 |
|

16-04-2008, 07:50 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
chương 13 tiếp
Ngô Quán Trung giáºt mình, toan phóng lại, nhưng ông biết là quá trá»…. Sinh mạng ngưá»i thanh niên vô tá»™i kia ông không tà i nà o cứu kịp. Riêng Lâm Kỳ SÆ¡n, y muốn giết má»™t ngưá»i để giải tá»a cÆ¡n tức giáºn, nhưng khi độc cước đá và o huyệt kỳ môn cá»§a gả thiếu niên, y bá»—ng phát giác ra má»™t luồng kình khà cá»±c kỳ cương mãnh... " Bùng!"
Hà Phi Thoa quay Ä‘i, không muốn nhìn thấy cái chết cá»§a gã thanh niên hiá»n là nh mà buổi chiá»u nà ng đã gặp, má»™t chà ng trai có đôi mắt buồn buồn và khuôn mặt tuấn tú. Má»™t bóng ngưá»i tung lên cao, bị kình lá»±c phản chấn, Lâm Kỳ SÆ¡n vá»›i kinh nghiệm giang hồ, y đưa ngưá»i tung cao hÆ¡n sức đẩy để giảm bá»›t sá»± phản chấn khá»§ng khiếp ấy; lá»™n má»™t vòng, y đặt chân xuống đất, mắt mở lá»›n lắp bắp:
- Ngươi... áo và ng... hỠDương...
Nguyên Huân vẫn ngồi im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Bá»—ng từ trong khoang thuyá»n, lẫn trong đám hà nh lý bừa bá»™n, má»™t nhà sư bước ra, dừng lại trước cá»§a khoang, phóng tia mắt nghiêm nghị nhìn Lâm Kỳ SÆ¡n:
- Mô Pháºt, Lâm thà chá»§ không Ä‘i Ä‘i, còn đợi gì nữa?
Má»i ánh mắt đổ dồn vá» phÃa nhà sư có dáng ngưá»i cao lá»›n, ăn váºn ná»a tăng ná»a tục, tay cầm chuổi bồ đỠlên nước loang loáng dưới ánh trăng. Nguyên Huân vá»™i đứng dáºy cúi chà o. Lâm Kỳ SÆ¡ nhìn nhà sư đăm đăm như muốn tìm hiểu thân pháºn kẻ vừa xuất hiện bất ngá». Lão sư là m như không để ý ông tiếp tục nói vá»›i y:
- Ân có nÆ¡i, oán có chá»—, bần tăng ngà y xưa đã nói vá»›i thà chá»§ nhiá»u lần, sao thà chá»§ cứ cố chấp thết Hiện nay bần tăng quả tháºt vẫn chưa tìm ra được hung thá»§ cá»§a vụ án năm xưa, nhưng bần tăng trước sau vẫn Ä‘oán chắc vá»›i thà chá»§, thá»§ phạm không phải là Ngô thà chá»§ đây, bần tăng lấy danh dá»± mà nói!
Thoáng chốc phân vân, Lâm Kỳ Sơn vòng tay nghiêng mình thi lễ :
- Xin bái biệt!
Y nói xong quay mình bá» Ä‘i sau khi ra dấu cho đồng bá»n mang theo mấy xác chết và tên đồ đệ cá»§a phái Long Môn. Cả bá»n xuống thuyá»n lao Ä‘i vun vút.
Ngô Quán Trung quỳ má»™t gối, cung kÃnh:
- Thuộc hạ Ngô Quán Trung tham kiến Hữu sứ!
Nhà sư nâng hỠNgô lên:
- Ngô huynh đệ, đừng đa lễ !
Nói xong, quay sang Hà Thiết chắp tay đáp lễ. Hai cha con hỠHà vội vòng tay thưa:
- Äa tạ Äại sư đã ra tay cứu trợ!
Nhà sư cưá»i lá»›n:
- Hà thà chủ lầm rồi, đã có cao nhân ở đây, bần tăng đâu dám múa may!
Nói xong bước lại cầm tay Nguyên Huân nói:
- Cứ mỗi ngà y công lực của Trần thà chủ một cao thêm, mới có sáu tháng mà bần tăng không tướng tượng được rồi đấy!
Nguyên Huân đáp lễ:
- Äại sư quá khen vãn bối đấy thôi ! Hôm nay được diện kiến vá»›i Äại sư, vãn bối mừng rỡ lắm. Chẳng hay Äại sư sao mãi hôm nay còn ở đây?
Kiến Nghiệp đại sư đáp:
- Bần tăng đã cố gắng hết sức để can ngăn cuộc đổ máu của Cái Bang. Hà ! Sự chia rẽ nà y có bà n tay của Dương Minh Vương đấy!
- Vãn bối cÅ©ng Ä‘oán chừng váºy!
Quay sang Ngô Quán Trung và Hà Thiết, Äại sư nói:
- Xin giới thiệu với Trần thà chủ, vị nà y là Ngô Quán Trung, Chưởng kỳ sứ Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo năm xưa, còn...
Ngô Quán Trung tiếp lá»i:
- Vị nà y là Hà Thiết, ngưá»i anh em kết nghÄ©a cá»§a thuá»™c hạ, Äệ nhất phó Chưởng Môn cá»§a Bạch Hạc phái!
Tươi cưá»i hướng vá» Nguyên Huân, Äại sư vui vẻ:
- Và đây là Trần Nguyên Huân thà chủ !
Hà Thiết vòng tay:
- Lão phu đội ơn thiếu hiệp đã ra tay cứu mạng lão phu
cùng tệ nữ. Xin nháºn cho lạy nà y!
Nói chưa dứt toan quỳ , Nguyên Huân vội cầm tay giữ lại, chà ng ân cần nói:
- Hà lão tiá»n bối, xin đừng là m thế, vãn bối tổn thá» mất!
Bá»n hảo hán bám sau Ä‘uôi thuyá»n, thấy đã yên leo lên, tất cả quỳ xuống:
- Chúng tôi xin tạ ơn ân nhân cứu mạng!
Nguyên Huân đưa tay ra, má»™t luồng kình khà ôn nhu đỡ bá»n hảo hán đứng lên, cả bá»n cố cưỡng không được, đưa mắt nhìn nhau. Nguyên Huân nói:
- Xin các vị đừng câu chấp như thế, tại hạ thấy Ä‘iá»u bất bình thì phải như thế thôi, nà o có đáng gì!
Từ lúc xảy ra chuyện lá»™n xá»™n, hai ngưá»i tà i công trốn dưới sà n thuyá»n bây giá» má»›i bò lên, phụ cùng vá»›i bá»n hảo hán quét dá»n, lau chùi những vết máu trên thuyá»n. Ãnh trăng má»—i lúc má»™t tá» thêm, má»i ngưá»i ngồi quay quần bên mâm rượu nhà đò vừa dá»n lên. Hà Phi Thoa giữ lá»… ngồi lui lại sau lưng thân phụ.
Kiến Nghiệp đại sư lên tiếng:
- Việc nà y tất còn nhiá»u rắc rối, sở dÄ© bần tăng đến đây và ẩn thân trong khoang là vì tình cá» biết được chuyện nà y từ trước nên chá» dịp mà trợ thá»§, nhưng nếu biết có Trần thà chá»§ thì bần tăng không phải lo ngại nữa!
Ngô Quán Trung há»i:
- Lúc nãy, Lâm. Kỳ Sơn kêu lên: áo và ng, hỠDương là thế nà o?
Kiến Nghiệp đại sư nói:
- Khoảng sáu mươi năm vá» trước, dưới thá»i Nguyên Thuáºn đế, có má»™t nhân váºt há» Dương, khoác áo và ng như Trần thà chá»§ đây, thưá»ng Ä‘i lại giang hồ, võ công cá»±c kỳ cao diệu, tên gá»i là Ly Cát, không hiểu sao bá»—ng dưng tuyệt tÃch giang hồ. Nay bất ngá» gặp Trần thà chá»§ cÅ©ng y phục cùng mà u, võ công cao thâm ảo diệu như thế, nên là m hắn thảng thốt kêu lên thế chăng.
Nguyên Huân yên lặng không nói gì, sau cùng chà ng kể tất cả má»i chuyện đã trải qua trong sáu tháng, những việc lạc và o Tuyệt Tình Äà m thì giấu kÃn.
Hà lão nói:
- Bá»n Thất Sát Äoà n vâng mệnh chá»§ nhân tối cao cá»§a chúng, bấy lâu nay khắc chế võ lâm hết mức: mua chuá»™c chia rẽ, tà n sát các bang há»™i, môn phái. Chúng cấu kết vá»›i giáo phái Tiêu Dao là m nhiá»u Ä‘iá»u tà n bạo, chướng tai gai mắt, chúng tà n sát phái Äiểm Thương, đưa ngưá»i cá»§a chúng lên, mua chuá»™c, gây áp lá»±c vá»›i Long Môn, Thanh Thà nh và Bạch Hạc, táºn diệt những ngưá»i chống lại chúng không tá»
thá»§ Ä‘oạn nà o. ÄÆ°a những kẻ bất chÃnh lên cầm đầu các môn phái, và kết hợp bốn môn phái nà y, tuyển chá»n ngưá»i cá»§a chúng mua chuá»™c được để tạo thà nh thá»±c lá»±c trong cái gá»i là "tứ phái hợp nhất". Tại hạ cô thế biết mình không thể là m gì được nên đã âm thầm cùng tệ nữ bá» á»›i, váºy mà chúng cÅ©ng Ä‘uổi theo truy sát bằng được, may nhá» có Trần thiếu hiệp nên còn sống sót.
Tuy váºy, chúng sẽ chẳng bá» qua, vì cha con tại hạ để giết mất bốn ngưá»i và là m bị thương má»™t số ngưá»i cá»§a chúng. Tại hạ chuyện sống chết để ngoà i tai, chỉ lo tệ nữ rÆ¡i và o tay chúng thì tháºt dẫu chết cÅ©ng không nhắm mắt được!
Ngô Quán Trung nói:
- Bẩm Hữu sứ, thuá»™c hạ e rằng thế nà o trong đêm nay, hoặc đêm mai, Lâm Kỳ SÆ¡n cÅ©ng dẫn đồng bá»n đến vây hãm, vì y sẽ không bá» qua, Hữu sứ nghÄ© thế nà o?
Äại sư đáp:
- Lâm Kỳ SÆ¡n là kê cố chấp, ta biết y sẽ trở lại, nhưng y là ngưá»i rất tháºn trá»ng, vì váºy y chưa ra tay ngay đâu. Chiến thuáºt cá»§a y là đánh tỉa. Lần nà y y tÃnh sai vì không ngá» sá»± có mặt ngẫu nhiên cá»§a Trần thà chá»§, chúng ta phải để tâm, bá»n Thất Sát lúc hà nh sá»± thì mang mặt nạ, nhưng khi theo dõi thì như má»™t ngưá»i dân thưá»ng, không biết chúng là ai, tháºt khó đỠphòng!
Liên tiếp trong năm ngà y đêm trôi qua không thấy động tỉnh gì Qua đêm thứ sáu, trăng tròn và nh vạnh, không gian yên ả trên mặt sông mênh mông. Bá» sông phÃa hữu ngạn bị cát bồi nên rất nông, thuyá»n phải Ä‘i và o giữa dòng. Trăng má»—i lúc má»™t lên cao, lấp loáng trên mặt nước như dát và ng, hai bên bá» là rừng già trùng Ä‘iệp, bá»—ng mÆ¡ hồ có tiếng tù và nổi lên, và từ hai bên bá», những con thuyá»n nhá» xuất hiện má»—i lúc má»™t đông, theo chiá»u gió từ hữu ngạn lướt tá»›i. Äoà n thuyá»n ghe thương hồ bị gió ngang nên Ä‘i rất cháºm. Äoà n ghe nhá» im lìm xốc mÅ©i đến áp sát cùng lúc má»™t đợt tù và thứ hai nổi lên, cả trăm ngá»n lá»a đồng lúc bừng sáng mặt sông. HÆ¡n chục chiếc ghe nhá» chở đầy rÆ¡m, bồi và những chất dẫn há»a Ä‘ang lao và o Ä‘oà n thương thuyá»n.
Giáºt mình trước diá»…n biến không má»™t ai ngỠđược là bá»n Thất Sát có thể có hà nh động như thế, sinh mạng hà ng trăm ngưá»i khách buôn vô tá»™i sắp là m mồi cho thần há»a và hà bá, Nguyên Huân cùng vá»›i Kiến Nghiệp đại sư, Ngô kỳ sứ và cha con Hà lão giở khinh công chuyển từ thuyá»n nà y sang thuyá»n khác, lá»›n tiếng ra lệnh cho từng chá»§ thuyá»n láºp tức tá»a rá»™ng đội hình. Bá»n chá»§ thuyá»n cuống cuồng là m theo lệnh, nhưng ghe thuyá»n thương hồ chở nặng ná», xoay trở khó khăn, chỉ má»™t số Ãt thoát ra khá»i vùng lá»a hãm mà vẫn không thoát khá»i bá»n sát thá»§ từ phÃa tả ngạn chá»±c chá» từ trước xông ra chém giết. Tiếng la khóc, tiếng quát tháo vang dáºy má»™t góc trá»i. Lá»a đã bắt cháy và o Ä‘oà n thuyá»n buôn, ánh lá»a ngút trá»i, sáng rá»±c cả má»™t vùng sông rá»™ng.
Nguyên Huân, Äại sư và ba ngưá»i trong bá»™n nhảy xuống má»™t chiếc thuyá»n nhá» Ä‘i cuối Ä‘oà n thuyá»n, thuyá»n nà y chở nhẹ vì chá»§ thuyá»n đã bán hết đồ hải sản, lúc trở vá» chỉ mang theo má»™t số sản phẩm địa phương. Nguyên Huân kéo buồm chÃnh, thuyá»n nghiêng qua má»™t bên, bá»c gió, vút như tên bắn vá» tả ngạn...
Và i con thuyá»n nhất thá»i thoát khá»i sá»± chém giết vẫn bị bá»n Thất Sát ẩn dá»c theo bá» bắn tên lá»a lên thuyá»n. Nguyên Huân, Äại sư, Ngô kỳ sứ dùng chướng phong đánh bạt Ä‘i. Cha con Hà Thiết xá» dụng kiếm, loang loáng gạt rá»›t những mÅ©i tên lá»a Ä‘ang bắn tá»›i như mưa.
Trên Trưá»ng giang, chỉ còn duy nhất con thuyá»n cá»§a năm ngưá»i là chưa bốc lá»a, bồng bá»nh giữa tranh tối tranh sáng trên mặt nước, là m Ä‘Ãch cho bá»n xạ thá»§ trên những chiếc ghe nhá» bâu đến bắn tên vun vút. Kiến Nghiệp đại sư đứng ở mÅ©i thuyá»n, phất tay áo đánh bạt từng đợt tên. Ngưá»i cho đò đã bị bắn trúng ngá»±c nằm chết từ lúc nà o. Trên những con thuyá»n khác, nhiá»u ngưá»i không chịu được sức nóng ghê hồn đã lao cả xuống sông và mất dạng. Äứng trước cảnh bi thảm vá»›i bao mạng ngưá»i thác oan, Kiến Nghiệp Äại sư không còn chịu được, căm giáºn thấu tim gan, ông quát lá»›n:
- Lũ khốn kiếp nà y tà n bạo quá lắm, không thể tha được !
Lá»i chưa dứt, ông như má»™t cánh đại bà ng lao vút lên không, chân ná» Ä‘iểm chân kia, lá»™n mấy vòng trên cao, thân pháp tuyệt đẹp, bá»n xạ thá»§ giết ngưá»i quên cả bổn pháºn, ngây ngưá»i đứng nhìn...
Từ trên cao, song chướng áºp xuống vá»— mạnh, kình lá»±c như núi đổ, chiếc ghe- gần nhất tan tà nh nhiá»u mảnh cùng vá»›i năm tên xạ thá»§ chìm nghỉm mất tăm. Nguyên Huân cùng . má»™t sát khà như Äại sư, chà ng buá»™c dây buồm và o cá»c, xoay mạnh ngưá»i tung mình lên không, dùng thân pháp Äiểu Phong mà chà ng má»›i được Dương lão nhân gia truyá»n thụ, bóng chà ng như con Thần Ä‘iêu vá»— cánh, lướt nhanh, cùng lúc xá» dụng Thá»§y Thượng Phiêu thân pháp, chưởng lá»±c vá»— mạnh lên mặt nước, và dưới Nam Hoa chưởng pháp, từng chiếc ghe cá»§a địch vỡ nát, bá»n xạ thá»§ trên ghe vỡ máºt bay hồn tìm đưá»ng nhảy xuống sông tẩu thoát, cả má»™t vùng rá»™ng trên sông mở ra, Kiến Nghiệp và Nguyên Huân truy sát, sát chưởng đánh tan liên tiếp trên chục chiếc, những chiếc ghe còn lại kinh hoảng quay đầu chạy trốn.
Cả má»™t mặt sông rá»™ng bùng bùng những lá»a, nhìn thảm cảnh Ä‘au lòng, Nguyên Huân phẫn háºn: "Äến ngay đám lương dân cùng chá»§ng tá»™c mà bá»n chúng cuồng sát không từ, thì đối vá»›i dân Äại Việt chúng còn tà n nhẫn đến đâu!" Cà ng nghÄ© lòng chà ng cà ng quặn thắt.
Con thuyá»n do Hà lão Ä‘iá»u khiển tạt và o tả ngạn và chìm khuất trong bóng đêm...
|

16-04-2008, 09:47 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Chương 14
Kiếm Hiệp
Nam thiên nhất tuyệt kiếm
Chương 14
Trá»i Nam mây quặn lòng thương nhá»›
Äất Bắc cam đà nh dạ xót xa.
Dân Kinh thà nh không ai không biết Vương Phi, có Ä‘iá»u chẳng má»™t ai rõ được xuất xứ cá»§a bà . Chỉ biết rằng Quang Minh Dương Vương là m lá»… nạp phi và o năm Äinh Hợi, cách đây đã mưá»i sáu, mưá»i bảy năm. Những ngưá»i trong Vương phá»§ chỉ biết rằng Vương gia cá»§a há», sau má»™t chuyến Ä‘i xa, đã mang vá» Vương phá»§ má»™t ngưá»i đà n bà tuyệt sắc, và được Vương gia thu nạp. Những gia nhân phục dịch bà đã hết lá»i ca ngợi má»™t trang tuyệt sắc nhưng lại vô cùng hiá»n háºu và bao dung. Nói đến bà như nói đến niá»m thương kÃnh nhất trong lòng há».
Qua năm sau đó, Vương Phi sinh hạ má»™t Quáºn chúa, bà nhất định đặt tên là Hoà i Nam. Bà chẳng bao giỠđòi há»i ở Dương Vương gia bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì, đấy là nổi phiá»n muá»™n nhất cá»§a má»™t vị Vương quyá»n uy đệ nhất. Bởi váºy, khi Vương phi đòi đặt tên con là Hoà i Nam, tuy trong bụng có Ä‘iá»u không hà i lòng, nhưng Vương gia không thể từ chối, vì đó là lần đầu tiên từ khi và o Vương phá»§, bà má»›i xin Vương gia Ä‘iá»u duy nhất ấy.
Thá»i gian trôi qua, đến khi Dương Quáºn chúa được mưá»i tuổi, dân Kinh thà nh má»›i có dịp nhìn thấy bà Vương phi, mà trong suốt mưá»i năm chỉ nghe lá»i truyá»n miệng. Tuy rằng tuổi đã trên ba mươi, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u công nháºn bà có má»™t nhan sắc khuynh thà nh. Dáng ngưá»i thon nhá», là n da trắng như tuyết, và nhất là đôi mắt, đôi mắt buồn thăm thẳm. Bá»n gia nhân nói rằng suốt mưá»i năm hầu hạ, bà luôn luôn nhá» nhẹ, nhân đức, nhưng chưa thấy bà cưá»i bao giá», và há» tiếc đến ngẩn ngÆ¡ là đã không được thấy nụ cưá»i khuynh quốc "nhất tiếu khuynh nhân thà nh, tái tiếu khuynh nhân quốc".
Ngà y xưa không biết Bao Tá»± đẹp dưá»ng nà o đến nổi U Vương vì nụ cưá»i mà nhà Chu mất nước: nà o xé lụa muôn tấm, nà o đốt Phong Há»a đà i để xin được thấy đôi môi hồng hé mở, đến nổi phải chết vá» tay rợ Khuyển Nhung. Nà o nhan sắc cá»§a Äắc Ká»· đến thế nà o mà Trụ Vương chiá»u nà ng mổ bụng chú ruá»™t mình lấy lá gan cho nà ng ăn chữa bệnh. Nà o Tây Thi nhan sắc đến đâu mà vì nà ng Ngô Phù Sai mất nước. Những Ä‘iá»u ấy dân Kinh thà nh chỉ nghe trong sách, truyá»n tụng trong nhân gian, chẳng biết là hư thá»±c. Cái đẹp ấy nếu có, chỉ là cái đẹp là m xiêu đổ ngai và ng, là m nhân dân trăm nổi Ä‘au thương vì ly loạn. Nhưng Vương phi cá»§a há», ngoà i việc là má»™t tuyệt sắc giai nhân, bà còn cái đẹp cao cả vá» tâm hồn, vá» sá»± ôn nhu, thuần háºu, giản dị và đầy lòng bác ái, vị tha.
Những năm sau nà y, khi Quáºn chúa đã lá»›n và bà đã có tuổi những ngà y Sóc, Vá»ng, bà thưá»ng xuất hiện giữa đám dân Ä‘en như má»™t phu nhân tầm thưá»ng trên má»™t chiếc kiệu cÅ©ng giản dị, áo quần trang phục đơn sÆ¡, không ngá»c và ng, không xiêm y rá»™ng lẫy, trên ngưá»i là chiếc xiêm y mà u tÃm, mà u cá»§a nhá»› thương, và đôi mắt thăm thẳm đầy ắp nổi buồn sâu kÃn. Bà không ngần ngại ghé thăm những ngưá»i nghèo khó, an á»§i há», không ngần ngại cúi đầu bước và o những căn nhà nhá» hẹp, nói năng hiá»n háºu vá»›i má»i ngưá»i, ngồi xuống chiếc ghế đầy bụi được chá»§ nhân lau vá»™i bằng chÃnh vạt áo cá»§a mình.
Bà tá» ra không được vui những khi có ai quỳ lạy bà , nhất là giữa đám mệnh phụ phu nhân cá»§a các quan ná»™i triá»u. Há» không dám phẩm bình phần lá»›n bởi nhân cách cá»§a bà sang như trăng rằm, thÆ¡m như loà i hoa quý ; má»™t phần khác nữa, tất cả Ä‘á»u biết Dương Minh Vương rất yêu quý và tôn trá»ng bà , mà Minh Vương thì lừng lẫy uy quyá»n, đến Hoà ng Äế còn nể vì, Minh Vương là cá»™t trụ cá»§a Triá»u đình, các báºc công, hầu, và ngay cả đám thân vương còn úy kỵ, không dám ngẩng cao đầu. Vương phi cÅ©ng không phân biệt chá»§ng tá»™c, thỉnh thoảng bà đến thăm những ngưá»i Äại Việt bị bắt sang Kim Lăng độ nà o, đó là những danh sÄ© và nghệ nhân ưa tú những ngưá»i thầy thuốc tà i danh.. Khi Thà nh Tổ dá»i đô vá» Yên Kinh, dân Nam Kinh tiếc thương bà ngÆ¡ ngẩn.
Những ngưá»i Äại Việt là m trong các Phá»§, Äệ và lục bá»™, cÅ©ng như các phưá»ng cá»§a bá»n nghệ nhân được phân công, Ä‘á»u đón tiếp bà hết sức ân cần vì yêu mến. Äá»n miếu, chùa chiá»n là nÆ¡i chốn bà thưá»ng thăm viếng thưá»ng xuyên. Má»™t lần bà dâng hương trước bà n thá» Pháºt, có ngưá»i nghe thấy bà vừa khấn vái vừa rà n rụa nước mắt: "Xin đức Thế Tôn độ trì cho Tổ Quốc con Ä‘ang chìm đắm trong cÆ¡n binh Ä‘ao tan
Ngưá»i dân Kinh thà nh cÅ©ng được nhìn thấy dung nhan cá»§a Quáºn chúa. Năm nay nà ng vừa tuổi trăng rằm, nhan sắc và tâm hồn nà ng là bóng gương soi cá»§a Vương phi, mẹ nà ng.Hoà i Nam Quáºn chúa cÅ©ng được má»i ngưá»i yêu mến không kém, ngưá»i ta thì thầm vá»›i nhau:
- NghÄ© cÅ©ng lạ tháºt, Vương gia thì tà n bạo, uy nghiêm, khắc nghiệt, mà Vương phi thì hiá»n háºu, bao dung, nhân từ đến thế!
Thế mới biết, cái nhân từ uy lực lớn hơn cái sự bạo tà n, Minh Vương mà còn úy kỵ đấy !
Má»™t ngưá»i khác nói:
- Nhân gian có câu: con gái phúc cha, con trai phúc mẹ, cái Ä‘iá»u nà y thì không đúng hẳn đâu!
- Tại sao lão trượng lại cho là không đúng?
- Lão há»§ có nói là sai hẳn đâu, nhưng trong trưá»ng hợp cá»§a Dương Vương thì không đúng!
- Phải, phải, lão trượng nói đúng tháºt đấy, váºy thì phúc đức tại mẫu là đúng nhất!
Má»™t ngưá»i e dè chen và o:
- Nghe nói Vương gia còn có một cô gái lớn, tuổi còn e hơn cả Vương phi nữa đấy.
Lão trượng có vẻ hiểu biết, thì thầm:
- Chuyện nà y trong chốn võ lâm mấy chục năm trước ai chả biết. Ngà y Vương gia còn là Tả sứ cá»§a Minh giáo, gian dâm, cưỡng bức má»™t đệ tá» cá»§a phái Nga Mi là Ká»· Hiểu Phù, Hiểu Phù sinh ngưá»i con gái, đặt tên là Bất Hối. ChÃnh vì đặt cho con cái tên nà y, Hiểu Phù bị Diệt Tuyệt sư thái, Chưởng Môn nhân cá»§a Nga Mi đánh chết đồ đệ cá»§a mình. Ká»· Hiểu Phù cÅ©ng là ngưá»i vợ chưa cưới cá»§a Hân Lợi Hanh, đệ tá» thứ sáu cá»§a Trương Chân Nhân phái Võ Äang.
Ngà y xưa Trương Tam Phong, còn có tên là Trương Quân Bảo, yêu Quách Tưá»ng là con gái thứ cá»§a Quách TÄ©nh đại hiệp, nhưng Quách Tưá»ng chỉ thương yêu ngưá»i há» Dương. Ngưá»i há» Dương tuyệt tÃch, Quách Tưá»ng Ä‘i tu, láºp thà nh Nga Mi phái, Trương Quân Bảo trở thà nh Trương Chân Nhân cá»§a Võ Äang SÆ¡n, hai môn phái nà y có giao tình rất keo sÆ¡n.
- Ủa, sao lão trượng tiên sinh theo văn nhược mà biết rõ chuyện của võ lâm thế?
- Ta còn biết hÆ¡n thế nữa đấy. Sau đó Hân Lợi Hanh đại hiệp háºn thù Minh .giáo, má»™t lần giao thá»§ bị trá»ng thương mê man. Năm ấy, Bất Hối đã mưá»i bốn tuổi, nhan sắc giống y như mẹ, trong cÆ¡n sốt mê man, Hân Lợi Hanh cầm tay cô gái mà tưởng ngỡ là Kỹ Hiểu Phù, Dương Bất Hối tá»™i nghiệp và thay mẹ trả nghÄ©a cho tình quân, đã lấy Hân đại hiệp.
- Ãi chà , thế thì cô gái lá»›n nà y, lá»›n tuổi hÆ¡n vị Vương phi hiá»n háºu cá»§a chúng ta tháºt!
Má»™t ngưá»i chen và o chuyện:
- Tôi nghe ngưá»i ta nói Hôn phu nhân cÅ©ng hiá»n háºu, nhân đức như Vương phi, váºy đúng là phúc đức tại mẫu, chứ chẳng giống cha, ai nói con giống cha là nhà có phúc, là sai!
- Không, nói thế sai rồi, con hơn cha chứ không phải là giống cha !
- Thì giống cũng như hơn chứ gì !
Má»i ngưá»i cưá»i xòa, lại có ngưá»i lên tiếng:
- Nghe đám gia nhân nói, cách đây mưá»i mấy năm, Hân phu nhân và Vương gia, cha con cãi nhau dữ dá»™i lắm, Vương gia không chịu nhượng bá»™, từ đó Hân phu nhân không vá» thăm cha mình nữa !
- Chắc là cãi chuyện vỠVương phi chứ gì!"
- Ngươi nói váºy chẳng hóa ra là Hân phu nhân tầm thưá»ng là m sao? Việc nà y có liên quan tá»›i việc ác cá»§a Dương Vương, Hân phu nhân lên án những hà nh động cá»§a Phụ vương bà đấy!
- Ai chà , chị nà o em nấy, Quáºn chúa Hoà i Nam cÅ©ng vẫn thưá»ng theo Vương phi Ä‘i chùa lá»… Pháºt cầu nguyện cho Dương Vương bá»›t ác Ä‘i đấy !
- Nà y, tai vách mạch rừng, giữ mồm giữ miệng, kẻo vạ đến, mất đầu như chơi !
Má»™t gã thanh niên thì thầm, vẻ quan trá»ng cá»§a y khiến má»i ngưá»i lắng nghe:
Äệ lục Thái tá» là Nguyên Khánh say mê Dương Quáºn chúa, tại hạ nghe Tố Hoa, cô em há» cá»§a tại hạ là nữ tỳ cá»§a Quáºn chúa nói váºy, nhưng Quáºn chúa thưá»ng lẫn tránh y. TÃnh tình cá»§a Thái tá» phóng đãng, háo sắc nên Quáºn chúa khinh ghét y lắm!
- Chu Nguyên Khánh tà n bạo, háo sắc, ai mà chẳng biết, nhưng võ công y cao cưá»ng. Nghe nói thưá»ng giả dạng cưá»ng đồ Ä‘i tìm bắt thiếu nữ vá» gian dâm. Hừ! Chỉ sợ y say mê mà không toại ý, dám là m liá»u lắm!
- Không dám đâu, võ công cá»§a Dương Vương đệ nhất thiên hạ, y chẳng dám vuốt râu cá»p đâu. Dương Vương võ công cao siêu như váºy mà Hoà i Nam Quáºn chúa thì ẻo lả, không chịu há»c võ, bị Dương Vương ép buá»™c cÅ©ng không chịu. Dại Quáºn chúa ngà y xưa cÅ©ng có biết võ nghệ gì đâu. Há»c võ chỉ thêm lòng tà n ác, múa giáo vung gươm dá»a ngưá»i, chẳng Ãch gì !
- Lư Sinh, ngươi nói bá láp rồi, đâu phải ai há»c võ nghệ cÅ©ng như váºy đâu!
- Tất nhiên, nhưng thưá»ng là thế!
Tòa Quang Minh Vương phá»§ cá»§a Dương gia tá»a lạc trên má»™t khu đất rá»™ng, sát ngay Tá» Cấm Thà nh. Cả má»™t tòa Vương phá»§ nguy nga, lá»™ng lẫy; phá»§ đệ cá»§a các Vương gia, Thân vương khác không thể sánh bằng.
Chung quanh có tưá»ng cao bao bá»c, bốn cổng lá»›n mở ra bốn phÃa, cổng chÃnh quay vá» hướng Äông Nam. Trong khu vá»±c Vương phá»§, dinh thá»± san sát, hoa viên mênh mông. Quang Minh phá»§ được xây cất đúng theo đồ hình cá»§a ứng Thiên phá»§. trước khi dá»i đô vá» Yên Kinh, ứng Thiên phá»§ chÃnh là Quang Minh phá»§ váºy. Bởi thế từ việc xây dá»±ng, đến trang trÃ, Ä‘á»n các, Ä‘á»u ráºp khuôn như ứng Thiên phá»§.
Má»™t buổi sáng, ngay tại cổng chÃnh, xuất hiện má»™t nữ lang mặc bá»™ võ phục mà u trắng, tuổi chừng hai lăm, hai sáu, nét mặt u buồn nhưng nhan sắc tháºt xinh đẹp, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm. Tên lÃnh gác thấy nữ lang đứng nhìn và o, tiến đến há»i:
Cô nương có chuyện gì muốn há»i?
- Ta muốn há»i thăm Quang Minh Vương gia!
Cô nương muốn gặp Vương gia?
Ngưá»i lÃnh gác ngạc nhiên, cau mà y há»i.
- Thì ta muốn gặp Vương gia, có gì lạ đâu mà ngươi nhìn ta lạ lùng thế?
Tên lÃnh cưá»i nhạt nói:
- Cô nghĩ thế nà o là một vị Vương. Chẳng nhẽ cứ muốn gặp là gặp, muốn tìm là tìm hay sao?
Cô gái vẫn dịu dà ng:
- Thôi được, ta muốn yết kiến Vương gia, phải là m sao?
Tên lÃnh quay và o gá»i lá»›n:
- Äá»™i trưởng, có khách đấy!
Má»™t ngưá»i khoảng trung niên, mặc võ phục, Ä‘i ra:
- Thôi Viên, chuyện gì thế?
- Vị cô nương nà y muốn diện kiến Vương gia!
Ngưá»i đội trưởng quay nhìn cô gái như đánh giá :
- Má»i cô nương và o bên trong, để tại hạ tâu trình cho Dư tổng quản đã!
Vị cô nương theo chân ngưá»i đội trưởng, cả má»™t hoa môn rá»±c rỡ hiện ra trước mắt, nà ng bước và o căn phòng dà nh cho khách đợi. Ngưá»i võ quan chỉ án thư trên có để văn phòng tứ bảo, nói:
- Có bút mực sẵn, xin cô nương ghi và o phiếu yết kiến!
Ghi và i dòng, nà ng đưa trả, ngưá»i đội trưởng cầm tá» phiếu liếc mắt, bá»—ng y cau mà y thoảng thốt:
- Hân cô nương, cô nương từ Võ Äang tá»›i?
Ngưá»i con gái chÃnh là Bảo Thư, nà ng nhá» nhẹ:
- Äúng váºy, xin phiá»n đội trưởng!
|

16-04-2008, 09:48 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
chương 14 tiếp
Ngưá»i đội trưởng cung kÃnh:
- Xin tiểu thư tha tá»™i bất kÃnh, thuá»™c hạ thông báo ngay tức khắc!
Nói xong, y vụt chạy Ä‘i, bụng nghÄ©: "Chết mẹ, cÅ©ng may ta chưa có lá»i gì sà m sỡ!"
Một thoáng sau, một trung niên mặc theo lối văn quan chạy ra cùng với viên đội trưởng, y cúi rạp mình, lễ phép:
- Hân tiểu thư, Vương gia đang đợi !
Nói xong láºt Ä‘áºt Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Bảo Thư cất bước theo viên quan. Dá»c theo lối Ä‘i rá»™ng lát đá trắng, dưới bóng rợp cá»§a những gốc đà o già , hai bên lối Ä‘i là hoa môn đủ kỳ hoa dị thảo, không gian ngát hương thÆ¡m. ÄÆ°á»£c khoảng và i trăm bước, trước mắt nà ng sừng sững má»™t tòa "Äại khách sảnh" uy nghi trên chÃn báºc đá cao, nhìn xuống khoảng sân rá»™ng bát ngát.
Äứng trước thá»m môn, dưới tấm hoà nh phi sÆ¡n son ba chữ " Äại Khách Sảnh", má»™t lão nhân cao lá»›n, râu năm chòm, mặt hồng hà o, thân thể đẹp như má»™t cây ngá»c trước gió, mặc đại bà o trắng, trước ngá»±c thêu má»™t ngá»n lá»a Ä‘ang bùng cháy mà u đỠthắm, tay cầm chiếc quạt ngà đã xếp lại, mắt sáng như sao sa, hai bà n tay Ä‘eo găng trắng, không thể ước lượng được tuổi tác. Lão nhân nhìn Bảo Thư từ xa, miệng cưá»i, vẻ mặt vui mừng, hà m răng còn trắng muốt Ä‘á»u như ngá»c. Ngưá»i đó chÃnh là quang Minh Pháp Vương Dương Tiêu.
Bảo Thư nháºn ra Ngoại tổ cá»§a nà ng, nà ng dừng lại, má»™t chân quỳ xuống, gá»i lá»›n:
- Ngoại Tổ!
Chỉ thấy thân hình Pháp Vương mỠđi một cái, ông đã đứng cạnh Bảo Thư, kêu lên xúc động:
- Bảo Thư, cháu ta đây phải không?!
Nói xong cúi xuống, hai cánh tay ông ôm lấy vai nà ng đỡ dáºy. Bảo Thư nước mắt chan hòa, nức nở khóc.
- Con bé nà y, sao hay khóc thế cháu. Cháu giống mẹ cháu Ãt thôi, giống Ngoại tổ mẫu mà y nhiá»u lắm. Năm xưa, Ká»· Hiểu Phù cÅ©ng hay khóc. NÃn Ä‘i, có gì buồn nói cho ông nghe. Thôi, và o đây, và o đây cháu!
Nói xong, Pháp Vương dẫn Bảo Thư Ä‘i lên từng báºc. Hai bên các báºc thá»m, bá»n thuá»™c hạ có mặt từ lúc nà o, mặc sắc phục võ tướng, đứng im như những pho tượng. Giá»ng Pháp Vương Dương Tiêu vẫn còn Ä‘á»ng xúc cảm:
Mưá»i mấy năm ông cháu ta không gặp, ngà y ấy cháu má»›i có tám, chÃn tuổi gì đó, ông còn nhá»›, cháu suốt ngà y tâng tiu từng đóa hoa trong hoa viên, vì váºy ông cho tìm khắp thiên hạ đủ loại kỳ hoa trồng trong khuôn viên nà y đón đợi cháu đấy!
- Bảo Thư, song thân cháu có mạnh khá»e không? Còn thằng anh Vân Hạc, nó thế nà o rồi?
- Ngoại tổ, việc gì trong thiên hạ mà Ngoại tổ chẳng biết Ngoại tổ còn há»i cháu là m chi?
Gương mặt Pháp Vương thoáng vẻ bối rối, ông ngồi xuống chiếc ghế phá»§ lông Hắc Ä‘iểu cá»±c quÃ, ra dấu lệnh cho viên quan hầu mang má»™t chiếc ghế khác để cạnh, xòe bà n tay trái:
- Cháu ngồi xuống đây đã, Bảo Thư!
Pháp Vương nhìn nà ng nhỠnhẹ:
Lúc nà o ông cÅ©ng nhá»› đến hai cháu cá»§a ông, Vân Hạc và mà y, ông mong chúng mà y vá» thăm ông. Nhưng kìa. con có Ä‘iá»u gì buồn thế, Bảo Thư?
Bảo Thư òa lên khóc: ..
- Ông ơi, cháu...
- Cháu thế nà o, việc gì, nói cho ông nghe ?
- Gia gia, má má cháu bắt cháu phải lấy chồng...
- Thì đúng thế chứ còn gì nữa, con gái lá»›n phải lấy chồng. Con đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, như váºy là đã cháºm lắm!
- Nhưng con không muốn!
Dương Tiêu mỉm cưá»i:
- Thế con muốn đi tu à ?
- Vâng, con muốn xuất gia !
Dương Tiêu cau mà y:
- Mà y có tâm sự gì thế Nói cho ông nghe đi. Con đẹp thế nà y, đi tu là m gì Bảo Thư!
- Con chỉ muốn chết thôi...
Bảo Thư nức nở. Dương Vương vuốt tóc cháu:
- Ừ, thì ai chẳng phải chết, có ai sống mãi được bao giá». Nà y Bảo Thư! Má má con có nhắn gá»i gì ông không?
Gương mặt ông bỗng buồn hẳn đi.
- Con trốn đi, gia gia má má không ai biết!
- Chết tháºt! Mẹ con buồn đến chết mất, Bảo Thư ạ !
Dương Vương quay lại gá»i vị quan hầu:
- Gá»i ngay Äại tổng quản lên gặp ta.
Má»™t lúc sau, má»™t ngưá»i trạc tuổi năm mươi, ăn mặc sang trá»ng bước và o:
- Vương gia cho gá»i !
- Lấy ngay Kim Há»a lệnh bà i, truyá»n ngá»±a trạm há»a tốc vá» Võ Äang SÆ¡n, báo: "Hân tiểu thư hiện Ä‘ang ở đây", mưá»i lăm ngà y phải đến nÆ¡i!
- Tuân lệnh Thiên Tuế!
Nói xong y vá»™i vả quay Ä‘i ngay, chỉ trong khoảnh khắc, năm kỵ mã trên năm thá»›t ngá»±a Mông Cổ tháºt hùng vÄ©, phÃa sau kéo theo mưá»i con khác dá»± phòng, vá»t Ä‘i như gió cuốn. Pháp Vương quay lại bảo cháu:
- Con từ đây ở đây vá»›i ta, con muốn bất cứ Ä‘iá»u gì ta Ä‘á»u toà n thà nh cho. Bảo Thư, ông nói Ä‘iá»u nà y nhé, ông không ép cháu nếu cháu không muốn: Vương Háºu ta luôn luôn nhắc đến mẹ cháu và các cháu, con nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, và rồi nếu muốn, con sẽ ghé thăm Ngoại tổ mẫu và Hoà i Nam!
- Con vui mừng lắm chứ ông, mẹ con kÃnh yêu Ngoại tiểu tổ mẫu và A Di ( dì) đấy!
Pháp Vương hà i lòng, bảo viên quan hầu
- Ngươi gá»i ná»™i dịch cho ta !
Má»™t ngưá»i đà n bà , phục phịch bước ra bái lạy. Pháp Vương truyá»n:
- Ngươi cho lệnh dá»n dẹp, trang hoà ng Bách Hoa cung và tuyển lấy mưá»i thị nữ hầu hạ, cấm không ai được là m phiá»n công nương cháu ta, phải tuyệt đối tuân lệnh công nương. Ngươi loan báo lệnh nà y cho Äại tổng quản và các Tổng quản các khu Äông, Tây, Nam, Bắc. Nghe rõ chưa?
- Thưa vâng!
Pháp Vương đổi sang giá»ng ngá»t ngà o:
- Bảo Thư, con Ä‘i theo Tứ nương tắm rá»a, ăn uống rồi nghỉ ngÆ¡i. à , mà hà nh lý cá»§a con đâu?
- Con chẳng có gì hết.
- Tứ nương nghe ta nói, gấm vóc xuất kho má»—i thứ bốn cây, gá»i thợ may gấp trang phục cho Công nương. Châu ngá»c và đồ trang sức mang đây ta ký lệnh, còn nữa, áo ngá»± hà n Bạch Ä‘iểu má»™t, Khinh cừu ba, chăn mà n nệm gối loại hảo hạng!
Bảo Thư kêu lên:
- Không, không, ông Æ¡i, Hà i nhi không dùng nhiá»u thế đâu Không dùng đồ sang trá»ng thế đâu!
Pháp Vương cưá»i:
- Cháu phải để cho ông lo cho cháu chứ Bảo Thư!
Ông vừa nghĩ: "Con bé cháu ta sao lại giống Yến Phi đến thế, cũng kêu lên như thế".
Bảo Thư Ä‘i vá» Bách Hoa cung, nà ng thoáng nghÄ©: "Ngoại tổ ta đối vá»›i con cháu sao dịu dà ng, ân cần thương yêu váºy, mà đối vá»›i thiên hạ lại tà n ác đến thế ?". Và nà ng buồn bã thở dà i. Hai ngà y sau, và o má»™t buổi sáng, thế nữ và o báo:
- Bẩm Công nương, có Vương phi và Quáºn chúa đến thăm!
Bảo Thư Ä‘ang ngồi, vá»™i chạy chân đất ra, nà ng thấy má»™t vị nương tá» tuyệt đẹp, tuổi chừng bốn mươi và má»™t thiếu nữ giống hệt bà , ăn mặc giản dị, theo sau chỉ có má»™t thế nữ theo hầu. Bá»n thị nữ nghe Vương phi đến, chúng xếp hà ng đón bà , quỳ lạy.
Vương phi cau mà y âu yếm nói:
- Ta đã bảo các con thế nà o sao không nhớ, đứng lên đi!
Vẻ mặt bà dịu dà ng, hiá»n thục, Bảo Thư Ä‘i nhanh đến trước mặt bà quỳ xuống, mặt nà ng rạng rỡ:
- Ngoại Tổ Mẫu!
Vương phi cÅ©ng quì xuống nâng Bảo Thư dáºy, nhìn thấy nà ng Ä‘i chân trần, bà cảm động ôm lấy Bảo Thư:
- Ta không xứng đáng được con xưng hô vá»›i ta như thế đâu cứ gá»i ta là A Di là được rồi!
Bảo Thư nói:
- Con tháºt là đắc tá»™i, con vừa gá»i phiếu xin bái kiến Tổ mẫu thì Tổ mẫu đã đến, Ngoại tổ mà biết được thế nà y, con đắc tá»™i mất!
Nói xong nà ng quay sang Hoà i Nam Quáºn chúa định quỳ xuống, Hoà i Nam cầm tay Bảo Thư ngăn không cho nà ng là m lá»…. Bảo Thư kêu lên:
- A Di, A Di đẹp quá, cháu tham kiến A Di!
Hoà i Nam ngượng ngùng khẽ nói:
- Hân tá»· tá»·, xin đừng xưng hô váºy, em còn nhá», chỉ là em Thư tá»· thôi!
Bảo Thư nói:
- Ngoại tổ mẫu, A Di, dù có lá»›n có nhá», nhưng nếp nhà không cho con vô lá»… thế được, trên là trên, dưới là dưới, lòng con chân thá»±c, mong Ngoại tổ mẫu và A Di thấu cho!
Vương phi cầm tay nà ng cảm động, âu yếm nói:
- Bảo Thư, con tháºt là hiá»n thục, ta vẫn thưá»ng nhắc đến Phu nhân, Vân Hạc và con luôn!
Hoà i Nam thân máºt nÃu vai Bảo Thư nhá» nhẹ:
- Xưng hô như váºy kỳ quá, tiểu muá»™i không chịu đâu!
- A Di, cháu mà vô lễ, Ngoại tổ chẳng dung đâu!
- Không, gia gia thương chúng mình lắm!
- A Di, váºy thì thế nà y, A Di cho phép cháu được coi A Di như bạn, chúng ta gá»i nhau bằng tên, nhưng trước mặt Tổ mẫu và Tổ phụ thì xưng hô theo thứ báºc rõ rà ng đấy nhé!
- Thôi, váºy cÅ©ng được !
Hoà i Nam hết lòng quyến luyến Bảo Thư, luôn ở bên không rá»i, vì thế mà nà ng khuây khá»a bá»›t nổi buồn. Vương phi cÅ©ng yêu nà ng không kém, nà ng thưá»ng sang BÃch Thảo cung vấn an bà .
|

16-04-2008, 09:48 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
chương 14 tiếp
. Lần đầu tiên bước và o phòng riêng cá»§a bà , Bảo Thư kinh ngạc, đồ dùng, váºt dụng tháºt đơn sÆ¡, chăn gối cá»§a bà toà n là loại vải vóc cá»§a hà ng dân dã, trang sức châu ngá»c hầu như chẳng có. Bảo Thư cà ng yêu kÃnh bà vô ngần, nà ng ôm lấy bà , khóc và nói:
- Bà ơi, sao bà giống mẹ con đến thế! Những ngưá»i thân yêu cá»§a Ngoại tổ Ä‘á»u giống nhau, cá»› sao... cá»› sao...
Vương phi vuốt tóc Bảo Thư:
- Má»—i ngưá»i má»—i cách sống con ạ! Ngoại tổ con đối vá»›i gia đình rất tốt, nhưng... thôi Bảo Thư ạ! Cầu xin Trá»i Pháºt độ trì Bảo Thư, sao con cÅ©ng giản dị thế?
- Con lá»›n lên ở nÆ¡i sÆ¡n cước, chứ có phải ở chốn cung đình đâu. Bà ở chốn cung đình, Bà và A Di giữ được đức tÃnh giản dị ấy má»›i thá»±c là khó lắm!
- Ta vỠđây đã mưá»i sáu năm, ta có biết cung đình, cung chùa gì đâu. Ta quanh quẩn như chiếc bóng, thỉnh thoảng má»›i ra ngoà i lên chùa lá»… Pháºt, thăm há»i dân chúng, giúp đỡ ngưá»i khốn cùng, xoa bá»›t được phần nà o trong muôn má»™t ná»—i Ä‘au khổ cá»§a há». Con có thÃch Ä‘i chùa không? Trúc Viên tá»± đẹp lắm, những vị sư nữ ở chùa nà y rất đạo hạnh. Hôm nà o chúng ta Ä‘i nhé?
- Vâng, con thÃch lắm. A Di có Ä‘i không?
- Có đấy nó có vẻ thÃch Ä‘i tu, nhưng tinh anh phát tiết, ta e rằng sau nà y nó cÅ©ng truân chuyên con ạ!
- TÃnh tình A Di hợp vá»›i con lắm, có Ä‘iá»u A Di nói là không thÃch há»c võ, con bảo A Di nên luyện táºp võ nghệ cho cứng cáp, có sức khoẻ để chịu đựng được nghịch cảnh. Thá»i thế, váºn hạn biết thế nà o được!
- Ta cÅ©ng bảo nó thế con ạ. Nhưng lÃnh tình A Di con đến con sâu cái kiến mà không dám giết thì là m thế nà o cầm kiếm được!
- Bà ơi, con sâu, cái kiến thì không nỡ giết, nhưng con ngưá»i độc hÆ¡n ác thú, nhiá»u khi vì Ä‘á»i mà phải giết Ä‘i đấy, Bà có nghÄ© váºy không?
Vương phi trầm ngâm thở dà i, một lúc nói:
- Có nhân tất có quả con ạ !
Má»™t hôm Bảo Thư sang Vân Trang cung thăm Hoà i Nam, thấy nà ng Ä‘ang thêu má»™t chiếc khăn tay bằng lụa bạch, có má»™t vầng trăng khuyết và đám mây vá»n nhẹ, Bảo Thư há»i:
- Hoà i Nam, thêu khăn là m gì mà đẹp thế?
- Hoà i Nam thêu tặng Bảo Thư đấy!
- Sao Hoà i Nam lại thÃch vầng trăng khuyết lạnh lẽo váºy?
- Hoà i Nam cũng không biết nữa...
Má»™t cánh bướm mà u và ng nhung Ä‘iểm những chấm hồng nhạt Ä‘áºp nhẹ đôi cánh má»ng bên những đóa hoa nở bừng trên má»™t cà nh cây cách mặt đất không cao lắm, Bảo Thư ra ngoà i thá»m, nà ng tung ngưá»i vút lên chá»™p lấy con bướm, thân pháp tuyệt đẹp. Bá»n thị nữ rối rÃt khen ngợi:
- Công nương võ công tuyệt quá, cao siêu quá...
Riêng Hoà i Nam nhìn Bảo Thư đăm đăm:
- Bảo Thư há»c võ từ bao giá» váºy?
- Từ ngà y Bảo Thư lên sáu, lên bảy. Hoà i Nam! Bảo Thư muốn Hoà i Nam luyện võ để có sức khá»e, cÆ¡ thể khá»e mạnh dẻo dai, tinh thần má»›i thanh thoát được!
- Luyện võ để đâm chém nhau, Hoà i Nam sợ lắm!
- Hoà i Nam nà y, luyện võ công, thứ nhất để bảo vệ chÃnh mình, thứ hai để cứu Ä‘á»i, che chở cho ngưá»i bị ức hiếp...
- Ngưá»i ta đà n áp mình, mình lấy Ä‘iá»u phải mà nói, thì ai chẳng phải nghe!
- Nếu ngưá»i biết nghe Ä‘iá»u phải thì còn nói là m gì! Nếu hỠđã có ý là m Ä‘iá»u ác vì tham sanh, tham lợi, tất nhiên há» sẽ không biết nghe Ä‘iá»u phải!
- Thì... thì mình cố mà cảm hóa há»!
- Muốn cảm hóa được má»™t ngưá»i mà bản chất là hung ác, phải có rất nhiá»u Ä‘iá»u kiện chứ chằng phải là cứ nói lá»i phải mà được, đôi lúc phải dùng đến võ lá»±c nữa...
- Thôi, đánh Ä‘áºp ngưá»i ta, Hoà i Nam chịu thôi!
Nhưng rồi Hoà i Nam cÅ©ng chìu lòng Bảo Thư, hà ng ngà y để Bảo Thư luyện cho, dần dần ham thÃch nên luyện táºp chuyên cần. Nà ng thông minh, dạy má»™t biết hai, Bảo Thư hết lòng truyá»n thụ , nà ng tiến bá»™ mau chóng.
Một hôm, Bảo Thư và Hoà i Nam đang say mê luyện võ thì Quang Minh Pháp Vương tới bất thần, nhìn thấy con, cháu thương yêu nhau, ông vui vẻ ôm lấy hai nà ng:
- Các con là m cho ta hà i lòng lắm. Các con là nguồn an á»§i lá»›n nhất cá»§a ta. Bảo Thư, con là m thế nà o mà khiến được A Di con chịu luyện võ như váºy, ta từng khuyên bảo thế nà o A Di con cÅ©ng nhất định không nghe. Hôm nay là ngà y ta không phải báºn rá»™n, ta sẽ truyá»n cho các con môn thân pháp, gá»i là Vân Trung Vi Bá»™, dù các con địch thá»§ cao cưá»ng đến mấy cÅ©ng không là m sao ká»m chế các con được.
Nói xong, Dương Vương dạy khẩu quyết, chỉ dẫn bá»™ vị, cách biến hóa di hình, cách Ä‘iá»u tức định thần, ông nói:
- Trong võ công, cái lá»›n nhất là an thần, định vị; vì có an được thần, định được ý, hợp được tâm má»›i phát sinh thần lá»±c kỳ tÃch!
Từ hôm đó, ông thưá»ng đến chỉ dẫn cho hai cô gái cách tá»a công luyện thần, khÃ, để phát huy ná»™i lá»±c, đến chá»— phát sinh đại định để tiến đến thần lá»±c.
Từ ngà y có Hoà i Nam bên cạnh, Bảo Thư tạm lắng Ä‘i nổi buồn Ä‘au, thương nhá»› Nguyên Huân. Nhưng những đêm khuya khoắt trằn trá»c, những buổi chiá»u nắng nhạt mênh mang, Bảo Thư cảm thấy nổi buồn cá»§a cõi lòng cô quạnh. Hình ảnh Nguyên Huân đầy trong trà tưởng, ná»—i nhá»› đầy ắp tâm hồn nà ng, "Nguyên Huân, bây giá» chà ng nÆ¡i nà o? Có biết em vò võ nhá»› thương, có biết em khắc khoải năm canh xót lòng mong đợi.."
Má»™t lần Hoà i Nam tình cá» bắt gặp Bảo Thư ngồi buồn bã, và trên khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, Hoà i Nam không dám há»i, nà ng Ä‘em việc ấy kể vá»›i mẹ, Vương phi nói:
- Má»—i ngưá»i vẫn có những nổi buồn riêng con ạ!
Nói xong bà thở dà i, đôi mắt đăm đăm nhìn vá» phương xa, nÆ¡i có những đám mây trắng lững lá», lòng ngáºm ngùi...
Cho đến má»™t ngà y kia, bà giáºt mình khi nghe Bảo Thư ngâm nga má»™t lá»i thÆ¡:
Qua cầu, ngả nón trông cầu
Cầu bao nhiêu nhịp em sầu bấy nhiêu.
Qua đình, ngả nón trông đình
Äình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu...
Bảo Thư phát âm tiếng Việt còn lÆ¡ lá»›, nhưng trong lòng bà bá»—ng dưng như dao cắt. ôi, những lá»i ca dao vá»i vợi cá»§a má»™t nÆ¡i chốn đã xa vá»i ... Äêm ấy, bà trở bệnh.
Dương Vương cho vá»i danh y tá»›i, vua Thà nh Tổ nghe tin phái quan Thái y đến thăm bệnh cho Vương phi. Hoà i Nam buồn bã quấn quÃt bên mẹ ngà y đêm, lòng nặng ná» lo sợ. Bảo Thư chỉ thấy bà nằm im, mắt đăm đăm nhìn và o đỉnh mà n, đẩm lệ ; nà ng Ä‘oán bà có tâm sá»± gì u uất lắm. Ná»—i Ä‘au đớn theo ngà y tháng tưởng chừng đã nguôi ngoai, nà o ngá» nghe được tiếng lòng cá»§a quê hương, đã trá»—i dáºy niá»m thương nhá»› cÅ© . .
Má»™t hÆ¡i thở nhẹ lan trên má, Vương phi mở mắt, Hoà i Nam Ä‘ang nghiêng ngưá»i trên mặt mẹ, nét mặt lo lắng u sầu, Vương phi chợt nháºn ra Hoà i Nam có phần hao gầy; Vương phi tá»± trách lấy mình đã Ä‘em đến nổi âu lo cho con. ChÃnh vì Hoà i Nam mà bà đã sống, chÃnh vì Hoà i Nam mà bà đã cam chịu má»i Ä‘iá»u, "ta còn gì nữa, Ä‘au đớn nà o Ãch chi."
Từ đó bà cố gượng, cố vì Hoà i Nam mà trá»—i dáºy, và căn bệnh cá»§a bà bá»—ng dưng thuyên giảm. Dân Kinh thà nh nghe tin Vương phi bệnh, bá tánh và chùa chiá»n Ä‘á»u tổ chức cầu an cho bà , trong lòng má»i ngưá»i, không ai là không yêu thương, kÃnh trá»ng bà . Bà như vị Bồ Tát đến vá»›i há», cho há» niá»m an á»§i, là vị Vương phi hiá»n đức mà há» không há» dám trông đợi từ giai cấp sang cả, uy quyá»n. Bởi váºy, khi biết tin bà khá»i bệnh, niá»m vui như nở bừng trong lòng má»i ngưá»i.
Má»™t hôm, bà cho ngưá»i gá»i Bảo Thư đến, bà há»i nà ng:
- Con có nhớ hôm nà o, con có ngâm một bà i thơ mà ta không hiểu được, con có thể cho ta biết ai dạy cho con thế?
Bảo Thư đáp:
- Thưa, đấy là má»™t bà i ca dao cá»§a dân tá»™c Äại Việt, Tổ mẫu có biết đất nước Äại Việt không?
- Ta có nghe nói, đó là một xứ sở ở phương Nam!
- Vâng, đúng thế, đó là má»™t xứ sở cá»§a má»™t dân tá»™c có truyá»n thuyết là được sinh ra bởi sá»± kết hợp cá»§a hai giống Rồng và Tiên, má»™t dân tá»™c mà con được biết có má»™t ná»n văn hóa cao cả, má»™t dân tá»™c kiên cưá»ng, có truyá»n thống anh hùng và bất khuất...
Vương phi cố giấu ná»—i sung sướng dâng lên trong lòng bà , nhưng lệ vẫn ứa ra không ngăn được, và lạ chưa, những giá»t lệ cÅ©ng đầy khóe mắt Bảo Thư. Vương phi ôm lấy Bảo Thư, riêng Bảo Thư nà ng lại nghÄ©, bà khóc vì xúc cảm bởi thấy lệ đầy trên đôi mắt nà ng, nà ng thì thầm:
- Tổ mẫu thương con đến thế sao? Tha lá»—i cho con đã là m bà lụy phiá»n!
- Bảo Thư, con có Ä‘iá»u gì buồn lắm phải không?
- Vâng, thưa bà !
- Ta hiểu, ta biết, hay đúng hơn ta mơ hồ biết được. Ta thương con, Bảo Thư ạ!
- Con cảm tạ lòng yêu thương của Tổ mẫu!
Vương phi nói:
- Con Ä‘á»c lại bà i thÆ¡ êm ái ấy cho ta nghe, và giảng cho ta biết lá»i thÆ¡ nói gì Ä‘i con !
Bảo Thư dịch sang tiếng Trung Nguyên bà i ca dao cá»§a Äại Việt, nà ng dịch .má»™t cách khó khăn và đến chữ "Thương mình", nà ng cắt nghÄ©a cho Vương phi hiểu, như Nguyên Huân cá»§a nà ng đã cắt nghÄ©a cho nà ng ngà y nà o. Vương phi nghẹn ngà o thương cảm nhìn Bảo Thư, bà ôm lấy nà ng và thở dà i. Bà nghẹn ngà o khẽ nói, như nói riêng cho chÃnh mình: "Má»™t dân tá»™c tuyệt vá»i vợi má»™t tâm hồn tuyệt vá»i như thế... Biết đến bao giá»... Äến bao giá»...!
|

17-04-2008, 03:29 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Chương 15
Chương 15
Chốn thâm sơn, Trương giáo chủ ẩn mình
Từ muôn dặm, Nhan Chưởng Kỳ bái kiến.
Dân chúng quanh vùng Trưá»ng Bạch không ai không biết và nhá»› Æ¡n Trưá»ng Cung danh y, nhưng chẳng má»™t ai trong số há» biết được vá» lai lịch cá»§a vị thần y nà y. Và o má»™t buổi chiá»u cuối năm, cách nay đã trên ba mươi năm, má»™t cặp vợ chồng trẻ đã đến vùng nà y, vốn còn hoang vắng. Ngưá»i chồng dáng tầm thước, mắt phượng, mÅ©i rồng, địa các nở, thiên đình cao, ánh mắt có lúc lấp lánh tinh quang, có lúc u buồn trầm mặc, nhưng nhân háºu vá»›i tia nhìn ấm áp. Ngưá»i vợ là má»™t thiếu phụ tuyệt sắc, dáng vẻ cao quý khác hẳn ngưá»i chồng má»™c mạc, bình dị.
Hai vợ chồng đốn gá»— là m nhà , phá rừng là m rẫy. Nhưng nếu có ai chú ý quan sát, hẳn sẽ rất ngạc nhiên, vì không hiểu là m thế nà o mà vá»›i hai bà n tay trắng. cặp vợ chông nà y lại có thể chuyển từ trên triá»n Trưá»ng Bạch SÆ¡n vá» những loại danh má»™c thân cao lá»›n. Chỉ không đầy hai tháng, má»™t đống gá»— lá»›n đã được đưa vá» dưới chân núi, nÆ¡i hai ngưá»i lá»±a chá»n dá»±ng nhà .
Bấy giá», ngưá»i chồng má»›i Ä‘i tìm kiếm quanh vùng những ngưá»i thợ nổi danh, nghá» rèn, nghá» má»™c, nghá» xây cất, nghá» nung gạch, là m vôi dá»±ng thà nh cÆ¡ ngÆ¡i nà y; sau đó, ngưá»i chồng Ä‘i tìm những gia đình nghèo khó, rá»§ hỠđến nÆ¡i đây láºp nghiệp. ông giúp Ä‘o há» lúc ban đầu, dần dần dân quanh vùng hoặc từ những nÆ¡i xa xôi kéo đến, láºp thà nh má»™t sÆ¡n thôn sầm uất và đông đúc. Äất rừng bạt ngà n, lại mà u mỡ, chỉ năm, bảy năm sau, những ngôi nhà tranh vách đất đã được thay bằng những nếp nhà khang trang, tưá»ng hoa, sân gạch. Dân chúng trở nên già u có bởi những sản phẩm bất táºn cá»§a rùng, cá»§a núi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhá»› Æ¡n Trưá»ng Cung trang chá»§. Tháºt sá»± đây không phải là má»™t gia trang, nhưng vì yêu mến cặp vợ chồng nà y nên hỠđã tôn xưng như thế.
Ngưá»i chồng vốn giá»i nghá» thuốc, nên dân chúng được ngưá»i chữa trị. Từ những con bệnh bình thưá»ng, đến những căn bệnh trầm trá»ng, cả những bệnh nan y chà ng Ä‘á»u chữa khá»i mà không bao giá» nháºn tiá»n bạc cá»§a bất cứ ai. TÃnh tình chà ng hòa nhã, khoan thứ, và ngưá»i vợ, tuy có dáng vóc kiêu sa, nhưng dịu dà ng độ lượng.
Chẳng bao lâu danh tiếng Thần y cá»§a chà ng đã vang dá»™i khắp nÆ¡i, lan rá»™ng đến táºn những vùng xa xôi hẻo lánh nhất. Chà ng thu nháºn tất cả những ngưá»i cô, quả, giúp đỡ, gầy dá»±ng cÆ¡ nghiệp buổi ban đầu cho há»; nuôi nấng những trẻ mồ côi, những ngưá»i già đơn chiếc tìm đến nương nhá». Cá»a viên môn mở rá»™ng, vì thế khu gia trang đã bao lần phải ná»›i thêm ra mãi. Thấm thoát, những ná»—i khó khăn cÅ©ng lần lượt nhưá»ng lại cho sá»± thuáºn lợi.
Trưá»ng Cung phu nhân sinh được má»™t trai, má»™t gái, đặt tên
là Trưá»ng Cung Hoa và Trưá»ng Cung Thể Dung.
Mưá»i bốn năm sau đó, kể từ ngà y đầu tiên đến nÆ¡i nà y, Trưá»ng Cung phu nhân qua Ä‘á»i. Trưá»ng Cung chá»§ nhân đóng cá»a suốt ba tháng không bước ra ngoà i. Không má»™t ai biết lăng má»™ phu nhân được an táng ở đâu. Chỉ biết rằng, từ ngà y ấy không má»™t ngưá»i nà o, bất cứ là ai được lai vãng bên thác nước sau nhà . Và sau ngà y ngưá»i vợ hiá»n tạ thế, Thần y cÅ©ng trở thà nh má»™t cái xác biết Ä‘i đứng, nói năng...
Cung Hoa và Thể Dung lá»›n lên trong bà n tay chăm sóc cá»§a cha. ông đón thầy vá» dạy chữ cho các con. Thể Dung cà ng lá»›n cà ng giống phu nhân cả vá» dung nhan và tÃnh hạnh. Trưá»ng Cung lang y sống trong hạnh phúc còn lại ấy suốt hai mươi năm. Bây giá» các con ông đã lá»›n, chúng phải có gia thất và hạnh phúc riêng cá»§a chúng. Trong sÆ¡n trang nà y, là m sao các con ông tìm kiếm được ngưá»i bạn dá»i cá»§a mình. Ông không bạn bè, không thân thÃch, chỉ có những bệnh nhân. Suốt ba mươi năm ông chỉ có những bệnh nhân cầu cứu ông. ông sống hiu quạnh và lẻ loi; từ sáng sá»›m, lúc chiá»u tà , Ä‘Ãch thân Thần y chăm sóc khu vưá»n y dược và các con ông đã lá»›n lên trong sá»± hồn nhiên ấy.
Buổi sáng hôm đó, khi Trưá»ng Cung Hoa và Thể Dung Ä‘i câu ngoà i suối, bá»n gia nhân là m ngoà i nương rẩy; ở nhà chỉ có đám ngưá»i già và bá»n trẻ thÆ¡ nô đùa trước sân. Trưá»ng Cung chá»§ nhân Ä‘ang cắm cúi săn sóc khu vưá»n thuốc, má»™t gia nhân và o báo cho ông biết có bốn ngưá»i khách xin được ông tiếp kiến.
- Hãy đưa há» và o nghỉ ở chẩn phòng má»™t lát cho kinh mạch Ä‘iá»u hòa, ta tưới xong luống thuốc nà y, sẽ và o xem bệnh cho há»!
Ngưá»i gia nhân đáp:
- Thưa chá»§ nhân, bốn ngưá»i nà y đến thăm chá»§ nhân chứ há» không phải là bệnh nhân!
Trưá»ng Cung Thần y cau mà y. Suốt trên ba mươi năm nay, ông không có bạn bè. NÆ¡i sÆ¡n thôn hẻo lánh nà y chỉ có
những bệnh nhân tìm đến. Ông há»i:
- HỠcó nói hỠlà ai không?
- Thưa, đó là một nhà sư và ba vị lão nhân. HỠchỉ xin được diện kiến chủ nhân chứ không chịu tiết lộ danh tánh!
- Thôi được, ngươi vỠtrước đi, nhớ dâng trà nước, nói với hỠta sẽ vỠngay!
Trưá»ng Cung Thần y bước và o khách phòng, nhà sư già và ba lão nhân cùng đứng dáºy, vòng tay cúi chà o chá»§ nhân hết sức cung kÃnh. ông vá»™i và ng đáp lá»… và nháºn ra vị đại sư có thân hình cao lá»›n, ba ngưá»i còn lại, hai ngưá»i kia tuổi đã trên bảy mươi, má»™t ngưá»i trẻ hÆ¡n, cụt mất cánh tay trái.
Cả bốn ngưá»i Ä‘á»u nhìn ông đăm đăm, nhất là ánh mắt cá»§a vị đại sư như má»™t nụ cưá»i.
- Xin má»i Äại sư và tam vị an tá»a!
Cả năm ngưá»i phân chá»§ khách cùng ngồi trên những đôn sứ, Thần y há»i:
- Chẳng hay hôm nay các vị ghé thăm tệ gia có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Vị đại sư lên tiếng:
- Bần tăng và tam vị bằng nữa đây là ngưá»i cá»§a võ lâm, hôm nay sở dÄ© bái kiến Thần y là muốn được thỉnh ý vá» má»™t việc cÆ¡ máºt cá»§a võ lâm năm xưa!
- Lão há»§ nà y chỉ là má»™t thầy lang vưá»n trong xó núi, là m sao biết được những chuyện cá»§a võ lâm thiên hạ!
Kiến Nghiệp Äại sư, đúng váºy, đó chÃnh là Kiến Nghiệp đại sư, nguyên là Quang Minh hữu sứ Phạm Dao. Ba ngưá»i còn lại, ngưá»i cụt cánh tay trái la Chưởng Kỳ sứ Há»a Liệt Kỳ Nhan Bổn, Kim Nhuệ Kỳ Ngô Quán Trung, và ngưá»i còn lại, má»™t trong NgÅ© đại Tảng nhân cá»§a Minh giáo Lãnh Thiá»m. Tám ánh mắt cá»§a bốn nhân váºt Minh giáo kÃn đáo quan sát ngưá»i đối diện.
|
 |
|
| |