 |
|

21-10-2008, 04:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương hai mươi sáu
à tôi quá rõ rà ng, tôi kiến nghị thôi thì sát hại luôn Lý San.
Äạm Ngá»c rõ rà ng đã bị tôi dá»a cho chết khiếp, nhưng nà ng cố trấn tÄ©nh, nghiêm túc nói:
- Anh đừng có mà quẫn quá rồi là m cái việc ngu ngốc ấy không khéo lại liên lụy đến em!
- Ha ha, anh chả nói rồi đấy thôi, anh đến để bà n bạc vá»›i em mà ! Ha ha, em tưởng tháºt hả?
Lúc đó tôi không nhịn được, phá lên cưá»i, thoáng chốc trở vá» bản tÃnh vô tư vốn có. Tôi nhăn nhở:
- Em bình thưá»ng toà n bảo anh nhu nhược yếu Ä‘uối, không là m được việc lá»›n, sao hả, anh đóng vai sát thá»§ tốt đấy chứ!?
Äạm Ngá»c lưá»m tôi má»™t cái:
- Bây giỠlà lúc nà o rồi mà anh vẫn còn đùa được!
- Là anh thấy cuá»™c sống hà ng ngà y cá»§a em quá nhiá»u áp lá»±c, nên má»›i đùa má»™t tÃ, thay đổi không khÃ. Em xem, em bây giá» Ä‘i, hồi trước ở vá»›i anh chẳng phải cả ngà y vui vẻ sao?
Nói đến đây, tôi chợt nhá»› vá» những ngà y sống bên Äạm Ngá»c hồi trước, giá»ng tôi bá»—ng trở nên ân cần hÆ¡n.
Äạm Ngá»c cÅ©ng lặng Ä‘i, không chịu nhìn tôi, nà ng đưa mắt ra phÃa khác.
Nà ng cứ trốn tránh như váºy là m tôi thấy buồn ghê gá»›m.
- Nói tháºt đấy, thôi thì chúng ta vá» vá»›i nhau Ä‘i! – Tôi nói.
Câu nà y hồi trước tôi đã nói rồi. Lúc đó nói ra xong, hai chúng tôi Ä‘á»u cảm thấy vui sướng, ở má»™t nÆ¡i xa lạ bá»—ng tìm được má»™t chá»— dá»±a là điá»u vô cùng quý giá. Nhưng lúc nà y nói ra câu đó, chẳng thể tránh khá»i giống như má»™t lá»i cầu xin thảm hại.
Tháºt ra lòng tôi biết rõ Äạm Ngá»c sẽ lá»±a chá»n bên nà o nhưng tôi vẫn cứ nói ra. Vứt bá» lòng tá»± tôn cá»§a đà n ông, tôi nguyện cúi đầu trước sá»± cao quý cá»§a tình yêu.
Äạm Ngá»c có vẻ không ngá» tôi chuyển chá»§ đỠnhanh đến thế, nà ng lặng Ä‘i hồi lâu. Rồi tránh ánh mắt cá»§a tôi, nà ng láºp tức có ngay câu trả lá»i:
- Anh đùa kiểu gì thế? Tháºt là … chẳng lẽ lúc nà y rồi mà anh vẫn còn mong đợi em quay vá» cuá»™c sống “chồng Ä‘i cà y vợ dệt vải†vá»›i anh sao?
Äạm Ngá»c ná»a đùa ná»a tháºt nói vẻ châm biếm, lá»™ vẻ mệt má»i.
- Chồng đi cà y vợ dệt vải thì có gì không tốt đâu?!
Tôi hÆ¡i cuống, lao tá»›i túm lấy Äạm Ngá»c, gắng sức ôm chặt nà ng và o lòng, miệng lắp bắp:
- Là m má»™t nhân viên bình thưá»ng, sống cuá»™c sống đầy tình thương yêu có gì không tốt? Äá»i nà y không có được nhà cao cá»a rá»™ng, sÆ¡n hà o hải vị, quần là áo lượt em không chịu nổi sao? Em không táºn dụng tối Ä‘a cái nhan sắc cha mẹ em ban cho là em cảm thấy lãng phà lắm sao? Anh nói em sẽ thấy buồn cưá»i, em bảo anh ấu trÄ©, nhưng anh tháºt sá»± nghÄ© như thế. Chỉ cần em ở bên anh, ngà y ngà y ăn canh đầu tôm nấu vá»›i ruá»™t bầu anh cÅ©ng vẫn cảm thấy hạnh phúc!
Tôi gắng thá» thuyết phục nà ng lần cuối, Äạm Ngá»c thì ra sức giãy giụa trong vòng ôm cá»§a tôi, miệng nà ng không ngừng phản đối:
- Không thÃch, không thÃch, không thÃch! Anh đừng cố thay đổi em là m gì! Äừng tưởng anh và em đã từng có tình cảm vá»›i nhau là anh có thể thay đổi được em đâu! Äấy là giấc mÆ¡ cá»§a em từ thuở bé, đã trở thà nh thâm căn cố đế rồi, anh là m sao mà hiểu được? Có ngưá»i mãi chạy theo tình yêu, mất ngưá»i yêu liá»n Ä‘i tá»± tá». Nhưng cÅ©ng có ngưá»i chẳng thÃch Ä‘uổi theo những trò phù phiếm đó! Mẹ em suốt Ä‘á»i ở bên bố, hồi đó hai ngưá»i cÅ©ng yêu nhau bất cần sống chết, thế nhưng mưá»i năm sau thì sao? Khi mẹ em thà nh già cả rồi bố liá»n quay ngay vá» lối sống trăng gió ngà y trước thì sao? Mẹ em cÅ©ng thay đổi, giống như tất cả những ngưá»i phụ nữ háºn chồng khác, bà quay sang dồn hết những oán giáºn cá»§a hôn nhân và o đứa con kết tinh tình yêu cá»§a mình… Anh liệu có tin và o tình yêu cá»§a há» hồi đó, tin và o những lá»i thá» non hẹn biển nữa hay không? Cho nên, xin anh, đừng tá» ra như thể mình là Chúa Cứu Thế nữa, cứ như là anh Ä‘ang cố cứu lấy má»™t kẻ xa rá»i cái đẹp, trốn chạy tình yêu váºy. Tháºt ra anh chỉ là má»™t kẻ ngốc nghếch, chẳng hiểu gì hết! Em bảo là anh ấu trÄ© là bởi vì anh chẳng tưởng tượng nổi đến ngà y nà y ba mươi năm sau!
Cuối cùng thì Äạm Ngá»c cÅ©ng đã nói ra, đối vá»›i tôi, đối vá»›i cái xã há»™i nà y, đối vá»›i cha nà ng, đối vá»›i tình yêu từ táºn đáy lòng nà ng.
Nà ng hét xong những lá»i đó, tôi lặng ngưá»i, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt cá»§a Äạm Ngá»c, nhìn cô gái má»›i hai mươi hai tuổi nhưng dưá»ng như đã thà nh thạo lõi Ä‘á»i. Nà ng dùng cái tuổi thanh xuân tươi đẹp cá»§a nà ng để nổ lá»±c phản đối cả xã há»™i.
Tôi đỠđẫn buông nà ng ra, tôi há»i chắc hẳn nà ng cÅ©ng đã có má»™t thá»i ngây thÆ¡ trong sáng như những cô gái khác ư.
Äạm Ngá»c nhìn tôi, cúi đầu, mãi lâu sau má»›i trầm tÄ©nh đáp:
- Anh là m sao mà biết được, sự ngây thơ của tôi đã bị bố tôi vặt đi hết từ mẫu giáo rồi.
Dáng vẻ cá»§a Äạm Ngá»c lúc đó tháºt sầu thảm. Tôi thương xót ôm nà ng và o lòng, nhẹ nhà ng dá»— dà nh như dá»— trẻ con:
- Nói ra đi em! Nói cho anh biết, em sẽ nhẹ lòng hơn đấy.
Äạm Ngá»c lắc đầu:
- Em không muốn nói, em không muốn nói vá»›i bất kỳ ai cả. Bởi vì dù sao bố vẫn là bố, em không muốn con ngưá»i em gá»i bằng cha hÆ¡n hai mươi năm lại bị ai đó nhìn như má»™t con thú dữ.
- Cả anh cũng không nói?
- Ừ.
- ÄÆ°á»£c rồi, chỉ cần em vui là được.
Tôi không muốn ép nà ng nên chỉ thở dà i, quyết định nói ra những Ä‘iá»u tôi vẫn hằng ấp á»§ trong lòng bằng những lá»i chân tháºt nhất mà tôi có thể có.
- Tháºt ra, anh rất muốn cùng em rá»i khá»i nÆ¡i đây, rá»i khá»i Thượng hải, vá» Tế Nam. Sinh má»™t đứa con, sống cùng nhau trong má»™t ngôi nhà bên bá» sông. Hai vợ chồng ngà y ngà y ăn tối xong thì ra ngoà i Ä‘i dạo, hóng gió sông, cuối tuần thì vá» thăm bố mẹ, để cho con chúng ta cảm thấy ngà y nà o cÅ©ng Ä‘á»u là Tết. Hạnh phúc tháºt ra rất bình thưá»ng nhưng lại sâu sắc vô hạn. Cùng anh rá»i khá»i nÆ¡i nà y được không em?
Câu cuối cùng được tôi nói ra vá»›i giá»ng Ä‘iệu vô cùng tha thiết, đến ná»—i chÃnh tôi cÅ©ng phải cảm động.
Äạm Ngá»c dần dần cÅ©ng trở nên ngoan ngoãn trong vòng tay tôi, không giãy giụa, khóc lóc nữa. Nghe tôi nói xong, nà ng ngẩng lên, mở to đôi mắt trong veo long lanh, miệng lắp bắp:
- Äiá»u đó, chỉ là giấc mÆ¡ cá»§a anh thôi. Không thể được, trong hiện thá»±c… không thể có được! Hồi trước em cÅ©ng là má»™t cô gái vô tư, thÃch thêu dệt má»™ng tưởng, thÃch mÆ¡ má»™ng tương lai. Nhưng sau nà y cà ng lá»›n lên, em cà ng thấy những thứ đó quá mÆ¡ hồ, mÆ¡ hồ như chiếc già y thá»§y tinh trong cổ tÃch!
Äạm Ngá»c khẳng định:
- Thế nên, chúng ta phải là hai ngưá»i xa lạ. Tất nhiên cÅ©ng có má»™t lá»±a chá»n khác, chúng ta có thể cùng hợp tác là m ăn.
Câu chuyển ngoặc bất ngá» nà y cá»§a Äạm Ngá»c như má»™t cú đánh tà n nhẫn và o đầu tôi. Tôi nhìn cô gái bị con quá»· tham tiá»n mê hoặc, tôi bảo nà ng tháºt nhẫn tâm.
- Tháºt đấy, Hà Duy, có lẽ anh không thể lý giải được, em lá»›n lên trong môi trưá»ng đó, em không thể thay đổi những thứ đã bám rá»… trong em bao nhiêu năm nay, em cÅ©ng không thể thuyết phục mình tin tưởng và o tình yêu, em… tháºt không biết nói thế nà o cho anh hiểu.
Äạm Ngá»c vẫn còn Ä‘ang giải thÃch vẻ khổ sở thì tôi đã chẳng nói chẳng rằng đẩy nà ng ra, bước vá» phÃa cá»a.
Tháºm chà chẳng buồn quay đầu lại nói vá»›i Äạm Ngá»c má»™t câu tạm biệt dịu dà ng sâu sắc nữa.
Toà n ngụy biện!
Con ngưá»i tháºt giá»i ngụy biện. Há» dùng cái ngôn ngữ và văn tá»± vừa uyển chuyển vừa sâu sắc kết tinh qua lịch sá» 5000 năm đất nước Trung Hoa mà bao biện, mà cãi lý cho những hà nh vi sai trái cá»§a bản thân, cuối cùng là m cho tất cả má»i ngưá»i tin rằng đứng kia là má»™t con ngưá»i phải gánh chịu oan ức và bất hạnh. Äối vá»›i má»™t luáºt sư như tôi mà nói, cái kiểu nà y quả là đã nhà m mắt nhà m tai lắm rồi.
Tá»™i cướp giáºt thì có thể là vì cần tiá»n mua sữa cho đứa con sắp chết đói, tá»™i giết ngưá»i thì có thể là vì thay trá»i tiêu diệt kẻ đại gian đại ác được pháp luáºt bảo vệ… kiểu gì thì kiểu, há» cÅ©ng có cách nói là m cho mình trở nên trắng trong như tuyết.
Nhưng tá»™i thì vẫn là tá»™i, pháp luáºt không thể yếu Ä‘uối như váºy. Bản thân là má»™t luáºt sư, phương diện nà y tôi vẫn rõ rà ng hÆ¡n hầu hết má»i ngưá»i khác.
Bản thân là má»™t ngưá»i đà n ông đã từng có vá»›i Äạm Ngá»c má»™t khoảng thá»i gian nồng thắm, tôi cÅ©ng biết khi nà ng trở thà nh phu nhân vị đại tỉ phú, sống cuá»™c sống sung sướng già u sang, chẳng lẽ nà ng lại nghÄ© mình Ä‘ang chịu khổ sở hay sao?
Bước trên con đưá»ng vá» nhà , lòng tôi ngùn ngụt lá»a giáºn.
Nhưng sá»± tức giáºn cá»§a má»™t con ngưá»i thưá»ng nguá»™i dần theo dòng chảy thá»i gian. Äặc biệt là đối vá»›i ngưá»i yêu.
Äạm Ngá»c là ngưá»i con gái tôi yêu thương, thế nên cÆ¡n giáºn ngùn ngụt đó cá»§a tôi chỉ hai ba ngà y sau là đã hoà n toà n trôi mất. Lại thêm mấy hôm nay nhìn thấy tôi, Äạm Ngá»c toà n nở nụ cưá»i rất đáng yêu, giống như má»™t đóa hoa rá»±c rỡ nở bừng trước mắt.
Nà ng thÃch ngồi khoanh chân trên ghế Ä‘i văng nhà tôi như ngà y xưa, tay mân mê táºp tư liệu cá nhân cá»§a ba thà sinh còn sót lại, bao gồm cả nà ng. Ngà y ngà y, nà ng say mê viết viết vẽ vẽ gì đó trên mấy tá» giấy không biết chán, tÃnh toán, so sánh, trầm tư xem xét nghÄ© ngợi xem ai nhiá»u khả năng chiến thắng nhất.
Có lúc tôi nhìn mà thấy chướng mắt không chịu nổi, tôi liá»n cố ý lượn qua lượn lại trước mặt nà ng, mong rằng nà ng có thể dứt ra khá»i mấy tá» giấy đó mà ý thức được sá»± tồn tại cá»§a tôi.
Nhưng thất bại hoà n toà n.
Tôi liá»n giáºt táºp tư liệu ra khá»i tay nà ng, tức giáºn hét lên:
- Trong đầu em chỉ toà n mấy thứ thủ đoạn nà y thôi đấy hả?
- Em là m váºy để tốt cho cả hai ta thôi! - Äạm Ngá»c ngẩng lên, khuôn mặt đầy vẻ tá»™i nghiệp. – Anh không cần má»™t triệu cho Lý San sao? Nếu không tiá»n đồ cá»§a anh bị cô ta há»§y hoại hết còn gì!
Nà ng nói cÅ©ng có lý, tôi chẳng còn gì để nói, chỉ còn biết chiá»u theo ý nà ng.
Nghiên cứu chán chê, nà ng nghiêm túc bà n bạc vá»›i tôi, há»i tôi liệu ai có khả năng chiến thắng cao nhất. Tôi bảo ba ngưá»i Ä‘á»u tương đương nhau, tôi không thấy ai trá»™i hÆ¡n cả.
Thế là Äạm Ngá»c vò đầu bức tóc nghÄ© ngợi:
- Hay là anh nghĩ ra cách gì đi, cách gì là m Tà o Lợi Hồng chỉ quan tâm đến một mình em thôi ấy!
Äạm Ngá»c bảo má»™t ngưá»i đà n ông như tôi nghÄ© cái chuyện đó sao mà tôi nghÄ© ra được. Trong đầu tôi chỉ có má»—i mấy cách kiểu tạt axit hay đầu độc bằng thuốc trừ sâu thôi. Äạm Ngá»c lưá»m tôi, nà ng chê tôi chẳng có đầu óc gì cả.
Tức giáºn, tôi cãi lại đầu tôi sinh ra không phải dà nh giúp mấy ngưá»i đà n bà tranh nhau là m vợ tỉ phú.
Thế là nà ng lại Ä‘au khổ vò đầu bức tai nghÄ© ngợi, tháºt không thể nà o hiểu nổi nữa.
Rồi Äạm Ngá»c nói má»™t câu là m tôi khó hiểu nhất, cÅ©ng là câu là m tôi lại má»™t lần nữa nổi giáºn bừng bừng. Lúc nà y, suốt bao nhiêu ngà y đêm mất ăn mất ngá»§ mà không có kết quả gì, nà ng bá»—ng ngẩng lên nhìn tôi như má»™t con sói ngắm chú cừu non.
Äôi mắt vừa tham lam vừa sung sướng là m tôi bá»—ng thấy lạnh sống lưng, sợ hết hồn. Tôi há»i có chuyện gì.
- Hay là anh quyến rũ hỠđi!
Nà ng kêu lên kÃch động như vừa có má»™t sáng kiến hết ý.
Tôi lặng ngưá»i, cái ý tưởng mà nà ng nghÄ© liá»n hai ngà y hai đêm là đẩy ngưá»i đà n ông cá»§a nà ng và o vòng tay kẻ khác ư?
Tôi chẳng nói gì hết, chằm chằm nhìn nà ng đầy thù háºn rồi bá» ra ngoà i.
Äối vá»›i Nháºm Äạm Ngá»c lúc nà y, khi nà ng chỉ còn má»™t bước nữa là có thể đưá»ng hoà ng bước và o vòng tay ngà i tỉ phú thì tất cả những hà nh động, ý nghÄ© cá»§a nà ng lại cà ng trở nên xa lạ hÆ¡n bao giá» hết.
Tôi tháºt chẳng biết nói gì. Hình như cà ng thân thiết vá»›i nà ng tôi lại cà ng thấy xa lạ.
Äôi mắt nà ng cả ngà y cứ nhấp nháy những kế hoạch và dá»± Ä‘oán, còn tình yêu cá»§a tôi vá»›i nà ng thì ngà y cà ng chất chồng Ä‘au khổ.
Tôi chợt muốn bỠcuộc, lòng tôi không phút nà o ngừng day dứt, liệu có nên tiếp tục chỠđợi hay không?
Kế hoạch cá»§a Äạm Ngá»c xem ra quá hoà n hảo.
- Äợi em được gả cho há» Tà o rồi, há»… Tà o chết thì tất cả sẽ là cá»§a chúng mình – Nà ng nói.
Cái từ “chúng mình†– đại diện cho quan hệ thân thiết đầy yêu thương cá»§a đôi tình nhân được thốt ra gá»n gà ng từ cái miệng xinh xẻo cá»§a nà ng.
Giây phút đó tôi cảm thấy mình là con ngưá»i đáng thương nhất thế gian, ngà y ngà y ngồi bên chân Äạm Ngá»c mà chẳng dám động Ä‘áºy gì.
A Lam xem thưá»ng ná»—i thống khổ cá»§a tôi, cáºu ta bảo má»™t ngưá»i đà n ông cần má»™t ngưá»i phụ nữ ngưỡng má»™ mình, giống như Lý San đối vá»›i cáºu ta váºy. A Lam cảm thấy tôi yêu quá nhu nhược, cáºu ta không hiểu sao tôi vẫn chỠđợi, theo Ä‘uổi mãi cái thứ tình cảm như thế.
Nhưng cáºu ta không hiểu, khi Äạm Ngá»c long lanh đôi mắt trong trẻo nhìn tôi, miệng nở má»™t nụ cưá»i nhẹ nhà ng thì ngay láºp tức tôi không thể tá»± chá»§ được, hồn xiêu phách lạc, như được lên tiên.
Tôi giống như má»™t con nghiện, tôi đã nghiện ngưá»i đẹp Nháºm Äạm Ngá»c mất rồi.
|

21-10-2008, 04:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương hai mươi bảy
Äạm Ngá»c nói: “Tà o Lợi Hồng đã Ä‘i qua quá ná»a Ä‘á»i ngưá»i rồi, chỉ cần ông ta đặt chân và o quan tà i má»™t cái, tất cả má»i thứ sẽ thuá»™c vá» chúng ta.â€
Chúng ta ở đây nghĩa là tôi và nà ng.
Lúc đầu, câu nói nà y là m tổn thương nặng ná» tÃnh tá»± ái đà n ông trong tôi, nhưng sau nghe nhiá»u cÅ©ng thà nh quen, tháºm chà tôi bắt đầu thấy nà ng có lý.
Lòng tôi âm ỉ vui sướng khi nghe Äạm Ngá»c vẽ ra tương lai cá»§a chúng tôi.
- Sau nà y Tà o Lợi Hồng chết rồi, tất cả sẽ vá» tay chúng ta. Nếu em có nhiá»u tiá»n như váºy, em sẽ mua mấy ngôi biệt thá»± ở Thượng Hải, đón tất cả gia đình lên đây, má»—i tháng Ä‘á»u đưa há» Ä‘i du lịch châu Âu. Già y cao gót cá»§a em tất cả Ä‘á»u phải mang nhãn Manolo… Woa! Äến lúc đó, má»i ngưá»i ai cÅ©ng sẽ ngưỡng má»™ em phải biết! Äúng rồi, anh thì sao, có nhiá»u tiá»n như váºy anh sẽ là m gì?
Äạm Ngá»c há»i.
Thế là tôi khoái chà tiếp lá»i:
- Mua ngay hai chiếc Maybach! Mở má»™t văn phòng luáºt to nhất, anh không cần là m việc mà chỉ ngồi đúng giá» thu tiá»n thôi. Ngà y ngà y, anh sẽ đưa em Ä‘i tuần trăng máºt khắp các nước trên thế giá»›i… Gì nữa nhỉ…? Äể anh nghÄ© đã, hiện giá» vẫn chưa nghÄ© ra.
Äạm Ngá»c liá»n cưá»i tôi có tiá»n cÅ©ng không biết đưá»ng tiêu, tôi thanh minh đó là do trước đây chưa từng nghÄ© đến… vân vân, ngồi mÆ¡ má»™ng tháºt là là m ngưá»i ta dá»… chịu thoải mái. Hai chúng tôi ngồi mÆ¡ má»™ng, lúc đó chúng tôi thấy dưá»ng như mình tháºt sá»± bÆ¡i trong tiá»n rồi.
Tôi và nà ng lần lượt há»i nhau, giả dụ như có má»™t tỉ, sẽ tiêu như thế nà o, tiá»n nhiá»u đến mức có đốt cÅ©ng không hết… tháºt là má»™t giấc mÆ¡ đẹp vô cùng.
Lòng ham mê váºt chất đã nổi lên, hai chữ “tá»± trá»ng†cÅ©ng chẳng nhá»› viết thế nà o.
Tâm lý cân bằng trở lại rất nhanh.
Kẻ địch lá»›n nhất hiện nay cá»§a tôi và Äạm Ngá»c chÃnh là cái kẻ hà ng ngà y đúng giá» Ä‘á»u gá»i Ä‘iện cho tôi.
Ngà y nà o cÅ©ng váºy, trước bữa ăn, Lý San liá»n gá»i cho tôi, nhắc tôi nhá»› đến số tiá»n ba triệu và những thá»a thuáºn giữa hai chúng tôi.
Tưởng tượng đến tương lai huy hoà ng là m chúng tôi vui sướng bao nhiêu thì hình ảnh Lý San lại cà ng trở nên xấu xÃ, đáng ghét bấy nhiêu, giống như má»™t khối u ác tÃnh lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng phá há»§y má»i thứ váºy.
Sá»± tồn tại cá»§a Lý San tháºt sá»± là mối Ä‘e dá»a đối vá»›i cả danh tiếng cá»§a tôi ở Thượng Hải lẫn tương lai rá»±c rỡ cá»§a hai chúng tôi. Äạm Ngá»c tháºm chà còn háºn cô ta, sợ cô ta hÆ¡n cả tôi, nhưng lại bất lá»±c không thể là m gì được cô ta. Äạm Ngá»c lúc nà o cÅ©ng sống trong lo lắng, sợ rằng chỉ ngay giây tiếp theo thôi, Lý San sẽ xuất hiện trước mặt Tà o Lợi Hồng, Ä‘em những chuyện bà máºt đã được thêm mắm thêm muối kể cho ông ta nghe. Mà cứ cho là bây giá» cô ta chưa bán đứng chúng tôi Ä‘i, nhưng sau nà y, cầm được má»™t triệu rồi, ai dám chắc cô ta sẽ bằng lòng buông tha cho cái má» và ng ngay trước mắt?
Mấy ngà y liá»n pháºp phồng sợ hãi, Äạm Ngá»c cuối cùng cạn sức chịu đựng.
- Hay là cái chuyện đùa lúc đầu ấy, mình biến nó thà nh sá»± tháºt Ä‘i.
Nà ng nói câu nà y lúc ngồi xếp bằng trên Ä‘i văng, lúc nà y, nà ng không còn được cái vẻ lá»™ng lẫy yêu kiá»u ngà y trước nữa, khuôn mặt nà ng như bị má»™t đám mây mù che phá»§, suy Ä‘oán những việc có khả năng sẽ xảy ra.
Nhỡ Lý San Ä‘i tố cáo chúng tôi rồi Ä‘oạt được vị trà phu nhân há» Tà o thì sao? Nhỡ Äạm Ngá»c được gả và o nhà Tà o Lợi Hồng rồi cô ta vẫn ngà y ngà y bám theo yêu sách ná» kia thì sao? Nhỡ… nhỡ…
Vân vân! Äầu óc nà ng trà n ngáºp những giả thiết tối tệ, là m nà ng giống như má»™t bà thầy mo lắm chuyện nhức đầu.
Trước khi hoà n toà n sụp đổ, Äạm Ngá»c nói câu nà y:
- Hôm đó chẳng phải anh đã đỠxuất ý kiến giải quyết luôn cô ta sao? Chúng ta là m đi!
Lúc đó, đôi mắt nà ng ánh lên sá»± lạnh lùng tà n bạo mà tôi chưa bao giá» thấy. Äến lượt tôi sợ hết hồn, tôi há»i nà ng có phải bị ốm rồi không.
Äạm Ngá»c không trả lá»i, lại trầm tư suy nghÄ©. Ná»a tiếng sau, nà ng lại hồi phục vẻ lá»™ng lẫy, tinh nhanh cá»§a má»™t chú chim khổng ước. Tinh thần vui vẻ, nà ng nói vá»›i tôi:
- Ngưá»i chết thì không thể tiết lá»™ bà máºt gì được nữa!
- Em…
Tôi nhìn nà ng, toát mồ hôi lạnh.
- Cô ta là má»™t mối Ä‘e dá»a nguy hiểm! Cá»±c kỳ nguy hiểm! Không thể không trừ bá»!
Rồi Äạm Ngá»c Ä‘em cái kế hoạch táo bạo nà ng đã nghiên cứu ra nói vá»›i tôi. Nghe xong, tôi có cảm giác đứng trước mặt mình là má»™t con sói cái độc ác, giảo hoạt và thèm thuồng quyá»n lá»±c, con sói Ä‘ang bị thương và bị dồn và o chân tưá»ng, vì miếng ăn trước mắt mà quyết định đạp bằng má»i thứ.
…
Hôm đó, bầu trá»i u ám, lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng trút mưa xuống ầm ầm.
Lúc tôi ra khá»i cá»a, Äạm Ngá»c tháºm chà quên mất cả việc nhắc tôi mang ô. Ngà y trước mà gặp hôm thá»i tiết như thế nà y, nà ng chắc chắn sẽ mang chiếc ô ra táºn cá»a cho tôi, bảo tôi cầm vì trá»i đất chẳng biết thế nà o.
Nhưng hôm nay, nà ng không nhá»› việc đó, nà ng chỉ tiá»…n tôi ra cá»a, căng thẳng dặn dò:
- Nhá»› gá»i Ä‘iện thoại cho em biết tình hình.
Giá»ng nà ng không tránh khá»i hÆ¡i run run.
Tôi cưá»i cưá»i, ý bảo nà ng yên tâm.
Gần đến tòa nhà A Lam ở, quả nhiên trá»i đổ mưa sầm sáºp. Tôi đứng giữa mà n mưa, ngá»a mặt lên tìm, mãi má»›i thấy cá»a sổ nhà A Lam.
Nhà A Lam ở là má»™t tòa nhà cổ yên tÄ©nh, êm Ä‘á»m.
Tháºt ra hầu hết những ngưá»i dân Thượng Hải bản địa Ä‘á»u sống trong những tòa nhà cổ đủ mà u đủ dạng, có những cô gái mặc đồ ngá»§ in hoa không ngừng loẹt quẹt dép lê Ä‘i ra Ä‘i và o.
Äó má»›i là Thượng Hải tháºt sá»±, là mặt sau cá»§a những tòa cao ốc chá»c trá»i, những ánh đèn lấp lánh trên đưá»ng phố. Liệu ná»a tiếng nữa, vẻ yên tÄ©nh cá»§a tòa nhà nà y có bị phá vỡ?
Bây giá» là giá» lên lá»›p, A Lam chắc không có ở nhà , A Lam giá» nà y chắc chắn Ä‘ang ngồi trong lá»›p dùng giá»ng Ä‘iệu đắc ý mà đá»c những bà i thÆ¡ cá»§a cáºu ta, đón nháºn những ánh mắt há»c sinh đầy thán phục.
Tôi nhắm nghiá»n mắt, tưởng tượng ra cảnh A Lam trước khi đến lá»›p còn ân cần nói vá»›i Lý San: “Em yêu, đợi anh nhé, tan há»c là anh vá» nhà ngayâ€. NghÄ© đến đó tôi bá»—ng do dá»±, sợ A Lam bất ngá» vá» nhà , phát hiện ra con đưá»ng bị nhuá»™m máu đỠlênh láng.
Những hạt mưa liên tiếp quất và o mặt tôi, là m chiếc áo dÃnh bết và o ngưá»i, giống những lưỡi dao gâm lạnh lẽo đầm đìa. Lạnh giá!
Tôi bắt đầu sợ, ngưá»i run rẩy. Giả dụ, ngay giây sau đó, bầu trá»i bá»—ng chuyển sang mà u máu man dại… Không dám tưởng tượng nữa!
Khuôn mặt xinh đẹp cá»§a Äạm Ngá»c lại cháºp chá»n trong đầu tôi. Má»—i lần trước bữa cÆ¡m, nà ng lại như má»™t con thá» bị Ä‘e dá»a, sợ hãi nhìn chiếc Ä‘iện thoại cá»§a tôi, cầu mong ngưá»i gá»i tiếp theo đó không phải là cô gái tên Lý San. Có mấy ngà y mà Äạm Ngá»c gầy hẳn Ä‘i, tôi nhìn mà thấy xót.
Từng bước từng bước lên lầu, gõ cá»a, tiếp theo đó là khuôn mặt kinh ngạc cá»§a Lý San.
Tôi vốn dá»± định khi Lý San vừa mở cá»a, lúc cô ta chưa kịp có phản ứng gì sẽ rút ngay dao ra mà đâm tá»›i… Nhưng chÃnh cái giá» khắc quyết định đó, những ý nghÄ© bá»—ng đến vá»›i tôi. Tôi nhá»› đến vẻ đẹp kiá»u diá»…m Ä‘iển hình Giang Nam cá»§a cô, nhá»› đến lúc phải gian khổ chiến đấu vá»›i các mỹ nhân trên toà n quốc, cô đã nói rằng kiếp sau thà là m con cua cho xong, nhá»› đến cái đêm hai chúng tôi ở bên nhau và vết máu đỠthẫm loang trên giưá»ng, nhá»› đến lúc cô hếch mÅ©i trước bông bách hợp mà cứ tưởng mình thuần khiết lắm, nhá»› đến lúc ở quán rượu, chữ “Mẹ†thoát ra từ miệng cô sâu sắc như thế nà o.
Tôi không nhấc nổi tay.
- Sao anh lại đến đây?
Lý San ngạc nhiên há»i, nhưng vẫn mở cá»a cho tôi và o.
Tôi mân mê con dao giấu trong ngưá»i, cố nặn ra nụ cưá»i.
- Äến thăm cô và A Lam, xem hai ngưá»i sống thế nà o.
- Ha ha, anh vẫn còn nhá»› đến hai chúng tôi cÆ¡ đấy! Tôi Ä‘oán chắc anh sợ tôi Ä‘i tố cáo anh phải không? Anh yên tâm, tôi nói rồi, tôi chỉ cần tiá»n thôi!
Tôi đầu óc để táºn đâu đâu, “ừ†qua loa má»™t tiếng, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, không biết nên nhìn vá» hướng nà o.
Tôi là luáºt sư, tôi biết rõ hÆ¡n bất kỳ ai khác, chỉ cần tôi rút con dao ra là háºu quả sẽ khá»§ng khiếp như thế nà o. Thế nên, tôi ngồi trên Ä‘i văng, vừa cẩn tháºn vừa thấp thá»m, mồ hôi toát ra ướt đẫm quần áo.
- Anh nóng lắm hả?
Lý San nghi ngá» há»i.
Tôi áºm ừ mÆ¡ hồ.
- Tôi phát hiện ra hình như anh rất sợ tôi! Má»—i lần xuất hiện trước mặt tôi, anh Ä‘á»u tá» ra rất căng thẳng!
Lý San nói đến đây, mỉm cưá»i đắc ý. Giá»ng nói cá»§a cô ta mang đầy vẻ châm chá»c và khinh miệt. Có lẽ cô ta Ä‘ang nghÄ© mấy tháng trá»i tôi và Äạm Ngá»c vất vả mệt má»i, nhưng cô ta không cần là m gì cÅ©ng được chia phần, cô ta má»›i là kẻ thắng lợi cuối cùng. NghÄ© thế, tôi thấy hết sức khó chịu.
- Tôi đến đây hôm nay là để khuyên cô, là m ngưá»i cần phải biết thá»i thế - Tôi cố tình dùng giá»ng tháºt thấp, lạnh lùng và đầy Ä‘e dá»a.
- Anh nói thẳng ra đi, Hà Duy! - Lý San vẫn bình tĩnh.
Thái độ cá»§a cô ta kÃch thÃch tôi ghê gá»›m, tôi nói thẳng:
- Tôi muốn cô rá»i khá»i Thượng Hải ngay bây giá»!
- Cái gì?! - Lý San không tin và o tai mình – Ngay bây gi� Với hai bà n tay trắng? Ha ha ha ha…
Cô ta cất tiếng cưá»i nghe rất chói tai, nó vang lên va Ä‘áºp trên những vách tưá»ng, nghe như tiếng má»™t con thú hoang bị mắc bẫy.
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ?! Hay tai tôi có vấn Ä‘á»? Hay là đầu óc anh có vấn Ä‘á»! - Lý San hai tay khoanh trước ngá»±c, miệng không cưá»i nhưng lại như cưá»i, dáng vẻ cao ngạo. – Anh cảm thấy có thể có chuyện đó hay sao?
Có vẻ như cô ta cho tôi là kẻ ngốc với cái ý kiến như thế.
- Anh dựa và o đâu mà cho rằng tôi sẽ cam tâm tay trắng ra đi?!
Không đợi tôi trả lá»i, Lý San tiếp tục truy há»i. Rõ rà ng cô ta Ä‘ang rất bình tÄ©nh thoải mái, đối láºp hẳn vá»›i vẻ căng thẳng cá»§a tôi.
Tôi sầm mặt, không trả lá»i.
- Nếu anh muốn uy hiếp tôi thì cÅ©ng nên có hà nh động gì Ä‘i chứ?! Tôi biết chó sợ hay cắn bừa, bị bức bách quá thì việc gì các ngưá»i cÅ©ng dám là m, hÆ¡n nữa các ngưá»i lại còn sợ tôi lòng tham vô đáy, nhất định sẽ nghÄ© đủ cách tống cổ tôi Ä‘i! Nà o, các ngưá»i có cao kiến gì đây? Hà Duy, chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh sao? Những tÃnh cách đó Ä‘á»u viết rõ rà ng trên trán anh rồi, lá gan chuá»™t nhắt thế kia, anh sẽ dám là m gì? Anh định giết tôi sao?
Lý San nói đến đây liá»n cưá»i hinh hÃch rồi tiến đến ngồi bên cạnh tôi trên Ä‘i văng, giá»ng khinh miệt:
- Chắc hôm nay anh cất ở đây một con dao?! Ha ha ha, để tôi đi…
Lý San nói đến đây, đùa cợt vỗ vỗ lên chỗ bụng tôi. Bỗng cô ta câm bặt, khuôn mặt đổi sang mà u trắng bệch sợ hãi.
“Keng†má»™t tiếng, con dao găm từ trong ngưá»i tôi tuá»™t ra, rÆ¡i xuống ná»n nhà , tiếng rÆ¡i nghe sắc nhá»n.
- Anh…
Cô ta đã sỠthấy lưỡi dao lạnh lẽo.
Mặt Lý San biến sắc, sững sỠnhìn tôi, rồi lại nhìn lưỡi dao dưới đất. Trong thoáng chốc, hình như cô ta hoảng hốt không biết phải là m gì.
Tôi cÅ©ng không ngá» cô ta lại ra vá»— bụng tôi, cà ng không ngá» con dao lại rÆ¡i ra và o chÃnh lúc ấy. Sá»± việc xảy ra bất ngá» khiến tôi cÅ©ng hÆ¡i hoảng.
Tôi cúi xuống nhặt con dao lên.
- Anh… anh tháºt sá»± muốn giết tôi?! Tôi… tôi…
Lý San đã hoà n toà n mất Ä‘i vẻ uy quyá»n và linh lợi lúc nãy, cô ta đã bị tôi dá»a cho biến sắc rồi, khuôn mặt toà n má»™t mà u trắng bệch. Nhìn con dao sáng loáng chÄ©a lên trong tay tôi, Lý San sợ hãi lùi dần vá» phÃa sau:
- Anh không thể giết tôi! Anh giết tôi anh cÅ©ng sẽ Ä‘á»n mạng! Anh là luáºt sư, cái nà y anh phải hiểu chứ?
Äá»n mạng… Giây phút đó, tôi chợt nhá»› đến thân hình và ng vá»t gầy guá»™t cá»§a con trai, đôi mắt nhạt mà u và tiếng gá»i “Bố†đầy yêu thương.
Nhưng Lý San đã nhìn thấy con dao rồi, không dá»a cho cô ta sợ, cô ta sẽ không Ä‘á»i nà o buồng tha tôi.
NghÄ© thế, tôi giÆ¡ cao con dao, bước vá» phÃa cô ta, vẻ mặt hung ác, miệng nói nhá»:
- Ngưá»i chết là m sao mở miệng được nữa.
Lý San hét lên thất thanh, cuống quýt lùi vá» phÃa sau, đến lúc không còn chá»— để lùi nữa, cô ta ngã ngồi xuống sà n, hoảng loạn nhìn con dao trong tay tôi, lắc đầu như Ä‘iên, miệng lắp bắp mấy lá»i như kiểu không, đừng gì đó.
Chá»§ ý dá»a cho cô ta sợ, tôi huÆ¡ huÆ¡ con dao trước mặt cô ta:
- Cô còn thÃch má»™t triệu nữa không? Cô còn định dùng mấy chuyện đó uy hiếp tôi nữa không? Cô nói tôi không dám giết cô, bây giá» thá» nhé…
Mặt tôi lúc đó chắc là trông Ä‘iên loạn gá»›m ghiếc lắm, bởi vì Lý San đã sợ đến mức chân tay má»m nhÅ©n, tháºm chà không còn sức cho bất kỳ má»™t hà nh động chống cá»± nà o.
- Tôi Ä‘i! Tôi sẽ Ä‘i… khá»i… khá»i đây, tôi.. tôi.. cả Ä‘á»i sẽ không xuất hiện… ở… ở Thượng Hải nữa! Xin hãy tin tôi! Anh… đừng giết tôi…
Lý San ôm lấy chân tôi cầu xin, tháºm chà lá»i nói cÅ©ng không được lưu loát như bình thưá»ng nữa.
- Là m sao mà tôi tin cô được cơ chứ?
- Váºy anh muốn tôi thế nà o? - Lý San khóc lóc. – Anh nhất định phải giết tôi sao?
Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt đau khổ thê lương.
Tôi bá»—ng thấy má»m lòng, Ä‘oán chừng cô ta sẽ không dám lì lợm ở lại đây nữa, Ä‘ang chuẩn bị hạ dao tha cho cô ta.
Äúng lúc đó, A Lam trở vá».
Những tiếng gõ cá»a liên hồi, tôi sợ đến run bắn ngưá»i, suýt nữa buôn rÆ¡i cả con dao xuống đất.
Có ngưá»i gá»i cá»a, trong đôi mắt Lý San liá»n lóe lên má»™t tia hy vá»ng, nhưng vẫn sợ hãi nhìn tôi đăm đăm, không dám lên tiếng, cÅ©ng không dám biểu lá»™ bất cứ toan tÃnh thá»§ Ä‘oạn nà o.
Tôi cÅ©ng nhìn cô ta, khoảnh khắc đó hai chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không dám động Ä‘áºy gì.
Rồi nghe tiếng A Lam gá»i gấp gáp sau cánh cá»a, sau đó là tiếng lách cách cá»§a ổ khóa.
Giây phút đó, không khà như đông cứng lại.
Hai giây sau, A Lam bước và o phòng, A Lam nhìn thấy má»™t cảnh tượng mà trong mÆ¡ cáºu ta cÅ©ng không bao giá» nghÄ© đến.
Ngưá»i bạn thân cá»§a cáºu ta Ä‘ang giÆ¡ dao ra trước mặt ngưá»i yêu cáºu ta.
- Hai ngưá»i… hai ngưá»i là m gì váºy? Hà Duy, anh dứ dứ dao trước mặt ngưá»i yêu em là m gì thế?
A Lam lặng ngưá»i mất má»™t lát rồi má»›i lắp bắp há»i, không tin nổi và o mắt mình.
Việc A Lam bất ngá» vá» nhà và o đúng lúc đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u tôi chưa liệu đến, hóa ra buổi chiá»u hôm đó trưá»ng được nghỉ sá»›m, thế là chà ng A Lam ta sung sướng bay ngay vá» nhà .
Äứng trước ngưá»i bạn thân, trong thoáng chốc tôi không biết nên là m thế nà o.
Và o lúc đó, Lý San liá»n ra sức vừa khóc vừa hét:
- Anh! Anh! Cứu em với! Anh ta muốn giết em! Anh ta muốn giết em!
- Hà Duy, anh là m gì váºy? Lại còn chưa bá» dao xuống? Äây không phải là trò đùa đâu đấy! Bá»n em chỉ định mượn tiá»n, anh không cho thì thôi sao lại phải là m thế nà y?
A Lam lo lắng nói, nhìn ngưá»i yêu bị dá»a đến mức hồn xiêu phách lạc, cáºu ta Ä‘au lòng ghê gá»›m.
A Lam là má»™t con ngưá»i đơn giản, A Lam tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi những quan hệ giữa tôi và Lý San.
A Lam tưởng tôi vì nhất thá»i cuống quýt không muốn cho mượn tiá»n má»›i rút dao ra.
Nói rồi, cáºu ta vá»™i vã bước vá» phÃa chúng tôi, miệng liến láu:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, tôi vá» là má»i việc sẽ dá»… nói thôi! Hà Duy, anh bá» dao xuống Ä‘i, chúng em không mượn tiá»n nữa!
- Cáºu không được qua đây!
Tôi cuống lên, con dao huÆ¡ huÆ¡ trước mặt Lý San, tháºt không ngá» sá»± việc lại diá»…n biến theo hướng nà y. Vốn tôi định dùng dao ra vẻ má»™t chút, vá» dá»a cho Lý San biết khó mà thôi Ä‘i, ai ngá» A Lam lại vá» bất ngá» là m há»ng hết cả kế hoạch.
- Ngưá»i anh em sao thế? Là m gì mà cứ như thâm thù mấy Ä‘á»i mấy kiếp không bằng thế?!
A Lam nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi xốc Lý San đã má»m nhÅ©n lên, ká» con dao và o sát cổ cô ta:
- A Lam, việc nà y tôi không muốn là m liên lụy đến cáºu, cáºu Ä‘i ra ngoà i mau!
- Äây là nhà em cÆ¡ mà ! - A Lam Ä‘au khổ kêu lên.
- Äi ra! – Tôi hét to hÆ¡n, con dao ká» và o gần cổ Lý San hÆ¡n mấy phân là m cô ta sợ hãi hét lên the thé.
- ÄÆ°á»£c rồi, được! – A Lam lúc đó má»›i ý thức được là tôi không hỠđùa chÆ¡i, cáºu ta bắt đầu sợ. – Anh bảo em Ä‘i ra thì cÅ©ng phải cho em biết đã có chuyện gì chứ? Lý San đã là m gì có tá»™i vá»›i anh sao?
- Cô ta là m gì có tá»™i vá»›i tôi à ? Hừ! Cáºu là thằng ngốc từ trên trá»i rÆ¡i xuống! Việc nà y chỉ có má»—i mình cáºu là không biết thôi! A Lam, tôi nói cho cáºu biết, con ngưá»i mà cáºu gá»i là ngưá»i yêu, là vợ yêu nà y chÃnh là cô gái dá»± phá»ng vấn tìm bạn Ä‘á»i cá»§a Tà o Lợi Hồng mấy tháng trước, cô ta vì muốn được gả và o nÆ¡i già u sang mà chẳng từ thá»§ Ä‘oạn nà o, đầu tiên là dụ tôi lên giưá»ng vá»›i cô ta, rồi uy hiếp tôi, bây giá» lại uy hiếp cả Äạm Ngá»c. Cô ta bảo nếu không đưa tiá»n, cô ta sẽ Ä‘em tất cả má»i chuyện kể cho Tà o Lợi Hồng biết! A Lam, cô ta chÃnh là ngưá»i mà cáºu bảo là “hạ cấp†đấy! Bây giá» cáºu đã thấy kinh tởm chưa?
A Lam lặng đi hồi lâu, lạnh lùng nhìn xuống Lý San rồi lại nhìn tôi, nói nghiêm túc:
- Váºy anh định là m gì?
- Cô ta còn sống ngà y nà o thì Äạm Ngá»c và tôi còn không thể ăn ngon ngá»§ yên ngà y đó. – Tôi cứ thá»±c sá»± mà nói.
- Anh nhất định phải giết cô ấy sao? – A lam há»i. chưa bao giá», tôi nhìn thấy gương mặt cáºu ta vô hồn đến thế.
Tôi im lặng, không nói.
A Lam lại nhìn Lý San, cô ta bị cánh tay tôi giữ chặt, Ä‘ang khóc thút thÃt nho nhá».
Giây sau đó, A Lam lao nhanh vá» phÃa trước.
Tôi tưởng cáºu ta định đến giáºtt con dao trong tay tôi, theo phản xạ liá»n ôm Lý San lùi vá»™i vá» phÃa sau, miệng hét:
- Không được lại gần!
Nhưng lại thấy A Lam nhà o đến bên chiếc bà n nước phòng khách, chụp con dao trên bộ ấm chén uống trà , đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, mắm môi mắm lợi đâm phụp và o bụng mình…
- Khô… ôôô… ông!
Lý San Ä‘iên cuồng gà o lên thất thanh, vùng thoát khá»i vòng tay tôi, lao vá» phÃa trước.
Tôi cứng ngưá»i lại, lặng Ä‘i hai giây, giây thứ ba má»›i tỉnh ra, cÅ©ng vá»™i chạy đến, miệng hét:
- Cáºu là m gì thế nà y? Cáºu là m cái quái gì thế nà y!?
A Lam nằm trên ná»n đất, con dao dà i năm tấc cắm và o bụng lút đến táºn cán, chỉ lòi ra má»—i cái chuôi.
Máu, máu từ bụng cáºu ta tuôn ra xối xả, nhuá»™m đỠchiếc áo khoác, nhuá»™m đỠcả hai bà n tay đặt trên bụng.
Mồ hôi toát ra đầm đìa trên mặt cáºu ta.
- Cáºu Ä‘iên đấy à ? – Tôi Ä‘au khổ hét lên, - Gá»i 120 nhanh lên!
Tôi đỡ đầu của A Lam lên, ra lệnh cho Lý san lúc nà y đang đầm đìa nước mắt lo lắng.
Lý San lúc nà y má»›i run rẩy lôi vá»™i Ä‘iện thoại ra bấm số cấp cứu, rồi lại bổ nhà o vá» phÃa A Lam, khóc lên khóc xuống.
- Tôi biết. – Äôi mắt nhắm nghiá»n cá»§a A Lam cuối cùng cÅ©ng hé mở, đôi môi run rẩy vì Ä‘au, cáºu ta nói nhá». – Lý San… đã là m… Ä‘iá»u… có… lá»—i… vá»›i… anh…, nếu không thì… anh… đã không định giết cô ấy… Anh là … bạn tốt nhất… cá»§a… em… em nên… giúp anh… Nhưng… nhưng… Cho nên… anh muốn giết cô ấy… em không thể ngăn cản… nếu không thì… có lá»—i vá»›i anh em… nhưng… em chết… em chết cÅ©ng chẳng sao…
A Lam nói đến đây liá»n giÆ¡ bà n tay đẫm máu lên, Lý San vá»™i nhà o đến, nắm lấy bà n tay nhuá»™m đỠmáu cá»§a cáºu ta.
- Em thưá»ng viết thơ… nhưng đối vá»›i… ái tình trong thơ… luôn nghi ngá»â€¦ Là … là Lý San… khẳng định lại cho em… Tháºt ra… tình yêu… cái đó… có tháºt đấy…
Nói đến đây, máu từ vết thương cá»§a A Lam lại trà o ra, có vẻ như việc nói chuyện là m cáºu ta mất sức ghê gá»›m.
-Tôi biết rồi, cáºu đừng nói nữa!
Tôi cố gắng ngăn cáºu ta lại, mắt tôi cÅ©ng bắt đầu ướt.
- Ôi chồng yêu! Anh đừng nói nữa!
Lý San lúc đó đã khóc ngất.
- Vợ yêu… - A Lam nhìn Lý San, nở nụ cưá»i yếu á»›t. – Anh rất yêu em.
- Em cũng yêu anh, bây giỠanh đừng nói nữa, mình đến bệnh viện ngay! Ngoan nà o!
Lý San ra sức nắm chặt tay A Lam, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Anh phải nói… anh sợ… lát nữa… không nói được nữa…
- A Lam! – Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp Ä‘iên lên rồi. Tôi ôm chặt ngưá»i bạn thân nhất, nếu hại chết cáºu ta chắc cả Ä‘á»i nà y tôi không thể yên ổn được, tôi gà o lên. – Sao cáºu lại ngốc thế được? Chúng ta là thế nà o vá»›i nhau? Cáºu lại còn không hiểu tôi sao? Äá»i nà o tôi lại giết ngưá»i?! Tôi là m sao xuống tay được chứ! Tôi chỉ muốn dá»a Lý San thôi! Con ngưá»i tôi vốn là m gì có cái bản lÄ©nh ấy! Cáºu… sao lại hồ đồ như váºy chứ?
- Ài… - A Lam lưá»m tôi, miệng mấp máy như muốn cưá»i. – Thôi, dù sao thì vợ em cÅ©ng đã là m những việc có lá»—i vá»›i anh… coi như là đá»n tá»™i Ä‘i… Hà Duy… có việc nà y… từ lâu… muốn nói rồi… em… A a aaa…
Nói đến đây, A Lam bỗng ho từng trà ng liên tục.
- Chồng! Chồng Æ¡i, em xin anh… em xin anh, anh đừng nói nữa! Sao anh lại đối tốt vá»›i em thế chứ? Em không chịu, tháºt sá»± không chịu được nữa… Chồng… anh đừng dá»a em nữa… sau nà y anh bảo gì em cÅ©ng xin nghe…
- Anh phải… nói… Hà Duy…
A Lam nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ trong sáng:
- ÄÆ¡n giản… má»›i… má»›i là cuá»™c sống… đơn giản… má»›i… vui vẻ được… đừng… nghÄ© đến… những thứ tiá»n… không phải… cá»§a mình nữa…
Ba phút sau, xe cứu thương tới, những bác sĩ cấp cứu mặt mà y lạnh lùng nhanh nhẹn để A Lam lên cáng đưa đi, Lý San cũng đi theo, khóc như đứt từng khúc ruột.
Hôm đó, máu, quả tháºt đã nhuá»™m đỠđưá»ng. Nhưng lại là máu cá»§a A Lam, ngưá»i bạn thân thiết nhất cá»§a tôi.
|

21-10-2008, 04:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương hai mươi tám
Một tuần sau.
- Xin há»i cuối cùng ngà i chá»n ai?
- Ha ha, chẳng chá»n ai cả. Tôi cảm thấy chẳng ai hợp là m vợ tôi, có lẽ duyên pháºn cá»§a tôi vẫn chưa đến.
- Ai cũng không vừa mắt ngà i ư?
- Ừ, tháºt là phiá»n anh quá, là m anh báºn rá»™n suốt mấy tháng qua.
- Äâu có… đây là công việc, là nghÄ©a vụ cá»§a tôi, tất nhiên tôi phải là m rồi.
…
Lúc đó, ngồi ở tiệm ăn dùng bữa vá»›i Tà o Lợi Hồng, chắc là lần gặp cuối cùng liên quan tá»›i công việc phá»ng vấn tìm bạn Ä‘á»i mấy tháng nay. Anh chà ng Lý bân không thấy Ä‘i cùng ông ta, đây là lần đầu tiên Tà o Lợi Hồng má»™t mình đến gặp tôi.
Hôm nay, thá»i tiết đẹp má»™t cách kỳ lạ, mặt trá»i rá»±c rỡ, bầu trá»i xanh mênh mông, những đám mây trắng lững lá», thỉnh thoảng lại có má»™t cÆ¡n gió nhẹ nhà ng dạo qua, là m những đám mây trắng tan ra, trôi dạt vá» phÃa chân trá»i.
Tà o Lợi Hồng đưa cho tôi món tiá»n đáng được nháºn, rồi như má»™t đà n anh há»i đứa em, há»i sau nà y tôi có dá»± định gì.
Tôi cưá»i, nhìn ra khung cá»a sổ có bầu trá»i mà u xanh, nhá»› đến bầu trá»i Tế Nam giản đơn trong sáng.
Tôi trả lá»i tôi muốn vá» quê nhà Tế Nam, cưới vợ, sinh con.
â€œÄÆ¡n giản má»›i có hạnh phúc, đơn giản má»›i là cuá»™c sốngâ€.
Äó là những lá»i ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi đã dùng máu để cho tôi biết.
May là A Lam chỉ bị thương ở phần bụng,tim và các ná»™i tạng quan trá»ng không bị ảnh hưởng gì, hiện giá» cáºu ta đã qua khá»i giai Ä‘oạn nguy hiểm.
Rồi tôi bắt đầu tưởng tượng vá» những ngà y hạnh phúc sắp tá»›i vá»›i Äạm Ngá»c, khuôn mặt bá»—ng bừng lên ánh hạnh phúc.
- Tế Nam là má»™t nÆ¡i đẹp đấy! – Ông ta nói chân thà nh, dưá»ng như đó là má»™t lá»i khen ngợi tá»± đáy lòng.
- Äúng váºy, cuá»™c sống nÆ¡i đó rất đơn sÆ¡.
- ÄÆ¡n sÆ¡ là tốt đấy! – Tà o Lợi Hồng mÆ¡ mà ng. Có lẽ câu nà y cần phải được thốt ra từ miệng Tà o Lợi Hồng - má»™t ngưá»i quyá»n lá»±c già u có thì má»›i tháºt sá»± đạt đến ranh giá»›i cần thiết.
Tôi cưá»i, Tà o Lợi Hồng cÅ©ng cưá»i.
Tôi nhá»› Äạm Ngá»c có lần mắng tôi, nà ng bảo tôi và Tà o Lợi Hồng vốn đã không cùng đẳng cấp rồi. Ông ta tuyệt đối là má»™t ngưá»i thà nh đạt, cho nên ông ta Ä‘em những việc “nho nhá»â€ kiểu như chá»n lá»±a đối tượng kết hôn giao cả và o tay những kẻ nhá» bé như tôi. Chúng ta ngà y ngà y lo lắng những lo lắng nho nhá», còn ông ta, ông ta Ä‘ang nghÄ© những gì?
Tà o Lợi Hồng châm thuốc, là n khói mà u ghi bà n bạc, bồng bá»nh nhởn nhÆ¡, rÃt và o rồi lại nhả ra, trông ông ta rất giống vá»›i những vị trà thức già búng ngón tay má»™t cái là cho qua câu chuyện trong xã há»™i Thượng Hải cÅ© thấm đẫm lịch sá». Cái phong cách đó đã được kinh nghiệm dà y dặn luyện rèn cho đến nÆ¡i đến chốn.
Tôi bá»—ng cảm thấy má»™t niá»m kÃnh phục sâu sắc đối vá»›i ông ta, cái phong thái, khà chất thoát ra từ con ngưá»i ông ta có lẽ là thứ mà những con ngưá»i nhá» má»n như chúng tôi cả Ä‘á»i phải bắt chước.
- Cho dù thế nà o Ä‘i chăng nữa, tôi vẫn phải cảm Æ¡n anh. – Ông ta nói, đứng dáºy bắt tay tôi.
Tôi hÆ¡i ngạc nhiên, không nghÄ© ông lại thân thiện vá»›i mình đến váºy. Tôi từ chối, nói rằng tôi đâu có là m được gì cho ông đâu.
- Cái nà y là do duyên số, anh bạn ạ! Duyên pháºn đến thì có muốn chá»n cÅ©ng chẳng được. Không tìm thấy duyên pháºn cá»§a tôi cÅ©ng chẳng do lá»—i cá»§a anh, anh là m rất tốt. – Nói rồi, ông ta móc từ trong túi áo comple ra má»™t chiếc bút Parker, - nghe nói anh có con trai cÅ©ng sắp đến tuổi Ä‘i há»c rồi. Chiếc bút nà y do má»™t ngưá»i bạn già tặng tôi, bây giá» tôi tặng lại nó cho con trai anh, coi như tấm lòng cá»§a tôi. Hy vá»ng sau nà y cháu lá»›n lên, hoặc là đạt được những thà nh công to lá»›n, hoặc là có thể sống cuá»™c Ä‘á»i hạnh phúc bình dị suốt Ä‘á»i. Chắc anh cÅ©ng nghÄ© như thế, bình yên là tốt, rất tốt!
Tôi đón lấy cây bút, lòng đầy cảm động, thay con trai nói lá»i cảm Æ¡n vá»›i ông.
Rốt cuá»™c, công việc cuối cùng cá»§a tôi ở Thượng Hải cÅ©ng đã hoà n thà nh, tôi định sẽ gặp Äạm Ngá»c trước khi vá» quê.
Chắc nà ng vẫn không biết mình đã bị trượt. Khi nà ng biết giấc mÆ¡ cao xa đã tháºt sá»± tan tà nh mây khói, tôi tin chắc nà ng sẽ cam tâm tình nguyện trở vá» bên tôi.
Tà o Lợi Hồng đã đổ và o lần phá»ng vấn tìm bạn Ä‘á»i nà y tất cả bốn triệu tệ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cô gái may mắn.
Tôi thấy hÆ¡i nuối tiếc, trong lòng bắt đầu xuất hiện những câu than thở cá»§a thân pháºn má»™t kẻ bé nhá». Nhưng Tà o Lợi Hồng thì không có thá»i gian đâu mà đá»c Ä‘iếu văn, ông đã vá»™i vã tiếp tục quay vá» cuá»™c sống báºn rá»™n gấp gáp thưá»ng ngà y.
Äến cổng khách sạn, ngá»a mặt nhìn lên, tôi nhá»› lại những lần đến đây thăm Äạm Ngá»c, má»—i lần mang má»™t tâm trạng khác nhau. Lần nà y, tôi mang trong lòng má»™t niá»m vui phÆ¡i phá»›i, tung tăng đến nghênh đón cô dâu tương lai
Cánh cá»a phòng Äạm Ngá»c đóng kÃn như bưng, tôi liá»n gõ mấy tiếng và o cánh cá»a. Mãi không có ai trả lá»i, tôi bèn đầy cá»a bước và o.
Hóa ra, Äạm Ngá»c Ä‘ang nói chuyện Ä‘iện thoại trong phòng ngá»§.
Tiếng cưá»i nghe có vẻ rất vui vá»ng ra từ trong phòng. Tôi ngồi trên ghế sa lông đợi nà ng, nghÄ© không biết khi nghe tin mình đã bị trượt, nà ng sẽ có thái độ thế nà o. Có thể nà ng sẽ khóc ầm lên rồi nói: “Xem ra chỉ còn cách chúng ta vá» bên nhau thôi.â€
Tất nhiên tôi sẽ an á»§i nà ng, tôi sẽ trị liệu cho ná»—i Ä‘au trong lòng nà ng, nói vá»›i nà ng, quê tôi rất đẹp, có con sông uốn lượn, hà ng xóm ai cÅ©ng tốt bụng tháºt thà . Sống ở nÆ¡i đó ngưá»i ta chẳng thÃch ồn à o, luôn luôn đắm trong bầu không khà thanh bình yên tÄ©nh.
Lúc đầu, tôi tưởng Äạm Ngá»c Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t diá»…n viên hà i, vì nà ng cứ cưá»i không ngá»›t. Nhưng cà ng nghÄ© cà ng thấy vô lý. Cà ng nghe, tôi cà ng nháºn thấy rõ vẻ nÅ©ng nịu xen lẫn trong tiếng cưá»i cá»§a nà ng. Tôi nhÃu mà y, rón rén ra áp tai và o cá»a phòng ngá»§, phát hiện ra cá»a phòng đã được khóa kỹ.
Trong tôi bá»—ng bùng lên ước muốn được biết ai là ngưá»i Ä‘ang nói Ä‘iện thoại vá»›i nà ng, mặc dù trước khi đến đây tôi chỉ có ý định đến thuyết phục nà ng cùng tôi ra Ä‘i, tôi định sẽ không tra há»i nhiá»u vá» những chuyện riêng tư trong quá khứ cá»§a nà ng.
Thế nhưng bây giá», nếu không là m rõ được ngưá»i đó là ai thì chắc cả quảng Ä‘á»i còn lại tôi sẽ không thể ăn ngon ngá»§ yên được.
Tôi nhón chân bước vá» phÃa phòng tắm, sợi dây phân nhánh Ä‘iện thoại cá»§a máy chá»§ cả dãy phòng được lắp ở đây. Lẩm nhẩm cầu mong chiếc máy Äạm Ngá»c Ä‘ang cầm là máy bà n chứ không phải là di động, tôi khóa cá»a phòng tắm, và chỉ vá»›i và i thao tác đơn giản, tiếng Äạm Ngá»c láºp tức vang lên. Tôi quỳ bên ổ Ä‘iện thoại, tháºm chà không dám thở mạnh.
- Äúng rồi, anh Bân, hôm nay anh không Ä‘i là m à ? - Äạm Ngá»c há»i.
- Thì anh xin nghỉ ốm mà . Vá»›i cả sếp hôm nay nói muốn tá»± mình Ä‘i gặp gã luáºt sư há» Hà đó, không để anh Ä‘i theo, anh cÅ©ng không là m thế nà o được.
Lạ tháºt, giá»ng đà n ông nà y rất quen, rõ rà ng là Äạm Ngá»c cÅ©ng quen thân vá»›i hắn, má»›i thân máºt gá»i hắn “anh Bânâ€â€¦ Viên thư ký cá»§a Tà o Lợi Hồng – Lý Bân! Cái tên đó vụt hiện ra trong đầu tôi, thảo nà o giá»ng hắn nghe quen thế.
- Hả? Chẳng lẽ chuyện cá»§a bá»n mình đã bị phát hiện rồi sao?
- Là m gì có! Má»™t tà bản lÄ©nh đó mà anh cÅ©ng không có thì là m sao có thể đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Tà o Lợi Hồng? Má»™t tà bản lÄ©nh đó mà anh cÅ©ng không có thì là m sao dám cả gan đụng và o ngưá»i đẹp cá»§a ông ta?
- Ha ha, ghét thế, cái miệng cá»§a anh Bân tệ tháºt đấy!
- Ầy, Ngá»c Nhi, cái nà y em sai anh phải sá»a lại. Miệng anh không há» tệ tà nà o đâu nhé!
- Thế thì anh còn tệ ở đâu nữa?
- Hê hê… em chả biết thừa! Lần trước lúc em ngồi trên lòng anh, anh hôn em, em đã tá»± nói ra Ä‘iá»u đó đấy chứ.
- Em nói gì? Anh đừng có mà đổ oan cho ngưá»i ta!
- A, vẫn còn ngoan cố không chịu nháºn hả? Có cần anh Ä‘á»c cho em nghe không? Ha ha, em nói: “Anh Bân, chá»— đó cá»§a anh tệ tháºt, cứ dá»±ng đứng lên là m ngưá»i ta khó chịu quá, cứ buồn buồn ấy.†Sao hả? Anh nhá»› sai không?
- Ghét quá đấy! Ai bảo anh nhại lại ngưá»i ta! Quá đáng, em ghét anh!
- Ha ha ha, ầy, em chả bắt anh nhại lại còn gì? Ha ha ha ha…
…
Äôi nam nữ vẫn tiếp tục hú hÃ, tình tứ trong Ä‘iện thoại như chốn không ngưá»i, tiếng cưá»i cá»§a gã Lý Bân nghe vừa dâm đãng vừa châm biếm, tà n nhẫn dá»™i và o mà n nhÄ© tôi. Tháºt không ngá», má»›i Ãt phút trước tôi vẫn còn cân nhắc xem nên thuyết phục nà ng thiên thần kiá»u diá»…m ấy như thế nà o để nà ng đồng ý cùng tôi vá» sống nÆ¡i quê hương bình yên, đâu đâu cÅ©ng ngáºp trà n hoa lá và nắng.
Tôi bỗng toà n thân nổi da gà . Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi đóng máy lại, ngã ngồi xuống bệ toilet, ánh mắt đỠđẫn.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Äạm Ngá»c nằm gối đầu trên bá»™ ngá»±c đầy lông lá cá»§a gã thư ký, nÅ©ng nịu: “Anh ghét tháºt đấy, ghét quá đấy…†Cái hình ảnh tưởng tượng ấy khiến tôi Ä‘iên ngưá»i, nhưng nó vẫn tiếp diá»…n như má»™t cuốn phim quay cháºm trong đầu tôi.
Nà ng đã bắt đầu câu kết vá»›i gã thư ký cá»§a Tà o Lợi Hồng từ lúc nà o? Từ lúc tôi ra sức phục vụ nà ng như phục vụ, hầu hạ má»™t vị thánh nữ? Từ lúc nà ng mặc bá»™ đồ dạ há»™i lá»™ng lẫy như má»™t cô dâu lạc bước xuất hiện trong phòng khách nhà tôi? Từ lúc nà ng má»›i đến Thượng Hải? Hay tháºm chà sá»›m hÆ¡n? Vì sao Lý Bân ra sức nói đỡ cho nà ng, vì sao khi tôi tìm đủ cách biến Äạm Ngá»c thà nh cá»§a riêng thì nà ng vẫn ung dung xinh đẹp lá»t và o mắt xanh cá»§a Tà o Lợi Hồng? Tất cả những câu há»i đó bá»—ng trở nên dá»… giải đáp hÆ¡n bao giá» hết.
Bá»—ng tôi nhá»› đến lá» nước hoa đã mua tặng Äạm Ngá»c, có lẽ nó cÅ©ng góp phần giúp nà ng má»i gá»i sá»± chú ý cá»§a cà ng nhiá»u ngưá»i đà n ông khác. Tôi nhá»› đến những lá»i máºt ngá»t nà ng rót và o tai tôi khi chúng tôi cùng ở trên giưá»ng, nà ng cÅ©ng dùng chÃnh xác những lá»i ấy diá»…n lại vá»›i ngưá»i đà n ông khác… Tôi xoay mình, rướn cổ cuối xuống bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Vừa nôn tôi vừa rá»§a thầm trong đầu: Nháºm Äạm Ngá»c, đồ ác độc! Tôi tháºt khinh thưá»ng cô!
Nôn xong, tôi vẫn thấy những thù háºn trong lòng không há» giảm bá»›t chút nà o, tôi muốn láºp tức mở há»™p máy ra mà cho đôi tình nhân thối tha kia má»™t bãi nước bá»t.
Tôi dùng nước lạnh vã lên mặt, cố gắng là m mình tỉnh táo hÆ¡n đôi chút. Nhìn và o mặt mình trong gương, tháºt trông hết sức thảm hại. Äầu tôi kêu ong ong, tiếng cưá»i dâm đãng cá»§a gã thư ký không ngừng xoay tròn trong óc, Ä‘uổi không chịu Ä‘i. Tôi dùng hai nắm tay hết sức đấm và o đầu, và o mặt mình, muốn xua Ä‘uổi những tiếng nói cưá»i cá»§a Äạm Ngá»c và gã trai kia, nhưng hoà n toà n thất bại.
Äạm Ngá»c, tôi tháºt sá»± đã muốn đưa em rá»i khá»i nÆ¡i nà y, mang đến cho em hạnh phúc, nhưng em lại phản bá»™i tôi mà đến vá»›i ngưá»i đà n ông khác, tháºm chà còn dùng những lá»i lẽ mà tôi không tưởng tượng nổi…
Tôi tháºt cứ mãi vẫn không hiểu được sá»± độc địa cá»§a đà n bà . Có lẽ Äạm Ngá»c nói đúng: Hà Duy, anh tháºt là ấu trÄ©, ấu trÄ© quá!
Má»™t lần nữa nhìn và o tấm gương, tôi phát hiện ra trên khuôn mặt mình má»™t ná»a là nước, má»™t ná»a là nước mắt.
Tôi chợt muốn nhà o đến, tá»± mình chất vấn Äạm Ngá»c, há»i nà ng tại sao lại thế, há»i nà ng trước mặt ngưá»i đà n ông kia, rằng nà ng yêu hắn hay yêu tôi?
Bà n tay tôi do dự trên hộp máy, cuối cùng quyết định bỠxuống. Lòng tự tôn đà n ông trong tôi không cho phép tôi là m thế.
Lát sau, Äạm Ngá»c nói Ä‘iện thoại xong liá»n mở cá»a phòng ngá»§ bước ra ngoà i. Nhìn thấy tôi ngồi trên Ä‘i văng, rõ rà ng nà ng giáºt mình má»™t cái.
Nhưng ngay láºp tức, nà ng lấy lại vẻ mặt bình thưá»ng:
- Anh… sao anh đến đây?
- Em nghe Ä‘iện thoại, quên không đóng cá»a. – Tôi chỉ ra phÃa cánh cá»a.
- À vâng… Thư ký cá»§a Tà o Lợi Hồng gá»i Ä‘iện. - Äạm Ngá»c chá»§ động nói má»™t cách bình tÄ©nh.
- Hai ngưá»i nói chuyện gì thế? – Tôi lạnh lùng há»i.
- Anh ta nói… rất thà nh công… nói em nhất định sẽ được gả cho há» Tà o. - Äạm Ngá»c nói.
- Thế thôi ư?
- Thế thôi… Chả lẽ còn gì nữa à ? - Äạm Ngá»c lo lắng nói, vừa chạm và o ánh mắt tôi, nà ng vá»™i quay Ä‘i chá»— khác.
Tôi đăm đăm nhìn nà ng – ngưá»i con gái Ä‘ang bối rối trước mặt tôi. Äôi mắt nà ng trong veo lóng lánh, mái tóc óng ả, dưới ánh mặt trá»i hiện rõ má»™t vầng hà o quang mà u và ng chanh nhạt. Ở chá»— tiếp xúc vá»›i bá» vai, là n tóc ấy nhẹ uốn thà nh má»™t đưá»ng cong má»m mại. Nà ng vẫn toát lên vẻ đẹp kỳ lạ như thế, trông vẫn thuần khiết trắng trong như má»™t thiên thần.
Mặt trá»i vẫn và ng rá»±c trên bầu trá»i, mây trắng vẫn lững lá» trôi, những cÆ¡n gió lãng đãng ngoà i cá»a sổ. Trong thá»i tiết đẹp đến chẳng nỡ là m gì gây náo động nà y, ánh mắt trốn tránh và những lá»i dối trá cá»§a Äạm Ngá»c giống như những cÆ¡n giông bão nhất loạt áºp xuống đầu tôi.
Dưá»ng như má»i váºt vẫn y như cÅ©, dòng ngưá»i dưới đưá»ng vẫn tấp náºp hối hả, chỉ có Nháºm Äạm Ngá»c không còn đẹp đẽ nữa, chỉ là thiên thần đã chẳng còn tồn tại nữa.
Tôi đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy nà ng, hét và o tai nà ng rằng nà ng quả tháºt là hết thuốc chữa, là m sao mà tôi cứu cho được?!
Nhưng tôi chẳng là m gì, chỉ nói vá»›i má»™t giá»ng vô cảm:
- Nháºm Äạm Ngá»c, em sinh ra là để trừng phạt đà n ông!
Rồi tôi quay ngưá»i bước Ä‘i.
- Anh… anh… anh nói thế là sao? - Äạm Ngá»c Ä‘uổi theo tôi, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
- à anh là , vốn anh muốn đưa em Ä‘i khá»i nÆ¡i đây, cùng vá» quê anh, vốn anh muốn cầu hôn em, cùng vá» Tế Nam hưởng cuá»™c sống thanh bình. Nhưng bây giá» anh đã biết em chắc chắn sẽ chẳng bao giỠđồng ý, vá»›i cả. – Tôi ngáºp ngừng, hÃt má»™t hÆ¡i. – Anh cÅ©ng không thể đưa em Ä‘i nữa. Anh sợ bầu trá»i Tế Nam sẽ bị em là m cho ô nhiá»…m.
Nói rõ rà ng từng chữ, tôi quay đi.
- Hà Duy! - Äạm Ngá»c gá»i to sau lưng tôi.
Tôi dừng lại, vẫn quay lưng vá» phÃa nà ng, đợi xem nà ng còn định nói gì nữa.
- Anh… nghe thấy cả rồi? – Có thể nghe rõ những thanh âm run rẩy trong từng tiếng nà ng nói.
- Nói chung cÅ©ng có cái chưa nghe. Nhưng những gì cần nghe tôi đã nghe đủ rồi, tháºt không đúng lúc quá. – Tôi lạnh lùng nói.
- Thế là anh bỠđi sao? Anh không muốn biết lý do ư?
- Tháºt xin lá»—i, cô Nháºm, tôi chán ngấy vá»›i những thứ thá»§ Ä‘oạn cá»§a cô rồi!
- Váºy… anh không muốn biết… tháºt ra, không như anh nghÄ© đâu… em là m váºy… hoà n toà n chỉ vì tương lai cá»§a chúng ta! Chẳng phải anh thÃch lái chiếc Maybach Ä‘i du lịch vòng quanh thế giá»›i sao?... Chẳng phải anh muốn mở má»™t văn phòng luáºt sư lá»›n nhất sao?... Em… em là m tất cả chỉ vì anh! Anh hiểu lầm em rồi… Tháºt đấy!
Hai chữ “tháºt đấy†cuối câu, Äạm Ngá»c nói như má»™t lá»i khẳng định, là m tôi trong giây lát bá»—ng nhá»› vá» những giấc mÆ¡ đẹp đẽ ngà y trước… Thế nhưng tôi đã hoà n toà n thức tỉnh rồi.
- Cô im Ä‘i! Tôi không muốn nghe những lá»i bẩn thỉu đó nữa!
Tôi ngắt lá»i nà ng, hét lên. Tháºt ra lúc đó tôi chỉ còn má»™t bước nữa là ra khá»i cá»a phòng rồi, tôi hoà n toà n có thể chá»n lá»±a không nghe tiếp nhữn lá»i giải thÃch lôi thôi nhưng bùi tai cá»§a nà ng mà đi ra ngay. Tôi dùng những lá»i nặng ná» mắng nà ng, nhưng bước chân thì cứ như bị chôn chặt váºy.
Äứng nguyên tại chá»—, có phải tôi vẫn còn lưu luyến nà ng? Tháºt là ná»±c cưá»i.
- Còn gì nữa không? Không có thì tôi đi đây.
Äợi hồi lâu vẫn không thấy gì, tôi nhẹ giá»ng há»i Äạm Ngá»c.
- Hết rồi! - Äạm Ngá»c nói.
Láºp tức, tôi nghe tiếng má»™t váºt nặng rÆ¡i xuống ghế sa lông.
- À đúng rồi. – Tôi quay lại nói câu cuối cùng, tháºt ra là vì muốn xem nguyên nhân cá»§a tiếng động vừa rôi, xem Äạm Ngá»c có xảy ra chuyện gì không. Khi tôi nhìn thấy Äạm Ngá»c chỉ Ä‘ang thẩn thá» trên sa lông, khuôn mặt trắng bệch, không có gì nghiêm trá»ng lắm, tôi má»›i yên tâm. – Tôi muốn thông báo cho cô biết má»™t tin rất tệ.
Äạm Ngá»c nhìn tôi, chỠđợi.
- Cô bị Tà o Lợi Hồng đáng trượt rồi.
Rồi tôi thấy Äạm Ngá»c, nhìn đăm đăm và o mắt tôi, từ trong cổ há»ng thoát ra tiếng hét khá»§ng khiếp:
- Cái gì!? Tôi không tin! Anh nói váºy là thế nà o? Anh nói gì vá»›i Tà o Lợi Hồng phải không? Có phải anh không? Anh không cho tôi có được cuá»™c sống hạnh phuc phải không? Hay là anh đã đổi ý cấu kết vá»›i Lý San hại tôi? Anh muốn cùng Lý San là m già u phải không? - Äạm Ngá»c hét lên the thé.
- Tôi chẳng bỉ ổi thế đâu! Ãt nhất là …
Nói đến đây, tôi ngáºp ngừng:
- …trong tình yêu.
Lòng có chút đau đớn, tôi nói tiếp:
- Bây giá», tôi chỉ muốn sống cuá»™c sống giản đơn, chìa khóa cánh cá»a già u có, tôi không lấy được, mà cÅ©ng chẳng muốn lấy.
- Thế thì vì sao? Vì sao tôi lại bị loại chứ? – Nháºm Äạm Ngá»c lại gà o lên.
- Tôi nghÄ© chắc cô đã quên ngưá»i ăn mà y ở cổng Äại Kịch viện Thượng Hải rồi. Ngưá»i đó, chắc cô không bao giá» nghÄ© đến , chÃnh là Tà o Lợi Hồng. Cô Ä‘i đôi già y 100 nghìn tệ nhưng lại không nỡ bá» ra má»™t hà o giúp đỡ ngưá»i ăn mà y tà n táºt. Chỉ má»™t hà o thôi, ước mÆ¡ cá»§a cô đã thà nh hiện thá»±c rồi. Nhưng cô đã không là m thế, cô chỉ cuốn lên và o gặp đại gia. Không chỉ mình cô, hai cô đứng đầu kia cÅ©ng hà nh động hệt như cô váºy. Cho nên, lần tìm bạn Ä‘á»i nà y chẳng có ai là ngưá»i được nháºn vinh quang và o nhà há» Tà o. Cóp y nguyên lá»i cá»§a Tà o Lợi Hồng nhé: “Tình cảm yêu thương cá»§a các cô đối vá»›i tôi, đến khi tôi biến thà nh má»™t lão già nghèo khó chẳng đáng má»™t đồng, liá»n láºp tức biến thà nh ghét bá». Loại hôn nhân như váºy quả cÅ©ng hÆ¡i thảm hại má»™t chútâ€. Äó là nguyên văn lá»i ông ta đấy. Còn nữa, vừa rồi khi tôi lên đây có ngưá»i phục vụ nhắn há»i cô bao giá» trả phòng. Bởi vì những chi phà đà i thá» cho cô ở Thượng Hải đã bị Tà o Lợi Hồng cắt hết rồi. Nếu cô vẫn còn muốn ở đây thì phải tá»± mình bá» tiá»n túi ra thôi. Cuối cùng há»i cô má»™t câu, liên quan đến quan hệ cá»§a chúng ta từ trước đến giá».
Tôi ngẩng đầu, giữ cho những giá»t nước mắt khá»i trà n xuống má, nói rõ rà ng từng chữ:
- Thưa cô Nháºm Äạm Ngá»c, xin há»i, cô có tháºt sá»± hạnh phúc không?
Tôi nói xong, quay ngưá»i Ä‘i ra khá»i cá»a không chút do dá»±. Gần như ngay láºp tức, đằng sau lưng tôi vang lên tiếng gà o khóc ầm Ä© cá»§a Äạm Ngá»c:
- Hà Duy! Anh dám Ä‘i sao? Äi nói ngay vá»›i Tà o Lợi Hồng cho tôi ở lại! Tôi sẽ cho anh ba triệu, tôi sẽ tặng anh má»™t chiếc Benz… À không… Maybach chứ… Hà Duy, anh đừng Ä‘i! Tôi nói cho anh biết, tôi yêu anh! Chỉ yêu má»™t mình anh! Tháºt mà ! Tháºt sá»± là thế mà … Hà Duy…
Sao mà giống má»™t ngưá»i đà n bà điên loạn thiếu giáo dục thế nhỉ!
Ra đến đưá»ng cái, nhìn từng hà ng xe lÅ© lượt diá»…u qua trước mắt, tôi bá»—ng nháºn ra tôi không há» thÃch hợp vá»›i nÆ¡i đây. Nếu nói tôi rá»i Ä‘i bây giá» thì giống như sá»± chạy trốn cá»§a má»™t cáºu trai ba mươi tuổi cÅ©ng chẳng sao. Tôi công nháºn Ä‘iá»u đó. Nếu tôi không Ä‘i bây giá», cái sợi dây thừng Ä‘ang thÃt cổ tôi sẽ cà ng ngà y cà ng chặt. A Lam, Lý San, Äạm Ngá»c, phú quý, âm mưu, thá»§ Ä‘oạn, cuá»™c đỠsức giữa tiá»n bạc và tình yêu, tất cả Ä‘á»u như muốn cắt nhá» tôi ra từng mảnh. Có khi má»™t hôm nà o đấy, tôi sẽ bá» xác giữa những đưá»ng phố phồn hòa già u có cá»§a Thượng Hải mất thôi, má»™t trưá»ng hợp Ä‘iển hình cá»§a anh luáºt sư vì tham tiá»n, tham quyá»n mà coi thưá»ng luáºt pháp, cuối cùng bị lãnh nháºn háºu quả.
VỠđến nhà , tôi bắt tay và o thu dá»n đồ đạc, gá»i Ä‘iện thoại tạm biệt ngưá»i bạn tốt duy nhất cá»§a tôi ở Thượng Hải.
Hôm đó, trước khi Ä‘i ngá»§, tôi bá»—ng cảm thấy vô cùng thoải mái, tôi nhá»› đến cha mẹ và con hẻm nhà tôi, nhá»› đến cáºu con trai thò lò mÅ©i xanh chỉ cần có bố là đã thá»a mãn rồi, cuá»™c sống giản đơn và hưởng thụ những niá»m hạnh phúc giản đơn.
Xách va li đồ đạc, đến ga tà u há»a tôi liá»n đổi má»™t chiếc sim Ä‘iện thoại khác. Nhá»› lại má»i chuyện đã xảy ra, tôi có cảm giác như mình vừa mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ rất dà i, giấc mÆ¡ bốn tháng trá»i, giấc mÆ¡ có cả sợ hãi, có cả đẹp đẽ, nhưng cÅ©ng chỉ là giấc mÆ¡.
Ném chiếc sim vá»›i hà ng loạt những tá»™i ác, tình yêu, dục vá»ng đã trãi qua và o thùng rác, tôi bắt đầu má»™t cách đơn giản là lên đưá»ng.
Thiên thần chẳng còn nữa, bầu trá»i thì vẫn xanh.
|

21-10-2008, 04:59 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần V - Chương hai mươi chÃn
Năm đó tôi 30 tuổi
- Hà Duy! Anh Ä‘i tháºt đấy à ?
Quay lại, tôi nhìn thấy Lý San Ä‘ang dìu A Lam Ä‘i từng bước vá» phÃa tôi.
- Là m gì thế? – Tôi nhìn Lý San vẻ cảnh giác. – Tôi bây giỠđến 100 nghìn cÅ©ng không có mà đưa cho cô đâu, bệnh cá»§a mẹ cô chắc phải tìm ngưá»i khác cứu rồi. Bởi vì lần phá»ng vấn nà y chẳng có ai thà nh công cả.
Tôi nói lạnh lùng.
Nhưng Lý San chỉ cưá»i má»§m mỉm. Hóa ra khi tình yêu vượt qua sinh ly tá» biệt, cô nà ng đã trở lại được vá»›i nụ cưá»i tươi tắn ngà y trước.
Xem ra cô nà ng định sống bên A Lam suốt Ä‘á»i tháºt.
- Hê, ngưá»i anh em!
A Lam cưá»i bước đến, đấm cho tôi má»™t cú Ä‘Ãch đáng và o lưng:
- Sợ cái gì hả? Bá»n em đến tiá»…n anh đấy, chẳng có ý gì khác đâu. Nhóc San San nà y tệ quá, dám tống tiá»n cả anh.
Nói rồi, cáºu ta dà dà ngón tay và o mÅ©i Lý San, cô nà ng chỉ cưá»i khúc khÃch, giấu mặt trốn:
- Ngưá»i anh em yên tâm! Em không bao giá» là đứa trá»ng sắc khinh bạn đâu, em đã giúp anh cho cô ấy má»™t bà i há»c rồi!
Câu cuối cùng cá»§a A Lam là m Lý San đỠbừng mặt, khiến tôi biết ngay bà i há»c đó hẳn là “tà n khốc bất nhân†lắm.
Tôi cưá»i nhẹ không nói, nhìn cặp đôi như há» xiếc trước mặt, thầm chúc há» hạnh phúc.
A Lam tuy chẳng là m nên được trò trống gì ở Thượng Hải nhưng dù sao cÅ©ng đã tìm được má»™t cô gái yêu cáºu ta chân thà nh.
Tôi cúi xuống nhìn chá»— hà nh lý gá»n nhẹ, giản đơn cá»§a mình. Tay không Ä‘i đến, lòng trống rá»—ng Ä‘i vá». Tôi bá»—ng thấy mình quả cÅ©ng hÆ¡i thảm hại. Dù sao cÅ©ng tốt, tên tôi vẫn còn được treo trong văn phòng luáºt sư ở Thượng Hải.
- Anh mua vé chưa? – A Lam há»i.
- Mua rồi. – Tôi giơ lên tấm vé.
- Mấy gi�
- Còn ná»a tiếng nữa má»›i Ä‘i.
- Ờ.
Ba ngưá»i chúng tôi cùng ngồi trên băng ghế phòng đợi, trầm ngâm.
Xung quanh rất ồn à o, không khà chia tay tháºt náo nhiệt.
A Lam bỗng nói:
- Tháºt không ngỠđược anh lại vá» quê sá»›m thế. Äợi vết thương là nh hẳn em và Lý San cÅ©ng sẽ vá» quê là m đám cưới. Tháºt ra, Thượng Hải tháºt không hợp vá»›i chúng em. Thượng Hải lá»›n quá, em Ä‘i Ä‘i lại lại trong thà nh phố lá»›n thế nà y, thưá»ng thấy có phần hoang mang. CÅ©ng tốt, dù sao em cÅ©ng không phải không có được gì, Thượng Hải đã tặng em má»™t ngưá»i anh em tốt nhất, và cả vợ em nữa, nói chung là em vẫn phải cám Æ¡n Thượng Hải.
A Lam nói, bà n tay cáºu nắm chặt tay Lý San. Nghe đến chữ “vợâ€, Lý San quay sang nhìn A Lam, đôi mắt dịu dà ng ngáºp trà n thương yêu và cả ngượng ngùng.
Tôi liá»n nghÄ©, má»™t động tác đơn giản như váºy, má»™t ý nghÄ© đơn giản như váºy, cÅ©ng cùng là phụ nữ mà sao có ngưá»i lại không thể là m được?
Còn 10 phút nữa, tà u rá»i ga.
A Lam vẫn còn đang huyên thuyên:
- Ngà y trước má»™t mình ở Thượng Hải, em thưá»ng lẩn mình giữa biển ngưá»i tấp náºp, giả vá» là mình không há» cô đơn, giả vá» là mình cÅ©ng là ngưá»i có cá»§a ăn cá»§a để, bây giá» có gia đình, có trách nhiệm rồi má»›i biết trân trá»ng những báºn rá»™n, lo toang. Má»™t ngưá»i đà n ông đúng là phải có gia đình má»›i khá lên được!
A Lam là má»™t nhà thÆ¡, A Lam lúc đó nắm tay má»™t cô gái mà ca ngợi sá»± vÄ© đại cá»§a phụ nữ và gia đình. Cáºu ta tá»± hà o bên cạnh ngưá»i phụ nữ cá»§a Ä‘á»i mình, đắc ý đón nháºn sá»± khâm phục nà ng dà nh cho. Ãnh mắt cáºu ta dưá»ng như quay vá» thá»i sinh viên, lại má»™t lần nữa đầy ắp vẻ thanh cao cá»§a nhà thÆ¡.
Tôi cưá»i:
- Hôm nay cáºu đến để tiá»…n tôi hay để tâng bốc vợ cáºu đấy?
Nhà thÆ¡ thưá»ng thÃch ca ngợi những thứ mình có mà ngưá»i khác không có. A Lam cÅ©ng chẳng ngoại lệ.
Lòng tá»± tôn cá»§a nhà thÆ¡ cÅ©ng giống như má»™t trang giấy, A Lam nghe câu nói móc cá»§a tôi thì đỠmặt, ngượng ngùng quay Ä‘i, miệng cưá»i há» há» ngốc nghếch:
- Em chỉ là muốn nói với anh, trong thiên hạ vẫn còn những cô gái tốt, chẳng có gì phải buồn cả! Thôi lên tà u đi anh, sắp đến giỠrồi đấy.
Tôi cảm động nhìn A Lam, rồi bước lên tà u. Bầu trá»i Thượng Hải lúc đó bá»—ng bừng lên má»™t mà u xanh trong hiếm có. Tôi quay lại nói vá»›i A Lam:
- Anh đã chẳng còn buồn gì nữa rồi.
Mất đi rồi thì cũng quên đi.
Còn tà u vừa bắt đầu khởi động thì A Lam cÅ©ng kéo tay Lý san quay Ä‘i. A lam trước kia đã từng nói, tiá»…n ngưá»i Ä‘i đâu phải là sinh ly tá» biệt, chẳng cần phải là m những thứ kiểu như khóc lóc hay Ä‘uổi theo xe, trông khổ sở lắm.
Từ hồi cáºu ta nói câu đó đến giỠđã mấy năm, lúc ấy tôi thấy A Lam có lẽ vẫn là má»™t nhà thÆ¡ khá cứng rắn.
Bây giá» nghÄ© lại thấy buồn cưá»i.
Má»i việc có lẽ đã kết thúc ở đây rồi.
Nghe thì có vẻ chán, nhưng dù sao tôi cÅ©ng đã có má»™t câu đúng. Những cô gái cứ mải miết Ä‘i tìm hạnh phúc ở đâu đâu, vì sao há» chẳng túm nổi cái gấu áo cá»§a hạnh phúc? Bởi vì há» chẳng biết hạnh phúc ở nÆ¡i nà o, tháºm chà há» còn chẳng biết thế nà o là hạnh phúc.
Khi há» ra sức chạy chá»t, ra sức theo Ä‘uổi quyá»n lá»±c già u sang phù phiếm trong xã há»™i thượng lưu, há» chỉ sợ mình tụt háºu nên sống chết không chịu buông tay. Tháºt ra chỉ cần há» dừng lại má»™t chút thôi, để tầm mắt cá»§a mình ra xa hÆ¡n má»™t chút, há» sẽ dá»… dà ng nháºn thấy hạnh phúc tháºt ra chẳng khó khăn và nặng ná» như há» vẫn tưởng. Hạnh phúc tháºt ra rất đơn giản nhẹ nhà ng: cùng ngưá»i bạn Ä‘á»i ngồi Ä‘u đưa trên chiếc ghế mây, tắm ánh nắng xuân ngoà i thá»m cá»a, kể cho con cái nghe những câu chuyện từ thá»i thanh niên, hạnh phúc chÃnh là tiếng ngây thÆ¡ con trẻ: “Bố, câu chuyện bố kể tháºt là hay!â€, hạnh phúc chÃnh là tiếng ngưá»i vợ ngá»t ngà o: “Anh yêu, hôm nay bữa tối có món sưá»n xà o chua ngá»t anh thÃch đấyâ€.
Những thứ đó có lẽ A Lam và Lý san cũng đã được thể nghiệm rồi.
Tôi ngồi trên chuyến tà u vỠTế Nam, bỗng thấy lòng nhẹ nhà ng và trong như nước.
Mấy năm trá»i phiêu bạt ở Thượng Hải cÅ©ng giống như má»™t bà i há»c cuá»™c Ä‘á»i.
Năm ấy tôi vừa đúng 30 tuổi, có má»™t cáºu con trai xa lạ. Tôi vừa đúng 30 tuổi, chuẩn bị là m má»™t và i Ä‘iá»u gì đó cho cáºu con trai, và dụ như là m cho nó quen vá»›i việc có bố ở bên, dạy nó viết trong bà i văn: “Tôi có má»™t ngưá»i cha xuất sắc và má»™t tuổi thÆ¡ hạnh phúc vô cùngâ€.
Còn vá» quãng thá»i gian phiêu dạt, thỉnh thoảng mon men tà chút ái tình ở Thượng Hải, tôi sẽ coi đó như những vết tÃch lưu lại trong lòng suốt cuá»™c Ä‘á»i, má»—i lần nhá»› vá» sẽ Ä‘au má»™t chút. Buổi tối má»™t mình Ä‘i và o giấc ngá»§, tôi sẽ nhìn ngắm cái vết tÃch đó má»™t lát, hồi tưởng những chuyện đã qua, xem mình giữ lại được những gì, và dụ như là những mùi vị, và dụ như vẻ đẹp mong manh có cÅ©ng như không, và dụ như những cô gái đã Ä‘i qua trong cuá»™c Ä‘á»i, nhất là cô gái cầm chiếc chìa khóa tôi đưa, nghịch ngợm nheo mắt nhìn tôi qua lá»— xâu hình hạt đà o trông rất đáng yêu.
Tà u dừng lại ở ga quê nhà . Bước ra sân ga, tôi thấy ngay bố mẹ già và con trai tôi – ba ngưá»i Ä‘ang nhịp nhịp chân đứng đợi.
Hân Hân nhìn thấy tôi đầu tiên, nó ra sức vẫy vẫy bà n tay bé nhá», miệng hét:
- Bố, bố! Cả nhà ở đây!
Miệng gà o, tay thằng bé nắm chặt chiếc xe tăng, vẫn là chiếc xe tăng cũ kĩ rỉ sét hồi trước. Xem ra nó cũng là đứa hoà i cổ. Cái đặc điểm nà y hay đấy!
Thằng bé chạy đến bên tôi, tôi liá»n quỳ xuống, dang hai tay ôm chầm nó và o lòng.
- Bố…
Thằng bé nhà o đến, va và o ngưá»i tôi rõ Ä‘au. Dưới sá»± chăm sóc ân cần cá»§a bố mẹ tôi, có vẻ thằng nhóc đã cứng cáp hÆ¡n chút Ãt.
- Ầy, Hân Hân ngoan không nà o? – Tôi ôm nó, cưá»i há»i.
- Ngoan!
- Thế thì bố vỠnhà với con nhé!
- Bố còn đi nữa không?
- Hân Hân ngoan thế, bố là m sao đi nữa được! – Tôi ân cần nói với nó.
- Yeeeeeahhh
Thằng bé há»c theo mấy nhân váºt trên truyá»n hình, là m mấy động tác chiến thắng để biểu lá»™ niá»m vui Ä‘ang trà n ngáºp trong nó. Nó nhảy cẩng lên trong vòng tay ôm cá»§a tôi. Tôi mỉm cưá»i nhìn nó, nó vẫn còn ròng ròng nước mÅ©i xanh lè, đôi hà ng mi vẫn và ng hoe lưa thưa nhưng đôi mắt thì đặc biệt sáng, giống tôi, giống bố nó. Cha nà o con nấy, quả là dòng máu nhà há» Hà .
Tôi bế bổng thằng bé Ä‘i vá» phÃa bố mẹ Ä‘ang đứng. Nắng trưa tháng Tư chan chứa tá»a xuống hai bố con, tôi bá»—ng vô tình nhìn vá» phÃa hà ng ray sắt.
Năm đó tôi 30 tuổi, tuổi thanh xuân cá»§a tôi cÅ©ng giống như đưá»ng ray sắt cÅ© kÄ© kia, rỉ sét, đôi chá»— méo mó xá»™c xệch, nhưng vẫn luôn hướng cháºm rãi vá» phÃa xa tÃt tắp…
Còn vá» Nháºm Äạm Ngá»c, tôi thá» là tôi chưa từng oán háºn gì nà ng hết.
Cuối cùng, bạn chẳng thể hy vá»ng bông hồng đỠchịu để bị cắm và o chum.
|

21-10-2008, 05:00 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương Kết
“Xin lá»—i, thuê bao quý khách vừa gá»i hiện Ä‘ang tắt máy. Sorry, the number you dialed has been turned offâ€.
“Xin lá»—i, thuê bao quý khách vừa gá»i hiện Ä‘ang tắt máy. Sorry, the number you dialed has been turned offâ€.
“Xin lá»—i, thuê bao quý khách vừa gá»i hiện Ä‘ang tắt máy. Sorry, the number you dialed has been turned offâ€.
Giá»ng nữ vang lên ấm áp dịu dà ng, tiếng Trung rồi lại tiếng Anh, liên tục, liên tục không ngừng, lặp Ä‘i lặp lại.
…
“Bốp!†Chiếc Ä‘iện thoại bay vèo xuống ná»n đất.
Vừa lúc đó, ngưá»i nhân viên phục vụ Ä‘i tá»›i.
- Thưa cô, xin há»i cô trả phòng phải không ạ? – Cô ta tháºn trá»ng nhẹ nhà ng há»i.
… Giáºn dữ căn cứng đầy mình, Äạm Ngá»c quay lại nhìn căn phòng lần cuối, xách hà nh lý lên và bước ra ngoà i.
- Thưa cô, Æ¡, thưa cô! Còn Ä‘iện thoại cá»§a cô? Äiện thoại cá»§a cô rÆ¡i ở đây nà y… ầy…
… Nà ng chẳng quay lại, miệng lẩm bẩm như đang thầm rủa ai đó.
- Thưa cô, xin há»i cô cần gá»i xe không? – Ngưá»i gác cổng há»i.
- Cút ngay! Bá»n đà n ông thối tha!
Bước ra khá»i khách sạn, đứng trong ánh nắng rá»±c rỡ, Äạm Ngá»c bá»—ng nhìn xuống đôi già y Manolo dưới chân, đôi già y cÅ©ng tá»a ánh hà o quang không kém gì ánh nắng, ồ, hóa ra mình vẫn chưa đến ná»—i tay trắng!
Má»™t niá»m vui sướng Ä‘iên cuồng trà n ngáºp! Äôi già y giá 100 nghìn kia đấy!
Trong cÆ¡n hoản loạn, Äạm Ngá»c vô tình bước ra đến giữa đưá»ng cái mà không biết. Bá»—ng má»™t chiếc xe hÆ¡i lao nhanh đến phanh két trước mặt là m nà ng giáºt mình sợ hãi, theo bản năng nhảy lùi vá» phÃa sau. Mất thăng bằng, má»™t trong hai chiếc già y bị bung ra.
- Ê! Cô có mắt không đấy hả? Xá»› rá»› giữa đưá»ng là m cái gì thế? Cẩn tháºn rồi chết chả ai biết! – Ngưá»i tà i xế thò đầu ra khá»i cá»a xe quát.
… Hoà n hồn trở lại, Äạm Ngá»c vẫn còn sợ hãi, nhảy lò cò vá» phÃa lỠđưá»ng.
…
â€œÄÆ°a chìa khóa nhà cho em là chứng tá» sá»± tÃn nhiệm đối vá»›i em đấy.â€
Hình như cách đây không lâu lắm đã có má»™t ngưá»i đà n ông nói thế vá»›i nà ng, nà ng vẫn nhá»›.
Nà ng cầm chiếc chìa, ghé mắt qua lá»— xâu, nheo nheo nhìn bá» biển mênh mông trước mắt. Trong ánh nắng như máºt, mái tóc má»m mại cá»§a nà ng ánh lên má»™t vầng hà o quang mà u và ng chanh nhạt, ở chá»— tiếp xúc vá»›i bá» vai, là n tóc ấy nhẹ uốn má»™t đưá»ng cong má»m mại. Gió biển thổi tá»›i, thổi hương tóc dáºp dá»n bay xa.
Từ ngà y đầu nháºn chiếc chìa khóa nà y, Äạm Ngá»c đã thÃch nó, bởi vì lá»— xâu cá»§a nó có hình hạt đà o.
Nà ng thÃch nheo nheo mắt, nhìn thế giá»›i qua hình hạt đà o ấy, như thế bất kỳ cái gì cÅ©ng dưá»ng như được bao bá»c bởi chữ “yêuâ€.
Chỉ má»—i tá»™i khi run tay, thế giá»›i được tình yêu bao bá»c kia lại rung rung nhạt nhòa. Cho nên nà ng phải cố cầm tháºt chắc không động Ä‘áºy, sợ chỉ rung tay má»™t chút thôi sẽ là m cả má»™t khối yêu lắc lư, tan biến mất.
Mãi lâu sau, Äạm Ngá»c má»›i ngẩng lên, nghiêng đầu, mở to đôi mắt, lên tiếng. Nà ng mở miệng, nói thì thầm: “NÆ¡i nà o còn có yêu chứ? Nghe Ä‘i – biển cÅ©ng Ä‘ang khóc.â€
Biển cÅ©ng khóc rồi, nà ng nói, rồi tiếp tục ngồi yên không động Ä‘áºy, giống má»™t kẻ ăn mà y đáng thương.
Giống như tự nói với mình, cũng giống như đang thuyết phục.
…
Những con sóng nối tiếp nhau, là m trà o lên những đám bá»t trắng xóa. Rồi sóng lại rút Ä‘i, bá»t cÅ©ng bị kéo tuá»™t theo…
Giống như má»™t giấc mÆ¡ đẹp, nhưng vừa tỉnh giấc thì má»i thứ Ä‘á»u biến mất.
Bầu trá»i thì vẫn xanh như thế.
Ngưá»i vẫn cô đơn đến đáng thương.
Chẳng còn gì cả, dù sao cÅ©ng phải vá» nhà thôi, mẹ vẫn Ä‘ang ngóng đợi con vá», mẹ vẫn là ngưá»i duy nhất trên thế gian chẳng bao giá» bá» rÆ¡i con.
Äạm Ngá»c gá»i má»™t chiếc taxi ra sân bay, nhá»› đến bầu trá»i Trùng Khánh mà u xam xám, nghÄ© đến mình lại sắp trở vá» cái thà nh phố đầy bụi bặm rác rưởi, lại sắp phải ngồi cùng phòng há»c vá»›i những đứa bạn cùng lá»›p Ä‘i già y Adidas hà ng loại A rồi cùng vá» má»™t phòng ký túc… Lòng nà ng trà n ngáºp những bi thương không nói nên lá»i.
Chiếc xe lướt qua má»™t tiệm áo cưới, bên trong có má»™t đôi nam nữ Ä‘ang thá» váy. Qua tấm kÃnh trong suốt, cô gái mặc đồ cô dâu trông xinh đẹp mê hồn, mà quyến rÅ© ngưá»i khác nhất có lẽ chÃnh là nụ cưá»i ngá»t ngà o tươi tắn trên môi cô.
Äạm Ngá»c đăm đăm nhìn cô gái, cô ta trông rất quen.
Má»™t tia sáng vụt qua đầu, chẳng lẽ là Lý San đó sao? Nhìn kỹ lại, ngưá»i đà n ông mặc lá»… phục chú rá»… đứng bên cạnh cô ta không ai khác hÆ¡n là A Lam – nhân váºt mà trước đây đã bị Äạm Ngá»c tuyên bố là vÄ©nh viá»…n không là m nổi trò trống gì, chỉ cưá»i.
Xe lao nhanh, chốc lát tiệm áo cưới đã vụt qua mất.
Nhưng trong khoảnh khắc Ä‘iện giáºt ấy cÅ©ng đủ để Äạm Ngá»c nhìn rõ nụ cưá»i trên khuôn mặt Lý San, nụ cưá»i ngá»t ngà o, vừa sung sướng, vừa hạnh phúc.
Lý San… chẳng phải cÅ©ng giống nà ng, vì muốn được gả và o nhà tỉ phú mà chẳng từ thá»§ Ä‘oạn nà o hay sao? Chẳng lẽ cô ta tưởng gã đà n ông nghèo khổ kiết xác đó có thể tặng cho cô ta những vinh hoa phú quý mà cô ta hằng ao ước sao? Nhưng mà nụ cưá»i đó lại hạnh phúc đến nhưá»ng ấy?
Äạm Ngá»c nhìn nụ cưá»i cá»§a Lý San – nụ cưá»i không há» có chút khiên cưá»ng giả tạo, bá»—ng chợt nhá»› đến câu nói cuối cùng cá»§a Hà Duy trước khi anh ra Ä‘i. “Em tháºt sá»± thấy hạnh phúc ư?â€
Nếu như được già u sang phú quý, tất nhiên là em sẽ hạnh phúc. Cái đó mà cÅ©ng phải nghi ngá» sao? ChÃnh là cái thái độ hạnh phúc cá»§a Lý San vừa rồi má»›i đáng nghi thì có!
Má»i ngưá»i tháºt là buồn cưá»i.
Váºy thì cưá»i lên tháºt to, cưá»i lên tháºt to chế giá»…u há», là m cho há» phải phát mgượng!
“A ha ha ha…†Äá»i tháºt lắm kẻ ngốc, há» cứ tưởng cái tình yêu thanh bần ấy sẽ là m há» hạnh phúc cÆ¡ đấy!
Äạm Ngá»c Ä‘i trong thà nh phố lá»™ng lẫy phồn hoa, Äạm Ngá»c Ä‘ang cưá»i nhạo ái tình.
Kỳ lạ má»™t ná»—i, khi cưá»i xong, không biết là m thế nà o mà ngăn được những giá»t nước ướt đầm khuôn mặt.
Hóa ra, nước mắt chẳng má»i mà đã đến chan chứa.
HẾT
|
 |
|
| |