? Há» lấy từ đó thì sao?
Vua Cà n Long giáºn run, chỉ mặt hoà ng háºu nói:
- Nà y ta nói cho ngươi biết, cứ là m mãi chuyện bất nghÄ©a thì chỉ tá»± chuốc lấy cái chết và o thân. Tất cả những việc ngươi là m từ trước tá»›i nay trẫm đã quá rõ. Ngươi có khai nháºn hay không khai nháºn thì cÅ©ng váºy thôi. Ãừng có tưởng là vi ta kÃnh trá»ng lão pháºt gia mà phải nhịn nhục ngươi mãi ư? Nói cho ngươi biết má»™t khi mà mưu đồ ngươi bại lá»™, thì ngưá»i đầu tiên ra lệnh khá» ngươi không phải là ta mà là lão pháºt gia đấy.
Hoà ng háºu vẫn bình thản chẳng có vẻ gì khiếp sợ. Vua tiếp:
- Ngươi liệu hồn đấy, con búp bê kia Ä‘ang ở trong tay trẫm, ngươi tưởng là chỉ có bằng cá»› là tấm gấm tuyết kia ư? Váºy là lầm, bằng chứng nằm ở trên đó còn khá nhiá»u. Ngươi muốn thoát cÅ©ng thoát không nổi đâu, chồi cãi cÅ©ng không được đâu. Trẫm bây giá» không giết ngươi là vì còn nghÄ© đến Tháºp Nhị a ca, ngưá»i mẹ mà bị kết tá»™i phản nghịch thì con cái là m sao sống vá»›i Ä‘á»i? Hãy nhá»› là nó còn chưa được mưá»i tuổi, ngươi muốn nó lá»›n lên phải đối mặt vá»›i các anh chị em nó thế nà o đây? Tâm địa hẹp hòi độc ác chỉ là m khổ con cái thôi. Ghi nhá»› đấy, nếu còn là m những chuyện xấu xa đó dừng có trách trẫm vô tình nhé.
Lá»i cá»§a vua Cà n Long là m hoà ng háºu bà ng hoà ng, Dung ma ma run rẩy không dám nói má»™t tiếng.
Vua khoác áo, rồi bá» Ä‘i ra cá»a. Nhưng vua cÅ©ng chưa vá» ngay Cà n Thanh Cung, mà đi thẳng qua Từ Ninh Cung để gặp thái háºu.
- Hoà ng ngạc nương, xin ngưá»i hãy cho tả hữu ra ngoà i, con có chuyện muốn nói vá»›i ngưá»i.
Thái háºu thấy thái độ cá»§a vua có vẻ tháºn trá»ng nên liếc nhanh vá» phÃa Tịnh Nhi, thế là Tịnh Nhi đưa hết đám cung nữ ra ngoà i, rồi khép cá»a lại. Thái háºu há»i:
- Có phải là hoà ng đế đã biết cái hình nộm đó của ai là m rồi chứ?
- Cái hình ná»™m đó ai là m trẫm biết, nhưng còn bằng chứng rõ rà ng thì chưa đủ. Có Ä‘iá»u trẫm thấy việc nà y thôi gác qua má»™t bên Ä‘i, mong Hoà ng ngạc nương đừng truy cứu nữa.
Thái háºu lắc đầu:
- Ãâu có thể như váºy được? Chỉ cần nghÄ© đến chuyện có ngưá»i muốn hãm hại con là ta không yên tâm rồi. Trong cung mà để mầm há»a còn đó thì khó mà ăn ngá»§ yên, là m sao lại bá» qua được chứ?
- Nhưng nếu chuyện nà y mà tiếp tục là m rõ thì sẽ là m lỡ vỡ nhiá»u thứ, rồi ảnh hưởng đến cả con cái sau nà y. Lão pháºt gia nghÄ© lại đúng không?
Thái háºu nghe váºy giáºt mình.
- Váºy thì theo hoà ng đế, nương nương nà o là thá»§ phạm?
Vua Cà n Long chỉ úp mở
- Má»™t ngưá»i ở địa vị rất cao, có thể là hoà ng háºu.
Thái háºu nghe váºy giáºt mình, bởi vì hoà ng háºu do Ä‘Ãch thân bà chá»n cho vua. Vì váºy không lẽ... bà lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ như váºy được hoà ng đế Ä‘a nghi thì có, là m sao nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i trung tÃn như váºy? Chẳng qua tÃnh tình hoà ng háºu nghiêm khắc nên không được hoà ng đế ưa thÃch thôi. Ta bảo đảm là không có chuyện như váºy.
Vua Cà n Long thở dà i.
- Trẫm biết là lão pháºt gia sẽ nói như thế, nhưng cái hình ná»™m bằng vải kia. Trên có viết chữ, nét chữ không bay mất được. Còn kim găm nữa, kim từ đâu đến? Nhưng trước mắt tốt nhất là án binh bất động, để tránh khá»i là m động đến thá»§ phạm mà còn gây ra lắm Ä‘iá»u không hay, rồi sẽ là m trẫm khó xừ thêm... Tạm thá»i hãy nhẫn nại, hãy để đó từ từ trẫm sẽ Ä‘iá»u tra, rồi sá»± việc sẽ sáng tá» mà .
Thái háºu suy nghÄ©, gáºt đầu. Vua Cà n Long lại tiếp:
- Còn nữa, chuyện sá» dụng công cụ tra tấn trong cung, tốt nhất là ngưng lại Ä‘i. Lão pháºt gia là ngưá»i ăn chay niệm Pháºt, đừng để cho bá»n ma ma ác độc kia lôi cuốn và o vòng tá»™i lá»—i. Chuyện dùng kẹp sắt để tra khảo là tà n ác, phải chấm dứt Ä‘i. Vá»›i má»™t cô gái yếu Ä‘uối mà sá» dụng loại hình tra tấn đó, có phải là quá tà n nhẫn không?
Thái háºu nghe vua nói vá»›i ý trách cứ, như váºy cÅ©ng thấy áy náy. Vua Cà n Long thấy thái háºu yên lặng, không muốn để thái háºu buồn, nên tiếp:
- Chuyện đã qua thì cho nó qua luôn, trẫm chỉ mong bi kịch đừng tái diá»…n nữa. Thái y vừa chẩn Ä‘oán Tá» Vy xong, mưá»i ngón tay bị kẹp lệch khá»›p cả. Con nhỠđó cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u giá»i, nếu những ngón tay kia mà bị táºt, thì tháºt trẫm ân háºn vô cùng.
Thái háºu nghe vua trách cÅ©ng phần nà o hối háºn nói:
- à của hoà ng đế, ta hiểu. Từ đây sẽ không sỠdụng chuyện tra tấn, ta mà dùng hình phạt với TỠVy, chẳng qua vì nóng lòng, vì sợ nó là m hại hoà ng đế mà thôi.
Vua Cà n Long nghe váºy thôi không nói gì nữa.
o0o
Lúc vua Cà n Long, thái háºu và hoà ng háºu còn Ä‘ang căng thẳng thì ở Thấu Phương Trai má»™t khung cảnh khẩn trương Ä‘ang diá»…n ra. Bốn vị thái y được dá»i đến Thấu Phương Trai cùng lúc. Tá» Vy thì nằm thiêm thiếp trên giưá»ng đầu được đắp khăn lạnh. Khuôn mặt vẫn tái xanh, hÆ¡i thở yếu á»›t. Bốn vị thầy thuốc Ä‘ang há»™i chẩn.
- Sốt cao không giảm, thuốc uống và o lại ói ra, tình hình có vẻ nặng đấy!
Một vị nói, vị thứ hai chen và o.
- Mạch nhảy yếu, hôn mê. Ngũ tạng như không muốn hoạt động, có cần báo lại hoà ng thượng biết không?
- Ãã mê man hai canh giá» rồi, tình trạng nà y xấu đấy.
Mấy vị thái y thì thà o thảo luáºn. NhÄ© Khang đứng gần nghe rõ cả, nên chụp lấy Hồ thái y há»i:
- Sao lại nói là mạch yếu, ngÅ© tạng lưá»i hoạt động? Trước khi cô ấy hôn mê còn nói chuyện vá»›i tôi cÆ¡ mà ? Ban nãy cô ấy còn rất tỉnh táo, tại sao đột nhiên thế nà y. Hồ thái y, ông cho biết tình trạng có nghiêm trá»ng lắm không?
Hồ thà i y vá»™i khom ngưá»i nói:
- Phước đại gia, xin ngưá»i bình tÄ©nh má»™t chút. Tá» Vy cát cát không chỉ bị thương ở tay, mà còn bị cảm lạnh. Cô ấy đã yếu sẵn rồi, bây giá» nhiá»u bệnh lại phát cùng lúc thế nà y, e là không thể cầm cá»± nổi.
Yến Tá» nghe váºy vá»™i chạy đến cạnh giưá»ng ôm chầm lấy Tá» Vy khóc òa.
- Ãừng nghe Tá» Vy! Äừng dấy! Chúng ta đã cùng kết nghÄ©a, từng và o sinh ra tá», thì ngươi không có quyá»n bá» ta Ä‘i trước đấy. Hoà ng a ma đã nói rồi, từ đây vá» sau, bá»n ta sẽ không còn gặp phải tai nạn nữa, sẽ được sống yên ổn, ngươi nghe không?
VÄ©nh Kỳ vá»™i kéo Yến TỠđứng dáºy.
- Yến Tá», bình tÄ©nh nà o. Hãy để Tá» Vy nằm yên nghỉ ngÆ¡i, đừng đụng Ä‘au cô ấy. Bây giá» em hãy ra ngoà i đợi má»™t chút Ä‘i.
Yến TỠlắc đầu.
- Không đâu! Không đâu! Em chẳng Ä‘i đâu cả, em ở đây. Tá» Vy nà y, lúc trước ngươi lãnh cả má»™t Ä‘ao và o ngá»±c, vẫn vựơt qua được cÆ¡ mà ? Lần nà y chỉ bị thương mấy cái ngón tay, tại sao ngươi lại muốn chết như váºy? Ngươi hãy mở mắt ra nhìn ta đây nà y!
Kim Tá»a có vẻ bình tÄ©nh hÆ¡n, đẩy Yến Tá» qua má»™t bên nói:
- Chị Yến Tá», hãy xÃch ra má»™t chút để tôi chăm sóc tiểu thÆ¡ cho.
VÄ©nh Kỳ đưa Yến Tá» ra ngoà i, Kim Tá»a quỳ kế giưá»ng nói:
- Minh Nguyệt, Thể Hà đâu. Ãổi khăn khác Ä‘i, khăn nà y đã không còn lạnh nữa.
Rồi lấy khăn đắp trên trán Vy xuống đưa cho hai cung nữ. Nhĩ Khang như sực nhớ ra, nói với thái y.
- Thái y! Quý vị khai toa Ä‘i! Phải cứu bằng má»i giá.
- Vâng.
Các thái y qua phòng bên để khai toa. NhÄ© Khang đợi Kim Tá»a thay khăn lạnh khác cho Tá» Vy xong, nói:
- Má»i ngưá»i hãy ra khá»i đây cả! Má»™t mình tôi là đủ rồi.
Kim Tá»a phản đối:
- Nhưng mà ... thiếu gia.
- Không, nhưng gì cả, đi ra!
Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà cÅ©ng không dám phản đối, Ä‘i ra. Thế là NhÄ© Khang bước tá»›i vuốt tóc Vy hôn lên trán nà ng, nói:
- Tá» Vy! Anh không biết là em có nghe anh nói không? Nhưng anh cầu mong là em nghe được. Nếu không nghe được bằng tai thì bằng trái tim váºy. Tá» Vy, em nên nhá»›, em là tất cả cá»§a anh. Chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao sóng gió cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Những tháng ngà y Ä‘au khổ đó đã chấm dứt, thì lý do gì em lại bá» anh ra Ä‘i? Như váºy là tà n nhẫn lắm. Anh biết em nhiệt tình, hiá»n là nh. Em chẳng muốn hại em, kể cả kẻ thù cá»§a em. Váºy thì không lẽ em để anh Ä‘au khổ. Tá» Vy hãy nghe anh nà y, anh không kiên cưá»ng như em nghÄ© đâu, anh cÅ©ng hết sức yếu Ä‘uối, anh không thể để mất em. Anh van em, đừng rá»i bá» anh.
Tá» Vy nằm đó vẫn yên lặng, nhưng đã có má»™t giá»t lệ chảy dà i. NhÄ© Khang tiếp:
- Trước lúc em thiếp Ä‘i, anh đã định nói vá»›i em vá» tương lai đẹp đẽ cá»§a chúng mình, nhưng chưa kịp. Anh biết sau cÆ¡n bỉ cá»±c đến hồi thá»›i lại, hạnh phúc sẽ đến. Vì váºy em đừng để Ä‘iá»u đó không thá»±c hiện, không có em thì trên Ä‘á»i nà y sẽ trở thà nh vô nghÄ©a vá»›i anh. Em hẳn biết Ä‘iá»u đó, váºy thì hãy tỉnh lại Ä‘i em, hãy mở mắt ra nhìn anh nà y.
Nước mắt Tá» Vy tiếp tục chảy. NhÄ© Khang thấy váºy xúc động vô cùng, đứng dáºy hô to:
- Thái y! Cô ấy đã tỉnh lại! Cô ấy đã nghe được những gì tôi nói rồi. Lại xem! Lại xem.
Bốn vị thái y nghe váºy đồng loạt chạy ra.
Tối hôm ấy, vua Cà n Long, lệnh phi nháºn được hung tin, vá»™i vã đến ngay Thấu Phương Trai. Thái háºu cÅ©ng được báo nên sai Tịnh Nhi đến xem sá»± việc tháºt hay giả.
Vua Cà n Long vừa bước và o, đã há»i:
- Tại sao bảo là TỠVy bệnh nguy kịch? Nguy kịch thế nà o?
Yến TỠvà Vĩnh Kỳ bước tới đón vua, mắt đỠhoe. Yến TỠnói:
- Bẩm Hoà ng a ma. Các thái y Ä‘á»u nói Tá» Vy không có hy vá»ng sống. NhÄ© Khang Ä‘ang ở trong đấy nói chuyện vá»›i cô ấy. Nghe nói hình như Vy vẫn nằm yên bất động, dù vẫn chảy được nước mắt nhưng không nói năng gì cả.
Vua Cà n Long ngạc nhiên:
- Sao lại có chưyện kỳ cục như váºy? Buổi chiá»u trong lúc băng bó vết thương nó còn nói chuyện được cÆ¡ mà ? VÄ©nh Kỳ, sá»± tháºt thế nà o váºy?
Vĩnh Kỳ nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, đó là sá»± tháºt. Khi Hoà ng a ma bá» Ä‘i chẳng bao lâu thì đột nhiên Tá» Vy ngất xỉu. Bá»n con má»i cả bốn thái y đến, nhưng Tá» Vy vẫn mê man. Ngá»± y đã lắc đầu, bây giá» NhÄ© Khang, Kim Tá»a Ä‘ang ở trong đấy vá»›i cô ấy. Nghe nói gá»i mãi mà mắt vẫn nhắm.
Lệnh phi nói:
- Không thể như váºy được. Tá» Vy còn trẻ quá mà là m sao có thể chết được chá»›?
Nói xong bà đi ngay và o phòng, vua và Tịnh Nhi cũng đi theo.
Tá» Vy nằm trên giưá»ng, thiêm thiếp. Trong khi Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà cứ thay khăn lau luôn. NhÄ© Khang thì ngồi đó nhìn Vy như ngưá»i mất hồn. Cạnh đó là bốn thái y cứ thảo luáºn không nghÄ©.
Các thái y vừa thấy lệnh phi và vua bước và o Ä‘á»u quỳ xuống là m lá»… thỉnh an. Vua há»i:
- Hãy cho trẫm biết, TỠVy thế nà o?
Hồ thái y nói:
- Bẩm hoà ng thượng, sốt cao vẫn không giảm, mạch thì rất yếu, có lẽ không kéo dà i được đến sáng mai.
Vua giáºn dữ quá:
- Sao lại có thể như váºy được? Các ngươi không biết trị bệnh à ? Tá» Vy mà không qua khá»i, liệu hồn cái đầu các ngươi đấy!
Các thái y nghe váºy tái mặt, vá»™i cùng nhau há»™i chuẩn lại. Vua Cà n Long bước tá»›i giưá»ng nhìn Tá» Vy nằm yên lặng mà lòng rất Ä‘au. Không dằn được cảm xúc, ngưá»i nói:
- Tá» Vy nà y! Trẫm đến thăm ngươi đây. Lần trước khi con đỡ má»™t Ä‘ao cho trẫm. Trẫm đã nói, trẫm là chân mạng thiên tá», trẫm sẽ mang hạnh phúc đến cho con. Bây giá», trẫm đến đây thăm con, thì con không được chết. Con có nghe rõ không?
Lệnh phi không cầm được nước mắt nói:
- Tá» Vy, con chưa láºp gia đình, chưa có con cái, thì cuá»™c Ä‘á»i coi như chưa bắt đầu. Những lá»i con thá» thốt vá»›i NhÄ© Khang cÅ©ng chưa thục hiện được, thì tại sao con đà nh bá» Ä‘i.
Lá»i cá»§a lệnh phi là m Kim Tá»a đứng gần đấy òa khóc:
- Tiểu thÆ¡! Tiểu thÆ¡ có nghe không? Bao nhiêu ngưá»i không muốn tiểu thÆ¡ chết, không lẽ tiểu thÆ¡ để má»i ngưá»i khóc cho tiểu thÆ¡. Váºy là không được, không được.
Tịnh Nhi đứng gần đó thảng thốt vì những hình ảnh đó.
Lúc đó chợt nhiên TỠVy cựa mình, rồi kêu lên:
- Anh Nhĩ Khang... anh Nhĩ Khang.
NhÄ© Khang giáºt mình, chồm tá»›i:
- TỠVy anh đây nà y! Anh đang cạnh em đây.
TỠVy cố gắng mở mắt, nhưng đôi mi nặng trịch, nà ng nói như mê sảng:
- Núi có mòn, trá»i đất hợp... má»›i dám... tuyệt tình anh...
Nhĩ Khang nghe nói đau nhói, ôm chầm lấy TỠVy nói:
- Là m sao núi mòn, trá»i đất hợp... dừng nói những lá»i vô nghÄ©a đó... em phải tỉnh lại. Nếu em chết, anh sẽ chết theo em đấy... anh sẽ không tha thứ cho em... em nghe chưa? Nghe chưa? Em phải tỉnh lại cho anh.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u khóc kể cả Tịnh Nhi.
Và ngay trong lúc má»i ngưá»i Ä‘au đớn lo sợ chia tay vá»›i Tá» Vy, thì Hà m Hương từ ngoà i bước và o vá»›i má»™t chiếc túi vải.
Những ngưá»i đứng đó chẳng ai buồn chú ý đến sá»± xuất hiện cá»§a nà ng. Hà m Hương phải lên tiếng:
- Má»i ngưá»i tránh qua má»™t bên cho tôi và o xem.
Vua Cà n Long ngẩng lên thấy Hà m Hương, nghẹn giá»ng nói:
- Hương phi! Cô cũng đến ư? Thái y bảo TỠVy không còn sống bao lâu nữa. Ngươi và nó là bạn thân tình, thôi thì hãy và o tiễn đưa đi, nó sắp đi xa rồi.
Rồi vua kéo ghế đứng qua một bên cho Hà m Hương bước và o.
Hà m Hương đến bên giưá»ng quỳ xuống, mở má»n Tá» Vy ra xem, rồi bắt mạch, không do dá»± ra lệnh:
- Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà đâu, nhanh cởi hết băng ở tay ra cho ta xem.
Kim Tá»a ngạc nhiên
- Có thể cởi băng ra ư? Thái y nói như váºy có ảnh hưởng.
Hà m Hương trừng mắt:
- Ngưá»i sắp qua Ä‘á»i rồi mà còn câu nệ cái ná»—i gì? Không sợ gì cả, còn nước còn tát, đã uống thuốc gì chưa?
Thái độ của Hà m Hương khiến Nhĩ Khang hiểu ra nói ngay:
- Chưa uống gì cả, mới cho và o miệng đã ói cả ra.
- Váºy thì tốt!
Hà m Hương mở túi vải lấy ra má»™t chiếc há»™p trong há»™p là má»™t cái bình nhá», trong đựng những viên thuốc tròn mà má»›i vừa mở ra mùi hương đã tá»a ra thÆ¡m phức. Hà m Hương trút thuốc và o miệng Tá» Vy rồi giữ chặt môi lại như sợ Vy sẽ ói cả ra.
Má»i ngưá»i căng thẳng theo dõi, vua Cà n Long tò mò:
- Khanh đã cho nó uống gì váºy?
Hà m Hương giải thÃch:
- Ãây là má»™t phương thuốc bà truyá»n cá»§a hoà ng thất chúng tôi. Gá»i là “tụ hương hoà n†thà nh phần gồm: xuyên sÆ¡n giáp, bạch chỉ, thiên hoa phấn... mưá»i mấy loại thá»±c váºt tinh luyện mà thà nh. Chất thuốc có tÃnh cách thanh nhiệt giải độc, là m ấm huyết, giảm Ä‘au... má»™t phương thuốc cấp cứu rất công hiệu. Lúc đến Bắc Kinh, cha thần đã cho thần thiếp năm viên.
Hà m Hương vừa nói vừa chăm chú theo dõi Tá» Vy thấy cổ há»ng Vy lại động má»›i tiếp:
- May mà cô ấy còn nuốt được!
- Như váºy có nghÄ©a Tá» Vy sẽ sống?
Hà m Hương nhìn Vy đáp:
- Chuyện đó thì chưa biết chắc.
Lúc đó Kim Tá»a và Thể Hà đã mở băng ra, những ngón tay sưng đỠlúc chưa băng giỠđã thà nh mà u tÃm. Hà m Hương vá»™i lấy má»™t há»™p thuốc cao trong túi ra xoa cho Vy.
- Kim Tá»a, hãy đến xoa phụ Ä‘i, xoa xong má»›i băng bó lại như cÅ©, nhá»› là m nhẹ nhà ng nhé, đừng để cô ấy Ä‘au.
Thể Hà , Minh Nguyệt cÅ©ng lại giúp. Vua há»i:
- Khanh xoa cái gì lên tay đấy?
- Thuốc nà y gá»i là “tiên hoa lộ†dùng các loà i hoa như: kim ngân hoa, bồ công anh, dã cú... tinh luyện mà thà nh là thuốc giảm Ä‘au bà truyá»n cá»§a ngưá»i Hồi chúng tôi.
Yến Tá» thấy Tá» Vy có hy vá»ng cứu sống, nên cưá»i nói:
- Thì ra Hương phi cÅ©ng biết cả y thuáºt. Váºy mà từ nà o đến giá» chúng tôi chẳng biết, nếu sá»›m biết bá»n nà y đã nhá»› rồi.
Hà m Hương lắc đầu.
- Tôi thì không rà nh. Những thứ nà y chẳng qua là thuốc bà truyá»n cá»§a gia đình. Tôi thấy cha tôi sá» dụng nên bắt chước là m theo thôi chứ không biết là có công hiệu hay không? Tôi chưa há» chạy chữa cho ai, chẳng qua thấy Tá» Vy nguy cấp quá, nên ra tay váºy thôi.
Kim Tá»a nghe váºy nói:
- Chắc chằn là phải có công hiệu thôi. Trá»i đã đưa nương nương đến đây là ý giúp tiểu thÆ¡ tôi rồi.
Má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u gáºt đầu. Bao nhiêu hy vá»ng Ä‘á»u đặt lên Hà m Hương. NhÄ© Khang ngáºp ngừng há»i:
- Ãến bao giá» má»›i biết hiệu quả?
- Tôi nghĩ bây giỠchỉ còn đợi, xem phản ứng thuốc thế nà o.
NhÄ© Khang ngồi xuống cạnh giưá»ng, chăm chú nhìn Vy, Hà m Hương thấy phòng đầy ngưá»i nói:
- Có lẽ chúng ta phải chá» khá lâu. Tốt nhất là má»i ngưá»i nên lui ra ngoà i, cho khôang khà ở đây thoáng má»™t chút.
Vua Cà n Long nói:
- Váºy má»i ngưá»i hãy ra phòng khách cả Ä‘i, Tiểu Äặng, Tiểu Trác Ä‘i pha trà cho má»i ngưá»i dùng.
Yến TỠlắc đầu:
- Tôi ở lại coi chừng TỠVy, không đi đâu cả.
Thế là NhÄ© Khang, Yến Tá», Kim Tá»a, Minh Nguyệt Thể Hà thì ở lại còn tất cả ra ngoà i. Tịnh Nhi cÅ©ng Ä‘i ra, nhưng thay vì và o phòng khách lại núp bên cá»a nhìn và o.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, canh má»™t, canh hai, canh ba... Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà ... thay khăn lạnh trên trán Vy luôn. Yến Tá» thì vái trá»›i vái pháºt còn NhÄ© Khang thì ngồi yên má»™t chá»— nhìn Vy chứ chẳng biết là m gì cả.
Sau ba canh, sắc mặt Vy dần dần á»ng lại, hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa hÆ¡n. Kim Tá»a đưa tay lên sá» lên trán Vy nói:
- Bớt sốt rồi! Bớt sốt rồi! Nhĩ Khang thiếu gia! Lại xem nè!
Má»i ngưá»i nghe váºy mừng rỡ. NhÄ© Khang ká» tai và o ngá»±c Vy rồi sá» trán Vy, lạc giá»ng nói:
- Thái y! Thái y! Äến xem nè.
Bốn ông thái y vội chạy và o, vua Cà n Long theo sau. Sau khi chứng thực là TỠVy đang sống lại. Hồ thái y ngỡ ngà ng nói:
- Sốt giảm! mồ hôi thoát ra, mạch ổn định hÆ¡n, thế nà y thì đúng là phép lạ. Ãây là má»™t trưá»ng hợp từ nà o đến giá» má»›i thấy... Có lẽ thoát hiểm rồi đấy.
Yến Tá» nghe váºy, múa tay múa chân nói:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tôi biết là TỠVy sẽ không chết cơ mà ! Tôi biết mà !
NhÄ© Khang thì nghe Hồ thái y tuyên bố như váºy, xúc động không ká»m được vì sung sướng. Những giá»t nước mắt cá»§a NhÄ© Khang khiến Tịnh Nhi cÅ©ng khóc theo. Cô lặng lẽ rá»i khá»i Thấu Phương Trai.
o0o
Trong khi thái háºu vẫn chưa ngá»§, bà đang chá» Tịnh Nhi mang kết quả vá». Vừa thấy Tịnh Nhi, bà nôn nóng há»i:
- Bảo con đến xem Tá» Vy thế nà o, tháºt giả. Váºy mà sao lại lâu thế? Có tháºt là nó sắp chết không?
- Bẩm lão pháºt gia. Cô ấy đã qua khá»i nguy hiểm có lẽ sẽ hồi phục thôi ạ.
Thái háºu thở ra rồi nghi ngá» nói:
- Ta đã sá»›m biết váºy mà , là m sao chỉ kẹp mấy đầu ngón tay mà lại có thể chết được? Chẳng lẽ yểu tướng váºy sao? Hay là con bé đóng kịch, cố ý giả chết để hoà ng đế Ä‘au lòng?
Rồi bà nhìn Tịnh Nhi, thấy đôi mắt đỠhoe há»i:
- Tịnh Nhi sao váºy? Con khóc ư? Ai là m con buồn váºy?
Tịnh Nhi chối:
- Bẩm lão pháºt gia chẳng có gì đâu ạ!
- Là m sao chẳng có gì? Chắc chắn là có đấy. Ai là m gì con buồn, nói đi, ta sẽ giúp con.
- Tháºt là chẳng có ai là m con buồn cả mà . Chỉ tại ban nãy ở Thấu Phương Trai, trông thấy Tá» Vy thoát khá»i tay tá» thần. rồi con thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u yêu quý cô ấy như váºy. Con không thể cầm được nước mắt.
Thái háºu có vẻ ngạc nhiên. Vì Tịnh Nhi từ nà o đến giá» là má»™t đứa con gái biết tá»± chế, Ä‘iá»m tÄ©nh, Ãt khi để lá»™ tình cảm ra ngoà i. Thế mà tối nay, nó có vẻ không phải là Tịnh Nhi nữa. Bà còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, thì Tịnh Nhi sụp quỳ trước mặt bà .
- Con là m gì váºy?
- Bẩm lão pháºt gia, con có má»™t việc muốn xin vá»›i lão pháºt gia.
- Ãứng lên! Chuyện gì cần cứ nói đâu phải quỳ?
Tịnh Nhi xúc động nói:
- Con biết là lúc gần đây lão pháºt gia đã vì chuyện chung thân cá»§a con mà lo lắng, con cÅ©ng biết là lão pháºt gia đã chá»n NhÄ© Khang cho con, định chỉ hôn con vá»›i anh ấy.
Thái háºu lặng lẽ nhìn Tịnh Nhi, rồi gáºt đầu nói:
- Ãúng, con nói đúng, có nhiá»u việc mà ta không thể dối con được rồi sao? Có phải con cÅ©ng muốn như váºy không?
- Vâng, lão pháºt gia Ä‘oán đúng. Nhưng phải chi ba năm trước lão pháºt gia là m chưyện nà y thì hay biết mấy, còn bây giá»... quá trá»… rồi.
- Sao lại thế, chỉ cần Tịnh Nhi muốn là ta có thể chỉ hôn cho con ngay không trễ đâu.
Tịnh Nhi lắc đầu:
- Nhưng bây giỠthì con không còn muốn lấy anh ấy nữa.
- Tại sao váºy?
Tịnh Nhi thà nh tháºt nói:
- Vì con không già nh được trái tim anh ấy, thưa lão pháºt gia. Từ ngà y con trở vá» cung đến nay. Ãã thấy rất rõ tình cảm cá»§a NhÄ© Khang và Tá» Vy. Tình yêu há» là m con vô cùng cảm động, nhất là tối nay “giữa cái sống và chết†sá»± biểu lá»™ cá»§a NhÄ© Khang là m con bà ng hoà ng.
Thái háºu nhìn Tịnh Nhi.
- Bà ng hoà ng láºn ư?
- Vâng, con phải bà ng hoà ng khi bước và o thế giá»›i cá»§a há». Thấy cả đám đông vây quanh, ai cÅ©ng tình cảm trà n đầy vá»›i cô ấy. Con nghÄ© chỉ có thể lấy câu, “chấn động trá»i đất†má»›i có thể hình dung tình cảm cá»§a há». Má»™t thứ tình cảm đẹp tuyệt vá»i, mà từ nà o đến giá» con chưa há» có. Nhưng con không ganh tị, mà phải khâm phục. Nếu bây giá» mà phá hoại tình cảm đó thì coi như là tá»™i ác, con sẽ tá»± kinh mình. Lão pháºt gia, xin hãy vì con mà tÃch đức, đừng bao giá» chia lìa há», con sẽ vô cùng cảm Æ¡n lão pháºt gia.
Nói xong Tịnh Nhi sụp xuống, lạy thái háºu kinh hoà ng nhìn Tịnh Nhi:
- Tịnh Nhi, con đừng có cao thượng quá đáng như váºy, hãy nghÄ© đến tương lai con.
Tịnh Nhi lắc đầu:
- Bẩm lão pháºt gia, con không há» cao thượng, má»™t ngưá»i đà n ông không phải cá»§a mình, thì nếu mình lấy há» cÅ©ng nà o có hạnh phúc. Nếu lão pháºt gia mà thương con, thì hãy để con hầu ngưá»i suốt Ä‘á»i được rồi.
Thái háºu lắc đầu.
- Không được, ta không thể là m trì trệ hạnh phúc Ä‘á»i con. Hay là để ta sắp xếp, con và Tá» Vy có thể có cùng má»™t ngưá»i đà n ông cÅ©ng được mà ? Nhưng là m váºy là thiệt thòi cho con. Vì váºy tuy ta cÅ©ng nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, nhưng không há» nói cho con biết.
Tịnh Nhi nói:
- Vâng, là m váºy là thiệt thòi lắm, vì váºy tốt nhất là không nên có sá»± sắp xếp đó.
- Ta tháºt không hiểu... ba năm trước lúc con cùng ta đến BÃch vân tá»±... Cái đêm mưa tuyết kia...
Tịnh Nhi thở dà i.
- Lão pháºt gia cÅ©ng biết chuyện đó nữa ư? Ãó chỉ là má»™t buổi tối ngồi ngắm tuyết rÆ¡i, chẳng có má»™t ý nghÄ©a gì cả. So vá»›i chuyện vì ngưá»i ta mà và o sinh ra tá», thá» non hẹn biển thì nó quá nhá» nhoi. Lão pháºt gia, chẳng lẽ ngưá»i lại muốn tá»± nhiên mà đẩy con và o cuá»™c? Tháºt tình con chẳng muốn chen và o chuyện cá»§a há» là m gì. Nhảy và o đó, con chẳng có chá»— đứng. Bởi vì trong mắt cá»§a NhÄ© Khang, chỉ có má»™t hình bóng cá»§a Tá» Vy thôi.
Bà thái háºu không đồng ý.
- Ãà n ông nà o lại chẳng tham lam. Há» rất muốn chuá»™ng má»›i chán cÅ©.
- ChÃnh vì anh NhÄ© Khang khác ngưá»i, anh ấy má»›i đáng chiêm ngưỡng, lão pháºt gia, xin hãy để cái hình ảnh cao quý kia cá»§a NhÄ© Khang sống mãi trong trái tim con. Như váºy, con má»›i thấy cuá»™c sống nà y có nhiá»u ý nghÄ©a.
Thái háºu chăm chú nhìn Tịnh Nhi.
- Con tháºt muốn như váºy ư? Con đã quyết định không cùng NhÄ© Khang thà nh vợ thà nh chồng nữa à ?
- Vâng, con đã quyết định, xin lão pháºt gia chấp thuáºn.
- Sao lại Ä‘i... chấp thuáºn chuyện như thế?
Thái háºu nói mà vô cùng Ä‘au xót. Ngưá»i không muốn Tịnh Nhi “hy sinhâ€. Vì vá»›i ngưá»i, Tịnh Nhi như con. Ba năm trước, phải chi tiến hà nh chuyện chỉ hôn thì đã xong rồi. Chỉ tại... bà quá Ãch kỹ, không muốn Tịnh Nhi lấy chồng sá»›m rồi xa bà . Không ngá» má»™t sá»± do dá»± sai lầm nhất thá»i lại là m lỡ duyên Tịnh Nhi. Cà ng nghÄ© thái háºu cà ng thấy hối háºn, bà nắm lấy tay Tịnh Nhi nói:
- Ta biết rồi... Con rõ dại... thôi được chuyện nà y để ta suy nghĩ kỹ cà ng đã, nghĩ xong mới quyết định.
Tịnh Nhi thở ra.
- Cảm Æ¡n lão pháºt gia.
o0o
CÅ©ng trong lúc đó NhÄ© Khang túc trá»±c mãi bên giưá»ng Tá» Vy, không ai khuyên chà ng bá» vỠđược.
Ãến lúc trá»i tá» má» sáng, Tá» Vy quả Ä‘ang hồi sinh đôi mi nhấp nháy, miệng thá»u thà o nói:
- Nước... nước... nước...
Kim Tá»a thÃnh tai nhất kêu lên:
- Tiểu thơ đòi uống nước kìa.
Yến Tá» nghe váºy la to lên:
- TỠVy đã tỉnh, đòi uống nước... mau mang nước đến.
Thế là những ngưá»i có mặt, lăng xăng chạy Ä‘i lấy nước. NhÄ© Khang đỡ lấy ly nước, Yến Tá» còn dặn:
- Cẩn tháºn đấy, coi chừng trúng tay Ä‘au cá»§a Tá» Vy đấy.
NhÄ© Khang cẩn tháºn đỡ Vy ngồi dáºy, Tá» Vy mở mắt ra. Lúc đầu là hình ảnh lá» má», sau má»›i hiện rõ:
- Anh Nhĩ Khang!
NhÄ© Khang nghe gá»i, mắt rÆ¡m rá»›m lệ:
- Tá» Vy, váºy là em tỉnh rồi! em đã nhìn ra được anh?
- Vâng – Vy nói vá»›i nụ cưá»i héo hắt – em mê man lâu lắm rồi phải không?
- Phải – nhưng không sao, bây giỠuống núc đi hãy nói.
Má»i ngưá»i căng thẳng nhìn Tá» Vy uống nước. Nhưng Vy chỉ má»›i uống có mấy há»›p là ngưng. NhÄ© Khang vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng nói:
- Ãến bây giá» anh má»›i thấy bà i văn cá»§a Yến Tá» hạy tuyệt: “má»i ngưá»i phải uống nước, sáng uống, chiá»u uống, tối uống. Khát uống mà không khát cÅ©ng uống...†đúng đấy hay quá! Uống nước là nguồn sống cÆ¡ mà , Tá» Vy em uống nữa Ä‘i, nhìn em uống mà anh thấy lòng mình bay bổng.
Yến Tá» nghe khen cưá»i khoái chÃ, Kim Tá»a cÅ©ng cưá»i vì cảm động.
Tá» Vy sau mấy há»›p nước có vẻ tỉnh táo hÆ¡n, đưa mắt nhìn má»i ngưá»i há»i:
- Tại sao má»i ngưá»i phải ngồi canh tôi thế nà y?
Nhĩ Khang kéo chăn đắp cho TỠVy, chỉ nói:
- Em đã đi một vòng trong cõi chết rồi quay vỠbiết chưa?
Rồi xua tay má»i ngưá»i, Khang nói:
- Các ngưá»i đã thức gần suốt đêm, nếu ai cÅ©ng thức rồi lại ngã bệnh khổ đấy.
Kim Tá»a không yên tâm.
- Nhưng NhÄ© Khang thiếu gia cÅ©ng váºy, chẳng nghỉ ngÆ¡i không thấy mệt à ?
Khang cưá»i nói:
- Cô ấy đã tỉnh là m sao ta mệt chứ?
- Váºy thì để tôi Ä‘i nấu má»™t miếng cháo cho tiểu thÆ¡. Hai hôm rồi, chẳng có miếng nà o trong bụng. Hồ thái y bảo phải cho ăn má»™t chút gì má»›i mau lại sức. NhÄ© Khang thiếu gia cÅ©ng ăn cái gì nhé, tôi nấu luôn?
Yến TỠnói:
- Minh Nguyệt, Thể Hà đi kiếm cái gì ăn Ä‘i. Tất cả chưa ai ăn gì cả, NgÅ© a ca ở phòng khách cÅ©ng thế. Còn Tiểu Äặng, Tiểu Trác nữa.
- Vâng.
Minh Nguyệt cưá»i nói, nhìn thấy Tá» Vy khá»e lại là bao nhiêu ná»—i nhá»c mệt tiêu tan. Trong khi Yến Tá» vá»— vai NhÄ© Khang nói:
- Tôi ở ngoà i phòng khách, có cần gì thì cứ gá»i lá»›n là tôi sẽ có mặt ngay.
Trong phòng chỉ còn lại TỠVy và Nhĩ Khang.
NhÄ© Khang ngắm dung nhan tiá»u tụy cá»§a ngưá»i yêu mà lòng chua xót. Tá» Vy nhìn Khang nói:
- Mắt anh thâm quầng vì sao váºy?
Khang nói:
- Anh cảm ơn em, em quay vỠvới anh thế nà y là anh mừng lắm rồi
TỠVy đâu biết cái quá trình gay go mà mình đã trải qua, chỉ thấy thái độ của Nhĩ Khang là m nà ng cảm động.
- Anh NhÄ© Khang, anh biết không? Ban nãy em đã nằm mÆ¡, mÆ¡ thấy anh, em, Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Thái và cả Trại Ã, Hà m Hương, Mông Äan, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng... má»i ngưá»i có mặt cả ở thung lÅ©ng tình yêu. Hà m Hương và Mông Äan ngồi bên nhau. Cả má»™t thung lÅ©ng đầy bướm, chúng ta cùng khiêu vÅ©. Tất cả Ä‘á»u vui vẻ chẳng có biết Ä‘iá»u phiá»n muá»™n là gì cả.
Nhĩ Khang nhìn Vy:
- Anh hứa vá»›i em rồi sẽ có má»™t ngà y như thế. Ãó là sá»± tháºt chứ không là nằm mÆ¡ nữa.
o0o
Và sức khá»e cá»§a Vy cÅ©ng khôi phục dần dần.
Ông Phước Luân, bà phước tấn cÅ©ng đặc biệt và o cung thăm Vy. Thái độ chân tình cá»§a hai ngưá»i khiến Vy vô cùng cảm động.
Vua Cà n Long tạm thá»i gát vụ án “hình ná»™m búp bê†qua má»™t bên. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ hết sức bất bình nhưng đã được ông Phước Luân phân tÃch cho thấy sá»± cần thiết phải là m thế. Trong thá»i gian Tá» Vy dưỡng bệnh, chẳng có chuyện gì xảy ra, má»i ngưá»i sống trong không khà rất hạnh phúc như Ä‘iá»u NhÄ© Khang nói.
- Tá» Vy sống lại từ cái chết, là tôi vô cùng mãn nguyện, vô cùng biết Æ¡n trá»i đất rồi, tôi đâu còn dám há»n trách ai nữa. Chỉ mong là những tai nạn thế nà y đến đây là kết thúc.
Tá» Vy tuy chỉ bị thương ở hai bà n tay. Nhưng những vết thương đó rất lâu là nh. Sá» mó, cầm nhặt cái gì cÅ©ng hết sức khó khăn. Các thái y đã dùng má»i phương thuốc, Minh Nguyệt, và Thể Hà xoa bóp má»—i ngà y mong Vy mau là nh. NhÄ© Khang lại sợ bá»n a đầu mạnh tay nên lại già nh lấy sá»± việc.
Bây giá» Hà m Hương trở thà nh ngưá»i ân cá»§a đám Yến Tá», má»i ngưá»i sẵn sà ng giúp trà Hương mà không cáºu nê. Vì Tá» Vy chưa là nh bệnh nên chưa thể xúc tiến việc. Nhưng má»i ngưá»i đã hẹn vá»›i lòng là sẽ bằng má»i cách giúp Hà m Hương đạt được tâm nguyện mình.
Và dưới sá»± chăm sóc táºn tình cá»§a má»i ngưá»i. Vết thương ở tay Tá» Vy dần dần là nh. Tá» Vy cÅ©ng biết muốn những ngón tay linh hoạt trở lại như xưa thì bằng má»i giá phải năng váºn động. Vì váºy bữa nà o nà ng cÅ©ng đánh đà n. Thấu Phương Trai lúc nà o cÅ©ng có tiếng đà n thánh thót.
Và rồi một hôm Vy bắt Khang phải ngồi yên nói:
- Em vừa đặc biệt sáng tác một bà i tặng anh, ngồi yên nghe nhé.
Rồi Tá» Vy bước đến bên đà n, dạo nhanh má»™t khúc nhạc. Kim Tá»a, Hà m Hương, Yến Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà cÅ©ng ngồi quanh. Tá» Vy hát:
Trong giấc mÆ¡ nghe lá»i ai thì thầm
Muốn chở che, muốn xây lầu tình ái cho em
Lấp lánh lệ và bao nhiêu kỳ vá»ng
Tình yêu ôi tình yêu
Những lá»i vang ca mãi cùng trá»i đất
Trong giấc mÆ¡ trá»i cao đất dầy
Anh là tia nắng rá»±c sáng mãi Ä‘á»i em
Sông có cạn núi có mòn
Anh vẫn là thiên đà ng vÄ©nh cá»u.
Tá» Vy hát bà i hát vô cùng cảm động, là m má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u không cầm được nước mắt.
Nhĩ Khang không dằn lòng được bước tới nắm lấy tay Vy.
- Tá» Vy, anh thấy em đã khá»e mạnh, bình thuá»ng rồi, em đà n hay lắm. Em viết bà i hát rất hay bà i hát là m anh vô cùng cảm động. Anh cảm Æ¡n em vô cùng.
Yến TỠbất giác nắm tay Vĩnh Kỳ, Hà m Hương rưng rưng lệ. Nhưng hình như không có ai ở đó để cùng chia sẻ.
|

18-09-2008, 12:28 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Sau khi Tá» Vy bình phục hẳn, “Thấu Phương Trai†như loà i sâu ngá»§ đông qua xuân đã thức dáºy. Nhất là Yến Tá», tháºt khó mà giữ chân trong cung. Cô nà ng rất nôn nóng muốn gặp sư phụ Mông Äan, để rồi còn há»c võ công nữa chứ.
Yến TỠđòi há»c võ công cá»§a Mông Äan, không phải vì võ công cá»§a VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang kém cá»i gì, mà chuyện há»c võ phải cần có “cái tâm†cá»§a cả ngưá»i há»c lẫn ngưá»i dạy. VÄ©nh Kỳ dạy “thà nh ngữ†không cho Yến TỠđã muốn Ä‘iên cả cái đầu, đâu còn dám dạy võ công cho Yến Tá» nữa?
Hôm đó là hôm há»c võ đầu tiên cá»§a Yến Tá». Mông Äan chá»n má»™t nông trại bá» trống, còn má»™t số cuốc cà y chất đống trong nhà kho là m sân táºp. Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Kim Tá»a và anh em Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng Ä‘á»u đến quan sát.
Yến Tá» tay cầm trưá»ng kiếm, phi thân lên cao rồi hạ xuống, vừa hạ vừa hét:
- Xem Tiểu Yến TỠtấn công nà y!
Lưỡi kiếm hướng thẳng vá» phÃa Mông Äan. Mông Äan nhÃch ngưá»i tháºt nhanh tránh kiếm, lưỡi kiếm lệch qua, suýt chút đã bổ xuống đầu VÄ©nh Kỳ.
VÄ©nh Kỳ vá»™i xoay ngưá»i thuáºn tay đánh vá» phÃa Yến Tá» má»™t cái. Yến Tá» vá»™i lá»™n ngược lại, mÅ©i kiếm quét ngang. Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Tá» Vy, Kim Tá»a vá»™i vã bá» chạy.
Nhĩ Khang sợ TỠVy trúng kiếm, nhanh tay kéo TỠVy lùi ra sau.
- Cẩn tháºn đấy, tháºt khó khăn má»›i là nh bệnh, đừng vì chuyện xem Yến Tá» há»c kiếm mà lại bị thương nữa thì khổ.
Liễu Thanh lắc đầu nói:
- Yến Tá» ta thấy Mông Äan mà nháºn ngươi là m há»c trò quả là xui xẻo.
Yến Tá» không thèm chú ý đến lá»i phê phán cá»§a má»i ngưá»i, lại đưa kiếm lên tấn công Mông Äan.
- Xem gươm nè!
Mông Äan chỉ cần quÆ¡ tay má»™t cái là chụp lấy vai Yến Tá» ném ra khoảng xa. Thanh gươm trên tay Yến Tá» sút ra bay vá» Tiểu Äặng, Tiểu Trác. Tiểu Äặng ôm đầu chạy, vừa chạy vừa nói:
- Xin cát cát tha mạng cho ạ!
Yến TỠcãi bướng:
- Ai biểu các ngươi đứng gần quá là m gì, gươm ta nà o có con mắt đâu?
Liá»…u Hồng nghe váºy giục má»i ngưá»i:
- Thôi tất cả hãy tránh xa ra, bằng không bị chết oan mạng bây giá».
Kim Tá»a lắc đầu:
- Có ai luyện kiếm mà luyện má»™t cách kỳ cục như váºy? Ãánh phải coi chứ? Äằng nà y lại đổ thừa là kiếm chẳng có con mắt.
Yến Tá» cÅ©ng không thèm để ý đến má»i ngưá»i nhặt kiếm lên tiếp tục tấn công Mông Äan.
- Nà y! Kiếm lại đến đây!
Lúc nà y Mông Äan không dằn được nữa nói:
- Cô sá» dụng kiếm loạn đả như váºy chẳng đúng đâu. Phải xem kiếm như là công cụ bảo vệ cá»§a mình. Múa lên có thể che thân, không để má»™t giá»t nước lá»t và o, đứng yên xem tôi múa kiếm nà y.
Mông Äan nói rồi vung kiếm lên, lưỡi kiếm bay thoăn thoắt tạo nên gió ù ù, trông rất đẹp mắt. Yến Tá» có vẻ bái phục. Nhưng bản chất hiếu động lại nổi lên, khi Mông Äan Ä‘ang múa kiếm ná»a chừng thì Yến Tá» lại múa kiếm xông và o hét:
- Sư phụ cẩn tháºn, tôi xông và o đây!
Mông Äan Ä‘ang dùng kiếm che kÃn lấy mình. Yến TỠđột ngá»™t xông và o, hai mÅ©i kiếm bất ngá» chạm nhau tóe lá»a. Tay cầm kiếm cá»§a Yến TỠđâu vững, nên hai lưỡi kiếm vừa chạm nhau đã tuá»™t khá»i tay Yến Tá» bay thẳng và o đầu Tiểu Trác.
Tiểu Trác thấy nguy, co giò chạy.
- Cứu tôi với!
Nhưng nó lại húc mạnh phải Tiểu Ãặng, hai đứa té lăn cù. NhÄ© Khang vá»™i bay tá»›i chụp lấy đốc kiếm đáp xuống.
- Yến Tá»! Cô mà há»c kiếm kiểu nà y, đến khi cô thà nh đạt, có lẽ hà ng xóm Ä‘á»u toi mạng cả.
Yến Tá» phóng đến, giáºt kiếm trên tay NhÄ© Khang nói:
- Tôi dang thÃch thú há»c đây, anh đừng có lải nhải lá»™n xá»™n, trả kiếm đây!
NhÄ© Khang lách ngưá»i qua bên nói:
- Muốn lấy kiếm lại ư? ThỠxem?
Yến Tá» nhảy qua phải rồi qua trái mấy lần tưởng Ä‘oạt được kiếm nhưng vẫn không Ä‘oạt được. Tiểu Yến Tá» tức qua đứng lại giáºm chân.
- Thôi Ä‘i! Tôi không đùa nữa nghen! Coi như các ngưá»i ai cÅ©ng giá»i, có má»™t mình tôi là ngu thôi. Nhưng có ai chịu dạy tôi đâu? Chỉ chá»c giáºn thì có, kể cả sư phụ cÅ©ng váºy. Thôi tôi không thèm há»c nữa đâu.
Yến Tá» nói rồi quay lưng bá» Ä‘i, Mông Äan gá»i giáºt lại.
- Yến Tá»!
Yến Tá» quay lại giáºt mình, thấy mÅ©i gươm đã chỉ trước mắt, vá»™i ngá»a mặt ra sau, xoay ngưá»i tránh kiếm, kỹ thuáºt rất Ä‘iệu nghệ. VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang phải kêu lên khen ngợi:
- Hay lắm!
Yến Tá» nghe khen đắc ý, quay lại nhìn má»i ngưá»i. NhÄ© Khang đưa kiếm trả Yến Tá», Yến Tá» vừa đụng kiếm thì nghe Mông Äan hét:
- Coi chừng!
Lưỡi kiếm lại bay đến, Yến Tá» lấy gươm đỡ gươm. Hai ngưá»i bắt đầu giao đấu.
Nhưng chỉ đấu được mấy hiệp, lưỡi gươm trên tay Yến Tá» lại bị đánh rÆ¡i. Yến Tá» giáºm chân nói:
- Sư phụ kỳ quá! Sao cứ đánh rÆ¡i kiếm tôi mãi, thế nà y thì há»c gì được nữa. Thôi không há»c đâu.
Mông Äan nhẫn nại:
- Ai nhặt kiếm đi bắt đầu lại.
Yến TỠbướng:
- Thôi nghỉ, không tiếp tục gì cả!
Mông Äan nghe váºy có vẻ bá»±c dá»c, đột nhiên chà ng cầm kiếm chém tán loạn và đống cây trước mặt, hét:
- Tháºt tình không chịu nổi... Ai thÃch là m sư phụ? Ai thÃch múa kiếm? Ở đây mãi cứ lãng phà thá»i gian. Tôi có ham gì ở Há»™i Tân Lầu đâu? Cứ chá» cứ đợi, ngà y tháng như thế, sống cÅ©ng như chết. Tôi như ngưá»i tà n phế, vô dụng, vô dụng quá!
Sá»± bá»±c dá»c cá»§a Mông Äan là m má»i ngưá»i ngá»› ra. Yến Tá» chợt thấy hối háºn, vá»™i vã nói:
- Xin lỗi sư phụ nhé, không phải tôi cố ý, xin lỗi nhé.
Nhưng Mông Äan còn chưa hả giáºn, VÄ©nh Kỳ sợ nếu Yến Tá» xông tá»›i sẽ rất nguy hiểm nên cháºn Yến Tá» lại:
- Thôi đừng đến gần hắn.
Mông Äan thì tiếp tục múa kiếm chặt đứt cả đống cây, miệng tiếp tục hét:
- Tại sao chẳng là m gì được cả? Nà ng thì không ra, ta lại không và o được, muốn thấy mặt cÅ©ng không thấy được! Ta còn thua cả má»™t con bướm, váºy thì còn nghÄ©a lý gì? Còn ra thể thống gì? Sống là m gì chứ? Chắng có nghÄ©a gì cả.
Mông Äan cà ng nói cà ng giáºn dữ, nhát kiếm cuối cùng chém xuống quá mạnh, ăn sâu và o táºn thân cây, Ãan rút không được, Ãan tức quá ném cả kiếm lẫn cây ra tháºt xa. Sau đó vung nắm đấm lên đấm mạnh và o tưá»ng, và o đống cây là m cây cối văng tùm lum, khiến má»i ngưá»i phải né tránh.
Ãến má»™t lúc tháºt lâu, Mông Äan như thấm mệt, tá»±a ngưá»i và o tưá»ng thở dốc.
Ãến lúc nà y NhÄ© Khang má»›i bước tá»›i, đặt tay lên vai Ãan.
- Mông Äan nà y, cáºu có biết không, tháng trước suýt nữa là tôi đã mất Tá» Vy. Tôi rất hiểu cái cảm giác thế nà o là “mấtâ€. Tôi rất Ä‘au khổ, vì váºy chúng tôi sẽ không để bạn sống mãi trong hoà n cảnh tuyệt vá»ng thế nà y đâu mả sẽ cố gắng. Bây giá» bạn tạm thá»i hãy quay vá» Há»™i Tân Lâu Ä‘i, giá» nà y ở đấy vắng, ta cố tìm má»™t giải quyết.
Thế là má»i ngưá»i quay trở lại Há»™i Tan Lầu, giá» nà y quán còn chưa mở cá»a nên rất trống vắng.
Má»i ngưá»i lá»±a chiếc bà n sát vách ngồi, pha má»™t ấm trà nóng, và bắt đầu thảo luáºn.
Liễu Hồng nói:
- Tôi thấy thì chúng ta chẳng nên chần chá» mãi hãy tìm biện pháp để thá»±c hiện kế hoạch đã tÃnh.
Nhĩ Khang bức rức:
- Là m sao thực hiện được đây? Cái mấu chốt của vấn đỠở đây là Hà m Hương chẳng đồng ý bỠtrốn. Cô ấy không hợp tác thì chúng ta chẳng có cách nà o thực hiện kế hoạch được.
Vĩnh Kỳ tiếp:
- Và dụ cô ấy mà đồng ý Ä‘i nữa thì bây giá» cÅ©ng không là m sao tiến hà nh được kế hoạch. Vì từ khi trong cung xuất hiện cái hình ná»™m phù phép kia, cả hoà ng cung đã được đặt trong tình trạng báo động. Má»—i má»™t góc đưá»ng Ä‘á»u đặt lÃnh canh cẩn máºt, vì váºy muốn ra khá»i cung nà o phải dá»….
Mông Äan nghe váºy cảm thấy thất vá»ng.
- Váºy thì tôi chẳng còn cách nà o khác hÆ¡n là phải “chá»â€ nữa ư?
Yến Tá» có vẻ thông cảm vá»›i Mông Äan nói:
- Tại sao ta phải ngại chuyện đó. Dù gì cÅ©ng là chuyện mạo hiểm, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải là m, thì chá» gì, nếu thất bại thì cÅ©ng chỉ “chết†là cùng. Váºy thì quyết định tiến hà nh sá»›m Ä‘i.
Liễu Thanh không đồng ý:
- Nếu sớm biết thất bại thì tốt hơn không nên là m, chỉ là m khi nà o nắm chắc là thà nh công. Chớ ngu dại gì mà đút đầu và o chỗ chết chứ?
Kim Tá»a tán đồng:
- Anh Liá»…u Thanh nói đúng đấy. Tiểu thÆ¡ đã suýt chết mấy lần. Bây giá» chẳng lẽ lại đưa đầu và o chá»— chết nữa ư? Ãó là chuyện dại dá»™t. Muốn tÃnh toán gì cÅ©ng phải vạch kế hoạch rõ rà ng, thấy cÆ¡ há»™i tốt má»›i thá»±c hiện thôi.
Mông Äan nóng nảy.
- Kế hoạch cá»§a các ngưá»i mãi mãi chẳng thá»±c hiện được đâu. Lúc thì nghÄ© đến ngưá»i nà y, lúc nghÄ© đến chuyện kia là m sao mà kế hoạch được? Tôi tán đồng ý kiến cá»§a Yến TỠđấy, muốn là m là là m ngay khônng chần chừ gì nữa.
Liễu Hồng lắc đầu.
- Là m đại không được, vì chuyện nà y liên lụy đến rất nhiá»u ngưá»i. Chẳng lẽ chỉ cần được việc cho anh rồi phó mặc bạn bè thế nà o cÅ©ng được ư? Há» bị chết thì anh cÅ©ng không thoát được đâu. Như váºy chẳng phải là uổng công vô Ãch ư?
TỠVy nghĩ ngợi rồi nói:
- Tôi thấy vấn đỠmấu chốt ở đây là điá»u anh NhÄ© Khang nói ban nãy. Chúng ta dù có kế hoạch thế nà o cÅ©ng cần phải có sá»± hợp tác cá»§a Hà m Hương. Cô ấy là vai chÃnh cÆ¡ mà ? Nhưng bây giá» Hà m Hương cảm thấy mình có hà ng đống trách nhiệm rồi còn lá»i thá» vá»›i đấng A La nữa. Vì váºy cô ấy chẳng chịu trốn, há»i chứ phải là m sao bây giá»?
Mông Äan Ä‘au khổ vá»— tay lên trán.
- Nếu tôi được gặp mặt cô ấy, nói chuyện vá»›i cô ấy, mặt đối mặt. Ãằng nà y... trá»i hỡi, cái tưá»ng thà nh hoà ng cung sao mà khó quá, nó ngăn cách hai đứa tôi ở hai thế giá»›i khác nhau. Tôi phải là m sao đây? Là m sao đây?
Nhĩ Khang suy nghĩ rồi quyết định.
- Mông Äan, thế nà y váºy. Bá»n tôi sẽ cho anh má»™t dịp gặp mặt cô ấy, rồi anh Ä‘Ãch thân thuyết phục Ä‘i.
Mông Äan ngạc nhiên
- Gặp mặt? Là m sao gặp mặt được chứ?
- Anh sẽ trà trộn và o cung.
Mông Äan nghe váºy mừng quá, nhưng vẫn nghi ngá» há»i:
- ÃÆ°á»£c không? Các ngưá»i sẽ giúp tôi là m Ä‘iá»u đó?
Tá» Vy cÅ©ng nghi ngá»:
- Anh NhÄ© Khang, liệu có được không? Chuyện nà y quan trá»ng lắm chứ không phải đùa. Mông Äan lạ mặt và o cung e là bị phát hiện ngay!
Vĩnh Kỳ nói:
- Có cách rồi đây, mùng bảy tháng nà y, Tiểu a ca được trăm ngà y tuổi. Theo lệ trong cung sẽ tổ chức lá»… mừng. Hình như NhÄ© Khang là ngưá»i sắp xếp chương trình phải không?
NhÄ© Khang gáºt đầu.
- Ãúng, đến giỠđó bắt buá»™c phải có Ä‘oà n hát biểu diá»…n giúp vui. Tôi sẽ cho diá»…n má»™t mà n kịch má»›i. À, hôm trước ở trong cung đã xảy ra vụ hình ná»™m trù ếm thì mình cho diá»…n vở “đuổi tà †trong đó tất cả diá»…n viên Ä‘á»u Ä‘eo mặt nạ.
Mông Äan mừng rỡ, nhưng VÄ©nh Kỳ nói:
- Nhưng mà anh phải hứa vá»›i bá»n nà y là chỉ gặp mặt Hà m Hương thôi, không để sá»± việc bại lá»™ nhé?
Liễu Thanh há hốc miệng:
- á»’! Các ngưá»i bà y chuyện to gan tháºt. Nếu lúc đó má»™t trong hai ngưá»i không dằn được lòng, bịn rịn nhau thì sao? Chỉ cần bà máºt bị đổ bể thì nguy hiểm vô cùng.
Mông Äan vì mừng quá, sợ ý kiến trên bị bá», nên vá»™i nói:
- Tôi biết rõ vấn đỠrất nghiêm trá»ng cÆ¡ mà . Tôi xin bảo đảm, chỉ gặp mặt nhau là đủ. Tôi sẽ không gây rắc rối cho má»i ngưá»i đâu.
Tá» Vy nhìn Mông Äan rồi nhá»› đến Hà m Hương lòng chợt nảy sinh sá»± đồng cảm vá»™i nói:
- Nếu có thể trà trá»™n và o an toà n, thì khi tiết mục diá»…n ra ná»a chừng có thể cho Mông Äan gặp Hà m Hương ở Thấu Phương Trai. Lúc đó má»i ngưá»i mê mẩn xem hát chắc chẳng để ý đâu.
Liễu Thanh nói:
- Tôi thì vẫn thấy không yên tâm, việc nà y nguy hiểm quá, hà nh động hơi điên rồ đấy.
Liễu Hồng lại nói:
- Anh! Ãừng có là m má»i ngưá»i mất hứng cÆ¡ mà , có Ä‘iên như váºy, có mạo hiểm như váºy, má»›i thÃch thú. Anh không thấy là hỠđã Ä‘au khổ như Ngưu Lang Chức Nữ rồi ư? Ngưá»i ta, Ngưu Lang Chức Nữ má»—i năm còn gặp nhau má»™t lần đấy.
Yến Tá» nghe váºy tán đồng ngay:
- Vâng, vâng như váºy Ä‘i, ém Mông Äan trong chiếc thùng là m xiếc chở và o cung được chưa?
Nhĩ Khang nói:
- Cần gì phải như váºy, nà o có ai biết Mông Äan là ai? Cứ để anh chà ng tá»± nhiên theo Ä‘oà n xiếc hay Ä‘oà n múa gì đó Ä‘i và o. Chuyện cần sắp xếp ở đây là và o cung rồi phải thế nà o đây?
Nhĩ Khang quay sang Liễu Thanh, Liễu Hồng.
- Hai ngưá»i phải cùng và o đấy, vì hai ngưá»i biết là m trò SÆ¡n Äông, coi như diá»…n viên. Bổn pháºn cá»§a hai ngưá»i là đưa anh ta và o, rồi đưa anh ra khá»i cung đấy.
Mông Äan nghe thấy ước muốn cá»§a mình sắp đạt, vá»™i đứng dáºy cung tay xá má»i ngưá»i nói:
- Bất luáºn sau nà y chuyện giữa tôi và Hà m Hương có Ä‘i đến đâu thì chuyện hôm nay đối vá»›i tôi rất quan trá»ng, tôi xin lấy sinh mệnh mình ra bảo đám. Æ n các ngưá»i đối vá»›i tôi sẽ mãi mãi không bao giá» quên.
Má»i ngưá»i nhìn Mông Äan xúc động, vì váºy không còn ai phản đối nữa. VÄ©nh Kỳ nói:
- Váºy thì sá»± việc không thể cháºm trá»…, má»i ngưá»i bước và o kế hoạch chuẩn bị Ä‘i.
Thế là suốt buổi chiá»u đó. Tất cả chỉ thảo luáºn kế hoạch để Mông Äan và o cung thôi.
o0o
Chẳng bao lâu, đã đến ngà y má»i ngưá»i trông đợi ở cung chẳng có gì giải trà chỉ chá» có những ngà y lá»… lá»™c thế nà y thôi. Nên tất cả đã tá» tá»±u đông đủ trước sân khấu từ sá»›m. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tiếng trống tiếng cháºp chã vang rần, buổi biểu diá»…n bắt đầu.
Trước hết là mà n tạp kỹ.
Hà m Hương được sắp đặt ngồi cạnh lệnh phi, nhưng thần kinh hết sức căng thẳng. Bởi vì trước đó, Tá» Vy và Yến TỠđã nói hết sá»± việc cho nà ng nghe. Từ lúc được tin, Hương đã mất ăn mất ngá»§, chỉ nghÄ© đến chuyện Mông Äan mạo hiểm và o cung là Hương đã hồn phi phách tán rồi. Tuy là bên cái lo còn có cái khát khao gặp mặt. Chỉ cần gặp mặt má»™t lần rồi má»i thứ tan thà nh tro bụi Hương vẫn hà i lòng. Bây giá» Hà m Hương Ä‘ang ngồi rất gần vá»›i hoà ng háºu và thái háºu, bên cạnh đó còn có hà ng trăm cặp mắt cá»§a đám đông, nên không thể sai sót. Hà m Hương Ä‘ang chá», chỉ chá» Mông Äan xuất hiện trên sân khấu, Hương nhìn chăm chăm lên sân khấu mà mồ hôi nhá» gịot, mà căng như má»™t sợi dây đà n lên dây quá tải.
Yến Tá», Tá» Vy ngồi đó mà cÅ©ng căng thẳng không kèm. Hết nhìn đông đến tây, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang báºn việc gì mà sao chẳng thấy mặt, không biết có chuyện gì xảy ra không?
Mà n tạp kỹ vừa dứt, các diá»…n viên má»p ngưá»i xuống hô to.
- Hoà ng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, lão pháºt gia thiên tuế, thiên thiên tuế...
Vua CÃ n Long vá»— tay:
- Hay lắm, hay lắm!
Thái giám vá»™i mang quà lên tặng, má»i ngưá»i vá»— tay.
Âm nhạc đột nhiên thay đổi, tiết tấu trở nên kÃch động, hÆ¡n. Mà n Ä‘uổi quá»· đã bắt đầu, phần lá»›n diá»…n viên Ä‘á»u mang mặt nạ, vừa lên sân khầu là tay mang chuông rung rổn rảng, theo truyá»n thuyết, tiếng chuông có thể xua quá»·, há» diá»…n tháºt căng. Thái háºu như bị cuốn hút há»i:
- Cái vũ điệu tà nà y có phải Xa Mãn pháp sư dạy ư?
Tịnh Nhi nói:
- Hình như là váºy, anh NhÄ© Khang đã mang và o cung để Ä‘uổi hết quá»· trong cung đấy.
Hoà ng háºu nghe váºy có vẻ lo lắng, lệnh phi thì tò mò:
- Thế những ngưá»i mang mặt nạ kia, há» tượng trưng cho gì? Ma quá»· ư?
Tịnh Nhi giải thÃch:
- Thá»±c tế không phải như váºy. Cái mà n vÅ© trừ ma cá»§a chúng ta vá»›i cái môn vÅ© cá»§a Tây Tạng có Ä‘iểm tương đồng, những ngưá»i mang mặt nạ kia là để Ä‘uổi quá»· chứ không phải ma quá»·. Há» là những Pháp sư đấy, còn mặt nạ chỉ để dá»a quá»·. Pháp sư há» tin là ... dù là quá»· cÅ©ng biết sợ thôi.
Thái háºu suy nghÄ© nói:
- Nếu có thể tóm được quỷ hay hơn là đuổi quỷ.
Hoà ng háºu nhá»™t nhạt nhìn lên sân khấu.
Trong khi tiếng trống vồn vã rồi tiếng đà n cÅ©ng nhanh hÆ¡n. Má»™t ngưá»i nhảy ra chẳng há» mang mặt nạ, đó là Mông Äan.
Lệnh phi kêu lên:
- á»’! Có ngưá»i không mang mặt nạ nhảy ra nữa kìa.
Tịnh Nhi nói:
- Ãấy là “thiên thần†cÅ©ng là “đại pháp sưâ€. Ông ta là ngưá»i quyá»n uy nhất trong lá»… trừ tà ma nà y.
Vâng. Mông Äan trong chiếc áo choà ng mà u Ä‘en, hai tay dang ra như má»™t cánh dÆ¡i. VÅ© pháp nhanh nhẹn, mắt sáng, trên đầu đội chiếc mÅ© có gắn lông mao. Do biết võ công nên thá»§ pháp rất nhanh, nhảy qua nhảy lại trên sân khấu như Ä‘ang triển khai sức mạnh. Trong khi Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng mang mặt nạ Ä‘i hai bên phÃa sau như hai ngưá»i hầu, sá»± suất hiện cá»§a Mông Äan là m trái tim Hà m Hương muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c. Nà ng chăm chú nhìn lên sân khấu nÃn thở theo dõi.
Mông Äan trên sân khấu vá»›i những bước nhảy đặc biệt, tay cầm gáºy trấn yêu, tay còn lại là chiếc chuổng Ä‘uổi quá»·, ra sức nhà o lá»™n. Nhưng mắt cứ nhìn mãi vá» hướng Hà m Hương. Vua Cà n Long bên dưới thì say mê theo dõi nên không phát hiện được Ä‘iá»u đó.
â€Thiên thần†quả là diá»…n quá xuất thần, lôi cuốn được vua và các phi tần và o má»™t thế giá»›i khác.
Má»i ngưá»i yên lặng theo dõi. Ãá»™t nhiên tiếng trống ngưng bặt. Tất cả diá»…n viên quỳ má»p xuống tung hô vạn tuế.
Lúc nà y vua mới hồi tỉnh, vỗ tay liên tục:
- Hay lắm! Tuyệt lắm! Ban thưởng ngay!
Trong tiếng vá»— tay. Ãám Ä‘uổi ma lặng lẽ rút lui và o trong, má»™t Ä‘oà n vÅ© nữ áo quần sặc sỡ ra sân khấu thay thế.
Thái háºu và má»i ngưá»i má»›i cảm thấy thư giãn. Trong khi Hà m Hương vẫn ngẩn ngÆ¡ nhìn lên sân khấu.
Ngay lúc đó Tá» Vy lặng lẽ rá»i khá»i chá»— ngồi. Còn Yến Tá» thì bước tá»›i bên cạnh Hà m Hương nói:
- Hương phi nương nương, Tá» Vy lại cảm thấy không khá»e, nương nương có thể đến Thấu Phương Trai má»™t chút không? Hình như thuốc cá»§a nương nương khá thÃch hợp vá»›i Tá» Vy đấy.
Hà m Hương hơi bối rối, chần chừ, lệnh phi nói:
- Hay là Hương phi đến đấy thỠxem?
Thái háºu liếc vá» phÃa Yến Tá» và Hà m Hương không vui nói:
- Cái con a đầu TỠVy coi bộ yểu điệu dữ đa, xem biểu diễn có một chứt cũng không được. Thôi Hương phi hãy dến đấy xem thế nà o?
Hà m Hương vá»™i vã đứng dáºy.
- Vâng.
Rồi Hà m Hương rá»i khá»i chá»— ngồi, Yến Tá» phải vịn tay kéo Ä‘i. VÄ©nh Kỳ nháy mắt ra hiệu, NhÄ© Khang vá»™i bước đến bên ông Phước Luân nói:
- Bây giá» con giao nÆ¡i nà y cho cha váºy, vì con phải ra sau sân khấu sắp xếp cho những ngưá»i đã trình diá»…n xong Ä‘i vá» trước.
- ÃÆ°á»£c rồi, con cứ Ä‘i lo chuyện con Ä‘i. Cho vá» sá»›m là tốt, để lại trong cung đông quá tình hình sẽ phức tạp.
Ông Phước Luân đâu hiểu dụng ý của Nhĩ Khang tán dồng nói. Thế là Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ chuồn ngay.
Trên sân khấu vẫn tiếp tục trình diá»…n. Sá»± rút lui cá»§a đám Thấu Phương Trai chẳng khiến ai để ý, ngoà i hoà ng háºu con ngưá»i Ä‘a nghi đó nói vá»›i thái háºu:
- Bá»n nó rõ là kỳ cục. Buổi lá»… chưa cấm dứt mà tại sao kéo nhau Ä‘i cả, NgÅ© a ca, và NhÄ© Khang cÅ©ng bá» Ä‘i!
Thái háºu được nhắc nhở, cÅ©ng thấy thắc mắc.
o0o
Lúc đó ở Thấu Phương Trai, một khung cảnh nhộn nhịp khác lại diễn ra.
Yến Tá» kéo Hà m Hương và o cá»a, thì đã thấy Mông Äan, Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Kim Tá»a, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng Ä‘á»u có mặt.
NhÄ© Khang đợi Yến Tá» và Hà m Hương và o xong, khép cá»a lại để Tiểu Ãặng, Tiểu Trác, Tiểu Quế, Minh Nguyệt, và Thể Hà ở ngoà i canh cá»a.
Hà m Hương vừa trông thấy Mông Äan là đứng chết lặng. Hai ngưá»i chỉ biết nhìn nhau chứ không nói năng gì.
Yến TỠgiục.
- Nói Ä‘i, hai ngưá»i muốn nói gì cứ nói Ä‘i. Chẳng có thá»i gian mà cứ nhìn nhau thế nà y thì lãng phà quá.
Mông Äan và Hà m Hương nhÃch lại gần nhau nhưng vẫn chưa nói gì. NhÄ© Khang thấy váºy nói:
- Như vầy không được, chúng ta đứng mãi ở đây hỠlà m sao dám tâm sự chớ?
Rồi NhÄ© Khang đẩy Mông Äan vá» phÃa phòng ngá»§ nói:
- Hai ngưá»i và o trong nà y, bá»n tôi ngồi đây canh cho. Yên tâm đã có bố trà cẩn tháºn. Bên ngoà i má»™t lá»›p, ở đây có bá»n tôi nữa, sẽ không có việc gì đâu. Nhưng các ngưá»i chỉ có mấy khắc để nói chưyện thôi, rồi rút lui. Nhá»› đấy, nếu bên ngoà i có báo động thì cứ theo kế hoạch mà hà nh động.
Thế là hai ngưá»i được đưa và o phòng. Trên tay Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng còn những chiếc gáºy trừ tà và mặt nạ. Liá»…u Thanh phân phát cho từng ngưá»i rồi nói:
- Má»—i ngưá»i má»™t cây gáºy, má»™t chiếc mặt nạ. Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải bình tÄ©nh là m theo kế hoạch đừng rối lên nhé.
Nhưng Liễu Hồng nói:
- Sao tôi vẫn thấy căng thẳng. Từ nà o đến giá» chưa há» là m chuyện mạo hiểm như váºy nên lo quá. Nà o bây giá» má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải há»c thuá»™c lòng bà i “phục ma khẩu quyết†chứ đừng để khi sá»± cố xảy ra rồi má»›i Ä‘á»c e là sai bét hết trÆ¡n.
Kim Tá»a vá»— vá»— đầu.
- Em Ä‘á»c rồi mà sao vẫn thấy không nhá»›. Anh Liá»…u Thanh, anh Ä‘á»c lại lần nữa cho em nghe Ä‘i, để không thôi Ä‘á»c chẳng được.
NhÄ© Khang nhìn má»i ngưá»i nói:
- Nếu có chuyện gì xảy ra, mà quên khẩu quyết, thì cứ lâm râm Ä‘á»c trên môi. Chứng tá» là mình có Ä‘á»c thần chú được rồi.
VÄ©nh Kỳ nhìn Yến Tá» không yên tâm, nên há»i:
- Cái khẩu quyết đó em há»c thuá»™c chưa? Lần trước lên kế hoạch nà o em còn nhá»› chứ? Anh thấy em quá vô tâm e là lại há»ng việc.
Yến Tá» gáºt đầu.
- Nhớ chứ! Nhớ chứ! Anh cứ yên tâm đi. Bây giỠđể hỠgặp nhau em mừng quá. Chẳng biết hỠnói gì với nhau trong đó.
TỠVy lo lắng.
- Chỉ sợ có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói quá rồi chẳng nói năng gì được cả.
Vy quay sang nhìn Nhĩ Khang, hiểu chà ng cũng có ý nghĩa tương tự.
Mấy khắc quy định đã trôi qua mà chẳng thấy bên trong động tịnh gì cả, má»i ngưá»i chợt căng thẳng, Liá»…u Hồng nói:
- Thôi chúng ta gá»i há» ra được rồi chứ? Lâu quá rồi, thế nà y thì vô cùng nguy hiểm. Sợ là ngoà i sân khấu chương trình đã kết thúc mà không có mặt bá»n mình thì sẽ gay đấy.
Kim Tá»a nghe váºy nói:
- Ãể em Ä‘i gá»i há» ra.
Nhưng Tá» Vy cháºn lại.
- Ãừng, nán cho há» má»™t chút thá»i gian, để há» nói thêm Ãt lá»i chứ.
Vĩnh Kỳ căng thẳng nhìn Nhĩ Khang.
- Sao lại kéo dà i thế nà y? Lần lá»a như váºy đến bao giá» má»›i dứt? Tôi thấy nên bảo há» ngưng lại được rồi, nguy hiểm quá.
Yến TỠnói:
- Tá»™i nghiệp há» mà , thêm má»™t chút thá»i gian Ä‘i!
Yến Tá» chưa dứt lá»i thì bên ngoà i có tiếng rao cá»§a Tiểu Ãặng Tá», Tiểu Trác.
- Lão pháºt gia giá đáo! Hoà ng háºu nương nương giá đáo!
Trong Thấu Phương Trai vừa nghe rao là má»i ngưá»i tái mặt Liá»…u Hồng lấp bấp:
- Mặt nạ! Mặt nạ đâu?
Rồi tất cả Ä‘á»u mang mặt nạ lên, cùng xông và o phòng ngá»§ cá»§a Tá» Vy.
Thái háºu, Tịnh Nhi, hoà ng háºu, Dung ma ma và các cung nữ bước và o. Minh Nguyệt, Thể Hà bước theo sau.
Thái háºu nhìn quanh há»i:
- Sao chẳng thấy một ai cả thế nà y?
Chỉ nghe thấy trong phòng ngủ của TỠVy tiếng chuông leng keng, rồi tiếng tụng kinh, Thể Hà vội nói:
- Bẩm lão pháºt gia, tất cả Ä‘á»u ở trong phòng ngá»§.
Thái háºu thấy rất nghi ngá». Là m sao nam nữ lại có thể và o cả phòng cát cát. Thế nà y thì còn ra thể thống gì? Trong khi hoà ng háºu và Dung ma ma nhìn nhau, rồi quay qua nhìn thái háºu. Thế là thái háºu ngẩng cao đầu bước và o phòng ngá»§ cá»§a Tá» Vy, Tịnh Nhi, hoà ng háºu, Dung ma ma nối gót theo sau.
Má»i ngưá»i vừa bước và o phòng ngá»§ là đểu cảm thấy bất ngá». Chỉ thấy nguyên má»™t đám đông mang mặt nạ, tay cầm gáºy trừ mà , tay cầm chuông Ä‘ang múa đủ kiểu, miệng lại lâm râm Ä‘á»c kinh.
Chỉ có NhÄ© Khang, Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, Hà m Hương là không mang mặt nạ. Há» Ä‘ang đứng nghiêm túc hai bên đầu giưá»ng như đón nháºn phép thần linh.
Yến Tá», Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Mông Äan thì mang mặt nạ Ä‘i vòng quanh chiếc giưá»ng vừa Ä‘i vừa giÅ© chuông, Ä‘á»c kinh trừ tà . Thấy thái háºu bước và o há» vẫn không quỳ xuống mà cứ tiếp tục công việc. Bà i kinh cá»§a há» loáng thoáng.
- Vạn thần giáng lâm, vạn quá»· quy nhất. Chư quá»· nghe chuông, không còn lưu luyến. Ãá»™ nhÄ© vong hồn hạn. Tại sao lá»™ng hà nh? Có gì oan ức, đừng có luyến lưu, đừng ở đây nữa, Ä‘i Ä‘i, Ä‘i Ä‘i, để sá»›m thà nh Tiên...
Tất cả Ä‘á»c kinh như tháºt, Yến Tá» thì vừa mang mặt nạ vừa nhảy nhót lung tung. Miệng lâm râm những gì trong miệng thì không rõ. Nhảy đến độ mặt nạ rÆ¡i ra cÅ©ng không buồn nhặt. VÄ©nh Kỳ thấy thái háºu có vẻ kÃch động quá đáng e là lá»™ chuyện nên bước tá»›i thái háºu nói khẽ:
- Bẩm lão pháºt gia, xin đừng kinh động chuyện bá»n há» Ä‘ang là m phép. Thấu Phương Trai nà y lúc gần đây gặp nhiá»u Ä‘iá»u xui xẻo xuất hiện hình ná»™m tà ma, rồi hai cát cát bị oan suýt toi mạng, nên cầm phải dùng thuáºt tẩy rá»a. Yến Tá» vừa được dạy cho mấy món nghá» Ä‘uổi quá»·. Pháp sư nói cô ấy là m được việc đấy.
Thái háºu gáºt đầu.
- Thì ra là váºy.
Yến Tá» thấy hoà ng háºu và Dung ma ma cÅ©ng đến, nên quên cả chuyện bảo vệ Mông Äan, cứ tưởng mình là Pháp sư tháºt. Nhảy ngang đến trước mặt hoà ng háºu, múa may chiếc gáºy trừ tà , miệng Ä‘á»c ngay những thần chú tá»± đặt:
- “Chi ly cu lu bu na, chi ly cu bu. Cấp cấp như luáºt lịnhâ€. Yến Tá» Ä‘ang là m phép ở đây. Có con quá»· mặt nạ hại ngưá»i, nó dám đặt hình ná»™m dưới giưá»ng ngưá»i vu oan. Dưới chiếc gáºy trừ tà cá»§a ta, quá»· mau hiện nguyên hình Ä‘i! Chi ly cu bu na mu ni li ma... Cấp cấp như luáºt lệnh!
Ãá»c xong Yến Tá» hét lá»›n
- Ngươi phải xuất ra ngay!
Vừa dứt tiếng hét Yến Tá» gõ tháºt mạnh cây gáºy lên đầu Dung ma ma.
Dung ma ma hoảng hốt, kêu lớn:
- Cát cát là m gì váºy?
Mắt Yến TỠtrợn trắng nhìn trân trân lên đầu Dung ma ma nói:
- Ta đã nhìn thấy! Ta đã nhìn thấy thì ra trên đầu Dung ma ma có má»™t con yêu Ä‘ang ẩn trên đấy. Ta nhìn thấy quá rõ cÆ¡ mà ... Con yêu đó là má»™t cô gái mặc áo Ä‘á». Ãôi mắt to, nhưng sao da mặt trắng xanh váºy? Nó Ä‘ang ngồi trên đầu Dung ma ma! á»’, khà oan trên ngưá»i nó cứ tá»a ra, thì ra là con quá»· chết oan. Nó muốn trả thù kìa! Coi chừng, để tôi trừ quá»· cho bà nhé!
Yến Tá» vừa nói vừa Ä‘áºp liên hồi lên mão Dung ma ma.
Hoà ng háºu giáºn dữ.
- Yến TỠđừng có dá»±a cá»› diệt ma rồi tác oai tác quái! Lão pháºt gia đến đây là chỉ để muốn xem các ngươi là m gì mà ồn à o váºy thôi. Sao các ngươi không giữ lá»… độ chứ?
Tịnh Nhi sẵn ghét hoà ng háºu, nên đưa tay ra ngăn thái háºu lại nói:
- Nương nương đừng lá»›n tiếng như váºy, há» Ä‘ang là m lá»… trừ tà , mình không biết là có tháºt không, thì tốt nhất là nên tin hÆ¡n là nghÄ© không có.
Thái háºu nhìn bán tÃn bán nghi nên nhìn Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, và Mông Äan là những ngưá»i lạ mặt.
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy, Kim Tá»a e là Yến Tá» diá»…n quá đà rồi, bại lá»™ nên nháy mắt ra hiệu bảo Yến Tá» nên thôi, nhưng Yến Tá» lâu lâu gặp được kẻ thù nà o dá»… buông nên bất chấp tất cả, tiếp tục nói:
- Có oan báo oan, có thù báo thù, nà y con quá»· áo đỠkia, mi từ đâu đến, báo tên ta nghe xem. Cái gì? Thúy Nhi à ? Thúy nhi, được rồi, ngươi có ná»—i oan gì chứ? À... à ... ngươi là cung nữ ở Khôn Ninh Cung ư? Dung ma ma đã hại chết ngươi à ? Ãẩy xuống giếng ở háºu viện ư?
Dung ma ma nghe váºy tái mặt, nhưng cố cãi.
- Hoà n Châu cát cát! Ãừng có viện cá»› ngáºm máu phun ngưá»i là m gì có ma vá»›i quá»·? Cát cát đã nghe những lá»i đồn đại báºy bạ trong cung rồi Ä‘em ra dá»a tôi ư? Tôi là ma ma trong cung, tôi là m việc chÃnh đáng, ma quá»· gì cÅ©ng không sợ cả. Tôi đã gặp nhiá»u chuyện lạ lùng...
Yến TỠchợt hét lên.
- Ô kìa! Còn nữa! Má»™t con quá»· mặc áo xanh nữa, nó Ä‘ang cắn lấy vai Dung ma ma, nó tÃnh gáºm xương Dung ma ma đấy. Dung ma ma có cảm thấy vai mình Ä‘ang Ä‘au không? Trá»i Æ¡i nó cắn đến đổ máu ra ngoà i...
Rồi quÆ¡ gáºy trừ ma, hét lá»›n:
- Nà y, yêu tinh kia. Ngươi tên gì? Sao lưỡi lại dà i thế? Thì ra là con quỷ chết vì thắt cổ... ngươi tên là Ngũ Nhi ư?
Ãến lúc đó Dung ma ma giáºt mình. Thì ra Yến TỠđã gá»i đúng tên hai cung nữ mà cách đó mấy năm, lúc còn sống hầu hạ hoà ng háºu má»™t đứa sau đó nhảy giếng, má»™t đứa đã treo cổ tá»± tá». Dung ma ma là kẻ gan lì, nhưng có táºt mê tÃn nên rất sợ ma. Bây giá» trong không khà đuổi ma rùng rợn cá»§a các pháp sư lại nghe Yến Tá» nói váºy, hoảng quá, vừa run láºp cáºp vừa bảo Yến Tá».
- Lấy cây gáºy kia ra, đừng chỉ và o tôi nữa, đừng là m phù phép gì và o tôi!
Yến Tá» thấy Dung ma ma sợ, rất đắc ý, cà ng múa gáºy loạn xạ hÆ¡n nói:
- Oan thì tìm chủ nợ mà đòi, Dung ma ma chẳng có gì phải sợ đâu. Ngũ Nhi cứ tìm nợ mà báo, Thuý Nhi tìm nợ mà đòi. Kẻ nà o bị oan cứ ra mà đòi nợ, đòi xong rồi đi!
Hoà ng háºu nghe váºy giáºn dữ.
- Yến Tá»! Ngươi có ngưng lại không? Ngươi Ä‘ang Ä‘uổi quá»· hay kéo quá»· đến! Ãá»c báºy Ä‘á»c bạ, coi chừng xuống địa ngục bây giá».
Dung ma ma thì đã quá thất kinh hồn vÃa, kéo tay hoà ng háºu nói:
- Hoà ng háºu nương nương! Thôi chúng ta Ä‘i thôi. Ở đây Hoà n Châu cát cát như Ä‘ang bị quá»· nháºp váºy!
Yến TỠvẫn lè nhè nói:
- Dung ma ma nghe nà y, tối nay NgÅ© Nhi và Thúy Nhi sẽ đến tìm ngươi đấy. Thúy Nhi nói, ở trong giếng lạnh quá, còn NgÅ© Nhi lại bảo cái thòng lá»ng kia siết chặt quá... nếu bà không sợ quá»· thì gắng thức mà chá»... quá»· sẽ đến tìm bà đấy.
Dung ma ma vừa né gáºy vừa nói:
- Ãừng có đụng đến tôi! Ãừng đụng đến tôi... Tôi không sợ đâu.
Yến Tá» vẫn nhảy múa quanh Dung ma ma là m bà giáºt bắn mình lùi lại, không ngá» lại đụng Mông Äan vá»›i mặt nạ quá»·, sợ quá mụ ta hét lên:
- Ãừng đụng đến tôi! Äừng đụng đến tôi!
Và vá»™i vã bá» chạy ra ngoà i cá»a.
Diá»…n xuất cá»§a Yến TỠđã quá đà . VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang và các bạn không biết là m sao phối hợp nữa, đà nh tiếp tục rung chuông, Ä‘á»c thần chú tiếp tục.
Thái háºu thì bà ng hoà ng trước cảnh vừa xảy ra, Tịnh Nhi được dịp xem má»™t mà n kịch thÃch thú. Yến Tá» không biết phải là m sao ngưng lại đà ng tiếp tục vừa Ä‘i vừa Ä‘á»c thần chú tiếp.
- Chi li cu, na bua ma mi li ma ni...
NhÄ© Khang thấy váºy nói
- Yến Tá», lá»… trừ ma đến đây đủ rồi, ngưng lại Ä‘i. Chúng ta còn phải cho các ngưá»i nà y vá» nhà chứ, trá»… quá rồi.
Rồi quay qua Mông Äan, NhÄ© Khang vòng tay lại nói:
- NhÄ© Khang nà y xin cảm Æ¡n Pháp sư đã giúp trừ ma. Bây giá» bá»n nà y xin đưa các vị rá»i cung.
ÃÆ°á»£c sá»± đỠxướng cá»§a NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Mông Äan Ä‘á»u lá»™t mặt nạ ra, rồi ba ngưá»i quỳ xuống trước mặt thái háºu thỉnh an.
- Lão pháºt gia! Hoà ng háºu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thái háºu nhìn chăm chú cả ba. Lúc thấy Mông Äan, bà hình như chợt nhá»› ra reo lên:
- Thì ra đây là “thiên thần†ban nãy đây mà !
Và bà có vẻ tin chuyện Ä‘uổi ma trừ ta là tháºt, nên tiếp:
- Các ngươi là m phép trừ mà đấy ư? Ở đây thực có quỷ ám ư?
Mông Äan còn chưa lên tiếng thì Liá»…u Hồng đã nói:
- Bẩm lão pháºt gia, không khà ở đây vô cùng uẩn uất, hình như có oan hồn mượn nÆ¡i tá túc. Con đã cùng Pháp sư trục xuất nó Ä‘i rồi ạ.
Yến TỠchen và o.
- Không chỉ có oan hồn ma quá»·, mà còn có tiểu nhân. Bất luáºn là quá»· hay tiểu nhân, cần phải tiêu diệt không còn má»™t mống.
Hoà ng háºu cảm thấy nhá»™t nhạt, nhưng vẫn chưa tin, cố tìm lá»— hổng để bôi chá»c, nhưng tìm mãi không thấy.
Thái háºu nói:
- Ta lại tưởng con a đầu Tá» Vy lại ngã bệnh, nên Ä‘i ngay xem nó thế nà o, nếu chẳng có bệnh, mà chỉ là kiếm cá»› để Ä‘uổi ma, thì cÅ©ng yên tâm. Thôi hoà ng háºu, mình Ä‘i váºy.
Rồi quay sang Nhĩ Khang dặn dò:
- Nếu chuỵện trừ mà đã hoà n tất, thì phải để đám ngưá»i bên ngoà i cung rá»i khá»i cung ngay nhé, tránh lá»™n xá»™n.
- Thần tuân lệnh!
NhÄ© Khang cung tay kÃnh thái háºu, rồi quay qua đám Mông Äan, Liá»…u Thanh.
- Nà o tôi xin đưa các vị đây.
Mông Äan liếc nhanh vá» phÃa Hà m Hương vá»›i ánh mắt bịn rịn. NhÄ© Khang sợ việc bại lá»™, đẩy mạnh Mông Äan. Mông Äan giáºt mình, biết là không thể trì trệ, nên quay đầu dứt khoát, bá» Ä‘i. VÄ©nh Kỳ cÅ©ng Ä‘i theo.
Ãợi đám Liá»…u Thanh rá»i khá»i Thấu Phương Trai, thái háºu, hoà ng háºu, Tịnh Nhi má»›i cất bước Ä‘i sau.
Hà m Hương đợi má»i nguá»i Ä‘i hết, má»›i nằm váºt xuống giưá»ng khóc lóc thảm thiết. Tá» Vy và Yến Tá» không biết là m sao an á»§i cho Hà m Hương vÆ¡i bá»›t ná»—i buồn.
o0o
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Mông Äan, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng Ä‘i vá» cá»a thà nh. Mông Äan lòng lưu luyến không muốn rá»i còn Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng thì chưa kịp hoà n hồn. Liá»…u Thà nh nói:
- Cái cô nà ng Yến Tá», lúc nà o cÅ©ng tạo ra những pha muốn lá»™n ruá»™t. Suýt chút là đại sá»± đã bị đổ bể hết. Bà i thần chú Ä‘á»c mấy lượt mà cô ta chẳng nhá»› gì cả, đặt báºy đặt bạ, cuối cùng còn là m thêm mà n quá»· hiện nữa, là m cái mụ ma ma kia phải bá» chạy té khói.
Và thÃch thú quay qua VÄ©nh Kỳ há»i:
- Cái mụ ma ma kia có phải là Dung ma ma nổi tiếng không?
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu:
- Ãúng, những mụ ma ma già ở trong cung đình, thưá»ng hay tác oai tác quái. Ban nãy hình như mụ ta đã khiếp sợ tháºt sá»±. Có Ä‘iá»u lạ là sao mụ ta chẳng sợ ngưá»i, chỉ sợ ma quá»·. Hôm nay Yến Tá» hẳn là thÃch thú lắm.
Liễu Hồng nói:
- Ngay cả em cÅ©ng bị Yến Tá» là m giáºt mình, sợ quá không biết phản ứng ra sao? Tiếp tục Ä‘á»c thần chú hay là ngưng lại xem cô ta biểu diá»…n. Lần sau có là m chuyện gì, sắp cho cô ả má»™t vai câm coi bá»™ bá»›t lo hÆ¡n.
Nhĩ Khang nói:
- Một lần đã tớn tới già rồi, là m gì có lần thứ hai nữa chứ?
Liễu Hồng thắc mắc.
- Ngũ a ca nà y, tại sao anh chẳng dạy dỗ Yến TỠmột chút. Cô nà y là m cát cát cả năm nay rồi mà chẳng khác Yến TỠngà y xưa lúc còn ở Viện Tế Bần bao nhiêu.
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Dạy sao được? Dạy khan cả cổ há»ng, dạy đằng trước quên đằng sau rồi có thầy nà o dạy nổi. Má»—i lần có chuyện mình đã sợ, dặn dò, cô ấy lại nói: "Chuyện sinh tá» như váºy, là m sao em dám sÆ¡ xuất". Thế rồi đụng chuyện là cô ấy lại quên hết tất cả. May là lão pháºt gia là ngưá»i tin chuyện quá»· thần nên má»›i không bể chuyện.
Liễu Thanh nói:
- Nhưng nhìn hoà ng háºu, tôi thấy bà ấy chẳng có vẻ gì là tin cả.
- Bà ấy tin hay không tin cÅ©ng không cần thiết. Có Ä‘iá»u tôi thấy là m hoảng hồn được mụ Dung ma ma là đã quá trá»i rồi.
Mông Äan nãy giá» chẳng nói năng gì cả. NhÄ© Khang há»i:
- Sao? Hai ngưá»i nói chuyện xong chưa? Cô ấy chịu theo cáºu không?
Mông Äan lắc đầu:
- Tôi định ở lại để thuyết phục cô ấy!
VÄ©nh Kỳ giáºt mình.
- Ở lại à ? Là m sao được.
NhÄ© Khang nắm lấy tay Mông Äan, nói:
- Ở đây là hoà ng cung, cáºu không ở lại được đâu. Chẳng có nÆ¡i nà o để ém cáºu được cả, mà có ém được, cÅ©ng không thi thố được gì. Chuyện hôm nay suýt tà đã bị lá»™. Cáºu không thấy sao? Nguy hiểm lắm, vá» Há»™i Tân Lầu Ä‘i, rồi ngà y tháng còn dà i mà , tÃnh sau.
Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Vâng, đừng có lần đầu gặp mà đã gây chuyện không hay. Cáºu thấy đó lão pháºt gia xuất hiện bất thình lình, Yến Tá» thì không biết giữ mồm giữ miệng. Chúng ta lúc nà o cÅ©ng có nguy hiểm rình ráºp. Vì váºy có thế nà o thì cÅ©ng phải tá»± ká»m chế, chúng ta sẽ tìm cách sau.
Mông Äan không là m sao được. Chà ng cÅ©ng biết chuyện hôm nay và o cung là NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ đã vì chà ng mà đùa vá»›i tá» thần rồi. Bạn bè đã chà tình như váºy, thì bản thân không thể để cho bất cứ Ä‘iá»u gì không hay xảy ra. Nhưng rồi nghÄ© lại lần gặp nhau nà y, biết đến bao giá» má»›i gặp lại đây? Mông Äan buồn bã ngoảnh đầu nhìn ra sau. Má»i thứ quá mịt mù, không gặp thì nhá»›, mà gặp mặt rồi lại cà ng nhá»› hÆ¡n.
Chuyện Mông Äan và o cung rồi thoát hiểm thà nh công là điá»u mừng cho má»i ngưá»i, nhưng Hà m Hương vẫn cương quyết giữ vững lá»i đã hứa vá»›i cha, khiến cho má»i ngưá»i khó xá».
Những ngón tay cá»§a Tá» Vy giá» gần như hồi phục như xưa, Ä‘iá»u nà y khiến NhÄ© Khang vui nhất.
Hôm ấy, vua Cà n Long vá»›i má»™t tinh thần thư thái, đã đến Thấu Phương Trai, thấy Tá» Vy đã hồi phục. Vua bảo Vy cùng đánh cá», Yến Tá» lúc gần đây nhá» Vy dạy chÆ¡i cá», tuy cÅ©ng biết đánh nhưng tay cá» còn rất yếu. Có Ä‘iá»u bản chất háo thắng, nên trông thấy vua và Tá» Vy chÆ¡i cá» là cÅ©ng nhảy và o. Trong khi những ngưá»i khác chỉ đứng ngoà i thưởng thức.
Tá» Vy Ä‘i má»™t nước cá», ngẩng đầu lên nhìn vua.
- Bẩm, hoà ng thượng, chiếu ạ!
Yến Tá», không ngăn được nói:
- Ãừng... Äừng... Tá» Vy, Ä‘i nước nà y nè... Ä‘i nước nà y nè...
Vừa nói vừa thò tay xuống bà n cá», tiếp:
- Ãi thế nà y Ä‘i, không sai đâu!
Vua Cà n Long nhìn lên.
- Nà y Yến Tá», ngươi có biết thế nà o là “xem cá» lẳng lặng xem má»›i là quân tá»â€ không?
Yến TỠcãi.
- Nhưng con nà o phải là quân tá», con là tiểu nhÆ¡n cÆ¡ “xem cá» nói nhiá»u giả tiểu nhânâ€.
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang không nhịn được cưá»i. Nhưng đến lúc vua Cà n Long Ä‘i cá», Yến Tá» lại chen và o.
- Hoà ng a ma, sao ngưá»i chẳng Ä‘i nước bên kia kìa!
Vua Cà n Long bực mình.
- Nước cỠthối của ngươi đi thế nà o được!
- Hoà ng a ma chê con chÆ¡i cá» thối ư? Äừng có coi thưá»ng con như váºy nhé. Con đã há»c cá» vá»›i Tá» Vy rồi, bây giỠđã là cao thá»§. Không tin, má»™t hồi nữa, Hoà ng a ma chÆ¡i má»™t ván vá»›i con coi.
Vua Nhìn Yến Tá» cưá»i:
- Ngươi muốn chơi cỠvới trẫm ư?
- Vâng, TỠVy từng khen, nói là con chơi cỠchẳng kém ai cả. Con đã từng hạ ván TỠVy mà , đúng không TỠVy?
- Ãúng!
Tá» Vy cưá»i đáp, rồi quay sang vua Cà n Long.
- Chị ấy má»›i há»c đánh cá», mà gặp ai cÅ©ng đòi đánh. Lần trước còn dám ôm cả bà n cỠđến gặp Ká»· sư bá đòi tranh tà i cao thấp, thế là bị Ká»· sư bá đánh cho tÆ¡i tả không còn manh giáp!
- Cái gì mà tơi tả? Không còn manh giáp? Chẳng qua đánh đến phút cuối, mấy con cỠcủa tôi biến mất cả thôi.
Vua Cà n Long nghe váºy cưá»i lá»›n, má»i ngưá»i cưá»i theo. Trong khi Yến Tá» trá» môi nói:
- Thầy Ká»· rõ là không biết Ä‘iá»u, chÆ¡i có hai bà n là thôi, không thèm tiếp tục chÆ¡i nữa.
Nhĩ Khang lắc đầu.
- Nghe thầy Ká»· nói “trên Ä‘á»i có ba ná»—i khổ. Thứ nhất là nông dân cà y mà gặp đất hạn lâu ngà y, thứ hai là là m quan mà bị bá»n nịnh thần đâm chá»t, thứ ba là Ká»· sư bá buá»™c phải đánh cá» vá»›i Yến Tá».â€
NhÄ© Khang vừa dứt lá»i. Vua Cà n Long lại cưá»i ngất.
- Cái ông thầy Ká»· nà y cÅ©ng tháºt khó chịu. Thôi được rồi, Yến TỠđể má»™t lúc nữa, trẫm sẽ đánh cá» vá»›i con.
Yến Tá» thÃch chà reo lên:
- Hoà ng a ma vạn tuế, vạn vạn tuế!
Kết quả vua Cà n Long phải tự chuốt lấy cái bực mình. CỠcủa Yến TỠđương nhiên là dở, không chỉ dở mà còn ăn gian, cứ hồi cỠhoà i, hoặc đi một lần hai ba nước.
- Chiếu nà y!
Vua vừa reo lên, Yến TỠthấy không ổn, là chụp cỠnói ngay:
- Không được... không được... Con đi lộn cỠrồi, đi lại.
Ãến độ Vua Cà n Long phải lắc đầu, trước khi Ä‘i, há»i:
- Äi xong chưa? Chắc chưa! Bây giá» Ä‘á»n phiên trẫm đấy.
Yến Tá» nghe váºy phà n nà n.
- Khoan đã... Äể con nghÄ© má»™t chút. Thôi con Ä‘i nước nà y váºy.
Vua Cà n Long cưá»i lá»›n:
- Ha ha! Äi tá»›i Ä‘i lui. Rối cuá»™c lại chá»n nước cá» dở nhất mà đi. Váºy thì xem trẫm ăn nà y.
Yến Tá» nghe váºy vá»™i chụp con cá» sắp bị ăn.
- Thôi con không Ä‘i nước cá» nà y nữa đâu, con chá»n nước cá» hồi nãy cÆ¡.
Vua Cà n Long nói:
- Như váºy đâu có được? Con chÆ¡i cá» như váºy là xấu quá. Có biết câu “cá» thá»§ vô hối đại trượng phu không?â€
Yến TỠvẫn giữ chặt con cỠtrên tay.
- Nhưng con đâu phải “đại trượng phu?†con là “tiểu nữ†cÆ¡ mà ? “cá» thá»§ tá»±u hối tiểu nữ tá».â€
Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang đứng đấy chỉ biết lắc đầu, nhưng có thế nà o thì cuối cùng rồi Yến Tá» cÅ©ng phải chịu thua. Cô nà ng tức lý, Ä‘áºp mạnh lên bà n cá».
- Tại sao con lại thua? Không thể được. Chơi lại, chơi lại. Hoà ng a ma phải đánh với con một bà n nữa.
Vua Cà n Long cưá»i lá»›n.
- Cái nổi khổ cá»§a thầy Ká»·, đến bây giá» ta má»›i nếm được. Thôi thôi! Tà i đánh cá» cá»§a ngươi, tốt nhất là nên tá»· thà vá»›i cỡ Tiểu Äặng, Tiểu Trác đấy.
Yến Tá» giáºm chân.
- Nhưng tụi nó cũng không chịu đánh với con.
Vua Cà n Long tròn mắt.
- Hoà ng a ma, hãy đánh vá»›i con má»™t bà n nữa Ä‘i, chỉ đánh má»™t bà n nà y thôi. Hoà ng a ma chấp con chÃn con nhé!
- Có chấp con mưá»i tám con thì con vẫn thua thôi!
Vua nhìn ra ngoà i trá»i, rồi vươn vai.
- Ta đến đây thấy TỠVy đã là nh bệnh đánh cỠđược, đà n được, thế là yên lòng lắm rồi.
- Tạ ơn sự quan tâm của Hoà ng a ma.
Tá» Vy nói, nhưng vua chợt há»i:
- Nghe nói các ngươi giả dạng quá»· thần, dá»a Dung ma ma là m bà ấy bệnh má»™t tráºn bán sống bán chết, đúng không? Sao kỳ cục váºy?
Yến Tá» nghe váºy, reo lên:
- Tháºt váºy ư? Bà ta sợ đến ngã bệnh à ? Hèn gì mấy hôm nay chẳng thấy hoà ng háºu đến đây kiếm chuyện. Ha ha! Lần sau mà Dung ma ma đến đây gây sá»± nữa thì ta sẽ mang gáºy chống tà ra là m phép cho bà ta biết tay.
Vua Cà n Long lắc đầu.
- Các ngươi rắn mắc hơi quá lộ đấy!
Rồi vua ngẫm nghÄ© chợt cưá»i nói tiếp:
- Nhưng mà mụ Dung ma ma đó cÅ©ng cay độc lắm, trẫm cÅ©ng đã nghÄ© cách để trừng trị mụ ta, để mụ ta sợ mà co vòi lại bá»›t. Không ngá» các con đã là m. Rõ là tục ngữ có câu “ngà y thưá»ng không là m chuyện sai quấy, tối ngá»§ thẳng cánh không cần lo.â€
Yến TỠvỗ tay.
- Hoà ng a ma! Rõ ngưá»i quá tuyệt vá»i! Thông thiên địa lý hết má»i chuyện, nhưng nếu bây giá» mà ngưá»i chịu đánh cá» vá»›i con má»™t bà n nữa, thì ngưá»i má»›i là ngưá»i cha vÄ© đại nhất thế gian nà y.
Vua Cà n Long đứng lên.
- Thôi thà là trẫm Ãt vÄ© đại má»™t chút hÆ¡n là đánh cá» vá»›i con. Trẫm không đánh cá» nữa đâu, giá» phải sang Bảo Nguyệt lầu ngồi má»™t chút.
Yến Tá» nghe nói giáºt mình.
- Hoà ng a ma đến Bảo Nguyệt lầu ư?
Không phải chỉ má»™t mình Yến Tá», mà má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy căng thẳng.
o0o
Kỳ tháºt ra vua đến Bảo Nguyệt lầu cÅ©ng chẳng phải để là m Ä‘iá»u gì khó khăn cho Hà m Hương cả. Chẳng qua lúc gần đây, nhà bếp cá»§a vua má»›i má»i thêm mấy đầu bếp ngưá»i Hồi, để đặc biệt là m món ăn Hồi cho Hà m Hương như thịt dê viên, thịt nai nướng, vịt trá»i... Nấu xong, mang đến Bảo Nguyệt lầu, và vua thưá»ng xuyên đến đấy vừa thưởng thức món ăn lạ vừa uống rượu.
ÃÆ°Æ¡ng nhiên là Hà m Hương cùng đối ẩm vá»›i vua. Trước giỠăn Hà m Hương thưá»ng cầu nguyện. Vua há»i:
- Ngưá»i thưá»ng hay cầu nguyện, thế cầu cái gì? Cầu cho dân tá»™c ngươi ư?
Hà m Hương thà nh tháºt nói:
- Vâng, từ lúc thần thiếp đến Bắc Kinh. Biết là mình khônng còn là cá»§a riêng mình, nên thưá»ng xuyên cầu nguyện cho dân tá»™c. Nhưng cạnh đó cÅ©ng hay cầu nguyện cho hoà ng thượng nữa!
Vua CÃ n Long nghi ngá».
- Váºy ư? Khanh cầu nguyện Ä‘iá»u gì cho ta nè?
- Dạ thần thiếp cầu nguyện... để cà ng ngà y bệ hạ cà ng anh minh, cà ng được lòng dân, cà ng được hạnh phúc.
Vua Cà n Long cưá»i, nhìn Hà m Hương.
- Ta cÅ©ng mong những lá»i cầu nguyện cá»§a Hương phi sẽ hiển linh. Trẫm chỉ thÃch thấy phi cưá»i là trẫm hạnh phúc. Còn thiên hạ thế nà o mặc, trẫm chỉ muốn được lòng khanh thôi.
Hà m Hương nghe váºy hÆ¡i bối rối, vua thấy nụ cưá»i không còn trên môi Hà m Hương, lòng cÅ©ng không vui, nhưng ngưá»i cố dằn lòng nói:
- Thôi được! gần đây trong cung xảy ra khá nhiá»u chuyện, là m trẫm thấy nặng ná» không chịu nổi. Lần trước khanh đã cứu mạng cho Tá» Vy, Ä‘iá»u đó là m trẫm cảm kÃch vô cùng, nên lúc nà o cÅ©ng muốn khanh vui, cÅ©ng không muốn Tá» Vy và Yến Tá» thất vá»ng. Thú tháºt, từ trước tá»›i giá» trẫm chưa há» gặp ai rắc rối như khanh, trẫm chỉ muốn nói cho khanh biết má»™t Ä‘iá»u, là trẫm rất yêu quÃ, rất thÃch khanh, vì váºy nếu khanh cứ mãi giữ khoảng cách vá»›i trẫm, thì trẫm cÅ©ng đà nh váºy. Mặc cho khanh thế nà o trẫm vẫn thấy hãnh diện vì có khanh.
Những lá»i cá»§a vua cà ng là m cho Hà m Hương bối rối.
Sau khi thố lá»™ tâm tình cho xong, vua Cà n Long cầm lấy tay Hà m Hương. Lúc đầu hương chẳng dám phản kháng nhưng chợt nhiên bóng dáng Mông Äan lại hiện ra trong đầu, Hương chợt rút ray lại nói:
- Bẩm hoà ng thượng, để thiếp khiêu vũ cho hoà ng thượng xem nhé.
Và Hà m Hương bắt đầu nhảy, Duy Na và Kiết Na tấu đà n. Vua Cà n Long nhìn Hương nhảy mà không hiểu ngưá»i con gái Ä‘ang khiêu vÅ© trước mặt là cá»§a mình hay cá»§a ai khác. Nà ng nhảy cho mình xem hay để hoà i niệm má»™t ai. Chỉ cần nghÄ© bao nhiêu, vua cÅ©ng thấy lòng Ä‘au nhói.
o0o
Và cuá»™c sống trong cung đình thế, đối vá»›i Hà m Hương chẳng phải là hạnh phúc mà chỉ là má»™t sá»± dà y vò. Chỉ có Thấu Phương Trai là bến tránh bão cho con thuyá»n nà ng Ä‘áºu. Hương thưá»ng đến Thấu Phương Trai để khuây khá»a, vì chỉ có ở đó Hương má»›i cảm thấy mình sống tháºt, không dối lòng. Hương đã từng tâm sá»±:
- Thú tháºt, nếu không gặp anh Mông Äan mình lại thấy yên tâm hÆ¡n. Vì gặp lại anh ấy mình có cảm giác như toà n bá»™ quá khứ bà y lại trước mắt. Tình cảnh cÅ© sống lại mãnh liệt trong mình, nhất là khi nhìn và o ánh mắt anh Ãan, và mình không còn lẩn trốn được nữa. Ãiá»u đó là m mình lúng túng, không biết xá» trà cách nà o. Trước kia, hoà ng thượng má»—i khi đến Bảo Nguyệt lầu mình còn có thể miá»…n cưỡng gần gÅ©i, còn bây giá» cái bóng anh ấy cứ xuất hiện. Mình khổ quá!
TỠVy cảm thông nói:
- ChÃnh vì váºy mà cần phải kết thúc. Tôi biết trái tim chị Ä‘ang bị xẻ là m đôi. Má»™t bên muốn là m tròn bổn pháºn má»™t ái phi cá»§a hoà ng thượng, má»™t ná»a lại muốn hiến dâng cho ngưá»i mình yêu. Nếu để cảnh nà y kéo dà i, sá»›m muá»™n gì chị cÅ©ng chết, thôi đừng có do dá»± nữa, hãy quyết định dứt khoát Ä‘i.
- Nhưng kế hoạch cá»§a các ngưá»i có rất nhiá»u trở ngại. Má»™t là không giải quyết được gì cả, hai là sẽ liên lụy đến các ngưá»i. Tôi tháºt sá»± phân vân, vì nghÄ© nếu hoà ng thượng mà biết được sẽ nổi cÆ¡n lôi đình, tuyên bố đánh nhau vá»›i bá»™ tá»™c Hồi cá»§a chúng tôi, thì lúc đó có phải vì tôi mà dân tá»™c phải chịu cảnh Ä‘iêu linh không?
Yến TỠlúc đó đứng vỗ ngực nói:
- Hãy nghe tôi nói nà y, đừng có nghÄ© ngợi lung tung gì cả. Muốn gì cứ thá»±c hiện, thuyá»n mà rá»i bến thì tá»± dưng Ä‘i thẳng. Còn bá»n tôi mạng to lắm, sẽ không chết đâu. Kinh nghiệm cho thấy đã mấy lần rồi, thấy chết đến nÆ¡i mà vẫn sống. Vì váºy chị đừng lo cho bá»n nà y. Riêng vá» bá»™ tá»™c Hồi cá»§a chị ư... thì... thì cứ giao cho đấng A La cá»§a chị. Chỉ có má»™t chuyện chút xÃu như váºy chẳng lẽ ông ấy lại không là m được?
- Những lá»i cá»§a Yến Tá» nghe có lý. Nghe hùng hồn tháºt!
Yến TỠnghe khen nở mũi.
- Ãấy thấy không, tôi nói cÅ©ng có lý đó chứ.
TỠVy nói:
- Vâng, chị thì lúc nà o nói lại chẳng có lý? Nói cái gì mà nghe chẳng ngon là nh.
Hà m Hương vẫn lo lắng. Yến TỠbèn nắm lấy tay hương.
- Thôi chẳng có gì để mà phiá»n lụy nữa. Trá»i đã đưa bá»n tôi xuống để giúp đỡ chị. Má»i việc rồi sẽ thà nh công tốt đẹp cÆ¡ mà . Chị biết không? Không có gì vui bằng mấy bữa qua. Nè nhé, Tá» Vy hết bệnh, Mông Äan trót lá»t và o cung gặp chị, rồi tôi cÅ©ng hà nh được Dung ma ma má»™t tráºn. Hoà ng háºu không dám kiếm chuyện vá»›i bá»n nà y nữa, váºy thì còn gì bằng. Nà o chị Hà m Hương! Äừng buồn nữa nhé. Má»i chuyện bá»n ta tÃnh là sẽ thà nh thôi, và bây giá» ta phải ăn mừng những chuyện mình đã là m được Ä‘i?
TỠVy nói ngay:
- Nhưng tôi đã hứa vá»›i Hoà ng a ma, từ rà y không nếm má»™t giá»t rượu cÆ¡ mà .
- Hứa thì hứa! Liệu ngưá»i từ rà y vá» sau chẳng nếm rượu nữa hay không? Chẳng hạn như đêm động phòng hoa chúc, không uống rượu có được không?
TỠVy mắc cở nói:
- Sao lại kéo đến chuyện đó?
Yến TỠnói:
- Nói váºy chá»› hôm nay tôi đâu có định uống rượu, mình ăn mừng bằng cách đốt pháo bông thôi.
- Pháo bông?
Vâng, Yến Tá» nói là là m, đốt má»™t hÆ¡i mấy cây pháo bông. Có Ä‘iá»u pháo bông nà y lại chỉ là loại cầm tay nên chỉ tá»a sáng hạn chế. Có Ä‘iá»u luáºt lệ trong cung nghiêm cấm chuyện đó, chỉ khi nà o có lá»… lá»™c má»›i được đốt thôi, lý do là phòng chống há»a hoạn.
Yến TỠlại không lưu ý chuyện đó, tay cầm cả mấy cây pháo bông cứ chạy vòng vòng quanh sân, rồi múa may.
- Ta là tia chớp, là sao băng, là đom đóm phát quang!
Rồi như không dằn được hứng khởi cô nà ng lại phóng lên mái ngói.
Cùng lúc đó, trong chiếc cá»a sổ gần đấy, có má»™t đứa bé mặt mà y kháu khỉnh, thò đầu ra nhìn Yến Tá» vá»›i ánh mắt thÃch thú hâm má»™. Thằng bé chẳng phải ai khác, đó là con trai duy nhất cá»§a hoà ng háºu - Tháºp Nhị a ca VÄ©nh CÆ¡.
VÄ©nh CÆ¡ rất dá»… thương, nhưng vì thái độ cá»§a hoà ng háºu là m má»i ngưá»i ghét, nên Tháºp Nhị a ca cÅ©ng bị ghét lây, không ai thèm chÆ¡i vá»›i anh ta, kể cả các cát cát a ca khác.
VÄ©nh CÆ¡ đứng trong cá»a sổ, thấy Yến Tá» chÆ¡i pháo bông thÃch thú vô cùng, muốn thá» lắm nhưng rụt rè không dám.
Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang... Ä‘á»u có mặt trong sân, má»i ngưá»i ngước lên nhìn Yến Tá». NhÄ© Khang nói:
- Cô không có cách nà o ăn mừng yên ổn hơn sao?
Yến TỠđứng trên mái nhà đã nguy hiểm còn nhảy múa há»i:
- Các ngưá»i ở dưới nhìn lên thấy có đẹp không? Mái nhà như có sao chiếu phải không? Ta còn có thể lá»™n nhà o nữa nà y.
Nói xong là Yến Tá» biểu diá»…n liá»n.
Ãến lúc đó thì VÄ©nh CÆ¡ không dằn được, chạy ra nói:
- Chị Yến TỠhay quá! Cái gì cũng là m được!
Má»i ngưá»i trong thấy VÄ©nh CÆ¡ xuất hiện, giáºt mình, VÄ©nh Kỳ há»i:
- Tháºp Nhị a ca, sao em lại đến đây, còn vú em đâu?
Ở trong cung đình những đứa bé trước mưá»i hai tuổi Ä‘á»u có vú em theo chăm sóc. Những vú em nà y có khi theo đứa bé mình chăm đến trá»n Ä‘á»i để trở thà nh những mụ ma ma tác oai tác quái sau nà y.
Vĩnh Cơ vẫn nhìn Yến TỠvới ánh mắt bái phục.
- Vâng, em nhìn thấy pháo bông nên chạy ra xem. Vú em chẳng biết em ra đây đâu.
Yến Tá» sau khi lá»™n mấy vòng đã đứng yên. VÄ©nh Kỳ thấy váºy lo lắng.
- Em xuống ngay không? Ở trên đó nhà o lá»™n như váºy rất nguy hiểm.
Má»i ngưá»i cÅ©ng căng thẳng.
- Xuống Ä‘i! xuống Ä‘i Yến Tá», đừng ở trên đó đùa, đó là nóc nhà mà .
TÃnh khà Yến Tá» hay là m ngược lại, nên nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, xem Yến Tá» bay nè!
Thế là Yến TỠphi thân, những cây pháo hoa theo cô nà ng bay theo.
Lúc đấy ở Ngá»± Hoa Viên, thái háºu Ä‘ang cùng Tịnh Nhi và mấy cung nữ Ä‘i dạo. Chợt nhiên trong thấy trên nóc nhà Thấu Phương Trai lá»a xoay vòng, tiếp đó vòng lá»a lại bay xuống. Thái háºu giáºt mình.
- Chẳng lẽ ta hoa mắt? Lá»a ở đâu mà bay vòng vòng như váºy?
Tịnh Nhi cũng kinh ngạc nói:
- Con cÅ©ng nhìn thấy, nó rÆ¡i xuống phÃa Thấu Phương Trai đấy.
Thái háºu nói:
- Váºy thì ta phải sang đấy xem sao?
Ãám ngưá»i Yến Tá» chẳng biết là thái háºu sắp đến. Trong khi Yến Tá» còn phát cho má»—i ngưá»i má»™t cây pháo bông nói:
- Những pháo bông nà y là Liá»…u Thanh từ ngoà i mang và o cho ta chÆ¡i vui hết sẩy. Thế nà y nhé, bá»n mình là m má»™t mà n múa có tên là “múa pháo bông†để đến lúc tết biểu diá»…n cho Hoà ng a ma xem.
Yến Tá» vừa nói, vừa phát pháo, nhưng đến khi phát tá»›i VÄ©nh CÆ¡. Yến Tá» giáºt mình:
- Tại sao lại có Tháºp Nhị a ca ở đây nữa, mẹ ngươi biết ngươi ở đây không?
VÄ©nh CÆ¡ lắc đầu, đôi mắt tròn xoe. Cái ánh mắt ngây thÆ¡ cá»§a thằng bé là m Yến Tá» phân vân. Những không được! Có thế nà o thì nó cÅ©ng là con cá»§a hoà ng háºu, cho nó chÆ¡i hại nhiá»u hÆ¡n lợi, nên định không cho. Tá» Vy thấy váºy bước tá»›i.
- Nó là con nÃt mà . Yến TỠđừng nhá» má»n, phát cho nó má»™t cây Ä‘i, ngưá»i cùng nhà cÆ¡ mà !
Yến Tá» vẫn chần chừ. VÄ©nh CÆ¡ nghe Tá» Vy nói mắt sáng hẳn, nó rụt rè há»i:
- Em chơi với được không?
Tá» Vy thấy váºy tá»™i nghiệp.
- ÃÆ°á»£c chứ? Sao lại không được?
Rồi Tá» Vy quay qua Yến Tá».
- VÄ©nh CÆ¡ má»›i chÃn tuổi, nó chưa có ân oán giang hồ vá»›i chúng ta, cÅ©ng không là m ta giáºn thì thôi cho nó chÆ¡i chung Ä‘i,
Yến Tá» nghe váºy đưa má»™t cây cho VÄ©nh CÆ¡ nói:
- Bản cô nương hôm nay vui quá nên chị Tá» Vy ngươi nói gì ta cÅ©ng chiá»u theo cả.
VÄ©nh CÆ¡ cầm pháo hoa, Tiểu Trác đốt giùm, thằng bé cầm pháo mà hứng khởi vô cùng, nó chạy theo Tiểu Yến Tá». Yến TỠđến đâu nó theo tá»›i đó, hai chị em đùa má»™t cách thá»a thÃch.
Nhĩ Khang nhìn cảnh đó, vô cùng cảm động nói với Vĩnh Kỳ:
- Không câu nệ háºn thù, đối xá» vá»›i Tháºp Nhị a ca như bát nước đầy thế. Cả hoà ng cung nà y hẳn là chỉ có má»™t mình Yến Tá» vá»›i Tá» Vy thôi, những con ngưá»i nà y quả có má»™t trái tim bằng và ng.
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu, Hà m Hương đứng gần đây xem cảnh đốt pháo bông cÅ©ng có vẻ thÃch thú.
- Vâng, váºy thì mình táºp má»™t mà n “múa pháo bông†đi!
Nói là là m, Hà m Hương cầm hai cây pháo bông lên, sẵn đã biết múa nên Hương xoay ngưá»i má»™t cách thà nh thạo, những vòng lá»a loé sáng như hoa rÆ¡i trông rất đẹp mắt. Yến Tá» thấy váºy thÃch thú nói:
- Tôi cÅ©ng múa nữa! Tá» Vy, Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà đâu, đừng đứng yên cùng nhảy Ä‘i nà o!
Thế là mấy cô gái Ä‘á»u nháºp cuá»™c, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ và mấy tay nô tà i Ä‘á»u đứng ngoà i.
Nhĩ Khang nói:
- NgÅ© a ca, tháºt tình tôi không dám tin là cách đây chẳng bao lâu, tôi tưởng là Tá» Vy sắp chết, má»i thứ sẽ sụp đổ nhưng lại có phép lạ. Bây giá» cô ấy vẫn sống, vẫn tá»a sáng, tháºt cảm động khôn cùng.
VÄ©nh Kỳ cÅ©ng thú nháºn.
- Tôi cÅ©ng váºy, cứ nghÄ© là bá»n mình, Yến Tá» và Tá» Vy khó mà được gần nhau trong thá»i gian dà i. Váºy mà má»i thứ trôi qua trong vui vẻ. Cuá»™c sống lại cà ng lúc cà ng phong phú hÆ¡n. Dù phong ba bão táp vẫn không chia lìa được.
Nhưng ngay lúc đó Yến TỠđã chạy đến, phản đối.
- Mấy ngưá»i là m gì đứng yên váºy phải tham gia chứ? Nếu không tôi sẽ đốt các ngưá»i đấy.
Thế là má»i ngưá»i và o cuá»™c.
Ngay lúc đó, có tiếng thái giám rao:
- Lão pháºt gia giá đáo! Tịnh Nhi cát cát đến!
Má»i ngưá»i giáºt mình chưa biết phản ứng thế nà o thì thái háºu và Tịnh Nhi đã và o tá»›i.
Yến Tá» lúc đó cầm pháo múa như sao băng không dừng lại kịp, va ngay và o ngưá»i thái háºu, là m thái háºu ngã nhà o.
Tá» Vy, Kim Tá»a, Minh Nguyệt, vá»™i vã chạy đến đỡ thái háºu dáºy. Thái háºu vừa đứng vững, chợt thấy áo khoác ngoà i bốc khói, hoảng quá.
- Lá»a, lá»a, lá»a!
Tiểu Ãặng TỠđứng gần phản ứng nhanh, chụp lấy sô nước tạt ngay và o ngưá»i thái háºu. Khung cảnh trở nên vô cùng há»—n loạn.
Tịnh Nhi phụ giúp dáºp tắt lá»a trên ngưá»i thái háºu. Thái háºu vừa kinh hoà ng vừa sợ, há»i:
- Thế nà y là thế nà o? Là m chuyện gì kỳ cục váºy chứ?
Má»i ngưá»i sợ tái mặt, tất cả vá»™i dụi tắt hết pháo bông rồi quỳ xuống thỉnh an.
- Bá»n nô tà i xin thỉnh an lão pháºt gia! Lão pháºt gia vạn, vạn vạn tuế.
TỠVy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ cũng quỳ xuống.
Thái háºu trừng mắt nhìn má»i ngưá»i nói:
- Ãừng có thỉnh an, thiên tuế thiên thiên tuế gì cả. Chưa bị các ngươi thiêu chết đã là mạng lá»›n lắm rồi. Cái Thấu Phương Trai nà y quả là khắc tinh cá»§a ta!
Nói xong quay ngưá»i bá» Ä‘i, Tịnh Nhi cÅ©ng chưa hoà n hồn vá»™i vã Ä‘i theo. Mãi lúc đó vú em cá»§a VÄ©nh CÆ¡ nói chạy tá»›i nắm lấy tay VÄ©nh CÆ¡ nói:
- Trá»i Æ¡i, tiểu chá»§ cá»§a tôi. Sao lại chạy đến đây, là m nô tà i Ä‘i tìm gần chết!
Tất cả những ngưá»i còn lại Ä‘á»u nhìn nhau, ai cÅ©ng mặt cắt không còn giá»t máu. VÄ©nh Kỳ nói:
- Ãấy thấy không tôi bảo mà ... Ở đây lúc nà o cÅ©ng căng thẳng không biết được rồi chuyện gì sẽ xảy đến nữa đây. Coi chừng vui quá sẽ sinh há»a đấy.
o0o
Vâng, vui quá sinh há»a, háºu quả cá»§a đêm múa pháo bông đã xảy ra liá»n sau đó. Tối hôm ấy, thái háºu triệu vua đến, nói:
- Hoà ng đế, mau mau Ä‘uổi hai cô cát cát dân dã kia ra khá»i cung, giáng là m thứ dân Ä‘i.
Vua Cà n Long giáºt mình.
- Như váºy là m sao được? Mà há» lại là m chuyện gì không phải nữa chứ?
Thái háºu lá»›n tiếng.
- Không phải là m chuyện không phải không, mà từ nà o đến giỠta chẳng thấy chúng là m chuyện gì đúng cả.
Vua Cà n Long há»i:
- Nhưng hỠđã là m Ä‘iá»u gì sai? Trẫm thấy há» chỉ đáng yêu, Hoà ng ngạc nương thá» hòa mình vá»›i há» xem?
Vua Cà n Long vừa dứt lá»i thái háºu đã giáºn dữ.
- Hòa mình vá»›i chúng để toi mạng ư? Ta không cần biết hoà ng đế yêu quý Tá» Vy và Yến Tá» cỡ nà o. Ta không thÃch là không thÃch. Ai Ä‘á»i thân là cát cát mà chẳng có má»™t chút cốt cách gì cá»§a cát cát cả. Ở trong hoà ng cung ma dám mang lá»a pháo ra đùa suýt tà đã đốt chết ta. Những hà nh vi không biết lá»›n biết nhỠđó, là m sao có thể là m Vương phi được chứ? Tuy là bá»n nó chẳng phải là thá»§ phạm là m ra hình ná»™m kia yếm vua. Nhưng hà nh vi cá»§a chúng thì vẫn không chấp nháºn được, lúc thì là m lá»… trừ ma trong Thấu Phương Trai để dá»a Dung ma ma, lúc lại mang pháo và o cung đốt. Ta thấy, chúng chÃnh là cái mầm gây hại cho hoà ng cung nà y.
Vua Cà n Long ngạc nhiên.
- Pháo ư? Phà o nà o váºy.
Tịnh Nhi vá»™i giải thÃch.
- Ãó là pháo bông đấy ạ.
- Pháo bông ư? Chúng nó dám mang cả pháo hoa và o cung ư? Chắc chắn lại là Yến Tá» nữa rồi buồn quá chẳng có việc gì là m nên lại nghÄ© trò rắc rối! Thôi Hoà ng ngạc nương đừng giáºn nữa, trẫm quyết định phải hạch tá»™i bá»n nó, phải giáo dục lại bá»n nó má»›i được.
- Có giáo dục cÅ©ng vô Ãch thôi, bá»n đó chẳng dạy dá»— gì được đâu. Ta vá»i hoà ng đế đến đây, chỉ để nói rõ cho Hoà ng Ãế biết quyết định cá»§a ta. Ãấy là để huyết thống hoà ng tá»™c được tốt, để cho tương lai VÄ©nh Kỳ hạnh phúc. Ta cương quyết không để VÄ©nh Kỳ cưới Yến Tá» là m vợ, hoà ng đế nếu ngưá»i không thể phế chức hai cô cát cát kia ngay được, thì phải láºp tức há»§y bá» cuá»™c chỉ hôn cá»§a VÄ©nh Kỳ vá»›i Yến Tá» ngay Ä‘i!
Vua bối rối.
- Bẩm Hoà ng ngạc nương, chuyện đó rất quan trá»ng có ảnh hưởng đến thể diện cá»§a trẫm.
- Ta không cần biết nó quan trá»ng cỡ nà o. Ta chỉ biết là ta không chấp nháºn cái con Yến TỠđó được. Má»™t đứa con gái không có giáo dục, là m sao xứng đáng vá»›i VÄ©nh Kỳ? Lúc nà o ta cÅ©ng nghe con nói, rồi nó sẽ thay đổi nó sẽ tiến bá»™. Nhưng ta chỉ thấy nó cà ng lúc cà ng hư đốn ra, không ná» nếp, Ä‘iên Ä‘iên là m sao đấy? Nó lại là ngưá»i Hán là m sao có thể là m Vương phi được?
Rồi bà nhìn thẳng và o mặt vua Cà n Long nói:
- Lần trước ta chỉ má»›i sá» dụng hình phạt vá»›i Tá» Vy má»™t chút, con đã giáºn dữ. Con không nghÄ© gì dến địa vị thái háºu cá»§a ta. Còn bây giá»? Chẳng lá»… quyết định ta lại chẳng có má»™t chút ý nghÄ©a gì vá»›i con cả sao?
Vua Cà n Long là má»™t vị vua hiếu thảo. Từ nà o đến giá» không há» cãi lệnh thái háºu. Bây giá» nghe mẹ trách như váºy, sợ hãi nói:
- Sao Hoà ng ngạc nương lại nói như váºy? Nói váºy là tá»™i con quá, lần trước trẫm cÅ©ng có giáºn há»n gì đâu? Chỉ nói là mong từ đó vá» sau, cung đình được yên ổn không xảy ra chuyện gì nữa. Còn bây giỠý cá»§a Hoà ng ngạc nương trẫm đã hiểu. Nhưng mà giữa VÄ©nh Kỳ và Yến Tá», chúng nó yêu nhau bây giá» ta đột nhiên ngăn cách chúng thì có phải là tà n nhẫn lắm không? Thôi thì thế nà y váºy, trẫm sẽ thay mặt Yến Tá» xin lá»—i, năn nỉ Hoà ng ngạc nương váºy. Hãy để cho nó má»™t cÆ¡ há»™i, xem nó có thay đổi không, tiến bá»™ không. Ta gia hạn cho chúng ba tháng, nếu trong ba tháng đó mà chẳng thay đổi, vẫn tái phạm thì trẫm sẽ dứt khoát há»§y bá» cuá»™c chỉ hôn. ÄÆ°á»£c chưa?
Thái háºu nhìn vua Cà n Long, bất mãn nhưng cÅ©ng nói:
- Thôi được, chÃnh miệng hoà ng đế nói đấy nhé, ta sẽ chá» ba tháng nữa xem sao.
o0o
Qua ngà y hôm sau, ở ngá»± thư phòng vua gặp NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ. Kể lại cho hai ngưá»i nghe Ä‘iá»u thái háºu nói. VÄ©nh Kỳ biết chuyện cả kinh.
- Hoà ng a ma, chỉ có ba tháng là m sao có thể thay đổi được má»™t con ngưá»i, cá tÃnh cá»§a Yến Tá» thế nà o, Hoà ng a ma hẳn biết mà . Cô ấy là đứa cứng đầu, hiếu động, muốn cô ấy không gây chuyện không phải dá»…. Ãó là chưa nói lão pháºt gia không ưa Yến Tá» nhất là cái “trá»±c ngôn†cá»§a cô nà ng.
Nhĩ Khang cũng chen và o.
- Vâng, hoà ng thượng, ngưá»i cần phải giải thÃch há»™ cho lão pháºt gia biết, Cô ấy nói chuyện dao to búa lá»›n thế chứ chưa há» hại ai, không hỠác ý vá»›i ai cả. Còn chuyện đốt pháo bông hôm ná», chỉ là vì muốn ăn mừng sá»± hồi phục cá»§a Tá» Vy. Cô ấy trong má»™t phút phấn khởi quá, lỡ tay là m cháy áo lão pháºt gia, đó chỉ là tai nạn ngoà i ý muốn.
Vua lắc đầu.
- “Tai nạn†do Yến Tá» gây ra, từ nà o đến giỠđâu có Ãt á»i? Trẫm đã cố biện há»™ cho nó, nhưng các ngươi cÅ©ng biết tÃnh lão pháºt gia cÆ¡ mà ? Trước kia chuyện chỉ hôn giữa Ãức Phong cát cát vá»›i Diêu Tưá»ng, cÅ©ng chì vì sá»± không hà i lòng cá»§a thái háºu, rốt cuá»™c trẫm cÅ©ng đà nh tuân theo mà há»§y há». Lão pháºt gia dù gì cÅ©ng là mẹ ruá»™t cá»§a ta, ta không thể không coi trá»ng ý muốn cá»§a mẹ ruá»™t được.
Vĩnh Kỳ lo lắng.
- Nhưng Hoà ng a ma! Xin ngưá»i hãy vì con nếu ngưá»i mà há»§y bá» cuá»™c chỉ hôn nà y thì tá»™i cho Yến Tá», cô ấy đâu khổ mà con cÅ©ng váºy.
Vua Cà n Long thở dà i.
- Tình ý con thế nà o trẫm đâu phải không biết, nhưng trong chuyện nà y Yến Tá» quả là cÅ©ng có lá»—i, chẳng biết tiến thân lại cứ gây rắc rối, trẫm là m sao giúp được. Thôi thì cÅ©ng còn những ba tháng nữa láºn. VÄ©nh Kỳ, con hãy cố gắng Ä‘i, giúp Yến Tá» cải thiện để lão pháºt gia không còn bá»±c mình.
- Chỉ e rằng lão pháºt gia đã có thà nh kiến nên không thể chấp nháºn sá»± thay đổi đó!
Vua Cà n Long động viên.
- Không hẳn như váºy đâu, thà nh sá»± tại nhân mà con?
Vĩnh Kỳ không trút được lo lắng, vua lại quay sang Nhĩ Khang.
- Nhĩ Khang nà y, con có biết là sáng nay cha con đã và o cung cho con và TỠVy được vãng hôn không?
NhÄ© Khang nghe váºy mừng quá.
- Thế hoà ng thượng quyết định thế nà o?
- Trẫm rất muốn đồng ý ngay vì để Tá» Vy trong cung cứ gặp chuyện nguy hiểm. Cho nó vá» nhà con an toà n hÆ¡n, nhưng lão pháºt gia lại chưa ưng thuáºn, ta Ä‘ang thuyết phục. Tạm thá»i chưa có ý kiến.
NhÄ© Khang cảm thấy thất vá»ng, vua Cà n Long thở dà i nói:
- Tiếc má»™t Ä‘iá»u là lão pháºt gia đã có thà nh kiến vá»›i Yến Tá» và Tá» Vy, lại coi hai đứa như má»™t, nên không ưa Yến Tá» là cÅ©ng ghét luôn Tá» Vy. May là chưa ghét hai ngưá»i. Ãối vá»›i lão pháºt gia, con và VÄ©nh Kỳ Ä‘á»u toà n bÃch nên hai đứa Tá» Vy và Yến Tá» không xứng vá»›i các con, ngưá»i muốn chá»n ngưá»i chỉ hôn lại.
|

18-09-2008, 12:29 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ bây giá» là đôi “anh em hoạn nạnâ€. Cả hai Ä‘á»u không ngá» là sá»± trở vá» cá»§a thái háºu lại đưa đến tình trạng gay cấn thế nà y. Hai ngưá»i không chỉ lo cho bản thân mà còn phải nghÄ© đến tá»± ái cá»§a Tá» Vy và Yến Tá». Có rất nhiá»u việc biết mà không thể nói ra. Yến Tá» là ngưá»i năng động, nóng nảy còn Tá» Vy thì quá nhạy cảm. Vì váºy Ä‘á»u không thể cho há» biết đỠnghị cá»§a thái háºu. Chỉ còn cách là tìm cÆ¡ há»™i xoay chuyển tình thế, lẳng lặng mà là m.
VÄ©nh Kỳ suy nghÄ© chá»n giải pháp để Yến Tá» há»c chữ. Sá»a đổi cách nói năng cá»§a Yến Tá». Ba tháng! Chỉ có ba tháng không hiểu có hoán chuyển được không? Riêng vá» NhÄ© Khang thì chẳng biết phải là m gì hÆ¡n, là cầu nguyện mong trá»i đất nhá» lòng thương mà giúp đỡ.
o0o
Hôm ấy, hai ngưá»i đến Thấu Phương Trai, VÄ©nh Kỳ ném quyển sách thà nh ngữ lên bà n, cố ý là m ra vẻ bình thưá»ng nói:
- Nà o! Yến TỠđến đây. Lâu quá rồi không có dịp há»c thà nh ngữ, mình ôn lại để không quên nhé.
Yến TỠđứng báºt dáºy.
- Thôi Ä‘i! Thôi Ä‘i! Tôi không há»c mấy thứ nà y đâu, chán chết Ä‘i đấy, những thứ nà y chẳng Ãch lợi gì cho tôi cả, thà là đi há»c võ há»c kiếm còn hÆ¡n. Mấy miếng đòn hôm trước sư phụ dạy, đến nay tôi còn chưa luyện được nữa là ...
Nói rồi là chụp kiếm định chạy ra sân, Vĩnh Kỳ vội chạy theo giữ lại.
- Không há»c thà nh ngữ thì há»c thÆ¡ ÃÆ°á»ng cÅ©ng được. Hôm trước anh dạy bà i “xuân miên bất giác hiểu†có thuá»™c chưa, Ä‘á»c xem nà o.
Yến TỠnhướng mà y.
- Có khó gì đâu “xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đỠđiểu, dạ lai phong vÅ© thanh, hoa lạc tri Ä‘a thiểu.†(giấc xuân không biết sáng, đây đó tiếng chim ca, đêm đến trá»i mưa gió là m rÆ¡i mấy đóa hoa).
VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy Ä‘á»u vá»— tay mừng rỡ.
Yến TỠđắc ý nói:
- Nói tháºt vá»›i các anh, Ä‘á»c thÆ¡ ÃÆ°á»ng thì cÅ©ng nà o có gì ghê gá»›m đâu, chỉ giống như hát thôi.
Vĩnh Kỳ nói:
- Váºy thì lần trước anh dạy em bà i “tiá»n bất kiến cổ nhân, háºu bất kiến lai giả†(trước không thấy ngưá»i xưa, sau chẳng thấy ngưá»i đến) em còn nhá»› không? Äá»c xem nà o?
Yến Tá» nghe nói, giáºt mình.
- “Tiá»n bất kiến cổ nhân, háºu bất kiến lai giã†đấy ư?
- Ồ, bà i của Trần TỠNgang đấy mà .
Yến TỠlẩm bẩm.
- Trần Tá» Ngang... Trần Tá» Ngang... anh chà ng nà y tháºt kỳ cục.
- Tại sao lại kỳ cục?
- PhÃa trước không thấy ngưá»i, phÃa sau cÅ©ng không thấy ngưá»i. Thì rõ chốn ấy hoang dã rồi, đâu có gì vui mà nán lại, không bá» Ä‘i cho phức, còn bà y đặt là m thÆ¡ nữa.
- Ãừng có lý luáºn nhăng cuá»™i,
Và VÄ©nh Kỳ Ä‘á»c ngay.
- “Tiá»n bất kiến cổ nhân,
Háºu bất kiến lai giả,
Niệm thiên địa chi du du,
Ãá»™c sảng nhiên nhi thể hạ.â€
(Ngoảnh lại trước ngưá»i xưa vắng vẻ,
Trông vá» sau quạnh quẻ ngưá»i sau
Ngẫm hay trá»i đất dà i lâu
Mình ta rơi hạt lệ sầu chứa chan).
Yến Tá» như nhá»› sá»±c ra, rồi bình luáºn.
- á»’, anh nà y rõ là hay khóc tệ. Tôi nhá»› ra rồi “thể hạ†tức là nước mắt nước mÅ©i chảy xuống. “lai giả†ý chỉ ngưá»i sẽ đến. Anh chà ng Trần Tá» Ngang nà y Ä‘iên đấy, Trước không thấy ngưá»i xưa, sau cÅ©ng không thấy ngưá»i đến, là khóc òa? Có phải là kỳ cục không? Mấy tay thi sÄ© rõ là ở không sinh táºt, má»›i viết những giòng chữ nà y. Tôi tháºt không hiểu, là m gì có ai nhịn được ngưá»i Ä‘á»i xưa? CÅ©ng nà o có ai bết được ngưá»i sắp ra Ä‘á»i? Váºy mà cÅ©ng khóc, khóc má»™t cách ngon là nh như váºy.
Má»i ngưá»i Yến TỠ“bình luáºn†mà ngẩn ngÆ¡. NhÄ© Khang cưá»i nói:
- CÅ©ng phải công nháºn là Yến Tá» nháºn định cÅ©ng có lý đó chứ?
Yến Tá» nghe váºy cà ng hăng.
- Còn nữa, ngay cái bà i “xuân miên bất giác hiểu†kia cÅ©ng có vấn Ä‘á».
Tá» Vy há»i:
- Vấn đỠở chồ nà o?
- Ngá»§ đến táºn sáng trắng rồi, chim kêu inh á»i vẫn không dáºy. Tối mưa gió ồn à o vẫn nằm đó. Còn há»i hoa rụng hết bao nhiêu cánh rồi. Má»™t ngưá»i như váºy, chắc là mù nên chỉ nghe mà không nhìn thấy? Trá»i sáng trắng cÅ©ng không biết, chẳng những mù mà còn liệt hoặc Ä‘iên Ä‘iên!
Má»i ngưá»i nhìn nhau, hết ý kiến vá»›i nháºn xét cá»§a Yến Tá», trong khi cô nà ng định bước ra sân, để luyện kiếm. VÄ©nh Kỳ cháºn lại:
- Khôing cần biết cô nghÄ© gì. Nhưng những bà i thÆ¡ ÃÆ°á»ng nà y, ai ai cÅ©ng Ä‘á»c, ai cÅ©ng biết. Vì váºy cô cÅ©ng phải biết. Hay là thế nà y, hãy nghÄ© là đá»c giùm tôi váºy?
Yến TỠnhìn Vĩnh Kỳ:
- Váºy anh cÅ©ng luyện kiếm vì tôi nhé?
- Thì em Ä‘á»c cho anh nghe má»™t bà i thÆ¡ ÃÆ°á»ng, anh sẽ luyện vá»›i em.
Yến Tá» bá»±c dá»c.
- ThÆ¡ ÃÆ°á»ng, thÆ¡ muối gì, tôi Ä‘á»u không thÃch Ä‘á»c cả. Chuyện đó như cá»±c hình, tôi chẳng ưa đâu.
Vĩnh Kỳ cố nhẫn nại.
- Có nhiá»u chuyện không phải là vì chúng ta thÃch hay không thÃch má»›i là m. Em chá»› xem đó là gánh nặng, là sẽ thấy bình thưá»ng ngay. Em phải biết trách nhiệm chứ?
Yến Tá» nhìn VÄ©nh Kỳ, đột ngá»™t đổ quạu, giáºm cháºn nói:
- Cái gì mà trách nhiệm? Tại sao tôi phải có trách nhiệm đó. Anh nghÄ© sao váºy? Tối ngà y hết bắt tôi Ä‘á»c thÆ¡ đến há»c thà nh ngữ. Hay là anh chê tôi dốt? Ãt há»c? không xứng đáng vá»›i anh? Tôi đã bảo anh rồi, tôi mà có há»c hà ng đống thứ Ä‘i nữa thì tôi vẫn là Yến Tá», chứ đâu biến thà nh phụng hoà ng đâu? Vì váºy tôi không thÃch Ä‘á»c thÆ¡, cÅ©ng không thÃch há»c thà nh ngữ. Nếu anh mà cứ ép tôi mãi, tôi sẽ ghét anh đấy.
VÄ©nh Kỳ đã bá»±c mình từ lâu. Bây giá» không nhẫn nhịn được nữa, trước cách nói năng cá»§a Yến Tá» nên giáºn dữ hét:
- Tại sao em không nghÄ© đến cảnh khó xá» cá»§a tôi chứ? Ãt ra em cÅ©ng phải nghÄ© đến tôi má»™t chút. Suốt ngà y em cứ nghÄ© đến chuyện chÆ¡i chứ không chịu há»c. Là m như bổn pháºn tôi là phải cùng em chÆ¡i, cùng em quáºy. Tôi đã hết lá»i năn nỉ, muốn em vì tôi mà thay đổi má»™t chút. Ãể tránh bị ngưá»i ta dòm ngó, em lại không chịu hợp tác. Nếu em nghÄ© đến tôi má»™t chút, đứng ở vị trà tôi mà suy nghÄ©, thì hẳn em sẽ hiểu. Tôi là a ca cÆ¡ mà ? Tôi có vị trÃ, có bối cảnh riêng cá»§a mình. Nếu em muốn bước và o gia đình tôi, và o cuá»™c Ä‘á»i tôi, thì em phải chịu khó má»™t chút, chứ chỉ nghÄ© đển mình không thì rõ là Ãch ká»· quá!
VÄ©nh Kỳ vừa dứt lá»i, Yến TỠđã hét theo:
- Anh nói gì? Tôi chẳng hiểu gì cả. Có phải là anh chê tôi dốt nát phải không? Tôi biết mà , anh là a ca, thân thế cao, còn thân pháºn tôi thấp hèn. Anh khá»i phải nhắc nhở, nhưng tôi há»i anh, là m a ca có gì là ngon? Tôi đâu có dá»±a hÆ¡i anh? Äâu có cần anh. Nếu anh thấy tôi không xứng thì cứ chia tay. Dù gì chúng mình cÅ©ng chưa là m lá»… thà nh hôn cÆ¡ mà ?
Cà ng nói Yến TỠcà ng tức, cà ng lớn tiếng:
- Anh khi dể tôi, anh khinh rẻ tôi. Sao không nghÄ© ngược lại, cái bà Hoà ng ngạc nương cá»§a anh đó, tối ngà y cứ tìm cách nhốt tôi. Há»i má»™t gia đình như váºy. Có đáng để tôi trân trá»ng không. Tôi sợ phát khiếp Ä‘i thì có!
NhÄ© Khang bước tá»›i can hai ngưá»i ra,
- NgÅ© a ca, Yến Tá»! Hai ngưá»i là m sao váºy? Cá tÃnh cá»§a Yến Tá» thế nà o NgÅ© a ca chẳng biết sao? Có chuyện gì thá»§ng thẳng mà nói, sao lại cãi nhau. Ngưá»i ngoà i há» tìm cách chia rẽ thì phải cà ng Ä‘oà n kết hÆ¡n chứ?
Tá» Vy cÅ©ng kéo Yến Tá» vá» phÃa mình.
- Có gì đâu? Chẳng qua NgÅ© a ca muốn chị há»c thà nh ngữ tất cả Ä‘á»u tốt đẹp cho chị. Chị không hiểu còn cãi nhau vá»›i anh ấy, váºy có phải là quá đáng không?
VÄ©nh Kỳ còn giáºn nên quay qua nói:
- Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy, váºy mà không biết. Ngưá»i hiểu biết đâu có hà nh động như váºy? Phải nghÄ© dến tôi má»™t chút chứ?
Yến TỠgiằng tay TỠVy đến trước mặt Vĩnh Kỳ.
- Ãúng rồi! Tôi là ngưá»i không hiểu biết, tôi là đứa ngu đần được chưa? Anh tưởng là tôi không bá»±c ư? Má»—i ngà y cứ Ä‘em những thứ mà tôi không nhá»› ra vặn vẹo tôi, là m tôi bá»±c gần chết.
Rồi như cầm lòng không đặng. Yến TỠmếu máo nói:
- Tôi mà sống vá»›i anh, chắc tôi phải biến thà nh má»™t ngưá»i khác. Tôi phải “mở miệng ra là nói văn chương†váºy thì tại sao anh không chá»n ngưá»i ăn nói văn vẻ? Tại sao lại chá»n tôi? Tôi thấy tịnh như xứng vá»›i anh lắm đấy, anh chá»n Tịnh Nhi Ä‘i!
VÄ©nh Kỳ giáºn dữ.
- Nói váºy nghe được à ? Con ngưá»i kỳ cục quá!
- Sao lại không? Anh mới là kỳ cục, kỳ cục hơn ai tất cả.
Nhĩ Khang và TỠVy hoảng lên cố sức can gián, Nhĩ Khang nói:
- Ngũ a ca nà y! Anh hãy nhịn một chút đi, Bình tĩnh mới không sai lầm!
Tá» Vy thì vá»— Yến Tá».
- Ãừng khóc nữa! Äừng khóc Yến Tá». Chị mà khóc NgÅ© a ca cÅ©ng nà o có vui, Thuá»ng khi chị chỉ bệnh có má»™t chút là NgÅ© a ca đã quýnh lên. Chị khóc, anh ấy khổ lắm đấy!
Yến TỠcà ng khóc to hơn.
- Anh ấy mà đau khổ ư? Äúng rồi, Ä‘au khổ vì chẳng biết là m cánh nà o để bứt tôi ra được!
VÄ©nh Kỳ nghe váºy bá» Ä‘i, vừa Ä‘i vừa nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Coi như tôi ngu muá»™i má»›i quen biết ngưá»i như cô Ä‘i, tôi Ä‘iên mà .
Yến Tá» nghe váºy hét lá»›n:
- Vâng, anh là thằng ngu, là thằng Ä‘iên, vì váºy anh má»›i quen tôi, anh Ä‘i Ä‘i! Ãừng có đến đây tìm tôi nữa!
Yến TỠnói xong cũng ném kiếm bỠchạy vỠphòng.
Tá» Vy và NhÄ© Khang nhìn nhau, rồi má»™t ngưá»i Ä‘uổi theo VÄ©nh Kỳ, má»™t ngưá»i chạy và o phòng ngá»§ tìm Yến Tá».
o0o
Khi đến Cảnh dương cung, Nhĩ Khang trách Vĩnh Kỳ.
- Lần trước tôi vá»›i Tá» Vy có chuyện không vui chÃnh anh đã khuyên tôi đủ thứ. Thế mà tại sao lần nà y, xảy ra cho chÃnh mình, anh lại không bình tÄ©nh. Ãể sá»± việc lại rắc rối lên như váºy? Äúng ra có nhiá»u Ä‘iá»u anh không nên nói.
- Tại sao có Ä‘iá»u tôi không nên nói? – VÄ©nh Kỳ vẫn còn háºm há»±c.
- Chyện nà y tôi đã cố nén lâu rồi, đúng ra phải nói từ lâu. Cáºu không thấy đó sao? Thái độ như váºy là m sao có thể chịu được? Không chịu há»c hà nh! Lần trước mấy câu thà nh ngữ Ä‘á»c tráºt vuá»™t cả. Lần nà y đến thÆ¡ ÃÆ°á»ng cÅ©ng chẳng gắng mà đá»c cho đúng, lại còn lý luáºn nà y ná». Nếu cô ấy mà biết nghÄ© đến tôi thì đâu có là m chuyện như váºy?
- Thà nh tháºt mà nói, chúng ta cÅ©ng cần phải thông cảm cho cô ấy. Có lúc tôi thấy mình đã nghÄ© oan cho cô ta.
- Nghĩ oan ở chỗ nà o?
- Chẳng hạn chuyện bắt Yến Tá» há»c. Chuyện đó ngoà i khả năng cá»§a cô ta. Cái đáng yêu, dá»… thương cá»§a Yến Tá» là sá»± chất phác, quê mùa. Anh yêu Yến Tá» hẳn cÅ©ng là vì yêu cái chÆ¡n chất đó. Vì váºy, Yến Tá» nói đúng, nếu bây giá» ta mà “cải tạo†cô ấy tức là không còn Yến Tá» nữa. Là m váºy có phải là hoà i công không?
Vĩnh Kỳ nghe có vẻ nghĩ ngợi, nhưng lại nói:
- Nhưng cáºu cÅ©ng biết, chỉ chuyện tôi yếu cô ấy không chưa đủ cÆ¡ mà .
- Vâng, đó là nổi khổ tâm cá»§a anh, nhưng cÅ©ng là ná»—i khổ tâm cá»§a Yến Tá». Bị lão pháºt gia ghét bỠđã là má»™t áp lá»±c. Anh đúng ra phải an á»§i, đằng nà y lại gây sức ép thêm, bằng cách bắt há»c. Ban nãy Yến TỠđã nói tháºt, cô ấy chẳng có trà nhá»›. Vì váºy ngoà i chuyện nghÄ© đến mình bị má»i ngưá»i ghét bá» ra, còn có cái mặc cảm tá»± ti. Bởi anh rõ là không muốn Yến Tá» là Yến Tá» nữa, mà anh muốn có má»™t Yến Tá» tiểu thÆ¡ đà i các?
- Tôi nà o có ý đó?
- Anh không biểu hiện ra, nhưng từ thái độ là váºy. Vì anh đã nói anh đã uổng công vun đấp tình cảm, anh là thằng ngu... những câu nói đó cho thấy anh khinh khi cô ấy. Tiếc rẻ vì mình đã quen má»™t cô gái vô há»c, thông tục. Nhưng anh quên là sá»± chÆ¡n chất vô tư cá»§a Yến Tá» là má»™t vốn quý. Mấy tiểu thÆ¡ khuê các là m sao có được? Giá»ng Ä‘iệu cá»§a anh chẳng khác lão pháºt gia chút nà o...
- Tôi không hỠkhinh cô ấy.
- Nhưng Ä‘iá»u đó Yến Tá» nà o có nghe thấy! Cô ta chỉ thấy anh gặp là la hét. Anh cứ Ä‘em cái thế gia cá»§a mình ra, nà o là a ca, là ngưá»i có danh vá»ng. Vì danh vá»ng cá»§a anh, cô ấy phải thế nà y thế ná» má»›i xứng đáng là má»™t vương phi. Bằng không thì chẳng xứng.
- Tôi đâu có nói váºy đâu?
- Nhưng những Ä‘iá»u anh nói đã khiến ngưá»i khác hiểu như thế!
VÄ©nh Kỳ cảm thấy rối rắm. Những lý luáºn cá»§a Khang rõ là là m VÄ©nh Kỳ bế tắt. NhÄ© Khang lại ướm lá»i.
- Nếu tôi là anh, nãy giỠtôi đã đi nhanh đến Thấu Phương Trai xin lỗi cô nà ng.
Vĩnh Kỳ lớn tiếng.
- Cái gì? Xin lá»—i ư? Ai lại là m chuyện kỳ cục váºy? Trong chuyện nà y đâu phải chỉ má»™t mình tôi có lá»—i? Cô ấy cÅ©ng có váºy? Cô ấy là đà n bà phải xin lá»—i tôi trước chứ. Ãà n ông con trai ai lại xuống nước kỳ váºy?
- Chúng ta mặc dù là nam tá» hán đại trượng phu, nhưng trước mặt bá»n tiểu nữ tá» lại khó mà cao ngạo được. Tốt nhất anh đừng sa và o vết chân trước đó cá»§a Tôi. Ãể Tá» Vy say lúy túy, rồi đưa đến tai há»a nữa. Rốt cuá»™c rồi lại hối không kịp.
Vĩnh Kỳ vẫn cương quyết.
- Tôi không khiếp nhược như cáºu đâu!
- Thôi được, anh ngon hÆ¡n tôi. Váºy thì sau nà y đừng có hối háºn nhé? kinh nghiệm bản thân tôi thì cà ng cứng sẽ cà ng sai đấy.
Nói rồi, là m bộ thở dà i.
- Bình thưá»ng Yến Tá» cÅ©ng là m ra vẻ cứng cá»i vô cùng. Váºy mà má»›i má»™t chút đó cÅ©ng đã bù lu bù loa không hiểu cô nà ng bây giá» thế nà o nữa. Anh không quan lại Thấu Phương Trai, không biết chuyện gì đã xảy ra!
Nói xong đứng dáºy bá» vá», VÄ©nh Kỳ nhìn theo NhÄ© Khang rồi buông mình xuống ghế, mà lòng đầy giằng co.
o0o
NhÄ© Khang khuyên VÄ©nh Kỳ không được, thì Tá» Vy cÅ©ng nà o có khuyên bảo được gì Yến Tá». Vì bản chất ngưá»i nà o cÅ©ng ngang ngạnh đâu ai chịu khuất phục ai?
Mãi đến tối, Yến TỠđợi mãi chẳng thấy VÄ©nh Kỳ đến, cÆ¡n giáºn cà ng cao hÆ¡n. Cô nà ng bá» cả cÆ¡m tối, cứ Ä‘i lại mãi trong phòng, mặc cho bao tá» cồn cà o.
Ãến khuya Kim Tá»a hâm nóng thức ăn lại, mang đến bên Yến Tá» cưá»i nói:
- Chị Yến Tá», đừng có giáºn mà . Em là m thức ăn rất ngon hâm nóng lại cho chị nè. Có cả món chè tráng miệng há»™t sen ngân nhÄ© nữa, chị uống Ä‘i cho hạ há»a. Giáºn là m gì, chỉ là m tổn hại chân khà cá»§a mình thôi. Ä‚n Ä‘i!
Yến TỠkhoát tay:
- Tôi không ăn đâu chết là cùng chớ gì!
Kim Tá»a đặt món ăn lên bà n bước tá»›i:
- Xin hãy nghĩ đến nô tà i một chút đi. Tôi đã bỠcông đến nhà bếp nấu thức ăn đặt biệt nà y cho chị. Có há cảo, bánh bao, gà rô ti nè. Còn nóng đó, ăn đi! Ăn đi!
Yến Tá» giáºm chân.
- Ãã bảo không ăn là không mà . Anh ta là cái gì mà lên mặt váºy? Äịnh Ä‘em cái chức danh a ca ra dá»a ta ư? Ta tháºt xui xẻo má»›i đụng phải ngưá»i như váºy. Lần truá»›c Hoà ng a ma tát ta má»™t bạt tay, đã nói vá»›i anh ấy, nếu thương ta tháºt tình thì cùng ta bá» Ä‘i Ä‘i, bá» cái chức danh a ca. Váºy mà anh ấy không chịu bắt ta phải chịu cá»±c khổ trong cái hoà ng cung nà y còn đòi cải tạo ta. Ta là m sao không nổi giáºn, anh ấy tưởng mình có giá lắm ư? Anh ta coi trá»ng cái chức danh a ca hÆ¡n cả tình yêu cá»§a ta nữa!
Tá» Vy bước tá»›i vá»— vá».
- Chị nói oan cho NgÅ© a ca hãy nghÄ© lại chuyện anh ấy cướp ngục, cứu chúng ta xem thế nà o? Lúc đó chẳng phải là má»i ngưá»i đã có ý định bá» trốn cả không? Anh ấy đâu phải là hạng ngưá»i say mê phú quý? Vì chị mà NgÅ© a ca đã hy sinh biết bao thứ? Từ ngà y lão pháºt gia vá», NgÅ© a ca đã phải chịu biết bao là áp lá»±c. Dù gì thái háºu cÅ©ng là bà ná»™i ruá»™t cá»§a NgÅ© a ca, đâu ai lại có thể không biết đến ông bà mình. Chị hãy đứng ở láºp trưá»ng cá»§a NgÅ© a ca mà nghÄ© lại Ä‘i!
Yến Tá» cà ng giáºn.
- Láºp trưá»ng cá»§a anh ấy? Hừ chẳng lẽ anh kỳ chỉ quan tâm đến láºp trưá»ng cá»§a mình, còn láºp trưá»ng cá»§a tôi thì sao? Tại sao lại thiên vị như váºy? Nói cái gì ra cÅ©ng ép tôi phải thế nà y thế ná» nhưng tôi thà là ...
Yến TỠnói đến đó chợt nghĩ ra được thà nh ngữ tiếp.
- Tôi thà là “sÄ© khả sát bất khả nhục†(kẻ sÄ© thà chết chứ không chịu nhục) anh ấy muốn có cô ấy. Còn tôi đánh chết cÅ©ng không thể biến ra ngưá»i như váºy được.
Tá» Vy cố nhịn cưá»i nói:
- NgÅ© a ca nà o có muốn chị biến thà nh ngưá»i váºy đâu? Nếu chị mà biến ra mẫu ngưá»i như thế, thì chắc có lẽ NgÅ© a ca là ngưá»i cuốn gói bá» chạy trước đấy.
Rồi TỠVy nói thêm:
- Tháºt ra thì anh ấy rất yêu quý chị, rất thÃch chị.
Yến TỠtrừng mắt.
- Ngươi đừng có biện hộ cho anh Kỳ, đừng có nói tốt anh ta được không?
TỠVy vội nói:
- Thôi được! Thôi đươc! Tôi sẽ không nói há»™ ai cả, tôi sẽ nói là anh VÄ©nh Kỳ rõ là kỳ cục, không biết thế nà o là tình cảm. Không biết thương hương tiếc ngá»c, thôi thì mặc kệ anh ấy váºy. Ãừng nhắc đến con ngưá»i bạt bẽo kia là m gì? Thôi! Bây giá» thì chị ăn được rồi chứ?
TỠVy bứng chén chè hột sen sang.
- Ãừng để chết đói! Tá»™i gì mà phải nhịn đói? Nà o ăn vá»›i tôi Ä‘i nà o?
- Tôi bảo không ăn là không ăn mà .
Yến TỠđẩy tay, chén chè rơi xuống đất vỡ tan.
o0o
Kết quả, qua ngà y hôm sau, Yến TỠbỠhoà ng cung ra đi.
Trá»i vừa tá» má» sáng, là Yến Tá» cải trang thà nh thưá»ng dân mang túi nhá», đựng quần áo và tiá»n bạc rồi bá» ra ngoà i cung.
Ra đến cổng thà nh, đám thị vệ cháºn lại, nhưng khi nhìn ra là Yến Tá», bá»n há» láºp tức đứng nghiêm.
- Hoà n Châu cát cát kiết tưá»ng!
Yến TỠra lệnh.
- Váºy sao còn chần chừ gì không mở cá»a thà nh cho ra Ä‘i ra?
Ãám thị vệ ngáºp ngừng.
- Cát cát muốn đi ra ư? Chưa có lệnh mở.
Yến TỠvỗ vỗ lên chiếc túi.
- Lệnh phi nương nương muốn ta mang cái túi nà y ra cho má»™t ngưá»i ngoà i cung, ta phải giao gấp cho ngưá»i ta.
Thị vệ nhìn ra ngoà i.
- Ngưá»i ta đứng ở ngoà i chỠư?
Yến Tá» thừa cÆ¡ đá thị vệ rồi phóng ngưá»i ra ngoà i nói:
- Ta có đặc lệnh cá»§a hoà ng thượng, có thể ra khá»i hoà ng cung bất cứ lúc nà o. Lệnh phi nương nương cÅ©ng có việc muốn ta là m ngay, nếu ai ngăn chặn là m cháºm trá»…, ta sẽ mét lại hoà ng thượng lúc đó sẽ tai há»a đấy.
Yến Tá» phi thân tháºt nhanh, bá» mặc bá»n thị vệ ngẩn ngÆ¡ phÃa sau. Khi đã Ä‘i xa được má»™t Ä‘oạn đưá»ng má»›i quay đầu nhìn lại hoà ng cung, lòng đầy xúc cảm.
- Hoà ng cung, NgÅ© a ca, Hoà ng a ma, Tá» Vy ta Ä‘i đây nhé! Ta Ä‘i và sẽ không bao giá» quay lại nữa, đừng chá»!
Minh Nguyệt có bổn pháºn phục vụ Yến Tá» sáng sá»›m bước qua phòng má»›i hay là Yến Tá» không còn trên giưá»ng, chăn nệm xếp tươm tất. Quần áo già y dép cung đình còn nguyên. Cạnh gối có để lại má»™t phong thư.
Nhìn thấy phong thư, Minh Nguyệt má»›i giáºt mình, biết là có chuyện rồi, vá»™i vã cầm thư sang gặp Tá» Vy.
Tá» Vy mở ra xem, chỉ thấy vẻ má»™t con chim én bay ra khá»i hoà ng cung. PhÃa dưới viết thêm mấy chữ nguệch ngoạc “trước không thấy cổ nhân, háºu không thấy ngưá»i đến, ngưá»i mà không nhìn thấy nữa đó chÃnh là Yến Tá».â€
Tá» Vy hoảng hốt gá»i:
- Tiểu dặng tá», Tiểu Trác Tá»!
Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» vá»™i vã chạy và o.
- Các ngươi có thấy Yến TỠđâu không? Có ai thấy?
Tiểu Äặng vá»™i nói:
- Chúng tôi vừa đến Thần Võ môn há»i, ở đấy bảo là lúc trá»i còn chưa sáng, đã thấy cát cát cải trang là m dân thưá»ng nói là phải ra ngoà i để lo việc cho lệnh phi nương nương nên đã xông ra cổng thà nh Ä‘i mất. Bây giá» thị vệ Ä‘ang định bẩm báo cho hoà ng thượng biết sá»± việc đấy.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình, hối Tiểu Äặng Tá»:
- Tiểu Äặng Tá», ngươi nhanh nhanh chạy sang Cảnh Dương cung nói cho NgÅ© a ca biết Ä‘i, còn Tiểu Trác ngươi tìm lại nhà Phước đại gia, nhá» ngưá»i đến ngay Thần Võ môn để cháºn há» lại, không để chuyện là m kinh động Hoà ng a ma, sau đó nói vá»›i NgÅ© a ca và phúc đại gia đến ngay đây, để bà n cách ứng phó.
- Vâng!
Và chỉ má»™t lúc sau là VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang há»›t hải chạy dến. Vừa gặp Tá» Vy đã há»i
- Cô ấy để thÆ¡ gì lại? Äâu đưa ra cho tôi xem nà o?
TỠVy giao thư cho Vĩnh Kỳ:
- Các anh có cháºn bá»n thị vệ lại không? Chuyện nà y mà để hoà ng thượng biết là không tốt. Yến Tá» lại gây chuyện không hay, mong là quá»· thần giúp đỡ, để bá»n mình tìm được cô ấy vá».
Nhĩ Khang nói:
- Tôi đã dặn dò bá»n thì vệ rồi, bá»n nó cÅ©ng Ä‘ang sợ té khói đây. Vì để cho cát cát ra ngoà i, mà không lệnh là điá»u cấm. Nghe nói bá»n mình tìm cách giải quyết được, há» má»›i thở phà o nhẹ nhõm.
Rồi giáºt lấy thÆ¡ trên tay VÄ©nh Kỳ liếc qua, NhÄ© Khang giáºm chân nói:
- Ãấy thấy chưa? Tôi đã nói vá»›i anh rồi, mà chuyện nà y đừng có nhì nhằng mà anh lại không nghe, cứ tá»± ái! Trong khi Yến Tá» là con ngưá»i dá»… bị kÃch động, là m việc đâu có suy nghÄ© như mình. Giá» thế nà o? Anh thấy sao?
Vĩnh Kỳ còn bối rối nói:
- Xin lá»—i, tất cả tại tôi cả. SÆ¡ xuất quá, nhưng tôi là m sao biết, là cô ấy lại có thể hà nh động như váºy. Nếu biết tôi nà o để Yến Tá» há»c thà nh ngữ, há»c thÆ¡ ÃÆ°á»ng là m chi?
Kim Tá»a đứng gần thấy váºy nói:
- Thôi đừng có cháºm trá»… nữa, mau mau Ä‘i tìm Yến Tá» vá» Ä‘i. Tôi nghÄ© chắc chị ấy cÅ©ng không Ä‘i đâu xa đâu hẳn là đến Há»™i Tân Lầu thôi. Chị ấy chỉ quen Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, gặp chuyện không vui, hẳn là đến đây để kể lá»…. Ãó là chưa nói ở đó còn có sư phụ chị ấy nữa.
Nhĩ Khang nói:
- Ãúng, chúng ta nên đến Há»™i Tân Lầu ngay! NgÅ© a ca có đến đó liệu mà năn nỉ đấy, bá»n nà y không biết đâu.
TỠVy nói:
- Tôi cùng đi với các anh nhé?
- Cô đi cùng thì sẽ gặp rắc rối, vì hôm nay đâu phải là ngà y được xuất cung?
- Nhưng nếu tôi không cùng Ä‘i, thì bảo đảm vá»›i các anh là sẽ không tìm ra được Yến Tá». Mà tìm được, chưa hẳn cô ấy lại đồng ý vá».
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu.
- Ãúng! Äúng! Tá» Vy, cô phải cùng Ä‘i vá»›i chúng tôi. Cái cô nà ng Yến TỠđó không dá»… dá»— ngá»t đâu.
Nhĩ Khang nói:
- Váºy thì không cháºm trá»… nhanh lên, chúng ta còn phải đến gặp lệnh phi nương nương trước, năn nỉ ngưá»i. Nhưng đừng nói là Yến Tá» cãi nhau vá»›i NgÅ© a ca mà bá» Ä‘i, chỉ nên nói là Tá» Vy muốn Ä‘i thăm mẹ tôi thôi.
Rồi NhÄ© Khang quay sang dặn dò Kim Tá»a
- Kim Tá»a ngươi ở lại trong cung, nếu rá»§i mà hoà ng thượng hay lão pháºt gia đến, thì ngươi nói hai cô cát cát đến nhà Phước đại nhân. Tuyệt đối không được tiết lá»™ chút nà o vá» chuyện Yến Tá» bá» Ä‘i nghe không?
- Tôi biết và sẽ ở lại nhà chỠtin tức!
Tá» Vy gáºt đầu, rồi má»i ngưá»i vá»™i bước ra cá»a.
o0o
Ná»a giá» sau, má»i ngưá»i đã có mặt ở Há»™i Tân Lầu.
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Mông Äan nghe qua thẩy Ä‘á»u kinh ngạc.
- Yến Tá» bá» Ä‘i mất rồi? Là m gì có thể như váºy được? Nếu ra đã đến đây rồi? Sao không? Từ bữa trừ tà đến giá» bá»n nà y nà o gặp cô ấy đâu?
Liá»…u Thanh nói, trong khi Liá»…u Hồng lại nghi ngá».
- Là m sao các ngưá»i biết là Yến Tá» bá» ra ngoà i nà y. Bản tÃnh cô ấy hay pha trò, coi chừng trốn ở má»™t nÆ¡i nà o đó rồi giả vá» phao tin. Các ngưá»i có tìm hết trong cung chưa?
Vĩnh Kỳ quá bối rối, nên nắm lấy ngực áo Liễu Thanh nói:
- Liá»…u Thanh, bá»n mình Ä‘á»u là bạn bè thân thiết cá»§a nhau cả mà , đừng vì muốn giúp Yến Tá» trốn mà dối chúng tôi. Tôi biết cô ấy chẳng có nÆ¡i nà o đến cả, nếu chẳng có các ngưá»i giúp sức. Hãy nói ra Ä‘i!
Liễu Thanh đẩy tay Vĩnh Kỳ ra nói:
- Tôi lừa gạt các ngưá»i là m gì? Yến Tá» không có đến đây thì nói là không có đến, nếu không tin các ngưá»i cứ há»i Mông Äan Ä‘i.
Mông Äan nói:
- Cô ấy tháºt không có đến đây, mà cô ta bá» Ä‘i từ lúc nà o chứ? Các ngưá»i phải bình tÄ©nh suy nghÄ©, xem Yến Tá» có thể đến nÆ¡i nà o? rồi chia nhau mà tìm Ä‘i!
Tá» Vy nghe váºy tin ngay, nói vá»›i VÄ©nh Kỳ.
- Tôi nghÄ©, Yến TỠđã bất bình từ lâu, nên bá» trốn tháºt sá»± đấy. Và không muốn chúng ta tìm được, nên chẳng đến Há»™i Tân Lầu. Cô ả muốn từ bá» hết tất cả bạn bè mà .
NhÄ© Khang nháºn định.
- Nếu váºy thì tình hình có vẻ nghiêm trá»ng đấy, vì Yến Tá» biết võ, lại biết kiếm tiá»n, có thể tá»± láºp. Biết đầu giá» nà y đã bá» Bắc Kinh nà y, Ä‘i ngao du giang hồ khắp nÆ¡i rồi?
VÄ©nh Kỳ nghe váºy giáºt mình.
- Võ công Yến TỠđâu có thể gá»i là võ được? Nếu có đánh lá»™n vá»›i ai chưa chắc bảo vệ được mình. Bản tÃnh cô ta lại không biết trá»i cao đất dà y là gì cả. Má»™t mình Ä‘i giang hồ, e là sẽ gặp dữ nhiá»u hÆ¡n là là nh. Váºy thì nguy tháºt.
Má»i ngưá»i nhìn VÄ©nh Kỳ thông cảm, NhÄ© Khang an á»§i.
- Ãừng lo quá, chúng ta ở đây đông ngưá»i, láºp tức chia ra tứ phÃa tìm. Trước hết là lục sạo hết hang cùng ngõ hẻm ở thà nh Bắc Kinh nà y xem sao?
- Ãúng, bây giá» ta chia ra. NhÄ© Khang và Tá» Vy má»™t toán. Số còn lại má»—i ngưá»i phụ trách má»™t con đưá»ng. Chỉ cần má»™t tiếng đồng hồ là sẽ có kết quả ngay!
o0o
VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang chia nhau Ä‘i. HỠđâu có ngá» là Yến Tá» khi rá»i khá»i hoà ng cung ra ngoà i, cÅ©ng không biết là sẽ Ä‘i vỠđâu. Cứ quảy chiếc túi trên vai. Rồi theo dòng ngưá»i ngược xuôi hết con đưá»ng nà y đến con ngưá»i khác. Yến Tá» nghÄ©: Tá» Vy và NhÄ© Khang chắc chắn là sẽ đến Há»™i Tân Lầu tìm ta, trong khi ta đã cương quyết bá» Ä‘i rồi, sao lại cho há» tìm được. Bây giá» ta cÅ©ng không còn là “Hoà n Châu cát cát†nữa. Từ đây ta sẽ sống thá»±c vá»›i ta. Ta là Yến Tá», không quan hệ má»™t chút nà o vá»›i Hoà n Châu cát cát. Ta sẽ Ä‘i tìm việc là m để sống nhưng giá» ta Ä‘i đâu đây?
Yến Tá» nhìn quanh không biết nên Ä‘i đâu. Ãi má»™t lúc chợt dừng chân trước má»™t cái quán có vẻ là quán nước. Thấy có rất nhiá»u ngưá»i tá»›i lui. Yến Tá» nhìn lên bảng thấy đỠmấy chữ “Du Hiên Kỳ xã†Yến Tá» nhìn mãi mà không biết ý nó nói gì, suy nghÄ© mấy chữ nà y lạ quá, nhưng chữ “kỳ xã†có chữ kỳ tức là cá»... Ờ, đúng rồi ở đây ngưá»i đánh cá» mình cÅ©ng thÃch đánh cá», váºy thì và o xem.
Thế là Yến Tá» Ä‘i và o Kỳ xã. Chỉ thấy trong đó có nhiá»u chiếc bà n, nhiá»u ngưá»i vây quanh. Vừa đánh cá» vừa uống trà . Yến Tá» tuy đánh cá» dở nhưng lại rất mê cá», nên bước tá»›i má»™t bà n tò mò nhìn.
Trong kỳ xã lúc đó chỉ toà n là đà n ông, nên sá»± xuất hiện cá»§a Yến Tá» gây nhiá»u chú ý.
Yến Tá» thấy ông già bên cạnh Ä‘i má»™t nước cá», vẫn táºt cố hữu không ngăn được nói:
- Ã! Äừng Ä‘i nước có đó, Ä‘i nước cá» nà y nà y!
Nói là thò tay xuống bà n cá», kéo cá» Ä‘i.
Hai ông gia đang đánh cỠnhìn lên, ông lão bị Yến TỠđi cỠchau mà y.
- Cô ở đâu mà xuất hiện nÆ¡i nà y? Là m Æ¡n đứng xem đừng có chỉ chá».
Hai ông lão lại tiếp tục đánh cá». Yến TỠđứng xem má»™t lúc lại không ngăn được.
- Sai rồi, sai rồi. Phải giữ con trên lại, đi con dưới đây nà y.
Ông lão sa sầm nét mặt.
- Ãã bảo, xem cá» không được nói cÆ¡ mà ?
Yến TỠnói:
- Tôi biết xem cá» không nói má»›i là chân quân tá», nhưng tôi không là m được Ä‘iá»u đó.
Ngay lúc đó một gã trung niên khoảng bốn mươi tay cầm quạt phe phẩy đi tới, nhìn Yến TỠrồi nói:
- Tôi là chủ quán cỠnà y. Còn cô ở đâu lại đây? Nơi nà y không tiếp khách nữ!
Yến TỠchau mà y:
- Không tiếp khách nữ ư? Sao có chuyện kỳ cục váºy? Cá»a quán các ngưá»i mở rá»™ng như váºy, không phải là ai cÅ©ng và o được à ?
- Vâng.
- Thế thì tôi cÅ©ng và o đây đánh cá», sao lại không tiếp.
Ông chá»§ quán há» Ãá»— cưá»i khinh khỉnh.
- Cô muốn đến đánh cỠư? Cô có biết là đánh cá» phải trà tiá»n cá», tiá»n trà , cô có tiá»n không?
- Bao nhiêu tiá»n má»™t ly trà ?
- Một đồng một ly.
Yến Tá» móc trong túi ra má»™t lạng bạc, đặt mạnh lên bà n há»i:
- Lạng bạc nà y trị giá bao nhiêu? Có đủ trả tiá»n cá» hay không?
Lão há» Ãá»— thấy váºy giáºt mình vá»™i nói:
- Äá»§, đủ chứ! Bây giá» cô muốn đánh cá» vá»›i ai đây?
Yến TỠđưa mắt nhìn quanh, rồi nói:
- Thôi đánh vá»›i ông váºy.
Ông chá»§ quán cưá»i.
- Cô muốn đánh vá»›i tôi ư? Cô biết tôi thuá»™c cao thá»§ cá» không? Thôi chá»n ngưá»i khác váºy!
Rồi chỉ một gã mặt choắt nói:
- Thằng đó là đệ tỠtôi đấy, cô đánh với nó thỠxem.
Yến TỠthấy bị tự ái xúc phạm nên nói:
- Tôi chỉ muốn đánh cỠvới ông thôi.
- Muốn đánh cỠvới tôi phải đặt cược. Không cá cược tôi không đánh.
Yến TỠnói:
- Ãặt cược ư? CÅ©ng được! Khá lâu rồi ta không được đánh bạc, bữa nay là m má»™t bữa xem!
Ông Ãá»— vá»›i ánh mắt xảo quyệt, cưá»i nhẹ.
- Có nghÄ©a là nếu tôi thua, tôi sẽ chung tiá»n cho cô và ngược lại, cô thua phải đưa tiá»n cho tôi đấy.
Yến Tá» há»i:
- Cược bao nhiêu đây?
Lão Ãá»— cầm lượng bạc cá»§a Yến Tá» lên.
- Thì cược cái lượng bạc nà y váºy.
- ÃÆ°á»£c.
Hai ngưá»i ngồi và o bà n, lão Ãá»— nói vá»›i tiểu nhị...
- Tiểu nhị, hãy pha một bình trà ngon nhé.
Rồi đưa tay nói vá»›i Yến Tá».
- Nà o má»i cô Ä‘i trước Ä‘i.
Yến Tá» hiên ngang Ä‘i ngay má»™t con. Ãám đông đứng chung quanh xì xà o. Lão Ãá»— không vá»™i Ä‘i ngay, há»i:
- Gá»i tiểu thư là gì đây?
- Là Tiểu Yến Tá»!
Vừa nói vừa nhìn và o bà n cá». Lão Ãá»— đã tiến quân Ä‘i được mấy bước đã chiếu bà Yến Tá», Yến Tá» không chịu rút cá» lại nói:
- Ồ chơi xấu quá, ông gà i bẫy tôi ư? Không được đâu, tôi đi lại nước cỠnà y.
Yến Tá» không thá»±c hiện được ý định. Cây quạt trên tay cá»§a lão Ãá»— phá»›t qua. Yến Tá» như bị Ä‘iện giáºt, vá»™i rút tay lại. Lão Äá»— nói:
- Ãánh cỠăn tiá»n thì đã chá»n cá», Ä‘i rồi không được hồi!
Yến Tá» ngạc nhiên nhìn lão Ãá»—. Cái con ngưá»i nà y lạ tháºt, trá»i lạnh thế nà y mà lại phe phẩy cây quạt trên tay. Hay là hắn biết võ công?
Yến Tá» cứ suy nghÄ© thì lão Ãá»— đã thá»c xe xuống ăn mất má»™t con mã cá»§a Yến Tá». Yến Tá» kêu lên:
- á»’! Thế nà y thì không được! Ông lợi dụng lúc tôi không để ý hưởng thế thượng phong, váºy là chÆ¡i không đẹp.
Lão Äá»— cưá»i.
- Thôi không nói nhiá»u. Bà n cá» nà y cô thua đứt rồi!
- Tôi thua à ? Yến Tá» nhìn xuống bà n cỠđà nh chấp nháºn. Thôi được rồi, ta chÆ¡i ván khác váºy.
Lão Äá»— cưá»i:
- Chơi ván khác ư? Cá cược bao nhiêu đây?
Yến TỠlấy nguyên một nén bạc, liệng lên bà n hùng hồn nói:
- Nếu ông mà đánh thắng ba bà n liên tiếp thì thá»i bạc nà y sẽ hoà n toà n thuá»™c vỠông.
Lão Äá»— cưá»i hÃp mắt.
- Tôi chỉ cần thua cô một bà n là chung ngay một nén bạc cho cô.
- Chắc nhé!
- Vâng.
Thế là ván cá» láºp lại. Nhưng chỉ Ä‘i được có mấy bước. Yến Tá» lại thua. Bà n thứ hai lại thua nữa, đến thứ ba cÅ©ng tương tá»±. Lão Äá»— chắp tay lại ra vẻ sảng khoái:
- Váºy là nén bạc nà y cá»§a tôi rồi nhé.
Yến TỠthua đổ mồ hôi hột, tức khà móc thêm một nén bạc thứ hai ra.
- Ãánh lại! Äánh lại!
Nhưng cuối cùng Yến Tá» lại thua tiếp cuối cùng lão Äá»— đã thấy đủ, đứng dáºy.
- Thôi nghỉ không chơi nữa đâu!
Nhưng Yến Tá» nà o chịu thua, đứng cháºn ngang.
- Ông thắng rồi bỠđi ư? Thế nà y đâu có được?
Lão Ãá»— là m bá»™ nói:
- Ãánh thế nà y chán quá. Má»™t bà n má»™t thá»i Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c!
Yến Tá» nói rồi thò tay xuống cạnh định kiếm túi đãy cá»§a mình lấy bạc đánh. Không ngá» chiếc túi trống rá»—ng. Yến Tá» giáºt mình hét lên:
- Ai lấy cắp của tôi rồi?
Ãám đông đứng quanh chỉ nhìn nhau lắc đầu. Lão Äá»— từ tốn nói:
- Mất bạc ư? Ờ! Ở giữa nÆ¡i đông ngưá»i thế nà y cô phải cẩn tháºn chứ? Nà y hãy nhìn lên vách tưá»ng nhà tôi xem. Tôi có treo tấm bảng “coi chừng móc túi†nữa cÆ¡ mà ?
Yến Tá» cá» bạc thua, bây giá» mất sạch hết tiá»n, lại nghe tay chá»§ quán nói váºy, nên đổ quạu là m dữ.
- Ông nói váºy sao được. Ãồ đạc để trong quán ông thì ông phải có trách nhiệm chứ? Cá»a tiệm nà y là gì? Ä‚n cướp à ? Hãy Ä‘em tiá»n trả hết lại cho ta!
Lão Ãá»— vá»— mạnh má»™t cái lên bà n hét:
- Cô ăn nói đứng đắn cho má»™t chút? Ở thà nh phố Bắc Kinh nà y có ai dám nói Ãá»— đại gia là là m chuyện mỠám đâu? Ngươi là đứa bụi Ä‘á»i phương nà o, chẳng tìm hiểu rõ ta là ai, lại dám lá»›n lối như váºy? Nếu biết Ä‘iá»u thì mau vá» nhà lấy tiá»n khác ra đây, cá» bạc tiếp.
Nói xong anh ta phẩy quạt má»™t cái sức gió cá»§a cái phẩy đẩy cả vạt áo Yến Tá» lên táºn mắt. Ông ta còn váºn ná»™i công, nói như lệnh vá»—.
- Tiểu Nhị! Tiễn khách!
Yến TỠđâu có chịu thua, hét má»™t tiếng, đạp đổ chiếc bà n truá»›c mặt. Bình trà , tách trà đổ bể tùm lum. Những ngưá»i đứng quanh vá»™i vã né tránh.
- Cái cá»a tiệm ăn cướp nà y. Dám trá»™m cả tiá»n cá»§a bà ư? Váºy là quá lắm. Bá»n bây muốn chết má»›i đụng đến bà !
Vừa nói vừa đạp đổ tất cả những chiếc bà n còn lại. Lão Ãá»— giáºn, xòe quạt ra bước tá»›i, quÆ¡ tay sang định chụp lấy Yến Tá». Yến Tá» hét:
- Rõ là ngươi biết võ công nữa ư? Biết võ công mà là m chuyện ám muá»™i váºy là không tốt, muốn bắt giữ ta, cứ bắt Ä‘i!
Yến Tá» vừa nói vừa phi thân, nhảy từ nÆ¡i nà y sang nÆ¡i khác. Nhảy đến đâu bà n ghế gãy đổ đến đó, chá»§ quán há» Ãá»— tức quá gầm lên Ä‘uổi theo. Khách thấy đánh nhau sợ mang há»a, vá»™i bá» chạy ra ngoà i cả.
Lão Äá»— nà o chỉ có má»™t mình còn mấy tay tiếp sức nữa. Trong khi Yến Tá» vừa đánh mấy chiêu vá»›i chá»§ quán đã biết mình không phải đối thá»§ cá»§a hắn ngay. Nhưng đã lỡ giao đấu, không lùi được nữa, đà nh húc đầu vô mà đánh.
Má»™t cây quạt đã đánh trúng vai Yến Tá» cảm thấy Ä‘au buốt, hét lên. Má»™t cây quạt thứ hai lại bay đến, Yến Tá» biết muốn thoát chết chỉ có nước chạy, nên xông vá» phÃa cá»a. Nhưng trước cá»a đã có mấy tay giữ cá»a. Lão chá»§ quán chỉ cần phi thân tá»›i, gõ nhẹ quạt lên đầu, là mắt Yến Tá» tối sầm lại. Không còn biết gì nữa.
Ãến lúc má»™t thùng nước lạnh dá»™i lên đầu. Yến Tá» má»›i giáºt mình tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chá»§ quán vá»›i đôi mắt cú vỠđứng trước mặt. Cạnh đó là má»™t mụ máºp ù, có lẽ là vợ ông ta. Há» Ä‘ang ngắm nghÃa đánh giá nà ng. Yến Tá» bá»±c tức định phản kháng, má»›i hay là tay chân đã bị trói chặt, cục cá»±a cÅ©ng không được. NÆ¡i Yến Tá» nằm là má»™t hốc kẹt vừa tối vừa ẩm. Ãúng ra là má»™t hốc bếp, vì Yến Tá» nhìn thấy có rất nhiá»u ống lò quanh mình Ä‘ang nấu, gần đó còn có má»™t số công nhân nữa. Yến Tá» vùng vẫy, vùng vẫy mãi không được, tức quá buông tiếng chá»i.
- Tại sao lại trói ta thế nà y? Bá»™ các ngưá»i muốn chết ư? Các ngươi biết ta là ai không?
Lão Ãá»— bình thản.
- Sao lại không biết, ban nãy ngươi xưng danh rồi, Tiểu Yến TỠchớ ai.
- Mà các ngươi biết Yến TỠlà ai không?
Yến Tá» muốn nói mình là “Hoà n Châu cát cát†nhưng rồi nghÄ© lại. “tháºt đáng xấu hổ chẳng ra thể thống gì. Có túi tiá»n cÅ©ng để ngưá»i ta cuá»—m mất quần áo cÅ©ng không còn. Còn để ngưá»i ta trói quẳng nÆ¡i nhà bếp như vầy thì có gì đáng hãnh diện mà còn nêu danh Hoà n Châu cát cát nữa chứ?
NghÄ© váºy nên Yến Tá» xuống nước.
- Ông chá»§ nà y! Ông trói tôi ở đây định là m gì váºy? ÄÆ°a ra quan xỠư?
Lão Äá»— nói:
- Chuyện nà y là chuyện nhá» mà cần gì đưa đến quan. Ngươi Ä‘áºp phá quán ta, Ä‘uổi khách ta, muốn phá chuyện là m ăn cá»§a ta, thì ta phải bắt ngươi trừ nợ.
Cái mụ chá»§ quán thì đưa bà n tay dÃnh đầy mở ra sá» sá» lên mặt Yến Tá».
- Tôi thấy cái khuôn mặt bầu bÄ©nh nà y cÅ©ng có giá. Bán nó cho Kỹ viện, Ãt ra cÅ©ng được mấy lượng và ng, đủ để Ä‘á»n thiệt hại mà quán đã gánh chịu. Ông bảo tiểu nhị đến “Hạnh Hoa lầu†má»i bà chá»§ Trương đến đây.
Vừa nói bà ta vừa đưa tay sỠđến đôi môi Yến Tá». Không ngá» Yến Tá» nà o chịu yên, nên thoát cái đã quay qua ngoạm lấy tay mụ.
- á»i da! Cái con a đầu nà y!
Vừa nói mụ vừa kê chân lên đạp cho Yến Tá» má»™t cái Ä‘au Ä‘iếng. Lão chá»§ nhìn Yến Tá» vá»›i ánh mắt thèm thuồng, nhưng cÅ©ng lên tiếng dá»a.
- Nà y ta nói cho mà biết, liệu mà giữ thân, bằng không e là sẽ bị thịt nát xương ta rõ khổ đấy.
Yến TỠtỉnh bơ.
- Nhưng mà ông chá»§ Äá»— nà y, ông cá»™t tôi chặt thế nà y, mà còn định bán tôi và o nhà thổ nữa, thì ông nghÄ© Ä‘i, nà o có lợi gì cho ông? Äến lúc đó, tá»›i nÆ¡i tôi sẽ Ä‘áºp phát tan má»i thứ, rồi trút tá»™i là ông sai tôi là m như váºy, thì có phải ông vỡ nợ không?
Ông chá»§ Ãá»— trừng mắt.
- Váºy theo ngươi, ta phải là m sao chứ?
- Ông thả tôi ra, tôi vá» nhà lấy tiá»n Ä‘á»n cho ông là xong, ông muốn bao nhiêu chẳng được.
- Nhưng mà nhà ngươi ở đâu? ÄÆ°á»ng nà o chứ?
- Nếu tôi mà nói ra, e là ông sẽ giáºt mình!
- Thì ngươi cứ nói ra thỠxem.
- Tôi... tôi... không thể nói được.
Lão Ãá»— dắc ý:
- Ta đã biết là ngươi chẳng dám nói ra mà . Cái má»ng nà y, ngươi mang và ng bạc trên ngưá»i nà y, biết võ nà y, lại không dám nói ra chá»— ở, thì có nghÄ©a ngươi là kẻ trá»™m. Ãã trá»™m tiá»n cá»§a má»™t nhà già u nà o đó rồi trốn ra đây.
Má»™t tia sáng lóe ra trong đầu Yến Tá», hay là nói ra Há»™i Tân Lầu, để Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, đến cứu? Nhưng lại nghÄ© là m váºy tệ quá. Chẳng có vẻ là anh hùng, nên yên lặng chẳng nói năng gì chỉ nói:
- Ngươi đừng tò mò tìm hiểu lai lịch ta. Vì nếu ta mà nói tháºt ngươi cÅ©ng không tin ta đâu. Ta chỉ cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không thả ra ra, thì sẽ có nhiá»u ngưá»i đến đây tìm, lúc đó đừng bảo sao lại xui xẻo. Ngươi có thể bị chặt đầu, tru di cá»u tá»™c, tứ mã phân thây đấy.
- Ghê gá»›m váºy ư? Ta không há» sợ đâu, để hỠđến đây tìm ta Ä‘i nà o.
Lão chủ tiệm nói, Yến TỠsuy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nói:
- Thôi thì thế nà y váºy. Chẳng qua ta chỉ Ä‘áºp bể đồ đạc trong quán ông. Thôi thì để ta là m công trừ nợ váºy?
Rồi hạ thấp giá»ng, Yến Tá» là m ra vẻ đáng thương nói:
- Ông Ä‘oán cÅ©ng gần đúng. Tôi là đứa không cha không mẹ, là m a đầu cho má»™t nhà già u. Nhưng chá»§ nhân ở đó cứ ức hiếp, đánh Ä‘áºp, nên chỉ còn nước là bá» trốn... Tôi nói cho ông biết, tôi cÅ©ng biết là m nhiá»u thứ lắm. Chẳng hạn như rá»a chén, nấu cÆ¡m, gánh nước, chẻ cá»§i... Tóm lại, bây giá» tôi chẳng còn chá»— nà o để dung thân nữa. Tôi ở đợ trừ tiá»n, ông thấy thế nà o?
Ông chá»§ chưa trà lá»i thì bà chá»§ đã lên tiếng:
- Không được! Ta không thể mướn má»™t con a đầu như ngươi, nhìn vóc dáng ngươi, e là sẽ mang há»a.
Ông chá»§ Ãá»— thì nói:
- Sợ cởi trói cho ngươi, ngươi lại quáºy phá tiếp!
Yến TỠlắc đầu:
- Không, không đâu! Võ công ông chá»§ cao cưá»ng như váºy, thá» sức má»™t lần là tôi đã biết rồi, là m sao dám hà nh động ngu ngốc. Tôi rất nể ông, ông vừa đánh cá» giá»i nà y, võ công cao nà y... ông như má»™t tiá»n bối. Tôi mà ở đây là m công cho ông sẽ được há»c đánh cá», há»c thêm võ nghệ nữa. Váºy ông cho tôi ở lại Ä‘i, tôi có thể bưng trà cho khách, là m a đầu nè... Ä‘á»u được hết!
Ông chá»§ há» Ãá»— nghe Yến Tá» nói váºy có vẻ xiêu lòng nói:
- ÃÆ°á»£c! Ta sẽ cởi trói cho ngươi, nhưng nếu ngươi mà còn lá»™n xá»™n. Ta sẽ bóp cổ ngươi chết, rồi ném xuống đống rác đấy.
Yến Tá» gáºt đầu. Ông chá»§ Ãá»— lấy dao cắt dây trói cho Yến Tá». Yến TỠđược tá»± do, vươn tay vươn chân nói:
- ÃÆ°á»£c rồi, tôi sẽ là m công cho ông, công việc tôi là m gì đây?
Bà chủ ra lệnh:
- Ãi đốt lò Ä‘i!
- Vâng!
Yến TỠứng ngay, rồi bước tá»›i đống cá»§i nÆ¡i góc, ôm nguyên má»™t bó cá»§i đến trước ống lò, cẩn tháºn cho từng thanh cá»§i và o lò. Hai vợ chồng ông chá»§ quán đứng gần đó quan sát. Lá»a trong lò đã cháy dá» rá»±c. Ãá»™t nhiên Yến Tá» nhặt má»™t thanh cá»§i cháy đỠném và o mặt ông chá»§ quán. Nhưng ông chá»§ quán lại hà nh động nhanh hÆ¡n, né kịp. Yến Tá» thừa cÆ¡ phóng ra cá»a. Lần nà y bà chá»§ ra tay, má»™t cú đấm từ sau phóng tá»›i, Yến Tá» lại nếm mùi thất bại.
o0o
NhÄ© Khang, Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, Mông Äan, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng chia nhau ra lục hết các ngõ ngách ở thà nh Bắc Kinh. VÄ©nh Kỳ tháºm chà đã Ä‘i ngang qua cả “Du Hiên Kỳ xã†mà không biết Yến Tá» Ä‘ang lâm nạn trong đấy. Má»i ngưá»i đã thấm mệt, trá»i đã sụp tối, tất cả tụ há»p lại Há»™i Tân Quán mà vẫn không tìm được tông tÃch Yến TỠđâu. VÄ©nh Kỳ nôn nóng há»i:
- Bây giỠphải là m sao đây? Cô ấy là gái, một thân một mình như vầy nguy hiểm quá. Tôi phải đi tìm lại, mới được.
Liễu Thanh kéo Vĩnh Kỳ lại nói:
- Anh phải bình tÄ©nh má»™t chút nà o, cứ cắm đầu Ä‘i tìm chẳng lợi Ãch gì cả. Tôi quen biết Yến TỠđã lâu, cô ấy mạng to lắm. Theo tôi cô ấy sẽ không việc gì đâu. Vá»›i cái cá tánh ngang ngạnh cá»§a cô ấy, nếu không thÃch là m cát cát nữa, thì chúng ta rất khó mà tìm được. Biết đâu giá» nà y Yến TỠđã ở má»™t nÆ¡i rất xa, rất xa rồi?
TỠVy nói:
- Äó là điá»u bá»n nà y lo nhất!
Vĩnh Kỳ đấm mạnh tay lên bà n nói:
- Là m sao có thể như váºy được? Nếu có chuyện cãi vã vá»›i tôi nữa. Thì cÅ©ng phải nghÄ© đến Tá» Vy chứ? NghÄ© đến những ngưá»i cùng há»™i cùng thuyá»n chứ? Khôeng biết là bá» Ä‘i như váºy là m bạn bè phải khổ, phải hoảng loạn lên ư? Còn nữa, tồi ta phải ăn nói là m sao vá»›i Hoà ng a ma? Vá»›i lão pháºt gia đây? Ở trong hoà ng cung mà biết được sẽ gây há»a cho biết bao nhiá»u ngưá»i, tại sao cô ấy không nghÄ©, mà cứ muốn là m gì thì là m má»™t cách vô tình váºy?
Liễu Hồng nói:
- Bất luáºn thế nà o, má»i ngưá»i cần phải có cái gì bá» bụng trước. Ãể tôi bảo nhà bếp là m má»™t và i thức ăn mang lên. Ãi suốt cả ngà y vừa mệt vừa đóm phải bồi dưỡng chứ không lại bệnh, nhất là Tá» Vy vừa má»›i khá»i.
Nhĩ Khang nắm lây tay TỠVy:
- Em khá»e chứ? Ãúng ra để em ở nhà tốt hÆ¡n.
TỠVy buồn buồn:
- Em chỉ lo cho Yến Tá» thôi. Không hiểu sao mà ngay cả em cô ấy cÅ©ng có thể từ bỠđược. Váºy mà còn nói có phước cùng hưởng, có há»a cùng chia gì? Tìm gặp cô ấy lần nà y là em phải tÃnh sổ má»›i được!
Mông Äan cÅ©ng chen và o:
- Hay là cô ấy đã quay vá» hoà ng cung. Má»i ngưá»i cứ túa ra đây tìm mà chẳng ai liên lạc được vá»›i trong cung. Tôi nghÄ© Yến Tá» là con ngưá»i nhiệt tình, lại có nghÄ©a khÃ. Giáºn thì bá» Ä‘i nhưng hết giáºn là quay vá» ngay. Biết sá»± việc nghiêm trá»ng nên là m sao bá» Ä‘i luôn được.
VÄ©nh Kỳ báºt dáºy.
- Mông Äan nói đúng, thôi chúng ta quay vá» váºy.
Liễu Hồng nói:
- Là m gì gấp gáp thế, ăn cái gì đi đã?
Nhĩ Khang nói:
- Thôi khá»i cần. VÄ©nh Kỳ Ä‘ang nóng lòng như lá»a đốt thế nà y là m sao ăn. Thôi để chúng tôi vá» váºy!
Rồi Nhĩ Khang quay qua nhìn TỠVy tiếp.
- Chẳng biết trong cung rồi chuyện gì xảy ra, há» mà biết sá»± vắng mặt cá»§a bá»n ta thì khổ? Bá»n thị vệ chẳng biết có trình báo hay không nữa?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy cần phải quay vá» cung ngay, để dò xem tình hình trong cung thế nà o. NhÄ© Khang ra đến cá»a còn quay lại dặn dò.
- Các ngưá»i để ý giùm. Yến Tá» có khi cả ngà y trá»i không nÆ¡i trú ngụ lại sẽ quay vỠđây, nếu cô ấy có ở đây, thì bằng má»i giá phải giữ cô ấy lại, đừng để Ä‘i mất. Mai bá»n nà y sẽ quay ra đây lại.
Liễu Hồng nói:
- Biết rồi! sáng mai, Mông Äan và Liá»…u Thanh sẽ tiếp tục Ä‘i tìm, còn tôi sẽ túc trá»±c ở nhà .
Thế là tất cả quay vỠThấu Phương Trai.
o0o
Kim Tá»a vừa trông thấy má»i ngưá»i quay vá» vá»™i há»i:
- Tìm thấy chưa? Tìm thấy chưa?
Cả bá»n nghe há»i sa sầm nét mặt. VÄ©nh Kỳ nói:
- Nói thế có nghĩa là cô ấy không hỠquay v�
- Dạ chưa. Trước giá» cÆ¡m tối, lệnh phi nương nương có đến đây há»i tiểu thÆ¡ đến nhà phúc đại nhân vá» chưa, con chỉ nói là chưa vá», chá»› đâu có dám hó hé Ä‘iá»u gì.
Tá» Vy há»i:
- Như váºy thì trong cung chưa ai phát hiện ra sá»± mất tÃch cá»§a Yến Tá». Thế còn đám thị vệ? Bên lão pháºt gia có nghÄ© ngá» gì không? Cả hoà ng háºu nương nương nữa?
Kim Tá»a đáp:
- Không biết! Không nghe động tịnh gì cả, tôi túc trá»±c ở Thấu Phương Trai theo sá»± dặn dò cá»§a tiểu thÆ¡, chỠđợi căng thẳng quá trá»i.
Nhĩ Khang thở ra:
- Ãã Ä‘i hết cả Bắc Kinh rồi mà vẫn không tìm ra.
Ãúng lúc đó, Hà m Hương sang lo lắng:
- Sao để chuyện như váºy xảy ra chứ? NgÅ© a ca hai ngưá»i chỉ vì chuyện cãi nhau mà để Yến Tá» bá» Ä‘i ư? Sao không nhịn cô ấy má»™t chút?
Vĩnh Kỳ ngồi ôm lấy đầu nói:
- Nếu quay ngược thá»i gian lại được, tôi đã nhịn cô ấy cùng Yến Tá» luyện kiếm, đánh cá», là m bất cứ Ä‘iá»u gì cô ta muốn. Tôi nà o biết Yến Tá» lại có thể bá» Ä‘i như váºy đâu? Tháºt quá đáng!
TỠVy thở ra, mệt mõi ngồi xuống. Nhĩ Khang bảo Minh Nguyệt, Thể Hà .
- Các ngưá»i hãy xuống nhà bếp là m món gì nhẹ nhẹ mang lên, má»i ngưá»i Ä‘á»u mệt cả rồi, lại chưa có má»™t hạt cÆ¡m và o bụng, phải ăn cái gì cho lại sức má»›i suy nghÄ© được chứ.
- Vâng!
Thế là Thể Hà , Minh Nguyệt xuống nhà bếp.
Hà m Hương thấy váºy an á»§i má»i ngưá»i.
- Thôi đừng có hoảng lên như váºy, phải bình tÄ©nh, tôi nghÄ© Yến Tá» rồi sẽ quay vá». Cô ấy không thể sống thiếu các bạn được đâu, các ngưá»i có thấy đúng không? TÃnh khà cô ta lúc nà o cÅ©ng vui nhá»™n. Sợ cô đơn, mà không có bạn bè là m sao sống nổi? Vì váºy tôi nghÄ© mai là cô ấy sẽ quay vá». Ãiá»u quan trá»ng hiện nay là là m sao ém nhẹm được chuyện nà y cà ng lâu cà ng tốt.
NhÄ© Khang gáºt đầu.
- Hà m Hương nói đúng đấy. Chúng ta phải bà n tÃnh xem nếu hoà ng thượng xuất hiện bất ngá» thì phải giải thÃch sao? Rồi lão pháºt gia hoà ng háºu nữa. Nhất là hoà ng háºu, bà ta có mặt, e là khó giải thÃch được.
Vĩnh Kỳ chau mà y thở ra.
- Lão pháºt gia chỉ cho tôi hạn kỳ ba tháng. Hôm nà y là ngà y đầu tiên, Yến TỠđã không thay đổi mà lại biến mất, nếu lão pháºt gia mà biết chuyện nà y thì có lẽ chẳng còn hy vá»ng gì nữa.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình.
- Cái gì mà lão pháºt gia gia hạn ba tháng? Ba tháng để là m gì chứ?
Nhĩ Khang thở dà i, biết là không thể giấu TỠVy được nữa nên nói
- Lão pháºt gia ra hạn ba tháng đế Yến Tá» có thể lá»™t xác, không còn những cái mà bà gá»i là thói hư táºt xấu, nếu không được sẽ há»§y bá» cuá»™c chỉ hôn. Vì váºy NgÅ© a ca má»›i quýnh quáng lên, bắt Yến Tá» phải há»c!
TỠVy bây giỠmói hiểu ra.
VÄ©nh Kỳ bước đến bên cá»a sổ nhìn ra ngoà i, nói:
- Có lẽ tôi sẽ mất Yến Tá» vÄ©nh viá»…n. Cuá»™c sống từ đây vá», nếu không có cô ấy sẽ ra sao?
VÄ©nh Kỳ tá»±a đầu lên cá»a, buồn bã:
- Mà cÅ©ng không biết tại sao lại có ngưá»i ngang ngạnh như váºy không hiểu biết, thông cảm gì cả. Tà n nhẫn dùng biện pháp trốn đó để hà nh hạ tôi chứ?
Rồi như không dằn lòng được, Vĩnh Kỳ hét lớn:
- Yến Tá»! quay vỠđây ngay!
Hà nh động của Vĩnh Kỳ là m TỠVy và Nhĩ Khang hoảng hốt.
- á»’! Ê! Anh là m gì mà kỳ cục váºy?
- NgÅ© a ca! anh hãy bình tÄ©nh má»™t chút Ä‘i, là m thế má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy thì sao?
Ãang lúc đó, bên ngoà i có tiếng cá»§a Tiểu Äặng Tá».
- Hoà ng thượng giá lâm!
Má»i ngưá»i hoảng hốt nhìn nhau, NhÄ© Khang vá»— mạnh lên vai VÄ©nh Kỳ như trách.
Ngay lúc đó vua Cà n Long đã bước và o cá»a, há»i:
- Ai là m gì gá»i Yến Tá» váºy? Trẫm cÅ©ng muốn gặp con a đầu đó đây. Mau Ä‘em bà n cá» ra chỉ có buổi tối trẫm má»›i dạy nó đánh cỠđược thôi!
Má»i ngưá»i vá»™i quỳ xuống thỉnh an, chỉ có VÄ©nh Kỳ lòng đầy rối rắm, nên quên cả chà o. Hà m Hương vá»™i bước tá»›i thi lá»….
- Hoà ng thượng.
Vua nhìn thấy Hà m Hương giáºt mình, nhưng vui ngay.
- Thì ra khanh cũng có mặt ở đây. Trẫm mới bảo đưa món thịt nai sang cho khanh, chắc khanh không để ý?
- Vâng, thần thiếp xin tạ ơn hoà ng thượng.
Rồi vua lại quay qua nhìn má»i ngưá»i, thấy thái độ mệt lả cá»§a má»i ngưá»i, ngạc nhiên:
- Các ngươi là m sao váºy? Còn Yến TỠđâu?
TỠVy lúng túng.
- Cô ấy... Cô ấy... đang ở trong nhà ạ.
- Bảo nó ra đây, cà ng ngay cà ng chẳng biết phép tắc kỷ cương gì cả. Nghe Hoà ng a ma đến mà chẳng ra nghênh đón ư?
- Dạ... dạ...
Tá» Vy quay qua nhìn VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang cầu cứu. Trong khi hai ngưá»i nà y cÅ©ng không biết ứng biến thế nà o vua Cà n Long thì ngạc nhiên chỠđợi. Ngay lúc đó Hà m Hương chợt kép lấy tay áo, vá»›i nụ cưá»i tháºt tươi.
- Hoà ng thượng má»›i ban thịt nai nướng cho thiếp ư? Váºy thì ta cùng sang Bảo Nguyệt lầu thưởng thức Ä‘i? Thần thiếp chưa ăn tối, định sang đây ăn chung vá»›i Yến Tá» nhưng bá»n hỠđã ăn rồi. Nghe nói món nai nướng nà y là do đầu bếp Hồi trổ tà i, phải không?
Vua Cà n Long thấy bá»—ng nhiên Hà m Hương có vẻ thân máºt như váºy, hÆ¡i bất ngá» nói:
- Phải đầu bếp Hồi mà lại là m thức ăn theo cách Tân Cương nữa, có Ä‘iá»u không biết là có hạp khẩu vị khanh hay không?
Hà m Hương kéo vua đi.
- Váºy chúng ta Ä‘i ngay, kéo không thức ăn nguá»™i lạnh sẽ ăn không ngon.
Vua Cà n Long hÆ¡i chá»±ng lại má»™t chút, rồi cưá»i nói:
- Thôi được! Thôi được! Ta đi!
Rồi quay đầu lại nhìn đám đông phÃa sau.
- Còn cá»! Äể hôm khác váºy!
Ãám VÄ©nh Kỳ vá»™i quỳ xuống quên cả lá»i cung tống Hoà ng a ma. Vua Cà n Long Ä‘i rồi, VÄ©nh Kỳ nói:
- Nếu không tìm ra Yến TỠlà tôi sẽ chết mất!
o0o
Ãám ở Thấu Phương Trai sầu thúi ruá»™t, Yến TỠở quán đánh cá» cÅ©ng nà o có hÆ¡n gì. Cô nà ng bị bắt là m lao công, đầu tắt mặt tối, phải ngồi bên bếp đốt lò. Bà chá»§ quán chắp tay sau lưng, đứng canh chừng phÃa sau.
- Cái con chết tiệt nà y, lá»a cháy quá rồi thấy không? Äốt phải biết nhìn chứ?
Yến TỠlòng đầy căm thù, nhưng chẳng là m gì được, nghiến răng nói thầm:
- Tháºt xui xẻo, và o nhầm cái quán Ä‘en đủi hết gặp tay đại gian ác lại gặp mụ quá»· dạ xoa. Tất cả Ä‘á»u giá»i võ công, là m sao ta cá»± lại! Xui tháºt! mà tất cả cÅ©ng tại VÄ©nh Kỳ cả thôi!
Ãang nghÄ© ngợi đã nghe mụ chá»§ quán hét:
- Lá»a sắp tắt rồi, đốt thêm má»™t chút, nghe không?
Vừa nói, mụ ta thẳng chân đá má»™t cái và o Ä‘Ãt Yến Tá» Ä‘au Ä‘iếng, khiến Yến Tá» suýt chui đầu và o lò. Yến Tá» tức quá hét:
- Bộ bà muốn thiêu sống tôi h�
Mụ chủ quán lại đá cho Yến TỠmột đá, Yến TỠphóng mình lên định trốn, nhưng là m sao trốn được. Mụ ta chỉ cần quét chân một cái Yến TỠté nhà o, Xong việc mụ xoa xoa tay nói:
- Nà y cục cức chó đẹp đẽ, muốn thỠthêm nữa không nà o?
Yến TỠđau quá nói:
- Thôi khá»i! Thôi khá»i! Äá»§ rồi, ngu sao lại để ăn đòn! Tôi đốt lò váºy!
Yến Tá» nói rồi tiếp tục đốt lò, quạt lá»a tháºt mạnh, để tro lại bay tứ tán, khói mịt mù, mụ chá»§ quán thấy váºy hét:
- Ngươi muốn chết hả?
Vừa nói mụ vừa thò tay nhéo Yến TỠmột cái, Yến TỠđau quá hét lên:
- Ui da! Mẹ đại vương ơi hãy tha mạng, Yến TỠnà y không dám đâu!
- Váºy thì ngoan ngoãn mà chụm lá»a.
- Vâng!
Yến Tá» quỳ xuống tiếp tục chụm lá»a. Lá»a nóng là m đỠcả khuôn mặt vừa sưng, vừa lem luốt cá»§a Yến Tá». Sau khi chụm lá»a xong, mụ chá»§ lại bắt Yến Tá» gánh nước. Ngà y xưa khi còn ở viện cô nhi, Yến Tá» cÅ©ng đã từng là m cá»±c khổ như váºy, có Ä‘iá»u lúc đó còn được ngưá»i nà y ngưá»i kia phụ giúp nên Yến Tá» cÅ©ng không cá»±c như bây giá». Bây giá» phải nhúm lá»a, phải xách nước, Yến Tá» thấy đầu nhức như búa bổ. Chuyện xách nước nà o có đơn giản, Yến Tá» lại xách thau. Lúc nà o cÅ©ng múc cho đầy thùng, nên lúc xách nước cỠđổ trà n ra. Có lần nước trà n ướt cả già y mụ chá»§.
- Cái con chết tiệt nà y!
Và má»™t cú đấm trúng đầu, Yến Tá» loạng choạng té chá»ng giá»ng, Yến Tá» hét:
- Ui da! Rõ là xui xẻo, cứ gặp quỷ không à !
Nhưng Yến Tá» vừa dứt lá»i thì má»™t bà n chân đã đặt lên ngá»±c Yến Tá».
- Ngươi vừa nói gì đấy? Láºp lại coi?
Yến Tá» ná»i:
- Tôi nói bà có thể cùng Dung ma ma kết bạn được rồi đó!
Mụ chá»§ nhà nhấn mạnh chân lên ngá»±c Yến Tá».
- Ngươi nói gì ta không hiểu, nhưng ta biết chắc má»™t Ä‘iá»u là ngươi Ä‘ang nói xấu ta.
- Ui da! - Yến Tá» kêu lên - nhẹ má»™t chút, bá»™ bà muốn dẫm chết tôi ư? Tôi mà chết thì bà phải Ä‘i chôn, có phải là cá»±c thân không? Là m chi váºy hở nữ vương, đại nữ vương?
Mụ chá»§ nghe Yến Tá» tán dương mình má»›i lÆ¡i ra. Sau đó mụ lại bắt Yến Tá» Ä‘i rá»a chén dÄ©a. Chén dÄ©a dÆ¡ lại chất thà nh từng đống, rá»a đến độ nhức cả lưng. Váºy mà Yến Tá» vừa má»›i lÆ¡i ra là đã bị mắng.
- Siêng lên nà o, đừng có là m biếng chẳng có lợi cho ngươi đâu!
Yến Tá» mÃm môi nhịn nhục. Rá»a xong chén mụ ta ném má»™t chiếc khăn và o mặt Yến Tá».
- Lấy khăn lau cho khô nước đi!
Yến TỠlấy khăn lau từng chiếc chén, vừa lau vừa lẩm bẩm niệm chú.
- Ky li cu lu ba bu na ki li cu lu, cấp cấp như luáºt lệnh. Yến Tá» nà y Ä‘ang là m phép đây. Ma đầu bá»±, ma không đầu, ma chết oan, ma thắt cổ. Tất cả bá»n bây hãy đến giúp ta, bắt con mụ dạ xoa nà y Ä‘em xuống địa ngục đốt thà nh tro.
- Ngươi lẩm bẩm gì trong miệng váºy?
- Không có... không có...
- Xong chưa, bây giỠchất hết chén dĩa lên kệ đi.
- Vâng, nô tà i tuân lệnh!
Yến TỠôm má»™t đống chén dÄ©a đến bên kệ tá»§, hÆ¡ há»ng sao để tuá»™t tay, rÆ¡i cả xuống đất vỡ tan.
Mụ chá»§ thấy váºy hét lên:
- Mi cố tình phải không? Äồ thối tha? Äồ ăn trá»™m, ta đánh chết ngươi!
Nói xong mụ ta xông lại Yến TỠsợ quá hét lên:
- Bá»› ngưá»i ta cứu tôi vá»›i! Tay đại gian ác muốn giết tôi nè.
Mụ chá»§ đè Yến Tá» xuống đất, cỡi lên ngưá»i nà ng. Hai tay liên tục vã và o mặt và o má Yến Tá».
Yến Tá» vừa Ä‘au vừa giáºn nói:
- Mụ coi chừng đấy! Ta sẽ báo thù, đồ chết tiệt, đồ quá»· dạ xoa, đồ cá»p cái... dồ gấu ngá»±a... ta rồi sẽ cắt ngươi ra từng mảnh Ä‘em phát cho chó ăn. Ta sẽ cho ngưá»i đốt cá»a tiệm ngươi. Bắt ngươi cá»™t lại, đưa Ä‘i bêu rêu ngoà i đưá»ng.
Mụ chủ quán thấy Yến TỠla hét dữ quá, gõ mạnh lên đầu nà ng một cái. Thế là Yến TỠkhông còn biết gì nữa.
|

18-09-2008, 12:30 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chuyện Yến TỠđánh thị vệ, bá» trốn khá»i hoà ng cung Ä‘i mãi đến tối không vá». rồi sá»± nhốn nháo ở Thấu Phương Trai... những bất thưá»ng đó, đâu che mắt được ngưá»i trong cung. Vì váºy chỉ sáng hôm sau là hai tên thị vệ canh cá»a ở Thần Võ môn, đã bị thân tÃn cá»§a hoà ng háºu bắt và o Từ Ninh cung. Ãến nước nà y, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang biết sá»± việc không thể ém nhẹm nữa, nên trá»i vừa sáng đã đến Thấu Phương Trai dặn Tá» Vy.
- Tá» Vy! Hôm nay em ở lại trong cung. Anh và NgÅ© a ca sẽ ra ngoà i tìm, chuyện nà y anh nghÄ© khó mà giấu được nữa. Má»™t lát tốt hÆ¡n, em nên đến tìm lệnh phi nương nương và khai tháºt hết cả sá»± việc thì hÆ¡n.
- Em biết! Nhưng các anh Ä‘i, nếu biết được tin tức gì thì sá»›m mà quay vá» báo em biết nhé. Còn Yến Tá» có đến Há»™i Tân Lầu, thì cÅ©ng cho em hay, vì em nghÄ© chỉ có em má»›i khuyên bảo cô ấy vá».
Vĩnh Kỳ nói:
- Tôi biết! Tôi biết mà . Nhưng nếu trong nà y, có ai há»i thì tốt nhất nói là Yến TỠđến nhà Phước đại nhân.
Và quay sang Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ nói:
- Nhĩ Khang, ta nghĩ là ngươi cũng không nên giấu cha mẹ ngươi chuyện nà y được. Hãy nhỠhỠgiúp sức một tay có vẻ hay hơn đấy.
- Tối qua tôi đã suy nghÄ© kỹ lắm rồi, nhưng không dám nói, vì e ngưá»i lá»›n há» có cái nhìn khác hẳn bá»n mình. Há» thấy chuyện quá nghiêm trá»ng váºy không dám gánh trách nhiệm? Hay là ta cứ nói tháºt vá»›i Hoà ng a ma biết thì hÆ¡n?
Nhưng NhÄ© Khang vừa dứt lá»i, thì Tiểu Äặng TỠđã há»›t hải mang má»™t mảnh giấy và o.
- Bẩm NgÅ© a ca, Phước đại gia, ban nãy thân tÃn cá»§a Tịnh Nhi cát cát là Thúy Nga, bảo tôi mang mảnh giấy nà y đến cho hai ngưá»i ngay.
NhÄ© Khang giáºt mình cầm lấy mảnh giấy trên chỉ có mấy chữ “thần chiêu pháºt chỉ!†NhÄ© Khang tái mặt.
- Chết rồi, bá»n thị vệ đã khai ra. Lão pháºt gia sắp đến đây ngay!
Vĩnh Kỳ cũng hoảng hốt.
- Váºy thì là m sao đây? Cáºu chắc như váºy chứ?
- Sao lại không? Tịnh Nhi sợ tấm giấy nà y rÆ¡i và o tay ngưá»i khác nguy hiểm, nên cố ý viết mÆ¡ hồ như thế.
Nhĩ Khang nói rồi chụp lấy tay Vĩnh Kỳ.
- Ngũ a ca! Không chần chỠđược nữa, chúng ta đi thôi.
VÄ©nh Kỳ há»i:
- Äi đâu?
- Ãi tìm Hoà ng thượng chứ Ä‘i đâu?
Rồi Nhĩ Khang quay sang TỠVy dặn dò.
- Lão pháºt gia có đến, em liệu mà ứng phó nhé!
TỠVy cũng quýnh lên.
- Em phải ứng phó cách nà o đây? Phải ứng cách nà o đây?
VÄ©nh Kỳ nhìn NhÄ© Khang biết là sá»± việc đến nước nà y chẳng thể là m gì khác, phải cứu viện Hoà ng a ma, nhưng cÅ©ng cần Tá» Vy tiếp tay, nên bá»c bạch.
- Nói tháºt vá»›i Tá» Vy, đối vá»›i tôi chuyện mất Yến Tá» là mất hết má»i thứ. sá»± việc nà y tất cả Ä‘á»u bắt đầu từ lão pháºt gia. ChÃnh bà ấy đã đẩy chuyện nên ná»—i nà y. Vì váºy dù được tán đồng hay không tán đồng, tôi Ä‘á»u phải nói rõ chuyện rồi đến đâu thì tá»›i.
Vĩnh Kỳ nói xong cùng Nhĩ Khang đi gặp vua ngay.
o0o
Khi vua Cà n Long biết chuyện Yến Tá» bá» Ä‘i, ngưá»i hết sức ngạc nhiên há»i:
- Là m sao có chuyện như váºy được? Mà con a đầu đó bá» Ä‘i đâu má»›i được chứ?
Vĩnh Kỳ lắc đầu nói:
- Xin Hoà ng a ma đừng há»i, bởi vì việc nà y đâu phải má»™t hai câu là là m rõ được. Ãại khái sá»± việc là vì con muốn dạy cô ấy theo ý lão pháºt gia. Con nà i ép cô ấy há»c, kết quả, Yến Tá» bị tổn thương tá»± ái, nên bá» thÆ¡ lại và ra Ä‘i. Ra Ä‘i từ sáng hôm qua, bằng cách đánh lÃnh gát cổng ở Thần Võ môn rồi ra ngoà i, con vì chẳng muốn là m kinh động Hoà ng a ma, nên cùng NhÄ© Khang ra ngoà i tìm. Kết quả tìm cả ngà y chẳng thấy, con nghÄ© có thể Yến TỠđã mất tÃch!
Nhĩ Khang bước tới nói thêm.
- Bẩm hoà ng thuợng, giá» phút nà y mà đem chuyện luáºt lệ triá»u định ra nói e là quá trá»…. Yến Tá» bá» Ä‘i vì những luáºt lệ nghiêm khắc, Ä‘iá»u nà y cho thấy cô ấy có thiết tha gì đến địa vị cát cát hay vương phi cá»§a mình? Thần nghÄ© dứt khoát là Yến Tá» muốn sống má»™t Ä‘á»i bình an giản dị thôi, nên sẽ không quay vá» nữa đâu.
Vua Cà n Long nhìn VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang biết sá»± việc hết sức nghiêm trá»ng há»i:
- Các ngươi nói là Yến TỠđã quyết rá»i hoà ng cung, chứ không phải vì giáºn há»n mà đà o tẩu ư?
Vĩnh Kỳ nói:
- NghÄ© lại, nhi thần thấy hối háºn vô cùng. Vì Yến Tá» chỉ dá»… thương vì là Tiểu Yến Tá». Ãằng nà y má»i ngưá»i lại bắt cô ấy phải biến thà nh má»™t ngưá»i khác. Má»™t thiên kim tiểu thÆ¡ đà i cát, là m sao cô ấy có thể biến thà nh được. CÅ©ng chỉ vì chuyện đó mà cứ gây sức ép, rồi trừng phạt là m đủ cách để Yến Tá» hoảng sợ. Kết quả là bây giá», con mất cô ấy, tháºt là má»™t Ä‘iá»u đáng buồn, nghÄ© lại quá sai lầm. Vì váºy bây giá», xin Hoà ng a ma đừng nói chuyện cung cách hay ká»· luáºt cung đình nữa. Chẳng còn “Hoà n Châu cát cát†nữa đâu, nói chuyện phạm thượng có Ãch lợi gì?
Vua Cà n Long nhìn VÄ©nh Kỳ, VÄ©nh Kỳ mất Yến Tá» thì vua cÅ©ng nà o còn “Hoà n Châu cát cát?†Nà o có còn “kẻ biết gây cưá»iâ€
Nhĩ Khang chen và o.
- Bẩm hoà ng thượng, hiện nay lão pháºt gia đã biết chưyện Yến Tá» bá» Ä‘i, ngưá»i vô cùng thịnh ná»™, e là tai há»a rồi sẽ giáng xuống những ngưá»i còn lại ở Thấu Phương Trai. Vì váºy, bá»n thần đến đây gặp hoà ng thượng, xin hoà ng thượng hãy giúp đỡ. Nếu hoà ng thượng không đến Thấu Phương Trai ngay bây giá» e là Tá» Vy cát cát sẽ bị cá»±c hình.
Vua nghe váºy giáºt mình vá»™i vã đứng dáºy.
- Nà o, chúng ta cùng đến Thấu Phương Trai ngay!
o0o
Lúc đó Thấu Phương Trai Ä‘ang gặp há»a. Thái háºu từ ngà y hồi cung đến giá» cứ bị chuyện ở Thấu Phương Trai, nà y quay cuồng. Bà lại là ngưá»i thá»§ cá»±u, giữ nguyên tắc, tuân thá»§ “gia pháp cá»§a tiá»n nhân†váºy mà Yến Tá» vá»›i Tá» Vy, hai đứa con gái dân dã, từ đầu đến chân chẳng có chá»— nà o là hợp nguyên tắc cả, cứ được hoà ng thượng thương yêu bao che. Khiến bà ở cảnh muốn Ä‘áºp chuá»™t sợ bể lá» quý. Lần trước, chuyện “con búp bê vải†đã là m bà má»™t phen thấy ấm ức. Cái nghi vấn vá» chuyện “hình ná»™m†bị trù ếm còn chưa giải thÃch được, kế lại bị Yến TỠđốt cho má»™t cháºp muốn bạt vÃa, tất cả Ä‘á»u là những Ä‘iá»m xấu. Bây giá» lại nghe Yến TỠđánh thị vệ thoát ra ngoà i cung. Thế là tất cả sá»± bất mãn dồn lại, đã là m bà không dằn được nữa, cạnh đó hoà ng háºu và Dung ma ma thêm dầu thêm mỡ, há»i sao bà có thể yên được? Má»i thứ hôm nay phải là m cho ra lẽ, không thể để tình trrạng xấu trong cung kéo dà i mãi được. Thế là bà cùng hoà ng háºu, Tịnh Nhi, Dung ma ma, Quế ma ma, cung nữ thái giám, rầm rá»™ kéo đến Thấu Phương Trai. Tá» Vy lòng đầy lo lắng, bước ra nghênh tiếp thái háºu đợi Tá» Vy thi lá»… xong há»i:
- Yến Tá» tá»± ý bá» ra cung ra Ä‘i. Nó Ä‘i đâu? Tốt nhất là ngươi nên Ä‘em hết sá»± tháºt khai báo ra đây.
Tá» Vy buồn bã, cung kÃnh nói vá»›i thái háºu.
- Bẩm lão pháºt gia, Tiểu Yến Tá» giá» nà y ở đâu con tháºt tình chẳng biết. Con rất mong hiểu được Ä‘iá»u đó vô cùng, để mang cô ấy vỠđây. Thứ nhất là để lão pháºt gia không giáºn dữ, cÅ©ng như không khiến có ngưá»i Ä‘au lòng. Tháºt tình mà nói Yến Tá» là đứa mồ côi đâu có ai thân thuá»™c ngoà i cung đâu? Cả năm qua hoà ng cung là nhà cá»§a chị ấy, con và Hoà ng a ma là ngưá»i thân yêu cá»§a chị ấy. Cái mà thu hút Yến Tá» ngoà i cung đấy là không khà tá»± do, vì ở ngoà i dấy chẳng ai bắt chị ấy Ä‘á»c thÆ¡ ÄÆ°á»ng hay há»c thà nh ngữ gì cả.
Bà hoà ng háºu ká» tai thái háºu nói nhá»:
- Cái cô cát cát Tá» Vy nà y có há»c, biết cách nói năng, nên chuyện chết cÅ©ng có thể nói thà nh sống. Thần thiếp mấy lần “đấu khẩu†đá»u bị thua nó. Lão pháºt gia phải chú ý đấy, con bé lại thù dai, nó chưa quên chuyện lần trước bị lão pháºt gia khảo hình đâu.
Dung ma ma cũng nói thêm:
- Cái chuyện hình ná»™m ếm vua, mãi đến giá» nà y chưa sáng tá», nô tà i đã thẩm tra rồi. Ở trong cung chá»— nà o cÅ©ng có, có nhiá»u nương nương vì muốn lấy cảm tình vá»›i các cô cát cát, a đầu Ä‘á»u mang cho, nên e là ở Thấu Phương Trai cÅ©ng có.
Thái háºu gáºt đầu, giáºn dữ nói:
- TỠVy nà y, nếu ngươi mà không khai ra nơi Yến TỠtrốn thì có lẽ ta lại mang ngươi vỠTừ Ninh cung để là m cho rõ chuyện đấy.
- Kim Tá»a nghe váºy sợ hãi, bước tá»›i dáºp đầu.
- Xin lão pháºt gia khai ân. Lần trước tiểu thÆ¡ con bị kẹp tay suýt tà đã vong mạng, nên không thể bị cá»±c hình má»™t lần nữa. Nếu lão pháºt gia định đưa cô ấy Ä‘i, thì thay vì đưa con. Con và tiểu thÆ¡ từ nà o tá»›i giá», gắn bó vá»›i nhau, Ä‘iá»u tiểu thÆ¡ biết thì con cÅ©ng biết và ngược lại.
Kim Tá»a vừa nói thì Minh Nguyệt, Thể Hà cÅ©ng quỳ theo.
- Xin lão pháºt gia khai ân!
Thái háºu chau mà y.
- Tháºt là vô lá»…! Ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i cát cát tại sao các ngươi lại chen và o? Dung ma ma, Quế ma ma đâu! Hãy dạy dá»— bá»n chúng cho ta.
- Vâng!
Dung ma ma đắc ý bước tá»›i đánh Kim Tá»a má»™t bạt tai mạnh như trá»i giáng, còn Minh Nguyệt và Thể Hà thì đã có Quế ma ma. Tá» Vy thấy váºy Ä‘au lòng quá, nên quỳ xuống:
- Bẩm lão pháºt gia! Tại sao phải nên ná»—i nà y? Chẳng lẽ má»i ngưá»i không thể dùng lá»i nói chuyện vá»›i nhau sao mà đụng tà là phải đánh?
Thái háºu trợn mắt:
- Vá»›i bá»n bây là m sao nói chuyện suông được? Chúng bây nà o thà nh tâm thà nh ý nói tháºt vá»›i ta dâu? Chỉ như nước đổ lá môn!
Thái háºu chưa dứt lá»i thì vua Cà n Long, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang đã vá»™i vã bước và o, thái giám vá»™i bẩm tấu:
- Hoà ng thuợng giá đáo!
Hoà ng háºu giáºt mình, không ngá» vua cÅ©ng biết được chuyện. Vua Cà n Long vừa bước và o cá»a, đã lá»›n tiếng:
- Ngưng lại! Không được đánh! Tại sao động má»™t tà là đánh ngưá»i váºy?
Ãám ma ma ngưng tay, quỳ xuống tung hô vạn tuế. Vua bá»±c mình trút ngay cÆ¡n giáºn lên đám ma ma.
- Các ngươi cÅ©ng pháºn nô tà i, sao ác độc thế? Bữa nà o trẫm cho chém hết bá»n bây, cho biết thân. Nà o! Bây giá» xéo hết cho ta được chưa?
Ãám ma ma vá»™i vã rút khá»i sân đứng núp sau lưng thái háºu. Vua phán:
- Tá» Vy đứng dáºy, Kim Tá»a và các đứa kia cÅ©ng váºy! Nà o bây giá» có chuyện gì từ từ nói cho ta nghe xem!
- Tạ ơn Hoà ng a ma!
Tá» Vy dáºp đầu đứng dáºy, vua há»i thái háºu:
- Bẩm lão pháºt gia, có phải vì chuyện Yến Tá» bá» trốn ra khá»i cung khiến lão pháºt gia phải báºn tâm đến đây không?
Thái háºu nén cÆ¡n giáºn xuống nói:
- Hoà ng đế cÅ©ng biết chuyên đó nữa à ? Cái con a đầu đó không chỉ lén trốn khá»i cung, mà còn đánh thị vệ, Ä‘i cả ngà y lẫn đêm không vá». Hoà ng đế! Ta thấy thì nếu hoà ng đế cứ bao che cho con a đầu đó, mà thả lá»ng ká»· cương để nó tá»± ý muốn là m gì thì là m, thì ta e rằng nó sẽ cà ng lúc cà ng hư đốn, rồi có má»™t ngà y nà o đó má»i chuyện sẽ trở nên nghiêm trá»ng, riêng cái con a đầu Tá» Vy nà y, biết mà không báo thì cÅ©ng phải chịu trừng phạt, chứ không thể dung túng.
NhÄ© Khang nghe nói đến đó giáºt mình, VÄ©nh Kỳ cÅ©ng đứng yên. Vua Cà n Long từ tốn nói:
- Bẩm lão pháºt gia, Yến Tá» mà bá» Ä‘i cÅ©ng có nguyên nhân nà o đó. Con a đầu đấy không chịu thấu má»›i bá» Ä‘i chứ? Nếu ở đây là má»™t tổ ấm tháºt sá»± thì con cái là m sao bá» Ä‘i? Chẳng lẽ đụng má»™t chút là đem luáºt lệ cung đình ra Ä‘e dá»a. Phải bằng cách nà o kêu con trẻ quay vá». Yến Tá» bá» Ä‘i tháºt trẫm tháºt sá»± Ä‘au lòng lắm. Bây giá» vá»›i ta, Ä‘iá»u quan trá»ng là sá»± an nguy cá»§a nó ra sao? Còn chuyện trừng phạt trẫm nghÄ© bây giá» hãy tạm thá»i xếp lại. Phải đưa Yến Tá» quay vá» an toà n, má»›i là điá»u quan trá»ng tối thượng hiện nay.
Lá»i cá»§a vua là m VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy, Tịnh Nhi Ä‘á»u cảm dá»™ng. Trong khi thái háºu nhìn vua vá»›i ánh mắt kinh ngạc không nói năng gì được nữa. Hoà ng háºu và Dung ma ma khá»i nói Ä‘á»u vô cùng tức tối. Nhưng vua cÅ©ng chẳng để yên cho há», bước tá»›i gằn giá»ng nói:
- Hoà ng háºu nà y! Từ đây vá» sau bổn pháºn cá»§a bà vá»›i Dung ma ma là cai quản Khôn Ninh cung thôi. Ãừng có ôm đồm nhiá»u chuyện quá. Còn chuyện cá»§a Yến Tá» và Tá» Vy, xin bà đừng để ý tá»›i chúng nữa. Thấu Phương Trai là má»™t khu vá»±c biệt láºp nếu các ngưá»i không nghe cứ kiếm chuyện mãi, thì ta không để yên cho đâu.
Hoà ng háºu nghe nói sợ hãi lùi ra sau. Thái háºu nhìn bất bình trước thái độ cá»§a vua định bước tá»›i can thiệp, nhưng Tịnh Nhi đã kéo áo bà giáºt nhẹ. Thái háºu quay lại, Tịnh Nhi nháy mắt khiến bà dằn xuống.
- Vua Cà n Long láºp tức ra lệnh.
- Nhĩ Khang!
- Thần có mặt!
- Mau truyá»n cha ngươi và o cung, trẫm muốn có cuá»™c lục soát quy mô tìm Yến Tá».
- Thần tuân chỉ!
- Vĩnh Kỳ!
- Nhi thần có mặt!
- Truyá»n lệnh Ngạc mẫu, mang quân Ä‘i ra ngoại thà nh lục soát, nhưng nhá»› là đừng là m kinh động bá tánh.
- Nhi thần tuân chỉ!
o0o
Yến Tá» hoà n toà n không biết là tất cả ngá»± lâm quân đã được huy động, Ä‘i khắp các con đưá»ng ở Bắc Kinh để tìm nà ng.
Tình cảnh Yến Tá» lúc đó vô cùng thê thảm, bá»a cá»§i gần như suốt ngà y ở nhà bếp. Tóc tai rối rắm vì không có thì giá» chải chuốt, mặt mÅ©i tay chân đầy vết thương. Mụ chá»§ quán thì như mụ chằn tinh, cứ đứng canh chần bên cạnh, trên tay lúc nà o cÅ©ng thá»§ sẵn cây roi. Yến Tá» chểnh mảng má»™t chút là “chót!†ngá»n roi lại quất xuống.
- Bá»a nhanh má»™t chút không? Siêng má»™t chút không? Cá»§i phải chẻ ra thà nh từng cây má»™t, không được chẻ vụn, ngươi là m biếng không yên vá»›i ta đâu, mau lên!
Mụ chá»§ quán vừa nói, cây roi vừa nhịp Yến Tá» muốn tránh roi, cÅ©ng tránh không khá»i. Ãau quá Yến Tá» phản kháng:
- Bà muốn tôi là m được việc thì đừng có đánh chứ! Tại sao bà hung dữ như váºy.
Mụ chủ tiếp tục nhịp roi, nhưng tay là m công trong nhà bếp lại trơ mắt ngó không can thiệp. Yến TỠquay qua cư:
- Các ngưá»i có thấy tôi bị ức hiếp không? Tại sao chẳng giúp đỡ gì cả?
Mụ chủ quán thấy Yến TỠcà ng phản kháng, còn quất mạnh hơn, Yến TỠvừa tránh roi vừa hét:
- Mụ là con quá»· dạ xoa! Hãy nhá»› lấy. Gió rồi sẽ đổi chiá»u, đến lúc đó ta sẽ Ä‘em ngươi ra chẻ như chẻ cá»§i đấy, để rồi xem.
Tráºn mưa roi ụp đến, Yến Tá» thấy cá»± không lại, lại xuống nước.
- Thôi được rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Tôi không cãi nữa đâu, tôi là m việc đây! Là m việc đây!
Mụ chá»§ quán ngưng rồi để Yến Tá» chẻ cá»§i tiếp, Ä‘ang chẻ lại thừa cÆ¡ ném mạnh lưỡi búa vá» phÃa mụ chá»§ quán, còn bản thân thì phóng chạy vá» phÃa cá»a sau. Yến TỠđâu ngá» mụ chá»§ quán đã phòng bị trước, nên chỉ cần khoát tay má»™t cái, lưỡi búa đã bay ngược lại hướng Yến Tá». Yến Tá» ngước lên thấy lưỡi búa Ä‘ang hướng tá»›i đỉnh dầu mình, hoảng hốt kêu:
- á»i! Chết tôi rồi!
Là ngã lăn ngưá»i qua má»™t bên, lưỡi búa rÆ¡i xuống cách ngưá»i gang tất. Yến TỠđịnh lồm cồm ngồi dáºy, má»›i thấy là áo đã bị lưỡi búa dán chặt xuống sà n nhà . Yến Tá» biết há»a lại đến, vá»™i sụp suống, lạy tá»›i lạy để.
- Xin nữ vương tha mạng! Tôi không dám nữa đâu. Tôi đã biết bà lợi hại thế nà o rồi!
Mụ chá»§ quán bước tá»›i nhặt lưỡi búa lên, há»i:
- Sao? Còn định đấu võ với ta nữa không? Hay là tiếp tục chẻ củi.
- Dạ... dạ... Äể tôi chẻ cá»§i... Tôi chẻ cá»§i ạ.
Yến TỠnói và không còn dám cãi bướng nữa, tiếp tục việc chẻ củi. Chẻ củi xong, Yến TỠbị dẫn đi giặt quần áo, ngồi bên giếng nước với một đống quần áo dơ bẩn, Yến TỠphải cố giặt. Mụ chủ quán vẫn đứng bên cạnh canh chừng, Yến TỠvừa giặt vừa lẩm bẩm.
- Sá»›m biết thế nà y, ta đã không ngông cuồng. Ãá»c có mấy câu “Tiá»n bất kiến cổ nhân, háºu bất kiến lai giả†coi bá»™ còn nhẹ nhà ng hÆ¡n, mà tại sao ta lại xui xẻo như váºy? Lần nà y lại “chui và o má»™t căn nhà , bốn bên Ä‘á»u là sói†có phải khổ thân không? Sói đực rồi sói cái...
Nhớ sực lại mấy công nhân chung phòng, lại giả ngơ giả điếc Yến TỠnói thêm:
- Còn có mấy sói gỗ nữa.
Mụ chá»§ quán thấy miệng Yến Tá» lẩm bẩm há»i:
- Ngươi là m gì đó? Lại chá»i ta nữa ưa?
Yến TỠvội nói:
- Không phải, không phải! Tôi suy nghÄ© thấy bà có võ công tháºt tuyệt vá»i, vá»›i võ công cá»§a bà như váºy mà dùng để ứng phó vá»›i má»™t con a đầu tà xÃu như tôi thì tháºt uổng. Bà chá»§ nà y, chúng ta là m má»™t trao đổi Ä‘i nhé? Tôi có ngưá»i bạn mở quán nước ở gần đây. Bà mang tôi tá»›i đó, bạn tôi sẽ trả cho bà cả trăm lượng bạc, thế nà o?
Nhưng mụ chủ quán không tin Yến TỠnói:
- Ngươi có bạn mở quán nước, ta lại có bạn mở cả tá»u lầu. Ta dại gì mà mang mi đến đó? Nếu ngươi nói dối, mắc công ta tạo dịp cho ngươi chạy trốn. Còn nói tháºt thì có khi bạn bè ngươi lại xông ra giải vây cho ngươi, ta lại phải phiá»n phức không hay.
Yến TỠthấy đỠnghị của mình không hiệu quả, lại bà y cái khác.
- Bà chá»§ à , hay bà đưa tôi tá»›i Thần Võ môn ở phÃa sau hoà ng cung, ở đó tôi cÅ©ng có ngưá»i quen.
Mụ chủ quán cắt ngang.
- Có bạn ở trong hoà ng cung nữa à ? Coi bá»™ oai phong dữ Ä‘a! Thôi lo chuyện giặt quần áo Ä‘i, nói xạo mãi, ta cho ăn roi nữa bây giá».
Rồi nói mỉa thêm.
- Ngươi mà có bạn ở hoà ng cung thì có khi vua Cà n Long là bạn ta đó. Thôi tiếp tục giặt đi! Không giặt là ăn đòn nữa đấy.
Vừa nói mụ vừa nhịp roi, một roi quất trúng vai Yến TỠđau điếng. Yến TỠngưng lại xoa lấy vai.
- Bây giỠngươi giặt tiếp không chứ?
- Dạ... Tôi giặt... Tôi giặt...
Yến TỠcúi xuống, tiếp tục giặt, vò mạnh quá tay một chiếc áo bị rách toạt ra hai mảnh.
Ngá»n roi lại quất xuống.
- Ngươi cố tình như váºy phải không? Äồ thối tha! Äồ chết bầm, ta sẽ đánh chết ngươi! Äánh chết ngươi.
Roi như mưa, khiến Yến TỠvừa né vừa hét:
- Bá»› ngưá»i ta cứu tôi! Hãy cứu tôi!
o0o
VÄ©nh Kỳ dẫn đầu má»™t Ä‘oà n thị vệ, tuần tra từng ngõ ngách từng quán ăn. Ãã hai lần chà ng Ä‘i qua “Du Hiên Kỳ xã†nhưng thấy nÆ¡i đây cá»a đóng then cà i nên chỉ bước ngang qua. NhÄ© Khang và ông Phước Luân thì đã tìm khắp khu ngoại ô. Vì có lệnh cá»§a vua Cà n Long không được là m kinh động dân, nên việc khám xét tháºt vô cùng khó khăn. Yến Tá» vẫn bặt âm vô tÃn.
Má»™t ngà y nữa trôi qua, Yến Tá» lúc nà y đã tiá»u tụy vô cùng. Tối hôm ấy, Yến Tá» bÆ¡ phỠở má»™t góc nhà , tay xoa bụng, lẩm bẩm.
- Mấy ngà y qua chẳng có thứ gì vô miệng, đói đến độ muốn đau cả bụng luôn.
Ãang lúc đó, má»™t nhân công, mặt mà y lạnh lùng mang chén cÆ¡m thừa vá»›i thức ăn đến, lẳng lặng đặt xuống đất rồi bá» Ä‘i. Yến Tá» nhìn thấy thức ăn là mắt sáng hẳn lên. Bưng chén cÆ¡m lên nghe toà n mùi thiu, giáºn quá bá» xuống.
- Thế nà y là m sao mà ăn được chứ? Món nà y chỉ dà nh cho heo ăn, mà chưa chắc là nó chịu ăn.
Tay chủ quán bước tới nói:
- Ngươi nên ăn mới có sức là m việc chứ?
Yến Tá» nghÄ© ngợi, đã đói quá rồi, phải ăn thôi. Ä‚n má»›i có sức mà chạy trốn, nghÄ© váºy má»™t tay bịt lấy mÅ©i, má»™t tay cầm cÆ¡m lên ăn. Không ngá» cÆ¡m vừa ăn và o cổ há»ng là Yến Tá» không chịu được mùi, ói ra má»™t dống. Mụ chá»§ thấy váºy la hét:
- Cái con thối tha nà y! Ngươi định để ta đánh cho ngươi chết ư?
Nói là vung roi xuống Yến Tá» nhảy lung tung tránh roi, lần đó Yến Tá» bị tráºn đòn bán sống bán chết. Ãánh đã xong, mụ chá»§ còn nói:
- Ngươi phải lau sạch sà n nhà cho ta.
Yến TỠkhông còn cách nà o hơn là phải quỳ xuống lau sà n nhà , lau một lúc muốn ngất. Yến TỠnghĩ.
- Váºy má»›i đáng Ä‘á»i ta. Kim Tá»a dâng cho cả mâm thức ăn đầy, nà o là há cảo, bánh bao, mì thịt bò, gà rôi ti... ngoà i ra còn chè há»™t sen thÆ¡m phức.
NghÄ© đến đó, Yến Tá» bất giác nhiá»…u nước bá»t, nước nhiá»…u xuống thùng nước lau nhà đen thá»§i, Yến Tá» tá»§i thân nói:
- Số ta rõ khốn nạn, tại ta phản bội là m gì? Ta là cát cát khốn khổ nhất trên thế gian nà y.
Ãang nghÄ© ngợi má»™t roi lại quất xuống, tiếng mụ chá»§ quán.
- Là m sao lại bất động như váºy? Lau nhà chẳng lo lau nhà ! NghÄ© ngợi gì đó?
- Dạ... dạ... Äể tôi lau... Äể tôi lau!
Yến TỠlại tiếp tục lau tiếp.
Lau xong nhà , mụ chủ lấy ra một thùng nước rồi bao nhiêu con cỠđược đổ và o, mụ chủ ra lệnh.
- Mau mau rá»a sạch mấy con cá» nà y, rồi chia ra sắp và o há»™p cho đủ bá»™.
Yến Tá» nhìn mấy con cá», nổi dóa:
- Muốn rá»a cá» thì rá»a, nhưng nếu đựng riêng từng bá»™, thì tại sao chẳng để rá»a từng bá»™ chứ? Ãổ lá»™n xá»™n thế nà y có phải là đẻ việc ra không, tôi rá»a tá»›i sáng sợ chưa hết!
Mụ chủ quán nói lên:
- Bây giá» có rá»a không? Ngươi phá quán ta Ä‘uổi khách chạy hết, bây giá» còn cãi lại nữa hở? Bổn pháºn ngươi là phải tẩy uế tất cả, rồi sắp xếp và o từng há»™p đà ng hoà ng đó là bổn pháºn cá»§a ngươi, không đôi co gì cả, rá»a không?
Yến Tá» giáºn quá, đẩy cả thùng nước có cá» trong đấy đổ đầy sà n nhà . Thế là những ngá»n roi lại quất xuống, Yến Tá» như con ếch nhảy tránh roi. Nhưng ná»n nhà đầy nước lại có cả những con cá», thế là té chá»ng vó lên trá»i. mụ chá»§ xông tá»›i, Yến Tá» phải hét lên:
- Tôi không dám! Không dám nữa! Tôi sẽ rá»a cá», rá»a từng con má»™t.
Yến TỠquỳ xuống đấy, nhặt từng con cỠlên, nhặt suốt cả đêm, trong khi nước mắt chảy rà n rụa. Vừa khóc Yến TỠvừa nói:
- Ãúng là trá»i phạt ta. Hoà ng cung đẹp đẽ, sạch sẽ, sống sung sướng như váºy mà ta lại không ở. Anh VÄ©nh Kỳ tốt thế mà ta lại không ưng. Cả Tá» Vy, và Kim Tá»a đối vá»›i ta như ruá»™t thịt... Còn nữa... còn Hoà ng a ma nữa...
Yến Tá» cứ tá»± trách. Những con cá» cứ phải nhặt rá»a sạch, không còn biết con nà o là con trắng, con nà o là con Ä‘en.
o0o
Yến Tá» mất tÃch là m cho không khà ở Thấu Phương Trai trở nên buồn thảm. VÄ©nh Kỳ đã mấy đêm ăn không ngon mà ngá»§ không yên. Khi Yến Tá» phải suốt đêm nhặt cá», thì VÄ©nh Kỳ ngồi ở Thấu Phương Trai thẫn thá» nhìn ra cá»a sổ.
Kim Tá»a mang má»™t chén nhân sâm gà hầm lên.
- NgÅ© a ca nà y. Ãây là món gà hầm nhân sâm tôi nấu cả má»™t nồi to. NgÅ© a ca nên ăn má»™t miếng cho lại sức, các ngưá»i khác há» cÅ©ng ăn cả. Chắc chắn là mai còn phải cá»±c cả ngà y trá»i, mà NgÅ© a ca mấy ngà y qua lại không ăn uống, như váºy sao được? Mệt má»i rồi ngã bệnh, là m sao tìm được Yến Tá» chá»›?
- Nhưng tôi nà o còn tâm trà đâu mà ăn?
Tá» Vy thấy váºy chen và o.
- Kim Tá»a nói đúng đấy NgÅ© a ca ạ, không ăn cÅ©ng phải vì Yến Tá» mà ăn, để mai còn có sức để Ä‘i tìm.
Nhĩ Khang vỗ nhẹ lên vai Vĩnh Kỳ.
- Nà o! Chúng ta cùng ăn nhé!
Thế là má»i ngưá»i cùng ngồi xuống, VÄ©nh Kỳ ăn được mấy miếng đã đứng dáºy.
- Tôi tháºt tình ăn không nổi mà , hiện giá» không biết Yến TỠđâu? Tôi đã lục khắp cả Bắc Kinh rồi, không chấn động bá tánh cÅ©ng chấn động. Là m sao có ngưá»i dám chứa kẻ lạ trong nhà chứ?
Kim Tá»a nói:
- Tôi nghÄ© là Yến Tá» không còn ở trong thà nh Bắc Kinh đâu. Cô ấy tuy võ công không giá»i, nhưng được cái tánh lanh tay lanh chân, vì váºy biết đâu đã đến má»™t phương trá»i xa lạ nà o đó?
Tá» Vy gáºt đầu.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Nhĩ Khang nói với Vĩnh Kỳ.
- Ngà y mai mình không những tìm trong thà nh Bắc Kinh mà còn phải mở rá»™ng phạm vi ra đến các nông thôn gần đó, nếu không tìm được nữa, thì chỉ còn cách dán bố cáo, trá»ng thưởng cho ai tìm hoặc cung cấp tông tÃch. Ãôi mắt Yến Tá» khá đặc biệt, chắc chắn sẽ có ngưá»i nháºn ra.
VÄ©nh Kỳ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, lòng rối như tÆ¡, Thấu Phương Trai giá» vắng tiếng cưá»i, tiếng pha trò vui nhá»™n, tiếng hét... Thấu Phương Trai bá»—ng trở nên sầu thảm vô cùng, VÄ©nh Kỳ bước tá»›i bên cá»a sổ. Äầu tá»±a lên ngạc cá»a, thì thầm:
- Yến Tá»! Chỉ cần em quay vá» anh sẽ để em muốn là m gì thì là m, không bắt buá»™c em há»c hay Ä‘á»c thÆ¡ ÄÆ°á»ng nữa đâu. Anh tháºt báºy, đã hà nh động sai. Anh tháºt ngu ngốc, em vá» vá»›i anh Ä‘i nhé? Nếu em không muốn là m cát cát nữa thì chúng ta sẽ cùng bá» Ä‘i, góc biển chân trá»i gì cÅ©ng được.
VÄ©nh Kỳ nhá»› Yến Tá», thì Yến Tá» cÅ©ng nằm mÆ¡, cÅ©ng thấy VÄ©nh Kỳ. Tiểu Yến Tá» thấy mình Ä‘ang ngồi trên bãi cá». Gió tháºt mát, cảnh sắc chung quanh tháºt đẹp, có cả mùi vịt nướng thÆ¡m phức ở đâu thoảng lại, có tiếng VÄ©nh Kỳ bên tai.
- Yến Tá» nà y, em ngá»§ đấy ư? Mở mắt ra xem nà y, anh đã chuẩn bị sẵn má»™t bữa cÆ¡m vá»›i nhiá»u món ngon lắm. Chúng mình cùng ăn nhé?
Yến Tá» quay qua thấy Tá» Vy, NhÄ© Khang và Kim Tá»a Ä‘ang báºn rá»™n bà y thức ăn lên bãi cá», toà n là những thứ nà ng thÃch ăn.
Kim Tá»a nói:
- Yến TỠthấy chưa, cái gì cũng ngon, cái gì cũng nóng, nà o nà o... và o ăn đi, gà vịt cá heo gì cũng đủ cả.
Yến Tá» mừng quá “bay lạiâ€.
- Tôi Ä‘ang dói! Äói muốn khùng, đói muốn chết đây! Äồ ăn nhiá»u thế nà y, biết ăn món nà o trước đây?
Ãang lúc Yến Tá» do dá»± lá»±a chá»n, thì VÄ©nh Kỳ bước tá»›i ngăn lại.
- Muốn ăn phải trả bà i trước nà o “trước không thấy cổ nhân, sau chẳng gặp ngưá»i đến, ngẫm trá»i đất dà i lâu, Ä‘á»c ta buồn rÆ¡i lệâ€.
Yến TỠphản kháng:
- Sao có chuyện khó khăn như váºy? Ä‚n cÅ©ng phải trả bà i nữa ư?
- Phải trả? Phải trả bà i mới được ăn.
Yến Tá» mÃm môi liếm mép. Lòng vô cùng Ä‘au khổ, lẩm bẩm Ä‘á»c:
- Trước không thấy cổ nhân, sau chẳng gặp ngưá»i tá»›i...
Rồi tắc nghẹn Yến TỠnăn nỉ:
- Cho tôi ăn trước Ä‘i, rồi sẽ Ä‘á»c bà i sau.
Yến Tá» chồm tá»›i mầy dÄ©a thức ăn. Äá»™t nhiên chẳng hiểu sao toà n bá»™ thức ăn lại biến mất, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy, Kim Tá»a cÅ©ng biến Ä‘i đâu cả. Chỉ còn má»™t mình Yến Tá» giữa đồng vắng quạnh hiu, Yến Tá» gà o lên.
- VÄ©nh Kỳ! anh VÄ©nh Kỳ! NhÄ© Khang, Tá» Vy... Các ngưá»i hãy quay lại, ta sẽ Ä‘á»c bà i... ta sẽ Ä‘á»c bà i...
Yến Tá» chồm tá»›i, đột nhiên đôi chân như dÃnh cứng dưới đất nên té ngã. Cú té ngã đó là m Yến Tá» tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình Ä‘ang nằm lăn dưới đất. Và đối mặt là chá»§ quán há» Äá»— Ä‘ang nhìn nà ng vá»›i cặp mắt hau háu.
Yến TỠtrở lại thực tại. Nhìn quanh, thấy trong nhà bếp chẳng còn ai cả ngoà i chủ quán. Yến TỠbuồn bã lẩm bẩm.
- “Trước chẳng có giò heo, sau chẳng có vịt nướng, chỉ thấy bụng trống rá»—ng, đà nh khổ Ä‘au rÆ¡i lệ.â€
Lão chá»§ há» Äá»— bước tá»›i, nhắc má»™t chiếc ghế đẩu ngồi trước mặt Yến Tá», chăm chú ngắm rồi há»i:
- Ngươi lẩm bẩm Ä‘iá»u gì trong miệng váºy? Nằm mÆ¡ nữa à ?
Yến TỠxuống nước rên rỉ:
- Trá»i đã sáng rồi, tôi lại phải là m việc khổ sai nữa sao chẳng chết phức cho rồi!
Lão chủ nhà nói:
- Là m gì là m, ngươi cÅ©ng không thoát khá»i tay ta đâu.
Yến Tá» vươn tay vươn chân, thấy cả ngưá»i Ä‘au nhức. Lão Äá»— ngắm Yến Tá» má»™t lúc nói:
- Ngươi phải ngoan ngoãn má»™t chút, không được chống đối. Vá»›i võ nghệ yếu kém cá»§a ngươi, nà o phải là đối thá»§ cá»§a ta? Äã rÆ¡i và o tay ta, là ngươi chỉ có nước chết. Thôi thì thế nà y, ngươi hãy đồng ý là m vợ bé ta Ä‘i. Ta sẽ dạy ngươi võ nghệ nà y, đánh cá» nà y, rồi còn cho vòng và ng ngươi Ä‘eo. Không phải sống lang thang bụi Ä‘á»i nữa, ngươi thấy thế nà o?
Yến Tá» nghe váºy giáºn quá, phun nước bá»t nói:
- Äến a ca, ta còn không thèm, thì là m sao lại chịu là m vợ bé cá»§a ngươi chứ? Ngươi quả là con cóc gá»›m ghiếc chẳng biết pháºn mình. Hãy soi kiếng xem thá» mặt mà y ngươi sao?
Yến Tá» chưa nói dứt lá»i, thì tay chá»§ há» Äá»— đã đưa tay sang chụp lấy cổ nà ng bóp mạnh, là m Yến Tá» muốn nghẹt thở.
- á»i! á»i! Có gì... thá»§ng thẳng nói chứ?
- Ngươi đâu có thÃch nghe Ä‘iá»u phải Ä‘iá»u hay.
- ThÃch... thÃch chứ?
Lão há» Äá»— ná»›i tay ra.
Lúc bấy giá» bà chá»§ quán đã lặng lẽ Ä‘i và o, Yến Tá» nhìn thấy, má»™t ý định chợt nảy ra trong đầu. Trong khi lão chá»§ quán há»i:
- Thế nà o? Ngươi có chịu là m vợ bé ta không?
Yến TỠnói:
- Ông có vợ rồi, vợ ông đâu có cho phép, sẽ nổi cơn tam bà nh lên, lúc đó ông là m sao đánh lại bả?
Lão chủ quán gầm lên.
- Ai nói vá»›i ngươi như váºy? Äừng có để ý đến mụ dạ xoa đó, chỉ cần ngươi đồng ý, là ngươi sẽ được ăn uống đầy đủ, ăn mặc ấm áp. Cái nhà nà y ta cÅ©ng giao ngươi cai quản luôn.
Lão há» Ãá»— vừa dứt lá»i thì mụ vợ từ sau đã nhảy tá»›i hét má»™t tiếng.
- Nà y cái lão già háo sắc ta sẽ cho ngươi biết tay mới được.
Và đưa quyá»n đánh và o mặt chồng, lão chá»§ quán phải né tránh nhưng không kịp năm chiếc móng tay mụ vợ đã cà o năm đưá»ng trên mặt gã. Ãau quá gã không nhượng nữa thế là hai ngưá»i quấn lấy nhau.
Yến TỠthừa cơ xúi và o.
- Ông chá»§ hay lắm! Äánh di đánh di! Không được thua, nếu ông mà thắng được, tôi sẵn sà ng là m vợ ông. Ãánh cho mụ ta tan nát để mụ ta biết tay, nếu không ông chẳng còn là đà n ông nữa.
Mụ chá»§ thấy Yến TỠđốc chồng mình, cà ng giáºn dữ. Thế là vung hết sức ra để hạ chồng cuá»™c chiến cà ng lúc cà ng quyết liệt.
Yến Tá» nhìn tình hình, biết là cÆ¡ há»™i đã đến. Vá»™i vã xông vá» cá»a sau bá» chạy. Lão chá»§ hét:
- Không xong rồi! Con a đầu đó bỠtrốn rồi, đuổi theo!
Yến Tá» vừa chạy vừa giáºt ngã và đá đổ tất cả những gì mình vừa chạy qua để cản dưá»ng. Mụ chá»§ quán đã ngừng dánh vá»›i chồng hét to:
- Bây đâu! Hãy đuổi theo! Bắt lấy con a đầu dó vỠđây cho ta!
Lúc đó Yến TỠđã mở được cá»a sau, chạy nhanh ra ngoà i đưá»ng.
Trên đưá»ng má»™t đám cưới Ä‘ang Ä‘i qua.
Kèn trống inh á»i, chú rể cỡi ngá»±a Ä‘i đầu trông tháºt oai phong. PhÃa sau là kiệu hoa và những ngưá»i gánh sÃnh lá»….
Yến Tá» từ trong hẻm chạy ra, phÃa sau là bá»n đầy tá»› cá»§a lão Äá»— Ä‘uổi tá»›i. Yến Tá» muốn chạy tháºt nhanh muốn triển khai cả kinh công, nhưng tất cả vì sức khá»e không còn nên cÅ©ng không linh nghiệm nữa. Bá»n Ä‘uổi theo vừa Ä‘uổi vừa hét:
- Con a đầu nhà tôi trốn chạy, các ngưá»i hãy phụ bắt nó lại cho chúng tôi!
Yến Tá» thấy đám đông Ä‘uổi theo đã cáºn ká», không còn cách nà o khác chui ngay và o đám cưới, leo lên kiệu hoa đẩy cô dâu xuống. Chú rể thấy váºy nhảy xuống ngá»±a đến đỡ cô dâu. Yến Tá» thừa cÆ¡ phóng lên lưng ngá»±a trống cá»§a chú rể đồng thá»i chỉ vá» sau nói:
- Äó, đó! bá»n đó định cướp cô dâu đó. Cái lão Äá»— kia định bắt cô dâu là m vợ bé. Hãy chặn bá»n há» lại, tôi đến đây là để báo tin các ngưá»i biết!
Và giữa lúc má»i ngưá»i còn ngẩn ngÆ¡, Yến TỠđã gịuc ngá»±a chạy, chú rể thấy váºy hoảng quá, hét lên:
- Có ngưá»i định cướp cô dâu. Có ngưá»i định cướp cô dâu.
Thế là đám đông đứng xem, chẳng biết ất giáp gì, nhưng nghÄ©a khà đầy mình đã xông và o đánh đám thá»§ hạ cá»§a lão Äá»—, mặc lão phân trần thế nà o cÅ©ng mặc, nhá» váºy, Yến Tá» thoát thân.
Yến TỠcỡi ngựa chạy thục mạng, đến được trước Hội Tân Quán hét lớn:
- Liễu Thanh! Liễu Hồng! Sư phụ! Mau ra cứu tôi!
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng nghe tiếng gá»i chạy ra thấy Yến Tá» mừng quá.
- Trá»i Æ¡i! Yến Tá»! Cô quay vá» rồi à !
Lúc đó Yến TỠđã sức tà n lá»±c kiệt, nên không còn ká»m được, ngã từ lưng ngá»±a xuống. Liá»…u Hồng nhanh chân phóng ra chụp lấy, Yến Tá» trước khi ngất Ä‘i còn thá»u thà o.
- Có một gã sói hung tợn, một mụ sói hung ác... hỠđang đuổi theo tôi đằng sau... là m ơn... là m ơn báo thù cho tôi.
Nói xong là không còn biết trá»i trăng gì nữa. Liá»…u Hồng sợ hãi kêu lá»›n:
- Yến Tá»! Yến Tá»! Trá»i Æ¡i! Sao cô ấy lại thương tÃch đầy mình thế nà y?
Mông Äan giục.
- Hãy mau mau mang cô ấy và o trong nhà đi!
Liá»…u Thanh láºp tức nói:
- Liá»…u Hồng, em chăm sóc Yến Tá» cẩn tháºn. Mông Äan giữ cá»a. Còn tôi mang thÆ¡ đến ngay Há»c SÄ© phá»§ để báo tin cho Phước đại nhân, để khá»i nhá»c công Ä‘i tìm!
- Vâng!
Liễu Hồng mang ngay Yến TỠvà o phòng. Liễu Thanh vẫn không yên tâm.
- Cô ấy nói là có sói đực, sói cái gì đuổi theo, nghĩa là sao?
Mông Äan nói:
- Thì cứ đi đi! Có cái gì cũng mặc. Ở đây có tôi đối phó được rồi.
Thế là Liá»…u Thanh phóng ngay đến Há»c SÄ© phá»§ báo tin.
o0o
Chẳng mấy chốc, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang Ä‘á»u được tin. Vá»™i vã kéo nhau vá» Há»™i Tân Lầu.
Chỉ thấy Yến Tá» nằm trên giưá»ng, mặt mà y sưng húp. Tay chân vết trói, vết roi đầy ngưá»i. Liá»…u Hồng nói, đã thẩm tra Yến Tá» tuy bị thương khắp ngưá»i, nhưng xương cốt vẫn còn là nh lặn, và đã giúp cô ấy rá»a các vết thương cùng xoa thuốc.
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang nghe váºy Ä‘á»u bà ng hoà ng, nhất là VÄ©nh Kỳ Ä‘au lòng không xiết, giữa lúc má»i ngưá»i nói chuyện, thì chợt Yến Tá» mở mắt ra, hoảng hốt.
- Ngươi là con quá»· dạ xoa, sâu bá», cá»p cái! Ta sẵn sà ng sống chết vá»›i ngươi.
Vừa hét, Yến TỠlại múa tay múa chân tứ tung, Vĩnh Kỳ vội chồm qua.
- Yến Tá»! Anh đây nà y! VÄ©nh Kỳ đây!
Tiểu Yến Tá» lúc đó má»›i phát hiện ra, ngưá»i Ä‘ang nắm tay mình là VÄ©nh Kỳ. Nà ng mở to mắt ra, ngỡ ngà ng chẳng dám tin vì cứ tưởng Ä‘ang nằm mÆ¡.
- Anh Vĩnh Kỳ! Vĩnh Kỳ đấy ư?
Rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Mông Äan... má»i ngưá»i Ä‘ang xúm xÃt quanh giưá»ng, vá»›i ánh mắt Ä‘au xót, thương hại Yến Tá» má»›i mừng tá»§i tá»§i nước mắt lưng tròng nói:
- Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có mặt ư? Tôi... tôi...
Vĩnh Kỳ xiết tay Yến TỠnói:
- Tiểu Yến Tá», hãy nhìn anh đây nà y. Bây giá» em đã an toà n, đừng sợ gì nữa. Chẳng có ai dá»a em được nữa đâu, biết chưa? Em đã trở vá» bên cạnh bá»n anh rồi!
Yến TỠnhìn Vĩnh Kỳ với cái nhìn tha thiết, rồi ôm chầm lấy Vĩnh Kỳ, Yến TỠkhóc òa:
- VÄ©nh Kỳ, em là đứa hư đốn! Em không nghe lá»i anh. Nhưng anh cÅ©ng xấu quá, anh để cho em bị ngưá»i ta ức hiếp, suýt tà là bá» mạng rồi.
Vĩnh Kỳ rơm rớm nước mắt.
- Phải! anh báºy tháºt! anh biết lá»—i mình rồi nên đã tá»± mắng mình biết bao lần. Mấy ngà y qua em biết không, anh như má»™t thằng Ä‘iên, nhưng nhá» trá»i, em rồi cÅ©ng đã quay vá». Em vá» là tốt, từ đây em muốn gì là m gì anh không miá»…n cưỡng em nữa.
NhÄ© Khang thì há»i:
- Yến Tá», cô gặp chuyện gì mà cả ngưá»i lại thương tÃch thế nà y?
Chẳng ai nhìn Yến Tá» mà cầm lệ dược. Tiểu Yến Tá» khóc thêm má»™t lúc, má»›i nghẹn giá»ng nói:
- Các ngưá»i ác lắm... Có biết là mấy ngà y qua tôi chẳng có má»™t miếng gì trong bụng không? Tôi nằm mÆ¡ thấy các ngưá»i ăn gà quay, tôi muốn ăn, VÄ©nh Kỳ lại bắt tôi Ä‘á»c thÆ¡ má»›i cho ăn...
VÄ©nh Kỳ nghe váºy nói:
- Là m gì có chuyện đó. ÃÆ°á»£c rồi từ đây vá» sau anh sẽ không bắt em há»c hà nh gì cả.
Má»™ng Dan khách quan hÆ¡n há»i:
- Tiểu Yến TỠmấy ngà y qua cô chẳng ăn uống gì cả à ?
Yến Tá» gáºt đầu, Liá»…u Thanh nói:
- Hèn gì trông cô xÆ¡ xác, gầy xá»p. Thôi được rồi, giá» tôi sẽ Ä‘i tìm ngay thức ăn cho cô.
Vĩnh Kỳ thắc mắc:
- Sao lạ váºy? Lúc Ä‘i em có mang theo tiá»n mà , váºy thì em đã gặp chuyện gì?
Nhĩ Khang kéo tay Vĩnh Kỳ.
- Ãừng có nóng nảy. Trong dáng cô ấy là biết ngay mấy ngà y qua Yến Tá» khổ thế nà o rồi. Chuyện hẳn dà i, chúng ta kiếm cái gì ăn cho no bụng trước, để cô ấy nghỉ ngÆ¡i, tắm rá»a sạch sẽ, rồi cô ấy sẽ kể cho nghe. Còn bây giá» Yến TỠđã sức tà n lá»±c táºn.
Liễu Thanh nói:
- Ãúng, đúng, đúng! Phải để cô ấy tinh thần tỉnh táo rồi tÃnh. Bởi vì kẻ đã ức hiếp Yến Tá» cÅ©ng đâu có trốn được! Tá»›i số là chắc rồi!
Và má»™t lúc sau, Yến Tá» sau khi tắm rá»a, thay áo quần sạch sẽ. Ngồi và o bà n, đã thấy trên bà n mưá»i mấy món ăn mà mình ưa thÃch. Gà vịt thịt cá, cÆ¡m nóng, canh ngon. Yến Tá» nhìn những thức ăn trên bà n, mà có cảm giác như mình đã đói từ cả kiếp trước. Có thể ăn hết sạch, nên không thèm dùng đũa, mà dùng tay chụp lấy con vịt quay trên bà n, nhai ngấu nghiến, ngưá»i ngưá»i nhìn Yến TỠăn mà giáºt mình.
Mông Äan khuyên.
- Ãừng ăn má»™t cách gấp gáp như váºy, đói đã lâu, thì từ từ ăn sẽ tốt hÆ¡n, nên ăn thứ dá»… tiêu trước!
Vĩnh Kỳ vội đưa chén súp sang.
- Nà y nà y, uống súp trước đi!
Liễu Thanh cũng nói:
- Ăn thức ăn nhẹ như cháo cà ng tốt!
- Cô ấy ăn vịt quay cứ cho ăn, nhưng phải xé nhá»!
Ngưá»i nà y má»™t tiếng, ngưá»i kia má»™t tiếng, sá»± ân cần chiêu đãi khiến Yến Tá» nhá»› lại thảm cảnh ở kỳ xã mà xúc động. Ãặt đũa xuống bà n, cô ta úp mặt xuống bà n òa lên khóc. Má»i ngưá»i thấy váºy lo lắng.
- Sao váºy, sao váºy? Sao lại khóc nữa?
VÄ©nh Kỳ móc ngay khăn tay ra, cháºm nước mắt cho Yến Tá».
- Anh biết là em đã gặp rất nhiá»u chuyện Ä‘au khổ, bị ngưá»i ức hiếp. Rồi còn bị bỠđói cả mấy ngà y trá»i, không cần biết hắn là ai, rồi anh sẽ cương quyết báo thù cho em. Má»—i vết thương trên ngưá»i em, hắn phải trả giá bằng trăm vết như váºy. yên tâm Ä‘i, hắn không thể sống được vá»›i anh đâu!
Tiểu Yến Tá» vẫn thút thÃt nhìn lên má»i ngưá»i, há»i:
- Còn Tá» Vy đâu? Kim Tá»a đâu?
- Ãến giá» nà y, bá»n há» còn chưa biết đã tìm được em. Mấy ngà y em bá» Ä‘i, ở nhà nà o có ai yên đâu? Nhưng thôi chuyện đó từ từ nói.
Sau khi Yến Tá» no nê, tinh thần phấn chấn hẳn, má»›i nhìn má»i ngưá»i rồi kể.
- Tôi bị rÆ¡i và o hắc Ä‘iếm. Ở đấy ông chá»§ bà chá»§ Ä‘á»u biết võ công. Buổi tối há» nhốt tôi trong nhà bếp, ban ngà y bắt là m chuyện khổ sai. Không là m là đánh, võ công tôi lại đánh không lại bá»n há», nên không thể nà o mà thoát ra ngoà i được?
VÄ©nh Kỳ há»i:
- Thế cái hắc Ä‘iếm đó gá»i tên là gì?
- Nó tên là “Du Hiên Kỳ xã†hay cái gì xã đó!
Má»i ngưá»i nhìn nhau, VÄ©nh Kỳ nói:
- Kỳ xã ư? Váºy mà chúng tôi lùng xục hết tất cả các tiệm ăn, lữ quán, tá»u lầu... khách sạn... sao lại có thể quên Kỳ xã được ư?
NhÄ© Khang há»i:
- Tôi đâu có thấy chỗ nà o tên là Du Xa Kỳ xã đâu?
Vĩnh Kỳ suy nhĩ chợt vỗ bà n một cái nói:
- Tôi hiểu rồi... Có hai lần tôi Ä‘i qua má»™t tiệm đánh cá», nó có tên là “Du Hiên Kỳ xã†đúng không?
Má»i ngưá»i chợt hiểu ra.
o0o
Và ngay chiá»u hôm ấy, khi ông chá»§ bà chá»§ Ä‘ang cùng đám gia nhân dá»n dẹp quán xong, chuẩn bị mở cá»a tiệm lại, thì chợt nhiên “ầm!†cá»a kỳ xã bị ai đầy mạnh mở toang, hai vợ chồng chá»§ nhà nhìn ra, chỉ thấy Yến Tá» tay cầm roi chÃn khúc đứng cản nÆ¡i cá»a, nắng bên ngoà i chiếu và o, trông cô nà ng rất là hùng dÅ©ng, oai phong.
- Nà y hai con sói già kia! Tiểu Yến TỠnà y quay lại đây!
Lão chủ quán nhìn thấy Yến TỠmừng rỡ.
- À! Có lẽ ngươi đã nghĩ thông rồi chứ! Ta biết mà , thế nà o ngươi cũng quay lại để là m vợ bé cho ta!
Lão há» Ãá»— vừa dứt lá»i, thì đã thấy sau lưng Yến Tá» còn có VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Mông Äan. Há» nhảy xổ và o, VÄ©nh Kỳ nhanh như chá»›p táng cho lão há» Ãá»— má»™t cái tát như trá»i giáng. Lão Ãá»— cố né, thì Mông Äan đã phóng má»™t đá tá»›i, nên lãnh trá»n má»™t đòn.
Vĩnh Kỳ hét:
- Nà y tên khốn kiếp mạt váºn kia, ngươi dám gây chuyện tà y trá»i. Số ngươi đã tà n rồi, ngươi biết không?
Lão Ãá»— giáºn dữ.
- Bá»n thổ phỉ từ đâu đến mà dám khua môi múa má» như váºy? Chẳng biết ta là ai ư?
Mụ chá»§ quán cÅ©ng hét lên rồi bay ngưá»i tá»›i. Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng ứng chiến. Liá»…u Thanh dùng liên hoà n quyá»n, còn Liá»…u Hồng sá» dụng liên hoà n cước. Nhưng võ công cá»§a mụ chá»§ quán cao siêu, nên mụ ta Ä‘á»u tránh đòn được. NhÄ© Khang phải nhảy và o, dùng gáºy quét dưới chân, mụ ta nhảy lên, tránh được gáºy ở chân, thì lại lãnh ngay đòn cá»§a Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng.
Liễu Thanh vừa đánh vừa hét:
- Mi là con quá»· dạ xoa, dám ăn hiếp Yến Tá» là mụ sắp táºn số rồi.
Mụ chá»§ quán né được đòn Liá»…u Thanh, thì ăn phải đá cá»§a Liá»…u Hồng. Tránh được đá cá»§a Liá»…u Hồng, thì ăn trá»n má»™t gáºy cá»§a NhÄ© Khang.
Bị ăn má»™t lúc mấy đòn như váºy mụ ta má»›i biết hôm nay mình đã gặp thứ dữ.
Lão chủ quán gầm lên:
- A cái con a đầu nà y, hôm nay dám mang ngưá»i đến báo thù ư? Bà nhà đâu, hãy Ä‘em tất cả võ công gia truyá»n cá»§a nhà ta ra, đánh cho bá»n chúng tÆ¡i tả Ä‘i nà o! Còn tụi bây nữa tại sao không nhảy và o tiếp tay! Chần chá» gì nữa!
Thế là bá»n gia nhân cÅ©ng lâm tráºn! Cuá»™c ác chiến xảy ra. Chỉ trong nháy mắt, bà n ghế tá»§ quầy trong tiệm má»›i sắp lại đã ngã lăn, vỡ nát. Võ công cá»§a vợ chồng chá»§ quán tuy cao cưá»ng nhưng là m sao bì lại vá»›i VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang? Äám gia nhân tuy có xông lên, nhưng cÅ©ng đâu phải là địch thá»§ cá»§a Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, nên chỉ Ãt phút sau, bá»n chúng Ä‘á»u bị chế ngá»±. Chỉ còn vợ chồng chá»§ quán.
Ãám NhÄ© Khang đã có sá»± ăn ý trước. Chá»§ yếu là để Yến Tá» báo thù, nên đá tay chá»§ quán bay vá» phÃa Yến Tá», Mông Äan dùng chân đạp lên lưng hắn xong nói lá»›n:
- Yến TỠđến phiên cô đấy!
Thế là Yến Tá» vung roi chÃn khúc lên, vừa quất và o ngưá»i lão chá»§, vừa mắng:
- Nà y con cóc chết, ta đánh cho ngươi biết tay, cho lòi trái tim đen ngươi ra! Ta đã bảo là sẽ xẻ ngươi ra thà nh từng mảnh cơ mà .
Còn mụ chủ quán khi bị đánh văng tới chân Yến TỠthì Yến TỠxuống roi hét:
- Nà y nữ đại vương, hãy thỠăn roi đi, ta sẽ đánh cho mặt ngươi nát bét!
Hai vợ chồng chủ quán bị Yến TỠđánh cả chục roi đau điếng. Chủ quán nói:
- Thôi được rồi, được rồi! Ta chịu thua bá»n ngươi! Yến Tá»! Coi như bá»n nà y nhìn lầm ngưá»i Ä‘i!
VÄ©nh Kỳ nghe váºy giáºn dữ, đá cho lão ta má»™t đá tháºt mạnh, hét:
- Ngươi dám gá»i cả tên tá»™c cá»§a Yến Tá» nữa ư?
Lão há» Ãá»— Ä‘au quá hét:
- Ui da! Xin hảo hán tha tội! Xin hảo hán tha tội!
NhÄ© Khang quay sang Yến Tá»:
- Hoà n Châu cát cát, bây giỠxỠlý hai tên phạm nhân nà y thế nà o đây?
Tên chủ quán kinh ngạc.
- Cái gì, đây là Hoà n Châu cát cát dây ư?
Mụ chủ quán cũng nói:
- Cái con a đầu nà y mà là cát cát à ?
NhÄ© Khang nhân cÆ¡ há»™i hù dá»a.
- Các ngươi không biết, Hoà n Châu cát cát cải trang Ä‘i thăm há»i dân tình. Nghe đồn ở đây các ngưá»i là m chuyện phi pháp, nên đến xem để rõ tháºt hư. Tháºt chẳng ngá»! Chuyện đánh cá» là má»™t thú vui tao nhã, váºy mà các ngươi đã dùng nó là m nÆ¡i lưá»ng gạt, dối trá. Cát cát đến mà các ngưá»i còn không biết số táºn còn dám bắt cát cát là m chuyện khổ sai, rồi còn đánh chá»i, lăng nhục. Bây giá» xá» tá»™i chết các ngươi thế nà o. Chỉ có cát cát định Ä‘oạt thôi!
Tiểu Yến TỠlớn tiếng.
- Trước hết phải trói bá»n chúng lại! Ở phÃa sau nhà bếp có nhiá»u dây thừng lắm!
- Vâng!
Má»i ngưá»i lên tiếng, lão chá»§ quán vẫn không tin Ä‘iá»u Khang nói, nên nhìn vợ nháy mắt rồi há»i:
- Các ngươi thuá»™c hệ phái nà o? Cứ nói thẳng ra dừng có giả vỠđóng vai cát cát, đại gia gì cả. Các ngưá»i phải biết, ở đây ta nổi danh là “Tiếu diện hổ Ãá»— đại gia†đây. Nếu các ngưá»i mà động đến ta là coi như khó sống đấy.
Vĩnh Kỳ nghiến răng:
- Thì ra ngươi còn có biệt danh là “Mặt cá»p cưá»i†nữa ư? Ghê quá há»?
Yến TỠquất mạnh roi tới trước.
- Váºy thì ta phải đánh cho ngươi thà nh “Mặt mèo khóc†cho biết tay.
Vừa nói vừa quất tá»›i tấp. Chẳng mấy chốc, mặt lão há» Ãá»— chằng chịt những lằn roi. Yến Tá» nói tiếp:
- Nếu ngươi mà còn chưa khuất phục thì ta sẽ cho ngưá»i biến thà nh “Mặt chuá»™t khócâ€, “Mặt cóc khócâ€, mặt sâu khóc...
Mụ chá»§ thấy tình hình bất lợi cho mình, nên hét lá»›n lên mong có ngưá»i đến cứu.
- Bá»› ngưá»i ta! Có cướp! Có cướp! Cứu tôi vá»›i!
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng đã mang thừng ra, cá»™t chặt hai ngưá»i lại. Mụ chá»§ vẫn kêu cứu inh á»i, Yến Tá» quất roi tá»›i tấp lên đầu mụ ta.
- Ta sẽ đánh cho ngươi thà nh “Mặt mụ dạ xoa khócâ€, “Mặt sói khóc...â€
Và rồi tiếng kêu cứu cá»§a mụ cÅ©ng kéo được ngưá»i Ä‘i báo bá»n quan binh tá»›i. Má»™t đám thị vệ xông và o, gươm tuốt trần sáng ngá»i, há»i:
- Cướp bóc gì đâu? Quan binh đã có mặt đây, mau đầu hà ng đi!
Vĩnh Kỳ hét:
- Ta Ä‘ang ở đây nà y, bá»n bây có mắt không chứ?
Chúng thị vệ nhìn lên thấy Vĩnh Kỳ, vội vã phục cả xuống.
- NgÅ© a ca kiết tưá»ng, Phước đại gia kiết tưá»ng, Hoà n Châu cát cát kiết tưá»ng!
Bấy giá» vợ chồng lão chá»§ quán má»›i hiểu ra, má»›i tin là sá»± tháºt thẩy Ä‘á»u tái mặt, NhÄ© Khang nói vá»›i bá»n thị vệ.
- Chúng bây hãy và o trong lục soát kỹ cà ng. Cát cát có má»™t cái túi xách bị bá»n nà y lấy, tụi bây tìm xem còn trong tiệm không? Còn những đứa còn lại mau di báo cho quan tuần thà nh ngá»± sá» Lý đại nhân biết, bảo ông ấy đến ngay đây!
- Dạ!
Bá»n thị vệ láºp tức xông và o trong, láºt tung tất cả lên. Ãến lúc đó vợ chồng chá»§ quán má»›i biết là số mình đã táºn rồi.
Chỉ một lúc sau Lý đại nhân đến.
- Tệ chức há» Lý sÆ¡ sót, để địa pháºn cai quản mình có kẻ phạm pháp lá»™ng hà nh. Xin NgÅ© a ca, Phước đại nhân, Hoà n Châu cát cát lượng thứ. Còn hai tay tá»™i phạm nà y sẽ phân xá» thế nà o ? Xin chỉ dạy.
VÄ©nh Kỳ nhìn Yến Tá».
- Hoà n Châu cát cát, cô định thế nà o?
Yến TỠsuy nghĩ nói:
- Chặt đầu bá»n nó, tru di cá»u tá»™c, cho ngá»±a phanh thây.
Hai vợ chồng chá»§ quán nghe váºy sợ hãi.
- Xin cát cát tha mạng! Xin cát cát tha mạng!
Yến TỠnói thêm.
- Trước khi chặt đầu chúng, phải bắt chúng là m việc nà y! Các ngươi có biết không, đây là nÆ¡i chÆ¡i cá», váºy mà bá»n há» lại dám biến má»™t nÆ¡i tao nhã thế nà y, thà nh chá»— phạm pháp. Tháºt tức chết Ä‘i được, nay ta ra lệnh, bắt má»—i đứa phải ăn má»™t há»™p cá». Thi hà nh ngay!
Vợ chồng chủ quán sợ hãi.
- Xin cát cát hãy nương tay, những con cỠđó là m bằng đá ạ, ăn là m sao được?
Bá»n thị vệ đã mang cá» ra, Tiểu Yến Tá» lại nói:
- Khoan đã!
Rồi một mình chạy ra nhà sau, khiêng một thùng nước đen bẩn ra, bỠhết những con cỠtrong hộp và o nói:
- Ãây nà y ông chá»§ bà chá»§, nô tỳ xin đặc biệt chế cho hai ngưá»i món ăn “cá» Ä‘en trắng trong nước súp bẩnâ€, má»i hai vị dùng cho.
Hai vợ chồng chá»§ quán kêu khóc, há» dáºp đầu liên tục nói:
- Xin cát cát tha mạng, kẻ tiểu nhân nà y là cóc nhái, là quỷ, là sói nên không có mắt, cát cát hãy tha chết cho.
- Cát cát nữ vương, cát cát nữ vương, đại nhân đừng cố chấp tá»™i lá»—i cá»§a kẻ tiểu nhân! Hãy tha mạng. Tha mạng cho bá»n tôi, cái món súp đó là m sao ăn được.
Yến TỠvẫn cứng rắn.
- Chúng bây trắng Ä‘en chẳng phân biệt, thì bây giá» các ngươi chẳng thể không ăn “Cá» trắng cá» Ä‘en trong súp bẩnâ€.
Vĩnh Kỳ bồi thêm.
- Cát cát muốn các ngươi ăn thì phải ăn thôi!
Thế là bá»n thị vệ bước tá»›i, bóp miệng hai vợ chồng chá»§ quán bắt buá»™c phải nuốt hết món súp cá»§a Yến Tá» bà y.
Nhĩ Khang thấy sự việc đã quá đủ, nên quay qua Lý đại nhân.
- ÄÆ°á»£c rồi, xá» lý như váºy tạm xong, bây giá» phạm nhân ta giao lại cho ngươi, hãy nhốt chúng lại, Ä‘iá»u tra xem bá»n há» còn dÃnh lÃu đến vụ án nà o không? Rồi báo lại cho ta rõ. Ná»™i cái tá»™i chúng bắt nhốt cát cát không đã đủ tá»™i chết, các ngươi phải trông chừng má»™t cách cẩn tháºn đấy, không được để thoát.
- Vâng, vâng, vâng, tệ chức vâng lệnh.
Ãến lúc đó, Yến Tá» má»›i cầm túi cùng NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng hiên ngang bước ra ngoà i.
o0o
Khi Yến TỠquay vỠThấu Phương Trai, thì cả Thấu Phương Trai như sống lại.
Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» vui quá reo lên:
- Cát cát đã vá», cát cát đã vá»!
Há» quýnh quáng cả lên chẳng biết diá»…n tả ná»—i mừng mình ra sao nữa. Tá» Vy, Kim Tá»a, Thể Hà , Minh Nguyệt, chạy ra.
Yến TỠôm chầm lấy Tá» Vy nghẹn giá»ng nói:
- TỠVy, mình đã tưởng từ đây vỠsau sẽ chẳng bao giỠgặp lại TỠVy nữa.
Tá» Vy mắt đỠhoe, há»n dá»—i.
- Còn nói nữa, tôi đang tức chị muốn chết đi được.
Vừa nói vừa đánh lên vai Yến TỠkhông ngỠlại trúng phải chỗ bị thương, Yến TỠla lên:
- Ui da! Thôi dừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Äến lúc đó Tá» Vy má»›i giáºt mình quan sát. Những vết bầm còn hiện rõ trên tay Yến Tá».
- á»’! Có chuyện gì váºy? Ai đã đánh chị thế nà y?
Vĩnh Kỳ lắc đầu nói:
- Thôi má»i ngưá»i hãy mau mau và o nhà đi chuyện gì sẽ nói sau nhưng nhá»› là đừng đụng và o ngưá»i cô ấy, thương tÃch đầy ngưá»i đó.
Hà m Hương nghe váºy đứng lên:
- Thương tÃch ư? Äể tôi vá» Bảo Nguyệt lầu lấy thuốc.
Yến TỠgiữ tay Hà m Hương lại.
- Những món thuốc cấp cứu đó cá»§a chị hãy để lại lúc nà o cần thiết. Tôi chỉ bị thương ngoà i da, chẳng có gì quan trá»ng đâu?
Má»i ngưá»i đỡ Yến Tá» và o phòng khách vừa há»i:
- Ai dám gây thương tÃch cho cát cát váºy? Bá»™ há» uống máºt gấu chắc?
Kim Tá»a quay ra ngoà i bảo:
- Tiểu Äặng! Tiểu Trác đâu, mau cho má»i Tuyên thái y đến đây ngay.
Trong khi Nhĩ Khang, nói với TỠVy:
- Bây giỠanh bà n giao Yến TỠlại cho em, anh phải đến trình báo cho hoà ng thượng biết ngay.
VÄ©nh Kỳ chần chừ há»i:
- Thế ta có cần đi cùng với ngươi không?
NhÄ© Khang đẩy VÄ©nh Kỳ vá» phÃa Yến Tá» nói:
- Không cần, anh hãy ở lại Thấu Phương Trai. Mặc dù cô ấy vá», nhưng anh thấy đấy, sức khá»e và tinh thần Ä‘á»u suy sụp. Rất cần anh, hãy ở lại mà chăm sóc cho cô ấy.
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu, theo Yến Tá» và má»i ngưá»i và o trong phòng còn NhÄ© Khang thì Ä‘i ra.
Yến TỠđược dìu đến ngồi trên ghế tá»±a, cô nà ng thấy má»i ngưá»i chăm sóc cho mình như chăm sóc em bé cảm động nói:
- Mấy ngưá»i không nên thế. Trước khi vỠđến đấy tôi còn đánh nhau vá»›i há» má»™t tráºn cÆ¡ mà ? Có Ä‘iá»u lúc đánh lại không thấy Ä‘au, còn bây giá» ngồi không mà cả ngưá»i Ä‘au nhức!
Tá» Vy há»i:
- Tại sao lại thương tÃch đầy ngưá»i như váºy? Chẳng lẽ vừa ra khá»i cá»a cung là đã đánh lá»™n?
Yến TỠnói:
- Còn phải há»i, lần nà y quá xui xẻo ra khá»i cung là đụng ngay phải tay quá»· sứ và mụ dạ xoa, nên không là m sao đánh lại, rốt cuá»™c là bị hỠáp bức, đà y Ä‘á»a gần chết, nhưng sau đó VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang và anh em há» nhà Liá»…u cÅ©ng giúp được ta, báo được thù.
Quay sang Hà m Hương Yến TỠnói:
- Còn có sá»± tiếp tay cá»§a sư phụ tôi nữa, chúng tôi đã đánh cho bá»n há» má»™t tráºn tan nát.
Nghe nhắc đến tên Mông Äan, Hà m Hương có vẻ buồn.
TỠVy nói:
- Lần sau chị đừng có dại váºy, bá» Ä‘i má»™t mình để bị ngưá»i ta ăn hiếp thương tÃch đầy mình. Bá»n tôi ở nhà cÅ©ng nà o có yên tâm, ngưá»i nà o cÅ©ng như kiến bò trên chảo nóng, chạy ra chạy và o trông ngóng, sợ gần chết.
Kim Tá»a mang trà ra, nói:
- Chị Yến Tá» biết không, mấy ngà y qua, tiểu thÆ¡ tôi ngà y nà o cÅ©ng khóc, rồi lại tá»± trách mình sao chẳng giữ được chị. Tối đến cứ nằm trằn trá»c không ngá»§ được, nghe bất cứ tiếng động nà o cÅ©ng tưởng là chị Ä‘ang quay vá».
Yến Tá» nghe nói váºy cảm động nắm lấy tay Vy.
- Xin lá»—i Vy nhé. Ãâu phải tôi giáºn chị đâu, nhưng mà ...
Rồi Yến Tá» như không muốn nhắc đến, quay sang Kim Tá»a nói:
- Kim Tá»a biết không, tôi tháºt là thê thảm. Bị hai con quá»· dạ xoa kia túm được, má»—i ngà y bắt là m chuyện khổ sai, lại không cho ăn uống. Tôi vừa đói khát, vừa mệt lả cả ngưá»i, hoa cả mắt. Có hôm chỉ được má»™t cái bánh bao, mà lại là bánh thiu, rồi còn phải lau nhà . Äói khát mà cứ nhá»› mãi chén chè há»™t sen cá»§a ngươi, đến độ bánh bao chưa kịp ăn rÆ¡i và o thau nước bẩn, không còn ăn được, tiếc vô cùng.
Má»i ngưá»i ngồi nghe Ä‘á»u ngạc nhiên.
- Có chuyện như váºy ư?
Yến Tá» gáºt đầu, VÄ©nh Kỳ nghe cÅ©ng rÆ¡m rá»›m nước mắt, Yến Tá» lại tiếp.
- Tối ngá»§ cứ nằm mÆ¡. Cứ thấy mấy ngưá»i có thức ăn tháºt ngon nhưng đến lúc tôi muốn ăn thì má»i ngưá»i lại bắt tôi Ä‘á»c thÆ¡ má»›i cho ăn.
Tá» Vy nghe váºy tá»™i nghiệp quá, nói:
- Sẽ chẳng bao giá» còn chuyện đó xảy ra nữa đâu! Sẽ chẳng bao giá».
Và quay qua VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy há»i:
- Có đúng như váºy không NgÅ© a ca?
VÄ©nh Kỳ không dằn được xúc động, bước tá»›i nắm tay Yến Tá»:
- Yến Tá», chúng mình và o trong nói chuyện riêng Ä‘i!
Vĩnh Kỳ đưa Yến TỠvà o trong.
Chỉ còn lại hai ngưá»i VÄ©nh Kỳ nắm lấy tay Yến Tá» tha thiết.
- Anh xin thá» có đất trá»i, anh hứa vá»›i em, từ đây vá» sau sẽ không ép em phải là m bất cứ Ä‘iá»u gì em không muốn. Nếu em không thÃch, thì từ đây vá» sau sẽ không phải há»c thÆ¡ ÄÆ°á»ng, không cần há»c thà nh ngữ. Em muốn là m gì thì là m anh chỉ van em, từ đây vá» sau đừng có bá» Ä‘i như váºy, đừng bá» anh lại má»™t mình. “tiá»n bất kiến cổ nhân,†mặc, “háºu bất kiến lai giả,†cÅ©ng mặc, chỉ có trước mắt mà vắng em, thì má»›i tiêu Ä‘á»i!
Yến TỠdựa đầu và o ngực Vĩnh Kỳ, nước mắt lưng tròng.
- Em biết em hư đốn lắm, ngu lắm, há»c có má»™t chút mà há»c cÅ©ng chẳng xong. Em...
Vĩnh Kỳ vội nói:
- Em không ngu, em không ngu đâu, mà là anh nà y. Ãể anh nói cho em biết, Trần Tá» Ngang, Lý Bạch, Äá»— Phá»§, Bạch Cư Dị, Mẫn Hạo Thiên... Cá»™ng lại cÅ©ng không bằng em. Há» viết cả má»™t núi thÆ¡ mà nà o có là m anh cảm xúc bằng em, em là tất cả, là trên hết!
Yến TỠtròn mắt nhìn Vĩnh Kỳ.
- Anh nói nghe hùng hồn lắm, nhưng Ä‘iá»u anh nói có tháºt lòng không?
- Nếu anh nói dối cho thiên lôi đánh anh đi!
Yến Tá» nghe váºy cưá»i, hà o phóng nói:
- Thôi được, vì những Ä‘iá»u anh vừa nói, em quyết tâm sẽ há»c thÆ¡ ÄÆ°á»ng, há»c thà nh ngữ... để anh được hãnh diện vá»›i má»i ngưá»i.
Vĩnh Kỳ lo lắng
- Không cần, không cần đâu, em thế nà y anh cũng đủ hãnh diện vì em rồi.
Yến TỠxúc động nói:
- Nhưng mà yêu anh... thì em cũng phải biết đến thân thế của anh, phải giữ sỉ diện cho anh. Anh là a ca, anh có địa vị, thể giá của anh chứ?
VÄ©nh Kỳ nhÃu mà y.
- Ai nói mấy Ä‘iá»u kỳ cục đó nữa váºy?
Yến TỠngạc nhiên.
- ChÃnh anh nói chứ ai.
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Thôi đừng để ý đến những Ä‘iá»u đó nữa, tất cả vô giá trị, bây giỠđứng trước mặt em là VÄ©nh Kỳ hoà n toà n má»›i. Má»™t VÄ©nh Kỳ đứng trên láºp trưá»ng em mà nghÄ©, mà là m. Hiểu biết em, tôi trá»ng em, biết yêu em!
Yến TỠquá cảm động, ghì chặt lấy Vĩnh Kỳ nói:
- Em cÅ©ng cương quyết rồi, em sẽ vì anh mà trở thà nh má»™t Yến Tá» hoà n toà n má»›i. “Quân tá» nhất ngôn, bát mã nan truy.†(má»™t lá»i cá»§a ngưá»i quân tá», tám ngá»±a cÅ©ng Ä‘uổi không kịp).
VÄ©nh Kỳ quen miệng Ä‘Ãnh chÃnh.
- Phải tứ mã chứ?
- Cái gì?
VÄ©nh Kỳ vá»™i ôm chầm lấy Yến Tá» cưá»i xòa.
Thôi được, thôi được, anh hứa vá»›i em, anh sẽ không đòi há»i bất cứ Ä‘iá»u gì ở em cả. Dù em cÅ© hay đổi má»›i, Ä‘á»u đáng yêu. Quân tá» nhất ngôn, bát mã nan truy cá»™ng thêm chÃn đỉnh trầm hương nữa. ÄÆ°á»£c chưa?
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãâàðäèÿ, åêàòåðèíáóðã, áîäèáèëäèíã, äæîëè, çàâîä, èíöåñò, ìàãèÿ, íàöèîíàëüíûé, ïàòðèîò, îñòðîâ, îòåëè, ìóðìàíñê, ïðîãðàììû, ñíîóáîðä, ñòèðàëüíûå, æàëþçè  |
| |