Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #26  
Old 10-05-2008, 12:48 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 25
Quần Hào Dò Thám Hạ Cửu Môn

Người kia trầm giọng nói :
- Thảo dân lẻn vào hoàng cung là phạm tử tội rồi , trời không chịu đất tức đất chằng chịu trời . Đêm nay nếu mà không được hoàng thượng chuẩn cho thì chỉ còn hạ sách là chạy đi.
Hoàng thượng lớn tiếng quát :
- Bước nay ! Các ngươi dám thí quân chăng ?
Người kia cười lạt đáp :
- Xin hoàng thượng hiểu cho một việc là ngài quát tháo chẳng những không làm cho thảo dân hoảng sợ . Trái lại nếu kinh động đến những nhân viên hộ vệ tiến vào điện tức là phải đi đến chỗ hoàng thượng và thảo dân đều chết cả.
Hoàng đế trầm giọng nói :
- Các ngươi lui ra , quả nhân sẽ lượng thứ cho tội mạo phạm.
Hai người khách lạ biết không còn hy vọng gì nữa liền rút kiếm ra cười lạt nói :
- Hoàng thượng mà lớn tiếng hô hoán thì thảo dân hạ thủ rồi còn có thể thoát thân được.
Thiết Kỳ Sĩ thấy không thể chần chờ được nữa liền lạng người ra dõng dạc quát :
- Quân giặc cướp ở phương nào dám buông lời cuồng vọng ? Tài năng các ngươi được bao nhiêu mà toan làm điều đại nghịch.
Hai người khách lạ hoa mắt lên , trước mắt một chàng thư sinh mặt đẹp như ngọc đã đứng sững bọn chúng giật mình kinh hãi liền quát hỏi :
- Ngươi là ai ?
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc đáp :
- Bất tất phải hỏi ta . Nếu các ngươi muốn sống thì buông kiếm bó tay chịu trói , bằng không thử chạy trốn đi . Nếu các ngươi ra khỏi điện được thì từ nay thiếu gia không tra cứu hành động càn rỡ của các ngươi nữa.
Người mé hữu cười lạt nói :
- Đại khái các hạ cũng là nhân vật võ lâm còn bọn vệ sĩ thì không có giọng lưỡi này . Đã là bạn hữu võ lâm thì nên nghĩ tình đồng đạo , bọn ta cũng không muốn thỏ tử hồ bi.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Các ngươi là cái thá gì mà dám ngang tàng ? Đã cho đồ đệ tàn sát người vô tội không tự trách mình quản giáo bất nghiêm lại định đến cứu gã ra quả là hành động bất chính . Thiếu gia quả là đồng đạo võ lâm nhưng không hành động bất chính như bọn hạ lưu các ngươi.
Khang Hy hoàng đế đột nhiên thấy một chàng thiếu niên xuất hiện thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm . Nhà Vua không hỏi mà cũng không lui vào lấy việc gặp nguy hiểm làm thú vị.
Hai người khách lạ đột nhiên quát :
- Bằng hữu ! Ngươi đã dính vào vụ này thì ra ngoài để phân cao thấp.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu cười nói :
- Các ngươi đừng giở trò muốn tìm cớ trốn thoát là không được đâu . Đừng nói thiếu gia chẳng chịu buông tha cho các ngươi ra khỏi cửa điện , dù ta có mắc hỡm để các ngươi ra khỏi kim điện rồi thì cũng bị bọn vệ sĩ vây bắt.
Ngoài điện quả có đội vệ sĩ cầm kiếm canh gác , tiếng cười của Thiết Kỳ Sĩ làm kinh động bọn chúng nhưng Ngũ vương tử đã cấm chúng không được vào điện . Ngũ vương tử chẳng hoang mang chi hết , y thất Thiết aKỳ Sĩ đứng chắn trước mặt Hoàng thượng là vững như núi Thái sơn rồi.
Hai người khách lạ quay đầu nhìn lại thấy hết đường trốn thoát , lão mé hữu gầm lên :
- Sư đệ ! Chúng ta liều mạng với thằng lõi này.
Người mé tả trầm giọng nói :
- Sư huynh ! Sư huynh thu thập gã để tiểu đệ bắt hoàng đế.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Các ngươi chưa thấy quan tài là chưa chịu chết , cứ việc động thủ đi.
Đột nhiên bên ngoài có thanh âm lão già cất lên hỏi :
- Thiết đại hiệp ! Lão hủ có thể vào được chăng ?
Thiết Kỳ Sĩ nghe rõ thanh âm lão nho liền cười ha hả nói :
- Tiền bối ! Tiền bối vào được chứ , tiền bối có biết hai lão già này là ai không ?
Lão nho lạng người vọt qua cửa điện tiến vào đáp :
- Thiếu đại hiệp ! Bọn chúng là Huyết Thủ Song Ma . Đại đệ tử của chúng tên gọi là Huyết Long Ngưu Hoá còn nhị đệ tử của chúng hiện bị giam ở thiên lao.
Thiết Kỳ Sĩ hắng dặng nói :
- Té ra bọn chúng là sư phụ cùng sư thúc của Ngưu Hoá , vậy đúng là nhân vật mà vãn bối đang muốn điều tra.
Lão nho quanh đến bên Hoàng thượng thỉnh thị rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thiết đại hiệp ! Huyết thủ công phu của chúng tàn độc phi thường.
- Để chúng ra tay rồi có chết cũng không oán hận . Hiện nay vãn bối không rãnh để làm việc thi xả nhưng cũng phải bắt chúng hỏi khẩu cung đã.
Lão nho hỏi :
- Thiết đại hiệp muốn tra hỏi điều gì ?
- Vãn bối muốn hỏi chúng mấy năm trước có tham dự vào cuộc đả đấu ở Phụng Hoàng đài không ?
Hai người khách lạ nhìn lão nho cười lạt nói :
- Long Hồ tử ! Lão có giỏi thì ra tay đi.
Lão nho cười rộ đáp :
- Huyết Thủ Song Ma ! Các ngươi ở động Huyết Di lâu ngày không ra ngoài . Đêm nay các ngươi tưởng tại thành Bắc Kinh không có ai đối thủ với anh em ngươi được nên ngang tàng tiến vào cung mạo phạm hoàng thượng , đó là các ngươi tới số rồi mới chạm trán Thiết đại hiệp . Ha ha ! Chẳng lẽ các ngươi còn chưa biết Thiết Phụng Hoàng đang định quét sạch bọn Cổ Mộ môn.
Hoàng thượng nghe nòi chàng thiếu niên này là Thiết Phụng Hoàng liền lão nho hỏi :
- Long hộ giá ! Chàng thiếu niên anh hùng đây là Thiết Phụng Hoàng ư ?
Lão nho nghiêng mình đáp :
- Tâu bệ hạ ! Anh hùng phát hiện ngay từ ngày còn nhỏ tuổi , câu ấy thật đúng lắm.
Hoàng thượng lại cười nói :
- Vừa rồi hai tên phỉ đồ này khí thế rất hunh hăng sao bây giờ còn chống kiếm đứng yên chưa động thủ ?
- Tâu trình lão Phật gia ! Bọn chúng biết là đụng phải cường địch bây giờ chúng đang ngấm ngầm vận nội công , chúng không động thủ thì thôi một khi động thủ liền như sấm nổ chớp nhoáng.
Hoàng thượng kinh ngạc phán :
- Nếu vậy phải nhắc nhở Thiết tráng sĩ dường như chàng chẳng để ý gì.
Lão nho cười nhẹ tâu :
- Lão thần đã chuẩn bị liều mạng nhưng nhận thấy thiếu hiệp đây có chỗ bất đồng . Y càng ung dung càng tỏ vẻ ra nắm vững tình thế.
Bổng nghe Thiết Kỳ Sĩ cười lạt hỏi :
- Huyết Thủ Song Ma ! Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa ?
Huyết Thủ Song Ma đột nhiên xoay mình tựa hồ muốn xông ra cửa điện , Thiết Kỳ Sĩ bật tiếng cười lạt giơ tay toan phóng chưởng đột nhiên ngoài cửa điện có tiếng cười lạt vang lên nói :
- Lão nhị ! Bọn chúng không trốn thoát được đâu.
Cao Thức ở bên ngoài đột nhiên lạng mình tiến vào . Thiết Kỳ Sĩ thấy Cao Thức liền cười nói :
- Sư ca ! Bọn chúng là sư phụ của kẻ thù.
- Tiểu huynh ở ngoài nghe hết rồi . Lão nhị hộ vệ hoàng thượng Huyết thủ công của chúng có chất kịch độc.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói Song Ma có độc thủ đột nhiên nhả chưởng lực ra quát :
- Nếu vậy thì không thể bắt sống được.
Chàng vừa phát chưởng bốn chân Song Ma dời khỏi mặt đất người chúng không tự chủ được như bị sợi giây vô hình treo trên không . Tiếp theo nghe tiếng Kỳ Sĩ quát :
- Những người ngoài điện hãy tránh ra !
Cao Thức vội quay lại vẫy tay cho vệ sĩ giạt sang hai bên để trống một lối đi . Ngũ vương tử lạng mình sang bên hỏi :
- Y muốn gì vậy ?
- Song Ma đã bị luồng chân lực vô hình của lão nhị giữ lại rồi , y muốn đưa thi thể Song Ma ra ngoài.
- Song Ma chết rồi ư ?
- Chúng chưa chết nhưng bị công lực của sư đệ cột lại chúng sắp bị tan xương nát thịt . Một khi y thu chân lực về tất toé ra một trận mưa máu mà trong máu có chất kịch độc để chúng ở trong cung rất nguy hại.
Cao Thức chưa dứt lời thì Thiết Kỳ Sĩ đã đẩy Song Ma đi không thấy đâu nữa , chàng chân không chấm đất cưỡi làn không khí vọt đi.
Cao Thức nhìn Ngũ vương tử khẽ nói :
- Xin tha thứ cho thảo dân chưa kịp làm lễ triều kiến Hoàng thượng . Ngũ gia ! Sáng mai xin được gặp ở biệt thự.
- Tráng sĩ cứ tùy tiện.
Cao Thức thấy Ngũ vương tử đi vào nội điện y liền tung mình rượt theo Thiết Kỳ Sĩ đi ra đến ngoại thành.
Thiết Kỳ Sĩ đón Cao Thức hỏi :
- Sư ca ! Sao sư ca biết trong cung có việc ?
- Vương tử cho đi kêu vì tặc nhân đến quá nhiều sợ rằng một mình hiền đệ khó đối phó được.
- Vị hoàng đế này rất trầm tĩnh nhưng gặp nguy hiểm quá tiểu đệ sợ mình không ra . Huyết Thủ Song Ma lâm vào tình trạng bất đắc dĩ phải giết nhà vua.
- Đoàn thị vệ trong cung tuy phòng bị nghiêm mật nhưng chỉ ngăn được bọn võ lâm thông thường còn bản lãnh như Song Ma thì có khi việc tày đình xảy ra rồi chúng còn chưa biết . Hoàng đế phen này đã được bài học chắc từ nay ngài thận trọng hơn.
Hai vị sư huynh sư đệ về tới biệt thự chẳng bao lâu thì trời sáng.
Hôm sau nghe tin ngoài pháp trường xử trảm một bên khâm phạm còn tin Song Ma vào cung hành thích vẫn giữ bí mật không để tiết lộ ra ngoài . Nhưng chỉ trong vòng nửa tháng tin này ngoài chốn giang hồ cũng bị vỡ lỡ , nguyên bọn thủ hạ của Song Ma vẫn còn ẩn nấp trong kinh thành sau khi Song Ma tiến cung rồi không thấy trở vể mấy tên này mới trốn ra ngoài để đưa tin.
Ở thành Bắc Kinh còn đồn đại một tin nữa là những người ngoại quốc muốn đến Trung Quốc coi Quan Ma võ thuật . Những người giang hồ được tin đặc biệt đó tranh nhau kéo về thành đô chỉ trong vòng nửa tháng tại thành Bắc Kinh đã có hàng chục vạn người võ lâm kéo tới nơi . Họ đến sớm hơn người ngoại quốc vì sợ lỡ cơ hội coi một trường náo nhiệt , dĩ nhiên nhiều người muốn nhân cơ hội này để nổi tiếng.
Một hôm bọn Thiết Kỳ Sĩ vừa ăn điểm tâm xong đã thấy Ngũ vương tử đưa tớn một toán lớn bối tử và công tử . Thật là xe cộ rợp đường , y quan chật đất , phái là sau là một đoàn kim điện võ sĩ.
Ngũ vương tử vừa ngó thấy bọn Thiết Kỳ Sĩ liền cười nói :
- Hai đoàn quan ma đã đến thành Phong Đài , sáng mai họ sẽ tiến kinh.
Cao Thức hỏi :
- Mọi việc chuẩn bị ra sao ?
- Trong kinh đã chuẩn bị từ năm bữa trước , hôm nay mời các vị đi coi tân quán.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tân quán đặt ở đâu ?
- Đặt ở ngoài thành gần cửa Vinh Định chia làm bốn nơi.
- Bất tất phải đi coi tân quán vì bọn tại hạ chưa tính đến chuyện đêm đi mò gốc gác của họ , nhưng vương tử nên ngấm ngầm phái một số đông nhân viên đi điều tra những người võ lâm đến đua cuộc . Tại hạ chắc rằng trong số này không thiếu gì những quân bại hoại giang hồ trà trộn vào nhân lúc nước đục mò cá.
- Nhân viên phái đi tăng thêm gấp năm lần . Ngoài ánh sáng có hai mươi bốn đội tuần phòng còn số người ngấm ngầm giám sát lên tới năm ngàn . Những người muốn tham gia phải ghi rõ lai lịch . Ngoài ra tại các tửu lầu , trà quán , khách sạn đều có người bí mật điều tra.
Cao Thức cười nói :
- Những nhân vật bất hảo có khi không ở trong thành , dù họ vào thành cũng không dám ngụ Ở khách điếm toà thành bát ngát thế này họ ẩn thân chỗ nào chẳng được . Muốn điều tra cũng không thể điều tra khắp chỗ có điều việc tuần phòng là trọng yếu.
Ngũ vương tử hỏi :
- Các vị không định ra mặt ư ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thế nào cũng phải ra mặt có điều không biểu lộ chân tướng.
Ngũ vương tử vội nói :
- Như vậy sợ người nhà hiểu lầm . Bản toà đưa cho các vị một vật cầm tay để khỏi sinh chuyện.
- Vật đó là vật gì ?
- Cây quạt của bản toà.
Y vừa nói vừa đưa cây quạt ra.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Cái đó thì không được rồi , người nhà mình đã nhận ra cây quạt của Ngũ gia tất bên địch cũng biết há chẳng lộ hình tích ?
Ngũ vương tử cười nói :
- Bình thời bản toà đi vi hành thường dùng cây quạt để làm ký hiệu , các nha môn đều nhận biết nhưng không ai dám tiết lộ ra ngoài.
Thiết Kỳ Sĩ '' ồ '' lên một tiếng nói :
- Thế thì hay lắm !
Ngũ vương tử giao quạt rồi dẫn bọn bối tử , công tử cùng võ sĩ cáo biệt ra đi.
Thiết Kỳ Sĩ thấy cây quạt không có gì khác lạ tương tự như cây quạt giấy thông thường , chỉ có nắm quạt bằng mã não trên lại khắc con sư tử lại có chữ '' Ngũ '' . Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức cười nói :
- Bí mật là ở chỗ chữ Ngũ này . Sư ca ! Sư ca là thủ lĩnh của bọn tiểu đệ vậy cầm lấy quạt là dễ dàng cho bọn tiểu đệ lắm rồi.
Cao Thức đón lấy quạt cười nói :
- Đã có cây quạt này thì bên mình không cần đem theo một đồng tiền nào nữa.
Bạch Từ mỉm cười nói :
- Cao huynh quả là một tên thủ tài nô.
Cao Thức cười đáp :
- Nhân tham tài nhi tử , điểu tham thực nhi vong . Nhưng ta lấy tài bảo hợp lỳ thì không sao.
Văn Đế Đế cũng cười nói :
- Chắc sư ca cũng thiếu gì kim ngân châu báu ?
- Trước khi chưa gặp lão Hoạt Đầu , ta cũng là con quỷ tham tài . Tuy chưa phải phú xưng địch quốc nhưng tài bảo nhiều không biết đâu mà kể . Sau này các vị có cần tiền thì cứ gõ vào đầu ta mà lấy.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Sư ca để ở đâu ?
- Đó là bí mật của tư nhân tạm thời chưa thể nói được.
Bạch Từ cười nói :
- Người ta ai chẳng ích kỷ , với bọn tiểu muội mà sư ca cũng không chịu nói chứng tỏ câu đó đúng sự thật.
Cao Thức đáp :
- Bất luận các cô khích bác thế nào ta cũng không mắc bẫy đâu.
Lúc mọi người hoá trang Lê đại nương nhìn Thiết Nhị Lang nói :
- Nhị Lang ! Ngươi và đại muội khỏi cần hoá trang cái đầu to tổ bố kia đặc biệt quá cỡ có hoá trang cũng bằng vô dụng.
Thiết Nhị Lang hỏi :
- Tiểu tử cùng đại muội không đi hay sao ?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Các ngươi muốn đi ta cũng không cho để người ngoài khỏi chú ý.
Bạch đại muội thè lưỡi ra nói :
- Tiểu muội đã nói là đi với Nhị ca là mất hết tự do.
Bạch Từ cười khanh khách hỏi :
- Ngươi sợ y , vậy ta cũng phải quản cố ngươi nữa.
Bạch đại muội hắng dặng đáp :
- Sợ thì không sợ nhưng đánh không lại.
Bốn vị nam nữ hoá trang thành hai cặp nam nữ thông thường trên chốn giang hồ . Ở thành Bắc Kinh , Cao Thức khác Thiết Kỳ Sĩ ở một chỗ là y thuộc hết những hang cùng ngõ hẻm nên y dẫn mọi người đi khắp nơi . Trên từ nha phủ dưới đến trà lâu tửu quán , tam giáo cửu lưu y đều biết rõ như bàn tay để trước mắt.
Bạch Từ ngấm ngầm nhìn mọi người cười nói :
- Trước kia chưa đến Bắc Kinh cứ tưởng là y khoác lác bây giờ mới biết là y thông thạo thật.
- Được sư ca dẫn đường hai ngày hai đêm là chúng ta đã mò ra rất nhiều nhân vật võ lâm trong số đó có nhiều nhân vật cần chú ý.
Cao Thức hỏi :
- Trong thành Bắc Kinh có chín nhân vật đặc biệt , sư đệ đã nghe nói tới chưa ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chín nhân vật đó phải chăng là người võ lâm ?
- Về võ công họ không biết nhiều nhưng bản lãnh họ rất cao thâm . Người giang hồ đã có câu '' Thượng cửu môn giữ phép nước , hạ cửu môn ăn tóp mỡ '' . Nếu ai muốn kiếm ăn ở thành Bắc Kinh phải đến bái kiến họ nếu không thì việc không trôi đủ tỏ bọn họ lợi hại đến chừng nào.
Văn Đế Đế hỏi :
- Trước hết hãy nói về nhân vật Thượng cửu môn là ai ?
- Thượng cửu môn là trỏ vào Cửu môn đề đốc , những bọn mã bộ trong nha Cửu môn đề đốc cũng phải đến cầu cạnh chín người này . Vì muốn tra án ra kiện thiếu chín người này không xong , nhưng các tuần tiết trong năm thì chín người này lại phải biến đổi mã bộ đô đầu . Cái đó kêu bằng có đi có lại.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 10-05-2008, 12:49 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 26
Cờ Bạc Cũng Vào Tay Cự Phách

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Cái đó là thông bệnh ở các phủ huyện châu , cái đó chẳng có chi là kỳ lạ.
Bạch Từ hỏi :
- Nhưng họ là những nhân vật nào ?
Cao Thức đáp :
- Chín người đó mỗi người chiếm một cửa và có phạm vi riêng biệt . Người thứ nhất ở Ngọ môn là Nha môn thông , người thứ hai là Đổ vương ở cửa Vĩnh Định , người thứ ba là Thám ma vương ở cửa Triều Dương , người thứ tư là Đương bác sĩ ở cửa An Định , người thứ năm là Xa mã điếm chủ ở cửa Phụ Thành , người thứ sáu là Trà bác sĩ ở cửa Quảng An môn , người thứ bảy là Đậu hủ bà ở Tây Trực môn , người thứ tám là Khách sạn công ở Dông Trực môn và người thứ chín là Cửu vĩ quy ở Quảng Cừ môn . Những người này cứ nghe chữ là biết chiêu bài của họ rồi thực ra những người này không phải trông vào chiêu bài đó để kiếm cơm ăn.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Sư ca ! Bọn này không phải là hạng tử tế sao chúng ta không quấy phá họ một phen ?
- Cái đó không nên ! Đắc tội với họ là có hại chứ chẳng ích gì.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tại sao sư ca phải sợ họ ?
Cao Thức cười nói :
- Nhưng có mấy nơi Văn cô nương và Bạch cô nương không thể đến được.
Bạch Từ hỏi :
- Làm sao không đến được ?
Cao Thức thở dài nói :
- Cô không hiểu.
- Cái đó tiểu muội hiểu rồi , Cửu vĩ quy ở Quãng Cừ môn mở kỹ viện . Tiểu muội hoá trang làm đàn ông tới đó không chừng còn cứu được mấy cô gái tử tế bị bức bách làm kỹ nữ.
Văn Đế Đế theo hùa :
- Đúng thế !
Cao Thức lắc đầu đáp :
- Hai nơi đó tại hạ cùng lão nhị không đi được.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Tiểu đệ không cần , Đế Đế mà đồng ý thì tiểu đệ đi với y.
Cao Thức chép miệng hỏi :
- Cái đó mà lão nhị nói ra miệng được ư ?
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Bạch Từ hỏi :
- Bạch thư thư ! Tiểu đệ hỏi thư thư một câu , giả tỷ là vào kỹ viện mà một ả kỹ nữ đến ngồi gần sư ca thì thư thư có bốc lửa không ?
Bạch Từ cười khanh khách đáp :
- Liễu Hạ Huệ ngồi cùng xe mà lòng không loạn , lệnh sư ca e rằng không dám so với hiền nhân.
Cao Thức lắc đầu nói :
- Cái đó không coi được.
Văn Đế Đế nói :
- Chúng ta nên kiếm Đổ vương ở cửa Vĩnh Định trước nên chăng ?
Cao Thức vội đáp :
- Cái đó thì Cao mỗ đồng ý , nhưng làm thế nào để lật tẩy hắn ?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Dĩ nhiên phải bắt đầu bằng cuộc đánh bạc.
- Nhưng lão đệ lại chưa đánh bạc bao giờ thì bọn họ cao tay lắm.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Rồi sư ca sẽ coi bản lãnh của tiểu đệ , chỉ sợ hắn không đụng được đến đồng bạc của tiểu đệ.
Cao Thức cả mừng nói :
- Lão đệ nhất định ăn được ư ?
Bạch Từ cười rất tươi nói :
- Cao huynh coi đó ! Vừa nhắc tới cờ bạc là y đã phấn khởi tinh thần.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bọn họ mà thua thì chúng ta đại thắng , nếu mình thua thì sẽ có lý do bắt bẻ bọn họ.
Cao Thức nói :
- Bọn họ đánh bạc thật có mà đánh bạc gian cũng có . Tóm lại chúng ta phải đem nhiều tiền đi.
- Đánh bạc gian thì tiểu đệ còn gian giỏi hơn họ , nhưng cái đó chỉ để họ biết mùi , chỉ sợ chưa được nhiều đã giải tán . Tiểu đệ đi đánh bạc thật đây.
- Đánh bạc thật thì phải trông vào khí vận.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Dù đánh bạc thật thì tiểu đệ bảo đảm cũng biến họ thành gian.
- Hay lắm ! Vậy tiểu huynh đưa lão nhị đi.
Bạch Từ nói :
- Hãy khoan ! Để ta và Văn muội về cải trang đã.
- Cần gì phải hoá trang , nơi đó thiếu gì phụ nữ đánh bạc.
Bạch Từ cười nói :
- Thế ra có cả nữ đổ bác . Hay lắm ! Chúng ta đi thôi.
Cao Thức liền dẫn mọi người đến thẳng cửa Vĩnh Định nhưng giữa đường gặp Ngũ vương tử . Ngũ vương tử chỉ đem một mình Tề Cách Lặc đi theo , hai người đều mặc thanh y tiểu mạo từ từ lẫn vào đám đông đi tới . Bốn người đã hoá trang nên Ngũ vương tử không nhận ra Thiết Kỳ Sĩ không nhịn được tiến lại hỏi :
- Ngũ gia ! Sao Ngũ gia lại vi phục đi ngoài đường ?
Ngũ vương tử nghe tiếng giật mình đáp :
- Kỳ hiền đệ ! Các vị lại hoá trang kiểu này rồi.
Cao Thức tiến lại gần nói :
- Bọn tại hạ đến cửa Vĩnh Định để du ngoạn.
Ngũ vương tử hỏi :
- Hoá trang cho bọn ta được không ? Chúng ta cũng muốn đi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Tướng mạo Ngũ gia thế này có ai nhận được chăng ?
- Chắc không mấy người biết , cứ để vậy đi cũng được nhưng đến đó làm chi ?
Thiết Kỳ Sĩ ghé tai nói thầm mấy câu rồi cười hỏi :
- Ngũ gia có sợ phong thanh truyền ra ngoài không ? Nếu có người biết tất họ cười cho.
Ngũ vương tử lắc đầu đáp :
- Hay đâu chầu đấy , sao lại không được ? Dù là người ở phủ Tôn nhân biết ra ta cũng có cách đối đáp.
Bạch Từ nói :
- Không e ngại thì đi.
Tề Cách Lặc hỏi rõ sự tình rồi cười nói :
- Sao lại đi chơi trò này ?
- Ngũ gia cùng Bối tử chắc chưa biết Hạ cửu môn là thế nào ?
- Không hiểu ! Té ra trong thành Bắc Kinh lại có những nhân vật này thế mà họ giữ bí mật gớm.
Cao Thức đáp :
- Bọn họ đối với quan nha có lợi mà cũng có hại.
Ngũ vương tử nói :
- Ta để mặt họ chỉ giao cho Cửu môn đề đốc thay mặt xử lý.
Đoàn người đến trước cửa lớn giả vờ như người đi tản bộ , ai ngờ lập tức có hai gã áo xanh tiến ra cười nói :
- Mời chư vị vào đi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Có đông không ?
Thiếu niên áo xanh cả cười hỏi lại :
- Các vị muốn món gì ?
- Bài cào.
Thiếu niên áo xanh nói :
- Xin mời các vị vào trong kia , lúc này đông đủ cả rồi.
- Có đổi thẻ không ?
- Nhất định là phải đổi , các vị chắc là từ ngoài mới tới , còn người Bắc Kinh hiểu cả rồi nên không ai hỏi vấn đề này.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Bọn ta ở phương Nam tới ngươi nghe tiếng cũng hiểu rồi . Ở đây đánh nhỏ nhất là phải đặt cửa bao nhiêu ?
Thiếu niên cười khanh khách đáp :
- Đây không phải là sòng bạc thông thường . Nhỏ nhất là một lạng , thẻ chia làm năm loại : một lạng , năm lạng , mười lạng , trăm lạng và ngàn lạng . Hạng thẻ đặc biệt là mười vạn lạng.
- Nếu được nhiều quá không mang về nổi thì làm sao ?
- Cái đó dễ lắm muốn lấy chi phiếu bỏ túi hay bảo xa bạc đến tận nhà cũng được.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Cám ơn tiểu ca.
Chàng vừa dứt lời bỗng thấy hai đại hán lôi một thanh niên từ phía trong đi ra quát tháo luôn miệng . Thiết Kỳ Sĩ thấy thế lại hỏi thiếu niên :
- Người thanh niên kia làm sao vậy ?
- Chuyện này thường lắm . Y là Lý Hiếu Toàn thua nhẵn rồi lại không chịu đi ở lại rắc rối.
- Rắc rối thế nào ?
- Y bảo thua nhẵn rồi ra ngoài không còn tiền ăn cơm lằng nhằng xin tiền mọi người.
- Người ta thua hết tiền lúc ra đi chủ sòng cấp cho bữa ăn là chuyện nhỏ.
- Sòng bạc ở đây không có thể lệ đó.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Thế thì sòng bạc Bắc phương của các vị Ở đây bất cận nhân tình quá . Ở Nam phương chúng ta khách thua hết tiền không phải mở miệng xin ai tiền ăn , tiền trọ chủ sòng tự động đưa ra.
Chàng vừa nói vừa tiến lại nhìn hai đại hán nói :
- Bằng hữu ! Xin đừng cưỡng bách người ta quá tại hạ quen biết y.
Hai đại hán ngó thấy một lũ nam nữ thanh niên giang hồ vội buông tay ra . Thiết Kỳ Sĩ giả vờ quen biết thanh niên kia liền nói :
- Bằng hữu ! Đã lâu ngày tiểu đệ không gặp . Thế nào ? Bữa nay lão huynh gặp vận xúi quẩy ư ?
Gã thanh niên mặt mũi nho nhã có dáng hiền lành , gã ngó bọn Thiết Kỳ Sĩ rồi quay lại nhìn hai đại hán đoạn cúi đầu xuống chứ không nói gì.
Thiết Kỳ Sĩ vỗ vai gã cười nói :
- Lão huynh ! Được thua là chuyện nhỏ hà tất phải buồn phiền . Thua canh này canh sau đánh gỡ chứ lo gì . Lão huynh thua hết sạch tiền rồi ư ? Ha ha ! Tiểu đệ cho mượn chúng ta là bạn cờ bạc mà.
Chàng móc một đỉnh vàng nhét vào tay thanh niên lớn tiếng :
- Quay lại đi.
Đỉnh vàng này nặng đến mười lạng , chàng thanh niên ngó thấy chẳng cần biết Thiết Kỳ Sĩ là ai . Gã phấn khởi tinh thần liền lầm lì đi theo . Đến chỗ vắng người đột nhiên thanh niên hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Huynh đài ! Tiểu đệ có quen biết huynh đài đâu ?
Thiết Kỳ Sĩ không ngờ gã lại thật thà đến thế liền gật đầu cười đáp :
- Tiểu đệ tưởng lão huynh lại hồ đồ mất rồi mà ra vẫn còn tỉnh táo lại rất thành thật.
Thanh niên thở dài nói :
- Huynh đài ! Tại hạ chẳng phải là hạng cờ bạc rạc rài như các hạ tưởng đâu , chỉ vì một lúc hồ đồ mà chui vào đây ..
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lão huynh không thường đánh bạc ư ?
Thanh niên thở dài nói :
- Tại hạ tuy không phải là con nhà quyền quý nhưng cũng được theo đòi nghiên bút chỉ vì đến Bắc Kinh kiếm bà con không gặp trong lòng chán nản rồi đem hơn trăm lạng tiền hành lộ đem vào đây nướng hết.
Thiết Kỳ Sĩ '' ủa '' lên một tiếng hỏi :
- Lão huynh thực tình xin tiền nhà sòng để ăn cơm ư ?
Thanh niên lắc đầu đáp :
- Thua bạc là thua bạc , chết đói cũng chịu khi nào lại dở thói hèn mạt.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :
- Tiểu đệ cũng nhận thấy lão huynh không phải là hạng thua bạc rồi quay ra xin xỏ . Nhưng tại sao hai đại hán kia lại lôi kéo lão huynh ra ?
- Tại hạ chẳng biết đây là đâu , bình sinh lại chưa từng dấn thân vào đổ trường . Nguyên tại hạ gặp một ông đồng hương ở khách điếm rồi hắn lôi kéo vào đây . Ai ngờ bạn đồng hương hỏi mượn mười lạng bạc nhưng tại hạ không còn hắn liền mắng tại hạ là người nhỏ nhen . Tại hạ tức quá gây lộn với hắn thế rồi ở đây người ta hạ lệnh trục khách.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói vừa tức thay cho thanh niên kia lại vừa buồn cười bảo gã :
- Lão huynh ! Cái đó không phải quý vị đồng hương mượn tiền lão huynh đâu.
- Phải rồi ! Hắn không làm thế thì tại hạ không có lý gì mà gây lộn với hắn . Nhưng không hiểu ý hắn muốn gì ?
- Để tiểu đệ giải thích cho lão huynh nghe . Vị đồng hương đó chẳng nghĩ gì đến tình đồng hương đâu , trên thực tế hắn là một tên cò mồi trong sòng bạc này , hắn sợ lão huynh còn tiền đã bỏ đi nên mới dùng phương pháp đó để thử lão huynh . Nếu lão huynh còn tiền thì trong lúc tức mình lão huynh lại đánh nữa.
Thanh niên hằn học nói :
- Té ra là thế ! Tại hạ thua một cách oan uổng dường như bọn chúng đều là cờ gian bạc lận.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Bây giờ lão huynh có thể đánh gỡ được.
- Không . Tại hạ đã không biết huynh đài thì chẳng thể nào mượn đỉnh vàng này được . Không may thua nữa thì lấy đâu trả lại huynh đài.
Thiết Kỳ Sĩ khuyên dỗ hắn :
- Bây giờ lão huynh vào đánh nhất định không thua . Có điều lão huynh gỡ đủ vốn rồi hãy có được thêm chút ít rồi từ đây trở đi không nên vào sòng bạc nữa đem tiền về cố hương là hơn , trên chốn giang hồ chẳng thiếu gì trò man trá . Lần này lão huynh thêm được một bài học kinh nghiệm.
Thanh niên gật đầu đáp :
- Đa tạ huynh đài chỉ giáo tại hạ quyết ghi nhớ suốt đời.
- Bây giờ lão huynh vào đánh nữa thì đừng ngồi riêng một cửa mà cũng đừng ham ăn to . Cứ ngấm ngầm theo tại hạ mà đặt tiền tại hạ là tay thần đổ trước nay chưa thua bao giờ.
Thanh niên nửa tin nửa ngờ nói :
- Nếu vậy chúng ta vào quầy đổi lấy thẻ.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Tề bối tử hỏi :
- Tề huynh có đem tiền đi không ?
Tề Cách Lặc hỏi lại :
- Thiết huynh cần bao nhiêu ?
- Tại hạ không muốn đánh lâu nhiều là năm tiếng ít ra là ba tiếng đủ khiến cho sòng phải tự động đình chỉ.
Tề Cách Lặc cười nói :
- Bữa nay tại hạ vừa đòi được ba chục vạn lạng , thiếu hiệp lấy hết đi.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Bấy nhiêu là đủ rồi.
Tề Cách Lặc cầm hai tấm ngân phiếu lớn mỗi tấm mười lăm vạn lạng đưa ra cười nói :
- Bọn tại hạ có cần làm cò mồi không ?
- Dĩ nhiên là phải thế , có điều các vị đừng đánh theo tại hạ và đặt cửa nhỏ thôi chịu thua đi để họ khỏi nghi ngờ.
Thương lượng xong xuôi thanh niên liền đưa mọi người vào đổi thẻ rồi đến bên bàn bạc.
Đột nhiên có khách bạc lớn đổi liền ba chục vạn lạng lấy thẻ , tin này làm náo động cả sòng bài.
Thiết Kỳ Sĩ vừa vào mọi người đều nhìn chàng bằng con mắt kỳ dị , không cần nói cũng biết bọn này đều là nanh vuốt của chủ sòng . Thiết Kỳ Sĩ vừa vào đến bàn bạc thấy cửa Thiên môn bàn bài cẩu trống chân , một người đứng tuổi nhìn chàng tươi cười chắp tay nói :
- Mời quý khách vào chơi.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Đã đến sòng là đánh bạc chứ không phải đến chơi.
Người đứng tuổi cười khanh khách nói :
- Vậy mời quý khách ngồi vào.
Hắn vừa nói vừa trỏ cửa Thiên môn.
Thiết Kỳ Sĩ chẳng khách sáo liền ngồi vào liền cười hỏi :
- Này ông bạn ! Chắc ông bạn là người tiếp khách ở đây ?
Người đứng tuổi hỏi lại :
- Cách tiếp đãi có điều chi bất cung xin quý khách chỉ dạy cho ?
- Không dám ! Tại hạ chỉ muốn biết cỗ bài của quý vị có bao nhiêu con ?
Người đứng tuổi cà cười đáp :
- Qúy khách nói giỡn rồi . Xin quý khách yên dạ bài ở đây không có tới ba mươi ba con đâu . Tệ đổ trường phải giữ danh dự.
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc cười nói :
- Vậy mời nhà cái rửa bài đi !
Nhà cái là một lão già ngoài năm chục tuổi thủ pháp của hắn rất mau lẹ . Cách cách mấy tiếng hắn đã xếp thành từng đống tám con rồi hô :
- Này các vị ! Hễ xúc xắc gieo xuống là không được đặt thêm hay rút bớt về . Ăn thua tùy ở cuộc đỏ đen.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 10-05-2008, 12:51 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 27
Phía Sau Núi Điều Tra Xác Chết

Thiết Kỳ Sĩ bàn đầu đặt một trăm lạng , chàng gieo xúc xắc rồi lật bài lên . Nhà cái được một đôi Thiên vương mà chàng một con năm điểm một con chín điểm thế là chàng thua . Bàn thứ nhì Thiết Kỳ Sĩ đặt năm trăm lạng , bàn này chàng lại thua . Chàng quay lại nhìn Ngũ vương tử cười nói :
- Bữa nay xui quá rồi.
Ngũ vương tử cười đáp :
- Vậy bây giờ đặt ít đi.
Thiết Kỳ Sĩ làm bộ tức giận nói :
- Ông bạn tưởng ta sợ chăng ?
Chàng liền lấy những thẻ đặc biệt đặt hai chục vạn lạng , miệng chàng nói :
- Bàn này mà thua thì không đánh nữa.
Những người đứng xung quanh thấy vậy cả kinh , nhà cái cũng phải đứng lên hắn do dự không gieo xúc xắc . Bỗng nghe bên ngoài có tiếng lão già cười khanh khách nói :
- Lão nhị ! Mau gieo xúc xắc đi ! Cả năm nay chưa có ai đặt lớn như vậy.
Nhà cái nghe tiếng liền cầm lấy xúc xắc liệng xuống , nhưng lạ thay con xúc xắc lần này xoay chuyển hoài không ngã ra . Nhà cái thấy con xúc xắc xoay hoài hắn toát mồ hôi trán . Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên quát lên :
- Ngừng lại !
Con xúc xắc dừng lại thật chàng cầm bài mình lên coi cố ý la lớn :
- Hỏng bét ! Lần này bốc tứ điểm chắc lại thua nữa rồi.
Ngũ vương tử vẫn chú ý nhìn Thiết Kỳ Sị Y phát hiện ra ngón tay mặt của chàng hơi lay động liền hiểu ngay nghĩ thầm :
- Té ra là y đang làm trò.
Cao Thức là tay cờ bạc sỏi chỉ chú ý nhìn nhà cái thấy vẻ mặt của hắn hoảng sợ , bụng bảo dạ :
- Con xúc xắc này gian lận rồi , hắn đấu không nổi với Thiết lão nhị.
Nhà cái nghe Thiết Kỳ Sĩ đã nói được tứ điểm tay hắn phát run tỏ rất buồn nản . Thiết Kỳ Sĩ thấy hắn hồi lâu không coi bài liền giục :
- Nhà cái ! Bài của các hạ ra sao ?
Nhà cái bị thúc bách đành lật bài lên coi , Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Các hạ một thất một lục tức là ba điểm , vậy tại hạ thắng rồi.
Nhà cái thở dài nói :
- Qúy khách hên vận quá.
Hắn lấy thẻ giao đủ rồi Thiết Kỳ Sĩ đắc ý cười nói :
- Trang gia ! Tại hạ đã tưởng mình thua chắc rồi . Không ngờ...
Nhà cái đột nhiên quay qua bảo lão già :
- Đại ca ! Bàn thứ tư này...
Thiết Kỳ Sĩ biết hắn không muốn làm cái nữa bèn la lên :
- Trang gia ! Phải chăng ở đây chỉ có lệ cầm cái ba bàn thôi ?
Nhà cái rất bẽn lẽn không biết nói làm sao thì lão già bên ngoài trầm giọng nói :
- Lão nhị ! Cứ làm đi ! Có bị thua lớn một canh thì đã sao ?
Nhà cái nghiến răng lại đẩy bài ra bàn nhưng cổ hắn nổi gân xanh như giun bò cả một lượt . Thiết Kỳ Sĩ quay lại nhìn thanh niên thì thấy gã rất tỉnh táo.
Bàn thứ tư con xúc xắc khác hẳn lần trước , nhà cái vừa gieo xuống nó như bị giữ chặt lại không xoay nữa mọi người nhìn thấy hắn liệng được con Bát phản . Thiết Kỳ Sĩ bắt lấy hai con bài cuối cùng , lần này chàng lật lên thành thất tứ tức là một điểm , chàng mỉm cười nhìn nhà cái nói :
- Trang gia ! Các hạ đừng vội lật bài lên tại hạ có chuyện muốn dàn xếp.
Nhà cái lộ vẻ vui mừng hỏi :
- Qúy khách có điều chi dạy bảo ?
- Nếu các hạ không lật bài thì tại hạ chịu giam ba chục vạn lạng bạc được không ? Tại hạ đã đặt bốn chục vạn lạng tức là chỉ để lại chục vạn lạng.
Nhà cái cười ha hả nói :
- Không được ! Qúy khách chỉ có một điểm trừ phi tại hạ mười tịt còn ngoài ra đều thắng quý khách.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười nói :
- Các hạ không đồng ý thì mở bài lên.
Nhà cái mở bài , bất giác la hoảng . Nguyên bài của hắn đúng '' mười tịt '' . Thiết Kỳ Sĩ vẫn tươi cười hỏi :
- Thế nào ?
Lão già ngoài trường xen vào vẫy nhà cái nói :
- Lão nhị ! Nghỉ thôi , kêu thủ quỹ đổi tiền cho quý khách này.
Sòng bạc liền đổi thẻ thành chi phiếu.
Canh bạc này Thiết Kỳ Sĩ được năm mươi chín vạn chín ngàn tám trăm lạng bạc . Chàng cùng thanh niên kia ra khỏi đổ trường liền hỏi gã :
- Thế nào ? Tiểu đệ đã bảo là nhất định lão huynh sẽ thắng.
Thanh niên kia tính lại được hơn ba ngàn lạng nhưng gã ngẩn mặt ra không biết trả lời thế nào.
Thiết Kỳ Sĩ nói tiếp :
- Lão huynh đừng về khách sạn trước nữa e sẽ gặp nguy hiểm . Lão huynh hãy chờ ở đây một chút tiểu đệ bảo lão huynh theo đường kia ra ngoài thành rồi hoa? tốc dời khỏi Bắc Kinh về cố hương sớm đi.
Thanh niên kia gật đầu nói :
- Nhất thiết tiểu đệ đều nghe theo lời huynh đài , nhưng còn đỉnh vàng...
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu ngắt lời :
- Lão huynh bất tất phải nhắc tới dỉnh vàng đó nữa coi như tiểu đệ tặng lão huynh để mua sách . Lão huynh về đọc sách nhiều đi cho khỏi lạc đường.
Thanh niên kia vâng dạ luôn miệng , gã xúc động đến chảy cả nước mắt . Đi tới góc đường Thiết Kỳ Sĩ vội bảo thanh niên :
- Mau chuyển sang phía Nam nhập bọn vào đám đông để ra khỏi thành.
Thanh niên lật đật đi ngay.
Ngũ vương tử cười hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Ta không hiểu bữa nay hiền đệ đã hý lộng quỷ thần vào con bài như thế nào ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Bọn chúng đánh bạc gian lận nhưng chỉ được hai bàn đầu thôi.
Cao Thức hỏi :
- Còn bàn cuối cùng thì sao ?
- Nhà cái đặt con một điểm ở dưới , mười tịt vào giữa hắn định gieo con xúc xắc theo chiều thuận nhưng tiểu đệ vận dụng vô hình chân khí chèn ép cho thành chiều trái ngược . Thế là các vị đã hiểu rồi bất tất phải giải thích thêm.
Tề bối tử hỏi :
- Sao Thiết huynh lại coi ra được nước bài lớn nhỏ ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Lúc hắn xếp bài tiểu đệ chú ý nhìn nhận . Bất luận bài bao nhiêu con cũng có chỗ ghi nhớ không thể sai trật.
Ngũ vương tử kinh hãi nói :
- Bản lãnh của hiền đệ đã đến mức tuyệt vời.
- Trên đời chẳng có việc chi mà khó hể để tâm là nhận ra được . Huống chi trên lưng con bài bọn chúng đã cố ý làm ký hiệu khiến cho sự nhận xét dễ dàng hơn.
Bạch Từ hỏi :
- Sao Thiết huynh lại giục thanh niên kia lập tức ra khỏi kinh thành ?
- Đã có mười mấy tên theo dõi chúng ta . Chúng ta thì chẳng sợ gì nhưng rất nguy cho chàng thanh niên trẻ tuổi đó vì chúng ta không thể để gã đi bên mình mãi được.
Ngũ vương tử kinh hãi hỏi :
- Sòng bạc đó muốn hạ thủ cả bọn ta ư ?
- Hiện giờ họ chưa dám vì chưa mò ra được lai lịch của bọn ta.
Ngũ vương tử hỏi :
- Hiền đệ tính làm sao ?
- Chúng ta chạy ra ngoài thành nếu Đổ vương bị thua bạc mà đánh cướp thì chúng ta trừ khử hắn đi.
Cao Thức nói :
- Chính hắn không ra mặt đâu , lão nhị chẳng có biện pháp nào bắt được hắn.
- Cứ đánh những thằng nhỏ là lão già phải chường mặt ra , hắn phái bao nhiêu người tới tiểu đệ cũng kiềm chế hết nhưng phải tìm chỗ giam lại , nha môn của Cửu môn đề đốc không thể giam người được.
Ngũ vương tử nói :
- Giam cả lại cũng không phải là một biện pháp hay vì không còn người về đưa tin , đành đả thương một vài tên rồi thả ra.
Cao Thức nói :
- Ngày hội võ thuật Quan ma sắp đến nơi rồi đành phải gác vụ này lại rồi sau sẽ tính . Nếu làm cho to chuyện thì nhân vật hạ lưu sẽ nhân cơ hội này làm rối thành Bắc Kinh.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bọn chúng không chịu buông tay thì làm thế nào ? Chẳng lẽ mình phải giám thị hoài ?
Cao Thức đáp :
- Toán thứ nhất đến ngoài thành chúng ta trừ khử liền rồi trở lại chân tướng hoặc thay đổi hình dạng khác đi thì ai mà biết được
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Vậy theo phương pháp của sư ca mà hành động . Theo ý tiểu đệ thì nên trừ khử toàn bộ lũ Hạ cửu môn này đi để trừ hại cho người thiện lương.
Ngũ vương tử nói :
- Hiền đệ bất tất phải quan tâm . Ta sẽ giao cho nha môn xử lý , có điều bữa nay mình phải thoát ly vụ này cho xong.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tại hạ biết có ba tay cao thủ theo dõi . Bây giờ chúng ta hãy ra ngoài thành , ba người đó nhất định là thủ hạ tâm phúc của Đổ vương võ công không phải tầm thường.
Ngũ vương tử dẫn quần hào ra cửa Quảng Cừ rồi chạy về phía một toà núi nhỏ.
Thiết Kỳ Sĩ lên núi rồi bỗng la gọi :
- Dừng lại ! Bọn chúng quả không sợ chết vẫn theo dõi chúng ta lên núi đủ tỏ chúng hoành hành chẳng úy kỵ gì.
Ba nhân vật bên đối phương là hai lão già và một đại hán . Chúng đuổi thẳng lên núi nhưng khi tới đỉnh bọn chúng đột nhiên ngơ ngác vì chúng phát giác những người bị rượt đều dừng cả lại ở phía trước.
Thiết Kỳ Sĩ thấy bọn chúng đứng cách xa chừng mười trượng liền xoay mình lại hỏi :
- Phải chăng các vị là những người kề cận bên mình Đổ vương ?
Một người đứng tuổi thấy tình thế bất tiện liền chắp tay lại hỏi :
- Bọn tại hạ có biết Đổ vương nào đâu ? Sao công tử lại hỏi vậy ?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt xẳng giọng :
- Nói bậy ! Nhất cử nhất động của các ngươi che mắt ta thế nào được.
Người đứng tuổi khác nói :
- Dù bọn tại hạ có là thủ hạ của Đổ vương thì cũng không có liên quan gì đến công tử.
Thiết Kỳ Sĩ quát :
- Ngươi theo dõi chúng ta là có ý gì ? Ngươi còn nói là không có liên quan ư ?
Người đứng tuổi thứ hai cười hỏi :
- Đây là ngoại thành , các vị đến được chẳng lẽ bọn tại hạ không đến được hay sao ?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Các ngươi tưởng chỉ có một lý do này là trành tội được hay sao ? Các ngươi hết đời rồi , có điều nếu các ngươi nói thật hoặc giả ta buông tha cjo trốn về còn ỷ bản lãnh mà chống cự lại thì nhất định phải chết.
Người đứng tuổi biến sắc cười lạt hỏi :
- Các vị là hạng người nào ?
- Các ngươi thất bại ở chỗ là không hiểu thiếu gia là ai nên Đổ vương mới dám phái các ngươi rượt theo . Ý đò của các ngươi ta đã biết rõ , các ngươi định hạ thủ giết chúng ta để đoạt mấy tấm ngân phiếu mất chục vạn lạng thậm chí còn muốn lấy luôn cả tiền vốn của ta nữa , đó là hành vi cường hào ác bá chết cũng đáng kiếp.
Ba người nghe nói liền rút trường kiếm ra quát :
- Tiểu tử ngươi đã tiên tri như vậy thì không nên ra ngoài thành mới phải.
- Ở trong thành thì ngươi còn bận tay bận chân một chút phải không ? Ngươi dò cho biết chỗ ở rồi đêm khuya lẻn vào tập kích thì thần không hay quỷ không biết phải không . Ha ha !..
Chàng lại nói tiếp :
- Ba vị thật là ngu quá , ta đã biết rõ quỷ kế của các vị mà không né tránh lại dẫn dụ bọn các vị ra ngoài thành , chẳng lẽ các vị còn chưa rõ hậu quả của vụ này sẽ tới đâu ?
Người đứng tuổi thứ nhất quát :
- Hậu quả tới đâu thì phải coi võ công rồi mới biết được.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi :
- Đổ vương có đến không ?
Người dứng tuổi cười lạt đáp :
- Giết gà cần gì phải dùng đến dao mổ trâu.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Trong con mắt các ngươi thì Đổ vương là dao mổ trâu nhưng ta coi hắn không bằng thanh đao gỗ , có điều ta muốn các ngươi được mắt thấy giá trị của hắn thế nào.
Chàng quay lại nói :
- Sư huynh ! Xin sư huynh đưa giấy tới sòng bạc báo cáo cho Đổ vương biết là ba người của hắn đã gặp kình địch vậy hắn hoa? tốc tới cứu.
Cao Thức cười nói :
- Không được ! Đổ vương là tay cáo già hắn không mắc bẫy đâu.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vậy thì báo tin ba người đã đoạt được ngân phiếu của bọn ta lại bị kẻ khác cướp mất , hiện giờ đang bao vây đối thủ mà chưa hạ được.
Cao Thức hỏi :
- Đổ vương phái thêm viện thủ tới nữa thì làm sao ?
- Chẳng lẽ con chó già đó lại trầm tĩnh đến thế ư ?
- Tiểu huynh nghĩ cách khác khiến hắn phải mò tới.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên vươn tay ra điểm huyệt ba người khiến cho chúng ngã lăn ra chẳng khó khăn gì , bây giờ chúng mới biết là chạm trán một tay cao thủ vô thượng mắt chúng lộ vẻ khủng khiếp nhưng miệng không nói được nữa.
Cao Thức vọt mình đi rồi , Ngũ vương tử nói :
- Chúng ta hãy ngồi lại đây , e rằng Đỗ vương vẫn dùng kế xảo quyệt.
- Nếu lão chó già đó vẫn không tới thì đêm nay tại hạ quyết không buông tha hắn , dù sao cũng không để hắn sống nữa.
Mấy người ngồi xuống rồi . Bạch Từ và Văn Đế Đế ra phía sau núi du ngoạn.
Tề Cách Lạc hòi Thiết Kỳ Sĩ :
- Ba tên này bị điểm huyệt gì ?
- Tại hạ đã phế bỏ võ công chúng , đêm nay chúng có thể tự đứng dậy đi về nhưng từ đây hết ỷ vào võ công để làm ác nữa.
Ngũ vương tử '' ủa '' một tiếng :
- Thế ra không phải là điểm huyệt ư ?
- Bất tất phải điểm huyệt làm chi , muốn giết thì giết mà không giết thì phế bỏ võ công.
Bỗng thấy Bạch Từ chạy về la :
- Các vị mau lại coi phía sau núi có hai xác chết.
Thiết Kỳ Sĩ nhảy bổ lên hỏi :
- Nơi đây đã có người động thủ trước rồi chăng ?
Ngũ Vương tử vừa chạy trước vừa hỏi :
- Người thế nào ?
Bạch Từ đáp :
- Hai đại hán Bắc quân , đại khái đã chết từ đêm qua trên mình có vết thương.
Thiết Kỳ Sĩ chạy theo sau Ngũ vương tử hỏi :
- Đế Đế đâu rồi ?
- Y còn ở đưới đó tra xét , y bảo là không phải bọn Cổ Mộ môn mà cũng không phải đồ đệ của các môn phái lớn vì y đã lục tìm trong mình người chết thấy một vật.
Mọi người chạy đến sau núi Văn Đế Đế lớn tiếng hỏi :
- Sĩ ca ! Sĩ ca coi xem là cái gì đây ?
Thiết Kỳ Sĩ đón lấy một vật trong tay côi coi giống như một hạt trân châu nhưng màu đỏ và lớn bằng hạt đậu vàng , chàng ngắm nghía một lúc rồi lắc đầu hỏi lại :
- Tiểu huynh cũng không biết là vật gì , Văn muội lấy ở đâu ra ?
Văn Đế Đế Đáp :
- Ở trong tay người chết mé hữu hắn còn nắm chặt không buông ra.
Ngũ vương tử cầm lấy coi rồi la lên :
- Ô hay ! Đây là trái một cây mọc dưới đáy biển tên gọi là Hải nữ đâu quý giá vô cùng , so với trân châu còn báu hơn vì nó ở dưới đáy biển sâu hàng ngàn trượng lấy được không phải là chuyện dễ dàng . Phụ hoàng mười năm trước nhận được món cống phẩm bằng Hải nữ đậu xâu thành một chuỗi , hiện nay mẫu hậu còn giữ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Trước hết hãy điều tra người chết là ai sẽ ra manh mối , tại hạ xuống thử coi.
Chàng lật hai xác chết lên tra xét hồi lâu bỗng nhận ra trên cánh tay hai người đều thích một chữ '' quỷ '' rất nhỏ , chàng không khỏi kinh hãi la lên :
- Vụ này là thế nào ?
Ngũ vương tử hỏi :
- Cái gì?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 11-05-2008, 07:03 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 28
Hai Cự Đồng Vào Tới Ngự Hoa Viên

Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hai người này nhất định là ở một bang phái nào đó . Trên cánh tay chúng đều thích chữ '' Quỷ ''.
Lê đại nương kinh ngạc hỏi :
- Có phải ở trên cổ tay cách chừng một tấc không ?
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi lại :
- Đúng rồi ! Can nương có biết lai lịch bọn họ ư ?
Lê đại nương hỏi lại :
- Phải chăng Cao đại hiệp đã nói là Quân Thiên bang có thêm hai bộ môn ?
9 Đúng thế !
- Thế thì họ Ở trong Quân Thiên bang rồi vì bang chúng trong bang này ở dưới quyền quản hạt của Thiên Thần điện đều có chữ '' Thiên '' Địa Thần điện đều thích chữ '' Địa '' . Sau này lại thêm Nhân Vương điện đều thích chữ '' Nhân '' Quỷ Vương điện dĩ nhiên thích chữ '' Quỷ ''.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Quân Thiên bang có thứ Hải nữ đậu này không ?
Lê đại nương đáp :
- Không có , chắc thứ đậu này bọn chúng lấy được trong mình đối phương.
- Đối phương của bọn chúng là ai ? Tại sao chúng lại bị giết ? Vụ này thật khó hiểu.
Ngũ vương tử nói :
- Khi trở về ta sẽ hỏi lại Long hộ giá , về động tác giang hồ lão hiểu rất rõ.
- Chưa chắc đâu , e rằng lai lịch của tại hạ lão cũng không biết.
- Lão đệ là nhân vật mới ra đời dĩ nhiên lão chưa thể biết được nhưng nếu hiền đệ đưa lệnh phù của tôn sư ra là lão nhận được ngay.
- Ngũ gia nói thế thì cứ đưa cái đó cho lão coi.
Chàng liền lấy con Kim Phụng hoàng nhỏ đưa ra cười nói :
- Lão mà nhận được vật này thì may ra mới biết rõ nội tình của Hải nữ đậu.
Ngũ vương tử đón lấy coi không khỏi kinh ngạc la lên :
- Lệnh sư là Phụng Hoàng thần rồi.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay ! Sao Ngũ gia cũng biết Phụng Hoàng lệnh.
- Đây là Long hộ giá lúc bình thời bàn chuyện cố sự võ lâm thường xuyên nhắc tới.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng nói :
- Nếu vậy lão quả là một nhân vật biết nhiều hiểu rộng . Hiện nay trong võ lâm ít người nhận ra được Phụng Hoàng lệnh của gia sư . Ngay ở chùa Thiếu Lâm cũng chỉ nhận vị lão tăng mới biết được.
- Lão Long bảo trăm năm trước có Lục thần đệ nhất là lệnh sư , đệ nhị là Hải thần , đệ tam là Cự Phong thần , đệ tứ là Lôi Hoa? thần , đệ ngũ là Thổ Hành thần , đệ lục là Kim Giáp thần . Trong Lục thần có ba chính ba tà . Phụng Hoàng thần , Hải thần , Kim Giáp thần là chính thần . Võ công tương tự như nhau nhưng phe chính và phe tà không đi lại với nhau hễ chạm trán là động thủ liền.
- Hay là Hải nữ đậu có liên quan đến Hải thần ?
Lê đại nương nói :
- Khó có thể có chuyện trùng hợp như thế được , đồng thời Hải thần không bao giờ chịu động thủ với kẻ vô danh tiểu bối.
Cao Thức vừa về tới Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Sư ca ! Lão Hoạt Đầu có nói tự hiệu của đối thủ ra không ?
Cao Thức lắc đầu nói :
- Khi nào lão nhâ gia chịu nói ? Vả lại vụ này không liên quan đến lão nhị lão nhân gia không cho họ nói việc đó.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Tiểu đệ nhất định phải hỏi cho ra , có lý nào đồ đệ lại không hỏi đến kẻ thù của sư phụ ?
Ngũ vương tử cũng hỏi :
- Không dẫn dụ được Đổ vương ra ư ?
Cao Thức lắc đầu đáp :
- Hắn không ở trong sòng bạc nữa , cả nhà cái cũng không thấy đâu.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Xảy ra vụ nghi án này tại hạ đối với Đổ vương không còn chút hứng thú nào nữa , chúng ta đi về thôi.
- Còn ba phế vật đó , lão nhị đem chúng đi đâu rồi ?
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay ! Chúng không còn ở trên đỉnh núi nữa ư ?
Cao Thức kinh hãi nói :
- Lúc tiểu huynh tới thì không còn thấy chúng nữa rồi , chắc có người tới cứu đem chúng đi.
- Người đến cứu bản lãnh không phải tầm thường , chỗ đó tuy cách đỉnh núi khá xa nhưng chúng ta có thể nghe thấy động tĩnh ai ngờ chúng che mắt được bọn mình.
Quần hào về tới chỗ đỉnh núi bỗng thấy một mảnh giấy đặt ở chỗ ba phế nhân vừa nằm lại lấy đá chặn lên cẩn thận . Ngũ vương tử vội chạy lấy giấy lên coi , trên giấy có hàng chữ :
'' Bản nhân thấy tình trạng này không nỡ nên buông tha cho chúng trốn đi rồi , San hồ . ''
Ngũ vương tử la lên :
- Các vị coi xem ! Tấm giấy này là của ai lưu lại ?
Thiết Kỳ Sĩ cầm mảnh giấy lên coi nói :
- Phía dưới tự danh là một cô gái đủ tỏ không phải Đổ vương đã tới đây.
Chàng đưa cho mọi người coi , Bạch Từ nói :
- Đúng là chữ nữ nhân , nét bút rất tốt.
- Chúng ta về thôi . Xin Ngũ gia hỏi lại Long hộ giá . Tại hạ không ngờ võ thuật của Quan ma lần này biến diễn đế thế . Những vị tiền bối khét tiếng tất đã truyền dạy tuyệt nghệ cho đời sau rồi.
- Ta chỉ mong bọn lão đừng tham gia Quan ma đoàn ngoại quốc không thì chốn biên cương tất xảy vụ binh đao.
Về tới biệt thự Tề Cách Lặc đưa Ngũ vương tử vào cung nhưng không thấy hai tên cự đồng ở nhà.
Bạch Từ thấy trong nhà vắng người liền hỏi hai tên a đầu :
- Các ngươi có biết muội tử của ta và Thiết Nhị công tử đi đâu không ?
Một tên đáp :
- Hai vị vào vườn hoa chơi rồi không thấy đâu nữa.
Bạch Từ nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bọn chúng ra ngoài tất sinh chuyện rắc rối , chúng ta phải đi mau kiếm chúng về.
- Thành Bắc Kinh rộng lớn thế này biết tìm ở đâu ? Đành để ăn cơm tối xong rồi sẽ đi may ở chỗ là không phải bọn chúng tìm kiếm một vật gì chắc chẳng đến nổi xục xạo một cách vô lý.
Cao Thức cười nói :
- Hiện nay ở thành Bắc Kinh rất đông người võ lâm , chẳng náo loạn cũng có thể xảy ra chuyện.
Mọi người đang lo âu bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng khoái mã chạy ytới , tiếng vó ngựa dồn dập cả người trong viện cũng nghe thấy.
Tiếp theo Ngũ vương tử ở ngoài chạy vào cười rộ nói :
- Hai '' con ngưa lớn '' của các vị chạy mất rồi.
Thiết Kỳ Sĩ thấy y khoan khoái chàng cũng vui lòng cười khanh khách hỏi :
- Ngũ gia trông thấy chúng ư ?
- Chúng vào chơi trong hậu hoa viên . Có lẽ vì lạc đường chúng hoang mang rồi gặp tường vượt tường gặp nhà vượt nhà . Sau chạy thẳng vào Ngự hoa viên.
Cao Thức sợ hãi nói :
- Chúng vào quấy phá trong cung tất làm kinh động đến nương nương.
Ngũ vương tử cười rộ nói :
- May ở chỗ bọn vệ sĩ đều biết chúng là người nhà của Thiết lão nhị , nên không hỏi han gì chỉ rũ ra mà cười . Vì không ai ngăn cản nên chúng chạy tứ tung làm cho bọn thái giám và cung nga sợ hết hồn.
Bạch Từ vội hỏi :
- Ngũ gia ! Thế Ngũ gia còn cười được ư ? Mau vào lấy chúng ra , hiện giờ chúng ở đâu ?
- Hiện giờ chúng ở chỗ mẫu hậu và thành thượng tân của song thân ta , coi tình hình này thì hai bữa cũng chưa ra được trong nội cung nhộn nhịp hẳn lên.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Thế này thì vô lễ quá rồi phải vào gọi chúng về ngay mới được.
- Không sao đâu ! Song thân ta chẳng trách cứ gì hết mà còn khoan khoái nữa.
Văn Đế Đế nói :
- Nương nương mến bọn chúng là được rồi , Ngũ gia hỏi Long hộ giá về vụ đó chưa ?
- Long hộ giá phát giác ra trong thành có tình hình khác lạ lão ra đi từ sớm đến chiều mới gặp lão được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Quan ma đoàn có đến không ?
- Đến rồi , vừa mới tiếp được tấu chương của bộ lễ.
Cao Thức hỏi :
- Hôm nào mới tiến hành ?
- Bọn họ muốn nghỉ ngơi mấy bữa rồi còn làm lễ triều kiến , ít ra phải tới mồng chín tháng chín mới cử hành tức là còn năm ngày nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Trong năm ngày phải đề phòng trong thành xảy chuyện bất trắc.
- Viện tuần phòng đã được tăng cường mà vạn nhất có xảy ra chuyện cũng đành chịu . Nghe nói các phái Trung Nguyên rất nhiều người tiến kinh , trái lại trên chốn giang hồ không nghe thấy bọn Cổ Mộ môn xuẩn động.
- Bọn Cổ Mộ môn hai lần đã bị tại hạ đả kích đúng vào hành động bước đầu của chúng chắc chúng sẽ có một sự thay đổi lớn.
- Ta muốn yêu cầu một điều chẳng hiểu lão đệ có đồng ý chăng ? Vụ này nói ra e làm khó cho lão đệ nên không tiện mở miệng.
- Hai chúng ta ở với nhau chưa lâu nhưng mối tình rất thân thiết , vậy Ngũ gia cứ nói ra nếu là việc tại hạ không thích chắc Ngũ gia cũng không nhắc tới.
Ngũ vương tử nói :
- Lão đệ Ở đây e rằng không che mắt được người võ lâm ta muốn thay đổi chỗ ở cho lão đệ nhưng nơi đây vẫn để như cũ cơ hồ lão đệ chưa dời đi . Dĩ nhiên chỉ có những người đến đêm vào đây dò la mới biết còn ngoài ra chẳng một ai hay , lão đệ tính sao ?
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Ngũ gia bảo tại hạ dời đi tất còn một chuyện gì nữa.
- Xin lão đệ và Cao đại hiệp ngày đêm tăng gia hoạt động , lão đệ Ở đây tất không yên tâm về mấy vị kia , nếu toàn bộ xuất động thì lại không tiện.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi :
- Phải chăng Ngũ gia muốn tiểu đệ tiến vào Bắc Hải hay Ngự hoa viên ?
Ngũ vương tử cười đáp :
- Bắc Hải cũng là một bộ phận của Ngự hoa viên . Lão đệ lúc ra đi cũng như trở về người ngoài không thể biết được.
Bạch Từ nói theo :
- Những tay giang hồ không thể tiến vào Bắc Hải được.
Cao Thức nói :
- Nhưng phải đặc biệt lưu tâm đến hành động của bọn họ , một khi họ đã phát giác là hành động phạm pháp.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Bảo không ai dám vào thì chưa chắc nhưng ít ra người ngoài muốn tiến vào Bắc Hải họ không dám liều lĩnh . Ngũ gia đã nói vậy tiểu đệ xin tuân mệnh.
Ngũ vương tử cười rộ nói :
- Trước mặt ta mà lão đệ vẫn khách sáo không biết như vậy là phàm tục quá ư ?
Cao Thức cười nói :
- Vào ở Bắc Hải , tại hạ chỉ lo Hoàng thượng cùng nương nương giá lâm tất mình chân tay luống cuống.
- Các vị cứ coi phụ hoàng và mẫu hậu ta như bậc trưởng bối trên chốn giang hồ . Ai bắt các vị phải quỳ lạy ?
- Làm thế mà tiếng đồn ra ngoài há chẳng làm mất sự Oai nghiêm của hoàng thượng và nương nương.
Ngũ vương tử cười ha hả đáp :
- Các vị mình chẳng mang chức tước gì , dù chưa tuổi già nhưng cũng là ẩn sĩ Đời Hán Nghiêm Tử Lăng thường ngủ với Quan Võ Đế mà lúc ngủ còn gác chân lên nhà vua , chuyện đó nay đã thành giai thoại.
- Vạn nhất mà bọn tại hạ mạo phạm chỉ cần hoàng thường đừng gia tội đã là may khi nào dám bì với cổ nhân ? Được rồi ! Đợi đến tối sẽ dọn nhà nhưng Ngũ gia coi chừng sau này có đuổi bọn tại hạ cũng không đi nữa.
- Dù ban cho lão đệ quan cao nhất phẩm , lão đệ cũng chẳng chịu ở đến một năm.
Văn Đế Đế cười hỏi :
- Nghe nói các cung nga thể nữ trong cung đều đẹp lắm phải không ?
Ngũ vương tử lại cười lớn đáp :
- Bọn chúng mà đứng trước mặt chị em cô nương còn phải cúi đầu.
Bạch Từ cười hỏi :
- Ngũ gia có thư muội không ?
- Có . Bọn y mong được gặp nhị vị cô nương.
- Thế ra Ngũ gia đã tâu rõ với hoàng thượng rồi.
- Đây là chủ ý của mẫu hậu , phụ hoàng cũng tưởng nhớ các vị . Chẳng dấu gì lão đệ phụ hoảng bảo lão đệ là kẻ sĩ trung nghĩa với nhà Tiền Minh chỉ e lão đệ không chịu.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Tại hạ chỉ mong hoàng thường coi người Hán một lòng nhân từ là tâm nguyện của Thiết Kỳ Sĩ đã thoa? mãn rồi , còn ngoài ra không phải nói gì nữa.
- Hay lắm ! Chúng ta không nói tới vấn đề lớn nữa , trời tối rồi chúng ta mau giả làm người giang hồ lén lút chuồn vào.
Cao Thức nói :
- Bất tất phải thế , xin Ngũ gia dẫn chị em Văn Đế Đế cô nương đi trước còn tại hạ và lão nhị đưa Lê đại nương vào sau.
Ngũ vương tử hỏi :
- Cao đại hiệp còn muốn đi đâu nữa ?
- Bọn tại hạ muốn đi khắp hoàng thành một lượt.
- Nếu vậy thì nên để đại nương vào trước , đại nương theo các vị không tiện.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Được rồi ! Vậy tại hạ cùng tệ sư ca ra ngoài.
Cao Thức và Thiết Kỳ Sĩ dời khỏi biệt thự hai người đi bộ mà vẫn thay đổi nét mặt.
Ra ngoài rồi Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Lão đệ ! Ngươi chưa lên Cổ lâu lần này chúng ta đi đâu tưởng nên đến chỗ có nhiều nhân vật giang hồ ?
- Ở cửa nào ?
- Ở cửa An Định tại khu vưa Đương Bác sĩ.
Thiết Kỳ Sĩ la lên :
- Hỏng bét ! Chi phiếu hai chục vạn lạng của Tề Cách Lặc tiểu đệ quên chưa đưa cho y.
Cao Thức cười đáp :
- Để tối giao cho Ngũ gia cũng được.
Hai người trà trộn vào đám quần chúng mà đi bỗng nghe phía sau có tiếng gây lộn hoài . Cao Thức lắng tai nghe thì thấy một người trầm giọng nói :
- Con mẹ nó ! Ngươi không dám nhưng ta dám , ngày thường ngoạm cả phân chó tới bữa nay lại rụt đầu rụt cổ.
Một người khác quát lên :
- Ngưu Đằng ! Con mẹ nó ! Ngươi dám thì ngươi đi có chết ta cũng không đến thu xác đâu.
Cao Thức huých Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Hai người ở phía sau cãi nhau chuyện gì vậy ?
- Dường như họ muốn gây án mạng.
- Giữa đường phố lớn đông người thế này mà họ dám lớn tiếng gây lộn , chắc là hạng không vừa.
Thiết Kỳ Sĩ quay đầu nhìn lại thấy hai đại hán đi sau cách không đầy năm thước và phía trước chúng có bốn năm người thường đang đi . Hai đại hán có vẻ say rượu tiếp tục lớn tiếng gây lộn.
Cao Thức cười nói :
- Hai người này uống nhiều rượu rồi . Lão nhị , chúng ta đi thong thả để cho họ tiến lên trước rồi mình theo sau.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Phía sau đã có mấy người ở nha môn theo dõi , chúng ta khỏi qua tâm.
Cao Thức cười nói :
- Lão nhị lầm rồi ! Có người theo dõi nhưng không phải ở nha môn.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 11-05-2008, 07:04 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 29
Vào Lý Gia Cầm Kiếm Gởi Tiền

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Là những người nào?
Cao Thức đáp:
- Ta nhận được hai tên là tục gia đệ tử ở phái Ngũ Đài. Bản lãnh bọn chúng chỉ vào hạng cao thủ thông thường, quyết không địch nổi hai tên tửu quỷ nàøỵ Chúng ta đi sau hay hơn.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Sư ca đã nhận biết hai người ở phía sau thì sao không dừng lại hỏi họ xem?
Cao Thức đáp:
- Ta biết chúng nhưng chúng không biết ta.
Thiết Kỳ Sĩ đành bước chậm lại chờ cho hai tên tửu quỷ đi qua rồi mới cùng sư huynh theo sau.
Hai đại hán say rượu cũng định ra cửa An Định nhưng đến trước toà cổ lâu thì bị người đứng tuổi cản lại, quát:
- Hai tên chết đâm này. Ta đi kiếm hàng nửa ngày, té ra các người đi uống rượu.
Người đứng tuổi không để hai hán tử say rượu giải thích gì nữa, đưa ngay vào một ngõ hẻm.
Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Người đứng tuổi kia là kẻ tâm phúc của Đương bác sĩ. Trong ngõ hẻm này có đại viện của tên địa đầu đà.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hai hán tử say rượu là nanh vuốt của Đương bác sĩ chủ cầm đồ thì chúng ta tiến vào coi.
Cao Thức đáp:
- Nếu lão nhị muốn rước lấy sự phiền não thì chúng ta hãy đi. Bằng không thì tạm thời nín nhịn, đứng rút mây động rừng.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Muốn quấy phá thì phải tìm đến tiệm cầm đồ chứ vào nhà họ không tiện.
Cao Thức đáp:
- Đem cầm những vật thông thường thì đến tiệm. Nếu có đồ quý thì hãy tìm vào nhà.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tại sao vậy?
Cao Thức đáp:
- Luật lệ của họ như vậy. Hễ ai có vật gì quý trọng đặc biệt phải đưa cho coi rồi định giá. Ngoài tiệm chỉ có người giúp việc, không thể tác chủ được.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đươc lắm. Vậy chúng ta đi cầm đồ.
Cao Thức hỏi:
- Lão nhị cầm cái gì?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
- Dĩ nhiên tiểu đệ có rồi. Còn sư huynh thì sao?
Cao Thức đáp:
- Ta cầm thanh Cự Khuyết Kiếm, xem hắn ứng phó như thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Nếu hắn biết điều tất chẳng chịu cầm. Bằng không thì hắn sẽ hết đời.
Cao Thức hỏi:
- Nếu hắn dám cầm thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đã có tiểu đệ.
Vừa vào ngõ hẻm, một người đứng tuổi nghênh tiếp lật đật thi lễ, hỏi:
- Thiết đại hiệp? Lần này tiểu lão nhận đúng người.
Thiết Kỳ Sĩ thấy lão là Tổng bộ đầu trong phủ Cửu Môn Đề Đốc. Chàng không khỏi sửng sốt hỏi:
- Tổng bộ đầu. Lão nhận ra tại hạ ư?
Tổng bộ đầu vừa cười vừa nói nhỏ:
- Thực ra thì tiểu lão làm gì có nhãn lực như vậy. Chẳng dấu gì, lúc hiền côn trọng rởi khỏi nhà, tiểu lão đã lưu tâm theo dõi, quanh ra đây mới nghinh tiếp.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười hỏi:
- Tổng bộ đầu có điều chi chỉ giáo?
Tổng bộ đầu lắc đầu đáp:
- Tiểu lão chỉ nhận ra đại hiệp đi chuyến này tất có nguyên nhân.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu khẽ nói:
- Giữa Đương bác sĩ và Tổng bộ đầu có mối liên quan gì chăng?
Tổng bộ đầu thở dài đáp:
- Bề ngoài vẫn tử tế mà trên thực tế lại chẳng dung nhau. Tiểu lão đứng vào lập trường ở chốn công môn thì theo lẽ phải trừ khử những loài chuột bọ nhưng thế lực yếu kém, sợ nguy cho chính mình nên đành phải nhẫn nại đến ngày nay.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tổng bộ đầu đến vừa haỵ Tại hạ đang có việc nhờ Tổng bộ đầu giúp cho.
Tổng bộ đầu trịnh trọng hỏi:
- Đại hiệp muốn làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bọn tại hạ dùng thủ đoạn mềm dẻo nhưng phải nhờ Tổng bộ đầu giúp cho.
Tổng bộ đầu vội hỏi:
- Thủ đoạn mềm dẻo như thế nào? Tiểu lão tuyệt đối nghe lệnh.
Cao Thức đáp:
- Bọn tại hạ đi cầm đồ, được Tổng bộ đầu làm chứng thì sau này họ không dám cãi.
Tổng bộ đầu cả kinh hỏi:
- Nhị vị đại hiệp hành động nửa úp nửa mở không hiểu vì việc gì?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Tổng bộ đầu quả là tinh tế. Đó là một thanh cổ kiếm của tệ sư huynh. Bọn tại hạ sợ không đủ nên muốn gởi cả tấm ngân phiếu sáu chục vạn lạng ở tiệm cầm đồ của hắn.
Tổng bộ đầu kinh ngạc hỏi:
- Chỉ sợ hắn không chịu thì làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hắn là một người có thế lực nhưng hắn có biết đâu ngoài vòm trời này có vòm trời khác, ngoài cõi đời này còn cõi người khác. Huống chi thanh Cự Khuyết Kiếm của tệ sư huynh là một vật mà người võ lâm rất thèm khát, lại thêm chi phiếu sáu chục vạn lạng thì có lý nào lão lại chẳng động tâm?
Tổng bộ đầu đáp:
- Được rồi. Tiểu lão đưa hai vị đi thử coi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Như vậy không được. Chúng ta đi cùng với nhau sẽ khiến hắn sinh lòng ngờ vực. Bọn tại hạ đi trước, Tổng bộ đầu giả vờ có việc đến ra mắt hắn.
Tổng bộ đầu hỏi:
- Giữa chúng ta có cần giả vờ chưa quen biết nhau không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Giả vờ đã gặp nhau mấy lần cũng được, khiến hắn càng yên dạ. Nói rút lại là sau vụ này hắn sẽ phái người đến ám toán tại hạ.
Tổng bộ đầu vội nói:
- Vậy chúng ta nên lập tức chia tay.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hãy khoan. Tổng bộ đầu đừng quên tại hạ họ Kim, tệ sư huynh họ Thượng. Đồng thời anh em tại hạ cũng không vào một lúc. Tổng bộ đầu đến vào giữa khoảng hai anh em tại hạ.
Tổng bộ đầu cười đáp:
- Cách an bày rất tỷ mỹ, tiểu lão hiểu rồi.
Tổng bộ đầu đi rồi, Cao Thức cười hỏi:
- Lão nhị. Hai chúng ta bây giờ ai vào trước?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Sư huynh đi trước. Tiểu đệ chưa biết cửa ngõ nhà hắn.
Cao Thức nói:
- Cửa lớn nhà hắn rất dễ nhận. Ở đây không đầy bảy chục nhà là tới. Ngoài cửa có hai con sư tử đá.
Cao Thức nói xong liền đi. Y tới trước tòa nhà cửa lớn sơn đen. Cánh cửa bỏ ngỏ nhưng bên trong có hai đại hán canh gác.
Cao Thức cất bước tiến vào, hai đại hán ngăn lại. một tên hỏi:
- Qúy khách có việc gì?
Cao Thức tươi cười hỏi lại:
- Đây có phải là tư thất của Lý đại gia không?
Đại hán gật đầu hỏi:
- Qúy khách có việc gì không?
Cao Thức cười khanh khách đáp:
- Có cái này đem đến cầm cho Lý đại gia.
Đại hán thấy chuyện này rất thường liền nhường lối, nói:
- Mời quý khách vào khách sảnh. Lý đại gia đang ngồi trong đó.
Cao Thức tiến vào cửa lớn, đảo mắt nhìn thấy ba nhân vật rất bệ vệ ngồi trên ghế thái sư trông ra ngoài. Hai lão già và một thanh niên. Một trong hai lão ngoài sáu mươi tuổi, có vẻ là Đương bác sĩ. Hắn là tay anh chị nổi tiếng ở cửa An Định thành Bắc Kinh. Một người nữa lối năm mươi lăm, năm mươi sáu tuổi. Coi cách ăn mặc cũng biết là tay giúp việc cho Lý đại gia. Còn chàng thanh niên là ai? Cao Thức không đoán được nhưng cũng nhận ra là tay võ công cao thâm khôn lường.
Đi đến trước mặt Lý bác sĩ, còn cách chừng mười bước liền chắp tay hỏi:
- Vị nào là Lý đại gia?
Lão gài ngồi giữa đáp:
- Lão hủ là Lý Bất Thường. Qúy khách có điều chi dạy bảo?
Cao Thức chắp tay nói:
- Té ra lão tiên sinh là Lý đại gia. Tại hạ đến đây yêu cầu đại gia coi vật này cho.
Lão già gật đầu hỏi:
- Tráng sĩ có quý phẩm gì?
Cao Thức đáp:
- Tại hạ Ở Tây Cương tới, vì muốn tham dự Võ Thuật Quan Ma đại hội mà túi không tiền độ nhật nên phải đem thanh kiếm tùy thân đến gửi. Chẳng hiểu Lý đại gia có vui lòng chăng?
Cao Thức dứt lời liền cởi thanh bội kiếm xuống, cầm hai tay đưa lên.
Lão già đón lấy thanh kiếm, coi rồi lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Đúng là bảo kiếm.
Lão rút ra khỏi vỏ la lên:
- Cự Khuyết Kiếm.
Cao Thức cười nói:
- Lý đại gia quả là danh bất hư truyền. Tại hạ rất khâm phục. Xin hỏi đại gia cầm cho năm trăm lạng được không?
Lão già chăm chú ngó Cao Thức hồi lâu, đột nhiên cười ha hả đáp:
- Phải chăng tráng sĩ có ý đùa giỡn lão phủ Có ai đem thanh kiếm này đi cầm bao giờ?
Cao Thức nói:
- Lý đại gia là tay lão luyện giang hồ chắc cũng nhớ câu: “Quân tử có lúc cũng thẹn mặt, anh hùng khi gấp cũng khoanh tay”.
Lão già gật đầu hỏi:
- Qúy tính các hạ là chi?
Cao Thức hỏi lại:
- Tại hạ là Thượng Trung. Không hiểu Lý đại gia lắc đầu là có ý gì?
Lão già cười đáp:
- Lão hủ không dám cầm thần vật của quý khách.
Cao Thức làm bộ nóng ruột hỏi:
- Bất quá tại hạ tạm thời đem cầm, chờ có tiền là đến chuộc ngaỵ Chẳng lẽ Lý đại gia nhận thấy tại hạ có ẩn tình nào khác hay là nghi ngờ tại hạ có điều gì trá ngụy chăng?
Bỗng thấy gã thanh niên lạnh lùng nói:
- Ông bạn có cầm cho tại hạ không?
Cao Thức lắc đầu đáp:
- Các hạ không phải là người cầm đồ. Vả lại không hiểu các hạ Ở đâu. Thậm chí cao tính đại danh cũng chưa rõ thì ngày sau tại hạ đến đâu chuộc lại?
Gã thanh niên hững hờ đáp:
- Ông bạn cứ đến chỗ Lý đại gia đây mà chuộc là được.
Giữa lúc ấy bỗng nghe bên ngoài có người lớn tiếng hô:
- Đại gia. Tổng lão xin ra mắt.
Lão già nghe tiếng liền bảo lão ngồi bên tay mặt:
- Nhị đệ. Tổng bộ đầu đã đến, nhị đệ mau ra nghênh tiếp.
Lão chưa dứt lời thì ngoài cửa sảnh đường đã vang lên tiếng cười oang oang rồi nói:
- Lý đại gia. Khách đến bất thần, hà tất phải đón tiếp.
Lão già đứng lên, chắp tay nói:
- Tổng gia. Mời tổng gia vào ngồi chơi. Đã lâu nay không được gặp.
Tổng bộ đầu chợt ngó thấy Cao Thức, làm bộ ngẫu nhiên gặp ở đây, “ủa” lên một tiếng rồi hỏi:
- Thượng tráng sĩ. Tráng sĩ cũng ở trong này sao? Đến kinh từ bao giờ?
Cao Thức quay lại chắp tay nói:
- Lão tổng. Tại hạ thật mắc cở. Mấy lần muốn đến bái kiến nhưng vì còn chuyện nhỏ làm chưa xong, xin lão tổng miễn thứ cho.
Tổng bộ đầu lại “ồ” một tiếng rồi hỏi:
- Thượng tráng sĩ ở Tây Cương đến đây ư? Phải chăng là để tham dự cuộc tỷ thí quan ma võ thuật?
Cao Thức đáp:
- Đúng thế. Đường xa tới kinh lại trong mình hết tiền nên phải vác cái mặt dầy vào đây cầu kiến Lý đại gia.
Ly ù lão “ủa” một tiếng rồi hỏi:
- Lão tổng có quen biết tráng sĩ đây ư?
Tổng bộ đầu cười rộ đáp:
- Thượng tráng sĩ đây là hiệp sĩ phe bạch đạo ở Tây Cương, dĩ nhiên là tại hạ quen biết. Thế nào? Lý đại gia không biết y ư?
Lý lão nói:
- Thật là mắc cỡ. Mấy năm nay Lý mỗ ít ra ngoài nên không được gặp những tráng sĩ hậu bối.
Tổng bộ đầu nhìn Cao Thức hỏi:
- Thượng tráng sĩ. Tráng sĩ thiếu thốn điều chi?
Cao Thức thở dài đáp:
T hạ có chút đồ vật đến cầm cho Lý đại gia. Đáng tiếc là Lý đại gia không tín nhiệm.
Tổng bộ đầu liền nhìn Lý lão nhân nói:
- Lý lão cứ yên dạ. Thượng tráng sĩ là nhân vật bạch đạo, y cần bao nhiêu thì đại gia cứ cầm cho y.
Lý lão nhân cười khanh khách đáp:
- Lão tổng đã có lời thì đừng nói là năm trăm lạng, đến năm ngàn lạng cũng không sao. Lão nhị ! Mau đi lấy bạc cho Thượng tráng sĩ.
Lão kia đứng dậy, ngập ngừng hỏi:
- Đại cạ Cái này cất ở…
Lý lão nhân liền cầm bảo kiếm đưa cho lão, ngắt lời:
- Lão nhị, cái này dĩ nhiên cất vào đệ nhất tổng khố.
Lão già kia cầm bảo kiếm đi rồi, Lý lão nhân nhìn Tổng bộ đầu hỏi:
- Lão tổng. Lão có biết vị anh hùng này không?
Tổng bộ đầu thấy lão trỏ vào thanh niên ngồi mé tả, vội chắp tay nói:
- Tiểu lão may được gặp đây mà chưa hiểu quý tính của vị anh hùng này.
Gã thanh niên ẫn mặt lạnh như tiền, hờ hững đáp:
- Tại hạ là Ba Hồng.
Lý lão nhân cười nói:
- Lão tổng. Ba đại hiệp đây là Lôi Hỏa Thần Kiếm Thủ khét tiếng giang hồ mà lão tổng không biết ư?
Giữa lúc ấy ngoài cổng có người hô:
- Lý đại gia, có một vị khách quý muốn cầu kiến.
Lý lão nghe tiếng, cả cười nói:
- Mấy bữa nay lão hủ làm ăn hưng thịnh quá.
Tổng bộ đầu cười nói:
- Hào kiệt trong thiên hạ đều về Bắc Kinh tụ hội hết thì dĩ nhiên là một phen đại phát tài cho Lý đại gia.
Lý lão nhân toan đứng dậy thì chợt thấy lão nhị lấy bạc đem đến. Lão vừa dặn trao bạc cho Cao Thức vừa nói:
- Lão nhị, lại có khách đến. Lão nhị ra đón vào đi. Không hiểu ai có vật gì quý trọng đem đến cầm.
Cao Thức đón lấy bạc rồi giả vờ nhìn Tổng bộ đầu nói:
- Lão tổng, tại hạ xin thất lễ. Mai mối sẽ tới quý phủ bái kiến.
Tổng bộ đầu đưa tay ra cản lại nói:
- Thượng tráng sĩ sao vội thế? Hãy ngồi xuống đã. Chờ tiểu đệ nói xong câu chuyện với Lý đại gia rồi mời tráng sĩ vào quán uống mấy chung chơi.
Lão kéo Cao Thức ngồi xuống ghế thì vừa đúng lúc có người dẫn Thiết Kỳ Sĩ tới. Lão lại “ủa” lên một tiếng hỏi:
- Bữa nay sao kỳ vậy. Có phải là Kim tráng sĩ không?
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả đáp:
- Lão tổng, dạo này lão bận quá chăng. Tại hạ đến quý phủ ba lần mà không được gặp.
Tổng bộ đầu chắp tay nói:
- Lão đệ tiến kinh sao không báo tin trước?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ đến đây hôm qua, hiện ở Tây Sơn. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tại hạ muốn nghe lão tổng nói rõ về tình hình võ huật quan ma.
Tổng bộ đầu liên thanh đáp:
- Được lắm. Được lắm. Năm trước chia tay ở Nam Cương rồi từ đó không được gặp thầy trò lão đệ nữa. Lệnh sư vẫn mạnh giỏi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đa tạ lão tổng. Gia sư vẫn bình yên.
Tổng bộ đầu hỏi:
- Kim lão đệ sao cũng lần đến chỗ Lý đại giả Chẳng lẽ lão đệ cũng thiếu tiền xài?
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp:
- Chẳng những tại hạ không thiếu tiền mà trái lại là nhiều quá, mang ở trong mình không tiện thì thế muốn gởi nơi Lý đại gia. Nghe nói Lý đại gia chẳng những mở tiệm cầm đồ mà còn thích giữ hộ người ta nữa.
Lý lão nhân hỏi:
- Kim tráng sĩ đã quen biết Tổng bộ đầu thì xin nói rõ muốn gởi thứ gì?
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay đáp:
- Tại hạ có mấy tấm chi phiếu sáu chục vạn lạng, đã tính đến tiền trang đổi tiền nhưng lại không yên dạ. Đồng thời tiền trang thấy con số quá lớn thì sợ không dám tiếp thụ vì gần đây trong thành Bắc Kinh, người giang hồ tụ tập rất đông. Đến tiền trang còn sợ nên tại hạ được anh em chỉ điểm mới biết đường vào Lý đại gia là an toàn hơn hết.
Lý lão nhân khách nói muốn gởi chi phiếu sáu chục vạn lạng cũng không khỏi giật mình kinh hãi nhưng thấy khách quen biết Tổng bộ đầu, trong bụng hắn tính toán ngay liền nên đứng dật cười hỏi:
- Kim đại hiệp muốn gởi chi phiếu thật chăng? Và có yên dạ không?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™