Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 25: Nhân Sâm Vạn Năm
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi đi một hồi, cuối cùng cũng tới khu chợ của Mạo Hiểm Đoàn, khu chợ lúc này rất nhộn nhịp, rất nhiều chiến sĩ, ma pháp sư qua lại, chỉ nhìn liếc qua cũng có thể thấy Cuồng Chiến Sĩ, Pháp Vương.
Quả thực Mạo Hiểm Đoàn thực lực rất hùng mạnh, mặc dù chỉ là tổ chức tự phát, hầu hết thành viên Mạo Hiểm Đoàn lại không hề qua huấn luyện của các đại môn phái nhưng tất cả đều kinh qua mạo hiểm, tìm sống trong cái chết, dùng chính sinh mạng mình để kiếm tiền, vì vậy thực lực của mỗi người đều không thể coi thường.
Nếu so với đệ tử tinh anh của các đại môn phái, thực lực của thành viên Mạo Hiểm Đoàn không hơn, nhưng nếu đặt cả hai trên chiến trường giao chiến, không nghi ngờ, đệ tử của các đại môn phái nếu đối mặt với thành viên Mạo Hiểm Đoàn sẽ rủi nhiều hơn may.
Trên chiến trường, sức mạnh đóng vai trò quan trọng nhưng kinh nghiệm còn quan trọng hơn gấp bội. Không phải cứ có sức mạnh thì có thể ra chiến trường, nhưng nếu có kinh nghiệm, biết cách tìm đường sống trong cái chết thì dù sức mạnh hạn chế vẫn có thể tạo ra sự khác biệt trong chiến đấu.
Nhìn đám người trước mặt, Phương Ngạo Thiên mắt lóe sáng, âm hiểm cười. Cái hắn cần, đã có trước mắt, kế hoạch kinh thiên của hắn, cũng nên bắt đầu rồi.
Phương Ngạo Thiên cùng Phương Nhi đi dạo quanh các gian hàng một lượt, bất chợt hai mắt Phương Ngạo Thiên lóe sáng.
Kia là….
Hắn bước về phía một nam tử mặt mày cương nghị, đang ủ rũ ngồi, trước mặt là một đống đồ lộn xộn, nhiều nhất là một loại củ bám đầy đất, bày trên chiếc áo bào đặt trước mặt.
Phương Ngạo Thiên bước tới, nhặt một củ rồi chăm chú quan sát….
“Nhân sâm”, loại này còn là nhân sâm vạn năm trở lên
Khuôn mặt Phương Ngạo Thiên thập phần kích động.
Ở thế giới của hắn, nhân sâm trăm năm đã xem như báu vật, thật không ngờ hắn lại có thể thấy nhiều nhân sâm vạn năm như vậy ở đây, mà xem ra nó cũng không phải báu vật gì, bằng chứng là khi hắn cầm lên xem, nam tử kia cũng không buồn liếc mắt.
- Cái này bán thế nào ?
- Một kim tệ….
- Một kim tệ một củ ?
- Một kim tệ tất cả chỗ này…
Nam tử liếc nhìn hắn rồi thở dài phất tay
Phương Ngạo Thiên ngẩn người, nhân sâm vạn năm, lại cả đống, giá chỉ một kim tệ ?
- Ngươi chắc chứ ???
Nam tử kia ngẩng mặt nhìn hắn, rồi thật thà nói
- Huynh đệ, ngươi xem, thứ củ này ta cùng chiến hữu đã phải chiến đấu sống chết cùng thất cấp ma thú, hi sinh mất ba người. Ban đầu chúng ta nghĩ có báu vật, ai dè chỉ là đống củ vô dụng này, một kim tệ đã là giá thấp nhất. Ta cũng phải lo hậu sự cho đồng đội của ta…
Nam tử thê thảm nói.
- Vị huynh đài này, ngươi hiểu nhầm ý ta rồi..
- Ta mua tất cả chỗ này một trăm kim tệ
Phương Ngạo Thiên khẳng khái nói rồi mang một trăm kim tệ đặt trước mặt hắn, sau đó thu tất cả nhân sâm bỏ vào Vô Thần Đỉnh.
“Đừng đùa chứ, chỗ nhân sâm này, một trăm kim tệ ư ? Dù là một vạn kim tệ cũng tuyệt đối không đắt !!!”
Nam tử kia ngơ ngác nhìn đống kim tệ, rồi lại nhìn Phương Ngạo Thiên, bất chợt hắn đứng vụt dậy, túm áo Phương Ngạo Thiên nói:
- Bằng hữu, có thể cho ta theo ngươi không, ta sẽ bán mạng ta cho ngươi, chỉ cần ngươi cho ta một vạn….không, một ngàn kim tệ là đủ.
- Tại sao ta phải mua tính mạng ngươi ?
- Bằng hữu, chiến hữu ta vì đống củ này đã hi sinh ba người, họ còn gia đình, chúng ta không thể lo nổi cho họ, ta bán mạng cho ngươi kiếm chút kim tệ lo cho họ, chỉ cần ngươi đồng ý, dù lên núi đao xuống vạc dầu ta cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Phương Ngạo Thiên liếc nhìn tên thanh niên, Cuồng Chiến Sĩ đỉnh phong….
- Ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Ta năm nay ba mươi tuổi…
“Ba mươi tuổi, Cuồng Chiến Sĩ đỉnh phong ?” tuyệt đối là một nhân tài, chỉ là nhân tài không gặp vận.
Có điều gặp ta coi như ngươi may mắn.
- Ta cho ngươi một vạn kim tệ, lo việc của ngươi xong, chiều nay chờ ta tại Hoàng Kim Ốc
Phương Ngạo Thiên thản nhiên phất tay, đưa cho hắn một vạn kim tệ rồi quay người bỏ đi.
- Ngươi không sợ ta nhận tiền rồi trốn mất sao ?
- Trốn ? Ta nghĩ ngươi không thể trốn nếu ta muốn bắt ngươi
Phương Ngạo Thiên nói vọng lại
Thanh niên kia ngẩn người, nhìn theo bóng lưng hắn, khuôn mặt hắn thoáng thay đổi rồi rất nhanh hắn nắm chặt khảm đao xoay người cầm tiền vừa rời đi vừa lẩm bẩm,
“Sư phụ, Hắc Báo ta đã gặp được chủ nhân rồi”
Sau một hồi đi dạo, Phương Ngạo Thiên tiêu tốn gần mười vạn kim tệ, hắn thu thập một khối lượng lớn dược liệu, quặng thô.
- Đại ca, những thứ này dùng làm gì ?
Phương Nhi thấy hắn mua toàn những đồ vụn vặt, không đáng tiền, nàng tò mò hỏi
- Từ từ ta sẽ nói cho muội, những thứ này sẽ là nền móng cho kế hoạch kiến tạo một đội quân thiết huyết vô địch của ta.
- Huynh muốn kiến tạo thế lực riêng ?
- Đúng vậy
Hai mắt Phương Ngạo Thiên tỏa sáng
Về thực lực cá nhân hắn và Phương Nhi, hắn hoàn toàn không lo lắng, chỉ cần gặp cơ duyên, chiếm được một vài bí kỹ đỉnh cấp, thực lực của hắn và Phương Nhi thành tựu rất dễ dàng. Nhưng để chiến đấu với Ma Đế, bằng vào hai người ? Thực là mộng tưởng.
Cái hắn cần là một đội quân, một đội quân thiết huyết vô địch, không sợ chết, bách chiến bách thắng.
Để có được đội quân này….
Miệng hắn lại nở một nụ cười âm hiểm….
Chẳng phải có vô số cách huấn luyện sao, mấy phương pháp ma quỷ huấn luyện không phải hắn đã đọc quá nhiều trên “Internet” sao….
Chỉ là, trước hết cần chuẩn bị một số thứ, muốn ngược đãi người khác, phải giúp cho bọn hắn chịu đựng được ngược đãi. Tựu chung, tất cả những phương pháp ma luyện chỉ là luyện ý chí, luyện sát khí. Về phần luyện thể…..hắn đã có gần đủ dược liệu để cải tạo cho đội quân của hắn. Chỉ thiếu vài loại nữa là có thể tiến hành rồi. Sau khi ra khỏi Quỷ Môn Quan, kế hoạch sẽ bắt đầu tiến hành.
Hắc Báo lúc này đang vội vã trở về thu xếp mọi việc chợt rùng mình, hắn gãi gãi đầu rồi lại cắm cúi đi tiếp. Hắn không biết rằng, quyết định của hắn lần này là viên gạch đầu tiên trong cuộc đời vinh quang của hắn. Tử Thần Hắc Báo, đoàn trưởng quân đoàn Thiết Huyết bách chiến bách thắng dưới trướng Phương Ngạo Thiên. Một quân đoàn ma quỷ đánh ngang đại lục không người có thể ngăn cản cũng bắt đầu truyền thuyết từ đây.
Đi một vòng Phương Ngạo Thiên không mua thêm được bất kì thứ gì, mặc dù bảo vật không ít nhưng hắn hoàn toàn không chút hứng thú.
Hắn ngẩng mặt nhìn trời, thầm tính cũng chuẩn bị tới giờ đấu giá, sau khi đảo mắt khắp nơi một lần nữa, hắn cùng Phương Nhi quay trở lại Hoàng Kim Ốc.
Vừa xoay người đi, hai người bất chợt nghe thấy tiếng quát lớn:
- Tên tiểu tử kia, đứng lại cho ta !!!
Phương Ngạo Thiên từ từ xoay người lại, thấy một lão già, tay cầm pháp trượng mặc áo choàng đen, trên áo choàng có thêu năm biểu tượng kỳ lạ đang tiến về phía hắn, phía sau lão già này là hai tên hán tử lúc trước bị hắn trừng trị vì mạo phạm Phương Nhi.
- Lão gọi ta ?
Phương Ngạo Thiên hỏi, giọng nói không dấu diếm sự khinh miệt.
- Có phải ngươi vừa đánh sư đệ ta ?
- Phải, thì sao ?
- Tiểu tử, đừng tưởng ngươi là người của Quỷ Tông thì ta không dạm đụng vào ngươi, trong mắt ta, các ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến. Cho dù là tông chủ Quỷ Tông ở đây cũng chưa thể ngạo mạn với ta như vậy.
Phương Ngạo Thiên liếc mắt, thầm đánh giá lão già này một lượt.
Pháp Hoàng đỉnh phong ?
Tại đại lục này, Pháp Hoàng đỉnh phong cũng có thể coi là cao thủ, mặc dù chưa thể bài danh trong các cường giả đại lục nhưng cũng có thể một tay kiến tạo thế lực riêng.
Nhưng ….
Người nào phải nể sợ hắn
Phương Ngạo Thiên thì không…
Đối với hắn, thực lực vi tôn, bàn tay ai cứng, người đó có quyền lên tiếng.
Mặc dù hắn cũng chỉ mới đột phá Pháp Vương sơ giai, nhưng khoảng cách bé nhỏ giữa Pháp Hoàng đỉnh phong và Pháp Vương nói nhỏ lại không nhỏ, cũng như một người lớn nhìn đứa trẻ con vậy. Dù đứa trẻ có nanh vuốt thế nào, dữ tợn thế nào thì chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ con.
Phương Ngạo Thiên chuyển ánh mắt sang người tên đại hán bị đốt trụi râu tóc phía sau gằn giọng:
- Nhớ lần trước ta nói gì với ngươi chứ ?
Tên hán tử phía sau chạm phải ánh mắt của Phương Ngạo Thiên hắn chợt giật bắn người, một luồng hàn khí chạy dọc theo xương sống của hắn….
- Tiểu tử, có ta ở đây, ta xem ngươi có bản lĩnh gì đụng vào sư đệ của ta !!!
Ánh mắt lão già đầy khinh bỉ nhìn Phương Ngạo Thiên
- Bản lĩnh ?
Phương Ngạo Thiên cười khẩy
Hắn nhấc tay chuẩn bị tấn công, chợt Phương Nhi bước tới nhẹ nhàng nói:
- Ca ca, không cần ca ca phải nhọc công
- Cũng được, muội nên cẩn thận
Nói xong, hắn lui lại, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát, lão già kia là một Pháp Hoàng đỉnh phong, so với Phương Nhi, chỉ là một Pháp Hoàng bậc trung thì mạnh hơn không ít, có điều Phương Nhi có thứ thần khí Hàn Băng Kiếm lại thêm Cửu Vỹ Hỏa Hồ, lão già kia muốn chiếm tiện nghi của nàng, sợ rằng sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Thêm vào đó, kinh nghiệm là thứ mà Phương Ngạo Thiên cùng Phương Nhi rất thiếu, có cơ hội cọ xát, giao chiến với cao thủ sẽ giúp họ rất nhiều trong quá trình tu luyện.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Phương Nhi bước lên phía trước, lạnh lùng cất giọng:
- Ngươi là ?
- Hoàng Bối, sư đệ ta là Hoàng Thông
- Ta có hỏi qua tên sư đệ ngươi sao ?
Phương Nhi lạnh lùng ôm kiếm, khinh thường nói.
- Ngươi….
Lão già Hoàng Bối tức giận đến mặt đỏ bừng, râu tóc dựng ngược. Lão thân là Đường Chủ của Huyết Linh Đội, một trong tứ đại chiến đội lừng danh cả đại lục, xưa nay chỉ lão khi dễ người khác, chưa từng có ai dám khinh thường, khi dễ lão như vậy.
Ban đầu, khi mới gặp Phương Ngạo Thiên, lão cũng thầm giật mình vì lão thân là một Pháp Hoàng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá tới Pháp Vương mà không nhìn ra nông sâu của hắn. Lão đã chuẩn bị sẵn tâm lý khổ chiến, thậm chí quyết định dùng tới bí pháp của Huyết Linh Đội, dù sử dụng bí pháp này tổn hao nguyên khí rất nhiều nhưng thân là huynh trưởng, đệ đệ bị khi dễ, lão đâu thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng không ngờ Phương Ngạo Thiên lại để Phương Nhi ra mặt. Đối với tiểu cô nương trước mặt, lão thập phần nắm chắc. Mặc dù lão ban đầu cũng giật mình, tiểu mỹ nhân lạnh như băng tuyết trước mắt chỉ khoảng mười mấy tuổi không ngờ cũng là một Pháp Hoàng trung cấp, nếu nói tiểu cô nương này là một tuyệt thế thiên tài cũng không quá.
Có điều….
Pháp Hoàng trung cấp và Pháp Hoàng đỉnh phong, vốn cực kỳ khác biệt
Lão thầm đánh giá một lần nữa rồi nhếch miệng nói:
- Tiểu cô nương, lúc này muốn dừng vẫn còn kịp, ta không muốn mang tiếng khi dễ tiểu bối
- Bớt nói nhảm thì hơn
Phương Nhi vẫn lạnh lùng, không nhanh, không chậm, Hàn Băng Kiếm từ từ rút khỏi vỏ, hàn khí kinh nhân lặng lẽ lan tỏa.
- Tiểu cô nương, nếu ngươi giao cây kiếm đó cho ta, ta sẽ bỏ qua việc này
Hoàng Bối hai mắt dán chặt vào Hàn Băng Kiếm nói
- Muốn lấy kiếm của ta ? Phải xem thực lực ngươi ra sao đã.
- U Linh Đoạt Mạng
Vừa dứt lời, thân hình Phương Nhi chớp động, Hàn Băng Kiếm vũ lộng, tỏa sáng tạo thành muôn vàn bóng kiếm chập chờn phủ chụp vào Hoàng Bối.
- Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức ?
- Ngươi nghĩ bằng vào kiếm kỹ nhập môn thô thiển đó có thể đánh bại ta sao ? Thật ngây thơ..
- Phong hệ ma pháp, Vạn Đạo Nhận
Trong nháy mắt, Hoàng Bối rút ra một cây pháp trượng đen thui, trên đầu trượng có gắn một khỏa tinh thạch màu trắng đục chỉ thẳng về phía Phương Nhi, đầu trượng tỏa sáng hình thành từng đạo đao nhận trong suốt xé gió bắn về phía Phương Nhi.
Rét !!!!
Đao nhận va chạm cùng kiếm kỹ, Hàn Băng Kiếm tỏa sáng, bất kỳ đạo đao nhận nào lọt vào ánh kiếm lập tức bị chém tan.
Đao nhận như mưa sa tầng tầng lớp lớp phủ xuống, hàn quang của Hàn Băng Kiếm cũng càng lúc càng mạnh mẽ tạo thành một quả cầu bao phủ toàn thân Phương Nhi.
Đao nhận càng nhiều, kiếm quang càng sáng, liên miên bất tuyệt không dứt.
Từ xa nhìn lại Phương Nhi như một tiên nữ đang đứng dưới làn mưa, mỹ diệu, xinh đẹp tuyệt trần.
Hoàng Bối biến sắc, kiếm kỹ của Phương Nhi hắn không phải không rõ, nhưng hắn cũng không ngờ rằng Phương Nhi sử dụng sơ cấp kiếm kỹ đến mức xuất quỷ nhập thần như vậy, từng chiêu, từng thức liên miên bất tuyệt, chống đỡ với ma pháp cao cấp Vạn Đao Nhận của hắn không chút kém thế, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng hắn sẽ không thể tiếp tục duy trì ma pháp, kiệt lực mà thua trận.
Hoàng Bối thu pháp trượng về trước ngực, hai tay như chớp kết ấn.
- Phong hệ ma pháp, Vạn Đạo Ma Nhãn, dung hợp kỹ, Phong Nhãn
Ngay lập tức, trước mặt Hoàng Bối xuất hiện một con mắt bão, Vạn Đao Nhận ngừng công kích, vạn đao cuộn tròn quanh con mắt bão trước mặt Hoàng Bối. Từ trong con mắt bão một hấp lực khổng lồ chợt toát ra mạnh mẽ.
Phương Nhi cảm thấy như toàn thân bị một người khổng lồ chụp lấy, lôi về phía trước, kiếm kỹ phát ra giữa chừng tiêu biến không tung tích. Hàn Băng Kiếm rung động mãnh liệt như sắt vuột khỏi tay nàng.
Cảm giác nguy hiểm, Phương Nhi nhíu mày, cố gắng trụ bộ, tay trái bắt quyết, Hàn Băng Kiếm dựng thẳng trước mặt.
- Hàn Băng Thái Cực Trận !!!
Một ma trận to lớn chợt xuất hiện phía trên đầu Phương Nhi, lấy Hàn Băng Kiếm làm tâm điểm, trận đồ mạnh mẽ tỏa sáng, tạo thành vạn đạo quang mang phủ xuống bao quanh Phương Nhi, hàn khí trong nháy mắt lan tỏa bốn phía, ngay cả mặt đất dưới chân Phương Nhi cũng chậm rãi đông cứng.
Hoàng Bối động dung, cố gắng duy trì Phong Nhãn, nhưng càng lúc càng vô lực. Trận thế kỳ quái đang bao phủ đối phương không ngờ có thể chống cự lại Phong Nhãn, một ma pháp vô cùng đắc ý của lão, hơn nữa còn tỏa ra sức lạnh kinh người. Ban đầu hơi lạnh còn chưa ảnh hưởng nhiều tới Hoàng Bối, nhưng càng lúc cái lạnh càng tăng, Hoàng Bối cảm thấy như kinh mạch toàn thân tê buốt, hắn vội vã thu lại Phong Nhãn, pháp trượng một lần nữa vung lên.
- Phong hệ ma pháp, Phong Thần Vũ
Pháp trượng trên tay Hoàng Bối chợt rời tay, bay thẳng lên phía trên, từ khỏa tinh hạch hình thành một cơn lốc xoáy, cơn lốc nhanh chóng lan rộng, tạo thành một khoảng chân không bao phủ Hoàng Bối ngăn chặn khí lạnh đang thâm nhập.
- Triệu hồi ma pháp, Phong Thần Linh Khuyển
Hoàng Bối cắn lưỡi, phun ra một tia máu thằng vào cơn lốc, từ trong cơn lốc, một bóng đen dần tích tụ, càng lúc càng lớn.
- Grào…
Tiếng mãnh thú rung động không gian chợt vang lên, cơn lốc xoáy cũng dần tan biến, lộ ra một hung lang, đôi mắt đỏ rực, lơ lửng trên không.
Ma pháp triệu hồi ?
Phương Ngạo Thiên tròn mắt nhìn con hung lang đang lơ lửng trên không. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến ma pháp triệu hồi.
Ma pháp triệu hồi là một bí kỹ truyền thừa cực kỳ bí ẩn. Không phải ma pháp sư nào cũng có thể sở hữu triệu hồi thánh thú.
Thông thường, một ma pháp sư muốn sở hữu triệu hồi thánh thú phải vượt qua một số khảo hạch cực kỳ khó khăn tại những Thánh Chi Nhất Mạch.
Thánh Chi Nhất Mạch, nói dễ mà không dễ.
Thêm vào đó, pháp sư phải có huyết mạch truyền thừa đặc thù mới có thể câu thông Thánh Giới, triệu tập bổn mạng Thánh Thú. Trong quá trình câu thông Thánh Giới lại phải chịu khảo nghiệm của Thánh Thú, nếu thất bại thậm chí tính mạng cũng không còn.
Yêu cầu nghiêm khắc, khả năng thành công không lớn, vì vậy không có nhiều ma pháp sư có được Thánh Thú.
Thánh Thú, còn được gọi là Bổn Mạng Thánh Thú, mỗi lần triệu hồi cần phải sử dụng máu của bản thân hiến tế.
Thực lực của Thánh Thú cực kỳ mạnh mẽ, so với chủ nhân chỉ hơn không kém. Ngoài ra mỗi Thánh Thú còn có năng lực đặc thù, phòng ngự thân thể lại vô cùng khủng bố, trong chiến đấu nếu có Thánh Thú hỗ trợ, có thể nói như hổ mọc thêm cánh.
Chỉ là, triệu hồi Thánh Thú sẽ hao tổn tinh huyết, tổn hao tu vi, bình thường nếu không gặp nguy hiểm thì các ma pháp sư hầu như sẽ không kinh động Thánh Thú.
Phong Thần Linh Khuyển hai mắt đỏ rực, ngửa cổ tru lên một tiếng, thân hình trong khoảng khắc mờ đi rồi tan biến trong hư không.
Phương Nhi ngạc nhiên nhìn về phía cơn lốc, đột nhiên từ bên hông, không khí chợt giao động.
Xoạt !!
Phương Nhi phản ứng cực nhanh, như chớp lách qua một bên nhưng móng vuốt hung lang vẫn kịp cào rách tay áo nàng.
Phương Nhi thất sắc, vội vã múa tít Hàn Băng Kiếm tạo thành một bức tường kiếm khí bao quanh thân thể, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng.
Rét !! Keng !!
Phong Thần Linh Khuyển vẫn không thấy hình bóng, chỉ thấy tiếng gió rít lên tứ phía, thỉnh thoảng Hàn Băng Kiếm lại chấn động, va chạm cùng móng vuốt của Phong Thần Linh Khuyển phát ra những tiếng ken két rợn người.
Tốc độ !!! Quá Nhanh !!!
Năng lực đặc thù của Phong Thần Linh Khuyển chính là tốc độ, tốc độ của nó mắt thường không thể theo kịp, kẻ địch chỉ có thể dựa vào tiếng gió rít khi nó tấn công mà phòng thủ thụ động, vốn không có cách nào phản công.
Choang !!!
Hàn Băng Kiếm như sắp vuột khỏi tay Phương Nhi, lúc này trên trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Phương Ngạo Thiên đứng ngoài quan sát, từ lúc nào bàn tay đã nắm chặt.
Hắn muốn Phương Nhi chiến đấu để nâng cao kỹ năng, hắn biết, chỉ khi đứng trước bờ vực của cái chết, tiềm năng mới có thể phát huy đến tận cùng, thêm nữa, thực lực Phương Nhi cũng không chỉ có vậy, chỉ là….nàng chưa phát huy được mà thôi.
Thế nhưng hắn vẫn vô cùng khẩn trương.
Phương Nhi sau một hồi chật vật chống đỡ, nàng cảm thấy càng lúc càng vô lực, bàn tay nhỏ nhắn vũ động Hàn Băng Kiếm đến cực hạn, chống đỡ những đợt tấn công vô ảnh của Phong Thần Linh Khuyển. Nàng hiểu rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ kiệt lực mà chết, bất chợt, linh quang thoáng hiện, một nụ cười mê hoặc chợt xuất hiện trên đôi môi đỏ mọng.
Hàn Băng Kiếm, Băng Phong Thiên Địa….
Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng công pháp Băng Thiên Phá Toái, tầng thứ nhất, Băng Phong Thiên Địa.
Vốn dĩ, Băng Thiên Phá Toái không có sức sát thương, nhưng đệ nhất tầng Băng Phong Thiên Địa lại có khả năng thay đổi ngoại cảnh, đề thăng sức chiến đấu.
Ngoài ra….
- U Hồn Tàn Diệt
Chiêu thứ mười hai của Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức trong chớp mắt bao phủ toàn bộ phạm vi gần một trượng trước mặt Phương Nhi, hàn khí xung thiên.
- Xoẹt….
Hàn Băng Kiếm trong chớp mắt lóe sáng, vạn đạo kiếm quang đâm xuyên vào khoảng không trước mặt.
- Xoạt ….
Từ trong hư không, một luồng khí hồng chợt tỏa ra, Phong Thần Linh Khuyển trong nháy mắt hiện hình, trên thân nó xuất hiện một vết cắt, từ vết cắt, từng luồng khí màu hồng liên tục bốc lên.
Rõ ràng một thức U Hồn Tàn Diệt đã thành công, Hàn Băng Kiếm đã gây ra một vết thương trí mạng cho Phong Thần Linh Khuyển.
Dù là Thánh Thú, nhưng vết thương quá nặng, nó cũng không thể duy trì chiến đấu tiếp, thân hình thoáng chốc mờ ảo rồi dần dần tan biến.
Hoàng Bối mặt trắng bệch, hắn trợn mắt nhìn Phương Nhi, run giọng:
- Ngươi, làm …. làm thế nào …
Phương Nhi vẫn như cũ, lạnh lùng hoành kiếm đứng nhìn hắn, mái tóc nàng tung bay trong gió, khuôn mặt như phủ một lớp băng.
Nàng khẽ giơ kiếm, Hàn Băng Kiếm chỉ thẳng về phía Hoàng Bối
- Ngươi có gì muốn nói nữa không ?
Nàng lạnh lùng nói.
Hoàng Bối lui lại hai bước, hắn thua, thực sự thua, thua ngay cả khi đã sử dụng tới quân bài mạnh nhất, Phong Thần Linh Khuyển.
Xưa nay hắn vô cùng ngạo mạn, với Phong Thần Linh Khuyển, hắn trải qua ngàn trận chiến, đạt được vị trí ngày nay, nhưng không ngờ hôm nay lại phải cúi đầu trước tiểu nữ tử lạnh lùng kia.
- Ta thua….
Hoàng Bối cắn răng, bật thốt
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 27: Hỏa Chi Thân
Phương Ngạo Thiên nhìn hắn khẽ gật gù, ít ra tên Hoàng Bối này còn có chút phong phạm của cao thủ.
Thế nhưng, đâu đơn giản như vậy
Phương Ngạo Thiên bước tới, hắn cười gằn.
- Khiến Phương Nhi của ta rách áo, ngươi nghĩ cứ như vậy là xong ?
Hắn nhìn Hoàng Bối, sát khí bức người tỏa ra
- Ngươi, ngươi muốn gì…
Hoàng Bối lui lại một bước, tay nắm chặt pháp trượng chuẩn bị liều mạng chuẩn bị thi triển Huyết Linh Đại Pháp. Đây là chiêu thức cuối cùng của hắn, cũng là chiêu thức tối hậu, muốn cùng chết với địch thủ.
Phương Ngạo Thiên nhìn Hoàng Bối cười gằn:
- Đừng mong phản kháng
Vừa dứt lời, thần cấp tinh thần lực mạnh mẽ lan tỏa, Hoàng Bối ngay lập tức như bị điểm huyệt, toàn thân bất động.
Tinh thần lực của hắn bị phong bế hoàn toàn.
Nếu là một chiến sĩ hay một ma pháp sư cao tay, có lẽ Phương Ngạo Thiên dù muốn cũng khó có thể làm được như vậy, nhưng Hoàng Bối thì là một ma pháp sư…..
Dưới tình trạng bị động, chưa kịp chuẩn bị, tinh thần lực của hắn ngay lập tức bị bóp nghẹt, dưới áp lực khổng lồ của Phương Ngạo Thiên, ngay cả thở cũng khó khăn.
Khuôn mặt Hoàng Bối tái mét, hắn hiểu rằng lúc này hắn đã như cá nằm trên thớt. Ma pháp sư, tinh thần lực bị khóa chặt đại biểu cho cái gì ?
Áp lực càng lúc càng lớn, tinh thần hải của Hoàng Bối dần dần bị bóp nghẹt, tinh thần hải của hắn lúc này như một quả bóng nước bị người ta bóp dần, sức ép càng lúc càng tăng khiến đầu hắn như sắp nổ tung, sự thống khổ khiến hắn chịu không nổi, dần dần quỳ xuống, rồi bắt đầu lăn lộn, gào thét….
Hoàng Thông đứng nhìn Hoàng Bối lăn lộn, gào thét mà chân tay bủn rủn, quỳ thụp xuống, lạy Phương Ngạo Thiên như tế sao:
- Đại nhân, đại nhân, là tiểu nhân sai, xin đại nhân mở lượng hải hà, tha mạng cho chú ta….
Hoàng Thông liên tục đập đầu xuống đất, miệng không ngừng cầu khẩn
Sau một lúc, cảm thấy cũng đã đủ, Phương Ngạo Thiên thu tinh thần lực lại rồi hừ nhẹ, xoay lưng nắm tay Phương Nhi bỏ đi.
Phía sau, Hoàng Bối cũng đã ngưng lăn lộn, hai mắt trợn ngược, râu tóc lấm lem bùn đất, thân hình vẫn run rẩy nằm dưới đất.
Hoàng Bối máu tươi đầy mặt, loạng choạng đứng dậy tiến về phía Hoàng Thông, tên hán tử còn lại cũng vội vàng chạy tới, cùng Hoàng Bối đỡ Hoàng Thông dậy, ngay sau đó, cả bọn nhanh chóng rời đi.
Sau khi Phương Nhi thay áo, Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi cùng nhau đi về phía phòng đấu giá của Hoàng Kim Ốc.
Trước phòng đấu giá lúc này chật kín người, vô số thương nhân, cao thủ tới từ các thế lực khác nhau tụ tập về đây mong kiếm được đồ tốt. Thế nhưng tất cả đều đang bị chặn lại ngoài cổng, chỉ một số rất nhỏ được quyền tiến vào phòng đấu giá.
Phương Ngạo Thiên bước về phía người gác cửa, giơ cái “Thẻ Vip” mà Trương Thiết Ngọc đưa cho hắn lúc trước.
Tên hộ vệ nhìn thấy Hoàng Kim Bài lập tức biến sắc, tránh sang một bên, cúi đầu cung kính mời Phương Ngạo Thiên tiến vào.
Phòng đấu giá của Hoàng Kim Ốc vô cùng rộng rãi, và kiên cố, phía trong có rất nhiều hộ vệ, chia nhau đứng xung quanh phòng.
Mặc dù thực lực của những tên hộ vệ chỉ là pháp tướng và cao cấp chiến sĩ nhưng số lượng quả thực dọa người.
- Xin chào quý vị, hôm nay phòng đấu giá của Hoàng Kim Ốc như thường lệ lại tổ chức đại hội đấu giá các bảo vật quý hiếm do các bằng hữu ủy thác.
- Vật phẩm đầu tiên ngày hôm nay là hàn thiết vạn năm, giá khởi điểm là một vạn kim tệ, mỗi lần nâng giá là hai ngàn kim tệ.
Ngay lập tức, vật phẩm được một mỹ nữ bưng ra, trên chiếc khay làm bằng tinh kim, một khối kim thiết tỏa ra làn sương mờ ảo được đưa lên.
Trong phòng đấu giá đồng loạt nổi lên tiếng xì xầm, Hàn Thiết Vạn Năm là một loại kim loại quý hiếm, cực kỳ khó gặp, là nguyên liệu luyện phí cao cấp.
- Ta trả một vạn…
Một thanh niên mặt đen ngồi phía bên trái phòng đấu giá khẽ giơ tay
- Một vạn hai…
- Một vạn tư…
……….
Phương Ngạo Thiên lần đầu tiên được tham gia đấu giá, không khí căng thẳng ở phòng đấug giá cùng ánh mắt thèm khát của những người tham dự khiến hắn rất thú vị.
Con người, dù ở thế giới nào cũng không kìm nổi lòng tham trước bảo vật.
Thực lực quan trọng
Bảo vật nâng cao thực lực
…..
Hắn mỉm cười, điềm nhiên quan sát.
- Thưa quý vị, và bây giờ là lúc quan trọng nhất ngày hôm nay, bảo vật tiếp theo là một vũ khí…..
- Đây là Phong Chi Kiếm, vũ khí Thiên Cấp, biến dị, tăng phúc 20% tốc độ, giá khởi điểm, mười vạn kim tệ, mỗi lần nâng giá hai vạn kim tệ.
Im lặng…..
Vũ khí Thiên Cấp ?
“Phong hệ, binh khí Thiên Cấp, phải thuộc về ta…” một người trung niên mặc áo choàng đen ngồi ở khán đài phía bên trái chợt nắm chặt tay, lẩm bẩm.
Hắn chính làm Hắc Phong, bài danh thứ hai mươi tám trên bảng cao thủ, cũng là một Vương Chiến Sĩ sơ giai, sở trường của hắn cũng chính là tốc độ.
Dưới kiếm của hắn chưa từng có người sống sót, tốc độ kiếm kỹ của hắn vô cùng quỷ dị, cơ hồ không ai có thể bắt kịp. Kẻ địch của hắn thông thường chưa kịp phản ứng đã bị một kiếm xuyên thủng yết hầu mà chết.
Mặc dù xuất đạo chưa lâu, nhưng hắn đã rất nổi tiếng vì sự tàn ác, lạnh lùng.
- Hai mươi vạn….
Hắc Phong lạnh lùng hô
- Ba mươi vạn….
Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh ngồi phía xa hô lớn….
- Ba mươi lăm vạn…
…..
- Bảy mươi vạn….
….
- Hắc Phong, ngươi biết điều nên rút lui thì hơn
Thanh niên áo xanh cười khẩy, nhìn Hắc Phong nói.
- Kim Trung Kiệt, người khác sợ Kim gia nhà ngươi nhưng Hắc Phong ta thì không, cây kiếm này ta nhất định lấy….
- Tám mươi vạn…
Hắc Phong tiếp tục hô
- Hai trăm vạn….
Cả phòng đấu giá ồ lên, hai trăm vạn, hai trăm vạn…..một con số khổng lồ cho một kiện vũ khí, nhưng đối với Phong Chi Kiếm kia, các đại hành gia đều hiểu, hai trăm vạn….tuyệt đối đáng giá, thậm chí còn lời….
- Một ngàn vạn…
Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên, toàn phòng đấu giá xôn xao, đó tuyệt đối là một cái giá trên trời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía thanh âm đó.
Người vừa hô là một tiểu cô nương mặc một bộ đồ đen vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.
- Ngươi….
Kim Trung Kiệt nghiến răng nhìn về phía tiểu cô nương áo đen. Hắc Phong thì nắm chặt hai tay, rồi xoay người rời đi…..một ngàn vạn…..ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia âm hiểm.
- Ta, ta thì sao ? Hắc Yến ta xưa nay muốn gì được nấy, Kim tiểu tử, ngươi nên biết điều thì hơn….
Tiểu cô nương tự xưng là Hắc Yến giả giọng trịch trượng nói, bàn tay nhỏ nhắn ra vẻ phất phất, bộ dạng rất tức cười khiến cả phòng đấu giá cười ồ lên.
Kim Trung Kiệt tức giận đến đỏ bừng mặt, cúi đầu hầm hầm quay đi, trước khi đi hắn hậm hực quăng lại một câu:
- Hắc Yến, đừng tưởng có Thái lão che chở là ngươi có thể hoành hành bá đạo, ngươi cứ chờ đó….
Thái lão trong lòng Phương Ngạo Thiên có một vị trí rất quan trọng, ở thế giới này, lão là người đầu tiên hắn gặp mặt, cũng là người cứu mạng hắn.
“Hắc Yến…”
Phương Ngạo Thiên nở nụ cười
- Đại ca quen cô gái kia ?
Phương Nhi thấy Phương Ngạo Thiên nhìn cô gái áo đen cười, tò mò hỏi
- Đó là người quen của Thái lão, ân nhân của huynh
Phương Nhi gật gật đầu
“Chủ nhân”
Tiếng nói của Tiểu Kim bất chợt vang lên
Phương Ngạo Thiên giật mình, rồi rất nhanh trao đổi với Tiểu Kim
“Có chuyện gì vậy ?”
“Chủ nhân, cô gái kia có Hỏa Chi Thân, thích hợp sử dụng Hỏa Chi Thần Kiếm, chính là một thần tướng tọa trấn của Ngũ Hành Trận”
“Hỏa Chi Thân, Hỏa Chi Thần Kiếm…?”
Phương Ngạo Thiên chợt nhớ lại di thư của Càn Khôn Thiên, quả thực có đề cập tới Ngũ Hành Chi Kiếm, thật không ngờ phối hợp với Ngũ Hành Chi Kiếm.
“Có điều cô gái này….có điểm đặc biệt”
“Điểm đặc biệt ?”
“Đúng vậy, cô gái này kinh mạch bị tắc nghẽn, khí âm quá nặng. Thông thường, nữ nhân thuộc âm, nam nhân thuộc dương, nhưng không biết cô gái này tu luyện pháp quyết gì mà âm khí nhiễm quá nặng, tương phản với Hỏa Chi Thân, dẫn đến kinh mạch co rút. Cô gái này cùng lắm chỉ sống được một năm nữa mà thôi”
“Không có cách gì có thể cứu được sao ?”
Phương Ngạo Thiên giọng nói cực kỳ khẩn trương.
Chưa cần bàn tới Hỏa Chi Thân, chỉ riêng việc cô gái này là thân thích của Thái lão đã đủ để hắn quan tâm rồi.
“Có, có cách, đó là luyện thành Hỏa Chi Thần Kiếm, sau đó dùng Hỏa Chi Thần Kiếm thôi động Ngũ Hành Liệt Hỏa tẩy rửa âm khí thì có thể thành công”
“Hỏa Chi Thần Kiếm, cái này….”
Điều này cơ hồ vượt khỏi dự đoán của Phương Ngạo Thiên, Hỏa Chi Thần Kiếm…..không phải thích là có thể luyện thành, với thực lực của Phương Ngạo Thiên, luyện thành thứ thần khí không phải không thể, nhưng điều tối quan trọng là Hỏa Chi Tâm, hắn vốn dĩ không hề có, cũng không biết ở đâu có.
Nếu nói hiện tại điều đó là vô tưởng cũng không có gì sai.
“Chủ nhân, có một nơi có thể có Hỏa Chi Tâm”
“Nơi nào ?”
Phương Ngạo Thiên hỏi
“Quỷ Môn Quan…”
“Quỷ Môn Quan ???”
“Cực âm tất sinh dương, Hỏa Chi Tâm không tồn tại ở những nơi cực dương như mọi người thường nghĩ, mà sinh trưởng ở nơi chí âm, cực âm sinh dương, dương đó mới là thuần chất nhất, là mạnh mẽ nhất. Chỉ nơi đó mới có Hỏa Chi Tâm, theo ta phán đoán, Quỷ Môn Quan có thể làm cho môn đồ Quỷ Tông tu luyện nhanh chóng chính là nhờ tồn tại của Hỏa Chi Tâm”
Phương Ngạo Thiên khẽ gật gù, Hỏa Chi Tâm……có lẽ lần này lại phải mạo hiểm thêm một lần, nếu phán đoán của hắn không nhầm thì Hỏa Chi Tâm có thể nằm ở tầng cuối cùng, tầng thứ mười tám của Quỷ Môn Quan.
Nơi có báu vật, ắt có ma thú cực mạnh trấn giữ…..
Lúc này, Hắc Yến đắc thủ Phong Chi Kiếm, nàng vui vẻ tiếp nhận rồi xoay người ra khỏi phòng đấu giá, bỏ mặc tiếng trầm trồ của mọi người đối với Thiên Cấp vũ khí thứ hai.
Phương Ngạo Thiên cũng đứng dậy, ra dấu cho Phương Nhi, hai người lặng lẽ theo phía sau Hắc Yến.
“Nếu ta không nhầm, tên Kim Trung Kiệt kia sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy”
Phương Ngạo Thiên nói với Phương Nhi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 28: Sai Lầm
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi âm thầm theo sau Hắc Yến tới khu rừng phía phía đông Quỷ Tông.
Hắc Yến vừa đi vừa tung hứng cây Phong Chi Kiếm ra vẻ rất đắc ý, khuôn mặt đẹp như vẽ của nàng mặc dù âm khí dày đặc, xanh xao nhưng cũng không che khuất nổi nét thanh tú, xinh đẹp của nàng.
- Phong Chi Kiếm, ta phải dùng Phong Chi Kiếm này đánh một trận với phụ thân, ta sẽ chứng minh cho phụ thân thấy rằng, không cần cứ phải cả đời luyện khí mới có thể có bảo kiếm.
Phương Ngạo Thiên nghe thấy mím môi phì cười
Cô bé này, quả thật quá ngây thơ, luyện ra Thiên Cấp vũ khí đối với Phương Ngạo Thiên quả thực chỉ là phất tay, nhưng với người khác, thậm chí là Thánh Khí Sư như Thái lão thì điều này cũng không đơn giản chút nào.
Thêm nữa, Luyện Khí là một con đường tu luyện, là đam mê của các Luyện Khí Sư, mặc dù con đường này vô cùng khó khăn nhưng một khi đã bước vào mới có thể thấy được sự thâm sâu, vô cùng vô tận của nó.
Vậy mà qua lời cô bé này thì tất cả lại thành một trò chơi, ganh đua như trẻ con ganh đua với nhau vậy.
- Hắc Yến….tiểu cô nương này thật là….
Phương Ngạo Thiên khẽ lắc đầu cười.
- Hắc Yến, ngươi đứng lại cho ta
Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, ba bóng đen đột nhiên xuất hiện, bao vây Hắc Yến.
Hắc Yến dừng bước, khuôn mặt biến sắc nhìn người trước mặt
- Kim Trung Kiệt, ngươi muốn gì ?
- Muốn gì ? Hừ, cướp món đồ mà ta ưa thích lại có thể đi dễ dàng như vậy ư ? Muốn sống thì giao Phong Chi Kiếm ra, bổn thiếu gia sẽ tha ngươi một mạng.
Ba người vừa tới một người chính là Kim Trung Kiệt, tiểu thiếu gia của Kim gia
- Kim Trung Kiệt, người khác sợ Kim gia của ngươi, bổn tiểu thư không sợ, tốt hơn hết là các ngươi cút đi, nếu để phụ thân ta biết, sợ rằng ngươi gánh không nổi.
Quả thật, mặc dù Kim gia là một thế lực lớn, có điều so với Thập đại môn phái thì chênh lệch không nhỏ, còn Thái lão, thân là một Thánh Khí Sư, xét về danh vọng, lực hiệu triệu, quả thực Kim gia không thể so sánh.
Kim Trung Kiệt nghe Hắc Yến nhắc tới Thái lão, hắn thoáng chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, trong mắt lóe ra một tia tàn độc.
Tiễn phật tiễn tới tây phương, không làm thì thôi, làm phải làm cho gọn
- Tiểu nha đầu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để bổn thiếu gia tiễn ngươi một đoạn đường vậy. Có trách chỉ trách ngươi không biết thức thời.
Dứt lời, Kim Trung Kiệt nhanh như chớp phát động tấn công, hai bàn tay trong nháy mắt đổi thành màu vàng kim chói mắt.
- Hoàng Kim Thủ đệ nhất thức, Phá Không Trảm
Bàn tay Kim Trung Kiệt như một lưỡi đao hoàng kim chém về phía Hắc Yến, tay trái của hắn kim quang tích tụ, chuẩn bị tùy thời phát động tấn công.
Xét về chiến kỹ, Hoàng Kim Thủ quả thực là một cao cấp chiến kỹ mạnh mẽ, gia chủ Kim gia, Kim Trung Châu bằng vào hai bàn tay hoàng kim chiến đấu khắp nơi tạo dựng lên Kim gia, nghe nói cách đây không lâu, Kim Trung Châu đã đột phá tới Vương Cấp Chiến Sĩ bậc trung.
Vương Cấp Chiến Sĩ, thân thể cực mạnh, chiến kỹ cường hãn, khả năng kháng ma pháp càng thêm khủng bố.
Nếu phải so sánh, có lẽ một Pháp Vương sơ giai cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu liều mạng, Kim Trung Châu tuyệt đối có thể đánh với một Pháp Vương đỉnh phong.
Thực lực mạnh mẽ nhưng do thủ đoạn quá tàn độc nên Kim Trung Châu không có nhiều thân tín, cũng vì điều này mà thế lực của Kim gia bao năm qua thủy chung vẫn không bằng thập đại phái.
Về phần Kim Trung Kiệt, hắn từ nhỏ đã là một nhân tài, mười bảy tuổi đã đột phá Cuồng Chiến Sĩ, Kim Trung Châu lại không tiếc tiền tài, sử dụng vô số trân phẩm để bồi bổ cho hắn, vì vậy căn cơ của hắn vô cùng vững chắc.
Chỉ có điều, từ nhỏ tiêm nhiễm tính tình bạo ngược của phụ thân, vì vậy hắn coi trời bằng vung, thêm vào thực lực cường hãn, cùng lứa tuổi không ai địch nổi nên hắn càng thêm hoành hành.
Ban đầu, hắn vốn định chỉ cướp đi Phong Chi Kiếm, nhưng khi nghe nhắc tới Thái lão, hắn đã nổi sát cơ, quyết diệt đi mối họa trước mắt đề phòng đêm dài lắm mộng, vì vậy mỗi đòn tấn công hắn đều sử dụng sát chiêu, quyết giết bằng được Hắc Yến.
Qua vài chiêu, Hắc Yến bắt đầu nao núng, mặc dù nàng trời sinh kì tài nhưng lại nhiễm âm khí quá nặng khiến ma pháp của nàng dù mạnh mẽ cũng không thể sử dụng, chỉ trong chốc lát khí lực đã cạn kiệt.
Hắc Yến thở hổn hển lui lại hai bước, cắn răng, hai tay nhanh chóng bắt quyết, chuẩn bị liều mạng.
Kim Trung Kiệt cười đầy nham hiểm, kim quang trên tay càng lúc càng thịnh.
- Tiểu huynh đệ, hiếp đáp một cô nương như vậy, ngươi không thấy mất mặt hay sao ?
Thanh âm của Phương Ngạo Thiên đột nhiên vang lên, hai người đi cùng Kim Trung Kiệt vốn đang tọa khán cũng giật mình, bốn mắt xạ tinh quang nhìn về phía Phương Ngạo Thiên.
Phương Ngạo Thiên chắp tay sau lưng cùng Phương Nhi bước tới.
Kim Trung Kiệt nhìn hai người một lúc rồi bật cười, tà ý lộ rõ trên nét mặt, dâm đãng nói:
- Hôm nay quả thực là ngày đại hỉ của bản thiếu gia, thật không ngờ vừa có được Phong Chi Kiếm, lại vừa có được mỹ nhân.
- Tiểu mỹ nhân, đợi ta thu Phong Chi Kiếm xong sẽ cùng muội du dương.
Nói xong, hắn nhìn Phương Ngạo Thiên, khinh thường nói:
- Tiểu tử, tốt hơn hết ngươi cút khỏi đây, đừng xen vào việc của bản thiếu gia, nếu không…hắc hắc…
Hai tên đứng sau Kim Trung Kiệt thấy người vừa tới chỉ là một tiểu tử và một tiểu mỹ nhân cũng cười lớn đầy vẻ khinh thường.
Phương Ngạo Thiên liếc nhìn một lượt, rồi dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, âm trầm nói:
- Ngươi có biết, ngươi vừa phạm một sai lầm hay không ?
Dứt lời, trên tay Phương Ngạo Thiên xuất hiện một hỏa cầu nóng bỏng
Phương Ngạo Thiên phất tay, hỏa cầu như một tia chớp bắn thẳng về phía Kim Trung Kiệt.
Kim Trung Kiệt không ngờ Phương Ngạo Thiên lại rat ay bất ngờ như vậy, không kịp né tránh, hắn chỉ kịp giơ tay đón đỡ.
Hoàng Kim Thủ va chạm cùng hỏa cầu, hoa lửa bùng phát
Bùng !!!
A !!!
Kim Trung Kiệt loạng choạng lui lại, hai bàn tay màu vàng kim của hắn ám đen, bỏng rát.
- Tay không thi pháp
Hai tên đang đứng quan sát cùng lúc bật thốt
Kim Trung Kiệt hai tay đau đớn, thét lớn:
- Khốn kiếp, Kim Nô, giết hắn cho ta
Hai tên Kim Nô nghe thấy tiếng thét của Kim Trung Kiệt cùng lúc động thân.
- Phong hệ ma pháp, tăng phúc
- Phong hệ ma pháp, Phá Phong Trảm
- Tiểu Bạch
Phương Nhi khẽ gọi Cửu Vỹ Hỏa Hồ
Một tia chớp đỏ đột nhiên xẹt qua hai tên Kim Nô
Hai tên Kim Nô còn chưa kịp thi triển xong ma pháp đã mất đi cảm giác, từ yết hầu bọn chúng, máu tuôn xối xả, hai con mắt lạc thần, thân thể mất đi ý thức chống đỡ quỳ sụp xuống.
Cho tới lúc chết, chúng vẫn không hiểu tại sao mình chết, quỷ dị, quá nhanh….
Phương Ngạo Thiên cũng giật mình cảm thán, thật không ngờ tốc độ của Tiểu Bạch lại khủng khiếp như vậy.
Giết xong hai tên Kim Nô, Cửu Vỹ Hỏa Hồ lại trở về, cuộn tròn quanh cổ Phương Nhi, đôi mắt đỏ rực lim dim, miệng khẽ rít lên vài tiếng đắc ý, ra vẻ với chủ nhân.
Phương Nhi vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch ánh mắt nhìn nó đầy trìu mến.
Chứng kiến một màn này, Kim Trung Kiệt mặt cắt không còn hạt máu, hai tên Kim Nô kia, tốt xấu gì cũng là hai tên Pháp Hoàng sơ giai, vậy mà chưa kịp giao thủ đã mất mạng…
Hắc Yến chứng kiến toàn bộ sự việc, mặc dù rất căm hận Kim Trung Kiệt, nhưng chứng kiến thủ đoạn máu tanh của Tiểu Bạch, nàng cũng không khỏi thất sắc.
- Tiểu tử, chúng ta sẽ còn gặp lại
Kim Trung Kiệt dù rất ngạo nghễ nhưng cũng biết thức thời, hắn vứt lại một câu rồi xoay mình bỏ trốn.
Phương Ngạo Thiên vốn cũng không có thù oán gì với hắn, nhưng Phương Nhi lại là cái vảy ngược của hắn, ánh mắt và lời nói dâm đãng của Kim Trung Kiệt vừa rồi đã khiến hắn tức giận, lý nào có thể bỏ qua đơn giản như vậy.
- Dung Kim Chỉ
Phương Ngạo Thiên giơ ngón tay về phía Kim Trung Kiệt đang bỏ trốn
Một luồng ánh sáng hỗn độn, xẹt thẳng về phía Kim Trung Kiệt
- A…
Dung Kim Chỉ xuyên thấu qua bả vai của Kim Trung Kiệt, từ vai hắn phun ra một dòng máu đỏ, nhưng Kim Trung Kiệt vẫn cắn răng, nhịn đau phóng đi.
Giải quyết xong đám người Kim Trung Kiệt, Phương Ngạo Thiên xoay người, tiến về phía Hắc Yến.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì
Hắc Yến tay ôm chặt Phong Chi Kiếm, đôi môi xinh đẹp run rẩy thốt
- Tiểu thư, an tâm, ta không có ý xấu, chỉ muốn hỏi cô nương vài việc
- Ngươi….ngươi muốn hỏi gì ?
- Cô nương là gì của Thái lão ?
- Ngươi biết cha ta ?
Hắc Yến tròn mắt hỏi
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ, thật không ngờ cô nương chính là thiên kim của Thái lão
- Không giấu gì cô nương, cái mạng của ta chính là do Thái lão nhặt về.
Phương Ngạo Thiên nói
- Đây là sư muội của ta, tên Phương Nhi
Phương Nhi nhìn Hắc Yến, khẽ mỉm cười gật đầu.
Sau một hồi nói chuyện, Hắc Yến đã khôi phục lại sự vui tươi ban đầu, cô nàng tíu tít quấn quanh Phương Nhi, trầm trồ ngó nhìn Cửu Vỹ Hỏa Hồ, thỉnh thoảng lại tinh nghịch đùa giỡn.
Hỏa Hồ cũng có vẻ rất thích Hắc Yến, mỗi lần cô nàng vuốt ve nó lại rít lên đầy khoái trá, còn Phương Nhi, xưa nay nàng rất ít giao tiếp với người lạ, nhưng nàng cũng có cảm tình với cô bé Hắc Yến nhí nhảnh này, thêm vào đó, Hắc Yến cùng nàng có một điểm chung, chính là quái tật của bản thân.
Nếu không gặp Phương Ngạo Thiên, có lẽ giờ này nàng vẫn còn là một con bé bẩn thỉu, hàng ngày nhặt nhạnh Ô Kim bán kiếm miếng ăn qua ngày.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát, căn nhà tranh của Thái lão đã hiện ra trước mặt
- Phụ thân, phụ thân, người xem ta mang gì về này
- Hắc Yến, ngươi cứ chạy nhảy khắp nơi như vậy, sức khỏe sao có thể nhanh chóng khang phục được.
Giọng nói ấm áp của Thái lão vang lên
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 29: Bí Mật Kinh Thiên
Từ trong ngôi nhà nhỏ, Thái lão từ từ bước ra, đôi mắt lão đầy ấm áp nhìn Hắc Yến:
- Yến nhi, ngươi suốt ngày bay nhảy như vậy sao ta có thể chữa trị bệnh cho ngươi
Hắc Yên khẽ rụt cổ, le lưỡi nói nhỏ:
- Phụ thân, có khách kìa
Lúc này Thái lão mới để ý tới đôi nam nữ đi phía sau Hắc Yến, lão nhíu mày, gương mặt thoáng ngạc nhiên.
- Thái lão, cách biệt mấy năm, không biết có còn nhớ tiểu tử ngài đã cứu hay không ?
Phương Ngạo Thiên bước tới, lễ phép nói.
Thái lão nhìn Phương Ngạo Thiên một hồi rồi bật thốt:
- Ngươi là….Phương tiểu tử phải không ? Không phải ngươi tu luyện ở Quỷ Tông hay sao ? Sao lại quay về đây ?
Phương Ngạo Thiên cười:
- Nhờ ơn Thái lão, ta miễn cưỡng được Quỷ Tông thu nhận, vài ngày nữa sẽ được vào tu luyện trong Quỷ Môn Quan.
- Phụ thân…
Hắc Yến kéo tay lão, giật giật
- A, thật có lỗi, chúng ta vào nhà rồi tiếp tục đàm đạo.
Bốn người đi vào căn nhà tranh nhỏ, bên trong ngôi nhà vẫn vậy, chỉ có vài bộ bàn ghế đơn sơ.
Sau khi đàm đạo một hồi, Phương Nhi và Hắc Yên kéo nhau ra ngoài dạo chơi, chỉ còn lại Thái lão và Phương Ngạo Thiên.
- Phương tiểu tử, ngươi quả không phụ lòng ta, lần này tiến vào Quỷ Môn Quan, hi vọng ngươi có thể thu hoạch lớn.
Phương Ngạo Thiên mỉm cười:
- Tiến vào Quỷ Môn Quan ? Thú thực, ta cũng không hi vọng nhiều, chỉ là có một chút tò mò và cũng nhân tiện tìm vài đồ vật mà thôi.
Thái lão ngạc nhiên nhìn Phương Ngạo Thiên, chăm chú quan sát một hồi, lão mới giật mình phát hiện, lão không thể nhìn thấu tu vi của Phương Ngạo Thiên.
- Ngươi….tu vi của ngươi ?
- Thái lão, thử tự kiểm nghiệm xem sao ?
Nói xong, Phương Ngạo Thiên phóng thích tinh thần lực, tinh thần lực Thần cấp bộc phát mạnh mẽ, không khí như ngưng đọng, Thái lão khuôn mặt nhăn lại, cố gắng vận dụng tinh thần lực để chống đỡ.
Nên biết rằng, lão là một Thánh khí sư, tinh thần lực của Luyện Khí Sư lại đặc biệt mạnh mẽ, nhưng dưới áp lực của Thần Cấp, mọi chống đỡ của lão căn bản vẫn là vô vọng.
Chỉ chốc lát, hơi thở của Thái lão trở nên vô cùng nặng nề, mồ hôi túa ra trên trán, hai tay bắt đầu run rẩy.
Phương Ngạo Thiên thấy vậy, liền thu hồi tinh thần lực rồi khẽ cười.
- Ngươi, ngươi đã đạt tới mức tu vi thế nào rồi ?
- Miễn cưỡng có thể coi là một Pháp Vương
Phương Ngạo Thiên khiêm tốn nói.
Thái lão há hốc mồm, Pháp Vương ? Lão bỏ cả đời tu luyện, cho đến nay thành tựu của lão trên phiến Sâm La Đại Lục này có thể nói rất mạnh nhưng tiểu tử trước mặt lão thì sao ? Chẳng phải chỉ mấy năm trước, khi lão cứu hắn, hắn mới chỉ là một tên tiểu tử khờ dại, chẳng biết gì sao ?
- Ngươi làm thế nào ?
Thái lão thảng thốt
- Chỉ là một chút vận khí mà thôi
Nói xong, Phương Ngạo Thiên chậm rãi kể lại mọi chuyện mà hắn trải qua.
Nghe xong mọi việc, Thái lão nhíu mày, rồi bất động, khuôn mặt già nua lộ rõ vẻ căng thẳng.
Sau thời gian khoảng một chén trà, lão nói:
- Có lẽ, những gì ta đọc trong Bàn Cổ Thiên Thư đã ứng với ngươi, ngươi chính là Diệt Thế Anh Hùng mà Bàn Cổ Thiên Thư đã đề cập.
- Phương Ngạo Thiên, ta cho ngươi biết một bí mật, một bí mật kinh thiên, liên quan đến cả Sâm La Đại Lục, liên quan đến tất cả sinh linh trong các vị diện.
- Vị diện ?
Phương Ngạo Thiên lờ mờ cảm thấy bất an.
Từ cách đây rất lâu, đại lục này tên là Bàn Cổ Chi Địa, hồng hoang sơ khai, vũ trụ hỗn độn, Bàn Cổ Đại Thần được gia tộc Bàn Cổ cử xuống, khai thiên lập địa.
“Trải qua trăm vạn năm, Bàn Cổ Đại Thần dùng Bàn Cổ Phủ xé toang kết giới vị diện, khai phá vùng đất mới, chính là Sâm La Đại Lục hiện nay.
Nhưng vũ trụ sơ khai, vốn dĩ không có thần, Bàn Cổ gia tộc cũng chỉ là một trong tam đại Khai Thiên Gia Tộc. Từ thủa hồng hoang đã tồn tại ba đại gia tộc, Bàn Cổ gia tộc, Hắc Ám Thần Tộc và Quang Minh Thánh Tộc.
Bàn Cổ gia tộc khai thiên lập địa tạo ra sinh mệnh, nắm giữ pháp tắc, nắm được bí mật của sinh linh khiến cán cân thế lực của tam đại gia tộc bắt đầu lung lay. Hắc Ám Thàn Tộc vốn dĩ hiếu chiến luôn đố kỵ, tìm cách gây hấn muốn Bàn Cổ gia tộc công khai bí mật của sinh mệnh, vì vậy giữa Bàn Cổ gia tộc và Hắc Ám Thần Tộc thỉnh thoảng lại có giao tranh.
Khi phiến Sâm La Đại Lục hình thành, sinh mệnh đông đúc, con người bắt đầu tu luyện, sáng tạo, nghịch lại thiên mệnh, cải biến số mạng của bản thân, càng lúc càng tiếp cận với lực lượng hồng hoang, thì cũng là lúc tam đại gia tộc bắt đầu va chạm.
Quang Minh Thánh Tộc yếu nhất trong tam đại gia tộc, khi chiến tranh giữa Bàn Cổ gia tộc và Hắc Ám Thần Tộc nổ ra đã lựa chọn tự phong ấn gia tộc, tất cả Quang Minh Thánh Tộc chìm vào giấc ngủ trăm triệu năm.
Ngay sau khi Quang Minh Thánh Tộc tự phong ấn, Hắc Ám Thần Tộc dẫn quân xé toang vị diện tập kích Bàn Cổ gia tộc, tiêu diệt gần như toàn bộ Bàn Cổ gia tộc, ngay sau đó đưa đại quân tới Sâm La Đại Lục, tham vọng tìm ra bí mật của Bàn Cổ .
Bàn Cổ Chi Thần, ngươi khai mở phiến đại lục này vốn chỉ là một thần tướng của Bàn Cổ gia tộc, vì muốn ngăn chặn Hắc Ám Thần Tộc đã hi sinh tính mạng, dùng bản nguyên dung nhập vào Bàn Cổ Thần Phủ, bóp méo không gian vị diện khiến cho Hắc Ám Thần Tộc dù tài phép thông thiên cũng không thể đưa đại quân tràn vào Sâm La Đại Lục, ngay sau đó là Thần Ma Chi Chiến mà ngươi đã biết, thực tế chính là cuộc chiến của nhân loại và đạo quân tiên phong của Hắc Ám Thần Tộc do Ma Đế xuất lĩnh.
Sau cuộc chiến thảm liệt ấy, tinh anh nhân loại hầu như bị tiêu diệt toàn bộ, đạo quân của Ma Đế cũng chung số phận.
Trước khi chết, Ma Đế đã hiến tế linh hồn, dùng một ma pháp cao thâm của Hắc Ám Thần Tộc đưa một giọt ma huyết bám vào Bàn Cổ Thần Phủ, giọt ma huyết này nằm trên Bàn Cổ Thần Phủ, giữa cánh cửa vị diện và Sâm La Đại Lục, không ngừng tích tụ ma khí từ bên ngoài vị diện, không ngừng ăn mòn Bàn Cổ Thần Phủ, không lâu nữa, năng lượng của Bàn Cổ Thần Phủ tiêu hao hết, cánh cửa vị diện sẽ lại mở ra, nhân loại sẽ một lần nữa đối mặt với đại quân của Hắc Ám Thần Tộc.
Bàn Cổ Đại Thần trước khi chết đã nhắc tới điều này, Bàn Cổ Đại Thần cũng đề cập tới Thiên, Địa, Nhân tam đại kỳ thư, tam đại kỳ thư vốn là một tồn tại bí ẩn mà ngay cả tam đại gia tộc cũng không thể nắm giữ. Tam đại kỳ thư là chìa khóa để câu thông với cánh cửa hồng hoang, nắm bắt Hồng Hoang Chi Lực, chỉ có nắm giữ Hồng Hoang Chi Lực mới có thể áp chế Hắc Ám Thần Tộc, thống nhất tam tộc, cứu lấy sinh linh.
Bàn Cổ Đại Thần trước khi chết cũng đã để lại một hi vọng cho nhân loại, người có để lại một câu sấm:
Long Khí Sinh, Ma Đế Khởi
Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Diệt Thế Anh Hùng Định Phong Vân
Hắc Ám Trùng Sinh, Thiên Thư Hiển Thế”
Phương Ngạo Thiên giật mình, nhíu mày, Long Khí, hắn đã có, vậy là ngày Ma Đế quật khởi đã tới gần, nhưng câu sấm thứ hai hắn không tài nào hiểu rõ:
Nhân Thế Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chẳng lẽ sắp có chiến tranh, con người sắp lâm vào cảnh nồi da xáo thịt ? Nếu như vậy thì quả thực tận thế là điều khó tránh.
Đại quân Hắc Ám chưa tới, con người đã tương tranh, chẳng khác nào tự mình khai tử.
Phương Ngạo Thiên thở dài ngao ngán, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ không tiêu dao như hắn nghĩ.
Nói xong lão đứng dậy, bỏ lại Phương Ngạo Thiên vẫn đang trầm ngâm ở đó.
Sau một lúc trầm ngâm, Phương Ngạo Thiên nắm chặt tay, lẩm bẩm:
- Sinh mạng ta là do ta nắm giữ, cái gì là Hắc Ám, cái gì là Bàn Cổ, bản thiếu gia sẽ bóp nát các ngươi trong bàn tay, dám đụng đến ta, dám đụng tới người thân của ta, dù phải đồ thần diệt ma, lão tử cũng liều mạng.
Hai mắt hắn lóe ra tinh quang, tinh thần lực mạnh mẽ rung động.
Ngay cả Tiểu Kim và thần thú trong Vô Thần Đỉnh cũng bị tâm trạng của hắn ảnh hưởng, mở bừng hai mắt.
Ngũ đại quang cầu cũng đột nhiên xoay vần ngày càng mạnh mẽ.
Tất cả như hồi hộp, như cổ vũ cho hắn chuẩn bị bước vào cuộc chiến, chuẩn bị bước lên con đường đồ thần diệt ma mà cả triệu triệu năm sau, Sâm La Đại Lục vẫn vang vọng tiếng hát:
Ngạo thị trời đất, đồ thần diệt ma
Nhất Nhân Tứ Nữ, Thập Đại Chiến Thần.
Thưa quý vị, dù ngắn, dù dài, Vô Thần Đỉnh cũng đã khai mở gần như toàn bộ cốt truyện, con đường đồ thần diệt ma của Phương Ngạo Thiên cũng bắt đầu.
Quyển một của Vô Thần Đỉnh Bạch Long quyết định đặt tên: Long Khí
Một vài ngày nữa, Bạch Long sẽ tiếp tục viết quyển hai với tựa đề:
Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Con người, tại sao lại tương tranh, thùy vô tử nghĩa là gì, con đường của Phương Ngạo Thiên sẽ ra sao ?
Mời các bạn đón xem, và cũng hi vọng có thêm nhiều thanks. Quyển 2 sẽ bắt đầu khi có 20 thanks.
Cũng kính mong các Mod, xem xét đề nghị trước của Bạch Long, mong các Mod tạo điều kiện cho những tác phẩm Việt Nam.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema