18-09-2008, 02:28 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 26
Một ngà y mới bắt đầu.
Vân Lâu nháºn thấy mối tình chợt đến cuồng nhiệt và say đắm hÆ¡n mối tình trước rất nhiá»u. Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc, Ä‘iá»u mà Vân Lâu nghÄ© đến trước nhất là Tiểu Mỵ Nhìn bức há»a Hà n Ni treo trên tưá»ng, chà ng không hiểu tại sao mình chẳng còn tình cảm hối tiếc nữa mà thay và o đó là thứ tình cảm tháºt tá»± nhiên. Äứng trước ảnh cá»§a Hà n Ni, Vân Lâu tá»± há»i:
- Phải chăng đây là sự sắp đặt của nà ng?
Và chà ng nhớ lại câu hát của Hà n Ni.
“... Sợ anh buồn trong cô đơn em sẽ trở vá»... â€
Äúng rồi! Äúng là sá»± sắp xếp cá»§a ngưá»i chết. Vân Lâu cố tin như váºy, chà ng quên hẳn chuyện mình là má»™t kẻ vô thần. Mối tình cá»§a Vân Lâu và Tiểu My đầy những dữ kiện huyá»n diện. Tại sao lại có sá»± gặp gỡ tình cá» má»™t ngưá»i con gái giống nà ng như đúc để nối lại mối tình đã mất? Äúng là sá»± kỳ duyên. Ná»—i vui vượt cả mây cao, ta phải cúi đầu chà o thua sá»± sắp đặt cá»§a thượng đế.
Suốt má»™t ngà y đầu óc mê man như ngưá»i sống trong má»™ng. Äang giá» há»c đột nhiên chà ng huýt sáo và nôn nả không chịu được, phải bá» lá»›p lên xe buýt chạy thẳng đến đưá»ng Quảng Châu.
Kể từ phút đưa Tiểu My vá» nhà cho đến giá» chỉ có mấy tiếng đồng hồ, mà Vân Lâu tưởng chừng như bao nhiêu thế ká»·. Má»i chuyện xảy ra ngà y qua như má»™t giấc má»™ng, chà ng phải đến ngay để rõ hư thá»±c thế nà o.
Tìm được nhà Tiểu My, má»™t ngôi nhà nhá» có đôi cổng mà u xanh đúng như hình ảnh ngà y hôm qua chà ng trông thấy, như váºy là tháºt rồi! Tiểu My không phải là nhân váºt trong truyện liêu trai. Nhưng... giả sá» bây giá» ta đưa tay lên bấm chuông, không gặp Tiểu My mà chỉ thấy má»™t bà lão móm sá»m lụm cụm bước ra ngạc nhiên:
- Tiểu Má»· Tiểu My nà o? Già chăm sóc ngôi nhà hoang nà y đã mưá»i mấy năm trá»i, có ai tên Tiểu My đâu?
Không hiểu lúc đó chà ng sẽ xá» trà ra sao? Äầu óc rối rắm, Vân Lâu lấy hết can đảm còn lại đưa tay lên bấm chuông, thấp thá»m chỠđợi. Má»™t lúc tháºt lâu mà chẳng thấy ai ra mở cổng. Vân Lâu cà ng bối rối, bấm thêm mấy lượt nữa. Có tiếng động bên trong nhà , rồi cá»a mở. Ngưá»i ra mở cá»a không phải là Tiểu My mà đúng là má»™t bà lão già khá»m như chà ng đã nghÄ©. Trá»i! Äiá»u ta nghÄ© là sá»± tháºt sao?
- Ông tìm ai?
Vân Lâu lắp bắp:
- Bà ... bác là m ơn cho tôi biết, ở đây có cô nà o tên Tiểu My không?
Bà lão trừng mắt nhìn Vân Lâu, bà xổ ngay má»™t trà ng thổ ngữ Äà i Loan. Vân Lâu hoà n toà n không hiểu gì cả. Vân Lâu lo sợ vô cùng, giữa lúc đó có tiếng nói từ trong nhà vá»ng ra:
- Ai đó?
Tiếp theo đó là tiếng chân và Tiểu My xuất hiện. Thấy Vân Lâu, nà ng sung sướng:
- Anh, và o đây, bà ấy điếc, có nghe gì đâu mà anh nói mất công.
Vân Lâu bước và o sân (khoảng đất tháºt nhá», chà ng vẫn khó có thể gá»i là sân được), chà ng vẫn chưa lấy lại được bình tÄ©nh. Gương mặt ngÆ¡ ngác cá»§a chà ng khiến Tiểu My ngạc nhiên:
- Anh lâu, anh là m gì mà mặt mà y lạ lùng thế?
- Anh... anh... Vân Lâu phì cưá»i – Anh cứ nghÄ© là chuyện đêm qua chỉ là giấc mÆ¡ chứ không có tháºt.
Tiểu My hiểu ra:
- Anh Ä‘iên tháºt!
- Bà lão ấy là ai váºy?
- Ngưá»i là m.
- Thế à !
Vân Lâu theo chân Tiểu My bước và o nhà , Tiểu My vừa đi vừa nói:
- Nhà bá» bá»™n hết sức, má»›i sáng sá»›m ông bố lại bá» Ä‘i mất, anh và o chÆ¡i đừng cưá»i nhé?
Vân Lâu thà nh tháºt:
- Nếu em đến nhà anh, em sẽ hết nói câu ấy.
- Bao giỠanh cho phép em đến?
- Lúc nà o em muốn, ngay bây giỠcũng được.
Và o trong phòng, cà i cá»a lại xong là Tiểu My ngã ngay và o lòng Vân Lâu, thân thể nà ng là cả má»™t há»a lò Ä‘ang bốc lá»a.
- Suốt đêm qua em chẳng ngủ được phút nà o hết cả, chỉ mong cho đến sáng để gặp anh.
- Anh cũng thế.
Vừa nói, Vân Lâu vừa cúi xuống đầm ấm đặt nụ hôn trên môi Tiểu Mỵ Bây giá» Vân Lâu má»›i thấy rõ sá»± hoà n toà n khác biệt giữa Hà n Ni vá»›i Tiểu Mỵ Hà n Ni là nước, là má»™t dòng suối chảy bất táºn. Còn Tiểu Má»· Nà ng cuồng nhiệt như má»™t há»a sÆ¡n, đôi môi nồng cháy cá»§a nà ng là m chà ng say đắm.
Nhìn và o đôi mắt Ä‘en nháy cá»§a ngưá»i yêu, Vân Lâu gá»i:
- Tiểu My, em là một yêu tinh tình nữ. Lần đầu tiên thấy em, anh đã bị lôi cuốn ngaỵ Anh thà nh một thằng khú khỠngu dại. Em là m anh vừa ngất ngây vừa đau khổ như kẻ tội đồ.
- Thế em có là m anh giáºn không.
- Có chứ.
- Em là m gì mà anh giáºn.
Vân Lâu chỉ tay lên trán Tiểu My:
- Em là m cho anh ngẩn ngợ Em trốn anh chÆ¡i như trò ú tim, như chú mèo vá»n chuá»™t ai mà chịu nổi.
- Thế anh là chú chuột à ?
- Vâng.
- Anh lầm rồi, em má»›i chÃnh là cô chuá»™t đó. Tiểu My đổi giá»ng há»n trách – Anh biết không, em đợi anh nhá»› anh khôn cùng. Má»—i đêm em nép sau cánh mà n, nhìn xuống sân khấu xem anh có đến không, đến rồi có bá» Ä‘i không? Bản nhạc thứ hai là bản nhạc em dà nh riêng cho anh, em đã sống vì anh rất nhiá»u, trong khi đó thì thái độ cá»§a anh lại lạnh nhạt, anh dà y vò, ức hiếp em...
- Thôi đừng nói nữa. Vân Lâu đưa tay bụm miệng ngưá»i yêu lại – Hai đứa Ä‘á»u Ä‘iên cả, Tiểu My, có tháºt em đã đợi anh từ lâu rồi không?
- Anh không tin em à ?
- Anh không dám nói là không tin.
Tiểu My áp mặt và o lồng ngực ấm áp:
- Anh cứ giả vỠmãi.
- Tại sao má»—i lần thấy mặt anh là mặt em lạnh như tiá»n thế?
Vân Lâu nâng cằm Tiểu My lên há»i, Tiểu My phụng phịu:
- Tại anh là m ngơ trước chứ bộ, lúc nà o anh cũng là m em nghĩ muốn nát óc.
- Ai là m ai nghĩ muốn nát óc? Nói mà không biết mắc cở.
Tiểu My lách mình ra khá»i vòng tay Vân Lâu:
- Chắc chắn ngưá»i đó không phải em.
Vân Lâu Ä‘uổi theo, giữ lại. Tiếng cưá»i vang lên trong gian phòng tháºt nhá».
- Má»i Ä‘iá»u đã qua xem như là những Ä‘iá»u ngá»™ nháºn, từ đây chúng ta sẽ yêu nhau, chiá»u chuá»™ng nhau và không bao giá» cãi lẫy nhau nữa em nhé!
- Cái đó là tùy anh chứ!
- Tùy anh?
- Vâng, nếu anh đừng vươn móng cà o em. Anh đừng quên anh là con mèo nhé!
Vân Lâu cưá»i. Tiểu My rá»i chà ng bước tá»›i bên bà n phấn chải lại mái tóc:
- Anh có định đi đâu không?
- Anh muốn má»i em dùng cÆ¡m trưa.
- Nhà đã có sẵn cơm nước rồi. Cha em đi vắng, tại sao ta không ở nhà dùng cơm rồi đi đâu thì đi!
- Tại sao em không thÃch dùng cÆ¡m tiệm.
- Như thế có thể tiết kiệm được phần nà o.
Vân Lâu yên lặng, một lúc mói lên lên tiếng:
- Anh tuy nghèo tháºt, nhưng không lẽ không đủ tiá»n má»i em dùng má»™t bữa cÆ¡m trưa sao?
- Không phải thế, Tiểu My đáp, mắt vẫn nhìn và o kÃnh – Anh còn Ä‘i há»c, lại không có sá»± giúp đỡ cá»§a gia đình, tiết kiệm được chút nà o hay chút nấy chứ!
Vân Lâu cưá»i không nói, chà ng yên lặng quan sát căn phòng. Gian phòng nhá», rá»™ng khoảng sáu manh chiếu, chỉ đủ để má»™t chiếc giưá»ng, má»™t chiếc bà n trang Ä‘iểm, má»™t bà n là m việc.
- Gian phòng không xứng chút nà o với một cô ca sĩ xinh đẹp như em.
- Ở và o lá»›p tuổi em, bao nhiêu cô gái khác sắm sá»a ăn mặc, còn em còn phải gánh vác cả gia đình, là m sao bì vá»›i hỠđược.
- Vì sao mà em không hát ở Thanh Vân nữa?
Tiểu My chớp nhanh mắt, hình như nà ng khóc:
- Mảnh giấy cá»§a anh khiến em phải khóc suốt đêm, và em thấy rằng muốn để ngưá»i ta không coi thưá»ng tháºt không phải dá»…. Trong phòng trà , em không được khách ái má»™, ra đưá»ng có bị ngưá»i khinh rẻ, thì...
- Thôi, Tiểu My!
Vân Lâu cắt ngang, Tiểu My vẫn nói:
- Anh đừng cắt ngang, để em nói tiếp. Bắt đầu từ hôm đó em má»›i thấy rằng tất cả những gì em đã là m Ä‘á»u vô nghÄ©a. Em chỉ hát cho má»™t ngưá»i duy nhất nghe, nay ngưá»i ấy cÅ©ng không thèm nghe lại còn mắng nhiếc tháºm tệ thì em hát là m gì?
Vân Lâu bước tá»›i vòng tay qua ngưá»i Tiểu My:
- Tiểu My em, em đừng quên rằng chÃnh em cÅ©ng có lá»—i. Hôm ấy nếu em không cố tình trêu ghẹo khiến anh phát Ä‘iên lên thì...
- Còn anh, cô bạn gái kia của anh là ai?
- Äó là Thúy Vi, hôm nà o rảnh anh sẽ kể cho em nghe.
Tiểu My liếc nhanh Vân Lâu:
- Anh cũng rắc rối lắm nhé, nà o là Hà n Ni, rồi Thúy Vi... còn cô nà o khác nữa không?
- Còn em?
- Má»™t ngưá»i bạn trai cÅ©ng không có.
- Hừ, tháºt không?
Tiểu My chớp mắt:
- Em chỉ có má»™t ngưá»i bạn thôi.
- Ai? Hắn thế nà o?
- Khá lắm.
- Hắn là m nghỠgì?
- Còn Ä‘i há»c, hắn là sinh viên.
- Äẹp trai?
- Không đến nỗi nà o.
- Hắn có yêu em lắm không?
- CÅ©ng đỡ đỡ váºy thôi!
Bà n tay Vân Lâu trên vai Tiểu My xiết chặt hơn:
- Chắc chắn hắn phải thuộc hạng lưu manh, đểu cáng nên em mới không yêu hắn, phải không?
- Không, trái lại hắn là con ngưá»i đà ng hoà ng, em cÅ©ng thÃch hắn lắm chứ!
- Hừ, thế em còn gặp anh là m gì? Sao không đến với hắn đi?
- Thì em đang ở cạnh hắn đây còn gì nữa?
Vân Lâu thở phà o:
- Tiểu My! Em quá quắt tháºt. Anh phải trị tá»™i em má»›i được.
Vân Lâu giả vá» hùng hổ, Tiểu My cưá»i lá»›n, gian phòng hẹp không phải là nÆ¡i để nô đùa, Tiểu My tung cá»a ra chạy ra phòng khách, Vân Lâu Ä‘uổi theo. Má»™t bóng ngưá»i xuất hiện nÆ¡i cổng giá»ng lè nhè:
- Gì mà cưá»i vui quá váºy, cho tao chÆ¡i vá»›i coi!
Tiếng cưá»i chợt tắt trên môi Tiểu My:
- Cha... cha lại uống rượu nữa à ?
ông Khiêm loạng choạng bước và o nhà . Suýt tà nữa đã ngã và o ngưá»i Vân Lâu.
- Tao... tao đâu có say? Thấy Vân Lâu, ông khá» khà - Thằng nhá» nà y là ai váºy? Ở đâu tá»›i đây váºy? Có phải là bạn mà y không hở Tiểu My?
Tiểu My khó chịu:
- Cha và o trong phòng nghỉ đi. Tối ngà y cứ say sưa mãi...
ông Khiêm trừng mắt:
- Cái gì? Mà y ỉ mà y có bạn trai rồi muốn đuổi bố già mà y đi sao?
Tiểu My bước tá»›i, dìu cha tá»›i ngồi trên ghế. Äỡ lấy chai rượu không còn má»™t giá»t trên tay ông Khiêm, nà ng trách:
- Cha... sao cha uống nhiá»u thế? Rá»§i bệnh rồi sao, tiá»n rượu thiếu ở quán Thạnh Phương nhiá»u quá rồi, cha cứ uống mãi.
ông Khiêm như quả bóng xì hÆ¡i, như chú gà cụp cánh, gục đầu xuống vá»›i má»™t chút buồn phiá»n trong hÆ¡i rượu:
- Tiểu My, cha mà y hư há»ng tháºt... Tá»™i nghiệp con tôi, cha mà y tháºt vô tÃch sá»±, không là m nên chuyện gì cả, chỉ biết sống bám và o con, bắt con phải Ä‘i hát khổ sở...
Tiếng than của ông Khiêm là m Tiểu My rưng rưng nước mắt:
- Cha, con đã nghỉ hát ở Thanh Vân rồi.
ông Khiêm trừng đôi mắt đỠnhìn Tiểu My:
- Sao? Con thôi là m ở Thanh Vân rồi à ? Thế... thế... Ông quay sang nhìn Vân Lâu – Có phải hai ngưá»i sắp lấy nhau không? Cáºu lấy con gái tôi rồi cáºu có nuôi tôi không?
Tiểu My vừa khó chịu vừa thẹn:
- Cha, sao cha không nói chuyện gì lạ thế? Ai lấy ai hồi nà o đâu?
ông Khiêm đứng dáºy:
- Hai ngưá»i không lấy nhau à ? Tiểu My, con đừng có ngu, dù sao con cÅ©ng là con nhà là nh, đừng để hắn lợi dụng.
- Cha nói gì lạ thế? Cha say rồi, cha đi ngủ đi!
- Không, tao không có say!
ông Khiêm nói cứng, nhưng vừa chấm dứt câu nói là ông ngã nhoà i xuống ghế. Tiểu My bước tới lay mạnh cha:
- Cha và o phòng ngủ đi, nằm ở đây kỳ quá!
Vân Lâu bước tới nói:
- Em mang chăn ra đắp cho bác, chớ không thể nà o bảo bác và o được đâu.
Tiểu My nhìn Vân Lâu với ánh mắt ngại ngùng, lấy tấm chăn đắp cho cha xong nà ng bảo Vân Lâu:
- Äể em bảo bà ngưá»i là m chúng ta không dùng cÆ¡m nhà nhé.
Vân Lâu gáºt đầu. Má»™t lúc sau cả hai cùng ra phố, há» yên lặng Ä‘i bên nhau. Thái độ lầm lì cá»§a Vân Lâu khiến Tiểu My lo lắng. Má»™t thứ mặc cảm buồn phiá»n ray rứt nà ng. Chà ng Ä‘ang nghÄ© gì? Ta có má»™t ngưá»i cha say sưa, má»™t gia đình bê bối thế nà y, chà ng có khinh thưá»ng ta chăng?
Tiểu My dò há»i:
- Cha em lúc không uống rượu cÅ©ng đà ng hoà ng lắm, chỉ có hôm nay... Anh không buồn vì những lá»i ông ấy nói khi say chứ?
- Tiểu My! Vân Lâu gá»i, mắt chà ng nhìn thẳng và o mắt Tiểu My – Không cần em giải thÃch dòng dà i, anh hiểu hết rồi, cà ng hiểu anh cà ng khâm phục em, cà ng yêu em. Anh không ngá» trên đôi vai gầy yếu cá»§a em lại chất chứa quá nhiá»u trách nhiệm như váºy. Từ đây, em hãy chia bá»›t gánh nặng cho anh.
Tiểu My cảm động:
- Vân Lâu, anh tốt tháºt. Nhưng dù sao chuyện gia đình cá»§a em để em lo, em không muốn nháºn bất cứ má»™t cái gì cá»§a anh cả.
- Tại sao váºy? tại sao em lại phân biệt cá»§a anh, cá»§a em?
Tiểu My vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh:
- Không phải thế, nhưng anh còn Ä‘i há»c, anh cÅ©ng nghèo cÆ¡ mà .
- Trưá»ng anh há»c là trưá»ng công mà em...
- Vâng em biết, nhưng tiá»n anh kiếm được chưa chắc đủ cho anh xà i nữa là ...
- Anh có thể tìm thêm việc là m.
- Không được, anh là m bấy nhiêu việc cÅ©ng mệt lắm rồi, còn để dà nh thì giá» há»c nữa chứ. Việc đó em lo được mà .
- Em đi tìm việc à ? Anh không muốn thấy em hát ở phòng trà nữa.
- Äể em đến tìm ông Hinh, biết đâu ông ấy chẳng giúp em má»™t chá»— là m trong hãng cá»§a ông ấy?
- Anh không muốn em đến gặp ông ấy.
- Sao váºy?
- Anh ghen.
Tiểu My cưá»i:
- Anh Lâu, anh biết ông Hinh đáng cha em mà .
- Nhưng ông ấy không phải là cha tháºt cá»§a em, giữa hai ngưá»i khác phái sá»± liên hệ có thể thay đổi dá»… dà ng. Bây giỠông ấy đối vá»›i em như cha vá»›i con nhưng biết đâu má»™t ngà y nà o đó có sá»± thay đổi thì sao? Anh không muốn em đến đấy.
Tiểu My cưá»i xòa:
- Anh tháºt cố chấp. Ngưá»i ta đã giúp anh mà anh không mang Æ¡n ngưá»i ta mà trái lại...
- Anh vẫn nhớ ơn, nhưng anh cũng cần bảo vệ tình yêu của anh nữa chứ!
- Äó không phải là cái lý vững. Nhưng nếu theo đúng ý anh thì bây giá» em phải là m sao.
- Äể anh nghÄ©... Ã ÄÆ°á»£c rồi!
- Sao anh?
- Anh sẽ đưa em đến gặp má»™t ngưá»i, ngưá»i ấy sẽ giúp ta.
- Ai đấy?
- Cha cá»§a HÃ n Ni.
Tiểu My ngạc nhiên, nà ng lúng túng không biết trả lá»i sao. Hà n Ni, Hà n Ni, kể từ hôm biết Vân Lâu đến nay, cái tên đó như má»™t định mệnh có lẽ không tách rá»i ra khá»i hỠđược.
- Sao? Em thấy thế nà o? Nhưng anh chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là sá»± hiện diện cá»§a em sẽ là m ông ấy giáºt mình ngay.
Tiểu My không tin:
- Có tháºt em giống Hà n Ni như khuôn đúc không?
- Trừ thái độ, cá» chỉ và sức khá»e ra, anh có thể nói em giống Hà n Ni như khuôn đúc.
- Chuyện như chuyện giả tưởng thế à ?
- Ừ, chuyện lạ lùng nhưng có tháºt. Sao? Em chịu Ä‘i không?
- Nếu anh muốn.
- Anh muốn.
Tiểu My thở dà i:
- Thế thì em Ä‘i váºy.
Vân Lâu sung sướng:
- Em ngoan lắm, dùng cÆ¡nm trưa xong, em đến đằng anh chÆ¡i, đến bốn năm giá» chiá»u chúng ta sẽ đến nhà bác Dương, vì sau năm giá» bác ấy má»›i có mặt ở nhà .
Tiểu My yên lặng, Vân Lâu há»i:
- Sao? Em không thÃch à ?
- Không phải không thÃch, nhưng em thấy nó là m sao ấy.
- Tại sao lạ váºy?
Tiểu My ngẩng đầu lên nhìn trá»i:
- Em cÅ©ng không biết, hình như... Em không hiểu tại sao lại có nhiá»u chuyện lạ lùng như váºy. Vả lại, tại sao có em can dá»± và o... Em thấy ngà i ngại...
- Äừng có nghÄ© ngợi nhiá»u em.
Tiểu My nhìn Vân Lâu lo lắng:
- Anh yêu em chỉ vì em giống Hà n Ni thôi à ?
Vân Lâu Ä‘Ãnh chÃnh:
- Không phải váºy đâu em, tình yêu đến đâu phải chỉ vì hình dạng bên ngoà i không đâu?
Tiểu My nói tháºt nhá»:
- Nhưng em thấy ghen thế nà o ấy.
- Äừng có Ä‘iên, em ạ?
Tiểu My nhìn Vân Lâu, rồi đột nhiên cưá»i, nà ng lảng nhanh sang chuyện khác:
- Tìm một nơi nà o ăn đi anh, em đói lắm rồi đấy!
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:29 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 27
Sau bữa cơm trưa, Tiểu My theo Vân Lâu vỠnhà chà ng.
Vừa bước chân và o gian nhà nhá», Tiểu My thấy hồi há»™p lạ thưá»ng. Những bức há»a có cùng má»™t khuôn mặt, cùng má»™t ánh mắt, cùng má»™t nụ cưá»i như Ä‘ang theo dõi từng hà nh động cá»§a nà ng. Tiểu My rùng mình. Những bức há»a tháºt đẹp, tháºt có hồn. Nà ng bước tá»›i ngắm từng bức má»™t, Vân Lâu mang đến cho nà ng má»™t ly nước.
- Giống không?
Tiểu My lơ đãng:
- Giống gì?
- Giống em!
Tiểu My ấp úng:
- à ... Æ ... giống tháºt, nhất là bức tranh vẽ bằng phấn tiên.
- Bức đó anh mới vẽ đấy. Hôm qua đưa em vỠxong, anh không là m sao ngủ được nên ngồi vẽ suốt đêm đó!
Tiểu My quay nhìn bức tranh má»›i vẽ xong rồi đưa mắt so sánh vá»›i những bức khác trong phòng. Nà ng cảm thấy khó chịu vì bất cứ má»™t xó xỉnh nà o cÅ©ng ngáºp đầy hình bóng Hà n Ni.
- Nhìn thế nà y, em cứ ngỡ anh chỉ vẽ má»™t ngưá»i duy nhất thôi.
Bước tá»›i cuối phòng, bá»—ng nà ng thấy dưới khung kÃnh là má»™t bức tranh vá»›i mấy câu thÆ¡:
Khóc không thà nh tiếng nghĩ đến tình buồn
Nhá»› em từ đấy, mắt lệ rưng rưng, há»a cÅ©ng không thà nh
Ná»a khuya thức giấc, chỉ có cú kêu nhá»› ngưá»i muốn khóc.
Äá»c xong, Tiểu My nhìn kỹ chân dung ngưá»i con gái, cà ng nhìn Tiểu My cà ng thấy giống mình và cà ng thấy khó chịu.
- Tiểu My, em sao thế?
- Em hơi chóng mặt, anh cho em biết rõ vỠHà n Ni đi.
- Có tháºt em muốn nghe không?
- Tháºt.
- Thế thì anh xin kể.
Vân Lâu kéo ghế ngồi xuống cạnh Tiểu Mỵ Mặt nhìn mặt, tay trong tay, Vân Lâu bắt đầu kể.
Câu chuyện như má»™t khúc phim được chà ng quay lại từ ngà y má»›i dá»n đến nhà ông Dương. Rồi ná»a đêm nghe tiếng đà n vá»ng lên chà ng ngồi nghe say sưa như thế nà o, cho đến lúc bị mẹ cha buá»™c phải trở vá» Hương Cảng chà ng phải Ä‘i vì không thể chần chừ được nữa. Và Hà n Ni hay tin, bị xúc động chịu không nổi đã tắt thở ngay dưới chân chà ng mà chà ng không hay.
Theo lá»i kể cá»§a chà ng, nà ng như nhìn thấy ngưá»i thiếu nữ có má»™t quãng Ä‘á»i đáng thương kia hiện ra trước mặt. Nà ng bắt đầu xúc động và không thấy ganh tị nữa, mắt nà ng bắt đầu ướt:
- Anh Lâu, tá»™i nà ng tháºt, em nghe mà muốn khóc.
Vân Lâu tiếp tục kể:
- Câu chuyện đến đây chưa phải là hết, Hà n Ni chết đi, kể từ đó đột nhiên anh thấy không vẽ được nữa, ngay cả chân dung của Hà n Ni anh cũng vẽ không xuất thần như trước. Em nhìn hình thì thấy chứ?
Tiểu My đưa mắt nhìn tấm hình đặt dưới khung kÃnh. Hèn gì chẳng là há»a không thà nh sao được.
- Nhưng... sao em thấy bức tranh nà y, giống em ghê đi!
- Thế à !
Vân Lâu chồm tá»›i ngắm nghÃa, quả giống tháºt. Hai ngưá»i yên lặng nhìn nhau. Phải chăng giữa thế giá»›i loà i ngưá»i còn có má»™t thế giá»›i vô hình khác chi phối cả cuá»™c Ä‘á»i sống con ngưá»i. Má»™t lúc, Tiểu My giục:
- Kể tiếp đi anh!
- Ừ, Hà n Ni chết được một năm, một hôm anh định ghé ông bà Dương thì anh gặp em. Em còn nhớ cái ngà y hôm ấy chứ?
- Vâng, chuyện cứ như nằm mÆ¡, em cứ tưởng anh giả Ä‘iên giả khùng để trêu em. Nhưng sau đấy không hiểu sao em lại má»i anh đến phòng trà Thanh Vân.
- Äúng rồi, chuyện như nằm mÆ¡ không bằng. Anh tưởng em là Hà n Ni, anh mừng phát Ä‘iên lên được, anh chạy đến nhà ông bà Dương la hét um xùm, mãi đến lúc ông ấy thá» bán sống bán chết anh má»›i yên. Tối hôm ấy ngá»§ lại nhà ông Dương, anh mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ lạ lùng, trong đó Hà n Ni đã hát “Sợ anh buồn, sợ anh cô đơn nên em sẽ trở lại... â€.
Tiểu My chau mà y:
- Anh còn nhớ âm điệu bản nhạc thế nà o không?
- Äể anh thá» nhá»› xem.
Vân Lâu nhại giá»ng má»™t hai câu, Tiểu My gáºt đầu:
- Thôi em hiểu rồi, bản nhạc nà y xưa lắm rồi, nó có tên là “Äừng Xa Nhau†nhưng tại sao lại đổi lá»i?
- Em cũng biết bản nà y nữa sao?
- Vâng, bản nà y vá»›i bản “không Bao Giá» Xa Nhau†đá»u là những bản nhạc xưa cả.
- Äó em thấy không, em vá»›i Hà n Ni Ä‘á»u biết hát cùng má»™t bản như váºy là m sao anh không bị lầm được.
- Nhưng nhiá»u ngưá»i cÅ©ng biết hát những bản đó váºy, đâu phải chỉ có má»™t mình em. Anh kể tiếp Ä‘i.
- Lúc tỉnh dáºy, đầu óc anh cứ lảng vảng mãi mấy câu đó. Anh như ngưá»i mất thăng bằng, cách đây mấy hôm, khi gặp em ở nhà hà ng Trung Ương, anh đã hứa vá»›i lòng là từ rầy không đến tìm em nữa, nhưng rồi lại chiêm bao lúc thấy em lúc lại thấy Hà n Ni, thế là anh không chịu được, đà nh phải Ä‘i tìm em.
Tiểu My bị ám ảnh bởi câu chuyện kể:
- Em sợ em không đẹp như nà ng!
Vân Lâu nâng những ngón tay nhỠcủa Tiểu My đặt lên môi mình:
- Tiểu My, tÃnh tình em và nà ng khác hẳn nhau. Em can đảm, cứng rắn, em như cuá»™n lá»a Ä‘á», còn Hà n Ni chỉ là những sợi khói mong manh thôi. Em hiểu ý anh không?
Tiểu My nhẹ gáºt đầu.
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa. Tối qua vá» nhà , đột nhiên anh thấy thÃch vẽ vô cùng, và anh đã vẽ chân dung em, có thể nói đó là bức thà nh công nhất cá»§a anh trong năm nay.
Nụ cưá»i nở trên môi Tiểu Mỵ Vân Lâu nhìn nà ng và đột nhiên chà ng nắm tay ngưá»i yêu đặt lên môi mình, cánh tay còn lại vòng qua ngưá»i xiết chặt:
- Tiểu My, em là m anh cảm thấy phấn khởi.
Tiểu My vùng vẫy:
- Anh Lâu, buông em ra, anh không sợ Hà n Ni nhìn chúng ta à ?
- Không sao đâu, nhìn thấy chắc nà ng sẽ sung sướng hÆ¡n, yên tâm hÆ¡n vì anh đã hết phiá»n muá»™n.
Khoảng bốn giá» sau, Vân Lâu và Tiểu My tá»›i trước cổng nhà ông Dương. ÄÆ°a tay lên bấm chuông, Vân Lâu quay lại nói:
- Äể em xem, thấy em chắc chắn há» la hoảng lên cho coi!
Tiểu My cưá»i không đáp. Nà ng pháºp phồng không hiểu chuyện mình đế đây thế nà y có nên hay chăng? Ngưá»i trong nhà sẽ nghÄ© sao vá» nà ng? Hôm nay nà ng không trang Ä‘iểm nhiá»u, chỉ thoa má»™t tà son nhạt trên môi, tóc xõa dà i trên vai, chiếc áo mà u và ng nhạt, tình cá» nà ng ăn mặc tương tá»± như cách ăn mặc cá»§a Hà n Ni.
Cá»a vừa mở, khuôn mặt cô tá»› Tú Lan thò ra ngoà i, thấy Vân Lâu cô ra mừng rỡ:
- Cáºu Lâu, ông chá»§ đến sở chưa vá», cáºu...
Vừa nói xong tiếng cáºu, quay sang nhìn Tiểu My, cô ta há hốc miệng, không thốt ra được lá»i nà o nữa. Vân Lâu thấy váºy, vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh:
- Tú Lan, đây là cô My, chị thấy có giống Hà n Ni không?
- Cô My à ? Không... không...
Cô Tú Lan hấp tấp bỠchạy ngay và o nhà , Vân Lâu nói ngay với Tiểu My:
- Äấy thấy không Tiểu Mỵ Cô ấy bá» sợ bá» chạy và o nhà rồi đấy. Bây giá» chúng ta và o nhà nhé?
Tiểu My ngại ngùng:
- Có tháºt em giống Hà n Ni lắm không?
- Anh đã bảo là giống như hai giá»t nước mắt.
Bước và o phòng khách, gian phòng mà u xanh mát dịu, không má»™t bóng ngưá»i. Vân Lâu nhìn quanh, không có gì thay đổi, phải chăng những ngà y tháng cÅ© Ä‘ang trở lại.
- Phòng bà i trà đẹp quá!
- Bác Dương gái bà y biện hết đấy. Vân Lâu chỉ chiếc đà n dương cầm – Hà n Ni thưá»ng ngồi đây đà n bản Má»™t Tưởng Khúc cho anh nghe.
Tiểu My suy nghĩ:
- Một Tưởng Khúc à ? Em cũng biết đà n bản ấy.
Vân Lâu bước tới mở nắp đà n lên:
- Em thỠxem, cây đà n lâu lắm không có ai mò tới.
Tiểu My bước tới do dự:
- Có tiện không?
- Sao lại không, Tiểu My, đà n đi, anh đang muốn nghe đây.
NÆ¡i cá»a có tiếng động, tiếng chó kêu, Vân Lâu quay đầu lại, con chó Khiết Ä‘ang vẫy Ä‘uôi chạy đến.
- Khiết! Khiết!
Chó Khiết chồm lên ngưá»i Vân Lâu, Tiểu My buá»™t miệng:
- Con chó đẹp quá, dễ thương quá!
Hình như tất cả đà n bà , trá»i sinh ra Ä‘á»u yêu thương thú váºt. Tiểu My cúi xuống, vuốt ve đôi tai má»m cá»§a con chó. Con váºt cÅ©ng có vẻ mến nà ng, nó thè lưỡi ra liếm tay nà ng.
- Nó ngoan quá hở anh?
Vân Lâu nhìn Tiểu My và con váºt, chà ng vá»— nhẹ lên đà n:
- Em không đà n à ?
Tiểu My ngồi xuống bắt đầu đà n, những âm thanh quen thuá»™c lại vang lên. Nhưng tiếng đà n rá»i rạc chứ không Ä‘iêu luyện như tiếng đà n cá»§a Hà n Nị Gian phòng chìm đắm trong cõi má»™ng. Chú chó Khiết bước tá»›i phá»§ phục dưới chân Tiểu My như đã ở dưới chân Hà n Ni ngà y nà o.
Có tiếng động ở cầu thang, Vân Lâu nhìn lên, bà Dương đang vội vã bước xuống.
- HÃ n Ni!
Tiểu My ngưng tiếng đà n quay lại, Bà Dương đã bước xuống chân cầu thang, bà loạng choạng như sắp ngã.
- Anh Lâu! Coi chừng bà ấy té bây giá»!
Vân Lâu hối hả bước tới dìu bà Dương ngồi xuống ghế. Bà Dương yếu ớt nói:
- Là m ơn cho tôi ly nước nhanh lên.
Bà Dương vừa uống xong là chà ng nói:
- Cháu thà nh tháºt xin lá»—i bác, cháu quên giá»›i thiệu trước cho bác biết là đây Tiểu My chứ chẳng phải là Hà n Nị Tiểu My mà cháu đã nói vá»›i bác là cháu gặp ngoà i phố đấy!
- Không, không... không phải đâu!
Bà Dương là má»™t ngưá»i đà n bà cứng cá»i, thế mà bà vẫn không dám chấp nháºn chuyện trước mặt là sá»± tháºt. Äang ngá»§, đột nhiên nghe có tiếng đà n vá»ng lại, bà vá»™i bước xuống lầu. Cảnh tượng trước mặt chẳng khác ngà y xưa. Hà n Ni vẫn xõa tóc bên đà n, con chó Khiết phá»§ phục dưới chân...
- Không... Không, tôi đang nằm mơ đây phải không?
Vân Lâu cố gắng giải thÃch:
- Không phải đâu bác, bác không nằm mợ Äây là ngưá»i con gái giống Hà n Ni như khuôn đúc, cháu đưa nà ng đến để gặp bác. Nà ng há» ÄÆ°á»ng tên Tiểu My, nếu bác nhìn kỹ sẽ thấy không phải là Hà n Ni.
Bà Dương có vẻ tỉnh táo đôi chút, bà cháºm rãi bỠđôi tay Ä‘ang úp trên mặt xuống. Tiểu My Ä‘ang đứng trước mặt bà ngượng ngáºp:
- Thưa bác.
Tiểu My lên tiếng, bà Dương đã nghe rõ. Thưa bác, chứ không phải là thưa mẹ! Äúng là ta đã lầm. Bà yên lặng ngắm nghÃa ngưá»i con gái. CÅ©ng má»™t đôi mắt, cái miệng nhá» và sống mÅ©i thẳng, nhưng Hà n Ni ốm hÆ¡n, xanh hÆ¡n, yếu Ä‘uối hÆ¡n ngưá»i con gái trước mặt nhiá»u. Không ngá» trên Ä‘á»i lại có sá»± trùng hợp lạ thưá»ng như váºy.
- Cáºu Lâu cáºu tìm gặp cô nà y ở đâu?
- Dạ con gặp trên phố, con có nói cho hai bác nghe hôm ná», nhưng hai bác cứ bảo là con bị hoa mắt nhìn lầm, bác quên rồi sao?
- à phải rồi!
Bà NghÄ©, nếu Hà n Ni cÅ©ng khá»e mạnh như con bé thế nay, thì... bà lắc đầu, thở dà i rồi đưa tay ngoắc Tiểu My lại gần:
- Lại đây cháu, lại bác bảo.
Tiểu My bỡ ngỡ bước tá»›i, ngồi lên chiếc ghế thấp, đối diện vá»›i bà Dương. Mất mẹ từ thá»a nhá», Tiểu My là đứa bé khao khát tình mẫu tá», nà ng đưa tay cho bà Dương nắm lấy.
- Cháu hỠgì?
- Dạ há» ÄÆ°á»ng ạ!
- Há» ÄÆ°á»ng à ? Bà Dương giáºt mình - Thế cha cháu tên gì?
- ÄÆ°á»ng Văn Khiêm!
- ÄÆ°á»ng Văn Khiêm? Ký ức trở vá» là m bà ngồi thẳng lưng lại - Trá»i... thì ra... thì ra cháu là ...
Tiểu My ngạc nhiên:
- Cháu là sao thưa bác.
Bà Dương nhìn thẳng và o mắt Tiểu My:
- Bây giá» cháu cho bác biết má»™t Ä‘iá»u nữa nhé. Cháu sinh ngà y nà o?
- Mưá»i bảy tháng tư âm lịch.
- Mưá»i bảy tháng tư à ? Vân Lâu hốt hoảng lên tiếng - Hà n Ni cÅ©ng sinh ngà y đó!
Bà Dương cúi xuống:
- Äúng rồi. Ngà y mưá»i bảy tháng tư âm lịch năm Dân quốc thứ ba mươi bốn tại Trùng Khánh tỉnh Tứ Xuyên phải không? Mẹ cháu thì... chết vì sanh khó phải không.
Ủa? Tiểu My tròn xoe mắt - Tại sao bác biết?
Vân Lâu cũng ngạc nhiên không kém:
- Bác Dương, có chuyện gì lạ váºy? Tại sao Hà n Ni vá»›i Tiểu My lại sinh cùng ngà y, cùng tháng, cùng nÆ¡i thế?
Bà Dương thở dà i:
- Không phải chỉ cùng ngà y cùng tháng thôi mà còn là cùng giá» nữa, cùng cả ngưá»i mẹ sinh ra nữa. Há» là hai chị em sinh đôi đấy.
Vân Lâu kêu lên:
- Sao lạ váºy? Không lẽ... không lẽ Tiểu My cÅ©ng là con cá»§a bác à ?
Bá Dương lắc đầu:
- Không phải thế. Äá»i nà y có nhiá»u chuyện xảy ra mà ta không ngỠđược. Hình như trá»i đất đã sắp đặt trước để mươi năm sau má»›i cho vén mà n bà máºt.
- Váºy thì bác nói Ä‘i. Vân Lâu giục - Tiểu My vá»›i Hà n Ni là hai chị em sinh đôi, thế là thế nà o?
Bà Dương bình thản nhìn Tiểu My:
- ÄÆ°á»£c rồi, để tôi nói. Dù sao Hà n Ni cÅ©ng đã chết rồi, chuyện cÅ©ng không cần phải dấu diếm là m gì. Nhưng trước khi tôi kể cho hai ngưá»i nghe, cháu Tiểu My, cháu cho bác há»i thăm ba cháu lúc nà y có khoẻ không?
Tiểu My e dè đáp:
- Dạ khá»e.
- Cô ở với ông ấy à ?
- Vâng.
Bà Dương lục lá»i trong ký ức:
- Ông ấy... còn uống rượu không?
Tiểu My ngạc nhiên:
- Là m sao bác biết cha cháu uống rượu? ông ấy say sưa suốt ngà y có lúc nà o tỉnh đâu.
- Thế à ? Bà Dương đưa mắt thương hại nhìn Tiểu My – Như thế là m sao ông ấy kiếm tiá»n nuôi lá»›n cháu chứ?
- Dạ lúc đến Äà i Loan, cha cháu còn Ä‘i là m được, cha cháu dạy âm nhạc cho má»™t trưá»ng trung há»c. Äể dà nh được số tiá»n nhá», cha cháu má»›i mua nhà cá»a. Nhưng sau đấy vì rượu, nhà cÅ©ng phải bán Ä‘i, để mướn căn nhà hiện nay ở đưá»ng Quảng Châu. Việc dạy há»c bất thà nh, nhưng nhá» tiá»n bán nhà nên hai cha con cÅ©ng sống lây lất qua ngà y, mãi đến lúc cháu Ä‘áºu xong trung há»c... Và kể từ đó, cháu bắt buá»™c phải Ä‘i là m.
- Cháu là m ở đâu?
- Da... da...
Tiểu My có vẻ e thẹn, Vân Lâu đỡ lá»i:
- Tiểu My hát cho một phòng trà .
- à ! Bà Dương thở dà i - Tội nghiệp không!
Vân Lâu hối thúc:
- Thưa bác, bác chưa nói rõ câu chuyện mà !
- Vâng, tôi nói đây. Bà Dương mÆ¡ mà ng nghÄ© lại câu chuyện hai mươi năm vá» trưá»c. Cáºu Lâu, cáºu còn nhá»› là thưở xưa tôi đã bị bà ná»™i cáºu nguyá»n rá»§a không?
Vân Lâu gáºt đầu, bà Dương tiếp:
- Lá»i nguyá»n đó không ngá» lại linh nghiệm tháºt. Hai vợ chồng tôi mong má»i được má»™t đứa con, nhưng hai lần có thai là hai lần bị hư, rốt cuá»™c chúng tôi không có đứa nà o cả, trong khi đó thì cáºu ra Ä‘á»i. Äến năm Dân Quốc thứ ba mươi bốn, tôi lại thụ thai lần thứ bạ Không cần phải nói cáºu cÅ©ng biết chúng tôi chăm sóc cái thai đó, đến thế nà o. Và đến ngà y mưá»i bảy tháng tư năm sau, tôi đã lâm bồn tại má»™t bảo sinh viện ở Trùng Khánh, Tứ xuyên.
Vân Lâu nôn nóng:
- Và bác đã sinh ra Tiểu My với Hà n Ni!
Bà Dương lắc đầu:
- Không, sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ Ä‘au bụng, tôi đã sinh được má»™t đứa con gái kháu khỉnh. Nhưng có lẽ vì lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a bà cáºu, tôi không bao giá» có được diá»…m phúc là m mẹ. Vì váºy đứa bé vừa chà o Ä‘á»i là lại bá» tôi Ä‘i ngaỵ Bác sÄ© cÅ©ng bảo rằng tôi không có con được nữa. Bà Dương ngưng lại thở - Tôi Ä‘au khổ đến muốn tá»± tá». Bác trai cháu lúc nà o cÅ©ng ngồi cạnh canh chừng sợ tôi quẩn trà là m báºy. Nhưng má»™t phép lạ đã cứu tôi.
Bà Dương đưa mắt nhìn Tiểu My vá»›i nụ cưá»i trên môi. Vân Lâu hối thúc:
- Phép lạ đó thế nà o?
- Thì cÅ©ng ngà y đó có má»™t sản phụ cÅ©ng đến bệnh viện đó sinh. Chồng cá»§a bà ấy là má»™t sinh viên trưá»ng quốc gia âm nhạc, nghèo không má»™t xu dÃnh túi. Khi sản phụ được đưa đến bệnh viện thì đã mê man. Bác sÄ© bảo chỉ còn có cách giải phẫu để cứu đứa con. Kết quả là hai đứa bé gái ra Ä‘á»i, đó là Tiểu My và Hà n Ni.
- Ã .
Bây giỠTiểu My mới hiểu, bà Dương tiếp:
- Ngưá»i đà n bà khốn khổ kia, sau khi được giãi phẫu chỉ sống thêm được hai tiếng đồng hồ. Hai đứa bé sinh ra rất yếu Ä‘uối, má»™t đứa nặng chưa tá»›i hai ký, nhá» như má»™t con chuá»™t, bác sÄ© bảo nó khó có thể sống được, còn đứa kia thì tương đối khá»e mạnh hÆ¡n, hai đứa giống nhau như hai giá»t nước.
Ngưá»i cha trẻ tuổi kia sau khi vợ mất như má»™t kẻ cuồng trÃ, tối ngà y la hét uống rượu say sưa, bá» mặc hai đứa bé không ngưá»i chăm sóc.
Äó là những ngà y cuối cùng cá»§a cuá»™c kháng chiến chống Nháºt, giá sữa lên tháºt cao. Những đứa bé không mẹ bắt buá»™c phải dùng sữa há»™p. Ngưá»i cha là m gì có tiá»n để muạ Thế là má»™t hôm, cô y tá bế má»™t đứa bé, đứa nhá» nhất trong hai đứa, đến tìm tôi. Lúc đó ngá»±c tôi căng đầy sữa, tôi bằng lòng cho nó bú nhá».
Gian phòng yên lặng, bác Dương tiếp:
- Khi đứa bé nằm yên trong lòng tôi đưa đôi mắt Ä‘en nháy nhìn tôi thì tình mẫu tá» tá»± nhiên khiến tôi thấy yêu thÃch cô bé vô cùng và chúng tôi Ä‘i tìm nhà nhạc sÄ© nà i nỉ ông ta cho đứa con gái yếu Ä‘uối kia cho chúng tôi.
- à ! Tôi hiểu rồi.
Vân Lâu kêu lên, bà Dương nhìn Tiểu My tiếp:
- Lúc đó cha cô Ä‘ang là ngưá»i bất đắc chÃ, há»c hà nh dở dang, thất nghiệp, vợ lại má»›i chết phải nuôi cả hai đứa con còn đỠhá»n, ông ấy bối rối vô cùng. Vả lại bác sÄ© cÅ©ng bảo là con bé yếu Ä‘uối e sống không lâu, dù có tốn bao nhiêu thuốc thang nó cÅ©ng vẫn yểu tướng như thưá»ng. Lúc nghe chúng tôi xin con, ông đã giáºn dữ, nhưng sau đó, sau khi suy nghÄ© chÃn chắn, thấy gia đình chúng tôi cÅ©ng khá giả, nên lại bằng lòng chá» Thế là con bé kia trở thà nh con chúng tôi, đó là Hà n Ni.
Tiểu My bà ng hoà ng:
- Thế tại sao tôi không hỠnghe cha tôi nói gì đến chuyện tôi có đứa em sinh đôi cả thế?
- Ngay chÃnh Hà n Ni chúng tôi vẫn dấu, dù tôi vẫn liên lạc vá»›i cha cá»™ Chúng tôi tìm đủ má»i cách để giúp đỡ cha cô từ tiá»n bạc đến tinh thần. Mong ông ấy sẽ lầy lại được can đảm sống, nhưng không Ä‘i đến đâu cả, cha cô cứ mãi say sưa. Sau cuá»™c kháng chiến, thì đất nước cÅ©ng không yên vì sá»± dấy loạn cá»§a cá»™ng quân. Chúng tôi đà nh rá»i Tứ Xuyên. Trước khi Ä‘i tôi có gá»i lại cho cha cô má»™t số tiá»n lá»›n rồi má»›i đến Äà i Loan. Sá»± liên lạc từ đó bị cắt đứt và tôi vẫn tưởng cha cô và cô còn ở lại Hoa Lục, không ngá»...
Vân Lâu nãy giỠyên lặng, mới lên tiếng:
- Thưa bác, cháu không ngá» có chuyện như váºy. Cháu chỉ thấy lạ là tại sao Hà n Ni lại giống Tiểu My như đúc. Nay rõ ra là tại vì cùng cha, cùng mẹ, nên cùng yêu âm nhạc, cùng biết hát, hèn gì!
Tiểu My rối rắm theo câu chuyện, nà ng không biết mình nghÄ© gì. Không ngá» ta lại có má»™t ngưá»i em song sinh. Phải chi Hà n Ni còn sống thì hay biết mấy.
- Äó chÃnh là thiên mệnh!
Vân Lâu nói, bà Dương nhìn chà ng, bà hiểu chà ng định nói gì. Thiên mệnh là má»™t lý do kỳ diệu. Có nhiá»u sá»± sắp xếp lạ lùng mà ta không ngá» tá»›i. Äá»™t nhiên bà đứng dáºy nói:
- Hai ngưá»i ở lại đây dùng cÆ¡m nhé.
Quay sang nhìn Vân Lâu, bà Dương xúc động:
- Cáºu Lâu, tôi cảm thấy như thá»i gian trôi qua bây giá» Ä‘ang trở lại.
Vân Lâu yên lặng, vì mắt chà ng Ä‘ang dừng trên ngưá»i Tiểu My.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:30 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 28
Trong cuá»™c sống có rất nhiá»u chuyện bà máºt và má»—i bà máºt khi được báºt mà thưá»ng mang đến nhiá»u chuyện buồn phiá»n hÆ¡n vui. Nhưng vá»›i Vân Lâu, Tiểu My, và gia đình ông Dương thì lại khác. Thân thế Tiểu My được tá» rõ thì má»i ngưá»i Ä‘á»u hân hoan. Tiểu My đã biết được Hà n Ni là chị em song sinh cá»§a mình thì bao nhiêu há»n ghen xưa kia Ä‘á»u tan và thay và o đấy là thứ tình cảm man mác. Vá»›i Vân Lâu việc mất Hà n Ni để rồi bây giá» lại có Tiểu My thay thế cÅ©ng chẳng còn buồn phiá»n vì hai đóa hoa là hai đóa chung cà nh. Riêng đối vá»›i vợ chồng ông Dương, thì sá»± xuất hiện cá»§a Tiểu My vá»›i cùng má»™t khuôn mặt, vá»›i má»™t thân xác khá»e mạnh mang đến cho hai ngưá»i những cảm giác cá»§a ngưá»i mất bảo váºt đã tình cá» tìm thấy lại.
Trong khung cảnh đó, những tháng ngà y vui tươi đã trở lại vá»›i há». Ông Dương sốt sắng tìm việc là m cho Tiểu My, tiếc má»™t Ä‘iá»u là Tiểu My không biết kế toán và đánh máy chữ, nà ng hoà n toà n xa lạ vá»›i công việc văn phòng, chỉ biết độc má»—i má»™t môn ca hát. Ông Dương sau nhiá»u lần đắn Ä‘o, đã đỠnghị:
- Tiểu My, em song sinh cá»§a cô là con gái tôi, váºy thì Tiểu My đừng ngại ngùng gì cả cứ để tôi bảo bá»c gia đình cô má»™t thá»i gian. Còn cô, cô tiếp tục há»c tiếp môn âm nhạc, cô thấy sao?
Äá» nghị vừa được đưa ra là Tiểu My cá»± tuyệt ngay, ngưá»i con gái có óc tá»± láºp nà y nói:
- Lúc xưa, cháu Ä‘i há»c hà nh nghá» ca sÄ© là chỉ vì muốn tá»± túc mưu sinh, bây giá» dù có được hai bác thương yêu táºn tình giúp đỡ để tiếp tục há»c lại thì cháu cám Æ¡n lắm nhưng cháu không yên tâm được. Tiá»n cha cháu mang sang Äà i Loan mua nhà , sinh sống cÅ©ng là cá»§a hai bác giúp đỡ. NghÄ©a là mưá»i mấy năm há»c cá»§a cháu có thể kể là hoà n toà n do hai bác lá» Bây giá» cháu đã hai mươi rồi, cháu phải sống tá»± láºp chứ đâu thể cứ nhá» vả hai bác mãi được.
Bà Dương thở dà i:
- Tại sao Tiểu My lại cương trá»±c quá váºy!
Nhưng vá»›i ông Dương thì trái lại, ông thấy khâm phục ngưá»i con gái có tÃnh tá»± láºp nà y. Ông âm thầm theo dõi và tá»± hứa vá»›i lòng là sẽ cố gắng tìm cách giúp đỡ Tiểu Mỵ Bà Dương vì thương nhá»› Hà n Ni không nguôi nên lúc nà o cÅ©ng mong Tiểu My dá»n vỠđây ở chung. Nếu Tiểu My dá»n vỠđây, bà sẽ dà nh phòng Hà n Ni cho Tiểu Mỵ Nhưng bà hiểu, không bao giỠđỠnghị trên được Tiểu My chấp thuáºn. Tiểu My bướng bỉnh và cứng đầu chứ không má»m yếu như Hà n Ni.
Äá»i sống hà ng ngà y cá»§a gia đình Tiểu My cà ng lúc cà ng Ä‘i đến chá»— tối tăm hÆ¡n, kể từ ngà y nà ng nghỉ là m ở phòng trà . Ông Khiêm tối ngà y say sưa Vân Lâu dù đã có giúp Ãt nhiá»u nhưng cÅ©ng không thể không lâm và o tình trạng túng quẫn được. Ông bà Dương hiểu rõ hoà n cảnh cá»§a nà ng, nên má»™t hôm ông bà đã ghé thăm ông Khiêm. Lúc hỠđến nÆ¡i thì ông Khiêm Ä‘ang nằm say sưa như chết, vì váºy ông bà chỉ há»i thăm Tiểu My qua loa, rồi đưa mắt quan sát khắp nÆ¡i. Má»™t lúc khi ông bà Dương vá» xong, Tiểu My chợt thấy trên giưá»ng mình có má»™t gói bạc lá»›n và má»™t mảnh giấy:
Tiểu My,
Tiá»n bạc chẳng có nghÄ©a lý gì so vá»›i tình cảm cá»§a con ngưá»i, vì váºy món quá tôi gởi cho Tiểu My đây không phải chỉ là tiá»n mà còn là tình cảm cá»§a chúng tôi dà nh cho Tiểu My nữa, mong Tiểu My đừng khước từ, vì khước từ có nghÄ©a là Tiêu My không chấp nháºn tình cảm chân thà nh đó. Tiểu My cÅ©ng biết là tôi xem Tiểu My như con mà .
Bác Dương.
Cầm mảnh giấy trong tay, Tiểu My gục đầu trên vai Vân Lâu khóc ngất. Vân Lâu vá»— vá»:
- Cứ cầm lấy đi em, đừng phụ lòng của bác Dương.
Từ đó giữa Tiểu My và bà Dương đã phát sinh một thứ tình mẫu tỠthiêng liêng. Trước mắt bà Dương, Tiểu My chẳng có chuyện riêng tư nà o phải dấu diếm cả, kể cả mối tình giữa nà ng và Vân Lâu.
Những tháng ngà y kế tiếp cá»§a Vân Lâu và Tiểu My ngáºp đầy tình yêu máºt ngá»t. Má»—i má»™t cái liếc mắt, má»—i má»™t lá»i nói, má»—i má»™t suy tư Ä‘á»u hà m chứa hương yêu.
Tiểu My thưá»ng đến nhà Vân Lâu giặt há»™ chà ng chiếc áo, dá»n dẹp nhà cá»a hay là m cÆ¡m cho chà ng. Há» rất nghèo, chỉ má»™t chút thịt rau là hai kẻ yêu nhau có má»™t bữa cÆ¡m ngon là nh.
Thỉnh thoảng há» cÅ©ng Ä‘i dạo phố, cÅ©ng ra ngoại ô thay đổi không khÃ. Tiểng cưá»i vui được gieo rắc khắp nÆ¡i. Äầu mùa hạ, ánh nắng chói chang nhưng ngáºp đầy tình ái má»—i má»™t chuyến Ä‘i là má»™t ká»· niệm. Tiểu My thưá»ng ngắt má»™t đóa hoa, má»™t chiếc lá hay má»™t hòn sá»i nhá» mang vá» nhà để đánh dấu má»™t cuá»™c tình Ä‘ang độ nồng đượm nhất.
Vân Lâu thưá»ng bảo:
- Bao giá» con mình lá»›n, anh sẽ mang những ká»· váºt nà y ra cho chúng xem và kể lại cho chúng nghe chuyện tình cá»§a hai đứa mình cho chúng biết!
Tiểu My cúi đầu e thẹn, má»—i lần nói đến chuyện con cái là má nà ng á»ng hồng. Vân Lâu vẫn không buông tha:
- Tiểu My, em muốn chúng ta có bao nhiêu đứa con? Tiểu My yên lặng, Vân Lâu tiếp - Anh rất thÃch trẻ con. Má»™t tá Ä‘i em nhé?
- Nói nhảm không à , có con chứ có phải nuôi heo đâu mà anh lại tÃnh tá vá»›i lố.
Vân Lâu thÃch thú cưá»i vang.
- Tiểu My em không hiểu chứ, song thai có thể có di truyá»n. Em chỉ cần sinh sáu lần là em có mưá»i hai đứa ngay.
- Hứ, nói nhảm.
Nghe Tiểu My hứ, Vân Lâu cà ng cưá»i tá» Má»™t lúc chà ng nghiêm giá»ng bảo:
- Anh nói tháºt đấy Tiểu My, anh mong mìnhsẽ có hai đứa con song sinh như em vá»›i Hà n Ni để chúng ta đặt tên là Tái My và Tái Hà n.
Nắm tay Tiểu My, Vân Lâu say đắm nói:
- Em có nháºn lá»i lấy anh không? Em có giúp anh sinh con và sống má»™t Ä‘á»i bên anh không?
- Anh còn nói gì nữa không?
Vân Lâu lắc đầu và Tiểu My thay vì trả lá»i bằng lá»›i nói nà ng mượn má»™t bản nhạc tình:
Không bao giỠxa nhau vì lòng ta luôn bên nhau
Anh hãy tin em vì Ä‘á»i keo sÆ¡n cho tình ta dà i lâu
Tình yêu cá»§a há» là m những nưá»i chung quanh cÅ©ng vui lây. Không những chỉ vợ chồng ông Dương mà ngay cả Thúy Vi nữa. Cô nà ng cÅ©ng tháºt lạ, vừa biết nhau đã trở thà nh bạn thiết cá»§a Tiểu Mỵ Má»™t lần chỉ có hai ngưá»i, nà ng đã thú nháºn:
- Nói thá»±c vá»›i Tiểu My lần đầu gặp Vân Lâu là tôi đã nhìn thấy ngay vẻ khác biệt cá»§a chà ng. Rồi thấy Vân Lâu yêu Hà n Ni, tôi cÅ©ng rất mừng. Nhưng Hà n Ni lại mất sá»›m... dì Dương đã hết lá»i an á»§i, còn tôi... thú tháºt tôi cÅ©ng đã... Thúy Vi ngáºp ngừng rồi cÅ©ng lướt qua được – Cái gì cÅ©ng không qua mệnh số an bà i. Nhưng kết thúc như thế nà y có vẻ hợp lý. Äến ngà y cưới cá»§a hai ngưá»i, tôi xin được là m phù dâu. Tiểu My bằng lòng không?
Tiểu My e thẹn cúi đầu, lòng ngáºp đầy niá»m vui.
Mùa hè đến, trá»i cà ng lúc cà ng nóng, Vân Lâu báºn rá»™n lo cuá»™c thi cuối năm, nhưng chà ng cÅ©ng cố dà nh thì giỠđể vẽ má»™t bức chân dung cá»§a Tiểu My có tiá»m ẩn bóng hình cá»§a Hà n Nị Vân Lâu vẽ vá»›i tâm hồn. Tiểu My phải ngồi là m ngưá»i mẫu cho chà ng cả tháng trá»i. Khi bức tranh hoà n thà nh thì cÅ©ng là lúc có má»™t trung tâm há»™i há»a bên Pháp Ä‘ang xin tranh cá»§a các há»a sÄ© trên thế giá»›i để triá»…n lãm, giải thưởng tháºt cao. Vân Lâu không dám hy vá»ng quá cao, nên không gá»i tranh tham dá»±. Không ngá» Tiểu My thừa lúc chà ng Ä‘i vắng đã gá»i bức “Nụ Cưá»i†vừa vẽ và má»™t bức Hà n Ni ngồi ôm chó Khiết Ä‘i tranh giải. Äến khi Vân Lâu hay ra chỉ còn biết cưá»i trừ:
- Em là m thế nà y ngưá»i ta tưởng anh bà đỠtà i nên chỉ vẽ có má»™t khuôn mặt.
Bà Dương thì nói:
- Không ai ngỠlà trong hai bức chân dung chất chứa một câu chuyện ly kỳ.
Mùa nghỉ hè mang đến cho Vân Lâu má»™t khoảng thá»i gian thoải mái. Chà ng không Ä‘i chÆ¡i đâu xa, vấn đỠtà i chÃnh gia đình cÅ©ng đã khiến chà ng phải lãnh thêm nhiá»u công việc, ngoà i ra chà ng con mong để dà nh được má»™t số tiá»n nhỠđể lo đám cưới. Nhiá»u lúc ôm Tiểu My trong lòng chà ng nói:
- Anh muốn Ä‘á»i sống chúng ta sau nà y phải rất đẹp. Tranh cá»§a anh, tiếng hát cá»§a Ä‘á»u là nghệ thuáºt cao quÃ. Äá»i sống có tình yêu, có ánh sáng và cuồng nhiệt cá»§a lòng thà nh hai chúng ta má»›i Ä‘Ãch thá»±c là nghệ tuáºt cao quý.
Tình yêu thưá»ng hay bị bóng tối Ä‘e dá»a. Bóng tối đã qua nhưng nó có đến nữa chăng nà o ai dám quả quyết. Trá»i mùa hạ thưá»ng nhiá»u mây Ä‘en và hay đổ áºp xuống những cÆ¡n mưa dà i lê thệ Hôm ấy, Vân Lâu và Tiểu My Ä‘ang là m việc tại nhà Vân Lâu, Vân Lâu Ä‘ang vẽ má»™t trang quảng cáo, Tiểu My sắp xếp váºt dụng trong nhà , hôm nay nà ng mặc chiếc áo trắng trông như chú bướm xinh nhởn nhÆ¡ trong phòng miệng hát nho nhá».
Vân Lâu đưa mắt nhìn theo ngưá»i yêu quên cả công việc.
- Là m việc thì lo là m Ä‘i, sao anh lại thừ ngưá»i ra thế?
Tiểu My là m Vân Lâu tỉnh má»™ng, chà ng cưá»i xòa:
- Em đã là m anh ngẩn ngÆ¡, bây giá» bắt Ä‘á»n má»™t cái hôn má»›i chịu.
- Không!
Tiểu My lắc đầu, Vân Lâu giả vỠđứng dáºy:
- Váºy thì anh không là m việc nữa.
- Như thế anh sẽ trá»… hẹn vá»›i ngưá»i ta.
- Trá»… thì trá»… ăn thua gì. Ai biểu em là m cho ngưá»i ta mất hứng là m chi.
Nà ng nhượng bộ:
- Anh lì tháºt!
Thế à , chà ng kéo nà ng và o lòng, nụ hôn tháºt ngá»t trên môi trên mặt.
Äá»™t nhiên ngoà i cá»a có tiếng còi xe, nhưng Vân Lâu không buồn để ý đến vì chà ng là m gì có khách, mãi đến lúc có tiếng gõ cá»a, há» má»›i giáºt mình buông nhau ra.
Cá»a mở, ông Dương bước và o vá»›i má»™t thái độ trịnh trá»ng:
- Cha cá»§a cáºu sắp đến đây.
Vân Lâu giáºt mình:
- Tháºt sao?
ông Dương đưa tỠđiện tà cho chà ng:
- Äây Ä‘á»c xem Ä‘iện tÃn cá»§a em gái váºu gá»i cho cáºu đấy.
Vân Lâu mở ra.
Cha sẽ đáp chuyến phi cÆ¡ chiá»u nay đến Äà i Loan vì chuyện anh cặp bồ vá»›i ca sÄ©. Hãy lo liệu trước Ä‘i.
Vân Nhị
Vân Lâu vầm bức Ä‘iện tÃn trên tay, mặt tái xanh vì giáºn:
- Cha tôi đã không nháºn tôi là con rồi mà ông ấy sao cứ theo phá tôi hoà i váºy.
Tiểu My Ä‘á»c xong nôi dung bức Ä‘iện tÃn vẫn không nghÄ© là Vân Nhi ám chỉ mình. Nà ng cho là giữa Vân Lâu vá»›i cha chà ng vẫn chưa là nh xÃch mÃch cÅ© vá» chuyện Hà n Ni, nà ng bước tá»›i an á»§i:
- Thôi, anh Lâu, anh đừng buồn nữa, bực tức với cha mẹ sao phải, chuyện đâu cũng còn có đó mà .
Vân Lâu bực bội:
- Em biết gì mà nói!
- Sao váºy? Anh lại gây vá»›i em nữa sao?
- Không, không phải đâu Tiểu Mỵ Vân Lâu đau khổ nói – Anh đang có chuyện buồn, chứ anh đâu muốn gây với em là m gì?
ông Dương há»i:
- Bây giá» cáºu tÃnh sao đây, có muốn đến phi trưá»ng đón cha cáºu không? Bây giá» là hai giá» mưá»i phút, khoảng hai giá» ba mươi lăm phút phi cÆ¡ đến.
Vân Lâu đáp gá»n:
- Tôi không đi.
Tiểu My can ngăn:
- Không được, anh phải Ä‘i chứ. Cha anh sang đây chắc chắn là vì anh, nếu không thì ông ấy đã không đến. Anh Ä‘i đón biết đâu những ngá»™ nháºn cÅ© chẳng hóa giải được.
Vân Lâu bứt rứt:
- Tiểu My là m sao hiểu được cha anh hơn anh?
- Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha anh... anh vẫn là con của ổng.
- Phải rồi, nhưng Tiểu My em phải biết là mèo mẹ nhiá»u lúc vì quá yêu mèo con nên ăn thịt cả con. Như váºy em vẫn chấp nháºn à .
- Nhưng cha anh không phải là mèo.
ông Dương cắt ngang:
- Thôi đừng cãi nhau nữa. Chúng ta không còn bao nhiêu thá»i giỠđâu. Bây giá» thế nà y nhé, Tiểu My, cô vá» nhà cô Ä‘i. Vân Lâu sang nhà tôi đợi. Còn tôi, tôi Ä‘i đón ông Mẫn cho.
Vân Lâu háºm há»±c:
- Tôi không muốn nhìn thấy mặt cha tôi nữa. Cả năm nay tôi có xà i cắc bạc nà o của ông ấy đâu?
ông Dương cắt ngang:
- Không thể nói như váºy được. Tiểu My nói đúng, dù sao Ä‘i nữa ông ấy vẫn là cha cáºu, không phải không gá»i tiá»n cho cáºu là hết tình cha con, cáºu đừng ăn nói bất hiếu như váºy.
VânLâu vẫn không chịu thua:
- Nhưng cha tôi đã giết Hà n Ni, bây giỠlại...
- Cáºu Lâu! ông Dương cháºn ngang - Cáºu nói sai rồi, Hà n Ni không phải chết vì cha cáºu. Nếu cáºu không bị gá»i vá» nó vẫn phải chết, nó chết vì chứng bệnh Ä‘au tim cá»§a nó. Bây giá» cáºu cứ nghe lá»i tôi Ä‘i, dù sao cÅ©ng còn tôi và mẹ cáºu, chắc cha cáºu cÅ©ng không là m khó dá»… gì đâu.
Tiểu My đứng cạnh nói thêm:
- Anh Lâu anh nên nghe lá»i bác Dương Ä‘i!
Vân Lâu bắt đầu xiêu lòng, chà ng cúi nhìn xuống đất một lúc lại ngẩng lên:
- Thôi được, Tiểu My vỠnhà đi, anh sang nhà bác Dương tối anh đến em.
- Nếu anh báºn thì hôm khác. Tối nay anh cứ nói chuyện vá»›i cha, rồi mai đến em cÅ©ng không muá»™n. Thôi em Ä‘i nhé, nhá»› đừng cãi ông ấy anh nhé?
Vân Lâu nhìn theo Tiểu Mỵ Gương mặt ngưá»i con gái vẫn vui, vẫn bình thản, không hay biết gì cÆ¡n giông sắp đến. Chà ng thấy lòng tháºt buồn.
- Thôi Ä‘i chứ, cáºu Lâu, tôi phải đưa cáºu đến nhà tôi, rồi còn phải ra phi trưá»ng nữa.
Vân Lâu ngồi và o xe, nhìn khoảng trá»i xa ngứt trước mắt mà không thấy cái ánh nắng chói chang cá»§a má»i ngà y. Vì ở xa kia chỉ có những từng mây Ä‘en nặng ná» vây phá»§.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:30 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 29
Ngồi nÆ¡i phòng khác nhà há» Dương, Vân Lâu thấp thá»m, lòng chà ng đầy thù háºn và phiá»n muá»™n. CÆ¡n giáºn má»™t năm trước chưa nguôi, bây giá» phiá»n nhiá»…u cÅ© lại tái diá»…n? Tại sao? tại sao cha mẹ cố chấp và độc tà i coi thưá»ng tình cảm và lòng tá»± ái cá»§a con cái? Tại sao không bao giá» chịu hiểu cái hoà n cảnh và hạnh phúc mà con cái Ä‘ang hưởng? Ai đã cho cha mẹ cái quyá»n phá vỡ hạnh phúc cá»§a con cái? Má»™t năm trước, khi Vân Lâu Ä‘ang sống hạnh phúc trà n trá», thì cha chà ng đã như tá» thần mang nà ng Ä‘i khá»i vòng tay đầm ấm. Bây giá» chà ng vừa tìm thấy hạnh phúc thì ông lại lù lù xuất hiện. Tại sao? Tại sao?
- Ông ấy đúng là kẻ thù của hạnh phúc!
Vân Lâu lá»›n tiếng hét to lên. Chà ng không hiểu tại sao mình lại hà nh động thế. Bà Dương ngồi bên cạnh Ä‘an áo, ngừng tay ôn tồn bảo chà ng thanh niên nóng tÃnh:
- Tôi thấy tốt nhất là cáºu nên ngồi xuống bình tÄ©nh má»™t chút. Cáºu cứ tá»›i lui mãi thế nà y đầu óc tôi cÅ©ng căng thẳng.
Vân Lâu vẫn bực mình:
- Chắc chắn cha cháu cho ngưá»i theo dõi, dò xét cháu, bằng không là m gì biết chuyện Tiểu My.
- Có thể lắm. Dù sao ông ấy cÅ©ng là cha cáºu.
- Nhưng cháu không cần.
Bà Dương trách:
- Cáºu đừng nói váºy, không phải!
- Bác không hiểu chứ, tình cảm cha cháu...
- Là m sao tôi lại không hiểu? Sợ tôi còn hiểu nhiá»u hÆ¡n cáºu nữa là ...
Bà Dương vừa cưá»i vừa nói. Vân Lâu chợt nhá»› ra mối tình cá»§a cha và bà Dương ngà y trước, chà ng im ngaỵ Nhưng cái bá»±c bá»™i vẫn không nguôi, Vân Lâu như con thú lồng lá»™n trong chuồng, hai tay thừa thãi, lúc khoanh ngang ngá»±c, lúc lại chắp ra sau. Bà Dương lo sợ vì tÃnh tình ông Mẫn bà hiểu quá rõ, tÃnh cá»§a Vân Lâu bà cÅ©ng biết nhiá»u. Hai cha con mà đụng nhau thì phải biết. Dù thế nà o Ä‘i nữa, bà vẫn thấy tình cảm mình thiên vá» phÃa Vân Lâu.
- Cáºu Lâu, cáºu cứ yên tâm, lần nà y cha cáºu không thể là m vỡ hạnh phúc cá»§a cáºu đâu.
- Sao bác biết?
Bà Dương nhìn ra ngoà i trá»i:
- Tôi biết, tất cả má»i sá»± kiện Ä‘á»u phải theo định luáºt thiên nhiên, không thể chống lại thiên mệnh. Trá»i có mắt ngưá»i cÅ©ng có lòng...
Vân Lâu háºm há»±:
- Vá»›i cha cháu thì không bao giá» có chuyện đó. Cha cháu tá»± cho mình cái quyá»n tối thượng đối vá»›i con cái.
Ngoà i cá»a có tiếng còi xe, cÆ¡n giáºn ná»a chừng cá»§a Vân Lâu bị cắt ngang. Bà Dương nói ngay:
- HỠđến rồi đấy.
Vâng hỠđã đến. Ông Dương và o trước, mang hà nh lý cá»§a ông Mẫn và o, cha cá»§a Vân Lâu theo sau. Chiếc bóng cao lá»›n cá»§a ông là m khuất cả ánh sáng chiếu và o phòng. Bà Dương đứng báºt dáºy, mắt chạm mắt, bao nhiêu năm không gặp nhau, ông Mẫn vẫn không có gì thay đổi, vẫn cao ngạo, tá»± tin, lạnh lùng. Có Ä‘iá»u ngưá»i đã già đi, máºp ra, mái toc Ä‘iểm sương tạo cho ômg má»™t dáng dấp uy nghi.
Bà Dương bước tá»›i vá»›i nụ cưá»i trên môi:
- Anh Mẫn, lâu quá không gặp anh!
Dáng dấp cao quý như má»™t mệnh phụ cá»§a bà Dương là m ông xúc động. Thá»i gian không để lại dấu vết tà n phá nà o, trái lại còn tăng thêm vẻ đẹp thiếu phụ cá»§a bà .
Äiá»u nà y chứng tá» rằng Ä‘á»i sống cá»§a gia đình cố nhân cá»§a ông đầy hạnh phúc. Äó chÃnh là lý do là m ông Mẫn ghen tức và khó chịu.
- Cô Nhã, cô vẫn đẹp như ngà y nà o. Hai năm nay chắc cô cũng bực mình với Vân Lâu lắm phải không?
ông Mẫn vẫn gá»i bà Dương bằng tên cá»§a bà thá»i con gái. Nhưng thái độ Ông tháºt nhạt nhẽo khiến bà Dương cảm thấy bị sỉ nhục.
- Cả năm nay Lâu đâu có ở đây. Nếu có ở đây chắc ông cũng không hà i lòng đâu,
- Thôi bá» qua chuyện đó Ä‘i. Ông Mẫn gạt ngang - Tất cả Ä‘á»u do lÅ© trẻ ngu dại gây nên cả. Quay sang Vân Lâu, ánh mắt ông nghiêm khắc trở lại – Vân Lâu!
Vân Lâu đứng yên nÆ¡i cá»a, lòng buồn vô cùng. Ngưá»i cha trước mặt là đá, má»™t hòn đá sẵn sà ng Ä‘áºp vỡ nát quả tim cá»§a Vân Lâu.
- Cha!
- Chả Vá»›i má»™t đứa con biết vâng lá»i như mà y mà còn biết gá»i tao là cha nữa sao?
ông Dương cản ngăn:
- Thôi anh Mẫn ạ, nghỉ ngÆ¡i má»™t chút cho khá»e rồi nói chuyện sau. Ngồi xuống Ä‘i nà o, anh uống gì? Nóng hay lạnh? Nước cốt dừa nhé?
Bà Dương chen và o:
- Anh ấy không thÃch uống nước lạnh đâu. Anh Mẫn dùng trà nóng nhé?
ông Mẫn ngồi xuống ghế, lau mồ hôi trên trán:
- Uống cái gì cũng được.
NhỠgian phòng có gắn máy lạnh nên không khà bắt đầu dịu hơn. Ông Mẫn ngồi đối diện với ông Dương, nói như phân bua:
- Anh không biết chứ tôi khổ vì thằng Lâu không biết bao nhiêu mà kể. Ngưá»i ta cÅ©ng có con lá»›n như tôi, nhưng ngưá»i ta đâu có nhá»c lòng như váºy?
Bà Dương chen và o:
- Tôi nghÄ©, có lẽ sá»± hiểu lầm nà o đó chăng? Quay sang Vân Lâu, bà gá»i – Lâu, cáºu là m gì đứng đấy mãi thế? Sang đây hầu chuyện cha cáºu Ä‘i?
ông Mẫn nổi nóng:
- Là m gì có chuyện hiểu lầm, tụi nó cứng đầy cứng cổ như váºy đó. Bảo nó há»c Khoa Há»c, nó lại không chịu bá» qua há»c Mỹ thuáºt cái quái quá»· gì không biết. Ở nhà chá»n Mỹ Tuyên cho nó, nó lại không chịu cứ đòi cưới cho được con Hà n Nị Bây giá» Hà n Ni chết rồi nó lại cặp báºy cặp bạ vá»›i mấy con ca sÄ©...
- Cha! Vân Lâu cắt ngang, chà ng bước tá»›i trước mặt ông Mẫn vá»›i thái độ hùng hổ - Cha đừng nói váºy tá»™i cho ngưá»i tạ Ngưá»i ta hà nh nghá» ca sÄ© chẳng qua vì miếng ăn, vả lại nghỠđó đâu có gì xấu đâu mà cha khinh miệt. Tiểu My sợ còn trong sạch, đứng đắn hÆ¡n bao nhiêu đứa con gái con nhà là nh khác chứ đừng nói chi.
ông Mẫn trợn mắt:
- Mà y giá»i lắm, tao chưa nói gì mà mà y đã hét to như váºy, mà y có coi cha mà y ra gì nữa đâu!
Bà Dương giảng hòa:
- Thôi mà , có chuyện gì thì từ từ mà nói, chứ là m gì mà la hét như váºy?
Vân Lâu quay sang bà Dương:
- Bác thấy đó, cha cháu coi thưá»ng ngưá»i ta như váºy ai mà chịu cho được.
Bà Dương nhìn ông Mẫn, bà muốn xoa dịu cái không khà căng thẳng:
- Anh Mẫn, theo tôi thấy tốt nhất anh đến gặp Tiểu My xem sao. Bây giá» dẹp chuyện đó sang bên Ä‘i, tối nà y chúng tôi xin má»i anh dùng cÆ¡m ở nhà hà ng Thống Nhất.
ông Mẫn trừng mắt bảo bà Dương:
- Tôi là m gì mà phải đến gặp mặt con đó chứ? Chuyện nà y có liên hệ gì đến cô đâu mà cô lại chen và o?
- Anh Mẫn, hai mươi năm rồi mà tánh anh vẫn không thay đổi tà nà o cả, vẫn cố chấp vẫn gà n bướng. Tôi không nói giúp Vân Lâu gì đâu, nếu anh gặp Tiểu My, anh sẽ thấy ngay cô ấy không phải là loại gái như anh tưởng. Cô ấy rất dễ thương, biết suy xét và rất xứng đáng với Vân Lâu.
Gương mặt ông Mẫn tháºt khó chịu:
- Tôi biết mà , lúc xưa gá»i con tôi cho ông bà tôi cứ tưởng là ... Không ngỠông bà đã dạy được cho nó quá nhiá»u Ä‘iá»u hay, dạy nó cãi lại mẹ cha, và o phòng trà , và o vÅ© trưá»ng trụy lạc...
ông Dương bá»±c mình đứng dáºy:
- Anh Mẫn, anh đừng nói váºy. Anh há»i lại con anh xem tôi đối vá»›i nó ra sao? Tại sao anh đặt nặng vấn đỠnhư váºy? Vá»›i chuyện Hà n Ni chúng tôi đã không muốn nhắc đến, không ngá» hôm nay anh lại khÆ¡i lại, dù sao anh cÅ©ng phải nể tình bằng hữu trên ba mươi năm cá»§a chúng ta chứ.
ông Mẫn cưá»i lạnh lùng:
- Phải, tôi đã gặp bạn tốt nhất.
Bà Dương đứng dáºy, bà khó chịu ra mặt:
- Thôi được rồi! Tình hình nà y tôi thấy mục tiêu anh sang đây không phải vì Vân Lâu mà là vì muốn trách vợ chồng chúng tôi.
ông Mẫn dịu xuống một chút:
- Không phải tôi sang đây để trách cứ ông bà . Nhưng tôi đã gá»i gấm Vân Lâu thì ông bà phải coi nó như con ruá»™t cá»§a mình má»›i phải chứ. Phải dạy bảo nó chứ sao lại để nó và o phòng trà , mê ca sÄ© như váºy? Hôm nay tôi sang đây, để răn dạy nó, ông bà không giúp thì thôi sao lại còn bênh vá»±c nó...
Bà Dương xúc động:
- Chúng tôi bênh vực Vân Lâu là vì Vân Lâu chẳng có tội tình gì cả. Nếu anh bình tĩnh một chút, chịu khó nghĩ lại một chút, tôi chắc chắn anh sẽ thông cảm cho chúng nó ngay.
ông Mẫn lớn tiếng:
- Tá»™i mê đà o hát cá»§a nó có thể tha thứ được à ? Nó sang đây để há»c chứ đâu phải để sa Ä‘á»a?
Vân Lâu lên tiếng biện hộ:
- Nhưng con có bá» há»c đâu? Trong lá»›p con có thua ai đâu? Không tin cha đến trưá»ng há»i sẽ biết. Vả lại lúc gần đây con có đến vÅ© trưá»ng, phòng trà đâu? Tiểu My thôi hát rồi mà !
ông Mẫn thở khói:
Thôi bá» qua chuyện đó Ä‘i, bây giá» tao há»i mà y, chuyện mà y vá»›i con ca sÄ© đó mà y tÃnh sao?
- Thái độ Vân Lâu cương quyết:
- Con sẽ cưới nà ng!
- Cái gì? ông Mẫn ngồi ngay lại – Mà y nói sao? Mà y muốn giết tao hả. Cưới nó? Cưới một con đà o hát? Mà y dám nói câu đó với tao à ?
Vân Lâu vẫn bình tĩnh:
- Con nói là con là m. Vả lại ca sÄ© cÅ©ng là con ngưá»i váºy, quan niệm cá»§a cha cổ há»§ quá rồi.
- Mà y dám nói thế vá»›i tao à ? Ngu xuẩn như váºy là đủ rồi. Tao nhất định không chấp nháºn đấy, mà y phải vá» Hương Cảng ngay vá»›i tao.
Vân Lâu không nao núng:
- Thưa cha, con đã đến tuổi trưởng thà nh, con có thể quyết định cuá»™c Ä‘á»i con không cần ai lo cả, có quyá»n là m chá»§ Ä‘á»i con chứ!
- Giá»i lắm, mà y lá»›n rồi, mà y trưởng thà nh rồi, tao không có quyá»n dạy dá»— mà y nữa. ÄÆ°á»£c rồi, nhưng tao cho mà y biết, nếu mà y không cắt đứt liên lạc vá»›i con ca sÄ© đó, tao sẽ từ mà y ngaỵ Từ đây mà y đừng hòng bước chân và o cá»a nhà tao, cÅ©ng như đừng hòng xà i cá»§a tao má»™t cắc bạc...
Vân Lâu ngẩng đầu lên:
- Thưa cha, má»™t năm trá»i nay con có xà i cá»§a cha má»™t cắc bạc nà o không?
ông Mẫn cưá»i gằn:
- Hừ, mà y tưởng là mà y không xà i tiá»n tao à . Mà y đã tá»± láºp rồi sao? Äừng lầm con ạ, con cứ há»i bác Dương con sẽ rõ, việc con Ä‘ang là m cho cÆ¡ sở quảng cáo kia là do ai giá»›i thiệu? Bác Dương à ? Ha! Ha!
ông Dương khó chịu:
- Anh Mẫn, sao anh lại nói thế?
Äá»™t nhiên, Vân Lâu thấy á»›n lạnh cả xương sống, mồ hôi toát ra như tắm. Bây giá» thì chà ng đã hiểu rồi, thì ra... Hèn gì có nhiá»u lúc chà ng bá» bê công việc ở hãng mà chẳng ai phiá»n trách gì cả? Mẫu quảng cáo vẽ ra thì nhiá»u nhưng có mấy cái được dùng đâu. Thế mà má»—i tháng lương vẫn đầy đủ. Thì ra... thì ra... Vân Lâu mở to mắt nhìn cha, lắp bắp:
- Tất cả Ä‘á»u... do cha sắp đặt cả à ?
- Hừ. Ông Mẫn cưá»i má»™t cách đắc ý – Bây giá» cáºu má»›i hiểu à ? Cáºu đừng lá»›n lối trước mặt tôi, công việc đâu có dá»… kiếm như cáºu nghÄ© đâu? Cáºu đâu có biết sá»± liên hệ giữa công ty vá»›i tôi thế nà o. Cho cáºu biết lông cừu bao giá» cÅ©ng lấy từ thân cừu, bây giá» cáºu biết rồi chứ?
Vân Lâu cắn môi, đột nhiên chà ng thấy choáng váng muốn xỉu ngay.
Khuôn mặt cha cà ng lúc cà ng to, lá»i nói cá»§a cha sang sảng vá»ng mạnh và o mà ng nhÄ©. Vân Lâu rùng mình, cứng miệng không nói gì được cả.
Có tiếng bà Dương nói:
- Anh Mẫn, anh tà n nhẫn quá!
Vân Lâu quay nhanh lại, nhìn thẳng và o vợ chồng ông Dương, nước mắt trà n ra mi, chà ng tức nghẹn:
- Hai bác cũng đồng lõa trong vụ lừa gạt cháu nữa sao?
ông Dương lên tiếng:
- Cáºu Lâu, cáºu bình tÄ©nh lại Ä‘i. Sá»± tháºt không như cáºu nghÄ© đâu. Lúc đầu quả tháºt hãng quảng cáo thu nháºn cáºu là vì thể diện cá»§a cha cáºu, nhưng sau má»™t thá»i gian, cáºu là m việc quả có tiến bá»™, được nhiá»u khách hà ng yêu chuá»™ng nên hãng trá»ng dụng...
Vân Lâu tuyệt vá»ng:
- Không, tôi không tin. Thôi được rồi! Vân Lâu quay sang ông Mẫn - ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ bá» việc. Tôi sẽ không xà i đồng tiá»n cá»§a cha nữa, thá» xem tôi có chết đói không!
ông Mẫn chau mà y:
- Mà y nói thế là thế nà o? Mà y nhứt định không bỠcon đà o hát đó à ?
- Không.
- Mà y cưới nó?
- Vâng!
- Thôi được rồi, kể như mà y có lý đi, nhưng gia đình con ca sĩ đó có bằng lòng không?
- Bằng lòng.
- Nếu nó biết rằng từ đây tao sẽ không cho mà y lấy má»™t xu, nó vẫn nháºn lá»i mấy chứ?
Vân Lâu cưá»i buồn:
- Cha, cha đừng có xem thưá»ng ngưá»i ta như váºy. Tiểu My không phải là hạng ngưá»i chỉ biết có tiá»n, nà ng đã hiểu con nghèo từ lâu rồi.
ông mẫn cưá»i nhÃch môi cưá»i nhạt:
- Sợ không phải chứ, đối với hạng ca kỹ tao biết rõ quá mà !
- Váºy thì cha cứ chá» mà xem!
Vân Lâu nói vá»›i tất cả tá»± tin, ông Mẫn chỉ còn biết giáºn dữ đứng dáºy:
- ÄÆ°á»£c, tao sẽ chống mắt xem tụi bay Ä‘i đến đâu cho biết.
Rồi ông bá» ra cá»a, ông Dương gá»i theo:
- Anh Mẫn, anh đi đâu đấy?
ông Mẫn xách hà nh lý lên:
- Äến khách sạn.
ông Dương giữ lại:
- Là m gì lạ váºy, anh đến Äà i Loan để ở khách sạn sao? Nhà chúng tôi biết bao nhiêu là phòng trống? Ở lại đây vá»›i chúng tôi Ä‘i. Dù sao anh cÅ©ng chưa hiểu rõ chuyện Tiểu My vá»›i Vân Lâu thì ở lại tìm hiểu thêm rồi hãy quyết định.
ông Mẫn vẫn cương quyết:
- Tôi không ở lại, cũng không cần tìn hiểu thêm. Thằng Lâu cứng đầu cứng cổ thì tôi còn gì để nói với nó nữa đâu!
- Dù sao anh cũng nên ở lại!
ông Dương cố nói, nhưng ông Mẫn vẫn từ chối:
- Äừng là m tôi khó chịu anh Dương. Tôi thÃch ở khách sạn vì nó tiện nghi và thoải mái hÆ¡n.
Bà Dương giảng hòa:
- Thôi được rồi đừng nà i ép anh Mẫn nữa.
Anh Dương anh lấy xe đưa anh Mẫn đến khách sạn Thống Nhứt đi.
ông Dương yên lặng, đưa ông Mẫn ra cá»a. Vẫn chưa nguôi cÆ¡n giáºn, ra đến cá»a ông Mẫn còn ngoái đầu lại, lá»›n tiếng vá»›i Vân Lâu:
- Tao sẽ chống mắt xem tình yêu của chúng mà y kéo dà i được mấy bữa cho biết!
Vân Lâu đứng thẳng lưng, chà ng nhìn theo bóng cha vá»›i tất cả háºm há»±c. Trong lúc bà Dương bước ra cá»a, xe vừa rồ máy, bà cúi ngưá»i xuống, chồm ngưá»i và o khung cá»a kÃnh nói vá»›i theo:
- Anh Mẫn, dù sao anh cÅ©ng có má»™t đứa con ngoan, đừng cố chấp quá mà mất nó. Suốt quãng Ä‘á»i anh đã mất mát nhiá»u thứ rồi, đừng để mất thêm má»™t cái gì nữa, nhất là con anh.
ông Mẫn ngẩn ngưá»i ra, mấy câu nói cá»§a bà Dương như những tiếng nói tá»± đáy lòng ông. Ông bà ng hoà ng. Mối tÃnh cÅ© ray rức trong tim. Sá»± cứng rắn đột ngá»™t băng hoại hóa đá.
Xe chạy xong, bà Dương trở và o nhà nhìn Vân Lâu ngồi yên trong lòng ghế, bà tiến tá»›i đặt tay lên vai cáºu thanh niên:
- Äá»i sống bao giá» cÅ©ng đầy gian nan, cáºu phải can đảm lên má»›i thắng được.
- Cháu không phải không có can đảm, nhưng cháu thấy khó chịu không hiểu sao con ngưá»i lại chẳng chịu cảm thông nhau.
- Là m sao cảm thông nhau được. Khi giữa cha mẹ và con cái có một khoảng cách to!
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:31 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 30
Buổi tối hôm ấy Tiểu My tháºt báºn rá»™n. Ông Khiêm đột nhiên ngã bệnh, khi nóng, khi mồ hôi đổ ra như tắm, ông lăn lá»™n trên giưá»ng mê sảng. Tiểu My đã biết rõ căn nguyên cÆ¡n bệnh vì lần trước bác sÄ© bảo đó là hiện tượng trúng rượu, má»i bác sÄ© đến coi mạch chÃch thuốc, nhưng bác sÄ© bảo phải mang và o bệnh viện. Tiá»n trong tay không có là m sao dám đưa cha và o bệnh viện chứ. Sau mÅ©i thuốc, ông Khiêm nằm yên, Tiểu My ngồi bên cạnh trông chừng. Sá»± mệt má»i là m Tiểu My uể oải.
Äá»™t nhiên có tiếng chuông cá»a reo, Tiểu My đứng dáºy. Có lẽ Vân Lâu. Tiểu My gá»i bà ngưá»i là m đến bảo trông chừng cha rồi chạy nhanh ra cá»a. Trong những lúc rối rắm, bao giá» Tiểu My cÅ©ng nghÄ© đến Vân Lâu. Vá»›i nà ng hình như chỉ có sá»± xuất hiện cá»§a Vân Lâu má»›i giải quyết được vấn Ä‘á». Vừa đặt tay lên nắm cá»a, Tiểu My vừa nói vá»ng ra:
- Em lo chết đi được, may là anh đến đúng lúc!
Cá»a vừa mở, câu nói chưa dứt đã ngừng lại. Ngưá»i đứng ngoà i cá»a không phải là Vân Lâu mà là má»™t ngưá»i đà n ông đứng tuổi, cao lá»›n, mắt tháºt sắc, Tiểu My lúng túng:
- Dạ, xin lỗi, ông tìm ai ạ?
- Tôi tìm cô Tiểu My!
- Vâng... Tôi là Tiểu My đây, ông tìm tôi có việc chi?
- Tôi là cha của thằng Vân Lâu.
- à ! Tiểu My chợt lúng túng. Thế tại sao Vân Lâu đâu không cùng đến? Gia đình Ä‘ang lúc bối rối thế nà y mà má»i ông và o nhà quả tháºt là má»™t chuyện không phải. Nhưng, ông ấy đến đây là m gì? Äể xem mắt à ? Mối nghi ngá» len nhẹ trong tim. Tiểu My đột nhiên bối rối không biết phải là m sao.
- Sao? Cô không muốn tiếp tôi à ?
ông Mẫn có vẻ bất mãn. Ngưá»i con gái tháºt bất lịch sá»±. Tiểu My như hoà n hồn, nà ng hấp tấp nói:
- Dạ, xin lá»—i, má»i... má»i ông và o!
ông Mẫn vừa bước và o phòng khác đã nghe những tiếng rên bên trong vá»ng ra, ông ngạc nhiên quay lại bắt gặp ánh mắt ngại ngùng cá»§a Tiểu My:
- Má»i... má»i bác ngồi. Xin lá»—i... Vì cha cháu bệnh nặng nên...
ông Mẫn nhăn mặt:
- Bệnh gì?
Tiểu My nhìn và o trong:
- Da... dạ, cha cháu vì uống rượu nhiá»u quá, nên... dạ má»i bác ngồi, cháu và o trong má»™t chút sẽ ra ngay ạ.
Nhìn tình hình ông Mẫn hiểu ngaỵ Uống rượu say! ông nhìn theo cái dáng dấp hấp tấp cá»§a Tiểu My, rồi quan sát căn nhà nhá» rách nát. Sá»± bá»±c bá»™i cà ng lúc cà ng tá» Không những con bé nà y là đà o hát thôi, mà ông bố nó còn là má»™t gã say rượu. Thằng Lâu ngu tháºt, ông Mẫn cắn răng. Không thể không cháºn đứng má»™t mối tình bất xứng thế nà y.
Một lúc sau khi tiếng rên ở phòng bên cạnh lắng dần xuống, Tiểu My trở ra, thái độ hối tiếc:
- Xin lỗi bác, để bác ngồi đợi lâu thế nà y cháu áy náy quá. May là cha cháu đã chịu ngủ yên.
ông Mẫn lạnh lùng lấy thuốc ra châm lá»a hút. Tiểu My rót nước mang đến, rồi Ä‘i tìm chiếc gạt tà n. Nà ng cố gắng tạo ấn tượng tốt cho ngưá»i đà n ông trước mặt. Nhưng nà ng chỉ đón nháºn được sá»± lạnh nhạt:
- Thôi được rồi, ngồi xuống đây cô Mỵ Hôm nay tôi đến đây có chuyện muốn nói với cô.
Tiểu My lo lắng, nà ng thụ động ngồi xuống, ông Mẫn đưa mắt nhìn quanh nhà một lần nữa rồi nói:
- Hoà n cảnh gia đình cô hình như không được khá?
Tiểu My thà nh tháºt gáºt đầu:
- Vâng, cha cháu thất nghiệp đã lâu, Ä‘á»i sống gia đình không được rá»™ng rãi, nhưng dù sao cháu cÅ©ng đã lá»›n, nên...
- Nên đã biết cách kiếm tiá»n, phải không? ông Mẫn tiếp lá»i vá»›i nụ cưá»i khinh mạn.
- Da... Tiểu My không hiểu rõ dụng ý câu nói cá»§a ông Mẫn. Có Ä‘iá»u Tiểu My cÅ©ng linh cảm được sá»± bất thân thiện trong thái độ ngưá»i đối diện. Tại sao anh Lâu không đến? Tiểu My không nén được, nà ng há»i ngay ông Mẫn – Thưa bác, tại sao anh Lâu không đến?
- Nó không đến đâu. Cô Tiểu My, tôi phải đưa cho cô bao nhiêu tiá»n để cô buông tha thằng Lâu tôi?
Tiểu My sá»ng sốt, nà ng không ngỠông Mẫn lại và o đỠnhanh như váºy. Ngồi thẳng ngưá»i lên, mặt tái hẳn lại, Tiểu My lắp bắp:
- Mục Ä‘Ãch cá»§a bác đến đây chỉ là thế?
- Vâng. Ông Mẫn gáºt đầu – Tôi biết cô Ä‘ang cần tiá»n.
Tiểu My đột nhiên cưá»i to:
- Thế bác định cho cháu bao nhiêu?
- Tùy cô, cô muốn bao nhiêu cứ nói.
- Một trăm tỷ mỹ kim!
ông Mẫn giáºn dữ:
- Cô nói đùa à ?
- Tôi mà nói đùa? Tiểu My đứng dáºy, dáng hùng hổ như con sư tá» cái – Tôi không đùa bao giá», chỉ có ông má»›i khéo bà y trò thôi. Ông đã dá»±a và o đâu mà muốn mua tình yêu tôi chứ?
ông Mẫn không vừa:
- Tôi là cha thằng Lâu, tôi có quyá»n.
Tiểu My không kém:
- Nhưng là m cha là có quyá»n phá vỡ hạnh phúc cá»§a con sao? ông dùng tiá»n mua chuá»™c tôi, tại sao ông không mua chuá»™c con trai ông trước?
ông Mẫn thấy khó thuyết phục ngưá»i con gái trước mặt:
- Cô cũng biết thằng Lâu nhà tôi cứng đầu cứng cổ lắm. Nếu tôi thuyết phục nó được thì tôi còn phải đến đây là m gì?
- Thế thì ông sẽ thấy việc thuyết phục tôi còn khó khăn hÆ¡n. Tôi sẽ không bao giá» xa anh Lâu, vì tôi có quyá»n bảo vệ hạnh phúc riêng tôi, ông đừng mong mua chuá»™c tôi vô Ãch.
ông Mẫn không biết là m gì hÆ¡n là nhìn chầm cháºp và o mặt Tiểu My:
- Cô có quyá»n giữ hạnh phúc cô, nhưng cô không có quyá»n là m cho Vân Lâu mất hạnh phúc.
- Là m gì mà có chuyện là m mất hạnh phúc của anh Lâu?
- Vì giai cấp chênh lệch giữa cô và thằng Lâu!
- Ông nói thế là thế nà o?
- Cô không hiểu tháºt à ? Gia đình chúng tôi đà ng hoà ng, chúng tôi không muốn con trai chúng tôi lấy ca sÄ©. Vả lại thằng Lâu còn cả má»™t tương lại, nó cần má»™t ngưá»i vợ đứng đắn, có thể giúp nó trên đưá»ng sá»± nghiệp.
Tiểu My xanh mặt, cÆ¡n giáºn khiến nà ng mất bình tÄ©nh:
- Bá»™ Ông tưởng hà nh nghá» ca hát là hư há»ng cả sao? Vâng, tôi hà nh nghá» ca hát đấy, nhưng tôi là m việc vá»›i mục Ä‘Ãch kiếm tiá»n, tôi cÅ©ng là con ngưá»i như bao ngưá»i khác, là m gì không đứng đắn? là m gì không trong sạch chứ? Chỉ có các ông, các ngưá»i thừa tiá»n thừa bạc như các ông má»›i bẩn. Thá» há»i xã há»™i nà y có sá»± xuất hiện cá»§a cái nghá» ca hát, khiêu vÅ© nà y là do ai? Có phải là vì như cầu cá»§a các ông không? Äừng tưởng thế giá»i thượng lưu cá»§a các ông là trong sạch, cÅ©ng đừng tưởng những ngưá»i hà nh nghá» hát xướng là dÆ¡ bẩn, sa Ä‘á»a. Tôi không thấy nhục vá»›i cái nghá» cá»§a tôi bao giá», tôi cÅ©ng không thấy tôi thua kém ông, tôi thấy tôi vẫn ngang hà ng ông. Dù biết là ông không muốn có ngưá»i con dâu như tôi, nhưng tôi cho ông biết là ông đừng hòng bắt tôi bá» rÆ¡i Vân Lâu.
ông Mẫn không ngá» má»™t đứa con gái như Tiểu My lại có thái độ ngang bướng như váºy. Những câu nói hổi xược nhưng không hẳn là không có lý. Ông biết mình gặp phải má»™t địch thá»§ không vừa.
ông cố gắng một lần chót:
- Thế cô không nghÄ© đến tương lai thằng Lâu sao? Xã há»™i bất công và coi thưá»ng nghá» nghiệp cô, nếu cô cương quyết Ä‘eo Ä‘uổi theo thằng Lâu tôi sợ nó sẽ khó có má»™t tương lai tốt đẹp.
- Tôi xin nói cho ông biết, sá»± hiện diện cá»§a tôi không những không là m cho Vân Lâu phiá»n toái, trái lại tôi còn giúp đỡ, khuyến khÃch anh ấy thà nh công. Ông bảo rằng ông là cha cá»§a anh lâu, ông hiểu anh ấy, thế mà má»™t năm trước, suýt tà nữa ông đã là m anh ấy nản lòng. Bây giỠông lại muốn cảnh đó tái diá»…n nữa sao? Äừng Ä‘em tương lai, sá»± nghiệp cá»§a Vân Lâu ra dá»a tôi. Äừng Ä‘em vở kịch “Trà Hoa Nữ†ra dá»a dẫm tôi. Thế hệ đó đã qua rồi. Nghá» ca sÄ© không có gì đáng chê trách. Tôi không ăn cắp, ăn trá»™m cá»§a ai thì tôi không sợ ai khinh tôi cả, tôi chỉ cần biết Vân Lâu thương tôi là được rồi. Tôi không thấy ân háºn gì cả.
ông Mẫn lớn tiếng:
- Nhưng Vân Lâu nó sẽ háºn cô, sau nà y khi ra Ä‘á»i nó không là m ăn nên được nó sẽ háºn cô suốt Ä‘á»i.
- Ông lầm rồi, nếu anh Lâu có tà i anh ấy sẽ nhỠtà i sức của mình mà tiến thân chứ không cần nhỠvả và o một ai cả.
- Cô chỉ biết cãi bướng, không một ai muốn tiến thân mà chỉ dựa và o tà i riêng mà thà nh công được.
- Nhưng con ngưá»i còn cần nhiá»u thứ khác chứ không hẳn chỉ danh vá»ng không thôi. Con ngưá»i còn cần ánh nắng mặt trá»i, nước, không khÃ... Và tình yêu là tất cả những thứ đó.
- Tóm lại là cô không chịu xa thằng Lâu phải không?
ông Mẫn đứng dáºy há»i má»™t câu cuối cùng, Tiểu My gáºt đầu:
- Vâng!
- Cô biết là nếu thằng Lâu lấy cô, tôi sẽ từ nó, và nó... nó sẽ không còn má»™t xu dÃnh túi.
- Váºy là ông lầm tá» Tiểu My cắt ngang – Không bao giá» anh Lâu nghèo được, anh ấy có tà i, đối vá»›i tôi anh ấy rất già u, anh ấy biết suy nghÄ©, tá»± tin, bao nhiêu đó mà ông bảo nghèo, nghèo sao được? Dù anh ấy không có má»™t xu dÃnh túi, dù phải sống cá»±c khổ, tôi vẫn tình nguyện chăm sóc anh ấy trá»n Ä‘á»i. Nếu anh Lâu thà nh công tôi sẽ được hưởng vinh quang, còn thất bại, thì tôi sẽ cùng chà ng gánh. Có gì đâu mà phải sợ? ông đừng mong chia cách chúng tôi, tôi không phải là Hà n Ni, tôi có má»™t trái tim cứng như đá, ông đừng mong là m tôi nản lòng.
Những câu nói cá»§a Tiểu My như dòng nước tuôn trà o, bao nhiêu uất háºn, giáºn dữ, buồn phiá»n được dịp tuôn ra hết, nà ng nói má»™t cách khoan khoái.
ông Mẫn không ngá» ngưá»i con gái trước mặt cứng cá»i như váºy. Giữa lúc đó, đột nhiên có má»™t bóng ngưá»i từ bên ngoà i xông và o gá»i lá»›n:
- Tiểu My!
Äó là Vân Lâu, không má»™t ai để ý đến tiếng chuông cá»a, cÅ©ng không ai hay bà ngưá»i là m đã ra mở cổng tá»± bao giá». Chà ng bước và o đã lâu và đã nghe hết tất cả. Bây giá» không dừng được chà ng má»›i xông và o, đôi tay mở rá»™ng:
- Tiểu My, em có bằng lòng lấy anh không? Lấy má»™t thằng há»c trò nghèo vừa má»›i thất nghiệp?
Tiểu My sung sướng:
- Anh Lâu, anh đến từ bao giá», anh đã nghe hết rồi phải không?
- Vâng, anh chÃnh thức cầu hôn đây, nhưng trước khi trả lá»i, em hãy suy nghÄ© kỹ, vì anh vừa má»›i thất nghiệp. Em vẫn còn yêu anh chứ?
- Vâng, vâng... Tiểu My đáp – Em sẵn sà ng lấy anh ngay bây giá», ngà y mai hay bao giá» cÅ©ng được.
Và đôi tình nhân tay trong tay, mắt trong mắt, hỠđã bá» quên má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ¡ bên cạnh. Äấy là má»™t ông già . Phải, ông Mẫn đột nhiên thấy mình đã già . Má»™t chút xúc động trong tim, ông nhìn đôi trẻ vá»›i má»™t niá»u hy vá»ng vừa lóe lên. Nước mắt đột nhiên lăn ra má ông.
Tà i sản của Memory