29-05-2008, 07:54 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 26
- Ngá»c Hoa, nà ng đừng hòng trốn khá»i tay ta.
Má»™t bóng áo xanh kèm theo lá»i nói nhà o và o mình Doanh Doanh cợt nhã. Nà ng hốt hoảng lách mình tránh khá»i, vừa lo sợ, vừa hổ thẹn, nà ng tức giáºn đưa tay ôm ngá»±c quay lại hét lá»›n:
− Äừng há»—n láo ...
Gã thanh niên đang lảo đảo vì bị mất đà nghe tiếng hét quay lại, nhìn nà ng chăm chú bỗng hắn đưa tay dụi mắt kêu lên mừng rỡ:
− Ô! Doanh Doanh cô nương? Nà ng có còn nhớ ta không?
− Äá»— công tỠđấy ư? Nà ng ngỡ ngà ng lùi lại.
Äá»— Ngá»c tiến lên má»™t bước vồn vã:
− Doanh muội, em đi đâu từ đấy đến nay để hương hồn song thân quạnh quẽ?
Nghe chà ng khÆ¡i lại ná»—i thương tâm, dòng châu lệ bồng tuôn trà n lai láng, chà ng dìu nà ng ngồi xuống cạnh bá» hồ nước trong veo, soi rõ bóng những con cá và ng bÆ¡i lượn, cảnh váºt tháºt hữu tình, nhưng lòng ngưá»i thì tan nát. Äá»— Ngá»c nhẹ phẩy tay, là n gió từ chiếc quạt trong tay chà ng tuôn ra nhè nhẹ, giá»ng cá»§a chà ng nho nhá»:
− Doanh muá»™i, em đừng khóc nữa, hãy nÃn và kể cho huynh nghe. Từ đấy đến nay, muá»™i Ä‘i đâu, là m gì? Sao lại ở trong nhà cá»§a SÄ© Khải? Má»™t chà ng công tá» khét tiếng ăn chÆ¡i nà y?
Doanh Doanh hÃt má»™t hÆ¡i dà i cố lấy lại tinh thần khẽ đáp:
− Muá»™i Ä‘i tìm giết kẻ thù đã sát hại song thân, nhưng trên bước đưá»ng giang hồ lưu lạc muá»™i được SÄ© huynh đây nháºn là m em kết nghÄ©a. Äể cho má»™ phần cá»§a song thân lạnh lẽo khói hương, em quả là đứa con bất hiếu. Còn Äá»— công tá» sao ngưá»i lại có mặt nÆ¡i nà y?
Äá»— Ngá»c mỉm cưá»i cất quạt và o tay:
− Doanh muội đừng lo! Vì muội, huynh đã chẳng để mộ phần song thân của em hiu quạnh đâu.
Doanh Doanh cảm động vòng tay:
− Äa tạ Äá»— công tá» có lòng.
Äá»— Ngá»c nhăn mặt, cái nhăn mặt là m tăng thêm phần quyến rÅ©:
− Doanh muá»™i! Xin em đừng dùng danh từ công tá» cao xa, lạnh lùng đó. Nà ng đã hứa xem ta là bạn sao chẳng tặng cho ta má»™t lá»i gá»i ngá»t ngà o hÆ¡n.
Nà ng ngần ngừ giây lát rồi gáºt đầu:
− Nếu Äá»— huynh cho phép. Nhưng anh vẫn chưa trả lá»i em. Tại sao ngưá»i lại có mặt ở đây, và gá»i ai là Ngá»c Hoa váºy?
Äá»— Ngá»c lúng túng:
− À! SÄ© Khải đây là má»™t khách phong lưu vang danh khắp giá»›i giang hồ thì là m sao mà huynh không biết. Äây chỉ là má»™t trong những trà dư tá»u háºu cá»§a bá»n huynh thôi, muá»™i đừng nên để ý. Còn ... còn Ngá»c Hoa, nà ng là má»™t ả cô đà o mà anh ưng ý.
Doanh Doanh đỠmặt chặn lá»i:
− Thôi, muội đã hiểu rồi.
− Äá»— huynh!
Một nà ng con gái trang phục cầu kỳ, nhan sắc cũng khá xinh, hổn hển chạy đến nũng nịu:
− Äá»— huynh, anh trốn đây để em tìm mãi.
Nà ng vừa nói vừa liếc mắt đưa tình, vừa quà ng tay sang cổ chà ng âu yếm. Äá»— Ngá»c bối rối gỡ tay nà ng ra:
− Kìa Ngá»c Hoa, nÆ¡i đây còn có mặt cá»§a ...
Ngá»c Hoa bây giá» má»›i nhìn thấy Doanh Doanh, nà ng đưa mắt ngắm nhìn địch thá»§ cá»§a mình rồi lại nÅ©ng nịu, hằn há»™c:
− A! Thì ra Äá»— huynh báºn Ä‘i tâm tình cùng ngưá»i đẹp. Sao huynh không má»i nà ng cùng lên kia cho vui chứ?
Doanh Doanh đỠmặt toan nói lá»i từ chối, thì phÃa sau nà ng SÄ© Khải vừa Ä‘i đến.
Chà ng kêu lớn ngạc nhiên:
− Ồ! Các vị sao lại kéo hết xuống đây, rồi bỠrượu thịt ê hỠtrên kia cho ai chứ?
Chà ng đã có vẻ say, giá»ng nói trở nên nhừa nhá»±a. Ngá»c Hoa lại choà ng tay sang cổ SÄ© Khải, kéo giá»ng dà i nÅ©ng nịu:
− SÄ© huynh, anh phải bắt tá»™i Äá»— Ngá»c má»›i được. Anh ấy lẻn bá» em xuống tâm tình vá»›i má»™t cô bạn khác.
− Thế à ?
SÄ© Khải cưá»i thà nh tiếng quay sang, tiếng cưá»i bá»—ng tắt hẳn khi nhìn thấy Doanh Doanh:
− Ồ! Doanh muội! Sao em không lên thơ phòng an nghỉ, đến đây để là m gì? Em vỠđi!
Doanh Doanh không đáp, nà ng quay lưng chạy tháºt nhanh vá» căn phòng riêng cá»§a mình. Äóng chặt cá»a, rồi ngã vùi trên giưá»ng và lên tiếng nức nở như thể chÃnh mình vừa bị xúc phạm nặng ná».
Trong tâm hồn nà ng dưá»ng như có má»™t cái gì vừa sụp đổ. Nà ng sẽ rá»i khá»i chá»— nà y để lao thân và o mưa gió nữa thôi. Chứ nà ng không thể nà o ở lại nÆ¡i nà y để nhìn thấy cái cảnh chướng mắt cá»§a má»™t con ngưá»i mà lòng nà ng hằng kÃnh trá»ng.
Tất cả đã sụp đổ rồi ư? Nà ng biết bám vÃu và o cái gì để sống nữa bây giá».
Tà i sản của ngocvosong1986
Chữ ký của ngocvosong1986
29-05-2008, 07:55 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 27
Äã lâu lắm rồi, Doanh Doanh má»›i có được má»™t buổi sáng vui vẻ như thế nà y.
Tâm hồn nà ng phÆ¡i phá»›i, đầy ấp niá»m tin và o cuá»™c sống. Nà ng Ä‘ang cùng vá»›i Tiểu Yến Ä‘i trên con đưá»ng là ng rá»™ng mở, xuống chợ huyện mua má»™t Ãt váºt dụng vá» trang Ä‘iểm thư phòng, vì mùa xuân Ä‘ang đến.
Hai nà ng con gái xinh xinh. Má»™t nà ng mà u hồng phấn thÆ¡m ngon như trái táo vừa chÃn tá»›i, má»™t nà ng mà u xanh phá»›t cá»§a da trá»i, êm ái dịu dà ng như áng mây chiá»u nhẹ phá»§. Xách hai chiếc giá» con con Ä‘i trên đưá»ng phố vắng, đã khởi động không Ãt tầm nhìn cá»§a nhiá»u khách bá»™ hà nh qua lại. Nhất là cô bé mà u hồng quá ư vui vẻ, cưá»i nói luôn mồm, khoe đôi lúm đồng tiá»n sâu thẳm, lại được áng mây trá»i tô Ä‘iểm bằng những nụ cưá»i mỉm, duyên dáng như sâu kÃn, xa xăm.
Má»™t chiếc kiệu hoa Ä‘i ngang rồi dừng lại trước mặt hai ngưá»i con gái đẹp. Trái táo hồng sợ hãi nép và o áng mây xanh kêu lên thảng thốt:
− Doanh tá»·, chuyện gì váºy?
− Chẳng có chuyện gì đâu em bé à ?
Chiếc kiệu trả lá»i rồi từ trong kiệu hiện ra má»™t vị công tá» mặt mà y hung ác:
− Äại công tá» Hắc Chiêu nà y chưa bao giá» có cá» chỉ thô bạo vá»›i những cà nh hoa biết nói.
− Ông muốn gì?
Tiểu Yến há»i run rẩy.
Hắc Chiêu cố nở nụ cưá»i hiá»n dịu nhất:
− Muốn má»i hai cô nương hạ cố ghé tư dinh Hắc Chiêu nà y dùng má»™t chung trà nóng, rồi tại hạ sẽ cho kiệu hoa đưa hai nà ng Ä‘i dạo.
Tiểu Yến chá»›p mắt há»i ngây ngô:
− Ồ! Nhưng tôi với công tỠchưa quen biết với nhau bao giỠmà ?
Hắc Chiêu liếm môi chá»›p nhanh mắt, cố hạ cÆ¡n dục vá»ng Ä‘ang trà o lên mãnh liệt:
− Trước lạ sau quen, má»i hai nà ng lên kiệu cho.
Doanh Doanh bây giỠmới lên tiếng:
− Äại công tá», xin đừng giở trò bắt gái tÆ¡ giữa đưá»ng như váºy. Chẳng lẽ trượng phu quân tá» chỉ để là m những trò nà y thôi ư?
Bị Doanh Doanh láºt tẩy con bà i, lại nói nặng lá»i, Hắc Chiêu tức giáºn, quên mất giữ ý tứ, hét lá»›n:
− Tiện tì câm miệng lại, chưa từng nghe danh đại công tá» Hắc Chiêu ở Thiểm Tây nà y hay sao mà dám lá»™ng ngôn như váºy?
Vừa nói hắn vừa chụp mạnh tay của hai nà ng lôi tuột lên xe.
− Dừng lại, công tá» Hắc Chiêu ngươi là m gì váºy?
Sau lưng hai nà ng một tiếng nói vang lên.
− Thằng khốn nà o xen và o chuyện của ta?
Tên Hắc Chiêu gầm lên hung hãn, nhưng hắn chợt biến gương mặt cay cú cá»§a mình thà nh má»™t nụ cưá»i sợ sệt:
− A! KÃnh chà o quan Äô Äốc.
Doanh Doanh quay lại mừng rỡ:
− Äá»— huynh cứu muá»™i vá»›i.
Äá»— Ngá»c bước tá»›i má»™t bước, mỉm cưá»i:
− Hắc Chiêu ngươi còn đợi gì mà chưa cút khá»i nÆ¡i nà y chứ?
Hắc Chiêu giáºt mình, vá»™i khom mình thi lá»…:
− Bẩm ... tại hạ xin cáo biệt, nhị vị cô nương thứ lỗi cho kẻ có mắt không tròng nà y.
Rồi hắn khúm núm trở vá» chiếc kiệu cá»§a mình, trong chá»›p mắt chiếc kiệu đã khuất cuối nẻo đưá»ng xa. Doanh Doanh vòng tay chà o Äá»— Ngá»c:
− Nhá» Æ¡n Äá»— huynh ra tay giải cứu bằng không thì bá»n em không biết ...
Äá»— Ngá»c cắt ngang:
− Doanh muội em đừng nói câu ơn nghĩa. Còn cô nương nà y ...
− Là Tiểu Yến, em gái của Sĩ Khải ...
Äá»— Ngá»c chợt nhá»› kêu lên:
− A! Phải rồi, hèn gì từ nãy đến giỠhuynh vẫn thấy quen quen. Hai nà ng đi đâu mà đến nơi nà y? Sao không bảo Sĩ Khải đưa đi?
Doanh Doanh mỉm cưá»i:
− Xuân sắp đến rồi, muá»™i và Tiểu Yến định xuống chợ mua má»™t Ãt váºt dụng cho mình. Không ngá» dạo nà y bá»n Hắc Chiêu á»· thế quan quyá»n, lá»™ng hà nh giở trò bắt gái giữa đưá»ng.
Tiểu Yến kéo áo Doanh Doanh khẽ nhắc:
− Kìa chị, chị nói váºy không sợ công tỠđây pháºt dạ sao?
Äá»— Ngá»c đỠmặt, cưá»i ngượng nghịu:
− Tiểu Yến cô nương đừng sợ, bá»n tiểu chức đó tháºt là đáng bị trừng trị, Äá»— Ngá»c nà y lấy là m hổ thẹn vô cùng, xin cúi đầu nháºn lá»—i.
Tiểu Yến xua tay:
− Công tỠđừng nói váºy chá»›, muá»™i đâu dám trách cứ, chỉ tại Doanh tá»· quá giáºn nên nói váºy thôi. Bây giá» xin ...
Äá»— Ngá»c cắt ngang:
− Nếu Doanh muá»™i và Tiểu Yến không vá»™i lắm xin má»i ghé và o tư dinh uống má»™t há»›p trà cho trá»n tình tri ngá»™.
Doanh Doanh há»i ranh mãnh:
− Äá»— huynh có cần dùng võ lá»±c để má»i như đại công tá» Hắc Chiêu không?
Äá»— Ngá»c nhăn mặt, má»™t cái nhăn mặt rất đáng yêu:
− Doanh muá»™i, lẽ nà o muá»™i chẳng tha thứ cho huynh sao? Tiểu Yến cô nương nói há»™ cho Äá»— Ngá»c nà y vá»›i.
Tiểu Yến cảm thấy thương hại cho Äá»— Ngá»c, nà ng quays ang Doanh Doanh nÅ©ng nịu:
− Doanh tá»·, có phải lá»—i cá»§a công tỠđâu? Trá»i còn sá»›m, chúng mình đừng phụ lòng ngưá»i nhé.
Doanh Doanh lắc đầu là m Äá»— Ngá»c phải thở dà i buồn bã, Tiểu Yến cụp đôi mắt thất vá»ng. Doanh Doanh bá»—ng nói tiếp:
− Äá»— huynh. Anh có biết võ đưá»ng cá»§a Thái Bình giáo ở nÆ¡i nà o không?
Äá»— Ngá»c gáºt đầu ngạc nhiên:
− Biết, gần đây thôi, nhưng muá»™i há»i là m chi váºy?
Doanh Doanh nhoẻn miệng cưá»i vui vẻ:
− A! Hay quá, váºy thì Äá»— huynh dắt muá»™i và Tiểu Yến đến ná»›i đó Ä‘i.
− Không được đâu!
Äá»— Ngá»c xua tay:
− Bá»™ Doanh muá»™i muốn đến để xin há»c võ công trả thù cho cha mẹ tháºt sao? Môn quy cá»§a Thái Bình giáo nghiêm ngặt lắm.
Doanh Doanh dáºm chân há»n dá»—i:
− Äá»— huynh không dắt thì thôi, muá»™i Ä‘i nhá» ngưá»i khác váºy.
Chà ng vội đưa tay lúng túng:
− Doanh muá»™i, em đừng giáºn, huynh sẽ dắt muá»™i Ä‘i liá»n, nhưng muá»™i cÅ©ng phải ghé nhà huynh, để huynh bảo gia nhân khiên kiệu đưa chúng ta Ä‘i.
Tiểu Yến vá»— tay thÃch thú:
− Váºy là hay lắm, mình đến nhà Äá»— công tá» má»™t tà rồi Ä‘i.
Doanh Doanh gáºt đầu cùng Tiểu Yến bước và o tư thất cá»§a Äá»— Ngá»c. Má»™t tòa nhà cao nghi kiên cố, rá»±c rỡ và ng son nhưng cÅ©ng không kém phần thanh tao thÆ¡ má»™ng, khi đã đến má»™t lần thì không thể nà o quên được. Tiểu Yến bị cảnh sắc nÆ¡i đây thu hút đến mê mẩn cả tâm hồn.
Tà i sản của ngocvosong1986
29-05-2008, 07:57 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 28
Trá»i oi ả, nắng bừng bừng như muốn thiêu rụi vạn váºt thà nh tro. Hồ SÆ¡n đứng yên trên hòn đá Ä‘en, nóng như cục than hồng theo má»™t thế tấn mà sư phụ vừa truyá»n dạy.
Không má»™t là n gió, chỉ có hÆ¡i nóng bốc lên hừng há»±c, gương mặt chà ng đỠbừng bừng. Từng giá»t mồ hôi chảy trà n trên mắt, trên môi, trên ngá»±c và cả trên tấm lưng trần vạm vỡ.
Có lẽ giá» nà y tâm tư cá»§a chà ng đã đặt hết và o bà i há»c nên phÃa sau lưng chà ng vừa có tiếng sá»™t soạt khả nghi mà chà ng chẳng há» hay biết, cứ đứng im lìm, uy nghi như má»™t pho tượng đá.
Lúc ấy từ má»™t bụi ráºm, phÃa sau lưng chà ng, má»™t cô gái bước ra, mắt nhìn chà ng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chiếc môi đẹp cá»§a nà ng mÃm chặt lá»™ vẻ căm há»n, rồi không nói không rằng đưa song chưởng lên cao, nhắm và o giữa lưng chà ng, nà ng đánh mạnh. Nhưng “bùng†má»™t cái, toà n thân ngưá»i con gái bá»—ng báºt ngược vá» phÃa sau như dá»™i phải má»™t hòn đá to, trên khóe môi má»™t dòng máu nhá» khẽ trà o ra, nà ng chống tay kinh hoà ng:
− Trá»i, “Thiên cương bất hoạiâ€.
Bây giỠchà ng trai mới hạ tấn, từ từ quay trở lại, thở một hơi dà i lấy lại tinh thần.
Chợt chà ng kêu lên hốt hoảng, chạy đến đỡ nà ng con gái dáºy:
− Trá»i! Thảo Sương, em là m sao váºy?
Nà ng không nói chỉ quắc mắt nhìn chà ng đau đớn. Hồ Sơn lau sạch vết máu trên môi nà ng:
− Thảo Sương, đây là lần thứ ba em muốn giết chết anh. Nếu sư phụ biết, ngưá»i sẽ chẳng tha thứ cho muá»™i đâu.
Nà ng cưá»i lạt:
− Thì huynh cứ đi mách với cha tôi, để cha tôi giết tôi chết cho anh nắm chắc ghế chưởng môn nhân.
− Thảo muội.
Chà ng tức giáºn hét lá»›n, nhưng lại dịu giá»ng ngay:
− Muá»™i không được phép nói vá»›i đại ca như váºy. Äại ca cấm muá»™i.
Thảo Sương hất tay chà ng ra đứng dáºy:
− Äã là sá»± tháºt thì đại ca không cấm được tôi. Nếu muốn đại ca có thể giết chết tôi Ä‘i, bằng không đại ca hãy giữ kỹ mạng cá»§a mình đấy nhé. Tôi không bao giỠđể anh cướp Ä‘oạt chiếc ghế chưởng môn nhân cá»§a nhị ca, cÅ©ng như không bao giá» có được tình yêu tặng anh đâu mà hòng chỠđợi.
Nói xong nà ng bước nhanh và o lùm cây ráºm. Hồ SÆ¡n bá»—ng cảm thấy toà n thân má»i rã rá»i, má»™t ngà y đứng giữa trá»i nắng lá»a không là m đầu óc chà ng choáng váng bằng câu nói nà ng vừa thốt. Chà ng thầm nghÄ©:
“Từ ngà y Giang Lâm bị lưu đà y đến nay đã đúng má»™t năm. Váºy mà Thảo muá»™i chẳng chịu hiểu cho ta, ná»—i căm há»n trong lòng nà ng cà ng lúc cà ng tăng, bây giá» lại thêm má»™t ý nghÄ© Ä‘iên rồ nữa. Nà ng cho ta thêm cái tá»™i muốn Ä‘oạt chức vị chưởng môn nhân cá»§a Giang Lâm. Trá»i Æ¡i, ta có ham gì cái chức vị kia, đối vá»›i ta chỉ có nà ng má»›i là tất cả. Thảo Sương, sao em chẳng hiểu lòng anh? Sao em lại muốn giết anh?†Hồ SÆ¡n ôm mặt khóc thầm. Má»™t năm Giang Lâm bị lưu đà y là má»™t năm chà ng cho lệ dầm canh. Bao năm trưá»ng bên nhau há»c táºp, tình nghÄ© huynh đệ tha thiết Ä‘áºm đà , là m sao chà ng chẳng đớn Ä‘au, má»™t bà i há»c má»›i mà vắng bóng Giang Lâm, chà ng lại buồn rầu không muốn há»c. Váºy mà Thảo Sương nở bảo chà ng muốn giết Giang Lâm thì là m sao mà không Ä‘au đớn, uất ức, trong khi có miệng chẳng được phân bà y.
− Hồ SÆ¡n, đã táºp xong sao con không và o ngÆ¡i nghỉ mà ngồi đây?
Nghe tiếng sư phụ, Hồ SÆ¡n ngẩng đầu dáºy, lau nhanh dòng nước mắt, nhưng cá» chỉ đó không qua mắt được sư phụ. Ngưá»i ngồi xuống cạnh chà ng nghiêm giá»ng:
− Hồ Sơn, có phải Thảo nhi vừa có thái độ gì với con không?
Sợ Thảo Sương bị phạt, chà ng lắc đầu nói nhanh:
− Dạ không, chỉ tại ...
Lâm Bình vội cắt ngang:
− Thôi, ngươi đừng giấu ta. Thảo Sương dạo nà y hư lắm, không phạt là không được.
Hồ Sơn nắm lấy tay sư phụ sợ hãi:
− Sư phụ, Thảo Sương còn nhá», suy xét chưa chÃnh chắn, xin sư phụ hãy thư tha.
Lâm Bình nhìn chà ng:
− Nhưng ta không nỡ để nó là m cho con đau khổ, nếu nó quá quắt ta sẽ bắt nó gã cho con.
− Sư phụ!
Hồ Sơn kêu lên thảng thốt:
− Xin đừng để con lỗi nghĩa với Giang Lâm.
Sư phụ gáºt đầu trầm ngâm:
− Ta biết! Nhưng ta cÅ©ng biết là con Ä‘em dạ yêu mến Thảo Sương, mối tình câm lặng đó đã bị ngưá»i ta hiểu lầm tai hại. Ta hiểu ná»—i Ä‘au đớn ở lòng con, bởi vì còn ná»—i Ä‘au đớn nà o hÆ¡n khi bị ngưá»i mình yêu Ä‘em lòng khinh bạc.
ÄÆ°á»£c sư phụ thông hiểu ná»—i lòng, Hồ SÆ¡n nghe tâm hồn thanh thản, chà ng gục đầu và o lòng sư phụ òa khóc:
− Sư phụ, chỉ có ngưá»i hiểu được lòng con.
Lâm Bình thấp giá»ng:
− Ta không nỡ nhìn con đau khổ nữa, nhất định ta sẽ gã Thảo Sương cho con.
− Äừng sư phụ Æ¡i, con không thể cướp Ä‘oạt tình yêu cá»§a Giang Lâm, xin ngưá»i đừng khÆ¡i thêm hố sâu thù háºn.
Mắt Lâm Bình sáng long lanh tỠvẻ hà i lòng:
− Tốt lắm. Hồ SÆ¡n, con tháºt không phụ lòng ta trông cáºy, con xứng đáng là truyá»n nhân cá»§a Thái Bình giáo.
− Thư sư phụ!
Châu Äạt, má»™t đệ tỠđược Lâm Bình tin cáºy bước và o vòng tay:
− Bẩm sư phụ, có ba ngưá»i khách lạ xin được yết kiến sư môn.
Äôi mà y Lâm Bình nhÃu lại:
− Khách lạ à ? Gái hay trai?
− Dạ một vị công tỠvà hai nà ng con gái đẹp.
− Sao? Một vị công tỠà ?
Lâm Bình lẩm bẩm:
− Lại có chuyện gì đây?
Vừa nói ông vừa cùng Hồ SÆ¡n bước theo chân Châu Äạt và o khách sảnh, lòng hoang mang lo lắng. Äi đến cá»a, ông phải khá»±ng lại đáp lá»… vì ba ngưá»i khách lạ đã đứng lên vòng tay cung kÃnh:
− Tham kiến lão tiá»n bối.
Lâm Bình cÅ©ng vá»™i cất lá»i thân ái:
− Không dám, chà o chư liệt vị. Má»i liệt vị an toạ. Thảo Sương pha trà đãi khách nghe con.
Rồi vừa ngồi xuống chiếc cẩm đôn ông vừa dò há»i:
− Lâm Bình nà y xin được biết mình đang hân hạnh tiếp chuyện với ai?
Chà ng trai trẻ xếp vội chiếc quạt cất tiếng ôn tồn:
− Thưa lão tiá»n bối, tại hạ là Äá»— Ngá»c đến đây có chút chuyện cần.
Lâm Bình đứng báºt dáºy:
− Công tỠhạ giá ...
Äá»— Ngá»c cÅ©ng vá»™i đứng dáºy:
− Xin tiá»n bối đừng khách sáo, tại hạ đến đây chỉ vì việc riêng thôi. á»’! Tại hạ xin được phép giá»›i thiệu, đây là Doanh Doanh và Tiểu Yến, em kết nghÄ©a cá»§a tại hạ.
Tà i sản của ngocvosong1986
29-05-2008, 07:59 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 29
Lâm Bình đưa mắt ngắm hai nà ng con gái đẹp Ä‘ang vòng tay chà o mình cung kÃnh và nói:
− Tháºt hân hạnh.
Vừa lúc đó Thảo Sương bưng trà ra đến, ông tiếp lấy rót ra chung nhỠrồi bảo:
− Thảo nhi, con và o nói Hồ Sơn ra tiếp khách cùng cha.
Thảo Sương khẽ dạ rồi trở gót. Lâm Bình nhìn theo nói như để giới thiệu:
− Thảo Sương, ái nữ duy nhất cá»§a lão phu đó. À, má»i chư vị dùng trà và cho lão được biết qua ná»™i dung buổi hạnh ngá»™ hôm nay.
Hồ SÆ¡n và Thảo Sương vừa ra đến, há» vòng tay chà o ba ngưá»i khách lạ rồi đến ngồi kế bên sư phụ.
Äá»— Ngá»c trịnh trá»ng nói:
− Thưa lão tiá»n bối, buổi gặp gỡ hôm nay là do ý muốn cá»§a Doanh muá»™i, nà ng có câu chuyện muốn thưa cùng tiá»n bối.
Lâm Bình ngạc nhiên:
− Với lão ư?
Doanh Doanh gáºt đầu, mắt rươm rướm lệ:
− Phải! Cháu muốn kể cho lão tiá»n bối nghe má»™t câu chuyện vá» chà ng trai trẻ tên gá»i Giang Lâm.
− Giang Lâm!
Cả ba ngưá»i cất lá»i thảng thốt. Thảo Sương hấp tấp:
− Giang huynh của ta như thế nà o rồi?
Doanh Doanh khẽ liếc Thảo Sương một cái rồi kể lại toà n bộ câu chuyện không may xảy đến cho Giang Lâm trong tiếng nấc nghẹn ngà o. Câu chuyện kể quá thương tâm, bởi trong trái tim nà ng, bóng hình của Giang Lâm đã âm thầm ngự trị.
− Giang đệ!
Hồ SÆ¡n ôm mặt Ä‘au khổ khi nghe xong câu chuyện. Lâm Bình thẫn thá» bên tách trà nghi ngút khói, như hãy còn quá bà ng hoà ng chưa tin những Ä‘iá»u mình vừa nghe kia là sá»± tháºt. Äứa há»c trò yêu cá»§a ông đã chết tháºt rồi sao?
Còn Thảo Sương không khóc, chỉ ngồi lặng Ä‘i hÆ¡n má»™t giây rồi vụt đứng dáºy chỉ tay và o mặt Hồ SÆ¡n hét lá»›n:
− Hồ Sơn, ngươi đã giết nhị ca ta, ta thỠkhông để cho ngươi sống.
Nói xong nà ng xuất chiêu ngay giữa lúc chà ng còn mãi ôm mặt xót thương ngưá»i nghÄ©a đệ.
− Nghịch nhi, lui ra ngay.
Kèm theo tiếng hét là “bình†má»™t tiếng, tấm thân cá»§a Thảo Sương bị hất bổng lên không, bởi má»™t luồng kình phong tháºt mạnh.
− Phụ thân!
Thảo Sương hét lên má»™t tiếng đớn Ä‘au rồi ngất lịm. Lâm Bình ra tay tháºt lẹ, tất cả vẫn còn bà ng hoà ng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nhìn lại đã thấy Thảo Sương nằm yên bất động cách đó hÆ¡n má»™t trượng. Quá kinh hãi, Doanh Doanh bá»—ng hét lên má»™t tiếng, tà áo xanh cá»§a nà ng bay bổng lên không, rồi bằng má»™t động tác nhẹ nhà ng êm ái, nà ng ôm gá»n Thảo Sương và o lòng lay gá»i:
− Cô nương.
− Thảo muội.
Hồ Sơn cũng kịp choà ng tỉnh chạy đến bên nà ng khóc như điên dại:
− Sư phụ! Sao ngưá»i nỡ đánh Thảo Sương?
Lâm Bình cứ đứng sững ra không biết phải nói gì, ôn hiểu được vì sao ông lại vung chưởng đánh con, nhưng cái đó cÅ©ng chưa là m ông bà ng hoà ng bằng thá»§ pháp cá»§a Doanh Doanh, cái bay lượn đẹp mắt cá»§a nà ng đã gợi cho ông nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u gì xa xăm, sâu thẳm.
Äá»— Ngá»c sau má»™t lúc lặng yên để dằn cÆ¡n xúc cảm, má»›i tiến lên má»™t bước rẽ đám đông nắm tay Thảo Sương nói:
− Cô nương đây đã bị sư phụ đánh trá»ng thương phần ná»™i tạng. Xin hãy Ä‘em nà ng và o phòng rồi tìm lương y chữa trị, kẻo nguy đến tÃnh mạng.
Bây giỠHồ Sơn mới sực nhớ, chà ng bồng Thảo Sương chạy nhanh và o thạch động.
Äá»— Ngá»c lay ngưá»i Doanh Doanh:
− Doanh muội, tỉnh trà lại đi em.
Doanh Doanh giáºt mình choà ng tỉnh, không hiểu sao lại gục đầu lên vai Äá»— Ngá»c mà khóc mùi mẫn.
Chỉ có Tiểu Yến là không hiểu gì cả. Cô bé như vừa rÆ¡i từ cung trăng xuống, cứ trố mắt nhìn hết ngưá»i nà y rồi đến ngưá»i kia. Tất cả như má»™t bức tranh sống động, má»—i ngưá»i má»—i vẻ, tháºt lạ lùng. Tuy váºy, nà ng cÅ©ng biết rót má»™t tách trà nóng dâng lên cho Lâm Bình:
− Lão tiá»n bối, xin hãy uống má»™t ngụm trà để lấy lại tinh thần.
Uống xong chung trà của Tiểu Yến đưa cho, Lâm Bình mới lấy lại được vẻ tự nhiên, ông nói yếu ớt:
− Xin liệt vị thứ lỗi cho, Thảo nhi nó đã là m cho buổi đà m đạo chẳng tròn vui.
Äá»— Ngá»c láºt Ä‘áºt đỡ lá»i:
− Tiá»n bối bất tất phải nói như váºy. Bá»n vãn bối xin cáo biệt và hẹn gặp lại tiá»n bối và o má»™t ngà y gần đây.
Lòng dạ rối bá»i, Lâm Bình cÅ©ng chẳng muốn lưu khách lại là m gì. Ông đứng dáºy:
− Äa tạ cô nương đây đã đến để báo tin. Buổi sÆ¡ giao không được như ý muốn, tháºt lòng lão ray rứt vô cùng.
Doanh Doanh ý nhị:
− Xin lão tiá»n bối chá»› báºn lòng. Giá» xin cáo biệt, hẹn ngà y gặp lại lão tiá»n bối.
Äá»— Ngá»c cÅ©ng vòng tay từ giã:
− Hẹn ngà y gặp lại.
Lâm Bình tiá»…n Ä‘oà n ngưá»i ra cá»a, mắt không rá»i khá»i Doanh Doanh. Lòng nặng trÄ©u ná»—i âu lo, niá»m thương mến, là m chân ngưá»i lảo đảo lúc trở và o:
− Giang nhi, không ta không thể nà o tin con chết được, còn Thảo Sương.
Chợt nhá»› đến thương tÃch cá»§a con, ông vá»™i vã bước nhanh và o thạch động.
Tà i sản của ngocvosong1986
29-05-2008, 08:03 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 30
- Sư phụ.
Hồ Sơn nói ngay cho thầy an dạ:
− Thương tÃch cá»§a Thảo muá»™i không nặng lắm đâu, chỉ nằm tịnh dưỡng độ đôi ngà y là bình phục. Sư phụ đừng lo lắng quá.
Lâm Bình đặt tay lên vai chà ng nói đớn đau:
− Hồ Sơn, Giang nhi đã chết rồi.
− Vâng!
Hồ SÆ¡n gục đầu và o lòng sư phụ như muốn bù đắp sá»± trống vắng cá»§a thầy bằng chÃnh bản thân mình, mượn nước mắt rá»a trôi bao nhá»› thương u uất.
− Chỉ tại ta mà thôi!
Lâm Bình lẩm bẩm tự trách mình:
− Trá»i Æ¡i, chỉ tại ta mà Giang nhi chết thảm.
− Sư phụ ...
Hồ SÆ¡n lay ngưá»i thầy sợ hãi:
− Sư phụ, ngưá»i nói gì mà con không hiểu.
Lâm Bình cưá»i chua chát:
− Là m sao mà con hiểu được khi chuyện đó xảy ra cách đây đã hơn hai mươi năm rồi.
Rồi lão lại âm thầm lẩm bẩm:
− Sư huynh, anh vẫn chưa quên chuyện cÅ© hay sao? Tại sao huynh không đến tìm đệ mà hại há»c trò cá»§a đệ chết thê thảm thế kia? Trá»i Æ¡i ...
Lâm Bình đột nhiên hét lớn nghẹn ngà o:
− Nếu không có pho bà kÃp kia thì Giang Lâm đâu đến ná»—i nà o phải chết.
− Sư phụ.
Hồ Sơn hốt hoảng ôm chặt sư phụ:
− Xin thầy đừng là m con sợ. Pho bà kÃp gì mà Giang Lâm phải chết?
Lâm Bình cất tiếng cưá»i sằng sặc:
− Pho "Cương, nhu, hóa thần công" võ lâm chi bảo. Hỡi Æ¡i! Chỉ vì má»™t pho sách vô tri mà là m cho con ngưá»i mất cả lương tri. Tại sao ta lại trao cho Giang Lâm khi nó chưa đủ tà i để gìn giữ chứ?
Rồi lão cất tiếng như để oán than rên rĩ:
− Rồi đây giang hồ sẽ dáºy sóng, pho bà kÃp sau hÆ¡n hai mươi năm nằm yên, lại bắt đầu gây tác hại, nó sẽ giúp cho kẻ xấu mau chóng thá»±c hiện độc bá giang hồ.
− "Cương, nhu, hóa thần công"!
Hồ Sơn kêu lên kinh ngạc:
− Pho bà kÃp tuyệt luân trong thiên hạ. Sư phụ đã trao lại cho Giang đệ ư?
Lâm Bình gáºt đầu:
− Hồ SÆ¡n, ta đã từng đặt tất cả niá»m hy vá»ng và o con vá»›i Giang Lâm. Mong có má»™t ngà y nối chà ta, hai con sẽ là m Thái Bình gái ngà y cà ng vững mạnh. Nhưng ...
Ông thở dà i buồn bã:
− Niá»m mÆ¡ ước đó chẳng thà nh ... Giang Lâm giữa đưá»ng bá» mạng, ta chỉ còn có má»™t mình con là m cá»™t trụ, đừng để ta phải thất vá»ng con nhé!
− Vâng!
Hồ Sơn cảm động quỳ xuống chân Lâm Bình:
− Con xin hứa không bao giá» phụ lòng tin cáºy cá»§a sư môn.
− Tốt lắm.
Môi Lâm Bình nở nụ cưá»i mãn nguyện, đỡ chà ng đứng dáºy:
− Hồ SÆ¡n, ta tặng cho con quyển “Thiên nhu đại pháp†má»™t trong ba quyển "Cương, nhu, hóa thần công", quyển thứ nhất ta đã tặng cho Giang Lâm và nó chẳng giữ được như lòng ta trông cáºy, quyển thứ hai ta tặng cho con, còn quyển thứ ba thì chưa biết nó Ä‘ang thất lạc ở nÆ¡i nà o.
Hồ SÆ¡n run rẩy đón lấy pho bà kÃp:
− Vạn tạ Æ¡n sư phụ, con chỉ sợ mình tà i hèn đức má»n không xứng đáng ...
Lâm Bình cắt ngang:
− Äừng nói váºy con. Tương truyá»n pho bà kÃp nà y biến ảo khôn lưá»ng, sức mạnh vô biên nhưng suốt hai mươi năm trá»i táºp luyện ta vẫn không thể nà o hiểu hết sá»± tinh vi cá»§a ảo pháp. Không biết vì ta kém tà i kém đức, hay vì thiếu mất quyển ba mà không hiểu nổi sá»± huyá»n diệu cá»§a nó chăng? Con hãy thay ta mà tìm hiểu.
Hồ SÆ¡n cất sách và o ngưá»i nói trầm ngâm:
− Sư phụ, đệ tỠnguyện ghi lòng và hứa sẽ tìm vỠquyển thứ hai trả cho môn phái.
Lâm Bình lắc đầu:
− Không được, con chưa phải là đối thá»§ cá»§a Äá»™c cô sầu Trần Lãnh, lão đó chỉ có ta, nhưng ...
Ông buông tay thở dà i bất lực:
− Nhưng tiếc thay, trước mặt ngưá»i đó ta chẳng nỡ xuống tay sát thá»§.
Äá»™t nhiên, Lâm Bình nghiêm sắc mặt:
− Hồ SÆ¡n, ta thương yêu con như con ruá»™t. Ta tin con như tin chÃnh bản thân mình, váºy mà đối vá»›i ta con chẳng tháºt tình.
Hồ Sơn sợ hãi:
− Kìa, sao sư phụ lại nói như váºy, có bao giá» con dối sư phụ Ä‘iá»u gì đâu?
Lâm Bình khẽ gắt:
− Hừ! Không giấu! Váºy mà chưa bao giá» con co ta biết vá» thân thế cá»§a con.
Hồ Sơn sụp quỳ xuống dưới chân thầy:
− Con không dám dối thầy, nhưng thân thế cá»§a con là má»™t Ä‘iá»u không thể nà o nói được. Xin sư phụ cứ nghÄ© rằng con là má»™t đứa bé sinh ra để chịu nhiá»u bất hạnh, từ lúc mở mắt chà o Ä‘á»i đến lúc thà nh nhân chưa có bao giỠđược nếm má»™t tý gì để gá»i là hạnh phúc. Nếu thương con, con van sư phụ đừng nhắc đến hai chữ thân thế cá»§a con là m gì, mà lương tâm con cà ng thêm tá»§i hổ.
Lâm Bình đỡ chà ng dáºy, lòng trà n đầy xúc cảm:
− Äừng khóc nữa con. Ta hứa sẽ không bao giá» nhắc đến chuyện ấy nữa.
− Tạ ơn sư phụ.
Lâm Bình thở dà i:
− Con ra ngoà i lo cơm nước cho anh em, ta ở lại với Thảo Sương một lát.
Hồ SÆ¡n cúi đầu bước Ä‘i chầm cháºm. Lâm Bình nhẹ bước đến gần con, nắm lấy tay con, tiếng lòng báºt khóc:
− Tá»™i nghiệp Thảo Sương, từ nay trên bước đưá»ng trần mình con lẻ bóng.
Bóng tối len nhanh và o thạch động. Lòng ngưá»i cha già lại bâng khuâng lạc lõng, bá»—ng chốc hình ảnh má»™t nà ng con gái có đôi mắt buồn vá»i vợi chen và o giữa tim nhìn ngưá»i như trách móc:
− Phu lang, sao chà ng lại nỡ mạnh tay vá»›i con như váºy? Chà ng không còn yêu thiếp nữa hay sao?
Tâm hồn lão như trẻ lại để phát ra lá»i tình tứ:
− Linh muá»™i, hãy tha thứ cho anh, chỉ vì anh quá nóng mà thôi. Chứ lẽ sống Ä‘á»i anh bây giá» chỉ có Thảo Sương, nó là em, là những gì vá» em và anh còn gìn giữ được.
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu gặp gỡ.
Äôi mắt nà ng má»ng ước dá»—i há»n.
Lâm Bình lại kêu lên tha thiết:
− Sao em lại giáºn anh? Sao em nỡ bá» mình anh cô độc suốt gần hai mươi năm dà i buồn bã? Em ở đâu? Gia Linh, em ở nÆ¡i nà o?
Bóng nà ng cháºp chá»n mỠảo:
− Em ở bên anh, em yêu anh, yêu anh mãi mãi Lâm Bình ơi ...
− Miêu Gia Linh.
Lâm Bình chợt báºt lên lá»i rồi choà ng tỉnh. Xung quanh ngưá»i bóng đêm giăng dà y dặc, hình bóng ngưá»i thương chỉ còn là tiếng gió rì rà o. Trong tay ông là bà n tay nhá» cá»§a Thảo Sương, giá»t máu cá»§a nà ng và ông trong má»™t mối tình nên thÆ¡ đầy nước mắt.
Nà ng còn sống hay không? Ông áp bà n tay con gái và o tim nghe sầu giăng mỠmắt.
Tà i sản của ngocvosong1986