26-09-2008, 08:49 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 26
Äà i Bắc tuy rá»™ng lá»›n, nhưng dưá»ng như không có nÆ¡i nà o Lá»™ San có thể dung thân. Nà ng mang chiếc xách tay bên mình, và má»™t nổi lòng ngổn ngang sầu khổ ngồi xe lá»a Ä‘i Äà i Nam. Khi xe khởi chạy Ä‘i, nà ng gục đầu xuống ghế mà rÆ¡i nước mắt.
Nà ng đã ngồi rất nhiá»u lần trên xe lá»a, nhưng chưa lần nà o buồn thảm cho lần nầy. Năm 14 tuổi còn là há»c sinh, mẹ nà ng dắt Ä‘i Ä‘u ngoạn tại BÃch Äà m. Cốc Minh và nà ng kết hôn cÅ©ng cùng Ä‘i hưởng tuần trăng máºt bằng xe lá»a.
Những ngà y qua, nà ng cÅ©ng như má»™t con chim nhá» bay khắp má»i nÆ¡i. Hiện giá» chỉ còn sống vá»›i những ký ức Ä‘au buồn. Ngồi trên băng xe, nà ng không dám
ngước đầu ngó lên, bởi có hằng trăm ngà y cặp mắt quen biết nà ng. Khi nà ng quá mệt, nà ng quay mặt ra bên ngoà i mà nhìn cảnh trà đồng ruá»™ng bao la. Bá»—ng nhiên nà ng nhá»› lại cÅ©ng trên chuyến xe nầy, Cốc Minh đã khắng khÃt bên nà ng mà nói:
- Lá»™ San! Hôm nay em Ä‘i chÆ¡i ngoại ô rất xa, nên má»i chân phải không em? Em hãy nằm xuống để anh đấm bóp cho em đỡ má»i.
- Anh không mệt má»i sao?
- Không, bởi anh đã được huấn luyện để theo là m hộ
vệ cho em mà .
- ÄÆ°á»£c rồi, để thá» xem công phu cá»§a anh ra sao.
- Cam đoan em sẽ vừa lòng ngay.
- Muốn mở giây lưng không?
- Äiá»u đó cà ng hay.
- Nếu là m thế thì anh phải nhắm mắt lại.
- Tinh thần anh quá phấn khởi. Anh không thể nhắm mắt được.
- Anh nhắm mắt đi em mới chịu!
- Sao lại bắt ngưá»i ta phải nhắm mắt?
- Bởi vì đôi mắt của anh rất tham lam.
- Ã! Nếu nhắm mắt lại anh sẽ đấm mạnh và o ngưá»i em đó.
- Äấm mạnh cà ng hay.
- Äùi em rất đẹp. Lá»™ San! Anh vừa đấm bằng tay vừa dùng miệng mà tiếp cho tay được không?
- Không được đâu, Ä‘i chÆ¡i ngoại ô ra mồ hôi rất nhiá»u.
- Mồ hôi của em đối với anh rất thơm tho cơ mà ...
- Ãi! Nhá»™t chết Ä‘i đừng là m váºy!
....................................
Xe lá»a dừng lại. Là m cho Lá»™ San chợt tỉnh. Nà ng nhìn hà nh khách lên xuống tấp náºp, tá»±a hồ như tinh thần cá»§a nà ng Ä‘ang rối loạn tÆ¡i bá»i. Nà ng xét lại, Cốc Minh là ngưá»i chồng tốt. Nà ng lại tạo ra những trò ma thuáºt để ly hôn chà ng, cho đến ngà y nay nà ng bị kẻ khác bá» rÆ¡i.
Ngừng giây lát, xe lá»a lại chạy nhanh Ä‘i. Tiếng ồn à o cá»§a hà nh khách không còn nữa. Gió lá»t và o cá»a sổ thổi tung mái tóc cá»§a nà ng tÆ¡i bá»i. Nà ng lần lần hồi tưởng lại sá»± sống chung vá»›i Tạ Cách Luân, có lần đến bữa cÆ¡m, chà ng dằn mạnh chén đũa:
- Canh lạt cÆ¡m thưá»ng tôi ăn không quen, giao tiá»n cho em, em lại là m gì hết Ä‘i?
- Em không hỠxà i một đồng lãng phà chỉ dùng nấu nướng cho mỗi bữa ăn hằng tháng mà thôi.
- Tôi là thằng con trai hư đốn, ngà n dặm từ Mỹ Quốc vỠđây, không ngỠem lo một bữa ăn cũng không xong nữa.
- Anh nên biết, em không phải là một tôi tớ của anh.
- Theo tôi, em chưa đủ tư cách là m một cô tớ của tôi.
- Anh...
- Trong quá khứ, anh nghÄ© trăm phương ngà n chước để được gần em, hiện giá» thì quá thất vá»ng rồi.
- Anh muốn... em phải là m sao bây gi�
- Cho em biết, kể từ ngà y mai, khi mua một cắt bạc
cÅ©ng phải ghi và o sổ. Ba ngà y tôi sẽ là m má»™t cuá»™c tiểu tra. Bảy ngà y sẽ mở cuá»™c đại tra. Như số mục không phù hợp thì em đừng trách từ nay tôi không giao cho em má»™t món tiá»n nà o cả.
- Em không thể là m như váºy được.
- Hứ! Là m không được? Là m không được cũng phải là m? Em không sợ mỗi ngà y chỉ nấu ăn bằng nước lã.
- Không hiểu con ngưá»i cá»§a anh là ngưá»i gì?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngưá»i! Cho em biết, tôi là ngưá»i Trung Quốc vượt biển cả vỠđây.
- Ngưá»i Trung Quốc xuất dương như anh há» trở vá» rất tốt.
- Nói báºy.
- Anh đánh tôi Ä‘i! Tôi sẽ liá»u mạng vá»›i anh!
- Äi Ä‘i nà o.
- Má Æ¡i! Con ngu ngốc, nhìn không ra ngưá»i. Hu... hu...!
- Kêu tổ tông tám Ä‘á»i cá»§a cô cÅ©ng được, từ trước tá»›i giá» tôi chưa gặp ngưá»i đà n bà nà o mà hư đến thế.
Còi xe lại rÃt lên, gây cho Lá»™ San giá»±t mình tỉnh dáºy, nà ng cúi đầu xuống chùi nước mắt. Trong quá khứ nà ng yêu Tạ Cách Luân táºn đáy tim. Hiện giá» trà nà ng cÅ©ng háºn Luân táºn đáy tim.
Khi trá»i chiá»u má» mịt, xe lá»a má»›i đến trạm Äà i Nam.
Lá»™ San mang xách tay, bước từng bước nặng ná». Äèn đưá»ng đã sáng choang. Nà ng đứng lại bên đưá»ng, cảm giác cá»§a nà ng như không có nÆ¡i nương tá»±a.
Nà ng không lòng nà o Ä‘i tìm Tạ Äà o Ã. Chỉ vì à là em ruá»™t cá»§a Tạ Cách Luân, nà ng giáºn Luân lại giáºn luôn đến Ã.
Má»™t chiếc xÃch lô Ä‘áºu gần bên nà ng, nà ng liá»n bước lên xe, bảo xa phu chạy đến lữ quán cá»§a nà ng và Cốc Minh tạm trú trong ngà y hưởng tuần trăng máºt.
Lá»™ San đã nhìn mặt ngưá»i hầu phòng đã từng hầu hạ nà ng và Cốc Minh. Tháºt cÅ©ng khéo sắp, ngưá»i hầu phòng vẫn nhá»› đến nà ng, ngưá»i ấy còn nhá»› rất kỹ, phòng số 13.
Nhưng có Ä‘iá»u khác nhau là lần nầy nà ng chỉ là má»™t ngưá»i cô đơn.
Nà ng không thể chịu nổi, bởi xúc cảnh sanh tình, khi ngưá»i hầu Ä‘em trà đến thì nà ng mở toang cá»a sổ ra.
Tắm rá»a xong, rồi nhá» ngưá»i hầu mua cho má»™t tô mì để ăn đỡ đói. Lá»™ San không há» bước Ä‘i đâu, nà ng chỉ nằm má»™t mình nÆ¡i căn phòng vắng vẻ.
Bá»—ng nhiên nà ng nghÄ© đến má nà ng, nếu bà không cho má»™t số tiá»n thì hiện giá» thân nà ng không biết phải ra sao? Tinh thần nà ng quá suy sụp nên khó dá»— giấc cho yên. Nà ng bèn ngồi dáºy lục trong xách tay lấy giấy viết ra, miệng cắn cán viết để suy luáºn đỠtà i sắp viết thÆ¡.
Nà ng đâu ngỠkhi lấy giấy và bao thư ra, nà ng cảm thấy hổ thẹn và thương tâm vô cùng. Chỉ vì những giấy và bao thư nầy nà ng mua từ lúc là m náo loạn cuộc ly hôn với Cốc Minh. Nà ng đã từng dùng nó mà viết thư để uy hiếp Cốc Minh. Nà ng từng dùng nó mà báo tin cho Tạ Cách Luân hay rằng, việc ly hôn với Cốc Minh đã tiến triển. Nà o ngỠhôm nay nà ng dùng nó để viết tin cho mẹ hay. Nà ng không biết nói cho mẹ hay như thế nà o? Có thể tiếp tục dối gạt? Chỉ còn có cách dối gạt thì mẹ nà ng mới an lòng. Nghĩ thế, nà ng viết:
"Má!
Lá thư nầy con chỉ viết riêng cho má. Xin má tha lá»—i cho con, không thưa lại cho má hay mà đi vá» Äà i Nam. Chỉ vì Văn Chi báºn rất nhiá»u việc, nên bảo con Ä‘i trước, sau đó anh ấy đã được đổi vá» là m việc tại Äà i Nam.
Má yên lòng, con vẫn mạnh khá»e, khi má không được tin con, tức là con được mạnh khá»e. Con không quên gởi lá»i thăm má và ba.
Con không kể má tin hay không, nhưng con không muốn má viết tin tức gì cho con. Vì con biết má chưa há» viết thư cho ai. Cha mẹ cá»§a Văn Chi cÅ©ng rất hiá»n là nh, con cÅ©ng tin tưởng há» sẽ mến thương con. Chỉ cần má không lo lắng thì đủ cho con vui rồi.
Chúc má an khương
Con của má Lộ San"
Viết thư xong, nà ng nhá» cô hầu phòng Ä‘em Ä‘i gởi giúp, riêng nà ng thì trùm má»n lại mà khóc. Trá»i hỡi! Hiện giá» ba má và chị Lá»™ Ni tưởng mình là vợ cá»§a Tạ Văn Chi.
Không thể nà o biết được nà ng bị bá» rÆ¡i Ä‘ang trôi nổi nÆ¡i xứ ngưá»i.
Hôm sau, Lá»™ San không há» trang Ä‘iểm, nà ng lầm lÅ©i Ä‘i trên đưá»ng phố, nhìn thấy phẩm váºy bà y bán chóa mắt, nhưng không còn lòng dạ nà o mà thưởng thức.
Nà ng loạng choạng bước đi. Không biết hôm nay ra sao, đừng nói nà ng nghĩ đến ngà y mai.
- Ê! Lộ San!
Lá»™ San giá»±t mình, sao lại có những việc trùng hợp thế nầy, muốn tránh mà vẫn gặp cô em gái cá»§a gã đà n ông hư đốn, tức là Tạ Äà o Ã. nà ng lại nghe đến tiếng kinh ngạc cá»§a Ã:
- Hà Lá»™ San! Bồ không nháºn ra mình là Tạ Äà o à hay sao? Vì cá»› gì mà nhìn trân trối váºy?
Lá»™ San rất khó khăn trả lá»i:
- Ờ... mạnh giá»i hả?
- Trừ việc là m vợ ngưá»i ta ra, tất cả Ä‘á»u như cÅ©. Chắc Lá»™ San biết anh Luân cá»§a mình từ Mỹ vỠđã lâu rồi?
Nà ng lại sững sá», đến đây nà ng má»›i biết, Luân kết hôn vá»›i nà ng không cho gia đình biết. Tạ Cách Luân tháºt là m rất nhiá»u Ä‘iá»u đáng giáºn, nhưng bây giá» còn nói được gì nữa.
Nói rõ ra chỉ là m trò cưá»i cho Tạ Äà o Ã. Nà ng giả bá»™ là m tỉnh:
- Mình không biết.
- Anh ấy hiện là m việc tại Äà i Bắc.
- Váºy là tốt lắm rồi.
- Hà Lá»™ San! Mình nghÄ© lại rồi, San không thiếu gì bạn tốt mà khi kết hôn lại không cho hay, viết rất nhiá»u tin cho San, San cÅ©ng không hồi đáp má»™t chữ. Biết không, đến bây giá» mình vẫn còn bá»±c tức Lá»™ San đó!
- Kết hôn quá vá»™i và ng. Thư cá»§a bồ, mình cÅ©ng không nháºn được lá nà o, bây giá» xin để cho mình chịu lá»—i chá»› biết sao?
- Có lẽ anh tôi từ Mỹ gởi nhiá»u thư vá», Lá»™ San cÅ©ng không nháºn được tin nà o?
- Không.
- Äến bây giá» Lá»™ San cÅ©ng không biết anh ấy yêu Lá»™ San đến mức độ nà o sao?
- Xin bồ đừng đỠcáºp đến chuyện đó nữa.
- Nếu mình chưa kết hôn thì mình sẽ láºp tức viết thư cho anh ấy hay rằng, mình đã gặp bồ.
- Chắc anh ấy nghe đến không hỠcao hứng đâu.
- Vì sao váºy?
Lá»™ San gượng cưá»i nói:
- Chỉ vì... mình đã kết hôn rồi chớ sao.
- À! Mình quên há»i, tại sao không có ai bồi bạn Ä‘i dạo phố váºy?
- Tại mình muốn Ä‘i má»™t mình để mua chút Ãt đồ dùng.
- Äi vá»›i ai đến Äà i Nam đây?
- Với... chồng mình.
- Chà ng đang nghỉ tại lữ quán hả? Dắt mình đến ra mắt với nà o.
- Xin lỗi, chà ng đã đi Cao Hùng rồi.
- Äà nh để má»™t mình bồ ở lại Äà i Nam.
- Mình chỉ ở lại má»™t thân thôi, bởi trong mình không được khá»e. Má»™t và i hôm xong công việc chà ng sẽ trở lại.
- Trong hai ngà y cô độc, hãy đến nhà mình ở chơi cho vui.
- Không thể được.
- Không phải nhà ba má mình, mà nhà cá»§a mình và Bá»u Bối.
- Thế là được rồi! ChỠchà ng vỠhai đứa mình sẽ đến thăm tiểu gia đình chơi luôn thể.
- Bây giá» má»i Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i mình.
- Cho kiếu Ä‘i! Mình tÃnh vá» lữ quán sá»›m để nghỉ ngÆ¡i, chá» khi khác cÅ©ng không muá»™n.
Tạ Äà o à mở xách tay ra nói:
- ÄÆ°á»£c rồi. Lá»™ San hãy lấy địa chỉ trong danh thiếp và số Ä‘iện thoại, nếu cần chi Lá»™ San cứ gá»i. Ở tại lữ quán nà o đó?
- Tại lữ quán đã trú ngụ từ trước.
- Thế thì mình biết rồi.
Sau khi chi tay cùng Tạ Äà o Ã. Trong đầu óc nà ng cảm thấy khó chịu vô cùng. Tứ chi nà ng như má»m nhÅ©n không thể chống đỡ nổi cÆ¡ thể. CÅ©ng may, nà ng kịp thá»i dá»±a lưng và o vách tưá»ng nên không té xỉu dưới đất. nà ng gá»i xe trở vá» lữ quán.
Cà ng nghÄ© chừng nà o chà ng háºn Tạ Cách Luân chừng nấy, nà ng ước gì vỠđược Äà i Bắc mà phanh thây xẻ thịt hắn, nà ng má»›i vừa lòng. Nhưng em gái cá»§a chà ng rất tốt, nà ng vẫn còn bản chất tá»± nhiên không thay đổi.
Mình sẽ ở lại Äà i Nam bao lâủ Và đến Äà i Nam để là m gì? Có lẽ theo Ä‘uổi giấc má»™ng những ngà y qua? nà ng tá»± há»i lấy mình, nhưng không tìm ra giải đáp cho chÃnh xác.
Nà ng Ä‘ang say sưa trong giấc má»™ng, bá»—ng cô gái hầu phòng gá»i tỉnh dáºy vì có Ä‘iện thoại. Nà ng Ä‘oán chắc là Tạ Äà o Ã, vì nà ng đến đây không ngưá»i thứ hai biết. Nà ng chải sÆ¡ đầu tóc, rồi đến tiếp Ä‘iện thoại:
- A lô! Hà Lá»™ San đây. Tạ Äà o à hả? Vì cá»› nà o mà khóc than thảm thiết váºy?
- Anh Luân của mình đã chết rồi.
- à chà ! Chết! Vì sao mà chết bất đắc kỳ tá» váºy?
- Theo Ä‘iện tÃn thì lò Ä‘iện trong công xưởng cá»§a ảnh Ä‘ang là m việc bị nổ... A lô! Hà Lá»™ San! Tại sao bồ lại im bặt váºy?
- Mình... vì xúc động cho gia đình bồ bất hạnh.
- Mình phải theo ba đến Äà i Bắc cấp tốc, không thể má»i bạn đến nhà được.
- Không cần thiết.
- Hẹn gặp lại.
Nà ng nói xong, không biết mình gác ống Ä‘iện thoại lên hồi nà o. Äứng thừ ngưá»i như thân cây. Tuy nà ng rất giáºn, nà ng trù rá»§a chà ng đủ Ä‘iá»u, nà o là xe đụng chết, nà o là té xuống sông chết chìm, nà o là gian phu bị ngưá»i ta giết chết. Nhưng lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a nà ng không mấy hiệu nghiệm, trái lại, hôm nay chà ng bị nổ mà chết.
Một đêm chồng vợ, ân nghĩa ấy thấm đượm đến hà ng trăm ngà y. Huống chi Lộ San yêu tha thiết Tạ Cách Luân, tuy chà ng bội bạc, nhưng nà ng nghe đến tin chẳng là nh bỗng nhiên đôi giòng lệ tuôn trà n hai khóe mắt.
Tâm tình nà ng giao động dữ dá»™i. Lá»™ San ở Äà i Nam được hai ngà y rồi đến Cao Hùng. Äô thị nà y nà ng cảm thấy xa lạ. Nà ng vẫn ở lữ quán. Lưu lại Cao Hùng má»™t tuần.
Ngà y chà tối ngoà i việc ăn ngá»§ ra, nà ng chỉ xem xi-nê để giết thì giá».
Tiá»n trong túi cạn dần, nà ng cà ng khá»§ng hoảng hÆ¡n. Nếu dùng hết tiá»n rồi phải là m sao? Nà ng má»›i nghÄ© đến tìm việc. Nhưng là m việc gì? Ai cần mình là m? Nà ng Ä‘i ngang qua tiệm uốn tóc thấy nhiá»u ngưá»i thợ phụ nữ, há» luôn nở nụ cưá»i trên môi. Nếu nà ng biết là m việc nầy thì rất thÃch hợp. Nà ng lại nghÄ© đến công việc bán vé xi-nê, công việc nà y rất dá»…, nhưng ai giá»›i thiệu cho mình là m gì? Äến công việc bán hà ng tạp hóa, những cô bán hà ng ăn diện rất đẹp, luôn nở nụ cưá»i xã giao má»i khách, phải chi được là m việc nầy cÅ©ng đỡ.
Bá»—ng nhiên nà ng nhá»› đến việc xem trang quảng cáo trên báo nÆ¡i cá»™t tìm ngưá»i là m việc. Nà ng rất hứng thú, ghé và o tiệm bán đồ giải khát, vừa gá»i thức uống vừa lấy viết chì láºt trang quảng cáo đánh dấu những công việc thÃch hợp vá»›i mình để tìm địa chỉ.
Kết quả có ba nÆ¡i có thể đến thá» việc được. Má»™t là , nghiệp vụ viên sắp xếp hà ng hóa, trình độ há»c lá»±c và o cấp sÆ¡ trung cÅ©ng được. Hai là nhân viên bán hà ng. Ba là nhân viên sao chép giấp tá» trong má»™t công ty.
Trước nhứt, Lá»™ San đến nÆ¡i chá»n nghiệp vụ viên, gá»i nghiệp vụ viên là nhân viên thưá»ng Ä‘i gian hà ng tìm mối bên ngoà i. Nà ng lắc đầu, không thể nháºn công việc nặng nhá»c đó được. Thứ đến, nà ng tìm má»™t tiệm bán hà ng. Ông chá»§ là ngưá»i trung niên cho nà ng biết đã chá»n ngưá»i rồi. Lòng tá»± tÃn cá»§a nà ng bắt đầu tiêu tan. Sau cùng nà ng tìm đến má»™t công ty ná» Nhưng ngưá»i ta không chá»n nà ng, vì nà ng không chuyên môn viết chữ trên bảng thiết.
Nà ng hoà n toà n thất vá»ng, ghé và o quán ăn tô mì cho đỡ đói, mặc dầu ăn xong bụng nà ng vẫn còn đói như cà o. Qua hôm sau, Lá»™ San bèn đổi phòng nhá» cho rẽ tiá»n hÆ¡n. Nà ng lại xem trang quảng cáo trên báo để tìm việc là m. Äến trá»i tối ngà y hôm đó công việc vẫn y như ngà y trước chẳng hÆ¡n gì. Nà ng đóng cá»a phòng đếm tất cả số tiá»n còn lại, tÃnh tiá»n phòng và tiá»n ăn, nếu tiết kiệm thì chỉ khoảng ná»a tháng mà thôi. Tất cả Ä‘á»u hy vá»ng và o ngà y mai, tìm việc là m vô cùng khổ sở, nhưng nà ng cÅ©ng cố gắng.
Má»—i ngà y nà ng bôn ba tìm việc là m, từ thất vá»ng nầy đến thất vá»ng khác, đến công việc là m cá»§a má»™t cô tá»› gái cÅ©g không ai mà ng kêu nà ng. Lá»™ San quá má»i mệt, lắm khi nà ng phát cáo cho rằng những ngưá»i đăng tin cần ngưá»i là m việc chỉ là gạt gẫm mà thôi.
Bởi trong quá khứ mình là má»™t tiểu thÆ¡ đà i các, má»™t bà chá»§ trẻ được nuông chiá»u, bây giá» lại chen và o trong xã há»™i nghèo nà n mà tìm miếng sống. Nà ng nằm dà i trên giưá»ng, lòng lạnh như tro tà n. Äã ba bốn ngà y tìm không ra việc là m, có lẽ tìm đến cõi chết thì dá»… hÆ¡n!
Äến ngà y cùng sẽ nhảy xuống sông Ãi Hà thì muôn việc Ä‘á»u thôi.
Lá»™ San láºp tức rá»i lữ quán Ä‘i xem chiếu bóng để an á»§i tinh thần. Nà ng vừa Ä‘i vừa nghÄ©, Tạ Cách Luân đã bị nổ chết, cha mẹ cÅ©ng hay biết gì đâu? Nà ng lại nghÄ© đến thân mình hiện giá», nếu tìm không ra việc là m thì có thể đói mà chết bên lỠđưá»ng. Nà ng vừa suy nghÄ© vừa Ä‘i đến cá»a rạp chá»›p bóng; bá»—ng nghe tiếng gá»i:
- Ô! Hà Lộ San!
Nà ng quay lại nhìn ngưá»i đà n ông ăn diện chải chuốt:
- Ông là ...
- Không nhìn ra tôi sao?
Lá»™ San cố lục trong trà nhá»›, nà ng mỉm cưá»i:
- Xin lỗi, tôi đã quên quà tánh của ông.
- Hồ Má»™c Kỳ, trong quá khứ bạn đồng há»c đặt cho danh hiệu là "Bất Ngưu Bì" đó.
Lá»™ San mỉm cưá»i. Bởi Hồ Má»™c Kỳ là bạn há»c hồi cấp hai và cấp ba vá»›i nà ng. Nhá»› lại hồi đó, trong lá»›p bất luáºn là bạn há»c trai hay gái thưá»ng quây quần theo Hồ Má»™c Kỳ. Không biết tâm tánh anh tốt xấu ra sao, nhưng con ngưá»i vui vẻ có duyên nên bạn há»c mến chuá»™ng mà đặt cho biệt danh là Bất Ngưu Bì. Lá»™ San như Ä‘ang lạc lối giữa sa mạc lại phát hiện ra mạch nước. Nà ng cưá»i cưá»i nói:
- Tự nhiên không quên Bất Ngưu Bì lúc đó, nhưng bây giỠlại quên lững đi.
- Sao váºy? Có lẽ hình dáng tôi thay đổi ghê lắm hả?
- So vá»›i lúc trước thì bây giá» anh lá»›n hÆ¡n nhiá»u.
- Sao cô Ä‘i xi-nê có má»™t mình váºy?
- Không có luáºt lệ nà o qui định Ä‘i xem Ä‘iện ảnh phải hai ngưá»i!
- Váºy thì đừng thèm xem là m gì, chúng ta Ä‘i tìm nÆ¡i du ngoạn còn hay hÆ¡n.
Những ngà y qua, nà ng vô cùng cô đơn, hôm nay gặp được Bất Ngưu Bì, tìm nơi du ngoạn chuyện trò là phải:
- NÆ¡i xứ lạ quê ngưá»i mà gặp được anh là điá»u ngoà i dá»± liệu.
- Chúng ta tìm nÆ¡i du ngoạn vừa bà n luáºn luôn thể.
Lá»™ San và Hồ Má»™c Kỳ đến má»™t tiệm bán nước trái cây, má»—i ngưá»i Ä‘á»u gá»i má»™t ly, Lá»™ San vừa cưá»i vừa há»i:
- Anh vẫn mạnh giá»i?
- Cô biết cái tên Bất Ngưu Bì nầy, sau khi tốt nghiệp đại há»c, không được chá»n sang Mỹ Quốc lưu há»c. CÅ©ng vì ba tôi tuổi già hưu trÃ, phải thay ông mà coi sóc tiểu công xưởng...
Lá»™ San há»i cháºn ngang:
- Tôi... tôi nên gá»i anh là Hồ xưởng trưởng.
- Xấu hổ lắm, tôi không phải há»c vá» môn máy móc. Chỉ vì lịnh cha nên không dám cãi đó thôi.
- Tuy anh không biết vá» cÆ¡ giá»›i, nhưng tôi tin anh là ngưá»i lãnh đạo thợ thuyá»n rất giá»i.
- CÅ©ng nhá» cái danh hiệu Bất Ngưu Bì mà công nhân rất thÃch tác phong cá»§a tôi. Thá»±c ra, không có gì khó khăn, mình chỉ siêng gần gÅ©i ngưá»i, và đến kỳ phát lương đúng giá» khắc thôi.
- Có nữ công nhân không?
- Thuở ba tôi là m xưởng trưởng thì không.
- Bây giỠthì có?
- Còn hÆ¡i Ãt.
- Như thế cũng được chớ.
- Có lẽ cô muốn và o là m nữ công nhân trong xưởng của tôi sao?
- Äúng váºy. Thế nà o, giúp cho má»™t chén cÆ¡m được không?
- Äừng nói chÆ¡i, chúng ta bà n đến chuyện khác!
- Không phải nói đùa đâu, tôi Ä‘ang tìm việc là m tháºt mà .
- Tại sao lại đi tìm việc là m?
- Tôi...
Lộ San xét ra không thể nói rõ hoà n cảnh mình. Hồ Mộc Kỳ thấy thế bèn nói nhanh:
- Lá»™ San! Tha lá»—i cho tôi xưng hô tá»± nhiên chút. Hiện giá» tôi tin cô không nói đùa. Tôi xin thà nh tháºt, nếu cô có gì khó xá» xin cho tôi biết. Cô cứ xem tôi như má»™t bạn há»c hồi trước, tôi không há» thay đổi. Tuy lúc đó cô là má»™t nữ há»c sinh ở cấp hai, tôi là đại ca ở lá»›p cao tam, nhưng chúng ta thưá»ng ngà y gặp gỡ và vui đùa.
Lộ San tỠvẻ xúc động nói:
- Äúng rồi.
- Cô cho tôi biết, vì lẽ gì một thân đến xứ Cao Hùng nầy?
- Tôi đã kết hôn lầm ngưá»i không xứng đáng, nay đã ly hôn, tá»± Ä‘i tìm việc là m để nuôi mình.
- Cô đã nói rõ, tôi hứa sẽ tìm cho cô việc là m xứng đáng và hợp với khả năng của cô. À! Tại sao cô không vỠnhà ?
- Em rất sợ vá» nhà . Bởi em bị má»™t chà ng trai do em chá»n, hắn bá» rÆ¡i em, anh nghÄ©, còn mặt mÅ©i nà o mà vá» nhà !
- Theo ý tôi, Lộ San nên vỠnhà chớ.
- Không.
- Là m cha mẹ, có ai lại không tha thứ cho con cái.
- Tại em muốn tá»± lá»±c mưu sinh. Hy vá»ng được anh thâu nháºn và o là m việc trong xưởng cá»§a anh thì đủ rồi.
- Em có thể là m được việc gì?
Nghe Kỳ há»i, đôi má Lá»™ San đỠbừng. Bởi nà ng không biết là m việc gì cả. Hồ Má»™c Kỳ lại há»i tiếp:
- Là m đả tự viên Anh văn được không?
... Lộ San lắc đầu:
- Thơ ký kế toán?
... Lộ San lại lắc đầu.
- Thế là ...
Lộ San cố gắng mạnh dạn hơn:
- Em... em chỉ giá»i ca hát và khiêu vÅ©.
- Có lẽ cô muốn là m nghỠca hát và vũ nữ?
- Trong khi cùng đưá»ng. Äối vá»›i nghá» ca hát cÅ©ng hứng thú lắm chá»›.
- Bạn há»c tôi có quen má»™t nhà hà ng trình diá»…n ca nhạc, nhưng tôi cảm thấy không mấy gì hay cho lắm.
- Dá»±a và o nghá» ca hát kiếm ăn, theo ý em không phải là điá»u mất Ä‘anh, yêu cầu anh giá»›i thiệu giúp em.
- ÄÆ°á»£c rồi! Äể thà nghiệm xem.
- Vừa gặp mặt là gây phiá»n phức cho anh, nói tháºt em hiện giá» như gặp cảnh cùng đưá»ng, nhá» anh lo giúp bất cứ việc gì, em xin cảm Æ¡n anh trước.
- Äừng nghÄ© váºy, giúp ngưá»i là điá»u căn bản là m ngưá»i, huống chi Lá»™ San là bạn há»c. Vì hoà n cảnh thương tâm cá»§a Lá»™ San, nhứt định tôi sẽ hoà n thà nh nguyện vá»ng cho cô. Nhưng có thể cái nghá» ca hát cÅ©ng gặp phải lắm cảnh ngá»™ đắng cay.
Nghe Hồ Má»™c Kỳ nói, Lá»™ San rất Ä‘au lòng. Nếu chuyện riêng cá»§a nà ng mà Hồ Má»™c Kỳ biết rõ, chắc chắn anh ta sẽ mắng nà ng tá»± mình là m thì rán mà chịu lấy. Nà ng sợ Hồ Má»™c Kỳ há»i thêm, bèn nói:
- Äể tôi ghi số Ä‘iện thoại phòng cho anh.
- Äến nhà tôi dùng cÆ¡m và tiện đó giá»›i thiệu vợ tôi cho cô biết luôn thể.
- Anh đã kết hôn rồi?
- Äã hÆ¡n hai năm.
- Nhứt định có những tà nhao đáng yêu rồi.
Hồ Má»™c Kỳ gượng cưá»i:
- Chưa có, và chưa có.
- Ngà y khác tôi sẽ ra mắt chị nhé! Bây giá» trong mình không được khá»e.
- Tôi hoà n toà n tôn trá»ng ý kiến cá»§a Lá»™ San. Nhưng phải đồng ý cho kẻ nầy biểu diá»…n má»i cô và o quán dùng cÆ¡m vá»›i tôi má»™t phen.
- Anh nhứt định muốn phá của?
- Äừng khách sáo, chúng ta Ä‘i nè.
- Cũng được. Từ lâu chưa ngã mặn, bữa nay nhỠanh đãi cho một bữa thì hay lắm.
- Äừng nói nhừng chuyện đáng thương hại đó nữa.
- Tháºt váºy đó! Nếu ba ngà y nữa mà không gặp vị xưởng trưởng thì...
- Thì là m sao?
- Thì em sẽ nhảy xuống sông Ãi Hà chá»› sao.
- Ã! Äừng nói đùa chá»›.
Lá»™ San và Hồ Má»™c Kỳ vừa Ä‘i vừa chuyện vãn, giây lát đã đến quán cÆ¡m. Hồ Má»™c Kỳ gá»i rất nhiá»u thức ăn, hai ngưá»i vừa ăn vừa chuyện trò. Sau đó, Hồ Má»™c Kỳ cùng nà ng Ä‘i xi-nê, Kỳ đưa nà ng vá» phòng, nà ng má»i chà ng và o ngồi chÆ¡i, Kỳ cá»± tuyệt. Khi Hồ Má»™c Kỳ ra vá», nà ng lên giưá»ng nằm, sá»± mừng vui khiến nà ng xúc động mà sa nước mắt. nà ng bắt đầu táºp hát.
Chiá»u hôm đó Hồ Má»™c Kỳ gá»i Ä‘iện thoại:
- A lô! Phải Lộ San đó không?
- Phải rồi, Hồ xưởng trưởng...
- Lá»™ San hãy gá»i tên tôi là được rồi, bằng không thì gá»i là Bất Ngưu Bì.
- Váºy thì em gá»i bằng Má»™c Kỳ nhé?
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi đã tìm ngưá»i bạn há»c, anh ấy đã Ä‘i Äà i Bắc rồi, ngưá»i nhà nói đâu má»™t tuần má»›i vá».
- Một tuần lễ...
- Äừng lo lắm, chỉ chỠđợi mấy hôm thôi! Tôi tin rằng, anh ấy sẽ đáp ứng mà lo liệu cho cô.
- Anh ấy cũng chưa biết mặt em.
- Không há» gì, cô có giá»ng ca hay, ngưá»i lại đẹp.
- Anh cũng tin tưởng em ca hát hay nữa sao?
- Không thể quên lúc ở trưá»ng, cô có giá»ng hát rất hay, má»—i lần có cuá»™c lá»…, hoặc vui chÆ¡i, Lá»™ San là ngôi sao sáng mà .
- Ước mong em không là m bạn anh thất vá»ng.
- Tin tưởng lắm. A lô! Cô có thể hát trong điện thoại để tôi nghe trước một bản được không!
- Anh muốn trắc nghiệm tôi trước hả?
- Không phải váºy đâu, chẳng qua cách xa nhau nhiá»u năm không nghe được lá»i ca cá»§a cô chá»›. Tôi hằng nhá»› giá»ng ca cá»§a cô.
- Ờ, để tô hát một và i câu cho anh nghe. Muốn bản gì?
- Bản gì cũng được.
- Äể tôi hát bản "NgÅ© Ngoạt Ä‘Ãch phong" được không?
- Hay lắm.
... Gió tháng năm, thổi trên cà nh, trên những đóa hoa, tá»a mùi hương ngà o ngạt, nếu hoa biết rõ giá trị cá»§a mình, cÅ©ng như ngưá»i hiểu biết được bể hóa cồn
đâu...
- Hát dở lắm, em không hát nữa đâu.
- Hay, hay quá.
- Tháºt váºy hả?
- Không gạt cô đâu, cô nhứt định sẽ trở thà nh ngôi sao sáng.
- Nếu ngà y đó có đến, vinh dá»± Ä‘á»u do anh.
- Không dám, a lô! Dùng cÆ¡m chiá»u rồi chưa?
- Ä‚n rồi, trong lữ quán lặng lẽ quá, dưá»ng như chỉ có mình em là khách.
- Tệ quá, chiá»u nay báºn há»™i hợp, nên không thể dắt cô Ä‘i du ngoạn được.
- Không sao em bây giá» cÅ©ng vui vẻ, hết ca hát đến xem tiểu thuyết giải trÃ.
- À, ngà y mai lúc ban ngà y tôi không được rảnh, chiá»u mai má»i cô dùng cÆ¡m chiá»u, sau đó Ä‘i xem xi-nê hoặc du ngoạn.
- Khá»i lo, anh hãy lo công việc cá»§a anh Ä‘i! Lòng em rất yên ổn, chỉ ăn rồi ngá»§ hoà i cÅ©ng được.
- Ã! Ghê váºy.
- Bởi vì em đã gặp anh là vị cứu tinh.
- Äừng nói kiểu đó không hay, chiá»u mai lúc sáu giá» cô không đến thì tôi đến rước cô Ä‘i.
- Hy vá»ng không là m báºn rá»™n anh.
- Cô còn cần tôi giúp gì không?
- Không. Cám ơn anh.
- Chúc cô ngủ một giấc ngon. Hẹn gặp lại.
Buông ống Ä‘iện thoại xuống, Lá»™ San vô cùng cảm kÃch Hồ Má»™c Kỳ.
Bởi má»™t ngưá»i Ä‘ang lâm và o cảnh gian nan khốn khổ lại được ngưá»i khác giúp đỡ, tá»± nhiên cảm khÃch vô ngần. Nhưng nà ng không khá»i sầu khổ, vì ngưá»i bạn cá»§a Hồ Má»™c Kỳ Ä‘i Äà i Bắc chưa vá». Tiá»n túi cá»§a nà ng chỉ còn xà i ba ngà y nữa là hết.
Trong khi nà ng mất tất cả niá»m tin, bá»—ng nhiên gặp được Hồ Má»™c Kỳ đáp ứng giá»›i thiệu, tinh thần nà ng phục phát niá»m tin đôi chút. Xét lại, trên xã há»™i nầy rất khó tìm ra ngưá»i có hảo tâm. Do đó, nà ng đặt tin tưởng tất cả và o Hồ Má»™c Kỳ.
Nhìn và o đồng hồ đã năm giá», nà ng trang Ä‘iểm để chá» Hồ Má»™c Kỳ đến rước Ä‘i ăn cÆ¡m.
Trên 5 phút, Lá»™ San đã trang Ä‘iểm xong. Äang lúc nà ng xem đồng hồ thì có tiếng gõ cá»a, nà ng tưởng là cô hầu phòng:
- Tôi không uống trà , cô khá»i Ä‘em và o.
- Kẻ hầu hạ nà y không phải đem trà đến.
Lộ San nghe tiếng của Hồ Mộc Kỳ:
- A! Anh Mộc Kỳ. Cô bồi ơi, đem trà đây.
- Khá»i cần, cô xem đã sáu giá» thiếu năm rồi. Nếu cô chưa trang Ä‘iểm thì tôi ra ngoà i giây lát?
- Xong rồi, chúng ta cùng đi.
Nà ng mang giầy cao gót và o, xùng Ä‘i song song vá»›i Hồ Má»™c Kỳ ra cá»a lữ quán. Hồ Má»™c Kỳ tá» vẻ lo ngại:
- Phòng nhỠquá, cô chịu nổi sao?
- Äối vá»›i tình thế cá»§a em hiện giá», như váºy cÅ©ng là sang cả lắm rồi.
- Theo ý tôi, cô có thể đổi phòng khác.
- Chừng có công việc là m sẽ hay.
- Ờ phòng nầy bất tiện lắm, ngà y mai tôi sẽ thay cô mà mướn phòng khác để ở tạm thá»i, chừng nà o có công việc sẽ dá»n Ä‘i.
- Không nên đâu anh à .
- Sao váºy?
- Em trả không nổi tiá»n phòng.
- Bao nhiêu đó mà lo, tôi sẽ tÃnh cho.
- Chưa chi mà đã gây phiá»n phức cho anh rồi.
- Chỉ vì muốn lo cho cô có công việc là m, tôi sẽ ứng cho cô mượn trước, chừng nà o có sẽ hoà n lại chớ gì?
- Hiện giỠchẳng biết nói sao hơn, chỉ nói tiếng cám ơn anh mà thôi.
- Từ nay chúng ta không nên dùng những lá»i khách sáo ấy nữa.
- Từ nay tôi chỉ phục tùng theo mệnh lệnh của anh.
Äi ngang qua má»™t nhà hà ng cÆ¡m lá»›n, Hồ Má»™c Kỳ nói:
- Chúng ta và o quán nầy nhé! Tại Cao Hùng có quán cơm nầy lớn hơn hết.
Lộ San dụ dự giây lát nói:
- Má»™c Kỳ! Và o quán lá»›n là m gì cho tốn kém nhiá»u, chúng ta tìm má»™t nÆ¡i nho nhá» sạch sẽ dùng cÅ©ng được rồi.
- Từ nay sẽ hà tiện, hôm nay tôi chánh thức má»i cô mà .
Hai ngưá»i bèn lên lầu nhì, ngưá»i hầu bà n dắt há» và o má»™t gian phòng sạch sẽ. Hồ Má»™c Kỳ xem thá»±c đơn. Lá»™ San nói:
- Anh đừng gá»i món ăn nhiá»u quá như hôm trước.
- Äừng quên rằng, hôm nay tôi chánh thức má»i cô.
- Anh nên tùy tiện gá»i vừa đủ dùng thôi gá»i thức ăn nhiá»u quá ăn không hết!
- ÄÆ°á»£c, tôi tuân theo lá»i cô.
Hồ Má»™c Kỳ gá»i thức ăn xong, chà ng nhắm nháp chung trà vừa nhìn nà ng vừa cưá»i nói:
- Lá»™ San! Cô hôm nay vá»›i cô hôm qua trông như hai ngưá»i.
Lộ San cố đè nén sự hứng thú:
- Ã! Anh đừng quá lá»i.
- Hôm tôi má»›i gặp cô tại cá»a rạp hát gương mặt cô xanh xao, sầu khổ, dưá»ng như đã mất tất cả tinh thần.
- Chỉ vì em quá chán nản cuá»™c Ä‘á»i vô vị cá»§a mình, cÅ©ng như Ä‘i tìm việc là m đến đâu Ä‘á»u đụng vách đến đó.
- Hôm nay lại giống má»™t đóa hoa chá»›m nở, chẳng cần cô có giá»ng hát hay, chỉ cần cô có sắc đẹp kinh ngưá»i cùng đủ là m say mê lòng khách. Huống gì cô có giá»ng ca thiên phú.
- Nghe lá»i anh tán tụng, lòng tôi cảm thấy phÆ¡i phá»›i. Má»™c Kỳ à , em chỉ cần khách nghe em ca không bá» ra vá» là mãn nguyện rồi.
- Yên chÃ, nhứt định đến lúc đó, em sẽ được tiếp nháºn những trà ng pháo tay vỡ rạp.
- Nếu đúng theo lá»i anh, em sẽ Ä‘em tất cả những trà ng pháo tay cổ võ đó mà hiến trá»n lại cho anh, để là m quà trả Æ¡n ngưá»i giá»›i thiệu.
- Nếu cô là m thế thì ngưá»i nháºn rất xấu hổ, lại tá» vẻ bất kÃnh nữa là khác.
Há» trò chuyện thân máºt nhau như đôi bạn tình, hay như đôi vợ chồng tuần trăng máºt. Hồ Má»™c Kỳ cà ng trông Lá»™ San chà ng thầm nghÄ© nà ng có vẻ đẹp là m lay động tinh thần phái nam. Nếu Ä‘em so sánh, thì Lá»™ San 10 Ä‘iểm, vợ chà ng chỉ được khoảng 6 Ä‘iểm thôi. Hồ Má»™c Kỳ Ä‘ang so sánh từ vẻ đẹp đến trang Ä‘iểm giữa vợ chà ng và Lá»™ San, ngưá»i hầu bà n Ä‘em cÆ¡m canh đến, chà ng tươi cưá»i nói:
- Lộ San! Muốn dùng rượu không?
- Em không biết uống, anh tá»± tiện gá»i mà dùng!
- Tôi cũng không uống luôn,
- Má»™t vị xưởng trưởng mà không biết uống rượu, tháºt cÅ©ng hiếm thấy.
- CÅ©ng tại mình không táºp lâu ngà y nó trở thà nh thói quen. Má»i, chúng ta hãy dùng cÆ¡m.
HỠkhởi sự dùng cơm và khởi sự thương lượng những việc cần thiết, phần lớn do Hồ Mộc Kỳ đỠnghị:
- Ngà y mai đổi phòng, trước nhứt phải chưng diện cho mới mẻ trang nhã.
- Không thể xét lại việc nầy sao anh.
- Khá»i cần xét lại gì cả, má»™t ngưá»i ở gian phòng phải cho đẹp, là m như thế cô má»›i hay say mà đi là m việc.
- Anh vì em mà sắp đặt rất châu đáo.
- Trang trà phòng cho đẹp mắt, đợi khi ngưá»i bạn cá»§a tôi Ä‘i Äà i Bắc vá», lấy danh nghÄ©a cá»§a cô mà má»i anh ta.
- Thá»±c tế Ä‘á»u vá» phần anh tốn kém chi phÃ.
- Tạm thá»i là váºy, sau nầy sẽ hoà n lại chá»› gì.
Nà ng rất cảm ơn Hồ Mộc Kỳ, nà ng gắp một miếng đồ ăn, hướng và o Mộc Kỳ nói:
- Xin lượng thứ cho em mượn hoa cúng Pháºt, nhưng đây là biểu lá»™ lòng thà nh biết Æ¡n.
- Cô hãy tự mình dùng đi!
Dùng cÆ¡m xong, Hồ Má»™c Kỳ gá»i tÃnh tiá»n. Chà ng lại mở xách tay từ trong bóng tối lấy ra hai xấp chi phiếu, chà ng vừa cưá»i vừa nói:
- Äây là ngân phiếu hai ngà n đồng...
Lá»™ San mở to đôi mắt há»i:
- Äể là m gì váºy?
- Trước nhứt cho cô mượn mà tiêu dùng, chẳng hạn như thiếu y phục hay đồ trang sức phải sắm cho để. Vì lên sân khấu ca hát phải ăn diện cho đẹp mắt đúng thá»i trang. Từ lối trang phục đến Ä‘i đứng giao thiệp phải tá» ra cao quÃ. Dầu đẹp như hoa Mẫu ÄÆ¡n cÅ©ng cần những lá xanh tươi mướt che bên ngoà i, má»›i đầy đủ cái vẻ đẹp ưa nhìn cá»§a nó.
Nà ng có cái sắc vóc đẹp đẽ thì tin được, còn cái khà chất cao quà thì là m sao có được. Lấy những thá»§ Ä‘oạn thấy hèn để bá» chồng con mà theo trai, ngưá»i như thế là m sao gá»i là cao quà được? Lá»™ San Ä‘ang suy nghÄ© viá»…n vông, Hồ Má»™c Kỳ nghi ngại há»i:
- Cô không đồng ý theo giải pháp của tôi hả?
- À! Anh sắp xếp rất hay đó chớ.
- Nếu đồng ý thì cô hãy để tiá»n và o xách tay Ä‘i!
- Anh rá»™ng rãi giúp cho em mượn trước số bạn khá nhiá»u nếu trưá»ng hợp em không thể lên sân khấu được, biết là m thế nà o mà hoà n lại cho anh.
- Äó là vấn đỠsau nầy. Hiện giá» theo ý tôi, hai ngà n bạc, cô không đủ tiêu dùng, ngà y sau tôi sẽ trao thêm cho cô.
Lộ San vội và ng ngăn cản:
- Äá»§ rồi, em không dám mượn nhiá»u hÆ¡n nữa.
Hồ Má»™c Kỳ chỉ cưá»i cưá»i, bá»n há» cùng xuống lầu, hầu bà n cúi chà o hai ngưá»i. Hồ Má»™c Kỳ tá» thái độ vui vẻ:
- Nè, cô Ä‘i ra đưá»ng phố, chẳng những bá»n trai nhìn cô, mà phái nữ thảy Ä‘á»u nhìn cô nữa là khác.
- Phái nữ thì hỠvì anh chớ, bởi vì anh chẳng những hà o hoa mà hình dáng lại hiên ngang nữa.
- Hãy nhìn lại coi nè!
- Chi váºy?
- Cô nói tôi hà o hoa, hiên ngang, tôi sẽ má»i cô đãi thêm má»™t bữa nữa.
Nói xong chà ng cưá»i khanh khách. Lá»™ San xét thấy Hồ Má»™c Kỳ khác hÆ¡n Cốc Minh cÅ©ng không giống Tạ Cách Luân. Hồ Má»™c Kỳ có khà chất cởi mở, tinh thần rá»™ng rãi nhẹ nhà ng. Nà ng nhìn Hồ Má»™c Kỳ nói:
- Tuổi anh còn trẻ mà là m xưởng trưởng, ngưá»i ta phải khen ngợi không tiếc lá»i.
- Tôi không bao giá» thÃch, vì là m xưởng trưởng nó thiếu không khà nghệ thuáºt. Thôi, đừng bà n việc nầy nữa, mình hãy Ä‘i nè! Äã bảy giá»i rưỡi rồi, mà n bạc gần và o phim rồi.
- Em không rà nh vấn đỠnầy.
- Chỉ thÃch khiêu vÅ© hả?
- Còn anh?
- Chỉ ngẫu nhiên thôi, chá»› không thÃch lắm.
- Chúng ta chỉ Ä‘i rong theo đưá»ng phố, tốn nhiá»u ngà y giá» không Ãt gì.
- à quên, để tôi bầu bạn với cô đi sắm y phục nhé?
- Chá» bạn há»c cá»§a anh vá» sẽ tÃnh sau. Nếu không trở thà nh ca nữ thì cÅ©ng là m nữ công nhân trong xưởng cá»§a anh, theo ý anh thÃch công nhân trong xưởng ăn mặc ra sao?
- Äến lúc đó sẽ hay, bây giá» tôi cùng cô Ä‘i sắm y phục.
- Vì tôi mà anh phải gấp rút lắm váºy.
- Hăng lắm, việc gì tÃnh là là m liá»n.
Ngà y nay, Hồ Má»™c Kỳ bầu bạn cùng Lá»™ San Ä‘i mua sắm y phục, sau đó, Hồ Má»™c Kỳ chỉ cách cho Lá»™ San Ä‘i đứng giao thiệp và cùng nà ng Ä‘i bách bá»™ má»™t vòng theo ven sông Ãi Hà .
Lá»™ San cùng Ä‘i vá»›i Hồ Má»™c Kỳ so vai Ä‘i bách bá»™, nà ng đã quên tất cả những ký ức đã trải qua. Nà ng có há»i thăm việc gì, Hồ Má»™c Kỳ cÅ©ng trả lá»i rất gá»n gà ng không hoa mỹ nhưng rất dá»… hiểu. Äến 11 giá», Hồ Má»™c Kỳ đưa Lá»™ San vá» lữ quán, Lá»™ San rất vui vẻ, nà ng dệt nhiá»u má»™ng đẹp, cÅ©ng như ngưá»i sắp chết lại được cứu sống, như cây khô lại đâm chồi nẩy lá»™c. Trước khi ngá»§, nà ng không quên luyện táºp giá»ng hát.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
26-09-2008, 08:53 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 27
Không hổ danh là má»™t kỹ sư vá» nghệ thuáºt, Hồ Má»™c Kỳ thay đổi phòng cho Lá»™ San, và trang trà vô cùng đẹp mắt, không khà trong gian phòng khiến ai khó tánh cÅ©ng phải khen ngợi.
Lá»™ San há»i Hồ Má»™c Kỳ gian phòng nầy má»—i tháng thuê bao nhiêu tiá»n? Bao gồm cả phòng khách, và tất cả những đồ trang bị cho gian phòng thêm xinh đẹp. Hồ Má»™c Kỳ chỉ cưá»i mà không đáp.
Dá»n vỠđây hai ngà y, Lá»™ San vô cùng khá»e khoắn. Lắm khi nà ng tưởng, đây là Kim ốc tà ng kiá»u, Hồ Má»™c Kỳ đã có vợ, Lá»™ San ước mong chà ng đừng nghÄ© đến chuyện riêng tư, mà gây thêm phiá»n phức.
Äến năm giá» thì Hồ Má»™c Kỳ đến dùng cÆ¡m cùng bạn há»c, hiện giỠđã bốn giá» rưỡi nà ng phải trang Ä‘iểm. Äến bà n trang Ä‘iểm, bá»—ng nhiên Lá»™ San cảm nghÄ©, Ä‘á»i ngưá»i không khác má»™t mà n hý kịch. Má»›i hôm nao lúc trang Ä‘iểm phải quì gối bên chiếc bà n thấp mà thoa son đánh phấn. Hiện giỠđã biến thà nh má»™t phụ nữ sang trá»ng.
Lá»™ San tá»± cảnh giác, cuá»™c gặp gỡ hôm nay vô cùng quan trá»ng, nếu vị bạn há»c cá»§a Hồ Má»™c Kỳ không có ấn tượng tốt vá»›i nà ng mà không buồn giá»›i thiệu thì hy vá»ng sẽ tiêu tan theo mây khói. NghÄ© đến đó, nà ng trang Ä‘iểm vô cùng tháºn trá»ng, vì thì giá» vẫn còn nhiá»u, nên trang Ä‘iểm cho kỹ lưỡng. nà ng nhìn trong gương tá»± nói vá»›i mình.
Trang Ä‘iểm xong, kim đồng hồ chỉ kém năm phút là sáu giá». nà ng mở tá»§ lấy bá»™ đồ má»›i mà u không nhạt lắm mặc và o, trông giống như cô dâu má»›i. NghÄ© đến cô dâu má»›i, Lá»™ San nhá»› mà buồn cho mình, má»™t cô gái đã hai lần là m cô dâu má»›i, rốt cuá»™c không có ngưá»i chồng nà o cả. Tháºt đáng buồn.
Nà ng mặc áo má»›i và o xong, đến trước kÃnh mà xem lại má»™t lần nữa, Ä‘ang khi ngắm lại hình dáng, bá»—ng nghe tiếng chuông cá»a reo vang. Chắc chắn hỠđã đến rồi.
Tim nà ng Ä‘áºp mạnh, bước ra mở cá»a. Quả nhiên Hồ Má»™c Kỳ đến, anh có dắt theo má»™t ngưá»i trai dáng ngưá»i khá»e mạnh, Lá»™ San nhoẻn miệng tươi cưá»i mà tiếp khách. Hồ Má»™c Kỳ giá»›i thiệu:
- Cô Hà Lá»™ San bạn há»c cÅ©. Anh Dương Tương Hoa cÅ©ng là bạn há»c.
- Hoan nghinh Dương tiên sinh, xin má»i và o.
Dương Tương Hoa liếc xem Lộ San như dò xét:
- Chúng tôi đến khuấy rầy cô Lộ San.
Lá»™ San mỉm miệng cưá»i nói:
- Các anh đến, sợ e không đủ sức đãi đằng chu đáo chớ.
Hồ Má»™c Kỳ giá»ng trầm trầm:
- Nếu các ngưá»i cứ khách sáo mãi, dà nh để cho hai chân tôi má»i rụng sẽ phản kháng tức khắc.
Cả ba cùng cưá»i, Lá»™ San má»i đến phòng khách, ân cần rót hai ly trà . Hồ Má»™c Kỳ nói:
- Lá»™ San! tá»› gái đâu mà cô báºn quá váºy?
Tá»› gái? Có bao giá» mướn tá»› gái? Trong phút chốc nà ng hiểu rõ dụng ý cá»§a Hồ Má»™c Kỳ, chà ng muốn đỡ cho nà ng có mặt mà y vá»›i khách. Do đó, tay nà ng bưng ly trà trao táºn tay chà ng, miệng nà ng tươi cưá»i nói:
- Cô tớ gái có việc nhà nên xin nghỉ rồi.
Chà ng ngầm hiểu nà ng chẳng những đẹp lại rất thông minh. Dương Tương Hoa tiếp ly trà , và nhìn kỹ nà ng quả là má»™t phụ nữ có vẻ đẹp rất hiếm. Chà ng lấy là m lạ, tại sao từ trước không nghe Hồ Má»™c Kỳ đỠcáºp đến cô bạn há»c có vẻ đẹp mặn mà nầy. Còn Lá»™ San? Nà ng nháºn xét Dương Tương Hoa là nhân tà i tuổi trẻ. Chỉ vì nà ng rất kỳ vá»ng và o ngà nh ca hát, nhưng nà ng nhá»› lá»i mẹ thưá»ng nói: Những ngưá»i tuổi còn quá trẻ, không nên quá tin tưởng và o há». Ba ngưá»i cùng nghÄ© riêng theo ý mình, khiến cho gian nhà khách trở nên vắng lặng, giây lát sau Lá»™ San nói:
- Nghe anh Kỳ nói, tiên sinh Ä‘i Äà i Bắc.
Dương Tương Hoa đặt ly trà lên bà n nói:
- Äúng váºy, chỉ vì công việc giải quyết sá»›m, nên tôi vá» trước má»™t ngà y.
Hồ Mộc Kỳ bèn nói cà rỡn:
- Mình tưởng đâu Dương quá ham vui mà quên vỠchớ? Khi tiếp điện thoại, mình không dám tin tai mình nghe rõ.
Không khà trong gian phòng khách trở nên vui nhá»™n, há» cùng nhau nói nói cưá»i cưá»i, đầy tánh chất nghệ thuáºt.
Bá»—ng nghe tiếng chuông cá»a reo vang:
- Nhứt định hỠmang cơm đến rồi.
Lộ San vừa nói vừa đi ra, nà ng trở vô nói:
- Tôi gá»i mấy món đạm bạc để đãi hai vị cùng tôi dùng má»™t bữa.
Dương Tương Hoa nói:
- Cô Lộ San quá khiêm nhượng.
- Äúng rồi, cô bạn há»c cÅ© cá»§a tôi quá khiêm nhượng.
- Xin má»i hai anh dùng!
Hồ Mộc Kỳ lại đùa cợt:
- Nếu tôi biết cô gá»i quá nhiá»u món ăn, thì tôi không dùng bữa trưa tại nhà .
Há» cùng ngồi và o bà n ăn, Lá»™ San tá»± tay rót rượu má»i, Dương Tương Hoa đưa tay cản bình rượu lại nói:
- Cô hãy để đó cho tôi, chưa bao giá» nam nhi lại để cho ngưá»i đẹp rót rượu má»i.
Mộc Kỳ vẫn kiên trì nói:
- Cà ng hay! Dương, anh không nên cướp quyá»n chỉ nhÆ¡n.
Lộ San đắc ý nói:
- Bạn há»c cÅ© cá»§a tôi nói rất công bình. Dương tiên sinh má»i ông cứ tá»± nhiên.
- Hồ! Hôm nay nhứt định không là m gì cả, chỉ biết ăn thôi.
Lá»i nói cá»§a Dương Tương Hoa khiến Hồ Má»™c Kỳ và Lá»™ San cùng tức cưá»i. Bá»n há» Ä‘á»u xưng hô như thế, Dương Tương Hoa thì gá»i Hồ Má»™c Kỳ bằng Hồ. Hồ Má»™c Kỳ gá»i Dương Tương Hoa bằng Dương. Khi còn ở đại há»c, bạn há»c thấy Hồ Má»™c Kỳ và Dương Tương Hoa cùng Ä‘i vá»›i nhau, há» bảo: Kìa "Dương Hồ tá»" đã đến. Chỉ cần bao nhiêu đó, bạn há»c biết Dương Tương Hoa và Hồ Má»™c Kỳ.
Qua ba tuần rượu, Lá»™ San muốn đứng dáºy rót thêm, Hồ Má»™c Kỳ cản lại nói:
- Lá»™ San! Dương không phải ngưá»i khách xa lạ gì, kÃnh rượu thì tôi đồng ý, nhưng đứng dáºy để rót rượu thì tôi không tán thà nh.
Lộ San bèn ngồi xuống nói:
- Hay lắm, Dương tiên sinh, tôi không biết uống rượu, trong khi đãi khách cho phép tôi tùy tiện, nhưng ý tôi vẫn thà nh tâm má»i khách cạn chén.
Dương Tương Hoa khen thưởng:
- Cô Lộ San nói chuyện hay quá, tôi và Hồ không thể bì kịp.
Hồ Mộc Kỳ cất cao chén rượu:
- Dương! Nên cạn chén mới đúng.
- Hồ! Có lẽ nghe nói hay, nhà ngươi cũng tùy ý muốn uống thế nà o cũng được sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! Chỉ vì mình không nháºn là mình nói chuyện thua Lá»™ San.
Dương Tương Hoa cưá»i cưá»i nói:
- Cô Lá»™ San! Cảm phiá»n cô lấy kÃnh đến cho Hồ y soi thá» gương mặt cá»§a y!
Lá»™ San liá»n khởi đầu uống má»™t há»›p nói:
- Chúng ta nên tùy ý! Vừa uống vừa nói chuyện.
- à kiến hay. Hãy ăn cho mau lên, bằng chỠđợi, tên nà y sẽ thèm rõ dãi đến sáu thước được.
Há» cùng nói cưá»i thong thả không còn khách sáo nữa.
Hồ Má»™c Kỳ thấy Dương Tương Hoa dùng ba ly đã chếnh choáng chà ng Ä‘i thẳng và o Ä‘á»:
- Dương! hãy lẳng lặng mà nghe mình giới thiệu cô Lộ San...
- Hay lắm. Sẵn sà ng nghe.
- Cô Lộ San chẳng những đẹp, lại sang...
- Äiá»u đó đâu cần Hồ giá»›i thiệu, tá»± mình trông qua cÅ©ng đã có nháºn xét quá nhiá»u rồi mà .
- Mình nói chưa hết, Dương tuy biết bá» ngoà i thôi nhưng Dương đâu có ngá» ngưá»i đẹp lại có là n hÆ¡i tuyệt diệu.
Dương Tương Hoa lộ vẻ vui mừng:
- Äúng váºy à ?
Lá»™ San khiêm nhưá»ng:
- Vì bạn há»c mà anh Hồ thổi phồng, chá»› em ca hát dở lắm.
- Dương! Ba má của cô Lộ San hiện đi La Mã...
Äi La Mã? Bao giá» Ä‘i La Mã? Lá»™ San không khá»i kinh ngạc.
Nhưng trong chốc lát nà ng biết Hồ muốn thổi phồng mình, nà ng tá»± nghÄ© mà cưá»i thầm. Hồ Má»™c Kỳ không phải là Bất Ngưu Bì. Dương Tương Hoa hiếu kỳ há»i:
- Tại sao cô Lộ San không đi?
Hồ Mộc Kỳ đáp nhanh:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có nhiá»u lý do không Ä‘i. Cô Lá»™ San nhứt định mùa xuân năm tá»›i sẽ Ä‘i cÅ©ng không muá»™n.
Dương Tương Hoa lá»™ vẻ vui mừng há»i:
- Hiện cô Lộ San đang ca diễn tại đâu?
- Em... Trong lúc Lá»™ San không biết trả lá»i thế nà o cho ổn.
Hồ Má»™c Kỳ cướp lá»i:
- Dương! Cô Lá»™ San chẳng những có giá»ng ca ngá»t ngà o mà có thiên tà i vá» kiến tạo nghệ thuáºt ca hát nữa.
Dương Tương Hoa lộ vẻ khâm phục:
- Tháºt khó có ngưá»i được như thế.
Hồ Mộc Kỳ lại mạnh dạn thổi phòng:
- Do đó, hôm nay tôi mạnh dạn nói rõ cơ hội khó kiếm nầy, cũng như đối với những bà i hát đang lưu hà nh. Cô Lộ San là một cây ăn khách.
Äôi má Lá»™ San đỠbừng nói:
- Vị lão đồng há»c khéo thổi phồng, tháºt tôi vô cùng khó chịu vì tà i bá»™ non kém cá»§a mình.
Äối vá»›i Dương Tương Hoa, Hồ Má»™c Kỳ cà ng thổi phồng chừng nà o anh ta cà ng tin tưởng chừng nấy, nếu muốn anh ta lá»™i nhanh Ä‘i tìm việc cho nà ng thì cà ng thổi phòng nhiá»u hÆ¡n nữa.
Hồ Mộc Kỳ nghĩ thế, lại tiếp tục thổi phồng:
- Dương! Không phải tôi cố ý thổi phòng, vì hiện nay thÃnh giả rất thÃch loại ca "Châu Toà n" nhưng cô Lá»™ San là má»™t cây ca hát loại nầy.
Dương Tương Hoa vừa kinh hãi vừa vui mừng:
- Thế thì hay lắm. ChÃnh tôi là má»™t khách mê ca hát.
- Mình cÅ©ng thÃch loại đó.
- Theo tôi, chắc chắn cô Lộ San hát loại Châu Hoà n thì tuyệt diệu.
- Theo ý mình, Từ nay tai của Dương sẽ có cơ hội nghe no nê.
- Cô Lộ San, có thể dùng nơi nầy là m sân khấu được chăng?
- Theo ý tôi, nếu có cÆ¡ há»™i, cô Lá»™ San cÅ©ng nên cho bá»n ghiá»n nầy thưởng thức.
- Hay lắm!
- Dương! Cô Lộ San sẵn yêu nghỠca hát. Mùa xuân sang năm nhứt định sẽ đi La Mã rồi. Trước khi cô xuất quốc, mình khuyên cô nên lên sân khấu một phen.
Dương có thể vì mình mà tìm cơ hội cho cô Lộ San thực hiện được chăng?
- Chỉ cần cô Lộ San đồng ý, còn việc thực hiện không mấy khó khăn gì.
- Mình đã hết lá»i van nà i, cô Lá»™ San má»›i đồng ý vá»›i mình đó chá»›.
Hồ Mộc Kỳ nói đến đây rồi nhìn Dương Tương Hoa giây lát đoạn nói tiếp:
- Vấn đỠlà đến hát tại sân khấu nà o đây?
Dương Tương Hoa trả lá»i:
- Äể mình sẽ tìm ra biện pháp.
- Như váºy má»›i đúng danh nghÄ©a là má»™t vị ái má»™ ca hát.
Lá»™ San chỉ ngồi nghe chá»› không chen lá»i và o. Không chen lá»i và o là thông minh. Nhưng khi cô muốn mở lá»i, liá»n bị Hồ Má»™c Kỳ dùng mắt mà ngăn trở. Dương Tương Hoa cÅ©ng có đôi phần không mấy tin Hồ Má»™c Kỳ nên chà ng cưá»i cưá»i há»i:
- Cô Lộ San! cô cũng đồng ý lên sân khấu chớ?
Lộ San vừa tin tưởng vừa khiêm nhượng:
- Theo em nghÄ©, không má»™t nÆ¡i nà o chấp nháºn cái bá»™ mặt xấu xa cá»§a em, trừ khi hai vị giúp cho cÆ¡ há»™i luyện táºp.
Hồ Mộc Kỳ giả bộ vui mừng ra mặt:
- TÃnh sao đây? Mình là Hồ Má»™c Kỳ có cái biệt hiệu là Bất Ngưu Bì rồi.
Dương Tương Hoa suy nghĩ giây lát:
- Äể tôi Ä‘i tìm viên giám đốc NgÅ© Duy Ca sảnh, vì anh ta cùng tôi có thâm tình khá lâu.
Hồ Má»™c Kỳ láºp tức cất chén lên:
- Lộ San! Chúng ta nên thưởng Dương một ly cảm ơn.
Lá»™ San nhoẻn miệng cưá»i là m rung động lòng khách:
- Cám ơn Dương tiên sinh giúp đỡ, Từ nay nhỠtiên sinh chỉ dạy thêm nữa.
Dương Tương Hoa rất khó xá»:
- Chơi trò nà y là m cho mình khó xỠquá.
- Rất đơn giản, chỉ cần nhà ngươi đi tìm viên giám đốc ca sảnh và i lần thì chắc chắn sẽ OK chớ gì.
- ÄÆ°á»£c rồi, nhứt định chiá»u nay mình phải gặp ông ấy để gá»i là hết lòng giúp cô Lá»™ San.
- Cám Æ¡n! Xin má»i nhị vị dùng thêm.
Má»i Dương Tương Hoa đến là dụng ý nhá» chà ng giá»›i thiệu cho Lá»™ San, nên Hồ Má»™c Kỳ không bá» qua cÆ¡ há»™i:
- Dương! Dầu thế nà o trưa mai cÅ©ng gá»i Ä‘iện thoại để báo tin là nh cho mình biết nhé.
- Thưá»ng gá»i Ä‘iện thoại Ãt khi gặp nhà ngươi, nếu sáng mai có tin là nh mà nhà ngươi vắng mặt tại văn phòng thì sao?
- Nếu nhà ngươi rảnh thì đến thẳng cô Lộ San cho hay cũng được.
Lộ San ngăn:
- Sợ e là m phiá»n Dương tiên sinh!
- Không sao, gần đây tôi không báºn chi lắm.
Như thế thì việc Dương Tương Hoa đã hoà n toà n đồng ý giá»›i thiệu Lá»™ San vá»›i chá»§ rạp ca nhạc NgÅ© Duy. Chà ng đồng ý giá»›i thiệu thì tám mươi phần trăm chắc ý. Nhưng vấn đỠquan trá»ng là giá»ng ca cá»§a Lá»™ San chắc ý hay không?
Dùng cÆ¡m xong, ba ngưá»i cùng nói cưá»i đà m luáºn thêm, vì có ước hẹn, nên Dương và Hồ cả hai cùng từ giã Lá»™ San. Khi tiển khách ra cá»a, Hồ Má»™c Kỳ nghiêng đầu qua nhìn Lá»™ San mỉm cưá»i.
Nhìn theo bóng hai ngưá»i khuất dạng, Lá»™ San thẫn thá» như trong giấc má»™ng. Nà ng không ngá» Hồ Má»™c Kỳ là má»™t tay cao thá»§. Việc nà o chà ng cÅ©ng độ trước mà dắt đưá»ng cho nà ng là m theo. Nếu lỡ bị lá»™ thì là m trò cưá»i cho ngưá»i đối thoại.
Lá»™ San đóng cá»a lại, nà ng vô cùng cảm kÃch Hồ Má»™c Kỳ, nà ng rất hứng thú và hát lên bà i "NgÅ© Ngoạt ÄÃch Phong".
o0o
Dưới ngá»n gió chiá»u phe phẩy, Dương Tương Hoa và Hồ Má»™c Kỳ cùng Ä‘i bách bá»™ má»™t Ä‘oạn đưá»ng. Dương Tương Hoa vẻ ngưỡng má»™:
- Hồ à , bạn há»c cá»§a bồ đẹp quá.
- Nếu tên Bất Ngưu Bì nầy giá»›i thiệu bạn há»c thì Ãt ná»a cÅ©ng trên 80% cá lặn nhạn sa chá»›.
- Không phải tánh Dương nầy hay bới móc chuyện thị phi xin cho biết Hồ phu nhơn được bao nhiêu phần trăm?
- à chà ! Nà ng đâu phải là bạn há»c cá»§a mình, chỉ tuân theo lịnh ca mẹ mà cưới nà ng. Dương biết, mình không bao giá» là m trái ý mẹ cha, khi ông bà chá»n dâu nÆ¡i nà o thì mình đồng ý nÆ¡i đó. Từ ngà y mẹ mình qua Ä‘á»i, ba mình thì tuổi khá cao, mình hết sức nhịn nhục vợ con, thế rồi trở lại thà nh nhu nhược. Có lúc nà ng khi dá»… chồng, mình vừa bá»±c bá»™i, vừa tức cưá»i, chịu trưá»ng kỳ đối diện vá»›i ngưá»i đà n bà thiếu giáo dục. Dương nghÄ©, tình chồng vợ như váºy còn hứng thú nổi gì chá»›?
- Äừng bà n đến chuyện không vui nữa! Trong khi buồn rầu đến ngồi đà m luáºn vá»›i Hà Lá»™ San, theo ý mình, ai ngồi nói chuyện vá»›i nà ng sẽ quên hết cả ưu phiá»n.
- Năm đó mình ở lớp cao tam, nà ng vừa sơ nhị, lúc ấy tuổi nà ng tuy còn bé, nhưng rất đẹp và dễ thương. Hiện giỠnà ng có vẻ đẹp quyến rũ.
- Mới gặp nà ng lần thứ nhứt, lại phá của nà ng hết một bữa ăn, lòng mình cảm thấy khó nghĩ quá đi.
- Lo gì, Dương rán giúp đỡ cho nà ng. Muốn đưa nà ng góp mặt và o là ng ca nhạc là theo ý mình, chớ nà ng chỉ ngẩn ngơ nhà n hạ tại nhà không hỠnghĩ đến.
- Tháºt nà ng muốn Ä‘i La Mã hả?
- Ba má nà ng đã đi rồi, nà ng chưa đi, và có lẽ sẽ không đi.
- Vì sao? Có dây ái tình trói buộc nà ng?
- Không, theo ý nà ng thì sinh hoạt tại nước nhà có ý nghĩa hơn, nên nà ng không đi chớ.
- Câu nói đó xuất phát từ cá»a miệng nà ng?
- Mình ăn lộc gì mà thổi phồng nà ng chớ?
- Trước mắt chúng ta khó tìm ra ngưá»i phụ nữ như váºy.
- Nà ng thÃch ca hát, lúc nà o ca hát lên thì vui vẻ. Nà ng đã gởi thư cho ba má nà ng biết là không Ä‘i La Mã.
- Hay lắm, Hồ nè, mình rất ngại má»™t Ä‘iểm vá» giá»ng ca cá»§a nà ng...
- Giá»ng ca nà ng tuyệt diệu quá Ä‘i. Dương không tin thì bảo nà ng hát thá» trước mặt giám đốc rạp cho mà xem.
- Ước mong đúng theo lá»i Hồ nói.
- Nà ng hát vỠloại Châu Toà n thì chuyên môn.
- Biết rồi. Ngà y mai mình gặp nhau bằng điện thoại.
o0o
Vừa đến phòng giám đốc ca sảnh, Dương Tương Hoa thấy viên giám đốc Hứa Thế Lâm lắc đầu vẻ mặt buồn dà u dà u, chà ng há»i:
- Lão Hứa! Có việc gì mà trông lão không được vui váºy?
- à chà ! Äừng đỠcáºp đến nữa. Má»i ngồi.
- Có thể cho mình biết việc gì vừa xảy ra?
- Tuy anh không hưởng lương hướng của rạp Ngũ Duy, nhưng đối với tôi, anh là một Cố vấn cao cấp, dĩ nhiên phải cho anh biết.
- Có lẽ chuyện xảy ra do bà nhà ...
- Không, gần đây bà ấy không còn lồng lên như sư tỠcái nữa. Mà mình đang bực một cô ca nữ cáo bịnh ra đi.
- Chỉ một cô?
- Nếu cô nà o ra Ä‘i thì mình không há» than thở, đằng nầy cô Tiểu tước Vân mà ra Ä‘i thì mình không thể chịu nổi. Anh đâu có biết hai đêm qua trong rạp khán thÃnh giả không được 60%.
Dương Tương Hoa ngầm vui mừng, vấn đỠnầy cÅ©ng do trá»i sắp đặt. Chà ng bèn vá»— ngá»±c nói:
- Lão Hứa! Kẻ nầy có cách giúp lão.
- Trừ thầy thuốc ra, căn bịnh của Tiểu Tước Vân không ai có thể lo giúp được.
- Äiá»u đó không đáng gì lo ngại.
- Anh nói chuyện nghe rẻ khô hà .
- Một con chim Tiểu Tước Vân mang bịnh ra đi, tại sao mình không tìm một con chim khác thay và o.
- Trong nhất thá»i biết đâu mà tìm?
- Mình có má»™t con chim nhá», chỉ đặt vấn đỠlương hướng háºu má»™t chút, cam Ä‘oan sẽ đông nghẹt rạp.
- A! Váºy mà quên đến để nhá» anh lo Ä‘iá»u đó.
- Lúc nà o cần nà ng đến hát thá».
- Cà ng sớm cà ng hay, hiện giỠnà ng đang hát tại đâu?
- Khá»i há»i nhiá»u, khi anh thấy nà ng nhứt định sẽ giá»±t mình mà xỉu cÅ©ng không chừng. Nà ng chẳng những có giá»ng hát thiên phú, trình độ nghệ thuáºt cao. Mùa xuân năm tá»›i sẽ Ä‘i La Mã. Trước ngà y xuất dương, nà ng muốn cống hiến cho nước nhà thưởng thức nghệ thuáºt cá»§a nà ng. Äối vá»›i anh, chắc chắn là váºn may đưa đến.
- Biết nà ng có đáp ứng lá»i má»i cá»§a mình không?
- Có tên Tiểu Dương nầy thuyết phục thì Ä‘iá»u đó không đặt thà nh vấn đỠquan trá»ng cho lắm.
- Ước mong đúng theo lá»i anh, thì hay lắm.
- Nà ng chuyên hát loại Châu Toà n. Nè! Nếu cần mình sẽ Ä‘i rước nà ng đến đây cho ông Giám Äốc nghe thá».
- Nà ng chịu đến không?
- Nếu nà ng có tại nhà thì nhứt định mình rước nà ng đi ngay.
- Tôi đặt tất cả tin tưởng và o Tiểu Dương.
- Anh chỠtôi đi rước nà ng.
- Khi nà ng đến, anh thấy cần má»i nà ng lên sân khấu hát thá» và i bản có nên không?
- ÄÆ°á»£c rồi, anh hãy rán chá»§ ý mà nghe.
- Tiểu Dương đi bây gi�
- Tiểu Dương nầy xem việc cá»§a lão Hứa như việc nhà cá»§a mình váºy. Äi nhé.
- Tiểu Dương, hy vá»ng anh "mã đáo thà nh công".
o0o
Dương Tương Hoa vá»™i và ng nháºn chuông. Lá»™ San ra mở cá»a, nà ng cảm nháºn ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a mình:
- A! Dương tiên sinh tháºt tôi không ngá». Má»i và o.
- Cô Lộ San! Tôi đến để báo tin.
- Cám Æ¡n. Má»i ngồi!
- Cô Lá»™ San! Xin đừng rót nước, tôi uống đã quá nhiá»u.
- Không lẽ khách đến lại chẳng má»i trà nước.
Dương Tương Hoa ngồi xuống nói:
- Tôi đã tiếp xúc vá»›i ngưá»i bạn Giám đốc rạp NgÅ© Duy, sau cuá»™c đà m luáºn, anh ấy có nhã ý má»i cô chiá»u nay đến hát thá».
- ÄÆ°á»£c rồi, chiá»u nay tôi cÅ©ng rảnh.
Dương Tương Hoa cà ng cao hứng:
- Theo ý tôi thì cô chỉ ca cho ông Giám đốc nghe thì đủ rồi. Nhưng ông ấy muốn cô lên sân khấu để già n nhạc há» há»— trợ thêm cho giá»ng ca cá»§a cô.
Lá»™ San thầm nghÄ©, mình chưa quen lên sân khấu, nhưng khi còn há»c, không má»™t lần há»™i há»p nghệ thuáºt nà o mà thiếu giá»ng ca cá»§a mình. Do đó nà ng khiêm tốn:
- Lên sân khấu không thà nh vấn Ä‘á», chỉ e đến lúc đó hát không được hay mà thôi.
- Äừng khách sáo nữa, chúng ta hãy Ä‘i nà o!
- ChỠem thay y phục.
Phòng khách và phòng ngủ của nà ng chỉ cách một tấm vách, nà ng vừa đổi y phục vừa nói chuyện với Dương Tương Hoa:
- Dương tiên sinh, tôi có má»™t lá»i yêu cầu nhá», không biết ông có đồng ý không?
- Chỉ Ä‘iá»u nà o thá»±c hiện được thì không bao giá» tôi từ chối.
- Khi đến trước mặt Hứa Giám Äốc, tôi muốn dùng má»™t danh hiệu riêng.
- Hay lắm chớ.
- Xin ông giới thiệu tôi là ca sĩ Lộ Minh.
- Lộ tức là Lộ Châu Minh tức là quang minh?
- Phải rồi.
- ÄÆ°á»£c, danh hiệu đó nghe hay lắm.
Trang Ä‘iểm xong, nà ng ra trước phòng khách, cưá»i bẽn lẽn nói:
- Tháºt có lá»—i, để cho ông chỠđợi lâu.
- Cô Lá»™ San, à không, Lá»™ Minh tháºt đẹp.
Mưá»i phút sau, Dương Tương Hoa dắt Lá»™ San đến văn phòng cá»§a Hứa Thế Lâm, chà ng giá»›i thiệu:
- Äây là Hứa Giám Äốc. Còn đây là cô Lá»™ Minh ca sÄ©.
Cặp mắt chuyên môn cá»§a Hứa Thế Lâm rất bén nhạy, tuy anh ta chưa nghe Lá»™ San hát, nhưng đối vá»›i sắc vóc cá»§a nà ng, anh ta rất khen ngợi. Lâm cưá»i vồn vã nói:
- Cô Lá»™ Minh, má»i cô ngồi. Chiá»u nay xin má»i cô lên sân khấu trình diá»…n và i bản ca, chẳng những giúp cho bản sảnh vinh diệu mà cÅ©ng cho khách hiếu ca có diá»…m phúc thưởng lãm nữa.
Lộ San tỠvẻ khiêm nhượng:
- Chỉ e cho Hứa Giám Äốc sẽ thất vá»ng.
Dương Tương Hoa hối thúc:
- Chúng ta hãy má»i cô Lá»™ Minh Ä‘i thá» giá»ng Ä‘i nè!
- ÄÆ°á»£c, cô Lá»™ Minh, xin cô cho tôi biết cô hát bản gì?
Lộ San nhìn Dương Tương Hoa, chà ng hội ý nói:
- Cô Lộ Minh chuyên hát loại Châu Toà n, riêng tôi đây cũng thuộc và o giới mê loại Châu Toà n ca. Theo ý tôi...
Lá»™ San tiếp lá»i:
- Xin hát bà i "NgÅ© Ngoạt ÄÃch Phong" và "Úc Lương Nhân".
- Hay lắm! Má»i cô theo tôi.
Giây lát sau, máy phóng thanh giới thiệu:
- Xin thông báo cùng quà vị yêu ca nhạc má»™t tin mừng. Chúng tôi vừa má»i ca sÄ© Lá»™ Minh đến trình diá»…n thưá»ng xuyên tại bản rạp. Cô Lá»™ Minh xin cống hiến cho quý khán thÃnh giả thưởng thức bản NgÅ© Ngoạt ÄÃch Phong. Äây cô Lá»™ Minh.
Tiếng vá»— tay vang dáºy. Lá»™ San cháºm rãi bước ra, nhìn khán giả nhoẻn miệng cưá»i duyên. Nà ng theo tư thế cá»§a ngưá»i đã từng lão luyện sân khấu đứng trước máy phóng thanh mà hát...
Lá»™ San hát dứt bản NgÅ© Ngoạt ÄÃch Phong. Ngoại sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i, toà n thể khán giả vá»— tay muốn vỡ rạp, tiếng hoan hô không dứt. Giá»›i yêu nhạc bị sắc đẹp và giá»ng ca cá»§a nà ng là m cho há» mê mẩn tâm hồn.
Tiếp theo đó, máy phóng thanh lại giới thiệu: Sau đây, cô Lộ Minh sẽ hiến quà vị bản Úc Lương Nhân. Tiếng vỗ tay lại nổi lên, nà ng bước ra sân khấu chà o khán giả lần nữa và tiếp theo đó, hát bà i Úc Lương Nhân...
Nà ng đã thà nh công và thâu phục cảm tình khán giả trá»n vẹn. Bá»—ng Hứa Thế Lâm bước ngay lên sân khấu cúi chà o khán giả nói:
- Thưa quà vị! Giá»ng hát cá»§a cô Lá»™ Minh có lẽ không phụ lòng quà vị. Từ ngà y Tiểu Tước Vân ngã bịnh đến nay, bản hà viện vô cùng lo lắng, đến nay má»›i tìm được Lá»™ Minh ca sÄ© thay và o. Bản hà viện không ngại tốn kém, má»i cô Lá»™ Minh hát thưá»ng trá»±c kể từ đây. Xin quà vị hãy mua vé trước, để chá»n chá»— tốt. Có Ä‘iá»u chi sÆ¡ sót xin nhá» chỉ giáo, bản hà viện rất tạ Æ¡n.
Tiếng cá»§a viên Giám đốc vừa dứt, không khác nà o má»™t chất kÃch thÃch tố chÃch và o huyết dịch cá»§a khán giả. Má»™t trà ng pháo tay kéo dà i hÆ¡n mấy phút đồng hồ.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 08:55 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 28
Lá»™ San được ký bản hợp đồng vá»›i rạp NgÅ© Duy tiá»n thù lao rất háºu. Từ đó cái danh hiệu Lá»™ Minh nổi như cồn tại rạp NgÅ© Duy. Nà ng thà nh công là nhá» nhiá»u yếu tố hổ trợ, thân hình đẹp, có nụ cưá»i chinh phục lòng ngưá»i, dáng Ä‘iệu cao sang, lá»i lẽ hoạt bát, thêm và o đó vá»›i giá»ng ca trong ấm, khiến cho mồi đêm rạp NgÅ© Duy không còn má»™t chá»— trống.
Hứa Thế Lâm xem Lá»™ San như là má»™t danh ca hữu danh được má»i ngưá»i mến má»™ Dương Tương Hoa thưá»ng đứng trước mặt Hứa Thế Lâm mà bá»™c lá»™ vá» sá»± giá»›i thiệu cá»§a anh ta không há» lầm lẫn.
Thù lao cá»§a Lá»™ San cà ng ngà y cà ng tăng, nà ng thưá»ng được khách má»™ Ä‘iệu đến tiếp xúc liên miên không giá» phút nà o rảnh. Trong đó cÅ©ng có má»™t số lưu manh đến gây phiá»n phức cho nà ng.
Khi nà ng còn ở má»™t lữ quán nhá», chưa tìm ra việc là m, nà ng cảm thấy xã há»™i đối vá»›i mình vô cùng lạnh nhạt.
Hiện giá» danh vá»ng bắt đầu rạng rỡ, nà ng lại thấy có nhiá»u Ä‘iá»u phức tạp, hiểm nguy. Nà ng tá»± cảnh giác, nhứt định không để cho ngưá»i ta xem mình là món đồ chÆ¡i.
Hồ Má»™c Kỳ tìm cho nà ng ngưá»i là m công lá»›n tuổi siêng năng, có lúc kiêm nhiệm luôn bà mẹ nuôi mà săn sóc cho nà ng.
Nà ng vô cùng cảm kÃch vị xưởng trưởng vóc ngưá»i tuy gầy ốm, nhưng tâm tánh rất chân thà nh. Nếu nà ng không gặp Hồ Má»™c Kỳ thì chắc chắn sẽ có ngưá»i vá»›t thây nà ng trên giòng nước Ãi Hà mà chôn rồi.
Nà ng xem đồng hồ tay đà đúng 10 giá». Có tiếng ngưá»i đến phòng khách há»i bà Lý:
- Lá»™ San thức chưa váºy bà ?
- A! Äúng là tiếng cá»§a Hồ Má»™c Kỳ.
Nà ng rất vui mừng như đã nhiá»u năm chưa gặp lại Kỳ, nà ng mặc y phục vá»™i và ng Ä‘i ra phòng khách. Hồ Má»™c Kỳ vừa trông thấy nà ng tá» vẻ thương mến:
- Ngá»§ chưa thẳng giấc thì ngá»§ lại Ä‘i. Xem sắc diện em rất má»i mệt.
- Không cần lắm. Anh mới vừa đến hả?
- Bà Lý vừa Ä‘i chợ má»›i vá».
- Hôm nay không là m việc sao?
- Có lẽ cô đã quên xưởng trưởng không có quyá»n nghỉ hay sao?
Nà ng mỉm cưá»i, hai chân gát tráo lên thà nh ghế sofa.
Giá»ng nà ng thân thiết:
- Má»™c Kỳ! Em muốn phân kỳ mà trả lần món tiá»n đã nợ anh.
- Tôi không phải đến đây đòi nợ, chỉ vì hai ngà y rà y không gặp em nên đến thăm váºy thôi.
- Anh đối vá»›i em rất tốt, tháºt không biết lấy gì mà đá»n trả Æ¡n ấy.
- Từ ngà y mới gặp đến nay, tôi chưa bao giỠmuốn cho em trả ơn trả nghĩa gì cả.
- Chỉ vì Ä‘iá»u đó mà khiến cho lòng em cà ng tăng thêm sá»± quà mến anh.
Nghe Lộ San khen ngợi, Hồ Mộc Kỳ sáng mắt lên. Tim chà ng rung động. Trước mắt chà ng Lộ San như một bức tranh tuyệt hảo. Trong khi chà ng nghĩ đến vợ nhà , lòng cà ng sôi sục căm tức.
- Lộ San! Em là m việc nầy cảm thấy vui vẻ không?
Nà ng trả lá»i vá»›i giá»ng Ä‘iệu đê mê nhẹ nhà ng:
- Vui lắm, thÃch lắm.
- Ca hát khiến cho ngưá»i ta vui vẻ, nó cÅ©ng là môn thuốc hà n gắn những con tim rạn nức. Những lúc tôi nghe em hát, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhà ng khoan khoái. Do đó, tôi rất hâm má»™ cái nghá» cá»§a cô.
Hâm má»™? Nếu không phải là nghá» sanh sống cÅ©ng không nên táºp nghá» ca hát mà là m gì. bá»n đà n ông ăn không ngồi rồi theo vấn vÃt chịu không nổi. cÅ©ng như bá»n lưu manh, tay dao búa, khi nà ng thấy bá»n há» thì toà n thân phát run lên, có má»™t tên hình vóc to lá»›n mãi theo bén gót nà ng. Hồ Má»™c Kỳ hiển nhiên không phải là bá»n lưu manh, nhưng hắn là gì, tháºt cÅ©ng đáng sợ Hồ Má»™c Kỳ thấy Lá»™ San Ä‘ang suy tư trầm lặng, chà ng há»i:
- Lá»™ San! Em Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Nà ng chuyển lá»i há»i lại chà ng:
- Em... Có lẽ quả tim anh đang rạn nức hả?
- Äúng váºy, nhưng không nên cho ngưá»i ngoà i biết.
- Bởi duyên cớ nà o?
- à chà ! Anh tưởng không nên nói cho em nghe.
- Sao chẳng thổ lộ một phen. Chắc anh đã yêu bóng hình nà o rồi. Còn vợ anh thì sao?
- Vợ anh... ý chà !
- Sao mà thở dà i váºy?
Nói xong, nà ng đứng dáºy nói tiếp: Má»™c Kỳ để em dặn má Lý mua thức ăn nhiá»u để anh dùng cÆ¡m trưa tại đây.
Hồ Má»™c Kỳ cÅ©ng đứng dáºy ngăn:
- Lá»™ San! Äể bà Lý Ä‘i mua gì thì anh ăn nấy vá»›i em. Äừng dá»n thức ăn thịnh soạn là m gì. Tại đây anh dùng cÆ¡m hẩm canh lạt, còn hÆ¡n là ở nhà ăn thịt béo cá to.
- ÄÆ°á»£c rồi. Má»i anh ngồi xuống.
- Em cũng ngồi chớ.
- Em cũng ngồi để bầu bạn với anh, vì anh nà o phải khách xa lạ.
- Có khách lạ nà o thưá»ng đến đây không?
- Từ khi em dá»n vỠđây chưa há» dắt ai đến. Từ ngà y em và o là ng ca hát đến nay có rất nhiá»u ngưá»i xin đến vá»›i em, em vẫn chối từ, luôn cả Lâm Giám Äốc cÅ©ng thế.
Nghe nà ng nói như thế, Hồ Má»™c Kỳ có cảm giác khá»e khoắn lạ thưá»ng. Nhưng chà ng không há» biểu lá»™ ra ngoà i vẻ mặt. Chà ng thản nhiên há»i:
- Mấy hôm nay không biết Dương nó Ä‘i đâu. Gá»i Ä‘iện thoại cÅ©ng không có hắn trả lá»i.
- CÅ©ng lâu rồi em không gặp anh Dương. Anh ấy là ngưá»i hay hoạt động, anh và Dương có Ä‘iểm trái ngược nhau. Anh cÅ©ng mất cái chất Bất Ngưu Bì hồi trước. Nếu em không lầm, chắc anh buồn rầu vì chuyện gia đình.
- Khi anh vỠđến nhà thì tinh thần như rách nát ra.
- Có chuyện gì mà nghiêm trá»ng váºy?
- 10 ngà y hết 9 ngà y vợ tôi nó tìm tôi mà cãi cá» rầy rà , vợ tôi ngược đãi tôi không khác ngưá»i Ä‘iên.
- Anh đối phó cách nà o?
- Vẫn thản nhiên không cãi lại má»™t lá»i, để má»™t mình nà ng cà u nhà u mắng nhiếc, nhưng tinh thần tôi khổ sở vô cùng. Có lúc, tôi rá»i khá»i sở Ä‘i rong cho đến ná»a đêm má»›i vá». Bởi vá» sá»›m hay trá»… cÅ©ng bị rầy rà .
- Em nhá»› rõ, anh đã từng má»i em vá» nhà .
- Phải rồi, chỉ vì chúng ta gặp nhau lần thứ nhứt, anh biết thế nà o em cÅ©ng từ chối, chỉ lá»… mạo má»™t lần thôi, em nhá»›, anh có đỠcáºp đến lần thứ nhì đâu!
- Em xin há»i anh, lúc trước vì lý do nà o mà yêu nhau? Và lý do nà o mà kết hôn nhau?
- Anh và nà ng chưa từng quen biết và yêu nhau.
- Em không tin.
- Lúc trước chỉ tuân theo lệnh của cha mẹ
- Anh vẫn tuyệt đối không đồng ý.
- Anh không bao giỠlà m cho cha mẹ buồn.
- Hiện giỠhai bác vẫn biết anh và chị không được đầm ấm?
- Má anh đã qua Ä‘á»i. Ba anh thì ăn năn, nhưng ông không thể khuyên bảo được nà ng đâu hung dữ.
- Anh có chuẩn bị gì không?
- Không có biện pháp nà o tốt, chỉ lấy công việc mà quên chuyện nhà cá»§a mình, đà nh để cho vi trùng buồn rầu nó gáºm nhấm.
Nà ng rất thương hại cho Kỳ, bèn thà nh khẩn:
- Má»™c Kỳ! Nếu như em có thể là m cho anh đỡ bá»›t sá»± buồn bá»±c, thì em rất hoan nghinh anh đến chÆ¡i đây thưá»ng hÆ¡n.
- Em hiện giá» rất báºn rá»™n, anh không muốn mất nhiá»u thì giá» quà báu cá»§a em.
- Cũng không có gì cho lắm, bởi em có tiếp rước ai đâu.
- Nhân cÆ¡ há»™i nầy anh có lá»i khuyên em, bất luáºn tiếp rước ai, em cÅ©ng nên cẩn tháºn.
Lá»i cá»§a Hồ Má»™c Kỳ khiến cho Lá»™ San cảm động vô cùng, nà ng nhè nhẹ cắn và o môi:
- Lá»i anh nói rất đúng, trên xã há»™i hiện giá» rất nhiá»u
phần tỠphức tạp và nham hiểm.
- Em có Ä‘iá»u gì báºn rá»™n không?
Lá»™ San gượng cưá»i:
- Khó mà khá»i được, nhưng không đáng ngại lắm, em còn ứng phó được.
- Nếu em chán công việc nầy, em nên giả bịnh mà rút lui, lúc đầu, anh không há» tán thà nh, nhưng thấy em thÃch, buá»™c lòng anh phải lo. Có lẽ việc nầy chưa phải là việc là m tốt vá»›i em.
- Tuy không tốt vá»›i em lắm, nhưng em cảm kÃch anh Ä‘iá»u đó, anh đúng là má»™t ân nhân cứu mạng em.
- Em đừng nói thế nữa. Lá»™ San! Em muốn cần há»i Ä‘iá»u gì, anh sẽ sẵn sà ng nói rõ cho em nghe.
Lộ San vẫn thâm tình:
- Từ ngà y gặp anh tại rạp chá»›p bóng, không giây phút nà o em xem anh như ngưá»i xa lạ. Cho đến việc thuê phòng, mướn ngưá»i là m công Ä‘á»u do má»™t tay anh lo liệu.
- Những chuyện đó có quan trá»ng gì.
- Äối vá»›i ngưá»i Ä‘ang lâm cảnh khốn cùng, những Ä‘iá»u đó khó mà quên được.
- Anh còn ngại em ăn ở không được chu đáo.
- Äể mùa xuân sang năm, em Ä‘i La Mã sẽ trả gian phòng nầy lại cho anh.
Hai ngưá»i bá»—ng phát cưá»i không dứt. NghÄ© đến lá»i nói đóc rất tà i, Hồ Má»™c Kỳ quả có tà i hoạt kê, Lá»™ San nói:
- Em không biết chừng nà o có cơ hội đi La Mã.
- Nếu em thÃch, gian phòng nầy sẽ vÄ©nh viá»…n là cá»§a em.
Lộ San vừa mừng vừa kinh ngạc:
- Tháºt váºy sao? Rất tiếc em không già u, nếu già u có, em sẽ trở thà nh bà chá»§ phòng rồi.
- Chỉ có Ä‘iá»u thiếu ông chá»§ phòng.
Có lẽ lá»i cá»§a Hồ Má»™c Kỳ vừa nói là m Lá»™ San Ä‘au nhói ở tim. Nụ cưá»i trên môi nà ng tắt hẳn. Nà ng nghÄ© đến sá»± tà n khốc cá»§a Tạ Cách Luân, tuy Luân đó chết, nhưng chưa là m tiêu tan được lòng uất háºn cá»§a nà ng. Nếu không vì lá»i ngon tiếng ngá»t cá»§a Luân, thì đâu đến ná»—i nà ng phải bá» rÆ¡i ngưá»i chồng tốt vá»›i hai đứa con ngoan. Hiện giá» nà ng thưá»ng thấy Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™ trong giấc má»™ng, và phải chịu má»™t thân cô độc nÆ¡i đây, nà ng vô cùng sầu khổ. Hồ Má»™c Kỳ thấy Lá»™ San không vui, chà ng ngỡ là mình đã nói sai lầm, bèn xin lá»—i:
- Lá»™ San! Xin lá»—i em, anh nói đã sai lầm Ä‘iá»u gì.
- Không... em đang nghĩ...
Äang suy nghÄ© những Ä‘iá»u khiến cho lòng nà ng tan nát, nà ng muốn nói cho Hồ Má»™c Kỳ hiểu rõ, nhưng thốt chẳng ra lá»i. Hồ Má»™c Kỳ lại há»i:
- Em đang nghĩ chuyện gì?
- Em nghĩ anh nên cải tạo tình chồng vợ giữa anh và chị, để không khà nó nhẹ nhà ng hơn.
- Ngoà i việc ly hôn ra, không còn biện pháp nà o khác.
Ly hôn? ChÃnh nà ng đã ly hôn hai lần. Chịu rất nhiá»u Ä‘au khổ và ân háºn, hiện giá» khi nghe đến ly hôn thì nà ng vô cùng khó chịu. Vì ly hôn mà thiếu chút nữa phải nhảy xuống sông Ãi Hà . Lá»™ San nghÄ© đến việc cá»§a mình, nên không tán thà nh biện pháp ly hôn cá»§a Hồ Má»™c Kỳ. Do đó, nà ng lặng thinh không trả lá»i. Hồ Má»™c Kỳ cúi đầu xuống, tá» ra vô cùng khổ não:
- Chắc vấn đỠly hôn em không tán thà nh. Lộ San! Em nên giúp anh mạnh dạn lên.
- Em... em đâu có đủ sức giúp anh việc đó.
- Tự nhiên em không thể hiểu được việc nầy.
Hồi tưởng những ngà y qua, nà ng nhá»› đến chừng nà o cà ng đáng sợ chừng ấy. Lá»™ San đổi thế ngồi lại, nà ng ngá»a đầu dá»±a và o thà nh ghế sofa. Hai tay nà ng dang ra như đóng Ä‘inh trên tháºp tá»± giá. Trong tia mắt cá»§a Hồ Má»™c Kỳ, không bao giá» vợ chà ng lại có tư thế đẹp như Lá»™ San. Nếu không vì lý trà trói buá»™c, nhứt định chà ng sẽ vượt ngay.
- Má»™c Kỳ! Em đã quên rá»a mặt.
- Thì em hãy tá»± tiện Ä‘i rá»a Ä‘i! Lá»™ San! Chá» khi nà o em rảnh, anh sẽ má»i em Ä‘i khiêu vÅ© má»™t chầu.
- Chắc anh thưá»ng khiêu vÅ©?
- Từ ngà y có vợ đến nay, anh chưa khiêu vũ lần nà o.
- Bà nhà biết khiêu vũ không?
- Bà ấy biết khiêu vÅ©, nhưng không thÃch cho anh nhảy.
- Tháºt đáng thương.
- Bị ngược đãi dà i dà i, đến tâm hồn cÅ©ng biến thà nh gá»— đá nếu không có em khÃch động, chắc tâm hồn anh như chất sắt phẳng lì.
Lá»™ San tá» vẻ thương xót cho Kỳ, nà ng trả lá»i rất rõ rà ng:
- ÄÆ°á»£c rồi, anh muốn chừng nà o Ä‘i thì cho em hay. Chỉ vì để cảm thông sá»± thống khổ cá»§a anh, em dầu phải là m bất cứ việc gì để anh được lãng quên đôi phần buồn rầu chuyện gia đình.
Hồ Mộc Kỳ như van vái lầm nhầm:
- Cảm Æ¡n Thượng Äế! Tiết nghiêm hà n có lẽ sắp qua. Trá»i xuân sẽ trở vá» không lâu lắm.
Ngưá»i chưa thấu triệt tư tưởng, nên không nháºn xét rõ ngưá»i đà n ông đã có vợ như Hồ Má»™c Kỳ. Lá»™ San không xem đó là m trá»ng mà cùng Hồ Má»™c Kỳ thưá»ng gần gÅ©i nhau. Không khác nà o Tạ Cách Luân đã vấn vÃt theo nà ng, mặc đầu nà ng không vấn vÃt theo Hồ Má»™c Kỳ, nhưng nà ng cÅ©ng lạnh lạt và tháºn trá»ng.
Có lẽ nà ng đã quên Lam Lâm ca nữ đã cướp Tạ Cách Luân trên tay nà ng.
Tất cả nà ng Ä‘á»u không lưu ý đến. Nà o là Äại Bối Hồ, Xuân Thu Các, Thá» SÆ¡n, Ãi Hà , quán cà phê, rạp chá»›p bóng và vÅ© trưá»ng không má»™t nÆ¡i nà o chẳng ghi dấu ká»· niệm Hồ Má»™c Kỳ và Lá»™ San. Nà ng nghÄ© là m cách nà o cho cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Hồ Má»™c Kỳ vui tươi lại thì nà ng cÅ©ng đủ vui rồi.
Có lẽ vì vui tươi hứng khởi, nên giá»ng hát cá»§a Lá»™ San cà ng hay thêm? Rạp NgÅ© Duy thưá»ng đông nghẹt khách, khán giả quá say mê cô Lá»™ Minh sắc tà i song tuyệt.
Giám Äốc Hứa Thế Lâm ngáºm ống vố to tổ bố, lão vừa đốt thuốc vừa mỉm cưá»i mãn nguyện, lão chẳng những tăng lương cho Lá»™ San mà còn tặng nà ng nhiá»u đồ váºt quà giá.
Thỉnh thoảng Dương Tương Hoa đến rạp nghe ca và viếng Lá»™ San. Có lúc chà ng nói những lá»i nho nhá», khiến Lá»™ San phải tức cưá»i.
Tuy đôi mắt chà ng lắm khi nhìn Lá»™ San vá»›i dáng Ä‘iệu Ä‘am mê, vì thói quen, khi anh ta gặp ngưá»i đẹp thì không ngá»›t liếc mắt đưa tình. Nhưng chà ng không bao giá» lợi dụng chuyện ân nghÄ©a mà là m báºn lòng Lá»™ San, bởi anh ta rất có nghÄ©a khÃ. Dương biết Hồ Má»™c Kỳ đối vá»›i Lá»™ San rất tốt, chà ng cÅ©ng đồng tình, nếu ngà y nà o, Hồ và vợ chà ng ly hôn, kết hôn cùng Lá»™ San thì anh ta vô cùng hoan nghênh vì anh ta biết cuá»™c sống cá»§a gia đình Hồ khá rõ.
Nhiá»u ngà y trôi qua, Lá»™ San quên tất cả ưu sầu. Nhưng nà ng bắt đầu lo sợ má»™t gã đại hán luôn luôn Ä‘eo Ä‘uổi theo nà ng. Má»™t hôm, sau khi Lá»™ San hát xong, từ phÃa không rạp NgÅ© Duy nà ng theo hà ng lang Ä‘i ra, nà ng Ä‘ang chá» gá»i xe để ra vá», bá»—ng nhiên, có má»™t gã mặc Âu Phục chững chạc, Ä‘i già y bóng loáng, đến gần nà ng nói:
- Cô Lá»™ Minh, được mạnh giá»i chá»›.
- Ông là ...
- Tá»± nhiên cô không biết tôi, ban đêm mà đeo kiếng Ä‘en, tuy không phải ngưá»i chánh phái, nhưng cô đừng nên kinh sợ, tôi không hại cô đâu, chỉ yêu cần cô đừng la lên thôi.
Toà n thân Lá»™ San run lên bần báºt. Lần thứ nhứt trong Ä‘á»i nà ng má»›i gặp cảnh thế nầy. Giây lát sau, nà ng run run há»i:
- Ông cần gặp tôi có việc gì.
- Xin cô cứ tá»± nhiên, cô hãy Ä‘i theo tôi má»™t Ä‘oạn đưá»ng, sẽ rõ mục Ä‘Ãch tôi gặp cô để là m gì.
- Tôi không thể theo ông đến nơi nà o khác.
- Một lần nữa, tôi khuyên cô hãy bình tĩnh, chúng ta chỉ đi theo đại lộ để nói chuyện mà thôi!
- Có chuyện chi ông hãy nói rõ, vì trong mình tôi không được khá»e.
- Cũng được, nhưng xin cô nên ghi nhớ, chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, bằng không thì lưỡi dao nầy sẽ xuyên và o quả tim cô.
- Ã?
- Cô đừng sợ.
- Tôi hy vá»ng ông hãy nói mau Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c rồi! Chỉ vì cô là má»™t ca sÄ© nổi danh tại rạp NgÅ© Duy, không, cô đúng là ngôi sao sáng trong là ng ca nhạc cá»§a xứ Cao Hùng, má»—i tháng tiá»n cô thâu vô rất khả quan.
- Tôi không có thâu món tiá»n nà o khác, ngoà i lương hằng tháng ra.
- Cô Lá»™ Minh! Cần nói rõ, tôi chÃnh là má»™t anh chị lá»›n bên ngoà i rạp NgÅ© Duy, cô nên biết, những ngôi sao sáng trong rạp nầy chúng tôi xem không hÆ¡n má»™t ngón tay.
- Tôi có lầm lỗi gì đâu.
- Tôi cũng không hỠnói cô lầm lỗi.
- Tôi tháºt ngốc, có chuyện gì, ông nên nói rõ.
- Những ngôi sao trong là ng ca nhạc hiện giá», chỉ có cô là khiêm nhượng hÆ¡n tất cả. ÄÆ°á»£c rồi, cô muốn tôi nói rõ, gần đây bá»n anh em chúng tôi vô cùng khẩn bách, nếu không lâm và o cảnh khốn cùng nầy thì tuyệt đối không há» mở miệng vá»›i các cô.
- Ông nên biết bá»n ca nữ như chúng tôi, chỉ dá»±a và o
nghá» ca nhạc mà sanh nhai, nếp sống tháºt là chua xót.
- Ngôi sao sáng như cô Lá»™ Minh, chúng tôi chỉ há»i mượn má»™t vạn đồng, cô không tin chúng tôi trả nổi sao?
- Trá»i! Chúng tôi là m gì có số tiá»n đó?
- Cô chỉ mỉm cưá»i thì số mục đó và o vá»›i cô không mấy khó.
- Ông nháºn xét tôi là hạng ngưá»i thế nà o?
- Má»™t ngôi sao vượt bá»±c trong là ng ca nhạc, có rất nhiá»u ngưá»i mến chuá»™ng. Cô Lá»™ Minh! Chúng tôi là bá»n ngưá»i tay trắng, chỉ cần cô giúp đỡ, bằng lá»i nói cá»§a tôi sẽ giúp cô đến cùng. Chỉ má»™t lá»i nói cá»§a tôi thôi, không ai dám là m phiá»n cô đâu.
- Không phải phiá»n hay không phiá»n, đúng ra tôi không thể tìm ra số tiá»n mà ông đòi há»i.
- Tôi không bao giá» bức bách cô tìm trong số tiá»n có sẵn có trong mình hiện giá».
- Ông cần chừng nà o?
- Äêm mai trước khi cô lên sân khấu hãy mượn giúp tôi, xong xuôi, cô vẫn bình an mà lên sân khấu ca hát như thưá»ng. Tôi tin rằng, trá»n ngà y mai, cô tìm số tiá»n giúp tôi rất dá»… dà ng!
- ÄÆ°á»£c rồi! Tôi sẽ đáp ứng lá»i ông.
- Ngoà i ra cô phải theo má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Lại Ä‘iá»u kiện?
- Yêu cầu cô đừng báo cáo cho cảnh sát. Bằng không... tôi tin rằng sanh mạng cô khó an toà n.
- ÄÆ°á»£c, tôi không báo cảnh sát.
- Tối mai lúc 8 giá», tá»± cô mang số tiá»n đến sân váºn động, trước mặt là cầu Ãi Hà , cô không nên Ä‘i sá»›m lắm, cÅ©ng không nên đến trá»… lắm, chỉ trước sau năm, ba phút, tôi đứng tại cầu mà chá» cô. Nên nhá»›, cô chỉ Ä‘i má»™t mình, nếu đến lúc đó cô mà báo cảnh sát, hoặc kêu la lên thì trước nhất là tôi lấy mạng cá»§a cô. Sau đó, tôi sẽ đến cảnh sát mà thú tá»™i.
- Xin ông đừng căn dặn lần thứ hai!
- Sau cùng, cô không nên vì chuyện nà y mà kém vui, được, ngà y mai sẽ gặp lại.
Nói xong, ngưá»i Ä‘eo kiếng Ä‘en chui và o má»™t ngõ hẻm mất dạng. Lá»™ San hồn phách chưa định, nà ng chỉ Ä‘i thẳng đến đà ng trước, không dám ngó lại.
Nà ng Ä‘i bá»™ khoảng ba phút, chân nà ng cảm thấy má»i rụng, bèn kêu xe xÃch lô đến Hương Cảng đại VÅ© sảnh.
Hồ Má»™c Kỳ Ä‘ang chá» nà ng tại vÅ© trưá»ng. Khi thấy nà ng, chà ng bước đến nghinh tiếp và trả tiá»n xe.
Hồ Má»™c Kỳ bá»—ng nhiên kinh ngạc há»i:
- Lá»™ San! Em là m sao váºy? Anh có cảm giác như thân thể em phát run.
Nà ng nghÄ© kỹ, không thể cho Hồ Má»™c Kỳ hay được, không thể để cho chà ng phải kinh sợ việc ngà y mai phải giao cho ngưá»i lạ má»™t vạn đồng. Do đó, Lá»™ San trấn tÄ©nh cưá»i cưá»i nói:
- Em đến trá»… sợ là m phiá»n anh chỠđợi chá»›.
- Không sao, em muốn khiêu vũ không?
- Äáp ứng lá»i cá»§a anh, em không thể để anh thất vá»ng.
Nà ng dùng nụ cưá»i để che giấu trong lòng Ä‘ang sợ hãi, Hồ Má»™c Kỳ dìu nà ng và o vÅ© trưá»ng. Äêm nay khách thưa thá»›t, há» cùng ngồi xong, Lá»™ San tuy cố ý trấn định tinh thần, nhưng nà ng cảm thấy bất an. Nà ng chỉ nhá»› đến gã Ä‘eo kiếng Ä‘en và những lá»i hăm dá»a cá»§a hắn. Hồ Má»™c Kỳ đưa tay ra choà ng lên vai nà ng. Nà ng vẫn gượng nở nụ cưá»i.
Hồ Mộc Kỳ nói:
- Lộ San! Chúng ta nhảy một bản nhé?
- Tùy ý anh.
Há» cùng dìu nhau ra sà n nhảy, có lẽ Lá»™ San vì quá sợ, nên úp mặt và o ngá»±c cá»§a Hồ Má»™c Kỳ, như má»™t thiếu nữ Ä‘ang say mê trong cuá»™c tình. Nà ng vẫn lẳng lặng không nói lá»i nà o.
Nhưng Hồ Má»™c Kỳ trong lòng rất vui thÃch. Chà ng ôm chầm lấy Lá»™ San như ôm lấy nguyện vá»ng bấy lâu. Chà ng nhá» giá»ng:
- Lộ San! Em là của anh, được không?
- Em không biết.
- Lòng em như gượng gạo đối vá»›i anh váºy?
Nà ng từ từ ngước đầu lên, đôi nhãn quang nhìn chà ng đầy vẻ cảm mến. Nà ng tá»± nghÄ©, Cốc Minh và Tạ Cách Luân không có nét u uất và thương mến chân thà nh như Hồ Má»™c Kỳ. Nà ng có cảm giác chà ng là ngưá»i đà n ông đáng thương.
- Lộ San! Em nhìn anh khá lâu rồi.
- Em rất thÃch nhìn gương mặt cá»§a anh.
- Một gương mặt đầy vẻ u uất!
- Không, chỉ má»™t Ãt thôi, em thÃch anh ở Ä‘iểm đó.
- Em muốn cho anh nhá» lệ suốt Ä‘á»i, anh vẫn tuân theo.
- Mộc Kỳ! Nhảy xong bản nầy, em muốn vỠngay.
- Äêm nay dưá»ng như cÆ¡ thể em không khá»e?
- Không, em thÃch sá»± vắng lặng tại nhà .
- ÄÆ°á»£c, anh sẽ đưa em vá».
- Xin lỗi, em đã là m anh mất hứng.
- Không đâu, với em thì ở đâu anh cũng thấy vui vẻ cả.
Lá»™ San và Hồ Má»™c Kỳ rá»i khá»i vÅ© trưá»ng.
o0o
VỠđến nhà , há» cùng và o ngồi nÆ¡i phòng khách. Lá»™ San đứng dáºy nói:
- Mộc Kỳ, để em và o thay đổi y phục.
- Anh không và o giưá»ng ngá»§ cá»§a em đâu mà ngại.
- Giưá»ng ngá»§ cá»§a em rất bừa bãi, anh và o thấy sẽ cưá»i nôn chá»› là m gì.
Nà ng vừa thay đổi y phục vừa nói chuyện với Hồ Mộc Kỳ. Lộ San nghe tiếng chung trà lên bà n, nà ng kêu lên:
- Má Lý Æ¡i! Ngá»§ rồi sao, khi anh Hồ vá», thì mình đóng cá»a lại chá»›.
Bà Lý lên tiếng chạy ra, Lộ San cũng thay đổi y phục trở ra.
Hồ Mộc Kỳ nói:
- Lộ San! Em có dáng điệu là m nam nhi phải điên đảo.
- Nếu em được váºy thì đâu bị bá» rÆ¡i.
- Chà ng trai nà o bá» em, không thể gá»i là ngưá»i được.
Những ngưá»i trai như váºy không có gì thà nh công được.
Hồ Má»™c Kỳ nói rất đúng. Chỉ vì Tạ Cách Luân chạy theo quá nhiá»u phái nữ, cho đến ngà y anh ta bị nổ chết Ä‘i. Hiện giá» Lá»™ San vẫn còn những ká»· niệm Ä‘au buồn. Nà ng không dám hồi tưởng lại sá»± giả trá và bá»™ mã bên ngoà i cá»§a Luân. Nà ng uống má»™t há»›p trà , liếc sang Hồ Má»™c Kỳ, vá»›i giá»ng u buồn:
- Má»™c Kỳ! Anh Ä‘ang suy nghÄ© gì váºy?
Äôi má Hồ Má»™c Kỳ nóng bừng nói:
- Anh... anh đang nhìn em, bỗng nhớ đến rượu.
- Tháºt váºy hả?
- Bởi ngưá»i đẹp và rượu không thể chia hai ra được.
- Anh muốn uống rượu không?
- Anh không sà nh uống rượu, không uống cà ng tốt, nếu rủi say thì là m sao mà v�
- Äiá»u đó rất đơn giản, em sẽ treo anh tại đầu giưá»ng.
Nói xong Lá»™ San cưá»i sằng sặc, Hồ Má»™c Kỳ nói:
- Nếu được treo tại đầu giưá»ng cá»§a em thì anh rất vui. Thế nà o? Em cÅ©ng muốn uống rượu nữa sao?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là váºy rồi! Äêm nay đặc biệt nà ng muốn uống rượu, huống chi hôm nay nà ng bị gã lưu manh bắt buá»™c nà ng là m theo ý hắn, chuyện nầy là m buồn chết Ä‘i được. Uống chén rượu có lẽ tâm hồn được thÆ¡ thá»›i hÆ¡n. Lá»™ San Ä‘em ly và rượu để trên bà n, nà ng lại Ä‘i xuống nhà bếp Ä‘em lên hai đĩa thức ăn:
- Trưa nay không ăn cơm, bây giỠvừa ăn vừa uống.
Hồ Mộc Kỳ cầm chai rượu lên nói:
- Äể anh rót, rượu cao lương ngon lắm.
- Trên đầu giưá»ng em có cái móc, nếu anh say em sẽ móc anh lên.
- ÄÆ°á»£c, trước nhất tạ Æ¡n em đã móc anh trên đầu giưá»ng mà khoản đãi.
- Cạn ly.
- Không, chúng ta uống tá»± do. Lá»™ San! Mến cảm là n hÆ¡i cá»§a em, uống Ãt để trợ hứng, uống nhiá»u quá sẽ say nghiêng ngá»a.
- Cũng được, chúng ta hãy uống từ từ, nhưng phải dùng một ly là m nguyên tắc.
- Hay lắm. Nầy, cụng ly, chúc ngưá»i đẹp và chúc cả bản thân mình.
- Sao lại chúc cả bản thân mình nữa?
- Trong đêm thâu vắng vẻ mà được cùng ngưá»i đẹp cụng ly, há không đủ vinh hạnh lắm sao?
- Hay lắm! Hãy uống Ä‘i! Nam nhi không thể xa rá»i rượu ngon và ngưá»i đẹp.
- Lá»™ San! ÄÆ°á»£c cùng em gần gÅ©i, anh cảm thấy hứng thú quá, từ lâu anh chưa lần nà o dùng rượu giải sầu.
- Hãy dùng một miếng đồ nhắm đi! Má Lý nướng cá ngon đáo để.
- Anh còn sợ bà ấy không biết nấu cơm canh nữa chớ?
- Anh mướn nhà , thuê ngưá»i là m công cho em, lo tất cả má»i mặt, em không biết là m cách nà o cảm tạ Æ¡n anh.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u uống hai ly. Lá»™ San đã chếnh choáng gương mặt trắng xanh cá»§a nà ng đã biến thà nh hồng nhuáºn. Hồ Má»™c Kỳ cầm bình rượu rót cạn và o ly, uống má»™t hÆ¡i hết sạch, Lá»™ San gục đầu xuống ghế:
- Mộc Kỳ! Em đã say. Rượu cao lương quá mạnh.
- Thì em hãy nghỉ đi!
- Anh thì sao? Em không còn đủ sức treo anh lên đầu giưá»ng nữa rồi.
- Anh không say, chỉ hơn chóng mặt chút thôi.
- Anh không say thì hay lắm. Không say thì đỡ em lên giưá»ng, em buồn ngá»§ ghê lắm.
Rượu mạnh chỉ là má»™t nguyên nhân. Nhưng nguyên nhân là m há» say thì rất nhiá»u, chẳng hạ như chưa dùng cÆ¡m, bụng Ä‘ang rá»—ng không mà uống rượu và o thì rất dá»… say.
Lá»™ San được Hồ Má»™c Kỳ đỡ và o giưá»ng ngá»§, đồng thá»i cởi già y cho nà ng. Bá»—ng nhiên Lá»™ San câu cổ chà ng nói:
- Anh đừng Ä‘i, em sợ lắm, dưá»ng như ngưá»i ta muốn giết em.
- Lá»™ San! Em...
- Em không muốn anh Ä‘i, anh nhẫn tâm để ngưá»i ta giết chết em sao! Hãy đóng chặt cá»a lại, bằng không gã Ä‘eo kÃnh Ä‘en sẽ xông và o đây. Mau Ä‘i! Vì cá»› gì mà cháºm váºy?
- Em không buông anh ra, là m sao Ä‘i đóng cá»a được.
- ÄÆ°á»£c, em buông anh ra. Má»™c Kỳ! Anh đừng trốn chạy bá» em má»™t mình.
- Không trốn chạy đâu, anh đã chẳng đóng cá»a đến ngồi bên em đây, lại là gì?
- Tắt đèn đi, để tên mang kiếng đen không nhìn thấy em ở tại đây.
ÄÆ°a tay ra tắt đèn, Hồ Má»™c Kỳ rất nghi ngá» khó hiểu, tên mang kiếng Ä‘en là ai? Lá»™ San nói hay rượu nói?
- Mộc Kỳ! Hãy ngủ đi! Em sợ chết lắm.
- Anh ngủ tại đây?
ÄÆ°Æ¡ng lúc Hồ Má»™c Kỳ kinh ngạc, Lá»™ San kéo chà ng nằm xuống. Há» cùng nhau nằm ngá»§.
- Mộc Kỳ! Hiện giỠem hết sợ rồi. Phải em đang trốn và o lòng ngực anh không?
- Không nhìn ra em.
- Phải rồi, tên đeo kiếng đen cũng không nhìn ra em.
Vì hoảng sợ, vì uống cạn má»™t ly rượu mạnh. Lá»™ San trở thà nh bất thưá»ng. Tất cả Ä‘á»u bất thưá»ng.
Sáng hôm sau, bà Lý dáºy rất sá»›m, đến phòng khách thấy trên bà n chén ly bừa bãi, bà biết rằng Hồ tiên sinh vá» rồi, nên có bữa tiệc nầy. Bà sợ là m ồn kinh động đến cô chá»§, bà nhẹ tay dá»n dẹp đồ đạc. Bất cẩn là m đụng chiếc ly rá»›t xuống đất gây má»™t tiếng động mạnh. Lá»™ San giá»±t mình tỉnh dáºy, nà ng thấy má»™t ngưá»i đà n ông nằm cạnh mình, đưa tay rá» khắp thân mình nói:
- Äêm qua...
Nà ng như nhá»› rõ rà ng. Nà ng nhìn Hồ Má»™c Kỳ Ä‘ang ngá»§ say, dưá»ng như sá»± buồn phiá»n Ä‘á»u tiêu tan, nà ng gá»i lá»›n:
- Má Lý ơi! Hãy đi chợ mua đồ ăn, tôi còn ngủ nữa.
- Cô hãy ngá»§ Ä‘i! Tôi Ä‘i vá» sẽ dá»n dẹp.
Hồ Má»™c Kỳ cÅ©ng bị hai ngưá»i nói chuyện là m cho chà ng tỉnh giấc, chà ng hoang mang:
- Tôi đang...
Lá»™ San láºp tức bụm miệng chà ng lại và nở nụ cưá»i bẻn lẻn. Hồ Má»™c Kỳ thấy nà ng không trách mình, chà ng yên lòng nói:
- Lá»™ San! Äêm qua đối xá» không phải cùng em, tháºt anh không ngỠđược.
- Không phải hoà n toà n lỗi tại anh.
- Cám ơn em đã lượng thứ cho.
- Má»™c Kỳ! Sau tiệc rượu nầy, em... vô cùng cảm kÃch và đá»n trả ân huệ cá»§a anh.
- Lộ San! Anh không bao giỠlợi dụng ân huệ chi cả.
- Em biết Ä‘iá»u đó.
- Lúc anh há»c cao tam, đối vá»›i em lòng anh đã nẩy mầm yêu đương cô bé sÆ¡ nhi, nhưng vì anh tốt nghiệp ra trưá»ng, nên không có dịp tiếp xúc vá»›i em nữa. Không ngá» hôm nay...
- Äừng nói hết lá»i, em đã biết trước anh muốn nói gì rồi.
- Lộ San! Em có thể cho anh yêu em vĩnh viễn?
- Em rất cảm kÃch, nhưng chúng ta không thể sống chung trong cảnh éo le.
- Lá»™ San! Chỉ trừ em không yêu anh, em muốn sao anh cÅ©ng chiá»u theo em cả.
- Chỉ vì anh đã có vợ. Em rất sợ chia xẻ vợ chồng ngưá»i, bởi em đã bị ngưá»i chia rẽ.
- Vợ chồng anh tuy Ä‘ang cùng sống chung nhau, nhưng hai tấm lòng Ä‘á»u cách biệt, háºn oán, nếu em có chia rẽ ra tức là em đã là m má»™t việc phải. Nếu em đồng ý thì đừng lo chi cả.
- Mộc Kỳ, em không đẹp như anh tưởng đâu.
- Bất cứ em nói Ä‘iá»u gì, anh chỉ tin và o nhãn quang cá»§a mình, đôi nhãn quang kinh nghiệm đã yêu em tháºt sá»± và tháºt sá»± giúp đỡ em.
- Em cÅ©ng tin lòng thà nh tháºt cá»§a anh, nhưng...
- Lộ San! Xin em đồng ý cho anh ở chung...
- Ở chung?
- Phải rồi, chỠanh và vợ anh ly hôn xong, sẽ cùng em kết hôn.
- Má»™c Kỳ, anh đối vá»›i em rất thâm tình, em vô cùng cảm kÃch. Nhưng anh không dá»… gì ly hôn.
- Sao em biết được?
- Bởi vợ anh không phải má»™t ngưá»i đà n bà hèn yếu.
Nghe nà ng nói, Má»™c Kỳ lặng yên. Quả đúng như lá»i nà ng, vợ chà ng rất dữ, chà ng là m cách nà o đối phó được. Chà ng tá» vẻ cương quyết:
- Lá»™ San! Anh đã có biện pháp. Tuy nhiên tránh không khá»i phiá»n phức, nhưng anh không há» sợ, chỉ vì anh đã quyết tâm, nếu anh không ly hôn được thì kể như Ä‘á»i anh phải chết hẳn. Lá»™ San! Anh rất yêu em, em đáp ứng lá»i anh không?
- ChỠem suy nghĩ lại.
- Còn nghĩ gì nữa, chúng ta tuy chưa có danh nghĩ là vợ chồng, nhưng thực tế đã thà nh đôi vợ chồng.
- Anh muốn chúng ta cùng ở chung nhau trước?
- Phải rồi, em nhứt định phải đáp lá»i anh.
Sau cùng, Lá»™ San gáºt đầu tá» vẻ ưng chịu. Hồ Má»™c Kỳ mừng rỡ nhảy phóc lên:
- Lá»™ San! Từ nay em là cá»§a anh, anh là cá»§a em, nếu ai xâm phạm đến em, anh nhứt định sẽ liá»u mạng vá»›i há». Lá»™ San! Äêm qua chúng ta tạm gá»i là đêm động phòng hoa chúc.
Lá»™ San đã trải qua ba gã đà n ông, đối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà trẻ tuổi như nà ng thì không tốt gì. Lá»™ San đã qua từng cÆ¡n chua xót, hiện giá» gã đà n ông Ä‘ang cần gần nà ng cÅ©ng không phải vợ chồng chân chánh. Nà ng và Hồ Má»™c Kỳ gặp nhau cÅ©ng gá»i là mối tình lạ lùng...
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 08:57 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 29
Äúng 8 giỠđêm sau, Lá»™ San mang theo má»™t vạn đồng, nà ng run rẩy, má»™t mình Ä‘i đến cầu Ãi Hà , nà ng lo sợ nhắm trước nhìn sau, đã 8 giá» 3 phút rồi, mà ngưá»i Ä‘eo kiếng Ä‘en đâu không thấy.
Có lẽ hắn sợ mà không dám đến, tháºt ra nà ng không Ä‘i báo cảnh sát, má»™t mặt vì nà ng bị uy hiếp, mặt khác, tốn bao nhiêu nà ng cÅ©ng không ngại, miá»…n đổi lấy sá»± an ninh, nếu Ä‘i báo cảnh sát thân mình khó bảo toà n.
Nà ng Ä‘ang suy nghÄ© lá»™n xá»™n, bá»—ng nhiên có chiếc xe chạy tá»›i thắng sát bên nà ng, có tiếng gá»i:
- Cô Lộ Minh, mau lên đây, bằng không thì lưỡi dao nầy nó không vị tình.
Nà ng liếc mắt nhìn thấy đúng là gã mang kiếng đen hôm qua, mặt hắn lầm lì hung ác nói với nà ng:
- Lẹ đi.
Lá»™ San quá kinh sợ, nà ng mất tất cả chá»§ ý, nà ng bị ngưá»i mang kiếng Ä‘en kéo lên xe. Xe rồ máy vá»t nhanh Ä‘i. Nà ng còn nghe hắn nói:
- Cô Lộ Minh, nếu có cảnh sát bao vây, tôi và cô cùng chết cả.
Lộ San run lên:
- Xin ông đừng sợ.
- Cô không có báo cảnh sát?
- Không, tôi chỉ muốn giúp cho ông số tiá»n cần thiết.
- Ha... ha... Cô tháºt xứng đáng là ngôi sao sáng.
- Tiá»n cho ông đây.
- Cám ơn cô cho tôi tạm mượn.
- Xin ông để tôi xuống xe.
- Cô hãy yên lòng, tôi tuyệt đối không hại cô đâu chỉ muốn cô rộng rãi cho tôi đôi chút.
- Ông muốn mang tôi đi đâu đây?
- Äến má»™t nÆ¡i an toà n, sẽ thả cô xuống.
- Xin ông đừng hại tôi.
- Cô Lá»™ Minh, bây giá» tôi xem cô là tình báºu bạn, có lý nà o tôi hà nh động má»™t cách thiếu lương tâm sao.
- Ước mong từ nay ông đừng tìm tôi gây thêm phiá»n phức nữa.
- Tôi hoà n toà n không há» gây phiá»n phức cho cô, trái lại cô nên cảm kÃch tôi nữa má»›i phải chá»›.
Bắt buá»™c phải lo nhiá»u tiá»n lại còn phải cảm kÃch, cảm kÃch gì đây? Trá»i bảo cÅ©ng không cảm kÃch má»™t tên cưá»ng đạo nữa. Lá»™ San Ä‘ang nguyá»n rá»§a thầm bá»—ng nhiên xe thắng lại:
- Cô Lá»™ Minh, xin má»i cô xuống xe. Cám Æ¡n cô.
Nà ng xuống xe, má»›i có cảm giác mạng mình được sống sót. Äôi mắt nà ng nhắm tá»›i trông lui thấy ngưá»i Ä‘i đưá»ng thưa thá»›t. Ngưá»i Ä‘eo kiếng Ä‘en đã cho xe chạy Ä‘i mất hút. Như tỉnh cÆ¡n ác má»™ng, Lá»™ San nghÄ© đến giá» hát tại rạp. Nà ng kêu xe chạy thẳng lại rạp NgÅ© Duy.
Xe chạy nhanh đưa nà ng đến rạp hát. Giám Äốc Hứa Thế Lâm thấy nà ng đến, gương mặt nóng nảy chỠđợi cá»§a ông đã tan biến, nhưá»ng chá»— cho nụ cưá»i nở hẳn ra:
- Cô Lộ Minh tôi sợ cô không đến chứ!
- Là m sao không đến được.
- Cô hãy nghỉ ngÆ¡i chút Ä‘i, hôm nay rạp đông khách không còn chá»— trống. Theo ý tôi, muốn Ä‘á»n đáp thạnh tình cá»§a khách má»™ Ä‘iệu, yêu cầu cô ta liên tiếp hai ba bản?
Trong lòng Ä‘ang cÆ¡n lá»™n xá»™n, lại phải ca nhiá»u bản thì phiá»n chết Ä‘i được. Lá»™ San không mấy vui, nhưng gắng gượng cưá»i:
- Äại Giám Äốc căn dặn, phải vâng lá»i chá»› sao.
- Ờ! Từ ngà y cô hát ở rạp nầy danh cô má»›i nổi danh như diá»u gặp gió.
- Ông đừng khen quá lá»i, tôi lên sân khấu đây!
- Trá»… má»™t chút, để tôi thưa Ãt lá»i cùng khách.
Nói xong, Hứa Thế Lâm bước ra sân khấu. Bỗng nhiên Lộ San nghe tiếng trong mấy phóng thanh:
- Thưa quà vị! Cô Lá»™ Minh hôm nay trong mình không được khá»e, nhưng cô rất cảm tạ tình quà khán giả chiếu cố, nên phải đến giúp vui cho chư vị ngà y cuối tuần. Cô Lá»™ Minh sẽ hát cống hiến quà vị bà i hát Yến Song Phi.
Tiếng vá»— tay vang dáºy. Lá»™ San bước ra sân khấu, nà ng nhoẻn miệng cưá»i cúi đầu chà o khán giả, sau đó nà ng hát bà i Yến Song Phi...
Dứt bản ca, tiếng vá»— tay như vỡ rạp, khiến cho nà ng đứng trên sân khấu, chà ng ở dưới khán phòng thảy Ä‘á»u hà i lòng. Äêm nay Lá»™ San hát rất nhiá»u, nà ng cố gắng để cho vừa lòng chá»§. Hứa Thế Lâm miệng cưá»i tÃch toét, lão muốn má»i Lá»™ San Ä‘i dùng cÆ¡m tối tại nhà hà ng.
- Cô Lá»™ Minh, muốn á»§y lạo công cô mệt nhá»c đêm nay, tôi xin má»i cô dùng cùng tôi má»™t bữa cÆ¡m đêm.
- Thưa ông, tôi lấy là m vinh hạnh, nhưng không thể bầu bạn cùng ông được.
- Ä‚n uống chút Ãt có há» gì, tốn bao nhiêu mà cô sợ.
- Nếu má»i, xin ông má»i toà n thể ca nhạc sÄ©.
- Bá»n hỠđâu so sánh vá»›i cô được.
- Thá»±c ra có nhiá»u chị hát hay hÆ¡n tôi, cÅ©ng như chị Phi Phi, ca rất hay, hiá»m vì tuổi đã lá»›n nên không còn sức hấp dẫn phái nam nữa.
- Tôi muốn đãi cô má»™t bữa, cô lại nói chuyện ngoà i đỠkhông váºy.
- Thưa ông Giám Äốc, bà nhà có quy định cho ông mấy giá» vá» nhà không?
- Cô là m sao biết được?
- Chỉ vì Ä‘iá»u đó ná»a công khai ná»a bà máºt.
Hứa Thế Lâm cưá»i cưá»i tá» vẻ do dá»± Lá»™ San thấy thế bèn nói tiếp:
- Thưa ông, ngà y mai gặp lại.
Lá»™ San vừa ra đến cá»a, bá»—ng thấy Hồ Má»™c Kỳ bước đến đón nà ng:
- Lộ San! Anh ở đây chỠem.
- Em tưởng anh đã vỠrồi chớ. Thôi mình đi.
Hai ngưá»i Ä‘i ra đến đưá»ng phố, Hồ Má»™c Kỳ nghi ngá» há»i:
- Tháºt em trong mình không khá»e hả?
- Không có.
- Sao mà ông Giám Äốc nói như váºy?
- Äó là nghệ thuáºt câu khách cá»§a Giám Äốc.
- Váºy mà là m anh giá»±t mình. Muốn dùng gì trước khi vá»?
- Em không đói.
Hồ Má»™c Kỳ bèn kêu xe Ä‘i thẳng vá» nhà , cùng ngồi chung xe vá»›i Hồ Má»™c Kỳ, Lá»™ San rất hứng khởi. Nhưng nà ng không khá»i chua xót chuyện vừa qua. Kiếm được tiá»n rất khổ, nhưng bị ngưá»i là m tiá»n má»™t cách trắng trợn. Bá»—ng nhiên Hồ Má»™c Kỳ há»i:
- Lộ San! Một tuần lễ rồi, sau khi tan sở anh không vỠnhà .
- Anh cà ng nà y cà ng to gan, chưa chuẩn bị gì hết, mà trá»n tuần lá»… không vá» nhà .
- Anh gạt mụ vợ ngược đãi anh và nói khùng rằng tuần nầy anh phải Ä‘i Äà i Bắc để mua sắm váºt liệu.
- Chị ấy cũng tin sao?
- Tin hay không là do bà ấy, miá»…n là anh tránh được bà ta mà thôi. Lá»™ San! Gia đình ta tuy nhá», nhưng đầy đủ ấm êm và hạnh phúc.
- Chị ấy không gá»i Ä‘iện thoại đến xưởng Ä‘iá»u tra.
- Bà ấy là m gì có được hà nh động thông minh như váºy.
- Ước mong anh đừng là m thế nữa, khi anh chưa ly hôn mà có cuộc rầy rà thì khó chịu lắm.
- Em yên chà đi, không có gì phiá»n phức đến em đâu.
- Anh à , chỉ còn hai tháng nữa thì giao kèo của em đã mãn.
- Anh không hy vá»ng em ký hợp đồng tiếp thêm nữa, vì anh không muốn những gã đà n ôg bu quanh mình. Nói cách khác, há» gây nhiá»u khó khăn cho em.
- Tháºt ra em cÅ©ng cảm thấy chán ngán lắm rồi.
- Lá»™ San! Hiện giá» em là vợ cá»§a anh rồi, em bất tất phải Ä‘i hát ca cho nhá»c, cần gì anh Ä‘á»u có cả.
- Em đồng ý, mãn hợp đồng em sẽ nghỉ luôn.
- Em đáng yêu, cho anh bồng em nhé.
- Không được, anh bồng em không nổi đâu. Không được.
Hồ Má»™c Kỳ bồng Lá»™ San đặt lên giưá»ng, chà ng cùng nằm xuống mà thở ồ ồ. Lá»™ San báºt cưá»i lên sặc sụa.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 09:00 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 30
Vừa qua bốn ngà y, tên mang kiếng Ä‘en lại xuất hiện trước Lá»™ San. Nà ng kinh ngạc há»i:
- Ông lại còn tìm tôi là m gì?
- Cô Lá»™ Minh, xin cô cảm phiá»n, vá»›i thiện ý, tôi tìm cô để bà n má»™t và i câu chuyện.
- Tôi thanh minh trước cùng ông, nếu bắt tôi chạy tiá»n nữa, thì nhứt định không có.
- Hiện giá» tôi không yêu cầu gì nÆ¡i cô, nhưng khi cần yêu cần thì không phải má»™t vạn mà tám vạn hay mưá»i vạn cÅ©ng không chừng.
- Ông Ä‘em giết chết tôi cÅ©ng không có số tiá»n đó.
- Chúng ta bà n đến chuyện đó nữa là m gì, hôm nay tôi không phải tìm cô để yêu cầu tiá»n.
- Ngoà i tiá»n ra còn có chuyện gì cần bà n?
- Mục Ä‘Ãch tôi tìm cô hôm nay để chúc mừng.
- Chúc mừng? Tôi chưa sanh, cũng chưa kết hôn.
- Chúc mừng cô gặp Hồ Mộc Kỳ, một vị chủ hãng già u có lớn, nên tôi tìm cô mà chúc mừng.
- Ông...
- Tôi không phải nói cà n nói bướng. Cô Lộ Minh, tà i sản của Hồ Xưởng trưởng, có lẽ từ một trăm vạn trở lên...
- Ông ấy là bạn há»c cá»§a tôi.
- Nhưng hiện tại hai ngưá»i đã ở chung nhau.
- Ông nói cà n.
- Ha... ha... ha... Äối vá»›i những ngôi sao ca hát, không bao giá» tôi nói cà n, cÅ©ng như cô chẳng hạn.
- Ông lại còn có mục Ä‘Ãch gì?
- À! Tôi đã nói hôm nay không có mục Ä‘Ãch gì.
- Thế thì hẹn gặp lại.
- Cô Lá»™ Minh! Tôi còn Ãt lá»i xin cho cô biết rõ.
- Xin ông nói mau đi.
Lá»™ San dừng chân lại, tá» vẻ rất khó chịu, trong lòng nà ng vừa nghi ngá» vừa Ä‘au khổ. Gã Ä‘eo kiếng Ä‘en cưá»i nói:
- Xin cô thong thả Ä‘i, tôi có là m Ä‘iá»u gì không phải vá»›i cô đâu.
- Xin ông hãy nói, yêu cầu ông nói mau.
- ÄÆ°á»£c, tôi nói đây, xem lần trước cô rất hà o phóng giúp tôi má»™t vạn đồng, do đó tôi phải chiếu cố đến cô.
- Cám ơn ông.
- Cô Lộ Minh, chuyện quan hệ là do Hồ xưởng trưởng...
- Nghĩa là sao?
- Ông ấy là ngưá»i đà n ông đã có vợ, cô nên biết Ä‘iá»u đó.
- Biết rồi.
- Thế mà cô...
- Tôi đã nói, tôi và Hồ Má»™c Kỳ là bạn há»c nhiá»u năm bây giá» má»›i gặp lại nhau, không có quyá»n giao thiệp vá»›i nhau sao?
- Ở chung nhau thì vượt ngoà i tình bạn rồi cô ơi! Theo ý tôi thì không có gì.
- Thế là được rồi, ông còn muốn nói gì nữa?
- Nhưng đối với vợ Hồ xưởng trưởng mà nói thì không thể nà o tha thứ được.
- Bởi chị ấy đối không phải với chồng.
- Ngưá»i đà n ông có vợ lẽ nà o không nói xấu vợ nhà .
- Chị ấy đã biết?
- Sao lại không biết.
Lộ San rất lo sợ, nhìn gã đeo kiếng đen, nhưng nà ng trấn tĩnh nói:
- Ông muốn là m trung gian dở trò gì đây?
- Ha... ha... ha... Cô Lá»™ Minh, cô đừng nhìn tôi là m má»™t trò cưá»i, bá»™ cô nghÄ©, tôi chỉ là m trung gian để đùa cợt vá»›i cô sao?
- Thế là ông vấn vÃt theo tôi là m gì?
- Äến nước nầy tôi phải nói rõ cho cô biết, bằng không cô cho rằng tôi vấn vÃt theo cô để gây ra những trò bất hảo.
- Sá»›m giỠông mãi nói vòng vo, chưa nói rõ chá»§ Ä‘á».
- Chỉ vì cô là Lộ Minh lần trước đã giúp tôi một vạn đồng...
- Thì giao tiá»n cho ông rồi.
- Do đó, tôi xin giúp cho cô một việc.
- Tôi không phải là kẻ phạm tội.
- Không thể chẳng nói cô đã có tá»™i phạm gia tình ngưá»i khác.
- Tôi...
- Nói tháºt, tôi đã được bà Hồ Má»™c Kỳ mướn...
- Là m gì?
- Äiá»u tra hà nh động bên ngoà i cá»§a Hồ xưởng trưởng.
- Ông sẽ báo cáo vá»›i ngưá»i chá»§ đã mướn ông?
- Bây giỠbà n đến chuyện tôi giúp cho cô Lộ Minh! Tôi...
Lộ San đã đoán trước nói:
- Äúng rồi! Tôi còn chưa biết tiên sinh gá»i là gì?
- Tùy Tiện.
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy tôi gá»i ông là Tùy Tiện tiên sinh, xin ông tiếp tục nói Ä‘i!
- Cô Lá»™ Minh, cô chẳng những là má»™t ngôi sao sáng Ä‘ang lên, mà lại có nghÄ©a khà nữa, còn tôi? tôi sẽ đối vá»›i chá»§ mướn tôi mà nói rằng, Hồ xưởng trưởng không có hà nh động nà o sái quấy ở bên ngoà i, đừng nói có bạn gái tháºt sá»±, cho đến bạn dắt Ä‘i xem xi-nê, Ä‘i vÅ© trưá»ng cÅ©ng không có nữa.
- Ông nói dối rất tà i, chắc chắn chủ mướn ông sẽ tin?
- Äiá»u đó không phải tôi cố ý thổi phồng trước mặt cô, tôi chỉ nói má»™t câu, cÅ©ng bằng Hồ xưởng trưởng nói hà ng trăm câu.
- Tôi rất đồng tình vá»›i chá»§ cá»§a ông, chẳng những tốn tiá»n mà còn bị gạt.
- Nếu tôi cứ nói thực, thì đối với danh dự của cô....
- Ông khá»i cần nói hết lá»i.
- Tôi cÅ©ng đồng ý vá»›i Hồ xưởng trưởng, bởi vợ cá»§a ông không khác má»™t con hổ cái, huống chi cô là má»™t ngưá»i đẹp hoà n toà n?
- Ông còn chuẩn bị gì nữa đây?
- Tôi chỉ tìm cơ hội để gánh vác trách nhiệm cho cô.
- Ông nên nói rõ muốn chừng bao nhiêu?
- Tôi đã nói hôm nay không thể mở lá»i vá»›i cô. Phải rồi, Hồ xưởng trưởng Ä‘i Äà i Bắc vá» rồi chá»›! Cô thấy chưa, tôi là thằng hay quên, ông ấy nói Ä‘i Äà i Bắc má»™t tuần là để gạt vợ mà thôi.
- Ông Ä‘iá»u tra tháºt chÃnh xác.
- Äó cÅ©ng là công tác đáng kể, mà không báo cáo vá»›i chá»§ mướn, chỉ nháºn tiá»n chá»§ mướn mà tôi. Nhưng sá»± kiện phải cần biết rõ.
- Ông rất lanh lợi.
- Tưởng thưởng là m gì. Cô Lá»™ Minh, sá»± tình đến đây không thể chấm dứt. Còn phải tÃnh toán dứt khoát nữa chá»›? à chà ! Äá»i ngưá»i sao lắm cảnh rắc rối già u có như Hồ xưởng trưởng mà có vợ quá dữ, khiến cho ông ta tối ngà y ăn ngá»§ không yên.
- Không có váºy, là m sao ông có cÆ¡ há»™i là m tiá»n hai bên.
- Ha... ha... ha... Cô nên hiểu rõ, túng thiếu nên cá»±c chẳng đã phải lãnh mối kiếm chác, lúc đầu tôi rất lưá»i biếng trong công tác nầy ghê Ä‘i.
- Ông chưa nói rõ cho tôi biết!
- Nếu có việc gì, tôi sẽ báo cáo cho cô biết. Phải rồi, à , tôi có nghe có má»™t số ngưá»i theo cô quấy nhiá»…u mãi phải không?
- Äúng váºy, bị há» vấn vÃt lắm khi ca hát không muốn được.
- Từ nay có bá»n ngưá»i đó thì cô nên nói Tùy Tiện muốn gặp há» là đủ rồi.
- Sao ông không tuyên bố cùng thá»§ hạ, bảo hỠđừng nên là m phiá»n tôi nữa.
- Căn cứ theo qui luáºt thì tôi không thể tuyên bố như thế được. Cô Lá»™ Minh, Từ nay cô yên lòng, miá»…n tôi nói má»™t lá»i thì cô khá»i bị phiá»n phức nữa.
- Cám ơn ông.
- Hẹn gặp lại.
Lá»™ San nhìn theo tên Ä‘eo kiếng Ä‘en Ä‘i mất hút trong đưá»ng phố, nà ng rất háºn không thể gá»i cảnh sát bắt hắn cho khuất mắt. Nhưng nà ng không thể là m thế được, chỉ vì tên lưu manh đã nói là nà ng có tá»™i phạm và o gia đình ngưá»i khác.
Nà ng vỠđến nhà thì bà Lý đã dá»n cÆ¡m trưa. Lá»™ San xem đồng hồ, nếu chá» tan sở Hồ Má»™c Kỳ vá» thì chỉ chá» 20 phút nữa, tinh thần nà ng hoảng hốt ngồi dá»±a tại ghế sofa.
Nà ng ăn năn cho mình tại sao quá dá»… dãi cho Hồ Má»™c Kỳ cùng sống chung? Bằng không, thì đâu bị tên Tùy Tiện bắt buá»™c cho nà ng phải khó xá». Hiện giá» phải đối phó vá»›i tên Tùy Tiện, bằng không thì hắn báo cáo vá»›i vợ Hồ Má»™c Kỳ, nếu ngưá»i đà n bà hung hăng có đến đánh ghen thì nà ng không thể chịu nổi.
Nà ng Ä‘ang ôm đầu sầu khổ, bá»—ng nghe tiếng chân Ä‘i tiếp theo đó, Hồ Má»™c Kỳ vá»›i giá»ng thân thiết:
- Lá»™ San!
Nà ng đứng lên lấy lượt chải sơ đầu tóc, nói:
- Mộc Kỳ! Em đang ở đây.
- Bà Lý đã dá»n cÆ¡m rồi.
- Em đang chỠanh vỠđó chớ.
- Cám ơn em.
- Má Lý có nấu những món anh ưa thÃch.
- Lá»™ San! Từ nay cứ theo ý kiến cá»§a em, em thÃch gì thì anh dùng nấy, còn anh thì "tùy tiện".
- Tùy Tiện? Nghe chà ng nói đến tùy tiện, nà ng bỗng nhớ đến gã đeo kiếng đen.
- Chuyện gì? Sao bá»—ng nhiên mặt biến sắc váºy?
- Không có chi, em chỉ mừng vui có anh bên em.
- Cùng em ở chung, dầu phải ăn cÆ¡m nguá»™i canh lạt anh cÅ©ng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Lá»™ San! Má»™t ngưá»i không thể đủ sinh hoạt, Ä‘au khổ nầy, không thể lấy váºt chất mà bù đắp cho được.
- Mộc Kỳ! Anh hãy ăn đi!
Chà ng ăn Ãt miếng rồi nói:
- Lá»™ San! Trên Ä‘á»i nầy không hiếm chi ngưá»i không biết bao giá» má»›i thoả mãn dục vá»ng, chỉ có anh là ngoại lệ, được chung sống cùng em là anh thấy đầy đủ quá rồi.
Lộ San chăm chú nhìn chà ng:
- Mộc Kỳ, em không có cách nà o không yêu anh cho được.
- Anh cũng thế, không thể yêu ai ngoà i em ra. À, Lộ San, đến lúc nà o rảnh, chúng ta cùng đi viếng An Bình Cổ Bảo...
- Không, em không đi đâu hết...
Lá»™ San bá»—ng nhiên thất thần kêu lên, chỉ vì nà ng nhá»› lại cÅ©ng tại An Bình Cổ Bảo mà khởi đầu cho cuá»™c Ä‘á»i nà ng như chiếc thuyá»n trôi trong cÆ¡n sóng gió. Hồ Má»™c Kỳ sững sá» giây lát bèn há»i:
- Lá»™ San! Em là m sao váºy?
- Không, chỉ vì An Bình Cổ Bảo em có đi qua rồi, không có gì vui mà du ngoạn, do đó em không muốn đi.
Dùng cÆ¡m xong, hai ngưá»i cùng lên giưá»ng mà ngá»§. Lá»™ San nghÄ© đến những ngưá»i chồng nà ng đã Ä‘i qua. Cốc Minh thì trước khi ngá»§, chà ng sá» mó hôn hÃt rất lâu. Tạ Cách Luân trước khi ngá»§ trưa cÅ©ng có thói quen rất xấu đó. Duy có Hồ Má»™c Kỳ, trước khi ngá»§, chà ng nằm rất êm thắm, không há» là m rá»™n nà ng. Äá»i nà ng đã trải qua nhiá»u biến đổi bể dâu. Hiện giá» nà ng rất yêu tánh trầm tÄ©nh chân tháºt cá»§a Hồ Má»™c Kỳ.
Nà ng lại nghĩ đến gia đình, đã hơn một năm rồi, nà ng không viết một giòng chữ gởi vỠthăm cha mẹ và chị.
Có lẽ ba má nà ng cho rằng nà ng sống vá»›i Tạ Văn Chi rất yên ổn. Gia đình đâu có ngá» Tạ Văn Chi tức là Tạ Cách Luân nay đã chết? Gia đình đâu có biết nà ng hôm nay đã đắm chìm trong nghá» ca nữ, lại cùng chung sống vá»›i ngưá»i đà n ông đã có vợ. Nà ng rất hổ thẹn, không còn mặt mÅ©i nà o mà viết thư vá» gia đình, mà viết thế nà o đây?
Nhứt là hổ thẹn vá»›i chị nà ng. Khi nghÄ© đến Lá»™ Ni, nà ng nhá»› tá»›i ngưá»i bạn trai đánh già y cá»§a chị, không biết bây giá» hỠđã kết hôn vá»›i nhau chưa?
Bỗng nhiên Lộ San rơi đôi giòng nước mắt, nhứt là nà ng thương nhớ mẹ và hai đứa con thơ. Nà ng cảm thấy vô cùng đau xót, cũng tại mình gây ra nên xấu hổ mà không còn mặt mũi nhìn con.
Nà ng nhìn đồng hồ để gá»i Hồ Má»™c Kỳ Ä‘i là m việc, má»—i khi Hồ Má»™c Kỳ ngá»§ trưa tại đây, khi chà ng thức dáºy thì sẽ lén ra Ä‘i, chá»› không há» là m cho nà ng mất giấc ngá»§. Giây lát sau, chà ng thức dáºy, cÅ©ng như hằng bữa, chà ng sẻ lén ra Ä‘i, nhưng Lá»™ San không há» ngá»§ được, nà ng lăn qua chá»— nằm cá»§a chà ng, nhá» hÆ¡i ấm mà nà ng cảm thấy dá»… chịu, nên nhắm mắt lại.
o0o
Sau khi hát xong, Lá»™ San toan trở vá», bá»—ng nhiên nghe ông Giám Äốc gá»i:
- Cô Lộ Minh ơi, có điện thoại của cô.
- Ai gá»i tôi đó?
- Tiếng đà n ông.
Nà ng bá»—ng thấy hứng khởi lên, chắc chắn Hồ Má»™c Kỳ đã gá»i để đến rước nà ng. Lá»™ San láºt Ä‘áºt chạy đến phòng Giám Äốc, nhìn thấy ông Giám Äốc đã Ä‘i ra. Nà ng rất mừng:
- A lô! Có phải Hồ đó không?
- Cô Lá»™ Minh, tôi không phải là Hồ xưởng trưởng, mà chÃnh là Tùy Tiện đây.
- À, Tùy Tiện, ông gá»i Ä‘iện thoại cho tôi có chuyện gì?
- Mấy ngà y qua không gặp mặt, cô mạnh giá»i chá»›?
- Vẫn mạnh. Cám ơn ông.
- Tôi không nghĩ đến việc tìm cô. Nhưng có việc rất bất lợi cho cô, nên buộc lòng phải cho cô biết.
- Việc gì mà bất lợi cho tôi?
- Trong Ä‘iện thoại bất tiện nói rõ, xin má»i cô đến cá»a chánh cá»§a sân váºn động, nhưng cô chỉ Ä‘i má»™t mình thôi, nếu trong 10 phút cô không đến thì kể như tôi không thể chá» cô.
- ÄÆ°á»£c, tôi sẽ đến ngay.
Nà ng buông ống Ä‘iện thoại xuống, đứng ngẩn ngÆ¡ giây lát. Giám Äốc bước và o há»i:
- Cô Lá»™ Minh, dưá»ng như có việc gì khó khăn cho cô?
- Không, tôi đang nghĩ cách... đối phó.
- Äối phó? Chuyện gì mà phải đối phó?
- Bá»n đà n ông hôi thối, há» má»i tôi dùng cÆ¡m. A, xin lá»—i, tôi nói rất nhanh, vì ông Giám Äốc cÅ©ng là phái nam.
Hứa Thế Lâm cưá»i cưá»i nói:
- Tôi không hôi thối thì thôi chớ hỠgì.
- Xin kiếu ông chủ, ngà y mai gặp lại.
- Ã! Cô Lá»™ Minh nè, khách má»™ Ä‘iệu say mê cô chẳng những hát hay lại đẹp, tôi đỠnghị cô thưá»ng thay đổi kiểu tóc, để cho há» có ấn tượng thấy cô mãi má»›i trong lòng há».
- Có lẽ khách má»™ Ä‘iệu đã chán lá»i ca, và chán cả thân hình tôi nữa, tôi mong sao hợp đồng sá»›m mãn phứt cho rồi.
- Ã! Cô đừng nói váºy chá»›, tôi rất vui vẻ tái ký hợp đồng vá»›i cô kia mà .
- Äến chừng đó sẽ hay. Nếu tôi không kẹt ca hát ở đây thì tôi đã Ä‘i La Mã rồi.
- Äêm mai có mấy ngưá»i bạn từ ngoại quốc má»›i vá». Há» muốn đến nghe cô hát, do đó, tôi cho cô biết đêm mai rất quan trá»ng, tôi sẽ đứng ra giá»›i thiệu cô.
- Äêm mai sẽ hay, tôi báºn chuyện phải Ä‘i ngay.
Lá»™ San Ä‘i vá»™i vã đến chánh môn cá»§a sân váºn động. Vì nói chuyện cùng ông chá»§ nên trá»… hết mấy phút. Khi nà ng vừa Ä‘i đến thấy Tùy Tiện ngồi sẵn tại đây, sắc mặt cá»§a hắn nghiêm nghị không nói má»™t lá»i. Nà ng bước đến nói:
- Xin lỗi ông, tôi trễ hết mấy phút.
- Tháºt tôi quá vô tình, cô đến trước mặt mà tôi không biết.
- Äừng nói không hay biết!
Hai ngưá»i cùng bách bá»™ Ä‘i đến má»™t nÆ¡i cây cá» ráºm rạp rồi dừng lại. Tùy Tiện trông bốn bên nói:
- Cô Lộ Minh, cũng may cô đến một mình, bằng không, tôi đã chạy rồi.
- Tôi đã nói, tôi không bao giỠbáo cảnh sát, huống chi quanh mình tôi không thiếu lâu la của ông anh chừng. Nếu như tôi không đi đến một mình thì ông đã đi mất dạng rồi.
- Tôi rất khâm phục sự thông minh của cô.
- Nhưng không trốn thoát bà n tay của ông.
- Tháºt ra, tôi hết lòng bảo vệ cô.
- Ông nói gì bất lợi cho tôi.
- Äúng váºy, bằng không, đâu dám lãng phà ngà y giá» cá»§a cô. Chỉ vì cô và Hồ xưởng trưởng như đã kết hôn rồi.
- Xin ông nói giùm vắn tắt.
Tùy Tiện báºt lá»a châm thuốc hút nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, chiá»u nay vợ Hồ xưởng trưởng nhá» tôi Ä‘i tìm giúp, vì bà ấy nghe ngưá»i ta nói lại gặp Hồ xưởng trưởng Ä‘i trên đưá»ng phố. Nên bà ta hồ nghi ông không Ä‘i Äà i Bắc. Những ngà y qua ông cÅ©ng không vá» nhà , khiến cho bà hồ nghi ông có tình bên ngoà ỉ Do đó, bà đốc thúc tôi hết sức Ä‘iá»u tra, nếu biết ông có vợ lẽ thì cho bà hay, bà sẽ thù lao trá»ng háºu.
- Rồi ông tÃnh sao đây?
- Vì thế, tôi mới hẹn cô đến đây.
- Theo ý ông...
- Theo ý tôi, bà ấy là chá»§ mướn tôi, vá»›i thù lao không Ãt, dÄ© nhiên phải trung thà nh theo bà , nhưng tôi không thể chịu nổi sá»± ngược đãi cá»§a ngưá»i vợ đối vá»›i chồng. Chỉ vì, tôi đã vá»— ngá»±c cam kết vá»›i bà , nếu Hồ xưởng trưởng có vợ lẽ thì tôi sẽ cho bà biết.
- Bà rất tin tưởng và o ông, bởi ông đã biểu diá»…n tà i cá»§a ông như tháºt.
- Bà ấy cÅ©ng trả công cho tôi không Ãt, nhưng đúng và o lúc tôi cần dùng mà tá» ra không đẹp, và gần đây tiá»n cá»§a bà không đủ cung ứng những Ä‘iá»u cần thiết cá»§a tôi.
- Theo ông...
- Cô Lá»™ Minh, tháºt cô là ngưá»i thông minh, vạn nhứt đến lúc tôi không tìm đâu ra thì tôi phải cần thiết đến vợ cá»§a xưởng trưởng, nói rõ những nÆ¡i Hồ xưởng trưởng ở, cÅ©ng như ngưá»i bạn gái cá»§a ông. Chừng ấy muốn bao nhiêu bà cÅ©ng chịu cả.
- à ông là váºy?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải bảo toà n cho cô và Hồ xưởng trưởng. Tôi cÅ©ng không hy vá»ng là m những chuyện ngoà i ý muốn cá»§a mình.
- Ông cần chừng bao nhiêu?
- Cô Lá»™ Minh, khi chưa nói rõ số cần thiết, tôi xin nói rõ cho cô biết. Äiá»u quan hệ là do cô ở chung vá»›i Hồ xưởng trưởng, chỉ riêng mình tôi biết, nếu tôi không tố cáo vá»›i vợ ông thì chắc chắn cô và ông sẽ chung sống yên ổn. Còn riêng tôi? Tôi tÃnh Ä‘i Hương Cảng, sau khi tôi Ä‘i rồi thì cô và Hồ xưởng trưởng sẽ được tá»± do, chỉ vì tôi có nợ má»™t món tiá»n lá»›n tại Hương Cảng, nếu muốn đến đây thì phải trả, vì thế, tôi phải tìm cô mà thương lượng.
- Rốt cuộc, ông cần dùng bao nhiêu?
- Tôi xin thỠvới có, Từ nay cô không hỠgặp lại tôi nữa.
- Như thế thì không vẫn còn chút lương tâm.
- Tôi chỉ cần mưá»i vạn má»›i đủ.
Lộ San như không tin và o tai mình:
- Ông nói sao?
- Cô Lá»™ Minh, không phải tôi cố ý là m tiá»n cô, nhưng ai ai cÅ©ng thừa biết, giá tám hay mưá»i vạn đối vá»›i ông chá»§ hãng há» Hồ không thấm và o đâu. Cô nghÄ©, giá má»™t món tiá»n nhá» má»n nầy mà đổi được sá»± yên ổn trưá»ng cá»u thì đâu phải mắc.
- Quá nhiá»u, ông ấy lo không nổi đâu.
- Tôi đã nói rất rõ rà ng, cô không chịu là m theo, đó là quyá»n cá»§a cô. Riêng tôi thì chỉ có đưá»ng Ä‘i cá»§a tôi. Cô Lá»™ Minh, chỉ vì việc cá»§a cô và Hồ xưởng trưởng mà tôi tìm cô để thương lượng, bằng không tôi chỉ nói má»™t lá»i vá»›i vợ ông thì muốn bao nhiêu mà không được, tháºt đơn giản.
- Xin lá»—i, tôi không sức cung ứng cho ông Ä‘iá»u đó.
- Cũng được. Xin kiếu cô. Hẹn gặp lại.
- Ã!
- Cô Lá»™ San! Chỉ vì gần đầy tôi rất báºn rá»™n, tá»± nhiên là báºn lo việc Ä‘i Hương Cảng, cô đáp ứng hay không, tôi cÅ©ng chẳng há» thỉnh cầu vá»›i cô.
- Äể tôi còn xét lại.
- Hay lắm.
- Ông cÅ©ng biết tôi không thể lo đủ số tiá»n cá»§a ông đòi há»i.
- Äiá»u nầy tôi cÅ©ng đã nói rõ.
- Ông có thể để tôi thương lượng với Hồ xưởng trưởng không?
- Không thà nh vấn Ä‘á», chỉ vì tiá»n cá»§a ông, nhưng cô Lá»™ Minh, nếu đợi ông ly hôn xong thì tà i sản cá»§a ông hằng trăm vạn Ä‘á»u thuá»™c vá» cô. Do đó, cô nên cố gắng đạt thà nh số mục nhá» cho tôi chá»› gì.
- Anh ấy cùng ở chung vá»›i tôi không phải vì tiá»n.
- Nếu là tình yêu thì cô cần lo giúp cho tôi hơn nữa.
- Äể tôi vá» thương lượng vá»›i anh ấy.
- Chừng nà o cô cho tôi biết tin là nh?
- Khoảng 10 giỠđêm mai được không?
- Theo tôi nghÄ©, chuyện nầy có gì đâu mà phải dùng đến thá»i gian dà i.
- Nếu anh ấy đồng ý thì còn chá» trù bị số tiá»n nữa chá»›.
- Số tiá»n nhá» nhoi nầy, bất cứ lúc nà o nếu Hồ xưởng trưởng muốn mà không có. CÅ©ng được, váºy thì 10 giỠđêm mai.
- Ông muốn bức tá» ngưá»i chá»› chẳng chÆ¡i.
- Cô hãy yên lòng, đừng nói mưá»i vạn, mà má»™t trăm vạn Ä‘i nữa, cÅ©ng không đến nổi bức tá» Hồ xưởng trưởng đâu.
- Có cách nà o là m tiá»n hay hÆ¡n cách nầy.
- Nếu tôi hay thá»§ hạ cá»§a tôi phát hiện ra các ngưá»i báo cáo vá»›i cảnh sát, đến chừng đó chẳng những giết cô mà giết cả Hồ xưởng trưởng nữa.
- Nếu lần nầy ông đạt được mục Ä‘Ãch, sau nầy ông vẫn thá»±c hà nh kỹ thuáºt cố hữu, chúng tôi thà là bị sát hại còn hÆ¡n.
- Cô yên chà đi, má»™t lá»i tôi đã nói không khi nà o thay đổi.
- Xin kiếu ông.
- Tôi hy vá»ng tất cả xem đây không phải là chuyện nói dối để là m tiá»n.
Lá»™ San sau khi từ giã gã Ä‘eo kiếng Ä‘en, có cái biệt danh là Tùy Tiện. Nà ng gá»i xe Ä‘i trở vá», trong lòng vừa khó chịu vừa giáºn. Nà ng tá»± há»i tại sao mà mình phải chịu lệ thuá»™c bá»n lưu manh?
Mưá»i vạn? Trá»i! Là m thế nà o mở miệng nói là m sao vá»›i Hồ Má»™c Kỳ đây? Chà ng không khi nà o chịu nhượng bá»™, nhứt định sẽ báo cảnh sát, chừng ấy chuyện sẽ xảy ra to lá»›n. Báo chà sẽ đăng tin tức nầy, chừng ấy gia đình và bên chồng nà ng sẽ biết rõ.
Lá»™ San Ä‘ang suy nghÄ© rối loạn, bá»—ng xe đã ngừng tại cá»a. Tay nà ng run run nháºn chuông cá»a. Nà ng rất sợ Hồ Má»™c Kỳ ở nhà , nhưng chà ng lại ra mở cá»a:
- Má Lý đâu anh?
- Anh cho bà ngủ rồi. Lộ San, anh đang chỠem.
- Mộc Kỳ, em...
- Em có gì đâu!
- Em muốn tắm, nhưng rất má»i mệt, lại không muốn tắm.
Chà ng hôn lên mái tóc nà ng:
- Em không tắm anh cũng không có gì chê em.
- Nhứt định là hôi hám hổng chỗ chr6.
Lá»™ San thay đổi y phục vui vẻ đối diện vá»›i Hồ Má»™c Kỳ, nà ng không thể Ä‘em chuyện tên lưu manh bắt buá»™c mà nói lại vá»›i chà ng. Nếu không nói ra thì số tiá»n đó là m sao có mà dâng cho nó. Rốt cuá»™c Lá»™ San nói:
- Mộc Kỳ, em thấy anh hiện tại rất vui vẻ.
- Äúng váºy, bởi vì được ở chung cùng em.
- Nhưng em phải cho anh hay...
Chà ng nghe nói đến đây lộ vẻ kinh ngạc:
- Lộ San! Em vẫn yêu anh chớ.
- Em thì yêu anh rồi, nhưng vì yêu mà phải mang lắm ná»—i phiá»n phức.
- Nếu vợ anh không ưng ly hôn, chừng đó anh không để cho em phải phiá»n phức.
- Em muốn nói...
- Hiện giá» chúng ta không nên lo buồn là m gì. Äêm nay trăng sáng đẹp, chiếu và o cá»a sổ, rá»i đến gương mặt em, không khác nà o má»™t bức tranh tuyệt mỹ, anh sẽ há»a lại bức tranh đó.
Hai hà ng nước mắt Lộ San từ từ tuôn ra đôi má.
- Coi kìa, Lộ San, sao em khóc?
- Mộc Kỳ! Em đã hại anh.
- Không, Lá»™ San! Em là ngá»n gió thổi bừng lên ngá»n lá»a trong lòng anh sắp tắt, sao lại nói là em hại anh được? Em đừng khóc nữa, chúng ta yêu nhau không sức mạnh nà o chia rẽ được đâu.
- Má»™c Kỳ! Có ngưá»i muốn bắt buá»™c em.
- Ai bắt buộc em? Ai?
- Hắn xưng là anh cả bên ngoà i Ngũ Duy ca sảnh, hắn có biệt hiệu là Tùy Tiện.
- Hắn đã bắt buộc em mấy lần rồi?
- Äây là lần thứ hai.
- Lần thứ nhứt bắt buộc em bao nhiêu?
- Một vạn đồng.
- Sao em không thèm đếm xỉa đến hắn?
- Không được, hắn muốn giết em.
- Tại sao không nói cho anh hay?
- Em không muốn để cho anh vì em mà lo sợ và khó khăn.
- Lần thứ nhứt rất dá»… hăm há»a để là m tiá»n, do đó lần thứ hai lại ăn quen nữa.
- Chỉ vì hắn nói một lần nầy thôi, sau nầy không tìm đến em nữa.
- Lá»™ San! Loại ngưá»i đó không thể nà o tin cáºy được. Lần nầy hắn đòi bao nhiêu nữa?
- Mưá»i vạn.
- à trá»i!
Lộ San bèn đem tất cả chuyện của tên Tùy Tiện mà kể rõ cho Mộc Kỳ nghe. Mộc Kỳ nói:
- Tháºt anh không há» tưởng đến.
- Nếu không lo đủ mưá»i vạn cho hắn thì hắn sẽ báo cáo việc mình chung sống nhau đến vợ anh, chừng đó em sẽ bị tai há»a không nhá».
- Hắn còn nói gì nữa không?
- Hắn nói chỉ cần số bạc đó, hắn sẽ đến ở tại Hương Cảng, chừng đó chúng ta sẽ sống yên ổn.
- Lá»™ San! Chúng ta không nên để cho bá»n lưu manh nó lá»™ng hà nh nếu nhượng bá»™ chúng thì háºu quả không thể lưá»ng được.
- Váºy phải là m thế nà o bây giá»?
- Báo cảnh sát.
- Không nên, chúng sẽ giết mình, vì hắn đã nói như váºy.
- Hắn muốn em phải Ä‘em tiá»n đến lúc nà o?
- Mưá»i giỠđêm mai.
- Äến lúc đó thì bắt hắn ngay.
- Má»™c Kỳ, không phải đơn giản như anh tưởng, hắn rất xảo quyệt không thể Ä‘o lưá»ng được.
- Theo ý em...
- Äem tiá»n cho hắn thì xong.
- Lá»™ San! Theo anh biết, không phải Ä‘em mưá»i vạn đồng bạc mà đổi lấy bình an cho mình, khi bá»n chúng xà i hết tiá»n, rồi sẽ sanh nhiá»u thế khác nữa, chá»› không bao giá» chịu lặng yên đâu.
- Chỉ vì em sợ bá»n chúng hạ độc thá»§.
- Äừng lo, anh sẽ yêu cầu cảnh sát bảo vệ.
- Má»™c Kỳ, em nghÄ© chúng ta nên rá»i Cao Hùng là hÆ¡n.
- Em muốn rá»i Cao Hùng, chầm cháºm sẽ tÃnh sau. Kể từ ngà y mai, em không nên đến rạp ca hát nữa.
- Hợp đồng chưa mãn mà .
- Äể anh tìm Dương Tương Hoa nói rõ vá»›i Giám Äốc, không hát được là vì có những lý do.
- Theo anh, chúng ta sẽ đối phó thế nà o.
- Luôn mấy ngà y em đừng Ä‘i đâu cả. Em à , những ngưá»i là m ác, đừng dung dưỡng cho hỠở ngoà i luáºt pháp mãi.
- Anh quyết định báo cảnh sát?
- Trưa mai anh sẽ lén đến báo cho cảnh sát hay đến 10 giỠtối anh sẽ hiệp cùng cảnh sát mà bắt hắn.
- Muốn báo thì nên Ä‘i báo bây giá».
- Theo anh thì trưa mai sẽ báo cáo thuáºn tiện hÆ¡n, trưa mai anh đến sở gá»i Ä‘iện thoại, như thế tránh khá»i bá»n chúng theo dõi.
- Anh nghĩ cũng rất chu đáo.
- Chỉ vì em, anh muốn nhÆ¡n dịp nầy mà trừ háºu hoạn cho những ngưá»i khác, để cho em được vững lòng mà chung sống cùng anh.
Nà ng ôm chặt Hồ Mộc Kỳ, cảm thấy an toà n vô cùng. Nà o ngỠHồ Mộc Kỳ nói:
- Lá»™ San! Chúng ta có hai ngưá»i đừng để phải lo lắng.
- Nếu trừ được Ä‘á»u lo lắng đó thì chắc chắn chúng ta sẽ được vui vẻ.
Cá»a phòng đóng kÃn lại, chỉ còn nghe tiếng cưá»i.
o0o
Lúc ấy có má»™t bóng Ä‘en ngoà i tưá»ng. Bóng Ä‘en ấy là gã Ä‘eo kiếng Ä‘en đã đòi há»i nà ng. Nguyên hắn và Lá»™ San bà n luáºn tại sân váºn động, sau khi chia tay, hắn biết Lá»™ San sẽ vá» tÃnh việc cùng Hồ Má»™c Kỳ. Hắn bèn trèo tưá»ng và o nhà trước, chỉ vì cá»a sau không đóng, hắn tháºt cả gan lẻn và o, núp tại cá»a phòng nghe trá»™m. Khi hắn nghe đến rốt câu chuyện, hắn phát giáºn lên, muốn xông ra mà giết chết phức cho rồi. Nhưng hắn nghÄ© đến chuyện lá»i hÆ¡n là báo cáo cho vợ Má»™c Kỳ hay còn kiếm được tiá»n, do đó hắn trèo tưá»ng ra ngoà i. Hắn Ä‘i nhanh đến nhà Hồ Má»™c Kỳ trước khi Má»™c Kỳ Ä‘i báo cảnh sát. Äến nÆ¡i hắn bèn vá»— cá»a đùng đùng. Vợ Má»™c Kỳ há»i:
- Ai vá»— cá»a?
- Nhà đại trinh thám đến đây.
- Ban đêm đến là m gì?
- Xem hình thái, bà không muốn cho tôi và o. ÄÆ°á»£c rồi tôi Ä‘i.
- Có chuyện gì hãy nói nghe mau đi!
- Ngưá»i đẹp như bà mà không biết tại sao Hồ xưởng trưởng lại bá» Ä‘i ăn nằm vá»›i con đà n bà xấu như quỉ. Tháºt lá»i tục nói không lầm, hoa nhà tuy thÆ¡m nhưng đã quen mÅ©i, hoa đồng tuy không ra gì nhưng nó có mùi lạ.
- Lại, ta rất chán cái giá»ng nói cá»§a nhà ngươi. Mãi tìm cách nói loạn xà ngầu, sau rốt thì đưa tay xin tiá»n.
- Ha... ha... ha... Lại A- Hùng nầy là m việc rất cẩn tháºn không bao giá» gây oan uổng cho ngưá»i khác, đã cầm chắc trong tay má»›i đến đây mà cho bà hay.
- Nói nghe mau, đừng múa tay động chân được không?
- Bà yên lòng, tôi cùng bà vấn vÃt nhau đến sáng mai cÅ©ng chẳng há» gì. Bởi Hồ xưởng trưởng Ä‘ang...
- Äang ở đâu?
- Ngủ bên mình một ả.
- Sao nhà ngươi biết?
- Äừng quên kẻ nầy là Äại Trinh Thám, chÃnh mắt kẻ nầy đã trông thấy, cÅ©ng như chúng ta đã biểu diá»…n những ngà y vừa qua, đà ng nầy há» biểu diá»…n còn hay hÆ¡n nhiá»u.
- Lại A Hùng! Nếu đêm nay nhà ngươi bắt ta đi bắt không được thì ta sẽ sát hại nhà ngươi.
- Muốn bắt thì Ä‘i bắt, chá»› nói gì nghe quá nghiêm trá»ng váºy?
- Bắt được ta sẽ trả tiá»n.
- Äến bây giá» mà chưa chịu đưa tiá»n, tháºt là đến đây tốn công rất vô Ãch.
- Từ nay nếu xà i không tiá»n cá»§a ta, cÅ©ng như đã xà i sinh mạng cá»§a ta váºy.
- ÄÆ°á»£c, má»™t lá»i đã định, cho bà hay, Lại A Hùng nầy chỉ rõ cho bà biết, chá»› không phải như lần khác. Bây giá» cho kẻ nầy thân máºt trước má»™t chút.
- Tôi không còn lòng nà o mà tâm tình, hãy đi đến nơi sẽ hay!
- HÆ¡i nà o mà gấp rút, ông ấy Ä‘ang ngá»§ vá»›i ngưá»i đà n bà khác, thì bà cÅ©ng nên ngá»§ vá»›i gã con trai khác.
- A Hùng! Äêm nay nhứt định bắt bá»n há» cho được má»›i nghe.
- Tôi đưa hai tay lên tán thà nh.
- Chỉ sợ tôi là m không lại há», Phải rồi! Hùng cho tôi mượn khẩu súng.
- Nó là súng láºu.
- Äừng lo, tôi chỉ dá»a để bắt há», chá»› không giết chết.
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ cho mượn để dá»a cho há» sợ. Nên nhá»›, súng tôi đã lên đạn rồi.
- Äi mau.
Không khà đáng lo ngại, vì vợ Mộc Kỳ tay cầm khẩu súng.
Vợ Hồ Má»™c Kỳ cùng gã lưu manh Ä‘i thẳng đến nÆ¡i gian phòng cá»§a Má»™c Kỳ và Lá»™ San ở. Lại A Hùng thấp giá»ng:
- Chá» tôi trèo tưá»ng và o trong mở cá»a, bà đừng gấp rút mà lá»™ mưu.
- Biết rồi.
Lại A Hùng trèo tưá»ng và o trong, nhè nhẹ mở cá»a ra để cho vợ Má»™c Kỳ chen mình và o. Hắn dắt mụ Ä‘i cá»a sau mà và o. Lại A Hùng bồng mụ lên để xem hà nh động bên trong. Quả nhiên thấy Má»™c Kỳ Ä‘ang ôm má»™t ngưá»i đà n bà mà ngá»§. Máu ghen đã trà n lên cổ, mụ bèn ra dấu cho Lại A Hùng đá mạnh cá»a mở toang ra. Sức mạnh cá»§a A Hùng là m việc nầy không mấy khó, tông cá»a xong, hai ngưá»i trà n và o.
Má»™c Kỳ và Lá»™ San giá»±t mình tỉnh dáºy, cả hai Ä‘á»u run lên. Hồ Má»™c Kỳ nhìn thấy ngưá»i đà n bà cầm súng chÃnh là vợ mình. Lá»™ San cÅ©ng tỉnh dáºy, nhìn thấy gã đà n ông đúng là têu lưu manh mang kiếng Ä‘en. Hồ Má»™c Kỳ run giá»ng:
- Em đến...
- Anh còn nháºn ra tôi? Tưởng là anh ngá»§ vá»›i ngưá»i khác nên đã quên tôi rồi. Anh Ä‘i Äà i Bắc đây hả? Anh là đồ bất hảo, cả năm bá» bê vợ con.
- Em hãy buông súng xuống để nghe anh giải thÃch.
- Khá»i cần phải giải thÃch, anh cùng má»™t ngưá»i đà n bà khác đã ngá»§ chung nhau, chÃnh mắt tôi đã nhìn thấy mà còn giải thÃch ná»—i gì?
Lộ San cầu khẩn:
- Thưa Hồ phu nhÆ¡n! ChÃnh là tôi bất hảo. xin bà rá»™ng dung.
Vợ Má»™c Kỳ nhổ và o mặt nà ng má»™t bãi nước bá»t nói:
- Äừng già hà m! Tôi không muốn nói vá»›i loại ngưá»i hạ tiện như cô.
Hồ Má»™c Kỳ không thể chịu nổi, há»i gằn:
- Bây giỠem muốn gì?
- Tôi... ha... ha... ha...
Lại A Hùng đứng gần má»™t bên nghiêm giá»ng:
- Cô Lá»™ Minh, tôi đã từng nói, khuyên cô đừng để cho tôi phải không còn đưá»ng Ä‘i, tôi đã nói tháºt và rất rõ rà ng, cô lại phản bá»™i lá»i hứa cá»§a mình. Hồ xưởng trưởng lại còn dở tánh Ä‘iêu ngoa, tÃnh ngà y mai Ä‘i báo cảnh sát, đến tối, ông sẽ hợp cùng cảnh sát để bắt tôi, nhưng ông đã bắt được tôi chưa? Là m gì được lão đại nầy. Hồ xưởng trưởng ông đã phạm tá»™i vá»›i vợ, cÅ©ng như cô Lá»™ Minh đã phạm tá»™i phá hoại gia đình ngưá»i khác.
- Ha... ha... ha... Trong khi nói thì vợ cá»§a Má»™c Kỳ cưá»i lên trà ng cưá»i rất rùng rợn. Chỉ nghe tiếng nổ chát chát luôn mấy tiếng thì Hồ Má»™c Kỳ và Lá»™ San đã nằm lăn trên vÅ©ng máu. Lại A Hùng muốn co giá» tẩu thoát, vợ Hồ Má»™c Kỳ nạt lá»›n:
- Äứng lại, mầy đã lừa dối tao quá nhiá»u rồi, mấy năm tao ở không phải vá»›i chồng tao cÅ©ng do mầy đạo diá»…n. Ngà y nay, là cÆ¡ há»™i tao đòi nợ mầy.
- Bà Hồ xưởng trưởng! Xin bà ...
- Quì xuống, tao sẽ dung mạng sống cho mầy. Mầy là thằng không chuyện gì ác mà không là m, trong quá khứ mầy đã hại cuá»™c Ä‘á»i tao, lại hại luôn em tao trong tuổi vị thà nh niên. Lại A Hùng, tao cho mầy biết, hôm nay tao thay mặt cho há» mà trừ khá» mầy.
- Ãi! Xin bà cứu... má»™t mạng tôi bà dung...
Má»™t tiếng nổ chát chúa nữa vang lên, tên lưu manh nằm dà i không nhúc nhÃch.
Vợ Hồ Má»™c Kỳ cưá»i lên má»™t trà nh cưá»i như Ä‘iên, sau đó, nà ng kê khẩu súng và o mà ng tang mình mà lẩy cò, thân hình bà ta té nằm dà i trên mình Lại A Hùng.
Tà i sản của quykiemtu