Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 19-04-2008, 07:38 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 27

Ãm khí Huyá»n Phách Hàn Châu



Chưởng lá»±c đôi bên cùng phát ra vá»›i mưá»i thành công lá»±c, khí thế như sấm sét, sức mạnh mấy ngày cân, lúc chạm nhau thế tất phải có má»™t bên bị trá»ng thương hay bá» mạng.
Trong khi luồng chưởng đang cuồn cuộn ào tới, tánh mạng đôi bên như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có tiếng thét lảnh lót :
- Hãy dừng tay.
Một bóng đen tuy mảnh mai nhỠthó, nhưng lanh lẹ như chim bay từ xa vụt đến, sà xuống nhẹ nhàng, đứng trên mặt đất không tí bụi bay.
Äôi chân vừa chấm đất, hai cánh tay cÅ©ng hất lên, tức thì má»™t làn sáng đỠmạnh như vÅ© bão, cuồn cuá»™n xẹt thẳng vào ba ngưá»i.
Văn Thiếu Côn và Âm Dương nhị ma cùng giật mình kinh sợ. Cả ba Ä‘á»u là những tay bản lãnh cao siêu tá»™t bá»±c, Ä‘ang thi triển lá»±c tấn công nhau, cÅ©ng phải lập tức thu hồi, nhảy dang ra và đưa mắt nhìn ngưá»i ấy.
Ngưá»i ấy đã hiện ra là má»™t thiếu nữ áo xanh ước chừng hai mươi tuổi, tuy ăn mặc giản dị đơn sÆ¡ nhưng hết sức thanh tao mỹ lệ.
Làn sáng đỠnàng vừa tung ra để ngăn cản ba ngưá»i chỉ là má»™t vuông lụa hồng dài trên năm thước.
Khi đôi bên cùng thu hồi chưởng lực thì dãi lụa hồng cũng nhẹ nhàng bay lả lướt trên mặt đất. Âm Dương nhị ma lùi lại một bước cùng hét lớn :
- Ngươi là ai? Äêm hôm khuya khoắt đến đây để làm gì?
Ngưá»i con gái áo xanh nhoẻn miệng cưá»i nói :
- Nhị vị không phải ngưá»i ở địa phương này nên không có quyá»n há»i kẻ khác.
Rồi nàng thong thả nói tiếp :
- Tôi há» Khúc tên Tá»± Thúy, xưa nay vẫn ở trên núi Trưá»ng Bạch.
Văn Thiếu Côn vá»™i vàng há»i ngay :
- Cô nương có phải là chị cả trong bốn cô gái ở Trưá»ng Bạch sÆ¡n?
Khúc Tự Thủy liếc đôi mắt sáng lóng lánh nhìn chàng nói :
- Công lực của Văn công tử đã tiến bộ lắm rồi, thiếp đoán không sai.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nói :
- Bốn cô gái núi Trưá»ng Bạch, già này nghe tiếng đã lâu, nếu bốn cô cùng sát cánh vá»›i nhau có thể đánh bại cả võ lâm thiên hạ, hôm nay may mắn được gặp thật là vạn hạnh.
Khúc Tá»± Thá»§y tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Ngài dạy như vậy cÅ©ng hÆ¡i quá đáng, núi cao còn có núi khác cao hÆ¡n, mình giá»i lại có kẻ khác giá»i hÆ¡n. Chị em chúng tôi xưa nay khiêm tốn rất má»±c, đâu dám ngông cuồng khoác lác như thế được.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nói :
- Xưa nay giữa già này và cô nương vẫn chưa có Ä‘iá»u gì xích mích, chưa hỠđộng chạm lẫn nhau. Äành rằng các cô rất khiêm tốn, nhưng tốt hÆ¡n là đừng can dá»± vào việc cá»§a già này để khá»i mất hòa khí giữa đôi bên.
Dương Ma Lăng Nhất Phi cÅ©ng tiếp lá»i :
- Phải đấy, lão phu này cÅ©ng cam kết không bao giá» gây phiá»n hà đến núi Trưá»ng Bạch, vậy tốt hÆ¡n là cô nương nên...
Khúc Tá»± Thá»§y mỉm cưá»i chận ngang :
- Hai vị khá»i cần quá lo ngại, chị em chúng tôi cÅ©ng đồng cam kết là không bao giỠđối địch vá»›i các vị. Vậy bây giá» hai vị hãy nể mặt chúng tôi má»™t phen.
Âm Dương nhị ma tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong thâm tâm đã có ý nể sợ bốn cô gái núi Trưá»ng Bạch. Vừa nghe xong cả hai đồng thanh nói :
- Chẳng biết cô nương có Ä‘iá»u gì cần chúng tôi ra sức xin cứ nói.
Khúc Tá»± Thá»§y mỉm cưá»i đáp :
- Chị em chúng tôi đâu dám nhận hai chữa “ra sức†của nhị vị.Chúng tôi chỉ xin nhỠhai vị mà thôi.
ÄÆ°á»£c nghe câu nói tưng bốc này từ miệng ngưá»i chị cả nói ra, Âm Dương nhị ma rất lấy làm thích chí. Âm Ma Äoàn Vô Hoa mau mắn nói :
- Hay lắm, có Ä‘iá»u gì xin cô nương cứ nói ra Ä‘i.
Khúc Tự Thủy đưa mắt nhìn vào Văn Thiếu Côn từ tốn nói :
- Nếu hai vị thá»±c lòng nể chúng tôi thì xin để Văn công tá»­ được tá»± nhiên, đừng bắt buá»™c Ä‘iá»u gì.
Dương Ma Lăng Nhất Phi cưá»i khanh khách nói :
- Vợ chồng lão phu không bao giá» muốn gây chuyện cùng cậu ấy, mà chỉ cần cậu ấy đừng ngăn trở việc làm cá»§a lão phu là tìm ra nÆ¡i ẩn núp cá»§a Thá»i Tư Tình.
Văn Thiếu Côn nói :
- Thật chẳng giấu gì nhị vị, số là Thá»i lão tiá»n bối vừa đánh nhau bị địch đả thương, Ä‘ang nằm nghỉ ở trong phòng. Vãn sinh đã trót nhúng tay vào việc này thì nhất quyết không bao giỠđể kẻ nào chạm đến chân lông kẽ tóc ông ta. Tốt nhất là xin nhị vị nể tình bá» Ä‘i nÆ¡i khác, nếu không vãn sinh không dám ná» hà để chống đỡ khi nhị vị cố ý ra tay.
Âm Dương nhị ma cùng gầm lên :
- Súc sinh nhà ngươi khinh ngưá»i thái quá.
Rồi quay sang phía Khúc Tự Thủy, Dương Ma nói :
- Lão phu suốt Ä‘á»i không bao giá» chịu nhục vì ngưá»i kẻ sinh sau đẻ muá»™n.
Bây giỠchỉ còn nhỠsự định đoạt của cô.
Nói xong lão phất chưởng định ra tay.
Khúc Tự Thủy vội chận lại nói :
- Nếu đôi bên cố tình đánh nhau tôi xin có lá»i đỠnghị.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nói :
- Khúc cô nương muốn đỠnghị như thế nào?
Khúc Tự Thủy nói :
- Cái nguyên nhân tranh chấp cá»§a quý vị là Thá»i Tư Tình. Má»™t bên muốn kiếm lão để thanh toán món nợ cÅ©, má»™t bên cố tình để bảo vệ như lá»i hẹn ước.
Nếu xảy ra sá»± tranh chấp quyết liệt, tất nhiên cả đôi bên Ä‘á»u bị tổn thương cả chứ có lợi gì đâu.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nói tiếp :
- Äó là lẽ dÄ© nhiên khó tránh khá»i, nhưng Âm Dương nhị ma vì danh dá»± và tên tuổi xưa nay không bao giá» chịu mai má»™t vì má»™t thiếu niên sanh sau đẻ muá»™n.
Trên khắp chốn giang hồ ai ai cũng biết. Âm Dương nhị ma thà chết chứ không chịu nhục.
Khúc Tá»± Thá»§y cưá»i lạt nói :
- Nếu cố tình tranh chấp thì cÅ©ng đành vậy, nhưng hai vị có dám nhận lá»i đánh cuá»™c hay không?
Âm Dương nhị ma cùng há»i :
- Äánh cuá»™c như thế nào?
Nàng đáp :
- Hai bên đấu luôn ba thế, nếu Văn công tá»­ thắng thì nhị vị sẽ rá»i khá»i chốn này. Nếu Văn công tá»­ thua thì lập tức phải giao Thá»i Tư Tình cho các vị giết hay tha tùy ý.
Äợi nàng vừa nói xong, Văn Thiếu Côn nói :
- Cô nương đã đỠnghị như thế tôi xin nhận lá»i trước.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa gầm lá»›n :
- Chúng tôi cũng đồng ý theo đỠnghị của cô nương, và già này xin nguyện đấu cùng nó luôn ba thế.
Khúc Tự Thủy nói :
- Việc này có chá»— chưa thá»a đáng lắm. Hai vị tuổi quá năm mươi, xưa nay khét tiếng trên giang hồ, Văn công tá»­ tuy võ công không kém sút nhưng dù sao cÅ©ng là kẻ sinh sau đẻ muá»™n, lẽ ra trong cuá»™c này nên cho Văn công tá»­ lá»±a chá»n trước má»›i phải.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa đỠmặt nói :
- Thôi được, mi chá»n trước Ä‘i.
Khúc Tá»± Thá»§y dùng truyá»n âm nhập mật bảo Văn Thiếu Côn nên chá»n Dương Ma Lăng Nhất Phi.
Tuy đã dùng phương pháp truyá»n âm nhập mật nhưng nàng vẫn còn sợ nếu để đôi môi mấp máy, Âm Dương nhị ma có thể phát giác được nên chẳng dám nói nhiá»u, chỉ vắn tắt sáu tiếng mà thôi.
Văn Thiếu Côn tuy không hiểu lý do vì sao nhưng chàng vẫn tin tưởng vào sự giúp đỡ của nàng nên nhìn Dương Ma Lăng Nhất Phi nói :
- Xưa nay ta chưa bao giá» muốn đấu sức Ä‘ua tài cùng phụ nữ, vậy xin lãnh giáo lão tiá»n bối ba chiêu.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa căm hận vô cùng, muốn mở lá»i nói khích cho hả giận nhưng cố dằn lại, dõi mắt trừng trừng nhìn chàng thiếu hiệp như muốn ăn tươi nuốt sống má»›i vừa lòng.
Dương Ma thích chí cưá»i há» há» nhích đến gần hÆ¡n, há»i lá»›n :
- Nhà ngươi muốn đấu thế nào? Dùng đao kiếm, chưởng pháp hay chưởng lực?
Văn Thiếu Côn không do dá»± đáp liá»n :
- Äấu chá»i như thế nào cÅ©ng được. Xin quý vị cứ lá»±a chá»n cho vừa ý, tôi xin sẵn sàng hầu tiếp vô Ä‘iá»u kiện.
Dương Ma Lăng Nhất Phi nổi nóng, muốn phóng chỉ hạ sát ngay con ngưá»i đầy tính ý kiêu ngạo ấy, thét lá»›n :
- Cậu bé, đừng ngông cuồng quá lớn.
Văn Thiếu Côn không hỠxúc động, từ tốn nói luôn :
- Xin tiá»n bối cứ tá»± tiện.
Dương Ma hằn hộc đáp :
- Nếu để cho lão phu tự ý quyết định thì miếng thứ nhất là so chưởng, miếng thứ nhì so nội kình, miếng thứ ba so kiếm. Ngươi nghĩ sao?
Văn Thiếu Côn nói :
- Xin tuân lệnh! Má»i tiá»n bối ra tay.
Lập tức Dương Ma Lăng Nhất Phi xòe bàn tay to như chiếc quạt, gầm lên má»™t tiếng như sét nổ lưng trá»i, đẩy tạt ngang má»™t chưởng mạnh như lấp biển dá»i non.
Một luồng kình khí đỠửng hừng hực tuôn tràn ra, ầm ì như sấm động, làm cho suốt mấy dãy nhà rúng động, mấy hàng thông gần đó lung lay cành lá ào ào hồi lâu mới yên lặng.
Văn Thiếu Côn ngưng tụ tinh thần, thận trá»ng vung tay vá» phía trước, từ từ đẩy chưởng ra nghênh đón.
Hai luồng chưởng lá»±c cùng thuá»™c loại dương cương, vừa chạm vào nhau đã nổ lên đánh đùng má»™t tiếng Ä‘inh tai nhức óc, cát bụi tung mịt mù, sức nóng tá»a ra, cách năm trượng vẫn thấy hừng há»±c như đứng gần lò lá»­a Ä‘á».
Cả hai ngưá»i toàn thân lắc lư như con thuyá»n gặp sóng rồi lại đứng yên.
Rõ ràng đã ngang tay đồng sức chưa phân biệt thắng thua.
Dương Ma hoảng kinh, không ngỠcông lực của chàng thiếu niên này đã quá mức tưởng tượng. Tuy nhiên đấu ngang nhau, nhưng một già đã yếu, một trẻ đang lên, muốn thắng trong ba miếng không phải là chuyện dễ.
Văn Thiếu Côn vừa bình thân nghỉ má»™t tý, đại lại sức nên gá»i lá»›n :
- Xin đánh tiếp.
Dương Ma cũng hít dài mấy hơi đỡ mệt nói :
- Bây giỠlà chiêu thứ hai, so tài vỠnội lực, hãy coi chừng.
Hai chưởng của y vừa tung ra, đẩy mạnh tới trước.
Văn Thiếu Côn tin tưởng nơi mình, bật luôn hai chưởng nghênh chiến.
Hai ngưá»i đứng gần nhau, bốn chưởng đã áp hẳn lại, hít chặt không rá»i. Bao nhiêu ná»™i lá»±c vận dụng từ châu thân vá» Äan Ä‘iá»n Ä‘á»u chuyển hết vào lòng bàn tay.
Tuy không đánh mạnh nhưng cả hai đã dùng sức đến mức tối đa.
Kình lực từ lòng bàn tay đôi bên tuôn ra tiếng kêu vu vu làm bật tung cả đất cát và rung động cây cối ở gần.
Äôi vai hai ngưá»i cùng run lên từng hồi, các khá»›p xương chuyển động kêu lách cách không ngá»›t.
Khúc Tá»± Thá»§y và Äoàn Vô Hoa đứng ngoài nhìn không chá»›p mắt. Cả hai Ä‘á»u tá» vẻ vô cùng trang trá»ng, chăm chú theo dõi má»—i ngưá»i lo lắng cho má»™t ngưá»i. Không khí yên lặng và căng thẳng. Ngoài tiếng lá rừng xào xạc, xương cốt chuyển răng rắc, bốn tim cùng hồi há»™p.
Văn Thiếu Côn cau mày, bặm môi vận dụng thêm hai phần công lá»±c nữa, tăng cưá»ng vào song chưởng.
Lăng Nhất Phi cảm thấy má»™t áp lá»±c tăng thêm chuyển vào ngưá»i liên miên không ngá»›t. Hai tay dùng sức quá nhiá»u dần dần cong lại như cánh cung, lảo đảo ngã vá» phía sau đứng hết vững.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nghiến răng rít :
- Quả đồ vô dụng!
Trong chớp mắt tình thế đã thay đổi, Dương Ma Lăng Nhất Phi khẽ hự một tiếng, thu hết tàn lực cố gắng thêm lần chót, xương cốt chuyển răn rắc, chuyển bại thành thắng.
Cả hai, mồ hôi nhễ nhại, mặt tái xanh, hơi thở dồn dập.
Văn Thiếu Côn nhá» nuốt Vạn niên kim thiên, kinh mạch đả thông, sức tuy giảm nhưng lần lần được bổ sung như cÅ©. Dương Ma tuy cố gắng để xoay chuyển thế cục, nhưng không khác nào ngá»n đèn sắp tàn, chỉ bùng lên để tắt hẳn.
Cuối cùng Lăng Nhất Phi chịu không nổi nữa, khụy hai chân, ngã lăn ra đất, máu trào ra òng á»c, hai mắt lỠđỠnhư ngưá»i sắp chết.
Văn Thiếu Côn tuy thắng cuá»™c nhưng cảm thấy đầu váng mắt hoa, khí huyết đảo ngược, phải đứng yên Ä‘iá»u tức để thu hồi bao nhiêu công lá»±c đã bị hao mòn sau cuá»™c đấu kéo dài khá lâu.
Äoàn Vô Hoa lúc đầu sá»­ng sốt nhưng vá» sau dậm chân chắt lưỡi, mắt nhìn như tóe lá»­a vào Văn Thiếu Côn và rít lá»›n :
- Thằng súc sinh há» Văn, hãy nhá»› lấy mối thù hôm nay nhé! Kể từ giá» phút này Âm Dương nhị ma đã quyết không đội trá»i chung cùng mày.
Nói xong, cúi xuống bồng Dương Ma Lăng Nhất Phi đứng lên.
Tuy thắng nhưng Văn Thiếu Côn cÅ©ng bị tiêu hao chân lá»±c, và ná»™i thương khá nặng. Chàng đứng nhắm mắt tiếp tục vận công Ä‘iá»u tức không nói má»™t tiếng nào.
Äoàn Vô Hoa vừa nâng Lăng Nhất Phi lên đã bất ngá» vung tay như chá»›p nhoáng tung ra má»™t làn sáng nhấp nháy, tá»a ra bốn mặt xẹt vá» phía Văn Thiếu Côn rồi thét lá»›n :
- Hãy nếm Huyá»n Phách Hàn Châu cá»§a ta xem sao.
Văn Thiếu Côn Ä‘ang mãi mê vận há»™ thân cương lá»±c để Ä‘iá»u tức. Nếu hốt hoảng né tránh tức thì khí huyết chạy ngược, tạng phá»§ hư nát ngay tức khắc, nên mặc dù biết mụ dùng ám khí hại mình cÅ©ng không còn cách nào chống đỡ được.
Bỗng một tiếng hét thánh thót vang lên :
- Con mụ khốn nạn, dám dùng thủ đoạn quá đê hèn!
Khúc Tá»± Thá»§y vừa hét vừa tung ra hai chưởng vá»›i mưá»i thành công lá»±c để đẩy luồng ám khí qua má»™t bên đồng thá»i phóng ngưá»i chặn ngay chính giữa che chở cho Văn Thiếu Côn.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa lẳng lặng bồng Lăng Nhất Phi tung ngưá»i lao vút ra xa rồi biến mất trong đêm tối.
Văn Thiếu Côn đã hồi phục công lực đầy đủ, mở bừng đôi mắt nhìn xung quanh.
Chàng trông thấy Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘ang ngồi trên cá», hai mắt lim dim tá»±a hồ như vận công Ä‘iá»u tức, da mặt nhợt nhạt như không còn sinh khí nữa.
Văn Thiếu Côn thất kinh, hốt hoảng, khẽ gá»i :
- Khúc cô nương.
Nàng hé mắt nhìn chàng cố gưá»ng cưá»i hổn hển nói :
- Thiếp đà Ä‘oán trước thế nào con mụ ấy cÅ©ng hạ độc thá»§ sau khi chồng bị thảm bại. Thế mà cÅ©ng không tránh khá»i độc kế cá»§a chúng.
Liếc mắt nhìn Văn Thiếu Côn một tý, nàng nói thêm :
- Giá có em Lệ Minh Nguyệt nÆ¡i đây thì bá»n chúng nhất định không toàn tánh mạng.
Văn Thiếu Côn rất quan tâm đến tình trạng sức khá»e cá»§a nàng, vá»™i vàng há»i :
- Cô nương có bị thương nặng lắm không?
Khúc Tự Thủy thở dài :
- Công tử có biết nguyên nhân vì sao thiếp khuyên công tử nên đấu với Dương Ma Lăng Nhất Phi không?
Văn Thiếu Côn cau mày đáp :
- Vì bản lãnh cá»§a Âm Ma cao cưá»ng hÆ¡n Dương Ma, phải không?
Khúc Tự Thủy lắc đầu nói :
- Không phải đó là nguyên nhân chính đâu. Äiá»u mà thiếp lo ngại nhất cho công tá»­ là món Huyá»n Phách Hàn Châu cá»§a mụ ấy. Thiếp Ä‘oán chắc chắn rằng khi rá»§i bị thất bại, thế nào Âm Ma cÅ©ng dùng ám khí để hại công tá»­.
Nàng nghỉ một chập rồi nói tiếp :
- Huyá»n Phách Hàn Châu là má»™t môn ám khí ác độc khác thưá»ng. Lúc phóng tá»a ra trên má»™t phạm vi rá»™ng lá»›n, tiết ra má»™t luồng khí lạnh như băng giá xâm nhập vào các lá»— chân lông, nhiá»…m vào xương tá»§y trong má»™t thá»i gian là chết ngay. Huyá»n Phách Hàn Châu có đặc tính chuyên phá há»™ thân cương lá»±c và khắc được cả những vật cứng hay má»m.
Nói xong nàng lảo đảo suýt ngã gục xuống.
Văn Thiếu Côn hốt hoảng vá»™i vàng chạy lại đỡ lấy nàng, khẽ gá»i :
- Cô nương! Làm sao thế.
Khúc Tự Thủy mở mắt nhìn chàng, thở dài nói :
- Thiếp đã bị trá»ng thương trong lúc xông vào đỡ Huyá»n Phách Hàn Châu thay cho công tá»­. Trưá»ng hợp này cÅ©ng không khẩn thiết lắm. Mặc dù trúng phải độc này chỉ trong má»™t giá» là chết, nhưng thiếp lúc nhỠđắc thá»§ pháp cá»§a bản môn, Ä‘iểm vào các trá»ng huyệt không cho xâm nhập vào ná»™i tạng, ít ra cÅ©ng kéo dài mạng sống được ba hôm.
Nàng cố gắng thò tay vào áo trong lấy ra má»™t cái lá» nhá» bằng ngá»c bích xanh xanh, trong có đựng má»™t viên thuốc cÅ©ng màu xanh. Nàng trút ra bá» vào miệng nuốt liá»n.
Sau khi nhắm mắt dưỡng thần Ä‘iá»u tức má»™t chập, thần sắc đã có vẻ khá hÆ¡n, nàng tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Thuốc này gá»i là Bách Thảo ÄÆ¡n, má»™t loại linh dược do bổn môn bào chế chuyên trị độc. Tuy thuốc này không thể trị lành hẳn nhưng cÅ©ng có thể giúp cÆ¡ thể chống cá»± vá»›i chất độc được trong vòng bốn mươi lăm ngày. Vá»›i thá»i gian ấy thiếp sẽ hoàn thành má»™t ít công việc cần thiết.
Nói xong nàng xúc động, lệ ứa lưng tròng.
Văn Thiếu Côn buồn rầu nói :
- Bất cứ với giá nào, tôi cũng quyết tìm cách để cứu chữa cho cô nương.
Bây giá» xin cô nương tạm ngồi dưỡng thần cho khá»e, để tôi Ä‘uổi theo Äoàn Vô Hoa buá»™c mụ ấy đưa thuốc giải độc Ä‘em vá». Từ nay đến ngày mai thế nào cÅ©ng Ä‘uổi kịp.
Nói rồi dợm chân định phóng Ä‘i liá»n.
Khúc Tự Thủy xua tay nói :
- Khá»i cần nữa, chúng ta đừng Ä‘i tìm mắc công, thứ Huyá»n Phách Hàn Châu này không có thuốc giải. Dù có Ä‘uổi kịp bắt được mụ ta cÅ©ng vô ích.
Văn Thiếu Côn thấy trong ngưá»i nóng như lá»­a đốt, chàng nghÄ© thầm :
- “Nếu thế chẳng lẽ để Khúc Tá»± Thá»§y chỉ còn nằm chá» chết hay sao? Nàng đã vì cứu mình mà trúng độc, mình không thể nào ngồi yên để xem nàng chết. Nếu thá»i gian ấy rá»§i có bá» nào thì mình phải áy náy ân hận suốt má»™t Ä‘á»iâ€.
Văn Thiếu Côn Ä‘ang bâng khuâng thì Khúc Tá»± Thá»§y há»i :
- Sở dÄ© thiếp tìm cách đến gần công tá»­ nÆ¡i đây vì nóng lòng muốn biết tin tức cá»§a em hai Lệ Minh Nguyệt. Hai ngưá»i đã cùng vào Vô Nhân cốc, tại sao chỉ má»™t mình công tá»­ trở ra được. Chẳng lẽ em nó đã gặp Ä‘iá»u gì bất hạnh rồi chăng?
Văn Thiếu Côn không ngần ngại thuật lại đầu Ä‘uôi câu chuyện từ trước tá»›i sau. Chàng nhận lá»i cá»§a vị Chí Tôn cốc chá»§ Ä‘i lên Vân Má»™ng sÆ¡n tìm Long Diên thảo. Äể buá»™c chàng thá»±c hiện Ä‘iá»u cam kết, Cốc chá»§ đã lưu Lệ Minh Nguyệt lại làm con tin. Nghe xong Khúc Tá»± Thá»§y thở dài nói :
- Nếu vậy bây giá» Văn công tá»­ Ä‘ang trên đưá»ng lên Vân Má»™ng sÆ¡n để tìm cây quý Long Diên thảo phải chăng? Xong rồi công tá»­ có định trở vào hang Vô Nhân cốc để cứu Lệ Minh Nguyệt ra không?
Văn Thiếu Côn cảm động trước mối lo âu chân thành cá»§a ngưá»i chị Ä‘ang nghÄ© tá»›i đứa em, mà ngay trong lúc mình Ä‘ang bị trúng độc nằm chá» giá» chết.
Chàng không muốn kể lại câu chuyện của Hạ Lục yêu cầu mình đừng tìm Long Diên thảo cho vị Chí Tôn để bảo vệ sinh mạng cho giới cao thủ võ lâm.
Tuy bùi ngùi khó nghĩ đến hai vấn đỠmâu thuẫn nhau, nhưng chập sau chàng quả quyết nói :
- Lẽ đương nhiên là bất luận kết quả ra sao, tôi cÅ©ng nhất định trở vào Vô Nhân cốc để cứu nàng ra khá»i hang như đã hứa.
Khúc Tự Thủy thấy yên chí phần nào, nhìn chàng đầy vẻ cảm ơn, nói :
- Thiếp rất tin tưởng vào lá»i hứa hẹn cá»§a thiếu hiệp. Thiếp chỉ cần có được hai ngưá»i em nÆ¡i đây thì Vô Vi môn cá»§a Trưá»ng Bạch sÆ¡n không đến ná»—i nào ná»­a chừng bị tan rã. Văn thiếu hiệp, vì tiá»n đồ cá»§a môn phái, thiếp cầu mong thiếu hiệp cố gắng hoàn thành công việc ấy nhé.
Lá»i nói dịu dàng, tha thiết từ miệng nàng thốt ra khiến Văn Thiếu Côn cảm động muốn ứa lệ.
Ngay lúc đó Khúc Tá»± Thá»§y bá»—ng chá»i mình ngồi dậy, quay mặt vào rừng lá»›n tiếng gá»i :
- Em ba, em có thể đến đây được.
Gá»i chưa dứt lá»i đã có má»™t bóng ngưá»i, thân hình mảnh mai lả lướt từ ngoài sân thoăn thoắt Ä‘i vào.
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên nhìn lại thấy ngưá»i ấy mặc áo xanh quần lụa, mặt mày tươi đẹp vừa Ä‘i vừa cưá»i chúm chím. Nữ lang ấy không ai xa lạ mà là Chu Diệp Thanh, hôm ná» tại Tá» Thiên Phong đã bị Huyá»n Trung Tá»­ dùng khu thi bách độc chưởng đánh trúng, sau đó nhá» Tá» Mãn Kiá»u cõng vá» tìm thuốc chữa.
Theo Huyá»n Trung Tá»­ nói thì trên giang hồ không có thuốc nào giải được khu thi bách độc chưởng cá»§a Vô Nhân cốc. Tuy rằng Chu Diệp Thanh chưa đến ná»—i mất mạng, nhưng đã mê man bất tỉnh rồi. Chẳng hiểu vì sao hôm nay vẫn tươi cưá»i khá»e khoắn như ngưá»i không có bệnh thì lạ thật
Tài sản của anhhe1281

  #27  
Old 19-04-2008, 07:38 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 28

Cóc ngá»c ba chân, phương thuốc giải độc



Văn Thiếu Côn tuy thắc mắc vá» việc này nhưng không tiện há»i nhiá»u, chỉ vá»™i vái chào và nói ngay :
- Chu cô nương đã lành vết thương rồi sao?
Chu Diệp Thanh đưa cặp mắt u buồn nhìn chàng, nín lặng không đáp rồi chạy ngay lại bên cạnh Khúc Tá»± Thá»§y ôm chầm lấy nàng, cất giá»ng thê thảm gá»i :
- Chị cả ơi, chị làm sao thế này?
Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘iá»m nhiên nói :
- Nãy giá» chắc em cÅ©ng nghe biết tất cả má»i việc rồi chứ?
Chu Diệp Thanh thỠthẻ đáp :
- Phải, em luôn luôn theo dõi đỠphòng lúc cần chị gá»i chạy tá»›i ngay.
Khúc Tự Thủy gật đầu nói :
- Em tôi ngoan lắm.
Rồi quay lại phía Văn Thiếu Côn, nàng cất giá»ng buồn buồn nói :
- Em ba nó vẫn chưa lành được vết thương cÅ©. Chỉ nhá» thá»§ pháp đặc biệt cá»§a Vô Vi môn chúng tôi Ä‘iểm vào ba tá»§y má»™t maạh, nhất thá»i hạn chế chất độc không thể phát ra mà thôi.
Nàng nghĩ một chập rồi nói tiếp :
- Loại khu thi bách độc mà em nó trúng phải hoàn toàn khác hẳn những môn độc khác trên thế gian này. Khi đã xâm nhập vào ná»™i phá»§ thì giá»i như Äá»™c Vương Sa Thiên Lý cÅ©ng đành bó tay chịu thua. Trưá»ng hợp này e rằng khó chữa nổi.
Văn Thiếu Côn xúc động cau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhiên chàng sực nhớ đến một việc, mừng quá vỗ tay vào đùi đánh bộp một tiếng rồi hớn hở reo lớn :
- À, đã có thuốc rồi. Hai cô sẽ được cứu chữa khá»i hẳn, xin đừng lo nữa.
Chu Diệp Thanh vá»™i vàng há»i :
- Công tử có thuốc gì để cứu được chị cả chúng tôi?
Văn Thiếu Côn lấy trong ngưá»i ra má»™t chiếc lá» nhá», lắc nhẹ trong tay nói :
- Lúc rá»i khá»i hang Vô Nhân cốc, vị Chí Tôn cốc chá»§ có trao cho tôi ba hoàn thuốc “Äại Hoàn đơn†để phòng thân khá»­ độc. Chắc chắn thuốc này sẽ giải độc được cho hai cô.
Nói xong chàng hớn hở mở nút, trút ba viên thuốc đỠnhư son, để vào lòng bàn tay óng ánh như chu sa, có mùi hương nồng nàn thoảng đến tận mũi.
Chu Diệp Thanh cầm má»™t viên nhìn, đưa lên mÅ©i ngá»­i rồi liếc mắt nhìn chị hình như muốn há»i ý kiến có nên uống hay không?
Khúc Tự Thủy cũng đưa lên mũi ngửi rồi nói :
- Theo lá»i thuật lại cá»§a Văn công tá»­ thì vị Cốc chá»§ muốn sai công tá»­ Ä‘i Vân Má»™ng sÆ¡n tìm linh thảo, như thế không lý gì ngưá»i ta lại muốn cho công tá»­ thuốc độc làm gì.
Nàng liếc mắt nhìn hai ngưá»i, ngập ngừng nói :
- Ngặt một nỗi là Văn công tử cần dùng...
Ngập ngừng một chút, nàng nín luôn.
Chu Diệp Thanh không thấy chị phản đối, cầm viên thuốc đưa vào miệng nuốt luôn.
Khúc Tự Thủy nhìn hai viên thuốc còn lại, ngập ngừng rồi nói luôn :
- Văn thiếu hiệp chỉ có cả thảy ba viên “Äại hoàn đơnâ€, nếu thiếp cùng uống, chả lẽ thiếu hiệp chỉ còn lại má»™t viên sao. ÄÆ°á»ng lên Vân Má»™ng sÆ¡n còn gặp bao nhiêu gian nguy hiểm trở, nếu gặp Ä‘iá»u gì, lấy chi mà uống...
Không để nàng nói hết lá»i, Văn Thiếu Côn đã cắt ngang :
- Thuốc này cốt để cứu ngưá»i. Hà tất cô nương phải lo ngại. Hiện giá» Ä‘ang cần, xin cứ uống, việc gì phải nghÄ© chuyện vÆ¡ vẩn vá» sau. Cô nương nên nghe lá»i tôi, mau mau uống Ä‘i cho tôi an lòng.
Khúc Tự Thủy nhìn chàng cảm động, chớp mắt mấy cái, cuối cùng thở dài rồi nuốt luôn.
Văn Thiếu Côn bỠviên còn lại vào lỠrồi rảo bước vào phòng.
Chàng nóng lòng muốn lại thăm há»i Thá»i Tư Tình bị thương nặng sắp chết, bị mình Ä‘iểm huyệt bá» trong ấy, trải qua má»™t thá»i gian khá lâu, chẳng biết có xảy ra Ä‘iá»u gì không?
Khúc Tự Thủy và Chu Diệp Thanh tuy có vẻ kinh ngạc bởi thái độ hấp tấp của chàng, nhưng chỉ nhìn theo chỠđợi.
Má»™t thoáng sau, Văn Thiếu Côn Ä‘i ra, trên tay bồng Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình, hình như Ä‘ang bất tỉnh.
Khúc Tá»± Thá»§y nhăn mặt, há»i :
- Vết thương cá»§a ông ấy có trầm trá»ng lắm không?
Văn Thiếu Côn vồn vã đáp :
- Nặng lắm, nhưng không há» gì. Vá»›i má»™t viên “Äại hoàn đơn†còn lại, may ra có thể cứu được.
Khúc Tự Thủy cau mày không nói gì.
Chu Diệp Thanh phủi tay, lắc đầu nói lớn :
- Không, không được đâu.
Văn Thiếu Côn nhăn nhó há»i :
- Vì sao lại không được?
Chu Diệp Thanh nói :
- Công tử chỉ còn một viên để phòng thân, nếu cho lão uống...
Văn Thiếu Côn chận lá»i nói ngay :
- Cứu bệnh như cứu lá»­a, đừng vì chuyện đâu đâu mà để mất mạng ngưá»i Ä‘ang thương hại. HÆ¡n nữa tôi đâu nhất thiết phải dùng đến viên thuốc này.
Lập tức chàng đưa ngón tay ấn nhẹ vào cổ há»ng Thá»i Tư Tình, bá» viên thuốc vào mồm. Thá»i Tư Tình bá»—ng khạc má»™t tiếng, viên Äại Hoàn đơn đã trôi luôn vào bụng.
Sau đó chàng mở huyệt cho ông ta.
Khúc Tá»± Thá»§y và Chu Diệp Thanh sau khi uống hai viên thuốc hình như đã thấy có phản ứng, bụng bắt đầu sôi lên sùng sục. Hai ngưá»i vá»™i vàng ngồi xếp bằng tròn Ä‘iá»u tức để thuốc mau thấm, mắt nhắm kỹ không quan tâm gì đến việc làm cá»§a Văn Thiếu Côn nữa.
Sau khi được giải khai huyệt đạo, Thá»i Tư Tình đã bắt đầu cá»­ động. Tay chân ngo ngoe, sắc diện tái nhợt dần dần á»­ng đỠđượm nhuần sinh khí.
Hồi lâu mắt đã mở dần, đôi môi mấp máy gá»i nho nhá» :
- Văn... thiếu... hiệp...
Giá»ng nói run rẩy yếu á»›t vì trong ngưá»i đã bị trá»ng thương, huyệt đạo bế tắt khá lâu, máu bị nghẽn, nguyên lá»±c mất hết, mệt quá phải ú á»› nói không được rõ.
Văn Thiếu Côn chăm chú nhìn vào mặt ông khẽ gá»i :
- Thá»i lão tiá»n bối.
Thá»i Tư Tình hé mắt nhìn chàng, thở dài nói qua hÆ¡i thở :
- Lão với cậu không hỠquen biết nhau, tại sao... tại sao cậu làm như thế?
Chính Văn Thiếu Côn cũng không biết làm sao để giải thích rõ ràng lý do khiến chàng đã hành động như vậy.
Có lẽ Ä‘ang lúc chàng ở vào má»™t hoàn cảnh đáng thương, thân thế mÆ¡ hồ lại gặp ông cÅ©ng lâm vào má»™t cảnh ngá»™ bi thảm trái ngang, như hai kẻ cùng há»™i cùng thuyá»n. HÆ¡n nữa bao nhiêu việc làm cá»§a ông đã qua gieo vào lòng chàng nhiá»u cảm tình và vì đó sinh ra kính mến.
Trước tình cảnh ấy, chàng nhận thấy không thể nào làm lơ không giải cứu được.
Äể thá»a mãn câu há»i cá»§a ông, Văn Thiếu Côn chỉ đáp :
- Tế khốn phò nguy là câu phương châm ân sư hằng nhắc nhở. Ngày nay gặp việc bất bình nhất định không thể nào khoanh tay đứng nhìn được, xin lão tiá»n bối hãy mau mau vận công Ä‘iá»u tức để thuốc mau thấm vào cÆ¡ thể, xua Ä‘uổi chất độc ra ngoài.
Thá»i Tư Tình ngậm ngùi than rằng :
- Lão phu suốt Ä‘á»i sống thanh bạch chẳng chịu má»™t ân huệ cá»§a ai, đến nay đã tá»± lấy làm vinh hạnh, không ngỠđâu ngày nay phải nhận má»™t cái hÆ¡n sâu cá»§a Văn thiếu hiệp như thế này.
Văn Thiếu Côn vội xua tay nói :
- Xin tiá»n bối đừng nói như thế, vãn sinh nào muốn tiá»n bối phải Ä‘á»n đáp nghÄ©a ân, thật ra mang danh ngưá»i nghÄ©a hiệp trong võ lâm, thấy việc phải thì làm để hợp vá»›i lương tâm mà thôi. Xin tiá»n bối hãy bảo trá»ng lấy thân, đừng nghÄ© đến chuyện nhá» má»n ấy nữa.
Thá»i Tư Tình thở dài má»™t tiếng, lặng thinh không nói nữa. Äôi mắt từ từ nhắm lại, tập trung ý chí đến việc vận tức hành công đưa chất thuốc Ä‘i khắp nÆ¡i trong lục phá»§ ngá»§ tạng, đến tận tay chân.
Lúc ấy đã hết canh ba, mưa tạnh gió yên, rừng thông bát ngát thâm u lại đắm chìm trong cảnh quang bình yên.
Thá»i gian cứ lẳng lặng trôi dần qua.
Ná»­a giá» sau Thá»i Tư Tình mở bừng hai mắt. Trên nét mặt già nua khắc khổ đã có vẻ sáng sá»§a, vết sưng nÆ¡i đùi cÅ©ng bá»›t thâm và xá»™p xuống khá nhiá»u.
Hiển nhiên là viên “Äại hoàn đơn†đã có hiệu lá»±c rồi.
Văn Thiếu Côn luôn luôn theo dõi, vá»™i vàng há»i ngay :
- Lão tiá»n bối cảm thấy trong ngưá»i ra sao?
Thá»i Tư Tình mỉm cưá»i đáp :
- Thuốc này quả là thần dược. Lão có cảm giác là các vết thương đã sắp hết cả rồi.
Nhìn qua phía Khúc Tá»± Thá»§y và Chu Diệp Thanh, ông há»i :
- Hai cô nương đây là ai?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Cùng là kẻ nhất thá»i gặp gỡ. Nhưng vị Khúc cô nương đây đối vá»›i vãn bối có má»™t cái Æ¡n rất trá»ng. Vì quyết lòng cứu vãn bối khá»i độc thá»§ cá»§a Âm Ma Äoàn Vô Hoa mà Khúc cô nương thỠđộc, bị trá»ng thương.
Thá»i Tư Tình gật đầu đáp :
- Tuy không cử động được nhưng lão phu cũng nghe rõ ràng câu chuyện.
Thật trên Ä‘á»i cÅ©ng hiếm có kẻ được như hai vị.
Rồi ông ngậm ngùi than tiếp :
- Lão phu đã nhận trách vụ phải Ä‘á»n Æ¡n đáp nghÄ©a, dù hai vị không bao giá» muốn thế. Ngày sau trên đưá»ng Ä‘á»i, nếu hai vị có Ä‘iá»u gì cần đến già này thì dù phải bước qua dầu, xông vào lá»­a Ä‘á», lão phu cÅ©ng không bao giá» chối từ.
Văn Thiếu Côn cưá»i đáp :
- Lão tiá»n bối hà tất phải nói lên Ä‘iá»u đó. Vết thương trên đùi có lẽ khó chữa lành ngay.
Thá»i Tư Tình nhìn đôi chân, thở phào đáp :
- Xương đùi đã gãy lìa, có lẽ sau này phải nhỠđến chân cây để đi lại.
Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ.
Äối vá»›i ông lão tuổi quá ngÅ© tuần, đã từng bị trái ngang Ä‘au khổ trên tình trưá»ng rồi bị gieo rắc thêm nhiá»u Ä‘iá»u trắc ẩn, tai há»a dập dồn, chàng cảm thấy đã có nhiá»u niá»m cảm thương đặc biệt. Nhìn kỹ khuôn mặt khôi ngô quắt thước, râu tóc xồm xoàm trong cuá»™c Ä‘á»i cô độc giữa rừng thông đèo heo hút gió, đêm đêm nhìn sao nhá»› ngưá»i cÅ©, chàng cảm thấy lòng như se lại, cÆ¡ hồ không cầm được nước mắt.
Bá»—ng có tiếng nhẹ nhàng thánh thót gá»i :
- Văn công tử.
Văn Thiếu Côn nhìn qua thấy Chu Diệp Thanh đang thoăn thoắt bước vỠphía mình.
Chàng vừa mừng vừa ngại, vá»™i há»i :
- Vết thương của cô nương đã hoàn toàn hết chưa?
Chu Diệp Thanh hớn hở nói :
- Thuốc hay quá! Rõ ràng là tiên dược! Bao nhiêu độc dược bị thuốc dồn hết vào Äan Ä‘iá»n rồi trục hết ra ngoài cÆ¡ thể. Bây giá» trong ngưá»i đã khá»e khoắn như xưa rồi.
Văn Thiếu Côn nhìn qua phía Khúc Tự Thủy.
Nàng vẫn ngồi im xếp bằng như cũ, trán rướm mồ hôi, đôi vai thon khẽ run run, nơi lông mày còn ẩn vết xanh bầm, rõ ràng là độc tố chưa giải hết.
Văn Thiếu Côn và Chu Diệp Thanh vừa ngại vừa lo, chăm chú nhìn vào nàng ngơ ngác.
Äại hoàn đơn quả là má»™t linh dược thế gian hiếm có. Trong thá»i gian ngắn cả vết thương cá»§a Thá»i Tư Tình và Chu Diệp Thanh Ä‘á»u chữa xong, chẳng hiểu tại sao không thấy linh nghiệm đối vá»›i Khúc Tá»± Thá»§y.
Văn Thiếu Côn lại gần se sẽ há»i :
- Cô nương hiện cảm thấy trong ngưá»i ra sao rồi?
Lúc ấy Khúc Tự Thủy đã đình chỉ hành công nên mồ hôi trán đã bớt dần.
Chập sau nàng thở dài mở bừng đôi mắt nhìn Văn Thiếu Côn nói :
- Văn công tử, thật hoài của, đáng tiếc thay viên thuốc.
Văn Thiếu Côn há»i :
- Cô nương không thấy một chút hiệu nghiệm nào sao?
Khúc Tá»± Thá»§y gượng cưá»i đáp :
- Khi vừa uống song đã có má»™t cảm giác rất dá»… chịu chạy quanh khắp thân mình. Nhưng ngặt ná»—i là dù vận công đến thế nào cÅ©ng không làm sao dồn được hết chất độc vào đơn Ä‘iá»n để hóa giải.
Văn Thiếu Côn cau mày không biết nói sao.
Nguyên nhân chính là vì chất độc mà Thá»i Tư Tình và Chu Diệp Thanh bị đánh trúng Ä‘á»u do “Khu thi bách độc†cá»§a Vô Nhân cốc nên thuốc “Äại hoàn đơn†do vị Chí Tôn cốc chá»§ chế ra chữa trị rất hiệu nghiệm.
Mặc dù thuốc này có thể khá»­ trừ bách độc nhưng chất độc do Huyá»n Phách Hàn Châu cá»§a Âm Ma Äoàn Vô Hoa thuá»™c má»™t loại khác nên thuốc cá»§a Vô Nhân cốc không thể Ä‘iá»u trị được.
Không khí trầm lặng lo âu đè nặng trên đầu má»i ngưá»i.
Má»™t chập lâu Khúc Tá»± Thá»§y thiết tha gá»i Văn Thiếu Côn nói :
- Văn công tá»­ Æ¡i! Ngưá»i Ä‘á»i sống chết Ä‘á»u do số mạng, khi đã tá»›i số thì không có cách gì cứu vãn được. Thiếp dù phải chết cÅ©ng ngậm cưá»i nÆ¡i chín suối, miá»…n rằng Văn công tá»­ giữ đúng lá»i hứa hẹn, cứu giùm em hai Lệ Minh Nguyệt ra khá»i hang Vô Nhân cốc.
Văn Thiếu Côn cảm động, nhìn nàng quả quyết, nói :
- Xin cô nương đừng nên quá bi lụy. Tôi nhất định phải Ä‘em Lệ cô nương ra khá»i Vô Nhân cốc, đồng thá»i tận lá»±c giúp Khúc cô nương chữa khá»i vết thương ác độc này.
Chàng nóng ruột chưa biết trị liệu cách nào, chỉ bồn chồn đứng lên ngồi xuống xuýt xoa mãi :
- Chả lẽ trên Ä‘á»i này không còn má»™t phương thuốc nào trị được Huyá»n Phách Hàn Châu sao?
Khúc Tá»± Thá»§y gượng cưá»i đáp :
- Dù có thuốc cÅ©ng không phải dá»… kiếm. Mạng thiếp còn sống không bao lâu. Thá»i hạn bốn mươi lăm ngày sẽ Ä‘i qua như chá»›p nhoáng. Nếu biết thuốc mà tìm chưa ra thì cÅ©ng chẳng ích gì. Ngoài sá»± chết ra, thấy chẳng còn biện pháp nào khác nữa.
Văn Thiếu Côn vá»™i há»i :
- Như thế hình như cô nương cÅ©ng tưởng biết qua má»™t môn thuốc nào, loại cây cá», hoặc linh dược hoặc món gì khác, có thể khắc được chất độc đó chăng?
Khúc Tự Thủy nói :
- Thiên niên tuyết sâm, vạn niên mai thá»±c, thiên niên hà thá»§ ô Ä‘á»u là những loại có thể liệt vào hàng tiên đơn, chữa được má»i thứ độc. Nhưng trong thá»i gian bốn mươi lăm ngày ngắn ngá»§i này, làm sao mà tìm ra cho được.
Văn Thiếu Côn lẩm bẩm :
- Phải làm sao tìm cho ra một trong những tiên dược hiếm có này để kịp chạy chữa trước khi chất độc bộc phát, Khúc cô nương nói đúng...
Ngoài cái chết, chưa thấy má»™t hy vá»ng nào khác nữa.
Má»i ngưá»i Ä‘ang băn khoăn lo nghÄ©, chưa tìm ra cứu cách nào, Thá»i Tư Tình ho nhẹ má»™t tiếng rồi nói :
- Lão phu vừa nghĩ ra một môn khả dĩ chế ngự được hàn độc cho Khúc cô nương. Chẳng qua...
Ông lặng thinh không nói nữa.
Văn Thiếu Côn nóng ruá»™t há»i liá»n :
- Tiá»n bối đã nghÄ© ra thứ thuốc hay, sao chưa nói liá»n, còn ngập ngừng gì nữa?
Thá»i Tư Tình nhìn chàng ngậm ngùi nói :
- Thuốc này tuy không dám sánh cùng Thiên niên tuyết sâm, Vạn niên mai thực, nhưng muốn tìm ra được cũng không phải dễ. Vì vậy nên lão phu mới ngại ngùng chưa tiện nói ra.
Văn Thiếu Côn há»i dồn thêm :
- Bất kỳ loại gì, xin lão tiá»n bối cứ nói ra xem thá»­.
Thá»i Tư Tình gật gù nói :
- Các thứ kỳ độc trên Ä‘á»i này có nhiá»u lắm, ít ra cÅ©ng ba bốn trăm thứ, mà thuốc giải độc cÅ©ng không hiếm gì, kể ra đâu xiết, nhưng trá»i sinh có má»™t món đặc biệt, bất luận là độc tố nào cÅ©ng có thể giải trị được.
Văn Thiếu Côn há»i ngay :
- Thứ đặc biệt đó là gì?
Thá»i Tư Tình đáp :
- Là Tam túc ngá»c thiá»m, tức là thứ Cóc ngá»c ba chân đấy.
Văn Thiếu Côn nói :
- Vãn bối cÅ©ng có nhiá»u lần nghe thiên hạ nói đến Tam túc ngá»c thiá»m, nhưng có ai bắt được thứ này không nhỉ?
Thá»i Tư Tình Ä‘iá»m tÄ©nh nói :
- Không phải chỉ có trên lá»i đồn, mà thá»±c tế đã có ngưá»i bắt được rồi.
- Ồ, kẻ ấy là ai?
Thá»i Tư Tình cưá»i gượng đáp :
- Kẻ ấy là Äá»™c Nhãn Thần Cái Má»™ Dung Nhã.
Văn Thiếu Côn giật mình lập lại :
- Äá»™c Nhãn Thần Cái Má»™ Dung Nhã.
Thá»i Tư Tình đưa mắt nhìn chàng rồi kể tiếp :
- Cách đây vào khoảng hai mươi năm rồi, thiên hạ trên giang hồ có đồn rằng Äá»™c Nhãn Thần Cái Má»™ Dung Nhã đã bắt được má»™t con “cóc ngá»c†ba chân.
Nhiá»u kẻ trong phái hắc đạo đã lăm le dòm ngó, muốn tìm cách cướp lấy bảo vật hi hữu này. Nhưng vì Äá»™c Nhãn Thần Cái bản lãnh cao siêu, thuá»™c vào hàng thượng đỉnh võ lâm, hÆ¡n nữa ông ta là chúa tể cá»§a Cái bang, má»™t tổ chức rá»™ng lá»›n, bá»™ hạ ở rải rác khắp thiên hạ, nên chẳng má»™t ai dám đá động tá»›i. HÆ¡n nữa, hành tung cá»§a Äá»™c Nhãn Thần Cái mập má» vô định, nay đó mai đây, hư hư thật thật, vì vậy nên chỉ có lão ta má»›i có đủ Ä‘iá»u kiện để bảo tồn cóc ngá»c ba chân mà thôi.
Vá»›i giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, ông kể tiếp :
- Nhưng mưá»i năm gần đây chẳng biết vì lẽ gì, Äá»™c Nhãn Thần Cái bá»—ng dưng mất tích, thiên hạ không biết ông ta Ä‘i đâu mà ngay cả những môn đệ thân tín cá»§a ông cÅ©ng không biết ông ẩn trú nÆ¡i nào.
Nghe tá»›i đây Văn Thiếu Côn cảm thấy có lóe ra má»™t tia sáng hy vá»ng, lẹ miệng nói liá»n :
- Nói vậy thì Khúc cô nương may ra có cÆ¡ cấu được, tưởng ngưá»i nào chứ nếu là Äá»™c Nhãn Thần Cái thì...
Nói đến đó chàng cảm thấy hơi quá lố, vội vàng nín ngay.
Lúc đó chàng chợt nhá»› lá»i Niệp Sáp hòa thượng cho biết Äá»™c Nhãn Thần Cái không muốn gặp má»™t ngưá»i nào và cấm nhặt không cho tiết lá»™ nÆ¡i ông cư trú.
Thá»i Tư Tình ngÆ¡ ngác há»i :
- Hay là Văn thiếu hiệp cũng có biết qua vỠnhân vật ấy, và cũng biết rằng ông ta...
Văn Thiếu Côn không tiện nói ra việc Äá»™c Nhãn Thần Cái ẩn trú trong hang “Vá»ng Ngãâ€, hÆ¡n nữa việc này xảy ra quá lâu. Biết đâu đã mưá»i bốn năm rồi ông lại không thể dá»i Ä‘i nÆ¡i khác hay sao? Vì chưa biết chắc chắn nên không tiện xác nhận dứt khoát.
Chàng đáp :
- Vãn bối đã từng nghe có ngưá»i nói vá» Äá»™c Nhãn Thần Cái và nÆ¡i cư trú cá»§a ông từ mưá»i bốn năm trá»i. Còn như việc tìm được ông ta thì hiện Ä‘ang mÆ¡ hồ mù mịt, tuy nhiên đã là má»™t ngưá»i tin tưởng vào định mệnh, vãn bối nguyện vì cô nương ra Ä‘i má»™t chuyến xem sao!
Thá»i Tư Tình cÅ©ng không há»i thêm gì nữa, chắp tay vái dài, nói :
- Lão phu bị gãy xương chân, nên dù muốn cũng không làm sao cùng đi theo quý vị được. Vậy xin chúc Khúc cô nương gặp may mắn và sớm được bình phục.
Khúc Tá»± Thá»§y cưá»i gượng nói :
- Lòng tốt cá»§a Văn công tá»­, chị em chúng tôi muôn vàn cảm tạ. Nhưng đây là má»™t Ä‘iá»u vạn bất đắc dÄ©... Huống chi...
Văn Thiếu Côn khoát tay nói :
- Như tôi đã có dịp thưa qua đây, chỉ là má»™t nhiệm vụ thiêng liêng cá»§a con ngưá»i biết tuân theo định mệnh. Còn việc tìm được Äá»™c Nhãn Thần Cái, cầu báu vật thành tá»±u hay không thì chưa dám chắc. Xin cô nương chá»› ngại ngùng mà từ chối nữa.
Khúc Tự Thủy suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói :
- Cung kính không bằng tuân lệnh. Văn thiếu hiệp đã có lòng tốt như thế mà thiếp cứ chối từ, chẳng hóa ra là con ngưá»i không biết thá»i vụ.
Liếc mắt nhìn Chu Diệp Thanh, nàng khẽ gá»i :
- Em ba.
Chu Diệp Thanh khóc sướt mướt nói :
- Chị cả gá»i em.
Khúc Tá»± Thá»§y bình tÄ©nh há»i :
- Vết thương của em bây giỠđã hoàn toàn bình phục hay chưa?
Chu Diệp Thanh vội đáp :
- Äã lành như cÅ© rồi.
Khúc Tá»± Thá»§y cưá»i nói :
- Vậy thì hay lắm. Ta rá»i Trưá»ng Bạch sÆ¡n cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u thất sách, nhưng đó cÅ©ng là má»™t việc bất đắc dÄ©, vậy các em đừng oán trách chị nhé.
Chu Diệp Thanh sụt sùi nói :
- Chị cả, xin chị đừng nói thế. Không bao giỠtụi em lại oán trách chị.
Khúc Tự Thủy nói :
- Thế ngay bây giá», em Ä‘i vá» Kỳ Liên sÆ¡n há»p mặt vá»›i em tư, chị ra Ä‘i lần này, Æ¡n trá»i phù há»™, nếu chữa lành được bệnh thì chậm lắm là mưá»i ngày cÅ©ng sẽ vá» tá»›i nÆ¡i.
Chu Diệp Thanh nói :
- Xin chị cứ yê tâm. Äã có em tư cùng Äá»™c Vương Sa Thiên Lý để ứng phó vá»›i má»i việc. Ngày đêm chúng em cầu mong chị cả sá»›m xong việc trở vá».
Khúc Tự Thủy thở dài nói :
- Sau mưá»i ngày mà chưa thấy chị vá» chắc dữ nhiá»u lành ít rồi. Chừng ấy các em cứ tùy tiện sắp xếp, khá»i phải chá» chị nữa nhé.
Nghĩ một lát, nàng nói thêm :
- Văn công tá»­ đã quả quyết hứa thì thế nào cÅ©ng tìm được Long Diên thảo để cứu em hai ra khá»i Vô Nhân cốc. Chừng nào Lệ Minh Nguyệt vỠđến nÆ¡i, các em sẽ đưa nó làm ngưá»i cầm đầu môn phái Vô Vi.
Chu Diệp Thanh mủi lòng khóc sụt sùi mãi. Nàng thổn thức gạt lệ nói :
- Chị đừng nên nói những lá»i bất tưá»ng như vậy.
Khúc Tự Thủy nghiêm nét mặt nói :
- Äó là những Ä‘iểm cần thiết chị phải dặn trước các em. Má»i việc cắt đặt phải dứt khoát phân minh thì ra Ä‘i má»›i yên lòng được. Nếu vạn nhất em hai cÅ©ng gặp sá»± bất hạnh nữa, lúc đó các em má»›i tính liệu ra sao?
Chu Diệp Thanh lắc đầu quả quyết nói :
- Không đâu, nhất định không bao giỠlại có việc ấy đâu.
Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘iá»m nhiên nói :
- Phàm con ngưá»i chẳng tính xa sẽ gặp chuyện lo gần. Mặc dù việc này không thể xảy ra nhưng chị cÅ©ng phải sắp đặt trước, đó là lối xá»­ thế đúng đắn chứ không phải chúc ước Ä‘iá»u rá»§i ro đâu.
Chu Diệp Thanh sụt sùi đáp :
- Má»i việc xin chị cả cứ dặn dò, chúng em gắng hết sức lo liệu để làm tròn mạng lệnh.
Khúc Tá»± Thá»§y tá»§m tỉm cưá»i, vá»— vai em mấy cái rồi vươn vai đứng dậy nói :
- Văn công tử, chúng mình đi thôi.
Nghe những việc hai chị em vừa bàn, Văn Thiếu Côn thấy vô cùng cảm khái đồng thá»i cÅ©ng không khá»i nhiá»u thắc mắc :
- Phái Vô Vi núi Trưá»ng Bạch quả là má»™t môn phái đặc biệt, hành vi thần bí khôn lưá»ng. Há» không quản đưá»ng xa vạn dặm hiểm nguy vượt qua cái chết từ Tây bắc xa xôi vá» tìm kiếm ta rồi mạo hiểm dò thăm Vô Nhân cốc để làm gì?
Hôm nay cả Khúc Tự Thủy và Chu Diệp Thanh tự nhiên xuất hiện chắc cũng không ngoài mục đích tìm ta. Tại sao hỠcứ lưu tâm đến mình mãi thế nhỉ?
Mặc dù không hiểu rõ lý do, nhưng chàng vẫn không ngại ngùng cùng Khúc Tá»± Thá»§y ra Ä‘i sau khi giả biệt Thá»i Tư Tình cùng Chu Diệp Thanh.
Cả hai cùng trổ thuật khinh công lao vút như hai mÅ©i tên lia ná nhắm đưá»ng Vân Má»™ng sÆ¡n trá»±c chỉ.
Tài sản của anhhe1281

  #28  
Old 19-04-2008, 07:41 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 29

Tìm thuốc trị độc



Khúc Tá»± Thá»§y tuy Ä‘ang trúng độc Huyá»n Phách Hàn Châu, nhưng nàng đã dùng thá»§ pháp độc đáo cá»§a hpái Vô Vi tá»± Ä‘iểm vào các mạnh chận đứng chất độc, tập trung nÆ¡i Äan Ä‘iá»n, nhất thá»i chưa bá»™c phát được. Nhá» vậy mà nàng vẫn mạnh khá»e như thưá»ng, dùng khinh công như bay, theo sát chân Văn Thiếu Côn.
ÄÆ°á»ng Ä‘i Vân Má»™ng sÆ¡n cách xa chừng ba trăm dặm. Cả hai Ä‘á»u nóng lòng như lá»­a đốt, chỉ mong sao cho mau đến nÆ¡i, nên vận dụng hết khả năng để khi bước Ä‘i như hai chiếc bóng má».
Äi má»™t mạch suốt hai ngày không nghỉ, chiá»u hôm sau đã đến Vân Má»™ng sÆ¡n.
Dãy Vân Má»™ng sÆ¡n cao chá»c trá»i, tiếp nối liên miên trùng Ä‘iệp hàng mấy trăm dặm. Khi đến chân núi, hai ngưá»i đưa mắt quan sát hồi lâu chẳng rõ nên Ä‘i đưá»ng nào cho đúng.
Trong lúc còn phân vân do dá»±, Khúc Tá»± Thá»§y há»i :
- Äá»™c Nhãn Thần Cái Má»™ Dung Nhã quả thật Ä‘ang ẩn trong dãy Vân Má»™ng sÆ¡n này không?
Văn Thiếu Côn nhận thấy cũng không cần phải giữ lộ mặt làm gì nữa nên đáp :
- Tại hạ đã từng nghe Niệp Sáp hòa thượng nói mưá»i bốn năm vá» trước, Äá»™c Nhãn Thần Cái đã vào nÆ¡i đây ở ẩn. Nhưng vì thá»i gian quá lâu, ngày nay chưa ai dám nói quả quyết rằng ông ta còn ở nguyên chốn này hay đã dá»i Ä‘i chá»— khác. Vì vậy tại hạ chưa dám đặt nhiá»u hy vá»ng vào việc tìm kiếm này.
Khúc Tá»± Thá»§y không thất vá»ng mà còn tươi cưá»i nói :
- Dầu không tìm được Äá»™c Nhãn Thần Cái nhưng ít ra cÅ©ng tìm được Long Diên thảo để mang vá» cứu em hai Lệ Minh Nguyệt ra khá»i Vô Nhân cốc. Kết quả chừng đó cÅ©ng làm thiếp mãn nguyện lắm rồi.
Văn Thiếu Côn nói :
- Tại hạ lại nghÄ© khác. Hiện nay Lệ cô nương sống trong Nghinh Xuân động không có gì là nguy hiểm. Äiá»u quan trá»ng và cấp bách nhất là tìm ra Äá»™c Nhãn Thần Cái, xin thuốc cứu chữa vết thương cho cô nương. Chỉ hiá»m má»™t ná»—i là núi non trùng Ä‘iệp, đưá»ng sá chẳng có, biết tìm ra lối nào cho đúng đây?
Khúc Tự Thủy nói :
- Ngoài tên Vân Mộng sơn ra, công tử có còn nhớ một tên nào khác nữa không?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Trên Vân Má»™ng sÆ¡n còn có hang Vá»ng Ngã! Äó là cái tên đã được Äá»™c Nhãn Thần Cái đặt lại khi vỠẩn cư. Nhưng trước kia nó có má»™t tên khác nữa.
Chàng bóp trán suy nghĩ một chập rồi nói :
- Phải rồi, trước kia hang này gá»i là Thanh Phong cốc.
Khúc Tá»± Thá»§y ngạc nhiên há»i :
- Ồ, Thanh Phong cốc hả?
Văn Thiếu Côn gật đầu nói :
- Bất cứ là Thanh Phong cốc hay Vá»ng Ngã cốc vẫn là má»™t chốn hoang vu bí mật, xưa nay chưa ai biết, cả những thợ săn hay tiá»u phu đốn cá»§i cÅ©ng chưa chắc đã bén mảng được tá»›i nÆ¡i đây.
Khúc Tá»± Thá»§y vốn lanh lẹ và thông minh, hÆ¡n nữa trên trưá»ng Ä‘á»i nàng đã có nhiá»u kinh nghiệm hÆ¡n Văn Thiếu Côn, cho nên sau khi suy nghÄ© má»™t chập, nàng nói :
- Cái tên Thanh Phong cốc có thể giúp chúng ta má»™t tia sáng để tìm được tá»›i nÆ¡i. Theo ý thiếp, Thanh Phong là cây phong xanh. NÆ¡i đây hẳn là có má»c nhiá»u loại cây này. Chính vì cái đặc Ä‘iểm ấy mà cổ nhân má»›i đặt nên cái tên ấy.
Rừng núi triá»n miên biết đâu mà tìm. Chi bằng chúng ta cứ lưu ý đến những khu có nhiá»u phong xanh má»c thì dá»… tìm ra hang ấy.
Äá» nghị này cÅ©ng còn mÆ¡ hồ lắm, tuy nhiên ngoài cách ấy chẳng còn má»™t biện pháp nào hÆ¡n nữa. Văn Thiếu Côn đồng ý rồi rảo bước Ä‘i trước.
ÄÆ°á»ng lên núi xuyên rừng quả nhiên hiểm trở. Dá»±a theo sưá»n núi sừng sững, các cây cổ thụ cao vút tầng mây, có lẽ đã sống qua hàng mấy trăm năm rồi.
Dây leo chằn chịt, gai góc giăng khắp nơi, lối đi thật là thiên nan vạn nan.
CÅ©ng may sức khá»e cá»§a Khúc Tá»± Thá»§y còn dồi dào, chưa bị thuốc độc gây tác động gì nên nàng vẫn thoăn thoắt nhảy qua gá»™p, chuyá»n lên cây, đỠkhí chạy theo Văn Thiếu Côn không chút gì khó nhá»c.
Lắm lúc thành núi đứng thẳng như vách tưá»ng, hầu như không chá»— đặt chân, nhìn ra phía ngoài bầu trá»i má» mịt đầy khói núi.
Leo trèo suốt ná»­a ngày, khi mặt trá»i vừa đứng bóng, hai ngưá»i đã đến đỉnh núi cao nhất.
Phóng tầm mắt nhìn quanh giữa đám loạn sÆ¡n, Khúc Tá»± Thá»§y bá»—ng đưa tay chỉ vá» phía dưới, theo hướng nam và gá»i lá»›n :
- Văn công tử, hãy xem kia kìa.
Văn Thiếu Côn nhìn theo lối đó, cách chừng bốn năm dặm rừng bỗng có một loạt tia sáng chiếu lên như đom đóm. Phía dưới rừng rậm cây khuất tối om nên cái bóng lấp lánh trông rất rõ ràng.
Khúc Tự Thủy mừng hớn hở nói :
- Những Ä‘iểm sáng này là dấu hiệu cá»§a má»™t việc khác thưá»ng. Có lẽ nÆ¡i đó có ngưá»i ở cÅ©ng nên, và biết đâu lại không phải là Thanh Phong cốc.
Văn Thiếu Côn không còn do dá»± nữa, lập tức cùng Khúc Tá»± Thá»§y nhận định phương hướng, dò đưá»ng men theo triá»n núi vượt qua nhiá»u khe suối, đến đúng nÆ¡i phát ra ánh sáng.
Vượt qua năm dặm đưá»ng khấp khểnh quanh co, nhá» có tài khinh công tuyệt đỉnh, cả hai Ä‘á»u không thấy mệt nhá»c tý nào.
Gần đến nơi, Khúc Tự Thủy vỗ tay reo lớn :
- Äây rồi, quả là Thanh Phong cốc rồi.
Nàng đưa tay chỉ vá» phía trước. Qua má»™t bậc núi cuối cùng đã có nhiá»u cây phong má»c dày chi chít, chạy thẳng vá» phía xa xa, tính phá»ng có hàng vạn gốc.
Triá»n núi đã bằng phẳng dần, chạy theo má»™t thung lÅ©ng dài vài hẹp, như má»™t lối vào hang.
Nhưng tuyệt nhiên từ ngoài vào trong, cả hai bên không bóng dáng má»™t ngưá»i nào, cÅ©ng không có má»™t nhà cá»­a hay chòi trại gì hết.
Văn Thiếu Côn dừng chân đứng lại quan sát tá»· má»·. Dưới gốc rừng phong, đất bằng nhưng cá» tranh má»c kín, không há» có đưá»ng mòn hoặc dấu vết con ngưá»i đặt chân tá»›i đây. Những đốm sáng lập lòe khi nãy trông thấy rõ ràng, bây giá» biến đâu mất cả.
Văn Thiếu Côn và Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘á»u ngạc nhiên ngÆ¡ ngẩn và cùng nghÄ© :
- Lạ quá, đang mơ chăng? Thôi, cứ đi vàng vào xem thử, kết quả ra sao sẽ hay.
Vào bên trong chừng vài chục trượng, thấy có một miệng hang thật lớn nhưng ở cao hơn hàng hai ba trượng.
Cả hai cùng đỠkhí tung ngưá»i phóng lên trên.
Nhưng khi mới đặt chân trước cửa hang, bước vào được mươi bước, bỗng có tiếng quát :
- Äứng lại.
Kế đến có mấy bóng ngưá»i từ bên trong xông ra chận đưá»ng.
Văn Thiếu Côn hơi sửng sốt vỠsự xuất hiện quá đột ngột này. Nhưng chàng lại thấy vui mừng lẩm bẩm :
- Chúng ta đã tìm thấy đích! Nhất định Äá»™c Nhãn Thần Cái còn ẩn trú nÆ¡i đây!
Má»™t giá»ng khác trầm trầm há»i lá»›n :
- Các ngươi là ai, đến đây với mục đích gì?
Lần lượt từ trong hang kéo ra tất cả mưá»i sáu ngưá»i. Má»—i ngưá»i ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, trước cổ Ä‘eo những túi vải và lá»§ng lẳng má»™t thanh gậy. Nhìn kỹ là những khiếu hóa tá»­, môn đệ cá»§a Cái bang.
Văn Thiếu Côn bước tá»›i chắp tay vái má»™t lượt rồi mỉm cưá»i đáp :
- Xin các vị cho biết có phải là ngưá»i cá»§a Cái bang không?
Ngưá»i vừa quát há»i là má»™t cụ già đầu, râu bạc phếu, tuy ăn mặc lôi thôi rách rưới nhưng tướng mạo rất phương phi, tinh thần quắc thước. Ngưá»i ấy ngạc nhiên nhìn Văn Thiếu Côn có vẻ kỳ dị, má»™t lát má»›i đáp :
- Phải, bá»n lão phu Ä‘á»u là môn hạ cá»§a Cái bang và ẩn cư tại nÆ¡i đây từ lâu lắm rồi. Bản môn hạ đệ tá»­ không bao giá» giao du, quen biết vá»›i ai cả. Tại sao các ngươi vô cá»› lại xâm nhập chốn này. Xin má»i Ä‘i ra lập tức.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ, cung kính nói :
- Chúng tôi xin há»i má»™t việc, có phải lão tiá»n bối là Äá»™c Nhãn Thần Cái Má»™ Dung Nhã đã ẩn cư nÆ¡i này có mưá»i bốn năm thôi, và hiện giá» còn có mặt trong hang không?
Ông lão già lạnh lùng đáp :
- Có lẽ ngươi đã Ä‘i lầm nÆ¡i rồi. NÆ¡i đây không có ngưá»i nào là Äá»™c Nhãn Thần Cái.
Văn Thiếu Côn nói :
- Chúng tôi cÅ©ng biết lão tiá»n bối Äá»™c Nhãn Thần Cái Ä‘ang ẩn cư nÆ¡i đây và không muốn gặp mặt má»™t ai trong giang hồ. Tuy nhiên vì có việc quan trá»ng chúng tôi rất cần được gặp ngưá»i.
Liếc mắt xem chừng thái độ của lão ăn mày, chàng nói tiếp :
- Xin phiá»n lão tiá»n bối thưa lại giùm vãn bối là đứa trẻ hai tuổi mà mưá»i bốn năm trước đây ngài Má»™ Dung tiá»n bối đã ký thác cho Niệp Sáp hòa thượng Ä‘em đến Lăng Vân sÆ¡n trang tại núi Hạ Lan giao cho vợ chồng Văn Tá»­ Ngá»c.
Hôm nay vãn bối xin đến hầu thăm ngài.
Ông lão ăn mày râu bạc nhìn khắp ngưá»i chàng má»™t lượt, trong khóe mắt lá»™ vẻ ngÆ¡ ngác, má»™t lúc lâu má»›i há»i :
- Tên cậu là gì?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Tên vãn bối là Văn Thiếu Côn. Tên này má»›i đặt sau, chắc Má»™ Dung lão tiá»n bối không biết. Nhưng nếu nhắc đến Niệp Sáp hòa thượng chắc ngài nhá»› ra ngay.
Ông lão ăn mày râu bạc suy nghĩ một hồi lâu rồi bảo :
- Cậu chỠta một lát.
Văn Thiếu Côn chắp tay nói :
- Xin cảm phiá»n lão tiá»n bối.
Ông lão quay lại, rẽ đám ngưá»i đứng sau, tung mình phóng vào đám cây rậm rồi biến mất.
Ông vừa Ä‘i khá»i, tức thì mưá»i lăm ngưá»i còn lại cùng tuốt kiếm ra chận ngang trước mặt hai ngưá»i.
Vừa trông thấy thái độ hùng hổ và lầm lì cá»§a mấy ngưá»i này, Văn Thiếu Côn cÅ©ng ngại há» bất ngá» tấn công mình nên vá»™i vàng ngầm vận công lá»±c bảo vệ bản thân, đỠphòng đối phó.
Tuy nhiên cả mưá»i lăm ngưá»i chỉ rút gươm ra rồi đứng yên không nhúc nhiíh.
Xung quanh hai ngưá»i lấp lánh ánh kiếm quang sáng rá»±c.
Văn Thiếu Côn rất kỳ dị vá» thái độ quái lạ ấy, há»i lá»›n :
- Các vị định làm gì? Chẳng lẽ...
Vừa nói đến đó bỗng có một bàn tay nhỠnhắn khẽ vỗ vào vai chàng.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Khúc Tự Thủy. Nàng khẽ nói :
- Công tuư khá»i phải bận tâm đến những ngưá»i ăn mày này. Há» chỉ là những kẻ đã được huấn luyện theo má»™t quy cá»§ nhất định để bảo vệ Äá»™c Nhãn Thần Cái chứ không có ác ý gì đâu. Chúng ta không nên hấp tấp và nông nổi mà có hại.
Văn Thiếu Côn gật đầu nói :
- Vậy chúng ta cứ chỠông lão kia trở lại rồi sẽ hay.
Hai ngưá»i đứng lặng thinh chỠđợi, đưa mắt nhìn vào các hàng phong xanh má»c chi chít xung quanh hang.
Một hồi lâu có bóng đen thấp thoáng, ông lão ăn mày râu bạc đã xách kiếm trở ra.
Văn Thiếu Côn vá»™i vàng há»i :
- Má»™ Dung lão tiá»n bối có nhận lá»i cho chúng tôi được vào tiếp kiến hay không?
NgỠđâu ông lão lắc đầu đáp :
- Gia sư không thuận gặp mặt.
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt há»i :
- Thế lão tiá»n bối có thưa dùm lai lịch cá»§a vãn bối hay không?
Ông lão lạnh lùng đáp :
- Gia sư bảo mưá»i bốn năm trước không há» có sá»± việc này bao giá».
Văn Thiếu Côn vừa ngỡ ngàng vừa thất vá»ng, đứng trân ngưá»i suy nghÄ© chưa biết phải làm gì cho đúng. Ông lão ăn mày trầm giá»ng nói tiếp :
- Theo quy lệ cá»§a bản cốc, kẻ nào đã lỡ vào đây không bao giỠđược sống để trở ra. Nhưng lần này gia sư ban đặc ân, không hại đến tánh mạng các ngưá»i, vậy hãy mau mau Ä‘i ra khá»i cốc ngay lập tức.
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt rồi há»i lá»›n :
- Tiá»n bối có nhắc đến chuyện Niệp Sáp hòa thượng không?
Ông lão đáp :
- Gia sư có dặn dù Niệp Sáp hòa thượng có thân hành tới đây cũng không được gặp.
Văn Thiếu Côn giận quá không dằn được nữa, hằm hằm nói lớn :
- Nếu như vậy thì lệnh sư là má»™t ngưá»i không hiểu tình lý mấy!
Nói xong chàng hiên ngang tiến thêm ba bước dõng dạc nói :
- Phiá»n tiá»n bối thông báo cùng lệnh sư má»™t lần nữa là Văn Thiếu Côn nhất định phải gặp ngưá»i hôm nay.
Ông lão ăn mày đầu bạc đĩnh đạc rút gươm dài trên vai xuống trầm tĩnh nói :
- Già này không bao giỠthông báo hai lần. Nếu cậu quyết gặp gia sư cũng không còn cách nào mà đi được ngoài một biện pháp duy nhất.
Văn Thiếu Côn há»i :
- Có biện pháp gì xin lão tiá»n bối vui lòng chỉ giáo.
Ông lão ăn mày cưá»i đáp :
- Nếu cậu vượt nổi “Lục Hợp kiếm trận†cá»§a chúng tôi thì sẽ gặp được gia sư ngaỵ Nói xong vung thanh trưá»ng kiếm lên má»™t vòng, mưá»i lăm ngưá»i phía sau cùng nhất loạt hoa kiếm. Trong chá»›p nhoáng tình hình biến đổi, má»™t thế trận đã dàn xong.
Tài sản của anhhe1281

  #29  
Old 19-04-2008, 07:41 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 30

Cả phá Lục Hợp kiếm trận



Trông thấy mưá»i sáu ông già Cái bang đã bày bố thành kiếm trận, quyết bao vây mình, Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Vãn bối cùng lệnh sư mặc dù chưa gặp mặt nhưng đã có liên hệ mật thiết từ ngày xưa. Nếu quý ngài chịu khó chuyển đạt và trình bày tưá»ng tận má»™t lần nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ được gặp, hà tất phải làm như thế này làm gì?
Lão khất cái đầu bạc vuốt râu lạnh nhạt nói :
- Bất tất phải nói nhiá»u lá»i, nếu ngươi muốn chắc chắn gặp mặt gia sư thì trước hết xông qua tòa Lục Hợp kiếm trận. Nếu không thì đừng hòng.
Văn Thiếu Côn chạm lòng tự ái, lớn tiếng nói :
- Äó là các vị bắt buá»™c, phàm Ä‘ao kiếm vô tình, khi đánh không còn nhân nhượng nữa. Nếu rá»§i ro xảy ra chết chóc, việc này hoàn toàn ngoài ý muốn cá»§a vãn bối.
Lão già ăn xin cưá»i lạt, chận lá»i nói :
- Nếu nhà ngươi có đủ bản lãnh, cứ ra tay giết sạch lũ ta đi. Gia sư cũng không trách móc gì đâu.
Rồi liếc mắt nhìn Khúc Tự Thủy, ông nói luôn :
- Cả hai cùng xông vào trận, hay chỉ một mình ngươi mà thôi.
Văn Thiếu Côn vội vàng nói :
- Riêng má»™t mình vãn bối cần gặp mặt Äá»™c Nhãn Thần Cái, nàng này không có liên can gì đến. Vậy chỉ má»™t mình vãn bối vào cÅ©ng đủ rồi.
Ông già nói tiếp :
- Bây giỠcậu dùng thứ vũ khí nào đây?
Văn Thiếu Côn chỉ có một thanh kiếm phòng thân nhưng đã ném mất từ lâu rồi. Bây giỠchỉ còn tay không, trong mình chẳng có một tất sắt nào, làm gì có binh khí nữa.
Chàng mỉm cưá»i nói :
- Vãn bối xưa nay tánh hay lãng trí, đi đâu ít mang vũ khí theo mình. Gặp lúc cần phải đối địch đành mượn tạm của đối phương vậy.
Ông già sửng sốt nói :
- Ủa, làm gì có chuyện hoang đưá»ng như thế? Có kẻ địch nào lại bằng lòng cho cậu mượn vÅ© khí để đánh lại há».
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt đáp :
- Hôm nay ngài có bằng lòng cho vãn bối mượn tạm không?
Ông già nổi nóng, trợn mắt quát lớn :
- Súc sinh, chớ ngông cuồng quá trớn, ta chẳng dung tình.
Văn Thiếu Côn xuay tay cưá»i ngặt nghẽo rồi đứng thẳng ngưá»i lên, nhanh như chá»›p đưa tay bắt lấy cánh tay ông lão và gầm lên :
- Có bằng lòng không, đáp liá»n?
Lão già khất cái vừa tức vừa sợ vá»™i lá»™n ngưá»i quay Ä‘i má»™t vòng để rút tay ra đồng thá»i rút kiếm đâm thẳng vào ngá»±c chàng, miệng hô lá»›n :
- Phát động kiếm trận tức khắc.
Lập tức Văn Thiếu Côn dùng ngay thế “Quá Giang Äoạt Äẩuâ€, má»™t trong những môn tuyệt kỹ “Thập nhị sáo cầm nã†cá»§a Nhất Liá»…u đại sư chân truyá»n, vá»›i má»™t động tác mau lẹ không tưởng tượng, để chá»™p lấy thanh kiếm.
Äôi mắt ông lão bá»—ng hoa lên, thanh kiếm đã lá»t vào tay cá»§a Văn Thiếu Côn rồi.
Ngay lúc ấy “Lục Hợp kiếm trận†đã nhất tỠphát động theo tiếng hô của ông vừa rồi.
Vừa đúng lúc Ä‘oạt được thanh trưá»ng kiếm, Văn Thiếu Côn nhìn thấy khắp nÆ¡i ánh sáng lá»­a giăng như sao xẹt, hai luồng sáng lạnh đã từ bên ngoài xuyên hẳn vào hông chàng.
Văn Thiếu Côn không ngỠLục Hợp kiếm trận phát động quá nhanh và lợi hại đến thế. Oai thế của trận kiếm quả kinh hồn. Tiếng kiếm rít vèo vèo, hòa với tiếng chưởng phát đi ầm ì như sấm động, gió lộng vù vù lạnh buốt.
Những tiếng kêu phằng phằng choang choang hòa với tiếng đùng đùng vang lên loạn xạ.
Chàng thận trá»ng loan tròn thanh kiếm, ánh sáng ngá»i lên như bóng hoa lê, gạt phăng tám thanh kiếm cá»§a tám ngưá»i cùng tấn công hai bên sưá»n má»™t lúc.
Cùng lúc ấy từ phía sau lưng cÅ©ng có tiếng rít gió vi vu cá»§a những đưá»ng kiếm khác nhất tỠđâm tá»›i.
Hai ông lão phía trước mặt vừa bị chàng gạt kiếm, chẳng biết đã dùng thá»§ pháp nào luồn ra phía sau tấn công tiếp. Äá»™ng tác kỳ lạ cá»§a hỠđã khiến Văn Thiếu Côn chắt lưỡi khen thầm.
Mục đích cá»§a Văn Thiếu Côn là muốn gặp mặt Äá»™c Nhãn Thần Cái, việc phá trận chỉ là sá»± bất đắc dÄ© chứ thâm tâm chàng chẳng muốn hại ai. Mặc dù thấy hai ông già từ sau đâm xốc đến bên sưá»n, chàng chỉ bước tá»›i để né tránh chứ không tấn công lại.
Cùng khi ấy lão già râu bạc thét lớn :
- Tên cuồng đồ, nhà ngươi hãy lãnh giáo kiếm pháp của Lục Hợp kiếm trận đi.
Văn Thiếu Côn giật mình định tiến tới, bỗng Khúc Tự Thủy kêu lên :
- Văn công tử hãy lui mau.
Chàng vội vung kiếm bảo vệ phía trước rồi thụt lùi lại một trượng.
Nhưng khi chàng vừa nhún mình đã có hai tiếng rít xẹt qua màng tai, hai luồng kiếm bạc chia hai ngã quét mạnh sau lưng và trước bụng.
Thì ra chiến thuật của kiếm trận là áp dụng thế chư bát rồi từ từ chuyển qua hai bên, bao luôn ra sau thành hình vòng tròn cùng nhập lại.
Nhá» tuyệt nghệ cá»§a Nhất Liá»…u thiá»n sư chân truyá»n, thêm thần công thật dồi dào súc tích, bản lãnh cá»§a Văn Thiếu Côn ngày nay đã tiến tá»›i mức độ cao siêu nhiệm mầu. Thân hình chàng tung tăng như chim én xoay lá»™n trong làn kiếm ảnh, tránh hết những độc thế. Vừa lách né được má»™t kiếm chém ngang hông, chàng đã lướt qua khá»i ngưá»i bên phải.
Hai ông lão hai bên áp dụng thế kiếm liên hoàn nhất tỠtấn công, hỗ trợ lẫn nhau, uy thế vô cùng dũng mãnh. Hai luồng kiếm vung lên qua lại nhịp nhàng khiến Văn Thiếu Côn không dám chậm trễ vội vàng vận nội lực vào tay cầm kiếm, bặm môi xoay tít một vòng bảo vệ lấy thân hình rất kín.
Chỉ nghe hai tiếng choeng choeng thật lớn, lửa nháy xanh lè. Hai thanh kiếm của hai lão già đã chạm phải kiếm của Văn Thiếu Côn.
Hai ông già có cảm tưởng như chém vào bức thành thép, hai tay tê chồn, thanh kiếm muốn sút mất.
Cả hai hốt hoảng, vội vàng cùng một lúc vung tả chưởng đập luôn vào ngực chàng để cứu vãn tình thế.
Lập tức toàn thân Văn Thiếu Côn tung bổng lên không trung như một quả cầu, cách đất trên năm thước. Cùng khi ấy, song cước của chàng đá mạnh vào vai lão đứng gần.
Thân hình quá lanh, động tác mau như gió, khiến ông già vô phương tránh né, lãnh luôn hai đá, há»™c lên má»™t tiếng cả thân hình bắn vá»t ra sau xa hÆ¡n má»™t trượng.
CÅ©ng may chàng không có ác ý, không đá nhằm chá»— hiểm yếu nên ông già chỉ bị văng ra xa chứ không bị trá»ng thương.
Äá xong, thân chàng từ từ đáp xuống rất nhẹ nhàng đứng cạnh Khúc Tá»± Thá»§y.
Lão khất cái râu bạc vừa tức giận vừa hoảng sợ, vểnh râu gầm lớn :
- Oắt con, bổn trận vừa mới phát động, tại sao không tiếp tục mà lại rút lui?
Văn Thiếu Côn cưá»i lá»›n :
- Bao nhiêu đó cũng biết nhau rồi! Xét Lục Hợp kiếm trận của ngài cũng chẳng có gì xuất sắc, cần gì phải kéo dài nữa.
Ông già gằn giá»ng nói :
- Không xuyên qua Lục Hợp kiếm trận, chớ hòng gặp mặt gia sư.
Nói xong ông vẫy tay má»™t cái. Mưá»i lăm lão khất cái lại vung kiếm biến thành má»™t trận thế khác. Mưá»i lăm thanh trưá»ng kiếm tua tá»§a như rừng gươm chia thành hình rẽ quạt, đứng cách xa hai trượng.
Äối vá»›i vấn đỠtrận thế, Văn Thiếu Côn chẳng biết lý gì. Cho nên tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng đã thấy hoang mang e sợ. Sau khi tiếp xúc má»™t lần, nếu lÆ¡ đễnh cÅ©ng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên vì bản chất vốn cang cưá»ng, chàng huÆ¡ kiếm lên định xông vào trận nữa.
Khúc Tá»± Thá»§y bá»—ng gá»i lá»›n :
- Khoan đã, Văn công tử.
Văn Thiếu Côn liếc mắt nói :
- Cô nương muốn chỉ giáo Ä‘iá»u gì?
Khúc Tự Thủy nói :
- Lục Hợp kiếm trận không phải tầm thưá»ng đâu, xin chá»› khá xem thưá»ng mà nguy đến tánh mạng.
Văn Thiếu Côn cưá»i đáp :
- Cô nương bất tất phải lo giùm cho tại hạ.Tuy không am tưá»ng vá» sá»± biến hóa cá»§a trận thế, nhưng cứ liá»u mạng đánh mạnh, tưởng phá cÅ©ng không khó gì.
Nói xong quay mình định xông vào.
Khúc Tự Thủy vội kêu lớn :
- Không được đâu! Vừa rồi may mà Văn công tá»­ chưa Ä‘i sâu vào trận địa, nếu không thì đã mang trá»ng thương rồi.
Văn Thiếu Côn mỉm cưá»i nói :
- Có sá gì mưá»i mấy lão già vô dụng ấy mà cô nương lo xa lắm vậy?
Khúc Tá»± Thá»§y đưa tay chỉ vào ngưá»i chàng nói :
- Công tá»­ hãy xem lại phía trên vạt áo sau sẽ thấy lá»i thiếp không có gì là quá đáng.
Văn Thiếu Côn vội vàng nhìn lại bất giác giật mình hoảng sợ.
Thì ra phía trên vạt áo sau đã bị mũi kiếm rạch toét một mảnh dài gần nửa thước.
Khúc Tự Thủy cau mày nói :
- Xét ra muốn phá được trận này, thiếp phải giúp vào một tay mới được.
Văn Thiếu Côn gượng cưá»i nói :
- Nhưng cô nương còn mang chất độc trong ngưá»i, nếu vất vả hao tổn ngươn khí, độc tố phát ra e nguy đến tánh mạng.
Khúc Tự Thủy đáp :
- Không sao đâu, công tá»­ khá»i cần lo ngại. Thiếp đã từng há»c qua vá» trận thế, để tấn công vào, mình phải biết đưá»ng Ä‘i nước bước, đánh chá»— thật tránh chá»— hư, chứ không phải chỉ dùng sức mạnh ra vào. Huống chi thá»§ pháp liá»…m thuÆ¡ng tụ độc cá»§a Vô Vi phái chúng tôi cÅ©ng khá cao, độc thương này đã bị thiếp vận công dồn ép xuống Äan Ä‘iá»n, ngoài ra nhá» sá»± giúp đỡ cá»§a “Bách thảo đơnâ€, trong thá»i gian ngắn tuyệt đối không thể nào bá»™c phát nổi. Äiá»u ấy xin công tá»­ cứ an lòng.
Lão khất cái râu bạc thấy hai ngưá»i bàn tính khá lâu, chá» không được, hầm hầm quát lá»›n :
- Ranh con, nếu nhà ngươi sợ thì cứ tự tiện rút lui, chuyện gì cứ chần chỠđứng đây mãi như thế, khôn hồn thì sớm lánh nơi này là hơn.
Văn Thiếu Côn quát lớn :
- Chá»› nói bậy, kẻ này chưa há» biết sợ bao giá». Äừng hòng muốn ta rút lui mà lầm.
Lão ấy nói :
- Nếu vậy thì cứ xông vào phá đi.
Thanh kiếm há»™ thân cá»§a lão đã bị Văn Thiếu Côn tước mất rồi, trong tay không còn binh khí, nên khi bảo xong lão đã lắc vai vá»t vào phía sau trận.
Văn Thiếu Côn thầm nghĩ :
- “Thanh kiếm cá»§a lão đã bị mình Ä‘oạt mất rồi. Nếu lão là má»™t phần tá»­ cá»§a trận này thì đó là nhược Ä‘iểm đáng tấn công nhất. Hay là ta nên Ä‘uổi theo phóng luôn má»™t kiếm cho rồiâ€.
Nhưng khi chàng định bước Ä‘i thì Khúc Tá»± Thá»§y dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Äừng Ä‘uổi theo lão ấy làm gì, hãy tấn công lão đứng phía bên trái công tá»­.
Văn Thiếu Côn nhìn qua, quả nhiên thấy một lão già đang khoa thanh kiếm dài từ bên ấy đánh tréo sang rồi đâm luôn vào vai trái chàng, nên chàng vội vàng múa kiếm chém tạt trở lại.
Một tiếng xoảng nổi lên, hàng vạn tia lửa xanh bắn tung ra tứ phía.
Lão già lảo đảo thân hình má»™t chút, nhưng thanh trưá»ng kiếm vẫn còn nắm vững trong tay, không chịu thối lui ná»­a bước.
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt vì quá bất ngá».
Chàng tự nghĩ :
- “Ngay hai lão đại ma đầu Ô Trúc và Kim Äịch thần quần cùng Thiên SÆ¡n tam sát võ công cao cưá»ng chừng ấy mà chỉ má»™t chưởng cá»§a mình đã phải dở sống dở chết. Thế mà lão già này lại chịu nổi má»™t đưá»ng kiếm, bản lãnh cÅ©ng đáng sợ đấyâ€.
Quay đầu nhìn lại thấy mình đã lâm vào kiếm trận.
Mặc dầu chỉ có mưá»i sáu ngưá»i nhưng cứ chia thành nhiá»u tốp, má»—i tốp hai hay ba ngưá»i tá»›i lui khi hợp khi tan, kiếm khí chói sáng ngá»i, hình như hàng trăm ngưá»i Ä‘ang ứng chiến. Trận thế càng quay cuồng, uy lá»±c càng mãnh liệt.
Khúc Tự Thủy cũng đã xông vào kiếm trận. Thân hình nàng vừa ngưng lại, cánh tay đã vung lên một đám bột vàng bay mù mịt.
Thứ bá»™t vàng tá»a trong không khí như má»™t màn sương má»ng, không rõ có độc hay không, nhưng khi vừa vung ra đã thấy hai lão ăn mày ngã quay trên mặt đất.
Hai ngưá»i cùng tiến sâu vào, trận địa cÅ©ng được huy động đến mức tối Ä‘a.
Kiếm cá»§a Văn Thiếu Côn vừa đẩy lui được má»™t ngưá»i thì chá»›p mắt phía trước có bốn, má»—i bên hai ngưá»i cÅ©ng nhất tá» tấn công tá»›i.
Chàng định vung kiếm gạt ngang nhưng Khúc Tá»± Thá»§y đã dùng truyá»n âm nhập mật báo :
- Hãy xem chừng đàng sau! Äừng thèm quan tâm đến bốn ngưá»i trước mặt.
Bấy giỠVăn Thiếu Côn đã tin tưởng vào sự hướng dẫn của Khúc Tự Thủy.
Chẳng cần nhìn lại, chàng trở tay xoay kiếm má»™t vòng ra phía sau lưng theo thế “Kinh đấu hồi đấuâ€, má»™t trong bốn mươi hai tuyệt thế cá»§a Phi Long kiếm pháp.
Quả nhiên phía sau có má»™t lão ăn mày thừa lúc trước mặt có bốn ngưá»i cùng tấn công vào cạnh sưá»n Văn Thiếu Côn, đã phóng kiếm Ä‘iểm ngay vào lưng chàng.
Cái bí quyết của Lục Hợp kiếm pháp là ở chỗ này. Lúc nào cũng lấy hư làm thực, lấy thực làm hư, khiến cho đối phương phải đoán lầm, hoa mắt, xoay trở không kịp mà bị hạ. Bốn lão già tấn công phía trước tuy có vẻ hùng mạnh, nhưng chỉ là lối giả vỠkhiến cho chàng để tâm chống đỡ. Thật ra ngón đòn chính lại là mũi kiếm của lão già sau lưng đâm tới.
Văn Thiếu Côn dồn hết ná»™i lá»±c vào thanh kiếm gạt mạnh ra sau chạm phải thanh kiếm cá»§a lão già đâm lén kêu choang má»™t tiếng, thanh trưá»ng kiếm cá»§a lão rá»i tay văng xa hÆ¡n mấy chục trượng, cả thân hình cá»§a lão cÅ©ng bị ná»™i kình cá»§a cánh tay đẩy văng Ä‘i xa lắt, quay tròn như chiếc vụ.
Khúc Tá»± Thá»§y trong tay không tất sắt. Nàng ẻo lả lướt Ä‘i như cành liá»…u trước gió, thân hình mảnh mai chập chá»n trong kiếm trận, như cánh bướm vưá»n hoa, miệng luôn luôn mỉm cưá»i. Dầu thế trận biến hóa quay cuồng đến mức nào, hình như nàng đã Ä‘oán biết trước, nên vẫn giữ má»™t thái độ ung dung như vào chá»— không ngưá»i.
Sau mấy lần kinh nghiệm, Văn Thiếu Côn đã hiểu dần những mầu nhiệm biến ảo của trận pháp, không dám hấp tấp, luôn luôn hành động theo sự chỉ dẫn của Khúc Tự Thủy. Chỉ trong chốc lát, chàng đã phá được liên tiếp mấy thế công ác liệt.
Thình lình lão già đầu bạc hét to một tiếng như sấm động. Tức thì thế trận lại đổi khác ngay.
Lúc bấy giá» mưá»i sáu lão ăn xin lại chia thành hai tốp, hợp thành hai vòng lá»›n, má»™t vòng ngoài và má»™t vòng trong bao phá»§ lấy hai ngưá»i vào giữa.
Văn Thiếu Côn đứng sát ngưá»i cạnh Khúc Tá»± Thá»§y để cùng bàn cách ứng phó.
Ông lão đầu bạc tuy không binh khí nhưng lẩn nấp trong kiếm trận, chạy qua lại tới lui quay tít như chong chóng và hô lớn :
- Biến sang thế “Huyá»n luân lục chuyểnâ€!
Văn Thiếu Côn nhìn lại thấy hai vòng kiếm quang của hai nhóm chạy ngược lẫn nhau, xoay như đèn kéo quân.
Trong lúc chàng Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ chưa biết đối phó cách nào bá»—ng cả mưá»i sáu lão đồng gầm lên má»™t lượt. Tám ngưá»i vòng trong tung kiếm đâm liá»n bốn mặt.
Ngay khi vòng trong vừa phát động tấn công thì vòng ngoài cÅ©ng chia thành bốn cặp, từ bốn hướng Äông, Tây, Nam, Bắc xuyên thá»§ng vào.
Lão già râu bạc hô lớn :
- Thế trận “Huyá»n luân lục chuyển†đang biến thành “Tứ lá»™ mai phục†rồi.
Văn Thiếu Côn đưa mắt dò thử, Khúc Tự Thủy bèn vung kiếm vút lên thành hình bán nguyệt đánh chỉ vào hai lão bên ngoài bật ra.
Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘iá»m nhiên không nói năng gì, đưa tay áo lên tung ra má»™t đám khói mù màu vàng thành vòng tròn để chận sức tấn công cá»§a vòng bên trong.
Hai thế trận “Huyá»n luân lục chuyển†và “Tứ lá»™ mai phục†đã không gây tác động gì cho hai ngưá»i.
Ông già râu bạc lại cưá»i hà hà, hô lá»›n :
- Hãy thí nghiệm thế trận “Thất kiếm truy hồnâ€.
Lập tức chín ngưá»i đã tách khá»i vòng rồi há»p lại và cÅ©ng cùng má»™t lượt, khí thế mạnh như nước vỡ bá».
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên suy nghĩ :
- “Ủa lạ, lão ấy gá»i là Thất kiếm truy hồn, tại sao lại dụng chín ngưá»i cùng tấn công má»™t lúc?â€
Ngay lúc ấy lão già râu bạc cũng vừa tìm được một thanh kiếm múa tít, ào ạt chém liên tiếp như mưa nguồn thác lũ.
Lúc bấy giỠVăn Thiếu Côn mới chợt hiểu :
- Té ra Lục Hợp kiếm pháp chuyên dùng hư thá»±c lừa đối phương. Chín ngưá»i tấn công đầu chỉ là thế hư. Thá»±c ra, bảy ngưá»i còn lại ở vòng ngoài má»›i thật là trá»ng lá»±c cá»§a trận pháp.
Tuy trong lòng suy nghÄ©, tìm hiểu và phân tách thế trận, chàng vẫn không ngừng ra tay múa kiếm, luôn luôn đâm chém, sát phạt, cản sức tấn công cá»§a bảy ngưá»i.
Quả nhiên khi thấy chàng đã biết rõ yếu Ä‘iểm ấy, chín ngưá»i đầu cÅ©ng lập tức rút lui ra vòng ngoài.
Trong khi thế trận xoay chuyển biến đổi không ngừng, bỗng nhiên Khúc Tự Thủy dậm chân reo lên :
- Ta đã hiểu rồi. Té ra yếu điểm chỉ là ở đấy.
Văn Thiếu Côn vá»™i há»i :
- Yếu điểm như thế nào cô nương?
Khúc Tá»± Thá»§y dùng lối truyá»n âm nhập mật nói :
- Hãy nhìn kỹ lão ăn mày quàng khăn đỠnơi cổ, lão là then chốt của kiếm trận này. Loại bỠđược lão ấy tự nhiên đại trận phải tan ngay. Vậy công tử cố gắng tiến lên giết lão đi cho rồi.
Văn Thiếu Côn vốn không có ý giết ngưá»i, nên vừa nghe nàng bảo đã ấp úng nói :
- Cái đó... nếu phải giết ngưá»i thì quả là ngoài ý muốn cá»§a tại hạ. Nên có cách nào khác hÆ¡n là gây thêm nợ máu trong lúc mình muốn Ä‘i cầu ngưá»i xin thuốc chữa độc.
Khúc Tự Thủy nói :
- Nếu công tá»­ cứ khăng khăng cố chấp, không chịu giết kẻ chá»§ chốt để cứu vãn tình thế, e rằng cả hai chúng ta sẽ cùng chôn thây nÆ¡i đây chứ đừng nói tá»›i chuyện được gặp Äá»™c Nhãn Thần Cái.
Suy nghĩ một lát, nàng nói tiếp :
- Nếu không thể giết, ít ra công tá»­ cÅ©ng tính cách nào loại lão ra khá»i vòng chiến, càng gấp càng tốt.
Chín lão ăn mày của lực lượng đầu quả nhiên sử dụng toàn những hư thế.
Há» luôn luôn xông vào nhưng khi vừa chạm nhau đã lập tức rút lui ngay. Mặc dù chỉ tấn công vô ích nhưng đòn nào cÅ©ng dÅ©ng mãnh phi thưá»ng. Nếu hai ngưá»i thất thế cÅ©ng khó thoát khá»i bị trá»ng thương.
Văn Thiếu Côn vừa đỡ gạt vừa đưa mắt nhìn kỹ. Ngưá»i nào trên cổ cÅ©ng có quấn má»™t vuông khăn màu xanh, vàng, xám, lục, chỉ có má»™t ngưá»i quấn khăn đỠmà thôi.
Vốn chưa hiểu gì vá» trận pháp, cÅ©ng không hiểu nhân vật trá»ng yếu là ai, chàng nhìn kỹ ngưá»i quấn khăn đỠnhưng cÅ©ng chẳng thấy có gì đặc biệt hÆ¡n ngưá»i khác.
Äang khi ngÆ¡ ngác, Khúc Tá»± Thá»§y đã nhắc :
- Công tá»­ khá đỠphòng bảy ngưá»i Ä‘ang tấn công đây. Chú ý nhất lão quàng khăn đỠnhé.
Thoạt tiên má»›i nhìn thấy động tác cá»§a há» thật nhẹ nhàng thong thả, chẳng có gì là oai thế. Nếu so vá»›i chín ngưá»i chuyên tấn công hồi vừa rồi thì khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Thình lình trận thế biến đổi ngay.
Bảy lão già bá»—ng quay ngang thành dá»c, má»™t ngưá»i Ä‘i đầu, sáu ngưá»i nối chân theo, tốc độ má»—i lúc má»™t tăng lên, cả ngưá»i lẫn kiếm như hòa nhau lao vút tá»›i.
Số chín ngưá»i còn lại cÅ©ng reo hò ầm Ä© như để áp đảo tinh thần, đồng thá»i chạy tít vòng quanh như quay vụ, nhìn theo loạn cả mắt.
Thế rồi có má»™t Ä‘oàn ngưá»i trước sau, tả hữu, động tác tuy mau lẹ nhưng vẫn giữ quy cá»§ hẳn hòi, di chuyển liá»n liá»n để làm tăng thêm uy thế cho bảy ngưá»i thuá»™c lá»±c lượng tấn công.
Ngưá»i khăn đỠđứng ngay chính giữa, Ä‘ang khoa kiếm chém sang.
Văn Thiếu Côn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, khi bảy ngưá»i vừa xông tá»›i, chàng nhẹ nhàng nhún chân bay vá»t lên cao hÆ¡n ba trượng như chiếc pháp thăng thiên.
Khúc Tá»± Thá»§y cÅ©ng nhún mình phóng ra xa ngoài ba trượng, vung tay phóng ra má»™t làn sương màu vàng, bao trùm cả đám ngưá»i vừa áp đến.
Äám sương vàng hình như có má»™t oai lá»±c mạnh mẽ nên khi ông già thứ nhất vừa bị che khuất đã đứng sững lại rồi ngã lăn ra, kế ông già thứ hai cÅ©ng cùng chung số phận. Bao nhieu ngưá»i khác hoảng vá»™i tránh ra xa.
Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘iá»m nhiên đứng trên làn sương ấy như được che chở bởi má»™t bức tưá»ng an toàn bất khả xâm phạm.
Văn Thiếu Côn tung mình nhảy lên, vung kiếm đâm ngay vào lão già quấn khăn Ä‘á».
Cuá»™c tấn công quá đột ngá»™t, khiến ông già sá»­ng sốt, đâm ra cuống quýt, tay chân không còn linh động nữa, vá»™i vàng lùi ra sau đỡ gạt. Vì là mạch tâm cá»§a thế trận không có nhiệm vụ để gạt mà chỉ để phối hợp Ä‘iá»u khiển những lá»±c lượng khác nên khi lão quấn khăn đỠluống cuống nhảy lùi ra sau tránh đòn, thì thế trận trở nên há»—n loạn ngay.
Äể cứu vãn tình thế, lão cố gắng phóng ngưá»i vá» phía sau, vận dụng toàn công lá»±c cầm ngang thanh trưá»ng kiếm Ä‘iểm thẳng vào mÅ©i kiếm cá»§a Văn Thiếu Côn, khiến chàng lùi ra sau. Quả thật là má»™t món đòn rất nguy hiểm. Thật ra lão chưa biết thá»±c lá»±c cá»§a Văn Thiếu Côn, hÆ¡n nữa vá»›i công lá»±c hùng hậu cá»§a chàng khiến ngón đòn này có khác nào dấn thân vào chá»— chết.
Khi thấy lão già liá»u mạng dùng kiếm cố đẩy mình ra, Văn Thiếu Côn hừ má»™t tiếng, tập trung ná»™i lá»±c vào cánh tay, rồi cuồn cuá»™n chuyển sang lưỡi kiếm.
Khi hai thanh kiếm vừa chạm nhau chỉ nghe choang má»™t tiếng khô khan, toàn thân lão già và thanh trưá»ng kiếm đã bị má»™t sức mạnh vô hình từ Văn Thiếu Côn đẩy văng ra sau như má»™t búi giẻ.
Văn Thiếu Côn muốn dùng má»™t đòn quyết định áp đảo đối phương, hòng chi phối trận pháp, đã vận dụng đủ cả mưá»i hai thành công lá»±c. Cho nên mặc dầu công lá»±c cá»§a lão già kia ghê gá»›m đến đâu cÅ©ng không thể chịu đựng nổi.
Thấy lão già vừa văng lên, Văn Thiếu Côn không má»™t khắc chậm trá»…, khẽ lách ngưá»i vá»t theo như làn khói, thanh trưá»ng kiếm múa tít lóe ra luồng sáng xanh bao trùm ngưá»i lão.
Tài sản của anhhe1281

  #30  
Old 19-04-2008, 07:42 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 31

Thạch thất bí mật cá»§a Äá»™c Nhãn Thần Cái



Văn Thiếu Côn không bao giá» có bụng giết hại ai. Nhưng tình thế hiện thá»i bắt buá»™c, chàng thừa biết rằng nếu không hại ngưá»i thì ngưá»i cÅ©ng hại mình, cho nên chàng quyết bám theo lão già để tấn công tiếp.
Lão già ná» không đủ súc giữ, thanh kiếm sút khá»i tay văng Ä‘i nÆ¡i khác.
Trong tay không còn binh khí tùy thân, sau khi bị kình lực đẩy bắn ra, thân hình lăn long lóc trên đất, nội phủ bị thương nhẹ không làm sao chống đỡ nổi.
Hơn nữa, động tác của Văn Thiếu Côn lanh như gió, ánh kiếm phát ra như chớp nhoáng, trong nháy mắt đã chạm sát ngay ngực, khiến lão chỉ còn cách nằm yên chỠchết.
Bản chất cá»§a Văn Thiếu Côn vốn đầy lòng nhân hậu, chẳng nỡ giết ngưá»i, khi mÅ©i kiếm Ä‘iểm gần tá»›i ngá»±c chàng khẽ lách nhẹ sang má»™t bên, trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Má»™t tiếng ối vang lên, cánh tay phải cá»§a ông lão ăn xin đã bị xẻ má»™t đưá»ng dài, máu tuông xối xả.
Lão già râu bạc tuy là ngưá»i Ä‘iá»u khiển nhưng vốn không phải là mạch tâm cá»§a thế trận, trước tình trạng ấy cÅ©ng sợ hãi đứng đơ ngưá»i không biết làm sao hÆ¡n được.
Äầu não mạch tâm cá»§a thế trận đã trừ rồi, tất cả mưá»i lăm cao thá»§ còn lại đã lâm vào cảnh há»—n loạn. “Lục Hợp kiếm trận†tá»± nhiên tan rã.
Văn Thiếu Côn thích chí tung mình bay vá»t lên không, lướt qua đầu các lão ăn xin còn Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngác, rồi nhẹ nhàng rÆ¡i xuống phía trong cách xa má»™t trượng.
Lúc chàng quay lại thì Khúc Tự Thủy đã đứng cạnh bên mình rồi.
Lão già ăn xin râu bạc, mặt mày xám ngắt đứng đỠngưá»i chưa nói được lá»i nào, Văn Thiếu Côn mỉm cưá»i nói :
- Vãn bối đã phá xong kiếm trận, vậy ngài còn Ä‘iá»u gì muốn nữa, xin cho biết.
Lão già nghiêm mặt nói :
- Thiếu hiệp đã phá xong kiếm trận, thì lão phu lẽ nào dám sai lá»i hứa.
Rồi thở phào một cái, lão nói tiếp :
- HÆ¡n mưá»i năm nay, bá»n già này canh gác tại cá»­a hang, chưa có má»™t cao thá»§ nào phá nổi “Lục Hợp kiếm trậnâ€. Thiếu hiệp là ngưá»i đầu tiên làm được việc ấy.
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên há»i :
- Té ra xưa nay cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i trong giá»›i võ lâm muốn tìm gặp Má»™ Dung lão tiá»n bối sao?
Nét mặt lão già đã trở nên tươi tỉnh và vui vẻ. Lão đưa tay chỉ vỠphía trước nói :
- Cách rừng phong kia là mồ chôn cá»§a hÆ¡n má»™t trăm bá»™ xương khô. Äó là di sản cá»§a những kẻ phá “Lục Hợp kiếm trận†lưu lại.
Rồi nhìn mặt Văn Thiếu Côn, lão ôn tồn nói :
- Quy luật này cá»§a gia sư đặt ra. Hôm nay thiếu hiệp đã phá xong kiếm trận, tức nhiên gia sư đã chấp thuận cho giáp mặt. Vậy lão phu xin nhận dẫn đưá»ng đến đó.
Nói xong lão bước đi trước.
Văn Thiếu Côn đưa mắt tỠý má»i Khúc Tá»± Thá»§y, rồi hai ngưá»i cùng song song Ä‘i theo.
ÄÆ°á»ng vào hang xuyên qua rừng phong rậm rạp xanh tươi và thỉnh thoảng có nhiá»u tảng đá nổi lên, khiến sá»± Ä‘i lại thêm khó khăn hiểm trở.
Ba ngưá»i men theo má»™t con đưá»ng quanh co khúc khuá»·u dài độ năm mươi trượng, qua khá»i cá»­a hang Ä‘i má»™t chập nữa, thấy má»™t dãy nhà đá hiện ra trước mắt.
Dãy nhà đá ấy xây dá»±a theo bìa núi, cả thảy hÆ¡n hai mươi gian, nhà nào cÅ©ng vuông vắn, ngay ngắn gá»n gàng.
Lão già ăn xin râu bạc rảo bước đi trước, đưa tay nắm lấy một cái vòng tròn bằng sắt trên cửa đá của dãy đầu phía tay mặt kéo mạnh.
Bá»—ng nghe mấy tiếng lịch kịch, cá»­a đá mở ra vừa đủ má»™t ngưá»i nghiêng mình vô lá»t.
Ông ta liếc nhìn hai ngưá»i rồi nhẹ nhàng lách vào hang.
Văn Thiếu Côn ngại ngùng dùng truyá»n âm nhập mật há»i nhá» :
- Khúc cô nương, theo nhận xét của cô nương thì thế nào?
Khúc Tá»± Thá»§y cÅ©ng dùng truyá»n âm đáp :
- Trước cá»­a bụi nhện giăng, cá» má»c đến đầu gối, bên trong tối om không có ánh đèn lại thêm có mùi hôi thối xông lên, hình như nÆ¡i đây đã bị bá» hoang lâu lắm rồi. Không biết tại sao Äá»™c Nhãn Thần Cái lại chịu ở má»™t nÆ¡i như thế này?
Nàng vừa nói vừa sấn bước đến trước mặt Văn Thiếu Côn và đi luôn.
Văn Thiếu Côn tuy cảm thấy lạ lùng nhưng cũng rảo bước theo sau không ngần ngại.
Phía trong nhà đá vuông vức chừng hai trượng, ngoài má»™t chiếc cá»­a ra vào không có cá»­a sổ gì cả. Trong nhà hoàn toàn trống không, không giưá»ng, không bàn ghế, ngay cả nệm cá» cÅ©ng không có nốt.
Sá»± ngạc nhiên cá»§a Văn Thiếu Côn má»—i lúc càng tăng thêm rồi đâm ra lo lắng. Chàng vá»™i vàng vận công lá»±c để chuẩn bị phòng đối phó vá»›i những biến cố bất ngá», đồng thá»i nói vá»›i lão già râu bạc :
- Chả lẽ ngài còn muốn giở trò quái gở cùng ta nữa sao?
Lão già xua tay :
- Thiếu hiệp cứ yên tâm, lão phu không bao giỠcó ác ý hay âm mưu gì.
Bất thình lình Văn Thiếu Côn đưa tay chá»™p cổ ông già nghiến răng há»i :
- Äá»™c Nhãn Thần Cái lão tiá»n bối đâu rồi?
Lão già lắp bắp nói :
- Gia sư ở trong phòng cách vách bên kia.
Văn Thiếu Côn bán tín bán nghi nới tay ra một chút nói :
- Thế thì mau vào bẩm giùm chúng tôi một tiếng.
Nét mặt lão già trở nên trang trá»ng và lão bước nhẹ vá» phía bên vách, đưa tay khẽ gõ ba tiếng.
Má»™t lúc lâu vẫn lặng thinh không nghe tiếng trả lá»i. Lão già vẫn đứng chấp tay lắng nghe tá» vẻ kính cẩn lắm.
Văn Thiếu Côn quá sốt ruá»™t, nhìn chòng chá»c vào lão già nói :
- Có lẽ ngài ngủ quên, vậy nhỠkêu thêm lần nữa xem nào.
Khúc Tá»± Thá»§y cÅ©ng chạy tá»›i nhìn lão già mỉm cưá»i nói :
- Tại sao lệnh sư lại ở chỗ thâm u bí hiểm như thế này? Chả lẽ ngài lại mắc chứng bệnh gì cũng nên.
Lão ngậm ngùi nói :
- Äối vá»›i hai vị là ngưá»i đã phá nổi “Lục Hợp kiếm trận†thì lão phu cÅ©ng chẳng giấu giếm gì. Äã mưá»i năm qua sau khi định cư nÆ¡i đây, gia sư đã cho xây cất những gian nhà đá này, từ đó hàng ngày chỉ tÄ©nh tá»a bên trong không bao giá» bước ra ngoài nữa. Ngài ngồi trong nhà, ngày ngày dùng truyá»n âm nhập mật dạy phép bồi bổ “Lục Hợp kiếm trận†để khắc địch. Lão phu ngày đêm canh gác nÆ¡i cá»­a hang là để ngăn giữ không cho ngưá»i ngoài xông vào trong được.
Văn Thiếu Côn tò mò há»i :
- Suốt mưá»i năm có Ä‘iá»u gì thay đổi má»›i lạ chăng?
Lão lắc đầu đáp :
- Không có! Nhưng ba năm sau, gia sư lại sai chúng ta bịt kín những nhà đá lại, để gia sư má»™t mình tÄ©nh tá»a bên trong không Ä‘i ra ngoài bao giá».
- Má»™ Dung tiá»n bối đóng bít các cá»­a lại, chả lẽ chẳng ăn uống gì cả sao?
Lão cau mày đáp :
- Gia sư tuy không phải ngưá»i tu hành đắc đạo nhưng cÅ©ng Ä‘i đến chá»— không ăn uống như ngưá»i Ä‘á»i, má»—i ngày chỉ dùng má»™t ít trái cây do anh em bá»n lão phu chuyển vào mà thôi.
Văn Thiếu Côn liếc mắt nhìn bốn phía há»i :
- Chỗ này không có cửa lớn và cửa sổ thì làm thế nào để đưa được trái cây vào?
Lão đưa tay chỉ vào phía bên kia nói :
- NÆ¡i vách đó có má»™t cá»­a nhá» và má»™t cá»­a lá»›n Ä‘á»u đóng mở từ bên trong.
Hằng ngày khi bá»n lão đưa trái cây đến Ä‘á»u phải gõ vào vách đá trước, đợi gia sư mở cá»­a rồi má»›i dám đưa vào.
Nghỉ một lát lão nói tiếp :
- Còn tấm cá»­a đá lá»›n kia đã hÆ¡n mưá»i năm chưa mở má»™t lần nào.
Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Nếu thế thì lệnh sư quả là một quái nhân.
Khúc Tá»± Thá»§y cÅ©ng xen vào há»i :
- Tôi muốn há»i má»™t Ä‘iá»u nữa có được không?
Lão đáp :
- Cô nương có Ä‘iá»u gì xin cứ há»i.
Nàng nói :
- Chẳng biết “Lục Hợp kiếm trận†có phải là do tuyệt há»c tổ truyá»n không?
Lão già sửng sốt một chập rồi đáp :
- Äiá»u này... lạ quá... so vá»›i tổ há»c bản môn khác nhau nhiá»u lắm.
Khúc Tá»± Thá»§y há»i tiếp :
- Như thế chắc quý ngài chưa từng nghiên cứu qua việc đó phải không?
Ông già có chòm râu bạc run run, nghiêm nét mặt đáp :
- Gia sư là ngưá»i nối tổ nghiệp, vì quyá»n lợi cá»§a bản môn trên hết, nên những hành vi cá»§a ngài, bá»n lão phu không còn dám nghi kỵ vào đâu được. Tuy biết rằng trận thế này không phải cá»§a bản môn nhưng không dám há»i.
Khúc Tự Thủy bĩu môi nói :
- Theo sá»± hiểu biết cá»§a chúng tôi, thì đó chẳng qua là cái há»c cá»§a kẻ phàm phu tục tá»­, tầm thưá»ng không có gì đáng tâng bốc.
Lão già đỠmặt nói :
- Äó là việc riêng cá»§a bản môn, cô nương không nên Ä‘i xa thêm.
Văn Thiếu Côn vá»™i vàng đỡ lá»i :
- Äiá»u cần thiết duy nhất đối vá»›i chúng tôi lúc này là mau mau cho chúng tôi được gặp Má»™ Dung lão tiá»n bối. Xin phiá»n ngài tìm cách gá»i thêm má»™t lần nữa.
Lão già nghiêm mặt nói :
- Hai vị đã phá được “Lục Hợp kiếm trận†thì sớm muộn gì cũng gặp được mặt gia sư, xin cứ đợi hơn nữa, nóng nẩy chẳng ích gì.
Miệng tuy nói chuyện nhưng lão đưa tay gõ nhẹ vào vách đá cái nữa.
Lần này không phải chá» lâu nữa. Trong nháy mắt, vách đá đã nghe lịch kịch và hiện ra má»™t cái thúng bằng cái đầu ngưá»i.
Văn Thiếu Côn vội đưa mắt nhìn vào trong.
Trong nhà đá tối Ä‘en như má»±c. Mặc dù nhãn lá»±c cá»§a chàng đã đến trình độ tinh diệu gấp mấy ngưá»i thưá»ng, nhưng vẫn không thể nhận định những gì trong ấy.
Không khí bên trong cũng khác hẳn bên ngoài, cánh cửa vừa mở ra đã có mùi hôi thối và tanh tanh xông vào mũi.
Vừa thấy cửa động mở ra, lão già râu bạc đã vội bước tới quỳ xuống bẩm rằng :
- Äệ tá»­ Âu Dương Cầu, xin yết kiến ân sư.
Trong động có tiếng khàn khàn đưa ra :
- ÄÆ°á»£c rồi.
NghÄ© má»™t chập há»i tiếp :
- Có việc chi không?
Văn Thiếu Côn nhìn vào trong, ngoài bóng tối đen ngòm, chẳng thấy một vật gì hết.
Lão già râu bạc nói :
- Äệ tá»­ xin bẩm ân sư, có má»™t ngưá»i tên là Văn Thiếu Côn xin được vào yết kiến.
Tiếng khàn khàn lại vang lên có vẻ giận dữ :
- Những việc nhá» nhặt như thế mà cÅ©ng làm bận rá»™n đến ta nữa sao. Cứ bảo há» phải tuân theo quy lệ cá»§a bản cốc, xuyên qua “Lục Hợp kiếm trậnâ€. Nếu phá được rồi sẽ Ä‘em vào yết kiến ta, bằng không thì...
Ngừng một chập lại tiếp :
- Chẳng lẽ Thanh Phong cốc này còn cần thêm nhiá»u xương khô nữa sao?
Văn Thiếu Côn nghe nói trong lòng đã sinh nghi và thắc mắc :
- Ngưá»i nói giá»ng khàn khàn kia rõ ràng là Äá»™c Nhãn Thần Cái Má»™ Dung Nhã. Mình đây là ngưá»i chính ông ta đã nhá» Niệp Sáp hòa thượng đưa đến tận tay vợ chồng há» Văn tại Hạ Lan sÆ¡n. Tại sao khi nhắc tá»›i việc mình, ông ta lại thá» Æ¡ không thèm quan tâm đến, và tá»±a hồ như chưa bao giá» biết tá»›i việc này?
Lão già râu bạc ấp úng nói :
- Äáng tiếc, đệ tá»­ bất tài nên đã bị ngưá»i ta...
Nói đến đây hình như quá xấu hổ hay sợ sệt, lão cứ lắp bắp hoài mà không nói tiếp được nữa.
Giá»ng khàn khàn có vẻ giận dữ, gắt lá»›n :
- Bị làm sao, nói mau?
- Bị gã ấy cùng nàng con gái phá tan “Lục Hợp kiếm trậnâ€.
Giá»ng ấy lại vang lên, dằn từng tiếng má»™t :
- Lục Hợp kiếm trận đã bị phá rồi sao?
Ngừng má»™t chốc, giá»ng nói có phần dịu hÆ¡n :
- Ngưá»i ấy đâu rồi, đến đây chưa?
Lão già đáp :
- Äã đến rồi, cùng má»™t lúc vá»›i đệ tá»­.
Äá»™t nhiên có tiếng cưá»i ha hả rồi tiếng khàn khàn ra lệnh :
- ÄÆ°á»£c, xin má»i vào đây.
Từ trong vách đá lại nghe tiếng két két rất lớn, một cánh cửa cao hơn bảy thước, rộng hơn ba thước từ từ mở ra.
Lão già vội vàng đứng dậy, đứng nép bên cửa đá nói :
- Gia sư đã bằng lòng tiếp kiến, xin má»i hai vị bước vào.
Văn Thiếu Côn liếc mắt nhìn Khúc Tá»± Thá»§y như ngầm há»i rồi dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Cô nương tính sao? Chúng ta nên vào trong ấy không?
Nàng cau mày đáp :
- Không vào hang cá»p làm sao bắt được cá»p. Vả chăng nếu không gặp được Äá»™c Nhãn Thần Cái chắc hẳn công tá»­ cÅ©ng không bao giá» thuận rá»i khá»i nÆ¡i đây. Câu há»i này có lẽ cÅ©ng đã thừa rồi.
Văn Thiếu Côn gật đầu ngẫm nghĩ :
- “Nàng đã nói đúng. Mình có rất nhiá»u thắc mắc, chỉ có má»™t mình Äá»™c Nhãn Thần Cái má»›i có đủ khả năng giải thích. Không gặp được ông ấy, làm sao bá» Ä‘i vá» cho đượcâ€.
Nghĩ thế chàng hết còn nghi ngại, vội vàng rảo bước vào trong.
Phía trong nhà đá, hình thức cÅ©ng tương tá»± như lúc chàng nhìn vào từ bên ngoài, nhưng còn tối tăm hÆ¡n nhiá»u. Thị lá»±c cá»§a Văn Thiếu Côn cÅ©ng đã quá cao siêu nhưng lúc này có giÆ¡ bàn tay vẫn không thấy rõ ngón.
Chàng dừng chân định thần một chập mới phân biệt được quang cảnh trong nhà.
Ngoài má»™t cái giưá»ng đá đặt ngay chính giữa, không có má»™t thứ gì khác nữa.
Trên giưá»ng đá có má»™t bóng Ä‘en hÆ¡i cá»­ động.
Qua má»™t hồi lâu nữa, khi thị lá»±c đã quen vá»›i bóng tối, chàng má»›i phân biệt được bóng Ä‘en ná» là má»™t hình ngưá»i.
Văn Thiếu Côn ngần ngại má»™t phút rồi chạy lại trước giưá»ng khẽ gá»i :
- Má»™ Dung tiá»n bối.
Ngưá»i kia khẽ á» má»™t tiếng rồi há»i :
- Ngươi có phải là Văn Thiếu Côn không?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Chính là cháu đây.
Vừa nói chàng vừa nhìn thân hình và tướng mạo ngưá»i ấy, nhưng trong bóng tối không thể nào phân biệt nổi.
Ngưá»i ấy ngồi xếp bằng tròn trên giưá»ng đá, mặt phá»§ má»™t tấm vải Ä‘en che kín cả đầu. Nhìn qua chỉ thấy má»™t đống Ä‘en lù lù mà thôi.
Văn Thiếu Côn ngơ ngác nghĩ thầm :
- “Má»™t ngưá»i tá»± giam mình vào căn nhà tối tăm u ám không có ánh sáng mặt trá»i suốt mưá»i năm liá»n, quả là má»™t Ä‘iá»u không tưởng tượng nổi. Vì sao ông ta phải làm như thế nhỉ?â€
Äang mải suy nghÄ© bá»—ng nghe tiếng rít ken két, tấm cá»­a bằng đá đã tá»± động đóng kín lại như cÅ©.
Văn Thiếu Côn có ý sợ, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Khúc Tự Thủy từ từ bước lại đứng bên cạnh chàng.
Äá»™c Nhãn Thần Cái ho má»™t tiếng rồi chậm rãi nói :
- Thá»i gian trôi qua mau quá, năm nay ngươi đã mấy tuổi rồi?
Lá»i nói có vẻ cảm khái vô cùng.
Văn Thiếu Côn vội đáp :
- Cháu đã mưá»i sáu tuổi.
Äá»™c Nhãn Thần Cái thở phào má»™t cái rồi nói :
- Mưá»i sáu năm rồi sao?
NghÄ© má»™t chập há»i luôn :
- Song thân còn sức khá»e cả đấy chứ?
Văn Thiếu Côn vừa thương tâm vừa xúc động vội vàng thưa :
- Chả lẽ lão tiá»n bối chưa nghe gì vá» thảm cảnh đã xảy ra tại Hạ Lan sÆ¡n sao?
Vừa há»i xong, chàng chợt nghÄ© lại má»›i thấy câu há»i cÅ©ng thừa, vì Äá»™c Nhãn Thần Cái đã tá»± giam mình trong mưá»i năm nay trong gian nhà đá này, cá»­a đóng kín mít như thế kia, Thanh Phong cốc lại ở má»™t nÆ¡i hầu như cách biệt vá»›i ngưá»i Ä‘á»i, lẽ đương nhiên làm sao ông có thể biết được những gì má»›i xảy ra trên giang hồ gần đây được.
Vì mặt mày bị tấm vải đen che lấp, không hiểu thân xác của ông ta ra sao, chỉ thấy đôi vai khẽ run động và nói :
- Hang này được đổi tên là Vá»ng Ngã. Già này đối vá»›i mình còn quên chẳng nhá»› tá»›i, chả lẽ lại quan tâm đến sá»± việc cá»§a ngưá»i Ä‘á»i hay sao?
Nghĩ một lát ông nói thêm :
- Hạ Lan sơn đã xảy ra chuyện gì? Hay là...
Văn Thiếu Côn lần lượt kể lại má»i việc đã xảy ra.
Äợi khi chàng kể xong, Äá»™c Nhãn Thần Cái bình tÄ©nh nói :
- Xấu tốt rá»§i may Ä‘á»u do tiá»n định cả, cÅ©ng chẳng biết trách cứ vào đâu được. Nhưng chỉ có má»™t Ä‘iá»u là Niệp Sáp hòa thượng đã quá hàm hồ... Hừ, già này tuyệt giao đã lâu mà lão ấy lại bảo già là má»™t trong ba ngưá»i bạn thân trong Ä‘á»i mình. Như thế chẳng phải là Ä‘iá»u đáng buồn cưá»i lắm sao? Già này giận má»™t ná»—i là không thể ăn tươi nuốt sống được...
Nói đến đây ông trầm ngâm yên lặng như để nén bớt sự hậm hực đang trào sôi trong lòng.
Văn Thiếu Côn hết sức ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao hết. Äể thá»­ thách và tìm hiểu thêm, chàng há»i tiếp :
- Theo lá»i Niệp Sáp hòa thượng thì khi cháu vừa hai tuổi, lão tiá»n bối đã Ä‘em giao cho ông ta, không rõ...
Äá»™c Nhãn Thần Cái cưá»i khanh khách nói :
- Già này suốt Ä‘á»i sống má»™t mình chưa bao giá» cận ká» nữ sắc, nên nhất định không phải là thân phụ cá»§a ngươi rồi.
Văn Thiếu Côn vừa bực mình vừa thẹn thùng trước câu nói trắng trợn ấy, chỉ ấp úng :
- Việc này ra sao chưa rõ. Nhưng cháu không hiểu từ nÆ¡i đâu lão tiá»n bối nhận ra cháu và Ä‘em giao cho Niệp Sáp hòa thượng để Ä‘em vá» Hạ Lan sÆ¡n gởi gấm vợ chồng Văn Tá»­ Ngá»c nuôi dưỡng. Vậy cha mẹ cá»§a cháu là ai?
Äá»™c Nhãn Thần Cái hừ má»™t tiếng rồi nói :
- À, ra thế là ngươi cố đến đây để tìm hiểu cái lai lịch của nhà ngươi phải không?
Văn Thiếu Côn nói :
- Ngày nay cháu đã lá»›n khôn thành ngưá»i, lẽ đương nhiên cháu cần biết rõ thân thế lai lịch cá»§a mình. Vậy xin lão tiá»n bối sẵn lòng giúp cho cháu Ä‘iá»u đó.
Trên Ä‘á»i chỉ còn lão tiá»n bối là ngưá»i...
Äá»™c Nhãn Thần Cái gật đầu nói :
- ÄÆ°á»£c, rồi đây già sẽ kể cho ngươi biết.
Tiếp theo ông cưá»i hà hà, nói tiếp :
- Như cái thân thế cá»§a ngươi, trên Ä‘á»i này không mấy ai biết rõ được đâu.
Văn Thiếu Côn cảm thấy tâm tình xúc động, nín thinh chẳng dám thở mạnh, lắng nghe cho kỹ.
Nhưng khi nói đến đó Äá»™c Nhãn Thần Cái lại nín thinh không kể nữa.
Văn Thiếu Côn kiên nhẫn chá» nghe, mãi hồi lâu không thấy động tÄ©nh, chàng nóng ruá»™t quá buá»™t miệng há»i :
- Sao, xin lão tiá»n bối cho biết nốt Ä‘i.
Äá»™c Nhãn Thần Cái nói :
- Sá»± việc xa cách từ trên mưá»i năm cÅ©, có những tin tức éo le gây cấn mà già đây cần suy xét để nhá»› ra dần dần.
NghÄ© má»™t lát bá»—ng há»i Văn Thiếu Côn :
- Còn cô bé nào kia, đến đây làm gì?
Văn Thiếu Côn vội vàng đáp :
- Nàng này là Khúc Tá»± Thá»§y, vốn ở núi Trưá»ng Bạch, là ân nhân cá»§a cháu.
Khúc cô nương vì muốn cứu cháu mà rủi bị độc thương rất nặng...
Äá»™c Nhãn Thần Cái hứ má»™t tiếng nói chận ngay câu chuyện cá»§a chàng Ä‘ang kể :
- Nàng bị độc thương sao không lo đi tìm cách cứu chữa lại tới đây làm gì?
Văn Thiếu Côn rất khó nói, suy nghĩ một chập, cuối cùng phải đi thẳng vào vấn đỠngay :
- Số là cháu được má»™t vị tiá»n bối trong võ lâm cho biết, thiên hạ tương truyá»n xưa kia lão tiá»n bối có má»™t con cóc ngá»c ba chân có thể chữa lành bất cú loại độc thương nào. Vì vậy nên chúng cháu cùng Ä‘em nhau đến đây thỉnh cầu lão tiá»n bối gia ân cứu chữa.
Äá»™c Nhãn Thần Cái không trả lá»i câu ấy mà há»i qua việc khác :
- Kẻ giới thiệu ấy tên gì?
Văn Thiếu Côn áy náy không yên. Qua những câu đối thoại chàng cảm thấy Äá»™c Nhãn Thần Cái quả là má»™t ngưá»i rất kỳ quái, chỉ ngại rằng ông ta sẽ khước từ không chịu giúp.
Khi nghe há»i, chàng vá»™i vàng đáp :
- Vị tiá»n bối đó tên là Thá»i Tư Tình tá»± xưng là Vá»ng Tình lư chá»§.
Äá»™c Nhãn Thần Cái “á»â€ má»™t tiếng rồi lẩm bẩm Ä‘á»c lại từng tiếng :
- Thá»i... Tư... Tình!
Văn Thiếu Côn ngÆ¡ ngác há»i :
- Chắc lão tiá»n bối có quen ông ấy.
Äá»™c Nhãn Thần Cái không trả lá»i mà há»i tiếp :
- Các ngươi đã gặp ngưá»i ấy lúc nào, nhân dịp nào, má»›i quen nhất thá»i rồi lại chia tay, hay là đã biết nhau từ trước.
Văn Thiếu Côn đáp :
- Chúng cháu gặp ngưá»i ấy trong trưá»ng hợp bất ngá», chỉ má»™t đêm rồi chia tay nhau. Xưa nay chưa há» quen và cÅ©ng chưa há» nghe đến tên tuổi.
Äá»™c Nhãn Thần Cái há»i tiếp :
- Thế ra ông ta có biết rõ ngươi là con cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c không?
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên không hiểu ông ta há»i thế để làm gì. Chàng e dè hồi lâu má»›i nói :
- Có lẽ ông ta không biết, mà cháu cÅ©ng không nhắc tá»›i chuyện này bao giá».
Äá»™c Nhãn Thần Cái lại nói :
- Vừa rồi ngươi mới nói gì vỠcô nương đây nhỉ?
Văn Thiếu Côn vội vàng nhắc lại :
- Khúc cô nương vì cứu mạng cháu mà trúng phải độc Huyá»n Phách Hàn Châu cá»§a Âm Ma Äoàn Vô Hoa. xin lão tiá»n bối ra tay cứu xét, cháu nguyện suốt Ä‘á»i không quên Æ¡n cao dày cá»§a tiá»n bối.
Khúc Tự Thủy cũng lễ phép nói :
- Cháu, Khúc Tá»± Thá»§y, xin thành kính ra mắt lão tiá»n bối.
Äá»™c Nhãn Thần Cái khoát tay cưá»i lá»›n :
- Miá»…n lá»…, xin miá»…n lá»… cho.
Nói xong ông thò tay vào bá»c bên trong, lấy ra má»™t vật.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™