 |
|

12-10-2008, 05:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi lăm
Lý Thà nh già lá»i non lẽ.
Äình Quý lá»i tháºt dá»… nghe.
Tiêu Äình Quý và Trầm Äạt vỠđến Tam Quan và o ra mắt Dương Nguyên soái thuáºt lại má»i Ä‘iá»u.
Nguyên soái há»i:
- Nay câu chuyện Lý Thà nh mạo công tuy đã rõ rà ng song phải đối chứng cho phân minh.
Nói rồi sai Mạnh Äình Quốc đòi cha con Lý Thà nh và o ra mắt:
Lý Thà nh và o quỳ lạy thưa:
- Cha con tôi là ngưá»i hữu công vô tá»™i, sao Nguyên soái lại bắt như váºy?
Dương Nguyên soái nói:
- Ngươi nói cha con ngươi giết Táng Thiên vương và Tá» Nha Xai sao ta sai ngưá»i Ä‘i dò xét thì ai cÅ©ng nói không thấy việc đó.
Lý Thà nh nói:
- Vì lúc ấy trá»i khuya nên không ai trông thấy cÅ©ng phải.
Dương Nguyên soái nạt lớn:
- Váºy chá»› cha con ngươi ép Tiêu Äình Quý uống rượu rồi trói Ä‘em bá» xuống sông Yến Tá» là vì ý gì?
Lý Thà nh nghe nói thất sắc thưa:
- Việc ấy tháºt tôi không hay biết gì cả.
Nguyên soái truyá»n đòi Tiêu Äình Quý đến đối chứng:
- Tiêu Äình Quý và o đến soái phá»§ thấy cha con Lý Thà nh thì nổi nóng xốc lại đạp cho má»™t đạp, nói:
- Ngươi là quân tà n nhẫn, bất nhân, ngươi muốn Ä‘oạt công tráºn cá»§a Äịch Khâm sai, gạt ta uống rượu rồi trói ta bá» xuống sông chiếm Ä‘oạt hai cái thá»§ cấp. Nếu không có gã tiá»u phu cứu mạng thì ta còn gì. Thôi, để ta xin Nguyên soái Ä‘em cha con ngươi bá» xuống sông, là m y như ngươi đã hà nh động vá»›i ta lúc đó.
Lý Thà nh bị má»™t đạp Ä‘au quá khóc om sòm. Phạm Trá»ng Yêm thấy váºy nói:
- Tiêu Äình Quý giữa soái phá»§ không nên vô lá»… như váºy.
Dương Nguyên soái há»i:
- Ta sai ngươi Ä‘i đón Äịch Khâm sai đặng lấy chinh y sao ngươi trở lại NgÅ© Vân trấn là m chi?
Tiêu Äình Quý liá»n thuáºt hết má»i việc cho Nguyên soái nghe.
Nguyên soái há»i Lý Thà nh:
- Chứng cá»› đã rõ rà ng như váºy ngươi còn chưa chịu sao?
Lý Thà nh nói:
- Việc ấy chỉ nói bằng miệng lấy chi là m bằng cá»›. Xin Nguyên soái cứ theo quân pháp mà luáºn há»… ai được thá»§ cấp thì có công trạng, để khá»i mất công bình.
Nguyên soái nói:
- Ngươi nói ngươi giết được hai tướng ấy váºy ngươi có biết chúng nó mặc giáp gì, cầm vÅ© khà gì chăng?
Lý Thà nh nói:
- Táng Thiên vương đội huyá»n bi mão, mình mặc hồng bà o, còn Tá» Nha Xai thì mặc lạc bà o
Vừa nói dứt lá»i thì Tiêu Äình Quý nạt lá»›n:
- Nói báºy! Táng Thiên vương đội mÅ© kim khôi, nên khi ấy ta lấy được chiếc ngù mÅ©, bây giá» còn đây.
Nói rồi móc túi lấy ra chiếc ngù mÅ© đưa cho má»i ngưá»i xem.
Dương Nguyên soái thấy váºy bèn nạt Lý Thà nh, trách:
- Lý Thà nh! Ngươi tháºt già mồm. Bây giá» còn gì để nói chăng?
Lý Thà nh nói:
- Chứng cá»› như váºy cÅ©ng chưa chắc, vì Äịch Thanh là m mất chinh y rồi sợ bị tá»™i nên lo tốt vá»›i Tiêu Äình Quý là m như váºy để kể công chuá»™c tá»™i.
Phạm Trá»ng Yêm nói:
- Lý Thà nh? Ngươi nói cha con ngươi giết được Táng Thiên vương và Tá» Nha Xai, váºy khi lấy được thá»§ cấp rồi ngươi có biết hai cái thây cá»§a chúng nó hiện giỠở đâu không?
Lý Thà nh nói:
- Khi hai tướng ấy đi dạo chơi có dắt theo bốn tên tùy tùng, cho nên lúc tôi giết được chúng nó thì bốn tên tùy tùng đã mang xác đem đi rồi.
Phạm Trá»ng Yếm nói:
- Còn hai con ngựa của chúng nó đâu?
Lý Thà nh nói:
-Khi hai tướng ấy đi dạo ban đêm nên không cỡi ngựa.
Äịch Thanh nghe nói cưá»i lá»›n:
- Ta thấy ngươi tháºt già hà m.
Vừa nói dứt lá»i thì có quân và o báo:
- Nay có NgÅ© Tư Phong ở trên Bát quái sÆ¡n Ä‘i vá»›i Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương Ä‘em ba mươi muôn binh đến vây Tam Quan, lại kêu Äịch Thanh ra đánh để trả thù cho Táng Thiên vương và Tá» Nha Xai. Xin Nguyên soái định liệu.
Dương Nguyên soái nghe báo thì kêu Lý Thà nh nói:
- Ngươi nói cha con ngươi giết hai tướng ấy, sao bây giá» chúng nó không kêu ngươi ra mà trả thù, lại gá»i Äịch Thanh?
Lý Thà nh nói:
- à chúng nó muốn đánh với ai thì đánh, tôi là m sao biết được.
Dương Nguyên soái nói:
- Äến ná»—i như váºy mà ngươi còn chưa chịu là gian dối thì tháºt là già mồm.
Lúc ấy lại có quân và o báo:
- NgÅ© Tư Phong đốc binh phá thà nh rất gấp, cứ kêu tên Äịch Khâm sai mà mắng nhiếc.
Äịch Thanh nghe nói nổi giáºn liá»n đứng dáºy thưa vá»›i Nguyên soái:
- Xin cho tôi ra đánh má»™t tráºn đặng láºp công.
Dương Nguyên soái chưa kịp nói thì Tiêu Äình Quý láºt Ä‘áºt đứng dáºy nói:
- Khoan đã, tuy Äịch Khâm sai võ nghệ cao cưá»ng, so tráºn nà y không nên ra đánh, hãy để cha con Lý Thà nh đánh má»™t tráºn đã, như cha con Lý Thà nh giết được NgÅ© Tư Phong thì công thuá»™c vá» hai cha con Lý Thà nh.
Dương Nguyên soái nghe theo lá»i Tiêu Äình Quý liá»n sai cha con Lý Thà nh ra tráºn và khiến Phạm Trá»ng Yếm ra lướt tráºn.
Cha con Lý Thà nh nghe nói thất kinh, láºt Ä‘áºt quỳ lạy nói:
- Tuy cha con tôi là quan võ, song chức vụ chỉ biết Ä‘i tuần hà nh đây đó, nếu ra tráºn mạc thì tôi không dám.
Nguyên soái nạt lớn:
- Ngươi cÅ©ng là quan võ, ngưá»i ta cÅ©ng là quan võ, nếu ngươi sợ chết mà không Ä‘i thì kẻ khác cÅ©ng sợ chết như ngươi thì còn ai Ä‘i chiến đấu.
Tiêu Äình Quý nói:
- Quan võ sao không dám ra tráºn, nếu váºy triá»u đình ban bổng lá»™c chẳng uổng phà sao?
Lý Thà nh liệu bỠxin không được, bất đắc dĩ phải vâng mạng lãnh một muôn binh kéo ra ngoà i thà nh.
Äịch Thanh thấy váºy thưa vá»›i Nguyên soái:
- Vả Lý Thà nh ra tráºn đây chắc là bị giặc giết và là m rối loạn binh mã. Xin Nguyên soái cho tôi theo ứng cứu, giúp Lý Thà nh đánh vá»›i NgÅ© Tư Phong.
Dương Nguyên soái nói:
- Lá»i ấy cÅ©ng phải, song Khâm sai phải cẩn tháºn cho lắm, Vì NgÅ© Tư Phong là má»™t danh tướng bên Tây Hạ.
Nói rồi liá»n cấp cho Äịch Thanh hai muôn binh kéo ra tiếp ứng cho Lý Thà nh.
Bấy giá» NgÅ© Tư Phong, Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương Ä‘em ba mươi muôn binh vây hãm Tam Quan, xảy thấy Lý Thà nh ra tráºn, liá»n hét má»™t tiếng là m cho cha con Lý Thà nh giáºt mình là m rá»›t cây Ä‘ao và gần té nhà o xuống ngá»±a.
Ngũ Tư Phong nói:
- Có phải ngươi là Äịch Thanh chăng?
Cha con Lý Thà nh nghe nói như váºy thì nằm má»p xuống yên ngá»±a năn nỉ:
- Xin Nguyên soái hãy dung tÃnh mạng cho cha con tôi, vì tôi không phải là Äịch Thanh, tôi là Lý Thà nh tà i má»n sức yếu, không phải là địch thá»§ cá»§a Nguyên soái.
NgÅ© Tư Phong thấy váºy cưá»i lá»›n:
- Ta không giết các ngươi đâu, hãy trở vá» kêu Äịch Thanh ra đây mà giao đấu vá»›i ta.
Lý Thà nh nói:
- Tôi Ä‘i đây là tại Dương Tôn Bảo ép buá»™c, chá»› tháºt tình tôi rất sợ Nguyên soái.
Nói rồi xá NgÅ© Tư Phong má»™t cái rồi quà y ngá»±a trở và o. Nhưng vừa và o đến cá»a thà nh thì bị Tiêu Äình Quý tóm ngá»±c cha con Lý Thà nh ném xuống ngá»±a, hối quân trói lại bắt ra đánh vá»›i NgÅ© Tư Phong. Nhưng chưa đến nÆ¡i thì Äịch Thanh đã giục ngá»±a đến trước, nạt lá»›n:
- Ngươi có phải là Ngũ Tư Phong đó không?
Ngũ Tư Phong nói:
- Phải! Còn ngươi có phải là Äịch Thanh đó không?
Äịch Thanh nói:
- Äã biết tên ta sao không xuống ngá»±a nạp mình.
Nói rồi lướt tá»›i chém NgÅ© Tư Phong. Hai bên đánh nhau má»™t tráºn, quân Tây Hạ kinh hãi bá» chạy, còn NgÅ© Tư Phong nổi giáºn vung giáo đánh vá»›i Äịch Thanh hÆ¡n hai chục hiệp chưa phân hÆ¡n thua. Äịch Thanh liệu thế không xong, lịá»n thò tay và o túi lấy NhÆ¡n diện bà i ra đưa lên niệm chú, tức NgÅ© Tư Phong bất tỉnh, rồi rÆ¡i xuống đất, há»™c máu mà nhà o xuống ngá»±a.
Tiêu Äình Quý thấy váºy cả mừng liá»n chạy đến cắt lấy thá»§ cấp, vừa toan và o thà nh thì có Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương phi ngá»±a đến. Äịch Thanh còn cầm NhÆ¡n diện bà i trong tay liá»n đưa lên niệm chú. Hai tướng cÅ©ng há»™c máu nhà o xuống đất.
Tiêu Äình Quý cÅ©ng chạy lại cắt lấy thá»§ cấp. Còn Äịch Thanh thì đánh Ä‘uổi quân Tây Hạ, là m cho chúng đạp nhà o nhau mà chạy tán loạn.
Tiêu Äình Quý nói vá»›i Äịch Thanh:
- Bữa nay tối rồi, hãy vỠnghỉ rồi ngà y mai tiếp tục đánh nữa.
Äịch Thanh nghe theo liá»n quà y ngá»±a trở vỠải ra mắt Dương Nguyên soái.
Dương Nguyên soái nói:
- Äịch vương thân nhá» tuổi mà anh hùng dưá»ng ấy, tháºt hÆ¡n ta nhiá»u lắm. Äể ta là m biểu tấu cùng Thánh Thượng nhưá»ng quyá»n nguyên soái cho vương thân.
Äịch Thanh nói:
- Tôi đâu dám chịu Ä‘iá»u ấy. Xin Nguyên soái chá»› vá»™i khen:
Dương Nguyên soái nói:
- Nay Äịch vương thân mà láºp được công lá»›n như vầy tháºt là hồng phước cá»§a Thánh Thượng, nên má»›i được má»™t anh tà i phò Tống dẹp loạn.
Nói rồi truyá»n mở tiệc ăn mừng, khao đãi tướng sÄ©.
Tiệc xong, Dương Nguyên soái truyá»n quân dẫn cha con Lý Thà nh ra, và há»i:
- Lý Thà nh! Bây giá» ngưá»i đã chịu tá»™i hay chưa?
Lý Thà nh quỳ lạy nói::
- Xin Nguyên soái xét lại cho cha con tôi nhá». Công tráºn ấy thiệt cá»§a cha con tôi mà thôi.
Tiêu Äình Quý nghe nói nổi nóng bước tá»›i đạp cha con Lý Thà nh má»—i ngưá»i má»™t đạp và nói: .
- Loà i súc sanh! Äến nước nà y mà cha con ngươi chưa chịu tá»™i hay sao?
Lý Thà nh nói. Có công nà o có tội chi mà bảo tôi chịu?
. Nguyên soái nạt lớn:
- Sá»± việc đã rõ rà ng trước mắt mà ngươi vẫn tìm cách dối gạt má»i ngưá»i, không biết cải hóa.
Nói rồi truyá»n quân dẫn cha con Lý Thà nh ra viên môn mà xá» trảm, vợ con Lý Thà nh là Trần thị hay tin chồng con mình Ä‘á»u bị chết chém, liá»n thu gom tiá»n bạc trốn vá» Biện Lương mà mưu toan vá»›i Trầm Quốc Thanh đặng là m cáo trạng kiện Dương Tôn Bảo.
Hôm sau, Dương Nguyên soái nói vá»›i Äịch Thanh:
- Äịch khâm sai là m mất chinh y thì đó cÅ©ng là tá»™i lá»›n lắm nhưng giết được năm tên tướng giặc cùng má»™t lúc thì cÅ©ng có thể lấy công mà chuá»™c tá»™i được. Váºy để ta dâng biểu vá» trà o tâu vá»›i Thánh Thượng xem lượng trên phán thế nà o?
Äịch Thanh nói:
- Chuyện còn đó. Xin Nguyên soái cho tôi Ä‘em binh đến Äại Lang sÆ¡n mà trừ diệt hết tặc đảng thu lại chinh y đã bị mất.
Nguyên soái nói:
- Nếu Äịch khâm sai lấy lại được chinh y thì công lá»›n biết chừng nà o?
Nói rồi liá»n phát binh cho Äịch Thanh. Äịch Thanh lãnh mạng Ä‘em binh Ä‘i đánh Äại Lang sÆ¡n.
Lúc nà y Ngưu Kiện và Ngưu Cang hay tin NgÅ© Tư Phong, Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương Ä‘á»u bị giết, thì anh em bà n luáºn thế nà o Äịch Thanh cÅ©ng kéo quân đến Äại Lang sÆ¡n đòi chinh y lại. Hai anh em bà n tÃnh bá» trốn Ä‘i nÆ¡i khác để tránh tai há»a.
Ngưu Cang nói:
- Äại Lang sÆ¡n đây là má»™t hòn núi rất hiểm trở, váºy chúng ta bố trà cung tên và cây đá sẵn, há»… chúng kéo quân đến thì dùng tên bắn xuống, thế tất chúng nó phải thiệt mạng, sợ gì bá» trốn Ä‘i đâu.
Ngưu Kiện nói:
- Em nói cÅ©ng phải, song ở đây lương thảo tÃch trữ chẳng được bao nhiêu. Nếu chúng nó vây hãm lâu ngà y thì là m sao sống được chi bằng ta Ä‘em chinh y trả lại cho Dương Nguyên soái, may ra ngưá»i rá»™ng lượng mà cho chúng ta Ä‘oái công chuá»™c tá»™i chẳng hÆ¡n sao?
Ngưu Cang bất bình nói:
- Nếu là m như váºy chẳng là chúng ta nhút nhát lắm.Thà ở đây mà thá»§ thế, sống chết còn rạng danh hÆ¡n.
Ngưu Kiện nói:
- Dương Nguyên soái là ngưá»i đại lượng, em thiết tưởng không đến ná»—i nà o.
Ngưu Cang nói:
- Nếu tôi nói mà đại ca không nghe lá»i thì tình anh em chúng ta phải chia lìa má»—i đứa má»™t nÆ¡i.
Ngưu Kiện nói:
- Ãy là tại em muốn váºy. Thôi em muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, ta không ép.
Nói rồi liá»n khiến quân góp nhóp chinh y mà chở ra Tam Quan, còn váºt dụng bao nhiêu Ä‘á»u giao lại cho Ngưu Cang lưu giữ.
Lá»i bà n.
Ngưá»i xưa nói: "Mưu thâm há»a diệt thâm".
Äó là luáºt nhân quả. Há»… mưu mô cà ng hiểm độc bao nhiêu thì kết quả tai hại bấy nhiêu.
Lý Thà nh muốn cướp công cá»§a kẻ khác, mưu đồ giết hại Tiêu Äình Quý, đó là má»™t âm mưu hiểm ác, chỉ thấy danh vá»ng mà không kể đến nghÄ©a nhân. Lúc vỡ lở, đáng lẽ phải phục thiện, để sá»a chữa tÃnh gian ác cá»§a mình thì lại tìm cách chống chế, để cuối cùng má»i việc cà ng tối tăm hÆ¡n, không thẽ tá»± vệ được bản thân.
Ở Ä‘á»i khi phạm tá»™i lá»—i mà biết ăn năn sá»a chữa thì đó là điá»u tốt dù tá»™i ác xấu xa đến đâu cÅ©ng có thể giảm nhẹ được Lý Thà nh đã rÆ¡i và o thế cưỡi trên lưng cá»p, nếu nhảy xuống sợ cá»p ăn mất, nhưng không phải vì thế mà tránh được tai há»a cá»§a hà nh động mình.
Tóm lại, biết phục thiện để sá»a mình là điá»u hay ho và can đảm nhất trong lẽ sống.
|

12-10-2008, 05:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi sáu
Ngưu Kiện đem binh đầu Tống thất.
Tôn Bảo dâng sớ tiến anh hùng.
Bấy giá» Äịch Thanh tuân lệnh ra Ä‘i đánh dẹp Äại Lang sÆ¡n, để Trương Trung, Lý NghÄ©a là m tiên phuông dẫn quân Ä‘i trước. Khi đến Yến Tá» hà thì thấy xa xa có má»™t đội quân kéo đến.
Lý Nghĩa nói với Trương Trung:
- Nhị ca! Sao lại có đạo binh nà o kéo đến đây váºy?
Trương Trung nói:
- Hay là binh cá»§a Tây Hạ bị thua hôm trước, bây giá» nhóm há»p lại chăng?
Lý Nghĩa nói:
- May quá! Hôm trước đại ca đã láºp được công lá»›n rồi, nay anh em ta cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i nà y kiếm chút đỉnh.
Trương Trung nói:
- Váºy thì chúng ta phải ráng má»™t phen để phô trương uy danh.
Nói rồi liá»n giục binh đến. Chẳng bao lâu hai đạo quân gặp nhau. Trương Trung nạt lá»›n:
- Loà i phản tặc? Các ngươi đem binh đi đâu đó?
Ngưu Kiện thấy Trương Trung và Lý NghÄ©a thì biết là bá»™ hạ cá»§a Äịch Thanh bèn nghiêng mình thi lá»… và nói:
- Tôi muốn đến Tam Quan mà quy hà ng Nguyên soái, chớ không phải phản tặc đâu.
Trương Trung nói:
- Ngươi nói ngươi không phải phản tặc thế ra ngươi là cưá»ng đạo chăng?
Ngưu Kiện nói:
- Khi trước tôi vẫn là cưá»ng đạo mà bây giá» tôi đã thôi rồi" .
Trương Trung há»i:
- Ngươi là cưá»ng đạo ở đâu, hay là ở Ma Bà ng sÆ¡n.
Ngưu Kiện nói:
- Phải .
Trương Trung, Lý NghÄ©a nghe nói nổi giáºn mắng:
- Té ra ngươi là cưá»ng đạo ở Ma Bà ng sÆ¡n trước đã cướp chinh y cá»§a anh em ta, là m cho đại ca ta thiếu chút nữa mất mạng. Nay ta gặp ngươi đây thì quả là gặp cá»±u thù rồi.
Nói rồi vung đao chém Ngưu Kiện. Ngưu Kiện đỡ đao ra rồi nói: .
- Xin tướng quân bá»›t giáºn, để tôi phân rõ má»™t đôi Ä‘iá»u cho tướng quân nghe. Vả chuyện Ä‘oạt chinh y đó không phải là tại tôi ấy là tại Tôn Vân sai ngưá»i Ä‘em thÆ¡ và lá»… váºt đến cáºy tôi là m như váºy đặng trả thù. Khi ấy tôi nghe lầm, đến sau nghÄ© lại ăn năn thì chuyện đã lỡ. Nay tôi Ä‘em chinh y trả
lại cho Dương Nguyên soái, xin tướng quân là m ơn dắt tôi đến ra mắt.
Trương Trung há»i: .
- Váºy ngươi tên há» là chi?
Ngưu Kiện nói:
- Tôi là Ngưu Kiện.
Trương Trung há»i:
- Còn má»™t ngưá»i nữa ở đâu?
Ngưu Kiện nghe há»i thì nghÄ© thầm:
- Nếu ta tá» thiệt Ngưu Cang còn á»› trên núi Äại Lang sÆ¡n, ắt là chúng nó đến đó mà đánh phá.
NghÄ© như váºy, Ngưu Kiện nói:
- Còn má»™t ngưá»i nữa là Ngưu Cang đã bá» tôi mà đi xứ nà o không biết.
Trương Trung nghe nói thì nạt lớn:
- Ngươi đã đầu Táng Thiên vương rồi, nay ngươi lại muốn đầu Nguyên soái nữa sao? Thế thì ngưá»i có mưu kế chi đây?
Nói rồi vung Ä‘ao chém tá»›i. Ngùn Kiện có ý muốn đầu hà ng nên cứ đỡ thương không chịu đánh. Lý NghÄ©a thấy váºy nói:
- Ngưu Kiệm Nếu ngươi có ý muốn đầu hà ng thì phải thỠđi.
Ngưu Kiện nói:
- Tôi là Ngưu Kiện, nếu không thiệt dạ đầu hà ng thì phải chết vì gươm đao.
Hai ngưá»i thấy Ngưu Kiện đã tháºt tình liá»n bãi binh, dắt vá» ra mắt Dương Nguyên soái.
Dương Nguyên soái há»i Ngưu Kiện:
- Bấy lâu nay ngươi chiếm cứ Ma Bà ng sÆ¡n, ta cÅ©ng nghÄ© ngươi là lÅ© kiến chòm ong nên cÅ©ng bá» qua. Äến nay ngươi dám Ä‘oạt chinh y cá»§a triá»u đình, là m liên lụy đến Äịch Thanh. Vả lại ngươi đã đầu giặc rồi sao còn đến đây đầu hà ng ta?
Ngưu Kiện nói:
- Xin Nguyên soái rá»™ng lượng để tôi kể lại má»i việc cho Nguyên soái nghe. Nguyên việc Ä‘oạt chinh y đó là do Tôn Vân viết thÆ¡ sai ngưá»i Ä‘em đến Ma Bà ng sÆ¡n khiến anh em tôi là m như váºy. Anh em tôi là m lỡ chuyện nay nghÄ© lại thì ăn năn, nên Ä‘em chinh y dâng lại cho Nguyên soái để chuá»™c tá»™i.
Nguyên soái há»i:
- Váºy chá»› Tôn Vân là ngưá»i thế nà o mà sai khiến các ngươi .
Ngưu Kiện nói:
- Tôn Vân là em ruột Tôn Tú.
Nguyên soái há»i Äịch Thanh:
- Váºy ngà i có thù chi vá»›i Tôn Tú và Tôn Vân chăng?
Äịch Thanh thuáºt hết sá»± tình cho Dương Nguyên soái nghe.
Nguyên soái lại há»i Ngưu Kiện:
- Váºy thÆ¡ cá»§a Tôn Vân bây giỠở đâu?
Ngưu Kiện nói:
- Thơ lúc ấy tôi đốt trại thì đã cháy rụi hết rồi.
Nguyên soái nói:
- Phải chi thÆ¡ ấy mà còn thá»i ta cÅ©ng bảo tấu vá»›i triá»u đình đặng trừ mối hiểm há»a.
Äịch Thanh nói:
- Xin Nguyên soái để thá»§ng thỉnh rồi bá»n nịnh thần cÅ©ng phải bị loại trừ. Còn Ngưu Kiện đây đã biết hối cải xin Nguyên soái mở lòng nhân đức mà dung cho nó má»™t phen.
Nguyên soái nói:
- Thôi ta cÅ©ng nghe lá»i Äịch vương thân mà dung cho nó, song phải đánh hai chục heo để là m gương.
Quân sÄ© Ä‘em Ngưu Kiện ra đánh hai mươi hèo, rồi cho ở theo hà ng chư tướng mà điá»u dụng.
Sau đó, Nguyên soái lại sai Tiêu Äình Quý và Ngưu Kiện Ä‘em quân đến đánh dẹp Äại Lang sÆ¡n, trừ bá»n thảo khấu.
Tiêu Äình Quý và Ngưu Kiện tuân lệnh Ä‘em ba ngà n binh ra Ä‘i. Äịch Thanh nói:
Nay NgÅ© Vân trấn thiếu ngưá»i giữ chức Thá»§ Bị , váºy xin Nguyên soái cho tôi tiến cá» má»™t ngưá»i thay và o chức ấy.
Nguyên soái há»i:
- Chẳng hay vương thân muốn tiến cỠai?
Äịch Thanh nói:
-Tôi có má»™t ngưá»i anh rể tên là Trương Văn, khi trước có là m chức Du kÃch nÆ¡i Äồng Quan, vô cá»› bị Mã Ứng Long cách chức, nay xin Nguyên soái cho phục chức trấn thá»§ nÆ¡i NgÅ© Vân trấn.
Dương Nguyên soái liá»n nháºn lá»i, bèn sai Mạnh Äình Quốc đến Äồng Quang đòi Trương Văn đến mà nháºm chức.
Bấy giá» Lý Kế Anh là ân nhân cá»§a Äịch Thanh, có công cứu Äịch Thanh nÆ¡i dinh Bà ng Hồng cho đến nay chưa được Äịch Thanh nhá»› đến công lao nên cáºy Trương Trung dẫn và o ra mắt.
Lúc ấy Äịch Thanh Ä‘ang ngồi bà n luáºn vá»›i Dương Nguyên soái thì Trương Trung và o báo có Lý Kế Anh đến xin ra mắt. Äịch Thanh sá»±c nhá»› lại, than:
- Cha chả! Bấy lâu nay báºn việc nên rất vô tình.
Liá»n khiến Trương Trung má»i Kế Anh và o.
Dương Nguyên soái trông thấy Lý Kế Anh đến há»i:
- Kế Anh là ngưá»i nà o váºy?
Äịch Thanh liá»n thuáºt hết chuyện Bà ng Hồng muốn hại mình lúc trước, nhá» Lý Kế Anh giải cứu, và xin vá»›i Dương Nguyên soái cho Lý Kế Anh là m chức Tổng quản ở NgÅ© Vân trấn .
Dương Nguyên soái nháºn lá»i liá»n sai Lý Kế Anh ra NgÅ© Vân trấn giữ chức ấy.
Nhắc lại Phi SÆ¡n Hổ là Lưu Khánh từ khi nghe lá»i Trương Văn vá» dắt gia quyến ra khá»i Äồng Quan mà gởi và o chùa, rồi đến ra mắt Mã Ứng Long báo lại má»i việc không là m tròn trách nhiệm hãm hại Äịch Thanh do Mã ứng Long sai khiến.
Mã ứng Long liá»n quở:
- Bà ng Thái sư có lòng muốn hại Äịch Thanh cho nên khiến ta vá»›i ngươi hiệp sức mưu tÃnh, té ra ngươi là m không thà nh công hay là ngươi có tình ý gì vá»›i Äịch Thanh chăng?
Lưu Khánh thưa:
- Tôi cÅ©ng muốn là m cho xong việc, song trên đầu Äịch Thanh có cái gì như má»™t Luồng ánh sáng phản chiếu, là m cho Ä‘ao kiếm không chém được. Váºy để tôi xin đến Tam Quan tìm cách hạ sát cho xong.
Mã ứng Long nói:
- Nay Äịch Thanh Ä‘i đến Tam Quan đã lâu rồi, ngươi còn là m cách gì mà giết được.
Lưu Khánh nói:
- Không há» chi, tôi Ä‘i lần nà y là m sao cÅ©ng lấy đầu Äịch Thanh cho được thì má»›i hả dạ.
Mã ưng Long nói:
- Nếu váºy thì phải Ä‘i cho mau.
Lưu Khánh nói:
- Xong việc tôi sẽ vỠbáo lại.
Nói rồi Lưu Khánh ra đi.
Lúc nà y Trương Văn Ä‘ang bà n luáºn vá»›i Mạnh thị lo lắng vá» việc Äịch Thanh đến Tam Quan không biết may rá»§i ra sao xảy thấy má»™t vị sai quan cá»§a Dương Nguyên soái đến ra mắt.
Trương Văn kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì thì viên sai quan và o nói:
- Tôi là Mạnh Äình Quốc ở tại Tam Quan, nay vâng lệnh Dương Nguyên soái triệu ngà i ra là m chức Thá»§ Bị nÆ¡i NgÅ© Vân trấn .
Nói rồi đưa ra tá» biểu văn. Trương Văn xem xong mừng rỡ, liá»n dá»n tiệc đãi đằng Mạnh Äịnh Quốc. Trong lúc ăn uống Mạnh Äình Quốc thuáºt hết má»i việc từ lúc Äịch Thanh ra đến Tam Quan cho đến nay cho Trương Văn nghe.
Mãn tiệc, Mạnh Äình Quốc từ giã trở vá» Tam Quan. Còn Trương Văn thì và o háºu đưá»ng thuáºt hết chuyện cá»§a Äịch Thanh cho mẹ vợ và vợ nghe. Mạnh thị mừng rỡ hối Trương Văn sắm sá»a lên đưá»ng.
Xảy có Lưu Khánh đến nói:
- Tôi đã gởi gia quyến tôi trong chùa rồi, váºy nên đến đây xin nhÆ¡n huynh trả Tịch vân phách lại cho tôi đặng tôi ra
Tam Quan mà theo Äịch Khâm sai.
Trương Văn nói:
- Như váºy má»›i đúng là ngưá»i quân tá» chá»›.
Lưu Khánh nói:
- Là m trai phải trá»ng chữ tÃn má»›i được.
Trương Văn nhân đó thuáºt lại sá»± việc cá»§a Äịch Thanh cho Lưu Khánh nghe.
Lưu Khánh nói:
- Váºy thì nhÆ¡n huynh trả Tịch vân phách cho tôi để tôi Ä‘i ra Tam Quan kiến công láºp nghiệp.
Trương Văn nói:
- Nếu nhÆ¡n huynh muốn láºp công thì ở đây cÅ©ng có cÆ¡ há»™i cần gì phải đến Tam Quan.
Lưu Khánh nói:
- Ở đây có việc gì mà có thể láºp công được.
Trương Văn nói:
- Váºy chá»› nhÆ¡n huynh quên phe đảng bá»n gian thần rồi sao?
Lưu Khánh nghe nói trá»±c nhá»› lại sá»± việc Mã Ứng Long cấu kết vá»›i Bà ng Hồng mưu hại Äịch Thanh thì lấy Tịch vân Phách rồi từ giã Trương Văn trở lại Äồng Quang đáp xuống thấy bốn phÃa vắng tanh, quân sÄ© ngá»§ hết thì nghÄ© thầm:
- Bây giá» chắc Mã Ứng Long đã ngá»§ rồi,váºy và o kêu nó ra mà cho nó má»™t Ä‘ao thì rồi Ä‘á»i.
NghÄ© váºy, Lưu Khánh bước và o kêu lá»›n:
- Mã Ứng Long! Ta là Tốc bảo thần ở cõi trên, Thượng đế sai ta xuống đây, váºy ngươi hãy ra đây mà tiếp chỉ.
Lúc ấy Mã Ứng Long Ä‘ang ăn tiệc cÅ©ng đã say rồi, nghe kêu láºt Ä‘áºt bước ra sân xem thá». Vừa ra đến nÆ¡i nghe Lưu Khánh nạt lá»›n:
- Ngươi ăn lá»™c vua sao không lo giúp nước lại cấu kết bá»n nịnh thần mà mưu hãm hại kẻ trung lương. Nay ta vâng lệnh Ngá»c đế xuống đây mà trị tá»™i ngươi.
Mã Ứng Long nghe Lưu Khánh nói thì quỳ lạy thưa:
- Xin tôn thần dung mạng.
Nói vừa dứt lá»i đã bị Lưu Khánh chém lấy thá»§ cấp rồi đằng vân bay Ä‘i mất.
Giết Mã ứng Long xong, Lưu Khánh trở vá» báo cho Trương Văn hay, trong lúc đó Trương Văn và gia quyến đỠhuá» lên đưá»ng Ä‘i trấn nháºm NgÅ© Vân trấn.
Hôm sau, Lưu Khánh thẳng đến Tam Quan ra mắt Äịch Thanh thuáºt lại việc giết Mã ứng Long. Äịch Thanh nói:
- Tuy nó là bè đảng gian nịnh, nhưng là m như váºy không đúng luáºt triá»u đình.
Nói rồi liá»n dắt Lưu Khánh và o ra mắt Dương Nguyên soái thuáºt lại má»i việc. Dương Nguyên soái khen:
- Là m như Lưu Khánh má»›i gá»i là kẻ trung liệt.
Nói rồi phong Lưu Khánh là m phó tướng.
Từ ấy Dương Nguyên soái truyá»n chế ra bốn cây cá». Mà cây cho Äịch Thanh thì đỠXUẤT SÆ N Há»”, má»™t cây cho Trương Trung thì đỠBẮC SÆ N Hổ; má»™t cây cho Lý NghÄ©a thì đỠLY SÆ N Há»”; má»™t cây cho Lưu Khánh thì đỠPHI SÆ N Há»”. (đến sau có Thạch Ngá»c tá»›i Tam Quan thì Dương Nguyên soái cÅ©ng cho Thạch Ngá»c má»™t cây cỠđỠlà TIỂU DIỆN Há»”. Ấy là đủ NGŨ Há»” )
Lá»i bà n
Trong Ä‘á»i ngưá»i ai cÅ©ng có ân oán. Nhưng kẻ quân tá» bao giỠân oán cÅ©ng phân minh.
Äịch Thanh lúc hà n vi, hoạn nạn được kẻ thương tình giúp đỡ , đến lúc hiển vinh nhá»› Æ¡n từng ngưá»i để báo Æ¡n, thì đó là hà nh động cá»§a kẻ quân tá».
Trong cuá»™c sống hiện tại, nhiá»u ngưá»i đã quên Æ¡n những kẻ đã giúp mình trong lúc khó khăn hoạn nạn. Há» chỉ biết có hưởng thụ mà không biết việc Ä‘á»n Æ¡n. Bởi váºy, con ngưá»i phải luôn luôn kiểm Ä‘iểm lại thân mình, kiểm Ä‘iểm lại dÄ© vãng để nhá»› lại quá khứ. Quá khứ là đưá»ng lối xây dá»±ng tương lai, kẻ nà o quên quá khứ cá»§a mình là kẻ vong ân, bá»™i nghÄ©a, mà cÅ©ng là kẻ không hiểu rõ con ngưá»i cá»§a mình trong cuá»™c Ä‘á»i.
Äã không hiểu rõ bản thân mình, không hiểu rõ cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình thì là m sao gá»i là kẻ hiá»n nhân quân tỠđược.
|

12-10-2008, 05:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi bảy
Hiá»n đức phu nhân lòng ngay thẳng.
Tham lam quốc cựu dạ gian tà .
Bấy giá» Äịch Thanh hay tin Trương Văn đưa mẹ mình đến NgÅ© Vân trấn rồi liá»n sắm sá»a đến thăm viếng.
Cuộc gặp gỡ rất vui vẻ. Mẹ con, chị em đoà n tụ với những mở tiệc vui vầy, chuyện trò không ngớt.
Còn vợ Lý Thà nh là Trầm thị láºp tâm quyết vá» Biện Lương tìm cách báo thù cho chồng con mình. Khi đến nÆ¡i và o ra mắt anh mình là Quốc Thanh, khóc lóc kể hết sá»± việc.
Quốc Thanh nghe xong suy tÃnh má»™t lúc rồi nói vá»›i Trầm thị:
- Em ơi! Ấy là tại chồng em muốn mạo công, cho nên phải bỠmạng, bây giỠbiết mưu chi mà trả thù cho được.
Trầm thị nói:
- Äại ca Æ¡i! Tuy chồng em là m như váºy nhưng cÅ©ng chưa đến ná»—i phải xá» tá». Äây là Äịch Thanh cáºy thế Dương Nguyên soái mà xá» oan. Còn Äịch Thanh mang tá»™i là m mất chinh y thì Dương Tôn Bảo lại bá» qua, có phải là bất công hay không?.
Trầm Quốc Thanh há»i:
- Việc Äịch Thanh là m mất chinh y thế nà o em kể lại cho anh nghe.
Trầm thị liá»n thuáºt hết má»i việc. Trầm Quốc Thanh nói:
- Váºy thì em phải chá» anh đến bà n tÃnh vá»›i Bà ng Thái sư mà toan liệu má»›i được. Song Bà ng Thái sư có tÃnh hay ăn hối lá»™, nếu em muốn trả thù chồng thì phải lo lót má»›i được.
Trầm thị nói:
- Xin đại ca chớ lo, miễn là trả được thù chồng dù phải tốn hao bao nhiêu em cũng chịu.
Trầm Quốc Thanh nói:
Váºy thì để anh qua đó lo liệu xem sao.
Nói rồi liá»n khiến gia Ä‘inh dá»n tiệc rồi Ä‘i qua dinh Bà ng Hồng ra mắt. Bà ng Hồng hay tin liá»n rước và o trà nước.
Trầm Quốc Thanh liá»n thuáºt hết má»i việc em mình cho Bà ng Hồng nghe.
Bà ng Hồng nghĩ thầm:
"Lâu nay ta có ý hại Äịch Thanh, song chưa có dịp may, nay nhân cÆ¡ há»™i nà y thì cÅ©ng dá»… hại nó, lại cÅ©ng có cá»› mà hại Dương Tôn Bảo nữa".
NghÄ© như váºy nên Bà ng Hồng nói vá»›i Trầm Quốc Thanh:
- Việc nà y tháºt khó là m vì Dương Tôn Bảo là ngưá»i ở trong Thiên Ba phá»§, lại là Nguyên soái trấn Tam Quan binh quyá»n rất mạnh, ta e hại nó không được mà còn mang há»a và o thân.
Trầm thị nói:
- Như váºy đại ca đà nh chịu thua sao?
Trầm Quốc Thanh nói:
- Duy chỉ có cách nà y thì má»›i tiện. Phải có má»™t ngưá»i có gan dạ, liá»u mạng nhà o vô trước sân triá»u kêu oan thì ta má»›i có thể can thiệp được.
Trầm thị há»i:
- Phải kêu oan như thế nà o?
Trầm Quốc Thanh nói:
- Cứ kêu oan là Dương Tôn Bảo vì bênh vá»±c Äịch Thanh và Tiêu Äình Quý mà giết oan Lý Thà nh và Lý Äại là chồng con tôi. Tuy váºy tá» cáo trạng ta không là m nổi, phải nhỠđến
Bà ng Thái sư thì mới được.
Trầm thị vâng lá»i xin là m theo y kế.
Trầm Quốc Thanh liá»n sang dinh Bà ng Hồng nhá» vả.
Bà ng Hồng cưá»i rằng:
- Ta là m quan đại thần, chỉ lo việc quốc gia đại sự hơi đâu mà xen và o chuyện cá nhân.
Trầm Quốc Thanh biết ý Bà ng Hồng muốn đòi và ng bạc bèn sai quân tùy tùng lấy quả và ng bạc mà dâng cho Bà ng Hồng.
Bà ng Hồng thấy lá»… váºt mừng rỡ nói:
- Ta không phải là có ý đòi há»i gì, song chỉ sợ lưu lại những khó khăn vá» sau. Nay túc hạ đã hết lá»i thỉnh cầu thì ta cÅ©ng phải gắng sức giúp cho.
Quốc Thanh mừng rỡ liá»n từ tạ trở vá» thuáºt lại má»i việc cho Trầm thị hay.
Trầm thị suốt đêm rầu rÄ©, lo lắng không ngá»§ được. Quốc Thanh thấy thế há»i:
- Sao chừng nà y mà phu nhân chưa an giấc?
Trầm thị nói:
- Mấy hôm nay phu nhân của đại ca có ý không bằng lòng tôi đến đây nương nhỠđại ca nên tôi buồn lắm.
Trầm Quốc Thanh nghe nói biết ý vợ mình không bằng lòng cho em mình vì chồng con mà trả thù Dương Tôn Bảo nhưng tình anh em không biết nói sao, đà nh là m thinh than thở.
Tối hôm đó Quốc Thanh nói chuyện với vợ là Y thị: .
- Thánh thượng sai Dương Tôn Bảo ra trấn Tam Quan tốn kém rất nhiá»u, váºy mà Tôn Bảo lại hà nh khắc quân gia, má»—i việc Ä‘á»u xá» chém, là m cho quân sÄ© thán oán. Còn em ta bị giết mất chồng con, không lẽ an tâm mà chịu.
Y thị nghe chồng nói thì há»i lại:
- Váºy chá»› Tướng công tÃnh kế chi mà rá»a cái háºn ấy?
Trầm Quốc Thanh nói:
- Việc ấy ta đã thương nghị với Bà ng Thái sư rồi, ngà i cung chịu giúp, song phải tốn một muôn lượng bạc mới được.
Nay Thái sư đã là m xong tá» cáo trạng để mai em ta và o giữa triá»u mà kêu oan chuyện ấy.
Y thị nói:
- Nếu là m như váºy chẳng là quấy là m sao. Vả Dương Tôn Bảo là má»™t ngưá»i tôi lương đống cá»§a triá»u đình, tÃnh nết lại ngay thẳng, còn Lý Thá»§ Bị là má»™t ngưá»i hèn hạ, không liên can gì. Nay Tướng công vì tình riêng, muốn trả thù cho má»™t ngưá»i hèn hạ, toan hại trung thần, thì chẳng phải là bất trung vá»›i triá»u đình hay sao. Tôi e là m không xong việc mà mang hại và o thân.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Bổn pháºn đà n bà thì biết theo pháºn đà n bà chá»› có xen và o việc lá»›n trong thiên hạ.
Y thị thấy chồng nói như váºy thì là m thinh, và o phòng mà an giấc.
Còn Bà ng Hồng từ khi nháºn lãnh má»™t muôn lượng bạc cá»§a Trầm Quốc Thanh thì trong lòng cảm khoái, liá»n dặn bá»n quân canh." Mai đây có ngưá»i đà n bà nà o cầm cáo trạng và o triá»u kêu oan thì đừng cản trở".
Huỳnh môn quan thưa:
- Äã có lá»i Thái sư dạy bảo, chúng tôi đâu dám là m sai.
Ngà y hôm sau vua tâm trà o, Huỳnh môn quan và o tâu:
Nay có má»™t ngưá»i đà n bà xưng là Trầm thị muốn và o dâng cáo trạng kêu oan.
Vua nghe tâu liá»n phán:
- Ngưá»i đó kêu oan cho ai váºy?
Huỳnh môn quan tâu:
- Ngưá»i ấy tố cáo Dương Nguyên soái
Vua phán:
- Dương Tôn Bảo là ngưá»i chánh trá»±c, coi việc binh cÆ¡ có can dá»± gì đến việc dân sá»± mà liên can đến đà n bà ?
Bà ng Hồng nghe vua phán như váºy liá»n quỳ tâu:
- Theo ý tôi tưởng, nếu không có oan lá»›n thì đà n bà đâu dám đến giữa triá»u mà tố cáo. Thế khi Dương Tôn Bảo đã á»· quyá»n mà giết oan tướng sÄ© chi đây, cho đến ná»—i đà n bà má»›i
phải liá»u mình đến giữa triá»u kêu oan. Xin Bệ hạ cho và o đây xem thá» sá»± việc ra sao.
Vua nói:
- Trẫm biết Dương Tôn Bảo là má»™t ngưá»i trung trá»±c không lẽ á»· quyá»n mà áp bức ngưá»i ngay, chắc là có ai ganh ghét.
Bà ng Hồng tâu: .
- Xưa nay đà n bà ai cÅ©ng nhút nhát, nay có ngưá»i dám liá»u lÄ©nh như váºy thì chắc có việc quan trá»ng, xin Bệ hạ chá»› bá» qua.
Vua nghe Bà ng Hồng nói lắm nên cÅ©ng vị tình nháºn lá»i.
Lá»i bà n.
Thưá»ng tình trong xã há»™i, khi má»™t nước Ä‘ang hưng thịnh thì tôi thần chung sức nhau lo việc xây dá»±ng non sông là m cho dân già u nước mạnh, còn má»™t nước có hiện tượng suy yếu thì tôi thần chống đối nhau, chỉ tranh già nh quyá»n lợi để hưởng thụ.
Má»™t triá»u chÃnh mà gian thần có thế lá»±c thì thế lá»±c ấy trước tiên cấu tạo bằng chức vị, sau đó má»›i dá»±a và o quyá»n hà nh mà tiêu diệt lẫn nhau.
Má»™t ông vua gá»i là minh quân khi chấp chánh phải luôn luôn đỠphòng sá»± phát sinh cá»§a tình trạng ấy.
Vua nước Tống sở dÄ© thiếu minh mẫn bắt nguồn từ sá»± thiên vị Thái sư Bà ng Hồng, mà Bà ng Hồng sở dÄ© có thế lá»±c trong triá»u là nhỠở Bà ng Quý phi là má»™t ngưá»i có sắc đẹp lại được vua nuông chiá»u.
Thế lá»±c cá»§a đà n bà khi đã xâm nháºp và o cung vua thì trở thà nh má»™t sức mạnh không thể xem thưá»ng được.Sức mạnh đà n bà dá»±a và o sắc đẹp, mà sắc đẹp lại dá»±a và o những kẻ có quyá»n lá»±c ham mê đó. Kẻ có quyá»n lá»±c đã ham mê sắc đẹp thì sắc đẹp trở thà nh vÅ© khà khống chế má»i lúc, má»i nÆ¡i, là m cho kẻ có quyá»n lá»±c không còn minh mẫn, không còn đủ sức mạnh để tá»± chá»§ lấy mình nữa.
Lá»i xưa nói:
“ Một mai nghiêng nước nghiêng thà nh.
Sắc đà nh đòi một tà i đà nh đòi hai".
|

12-10-2008, 05:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi tám
Phong kho tà ng, lấy kế là m kế.
Bắt gian nịnh nhÆ¡n cá»› láºp cá»›.
Bấy giỠvua nghe Bà ng Hồng tâu trình thì cũng vị nể sai quan Huỳnh môn ra đòi Trầm thị và o ra mắt.
Trầm thị và o dâng sá»›, cáo tá»™i Dương Tôn Bảo đã vị nể Äịch Thanh, không bắt tá»™i là m mất chinh y, lại còn cướp công cá»§a cha con Lý Thà nh rồi Ä‘em xá» trảm.
Vua xem xong tỠcáo trạng nghĩ thầm:
- Dương Tôn Bảo là ngưá»i chánh trá»±c lâu nay, lẽ đâu lạ là m việc ấy. Nếu Äịch Thanh là m mất chinh y thì trị tá»™i Äịch Thanh sao lại âm mưu vá»›i Tiêu Äình Quý mà đoạt công tráºn cá»§a cha con Lý Thà nh. Chuyện nà y phải chá» Ä‘iá»u tra cho ra rồi má»›i quyết định được.
Nói rồi hạ chỉ Ä‘em Trầm thị giam tại Nam lao, chá» tra xét rõ rồi má»›i phân xá».
Còn Trầm thị tuy vua phán như váºy, song có Bà ng Hồng á»· thế đến nói vá»›i quân giữ ngục lãnh Trầm thị Ä‘em vá» dinh Trầm Quốc Thanh. Nhưng Trầm Quốc Thanh thấy vợ mình không thuáºn vá»›i Trầm thị nên Ä‘em Trầm thị gởi và o chùa cho trú ngụ chá» xong việc rồi sẽ liệu.
Hôm sau, Vua lâm trà o, có quan Huỳnh môn và o tâu:
- Nay Dương Nguyên soái sai ngưá»i vá» triá»u dâng biểu mà còn chỠđợi ngoà i ngá» môn.
Vua nghe tâu vá»™i cho đòi và o. Sai nhân cá»§a Dương Tôn Bảo và o dâng tá» biểu cho vua xem. Vua thấy trong tá» biểu ấy nói Äịch Thanh đã Ä‘em chinh y đến Tam Quan rồi, lại trừ được năm viên đại tướng cá»§a nước Tây Hạ, dẹp hết mưá»i mấy muôn binh, cho nên giặc ấy đã yên rồi. Còn sau thì có nói vá» việc tiến cá» Äịch Thanh là m Nguyên soái mà thay quyá»n cho mình.
Vua xem xong rất mừng nói với Bà ng Hồng:
- Bà ng Thái sư hãy xem kỹ lá»i biểu cá»§a Dương Nguyên soái đó.
Bà ng Hồng xem xong thất kinh nghĩ thầm:
- Nếu váºy Äịch Thanh đã láºp được công lá»›n, mà Dương Tôn Bảo lại nhưá»ng chức Nguyên soái nữa thì kẻ thù cá»§a ta rất mạnh. Nếu váºy mạng ta ắt không còn.
NghÄ© như váºy liá»n quỳ xuống tâu:
- Theo lá»i cáo trạng cá»§a Trầm thị thì Äịch Thanh đã là m mất chinh y và mạo công mà giết cha con Lý Thà nh để thoát tá»™i, còn Dương Tôn Bảo lại nói Äịch Thanh nạp đủ số chinh y, lại giết được ba viên tướng giặc. Theo ý tôi nghÄ© chắc là Dương Tôn Bảo đồng tình gian dối mà ẩn việc nà y chá»› chẳng không.
Vua nghe tâu nghĩ thầm:
- Có lý nà o Lý Thà nh vô tội mà Dương Nguyên soái lại giết oan. Chuyện xảy ra ngoà i biên ải khó mà tin được.
Trong lúc vua còn Ä‘ang suy tÃnh thì có quan Phụ Báºc quỳ tâu:
- Tôi tưởng không lẽ Lý Thà nh hữu công vô tá»™i mà Dương Nguyên soái Ä‘em giết Ä‘i. Như váºy trong việc nà y có bà n tay cá»§a kẻ gian thần nhúng và o để sanh chuyện. Nếu Bệ hạ muốn rõ ngay gian xin cho Bao Thị Chế ra táºn nÆ¡i Ä‘iá»u tra thì phân biệt chân giả.
Vua nghe tâu nghĩ thầm:
"Lá»i nói ấy rất phải, song việc nà y e có bà n tay Thái sư là m chá»§ sứ, nếu giao cho Bao Thị chế ra đó Ä‘iá»u tra ắt Bà ng Thái sư cÅ©ng bị tá»™i liên can, đến chừng ấy Trẫm vị tình mà không là m tá»™i thì mất lẽ công bình, còn là m tá»™i thì thế nà o cÅ©ng mất lòng Bà ng Quý phi".
Trong lúc vua đang suy nghĩ thì Bà ng Hồng lại quỳ tâu:
- Việc nà y xin Bệ hạ giáng chỉ sai sứ ra Tam Quan bắt Dương Tôn Bảo, Äịch Thanh và Tiêu Äình Quý vá» trà o mà tra xét thì má»›i rõ ngay gian.
Hà ng Kỳ thấy Bà ng Hồng tâu như váºy thì láºt Ä‘áºt can vua:
- Xin Bệ hạ chá»› nghe lá»i ấy. Tam Quan là má»™t nÆ¡i trá»ng địa, lại việc chinh chiến vá»›i Tây Hạ cÅ©ng chưa yên, nếu Bệ hạ đòi hai ngưá»i ấy vá», tôi e giặc đến thình lình, không có ai Ä‘iá»u binh khiển tướng.
Vua nghe nói liá»n phán:
- Lá»i cá»§a Trầm thị cáo buá»™c Dương Tôn Bảo, Äịch Thanh và Tiêu Äình Quý không có gì là m bằng cá»›. Thôi Ä‘i trẫm sai má»™t đại thần ra Tam Quan mà tra xét việc ấy cho rõ rà ng.
Nói rồi bèn sai quan Thị Lang là Tôn Võ ra Tam Quan tra xét. Tôn Võ tuân lệnh lui ra.
Bà ng Hồng thấy vua sai Tôn Võ đi thì có ý mừng, nghĩ thầm:
- Tưởng sai ai chứ sai Tôn Võ thì lại cà ng dễ cho ta nữa.
Còn các quan trung thần như Phú Báºc, Hà ng Kỳ, Văn Ngạn Bác Ä‘á»u nghÄ© thầm:
- Nay Thánh thượng muốn lấy lẽ công bằng sai ngưá»i ra tra xét mà lại sai Tôn Võ cÅ©ng là phe đảng gian thần, chắc là Bà ng Hồng còn âm mưu láºp kế chá»› chẳng không. Tuy váºy mà Dương Tôn Bảo là ngưá»i công bình chánh trá»±c, lại có công rất dà y vá»›i triá»u đình, chắc là bá»n gian thần không là m chi nổi mà sợ.
Bà n tÃnh xong, ai vá» dinh nấy mà chỠđợi tin tức.
Còn Bà ng Hồng vỠđến dinh mình ngồi lẩm bẩm:
- Nay hôn quân lại sai ngưá»i ra Tam Quan mà tra xét việc ấy, tưởng là ai chá»› như Tôn Võ là anh em chú bác vá»›i Tôn Tú thì cÅ©ng là ngưá»i tâm phúc cả ta. Thôi, để ta sai quân má»i Tôn Võ đến đây đặng dặn dò Ãt lá»i xem thứ có hại nổi Dương Tôn Bảo hay không.
NghÄ© như váºy tiá»n hối quân mở tiệc rồi sai ngưá»i Ä‘i đòi Tôn Võ đến.
Tôn Võ vâng lá»i đến dinh Bà ng Hồng há»™i kiến. Bà ng Hồng nói:
- Nay tôi thấy Thánh thượng sai quan Thị Lang ra Tam Quan thì đưá»ng sá xa xôi, cho nên dá»n tiệc tiá»…n đưa thị Lang lên đưá»ng hai là dặn dò Thị Lang má»™t việc.
Tôn Võ há»i:
- Chẳng hay Thừa tướng có việc chi?
Bà ng Hồng nói:
- Vả Äịch Thanh vá»›i tôi không có thù hiá»m chi, nhưng có thù nặng vá»›i Tôn Tú và Hồ Khôn, chuyện nà y chắc ngà i cÅ©ng biết chá»›?
Tôn Võ nói:
- Việc ấy tôi vẫn biết đã lâu.
Bà ng Hồng nói:
- Vì việc ấy mà bấy lâu nay tôi muốn hại nó, nhưng đã hại không được mà lại là m cho nó thêm quyá»n cao chức trá»ng. Còn Dương Tôn Bảo là m Nguyên soái nÆ¡i Tam Quan đã hai mươi mấy năm trá»i thì tá»± tôn tá»± đại, không kể đến ai, chẳng có má»™t lá»… váºt chi Ä‘em vá» cho ta hết. Nay Thánh thượng sai ngà i ra Tam Quan thì việc ấy chẳng cần phải tôi dặn, cứ theo mấy lá»i tôi nói đó mà tùy cÆ¡ ứng biến, là m sao cho vừa lòng tôi thì là m.
Tôn Võ nghe nói liá»n thưa:
- Xin Thừa tướng chớ lo. Việc ấy để mặc tôi toan liệu.
Bà ng Hồng lại dặn rà ng:
- Khi ra đến nơi thì là m y như vầy...
Tôn Võ vâng dạ má»™t lúc rồi ra vá».
Khi Ä‘i ngang qua dinh Tôn Tú, Tôn Võ ghé và o mà tá». hết việc cá»§a Bà ng Hồng căn dặn. Tôn Tú mừng rỡ nói:
- Nếu hiá»n đệ hết lòng giúp việc ấy thì ta cÅ©ng tìm cách Ä‘á»n Æ¡n cho.
Tôn Võ nói:
- Việc anh em trong nhà giúp nhau cần gì phải Ä‘á»n Æ¡n.
Lúc ấy lại có Hồ Khôn đến dặn dò Tôn Võ vá» việc hại cho được Äịch Thanh mà trả thù cho con mình. Tôn Võ cÅ©ng vâng lá»i. rồi từ giã vá» dinh, sắm sá»a mà đi Tam Quan.
Bấy giá» viên sai quan cá»§a Dương Tôn Bảo Ä‘em sá»› vá» dâng lên triá»u đình xong lại trao riêng cho Bao Công má»™t phong thÆ¡ cá»§a Dương Tôn Bảo, song Bao Công mắc Ä‘i chẩn bần ở Trần Châu chưa vá» nên phải Ä‘i phong thÆ¡ cho Hà ng Kỳ giữ. Hà ng Kỳ mở thÆ¡ ra xem thấy nói Äịch Thanh láºp được công lá»›n, bèn dá»n tiệc thết đãi các quan, rồi lại viết má»™t phong thÆ¡ gởi ra Tam Quan cho Dương Thanh, kể hết các việc cá»§a Bà ng Hồng tại triá»u đình, bà y Trầm thị và o giữa triá»u đình kiện Dương Nguyên soái và Äịch Khâm sai, rồi đến việc sai Tôn Võ ra Tam Quan kiểm tra kho tà ng.
Còn Nam Thanh cung Dịch Thái Háºu cÅ©ng tiếp được thÆ¡ cá»§a Äịch Thanh thì mẹ con Ä‘á»u có lòng mừng. Song Lá»™ Huê vương Ä‘i chầu không thưá»ng xuyên nên chưa hay việc triá»u đình sai Tôn Võ ra Tam Quan tra xét việc ấy.
Bấy giá» Dương Nguyên soái từ ngà y thấy Äịch Thanh dẹp được giặc Tây Hạ, giết được năm tướng thì có lòng kÃnh trá»ng lắm.
Má»™t hôm có sai quan trở vá» thuáºt hết các việc trong triá»u sai Tôn Võ ra kiểm tra cho Dương Tôn Bảo nghe, rồi lại trao thÆ¡ cá»§a Hà ng Kỳ cho Dương Thanh xem.
Dương Thanh xem thÆ¡ ấy rồi mỉm cưá»i nói:
- Bà ng tặc tháºt là m gian kế, cứ mong lòng hãm hại kẻ trung thần.
Liá»n Ä‘em sá»± việc kể lại cho Dương Nguyên soái nghe.
Dương Nguyên soái nói:
- Việc ấy có mặt Äịch Khâm sai ở đây ta có sợ gì? Còn việc kho tà ng thì mấy năm nay không há» có sÆ¡ suất, dẫu gian thần có tra xét ta cÅ©ng không lo.
Phạm Trá»ng Yếm nói:
- Tuy váºy mặc dầu, dong Tôn Võ là anh em vá»›i Tôn Tú, cÅ©ng là phe phản thần, tôi e nó kiếm cá»› mà vu khống, chi bằng chúng ta tìm cách mà hại nó trước thì hÆ¡n.
Dương Tôn Bảo nói:
- Như váºy ngà i có kế chi chăng?
Phạm Trá»ng Yếm nói:
- Việc ấy không khó gì. Nguyên soái cứ niêm phong các kho lại không cho kiểm tra. Tôi tưởng Tôn Võ là đứa tham lam cá»§a hối lá»™. Ta giả vá» lo lót cho nó tháºt nhiá»u. Chá» khi nó vá» rồi ta sẽ cho ngưá»i đón đưá»ng mà bắt nó, giáºt số bạc ấy là m bằng, rồi là m biểu chương hà i tá»™i nó đồng thá»i tâu hết việc Lý Thà nh mạo công. Là m như váºy ắt Bà ng Hồng bị tá»™i liên can.
Dương Tôn Bảo nói:
- Mưu ấy rất hay, song e Tôn Võ không dám nháºn cá»§a hối lá»™ thì biết là m sao?
Phạm Trá»ng Yêm nói:
- Việc ấy Nguyên soái cứ để mặc tôi. Há»… là bá»n gian tham thì ham mê cá»§a hối lá»™, tránh sao cho khá»i.
Bà n tÃnh xong, khiến quân dá»n tiệc ăn uống, đợi Tôn Võ đến.
Hôm sau, Dương Tôn Bảo truyá»n quân niêm phong hết các kho tà ng để láºp kế hại Tôn Võ.
Còn Tôn Võ từ ngà y rá»i Biện Lương rồi thì Châu nà o, Quáºn nà o cÅ©ng Ä‘á»u có các quan địa phương nghênh tiếp, định cá»§a hối lá»™, nên đến trá»… ngà y giá». HÆ¡n 20 mươi ngà y má»›i đến Tam Quan và o ra mắt Dương Tôn Bảo.
Dương Tôn Bảo xem xong chiếu chỉ liá»n nói vá»›i Tôn Võ:
- Bổn soái trấn thá»§ nÆ¡i đây đã hÆ¡n hai mươi năm mà Thánh thượng không sai ngưá»i đến tra xét, tôi tưởng lúc nà o có Bà ng Quốc trượng sà m tấu Ä‘iá»u chi, cho nên má»›i có việc tra xét như váºy.
Tôn Võ cưá»i nói:
- Nguyên soái nói nghe cÅ©ng lạ. Vả chăng việc tra xét là ý kiến cá»§a triá»u đình lo vì việc kho tà ng trống rá»—ng, nên má»›i sai tôi Ä‘i xem xét cho minh bạch, nà o có phải Bà ng Thái sư sanh sá»± đâu.
Dương Tôn Bảo nói:
- Ấy là lá»i tôi nói chÆ¡i chá»› tôi cÅ©ng biết là ý chỉ cá»§a triá»u đình. Song tôi xin há»i ngà i má»™t Ä‘iá»u là tá» biểu cá»§a tôi gởi vá» triá»u tiến cá» Äịch vương thân là m nguyên soái thế cho tôi sao không thấy triá»u đình phê phán lẽ nà o, lại khiến ngà i ra đây tra xét.
Tôn Võ nói:
- Khi Thánh thượng xem biểu ấy không thấy nói đến việc tiến cỠnên tôi không biết.
Dương Tôn Bảo nói:
- Quả ngà i không rõ việc ấy sao?
Tôn Võ nói:
- Tháºt tình tôi không hay biết.
Dương Tôn Bảo liá»n khiến quân bà y tiệc thết đãi Tôn Võ. Mãn tiệc thì trá»i đã vừa tối, nên không nói đến chuyện xét kho tà ng.
Rạng ngà y Tôn Võ Ä‘i khắp các nÆ¡i trong thà nh mà tra há»i vá» việc mất chinh y, nhưng trong quân lÃnh ai cÅ©ng không chịu nói có mất chinh y gì cả. Tôn Võ lại há»i đến việc cha con Lý Thà nh mạo công nên bị xá» tá» thì nhân dân Ä‘á»u nói:
- Quả có cha con Lý Thanh mạo công nên bị xừ tá».
Sau đó Tôn Võ Ä‘i do thám các chá»— chứa kho tà ng thì thấy nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u niêm phong lại cả.
Tôn Võ nghĩ thầm:
- Thế khi Dương Tôn Bảo đã sà i hết kho tà ng nên má»›i sợ ta khám xét mà niêm phong như váºy. Phải chi nó biết Ä‘iá»u mà điá»u đình vá»›i ta thì có khó khăn gì!
NghÄ© như váºy liá»n trở vá» phá»§ thì thấy Dương Tôn Bảo đã bà y tiệc sẵn mà chá» Tôn Võ.
Trong lúc ăn uống, Tôn Võ nói với Dương Tôn Bảo:
- Nay tôi vâng thánh chỉ ra đây tra xét công khố, vì ý gì mà Nguyên soái lại niêm phong các kho tà ng như váºy?
Dương Tôn Bảo nói:
- Tôi ra trấn thá»§ Tam Quan đã hai mươi bảy năm chưa có năm nà o mà Thà nh thượng sai ngưá»i tra xét. Còn việc xuất phát tiá»n lương trong ải thì năm nà o cÅ©ng có thiếu nên tôi lấy cái nỠđắp cái kia, việc sổ sách không thể ghi rõ rà ng mà ngà i đến thình lình như váºy thì tôi tÃnh sao cho kịp.
Tôn Võ nghe nói nghĩ thầm:
- Như váºy chứng tá» kho tà ng Ä‘ang trống rá»—ng rồi .
NghÄ© như váºy nên nói vá»›i Dương Tôn Bảo:
- Nếu váºy là ngà i muốn tôi không tra xét gì cả sao?
Dương Tôn Bảo nói:
- Tra xét hay không là tùy ý ngà i. Nhưng tôi muốn nếu có gì không đúng xin ngà i hãy vị tình mà bỠqua cho.
Tôn Võ nói: .
- Nếu Nguyên soái muốn tôi trở vá» triá»u mà che chở cho thì phải mua lòng Bà ng Quốc trượng má»›i được.
Dương Tôn Bảo nói:
- Nếu váºy ngà i có cách nà o nói cho Bà ng Quốc trượng giúp đỡ không?
Tôn Võ nói:
- Tánh Bà ng Quốc trượng tuy dá»… mà khó, phải dùng váºt thì má»›i xong.
Dương Tôn Bảo nói:
- Váºy thì xin ngà i Ä‘em vá» dâng cho Quốc cá»±u hai muôn lượng, còn ngà i má»™t muôn lượng được chăng?
Tôn Võ nói:
- Phần tôi thì Nguyên soái không cần gì lo, miá»…n Nguyên soái tÃnh thêm cho Bà ng Quốc trượng cho xứng đáng là được.
Dương Tôn Bảo nói:
- Cha chả! Bấy nhiêu đó mà chưa đủ sao?
Tôn Võ nói:
- Bà ng Quốc trượng hay trách móc Nguyên soái từ ngà y trấn thá»§ đến nay gần ba mươi năm rồi mà không há» có má»™t lá»… váºt nà o.
Dương Tôn Bảo nói:
- Việc ấy cũng đúng, nhưng tôi không có liên hệ được với ngà i. Năm nay tôi ráng lo thêm một muôn lượng nữa được chăng?
Tôn Võ nói:
- Vả Nguyên soái trấn thủ nơi đây cũng đã lâu, chỉ cần Nguyên soái nạp đủ bảy muôn lượng thì tôi không tra xét và Bà ng Quốc trượng cũng không tâu ra tâu và o là m chi.
Dương Tôn Bảo nghe nói cưá»i đáp:
- Nói như ngà i cũng phải, song tôi là một quan võ nghèo, ở nơi biên cương, chạy là m sao nổi bảy muôn lượng bạc? Thôi để tôi chịu cho Quốc trượng ba muôn, còn ngà i thì hai muôn, cộng tất cả là năm muôn.
Tôn Võ nói:
- Nguyên soái đã nói hết lá»i thì tôi cÅ©ng phải vị tình chá»› biết là m sao.
Khi hai ngưá»i Ä‘ang nói như váºy thì Tiêu Äình Quý rình bên ngoà i nghe được nên nổi giáºn nhảy và o thá»™p ngá»±c Tôn Võ kẻo đùa xuống đất mắng lá»›n:
- Loà i súc sanh. Nguyên soái ta trấn thủ tại đây đã hai mươi mấy năm, chưa hỠsà i thâm của kho, sao ngươi với Bà ng Hồng lại muốn ăn hối lộ.
Nói rồi đánh Tôn Võ má»™t hồi, không khác gì quân sÄ© đánh trống khi ra tráºn.
Tôn Võ ra lớn:
- Loà i súc sanh! Ngươi dám đánh Khâm sai đại thần như váºy tháºt là bá»™i phản.
Dương Tôn Bảo thấy Tiêu Äình Quý là m hư mưu kế cá»§a mình, liá»n bước đến kéo Tiêu Äình Quý ra, rồi khiến trách:
- Tiêu Äình Quý! Ngươi không được vô lá»… như váºy.
Lúc ấy Tôn Võ ngồi dáºy thở hà o hển, quần áo rách hết nổi giáºn nói:
- Dương Tôn Bảo dám xúi gia tướng đánh Khâm sai cá»§a triá»u đình như váºy tháºt không kiêng phép nước.
Dương Tôn Bảo bị Tiêu Äình Quý phá vỡ mưu kế nên phải quở Tiêu Äình Quý, rồi kêu võ sÄ© bắt Tiêu Äình Quý và Tôn Võ bá» và o tù xa, thảo má»™t đạo biểu chương, sai Trầm Äạt giải Vá» kinh đô đặng cho Thánh thượng phân xá». Lại viết má»™t phong thÆ¡ giao cho Trầm Äạt Ä‘em vá» Thiên Ba phá»§ giao cho
Dư Thái quân biết má»i việc.
Trầm Äạt vâng lệnh ra Ä‘i.
Lá»i bà n.
Kẻ dua nịnh bao giá» cÅ©ng tham lam và là m những hà nh động gian xảo. Äó cÅ©ng là lẽ đương nhiên, vì bản chất cá»§a những kẻ ấy là mưu cầu quyá»n lợi cá nhân. Bởi váºy, máu ngưá»i trung nghÄ©a, không vì quyá»n lợi cá nhân thì không bao giá» biết dua nịnh, nên việc là nm cá»§a há» hướng vỠđạo nghÄ©a là m ngưá»i. Bà ng Hồng, Tôn Tú sở dÄ© là kẻ gian thần thì bản chất lúc nà o cÅ©ng tham lam, mưu hại những kẻ trung thần chống lại há». Trong má»™t triá»u đình sở dÄ© có phe phái trung nịnh là do ý thức tranh Ä‘oạt quyá»n lợi để thụ hưởng.
Kẻ gian nịnh tạo ra nhiá»u hình thức khó lưá»ng.
|

12-10-2008, 05:59 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi chÃn
Dương Nguyên soái dâng biểu hạch gian.
Bà ng Quốc trượng dối vua toan kế.
Trầm Äạt vâng lệnh ra Ä‘i thì Dương Nguyên soái và o ná»™i phá»§ nghÄ© thầm:
- Kế sách vừa rồi mà không dùng được là do Tiêu Äình Quý là m đổ vỡ mà thôi. Còn bá»n gian nịnh toan kế hãm hại ta chẳng lẽ triá»u đình không nghÄ© đến công trạng cá»§a những kẻ khai quốc công thần. Trong triá»u mà rối loạn như váºy thì ngoà i ải khó lòng yên ổn được. Từ nay vá» sau việc đại sá»± không nên dùng những quân mãng phu như váºy nữa.
Bấy giá» Trầm Äạt vỠđến kinh đô thì không và o hoà ng thà nh vì nghÄ© rằng nếu mình chưa đến thông tin cho Dư Thái quân hay mà và o hoà ng cung trước e bá»n gian thần láºp quỉ kế gì chăng?
NghÄ© như váºy, Trầm Äạt và o chùa Tướng Quốc gởi tù xa, khiến quân canh giữ rồi đến Thiên Ba Phá»§ mà dâng thÆ¡ cá»§a Dương Tôn Bảo cho Dư Thái quân xem.
Dư Thái quân xem thÆ¡ cưá»i nói:
- Bà ng Hồng tháºt là tên gian xảo, bà y đủ cÆ¡ mưu hãm hại trung thần. Tuy váºy mà hại con ta sao nổi.
Nói rồi liá»n khiến quân dá»n tiệc mà thết đãi Trầm Äạt, rồi sai ngưá»i Ä‘i dò la tin tức.
Còn Tiêu Äình Quý ở trong chùa Tướng Quốc thì cứ chá»i mắng gian tặc om sòm. Tôn Võ ý muốn thông tin cho Bà ng Hồng hay, ngặt vì kẻ tùy tùng mình Ä‘á»u bị Dương Tôn Bảo cầm giữ tại Tam Quan, cho nên không còn ai sai khiến.
Ngà y hôm sau, Thiên tá» lâm triá»u thì có Huỳnh quan và o tâu:
- Nay có Dương Nguyên soái nÆ¡i Tam Quan sai phó tướng là Trầm Äạt vá» trà o dâng biểu, bây giá» còn đứng ngoà i môn đợi lệnh.
Vua nghe tâu nghĩ thầm:
- Trẫm sai Tôn Võ ra Tam Quan tra xét công khố, Tôn Võ còn chưa vỠsao Dương Tôn Bảo lại dâng biểu vỠlà ý gì.
NghÄ© như váºy liá»n khiến Huỳnh môn quan lấy biểu dâng để xem cho rõ sá»± tình.
Huỳnh môn quan vâng lệnh tiếp lấy bổn chương và o dâng Thiên tá» xem thấy bổn chương má»›i rõ sá»± tình. Bà ng Hồng ham cá»§a hối lá»™, bảo Tôn Võ là m tiá»n.
Vua đưa tỠbiểu cho Bà ng Hồng xem. Bà ng Hồng xem xong thất kinh, nghĩ thầm:
- Ngỡ là Tôn Võ có tà i cán té ra nó là má»™t thằng vô dụng. Nay sá»± việc đã ra đến trước triá»u, ta biết liệu sao đây?
NghÄ© như váºy, Bà ng Hồng quỳ tâu:
- Xin Bệ hạ xét lại cho tôi nhá», vả tôi ra là m tôi triá»u đình cÅ©ng đã lâu năm, chưa có Ä‘iá»u chi sai trái, lẽ nà o lại dám đòi ăn hối lá»™ cá»§a Dương Nguyên soái. Nay có Tôn Võ đó xin Bệ hạ tra há»i cho minh bạch kẻo Dương Nguyên
soái kết oan cho tôi.
Vua nghe tâu liá»n truyá»n chỉ đòi Tiêu Äình Quý kiến giá.
Sai quan tuân lệnh dẫn Tiêu Äình Quý và o chầu. Tiêu Äình Quý xốc và o ngân loan Ä‘iện không chút e dè, cÅ©ng không triá»u bái tung hô, nói lá»›n:
- Nay tôi và o ra mắt Hoà ng đế.
Nói rồi chỉ xá một cái mà thôi.
Vua trông thấy bá»™ tịch tức cưá»i và nghÄ© thầm:
- Có lẽ thằng nà y bị điên dại chi đây.
Quan Trị Ä‘iện thấy váºy nói vá»›i Tiêu Äình Quý:
- Sao ngươi đến trước mặt Vua lại không quỳ?
Tiêu Äình Quý nói:
- Muốn tôi quỳ sao? Váºy thì tôi quỳ.
Nói rồi liá»n quỳ xuống tâu:
- Tôi là Tiêu Äình Quý xin quỳ xuống đây.
Vua trông thấy nghĩ thầm:
- Tên nà y khá» khạo như váºy ắt có tÃnh ngay thẳng, thôi quả nhân há»i thá» và i lá»i xem sao?
NghÄ© như váºy, Vua há»i:
- Váºy chá»› Äịch Thanh giải chinh y đến Tam Quan có bị mất hay không?
Tiêu Äình Quý tâu:
- Giải chinh y thì cÅ©ng có giải đến thiệt, song vì Äịch Thanh không cẩn tháºn nên bị cưá»ng đạo lấy mất hết rồi.
Bà ng Hồng thấy Tiêu Äình Quý nói như váºy thì mừng thầm:
- May dữ a! Thằng mãng phu nà y khai đúng ý muốn cá»§a ta tháºt không gì may hÆ¡n.
Vua lại há»i Tiêu Äình Quý:
- Chinh y mất hết hay chỉ mất chút Ãt mà thôi?
Tiêu Äình Quý tâu:
- Ôi thôi! Cưá»ng đạo nó giáºt ráo không chừa lại cái nà o.
Bà ng Hồng nghe Tiêu Äình Quý tâu như váºy thì sợ Vua há»i dần dần đến việc mạo công cá»§a ký Thà nh nên quỳ tâu:
- Vả Tiêu Äình Quý là bá»™ hạ cá»§a Dương Tôn Bảo, nay đã khai ngay việc mất chinh y, mà việc ấy đã có thì má»i việc khác Ä‘á»u có. Chắc là Äịch Thanh cÅ©ng có mạo công mà trừ tá»™i Còn Dương Tôn Bảo cÅ©ng giết oan kẻ có công, đến như việc Tôn Võ đòi tiá»n hối lá»™ cÅ©ng chỉ là chuyện bịa đặt. Sá»± việc đã rõ rà ng xin Bệ hạ chá»› há»i là m chi nữa cho nhá»c sức.
Vua nói: .
- Việc nà y còn nhiá»u tình tiết, váºy Trẫm giao cho má»™t vị công thần để tra xét cho rõ rà ng rồi trình lại.
Bà ng Hồng tâu:
- Váºy thì Bệ hạ giao việc nà y cho quan Äại Ngá»± Trầm Quốc Thanh tra há»i.
Vua nháºm lá»i. Trầm Quốc Thanh liá»n lãnh chỉ, khiến quân dẫn Tiêu Äình Quý vỠđịnh mình đặng mà tra xét.
Tiêu Äình Quý liá»n chỉ mặt Bà ng Hồng mắng nhiếc là m cho quân hầu sợ hãi lôi Tiêu Äình Quý ra ngoà i ngá» môn, rồi bá» và o tù xa mà dẫn đến dinh Trầm Quốc Thanh.
Bà ng Hồng lại tâu rằng:
- Xin Bệ hạ bắt giam Trầm Äạt lại để tra xét việc xong sẽ cho vá».
Vua há»i:
- Ấy là ý gì váºy?
Bà ng Hồng tâu:
- Nếu để cho Trầm Äạt vá» Tam Quan thông tin cho Dương Tôn Bảo hay, tôi e sanh lòng biến loạn Ä‘i chăng. Bệ hạ giam lại chá» ngà y xét xá» sẽ cho vá».
Vua nghe theo ra lệnh giam Trầm Äạt nÆ¡i Thiên lao.
Lúc nà y các trung thần thấy Bà ng Hồng tâu gì vua cÅ©ng nghe nên Ä‘em dạ bất bình, song liệu bá» can gián không được nên phải nÃn thinh ôm háºn.
Còn Bà ng Hồng và Tôn Tú sau khi bãi chầu thì khiến ngưá»i mở tù xa thả Tôn Võ ra, rồi dắt đến dinh Bà ng Hồng cùng nhau đà m đạo.
Trong lúc Ä‘ang nói chuyện thì có Trầm ngá»± sỠđến ra mắt và Bà ng Hồng và há»i:
- Nay tôi đến đây há»i ý kiến Thái sư vá» việc tra xét Äình Quý cách nà o?
Bà ng Hồng nói:
- Việc ấy có khó gì đâu, ngà i cứ mang Tiêu Äình Quý ra tra khảo, ép nó phải cung khai rằng công lao cá»§a Lý Thà nh bị Äịch Thanh mạo, còn việc mất chinh y thì không còn lo gì nữa vì Tiêu Äình Quý đã khai trước mặt Thiên tá»
rồi. Còn việc Tiêu Äình Quý đánh Khâm sai thỉ phải xét cho minh bạch mà phục chỉ.
Trầm Quốc Thanh vâng lá»i. Bà ng Hồng khiến dá»n tiệc mà thết đãi má»i ngưá»i. Mãn tiệc ai nấy từ giã ra vá».
Lúc Trầm Quốc Thanh vỠđến háºu đưá»ng thì Y thị phu nhân há»i:
Hôm nay sao tướng công Ä‘i chầu vá» trá»… váºy?
Trầm Quốc Thanh nói:
- Vì có việc quan trá»ng, lẽ phải giữ kÃn, song tình vợ chồng không thể không nói.
Nói xong liá»n thuáºt hết các việc cho phu nhân nghe.
Phu nhân nghe xong tỠvẻ buồn bực, nói:
- Tướng công Æ¡i! Việc nà y là việc cá»§a ngưá»i khác không liên can gì đến mình. Còn em cá»§a Tướng công đã gả cho ngưá»i ta rồi thì cÅ©ng thuá»™c vá» ngoại thÃch. Như việc Hồ Khôn thì Hồ Luân là m nhiá»u Ä‘iá»u ngang trái, vả lại cÅ©ng không bà con cáºt ruá»™t gì vá»›i mình, tướng công phải lấy lẽ công bình mà xá» sá»± để lo việc gìn giữ quốc gia sao lại theo đảng nịnh mà mong hại tôi trung, như váºy hưởng tá»™c triá»u đình tháºt xấu hổ.
Trầm Quốc Thanh cưá»i nói:
- Phu nhân nói sai rồi. Bổn pháºn ta nếu không có Bà ng Thái sư giúp đỡ thì không được là m đến chức Ngá»± sá» như vầy, mà phu nhân cÅ©ng không được cao mạng phụ nữa.
Phu nhân nói:
- Nay Bà ng Thái sư tuy quyá»n cao thế mạnh, song lại là m nhiá»u Ä‘iá»u gian ác thì không thể tồn tại mãi đâu. Äến lúc nà o đó thì gian thần cÅ©ng ra gian thần mà để tiếng xấu muôn thuở.
Trầm Quốc Thanh nghe nói đến hai tiếng gian thần thì nổi giáºn, mắng:
- Äừng có há»—n ẩu, ăn nói không kiêng dè, chuyện không can gì đến mình lại tại sao xen và o như váºy.
Phu nhân nói:
- Chẳng phải là thiếp muốn sinh sá»± mà chá»c giáºn tướng công, ấy là lá»i tháºt lẽ ngay thiếp muốn tá» cùng tướng công để suy xét, tránh tai há»a vá» sau.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Äồ há»—n ẩu! Sao ngươi dám gá»i Bà ng Thái sư là gian thần, ngươi là đà n bà biết gì mà xen và o việc nước.
Phu nhân nói:
- Tướng công Æ¡i? Nay thiếp lấy lá»i hÆ¡n lẽ thiệt mà can gián chỉ vì tình vợ chồng mà thôi, sao tướng công lại giáºn dữ như váºy. Vả Bà ng thái sư là m nhiá»u Ä‘iá»u gian ác, cứ tìm kế hại kẻ trung lương, hay tham cá»§a mà là m cho rối việc nước như thế thiếp gá»i là gian thần không đáng hay sao?
Trầm Quốc Thanh nói:
- Váºy ngươi biết Bà ng Thái sư là m tai hại trung thần chá»— nà o đâu hãy nói cho ta nghe thá»?
Phu nhân nói:
- Công việc sá» sá» trước mắt mà phu quân không thấy sao, như Dương Tôn Bảo là dòng dõi công hầu, gìn giữ giang sÆ¡n nhà Tống, trấn thá»§ Tam Quan, ngăn binh ngoại quốc, tháºt đáng là trụ cá»™t quốc gia, còn Äịch Thanh là cháu cá»§a Äịch Thái Háºu mà cÅ©ng là dòng dõi trung lương, lại từ khi ra Tam Quan láºp được nhiá»u công lá»›n. Tướng võ như hai ông ấy tháºt là báºc tôi trung, nếu hại hai ông ấy thì lấy ai chống đỡ giang sÆ¡n. Tướng công là ngưá»i hưởng lá»™c triá»u đình, đáng lẽ phải vun quén cho sức mạnh cá»§a non sông, lại xu quyá»n phụ thế, là m cho nước yếu dân nghèo, có phải là Bà ng tặc xúi giục tướng công là m báºy hay không?
Trầm Quốc Thanh nổi giáºn mắng:
- Ngươi là đà n bà , không biết gì hết sao dám buông lá»i há»—n ẩu không biết pháºn mình.
Nói rồi xốc tới đánh Y thị phu nhân.
Lá»i bà n.
Theo thá»i xưa, ngưá»i đà n bà là kẻ chỉ lo việc gia đình, không xen và o việc thiên hạ. Nhưng xét vá» quan niệm đạo đức thì đà n bà cÅ©ng là con ngưá»i có đủ lương tâm đạo nghÄ©a.
Trầm Quốc Thanh vì chạy theo danh lợi, theo đảng dua nịnh để cá»§ng cố bản thân mình, trong lúc Y thị phu nhân thì lại không có tham vá»ng như váºy, nghÄ© đến quyá»n lợi quốc gia hÆ¡n là quyá»n lợi cá»§a bản thân. Do đó mà hai quan niệm đối nghịch nhau.
Dù là đà n ông hay đà n bà lẽ phải là điá»u cao quý hÆ¡n hết, kẻ nà o trá»ng lẽ phải thì kẻ. ấy có đủ phẩm chất là m ngưá»i, còn kẻ nà o vì quyá»n lợi bản thân mà quên mất đạo nghÄ©a thì kẻ ấy thiếu phẩm chất.
Trong cuá»™c sống không thiếu gì ngưá»i khi chạy theo danh lợi bá» mất đạo nghÄ©a, nhưng Ä‘iá»u tốt nhất là khi được ngưá»i khác thấy được chá»— sai lầm cá»§a mình thì mình phải kiểm để sá»a chữa.
Muốn tá»± kiểm để sá»a chữa thì tá»± mình phải đứng ra ngoà i tham vá»ng cá nhân thì má»›i nháºn ra được lẽ phải trái.
|
 |
|
| |