Hans càng lúc càng giống một cái bánh bao thiu. Thậm chí nụ cười giả tạo trên mép cũng quên treo lên luôn. Cặp mắt cậu vô hồn, gò má đã bắt đầu nhô lên, đầy vẻ hốc hác. Đây là hậu quả của việc nhịn ăn mấy ngày nay. Trong khi mất một đống máu như vậy, người ta đáng lẽ phải bổ xung rất nhiều dinh dưỡng.
Chỉ có điều, cậu ăn không tiêu. Tâm trạng thật sự rất buồn bực. Vì nhiều lẽ.
Lang thang trên con đường phủ đầy màu sắc nhạt nhẽo của hợp kim từ những căn nhà hai bên, Hans chốc chốc lại thở dài. Ngẫm lại, mình đúng thật là vô dụng.
Muốn cãi lại Thần Tiễn, cãi không được.
Muốn giữ lấy Lilith, nhưng cuối cùng lại để cô ấy cứu.
Muốn cứu lại Lilith, xông vào tập đoàn IMI ?! Hans lại ngán ngẩm thở dài, mình không phải là anh chàng mặc quần lót màu đỏ cả ngày bay tới bay lui, sức khỏe vô đối kia. (đố biết nói ai =)) )
Trước giờ cậu làm gì cũng thuận lợi, dường như việc thành công đã trở thành đương nhiên, nên cả người đầy vẻ ung dung tự tại, hoàn toàn tương phản với bây giờ, bước chân nặng nề, đến xách cái cặp cũng thấy khó chịu.
Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại reo.
Hans lục lọi một hồi, mới lấy ra được chiếc điện thoại nắp gập màu đen tuyền, nặng nề đưa lên tai trả lời:
“Vâng...xin nghe.”
“Cậu bảo tối qua sẽ đưa tôi thứ đó mà !? Chết ở đâu rồi vậy !?” Giọng nói ồm ồm của anh chàng thợ rèn Danny vang lên, như muốn đục thẳng cái điện thoại ra và thông não cho Hans một lượt.
“Danny, tôi... có lẽ sẽ không trở lại thế giới thứ hai nữa.” Hans dài giọng nói, nhưng càng về cuối càng nhỏ như muỗi kêu.
“Cậu nói gì cơ !? Tôi không nghe rõ.” Danny ngoáy ngoáy lỗ tai to đùng của mình, anh ta đang phóng xe trên đường giao hàng, nên gió máy ầm ầm, khó có thể nghe được đoạn cuối của Hans.
“À không... mấy hôm nữa tôi sẽ đưa cho anh sau. Hiện giờ đang có việc bận một chút.” Hans lại treo lại nụ cười nửa mép, cao giọng nói với Danny. Sau đó nhanh chóng cúp máy, không hề để ý đến tiếng la ó bất mãn của Danny phía bên kia.
Liếc nhìn con đường dài đằng đẵng với vẻ khó chịu, Hans lại nặng nề lê thân đến bến xe bus như thường nhật.
...
“Ngươi có vẻ nhàn nhã nhỉ !?” Stellar có phần ngạc nhiên nói với cô gái đang bị nhốt trong chiếc lồng bằng số liệu, tỏa ra ánh sáng vàng óng đối diện.
“Thì ở đây cũng không có việc gì làm mà !?” Lilith liếc nhìn xung quanh, thành thật gãi đầu nói.
“Tại sao không trả lời câu hỏi của ta!?” Stellar nhíu mày.
“Cô hỏi tôi rất nhiều câu, đa phần tôi cũng không biết thì phải trả lời làm sao !?” Lilith bĩu môi nói.
Stellar có chút bất đắc dĩ nhìn trí thông minh nhân tạo này, biểu cảm, cách ứng xử, chẳng khác gì một con người, nói chuyện lại kín như bưng, không thể khai thác được gì cả. Đám kỹ thuật viên vô dụng thì cứ lau mồ hôi than thở suốt, nào là bộ mã cấu tạo nên cô ta đã vượt qua thời đại này mấy trăm năm, bảo mật chặt chẽ vô cùng các kiểu, nói chung là muốn phân tích được hoàn toàn Lilith, cần ít nhất vài tuần nữa.
Người coi trọng hiệu suất như Stellar hiển nhiên rất khó chịu.
...
“Ồ, đã bắt được rồi à !? Thần Tiễn cũng được việc quá chứ !!” Đột nhiên có một giọng nói trẻ trung, tràn ngập hơi thở thanh xuân, chen vào giữa không gian yên tĩnh trầm mặc của cả hai người.
“Cũng biết đường về rồi đấy à !?” Stellar nhướng mày nói.
“Thôi mà, dù sao người ta cũng làm được việc mà.” Cô gái mới đến quàng tay qua cổ Stellar, cọ cọ gò má bầu bĩnh vào khuôn mặt cô chị, nũng nịu nói.
Người có thể tỏ ra thân mật như vậy với nữ hoàng của IMI, đương nhiên chỉ có em gái của cô ta, Lilith Ren – cũng là người mà Lilith đã mượn tạm tên và ngoại hình cho đến giờ.
Lilith nhìn thấy cô gái này thì hai mắt mở lớn, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, lại xen lẫn chút ngượng ngùng...
Bị Stellar thô bạo đẩy văng ra, cô gái mới đến cũng không hề bất mãn, chỉ dạo quanh cái lồng một vòng, hứng thú nhìn chằm chằm vào Lilith, gật gù nói:
“Hmm, đúng là nhìn có phần giống, ở xa chắc không phân biệt được.”
“Xin...xin lỗi.” Lilith cúi đầu lí nhí.
“Không sao... không sao... Kể ra thì biết mình được hâm mộ như vậy ta cũng rất vui, hơn nữa, những cô gái phẫu thuật thẩm mĩ cho giống ta cũng đâu có ít.” Cô gái mới đến phe phẩy bàn tay trắng muốt, cười nói.
Mý mắt Stellar giật giật, không thể nói cho cô em này biết, đa số những cô gái đó đều bị Thần Tiễn bí mật thủ tiêu rồi, tất cả đều được ghi lại trong hồ sơ dài ngoằng của hắn, với cô gái này, Thần Tiễn ôm một nỗi cuồng si, hoàn toàn không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn cô.
Phía bên kia, Lilith Ren vẫn tiếp tục câu chuyện:
“Nhưng mà, nếu cô thấy có lỗi, vậy chỉ cần cho tôi biết một tin là được.”
“Tôi sẽ không bán đứng anh ấy.” Lilith lắc lắc đầu nguây nguẩy.
“Không, không phải thông tin về anh chàng đó, bắt được cậu ta cũng có được tích sự gì đâu, còn chật chỗ. Ta chỉ muốn hỏi...”
Khuôn mặt Lilith Ren vốn đang có vẻ tinh ranh nghịch ngợm, chợt nghiêm túc lại, đứng trước cái lồng ánh sáng, chống tay ngang hông, nhìn thẳng vào Lilith, trầm giọng:
“Người tạo ra cô – hay đúng hơn, người tạo ra thế giới thứ hai này, đang ở đâu !?”
Căn phòng âm vang từng tiếng giảng bài của giáo viên trên bục, không khí yên ắng này làm cho tiếng tiền xu quay có phần nổi bật. Tuy vậy, giáo viên cũng không nghe thấy, và không nhìn tới.
Chỗ của Hans vừa hay là điểm mù trong mắt giáo viên trên bục. Chỉ cần không khoa chân múa tay quá khoa trương thì chẳng thầy cô nào chú ý đến cậu. Những người xung quanh cũng thấy buồn bực, làm sao mà cha này lại lên cơn tự kỉ rồi !? Tuy thế, cả đám nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Hans thì đều sáng suốt ngậm miệng lại. Học sinh chứ không phải lưu manh, nhìn thấy một khuôn mặt đằng đằng sát khí thì phản ứng đầu tiên sẽ là tránh xa chứ không phải cà khịa.
Hans dường như đã quên mất phải luôn treo nụ cười giả tạo trên môi, nếu muốn hòa nhập với xã hội, cậu ta chỉ thất thần nhìn vào đồng xu xoay tít trên bàn.
Dù có xoay nhanh và mạnh mẽ đến đâu, nó cũng sẽ phải đổ xuống.
Tại sao ư !? Chẳng tại sao cả. Quy luật của thế giới này là vậy, một đồng xu nhỏ bé mà đòi có sự ngoại lệ ư !? Không thể nào.
Quy luật thế giới cũng đã chỉ định: người là người, máy là máy. Không thể nào đánh đồng được. Cũng đừng mong có ngoại lệ !?
Giống như một samurai yêu quý thanh kiếm của mình, đến chết vẫn muốn chôn cùng với nó. Anh ta có thể coi nó như một sinh mạng, là thân nhân duy nhất của mình, ôm một nỗi cuồng si, nhưng chưa nghe thấy một samurai muốn cưới thanh kiếm của mình bao giờ. Người là người, kiếm là kiếm, thật sự không thể nào ở chung !? Cũng không thể có ngoại lệ !?
Quy luật thế giới, thật sự rất đáng ghét.
Cho dù có năng lực phá hủy thế giới, cũng đừng mong phá hủy đi những quy luật này. Tại sao nhỉ !? Ai đã định ra những thứ rối rắm phức tạp này, nếu quay trở về quá khứ, giết chết kẻ đó, thì quy luật này có biến mất không !?
Không biết làm như thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu, và trên hết...
Sức người yếu ớt, không có khả năng.
Bụp.
Đột nhiên Hans giật mình tỉnh lại từ cơn mộng mị, đồng tiên xu xoay xoay đã ngừng lại từ bao giờ, đổ rạp xuống, nằm yên trên mặt bàn bằng phẳng, như một vật chết, chẳng cục cựa gì. Cậu xoa xoa đầu, nở một nụ cười xã giao với người vừa đập bộp quyển sách lên đầu mình.
“Có chuyện gì vậy !?”
“Cậu có thể thôi làm phiền lỗ tai của mọi người đi được không !? Cậu có thù gì với đồng xu à !?” Linh chống tay ngang hông, bực mình nói. Ngày hôm nay tâm trạng cô đang rất không tốt, lại nghe tiếng đồng xu quay quay như vo ve như muỗi kêu bên tai thế này, thật sự sắp bùng nổ.
“Xin lỗi, đang tính xem mới mười xu thì chốc nữa đi xe bus về kiểu gì.” [ vé lên xe bus 1 lần là 100 xu, chính phủ trợ cấp cho học sinh sinh viên 70 xu.] Hans cười trừ.
“Đừng cười với tôi, rất giả tạo.” Linh khoanh tay trước ngực, giương mắt lên nói.
“Hả !?” Nụ cười của Hans có phần cứng ngắc.
“Cậu có nhận ra là mình luôn cười theo 1 kiểu duy nhất không !? Cứ như diễn tập cả trăm lần rồi ấy, rất thành thạo, như nước chảy mây trôi, nhưng chẳng có biến hóa gì, lần nào cũng như lần nào, đều đều và dập khuôn....”
Hans vội vàng xoa xoa má.
“Đó không phải là cười, chỉ là căng cơ mặt đổi lấy thiện cảm của người nghe thôi.” Linh không khách khí, tuông một tràng chỉ trích dài ngoằng.
“Cậu có vẻ đang rất bực !?” Hans giả lả đánh trống lảng.
“Vừa thoát khỏi một tên lập dị, lại phải ngồi cạnh một tên lập dị khác, cậu bảo tôi có vui được không !?” Linh bĩu môi nói.
“Tên đó đáng ghét lắm à !?” Hans híp mắt hỏi lại.
“Cậu biết người ngoài hành tinh không !? Giống như vậy đấy. Chắc chắn đây là người ngoài hành tinh đang đội lốt cư dân mặt trăng đến để do thám chúng ta.” Linh liếc nhìn về góc lớp đằng xa, giả bộ run rẩy. Tường đang ngồi đó, chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng cậu ta cũng liếc về phía này, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi, ánh mắt lạnh nhạt, dường như chẳng mấy quan tâm đến thứ gì.
Khuôn mặt Hans có chút rung động, dường như vừa nghĩ ra được gì đó.
“Maz, đừng phân biệt đối xử chỉ vì cậu ấy khác người chứ !?”
“Khác người không phải là tội. Tội lỗi lớn nhất của cậu ta là làm cho người khác không thể hòa đồng. Giống như chúng ta thuộc về thế giới khác vậy.” Linh lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
“Cho dù cậu ta có thật sự là người ngoài hành tinh, tôi cũng có thể chấp nhận, không sao cả. Nhưng lúc đối thoại với cậu ta, tôi có cảm giác như đang nói chuyện với một cái máy khô khan, không sáo rỗng, nhưng rất khó chịu. Cậu ta giống như từ chối tín hiệu giao tiếp với mọi người ấy.”
“Chịu thôi, chúng ta có thể ở trong cùng môi trường, nhưng bản chất khác nhau mà. Người ta là siêu thiên tài, đầu toàn chữ với số, người thường khó khăn trong việc giao tiếp cùng họ là tất nhiên.” Hans nhún vai đáp.
“Bên trong không quan trọng. Không phải tất cả đều mang hình dáng con người sao !? Chừng nào còn mang dáng vẻ con người, nói, suy nghĩ và làm như con người. Đó chính là con người. Tại sao cứ phải phân biệt xem ta khác nhau thế nào !?” Linh khoanh tay, nhắm một mắt, mở một mắt, thao thao bất tuyệt.
Hans ngây ngốc...
Cái này...
Cái này giống như...
“Nếu cứ so sánh cái nội tâm bên trong, làm gì có ai giống nhau chứ ! Bên trong mỗi người đều có một thế giới riêng biệt, cậu nghe qua bao giờ chưa !? Này, tôi đang nói chuyện với cậu mà !?”
Ngẫm nghĩ một chút rồi Hans mới lẩm bẩm một câu rất bâng quơ, sau đó mặt đần ra mấy giây rồi chợt quay ngoắt lên hỏi:
“Nè, nếu một cái máy mang ngoại hình của con người, có tình cảm và suy nghĩ như con người thì sao !?”
“Thì nó không còn là máy nữa rồi.” Linh nhún vai nói với vẻ lạ lùng.
“Đúng vậy nhỉ !! Làm sao có thể là máy được nữa.” Hans đột nhiền cười rất lạ lùng. Khối mòng mòng trong đầu dường như vừa được cái gì đó đả thông.
“Được. Quyết tâm rồi.” Sau cùng cậu ta hét lớn.
“Quyết tâm gì !?”
“Không chán đời nữa.”
“Ồ, nhờ tôi đấy hả !?” Linh cười đáp.
Khuôn mặt Hans cũng treo lên nụ cười tươi sáng: “Ừm, để biểu thị lòng biết ơn, ôm cái nào.”
Nói rồi giang tay ra, đứng lên với vẻ nồng nhiệt.
“Mơ đi thằng ngốc.”
Bốp.
Một cú móc hàm tiêu chuẩn đánh bay Hans lên khỏi mặt đất, sau đó ngã bịch xuống cái ghế đằng sau, ê ẩm.
“Thật tình, con trai đứa nào cũng như nhau hết. Đừng có quay đồng xu nữa đấy !!!” Nói rồi Linh ngán ngẩm, quay trở lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh tên wikipedia sống.
Chỉ còn Hans ngồi đó, xoa xoa cằm, vừa cười một mình, vừa ngẩn ngơ như bị ngớ ngẩn.
Hans luôn có vẻ lông bông phất phơ, nhưng một khi đã nhận định được cái gì đó là đúng thì cậu ta thường không mấy khi do dự.
Lilith là một AI – vốn đã là một tồn tại bất thường trong thế giới này, vậy nên mấy quy luật tầm thường không thể áp dụng lên cô ấy.
Gì mà một đống số liệu hỗn tạp chứ !? Nếu nói đến bản chất, con người chẳng phải cũng bỉ là một đống chất hữu cơ tổ hợp qua lại hay sao !? Như nhau cả thôi.
Vậy vấn đề thứ nhất, cãi lại những gì Thần Tiễn chất vấn ngày hôm đó là được giải quyết.
Tiếp theo chính là, làm thế nào để mang cô ấy trở lại bên mình.
Vũ lực một cá nhân không thể đủ.
IMI là một tổ chức đặc thù, khống chế đến 1/3 nền kinh tế thế giới, từ công – nông – thương nghiệp, cho đến chính trị quân sự, dường như chỗ nào cũng có mặt của họ. Một cá nhân trước một con quái thú khổng lồ như vậy, thật sự không đáng nhắc đến.
Nhưng tương phản với điều đó, lực lượng của bọn họ ở thế giới thứ hai lại không hề mạnh mẽ như vậy. Người sáng lập ra thế giới thứ hai – chủ tịch của tập đoàn IMI – biệt hiệu là King. Không rõ vì lý do gì đã biến mất từ rất lâu về trước, mang theo những quyền hạn cao nhất có thể tác động được vào server chính của thế giới thứ hai.
"Có lẽ ra đường lớ rớ bị xe cán chết rồi cũng nên." Hans ác ý thầm nghĩ.
Bởi vậy, số nhân viên level cao trong thế giới thứ hai hiện tại, đa phần là được tập đoàn IMI tuyển dụng về, không phải là người mà bọn họ set level cho từ đầu. Nếu nói người sáng lập ra tập đoàn là admin tối cao, thì những người còn lại chỉ là mod server nho nhỏ thôi. Đến quyền hạn tra cứu danh tính thật sự của player họ cũng không có.
Trong thế giới thứ hai, IMI chỉ tính là một thế lực lớn, chứ không phải là một quái thú bất khả chiến bại như ngoài đời thực. Bọn họ bây giờ chỉ đóng vai trò là nhà cung cấp mã nguồn, duy trì server của thế giới thứ hai mà thôi.
"Vậy...ta sẽ đấu với các người ở thế giới thứ hai".
Hans ngẩng đầu nhìn bầu trời, có vẻ hôm nay đã trong xanh hơn hôm qua rất nhiều. Những đám mây dường như cũng rẽ ra, để những luồng hồ quang sáng chói chiếu thẳng xuống mặt đất, như những luồng sáng thần thánh phổ độ chúng sinh. Nói chung, sau khi trúng một cú đấm của Linh, thế giới trong mắt Hans có chút thay đổi nhỏ. Nhìn cái gì cậu cũng thấy thuận mắt hơn.
“Dường như mình đã được thông não – đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.” Hans lẩm bẩm rồi cười khẩy, vác cái cặp lên vai, cậu lại bước lên cánh cửa xe bus như thường lệ.
...
“Chú à... cho nợ một hôm thôi không được sao !?” Hans nói với vẻ mặt đáng thương hết sức.
“Xin lỗi, nếu ai cũng như cậu thì chắc tôi chết luôn, hôm nay vừa thả cho ba cô bé rồi. Dạo này các sếp tuần tra dữ lắm. Nếu không đủ tiền mua vé thì phiền cậu xuống bến sau vậy.” Nhân viên phụ xe lắc đầu nói.
“Ờ hờ hờ...” Hans cười giả lả, nhìn đồng mười xu duy nhất trên tay mình, tiện thể liếc quanh quanh xem còn đồng nào khác rơi rớt trên sàn xe không, nhưng vô ích, sàn xe bóng loáng.
[Biết vậy làm cái vé tháng từ đầu] Hans nhăn nhó nghĩ. Vừa mới phấn khởi lập chí, tưởng chừng như thế giới không có gì làm khó được mình... vậy mà...
"Ôi cuộc sống thực tại khắc nghiệt".
Bất chợt, có một cánh tay như chúa cứu thế, đưa cho cậu mấy viên than trong ngày đông giá rét, hay nói đúng hơn là đưa 20 xu trong ngày cậu quên ví.
“Đây... nhớ ngày mai trả tôi đấy.” Linh liếc nhìn vẻ mặt như bắt được vàng rơi trên đường của Hans, có phần thấy buồn cười, nói.
“Tạ ơn thánh mẫu.” Hans chỉ thiếu nước làm dấu thánh với vẻ mặt sùng kính nhận ban ơn.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
...
“Sẵn tiện, tại sao cậu ta cũng ở đây !?” Hans nói với vẻ kỳ quái, mắt nhìn vào một khối tinh thể trắng sáng hình người đang ngồi cạnh Linh.
Linh nhún vai đáp:
“Cậu ấy mới chuyển về khu mình, ở trọ gần bến xe bus ấy.”
Tường đang ngồi cạnh cô gái, vẻ mặt lạnh băng, lãnh đạm, đôi mắt luôn dõi ra ngoài cửa sổ, bộ dáng mắt không thấy, tâm không phiền chút nào. Hoàn toàn coi người đẹp bên cạnh là không khí.
“Thế thì việc gì phải đi cùng cậu !?” Hans vẫn thấy khó hiểu.
“Cô Manhattan bảo: nếu giúp cậu ta hòa nhập được với mọi người hơn, điểm vật lý của tôi sẽ được lên một nấc.” Linh bất đắc dĩ đáp.
“À, giống như bảo mẫu.” Hans gật gù.
Xe bus mang theo ba bạn trẻ bon bon trên chặng đường, âm thanh êm ru, chuyển động mượt mà, dưới bầu trời tươi sáng.
9h30 phút sáng - Thủ đô Midgar – Khu vực dành cho player 5x trở lên.
Khu chợ giời – chuyên buôn bán đồ không thuế và hàng cấm.
Làm một khu chợ đen đúng nghĩa, nhưng nó rất nổi tiếng, bởi một ưu điểm:
Rẻ.
Từ vũ khí, sách vở, đến tinh linh dẫn đường đều hạ ở giá gần như bằng lúc mới chế tạo ra hay bắt được. Đây cũng là nơi chủ yếu để tiêu thụ những gì mà bạn cướp bóc sau khi giết chóc ai đó.
Ở đây mặt hàng gì cũng có, loại hình nào cũng thu mua, chỉ cần bạn cho cái giá hợp lý. Những tấm biển cầm đồ mọc lên nhan nhản. Nhiều, nhưng uy tín thì chẳng có mấy, kiếm được lợi ích gì ở đây hay không thì còn phải xem bản lĩnh của bạn. Lắm trường hợp vừa hí hửng mua đồ xong, tung tăng ra khỏi thành thì bị người ta chặn đánh, tiếp tục màn cướp bóc sau khi giết chóc, và món hàng cứ thế tuần hoàn, đã rẻ lại càng rẻ.
Trong một con hẻm nhỏ, vắng người qua lại – Mà thực ra ở đây chẳng mấy khi tấp nập người, tất cả giao dịch đều được tiến hành ở cơ sở ngầm dưới lòng đất, chẳng hiểu thợ nào xây ra, nhưng rắc rối phức tạp vô cùng, người của tập đoàn IMI mấy lần ập tới muốn kiểm soát, nhưng đều bó tay bất lực, lối đi quá ngoằn nghoèo, và quá nhiều.
À... xin lỗi vì phần giới thiệu dài dòng ở trên, chúng ta quay lại đoạn trong một con hẻm nhỏ, vắng người qua lại. Có một quán nhỏ sập xệ, nhưng mọc sừng sững, là nơi mở cửa duy nhất trong con phố toàn cửa đóng, âm u vô cùng này. Phía trên cửa quán có một tấm biển đề rõ ràng: “Danny Black Smith” trông uy thế vô cùng. Điểm xuyết những vệt khói đã nám đen, cùng tiếng cò cưa không dứt của kim loại, nơi này thật sự rất nổi bật.
Trước cửa cái khu đồ sộ mà sập xệ vô cùng tương phản này, một chàng trai áo trắng, tóc đen, đeo một cây cung lớn màu bạc trên vai, dáng vẻ thong dong, điềm tĩnh đứng đó. Ánh mắt như sao sáng, dáng vẻ hứng thú đánh giá cái bảng hiệu đã nám khói, nhưng chữ viết ở trên vẫn còn rất nổi bật kia.
Điểm đáng nói là: Chàng trai này chỉ có một cánh tay. Ống tay áo bên phải buông thõng xuống, bay phất phơ theo từng làn gió, giống như một lá cờ nhỏ màu trắng, yếu ớt mà thương cảm. Vậy mà lại đeo một cây cung lớn, rất không hợp lý.
Hứng thú đánh giá một hồi, cảm thán vì đã lâu không trở lại nơi này, chàng trai mỉm cười sải bước vào bên trong cửa hàng.
Bên trong, vách tường vốn màu xám, nay đã nám khói để lại những vệt đen xì, ngoằn nghèo không ra cái hình thù thể thống gì trên tường. Nhưng có vẻ chủ cửa hàng cũng chẳng mấy quan tâm, thậm chí bức tranh “chiến tranh và hòa bình” vốn đã không hợp với không khí nơi này đã biến chất, bầu trời trong xanh trên bức tranh đã trở thành xám xịt, với những “đám mây” vặn vẹo như ma khí trong mấy tiểu thuyết kinh dị. Nói chung, ngoại trừ khí thế ra, thì nơi này cái gì cũng lộn xộn, cũng bừa bãi và bẩn thỉu.
Nụ cười trên môi chàng trai đã cứng ngắc, bước chân thong dong đã chuyển thành cẩn thận dè dặt, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, giữ chặt vạt áo trắng, cố gắng tránh cho nó khỏi nhiễm “bụi trần.”
Từ gian sau của tiệm, cánh cửa gỗ nặng nề bật tung ra, theo sau đấy, một người đàn ông cao to vạm vỡ xuất hiện. Cái đầu trọc bóng lưỡng, bộ râu để như con át bích, cơ bắp cuồn cuộn, cả người bóng nhẫy, đầy mồ hôi và nồng nặc mùi kim loại, dầu mỡ. Người đàn ông này rất xứng với bốn chữ: “Cao to đen hôi.”
Vừa nhìn thấy chàng trai, anh ta lập tức phấn khởi:
“Yo... lâu lắm không gặp, vẫn khỏe chứ chàng trai !?”
“Anh có thể bỏ cái câu đó đi được không !? Lần nào cũng vậy.” Hans cười khổ, tuy thế, ánh mắt cậu nhìn Danny vẫn tràn ngập sự ôn hòa, không hề che giấu thiện cảm của mình. Danny là người hào sảng, có gì nói nấy, tuy vốn từ không được nhiều lắm, nhưng anh ta vẫn để mọi người cảm nhận được sự quan tâm của mình. Rất thật lòng.
“Thì cả tháng nay, tôi có thấy mặt cậu đâu. Cánh tay bị sao vậy !? Sao không đến thánh đường hồi phục lại !?” Danny kỳ quái hỏi.
“Lằng nhằng lắm, tôi sẽ kể cho anh sau.” Hans nhún vai đáp, sau đó quăng cho Hans một vật nhỏ màu trắng ngà.
Danny cũng không khách sáo, bắt lấy, đưa lên trước mắt xăm xoi thật kỹ. Khóe miệng nhếch lên, để lộ bộ răng vàng khè, Danny cười khằng khặc nói với vẻ cuồng nhiệt:
“Cuối cùng cũng để ông đây nhìn thấy, thật đẹp.... trắng ngà, tinh tế, chỉ là một mảnh nhỏ mà vẫn tỏa ra uy thế như vậy, đáng giá... đáng giá lắm....”
Hans gãi gãi đầu, buộc lòng phải cắt đứt cơn tự sướng của Danny lại:
“Ngắm thì được tích sự gì, giao cho anh đó, cố gắng biến nó thành sản phẩm cho tôi !”
“Yên chí đi Hans, Danny này mà ra tay, thì gạo xay ra cám.” Danny mừng rơn, vỗ ngực cam đoan.
“Tôi sẽ trả anh gấp đôi, cộng thêm bộ tiêu bản của Rho Aias nữa, nhờ anh giúp thêm một chuyện.” Hans cười mỉm.
“Chuyện gì !?” Danny ngạc nhiên hỏi lại, có item răng của vua sư tử hai đầu, tính công kích của thứ vũ khí này chắc chắn đã đạt đến điểm tuyệt đối.. anh ta chỉ hận không thể bắt tay vào làm ngay. Thực sự Danny rất lười làm chuyện khác, nhưng cái giá Hans đưa ra cũng có vẻ hấp dẫn.
Tại một góc khác của khu chợ giời. Cách cửa hiệu của Danny 100m, dưới lòng đất.
Trong một cửa tiệm tạp hóa đen.
“Cậu muốn đặt mua số lượng lớn teleport crystals (tinh thạch dịch chuyển) !?” Người bán hàng vẻ mặt kỳ quái hỏi.
Nên biết, teleport crystals rất đắt đỏ, một viên có thể so bằng với một trăm lọ thuốc trị thương cấp tốc. Ngoại trừ việc có thể giúp player tới bất cứ nơi nào mà họ đã từng đi qua, nó còn là liệu pháp cấp tốc để bạn thoát khỏi những con quái khủng khiếp đeo bám mà không tài nào thắng được. Bởi vậy, mỗi player cao cấp bao giờ cũng có một hoặc hai viên để giữ mạng lúc cần thiết – dù nó đắt đỏ vô cùng.
Tuy không phải không có hàng, nhưng đặt mua đến hơn hai mươi viên thế này thì....
“Ờm, nhanh lên được không chú hai !? Tôi đang gấp lắm.” Hans mất kiên nhẫn nói. Tay miết nhẹ chiếc nhẫn không gian lên môi để lấy ra một đống đồ đạc lỉnh kỉnh. Hết cách, giờ chỉ có một tay, muốn miết lên chiếc nhẫn cũng bất tiện vô cùng.
“Đây là....” Người bán hàng đôi mắt rực ráng như mặt trời ban trưa, long lanh và lấp lánh.
“Một số tôi cũng không biết hết công dụng, nhưng đa phần là hàng quý hiểm đấy.” Hans nở nụ cười tươi như hoa nói.
“Trời ạ... khoáng thạch tinh anh hiệp dũng.... Hòa thị bích thô... nguyệt ảnh nguyên thạch.... Toàn là đồ quý hiếm đã thất truyền, cậu lấy đâu ra những thứ này !?” Người bán hàng lắp bắp nói... Dù chỉ là NPC, nhưng biểu cảm trên gương mặt vô cùng sinh động, không biết có phải là trí thông minh nhân tạo không, nhưng ai lập trình ra mấy cử chỉ này cho ông ta đúng là thiên tài. Cứ y như thật, nghe đâu ông ta còn biết chém gió và ép giá nữa. Rất đáng nể.
“Dùng những thứ này đổi lấy 20 viên teleport crystals, không có vấn đề gì chứ !?”
“Không vấn đề... không vấn đề... đống này nếu tính giá chợ đen, dìm giá hết sức cũng đủ mua 30 viên.” NPC bán hàng gật đầu lia lịa nói.
“Maz... không cần nhiều đến thế, vậy đổi cho tôi mấy thứ khác là được rồi.” Hans ngẫm nghĩ một chút rồi nói. Đám item cậu đưa ra kia phần lớn là nguyên liệu thô chưa gia công, sau khi được phối chế mới ra hồn, vẫn là đổi lấy vài thứ gì đó thực dụng, dùng được ngay thì hơn.
Nghĩ đến Lilith giờ này chắc đang bị hàng loạt chuyên gia nghiên cứu tìm cách phân giải, lòng Hans như có một ngọn lửa âm ỉ đốt. Cũng may, liên kết của cậu với Lilith thông qua skill summon vẫn còn, Hans vẫn cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy. Nhưng thời gian không còn nhiều nữa.
Bán hết gia sản đi vẫn chưa đủ.
Muốn đấu lại tập đoàn IMI, cần tìm thứ gì đó hùng mạnh hơn.
“Ahz.... Thật phiền phức.” Hans nhìn người bán hàng tất bật chỉ huy đám NPC thuộc hạ tìm kiếm những thứ mình đưa ra kia, ngao ngán lắc đầu.
...
“Báo cáo Queen, đã giải phóng được tầng mã thứ nhất.”
Một anh chàng đeo cặp kính cận dày cộp, hồ hởi phấn khởi nói.
“Có tác dụng gì !?” Stellar nghiên đầu hỏi, cô thật sự không rành mấy thứ này lắm.
“Vượt qua được lớp bảo vệ thứ nhất, chúng ta có thể bắt đầu tiến hành phân tích và phân giải cô ta.” Thanh niên kia vẻ mặt kích động nói. Mã số và những tệp tin tổ hợp lên mục tiêu này đều thuộc loại siêu phức tạp, công nghệ đã vượt hơn thế giới này tới mấy chục năm, vậy mà bọn họ chỉ cần chưa tới một tuần đã đột phá được lớp tường lửa đầu tiên, ai ai trong tổ nghiên cứu cũng cảm thấy có thành tựu.
Đã là thành viên hạch tâm của IMI, ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất, hiệu suất phá giải này bất cứ một quốc gia nào trên thế giới cũng chỉ có thể trợn mắt mà ngước nhìn.
Anh chàng đeo kính nhận được cái nhìn tán thưởng của Stellar, nhanh chóng bị cảm giác tự hào và thành tựu dìm xuống chìm nghỉm, cứng ngắc dẫn đường.
...
“Ngươi muốn nói ra những thứ bọn ta cần biết, hay là đợi bọn ta phân giải ra rồi tự tìm lấy !?”
“Ble`...” Lilith chỉ thè lưỡi ra làm mặt quỷ, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Stellar khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trán lập tức nổi gân xanh. Chẳng mấy khi cô bị đùa giỡn và coi thường như vậy. Chủ yếu là vì lĩnh vực kỹ thuật số này cô hoàn toàn mù đặc, thế giới thứ hai chỉ là một phần sản nghiệp rất nhỏ của IMI thôi, Stellar mỗi ngày phải điều hành một đống việc khác nhau, đâu có thời gian để nghiên cứu cái không gian ảo này.
“Không nói cũng không sao, bộ phận tự hủy của ngươi đã bị phá giải, chẳng còn lâu nữa toàn bộ tệp tin của ngươi cũng sẽ bị lôi ra thôi.” Mất vài giây mới ổn định lại được, Stellar cười lạnh nói.
“Đúng là tôi không thể tự hủy nữa, nhưng nếu cần, vẫn có thể tự xóa hết những dữ liệu tin tức đó, trước khi hoàn toàn kiểm soát được tôi, các người đừng hòng moi ra được thông tin gì.” Lilith lắc đầu nói. Sau đó cô nhìn thẳng vào Stellar, chẳng có chút sợ sệt nào, nói với giọng chắc chắn:
“Hơn nữa, chắc chắn sẽ có người tới cứu tôi.”
“Vậy, chúng ta cùng chờ xem. Liệu người đến cứu ngươi sẽ xuất hiện trước, hay ngươi bị phân giải trước nhé.” Stellar cười nhạt.