23-09-2008, 04:34 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Quà tặng của những nhà thông thái
Dịch giả: Thanh Bình
Má»™t đồng tám mươi bảy xu, đúng như váºy. Hà ng ngà y, cô cố gắng tiêu tháºt Ãt tiá»n khi Ä‘i chợ. Cô Ä‘i loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hà ng ngà y, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt má»i cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nà o hay đồng đó.
Della đếm lại số tiá»n Ãt á»i má»™t lần nữa. Không há» có sá»± nhằm lẫn, chỉ có má»™t đồng tám mươi bảy xu, và ngà y mai sẽ là lá»… giáng sinh.
Cô sẽ không thể là m gì hÆ¡n, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. ở đó, trong má»™t căn phòng nhá», tồi tà n, cô Ä‘ang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỠnghèo nà n nà y với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thà nh phố New York.
Há» có má»™t phòng ngá»§, má»™t phòng tắm và má»™t nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hÆ¡n cô vì anh ấy có việc là m. Tuy váºy đó không phải là má»™t công việc kiếm được nhiá»u tiá»n. Tiá»n thuê căn phòng nà y chiếm gần hết lương cá»§a anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiá»u để tìm má»™t công việc nhưng váºn may đã không mỉm cưá»i vá»›i cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay má»—i khi anh trở vá». Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn má»™t chú mèo xám trên bức tưá»ng đồng mà u vá»›i nó bên cạnh con đưá»ng tối ngoà i cá»a sổ.
Ngà y mai là Noel và cô chỉ còn má»™t đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim cá»§a cô, má»™t món qùa. Cô muốn mua má»™t món quà tháºt sá»± có ý nghÄ©a, má»™t thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dà nh cho anh.
Della chợt xoay ngưá»i chạy đến bên chiếc gương treo trên tuá»ng. Mắt cô sáng lên.
Cho đến bây giá», gia đình James Dillingham Young chỉ có hai váºt quà giá nhất. Má»™t thứ là chiếc đồng hồ và ng cá»§a Jim. Chiếc đồng hồ nà y trước đây thuá»™c sở hữu cá»§a cha anh ta và trước nữa là ông ná»™i anh ta. Thứ còn lại là mái tóc cá»§a Della.
Della thả nhanh mái tóc dà i óng mượt xuống lưng. Tháºt tuyệt đẹp, không khác nà o như má»™t chiếc áo khoác Ä‘ang choà ng qua ngưá»i cô. Della cuá»™n tóc lên lại. Cô đứng lặng Ä‘i rồi thút thÃt má»™t lát.
Della bước cháºm rãi qua các cá»a hà ng dá»c hai bên đưá»ng rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là má»™t phụ nữ máºp mạp, bà ta chẳng có má»™t chút vẻ "Eloise" nà o cả. Della cất tiếng há»i: "Bà mua tóc tôi không?"
"Tôi chuyên mua tóc mà ", bà ta đáp và bảo: "Hãy bỠnón ra cho tôi xem tóc của cô đi".
Suối tóc nâu đẹp tuyệt vá»i buông xuống.
'Hai mươi đồng" bà ta định giá, bà n tay nâng niu mái tóc óng ả.
"Hãy cắt nhanh Ä‘i! và đưa tiá»n cho tôi" Della nói.
Hai giá» tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cá»a hiệu trong niá»m vui khôn tả. Cuối cùng cô cÅ©ng chá»n được má»™t thứ. Äó là môt sợi dây đồng hồ bằng và ng. Jim rất quà chiếc đồng hồ cá»§a mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây nà y cô biết rằng nó phải là cá»§a anh và cô phải mua nó.
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở vỠnhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Äến nhà , Della ngắm mái tóc cá»±c ngắn cá»§a mình trong gương và nghÄ© thầm: "Mình có thể là m gì vá»›i nó đây?". Ná»a giá» tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị má»i thứ. Xong Della lại ngắm nghÃa mình trong gương lần nữa. Tóc cá»§a cô bây giá» toà n những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa Æ¡i, mình trông như má»™t con bé nữ sinh ấy!". Cô tá»± nhá»§: "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế nà y?".
Bảy giá» tối, bữa ăn được chuẩn bị gần xong. Della hồi há»™p chỠđợi, hy vá»ng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cá»a mở, Jim bước và o. Anh ấy trông rất gầy và cần có má»™t cát áo khoác má»›i. Jim nhìn chằm chằm và o Della. Cô không thể hiểu được anh Ä‘ang nghÄ© gì, cô sợ. Anh ta không giáºn dữ, cÅ©ng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô vá»›i ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: Äừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh má»™t món quà . Tóc sẽ dà i ra mà . Em phải bán nó thôi, Jim à . Hãy nói "Giáng sinh vui vẻ", em có má»™t món quà rất hay cho anh nà y!".
"Em đã cắt mất tóc rồi à ?. Jim há»i.
"Äúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì váºy mà anh không còn yêu em nữaư? em vẫn là em mà !", Della nói.
Jim nhìn quanh rồi há»i lại như má»™t kẻ ngá»› ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à ?"
"Äúng, em đã nói váºy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra má»™t váºt gì đấy đặt lên bà n. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dà i. Hãy mở cái nà y ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sỠđến váºy".
Della xé bá» lá»›p giấy bá»c ngoà i và kêu lên sung suá»›ng, liá»n sau đó những giá»t nước mắt hạnh phúc rÆ¡i xuống. Trong đó là má»™t bá»™ kẹp tóc, những chiếc kẹp dà nh cho mái tóc óng ả cá»§a Della. Cô đã mÆ¡ ước có Ä‘uợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cá»a kÃnh má»™t gian hà ng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiá»n. Bây giá» chúng đã thuá»™c vá» cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dà i để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà , mắt trà n đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dà i ra thôi Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ và ng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
Äẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nÆ¡i đấy, giá» thì anh sẽ phải thÃch thú nhìn ngắm nó hà ng trăm lần má»—i ngà y thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó vá»›i sợi dây má»›i nà y".
Nhưng Jim không là m theo lá»i Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cưá»i nói: "Della, hãy cất những món quà nà y Ä‘i. Chúng tháºt đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giá» thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu".
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:52 PM .
23-09-2008, 04:35 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Tay súng tay đà n
Dịch giả: T.K.Sơn
1.
Khi chán ngấy cuá»™c sống buồn tẻ đơn Ä‘iệu ở nông trại, tôi liá»n nói vá»›i bố tôi:
- Con muốn đi xa bố ạ
- Mà y muốn đi đâu? - Bố tôi gắt.
- Con tÃnh vá» miá»n Tây. Hiện nay có nhiá»u dòng ngưá»i đổ xô vỠđấy tìm và ng. Con hy vá»ng....
- Mà y Ä‘iên rồi à ? - Bố tôi ngắt lá»i. - Sao mà y không ở nhà mà kế nghiệp tao. Äó chỉ là má»™t nÆ¡i hoang dã, vô luáºt pháp. Ngưá»i ta chỉ có thể đà o được má» và ng. Còn mà y giá»i lắm chỉ được mấy hòn đá cuá»™i.
Tôi chỉ có ý cho bố tôi biết thế thôi, chứ thá»±c ra thì tôi đã quyết cả rồi. Tuổi trẻ là tuổi bay nhảy, quanh quẩn xó nhà hoà i cÅ©ng chán. Mà tôi đã hÆ¡n 20 tuổi đầu rồi, có phải là con nÃt đâu (!). Tôi lẳng lặng bá» và o nhà trong lấy ra hai chiếc túi hà nh lý trong đựng Ãt quần áo, và i quyển sách và số tiá»n tôi dà nh dụm bấy lâu:
- Mà y Ä‘i tháºt à ? - Bố tôi nghiến răng.
Rồi chẳng nói chẳng rằng, ông vùng vằng đứng dáºy vá»› ngay chiếc ghế Ä‘ang ngồi ném mạnh và o tôi. Nhưng tôi kịp ù té chạy ra ngoà i, đầu còn ngoái lại chà o:
- Thưa bố, con đi!
2.
Tôi vừa ra được đưá»ng cái thì nghe vẳng lại tiếng vó ngá»±a lóc cóc lẫn tiếng đà n Banjo tình tang. Thong thả tiến lại phÃa tôi, má»™t cá»— ngá»±a xe ngá»±a tà ng, chẳng mui mái gì. Chú ngá»±a chẳng lấy gì là m máºp mạp và có vẻ chẳng mấy sung sức. Ngồi bệch trên xe là má»™t thanh niên dong dá»ng, áo quần bẩn thỉu, râu tóc bá»m xá»m. Bá»™ mặt dà u dà u, gã như Ä‘ang thất tình hay chán ngán Ä‘iá»u gì. Gã vừa đà n vừa nghêu nghao hát:
Má»™t mình từ nÆ¡i xa tÃt xa
Cây đà n xinh xắn vác trên bỠvai
VỠnơi đây lang thang phất phơ
Äi tìm cô bé trót yêu lâu rồi....
- Nà y anh bạn, là m ơn cho tôi quá giang với. Tôi nói lớn.
Gã dừng hát, ngÆ¡ ngác nhìn tôi má»™t hồi rồi ra dấu má»i tôi. Tôi tức thì nhảy tót lên xe, ngồi đối diện vá»›i gã. Lúc nà y nhìn kỹ hÆ¡n tôi thấy bên hông gã còn lù lù má»™t khẩu súng cÅ© mèm. Cái cổ đầy ghét bẩn Ä‘eo má»™t trái tim xinh xắn bằng gá»— mà u Ä‘en nhánh. Trên quả tim khắc khuôn mặt má»™t thiếu nữ.
- Cáºu vỠđâu thế? - Tôi há»i
- Tôi vá» miá»n Tây - Gã lừ khừ đáp, miệng ngáp ngáp
- Váºy hai ta đồng chà hướng - Tôi há»›n hở - Tên tôi là James, James Kelly. Cáºu quê quán ở đâu.
- Tôi chỉ là má»™t tên ma cà bông không cha không mẹ, không cá»a không nhà - Gã nhún vai - Tôi sống nay đây mai đó vá»›i chú ngá»±a kia và chiếc già y là m bạn. Cứ gá»i tôi là John.
Tôi để ý má»—i lần hắn nói, miệng gã lại tá»a ra má»™t mùi hương không lấy gì là m dá»… chịu. Có lẽ đã lâu gã chưa há» súc miệng. Thá»±c ra, chỉ cái áo bẩn thỉu cá»§a gã cÅ©ng phát ra má»™t mùi gần gần thế.
- John nà y, nếu muốn cáºu có thể Ä‘á»c mấy quấn truyện cá»§a tôi giải khuây.
Tôi mở túi hà nh lý, lấy ra quấn Don Quichotte cá»§a Cervantes thân máºt đưa cho John
- Truyện nà y thế nà o, cáºu kể cho nghe được không. John cầm ngược cuốn sách, láºt láºt và i trang rồi ra vẻ ngượng nghịu. Thú thá»±c tôi không biết Ä‘á»c.
- Cáºu mù chữ à ? - Tôi trố mắt
- Vâng. Mồ côi cha mẹ từ nhá», tôi chưa bao giá» cắp sách đến trưá»ng. Có lần tôi ráng tá»± há»c nhưng đà nh chịu vì không sao nuốt nổi những nét chữ loằng ngoằng. Tôi thấy há»c bắn súng còn dá»… hÆ¡n.
- Cáºu bắn súng hẳn cừ lắm. Tôi đăm đăm nhìn khẩu súng cá»§a John.
- Tà m tạm - John cưá»i cưá»i.
- À nãy nghe cáºu hát hay hết ý - Tôi vá»— vai John - Äá» nghị cáºu hát lại coi nà o.
- ÄÆ°á»£c thôi, John cầm chiếc đà n ôm và o lòng, gảy gảy mấy nốt nhạc êm tai rôi ngêu ngao cất tiếng:
Má»™t mình từ nÆ¡i xa tÃt xa
Cây đà n xinh xắn vác trên bỠvai
VỠnơi đây lang thang phất phơ
Äi tìm cô bé trót yêu lâu rồi.
Khi chẳng biết còn bao xa, tôi bùi ngùi vì sắp phải chia tay vá»›i ngưá»i bạn má»›i quen song đáng mến.
- John nà y, chẳng mấy chốc anh em mình sẽ phải xa nhau. Tiếc là chú ngá»±a quèn cá»§a cáºu không thể đưa chúng ta Ä‘i được mãi. Mong còn gặp lại cáºu ở miá»n Tây hoang dã
- Äừng lo, John cưá»i cưá»i, cái cưá»i tinh ma. Thá»±c tình có được ngưá»i bạn đưá»ng há»c thức như cáºu tôi rất thÃch. Hai ta sẽ bên nhau suốt quãng đưá»ng thiên lý. Tôi đã có cách.
Cách gì thì tôi chưa biết. Xe chúng tôi lê thêm quãng nữa thì từ xa phóng đến má»™t cá»— xe trông tháºt bảnh chá»e hai ngá»±a kéo. Cá»— xe săp tá»›i gần thì, trước sá»± ngạc nhiên cá»§a tôi, John bá»—ng nhảy xuống chặn đưá»ng, rút súng bắn chỉ thiên hai phát.
Äoà nh ...
Äoà nh ...
Mấy chú ngựa sợ hãy hà vang rồi đứng im.
- Tất cả xuống xe! - John gầm gừ.
Lá»i ra lệnh cá»§a John tức thì có hiệu nghiệm. Gã đánh xe mặt xám xanh, luống cuống nhảy tót xuống, hai tay giÆ¡ lên. Rồi liá»n đó, trong xe bước xuống má»™t ngưá»i đà n ông trạc tuổi ngÅ© tuần, tướng ngưá»i bệ vệ cùng hai ả tiểu thư Ä‘á»nh đảnh trong những bồ xiêm y lá»™ng lẫy. Tất cả Ä‘á»u có bá»™ mặt nÆ¡m ná»›p trước há»ng súng dữ dằn như bá» ngoà i du thá»§ du thá»±c cá»§a John.
- Cảm phiá»n qúy ông qúy bà đổi há»™ cho anh em chúng tôi chiếc xe. John dứ dứ súng và o đầu gã đà n ông bệ vệ. ÄÆ°á»ng còn xa mà cá»— xe cá»§a chúng tôi lại dở chứng.
- Lên xe ngay James - John quay sang tôi - Mang theo cả chiếc Banjo nữa đấy.
- Lẽ nà o..... John - Tôi ngáºp ngừng.
- Chẳng sao đâu - John cưá»i hì hì - Bá»n nhà già u mất cái nà y đã có khối tiá»n mua cái khác. Chỉ tá»™i nghiệp cho bá»n nghèo chúng mình.
Tôi không còn cách nà o khác hÆ¡n là nghe theo lá»i John. Thá»±c ra trong thâm tâm tôi luôn đồng ý những chuyện như thế nà y. Thế rồi, bá» mặc chiếc xe cà rịch cà tà ng và bá»n ngưá»i kia lại bên đưá»ng, chúng tôi phóng ngay lên cá»— xe ác chiến vừa '' sắm'' được dông tuốt. Trên cá»— xe má»›i còn có chiếc rương nhá» trong đựng Ãt quần áo, má»™t số nữ trang và và i ngà n đô la. Vì thế trên đưá»ng chúng tôi tha hồ ghé lại mua sắm những thứ cần thiết cho má»™t chuyến Ä‘i xa. John còn mua thêm đạn dược và hai khẩu súng lục loại tốt nhất.
- Phải sẵn sà ng vì có thể gặp những tên vô lại... - John chợt cưá»i lên thoải mái - Cả bá»n da đỠnữa, vá»› vẩn là chúng lá»™t da đầu như chÆ¡i.
3.
Thay nhau Ä‘iá»u khiển chiếc xe, tôi và John cùng nhau chia sẻ những vui buồn trên đưá»ng dà i ngà n dặm. Vá»›i cái thằng tôi lúc ấy, đó là cả cuá»™c hà nh trình đầy gian truân mà trước đó tôi không há» lưá»ng trước được. Quên sao được những con đưá»ng gồ ghỠđầy sá»i đá là m chiếc xe cứ xóc lên xóc xuống, khiến mình mẩy tôi muốn rã rá»i. Quên sao được cái lúc vượt qua sa mạc mênh mông nóng như thiêu đốt, bụi tung mù trá»i. Há»ng khô tá»›i ná»—i khó nuốt được nước bá»t. Mà đâu chỉ má»™t hai tiếng đồng hồ. Phải mất ngót ná»a ngà y trá»i dằng dặc má»›i thoát khá»i cái sa mạc quái qá»§y ấy. Và còn nhiá»u cái khổ khác nữa. Nhưng may thay, Ä‘iá»u tôi lo lắng nhất đã không xảy ra, vì nếu xảy ra thì giá» nà y tôi chẳng còn ngồi đây để mà kể chuyện Ä‘á»i cho các bạn (!) Äó là lúc Ä‘i và o miá»n núi đồi, tiến và o đất nước thù nghịch cá»§a ngưá»i da đỠthÃch lá»™t da đầu là m ká»· niệm. Suốt đêm tôi chỉ mÆ¡ thấy mình là cái xác ghê rợn vá»›i chiếc đầu đỠhá»n đầy máu không má»™t mảnh da. Chỉ John là bình chân như vại. Có lẽ anh đã quá quen thuá»™c vá»›i cảnh chết chóc cÅ©ng nên. Vâng, rất may chuyện đó đã không đến vá»›i chúng tôi. Phải chăng những truyá»n thuyết vá» tÃnh man rợ cá»§a thổ dân da đỠlà thêu dệt quá đáng?
NÆ¡i đâu tiên mà cá»— xe mệt má»i cá»§a chúng tôi dừng bánh là thị trấn Bò Và ng. Äó là thị trấn tương đối sầm uất trên má»™t vùng đất rá»™ng lá»›n, bằng phẳng. PhÃa xa là con sông tươi mát uốn mình qua những ngá»n núi cao hùng vÄ©, tạo nên má»™t cảnh tháºt tuyệt. Bản thân cái tên Bò Và ng cÅ©ng đã tạo cho khách xa má»™t ấn tượng tháºt thoải mái. Hai bên đưá»ng chúng tôi Ä‘i qua những nhà thá» lá»›n nhá», hầu hết Ä‘á»u cất bằng ván. Quán xá khá nhiá»u. Phố phưá»ng đông kẻ qua lại trong những bá»™ ỵ phục nhiá»u mà u sắc. Nhìn chung nÆ¡i đây cÅ©ng dá»… chịu, trái vá»›i ý nghÄ© ngô nghê cá»§a tôi trước kia rằng miá»n Viá»…n Tây chỉ gồm bá»n giang hồ, dân anh chị tứ phương. Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy Ä‘iá»u gì không ổn treo lÆ¡ lá»ng dưới bầu trá»i xanh biếc cá»§a thị trấn nà y.
- Thôi anh em chúng ta uống gì đỡ khát rồi tìm chỗ nghỉ ngơi đi.
John cho xe đỗ lại trước má»™t quán rượu cÅ©ng có tên là Bò Và ng. Chắc xưa kia vùng nà y nhiá»u bò lắm - tôi nghÄ©. Quán khá đông. Từ các bà n cho đến quầy hầu như kÃn chá»—, ồn à o lá»i ăn tiếng nói chen lẫn những tiếng cưá»i ngặt nghẽo vỠđủ má»i chuyện trên Ä‘á»i kể cả chuyện tìm và ng, Ä‘iá»u tôi Ä‘ang theo Ä‘uổi.
- Bá»n tôi từ phương xa má»›i đến, không rõ dân tình ở nÆ¡i đây thế nà o?
Æ quầy, nốc cạn má»™t hÆ¡i mấy cốc bia tháºt tuyệt, chúng tôi vui vẻ bắt chuyện cùng ông chá»§ quán, má»™t ngưá»i có thân hình béo phị nặng ná».
- Thị trấn nà y có vẻ tươi vui đấy ông nhỉ?
- Ô` vâng, có lẽ thế - Ông ta nhún vai cưá»i đáp - Thá»±c ra thì nÆ¡i đâu cÅ©ng có những vui buồn cá»§a nó.
- NghÄ©a là sao ông chá»§? - John lại há»i.
Anh vừa dứt lá»i thì ông chá»§ quán chợt sa sầm lại. Vẻ khiếp sợ hiện rõ trên gương mặt cá»§a ông.
Tất cả má»i thá»±c khách trong quán cÅ©ng thế. Im bặt. Sững sá». Khiếp sợ ...
John nhìn ra bên ngòai cá»a. Có chuyện gì xảy ra váºy???
4.
Anh vừa dứt lá»i thì ông chá»§ quán chợt sa sầm lại. Vẻ khiếp sợ hiện rõ trên gương mặt cá»§a ông. Tất cả má»i thá»±c khách trong quán cÅ©ng thế. Im bặt. Sững sá». Khiếp sợ ...
John nhìn ra bên ngòai cá»a. Chúng tôi cÅ©ng quay nhìn ra. Có chuyện gì xảy ra váºy???
Lù lù bước và o má»™t gã đà n ông cao lá»›n, tướng mạo dữ dằn vá»›i đôi mắt cú vá» lạnh như băng, bá»™ râu hà m lởm chởm, áo quần bạc phếch đầy cát bụi. Vết thẹo dà i trên trán và hai khẩu súng Ä‘eo hai bên hông cà ng là m tăng thêm sá»± dữ dằn cá»§a hắn. Hắn xăm xăm bước thẳng đến quầy. Lúc nà y, tất cả khách khứa, trừ chúng tôi, thảy Ä‘á»u tá»± động bá» ra ngoà i, vẻ sợ hãi ra mặt.
- Dạ thưa ngà i dùng chi? - Ông chá»§ quán khúm núm thưa vá»›i ngưá»i khách má»›i.
- À hai thằng ranh kia, sao còn dám đứng đây - Hắn chỉa đôi mắt cú vỠvà o chúng tôi - Muốn trêu gan tao hả?
Nói chưa dứt câu, hắn lấy cánh tay vạm vỡ phang mạnh và o ngưá»i khiến tôi té nhà o ra sau, đầu va mạnh và o thà nh bà n Ä‘au tê tái.
- Quân khốn kia, sao mà y dám dở trò ngang ngược - John bất bình, mặt anh đỠgay.
- Cả mà y nữa - Hắn cưá»i gằn vá»›i John - Mà y cÅ©ng lo cút khá»i nÆ¡i đây ngay. Tao đến đâu thì tất cả ở đó phải cút hết.
- ChÃnh mà y má»›i phải cút khá»i đây - John nhổ toẹt nước bá»t và o mặt hắn.
- Ãi chà thằng khốn nạn, mà y dám hả? - Lấy vai áo chùi chùi mặt, hắn gầm gừ - Tao truyá»n cho mà y phải luồn dưới háng tao ngay, bằng không thì mà y sẽ phải đấu súng vá»›i tao.
- Äấu thì đấu, ta sợ gì - John vá»— mạnh và o khẩu súng bên hông anh, vẻ đầy tá»± tin.
- Thôi đừng, John Æ¡i - Tôi vá»™i và ng kéo vai John - Can cáºu. Cáºu nên nghÄ© lại thì hÆ¡n. Cáºu có mệnh hệ gì thì...
- Mặc tôi James - John vẫn tỉnh bơ - Tôi chơi súng không tồi đâu.
- Cáºu cho tôi xin - Cả ông chá»§ quán cÅ©ng chen và o - Cáºu còn trẻ ngưá»i non dạ, lại từ xa má»›i đến nên chưa biết uy danh ngà i Ben đây.
Nhưng mặc ai can ngăn, John vẫn bước theo tên Ben ra ngoà i. Tôi có cảm giác Ä‘au khổ là trong chốc lát nữa thôi mình sẽ mất Ä‘i vÄ©nh viá»…n ngưá»i bạn qúy đã chia sẻ cùng tôi trên bao dặm trưá»ng.
- Tao sẽ quăng đồng xu lên - Tên Ben khinh khỉnh bảo John - Äồng xu vừa chạm đất thì rút súng.
- Thằng nhãi nà y Ä‘iên rồi - Má»i ngưá»i tụ táºp bên ngoà i nhìn John xì xầm - Äấu súng vá»›i Ben Thẹo là rước lấy cái chết. Chắc nó má»›i từ trên trá»i rÆ¡i xuống nên không biết tà i bắn nhanh như chá»›p cá»§a Ben Thẹo.
Trước sá»± lo lắng tá»™t cùng cá»§a tôi, John quả quyết bước ra đưá»ng, đối mặt cách Ben Thẹo chừng chục bước. Hắn ta lạnh lùng cho tay và o túi áo móc ra má»™t đồng xu. Giây phút nà y ngưá»i tôi ướt đẫm mồ hôi, tim tôi cÆ¡ hồ muá»—n vỡ tung. Má»™t mà u không khà bao trùm lên má»i váºt. Nhếch mép cưá»i, Ben Thẹo quăng đồng xu lên. Äồng xu vừa rÆ¡i xuống chạm đất thì hầu như cùng lúc ấy má»™t tiếng súng chát chúa vang lên.
Äoà ng.....
Cả không gian im lặng. Tim tôi tưởng đã vỡ trăm ngà n mảnh. Cả John và Ben Thẹo Ä‘á»u ở trong tư thế chÄ©a súng và o nhau.
Từ há»ng súng cá»§a John bay ra má»™t là n khói, nhưng súng cá»§a đối thá»§ thì không ...
Thế rồi má»™t tÃch tắc sau, thân hình to lá»›n cá»§a Ben Thẹo đổ váºt xuống. Chuyện ai không ngá». Từ giữa ngá»±c tên hung bạo, máu phun ra có vòi. Hắn giãy giãy và i cái rồi im hẳn, đầu nghẹo sang má»™t bên. Mắt hắn còn mở trừng trừng như kinh ngạc vá» Ä‘iá»u vừa xảy đến.
Hắn đã chết !
- Trá»i John ... - Tôi xúc động chạy tá»›i ôm chầm lấy John - Tôi không ngá» ...
- Thì tôi đã bảo cáºu là tôi chÆ¡i súng không tồi đâu mà - John cưá»i, hồn nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Tôi cứ tưởng cáºu sẽ mất mãi mãi. Theo cáºu gần tháng nay váºy mà giá» tôi má»›i biết tà i năng trác tuyệt cá»§a cáºu.
- Tà i như cáºu Ãt ai bì kịp - Má»i ngưá»i cÅ©ng hồ hởi xúm quanh John.
- Cáºu có biết là cáºu vừa hạ được Ben Thẹo, tay súng cá»± phách cá»§a miá»n Tây không? Hắn đã cướp Ä‘i mạng sống bao ngưá»i. Tà i hắn chỉ kém Bill Scott. Tên nà y và đồng bá»n vẫn là mối Ä‘e dá»a cá»§a chúng tôi.
- Thế không có ai coi việc an ninh ở đây sao? - John há»i
- Có, có chứ - Má»™t ngưá»i trông có vẻ vai vế vùng nà y đáp - Nhưng có cÅ©ng như không vì ai cÅ©ng khiếp sợ chúng. ChÃnh ngưá»i cầm đầu an ninh trước đây đã bị Ben Thẹo cho sang thế giá»›i bên kia vá»›i hà ng chục phát đạn và o ngưá»i.
- Äá» nghị cáºu giúp chúng tôi thà nh láºp má»™t nhóm dân quân biết sá» dụng súng thà nh thạo - Ông ta khẩn khoản - Chúng tôi xin hứa sẽ chịu má»i phà tổn và tiếp đãi cáºu như thượng khách.
Thá»±c ra tôi và John chỉ muốn nghỉ ở đây rồi sau sẽ Ä‘i xa hÆ¡n để tìm và ng. Song, trước tình cảnh cá»§a thị trấn nà y cùng sá»± khẩn nà i hết lá»i cá»§a dân chúng, John đã không thể từ chối.
Thế là từ đấy chúng tôi trở thà nh công dân cá»§a thị trấn Bò Và ng, nÆ¡i con ngưá»i lãng tá» cá»§a John sẽ gắn bó suốt quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a anh.
5.
Việc hạ được Ben Thẹo khiến John từ má»™t ngưá»i khách vô danh trở nên tiếng tăm khắp vùng. Má»i ngưá»i khâm phục nhắc đến tên anh. Äến đâu anh cÅ©ng được chà o đón nồng háºu. Phải nháºn rằng nếu John cứ để đầu tóc bá»m xá»m, mình mẩy hôi hám thì khó mà hấp dẫn được ai. Song từ khi vỠđây, cách sống cá»§a anh đã thay đổi nhiá»u. Nhá» siêng năng tắm rá»a luôn, tóc tai chải chuốt, ăn váºn đà ng hoà ng, trông anh bảnh trai ra phết. Thà nh thá» chẳng bao lâu, thêm vá»›i tà i đà n hay bắn giá»i đã khiến cho cõi lòng cá»§a lắm tiểu thư phải rung động. Nhiá»u cô tá»›i thăm há»i anh luôn.
Váºy mà lạ chưa, trước ánh mắt má»i má»c đầy tình tứ cá»§a các kiá»u nữ, John vẫn hoà n toà n dá»ng dưng. Chẳng lẽ anh chà ng nà y lại kén cỠđến thế ư? Song là bạn thân, được ở bên John luôn nên tôi cÅ©ng hiểu ra. Nhiá»u lần tôi thấy anh ngồi má»™t mình, tay nâng niu quả tim gá»— luôn Ä‘eo ở ngá»±c không bao giá» rá»i, mắt đăm đăm nhìn ngưá»i thiếu nữ khắc trên đó, vẻ mặt u buồn, đôi khi khéo mắt rưng rưng. Thì ra trong anh có má»™t tâm sá»± buồn.
" Ngà y trước tôi có yêu Susan, má»™t thiếu nữ xinh đẹp thùy mị - má»™t ngà y kia John thổ lá»™ vá»›i tôi - nhiá»u chà ng trai sang trá»ng ngá» lá»i muốn lấy nà ng là m vợ nhưng Susan vẫn má»™t lòng tha thiết yêu tôi, má»™t tên đói rách không cha không mẹ, má»™t chữ bẻ là m đôi không biết. Mối tình chúng tôi Ä‘ang say đắm thì Susan đột ngá»™t qua Ä‘á»i ...
Nà ng yên nghỉ trong má»™t nghÄ©a trang nhá» gần dòng sông Missouri êm ả. Từ đó trở Ä‘i tôi sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i lang thang và thá» không bao giá» còn yêu ai nữa ..."
Sau nhiá»u tháng trá»i được sá»± huấn luyện táºn tình cá»§a John, thị trấn Bò Và ng có được má»™t đội dân quân khá tinh nhuệ gần ba mươi ngưá»i. Thảy Ä‘á»u là những thanh niên tình nguyện, trong đó có tôi. Sá»± có mặt cá»§a dân quân là m cướp cạn vùng nà y giảm Ä‘i rõ rệt.
Riêng vá»›i John, thấy bóng anh là tên vô lại nà o sắp giở trò cÅ©ng phải nhanh chân chuồn mất. Cái chết cá»§a Ben Thẹo ngà y nà o vẫn còn là ná»—i ám ảnh cá»§a bá»n chúng. Nhưng có Ä‘iá»u John chưa hà i lòng là vẫn chạm trán vá»›i Bill Scott.
Qua lá»i kể, được biết băng đảng cá»§a chúng gồm sáu tên, đặc Ä‘iểm: má»™t tên chá»™t mắt, má»™t tên da Ä‘á», má»™t tên cao lêu nghêu gần hai thước. Mấy tên kia không có gì lạ. Äặc biệt Bill Scott có gương mặt tháºt đẹp trai, trà thức đến ná»—i không ai biết trước không thể ngỠđấy là má»™t tên cướp giết ngưá»i không gá»›m tay. Bá»n chúng Ä‘á»u là những tay súng thiện nghệ mà trá»™i hÆ¡n cả chÃnh là Bill Scott. Có ngưá»i bảo hắn thừa sức bắn trúng con ruồi bay cách xa trăm thước. Hẳn vá» khiếp sợ hắn nên thêu dệt thế thôi, nhưng có thể ghi nháºn tà i cầm súng cá»§a Bill Scott chắc phải ngang ngá»a vá»›i John chứ chẳng chÆ¡i (!).
Chúng cướp bóc hết vùng nà y sang vùng khác, má»—i nÆ¡i lâu lâu ghé má»™t lần. Bá»n chúng đã thăm viếng nhà nà o thì nhà nấy phải mau mau lo ná»™p đủ yêu cầu cá»§a chúng, trái lá»i thì chỉ có nước hồn lìa khá»i xác. Nói chung, đây là má»™t băng cướp lợi hại, không phải loạt cướp vặt tầm thưá»ng.
Cuối cùng John cÅ©ng được toại nguyện. Má»™t sáng kia, đúng má»™t năm sau cái chết cá»§a Ben Thẹo, có mấy ngưá»i dân quân và cả ông chá»§ quán Bò Và ng hối hả chạy đến tìm John hiện băng cướp cá»§a Bill Scott Ä‘ang hiện diện đầy đủ tại quán nà y và đang cưỡng hiếp Nancy, con gái ông. Oái ăm thay, chÃnh lúc ấy John vừa lên cÆ¡n sốt xong. Nước da xanh xao, trông anh sút Ä‘i thấy rõ. Váºy mà John vẫn tá» ra vô cùng hăm hở khi nghe tin ấy. Äang trên giưá»ng bệnh, anh ngồi báºt dáºy ngay. Dù số quân đông hÆ¡n hẳn song chúng tôi không dám khinh địch vì đối phương nổi tiếng là những tay súng có hạng. Bởi thế, để tránh thiệt mạng tối Ä‘a cho anh em, kế hoạch John đỠra là phải đánh bất ngá», đánh úp chúng.
Cái khó cho chúng tôi là trong tay bá»n cướp còn có Nancy. Chúng có thể dùng nà ng là m váºt chắn khiến chúng tôi không dám bắn. Tóm lại, má»™t tráºn đánh ác liệt sắp diá»…n ra. Trong tráºn đánh nà y nhiá»u ngưá»i trong chúng tôi phải hy sinh. Äối vá»›i nhân dân thị trấn Bò Và ng nà y, ngà y đó đã Ä‘i và o lịch sá» và sống mãi trong ký ức. Tôi xin kể lại toà n bá»™ diá»…n biến tráºn đánh ấy ...
" Sau khi nhanh chóng bố trà nhiá»u tay súng mai phục trên các ngả đưá»ng, quyết không cho tên cướp nà o chạy thoát, John cùng tôi và tám ngưá»i khác kéo ngay đến ngôi nhà lá»›n bên kia đưá»ng đối diện vá»›i quán Bò Và ng, chá» bá»n cướp ló ra là giáng đòn phá»§ đầu. Chúng tôi chưa kịp ổn định vị trà thì từ trong quán, cả sáu tên cá»§a băng cướp lục đục kéo ra. Äấy là lần đầu tiên tôi và John thấy táºn mắt những tên cướp khét tiếng kia. Thà nh phần cá»§a chúng đúng như lá»i kể. Tên da đỠcó bá»™ mặt tháºt đáng sợ. Chiếc mÅ©i khoằm to xù cá»§a hắn dá»… là m liên tưởng đến những con kên kên chuyên rỉa xác chết. Bản thân hắn cÅ©ng lá»™t da đầu nhiá»u ngưá»i cÅ©ng nên. Tên chá»™t lại cà ng chẳng đẹp đẽ gì. Chiếc băng Ä‘en bịt kÃn chiếc mắt hư cùng chiếc môi sứt và những vết thẹo chằng chịt trên mặt hắn là m hắn tháºt ghê tởm. Kẻ nà o yếu bóng vÃa chẳng tà i nà o dám nhìn, sợ đêm vá» mÆ¡. Äó là hai tên có bá» ngoà i tháºt khó ưa nhất. Những tên kia tương đối đỡ hÆ¡n. Song nói chung Ä‘á»u giống nhau ở Ä‘iểm là toát ra vẻ sát khà lạnh lùng, ngoại trừ Bill Scott. Trá»i, ngưá»i như thế lại là tướng cướp ư? Vá»›i vóc ngưá»i đầy đặn, cân đối mà lại thêm gương mặt vô cùng trà thức, đẹp trai, phải nói hắn thừa sức chinh phục trái tim nhiá»u phụ nữ. Hắn lại xuất thân từ gia đình danh giá hẳn hoi. Váºy mà .....
Chúng tôi ai nấy Ä‘á»u chuẩn bị và o tráºn. Nhưng quái ác thay, Ä‘iá»u chúng tôi lo ngại đã đến. Ká» cạnh Bill Scott chÃnh là cô Nancy xinh đẹp trong bá»™ quần áo rách tả tÆ¡i. Bị tên cướp ôm chặt, nà ng khóc sướt mướt. Thì ra cưỡng hiếp nà ng xong, chúng vẫn chưa muốn buông tha. Ôi giá không vướng Nancy thì chúng tôi đã khạc và o bá»n côn đồ những loạt đạn căm thù ngay tức khắc. Tình thế tháºt khó xá» ...
- Các bạn cứ để tôi. Nhìn bá»n cướp chuẩn bị lên ngá»±a Ä‘i - John ra hiệu cho chúng tôi đừng bắn gì.
Thế rồi chÄ©a ngay súng vá» phÃa quân thổ phỉ, John lấy cò.
Äoà ng...
Äoà ng ...
Hai tiếng súng vang lên ...
Vừa đặt lên mình ngá»±a, tên cao ká»u và gã độc nhãn rÆ¡i ngay xuống ngá»±a. Hai phát đạn cá»±c kỳ chÃnh xác cá»§a John đã loại khá»i vòng chiến đấu hai tên vô lại. Riêng tên chá»™t bị đạn xuyên qua con mắt là nh thà nh thá» hắn phải vá» chầu trá»i vá»›i đôi mắt mù hoà n toà n!
Bị bắn bất ngá», mấy tên kia láºp tức rút súng bắn xối xả vá» hướng xuất phát những viên đạn sát hại đồng bá»n chúng, khiến chúng tôi vá»™i và ng náu mình. Ngưá»i qua đưá»ng nhốn nháo. Má»™t cụ già bị đạn lạc chết ngay. Thừa lúc ấy, bá»n cướp phóng ngá»±a bá» chạy. Hai tên chạy má»™t đầu, tên da đỠchạy đầu khác. Riêng Bill scott siết chặt Nancy lôi và o quán.
Phải công nháºn bá»n cướp chiến đấu rất ngoan cưá»ng. Trên đưá»ng đà o tẩu chúng đã bị anh em dân quân phục sẵn hai bên đưá»ng truy kÃch liên tiếp. Vá»›i hai tên chạy má»™t hướng, những phát đạn đầu cá»§a anh em Ä‘á»u tráºt trong khi đó chúng vẫn bình tÄ©nh bắn trả, giết chết bốn dân quân. Song ngà y tà n cá»§a chúng cÅ©ng đã đến. Khi chúng cố gắng chạy thoát ra vùng đồi núi thì bắt đầu xÆ¡i đạn. Má»™t tên bị lá»§ng sá» bởi viên đạn cá»§a Mark Doighs, tay súng khá nhất trong đám dân quân. Tên kia dù không xÆ¡i đạn và o đầu nhưng cÅ©ng lãnh gần chục phát và o mình. Hắn lì lợm ôm ngá»±a chạy miết rồi má»›i chịu gục chết bên bá» sông.
Tên da đỠthì sao ?
Thá»±c tôi chưa thấy ai ghê ghá»›m như hắn. Thân hình đẫm máu vì hà ng loạt đạn hắn vẫn cố bắn trả, hạ sát ba dân quân. Sau đó hắn còn nháºn thêm nhiá»u phát đạn nữa, đưa tổng số đạn Ä‘i và o ngưá»i hắn hÆ¡n hai mươi viên!
Thân thể tên da đỠchỉ còn là má»™t đống thịt rách nát. Thế mà hắn còn gắng chạy thêm quãng nữa rồi má»›i chịu buông mình xuống ngá»±a. Các dân quân tưởng hắn đã chết, tiến lại gần thì hắn dốc hết tà n lá»±c bóp cò, giết thêm má»™t mạng ngưá»i nữa xong má»›i chịu chết hẳn. Như váºy, để hạ được ba tên bá» chạy, chúng tôi đã thiệt hại mất tám ngưá»i. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Äể tiêu diệt trá»n ổ bá»n chúng, chúng tôi đã phải trả má»™t giá đắt hÆ¡n nhiá»u ..."
Tôi xin quay sang Bill Scott.
" Sau khi kéo Nancy và o lại trong quán, hắn, má»™t mặt lấy nà ng là m váºt che chắn, mặt khác xả đạn như mưa vá» phÃa chúng tôi. Còn chúng tôi lại không là m gì khác hÆ¡n là ngồi im chịu tráºn. Cá»±a cá»±a má»™t chút là nát sá» như chÆ¡i. Rất may là những viên đạn cá»§a tên cướp không chạm và o ai.
- Sớm muộn Bill Scott cũng phải thua - John nói, song có thể kết cục không đơn giản.
Theo tôi, có khả năng xảy ra má»™t trong hai Ä‘iá»u: hoặc là Bill Scott buông súng quy hà ng, hoặc là hắn sẽ buá»™c đối phương để hắn cùng Nancy ra Ä‘i mà không ai dám bắn theo. Äiá»u thứ nhất khó xảy ra đối vá»›i má»™t tên cướp sừng sá» như hắn. Nhưng đúng như John dá»± tÃnh, sá»± việc lại diá»…n ra theo hướng khác.
- Tao không ngá» vùng nà y dám trở mặt phản tao - Bill Scott nói lá»›n, giá»ng đầy căm giáºn - Tao sẵn sà ng thả con bé ra vá»›i Ä‘iá»u kiện đứa nà o đã xách động bá»n bay phải đấu súng vá»›i tao. Dưới vòm trá»i nà y chỉ nên có má»™t con đại bà ng.
- ÄÆ°á»£c rồi - John lẩm bẩm - Năm ngoái cÅ©ng ngà y nà y, cÅ©ng tại chốn nà y, Ben Thẹo đã bá» mạng thì nay đến lượt mà y.
- Äừng John! - Sợ John nháºn lá»i đấu súng, tôi vá»™i và ng can ngăn - Äừng quên cáºu vừa sốt xong. Bình thưá»ng cáºu có thể chá»i vá»›i hắn, song lần nà y chỉ cần tay cáºu kém nhạy Ä‘i má»™t chút thôi.
- Äừng lo, James - John vẫn bình tÄ©nh như ngà y nà o - Äây cÅ©ng là điá»u hay vì nếu thoát được, hắn sẽ gây lại băng đảng khác và chúng ta chỉ thêm mệt.
- Hay là ... - Biết không thể nà o ngăn được John, tôi đỠnghị - Hay là khi hai ngưá»i sắp và o cuá»™c, chúng tôi sẽ đồng loạt xả đạn và o ngưá»i hắn.
- Không được đâu - John lắc đầu - Rõ rà ng Nancy trong tay hắn, hắn có thể thoát đi dễ dà ng. Nhưng hắn không là m thế, nên ta cũng phải tỠra là kẻ biết chơi.
Và anh lên tiếng nháºn lá»i đấu súng vá»›i Bill Scott. Như lần trước vá»›i Ben Thẹo, má»™t lần nữa cả không gian lại đắm chìm trong im lặng. Có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Tất cả nÃn thở nhìn John và Bill Scott rá»i vị trà lừng lững bước ra đưá»ng. Cả hai Ä‘á»u mang vẻ nghiêm trá»ng, mắt ghá»m ghá»m nhau. Dù hoà n toà n tin tưởng và o John tôi vẫn thấy lo. Song như bao ngưá»i khác, tôi chỉ biết bất lá»±c câm lặng, chỠđợi.
Hai tay súng từ từ bước và o vị trà đối mặt, cách nhau hai mươi bước. Sá»± căng thẳng đã lên đến tá»™t độ. Trống ngá»±c tôi Ä‘áºp thình thịch.
Thá»i gian như dừng lại ...
Äất trá»i như muốn vỡ tung ...
Và rồi nhanh như chá»›p, hai đối thá»§ cùng rút súng ra. Äoà ng ... Má»™t âm thanh xé tai vang lên, tưởng chừng như tiếng nổ cá»§a đất trá»i.
- Bill Scott đã chết! - Má»i ngưá»i hét to.
Thá»±c váºy, má»™t giây sau vang lên cái âm thanh xé tai ấy, thân hình Bill Scott đổ nhà o xuống. Mặt hắn đầy máu. Hắn đã trúng đạn và o đầu. Còn John vẫn đứng nguyên, tay buông thõng khẩu súng Ä‘ang nhả khói. Äối thá»§ cá»§a anh hoà n toà n nằm bất động. Thế là tà n Ä‘á»i má»™t kẻ tà n bạo. Thế là xóa sổ má»™t băng cướp sừng sá». Mối Ä‘e dá»a lá»›n nhất cá»§a thị trấn Bò Và ng từ nay không còn nữa. Nụ cưá»i rạng rỡ sung sướng nở rá»™ trên mặt bao ngưá»i.
Nhưng niá»m vui ấy không trá»n vẹn, không bao giá» trá»n vẹn. Phải, má»i ngưá»i vừa đổ bu quanh xác Bill Scott thì John ôm ngá»±c lảo đảo ngã gục.
Trá»i Æ¡i, anh cÅ©ng trúng thương. Thì ra má»™t viên đạn cá»§a Bill Scott cÅ©ng bay ra cùng lúc vá»›i John và trúng Ä‘Ãch. Tôi bà ng hoà ng chạy đến bên John. Từ ngá»±c anh máu tuôn ra như suối. Quả tim John luôn Ä‘eo nÆ¡i ngá»±c bị thá»§ng má»™t lá»— tròn, viên đạn ác nghiệt cá»§a tên cướp đã Ä‘i xuyên qua nó và đi và o ngá»±c John. Qua gương mặt nhợt nhạt và hÆ¡i thở yếu át cá»§a John, tôi biết anh chẳng sống bao lâu nữa.
- Ôi John của tôi - Tôi nức nở.
- Bạn James yêu qúy ... - John thá»u thà o trăn trối - Tôi sắp ra Ä‘i... từ lâu tôi muốn gặp lại Susan. Sau khi tôi chết, bạn hãy Ä‘em trái tim tôi luôn Ä‘eo bên ngá»±c đến đặt lên má»™ nà ng..., có lẽ tôi đã sống không tồi..., thuở còn sống, Susan luôn mong tôi được rạng rỡ vá»›i Ä‘á»i.
6.
Äến nay, John đã an nghỉ ở vùng đất nà y được 10 năm. Gót chân phiêu lãng cá»§a anh mãi mãi đứng lại nÆ¡i đây. Những vòng hoa tưởng nhá»› thưá»ng xuyên được má»i ngưá»i đặt lên má»™ anh.
Mưá»i năm rồi ... Váºy mà tôi cứ ngỡ như ngà y hôm qua ...
Trên quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a tôi có thể sẽ thêm nhiá»u bạn nữa, có thể sẽ thêm nhiá»u ká»· niệm. Nhưng tôi tin chắc rằng ngưá»i bạn tuyệt vá»i nhất Ä‘á»i tôi là John, những ká»· niệm tuyệt vá»i nhất Ä‘á»i tôi mãi mãi vẫn là những ngà y tháng ngắn ngá»§i được sống bên cạnh chiếc xe á»p ẹp năm xưa, áo quần bẩn thỉu, tóc tai bù xù, anh cầm ngược cuốn Don Quichotte mà láºt láºt ...
GiỠđây, khi John đã vÄ©nh viá»…n sang thế giá»›i bên kia gặp lại ngưá»i con gái cá»§a lòng mình, tôi tưởng chừng vẫn còn nghe đâu đây giá»ng ấm áp cá»§a anh ngà y nà o cùng tiếng đà n Banjo réo rắt:
Má»™t mình nÆ¡i xa tÃt xa
Cây đà n xinh xắn vác trên bỠvai
VỠnơi đây lang thang phất phơ
Äi tìm cô bé trót yêu lâu rồi....
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:55 PM .
23-09-2008, 04:36 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Tên trộm hoà n lương
Viên cai ngục đến xưởng già y trong nhà giam, nÆ¡i Jimmy Valentine Ä‘ang cần mẫn khâu mÅ©i già y, để đưa anh ta lên phòng giám đốc. ở đấy, viên giám đốc nhà giam giao cho Jimmy tá» lệnh được tha vừa được ngà i Thống đốc Tiểu bang phê chuẩn sáng nay. Jimmy thá» Æ¡ cầm lấy tá» giấy, không nói gì. Anh bị kêu án bốn năm và đã ở đây được mưá»i tháng. Äối vá»›i má»™t ngưá»i quen biết rá»™ng như Jimmy thì cái án ấy chả bõ bèn gì, " xoay" má»™t cái là ra ngay !
Ông Giám đốc nhà giam nói :
- Thế nà o, anh Valentine ? Sáng mai anh được ra rồi đấy. Hãy tá»± răn mình và tá» ra là má»™t ngưá»i đà n ông chân chÃnh. Tôi biết tá»± thâm tâm anh không phải là ngưá»i xấu. Hãy thôi đừng trá»™m két sắt nữa và cố sống cho nghiêm chỉnh xem nà o.
- Thưa ngà i, tôi ư ? Tôi trá»™m két sắt ư ? - Jimmy trố mắt, ngạc nhiên há»i.
Ông Giám đốc cưá»i :
- Thôi Ä‘i ! Hừ, không vá»›i chả có. Thế cái vụ ở Springfield ai là m ? Tại sao anh phải và o đây ? Anh thì chạy tá»™i là giá»i nhất !
Jimmy vẫn tỉnh bơ chối :
- Ãi chà ! Không đâu, thưa ngà i. Tôi chưa bao giỠđặt chân tá»›i Springfield cả.
Ông Giám đốc nhà giam dá»… dãi cưá»i, quay sang bảo ngưá»i cai ngục :
- Cronin, anh đưa cáºu ta vá» phòng. Báo chuẩn bị đồ đạc phóng thÃch cho cáºu ta và bảy giá» sáng mai đưa cáºu ta đến đây. Valentine ! Hãy nhá»› lá»i tôi nhé !
Bảy giá» mưá»i lăm phút sáng hôm sau. Valentine đứng trước cá»a nhà giam. Anh mặc má»™t bá»™ complet cắt tháºt vụng vá», chân mang đôi già y cứng nhắc thưá»ng phát cho những ngưá»i tù được phóng thÃch.
Hồi nãy, viên thư ký nhà giam đưa cho anh má»™t vé tà u và năm đô-la vá»›i hi vá»ng cá»§a nhà nước rằng vá»›i số tiá»n ân huệ ấy, anh sẽ có thể là m lại cuá»™c Ä‘á»i trở nên má»™t công dân lương thiện. Ông Giám đốc nhà giam má»i anh Ä‘iếu xì gà rồi bắt tay tháºt chặt.
Valentine, ngưá»i tù số 9762, được và o sổ như sau : " Lệnh tha cá»§a Thống đốc" .
Thế là Jimmy Valentine đưá»ng hoà ng trở vá» vá»›i những con đưá»ng đầy ánh nắng.
Chẳng mà ng đến tiếng chim hót lÃu lo, đến cà nh lá xanh tươi Ä‘ang vẫy gá»i bên đưá»ng, đến hương hoa thÆ¡m ngát từ khu vưá»n gần đấy, Valentine Ä‘i má»™t mạch đến quán ăn. Tại đây, anh táºn hưởng hương vị tuyệt vá»i cá»§a tá»± do bằng cách chén sạch nguyên con gà quay và ng rá»™m, uống cạn chai vang trắng, rồi khoan khoái phì phà điếu xì gà đắt tiá»n, đắt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Ä‘iếu cá»§a viên Giám đốc nhà giam vừa tặng. No nê, thá»a mãn, anh nhà n tản Ä‘i đến nhà ga, Ä‘iệu nghệ búng đồng xu con và o chiếc nón cá»§a ngưá»i hà nh khất mù đứng trước sân ga, rồi nhanh nhẹn lên tà u. Ba tiếng đồng hồ sau đó, anh xuống tà u ở má»™t ga nhá» hiu quạnh, nằm gần ranh giá»›i tiểu bang. Dừng chân ở quán cà phê mang tên Mike Dolan, Jimmy bước và o thân máºt tay bắt mặt mừng ông chá»§ quán Ä‘ang đứng sau quà y.
Ông chủ quán nói :
- Xin lá»—i cáºu, Jimmy, tá»› không thể xoay sở sá»›m hÆ¡n được. Có ý kiến phản đối việc tha cáºu ở Springfield nên tay Thống đốc Tiểu bang rét quá suýt nữa hắn thôi không giải quyết đấy. Thế nà o, khá»e chứ ?
Jimmy cưá»i :
- Khoẻ. Có chìa khóa cho tôi không đấy ?
Cầm lấy chìa khóa, Jimmy lên lầu, ra mãi căn phòng nhá» phÃa sau. Äồ váºt trong phòng vẫn y nguyên. Trên sà n nhà vẫn còn há»™t nút áo cá»§a ông Chánh thanh tra Ben Price, lúc ông ấy cùng đám cảnh sát dưới quyá»n áºp và o túm lấy anh.
Hạ chiếc giưá»ng xếp xuống, Jimmy mở ngăn bà máºt trong vách, lấy ra chiếc vali bám bụi. Anh tháºn trá»ng đặt lên bà n, mở nắp, rồi đứng im, khoan khoái ngắm bá»™ đồ nghá» mở két sắt độc nhất vô nhị cá»§a anh, bá»™ đồ nghá» mở két hữu hiệu nhất miá»n Äông nước Mỹ. Nó đầy đủ các cÆ¡ pháºn, là m bằng loại thép cứng nhất, thiết kế theo mẫu má»›i nhất. Nà o khoan, nà o đục, nà o kẹp, nà o ká»m, có má»™t số bá»™ pháºn do Ä‘Ãch thân Jimmy vẽ kiểu. Anh rất tá»± hà o vá» bá»™ đồ nghá» nà y. Anh đã phải trả hết 900 đô để đặt là m theo ý riêng cá»§a mình ở má»™t chá»— chuyên là m dụng cụ cho giá»›i giang hồ.
Ná»a giá» sau, Jimmy xuống lầu, ra cá»a. GiỠđây, anh mặc bá»™ complet vừa vặn, kiểu má»›i, tay xách chiếc vali.
Ngưá»i chá»§ quán nháy mắt, há»i :
- Äi là m sá»›m thế ?
- Là m gì ? - Jimmy ra bá»™ ngÆ¡ ngác, - Æ hay, cái cáºu nà y. Tôi chỉ là má»™t nhân viên công ty bánh ngá»t và chế biến lương thá»±c New York đấy, nhá»› chưa ?
Ngưá»i chá»§ quán gáºt lia lịa, rối rÃt má»i Jimmy uống rượu, nhưng anh từ chối, Jimmy không bao giá» uống rượu.
Má»™t tuần sau ngà y Valentine, ngưá»i tù số 9762, được phóng thÃch, má»™t vụ trá»™m lá»›n được tiến hà nh rất khéo ở Richmond, bang Indiana. Không má»™t dấu vết để lại. Hai tuần sau, lại thêm má»™t vụ khác. Lần nà y chiếc két bị trá»™m là loại hiện đại nhất, có gắn cả thiết bị báo động chống trá»™m, thế mà cánh cá»a dà y cá»™m cá»§a nó vẫn bị mở toang như ngưá»i ta mở cá»a sổ đón gió hè. Vụ trá»™m nà y xảy ra ở Logansport, số cá»§a cải bị mất trá»™m trị giá khoảng 1500 đô, trong tá»§ còn có nhiá»u hối phiếu và tiá»n xu lẻ nhưng không há» bị tên trá»™m mó tay và o. Cảnh sát bắt đầu quan tâm, nhưng mãi đến vụ trá»™m ở ngân hà ng Jefferson City, số thất thoát lên cao, thì ông Chánh thanh tra Ben Price má»›i chịu xuất quân. So sánh dấu vết tại hiện trưá»ng, ông phát hiện ngay má»™t nét tương tá»± vá» phong cách thá»±c hiện cá»§a các vụ án. Ông tuyên bố :
- ChÃnh thằng Jimmy Valentine chứ không ai khác ! Hắn lại giở trò rồi đấy. Xem cái núm khóa kia kìa - nó bị kéo tung ra cứ như ngưá»i ta nhổ cá»§ cải và o tháng mưa ấy. Kiểu ấy thì chỉ có cái kÃch hiện đại cá»§a thằng Valentine má»›i là m nổi thôi. Lại xem mấy thanh ngang kia kìa, chỉ khoan có má»™t lá»— là bung ngay thế kia thì ngoà i thằng Valentine ra chẳng có ai là m nổi !
Ông Ben Price đã thuá»™c lòng tÃnh nết Jimmy. Ông nắm cả những thói quen nhá» nhất cá»§a tên trá»™m tà i hoa nà y qua những lần Ä‘iá»u tra vụ cướp ở Springfield vừa qua. Jimmy thưá»ng đánh theo lối nhảy cóc. Äánh nhanh, rút lẹ, lẩn Ä‘i tháºt xa, rồi lại ra tay tiếp, lần sau táo bạo hÆ¡n lần trước. Hắn không cần phụ tá. Giá»›i chá»§ ngân hà ng phần nà o nhẹ nhõm khi nghe tin ông Ben Price lại lên đưá»ng lần theo dấu vết tên trá»™m quá»· quái ấy.
Má»™t chiá»u ná», Jimmy Valentine tay xách vali, xuống xe tại má»™t thị trấn nhá», tên là Elmore. Äấy là má»™t thị trấn hẻo lánh, cách đưá»ng xe lá»a xuyên Mỹ trên năm dáºm, thuá»™c bang Arkansas. Trông anh ta như má»™t sinh viên năm cuối báºc đại há»c, thÃch thể thao, Ä‘ang trên đưá»ng vá» quê thăm nhà . Bước cháºm rãi trên lỠđưá»ng lót ván, anh dừng chân ở khách sạn.
Bá»—ng má»™t thiếu nữ băng qua đưá»ng, Ä‘i ngang trước mặt anh, rồi rẽ và o căn nhà có treo tấm biển " Ngân hà ng Elmore" . Tình cá» cô liếc mắt nhìn anh. Thế là tâm hồn anh như choáng ngợp bởi ánh mắt diệu kỳ ấy, đầu óc bay bổng táºn đâu đâu. Anh như đã biến thà nh má»™t ngưá»i nà o khác. Cô thiếu nữ thẹn thùng cúi gầm mặt, hai má á»ng hồng. Chả lẽ ở Elmore nà y, ăn váºn như thế, ... đẹp trai như thế, hiếm lắm !
Jimmy vá»™i túm ngay lấy má»™t cáºu bé con Ä‘ang ngồi chÆ¡i trên báºc thá»m gần đấy, giả vá» Ä‘ang có ý muốn mua cổ phiếu cá»§a ngân hà ng ở đây, nên phải há»i để nắm tình hình. Cứ má»—i câu há»i, anh ta lại giúi và o tay cáºu bé đồng mưá»i xu. Má»™t lúc sau, cô gái Ä‘i ra, lần nà y không thèm để mắt đến chà ng trai tay xách vali vẫn còn đứng đấy.
Jimmy nháy mắt, há»i cáºu bé :
- Hình như là cô Polly Simpson đấy phải không?
- Không đâu, chÃnh là cô Annabel Adams đấy chứ. Bố cô ấy là chá»§ ngân hà ng nà y.
Jimmy đến khách sạn gần đấy, đăng ký mướn phòng với tên Ralph Spencer. Anh nhẩn nha ở quà y tiếp tân, gợi chuyện với anh nhân viên khách sạn, nói cho anh ta hay rằng mình muốn ở lại thị trấn Elmore nà y để là m ăn bằng việc kinh doanh già y, liệu có sống nổi không ?
Ngưá»i nhân viên tiếp tân nhìn vẻ bên ngoà i bảnh bao cá»§a Jimmy ra dáng kÃnh nể. Anh ta nhiệt tình cho biết :
- Vâng, mở hà ng già y ở đây sống lắm ! Hiện ở đây chưa có nÆ¡i nà o kinh doanh già y cả. Trước nay mặt hà ng nà y chỉ được bà y bán ở cá»a hà ng tạp hóa và váºt tư ở đằng kia. Việc kinh doanh buôn bán tại đây Ä‘ang có chiá»u hướng phát triển khá. Hi vá»ng rằng sau khi cân nhắc thiệt hÆ¡n, ông sẽ quyết định láºp nghiệp ở đây. Dân cư nÆ¡i đây hiá»n và hiếu khách lắm !
Jimmy cưá»i :
- Vâng. Cảm Æ¡n nhiá»u. Tôi sẽ ở lại và i ngà y xem sao. ồ, không cần gá»i bồi là m gì, tá»± tôi xách lấy được rồi.
Thế là Ralph Spencer, con phượng hoà ng thoát xác cất cánh lên cao từ đống tro tà n cá»§a ngưá»i tù Valentine - đống tro tà n phát xuất từ ngá»n lá»a tình nồng cháy qua lần đầu gặp gỡ. Jimmy quyết định láºp nghiệp ở thị trấn nhá» tên Elmore nà y. Hiệu già y cá»§a anh hoạt động tốt, có lãi.
Vá» mặt quan hệ xã há»™i, Jimmy cÅ©ng thà nh công không kém, anh quen biết nhiá»u, và hÆ¡n cả, sở nguyện cá»§a anh cÅ©ng đã thà nh. Annabel Adams nay là bạn anh và tình cảm cá»§a anh dà nh cho nà ng ngà y cà ng say đắm.
Äến cuối năm ấy, có thể tóm tắt hoà n cảnh sống cá»§a chá»§ hiệu già y Ralph Spencer như sau : anh được hầu hết cư dân trong thị trấn tin yêu, cá»a hà ng già y cá»§a anh ngà y cà ng thịnh vượng. Trên tất cả, anh vừa Ä‘Ãnh hôn vá»›i cô Annabel Adams và đám cưới sẽ cá» hà nh trong hai tuần nữa. Ông Adams, chá»§ ngân hà ng Elmore, bố vợ tương lai cá»§a anh, rất hà i lòng vá»›i chà ng rể quý. Phần Annabel, cô yêu anh bao nhiêu thì quý trá»ng anh chừng ấy. Lúc nà y, Ralph Spencer gần như là thà nh viên chÃnh thức cá»§a gia đình Adams. Ngà y nà o anh cÅ©ng đến chÆ¡i nhà bố vợ và nhà cô chị cá»§a Annabel.
Má»™t hôm, Jimmy ngồi viết thư cho má»™t ngưá»i bạn ở St. Louis :
Billy thân mến,
Tá»› muốn tối thứ tư tá»›i đây, lúc chÃn giá», cáºu đến quán Sullivan ở Little Rock gặp tá»›. Nhá» cáºu giúp cho má»™t việc. Ngoà i ra, tá»› muốn tặng cáºu bá»™ đồ nghá» cá»§a tá»›. Tá»› biết cáºu khoái muốn chết khi có được má»™t bá»™ như thế, là m bá»™ khác phải mất hÆ¡n nghìn đô-la là cái chắc. Billy ạ, tá»› đã bá» nghá» rồi - được hÆ¡n năm nay. Hiện tá»› Ä‘ang có má»™t cá»a hà ng, má»™t cuá»™c sống lương thiện và hai tuần nữa tá»› sẽ là m đám cưới vá»›i má»™t cô gái tuyệt diệu nhất trên Ä‘á»i nà y. Cáºu biết không ? Tá»› đã nháºn thức rằng chỉ lương thiện má»›i sống Ä‘á»i được, và tá»› đã nhất quyết từ nay sẽ không tÆ¡ hà o cá»§a ai má»™t đồng xu nhá». Cưới vợ xong, tá»› sẽ bán tất rồi dá»n vá» miá»n Tây sinh sống, chỉ ở đấy má»›i hi vá»ng tá»› sẽ không bị quấy rầy vì những tai tiếng cÅ© cá»§a mình. Tá»› nói tháºt đấy ! Vợ tá»› đúng là má»™t nà ng tiên. Nà ng tin ở tá»› hết lòng và chÃnh vì thế tá»› sẽ cố hết sức không là m má»™t Ä‘iá»u gì để phụ lòng tin ấy. Nhá»› đến quán Sully'' s nhé. Tá»› cần cáºu lắm, và tá»› sẽ Ä‘em bá»™ đồ nghỠđến cho cáºu.
Bạn cáºu,
Jimmy
Và o tối thứ hai ấy. lúc Jimmy Ä‘ang ngồi viết những dòng cuối cùng gởi cho bạn, thì Ben Price ngồi lắc lẻo trên chiếc xe ngá»±a thồ chạy đến Elmore. Äến nÆ¡i, ông lặng thinh, kÃn đáo rảo quanh má»™t vòng để nắm tình hình qua chiếc gương trong cá»a hà ng tạp hóa nằm đối diện vá»›i tiệm già y cá»§a Ralph Spencer. Ông chăm chú quan sát tháºt kỹ dung mạo và dáng Ä‘iệu cá»§a ông chá»§ trẻ. Ben Price thÃch thú cưá»i :
- Thế đấy, Jimmy, chú mà y lại sắp đi cưới con gái chủ ngân hà ng cơ đấy !
Sáng hôm sau, Jimmy đến dùng Ä‘iểm tâm bên nhà vợ. Hôm nay, anh định Ä‘i Little Rock để sắm sá»a mấy món đồ chuẩn bị cho đám cưới và mua má»™t món quà tháºt đáng giá cho Annabel. Kể từ lúc định cư ở Elmore đến nay, đây là lần đầu tiên anh rá»i thị trấn Ä‘i xa. Có lẽ không há» gì, vì tÃnh từ vụ " là m ăn" cuối cùng đến nay đã ngót má»™t năm rồi.
Äiểm tâm xong, cả nhà Annabel Ä‘á»u kéo nhau Ä‘i tiá»…n chân Spencer - ông Adams, Annabel, cả cô chị cá»§a Annabel cùng hai cô gái nhá» má»›i lên năm và lên chÃn. HỠđến khách sạn nÆ¡i Jimmy ở để anh lấy hà nh lý - chiếc vali dạo ấy. Rồi tất cả kéo nhau đến ngân hà ng. ở đấy, xe ngá»±a Ä‘ang chá» Jimmy cùng vá»›i ngưá»i xà Ãch tên Dolph Gibson để đưa anh ra ga. Ông Adams má»i chà ng rể quý và o ngân hà ng chÆ¡i chốc lát, ông muốn khoe má»i ngưá»i chiếc tá»§ sắt hiện đại ông vừa cho lắp đặt xong dưới tầng hầm. Äám nhân viên ngân hà ng cúi chà o anh răm rắp.
Äấy là má»™t két sắt khá lá»›n được gắn chìm và o vách. Cá»a tá»§ rất chắc chắn, má»—i lần quay tay nắm là ba thanh thép lá»›n đâm sâu, gắn chặt và o vách tá»§. Trên cá»a còn có cả núm khóa hẹn giá» tá»± động. Ông Adams phổng mÅ©i giải thÃch những tÃnh năng hiện đại cá»§a chiếc két sắt cho chà ng rể quý, nhưng anh ta tá» ra không quan tâm lắm. Hai bé gái, cháu May và Agatha, con gái cá»§a ngưá»i chị Annabel, tá» vẻ thÃch thú lắm. Chúng trố mắt nhìn lá»›p thép bóng loáng, mấy núm Ä‘iá»u khiển tròn xoe trên cá»a.
Trong khi má»i ngưá»i Ä‘ang lắng nghe ông Adams giải thÃch vá» cách đóng mở cá»a, Ben Price từ từ bước và o, ông ta tì tay lên mặt quà y bình thản nhìn quanh. Cô nhân viên đến há»i, ông đáp Ä‘ang chá» ngưá»i quen.
Bá»—ng có tiếng phụ nữ la thất thanh, không khà hoảng hốt bao trùm lấy khu hầm để tá»§ sắt. Nhân lúc ngưá»i lá»›n Ä‘ang ham chuyện, cô bé May, chÃn tuổi, đùa nghịch đẩy Agatha và o trong tá»§ rồi đóng sáºp cá»a lại. Cô bé còn bắt chước ông ngoại, kéo tay khóa rồi vặn mấy núm Ä‘iá»u khiển trên cá»a.
Ông Adams vội nhà o đến chụp lấy tay nắm lay mạnh, nhưng muộn rồi. Ông hốt hoảng kêu lên :
- Chết rồi ! Không tà i nà o mở được. Lại chưa kịp chỉnh số hẹn giỠmới chết!
Ngưá»i mẹ thất đảm hét há»›n.
Ông Adams run rẩy trấn an con gái :
- Giữ bình tÄ©nh Ä‘i nà o ! Agatha cháu Æ¡i ! - Ông cố gá»i tháºt lá»›n - Cháu nghe ông nói không ?
Trong bầu không khà im lặng đến nghẹt thở, má»i ngưá»i nghe rõ tiếng khóc la cá»§a cô bé Ä‘ang bị nhốt trong hầm tối.
Ngưá»i mẹ khóc nức nở, cuống quýt lên :
- Ôi, phải là m gì kia chứ! Hãy phá cá»a ra ngay !
Ông Adams thất vá»ng, lắc đầu :
- Con Æ¡i, phải đến mãi Little má»›i có ngưá»i mở được loại cá»a nà y. Ông Ralph Spencer, ta phải là m sao đây ? Con bé đến chết mất ! Trong ấy ngá»™p lắm và đầy bóng tối nữa, con bé đến chết vì khiếp sợ thôi !
Ngưá»i mẹ lúc nà y như phát cuồng lên, chị Ä‘áºp mạnh đôi tay yếu á»›t và o cánh cá»a thép nặng ná» dầy cá»™m như muốn phá tung nó ra để cứu con mình. Có ngưá»i hoảng quá, định lấy cốt mìn phá cá»a. Nhưng là m như váºy thì còn gì cháu bé bên trong. Annabel ngước mắt nhìn Jimmy, ánh mắt khẩn khoản đầy hi vá»ng. Hi vá»ng, vì đối vá»›i nà ng, ngưá»i yêu cá»§a nà ng có thể là m được tất cả, ngay cả những Ä‘iá»u kỳ diệu nhất.
- Anh Ralph, hãy giúp chị ấy đi anh.
Jimmy nhìn sâu và o mắt nà ng, miệng nở má»™t nụ cưá»i khó hiểu. Äối vá»›i anh, yêu cầu cá»§a nà ng chÃnh là mệnh lệnh cá»§a trái tim anh. Anh nói :
- Annabel, em hãy cho anh đoá hồng trên áo em.
Cô bỡ ngỡ, không tin và o tai mình, nhưng vẫn đưa tay gỡ lấy cánh hồng trên áo, trao cho ngưá»i yêu. Jimmy cẩn tháºn cà i cánh hồng và o túi, rồi bắt đầu xắn tay áo. ChÃnh qua hà nh động xắn áo ấy, nhân váºt Ralph Spencer đã chết, và tên trá»™m tà i danh Jimmy Valentine đã trá»—i dáºy từ đống tro tà n quá khứ.
Anh nói ngắn, gá»n :
- Má»i ngưá»i tránh ra hết Ä‘i !
Anh mở toác chiếc vali mang theo. Và từ lúc ấy đối vá»›i anh, chung quanh như không có ai. Bằng những hà nh động rất chÃnh xác, nhanh gá»n, anh lấy đồ nghá» ra, sắp xếp theo thứ tá»± sá» dụng, vừa là m vừa huýt sáo nho nhá». Äấy là má»™t thói quen cố hữu cá»§a anh lúc Ä‘ang " hà nh sá»±" . Má»i ngưá»i nhìn anh trân trối.
Chỉ má»™t phút sau, mÅ©i khoan nhá» cá»§a Jimmy ăn tháºt ngá»t và o cánh cá»a thép. Mưá»i phút sau, cánh cá»§a mở toang. Anh đã phá cả ká»· lục chÃnh anh láºp nên qua các lần mở trước.
Cô bé Agatha té xỉu trong vòng tay mẹ. Không việc gì.
Jimmy Valentine cầm lấy áo khoác vắt trên ghế Ä‘i nhanh ra cá»a. Anh nghe có tiếng kêu " Anh Ralph !" tháºt thân thương nhưng xa vắng là m sao. Anh vá»™i bước Ä‘i.
Bá»—ng có ngưá»i chắn lối anh Ä‘i.
Jimmy cưá»i, vẫn nụ cưá»i khó hiểu ấy :
- A, xin chà o ông Ben. Ông đã đến đấy ư ? Thôi ta Ä‘i nà o, đến mãi bây giá» tôi má»›i thấy được rằng cuá»™c sống tháºt phù du vô Ãch.
Nhưng ông Ben Price cứ đứng yên. Ông ta nói :
- Ông Ralph Spencer, ông nhầm rồi đấy ! Tôi không hỠquen ông. Hình như xe đang chỠông ngoà i ấy ?
Nói xong, ông quay lưng đi thẳng.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:56 PM .
23-09-2008, 04:39 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Thợ cắt tóc phiêu lưu
Khi Ngưá»i ÄÆ°a Thư bước và o hiệu há»›t tóc hôm qua, các ghế đã đầy khách, và trong má»™t giây phút ngắn ngá»§i, anh vui mừng hi vá»ng được thoát nạn, nhưng đôi mắt cá»§a ông thợ há»›t tóc, vô hồn và thăm thẳm, đã dán lấy anh. Ông ta nói:
-Kế tiếp là anh.
Ông thợ há»›t tóc nói vá»›i tia nhìn quá»· quái, và Ngưá»i ÄÆ°a Thư buông mình và o chiếc ghế cứng được đóng Ä‘inh chặt và o tưá»ng, vá»›i má»™t cảm giác vô vá»ng. Anh nhìn ra ngoà i ánh nắng má»™t lát, rồi ghim má»™t tá» giấy ghi địa chỉ cá»§a anh và o cái kim cà i cà -vạt, phòng khi chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra, rồi sắp xếp thế ngồi trong chiếc ghế. Anh cho ông thợ cắt tóc biết là anh không cần cắt tóc, và đáp lại anh nháºn má»™t cái nhìn lạnh lùng ra vẻ không muốn tin và pha lẫn sá»± khinh thưá»ng.
Chiếc ghế bị ném ngá»a xuống, kem cạo râu được trá»™n, và khi cái bà n chải chết ngưá»i thà nh công trong việc là m ngưng trệ má»i cảm giác nghe, thấy và ngá»i, Ngưá»i ÄÆ°a Thư chìm và o tình trạng như bị ngất Ä‘i.
*
Ông thợ hớt tóc nói:
-Nói vá» mấy cái đầu hói (ông ta là m như thể là chưa có ai nói vỠđầu hói cả!), khiến tôi nhá»› lại là m thế nà o có lần má»™t tên bợm đã chÆ¡i tôi má»™t vố ngay tại Houston đây. Anh biết đấy, không có gì trên thế giá»›i có thể là m má»™t cái đầu hói má»c tóc được cả. Có nhiá»u thứ bán trên thị trưá»ng vá»›i mục Ä‘Ãch ấy, nhưng nếu cái gốc đã chết rồi thì không có thứ nà o là m cho nó hồi sinh được. Má»™t ngà y trong mùa thu vừa rồi, có má»™t ngưá»i đến để nhá» tôi cạo. Äầu cá»§a ông ta hói và láng trÆ¡n như là má»™t cái tách uống trà . Má»i thứ thuốc bổ dưỡng trên thế gian nà y không thể là m má»c má»™t cá»ng tóc nà o trên cái đầu như thế. Tôi chưa gặp ông ta lần nà o, nhưng ông nói ông là m chá»§ má»™t bãi xe tải ngoà i ngoại ô thà nh phố. Ông ta đến khoảng ba lần để cho tôi cạo rồi xin tôi cho má»™t món thuốc gì đấy để giúp tóc ông ta má»c lại.
Äến đây, ông thợ há»›t tóc vá»›i ra sau lấy má»™t Ä‘á»an băng dÃnh. Rồi ông ta cắt sướt má»™t đưá»ng trên cái cằm cá»§a Ngưá»i ÄÆ°a Thư và nhét cái băng dÃnh lên đấy. Ông kể tiếp:
-Khi khách hà ng há»i mua thuốc là m má»c tóc trong má»™t hiệu cắt tóc thì thể nà o há» cÅ©ng có. Anh có thể pha má»™t chất thuốc gì đấy để khách hà ng dùng thá» trên đầu, phải thá»i gian lâu ông ta má»›i nháºn ra là thuốc không công hiệu. Trong thá»i gian ấy ông ta đã tiếp tục đến nhiá»u lần cho anh cạo.
''Tôi nói vá»›i khách là tôi đã chế ra má»™t công thức giúp đầu hói nhất cÅ©ng má»c tóc được, nếu dùng kiên trì. Nên tôi viết ra má»™t công thức, rồi bảo ông nhá» má»™t hiệu y dược pha chế mà đừng cho ai biết, vì tôi định sẽ lấy bằng sáng chế và sản xuất đại trà . Công thức gồm má»™t số chất vô hại, Ãt muối tartar, dầu hạnh nhân, cồn nguyệt quế, nước hoa hồng, nhá»±a trầm hương, và và i thứ khác. Tôi viết ra má»™t cách ngẫu nhiên khi tên má»™t chất nà o đấy hiện ra trong đầu tôi, nên chỉ ná»a giá» sau tôi không thể nhá»› được mình đã viết những gì. Ông ta cầm lấy bản công thức, trả tôi má»™t đô la rồi Ä‘em Ä‘i pha chế tại nhà thuốc.
''Trong tuần ấy ông trở lại hai lần cho tôi cạo râu, ông bảo ông Ä‘ang kiên trì dùng thuốc tôi cho. Thế rồi trong hai tuần kế ông không đến nữa. Má»™t buổi chiá»u ông đến, giở mÅ© ra, và tôi muốn ngã ngá»a khi thấy tóc đã bắt đầu má»c trên đầu ông. Äám tóc tháºt là đẹp, thế mà hai tuần trước đấy đầu ông còn bóng láng như cái nắm cá»a.
''Ông bảo ông rất hà i lòng vá»›i thuốc cá»§a tôi, đương nhiên là thế. Trong khi tôi Ä‘ang cạo râu cho ông, tôi ráng nhá»› lại những chất mà mình đã viết ra cho ông, nhưng tôi không tà i nà o nhá»› mấy liá»u lượng, mà còn quên luôn cả phân ná»a số chất tôi đã dùng. Tôi biết rằng do may rá»§i tình cá» tôi đã viết ra má»™t công thức là m má»c tóc, và tôi biết thêm rằng công thức nà y đáng giá cả triệu đôla. Nếu là m cho mấy cái đầu hói láng má»c tóc trở lại thì nó sẽ có giá hÆ¡n bất kỳ má» và ng nà o. Nên tôi quyết định tôi phải có công thức nà y.
''Khi ông ta sắp Ä‘i, tôi lÆ¡ đãng há»i ông ta:''Ông Plunket, nhân tiện đây, tôi đã đánh mất cuốn sổ tay ghi công thức là m má»c tóc, giá» tôi muốn pha ra Ãt chai. Nếu ông có mang theo bản công thức tôi cho ông, tôi muốn chép nó khi ông Ä‘ang ở đây.''
''Có thể tôi đã lá»™ ra vẻ quá lo lắng, vì ông ta nhìn tôi giây lát rồi cưá»i phá lên: ''À há! Tôi không tin là ông đã chép công thức nà y từ đâu cả. Tôi tin là ông đã vô tình ghi đúng má»™t công thức có hiệu quả và giỠông không thể nhá»› được. Tôi không đến ná»—i ngây thÆ¡ như ông tưởng. Cái công thức má»c tóc nà y là cả má»™t gia tà i, mà lại là gia tà i lá»›n nữa! Tôi muốn giữ cái công thức nà y, kiếm ai đấy cần mua nó để là m ăn.''
''Ông ta định bước Ä‘i, nên tôi kêu ông ta và o phòng sau, nói chuyện vá»›i ông cả ná»a giá».
''Cuối cùng thì tôi thương lượng vá»›i ông ta và mua lại công thức ấy vá»›i giá 250 đôla tiá»n mặt. Tôi đến nhà băng xin rút tiá»n từ trương mục tôi để dà nh định cất má»™t căn nhà . Ông ta trả lại cho tôi bản công thức tôi đã cho và ký má»™t tá» cam Ä‘oan từ chối má»i quyá»n lợi dÃnh dáng tá»›i nó. Ông cÅ©ng đồng ý ký má»™t giấy xác minh hiệu lá»±c cá»§a chất thuốc đã giúp ông má»c tóc trong hai tuần.''
Ông thợ cắt tóc bắt đầu có vẻ đượm buồn, đưa mấy ngón tay và o trong cổ áo cá»§a Ngưá»i ÄÆ°a Thư, rút ra má»™t cúc áo, và cái cúc bay ra ngoà i cá»a sổ rÆ¡i xuống đưá»ng cống. Ông kể tiếp:
-Ngà y hôm sau tôi gá»i đơn đến Washington xin cấp má»™t bằng sáng chế cho công thức má»c tóc cá»§a tôi, rồi dà n xếp vá»›i má»™t hãng dược phẩm lá»›n ở Houston để lo việc phân phối thị trưá»ng cho tôi. Trong mắt tôi có má»™t triệu đôla. Tôi trang bị má»™t phòng hà ng hoá để tôi tá»± chế ra món thuốc, vì tôi không để má»™t ông dược sÄ© nà o hay bất kỳ ai khác biết có thứ gì trong đấy, rồi để cho mấy ông dược sÄ© vô chai và dán nhãn.
''Tôi ngừng việc cắt tóc để dồn hết thá»i gian và o món thuốc má»c tóc.
''Ông Plunket đến tìm tôi má»™t hai lần trong hai tuần sau đó, và tôi thấy tóc ông vẫn Ä‘ang má»c rất tốt. Chẳng bao lâu tôi đã có má»™t số thuốc vá»›i giá vốn khoảng 200 đô, sẵn sà ng tung ra thị trưá»ng. Rồi ông Plunket hứa sẽ đến má»™t ngà y thứ bảy trao cho tôi giấy xác minh để tôi cho in quảng cáo mà tôi định sẽ tung ra trà n ngáºp cả nước.
''Ngà y thứ bảy, khi tôi Ä‘ang pha món thuốc chỠông ta đến thì cánh cá»a mở, rồi ông Plunket bước và o. Ông ta xem chừng tức giáºn lắm. Ông la lối: ''Xem nà y, chất thuốc cá»§a anh là m sao mà như thế nà y?'' Ông ta bá» mÅ© ra, và cái đầu cá»§a ông nhẵn trụi như quả trứng!
''Ông ta thô lá»— nói: ''Tóc tôi rụng quách hết rồi. Cho đến sáng hôm qua nó còn má»c, sau đấy nó bắt đầu rụng, đến sáng hôm nay cóc còn má»™t sợi nà o cả.''
''Tôi xem xét cái đầu cá»§a ông. Quả thá»±c không còn bóng ma má»™t sợi tóc nà o nữa. Ông ta tức giáºn há»i: ''Thuốc cá»§a anh Ãch lợi gì khi nó là m tóc má»c rồi lại rụng tiệt như thế?''
''Tôi nói :''Khổ cho tôi quá, ông Plunket à , đừng nói cho ai biết vá» việc nà y nếu không ông là m tôi phá sản mất! Tôi đã đổ hết tiá»n cá»§a mình để đầu tư và o thứ thuốc má»c tóc nà y, giá» tôi cần thu lại vốn. Nó đã giúp ông má»c tóc, ông cho tôi tá» giấy xác minh như váºy và giúp tôi bán phần thuốc đã pha chế. Ông đã cầm trước 250 đô, nên ông cần giúp tôi thoát ra.
''Ông ta vẫn còn giáºn Ä‘iên lên, ngắt lá»i tôi, nói là tôi lưá»ng gạt ông và dá»a sẽ vạch trần sá»± thá»±c vá» thứ thuốc nà y, đại loại như váºy. Cuối cùng ông đồng ý là nếu tôi trả thêm 100 đôla cho ông, ông sẽ cho tôi tá» giấy xác minh là thuốc giúp má»c tóc mà ỉm Ä‘i việc nó đã là m rụng hết tóc sau đấy. Nếu tôi có thể bán má»› thuốc tôi đã chế vá»›i giá 1 đô rưỡi má»™t chai thì tôi có thể hoà n vốn.
''Tôi phải Ä‘i vay tiá»n để chi cho ông, sau đấy ông ta trao cho tôi tá» giấy xác minh.''
*
Ngưá»i ÄÆ°a Thư há»i, cố giữ giá»ng để không gây pháºt ý:
-Ông có bán hết được thuốc không?
Ông thợ cắt tóc ném cho anh má»™t cái nhìn khinh khỉnh chế nhạo rồi nói vá»›i má»™t giá»ng mỉa mai:
-Có chứ, tôi bán được hết. Tôi bán được đúng năm chai. Rồi mấy ngưá»i mua, sau khi đã kiên trì dùng trong má»™t tháng, đến đòi lại tiá»n. Không má»™t ai đã dùng mà lại má»c được má»™t sợi tóc nà o cả.
-Ông lý giải thế nà o vá» việc thuốc đó giúp ông Plunket má»c tóc được?
Ông thợ cắt tóc nói vá»›i má»™t giá»ng đầy dữ tợn khiến Ngưá»i ÄÆ°a Thư phải rùng mình:
-Tôi lý giải thế nà o đây? Tôi lý giải thế nà o đây? Äể tôi nói cho anh nghe tôi lý giải thế nà o. Má»™t ngà y ná», tôi đến tìm nÆ¡i ông Plunket cư ngụ ở ngoà i ngoại ô. Tôi há»i cái ông Ä‘i ra cổng gặp tôi. Ông ta há»i lại :''Ông Plunket nà o?''
''Tôi nói :'' Cái ông Plunket ngụ ở đây nà y.''
''Ông ta bảo :'' Cả hai đã dá»n Ä‘i rồi.''
''Tôi há»i :''Anh nói ''cả hai'' nghÄ©a là sao?'' Và rồi tôi bắt đầu nghÄ© ra, tôi há»i :''Hai ông Plunket ấy hình dáng như thế nà o?''
''Ông ta bảo:'' Há» giống nhau như hai giá»t nước. Há» là anh em sinh đôi, không ngưá»i nà o có thể phân biệt được ai vá»›i ai nếu chỉ nhìn bá» ngoà i hay nghe giá»ng nói. Chỉ có má»™t sá»± khác biệt là má»™t ông có cái đầu hói như quả trứng, còn ông kia đầu đầy cả tóc.''
Ông thợ cắt tóc giá»™i khoảng má»™t cốc cồn nguyệt quế, để chảy xuống vạt áo phÃa trước cá»§a Ngưá»i ÄÆ°a Thư:
-Bây giỠtôi lý giải là như thế đấy. Cái ông Plunket đầu hói đến hiệu tôi lần nà y, cái ông có tóc đến lần khác, nhưng tôi không thể nà o phân biệt được ai là ai.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:58 PM .
23-09-2008, 04:40 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Tiá»n và thần tình yêu
Nghe có tiếng xe hÆ¡i Ä‘áºu, ông Anthony Rockwall - nhà công nghiệp, chá»§ hãng xà phòng Eureka nay đã nghỉ hưu - ngẩng lên, nhìn qua cá»a sổ phòng Ä‘á»c sách. Thấy ngưá»i hà ng xóm ở kế bên phải - lão quý tá»™c G.Van Schuylight Suffolk Jones - bước xuống xe, ông tức cưá»i. Như thưá»ng lệ, vừa chạm mặt pho tượng à thá»i Phục hưng đặt trước tiá»n sảnh dinh cÆ¡ cá»§a ông, lão quý tá»™c lại nhăn tÃt cái mÅ©i khoằm khoặm lại.
Cá»±u hoà ng xà phòng lắc đầu: â€Khó chịu vá»›i cái bức tượng cổ ấy là m gì cÆ¡ chứ; phải lão đừng để ý, ta đã tặng nó cho viện bảo tà ng rồi... Hè tá»›i đây, ta sẽ cho sÆ¡n lại ngôi nhà nà y, không biết lúc ấy cái mÅ©i vẹt cá»§a lão còn chun tá»›i đâu nữa!â€.
Vươn vai đứng dáºy bước ra cá»a phòng, vá»›i cái giá»ng rá»n vang như chuông vỡ, ông gá»i to: â€Mike!â€; và khi nghe có tiếng đáp, ông bảo: “Nói vá»›i con trai ta, có Ä‘i đâu thì cÅ©ng phải và o đây má»™t lúc đã, nhé!â€.
Và , khi con trai ông - má»™t tay xóc xóc xâu chìa khóa trong túi quần, tay kia vò đầu nhưng quần áo vẫn tươm tất - bước và o, ông đặt tá» báo sang má»™t bên, soi mói nhìn anh. Äá»™t nhiên, ông há»i:
- Richard, xà phòng con vẫn dùng, con trả thế nà o?
Richard bối rối. Má»›i ra trưá»ng, vá» nhà chưa đến sáu tháng, chưa hiểu hết tÃnh khà cá»§a ông già , anh lúng túng cứ như má»™t cô gái khi đến dá»± buổi khiêu vÅ© đầu tiên trong Ä‘á»i.
Anh lắp bắp:
- Äâu chừng... sáu đô la má»™t tá, bố à !
- Còn quần áo con vẫn mặc?
- Dạ… cỡ sáu mươi đô; cũng vừa phải thôi...
Ngồi nhá»m dáºy, vẻ dứt khoát, ông già bảo:
- Con thuá»™c giá»›i thượng lưu. Bố nghe nói giá»›i trẻ thượng lưu vẫn xà i xà phòng loại hai mươi bốn đô má»™t tá, và quần áo chúng mặc không thứ nà o dưới má»™t trăm đô; con đâu có thiếu tiá»n, tá»™i gì phải dè sẻn! Hiện nay, không phải vì tư vị mà bố vẫn xà i xà phòng Eureka loại cÅ©; đó là loại tốt nhất đấy. Äừng có vì hà tiện mưá»i xu mà đi mua loại xà phòng tồi; đối vá»›i thanh niên ở thế hệ cá»§a con, vá»›i vị trà xã há»™i như con, xà i xà phòng loại năm mươi xu má»™t bánh thì cÅ©ng cho là được Ä‘i. Bố đã nói, con thuá»™c giá»›i thượng lưu; ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói là phải phấn đấu cả ba Ä‘á»i má»›i chen chân được và o giá»›i đó, bố không tin như váºy. CÅ©ng như dầu để nấu xà phòng, tiá»n bạc bôi trÆ¡n tuốt; tiá»n bạc sẽ đặt con và o giá»›i thượng lưu. Nói không quá đáng chứ, nhá» có tiá»n, bố má»›i là bố, bố thô lá»—, bố cục mịch không khác mấy lão ở kế nhà mình, váºy mà bố còn phải vãi tiá»n ra má»›i được xem là cùng giá»›i vá»›i há»â€¦
- CÅ©ng có thứ mà tiá»n không là m được đâu, bố à ! – Richard rầu rÄ© đáp.
Ông già tá» ra pháºt ý:
- Thá»i buổi nà y mà con còn nói váºy à ? Bố sẵn sà ng đánh cuá»™c đấy. Con cứ thá» tra từ đầu đến cuối quyển đại từ Ä‘iển bách khoa xem, có thứ gì mà con không mua được bằng tiá»n không; bố đố con đấy...
Vẻ bứt rứt, Richard đáp:
- Có đấy bố; có má»™t thứ mà không tiá»n bạc nà o mua được.
Ông Anthony kêu lên:
-Tháºt váºy sao? Äâu, con nói thá» Ä‘i, có thứ gì mà tiá»n bạc không thể mua được đâu nà o?
Richard lắc đầu.
Ông già quạu:
-Bố kêu con và o là vì chuyện ấy đấy; từ hai tuần nay bố để ý thấy hình như con có chuyện gì không ổn. Có gì mà phải buồn cÆ¡ chứ. Bố chỉ nhón tay má»™t cái là thu được ngay mưá»i má»™t triệu đô la trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không tÃnh cá»§a chìm. Nếu con muốn, chiếc du thuyá»n Rambler thả neo trong vịnh kia sẽ là cá»§a con; đổ than và o, chỉ cần hai ngà y là con có thể tắm biển ở Bahamas...
Richard hiểu ý ông già muốn nói gì; anh nói giá»ng uể oải:
- Bố đoán gần đúng rồi đấy.
- A! - ông già nheo mắt, reo lên- Váºy thì nói Ä‘i, cô ta tên gì nà o?
Richard đi đi lại lại quanh phòng; ông già tuy hay lớn tiếng nhưng coi bộ từng trải, dễ gần, có thể trút bầu tâm sự được.
Thấy Richard không trả lá»i, ông già lại Ä‘oán:
- Con chưa biết tên cô ta à ; sao không há»i? Bố tin là cô ta ngã và o vòng tay con ngay ấy chứ! Con có tiá»n nà y, đẹp trai nà y, lịch thiệp nà y, tay con không hôi mùi xà phòng nà y, con có há»c nà y... cô ta còn muốn gì nữa, hả?
- Con không có cơ hội gần gũi cô ấy. – Richard rầu rĩ đáp.
- CÆ¡ há»™i...- Ông già kêu lên: - Sao không tạo cÆ¡ há»™i? Má»i cô ta Ä‘i dạo ở công viên, đưa cô ta vá» nhà sau khi xem lá»…, đón cô ta sau buổi hòa nhạc... Ôi dà o, cÆ¡ vá»›i chả há»™i!
- Bố không biết ấy chứ… trong tầng lá»›p cô ta, giá» giấc sÃt sao lắm, được sắp đặt trước hà ng mấy ngà y... Không cưới được cô ấy, đối vá»›i con, thị trấn nà y chẳng khác gì chốn ngục tù u ám... Con không viết thư cho cô ấy được đâu, là m như váºy không được đâu!
- Thôi Ä‘i, ý con muốn nói tiá»n bố cho con chưa đủ để mua má»™t hai giá» trò chuyện tay đôi vá»›i cô ta chứ gì?
- Trá»… rồi bố à ! Trưa ngà y kia là cô ấy Ä‘i châu Âu há»c trong hai năm. Ngà y mai con sẽ gặp riêng cô ấy được Ãt phút. Lúc nà y cô ấy Ä‘ang ở nhà bà dì ở Larchmont, con không đến đó được, nhưng cô ấy đã nháºn lá»i cho con Ä‘i taxi đến đón cô ấy ở ga xe lá»a trung tâm lúc 8g30, từ đó tụi con phải Ä‘i tháºt nhanh đến rạp Wallace. Mẹ cô ấy và mấy ngưá»i nữa sẽ đợi sẵn ở đó để cùng và o xem kịch vá»›i tụi con. Bố thá» nghÄ©, trong hoà n cảnh ấy, vá»›i sáu, bảy phút, con là m sao nói chuyện được vá»›i cô ấy, nói được gì nà o? Rồi trong khi xem kịch hoặc cả sau đó nữa, còn cÆ¡ há»™i nà o để con bà y tá» vá»›i cô ấy đây? Không, không còn cÆ¡ há»™i nà o nữa đâu! Tiá»n bạc cá»§a bố không giúp gì được đâu, không mua được phút nà o đâu! Nếu mua được, hẳn ngưá»i già u đã bá» tiá»n ra mua để được sống lâu hÆ¡n... Từ bây giá» cho đến lúc cô ấy lên đưá»ng, không hy vá»ng gì kiếm ra thá»i gian để gặp riêng cô ấy được đâu!
Ông Anthony nheo mắt:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, Richard. Giá» thì con có thể xuống câu lạc bá»™ chÆ¡i được rồi đấy. Bố hy vá»ng là con không quá si ngốc đến mức quên cả vui chÆ¡i... À, thỉnh thoảng con cÅ©ng nên và o Ä‘á»n thắp và i nén nhang cầu thần Mazuma phù hộ… - Ngừng má»™t chút, ông tiếp - Tất nhiên là con không thể dùng tiá»n mua thêm thá»i gian cho mình hoặc ra lệnh cho thá»i gian ngừng trôi, nhưng bố thì đã nhiá»u lần bố trông thấy Thần Thá»i gian vấp té dáºp cả chân khi bước qua mấy cái má» và ng đấy!
Tối đó, lúc ông già đang Ä‘á»c tá» báo buổi chiá»u thì cô Ellen tá»›i; chẳng mấy chốc, cuá»™c chuyện trò giữa hai anh em đã xoay quanh chuyện thằng cháu si tình.
Ông già che miệng ngáp:
- Nó nói vá»›i tôi cả rồi, và tôi cÅ©ng đã nói vá»›i nó là tiá»n bạc cá»§a tôi là để lo cho nó, nhưng nó không tin là tiá»n bạc có thể lo được. Nó nói tiá»n bạc cÅ©ng chẳng Ãch gì. Nó nói là dù cho có cả chục ông triệu phú cùng xúm và o cÅ©ng không thể nà o lay chuyển nổi các ước lệ xã há»™i...
Cô Ellen nóng nảy:
- Anh Anthony nà y, anh đừng nói đến chuyện tiá»n bạc nữa, có được không! Äối vá»›i tình yêu chân thà nh thì tiá»n bạc có ý nghÄ©a gì cÆ¡ chứ! Anh phải biết, tình yêu có sức mạnh vạn năng. Phải chi nó chịu nói sÆ¡m sá»›m má»™t chút... Em biết, cô ta không từ chối thằng Richard nhà mình đâu. Giá» thì trá»… quá rồi, thằng bé đâu còn dịp nà o để ngỠý vá»›i cô ta nữa chứ! Tiá»n bạc cá»§a anh là m sao mua được hạnh phúc cho nó!
Tám giá» tối hôm sau, cô Ellen lục trong chiếc hòm má»t đục, lấy ra má»™t chiếc nhẫn và ng trông là lạ, Ä‘em đến cho Richard. Cô bảo:
- Äây là chiếc nhẫn mẹ cháu để lại cho cô. Mẹ cháu nói là nó Ä‘em lại may mắn trong tình yêu, và dặn cô trao lại cho cháu khi nà o cháu tìm được ngưá»i yêu. Tối nay, cháu nhá»› Ä‘eo và o tay...
Richard thà nh kÃnh cầm chiếc nhẫn, ướm và o ngón tay út; nó hÆ¡i lá»ng, và o quá đốt thứ hai má»™t tà má»›i dừng lại. Vá»›i phong thái chững chạc cá»§a má»™t ngưá»i đã trưởng thà nh, anh cởi nhẫn ra, cất và o túi áo vét, xong, anh quay Ä‘iện thoại gá»i taxi.
Tám giá» ba mươi hai phút, anh nhìn thấy Lantry đứng lẫn trong đám đông trước cá»a nhà ga. Thấy anh, cô gái nói nhanh:
- Mình phải nhanh nhanh lên mới được, đừng để mẹ phải đợi lâu!
- Tới rạp Wallace, cà ng nhanh cà ng tốt. – Richard ra lệnh cho tà i xế.
Theo đưá»ng Bốn mươi hai, xe đổ ra đại lá»™ Broadway, xuôi theo là n đưá»ng dà nh riêng cho xe con. Äến đưá»ng Ba mươi tư, Richard Ä‘áºp vai tà i xế, bảo dừng lại. Anh xin lá»—i cô bạn, xuống xe:
- Tôi bị rớt chiếc nhẫn. ChỠtôi một phút, tôi thấy chỗ nó rơi rồi. Nhẫn mẹ tôi để lại, để mất... tôi không đà nh lòng...
Chưa đến một phút, anh đã quay trở lại, chiếc nhẫn trên tay.
Nhưng, trong khoảng thá»i gian chưa đến má»™t phút đó, không biết từ đâu, má»™t chiếc xe to ká»nh đã Ä‘áºu chắn ngay phÃa trước chiếc taxi. Tà i xế lách sang trái, cố vượt qua, nhưng vướng phải chiếc xe tải chất đầy hà ng hóa; anh ta lùi xe, tÃnh lách sang phải, lại đụng nhằm chiếc xe chở bà n ghế tá»§ giưá»ng lổn ngổn Ä‘áºu ở phÃa sau, lái xe không biết đã bá» Ä‘i đâu; hết đưá»ng xoay trở, tà i xế rá»§a thầm trong bụng, ôm vô-lăng chịu tráºn giữa cái má»› xe cá»™ vô ý thức đó.
Cô Lantry nóng nảy giục:
- Äi Ä‘i chứ, trá»… quá rồi!
Richard nhổm lên, nhìn quanh. Cả má»™t rừng xe – nà o taxi, nà o xe tải, xe con, xe tải nặng... Ä‘áºu bÃt cả giao lá»™ mênh mông nÆ¡i các con đưá»ng Ba mươi tư, đại lá»™ số Sáu, đại lá»™ Broadway cắt nhau; đã váºy, từ các đưá»ng nhánh, xe cá»™ cứ ùn ùn đổ tá»›i, cản sau xe trước chạm cản trước xe sau, cả cá»a xe cÅ©ng bị ép cứng, không tà i nà o mở ra được.
Richard ngồi xuống, lắc đầu:
-Mình bị kẹt xe rồi. Ãt ra cÅ©ng phải cả tiếng đồng hồ má»›i giải tá»a được cái má»› bòng bong nà y... CÅ©ng tại tôi, phải chi chiếc nhẫn không rá»›t thì đâu đến ná»—i...
Cô Lantry há»i:
- Chiếc nhẫn đâu, anh cho xem…Tôi không trách anh đâu; vả lại tôi chỉ lo mẹ mong, chứ kịch thì cũng chẳng có gì đáng để xem...
Mưá»i má»™t giá» tối. Cá»a phòng ông Anthony có tiếng gõ. Äang nằm trên giưá»ng xem dở quyển truyện phiêu lưu, ông già quát:
- Và o đi!
Äó là cô Ellen. Cô nói, không giấu nổi vẻ náo nức:
- Anh Anthony, tụi nó Ä‘Ãnh hôn rồi; cô ấy nháºn lá»i cầu hôn cá»§a thằng Richard nhà mình rồi!…Tụi nó kẹt xe suốt hai tiếng đồng hồ, và thằng bé nhà mình đã không bá» lỡ cÆ¡ há»™i...
Ngừng một chút để thở, cô nói tiếp:
- Nà o, anh Anthony, giá» thì anh hết khoe cá»§a nhé! Chỉ cần má»™t biểu tượng cá»§a tình yêu, chỉ cần má»™t chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu chân thà nh, chung thá»§y cÅ©ng đủ để thằng Richard nhà mình tìm thấy hạnh phúc... Tiá»n bạc thì là m sao bù được vá»›i tấm chân tình kia chứ!
Ông Anthony ngắt lá»i:
- Äá»§ rồi, đủ rồi; chỉ cần thằng bé đạt được ý nguyện là tôi mừng rồi. Tôi đã bảo, nếu nó cần thì tốn kém bao nhiêu tôi cÅ©ng không tiếc...
Cô Ellen cố cãi:
- Nhưng thá» há»i trong chuyện nà y, tiá»n bạc có Ä‘em lại được Ä‘iá»u gì tốt đẹp không nà o?!
Ông Anthony Rockwall dà i giá»ng:
- Thôi nà o, cô em; tôi Ä‘ang Ä‘á»c đến chá»— tên cướp bị đắm tà u đây nà y; để xem tiá»n bạc có thể cứu hắn thoát chết Ä‘uối được không... Cô để tôi Ä‘á»c hết chương nà y đã, có được không?
Chuyện đến đây là hết. Tá»± thâm tâm, tôi mong là độc giả cÅ©ng hà i lòng vá»›i hạnh phúc cá»§a Richard. Tuy nhiên, tôi nghÄ©, nói gì thì nói, tá» tưá»ng ngà nh ngá»n vẫn hÆ¡n.
Sáng hôm sau, trước dinh cÆ¡ ông cá»±u hoà ng xà phòng xuất hiện má»™t ngưá»i mặc áo ngắn tay, thắt chiếc cà -vạt xanh lốm đốm; anh ta rung chuông và được má»i ngay và o phòng Ä‘á»c sách.
Vá»› táºp ngân phiếu trên bà n, ông Anthony xé má»™t tá»:
- Äây, năm ngà n tiá»n mặt, thưởng cho anh vá» khoản dầu để nấu xà phòng...
Kelly, ngưá»i mặc áo ngắn tay, nói:
-Tôi còn phải xuất thêm ba trăm đô ngoà i kế hoạch nữa đó: thuê thêm chiếc xe hà ng vá»›i mấy chiếc taxi hết năm đô, chiếc xe tải nặng và mấy chiếc tải nhẹ mất mưá»i đô. Mấy ngưá»i chạy mô-tô đòi mưá»i đô, đội bốc vác đòi hai mươi đô. Cảnh sát giao thông quất tôi nặng nhất, hai ngưá»i trước, má»—i ngưá»i năm mươi đô; hai ngưá»i sau, má»™t ngưá»i hai mươi, má»™t ngưá»i hai mươi lăm... nhưng... há» cÅ©ng là m ra trò đấy chứ, ngà i Rockwall? CÅ©ng may mà ngà i Thị trưởng không nhìn thấy cảnh kẹt xe... Chẳng táºp dượt gì mà giá» giấc đâu đó khÃt rim; đúng hai tiếng đồng hồ, không sai chạy lấy má»™t giây...
- Má»™t ngà n ba trăm đô, anh cầm lấy. Thưởng thêm cho anh má»™t ngà n, còn ba trăm là để bù và o số tiá»n túi cá»§a anh. Anh không chê tiá»n chứ, anh Kelly?
- Tôi ấy à ? Cứ có tiá»n thì bắt tôi là m má»i tôi cÅ©ng là m.
Ông Anthony gá»i giáºt lại khi Kelly vừa ra đến cá»a:
- Tôi quên há»i, ở chá»— kẹt xe, anh có trông thấy má»™t chú bé bụ bẫm, trần truồng, giương cung bắn vãi ra bốn hướng không?
Kelly ngơ ngác:
- Sao, ông nói sao? Bắn tên vãi ra ấy à ? Dà à à … tôi không thấy, nhưng nếu có hẳn nó đã bị cảnh sát bắt nhốt từ trước rồi...
- Dá»… gì bắt được nó – ông Anthony cưá»i - Thôi chà o anh, Kelly!
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:58 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
anthem nhum , dau pha thuong khung , èðêóòñê , ïàðàãðàô , ñëîâàðè , pham nhan tu tien , phan tich witches loaves , the cop and the anthem , tóm t , truyen hearts and hands , vu dong can khon , witches loaves , øêîëà