Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 10-04-2008, 07:36 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 26: BẠCH PHÃT THÃNH MẪU

Hồi 26: BẠCH PHÃT THÃNH MẪU

Tiêu Anh gật đầu nhìn Äá»™c Cô Sách, mặt tá» vẻ khen ngợi và nói:

-Thân cây trúc không rung động mà lá trục lại rụng xuống được những bốn mươi tám cái nhiá»u như thế, thành tá»±u cá»§a Äá»™c Cô lão đệ quả thá»±c kinh ngưá»i! Môn huyá»n công này cá»§a lão đệ không riêng gì là hạc đứng trong đàn gà, mà kể cả những nhân vật có tên tuổi, thậm chí kể cả các vị chưởng môn cá»§a các đại môn phái chưa chắc đã hÆ¡n được lão đệ.

Äá»™c Cô Sách bá»—ng có má»™t cảm giác kỳ lạ, là nhận thấy Bạch Phát Quá»· Mẫu Tiêu Anh, kể cả thái độ lẫn tính nết đã hiá»n hậu khác lần trước mình gặp ở trong Thiên Ma cốc nhiá»u, từ nãy đến giá» không há» thấy đối phương lá»™ ra má»™t chút gì là hung ác tàn bạo hết. Nên chàng rất cung kính vái má»™t lạy rồi đáp:

-Lão tiá»n bối đừng quá khen ngợi tiểu bối như thế vá»™i xin hãy thi thố tài ba, để tiểu bối được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ thần diệu cá»§a lão tiá»n bối đã.

Tiêu Anh mỉm cưá»i đáp:

-Già này xin hết sức ra tay thá»­ thách xem nhưng chưa dám chắc có thể làm nổi lá trúc rụng được nhiá»u đến con số bảy bảy bốn mươi chín hay không?

Nói xong y thị vén tay áo, từ từ giơ hữu chưởng lên.

Äá»™c Cô Sách vá»›i Dật Tư biết y thị thể nào cÅ©ng giở pho "Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§" má»›i luyện thành công ra biểu diá»…n chứ không sai.

Quả nhiên hai ngưá»i thấy bàn tay cá»§a y thị thoạt tiên vàng khè, rồi dần dần biến thành màu trắng nhợt, không thấy y đẩy chưởng vá» phía cây gì hết, mà chỉ hÆ¡i giÆ¡ tay lên khẽ chá»™p trống không má»™t thế thôi.

Cây trúc ấy vẫn không há» rung động chút nào, mà lá trúc ở trên cành đã lần lượt rụng xuống. Tiêu Anh thu hữu chưởng lại, bàn tay Ä‘ang nhợt nhạt lại biến thành vàng khè như trước, rồi y thị mỉm cưá»i nói vá»›i Dật Tư rằng:

-Tạ tiên tá»­, thá»§ pháp cá»§a ngu tá»· thuá»™c tà ma ngoại đạo, thá»±c không đáng để cho tiên tá»­ chê cưá»i.

Dật Tư mỉm cưá»i khiêm tốn mấy lá»i, rồi cúi xuống đếm những lá cây rụng dưới mặt đất. Äếm xong nàng giật mình kinh hãi, vì thấy những lá cây đổ vừa đúng con số bảy bảy bốn mươi chín lá! Trận tá»· thí huyá»n công này, tất nhiên là bên nào công lá»±c cao siêu hÆ¡n, bên ấy sẽ thắng nhưng không khó, mà chỉ khó ở chá»— làm thế nào mà thắng được đối phương má»™t chút thôi, như Bạch Phát Quá»· Mẫu chẳng hạn. Những lá trúc cá»§a y thị trấn động rá»›t xuống đất chỉ nhiá»u hÆ¡n Äá»™c Cô Sách có má»™t cái lá thôi, và trước khi chưa ra tay, y thị đã nói trước con số bảy bảy như vậy đủ thấy "Bạch Phát Trảo Hồn Thá»§" cá»§a y thị luyện tá»›i mức thu phát tuỳ theo ý muốn cá»§a mình rồi.

Tất nhiên Äá»™c Cô Sách là ngưá»i sành Ä‘iệu, thấy thế chàng cau mày lại thở ra má»™t tiếng rồi lắc đầu nói vá»›i Dật Tư rằng:

-Giá» tiểu đệ má»›i biết xưa nay mình ngồi dưới đáy giếng mà cứ tưởng là trá»i chỉ to bằng cái vung thôi! Má»›i đấu có trận huyá»n công đệ đã biết tuyệt thế thần công cá»§a Tiêu lão tiá»n bối cao siêu đến mức độ nào rồi! Tá»± nghÄ© tài ba cá»§a mình hãy còn kém xa, nên tiểu đệ nhận thấy chả cần phải đấu thêm hai trận chưởng và kiếm nữa, tiểu đệ đã nhận thua rồi! Dật Tư đã nhận thấy công lá»±c cá»§a Tiêu Anh còn xa hÆ¡n cả sá»± tưởng tượng cá»§a mình. Äồng thá»i nàng cÅ©ng nhận thấy Äá»™c Cô Sách có đấu thêm, thì thế nào cÅ©ng bị thất bại tÆ¡i bá»i hÆ¡n thế này là khác. Cho nên nàng vừa thấy Äá»™c Cô Sách nói như thế vá»™i quay lại há»i Tiêu Anh rằng:

-Tiêu đại tá»·, Äá»™c Cô biểu đệ biết Ä‘iá»u nhận thua và chịu thua cuá»™c rồi, như vậy đại tá»· đã vui lòng chấp thuận lá»i đỠnghị cá»§a Äá»™c Cô biểu đệ chưa, hay là đại tá»· cứ nhất định đòi đấu đủ ba trận như trước?

Từ khi má»›i gặp Äá»™c Cô Sách lần đầu, Tiêu Anh đã có ý kén chàng làm rể, nên thấy Tạ tiên tá»­ nói như vậy thì y thị cÅ©ng không muốn chàng ta phải bêu xấu thêm, nên y thị nhìn chàng và nói:

độc Cô lão đệ đã cam tâm nhận thua rồi, thì phải thi hành đúng lá»i hứa mà gá»i già này là nhạc mẫu Ä‘i?

Äá»™c Cô Sách mặt đỠbừng, cung kính vái lạy Tiêu Anh và vá»™i đáp:

-Quân tá»­ nhất ngôn, tất nhiên không khi nào tiểu bối lại còn hối hận nữa, nhưng vì Äá»™c Cô Sách Ä‘ang có má»™t hoàn cảnh đặc biệt, muốn xin lão tiá»n bối đừng thi hành lá»i hứa ấy nữa! Tiêu Anh nghe nói rất ngạc nhiên, mặt liá»n biến sắc lạnh lùng nói:

-Lão đệ có tình cảnh đặc biệt gì, hãy thử nói cho già này nghe xem.

Äá»™c Cô Sách lá»›n tiếng đáp:

-Chỉ vì ngày rằm tháng tám hôm nay, đến ngày mai mưá»i sáu tháng tám tiểu bối chỉ có thể sống được má»™t ngày nữa là cùng cho nên tiểu bối không thể thi hành lá»i hứa ấy được, và cÅ©ng không dám tôn lão tiá»n bối là nhạc mẫu nữa, vì tiểu bối không muốn lệnh ái chưa kết hôn đã phải chịu cảnh goá bụa, như vậy có phải làm lỡ mất tuá»§i xuân cá»§a cô ta Ä‘i không?

Tiêu Anh nghe nói càng ngạc nhiên thêm vá»™i há»i tiếp:

-Tại sao lão đệ lại chỉ sống được một ngày nữa thôi? Có phải là lão đệ đang bị thương nặng đấy không? Hay là trúng phải kỳ độc gì?

Äá»™c Cô Sách lắc đầu đáp:

-Tiểu bối chưa bị thương và cũng không trúng độc.

Tiêu Anh khẽ gật đầu, rồi lại từ từ nói tiếp:

-Cứ xem sắc mặt và cử chỉ của lão đệ thì quả thực chưa hỠbị thương và cũng không trúng độc gì cả. Vậy tại sao?

Äá»™c Cô Sách không chá» Tiêu Anh nói tiếp đã vá»™i đỡ lá»i ngay:

-Vì tiểubối Ä‘i núi La Phù này để phó ước, giữa đưá»ng đã gây nên má»™t tai hoa. lứon! -Công lá»±c cá»§a lão đệ cao siêu như vậy, mà lại là đồ đệ cá»§a Äại Bi Tôn Giả, như vậy tại sao lại còn gây nên tai hoa. gì mà thế nào cÅ©ng phải chết, chứ không còn cách gì cứu vãn được nữa?

Äá»™c Cô Sách hổ thẹn đáp:

-Tiểu bối đã giết chết một thiếu nữ rất có lai lịch?

Tiêu Anh nghe nói hai mắt sáng ngá»i và há»i:

-Thiếu nữ nào mà có lai lịch lợi hại như vậy? Kẻ già này lão đệ cÅ©ng không sợ mà lại sợ ngưá»i đứng ở phía sau lưng cá»§a thiếu nữ đó như vậy?

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Chỉ vì tiểu bối tuổi trẻ kém kiến thức, lúc ra tay đấu lại không để ý đến ngưá»i ở sau lưng cá»§a y thị là ai, khi đã lỡ tay giết chết y thị rồi, nghe biểu tá»· nói má»›i biết mình đã gây ra tai hoa. diệt thân mà không sao cứu vãn được! Tiêu Anh càng nghe càng thắc mắc liá»n quay lại há»i Dật Tư:

-Tạ tiên tá»­, ngưá»i mà biểu đệ cá»§a tiên tá»­ giết chết là ai thế?

Dật Tư nghiêm nghị thở dài đáp:

-Biểu đệ đã gây má»™t tai hoa. không thể nào cứu vãn nổi! Äại tá»· có biết y đã giết chết ai không, ngưá»i đó là Dương Tiểu Äào, con gái cưng duy nhất cá»§a Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Äá»™ vá»›i Thất Nhu Âm Sát Sở Lục Châu.

Tiêu Anh nghe nói càng rùng mình đến thót má»™t cái, vá»™i há»i lại:

-Âm Dương Song Ma chưa chết ư?

Dật Tử thở dài đáp:

-Ngày mai là mưá»i sáu tháng tám. Âm Dương Song Ma sẽ xuất hiện ở Lãnh Vân Phong này! Tiêu Anh vá»™i quay lại há»i Äá»™c Cô Sách:

-Lão đệ đã hẹ với vợ chồng Song Ma đến ngày mai gặp gỡ nhau ở đây ư?

Äá»™c Cô Sách gật đầu đáp:

-Vì tiểu bối đã hẹn ước vá»›i tiá»n bối gặp nhau vào ngày rằm tháng tám ở Lãnh Vân Phong này nên cÅ©ng tiện thể hẹn ước luôn vá»›i vợ chồng Song Ma đến đây gặp gỡ. Chả lẽ hẹn như thế có Ä‘iá»u gì không nên phải chăng?

Tiêu Anh đảo ngược đôi ngươi má»™t vòng muốn nói lại thôi. Äá»™c Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên, cưá»i như Ä‘iên nói tiếp:

-Lão tiá»n bối khá»i phải lo âu, tuy biểu tá»· đã mô tả vợ chồng Song Ma lợi hại vô song, ác độc như rắn rết, nhưng Äá»™c Cô Sách vẫn không sợ hãi chút nào! Nói tá»›i đó chàng vái Tiêu Anh má»™t lạy, rồi cả cưá»i và nói tiếp:

-Bây giá» Äá»™c Cô Sách chỉ yêu cầu lão tiá»n bối má»™t việc, là xin lão tiá»n bối cho phép tiểu bối được ná»›i rá»™ng má»™t ngày, rồi hãy thi hành cuá»™c hẹn ước cá»§a chúng ta.

Tiêu Anh mỉm cưá»i nói tiếp:

-Nới rộngmột ngày như thế là có ý nghĩa gì?

-Ngày mai xin má»i tiá»n bối vá»›i biểu tá»· trốn Ä‘i thật xa, để má»™t mình Äá»™c Cô Sách ở trên Lãnh Vân Phong này đối phó Âm Dương Song Ma thôi. Nếu Äá»™c Cô Sách nhá» võ há»c cá»§a sư môn mà không bị Song Ma giết chết, thì thể nào cÅ©ng xin thi hành lá»i hứa, mà tôn lão tiá»n bối làm nhạc mẫu ngay. Còn nếu Äá»™c Cô Sách không may bị toi mạng, cuá»™c hẹn ước cá»§a chúng ta coi như là không có, như vậy má»›i khá»i liên luỵ đến tuổi xuân cá»§a lệnh ái, rồi lúc ấy biểu tá»· sẽ quay trở lại nhặt xác cá»§a tiểu bối Ä‘em chôn.

Tiêu Anh quay đầu lại nhìn Dật Tư lắc đầu vừa cưá»i vừa nói:

-Tạ tiên tá»­ đã nghe thấy chưa, ngưá»i ít tuổi thưá»ng chả hay biết trá»i cao đất rá»™ng như thế nào, cứ thị hào khí cá»§a mình mà không biết hậu quả gì hết.

Äá»™c Cô Sách vá»™i há»i lại:

-Cái gì là trá»i cao đất dày? Cái gì là không biết hậu quả gì hết? Tiểu bối không tin tài ba cá»§a Song Ma lại cao siêu đến như thế?

Tiêu Anh vừa cưá»i vừa đáp:

-Lão đệ có biết hai câu:

"Huyết ảnh Thần trâm Vô ảnh kiếm, Tiêu Hồn bảo phiến Äoạt Hồn câu" không?

Äá»™c Cô Sách giả bá»™ làm ra vẻ rất kiêu ngạo lá»›n tiếng cưá»i và trả lá»i:

-Những thứ ấy thì có nghÄ©a lý gì? Tiểu bối giết chết Dương Tiểu Äào rồi, liá»n cướp được Äoạt Hồn Thanh Ngá»c câu cá»§a y thị ngay.

Tiêu Anh nghe nói có vẻ hoài nghi, đưa mắt liếc nhìn cái há»™p hình dài ở phía sau cá»§a Äá»™c Cô Sách má»™t cái. Äá»™c Cô Sách vá»™i lấy cái há»™p đó xuống đưa cho TIêu Anh và mỉm cưá»i há»i; -Xin lão tiá»n bối xem thá»­ vật này có phải là môn khí giá»›i lợi hại cá»§a vợ chồng Song Ma đã làm cho võ lâm khiếp sợ đấy không?

Tiêu Anh cầm lấy cái há»™p gá»— giở ra xem qua má»™t chút, rồi trả lại cho Äá»™c Cô Sách ngay, mỉm cưá»i há»i Dật Tư tiếp:

-Tạ tiên tá»­, Äoạt Hồn Thanh Ngá»c câu này quả thá»±c là cổ vật cá»§a vợ chồng Song Ma, không ngá» vợ chồng chúng lại chưa chết mà tái xuất võ lâm. Phen này chúng sẽ gây tai kiếp kinh thiên động địa chứ không sai! Dật Tư phần muốn lợi dụng Tiêu Anh để giúp mình phần thứ hai thì thấy không hiểu tại sao khí chất cá»§a Tiêu Anh lại thay đổi hẳn, nên nàng mỉm cưá»i há»i lại:

đại tá»· có diệu sách gì có thể giúp được cho biểu đệ thoát khá»i tai nạn này không?

Tiêu Anh chưa kịp trả lá»i, thì Äá»™c Cô Sách đã lá»›n tiếng xen lá»i nói:

-Tiểu bối không dám phiá»n đến tiá»n bối nghÄ© cách giúp đỡ mà chỉ yêu cầu tiá»n bối cho phép được gia hạn má»™t ngày thôi.

Tiêu Anh nhìn chàng một hồi, rồi lắc đầu đáp:

-Già này không nhận lá»i vá» sá»± yêu cầu ấy cá»§a lão đệ.

Äá»™c Cô Sách cau mày lại há»i tiếp:

-Tại sao lão tiá»n bối lại không nhận lá»i?

Tiêu Anh mỉm cưá»i đáp:

-Già này là ngưá»i thắng cuá»™c, tất nhiên phải có quyá»n xá»­ trí chứ. Không những không cho phép lão đệ được tá»± hành động mà còn không cho phép lão đệ được hoãn lại má»™t ngày nữa, đồng thá»i còn bắt buá»™c lão đệ phải lập tức thi hành lá»i hứa, mà gá»i già này là nhạc mẫu ngay lúc này má»›i được.

Äá»™c Cô Sách nghe nói ngạc nhiên không hiểu cứ trố mắt lên nhìn thì Tiêu Anh đã vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Cô lão đệ xin hoãn lại như vậy có phải là muốn thoái thác đấy không? Chả lẽ lại còn muốn già này phải trách há»i ngưá»i làm trung gian là Tạ tiên tá»­ hay sao?

Dật Tư biết thá»i cÆ¡ đã thành rồi, nên không đóng tuồng nữa, liá»n mỉm cưá»i nói vá»›i Äá»™c Cô Sách rằng:

độc Cô biểu đệ, nếu Tiêu đại tá»· đã nói như vậy, thì biểu đệ phải thi hành ngay lá»i hẹn ước trước, rồi tính đến chuyện khác sau.

Äá»™c Cô Sách làm ra vẻ bất đắc dÄ©, nắn nót lại quần áo, rồi cung kính vái chào Tiêu Anh má»™t lạy và gá»i má»™t tiếng:

"Nhạc mẫu" Tiêu Anh cưá»i ha hả liá»n, rồi đổi giá»ng đáp:

-Hiá»n tế, bây giá» hiá»n tế có không muốn nhạc mẫu giúp cho cÅ©ng không được nữa.

Äá»™c Cô Sách ngạc nhiên há»i tại sao, Tiêu Anh liá»n cưá»i đáp:

-Già đã là nhạc mẫu của con, mà con nay là gia tế của già rồi, dù con rể không muốn bội ơn mẹ vợ, chả lẽ mẹ vợ lại chịu khoanh tay đứng xem, đểmặc cho vợ chồng Song Ma giết chết con rể, để khiến con gái mình phải biến thành quả phụ hay sao?

Tuy Äá»™c Cô Sách đã biết trước Tiêu Anh thế nào cÅ©ng nói như vậy nhưng chàng vẫn cảm thấy hãi sợ, vì chàng nhận thấy cuá»™c nhân duyên này đã bị thắt chặt trừ phi ngày mai Bạch Phát Quá»· Mẫu Tiêu Anh bị Âm Dương Song Ma giết. Bằng không mình không còn được chối bá» cuá»™c hôn nhân này nữa! Tiêu Anh thấy Äá»™c Cô Sách cứ cúi đầu xuống không nói năng gì liá»n mỉm cưá»i nói tiếp:

-Hiá»n tế không nên quá kiêu ngạo như vậy, phải biết dù kể cả Tạ tiên tá»­ ba chúng ta liên tay đấu vá»›i Âm Dương Song Ma, cÅ©ng chưa chắc đã thắng nổi vợ chồng chúng! Äá»™c Cô Sách nhận thấy mình đã gá»i Tiêu Anh là nhạc mẫu, cÅ©ng như ván đã đóng thuyá»n rồi liá»n đánh liá»u và định bụng Ä‘i bước nào hay bước nấy, nên chàng liá»n ngá»­ng đầu lên mỉm cưá»i đáp:

-Nhạc mẫu đã có lòng thương như vậy, tiểu tế xin tuân lệnh! Cổ nhân đã có câu:

"Nhạc mẫu ngắm tế trẻ càng ngắm càng thấy thương" khi ở Thiên Ma cốc, Tiêu Anh trông thấy Äá»™c Cô Sách anh tuấn như thế đã thương yêu rồi, bây giá» danh chính ngôn thuận, y thị càng cảm thấy Äá»™c Cô Sách là má»™t tế tá»­ văn võ kiêm toàn, ngưá»i con rể lý tưởng nhất.

Thấy Tiêu Anh cứ ngắm nhìn mình hoài, Äá»™c Cô Sách ngượng đến mặt đỠbừng, vá»™i quay đầu nhìn ra phía khác giả bá»™ ngắm trăng ở trên đỉnh đầu.

Tiêu Anh hớn hở mừng rỡ, quay lại nói với Dật Tư rằng:

-Tạ tiên tá»­, Äá»™c Cô biểu đệ cá»§a tiên tá»­ vá»›i con gái cá»§a ngu tá»· thá»±c là xứng đôi vừa lứa! Äối vá»›i câu chuyện ngày hôm nay, Dật Tư có ý định khác từ trước nên nghe Tiêu Anh nói như thế liá»n mỉm cưá»i đáp:

-Xin mừng lão tiá»n bối đã được má»™t giai tế như vậy. Dật Tư này cÅ©ng sẽ được uống má»™t bữa rượu mừng.

Tiêu Anh kêu "á»§a" má»™t tiếng vừa cưá»i vừa há»i lại:

-Sao Tạ tiên tá»­ lại gá»i ngu tá»· là lão tiá»n bối như vậy? Mà phải gá»i là Tiêu tá»· má»›i đúng chứ?

Dật Tư đáp:

độc Cô Sách là biểu đệ cá»§a tiểu bối, và đã là đông sàng giai tế cá»§a lão tiá»n bối, thì Dật Tư đâu dám gá»i lão tiá»n bối là đại tá»· như trước nữa?

-Hiá»n muá»™i không nên nói như thế và cÅ©ng không nên căn cứ vào chuyện tế tá»­ cá»§a ngu tá»· làm gì. Ngưá»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng ghét hận Bạch Phát Quá»· Mẫu này, coi ngu tá»· như má»™t con quá»· dạ xoa vậy, nên ngu tá»· má»›i mong hiá»n muá»™i gá»i ngu tá»· là Tiêu đại tá»·, cho thân mật hÆ¡n đừng gá»i ngu tá»· là lão tiá»n bối như thế.

-Nếu đại tá»· thích tiểu muá»™i gá»i là Tiêu đại tá»·, thì từ giá» trở Ä‘i, tiểu muá»™i cứ gá»i là Tiêu đại tá»· vậy.

-Như thế mới phải chứ.

-Xin đại tá»· cÅ©ng đừng nên tức hận những ngưá»i khác há»… thấy đại tá»· là phải xa lánh. Cổ nhân dạy:

"Không có lá»­a thì làm sao mà có khói", tất nhiên là phải có nguyên nhân cho nên ngưá»i thiên hạ má»›i không dám gần đại tá»·?

Không đợi cho Dật Tư nói xong, Tiêu Anh đã vá»™i đỡ lá»i:

-Có phải ngu tá»· không biết nguyên nhân ấy đâu? Ngu tá»· tá»± biết hành động cá»§a mình quả thá»±c khác ngưá»i, nên vẫn thưá»ng ẩn tích ở trong núi hoang mà không dám gần gÅ©i ngưá»i Ä‘á»i! Nói xong tá»›i đó y thị tá» vẻ rầu rÄ©, thở dài má»™t tiếng, rồi há»i Dật Tư tiếp:

-Tuy hiá»n muá»™i biết ngu tá»· đã lâu, nhưng chắc hiá»n muá»™i vẫn chưa rõ tại sao tính nết cá»§a ngu tá»· lại thay đổi má»™t cách quá đáng như thế?

Dật Tư khẽ lắc đầu. Tiêu Anh lại gượng cưá»i và nói tiếp:

-Nhân lúc nhàn rá»—i này, để ngu tá»· kể lại những chuyện xưa cho hiá»n muá»™i và hiá»n tế nghe để giải sầu.

Nói xong y thị nhìn Äá»™c Cô Sách má»™t cái rồi nói tiếp:

-Hiá»n tế nghe nhạc mẫu kể xong câu chuyện này sẽ biết Bạch Phát Qá»§y Mẫu này có phải là hung thần ác quá»· đáng để ngưá»i Ä‘á»i ghét bá» hay không?

Äá»™c Cô Sách không sao trả lá»i được, chỉ ngẩn ngưá»i ra lắng tai nghe.

Tiêu Anh nhìn mặt trăng ở trên không má»™t hồi, khẽ thở dài má»™t tiếng bắt đầu kể cho hai ngưá»i nghe:

-Nói cho đúng, ngưá»i ta ra Ä‘á»i phải thận trá»ng đừng có lỡ chân bước vào đưá»ng tà! Năm xưa ngu tá»· đã dại dá»™t gia nhập phái Thiên Ma, nghiên cứu Quá»· Mẫu chân kinh, chung quanh mình Ä‘á»u là những ngá»±a quá»· xà thần cá»±c hung đại ác, vì thế mà bản thân đã bị nhiá»…m phải tính nết cá»§a chúng. Thật là gần má»±c thì Ä‘en, gần đèn thì sáng không sai chút nào, nên tiếng tăm rất xấu xa là thế.

Äá»™c Cô Sách vá»›i Tạ Dật Tư thấy y thị kể lại chuyện xưa, không dấu giếm tý gì hết, rất là ngạc nhiên.

Tiêu Anh nói tiếp:

-Nhưng già này khác những Ma nữ thưá»ng, dù sao cÅ©ng có chút lương tâm hÆ¡n há». Sau khi quen biết tiên phu rồi, được tiên phu khuyên bảo, má»›i giác ngá»™ những việc làm xưa kia cá»§a mình rất quá đáng và lập tâm từ đó trở Ä‘i sẽ hối cải, để cùng tiên phu được ăn ở yên thân cho đến mãn kiếp, dù nghèo nàn cÅ©ng chịu chứ không dây dưa vào những vụ tàn ác đầy máu tanh nữa.

Dật Tư gật đầu xen lá»i nói:

-Tiêu đại tá»· làm như vậy rất phải. Äồ tể vứt dao chá»c tiết Ä‘i có thể thành Phật được.

Tiêu Anh bỗng ứa nước mắt ra, rầu rĩ nói tiếp:

-Tôi đã quyết tâm làm một lương dân, ngỠđâu lại có tai hoa. lớn xảy ra.

Dật Tư vá»™i há»i:

-Có phải vụ Phật Nữ Ôn Sa không?

Tiêu Anh gật đầu. Trái lại y thị còn há»i Dật Tư rằng:

-VỠchuyện của Phật Nữ Ôn Sa, chắc Tạ tiên tử cũng biết rõ lắm?

Dật Tư gật đầu đáp:

-Việc này tôi biết khá nhiá»u, nhưng bên trong còn có má»™t nghi vấn rất lá»›n chưa hiểu.

-Nghi vấn gì thế?

-Nghe Tiêu đại tỷ vừa nói thì tỷ phu đã khuyên đại tỷ hãy thoát ly Thiên Ma giáo, như vậy tỷ phu ắt phải là một hiệp sĩ quang minh chính đại chứ?

Tiêu Anh nghe thấy Dật Tư há»i như vậy liá»n hồi tưởng lại chuyện năm xưa, vẻ mặt tươi hẳn lên, lá»›n tiếng đáp:

-Võ công cá»§a chồng tôi không cao siêu lắm, nhưng nhân phẩm thì quả thật trong trắng như má»™t hòn ngá»c đẹp vậy.

Dật Tư há»i tiếp:

-Nếu tá»· phu là ngưá»i tốt như vậy, tại sao sau khi cứu Ôn Sa thoát chết, lại kết vụ nghiệp duyên ấy vá»›i Ôn Sa.

Tiêu Anh thở dài đáp:

-Chồng cá»§a ngu tá»· đã làm việc bại đức như thế, đã hổ thẹn đến chết Ä‘i được, thì đâu có dám nói rõ chuyện đó cho ngu tá»· hay? Cho nên khi ngu tá»· đấu thí mạng vá»›i Ôn Sa vẫn chưa biết gì hết mãi đến gần đây ngu tá»· má»›i Ä‘iá»u tra ra Ôn Sa trúng phải thứ chưởng khí độc đó không những có chất kỳ dá»™c mà lại còn làm cho ngưá»i ta rât dâm đãng nữa. Khi chồng cá»§a ngu tá»· cứu nàng, không may cÅ©ng bị nhiá»…m phải chất chưởng khí ấy, rồi thần trí mê man mà đã tạo nên má»™t tai nghiệp không sao vãn hồi lại nổi! Dật Tư nghe Tiêu Anh nói như vậy, má»›i cảm thấy vụ thảm kịch ấy quả thá»±c là do tạo hoá trá»› trêu gây ra, chứ không ai có lá»—i hết.

Tiêu Anh thở dài nói tiếp:

-Tạ tiên tá»­ thá»­ nghÄ© xem, ngu tá»· vẫn tin tưởng chồng cá»§a mình là ngưá»i rất Ä‘oan chính. Ôn Sa lại bá»—ng đến tận nhà như vậy chắc thế nào nàng ta cÅ©ng vu khống.

HÆ¡n nữa mối thù cá»§a chồng tày trá»i như thế, thì ngu tá»· nhịn sao cho nổi, nên có sá»± hiểu lầm gây nên tấn thảm kịch.

Äá»™c Cô Sách vá»›i Dật Tư nghe tá»›i đó, cả hai Ä‘á»u cau may lại lẳng lặng không nói năng gì hết.

Tiêu Anh lại nói tiếp:

-Từ khi chồng ngu tỷ chết rồi, tính nết của ngu tỷ lại biến hoá nhận thấy mình cải tà hướng thiện kết quả lại đau khổ như vậy, chi bằng cứ như trước kia, tha hồ hoành hành bá đạo, muốn gì được nấy có hơn không?

Dật Tư định mấp máy môi lên tiếng khuyên y thị vài câu, nhưng nhất thá»i nàng không sao nghÄ© ra được lá»i lẽ gì để khuyên giải Tiêu Anh cả, vì thế nàng không dám lên tiếng nữa.

Tiêu Anh ngá»­ng mặt lên trá»i nhìn đám mây bay lÆ¡ lá»­ng ở trên không rất cám khái thở dài má»™t tiếng, não nùng khôn tả và nói tiếp:

-Lúc ấy các nhân vật trong võ lâm Ä‘a số Ä‘á»u đứng vá» phía Ôn Sa, không má»™t ngưá»i nào thông cảm cho Tiêu Anh này cả, ai ai cÅ©ng muốn giết cho được mụ má»›i cam tâm, ai ai cÅ©ng cho Tiêu Anh này là kẻ hung ác cá»±c Ä‘iểm không thể nào tha thứ được! Dưới tình hình là cái mục đích cá»§a má»i ngưá»i định giết hại mình, trừ khi ngu tá»· cam tâm chịu chết, bằng không thì phải khổ tâm luyện tập tuyệt há»c, như vậy má»›i có thể sống sót được. Nên ngu tá»· đã cố cắn răng chịu đựng, len lén lút lút cố giấu giếm, trốn hết chá»— này, lại dá»n sang nÆ¡i khác. Ngu tá»· luyện tập tuyệt há»c bây nhiêu năm nay rút cục vì hiá»m hai pho Tứ Sát Âm Hồn Sa vá»›i Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ quá ác độc mà chưa há» luyện tập tá»›i.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đây rất thông cảm vá»›i Bạch Phát Quá»· Mẫu, liá»n thất thanh thở dài má»™t tiếng xen lá»i nói:

-CÅ©ng như Tống Giang năm xưa bị hoàn cảnh bắt buá»™c mà phải lên Lương SÆ¡n làm giặc, trên thiên hạ này đã có không biết bao nhiêu ngưá»i bị oan ức suốt Ä‘á»i mà không sao giải oan nổi.

Tiêu Anh đưa mắt nhìn Äá»™c Cô Sách mặt lá»™ vẻ an á»§i, Dật Tư cÅ©ng mỉm cưá»i lên tiếng há»i:

-Tiêu đại tá»·, tiểu muá»™i cÅ©ng biết đại tá»· là ngưá»i lương thiện, nhưng ngày hôm nay gặp gỡ lại nhận thấy tính nết cá»§a đại tá»· đã biến hoá lần nữa.

Tiêu Anh mỉm cưá»i đáp:

-Tiên tử nhận xét rất đúng, gần đây ngu tỷ gặp gỡ một việc cũng chính vì việc ấy mà tính nết đã thay đổi hẳn.

Dật Tư vá»™i há»i:

-Chẳng hay đại tỷ có kỳ ngộ gì thế?

Tiêu Anh chỉ Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i đáp:

-Vì đã đính ước vá»›i Äá»™c Cô hiá»n tế, nên ngu tá»· phải Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm con gái.

Äá»™c Cô Sách ngạc nhiên đỡ lá»i há»i:

-Thế tiá»n bối không ở chung vá»›i lệnh ái hay sao?

Tiêu Anh lắc đầu:

-Vì cái tên Bạch Phát Quá»· Mẫu cá»§a ngu tá»· rất khó nghe và đã mang tiếng vá»›i Ä‘á»i rồi, mình là ngưá»i rất hư há»ng, như vậy mình đâu còn dám làm há»ng tương lai cá»§a con gái nữa. Cho nên Ä‘a số ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u không biết quạ Ä‘en lại đẻ ra phượng hoàng như vậy, cÅ©ng không ai ngá» Bạch Phát Quá»· Mẫu lại có má»™t ngưá»i con gái xuất sắc đến như thế.

Äá»™c Cô Sách nghe nói nhấp mấy đôi môi định xen lá»i há»i tiếp, nhưng Dật Tư há»i:

-Tiêu đại tỷ, xin đại tỷ nói tiếp đi? Chẳng hay đại tỷ đã có kỳ ngộ gi thế?

Tiêu Anh đáp:

-Trong khi ngu tá»· Ä‘i tìm kiếm tiểu nữ, ngẫu nhiên Ä‘i qua má»™t cái hang động cổ mà năm xưa Ôn Sa bị ngu tá»· dùng Huyết Quang Ma Thá»§ đánh trúng đã trở vỠđó tá»a hoá.

Äá»™c Cô Sách và Dật Tư nghe tá»›i đấy Ä‘oán chắc thế nào cÅ©ng có chuyện kỳ lạ gì đây, nên hai ngưá»i cứ lẳng lặng ngồi nghe, không dám xen vào phá bÄ©nh.

Tiêu Anh đưa mắt nhìn chung quanh một vòng rồi thủng thẳng nói tiếp:

Ä‘i qua chốn cÅ©, ngu tá»· lại nghÄ© đến chuyện xưa liá»n Ä‘i vào trong xem xét qua loa.

Dật Tư vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Tiêu đại tỷ vào trong hang động ấy có thấy gì không?

Tiêu Anh gật đầu khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

-Ngu tá»· phát giác má»™t lá thư cá»§a Ôn Sa để lại. Thư đó viết bằng máu, mà lại viết trên má»™t miếng lÄ©nh trắng! Dật Tư há»i tiếp:

-Phong huyết thư ấy là để lại cho Tiêu đại tỷ à?

Tiêu Anh lắc đầu đáp:

-Không phải để cho ngu tá»·, mà là để lại cho má»™t ngưá»i trong võ lâm, nhưng chợi rất thân vá»›i Ôn Sa.

Nói tá»›i đây y thị bá»—ng ứa nước mắt ra thò tay vào túi lấy má»™t miếng lÄ©nh trắng mà y thị gá»i là huyết thư đưa cho Äá»™c Cô Sách vá»›i Dật Tư xem.

Thì ra sau khi đính ước quyết đấu vá»›i Tiêu Anh rồi, Ôn Sa cÅ©ng nghi ngá» những sá»± xảy ra, nên nàng đã cẩn thận Ä‘iá»u tra má»™t phen. Trải qua lần Ä‘iá»u tra kỹ lưỡng ấy, nàng má»›i biết độc chưởng mà nàng chúng phải tên là "Dã Hợp Huyết Xà Chưởng". Thứ chưởng khí này rất kỳ độc, mà lại còn có chất dâm dật nữa. Vì vậy mà nàng má»›i vỡ nhẽ, khi chồng cá»§a Tiêu Anh cứu mình, không may cÅ©ng nhiá»…m phải chất độc dâm dật mê loạn hồn tính, chứ sá»± thá»±c chàng ta không định tâm hãm hiếp mình đâu.

Ôn Sa đã hiểu rõ sá»± thá»±c và má»›i hay chỉ vì nhất thá»i xấu hổ vá»›i tức giận, mình đã lá»— mãng ra tay phá huá»· gia đình êm ái cá»§a chàng ná». Cho nên nàng đã quyết tâm để cho Tiêu Anh giết chết, như vậy má»›i kết liá»…u được vụ nghiệp chướng này.

Trong khi nàng bị "Huyết Quang Ma Thá»§" cá»§a Tiêu Anh đánh trúng ngồi ở trong hang động chá» chết, thì bá»—ng nghÄ© tá»›i các bạn thân cá»§a mình biết việc này thế nào cÅ©ng kiếm Tiêu Anh để trả thù cho mình nên nàng má»›i vá»™i để lại huyết thư nói rõ nguyên nhân và xin ngưá»i nào phát giác huyết thư này, lập tức công bố cho má»i ngưá»i hay, để má»i ngưá»i đừng tìm kiếm Tiêu Anh trả thù nữa.

Tiêu Anh chá» Dật Tư vá»›i Äá»™c Cô Sách xem xong bức thư, rồi rất hổ thẹn thở dài nói tiếp:

-Không hiểu tại sao trước khi ngu tỷ chưa phát giác huyết thư này đã lầm lẫn lại càng lầm lẫn thêm, giết nàng ta xong lại còn đem thi thể của nàng đi để dùng làm dụng cụ tế luyện "Bạch Cốt Trảo Hồn Thủ" với "Tứ Sát Âm Hồn Sa".

-Từ khi ngu tá»· xem xong lá huyết thư này rồi quả thá»±c hổ thẹn đến chết Ä‘i được, như vậy ngu tá»· còn đếm xỉa gì đến chuyện ngưá»i cá»§a võ lâm hiểu lầm mình nữa.

Ngu tá»· liá»n quyết định hai tâm ý.

Dật Tư mỉm cưá»i há»i:

đại tỷ đã quyết định hai tâm ý gì thế?

Tiêu Anh vừa cưá»i vừa đáp:

-Tâm ý thứ nhất của ngu tỷ đã hoàn thành đó là ngu tỷ đi tìm kiếm ngay một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp để chôn cất Ôn Sa.

Dật Tư gật đầu vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

đại tá»· làm như thế rất phải, ngôi má»™ do đại tá»· vun đắp nó sẽ làm tiêu giải oan nghiệp xưa kia! Äá»™c Cô Sách nghe nói tá»›i đó mặt lá»™ vẻ an á»§i nhưng Tiêu Anh lại rất rầu rÄ© lắc đầu thở dài nói tiếp:

-Việc chôn cất Ôn Sa nho nhỠnhư vậy, thì làm sao mà tiêu giải nổi sự ăn năm hối lỗi của ngu tỷ! Tâm ý thứ hai của ngu tỷ định ở trước mộ của Ôn Sa tự tử.

Dật Tư nghe nói tới đó vội xua tay, định khuyên giải thì Tiêu Anh đã thở dài nói tiếp:

-Nhưng sau khi ngu tá»· nghÄ© lại Ä‘iá»u thứ nhất mình chưa xếp đặt xong xuôi việc chung thân đại sá»± cá»§a con gái, thứ hai là Ôn Sa cÅ©ng có má»™t con gái hiện Ä‘ang Ä‘i tìm kiếm ngu tá»· để trả thù. Nên ngu tá»· định xếp đặt việc cho con gái mình xong rồi sẽ Ä‘i kiếm con gái cá»§a Ôn Sa để con nhá» giết chết mình, như vậy có phải là ổn hÆ¡n không! Dật Tư lắc đầu xen lá»i nói:

-Tiêu đại tá»· không nên làm như thế! Tiêu Anh gượng cưá»i mấy tiếng rồi đáp:

-Ngày hôm nay ở trên Lãnh Vân Phong, Äá»™c Cô hiá»n tế đã hẹn ước đấu vá»›i ngu tá»· ba trận, nhưng má»›i đấu có má»™t trận đã nhận là thua ngay, nên ngu tá»· Ä‘oán chắc bên trong thể nào cÅ©ng có sá»± bí mật gì?

Äá»™c Cô Sách mặt đỠbừng, gượng đáp:

-Tiểu... Tiểu tế tá»± biết địch không nổi! Tiêu Anh mỉm cưá»i xua tay đáp:

-Hiá»n tế đừng có giấu diếm mụ nữa, hiá»n tế là cao túc cá»§a Äại Bi Tôn Giả, trước khi chưa biết rõ sá»± thể ra sao, thì hiá»n tế đành chết chông khi nào lại chịu cam tâm làm con rể cá»§a Bạch Phát Quá»· Mẫu má»™t kẻ bi muôn ngưá»i thoá mạ như thế này?

Chẳng qua hiá»n tế muốn lợi dụng mụ này vừa luyện thành công hai môn võ công ác độc là Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ và Tứ Sát Âm Hồn Sa để địch vá»›i vợ chồng Âm Dương Song Ma mà thưá»ng không ai dám trêu ghẹo ngưá»i. Mục đích cá»§a hiá»n tế muốn lấy Kiệt kiá»m chế Trụ, để cho đôi bên cùng bị hại và bị thương hết! Äá»™c Cô Sách vá»›i Dật Tư thấy Tiêu Anh biết rõ tâm sá»± cá»§a mình như vậy Ä‘á»u hổ thẹn không thể tưởng tượng được, cả hai cùng cúi gầm mặt xuống đất.

Tiêu Anh không để ý tá»›i, liá»n xua tay nói tiếp:

-Tạ tiên tá»­ vá»›i Äá»™c Cô hiá»n tế khá»i phải quan tâm tá»›i Ä‘iá»u đó. Tuy ngu tá»· đã biết rõ tâm ý cá»§a hai ngưá»i, nhưng vì Äá»™c Cô hiá»n tế là cao túc cá»§a Thánh Tăng, kỵ nhất là nói dối trá, Tạ tiên tá»­ lại là ngưá»i chưởng môn cá»§a má»™t môn phái, càng không thể mài miệt lương tâm, dối diếm sá»± thá»±c. Cho nên dù biết hai ngưá»i có ý định như vậy già này vẫn vui lòng dấn thân vào cạm bẫy. Quý hồ hiá»n tế gá»i già này má»™t câu:

"Nhạc mẫu" là già này sung sướng lắm rồi. Mặc dầu là giả dối, nhưng dù sao cÅ©ng thành sá»± thá»±c. Con gái cá»§a già đã được gả cho má»™t thanh niên anh tuấn cá»§a má»™t danh môn chính phái như vậy già còn ân hận gì nữa/ Äá»™c Cô Sách vá»›i Dật Tư Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra và gượng cưá»i.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #27  
Old 10-04-2008, 10:31 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 27: CƠ DUYÊN TRONG SINH TỬ MẢY MAY

Hồi 27: CƠ DUYÊN TRONG SINH TỬ MẢY MAY

Tiêu Anh coi như quanh mình không có ai hết lại mỉm cưá»i nói tiếp:

-Còn trận đấu ngày mai, hai ngưá»i khá»i cần ra tay đấu, để má»™t mình già này đối phó vá»›i vợ chồng Dương Thúc Äá»™ và Sở Lục Châu. Nếu già bị vợ chồng y giết chết, già này chỉ mong Tạ tiên tá»­ Ä‘em lá huyết thư Ä‘i công bố cho thiên hạ võ lâm hay và cố làm sao đưa cho con gái cá»§a Ôn Sa Ä‘á»c qua. Nhược bằng vợ chồng Âm Dương Song Ma bị chết dưới Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ và Tứ Sát Âm Hồn Sa cá»§a già này thì già này thế nào cÅ©ng Ä‘i kiếm con gái cá»§a Ôn Sa để nó trả thù cho mẹ nó. Như vậy Bạch Phát Qá»§y Mẫu xưa nay vận bị thiên hạ coi rẻ và chỉ muốn giết được má»›i hả dạ, trước khi sám hối còn diệt trừ được hai hung ma cái thế, đã làm má»™t việc công đức cho thiên hạ, thì già có chết cÅ©ng yên lòng vô cùng.

Lúc này Äá»™c Cô Sách vá»›i Dật Tư rất tôn kính Tiêu Anh, hai ngưá»i chỉ có lắng tai nghe thôi, chứ không còn biết nói gì.

Nói tá»›i đó, mặt lá»™ vẻ rất hiá»n từ, Tiêu Anh nói vá»›i Äá»™c Cô Sách tiếp:

độc Cô hiá»n tế, bây giá» trước mặt Tạ tiên tá»­ già này cam Ä‘oan vá»›i hiá»n tế, máu trong ngưá»i con gái già này không có má»™t chút căn bản tàn ác đâu. Nó rất đẹp, rất thông minh, rất thuần khiết. Từ giá» trở Ä‘i, hiá»n tế phải đối xá»­ tá»­ tế vá»›i nó má»™t chút.

Thể nào nó cÅ©ng xứng đáng là ngưá»i vợ hiá»n cá»§a hiá»n tế.

Lúc này, mặt cá»§a Äá»™c Cô Sách đỠbừng, không khác gì bá»™ mặt cá»§a Quan Công mà ngưá»i ta vẽ ở trên tranh vậy. Nhất Thá»i, chàng không biết phải trả lá»i thế nào cho phái.

Dật Tư nghiêm nét mặt lại nói với Tiêu Anh:

-Tiêu đại tá»·, Tạ Dật Tư tôi may mắn được làm chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương, tất nhiên phải biết quý trá»ng tên tuổi cá»§a mình. Chúng tôi đã kết oán vá»›i vợ chồng Song Ma, thì chúng tôi phải tá»± giải quyết vá»›i vợ chồng y chưa chưa đến ná»—i phải lợi dụng đại tá»· liá»u thân thí mạng há»™ chúng tôi. Äại tá»· không Ä‘oán ra được thâm ý cá»§a chúng tôi đâu.

Tiêu Anh hÆ¡i ngẫm nghÄ© cưá»i nói:

-Vậy, tâm ý của tiên tử như thế nào, có thể cho ngu tỷ bết hay không?

Äá»™c Cô Sách thấy Dật Tư nói như vậy cÅ©ng ngạc nhiên, ngÆ¡ ngác nhìn ngưá»i chị há».

Dật Tư chỉ tay vào Äá»™c Cô Sách mà nói tiếp:

-Tiêu đại tá»·, tôi nghe nói đại tá»· tuyển Äá»™c Cô biểu đệ cá»§a tôi làm đông sàng quý tế, tôi má»›i nghÄ© tá»›i cách tương kế tá»±u kế, không ngá» chuyện lại hoá thành thật.

Hoặc giả do mối lương duyên này mà may ra nó hoà giải nổi sự tích oán của đại tỷ với Ôn Sa bấy nhiêu năm nay.

Tiêu Anh ngÆ¡ ngác không hiểu, cau mày lại há»i:

-Tạ tiên tá»­ có thể giải thích tưá»ng tận má»™t chút nữa cho tôi hay được không?

Dật Tư vừa cưá»i vừa há»i lại:

-Có lẽ đại tá»· chưa biết Äá»™c Cô biểu đệ cá»§a tôi còn có má»™t bạn gái rất tri ká»· nữa phải không?

Quả nhiên Tiêu Anh rất kinh ngạc há»i lại:

-Con nhỠấy là ai?

Dật Tư vừa cưá»i vừa đáp:

-Chuyện thiên hạ lắm lúc thá»±c may mắn, không ai có thể ngỠđược, nhất là vá» thiên duyên cá»§a ngưá»i Ä‘á»i. Ngưá»i bạn gái ấy cá»§a Äá»™c Cô biểu đệ lại là Ôn Băng, con gái cá»§a Ôn Sa.

Tiêu Anh nghe nói thất kinh la lá»›n má»™t tiếng, ngưá»i run rẩy bẩy vá»™i há»i tiếp:

-Sao... lại có chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ đến như thế được! đối vá»›i mối oan thù cá»§a đại tá»· vá»›i Ôn Sa, tiểu muá»™i cÅ©ng đã sá»›m biết là do hai chữ hiểu lầm mà nên, chứ lá»—i không ở má»™t bên nào hết, phải sá»›m nghÄ© cách hoà giải má»›i được. Nếu không có thể khiến được Ôn Băng vá»›i lệnh ái, má»™t dôi chị em cùng cha khác mẹ, mà cùng lấy Äá»™c Cô biểu đệ, thì có lẽ trận mưa máu gió tanh này sẽ hoá thành má»™t cuá»™c nhân duyên vui vẻ.

Tiêu Anh nghe nói mặt lá»™ vẻ rất cảm động, định lên tiếng cám Æ¡n Dật Tư, nhừng nàng đã vẫy tay gá»i Äá»™c Cô Sách:

độc Cô biểu đệ, lại đây ngu tá»· có chuyện muốn nói vá»›i hiá»n đệ.

Thì ra Äá»™c Cô Sách hổ thẹn quá, không sao ngồi cạnh đó nghe hai ngươi nói chuyện được má»›i giả bá»™ ngắm trăng mà thá»§ng thẳng Ä‘i ra chá»— mép núi. Chàng bá»—ng nghe thấy Dật Tư gá»i má»›i Ä‘i tá»›i. Dật Tư bật cưá»i há»i tiếp:

-Biểu đệ không nên e lệ như thế, và phải gá»i Tiêu đại tá»· thêm má»™t câu nhạc mẫu nữa.

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Vừa rồi tiểu đệ... chả... đã gá»i rồi là gì?

Dật Tư vừa cưá»i vừa nói tiếp:

đại trượng phu làm gì cÅ©ng phải nên quang minh lá»—i lạc, không nên che lấp những sá»± lầm lá»—i cá»§a mình. Vừa rồi hiá»n đệ tưởng Tiêu đại tá»· vá»›i Ôn Băng cô nương có mối thù rất lá»›n, nên hiá»n đệ má»›i cân nhắc thầm, giả bá»™ gá»i đại tá»· là nhạc mẫu. Nhưng bây giá» lá huyết thư cá»§a Ôn Sa đã ở trong tay cá»§a ngu tá»·, má»›i biết Tiêu đại tá»· không phải là kẻ thù cá»§a Ôn Băng, trái lại chị ấy là mẹ cá»§a cô ta. Hiá»n đệ đã được diá»…m phúc rất lá»›n, má»™t mình độc chiếm đại tiểu nhị Kiá»u như vậy chả lẽ hiá»n đệ lại không nên thành thá»±c và cung kính mà gá»i lại đại tá»· má»™t câu nhạc mẫu nữa hay sao?

Thấy Dật Tư nói như vậy, Äá»™c Cô Sách càng ngÆ¡ ngác hồ đồ thêm, nhưng trong lòng chàng không biết là mừng? Là yêu? Hay là hổ thẹn? Tuy vậy chàng vẫn nghe lá»i nàng mà cung kính vái Tiêu Anh má»™t lạy và gá»i y thị bằng nhạc mẫu lần nữa.

Tiêu Anh há»›n hở cưá»i khanh khách và nói:

-Sung sướng thá»±c! Sung sướng thá»±c! Không ngá» mấy vụ tâm nguyện cá»§a già này lại Ä‘á»u được giải quyết xong hết! Từ nay trở Ä‘i Bạch Phát Quá»· Mẫu Tiêu Anh không cần tránh mặt ngưá»i Ä‘á»i nữa, mà cần phải có má»™t bá»™ mặt má»›i xuất hiện vá»›i Ä‘á»i má»›i được! Dật Tư vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Ngày hôm nay Tiêu đại tá»· có nhiá»u chuyện mừng quá, tiểu muá»™i phải biếu đại tá»· má»™t món quà làm lá»… vật mừng má»›i được.

Tiêu Anh liếc nhìn Äá»™c Cô Sách má»™t cái cưá»i há»i lại:

-Tạ tiên tá»­, đến lá»… vật cho con rể khi má»›i chạm mặt mà ngu tá»· còn chưa có, thì ngu tá»· đâu dám nhận lá»… vật mừng cá»§a hiá»n muá»™i trước như thế?

Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Ngưá»i nào cÅ©ng vậy, trong khi ra ngoài thì làm gì có mang theo má»i vật, cả tiểu muá»™i cÅ©ng vậy, món lá»… vật mừng đại tá»· đây chỉ là tá» giấy cá»§a má»™t ngưá»i tú tài thôi.

Tiêu Anh đảo ngược đôi ngươi má»™t vòng, rồi mỉm cưá»i há»i:

-Má»™t tá» giấy cá»§a tú tài ư? Chả lẽ hiá»n muá»™i lại muốn làm má»™t bài thÆ¡ gì tặng cho ngu tá»· chăng?

Dật Tư lắc đầu đáp:

-Lễ vật của tiểu muội biếu đại tỷ đây không phải là một tỠgiấy hay một bài thơ gì cả, mà chỉ là một chữ thôi.

Tiêu Anh càng thắc mắc không hiểu, liá»n cưá»i há»i tiếp:

-Một chữ ư?

Dật Tư vừa đỡ lá»i vừa nhìn Äá»™c Cô Sách, nói tiếp:

độc Cô biểu đệ để ngu tá»· phải phiá»n đến bá»™ óc hiá»n đệ má»™t chút để khôi phục lại linh trí đã hồ đồ hàng ná»­a ngày trá»i rồi.Biểu đệ thá»­ Ä‘oán xem ngu tá»· tặng má»™t chữ cho nhạc mẫu cá»§a hiá»n đệ để làm lá»… vật. Chẳng hay chữ đó là chữ gì?

Chỉ hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút, Äá»™c Cô Sách đã há»›n hở đáp:

-Tiểu đệ Ä‘a Ä‘oán ra được rồi! Dật Tư há»i tiếp:

-Có thá»±c đầu óc cá»§a hiá»n đệ đã khôi phục lại được linh trí rồi đấy không? Vậy hiá»n đệ thá»­ nói ra, ngu tá»· xem có đúng hay không?

Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i đáp:

-Tiểu đệ đã đoán thì thể nào cũng phải đúng. Có biểu tỷ định tặng một chữ làm lễ vật mừng cho nhạc mẫu của tiểu đệ. Chữ đó là chữ Thánh để thay vào chữ Quỷ ở trong biệt hiệu Bạch Phát Quỷ Mẫu phải không?

Dật Tư gật đầu quay sang nói với Tiêu Anh rằng:

-Xin thành thá»±c mừng cho đại tá»·. Ngưá»i ta quý nhất là biết quay đầu trở vỠđưá»ng thiện, nên Dật Tư này xin mừng chị chữ Thánh mà Äá»™c Cô biểu đệ vừa nói đó.

Tiêu Anh lắc đầu thở dài đáp:

-Hai bàn tay cá»§a Tiêu Anh đã dính đầy máu tanh, bây giá» chỉ mong quần hùng cá»§a võ lâm cho phép ngu tá»· được quay trở vá» chánh đạo, đó là má»™t sá»± đại hân hạnh rồi, chứ ngu tá»· rất lấy làm hổ thẹn, không dám nhận cái tên Bạch Phát Thánh Mẫu như thế, mà chỉ muốn được ngưá»i ta gá»i mình là Bạch Phát Từ Mẫu cÅ©ng đã mãn nguyện lắm rồi! Dật Tư lại khuyên:

đại tỷ cứ yên tâm, hãy không nói đến chuyện con gái của đại tỷ, tiểu muội dám chắc Ôn Băng xem xong lá huyết thư của mẹ cô ta, thế nào cô ấy cũng sẽ nhận đại tỷ làm mẹ ngay.

Tiêu Anh thở dài đáp:

-Tạ tiên tá»­ nói rất lý tưởng, nhưng ngu tá»· đâu dám ước vá»ng má»™t cách quá đáng như vậy! Dật Tư lại nói tiếp:

đó là má»™t việc hợp tình hợp lý, sao đại tá»· lại bảo là ước vá»ng quá đáng được?

ChỠngày mai gặp gỡ vợ chồng Âm Dương Song Ma xong chúng tôi thể nào cũng hoá giải mối thù ấy cho đại tỷ để mẹ con được đoàn tụ với nhau.

Tiêu Anh càng cảm động thêm đưa mắt nhìn Dật Tư, vá»›i giá»ng nói chí thành, nghiêm nghị đỡ lá»i:

-Nếu tiên tá»­ có thể làm cho ngu tá»· được toại nguyện sá»± ước mong đó, thì Tiêu Anh này nguyện làm nô bá»™c cho phái Äiểm Thương, suốt Ä‘á»i chịu nghe tiên tá»­ sai bảo.

Dật Tư vội xua tay và cung kính cảm tạ rằng:

-Tiêu đại tá»· chá»› nên nói quá lá»i như thế, Tạ Dật Tư rất hoan nghênh Bạch Phát Thánh Mẫu sẽ vÄ©nh viá»…n làm bạn thân cá»§a phái Äiểm Thương.

Äá»™c Cô Sách đứng cạnh đó lắng tai nghe, tá»›i đây chàng liá»n xen lá»i khẽ há»i Dật Tư rằng:

-Biểu tỷ, sự thực Ôn Băng cô nương phải dùng hỠgì mới đúng?

Dật Tư vừa cưá»i vừa đáp:

đó là má»™t đại sá»±, cả ngu tá»· cÅ©ng hồ đồ quên há»i nhạc mẫu cá»§a hiá»n đệ Ä‘iá»u đó.

Tiêu Anh vừa cưá»i vừa há»i:

-Tạ tiên tá»­ muốn há»i ngu tá»· đại sá»± gì thế?

Dật Tư đáp:

đến giỠÔn cô nương phải nên đổi hỠquy tông, nhưng chưa biết cha của cô ta hỠgì? Xin đại tỷ cho hay?

Nghĩ đến chuyện xưa, mặt lại lộ vẻ rầu rĩ, Tiêu Anh thủng thẳng đáp:

-Cha của nó hỠMộ Dung tên là Thu.

Dật Tư kêu "ồ" một tiếng khẽ gật đầu nói:

-Nếu vậy từ nay trở Ä‘i Ôn cô nương phải gá»i lại là Ngá»c Mỹ Nhân Má»™ Dung Băng má»›i đúng.

Nàng vừa nói dứt đưa mắt nhìn Äá»™c Cô Sách bá»—ng kinh ngạc há»i:

độc Cô Biểu đệ làm sao thế?

Thì ra Äá»™c Cô Sách vừa nghe thấy Tiêu Anh nói tên chồgn y thị là Má»™ Dung Thu, mặt liá»n biến sắc ngưá»i run lẩy bẩy lênngay.

Dật Tư há»i như vậy mà Äá»™c Cô Sách không trả lá»i, trái lại há»i Tiêu Anh rằng:

-Nhạc mẫu có phải lệnh ái là Mộ Dung Bích đấy không?

Tiêu Anh ngạc nhiên vừa cưá»i vừa há»i lại:

-Sao hiá»n tế lại biết? Chả lẽ hiá»n tế và Má»™ Dung Bích đã quen biết nhau rồi hay sao? Như vậy hiá»n tế đủ biết nhạc mẫu không nói ngoa đấy chứ?

Lúc ấy Äá»™c Cô Sách bá»—ng cảm thấy đầu óc choáng váng, vì chàng đã chứng thá»±c sá»± ức Ä‘oán cá»§ mình không sai. Tiêu Anh vá»›i Dật Tư thấy thái độ cá»§a chàng như vậy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn chàng.

Từ trước đến nay Äá»™c Cô Sách vẫn yên trí ngưá»i đã cùng mình Ä‘iên đảo má»™t phen ở trong Tây Thi cốc ngày ná» là Má»™ Dung Bích và từ đó đến nay chàng vẫn ghét nàng ta quá dâm đãng, bây giá» lại thành vợ thành chồng thá»±c sá»±. Cho nên má»›i kinh hãi đến như vậy.

Chàng định kể lại câu chuyện đó, nhưng nhận thấy chuyện ấy rất hoang đưá»ng vả lại nói toạc ra là mình không ưa sá»± quá dâm ô cá»§a Má»™ Dung Bích như vậy thì làm sao mà nói ra mồm được? Chàng không ngá» cuá»™c hôn nhân này lại thành sá»± thật rồi, muốn chối bá» cÅ©ng không được mà từ chối thì mình lại không muốn lấy phải má»™t ngưá»i vợ dâm đãng như thế. Lúc này chàng tiến thoái lưỡng nan, cÅ©ng vì vậy mà chàng không dám nhìn vào tầm mắt cá»§a Tiêu Anh vá»›i Dật Tư Ä‘ang nhìn mình.

Dật Tư càng hoài nghi thêm vá»™i tiến lên má»™t bước khẽ há»i:

-Biểu đệ, chuyện gì thế?

Nhưng tiến lên má»™t bước thì Äá»™c Cô Sách lại lùi hai bước, mặt cÅ©ng tái mét chẳng nói chẳng rằng. Tiêu Anh cÅ©ng tiến gần mỉm cưá»i há»i:

-Hiá»n tế, có chuyện gì cứ nói Ä‘i, việc gì mà phải hổ thẹn như vậy? Có phải hiá»n tế đã gặp mặt con gái cá»§a nhạc mẫu là Má»™ Dung Bích rồi phải không?

Äá»™c Cô Sách vừa lui bước gật đầu. Tiêu Anh lại há»i tiếp:

-Có phải con gái cá»§a nhạc mẫu đẹp như hoa nở, trong trắng như ngá»c ngà phải không?

Äá»™c Cô Sách không dám phá»§ nhận sắc đẹp cá»§a Má»™ Dung Bích nên thấy Tiêu Anh nói như thế chàng lại gật đầu. Tiêu Anh rất thương đứa con gái duy nhất thấy Äá»™c Cô Sách gật đầu khen ngợi, lại càng tươi cưá»i thêm, há»›n hở há»i tiếp:

độc Cô hiá»n tế đã biết con gái cá»§a già này đẹp tuyệt trần và bây giá» lại được kết duyên Tần Tấn vá»›i nhau rồi. Vậy tại sao thần sắc cá»§a hiá»n tế lại không vui như thế?

Lúc ấy Äá»™c Cô Sách đã lui tá»›i chá»— mép sưá»n núi rồi vì không biết trả lá»i câu há»i cá»§a Tiêu Anh ra làm sao nên cứ cảm thấy mÆ¡ hồ ngẩn ngÆ¡, sau cùng chàng nghiến răng mím môi nhún vai má»™t cái nhảy lui ngay vá» phía sau hÆ¡n bốn trượng, như sao sa rá»›t thẳng xuống dưới vá»±c thẳm sâu nghìn trượng ngay.

Dật Tư vá»›i Tiêu Anh có ngỠđâu Äá»™c Cô Sách lại có cá»­ chỉ ấy, nên cả hai ngưá»i Ä‘á»u thất thanh kêu la, và vá»™i giÆ¡ tay ra ngăn cản thì đã muá»™n rồi.

Hai ngưá»i đứng ở mép núi nhìn xuống bên dưới chỉ thấy Äá»™c Cô Sách biến thành má»™t cái chấm Ä‘en, rÆ¡i vào đám mây bay lÆ¡ lá»­ng mất tích.

Nếu không có cách giải cứu đặc biệt hay gặp cÆ¡ duyên gì thì dù Äá»™c Cô Sách có là xương đồng da sắt Ä‘i chăng nữa, khi rá»›t xuống dưới đáy thung lÅ©ng thể nào cÅ©ng bị tan xương nát thịt.

Tạ Dật Tư thân làm chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương, đã từng trải trăm trận đấu và qua bao nhiêu sá»± nguy hiểm gian truân, mà gặp trưá»ng hợp này nàng cÅ©ng phải cuống quít, lắc đầu thở dài, ứa nước mắt ra.

Tiêu Anh mặt lầm lì, mắt nhìn xuống dưới sÆ¡n cốc mồm lẩm bẩm tá»± há»i:

-Lần thứ nhất Tiêu Anh ở trong Thiên Ma phái biết giác ngá»™ quay trở vỠđưá»ng chính, thì chồng cá»§a tôi Má»™ Dung Thu bị thảm hoạ. Äến giá» thay đổi hành vi lần nữa thì con rể cá»§a tôi Äá»™c Cô Sách lại bị kết quả thảm khốc như thế này! Chả lẽ số trá»i đã định, Tiêu Anh này phải làm Bạch Phát Quá»· Mẫu nham hiểm độc ác mãi hay sao?

Nghe y thị nói như vậy, Dật Tư rùng mình đến thoắt một cái, vội trấn tĩnh tâm thần và khuyên rằng:

-Xin Tiêu đại tá»· không nên tức giận như thế. Không hiểu Äá»™c Cô biểu đệ có việc gì mà lại có cá»­ chỉ lạ như thế? Nhưng tướng cá»§a y không phải là tướng yểu, lại có tuyệt há»c cá»§a Äại Bi Tôn Giả may ra y không bị chết đâu. Chúng ta hãy xuống dưới sÆ¡n cốc tìm kiếm xem sao đã?

Tiêu Anh cưá»i má»™t tràng dài, gật đầu đáp:

-Xuống dưới sÆ¡n cốc tìm kiếm xem, đó là lẽ dÄ© nhiên rồi. Nếu y bị chết thì chị em ta nhặt xác cho y. Nếu y chưa chết thì ngu tá»· vui lòng huá»· bá» hôn ước để y khá»i Ä‘au lòng.

Hai ngưá»i bàn định vá»›i nhau xong, liá»n Ä‘i xuống dưới sÆ¡n cốc tức thì.

Dật Tư thắc mắc há»i:

đại tá»·, theo đại tá»· vừa nói thì nhân phẩm cá»§a Má»™ Dung cô nương tài hoa như vậy và nhan sắc lại tuyệt vá»i, sao Äá»™c Cô biểu đệ lại... Không đợi Dật Tư nói dứt, Tiêu Anh đã đỡ lá»i:

-Ngu tá»· cÅ©ng rất thắc mắc, nhưng chỉ mong Äá»™c Cô lão đệ chưa chết. Tiêu Anh vui lòng cho phép y huá»· bá» hôn ước. Nhưng dù sao cÅ©ng phải há»i cho ra nguyên nhân má»›i được.

Dật Tư vừa đi vừa cau mày lại suy nghĩ. Nàng bỗng lên tiếng nói tiếp:

-Tiêu đại tỷ, tiểu muội đã nghĩ ra được nguyên nhân ấy rồi.

-Tiên tử thử nói xem?

-Chắc trong khi hành đạo chốn giang hồ Äá»™c Cô biểu đệ đã gặp Má»™ Dung cô nương rồi và hai ngưá»i đã kết thâm thù vá»›i nhau. Nay đột nhiên kết thành vợ chồng, nên biểu đệ má»›i cảm thấy tiến thoái lưỡng nan mà phải đâm đầu xuống vá»±c thẳm như vậy cÅ©ng nên?

Tiêu Anh nghe thấy Dật Tư nói như vậy cÅ©ng phải sợ hãi liá»n đáp:

-Tạ tiên tá»­ Ä‘oán như vậy có lẽ đúng. Nhưng tại sao Äá»™c Cô lão đệ lại không chịu thổ lá»™ chân tình ấy cho chúng ta hay để cùng kiếm cách giải thoát mà lại dại dá»™t nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± tá»­ như thế?

Dật Tư gượng cưá»i:

-Nếu tiểu muội đoán không sai. Việc đó thể nào cũng lỗi tại biểu đệ trước. Nên sắc mặt của y mới bẽn lẽn như vậy và ấp úng mãi không sao nói lên tiếng được.

Hai ngưá»i tá»›i dưới đáy thung lÅ©ng Ä‘á»u kinh ngạc và hoài nghi vô cùng vì kiếm mãi không thấy tung tích cá»§a Äá»™c Cô Sách đâu hết.

Tiêu Anh cau mày nói tiếp:

-Sao lại có lắm chuyện không thể tưởng tượng được xảy ra cùng má»™t lúc thế này? Nếu Äá»™c Cô lão đệ chết thá»±c thì dưới đáy thung lÅ©ng này phải có xác chết chứ? Nếu Äá»™c Cô lão đệ bị thương thì phải nằm ở quanh đây rên rỉ? Nhưng bây giá» không có tung tích cá»§a y ở nÆ¡i đây. Ngu tá»· không tin y bị rá»›t từ trên cao xuống mà không việc gì rồi bá» Ä‘i như thế được?

Xuống dưới đáy thung lÅ©ng, không thấy xác cá»§a biểu đệ Dật Tư má»›i yên tâm, liá»n mỉm cưá»i nói vá»›i Tiêu Anh rằng:

-Tiêu đại tá»·, việc này tuy thần bí khó hiểu, nhưng không thấy xác cá»§a biểu đệ, chúng ta có thể Ä‘oán chắc rằng y chưa chết. Bây giá» chúng ta tạm rá»i khá»i nÆ¡i đây trước khi tiểu muá»™i chắc thế nào cÅ©ng phải kiếm thấy y. Xin đại tá»· cứ yên tâm tiểu muá»™i thế nào cÅ©ng phải tìm cho ra manh mối rồi thưa cùng đại tá»· sau.

Sá»± thể đã xảy ra như vậy. Tiêu Anh cÅ©ng đành nghe lá»i Dật Tư, y thị gượng cưá»i đáp:

-Tạ tiên tử, chúng ta thử quay trở lên tìm kiếm lần nữa xem sao đã?

Dật Tư gật đầu, hai ngưá»i lại quay trở lên, vừa Ä‘i vừa xem xét vách núi chá»— Äá»™c Cô Sách rá»›t xuống, để xem Äá»™c Cô Sách có vết tích gì sót lại không? Nhưng tìm kiếm mãi cÅ©ng không thấy gì hết, Dật Tư liá»n nói vá»›i Tiêu Anh rằng:

đại tá»·, quí hồ biểu đệ chưa chết, tiểu muá»™i dám chắc việc này thể nào cÅ©ng ra manh mối. Bây giá» chúng ta hãy tạm gác chuyện cá»§a y sang bên đã. Bây giỠđại tá»· phải quyết định trước, rá»i khá»i nÆ¡i đây rồi Ä‘i kiếm Ôn Băng đưa cho cô ta xem lá huyết thư để tiêu giải mối đại cừu trước, hay là Ä‘i kiếm Má»™ Dung Bích há»i xem cô ta đã có thâm thù gì vá»›i Äá»™c Cô biểu đệ?

-Tạ tiên tử, theo ý ngu tỷ thì chuyện này nên để tới ngày mai vào đúng giỠnày hãy nói tới thì hơn.

Dật Tư há»i tại sao? Tiêu Anh đáp:

-Vợ chồng Âm Dương Song Ma khó đấu lắm, tuy công lá»±c ngu tá»· đã luyện thành công hai môn võ công rất ác độc,nhưng chỉ dám nói có năm thành là có thể thắng nổi há» thôi. Nếu ngay mai ngu tá»· bị y thị giết chết thì tất cả ân oán Ä‘á»u tiêu tan hết, như vậy còn Ä‘i tìm kiếm Ôn Băng vá»›i Má»™ Dung Bích nữa làm gì?

Dật Tư vá»™i xua tay vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Thưa đại tá»·, việc ngày mai tiểu muá»™i muốn má»™t mình đảm nhiệm việc ấy. Vì ân cừu cá»§a bản thân vá»›i con gái cá»§a y mà đại tá»· bị phiá»n não quá nhiá»u, nên đại tá»· khá»i... Tiêu Anh vừa cưá»i vừa cướp lá»i:

-Tạ tiên tử bất cứ biểu đệ của tiên tử có thành tế tử của ngu tỷ hay không ngu tỷ cũng bắt chấp. Nhưng ngu tỷ đã hứa giúp tiên tử rồi thì ngày mai thể nào cũng phải liên tay với tiên tử đối phó với vợ chồng Song Ma. Hai chúng ta đấu với vợ chồng chúng chưa chắc đã đắc thắng. Vậy một mình tiên tử dù võ công cao siêu đến đâu cũng không thể nào địch nổi vợ chồng chúng đâu.

Dật Tư thấy Tiêu Anh có lòng thành như vậy không tiện từ chối nữa, liá»n quyết định thầm thế nào mình cÅ©ng sẽ giúp cho y thị hoà giải mối đại thù vá»›i Ôn Băng để báo đáp tấm thịnh tình này cá»§a y thị.

Thế là cân quắc nhị kiệt tÄ©nh tâm định khí ở lại trên núi Äinh Vân để chỠđợi vợ chồng Song Ma đến phó ước.

Äêm Trung Thu đã qua, sáng ngày mưá»i sáu đã đến. Rồi từ sáng tá»›i trưa, từ trưa đến chiá»u tối, hai ngưá»i đợi chá» mãi cÅ©ng không thấy vợ chồng Dương Thúc Äá»™ tá»›i.

Tiêu Anh rất ngạc nhiên cau mày lại há»i:

-Xưa nay Âm Dương Song Ma không bao giá» sai lá»i hứa cả. Cuá»™c hẹn ước hôm nay liên can tá»›i mối thù cho con gái cưng duy nhất cá»§a vợ chồng y. Vậy sao đến giá» vẫn chưa thấy vợ chồng y tá»›i?

Y thị vừa nói dứt, bên dưới chân núi đã có tiếng rú kinh ngưá»i vá»ng lên. Tiếp theo đó, má»™t cái bóng ngưá»i nhanh như Ä‘iện chá»›p phi lên trên đỉnh núi. Ngưá»i vừa tá»›i đó có phải là má»™t trong hai vợ chồng Song Ma hay không? Tại sao vợ chồng y lại chỉ có má»™t ngưá»i tá»›i như vậy?... Hãy nói Äá»™c Cô Sách nhảy xuống dưới vá»±c thẳm trước. Chàng bá»—ng nghe nói Má»™ Dung Bích ngưá»i mà mình ghét nhất, lại là con gái cá»§a Tiêu Anh, khiến chàng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, bất đắc chí má»›i đánh liá»u nhảy xuống vá»±c thẳm.

Nhưng khi Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không chàng má»›i nhận thấy mình không nên chết như thế vá»™i, việc ở Tây Thi cốc là mình trúng phải chất kỳ độc cá»§a Tây Thi Thiệt, chứ không phải là mình hoang đưá»ng truỵ lạc, như vậy mình vẫn có thể thản nhiên trách Má»™ Dung Bích phẩm cách thiếu Ä‘oan trang, rồi mình xin thá»§ tiêu hôn ước vá»›i Tiêu Anh. Huống hồ mình là môn hạ cá»§a ân sư, mà ân sư lại chỉ có má»™t mình mình thôi, ngày thưá»ng dạy dá»— mình không quản công khó nhá»c để mong mình đàn kiếm giang hồ phó chính khí đả bất bình, làm rạng rỡ cho võ lâm. Sao bây giá» mình lại hồ đồ mà nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± tá»­ như thế này, không những không rá»­a sạch được ná»—i oan ức ở Tây Thi cốc, mà còn làm cho ân sư Ä‘au lòng là khác, dù mình tôn kính Tiêu Anh đã cải tà quy chính, mình không nhẫn tâm chê trách Má»™ Dung Bích, ngưá»i mà y thị đã coi như là thánh nữ và quý hÆ¡n tính mạng lại là má»™t thiếu nữ dâm đãng không thể tưởng tượng được. Nếu mình chỉ trích Má»™ Dung Bích như thế thì Tiêu Anh thế nào cÅ©ng Ä‘au lòng vô cùng. Mình định tạm thá»i nhận lá»i trước, để chỠđấu vá»›i Âm Dương Song Ma xong hãy đến Thiên Nam đại há»™i sang năm, quét sạch Hoàn VÅ© Cá»­u Sát rồi, lúc ấy mình hy sinh tính mạng, như vậy chả hÆ¡n là chết má»™t cách vô giá trị như thế này? Thá»±c là cổ nhân nói không sai, có cái chết nặng tá»±a như Thái SÆ¡n mà cÅ©ng có cái chết nhẹ tá»±a lông hồng.

Tuy lúc này Äá»™c Cô Sách đã hiểu thấu lý lẽ ấy, nhưng khốn ná»—i thân hình Ä‘ang bị rÆ¡i xuống nhanh như sao, thì biết làm sao được?

Ngưá»i nào cÅ©ng vậy, khi nhảy xuống sông tá»± tá»­ lúc bị ngá»™p nước rồi má»›i biết hối hận, ngưá»i uống thuốc độc cÅ©ng thế, đến khi thuốc độc làm nguy, thì má»›i cảm thấy tham sống biết bao, nhưng muốn thoát chết thì đã muá»™n rồi. Cho nên thánh hiá»n má»›i có câu:

"Sa chân má»™t bước ngàn thu hận, hồi tâm hoá khách trăm năm". Lúc này Äá»™c Cô Sách đúng như trưá»ng hợp cá»§a những ngưá»i nói trên, chàng má»›i biết hành động cá»§a mình thá»±c quá ngu xuẩn, nhưng ngưá»i Ä‘ang rá»›t xuống dưới thung lÅ©ng, Ä‘ang xuyên qua những đám mây bay lÆ¡ lá»­ng... Không biết có phải số chàng không đáng chết, hay là nhá» tổ tiên chàng có ân đứng nên được may mắn có ngưá»i bảo vệ cho chàng chăng?

Trong lúc chàng rá»›t xuống được hÆ¡n ba mươi trượng thì bá»—ng có má»™t sức lá»±c mạnh vô cùng ở vách núi đưa ra, khiến ngưá»i chàng Ä‘ang rá»›t thẳng lại hoá ra bay chéo lên, nhá» vậy đã rá»›t xuống chậm hẳn.

Äá»™c Cô Sách là ngưá»i có tuyệt ká»·, nay bá»—ng có khí lá»±c trợ giúp như thế, chàng vá»™i vận chân khí ra, giở thân pháp "Phi thuý phiêu phong" ra (sợi bông bay lÆ¡ lá»­ng) mà thuận tay chá»™p luôn má»™t sợi dây mây ở chá»— vách núi, nhưng vì ngưá»i chàng nặng và đà rá»›t xuống vài trượng nữa, chá» khi chàng thấy đã rá»›t xuống chậm hẳn lúc ấy chàng má»›i hÆ¡i dùng sức đưa ngưá»i vào trong má»™t tảng đá ở gần đó, dù sao quần áo và da thịt cÅ©ng bị rách và cá» sát nhiá»u chá»—.

Äá»™c Cô Sách vừa hoàn hồn xong, ngá»­ng mặt nhìn vào vách núi ở phía đối diện và nghÄ© bụng:

"Không hiểu cao nhân nào đã dùng cương khí cứu ta như thế?" Chàng để ý nhìn kỹ, thấy vách núi bên đó thẳng tuá»™t như vách tưá»ng, không có má»™t bóng ngưá»i nào hết, sau chàng thấy phía bên trên chừng hai ba chục trượng có má»™t cây thông cổ thụ, vá»›i má»™t bụi mây, hình như trong bụi mây có má»™t cái hang động. Chàng Ä‘oán chắc ngưá»i cứu mình thể nào cÅ©ng ở trong hang động đó. May thay chá»— gần chàng đứng có má»™t sợi mây lâu năm rất dài Ä‘eo lÆ¡ lá»­ng ở trên vách núi, chàng liá»n Ä‘i tá»›i đó coi thá»­ sợi mây xem có đủ sức không rồi má»›i nắm sợi mây ấy Ä‘u mạnh để sang vách núi bên kia. Thế là chàng không khác gì là má»™t con vượn đã Ä‘u sang được bên kia vách, cách xa chá»— chàng vừa đứng chừng hai mươi trượng.

Lúc ấy Dật Tư và Tiêu Anh đang xuống dưới đáy thung lũng tìm kiếm chàng.

Äá»™c Cô Sách vừa hổ thẹn vừa hoảng sợ rõ ràng trông thấy hai ngưá»i Ä‘ang tìm kiếm mình hẳn hoi, nhưng chàng không dám ra gặp hai ngưá»i, mà chỉ núp ở trong bụi mây để chá» Dật Tư vá»›i Tiêu Anh Ä‘i khá»i má»›i dám ló mặt ra mà leo tá»›i hang động chàng đã trông thấy hồi nãy.

Hang động này không lớn lắm, nhưng tối đen như mực và không biết sâu rộng ra sao.

Äá»™c Cô Sách đã nhận định ngưá»i cứu mình thể nào cÅ©ng ở trong hang động,d dồgn thá»i chàng lại không muốn gặp hai ngưá»i, nên vá»™i tiến vào trong hang động ấy luôn.

NgỠđâu chàng vào trong hang đó đi được một quãng đã thấy một thứ mùi thơm kỳ lạ, càng đi sâu vào bao nhiêu mùi thơm ấy càng nồng bấy nhiêu. Chàng vừa hít mạnh một cái, đã thấy thần trí mê man, rồi bất tỉnh nhân sự ngay.

Không biết mê man bao lâu, khi lai tỉnh, giật mình kinh hãi, vì thấy mình Ä‘ang nằm trong má»™t cái hang động rất lá»›n và tối om như má»±c. Chàng kêu "á»§a" má»™t tiếng, vá»™i ngồi ngay dậy thì bá»—ng trong bóng tối có giá»ng khàn khàn há»i:

-Lão đệ đã tỉnh rồi đấy à? Lão đệ đã thử hít một hơi thật mạnh xem bụng và ngực có đau nhức không?

Äá»™c Cô Sách tuân theo lá»i dạy bảo cá»§a ngưá»i đó hít thá»­ má»™t cái cảm thấy không việc gì cả, liá»n chắp tay vái chào vừa cưá»i vừa đáp:

-Thưa tiá»n bối, tại hạ không thấy Ä‘au đớn gì hết.

Ngưá»i ná» ngạc nhiên khẽ thở dài má»™t tiếng và nói tiếp:

-Mùi thÆ¡m mà lão đệ ngá»­i phải là cá»§a má»™t con nghiệp long rất kỳ độc phun ra, ngưá»i thưá»ng trúng phải chất độc ấy cá»§a nó dù không chết thì ngá»±c và bụng cÅ©ng bị Ä‘au mấy ngày. Nay lão đệ chỉ mê man bất tỉnh có mưá»i tám giỠđã lành mạnh ngay, thá»±c là hiếm có.

Äá»™c Cô Sách thất kinh há»i:

-Thưa tiá»n bối, tại hạ đã mê man mưá»i tám giá» rồi ư?

Giá»ng khàn khàn ấy đáp:

-Lão đệ ngá»™ độc vào tối Trung Thu, bây giỠđã là mưá»i bảy tháng tám rồi.

Nghe thấy đối phương nói mưá»i bảy tháng tám, Äá»™c Cô Sách biết chị há» mình vá»›i Tiêu Anh hai ngưá»i kịch chiến vá»›i Âm Dương Song Ma từ hồi hôm rồi. Chàng rất lo âu không biết kết quả trận ác chiến hiếm có ấy ra sao? Ai thắng ai bại? Ai mất ai còn?

NghÄ© tá»›i đó chànglại thấy giá»ng khàn khàn kia há»i tiếp:

-Có phải lão đệ cảm thấy trong ngưá»i khó chịu đấy không?

Äá»™c Cô Sách lắc đầu đáp:

-Cám Æ¡n lão tiá»n bối đã hai lần ra tay cứu giúp, tại hạ đã lành mạnh như thưá»ng không cảm thấy khó chịu chút nào.

Ngưá»i ná» ngạc nhiên há»i lại:

-Lão phu chỉ cho lão đệ uống thuốc giải độc thôi, chứ không hỠra tay cứu lão đệ lần thứ hai nào cả.

Äá»™c Cô Sách bèn kể chuyện hôm Trung Thu mình bị rá»›t xuống dưới vá»±c thẳm như thế nào cho đối phương nghe rồi chàng ngạc nhiên há»i lại:

-Chả lẽ ngưá»i sá»­ dụng Vô hình cương khí cứu viện khiến tại hạ không bị tan xương nát thịt không phải là tiá»n bối ra tay hay sao?

Ông già có giá»ng khàn khàn thở dài má»™t tiếng rồi đáp:

-Lão đệ quý đại danh là gì? Tương lai của lão đệ rất rực rỡ.

Äá»™c Cô Sách vừa cưá»i vừa đáp:

-Tại hạ há» Äá»™c Cô tên là Sách, chưa thỉnh giáo lão tiá»n bối quý tính danh là gì?

Tại sao lão tiá»n bối lại khen ngợi tại hạ như thế?

-Lão phu không dùng đến tên tuổi đã lâu rồi, Äá»™c Cô Sách lão đệ cứ gá»i lão là Bán Tá»­ lão nhân Ä‘i, còn lão Ä‘oán chắc lão đệ tương lai rất rạng rỡ, là vì thấy lão đệ bị rá»›t xuống vá»±c thẳm không chết, như vậy là ngưá»i có phúc lá»›n, cho nên má»›i dám nói như thế. Hang động cổ lão Ä‘ang ở đây là má»™t quái động, trong động không những có con Bích Long rất kỳ độc và cứ đến mùng má»™t hay ngày rằm, trong động thể nào cÅ©ng có má»™t luồng cương khí rất mạnh phu ra. Lão đệ rất tốt phúc, nên khi rá»›t xuống vừa gặp cương khí ở trong động phu ra, cho nên lão đệ má»›i thoát chết, như vậy tương lai cá»§a lão đệ chả sẽ rạng rỡ vô cùng là gì? Lão đệ đã có phước như vậy, cân cốt và tư chất lại đặc biệt hÆ¡n ngưá»i, từ giá» trở Ä‘i bất cứ làm việc gì lão đệ cÅ©ng sẽ thành công hết.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đó toát mồ hôi lạnh ra và nghÄ© bụng:

"Lần này may mắn thoát chết, từ lần sau trở đi nhất cử nhất động ta phải hết sức cẩn thận mới được, chứ không mù quáng và xúc động như lần này nữa".

Trong lúc chàng đang nghĩ ngợi, thì Bán Tử lão nhân lại thở một tiếng thực dài có vẻ rất não nùng, hình như ông ta đã có nỗi khổ tâm gì rất đau đớn vậy.
Tài sản của minhtien384

  #28  
Old 10-04-2008, 10:33 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 28: CHỈ ÄỂ LẠI MỘT QUẠT Ở TRẦN GIAN

Hồi 28: CHỈ ÄỂ LẠI MỘT QUẠT Ở TRẦN GIAN

Äá»™c Cô Sách nghe thấy Bán Tá»­ lão nhân thở dài má»™t tiếng rất não nùng, vá»™i lên tiếng há»i:

-Lão tiá»n bối, nghe thấy tiếng thở cá»§a tiá»n bối, tại hạ nhận thấy hình như bên trong có sá»± gì thương tâm thì phải?

Bán Tử lão nhân lại thở dài đáp:

-Không biết Äá»™c Cô Sách lão đệ có vui lòng nghe câu chuyện thương tâm cá»§a lão không?

Äá»™c Cô Sách cÅ©ng thở dài má»™t tiếng rồi đáp:

-Xin má»i lão tiá»n bối cứ nói! Äá»™c Cô Sách Ä‘ang là ngưá»i rất Ä‘au lòng, cÅ©ng rất muốn được nghe câu chuyện Ä‘au thương cá»§a lão tiá»n bối.

Bán Tá»­ lão nhân bá»—ng bật cưá»i nói tiếp:

-Sá»± thương tâm cá»§a lão đệ thì dá»… Ä‘oán lắm, vì lão đệ là má»™t thanh niên anh tuấn trông ngưá»i lại rất phong lưu, thì thế nào cÅ©ng không thoát khá»i chữ Tình.

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Câu chuyện Ä‘au lòng cá»§a lão tiá»n bối chắc cÅ©ng không khó Ä‘oán đâu? Ngưá»i Ä‘á»i ai cÅ©ng bị khoá "lợi", xích "danh" cùm chặt lấy mình. Khoá lợi tuy cứng, nhưng khoá không nổi những nhân vật hay ngao du thiên hạ như lão tiá»n bối. Vì vậy tại hạ má»›i Ä‘oán chắc việc khiến cho lão tiá»n bối phiá»n não, chắc thể nào cÅ©ng là sợi xích "danh" chứ không sai?

Bán Tử lão nhân thở dài một tiếng đáp:

độc Cô lão đệ Ä‘oán đúng đấy, cÅ©ng chỉ vì tức khí nhất thá»i mà chữ "danh" ở trên Ä‘á»i đã làm cho lão phu sống cô độc buồn tênh trong mấy chục năm trá»i! Nghe thấy đối phương nói tá»›i mấy chục năm trá»i. Äá»™c Cô Sách cÅ©ng phải giật mình kinh hãi, chàng lại há»i Bán Tá»­ lão nhân:

-Xin thứ lá»—i Äá»™c Cô Sách đưá»ng đột há»i câu này. Chẳng hay lão tiá»n bối là tăng, là tục, là nho, hay là đạo?

Bán Tá»­ lão nhân vừa cưá»i vừa đáp:

-Lão đệ há»i như vậy cÅ©ng lý thú đấy, chỉ có Tam Bảo là lão không có duyên thôi, còn ba thứ kia thì lão đã từng trải cả. Tuy lão đã làm đạo sÄ© rồi, nhưng chưa há» vái qua Tam Thanh, lão đã mặc nho phục, nhưng chưa thi cá»­ bao giá».

Lúc này Äá»™c Cô Sách đã hÆ¡i hoài nghi rồi, nhưng chàng vẫn chưa dám tin chắc hẳn sá»± ước Ä‘oán cá»§a mình có đúng hay không, nên chàng lại há»i tiếp:

-Nghe giá»ng nói cá»§a tiá»n bối, thì hình như mấy chục năm vá» trước tên tuổi cá»§a tiá»n bối đã lừng danh khắp thiên hạ thì phải?

CÅ©ng chỉ vì tên tuổi lẫy lừng thiên hạ, mà lão phải Ä‘au khổ mấy chục năm trá»i nay như thế! Nghe thấy ông ta nói như vậy, Äá»™c Cô Sách đã nắm chắc bảy thành, liá»n mỉm cưá»i nói tiếp:

-Tại hạ ước Ä‘oán lão tiá»n bối là ngưá»i có trí kế trác tuyệt, văn võ song toàn, nhưng vá» phương diện ná»™i lá»±c và chân khí thì có lẽ vì sá»± khiếm khuyết cá»§a tiên thiên mà hÆ¡i thiếu hoa? hầu, nhưng đối vá»›i võ há»c tinh kỳ cá»§a các môn các phái, thì lão tiá»n bối lại am hiểu hết?

Bán Tá»­ lão nhân kêu "ối chà" má»™t tiếng có vẻ kinh hãi há»i lại:

độc Cô lão đệ, lão đệ sao lại gống hệt bạn cũ năm xưa của lão phu? Bằng không sao lão đệ lại đoán đúng được như vậy?

-Tại ha không những Ä‘oán ra được cái hay cái dở cá»§a lão tiá»n bối, mà lại còn biết rõ cả nguyên nhân và tại sao lão tiá»n bối lại Ä‘au lòng đến phải trốn ngưá»i Ä‘á»i ẩn cư ở má»™t nÆ¡i như thế này.

Bán Tá»­ lão nhân có vẻ không tin há»i tiếp:

-Chắc lão đệ không thể nào đoán ra được việc của lão phu đâu.

-Tại hạ Ä‘oán chắc lão tiá»n bối bị tai hại vì hai cái vòng.

Bán Tử lão nhân ngạc nhiên la lớn:

-Hai cái vòng ư? Có phải là lão đệ chỉ vòng danh và vòng lợi đấy không?

Äá»™c Cô Sách lắc đầu đáp:

-Hai cái vòng mà tại hạ nói đây là vòng hữu hình chứ không phải là vòng vô hình. Nghĩa là Nhật nguyệt song hoàn, khí giới của Song Hoàn Quái Tú Trà Thiên Cảnh đấy.

Bán Tá»­ lão nhân thất thần kinh hãi la lá»›n má»™t tiếng rồi lại nín thinh ngay. Äá»™c Cô Sách vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Bây giá» Äá»™c Cô Sách có nên thay đổi cách xưng hô Bán Tá»­ lão nhân thành Bán Kỳ lão nhân Nam Cung tiá»n bối không?

Bán Kỳ lão nhân Nam Cung Giáp gượng cưá»i đáp:

độc Cô lão đệ tuổi còn trẻ như thế mà nghe ai nói đến chuyện xưa của lão phu vậy?

-Nghe biểu tá»· cá»§a tại hạ là Lưu Vân Tiên Tá»­ Tạ Dật Tư chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương nói.

-Lão đệ cÅ©ng là môn hạ cá»§a phái Äiểm Thương đấy à?

Äá»™c Cô Sách vá»™i đứng dậy cung kính vái lạy và đáp:

-Gia sư là Äại Bi Tôn Giả năm xưa đã nổi danh cùng vá»›i Nam Cung tiá»n bối mà không thuá»™c môn phái nào hết.

Nam Cung Giáp kêu "ồ" má»™t tiếng, vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Thế ra lão đệ lại là cao túc cá»§a Äại Bi Tôn Giả, rất mừng cho cố nhân đã có đồ đệ tài ba như thế này, thể nào lão phu cÅ©ng không bá» lỡ cuá»™c nhân duyên ngày hôm nay, khiến lão đệ phải có má»™t chút thu hoạch gì má»›i được.

Äá»™c Cô Sách vừa cưá»i vừa đáp:

-Tiểu bối không dám được lãnh món thưởng hậu hÄ© cá»§a lão tiá»n bối mà chỉ mong làm thế nào được hân hạnh giúp việc cho lão tiá»n bối thôi.

Nam Cung Giáp vừa cưá»i vừa há»i lại:

-Lão đệ đã biết câu chuyện đó rồi, thế lão đệ có biết rõ tình hình gần đây của Trà Thiên Cảnh không?

Äá»™c Cô Sách vừa cưá»i vừa đáp:

-Lão tiá»n bối há»i rất đúng ngưá»i đúng chá»—, tiểu bối không những hiểu rõ tình hình gần đây cá»§a Trà Thiên Cảnh, mà còn biết cả dÄ© vãng cá»§a y cho tá»›i bây giá».

-Vậy Äá»™c Cô lão đệ có thể kể cho lão phu nghe câu chuyện cá»§a Thiên Cảnh hay không?

-Vá» tình hình cá»§a Thiên Cảnh thì có thể là rạng rỡ cá»±c độ nhưng trước khi tiểu bối kể chuyện cá»§a y cho lão tiá»n bối hay, tiểu bối muốn biết tại sao lão tiá»n bối vẫn không kiếm y trả thù?

-Năm xưa lão phu bị Thiên Cảnh làm nhục nhã vô cùng, tức giận quá ná»—i lão phu bị bệnh mấy năm liá»n, chá» tá»›i khi lành mạnh, thì lão phu đã biến thành má»™t phế nhân rồi! Äá»™c Cô Sách nghe thấy Nam Cung Giáp nói sá»± tao ngá»™ xui xẻo ấy cÅ©ng phải động lòng thương nhá»› thở dài má»™t tiếng.

Nam Cung Giáp nói tiếp:

-Nhưng lão phu vẫn không chịu bá» phí thá»i gian cá»§a mấy năm trá»i ấy, dù nằm liệt giưá»ng liệt chiếu, lão phu vẫn gắng tìm kiếm những cái tinh hoa kỳ ảo cá»§a các pho võ công cá»§a các môn phái trong thiên hạ, rồi đúc kết nó lại mà sáng chế ra những thế võ rất đặc biệt.

-Những thế võ mà lão tiá»n bối nghiên cứu trong lúc Ä‘au ốm, chắc thế nào cÅ©ng kinh thiên động địa... -Tuy lão phu không dám nhận những thế võ đó là kinh thiên động địa như lão đệ vừa khen ngợi, nhưng lão phu chắc oai lá»±c cá»§a nó mạnh như thế nào và sá»± biến hoá cá»§a nó tinh Ä‘iệu ra sao, dám nói là độc bá»™ thiên hạ chứ không ngoa.

Äá»™c Cô Sách ngạc nhiên há»i:

-Nam Cung tiá»n bối đã luyện thành tuyệt há»c như vậy, tại sao không tái xuất giang hồ để tìm kiếm Trà Thiên Cảnh mà trả thù?

Nam Cung Giáp thở dài đáp:

-Ai bảo lão phu không Ä‘i tìm kiếm y trả thù? Chỉ vì lão phu Ä‘au yếu và vì Ä‘au mà hoá thành tàn phế, cho nên má»›i đổi bá»™ mặt khác để ra Ä‘á»i đấy thôi! Äá»™c Cô Sách càng không hiểu, vá»™i há»i tiếp:

-Năm xưa tiếng tăm cá»§a Nam Cung tiá»n bối rất lừng lẫy, tại sao lại không dùng bá»™ mặt thá»±c để tái xuất giang hồ?

Ä‘iểm thứ nhất là vì lão phu đã thành tàn phế không còn phong độ năm xưa nữa, trước khi chưa trả được thù cÅ©, lão phu tá»± cảm thấy hổ thẹn mà không muốn gặp lại các bạn cÅ© cá»§a võ lâm . Äiểm thứ hai là những thể thức mà lão phu đã nghiên cứu ra được tuy rất tinh diệu, nhưng hiá»m nó quá ít á»i và lại thêm chân lá»±c không được dồi dào, như vậy không biết có thể thắng nổi Trà Thiên Cảnh không? Nếu không nắm chắc được sá»± đắc thắng mưá»i thành, thì không bao giá» lão phu lại ló mặt ra Ä‘á»i ngay. Cho nên má»›i phải dùng bá»™ mặt khác để tìm kiếm y thá»­ thách xem.

-Thế Nam Cung tiá»n bối có tìm thấy Trà Thiên Cảnh không?

-Hà! Lão phu đã tìm khắp vạn thủy thiên sơn, trải qua không biết bao nhiêu sự khổ sở gian truân và thậm chí suýt nữa thì toi mạng, nhưng vẫn không sao tìm thấy tung tích của Thiên Cảnh đâu hết! Và cũng không nghe thấy giang hồ đồn đại y đã chết rồi gì cả.

Nghe tá»›i đó Äá»™c Cô Sách bá»—ng mỉm cưá»i há»i:

-Chẳng hay trong hang động này lão tiá»n bối có sẵn rượu ngon không?

-Lúc nào lão phu cÅ©ng có sẵn rượu ngon, nhưng lão đệ má»›i tống hết chất độc ở trong ngưá»i ra, tạm thá»i không nên uống rượu vá»™i.

-Không phải là tiểu bối muốn uống rượu đâu, mà là muốn tiến bối rót sẵn một chén rượu để đó, khi nghe tiểu bối kể xog chuyện của Trà Thiên Cảnh, thì thể nào cũng khoái trí mà uống cạn lư rượu đó ngay.

-Mấy lá»i cá»§a lão đệ khiến lão phu khó tin, vì khi Nam Cung Giáp này chưa đích tay giết được kẻ thù, thì khi nào lại cao hứng... Äá»™c Cô Sách không đợi chá» Nam Cung Giáp nói xong, chàng đã lá»›n tiếng cưá»i và đỡ lá»i:

-Tiá»n bối đã trả thù được rồi.

Nam Cung Giác ngạc nhiên vô cùng vá»™i há»i lại:

-Có phải Trà Thiên Cảnh đã chết rồi đấy không?

Äá»™c Cô Sách gật đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-ác giả ác báo, luật tuần hoàn cá»§a trá»i đất quả thá»±c không sai chút nào.

-Y chết rồi khiến lão phu không sao đích thân trả thù được, lão phu sẽ di hận suốt Ä‘á»i! -Lão tiá»n bối hãy khoan đừng thất vá»ng và ân hận như thế vá»™i, lão tiá»n bối có biết Thiên Cảnh chết như thế nào không?

Nam Cung Giáp mặt lá»™ vẻ thất vá»ng và hậm há»±c đáp:

Äù thịt cá»§a y có biến thành nước máu, xương cá»§a y có hoá thành tro Ä‘i chăng nữa mà không phải do tay lão phu giết chết, thì lão phu vẫn không sao nguôi cÆ¡n hận được! -Việc này thá»±c là kỳ diệu, sao lại không liên can tá»›i tiá»n bối được? Trà Thiên Cảnh tên hung ác tuyệt thế ấy đã chết vì ba chữ Nam Cung Giáp cá»§a lão tiá»n bối.

Nam Cung Giáp nghe nói kinh ngạc đến nhảy bắn ngưá»i lên, vá»™i lá»›n tiếng há»i:

độc Cô lão đệ nói thế là nghÄ©a lý gì? Chả lẽ ba chữ Nam Cung Giác cá»§a lão phu lại biết giết ngưá»i hay sao?

-Trà Thiên Cảnh đã bị tên tuổi Nam Cung Giáp cá»§a lão tiá»n bối làm cho hãi sợ đến mất hết hồn vía và rút cục y đã chết ở dưới Nhật Nguyệt song hoàn cá»§a mình và chính y đã nhá» nó mà nổi danh cùng tác quái bấy lâu nay.

độc Cô lão đệ làm ơn kể rõ thêm một chút. Bằng không lão phu không thể tin được.

Äá»™c Cô Sách bèn kể lại chuyện cá»§a Dật Tư đã nói cho mình nghe khi còn ở núi Vân Vụ như thế nào rồi nhất nhất kể hết cho Nam Cung Giáp hay.

Nghe xong Nam Cung Giáp má»›i tin là sá»± thật, liá»n thở dài nói tiếp:

đấy, lão đệ xem, ngưá»i mà có tật thì lúc nào cÅ©ng giật mình. Thá»±c đáng sợ biết bao! Như vậy đủ thấy trượng kiếm giang hồ du hiệp hoàn vÅ©, vá» mặt võ công vá»›i cÆ¡ trí còn là vấn đỠthứ yếu, chứ sá»± thật thì cần nhất phải chú trá»ng đến hai chữ tâm địa trên hết.

Äá»™c Cô Sách nghe thấy Nam Cung Giáp nói như vậy lại hổ thẹn đến mặt đỠbừng ngay và chàng cÅ©ng phải nhìn nhận cái câu có tật giật mình ấy quả thật không sai chút nào. Nếu mình không trót làm má»™t việc gì xấu xa, thì tại sao vừa nghe thấy ba chữ Má»™ Dung Bích mà đã phải nhảy xuống vá»±c tá»± tá»­ ngay như thế.

Chàng Ä‘ang hổ thẹn vá»›i lương tâm, bá»—ng nghe thấy Nam Cung Giáp há»i tiếp:

độc Cô lão đệ đã là cao túc cá»§a Äại Bi Tôn Giả, chả hay lão đệ đã há»c qua Äại Bi Tam thức chưa?

Äá»™c Cô Sách biết năm xưa ân sư cá»§a mình danh trấn võ lâm bằng pho Äại Bi Tam thức, nhưng mấy năm gần đây đã hoá tam thức thành cá»­u thức và đã truyá»n thụ cho mình rồi, nên chàng đáp:

-Có được há»c rồi. Sao tiá»n bối lại há»i tá»›i pho võ công ấy?

Nam Cung Giáp vừa cưá»i vừa đáp:

-Trong khi nằm dưỡng bệnh trên giưá»ng, lão phu đã phân tích các thế võ đắc ý nhất cá»§a các vị cao thá»§, thì lão phu bá»—ng nhận thấy nếu pho Äại Bi tam thức cá»§a Äại Bi Tôn Giả thêm vào má»™t vài thức nữa, oai lá»±c sẽ mạnh hÆ¡n nhiá»u. Cho nên lão phu má»›i há»i tá»›i pho đó, để cống hiến ngu kiến.

Äá»™c Cô Sách cám Æ¡n luôn mồm và trả lá»i:

-Thưa Nam Cung lão tiá»n bối, ân sư đã hoá ba thức thành chín thức và đã truyá»n thụ hết cho tiểu bối rồi.

-Hả, lệnh sư đã tăng thêm sáu thức nhiá»u như thế? Lão đệ có thể nói cho lão phu nghe qua loa không?

-Nói cho lão tiá»n bối nghe có khác gì gãi ngứa ở ngoài không? Lão tiá»n bối ở trong động này lâu như vậy, ắt hẳn phải có đèn lá»­a chứ? Xin lão tiá»n bối hãy thắp lên, tiểu bối sẽ biểu diá»…n từng thức má»™t để tiá»n bối qua mắt.

-Lão phu không muốn để cho má»i ngưá»i trông thấy bá»™ mặt xấu xí cá»§a lão phu nữa. Nên lão phu chỉ mong lão đệ nói cho nghe không thôi. Vì bây giá» lão phu đã thành thói quen rồi, nghe lá»i nói cÅ©ng có thể biết rõ được sá»± ảo diệu ở bên trong cá»§a những thức võ ấy liá»n.

Nghe thấy Nam Cung Giáp nói như vậy, Äá»™c Cô Sách đánh tuân theo mà kể lại chín thức võ ấy má»™t cách rất cặn kẽ, cả sá»± biến hoá tinh diệu như thế nào cÅ©ng nói nốt.

Nói xong, chàng không thấy Nam Cung Giác nói năng gì cả, rất ngạc nhiên và há»i tiếp:

-Nam Cung tiá»n bối, tại sao tiá»n bối không nói năng gì thế? Chả lẽ tiá»n bối nhận thấy trong pho võ ấy còn có nhiá»u chá»— thiếu sót và không được tinh diệu hay sao?

Nếu có chá»— nào cần sá»­a đổi và bổ túc thêm, xin tiá»n bối cho biết Ä‘i! Chá» Äá»™c Cô Sách há»i xong, Nam Cung Giác thở dài má»™t tiếng, Äá»™c Cô Sách càng ngạc nhiên thêm vá»™i há»i tiếp:

-Sao bá»—ng dưng tiá»n bối lại thở dài như vậy?

Nam Cung Giác gượng cưá»i mấy tiếng rồi đáp:

-Lệnh sư quả thực là một vị thánh tăng trong võ lâm. Pho võ công ấy ông ta hoá thành chín thức như vậy thực tinh diệu vô cùng. Có vài chỗ tinh diệu đến nỗi lão phu không sao tưởng tượng nổi.

Lúc này Äá»™c Cô Sách má»›i biết Nam Cung Giác thở dài như vậy là kính phục ân sư mình đấy thôi chứ không có ý nghÄ©a gì khác.

Nam Cung Giác thở dài một tiếng nữa nói tiếp:

đến giá» lão phu má»›i bết mình tiá»m tu khổ luyện bấy lâu, cứ tưởng võ công cá»§a mình đã đến chá»— tuyệt mức rồi. Nhưng đến giá» má»›i biết mình không khác ếch ngồi trong đáy giếng. Ngưá»i khác còn tiến bá»™ nhanh hÆ¡n mình nhiá»u.

Thấy ông ta rầu rÄ© như vậy, Äá»™c Cô Sách vá»™i an á»§i vài câu và mỉm cưá»i nói tiếp:

-Nam Cung tiá»n bối... Không để cho chàng nói tiếp, Nam Cung Giác thở dài đỡ lá»i:

-Căn cứ vào sự việc đó mà xét đoán, thì cũng may năm xưa lão phu chưa đi tìm kiếm Trà Thiên Cánh bằng không với tài ba bế môn tạo xá của mình chưa chắc đã thắng nổi y. Nếu còn bị nhục lần nữa, chưa biết chừng lão phu có chết xuống dưới chín suối cũng không yên tâm.

Ông ta vừa nói tá»›i đó bá»—ng có tiếng kêu rất quái dị và thảm khốc vá»ng tá»›i.

Äá»™c Cô Sách nghe thấy tiếng kêu ấy giật mình đánh thót má»™t cái và cau mày há»i:

đó là tiếng kêu gì thế, hả lão tiá»n bối?

Nam Cung Giác bá»—ng hạ thấp giá»ng xuống, thá»§ng thẳng đáp:

đó là con Bích Long Kỳ Äá»™c cÅ©ng ở trong động này đã làm bạn vá»›i lão phu lâu năm, và chính nó đã phun ná»c độc làm cho lão đệ mê man bất tỉnh đấy.

Äá»™c Cô Sách há»i tiếp:

-Tại sao bỗng dưng nó lại kêu rú bi đát như thế?

Nam Cung Giác rầu rĩ đáp:

-Nó đã bị lão phu dùng thủ pháp tuyệt mạch giết chết. Tiếng kêu vừa rồi là tiếngkêu cuối cùng của nó đấy.

Äá»™c Cô Sách nghi ngá» há»i tiếp:

-Con Bích Long Kỳ Äá»™c đã làm bạn vá»›i tiá»n bối lâu năm, tại sao tiá»n bối lại dùng tuyệt mạch thá»§ pháp giết chết nó như vậy?

Nam Cung Giác gượng cưá»i đáp:

-Con Bích Long ấy tuy là bạn cá»§a lão phu, nhưng ná»c độc cá»§a nó quá lợi hại nên bây giá» lão phu không muốn làm bạn vá»›i nó nữa, má»›i nhẫn tâm giết chết nó để khá»i di hoa. cho ngưá»i tốt.

-Sao tiá»n bối lại không muốn làm bạn vá»›i nó nữa? Có phải tiá»n bối không muốn ẩn cư ở trong hang động này nữa chăng?

-Lão đệ Ä‘oán sai rồi. Lão phu đã chán Ä‘á»i không còn muốn sống ở trên trần gian tục tÄ©u này nữa.

-Xin lão tiá»n bối không nên có ý nghÄ© ấy... -Lão đệ hiểu lầm rồi. Không phải là lão phu muốn tá»± tá»­, mà là tại số kiếp cá»§a mình đã đến ngày tận rồi.

-Lão tiá»n bối đừng có nói dối tiểu bối. Làm gì có ngưá»i lại biết trước được mình sẽ chết như thế?

-Lão phu bị tàn tật đã lâu, không còn thích sống nữa, chỉ có má»™t ý niệm báo thù Thiên Cánh, khiến lão phu chưa có thể chết ngay đượcnay nghe thấy lão đệ nói câu chuyện vừa rồi thì bá»—ng cảm thấy ngưá»i như lÆ¡ lá»­ng Ä‘i ở trên mây như sắp sá»­a hồn phách rá»i khá»i thân thể. Như vậy chả đến lúc sắp chết rồi là gì?

-Lão tiá»n bối có võ công cao siêu như thế, chắc còn thá» lâu, có khi nào... Chàng chưa nói dứt thì Nam Cung Giác thở dài má»™t tiếng, và đỡ lá»i:

-Không ngá» khi đã chán Ä‘á»i thì tá»­ thần đã tá»›i đón mình ngay. Lão ohu tá»± bết không thể sống thêm ná»­a giá» nữa.

Äá»™c Cô Sách nghe nói rầu rÄ© khôn tả, muốn an á»§i nhưng không biết nên nói những lá»i lẽ gì? Nhưng Nam Cung Giác vãn bình tÄ©nh nói tiếp:

-Ngưá»i nào mà chả phải chết, lão đệ tất phải Ä‘au lòng như vậy? Huống hồ lão đệ đã cho lão phu biết Trà Thiên Cánh đã chết khiếp vì ba chữ "Nam Cung Giác".

Như vậy lão phu đã yên dạ lắm, có thể ngậm cưá»i mà chết được rồi. Nhưng trước khi chết, lão phu còn muốn lão đệ giúp cho hai việc này.

-Xin má»i lão tiá»n bối cứ nói. Dù phải lên núi Ä‘ao vào đống lá»­a, nhưng tiểu bối cÅ©ng không từ chối.

-Lão phu đâu dám bảo lão đệ qua núi đao nhảy vào đống lửa thế. Hai việc này dễ dàng lắm.

Nghe Nam Cung Giác nói tá»›i đây, giá»ng nói đã rất yếu á»›t, biết ông ta đã tá»›i lúc sắp phải lìa Ä‘á»i rồi nên chàng cÅ©ng phải ứa nước mắt ra.

Nam Cung Giác ngừng giây lát mới nói tiếp:

-Năm xưa, lão phu hành tẩu giang hồ, ngoài thông minh trí kế ra, lại rất tá»± phụ bởi bá»™ mặt vừa đẹp trai vừa anh tuấn cá»§a mình, cho nên má»›i không muốn thân hình tàn phế vá»›i bá»™ mặt xấu xí như thế này gặp lại má»™t ngưá»i nào nữa, và cÅ©ng không muốn ai trông thấy hình dáng và bá»™ mặt cá»§a lão phu, cho nên lão phu chết rồi, xin lão đệ đừng có thắp đèn, để lão phu khá»i tá»± hổ thẹn vá»›i mình ở dưới chín suối, mà chỉ nhá» lão đệ dùng đá niêm phong há»™ cái hang động này là lão phu rất cám Æ¡n lão đệ.

Äá»™c Cô Sách nghÄ© bụng:

" Xưa kia mỹ nhân vá»›i danh tướng không bao giá» muốn ngưá»i khác trông thấy mình đầu bạc. Không ngá» Nam Cung Giác lại tiếc bá»™ mặt và hình dáng cá»§a mình xưa kia như thế, đủ thấy vị tiá»n bối này lạ kỳ, quả thá»±c không sai chút nào".

Thấy Äá»™c Cô Sách không trả lá»i, Nam Cung Giác gượng cưá»i há»i tiếp:

-Sao lão đệ không nói năng gì hết? Có phải lão đệ không muốn nhận lá»i lão phu hay sao?

Äá»™c Cô Sách vá»™i vàng đáp:

-Tiểu bối xin tuân lệnh.

Có vẻ an ủi, Nam Cung Giác thở nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:

-Việc thứ hai, là vì lão phu sắp rá»i khá»i trần tục đến nÆ¡i, lại được lão đệ nói cho hay cái tin Thiên Cánh đã chết, không biết lấy gì để báo Ä‘á»n, mà chỉ có má»™t cái quạt tặng lão đệ thôi.

Äá»™c Cô Sách đỡ lá»i:

-Nam Cung tiá»n bối, Äá»™c Cô Sách đã được tiá»n bối cứu cho thoát chết thì đâu còn dám... Chàng vừa nói tá»›i đó thì Nam Cung Giác đã thở hổn ha hổn hển vá»™i nói tiếp:

độc Cô lão đệ, có lẽ lão phu không kịp nói rõ sá»± bí mật cho lão đệ hay, lão đệ mau đỡ lấy cái quạt này. Trên cái quạt này là tâm huyết cả má»™t Ä‘á»i cá»§a Nam Cung... Giác này.

Nói tới câu sau cùng phải gắng lắm ông ta mới thốt ra được.

Äá»™c Cô Sách má»§i lòng ứa nước mắt ra, thì đã cảm thấy má»™t luồng gió rất khẽ nhằm ngá»±c mình phi tá»›i, chàng vá»™i giở thá»§ pháp "Thính phong tiếp vật (Nghe gió chá»™p đồ)" bắt lấy vật cá»§a Nam Cung Giác. Chàng nhận ngay ra đó là má»™t cái quạt xếp nhưng bằng trúc chứ không phải bằng giấy.

Lúc ấy trong sÆ¡n động ngoài sá»± tối om lại thêm sá»± tÄ©nh mịch, chàng ngẩn ngưá»i ra giây lát rồi nghẹn ngào kêu gá»i:

-Nam Cung tiá»n bối... Chàng đã gá»i luôn mấy tiếng mà vẫn không nghe đối phương trả lá»i, má»›i biết vị tiá»n bối kỳ nhân tên tuổi lừng lẫy ngang vá»›i ân sư mình đã rá»i khá»i trần thế nhÆ¡ bẩn này rồi.

Vì khi Nam Cung Giác còn sống, đã nhắc nhở mấy lần bảo mình vừa tàn phế vừa xấu xí không muốn ngưá»i Ä‘á»i trông thấy rõ bá»™ mặt thá»±c cá»§a ông ta. Càng nghe thế lòng hiếu kỳ càng thúc đẩy, chàng chỉ muốn bật lá»­a lên soi xem vị Bán Kỳ Lão Nhân này xấu xí đến mức độ nào, mà lại không muốn ngưá»i Ä‘á»i nhìn thấy mặt mình như vậy.

Nhưng khi thấy được cá»­a ra rồi, chàng lại không nhẫn tâm làm trái lá»i dặn bảo cá»§a vị tiá»n bối ấy, nên chàng gượng nén sá»± hiếu kỳ, mà Ä‘i thẳng ra ngoài hang động kiếm má»™t tảng đá lá»›n Ä‘em vào bịt kín lấy cá»­a hang.

Bịt cá»­a hang xong, chàng liá»n lấy cái quạt bằng trúc cá»§a Nam Cung Giác tặng cho ra xem xét chàng thấy nan quạt được làm bằng tương phi trúc Ä‘iêu khắc rất tinh vi. Trên quạt má»™t mặt là tranh, má»™t mặt là thÆ¡, hình như hoa. sÄ© này không tài giá»i cho lắm thì phải, trên đó chỉ vẽ má»™t cành mai trÆ¡ trá»i vá»›i mấy cái lá Mạc Lan, mấy khóm trúc vàng và ba cây trúc Ä‘á».

Thơ là một bài thất ngôn tứ tuyệt viết theo thể Nam Cung. Thơ đó viết rằng:

" Lan, cúc, trúc, mai ngụ ý thâm, Nam Cung phi sát khổ tinh thần Thuỳ giải tận đắc kỳ trung diệu.

Tiện thị giang hồ đệ nhất nhân" Tạm dịch:

Lan, cúc, trúc, mai ngụ ý thâm Nam Cung nghiên cứu khổ tinh thần Ai mà hiểu rõ căn nguyên đó Äích thị giang hồ đệ nhất nhân".

Äá»™c Cô Sách xem tranh và Ä‘á»c thÆ¡ xong cÅ©ng càng nghi ngá» không hiểu, liá»n nghÄ© bụng:

" Mấy nét Mạc Lan, mấy khóm trúc vàng, ba cây trúc Ä‘á», má»™t cành mai trắng này chứa đựng những sá»± thần ảo huyá»n bí gì, mà Nam Cung tiá»n bối lại phải tốn suốt má»™t Ä‘á»i tâm huyết như vậy?" Chàng xem tranh má»™t hồi, rồi lại Ä‘á»c thÆ¡, tuy năm chữ "giang hồ đệ nhất nhân" ở câu cuối cùng cá»§a bài thÆ¡ tứ tuyệt ấy rất hấp dẫn nhưng chàng nghÄ© mãi mà vẫn không nghÄ© ra được trong mai, lan, cúc, trúc ấy có dụng ý gì?

Sau cùng Äá»™c Cô Sách đành phải gấp cái quạt lại, bá» vào túi, rồi lại quỳ xuống hướng vào cá»­a động vái mấy lạy, chàng vái lạy xong liá»n leo lên trên đỉnh núi Lãnh Vân ngay.

Lúc ấy trên đỉnh núi Lãnh Vân chỉ còn lại những đám mây bay lÆ¡ lá»­ng thôi, chứ không còn hình bóng má»™t ngưá»i nào nữa.

Chàng tìm kiếm khắp cả ngá»n núi mà cÅ©ng không thấy có vết tích gì là có má»™t trận ác chiến cả, nên chàng cÅ©ng không sao biết dược Tạ Dật Tư vá»›i Bạch Phát Thánh Mẫu đã đấu vá»›i vợ chồng Âm Dương Song Sát chưa và đôi bên thắng bại như thế nào?

Chàng đứng ngẩn ngưá»i ra như sống ở trong giấc mÆ¡, sau cùng chàng quyết định hãy tạm Ä‘i trên giang hồ đợi chá» ngày há»™i kỳ cá»§a Thiên Nam đại há»™i sẽ tá»›i Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân để gắng sức đấu vá»›i Hoàn VÅ© Cá»­u Sát má»™t phen rồi liá»u thân thí mạng hy sinh vá»›i đạo nghÄ©a, như vậy má»›i dứt khoát được tất cả sá»± ân oán! Äá»™c Cô Sách đã quyết định như vậy, bèn dẹp tất cả má»i sá»± phiá»n não phức tạp sang má»™t bên, mà để rảnh óc thưởng thức cảnh sắc mùa thu cá»§a núi La Phù.
Tài sản của minhtien384

  #29  
Old 10-04-2008, 10:35 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 29: HOA QUẾ TỎA HƯƠNG THƠM

Hồi 29: HOA QUẾ TỎA HƯƠNG THƠM

Núi La Phù vốn là má»™t danh sÆ¡n cá»§a Hải Ná»™i cảnh sắc tuyệt đẹp, có rất nhiá»u tảng đá lởm chởm trông như hình thù cá»§a vạn vật và hoa thÆ¡m cá» lạ Ä‘ua má»c khắp má»i nÆ¡i, nên núi nay được liệt vào danh sÆ¡n cá»§a Hải Ná»™i thá»±c không hổ thẹn chút nào.

Äá»™c Cô Sách thá»§ng thẳng Ä‘i tá»›i trước má»™t khe núi, bá»—ng ngá»­i thấy mùi hoa Quế rất thÆ¡m theo gió đưa tá»›i xông lên mÅ©i. Tuy lúc này Ä‘ang là mùa hoa Quế, nhưng mùi thÆ¡m cá»§a hoa chỉ thoang thoảng thôi chứ không bao giá» lại có mùi thÆ¡m nồng nàn như thế.

Khi ở trong hang động cổ Äá»™c Cô Sách đã bị mùi thÆ¡m do ná»c độc cá»§a con Bích Long hoá thành đã làm cho chàng suýt nguy hiểm đến tính mạng. Chàng như má»™t con chim sợ làn cây cong, nên vừa ngá»­i thấy mùi thÆ¡m này chàng đã hoảng sợ và vá»™i đỠphòng ngay, chàng liá»n vá»™i nín thở rón rén tiến thẳng vào trong khe núi ấy.

Nhưng khi vào tá»›i nÆ¡i thì chàng má»›i hiết hãi sợ vì trong đó có những cây Quế cao chá»c trá»i, và vì có rất nhiá»u cây hoa lại nở vàng ối như má»™t bể vàng, thì mùi thÆ¡m cá»§a nó làm sao lại chẳng nồng nàn hÆ¡n những bụi Quế thưá»ng mà chàng đã được thấy.

Äá»™c Cô Sách Ä‘ang định vào trong rừng Quế để thưởng thức mùi thÆ¡m thiên nhiên này thì độc nhiên nghe thấy trong rừng có tiếng cưá»i cá»§a ngưá»i con gái vá»ng ra, tiếng cưá»i đó rất quen thuá»™c. Chàng vá»™i núp vào sau má»™t thân cây cổ thụ để lắng tai nghe.

Nghe tiếng cưá»i rất quen thuá»™c đó, chàng lại nghe thấy tiếng cưá»i cá»§a má»™t thIếu nữ lạ nói:

-Cô em há» Äiá»n có phải là cô bạn thân cá»§a Bạch Phát Quá»· Mẫu Tiêu Anh không? Nếu phải sao hiá»n muá»™i không gá»i y thị giúp cho má»™t tay, mà lại tá»›i đây nhá» mụ già này đã lâu năm chưa há» bước chân vào giang hồ như thế làm chi?

Nghe thấy câu "Cô em há» Äiá»n" Äá»™c Cô Sách vỡ nhẽ liá»n, chàng biết ngưá»i đàn bà có giá»ng nói quen thuá»™c đó, chắc thể nào cÅ©ng là Äiá»n Thuý Thuý mà mình đã gặp gỡ ở Thái hồ chứ không sai?

Quả nhiên chàng vừa nghÄ© tá»›i đó thì đã thấy Thuý Thuý cất tiếng cưá»i rất dâm đãng và rất đặc biệt nói tiếp:

-Tần đại tá»·, phần vì tiểu muá»™i hiá»m Bạch Phát Quá»· Mẫu làm việc gì cÅ©ng vậy, cứ làm đầu sợ Ä‘uôi, không được nhanh nhạy. Phần thứ hai là y thị bá»—ng trốn biệt tích, khiến tiểu muá»™i Ä‘i đâu kiếm cÅ©ng không thấy cả.

Ngưá»i đàn bà há» Tần kêu "ồ" má»™t tiếng rồi vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-A, thế ra hiá»n muá»™i kiếm không thấy Bạch Phát Quá»· Mẫu má»›i đến đây tìm kiếm ngu tá»· đấy.

Äiá»n Thuý Thúy vừa cưá»i vừa đáp:

-Sao Tần đại tá»· lại bá»—ng Ä‘a tâm mà nổi ghen lên như thế. Äại tá»· phải biết, hai môn tuyệt ká»· cá»§a đại tá»· là Huyá»n Âm Chỉ vá»›i Diệu Hương Kim Túc, chỉ có thể hÆ¡n chứ không thể nào kém được Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ và Tứ Sát Âm Hồn Sa cá»§a Tiêu Anh. Còn tên tuổi Thiên Hương La Sát Diệu Liên tuy ẩn tích giang hồ lâu năm, nhưng đại tá»· cứ xuất hiện má»™t cái vá»›i cái tên cá»§a đại tá»· cÅ©ng làm cho kẻ thù cÅ© là ác Hoa Äà Diệu Nhượng phải kinh hồn động phách ngay.

Diệu Liên thở dài một tiếng rồi đáp:

-Không ngá» cô em há» Äiá»n lại còn nhá»› đến ngưá»i chị già này và còn nói cho Hoàn VÅ© Cá»­u Sát biết ngu tá»· tái xuất giang hồ. Mối thù cá»§a ngu tá»· vá»›i ác Hoa Äà Diệu Nhượng thá»±c sâu rá»™ng như bể cả, y chưa chết thì thể nào ngu tá»· cÅ©ng nhận lá»i hiá»n muá»™i Ä‘i dá»± Thiên Nam đại há»™i má»™t phen.

Äiá»n Thúy Thúy cưá»i má»™t cách rất lẳng lÆ¡ nói tiếp:

-Cảm Æ¡n Tần đại tá»·, tiểu muá»™i biết đại tá»· ở má»™t mình tại đây chắc thể nào cÅ©ng buồn lắm, nên đã nghÄ© cách kiếm được má»™t ngưá»i tuyệt diệu đến để lãnh giáo Thiên Hương diệu thư cá»§a dadị tá»·.

Tần Diệu Liên thở dài đáp:

-Chả lẽ Thúy muá»™i lại không biết năm xưa vì việc gì mà ngu tá»· kế thù kết oán vá»›i ác Hoa Äà Diệu Nhượng hay sao?

-Tiểu muá»™i biết chuyện đó là do Diệu Nhượng mai phục ở trong khuê phòng, chá» tá»›i khi đại tá»· Ä‘ang giở diệu thuật Thiên Hương ra khảo hợp vá»›i ngưá»i yêu, y liá»n ngấm ngầm vận Thiên Cương Äàn Chỉ cách không Ä‘iểm vào Tích Túc Huyệt mà phá mất Huyá»n Âm Chân Khí cá»§a đại tá»· Ä‘i. Lần ấy y khiến đại tá»· suýt tý nữa thì tiêu hết nguyên âm mà chết.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đây má»›i biết Tần Diệu Liên cÅ©ng là ngưá»i đồng loã vá»›i Äiá»n Thúy Thúy và cÅ©ng là má»™t đảng phụ dâm nữ, chuyên môn dùng thuật thái bổ chân dương cá»§a đàn ông.

Hình như Diệu Liên Ä‘ang ngồi nhậu nhẹt và chuyện trò vá»›i Äiá»n Thúy Thúy ở trong rừng Quế, y thị nghe thấy Thúy Thúy nhắc nhở đến chuyện xưa, rất cảm khái thở dài nói tiếp:

-Thuý muá»™i đã biết rõ chuyện ấy ắt phải biết bấy nhiêu năm nay ngu tá»· đã tuyệt duyên vá»›i tình dục mà khổ tâm luyện lại Huyá»n Âm Chân Khí để mong... Không đợi chá» Diệu Liên nói dứt Thúy Thúy đã cưá»i khanh khách và đỡ lá»i:

-Tần đại tá»· đừng có giấu tiểu muá»™i nữa tiểu muá»™i biết đại tá»· không những phục hồi được Huyá»n Âm Chân Khí như năm xưa, mà trong ná»­a năm gần đây, suốt ngày đêm hưởng thú vui cá»§a âm dương.

Diệu Liên cưá»i rồi ngạc nhiên há»i Thúy Thúy rằng:

-Thúy muội, tinh ma quỷ quái thực, cách biệt ngu tỷ lâu năm như thế, mà sao lại biết rõ được những hành động của ngu tỷ hồi gần đây được như vậy?

Thúy Thúy vẫn cưá»i rất dâm đãng đáp:

Ä‘iá»u này chả cần phải há»i thăm ai, tiểu muá»™i cÅ©ng biết rõ liá»n. Cứ xem giữa đôi lông mày cá»§a đại tá»· chứa đầy xuân ý xuân sắc, mặt bóng bảy như thế kia, chả là do Tố Nữ thâu nguyên mà nên là gì? Vì vậy tiểu muá»™i má»›i dám chắc ná»­a năm gần đây ít nhất cÅ©ng có đến hai ba chục đồng nam hay tráng nam đã bị Thiên Hương diệu kỹ cá»§a đại tá»· ban cho chúng bị hao dần hao mòn, rồi biến thành ma lao cá»±c lạc phải không?

Thấy Thúy Thúy đã biết rõ bí mật cá»§a mình Diệu Liên không giấu giếm nữa liá»n đáp:

đôi mắt câu hồn nhiếp phách cá»§a con nhá» này lợi thá»±c. Trong ná»­a năm gần đây, tuy ngu tá»· chưa há» bước chân ra khá»i ÄÆ¡n Quế Giáp này ná»­a bước, chỉ lúc nào cần là bắt má»™t vài tên dân làng ở quanh đây vá» giải khát thôi. Nhưng chúng tầm thưá»ng lắm, chỉ hai ba ngày là phải kiếm ngưá»i thay ngay.

-Tiểu muội cũng biết rõ nỗi khổ tâm của đại tỷ, tục ngữ có câu:

"Anh hùng chỉ sợ không địch thủ, đãng phụ ngại nhất thiếu tình lang". Cho nên vừa rồi tiểu muội nói đã kiếm được một nhân vật tuyệt diệu cho đại tỷ rồi là như thế.

-Theo lá»i nói cá»§a Thúy muá»™i, thì hình như ở trong núi cá»§a hiá»n muá»™i đã có sẵn má»™t nhân vật lý tưởng rồi phải không?

đại tá»· chỉ Ä‘oán đúng có má»™t ná»­a thôi, ngưá»i ấy tuy là lý tưởng nhưng chưa có sẵn ở đây. Theo tiểu muá»™i ước Ä‘oán, thì đến ngày Thiên Nam đại há»™i, Hoàn VÅ© Cá»­u Sát má»i tất cả quần hào cá»§a đương thá»i tá»›i dá»±, thì thể nào cÅ©ng gặp y.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đó liá»n cau mày lại nghÄ© bụng:

"Không biết vị thiếu niên anh hùng nào, mà lại bị má»™t đãng phụ dâm nữ như Äiá»n Thúy Thúy này để ý tá»›i thế".

Vì chỉ nghe thấy tiếng chứ không trông thấy mặt, Äá»™c Cô Sách có vẻ bá»±c mình, liá»n giở thế "di Hình Hoán ảnh" ra nhẹ nhàng lướt qua mấy thân cây cổ thụ, rá»i má»›i ngừng chân cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Lần này chàng đã trông rõ Äiá»n Thúy Thúy vẫn mặc bá»™ đồ áo xanh, Ä‘ang cùng má»™t đạo cô áo vàng ngồi cạnh má»™t cái bàn đá ở chá»— cách mình chừng bảy tám trượng nhậu nhẹt và chuyện trò vá»›i nhau.

Äạo cô áo vàng Thiên Hương La Sát Tần Diệu Liên cầm chén lên ngụm má»™t há»›p, rồi mỉm cưá»i há»i Thúy Thúy tiếp:

-Thúy muội hãy kể cho ngu tỷ nghe, nhân vật ấy diệu thú ở đâu và lý tưởng ở chỗ nào?

Thúy Thúy lưá»m Diệu Liên má»™t cái rồi tá»§m tỉm cưá»i đáp:

-Ngưá»i đàn ông ấy ta khá»i phải dùng Phan An tái thế hay Tống Ngá»c trùng sinh mà hình dung chàng đó. Tiểu muá»™i chỉ kể qua ba Ä‘iểm đặc biệt này cá»§a chàng ta, cÅ©ng đủ làm cho đại tá»· mÆ¡ tưởng và thá» phải cướp cho được chàng ta má»›i thôi. Ba Ä‘iểm ấy cá»§a chàng là cao lá»›n, anh tuấn và có ná»™i công tuyệt đỉnh không kém gì chúng ta.

Nghe thấy Thúy Thúy mô tả ngưá»i ná» như vậy, Diệu Liên đã cảm thấy trong ngưá»i rạo rá»±c. Còn Äá»™c Cô Sách thì lòng hiếu kỳ thúc đẩy lại càng muốn biết rõ xem ngưá»i đó là ai, mà Thúy Thúy khen ngợi đến như vậy?

Lúc này Diệu Liên bá»—ng xoay ngưá»i lại, Äá»™c Cô Sách má»›i thấy rõ y thị là ngưá»i tuổi sắp năm mươi, nhưng mặt hãy còn vẻ đẹp và rất có duyên, trông kỹ tướng mạo cá»§a y thị, thì lại chỉ như ngưá»i ba mươi mốt hay ba mươi hai thôi. Y thị cầm rượu lên rót cho Thúy Thúy má»™t chén, rồi mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Chẳng hay ngưá»i mà Thúy Thúy vừa nói đó là bá» ngoài thì khá đấy, nhưng còn ăn có ngon không?

Thúy Thúy vá»— tay đến "đét" má»™t cái vừa cưá»i vừa đáp:

đại tá»· nhanh nhảu thá»±c! Chàng ta trông như ngá»c như ngà mà khi ăn thị lại như rồng như hổ.

Nghe thấy Thúy Thúy mô tả như vậy, Diệu Liên đã lim dim đôi mắt, hai má đỠbừng, mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Thúy muá»™i, chẳng hay hiá»n muá»™i vá»›i ngưá»i đó làm bạn vá»›i nhau bao lâu?

Thúy Thúy kêu "ối chà" một tiếng rồi hớn hở đáp:

-Xin đại tỷ cứ yên tâm, không phải là đồ cặn bã, tiểu muội ăn chán rồi gắp bỠcho đại tỷ đâu. Tiểu muội với y chỉ có một lần nhân duyên thôi.

-Thúy muá»™i là má»™t ngưá»i có sắc đẹp như tiên vậy sao đối lại chỉ có nhân duyên má»™t lần vá»›i hiá»n muá»™i thôi? Äáng lẽ y đã kết duyên vá»›i hiá»n muá»™i má»™t lần, thì phải suốt Ä‘á»i không thể nào quên được hiá»n muá»™i má»›i có lý chứ?

Ngày thưá»ng quả thá»±c Thúy Thúy rất tá»± phụ như Diệu Liên vừa nói, nhưng cuá»™c hẹn ước đêm Nguyên Tiêu ở Thái Hồ không thấy Äá»™c Cô Sách tá»›i nên nàng rất căm giận. Bây giá» lại thấy Diệu Liên nhắc nhở đến chàng ta, nàng liá»n nghiến răng mím môi cưá»i khanh khách đáp:

-Trước mặt đại tá»· muá»™i không dám nói dối, vá» diệu thuật Tố Nữ Thâu Nguyên thì trên Ä‘á»i này phải nói chị là ngưá»i số má»™t, còn em là ngưá»i số hai. Cho nên ngưá»i đó chỉ cần gần gÅ©i Thiên Hương La Sát rồi, thì thể nào cÅ©ng không quên được Lục Y Thúy Thúy này. Sao đại tá»· chưa qua sông mà đã muốn gỡ câu và còn muốn ghen bóng ghen gió vá»›i tiểu muá»™i như thế?

Diệu Liên mặt đỠbừng bừng thất cưá»i há»i tiếp:

-Nói chuyện đến hàng nửa ngày rồi, mà vẫn chưa thấy Thúy Thúy muội cho ngu tỷ biết tên hỠcủa nhân vật lý tưởng ấy?

Mãi mãi má»›i đến chính Ä‘á», tất nhiên Äá»™c Cô Sách phải để ý lắng tai nghe, xem Äiá»n Thúy Thúy trả lá»i Diệu Liên ra sao?

Tiếng nói cá»§a Thúy Thúy vừa theo gió lá»t vào tai chàng suýt tí nữa thì Äá»™c Cô Sách quên mất là mình Ä‘ang nghe lén mà định thét lên má»™t tiếng nhảy ngay xuống bên dưới liá»n.

Thì ra Thúy Thúy nghe Diệu Liên nói xong không trần trừ gì hết, liá»n đáp:

-Chàng ta há» Äá»™c Cô tên là Sách.

Äá»™c Cô Sách nghe Ä‘i nghe lại, không ngá» Thúy Thúy lại nói đến tên mình, chàng không tức giận sao được. Tuy chàng biết đấu vá»›i má»™t mình Äiá»n Thúy Thúy đã là khó, mà nay lại có thêm Tần Diệu Liên còn lợi hại hÆ¡n, nhưng thị có cái áo tÆ¡i vàng tóc ngưá»i và cây Äoạt Hồn Thanh Ngá»c Câu hai vật dị báu võ lâm, má»™t dùng để tấn công địch, còn má»™t dùng để phòng thân. Vì vậy chàng muốn nhảy ngay xuống chất vấn Thúy Thúy là ai tại sao lại đặt Ä‘iá»u để làm nhÆ¡ nhuốc thanh danh cá»§a mình? Nhưng chàng lại thôi, vì chàng đã nghe thấy Diệu Liên há»i Thúy Thúy má»™t câu như sau:

-Chẳng hay Thúy muá»™i vá»›i Äá»™c Cô Sách đã giao kết vá»›i nhau ở đâu?

Vì câu đó mà Äá»™c Cô Sách lại muốn nghe xem Thúy Thúy đặt Ä‘iá»u ra sao.

Nhưng lúc chưa nghe thì chàng rất hung hăng đến khi nghe rồi thì chàng lại mất hết hung khí, không dám ló mặt ra nữa.

Vì Thúy Thúy trả lá»i rằng:

-Tiểu muá»™i gặp Äá»™c Cô Sách ở trong Tây Thi cốc trên núi Äiểm Thương và lần giao kết sinh tá»­ ấy cÅ©ng ở trong đó nốt.

Câu trả lá»i cá»§a Thúy Thúy, Diệu Liên không khá»i sinh nghi, nhưng liệu có làm cho Äá»™c Cô Sách tin là sá»± thật không?

Theo lý ra chàng quyết không tin, nhưng sá»± thật chàng không thể nào không nghi ngá».

Äiá»u thứ nhất ở trong Tây Thi cốc ngưá»i cùng mình đã chung má»™t giấc mÆ¡ hoang đưá»ng, nếu đối phương không phải là Thúy Thúy thì sao nàng ta lại biết rõ chuyện ấy. Vì chuyện phong lưu bí sá»± này ngưá»i thứ ba không thể nào hay biết được?

Äiểm thứ hai chàng nghÄ© tá»›i khi hành sá»± mài miệt lương tâm, đối phương rất cuồng dâm cá»±c đãng, vá»›i má»™t ngưá»i cao quý Ä‘oan trang như Má»™ Dung Bích, nếu có hành vi dâm đãng như vậy thì thá»±c không xứng chút nào. Mà đối phương chính là Äiá»n Thúy Thúy, thì không còn sai vào đâu được?

Căn cứ hai Ä‘iểm nghi ngỠđó. Äá»™c Cô Sách không bảo lá»i nói cá»§a Äiá»n Thúy Thuý là bịa đặt mà là sá»± thật.

Ngoài ra còn má»™t Ä‘iểm nữa là sau khi chàng trúng phải ná»c độc cá»§a Tây Thi Thiệt rồi rõ ràng chàng đã trông thấy Má»™ Dung Bích không có ý gì muốn ngã vào lòng mình hết và khi tay mình đụng vào ngá»±c cá»§a nàng má»›i biết nàng là nữ cải nam trang. Vậy tại sao đột nhiên lại tẩu mã đổi tướng biến thành Thúy Thúy giao hợp vá»›i mình được.

Äáng lẽ Äá»™c Cô Sách không tin mà lại tin, đáng lẽ Tần Diệu Liên không đáng hoài nghi mà lại hoài nghi.

Sở dÄ© y thị nghi ngá» là câu Thúy Thúy vừa nói, cuá»™c giao kết sinh tá»­. Nên Thúy Thúy vừa nói xong y thị vá»™i há»i:

-Sao Thúy muội lại nói hai chữ sinh tử vào đó làm chi? Thế là nghĩa lý gì?

Thúy Thúy thở dài đáp:

đại tá»· chưa biết chuyện đấy thôi! Trong Tây Thi cốc có má»™t thứ độc trùng rất kỳ lạ tên là Tiêu Hồn Äảng Phách Tây Thi Thiệt, nếu ngưá»i nào bị nó đốt phải, thì chỉ có má»™t cách là phải nam nữ giao hợp thì má»›i thoát chết được. Tiểu muá»™i sÆ¡ ý bị độc trùng ấy đốt phải nếu không may mắn gặp Äá»™c Cô Sách hai ngưá»i kết duyên tạm bợ ấy, thì có lẽ tiểu muá»™i đã chết từ lâu rôi. Cho nên cuá»™c giao hợp đó, tiểu muá»™i má»›i thêm hai chữ sinh tá»­ vào là thế.

Diệu Liên kêu "ồ" má»™t tiếng lại há»i tiếp:

-Trong Tây Thi cốc đã có thứ độc trùng lợi hại như vậy, tại sao Thúy muá»™i vá»›i Äá»™c Cô Sách lại vào trong ấy làm chi?

Thúy Thuý chỉ vào thanh bảo kiếm Thanh Bình Ä‘ang Ä‘eo ở trên lưng vừa cưá»i vừa đáp:

đại tá»· có biết đâu, ngưá»i chết vì tài, chim diệt vì mồi. Chúng tôi mạo hiểm vào Tây Thi cốc cÅ©ng là vì thanh bảo kiếm thần này đây.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đây vì có thanh Thanh Bình cổ kiếm làm chứng, chàng biết Thúy Thuý nói không sai chút nào, trong lòng vừa mừng vừa hổ thẹn và còn má»™t chút nghi ngá» nữa.

Chàng mừng vì đã được Tiêu Anh gả Má»™ Dung Bích cho mình, nàng ta là ngưá»i trong sạch, chứ không phải là má»™t dâm nữ đãng phụ như mình vẫn tưởng tượng bấy lâu nay.

Chàng hổ thẹn vì mình đã trót giao hợp vá»›i má»™t hạ lưu dâm phụ như Äiá»n Thúy Thúy này.

Còn một chút nghi ngỠlà chàng rõ ràng thấy Mộ Dung Bích đứng trước mặt mình, tại sao vỠsau lại biến thành Thúy Thúy được?

Ngoài sá»± mừng rỡ hổ thẹn và hÆ¡i nghi ngá» ra, Äá»™c Cô Sách lại còn tức giận và khiếp sợ nữa.

Sở dÄ© chàng tức giận là vì thấy Thúy Thúy đến má»i Diệu Liên Ä‘i giúp sức, để đánh bá»n Hoàn VÅ© Cá»­u Sát, mà lại định Ä‘em mình làm lá»… vật tặng cho Diệu Liên.

Như vậy chàng còn cảm thấy sỉ nhục là khác.

Khiếp sợ là vì chàng thấy Thúy Thúy, Diệu Liên hai dâm nữ tuyệt vá»i Ä‘ang định Ä‘i khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm mình, giỠđể cho chúng phát giác mình Ä‘ang ở cạnh chúng, thì cục diện lúc bấy giá» sẽ ra sao?

Nhất là bá»n đãng phụ dâm nữ này Ä‘a số có sẵn những thứ thuốc độc vô hình làm cho ngưá»i ta mê loạn tâm thần, khiến ngưá»i ta không sao đỠphòng được. Nếu quả thá»±c đối phương dùng những thứ thuốc độc đó, thì cái áo tÆ¡i vàng kết bằng tóc ngưá»i cá»§a mình có là vật há»™ thân chí báu thật Ä‘i nữa, cÅ©ng không sao chống đỡ nổi những thứ thuốc độc vô hình ấy.

Äá»™c Cô Sách ở đó suy tính tình thế cá»§a mình vá»›i địch, và khi nghÄ© đến kẻ địch có những thứ thuốc độc vô hình, chàng đâm ra hoảng sợ, mà sợ thì lại càng không dám để lá»™ hình tích vì sợ bị Thúy Thúy vá»›i Diệu Liên bao vây chặt lúc ấy muốn thoát thân cÅ©ng không phải là chuyện dá»….

NgỠđâu trong lúc đang hãi sợ, thì đã nghe Diệu Liên nói với Thuý Thúy rằng:

-Thúy muá»™i, không ngá» ngày hôm nay trong ÄÆ¡n Quế giáp này cá»§a ngu tá»· đắt hàng đến thế, cứ có khách quý tá»›i luôn luôn.

Thúy Thúy thấy Diệu Liên nói như vậy, thất kinh há»i:

đại tá»· nói gì thế? Chả lẽ ngoài tiểu muá»™i ra lại còn có ngưá»i khác tá»›i nữa hay sao?

Diệu Liên vừa cưá»i vừa đáp:

-Không những có ngưá»i tá»›i, mà y lại đứng xem chúng ta diá»…n tuồng hàng ná»­a ngày rồi.

Äá»™c Cô Sách nghe nói cả kinh, chàng biết Diệu Liên nói như vậy ắt trong ÄÆ¡n Quế giáp này thể nào cÅ©ng có mai phục bây giá» có muốn rút lui cÅ©ng không kịp chi bằng cứ giả bá»™ làm như không biết để xem hai ngưá»i làm gì mình.

Chàng quyết định như vậy liá»n im hÆ¡i lặng tiếng, không cá»­ động gì hết. Chàng lại nghe thấy Thúy Thúy nói tiếp:

-Cách biệt lâu năm, không ngỠcông lực của đại tỷ lại tiến bộ nhanh đến như vậy, khiến tiểu muội cũng phải hổ thẹn vô cùng.

Diệu Liên biết Thúy Thúy chưa phát giác ngưá»i khác Ä‘ang nghe lá»m, nên má»›i có vẻ hổ thẹn như thế liá»n xua tay vừa cưá»i vừa đáp:

-Thuý muá»™i không nên khiêm nhượng như vậy, ngưá»i đó công lá»±c rất cao siêu nếu y không Ä‘i qua chá»— đã bố trí cá»§a ngu tá»· thì đến ngu tá»· cÅ©ng không hay biết gì hết.

Thuý Thúy nghe thấy Diệu Liên nói như vậy, má»›i đỡ hổ thẹn tá»§m tỉm cưá»i há»i tiếp:

-Tần đại tá»· đã phát giác có khách tá»›i sao đại tá»· không má»i ngưá»i ta ra tương kiến? Chả lẽ không sợ ngưá»i ta chạy mất hay sao?

Diệu Liên lắc đầu:

đối phương đã có công lá»±c cao siêu như vậy ắt phải là ngưá»i có thân phận và địa vị khá cao. Quí khách như vậy đã tá»›i đây ắt hẳn phải có nguyên nhân gì, hiá»n muá»™i còn hãi sợ y bá» chạy làm chi? Huống hồ ngưá»i nào cÅ©ng vậy, đã vào tá»›i ÄÆ¡n Quế giáp này rồi nếu chưa được Diệu Liên đồng ý thì ngưá»i đó không sao ra khá»i được Kim Túc Thiên La cá»§a ngu tá»·.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đây giật mình kinh hãi, và biết mình ước Ä‘oán sai. Quả nhiên trong ÄÆ¡n Quế giáp này y thị đã bố trí mai phục rất lợi hại. Chàng Ä‘ang suy tính cách đối phó thì Diệu Liên đã lá»›n tiếng kêu gá»i:

-Tôn khách ở đâu tá»›i giáng lâm tệ xá, xin má»i vào trong rừng quế này xÆ¡i rượu vá»›i chúng tôi, và thứ lá»—i cho tôi không ra nghênh đón đâu.

Äá»™c Cô Sách biết khó mà giấu giếm được nữa, nếu mình còn không xuất hiện thì mình sẽ bị ngưá»i ta bảo mình không chịu uống rượu má»i mà chỉ thích uống rượu phạt thôi. Vì vậy, chàng liá»n thá»§ng thẳng bước ra, định sá»­ dụng diệu kế:

"Gặp Kiệt, Trụ động binh đao" của mình đã nghĩ ra được tuỳ cơ ứng biến.

Nhưng khi chàng ra khá»i chá»— ẩn nấp và vừa Ä‘i tá»›i chá»— bãi đất trống ở giữa rừng mà Diệu Liên vá»›i Thúy Thúy Ä‘ang uống rượu thì chàng lại hối hận ngay.

Thì ra, ngưá»i mà Diệu Liên phát giác là đối tượng khác chứ không phải là chàng.

Thì ra, lúc ấy ở phía đối diện cá»§a Äá»™c Cô Sách, trong má»™t bụi cây rậm Ä‘ang có má»™t ông già áo bào Ä‘á», mặt mÅ©i gầy gò, tuổi trạc năm mươi Ä‘ang thá»§ng thẳng bước ra.

Äồng thá»i, ông già đó cÅ©ng rất ngạc nhiên vì thấy phía đối diện mình Ä‘ang có má»™t thư sinh áo xanh, phong nhã anh tuấn, cÅ©ng xuất hiện cùng lúc vá»›i mình.

Hai ngưá»i khách Ä‘á»u kinh ngạc và hai chá»§ nhân cÅ©ng vậy.

Nhưng tâm sá»± cá»§a hai chá»§ nhân hÆ¡i khác nhau. Thúy Thúy không biết ông già kia là ai, chỉ thấy Äá»™c Cô Sách, ngưá»i mà mình tương tư đã lâu đột nhiên xuất hiện ở nÆ¡i đây cảm thấy rất mừng rỡ và không kém ngạc nhiên thôi.

Thoạt tiên Diệu Liên kêu "ối chà" má»™t tiếng rồi vá»™i đứng dậy mỉm cưá»i chấp tay chào má»™t cái và há»i:

-Thật không ngá» trong ÄÆ¡n Quế giáp này Tần Diệu Liên lại gặp gỡ má»™t bạn cÅ© đã cách biệt ba mươi năm rồi.

Nói xong, y thị quay ngưá»i lại vẫy Thúy Thúy và nói tiếp:

-Cô em há» Äiá»n, để ngu tá»· giá»›i thiệu má»™t vị cao thá»§ tuyệt vá»i tiếng tăm lừng lẫy đã lâu, nhưng cô em chưa được gặp mặt bao giá».

Thúy Thúy biết Diệu Liên là ngưá»i rất kiêu ngạo, nay trông thấy ông già mặc áo bào đỠlại có vẻ khiêm tốn như vậy, tất nhiên đối phương phải là ngưá»i rất có lai lịch, nên nàng đành phải tạm không nói chuyện gặp Äá»™c Cô Sách vá»™i mà mỉm cưá»i Ä‘i tá»›i gần Diệu Liên trước.

Diệu Liên chỉ tay vào Thúy Thúy mà giới thiệu với ông già mặc áo bào đỠrằng:

đây là Äiá»n Thúy Thúy hiá»n muá»™i, giang hồ gá»i Äiá»n tiểu muá»™i là Lục Y U Linh đấy.

Dương Thúc Dá»™ thấy Diệu Liên giá»›i thiệu xong, chỉ khẽ gật đầu má»™t cái thôi, chứ chả nói chả rằng, thái độ rất kiêu ngạo. Thấy thái độ cá»§a ông già ná» như vậy, Thúy Thúy rất tức giận, nhưng chỉ há»n ở trong bụng thôi, chứ không dám hiện lên nét mặt và nghÄ© bụng:

"Ta khá»i cần biết ngưá»i là ai? Lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay Äiá»n Thúy Thúy này cho mà coi".

Diệu Liên lại nói với Thúy Thúy tiếp:

-Thúy muá»™i, để ngu tá»· giá»›i thiệu cho hiá»n muá»™i biết võ lâm kỳ khách này nhé?

Nhưng trước khi giá»›i thiệu, ngu tá»· phải Ä‘á»c hai câu ca dao này cho hiá»n muá»™i nghe đã.

Nói tá»›i đó y thị rõng rạc Ä‘á»c:

"Vô ảnh Thần Trâm Vô ảnh Kiếm, Tiêu Hồn Bảo Phiến Äoạt Hồn Câu" Äá»™c Cô Sách nghe thấy Diệu Liên Ä‘á»c hai câu đó xong, giật mình kinh hãi ngay liá»n đưa mắt ngắm nhìn lại ông già mặc áo bào đỠlần nữa bụng bảo dạ rằng:

"Chả lẽ đối phương chính là Dương Thúc Äá»™, kẻ đại thù vì ta đã chót giết chết con gái cá»§a y chăng?" Chàng ngắm nhìn lại Dương Ma, thì Dương Ma cÅ©ng ngắm nhìn lại chàng. Hai ngưá»i cùng nhìn nhau xong lại đưa mắt nhìn ra phía khác ngay, nhưng mối ngưá»i có má»™t cảm giác riêng.

Äá»™c Cô Sách nhận thấy đôi mắt cá»§a ông già ná» bao trùm sát khí rất nồng, và ánh sáng cÅ©ng chói lá»i. Thá»±c từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá» chàng chưa thấy ngưá»i nào có đôi mắt như thế, ngay cả mắt cá»§a Chúc Thiếu Khoan, thá»§ lãnh cá»§a nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát cÅ©ng không âm khẩn độc ác bằng.

Còn Thúc Äá»™ thì cảm thấy thư sinh ở phía trước mặt mình khôi ngô tuấn tú và cân cốt lại đẹp vô cùng, trên Ä‘á»i này ít có ngưá»i nào có căn bản tốt đến như thế.

Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang nhìn nhau thì Thúy Thúy đã cưá»i khanh khách rất dâm đãng liá»n. Tiếng cưá»i cá»§a nàng đã khiến Thúc Äá»™c, Diệu Liên và Äá»™c Cô Sách ba ngưá»i Ä‘á»u phải đưa mắt nhìn cả vào nàng.

Äiá»n Thúy Thúy thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn cả vá» phía mình, liá»n nín cưá»i, nhưng nàng không thèm nhìn Dương Ma, mà chỉ nhìn Diệu liên và nói:

-Tần đại tá»· vừa nói hai câu ca dao ấy, thì ngưá»i hÆ¡i có thân phận địa vị ở trên giang hồ ai cÅ©ng biết hết, nhưng tiểu muá»™i tài hèn và không có tên tuổi gì cả, thì làm sao mà biết được ý nghÄ©a cá»§a hai câu ca dao ấy? Mong đại tá»· nói má»™t cách giản dị cho tiểu muá»™i biết bạn già mặc áo bào đỠnày quý tánh đại danh là chi, có biệt hiệu gì, để tiểu muá»™i khá»i phải tá»± kiêu tá»± ngạo mà thất lá»… vá»›i vị kỳ nhân tuyệt thế này.

Lá»i nói cá»§a nàng rất mỉa mai nhưng lại không có khe hở nào để cho đối phương có thể bắt bẻ được.

Rõ ràng Thúc Äá»™ biết Thúy Thúy chế nhạo mình kiêu ngạo thất lá»…, nhưng không cãi lại được nên đành phải tạm thá»i chịu nhịn.

Diệu Liên cau mày lại đưa mắt nhìn Thúy Thúy má»™t cái, rồi mỉm cưá»i đỡ lá»i:

-Thúy muá»™i, vị này là Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Äá»™, ba mươi năm trước đã oai trấn càn khôn đấy.

Y thị nói xong, không đợi chá» Thúy Thuý lên tiếng, đã vá»™i mỉm cưá»i há»i Thúc Äá»™:

ÄÆ°Æ¡ng huynh. Sở đại tá»· đâu? Xưa nay hai vị không bao giá» rá»i nhau Ä‘i riêng như vậy, sao lần này Dương huynh lại Ä‘i má»™t mình như thế?

Thúc Äá»™ cau mày lại thá»§ng thẳng đáp:

-Tiện ná»™i vì con gái bị giết chết má»™t cách thảm khốc Ä‘au lòng quá ná»—i đâm ra bệnh nặng cho nên má»›i không theo má»— tá»›i đây được và mô vì phải trông nom bệnh cá»§a tiện ná»™i, nên má»›i tá»›i chậm má»™t đôi ngày để lỡ mất má»™t cuá»™c hẹn ước rất quan trá»ng.

Diệu Liên kêu "ồ" rồi há»i tiếp:

-Thế ra Dương huynh tá»›i đây là có hẹn vá»›i ngưá»i đấy.

Thúc Äá»™ gật đầu đáp:

-Mỗ lên đỉnh núi Lãnh Vân ở La Phù là để phó ước với kẻ thù đã giết chết con gái mỗ.

Từ khi Äá»™c Cô Sách biết ông già mặc áo bào đỠlà Dương Ma rồi, chàng liá»n suy nghÄ© cách đối phó và má»™t mặt thì vận "Äại Bi Thiá»n Công" cá»§a sư môn lên chuẩn bị nghênh tiếp má»™t trận đấu kinh thiên động đại mà không thể nào tránh khá»i được.

Lúc ấy Diệu Liên lại há»i Thúc Äá»™ tiếp:

ÄÆ°Æ¡ng huynh, kẻ thù giết con gái cá»§a Dương huynh là ai, mà lại dám vuốt râu cá»p như thế?

Thúc Äá»™ xầm nét mặt lại, lạnh lùng đáp:

-Má»— chưa gặp ngưá»i đó bao giừo, nhưng biết y là em cá»§a Lưu Vân Tiên Tá»­ ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương và cÅ©ng là Äá»™c Cô Sách mà hai ngưá»i vừa nhắc nhở tá»›i.

Ba chữ Äá»™c Cô Sách ấy đã làm cho Äiá»n Thúy Thuý giật mình đến thót má»™t cái, nàng vá»™i đưa mắt ra hiệu cho Äá»™c Cô Sách rồi kêu "á»§a" má»™t tiếng rồi lại nói vá»›i Thúc Äá»™ rằng:

-Bạn già há» Dương kia, bạn kiếm Äá»™c Cô Sách mà chúng tôi cÅ©ng muốn kiếm Äá»™c Cô Sách. Sao lại có sá»± may mắn đến như thế?

Äá»™c Cô Sách định tá»± báo danh để khiêu chiến vá»›i Thúc Äá»™ nhưng nghe thấy Thúy Thuý nói như vậy, biết ngay nàng ta có ý muốn giấu giếm cho mình, nên chàng tạm thá»i đứng yên để xem nàng ta đối phó vá»›i Dương Thúc Äá»™ như thế nào?

Diệu Liên bá»—ng nghÄ© tá»›i còn má»™t ngưá»i khác tá»›i má»™t cách đột ngá»™t nữa, liá»n đưa mắt nhìn Äá»™c Cô Sách, rồi mỉm cưá»i há»i Thúy Thúy rằng:

-Thúy muá»™i, vị lão đệ này tại sao lại tá»›i đây? Là ngưá»i quen cá»§a Thúy muá»™i đấy ư?

Thúy Thuý sợ Äá»™c Cô Sách trẻ tuổi tính nết ương ngạnh kiêu ngạo mà chưa chi đã tá»± nhận là kẻ thù giết con cá»§a Tam Liệt Dương Ma thì sao? Như vậy trận ác chiến này không thể nào dàn xếp được nữa, nên nàng không để cho Äá»™c Cô Sách kịp lên tiếng trả lá»i, đã vá»™i cướp lá»i đáp ngay:

-Bạn ấy là Má»™ Dung Bích ngưá»i bạn má»›i kết giao cá»§a tiểu muá»™i đấy.

Khi gặp Äinh Ngá»c Sương vá»›i Ôn Băng ở trong chùa Vô Cấu trên núi Cá»­u Hoa, Äá»™c Cô Sách đã hoá danh là Má»™ Dung Bích, ngỠđâu bây giá» Äiá»n Thúy Thúy cÅ©ng hoá danh cho mình thành Má»™ Dung Bích. Chàng liá»n nghÄ© bụng:

"Sao trên thiên hạ này lại có lắm chuyện xảo hợp như thế?" Diệu Liên là má»™t đãng phụ trứ danh, tất nhiên vừa trông thấy Äá»™c Cô Sách đẹp trai như vậy đã say mê ngay, trong lúc lắng tai nghe Thúy Thúy giá»›i thiệu, đã ngấm ngầm đưa mắt tống tình vá»›i Äá»™c Cô Sách rồi, y thị má»i chàng vá»›i Thúc Äá»™ ngồi vào bàn nhậu nhẹt vá»›i mình và Thúy Thúy.

Thúc Äá»™ đưa mắt nhìn Thúy Thúy rồi nâng chén lên há»i:

Ä‘iá»n cô nương, Dương má»— muốn thỉnh giáo cô nương việc này.

Thúy Thúy lá»™ nụ cưá»i rất lẳng lÆ¡ và đáp:

-Bạn già há» Dương có chuyện gì xin cứ há»i? Chuyện gì mà Thúy Thúy này biết, thế nào cÅ©ng vui lòng trả lá»i ngay.

Thúc Äá»™ bá»—ng trợn ngược đôi lông mày lên mặt lá»™ vẻ sát khí thá»§ng thẳng há»i tiếp:

-Xin Äiá»n cô nương thứ lá»—i má»— đã trót nghe lá»m. Cô nương đã có giao tình vá»›i Äá»™c Cô Sách như vậy, chẳng hay cô nương có cách gì tìm kiếm ra được y không?

Äá»™c Cô Sách đã biết Äiá»n Thúy Thúy có ý đùa rỡn Tam Liệt Dương Ma, nên chàng đã quyết định khoanh tay ngồi yên để xem lưỡng hổ tương tranh.

Quả nhiên Thúy Thúy nghe thấy Thúc Äá»™ há»i như vậy, đã đưa mắt liếc nhìn đối phương má»™t cách rất giảo hoạt, rồi mỉm cưá»i đáp:

-Bạn già há» Dương, bạn muốn tìm Äá»™c Cô Sách không khó khăn chút nào.

Nhưng chả cần phải tìm kiếm làm chi nữa.

Dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng. Thúc Äá»™ quắc mắt lên, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng như Ä‘iện chá»›p, mồm thì há»i tiếp; Ä‘iá»n cô nương nói như thế là có ý nghÄ©a gì? Äá»™c Cô Sách đã giết chết con gái cưng duy nhất cá»§a vợ chồng má»—, lại làm cho vợ má»— vì tức giận quá mà Ä‘au nặng.

Như vậy mỗ tha thứ cho y làm sao được?

Thúy Thúy nâng chén rượu lên, hÆ¡i nhấp nháp má»™t chút rồi cưá»i khẩy nói lại:

-Bạn già há» Dương là ngưá»i trong giang hồ, chắc thể nào cÅ©ng biết hai câu tục ngữ mà nhân vật giang hồ vẫn thưá»ng nhắc nhở luôn đấy chứ?

Thúc Äá»™ cau mày lại há»i:

-Tục ngữ cá»§a giang hồ thì nhiá»u lắm, không biết Äiá»n cô nương chỉ hai câu nào?

Thúy Thúy lớn tiếng đáp:

-Hai câu tục ngữ mà tôi định há»i đó là:

Trên sông Trưá»ng giang làn sóng trước đẩy làn sóng sau.

Trên trần thế ngưá»i má»›i thay lá»›p ngưá»i cÅ©.

Thúc Äá»™ bá»—ng thốt lên má»™t tràng cưá»i rất quái dị, đỡ lá»i há»i tiếp:

-Có phải là Äiá»n cô nương e Dương má»— địch không nổi Äá»™c Cô Sách phải không?

Thúy Thúy cưá»i khẩy đáp:

-Trước mặt chân nhân không dám nói dối trá, quả thá»±c Thúy Thúy tôi đã có ý nghÄ© ấy. Vì bạn già há» Dương đã nổi danh vào hồi ba mươi năm vá» trước, nên bạn không biết bây giỠđã có không biết bao nhiêu thanh niên hảo thá»§ ra Ä‘á»i. Cho nên tục ngữ má»›i có câu "Tướng quân khôn tránh chết sa trưá»ng", bạn già há» Dương hà tất cứ phải mang tấm thân như ngá»n nến sắp tàn trước gió, mà thí mạng vá»›i má»™t thiếu niên tinh tráng như Äá»™c Cô Sách, nhỡ bị hy sinh mất oai phong đã gây được bây lâu nay, thì làm sao mà còn sống được tá»›i lúc sáu bảy mươi tuổi nữa?

Lá»i nói đó cá»§a Thúy Thúy làm cho Tam Liệt Dương Ma đã oai trấn võ lâm phải tức giận nổi mặt biến đổi luôn luôn.

Vì không biết thiếu niên ngồi cạnh mình là Thúy Thúy vừa giá»›i thiệu là Má»™ Dung Bích ấy lại là Äá»™c Cô Sách, nên Diệu Liên thấy Thúy Thúy đối đáp vá»›i Dương Thúc Äá»™ như vậy rất ngạc nhiên. Y thị chỉ sợ Thúc Äá»™ nổi giận thì phiá»n phức lắm, nên vá»™i xen lá»i nói:

ÄÆ°Æ¡ng huynh, cô em há» Äiá»n này tính ưa khôi hài nếu có Ä‘iá»u gì không nên không phải mong Dương huynh đừng để ý làm chi.

Thúc Äá»™ sa sầm nét mặt lại, thá»§ng thẳng há»i Thúy Thúy tiếp:

Ä‘iá»n cô nương khá»i cần phải múa mép như thế nữa có phải cô nương muốn Dương Thúc Äá»™ này biểu diá»…n mấy trò cổ lá»— sÄ© cho cô nương xem, thì cô nương má»›i chịu nói cho Dương má»— biết tung tích cá»§a Äá»™c Cô Sách ở đâu phải không?

Äã nghÄ© sẵn má»™t mưu kế rồi nên Thúy Thúy nhanh nhảu trả lá»i luôn:

-Tục ngữ vẫn có câu:

"Ân miếng trả miếng" thì bây giá» tôi cÅ©ng không cần bạn già biểu diá»…n tuyệt há»c gì cả, để Thúy Thuý này hiến tài ba hèn má»n ra mở đưá»ng cho bạn già trước.

Nói xong nàng ngấm ngầm vận chân khí há mồm ra hít mạnh mốt cái, già ná»­a chén rượu ở trong tay Thúc Äá»™ bá»—ng biến thành má»™t vòi rượu từ trong chén bay lên và bắn thẳng vào mồm cá»§a nàng.
Tài sản của minhtien384

  #30  
Old 11-04-2008, 11:21 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 30: ÂM DƯƠNG MA ẢNH

Hồi 30: ÂM DƯƠNG MA ẢNH

Chỉ trong nháy mắt Thúy Thúy đã uống cạn hết chén rượu cá»§a Thúc Äá»™, rồi cưá»i vẻ kiêu ngạo há»i lại Thúc Äá»™ rằng.

-Bạn già há» Dương, Thúy Thúy tá»± tin môn Thần Long Hấp Thuá»· này khá đẹp măt, nếu bạn có thể làm được như vậy thì Thúy Thúy này sẽ nói ngay cho bạn biết Äá»™c Cô Sách hiện giá» Ä‘ang Ä‘i vá» phía nào ngay.

Thúc Äá»™ thấy Thúy Thuý diá»…n pho "Thần Long Hấp Thuá»·" ấy má»›i biết công lá»±c cá»§a Thúy Thúy quả thá»±c rất cao siêu, không kém công lá»±c cá»§a mình là bao. Nên y cÅ©ng ngấm ngầm vận chân khí mà lá»›n tiếng đáp:

Ä‘iá»n cô nương đã nói như vậy. Thúc Äá»™ má»— cÅ©ng đành gắng hết sức bắt chước cô nương má»™t phen.

Y vừa nói xong mắt nhìn vào chén rượu của Thúy Thúy, rượu trong chén của nàng đã bỗng hoá thành hai vòi rượu tia thẳng lên trên cao.

Nàng chá» Thúc Äá»™ uống xong chá»— rượu đó má»›i tá»§m tỉm cưá»i và khen ngợi rằng:

-Lưỡng Nghi Chân Khí cá»§a bạn già há» Dương quả thá»±c cao minh, chỉ noi.o pho Song Long Hấp Thuá»· này cá»§a bạn, cÅ©ng đủ làm cho Thúy Thuý thấy gừng càng già càng cay, hổ già vẫn oai phong như thưá»ng. Như vậy bạn có thể kiếm Äá»™c Cô Sách được đấy.

Thúc Äá»™ nghe Thúy Thúy khen "Lưỡng Nghi Chân Khí" cá»§a mình, có vẻ đắc trí mỉm cưá»i đáp:

Ä‘iá»n cô nương, Thúc Äá»™ này rất may mắn đã thông qua được cuá»™c khảo thí này. Vậy bây giá» cô nương mau nói cho Dương má»— biết Äá»™c Cô Sách ở đâu Ä‘i?

Thúy Thúy lại vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Bạn già hỠDương có ngại đi xa không?

Thúc Äá»™ nhanh nhảu đáp:

-Tuy má»— không dám quá tá»± phụ, nhưng thá»±c sá»± má»— coi ngàn dặm chỉ gần như ngưá»i thưá»ng Ä‘i trăm trượng thôi.

Thúy Thúy nghe nói gật đầu lia lịa, cưá»i õng ẹo nói tiếp:

-Như vậy thì hay lắm, vì Äá»™c Cô Sách không có chá»— ở nhất định nay đây mai đó, nếu bạn há» Dương muốn tìm kiếm y, thì có lẽ phải Ä‘i khắp chân trá»i góc biển má»›i thấy được.

Thúc Äá»™ cưá»i khẩy đáp:

-Y lên trá»i má»— Ä‘uổi theo lên tận Ä‘iện Linh Tiêu, mà y xuống bể má»— cÅ©ng theo xuống tận Thuá»· tinh cung.

Thúy Thúy thất cưá»i nói tiếp:

-Bạn đã coi Äá»™c Cô Sách như kẻ đại thù như vậy, thì hãy nghe Thúy Thúy Ä‘á»c bài thá» này cho bạn nghe trước.

Thúc Äá»™ gượng cưá»i đáp:

Ä‘iá»n cô nương, Dương má»— không muốn nghe thÆ¡ cá»§a cô nương mà chỉ muốn cô nương cho biết ngay hiện giá» Äá»™c Cô Sách ở đâu thôi.

Thúy Thuý lại cưá»i vẻ rất lẳng lÆ¡ nói tiếp:

-Tính nết cá»§a Äá»™c Cô Sách rất kỳ quái, không khác gì những cánh bèo, phiêu bạt tá»›i đâu đậu tá»›i đó. Bài thÆ¡ này trong đó có chỉ chá»— Ä‘i cá»§a y, chả lẽ bạn lại không muốn nghe hay sao?

Thúc Äá»™ vá»™i đỡ lá»i:

-Thế xin cô nương mau Ä‘á»c cho Dương má»— này nghe Ä‘i?

Thúy Thúy đã đưa mắt liếc nhìn Äá»™c Cô Sách má»™t cái rất tình tứ, rồi thá»§ng thẳng ngâm rằng:

-Hạ Nhật trưá»ng cư Thổ Lá»— Phồn Thu Lai ái xuất Ngá»c Môn Quan Nghiêm Äông Äại Tuyết SÆ¡n trung trú.

Tam xuân hoa phát hí nhân gian.

Tạm dịch:

Thổ Lá»— Phồn sống qua tháng hạ, Thu tá»›i rồi ra ải Ngá»c Môn, Äông vỠở Äại Tuyết SÆ¡n, Hoa xuân phá»›i phá»›i vui chân phố phưá»ng.

Bốn câu thÆ¡ cá»§a nàng ta làm cho Äá»™c Cô Sách không sao nhịn được, suýt tí nữa thì bật cưá»i thành tiếng, chàng phải vá»™i nâng chén rượu lên uống, để che lấp thái độ tức cưá»i ấy cá»§a mình.

Còn Thúc Äá»™ thì cau mày lại nói:

độc Cô Sách quả thá»±c là quái nhân, mùa hè thì Ä‘i Thổ Lá»— Phồn (má»™t nÆ¡i có sa mạc nóng hổi nhất) để ở, mùa đông lại lên núi Äại Tuyết mà trú chân... Thúy Thúy lại vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Ngưá»i trong võ lâm vẫn thưá»ng nói:

"Äông luyện tam cá»­u Hạ luyện tam phục", nếu mùa Hè nóng ná»±c mặc áo lông cÅ©ng không đổ mồ hôi, mùa Äông giá lạnh chỉ mặc có má»™t cái áo má»ng dính cÅ©ng không thấy rét, thì ná»™i công má»›i gá»i là luyện tá»›i mức có hoa? hầu tương đương. Ngưá»i nhà nghá» chỉ nhìn thoáng qua má»™t cái, là biết ngay được tài ba cá»§a đối phương như thế nào. Bạn già là má»™t tay nhà nghá» cao minh, thì nên nghe lá»i cá»§a Thúy Thúy này, mùa hè thì Ä‘i Thổ Lá»— Phồn, mùa đông lên núi Äại Tuyết mà tìm kiếm Äá»™c Cô Sách. Nhưng Thúy Thúy cÅ©ng xin nhắc nhở bạn má»™t Ä‘iá»u là Äá»™c Cô Sách, mùa hè dám Ä‘i ở Thổ Lá»— Phồn, mùa đông dám lên núi Äại Tuyết, như vậy đủ thấy ná»™i công cá»§a y không phải là tầm thưá»ng.

Nghe thấy Thúy Thúy nói như vậy mặt lá»™ sát khí lên ngay, Thúc Äá»™ đáp:

-Má»— cÅ©ng biết tiểu bối Äá»™c Cô Sách ấy phải võ nghệ khá cao siêu, bằng không y giết sao nổi con gái cá»§a má»—.

Diệu Liên liá»n xen lá»i há»i:

-Có phải lệnh ái Ä‘i má»™t mình, mà bị Äá»™c Cô Sách giết hại không?

Thúc Äá»™ lắc đầu đáp:

-Nó đi với chồng nó là Lâm Thanh Kiệt.

Diệu Liên mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Thế sao lệnh tế lại không Ä‘i cùng vá»›i Dương huynh để cùng tìm kiếm Äá»™c Cô Sách trả thù?

Thúc Äá»™ thở dài má»™t tiếng rồi đáp:

-Ná»™i tá»­ Sở Lục Châu vì quá thương con gái cưng, hay tin ấy Ä‘au lòng khôn tả, rồi bá»—ng nổi khùng ra tay đánh chết Lâm Thanh Kiệt ngay, có lẽ lúc ấy ná»™i tá»­ đã mê man không hay biết gì cả? Thúy Thúy lại còn tưới dầu lên đống lá»­a, đứng cạnh xen lá»i nói:

-Vợ cưng Ä‘au năng, con gái cưng bị chết má»™t cách rất thảm không con rể yêu bị diệt vong. Thù này không trả thì nguôi hận sao được? Thảo nào bạn già há» Dương không quản ngại Ä‘i khắp chân trá»i góc biển mà phải tìm cho ra tung tích cá»§a Äá»™c Cô Sách má»›i thôi.

Dương Thúc Äá»™ nghiến răng mím môi đáp:

Ä‘iá»n cô nương nói rất đúng, phen này dù có Ä‘i mòn giày sắt, Thúc Äá»™ cÅ©ng không nản trí. Cám Æ¡n cô nương đã chỉ Ä‘iểm cho Dương Má»— như vậy, má»— phải cáo từ ngay đây.

độc Cô Sách đã thích mùa thu ra ngoài Ngá»c Môn Quan thì phen này má»— thể nào cÅ©ng phải Ä‘i bãi sa mạc ở phía Tây Bắc cá»§a tỉnh Tân Cương má»™t phen.

Thúy Thúy lại nói tiếp:

-Bạn già há» Dương làm như vậy rất phải, vì nếu không nhân mùa thu mùa đông này Ä‘i ra ngoài Ngá»c Môn quan vá»›i Äại Tuyết SÆ¡n để tìm kiếm y mà chỠđến tam xuân hoa nở, khi y vá» nhân gian du hí, thì lúc ấy thá»±c không biết Ä‘i đâu mà tìm kiếm thấy y nữa.

Thúc Äá»™ nghe nói liá»n chắp tay chào, rồi phất áo bào má»™t cái đã hoá thành má»™t bóng đỠnhanh như Ä‘iện chá»›p lướt ra khá»i ÄÆ¡n Quế giáp ngay.

Thúy Thúy đưa mắt nhìn theo, chá» tên ma đầu cái thế ấy mất dạng rồi, nàng quay mặt lại nhìn Äá»™c Cô Sách cưá»i tươi như hoa nở.

Diệu Liên cau mày nói:

-Thúy muá»™i, ngu tá»· cÅ©ng biết lá»i nói cá»§a hiá»n muá»™i là giả dối mà lão ma đầu phen này đã bị mắc hỡm hiá»n muá»™i má»™t phen thá»±c Ä‘au đớn.

Thúy Thúy cưá»i khẩy đáp:

-Ai bảo y cậy mình già nua làm bá»™ làm tịch không coi ai vào đâu hết, thì tất nhiên phải để cho y bị mắc hỡm má»™t phen nên thân. Trước mặt có Phật không vái, mà lại phải Ä‘i xa ngàn dặm ra tận Ngá»c Môn quan, như vậy đại tá»· bảo tiểu muá»™i không tức cưá»i đến nghẹt thở sao được?

Diệu Liên kêu "ồ" má»™t tiếng, đưa mắt nhìn Äá»™c Cô Sách, rồi ngạc nhiên há»i Thúy Thúy tiếp:

-Thúy muá»™i nói như vậy, chả lẽ lão đệ này không phải là Má»™ Dung Bích gì hết, mà lại là Äá»™c Cô Sách mà Tam Liệt Dương Ma Ä‘ang tìm kiếm đấy à?

Äàn bà con gái Ä‘a số hay ghen tuông, nhất là đối vá»›i ngưá»i tình yêu quí thì không bao giá» chịu để cho ngưá»i khác được chia sẻ tình yêu cá»§a mình, Thúy Thúy hồi nãy có nói định giá»›i thiệu Äá»™c Cô Sách cho Tần Diệu Liên, đó chỉ là nói lấy lòng đãi môi đấy thôi, chứ bao giá» ngưá»i yêu đã ngồi cạnh, thì nào nàng chịu tuân theo lá»i hứa trước? Vì thế mà nàng rất hối hận hồi nãy đã trót lỡ lá»i. Äồng thá»i nàng lại cố nghÄ© cách cứu vãn, nàng liá»n vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

đại tá»· chỉ Ä‘oán sai có má»™t chữ thôi, chàng là Äá»™c Cô Kiên, còn Äá»™c Cô Sách chính là anh cá»§a chàng, hai ngưá»i cÅ©ng cao lá»›n và anh tuấn như nhau, mặt mÅ©i cÅ©ng giống hệt như đúc vậy.

Äá»™c Cô Sách nghe thấy Thuý Thúy nói như thế, biết ngay dụng ý cá»§a nàng liá»n, chàng nghÄ© bụng:

"Chỉ đối phó một mình Lục Y U Linh vẫn dễ hơn đối phó thêm cả Thiên Hương La Sát một lúc".

Cho nên, chàng má»›i làm thinh và mặc nhận là Äá»™c Cô Kiên và cÅ©ng không chịu nói rõ là Äá»™c Cô Sách.

Diệu Liên không ngá» bên trong lại có nhiá»u khúc tiết như thế. Y thị trông thấy Äá»™c Cô Kiên đẹp trai như vậy đã ái má»™ rồi, và y thị nghe thấy Thúy Thuý nói Äá»™c Cô Sách đẹp trai như Äá»™c Cô Kiên, khiến y thị chỉ mong Äá»™c Cô Sách có mặt ngay tại đây để mình được hú hí tức thì có phải là sung sướng biết bao nhiêu không?

Mặt lá»™ vẻ cưá»i rất huyá»n bí, Thúy Thúy há»i Diệu Liên tiếp:

đại tỷ có biết tiểu muội định biếu đại tỷ một môn lễ vật rất hãn hữu không?

Diệu Liên ngÆ¡ ngác cứ ngẩn ngưá»i ra nhìn Thúy Thúy vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Trước khi đại tá»· chưa được Äá»™c Cô Sách, ngưá»i mà tiểu muá»™i định giá»›i thiệu cho đại tá»·, đó là lão ma đầu đầy những xương khi nãy, chắc thế nào cÅ©ng thú vị hÆ¡n các phàm phu tục tá»­ nhiá»u.

Diệu Liên thất cưá»i đáp:

-Thuý muá»™i nói như thế là có ý nghÄ©a gì? Thúc Äá»™ chả Ä‘i Ngá»c Môn quan rồi là gì?

Thúy Thúy cưá»i khanh khách, có vẻ đắc trí đáp:

-Ngá»c Môn quan ở ngoài sa mạc sung sướng sao bằng Ngá»c Môn quan cá»§a đại tá»· cÆ¡ chứ? Tiểu muá»™i dám chắc không đầy ná»­a giá» nữa Dương Thúc Äá»™ thế nào cÅ©ng quay trở lại ÄÆ¡n Quế giáp cam làm hung thần cho Thiên Hương La Sát chứ không sai.

Diệu Liên nghe thấy Thúy Thúy nói như vậy biết bên trong thể nào cũng có ẩn ý gì nên y thị cau mày lại suy nghĩ.

Äá»™c Cô Sách cÅ©ng hoài nghi, không biết Thúy Thúy nói như thế để làm gì? Dù sao Diệu Liên cÅ©ng là ngưá»i lão luyện hÆ¡n, nên y thị chỉ hÆ¡i suy tính má»™t chút đã vỡ nhẽ ngay liá»n há»i lại Thúy Thúy rằng:

-Thúy muá»™i, ngu tá»· đã hiểu rồi. Có phải lợi dụng lúc tá»· thí ná»™i công hút rượu, khiến Thúc Äá»™ đã trúng phải mưu kế cá»§a hiá»n muá»™i rồi không?

Thúy Thúy gật đầu vừa cưá»i vừa đáp:

đại tá»· Ä‘oán đúng đấy, tiểu muá»™i đã ngấm ngầm bá» má»™t viên La Hán đông tâm hoàn vào trong rượu. Thúc Äá»™ không để ý đã hút thuốc đó vào bụng, chỉ má»™t lát nữa sức thuốc Ä‘i đến trái tim là y phải quay vá» ÄÆ¡n Quế giáp yêu cầu Thiên Hương La Sát mở lòng từ bố thí Dương Chi Cam Lá»™ chứ không sai.

Diệu Liên nghe nói kêu "ủa" một tiếng rồi cau mày lại nói tiếp:

-Thúy muội làm việc này kể cũng tai quái thật, nhưng không được thích đáng lắm.

Thúy Thúy vá»™i há»i lại:

-Sao đại tá»· lại bảo không thích đáng? Chả lẽ đại tá»· hiá»m Dương Thúc Äá»™ chỉ có má»™t bá»™ xương bá»c má»™t bá»™ da nên đại tá»· không ưa thích phải không?

Diệu Liên mặt đỠbừng lắc đầu không trả lá»i. Thúy Thúy đảo ngược đôi ngươi má»™t vòng, bật cưá»i há»i tiếp:

-Tiểu muá»™i biết rồi, có phải đại tá»· sợ Sở Lục Châu biết chuyện nổi ghen sẽ tá»›i ÄÆ¡n Quế giáp này vấn tá»™i phải không?

Dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng, Diệu Liên đáp:

-Thúy muá»™i đừng coi thưá»ng ngu tá»·. Dù Thiên Hương La Sát này hèn đến đâu cÅ©ng chưa đến ná»—i phải sợ hãi Thất Nhu Âm Ma.

Thúy Thúy mỉm cưá»i há»i tiếp:

đại tá»· đã không sợ Âm Ma đánh ghen, nhưng lại cảm thấy dù sao Dương ma cÅ©ng khác phàm phu tục tá»­ nhiá»u. Như vậy việc làm này cá»§a tiểu muá»™i cÅ©ng có thể so sánh vá»›i cổ nhân được chứ?

-Thúy muá»™i bảo thá»§ Ä‘oạn này cá»§a hiá»n muá»™i còn có thể so sánh vá»›i cổ nhân ư?

-Phải, tiểu muá»™i đã làm mai bằng chén rượu ngon khiến Dương Ma phải bái phục Ngá»c Quan, như vậy có kém gì Hồng Lương xưa kia.

Diệu Liên vẫn gượng cưá»i, lắc đầu không nói năng gì hết.

Quả nhiên lúc ấy bên ngoài ÄÆ¡n Quế giáp đã có tiếng tà áo bay phất phÆ¡ trước gió, hình như có võ lâm cao thá»§ Ä‘ang ở xa phi ngá»±a tá»›i.

Thúy Thúy giÆ¡ tay lên chỉ ra ngoài giáp khẩu, mỉm cưá»i nói tiếp:

đại tỷ có nghe thấy không? Bộ xương tuy già nhưng vẫn còn thú vị đã tới... Nàng chưa nói dứt thì Dương Ma đã quay trở lại đúng như ước đoán của nàng, quả thật không sai chút nào.

Hồi nãy Thúc Äá»™ hiện thân vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng lần này thì mặt cá»§a y lại đỠbừng, hai mắt ra hai luồng dục hoả.

Äá»™c Cô Sách thấy thế kinh hãi thầm và nghÄ© bụng:

"Sức thuốc cá»§a La Hán Tâm Hoàn lợi hại thật. Dương Thúc Äá»™ ngưá»i có ná»™i công thâm hậu đến như thế, có thể nói là sắp luyện tá»›i mức thượng thừa rồi, mà y vẫn không thấy sao kháng cá»± được. Nhá» Thúy Thúy cÅ©ng lẳng lặng cho ta uống má»™t viên, thì thế nào ta cÅ©ng không tránh khá»i tái diá»…n đêm ác má»™ng hoang đưá»ng ở Tây Thi cốc chứ chẳng sai? Nếu phen này mà ta còn tái diá»…n giấc mÆ¡ ấy nữa, thì có lẽ ta sẽ bị trầm luân bể dục mãi mãi".

Chàng càng nghÄ© càng hãi sợ thì Thúy Thúy đã cất tiếng cưá»i lanh lảnh nói vá»›i Diệu Liên tiếp:

đại tỷ, bạn già hỠDương đã trở lại, chắc thể nào cũng có đại sự bí mật gì muốn thương lượng với đại tỷ. Tiểu muội với Mộ Dung Bích huynh hãy tạm cáo biệt một hai ngày nữa, chúng tôi sẽ trở lại, xin chị ban cho chén rượu mừng.

Diệu Liên rất ngượng nghịu, cau mày lại vừa cưá»i vừa kêu gá»i:

-Thúy muá»™i... Nhưng Thúy Thúy không trả lá»i, cứ kéo tay Äá»™c Cô Sách, đưa mắt nguýt y thị má»™t cái, rồi thá»§ng thẳng Ä‘i luôn.

Äã ra khá»i ÄÆ¡n Quế giáp tất nhiên Äá»™c Cô Sách đã thoát thân hÆ¡n nhiá»u. Tuy sợ Thúy Thúy như rắn rết, nhưng chàng không muốn bá» lỡ dịp may này để há»i cho ra câu chuyện mình vẫn hoài nghi bấy lâu nay, nên trong khi vừa Ä‘i chàng vừa nghÄ© bụng:

"Má»™t đấu vá»›i má»™t ta chẳng hãi sợ gì Thúy Thúy cả, nhưng cần phải đỠphòng La Hán Äáng Tâm Hoàn cá»§a nàng".

Äá»™c Cô Sách là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, chi rhÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút đã biết ngay tình yêu cá»§a nam nữ càng tá»± nhiên càng thích thú, quý hồ mình cứ làm ra vẻ rất yêu nàng thì không khi nào nàng lại dùng thứ thuốc mê thần đó để cho ta uống để mất hết thú vị tá»± nhiên Ä‘i. Chá» tá»›i khi nào ta há»i rõ chuyện kia rồi thì ta sẽ kiếm cách thoát thân mà cao bay xa chạy. Như vậy Thúy Thúy còn biết Ä‘i đâu mà tìm kiếm nữa?

Lúc ấy Äá»™c Cô Sách chỉ muốn biết rõ câu chuyện ở Tây Thi cốc ngày ná», ngưá»i đã giao hợp vá»›i mình là ai thôi, chứ chàng không định tâm diệt trừ Thúy Thúy.

Vì Äá»™c Cô Sách đã biết khi ở núi Mã Tích Thúy Thúy đã kết thâm thù vá»›i Uất Trì Cảnh và Äinh Ngá»c Sương rồi hiện giá» nàng ta Ä‘ang Ä‘i khắp nÆ¡i rá»§ ngưá»i để báo thù, cho nên chàng má»›i phải để cho nàng sốgn mà lợi dụng nàng vá»›i các đồng bá»n tiêu diệt má»™t phần thưcj lá»±c cá»§a Hoàn VÅ© Cá»­u Sát.

Vì chàng đã có mưu kế đó nên trong khi hai ngưá»i Ä‘i đưá»ng, tay dắt tay, làm vẻ rất âu yếm. Lúc ấy Ä‘i tá»›i lưng má»™t khoản núi nhá», nÆ¡i đó bị băng phá»§ cao hàng trăm trượng trông như má»™t giải băng ở trên không đổ xuống và sương mù bốc lên như khói. Äá»™c Cô Sách sá»±c nghÄ© ra má»™t kế liá»n mỉm cưá»i há»i Thúy Thúy rằng:

Thúy đại tỷ, nơi đây cảnh sắc tuyệt đẹp chúng ta hãy ngồi nghỉ chân giây lát, chẳng hay đại tỷ có bằng lòng không?

Thúy Thúy thấy chàng gá»i mình là Thúy đại tá»·, ngưá»i má»m nhÅ©n ngay, đưa mắt lưá»m chàng má»™t cái rất tình tứ, rồi vừa cưá»i vừa nói:

-Sách đệ, chúng ta đã đi khắp danh sơn của thiên hạ, thác nước đóng băng nho nhỠnày thì đẹp đẽ gì, chi bằng chúng ta kiếm hang động cỠâu yếm nhau một lúc có hơn không?

Äá»™c Cô Sách sợ Thúy Thúy tìm kiếm hang động sẽ bắt mình âu yếm vá»›i nàng nên chàng cố ý đỠnghị ngồi nghỉ chân ở chá»— ngoài trá»i này. Bây giá» chàng nghe Thúy Thúy nói, chàng má»›i biết mình Ä‘oán không sai, nên chàng vá»™i kiếm má»™t tảng đá lá»›n ở cạnh đó ngồi xuống vừa cưá»i vừa đáp:

-Thúy đại tá»·, chỉ cần đại tá»· không chê bai tiểu đệ, thì chúng ta sẽ kết làm vợ chồng sung sướng vá»›i nhau mãi mãi, hà tất phải nóng nảy nhất thá»i như vậy?

Mấy lá»i nói đó khiến Thúy Thúy khoái trí vô cùng, và chính nàng cÅ©ng muốn thế thật, nên nàng tá»›i cạnh chàng, ngồi xuống và há»i:

-Ngu tá»· thấy Sách đệ đối xá»­ vá»›i ngu tá»· rất tốt... Äá»™c Cô Sách đã quyết tâm muốn lấy lòng Thúy Thúy, nên chàng vá»™i đỡ lá»i:

đại tá»· là ngưá»i thiên hương quốc sắc, phong hoa tuyệt trần, lần trước được đại tá»· yêu đương ở trong Tây Thi cốc, từ đó đến nay, ngày nào mà chả nhá»› nhung đại tá»·.

Thúy Thúy kêu ối chà má»™t câu, ngắm nhìn Äá»™c Cô Sách má»™t hồi má»›i nói tiếp:

-Mồm mép cá»§a Sách đệ ngá»t ngào thá»±c, nhưng ngu tá»· có mấy lá»i này muốn há»i hiá»n đệ.

đại tá»· cứ há»i Ä‘i, chuyện gì tiểu đệ biết thể nào cÅ©ng xin trả lá»i ngay.

Thúy Thúy ngồi xáp lại gần má»™t chút rồi há»i:

-Hiá»n đệ bảo thương và nhá»› nhung ngu tá»· như thế sao ngu tá»· có viết lại mấy chữ ở Tây Thi cốc, hẹn hiá»n đệ đến Nguyên Tiêu tá»›i Thái Hồ gặp gỡ nhau, sao không thấy hiá»n đệ tá»›i phó ước?

Äá»™c Cô Sách thấy mình đàng nào cÅ©ng đã nói dối rồi thì nói dối luôn má»™t thể, nên chàng giả bá»™, lắc đầu thở dài đáp:

đại tá»· còn nhẫn tâm trách tiểu đệ như vậy. Vì đêm hôm Nguyên Tiêu Ä‘i phó ước vá»›i đại tá»·, suýt tý nữa Äá»™c Cô Sách này bị chôn thân ở trong Thái Hồ.

Thúy Thúy thất kinh, vá»™i há»i tiếp:

-Cái gì? Hiá»n đệ có tá»›i Thái hồ đấy à?

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Vì quá nhá»› đại tá»·, không đợi chỠđến ngày Nguyên Tiêu, đã vá»™i Ä‘i Thái Hồ ngay. Hôm đó má»›i là ngày hai mươi tháng Chạp, tiểu đệ má»™t mình bÆ¡i thuyá»n trên hồ, xông pha mưa khói và sương mù để tìm kiếm đại tá»·.

Thúy Thúy nghe tá»›i đó liá»n nắm lấy tay chàng, mặt lá»™ vẻ an á»§i há»i tiếp:

-Không ngá» hiá»n đệ lại si mê như thế! Tá»™i nghiệp thật! Thế sao ngu tá»· lại không gặp hiá»n đệ ở trong Thái Hồ?

Äá»™c Cô Sách cau mày lại đáp:

-Sao đại tỷ chóng quên đến thế? Tiểu đệ đã chẳng nói suýt tý nữa thì bị toi mạng và vùi thân ở dưới Thái Hồ là gì?

Mặt lá»™ vẻ kinh hãi Thúy Thúy lại há»i tiếp:

-Hiá»n đệ nói như vậy, chẳng lẽ hiá»n đệ gặp kẻ thù địch ở trong hồ chăng?

Äá»™c Cô Sách gật đầu đáp:

-Tiểu đệ suốt ngày bÆ¡i thuyá»n Ä‘i tìm kiếm đại tá»·. Ngở đầu tìm mãi cÅ©ng không thấy mỹ nữ đẹp như tiên này. Trái lại, lại tìm thấy má»™t nàng Chi Phấn La Sát.

Thúy Thúy ngạc nhiên há»i:

-Chi Phấn La Sát là ai thế?

Äá»™c Cô Sách định tâu khiêu khích Thúy Thuý càng thù hằn Hoàn VÅ© Cá»­u Sát thêm, nên chàng không chần chừ chút nào vá»™i đáp ngay:

-Mặt mÅ©i cá»§a ngưá»i đó quái dị lắm, thật là hiếm có trên thế gian này, má»™t ná»­a mặt nàng ta đầy những vết nhăn, trông như má»™t bà cụ bảy mươi nhưng ná»­a mặt kia cá»§a nàng ta lại đẹp như tiên nữ cả tóc trên đầu cÅ©ng thế, má»™t ná»­a trắng má»™t ná»­a Ä‘en.

Nghe tá»›i đó, Thuý Thúy đã vỡ nhẽ, vá»™i đáp lá»i:

-Tưởng là ai, ra là y thị. Hiá»n đệ có biết thị tên là Cá»­u Äá»™c Từ Phi Äinh Ngá»c Sương ngưá»i thứ năm cá»§a nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát không?

Äá»™c Cô Sách gật đầu đáp:

đại tá»· nói rất đúng Äinh Ngá»c Sương gặp tiểu đệ, khonog biết hổ thẹn gì cả, định quyến rÅ© tiểu đệ giở những trò rất dâm đãng.

Thúy Thúy cả cưá»i đỡ lá»i:

Ä‘iá»u này không thể trách y thị được, mà chỉ nên trách hiá»n đệ tại sao lại có bá»™ mặt đẹp trai và thân hình vạm vỡ như thế này khiến cả thiên hạ trông thấy phải say mê ngay má»›i được. Nhưng không biết hiá»n đệ có nhận lá»i y thị làm bạn chí thân vá»›i Cá»­u Äá»™c Từ Phi Äinh Ngá»c Sương không?

Mặt đỠbừng Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Sao đại tá»· lại coi rẻ tiểu đệ như thế? Äại tá»· phải biết từ khi tiểu đệ được gặp thần tiên ở trong Tây Thi cốc rồi, không còn để ý tá»›i má»™t thiếu nữ nào hết.

Thúy Thúy cau mày lại mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Có thá»±c ngoài ngu tá»· ra, hiá»n đệ không yêu má»™t ngưá»i nào phải không?

Thấy Thúy Thúy rất tin tưởng mình Äá»™c Cô Sách càng nịnh thêm:

-Tiểu đệ không nói sai ná»­a lá»i.

Nói tá»›i đó, chàng bá»—ng ngắt lá»i, mặt lá»™ vẻ hÆ¡i há»n giận, cau mày há»i lại Thúy Thúy rằng:

-Tiểu đệ yêu đương đại tỷ như thế, trái lại đại tỷ không coi tiểu đệ vào đâu cả.

Có phải thế không?

Thúy Thúy thấy chàng bá»—ng há»i như thế, rất ngạc nhiên há»i lại:

-Sao hiá»n đệ lại bảo ngu tá»· không coi hiá»n đệ vào đâu cả?

Äá»™c Cô Sách bÄ©u môi đáp:

-Nếu đại tỷ chỉ yêu có mình tiểu đệ, thì sao lại định giới thiệu tiểu đệ cho Tần Diệu Liên như vậy?

Thúy Thúy má»›i vỡ nhẽ, liá»n kêu "ồ" má»™t tiếng rồi trả lá»i:

-Chả lẽ hiá»n đệ không biết đó là kế:

thả cá săn sắt bắt con cá rô đấy ư? Nên sau khi thấy hiá»n đệ hiện thân má»™t cái, ngu tá»· đã vá»™i giá»›i thiệu hiá»n đệ là Má»™ Dung Bích và Äá»™c Cô Kiên, chứ không cho Tần Diệu Liên biết rõ tên thật cá»§a hiá»n đệ.

Äó chả là bằng cá»› rất hiển nhiên là gì?

Äá»™c Cô Sách thừa cÆ¡ há»i tiếp:

-Tại sao đại tá»· lại gá»i tiểu đệ là Má»™ Dung Bích như vậy?

Äiá»n Thúy Thúy cưá»i õng ẹo nói:

-Tất nhiên việc này phải có nguyên nhân lát nữa tôi sẽ nói cho hiá»n đệ biết. Bây giá» hiá»n đệ hãy nói chuyện cá»§a hiá»n đệ cho tôi nghe trước Ä‘i.

Äá»™c Cô Sách vá»™i há»i lại:

-Tôi còn có chuyện gì chưa nói xong nhỉ?

-Sau khi hiá»n đệ cá»± tuyệt không chịu làm bạn tri ká»· vá»›i Äinh Ngá»c Sương, thì y thị sẽ đối xá»­ vá»›i hiá»n đệ như thế nào? Có phải từ yêu thành thù, và hổ thẹn quá hoá tức giận phải không?

Äá»™c Cô Sách cố ý nghiến răng mím môi cố làm ra vẻ tức giận lá»›n tiếng đáp:

-Y thị... dùng Cá»­u Äá»™c thần công đánh tiểu đệ má»™t chưởng.

Äiá»n Thúy Thúy nghe lá»i đó đã buá»™t miệng kêu "ối chà" má»™t tiếng rồi vá»™i cau mày há»i tiếp:

-Cá»­u Äá»™c thần công cá»§a Äinh Ngá»c Sương ác lắm. Thế Sách đệ bị y thị đánh trúng không?

Äá»™c Cô Sách giả bá»™ hổ thẹn, khẽ thở dài má»™t tiếng rồi đáp:

-Y thị chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên ra tay tấn công, cho nên tiểu đệ đã tránh rất nhanh, mà chỉ tránh được má»™t chưởng thế cá»§a y thị thôi nhưng vẫn bị chưởng phong cá»§a y thị quét trúng. Tiểu đệ hoảng hốt ù té bá» chạy, sau phải ở nhà má»™t ngưá»i đánh cá ở cạnh Thái Hồ dưỡng thương luôn mấy tháng liá»n.

Äiá»n Thúy Thuý má»›i vỡ nhẽ nói tiếp:

-Thế ra Sách đệ ở nhà má»™t ngưá»i đánh cá dưỡng thương đấy à thảo nào tôi đã tìm kiếm khắp Thái Hồ mà cÅ©ng không thấy hiá»n đệ đâu hết.

Äá»™c Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên há»i:

-Thúy đại tỷ, có thực đại tỷ đã đi Thái Hồ để chỠđợi tiểu đệ không?

Äiá»n Thúy Thúy đôi mắt lim dim và rất mê hồn, mồn lại cưá»i giá»ng dâm đãng đáp:

-Sách đệ nên nhá»›, bất cứ nam hay nữ cÅ©ng Ä‘á»u như nhau hết sau má»™t đêm ân tình ở Tây Thi cốc, Sách đệ đã ngày đêm nhá»› nhung tôi, thì tôi cÅ©ng vậy, không lúc nào là quên được Sách đệ cả.

Äá»™c Cô Sách nịnh hót vài câu khiến Äiá»n Thúy Thúy cảm khái vô cùng, trái lại mấy câu trả lá»i cá»§a Äiá»n Thúy Thúy lại làm cho chàng cảm thấy ngưá»i nổi gai lên ngay. Vì chàng biết Äiá»n Thúy Thúy Ä‘i Thái Hồ tuy vì mình thật, nhưng khi gặp Giang Tá»­ Kỳ vá»›i Linh Thông đạo trưởng mà mình giả dạng, thì lại giở trò rất khó coi ra ngay. Äá»§ thấy Thúy Thúy là má»™t thiếu nữ lòng độc ác như rắn rết, tính nết không khác gì hoa bèo trôi trên mặt nước, gặp đâu bám đấy, chứ không bao giá» chung tình vá»›i má»™t ai hết.

Thúy Thúy lại cưá»i rất lẳng lÆ¡ và nói tiếp:

-Tôi tìm không thấy Sách đệ, nản trí vô cùng, sau cÅ©ng gặp cả Äinh Ngá»c Sương, tôi liá»n xung đột vá»›i chúng luôn.

Äá»™c Cô Sách lại làm ra vẻ hậm há»±c, nghiến răng mím môi đỡ lá»i:

-Thúy đại tá»· thể nào cÅ©ng phải cố diệt trừ Äinh Ngá»c Sương cho tiểu đệ, như vậy tiểu đệ má»›i nguôi cÆ¡n hận được.

Äiá»n Thúy Thúy cưá»i ngắt lá»i đáp:

-Nếu chỉ có mình Äinh Ngá»c Sương không thôi, thì tôi có thể giết y thị cái má»™t, nhưng kẻ địch mà tôi đã gặp lại nhiá»u, ngoài Äinh Ngá»c Sương ra, lại còn Uất Trì Cảnh vá»›i Giang Tá»­ Kỳ nữa.

Nghe tá»›i đó Äá»™c Cô Sách làm ra vẻ lo âu vá»™i há»i tiếp:

-Thúy đại tỷ một mình địch với ba kẻ ma đầu ấy chắc thế nào cũng bị thiệt thòi phải không?

Thúy Thúy tươi cưá»i đáp:

-Kẻ địch ngưá»i nhiá»u, mà mình chỉ có má»™t thân má»™t mình thì tất nhiên phải thiệt thòi chứ? Tôi gắng sức lắm má»›i giết chết được Giang Tá»­ Kỳ. Nhưng rút cục vẫn bị Uất Trì Cảnh vá»›i Äinh Ngá»c Sương hợp tay đánh tôi té xuống hồ.

Äá»™c Cô Sách thấy Thúy Thúy dám nói dối trước mặt mình là đã giết chết Giang Tá»­ Kỳ, chàng không nhịn được cưá»i, nhưng không dám vạch chuyện ấy ra mà chỉ làm ra vẻ ngạc nhiên nói tiếp:

-Như vậy Thúy đại tỷ với tôi lại cùng có kẻ thù chung nữa.

Thúy Thúy gật đầu:

-Phải, chúng ta có chung một kẻ thù, thì từ nay trở đi chúng ta phải thân thân ái ái với nhau, đừng có chia rẽ nhau nữa, như vậy mới có thể cùng nhau bàn việc trả thù được chứ?

Äá»™c Cô Sách nghe Thúy Thúy nói từ nay trở Ä‘i hai ngưá»i sẽ không chia rẽ nữa, mà trong lòng nổi gai lên ngay nhưng mặt vẫn phải làm ra vẻ há»›n hở đáp:

-Tiểu đệ được Thúy đại tá»· thương yêu như vậy tất nhiên phải làm ngưá»i trung thành duy nhất, suốt Ä‘á»i theo chị.

Thúy Thúy bá»—ng biến sắc mặt, lạnh lùng đỡ lá»i:

-Sách đệ nên nhớ câu:

"Làm ngưá»i trung thành duy nhất" đấy nhé, vì tôi là ngưá»i rất hay ghen, nên tôi phát giác Sách đệ mà yêu ngưá»i con gái khác, thì thế nào tôi cÅ©ng dùng thá»§ Ä‘oạn để huá»· ngưá»i đó cho kỳ được má»›i thôi.

Äá»™c Cô Sách nghe nói toát mồ hôi lạnh ra, lắc đầu thầm.

Thúy Thúy lại giở trò lẳng lơ ra nói tiếp:

-Sách đệ ở Thái Hồ dưỡng thương, sao lại biết tôi ở ÄÆ¡n Quế giáp trên núi La Phù mà tìm kiếm tá»›i để gặp gỡ như thế?

Äá»™c Cô Sách thở dài đáp:

-Sau khi lành mạnh, tiểu đệ Ä‘i ngao du khắp danh sÆ¡n cá»§a thiên hạ, phần thì giải sầu phần thứ hai là muốn tìm kiếm Thúy đại tá»·, không ngá» lại gặp được đại tá»· má»™t cách dá»… dàng như thế. Nhưng trong lúc Ä‘i đưá»ng, chỉ vì má»™t sá»± hiểu lầm, tôi đã lỡ tay giết chết Dương Tiểu Äào con gái cưng cá»§a Âm Dương Song Ma nên hẹn vợ chồng cá»§a y thị qua Lâm Thanh Kiệt đến ngày mưá»i sáu tháng tám sẽ gặp nhau trên núi La Phù để giải quyết mối thù ấy. Nhưng đến ngày kỳ hẹn, không thấy Âm Dương Song Ma tá»›i phó há»™i, tiện thể ngao du tá»›i núi La Phù ngẫu nhiên Ä‘i tá»›i Äan Quế giáp thì vừa gặp đại tá»· ngưá»i mà tôi vẫn nhá»› nhung bấy lâu nay.

-Thế má»›i gá»i là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngá»™, vô duyên đối diện bất tương phùng" và cÅ©ng đủ thấy duyên phận cá»§a chúng ta đã định từ kiếp trước.

Nhưng còn việc Sách đệ giết chết Dương Tiểu Äào đã gây nên má»™t mối hoa. rất lá»›n, Âm Dương Song Ma rất lợi hại, khi gặp há», Sách đệ đừng có nhận mình là Äá»™c Cô Sách thì hÆ¡n.

Äá»™c Cô Sách lắc đầu đáp:

đại trượng phu Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há»... Không đợi chá» chàng nói dứt, Thúy Thúy đã lắc đầu vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Sách đệ không nên cố chấp như thế. Vẫn biết cổ nhân có câu:

"Äi không đổi tên, ngồi không đổi há»" thật nhưng đại trượng phu vẫn có thể tuỳ cÆ¡ ứng biến mà?

Bây giá» Sách đệ hãy tạm ấy cái tên Má»™ Dung Bích, đổi tên như thế có hai Ä‘iểm lợi lá»›n, má»™t là khá»i cần phải liá»u thân đấu vá»›i Âm Dương Song Ma, thứ hai chúng ta có thể tương kế tá»±u kế, khiến vợ chồng Song Ma Ä‘i đấu thí mạng vá»›i nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát. Kế mượn dao giết ngưá»i ấy vừa cao minh vừa nhất cá»­ lưỡng đắc, chả lẽ là liá»u mạng má»™t cách vô ích hay sao?
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîêðåñëî, àêêîðäû, àëèñà, ãëîáóñ, çàêîí, êîðáèíà, ïåðåâîäû, ïîñóäà, íóäèçì, îôèöèàëüíûé, lu son ky nu, luc son ky nu, lư sÆ¡n kỳ nữ, ñàìñóíã, ñòîëà, öâåòîâ, òåêñò, truyen lu son ky nu 4vn, ðåôåðàòè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™