 |
|

19-10-2008, 08:10 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Sáu
THẦN CHÂU TỨ HUNG
Tư Äồ Ngá»c nói: – Chắc tá»· tá»· lại bảo tiểu đệ là thằng ngốc.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu nói: – Thôi Ngá»c đệ phải để cho ngu tá»· nói, đừng có nói trước như thế.
Tư Äồ Ngá»c há»i: – Ngá»c tá»· tá»·, thế tại sao lúc nãy Ngá»c tá»· lại bảo tiểu đệ Ä‘oán là m gì cho mất công?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i đáp:
– Ngá»c đệ tuy có ngốc tháºt, nhưng ngốc vì chữ tình thì cÅ©ng có phần thông minh.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· đã thẩm vấn tiểu đệ, thì bây giỠđến lượt tiểu đệ thẩm vấn Ngá»c tá»· phải không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c báºt cưá»i nói:
– Ngá»c đệ khá»i cần phải thẩm vá»›i vấn gì cả, bởi vì ta không phải là hạng phong lưu, tá»›i đâu cÅ©ng có ngưá»i tình, suốt dá»c đưá»ng ta không há» có lấy ná»a ngưá»i bạn trai nà o.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· hiểu lầm rồi, tiểu đệ muốn há»i Tần Lá»™ lão nhân gia sao không cùng tá»›i đây vá»›i tá»· tá»·? Và cái việc tá»· tá»· tìm thanh Ngá»c Long nhuyá»…n kiếm cho tiểu đệ có cá»› gì chăng?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói:
– Báºn nà y ta đã hoà n toà n Ä‘oán ra! Ta đã tưởng Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương vá»›i Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ đến Hạnh Hoa sÆ¡n ở Hà Nam, Trấn Bình, nhưng sá»± tháºt lại không phải như váºy. Trong khi Tần Lá»™ lão nhân gia lại có việc không tá»›i Quát Thương sÆ¡n.
Tư Äồ Ngá»c chưa dứt lá»i, Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã lên tiếng há»i:
– Ngá»c đệ đã nghe nói tá»›i Thần Châu Tứ Hung bao giá» chưa?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, đáp: – Tiểu đệ chỉ nghe nói tá»›i Thần Châu Tứ Dáºt, chứ không thấy nói tá»›i Thần Châu Tứ Hung.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói:
– Chuyện nà y cÅ©ng không đáng trách, bởi vì Thần Châu Tứ Dáºt đã thà nh danh trên giang hồ từ lâu, trong khi Thần Châu Tứ Hung là những ác nhân má»›i nổi ở trên gian hồ mấy năm gần đây.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y nói:
– Tiểu đệ thấy lạ má»™t Ä‘iá»u là , mấy tên ma đầu kia đã dám vá»— ngá»±c xưng là Thần Châu Tứ Hung, đáng lý phải có má»™t thân tuyệt há»c, nhưng sao từ trước không nghe thấy tên tuổi cá»§a há», mà chỉ gần đây...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c xua tay nói:
– Ngá»c đệ Ä‘oán sai hết rồi. Bá»n Thần Châu Tứ Hung chẳng có ngưá»i nà o già cả.
Tư Äồ Ngá»c sá»ng sốt đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, ngạc nhiên há»i:
– Không có ngưá»i nà o là già cả à ? Tiểu đệ... tiểu đệ không hiểu ý tá»· tá»·.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nguýt chà ng má»™t cái.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tại sao tỷ tỷ lại nguýt tiểu đệ như thế?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: – Bởi vì Äại Tình Hiệp cá»§a tá»· tá»· tuấn tú quá.
Tư Äồ Ngá»c há»i: – Ngá»c tá»· có thể thi triển Tuyệt Tình Trảm cho tiểu đệ được mở rá»™ng kiến thức chăng?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp:
– Thà nh ra từ trước ta vẫn hiểu lầm Ngá»c đệ, tưởng rằng Ngá»c đệ phải thông minh lắm, nhưng bây giá» má»›i thấy không phải váºy. Bởi vì các việc nà y không cần phải đòi há»i.
Tư Äồ Ngá»c há»i không
– Tại sao không cần đòi há»i? Tiểu đệ muốn được biết oai lá»±c Tuyệt Tình Trảm cá»§a Ngá»c tá»· tá»· mạnh mẽ đến đâu lắm chứ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Hãy bá» qua chuyện võ công nà y mà nói vá» sá»± ngạc nhiên vừa rồi cá»§a Ngá»c đệ. Ta đã bảo không có má»™t ngưá»i già nà o cả trong bá»n Thần Châu Tứ Hung thì tất nhiên Ngá»c đệ phải biết há» toà n là ngưá»i trẻ cả. Cái việc nhá» má»n nầy cần gì phải giải thÃch. Có phải Ngá»c đệ kém thông minh không?
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, nói:
– Ngá»c tá»· bảo bá»n Thần Châu Tứ Hung toà n là nhân váºt trẻ tuổi cả?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu đáp: – Äúng váºy! Há» toà n là ngưá»i trẻ, mà toà n là nữ chứ không có nam.
Tư Äồ Ngá»c sá»ng sốt nhưng Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã xua tay, cưá»i nói: – Ngá»c đệ nên bình tÄ©nh. Ta nghÄ© đáng lẽ Ngá»c đệ phải cao hứng má»›i phải. Bởi vì bá»n Thần Châu Tứ Hung toà n là những thiếu nữ trẻ tuổi mà ngưá»i nà o cÅ©ng không xấu, toà n là những ngưá»i đẹp nhất trên Ä‘á»i.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Bá»n hỠđẹp hay xấu thì có can hệ gì tá»›i tiểu đệ? Tại sao Ngá»c tá»· lại cho là tiểu đệ cao hứng được?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Bởi vì Ngá»c đệ Äại Tình Hiệp mà ?
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói: – ÄÆ°á»£c, được. Nhưng thôi, tá»· tá»· đừng chế tiểu đệ nữa. Hãy cho tiểu đệ biết bá»n Thần Châu Tứ Hung là những ai?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói:
– Thế nà o. Ngá»c đệ cá»§a ta? Phải rồi, ta biết Äại Tình Hiệp là ngưá»i phong lưu xưa nay mà . Vừa má»›i nghe nói tá»›i Thần Châu Tứ Hung là những thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần thì đã cảm động ngay rồi.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, gượng cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· đừng hiểu lầm. Tiểu đệ không có cảm động gì hết. Tiểu đệ muốn biết tên há» là đệ ngá»™ nhỡ trên giang hồ có gặp phải há» thì cÅ©ng biết đưá»ng mà tránh né.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghiêm nét mặt, lắc đầu nói:
– Không được. Ngá»c đệ nói váºy thì không được.
Tư Äồ Ngá»c hoảng kinh. Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói tiếp:
– Tại sao lại phải né tránh? Phải gặp thẳng mặt há» chứ? Äể khá»i phụ lòng nhân cá»§a trang hiệp sÄ©, những hiệp sÄ© Ä‘i lại trên giang hồ để cứu vá»›t ngưá»i khác. Váºy tại sao Thần Châu Tứ Hung là những ngưá»i không tốt, Ngá»c đệ lại không trá» diệt Ä‘i, để cho võ lâm được quang đãng yên ổn.
Tư Äồ Ngá»c khâm phục lắm, đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, gáºt đầu lia lịa nói:
– Ngá»c tá»· nói phải lắm.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: – Nếu Ngá»c đệ đã cho lá»i nói cá»§a ta là phải thì ta sẽ cho biết phương danh thượng tánh cá»§a Thần Châu Tứ Hung.
Tất nhiên là Tư Äồ Ngá»c muốn nghe lắm, nhưng để cho Tiêu Lá»™ng Ngá»c không có cá»› mà bắt bẻ, cho nên chà ng thản nhiên như không, gáºt đầu nói:
– Ngá»c tá»· không nói cÅ©ng được.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c bÄ©u môi, nói: – Ngá»c đệ, ta biết thừa Ngá»c đệ muốn nghe lắm, Ngá»c đệ là m sao mà che giấu nổi ta?
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, trong bụng chà ng thấy Tiêu Lá»™ng Ngá»c quả nhiên là má»™t ngưá»i thông minh.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c báºt cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c, thôi, không bắt bà Ngá»c đệ nữa. Vị Äại Tình Hiệp cá»§a ta váºy ra Äại Tình Hiệp chưa biết rằng má»™t ngưá»i trong nhóm Thần Châu Tứ Hung Äại Tình Hiệp đã được biết tên.
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên nói:
– Ai váºy? Có phải Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm không? Hay là Há»a Diệm Công Chá»§ Miêu XÃch Phượng?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu, đáp:
– Không, hai ngưá»i mà Ngá»c đệ vừa kể không đủ tư cách.
Tư Äồ Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát, như chợt hiểu ra, nói: – Tiểu đệ hiểu rồi. Ngưá»i ấy là Ngá»c Kiá»u Nga chứ gì?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói ngay: – Ngá»c Kiá»u Nga không đủ tư cách. Em cá»§a Ngá»c Kiá»u Nga má»›i là má»™t ngưá»i trong nhóm Thần Châu Tứ Hung.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, nói:
– Ngá»c Kiá»u Nga lúc nãy quả có nói, em gái cá»§a nà ng là Kiá»u Ngá»c Oa công lá»±c cao hÆ¡n nà ng nhiá»u.
Nói tá»›i đây, Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c rồi há»i:
– Còn tên cá»§a ba Hung kia, Ngá»c tá»· nói ra cho nghe Ä‘i?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Ba ngưá»i còn lại trong nhóm Thần Châu Tứ Hung là Hạnh Hoa Hung Nữ Uông Vô Diệm, Xà Tâm Quá»· Nữ Diệm Tiểu Thanh và Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần.
Nghe Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói tá»›i đây, Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Hanh Hoa Hung Nữ Uông Vô Diệm chắc là ở Hạnh Hoa SÆ¡n, cá»› phải không. Ngá»c tá»·?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu, đáp:
– Phải rồi. Còn má»™t Ä‘iá»u nà y nữa là y thị sá» dụng món binh khà kỳ lạ lắm. Món binh khà nà y là má»™t cánh Hà n Thiết Hạnh Hoa và nà ng có hai mươi bốn thứ ám khà tên là “Phong Biên độc nhị, Hồng Bạch Hạnh Hoa†oai lá»±c ghê gá»›m lắm.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Cái việt tỷ tỷ đi tới Hạnh Hoa Sơn...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c không để cho Tư Äồ Ngá»c há»i tiếp, cưá»i đỡ lá»i:
– Ta nghe nói Äiá»n Cổ Lệ vá»›i Uông Vô Diệm có giao tình vá»›i nhau cho nên nghÄ© rằng Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương có nhẽ tá»›i Hạnh Hoa SÆ¡n cùng vá»›i Äiá»n Cổ Lệ. Do đó ta yêu cầu Tần Lá»™ cùng tá»›i đó, ai dè lại Ä‘i tốn công toi. Äiá»n Cổ Lệ và Vu Má»™ng Tương không chạy tá»›i đó, mà Uông Vô Diệm cÅ©ng Ä‘i khai há»™i ở đâu bên ngoà i rồi.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Khai hội gì?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp:
– Bá»n Thần Châu Tứ Hung tụ táºp lại má»™t nÆ¡i để bà n bạc vá»›i nhau thì đã có thể gá»i là Thần Châu Tứ Hung đại há»™i rồi.
Tư Äồ Ngá»c khẽ nhÃu mà y suy nghÄ© nói:
– Tứ Hung tụ táºp không phải là chuyện tầm thưá»ng. Váºy bá»n hỠđịnh là m gì đây?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i khúc khÃch, gáºt đầu nói:
– Phải đấy. Bây giá» ta má»›i lại thấy Ngá»c đệ là ngưá»i thông minh. Bá»n Thần Châu Tứ Hung há»™i há»p vá»›i nhau thì cái việc bà n bạc là m sao cho tên tuổi cá»§a hỠđược nổi tiếng trên giang hồ má»™t cách lá»™ng lẫy. Bởi vì há» tá»± lượng sức, thấy thá»±c lá»±c đã quá mạnh rồi, đến lúc cần phải ra oai thi hốt vá»›i Ä‘á»i.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Nếu như Ngá»c tá»· không nhắc thì tiểu đệ vẫn chưa được nghe đến tên cá»§a bá»n Thần Châu Tứ Hung.
Nói tá»›i đây, chà ng dừng lại, há»i:
– Việc là m cá»§a bá»n há» có kết quả không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, đáp: – Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đỠnghị má»™t việc mà cả ba Hung còn lại Ä‘á»u đồng ý thông qua, theo đó mang ra thi hà nh.
Tư Äồ Ngá»c hiếu kỳ, trợn mắt há»i:
– Ngá»c tá»· hãy nói rõ cho tiểu đệ nghe Hùng Thuần Thuần đã đỠnghị việc gì?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Hùng Thuần Thuần thấy rằng nếu bằng và o cái sức há»c cá»§a bốn ngưá»i hỠđể nổi tiếng trên giang hồ thì rất khó, cần phải lợi dụng nhân váºt đã thà nh danh rồi, phải là m sao cho những vị nà y chú ý. Nếu là m được thì chẳng bao lâu danh tiếng cá»§a Thần Châu Tứ Hung bao trùm cả thiên hạ.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i, nói:
– Há» nghÄ© như váºy cÅ©ng hay, nhưng có nhân váºt thà nh danh nà o mà lại chịu để cho bốn con quá»· a đầu ấy lợi dụng.
Lá»™ng Ngá»c nói:
– Há» không bị động mà là chá»§ động, bá»n há» Ä‘ang phát động cuá»™c đấu tranh.
Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Äấu tranh cÆ¡ à ? Mấy ả định đấu tranh vá»›i ai thế?
Lá»™ng Ngá»c nói: – HỠđịnh đấu tranh vá»›i ngưá»i có ngoại hiệu gần gÅ©i vá»›i há» nhất, mà lại có vẻ trái ngược hẳn.
Tư Äồ Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát rồi nói:
– Phải chăng địch thá»§ cá»§a há» là Thần Châu Tứ Dáºt?
Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói: – Äúng váºy, há» muốn hãm hại Thần Châu Tứ Dáºt.
Tư Äồ Ngá»c nói: – Châu chấu là m sao đá được xe, trứng là m sao chá»i được vá»›i đá. Bá»n há» không tá»± lượng sức mình, thì là m sao mà đương cá»± lại nổi vá»›i Thần Châu Tứ Dáºt.
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c đệ nghÄ© như váºy, nhưng ngưá»i ta thì nghÄ© khác, ngưá»i ta cho là có thể đấu tranh ngang ngá»a vá»›i Thần Châu Tứ Dáºt được.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y há»i:
– Há» nghÄ© ghê gá»›m thế cÆ¡ à , váºy há» có thắng nổi không?
Lá»™ng Ngá»c không đáp ngay, nà ng nói tiếp: – Äiá»u thứ nhất, bá»n há» ngưá»i nà o cÅ©ng á»· và o mình có võ công cao siêu vá»›i trà thông minh tuyệt đỉnh. Há» thấy rằng mấy lão già Thần Châu Tứ Dáºt đưá»ng đáng sợ.
Tư Äồ Ngá»c “Hừ†lên má»™t tiếng nói:
– Các ả ấy dám chê Thần Châu Tứ Dáºt là lão già rồi ư? Ngưá»i già thì lại cà ng có kinh nghiệm nhiá»u mưu cÆ¡ chÃn chắn, sáng suốt. Tiểu đệ thấy rằng võ công cá»§a Thần Châu Tứ Dáºt tá»›i mức kinh ngưá»i, và điá»u mà những ngưá»i trẻ tuổi không thể nà o sánh kịp là Thần Châu Tứ Dáºt đã xông pha khắp Äông Tây Nam Bắc, đã dá»± không biết bao nhiêu tráºn ác đấu, nguy hiểm, các vị ấy đã có không biết bao nhiêu kinh nghiệm sống.
Lá»™ng Ngá»c nghe nói đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c lá»›n tiếng cưá»i bảo:
– Ngá»c đệ tá» ra cao minh lắm.
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói: – Mắt tiểu đệ cÅ©ng là tá»· tá»·, rồi đưa tiểu đệ lên cÅ©ng lại là tá»· tá»·.
Lá»™ng Ngá»c nguýt chà ng má»™t cái tươi cưá»i nói: – Ngá»c đệ thÃch mắng, hay là thÃch tâng bốc.
Tư Äồ Ngá»c nói: – Tiểu đệ không thÃch bị mắng mà cÅ©ng không thÃch được khen ngợi thái quá.
Nói tá»›i đây không ngăn nổi sóng lòng Ä‘ang dà o dạt, Tư Äồ Ngá»c vươn tay ra ôm lấy Lá»™ng Ngá»c và o lòng.
Lá»™ng Ngá»c không kháng cá»±, để mặc cho Tư Äồ Ngá»c muốn là m gì thì là m, nà ng cưá»i nói:
– Ngá»c đệ không muốn bị mắt mà cÅ©ng không thÃch được khen ngợi, nhưng muốn được ở bên cạnh tá»· tá»· như thế nà y chắc?
Tư Äồ Ngá»c cà ng ghì chặt nà ng và o lòng, thì thầm bên tai nà ng:
– Ngá»c tá»· tá»·, tiểu đệ muốn được ở liá»n bên tá»· tá»· như thế nà y suốt Ä‘á»i.
Lá»™ng Ngá»c đỠbừng mặt, thấy cà ng lúc Tư Äồ Ngá»c cà ng hà nh động ra ngoà i phạm vi, nà ng liá»n vùng vẫy thoát ra, cưá»i nhạt nói:
– Ngá»c đệ đã hà nh động quá trá»›n rồi đấy nhé.
Tư Äồ Ngá»c Ä‘ang mê mẩn tâm thần, ngây ngất, bị Lá»™ng Ngá»c mắng má»›i tỉnh bắn cả ngưá»i, chẳng khác gì bị má»™t cháºu nước lạnh tạt và o mặt.
Tỉnh táo rồi, trong lòng chà ng quá xấu hổi, cúi gằm mặt không dám nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c nữa.
Lá»™ng Ngá»c nói tiếp:
– Tại sao Ngá»c đệ lại đứng thừ ra như thế, Ä‘au đầu à ?
Nói tá»›i đây Tiêu Lá»™ng Ngá»c không nhịn được cưá»i, cất tiếng cưá»i vang lên.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt chà ng lấy lại được can đảm, khẽ ngá»ng đầu lên cất tiếng há»i Lá»™ng Ngá»c:
– Lúc nẫy Ngá»c tá»· chỉ má»›i nói tá»›i Ä‘iá»u thứ nhất Thần Châu Tứ Hung có thể đối địch được vá»›i Thần Châu Tứ Dáºt. Bây giá» cho nghe tiếp.
Lá»™ng Ngá»c xua tay cưá»i nói:
– Äiểm thứ nhất tá»· tá»· đã nói rồi, váºy chỉ còn má»™t Ä‘iểm nữa thôi. Äiểm đó là bá»n Thần Châu Tứ Hung tin chắc rằng nếu đứng trong bóng tối mà đánh ngưá»i ngoà i sáng thi hà nh các độc kế, thì thế nà o cÅ©ng thắng được địch thá»§.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y nói:
– Äiểm nà y cần phải suy xét lại, bởi vì Thần Châu Tứ Dáºt là ngưá»i rất giầu kinh nghiệm giang hồ, lẽ nà o lại không phòng bị mà để bị hại được má»™t cách dá»… dà ng như thế. Tuy nhiên hay là chúng ta cÅ©ng nên kiếm cách cho bốn vị tiá»n bối ấy biết là ngưá»i Ä‘ang định hãm hại các vị ấy.
Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu nói:
– Nên là m như váºy lắm. Việc nà y cÅ©ng không có gì khó khăn cả, bởi vì Ãt ngà y tá»›i đây Phóng Hạc Lão Nhân Lâm Thắng Bô sẽ tá»›i Mê Cung, tá»›i lúc đó, chúng ta...
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Hay lắm, đến lúc đó chúng ta má»™t mặt sẽ cho Lâm lão tiá»n bối biết có kẻ Ä‘ang rắp tâm ám hại, má»™t mặt chúng ta sẽ xin tiá»n bối cho biết địa Ä‘iểm cá» hà nh Thiên Trì Kỳ Há»™i.
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Tá»· tá»· thấy Ngá»c đệ không thể nà o quên được Thiên Trì Kỳ Há»™i, tại sao thế nhỉ?
Tư Äồ Ngá»c thở dà i nói:
– Tiểu đệ Ä‘i tá»›i Thiên Trì Kỳ Há»™i, tiểu đệ rất muốn tham dá»±, vì muốn tìm gặp Thần Châu Tứ Dáºt để má»i bốn vị ấy cùng tá»›i Nam Hoang Tá» Cốc, đệ hiện minh cho ná»—i oan uổng cá»§a ân sư, trước mặt Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm.
Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ, thế thì lão tiá»n bối Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ đã bị ná»—i oan khuất gì thế? Chúng ta quen nhau đã lâu, Ngá»c đệ có thể cho tá»· tá»· biết được không?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp:
– Hồi trước Ngá»c tá»· đã há»i tiểu đệ má»™t lần rồi, nay lại há»i má»™t lần nữa thì tiểu đệ đâu dám không nói. Nhưng trước khi nói mối thù oán giữa ân sư cá»§a tiểu đệ vá»›i Mạnh Tiên Tá», thì cÅ©ng nên nói rõ mối liên quan từ trước giữa hai vị lão tiá»n bối ấy.
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Tá»· tá»· cÅ©ng biết được đôi chút vá» chuyện ấy, hai vị tiá»n bối Lương, Mạnh ấy ngà y trước đã thương yêu nhau, tình sâu như biển nhưng sau không biết vì má»™t việc gì đó, đôi giang hồ kiếm lữ ấy lại quay sang thù hằn vá»›i nhau.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói:
– Ngá»c tá»· nói rất đúng, hai vị lão nhân gia quả nhiên ngà y trước đối đãi vá»›i nhau rất thân thiết, nhưng Ngá»c tá»· có biết hồi đó hai vị lão nhân gia ở đâu không?
Lá»™ng Ngá»c đáp:
– Ta nghe nói hồi đó Lương lão tiá»n bối dá»±ng lá»u ở trên ngá»n Thá»§y TÃn Phong còn Mạnh Tiên TỠẩn cư ở Bắc Thiên sÆ¡n Vạn Mai Thạch Cốc.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c tá»· nói không sai chút nà o cả, nhưng Ngá»c tá»· có biết hai vị lão nhân gia ấy đã đối đãi thân thiết vá»›i nhau như váºy, tình sâu như biển thì tại sao không kết hợp không?
Lá»™ng Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát đáp:
– Cái việc nà y do song thân của Mạnh Tiên TỠcương quyết phản đối.
Tư Äồ Ngá»c nói: – Phản đối phải có lý do chứ, chẳng lẽ những nhân váºt như ân sư cá»§a tiểu đệ Hải Nhạc Du Tiên mà không đủ tư cách để là m chà ng rể sao?
Lá»™ng Ngá»c lắc đầu cưá»i nói:
– Song thân cá»§a Mạnh Tiên Tá» không phản đối cái việc Mạnh Tiên Tá» và Lương Thiên Kỳ lão tiá»n bối, mà các ngưá»i không cho phép Mạnh Tiên Tá» vá»›i bất cứ má»™t nhân váºt võ lâm nà o, mà các ngưá»i không chịu những nhân váºt võ lâm.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y há»i:
– Chuyện nà y chắc phải có lý do.
Lá»™ng Ngá»c nói: – Có chứ. Bởi mấy ngưá»i anh cá»§a Mạnh Tiên TỠđã vì quá say mê võ há»c Ä‘á»u bị hại cả, cho nên song thân cá»§a Mạnh Tiên Tá» má»›i quá Ä‘au buồn, thá» rằng đứa con út mà các ngưá»i yêu quý nhất là Mạnh Băng Tâm sẽ không cho lấy bất cứ má»™t nhân váºt võ lâm nà o cả.
Tư Äồ Ngá»c đứng lặng nghe, đưa mắt nhìn chằm chặp Lá»™ng Ngá»c, lông mà y cau lại không biết Ä‘ang nghÄ© ngợi chuyện gì.
Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói:
– Ngá»c đệ nghÄ© gì vây?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Tiểu đệ không hiểu tại sao Ngá»c tá»· lại biết quá nhiá»u vá» những việc bà máºt giữa ân sư cá»§a tiểu đệ và tiên tá» như thế.
Lá»™ng Ngá»c hÆ¡i kinh hoảng, mỉm cưá»i đáp:
– Sư phụ cá»§a tá»· tá»· tuy không còn ham sá»± Ä‘á»i nữa, nhưng lúc còn trẻ đã hà nh hiệp khắp trên giang hồ giao du rất rá»™ng, tất nhiên là phải biết rất nhiá»u chuyện.
Tư Äồ Ngá»c “À†lên má»™t tiếng, há»i tiếp :
– Xin Ngá»c tá»· cho nghe tiếp, tại sao sư phục cá»§a tiểu đệ vá»›i Mạnh Tiên Tá» chưa kết hợp vá»›i nhau, bá»—ng dưng vì lẽ gì Ä‘ang thương yêu nhau lại đổi sang thù hằn.
Lá»™ng Ngá»c nguýt dà i nói:
– Äó là câu há»i tá»· tá»· Ä‘ang đặt ra vá»›i Ngá»c đệ, tại sao lại há»i lại tá»· tá»·.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Tiểu đệ nói vá»›i tá»· tá»· nói thì cÅ©ng như nhau thôi, tiểu đệ há»i tá»· tá»· cÅ©ng chẳng khác gì tá»· tá»· há»i tiểu đệ như váºy.
Lá»™ng Ngá»c có vẻ bá»±c mình, nghiêm nét mặt lại nói:
– Ngá»c đệ không muốn nói thì cứ bảo thá»±c ra, việc gì mà phải nói lòng vòng tìm lá»i khá»a lấp như váºy, nếu ta biết rõ việc nà y, thì còn việc gì phải há»i Ngá»c đệ nữa cho thêm mệt.
Tư Äồ Ngá»c thấy nà ng không vui, vá»™i và ng mỉm cưá»i nói:
– Lần ấy là năm thứ hai sau ngà y Thiên Trì Kỳ Hội, Mạnh Tiên TỠđang ở trong Bắc Thiên Sơn Vạn Mai Thạch cốc, khổ luyện Bất Hoại Thân Pháp là Vô Tướng Thần Công, đột nhiên nghe thấy bên ngoà i có tiếng huyên náo ồn à o, đấu khẩu kịch liệt.
Lá»™ng Ngá»c nghe nói tá»›i đây, cau mà y nói:
– Việc nà y không được, việc luyện Vô Tướng Thần Công và Bất Hoại Thân Pháp kỵ nhất là chung quanh có tiếng ồn à o, bởi vì tá»›i gần thà nh công rồi mà tinh thần bị phân tán, thì thế nà o cÅ©ng bị tẩu há»a nháºp ma ngay.
Tư Äồ Ngá»c nói tiếp:
– Mạnh Tiên Tá» lắng nghe thấy rõ rà ng là giá»ng nói cá»§a ân sư tiểu đệ Ä‘ang hết sức lên tiếng cầu hôn vá»›i song thân cá»§a Mạnh Tiên Tá».
Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i há»i:
– Thế song thân cá»§a Mạnh Tiên Tá» trả lá»i ra sao? Phải chăng hai vị đã bị sư phụ cá»§a Ngá»c đệ thuyết phục, mà sá»a đổi lại ý kiến ngà y trước chăng?
Tư Äồ Ngá»c than:
– Nếu mà thuáºn chèo xuôi mái như váºy thì là m gì có cái tiếng ồn à o huyên náo quá đáng như thế, để tạo thà nh mối oan ức cá»§a ân sư tiểu đệ. Song thân cá»§a Mạnh Tiên TỠđã không bị sư phụ tiểu đệ thuyết phục chấp thuáºn cầu hôn, mà lại còn quay lại trách mắng tháºm tệ, muốn Ä‘uổi sư phụ cá»§a tiểu đệ ra khá»i cá»a, và bảo từ sau trở Ä‘i không cho phép Mạnh Tiên TỠđược gặp sư phụ tiểu đệ nữa.
Lá»™ng Ngá»c cau mà y nói:
– Không chấp thuáºn lá»i cầu hôn cá»§a ngưá»i ta thì thôi, việc gì mà phải đối xá» tà n nhẫn vá»›i ngưá»i ta như thế. Xem như váºy thì biết song thân cá»§a Mạnh Tiên Tá» tánh tình nóng nảy quá.
Tư Äồ Ngá»c nói: – Con ngưá»i ta đến lúc sắp chết, thưá»ng bị mất hết lý trÃ.
Lá»™ng Ngá»c thất kinh há»i:
– Tá»›i lúc sắp chết ư? Ngá»c đệ nói như váºy là có ý nghÄ©a gì?
Tư Äồ Ngá»c thở dà i nói: – Lúc Mạnh Tiên Tá» lắng tai nghe, hình như thấy ân sư cá»§a tiểu đệ đã gây gổ vá»›i song thân cá»§a tiên tá» và sư phụ cá»§a tiểu đệ đã ra tay hạ độc thá»§.
Lá»™ng Ngá»c nói:
– Có chuyện đó sao? Mạnh Tiên TỠđang khổ luyện thà nh công mà gặp chuyện kinh khủng như thế, có ảnh hưởng rất lớn tới bà ta.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói:
– Ngá»c tá»· Ä‘oán không sai chút nà o cả, khi ấy Mạnh Tiên Tá» nghe thấy song thân cá»§a ba bị ngưá»i hạ độc thá»§, tình cốt nhục Ngá»c tá»· biết nặng vô cùng, cho nên bà chấn động tâm thần bị Tẩu Há»a Nháºp Ma ngay. Thế là bao nhiêu công phu luyện táºp môn Bất Hoại Tâm Pháp và Vô Tướng Thần Công Ä‘á»u đổ xuống sông xuống biển hết.
Lá»™ng Ngá»c nói:
– Ngưá»i bên ngoà i phòng hãm hại song thân Mạnh Tiên TỠđúng là sư phụ cá»§a Ngá»c đệ chăng?
Tư Äồ Ngá»c đáp:
– Mạnh Tiên Tá» tuy nghe rõ tiếng những vẫn không chịu tin, trong lúc vô cùng Ä‘au khổ và phẫn ná»™ ấy bà định ra ngoà i xem, nhưng khổ ná»—i là đã bị Tẩu há»a nháºp ma rồi, nên không có cách gì Ä‘i lại được nữa.
Lá»™ng Ngá»c há»i:
– Thế chuyện vỠsau ra sao?
Tư Äồ Ngá»c chần chừ giây lát, rồi má»›i cháºm rãi đáp:
– Giữa lúc trong lòng Mạnh Tiên Tá» vô cùng hoang mang nghi ngỠđó thì đột nhiên có má»™t ngưá»i mình đầy máu, xông và o phòng Mạnh Tiên Tá» dùng để luyện công tỉnh tá»a.
Lá»™ng Ngá»c vá»™i há»i tiếp:
– Ngưá»i đó chắc phải là kẻ hà nh hung ở bên ngoà i phòng chứ gì? Giá»ng nói cá»§a ngưá»i ấy đã giống như giá»ng nói cá»§a sư phụ Ngá»c đệ còn vá» hình dáng thì thế nà o, có giống không?
Tư Äồ Ngá»c yên lặng không đáp, chỉ khẽ gáºt đầu thôi.
Lá»™ng Ngá»c lại há»i: – Tại sao ngưá»i ấy sau khi đã ra tay hạ độc thá»§ rồi, không mau chạy Ä‘i mà lại còn và o tịnh thất là m chi? Phải chăng ngưá»i ấy muốn nhổ cá» phải nhổ táºn rá»… và định hạ thá»§ luôn Mạnh Tiên Tá» phải không?
Tư Äồ Ngá»c ngáºp ngừng má»™t lát má»›i đáp:
– Không phải ngưá»i ấy muốn sát hại Mạnh Tiên Tá» mà ngưá»i ấy... ngưá»i ấy... muốn thi hà nh thá»§ Ä‘oạn cưá»ng bạo vá»›i Mạnh Tiên Tá».
|

19-10-2008, 08:13 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Bảy
THIÊN CỔ KỲ OAN
Lá»™ng Ngá»c nghe tá»›i đây lắc đầu nói: – Ngưá»i ấy nhất định không phải là sư phụ cá»§a tiểu đệ rồi.
Tư Äồ Ngá»c mắt sáng ngá»i, cao giá»ng nói: – Căn cứ và o đâu mà Ngá»c tá»· phán xét như váºy?
Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i đáp: – Má»™t con ngưá»i đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, danh tiếng vang lừng trong thiên hạ như Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, thì bao giá» lại có hà nh vi lén lút, bỉ ổi, đê hèn, tà n độc đến như thế được?
Tư Äồ Ngá»c đứng thẳng ngưá»i dáºy cung kÃnh vái chà o Lá»™ng Ngá»c má»™t vái. Lá»™ng Ngá»c thấy váºy cưá»i nói: – Ngá»c đệ là m gì váºy?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i đáp:
– Mấy câu nói cá»§a Ngá»c tá»· đã đủ để giải oan cho ân sư tiểu đệ rồi. Ngá»c tá»· đã rá»a sạch mối trầm oan trong bao nhiêu năm ấy cá»§a ân sư.
Chà ng má»›i nói tá»›i đây, Lá»™ng Ngá»c đã xua tay cưá»i nói:
– Sao Ngá»c đệ lại quá thá»±c thà như thế, đó chỉ là ý kiến cá»§a riêng tá»· tá»· thôi. Sư phụ cá»§a hiá»n đệ bị ngưá»i ta mạo danh gây ra tá»™i ác, thì ngoà i cách bắt được tên hung thá»§ thá»±c sá»± ra má»›i đủ chứng minh thôi, chứ lá»i nói suông cá»§a tá»· tá»· thì có ăn thua gì đâu.
Tư Äồ Ngá»c nghe nói bá»§n rá»§n cả ngưá»i, cặp mà y kiếm cau lại có vẻ buồn bã vô hạn.
Lá»™ng Ngá»c lại nói tiếp:
– Việc Tuyết SÆ¡n hãy khoan nói tá»›i vá»™i, bây giá» Ngá»c đệ hãy mang cái việc ngà y trước nói tiếp Ä‘i, cho tá»· tá»· nghe xem sao?
Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Vừa rồi tiểu đệ nói tới đâu rồi nhỉ?
Lá»™ng Ngá»c hÆ¡i đỠmặt khẽ đáp: – Hiá»n đệ nói tá»›i chá»— ngưá»i giả mạo hình dạng sư phụ hiá»n đệ Ä‘ang thi hà nh hà nh động phi lá»… đối vá»›i Mạnh Tiên Tá».
Tư Äồ Ngá»c “À†lên má»™t tiếng nói tiếp:
– Mạnh tiên Tá» bị Tẩu há»a nháºp ma, tất nhiên là không còn sức để kháng cá»±, tình cảnh cá»§a bà ta thá»±c vô cùng nguy cấp. nhưng ngưá»i hiá»n thì bao giá» cÅ©ng có trá»i giúp, giữa lúc bà ta Ä‘ang ở và o tình thế nguy ngáºp chẳng khác nà o chỉ mà nh treo chuông thì má»™t tiếng niệm Pháºt hiệu vang lên ở lưng chừng không gian, oai thế mạnh đến ná»—i khiến cho kẻ hung đồ giả mạo hình dung và giá»ng nói cá»§a ân sư tiểu đệ phải vá»™i và ng lẩn trốn.
Lá»™ng Ngá»c vá»™i há»i:
– Ai đã Ä‘á»c trà ng Pháºt hiệu đó?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Ngưá»i đó là má»™t vị sư thúc cá»§a Mạnh Tiên Tá», công lá»±c cao tuyệt, nhưng vị ấy đã sá»›m rút lui ra khá»i giang hồ, không tranh Ä‘ua vá»›i ngưá»i Ä‘á»i nữa. Vị sư thúc cá»§a Mạnh Tiên Tá» là Vô Trần sư thái.
Lá»™ng Ngá»c mắt chá»›p, cao giá»ng nói:
– Câu chuyện năm xưa Ngá»c đệ đã nói hết rồi sao?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Hãy còn má»™t Ä‘iểm nữa bất lợi cho ân sư tiểu đệ, là lúc Vô Trần sư thái tá»›i ngưá»i đã từng thấy bá»n NgÅ© Sát Tháºp Tam Hùng cá»§a phái Câu Láºu mai phục ở ngoà i SÆ¡n Mai Thạch cốc.
Lá»™ng Ngá»c lấy là m lạ há»i:
– Bá»n NgÅ© Sát Tháºp Tam Hùng cá»§a Câu Láºu phái có liên hệ gì vá»›i sư phụ cá»§a hiá»n đệ?
Tư Äồ Ngá»c đáp:
– Sư phụ cá»§a tiểu đệ đã từng là m chức phó chưởng môn nhân cá»§a Câu Láºu phái.
Lá»™ng Ngá»c cÆ¡ không thể nà o tin được chuyện ấy, liá»n lá»™ vẻ ngạc nhiên há»i:
– Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ là nhân váºt ghê gá»›m như thế, mà lại Ä‘i tá»›i Câu Lâu phái để là m má»™t cái chức phó chưởng môn nho nhá» hay sao?
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói:
– Bên trong cũng có một chuyện bà ẩn khác.
Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: – Ừ phải thế chứ. Ngá»c đệ hãy kể chuyện ấy cho tá»· tá»· nghe Ä‘i.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cháºm rãi nói: – Sư phụ cá»§a tiểu đệ Ä‘i tá»›i núi Tháºp Vạn Äại SÆ¡n ở Quảng Tây trong má»™t lúc vô ý bị chướng độc và o ngưá»i, thần trà hôn mê ngã ngay xuống dưới đầm, ngưá»i chìm xuống đống bùn độc ấy, khi bùn gần ngáºp tá»›i đầu...
Lá»™ng Ngá»c thất thanh nói:
– Äiá»u nà y quá nguy hiểm, cho dù là tay thần công cái thế được không có cách gì thi thố được.
Tư Äồ Ngá»c than:
– Sư phụ tiểu đệ lúc ấy cũng tưởng là sắp chết rồi, không còn cách gì sống sót được nữa, ngỠđâu lại có cứu tinh tới.
Lá»™ng Ngá»c há»i:
– Ai tới cứu thế?
Tư Äồ Ngá»c lá»›n tiếng đáp:
– Chưởng môn nhân cá»§a Câu Láºu phái Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi.
Lá»™ng Ngá»c cau mà y nói: – Äại trượng phu sợ nhất việc chịu Æ¡n ngưá»i khác, sư phụ cá»§a hiá»n đệ đã được Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi cứu giúp, thì thể nà o cÅ©ng phải báo đáp lại.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói:
– Vị Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi không đòi há»i gì hết mà chỉ mong muốn sư phụ cá»§a tiểu đệ đảm nháºn giùm cho cái chức phó chưởng môn nhân cá»§a Câu Láºu phái.
Lá»™ng Ngá»c nói:
– Câu Láºu Phái không phải là danh môn chÃnh phái, mà ở bên tà đạo.
Tư Äồ Ngá»c không đợi nà ng nói hết câu, liá»n lên tiếng?
– Sư phụ cá»§a tiểu đệ tất nhiên phải biết Câu Láºu phái ở bên bà ng môn tà đạo, nhưng trót đã thá» Æ¡n cá»§a ngưá»i rồi, nên đà nh phải khẳng khái ưng thuáºn. Ngưá»i chỉ ở lại trong vòng ba năm thôi, vá»›i Ä‘iá»u kiện như thế, sư phụ cá»§a tiểu đệ cÅ©ng muốn rằng trong vòng ba năm ấy sẽ chỉnh đốn lại Câu Láºu phái để mang môn phái nà y trở vá» nẻo chÃnh.
Lá»™ng Ngá»c nghiêm nét mặt khen:
– Bụng dạ cá»§a Lương tiá»n bối quả nhiên là cao minh, bá»n háºu bối chúng ta khó lòng noi theo được. Việc là m ấy cá»§a Lương tiá»n bối chắc là phải là m cho Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi vui lòng lắm phải không. Theo tá»· tá»· nghÄ© đó cÅ©ng là má»™t phương cách tốt để trả ân cá»§a sư phụ hiá»n đệ.
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, cau mà y nói:
– Sá»± việc đâu phải đơn giản như thế, sư phụ cá»§a tiểu đệ vừa tá»›i Câu Láºu phái má»›i biết rằng Câu Láºu phái đã kết thù oán rất sâu vá»›i phái La Phù, hai bên đã ước hẹn ngà y quyết đấu sống chết.
Lá»™ng Ngá»c à lên má»™t tiếng nói:
– La Phù là phái là má»™t môn phái quanh minh chÃnh đại đấy chứ.
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói: – Äiá»u nà y thì đã hẳn rồi, nhưng còn hÆ¡n thế nữa, vì ngưá»i chưởng môn cá»§a La Phù phái là Lãnh Tuyết Tiên Cô Vạn Cổ Hà m đã chÆ¡i rất thân vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm.
Lá»™ng Ngá»c không nhịn được cưá»i nói:
– Sự việc xem chừng mỗi lúc lại phức tạp thêm.
Tư Äồ Ngá»c nói tiếp: Mạnh tiên tá» nghe được tin nà y đã hết sức khuyên sư phụ cá»§a tiểu đệ ra khá»i Câu Láºu Phái. Sư phụ tiểu đệ bảo rằng mình đã hứa vá»›i Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi đảm nháºn chức phó chưởng môn nhân trong hạn ba năm, váºy để đến khi mãn hạn nhiệm kỳ thì hãy thối lui sau. Nay chưa hết hạn kỳ, thì thế nà o cÅ©ng phải ở lại Câu Láºu phái. Mạnh tiên tá» nghe váºy thì tá»±a hồ như từ đó trở Ä‘i đâm ra oán háºn sư phụ tiểu đệ.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cau mà y há»i:
– Việc giao đấu sinh tá» giữa La Phù phái và Câu Láºu phái kết quả ra sao?
Tư Äồ Ngá»c đáp:
– Sư phụ cá»§a tiểu đệ hết sức khuyên Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi tìm cách hòa hoãn vui vẻ lại vá»›i La Phù phái, phế bá» cái việc can qua Ä‘i. Nhưng Du Nhất Phi không chịu, mà trước khi tá»›i ngà y hẹn quyết đấu giữa đôi bên, thì đột nhiên Du Nhất Phi Ä‘i đâu biệt tÃch.
Lá»™ng Ngá»c ngạc nhiên há»i:
– Thế là nghĩa lý gì?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nhạt nói:
– NghÄ©a là m sao ư? Äó là mưu kế cá»§a Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi, bởi vì lão ta Ä‘i đâu mất tăm mất dạng trước ngà y quyết đấu giữa đôi bên, chỉ bao nhiêu trách nhiệm nặng ná» Ä‘á»u đổ lên đầu phó chưởng môn nhân. Tất nhiên sư phụ cá»§a tiểu đệ phải dốc toà n lá»±c ra gánh vác chứ. Do đó Du Nhất Phi đã lén đột nháºp và o La Phù phóng há»a đốt Lãnh Hương Cung, giết ba nhân váºt trá»ng yếu cá»§a La Phù phái, khiến cho hai bên lại cà ng đà o sâu thêm mối háºn thù, không có cách gì hóa giải được nữa.
Lá»™ng Ngá»c thất thanh kêu la:
– á»i chao, kế đó thá»±c là vô cùng tà n độc. Chắc là Du Nhất Phi muốn lợi dụng công lá»±c khá»§ng khiếp cá»§a sư phụ hiá»n đệ mà định tiêu diệt hết La Phù phái.
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói:
– Äúng váºy, sư phụ cá»§a tiểu đệ đã bị má»™t đòn chà từ cá»§a Du Nhất Phi, nhưng cÅ©ng may là dẫu cho sư phụ cá»§a tiểu đệ đã có tuổi, nhưng võ nghệ lại cao minh. Cuối cùng vượt qua được bước hiểm nghèo.
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c đệ hãy kể cho tá»· nghe hết Ä‘i, để tá»· tá»· được rá»™ng tầm kiến thức xem Lương lão tiá»n bối vá»›i má»™t việc nặng không được, nhẹ không xong, cứng không nên, má»m không được rồi đã dùng cách gì để vượt qua?
Tư Äồ Ngá»c cao giá»ng nói:
– Tá»›i ngà y hẹn hai bên đối tráºn, thoạt đầu sư phụ cá»§a tiểu đệ hạ má»™t lúc mưá»i bẩy tay cao thá»§ cá»§a La Phù phái, rồi sau đó ngưá»i má»›i biểu diá»…n môn thần công tuyệt thế khiến La Phù phái hiểu rằng không có cách gì thắng được, rồi sau đó ngưá»i má»›i dùng những lá»i lẽ ôn tồn thương lượng vá»›i Lãnh Tuyết Tiên Cô Vạn Cổ Hà m, tỠý muốn xây lại Lãnh Hương cung đã bị thiêu há»§y.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c có vẻ khâm phục lắm, đỡ lá»i:
– Lương lão tiá»n bối tháºt là ngưá»i cao minh, nhưng có Ä‘iá»u cung Ä‘iện có thể xây dụng lại được, nhưng mạng ngưá»i thì không sao trả được. Äối vá»›i vấn đỠDu Nhất Phi đã giết ba nhân váºt trá»ng yếu cá»§a La Phù thì Lương lão tiá»n bối nói sao?
Tư Äồ Ngá»c ứng tiếng nói:
– Sư phụ cá»§a tiểu đệ nói rằng: Ngưá»i đã chết Ä‘i rồi thì khó mà sống lại được. Äối vá»›i vấn đỠnà y, ngưá»i rất tiếc, chỉ xin Lãnh Tuyết Tiên Cô Vạn Cổ Hà m bá» qua cho Ngưá»i xin nguyện lấy ba môn thần công tuyệt thế má»›i biểu diá»…n vừa rồi không truyá»n cho Câu Láºu phái mà chỉ truyá»n cho La Phù thôi. Kể từ đó trở Ä‘i ba môn thần công tuyệt thế kia trở nên tuyệt nghệ trấn phái cá»§a La Phù.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c than rằng:
– Tháºt là đáng tiếc quá nhỉ. Má»™t môn tuyệt nghệ đã khó mong được, giỠđây lại những ba môn tuyệt nghệ. Ngu tá»· Ä‘oán Lãnh Tuyết tiá»n bối đã xuống nước quá rồi.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, nói :
– Má»™t trưá»ng can qua sau đó biến thà nh thân thiện cả. Sư phụ cá»§a tiểu đệ thấy rằng đã quá tốt vá»›i Câu Láºu phái rồi, đã trả đủ ân nghÄ©a bèn táºp trung tất cả những nhân váºt ở trong phái lại, dạy dá»— cho há» má»™t hồi sau đó phá»§i áo trở vỠẩn cư trên Hoà ng SÆ¡n. Tuy nhiên việc nà y rất Ãt ngưá»i biết đến, cho nên Vô Trần sư thái khi thấy NgÅ© Sát Tháºp Tam Hung cá»§a Câu Láºu phái ở bên ngoà i Thiên Bắc SÆ¡n Vạn Mai thạch thất thì cho rằng quả tháºt sư phụ cá»§a tiểu đệ đã sát hại song thân cá»§a Mạnh tiên tá» và đã định thi hà nh cái thá»§ Ä‘oạn cưá»ng bạo vô sỉ đối vá»›i Mạnh tiên tá».
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát, ánh mắt sáng ngá»i, cao giá»ng nói:
– Ngá»c đệ, ngu tá»· đã Ä‘oán được tên hung đồ vô sỉ đã giả mạo tên tuổi cá»§a ân sư hiá»n đệ là ai rồi.
Tư Äồ Ngá»c mừng rỡ, nắm chặt lấy bà n tay nhá» nhắn cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c, vá»™i và ng há»i: – Ngưá»i ấy là ai? Tá»· tá»· hãy nói mau cho nghe Ä‘i?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đắc ý đáp:
– Tên hung đồ vô sỉ ấy còn ai khác hÆ¡n là Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi.
Tư Äồ Ngá»c có vẻ thất vá»ng lắm, than:
– Không phải.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cÅ©ng chưa chịu, nhÃu mà y há»i:
– Tại sao Ngá»c đệ lại biết là không phải?
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i, đáp: – Ngà y trước tiểu đệ cÅ©ng Ä‘oán như Ngá»c tá»· nhưng theo lá»i sư phụ cá»§a tiểu đệ nói thì Äá»™c Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi trong khoảng thá»i gian trước khi phát sinh ra cái thảm án ở Bắc Thiên SÆ¡n thì đã bị kẻ thù giết rồi, má»™ phần ở ngoà i cá»a cốc Thanh Tùng trên Câu Láºu SÆ¡n. Câu Láºu phái từ đó trở Ä‘i tan rã, má»—i ngưá»i má»™t nẻo.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghe giải thÃch như váºy, tất nhiên là không sao đối đáp được. Nhưng chỉ trong giây lát, nà ng lại lên tiếng há»i Tư Äồ Ngá»c: – Ngá»c đệ, ngà y trước Ngá»c đệ nói cho ta biết rằng, sau khi Ä‘i dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i trở vá», sư phụ cá»§a tiểu đệ bị trúng độc chân tay co quắp không thể hà nh động được.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp:
– Chuyện nà y quả đúng như thế. Sở dÄ© tiểu đệ phải tìm Thần Châu Tứ Dáºt vốn để thỉnh cầu bốn vị tiá»n bối kia đứng ra là m chứng cái việc đó trước mặt Mạnh tiên tá». Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói:
– Nếu hồi đó Lương lão tiá»n bối quả đã trúng độc, chân tay co quắp, không thể nà o rá»i khá»i Hoà ng SÆ¡n được, thì tại sao hiá»n đệ lại biết rõ rà ng những sá»± việc xẩy ra trong cái thảm án ở Bắc Thiên SÆ¡n như thế.
Tư Äồ Ngá»c báºt cưá»i, nói:
– Ngá»c tá»· quả tháºt là tay lão thá»§ trong việc thẩm vấn những kẻ khác, giá»i tìm những chá»— sÆ¡ hở cá»§a ngưá»i ta. Những sá»± việc uẩn khúc ở trong cái thẩm án nà y, không những lúc đầu tiểu đệ không biết, mà ngay cả sư phụ cá»§a tiểu đệ cÅ©ng chẳng hiểu gì hÆ¡n. Chỉ vì sau khi Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm khá»i được bệnh Tẩu Há»a Nháºp Ma thì ở trong Nam Hoang Tá» Cốc Mạnh tiên tá» má»›i tức giáºn, truyá»n Phụng Thoa Lệnh kể rõ tá»™i trạng cá»§a những hung thá»§, đòi tìm sư phụ cá»§a tiểu đệ và những nhân váºt ở trong Câu Láºu phái là bá»n NgÅ© Sát – Tháºp Tam Hùng, để trả thù. Do đó câu chuyện kia mói lan truyá»n trên giang hồ, khiến những nhân váºt võ lâm ở trong thiên hạ không còn kÃnh phục ân sư tiểu đệ nữa, mà trở lại khinh bỉ ngưá»i, không cần tra xét ná»™i tình gì hết.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu quầy quáºy.
Tư Äồ Ngá»c không vui, há»i:
–Sao Ngá»c tá»· lại lắc đầu như thế. Không tin lá»i cá»§a tiểu đệ hay sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: –Không phải là tá»· tá»· không tin, nhưng cảm thấy rằng trách nhiệm cá»§a hiá»n đệ quá nặng, dẫu cho có trải qua trăm cay ngà n đắng cÅ©ng chưa chắc có thể...
Tư Äồ Ngá»c đỡ lá»i, há»i:
–Ngá»c tá»· cho rằng Thần Châu Tứ Dáºt không chịu là m chứng cho sư phụ tiểu đệ sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp:
– Dẫu cho bốn vị tiá»n bối ấy có chịu là m chứng cÅ©ng chưa đủ, phải cần bắt được kẻ hung thá»§ năm xưa thì má»›i có thể rá»a sạch mối oan cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ trước mặt toà n thể võ lâm.
Tư Äồ Ngá»c chợt nhá»› tá»›i má»™t chuyện, quay sang há»i Tiêu Lá»™ng Ngá»c.
– Ngá»c tá»·, tiểu đệ có má»™t nghi vấn giấu ở trong lòng đã lâu, hôm nay định mang ra há»i tá»· tá»·?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c báºt cưá»i, đáp:
– Giấu ở trong lòng mãi như thế thì khó lắm nhỉ? Ngá»c đệ đã định há»i ta, sao không há»i Ä‘i?
Tư Äồ Ngá»c chú mục nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· có thể tá»· tá»· sẽ lấy là m lạ lắm, bởi vì chuyện mà tiểu đệ từ lâu muốn há»i tá»· tá»· có liên quan đến bà i “Vịnh mai sÆ¡ ảnh†cá»§a Trương Thúc Hạ Ä‘á»i Nam Tống.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c “À†lên má»™t tiếng, mỉm cưá»i nói:
– Có phải bà i nà y không ?
...Hoà ng hôn một mảnh trăng...
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, cắt ngang, đáp:
– Phải, đúng đấy. Äúng là bà i “Vịnh mai sÆ¡ ảnhâ€
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: – Äấy chẳng qua là má»™t bà i từ Trương Thúc Hạ Ä‘á»i Nam Tống nhân lúc cao hứng là m nên, nay thá»i thế đã đổi khác, nhân váºt lại không có tương quan gì vá»›i nhau, thế nà o mà bà i đó lại trở thà nh má»™t nghi vấn đối vá»›i Ngá»c đệ được?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c tá»· có chá»— chưa rõ, vì bên trong có trùng hợp rất kỳ lạ.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i, nói: – Trùng hợp thế nà o? Ngá»c đệ nói cho ta nghe Ä‘i?
Tư Äồ Ngá»c cháºm rãi nói:
– Sư phụ cá»§a tiểu đệ bắt tiểu đệ phải há»c cho tháºt thuá»™c cái bà i “Vịnh Mai SÆ¡ Ảnh†ấy cá»§a Trương Thúc Hạ. Ngưá»i bảo rằng nó giúp rất nhiá»u cho tiểu đệ trong công việc minh oan cho ngưá»i.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghe rồi nhắm ngay mắt lại, suy nghÄ©.
Tư Äồ Ngá»c không hiểu nà ng Ä‘ang nghÄ© gì, mà cÅ©ng không dám là m kinh động. Khoảng chừng thá»i gian uống xong ná»a chén trà . Tiêu Lá»™ng Ngá»c mở bừng mắt, nhìn Tư Äồ Ngá»c, mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ có lãnh há»™i được ý nghÄ©a câu nói cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương lão tiá»n bối không ?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, gượng cưá»i đáp:
– Chẳng hiểu gì cả.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c ngạc nhiên há»i:
– Có tháºt thế không?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Tháºt chứ sao lại không ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c còn chưa tin lá»i nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c, đưa mắt nhìn chà ng tháºt lâu rồi má»›i cao giá»ng nói:
– Ngá»c đệ không hiểu nhưng ta hiểu.
Tư Äồ Ngá»c mừng rỡ vô cùng, quay vá» phÃa Tiêu Lá»™ng Ngá»c, vòng tay vái, mỉm cưá»i nói:
– Xin Ngá»c tá»· mở mang cho cái đầu óc ngu si nà y.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đằng hắng má»™t tiếng, cháºm rãi nói:
– Äâu chừng ba mươi năm vá» trước, có má»™t đôi tình nhân ở trong võ lâm. Chà ng trai trẻ thì vẻ mặt tuấn tú, còn cô gái thì đẹp như tiên. Hai ngưá»i ở trong má»™t khu rừng mai, tá»±a và o lòng nhau không rá»i, bồi hồi trước cảnh sắp chia tay...
Tư Äồ Ngá»c chen và o há»i:
– Tại là m sao hỠlại phải xa nhau?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Cả hai Ä‘á»u say mê võ công, muốn chia nhau Ä‘i tìm minh sư để luyện táºp tuyệt há»c thượng thừa.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y nói:
– Cái câu chuyện cũ ấy với bà i từ kia có...
Tư Äồ Ngá»c má»›i nói tá»›i đây thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã nguýt dà i, nói:
– Há» Ä‘au khổ trước cảnh sắp phải chia tay, không dằn được sóng lòng, cô gái má»›i tá»±a ngưá»i và o lòng chà ng trai, khẽ hé miệng ngâm bà i “ Vịnh Mai SÆ¡ Ảnh†cá»§a Trương Thúc Hạ.
Tư Äồ Ngá»c nghe tá»›i đây vẫn chưa hiểu ra câu chuyện cô kia vá»›i bà i từ ná» có liên hệ gì vá»›i nhau?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lại nói:
– Lúc bấy giá» hai ngưá»i Ä‘á»u say sưa trong men tình. Nếu chà ng trai không cưỡng nổi sóng lòng thì thể nà o cô gái cÅ©ng đà nh thất thân. Cảnh ở trong rừng mai lúc bấy giá» vô cùng tươi tốt...
Nói tá»›i đây, Tiêu Lá»™ng Ngá»c bá» bằng câu nói, vẻ mặt cá»§a nà ng lại thêm phầm duyên dáng, đáng yêu. Tư Äồ Ngá»c ngây ngất nhìn ngưá»i đẹp, như say như mê. Tiêu Lá»™ng Ngá»c mắng yêu:
– Ngá»c đệ nhìn gì mà ghê gá»›m như thế?
Tư Äồ Ngá»c vá»™i và ng nghiêm ngay nét mặt, lên tiếng há»i:
– Ngá»c tá»·, hai vị võ lâm tình tá»± đó kết quả ra sao? Há» có...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu, đáp: – Không. Bởi vì chà ng trai vẫn giữ được sá»± bình tÄ©nh, vẫn còn tá»± chá»§ được, kiá»m ngay được ngá»±a bên bá» vá»±c thẳm, không muốn là m những chuyện ô uế, tổn hại đến vẻ thanh khiết cá»§a vạn gốc cây trong rừng mai.
Tư Äồ Ngá»c vốn là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, chà ng chợt hiểu ra má»™t Ä‘iá»u gì, “À†lên má»™t tiếng, cao giá»ng nói:
– Tiểu đệ hiểu rồi. Hai nhân váºt chÃnh nam nữ ở trong câu chuyện cổ kia mà Ngá»c tá»· vừa kể không ai khác, mà chà ng trai chắc là ân sư cá»§a tiểu đệ, còn cô gái chắc là Phụng Thoa Lệnh chá»§ Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu, cưá»i nói:
– Kể ra Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng không phải là kẻ u mê ngu đốt cho lắm.
Tư Äồ Ngá»c đắc ý nói: – Ngá»c tá»·, tiểu đệ không u mê dốt nát, mà còn thông minh là khác, có thể nghe má»™t hiểu mưá»i cÆ¡ đấy. GiỠđây thì tiểu đệ đã Ä‘oán ra nguyên nhân tại sao ân sư tiểu đệ bắt tiểu đệ phải há»c thuá»™c lòng cái bà i “Vịnh Mai SÆ¡ Ảnh†để nhá» nó mà minh oan cho ngưá»i.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lấy là m lạ, cưá»i nói:
– Quả tháºt Ngá»c đệ đã Ä‘oán ra được rồi à ?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Nếu Mạnh tiên tá» nghe được cái bà i từ ấy, nhá»› lại chuyện năm xưa ở trong rừng mai, thì thế nà o cÅ©ng hiểu cho rằng giữa lúc ân sư cá»§a tiểu đệ ở vá»›i Tiên tá» Ä‘ang say sưa vá»›i nhau ở trong cảnh sắc tuyệt đẹp cá»§a thiên nhiên và sá»± vắng vẻ giúp và o, mà ân sư tiểu đệ còn tá» chá»§ được, không là m Ä‘iá»u sằng báºy, thì là m sao có thể trở thà nh tên hung đồ vô sỉ ở Bắc Thiên SÆ¡n, Vạn Mai thạch thất được ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu, nói:
– Ngá»c đệ Ä‘oán đúng lắm. CÅ©ng bởi nghÄ© như váºy cho nên Mạnh tiên tá» má»›i chịu buông tha cho sư phụ cá»§a hiá»n đệ, biết rằng trong việc nà y còn có...
Tư Äồ Ngá»c không đợi cho Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói dứt câu, liá»n xen lá»i nói:
– Ai bảo Mạnh tiên tỠđã buông tha cho sư phụ tiểu đệ? Nam Hoang tá» cốc còn xương trắng đã chẳng chất thà nh gò đống rồi sao? Mạnh tiên tá» còn bắt tiểu đệ Ä‘i má»i Thần Châu Tứ Dáºt để chứng minh cái việc năm xưa...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c khẽ động môi, tá»±a hồ như muốn nói, nhưng lại ngừng lại. Tư Äồ Ngá»c nói: – Ngá»c tá»·, tá»· tá»· chưa cho tiểu đệ biết tại sao tá»· tá»· lại thÃch ngâm bà i “Vịnh Mai SÆ¡ Ảnhâ€?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i há»i:
– Ngá»c đệ thá» Ä‘oán Ä‘i xem nà o?
Tư Äồ Ngá»c nghÄ© ngợi hồi lâu, lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ không đoán ra được.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i khúc khÃch, nói:
– DÄ© nhiên là Ngá»c đệ không Ä‘oán ra được, bởi vì có nguyên cá»› nà o đâu? Cái việc ta ngâm thÆ¡ cÅ©ng chỉ là do sá»± ngẫu nhiên. Ta thưá»ng ngâm bà i thÆ¡ đó chỉ vì ta thÃch ngâm thÆ¡ đấy thôi.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y há»i:
– Ngá»c tá»·, tiểu đệ còn má»™t câu muốn há»i tá»· tá»·, là tại sao tá»· tá»· lại biết rõ cái chuyện ở trong rừng mai giữa ân sư tiểu đệ vá»›i Mạnh tiên tá» ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp:
– Ta biết thế nà o Ngá»c đệ cÅ©ng há»i ta câu đó, nhưng Ngá»c đệ đã quên rằng ta đã nói cho Ngá»c đệ nghe rồi. Sư phụ cá»§a ta là Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái hồi còn trẻ giao du rất rá»™ng, ngà y thưá»ng ta hầu hạ ngưá»i, được nghe ngưá»i kể cho rất nhiá»u chuyện cÅ©, biết đâu ngưá»i chả là bạn chi giao cá»§a Nhu Tình Tiên Tá» hoặc Vô Trần sư thái cÅ©ng chưa chừng.
Tư Äồ Ngá»c lại cau mà y nói:
– Ngá»c tá»·, chúng ta cùng Ä‘i tá»›i gặp vị Nhu Tình tiên Tá» Mạnh Băng Tâm Ä‘i, Ngá»c tá»· thấy thế nà o, có được không ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói:
– Ta thưá»ng vẫn mong được gặp vị tiá»n bối kỳ nhân mà ta vẫn rất ngưỡng má»™ xưa nay đó. Nhưng cứ như lá»i Ngá»c đệ nói thì Mạnh tiên tá» chả đã rá»i khá»i Quát Thương Mê Cung mà trở vá» Nam Hoang tá» cốc rồi sao?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tháºt sá»± tiểu đệ đã quên là Mạnh tiên tá» Ä‘i rồi. Từ đây tá»›i Nam Hoang tá» cốc đưá»ng Ä‘i xa xôi diệu vợi, chúng ta không có thì giỠđâu để Ä‘i ngay bây giá». Huống chi cái ngà y hẹn mùng bẩy tháng bẩy cÅ©ng đã gần ká», mà Thiên Trì Kỳ há»™i cÅ©ng không bao lâu nữa đã đến ngà y há»p. Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Hiện tại dÄ© nhiên là chúng ta phải tham dá»± ngà y hẹn mùng bẩy tháng bẩy ở Quát Thương Mê Cung trước, rồi sẽ cùng Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô cùng tá»›i Thiên Trì Kỳ há»™i, đợi khi má»i được đầy đủ Thần Châu Tứ Dáºt thì sẽ tá»›i Nam Hoang.
Tư Äồ Ngá»c mừng rỡ nói:
– Ngá»c tá»· tá»·, trong khi là m những việc đó, tá»· tá»· và tiểu đệ được ở bên nhau.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c không đợi chà ng nói dứt câu, cưá»i đỡ lá»i: – Cái anh chà ng ngốc nà y, từ rà y vá» sau, nếu không có việc gì đặc biệt lắm, thì thế nà o ta cÅ©ng không rá»i xa Ngá»c đệ đâu, để khá»i cho Ngá»c đệ phải cái cảnh ở bên Äông thì má»™t cô Má»™ Dung Lâm, ở bên Tây thì má»™t cô Miêu XÃch Phượng, ở đằng Nam thì Ngá»c Kiá»u Nga, còn á» bên Bắc thì...
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt gượng cưá»i nói:
– Ngá»c tá»·, chắc Ngá»c tá»· lầm rồi đó, bởi vì là m gì có má»™t ngưá»i ở phương Bắc?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c báºt cưá»i, nói:
– Tại sao lại không? Vị Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ đấy, cÅ©ng có thể miá»…n cưỡng tÃnh nà ng và o sổ cá»§a Ngá»c đệ được chứ?
Tư Äồ Ngá»c không biết là m sao, đà nh phải liá»u lÄ©nh vươn cánh tay dà i ra nhẹ nhà ng kéo Tiêu Lá»™ng Ngá»c và o lòng, dà i mặt ra nói:
– Ngá»c tá»·, tá»· tá»· cứ đùa cợt tiểu đệ mãi. Tiểu đệ muốn phạt tá»· tá»· đây.
|

19-10-2008, 08:17 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Tám
HỎA THIÊU MÊ CUNG
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i há»i: – Ngá»c đệ định phạt ta bằng cách nà o? Phải chăng định bắt ta là m bà mai để...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chưa dứt lá»i thì ở ngoà i cá»a Ngá»c Long cốc vá»ng lại những tiếng “ầm ầmâ€.
Tư Äồ Ngá»c và Tiêu Lá»™ng Ngá»c giáºt nảy mình, không còn lòng dạ nà o mà đùa cợt vá»›i nhau nữa. Cả hai Ä‘á»u vá»™i và ng chạy ra ngoà i cá»a cốc để xem tiếng động ầm ầm kia từ đâu mà phát ra. Hai ngưá»i vừa má»›i ra tá»›i bên ngoà i thì đã thấy má»™t ngá»n lá»a cao ngất trá»i ở phÃa xa xa. Những tiếng động ầm ầm phát ra từ chá»— ngá»n lá»a vá»ng lại. Tiêu Lá»™ng Ngá»c quay sang há»i Tư Äồ Ngá»c:
– Ngá»c đệ, địa thế ở Quát Thương SÆ¡n ta không thuá»™c, Ngá»c đệ có biết ngá»n lá»a kia...
ÄÆ°á»£c Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhắc nhở, Tư Äồ Ngá»c nhắm chừng phương hướng. Chà ng bất giác kinh ngạc “À†lên má»™t tiếng. Tiêu Lá»™ng Ngá»c là ngưá»i tuyệt đỉnh thông minh. Nà ng nhìn vẻ mặt cá»§a Tư Äồ Ngá»c thì đã hiểu ngay chà ng Ä‘ang nghÄ© gì, liá»n cưá»i nói:
– Ngá»c đệ đã kinh ngạc như thế, chẳng lẽ Ngá»c đệ đã thấy rằng ngá»n lá»a kia bốc lên đúng là phương hướng cá»§a Quát Thương Mê Cung hay sao?
Tư Äồ Ngá»c vô cùng bá»™i phục gáºt đầu đáp:
– Ngá»c tá»· Ä‘oán không sai chút nà o cả. Phương hướng ấy chÃnh là Quát Thương Mê Cung. Xem ngá»n lá»a bốc cao như váºy thì thế lá»a không phải là nhỠđấy nhỉ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát, trầm giá»ng nói:
– Chúng ta hãy tới đó để xem coi!
Tư Äồ Ngá»c có vẻ không đồng ý, nói:
– Cái cung thất ô uế đó cứ để mặc ngá»n lá»a cháy tiêu ra tro cho rồi, Ngá»c tá»· định tá»›i đó coi là m gì, chẳng lẽ định dáºp tắt ngá»n lá»a hay sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu đáp:
– Ta đâu có muốn dáºp tắt ngá»n lá»a. Có Ä‘iá»u ta thấy rằng ngá»n lá»a bốc lên không phải là vô cá»›, chắc là phải có hai sá»± việc đã xảy ra.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Sự việc nà y có quan hệ tới chúng ta hay không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu đáp: – Quan hệ lắm chứ tại sao lại không? Theo như ta thấy thì Ä‘iá»u thứ nhất có thể bá»n Mê Cung tứ sát: Tá»u, Sắc, Tà i, Khà đã trở mặt vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm cho nên trong cÆ¡n giáºn dữ, tiên tỠđã phóng há»a đốt Mê Cung Ä‘i.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· nghÄ© như váºy có thể lắm.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Nếu như giả thuyết nà y mà đúng, thì Mạnh Tiên Tá» chưa Ä‘i đâu đâu, váºy chúng ta tá»›i đó để gặp mặt ngưá»i.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– ÄÆ°á»£c, chúng ta Ä‘i mau thôi!
Tiêu Lá»™ng Ngá»c vừa cất bước Ä‘i, vừa cưá»i nói tiếp:
– Äiá»u thứ hai, có thể là Phóng Hạc Lão Nhân Lâm Thắng Bô Ä‘i táºp kÃch Mê Cung trước ngà y hẹn bằng má»™t mồi lá»a.
Tư Äồ Ngá»c lấy là m băn khoăn nói:
– Chuyện nà y rất có thể xảy ra. Nếu quả tháºt váºy thì chúng ta lại cà ng phải mau chân tá»›i để giúp Lâm tiá»n bối má»™t tay.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c đệ, Ngá»c đệ thấy tình cảnh đó thì chúng ta còn phải ra tay giúp sức nữa sao? Vì ta nghÄ©, lúc chúng ta chạy tá»›i nÆ¡i, Quát Thương Mê Cung đã sá»›m trở thà nh má»™t đống gạch vụn rồi.
Tư Äồ Ngá»c chạy tháºt nhanh, miệng khẽ nói: “Lạ quá!â€.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c há»i: – Ngá»c đệ thấy lạ là lạ cái gì?
Tư Äồ Ngá»c cay mà y, ánh mắt có vẻ nghi hoặc đáp:
– Bở vì Mê Cung tứ Sát: Tá»u, Sắc, Tà i, Khà ngưá»i nà o cÅ©ng có má»™t thân võ công thượng thừa, lại thêm địa thế Mê Hồn Giáp vô cùng hiểm trở, tuy lão Äại Danh Sát Tiá»n Thần Thông không có mặt ở nhà , nhưng thá»±c lá»±c cá»§a bá»n há» cÅ©ng hùng háºu ghê gá»›m, tại sao há» lại bị bại má»™t cách mau chóng như thế được?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Kể ra thì sá»± nghi hoặc cá»§a Ngá»c đệ cÅ©ng có lý lắm, chẳng lẽ...
Tư Äồ Ngá»c thấy nà ng không nói tiếp, chà ng đưa mắt nhìn nà ng ngạc nhiên há»i:
– Chẳng lẽ cái gì? Tại sao Ngá»c tá»· lại không nói hết câu?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i đáp:
– á»’! Ta chỉ nghÄ© váºy đấy thôi, chứ có gì đâu. Bởi vì ta thấy Ngá»c đệ hoà i nghi rằng Tá»u Sắc Tà i Khà không thể nà o bị thảm bại má»™t cách mau chóng như thế được, cho nên ta má»›i nghÄ© rằng: Chẳng lẽ cả bốn ngưá»i Thần Châu Tứ Dáºt cùng đến Quát Thương SÆ¡n má»™t lúc?
Tư Äồ Ngá»c nghe xong, ánh mắt sáng ngá»i, gáºt đầu nói:
– Có thể lắm! Có thể lắm! Äâu phải Ngá»c tá»· Ä‘oán báºy. Váºy chúng ta nên mau chân má»™t chút nữa, thì chắc thể nà o cÅ©ng không để lỡ cÆ¡ há»™i nà o tốt đâu.
Má»™t mặt cất tiếng nói, má»™t mặt chà ng thi triển hết thân pháp. Quả nhiên chà ng chạy như bay chẳng khác gì ánh Ä‘iện xẹt. Khoảnh khắc cà ng lúc cà ng gần thì ngá»n lá»a lại cà ng lúc cà ng lá»›n.
Kịp đến khi hai ngưá»i chạy tá»›i Mê Hồn Giáp, chưa cần và o tá»›i bên trong, thì thấy rát cả mặt, chẳng khác gì đứng bên má»™t lò lá»a lá»›n. Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhÃu mà y, dừng chân lại nói:
– Ngá»c đệ, chúng ta khá»i cần và o sâu bên trong nữa là m gì. Xem cứ sức lá»a thế nà y thì phần lá»›n Quát Thương Mê Cung đã biến thà nh tro rồi. Dẫu cho chúng ta cứ xông bừa và o bên trong thì cÅ©ng đến bị thiêu ở trong đó mà thôi. Äiá»u nà y má»›i tháºt là oan uổng.
Tư Äồ Ngá»c thấy rằng đưá»ng Ä‘i nước bước ở trong Mê Hồn Giáp vô cùng phức tạp, quanh co, hÆ¡n nữa ngá»n lá»a lại quá lá»›n, tháºt khó lòng mà và o bên trong cho lá»t, cho nên chà ng gáºt đầu nói:
– Tá»· tá»·, tuy chúng ta chẳng cần và o bên trong Mê Hồn Giáp là m gì, nhưng có lẽ cÅ©ng nên trèo lên má»™t ngá»n núi tháºt cao hà ng trăm trượng để trông cho rõ tình hình ở bên dưới.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– DÄ© nhiên là phải là m như váºy. Ta Ä‘ang cần biết ngưá»i nà o mà lại ghê gá»›m quá đỗi, chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i đã đánh bại cả bá»n Tá»u, Sắc, Tà i, KhÃ, rồi phóng há»a đốt Quát Thương Mê Cung.
Hai ngưá»i bà n bạc vá»›i nhau xong, liá»n thi triển khinh công tuyệt thế ra tung mình lên trên má»™t đỉnh núi. Vách đá vô cùng cheo leo hiểm trở, trèo lên khó khăn vô cùng, nhưng đối vá»›i Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c và Ngá»c Long Kiếm Khách Tư Äồ Ngá»c là những ngưá»i có má»™t thân tuyệt há»c ná»™i gia thì chả cần phải tốn sức bao nhiêu há» cÅ©ng lên tá»›i đỉnh núi má»™t cách rất dá»… dà ng. Lên tá»›i đỉnh núi rồi, hai ngưá»i đứng ở trên cao nhìn xuống thì nhìn rất xa và rõ rà ng mồn má»™t. Tòa Quát Thương Mê Cung đồ sá»™, vÄ© đại giỠđây đã biến thà nh má»™t biển lá»a.
Bây giá» chỉ còn có cách là đứng ngoà i nhìn ngá»n lá»a thiêu há»§y nó Ä‘i, chứ không có cách gì xông và o cứu chữa được. Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhìn má»™t hồi lâu, miệng lẩm bẩm mãi má»™t câu “kỳ lạâ€. Tư Äồ Ngá»c há»i: – Tá»· tá»· thấy có chá»— nà o lạ lùng?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp: – Bá»n Mê cung ngÅ© sát đã có cái ý sáng láºp tân phái để là m bá chá»§ võ lâm, thì ở trong Quát Thương Mê Cung tất nhiên phải có rất nhiá»u tà i lá»±c và nhân lá»±c má»›i phải chứ?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Tất nhiên là như thế, cá»§a cải cá»§a Thạch Mai Sùng kể có hà ng bao nhiêu ức triệu, giầu và o hạng nhất nước rồi, nhân tà i và váºt lá»±c ở trong Quát Thương Mê Cung không phải là nhỠđâu.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa tay chỉ vá» phÃa ngá»n lá»a, trầm giá»ng há»i:
– Cá»§a cải nhiá»u như váºy, và ngưá»i cÅ©ng đông, thế tại sao lại không chống cá»± được ngá»n lá»a quái ác kia? GiỠđây có thể nói là cá»§a cải đã biến thà nh tro bụi cả rồi, nhưng còn ngưá»i thì đâu cả?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c có há»i thì Tư Äồ Ngá»c má»›i giáºt nảy mình. Chà ng lưỡng lá»± hồi lâu má»›i cau mà y nói: – Phải đấy, còn ngưá»i thì ở đâu sao chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i nà o thế kia? Chẳng lẽ bao nhiêu nhân váºt ở trong Quát Thương Mê Cung Ä‘á»u bị Thần Châu Tứ Dáºt giết sạch cả rồi hay sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c “hừ†lên má»™t tiếng, cưá»i nhạt nói:
– Dẫu cho Tiá»n Thông Thần, Nguyá»…n Hiệu Tịch, NgÅ© Tắc Thiên, Thạch Mai Sùng, Ngân Như BÃch bá»n Mê Cung NgÅ© Sát ấy, tá»™i ác cá»§a chúng có tà y trá»i Ä‘i chăng nữa, có thể tha thứ được chứ? Nếu nay không xét tá»›i việc đó, không cần biết trắng Ä‘en xanh đỠgì cả mà đem giết sạch Ä‘i thì Thần Châu Tứ Dáºt phải đổi thà nh tên Toà n Châu Tứ Dáºt má»›i đúng.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tá»· tá»· nói phải đấy, nhưng chúng ta cÅ©ng không nên nghÄ© ác cho những báºc tiá»n bối trong võ lâm đó. Chẳng có đã hóa ra thất lá»… vá»›i há». Thần Châu Tứ Dáºt là những ngưá»i nhân từ hiệp nghÄ©a, danh tiếng vang lừng trên giang hồ, là m gì mà các vị ấy lại ra tay hạ thá»§ tà n độc như váºy?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói:
– Ngá»c đệ coi việc Thần Châu Tứ Dáºt có thể tá»›i đây để diệt trừ bá»n gian ác kể như là không có rồi. Ngá»c đệ nghÄ© xem, phải chăng là vì Bạch Y Mông Diện Nữ vá»›i môn công phu Tuyệt Tình Trảm...
Tư Äồ Ngá»c cưá»i đỡ lá»i:
– Tỷ tỷ muốn nói tới Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên TỠMạnh Băng Tâm sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhÃu mà y, khẽ gáºt đầu đáp:
– Chắc là Nhu Tình Tiên TỠrồi.
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ há»i: – Chắc là ? Ngá»n tá»· nói như váºy là nghÄ©a là m sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Ngá»c đệ đừng nên bắt bẻ ta như thế. Ta chỉ muốn há»i là Ngá»c đệ có đồng ý vá»›i ta ngưá»i đó là Mạnh Tiên Tá» không?
Tư Äồ Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát gáºt đầu đáp:
– Tiểu đệ thấy có thể lắm.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa mắt nhìn chà ng rồi lại há»i:
– Căn cứ và o đâu mà Ngá»c đệ quả quyết như thế?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Tiểu đệ căn cứ và o hai sá»± việc, thứ nhất là tiểu đệ đã thấy ở trước cá»a Nam Hoang tá» cốc, nÆ¡i Mạnh Tiên TỠở xương trắng đã chất thà nh đống, thì nay cái việc giết hết ngưá»i ở trong Quát Thương Mê Cung là việc không có gì đáng ngạc nhiên lắm.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Còn sự việc thứ hai?
Tư Äồ Ngá»c ứng tiếng đáp:
– Nếu quả như ngưá»i trong Quát Thương Mê Cung Ä‘á»u bị giết sạch, thì cái thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngưá»i hà nh hung quá tà n độc, quá tuyệt tình. Như thế có chẳng phù hợp vá»›i môn võ công Tuyệt Tình Trảm mà Mạnh Tiên TỠđã luyện hay sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghe Tư Äồ Ngá»c nói xong liá»n im lặng là m thinh. Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i há»i: – Ngá» tá»· thấy lá»i tiểu đệ nói là đúng không? Hay Ngá»c tá»· còn nghÄ© gì khác?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c ánh mắt sáng ngá»i, mỉm cưá»i nói: – Ta có má»™t ý nghÄ© đặc biệt, có Ä‘iá»u Ngá»c đệ khó lòng mà hiểu được lắm.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c tá»· nói ra cho tiểu đệ nghe Ä‘i! Äối vá»›i tá»· tá»·, tiểu đệ lúc nà o chả kÃnh phục?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa tay chỉ vá» phÃa Quát Thương Mê Cung mà ngá»n lá»a Ä‘ang hừng há»±c bốc cao, lá»›n tiếng cưá»i nói:
– Ngá»c đệ cho rằng ngưá»i ở trong Quát Thương Mê Cung Ä‘á»u đã bị giết sạch, nhưng ta thì lại thấy rằng có thể há» chưa tá»›i số cả đâu.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y nói:
– Äâu có thể như thế được nhỉ? Nếu há» chưa tá»›i số thì sao lại không thấy má»™t bóng ngưá»i nà o cả? Tại sao há» không tìm cách dáºp tắt ngá»n lá»a, cứ để cho tòa Quát Thương Mê Cung bị ngá»n lá»a thiêu há»§y thà nh tro bụi hết như thế kia?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Äấy! Äúng chưa? Ta đã bảo mà , Ngá»c đệ không thể nà o hiểu được ý ta. Ngá»c đệ không chịu chấp nháºn ý kiến cá»§a ta.
Tư Äồ Ngá»c chỉ sợ Ngá»c tá»· tá»· cá»§a chà ng buồn, nên vá»™i và ng cưá»i nói:
– Không phải là tiểu đệ không đồng ý với cao kiến của tỷ tỷ đâu, nhưng có thấy rằng...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nhạt, cắt đứt lá»i Tư Äồ Ngá»c mà nói:
– Cái lý do Ngá»c đệ thấy rằng chuyện đó không có thể, bởi vì những ngưá»i có mặt ở trong Quát Thương Mê Cung đáng lẽ phải dáºp tắt ngá»n lá»a. Còn lý do tá»· tá»· thấy rất có thể, bởi vì ta nháºn thấy rằng không nên dáºp tắt ngá»n lá»a.
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ há»i:
– Việc cứu há»a là sá»± việc rất gấp, tại sao tá»· tá»· lại nói không nên?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i đáp: – Ngá»c đệ thá» nghÄ© xem?
Tư Äồ Ngá»c suy nghÄ© giây lát, cao giá»ng nói:
– Tiểu đệ hiểu rồi, có phải Ngá»c tá»· nói rằng ngá»n lá»a lá»›n ngà y hôm nay do chÃnh bá»n Mê Cung NgÅ© Sát là m ra chăng?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
– Phải rồi, sở dÄ© bá»n há» phóng há»a thì việc gì há» còn Ä‘i cứu là m chi nữa?
Tư Äồ Ngá»c cau mà y lắc đầu nói: – Không thể được!
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Lúc trước Ngá»c đệ bảo khâm phục ta, tại sao giỠđây những lá»i cá»§a ta nói ra, Ngá»c đệ Ä‘á»u cãi lại như váºy?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· đừng có hiểu lầm, không phải tiểu đệ cãi lại Ngá»c tá»· đâu mà chỉ lấy việc luáºn việc mà thôi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói:
– Ngá»c đệ luáºn việc như thế nà o?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tiểu đệ lấy cái tÃnh cách cá»§a Tà i Sát Thạch Mai Sùng mà luáºn việc, bởi vì Thạch Mai Sùng là má»™t tay đại tà i chá»§ coi trá»ng tiá»n bạc hÆ¡n cả mạng sống cá»§a mình mà đã thu góp suốt má»™t Ä‘á»i được.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhất thá»i không có cách gì bà i bác được Tư Äồ Ngá»c liá»n cưá»i nhạt đáp:
– ÄÆ°á»£c, cho là Ngá»c đệ nói đúng Ä‘i.
Tư Äồ Ngá»c thấy không ổn, vá»™i và ng cúi đầu kéo tay Tiêu Lá»™ng Ngá»c cất tiếng nói:
– Ngá»c tá»· đừng giáºn, tiểu đệ đầu hà ng tá»· tá»· đấy.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lạnh lùng đáp: – Ở ngoà i mặt bằng lòng nhưng trong lòng không bằng lòng thì cÅ©ng chẳng có nghÄ©a lý gì cả. Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· chỉ cần tá»· tá»· trả lá»i cho tiểu đệ má»™t vấn Ä‘á», thì tiểu đệ sẽ tâm phục và không bao giá» dám cãi lại nữa.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nguýt dà i cao giá»ng há»i:
– Vấn đỠgì? Ngá»c đệ cứ nói hết ra?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: – Tiểu đệ thấy cái lý do khả dÄ© Mê Cung NgÅ© Sát không thể nà o tá»± tay phóng há»a Mê Cung được là bởi vì nháºn thấy Tà i Sát Thạch Mai Sùng là ngưá»i bần tiện keo kiệt, còn tá»· tá»· bảo là há» có thể đốt Mê Cung là ở chá»— nà o xin tá»· tá»· cho biết.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c ứng tiếng đáp:
– Có hai nguyên nhân, thứ nhất là gây háºn thù vá»›i ngưá»i khác, Ä‘iá»u thứ hai là sợ tiết lá»™ chuyện riêng.
Tư Äồ Ngá»c quay sang nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c há»i:
– Xin Ngá»c tá»· nói rõ cho nghe má»™t chút.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Bá»n Mê Cung NgÅ© Sát cÅ©ng có rất nhiá»u kẻ thù lợi hại, nên không dám trú chân ở Quát Thương Mê Cung nữa, mà cÅ©ng không muốn Ä‘em cả toà n cÆ¡ nghiệp đã gây dá»±ng bấy nhiêu năm lá»t và o tay kẻ khác, cho nên má»›i Ä‘em đốt Ä‘i hết như váºy.
Tư Äồ Ngá»c nghÄ© ngợi giây lát nói: – Tá»· tá»· suy Ä‘oán như váºy, tiểu đệ vẫn thấy không được vững chắc lắm.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ nháºn thấy nó không được vững chắc à ?
Tư Äồ Ngá»c nói: – Bá»n hỠđã hẹn vá»›i Phóng Hạc Lão Nhân Lâm Thắng Bô và o ngà y mùng bảy tháng bảy chuẩn bị má»™t tráºn quyết đấu, như váºy bá»n hỠđã á»· và o công lá»±c cá»§a mình, huống chi há» lại chiếm được địa lợi ở Mê Hồn Giáp, anh em NgÅ© Sát và các thá»§ hạ cá»§a há» lại đông đảo ở trong võ lâm hiện nay, còn có nhân váºt nà o lại khiến được há» phải kinh hồn tán đởm đến mức ấy?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gượng cưá»i nói:
– Tá»· tá»· má»›i có má»™t lý do đã bị Ngá»c đệ bà i bác rồi.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: – Ngá»c tá»· đừng giáºn. Ngá»c tá»· vẫn còn má»™t lý do chưa nói ra.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu cưá»i nói: – Äó là lý do cuối cùng cá»§a ta, ta thấy rằng Mê Cung NgÅ© Sát có thể có má»™t việc cÆ¡ máºt không thể nà o để cho ngưá»i ngoà i biết được. Cho nên không tiện ở lại Mê Cung, má»›i phóng há»a đốt để Ä‘i nÆ¡i khác.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tiểu đệ đồng ý với tỷ tỷ lần nà y.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c há»i: – Tại sao lần nà y Ngá»c đệ không truy bác luáºn cứ cá»§a tá»· tá»· như váºy?
Tư Äồ Ngá»c không trả lá»i ngay, ánh mắt chứa chan tình tứ nhìn chằm chặp và o gương mặt đẹp tuyệt thế cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c ngây ngất cưá»i. Tiêu Lá»™ng Ngá»c đỠmặt, nguýt dà i háºm há»±c há»i:
– Hiểu rồi, sở dÄ© Ngá»c đệ không truy bác, lý do cuối cùng cá»§a tá»· tá»· là vì không muốn tá»· tá»· tức giáºn phải không?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Không phải là tiểu đệ đồng ý má»™t cách miá»…n cưỡng đâu, có Ä‘iá»u tiểu đệ thấy rằng anh em Mê Cung NgÅ© Sát dám nghÄ© tá»›i việc sáng láºp môn phái má»›i để tranh bá đồ vương trong thiên hạ mà không sợ ngưá»i khác biết, thì có việc cÆ¡ máºt gì mà phải giấu nữa?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghe tá»›i đây báºt cưá»i nói:
– Thế nà o, Ngá»c đệ lại phản đối ý kiến cá»§a tá»· tá»· rồi chăng?
Tư Äồ Ngá»c tươi cưá»i nói: – Ngá»c tá»· đứng quắc mắt lên như thế, thôi tiểu đệ không chất vấn tá»· tá»· nữa.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu nói: – Chúng ta cần phải bà n tiếp, bởi vì ta thấy rằng giả thuyết ấy có thể xảy ra trên thá»±c tế lắm.
Tư Äồ Ngá»c có vẻ không tin há»i:
– Ngá»c tá»· có chứng cá»› gì không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chỉ tay vá» phÃa Quát Thương Mê Cung, ngá»n lá»a bốc cao ngùn ngụt nói: – Chút nữa chúng ta Ä‘i tá»›i Quát Thương Mê Cung để tìm chứng cứ xem sao.
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn vá» phÃa biển lá»a, chà ng nhìn má»™t hồi lâu rồi má»›i lắc đầu than: – Tá»· tá»· nói váºy tiểu đệ không hiểu chút nà o cả, bởi vì Quát Thương Mê Cung đã bị ngá»n lá»a thiêu rụi hết rồi, chẳng lẽ Ngá»c tá»· muốn lấy mấy đống gạch vụn, hoặc là mấy oan hồn ở trong ngá»n lá»a để là m chứng cá»› sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu cưá»i nói:
– Ngá»c đệ là ngưá»i thông minh, Ä‘oán không sai chút nà o cả.
Tư Äồ Ngá»c lại cà ng ngạc nhiên, trợn mắt nói: – Không sai, tại sao lại không sai?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: – DÄ© nhiên là không sai, bởi vì quả thá»±c tá»· tá»· muốn lấy mấy oan hồn ở trong ngá»n lá»a là m chứng cá»› thá»±c.
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i, đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhÃu mà y lắc đầu nói:
– Ngá»c tá»· tá»·, tá»· tá»· là Bạch Y Long Nữ chứ không phải là Bạch Y Quan Âm, Ngá»c tá»· chỉ có má»™t thân võ công thượng thừa, chứ không có pháp lá»±c Ä‘uổi quá»· xua thần...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đỡ lá»i:
– Ngá»c đệ lại Ä‘oán trúng rồi, bởi vì ngoà i má»™t thân võ công thượng thừa ra, ta còn má»™t bản lãnh lợi hại lắm, bản lãnh đó là má»™t bá»™ óc.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i mát:
– Bộ óc thì ai mà chả có...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nhạt cắt đứt câu nói cá»§a chà ng nói:
– Bá»™ óc nà y không giống bá»™ óc kia, chẳng hạn như đầu óc cá»§a ta có thể dùng được, còn đầu óc cá»§a Ngá»c đệ không dùng được. Äầu óc cá»§a ta có thể nghÄ© rất nhiá»u chuyện, trong khi bá»™ óc cá»§a Ngá»c đệ chỉ nghÄ© được má»—i má»™t hướng.
Tư Äồ Ngá»c xua tay nói:
– Ngá»c tá»· đứng nói nữa, tá»· tá»· cà ng nói thì tiểu đệ lại cà ng thấy mình kém cá»i. Tiểu đệ muốn Ngá»c tá»· nói rõ cho nghe, phải có má»™t sức lá»±c thần thông nà o thì má»›i có thể khiến được những oan hồn ở trong đám lá»a chứng minh cho sá»± suy Ä‘oán cá»§a tá»· tá»·?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c khẽ lắc đầu mỉm cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c, ta sẽ nói rõ cho nghe sức lá»±c thần thông cá»§a ta là ở chá»— nà y.
Nói xong Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa tay chỉ và o hai mắt nà ng. Tư Äồ Ngá»c vẫn lấy là m lạ không hiểu, má»™t mặt chà ng lẩm bẩm nói:
– Sức lực thần thông ở trong con mắt, thế là nghĩa là m sao? Là Tuệ Nhãn à , hay là Thiên Nhãn Thông?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c không sao nhịn được, liá»n phì cưá»i mắng:
– Là Xoa Nhãn chứ, là con mắt ngu ngốc, tại sao Ngá»c đệ lại bá»—ng nhiên trà óc lại trở thà nh kém cá»i như thế?
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt gượng cưá»i đáp:
– Ngá»c tá»·, trong khi tiểu đệ phải xông pha và o chốn nguy hiểm má»™t mình thì tiểu đệ cảm thấy mình thông minh ghê gá»›m. Nhưng đến lúc gặp tá»· tá»· thì lại thấy đầu óc mù má» chẳng khác gì má»™t kẻ dại ngu ngốc cả.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c trợn tròn con mắt nói:
– Ta nói Ngá»c đệ, nếu như cái việc phóng há»a đốt Quát Thương Mê Cung là do má»™t ngưá»i khác là m nếu không được Mê Cung NgÅ© Sát chấp thuáºn thì tất nhiên phải xảy ra má»™t trưá»ng ác đấu. Bá»n Mê Cung NgÅ© Sát phải hết sức chiến đấu, thây chết nằm la liệt dưới đất mà vẫn không có cách gì ngăn cản nổi đối phương, cho nên má»›i đánh phải phá há»§y cÆ¡ nghiệp đã mất bao nhiêu công lao để gây dá»±ng nên ấy.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i đáp:
– Äó là lẽ tá»± nhiên rồi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói tiếp: – Nếu như việc phóng há»a đốt Mê Cung là do sá»± đồng ý cá»§a Mê Cung NgÅ© Sát, thì tất nhiên há» sẽ thong thả ra Ä‘i, rất Ãt thương vong hoặc giả không bị thương vong gì hết.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tỷ tỷ nói rất đúng.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Nếu đã như váºy, thì chúng ta chỉ cần đợi đến khi ngá»n lá»a tắt tá»›i Quát Thương Mê Cung coi xem má»™t phen, để ý xem những xương ngưá»i chết. Nếu chúng ta gặp quá nhiá»u xương cốt hoặc không có thi thể nà o, thì đã đủ chứng cá»› để nháºn xét rằng bá»n Mê Cung NgÅ© Sát đã tá»± tay phóng há»a rồi thung dung triệt thoái không?
Tư Äồ Ngá»c vỡ lẽ ra cưá»i nói:
– Thì ra là thế, chẳng trách tá»· tá»· muốn lấy những oan quá»· ở trong đám lá»a tà n là m chứng như thế.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c xỉa ngón tay và o trán Tư Äồ Ngá»c, tươi cưá»i nói:
– Ngưá»i ngu ngốc như Ngá»c đệ giỠđây cÅ©ng thấy có vẻ thông minh đấy, thá»±c là quý hóa quá.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i đáp:
– Tá»· tá»· thá»±c là ngưá»i có lòng từ bi, đã chỉ dạy cho tiểu đệ nhiá»u.
Nói xong chà ng đã lao ngay và o trong lòng Tiêu Lá»™ng Ngá»c tức thì.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đâu nỡ cá»± tuyệt, giây lâu sau nà ng má»›i khẽ đẩy đầu chà ng ra.
Lúc nà y đưa mắt nhìn tá»›i Quát Thương Mê Cung thì thấy ngá»n lá»a đã tà n. Tiêu Lá»™ng Ngá»c thở dà i đỠmặt, khẽ mắng Tư Äồ Ngá»c: – Ngá»c đệ thá»±c là ngưá»i quá ngu ngốc, không lo gì đến đại sá»± cả. Chúng ta phải Ä‘i tá»›i Mê Cung để tìm chứng nhân chứ.
Tư Äồ Ngá»c thấy Tiêu Lá»™ng Ngá»c má»™t mặt cất tiếng nói, má»™t mặt khác lại vuốt lại mái tóc lòa xòa, gương mặt cá»§a nà ng tuyệt đẹp chẳng khác gì má»™t vị tiên nữ bất giác chà ng nuốt nước bá»n than:
– Ngá»c tá»·, tiểu đệ nhá»› nhung... tiểu đệ háºn không được...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lạnh lùng đỡ lá»i: – Háºn không được thế nà o? Ngá»c đệ ăn nói phải nên giữ mồm giữ miệng không thì ngu tá»· cho má»™t cái bạt tai đấy.
Tư Äồ Ngá»c thè lưỡi ra, cưá»i nói:
– á»i chao ôi! Tá»· tá»· hung dữ quá! Những lá»i tiểu đệ nói Ä‘á»u là những lá»i xuất phát tá»± tâm can, chứ đâu có phải là những lá»i nói báºy bạ. Tiểu đệ háºn không được chiêm ngưỡng mãi Ngá»c tá»·.
Lá»i cá»§a Tư Äồ Ngá»c nói vô cùng si mê, khiến Tiêu Lá»™ng Ngá»c phải đỠmặt xấu hổ, lấy tay che mặt cưá»i nói: – Ngá»c đệ đừng ăn nói hà m hồ quá như váºy, chúng ta Ä‘i thôi.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu ưng chịu, thế là đôi bạn tình lữ trong võ lâm nắm tay nhau cùng Ä‘i xuống núi. Trước khi hai ngưá»i tá»›i Mê Hồn Giáp, Ä‘i và o những con đưá»ng ngoằn ngoèo quanh co để tá»›i Quát Thương Mê Cung thì ngá»n lá»a đã tắt, má»™t tòa cung Ä‘iện nguy nga đồ sá»™ đã cháy thiêu ra tro, không còn má»™t viên gạch vụn. Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhìn Tư Äồ Ngá»c, cưá»i nói:
– Ngá»c đệ Ä‘i bên tay trái, còn để ta Ä‘i bên tay mặt để xem cho kỹ đống gạch ngói ngổn ngang kia xem có bao nhiêu ngưá»i đã bị chết thiêu trong đó.
Lá»i nói vừa dứt, tà áo trắng đã tung bay, Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng chiếu theo lá»i dặn dò cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c mà cÅ©ng quan sát rất kỹ lưỡng.
Hai ngưá»i Ä‘i quan sát rất chu đáo tất cả những đống gạch vụn đó, rồi cả hai cùng vá» trước cá»a cung ngà y trước, Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ, bên phÃa ta chẳng tìm thấy má»™t cá»— xương khô cháy sém nà o cả, còn bên phÃa cá»§a Ngá»c đệ thì sao?
Tư Äồ Ngá»c vui vẻ cưá»i nói:
– Bên phÃa cá»§a tiểu đệ cÅ©ng chả tìm thấy gì cả. Bây giá» thì tiểu đệ bá»™i phục tá»· tá»· lắm, tá»· tá»· suy Ä‘oán tháºt là chÃnh xác. Có lẽ đúng là bá»n anh em Mê Cung NgÅ© Sát đã tá»± châm lá»a đốt cÆ¡ nghiệp cá»§a há».
Tiêu Lá»™ng Ngá»c là m thinh không nói, lông mà y nhÃu lại. Tư Äồ Ngá»c hiểu lầm, cưá»i nói: – Tá»· tá»·, lần nà y tiểu đệ bá»™i phục tá»· tá»· tháºt, chẳng khác gì câu nói cá»§a Mạnh Hoạch khi xưa trước mặt Gia Cát Võ Hầu: “thần oai cá»§a thừa tướng, dân Nam man chúng tôi không dám là m phản nữaâ€. Tá»· tá»·... tại sao tá»· tá»· còn giáºn?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu nói:
– Ta đâu có giáºn gì Ngá»c đệ đâu? Ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i má»™t việc...
Tư Äồ Ngá»c nói: – Tá»· tá»· nghÄ© gì?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp:
– Ta nhá»› tá»›i lá»i Ngá»c đệ nói lúc nãy rằng anh em Mê Cung NgÅ© Sát đã có chà sáng láºp tân phái để tranh bá đồ vương trên giang hồ. Việc nà y còn không sợ ngưá»i ngoà i biết đến, váºy còn có việc cÆ¡ máºt gì mà cần phải giấu giếm?
Tư Äồ Ngá»c khẽ nhÃu mà y, đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, mỉm cưá»i há»i:
– Có phải tá»· tá»· lại trách tiểu đệ đã phản bác lý luáºn cá»§a tá»· tá»· không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: – Äâu có thế, ta muốn tìm ra sá»± tháºt.
|

19-10-2008, 08:26 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi ChÃn
HUYỀN TY TUYỆT MẠNG
Tư Äồ Ngá»c đắc ý cưá»i nói: – Nếu tá»· tá»· thấy lá»i cá»§a tiểu đệ nói không phải là không có lý...
Má»›i nói tá»›i đây Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã xua tay bảo im. Tư Äồ Ngá»c biết nà ng đã phát hiện ra Ä‘iá»u gì, cho nên chà ng im bặt, không nói năng gì nữa, nghiêng tai lắng nghe. Quả nhiên chà ng nghe thấy từ phÃa Mê Hồn Giáp vá»ng lại như có tiếng ngưá»i nói.
Chá»— hai ngưá»i đứng cách Mê Hồn Giáp không xa lắm, nhưng bởi vì đứng ở chá»— ngược gió cho nên nghe không được rõ, chỉ biết rằng có lẽ là hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau. Tiêu Lá»™ng Ngá»c ngầm dùng công lá»±c NghÄ© Ngữ Truyá»n Thanh nói vá»›i Tư Äồ Ngá»c:
– Ngá»c đệ, có lẽ chúng ta cần phải lục lá»i xem xét thêm má»™t hồi nữa. Nhưng trong khi hà nh động phải hết sức cẩn tháºn, dè dặt, bởi vì hồi chúng ta đứng ở chá»— ngược gió, rất khó nghe câu chuyện há» nói vá»›i nhau mà tung tÃch cá»§a chúng ta lại dá»… bị há» phát giác.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, hai ngưá»i bèn nhón gót lặng lẽ bước Ä‘i.
Khoảng cách gần lại, gió núi cÅ©ng nhá» bá»›t, Tư Äồ Ngá»c và Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã có thể nghe rõ hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau là má»™t lão tẩu và má»™t thiếu nữ.
Thoạt tiên hai ngưá»i nghe thấy má»™t giá»ng nói cá»§a ông già :
– Cô nương tuổi còn nhá», tại sao mà cứng cá»i như thế? Cô nương ngăn cản đưá»ng Ä‘i cá»§a ta để là m gì?
Rồi hai ngưá»i lại nghe thấy má»™t giá»ng nói cá»§a thiếu nữ rất trong trẻo. Nà ng ta cưá»i khanh khách nói: – Không phải là tôi bướng bỉnh cứng cá»i gì đâu. Tôi chỉ muốn há»i lai lịch cùng tên tuổi cá»§a lão trượng mà thôi.
Lúc bấy giá» Tư Äồ Ngá»c và Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã lặng lẽ Ä‘i tá»›i Mê Hồn Giáp. Cả hai ngưá»i cùng nấp ở sau tảng đá, lén nghe động tÄ©nh. Tảng đã mà hai ngưá»i núp ở phÃa sau không lá»›n, cho nên hai ngưá»i phải đứng sát lại vá»›i nhau, có thể nói là Tư Äồ Ngá»c đã ôm Tiêu Lá»™ng Ngá»c ở trong lòng. Ở phÃa trong Mê Hồn Giáp quả nhiên có má»™t lão ông và má»™t thiếu nữ tuyệt đẹp Ä‘ang đối đáp vá»›i nhau.
Lão ông ăn mặc quần áo vải bố, đầu đội cái nón nỉ. Lão ông gầy gò tuổi chắc đã hÆ¡n sáu mươi rồi. Còn thiếu nữ tuổi chừng hăm mốt, hăm hai, mái tóc mây trên đầu chảy xuống táºn lưng. Thiếu nữ mặc quần áo ngắn là m bằng da thú, cái quần chỉ tá»›i đầu gối, để lá»™ hai cặp giò trắng phau, chân cÅ©ng để chân không, chẳng có giầy dép gì cả, ăn váºn chẳng ra ngưá»i Hán, cÅ©ng chẳng ra ngưá»i Miêu, nghÄ©a là ngưá»i ná»a man ná»a ngưá»i đô thị. Quái dị hÆ¡n nữa là trừ lá»›p da mặt vừa trắng vừa hồng tuyệt đẹp ra thì chân tay có lông măng chẳng khác gì thú váºt.
Tư Äồ Ngá»c nhìn rõ hai ngưá»i lạ. Chà ng rất lấy là m lạ lùng, quay sang khẽ há»i Tiêu Lá»™ng Ngá»c: – Ngá»c tá»·, thiếu nữ lông măng đầy ngưá»i, trông kỳ dị quá. Không biết nà ng ấy có phải là má»™t trong nhóm Thần Châu Tứ Hung mà tá»· tá»· đã nói không? Nà ng ấy có phải là Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu, khẽ đáp:
– Ngá»c đệ Ä‘oán cÅ©ng có vẻ đúng đấy. Äối vá»›i con gái sao Ngá»c đệ nhanh ý thế?
Tư Äồ Ngá»c thấy nà ng có vẻ há»n trách, không dám mở miệng nói năng gì nữa.
Lúc bấy giá» lão già mặc vải bố đứng trước câu há»i lai lịch và tên tuổi cá»§a mình, liá»n mỉm cưá»i đáp:
– Chắc cô nương không biết rõ lễ phép lắm đâu nhỉ? Cô nương đã không nói rõ lai lịch tên tuổi của mình cho ta biết trước...
Lão ông chưa dứt lá»i thì thiếu nữ đã lên tiếng nói: – Lão trượng muốn tôi nói cho biết lai lịch và tên tuổi thì Ä‘iá»u nà y dá»… dà ng lắm, nhưng đừng có hối đấy nhé?
Lão ông cưá»i nói:
– Lão phu việc gì mà phải hối?
Thiếu nữ đáp: – Bởi vì trừ cái việc tôi định cho ngưá»i khác biết tên tuổi cá»§a tôi ra thì phà m kẻ nà o lên tiếng há»i tôi, nghe tôi nói rồi thì không có cách gì sống qua ba ngà y được.
Mấy câu nói cá»§a thiếu nữ vô cùng ngạo mạn kiêu căng, nhưng lão ông vẫn không tá» vẻ giáºn dữ, ha hả cưá»i lá»›n nói: – Thú lắm! Thú lắm! Xin cô nương cứ nói cho nghe? Lão phu đã sống quá nhiá»u rồi thì có chết cÅ©ng chẳng sợ gì cả. Lão phu muốn được nghe cô nương nói cho biết tên tuổi vá»›i danh tÃnh cá»§a cô nương là cái tên tuổi gì mà khiến ngưá»i nghe phải kinh hồn táng đởm?
Thiếu nữ “Hừ†lên một tiếng nói:
– Nếu lão trượng đã muốn tìm cái chết thì đừng có oán tôi nhé? Tên tôi là Hùng Thuần Thuần.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c, khẽ cưá»i nói:
– Trá»i Æ¡i! Ngá»c đệ rà nh quá! Quả nhiên Ngá»c đệ Ä‘oán đúng, không sai chút nà o cả.
Tư Äồ Ngá»c ngây ngất dá»±a sát bên ngưá»i đẹp, cÅ©ng thì thầm bên tai nà ng:
– Lạ quá! Cô Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần nà y tới Quát Thương Sơn là m gì đây không biết?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c định lên tiếng nói, thì đã thấy ông lão lẩm nhẩm ba chữ “Hùng Thuần Thuần†mấy lần, rồi cao giá»ng cưá»i nói:
– Cô nương, lão phu từ thá»§a trước tá»›i giá» chưa bao giá» nghe nói tá»›i ba chữ “Hùng Thuần Thuần†mà cÅ©ng không thấy cái vẻ gì là m cho ngưá»i khác phải sợ hãi cả.
Hùng Thuần Thuần nói:
– Ba chữ “Hùng Thuần Thuần†tuy không đáng sợ, nhưng còn mấy chữ “Man Sơn Mao Nữ†thì sao?
Lão ông lắc đầu cưá»i nói:
– Xin Hùng cô nương tha thứ cho lão phu cô láºu quả văn, lão phu vẫn chưa hiểu Man SÆ¡n Mao Nữ...
Lão ông má»›i nói tá»›i đây thì Hùng Thuần Thuần đã cướp lá»i, bảo:
– Thần Châu Tứ Hung mà lão trượng không hiểu sao?
Lão ông hơi biến sắc mặt nói: – Thần Châu Tứ Hung à ?
Lão ông hÆ¡i ngừng lại má»™t chút, vẻ mặt lại bình tÄ©nh trở lại, lắc đầu cưá»i nói:
– Lão phu chỉ nghe thấy nói tá»›i Thần Châu Tứ Dáºt chứ chưa bao giá» nghe nói tá»›i Thần Châu Tứ Hung cả.
Hùng Thuần Thuần quắc mắt lên nói:
– Thần Châu Tứ Dáºt là ai? Thân pháºn như thế nà o?
Lão ông ứng tiếng đáp: – Thần Châu Tứ Dáºt là La Phù Mai Tẩu, Cá»± Phá»§ tiá»u phu, Phóng Hạc Lão Nhân, Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông. Những ngưá»i ấy được các nhân váºt trên giang hồ ca tụng là những hảo thá»§ đệ nhất ở trong võ lâm hiện tại.
Hùng Thuần Thuần cưá»i nhạt nói:
– Tôi cho lão trượng biết Thần Châu Tứ Dáºt chẳng qua chỉ là những ngưá»i có hư danh mà thôi chứ nói vá» công lá»±c cá»§a há» có là m nô bá»™c cho Thần Châu Tứ Hung cÅ©ng không xứng đáng.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cau mà y, đưa mắt nhìn Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần, ánh mắt nà ng như muốn phóng ra những tia giết ngưá»i.
Tư Äồ Ngá»c biết rằng nà ng đã tức giáºn muốn phát tác, nên vá»™i và ng khẽ giá»ng cưá»i nói: – Tá»· tá»· đừng nôn nóng như thế, tá»· tá»· coi vị lão trượng kia trong ngưá»i có bình tÄ©nh không? Chúng ta cứ đứng ở ngoà i xem, để há»c táºp cái lối xá» thế cá»§a vị lão tiá»n bối đó.
Thì ra lão ông nghe Hùng Thuần Thuần nói quá kiêu ngạo như váºy mà vẻ mặt vẫn bình thản như không, mỉm cưá»i nói: – Hùng cô nương, Thần Châu Tứ Hung đã lợi hại như thế thì há» là những ngưá»i nà o?
Hùng Thuần Thuần đáp:
– Tứ Hung Ä‘á»u là con gái cả: Hạnh Hoa Hung Nữ Uông Vô Diá»…m, Xà Tâm Quá»· Nữ Diệm Tiểu Thanh, Thiên Ma Băng Nữ Ngá»c Kiá»u Oa...
Lão ông cưá»i nói:
– Còn một hung nữ nữa, tại sao Hùng cô nương không nói hết câu đi.
Hùng Thuần Thuần ngạo nghá»… cưá»i nói: – Xem tuổi tác cá»§a lão trượng đã già lắm rồi, tại sao kinh nghiệm giang hồ lại không được phong phú mấy? Chẳng lẽ cái ngưá»i ở ngay trước mặt lão trượng mà lão trượng lại không biết sao?
Lão ông “À†lên má»™t tiếng, đưa mắt nhìn Hùng Thuần Thuần như dò xét má»™t hồi, mỉm cưá»i nói: – Thì ra Hùng cô nương vá»›i cái biệt hiệu Man SÆ¡n Mao Nữ cÅ©ng là má»™t ngưá»i trong nhóm Thần Châu Tứ Hung đấy à ?
Hùng Thuần Thuần gáºt đầu đáp:
– Tôi không cần biết chuyện ngưá»i khác mắng tôi là Hung. GiỠđây lão trượng phải nói cho biết tên tuổi và lai lịch cá»§a mình?
Lão ông cưá»i nói:
– Rất hân hạnh được cô nương há»i tá»›i, lão phu há» CÆ¡ tên Hướng Vị.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cau mà y, khẽ thì thầm: – Thì ra là lão.
Tư Äồ Ngá»c thấp giá»ng há»i:
– Tỷ tỷ, lão Cơ Hướng Vị là ai?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chưa trả lá»i ngay, thì Hùng Thuần Thuần đã nói:
– Cơ Hướng Vị, Cơ Hướng Vị... Sao ta nghe cái tên nà y quen quá?
Lão ông tá»± xưng là CÆ¡ Hướng Vị mỉm cưá»i nói: – Hùng cô nương vá»›i lão phu tuổi tác cách nhau quá xa. Lúc lão phu bước chân ra khá»i giang hồ thì cô nương má»›i còn Ä‘ang há»c nói, vị tất cô nương đã biết lão phu...
Hùng Thuần Thuần cướp lá»i:
– Tôi nhá»› ra rồi, CÆ¡ Hướng Vị chÃnh là Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông, thì ra lão trượng là má»™t ngưá»i trong Thần Châu Tứ Dáºt.
Tư Äồ Ngá»c mừng rỡ vị thấy rằng chà ng Ä‘ang Ä‘i tìm Thần Châu Tứ Dáºt mà giỠđây lại gặp được má»™t vị như váºy. Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông thấy vẻ mặt Hùng Thuần Thuần có vẻ ngạc nhiên, liá»n mỉm cưá»i nói:
– Hùng cô nương việc gì phải hoảng kinh như thế, cô nương đã chẳng bảo là Thần Châu Tứ Dáºt chỉ là phưá»ng mạo danh, không xứng đáng là m nô là m tỳ cho Thần Châu Tứ Hung hay sao?
Hùng Thuần Thuần đỠmặt, tức giáºn quắc mắt lên đáp:
– Phải rồi, ta chỉ thấy lão trượng có mấy Ä‘iểm giống quái váºt mà thôi, cÅ©ng vì thế mà ta cản đưá»ng muốn đấu má»™t tráºn vá»›i lão trượng.
CÆ¡ Hướng Vị ha hả cưá»i nói:
– Hùng cô nương, cô nương tuy có lòng muốn so tà i, nhưng lão phu lại không có ý ấy. Lão phu là ngưá»i già cả rồi, là m sao đấu lại má»™t ngưá»i trẻ tuổi như cô nương.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c quay sang cưá»i nói vá»›i Tư Äồ Ngá»c:
– Ngá»c đệ thấy không, Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông lão nhân gia khiêm nhưá»ng đến thế đấy.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tá»· tá»·, tiểu đệ thấy rằng có lẽ cÅ©ng nhá» suốt ngà y câu cá, cho nên CÆ¡ lão tiá»n bối má»›i có được cái phong thái thoát tục như thế.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ nói có lý lắm.
Hai ngưá»i chuyện trò tá»›i đây thì Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đã sẵng giá»ng nói:
– CÆ¡ Hướng Vị, chúng ta đã gặp nhau không đấu cÅ©ng không được, nhưng trước tiên ta muốn há»i lão Quát Thương Mê Cung bá»—ng dưng bị lá»a thiêu há»§y, chẳng hay ngá»n lá»a ấy có phải lão đốt hay không?
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói:
– Lão phu Ä‘ang định ra Mê Hồn Giáp thì gặp cô nương cản đưá»ng, lão phu đã tá»›i Quát Thương Mê Cung đâu mà là m được cái việc phóng há»a như váºy?
Hùng Thuần Thuần nói:
– Thế lão tới đây là m chi?
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nhạt chưa đáp ngay, mà há»i lại:
– Hùng cô nương, thế còn cô nương thì thế nà o? Sao cô nương lại tới đây?
Hùng Thuần Thuần ngạo nghá»… đáp: – Tôi được lá»i má»i cá»§a Danh Sát Tiểu Thần Thông tá»›i đây để bà n luáºn chuyện sáng láºp tân phái, mưu đồ bá vương trên giang hồ. Có ai biết đâu kế hoạch chưa phát khởi thì Quát Thương Mê Cung đã biến thà nh đống tro tà n rồi.
Cơ Hướng Vị than:
– Sống ở trên Ä‘á»i phú quý giầu sang có nghÄ©a lý gì đâu, việc gì mà phải tranh già nh vá»›i nhau là m chi, hãy cứ...
Hùng Thuần Thuần xua tay nói:
– Ông già đứng có lên giá»ng dạy dá»—, đứng có gẩy đà n bên tai trâu như thế nữa. Ông già nói chuyện đạo đức vá»›i tôi cÅ©ng chỉ hao công tốn sức thôi. Ông hãy trả lá»i câu há»i cá»§a tôi Ä‘i, tại sao ông lại tá»›i đây?
CÆ¡ Hướng Vị mỉm cưá»i đáp:
– Lão phu thay mặt má»™t ngưá»i bạn già tá»›i đây để nói lại má»™t câu chuyện.
Hùng Thuần Thuần há»i: – Ông già thay mặt cho ai thế? Và tá»›i đây tìm ai? Ngưá»i kia muốn nhá» nói giúp câu chuyện gì?
CÆ¡ Hướng Vị mỉm cưá»i đáp:
– Lão phu thay mặt cho ngưá»i bạn cÅ© là Phóng Hạc Lão Nhân Lâm Thắng Bô, ngưá»i mà lão phu tá»›i tìm là anh em Mê Cung NgÅ© Sát. Câu chuyện Lâm Thắng Bô muốn lão phu nói giúp là y có việc báºn, không có cách nà o đến Mê Cung và o ngà y mùng bảy tháng bảy theo lá»i hẹn được.
Hùng Thuần Thuần nói tiếp:
– ÄÆ°á»£c rồi, khá»i bà n chuyện khác là m chi nữa, ta và ông già hãy đấu thá» má»™t tráºn xem sao?
CÆ¡ Hướng Vị vuốt râu cưá»i há»i:
– Ngà y xưa phải chăng chúng ta có oan khiên gì với nhau hay là gần đây có mối thù gì chăng?
Hùng Thuần Thuần đáp:
– Chẳng có oán thù gì cả.
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói:
– Äã không oán, không thù thì là m sao lại còn muốn ăn thua là m chi, giả như Thần Châu Tứ Dáºt mà sợ sệt trước Thần Châu Tứ Hung là các cô thì sao?
Hùng Thuần Thuần lắc đầu nói:
– Sợ cũng không được, trừ việc ông lão phải tự vẫn ngay tại chỗ thì thôi.
Tư Äồ Ngá»c nghe tá»›i đây lá»a giáºn bốc lên đùng đùng, chà ng quay sang nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, dùng nghÄ© ngữ truyá»n thanh nói:
– “Ngá»c tá»·, Hùng Thuần Thuần khinh ngưá»i quá lắm, tiểu đệ không sao chịu nổi nữa...â€.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói:
– Không nhịn được cÅ©ng phải nhịn bởi vì Ãt khi gặp được cÆ¡ há»™i như thế nà y. Chúng ta cần biết bản lãnh cá»§a Thần Châu Tứ Hung tá»›i đâu để sau nà y dá»… bỠđối phó.
Tư Äồ Ngá»c đà nh phải là m thinh, yên lặng chá» xem động tÄ©nh.
Lúc bấy giỠở đương trưá»ng, Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông CÆ¡ Hướng Vị thấy Hùng Thuần Thuần quá vô lá»… cÅ©ng giáºn dữ quắc mắt nói:
– Cổ nhân bảo rằng đến loà i sâu bá» còn muốn sống huống chi là ngưá»i, lão há»§ nà y đâu có gan treo cổ chết ở trước cá»a Mê Hồn Giáp như váºy. Thôi lão há»§ nà y đà nh phải thù tiếp cô nương váºy, xin cô nương chỉ giáo cho.
Hùng Thuần Thuần cưá»i nhạt nói:
– ÄÆ°á»£c lắm, Thần Châu Tứ Dáºt phải thế chứ, có lẽ nà o lại quá kém cá»i và nhát gan thá» thách.
Nói tá»›i đây, Hùng Thuần Thuần đưa mắt nhìn quanh cao giá»ng bảo:
– Chúng ta hãy thá» Huyá»n Công trước.
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu cưá»i nói: – Hùng cô nương muốn lão phu là m gì đây?
Hùng Thuần Thuần thản nhiên nói: – Ông lão cứ nhìn kỹ xem tôi là m gì thì phải là m theo như váºy.
Cơ Hướng Vị nói: – Thế cũng được, xin Hùng cô nương thi triển trước đi, để lão hủ được thưởng thức tuyệt nghệ.
Hùng Thuần Thuần nhìn thẳng và o mặt Cơ Hướng Vị nói:
– CÆ¡ lão đầu, lão đầu hãy cho tôi mượn má»™t váºt dùng coi.
CÆ¡ Hướng Vị ngạc nhiên há»i: – Váºt gì thế?
– Ngoại hiệu cá»§a ông lão là Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông, chắc trong ngưá»i phải có má»™t sợi dây cước chứ?
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu đáp:
– Hùng cô nương muốn dùng bao nhiêu?
Hùng Thuần Thuần đưa mắt nhìn cây tùng ở cách xa hÆ¡n mưá»i trượng nói:
– Tôi muốn dùng một trượng hai thước.
CÆ¡ Hướng Vị thò tay và o trong lòng lấy ra má»™t cuá»™n dây câu, dứt má»™t trượng hai thước, mỉm cưá»i đưa cho Hùng Thuần Thuần. Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên thì thầm bên tai Tiêu Lá»™ng Ngá»c:
– “Ngá»c tá»· tá»· vốn là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, Ngá»c tá»· tá»· liệu việc như thần, tá»· tá»· có Ä‘oán được Hùng Thuần Thuần dùng má»™t trượng hai thước dây câu như thế để là m gì không?â€.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp:
– “Tá»· tá»· đâu có phải là thần tiên gì đâu mà có thể biết được lòng ngưá»i như thế, nhưng cứ xem ánh mắt cá»§a Hùng Thuần Thuần nhìn, váºy chắc sá»± việc sẽ xảy ra chung quanh cây tùng kia chứ không saiâ€.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
– “Mắt là cá»a sổ cá»§a con tim, tiểu đệ cÅ©ng thấy như tá»· tá»· váºyâ€.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lại nói tiếp: – “Ngá»c đệ coi kìa, chúng ta Ä‘á»u Ä‘oán đúngâ€.
Thì ra Hùng Thuần Thuần sau khi nháºn được dây câu, khẽ váºn thần công, bà n tay ngá»c ngà khẽ tung ra, dây câu đã biến thà nh má»™t đưá»ng ánh sáng trắng từ trong lòng bà n tay báºt vút ra như Ä‘iện chá»›p. Mục tiêu quả nhiên là cây tùng, sợi dây câu má»m nhÅ©n như thế mà giỠđây chẳng khác gì cây kim chế bằng sắt, đầu sợi dây vừa má»›i chạm và o thân cây thì đã lún sâu và o mấy tấc.
Một đầu dây câu đã cắm sâu và o trong thân cây, còn một đầu thì Hùng Thuần Thuần dùng ba ngón tay của bà n tay trái nắm chặt lại.
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói:
– Báºc thần y từ xưa tá»›i nay chỉ có thể bắt mạch cho ngưá»i mà thôi, chắc giỠđây Hùng cô nương cÅ©ng định bắt chước các báºc tiên hiá»n, cô nương định thi triển tà i nghệ y đạo đấy chắc? Nhưng cây tùng kia trông xanh tốt như váºy có vẻ gì là bệnh đâu?
Hùng Thuần Thuần cưá»i nhạt đáp:
– CÆ¡ lão đầu Ä‘oán sai rồi, ta đâu có phải thi triển môn Huyá»n Ty Triển Mạch như lão nói, môn công phu ta muốn thi triển là Huyá»n Ty Tuyệt Mạng.
Nói xong Hùng Thuần Thuần ngầm váºn kình lá»±c và o ba ngón tay tức thì sợi dây câu dà i hÆ¡n má»™t trượng kia khẽ chấn động, nhưng không nhìn thấy rõ rà ng lắm.
Má»™t lát sau, sá»± việc kỳ dị bắt đầu xảy ra, không những Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông phải giáºt nảy mình mà ngay cả Tiêu Lá»™ng Ngá»c vá»›i Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng phải biến sắc mặt. Thì ra theo vá»›i sá»± chấn động nhẹ nhà ng ở trên lưỡi dây câu, thân cây tùng to lá»›n kia cÅ©ng rung rung nhè nhẹ. Thoạt đầu chỉ có cà nh lá xà o xạc, rồi cà ng vá» sau cả thân cây cÅ©ng phải dao động, rồi cuối cùng những chiếc lá dần dần héo úa lác đác rụng xuống. Tư Äồ Ngá»c kinh hãi thì thầm nói:
– Trá»i Æ¡i! Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần quả nhiên rất lợi hại, môn Huyá»n Công Huyá»n Ty Tuyệt Mạng cá»§a y thị thá»±c cao minh, tiểu đệ tá»± lượng sức không sao là m nổi được như thế, không hiểu Ngá»c tá»· thì sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu đáp:
– Tá»· tá»· cÅ©ng chịu, chỉ sợ ngay cả ngưá»i mà danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ như Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông cÅ©ng không sao là m nổi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c má»›i nói tá»›i đây, thì bao nhiêu những lá ở trên cây Ä‘á»u khô héo và rụng hết xuống đất. Hùng Thuần Thuần khẽ giáºt tay, thu sợi dây câu vá», quay sang cưá»i nhạt nói vá»›i CÆ¡ Hướng Vị:
– CÆ¡ lão đầu, lão là m như váºy cho ta coi thá»?
CÆ¡ Hướng Vị ha hả cưá»i lá»›n nói: – Lão há»§ đã nói rồi, cô nương quên rồi sao? Vì má»™t ngưá»i tinh thông Huyá»n Công như Hùng cô nương thì là m sao lão phu có thể bắt chước được?
Hùng Thuần Thuần sẵng giá»ng há»i:
– Có phải là CÆ¡ lão đầu thá»±c không đủ bản lãnh, hay lại dá»±a và o việc già cả mà châm chá»c ta đấy?
Cơ Hướng Vị nói:
– Ngưá»i giá»i còn có ngưá»i giá»i hÆ¡n, ngoà i trá»i còn có trá»i. Lão phu không thấy rằng việc tà i nghệ kém ngưá»i khác là má»™t Ä‘iểm nhục.
Hùng Thuần Thuần đắc ý cưá»i nói:
– Lão cúi đầu chịu thua như thế thì ta sẽ rao truyá»n trong giang hồ rằng, Thần Châu Tứ Dáºt...
CÆ¡ Hướng Vị không đợi đối phương dứt lá»i, liá»n đỡ lá»i ngay:
– Hùng cô nương nên rõ Ä‘iá»u nà y, trong bốn ngưá»i Thần Châu Tứ Dáºt thì lão phu là ngưá»i kém cá»i nhất, huống chi lão phu không thể nà o đại diện được cho ba vị kia.
Hùng Thuần Thuần quắc mắt há»i:
– Ông lão định nói rằng, ba lão quá»· còn lại trong Thần Châu Tứ Dáºt kia không chịu nháºn thua sao?
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu cưá»i nói:
– Ba lão quá»· ấy kiến thức rất là nông cạn, trong Ä‘á»i chưa được trông thấy báºc cao nhân chân chÃnh nà o. Nếu như ba lão quá»· ấy mà lại được may mắn như lão phu, được thưởng thức môn thần công Huyá»n Ty Tuyệt Mạng cá»§a Hùng cô nương, thì có lẽ cÅ©ng phải khâm phục.
Hùng Thuần Thuần nói:
– Ta hiểu rồi, phải chăng ông lão muốn Thần Châu Tứ Dáºt sẽ gặp gỡ và so tà i vá»›i tất cả Thần Châu Tứ Hung chúng ta không?
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói:
– Cá» hà nh má»™t trưá»ng giao đấu giữa trang tuyệt sắc vá»›i mấy ông già thì thế nà o cÅ©ng phải triệu táºp má»™t đại há»™i võ lâm chứ không còn cách nà o khác.
Hùng Thuần Thuần đáp:
– ÄÆ°á»£c, ông lão cứ việc ấn định thá»i gian và địa Ä‘iểm Ä‘i?
CÆ¡ Hướng Vị mỉm cưá»i há»i: – Hùng cô nương, cô nương phải mất bao nhiêu thá»i giá» má»›i có thể triệu táºp được ba vị Thần Châu Tứ Hung là Hạnh Hoa Hung Nữ Uông Vô Diá»…m, Xà Tâm Quá»· Nữ Diệm Tiểu Thanh và Thiên Ma Băng Nữ Ngá»c Kiá»u Oa?
Hùng Thuần Thuần suy nghÄ© rồi ứng tiếng đáp liá»n:
– Chúng ta tuy má»—i ngưá»i ở má»™t nÆ¡i, kẻ phương Nam ngưá»i phương Bắc, nhưng có cách liên lạc máºt thiết vá»›i nhau, không đầy má»™t tháng đã có thể gặp gỡ nhau ở tại Ä‘iểm chỉ định.
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói:
– Nếu đã như váºy thì chúng ta má»—i ngưá»i sẽ triệu táºp ba ngưá»i kia và o rằm tháng Tám...
CÆ¡ Hướng Vị chưa nói dứt lá»i, Hùng Thuần Thuần đã xua tay nói:
– Cơ lão đầu, ông lão định nói rằm tháng Tám năm nay hay rằm tháng Tám sang năm?
Cơ Hướng Vị đáp:
– Năm nay.
Hùng Thuần Thuần cưá»i nhạt nói:
– Ta đã thà nh tâm thà nh ý ước định vá»›i ông lão, váºy dám hay không là tùy ở như ông lão, việc gì mà ông lão lại nói dối ta?
CÆ¡ Hướng Vị không hiểu ý câu nói cá»§a Hùng Thuần Thuần, ngạc nhiên há»i:
– Hùng cô nương nói như váºy là có ý nghÄ©a gì?
Hùng Thuần Thuần lạnh lùng đáp: – Rằm tháng Tám năm nay là kỳ há»™i cá»§a Thiên Trì kỳ há»™i, mưá»i lăm năm má»›i tổ chức má»™t lần, Thần Châu Tứ Dáºt các ngưá»i là những kẻ phát khởi lên kỳ há»™i ấy tất nhiên phải tá»›i Thiên Trì để chá»§ trì má»i việc, thế nà o lại còn có thể cùng bá»n ta...
Tư Äồ Ngá»c giáºt mình lắng tai nghe, vì thấy đối phương đỠcáºp tá»›i Thiên Trì kỳ há»™i.
Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông CÆ¡ Hướng Vị xua tay lia lịa, cắt đứt lá»i Hùng Thuần Thuần, mỉm cưá»i nói:
– Hùng cô nương, cô nương chỉ biết một mà không biết hai.
Hùng Thuần Thuần nói: – Tại sao ông lão lại nói như váºy?
Cơ Hướng Vị đáp: – Bởi vì Thiên Trì kỳ hội rằm tháng Tám năm nay không cỠhà nh được.
Câu nói nà y cá»§a CÆ¡ Hướng Vị khiến Tư Äồ Ngá»c và Tiêu Lá»™ng Ngá»c Ä‘á»u ngạc nhiên hết sức, trợn tròn mắt lên nhìn nhau. Hùng Thuần Thuần có vẻ không tin há»i:
– Cái kỳ đại há»™i trá»ng đại như thế, tại sao lại không cá» hà nh?
CÆ¡ Hướng Vị đáp: – Bởi vì hai nhân váºt trá»ng yếu là Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ và Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm không thể tham dá»± được. Cho nên má»i ngưá»i phát khởi lên kỳ đại há»™i ấy má»›i bà n bạc và quyết định cùng nhau rằng từ nay trở Ä‘i sẽ thá»§ tiêu ngà y há»p định kỳ cá»§a Thiên Trì kỳ há»™i.
Hùng Thuần Thuần vỡ nhẽ ra nói:
– Thì ra là thế. Nếu các ông đã không tham dá»± được Thiên Trì kỳ há»™i, váºy thì và o ngà y rằm tháng Tám, Tứ Hung sẽ đấu vá»›i Tứ Dáºt chứ có sao đâu. Nhưng không hiểu ông lão định đến địa Ä‘iểm ở đâu?
CÆ¡ Hướng Vị chỉ tay vá» phÃa sau Quát Thương Mê Cung, mỉm cưá»i đáp:
– Cái tòa Quát Thương Mê Cung nà y tuy đã biến thà nh tro, nhưng cái sân đá ở trước cung lại vô cùng rá»™ng rãi, quả là má»™t chá»— rất tốt cho các nhân váºt võ lâm so tà i vá»›i nhau.
Hùng Thuần Thuần cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c rồi, ông lão nhá»› lấy. Ông hãy Ä‘i tìm ba ngưá»i bạn cá»§a ông lão, còn tôi thì Ä‘i tìm ba ngưá»i chị em cá»§a tôi. Hai bên và o ngà y Trung thu má»™t tháng sau sẽ gặp nhau ở sân đằng trước Quát Thương Mê Cung mang toà n lá»±c ra giao đấu vá»›i nhau má»™t tráºn chÆ¡i.
Lá»i vừa dứt, Hùng Thuần Thuần đã tung ngưá»i lên. Trong má»™t giây phút vô cùng ngắn ngá»§i đó, mái tóc dà i thõng xuống tá»›i lưng nà ng đột nhiên dá»±ng đứng lên, chẳng khác gì những cái roi sắt nhanh như Ä‘iện chá»›p đâm và o Hà n Giang Äiểu Tuyết Ông. CÆ¡ Hướng Vị tuy có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nhưng cÅ©ng không thể nà o ngỠđược đối phương lại hạ độc thá»§ như váºy. CÅ©ng may là vị giang hồ kỳ hiệp có má»™t thân võ há»c, há»a hầu cá»±c cao thâm, cho nên trong lúc vô cùng bối rối đã hất đầu lại phÃa sau, thi triển má»™t thức “Äảo Hoán Âm Dươngâ€, gót chân Ä‘áºp liên tiếp xuống đất mấy cái vút ngưá»i sang má»™t bên né tránh thoát cái mái tóc vô cùng lợi hại kia. Mái tóc không đánh trúng ngưá»i mà lại quét trúng má»™t tảng đá lá»›n.
Chỉ nghe đánh “ầm†má»™t tiếng, tảng đá cao tá»›i đầu ngưá»i ấy vỡ vụn ra thà nh nhiá»u mảnh lăn long lóc ở dưới đất. Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đâu đã chịu ngừng tay. Nà ng phát lên cưá»i khanh khách đầy vẻ kiêu ngạo, thân hình lắc động mấy cái, tung tÃch cá»§a nà ng đã biến mất, trong đưá»ng lối vô cùng ngoắt ngoéo ở trong Mê Hồn Giáp. CÆ¡ Hướng Vị lúc trước khi nháºn chịu thua vá»›i Hùng Thuần Thuần vẻ mặt hãy còn tươi tỉnh lắm, nhưng giỠđây trông thấy tảng đá to lá»›n kia bể tung ra và cây tùng kia và ng úa hết cả lá thì vẻ mặt lại trầm trá»ng dị thưá»ng.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đột nhiên hắng đặng má»™t tiếng. CÆ¡ Hướng Vị giáºt nảy mình, ngạc nhiên há»i: – Vị cao nhân nà o đó?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c kéo tay Tư Äồ Ngá»c tiến vá» phÃa CÆ¡ Hướng Vị vừa tươi cưá»i đáp:
– CÆ¡ lão tiá»n bối là m gì mà nặng lá»i thế? Chúng tôi không phải là cao nhân mà chỉ là hà ng háºu tiến ở trong võ lâm hiện nay mà thôi.
CÆ¡ Hướng Vị thấy đôi nam nữ trẻ đẹp tuấn tú thì lại cà ng lấy là m ngạc nhiên lắm, không hiểu tại sao đối phương cÅ©ng có mặt ở gần đây mà lão lại như ngưá»i mù, không hay biết tà gì cả. Tiêu Lá»™ng Ngá»c cÅ©ng Ä‘oán được cái tâm lý xấu hổ cá»§a đối phương cho nên nà ng tươi cưá»i nói:
– Xin lão tiá»n bối chá»› có nghi hoặc. Chúng tôi đã có ý dòm lén cho nên kiá»…ng chân nhẹ gót Ä‘i từng bước má»™t, ngay cả hô hấp cÅ©ng phải dùng phương pháp Qui tức. HÆ¡n nữa lão tiá»n bối lại Ä‘ang bị má»™t kẻ vô lá»… là Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần chá»c giáºn, cho nên lão tiá»n bối má»›i không nháºn ra được chúng tôi đó thôi.
Cơ Hướng Vị nói:
– Cô nương vá»›i vị lão đệ kia cốt cách đẹp lắm, không hiểu nhị vị là môn hạ cá»§a báºc cao nhân nà o?
|

19-10-2008, 08:31 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Ba Mươi
Là DO ÄẠI VÆ¯Æ NG
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: – Sư phụ cá»§a vãn bối rất Ãt ngưá»i biết váºy để cho vị Ngá»c huynh đệ nà y cá»§a vãn bối nêu tên tuổi sư phục cho lão nhân gia biết.
Nói xong, nà ng đưa mắt nháy Tư Äồ Ngá»c, có ý bảo chà ng không việc gì mà phải giấu giếm, cứ nói tháºt ra. CÆ¡ Hướng Vị quả nhiên quay vá» phÃa Tư Äồ Ngá»c, cưá»i há»i:
– Lão đệ, lệnh sư là ai váºy?
Tư Äồ Ngá»c nghiêng mình đáp:
– Cơ lão nhân gia vừa rồi đã nhắc qua cho Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần biết, Gia sư hỠLương, tên Thiên Kỳ, có hiệu là Hải Nhạc Du Tiên...
CÆ¡ Hướng Vị “À†lên má»™t tiếng, mỉm cưá»i nói:
– Nếu thế thì đâu có phải là ngưá»i xa lạ gì. Váºy lão đệ tên gì?
Tư Äồ Ngá»c ứng tiếng đáp: – Tại hạ há» Tư Äồ, tên là Ngá»c. Còn vị nà y đây là Tiêu Lá»™ng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ. Nà ng là cao đồ cá»§a Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái. Nà ng có má»™t thân võ há»c kinh thiên động địa.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nguýt dà i, lên tiếng mắng:
– Ngá»c đệ tháºt là ngưá»i không biết gì cả. Äứng trước mặt má»™t nhân váºt tiá»n bối, tại sao lại...
CÆ¡ Hướng Vị xua tay cưá»i nói:
– Tư Äồ lão đệ và Tiêu cô nương xin chá»› coi lão phu là tiá»n bối. Như các vị vừa thấy đấy, nếu lão phu là báºc tiá»n bối cá»§a các vị thì phải xấu hổ chết.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– CÆ¡ lão nhân gia, môn võ há»c “Huyá»n Ty Tuyệt Mạng†mà Man SÆ¡n Mao Nữ vừa thi triển là môn công phu gì mà lợi hại như thế?
CÆ¡ Hướng Vị gượng cưá»i nói:
– Lão phu là ngưá»i trong cuá»™c cho nên mụ mẫm...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đỡ lá»i: – Lão nhân gia là ngưá»i trong cuá»™c mà cÅ©ng không hay biết, thì chúng tôi đứng ở ngoà i xem cÅ©ng chẳng hiểu gì cả. Nhưng vãn bối thấy rằng dẫu đứng vá» phương diện nà o mà xét thì cái bản lãnh Huyá»n công cá»§a Hùng Thuần Thuần cÅ©ng không thể nà o cao thâm đến mức đó đâu.
Cơ Hướng Vị thở dà i nói:
– Nếu như lão phu nghe ai nói lại thì cÅ©ng khó tin, nhưng việc nà y lại chÃnh mắt được thấy, tháºt lão phu lạ lùng quá đỗi.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Lão nhân gia khá»i phải buồn bá»±c như thế. Vị tá»· tá»· cá»§a tại hạ có thể nói má»™t cái nhìn cao minh.
CÆ¡ Hướng Vị nghe nói vá»™i và ng quay sang Tiêu Lá»™ng Ngá»c, vòng tay cưá»i nói:
– Xin Tiêu cô nương cho nghe cao kiến? Lão hủ xin lắng tai nghe.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: – Lão nhân gia đừng có nghe Ngá»c đệ nói báºy. Vãn bối có ý kiến hay ho gì đâu, mà chỉ có má»™t kiến giải sÆ¡ sà i thôi.
Cơ Hướng Vị nói:
– Tiêu cô nương khá»i cần phải quá khiêm nhượng như thế. Vừa má»›i được gặp cô nương, lão phu đã nháºn biết cô nương là ngưá»i trà tuệ mênh mông.
Tư Äồ Ngá»c cao giá»ng nói:
– Phải đây, Ngá»c tá»· tá»· là ngưá»i trà tuệ mênh mông, xin cho nghe kiến giải đầy trà tuệ?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c trừng mắt lên nhìn Tư Äồ Ngá»c, rồi rất bình tÄ©nh thản nhiên, cưá»i nói:
– CÆ¡ lão nhân gia, lúc vừa rồi, khi Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần sắp tung mình lui bước, thì đã dùng mái tóc để định ám toán lão nhân gia. Xem thế đủ thấy cả vá» võ công lẫn tâm cÆ¡, nà ng ta Ä‘á»u tà n độc cả.
Cơ Hướng Vị nói:
– À, cái công lá»±c nà y thì lão phu biết. Tên cá»§a nó là Quá»· Vương Tiên. Nhưng Hùng Thuần Thuần là ngưá»i trẻ tuổi, đã luyện được tá»›i mức dùng mái tóc mà đánh tan đá thì tháºt không dá»… dà ng gì đâu.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói:
– Vãn bối thấy rằng môn công phu Quá»· Vương Tiên tuy là tà n độc nhưng cÅ©ng còn có thể khổ luyện được. Äến như môn công phu Huyá»n Ty Tuyệt Mạng thì tá»±a hồ như sức ngưá»i chẳng thể nà o là m được.
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu nói:
– Lão phu cÅ©ng nghÄ© như váºy đó. Bởi vì khiến cho má»™t cây tùng xanh tươi tốt kia, chỉ trong nháy mắt, bao nhiêu lá cà nh Ä‘á»u khô héo cả, thì nếu không là m đứt mạch cây...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c không để cho CÆ¡ Hướng Vị nói dứt lá»i, đã tươi cưá»i, xen lá»i:
– Là m đứt mạch cây có hai phương thức. GiỠđây vãn bối biểu diễn ra, biết đâu sau nà y chẳng tìm được chỗ sơ hở của Man Sơn Mao Nữ?
Dứt lá»i, Tiêu Lá»™ng Ngá»c liá»n đưa bà n tay nhá» nhắn ra chặn lên má»™t thân cây tùng xanh ở gần ngưá»i nà ng. Chỉ trong giây phút, cây tùng láºp tức chấn động, bao nhiêu lá ở trên cây dần dần rụng cả. Äến khi bao nhiêu lá rụng hết thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c lại khẽ vá»— vá» phÃa cây tùng khác má»™t chưởng. Má»™t chưởng nà y không thấy kình phong gì nổi lên cả, nhưng cây tùng xanh kia lại kêu đánh rắc má»™t tiếng gẫy liá»n. CÆ¡ Hướng Vị buá»™t miệng khen:
– Tiêu cô nương quả tháºt có má»™t công lá»±c ghê gá»›m.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c khẽ mỉm cưá»i đưa tay chỉ và o hai cây tùng xanh kia, trầm giá»ng nói:
– Lão nhân gia thấy cây tùng thứ ba kia. Nếu cách má»™t khoảng xa như váºy, muốn dùng kình lá»±c là m đứt mạch cây thì chỉ có cách phá há»§y cái thân cây cá»§a nó trước.
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu. Tiêu Lá»™ng Ngá»c tiếp lá»i:
– Äến như việc dùng chưởng áp và o cây tùng cho ná»™i kình ngầm công ra tuy có thể cáºy và o môn công phu Thôi Tâm thần công không là m gì tá»›i thân cây, mà cÅ©ng là m cho lá cá»§a nó rụng hết. Nhưng nếu Ä‘em so sánh môn công phu nà y vá»›i môn công phu cá»§a Hùng Thuần Thuần thì có thể phán Ä‘oán được rõ rà ng.
Tư Äồ Ngá»c xen lá»i há»i:
– Ngá»c tá»· nói cho nghe rõ má»™t chút nữa, phán Ä‘oán được ở chá»— nà o?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chỉ tay vá» phÃa hai đống lá, tươi cưá»i nói: – Ngá»c đệ việc gì phải há»i han nhiá»u, cứ đưa mắt nhìn thì tá»± nhiên biết.
Tư Äồ Ngá»c chăm chú nhìn, cưá»i nói : – Quả nhiên là có chá»— không giống nhau, má»™t đống lá thì xanh, còn má»™t đống lá thì và ng.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Xin CÆ¡ lão nhân gia và Ngá»c đệ suy nghÄ© má»™t chút coi. Tôi nháºn thấy rằng bằng và o má»™t đống lá xanh và má»™t đống lá và ng kia có thể tìm ra được đầu dây mối nhợ.
Tư Äồ Ngá»c vá»›i CÆ¡ Hướng Vị nghe cách nói cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c Ä‘á»u cau mà y suy nghÄ©.
Cuối cùng Hà n Giang Äiếu Tuyết Ông CÆ¡ Hướng Vị là ngưá»i kinh nghiệm già dặn hÆ¡n cho nên cao giá»ng nói: – Tiêu cô nương quả tháºt là cao minh, ở bên trong quả nhiên có chá»— khiến ngưá»i ta phải nghi ngá».
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ há»i:
– Lão nhân gia nghi ở điểm nà o?
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói: – Xin lão đệ nghÄ© coi, cái loà i cây tùng xanh và cây trúc biếc chịu được sương lạnh, lão đệ hãy lấy má»™t cây trúc biếc lấy hết sức ra bẻ gẫy thì cây trúc kia không dá»… gì trong má»™t đôi ngà y mà đổi sang sắc và ng được.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, tá» vẻ hoà n toà n đồng ý vá»›i cái lý luáºn cá»§a CÆ¡ Hướng Vị.
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói tiếp:
– Cây trúc đã như váºy thì cây tùng cÅ©ng chả khác gì. Sao không rá»i khá»i thân, từ phi là tá»± ý nó đến lúc khô rồi rụng xuống chúng chẳng thể nà o chỉ trong chá»›p mắt là đổi sang sắc và ng được.
Tư Äồ Ngá»c vỡ nhẽ ra, nói:
– Có lý! Có lý! Nhưng nói váºy thì cái đống lá xanh mà Ngá»c tá»· cá»§a tại hạ là m cho rÆ¡i rụng xuống là rất hợp lý, còn đống lá và ng mà Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần là m rÆ¡i là trái lý nghịch tình.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ đã hiểu ra, váºy thì hãy suy nghÄ© kỹ hÆ¡n má»™t chút. Vừa rồi ta đã dùng hết sức áºp chưởng và o cây, thế mà đống lá tùng rụng xuống vẫn còn xanh biếc, thì cái môn Huyá»n Ty Tuyệt Mạng cá»§a Hùng Thuần Thuần so sánh vá»›i...
Nà ng chưa dứt lá»i thì Tư Äồ Ngá»c đã cao hứng xen lá»i nói:
– Ngá»c tá»· tá»·, tiểu đệ hiểu rồi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nguýt dà i, mắng yêu:
– Trong Ngá»c đệ có vẻ cao hứng quá, váºy thì đã hiểu được gì?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Tiểu đệ thấy rằng Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần không phải sá» dụng môn Huyá»n Ty truyá»n kình, mà thi triển môn Huyá»n Ty truyá»n độc.
CÆ¡ Hướng Vị kinh ngạc, há»i bằng giá»ng thất thanh:
-Tư Äồ lão đệ nói gì thế? Hùng Thuần Thuần thi triển môn Huyá»n Ty truyá»n độc à ?
Tư Äồ Ngá»c đưa tay chỉ cây tùng héo trÆ¡ trụi lá, quay vá» phÃa CÆ¡ Hướng Vị, mỉm cưá»i nói:
– Xin Cơ lão nhân gia coi xem cây Tùng dẻo dai kia nếu không phải trúng chất kỳ độc thì lẽ nà o lại ra nông nỗi như thế kia?
Cơ Hướng Vị cau mà y nói:
– Lá»i lão đệ nói tuy rất hợp lý, nhưng cái loại thuốc kỳ độc ấy là m sao mà truyá»n và o được?
Tư Äồ Ngá»c chưa kịp lên tiếng đáp thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c đứng bên đã tươi cưá»i nói:
– Tôi xét theo tình hình lúc ấy để mà suy Ä‘oán thì tất là ở trong bà n tay Hùng Thuần Thuần có giấu chất kỳ độc, đợi lúc lên tiếng bảo lão nhân gia cho mượn dây câu, nà ng ta má»›i cho dÃnh chất độc và o đầu dây câu.
CÆ¡ Hướng Vị giáºt nẩy mình, nói:
– Tiêu cô nương suy Ä‘oán tháºt là đúng. Hùng Thuần Thuần trước đó đã bôi chất kịch độc và o đầu giây câu, sau đó má»›i và o sâu ở trong mạch cây.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i, nói:
– Phải rồi. GiỠđây má»i ngưá»i đã đồng ý vá»›i nhau cả rồi, váºy chúng ta hãy cùng nhau Ä‘i coi xem sao. Nói xong, Tiêu Lá»™ng Ngá»c rút má»™t cây ngân trâm cà i tóc ở trên đầu cháºm rãi bước tá»›i trước, thá»c ngay cây trâm và o cái lá»— nhá» trên thân tùng đã khô và ng mà lúc nãy sợi dây câu đã xuyên và o.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c ngoáy cái trâm giây lát rồi rút ra, chỉ thấy sắc trắng ở trên cây trâm đã biến mất, mà giỠđây đã đổi sang thà nh mà u Ä‘en. Cứ xem như váºy thì đủ hiểu cái lá»— nhỠở trong thân cây không những có chất độc, mà chất độc nà y rất nặng. CÆ¡ Hướng Vị thấy váºy ông vốn là ngưá»i rất bình tÄ©nh, thế mà giỠđây cÅ©ng phải nổi giáºn trong ngưá»i, háºm há»±c nói:
– Hùng Thuần Thuần tháºt là đứa quả hèn hạ.
Lá»i ông ta vừa nói xong, Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, cao giá»ng nói:
– Ngá»c tá»·, tiểu đệ có chuyện muốn há»i tá»· tá»·.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: – Ngá»c đệ định há»i ta Ä‘iá»u gì?
Tư Äồ Ngá»c nói: – Tá»· tá»· đã sá»›m Ä‘oán biết cái hà nh vi đê tiện cá»§a Man SÆ¡n Mao Nữ Hùng Thuần Thuần thì tại sao không xuất thá»§ để trừ diệt y thị cho rồi hay không nữa thì phá tan cái quá»· kế cá»§a nà ng ta, đó cÅ©ng là má»™t cách dạy dá»—.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Ta biết thế nà o Ngá»c đệ cÅ©ng há»i ta như váºy. Ta có thể đáp lại cÅ©ng ba lý do.
– Tiểu đệ không tin là tá»· tá»· có nhiá»u lý do như váºy. Tá»· tá»· hãy nói cho nghe coi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dÆ¡ má»™t ngón tay ra, cao giá»ng nói:
– Lý do thứ nhất, tuy ta đã Ä‘oán được việc cây tùng bị khô héo thế nà o cÅ©ng có sá»± mỠám ở bên trong, nhưng cứ thứ cái môn công phu Thổ Kinh Quán Váºt Phi Tuyá»n Nháºp Má»™c cÅ©ng đủ biết võ công cá»§a Hùng Thuần Thuần ghê gá»›m lắm cho nên ta má»›i đứng lặng nhìn xem Hùng Thuần Thuần còn tri triển môn công phu nà o khác.
CÆ¡ Hướng Vị cưá»i nói:
– Tiêu cô nương được toại nguyện rồi đấy nhỉ, bởi vì cô nương đã được coi Hùng Thuần Thuần đột nhiên ám toán lão phu bằng công lá»±c Quá»· Vương Tiên và cái thân pháp mau lẹ tuyệt luáºn cá»§a nà ng ta lúc rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói tiếp:
– Lý do thứ hai, là dẫu có giết Man SÆ¡n Mao Nữ hoặc là dạy dá»— cho nà ng ta thì cÅ©ng chẳng có ý nghÄ©a gì cả, cho nên ta má»›i cố ý để cho CÆ¡ lão nhân gia ước hẹn vá»›i nà ng, để nà ng ta tụ táºp các đồng đảng và o ngà y rằm tháng Tám. Khi ấy sẽ diệt trừ hết cả bá»n Thần Châu Tứ Hung thì hay hÆ¡n.
Tư Äồ Ngá»c vá»— tay khen:
– Phải, tiểu đệ rất đồng ý vá»›i Ngá»c tá»·.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói: – Lý do thứ ba là vì Ngá»c đệ. Bởi vì Thiên Trì Kỳ Há»™i đã bị thá»§ tiêu rồi, thì nếu không mượn cÆ¡ há»™i nà y, là m sao mà Ngá»c đệ có thể tìm ra được Thần Châu Tứ Dáºt?
CÆ¡ Hướng Vị nghe nói, đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i bảo:
– Tư Äồ lão đệ tìm bốn ngưá»i chúng ta có chuyện gì?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Tại hạ định nhá» bốn vị thanh minh cho ân sư.
Nói xong, chà ng vòng tay vái chà o Cơ Hướng Vị.
CÆ¡ Hướng Vị cÅ©ng là chá»— thân tình xưa nay vá»›i Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ và Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm nhưng sá»± tháºt cÅ©ng không hiểu rõ mối tình oán giữa hai ngưá»i ấy, nay nghe Tư Äồ Ngá»c nói thì kinh ngạc hết sức. Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn CÆ¡ Hướng Vị, nghiêm nét mặt há»i:
– CÆ¡ lão nhân gia, lần trước, sau khi Thiên Trì Kỳ Há»™i bế mạc, thì Thần Châu Tứ Dáºt có cùng Ä‘i tá»›i Hoà ng SÆ¡n vá»›i ân sư cá»§a tại hạ không?
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu đáp:
– Có, lão đệ há»i váºy để là m gì?
Tư Äồ Ngá»c lại há»i tiếp: – Khi ấy sư phụ cá»§a tại hạ có bị ngưá»i ta ám toán trúng phải chất kỳ độc phát tác cháºm, cho nên bị ngưá»i dần dần co rút lại.
Cơ Hướng Vị nói:
– Äúng là có chuyện nà y. Bởi vì cÅ©ng tại chuyện nà y mà Thần Châu Tứ Dáºt ai ai cÅ©ng phải ngà y đêm lo nghÄ©, vì rằng sau khi Thiên Trì Kỳ Há»™i bế mạc, lệnh sư chưa chà o há»i gì ai cả, đã bị ám toán cho nên chúng tôi cÅ©ng bị hiá»m nghi.
Lúc bấy giá» Tư Äồ Ngá»c má»›i Ä‘em chuyện sư phụ chà ng bị hiá»m oan như thế nà o kể rõ cho CÆ¡ Hướng Vị nghe má»™t hồi. CÆ¡ Hướng Vị lắc đầu nói:
– Là m gì có chuyện đó. Khi ấy lệnh sư đã bị kỳ táºt thế nà o mà lại còn có thể Ä‘i tá»›i Bắc Thiên SÆ¡n là m cái chuyện xấu xa kia được?
Tư Äồ Ngá»c lại vòng tay nói:
– CÆ¡ lão tiá»n bối, tiá»n bối đã biết ân sư cá»§a tại hạ quả là oan uổng thì sau ngà y rằm tháng Tám tiá»n bối có thể nà o cùng vá»›i ba vị Thần Châu Tứ Dáºt khác vá»›i Nam hoang tá» cốc để chứng minh cái việc ngà y xưa trước mặt Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm được không ?
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu, cưá»i nói:
– Dĩ nhiên là được chứ?
Tư Äồ Ngá»c mừng rỡ, cảm Æ¡n rối rÃt. Chà ng quay sang nhìn CÆ¡ Hướng Vị rồi nói:
– Nếu lão nhân gia đã chấp thuáºn thì xin lão tiá»n bối mau quay trở vá» cho ba vị Thần Châu Tứ Dáºt kia biết để khá»i lỡ ngà y hẹn.
CÆ¡ Hướng Vị gáºt đầu, cưá»i nói:
– Lão đệ cứ yên lòng. Ta sẽ kiếm cách tụ táºp vá»›i các ngưá»i bạn cá»§a ta, bảo đảm là không có chuyện sai lá»i hẹn đâu. Mà cÅ©ng không lỡ ngà y hẹn rằm tháng Tám vá»›i Hùng Thuần Thuần.
Tư Äồ Ngá»c đưa CÆ¡ Hướng Vị Ä‘i rồi, quay sang cưá»i vá»›i Tiêu Lá»™ng Ngá»c, lắc đầu nói:
– Ngá»c tá»·, tháºt là không ngá» chúng ta đã mất bao nhiêu công phu chuẩn bị định tham dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i không ngá» kỳ há»™i nà y lại đột nhiên bị bãi bá».
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Dá»± hay không dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i có gì là quan hệ đâu? Phải lại Ngá»c đệ muốn kiếm Thần Châu Tứ Dáºt thì đã kiếm được rồi đây, hỠđã chịu đứng ra là m chứng rồi còn gì.
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói:
– Tuy là nói váºy, nhưng là m sao chúng ta có thể đợi được cả tháng trá»i, chẳng lẽ...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đỡ lá»i:
– Chuyện nà y đâu có khó khăn gì. Ta cảm thấy có một chỗ có thể đi.
Tư Äồ Ngá»c vá»™i và ng há»i: – Chá»— nà o?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c ứng tiếng đáp:
– Thiên Ma phủ!
Tư Äồ Ngá»c giáºt nẩy mình, há»i:
– Thiên Ma phá»§ à ? Có phải là Thiên Ma phá»§ ở dưới Tà ng Vân Hạc ở bên bá» Ngá»c Bút Phong ở trong VÅ© Di SÆ¡n không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i đáp:
– Không phải Thiên Ma phủ ấy thì còn là Thiên Ma phủ thứ hai nà o nữa.
Tư Äồ Ngá»c quay sang nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c, nói: – Tá»· tá»· sao lại quên rằng tiểu đệ có hẹn vá»›i Ngá»c Kiá»u Nga ngà y Trùng Dương mùng chÃn tháng chÃn?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Cái ý Ngá»c đệ hẹn ngà y Trùng Dương là chỉ sợ há»ng việc Thiên Trì Kỳ Há»™i, nay kỳ há»™i đã không được mở ra nữa thì còn sá»›m, chúng ta hãy đến VÅ© Di SÆ¡n chÆ¡i má»™t phen, đó chẳng phải là cách hay nhất để tiêu phà thá»i giá» trước mắt đấy à ?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Cách ấy tuy hay, nhưng...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i, đỡ lá»i: – Nhưng cái gì? Ta lại có ba lý do.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Phải phong cho tá»· tá»· là lý do đại vương má»›i được. Váºy xin cho đệ nghe cao kiến?
– Rõ rà ng là Ngá»c Kiá»u Nga đã có lòng tương tư Ngá»c đệ rồi. Nếu Ngá»c đệ đến sá»›m má»™t chút thì nà ng đã đỡ khổ.
Tư Äồ Ngá»c mặt đỠbừng, chẩu môi nói: – Ngá»c tá»· chỉ Ä‘em tiểu đệ ra mà đùa thôi, thế là nghÄ©a lý gì? Lá»™ng Ngá»c nói tiếp:
– Ngá»c đệ Ä‘i Thiên Ma phá»§ là ngưá»i ta má»i đến chữa bệnh ông thầy đến sá»›m má»™t chút, thì ngưá»i ốm ngưá»i ta má»›i khá»i mong chứ.
Tư Äồ Ngá»c đáp:
– Phải, lý do ấy tỷ tỷ nói cũng được lắm.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dương mà y nói: – Lý do thứ ba thì lại cà ng đúng nữa, vì bạn tốt cá»§a đệ là Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu bị lá»t và o ổ ma, tuy có Thiên Ma Băng Nữ Ngá»c Kiá»u Oa hết lòng yêu chuá»™ng, thì cÅ©ng không nguy hiểm gì cho lắm. Nhưng ngá»§ lâu thì qua đêm lại cà ng dà i. Ngá»c đệ không muốn cứu y ra sá»›m hÆ¡n má»™t chút hay sao?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói:
– Tỷ tỷ cà ng nói cà ng có lý, tôi hết lòng đồng ý sẽ đi ngay Võ Di Sơn đến Thiên Ma phủ luôn.
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Äi thì là đi. Nhưng không biết rằng đệ Ä‘i má»™t mình, hay là chúng ta hai ngưá»i cùng Ä‘i thế?
Tư Äồ Ngá»c hÆ¡i ngạc nhiên nói:
– Tất nhiên là mình hai ngưá»i cùng Ä‘i rồi, tá»· tá»· chẳng đã nói từ giá» vá» sau không khi nà o lìa tiểu đệ hay sao?
Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp:
– Ngá»c đệ thì được ngưá»i ta má»i đến để chữa thuốc, còn tá»· tá»· thì đến đó để là m chi?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tá»· tá»· cÅ©ng cứ tá»± nháºn là má»™t ngưá»i thần y Ä‘á»i nay, tiểu đệ hẹn đến để cùng xem bệnh cÅ©ng được chứ sao. Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Nói như thế cÅ©ng được nhưng Ngá»c đệ Ä‘i vá»›i má»™t bà lang như tôi đưá»ng dà i đằng đẵng như váºy, không sợ Ngá»c Kiá»u Nga ghen hay sao?
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt cau mà y, nói:
-Ta nói chuyện chÃnh Ä‘Ãnh vá»›i tá»· tá»·, tá»· tá»· lại cứ nói đùa hoà i. Mồm tá»· tá»· nói là Ngá»c Kiá»u Nga ghen, nhưng thá»±c ra chÃnh mình ghen thì có.
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Tá»· tá»· không sợ Ngá»c Kiá»u Nga ghen, chỉ vì Thiên Ma phá»§ trong ấy có Tà ng Vân Hạc, mình lại bỡ ngỡ thì Thiên Ma Thánh Mẫu Äinh Nương Nương lại là má»™t ngưá»i tuyệt đỉnh cao thá»§. Dưới tình hình như thế mà muốn cứu nguy Trình Di Siêu ra, tá»· tá»· nên dùng cÆ¡ mưu hÆ¡n là ỷ và o võ công.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói:
– Tỷ tỷ nói không sai chút nà o?
Lá»™ng Ngá»c lại tiếp: – Nếu mà chú trá»ng dùng mưu, thì nên lợi dụng Ngá»c Kiá»u Nga, đối vá»›i Ngá»c đệ rất có cảm tình, thì là m sao mà chẳng được. Hà tất phải là m cho cô ta bị khÃch động mà nổi ghen lên có phải là há»ng việc không?
Tư Äồ Ngá»c hai mắt lấp lánh, mỉm cưá»i nói:
– Có cách rồi. Tá»· tá»· có thể hóa trang thà nh má»™t ngưá»i đạo sÄ© già nua, thì trông giống Biển Thước phục sinh, Hoa Äà tái thế đây. Ngá»c Kiá»u Nga cÅ©ng không ghen nữa đâu.
Lá»™ng Ngá»c lắc đầu nói:
– Tá»· tá»· không có kinh nghiệm tiếp xúc vá»›i những lão già bao giá», sá»± tiếp xúc không giống thì sao. Nếu ta cứ miá»…n cưỡng là m, thể nà o cÅ©ng để lá»™ chân tướng ra.
Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Thế tỷ tỷ định sao?
Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Giả dạng là m má»™t ngưá»i đà n ông cÅ©ng không sao, nhưng ta muốn giả dạng thà nh má»™t ngưá»i trẻ tuổi như Ngá»c đệ váºy.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y nói:
– Ngưá»i trẻ tuổi?
– Sao, ngưá»i trẻ tuổi không được ư? Hay là chỉ có Ngá»c đệ má»›i là ngưá»i trẻ tuổi Biển Thước thôi, mà không cho ta là m ngưá»i trẻ tuổi Hoa Äà sao?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu nói:
– Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, y đạo có tinh hay không không phải là ở cái chỗ già hay trẻ, tiểu đệ chỉ sợ...
Lá»™ng Ngá»c trừng mắt lên nhìn thẳng và o mặt Tư Äồ Ngá»c, mỉm cưá»i nói:
– Sợ cái gì? Ngá»c đệ cứ úp úp mở mở mãi như thế, sao không nói thẳng ra?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tá»· tá»· có má»™t vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, nếu giả dạng thà nh má»™t trang thiếu niên tuấn tú thì tức chết Phan An, hổ chết Tông Ngá»c Ä‘i được.
Lá»™ng Ngá»c thất cưá»i, nói:
– Ngá»c đệ cứ yên tâm, đệ đã là trang thiếu niên đẹp nhất Ä‘á»i nay trong giá»›i võ lâm rồi, dẫu tá»· tá»· có cải trang thà nh đà n ông thì tiểu đệ cÅ©ng không bị ảnh hưởng gì đâu.
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu cưá»i nói:
– Sao tá»· tá»· lại nói thế, tiểu đệ vá»›i tá»· tá»· thì không có phân biệt chi cả, tiểu đệ chỉ e rằng Ngá»c Kiá»u Nga vá»›i Ngá»c Kiá»u Oa hai chị em trông thấy vẻ đẹp cá»§a chị, thì thần hồn Ä‘iên đảo mà hai ngưá»i cùng yêu tá»· tá»· cả thì sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c “Ồ†lên má»™t tiếng, mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c đệ cứ yên tâm, ngưá»i ta thưá»ng nói, quân tá» không muốn cướp cái sở thÃch cá»§a ngưá»i, nếu mà Ngá»c đệ nói Ngá»c Kiá»u Nga đã yêu Ngá»c tá»· tá»·, thì tá»· tá»· quyết cÅ©ng chẳng đáp lại đâu. Tư Äồ Ngá»c chẩu môi lên nói:
– Tỷ tỷ lại bông đùa tiểu đệ rồi...
|
 |
|
| |