Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 25-04-2008, 05:15 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 26
Äến Tu Di quyết lòng báo phục
Ngưá»i anh hùng cá»±c nhá»c nhiêu khê
Công tư khó ná»—i vẹn bá»
Anh hùng ngỡ chết nào ngỠnên danh

Tất cả má»i ngưá»i đã Ä‘oán đúng! Äích thị là VÅ© Văn Äức Chính Ä‘ang kiêm trình gấp rút đến Tu Di sÆ¡n, nÆ¡i hạ lạc Thái Phi tiên cảnh mà dòng dõi Thái Phi độc tôn đã lưu trú hàng trăm năm nay!
Thoạt đầu, VÅ© Văn Äức Chính đã dá»± định là hy vá»ng tìm được sư đồ lão đại ác nhân tại giòng Äịa nhiệt tuyá»n, nÆ¡i trước đây VÅ© Văn Äức Chính đã tìm gặp lão tặc nhân ngồi ngâm mình trong giòng suối vá»›i cao vá»ng nhá» vào nhiệt độ cá»§a giòng suối để nâng cao kháng lá»±c trong ngưá»i. NghÄ©a là tăng thêm công phu âm nhu cá»§a lão lên.
Không ngá», sau bao nhiêu ngày bôn hành vất vả, VÅ© Văn Äức Chính đã không phát hiện được dấu vết gì tại giòng Äịa nhiệt tuyá»n.
CÅ©ng may chiếc há»™p gá»— trong đó có chứa đựng ấn triện cá»§a Thái vương tá»­ triá»u Tống và Bí phổ khai thông sinh tá»­ Huyá»n quan quyết mà lúc trước VÅ© Văn Äức Chính đã lưu lại tiểu động nÆ¡i đây vẫn còn đó...
Ngần ngừ má»™t lúc, sau khi đã ngồi dưỡng thần xong, VÅ© Văn Äức Chính nhét chiếc há»™p vào ngưá»i Ä‘oạn ly khai tiểu động...
Äứng nhìn đỉnh Tu Di sÆ¡n cao ngất trá»i, VÅ© Văn Äức Chính bắt đầu theo đưá»ng sÆ¡n đạo nhá» Ä‘i lần lên phía trên! Lên Thái Phi tiên cảnh.
Nếu quả thật sư đồ lão tặc nhân nỠđã kéo đến đây để dụ hoặc bá»n ngưá»i Thái Phi độc tôn, và bắt đầu gầy dá»±ng lại mưu đồ bá nghiệp thì việc VÅ© Văn Äức Chính không dẫn bá»n Tứ Kỳ tán nhân đến đây cÅ©ng là việc dá»… hiểu.
Vì dù cho tất cả cùng kéo đến đây thì không khác nào bá»n há» tá»± nạp mạng! Không nạp mạng sao được khi đối phương cá»§a há» lúc này Ä‘á»u là hàng cao thá»§ có võ công thượng thừa.
Thái Phi Kim Phụng lão nương, Thái Phi Phụng Ngá»c đại mẫu nương nương, Thái Phi Ngá»c Bá»™i tá»· tá»· và hai sư đồ lão tặc nhân ná», tất cả là năm ngưá»i, bá»n Tứ Kỳ tán nhân liệu có đối địch được vá»›i ai trong năm ngưá»i đối phương không? Äó là chưa kể lão trá»c phản môn Thiên Nhất nữa! Dòng dõi Thái Phi độc tôn thì có công phu cao tuyệt là Nghịch Äảo Càn Khôn Cang Nhu thần công! Còn lão tặc nhân Cầm Trung Hữu Kiếm thì vá»›i Lưỡng Nghi chưởng, công phu tuyệt đỉnh cá»§a Âm Dương song lão quái hiệp di lưu lại! Còn tên dâm tặc Äá»— Thiên Hạo thì có công phu phần Âm quyết cÅ©ng đủ hÆ¡n Tứ Kỳ tán nhân bốn ngưá»i hợp lá»±c lại rồi, chưa kể đến là thá»i gian qua không chừng Thái Phi Ngá»c Bá»™i còn thương tình truyá»n thụ lại cho hắn thêm vá» công phu võ há»c cá»§a dòng dõi Thái Phi độc tôn nữa! Còn phần Dương quyết thì lại có lão trá»c Thiên Nhất.
Äó là nói vá» phần công phu võ há»c, bá»n ngưá»i Tứ Kỳ tán nhân đã không nên kéo đến. Còn nếu nói vá» tư sá»± thì đây đúng là việc có tính cách hoàn toàn riêng tư giữa dòng há» VÅ© Văn và dòng dõi Thái Phi độc tôn! Vì thế bá»n há» càng không nên kéo đến đây.
Chính VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng chưa biết phải xá»­ trí làm sao đây nếu má»™t khi sá»± thật diá»…n ra đúng như ý nghÄ©?
Má»™t bên là gia thù, má»™t bên là ngưá»i trong thân tá»™c. Vì VÅ© Văn Äức Chính đã hiểu hết má»i sá»±, cho nên VÅ© Văn Äức Chính phải gá»i Thái Phi Kim Phụng lão nương là ngoại tổ mẫu, gá»i Thái Phi Phụng Ngá»c nương nương là đại mẫu và Thái Phi Ngá»c Bá»™i thì VÅ© Văn Äức Chính đã gá»i là tá»· tá»· rồi.
Và phía bên thù gia thì bây giá» lại có vấn đỠnữa rồi. Vì nếu Äá»— Thiên Hạo thật sá»± được dòng dõi Thái Phi độc tôn xem là nhạc tế thì VÅ© Văn Äức Chính có còn tầm thù được nữa hay không?
Việc giết lão tặc nhân kia sợ còn không được dòng dõi Thái Phi độc tôn chấp nhận nữa là. Càng nghÄ© càng rối trí, do đó VÅ© Văn Äức Chính không dám băng băng chạy ào lên Thái Phi tiên cảnh, mà chỉ dám bước Ä‘i chầm chậm.
Vừa Ä‘i vừa suy nghÄ© tìm giải pháp thá»a đáng :
“Làm thế nào trả được thù mà không gây động ná»™ cho dòng dõi Thái Phi độc tôn đây?â€
Tiếng khua động trong ngưá»i cá»§a VÅ© Văn Äức Chính vang lên theo từng bước chân đã làm VÅ© Văn Äức Chính phải động tâm.
Äấy là tiếng ấn triện Thái vương tá»­ va vào há»™p gá»— mà thành. Qua đó, VÅ© Văn Äức Chính đã tạm thá»i tìm được biện pháp thích đáng để xá»­ trí. Bầu trá»i lúc này đã tối hẳn, thuận tiện cho việc Ä‘i lên Thái Phi tiên cảnh cá»§a VÅ© Văn Äức Chính.
Äã là lúc thuận tiện lại thêm phần đã tìm được giải pháp để xá»­ trí nên VÅ© Văn Äức Chính nhanh như tốc lao ngưá»i lên phía trên cao, như luồng gió thoảng qua vậy.
Và VÅ© Văn Äức Chính chợt nghe hụt hẫng trong ngưá»i má»™t cái khi nhìn rõ trong đêm Ä‘en má»™t lá đại kỳ to lá»›n được treo trên má»™t ngá»n cây thật cao, ngay trước động khẩu đã từng là Thái Phi tiên cảnh.
Lá đại kỳ màu sáng, có lẽ màu vàng, nổi rõ trên ná»n trá»i Ä‘en thẫm Ä‘ang phất phá»›i bay trong gió, lá»™ hẳn lên ba chữ được thêu bằng chỉ sậm màu hÆ¡n, ngay giữa lá đại kỳ.
Äó là ba chữ “Nhất Thiên giáoâ€.
Nhìn mà không tin vào mắt mình, VÅ© Văn Äức Chính dừng chân lại, tức giận nghÄ© thầm :
“Hừ! Ta đã không Ä‘oán sai! Quả là bá»n đốn mạt đó đã đến đây. Hừm, hết Nhất Thiên bang giá» lại bày trò cải lại là Nhất Thiên giáo! Dòng dõi Thái Phi độc tôn quả nhiên đã bị sư đồ lão ác ma dụ hoặc rồi. Thật tức chết Ä‘i thôi.â€
Bởi quá tức giận nên VÅ© Văn Äức Chính cong ngưá»i vá»t nhanh vá» tàng cây cao ná», vụt vá» phía lá đại kỳ má»™t chưởng cá»±c mạnh...
Bùng!
Ầm... Ầm... Ầm...
Chưởng kình vừa chạm vào lá đại kỳ lập tức VÅ© Văn Äức Chính bị rÆ¡i ngay vào tá»­ lá»™, vì cùng vá»›i tiếng chạm cá»§a chưởng kình là hàng loạt tiếng nổ xé tai đã vang xa...
Chưa hết, cùng vá»›i hàng loạt tiếng chấn động này là má»™t biển lá»­a bùng cháy lên, phá»§ kín luôn cây cổ thụ cao to, bá»§a vây dày đặc quanh thân hình VÅ© Văn Äức Chính còn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không...
Qua khóe mắt, VÅ© Văn Äức Chính từ trên cao nhìn xuống thấy chỉ còn có má»—i má»™t chá»— tạm có thể để cho VÅ© Văn Äức Chính hạ thân được, sau đó sẽ lo đối phó vá»›i biển lá»­a sau.
Không chút chậm trá»…, VÅ© Văn Äức Chính uốn thân má»™t cái, quẫy đạp vào khoảng trống để tạo đà, nhanh như tốc lao ngưá»i đến đó...
Äó là má»™t mô đá nhá» ngay phía trên Thái Phi tiên cảnh động khẩu. Thật là há»a vô đơn chí, vì khi VÅ© Văn Äức Chính vừa chạm chân đến mô đá nhá» thì ngay tức khắc mô đá nhỠđã nổ tung lên.
Ầm!
Äầu ngón chân vừa chí vào mô đá thì làm sao VÅ© Văn Äức Chính kịp lấy đà để phóng ngưá»i lao Ä‘i?
Hét lên má»™t tiếng thật lá»›n đầy phẫn ná»™, và trong lúc thập tá»­ nhất sinh này, VÅ© Văn Äức Chính chỉ kịp vận khởi công lá»±c toàn thân lên để vừa bảo vệ châu thân vừa nương theo sức chấn động cá»§a tiếng nổ Ä‘ang đẩy bắn thân hình cá»§a VÅ© Văn Äức Chính bay Ä‘i...
Soạt... Soạt... Bịch!
Những mảnh đá nhá» từ mô đá bị sức nổ chấn động đẩy bật ra lao như cắm vào thân ngưá»i cá»§a VÅ© Văn Äức Chính.
Nhưng cÅ©ng may sao vì VÅ© Văn Äức Chính đã kịp đưa công lá»±c lên khắp ngưá»i tạo thành má»™t vầng cương khí thừa đủ để che chắn cho VÅ© Văn Äức Chính không bị các mảnh đá sắc nhá»n xẻ toạc thịt da.
Nhưng!
Thoát được nạn này lại đến tai kiếp khác. Tâm trí cá»§a VÅ© Văn Äức Chính bá»—ng chốc như hóa thành đá khi nhìn rõ hướng bay văng Ä‘i cá»§a mình! Äó chính là má»™t vá»±c thẳm sâu không thấy đáy.
“Chẳng lẽ Ä‘á»i ta lại kết thúc như thế này sao?â€
Äiá»u suy nghÄ© đầu tiên xuất hiện trở lại vá»›i VÅ© Văn Äức Chính sau đó không lâu chính là câu há»i thầm kín này.
Không dá»… dàng đầu hàng trước nghịch cảnh, do công lá»±c đã được đỠtụ sẵn trong ngưá»i, VÅ© Văn Äức Chính má»™t lần nữa uốn mạnh toàn thân làm giảm lại hẳn đà Ä‘ang rÆ¡i xuống...
Giữa bóng tối mịt mù, lại còn có sương vụ dày đặc từ phía dưới bốc lên, khiến cho VÅ© Văn Äức Chính không sao nhận biết được quanh mình lúc này hướng nào là hướng có bá» vách đá cá»§a vá»±c sâu ngàn trượng này?
Thân ngưá»i cá»§a VÅ© Văn Äức Chính lúc này lại tiếp tục rÆ¡i nhanh xuống nữa. Hồn bất phụ thể, cố hết sức VÅ© Văn Äức Chính lại uốn thân hình má»™t lượt nữa. Trong lượt uốn thân này, VÅ© Văn Äức Chính cấp thá»i kịp nghÄ© ra má»™t cách. Trí não chưa kịp nghÄ© ra tròn ý thì VÅ© Văn Äức Chính đã nhanh tay đẩy ra má»™t loạt mưá»i mấy luồng kình phong, đẩy tròn ra tứ phương tám hướng.
Ầm...
Duy nhất có một luồng kình phong đã va được vào một vật chắn gây thành tiếng động lớn, vang lên lồng lộng.
Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là đã đủ cho VÅ© Văn Äức Chính rồi. Nhận định rõ ràng và cố nhá»› cho chính xác hướng vừa phát ra tiếng va chạm, VÅ© Văn Äức Chính đã xoài ngưá»i ra, dang rá»™ng hai tay và hai chân cùng má»™t lúc để làm giảm đà rÆ¡i và liệng thân chếch xeo xéo vá» phía đó. Äó chính là vách đá dá»±ng đứng tạo thành vá»±c sâu.
Äể đỠphòng toàn thân lao vào vách đá gây nguy hiểm cho bản thân, VÅ© Văn Äức Chính phát chưởng liên tục vá» phía đó để thăm dò khoảng cách....
Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Bằng vào cách này rốt cuá»™c VÅ© Văn Äức Chính đã đến được vách đá! Và bằng ná»™i lá»±c truyá»n vào mưá»i đầu ngón tay, bây giá» toàn thân cá»§a VÅ© Văn Äức Chính Ä‘ang trụ vững chắc sát bá» vách đá.
Hai chân lúc này vẫn chưa được ngừng nghỉ, trái lại còn được VÅ© Văn Äức Chính linh hoạt sá»­ dụng để quá» quá» vào khoảng không, vào vách đá để tìm chá»— chắc chắn hầu đặt được chân.
Äến khi tìm được, VÅ© Văn Äức Chính thở phào nhẹ nhõm vì “rốt cuá»™c rồi ta vẫn còn sống! Ôi chao! Thật là xuẩn động! Äã biết lão ác nhân mưu mô xảo quyết, vậy mà ta còn vướng bẫy cá»§a lão! Äáng hận thật!â€
Äang lúc Ä‘u đưa thân hình vừa đứng yên đó, vừa Ä‘iá»u hòa lại chân lá»±c thì VÅ© Văn Äức Chính đã nghe từ phía trên miệng vá»±c có tiếng ngưá»i nói vang xuống :
- Ha ha ha... tên tiểu tạp chủng thế là hết kiếp! Ha ha ha...
Còn chưa phân tích được đó là giá»ng nói cá»§a ai trong hai tên sư đồ lão tặc nhân, thì VÅ© Văn Äức Chính lại nghe má»™t giá»ng nam nhân khác truyá»n xuống nghe rõ mồn má»™t :
- Mưu chước của sư phụ quả là cao thâm, nhưng công này phải kể là công của Giáo chủ! Ha ha...
- Äúng lắm, đúng lắm! Äồ nhi nói không sai! Giáo chá»§ má»›i đúng là viá»…n kiến! Nhìn xa trông rá»™ng như thế này, chẳng mấy chốc Nhất Thiên giáo sẽ là giáo phái mạnh nhất trong thiên hạ! Giáo chá»§ vạn tuế.
- Vạn tuế! Vạn... vạn tuế...!
“Bá»n ngươi thật giá»i tâng bốc! Hừ! Kẻ tung ngưá»i hứng như thế há»i ai mà không bị sư đồ ngươi dụ hoặc? Nhưng sư đồ lão nói thế chẳng hóa ra Thái Phi lão nương nương là Giáo chá»§ Nhất Thiên giáo sao?... Lão gian hùng mà cam chịu ở thế kém sao?â€
Nghe được những lá»i này, VÅ© Văn Äức Chính cảm thấy mừng vì đã nhận định được đến ba Ä‘iá»u :
Äiá»u thứ nhất là âm mưu hiểm độc này có cả sá»± nhúng tay cá»§a dòng dõi Thái Phi độc tôn nữa! Thế là sau này VÅ© Văn Äức Chính có ra tay động thá»§ cÅ©ng không đến ná»—i kiêng dè. Äiá»u thứ hai là từ lúc rÆ¡i xuống đến lúc này không là bao lâu, chỉ má»›i đây thôi.
“Vậy mà ta tưởng trải qua lâu lắm rồi!â€
Thầm trấn an như thế, VÅ© Văn Äức Chính tiếp tục ngẫm nghÄ© vá» những nhận định cá»§a mình...
... Äiá»u thứ ba má»›i là Ä‘iá»u then chốt! Äó là khoảng cách từ chá»— VÅ© Văn Äức Chính Ä‘ang Ä‘eo bám đây không sâu đến hai mươi trượng! Bằng không VÅ© Văn Äức Chính khó mà nghe được những lá»i này vào tai.
Äến lúc này má»›i nghe giá»ng nói há»›n hở cá»§a Thái Phi Ngá»c Bá»™i! Nàng ta nói :
- Äây đúng là liên hoàn kế! Công đầu phải kể đến Äệ nhất Phó giáo chá»§, sau đó là tôn nữ tế cá»§a ngoại tổ, phải thế không Giáo chá»§?
Vậy là VÅ© Văn Äức Chính đã không Ä‘oán sai chút nào cả! Lão là Äệ nhất Phó giáo chá»§ ư?
Có đệ nhất ắt hẳn là phải có đệ nhị! Vậy là ai vậy? Không lẽ Thái Phi Phụng Ngá»c đại mẫu nương nương là Äệ nhị Phó giáo chá»§? Äể xem nào!
Vừa nghÄ© đến đây, VÅ© Văn Äức Chính đã nghe tiếng mụ Thái phi Kim Phụng lão nương nương nói :
- Ngá»c Bá»™i nói đúng lắm! Ta không tranh công vá»›i Äệ nhất Phó giáo chá»§ đâu. Äúng là ta có Ä‘oán rằng trước sau gì tiểu oa nhi đó cÅ©ng tìm đến đây thôi! Còn há»§y diệt hắn bằng phương cách này các ngươi không nhá»› là ta đã không bằng lòng đó sao? Nhưng dẫu sao cÅ©ng đã diệt được hắn rồi, do đó cái công đầu đúng là thuá»™c vá» Äệ nhất Phó giáo chá»§! Ha ha ha...
Nghe tiếng mụ ta cưá»i thật ứa gan, nhưng dù sao VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng phải khen mụ ta ở chá»— vẫn còn đôi chút lương tri, mụ ta không muốn dùng xảo kế!
Tiếng Thái Phi Ngá»c Bá»™i lại nói :
- Phải công nhận tiểu tá»­ đó quả có bản lãnh hÆ¡n ngưá»i! Nhìn thân pháp cá»§a hắn cÅ©ng đủ biết! Má»™t biển lá»­a như thế mà vẫn không há» làm hắn suy suyển! Äến các mảnh đá sắc nhá»n như dao cÅ©ng vẫn không làm xây xát hắn má»™t chút nào! Vậy mà ngoại tổ lại đòi công bằng quyết đấu vá»›i hắn ta!
- Hừ! Ta không tin công phu cá»§a hắn lại hÆ¡n được ta! Ta cho các ngươi biết, nếu bí phổ vá» khai thông sanh tá»­ huyá»n quan không bị mất Ä‘i, thì đừng nói chi hắn, khắp gầm trá»i này còn ai là địch thá»§ cá»§a ta chứ? Hừ!
Mụ Thái Phi Kim Phụng vừa dứt lá»i thì mụ Thái Phi Phụng Ngá»c đã tiếp nối :
- Mẫu thân! Cùng với sự mất tích của tên thất phu Vũ Văn Hóa Quang là bí phổ cũng thất lạc luôn! Hài nhi nghĩ rằng chính tên thất phu đó đã lấy cắp bí phổ của mẫu thân chứ không là ai khác.
Lão tặc nhân liá»n lên tiếng :
- Phó giáo chủ nương nương, Vũ Văn thất phu đó không có lấy bí phổ đâu.
- Sao ngươi biết, La Toàn Trung?
Nhá» mụ Thái Phi Kim Phụng há»i câu này nên VÅ© Văn Äức Chính má»›i biết tên cá»§a thù nhân là La Toàn Trung.
“Hừ! Lão mà là trung thì thế gian này không còn ai dám xưng hô là trung nữa! Hừ!â€
- Bẩm Giáo chủ nương nương! Hạ nhân biết là vì sau khi hạ nhân thanh toán tên Vũ Văn thất phu đó, hạ nhân nào có tìm thấy gì đâu? Hoàn toàn không một bí kíp, một bí phổ nào cả!
- Hóa ra chính Äệ nhất Phó giáo chá»§ đã thay ta giết tên thất phu đó à? Hay lắm! Vậy kể ra công cá»§a Äệ nhất Phó giáo chá»§ không phải là nhá»! Hầu như đây là Ä‘iá»m báo trước vá» việc liên minh cá»§a chúng ta ngày hôm nay vậy! Ha ha ha...
Nghe mụ Thái Phi Phụng Ngá»c toại ý mãn lòng khi biết có ngưá»i thay mụ giết Thái trượng phu mụ Ä‘i mà VÅ© Văn Äức Chính thầm nghÄ© :
“Quả đúng là cá mè má»™t lứa! Mụ ta nào có thương yêu gì phụ thân! Mụ đúng là lòng lang dạ sói! Äáng chết!â€
Bá»—ng Thái Phi Ngá»c Bá»™i chừng như đã quá nôn nóng để vá» nghỉ ngÆ¡i vá»›i trượng phu nên lên tiếng nói lá»›n :
- Thôi! Thế là mối há»a tâm phúc đã trừ khá»­ xong, chúng ta vá» phòng nghỉ thôi!
- Ừ! Chúng ta đi vỠnào, sư phụ! Ngày mai chúng ta còn tiếp tục bàn định kế sách lâu dài nữa kia mà!
Äá»— Thiên Hạo và Thái Phi Ngá»c Bá»™i chừng như ý hợp tâm đầu, nên cả hai Ä‘á»u nằng nặc đòi vá» phòng sá»›m.
Thái Phi Phụng Ngá»c lá»›n tiếng há»i :
- Thế còn chỗ lửa đang cháy này thì sao nào?
Äã nghe tiếng cá»§a Thái Phi Ngá»c Bá»™i ở xa hÆ¡n đáp lại :
- Cứ để đấy mẫu thân ạ! Cứ xem như là lửa tàn để đưa vong hồn tiểu tử vỠQuỷ môn quan cũng được! Ha ha...
Một lúc nữa, trước khi bỠđi hẳn, mụ Thái Phi Kim Phụng vẫn còn tiếc rẻ nói :
- Tiểu oa nhi! Ta thật lấy làm tiếc vì không phải chính tay ta há»§y diệt mi! Äáng tiếc thật! Rồi đây còn ai xứng tay là đối thá»§ cá»§a ta?
Rồi lại má»™t lúc nữa, VÅ© Văn Äức Chính má»›i nghe lão tặc nhân La Toàn Trung ma đầu nói vá»ng xuống :
- Tiểu tá»­! Ta không tin là lần này ngươi thoát được Há»a Dung tuyệt địa! Ha ha ha... ngươi không biết sao. Phúc bất trùng lại mà! Mấy ai mà có đến hai lần may mắn ở cùng má»™t chá»— chứ?
Thế là hết!
VÅ© Văn Äức Chính không còn nghe tiếng ai nói nữa!
HỠđã vỠđể tiếp tục nghỉ ngơi rồi!
HỠđã hoàn toàn an tâm rồi! HỠđã vững tin là VÅ© Văn Äức Chính đã chết, thật sá»± đã chết!
Chá» thêm má»™t lúc lâu nữa, VÅ© Văn Äức Chính má»›i dám từ từ dùng Bích Hổ công để leo lên dần dần...
Sau hai lần dùng tuyệt đỉnh thân pháp để tá»± cứu lấy thân, rồi lại sau má»™t lúc khá lâu để trụ vững thân hình trên mưá»i đầu ngón tay vá»›i sá»± trợ lá»±c không lấy gì vững chắc lắm cá»§a mưá»i đầu ngón chân, VÅ© Văn Äức Chính tưởng không còn hÆ¡i sức đâu để leo lên vách đá dá»±ng đứng được nữa! VÅ© Văn Äức Chính cứ ngỡ như không còn khả năng đâu để thoát được hiểm cảnh này nữa!
Thưá»ng thưá»ng, ai trong hoàn cảnh này cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© như thế cả! Nhất là đối vá»›i VÅ© Văn Äức Chính! Bởi vì VÅ© Văn Äức Chính bị rÆ¡i vào hoàn cảnh này là hoàn toàn chỉ tại VÅ© Văn Äức Chính đã quá sÆ¡ tâm, má»™t sá»± sÆ¡ tâm không thể nào tha thứ được!
Không phải là VÅ© Văn Äức Chính đã từng nhìn thấy thá»§ Ä‘oạn này cá»§a thù nhân ở tại Tổng đàn Nhất Thiên bang sao?
Äã thế mà VÅ© Văn Äức Chính lại ngoan ngoãn chui đầu vào bẫy do lão tặc nhân sắp đặt sẵn. VÅ© Văn Äức Chính đã ngu xuẩn khi nổi xung lên vung chưởng đánh vào lá đại kỳ treo như trêu ngươi, đến ná»—i phải bị sập bẫy! Chính nhá» vào lòng cầu sinh, chính nhá» vào mối thù không đội trá»i chung, và chính nhá» vào lòng căm tức này mà VÅ© Văn Äức Chính đã tận dụng lá»±c tàn để leo lên được hÆ¡n mưá»i lăm trượng, trong sá»± mệt nhá»c toàn thân, trong sá»± tuyệt vá»ng vô chừng!
Lấp lóe trên miệng vá»±c, VÅ© Văn Äức Chính bây giỠđã nhìn được ánh lá»­a Ä‘ang bập bùng cháy sáng...
Nhá» vào ánh sáng này, VÅ© Văn Äức Chính đã tìm được má»™t chá»— tạm thá»i có thể đứng vững được trên đôi chân để thở, để Ä‘iá»u hòa lại toàn bá»™ chân lá»±c đã tổn hao trong suốt thá»i gian qua...
CÅ©ng nhá» chính ánh lá»­a cháy đỠrá»±c má»™t góc trá»i này mà ngay từ xa cách Tu Di sÆ¡n chừng năm dặm, má»™t Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a đã nhìn thấy được mục tiêu.
Bá»n há» chính là Tứ Kỳ tán nhân cùng hai cao đồ trong bá»n, là Hàn Nhược Thuyên và Liá»…u Hà Như!
Lần bôn hành này, bá»n há» biết là gấp rút và cá»±c kỳ nguy hiểm! Vì thế, bá»n hỠđã không á»· trượng vào công lá»±c nữa! Ngược lại, bá»n hỠđã phải di chuyển bằng ngá»±a!
Ä‚n trên lưng ngá»±a, nghỉ ngÆ¡i dưỡng thần trên lưng ngá»±a. Ngày cÅ©ng như đêm, lúc nào bá»n há» cÅ©ng ở trên lưng ngá»±a.
Và bá»n há» cÅ©ng thừa biết là không có má»™t tuấn mã nào chịu nổi má»™t cuá»™c hành trình gian khổ này! Vì thế bá»n há» luôn luôn phải thay ngá»±a.
Ngá»±a này mệt, bá»n há» thấy bằng ngá»±a khác! Nhỡ có con nào gục ngã giữa chừng mà không có ngá»±a kịp thay thế thì bá»n há» tạm phải dùng đến cước lá»±c đôi chân, để chạy nốt má»™t Ä‘oạn! Äến chá»— có ngá»±a, bá»n há» lại tiếp tục di chuyển bằng ngá»±a! Cho đến tận bây giá».
Vừa nhìn thấy ánh lá»­a ở lưng chừng núi, Äá»™c Tá»­u tán nhân lắc đầu lè lưỡi và nói :
- Cước lá»±c cá»§a thằng bé ấy quả là kinh nhân! Không hiểu hắn đã đến được bao lâu rồi nhỉ? Nhìn ngá»n lá»­a đó dư hiểu là hắn đã đụng độ bá»n Thái Phi và gia thù cá»§a hắn rồi! Chúng ta chắc là đã muá»™n mất rồi, lão Kỳ ạ!
Âm Phong tán nhân, khuôn mặt đã quay quắc vì mệt má»i, lại còn cau có hÆ¡n khi bảo :
- Äã biết là muá»™n lại không mau mau ra roi, còn nói gì nữa chứ?
Thế là không ai bảo ai, bá»n há» sáu ngưá»i sáu ngá»±a phi như Ä‘iên cuồng tiến vá» chân dãy Tu Di sÆ¡n, bất kể bây giỠđã là cuối canh tư, há» chưa kịp nghỉ ngÆ¡i! Äích đến cá»§a há» là nÆ¡i Ä‘ang có ánh lá»­a!
VÅ© Văn Äức Chính ngao ngán nhìn năm trượng vách đá đứng sừng sững ở trên đầu, cÅ©ng đã nghÄ© in như vậy :
“Äến được chá»— lá»­a cháy là thoát nạn!â€
Không ngao ngán sao được khi năm trượng cuối cùng nhiêu lại quá đỗi gian nan! Chá»— VÅ© Văn Äức Chính Ä‘ang đứng thì hõm sâu vào, còn ở phía trên thì ngày càng đưa ra! Bám leo lên thì cá»±c kỳ nguy hiểm, còn từ chá»— này phi thân lên thì cÅ©ng được! Nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện là VÅ© Văn Äức Chính phải phục hồi cho bằng được ná»™i lá»±c bản thân! Phải như thế má»›i hy vá»ng vào thân pháp tuyệt đỉnh để thoát được chốn này!
Mà muốn được như thế, ít ra VÅ© Văn Äức Chính phải có chá»— ngồi an toàn, tuyệt đối an toàn để tá»a công! Tá»a công thật sá»± chứ không phải chỉ là dưỡng thần không thôi!
Nhưng tìm làm sao có được má»™t chá»— ngồi an toàn ngay tại đây? Ngá»™ biến phải tùng quyá»n! VÅ© Văn Äức Chính lần lần qua mặt ra ngoài, áp lưng vào sát vách đá, hai bàn tay hạ xuống phía dưới thắt lưng và cÅ©ng áp vào vách đá.
Äang là vị thế đứng, VÅ© Văn Äức Chính nhắm mắt lại để nghÄ© là Ä‘ang nằm! Äổi thế tá»a công thành ngá»a công! VÅ© Văn Äức Chính bắt đầu hành công, tụ kình lá»±c vá» Äan Ä‘iá»n, chỉ trừ má»™t ít ở hai chưởng tay vì Ä‘ang bám víu vào vách đá! Và bắt đầu dẫn lưu ná»™i kình Ä‘i khắp châu thân! Qua Sanh tá»­ huyá»n quan đưa ná»™i kình từ dưới xông thẳng lên Thiên đình! Và cÅ©ng dá»±a vào ngã Sanh tá»­ huyá»n quan này dẫn ná»™i kình Ä‘i đủ thập nhị trùng lai!
Thá»i gian qua mau. Thái dương đã xuất hiện, xua Ä‘i bóng đêm mù mịt. Thái Dương thần công cÅ©ng đã xuất hiện, xua Ä‘i mệt nhá»c trong ngưá»i VÅ© Văn Äức Chính. Thá»i gian thấm thoát trôi!
Ãnh bình minh đã đến, xua Ä‘i sương mù sáng sá»›m! Và con đưá»ng dẫn lên chá»— Ä‘ang có lá»­a cháy sáng nhạt nhòa đã xuất hiện, xua Ä‘i cÆ¡n bá»±c bá»™i trong ngưá»i Tứ Kỳ tán nhân cùng Hàn, Liá»…u hai ngưá»i?
Tin chắc rằng lúc này VÅ© Văn Äức Chính Ä‘ang bị bá»n Thái Phi độc tôn quần công cùng vá»›i lão gian ngoa Cầm Trung Hữu Kiếm và đồ đệ cá»§a lão là tên ác tặc vô sÄ© là Äá»— Thiên Hạo nên Tứ Kỳ tán nhân cùng Hàn, Liá»…u hai ngưá»i cùng nôn nóng lao lên phía trên...
Hận bị qua mặt là lão Âm Phong tán nhân! Hận bị thất tán võ công là lão Chưởng Trung Thư tán nhân! Hận hÆ¡n mưá»i năm sống trong phận tôi đòi, tay sai mà lòng bất phục là Äá»™c Tá»­u tán nhân cùng Há»a Äiểm Lan Hoa Phất Huyệt Thá»§ tán nhân.
Hận chỉ chút nữa bị thất tiết là Liá»…u Hà Như. Hận cho giang hồ, hận bá»n gian hùng mưu đồ bá nghiệp võ lâm là Hàn Nhược Thuyên!
Sáu ngưá»i vá»›i sáu cái hận đã nôn nóng tá»™t bá»±c lao nhanh như tốc lên chá»— Ä‘ang có lá»­a cháy!
Bá»n há» còn niá»m hy vá»ng là vẫn còn đến kịp lúc Ä‘ang khi chỉ má»›i bắt đầu má»™t ngày má»›i. Ngày má»›i cá»§a há» cÅ©ng là ngày má»›i cá»§a VÅ© Văn Äức Chính!
Vì lúc này VÅ© Văn Äức Chính đã vừa má»›i xả công xong! Và ánh sáng má»™t ngày má»›i đến đã đập vào nhân quang cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, thay cho bóng đêm và ánh lá»­a cá»§a niá»m căm hận!
Nhìn xuống đáy vá»±c sâu thăm thẳm, VÅ© Văn Äức Chính bàng hoàng cả ngưá»i! Vì lão tặc nhân đã nói thật chí lý, phúc bất tòng tâm! VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng không dám tin rằng nếu lần này VÅ© Văn Äức Chính rÆ¡i xuống Há»a Dung tuyệt địa mà vẫn sống!
Sống làm sao được má»™t khi phía dưới đó là má»™t địa ngục vá»›i cái nóng khá»§ng khiếp mà VÅ© Văn Äức Chính bây giá» lại không có lấy má»™t chút nào ná»™i lá»±c âm nhu để kháng lại?
Ngước nhìn lên miệng vá»±c, hào khí trong ngưá»i VÅ© Văn Äức Chính bốc lên tận mây xanh! Ngá»­a cổ lên, VÅ© Văn Äức Chính đã định đưa chân khí lên hết ở thượng bàn để lao ngưá»i vá»t lên thì đã phải ngưng lại!
Vì ngay bên trên miệng vá»±c, VÅ© Văn Äức Chính đã nghe má»™t giá»ng quen thuá»™c Ä‘ang oang oang kêu lên :
- Lão Cầm đốn mạt đâu? Còn ẩn nấp được nữa sao lão Cầm? Dù sao cÅ©ng vẫn là lão hữu lâu năm, nên Äá»™c Tá»­u tán nhân còn khách khí má»™t chút khi gá»i lão tặc nhân là lão Cầm!
Còn Ä‘ang sá»­ng sốt khi chợt nghe có tiếng cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân ở đây, ở Thái Phi tiên cảnh này, thì VÅ© Văn Äức Chính đã nghe tiếp ngay sau đó là tiếng cưá»i cuồng ngạo cá»§a lão tặc nhân Cầm Trung Hữu Kiếm La Toàn Trung.
- Ha ha ha... Nhất Thiên giáo cá»§a ta Ä‘ang còn khuyết vài ngưá»i giữ cương vị ÄÆ°á»ng chá»§. Tứ vị lão hữu kịp đến lúc này quả là may cho tứ vị! Ha ha ha...
- Lão Cầm! Giá» này lão còn hy vá»ng ta đần độn, tiếp tay vá»›i bá»n ngưá»i ác nhân như lão nữa sao?
- Ha ha ha...! Sao lại nói thế lão Kỳ? Không phải trước đây lão đã cúc cung tận tụy với ta đấy sao? Sao bây giỠlại trở mặt với nhau thế hử? Ha ha ha...
- Lão Cầm! Lão không cần nói dài dòng nữa! Mối hận một chưởng nhục bại năm xưa bây giỠlão hãy trả lại đây cho ta nào!
Lá»i cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân vừa dứt thì đã có tiếng cá»§a tên dâm tặc Äá»— Thiên Hạo :
- Sao? Lão Tá»­u nói gì thế? Hôm nay lão Tá»­u đã uống mật gấu rồi sao? Hận gì lão muốn đòi thì hãy đòi ở Äá»— Thiên Hạo thiếu gia đây!
- Phu quân nói chi cho rưá»m lá»i, còn không hóa kiếp mấy lão già vô dụng này Ä‘i cho rồi?
“Mở miệng ra là đòi giết ngưá»i, để ta lên thá»­ xem nàng có dám giết ta hay không? Hừ!â€
Không dám chần chá» vì sợ bá»n Tứ Kỳ tán nhân lâm nguy, VÅ© Văn Äức Chính liá»n đỠtụ chân khí lên thượng bàn, vừa bắn ngưá»i bay bổng lên không. VÅ© Văn Äức Chính vừa há miệng ra hú lên má»™t tiếng :
Vút!
H... u... ú... ú... ú...!
Ngay lúc này, ở phía trước động khẩu Thái Phi tiên cảnh, cách không xa lắm chá»— cây cổ thụ đã bị thiêu cháy, Thái Phi Ngá»c Bá»™i sau khi đã cao ngạo bảo phu quân cá»§a nàng là Äá»— Thiên Hạo hóa kiếp cho Äá»™c Tá»­u tán nhân thì liá»n theo sau câu nói, nàng đã vung chưởng đánh ra!
Bất chợt Thái Phi Ngá»c Bá»™i nghe tiếng hú lồng lá»™ng lên đến tận trá»i xanh, không phải từ chân núi vang lên, không phải từ trên trá»i vá»ng xuống, nhưng lại nghe như gần đâu đây, khiến nàng rung động thân mình, ngỡ như oan hồn quá»· dữ đến đòi mạng vậy!
Không riêng gì Thái Phi Ngá»c Bá»™i mà ngay lão tặc nhân Cầm Trung Hữu Kiếm La Toàn Trung và Äá»— Thiên Hạo, tên dâm tặc vô sÄ© cÅ©ng phải bàng hoàng, thảng thốt.
Cả hai tên Ä‘á»u đưa mắt nhìn dáo dác, xem xem bá»n Tứ Kỳ tán nhân đã đưa viện thá»§ nào đến, mà qua tiếng hú này, cả hai tên Ä‘á»u phập phồng lo ngại đến tái xám mặt mày.
Duy chỉ có bá»n Tứ Kỳ tán nhân cùng Hàn, Liá»…u hai ngưá»i do chưa biết tin dữ cá»§a VÅ© Văn Äức Chính nên cả sáu ngưá»i Ä‘á»u phấn khởi và mừng ra mặt, càng làm cho bá»n kia kinh nghi hÆ¡n.
Và Thái Phi Ngá»c Bá»™i, Cầm lão tặc nhân cùng Äá»— Thiên Hạo dâm tặc Ä‘á»u tán đởm kinh tâm khi phát hiện có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không, ngay trên miệng vá»±c!
Rồi không ai bảo ai, cả ba tên ác tâm Ä‘á»u rùng rùng gom lại gần nhau, và cùng nhau lùi lại, lùi lại má»™t lúc đến hÆ¡n hai trượng, lá»t luôn vào động khẩu Thái Phi tiên cảnh, và luôn vào hai bóng ngưá»i Ä‘ang từ trong lòng động thất lao ra!
Cả ba cùng chung má»™t tâm trạng, nghÄ©a là hồn vía bay Ä‘i đâu mất, tay chân run lẫy bẫy, miệng không phát ra được má»™t âm thanh nào! Chỉ vì bá»n chúng đã nhận diện được bóng ngưá»i vừa từ vá»±c sâu bay lên là ai?
Ngưá»i hay hồn ma? Mưá»i phần bá»n chúng tin đủ mưá»i đấy là bóng ma, do đó há»i làm sao bá»n chúng lại không hồn xiêu phách lạc?
Hai ngưá»i vừa từ trong lòng động chạy ra đã hé miệng định mắng ba ngưá»i này sao làm chậm trá»… bước chân há» thì cÅ©ng đã đứng ngây như phá»—ng đá khi thấy má»™t ngưá»i uy nghi lẫm liệt đứng sững đó, ngay phía trước cá»­a động khẩu!
Sợ thì ít, kinh nghi thì nhiá»u, Thái Phi Kim Phụng lão nương nương, là má»™t trong hai ngưá»i vừa từ lòng động chạy ra, run giá»ng kêu lên :
- Là... là... là ngươi? Tiểu oa nhi không chết? Là VÅ© Văn Äức Chính ngươi đấy sao?
Thoạt thấy VÅ© Văn Äức Chính từ phía dưới đất nhảy vá»t lên, và kịp thấy thần tình kỳ quặc cá»§a bá»n ngưá»i ở đây, Tứ Kỳ tán nhân và Hàn, Liá»…u hai ngưá»i không hiểu là nên vui mừng vì sá»± hiện diện cá»§a VÅ© Văn Äức Chính hay là mừng VÅ© Văn Äức Chính may mà thoát nạn?
Nhưng dù sao, Äá»™c Tá»­u tán nhân cÅ©ng đã kịp reo lên :
- Tiểu lão đệ! Ha ha ha... tiểu lão đệ đây rồi! Bá»n ta còn đến kịp! Ha ha ha...
Không có thá»i gian để nói hết lại má»i việc, VÅ© Văn Äức Chính chỉ gật đầu tá» vẻ đáp lá»… số ngưá»i Tứ Kỳ tán nhân, Ä‘oạn quay sang bá»n kia năm ngưá»i há»i :
- Thế nào? Có phải phúc khả dÄ© trùng lai không? Bá»n ngươi không ngá» phải không? Còn mụ lão bà kia, vẫn còn có ngưá»i xứng tay đối địch cùng mụ phải không? Äây, ta đây! VÅ© Văn Äức Chính ta đứng đây này! Sao mụ không ra đây há»§y diệt ta Ä‘i? Mụ ngán sao?
Xô vẹt ba ngưá»i Ä‘ang bất động phía trước ra, mụ Thái Phi Kim Phụng lão nương nương chống Long đầu trượng bước đến, Ä‘oạn kinh ngạc há»i :
- Làm sao ngươi sống được? Ngươi đã không rơi xuống dưới đó sao?
Nhắc lại chuyện cÅ©, VÅ© Văn Äức Chính tức tối gầm lên, bảo mụ ta :
- Nếu mụ không động thủ đừng trách ta sao lại không khách khí nhá! Ra tay đi!
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Äể xem lần này thần nhân nào cứu được ngươi đây! Xem chưởng nào!
Tuy vẫn còn ngá» vá»±c, không hiểu tại sao VÅ© Văn Äức Chính lại không chết, nhưng trước sá»± cuồng ngạo cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, mụ ta không sao ká»m được cÆ¡n giận, nên theo sau tiếng nạt, mụ ta đã ra tay.
Ngay chiêu đầu, mụ ta đã dùng đến thần công vô thượng là Nghịch Äảo Càn Khôn Cang Nhu thần công! Chắc là mụ ta muốn chỉ má»™t chiêu thôi là sẽ Ä‘oạt ngay hồn đối phương!
Luồng nhu kình êm nhẹ theo tay mụ bay ra, đã hoàn toàn cao thâm, biến ảo hÆ¡n so vá»›i Thái Phi Ngá»c Bá»™i!
Vì luồng kình cá»§a mụ thoặt dương thoặt âm, lúc nhu lúc cương không biết đâu mà lưá»ng. Nếu đối thá»§ cá»§a mụ là ai khác chứ không phải là VÅ© Văn Äức Chính thì sẽ hoàn toàn hoang mang, không biết phải dùng cương kình hay nhu kình để chống lại đây?
Nhưng, VÅ© Văn Äức Chính lại không quan tâm đến sá»± biến ảo này chút nào! Vì dù là cương hay là nhu, dù chưởng kình cá»§a mụ ta là dương hay là âm thì VÅ© Văn Äức Chính chỉ có má»™t đấu pháp duy nhất để đương cá»± mà thôi.
Do đó, không nhanh mà cÅ©ng không chậm tí nào, đến khi luồng kình lá»±c cá»§a mụ ta Ä‘i được quá ná»­a đưá»ng, VÅ© Văn Äức Chính má»›i xuất chiêu!
Và đương nhiên là VÅ© Văn Äức Chính phải dùng đến công phu thượng thừa cá»§a đạo gia là Thái Dương thần công chưởng để chá»i lại công phu tuyệt đỉnh cá»§a mụ ta rồi.
Ngay lập tức, từ tâm chưởng cá»§a VÅ© Văn Äức Chính đã xuất hiện má»™t luồng kình có má»™t màu vàng chói lóa lao thẳng vào luồng kình lá»±c cá»§a đối phương.
Công phu này mụ Thái Phi Kim Phụng đã thấy qua má»™t lần, cÅ©ng do VÅ© Văn Äức Chính đánh ra lúc tối hậu vào lần trước.
Và ở lần đó, tuy là do mụ phát công sau, thế mà mụ chỉ bị ná»™i thương còn VÅ© Văn Äức Chính thì đã thất bại, phải bay ngưá»i xuống Há»a Dung tuyệt địa.
Còn lần này, chá»§ công là mụ ta, lại vá»›i tận lá»±c bình sinh nữa thì thá»­ há»i mụ ta sao lại không tá»± tin!
Bởi thế mụ ta vẫn hoàn toàn trầm tÄ©nh, trông chá» kết quả cá»§a má»™t chiêu này. Số ngưá»i Tứ Kỳ tán nhân tuy tin tưởng vào thần công tuyệt thế cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, nhưng vẫn có phần nào lo sợ khi thấy đối thá»§ cá»§a VÅ© Văn Äức Chính là má»™t mụ già, Ä‘i còn phải chống gậy, ấy thế mà vẫn Ä‘iá»m nhiên tiếp chưởng cá»§a VÅ© Văn Äức Chính! Nói bấy nhiêu đó thôi cÅ©ng đủ biết mụ ta phải là má»™t bậc kỳ đại kỳ nhân! Mà đã là bậc đại kỳ nhân thì Tứ Kỳ tán nhân lo sợ là phải!
Sư đồ lão tặc Ä‘ang trố mắt nhìn song phương đối chưởng, cả hai cùng bán tín bán nghi, không biết mụ già Giáo chá»§ và tên tiểu tạp chá»§ng kia ai là ngưá»i thắng đây? Do đó, cả hai vẫn bất động, chá» xem kết quả, rồi sẽ liệu chước...
Thái Phi Phụng Ngá»c thì lo lắng cho mẫu thân, vì mụ biết thần công này cá»§a VÅ© Văn Äức Chính mẫu thân mụ không sao bằng được! Vì mẫu thân mụ đâu có biết lần trước thắng thế được má»™t chút là nhá» mụ lanh tay tập kích lén vào hậu tâm đối thá»§! Lần này thì không như vậy được rồi! Vì mẫu thân cá»§a mụ Ä‘ang đứng quay lưng vá» phía này còn VÅ© Văn Äức Chính thì Ä‘ang sừng sững đứng đối diện đó!
Nhưng không lẽ khoanh tay đứng nhìn mẫu thân thiệt mạng được sao? Thế là mụ ta khẽ đẩy vào ngưá»i Thái Phi Ngá»c Bá»™i Ä‘ang đứng ngay trước mặt mụ má»™t cái để ra dấu.
Thái Phi Ngá»c Bá»™i thì trước sau hai lần đã chứng kiến thần công này cá»§a VÅ© Văn Äức Chính nên nàng ta thừa biết uy lá»±c cá»§a nó! Bởi thế nàng ta cÅ©ng Ä‘ang hồi há»™p lo lắng cho tính mạng cá»§a ngoại tổ mẫu!
Nên ngay khi nhận được cái ra hiệu cá»§a mẫu thân, Thái Phi Ngá»c Bá»™i do đã huy tụ sẵn công lá»±c, liá»n hét lên má»™t tiếng và lao vút đến đẩy má»™t chưởng ra tiếp tay cho ngoại tổ mẫu.
Thái Phi Phụng Ngá»c cÅ©ng theo chân liá»n sau đó. Nhưng thần thái này cá»§a mẫu tá»­ mụ Thái Phi không làm sao qua được mắt bá»n ngưá»i Tứ Kỳ tán nhân! Nên khi thấy mẫu tá»­ mụ chÆ¡i trò loạn đả vây công thì Tứ Kỳ tán nhân đã định phản ứng...
Nhưng vẫn không sao nhanh bằng VÅ© Văn Äức Chính là ngưá»i đương cuá»™c được!
Bằng khóe mắt tinh tưá»ng, hành vi liên tay cá»§a tam đại dòng dõi Thái Phi độc tôn VÅ© Văn Äức Chính Ä‘á»u thấy rõ ràng.
Vì thế, cùng lúc vá»›i tiếng hét cá»§a Thái Phi Ngá»c Bá»™i và cá»§a Thái Phi Phụng Ngá»c nương nương, VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng đã gầm lên theo ngay :
- Ngoại tổ thứ cho!
- Tiếp chiêu!
- Mẫu thân chớ trách hài nhi!
- Tiểu tử xem đây nào!
- Äánh...
Ba ngưá»i ba tiếng hét! Song phương, trước sau bốn luồng kình! Má»™t phía thì ba luồng kình hợp lại làm má»™t do cùng chung má»™t thần công vô thượng là Nghịch Äảo Càn Khôn Cang Nhu thần công!
Còn má»™t bên thì đơn độc, nhưng không phải vì thế mà VÅ© Văn Äức Chính phải chịu hạ phong.
Thái Dương thần công nào kém cạnh gì Nghịch Äảo Càn Khôn Cang Nhu thần công? Còn vá» ná»™i lá»±c thì tam đại dòng dõi Thái Phi độc tôn có hợp lại thì cÅ©ng vẫn không sao bằng được VÅ© Văn Äức Chính có đến hai giáp tý công phu tu vi.
Vì thế, VÅ© Văn Äức Chính chỉ cần tăng thêm ba phần chân lá»±c nữa, ba phần chân lá»±c cuối cùng vào Thái dương thần công thì không việc gì phải lo sợ trước hợp kình ná».
Do đó, VÅ© Văn Äức Chính má»›i gầm lên như thế, như để báo cho má»i ngưá»i biết rằng VÅ© Văn Äức Chính sẵn sàng lấy má»™t chá»i ba...
B... u... ù... n.... g...
- Va!
- Hự! Phịch... phịch...
- Hự! Phịch... phịch...
Tiếng chưởng kình chạm nhau, thật là ghê khiếp. Äến quá»· khốc thần sầu!
Tiếng nổ do Thái Dương thần công và Nghịch Äảo Càn Khôn Cang Nhu thần công tạo ra thật là kinh thiên động địa! Khiến cho động thất Thái Phi tiên cảnh phải lung lay, rung chuyển, ngỡ như sắp sập lỡ đến nÆ¡i vậy.
Dư kình còn đẩy sư đồ lão tặc nhân phải ngã lăn nghiêng vào lòng động thất. Bá»n Tứ Kỳ tán nhân sáu ngưá»i cÅ©ng không hÆ¡n gì. Tất cả Ä‘á»u lảo đảo nghiêng ngã như thuyá»n con gặp sóng dữ.
Bá»n há» chỉ bị như thế chỉ là vì bá»n há» Ä‘ang đứng ở ngay đằng sau VÅ© Văn Äức Chính, mà VÅ© Văn Äức Chính thì rõ ràng là Ä‘ang thắng thế, cho nên hầu hết dư kình Ä‘á»u bị Thái Dương thần công cá»§a VÅ© Văn Äức Chính đẩy vá» phía bá»n kia. Bá»n Tứ Kỳ tán nhân chỉ bị ảnh hưởng đôi chút mà thôi.
Nói là thắng thế chứ thật ra VÅ© Văn Äức Chính sau cú chạm chưởng này cÅ©ng bị đảo lá»™n khí huyết, tối tăm mặt mÅ©i. Tuy không đến ná»—i bị ná»™i thương nghiêm trá»ng nhưng thật ra ná»™i kình cÅ©ng đã phần nào sút giảm Ä‘i.
Mắt đổ hào quang, ngá»±c dồn dập thở, cá»™ng vá»›i hai cánh mÅ©i phập phồng, thần tình chưa được ổn định lắm. Vì thế VÅ© Văn Äức Chính không kịp thấy có hai bóng ngưá»i Ä‘ang thần tốc lao đến gần.
Sau má»™t lúc loạng choạng, ngã nghiêng, Tứ Kỳ tán nhân dần dần trầm ổn được cước bá»™, nhưng liá»n ngay sau đó Tứ Kỳ tán nhân cÆ¡ hồ như hoàn toàn bất lá»±c trước hành vi đê tiện, đốn mạt cá»§a sư đồ lão tặc nhân ná».
Vì hai bóng ngưá»i Ä‘ang phân khai thành tả hữu lao đến VÅ© Văn Äức Chính đích thá»±c chính là lão Cầm Trung Hữu Kiếm và môn đồ lão là tên dâm tặc vô sÄ© Äá»— Thiên Hạo.
Lão tặc nhân La Toàn Trung không hổ là cáo già thành tinh, lão chỉ sau má»™t lúc thảng thốt trước chưởng kình thập phần lợi hại cá»§a VÅ© Văn Äức Chính liá»n nhanh chóng lượng định tình thế trước mắt lão.
Tình thế lúc này cÆ¡ hồ là dịp ngàn năm có má»™t đối vá»›i lão khi lão nhìn rõ được sắc diện cá»§a VÅ© Văn Äức Chính.
Lão không để cho VÅ© Văn Äức Chính kịp có thá»i gian Ä‘iá»u hòa khí lá»±c, không để cho tên tiểu tạp chá»§ng kịp lấy lại hÆ¡i sức sau khi đã má»™t mình đối chá»i vá»›i dòng dõi Thái Phi độc tôn ba Ä‘á»i liên tay hợp chưởng. Và lão cÅ©ng không rá»—i hÆ¡i đâu để xem xét thương tích cá»§a đồng bá»n phe lão mà lão đã tá»± thân kết minh tạo thành má»™t giáo phái má»›i là Nhất Thiên giáo. Má»™t giáo phái chưa có má»™t giáo đồ.
Lão tặc nhân quyết khai thác triệt để hoàn cảnh thuận lợi này, nên sau má»™t lúc lăn chiêng dưới ná»n động thất, lão ác nhân đã nhanh chóng vùng dậy và lao nhanh như gió vá» hướng VÅ© Văn Äức Chính.
Khi đã tiến sát gần vào VÅ© Văn Äức Chính lão đã nhanh như chá»›p giật bổ ngay vào tâm thất VÅ© Văn Äức Chính má»™t chưởng Lưỡng Nghi như sấm sét mà không má»™t tiếng hô hoán báo trước.
Äá»— Thiên Hạo nào kém phần trá ngụy so vá»›i sư phụ hắn. Xuất phát sau lão tặc nhân, do võ công kém hÆ¡n, nhưng Äá»— Thiên Hạo đã từ xa ngoài hai trượng công vào VÅ© Văn Äức Chính má»™t chưởng nhu kình cá»§a phần Âm quyết để kịp hợp công vá»›i sư phụ diệt trừ hậu hoạn là VÅ© Văn Äức Chính.
Tứ Kỳ tán nhân dù có phát hiện kịp lúc nhưng vẫn không thể nào can thiệp kịp vì võ công kém hÆ¡n ngưá»i. Dù thế, thâm trầm, sâu sắc nhất cÅ©ng là lão Kỳ Âm Phong tán nhân, lão không đánh gần được thì lão đánh xa.
Gần như đồng má»™t lúc vá»›i lão Kỳ, Liá»…u Hà Như cÅ©ng đã làm y như vậy. Sư đồ lão Âm Phong tán nhân liá»n nhanh nhẹn sá»­ dụng đến tuyệt kỹ ám khí đã thành danh là Thiết Kỳ châm để đánh sư đồ lão tặc nhân ná»...
Má»i diá»…n biến xảy ra Ä‘á»u nhanh không thể tưởng. Sư đồ lão tặc nhân thì âm thầm lặng lẽ phóng chưởng tập kích VÅ© Văn Äức Chính còn sư đồ Âm Phong tán nhân thì đã liên tay liên miệng vừa đánh vừa kêu lên :
- Hay cho phưá»ng vô sÄ© dám đánh lén!
- Äá»— Thiên Hạo! Äón ám khí đây!
Tiếng hô hoán, tiếng gió rít cá»§a Thiết Kỳ châm và tiếng xoáy kình cá»§a Lưỡng Nghi chưởng, tất cả những tiếng động này đã kịp thá»i đánh động VÅ© Văn Äức Chính do luồng nhu kình cá»§a tên ác tặc Äá»— Thiên Hạo quá êm diệu nên VÅ© Văn Äức Chính đã không nghe được.
Nhãn quang cá»§a VÅ© Văn Äức Chính tuy chưa được tá» tưá»ng lắm nhưng cÅ©ng vẫn nhìn được nhiá»u bóng nhân ảnh Ä‘ang nhằm vào mình lao tá»›i.
Biết là nguy trong khi VÅ© Văn Äức Chính không kịp vung chưởng chống cá»±, thế là...
Vút! VÅ© Văn Äức Chính phóng ngưá»i vượt lên không. Ngay lúc đó, hàng loạt ngá»n Thiết Kỳ châm đã lướt qua ngưá»i VÅ© Văn Äức Chính lao thẳng đến sư đồ lão tặc nhân.
Phần thì lanh trí, phần thì tức hận Liá»…u Hà Như đã từ chối hắn chuyện mây mưa, thế là Äá»— Thiên Hạo đã kịp thá»i tá»a rá»™ng luồng nhu kình ra, nhằm đẩy gạt hết Ä‘i tất cả những ngá»n ám khí nguy hiểm, đồng thá»i hắn đã lẹ miệng hô hoán lên :
- Sư phụ cứ để mặc đồ nhi! Nào xem đây!
Tâm ý tương thông, Cầm Trung Hữu Kiếm lão tặc nhân liá»n hiểu ngay đồ đệ lão kêu lên như thế là có ý tứ gì?
Do đó, lão vẫn giữ nguyên luồng lá»±c đạo, không màng quan tâm đến hàng đống những ngá»n Thiết Kỳ châm Ä‘ang như đàn châu chấu lao vào lão, lão ngoặc chưởng Lưỡng Nghi lên không đánh Ä‘uổi theo VÅ© Văn Äức Chính lúc này vẫn còn trong tầm chưởng cá»§a lão.
Äá»™c Tá»­u tán nhân quát lên má»™t tiếng cá»±c to :
- Cầm lão tặc! Äỡ Thiết đại tá»­u cá»§a ta nào!
Tay theo miệng, Äá»™c Tá»­u tán nhân đã tận lá»±c bình sinh đẩy bắn bầu rượu to đùng bằng sắt luyện vá» phía Cầm lão tặc, nhằm gây rối cho lão ta và giải nguy cho VÅ© Văn Äức Chính trong lúc kinh biến này...
Cầm lão tặc nhân La Toàn Trung lẽ nào chịu buông bá» con mồi. Do đó, lão đã nhanh nhẹn phóng ngưá»i nhảy vá»t lên cao. Má»™t là quyết chí Ä‘uổi rán giết tuyệt tên tiểu tạp chá»§ng VÅ© Văn Äức Chính. Hai là nhảy tránh Thiết đại tá»­u cứng rắn cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân.
Lúc này Äá»— Thiên Hạo bằng phần Âm quyết công phu đã kịp đẩy dạt toàn bá»™ số ám khí cá»±c độc cá»§a Liá»…u Hà Như và Âm Phong tán nhân và Ä‘ang đà lao ngưá»i tá»›i, hắn ta bèn quật luôn luồng dư kình nhằm làm lệch hướng cá»§a chiếc Thiết đại tá»­u cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân Ä‘ang lao vào sư phụ hắn.
Tình thế cá»§a VÅ© Văn Äức Chính lúc này thập phần nguy kịch, trong khi VÅ© Văn Äức Chính ngỡ đã thoát nguy.
Ngưá»i còn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng ở trên không, VÅ© Văn Äức Chính đã định trầm ngưá»i rÆ¡i xuống trở lại để kịp Ä‘iá»u tức trong thoáng chốc thì tai lại nghe Äá»™c Tá»­u tán nhân kêu lên như thế. Äồng thá»i lại phát hiện luồng xoáy kình nỠánh lên hai màu đỠtrắng, vẫn Ä‘ang tiếp tục lao vào bản thân.
Hồn bất phụ thể, VÅ© Văn Äức Chính hét lên má»™t tiếng, đảo ngưá»i thành đầu dưới chân trên, tận dụng chút sức lá»±c tàn trong ná»™i thể để vẫy ra má»™t luồng kình lá»±c yếu á»›t đỡ thẳng vào luồng xoáy kình hai màu đỠtrắng, mà lúc này VÅ© Văn Äức Chính đã biết đấy chính là Lưỡng Nghi chưởng cá»§a thù gia.
Như vậy chẳng phải là quá ư mạo hiểm sao? Tình hình này VÅ© Văn Äức Chính không mạo hiểm không được. Nhưng thật ra diá»…n biến này đã được VÅ© Văn Äức Chính dá»± liệu trước rồi.
Chính là nhá» kinh nghiệm cá»§a VÅ© Văn Äức Chính đêm qua lúc rÆ¡i xuống vá»±c thẳm mà có cả.
VÅ© Văn Äức Chính tạm xem luồng xoáy kình cá»§a thù nhân là bá» vách đá, còn luồng kình yếu á»›t cá»§a VÅ© Văn Äức Chính là luồng chưởng lá»±c thăm dò. Ầm!
Hành động mạo hiểm này cá»§a VÅ© Văn Äức Chính làm cho lão tặc nhân thích chí. Trái lại đã khiến cho Chưởng Trung Thư tán nhân và Há»a Äiểm tán nhân kinh hồn hoảng vía.
Cả hai Ä‘á»u lo lắng khôn xiết cho VÅ© Văn Äức Chính và cả hai Ä‘á»u Ä‘oán biết là thế nào VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng nhẹ thì bị ná»™i thương trầm trá»ng, còn nặng hÆ¡n thì tá»­ vong. Nhưng dẫu sao VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng bị đẩy văng ra xa.
Vì thế, Chưởng Trung Thư tán nhân và Há»a Äiểm tán nhân liá»n đỠtụ công lá»±c lên, sẵn sàng tiếp trợ phần nào cho VÅ© Văn Äức Chính.
Không ngoài sở liệu cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, và không khác mấy vá»›i dá»± Ä‘oán cá»§a Thư, Há»a tán nhân.
Khi tiếng chưởng kình má»™t mạnh, má»™t yếu chạm vào nhau vang ra thì thân hình cá»§a VÅ© Văn Äức Chính liá»n bị đẩy bắn ra ngoài, nhanh như hòn đá bị ném Ä‘i vậy. Ấy là VÅ© Văn Äức Chính đã kịp nương theo luồng xoáy kình cá»§a đối phương mà bay tránh.
Nhưng sau đó thì VÅ© Văn Äức Chính vô phương ká»m hãm được đà văng Ä‘i nhanh, quá nhanh như thế. Kinh hoảng, VÅ© Văn Äức Chính bèn vung loạn tứ chi, rồi không biết làm gì kế tiếp đây để ká»m bá»›t tốc độ này?
May sao, Thư, Há»a tán nhân đã lưá»ng trước và đã sẵn sàng. Lão Thư thành danh nhá» vào chưởng, vì thế lão đã vung mạnh song thá»§ ra, đồng thá»i hét lên má»™t tiếng :
- Nào!
Tức thì má»™t luồng chưởng kình tá»a rá»™ng ra, và má»m mại tá»±a như chiếc lưới, phá»§ gá»n lấy thân hình cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, và ká»m hãm đà bay cá»§a thân ngưá»i VÅ© Văn Äức Chính đúng như sá»± tính toán cá»§a Chưởng Trung Thư tán nhân.
Còn lão Há»a, tuy không bàn soạn trước vá»›i lão Thư nhưng không ngá», theo toan tính riêng cá»§a lão lại phù hợp vá»›i hành động cá»§a lão Thư. Vì thế, khi lão Há»a định nhún ngưá»i lao theo để giữ VÅ© Văn Äức Chính lại thì lão vẫn giữ nguyên ý định, chỉ cần chuyển hướng lại má»™t chút là xong.
Thế là Há»a Äiểm tán nhân đã ôm trá»n thân hình cá»§a VÅ© Văn Äức Chính vào lòng cùng lúc vá»›i câu lão quát lúc nhảy lên :
- Sư đệ hãy yên tâm nào!
Lão Há»a phải kêu lên như thế là để đỠphòng trưá»ng hợp VÅ© Văn Äức Chính không biết là ngưá»i cùng phe, sẽ vẫy vùng chống cá»± lại, khiến cho ná»™i thương càng trầm trá»ng hÆ¡n, khó chữa trị hÆ¡n, chứ không phải lão Há»a ngại VÅ© Văn Äức Chính vung chưởng đánh vào lão, do ngỡ đấy là địch nhân.
Vì lão Há»a biết chắc mưá»i mươi rằng VÅ© Văn Äức Chính ắt đã bị trá»ng thương sau sá»± mạo hiểm vừa rồi.
Nào ngá», khi giữ được VÅ© Văn Äức Chính vào lòng, thân chưa kịp chạm đất thì đôi tai cá»§a lão Há»a đã nghe tiếng nói cá»§a VÅ© Văn Äức Chính vang lên :
- Äa tạ Bạch sư huynh.
Há»a Äiểm tán nhân ngay má»™t lúc đã có hai ná»—i mừng đầy ắp ở trong lòng. Má»™t là VÅ© Văn Äức Chính vẫn không bị việc gì. Äây là Ä‘iá»u cần phải xem lại, lão Há»a ngá» vá»±c tá»± nhá»§.
Hai là lần đầu tiên VÅ© Văn Äức Chính đã gá»i lão là sư huynh. NghÄ©a là VÅ© Văn Äức Chính đã thay mặt ân sư nhận lão Há»a làm ngưá»i đồng má»™t môn phái. Chẳng phải đây là Ä‘iá»u lão Há»a hằng ước ao sao?
Nhưng khi lão Há»a vừa trầm ổn được thân hình, lão chưa kịp nói gì thì lại nghe tiếng VÅ© Văn Äức Chính kêu lên :
- Giá»i cho tên dâm tặc vô sÄ©!
Và từ trong lòng Há»a Äiểm tán nhân, VÅ© Văn Äức Chính đã lại lao ngưá»i vá»t Ä‘i, khiến cho lão Há»a vừa giữ yên được cước bá»™ lại phải loạng choạng ngã lui.
Ngước nhìn lên lão Há»a thấy tên Äá»— Thiên Hạo từ lúc nào Ä‘ang dùng Thiết đại tá»­u giáng xuống đầu chá»§ nhân cá»§a nó là Äá»™c Tá»­u tán nhân.
Không riêng gì VÅ© Văn Äức Chính Ä‘ang lao đến nhằm giải nguy cho Äá»™c Tá»­u tán nhân Ä‘ang sắp vong mạng đến nÆ¡i mà Chưởng Trung Thư tán nhân, Âm Phong tán nhân, Liá»…u Hà Như và Hàn Nhược Thuyên cÅ©ng cùng má»™t lúc lao đến tiếp cứu.
Bốn, năm loại chưởng Ä‘á»u lao vá» má»™t phía, tức là vào ngay thân ngưá»i tên dâm tặc Äá»— Thiên Hạo, hy vá»ng hắn biết sợ mà ngưng ngay hành vi sát nhân cá»§a hắn mà buông tha ngay cho lão Äá»™c Tá»­u tán nhân.
Nhắc lại lão tặc nhân Cầm Trung Hữu Kiếm, do lão Ä‘ang ổn định cước bá»™ sau khi vừa hạ thân xuống, và lão Ä‘ang nhìn chằm chặp vào thân hình bất động cá»§a VÅ© Văn Äức Chính trong lòng lão Há»a. Lão nhìn và hy vá»ng sẽ nghe tiếng kêu xé lòng cá»§a lão Há»a khi thấy tên tiểu tạp chá»§ng nỠđã chết, nên lão hoàn toàn không kịp trở tay khi thấy thân hình Ä‘ang bất động đấy lại xé gió lao Ä‘i, lao vá» phía môn đồ cá»§a lão là Äá»— Thiên Hạo...
ÄÆ°a mắt nhìn theo bóng ảnh cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, và quét qua má»™t vòng nhìn quanh toàn trưá»ng, lão tặc nhân La Toàn Trung hoàn toàn thất vá»ng khi thấy phe lão không còn má»™t ai nữa để cứu mạng cho đồ đệ lão.
Thái Phi Kim Phụng thì đã như mụ già đang nằm thoi thóp đó chỠchết sau cú chạm chưởng kinh hồn với tên tiểu tạp chủng.
Thái Phi Phụng Ngá»c và Thái Phi Ngá»c Bá»™i thì lại Ä‘ang ngồi tá»a công, hy vá»ng kịp thá»i hồi sức để tái chiến, phục thù cho mẫu thân và ngoại tổ.
Äang khi đó thì phe đối phương vẫn còn Ä‘ang có má»™t ngưá»i đứng ở phía ngoài, đó là Há»a Äiểm tán nhân.
Lão tặc nhân tuy có thất vá»ng, nhưng lão quyết định thật nhanh :
“Bá»n ngươi hạ thá»§ đồ đệ ta thì ta cÅ©ng đòi lại má»™t mạng!â€
Thế là lão lao bổ đến đánh lão Há»a trong lúc lão Há»a còn Ä‘ang nhìn xem liệu lão Tá»­u có bị làm sao hay không?
Má»i việc cứ bát nháo, loạn xạ lên, không đầy thá»i gian cho nén hương cháy được má»™t ná»­a kể từ khi VÅ© Văn Äức Chính khởi chiến đến bây giá».
Lão Tá»­u thần tình hoảng vía, nhưng đã kịp thá»i trấn tỉnh lại khi thấy quanh lão lúc này có nhiá»u ngưá»i lao đến tiếp cứu. Do đã trấn tỉnh, lão Tá»­u liá»n cong ngưá»i lạng ra ngoài, bá» mặc Äá»— Thiên Hạo cho ngưá»i phe lão muốn xá»­ trí sao thì xá»­ trí. Và lão Tá»­u vừa kịp nhìn thấy lão hữu cá»§a lão là lão Há»a Ä‘ang trong tình thế nguy kịch mà lão Há»a tuồng như không há» hay biết gì cả.
Äá»™c Tá»­u tán nhân vừa lao Ä‘i vừa hét lên má»™t tiếng kinh hồn :
- Trá»i! Lão Há»a...
Há»a Äiểm tán nhân thấy lão Tá»­u lao được ngưá»i ra ngoài, lão chưa kịp lên tiếng mừng thì lại nghe lão Tá»­u kêu lên như thế.
Kinh ngạc, lão Há»a đưa mắt nhìn quanh và lão Há»a hoàn toàn sững sá» trước luồng kình lá»±c cá»±c kỳ bá đạo, thập phần quái dị trong hai màu đỠtrắng Ä‘ang cách thân lão Há»a không đầy ba thước.
Còn nữa, cách đó non trượng là gương mặt Ä‘anh ác cá»§a lão Cầm. Gương mặt má»™t lão hữu cá»§a lão mà mưá»i mấy năm nay lão Há»a ngỡ là thất tung, biệt tích.
Giá» này vừa gặp lại, má»™t lá»i há»i han cÅ©ng không có, thế mà lão Há»a lại gặp thái độ niá»m nỡ bậc này cá»§a lão Cầm.
Trước lúc Há»a Äiểm Lan Hoa Phất Huyệt Thá»§ bó tay chá» cho chưởng kình cá»§a lão hữu chạm nhằm vào ngưá»i lão thì tai lão vừa kịp nghe má»™t tiếng quát tá»±a như sấm nổ :
- Äừng hiếp ngưá»i! Có Phật gia đây!
Trong khóe mắt cá»§a lão Há»a kịp nhìn thấy má»™t màn cương kình màu đỠxuất hiện. Trong tâm trí lão Há»a còn kịp nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u :
“Là Thiên Nhất phản đồ...â€
Thì lão Há»a nghe toàn thân rúng động như nổ tung ra vậy. Và Há»a Äiểm tán nhân không còn biết được gì nữa. Chưởng kình cá»§a lão tặc nhân kia đã ập đến nÆ¡i đưa hồn lão Há»a vá» cá»­u tuyá»n. Lão Há»a cÅ©ng đã không còn nghe thấy tiếng kêu căm phẫn tá»™t cùng cá»§a lão Tá»­u :
- Äồ cầm thú! Tên đốn mạt! Ta thí mạng vá»›i ngươi!
Äá»™c Tá»­u tán nhân Ä‘au xót vô cùng khi nhìn thấy cái chết thảm thương cá»§a lão Há»a. Nên lão Tá»­u bất kể đến sá»± chênh lệch má»™t trá»i má»™t vá»±c vá» võ công giữa lão và lão tặc nhân, Äá»™c Tá»­u tán nhân Ä‘iên cuồng, vừa quát mắng, vừa lao sầm sập vào tên tán tận lương tâm ná».
CÅ©ng chính lúc đó, khoái trá vì vừa diệt được má»™t tên, phần nữa thì yên tâm vì đồng bá»n là Thiên Nhất đã vừa vỠđến kịp lúc, nên lão tặc nhân cưá»i cuồng ngạo lên :
- Ha ha ha... lão Tá»­u yên tâm Ä‘i! Lão Há»a còn chá» lão kia mà!
Thế là chưởng tiếp chưởng, Cầm Trung Hữu Kiếm tiếp tục nhả kình theo Lưỡng Nghi chưởng xô ngay vào thân hình cao lớn của lão Tửu đang lao thẳng đến.
Ầm! Bùng! Hự... Hự... Hự... Hự....
Äằng này, chưởng kình cá»§a lão tặc nhân vừa đập thẳng vào Äá»™c Tá»­u tán nhân kêu lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp.
Thì ở trận chiến đàng kia, luồng cương kình màu đỠtợ máu cá»§a lão trá»c Thiên Nhất bá»—ng dưng xuất hiện, kịp phối hợp vá»›i luồng nhu kình mang màu trắng đục cá»§a tên dâm tặc Äá»— Thiên Hạo, chạm thẳng vào năm luồng chưởng phong cá»§a năm ngưá»i phe VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng đã gây thành má»™t loạt tiếng động.
Kết cục, VÅ© Văn Äức Chính thì vẫn còn đứng nguyên vẹn đó, còn Chưởng Trung Thư Tán Nhân, Liá»…u Hà Như, Hàn Nhược Thuyên thì ôm ngá»±c lảo đảo. Äồng thá»i kêu lên má»™t tiếng uất nghẹn vì bị ná»™i thương. Âm Phong tán nhân cÅ©ng thế.
Phe đối phương hai tên, Äá»— Thiên Hạo và lão trá»c chỉ hÆ¡i loạng choạng Ä‘ang nhìn thất bại cá»§a đối phương mà cưá»i ngạo nghá»….
Việc này xảy ra má»™t phần nào là do lá»—i cá»§a VÅ© Văn Äức Chính. Vì VÅ© Văn Äức Chính ngỡ đã chắc thẳng khi thấy má»™t mình tên Äá»— Thiên Hạo Ä‘ang bị bá»§a vây trùng trùng bởi đến bốn, năm loạt chưởng kình.
Äến khi có lão trá»c Thiên Nhất xen ngang vào thì VÅ© Văn Äức Chính đã không còn kịp để sá»­ dụng đến Thái Dương thần công chưởng nữa rồi.
Căm hận chồng lên căm hận, sát khí liá»n bốc lên phá»§ má» gương mặt cá»§a VÅ© Văn Äức Chính. Nhưng VÅ© Văn Äức Chính chưa kịp phát tác thì lại nghe tiếng Chưởng Trung Thư tán nhân cố nén Ä‘au để kêu lên :
- Lão Tá»­u! Lão Há»a! Hai lão đã sao rồi?
Rồi lại nghe tiếng kêu khóc của Liễu Hà Như :
- Sư phụ hãy xem kìa, Há»a thúc thúc... Tá»­u thúc thúc...
Äồng má»™t lượt nhiá»u tiếng kêu não lòng vang lên, dá»™i vào màng nhÄ© cá»§a VÅ© Văn Äức Chính nghe mà nhức nhối.
Äá»§ biết là có chuyện gì rồi, thế nên VÅ© Văn Äức Chính liá»n gầm lên má»™t tiếng đến rung chuyển cả đất trá»i :
- Giết! Giết hết! Xem đây này!
Còn Ä‘ang đứng ngạo nghá»… cưá»i khi thấy phe đối phương đã bị thương bốn mạng. Lại còn được nhìn rõ hai tên nữa đã bị Äệ nhất Phó giáo chá»§ giết Ä‘i thì Äá»— Thiên Hạo và Thiên Nhất lão trá»c vùng biến sắc trước thái độ đột ngá»™t và thập phần hung hăng cá»§a VÅ© Văn Äức Chính.
Lại còn đáng sợ hơn khi hai tên bỗng thấy chói lòa trước mặt một màu vàng hực từ tâm chưởng của đối phương đẩy ra.
Chưa biết sá»± lợi hại ra sao, lão trá»c Thiên Nhất sau má»™t chá»›p mắt kinh sợ, liá»n hô lên :
- Hợp chưởng nào.
Vừa hô hoán, lão trá»c Thiên Nhất vừa đẩy ra má»™t luồng cương kình màu Ä‘á», đánh thẳng vào luồng huỳnh chưởng kia. Và lão trá»c không há» hay biết rằng đồng bá»n cá»§a lão là Äá»— Thiên Hạo Ä‘ang ôm đầu, xoài ngưá»i ra, lăn dài xuống..
(thiếu 2 trang)
... chỉ trừ kẻ chết là không nghe được mà thôi. Vì vậy, tất nhiên là tiếng quát đòi lấy mạng Äá»— Thiên Hạo cá»§a VÅ© Văn Äức Chính kêu lên đã lá»t vào tai Thái Phi Ngá»c Bá»™i Ä‘ang ngồi đó dưỡng thương. Cho nên Thái Phi Ngá»c Bá»™i vì quá lo lắng cho trượng phu nên nàng ta đã bất chấp thương thế chưa hồi phục được ná»­a phần, nàng ta đã vùng dậy, không cần biết ất giáp chi hết đã lao ngay vào thân hình kẻ mà nàng ghét nhất trên Ä‘á»i này là VÅ© Văn Äức Chính, vừa má»›i quay mặt lại đối diện vá»›i Äệ nhất Phó giáo chá»§ là sư phụ cá»§a trượng phu nàng.
Miệng nàng vừa quát lên :
- Xem chưởng đây!
Thì tai nàng liá»n nghe tiếng kêu não ruá»™t cá»§a mẫu thân nàng kêu lên má»™t tiếng :
- Trá»i! Mẫu thân...
Tâm trí nàng liá»n hóa vô tri vô giác, nàng lại càng liá»u lÄ©nh hÆ¡n bá»™i phần, vung chưởng vá»›i tận lá»±c bình sinh để quyết giết VÅ© Văn Äức Chính cho hả dạ.
Nàng cÅ©ng không nghe tiếng chưởng phong do mẫu thân nàng là Thái Phi Phụng Ngá»c vừa thét mắng vừa đánh ra vá» phía VÅ© Văn Äức Chính :
- Súc sinh! Trả mạng mẫu thân ta đây!
Thế là trước sau, VÅ© Văn Äức Chính cùng má»™t lúc đối đầu vá»›i Nghịch Äảo Càn Khôn Cang Nhu thần công do hai mẫu tá»­ nàng nỠđánh ra, cùng vá»›i hai luồng kình biến ảo này là Lưỡng Nghi chưởng thập phần tinh kỳ cá»§a lão tặc nhân há» La đánh tá»›i.
Như đã nói, sau lần đối chưởng vá»›i cả ba ngưá»i thuá»™c dòng dõi Thái Phi độc tôn, VÅ© Văn Äức Chính đã cạn kiệt phần nào tinh lá»±c, chưa má»™t lúc rảnh rá»—i nào để kịp Ä‘iá»u hòa bổ sung. Thế mà giỠđây, má»™t lần nữa gặp phải ba luồng chưởng lá»±c nguy hiểm này, VÅ© Văn Äức Chính biết phải làm thế nào bây giá»? Nếu tránh né thì chưa chắc đã tránh khá»i. Còn nếu đưá»ng hoàng đương cá»± thì không thể nào Ä‘oán được hậu quả.
Nhưng lúc này không còn là lúc cho VÅ© Văn Äức Chính chá»n lá»±a được nữa rồi. Má»™t phần là vì tiếng kêu não lòng cá»§a Liá»…u Hà Như đối vá»›i cái chết cá»§a Tá»­u, Há»a, nhị tán nhân vẫn còn Ä‘ang văng vẳng trong đầu VÅ© Văn Äức Chính. Vì thế, VÅ© Văn Äức Chính trợn mắt, bạnh hàm, há miệng quát lên má»™t tiếng kinh thiên động địa :
- Nạp mạng đây!
Trắng đỠvàng lẫn lá»™n. cương kình, nhu kình hòa quyện vào nhau. Dương lá»±c, âm lá»±c trá»™n lẫn vào nhau. Làm cho đất trá»i chừng như sắp đến ngày tận diệt vậy.
Äã thế, ngay lúc đó má»™t luồng kình trắng đục Ä‘ang tiến dần vá» phía hậu tâm cá»§a VÅ© Văn Äức Chính. Äó là kiệt tác thập phần hiểm độc cá»§a Äá»— Thiên Hạo.
Nguyên gã Ä‘ang bá» chạy Ä‘i thì kịp nghe nhiá»u tiếng quát nạt nhằm vào VÅ© Văn Äức Chính. Và gã len lén nhìn lại đàng sau thấy sá»± việc Ä‘ang diá»…n biến thuận lợi cho phe gã. Không bá» lỡ dịp may, gã liá»n nhanh như tốc đảo bá»™, lao nhanh vá» phía tên tiểu tạp chá»§ng, dùng hành vi ám muá»™i, lén lút định nhổ cái gai trước mặt là VÅ© Văn Äức Chính.
Và luồng nhu kình phần Âm quyết cá»§a gã đã đẩy ra. Tuy Ä‘i sau, xuất phát sau nhưng gã vẫn thầm hy vá»ng đây là chưởng tối hậu, chưởng định Ä‘oạt sanh mạng cá»§a VÅ© Văn Äức Chính.
Ầm! Bùng! Vút! Phịch... phịch... phịch...
Äúng là Äá»— Thiên Hạo đánh sau má»i ngưá»i thuá»™c phe gã ta thật. Nhưng đấy chưa phải là chưởng tối hậu Ä‘oạt hồn VÅ© Văn Äức Chính.
Vi thiên bất dung gian đảng.
Hay phải nói đây là số phần cá»§a VÅ© Văn Äức Chính chưa đến ngày tận tuyệt. Vì ngay lúc Thái Dương thần công chưởng cá»§a VÅ© Văn Äức Chính chạm trá»±c tiếp vá»›i ba chưởng kình thuá»™c hai loại công phu kia thì VÅ© Văn Äức Chính do phản kình chấn dá»™i nên đã ngã ngưá»i sang má»™t bên, khiến cho đòn tập kích cá»§a tên ác tặc vô sÄ© đốn mạt đã quạt vào khoảng không, sượt qua ngưá»i VÅ© Văn Äức Chính, đồng thá»i lại còn dư đà để đập vào ba thân hình ba ngưá»i đồng bá»n là Thái Phi Phụng Ngá»c, Thái Phi Ngá»c Bá»™i và Cầm Trung Hữu Kiếm La Toàn Trung.
Nguyên bá»n này ba ngưá»i sau khi chạm chưởng bất phân thắng bại vá»›i VÅ© Văn Äức Chính, còn Ä‘ang lảo đảo đó liá»n hứng trá»n chưởng kình đánh lén cá»§a Äá»— Thiên Hạo, thành thế gà nhà đá nhau. Rốt cuá»™c lại, hòa mà thành ra bại. Còn VÅ© Văn Äức Chính thì chuyển thế thành thắng má»™t cách dá»… dàng.
Nói dá»… dàng là thế này, VÅ© Văn Äức Chính do ngã nghiêng ngưá»i sang má»™t bên, nên đã nhìn thấy tên ác tặc dâm tà Ä‘ang còn ngá»› ngẩn đứng đó sau má»™t đòn đánh lén không thành công.
VÅ© Văn Äức Chính liá»n không chút chậm trá»…, đã bồi cho hắn má»™t luồng lá»±c đạo vá»›i số chân lá»±c kịp huy động lên. Äồng thá»i quát lên :
- Dâm tặc, nạp mạng!
Tiếng quát cùng tiếng chưởng kình lao đến đột ngá»™t cá»§a VÅ© Văn Äức Chính làm cho tên ác tặc luống cuống tay chân. Hắn chỉ kịp đưa song thá»§ lên, công phu chưa kịp phát ra thì chưởng lá»±c cá»§a VÅ© Văn Äức Chính đã ập đến rồi.
Ầm!
- Ôi! Chết!
Còn Ä‘ang đứng nhìn thành quả cá»§a mình, VÅ© Văn Äức Chính đã phải lật đật hoành thân sang má»™t bên vì kịp nghe tiếng thét cuồng loạn cá»§a Thái Phi Ngá»c Bá»™i kêu lên :
- Äá»n mạng trượng phu ta đây!
Cái nhảy tránh này cá»§a VÅ© Văn Äức Chính đã kịp né khá»i luồng lá»±c đạo yếu á»›t cá»§a Thái Phi Ngá»c Bá»™i do nàng quá gấp nên không há»™i tụ được bao nhiêu công lá»±c.
Ngoảnh nhìn lại đàng sau, VÅ© Văn Äức Chính thấy thần tình căm phẫn tá»™t độ cá»§a lão tặc nhân La Toàn Trung trước cái chết cá»§a đồ đệ, và thần thái lo sợ cá»§a Thái Phi Phụng Ngá»c vì quá lo lắng cho ái nữ là Thái Phi Ngá»c Bá»™i Ä‘ang tá»± lao đầu vào chá»— chết.
Thấy như thế, VÅ© Văn Äức Chính hoành tay, Ä‘iểm vào huyệt Äịnh Thân cá»§a ả Thái Phi Ngá»c Bá»™i lúc này do đánh hụt Ä‘ang theo đà chạy đến gần sát bên VÅ© Văn Äức Chính.
Xong đâu đó, VÅ© Văn Äức Chính đứng yên má»™t chá»— và quát lên :
- Dừng tay lại nào!
Thái Phi Phụng Ngá»c thần sắc biến đổi, kêu lên há»i VÅ© Văn Äức Chính :
- Súc sinh! Ngươi định làm gì Ngá»c Bá»™i?
Khóe miệng cá»§a VÅ© Văn Äức Chính chợt giật mạnh lên vì vừa nghe mụ ta mắng là súc sinh. Căm hận, VÅ© Văn Äức Chính đã đưa tay lên định vá»— xuống đầu Ngá»c Bá»™i, nhưng nghÄ© thế nào đó, VÅ© Văn Äức Chính lại hạ tay xuống và thò vào bá»c áo.
Lấy ra chiếc há»™p gá»—, VÅ© Văn Äức Chính má»™t tay bật nắp há»™p ra, má»™t tay cầm lấy ấn triện cá»§a Thái vương tá»­ triá»u Tống lên và nói lá»›n :
- Các ngươi chỉ vì má»™t chút ghen giận vô lối, vì má»™t chút danh dị hão mà đã há»§y diệt biết anh tài cá»§a võ lâm Trung Nguyên rồi, còn chưa thá»a mãn sao? Lại còn nghe lá»i xúi bẫy cá»§a tên gian hùng này định mưu đồ nghiệp bá nữa.
Nâng cao ấn triện lên khá»i đầu, khiến cho ánh dương quang chiếu vào ấn triện lấp lóe biết bao nhiêu là ánh hào quang, VÅ© Văn Äức Chính hét lên :
- Thiếu gia đã định tuân theo lá»i di huấn cá»§a tiên phụ giao hoàn ấn triện này cho các ngưá»i. Nhưng các ngưá»i không đáng nhận.
Bốp!
Quật vỡ ấn triện xuống ná»n đá xong, còn chưa đã nư giận, VÅ© Văn Äức Chính lôi ra luôn quyển bí phổ khai thông sanh tá»­ huyá»n quan quyết, vừa xé bá» vừa giải thích :
- Bí phổ này nguyên tiên phụ cất giấu ở dưới Há»a Dung tuyệt địa định trao lại cho các ngưá»i, nhưng các ngươi nào thương tiếc gì tiên phụ nên đã không xuống Há»a Dung tuyệt địa để tìm. GiỠđây thiếu gia há»§y nó luôn, để các ngưá»i không còn mÆ¡ tưởng đến vị trí độc tôn nữa.
Soẹt... soẹt... soẹt...
Thái Phi Phụng Ngá»c chứng kiến hành động này cá»§a VÅ© Văn Äức Chính tuy tức giận lắm, nhưng lại không dám manh động vì ném chuá»™t sợ vỡ đồ, vì Thái Phi Ngá»c Bá»™i Ä‘ang ở trong tay VÅ© Văn Äức Chính.
Nhưng còn lão tặc nhân thì không má»™t chút ngần ngại. Vừa nghe VÅ© Văn Äức Chính nói là sẽ há»§y bá» bí phổ thì lão vì quá tham lam nên đã nhảy đến. Lão quát lên :
- Ngươi dám...
Vừa tung lên không những mảnh vụn cá»§a bí phổ, VÅ© Văn Äức Chính vừa tung chưởng sấm sét ra và quát :
- Thù gia! Äá»n mạng song thân ta đây!
Bùng!
Há»±!
Tham vá»ng bốc lên làm má» Ä‘i lý trí cá»§a lão tặc nhân, khiến lão quên Ä‘i, không còn nhá»› thần công cá»§a VÅ© Văn Äức Chính lợi hại như thế nào. Vì thế, khi Ä‘ang lao ngưá»i đến định chá»™p lấy bí phổ, lão chỉ kịp nghe tiếng kêu đòi mạng cá»§a đối phương thì lão má»›i kịp nhá»› ra là lão Ä‘ang nguy rồi.
Ná»™i kình vừa kịp đưa lên song thá»§, ánh chá»›p đỠtrắng còn lấp lóe trong tâm chưởng cá»§a lão thì má»™t luồng kình vàng há»±c đã đập vào tâm thất lão tặc nhân, khiến lão ác nhân bắn ngưá»i ra sau hàng ba bốn trượng.
Khốn nạn cho lão, lão đã bay ngưá»i đến gần Âm Phong tán nhân. Mối hận trong lòng mưá»i mấy năm nay, bây giá» má»›i có dịp để phát tác. Âm Phong tán nhân đưa hữu chưởng lên định giáng xuống má»™t chưởng cật lá»±c, thì lại nghe tiếng kêu cá»§a ba ngưá»i, hai nam má»™t nữ :
- Lão Kỳ! Còn phần ta nữa!
- Bạch thúc thúc, xem điệt nhi báo thù cho Bạch thúc thúc đây.
- Tá»­u thúc thúc chá»› Ä‘i vá»™i. Chá» xem lão tặc nhân Ä‘á»n mạng nè. Thế rồi...
Bùng... bùng... bùng... bùng....
Nhị Kỳ tán nhân còn lại và Hàn Nhược Thuyên cùng Liễu Hà Như chưa kịp nhìn xem lão cầm thú chết như thế nào cho hả dạ thì đã nghe phía đàng kia một tiếng chạm chưởng vang lên.
Ầm!
Quay đầu nhìn lại, bá»n há» nhìn thấy Thái Phi Phụng Ngá»c má»™t tay ôm giữ Thái Phi Ngá»c Bá»™i, còn má»™t tay Ä‘ang ôm ngá»±c lảo đảo chá»±c ngã dưới sức nặng cá»§a ái nữ mụ ta và dưới sức phản chấn cá»§a kình lá»±c.
Còn VÅ© Văn Äức Chính thì Ä‘ang ứa má»™t dòng máu đỠthắm bên khoé miệng, sắc diện thì xanh dá»n.
VÅ© Văn Äức Chính cố gắng gượng chịu Ä‘au và nói trong giá»ng nói đứt quãng :
- Một... một chưởng này... là để... để đáp tạ công lao... công lao dưỡng dục tiên phụ đó. Mẹ con, mẹ con mụ đi đi... Bằng không... bằng không ta sẽ giết bỠkhông tha đâu.
Thế là bá»n ngưá»i Âm Phong tán nhân đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ là nhân lúc VÅ© Văn Äức Chính quật chưởng vào lão tặc nhân, mụ Thái Phi Phụng Ngá»c đã lao đến ôm lấy ái nữ cá»§a mụ, rồi tiện tay mụ đã quất má»™t chưởng bằng chút lá»±c tàn vào ngay ngưá»i cá»§a VÅ© Văn Äức Chính.
Và qua câu nói cá»§a VÅ© Văn Äức Chính, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết là VÅ© Văn Äức Chính đã xuôi tay, cam lòng nhận chưởng này cá»§a mụ ta, để thay mặt tiên phụ là VÅ© Văn Hóa Quang lầu chá»§ báo đáp lại công dưỡng dục cá»§a dòng dõi Thái Phi độc tôn.
Hành động này cá»§a VÅ© Văn Äức Chính tuy hợp tình hợp lý, nhưng hoàn toàn không hợp lúc. Thế mà VÅ© Văn Äức Chính lại còn lên tiếng buông tha, bảo há» Ä‘i Ä‘i nữa.
Biết là không đúng, nhưng dẫu sao, bá»n ngưá»i cá»§a Âm Phong tán nhân cÅ©ng không sao can thiệp được, vì đây hoàn toàn là việc riêng tư giữa hai dòng há» VÅ© Văn và Thái Phi, không liên can gì đến bá»n há».
Và bá»n há» chỉ còn biết lấy mắt mà nhìn mụ Thái Phi Phụng Ngá»c Ä‘ang ôm đỡ ái nữ cá»§a mụ là Thái Phi Ngá»c Bá»™i Ä‘i vá» hướng... có thi thể cá»§a lão bà Thái Phi Kim Phụng.
Mụ ta đặt Thái Phi Ngá»c Bá»™i đứng gần đó như trá»i trồng, Ä‘oạn mụ ta tiến từ từ lại giữa sân lư bằng...
Vừa nhìn mụ ta Ä‘ang gom nhặt lại toàn bá»™ những mảnh ngá»c vụn cá»§a cái ấn triện do VÅ© Văn Äức Chính đập vỡ lúc nãy, Ä‘ang vương vãi khắp nÆ¡i, bá»n ngưá»i aotn vừa nghi ngá», vừa tá»± há»i :
“Sao mụ ta không giải huyệt cho ái nữ mụ? Sao mụ ta nhặt nhạnh làm gì những mảnh vỡ làm gì?â€
VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng vừa đưa tay chận ngang lồng ngá»±c, không cho huyết từ trong ná»™i thể dâng lên trào ra, cÅ©ng vừa thắc mắc in như vậy...
Má»™t lúc sau, sau khi đã gom nhặt cho kỳ hết những mảnh ngá»c vỡ, sau khi mụ rắc những mảnh ngá»c này lên thi thể cá»§a mẫu thân mụ ta là Thái Phi Kim Phụng lão nương nương, má»i ngưá»i má»›i hiểu được ý định cá»§a mụ.
Và khi hiểu ra, thì má»i ngưá»i Ä‘á»u bàng hoàng và không sao kêu lên được má»™t tiếng để can ngăn.
VÅ© Văn Äức Chính cÅ©ng bất lá»±c không thể nào ta tay ngăn chận hành động vì cuồng Ä‘iên và mù quáng cá»§a mụ ta được.
Vì khi vừa rắc ngá»c vỡ quanh thi thể cá»§a mụ Thái Phi Kim Phụng lão nương nương xong, mụ đã đột ngá»™t Ä‘iểm ngay vào tá»­ huyệt cá»§a ái nữ mụ là Thái Phi Ngá»c Bá»™i, đồng thá»i mụ đã tá»± vá»— xuống Thiên linh cái cá»§a mụ má»™t chưởng vỡ nát cả đầu và ngã xuống.
Mụ đã hóa Ä‘iên kể từ khi biết mẫu thân mụ đã chết. Má»™t ngưá»i võ công cao cưá»ng như mẫu thân mụ mà phải chết như thế thì dòng dõi Thái Phi còn là độc tôn được sao? HÆ¡n nữa, chính mắt mụ đã thấy ái nữ cá»§a mụ tá»± lao đầu vào chá»— chết, tuy là không chết nhưng đối vá»›i mụ ta như thế cÅ©ng kể là xong. Dòng dõi Thái Phi độc tôn như vậy kể như là hết. Và Ä‘á»i mụ cÅ©ng kể là kết thúc. Kết thúc kể từ khi ấn triện bị đối phương há»§y diệt, từ khi bí phổ truyá»n Ä‘á»i cá»§a dòng dõi Thái Phi độc tôn bị đối phương há»§y bá».
Do đó, mụ ta đã mù quáng, đã giải quyết tình thế trước mắt theo cảm tính riêng cá»§a mụ. Äiá»u này hợp lý vá»›i mụ, nhưng lại phi lý vá»›i Thái Phi Ngá»c Bá»™i và bá»n ngưá»i còn Ä‘ang đứng đó nhìn.
Nhất là đối vá»›i VÅ© Văn Äức Chính. Trong thâm tâm, VÅ© Văn Äức Chính chỉ muốn buông tha há», để hỠđược tồn tại như di thÆ¡ phụ thân đã lưu lại, và ká»m hãm há», không cho há» cao ngạo xưng là độc tôn nữa, là được rồi. Thế mà lại dẫn đến kết cục này.
Lê chân bước đến và nhìn lần lượt ba thi thể cá»§a dòng dõi Thái Phi nằm đó, VÅ© Văn Äức Chính không sao chịu nổi nữa, đã đưa tay lên định vá»— xuống đầu tá»± tuyệt thì Chưởng Trung Thư tán nhân đã kịp thá»i ngăn lại và nói ngay :
- Không được! Còn lão Bạch thì sao đây?
- Lão Bạch! Làm sao ta làm sao?
Thẫn thá», VÅ© Văn Äức Chính há»i lại, tuy không hiểu rõ là mình Ä‘ang nói gì. Chưởng Trung Thư tán nhân liá»n nói tiếp, không để cho VÅ© Văn Äức Chính quẫn trí làm càn nữa :
- Tiểu lão đệ đã nhận lão Bạch là sư huynh, đúng thế không? Vậy tiểu lão đệ làm thế nào bẩm trình với lệnh sư đây? Tiểu lão đệ không đưa lệnh sư huynh vỠra mắt lệnh sư sao? Tiểu lão đệ không làm cho lệnh sư huynh vui lòng nhắm mắt sao?
Má»™t loạt những câu há»i do lão Thư nêu ra đã làm cho VÅ© Văn Äức Chính sá»±c tỉnh lại. Nếu lúc này VÅ© Văn Äức Chính chết Ä‘i thì rõ ràng là VÅ© Văn Äức Chính lá»—i đạo má»™t lúc vá»›i hai ngưá»i. Äó là sư phụ và Bạch sư huynh mà VÅ© Văn Äức Chính vừa mạn phép sư môn để thừa nhận.
Chết mà để lá»—i đạo thế này thì VÅ© Văn Äức Chính làm sao cam lòng được?
Hạ tay xuống, VÅ© Văn Äức Chính chưa kịp nói gì, vẫn còn Ä‘ang nhìn vào ba thi thể cá»§a dòng dõi Thái Phi như còn khấn nguyện gì đấy, thì VÅ© Văn Äức Chính lại nghe Âm Phong tán nhân lên tiếng nói tiếp :
- VÅ© Văn lão đệ! Lão Kỳ ta tuy không rành mấy vá» chữ sách thánh hiá»n, nhưng có câu này ta muốn lão đệ phải nghe.
- Là câu gì?
- Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại! Vũ Văn lão đệ còn có bổn phận đối với lệnh tiên tôn nữa đấy.
Như tiếng sấm giữa trá»i quang, tâm linh VÅ© Văn Äức Chính liá»n bừng sáng lên chẳng khác nào kẻ Ä‘ang Ä‘i giữa đêm Ä‘en chợt bắt gặp má»™t ánh đèn vậy.
Chẳng riêng gì VÅ© Văn Äức Chính tâm linh được soi sáng mà võ lâm Trung Nguyên kể từ đây cÅ©ng được thắp sáng lên má»™t ánh sáng chính nghÄ©a. Do VÅ© Văn Äức Chính cầm trịch dưới sá»± hổ trợ đắc lá»±c cá»§a Âm Phong tán nhân và Chưởng Trung Thư tán nhân cùng đôi trai tài gái sắc là Hàn Nhược Thuyên và Liá»…u Hà Như.
Hai lão Kỳ, Thư do mất Ä‘i hai lão hữu là Äá»™c Tá»­u tán nhân và Há»a Äiểm tán nhân nên hai lão không sao cam lòng hưởng thú thanh nhàn được. Vì thế, hai lão vui vẻ tiếp tay VÅ© Văn Äức Chính để nêu cao lá cá» Thế thiên hành đạo, hành hiệp trượng nghÄ©a, cứu khốn phò nguy.

HẾT
Tài sản của meongo75


Last edited by David; 26-04-2008 at 01:52 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåðêîâà, ëàçàðåâ, ïåñíÿ, ìåòàëëè÷åñêèå, îáðå÷åííàÿ, ïåðìü, ïèööà, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïóøêèí, ñîâðåìåííîé, thai duong cong phu, thai duong huyen cong, thai duong than cong, ýëüäîðàäî


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™