Nơi cửa hang tuy rất hẹp, nhưng vào đến bên trong thì rộng dần ra. Trong hang tối om và ẩm ướt, nơi góc có tiếng nước chảy róc rách, dưới đất mọc đầy rêu xanh, rất trơn trượt và gập ghềnh khó đi.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn thận trọng từ bước, ngưng thần sẵn sàng ứng biến, phải mất thời gian nửa tuần trà mới đi được hơn hai mươi trượng.
Càng vào sâu hang động càng tối, đến mức đưa tay ra không thấy năm ngón, và hang động mỗi lúc một rộng hơn.
Từ Viễn bỗng khẽ nói :
- Tiểu thư, hang động này xem ra...
Chương Ðài Phụng ngắt lời :
- Im nào!
Ðồng thời vung tay phóng ra một chỉ, liền thì tiếng ì ầm vang lên, nước sình và cát văng tung tóe, nhưng chỉ chốc lát đã ngưng lặng.
Thì ra đó là một con rắn to dài những hai trượng bị Chương Ðài Phụng một chỉ điểm trúng đầu, giãy giụa một lúc rồi chết.
Từ Viễn cúi xuống nhìn, chỉ thấy con rắn to ấy trên đầu có một chiếc sừng, rõ ràng là con vật tuyệt độc, bất giác lặng người mừng thầm vì mới thoát hiểm.
Bỗng, tiếng chít chít vang lên ầm ỉ, trong mơ hồ chỉ thấy vô số bóng đen bay vút tới.
Chương Ðài Phụng hớt hải hét to :
- Nằm xuống mau...
Thì ra đó là một đàn dơi hằng mấy trăm con bị kinh động, hốt hoảng bay qua đầu hai người, ra ngoài hang động.
Chương Ðài Phụng chậm rãi đứng lên, thở hắt ra một hơi dài, tiếp tục lần mò đi tới. Từ Viễn cất tiếng thăm dò :
- Tiểu thư...
- Gì đó?
- Hang động này rõ ràng chưa có ai vào bao giờ, hẳn là không thông đến Tiên Viên cốc...
Chương Ðài Phụng cau mày :
- Sao lão biết?
- Lão nô chỉ suy đoán thôi, nếu đây là một con đường ngầm bí mật, dù không được quét dọn sửa chữa thì cũng đâu đến đỗi có dơi rắn...
Chương Ðài Phụng cười nhạt :
- Lão muốn nói là Ngọc Lạp lão nhân đã dối gạt chúng ta chứ gì?
Từ Viễn cười giả lả :
- Lão nô đâu dám, ý của lão nô là... có lẽ Ngọc Lạp lão nhân cũng phán đoán sai lầm, chỉ phát hiện ra hang động chứ không biết đây là một cái hang cụt.
Chương Ðài Phụng chững bước :
- Theo lão thì nên thế nào?
Từ Viễn ngập ngừng :
- Tốt hơn là... hãy lui ra khỏi cái hang động khủng khiếp này, rồi... tìm cách khác...
Ngưng chốc lát, gom hết can đảm nói tiếp :
- Mạnh công tử đã bị lũ vượn hung bạo kia bắt đi thế này... Xin thứ cho lão nô nói một câu chẳng lành, cho dù tìm cho được Mạnh công tử, e rằng chỉ còn là một đống xương trắng.
Chương Ðài Phụng thở dài :
- Vậy thì chúng ta không cần phải mạo hiểm nữa, rời khỏi Cửu Ðỉnh sơn là xong.
Từ Viễn ngơ ngẩn :
- Vậy là tốt hơn hết, tiểu thư xử xự quả quyết, đúng là trang nữ trung trưọng phu.
Chương Ðài Phụng bật cười khanh khách :
- Lão quá khen, ta chưa nói hết lời kia mà.
Từ Viễn kinh hãi :
- Lão nô... đã nói sai ư?
Chương Ðài Phụng nghiêm mặt :
- Nếu Mạnh tướng công quả thật dã chết trong cốc, tất nhiên chúng ta phải rời khỏi Cửu Ðỉnh sơn, tìm một nơi thanh tịnh dưới chân Lý Phụ Phong, xây một ngôi mộ...
Từ Viễn ngạc nhiên :
- Ý tiểu thư là... thu táng Mạnh công tử ư?
Chương Ðài Phụng lắc đầu :
- Không, mai táng chính ta... Nói thật cho lão biết. Nếu Mạnh công tử đã chết thật thì ta cũng nguyện theo bầu bạn chàng ở chốn suối vàng, vậy thì lão cũng không còn thuốc ức chế độc trong người để mà uống nữa.
Từ Viễn cả kinh :
- Tiểu thư...
Chương Ðài Phụng lạnh lùng :
- Chúng ta hãy lui ra!
Từ Viễn hai tay xua lia lịa :
- Không, không... đó chẳng qua là lão nô suy đoán thôi, có thể Mạnh công tử cát nhân thiên tướng, vẫn bình yên ở trong sơn cốc... Vừa rồi là bởi đầu óc lão nô đã mụ mẫm. Mạnh công tử đã quan trọng đối với tiểu thư như vậy, lão nô dù tan xương nát thịt cũng quyết phải dọ ra tung tích của Mạnh công tử.
Chương Ðài Phụng cười nhạt :
- Giờ thì lão đã rõ mối quan hệ giữa ba người rồi chứ?
- Lão nô đã rõ, để lão nô mở đường cho tiểu thư...
Ðoạn vượt qua Chương Ðài Phụng, đi trước mở đường.
Chương Ðài Phụng theo sau nói :
- Ðây là một hang cụt thì cần gì phải tìm kiếm nữa?
Từ Viễn giọng không được tự nhiên nói :
- Dù có phải hang cụt hay không, lão nô cũng quyết tìm kiếm cho ra kết quả.
Chương Ðài Phụng mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Hai người đi thêm chừng được hai mươi trượng, bỗng thấy trước mặt có ánh sáng yếu ớt, Chương Ðài Phụng liền chững bước nói :
- Khoan đi đã!
Nàng đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy hai nên là vách núi trơn trượt và lởm chởm những mảm đá hình thù kỳ dị, trông thật ghê rợn. Ánh sáng là từ nơi một khe núi soi vào, tuy yếu ớt nhưng trắng như bạch ngọc, hết sức kỳ lạ.
Từ Viễn lộ vẻ vui mừng, bẽn lẽn nhìn Chương Ðài Phụng nói :
- Ngọc Lạp lão nhân nói quả không sai, con đường ngầm này đúng là thông đến Tiên Viên cốc.
- Hừ, lão tưởng đây là trong cốc ư?
Từ Viễn ngẩn người :
- Rõ ràng đây là ánh nắng soi qua khe núi, không phải trong cốc thì là ở đâu?
Chương Ðài Phụng lắc đầu :
- Ánh nắng không phải màu như thế này, lão không chú ý sao?
Từ Viễn chú mắt nhìn đoạn chau mày nói :
- Dù không phải là áng nắng thì cũng chẳng phải là ánh lửa, tiểu thư...
Chương Ðài Phụng cũng thoáng chau mày :
- Bất luận đó là ánh sáng gì thì cũng chứng tỏ chúng ta đang đến gần nơi cư trú của Trường Hận phong chủ, càng phải thận trọng hơn.
Từ Viễn vội nói :
- Vâng, lão nô biết rồi.
Chương Ðài Phụng đảo mắt nhìn quanh, bỗng thò tay rút ra một ngọn trủy thủ, tay trái cầm sẵn một nắm ám khí do Ngọc Lạp lão nhân tặng cho, hạ thấp giọng nói :
- Lão hãy đoạn hậu cho ta, nhưng không được mạo muội ra tay.
Ðoạn nhẹ bước đi về phía có ánh sáng, khi đến gần mới thấy phía trước tách ra làm hai đường. Nhìn qua ánh khe núi có ánh sáng soi vào, song tầm nhìn bị vách đá ngăn cản, chẳng trông thấy được gì, thì ra luồng ánh sáng ấy soi vào đuờng hầm do khúc xạ.
Chương Ðài Phụng thầm ước lượng, đoạn nhẹ bước đi theo con đường bên trái. Từ Viễn chẳng tiện hỏi nhiều, cũng liền tiếp bước theo sau.
Con đường ấy mỗi lúc càng sáng hơn, trên vách núi có rất nhiều khe hở soi sáng, song khe hở nào cũng bị vách núi ngăn cản, chẳng trông thấy được gì, lắng tai nghe thì cũng chẳng có chút động tĩnh.
Chương Ðài Phụng quay người, cười nhẹ nói :
- Từ Viễn, lão nhận ra nguyên nhân chưa?
Từ Viễn tiến tới một bước nói :
- Lão nô ngu xuẩn, quả tình chưa hận ra được gì cả!
- Trong vách núi này có một khoảng trống thiên nhiên, được tu sửa thành động thất dựa vào địa thế, trong cốc tuy có nhà cửa, nhưng động thất này mới chính là nơi cư trú của Trường Hận phong chủ Quản Lộ Dao!
Từ Viễn thắc mắc :
- Dù là động thất gì, đã có ánh sáng xuyên qua lẽ ra phải trông thấy được cảnh tượng bên trong ấy, tại sao mỗi khe hở đều bị vách đá ngăn cản thế này?
Chương Ðài Phụng thở dài :
- Bởi Trường Hận phong chủ này chẳng những là một danh y, mà còn am tường về âm dương ngũ hành. Thạch thất bên kia đã được xây cất dựa theo bát quái cửu cung, từ trong nhìn ra thì mỗi khe hở đều là cửa sổ, còn từ ngoài nhìn vào thì lại bị vách đá chắn cản.
Từ Viễn chau mày :
- Vậy thì phải làm sao đây?
Chương Ðài Phụng cười khẽ :
- Ta đã nhận ra được trận thế, tất nhiên cũng có thể tìm ra cửa ngõ...
Ðoạn lại tiếp tục đi tới, chừng hơn năm trượng, con đường lại rẽ làm hai.
Chương Ðài Phụng chẳng chút do dự, lập tức rẽ theo con đường bên trái. Lúc này đường hầm đã là nửa nhân tạo nửa thiên nhiên, có dấu đục đẽo rất rõ trên vách.
Chương Ðài Phụng như rất quen thuộc đường lối, liên tiếp rẽ qua ba con đường mới dừng bước, ngoảnh lại nhìn Từ Viễn, đưa tay chỉ và nói :
- Ðây là cung càn vị đoái, có lẽ đã nhìn thấy được bí thất của Trường Hận phong chủ rồi đấy!
Chỉ thấy địa thế phía trước đã đổi khác, như là có một chỗ khuyết trên vách núi, tiến tới ba bước thì đến dưới một cửa sổ tròn.
Khung cửa tròn ấy hoàn toàn dính liền nhau như đục thủng qua một tảng đá to, bên trong có một bức màng the mỏng, rất có thể trông rõ mọi cảnh vật.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn nhon nhón đến gần, đưa mắt nhìn vào, bất giác giật mình sửng sốt.
Thì ra bên kia cửa sồ chính là một gian sảnh rất rộng, hình bát giác, xung quanh đều có treo màn the màu vàng, chính giữa cũng là một hồ nước hình bát giác rộng chừng năm truợng, nơi giữa có một bình đài bằng đá, trên có một chiếc ghế dựa to lớn, ngồi trên ghế là một lão nhân gầy guộc nhưng hai mắt sáng quắc.
Lão nhân ấy chẳng khác gì người thường, nhưng mặt dài như ngựa, vẻ mặt nghiêm lạnh và đượm sát khí, cộng thêm chòm râu dê dưới cằm, trông hết sức kỳ khôi.
Trong thạch sảnh rộng thênh không hề có đèn nến cũng chẳng có mặt trời, ánh sáng là do hồ nước phát ra.
Dưới hồ nước chẳng rõ có vật gì, chỉ thấy làn ánh sáng xuyên qua mặt nước, soi khắp đại sảnh.
Lão nhân mặt ngựa hai mắt khép hờ ngồi ngay ngắn, chiếc bào đen trên mình lúc phình lúc thóp, trông hết sức khiếp người.
Nơi tám góc quanh đại sảnh, mỗi góc đều có một chiếc đỉnh cao cỡ thân người, trong đỉnh đang bốc khói lam nhàn nhạt, tỏa khắp đại sảnh, gây cảm giác như đang trong ảo ảnh.
Càng kinh khiếp hơn nữa là cạnh mỗi chiếc đỉnh đều có hai con vượn khổng lồ ngồi xếp bằng như người, hai cánh tay dài thược khoanh trước ngực.
Vậy là trong thạch sảnh này gồm có một người và mười sáu con vượn cùng ngồi im lặng, bầu không khí ngập đầy vẻ thần bí và ghê rợn.
Từ Viễn hạ giọng thật thấp nói :
- Tiểu thư... Lão già này có lẽ chính là Trường Hận phong chủ phải không?
Chương Ðài Phụng khẽ gật đầu :
- Có lẽ không sai!
- Lão ta đang làm gì thế nhỉ?
Chương Ðài Phụng chau mày :
- Có lẽ đang luyện tà công gì đó!
Bỗng thấy lão nhân mặt ngựa mở bừng mắt ra, hay tay từ từ nâng cao, rồi thì hai cánh tay áo phất nhanh, vỗ về phía hồ nước. Những nghe “ầm” một tiếng vang dội, nước trong hồ sôi lên sùng sục.
Lão nhân mặt ngựa hét to :
- Mở ra!
Lập tức, hai con vượn ngồi cạnh mỗi cái đỉnh cùng lúc đưa tay nhanh chóng mở chiếc đỉnh ra.
Lão nhân mặt ngựa hai tay đưa thẳng ra, vụt đẩy mạnh lên trên. Liền tức, từ mỗi chiếc đỉnh bay ra một hỏa cầu rực rỡ, vạch thành một hình vòng cung ngoạn mục, rồi thì rơi vào trong hồ nước.
Nhất thời tiếng nước lào rào, ánh sáng đỏ chấp chóa, cộng thêm ánh sáng trắng đục từ dưới nước tỏa ra, khiến cho Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đứng ngoài đều chói cả mắt.
Tiếng nước lặng dần, ánh sáng đỏ dần tụ lại. Lão nhân mặt ngựa lại vung tay hét to :
- Lên!
Những nghe “vù” một tiếng, từ trong hồ bay lên một vật tròn màu đỏ, lên cao hơn hai trượng, rơi vào trong miệng lão nhân mặt ngựa đang há to.
Ánh sáng đỏ hoàn toàn tan biến, tất cả trở lại như trước. Lão nhân mặt ngựa lộ vẻ đắc ý, liếm môi chép miệng như vẫn còn dư vị.
Mười sáu con vượn đậy nắp đỉnh lại, ngồi xếp bằng như trước, nhưng thảy đều nhìn chằm chặp vào mặt lão nhân mặt ngựa.
Lão nhân mặt ngựa ngồi yên lặng một hồi, bỗng buông một tiếng cười đinh tai nhức óc.
Chương Ðài Phụng rúng động cõi lòng, bởi tiếng cười ấy ngập đầy tức giận, oán thù, kiêu ngạo và tư mãn. Nghiêm chỉnh mà nói, đó là tiếng cười của một kẻ cuồng điên.
Một hồi thật lâu, lão nhân mặt ngựa mới ngưng cười, buông tiếng thở dài uẻ oải, lại hô :
- Khai quan!
Mười sáu con vượn cùng reo lên mừng rỡ, lần lượt đứng dậy chạy về ba phía khác nhau, chỉ nghe tiếng kèng kẹt vang lên, ba cánh cửa đã mở ra, mười sáu con vượn lập tức biến mất sau cửa đá.
Trong thạch sảnh rộng thênh chỉ còn lại mỗi một mình lão nhân mặt ngựa, chỉ thấy lão chầm chậm nhắm mắt lại, thần sắc lộ vẻ chán chường.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên, năm đại hán tuổi trạc tứ tuần từ một cửa đá mở sẵn bước vào.
Chương Ðài Phụng chau mày thầm nhủ :
- Thì ra Trường Hận phong chủ này không phải ở đây một mình, lão ta thu nạp không ít vây cánh!
Chỉ thấy trong số họ có bốn người mặc áo trắng, một người mặc áo đen. Lão nhân mặt ngựa vẻ chán chường liền biến mất, rướn người nói :
- Những kẻ xâm nhập đã bắt hết chưa?
Năm đại hán cùng quỳ xuống. Người áo đen lên tiếng :
- Khải bẩm Phong chủ, thuộc hạ bất tài...
Lão nhân mặt ngựa chính là Trường Hận phong chủ Quản Lộ Dao cười ôn tồn nói :
- Ðừng sợ, hãy báo cáo theo đúng sự thật!
Ðại hán áo đen vội nói :
- Trước sau xâm nhập vào cốc gồm chừng bảy mươi người, đã bắt giữ hơn ba mươi, hạ sát hơn mười người, hãy còn hai mươi mấy đang tiềm phục trong cốc chưa bắt được.
- Ðã phong bế cửa cốc chưa?
- Theo chỉ thị của Phong chủ đã cho sáu con vượn canh giữ cửa cốc, cho vào chứ không cho ra...
Trường Hận phong chủ cười ha hả :
- Tốt lắm, miễn là tiêu diệt hết những kẻ xâm nhập, dù có kéo đến nhiều hơn nữa cũng chẳng sao!
Ðại háo áo đen ấp úng :
- Nhưng... nhưng...
Trường Hận phong chủ gằn giọng :
- Nhưng sao? Nói mau!
Ðại hán áo đen kinh hãi thất sắc :
- Nhưng cũng có điều ngoài ý muốn...
Trường Hận phong chủ thất sắc :
- Ðiều gì ngoài ý muốn?
Ðại hán áo đen cúi đầu sát đất, thấp giọng :
- Có hai người vào trong cốc rồi lại thoát ra.
- Hả? Sáu con vượn tiên canh giữ cửa cốc đâu? Ngươi không bảo chúng ngăn chận sao?
- Thuộc hạ đâu dám chểnh mảng việc canh phòng...
Trường Hận phong chủ gằn giọng :
- Dưới sự canh giữ của sáu con vượn tiên mà có kẻ thoát ra được ư?
Ðại hán áo đen ấp úng :
- Hai người ấy đã ném phấn độc vào sáu con vượn tiên, khiến chúng điền cuồng chạy vào cốc, mê man một hồi mới bị hai người ấy tẩu thoát, nhưng...
Trường Hận phong chủ tức giận :
- Lại nhưng gì nữa?
Ðại hán áo đen vội nói :
- Ðã bắt được một người thọ thương do hai người ấy mang theo.
- À, họ là thần thánh phương nào mà lại có bản lĩnh đã vào đây rồi trở ra được?
- Họ là... một nam một nữ, chẳng rõ từ đâu đến!
Trường Hận phong chủ đứng phắt dậy :
- Một nam một nữ? Lại để cho nữ nhân thoát ra đây hả?
Ðại hán áo đen dập đầu lạy :
- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết...
Bốn đại hán áo trắng cũng dập đầu lạy lia lịa.
Trường Hận phong chủ chầm chậm ngồi trở xuống, sắc mặt hòa dịu hơn, nói :
- Ðứng lên đi, cũng chẳng thể trách các ngươi được, đó là vì kẻ xâm nhập quá ư lợi hại!
Ðại hán áo đen lúng túng :
- Tạ ơn Phong chủ!
Ðoạn cùng bốn đại hán áo trắng đứng lên.
Trường Hận phong chủ lại lạnh lùng nói :
- Hai người kia đã tẩu thoát, cũng chẳng làm sao hơn được, nhưng phải bắt cho kỳ được những kẻ còn ở trong cốc, không để cho tẩu thoát một người nào nữa.
Ðại hán áo đen vội đáp :
- Thưa vâng!
Trường Hận phong chủ nghiêm giọng :
- Lập tức phái nhiều vượn tiên nghiêm mật lùng bắt, và đưa những kẻ bị bắt đến đây ngay!
- Thưa vâng!
Ðại hán áo đen vòng tay thi lễ, đoạn cùng bốn đại hán áo trắng ra khỏi thạch sảnh.
Lúc này chỉ còn mỗi mình Trường Hận phong chủ trong đại sảnh. Ngoài cửa sổ, Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đều hết sức hồi hộp, bởi hai người đã nghe thấy rõ ràng, Mạnh Niệm Từ vẫn còn sống và đang bị bắt giữ.
Chỉ thấy Trường Hận phong chủ nhìn xuống hồ nước, cười ha hả nói :
- Người chết vì tài, chim chết vì ăn! Mảnh ôn ngọc địa này dù ta có tặng cho các ngươi, xem các ngươi làm thế nào mà lấy đi được...
Ðoạn lại buông tiếng cười vang dội....
Lát sau, lại có tiếng bước chân pha lẫn tiếng kêu chí chóe vọng đến.
Rồi thì, gã áo đen khi nãy lại bước vội vào, theo sau là mười mấy con vượn khổng lồ, mỗi con đều có cặp dưới nách hai người.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đều nhìn thấy rõ ràng, trong số đó có người của Thiết Kỵ môn, của Phi Hổ bảo, và thật bất ngờ có cả người của Vũ Uy môn. Ngoài ra còn có ba bốn người chẳng rõ môn phái, thảy đều hôn mê như đã bị điểm huyệt, những con vượn tiên lần lượt bỏ họ xuống bên cạnh hồ nước.
Chú ý đếm kỹ, tổng số gồm ba mươi hai người, tuổi tác khác nhau từ tam tuần đến lục tuần.
Chương Ðài Phụng rúng động cõi lòng, nàng đã trông thấy Mạnh Niệm Từ, chàng được đặt ngay hàng đầu.
Chỉ thấy gã áo đen nói :
- Ðây chính là người thọ thương mà hai kẻ tẩu thoát để lại!
Mạnh Niệm Từ nằm úp xuống đất không động đậy, nhưng có thể sau lưng phập phồng khe khẽ, chứng tỏ hơi thở chưa ngưng, hãy còn sống.
Từ Viễn khẽ cất tiếng :
- Tiểu thư...
- Gì?
- Mạnh công tử kia kìa, để lão nô xông vào giải cứu nhé?
Chương Ðài Phụng lắc đầu :
- Không được, một là Trường Hận phong chủ thần công huyền, hai ta quyết không phải là đối thủ, huống hồ còn biết bao thuộc hạ và vượn tiên, xông vào giải cứu khác nào tự nộp mạng. Hai là gian đại sảnh này ngầm chứa sự biến hóa của thế trận bát quái cửu cung, một khi phát động, ngay cả ta cũng không ứng phó nổi.
Từ Viễn chau mày :
- Vậy thì phải làm sao? Mạnh công tử xem ra dữ nhiều lành ít...
Chương Ðài Phụng cười áo não :
- Hãy tùy cơ ứng biến, để xem lão ta xử trí thế nào?
Ngưng chốc lát, như nói một mình, lẩm bẩm :
- Mạnh công tử trọng thương sắp chết, dẫu cứu được thì cũng khó sống!
Từ Viễn sửng sốt :
- Tiểu thư muốn nói là...
Chương Ðài Phụng cười xót xa :
- Trường Hận phong chủ là một danh y, ngoài lão ra e khó có ai cứu được Mạnh công tử!
Từ Viễn lắc đầu thầm nghĩ :
- Ả nha đầu này có lẽ điên mất rồi, trong tình huống này thoát khỏi miệng hùm là may lắm rồi, nếu cầu mong lão ta cứu chữa thì rõ là mơ tưởng!
Song y chẳng nói gì, hai mắt chằm chặp vào Mạnh Niệm Từ.
Chỉ nghe Chương Ðài Phụng cất tiếng khẽ nói :
- Hai ta tuy đứng ngoài cửa sổ, nhưng gần đây có cửa ngõ thông nhau...
Từ Viễn quay đầu nhìn quanh, ngạc nhiên nói :
- Lão nô chẳng thấy cửa ngõ đâu cả!
Chương Ðài Phụng cười :
- Chúng ta đang ở trong trận, dĩ nhiên không trông thấy cửa ngõ, nhưng ta thì trông thấy được, khi cần thì ta sẽ cùng lão xông vào, bấy giờ lão phải hoàn toàn hành động theo lời ta, tuyệt đối không được vọng động.
- Lão nô tuân mạng!
Trong đại sảnh im phăng phắc, Trường Hận phong chủ bỗng đứng lên, chậm rãi bước xuống bình đài, đi xuống hồ nước.
Từ Viễn hai mắt trố to, sửng sốt đến chẳng nên lời.
Thì ra Trường Hận phong chủ đã đi trên mặt nước, xem lão đặt chân rất mạnh, song nước không hề văng lên, hệt như bước đi trên đất bằng. Lão qua khỏi hồ nước, đi một vòng xem xét những người bị bắt, vẻ mặt trầm lạnh như tượng đá, sau đó quay lên bình đài, ngồi trở xuống ghế, lẳng lặng như đang ngẫm nghĩ chi đó?
Hồi lạu, gã đại hán áo đen không dằn được nữa, vòng tay thi lễ nói :
- Phong chủ, những người này...
Trường Hận phong chủ lộ vẻ kỳ dị, hai mắt trố to nói :
- Sao?
- Những người này hầu hết là thủ hạ của Võ lâm Tứ thánh, nếu như...
Trường Hận phong chủ gằn giọng quát to :
- Hừ, Võ lâm Tứ thánh thì có thể hiếp đáp lão phu sao? Họ thèm khát địa cực ôn ngọc của lão phu, phái người xâm nhập vào đây cướp đoạt, ha ha ha ha... Lão phu sợ gì Võ lâm Tứ thánh... Bọn họ thảy đều đáng chết...
Bỗng tay phải vung lên, tay áo quét ra một luồng kình phong.
Chương Ðài Phụng giật mình kinh hãi, bởi luồng kình phong ấy nhằm quét về phía Mạnh Niệm Từ.
Chỉ thấy người Mạnh Niệm Từ khẽ run lên, lật lại thành nằm ngửa.
Trường Hận phong chủ vụt đứng lên, lớn tiếng nói :
- Lạ quá! Lạ quá!
Hai luồng ánh mắt sắc lạnh nhìn chớt vào Mạnh Niệm Từ, nói tiếp :
- Hồi Toàn (xoáy vòng) chưởng lực của lão phu sao không lay động được hắn thế này?
Mạnh Niệm Từ ngoại trừ còn hơi thở, không có chút phản ứng, dĩ nhiên đâu có thể vận công chống lại Hồi Toàn chưởng lực của lão.
Ðại hán áo đen cũng không khỏi sửng sốt, bèm khom mình thi lễ nói :
- Phong chủ có cần thuộc hạ ném hắn xuống không?
Trường Hận phong chủ xua tay :
- Không, hãy kéo hắn sang bên lão phu nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân!
- Vâng!
Ðại hán áo đen liền nắm lấy hai tay Mạnh Niệm Từ kéo ra xa ngoài một trượng.
Trường Hận phong chủ lại vung tay, một luồng kình phong liền tức cuốn bay người nằm cạnh Mạnh Niệm Từ, như một tảng đá rơi xuống hồ.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn bất giác rùng mình, chỉ thấy người nọ khi rơi xuống hồ, nước văng tung tóe, lập tức sôi lên sùng sục.
Lát sau, nước hồ lắng dịu, nhưng người nọ đã biến mất, xương thịt quần áo thảy đều tan rã trong nước.
Trường Hận phong chủ cười ha hả, tay phải lại vung lên, lại một người nữa rơi xuống hồ, như lần trước, hoàn toàn tan biến trong nước.
Thấ là lần lượt ba mươi mốt người đều bị rơi xuống hồ dưới chưởng kình của Trường Hận phong chủ, chết mất xác trong nước.
Sau đó, trong tiếng cười vang dội, Trường Hận phong chủ lại bước xuống bình đài, ra khỏi hồ nước, cúi xuống tỉ mỉ xem xét Mạnh Niệm Từ, lại sờ vào mạch máu chân, sau cùng đứng thẳng lên, buông tiếng thở dài :
- Thật hiếm có! Ðáng tiếc, đáng tiếc quá...
Ðại hán áo đen ngạc nhiên hỏi :
- Phong chủ định phá lệ để hắn lại ư?
Trường Hận phong chủ không đáp, mà lại hỏi :
- Hãy xem hắn đã bao nhiêu tuổi?
Ðại hán áo đen vội ngắm nhìn, Mạnh Niệm Từ một hồi, đoạn nói :
Hắn còn rất trẻ, có lẽ không quá hai mươi!
Trường Hận phong chủ vuốt chòm râu dê dưới cằm nói :
- Ðúng vậy! Hắn tuổi chưa đầy hai mươi lại có công lực trên hai giáp tý, tuệ căn tiên cốt khác hẳn người, thảo nào Hồi Toàn chưởng lực của lão phu đã không lay động được hắn.
Gã đại hán áo đen thăm dò :
- Chẳng hay vì sao Phong chủ lại bảo là đáng tiếc?
Trường Hận phong chủ lắc đầu :
- Ðáng tiếc là thương thế của hắn quá nặng, ngũ phủ đã vỡ nát, lục mạch gần đứt đoạn, e không thể sống được nữa!
Chương Ðài Phụng nghe vậy bất giác lặng người.
Ðại hán áo đen lại nói :
- Y thuật thần kỳ của Phong chủ có thể cải tử hoàn sinh, người này tâm mạch chưa dứt, hơi thở hãy còn, chả lẽ Phong chủ không cứu được sao?
Trường Hận phong chủ cười áo não :
- Với y học của lão phu, việc cải tử hồi sinh không phải là khó, có điều muốn giữ gìn khí chất bẩm sinh và một thân công lực của hắn thì chẳng phải dễ dàng.
- Không còn cách nào khác nữa chăng?
Trường Hận phong chủ gật đầu :
- Cách thì có, nhưng lão phu tiếc lắm!
Ðại hán áo đen lại ngạc nhiên :
- Chẳng hay Phong chủ định dùng cách gì vậy?
Trường Hận phong chủ chau mày :
- Trừ phi cho hắn hấp thụ tinh hoa của địa cực ôn ngọc, sau đó lão phu dùng phương pháp bổ kinh tục mạch và cho uống vào Bách Hoàn đan thì mới có thể bình phục... Nhưng tổn thất đó quá lớn đối với lão phu, lão phu chẳng dại gì cứu sống hắn, như vậy thiệt thòi quá!
Ðại hán áo đen thăm dò :
- Vậy để thuộc hạ ném hắn xuống hồ nhé?
Trường Hận phong chủ chau mày hồi lâu, ngập ngừng nói :
- Thôi được... không cần hắn nữa...
Ðại hán áo đen ngần ngừ đến kéo Mạnh Niệm Từ, nhưng khi vừa gần chàng, bỗng nghe Trường Hận phong chủ quát to :
- Ðừng động đến!
Ðại hán áo đen giật mình, vội chững lại nói :
- Thuộc hạ chưa động đến...
Trường Hận phong chủ thở dài :
- Ðể cho hắn chết đi thì thật đáng tiếc...
Chương Ðài Phụng khẽ thở dài nói :
- Vậy là Mạnh công tử được cứu rồi!
Trường Hận phong chủ lại đến gần Mạnh Niệm Từ, lẩm bẩm nói :
- Ngàn quân dễ có, một tướng khó được! Nếu huấn luyện thiếu niên này thành công, cho dù Võ lâm Tứ thánh liên hiệp kéo đến tấn công cũng chẳng đáng lo ngại.
Ðại hán áo đen bỗng tiến tới một bước nói :
- Thưa Phong chủ...
Trường Hận phong chủ quay người nói :
- Ngươi muốn nói gì?
- Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở Phong chủ một điều. Thiếu niên này không như kẻ chịu người sai khiến, Phong chủ hao tốn tâm huyết tài bồi hắn, nếu hắn không tuân lời Phong chủ thì sao?
Trường Hận phong chủ cười ha hả :
- Ðinh Huê Dương, ngươi thật là trung thành, lúc nào cũng lo nghĩ cho lão phu!
Ðinh Huê Dương vội cúi đầu :
- Mang ơn tri ngộ của Phong chủ, thuộc hạ tất phải một dạ trung thành!
Trường Hận phong chủ bỗng sầm mặt :
- E rằng ngươi tâm khẩu bất nhất, trong lòng ngươi không phải nghĩ vậy... Có lẽ ngươi sợ hắn mai sau sẽ thay thế địa vị của ngươi, khiến ngươi không thừa kế được y bát của lão phu, địa cực ôn ngọc không về tay ngươi phải không?
Ðinh Huê Dương biến sắc quỳ sụp xuống, dập đầu lạy nói :
- Xin Phong chủ minh xét, thuộc hạ nếu có lòng dạ như vậy, trời đất chẳng dung...
Trường Hận phong chủ cười nhạt :
- Không có lòng như vậy thì tốt, đứng lên đi!
Ðinh Huê Dương chầm chậm đứng lên, vẫn cúi thấp đầu nói :
- Xin đa tạ Phong chủ!
Trường Hận phong chủ cười ung dung nói :
- Thật ra niềm lo lắng của ngươi chẳng phải thừa, nhưng lão phu đã nghĩ đến trước rồi! Chỉ cần cho hắn uống vào Thất Ức tán là hắn vĩnh viễn chỉ biết đi theo lão phu, suốt đời tôn lão phu làm chủ, không bao giờ có ý nghĩ khác!
Ðinh Huê Dương kinh ngạc :
- Ồ, Phong chủ đã luyện thành Thất Ức tán rồi ư?
Trường Hận phong chủ cười to :
- Lão phu không cho ngươi uống vì biết ngươi không bao giờ phản bội...
Ðưa tay chỉ mười mấy con vượn to đang lẳng lặng đứng sau lưng hắn nói :
- Lũ thú vật kia vốn rất hung tàn, nếu chưa uống vào Thất Ức tán của lão phu thì đâu có ngoan ngoãn thế kia!
Ðinh Huê Dương mỉm cười ngượng ngùng :
- Lẽ ra thuộc hạ phải sớm nghĩ đến...
Trường Hận phong chủ cười vui vẻ :
- Hãy mau đi lấy Bách Hoàn đan mang đến đây!
- Thưa vâng!
Ðinh Huê Dương đáp xong lập tức bỏ đi, Trường Hận phong chủ lúc này ra chiều rất vui vẻ, cúi xuống xách lấy Mạnh Niệm Từ đi qua hồ nước, đặt chàng ngồi lên ghế.
Mạnh Niệm Từ vẫn hơn me bất tỉnh, tuy được đặt ngồi lên ghế, song đầu cứ ngẹo sang bên, nếu không còn hơi thở, thật giống người chết.
Trường Hận phong chủ lay động tay ghế mấy cái, bỗng hai tay vung động, liên tiếp phóng ra mười mấy chưởng đánh xuống hồ nước.
Sau khi lão lay động tay ghế, ánh sáng trắng đục phát ra từ hồ nước bỗng biến thành ngũ sắc chói lói.
Chưởng kình của Trường Hận phong chủ đã đánh tung nước hồ và sôi sục lên, đồng thời ánh sáng ngũ sắc bỗng biến thành một vòng sáng to lớn,không ngớt quay quanh trên hồ nước.
Vòng ngũ sắc mỗi lúc càng quay nhanh và nhỏ dần, sau cùng đường kính chỉ còn chừng năm thước, bỗng hạ xuống chồng vào người Mạnh Niệm Từ.
Thế là vòng sáng bắt đầu xoay quanh Mạnh Niệm Từ, chừng sau nửa tuần trà, cái đầu ngẹo sang bên của chàng bắt đầu từ từ ngẩng lên.
Trường Hận phong chủ bật cười ha hả, hai tay ấn xuống ghế, vòng sáng chậm và nhạt dần, sau cùng hoàn toàn tan biến.
Những thấy Mạnh Niệm Từ tuy hai mắt nhắm nghiền, song hơi thở đều đặn và thở hắt ra một hơi dài, tay chân khẽ động đậy.
Trường Hận phong chủ hai tay nhẹ nhàng kéo chàng xuống ghế, để chàng nằm ngửa trên bình đài, bắt đầu xoa bóp.
Thủ pháp xoa bóp của lão rất khác lạ, chỉ thấy năm ngón tay không động đậy, cách người Mạnh Niệm Từ chừng nửa thước, như không hề liên can với nhau.
Thế nhưng, theo sự chuyển động của năm ngón tay, Mạnh Niệm Từ dần dần có phản ứng.
Chỉ thấy chàng trước tiên là toàn thân co rúm, sau đó tay chân vung vẫy, sau cùng người chàng cất lên khỏi mặt đất, lơ lững trên không.
Trường Hận phong chủ như phải dùng sức rất nhiều, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, song năm ngón tay mỗi lúc càng nhanh, và người Mạnh Niệm Từ cũng cất lên cao dần.
Sau chừng một bửa ăn, động tác của Trường Hận phong chủ mới chậm dần, đến khi người Mạnh Niệm Từ hạ xuống chấm đất, lão mới ngưng hẳn cử động, thở hắt ra một hơi dài, ngồi xếp bằng lẳng lặng nhắm mắt, hiển nhiên bởi dùng sức quá độ, cần phải vận công điều tức.
Trong đại sảnh nhất thời tĩnh lặng lạ thường, có thể nghe rõ tiếng hơi thở nặng nề của Trường Hận phong chủ.
Ðinh Huê Dương lúc này đã quay trở lại, bợ trên tay một chiếc hộp nhỏ được gói trong gấm, nhưng lặng lẽ đứng yên gần hồ nước.
Sau chừng một tuần trà, Trường Hận phong chủ bỗng mở trừng mắt quát :
- Ðưa Bách Hoàn đan đây mau!
Ðinh Huê Dương vội đáp :
- Thuộc hạ đã mang đến rồi đây!
Trường Hận phong chủ không ngoảnh lại, trở tay bắt lấy hộp gấm và mở ra ngay.
Chỉ thấy hai mắt lão nhìn dán vào trong hộp, vẻ luyến tiếc thở dài nói :
- Lão phu mất mấy mươi năm trời chỉ luyện được chín hoàn này, phúc đức ngươi tu từ kiếp nào mà lại được hưởng trọn một lúc thế này...
Do dự một lúc, lại thở dài nói :
- Trong đời lão phu có khuyết điểm duy nhất là cứ hay phân vân do dự, sự việc đã làm được nửa chừng rồi, đâu có thể nào do dự được nữa.
Ðoạn đưa tay ấn vào huyệt Yết Hầu của Mạnh Niệm Từ, khiến chàng há to miệng, trút hết chín hoàn Bách Hoàn đan vào. Sau đó lại xoa bóp nơi cổ họng chàng một hồi, để cho chín hoành linh đơn trôi hết xuống bụng.
Cơ hồ ngay khi chín hoàn linh đơn trôi xuống bụng Mạnh Niệm Từ, Trường Hận phong chủ vung tay điểm huyệt liên hồi, giải khai huyệt đạo cho chàng.
Mạnh Niệm Từ khẽ cựa mình, mí mắt động đậy.
Trường Hận phong chủ vỗ lên vai chàng hai cái quát :
- Hãy tỉnh lại đi!
Mạnh Niệm Từ vươn vai đứng lên, mở bừng mắt ngơ ngác nhìn quanh, đoạn dừng lại trên mặt Trường Hận phong chủ, vòng tay thi lễ nói :
- Lão tiền bối cao tánh đại danh? Nơi đây... là đâu? Vì sao vãn bối lại có mặt tại nơi này? Còn Chương cô nương đâu?
Trường Hận phong chủ trệ mặt :
- Hôn mê lâu vậy mà mới tỉnh lại đã nhớ rõ ràng thế này, nếu không sử dụng Thất Ức tán thì làm sao khống chế được ngươi...
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Lão tiền bối nói gì vậy?
Trường Hận phong chủ cười :
- Lão phu nói là vị cô nương mà ngươi vừa hỏi... họ gì vậy?
- Họ Chương...
Mạnh Niệm Từ lại dáo dác nhìn quanh, nói tiếp :
- Ðây có phải Phiêu Hương sơn trang không?
Thì ra kể từ khi bị Chương Ðài Phụng điểm huyệt tại thạch thất trong Phiêu Hương sơn trang, chàng đã mê man suốt cho đến giờ, mọi sư xảy ra đã qua hoàn toàn không hay biết.
Trường Hận phong chủ cười ha hả :
- Phiêu Hương sơn trang ư?
Quay sang Ðinh Huê Dương đứng bên kia hồ nói :
- Biết Phiêu Hương sơn trang là nơi nào không?
Ðinh Huê Dương ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp :
- Phiêu Hương sơn trang ở phía Bắc Kiếm các là một Phân đà bí mật của Thiết Kỵ môn!
Trường Hận phong chủ hậm hực :
- Thiết Kỵ môn? Một nam một nữ đã trốn thoát kia hẳn là người của Thiết Kỵ môn!
Ðinh Huê Dương lúng búng :
- Xét theo tình lý thì dúng như vậy!
Mạnh Niệm Từ thoáng biến sắc mặt, lập tức ngưng thần vận tụ công lực, trầm giọng hỏi :
- Ðây thật ra là nơi nào? Gì mà đã trốn thoát một nam một nữ...
Trường Hận phong chủ vội cười nói :
- Hãy tạm gác qua vấn đề ấy đi, Chương cô nương đã chết rồi!
Mạnh Niệm Từ vội hỏi :
- Ðã chết rồi ư? Nàng đã chết như thế nào? Thi thể giờ ở dâu?
Trường Hận phong chủ cười nhạt :
- Ở ngay sau lưng mà ngươi không thấy sao?
Mạnh Niệm Từ bật lên một tiếng kinh ngạc, lập tức ngoảnh nhìn ra sau. Song ngay khi ấy, Trường Hận phong chủ lẹ làng vung chỉ điểm vào năm nơi yếu huyệt của chàng, thế là Mạnh Niệm Từ lại ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Trường Hận phong chủ nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ nhỏ bằng bích ngọc, lắc lắc phần tím bên trong, cười đắc ý lẩm bẩm :
- Chỉ cần uống vào số Thất Ức tán này, xem ngươi còn lải nhải lôi thôi được nữa hay không!
Ðoạn liền đưa tay mở nắp lọ. Ðột nhiên một giọng trong trẻo vang lên :
- Hãy khoan!
Trường Hận phong chủ và Ðinh Huê Dương giật nẩy mình như sấm nổ ngang tai, sững sờ thừ ra tại chỗ.
Thì ra Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đã đến bên hồ chẳng rõ từ lúc nào.
Trường Hận phong chủ tức giận quát :
- Nha đầu, ngươi là ai?
Chương Ðài Phụng cười hề hêà :
- Bổn cô nương là Chương Ðài Phụng, chính là Chương cô nương mà vị công tử kia vừa đề cập đến!
Quay lại đưa tay chỉ Từ Viễn, nói tiếp :
- Người này nguyên là Tổng Tuần đường chủ thuộc Nội tam đường Thần Phong môn, nhưng bây giờ là nô tài của bổn cô nương!
Trường Hận phong chủ kinh ngạc :
- Ồ.. một nam một nữ đã trốn thoát ngoài cửa cốc chính là các ngươi chứ gì?
Chương Ðài Phụng cười ung dung :
- Nếu bảo là “trốn” thì xem thường bổn cô nương quá!
Trường Hận phong chủ tức giận :
- Vậy chứ ngươi giải thích thế nào?
Chương Ðài Phụng cười :
- Không cần giải thích, chỉ căn cứ vào sự thật!
Kể từ khi Chương Ðài Phụng và Từ Viễn hiện thân, ánh mắt rừng rực của Trường Hận phong chủ cứ chốt chặt vào mặt Chương Ðài Phụng, trên mặt lộ vẻ rất kỳ lạ. Cái vẻ ấy tưởng chừng như con dao nhọn muốn xuyên thủng Chương Ðài Phụng, và cũng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Chương Ðài Phụng sớm đã nhận thấy thần sắc của đối phương bèn cười chế nhạo :
- Lão điên đầu rồi phải không?
Trường Hận phong chủ như chợt tỉnh cơn mơ, giận dữ quát :
- Ngươi dám sĩ nhục lão phu, thật là to gan... Hãy cho biết bằng cách nào mà ngươi vào được đây?
Chương Ðài Phụng thản nhiên cười :
- Có gì mà lạ, bổn cô nương có đôi chân, chính nó đã đưa bổn cô nương vào đây!
Trường Hận phong chủ ngớ người :
- Lão phu biết ngươi vào đây bằng đôi chân rồi, nhưng xung quanh đây đều nằm trong trận thế của lão phu, chả lẽ ngươi cũng hiểu biết về trận thế ấy sao?
Chương Ðài Phụng bỗng buông tiếng cười ngặt nghẽo, hồi lâu vẫn chưa ngưng.
Trường Hận phong chủ điên tiết quát :
- Ngươi cười gì thế hả?
Chương Ðài Phụng cố nén cười :
- Trận thế tầm thường này ngay cả trẻ con lên ba cũng chẳng thể gạt được, vậy mà ngăn cản được bổn cô nương sao?
Trường Hận phong chủ tức tối nghiến răng :
- Nha đầu, ngươi có biết sơn quy của lão phu không?
Chương Ðài Phụng thản nhiên cười :
- Ðang muốn thỉnh giáo đây!
Trường Hận phong chủ hừ một tiếng thật mạnh :
- Phàm kẻ xâm nhập bổn cốc, chỉ giết không tha... Riêng đối với nữ nhân thì càng nghiêm khắc hơn!
Chương Ðài Phụng vẫn bình thản :
- Hãy nói rõ nghe xem!
Trường Hận phong chủ cau mày :
- Ðã thấy những con vượn tiên kia rồi chứ? Khi nào bắt được nữ nhân, lão phu giao cho chúng tha hồ tận hưởng cho đến chết, sau đó ném xuống hồ nước cho tan xương nát thịt.
Chương Ðài Phụng đỏ mặt :
- Ðó là hành vi của dã thú, nhưng lão không bao giờ thực hiện được đâu!
Trường Hận phong chủ cười khảy :
- Nha đầu, điều lão phu vừa nói chính là số mệnh của ngươi, lão phu sẽ thực hành ngay đây!
Chương Ðài Phụng nhướng mày :
- Lão không thực hiện được đâu!
Trường Hận phong chủ giận dữ :
- Tại sao lão phu không thực hiện được?
Hai tay vung mạnh, tựa hồ sẵn sàng ra lệnh cho mười sáu con vượn to đang lăm le chờ đợi. Song Trường Hận phong chủ lại uể oải buông hai tay xuống. Chương Ðài Phụng cười :
- Lời nói của bổn cô nương thế nào?
Trường Hận phong chủ thẫn thờ lẩm bẩm :
- Sao lão phu cảm thấy ngươi mặt quen quen .
Chương Ðài Phụng bật cười :
- Rõ là nực cười, không thể nào có chuyện ấy được, bộ mặt ngựa của lão, bổn cô nương chưa gặp bao giờ... Thế nhưng, bổn cô nương lại biết rõ nguyên nhân.
Trường Hận phong chủ thích thú :
- Ngươi thử nói nghe xem!
Chương Ðài Phụng bỗng hỏi :
- Lão đã ở dưới chân Lý Phụ Phong này bao lâu rồi?
Trường Hận phong chủ tức giận :
- Trường Hận Phong chứ không phải Lý Phụ Phong!
Chương Ðài Phụng cười khảy :
- Cũng được, cứ xem như là Trường Hận Phong, lão đã ờ đây bao lâu rồi?
Trường Hận phong chủ chau mày :
- Ðã hơn ba mươi năm!
- Trong hơn ba mươi năm qua lão chưa từng bước chân ra khỏi đây ư?
- Lão phu đã thể vĩnh viễn không ra khỏi cốc, dĩ nhiên là chưa từng rời xa một bước rồi!
- Trong thời gian ấy cũng chưa từng có nữ nhân vào trong cốc sao?
- Chưa từng, nếu có thì lão phu đã thưởng cho lũ vượn tiên rồi!
Chương Ðài Phụng cười phá lên :
- Vậy là đúng rồi!
Trường Hận phong chủ ngớ người :
- Gì mà đúng?
Chương Ðài Phụng giọng rề rà :
- Trên giang hồ đồn rằng, lão bởi thất tình, bị một người đàn bà xinh đẹp hất hủi, quá đau lòng nên mới lui ra khỏi chốn giang hồ, đến đây ẩn cư, lão không phủ nhận điều ấy chứ?
Trường Hận phong chủ buông tiếng thở dài :
- Cũng có thể nói như vậy!
Chương Ðài Phụng nghiêm nghị nói tiếp :
- Bất kể hai người khi xưa đã yêu đương thế nào, nhưng qua việc lão đã đổi tên Lý Phụ Phong thành Trường Hận Phong, và thề suốt đời không rời xa, đủ hiểu tâm linh lão đã bị tổn thương sâu nặng. Người đàn bà kia quả có phần lỗi với lão, cho nên bổn cô nương cảm thấy lão rất đáng tội nghiệp.
Trường Hận phong chủ lim dim mắt, buông tiếng thở dài não nuột nói :
- Người ấy đúng là có lỗi với lão phu... Ôi, đừng nhắc đến quá khứ nữa...
Mở choàng mắt, nói tiếp :
- Ngươi chưa nói ra nguyên nhân đã khiến lão phu cảm thấy ngươi quen mặt.
Chương Ðài Phụng cười :
- Nói đến ngay đây! Sau khi thất tình, lão đến đây ẩn cư ngay. Hơn ba mươi năm dài ép buộc bản thân thay đổi lý tưởng sống. Thế nhưng, hình bóng người đàn bà kia vẫn đeo đẳng trong cõi sâu tâm hồn, khiến lão đau khổ...
Khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Nhưng bởi thời gian quá lâu nên hình bóng kia đã phai mờ, trong ký ức lão chỉ còn là một hình ảnh đẹp...
Trường Hận phong chủ bỗng reo to :
- Ðúng rồi, ngươi nói không sai...
Nhìn thẳng vào mặt Chương Ðài Phụng, nói tiếp :
- Ngươi quả là xinh đẹp, giống hệt như hình bóng trong ký ức lão phu. Thế nhưng, lão phu vô vàn căm hận hình bóng ấy, nếu y thị ở trước mặt, lão phu tức kkhắc giết chết ngay!
Chương Ðài Phụng cười :
- Ðó là lão tự lừa dối mình thôi! Sự thật thì chẳnh những lão không giết mà còn khóc lóc thảm thiết, mong bà ta trở về vòng tay... Bởi có yêu mới hận, nếu lão không yêu người ấy thì sẽ không bao giờ hận, đúng chăng?
Trường Hận phong chủ bỗng gằn giọng :
- Bất luận đúng hay không, lão phu cũng chẳng buông tha cho ngươi được!
Chương Ðài Phụng thản nhiên cười :
- Bổn cô nương cũng biết vậy, nhưng không hề bận tâm!
Ðoạncất bước toan đi xuống hồ. Trường Hận phong chủ quát :
- Ðứng lại!
Chương Ðài Phụng bật cười :
- Sao vậy?
- Nước hồ sẽ làm cho ngươi xương tan thịt nát, vậy thì nhẹ nhàng cho ngươi quá và cũng làm hỏng mất sơn quy do lão phu đã đặt ra!
Chương Ðài Phụng mỉm cười :
- E chẳng phải vậy đâu!
Ðoạn liền bước chân xuống hồ, những thấy nàng vững vàng đi trên mặt nước, không hề gợn sóng, đủng đỉnh đi qua bình đài.
Trường Hận phong chủ khẽ buông tiếng thở dài, không ra tay ngăn cản.
Chương Ðài Phụng cười nhẹ :
- Xin thứ cho đã vạch trần bí mật của lão, có lẽ bọn thuộc hạ và lũ vượn của lão đều không dám liều lĩnh bước chân xuống hồ cho nên đã tôn sùng lão như thể thần tiên!
Trường Hận phong chủ lom khom nhìn vào mặt Chương Ðài Phụng, cười nói :
- Lạ thật, sao ngươi biết hồ nước này có thể đi trên mặt?
Chương Ðài Phụng cười nhạt :
- Rất đơn giản, trong hồ có địa cực ôn ngọc, khiến mặt nước có sức nổi cao hơn, chỉ cần có chút nội lực là đi qua được dễ dàng như đất bằng, đúng vậy chăng?
Trường Hận phong chủ cười :
- Ðúng, nhưng nước hồ cũng có thể khiến ngươi tan xương nát thịt nữa, ngươi biết chăng?
- Khi nãy bổn cô nương đã chứng kiến việc lão liên tiếp giết chết ba mươi mốt người rồi, nhưng đó chẳng qua là do bị lão ném xuống, sức rơi quá mạnh nên mới như vậy, chứ như đề khí đi thì bình an vô sự.
Trường Hận phong chủ gật gù :
- Không sai, ngươi nói rất có lý... Mục đích của ngươi là gì? Cũng nhắm vào địa cực ôn ngọc phải không?
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười :
- Bất kỳ báu vật gì cũng chẳng thể khiến cho bổn cô nương động lòng. Mục đích của bổn cô nương là chỉ muốn nhờ lão chữa thương cho Mạnh công tử kia thôi...
Mắt đảo tròn, cười nói tiếp :
- Giờ thì lão đã chữa khỏi rồi, bọn này xin cáo từ!
Dứt lời liền định đi đến giải huyệt cho Mạnh Niệm Từ.
Trường Hận phong chủ tức giận quát :
- Láo, ngươi nghĩ dễ dàng quá, đơn giản quá!
Chương Ðài Phụng nhướng mày :
- Vậy chứ phải đền trả bằng gì?
Trường Hận phong chủ cười khanh khách :
- Ðền trả ư? Tên tiểu tử này được lão phu chữa trị bằng cách hấp thụ ba phần tinh hoa của địa cực ôn ngọc và uống vào chín hoàn Bách Hoàn đan do lão phu phải tốn mấy mươi năm tâm huyết mới luyện thành. Sự đền trả phải suốt đời trọn kiếp đi theo lão phu, nghe lão phu sai bảo, còn về ngươi...
Ánh mắt sắc lạnh nhìn hốt vào mặt Chương Ðài Phụng, nói tiếp :
- Lão phu có hai con đường để ngươi chọn lựa, một là lão phu muốn hình bóng trong tâm trí kia về bên lão phu, có lẽ lão phu sẽ có thể tái xuất Trường Hận Phong, thứ hai là ngươi phải chết!
Chương Đài Phụng thản nhiên mỉm miệng cười.
Trường Hận phong chủ gằn giọng :
- Hừ, nói mau, ngươi chọn con đường nào?
Chương Đài Phụng ung dung cười :
- Bổn cô nương đã biết trước lão sẽ nói như vậy, nhưng trước khi trả lời, có thể đưa ra một điều kiện chăng?
Trường Hận phong chủ thoáng trầm ngâm :
- Ngươi nói đi!
- Bất luận bổn cô nương chọn con đường nào thì lão cũng không được cho Mạnh công tử uống Thất Ức tán!
- Không được!
Chương Đài Phụng chẳng màng đến lão, nói tiếp :
- Và trước hết lão phải giải huyệt cho chàng!
Trường Hận phong chủ bực tức :
- Đó lại là mơ tưởng... Bởi ngươi xinh đẹp thông minh nên lão phu mới nhân nhường thế này, nhưng ngươi cũng đừng được một thước mà lấn lướt một trượng.
Chương Đài Phụng lắc đầu :
- Không đâu...
Ánh mắt dịu dàng nhìn Trường Hận phong chủ, chậm rãi nói tiếp :
- Thử nghĩ lão ẩn cư tại nơi hoang vắng này suốt hơn ba mươi năm dài, đó là điều đau khổ đến dường nào. Huống hồ trong bao năm qua hình bóng kia không hề buông tha lão, khiến lão phải sống khắc khoải trong niềm đau hận khôn cùng. Nay lão đã có hy vọng khiến cho bóng hình kia sống lại, nếu niềm ước mong ấy trở thành hiện thực, lão có thể rời khỏi sơn cốc này, sống hạnh phúc trong cõi đời, như vậy chả lẽ sự đền trả không đủ sao! Không xứng đáng sao?
Trường Hận phong chủ ngây ngẩn nhìn nàng, lẩm bẩm như trong mơ nói :
- Nói nghe hay lắm, có lẽ ngươi không chọn con đường chết rồi!
Chương Đài Phụng lạnh lùng :
- Cũng không hẳn, bổn cô nương chỉ nói chắc chắn sẽ chọn một trong hai con đường, vậy có nghĩa là lão có nửa phần hy vọng thực hiện được ước muốn.... Lão đừng quên, đây là điều kiện giữa chúng ta, lão phải giải huyệt cho Mạnh công tử trước rồi bổn cô nương mới có thể cho biết câu trả lời.
Trường Hận phong chủ vểnh râu :
- Không đươc... hắn... hắn...
Chương Đài Phụng khúc khích cười :
- Khỏi hắn nữa, bổn cô nương biết lão muốn nói gì rồi. Mạnh công tử đã có công lực trên hai giáp tý, võ nghệ cao cường, sau khi giải huyệt không thể nào kềm chế được nữa, phải không nào?
Trường Hận phong chủ đỏ mặt hét :
- Láo, lão phu lại sợ hắn hay sao?
- Nếu không sợ, sao không giải huyệt?
Trường Hận phong chủ giậm chân :
- Thôi được, để lão phu giải huyệt cho hắn!
Đoạn liền vung chỉ điểm giải huyệt đạo cho Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ được giải huyệt, liền vận công điều tức, đứng lên quát :
- Lão thất phu, tại sao lại phong bế huyệt đạo của Mạnh mỗ?
Vung tay xuất chưởng toan lao tới tấn công. Chương Đài Phụng vội hét to :
- Mạnh công tử, chớ nóng nảy!
Mạnh Niệm Từ sững người, bấy giờ mới trông thấy Chương Đài Phụng, vội chững lại nói :
- Chương cô nương... Vậy là sao? Đây là đâu? Tại sao...
Chương Đài Phụng nhoẻn miệng cười ngắt lời :
- Hãy thử xem thương thế của công tử đã hoàn toàn bình phục và công lực còn nguyên vẹn hay không?
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Tại hạ đã vận công thử, đã hoàn toàn bình phục rồi!
Chương Đài Phụng gật đầu cười :
- Vậy thì tốt...
Đưa tay chỉ Trường Hận phong chủ nói :
- Đây là Trường Hận phong chủ Quản Lộ Dao lão tiền bối, ân nhân cứu mạng của công tử, phải mất biết bao tâm lực và dược vật quý báu mới cứu được công tử từ Quỷ Môn Quan về đây...
Mạnh Niệm Từ vội bước về Trường Hận phong chủ vòng tay xá dài nói :
- Đa tạ Quân lão tiền bối đã cứu mạng, vừa rồi vì tại hạ không rõ cớ sự nên mới hiểu lầm, xin lão tiền bối chớ trách!
Trường Hận phong chủ buông tiếng hừ khẽ :
- Hà tất khách sáo!
Chương Đài Phụng khúc khích cười nói tiếp :
- Tiểu muội chưa nói hết lời mà! Ông ấy tuy có ơn cứu mạng công tử, nhưng đồng thời cũng là kẻ địch mạnh nhất của công tử...
Trường Hận phong chủ tức giận :
- Nguơi nói vậy nghĩa là sao?
Mạnh Niệm Từ cũng ngạc nhiên nói :
- Chương cô nương có thể nói rõ hơn chăng?
Chương Đài Phụng chậm rãi nói :
- Rất đơn giản, ông ta đã chẳng tiếc thuốc quý, nội lực và ba phần tinh hoa của địa cực ôn ngọc để cứu mạng công tử, đó không phải vì ông ta là một vị thần trứ danh, cũng chẳng phải có lòng nhân từ bác ái, mà là có mục đích rất khó thể thông cảm....
Trường Hận phong chủ mặt mày tái ngắt, chẳng nói một lời.
Mạnh Niệm Từ ngơ ngẩn :
- Cô nương thật ra muốn nói gì vậy?
Chương Đài Phụng cười :
- Ông ta định cho công tử uống vào loại thuốc làm mất hết trí nhớ, trở thành nô bộc trung thành, cả đời làm tay sai cho ông ta.
Mạnh Niệm Từ thoáng tái mặt, lặng thinh trầm ngâm.
Chương Đài Phụng nói tiếp :
- Do đó, thẳng thắng mà nói, ơn cứu mạng của ông ta đã bị lòng mong muốn xấu ác ấy xua tan, kể như ân oán tương đồng!
Trường Hận phong chủ tức giận :
- Nha đầu, vì chờ sự chọn lựa của ngươi, lão phu đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi! Nếu ngươi còn...
Chương Đài Phụng cười ngắt lời :
- Vậy cũng đâu hề gì? Chả lẽ lão còn sợ ta thoát khỏi lưới rập của lão hay sao? Trước khi uống thuốc tỉnh táo một lúc cũng đâu có sao?
Mạnh Niệm Từ mặt hiện sát cơ, nhìn Chương Đài Phụng nói :
- Tại hạ mới hồi tỉnh, nhất thời chưa hiểu rõ được tự sự, chẳng hay cô nương...
Chương Đài Phụng tiếp lời :
- Nếu Trường Hận phong chủ không ngăn cản, tiểu muội có thể sơ lược cho công tử biết. Đây là một sơn động trong Tiên Viên cốc, nằm tại Trường Hận Phong trên Cửu Đỉnh sơn. Đại sảnh này đã được xây dựng dựa theo sự biến hóa của bát quái cửu cung, vị Trường Hận phong chủ này võ công siêu phàm, và trong cốc còn có lũ vượn nhiều vô số kể, chúng sức mạnh ghê gớm...
Trường Hận phong chủ bỗng cười to :
- Ngươi biết vậy tốt lắm!
Mạnh Niệm Từ ra chiều phân vân :
- Dù là đầm rồng hang hổ thì tại hạ cũng chẳng sợ, nhưng cô nương...
Chương Đài Phụng cười tiếp lời :
- Nếu công tử tin tiểu muội, thì hãy nghe lời tiểu muội có được không?
Trong khi nói mắt nàng đảo quanh liền mấy lượt.
Mạnh Niệm Từ hiểu ý, bèn cười nói :
- Hẳn là cô nương đã vượt ngàn đặm xa xôi, trải qua biết bao hiểm nguy đưa tại hạ đến đây nhờ cứu chữa, tại hạ được may mắn sống sót là nhờ cô nương ban cho, lẽ đương nhiên tại hạ phải nghe lời cô nương rồi!
Chương Đài Phụng vui sướng :
- Vậy thì tốt lắm!
Trường Hận phong chủ bực mình nói :
- Giờ trả lời lão phu được rồi chứ?
Chương Đài Phụng cười mỉa mai :
- Thật ra thì lão đã biết trước câu trả lời rồi, đúng chăng?
Trường Hận phong chủ mặt bỗng rạng rỡ, lim dim mắt nói :
- Con người ai chẳng ham sống sợ chết, dĩ nhiên là ngươi chọn con đường sống rồi!
Chương Đài Phụng lắc đầu cười :
- Không phải, bổn cô nương chọn con đường chết!
Trường Hận phong chủ nhảy dựng lên :
- Chọn con đường chết? Nha đầu ngươi rõ là điêu ngoa, nếu lão phu mà biết trước như vậy thì đã bổ chết ngươi rồi!
Chương Đài Phụng thản nhiên cười :
- Tuy bổn cô nương chọn con đường chết, nhưng có cách để sống còn trong cái chết.... Lão hãy cho biết sẽ đối phó với bổn cô nương như thế nào?
Trường Hận phong chủ mặt tái ngắt :
- Lão phu sẽ cho mười sáu con vượn tiên cùng lúc dày vò ngươi cho đến khi chết mới thôi.
- Nếu lũ vượn của lão không làm gì được bổn cô nương thì sao?
Trường Hận phong chủ hét to :
- Tuyệt đối không thể vậy được!
- Vạn nhất có thể thì sao?
- Nếu đúng vậy thì lão phu sẽ tức khắc để cho các ngươi rời khỏi đây!
Chương Đài Phụng nghiêm giọng :
- Chính miệng lão đã nói, đừng phản hồi đó!
- Hừ, lão phu là hạng người nào mà đi nuốt lời với ngươi!
Mạnh Niệm Từ thấy mười sáu con vượn to lớn và khỏe mạnh chẳng khác nào hung thần ác sát, hoảng kinh nói :
- Không được, Chương cô nương đừng....
Chương Đài Phụng xua tay ngắt lời :
- Công tử đã quên lời hứa rồi ư? Hãy nghe lời tiểu muội, toàn thân giới bị, sẵn sàng ứng biến.
Mạnh Niệm Từ lòng đầy thắc mắc nhưng đành phải im miệng, chỉ nghe Chương Đài Phụng buông tiếng quát lanh lảnh, người vọt thẳng lên không, phi thân đến bên kia hồ nước.
Chương Đài Phụng vừa đặt chân xuống đất, mười sáu con vượn to lập tức túa đến bao vây cùng với tiếng kêu ầm ĩ, chúng dang rộng hai tay, miệng kêu chí chóe hết sức ghê rợn.
Chương Đài Phụng nhỏ thó đứng giữa vòng vây của lũ vượn to lớn, trông hệt mười sáu con chó săn to lớn bao vây một chú thỏ con, tình thế xem ra nàng khó thể thoát chết.
Mạnh Niệm Từ mày kiếm chau chặt, mấy phen toan lao vào giúp sức. Chàng không hiểu vì sao Chương Đài Phụng lại tự dấn thân vào tuyệt cảnh, song nhớ lại sự chỉ huy vững vàng của nàng đại phá Thần Phong môn lúc ở Phiêu Hương sơn trang, nên cuối cùng chàng đã dằn nén.
Mười sáu con vượn tuy ra vẻ hùng hổ song chưa phát động thế công, hiển nhiên chúng đang chờ mệnh lệnh tối hậu của Trường Hận phong chủ.
Trường Hận phong chủ thần thái rất khích động, gương mặt ngựa càng trễ dài hơn, nghiến răng nói :
- Nha đầu kia, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, chỉ cần lão phu hạ lệnh một tiếng, ngươi tức khắc sẽ phải chết một cách thê thảm nhất trên đời...
Chương Đài Phụng lớn tiếng :
- Nếu lão không chịu từ bỏ ý định lệch lạc của mình thì lão sẽ chuốc lấy một sự thua bại chưa từng có... Lão không quên lời cam kết của mình chứ?
Trường Hận phong chủ cắn răng thở dài :
- Ngươi đã quyết tâm muốn chết thì chẳng biết sao hơn!
Hai tay vụt giơ cao, rồi thì hạ nhanh xuống quát :
- Ra tay!
Lũ vượn dường như nghe hiểu tiếng người, ba mươi hai cánh tay dài đầy lông lá lập tức cùng một lúc vươn ra, tranh nhau toan thỏa mản thú dục.
Chương Đài Phụng buông tiếng cười vang, vụt người xoay nhanh, những thấy một chùm sáng bạc tung ra như mưa bấc. Lũ vượn kinh hoảng như chuột gặp mèo, trong tiếng kêu chí chóe đua nhau chạy loạn xạ, song xa nhất cũng chỉ được hơn trượng là lăn ra chết ngay. Trước ngực mỗi con đều có một lỗ máu tuôn chảy xối xả, vị trí trúng ngay tim, thảo nào lũ thú hung hãn này chết nhanh đến như vậy.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy, lập tức cảm thấy nhẹ người. Trường Hận phong chủ thoạt tiên ngớ người, liền sau đó phi thân qua hồ nước giận dữ quát :
- Ngươi... đã giết chúng bằng cách nào?
Đinh Huê Dương cũng sững sờ biến sắc, thừ người tại chỗ. Từ Viễn điềm nhiên khoanh tay đứng nhìn, dường như mọi sự đã nằm trong sự tiên liệu của y.
Chương Đài Phụng đảo mắt cười vang nói :
- Lẽ dĩ nhiên là đã sử dụng ám khí!
Trường Hận phong chủ trợn trừng mắt :
- Chúng da rắn thịt dày, đao kiếm không thủng, bất kỳ ám khí nào cũng không thể gây thương chúng được, ngươi đã sử dụng ám khí gì mà giết chết được chúng hả?
Chương Đài Phụng giọng lạnh nhạt :
- Lão hãy tự mà xem xét!
Trường Hận phong chủ hậm hực :
- Ám khí đã thủng sâu vào trong thân, lão phu không trông thấy được!
- Thôi, hiện tại không cần phải tìm hiểu đó là ám khí gì, nên biết là lũ vượn già của lão không phải là kim cang bất hoại chi thể, đừng nói là ám khí của bổn cô nương giết chết được chúng, mà còn rất nhiều ám khí cũng như khí giới khác có thể giết chết được chúng, nếu chỉ cậy vào chúng bảo vệ sơn cốc này thì không xong đâu...
Giọng trầm xuống nói tiếp :
- Lời cam kết của lão có thể thực hiện rồi chứ?
Trường Hận phong chủ sắc mặt biến đổi liên hồi, sau cùng cười lên khằng khặc nói :
- Nha đầu, trò bịp của ngươi quả là cao minh, nhưng rất tiếc lão phu không bị mắc lừa đâu!
Chương Đài Phụng thản nhiên cười :
- Bổn cô nương đã biết trước là lão sẽ nói vậy, vì Trường Hận phong chủ bây giờ không còn là nhân y Quân Lộ Dao khi xưa nữa!
Trường Hận phong chủ mặt tái ngắt :
- Ngươi nói vậy là sao?
Chương Đài Phụng cười cười :
- Nhân y Quân Lộ Dao xưa kia giàu lòng bác ái, nhất ngôn cửu đỉnh, còn Trường Hận phong chủ ngày nay hung ác ngang tàng, phản phúc vô lường. Ôi, cũng chẳng thể trách lão được, chính người đàn bà kia đã khiến trở nên thế này!
Mạnh Niệm Từ nhún mình phi thân qua hồ nước, quay sang Chương Đài Phụng nói :
- Khỏi cần hao hơi tổn tiếng, chúng ta đi thôi!
Trường Hận phong chủ bỗng buông tiếng cười khanh khách, không hề ngăn cản.
Chương Đài Phụng khẽ nói :
- Đừng vội, lão già này không để yên cho chúng ta rời khỏi đây đâu, hãy xem lão còn thủ đoạn gì nữa.
Trường Hận phong chủ niềm khích phẫn dần ổn định, bỗng lớn tiếng quát :
- Đinh Huê Dương!
Đinh Huê Dương vội khom mình đáp :
- Thuộc hạ có đây!
Trường Hận phong chủ hằn học :
- Còn phải chờ lão phu sai bảo nữa hả? Sao không kéo xác lũ vượn đi đi?
Đinh Huê Dương vội cúi gập người đáp :
- Thuộc hạ tuân mạng!
Đoạn lùi sau ba bước, quay người cất lên một tiếng huýt dài. Tiếng huýt vừa dứt đã thấy lại mười mấy con vượn tiên ngoe nguẩy đi vào. Đinh Huê Dương đưa tay chỉ xác lũ vượn ngổn ngang nói :
- Khiêng đi mau!
Lũ vượn chẳng tỏ vẻ gì khác, y lời khiêng xác đồng loại đi ra, thật trùng hợp chúng cũng đúng mười sáu con, mỗi con khiêng một xác, chốc lát chúng đã đi khỏi.
Trường Hận phong chủ ánh mắt sắc lạnh nhìn vào gương mặt của Chương Đài Phụng trầm giọng hỏi :
- Chương cô nương ám khí lợi hại, thủ pháp độc đáo, có thể một lúc giết chết mười sáu con vượn tiên, khiến lão phu được mở rộng tầm mắt, chẳng hay... đó là ám khí gì vậy?
Chương Đài Phụng ơ hờ :
- Ám khí đó không phải của bổn cô nương, mà do một vị lão tiền bối tặng cho, cũng chẳng biết ám khí đó tên gì!
- Người đã tặng ám khí đó cho cô nương danh tánh là gì vậy?
Chương Đài Phụng lắc đầu :
- Chưa được vị tiền bối ấy cho phép, bổn cô nương không tiện thố lộ!
Trường Hận phong chủ thăm dò :
- Vậy thì ám khí đó kích cỡ bao nhiêu mà có uy lực lớn như vậy?
Chương Đài Phụng bỗng ngửa mặt cười vang :
- Quân Lộ Dao, lão già tất quanh co, sao không hỏi thẳng bổn cổ nương có bao nhiêu ám khí, vậy chẳng tốt hơn ư?
Trường Hận phong chủ mặt trở nên hết sức kỳ khôi, gằn giọng nói :
- Không cần phải hỏi, lão phu chỉ cho biết trong cốc này có hơn ba ngàn con vượn tiên, có lẽ cũng đủ rồi!
Chương Đài Phung thầm kinh hãi, song ngoài mặt vẫn ra chiều ung dung, cười khảy nói :
- Vậy là lão định xua hết chúng nạp mang ư?
Trường Hận phong chủ phá lên cười :
- Chỉ cần cô nương có đủ khả năng. Nhưng chỉ e cô nương không có nhiều ám khí đến thế!
Mạnh Niệm Từ bỗng cao giọng xen lời :
- Cũng chẳng cần sử dụng ám khí, lũ súc sinh kia chưa chắc gì giữ chân chúng ta được!
Trường Hận phong chủ tức tối :
- Tiểu tử, rõ ràng lấy oán báo ân, nếu không nhờ lão phu hết lòng cứu chữa thì ngươi đã chết từ lâu rồi!
Nghiến răng nói tiếp :
- Vậy các ngươi hãy thử xem!
Mạnh Niệm Từ bất giác nghe lòng hổ thẹn, dẫu thế nào thì Trường Hận phong chủ cũng kể được là ân nhân cứu mạng của chàng. Mặc dù lão dụng ý bất chính, nhưng việc cứu sống chàng đó là sự thật. Chỉ bấy nhiêu chàng cũng lễ nhượng ba phần, do đó nhất thời chàng chẳng biết nói sao cho phải.
Chương Đài Phụng lớn tiếng cười khảy :
- Quân Lộ Dao, chúng ta đã nói rõ ràng, lão tuy thật sự cứu người, nhưng lại không có lòng cứu người, hành động như vậy đâu có thể bù lại được âm mưu độc ác của lão... Nếu lão còn kể được là một bậc quân tử, biết tôn trọng thân phận khi xưa thì nên đưa bọn này rời khỏi đây!
Mạnh Niệm Từ khẽ buông tiếng thở dài :
- Mặc cho tôn giá nuôi dạ bất lương, nhưng tại hạ vẫn ghi nhớ ơn cứu giúp, mai sau ắt sẽ báo đền. Nhưng bây giờ, xin thứ cho, tại hạ phải cáo từ!
Trường Hận phong chủ dang ngửa hai tay, cười chua chát :
- Thôi được, các ngươi... hãy đi đi...
Quay sang Đinh Huê Dương trầm giọng quát :
- Còn thừ ra đó hả? Đi...
Chưa dứt lời đã như một luồng khói xanh biến mất qua cánh cửa đang mở, Đinh Huê Dương ném cho nhóm Mạnh Niệm Từ cái nhìn sắc lạnh, đoạn cũng liền theo sau đi khỏi.
Giờ đây trong thạch sảnh chỉ còn lại Mạnh Niệm Từ, Chương Đài Phụng và Từ Viễn ba người. Mạnh Niệm Từ vẻ mặt nặng nề khẽ buông tiếng thở dài nói :
- Chương cô nương dường như rất am tường về trận pháp, chẳng hay...
Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng chân vọng đến từ xa đến gần, và có người trầm giọng nói :
- Chính là nơi đây...
Rồi thì một người đi nhanh vào, tiến thẳng đến hồ nước.
Mạnh Niệm Từ thoáng kinh ngạc, vội cùng Chương Đài Phụng lách nhanh sang bên, chỉ thấy đối phương gồm có hơn hai mươi người, thật bất ngờ họ là người của Vũ Uy môn.
Bọn họ chỉ ơ hờ quét mắt nhìn Mạnh Niệm Từ ba người, rồi lập tức túa đến bao vây chặt hồ nước. Chỉ thấy người cầm đầu là một lão nhân tuổi ngoại ngũ tuần, tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, đảo mắt nhìn quanh, ngạc nhiên nói :
- Tại sao ở đây cũng chẳng thấy bóng dáng của Quân Lộ Dao thế nhỉ?
Một lão nhân nhỏ thó khác cười xiểm nịnh :
- Mặc Quân Lộ Dao có ở đây hay không, tiên hạ thủ vi cường, hạ tọa xin chúc mừng Đường chủ đã đến trước...
Lão nhân cầm kiếm được gọi là Đường chủ bật cười :
- Cung phó đường chủ không lầm Địa Cực Ôn Ngọc quả đúng dưới hồ nước này chứ?
Lão nhân nhỏ thó vội nói :
- Đây chắc chắn là nơi tập công luyện thuốc của Quân Lộ Dao, ánh sáng từ trong hồ tỏa ra kia dĩ nhiên là Địa Cực Ôn Ngọc rồi... Các lộ quần hùng tuy thương vong trầm trọng, song đa số đều không tổn thương thực lực, có lẽ cũng sắp tìm đến nơi này, hãy mau ra tay lấy Địa Cực Ôn Ngọc, sớm rời khỏi đây là hơn!
Lão nhân cầm kiếm gật đầu :
- Việc ấy có lẽ phải phiền Cung phó đường chủ ra tay thì ổn hơn, vạn nhất trong hồ có bố trí bẫy rập thì không đến đỗi nào!
Lão nhân nhỏ thó vội nói :
- Hạ tọa tuân mạng!
Chương Đài Phụng lên tiếng :
- Hãy khoan!
Lão nhân nhỏ thó thoáng ngạc nhiên, quay sang lão nhân cầm kiếm nói :
- Họ quyết không phải thủ hạ của Quân Lộ Dao, hẳn cũng là kẻ muốn tranh đoạt Địa Cực Ôn Ngọc, xin Đường chủ hãy ngăn cản họ!
Rồi bất chấp mọi sự, tung mình nhảy xuống hồ.
Chương Đài Phụng thở dài :
- Đó là số mệnh lão phải vậy!
Những thấy nước văng tung tóe, tiếng xì xào vang lên, lão nhân nhỏ thó Cung phó đường chủ Vũ Uy môn chỉ sủi lên một bãi nước bọt, rồi thì thân xác hoàn toàn tan biến trong hồ.
Hai mươi mấy thủ hạ Vũ Uy môn thất sắc, những tiếng bàng hoàng vang lên ầm ĩ. Lão nhân cầm kiếm đến trước mặt Chương Đài Phụng gầm lên :
- Thế này là sao?
Chương Đài Phụng thở dài :
- Người chết vì tài, chim thác vì ăn, quý thuộc hạ nóng lòng lấy Địa Cực Ôn Ngọc mang về hiến công, đâu ngờ xương tan thịt rã thế này...
Lão nhân cầm kiếm hằn học :
- Sao cô nương không nói sớm?
Chương Đài Phụng buông tiếng cười khảy :
- Bổn cô nương đã nói muộn ư? Chính lão ta bất chấp sống chết phóng bừa xuống hồ, biết làm sao được?
Lão nhân cầm kiếm chau mày :
- Tiểu cô nương, các vị...
Lướt mắt nhìn Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn ngưng lặng chờ trả lời, thì ra Vũ Uy môn ở tận Trường Bạch sơn, lão nhân cầm đầu là Đường chủ Kim Long đường, rất ít đi về phía Tây nên không biết Từ Viễn ở Thần Phong môn.
Chương Đài Phụng cười đáp :
- Hôm nay rất nhiều người kéo đến đây còn sống hay đã chết có lẽ đều nhằm vào Địa Cực Ôn Ngọc trong hồ này, chỉ có chúng tôi là vì một nguyên nhân khác...
Lão nhân cầm kiến sẵn giọng :
- Vì nguyên nhân gì?
- Nhờ chữa trị thương thế!
- Cô nương có biết trong hồ là chất độc gì không?
Chương Đài Phụng cười khảy :
- Tôn giá đã không biết thì làm sao dám đến đây lấy Địa Cực Ôn Ngọc?
Lão nhân cầm kiếm hoang mang :
- Chỉ có Cung phó đường chủ biết, rất tiếc là y đã chết...
Chương Đài Phụng phá lên cười :
- Nếu ông ta biết thật thì đâu có chết dưới hồ nước này!
Lão nhân cầm kiếm đỏ bừng mặt, song lập tức quay sang bọn thủ hạ quát :
- Hãy mau tát cạn nước trong hồ cho lão phu!
Hai mươi mấy thủ hạ Vũ Uy môn dạ ran, chia nhau đi tìm vật múc nước.
Chương Đài Phụng tiến tới vài bước, cười khảy nói :
- Dù có tát cạn nước thì các ngươi cũng chẳng lấy được Địa Cực Ôn Ngọc nữa!
Lão nhân cầm kiếm quắc mắt :
- Tại sao?
Hai mươi mấy thủ hạ Vũ Uy môn vừa định bắt tay múc nước, cũng đồng thời dừng lại.
Chương Đài Phụng giọng lạnh nhạt :
- Quân Lộ Dao ở đây hơn ba mươi năm, sớm đã luyện thành võ công kinh người, cộng thêm hơn ba ngàn con vượn hung hãn trợ sức, ngay dù quý Môn chủ đích thân suất lĩnh cao thủ đến đây cũng chẳng dễ gì lấy đi được Địa Cực Ôn Ngọc...
Lão nhân cầm kiếm vô hình trung đã sinh lòng khâm phục Chương Đài Phụng hoang mang hỏi :
- Trong cốc quả có nhiều tinh tinh đến vậy thật ư?
- Tin hay không là tùy ở tôn giá. Thật ra ba ngàn con vượn tiên chẳng đáng sợ, đáng sợ là Quân Lộ Dao, bây giờ tốt hơn hết là tôn giá tìm cách thoát khỏi đây, đừng nghĩ đến việc đoạt lấy Địa Cực Ôn Ngọc nữa.
Lão nhân cầm kiếm ngẩn người, đoạn buông tiếng cười vang :
- Bổn tọa vượt vạn dặm xa đến đây chính là vì Địa Cực Ôn Ngọc này, giờ nó ở ngay trước mắt, lại còn tìm cách đào tẩu, há chẳng quá khôi hài và... bổn tọa lấy gì mà trở về phục mạng Môn chủ?
Chương Đài Phụng lắc đầu thở dài :
- Vậy là các người không chết tại đây hẳn chẳng cam lòng.
Bỗng Mạnh Niệm Từ lẹ làng quay đi, nhanh chóng lấy mặt nạ da đeo lên, lại trở thành Quỷ Tiên Đỗ Linh.
Thì ra lúc này lại có một đám người đi vào, người cầm đầu chính là Đỗ Ngũ Hành, Tổng hộ pháp Thiết Kỵ môn, theo sau là hai mươi mấy thủ hạ dáng vẻ thiểu não. Hiển nhiên họ vừa trãi qua một trận ác chiến, xem chừng cũng phải có mấy mươi người đã táng mạng dưới nanh vuốt của lũ vượn hung mãnh.
Gian thạch sảnh rộng thênh lập tức trở nên căng thẳng, người của phe Thiết Kỵ môn và Vũ Uy môn cùng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều thừ ra tại chỗ.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là lão nhân cầm kiếm, bởi đang tập trung sức chú ý vào bọn người Thiết Kỵ môn, loáng cái lại xuất hiện Quỷ Tiên Đỗ Linh, còn chàng thiếu niên tuấn tú thì biến đâu mất.
Thế nhưng, sự việc ấy không khiến lão bận tâm nhiều, bởi quá nhiều việc quan trọng, đối phó với Thiết Kỵ môn và lấy đi Địa Cực Ôn Ngọc mới là cần thiết.
Thiết Kỵ môn Tổng hộ pháp Đỗ Ngũ Hành đảo mắt nhìn quanh, buông tiếng cười giòn, trước tiên hướng về lão nhân cầm kiếm thoáng ôm quyền thi lễ nói :
- Sử đường chủ! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Liền sau đó quay sang Mạnh Niệm Từ xá dài đến đất nói tiếp :
- Đỗ lão hiệp, tiểu lão nhi ngưỡng mộ từ lâu!
Mạnh Niệm Từ hận thấu xương, cắn chặt răng không thèm đáp lễ, lạnh nhạt đáp :
- Không dám!
Đỗ Ngũ Hành không chút tức giận, vẫn cười nói tiếp :
- Đỗ lão hiệp đã tận lực giúp Phiêu Hương sơn trang, tệ Môn chủ hết sức cảm kích và ngưỡng mộ, có ý mời lão hiệp giữ cao vị thủ tịch trưởng lão của tệ môn!
Mạnh Niệm Từ lại càng lạnh nhạt hơn :
- Đó lại càng không dám!
Đỗ Ngũ Hành lại quay sang Chương Đài Phụng cười nói :
- Chương cô nương lực cự cường địch, đã ứng phó hết sức chững chạc, tài hoa của cô nương đã khiến Môn chủ hết sức hài lòng, khi nào đến Thái Sơn thì cũng sẽ được chức cao vị trọng.
Chương Đài Phụng cười lạnh lùng :
- Song thân ta đã đến nơi bình an chưa?
Đỗ Ngũ Hành vội đáp :
- Đã bình an đến nơi từ lâu, Môn chủ đã đặc biệt cho mở tĩnh viện, đối đãi với lệnh tôn đường với lễ thượng khách, xin cô nương hãy yên lòng...
Hai mắt đảo quanh, nói tiếp :
- Cô nương đến đây thật đúng lúc, sau khi hay tin Địa Cực Ôn Ngọc đang ở trong tay Quân Lộ Dao dưới Lý Phụ Phong, Môn chủ lập tức dẫn người đến đây lấy...
Chương Đài Phụng cười khảy :
- Đường đường một Thiết Kỵ môn chủ mà cũng dòm ngó đến tài vật thân ngoại ư?
Đỗ Ngũ Hành nghiêm mặt :
- Không phải vậy, chỉ bởi Địa Cực Ôn Ngọc này là một vật luyện công thượng đẳng...
Mạnh Niệm Từ lạnh lùng cướp lời :
- Vì vậy quý Môn chủ đã tự thấy võ công của mình chưa cao chứ gì?
Đỗ Ngũ Hành cười gượng :
- Tệ Môn chủ uy phú hải nội, đức trùm võ lâm, đâu có lòng tham bất chính, chẳng qua vì đây là vật luyện công hiếm chế, nếu để rơi vào tay bọn tà ác thì hậu quả thật hết sức tệ hại. Do đó, Môn chủ mới phái lão ô lấy về, buộc trên gác cao, không bao giờ dùng đến...
Mạnh Niệm Từ buông tiếng cười khảy, song chẳng nói gì. Chương Đài Phụng cười nhạt nói :
- Đỗ tổng hộ pháp tự tin đủ khả năng lấy đi được ư?
Đỗ Ngũ Hành thoáng ngập ngừng :
- Lão ô quả tình không dám chắc chắn, nên lúc thọ mạng đã hết sức lo lắng...
Y cười xiểm nịnh nói tiếp :
- Nhưng bây giờ gặp được Đỗ lão hiệp và Chương cô nương, tình thế hoàn toàn đổi khác!
Chương Đài Phụng lắc đầu :
- Đáng tiếc là ta chẳng giúp gì được cho các vị, đồng thời có vài lời không phải, nói ra xin Đỗ tổng hộ pháp chớ trách!
Đỗ Ngũ Hành vội nói :
- Xin cô nương cứ nói!
- Hiện cách tốt nhất là tìm cách cấp tốc đào tẩu!
Đỗ Ngũ Hành sửng sốt :
- Đào tẩu ư? Sao cô nương nói vậy?
Chương Đài Phụng ung dung :
- Hãy trở về báo lại với Thiết Kỵ môn chủ, cứ bảo là Quân Lộ Dao đã tà công đại thành, cộng thêm hơn ba ngàn con vượn tiên hung mãnh, không có cách nào đoạt được Địa Cực Ôn Ngọc...
Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt lão nói tiếp :
- Chỉ có vậy mới có thể giữ được tính mạng cho các thủ hạ còn lại của Tổng hộ pháp thôi!