19-05-2008, 11:14 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Dưng Là m Má
Tác giả: Nguyá»…n Ngá»c Tư
Chị Diệu vá» quê khi Ä‘oà n cải lương Mưa Bình Minh Ä‘ang giữa mùa lưu diá»…n. Tà u ghé Ä‘áºp Bà u Mốp, chị lá»™i má»™t đỗi, gặp má chị Ä‘i đám giá»— vá», má chị kêu :"Trá»i đất, con Diệu, sao Ä‘i vá» và o lúc nà y ?". Chị nghe muốn khóc. Chị, con gái cá»§a má, rá»i nhà từ năm mưá»i bảy tuổi, bây giỠđã bốn mươi. Chưa khi nà o gió chướng mang cái ngá»n ráo khô bay qua rạch Bà u Mốp mà chị vá» nhà , kêu má ra cá»a sau, chá»— thÆ¡m lá»±ng hương cau, nhổ tóc sâu, bảo sẽ ở lại nhà lâu, lâu lắm. Nên má cứ nhìn hồ nghi, có chuyện gì sao con. Chị cưá»i cưá»i không nói gì, há»i con San đâu. Má chị bảo nó Ä‘i đón ghe khóm từ rẫy Thá»›i Bình qua, mua vá» rồi chèo xuồng dà i dà i xóm bán lại. Chị nuốt á»±c ná»—i cay đắng và o lòng,"Sao má để nó Ä‘i, con nuôi hai ngưá»i nổi mà !". Bà già bảy mươi ba tuổi nhìn đứa con gái đầu bạc cá»§a mình, xót xa :"Bà cháu tao có cần tiá»n cá»§a bây đâu. Tao cÅ©ng cản hoà i mà nó có nghe đâu. Tánh nó cÅ©ng cứng đầu cứng cổ hệt bây, bây biết".
Chị biết, bởi có lần vá», con San mang trả những gói tiá»n chị đã gởi . Những gói tiá»n còn nguyên vẹn như còn dÃnh mồ hôi tay chị, nó bảo :"Em cảm Æ¡n, em vá»›i ngoại nuôi nhau được, chế đừng lo, chế có tuổi rồi, để tiá»n há» khi bệnh hoạn nghe khách sáo như ngưá»i dưng nói chuyện vá»›i ngưá»i dưng.
Chị sinh con San cÅ©ng ngay mùa nà y, gió nà y. Gá»i là San, là vì khi Hoà ng Bảo từ thà nh phố tăng cưá»ng xuống"Mưa Bình Minh", chị Diệu vá»›i anh hát chung tuồng San Háºu. Chị yêu anh lắm, không ai còn có thể nghệ sÄ© hÆ¡n thế, tất cả con ngưá»i anh toát lên cái gì đó phong trần, phiêu lãng, thương không chịu được. Chị đặt tên cho đứa con đầu lòng là San vì tin rằng sẽ đẻ cho anh thêm thằng Háºu, nhưng thằng Háºu mãi mãi không bao giá» có. San vừa tròn bảy tháng để nó lại cho má, chị Ä‘i. Hôm đó nó đã bú cho tháºt no rồi, chị ép cho no nữa. Nó ngáºm vú chị ngá»§ ngon là nh. Äặt con xuống giưá»ng, chị còn thấy cái miệng nhá» xÃu cá»§a nó mút mút. Rồi từ đó chị không dám nhìn thêm lần nà o nữa, sợ mãi mãi mình không thể nhấc chân Ä‘i. Mà chị thì không thể từ bỠước mÆ¡ cá»§a mình, trở thà nh cô đà o hát nổi tiếng. Là m sao từ chối vai diá»…n đã từng chỠđợi, nà ng Trưng Trắc oai hùng trong"Tiếng Trống Mê Linh"?
Chị yêu vai Trưng Trắc nà y biết bao nhiêu, ngưá»i phụ nữ cÅ©ng có lúc dao động, má»m lòng khi chồng cá»§a mình Ä‘ang nằm trong tay giặc. Nhưng rồi Trưng Trắc vẫn mạnh mẽ đánh trống xuất quân, nước mắt bi hùng nhá» xuống mặt trống vang lá»i ly biệt. Mấy hôm đầu, có lúc sữa xuống nặng, chị Diệu nhá»› con quay quắt, chị muốn bá» hết, vá» nhà vùi mặt mình và o là n da thÆ¡m tho cá»§a nó, nhưng nghÄ© đến vai diá»…n cá»§a mình, chị ghì lòng lại. Äâu nè, Trưng Trắc đâu có nữ nhi thưá»ng tình váºy.
Vở được Ä‘oà n Ä‘em Ä‘i dá»± há»™i diá»…n toà n quốc, năm đó chị nháºn huy chương và ng, bắt đầu có má»™t chút danh tiếng. Chị nguôi dần ná»—i nhá»› nhà nhá»› con. Chị báºn lu bù vá»›i hà ng chục, hà ng trăm vở má»›i. Hồi đầu chỉ mùa mưa chị má»›i á» nhà lâu, giữ con cho má đươn thúng, tưới trầu. Sau nà y trá»i mưa chị cÅ©ng phải Ä‘i há»c bồi dưỡng nghiệp vụ, chánh trị. Chỉ vá» khi trên đưá»ng Ä‘i lưu diá»…n, tiện đưá»ng ghé lại, nhiá»u khi con Phèn còn chạy te te ra sá»§a. Có lúc thấy cái áo phÆ¡i ngoà i sà o, chị há»i áo ai, má bảo, áo cá»§a con San chá»› ai, chị cưá»i, trá»i đất, nó lá»›n dữ váºy hả ? Mà không biết mình Ä‘ang hồn nhiên đứng bên Ä‘á»i, nhìn nó lá»›n...
San chưa bao giá» kêu chị Diệu má»™t tiếng má. Khi nó biết nói nó bắt chước mấy dì, gá»i chị bằng chế, xưng em. Dạy nó, nó lắc đầu nguầy nguáºy,"Hổng phải, chế Diệu hông phải má. Con Thắm má»›i là má". Nghe lạ, há»i lại, thì ra chÆ¡i nhà chòi, con Thắm đóng vai má con San. Tưởng lá»›n lên nó sẽ đổi nhưng có những tết gần giao thừa, chị gá»i nó lại, biểu kêu má Ä‘i. Con San nhìn chị trân trân, tay vò vò vạt áo, nÃn thinh. Chị rút tiá»n ra biểu kêu má Ä‘i rồi cho tiá»n. Nó vẫn lặng lẽ đứng nhìn, hồi lâu, nó bảo,"em không biết xà i tiá»n"rồi bá» ra ngoà i trước coi ngưá»i ta đốt pháo. Năm đó, nó tám tuổi. Giao thừa Ä‘ang rá»™n rã ngoà i kia, chị Diệu vô buồng ôm lưng má khóc. Má chị biểu"thôi nÃn Ä‘i, rồi từ từ má dạy. Mà , cÅ©ng tại mầy...". Nghe ngưá»i ta hát câu"Con chim se sẻ nó đẻ cá»™t đình. Bà ngoại đẻ má, má đẻ tụi mình..."tim chị quặn thắt. Dưá»ng như con San Ä‘ang đòi món nợ tình thương mà ngà y trước chị nợ má. Chị Diệu bá» nhà theo Ä‘oà n hát từ năm mưá»i bảy tuổi, không cách chi mà giữ lại được, không cách chi chị quên giấc mÆ¡ xướng ca xiêm áo. Má bắt chị thá»"Không thương ngưá»i cùng giá»›i nghệ sÄ©. Không lấy chồng khi qua tuổi hai mươi lăm". Nhưng năm hai mươi, chị vá» nhà dáºp đầu lạy má, thưa rằng vì yêu, vì muốn giữ bên mình ngưá»i chị yêu, chị đã mang đứa con trong mình.
Má giáºn quá, nói"hồi đó phải tao sanh ra há»™t gà há»™t vịt còn có nghÄ©a hÆ¡n sanh ra con gái như mầy". Giáºn váºy, nhưng thấy con mình khổ không cầm lòng được biểu"Thôi con, đừng thèm khóc, ngưá»i ta hay hát,"Và dầu tình có dở dang. Tá»± ên thiếp chống đò ngang thiếp vá»", con ngưá»i ta nhấc lên được thì bá» xuống được". Rồi lụm cụm Ä‘i trồng tháºt nhiá»u sả, chăm chút những cây chanh, cây bưởi quanh nhà cho tốt lá, lá»™t vá» tá»i để dà nh xông cho chị sau khi sinh. Lòng má Ä‘au con mình dại dá»™t, nó là m váºy là đẩy ngưá»i ta có cái cá»› ra Ä‘i chá»› có nÃu được, rà ng buá»™c được ngưá»i ta đâu.
Nhưng con San đâu có già được như má, đâu có trải lòng ra để tha thứ như má. Chừng mưá»i, mưá»i hai tuổi, nó nói vá»›i má chị :"Má Æ¡i, con không đổi chế Diệu để lấy tiá»n. Chế Diệu có cho má đừng lấy". Mà chị chỉ biết ôm nó và o lòng, thở dà i rồi rầy,"ngoại già rồi, con kêu ngoại bằng má hoà i ngưá»i ta cưá»i bà già khú đế mà còn có con muá»™n". San thôi kêu ngoại bằng má nhưng tiếng má nó cất mãi trong lòng.
Nó lá»›n lên giống Hoà ng Bảo như đúc, cÅ©ng gương mặt xương xương, cái mÅ©i cao, đôi mắt to, hÆ¡i xếch, đôi môi má»ng, đỠthắm. Nhìn nó, lúc chị Diệu ná»a thèm ôm chầm và o lòng, ná»a muốn xô ra. NghÄ© thương nghÄ© giáºn ngưá»i cÅ©, chị chỉ dám ngồi nhìn nó xa xa. Nên chị không hay nó lạ lùng hÆ¡n hết thảy con cái ngưá»i ta. Nó Ãt nói, nhưng nói câu nà o đáng câu đó. Có lần coi chị Diệu diá»…n Lương SÆ¡n Bá, Chúc Anh Äà i trên tivi, nó ngồi nghá»…u nghện trên mấy bao lúa chất giữa nhà , nghe mấy đứa bạn reo lên, má con San kìa. Nó nhếch mép cưá»i. Tá»›i Ä‘oạn SÆ¡n Bá gặp Anh Äà i ở nhà Chúc viên ngoại, biết rõ thân pháºn nhau, hai ngưá»i âu yếm ôm nhau Ä‘Ãnh ước. Con San nói tỉnh bÆ¡ :"Ủ, ôm Ä‘i, ngoại à , và i bữa nữa ngưá»i ta Ä‘em má»™t đứa nữa vá» cho ngoại nuôi cho mà coi". Rồi tuá»™t xuống cái độp Ä‘i te te vô buồng, biểu :"Con Ä‘i ngá»§". Nhưng ngoại san biết nó vô đó nằm khóc, vòng tay trìu mến đó, có bao giá» chị Diệu dà nh cho nó ?
Câu chuyện là m chị Diệu Ä‘au lòng. Chị Diệu sợ con mình cÅ©ng như ngưá»i Ä‘á»i, đánh đồng vai diá»…n vá»›i diá»…n viên, há»… ai đóng vai ác thì ngoà i Ä‘á»i cÅ©ng ác, tình tứ vá»›i bạn diá»…n nghÄ© ngoaì Ä‘á»i chắc há» cÅ©ng yêu nhau. Chị chá»n những vai đà o võ, rồi nổi tiếng vá»›i những nhân váºt nữ tướng, tinh tế trong cái nhìn khinh bạt, ngạo nghá»… trước kẻ thù và cái chết, oai vÅ© trong từng động tác đá giáo, lăn tròn theo nhịp roi, Ä‘i gối...Ai cÅ©ng nói nếu con ngưá»i ta có số sẵn (như già y dép váºy ) thì số chị Diệu sinh ra là để sắm những vai nữ tướng.
Riết rồi những vai đà o thương, chị Diệu không diá»…n được. Có những lần giá»— Tổ, Ä‘oà n giao cho chị đóng vai Tô Ãnh Nguyệt trong trÃch Ä‘oạn gặp lại thằng Tâm, lúc con trai mình mắng má» má»™t hồi rồi bá» Ä‘i, Nguyệt kêu,"Tâm, con Ä‘uổi má sao con ?", Lệ Thá»§y diá»…n xé lòng xé dạ ngưá»i ta là váºy, nhưng vá»›i chị, chỉ câu nói đó thôi sao mà khó khăn quá chừng, tiếng má, ná»a Ä‘á»i ngưá»i chị chưa được con gái mình kêu.
Nên trả lá»i phá»ng vấn báo chÃ, chị hay tá»± trà o mình là nghệ sÄ© ná»a mùa. Khi Ä‘i qua mùa nhan sắc cá»§a má»™t cô đà o hát, chị xin Ä‘oà n cho mình đóng vai há» mụ, chị bảo,"tôi hát nhiá»u năm, khóc hết nước mắt rồi, bây giá» chỉ đóng được vai hà i". Và chỉ như thế chị má»›i không phải sắm vai những bà mẹ, không phải nghe bạn diá»…n vá»›i mình gá»i là má à má Æ¡i mà lòng như cắt như Ä‘au.
Hôm rồi, Ä‘oà n vá» hát vở"CÆ¡n Mê"ở chợ Ông Trang, chị đóng vai bà già bán ve chai. Vai nhá», chỉ cần quấn khăn lên đầu tất tả gánh cái gánh Ä‘i ra, gặp cảnh má»™t tên đầu gấu bức hiếp má»™t cô gái nhà quê, bất bình bà già ra tay nghÄ©a hiệp. ÄÆ¡n giản thôi. Váºy mà lúc diá»…n, nghe cô đà o trẻ Thu Mỹ trong vai cô gái nhà quê núp sau lưng chị thét lên :"Cứu con vá»›i, má Æ¡i !"bà ve chai bá»—ng đứng khá»±ng lại, buông vai, sững sá», khóc. Thu Mỹ cÅ©ng gục đầu, nức nở. Khán giả không hiểu gì hết, đầu gấu thấy váºy cương mấy câu. Mà n kéo lại, ông phó Ä‘oà n kiêm đạo diá»…n quát văng nước miếng,"Tôi không sao tin ná»—i. Má»™t ngưá»i lúc nà o cÅ©ng muốn thà nh diá»…n viên ná»—i tiếng, má»™t ngưá»i mấy chục năm trong nghá» rồi mà ai cÅ©ng diá»…n như má»™t đứa con nÃt ba tuổi". Hai chị em buồn quá, há»i Thu Mỹ sao cương câu đó kỳ váºy, cô khóc,"hồi còn ở nhà má»—i lần ba em say rượu, ổng nghe lá»i má sau, đánh em dữ lắm, không ai bênh, em chỉ biết kêu má, riết quen". Trá»i Æ¡i, bá»n nghệ sÄ© mình, gạt bá» Ä‘á»i Ä‘au, sống trá»n lòng trên sân khấu, được mấy ngưá»i ?
Tan hát rồi, chị Diệu vá»›i Thu Mỹ ngồi mãi ngoà i bến tà u bên bá» sông Ông Trang. Gió lạnh thổi hiu hút. Thu Mỹ thắc mắc :"Má»—i lần bị đòn Ä‘au, má»—i lần gặp chuyện gì buồn, em Ä‘á»u nghÄ© đến má trước tiên, sao ngá»™ váºy chị ?". Chị ngẫn ngưá»i ra, con San cá»§a chị cÅ©ng có khi gặp chuyện gì buồn, thế nà o nó cÅ©ng nhá»› tá»›i chị mà chị thì xa cách nó ngà n phương. Váºy đâu có được. Äáng lẽ mình phải ở nhà , nghe nó thá»§ thỉ chuyện má»™t cáºu con trai nà o đó hôm qua còn trêu chá»c nó, biểu :"để lòng thương nó", hôm nay đã sắm cau trầu Ä‘i há»i vợ khác rồi ( con gái mưá»i tám tuổi mà ).
Sáng sau, chị lại xin phép trưởng Ä‘oà n, ông vừa đánh cá» vừa á», há» hững. Chị Ä‘i từ giã hết thảy má»i ngưá»i, ai cÅ©ng nghÄ© rồi chị sẽ trở lại. Chị yêu sân khấu đến thế kia mà .
Chỉ Thu Mỹ biết chị sẽ không bao giá» quay trở lại. Äêm qua, chị ôm cô ngá»§, chị nói, chị thương Thu Mỹ lắm, thương từ lúc cô má»›i vô Ä‘oà n, mưá»i sáu tuổi đầu mà khuôn mặt đã già đi, dà y dạn như con San cá»§a chị. Chị thương Thu Mỹ vì thấy cô giống hệt chị hồi đó, nồng nhiệt, tá»± tin, vá»›i tấm lòng trong trẻo tưởng rằng có thể thâu tóm được đất rá»™ng, trá»i cao. Lúc nà o cÅ©ng khao khát vinh quang nhưng không biết rÅ© bá» ná»—i Ä‘au riêng để hết mình trên thánh đưá»ng sân khấu. Chị nói chắc chị thôi nghá» hát, vá» nhà là m con cá»§a má, là m má cá»§a con. Mặc dầu là m má khó hÆ¡n nữ vương, nữ tướng nhiá»u.
Nhất là vá»›i con San cá»§a chị, mưá»i tám năm rồi mà vẫn dạ sắt lòng Ä‘inh. Vừa vá» tá»›i, dá»±ng cặp chèo ngoaì hà ng ba, nó cưá»i, nói cái câu ngưá»i dưng hay nói vá»›i ngưá»i dưng :
- Ủa, chế má»›i vá» hả ? Hồi sáng nà y em nấu nước, nghe lá»a cưá»i, biết thế nà o cÅ©ng có khách, há»ng dè là chế. Chị nghe niá»m vui như ngá»n đèn vá»a bị thổi chao ngá»n, San Æ¡i, má là khách sao, má là khách à , con ?
Chị chụp đứng dáºy, bảo để chị Ä‘i nấu cÆ¡m chiá»u. Chị trầy tráºt nhen lá»a, là m cho cả gian bếp ngoi ngóp khói. Bốn mươi tuổi đầu, chị phải táºp là m đứa con hiếu thảo, là m má»™t bà má giá»i giang bằng nồi canh chua bông súng, mẻ cá rô tôm tÃch kho quẹt nà y đây.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:28 PM .
19-05-2008, 11:15 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Hà nh Khất Mù
Tác giả: Mỹ Dung
Mấy hôm nay ngà y nà o cÅ©ng mưa bão, cứ khoảng 3 giá» chiá»u mây lại kéo Ä‘en nghịt cả bầu trá»i. Những tiểu thương buôn bán ở cái thị trấn nhá» nà y lại thở dà i ngán ngẩm, dá»n bá»›t hà ng hóa và o trong tránh mưa tạt. Không như những ngà y trá»i quang mây tạnh, đông khách mua hà ng, nói cưá»i rôm rả. Há» ngồi bó gối nhìn cảnh chợ vắng vẻ, lòng bồn chồn lo những hà ng hóa ế ẩm hư thối phải đổ Ä‘i.
Chưa tá»›i 5 giá» chiá»u mà trá»i đã tối Ä‘en. Sấm chá»›p bắt đầu nổi lên. Má»i ngưá»i không ai bảo ai, thu dá»n hà ng hóa lên xe hối hả đẩy vá».
6 giá» chiá»u, chợ đã vắng tanh. Ngưá»i hà nh khất già mù lòa cÅ©ng ngáp ngắn, ngáp dà i từng cÆ¡n. Chợ vắng ngưá»i mua, ông ta cÅ©ng không kiếm được đồng nà o và tá»›i giá» nà y cái bụng vẫn lép kẹp, đói meo. Ông nặng nỠđứng dáºy , tay khua chiếc gáºy tìm đưá»ng Ä‘i. Ông tìm đưá»ng vá» cái tổ cá»§a mình. Äó là má»™t sạp bán rau trong chợ Ông cÅ©ng không còn nhá»› ông bao nhiêu tuổi, không còn nhá»› ông đã tá túc qua đêm ở cái sạp bán rau cá»§a ngưá»i đà n bà tốt bụng nà y bao lâu rồi. Chỉ biết sáng nà o ông cÅ©ng dáºy sá»›m dá»n dẹp chiếc chiếu rách và chồng sách báo ẩm ướt kê là m gối xuống đất, để ngưá»i đà n bà bà y những cá»§ qá»§a và đủ loại rau cá»§a bà và o khoảng 4- 5 giá» sáng ra sạp bán. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, ông ngồi cố định má»™t chá»— ở đầu chợ, trước mặt là cái nón lá rách nháºn những đồng tiá»n lẻ cá»§a những ngưá»i hảo tâm qua lại. Ông đã gìa lắm rồi, râu tóc dà i và bạc phÆ¡. Mắt ông đã không nhìn thấy gì cả vì má»™t căn bệnh hiểm nghèo khi còn rất nhá». Ông chẳùng có ai là ngưá»i thân, má»™t thân má»™t mình sống lây lất qua ngà y.
CÅ©ng như má»i ngà y ông chui cái tổ cá»§a mình trải chiếc chiếu rách ẩm ướt ra và cháºm rãi đặt lưng. Cả ngà y ngồi ngoà i chợ, lưng ông má»i nhừ. Bụng ông sôi sùng sục vì đói. Hôm nay ông chỉ ăn có má»™t tô bún thừa và o buổi trưa. Chiá»u nay mưa gió không ai còn nhá»› đến ông, không có cả cÆ¡m cặn, phở thừa để ăn. Chợ vắng khách cả ngà y ông cÅ©ng không kiếm được bao nhiêu, trá»i lại mưa bão thế nà y, ông cÅ©ng không muốn Ä‘i tìm gì bá» bụng, mặc kệ... ngá»§ Ä‘i rồi khắc hết đói.
Ngoà i trá»i mưa bắt đầu rÆ¡i, sấm chá»›p ầm ầm khiến ông mấy lần giáºt thót mình. Ông Ä‘ang nghÄ© có lẽ những vệt sét nháºp nhằng Ä‘ang loé sáng ngoà i kia. Ông ngoảnh mặt ra phÃa có tiếng sấm, nhưng vẫn chỉ là má»™t bóng tối bao phá»§ , ông không thể nhìn thấy gì cả vì mắt ông đã mùlòa từ lâu. Ông mưá»ng tượng nhá»› lại cảm giác nhìn thấy ánh sáng. Hình như ông đã quên rồi ánh sáng mặt trá»i như thế nà o ? Ãnh sáng cá»§a mặt trăng đên rằm đẹp ra là m sao ? Ông chỉ nhá»› lá» má»... Nhá»› những cụm tre xanh đầu là ng, nhá»› mái nhà tranh nhá» bé, nhá»› mà u khói lam chiá»u tá»a ra từ những mái nhà thưa thá»›t, nhá»› những đống rÆ¡m trước nhà mà ông và bá»n trẻ trong là ng thưá»ng nô đùa vá»›i nhau. Nhá»› cả mà u cánh đồng lúa ngát xanh mÆ¡n mởn, mà u bông lúa trÄ©u bông và ng ươm và o mùa vụ và nhá»› xa xa phÃa chân trá»i từng đà n cò trắng sải cánh bay vá» tổ má»—i buổi hoà ng hôn... Ôi, nhá»› qúa... tất cả hiện ra trước mắt ông, ký ức tuổi thÆ¡ cá»§a ông mồn má»™t hiện vá»...
Mưa rÆ¡i trên mái tôn lá»™p bá»™p, chắc là mưa lá»›n lắm , mưa hắt cả và o chá»— nằm cá»§a ông. Ông trưá»n ngưá»i nằm nép sát và o trong để tránh mưa, nhưng vẫn không tránh khá»i... những hạt mưa buốt lạnh vẫn hắt và o chá»— ông nằm. Những hạt mưa hắt và o mặt ông lạnh ngắt. Mưa hắt và o hố mắt sâu hoắm già nua không nhìn thấy ánh sáng cá»§a ông. Mưa ướt cả râu tóc đã bạc trắng mà u thá»i gian cá»§a ông. Quần áo cá»§a ông cÅ©ng bị những hạt mưa là m ướt, cả chiếc chiếu cÅ© rách rưới, cả đống báo cÅ© gối đầu cÅ©ng ướt.
Ông có cảm giác miệng đắng ngắt và khô khốc. Äầu ông nặng trÄ©u và đau nhức từng cÆ¡n. Ông thấy khó thở và toà n thân run lên bần báºt vì lạnh. HÆ¡i thở gấp và nóng hừng há»±c, tay chân ông lạnh ngắt nhưng trán ông thì nóng như lá»a đốt. Ông Ä‘ang trong cÆ¡n sốt cao, đầu óc vẫn miên man nhá»› vá» những qúa khứ, những hồi ức tuổi thÆ¡ khi ông vẫn còn là má»™t cáºu bé vá»›i đôi mắt tinh anh... Rồi ông thiếp Ä‘i trong cÆ¡n mê sảng.
Ngoà i trá»i sấp chá»›p vẫn vang rá»n, những ánh chá»›p cắt ngang bầu trá»i Ä‘en ngòm thà nh những vệt sáng ngoằn ngoèo. Ãnh sáng mỠảo hắt và o chá»— ông nằm. Ông vẫn thiêm thiếp hôn mê. Dưới ánh chá»›p loé sáng đó có thể thấy rõ má»™t ngưá»i già nua nhá» bé, ốm yếu Ä‘ang nằm co quắt lạnh lẽo, cô độc trong đêm mưa buốt giá. Có thể nhìn rõ khuôn mặt ông tái nhợt thỉnh thoảng lại giáºt từng cÆ¡n. Trên khuôn mặt phúc háºu hiá»n là nh đó phản phất ná»—i buồn, ná»—i Ä‘au khổ cùng cá»±c cá»§a má»™t ngưá»i suốt Ä‘á»i đói rét và cô đơn không nÆ¡i nương tá»±a. Mưa như nhẹ hạt để rồi lại à o à o trút xuống nặng hạt hÆ¡n. Nước đã bắt đầu trà n và o chợ. Ông già mù hà nh khất vẫn nằm đó, chÆ¡ vÆ¡, bất động như hóa thạch.
5 giá» sáng hôm sau, tiếng bà Năm bán rau la thất thanh là m má»i ngưá»i giáºt mình sá»ng sốt. Má»™t và i ngưá»i hối hả chạy đến sạp bà Năm.
- Ông Bảy chết rồi bay ơi !
Má»i ngưá»i vá»™i và ng chạy đến , ngưá»i để tay và o mÅ©i xem ông còn thở không, kẻ vuốt mắt. Má»i ngưá»i nhốn nháo không biết là m gì. Má»™t số khác hiếu động chen lấn nhau và o xem. Ai đó mang đến má»™t chiếc chiếu còn má»›i đắp lên ngưá»i ông cụ. Tiếng bà Năm vừa khóc vừa thá»u thà o :
- Tội nghiệp ông Bảy mù chết cóng vì lạnh.
Bà Ba bán thịt heo cÅ©ng vừa khóc vừa bảo mấy đứa con chá» trá»i sáng Ä‘i báo chÃnh quyá»n. Ông Tư bán trái cây thì dá»± tÃnh sẽ Ä‘i quyên góp tất cả những sạp trong chợ để mua cho ông Bảy cái hòm và tổ chức ma chay.
Äám tang ông Bảy được bà con tiểu thương ở chợ tổ chức đơn giản. ChÃnh quyá»n địa phương cÅ©ng cấp cho má»™t miếng đất ở nghÄ©a trang thị xã là m nÆ¡i an nghỉ cuối cùng cá»§a ông. Ông cụ ra Ä‘i cÅ©ng lặng lẽ như cuá»™c sống hà nh khất suốt Ä‘á»i cá»§a ông váºy. Sá»± ra Ä‘i tháºt nhẹ nhà ng thanh thản không như cuá»™c Ä‘á»i sóng gió cùng cá»±c cá»§a ông. Tối nay trá»i lại mưa tháºt to, mưa lại rÆ¡i lá»™p bá»™p trên mái tôn thấp lè tè cá»§a khu chợ nghèo. Những tia chóp chốc chốc lại lóe sáng, hắt và o chợ, hắt và o sạp bán rau cá»§ cá»§a bà Năm - nÆ¡i mà ngưá»i hà nh khất gìa mù lòa tá túc nhiá»u năm. Nhưng hôm nay chá»— ấy trống không bởi con ngưá»i bất hạnh đó đã mãi mãi Ä‘i vá» cõi vÄ©nh hằng...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:32 PM .
19-05-2008, 11:17 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãc Cảm
Tác giả: Bùi Hiển
Má»™t chiếc cầu bắc trên dòng sông hẹp, ngăn thà nh phố vá»›i ngoại ô. Sang khá»i cầu, sá»± thay đổi đột ngá»™t. Con đưá»ng xù xì lên những đá và đất Ä‘á». Những đứa con nÃt, phần nhiá»u có má»™t dải bùa và ng buá»™c ở cổ áo, giỡn nhau giữa đưá»ng, chá»i đùa nhau cÅ©ng khá thô tục. Má»™t đứa bé tà lem luốc bước trên hai cẳng chân chưa vững và khóc bi be. Và i con chó chạy nhong nhong, cúi ngá»i bã mÃa. Từng khoảng má»™t, hai bên mép đưá»ng, mấy đứa con gái ngồi bán mÃa, em nhỠđặt ngồi cạnh để trông giữ luôn.
Hai dãy nhà lụp xụp nối dà i, cá»a che bằng phên chống nghiêng nghiêng hoặc bằng mà nh tre rất to nan. Trên giáºu râm bụt, vắt phÆ¡i trÆ¡ trẽn những quần áo bẩn thỉu, yếm váy vá chằng đụp.
Sông lỠđỠlê dòng hẹp mà u và ng đục. Vá» chiá»u, nhất là những ngà y chá»§ nháºt hay ngà y lá»…, ngưá»i trong phố ra ngồi bá» sông câu cá. Có ngưá»i âu phục, có ngưá»i ra dáng thợ máy, có mấy cáºu há»c trò, và không biết tại sao, đôi khi lại có cả má»™t bác lÃnh mÅ© chà o mà o. Há» ngồi kiên nhẫn dị thưá»ng, chặn đầu cần câu dưới má»™t hòn gạch hoặc đá, Ä‘oạn lÆ¡ đãng ngắm cảnh váºt hoặc nhìn lại những ngưá»i đứng chÆ¡i trên cầu nhìn há».
Mấy ngưá»i đà n bà lá»™i xuống vo gạo, rá»a rau, chè hoặc bèo. Há» cÅ©ng có ý đứng xa má»™t tà những ngưá»i Ä‘ang giặt yếm váy. Há» khua tay trên nước mấy cái cho bá»t và rác dãn ra theo vòng sóng, Ä‘oạn nhúng rổ xuống.
Äằng xa, má»™t ngưá»i đà n bà rán sức vung quá đầu chiếc chiếu cuá»™n dẹt rồi Ä‘áºp lên mặt nước rất mạnh, khiến nổ báºt những tiếng như tiếng súng.
Giữa cái xã há»™i ngoại ô ấy, Mân sống đã mấy tháng nay. Anh dạy há»c ở má»™t trưá»ng tư trong tỉnh, sau những buổi dạy, anh trở vá» túp tranh dá»±ng ngay cạnh cầu, thuê mưá»i đồng má»™t năm. Anh chưa quen thuá»™c hẳn vá»›i cái xã há»™i mà anh cho là ô hợp ấy. Nhất là những lúc nghe hà ng xóm chá»i bá»›i nhau om sòm, anh không nén được phiá»n bá»±c.
Túp lá»u Mân ở tối om om. Má»—i sáng, soạn và chấm bà i, anh phải chong ngá»n đèn dầu mãi đến bảy giá». Cái cá»a sổ chấn song tre, cạnh đó kê bà n là m việc, nhìn ra con đưá»ng nhá» dẫn xuống bến sông. Ngưá»i gánh nước qua lại luôn, là m rá»™n trà anh. Nước Ä‘á»ng vÅ©ng, mấy con vịt đến khoắng má» lục sục, hÆ¡i bùn tanh nhạt, có khi thối hoắc, xông lên nặc mÅ©i.
Má»™t sá»± lầm lỡ đã đầy Ä‘á»a Mân đến cảnh nà y. Chắc mấy ngưá»i hà ng xóm cá»§a Mân chẳng ai ngá» rằng cái ông giáo quèn vừa vá» sống cạnh há» và có bá»™ xÆ¡ xác, đã có lần quản trị hà ng vạn bạc. Trước, Mân chung mở đồn Ä‘iá»n vá»›i má»™t ngưá»i cùng huyện tên Bạc Hói. ồ, đó không phải má»™t tên Tà u, hay Cao Miên. Nhưng lẽ ra - sau nà y Mân hối háºn và nghÄ© lại - vá»›i má»™t cái tên như váºy, Mân phải đỠphòng hÆ¡n má»›i phải. Có những cái tên hình như tiá»n định. Hắn hói mất ná»a đầu, nên có biệt danh ấy. Tên Bạc cÅ©ng chẳng hay ho gì, khi nó dùng để ghép những chữ kép như: bạc ác, bạc bẽo, bá»™i bạc.
Quả nhiên, Bạc Hói lừa Mân. Hắn nắm được má»™t chá»— hở cá»§a Mân, đâm đơn kiện và tranh lấy cả đồn Ä‘iá»n. Mân thu vét tiá»n còn lại để theo kiện, nên bây giá» nghèo xÆ¡ xác. Mân có cá»§a ngưá»i kinh doanh cái óc bao quát công việc và cái khiếu đón đầu thá»i cÆ¡. Nhưng anh đã tin ngưá»i quá. Bao nhiêu những nhà doanh nghiệp Ä‘á»u có quả tim khô khan và khóe mắt nghi kỵ. Há» ngầm giữ miếng vá»›i cả những ngưá»i tâm phúc. CÅ©ng má»™t đôi khi Mân đã ngá» lòng Bạc Hói, nhưng để rồi tá»± thẹn vá»›i mình, tá»± thẹn vì đã gán cho kẻ khác những tình ý mà hẳn y không có.
Bây giá» Mân sống Ä‘oạn tuyệt vá»›i mẩu Ä‘á»i vừa qua. Anh nguyá»n quên hết cả; anh bóp chết trong lòng hình ảnh Bạc Hói cÅ©ng như ká»· niệm sâu cay cá»§a má»™t cuá»™c thất bại Ä‘au đớn. Nghị lá»±c anh dá»±ng má»™t bức tưá»ng cao ngăn hẳn hiện tại vá»›i quá khứ. Cá»§a thá»i cÅ©, nếu Mân còn giữ lại cái gì, thì đó là cái kinh nghiệm vá» lòng ngưá»i, cà ng quý báu vì giá mua cà ng đắt.
ở được Ãt lâu nÆ¡i ngoại ô, Mân có má»™t bạn láng giá»ng má»›i. Má»™t chiá»u Ä‘i dạy vá», Ä‘ang đứng thÆ¡ thẩn trước cá»a, Mân thấy anh ta chuyển đồ đạc từ xe bò và o túp tranh bên cạnh. Anh không nhìn thẳng và o mắt hắn, nhưng Ä‘oán chừng hắn trạc ba bốn mươi. Má»™t hồi sau, ăn cÆ¡m xong, anh ra vưá»n thì lại thấy hắn đứng rá»a tay. Hắn quay nhìn sang phÃa anh, nhưng cúi đầu nên anh không nháºn rõ được mặt hắn. Trong bóng hoà ng hôn, anh tò mò ngắm hắn lâu lắm. Khuôn mặt hắn tròn tròn, Ä‘á»u đặn, anh chỉ biết có thế.
Chợt tiếng reo nổi lên ngoà i phÃa sông: hẳn má»™t con cá vừa mắc câu, giữa sá»± vui mừng huyên náo và hÆ¡i trẻ con cá»§a những ngưá»i xem. Hắn chưa quen tiếng ồn à o ấy, ngước nhìn, và Mân được dịp nháºn ra má»™t bá»™ mặt hiá»n là nh, nhÅ©n nhặn. Nhưng cùng má»™t lúc, Mân đột ngá»™t cảm thấy cái gì như má»™t phiá»n rầy: có lẽ bởi anh bị bắt chợt Ä‘ang nhìn trá»™m hắn. Anh bèn quay và o.
Vú già nói cho anh biết là hắn sắp mở má»™t quán rượu đón những ông Xã bác Nhiêu lên tỉnh: rằng hắn tên là Tạo. Äà n bà là những cÆ¡ quan thông tấn thá»±c nhạy.
Tin báo cá»§a vú già khiến lòng Mân nao lên má»™t niá»m gì gần như giáºn dữ. Hà ng xóm cá»§a anh chưa đủ ầm Ä© hay sao mà hắn còn lo tụ táºp lại những ông Lý toét, những bác Nhiêu, chén rượu thịt chó và o rồi hét oang oang như để cho cả trá»i nghe!
Chiá»u hôm sau trong lúc ngồi trông nom há»c trò là m bà i, Mân sá»±c nhá»› lại giấc má»™ng hồi đêm. Có nhiá»u khi hồi ức giấc má»™ng đã cÅ© trở lại trà nhá»› má»™t cách đột ngá»™t như thế, trong má»™t hoà n cảnh không liên quan gì vá»›i chuyện trong má»™ng cả. Hình như anh đã thấy trong chiêm bao má»™t cảnh gì náo động lắm, có Ä‘iểm chút kinh hoà ng thì phải, nhưng không nhá»› rõ chuyện gì. Mà hình như giữa sá»± há»—n độn cá»§a những hình ảnh, có thoáng qua bóng dáng ngưá»i láng giá»ng má»›i cá»§a anh.
Sau buổi dạy, trái vá»›i thói thưá»ng, Mân Ä‘i dạo quanh vùng anh ở. Khi qua trước cá»a hà ng rượu, anh quay nhìn và o má»™t thoáng mau. Không hiểu tại sao anh cứ phải chú ý đến Tạo. Hắn Ä‘ang sắp lại mấy phong thuốc là o trên quầy hà ng, sá»±c ngá»ng lên. Hắn Ä‘on đả chà o:
- Thưa ông giáo đi chơi... Ông ghé tạm và o chơi xơi nước ạ.
Mân không bằng lòng vá»›i mình vì đã để cho hắn bắt chợt luồng mắt mình. Anh trả lá»i:
- Cám Æ¡n bác. Äể hôm sau.
Hắn có dáng nhã thiệp, và má»™t nụ cưá»i nhÅ©n nhặn, dá»… thương. Quần áo sạch sẽ, tóc chải gá»n. Nhưng những Ä‘iá»u ấy, không biết tại sao, chỉ là m Mân ghét thêm hắn. Hình như trong anh có tiếng nhá»§ thầm: Hãy coi chừng! Hãy coi chừng cái bá» ngoà i ấy!
Äáp lại lá»i má»i nhã thiệp cá»§a hắn, Mân đã lấy má»™t giá»ng hÆ¡i xẵng, hoặc Ãt ra cÅ©ng khô khan. Nhưng mà anh không thấy tá»± thẹn vì sá»± thiếu lá»… độ kia; trái lại anh có má»™t chút thá»a thuê trong thâm tâm.
Sau đó mấy hôm, vú già lại nói chuyện vá»›i Mân vá» ngưá»i láng giá»ng má»›i. Vú kể rằng lúc sáng, má»™t ông Phó lý ghé và o hà ng hắn uống rượu, rồi ra chợ; má»™t lát sau hắn bắt được trên bà n cái túi, mở ra thấy mấy tá» bạc; hắn vá»™i và ng thuê xe ra chợ, rồi chạy sục khắp chợ tìm cho được ngưá»i khách lÆ¡ đễnh kia, giao giả cẩn tháºn.
Câu chuyện ấy khiến Mân cà ng ác cảm vá»›i hắn thêm. Anh nuôi sâu cái định kiến vô lý rằng hắn chỉ có thể là má»™t đứa gian tham. Chà ! Nếu má»™t hôm nà o đó, ngưá»i ta bắt chá»™p được hắn Ä‘ang pha nước và o rượu, hẳn Mân sẽ bằng lòng vô cùng. Anh gắt Ä‘uổi vú già xuống bếp. Anh cảm thấy hÆ¡i lo ngại, lo ngại cho lòng tá»± ái, như khi nghe ai đưa lý lẽ để đánh đổ má»™t tin tưởng hồn nhiên nhưng sâu sắc cá»§a mình.
Sau cùng, Mân nghÄ© ra. Chà , đó chỉ là má»™t tấn kịch dà n mặt. Hắn đã bà y ra kế ấy để chiêu khách đến cá»a hà ng má»›i cá»§a hắn. Ông Phó lý nà o đó chỉ là ngưá»i hắn thuê đóng trò. ý nghÄ© đó là m cho Mân hả hê.
Má»™t buổi sáng, Mân vừa ra cá»a, má»™t toán con nÃt đùa nhau xô cả và o anh. Sách vở anh cầm trong tay văng ra đưá»ng. Chúng vá»™i bá» chạy. Vừa lúc ấy, Tạo Ä‘i ngang qua, ý chừng lên phố. Hắn kêu lên:
- Ngỗ nghịch thế thì thôi!
Äoạn cúi xuống nhặt há»™ má»™t quyển vở. Mân vá»™i tranh nhặt, nhưng không kịp. Hắn phá»§i bụi cẩn tháºn, trao trả Mân và nói:
- Con nÃt mình không biết dạy dá»—, đứa nà o cÅ©ng há»—n xược.
Hắn kèm lá»i nói bằng má»™t nụ cưá»i như để cầu xin tha thứ cho bá»n trẻ.
Mân nói: "Cám Æ¡n," Ä‘oạn gá»i xe lên trưá»ng. Anh tá»± nhằn mình vì đã để phải chịu Æ¡n hắn. Hắn cà ng đáng ghét.
Bà i luáºn lý dạy hôm ấy, vá» sá»± công bằng, hiến dịp cho Mân nghÄ© vá» hắn má»™t cách đúng đắn hÆ¡n. Ngưá»i ta Ãt khi kiểm soát lòng mình, vì lưá»i biếng, và nhất là vì nhát gan; ngưá»i ta sợ không biện giải được cho những hà nh động, những tình cảm cá»§a mình. Mân nháºn thấy mình vô lý. Anh đã bất công vá»›i Tạo. Hắn có là m gì anh đâu? Trái lại hắn lịch thiệp và ân cần vá»›i anh.
Mân tá»± há»i duyên cá»› cái ác cảm lạ lùng kia. Có lẽ bởi Tạo là ngưá»i chứng kiến má»™t quãng Ä‘á»i suy bại cá»§a anh chăng? Nhưng không, ác cảm cá»§a anh cÅ© hÆ¡n kia; nó đã dáºy lên đột ngá»™t ngay từ cuá»™c giáp mặt đầu tiên; anh thấy phiá»n rầy bá»±c bá»™i khi vừa trông thấy hắn. Mấy lâu nay anh vẫn lánh mặt hắn - tuy vẫn chú ý ngầm - để tránh cái phiá»n bá»±c khó hiểu. Mân nghÄ© rằng cái phiá»n bá»±c ấy thuá»™c vá» vợ chồng trước khi lan sang địa hạt tinh thần; chắc hắn có má»™t cái cằm hay má»™t cái mÅ©i không ưa mắt anh.
Từ đó Mân để tâm quan sát hắn. Anh thừa những dịp hiếm hắn đứng ở vưá»n sau để ghé mắt qua khe vách nhìn trá»™m rất lâu. Anh không tìm ra sá»± gì má»›i. Mặt hắn vẫn có vẻ hồn háºu, trong những nét cân đối, tròn trặn. Sau anh nghÄ© ra: lá»—i cá»§a anh là đã nhìn kỹ quá. Khi mình tò mò ngắm má»™t ngưá»i thân, bạn mình hay mẹ mình chẳng hạn, khi mình để ý đến từng nét lông mà y, từng và nh môi, từng nếp mi mắt, thì mình nháºn thấy - Ä‘iá»u nà y có vẻ trái ngược nhưng mà quả thá»±c thế - ngưá»i ấy không giống bạn mình, mẹ mình nữa.
Má»™t hôm vú già báo rằng Tạo đánh tiếng muốn nhá» Mân thảo há»™ cái đơn xin mở thêm cái tiểu bà i má»™t nhãn rượu khác. Tin ấy khiến Mân vui thÃch: bây giá» anh nắm được chứng cá»› cái là m Æ¡n cá»§a hắn sáng hôm ná» chỉ là vị lợi. Nhưng anh không quên lợi dụng dịp tốt nà y để tìm hiểu cái Ä‘iá»u là m anh thắc mắc từ mấy hôm. Anh bảo vá»›i vú già hẹn hắn đúng tám giá» tối sang nhà anh.
Chiá»u hôm ấy anh Ä‘i mượn má»™t chiếc đèn lá»›n, Ä‘em vá» treo giữa nhà . Ai hiểu được sá»± bố trà chu đáo cá»§a anh, để Ä‘i tá»›i mục Ä‘Ãch nhá» nhặt như thế nà o, tất phải buồn cưá»i.
Äèn treo thắp sáng choang. Sau bữa cÆ¡m, Mân ngồi là m việc ở bà n, nghÄ©a là quay lưng ra cá»a. Khi Tạo đến, tiếng guốc trên báºc đá sẽ báo trước. Äợi hắn và o quá ngưỡng cá»a má»™t chút, anh sẽ vụt quay nhìn ra. Anh không lóa mắt, vì đã quen vá»›i ánh sáng cây đèn trên bà n là m việc. Lúc đó, ngá»n đèn lá»›n sẽ chiếu chênh chếch xuống mặt hắn, và là m nổi báºt những nét lồi lõm.
Cái việc xảy ra y như Mân đã dá»± Ä‘oán. Gần tám giá» tối, Tạo bước và o. Mân xô ghế rất mạnh, quay nhìn. Má»™t ná»—i sững sỠđột ngá»™t chiếm lấy anh, lẫn vá»›i cái cảm giác phiá»n bá»±c mà anh đã từng biết rõ.
Là m sao lâu nay anh không nháºn thấy Ä‘iá»u đó? Mặt hắn phảng phất giống mặt Bạc Hói.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:34 PM .
19-05-2008, 11:28 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cái Thang
Tác giả: Linh Bảo
Äã ba hôm trá»i mưa tầm tã, Trang không còn thấy thÃch thú vì cái giếng nước trong vưá»n đã gần đầy lên đến miệng nữa. Trá»i xám xịt và đất thì mòng má»ng những nước. Cả nhà cứ nhắc mãi tráºn lụt năm trước: " Nước và o trong nhà đến năm tấc và là m hư bao nhiêu là đồ đạc!".
Tân mách chị: Chị ạ, hai đứa em không phải Ä‘i há»c. Cả ngà y chỉ ngồi trên giưá»ng cao xếp thuyá»n giấy thả chÆ¡i vui ghê! ÄÆ°á»£c nghỉ há»c những năm ngà y.
MẹTrang phà n nà n:
- Lúc nước bắt đầu rút là phải quét liá»n, không thì bùn Ä‘á»ng lại khó rá»a sạch được. Năm ấy có ai ngá» là nước lại và o đến nhà . Mẹ Ä‘ang ngá»§ đến ná»a đêm thức dáºy thấy guốc dép nổi lá»nh bá»nh trong phòng cả rồi!
Mấy hôm nay tuy chưa hẳn là lụt to nhưng chợ không há»p nữa nên trong bữa cÆ¡m không có thịt cá rau tươi, chỉ có cá kho,mắm, muối sả, cá há»™p kho lại. Trang bá»±c mình vì phải là tã cho con. Mà con bé Li Li cứ lúc nà o trá»i mưa là tã ướt gấp đôi những ngà y nắng ráo, thế má»›i khổ mẹ nó.
Äến sáu giá» tối nước mưa xuống không chảy Ä‘i đâu được nữa. Tất cả các cống rãnh thông nước Ä‘á»u trà n đầy lênh láng khắp vưá»n. Chảy không kịp, nước Ä‘á»ng lại trong sân. Má»™t lúc sau nước trong sân cÅ©ng không phải chỉ là nước mưa vì tất cả các ao hồ lân cáºn cÅ©ng lên cao trà n thêm và o. Nước lên dần dần từng báºc thá»m, rong rêu ở các hồ nổi trên mặt nước lùa và o từng đám. Trang bắt đầu thấy lo ngại, chạy hết chá»— nà y đến chá»— kia khắp các thá»m nhà để xem chừng má»±c nước. Mưa vẫn tầm tã không ngá»›t, trá»i ảm đạm má» mịt không cho ai má»™t tia hy vá»ng gì.
Lúc trá»i tối hẳn Trang bắt đầu dá»n đồ đạc lên nhà trên ngá»§ vì phòng cá»§a nà ng thấp nhất nên nước và o trước.
Mẹ Trang bảo:
- Là m gì mà cuống cuồng lên thế? Thì cũng như năm trước, hay quá lắm là gấp đôi chứ gì, đã chết ai!
MẹTrang có vẻ bình tÄ©nh lắm, bà dục má»i ngưá»i Ä‘i ngá»§, bà cÅ©ng ôm bé Thu, con cá»§a em gái Trang, má»›i cháºp chững biết Ä‘i, ru há»i ru hỡi như má»i đêm.
Trang Ä‘ang ngá»§ bá»—ng giáºt mình thức dáºy lúc 12 giá» khuya, nà ng tưởng như mình Ä‘ang ngá»§ đò, chung quanh giưá»ng nước mênh mông và sóng vá»— chợp chá»n. Trong tiếng mưa đổ rà o rà o dữ dá»™i xuống mái ngói, từ xa vẳng lại những tiếng kêu cứu, kêu đò, tiếng gá»i nhau đủ các thứ tiếng không phân biệt được. Trang chỉ biết tất cả các thanh âm ấy hòa lẫn thà nh má»™t tiếng kêu thảm thiết lẫn trong tiếng mõ đổ hồi liên thanh.
Trang hoảng hốt đánh thức Lạc, ngưá»i ở gái, dáºy cùng nà ng khênh má»™t chiếc chõng tre đặt lên giưá»ng, bế hai con nằm xuống. Xong nà ng đến phòng bên cạnh gá»i em Tân và Tấn. Hai đứa bé nằm cong queo ngá»§ ngon là nh, không biết tấm phản chúng Ä‘ang nằm sắp sá»a nổi lên mặt nước.
Mẹ Trang cÅ©ng đã thức dáºy, bà xếp dá»n má»™t Ãt đồ đạc và rất bình tÄ©nh:
- Không sao đâu con ạ, nhà mình ở cao nhất xóm. Nếu vùng nà y mà ngáºp thì quanh đây còn ai sống nữa!
Äồ đạc trong tá»§ bà chỉ dá»n từng dưới lên từng trên.
Ở nhà giữa, anh Bê, ngưá»i con nuôi ở vá»›i gia đình Trang từ bé Ä‘ang cẩn tháºn xếp dá»n những chồng sách cá»§a ba Trang lên mặt bà n: Ba Trang chỉ huy việc dá»n dẹp:
- Sách từng thấp trong tá»§ lá»›n tạm cho lên trên bà n. Äồ đạc trong tá»§ đổi lên từng cao nhất. Sách tá»§ thấp phải dá»n lên tá»§ cao, sách mà ướt là không có giá trị gì nữa!
Cô Tư cÅ©ng đã thức dáºy, cô ngồi trên giưá»ng ông, co cả hai chân lên giưá»ng, mồm ngáºm Ä‘iếu thuốc Cẩm Lệ to tướng. Cô không dám nhúng chân xuống nước, vì nghe ngưá»i ta nói Ä‘ang có chá»a, lá»™i nước bạc sẽ hư thai.
Thấy Trang lăng xăng lội lên lội xuống khắp nhà mẹ Trang gắt:
- Trá»i Æ¡i, con có chịu ngồi yên má»™t chá»— cho mẹ nhá» không? Äẻ má»›i dáºy chưa đủ trăm ngà y mà đã dám lá»™i nước bạc. Bá»™ muốn chết bá» con lại đó cho mẹ nuôi sao? Me nuôi má»™t mình con Thu đã mệt gần ngất ngư, chỉ còn da bá»c xương, con muốn giết mẹ cho mau chết nữa à !
Má»±c nước vẫn cao vùn vụt, trong tiếng mưa,tiếng mõ dồn dáºp đổ hồi, muôn ngà n tiếng kêu thảm thiết là m Trang cà ng bối rối hoảng hốt thêm. Nhìn cái nhà năm gian rá»™ng mênh mông và đầy những đồ đạc quà giá đối vá»›i riêng má»—i ngưá»i, Trang không biết nên bá» thức gì, cứu thức gì. Trang cÅ©ng sợ lá»™i nước lỡ ốm chết bá» con, nhưng nhà còn ai nữa đâu!
Má»™t ngưá»i cha già ốm liệt giưá»ng liệt chiếu, má»™t cô hầu non chỉ biết õng ẹo là m vui lúc bình yên nhưng không thể nhá» cáºy được lúc tai nạn, và giá» phút nà y cô chỉ sợ hư thai, không dám nhúng chân xuống nước, Bé Thu và bé Mỹ còn phải đút cÆ¡m, bé Lili má»›i sinh chưa được trăm ngà y, hai đứa em trai 7,8 tuổi, con cá»§a dì Ba, má»™t nà ng hầu đã chết. Tất cả được đặt ngồi trên giưá»ng cao không giúp Ãch gì vì má»±c nước đã lên quá đầu chúng nó rồi. Chỉ còn anh Bê, má»™t con sâu rượu và cÅ©ng là má»™t cây bệnh ngà y thưá»ng, nhưng lúc nà y anh còn cố gượng đứng vững để sắp tá»§ sách cho Ba vì anh biết Ba quà sách nhất sau các cô hầu non! Mẹ Trang chỉ băn khoăn vá» mấy cái bà n thá» và những bá»™ Kinh Pháºt, bà không biết nên dá»n gì, cuối cùng bà thắp má»—i bà n thá» má»™t nén nhang. Hai ngưá»i ở gái, má»™t đã phải ngồi trông trẻ con sợ nó trở mình ngã xuống nước, chỉ còn má»™t lo dá»n gạo cá»§i, nước.
Trang Ä‘ang giúp anh Bê khuân dá»n sách, bá»—ng nghe cô Tư cưá»i the thé nói: - He âhê hê, anh Bê Æ¡i, còn cái tá»§ đồ tây cá»§a cụ nữa, vô dá»n mau lên!
Anh Bê bá»±c mình gắt: - Thế cô ngồi đấy là m gì mà không giúp xếp dá»n má»™t chút cho dãn gân cốt. Tôi có phải là Pháºt bà Quan Âm đâu mà có những ba mươi sáu cái tay.
Cô Tư vẫn cứ ngồi yên dưới chân giưá»ng không cỠđộng. Chốc chốc cô lại gá»i: - Anh Bê, Ä‘em thêm và i miếng gạch vô đây chêm chân giưá»ng, nước sắp ngáºp cụ rồi, hê hê hê, lụt chi lạ!
Cô vẫn ngồi co chân trên giưá»ng không dám nhúng chân xuống nước. Äồ đạc riêng cá»§a cô chỉ có mấy cái vali, cô đã cẩn tháºn gác lên xà nhà từ ban tối. Gói thuốc lá Cẩm Lệ cô cÅ©ng đã cẩn tháºn bá» trong túi, bây giá» pháºn sá»± cá»§a cô chỉ còn lo giữ cái thai.
Mẹ Trang Ä‘ang dá»n đồ đạc trên nhà thá» Pháºt cÅ©ng chốc chốc gá»i vá»›i:
- Con Æ¡i, bà n thá» Pháºt sắp đổ!
- Bê ơi, tủ áo gấm của cụ ......
- Bê ơi . . .
Ba Trang nằm yên mãi cũng sốt ruột lên tiếng: - Bê ơi, sách quà mà bị ướt rồi là không còn giá trị gì nữa!
- Chị ơi, em đói khóc đây nà y!
- Chị Æ¡i, giưá»ng em sắp ngáºp đến nÆ¡i!
- Chị ơi . . Bê ơi . . .
Anh Bê và Trang hết chạy lên lại chạy xuống, hết chạy xuống lại chạy lên, ngưá»i đã mệt má»i nghe thế cà ng bối rối thêm. Riêng Trang nghe tiếng con khóc như xé ruá»™t. Nà ng tìm được má»™t cái bà n cao, khênh lên phản và bế bá»n trẻ con đặt nằm ngồi ngá»—n ngang. Phản có ba tấm ván, hai tấm trong và ø ngoà i có chân bà n đè nặng nên đứng yên, còn tấm giữa không có gì cháºn, nổi lên mặt nước rồi bắt đầu từ từ Ä‘i du lịch khắp phòng.
Má»±c nước bây giá» lên vùn vụt chứ không còn lên cháºm rãi như trước nữa. Trang thấy nước mắt mình Ä‘á»ng đầy trên mi, nà ng nghẹn ngà o chỉ muốn khóc oà lên . . . - Anh Bê khiêng há»™ cái va li vá»›i tôi má»™t tay. Rồi nà ng phà n nà n má»™t mình: - Ai mất hết đồ đạc cÅ©ng còn lại cái xác nhà , còn tôi tất cả "giang sÆ¡n" chỉ ở trong vali nà y, trôi hết thì mẹ con chẳng còn má»™t manh!
Bá»—ng tiếng cô Tư thét lên: - Trá»i Æ¡i, giưá»ng cụ há»ng chân rồi!
Cả nhà nghe thế hoảng hốt vá»™i nhấc má»™t chiếc bà n cao đặt ba Trang lên, và cùng phụ lá»±c khênh chiếc bà n lên giưá»ng. Cái chân sưng cá»§a ông bị động là m ông Ä‘au đớn khổ sở lịm Ä‘i.
Mẹ Trang đứng hẳn lên lò sưởi để chuyá»n sách lên nóc tá»§ vá»›i anh Bê. Mấy tấm ván đầy sách giữa nhà bị nước đội há»ng chân, cả tấm ván nổi lá»nh bá»nh trên mặt nước xê dịch má»™t lúc rồi chìm dần xuống đáy. Nước bây giá» cà ng lên cà ng nhanh, Ä‘i từ đầu phòng đến cuối phòng, lúc trở lại má»±c nước đã khác hẳn.
Anh Bê vò đầu bứt tai: - Thôi há»ng rồi, mở cá»a ra sân kêu cứu Ä‘i thôi!
Nhưng dù kêu cứu cÅ©ng vô Ãch. Ai cÅ©ng biết giá» phút nà y tất cả mợi ngưá»i Ä‘á»u lo lấy thân mình chưa xong, mong gì ai cứu được ai! Giá cả gia đình Trang có táºn lá»±c kêu gà o thì cÅ©ng chỉ góp thêm và i tiếng kêu thê thảm lẫn và o muôn ngà n tiếng kêu cứu khác vẳng lại từ bốn phÃa.
Trá»i tối Ä‘en, mưa vẫn tầm tã, Ä‘iện bá»—ng nhiên tắt là m cho má»i ngưá»i lại cà ng khá»§ng khiếp thêm trong lúc nguy hiểm. Cõi sống và cõi chết bá»—ng giáp nhau gần đến ná»—i ngưá»i ta cảm thấy không còn biên giá»›i nữa!
Thấy con mèo mướp lá»™i vùn vụt dưới nước kêu gà o má»™t cách rùng rợn, Trang bắt để nó lên bà n. Trang tưởng nó tìm chá»— lánh nạn, nhưng nó không chịu ngồi yên. Nó vùng vẫy cà o và o tay Trang rồi lại nhảy xuống nước lá»™i xuôi lá»™i ngược kêu gà o như phát Ä‘iên, thì ra nó Ä‘i tìm đà n con. Trang rất ngạc nhiên vì con mèo cá»§a nà ng xưa nay vẫn có tiếng sợ nước, thì ra tình yêu con đã là m cho dù má»™t con váºt, cÅ©ng có những hà nh động suốt Ä‘á»i chưa từng biết.
Ba giá» sáng, rồi bốn giá» sáng, nước đã lên đến cổ. Má»—i má»™t giây phút trôi qua ngưá»i ta Ä‘á»u hy vá»ng đó là cái giây phút nước đứng rồi rút lui. Nhưng không thể được, má»±c nước không thể nà o ngừng trong khi trá»i cứ mưa tầm tã như thế nà y. Có lúc Trang đã tưởng là nước như không bao giá» có thể đứng lại được, và tất cả má»i ngưá»i chỉ còn cầu nguyện trước giá» chết mà thôi.
Mẹ Trang Ä‘ang sắp mấy cuốn Kinh Pháºt trên bà n bá»—ng kêu thét lên. Cái bà n thá» Pháºt cá»§a bà đổ nhà o xuống nước mà không cần há»i ý kiến ai cả! Tượng Pháºt và kinh kệ nổi lá»nh bá»nh. Bà cố chạy theo vá»›t lại.
Trong lúc hoang mang đến cùng cá»±c gần như tuyệt vá»ng, Trang bá»—ng chợt nhìn lên nóc nhà . Cái lá»— vuông nhá» cỡ vừa má»™t ngưá»i chui lá»t trên trần nhà để ngưá»i thợ Ä‘iện trèo lên xem xét giây Ä‘iện, lúc nà y là m Trang nảy ra má»™t ý nghÄ©: - Cái thang, phải Ä‘i tìm cái thang nhanh lên!
Gia đình ông bà Túy hà ng xóm Ä‘áºp cá»a ở nhà ngang bồng bế nhau lếch thếch lá»™i sang vì nhà ông thấp hÆ¡n nên nước đã lên quá đầu. Trong lúc há» xem nhà Trang là nÆ¡i cứu mệnh thì gia đình Trang cÅ©ng xem ông Túy như cứu tinh. Ông để thằng con trai bé và bà vợ chá»a gần ngà y ngồi yên trên má»™t chiếc bà n cao ngất ngưởng xong cùng Trang bà n cách leo lên trần nhà . Bây giỠông Túy là ngưá»i khá»e mạnh độc nhất mà tất cả má»i ngưá»i đặt hy vá»ng và o.
Ông Túy trèo lên trần nhà nghiên cứu trước xem những tấm ván trần má»ng manh xưa nay chỉ dùng để là m đẹp cho cái nhà có đủ sức chịu đựng không. Ông gáºt đầu ra hiệu và Trang bắt chước ông má»™t chân đạp lên cánh cá»a lá»›n, hai tay nà ng giÆ¡ lên bám được trần nhà .
Má»i ngưá»i không ai dám bắt chước. Tân và Tấn đứng trên bà n chuyá»n lên cho nà ng má»™t Ãt chăn chiếu khô để sá»a soạn chá»— nằm cho ba. Ông Túy trở xuống mở cá»a lá»™i ra sân Ä‘i tìm cái thang. Cái thang nằm nổi trên mặt nước táºn ngoà i góc vưá»n nhưng may chưa trôi mất. Cái thang đã cÅ© vẫn thưá»ng dá»±ng cạnh gốc cây trầu không má»™t ai để ý, bây giỠđược má»i ngưá»i thiết tha cầu khẩn đến.
Má»™t lúc sau ông Túy Ä‘em được thang và o nhà , má»i ngưá»i trở dà i như trút gáng nặng. Tìm được cái thang thì con đưá»ng sống chưa mất. Ôâng Túy cẩn tháºn đặt cái thang cạnh tưá»ng, ông đứng dưới bế từng đứa bé chuyá»n lên, Trang đỡ lấy đặt xuống ván. Năm đứa trẻ đã lên hết nhưng mẹ Trang không chịu lên, cô Tư vẫn ngồi co chân không chịu cỠđộng, còn ba Trang thì cố nhiên không thể nà o ngồi dáºy được. Ông Túy trèo lên trần nhà cáu kỉnh bảo Trang:
- Chị là m thế nà o thì là m, tôi đã năn nỉ hết sức mà ông cụ không chịu lên, bảo chân Ä‘au không nhúc nhÃch được. Cả cái cô kia cÅ©ng váºy, không chịu "dá»i gót ngá»c". Bá»™ muốn "bất cầu đồng sanh, cầu đồng tá»" chắc! Còn bà cụ thì ông cụ không lên nên bà cÅ©ng không chịu lên. Nước đã ngáºp lên đến cổ thế nà y mà má»—i ngưá»i còn ôm má»™t cục chướng như thế thì chỉ có ngồi mà đợi chết!
Tiếng mẹ Trang than thở:
- Suốt Ä‘á»i tôi cặm cụi khổ sở mấy chục năm trá»i má»›i gây dá»±ng được cái cÆ¡ nghiệp nà y! Thá»±c trá»i hại tôi! Trá»i muốn là m hại tôi hay sao hở trá»i!
Trá»i đâu có đây để trả lá»i bà , chỉ thấy tiếng Trang năn nỉ. Trong lúc khổ tâm bà đâm ra mất hẳn lý trÃ, bà gắt:
- Tao không Ä‘i đâu cả! Gia tà i sá»± nghiệp mất thì tao cÅ©ng chết! Tao chết theo vá»›i Pháºt, Thánh, kinh kệ, bà n thỠông bà . . .
Bà đang nói bá»—ng thét lên, chiếc bà n bà đang ngồi bây giá» chỉ còn má»™t mình nhẹ quá há»ng chân báºp bá»nh nổi lên mặt nước. Bà nhanh tay nắm được cánh cá»a tá»§ nên khá»i ngã. Ông Túy vá»™i và ng xuống đỡ lên thang. Ngưá»i bà ốm nhá» nên Trang nắm được cánh tay kéo qua cái lá»— vuông dá»… dà ng. Bà đã lạnh cóng cả ngưá»i, nằm váºt xuống sà n không còn biết ai là ai chung quanh.
Lúc nà y không còn thì giỠđể chiá»u chuá»™ng hay "trưng cầu dân ý" nữa, Trong lúc nguy hiểm cần phải có sá»± chỉ huy cương quyết rõ rà ng, mặc dầu ba Trang không chịu Ä‘i, Trang vẫn nhất định bắt ông Túy và anh Bê khênh ông Ä‘i. Ban đầu ông còn chống cá»±, nhưng má»—i cỠđộng Ä‘á»u là m ông Ä‘au đớn, kết quả ông đà nh nằm yên cho ai là m gì thì là m. Ông Túy và anh Bê đỡ ông lên tấm ván và khênh Ä‘i cháºm rãi dò dẫm từng bước má»™t.
Trang ở trên nhìn xuống cảm thấy từng tiếng tim mình Ä‘áºp, chỉ sợ má»™t trong hai ngưá»i Ä‘uối sức sẩy tay hay hụt chân thì chỉ có Trá»i cứu. Nước đã lên đến cằm. Anh Bê nguá»i thấp nhá» phải Ä‘i nhón gót chân, mệt má»i và lạnh cóng cả ngưá»i, anh mÃm môi cắn răng cố Ä‘i từng bước cho tháºt vững chắc. Äang Ä‘i bá»—ng nhiên anh dừng lại ấm á»› kêu:
- Tôi uống nước. Chết tôi rồi!. Trá»i Æ¡i! ... Ai cứu .. .cụ vá»›i!
Anh cố gượng thêm và i bước may đã đến được chân thang. Phải khó nhá»c vất vả vô cùng má»›i xê dịch được ba Trang từ tấm ván lên vai ông Túy. Ôâng cõng ba Trang và bước lần lần từng bước lên thang. Cái thang cÅ© kỹ rÃt lên và kêu trèo trẹo dưới sức nặng cá»§a hai ngưá»i cùng trÄ©u lên má»™t lúc.
Ở trên nhìn xuống, Trang nghe như tim mình ngừng Ä‘áºp, nà ng nÃn thở tưởng chừng thêm má»™t hÆ¡i thở cá»§a mình cÅ©ng thêm sức nặng và cái thang sẽ chịu không nổi mà gẫy mất. Váºn mệnh cá»§a cha nà ng nằm trong chiếc thang tà n táºt ấy, thá»±c trong suốt má»™t Ä‘á»i ngưá»i không ai ngỠđến. Còn được và i nấc, bà Túy và Trang ở trên nắm được cánh tay ông, hai ngưá»i cùng gồng ngưá»i gắng hết sức lá»±c kéo lên. Äồng thá»i bên dưới ông Túy cÅ©ng xuất toà n lá»±c, phùng mang trợn mắt ,vừa Ä‘un vừa đẫy . . .
Ba Trang lên đến được trần nhà , ná»—i Ä‘au đớn xác thịt hà nh hạ ông đến cái trình độ tê tái không còn cảm giác. Ông như ngưá»i mất hồn, mặt mà y tái mét nằm váºt xuống tấm ván Trang đã sắp sẵn.
Ông Túy xoa tay cưá»i nói có vẻ thá»a mãn: - Thá»±c là kỳ tÃch, kỳ tÃch! Má»™t bà chá»a, ngà y thưá»ng Ä‘i chợ "khênh" má»™t bó rau muống bằng nắm tay cÅ©ng kêu nặng, kêu mệt "khênh" không nổi, và má»™t cô "suyá»…n gia truyá»n" trói không chặc con gà , thế mà hôm nay "khênh" à quên xách nổi ông cụ má»™t tạ lên thang gác! Hì hì hì, mình vai u thịt bắp như thế nà y mà cõng cÅ©ng nặng oải ba sưá»n gần trẹo cả cổ!
Châu và Lac, hai ngưá»i ở gái cÅ©ng đã có chá»— ngồi yên. Trang đợi kéo nốt cô Tư nhưng đợi mãi vẫn không thấy. Anh Bê đứng run rẫy thở lấy sức dưới chân thang, còn ông Túy nghe mẹ Trang bảo có má»™t chai rượu ngâm thuốc bổ trong tá»§, ông quyết trở xuống lặn tìm cho bằng được.
- Hu hu hu, Có ai cứu tôi vá»›i! Trá»i Æ¡i, Có ai cứu tôi vá»›i!
Ba Trang lúc nà y đã tỉnh táo hơn, nghe cô Tư kêu cứu có vẻ thương xót lắm. Anh Bê đứng bên dưới cáu kỉnh:
- Cô ấy từ tối đến giá» hi hi mãi chán nên bây giỠđổi ra hu hu! Cô cao hÆ¡n tôi những má»™t cái đầu, có chân thì tá»± Ä‘i cÅ©ng được, tà n táºt già yếu bé bá»ng gì mà phải đợi ai khênh. Mà giá có uống và i ngụm nước cÅ©ng không chết đâu!
Ba Trang thá»u thà o cất giá»ng năn nỉ: Ông Túy Æ¡i, bây giá» chỉ có má»™t mình ông, trăm sá»± Ä‘á»u nhỠông cả. Ông là m phúc là m đức đưa dì ấy lên kẻo tá»™i nghiệp, bụng mang dạ chá»a!
Anh Bê lẩm bẩm: - Ngưá»i ta chá»a gần đẻ đến nÆ¡i còn phải lá»™i suốt đêm cÅ©ng chẳng sao, đằng nà y chỉ má»›i có và i tháng.
Ba Trang vẫn ngá»t ngà o:
- ÔngTúy, trăm sá»± nhỠông, tÃnh mệnh dì nó ở trong tay ông, suốt Ä‘á»i chúng tôi sẽ không quên Æ¡n ông . . .
Bà Túy dẫy nẩy lên: - Mau mau lên Ä‘i anh Túy Æ¡i! Thôi đừng tìm rượu nữa! Ngâm nước từ đêm đến giá», không khéo lạnh mà chết đấy! Ba vạn cÅ©ng bá»!
Ba Trang vẫn năn nỉ: - Chỉ còn có ông, ông là m ơn . . .
Ông Túy dù vợ không bằng lòng, anh Bê dù mệt má»i đến đâu, kết quả cÅ©ng phải Ä‘i khênh cô Tư. Lên được đến nÆ¡i giá»ng cô không còn rên rỉ nữa! Cô cất tiếng cưá»i the thé:
- Hê hê hê, tui không hỠướt lấy má»™t cái vảy. Gói thuốc Cẩm Lệ cÅ©ng còn khô ran! Có thá»i chi lạ!
Trang lấy mấy chiếc áo len đã cứu được chia cho má»i ngưá»i. Anh Bê ngồi run rẩy trong bá»™ quần áo ướt sÅ©ng những nước, hai hà m răng anh đánh và o nhau cầm cáºp, mặt anh tái ngắt và ngưá»i cứng đỠra. Anh thay được áo xong nằm váºt xuống ván mê Ä‘i.
Cô Tư trông thấy thế lại cưá»i rú lên:
- Hê hê hê, mình Ä‘i cÅ©ng được nhưng ai dại chi mà đi. Lỡ ướt lạnh chết thiệt thân mình chá»› thân ai! Ba vạn cÅ©ng bá», gói thuốc Cẩm Lệ vẫn còn là được!
Bất giác Trang rùng mình. Trong cảnh nguy hiểm,đầy những tiếng kêu cứu thảm thiết, tiếng mõ dồn dáºp lẫn trong tiếng mưa đổ rà o rà o xuống mái ngói, tiếng cưá»i cá»§a cô nghe lanh lảnh đến rợn ngưá»i!
Suốt từ đêm, Trang phải là m việc và dùng nhiá»u sức nên lúc nà y cả ngưá»i Ä‘au đớn mệt má»i như bị dần từng đốt xương. Nà ng tìm má»™t góc và nằm lăn xuống ván. Tuy nằm nhưng Trang vẫn nghe rõ tiếng cha rên rỉ, tiếng cưá»i hê hê từng hồi cá»§a cô Tư và những lá»i phà n nà n cá»§a mẹ:
- Thá»±c là trá»i hại tôi! Thôi còn chi nữa! Kinh kệ mất hết, Pháºt tượng bể hết, áo quần trôi hết rồi còn chi! Trá»i, cả cÆ¡ đồ sá»± nghiệp cá»§a tôi! Già hÆ¡n sáu chục tuổi đầu rồi mà còn phải trông thấy cái cảnh như thế nà y! Thảm! Bá»™ kinh Pháp Hoa cá»§a tôi má»›i thỉnh, bây giá» có bạc vạn cÅ©ng không tìm đâu ra! .....
Bà chưa nói dứt lá»i bá»—ng cô Tư quát lên há»i con Châu:
- Châu, sao mà y không lo cất mấy cái trứng gà để dà nh cho cụ xơi hở. Bây giỠcụ đói, mới là m sao?
Con Châu cưá»i lạnh lùng: - Thế sao cô không lo? Cô ngồi đấy là m gì? Tôi là m bao nhiêu là công việc, nà o gạo cÆ¡m than cá»§i, khiêng vác từ đêm đến giá»! Bá»™ tôi ở không đấy hẳn!
- Ai biểu mi ngu! Mi lo khiêng vác không biết mấy thứ đồ đạc mà rốt cuá»™c đồ đạc Ä‘á»u bị ướt, mi cÅ©ng bị ướt như chuá»™t lá»™t. Còn tau không lo chi cả mà đồ đạc cá»§a tau vẫn không ướt, ngưá»i tau cÅ©ng khô ran! Hê hê hê! - Phải, ngưá»i ta thì "Lấy chồng phải gánh giang sÆ¡n nhà chồng" còn cô thì "Sống chết mặc bây, tiá»n thầy bá» túi"!
Ba Trang rên rỉ: - Thôi bá» Ä‘i, bá» Ä‘i, chuyện nhá» má»n! .
Ông không muốn ai nói động đến cô Tư, nhất là động đến cái sự vô dụng của của cô trong cơn hoạn nạn của gia đình.
Không biết con Châu đã lấy can đảm ở đâu ra, để cãi nhau tay đôi vá»›i cô Tư, chÃnh nó cÅ©ng không tá»± biết. Có lẽ trong lúc tai nạn, nó đã là m tròn pháºn sá»± như má»™t phần tá» trong gia đình, còn cô Tư có vẻ vô dụng quá nên mất sá»± kÃnh nể trước mặt chá»§.
Bà Túy gắt với ôngTúy:
- Cái áo gấm của tôi anh để đâu? Còn cái đồng hồ tay nữa! Lại còn cái gói tã ướt của con . . . anh để mất thì liệu hồn.
Ông Túy mắng át: - Thôi thôi, tôi xin các bà . Dẹp cái lá» mắm thối lại Ä‘i. Má»›i vừa lo chết dưới kia chưa được mưá»i lăm phút. Lên đến đây cững chưa chắc đã sống đâu mà vá»™i giở trò tiếc cá»§a. Aùy may mà chỉ lụt chứ không bão, nếu cả lụt lẫn bão thì ngồi đây lại cà ng được gặp Ông Bà Tổ tiên liá»n láºp tức!
Äấy là sá»± thá»±c cÅ©ng như những lá»i há» nói cÅ©ng toà n là sá»± thá»±c. Trong lúc nà y không ai nghÄ© đến những câu che Ä‘áºy khách khà giả dối nữa! Trang chua chát nghÄ© thầm:
- Lúc lòng ngưá»i ta cởi mở thì tiếc thay chỉ được trông thấy toà n những cái không đẹp!
Trang gượng đứng dáºy mở cánh cá»a sổ con thông hÆ¡i nhìn ra. Bên ngoà i cả má»™t bầu trá»i má» trong mưa. Trá»i đã sáng nhưng ánh sáng như hòa lẫn vá»›i mưa thà nh má»™t thứ ánh sáng má» mịt. Mạêt nước dâng cao lấp cả những mái nhà thấp chung quanh xóm.
Trên mặt nước chỉ còn những tầu lá chuối rách nát á»§ ê, má»™t và i thân cây cau trong vưá»n còn đứng vững được ná»a thân mình vươn lên mặt nước, phần nhiá»u Ä‘á»u ngã nghiệng hay đổ hẳn. Và i con chó vừa lá»™i vừa kêu ăng ẳng má»™t cách thê thảm, cố bám và o những chiếc rương hòm ngổn ngang trôi lẫn vá»›i cá»§i ván.
Xa xa,ngoà i đám nước bạc mênh mang, má»™t ngưá»i đà n ông cõng má»™t đứa bé trên vai, đứa bé vẹo đầu sang má»™t bên, mặt nó sát hẳn vá»›i mặt nước, có lẽ nó ngất Ä‘i, hay nó đã chết, nhưng ngưá»i ấy biết hay không biết vẫn mải miết bÆ¡i. Ngoà i xa nữa, rải rác từng ngưá»i, ôm thân cây chuối hay mảnh ván mặc cho giòng nước đưa đẩy. Và i chiếc bè lỠđỠtrên mặt nước, mặc dầu tiếng kêu cứu từ dưới nước, trên mái nhà tranh, khắp má»i nÆ¡i vẫn không ngá»›t, há» hình như không nghe thấy gì cả. Há» còn mải lo tìm vá»›t những đồ váºt từ øbốn phương trôi dạt lại! Nghìn năm má»™t thuở cÆ¡ mà ! . . .
- Trá»i Æ¡i, còn cái phẫu tôm chua để trong tá»§ đồ ăn, có ai cứu cho tôi vá»›i không? Bây giá» dù có mấy trăm bạc cÅ©ng không là m được má»™t phẫu như thế! Trong tá»§ lại còn hai cái bánh Trung Thu!
- Sách! Sách ướt là không còn giá trị gì nữa! Hà ng bốn, năm chục năm trá»i sưu tầm!
- Trá»i, cái ống sáp môi cá»§a tui . ..
- Trá»i!. . .
Không lúc nà o ông trá»i bị ngưá»i ta kêu réo ầm ỹ như lúc nà y! Từ tiếng kêu cứu mạng cho đến ống sáp môi, lá» tôm chua...
Trang thấy ngao ngán lạ lùng, nà ng không cần quay lại cũng biết ai đã nói ra.
- Tôi đã bảo mà ! cái đồng hồ mới tinh hảo của tôi thế là quên trong tủ. Nó mà hư thì anh liệu hồn!
- Xin các bà đi! Äồ đạc cá»§a các bà khô ráo mà các bà chết thì để mà liệm hay để mà thá»? Nước còn lên nữa thì chưa chắc đã sống đâu! Äừng lên giá»ng tiếc cá»§a vá»™i!
Trang lấy chiếc áo dà i quấn chặt ngưá»i con bé Lili.
Tạm thá»i Trang chỉ sợ nó lạnh. Lúc nước má»›i lên đến bụng, nà ng đã Ä‘i tìm há»™p sữa khuấy uống má»™t cốc đầy. Nà ng đủ cương sữa để bé Lili bú suốt đêm nay. Con Mỹ sà và o lòng mẹ kêu đói. Trang chợt nhá»› đến chiếc bánh ngá»t mẹ chia cho lúc ngồi trên bà n, Trang chỉ vá» cắn má»™t góc rồi gói và o chiếc khăn tay cá»™t lên đầu. Trang tháo khăn ra thì chỉ còn má»™t nắm bá»™t vụn. Mỹ vui mừng, hai bà n tay bé nhá» nắm chặt tay Trang cúi xuống liếm bá»™t bánh má»™t cách ngon là nh. Trang rÅ© khăn ra vét nốt chá»— còn sót. Bé Mỹ lại cầm tay mẹ liếm sạch, cả những kẽ tay nó cÅ©ng không chừa. Ngà y thưá»ng bao giá» nó cÅ©ng đòi ăn những chiếc bánh nguyên vẹn, nếu chỉ vỡ má»™t góc nó cÅ©ng chê Ãt không chịu ăn, nhưng bây giá» dù bé bá»ng nó cÅ©ng biết có chuyện gì đặc biệt lạ lùng xảy ra không dám quấy. Thấy hết nó bắt chước mẹ rÅ© khăn, tìm không có chút bánh nà o nó phụng phịu:
- Me!Me! em ăn không no, em không uống nước!
Äó là câu nói độc nhất lúc nó còn muốn ăn thêm.
- Me! Me! Em ăn không no, em không uống nước.
Nhưng bây giỠlà m gì có nước mà uống dù em đói hay em no, và mỉa mai thay, dù bên ngoà i nước vẫn mênh mông . ..
Má»i ngưá»i tá»± tìm má»™t chá»— ngồi dá»… chịu trên những chiếc đòn ngang trên trần nhà , không dám bước chân và o những tấm ván má»ng mảnh sợ sáºp xuống. Bé Mỹ vẫn ôm cánh tay mẹ:
- Me! Em ăn không no, em không uống nước!
Trang bỗng chợt nhớ ra: - Cái thang đâu! Còn cái thang đâu rồi?
Phải kéo nó lên kẻo trôi mất, đợi lúc nước rút còn khối công việc phải là m.
Ông Túy nhìn xuống thấy cái thang vẫn tá»±a chân tưá»ng vá»™i và ng kéo lên. Cùng má»™t lúc má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn cái thang gẫy: Cái thang cứu mệnh!
Ôâng Túy đặt nó nằm dà i cạnh cá»a sổ. Cái thang đã gẫy nát, nhiá»u chá»— phải chắp nối và quấn giây thép chằng chịt ở má»—i bá»±c thang. Cái thang vẫn suốt ngà y dá»±ng bên gốc cây trầu leo trên mình cây vông trụi lá, lâu lâu nó lại bị ném tư ønÆ¡i nà y sang nÆ¡i khác. Khi ngưá»i ta hái trầu thì nó bị ném sang gốc cây ổi, khi Tân và Tấn trèo ổi thì nó bị gạt sang gốc cây mÃt hay đá hẳn xuống đất. Cái thang cứ nằm lì dưới đất như ăn vạ cho đến khi mẹ Trang trông thấy bảo con Châu dá»±ng lại, nó má»›i kéo lê sá»n sệt ném trả và o gốc cây trầu. Cái thang không há» có má»™t chút tÃn nhiệm nà o. Cả đến ngưá»i thợ Ä‘iện lúc trèo lên trần nhà sá»a giây Ä‘iện cÅ©ng chỉ đánh Ä‘u và o cánh cá»a mà lên chứ không dám dùng nó. Thế mà giỠđây nó đã cứu cả nhà ! Nó bá»—ng biến ra đáng kÃnh, đáng yêu, anh hùng trong con mắt má»i ngưá»i.
Ở dưới nhà chốc chốc lại có tiếng đồ váºt đổ xuống nước và má»—i lần như thế mẹ Trang lại than thở: - Thôi còn chi nữa! Cả gia tà i sá»± nghiệp cá»§a tôi!
Chá»— chân sưng cá»§a ba Trang lại Ä‘au nhức dữ dá»™i. Ông rên rỉ má»™t lúc rồi mê lịm hẳn Ä‘i. Khi ba Trang không rên nữa thì đến lượt những ngưá»i khác rên. Những ai có lá»™i nước Ä‘á»u cất tiếng rên, ban đầu còn gắng rên se sẽ, cuối cùng không còn nể nang gì nữa,mạnh ai nấy rên và cà ng ngà y cà ng to. Trang cÅ©ng thế, nà ng thấy cả ngưá»i má»i như dần, nhất là hai bắp chân và đùi, từng thá»› thịt Ä‘á»u như tê cứng lại và đau đớn đến ná»—i không thể trở mình được.
Suốt từ sáng cho đến chiá»u má»i ngưá»i nằm co quắp trên những thanh gá»— ngang mê man không biết đến bên ngoà i, không biết ngà y giá» và cÅ©ng không biết đến đói khát . ..
Dần dần trá»i tối hẳn lại, nhưng mưa vẫn còn nặng hạt. Tiếng kêu cứu và tiếng mõ, tiếng súng báo hiệu vẫn còn vẳng lại xa xa. Cả nhà không ai nói gì, bá»—ng nhiên bà Túy kêu lên:
- Chết tôi rồi! Trá»i Æ¡i, tôi Ä‘au bụng!
Hai tay bà ôm chặt lấy cái bụng to tướng đã gần ngà y cất tiếng rên rỉ. Bác sÄ© hôm kia đã nói bà sắp đẻ trong và i ngà y, nghÄ©a là tình trạng như má»™t trái cây đã chÃn tá»›i, chỉ còn đợi nó rụng xuống mà thôi! Ông Túy hốt hoảng:
- Ấy chá»›! Äừng đẻ ra đây nhá! Dại dá»™t đẻ ra bây giá» thì chết cả mẹ lẫn con chứ không chÆ¡i đâu! Gắng nÃn đến mai may ra còn hy vá»ng sống!
- á»i trá»i Æ¡i! Äau chết tôi, Ä‘au chết mất thôi, ối ối . .
Bà Túy Ä‘ang ôm bụng rên la bá»—ng báºt cưá»i: - Không sao đâu, tôi không đẻ bây giỠđâu! Ôi trá»i, Ä‘au quá, Ä‘au quá!...
Tân và Tấn còn bé, mình nhá» nhẹ nên nằm lăn ra ván ngá»§. Chúng chỉ thấy khổ vì phải nhịn đói suốt ngà y, và lại còn khát nữa! Từ ngà y mẹ chết, chúng nó không còn ai để vòi vÄ©nh nên cÅ©ng đã thà nh thói quen ngoan ngoãn, và nhất là trong lúc nà y chúng biết không thể có gì hÆ¡n được nên đà nh ôm nhau nằm ngá»§. Má»i ngưá»i cÅ©ng dần dần ngá»§ hay nói cho đúng hÆ¡n mê Ä‘i trong tiếng mưa, trong sá»± mệt má»i cùng cá»±c cá»§a thể xác và tâm hồn.
Sáng hôm sau lúc trá»i má» sáng thì nước đã rút chỉ còn ngang đầu gối và mưa cÅ©ng đã tạnh hẳn. Cái thang lại được đặt xuống rất cẩn tháºn nhẹ nhà ng, và má»i ngưá»i cố hết sức kéo lê cái thân hình má»i mệt dò lần từng bước thang xuống bắt tay và o công việc dá»n dẹp.
Bên dưới cả một cảnh tượng tà n phá thảm hại hiện ra, tất cả cái gì cũng đổ vỡ bẩn thỉu. Sách vở bị nước đưa đẩy tản mác đi khắp cả các phòng và nát ra từng mảnh. Cả một tủ đựng cốc chén đổ vỡ. Các rương và tủ quần áo lúc dơ ra thì chúng đã tự nhuộm thà nh một thứ mầu lem luốc không tên.
Mẹ Trang ngẩn ngÆ¡ cầm má»™t chiếc áo mầu bùn bẩn thỉu ướt sÅ©ng những nước, ngắm mãi không thôi. Äó là chiếc áo nhung mầu rượu chát má»›i nhất và cÅ©ng là chiếc áo đẹp nhất cá»§a bà , bây giá» nó giống hệt như má»™t con mèo bị nhúng nước bùn, từng đám nhung xoắn tÃt lấy nhau không còn những ánh tuyết êm dịu óng ánh nữa. Bà nhìn lên bức ảnh bán thân treo trên tưá»ng cao, bức ảnh chụp lúc bà má»›i hai mươi lăm tuổi, lúc bà còn trẻ đẹp . . . Trang đến cạnh mẹ se sẽ nói:
- Me ạ con mua cho mẹ một chiếc áo nhung khác.
Bà lắc đầu gượng cưá»i: - Không con ạ, có phải mẹ tiếc chiếc áo nhung đâu!
Bà rÆ¡m rá»›m nước mắt tiếp theo: - Suốt Ä‘á»i mẹ từ lúc trẻ cho đến bây giá» mẹ đã hy sinh hết cả cho chồng, cho con, cho gia đình. Mẹ có tiếc gì đâu! Trải qua bao nhiêu lần lên bổng xuống trầm, mẹ đã bảo toà n được cảnh nhà , và giúp đỡ cho ba con không phải là Ãt. Cho đến ngà y nay, các con Ä‘á»u đã trưởng thà nh tản mát tất cả bốn phương, mẹ thì già , mẹ chỉ còn có má»™t ngưá»i chồng mà nay cÅ©ng không còn là cá»§a mình nữa! Có lẽ nà o mẹ lại tiếc má»™t chiếc áo nhung!
Bà ngừng má»™t lát thở dà i: - Mẹ đã cố hết sức vá»›t đồ đạc mà rốt cuá»™c không cứu vá»›t được gì cả! Nhưng dầu sao mẹ cÅ©ng đã hết lòng, đã là m hết sức lá»±c rồi. Nay mai mẹ sẽ ốm sẽ chết, và đá»i sẽ gạt bá» mẹ ra ngoà i như mẹ sẽ vứt bá» chiếc áo nhung đã há»ng nà y, nhưng thôi mẹ chỉ nói chừng ấy, con phải hiểu thêm cho nhiá»u mà tá»± định liệu cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con . ..
- He âhê hê, đồ cá»§a tôi không ướt lấy má»™t cái vảy, hê hê hê . .. Cả mấy con gà con cÅ©ng tá»± trốn được không chết lấy má»™t con, chi lạ, thiệt là có thá»i!
Nghe tiếng cưá»i hê hê cá»§a cô Tư, Trang thấy cả ngưá»i nổi gai. Trang nhìn cô và cảm thấy hÆ¡i là lạ. Tuy ống son cá»§a cô không mất nhưng sáng nay cô chưa trang Ä‘iểm, trông chán chưá»ng tà n tạ quá chừng. Trang đã quen nhìn cô vá»›i đôi má đỠrá»±c như hoa phượng, môi cÅ©ng đỠchói, son đánh sát và nh môi má»ng dÃnh, có hai khóe thá»±c dà i. Gương mặt gầy, lưỡng quyá»n cao, bá»™ mặt lúc nà o cÅ©ng đánh phấn trắng bệch cá»§a cô tăng thêm sá»± trái ngược cá»§a đôi bà n tay Ä‘en xương xẩu và lúc nà o cÅ©ng nhÆ¡m nhá»›p đầy mồ hôi.
Ban đầu Trang thấy chướng mắt cái lối trang Ä‘iểm có vẻ hình ná»™m ấy nhưng sau nhìn quen Trang cÅ©ng thấy cô đẹp, má»™t vẻ đẹp mê hồn các ông già , nhưng thiếu tÃnh chất dịu dà ng thùy mị cá»§a những ngưá»i đà n bà vá»›i sứ mệnh Ä‘em lại hạnh phúc thịnh vượng cho gia đình.
Ngoà i sân thấp thoáng bóng những ngưá»i láng giá»ng đến há»i thăm. HỠở những nÆ¡i thấp hÆ¡n nên tản cư ngay từ lúc má»›i bắt đầu lụt nay má»›i trở vá».
Má»i ngưá»i tranh nhau kể lể: - Tôi bị trôi tất cả quần áo đồ đạc, bây giá» chỉ còn má»™t manh nà y.
- Tôi bị sáºp cả cái nhà bếp nhà ngang.
- Tôi trôi mất cả bầy heo hai chục con.
- Tôi. . . - Ấy, dưới kia ngưá»i ta trôi sạch cả là ng, cho đến vững như cá»™t đình cÅ©ng không còn!
- Có má»™t gia đình bám lên mái nhà tranh bị trôi tuốt cả mái nhà ra sông Hương, lúc trôi ngang dưới cầu Trưá»ng Tiá»n bị gạt cả xuống nước. Hà hà , thì ra chúng mình vẫn còn có phúc! - Nà o vá» lo sá»a máy vô tuyến Ä‘iện trước, nghe thiên hạ nói dóc chÆ¡i. Mình kêu cứu khản cả cổ cÅ©ng chẳng có con ma nà o biết đến, chứ nghe bản báo cáo thì chắc là cả má»™t đội thá»§y binh Ä‘i cứu nạn dân và kết quả tốt đẹp ghê lắm! - Thế nà o, cụ có việc gì không, cô Trang có mất mát gì không?
MẹTrang chỉ gian nhà : - Các ông các bà xem đấy, may mà còn gian nhà và cái thân già nà y!
Trang định trả lá»i mất sạch cả, nhưng cái cảnh ngưá»i đà n ông cõng đứa con chết trên lưng, mải miết bÆ¡i trên mặt nước mênh mang không bá» bến hiện ra trước mắt nà ng. Trang ôm chặt hai con và o lòng trả lá»i: - Không,không, tôi không há» mất chút gì . Cả cái tà i cá»§a tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tiếng rên cá»§a ba Trang, từ trong phòng vẳng ra nhắc nà ng nhá»› đến ấm nước Ä‘ang Ä‘un dở để pha trà cho ông. Trang đứng dáºy xuống bếp cho thêm cá»§i. Con Châu Ä‘ang vo gạo bảoTrang:
- Nà y chị, nghe bà Bá bên cạnh đang khóc ông ấy. Hay quá! Em nghe từ sáng đến giỠvẫn chưa hết, dà i hơi ghê!
Trang lắng tai nghe. Tiếng bà sang sảng chẳng khác lúc bà chá»i mất gà tà nà o.
- HÆ¡ hÆ¡, há» há», ông Æ¡i là ông Æ¡i! Ông chết Ä‘i ông bá» tui, ông bá» tòa ngang dãy dá»c. Ông Æ¡i là ông Æ¡i! Ông sống giầu có năm bảy tòa nhà ngang dãy dá»c mà chết vừa đói vừa lạnh. Tui biểu ông ăn mấy miếng khoai khô rồi Ä‘i mà ông cÅ©ng không ăn. Ông nóng ruá»™t Ä‘i tìm cháu ông để đến ná»—i ôm cây mà chết giữa đưá»ng.
Tui đã chắp tay tui lạy ông, biểu ông đừng Ä‘i, má»™t hai ông cÅ©ng cứ Ä‘i. HÆ¡ hÆ¡! Há» há»! Tổ cha đứa mô rứa mà hắn dám nói tui xui ông Ä‘i vá»›t cá»§i rá»u, để ông lạnh, ông Ä‘uối sức ông chết! Ông Æ¡i! Lúc sống hà tằn hà tiện, con cá to cÅ©ng không dám ăn, chừ ông chết rồi tui cúng nem cúng chả cho ông Ãch chi! Ông Æ¡i! HÆ¡ hÆ¡! Há» há». . .
Bá»—ng nhiên bà đổi giá»ng quát ngưá»i ở:
- Mới, mi còn đợi chi mà không đi vo thúng gạo ướt xay bột đi, để lâu chua lè ra tau bắt mi ăn cho hết đó.
Ấm nước đã sôi, Trang đổ và o bình rồi đun ấm khác.
Những cà nh tre nổ lốp bốp, ánh lá»a đỠấm áp reo vui. Cái thang đã được chặt ra để nấu vì tất cả than cá»§i Ä‘á»u bị ướt hết không dùng được. Cái thang anh hùng, cái thang cứu mệnh hôm qua! Nếu biết suy nghÄ© chắc nó tưởng rằng sau cái "ân cứu mệnh" ngưá»i ta sẽ đặt nó trong viện bảo tà ng hay cho và o lồng kÃnh xếp chung vá»›i bà n thá» tổ tiên để ghi công Æ¡n nó . . .
Nhưng thá»±c ra trên Ä‘á»i mấy ai biết tri ân, mấy ai còn nhá»› đến những tai nạn đã qua! Khi ngưá»i ta chết hụt xong, phần đông Ä‘á»u tưởng rằng "Mạng mình to lắm. Có lẽ Ông Trá»i còn dà nh để dùng và o má»™t sá»± nghiệp vÄ© đại gì đây!" Váºy thì cái thang dù suốt Ä‘á»i có hy sinh táºn tụy thì hy sinh cho đến phút cuối cùng là lẽ dÄ© nhiên.
Mai đây ngưá»i ta sẽ đặt là m má»™t cái thang má»›i khác chắc chắn đẹp đẽ, xứng đáng để trao gởi tÃnh mệnh lúc cần dùng đến cÅ©ng là má»™t lẽ dÄ© nhiên nữa. Còn cái thang cÅ© kỹ, gẫy nát, trước khi trở vá» vá»›i tro bụi, vẫn nấu chÃn cÆ¡m sôi nước, hiến thân má»™t lần cuối cùng, lại cà ng là má»™t lẽ dÄ© nhiên và hợp lý vô cùng.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:36 PM .
19-05-2008, 11:30 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cam Tâm
Tác giả: Phạm Thị Hoà i
Hai năm trước tôi nhìn ống gá»— quế chạm má»™t đôi chim Ä‘áºu trên cà nh hoa bé xÃu kia mà tưởng đến cái ống hÃt cá»§a những thiếu nữ như Lâm Äại Ngá»c trong Hồng Lâu Má»™ng. Giấu trong tay áo, bên hồ sen vắng vẻ má»›i giở ra hÃt hững há», thoáng bóng ngưá»i lại cất nhanh và o tay áo. Lá»i cô Cam dặn tôi chỉ nghe loáng thoáng : tăm mốc đựng và o ống nà y là bao nhiêu công lao vứt Ä‘i cả.
Nhưng câu chuyện cô kể thì tôi nhá»› kỹ : ống tăm ấy chồng chưa cưới cá»§a cô, là cáºu Luân, phải nhá» bạn là m quản giáo ở Thanh Hoá bảo tù thá»a. Tù tìm được cây quế hoang hÆ¡n hai chục năm tuổi, bóc lấy phần thượng châu, Ä‘em vá» ngâm nước má»™t ngà y, á»§ lá chuối bẩy ngà y, dỡ ra lại ngâm, phÆ¡i mát, ép bằng ống nứa, hà ng ngà y lau chùi mặt trong cho bóng, cầu kỳ cả thảy gần hai tháng, chưa kể bao nhiêu thá»i gian cắt, gá»t, dán bằng keo pha máºt, và chạm trổ. Quế Quỳ ấy đắt giá nhất thế giá»›i.
Nếu là m bằng quế quan, quế đơn nháºp láºu qua Trung Quốc, thứ quế bóc non, cây may ra được ba bốn năm, bóc xong chỉ phÆ¡i qua rồi Ä‘em bán cân cả lố, dùng ba tháng là hết thÆ¡m, thì cô Cam khá»i mất công dẫn tôi ra siêu thị Westside chá»n loại tăm gá»— sấy đúng công nghệ, trắng muốt, tiện tròn cả hai đầu, trông như trâm cà i tóc búp bê cá»§a cô Lâm Äại Ngá»c. Cáºu Luân bảo, sang nhất là dùng tăm đồi mồi, nhưng cÅ©ng phải nhá» ngưá»i thá»a táºn nÆ¡i, cáºu ngỠđồi mồi bán ở các tiệm mỹ nghệ là chất dẻo giả hiệu. Ở nhà tôi, ai xé đóm đựng trong cái ống bÆ¡ mà xỉa răng thì xé, nếu không thì ra bá» rà o tuốt lá duối lấy gân. Nhá»±a duối chữa được chứng trướng bụng.
Tăm dá»± trữ, tôi đựng trong há»™p kem dưỡng da sản xuất tại Mỹ có chất chiết xuất từ rau bà đẻ giúp cho là n da căng má»ng và đà n hồi. Cô Cam dùng hết kem thì bảo : " Nà y Tâm, cho mà y cái há»™p đẹp nhé ! "
Hai năm qua tôi thu tháºp những thứ đẹp nhé cô Cam bá» Ä‘i như sau : lá» dầu gá»™i giã biệt gầu , lá» dầu gá»™i cho loại tóc cá»±c kỳ mẫn cảm , lá» dầu xả táo tầu jujube để tóc không bị tổn thương khi chải và hết hẳn chẻ ngá»n , lá» sữa tắm vòi hoa sen gáºt gù , lá» sữa tắm bồn bầu dục , lá» sữa rá»a mặt , lá» sữa thoa má»m da toà n thân , vô số lá» nước hoa , há»™p kem là m sạch mụn cám, mụn đầu Ä‘en, tẩy lá»›p sừng hoá dưới da, thông thoáng lá»— chân lông , há»™p kem dưỡng da siêu hạng dùng cho loại da má»ng dá»… dị ứng , há»™p kem chống nắng, không trôi khi gặp nước , há»™p kem má»™t bước đột phá trong việc trị nám và tà n nhang , há»™p kem bà o chế từ thá»±c váºt cá»§a hãng mỹ phẩm Kanebo nổi tiếng nhất ở Nháºt , há»™p kem là m tan mỡ bụng, là m thon và săn chắc vùng đùi, trị các vết rạn nứt trên bụng , há»™p kem là m mượt da vùng ngá»±c, tẩy thâm đầu ngá»±c và là m hồng nhÅ© hoa... Là m hồng nhÅ© hoa... Chúng Ä‘á»u bá»n và nắp đóng rất khÃt.
Äể đựng kim chỉ cúc áo linh tinh, hạt cưá»m, ghim băng, chun buá»™c tóc, khuyên tai, mì chÃnh, cau khô, muối tinh, á»›t bá»™t... cho sạch. Tôi còn chưa kể vô và n túi giấy bóng và há»™p giấy cứng má»™t mình cô Cam thải ra, đủ cho cả huyện Mưá»ng Lặt nhà tôi dùng má»t Ä‘á»i.
Những thứ sau đây cô Cam bá» Ä‘i tôi không giữ : tuýp kem lá»™t nhẹ da mặt , tuýp kem đắp mặt nạ thư giãn và sảng khoái , tuýp kem tẩy lông tay vÄ©nh viá»…n , tuýp kem ná»n , vô số ống mascara và ống son , lá» dung dịch dưỡng dà i và dà y lông mi lông mà y, là m mắt long lanh , lá» nước hoa khô , lá» nước hoa xịt , lá» thuốc bôi móng tay , lá» dung dịch tẩy thuốc bôi móng tay , lá» keo tẩy da móng tay , lá» keo xịt tóc giữ nguyên hình dáng cả ngà y , lá» nước xịt miệng thÆ¡m cả ngà y , há»™p kem đặc trị túi mỡ mắt, xoá nhăn mắt và quầng thâm dưới mắt , há»™p phấn đánh quầng mắt mưá»i hai mầu, há»™p sáp giữ môi má»m ẩm... CÅ©ng đẹp nhé mà vô dụng, trẻ con không thèm chÆ¡i, đồng nát không thèm nhặt. Ai cÅ©ng như cô Cam thì chết cả nút trong rác đẹp.
Ban đầu tôi hoảng, thấy mình đứng góc nà o là há»ng góc ấy trong căn nhà bà y biện như trong hoạ báo cá»§a cô cáºu. Cách tôi ngồi chồm hổm cÅ©ng há»ng. Cách tôi há miệng xem vô tuyến. Cách tôi cầm đũa vung vÃt, như chá»c và o mặt ngưá»i ta. Cách tôi a lô liên hồi và o máy Ä‘iện thoại. Tất cả Ä‘á»u há»ng. Không đẹp mắt. Sá»a chá»— nà y thì chá»— chuế khác lòi ra. Cô cáºu bảo tôi là má»™t ca hoà n toà n đáng tuyệt vá»ng.
Tôi sá»ng sốt, cả cô cả cáºu mở miệng là nói cái nà y xấu, cái nà y đẹp. Suốt ngà y chỉ quẩn quanh chuyện xấu đẹp. Suốt ngà y chỉ dá»ng tai nghe lá»i cái gương. Tôi chẳng gì cÅ©ng nguyên má»™t con ngưá»i, không nhiá»u thì Ãt chuyện ấp á»§, cô cáºu đâu buồn biết, chỉ chăm chú và o những chi tiết bá» ngoà i. Bảo ngay là da con gái Mưá»ng sáng, dáng con gái Mưá»ng hay. Nhưng mặt con gái Mưá»ng đần. Tay con gái Mưá»ng thô. Mông con gái Mưá»ng hÆ¡i bá»± và ngá»±c hÆ¡i nở, hÆ¡i kém nhã.
Tôi chỉ là con gái Mưá»ng má»™t ná»a. Mẹ tôi cùng lứa, cùng ngưá»i Hà Äông như bà Lý, mẹ cô Cam. Hai nhà quan hệ vá»›i nhau kiểu gì mà đầu tiên cụ cô ấy gá»i cụ bên tôi là thầy xưng con, sau bà tôi lại gá»i bà cô ấy là bà xưng con, rồi mẹ tôi vá»›i bà Lý lại xưng chị em vá»›i nhau, bố tôi vá»›i bố cô ấy thì gá»i nhau là đồng chÃ. Äến lượt tôi, hôm gá»i tôi lên cho cô Cam, mẹ tôi dặn phải gá»i cô, xưng thì tuỳ, em cÅ©ng được, cháu cÅ©ng được, con cÅ©ng được. Nhưng em thì hÆ¡i nhá»n, con thì hÆ¡i nhún, váºy xưng cháu là tiện nhất. Tôi không hiểu. Cô ấy chỉ hÆ¡n tôi dăm ba tuổi. Mẹ tôi gắt : " Ngu lắm ! Gá»i thế cho ngưá»i ta dá»… đối xá» ! Chứ lại đòi công bằng hay sao ! "
Sao lại không đòi công bằng ? Äá»i tôi mặt đần, tay thô, mông bá»±, ngá»±c nở kém nhã mặc tôi, không khiến cô cáºu ấy chê bôi. Tôi cÅ©ng mặc Ä‘á»i cô cáºu ấy ngắc ngoải trong những cái đẹp cái nhã không biết thế nà o cho vừa cá»§a cô cáºu. Chả bên nà o phải cải tạo bên nà o. Công bằng chỉ Ãt á»i thế mà không đòi thì còn sỉ nhục gì ?
Má»™t lát sau mẹ vuốt tóc tôi, dá»— dà nh : " Ngà y xưa nhà mình tiếng là chá»§ mà đãi đằng nhà ấy như trong gia đình. Lúc bị phát động, nhà ấy phải đứng ra tố Ä‘iêu, không thế thì liên luỵ mà chết theo mất. Chuyện ở ta nó Ä‘iên đảo thế con ạ, nghÄ© là m gì cho quẫn trÃ. Bây giá» con Ä‘i ở cho há», nếu há» tá» tế thì sau nà y thá»i buổi có láºt lại cÅ©ng chá»› cam tâm là m ngưá»i vô Æ¡n."
Mẹ tôi ở là ng mãi không ai dám đánh tiếng, lên sông Bôi trồng chè, nói là để cải tạo bản chất chứ không nói là chống ế. Cải tạo tốt, lấy cha tôi là ngưá»i Mưá»ng giác ngá»™ là m cán bá»™ nông trưá»ng. Cha tôi không Ä‘eo dao phát ngang hông mà thưá»ng Ä‘eo má»™t cái túi dết, bên trong có cái đà i nhá», đèn pin, sổ công tác, và má»™t khẩu súng lục tước được cá»§a Pháp nhưng đã bắn hết đạn từ lâu. Xung quanh cÅ©ng chẳng có gì đáng bắn. Ngưá»i thì mang ra há»p là êm. Thú thì ngưá»i đã chén sạch. Ông cÅ©ng không có trong ngưá»i bốn mươi vÃa ở bên phải và năm mươi vÃa ở bên trái.
Ai há»i thì ông cưá»i bảo : " Mình thông suốt lý luáºn rồi. Má»™t vÃa đã là lạc háºu rÆ¡i rá»›t, chÃn mươi thì đại phản động à ? " Tôi mang há» Äinh cá»§a cha, nghe cÅ©ng không khác há» ngưá»i Việt. Hai năm trước cha tôi mất, há» hà ng bên ná»™i chạy được má»™t ông thầy còn nhá»› và i Ä‘oạn mo bằng tiếng Mưá»ng, chá»— nà o quên lại xen và o tiếng Việt, nghe cÅ©ng na ná nhau.
Mãi lúc ấy tôi má»›i biết, chuyện ngà y xưa nhà mình không phải chỉ là chuyện cá»§a mẹ, những chuyện xưng hô, Ä‘iên đảo, liên luỵ, ế ẩm, phụ bạc nà o đó, chẳng ra má»™t nghÄ©a lý gì. Chuyện ngà y xưa nhà mình cá»§a cha khác lắm, tôi nghe mò mẫm trong lá»i mo ngâm nga lá»™n xá»™n Mưá»ng Việt, hình như là chuyện Ä‘i thăm dưới đất, Ä‘i kiện trên trá»i, chuyện má»™t con thú to bằng quả núi, má»™t ngưá»i mẹ vú to bằng quả đồi... Chả trách ngá»±c con gái Mưá»ng nở. Lại cả chuyện má»™t vưá»n hoa ở núi Cối...
Vưá»n hoa núi Cối. Là m hồng nhÅ© hoa.
Tôi chá»n đúng năm mươi chiếc tăm trong há»™p dá»± trữ, cÅ©ng Westside, trông cÅ©ng như má»›i. Cáºu Luân ăn uống cảnh vẻ như cáºu Giả Bảo Ngá»c trong Hồng Lâu Má»™ng, cầm cái tăm chỉ chá»c há» hững lấy lệ, như quên vừa dùng bữa, không xỉa kỹ rồi bẻ đôi như cô Cam. Tôi Ä‘em rá»a, chuốt lại hai đầu má»™t chút là lại tốt chán. Cáºu Luân hay đãng trÃ. Những hôm ngá»§ lại, đêm dáºy Ä‘i tiểu thế nà o mà vá» nhầm giưá»ng. Từ hôm tôi cà i then trong thì cáºu quên mót tiểu.
Tôi mở nút lá» nước hoa Chanel số 19 đựng phoóc môn. Bà bán bánh phở ở chợ Âm Phá»§ nháºn cá»§a tôi má»™t há»™p kem giải phóng các tế bà o chết để đựng vôi ăn trầu, má»™t lá» nước cá» gạch men để đựng dấm và má»™t chai nước xịt gương để là m súng phun cho đứa cháu ná»™i, rồi má»›i sẻ cho tôi được mấy muôi phoóc môn.
Bà bảo phoóc môn nhà bà mua táºn gốc trên biên giá»›i Trung Quốc, không mua lại cá»§a nhà xác, cứ dùng vô tư. Tôi hoà má»™t thìa ấy vá»›i má»™t thìa nước máy, ngâm tăm. Nước máy sặc cá» lo thế nà y, có hoà thuốc sâu cÅ©ng bạt mùi.
Trong lúc đợi tăm ngấm, tôi soạn bữa sáng cho cô Cam.Ãt lâu nay cô chê bánh mì vá»›i bÆ¡, chuyển sang xà lách trái cây, gồm má»™t ná»a quả táo Äà Lạt để nguyên vá» Ä‘á», đã rá»a kỹ bằng nước La Vie, cô Cam không ăn táo Tầu phun thuốc hoá há»c , má»™t quả chuối tây trắng nõn vừa chá»›m chÃn, cô Cam không ăn chuối tiêu quá nhiá»u hà m lượng đưá»ng , má»™t quả hồng xiêm Xuân Äỉnh nâu hồng chÃn cây, tuyệt đối tránh loại á»§ đất đèn , và má»™t vạt xoà i Má»™c Châu và ng rá»±c, cô Cam không ăn xoà i miá»n Nam cÅ©ng quá nhiá»u hà m lượng đưá»ng.
Tất cả thái nhá» trá»™n Ä‘á»u, bên trên lại rắc nhân má»™t quả hồ đà o Lạng SÆ¡n Ä‘áºp vụn. Thức uống gồm má»™t cốc 200 ml sữa tươi Úc không béo tiệt trùng, má»™t ly 150 ml trà nhúng Dilmah không đưá»ng, má»™t ly 150 ml cam vắt Bố Hạ không đưá»ng. Tôi viết thư kể, bị mẹ mắng là điêu toa, trên Ä‘á»i là m gì có thứ cầu kỳ quá quắt như váºy. Tôi cÅ©ng đã tưởng khảnh như cô Lâm Äại Ngá»c chỉ là trong truyện thá»i nà o ở đâu. Äể Ä‘á»c cho quên ở ta thá»i nà y.
Hai năm qua tôi há»c phân biệt những thứ sau đây : nho chỉ chá»n loại Mai Cô Hương mầu Ä‘en tÃa, dá»… nhầm vá»›i loại Ong Chúa cÅ©ng Ä‘en tÃa nhưng vá» chát , giá đỗ chá»n loại gầy, dà i không quá năm phân mầu và ng nhạt, tránh loại á»§ bằng đạm hóa há»c phốp pháp trắng má»ng, ba ba chá»n con đực Ä‘uôi dà i quá mai, mai phải mầu xanh , cua biển nếu thÃch ăn gạch lại phải chá»n con cái , trứng chá»n quả quay nhiá»u nhất là ba vòng , giò phải giã chà y truyá»n thống , lợn bò thì miếng thăn ấm tay còn phải nhảy trên mặt thá»›t , gà vịt chỉ ăn hai mảnh ức lá»™t da... Không thì bao nhiêu công lao đổ và o tấm thân đặc sắc cá»§a cô Cam vứt Ä‘i cả.
Cô Cam cao tá»›i má»™t mét bẩy, lưỡng quyá»n cao, mÅ©i cao, cổ cao, mặt dà i, lông mi dà i, tóc dà i, ngón tay dà i, móng tay dà i, chân dà i. Những lúc uể oải yểu Ä‘iệu cÅ©ng ra cây liá»…u. Còn bình thưá»ng như cây sà o. Nhưng mắt tôi có tròng, tròng lại nằm trong ổ, ổ lại kẹp giữa hai mÃ, nhìn thế nà o cÅ©ng không ra khá»i ba cái nấc ấy, biết phán thiên hạ đẹp xấu thế nà o.
Những thứ sau đây tôi không phải há»c phân biệt, cô Cam dạy cho và i lần rồi nhá»› : rau ở quầy rau sạch Thiên ÄÆ°á»ng Xanh , dầu vừng đúng chai lùn cổ thắt và ng óng cá»§a Hà n Quốc , đồ Tây lấy ở cá»a sau khách sạn Sofitel , bánh ngá»t ở L"Indochine , bánh bao hiệu Tâm Tâm, bánh mì ở Hilton cạnh Nhà hát lá»›n , đưá»ng, dấm, muối, xì dầu và gạo Thái Lan ở Westside, ốc lại lên táºn Tây Hồ, còn đồ khô đến chợ Hà ng Bè...
Cứ y nguyên như váºy. Trệch Ä‘i má»™t tà là cô cáºu mất thăng bằng, mà cái thế giá»›i cá»§a những đồ phế phẩm rẻ tiá»n thì giăng như lưới đất, trượt đà sa xuống chỉ còn chá» chết trong những chiếc quan tà i loại III đóng bằng gá»— thùng, đầu Ä‘inh tua tá»§a. Hôm tôi mua kem Mỹ hai mươi đô la má»™t ký như thưá»ng lệ, tráo và o cái há»™p nhá»±a méo mó cá»§a Vinamilk, cô cáºu không buồn nếm. Có nếm chắc cÅ©ng chê.
Tôi vá»›t tăm, lấy máy sấy tóc cá»§a cô Cam sấy tháºt đúng công nghệ, rồi cho và o ống quế Quỳ. Không mốc nhé. Chá»— phoóc môn còn lại quấy Ä‘á»u và o cốc sữa. Tiệt trùng nhé. Hôm ná» tôi xin được Ãt bả chuá»™t, nghe nói hiệu nghiệm, chuá»™t béo chỉ cần xÆ¡i ná»a vốc, váºy tôi vẩy cho đám trứng giun tái mét còn sót trong má»› rau mua cá»§a quầy Thiên ÄÆ°á»ng Xanh má»™t đầu đũa là vừa. Äể giun sán khá»i lẫn và o, là m há»ng bố cục cá»§a những thá»i phân cầu kỳ mà cô Cam phải nhà o nặn mãi má»›i thải ra trên ná»n men trắng óng cá»§a chiếc bồn vệ sinh American Standard hoà n mỹ theo tiêu chuẩn Mỹ.
Xong xuôi cả, chỉ còn việc cắm bó hoa cáºu Luân cho ngưá»i mang tá»›i từ sáng sá»›m. Äêm qua cáºu không ngá»§ lại, bảo là có việc, nhưng việc gì bằng việc cô Cam đánh rắm suốt đêm. Hôm đầu tiên như váºy, cách đây mấy tháng, cáºu còn cố bịt mÅ©i, cô còn rẩy nước hoa cho đỡ ngượng. Sau cứ dăm ba ngà y lại thối um.
Dăm ba ngà y tôi sắc má»™t lần nước lá thị đặc quánh, pha và o suất 200 ml nhân trần buổi tối cá»§a cô Cam. Tôi luôn để má»™t quả thị đầu giưá»ng, lót trong lá thị. Hạt mÃt không nhạy bằng lá thị. Rắm đánh thưa, nhưng mùi lợm hÆ¡n. Những hôm cô Cam dùng 200 ml sữa Ä‘áºu nà nh thay đổi vá»›i nhân trần thì tôi hoà hạt mÃt rang tán mịn, trữ sẵn trong há»™p sáp khá» mùi và là m trắng vùng nách, vùng bẹn. Cô cáºu ngạc nhiên lắm, chá»n thá»±c phẩm tinh khiết thế mà xú khà vẫn phá»t ra, như ở bá»n hạ tiện chuyên rình mua hà ng ôi chợ ế. Cô cáºu lấy là m tởm. Cô cáºu sai tôi đốt trầm và thắp hương. Chắc cÅ©ng không có ý chá» tôi nịnh là rắm thÆ¡m. Rắm ướp trầm hương trong nhà chạy máy Ä‘iá»u hoà đóng kÃn thà nh mùi thế nà o, tôi không kể, sợ mẹ mắng là tục.
Cáºu Luân luôn chá»n loại hồng Singapore ráo hoảnh, hương không má»™t gợn nhưng sức khoẻ trà n trá». Lá, cá»ng, bông và gai trông như năng táºp ở phòng thể dục thẩm mỹ Bạn Gái mà cô Cam thưá»ng tá»›i và o chiá»u thứ ba và chiá»u thứ bảy, trong khi cáºu Luân Ä‘i đánh ten nÃt ở câu lạc bá»™ New Asia. Cáºu bảo, ten nÃt là phát minh vÄ© đại nhất cá»§a nhân loại sau phát minh chữ viết. Ngưá»i Mưá»ng không có chữ. Tiếng nói có rồi cÅ©ng ra không. Giữ được tiếng nà o là may tiếng ấy, bố mo hôm đó bảo thế.
Äến ông là hết tiếng Mưá»ng. Cô cãi, cô cho aerobics cái vinh dá»± phát minh vÄ© đại. Äến cãi nhau cÅ©ng cãi há» như thế, chẳng trách cứ là m chồng chưa cưới, vợ chưa cưới mãi. Lại còn bảo, giá thú chỉ là chuyện hình thức. Tôi không hiểu. Cô cáºu ấy sống cả vá» cái mẽ mà lại phản đối hình thức hay sao ? Cáºu Luân giảng giải tá»± do cá nhân, tá»± do luyến ái, tá»± do tình dục. Cô Cam cưá»i cưá»i, can : " Thôi, tha cho nó. Anh nói nữa là nó khóc đấy."
" Phải dạy dần cho nó mở mang ra chứ. Con bé nà y có vẻ biết tiếp thu. Thỉnh thoảng thấy Ä‘á»c tiểu thuyết Tầu cÆ¡ mà .," cáºu Luân đáp.
Má»™t nghìn Ä‘iá»u tôi tiếp thu hai năm qua, Ä‘em kể vá» nhà chỉ nghe mẹ mắng. Äầu óc nhồi đầy những chuyện như thế, sau nà y còn chá»— nà o mà há»c khôn ? Tết năm tá»›i mẹ quyết xin tôi vá». Con Æ¡i, thế nà y là bà Lý là m phúc cho nhà mình, hay là m tá»™i ?
" Truyện Tầu cÅ©ng chả hÆ¡n gì phim Ấn Äá»™. Äằng thì chen và o hát. Äằng thì sấn và o triết lý. Chỉ cảm động há» vá»›i thông thái suông là tà i. Bây giá» phải Ä‘á»c truyện Mỹ, xem phim Mỹ, cho thá»±c tế, bạo dạn lên.," cáºu Luân khuyên.
" Anh chỉ tà n nhẫn !" Cô Cam trách.
" Giá»i Æ¡i ! Tiến bá»™ không tà n nhẫn thì nước mình tiến rồi ! ," cáºu Luân than, nhưng than mà khoái ra mặt.
Tôi lom khom lau cái bà n trà bằng gá»— pÆ¡ mu thấp lè tè, nghe nói là kiểu Nháºt. Cáºu Luân phát tôi má»™t cái và o mông, lắc đầu bảo : " Mông miếc thế nà y thì tiến thế nà o ! ."
Cáºu lại giảng nữa, vá» chỉ số văn minh Ä‘o bằng ba số vòng ở ngưá»i đà n bà . Ở tôi là má»™t độ phình đầy tÃnh bản năng và phản nháºn thức, nghÄ©a là phản văn minh, cáºu kết luáºn. Song còn hÆ¡n khối đứa khác, vòng trên và vòng dưới Ä‘á»u lép, vòng giữa lại lồi. Bá»n thui chá»™t ấy, cáºu không tÃnh. Gá»i chúng là ngưá»i là m gì cho chữ ngưá»i mất giá. Váºy gá»i là ngợm. Con Tâm nhá»› nhé ! Thà nh ngợm là cô cáºu không dạy được đâu.
Cô Cam nghe lÆ¡ đãng. Những lúc như thế, may ra có lá»i tâu ngon ngá»t cá»§a cái gương má»›i khiến cô choà ng tỉnh. Má»i chuyện xảy ra ngoà i tấm thân đạt chỉ số văn minh tuyệt đối cá»§a cô Ä‘á»u không xảy ra. Còn tôi, con gái Mưá»ng há» Äinh, há» vua mở đầu nước Äại Cồ Việt, ngu đần có giống có nòi cÅ©ng thừa hiểu, sao tay cáºu phát hÆ¡i lâu mà không Ä‘au gì. Bao giá» miá»n núi tiến kịp miá»n xuôi thì Tâm Æ¡i, đêm đừng cà i then trong, rồi cÅ©ng được là m ngưá»i mẫu như cô, cởi ra mặc và o những váy áo do cáºu thiết kế. Cáºu thèm những cái kém nhã, ừ thì thèm ăn dở, tôi thông cảm. Äừng chẳng nổi thì pháºn đứa ở như tôi, phục vụ được đến đâu cÅ©ng đà nh. Còn hÆ¡n để cáºu Ä‘i tìm tá»± do ở những chá»— ăn bá»›t và o cái tư cách vợ chưa cưới cá»§a cô chá»§. Mẹ Æ¡i, thế là nhà mình trả Æ¡n cho nhà bà Lý, hay trả vạ ?
Nhưng thèm rá» rãi mà còn sợ mang tiếng phản văn minh thì là cái thá đà n ông gì ? Hừ, phản văn minh ! Vá»›i tôi thì cô cáºu vênh mặt lên đến đâu, tuỳ cái gân ở cổ cô cáºu. Vá»›i ai khác lại gáºp cả xương gáy mà gằm mặt xuống thôi. Hôm nà o nhỉ, cô cáºu có khách. Khách vá»›i chá»§ nhà nà y giống nhau cả, tươi tốt, bóng lá»ng, như trong ca ta lô, chứ không héo hon bụi bặm như ngưá»i ta ngoà i đưá»ng. Từ đỉnh đầu đến gót chân toà n những thứ Ä‘Ãch đáng. Thái độ thì nhất loạt thoải mái nhanh nhẹn.
Giá»ng Ä‘iệu sắc sảo bỡn cợt, tôi nghe hai năm không phân biệt nổi là tháºt hay đùa. Khách hôm ấy má»›i ở xa vá», trông thì đầy đủ, phá»›t Ä‘á»i, như thể cứ váºy đến chết không phải lo sá»± gì thiếu thốn, nhưng lá»i lẽ sao mà chì chiết cay đắng. Cả buổi ngồi nói hết phần chá»§. Tôi đứng trong bếp, chỉ nghe loáng thoáng khách dạy cô Cam rằng đẹp đẽ giữ gìn như cô trong cái xã há»™i dÆ¡ dáy nà y chỉ uổng, không chừng là rước hoạ và o thân cÅ©ng nên. Khà háºu thì muôn thuở khắc nghiệt. Hiện tại thì Ä‘iện đóm tù mù, nước nôi tanh tưởi, đưá»ng xá rác rưởi, ngưá»i ngợm ồn à o, chÃnh quyá»n thối tha, dân trà bệ rạc. Còn dÄ© vãng ư ? DÄ© vãng tắt ngấm. Tương lai ư ? Tương lai chôn từ mấy nghìn năm nay chưa cải mồ. Váºy bạn Æ¡i, quan trá»ng gì và i ba cái cá» chỉ văn minh tiểu tiết !
Tôi lò mò ra thay trà . Cáºu Luân trầm ngâm phản đối : " Anh cầu toà n mà cá»±c Ä‘oan qua á»±! Mưá»i mấy năm trước còn chẳng ai dám sang trá»ng. Bây giỠđược cái quyá»n ấy, mình không tiên phong nắm lấy thì dân chúng biết đưá»ng nà o mà dùng, lại ném Ä‘i à ? Há» biết trông và o đâu mà khá lên được ? Trông và o trà thức chắc ? Bá»n trà thức thÃch văn hoá đặc tuyển thì sống Ä‘á»i hạ lưu bần tiện. Bá»n trưởng giả thÃch phong lưu thì ô trá»c. Bá»n cung đình thÃch quý tá»™c thì tỉnh lẻ ngÆ¡ ngáo. Bá»n thanh niên thÃch tân tiến thì trốn ra nước ngoà i.
Không mình thì ai đứng ra mà xây dá»±ng cái văn hoá thượng lưu chưa bao giá» có ở xứ nà y ? " Cáºu Luân nói chân thà nh, tha thiết, tôi chỉ hiểu lá»— má»— cÅ©ng động lòng.
Khách cưá»i lá»›n : " Cầm đèn chạy trước ô tô thì tiên phong hay là mù quáng ? Dân thượng lưu nước mình Ä‘ang cố mà trả giá cắt cổ cho bằng giá»›i bình dân nước ngưá»i cÅ©ng còn chưa xong. Chẳng trách bá»n Tây ba lô đến đây cÅ©ng được hầu như ông bà . Bá»n Việt kiá»u thì mua hà ng hạ giá bên ấy bằng trợ cấp thất nghiệp, Ä‘em vá» bán lãi cho Intershop. Sang trá»ng cá»§a ngưá»i ta, như riêng đồ trang trà trong cá»a kÃnh cái tiệm Hermès ở Paris hà ng kỳ cÅ©ng trị giá bằng ngân sách văn hoá Việt Nam má»™t năm.
Mình sang trá»ng thì ghếch chân lên cho thằng bé đánh giầy bôi phẩm Ä‘en trá»™n vá»›i bá»™t sắn. Văn há»c Việt Nam hiện đại tả nà ng nà o rá»±c rỡ cÅ©ng cho mặc áo phông quần bò. Dân quê ra tỉnh, Ä‘i sắm áo phông quần bò trước khi và o thăm lăng Bác. Phái Ä‘oà n cá»§a Há»™i liên hiệp phụ nữ Việt Nam Ä‘i tham quan ba nước Tây Âu vừa rồi, diện đồng loạt áo phông quần bò. Tôi bảo thì thay ra, diện đồng loạt áo dà i thêu sặc sỡ linh tinh, trông như Ä‘i há»™i hoá trang cả lÅ©."
Cáºu Luân nhăn nhó cưá»i đồng tình. Cô Cam vá»™i Ä‘em khoe táºp ảnh chụp cô trong bá»™ mẫu thá»i trang, nói là cáºu Luân vừa giáºt giải Fadin, sắp tá»›i mang Ä‘i Manila trình diá»…n. Ông Pierre Cardin Ä‘em bá»™ Maxim"s de Paris sang đây ra mắt hồi tháng Mưá»i cÅ©ng đánh giá cáºu Luân là má»™t tà i năng độc đáo.
Khách thỠơ liếc qua, nói : " Nghe Tây khen thì đổ thóc giống ra mà ăn. Chúng nó có thói lịch sự xoa đầu trẻ con. Cứ chịu khó theo chân chúng nó, nhưng đi sau ba bước, là được khen tuốt. Ba bước là vừa đủ. Bốn bước nó chẳng buồn ngoái cổ.
Hai bước nó lại sợ mình lấn, quay ra chê ngay là mình há»c đòi. Còn độc đáo tháºt cá»§a mình, chúng nó hiểu thế quái nà o được ! Xúng xÃnh thế nà y là hợp cho các mợ mặc Ä‘i siêu thị. Ở ta Ä‘i siêu thị diện ầm Ä©, quá bằng ở Tây Ä‘i opera. Äi nhà hát thì ở ta đánh bá»™ pÃch nÃch, Ä‘i pÃch nÃch thì đóng cà vạt, áo dà i, cho thế má»›i là đúng Ä‘iệu. Hay thá» tạo mốt áo ngá»§ cho giá»›i thượng lưu ta diện Ä‘i khiêu vÅ© ? Mấy giá»t văn minh hứng mót cá»§a ngưá»i cÅ©ng là m ao nhà nổi sóng đấy, cố lên các bạn thân mến ạ ! Tôi bây giá» chỉ muốn tìm lại những tinh tuý cá»§a dân tá»™c, không đâu có được. Xong thì lên ở vá»›i đồng bà o Thượng. Là m cái nhà sà n, ăn thịt thú săn, ra suối bắt cá, hái măng rừng, lam cÆ¡m ống nứa, ôm lưng mấy em sÆ¡n cước."
Tôi trẹo chân má»™t cái, hất được già ná»a bã trà và o cái cổ cồn trắng nuá»™t cá»§a khách. Lên ở vá»›i đồng bà o Thượng thì cần gì cổ cồn. Không phải tôi rá»—i hÆ¡i mà đỡ cho cô cáºu, chỉ là m thế để đừng tưởng tôi hèn hạ, bị cô cáºu chê cưá»i mãi, bây giá» thấy cô cáºu bị ngưá»i chê cưá»i thì sướng hôi.
Cô Cam chồm lên tát tôi má»™t cái. Chắc rát tay đẹp, nên chìa cho cáºu Luân xoa. Khách trợn mắt nhìn tôi, ý há»i ở đâu ra cái cá»§a nà y.
" Anh thÃch thì cầm vá» mà dùng !," cáºu Luân đắc thắng đáp. " Gái Mưá»ng chÃnh gốc đấy, đảm bảo nói mưá»i hiểu má»™t, văn minh thế nà o cÅ©ng không biến chất đâu."
Cô Cam ứa nước mắt vì ngượng vá»›i khách, rên rỉ kể những tá»™i vụng dại tầy trá»i cá»§a tôi, rồi chép miệng than : " Khốn ná»—i nó lại ngoan ngoãn tháºt thà , Ä‘uổi Ä‘i thì mình mang tiếng nhẫn tâm hay sao ? "
Tôi lá»§i thá»§i vá» buồng, tìm há»™p tampons Phần Lan đựng quả phổn khô. Cái há»™p giấy ấy hở nắp, phải quà nh dây chun má»›i kÃn, nhưng tôi giữ để chứng minh, nếu không mẹ lại bảo là chuyện bịa, rằng cô Cam đút những thá»i bông bé bằng đầu ngón tay út ấy và o cá»a mình để hút kinh nguyệt. Ngà y xưa các cụ dùng bông gòn quấn chỉ là nhất, tùng tiệm thì lá chuối khô hÆ¡ má»m. Bà dùng giấy bản. Mẹ dùng vải sô. Tôi dùng băng lót. Cô Cam đưa tôi thá» tampon cho biết, nó má»m, nở, khô, thoáng, êm dịu và an toà n do sá» dụng công nghệ lưới siêu thấm vá»›i kỹ thuáºt lụa hoá bá» mặt và công nghệ ép chân không. Tôi không dám.
Cáºu Luân bảo : " Ngu thế ! Nước mình có khi chế được nút bom nguyên tá», nhưng cái nút phụ nữ nà y không là m nổi đâu."
Tôi sợ cho và o, sau nà y lấy chồng, nhỡ chồng lại nghi là đã hư há»ng.
Tôi Ä‘áºp mấy chùm quả lấy hạt, giã nhá», ép mãi được bẩy, tám giá»t dầu. Cha tôi vẫn bảo, nhà mình có cây phổn ở sân sau, khá»i rước thầy thuốc và o sân trước. Thuốc hay là thuốc độc. Miá»n xuôi gá»i cây phổn là ba Ä‘áºu, chữa không biết bao nhiêu chứng tÃch tụ, phong, thÅ©ng, trúng, ngất. Tôi rá» cả bẩy, tám giá»t ấy và o lá» dầu thư giãn da mặt ban đêm cá»§a cô Cam. Sáng hôm sau, cô Cam khá»i đánh phần hồng, mặt đã bừng bừng như lá»a. Äến trưa thì phồng rá»™p. Äến tối má»ng nước. Äến đêm mưng má»§.
Hai tuần sau đóng vẩy thâm sì. Cáºu Luân không ngồi bên cạnh nhặt vẩy nhá»t bong ra mà ăn, cho có vị ốc bể, như ngưá»i nà o sà nh ăn cá»§a quý trong truyện gì cá»§a Tầu. Cáºu chỉ gá»i hoa hồng Singapore hà ng ngà y. Cô Cam không há»i tôi, Tâm Æ¡i Tâm, mà y dầm sương dãi nắng, sao da mà y trắng ? Äể tôi bảo, muốn trắng thì đà o hố, bá» cái mặt mụn và o đấy, rồi giá»™i nước sôi, như trong truyện gì cá»§a ta. Truyện cá»§a ngưá»i Việt miá»n xuôi. Ngưá»i Mưá»ng không kể những chuyện như thế.
Khách không cầm tôi vá» dùng, nhưng dặn lại rằng đừng phạt nó, phải tá»™i. Nó không nghe ai xui dại, vùng lên là m cách mạng, thế là còn may. Tháng ấy tôi bị trừ sạch tiá»n công. Cô Cam bảo để nhá»›, chứ cả năm công xá cá»§a mà y chưa táºu được má»™t cái vạt áo sÆ¡ mi ấy đâu. Tiá»n tăm tôi bá»›t được cho cô má»—i tháng cÅ©ng bằng tiá»n con ở, nhưng không phải để Ä‘áºp và o chá»— tôi bị khấu. Là m thế chỉ vì thấy phà phạm thì phải có trách nhiệm ngăn ngừa. Cô Cam háºm há»±c mãi, không biết vì áy náy vá»›i khách, hay vì muốn trừ cả tiá»n công hai năm cá»§a tôi cho đủ hai vạt, nhưng lại sợ mang tiếng nhẫn tâm. Từ đó tôi cho đánh rắm để xả bá»›t háºm há»±c.
Bây giá» chỉ còn việc Ä‘i chợ.Ãt lâu nay cô cáºu nhất định chỉ dùng cÆ¡m quê thanh bạch, dá»n bằng bát sà nh chiết yêu trên mâm gá»— má»™c, ngồi chõng tre mà ăn. Vừa ăn vừa nghe má»™t bà già nhà quê hát xẩm trong băng và ngắm những cái giá» cua, nÆ¡m cá, gầu sòng... bà y biện tháºt là khe khắt. Cái gùi mầu khói hun nâu sẫm ở táºn Sa Pa Ä‘em vá» treo ở góc phòng khách, bên trong chỉ đựng ná»a dải thắt lưng lụa hoa hiên, ná»a kia buông lÆ¡i bên ngoà i há» hững. Chiếc quạt mo che ngang miệng má»™t cái vại da lươn cá»±c lá»›n, bảo là vại Ä‘á»i vua gì gì.
Bên cạnh lố nhố chÄ©nh, cóng, chum, khạp, ấm, náºm, áng, âu. Những thứ ngưá»i ta dẹp gá»n và o gầm giưá»ng, góc bếp, gốc chuối, thì cô cáºu giăng ra, rồi phà n nà n là thiếu không gian. Gối thổ cẩm để rải rác, trên báºc cầu thang cÅ©ng lù lù và i chiếc. Tôi dại dá»™t Ä‘i nhặt, xếp ngay ngắn lên giưá»ng, bị mắng má»™t tráºn. Cô cáºu lại Ä‘em gối ra cầu thang đặt. Gáºt gù khen đẹp. Suốt ngà y chỉ quẩn quanh chuyện xấu đẹp. Äầu óc không còn biết nghÄ©a lý gì. Há»i tôi, tôi thưa, như cái nồi đất đặt nghiêng cạnh con gì bằng đồng Ä‘en kia, ở nhà cháu để má»™t loạt sau chuồng gà , đựng nước tiểu tưới rau tá»± túc.
Cô Cam nhăn mặt. Cáºu Luân than rằng dân mình sao mà khó hiểu, cái vò đẹp như thế thì chôn xuống đất cất mắm, mảnh ván quan tà i kinh hồn như thế thì khui lên đóng giưá»ng nằm. Cứ có cái gì hay mắt thì giấu biệt Ä‘i, rồi ngang nhiên sống vá»›i những thứ xấu xà bẩn thỉu. Cáºu nói cÅ©ng phải. Mẹ tôi, con gái ông đồ vùng lụa, mấy năm dà nh dụm may được má»™t cái áo má»›i, Ä‘em mặc bên trong, cÅ© Ä‘i má»™t chút má»›i diện ra ngoà i, sợ đẹp quá thì ngượng.
Bá»™ mẫu thá»i trang lần nà y, cáºu Luân bảo là cách Ä‘iệu từ thẩm mÄ© dân dã. Không hiểu sao lại gá»i tôi, há»i ý kiến, nói đùa là há»i chuyên gia. Há»i mà tôi thưa lại mắng.
Ão xống cô Cam thỉnh thoảng thải ra, bảo nà y Tâm, còn má»›i lắm, cho mà y mang vá» quê diện, tôi không biết diện và o chá»— nà o trong ngưá»i thì đúng. Cái có hai tay, bên trên lại luồn chun như cạp quần. Cái có hai ống, lưng chừng lại thá»§ng ra hai lá»— như để xá» nách. Cái ngắn cÅ©n, tưởng là quần lót, hoá ra không đáy. Cái loè xoè tưởng váy bá»—ng chiết eo và o giữa mông. Có cả má»™t cái trông như chiếc đèn lồng, cô Cam giảng là áo ngá»§. Tôi không dám. Thế ra mình là ngá»n bấc cháy ở trong ấy à ?
Tôi chỉ biết gá»™p những thứ cô Cam mặc trên ngưá»i thà nh bốn loại, má»™t là giặt máy bằng nước lạnh, hai là giặt máy bằng nước ấm, ba là giặt tay, bốn là giặt khô ở tiệm. Cô chia sẵn, bảo việc nà y không giao cho mà y được. Ủi cÅ©ng giao cho tiệm, sau khi tôi là m cháy má»™t chiếc tất siêu sợi và chăm chỉ là phẳng những nếp gấp li ti cá»§a má»™t chiếc khăn lụa nhăn. Tôi tưởng cô Cam sợ nhăn. Cáºu an á»§i cô, may mà nó chưa cắt hết mấu cá»§a cái áo khoác bằng vải lanh sùi. Tôi nghe tên vải mà hoảng hốt.
Vải bông, cô cáºu gá»i là cốt tông, nghe mấy chục lần còn nhá»›. Như siu, soa, sẹc, ka tê, lai cá» rÆ¡, tuýt xi, giÆ¡ xi, mút xÆ¡ lin, cát xÆ¡ mia, la tếch, cá» rếp, vÃt cá»›t, vá»›i thun bò, thun gân, thun lưới, thun nhún, nhung chìm, nhung sổ, nhung sẹo, len dê, len cừu, len cà o, len tuyết... thì chịu, má»—i loại má»™t chế độ chăm sóc, má»™t kiểu thưởng thức, má»™t cách sáng tạo, má»™t chức năng thẩm mỹ, má»™t Ä‘á»i sống, má»™t linh hồn, như cô cáºu tuyên bố. Hà ng trăm linh hồn khoác ngoà i da như thế là văn minh. ChÃn mươi vÃa ngưá»i Mưá»ng giấu bên trong thì đại phản động.
Những thứ cáºu gá»i là Việt phục, tôi nghÄ© chả ngưá»i Việt nà o Ä‘iên mà mặc như thế. Ão dà i thân trước ngắn hÆ¡n thân sau mấy tấc, cáºu Luân còn ngắm, cho rằng phải bảo thợ sá»a, vén thân trước thêm hai phân. Bá»™ bà ba bằng vải láng, từ trên xuống dưới Ä‘en kịt, chá»— hai tay chắp lại may vải thô trắng, đỠmá»—i bên má»™t vế câu đối gì bằng má»±c Tầu. Quần xéo bằng vải bố, mầu nước dưa nhá» nhợ, may lá»ng, để thò ra hai ống chân quấn xà cạp lụa mầu nõn chuối, bên dưới Ä‘i đôi guốc má»™c quai da má»m. Cáºu giảng là như váºy cái mịn mà ng cá»§a xà cạp và cái thanh tú cá»§a chiếc quai da má»›i gây xúc động. Cái đẹp vô cảm là cái đẹp há»i hợt dá»… chán. Bây giá» cáºu má»›i thấy mình đủ chÃn, đủ sâu lắng để nhìn ra những vẻ đẹp má»ng manh mà khiến ngưá»i ta thót tim. Quai có nên mảnh hÆ¡n không ? Cáºu tá»± há»i. Tá»± gáºt. Cáºu quyết định xén bá»›t năm ly. Tim tôi cÅ©ng thót vì buồn cưá»i mà phải nhịn. Cô cáºu thưá»ng chê cách tôi bưng miệng cưá»i là chuế.
Rồi đến trang phục cá»§a các dân tá»™c thiểu số, chắc phải gá»i là Thượng phục. Tôi nhìn lấy lệ những khăn piêu, xà rông, áo chẽn, váy xoè..., chả biết nêu ý kiến gì, xem mãi chỉ đâm nhà m. Ngưá»i ta có ba bá»™ thay đổi thì quý cả ba bá»™. Có ba chục bá»™, quý được má»™t. Có ba trăm, chán cả ba trăm. Ngưá»i có ba nghìn bá»™ ắt không còn muốn mặc gì nữa.
Cáºu Luân kéo tôi vá» vá»›i bá»™ váy áo cô Cam Ä‘ang thá», bảo là nữ phục Mưá»ng. Cô cÅ©ng Ä‘i chéo chân thà nh má»™t vệt những hình chữ Ãch xì, lúc mau, lúc cháºm, lúc đứng sững bất động. Kiểu Ä‘i đứng ấy cô phải theo thầy há»c hết bẩy tháng liên tục, trả biết bao nhiêu tiá»n. Tá»± dưng bây giá» cáºu Luân bảo không hợp. NghÄ© thế nà o, bắt cô thay ra, sai tôi mặc và o. Cháu chả dám, tôi chối, tôi bá» chạy, không được. Cáºu tá»± tay mặc và o. Má»™t cái khăn chÃt đầu bằng lụa ngà thêu những bông hoa sim tim tÃm.
Má»™t cái yếm cÅ©ng mầu ngà bằng vải gì má»ng tang. Má»™t cái áo cánh bằng vải lanh gai mầu tÃm thẫm khoác há». Má»™t cái váy ống cÅ©ng mầu tÃm thẫm, lại bằng vải gì má»ng tang. Má»™t cái tênh, cÅ©ng bằng lụa ngà thêu hoa sim tÃm. Tôi nÆ¡i lá»ng. Cáºu bắt thắt tháºt sÃt, cho nổi mông. Cuối cùng đến cái cạp váy, mầu rừng rá»±c, chen chúc há»—n loạn, không ra hoa văn gì. Tôi kéo lên. Cáºu bắt hạ xuống. Cáºu chỉnh cho cạp váy vừa đủ chá»m lên yếm, khiến ngá»±c tôi ùn lên, à o qua lần vải nõn thà nh hai đống thá»—n thện. Tôi che. Cáºu đỡ. Tôi sởn gai ốc, ngưá»i như phát cuồng. Cáºu hà i lòng, bảo rõ rà ng là gái Mưá»ng. Nhưng gái Mưá»ng cá»§a nghệ thuáºt hiện đại.
Cáºu bắt tôi nhìn và o gương. Cái gương bảo rằng, trông tôi nhố nhăng, tồng ngồng, kém nhã vô cùng. Äùi thì như cây cá»™t. Äầu vú nà o có hồng.
Äà n bà Mưá»ng chỉ mặc hai mầu Ä‘en trắng. Trang trà dè sẻn. Duy có cái cạp váy là để che ngá»±c cho thêm kÃn đáo và điểm má»™t chút hoa văn. Nhưng mầu pha thế nà o cÅ©ng phải trầm, có cung báºc, có hoạ tiết. Không trÆ¡, không tươi hÆ¡n há»›n và lung tung bèng thế nà y. Ngưá»i Mưá»ng không dùng mầu tÃm. Mà sim nở đầy rừng thì thêu hoa sim là m gì.
Tôi ngáºp ngừng thưa rằng, đẹp lắm ạ, nhưng nhỡ có ngưá»i Mưá»ng nà o lẩm cẩm, chưa tiến bá»™, xuống đây đòi danh dá»± cho phụ nữ cá»§a há» thì nguy.
Cáºu Luân cưá»i sằng sặc. Cô Cam mắng té tát con nà y há»—n nhỉ, con nà y giá»i nhỉ.
Cáºu Luân soi mói tác phẩm cá»§a cáºu trên ngưá»i tôi thêm má»™t lát, thấy chá»— nà o có vấn đỠlà sục tay và o sá»a. Lúc mặt tôi trong gương đỠtiá, còn mặt cô Cam tái sáºm, cáºu tá»± dưng đổi ý, bảo thá»i trang tất nhiên phải khiêu khÃch, nhưng mà y mặc trông khiêu khÃch rẻ tiá»n. Nghiêm mặt, quát tôi cởi. Quát mắng thì tôi im. Há» hết khôn, dồn ra dại đến thế, có sống ở Ä‘á»i cÅ©ng không bằng cha tôi ở trên trá»i. Cô Cam mặc cái áo tứ thân may bằng vải sô sổ gấu, má»—i vạt má»™t mầu, bên trên đánh cái nón mê tả tÆ¡i nhuá»™m Ä‘á», dưới Ä‘i đôi dép rÆ¡m. Như há» Ä‘i đưa tang mình. Thế là khiêu khÃch thần chết hay sao ?
ThÃch thế thì tôi cho thế. Äúng lá»i mẹ dặn nhé, có thế nà o cÅ©ng không cam tâm là m ngưá»i vô Æ¡n.
Chiá»u nay tôi kho cá bống. Bống bống bang bang Æ¡i, cô Cam xÆ¡i bống vá»›i cÆ¡m và ng cÆ¡m bạc nhà cô nhé. Cô thì canh rau ngót cho mát cho là nh cái bụng trướng. Cáºu thì riêu cua cho mầu mỡ nghệ thuáºt. Những món nà y cô cáºu khen tôi nấu thạo.
Tôi hái hết chá»— lá lÆ¡ thÆ¡ cá»§a cây lá ngón trồng trong cái bát nhỠđể ở báºu cá»a sổ. Lần Ä‘i du lịch Mưá»ng Lặt tìm cảm hứng sáng tác, cô cáºu thấy cái cây hoang, hoa và ng xinh xinh, đòi Ä‘em vá» trồng là m cảnh. Tôi bảo thứ nà y khó trồng trong nhà . Quả nhiên nó còi cá»c, chăm bón mãi má»›i lên dăm bẩy cái lá khổ sở. Bây giá» giải phóng cho nó, được ở chung má»™t lát vá»›i rác đẹp trong chiếc thùng rác bằng inốc mua ở táºn Băng Cốc. Mươi phút nữa là xe rác đến đánh kẻng.
Tôi thái cả nắm lá và o vá»›i rau ngót. Cô bát ấy. Cáºu bát khác. Như thế là để cáºu có dịp tá»± do thể hiện cái tình gắn bó. Chưa cưới, nhưng ngá»i rắm nhau là ra vợ chồng. Trong Vưá»n hoa núi Cối toà n các chà ng tá»± ý Ä‘i theo các nà ng vá» bên kia cả.
Còn ngà y ấy nhà bà Lý không chết theo nhà tôi thì bây giá» nhà tôi không chết theo nhà bà Lý. Công bằng chỉ có như váºy, không đòi thì còn sỉ nhục gì ?
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:38 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó